Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 490: Chương 490



Tống Sở khóc đến cạn hết nước mắt.

"Vì sao con gái lại không được sống, con gái thì làm sao chứ?" Tống Sở lau nước mắt, vừa nghĩ đến những đứa nhỏ kia vừa sinh ra đã bị ném vào thùng nước tiểu rồi c.h.ế.t đuối, nước mắt lại không ngừng mà tuôn ra.

Giang Bác thở dài, sau đó vô cùng bất mãn nhìn về phía Mã Nga Đản cùng Mã Áp Đản.

Mã Nga Đản lập tức đánh một cái vào gáy Mã Áp Đản: "Xem em dọa Sở Sở rồi kìa, kể mấy chuyện đáng sợ như vậy làm gì chứ? ”

TBC

"Không phải do anh nói sao?" Mã Áp Đản uất ức nói.

Mã Kê Đản thành thật nói: "Hai người đều nói.”

Đại Nha cùng Nhị Nha lau nước mắt cho Tống Sở: "Bọn họ dọa chị đó, mấy cái này là chuyện ngày xưa bà nội hay kể thôi.”

"Đúng đúng đúng, chỉ là chuyện xưa truyền miệng thôi."

Tống Sở lau nước mắt rồi lắc đầu, bản thân cô cũng là một người viết truyện, cho nên cô biết mặc dù câu chuyện này có thể đã được biên soạn lại, nhưng chắc chắn vẫn có một phần nguyên mẫu.

Tống Sở không có tâm tư ở bên ngoài chơi nữa, nên mấy đứa nhỏ lại chạy về nhà.

Vừa về đến nhà, Lý Tứ Hỷ trông thấy mắt Tống Sở đỏ ửng, lập tức nói lớn: "Ôi chao, ai lại làm bảo bối nhà ta khóc thế này, Mã Nga Đản, Mã Áp Đản, là hai đứa đúng không?”

Mã Kê Đản chạy vào: "Bà ơi, chính là bọn họ đấy ạ, là bọn họ dọa chị Sở Sở đấy ạ.”

Tống Sở nói: "Không phải, là do con giận quá thôi, không phải do bọn họ.”

Lý Tứ Hỷ nói: "Chuyện gì vậy, ai chọc con giận vây, có phải Mã Nga Đản với Mã Áp Đản không?”

Mã Nga Đản cùng Mã Áp Đản: “.....”

Cái gì cũng đổ tại bọn họ, con trai trong nhà này không còn giá trị nữa rồi đúng không?

Tống Sở lắc đầu, kể lại câu chuyện mà bọn họ vừa kể lúc nãy.

Lý Tứ Hỷ vừa nghe xong liền bật cười: "Cái đó là giả đó, sao có thể có chuyện như vậy được, con đừng tin bọn nó, tới đây nào, bà ngoại rửa hoa sứ trắng đun nước cho con uống, Tiểu Bác cũng đến đây nào.”

Mấy người Mã Nga Đản cũng đi theo phía sau: "Bà ơi, bọn con cũng muốn uống. ”

"Uống uống uống, suốt ngày chỉ biết uống, bình thường uống chưa đã hả? Chỉ biết ăn uống thôi, chả làm được cái việc gì cả.”

Tống Sở cuối cùng vẫn không uống hoa sứ trắng, cô chia cho bọn Mã Nga Đản, sau đó tự mình đi tìm Mã Lan, cô muốn tới hỏi mẹ mình có thể giúp Kim Hoàn và Ngân Hoàn hay không?

Giang Bác cũng không uống trà, đi theo phía sau cô.

Mã Lan đang thương lượng với Tô Chí Phong, muốn giúp đỡ hai đứa con nhà chị hai Mã Cúc Hoa.

Học phí một năm cũng không nhiều, tạm thời cho bọn họ mượn để đi học. Tuy rằng sẽ có chút vất vả, nhưng chỉ cần hai đứa nhỏ kia chịu khó một chút, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt hơn.

Tô Chí Phong đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề, bản thân ông làm giáo viên, cũng không thể trơ mắt nhìn mấy đứa nhỏ hiếu học nhưng không có cơ hội đi học.

Tống Sở vừa nghe được tin này thì vô cùng vui vẻ, cô hào hứng nói: "Cha mẹ, hai người thật tốt.”

Mã Lan nói: "Chuyện này có gì đâu, chỉ là giúp đỡ trong khả năng có thể thôi mà." Bà nhận thấy khóe mắt của cô con gái bảo bối lại bắt đầu đỏ lên, liền hỏi: "Sao lại khóc rồi?”

Tống Sở lại đem câu chuyện ngày xưa kể qua cho mẹ.

Lúc kể vẫn còn cảm thấy khó chịu. "Mẹ, thật sự có chuyện như vậy đúng không?"

"Đều là chuyện của quá khứ rồi." Mã Lan an ủi con gái, nhưng bà biết, cho dù có là hiện tại đi chăng nữa, thì ở một nơi nào đó vẫn tồn tại những loại chuyện như vậy.

Nó đã trở thành một thói quen từ thời phong kiến.

Cho dù đã trải qua rất nhiều năm, quan điểm đấy vẫn còn tồn tại. Lúc trước khi Đại Trụ và Tiểu Trụ còn chưa sinh ra, gia đình bọn họ cũng bị chê cười rất nhiều.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 491: Chương 491



Tống Sở không phục nói: "Chỉ vì con gái sau này phải đi lấy chồng, cho nên đều bị chối bỏ sao ạ? Ngay cả quyền sinh ra cũng không còn, vậy con gái có nhất định phải lập gia đình không?”

Tô Chí Phong dỗ dành con gái: "Được rồi, nhà chúng ta sau này sẽ kén rể.”

Giang Bác: "....."



Mã Lan cũng không phải người bốc đồng, đột nhiên chạy tới nhà họ Lý bên kia không chừng sẽ khiến mâu thuẫn càng thêm sâu, cho nên bà đã để Đại Trụ đi mời Mã Cúc Hoa về nhà mẹ đẻ nói chuyện.

Lý Tứ Hỷ vốn còn muốn khuyên con gái đừng can thiệp vào chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Lý bên kia, bọn họ quản nhiều như vậy làm cái gì nha.

Mã Lan trợn tròn mắt: "Chị ấy gả đi rồi thì không phải là con gái của mẹ nữa sao?”

"Là con gái của mẹ, nhưng mẹ cũng không quản được." Lý Tứ Hỷ nói. "Người ta sẽ đàm tiếu."

"Vậy thì cứ để người ta đàm tiếu đi." Mã Lan nói.

TBC

Mã Đại Trụ mượn một chiếc xe đạp rách nát ở nhà đại đội trưởng rồi đi đến nhà Mã Cúc Hoa.

