Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 470: Chương 470



Mã Lan đưa tay trước điều hoà, nước mắt giàn giụa.

Bà đã nghĩ rằng mình sẽ phải đợi đến thật già mới có được cuộc sống ngồi dưới điều hoà, nhưng không ngờ nó lại thành hiện thực sớm đến như vậy.

Nó gần giống như một giấc mơ.

Tổng cộng có hai máy điều hoà được lắp, một cái ở phòng khách và một cái ở phòng làm việc.

Ý tưởng của Giang Bác là lắp đặt vào tất cả các phòng nhưng thực tế lại không cho Giang Bác làm như vậy, dây điện trong ngày không thể lắp đủ bốn máy điều hòa không khí, hai cái đã là giới hạn, hơn nữa chúng còn không thể bật được cùng một lúc.

Giang Bác: "....."

Nếu biết sớm hơn thì anh đã tham gia vào việc nghiên cứu sưởi ấm, một lần làm cho lâu dài.

Buổi tối, nhà họ Tô bật điều hoà và ăn lẩu, có lẽ đây không phải là một đêm giao thừa quá tệ.

Tại nhà của những các lãnh đạo cấp cao, phần lớn cũng đều lắp máy điều hoà, trải nghiệm những chiếc máy điều hoà có chức năng sưởi ấm đầu tiên của nước mình.

Chỉ cần mở nó một lúc, khi cảm thấy đủ ấm là có thể tắt đi.

Lãnh đạo lớn vừa uống trà, vừa cười nói: "Thật tốt, nhưng lại quá đắt, đa số người dân không thể mua nổi, chỉ thích hợp với những người có tiền."

Các lãnh đạo khác cũng cười, khi đất còn nước nghèo, thì phần lớn người dân để chỉ có thể sống trong nghèo khó.

Một lãnh đạo khác nói: "Chúng ta không đủ khả năng nhưng sẽ có người đủ khả năng, chúng ta nên mở một công xưởng sản xuất điều hoà sưởi ấm để chuyên xuất khẩu."

Lãnh đạo lớn nói: "Vậy chúng ta sẽ cần phải tuyển thêm người, những sản phẩm kỹ thuật như này yêu cầu công nhân phải có kiến thức cơ sở nhất định."

Các nhà lãnh đạo khác cũng suy nghĩ.

Đằng sau mỗi thành tựu nghiên cứu khoa học cần có vô số những người trẻ có học thức để đưa nó vào thực tế.

Vì vậy, ngay ngày đầu năm học mới, chính phủ đã ban hành chính sách về kì thi tuyển sinh đại học.

Việc chấm thi sẽ được thực hiện theo đơn vị tỉnh, các trường cao đẳng, đại học chia điểm xét tuyển theo các tỉnh khác nhau. Nó cũng tương đương với kỳ tuyển sinh đại học quốc gia.

Đây là một khối lượng công việc khá lớn nhưng rất đảm bảo cho những người có tài năng xuất chúng vào được những ngôi trường tốt nhất, như vậy thì dù công việc có tẻ nhạt đến đâu cũng sẽ được hoàn thành.

Cũng may hiện nay đã có máy tính, mặc dù không có mạng như đồng chí Giang Bác nhắc đến nhưng ít ra khối lượng công việc đã giảm đi đáng kể.

Ngoài ra, kỳ thi sau đại học đã được thống nhất thêm vào. Nó được lên kế hoạch vào tháng 12 hàng năm và tháng 3 ở khu vực phía Bắc.

Việc thực hiện chính sách thi đại học đại trà này khiến cả nhà đón tết tràn ngập niềm vui, nhất là những gia đình có con học gần nhà lại càng vui hơn, tất cả đều mong con cái sau này vào đại học, trở thành trí thức.

Chỉ có nhà họ Tô nghĩ rằng không có gì phải phấn khích.

Chính sách này chỉ đơn giản như một cái tát vào mặt, nhắc nhở họ đừng quá chủ quan.