Một lát sau đã dẫn được người về, đi cùng bọn họ còn có Mã Quế Hoa.

Mã Quế Hoa biết chuyện Mã Lan trở về, lo lắng Mã Cúc Hoa không dám trở về nhà mẹ đẻ cho nên đã cố ý tới rủ, vừa vặn lại trùng hợp gặp trên đường.

Nhưng người bước đến lại trông có chút chật vật, tóc tai bù xù.

Hỏi ra mới biết, bà ấy đã cãi nhau với mẹ chồng trước khi tới đây, nếu không phải nhờ Mã Đại Trụ tới kịp thì có khi mẹ chồng nàng dâu đã đánh nhau túi bụi rồi.

Lý Tứ Hỷ nhất thời tức giận: "Bà già kia dám bắt nạt con gái nhà họ Mã chúng ta ư, mà con cũng vô dụng, tại sao không chạy về gọi người?”

Mã Cúc Hoa nói: "Nếu con thật sự muốn đánh còn đánh không lại sao, con vốn đang nháo để ra ở riêng.”

Lý Tứ Hỷ cả kinh: "Cứ thế ra ở riêng sao?”

Mã Cúc Hoa lau khóe miệng bị rách của mình: "Dù sao con cũng đã nói rồi, nếu không cho con của con đi học, con sẽ không ở trong căn nhà đấy nữa.”

Lý Tứ Hỷ cảm thấy không cần thiết, vừa muốn khuyên lại nghe con gái thứ ba Mã Lan nói: "Tốt lắm, nên tách ra ở riêng! Nhà chị nhất định là phải tách ra, dựa vào cái gì mà không cho con gái đi học chứ.”

Mã Cúc Hoa nhất thời cảm thấy như tìm được chỗ chống lưng: "Em ba, vẫn là em biết suy nghĩ. Em nói xem nếu con gái chúng ta không được đi học, vậy thì tương lai sẽ ra sao? Chẳng phải nhìn ai khác, chỉ nhìn vào em thôi chị liền quyết tâm phải cho con gái được học hành tử tế. Đời này của chị đã chẳng ra sao rồi, nên chị nhất định phải cho con gái mình đi học.”

Lý Tứ Hỷ yếu đuối nói: "Vậy cũng không nhất thiết phải tách ra chứ, con gái của con sau này cũng phải gả ra ngoài..."

“Em Ba được gả đi rồi mẹ liền không coi em ấy là con gái của mình nữa sao?”

Lý Tứ Hỷ: “.....”

Mã Quế Hoa nói: "Vậy, đứa nhỏ nhà em nghĩ như thế nào?”

Mã Cúc Hoa nói: "Nó đương nhiên là muốn đi học, cho dù không thi đậu đại học thì ít nhất cũng có cái bằng cấp 3, sau này có thể làm giáo viên trong đại đội, công việc gọn gàng sạch sẽ không phải tốt hơn sao?”

Mã Lan nói: "Vậy thì cho nó đi học đi, học phí để em lo, coi như là cho hai đứa nhỏ mượn, chờ sau này chúng nó đi làm kiếm tiền rồi trả lại sau.”

Lý Tứ Hỷ đau lòng: "Chuyện này… rất nhiều tiền đó, sao có thể trả hết nổi.”

"Không trả được cũng không sao, nhưng nếu trả được thì cũng không từ chối. Lúc trước, bản thân em không có người giúp đỡ, cho nên từng tuổi này rồi mới được đi thi đại học không phải ư?”

Mã Cúc Hoa và Mã Quế Hoa đều nhìn bà: "Em thi đại học rồi sao?”

Mã Lan ho khan: "Vẫn còn chưa có kết quả, nhưng chúng ta thật sự phải thi thôi. Ra ngoài rồi mới biết kiến thức quan trọng đến mức nào, đặc biệt là bây giờ nhà nước lại vô cùng coi trọng trí thức, nếu chúng ta không học, sau này sẽ không có tương lai.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 492: Chương 492



Những lời này của Mã Lan đã hoàn toàn thuyết phục Mã Cúc Hoa nhất định phải cho con gái đi học đại học.

Thực tế thì con trai ít học một tí vẫn được, tốt xấu gì họ cũng vẫn còn sức mạnh, cho dù có ở quê làm nông cũng không bị giục giã lấy vợ. Nhưng con gái thì khác, nếu không có tri thức còn va phải một nhà chồng giống bà ấy, thì cho dù bản thân có sức khỏe cũng không thể so được với đàn ông, lời nói của họ gần như không có trọng lượng.

Nếu bà ấy giống được như em gái, có công việc với mức lương ổn định thì đã sớm tự mình nuôi con rồi.

Mã Cúc Hoa cảm kích nói: "Lan Hoa, chị sẽ không khách khí với em nữa. Tiền này chị sẽ ghi giấy nợ, sau này nhất định trả lại cho em. Chỉ là, em rể có biết chuyện này không?”

Mã Lan nói: "Biết chứ, hơn nữa, chuyện này em có thể tự mình làm chủ.”

Mã Cúc Hoa nói: "Mẹ, mẹ nhìn xem, em gái đúng là đàn bà có bản lĩnh, còn có thể làm chủ được gia đình.”

Lý Tứ Hỷ nói: "Mẹ cũng có thể làm chủ.”

Mã Cúc Hoa hỏi vặn lại: "Vậy tiền ở trong tay cha hay tay mẹ?”

"....." Đứa con gái thối này, dám đụng tới nỗi lòng của bà cụ.

Một lát sau, chồng của Mã Cúc Hoa cũng đến.

Đi cùng còn có mẹ chồng của bà ấy.

Chồng của Mã Cúc Hoa đến là để đón bà về, nhưng mẹ chồng lại đến để tìm Lý Tứ Hỷ phàn nàn, con dâu ở nhà nháo lên đòi ra ở riêng, lại còn động thủ với mẹ chồng làm cho cả gia đình mất hết cả mặt mũi, sau đó còn chạy về nhà mẹ đẻ, chuyện này nhất định phải làm căng để gia đình mẹ đẻ phải giáo huấn lại con gái mình.

Bà lão Lý hùng hổ xông vào, phía sau còn có chị em Lý Kim Hoàn và Lý Tiểu Bảo.

Nhìn thấy mấy người Tống Sở cũng có ở đây, bọn nhỏ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ không phải lúc bọn họ có thể ngồi tâm sự kể chuyện.

Giang Bác kéo Tống Sở vào phòng, tránh trường hợp bị liên lụy.

Hai người vừa mới vào trong phòng, Lý Tứ Hỷ đã hừng hực khí thế xông ra ngoài sân, mắng cho bà lão Lý một trận.

Một trận chiến thật sự đã nổ ra, lời lẽ không dễ lọt tai một chút nào, Giang Bác vẫn luôn bịt tai cho Tống Sở. Lúc này, Tống Sở như c.h.ế.t lặng, không hiểu vì sao các bà còn chưa chào hỏi nhau đã lao vào xô xát.

TBC

Cuối cùng, bọn họ cũng trở về chủ đề chính, bà lão Lý nói: "Con gái có tiền đồ thì được cái gì chứ, còn không bằng cứ nuôi nấng Tiểu Bảo thật tốt.”

Đám nhỏ Mã Nga Đản đều nhìn về phía Lý Tiểu Bảo.

Lý Tiểu Bảo che mặt, cậu nhóc cũng đâu có muốn như vậy, sự yêu thương này cậu nhóc thật sự không nhận nổi nha.

Lý Tứ Hỷ cười lên một tiếng: "Con gái có tương lai không có gì tốt ư, Lan Hoa nhà tôi lúc nhỏ học hành tử tế, lớn lên liền được tới thủ đô mang vinh dự về cho cả nhà đấy, như thế còn không tốt hơn hai đứa con trai đầu óc không sáng dạ sao?”

Mã Đại Trụ cùng Mã Tiểu Trụ vừa định bước ra đi ruộng: ".....”

Bà lão Lý nói: "Lợi ở đâu, đó đều là vinh dự của nhà họ Tô, liên quan gì đến nhà họ Mã các người.”

"Cái rắm, cơm bây giờ bà ăn là do ai cho, dùng phân bón của ai làm, nếu không phải do cháu ngoại tôi làm, liệu bà có cơm mà ăn không, có khi đã sớm c.h.ế.t đói rồi! Cháu trai tôi, là vì nhà họ Mã chúng tôi nên mới làm phân bón đấy!”

Mấy người Mã Nga Đản đi vào kéo Giang Bác ra, giống như thị uy đứng ở phía sau Lý Tứ Hỷ.

Giang Bác: "....."

Chưa kể, trông thấy Giang Bác vốn là một nhân vật lớn trong lời truyền miệng của mọi người, bà lão Lý bỗng có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh lại tìm được điểm để công kích: "Nhưng nó cũng là con trai, con gái làm sao có thể làm mấy việc như vậy?”

Lý Tứ Hỷ nói: "Sở Sở nhà chúng tôi nổi danh toàn huyện về viết sách, từ lâu cũng đã trở thành một người nổi tiếng!”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 493: Chương 493



Mấy người Mã Nga Đản lại đi vào kéo Tống Sở ra ngoài.

Tống Sở hừ một tiếng: "Con gái cũng có thể có tiền đồ! Không thể xem thường con gái.”

Bà lão Lý lại nói: "Vậy thì sao chứ, gia đình bà khoe khoang khắp nơi như vậy, nhưng nó đã đem lại cái gì cho nhà bà chưa?”

Lý Tứ Hỷ đắc ý nói: "Vậy bà nhìn Tiểu Bảo nhà bà đi, không phải chính là nhân chứng sống sao, sau này rồi cũng trở thành một đứa chốc đầu, đến vốn liếng cho nhà bà khoe khoang cũng không có. ”

Lý Tiểu Bảo: "....."

Bà lão Lý nhìn cháu trai nhà mình, lại nhìn hai đứa con của Mã Lan nhất thời cảm thấy đang so hàng chất lượng và hàng kém chất lượng.

Con trai bà lão Lý bất lực nói: "Mẹ, đừng làm loạn nữa, để cho mấy đứa con gái của con đi học đi.”

"Học cái gì mà học, học hành không tốn tiền à! Sau này lập gia đình rồi, kiếm được tiền rồi thì cũng có còn liên quan đến nhà này nữa đâu? Mấy đứa cháu trai nhà ta cũng có ai đi học đâu, bây giờ cho cháu gái đi học hết, ai sẽ là người làm việc?”

Mã Cúc Hoa vốn dĩ vẫn đang bị nhốt ở trong nhà, vừa nghe được câu này liền ló mặt ra ngoài cửa sổ hét lớn: "Tôi nhất định sẽ ra ở riêng, nhà này nhất định phải chia! Nếu không chúng ta ly thân, tôi không ở căn nhà đó nữa, tôi sẽ tự mình mang theo mấy đứa nhỏ đi.”

Mã Lan nói: "Chị, em ủng hộ chị, sau này chúng ta tự mình đào tạo ra 3 sinh viên đại học, tương lai thoải mái mà hưởng phúc.”

Lý Tiểu Bảo nói: "Nếu con không học đại học, con sẽ không có tương lai mất.”

Bà lão Lý: “.....”

Lý Kim Hoàn đỏ mắt nói: "Sau này con thành công rồi, khẳng định sẽ cho mẹ một cuộc sống thật tốt. Con gái thì không thể chăm sóc mẹ già sao, con sẽ đưa mẹ lên tỉnh sinh sống.”

Mã Cúc Hoa nghe vậy thì trong lòng bừng sáng, cũng không quan tâm con gái mình có thành công đỗ đạt cao hay không, nhưng con gái một khi đã có thể nói ra những lời này, tuyệt đối sẽ không khiến người làm mẹ như bà ấy thất vọng.

Mã Lan nói: "Bà Lý, chuyện này bà không cần quản, tôi sẽ chi trả tiền học cho mấy đứa nhỏ. Không cần nhà họ Lý các người phải bỏ tiền ra, đã được chưa.”

Bà lão Lý mấp máy miệng, nhận thấy bản thân không cần tốn tiền, cũng coi như kiếm được một món hời nên định xuống nước, kết quả Mã Cúc Hoa lại hét lên: "Kim Hoàn, Ngân Hoàn, các con có nghe thấy không, đây là dì Ba các con cho các con tiền đi học chứ không phải nhà họ Lý, về sau nếu con có thành công thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Lý, chỉ cần nhớ trả ơn dì con là được rồi.”

Bà lão Lý: "... Tại sao chứ?”

Lý Tứ Hỷ nói: "Không phải bà nói gả đi rồi sẽ không còn liên quan sao, sao lại trông cậy vào thành công của hai đứa nhỏ làm gì? Cái gì cũng không cho nó, vậy mà còn đòi hưởng sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. ”

Bà lão Lý không nói nên lời.

Trong lòng lại nghĩ, nhỡ đâu cháu gái mình sau này thật sự thành công thì sao?

Bà nhìn Mã Lan, nhìn hai đứa con của Mã Lan

Lại nhìn Tô Chí Phong.

Bỗng dưng cảm thấy khoảng cách giữa người có học và người vô học đúng là vô cùng lớn.

Tương lai, nếu Kim Hoàn và Ngân Hoàn thật sự có tiền đồ như con gái thứ ba nhà họ Mã, sau đó cắt đứt toàn bộ với nhà họ Lý thì phải làm sao?