Tô Chí Phong sẽ tham gia kì thi vào tháng ba, điều này có nghĩa là ông chỉ còn vài ngày để ôn tập kiến thức.

Mã Lan cũng vậy, bà cảm thấy khá căng thẳng, vì kỳ thi tuyển sinh đại học đợt đầu tiên này người dân trên toàn quốc đều sẽ tranh tài với nhau.

Tống Sở cũng cảm thấy lo lắng vì sợ không vào được trường đại học mà mình mong muốn.

TBC

Ba người nặng nề thở dài.

Chỉ có Giang Bác là dựa vào ghế sô pha, bình tĩnh nhìn họ. Trong lòng anh khó hiểu, tại sao mọi người lại không vui, chẳng phải cả nhà đều đã thống nhất cùng thi đại học rồi sao?

Để được điểm cao trong kỳ thi, nhà họ Tô quyết định không ra ngoài chúc tết, may mắn là họ cũng không có người thân hay bạn bè ở thủ đô, nên không cần ra ngoài thăm hỏi hay chúc mừng năm mới, người quen duy nhất là gia đình họ Lôi.

Không khí đón giao thừa năm nay của nhà họ Lôi cũng có chút kỳ lạ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 471: Chương 471



Lôi Hổ, Lôi Báo không náo nhiệt như những năm trước nữa, nói năng thận trọng hơn nhiều, làm sắc mặt của Thủ trưởng Lôi đen như đ.í.t nồi. Năm nay nhà họ Lôi còn có thêm hai người lớn tuổi, đấy là ông bà ngoại của Lôi Hổ và Lôi Báo.

Hai cụ tuy đã già, tóc đã bạc nhưng vẫn ăn mặc tươm tất.

Đối xử với mọi người cũng lịch sự.

Biết rằng Mã Lan và những người hàng xóm khác đều có mối quan hệ tốt với nhà mình, ông bà cụ Mai cũng thoải mái, chỉ có điều ông Mai vẫn không có cái nhìn thiện cảm với con rể.

Thủ trưởng Lôi vẻ mặt cứng nhắc, cho dù bị nhìn chằm chằm cũng không ngại: "Nhìn chằm chằm con cũng vô dụng thôi, con vẫn sẽ nói rằng không nên làm theo chủ nghĩa tư bản. Chúng ta là chủ nghĩa xã hội, công nông nên làm chủ."

Ông cụ Mai nghe điều này thì vô cùng tức giận.

"Nghe nói ở thủ đô có tiệm vịt quay tư nhân, hơn nữa còn do lãnh đạo lớn phê duyệt, chứng tỏ lãnh đạo lớn có tầm nhìn."

Bà Lôi thuyết phục: "Cha, chuyện này để sau hẵng nói."

Ông cụ Mai cố chấp nói: "Không, để yên cho cha nói. Lần này đến thủ đô, cha mẹ đến với sự mong đợi của mọi người, cha mẹ nhất định phải tìm hiểu xem thủ đô sẽ làm gì trong tương lai.

Bà Lôi không khỏi bối rối, cảm thấy đề tài này khá là nhạy cảm.

Tuy bản thân ông cụ Mai không định kinh doanh nữa nhưng vẫn đồng ý với việc kinh doanh, một đất nước không kinh doanh được thì sao mà phát triển được chứ?

Thủ trưởng Lôi nói: "Cha không nên nói nữa thì tốt hơn, chúng ta bình yên đón năm mới đi. Qua năm mới rồi muốn ở lại đây hay về quê thì con đều đồng ý, muốn gì có thể nói với con. Chỉ cần khi sống ở đây hai người phải gọn gàng ngăn nắp, như vậy vợ con cũng đỡ phải lo lắng nhiều cho cha mẹ."

"Sống với con à?" Ông cụ Mai khịt mũi: "Không cần, cha là một tên tư bản già, không xứng sống với con, một đồng chí xuất thân từ nông dân nghèo."

Thủ trưởng Lôi: "....."

Thủ trưởng Lôi cảm thấy ông ấy không thể hiểu hết được văn hoá của ông cụ nên muốn nhờ người khác giúp đỡ, người đầu tiên ông ấy nghĩ đến chính là Tô Chí Phong, người dễ nói chuyện nhất: "Ông Tô, ông là người có học thức. Ông nói cho tôi biết xem chúng ta có thể hỗ trợ những người bình thường làm ăn không? Nếu tất cả chúng ta đều trở thành thương nhân thì không phải đất nước sẽ trở thành mớ hỗn độn hay sao?"

Tô Chí Phong mở miệng: "Tôi... Tôi chỉ là một giáo viên."

Mã Lan nói: "Đúng thế, chồng tôi chỉ là một kẻ mọt sách, cái gì cũng không biết."

TBC

Thủ trưởng Lôi lại nói: "Đồng chí Mã Lan, đồng chí là người thuộc công đoàn, vì vậy chắc đồng chí cũng biết chứ nhỉ."

Mã Lan muốn nói mình là một người bình thường, không có ý kiến gì, chỉ cần có đồ ăn là được, nhưng bà Lôi đã lên tiếng trước: "Ông Lôi, đừng có làm loạn lên nữa, giờ không phải là lúc để nói chuyện này."

Thủ trưởng Lôi nói: "Sao lại không thể nói, đây chính là xã hội mới!"

Mã Lan vò đầu, nếu biết thế thì chỉ đến chúc tết rồi về: "Chà tôi nghĩ rằng chúng ta đang đi dò đá qua sông mà không biết làm gì để tiếp tục, thực sự không cần phải tranh luận. Chúng ta hiện tại đang ở trong nước, xây dựng đất nước không phải là điều quan trọng nhất hay sao? Chúng ta chỉ cần tập trung vào xây dựng, và điều quan trọng nhất lúc này chính là cơ sở vật chất."

Ông cụ Mai nói: "Cái này chung chung quá, cho phép những người bình thường kinh doanh và tham gia xây dựng không có gì mâu thuẫn cả."

Thủ trưởng Lôi nói: "Có xung đột nghiêm trọng, tư bản trở lại thì chúng ta làm sao có thể tiến hành kiến thiết?"

Ông cụ Mai lại nói trong giận giữ: "Cha không tin phía trên đều suy nghĩ như con, luôn có những người có nhiều cách nhìn khác."

Tống Sở yếu ớt giơ tay lên: "Mọi người đừng cãi nhau nữa, nếu như tất cả mọi người đều tranh luận thì ai là người thực hiện ạ?"

"....."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 472: Chương 472



Lời của Tống Sở khiến hai người ngừng tranh cãi.

Mã Lan thấy con gái mình tuy còn nhỏ nhưng vẫn nhìn rõ mọi thứ, ngược lại hai vợ chồng bà đã trưởng thành nhưng đôi lúc lại bí bách không thôi.

Mã Lan nói: "Bác trai, cháu nghĩ chuyện có nên kinh doanh hay không, không phải là chuyện chỉ cần tranh cãi hay đánh nhau là quyết định được, chỉ khi mọi người cần mới có thể phát triển, nhưng hiện tại ai cũng nghèo, liệu kinh doanh tư nhân có thể kiếm ra tiền hay không?"

Tô Chí Phong cũng nói: "Cháu cũng không biết tình hình hiện tại có tốt hay không, nhưng ít nhất đất nước đang ngày càng phát triển hơn rồi, cho nên cuộc sống của người dân cũng đang dần tốt hơn, điều người dân mong muốn là một cuộc sống ổn định như vậy."

Tống Sở cũng lo lắng nói: "Nếu như các lãnh đạo đều ngừng phát triển đất nước để tranh luận những chuyện này thì sao ạ?"

Ông cụ Mai im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng, chúng ta cứ tiếp tục như thế này sao? Chúng ta không thể đưa ra bất kỳ ý kiến nào ư."