Bà lão Lý rối rắm: "Tôi, tôi muốn về bàn bạc với ông nhà.”

Lý Tứ Hỷ lại nói: "Tiền cũng không cần các người cho, thương lượng cái gì.”

"Đúng, cho dù có bỏ tiền ra chúng tôi cũng không cần." Mã Cúc Hoa vô cùng cứng rắn nói, cảm thấy đàn bà vẫn phải có bản lĩnh một chút.

Lúc này, đến lượt bà lão Lý hoảng hốt.

Giông như câu, 'khi ta cầu xin người, người ngoảnh mặt làm ngơ. Đến lúc ta không cần nữa, người lại bắt đầu d.a.o động'.

Bà lão Lý bỏ đi trong tuyệt vọng, nhanh chân trở về tìm ông nhà thương lượng.

Mấy đứa cháu sau thì kệ đi, còn đứa đầu cứ cho đi học cấp 3, thử một chút xem sao. Dù sao nhà họ Mã bên kia cũng có một người tương lai xán lạn, không chừng có thể thành công như cô con gái thứ ba nhà họ Mã.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 494: Chương 494



Bà lão Lý đi rồi, Lý Tứ Hỷ giống như vừa đánh trận thắng, bảo con gái cứ về nhà đi, đừng làm loạn nữa.

Mã Cúc Hoa cũng không có ý định ở lại quá lâu, hiện tại bà ấy cảm thấy như có người chống lưng, mặc kệ trong nhà có ủng hộ hay không, dù sao bà ấy cũng nhất định sẽ cho con gái mình đi học.

Chồng bà ấy là người không có chính kiến, từ lúc bắt đầu đến giờ không dám nói lời nào, chỉ đứng ở trong sân chờ bà ấy cùng về nhà.

Lúc Mã Cúc Hoa rời đi, Mã Lan vẫn còn không yên tâm: "Lúc này trở về có ổn không, chị đừng đánh nhau nữa nhé, sau này lại phải chịu thiệt.”

Lý Tứ Hỷ nói: "Nhà họ mà dám đánh con thì quay về đây tìm nhà ta, đại đội Mã Gia chúng ta không dễ bị bắt nạt đến vậy đâu, không hiểu có phải do ăn nhiều phân bón quá rồi không mà dám đứng lên bắt nạt nhà họ Mã chúng ta như vậy.”

Mã Lan: “.....”

Mã Lan dặn dò Mã Cúc Hoa: "Trở về chị nhớ ăn nói cẩn thận, đừng đánh nhau nữa, bản thân sẽ lại chịu thiệt đấy. Nếu không giải quyết được thì lên huyện, bọn em vẫn còn ở huyện thêm 2 ngày nữa.”

Mã Cúc Hoa nói: "Không sao đâu, em yên tâm đi.”

Tống Sở cũng tới nói chuyện cùng Lý Kim Hoàn và Lý Ngân Hoàn: "Hai chị nhớ phải kiên trì nhé, học tập thật tốt! Ngoài kia cũng có rất nhiều phụ nữ được đi học, không bị ai ảnh hưởng cả, con gái chúng ta cũng có thể tự quyết định tương lai.”

Lý Kim Hoàn gật đầu, thành tích học tập của cô ấy không tồi, bằng không đã không đậu vào trường cấp 3. Nhưng trước đó bị gia đình phản đối, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nghe theo, cho rằng mọi người đều không được đi học nên mình cũng không được đi.

Nhưng bây giờ cô ấy không nghĩ như vậy nữa, tất cả mọi người đều vì tương lai của cô ấy mà đứng lên phản kháng, nên bản thân cô ấy cũng phải tranh giành, phải cho người ta biết rằng, tuy là con gái nhưng cô ấy cũng có thể có tương lai, cũng có thể phụng dưỡng cho mẹ.

Sau khi nhà Mã Cúc Hoa đi rồi, cả nhà Mã Lan cũng phải trở về huyện thành, tuy rằng có xe, nhưng lái xe trên đường muộn cũng sẽ không an toàn.

Lúc rời đi, Lý Tứ Hỷ vô cùng không nỡ hỏi bọn họ Tết có về không.

"Chắc là con không về được đâu, đường về nhà năm nào cũng bị phong tỏa vì tuyết rơi dày đặc."

Lý Tứ Hỷ nói: "Ai nha, ở xa như vậy đúng là không tốt lắm.”

Mã Lan lại cố ý nói: "Hay là con về nhé?”

"Không không không không, vẫn là ở thủ đô tốt hơn, làm người thủ đô rất tốt, phong cảnh còn đẹp nữa."

Lý Tứ Hỷ vui vẻ nói.

Tống Sở nói: "Bà ngoại, bà nhớ phải cho các chị họ đi học nha, đừng học theo những người người khác mà trọng nam khinh nữ, như vậy là không đúng đâu.”

Lý Tứ Hỷ ho khan: "Bà ngoại cháu tất nhiên không phải người như vậy.”

TBC

Mã Lan cũng dặn dò kỹ các cháu: "Mấy đứa cũng nhớ phải học hành chăm chỉ nha, thi được đến đâu thì học đến đó.”

Đại Nha, Nhị Nha nghe vậy liền gật đầu.

Bọn chúng vốn không giống những người khác, những thứ bọn họ thường xuyên được nghe chính là những việc làm cao đẹp của dì nhỏ, tất cả đều đã sớm mong được nổi bật giống như dì của mình từ lâu.

Vì vậy, không gì có thể ngăn cản bọn chúng đi học.

Mã Nga Đản kiêu ngạo nói: "Bọn con là con trai, không cần học hành chăm chỉ.”

Lý Tứ Hỷ: “.....”

Đúng là mấy đứa cháu trai đầu mốc.

Tống Sở nói: "Không học cũng không sao, cứ ở trong đội trồng cây trồng hoa, sau đó có thể trồng được lương thực cho phụ nữ ăn, trở thành đồng chí nông dân tiêu biểu nhất.”

Mã Nga Đản: "....."

Lúc cả nhà ngồi trên xe rời đi, vừa hay là giờ tan tầm, mọi người đều đến tiễn.

Mã Lan nói với đại đội trưởng: "Chú, con nói thật với chú, các cán bộ cấp cao bây giờ vô cùng coi trọng việc học tập, cũng coi trọng người có văn hóa, đại đội chúng ta cũng không thể để tụt lại phía sau được. Bất kể con trai hay con gái, tất cả đều nên cho đi học, đừng quan trọng giới tính, chúng đều là những đứa trẻ ngoan, có thể đem vinh quang về cho đại đội mình.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 495: Chương 495



Đại đội trưởng nói: "Thật sao? ”

"Thật ạ, bằng không tại sao bên trên lại cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học?"