Mã Lan thầm nghĩ, hiện tại đúng là không nên kiến nghị lên phía trên, đất nước muốn phát triển ổn định thì không nên tranh cãi vào khoản thời gian này.

"Trước mắt chúng ta cứ thong thả đi, đừng quá lo lắng. Khi đất nước phát triển, nhu cầu cũng sẽ tự động tăng lên. Ví dụ, công nghiệp của đất nước ta trong hai năm qua chỉ mới bắt đầu phát triển, cho nên nhu cầu của người dân vẫn chưa tăng lên, đến một lúc nào đó khi cung không đủ cầu đương nhiên đất nước sẽ không để cho người dân chúng ta có tiền mà không có nơi tiêu."

Bà Lôi cũng thuyết phục: "Cha, đất nước mới gây dựng lại được mấy năm đâu chứ, chúng ta ngay cả khởi công cũng không có thời gian, đợi sau khi hoàn thành xây dựng hạ tầng chúng ta nói chuyện này cũng chưa muộn, bây giờ thảo luận chuyện này chẳng phải sẽ dễ gây thêm hỗn loạn cho đất nước sao?"

Sở trưởng Lôi nói: "Đúng là sẽ làm hỗn loạn hơn thôi."

Tô Chí Phong cười nói: "Bác trai, cái khác cháu không nói, trước mắt nói về chuyện thi đại học đi, trước đây phía trên vốn chưa từng nói đến chuyện cải cách chính sách thi tuyển sinh đại học, nhưng chẳng phải bởi vì bây giờ công nghiệp phát triển cần thêm nhân tài, cho nên liền cải cách chính sách đấy sao? Điều đó cho thấy đất nước rất coi trọng nhu cầu của người dân, vì vậy, bác đừng quá lo lắng."

Mọi người không phủ nhận quan điểm của ông cụ Mai, nhưng chỉ thấm nhuần cho ông thêm một suy nghĩ, đó là nhu cầu của người dân chưa đạt đến mức bắt buộc người dân trên cả nước phải kinh doanh.

Sau khi ông cụ Mai nghe xong, suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy tạm có thể chấp nhận những ý kiến này.

Một cuộc tranh luận sắp nổ ra rất nhanh cứ theo đó mà bị b*p ch*t.

TBC

Nhưng Mã Lan vẫn lo lắng.

Bà nhớ lại những gì sẽ xảy ra sau hai năm nữa, lúc đấy chắc chắn sẽ có rất nhiều người suy nghĩ như ông cụ Mai.

Một khi tranh chấp nảy sinh sẽ hình thành mâu thuẫn, sau đó…

Mã Lan không kiềm được nói với ông cụ Mai: "Bác ơi, nếu xung quanh bác cũng có những đồng chí lo lắng như bác, thì bác nhớ phải thuyết phục họ cho đất nước thêm một thời gian đấy nhé."

Ông cụ Mai cũng là người quan tâm đến đất nước và nhân dân, nếu không thì ông cụ đã không tiêu hết tài sản và cống hiến hết mình cho cách mạng.

"Không biết ông đây có thể sống đến lúc nhìn thấy sự phồn hoa thịnh vượng của đất nước ta hay không nữa." Ông cụ Mai ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hư không.

Tống Sở tự tin nói: "Cháu khẳng định là có thể, mọi người phải có lòng tin đối với lớp trẻ ạ."

Sau khi trở về từ nhà ông Lôi, Mã Lan vẫn rất lo lắng.

Trước đây, bà nghĩ rằng nhiều thứ trong lịch sử đã thay đổi nên trong tương lai mọi thứ cũng sẽ khác, nhưng sự xuất hiện của ông cụ Mai đã khiến bà bắt đầu suy tư, bởi vì mâu thuẫn vẫn tồn tại nên bà sợ nó sẽ ngày trở nên tồi tệ hơn.