Đại đội trưởng gãi gãi sau gáy, nói: "Sau này chú sẽ chú ý, sẽ để cho tụi nhỏ được đi học nhiều hơn.”

Trên đường, Tống Sở tựa vào cánh tay Mã Lan: "Mẹ, mẹ nói xem đại đội có cho con gái đi học không?”

"Chắc là sẽ cho, chỉ là chuyện đấy không thể gấp gáp được, dù sao cũng đã bao nhiêu năm sống theo tư tưởng cũ rồi."

Tâm tình Tống Sở vẫn có chút trầm xuống.

Những gì cô nghe được ngày hôm nay đã phá vỡ ít nhiều nhận thức của cô.

Buổi tối lúc đi ngủ, Tống Sở vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này.

"Anh Tiểu Bác, anh cảm thấy con trai hay con gái thì tốt hơn?”

Giang Bác vốn đang nằm im lặng, để ý tới tâm tình Tống Sở, nghe cô nói chuyện như vậy bỗng có chút bối rối, cuối cùng nói: "Đều tốt cả.”

Anh thật sự không muốn thiên vị.

Tống Sở lại nói: "Vậy tại sao lại có nhiều người không thích con gái đến như vậy?”

Ông chủ tiệm vịt quay không truyền nghề cho con gái, người trong đại đội ném con gái đi... Hơn nữa còn không cho con gái đi học.

Nhưng trong công việc, vẫn có rất nhiều người phụ nữ đang làm việc.

Trước kia, mẹ cô không những là công nhân tạm thời của công xưởng thép, còn làm việc trong hầm mỏ, hơn nữa những người phụ nữ làm chung với mẹ cũng đều làm việc chăm chỉ như các công nhân nam.

Còn có cô nhỏ nữa, cũng là một đồng chí nữ tài hoa mà.

Con gái không kém con trai chút nào cả, dựa vào cái gì lại ghét bỏ?

Chỉ vì các cô phải gả đi thôi sao? Nếu không thích con gái lấy chồng, vậy tại sao ngay từ đầu lại cho con trai lấy vợ?

Tống Sở càng nghĩ càng tức giận hừ một tiếng, đột nhiên rất muốn viết sách, rất muốn nói cho những người đó biết con gái bọn họ cũng có thể có tương lai xán lạn, con gái bọn họ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời.

Cả nhà Mã Lan cũng không ở lại trong huyện đến hai ngày, khoảng thời gian còn lại phần lớn bọn họ dùng để đoàn tụ với gia đình ông bà cụ Tô.

Xưởng trưởng thép nơi đây cùng huyện trưởng Lữ đã được thăng chức còn đặc biệt tới thăm cả nhà bọn họ.

Bí thư Lữ vừa nhìn thấy Giang Bác liền cười nói vui vẻ: "Đứa trẻ này lớn nhanh thật, mới có một năm hơn thôi mà đã cao đến chừng này rồi. ”

Mã Lan nhìn lại con trai mình, đúng là cao rất nhanh nha, hiện tại đón chừng đã cao 1m61, sắp cao ngang bà rồi.

Sở Sở thì ngược lại, vẫn còn rất nhỏ nhắn.

Bí thư Lữ lại nói đến tình trạng hiện giờ ở trong huyện.

Nhờ phúc của Giang Bác, bên trên hiện tại cũng rất coi trọng huyện Bình An, ra rất nhiều chính sách chiếu cố, không chỉ có công xưởng thép mở rộng, ngay cả công xưởng cơ khí bên này cũng được thành lập phân xưởng, tuyển thêm rất nhiều công nhân, huyện Bình An bây giờ thật đúng là huyện công nghiệp lớn rồi.

"Chờ lần sau mọi người trở về, nhất định sẽ càng phát triển hơn. Tiểu Bác à, cậu đúng là niềm kiêu hãnh của nơi đây, tôi thay mặt cho toàn bộ người dân của huyện Bình An cảm ơn cậu.” Bí thư Lữ thật lòng nói.

Giang Bác cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát cả, anh chỉ tiện tay làm thôi.

Chỉ là, không ngờ có thể mang đến hiệu quả như vậy, tất cả mọi người đều rất vui vẻ cho nên anh cũng cảm thấy vui mừng.

Giang Bác mỉm cười trả lời: "Không có gì đâu ạ!”

Bí thư Lữ hơi ngạc nhiên, lại đánh giá Giang Bác một chút, sau đó cười nói: "Tiểu Bác thật sự đã trưởng thành rồi.”

Xưởng trưởng thép cảm thấy anh đâu chỉ cao lên, quả thực còn thay đổi rất nhiều, nhịn không được mà nở nụ cười.

Xem ra thủ đô thật sự là một nơi tốt, ngay cả cố vấn Tô sau khi đi cũng có thêm vài phần nhân khí.

......

Ngày thứ ba, Mã Cúc Hoa đến huyện một chuyến, báo tin cho Mã Lan.

Bà nói rằng không cần Mã Lan cho mượn tiền lo học phí nữa, nhà họ Lý đều đã đồng ý để Kim Hoàn đi học cấp ba rồi.

TBC

Mã Lan hỏi lại: "Đều đồng ý rồi ư?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 496: Chương 496



"Ông lão trong nhà sợ sau này lỡ Kim Hoàn làm nên chuyện sẽ thật sự sẽ mặc kệ bọn họ, mấy đứa khác nhà họ cũng chỉ là thuận tiện nên mới cho đi học luôn thôi. Cũng may Tiểu Bác với Sở Sở tiền đồ xán lạn, là tấm gương sáng nổi tiếng khắp huyện ta, ai ai cũng biết lợi ích của việc học hành. Lần này ông lão còn nói, ai thi đậu cấp ba sẽ cho đi học tiếp đến đại học, thi không được thì về nhà trồng trọt, tuỳ khả năng của mỗi người. ”

Mã Cúc Hoa nói xong, lại bất bình: "Cái này không phải đang ám chỉ chị sao? Ai cũng muốn ngồi không hưởng danh lợi.”

Mã Lan lại nói: "Nhưng lần này chị cũng không hẳn là phí công, ít nhất cũng khiến cho Kim Hoàn biết rằng bản thân chị đã dụng tâm như nào, để sau này con cái biết mà báo đáp.”

"Đúng vậy, mấy người họ cũng không còn nhìn chằm chằm chị nữa, nhưng lần này đã thực sự nghiêm túc rồi. Tiểu Bảo cũng không còn lang thang đi chơi bên ngoài nữa, sợ rằng sẽ thật sự trở thành đứa cháu đầu mốc trong miệng bà mình.”