Lúc cả nhà dùng cơm Mã Lan vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Tô Chí Phong nói: "Bà vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi à?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 473: Chương 473



Mã Lan thở dài: "Tôi đang nghĩ, nếu như quốc gia thật sự tranh luận về cách phát triển xã hội trong tương lai thì sao? Vấn đề lý tưởng đấy vốn không giải thích được, chỉ sợ có một ngày sẽ rối tung lên."

Tô Chí Phong cười, cảm thấy rằng bà đang lo lắng vô căn cứ.

Tống Sở cũng nói: "Sẽ không xảy ra chuyện đấy đâu ạ, các bác lãnh đạo đều rất giỏi."

Giang Bác nói: "Công nghệ nước ta đang ngày càng phát triển, mọi thứ sẽ ổn thôi ạ."

Mã Lan: "....." Con trai bà thật tự tin.

Trầm mặt suy nghĩ hồi lâu cuối cùng Mã Lan cũng lấy lại tinh thần: "Mặc kệ như thế nào đi nữa, cũng đừng nói chuyện này nữa."

Ba cha con Tống Sở gật đầu, dù không biết tại sao nhưng Tống Sở cảm thấy chỉ cần nghe lời người lớn bao giờ cũng đúng.

Giang Bác lại nhìn mẹ mình, với vẻ mặt trầm ngâm.

...

Sau Lễ hội đèn lồng, Tống Sở và các học sinh bắt đầu trở lại lớp học. Lần này sẽ được chia lớp, học sinh được chia thành hai khóa xã hội và khoa học, sau đó sẽ dò theo thứ tự điểm số mà chia thành các lớp.

Tống Sở khá lo lắng, bởi vì trong kỳ thi cuối kỳ Giang Bác đã cố tình nộp tờ giấy trắng, mà bản thân cô cũng không biết mình sẽ được xếp vào lớp nào.

"Anh sẽ học cùng lớp với em." Giang Bác nói.

Tống Sở lập tức hỏi: "Sao anh biết?"

"Anh tính cả rồi."

Tống Sở: "....."

Quả nhiên, khi hai người nhìn vào danh sách, liền nhìn thấy tên của một số bạn học cũ, và trong lớp đấy Tống Sở là người đứng đầu tiên trong danh sách lớp, còn Giang Bác... Giang Bác là người cuối cùng trong lớp.

Tống Sở rất phiền muộn: "Anh Tiểu Bác, sau này đừng tùy hứng như thế nữa, làm người đứng cuối cùng không tốt đâu."

Giang Bác không nghĩ điều đó quan trọng, thứ hạng quan trọng không ư? Tất nhiên là không, chỉ cần học trong một lớp với Sở Sở là được.

Mặc dù Giang Bác không quá để ý đến điều đó, nhưng khi anh đến báo danh vào lớp, giáo viên chủ nhiệm không khỏi đau lòng phê bình Giảng Bác: "Em không thể nói bậy bạ như vậy a, cho dù điểm của em có tốt đến đâu, em cũng phải tôn trọng mọi kỳ thi, nếu em cứ làm những chuyện như vậy sẽ rất khó thi đậu đại học đấy!"

Giang Bắc lắc đầu, tỏ ý mình sẽ không bao giờ làm điều vô nghĩa như vậy trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Thấy thái độ của anh rất tốt, chủ nhiệm lớp mới không còn tức giận nữa: "Hiện tại kỳ thi đại học đã được cải cách, cho nên nhà trường rất coi trọng điểm số, từ học kỳ này trở đi chỗ ngồi cũng được sắp xếp dựa trên điểm số, theo thứ hạng mà ngồi."

Giang Bác: "...!!!"

Sau khi biết mình có thể ngồi tách biệt với Tống Sở, sắc mặt Giang Bác tái nhợt.

Tống Sở chọt chọt vào cánh tay anh: "Cho anh chừa cái tật tùy hứng, lần này em miễn cưỡng vẫn chọn chỗ ngồi cùng anh, nhưng lần sau không cho phép anh như thế nữa."