Mã Cúc Hoa nói về bọn trẻ xong, vẻ mặt lại trở nên hạnh phúc.

Mã Lan biết, chị hai của bà là người rất kỳ vọng vào mấy đứa trẻ nhà mình, bà ấy luôn hy vọng mấy đứa trẻ có thể sống một cuộc sống mà bà ấy chưa từng được sống.

Mã Lan thực sự hy vọng rằng sự hối tiếc này sẽ càng ngày càng ít đi.

Tất cả mọi người đều có thể đi học và sống cuộc sống mà họ muốn.

Vào ngày thứ tư ở trong huyện, bọn họ trở về thủ đô.

Dù sao đi qua đi lại cũng mất mấy ngày, ở lại thêm vài ngày nữa thì lâu quá, Tô Chí Phong cùng bọn nhỏ thì có thời gian, nhưng Mã Lan còn phải đi làm.

Còn chưa thi đậu đại học mà đã sơ suất trong công việc như vậy, thật không phải phép.

Mấy người nhà Hiệu trưởng Tô cũng rất luyến tiếc.

Đặc biệt là đám cháu nhỏ, mấy ngày nay đã quen chơi đùa rồi, chưa được bao lâu lại phải tách ra.

Tống Sở mời bọn họ: "Hay là mùa đông này mọi người tới thủ đô chơi đi? Hay mùa hè cũng được, em sẽ đưa mọi người đi ăn vịt quay, ngon lắm đó.”

Có mấy đứa trẻ lặng lẽ nuốt nước bọt, sau đó nhanh chóng gật đầu.

Mã Lan và Tô Chí Phong cũng muốn mời cha mẹ đến thủ đô chơi, hoặc là ở lại luôn cũng được.

Bà cụ Tô quả thật cũng muốn đi, nhưng bà cụ không có thời gian, hiệu trưởng Tô lần thứ hai có một sự nghiệp nở hoa, làm việc ở xưởng cơ khí trong huyện vô cùng tốt, mọi người đều trẻ ra rất nhiều làm sao nỡ buông bỏ sự nghiệp của mình.

Hiệu trưởng Tô hăng hái nói: "Chỉ cần quốc gia cần tôi, tôi có thể cống hiến đến giây phút cuối cùng. Thằng ba à, sau này bằng tuổi cha rồi con sẽ hiểu được thôi. Nhưng cũng có thể con không có nhiều kinh nghiệm như cha đâu, dù sao thì, không phải ai cũng có thể có sự nghiệp thứ hai.”

Tô Chí Phong: " ...” Cha của ông đúng là không biết xấu hổ mà.

Từ Mỹ Lệ tạm biệt em dâu, sau đó vụng trộm nhét cho Mã Lan một quyển sách: "Nghe nói Tiểu Bác nhà chúng ta có thể đánh dấu những điểm mấu chốt, thím bảo thằng bé giúp tôi với, quyển sách này là tôi mới nhờ người mua được, bằng không đã sớm đưa mọi người rồi.”

Mã Lan: "... Lúc này...”

TBC

Từ Mỹ Lệ nâng giọng nói: "Không gấp, không gấp đâu, đánh dấu xong gửi về cho tôi cũng được.”

Mã Lan: “..…”

Sau đó, bà ta đắc ý nhìn Phùng San đang nói chuyện với mấy người Tống Sở: “Tôi chắc chắn sẽ thi đậu sớm hơn thím hai.”

......

Lần trở về này còn mang nhiều hành lý hơn lúc đi.

Đều là mấy loại đặc sản do bạn bè thân thiết ở quê nhà tặng, đến cả gà con cũng mang theo, nói là gà này nấu cháo rất ngon.

Cũng may là có xe, còn có mấy người Chu Đại Sơn hỗ trợ, bằng không thật sự là không mang đi nổi.

Dọc đường đi, Tống Sở yên lặng quan sát mọi người bên cạnh

Đặc biệt là những người có con trai và con gái.

Sau đó phát hiện, đa số mọi người đều quan tâm con trai hơn.

Trước kia không cẩn thận quan sát, nên không thấy gì lạ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 497: Chương 497



Sau khi xem xét cẩn thận, cô phát hiện ra hiện tượng này quả thật rất phổ biến.

Đây là một nhận thức khiến mọi người vô cùng bất lực.

Trước kia thế giới này đối với Tống Sở mà nói rất hoàn mỹ, một chút khuyết điểm đều có thể bỏ qua, nhưng hiện tại, mặt trên đã bị phủ một tầng xám xịt

Tống Sở thở dài một hơi, cô sẽ cố hết sức để xua tan bóng đen bên trên, cho dù điều đó sẽ cần thời gian rất dài.

Sau khi trở về thủ đô, Mã Lan đi làm, còn Tô Chí Phong đến trường gặp giáo viên.

Trong nhà chỉ còn lại Giang Bác và Tống Sở.

Giang Bác cảm thấy kỳ nghỉ của mình còn chưa kết thúc, sau này còn phải tới phòng nghiên cứu, cho nên bây giờ chỉ muốn ở nhà nằm điều hoà, tranh thủ đánh dấu cho bác gái cả. Nhưng anh cảm thấy kiến thức trong sách này không đủ toàn diện, thấy nhàn rỗi không có việc gì làm, còn viết lên thêm phía trên một ít điểm kiến thức.

TBC

Tống Sở thì cầm quyển sổ tay, ngồi bên cạnh Giang Bác, vừa hóng gió lạnh, vừa nghĩ nội dung sách mới.

Suy nghĩ xem làm thế nào để cuốn sách này có được sự chú ý của người khác, để làm cho mọi người nhận thức được vấn đề.

Lãnh đạo lớn cũng biết Giang Bác đã từ quê trở về, còn cố ý dành thời gian mời cả nhà anh đến ăn dưa hấu.

Miệng thì nói mời bọn trẻ ăn dưa hấu, nhưng thực ra ông muốn dành một ít thời gian để gặp Giang Bác đứa nhỏ Sở Sở, tiện hỏi thăm chút tình hình.

Vả lại, việc hai đứa nhỏ chung sống với nhau càng ngày hòa hợp hơn cũng khiến cho tinh thần người khác phần nhiều an tâm.

Huống chi Giang Bác lại là báu vật của đất nước.

Vì không có ai ở nhà, Tống Sở đành mang theo Tô Tiểu Hoa.

Tô Tiểu Hoa vô cùng bám người trong suốt thời gian nó ra khỏi huyện, bởi vì nó sợ người lạ.

Nhưng khi đến nhà lãnh đạo lớn, Sở Sở lại chẳng muốn vào tẹo nào, cô sợ Tiểu Hoa sẽ quậy phá làm rối tung cả lên.