Giang Bác ngoan ngoãn gật đầu: "Lần sau nhất định không như thế nữa." Quả nhiên, vị trí cũng cần dùng thực lực để đạt lấy.

TBC

Hai người cuối cùng được phân vào hàng cuối gần cửa sổ.

Không những phía trước bị một đám trẻ to xác chắn mất tầm nhìn, mà cửa sổ bên cạnh còn bị dột.

Về điều này, Tống Sở chỉ có thể tự an ủi mình và Giang Bác rằng không sao đâu, dù sao thi giữa kỳ còn phải thay đổi. Về phần lớp học... Chẳng phải có anh Tiểu Bác ở đây à? Sau này không cần quá vất vả, không hiểu bài thì anh Tiểu Bác sẽ giảng bài cho cô.

Vài ngày sau khi Giang Bác và Tống Sở bắt đầu nhập học, Tô Chí Phong cũng chính thức dần bước vào kỳ thi tuyển sinh cao học. (Chương trình học nâng cao thêm cho người đã tốt nghiệp đại học)

Ông tham gia kỳ thi với mục tiêu trở thành nghiên cứu sinh của Khoa Giáo dục Đại học Sư phạm Thủ đô, vì thuộc nhóm đầu tiên thi nên có rất nhiều người nộp đơn.

Trước đó, Tô Chí Phong đã từng đến thăm các bạn học cũ của Hiệu trưởng Tô, ban đầu vốn không có vấn đề gì lớn, nhưng hiện tại đã cải tiến thành kỳ thi toàn quốc gia nên càng khó khăn hơn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 474: Chương 474



Hơn nửa, đồng chí Tô Chí Phong còn từ chối yêu cầu giúp ông vạch ra những trọng điểm của Giang Bác.

"Mục đích tham gia kỳ thi tuyển sinh cao học của cha là để đóng góp cho sự nghiệp giáo dục trong tương lai, và cha phản đối nền giáo dục hướng vào thi cử, nên cha phải làm gương!"

Tống Sở một mặt ủng hộ nói: "Cha, con ủng hộ tinh thần cho cha, mặc dù hiện tại tinh thần của con cũng không được tốt cho lắm, vật chất cũng không thể hỗ trợ cha cái gì…"

Giang Bác cũng nói với ông: "Nếu cha rớt, sẽ không có ai học lại cùng cha đâu."

Tô Chí Phong: "....." Đứa trẻ này không thể nói điều gì đó tốt đẹp sao? Vì một số lý do, trước mặt con trai mình Tô Chí Phong cảm thấy việc rèn luyện bản thân mà ông rất tự hào đã không thể duy trì được nữa.

Được truyền cảm hứng để trở thành người đầu tiên đánh bại nền giáo dục định hướng thi cử, Tô Chí Phong không ngừng chạy nước rút trong những ngày cận kề.

7 tháng 3, ngày thi tuyển sinh cao học cuối cùng cũng đến.

Để hỗ trợ Tô Chí Phong, Mã Lan còn thức dậy khi mới sáng sớm, làm cho ông một tô mì, đập thêm hai quả trứng, trong tương lai nó mang ý nghĩa chúc ông đạt điểm tối đa trong kỳ thi.

Sau đó, bà kéo Tống Sở và Giang Bác tới rồi nói Tô Chí Phong chạm vào trán của hai đứa con mình: "Xin được lộc từ trí thông minh của hai đứa nhỏ, ông không cần phải lo lắng về việc tham gia kỳ thi rồi."

Tống Sở nói: "Cha, đi thôi!"

Giang Bác: "... Ði thôi." Làm như vậy có ích lợi gì ư?

Nó thực sự hữu ích, Tô Chí Phong trông vui vẻ và tràn đầy tinh thần chiến đấu hơn rất nhiều: "Đừng lo lắng, vì hạnh phúc của cả gia đình chúng ta, cha nhất định sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi."