May thay có cá khô thơm ngon, nên Tô Tiểu Hoa không chạy nhảy xung quanh mà ngồi một góc dưới mái hiên có bóng râm nhấm nháp.

Lãnh đạo lớn bổ dưa hấu ra, ruột bên trong quả đỏ hồng, nhìn thôi đã thèm ch** n**c miếng.

Khi lãnh đạo lớn thấy hai anh em đến gần, ông đưa cho mỗi người một miếng.

Tống Sở nhận lấy lễ phép nói: "Cám ơn bác ạ!"

Giang Bác nói theo: "Cám ơn ạ."

Lãnh đạo lớn thấy hai người ăn ngon lành, cười hỏi tình hình lần này trở về quê như thế nào.

Giang Bác trả lời: "Mọi thứ đều tốt ạ."

Tống Sở giúp mô tả tình hình ở huyện Bình An: "So với lần trước chúng cháu rời đi thì đã có nhiều công xưởng hơn, phòng công tác mới cũng được xây dựng. Mọi người hình như đã có cuộc sống khá hơn một chút rồi, không gầy đến dọa người như trước, nụ cười trên mặt xuất hiện cũng nhiều hơn, học sinh được đến trường học cũng nhiều nốt."

Lãnh đạo lớn nghe được tình hình này trên mặt lộ ra một nụ cười, cuộc sống của người dân ngày càng hạnh phúc, chính là nguyện vọng lớn nhất của những người chức trách như ông.

Tiếp đó, ông cũng hỏi về tình hình gần đây cũng như kế hoạch cho kỳ nghỉ hè này của hai người, nếu cảm thấy nóng nực quá thì có thể cho người đưa hai đứa đến nơi mát mẻ hơn để nghỉ hè.

Giang Bác nhìn Tống Sở dường như không quan tâm đến điều đó.

Tống Sở thấy vẻ mặt không quan tâm của anh liền lắc đầu: "Bác ơi, chúng cháu ở nhà cũng tốt rồi ạ!" Mẹ đã dặn không nên gây phiền nhiễu cho người ta.

"Hơn nữa, cháu đang có ý định viết sách, ở nhà sẽ thuận tiện nhiều hơn ạ."

Lãnh đạo lớn có biết Tống Sở đã và đang viết ra sách, có lần còn xem qua, tuy rằng không lão luyện, nhưng ở cái tuổi như cô mà nói như thế đã rất có năng lực. Cháu chuẩn bị viết sách gì?"

Tống Sở trả lời: "Lần này về nhà, cháu mới biết có rất nhiều người trọng nam khinh nữ, thậm chí còn có người bỏ mặc con gái, không cho con gái đi học, cũng không cho con gái học nghề, nếu mọi người còn khư khư như thế hiện tượng này sẽ thành phong tục. Cháu cảm thấy như vậy là không đúng, nên muốn viết sách nói cho mọi người biết đồng chí nữ cũng có bản lĩnh, xứng đáng được hưởng thụ quyền lợi giống như đồng chí nam."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 498: Chương 498



Nghe được ý nghĩ này, lãnh đạo lớn có chút kinh ngạc.

Tuổi cô còn nhỏ như vậy đã có thể nghĩ đến điều này, thật sự là hiếm có.

Ông đã kêu gọi phương châm bình đẳng nam nữ trong nhiều năm qua, tuy cũng có chút hiệu nghiệm nhưng để thay đổi quan niệm cũ của tất cả mọi người thì vẫn chưa đạt được, điều này cần một quá trình rất dài.

Tống Sở nói tiếp: "Mẹ cháu nói, muốn phát triển tốt phải tập trung lực lượng lại với nhau. Nhưng mọi người lại coi thường đồng chí nữ, không cho đồng chí nữ cơ hội như nhau, cho nên sức mạnh của đồng chí nữ sẽ không thể phát huy ra. Trong lứa tuổi của cháu, rất nhiều bạn nữ còn thông minh hơn bạn nam, có lẽ còn có những bạn nữ khác muốn học, nhưng bởi vì không có cơ hội nên dần bị suy giảm."

Lãnh đạo lớn cười: "Vậy cháu muốn thay họ lên tiếng giành quyền lợi sao?”

Tống Sở đỏ mặt trả lời: "Cháu không có sức mạnh lớn như vậy, có điều cháu sẽ cố gắng hết sức để mọi người biết đồng chí nữ rất tốt, ít nhất phải để họ được sống và được hưởng thụ bình đẳng về mọi quyền lợi."

Ví dụ như bình đẳng về mặt giáo dục.

Lãnh đạo lớn gật đầu: "Bác rất chờ mong sách mới của cháu đấy, sau khi được xuất bản, bác nhất định sẽ mua một quyển."

Tống Sở rất vui mừng, cảm thấy như đã tìm được cùng tiếng nói: "Đến lúc đó cháu có thể tặng cho bác một quyển."

Lãnh đạo lớn mỉm cười và nói: "Nếu cháu viết hay, đến lúc đó bác có thể giúp cháu xuất bản sách.”

Tống Sở vui vẻ hỏi thêm: "Bác ơi, bác quen nhà xuất bản sao?"

Lãnh đạo lớn chỉ cười mà không nói.



Đây là lần đầu tiên chắp bút về đề tài như thế này, Tống Sở dĩ nhiên phải tìm hiểu rõ đề tài, cũng may lãnh đạo lớn rất ủng hộ cô, còn tặng cho cô một ít tư liệu cũ, ghi lại rất nhiều chuyện xưa về rất nhiều nữ anh hùng.

Tống Sở ban đầu muốn viết truyện ký của những nhân vật có thật này, nhưng sau khi xem ảnh và biết việc làm của họ, cô tạm thời từ bỏ.

Cô cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa đủ tốt, dùng giọng văn non nớt cùng kiến thức hiện tại để viết về tiểu sử của họ, cô thật sự không xuống tay được, quá có lỗi với các đồng chí nữ anh hùng đấy.

Cô nhất định sẽ viết về chiến tích của những nhân vật này để cho tất cả mọi người sáng rõ, chỉ là chưa phải lúc này.

Sau khi Tống Sở đắn đo suy nghĩ, cuối cùng chọn vài câu truyện thông thường hơn làm đề tài cho sách mới của mình, sau đó tạo ra một câu chuyện.

Nội dung Tống Sở muốn viết là câu chuyện giữa bốn chị em.

Họ sinh ra trong một gia đình không có con trai, hơn nữa còn là thời kỳ chiến tranh loạn lạc. Nhưng cha mẹ của họ rất thấu tình đạt lý không bởi vì bốn người là con gái mà thất vọng, mà còn chuyên tâm nuôi dạy. Các cô từng nhiều lần bị người chửi rủa trên đầu, nhưng mỗi lần bị người ta rủa đều không có nổi giận, ngược lại càng thêm cố gắng chứng minh mình mạnh hơn đám con trai.