Khi bọn họ đến địa điểm thi, quả thực có rất nhiều người dự thi. Kỳ thi tuyển sinh cao học này rất thoải mái với độ tuổi của người nộp đơn, thành ra có rất nhiều người trong số họ đều là sinh viên đại học cũ.

Tô Chí Phong lẫn trong đám người, vẫn coi như là khá trẻ tuổi. Nếu không phải ông đã chuẩn bị trước cho kỳ thi tuyển sinh cao học, ông sẽ thực sự cảm thấy căng thẳng.

Phải mất hai ngày liên tiếp kỳ thi mới kết thúc.

Sau khi thi xong sẽ có thông báo trúng tuyển sau, chừng tháng 5 mới công bố kết quả thi. Sau khi công bố kết quả, mỗi trường đều sẽ tổ chức thi lần hai vào tháng 6.

Vì vẫn còn phải thi lần hai nên cả nhà không ai hỏi về điểm số của Tô Chí Phong.

Giang Bác thì không quan tâm, còn Tống Sở và Mã Lan lại vì lo lắng sẽ gây thêm áp lực cho ông, ngay cả nhắc đến cũng không dám.

Tô Chí Phong nghĩ rằng mình đã làm bài thi rất tốt: "....."

Mã Lan lúc đầu khá thoải mái, nhưng khi bà nhìn thời gian, nghĩ rằng mình cũng phải tham gia kỳ thi vào tháng 6, thì không khỏi chờ xem kết quả của đồng chí Tô Chí Phong.

Thấy cha mẹ gấp gáp cho kỳ thi như vậy, Tống Sở cũng cảm thấy lo lắng theo, không dám bỏ bê, chuyên tâm học hành.

Người duy nhất trong gia đình thoải mái nhất chính là Giang Bác.

Vì hiện tại học khóa xã hội, thiêng về môn nghệ thuật tự do, không học quá nặng như trước nên Tống Sở dành phần lớn thời gian để tự mình học thuộc lòng những kiến thức trọng tâm, nhưng việc học thuộc lòng những thứ như vậy không có trong từ điển của Giảng Bác, anh chỉ cần lướt qua liền có thể ghi nhớ mọi thứ trong đầu.

Vì có nhiều thời gian rảnh nên Giang Bác cũng sẵn lòng làm nhiều việc hơn.

TBC

Dù sao, tác dụng của máy điều hòa không khí thế hệ 1 vẫn chưa đạt yêu cầu của anh, Giang Bác cảm thấy mình còn phải tận tâm nhiều hơn nữa, không thể chỉ dựa vào viện nghiên cứu được.

Nhất là hạng mục nghiên cứu thuốc, anh chắc chắn phải làm việc chăm chỉ hơn, bởi vì mùa xuân là thời điểm các loại vi khuẩn sinh sôi dễ dàng nhất, nếu Sở Sở lại bị bệnh thì sao?

Tiếp theo đó là vấn đề dây điện sử dụng cho máy điều hòa, điện trong nhà của họ thậm chí còn không chạy được một lượt hai máy, cần phải xem xét cải tạo thêm về chuyện này.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 475: Chương 475



Tính toán theo cách này, Giang Bác cảm thấy bản thân bỗng có khá nhiều việc phải làm.

Vì vậy sau giờ học, Giang Bác đến viện nghiên cứu, anh để Sở Sở ngồi làm bài tập trong văn phòng, sau đó đến nói chuyện với Sở trưởng Thái về kế hoạch trong năm mới của anh.

Sở trưởng Thái rất vui khi nghe thấy Giang Bác có kế hoạch làm việc của riêng mình: "Không cần biết ý tưởng của cháu lớn hay nhỏ, chúng tôi đều hoàn toàn không có ý kiến."

Tại sao ông ta lại có nhiều sự tin tưởng đến thế ư, bởi vì kết quả về ý tưởng của anh trong năm ngoái rất tốt. Máy in và máy điều hòa do viện nghiên cứu phát triển đều được ứng dụng cao, còn về phần chế tạo thuốc, chỉ riêng penicillin đã cải tiến được rất nhiều tài nguyên. Ngoài ra, còn có một số loại thuốc chống viêm và thuốc cảm, hiện đang ở giai đoạn thử nghiệm lâm sàng.