Một cuộc chiến tranh bất ngờ xảy ra, gia đình hạnh phúc phút chốc tan vỡ, mấy chị em đều bị tách ra. Và sau đó, mỗi người đều có một cuộc sống riêng.

Trong quá trình lưu tán người thân, tuy gặp phải muôn vàn khó khăn nhưng họ đều mạnh mẽ hơn cánh đàn ông. Với khả năng giáo dục của cha mẹ, họ đã vượt qua khó khăn này đến khó khăn khác, lần lượt thành công và cuối cùng lập được thành tựu lớn trong các lĩnh vực khác nhau. Sau khi thành lập đất nước, gia đình cuối cùng đã được đoàn tụ, bốn người cùng cha mẹ đã sống một cuộc sống hạnh phúc về sau…

Sau khi Mã Lan đọc phần tóm tắt câu chuyện của con gái mình, bà có ý tưởng rằng con gái mình thực sự mang phong cách đa dạng hóa, không những có tình cảm gia đình, còn xen lẫn thêm phong cách Mary Sue mạnh mẽ, tạo cho câu chuyện vô cùng mới mẻ.

"So với những cuốn sách trước của con, hình như cốt truyện kịch tính hơn rất nhiều."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 499: Chương 499



Tống Sở phấn khích nói: "Mẹ, mẹ có cảm thấy kịch tính quá không? Con cố ý sắp đặt tình tiết như vậy đấy! Sách này chủ yếu viết cho người có trình độ văn hóa không cao xem, ví dụ như người ở đại đội Mã Gia, con nghe nói bà ngoại thích xem kịch, viết cho họ quá thâm ảo, họ sẽ không có hứng thú đâu. Nên con chỉ viết loại kịch tính hóa này một chút, hy vọng họ thích xem."

Mã Lan cảm thấy con gái khá thông minh, hầu hết những người có tri thức thấp khi đọc tiểu thuyết của các nhà văn lớn đều sẽ không hiểu nội dung. Nhưng thể loại tiểu thuyết gia đình này, dù người bình thường chỉ nghe qua cũng có thể nghĩ ra nội dung chính trong truyện.

Ví dụ như trước kia học Ngữ văn, có một số tư tưởng còn cần giáo viên ngữ văn phân tích mới hiểu được.

Con gái bà viết thế này, có lẽ sẽ thật sự có hiệu nghiệm. "Chỉ là không biết có thể xuất bản hay không, con định gửi về tỉnh thành cho cô Út của con à?"

Tống Sở nói: "Lãnh đạo lớn nói, nếu viết tốt, ông ấy có thể giúp con xuất bản."

Mã Lan: "...!!"

Nội dung chứa đựng trong quyển sách này tương đối nhiều, hơn nữa độ dài cũng không ngắn, nên Tống Sở đã chuẩn bị tốt tinh thần viết trong thời gian dài.

Cô còn chưa hoàn thành bản phác thảo, giấy báo trúng tuyển đại học của Mã Lan đã đến. Thông báo được gửi trực tiếp đến khu nhà của quân khu, Mã Lan nhận được nó từ phòng bảo vệ cổng khi bà đi làm về, bà cưỡi con xe máy điện chạy như điên hướng thẳng về nhà.

Trên đường đi, bà khiến một nhóm người phải ngoái nhìn tò mò.

Còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.

"A… a… a, thi đậu rồi, mẹ thật sự thi đậu Đại học Sư phạm Thủ đô."

Mã Lan hưng phấn đỏ mặt, thư thông báo trúng tuyển thiếu chút nữa bị kéo hỏng.

Tống Sở vui mừng lại gần, nhìn thấy chữ trên đó, hưng phấn ôm lấy Mã Lan: "Mẹ, chúc mừng mẹ, mẹ thật sự là quá tuyệt vời!"

TBC

"Cám ơn con." Mã Lan cười hôn lên trán cô con gái bé bỏng một cái.

Giang Bác đi tới, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.

Mã Lan còn chuẩn bị hôn lên trán anh một cái, nhưng nhận ra con trai đã cao lớn gần bằng mình rồi nên xoa xoa đầu con trai: "Cám ơn con đã tóm gọn những nội dung chính cho mẹ."

Giang Bác trả lời: "Mẹ đừng khách sáo như vậy." Ánh mắt anh hướng tới nhìn Tống Sở.

Trong lòng anh nghĩ, đã lớn như vậy rồi sao vẫn thích ôm hôn.

Tô Chí Phong cũng từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt vui mừng: "Là trường học của tôi à?"

"Đúng vậy." Mã Lan đắc ý giơ lên thư thông báo của mình.

Sau đó vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Tôi cũng không chắc năm nay mình có thể thi đậu, thật ra tôi đã lén tính điểm, còn cảm giác điểm thi của mình không đủ."

Tô Chí Phong cẩn thận xem thư thông báo liền cười: "Tôi đã nghe nói, bởi vì các vị lãnh đạo lớn coi trọng giáo dục, quốc gia cần giáo viên, cho nên số lượng tuyển sinh vào các trường bình thường tăng lên. Năm nay là năm đầu tiên cải cách, số lượng của thí sinh cũng cao hơn nhiều so với những năm trước nên tỷ lệ xét tuyển tăng lên là điều đương nhiên.”

Mã Lan cảm thấy nhất định là nguyên nhân này, lập tức chắp tay trước ngực: "Cảm ơn lãnh đạo lớn, cảm ơn quốc gia, cảm ơn xã hội, cảm ơn... quần chúng nhân dân rộng lớn."

Tống Sở nói: "Mẹ nên cảm ơn bản thân nhất, chính nỗ lực của mẹ đã giúp mẹ có được thành công như ngày hôm nay."

Mã Lan dường như thấy mình đạt được một thành tựu đặt biệt, cho rằng con gái nói đúng, nếu không có nỗ lực của bản thân thì cho dù kỳ tuyển sinh có mở rộng đi chăng nữa, cũng sẽ không đến lượt bà thi đậu.

Buổi tối, gia đình đã có một bữa ăn mừng tuyệt vời.

Sau bữa cơm còn bàn bạc với nhau, sáng mai gọi điện sớm báo tin vui cho gia đình.

Đang bàn chuyện thì bà Lôi ở nhà bên cũng mang vẻ mặt vui sướng tới báo tin vui: "Lôi Hổ nhà tôi thi đậu Trường Quân sự rồi."

Tin tức này cũng làm cho người khác vui vẻ theo.

Nói thật ra, nhìn bộ dáng lúc trước của Lôi Hổ, Tô Chí Phong và Mã Lan thật sự rất lo lắng.
 
Back
Top Bottom