Nhìn thấy Sở trưởng Thái tự tin và tin tưởng mình như thế Giang Bác, tiếp đó đưa cho Sở trưởng Thái kế hoạch làm việc dự kiến của bản thân, đây là kế hoạch mà anh đã tùy tiện liệt kê khi không có việc gì làm trong lớp.

Sở trưởng Thái chăm chú xem, không khỏi sửng sốt.

Tạo ra pin cấp điện từ năng lượng mặt trời, cách cấp điện từ năng lượng gió...

“Bây giờ chúng ta còn đang làm nhiệt điện.” Sở trưởng Thái cố gắng nói với Giang Bác tình hình hiện tại để anh hiểu không nên tiến thêm một bước quá lớn, một dự án lớn như vậy có thể không thực hiện được ngay lúc này.

Cái này không giống máy tính, nó còn đòi hỏi rất nhiều nhân lực và tài nguyên vật chất.

Giang Bác nghe được khó khăn của bọn họ, cũng không yêu cầu viện nghiên cứu phải tiến hành ngay, mùa hè làm không được thì mùa đông làm tiếp, thời gian có rất nhiều.

"Cứ từ từ, không cần vội."

Ngay khi Sở trưởng Thái định thở phào nhẹ nhõm, ông ta lại nghe thấy Giang Bác nói tiếp: "Chúng ta có tận cả năm để làm."

"....."

Sở trưởng Thái không nói nên lời: "Đồng chí Tô Giang Bác, kho kiến thức của chúng tôi không thể giải quyết những vấn đề kỹ thuật này nhanh như vậy."

Ông giải thích tình hình hiện tại của đất nước cho Giang Bác, chẳng hạn như đất nước vẫn đang trong giai đoạn phát triển và việc xây dựng cơ sở hạ tầng chưa được hoàn thiện. Bây giờ đất nước vẫn có thể hội tụ được nhiều nhân tài để hợp tác nghiên cứu dự án với họ như vậy, đã là sự hỗ trợ lớn nhất mà các lãnh đạo dành cho viện nghiên cứu rồi. Nếu muốn tiến hành thêm hạng mục nguồn phát điện mới này, nhất định phải tuyển dụng thêm các đồng chí tham gia nghiên cứu ở các khu vực khác, nếu không các đồng chí ở viện nghiên cứu này thực sự không có kho tàng tri thức lớn như vậy. Hơn nữa, chuyện đấy sẽ không thuận lợi cho những hạng mục khác phát triển.

Giang Bác đã hiểu, điều đó có nghĩa là khả năng hiện tại của họ không thể đáp ứng yêu cầu của anh, những tài năng thực sự đang rải rác ở khắp nơi trên đất nước để làm những việc rất quan trọng khác.

Giang Bác không quan tâm đến những gì người khác đang làm, nhưng anh vẫn rất coi trọng những gì Sở trưởng Thái nói.

Mặc dù trước đây viện nghiên cứu đã thành lập một nhóm dự án, để anh đưa ra các hướng nghiên cứu cho họ tự phát triển và hướng dẫn kỹ thuật ở những giai đoạn trọng tâm.

Nhưng đối với dự án lớn như này, bọn họ sẽ không đủ khả năng để hoạt động.

Tuy nhiên, dự án mới này Giang Bác cũng không có khả năng tự mình làm.

Bởi vì, mặc dù nhóm nghiên cứu làm tốc độ không nhanh bằng anh, nhưng bọn họ nhiều người, làm ra được một lần nhiều thứ, lại không cần Giang Bác quan tâm quá nhiều, điều này làm cho anh rất tự do.

Nếu lúc này anh lại tự mình làm hết tất cả, sẽ lần nữa rất vất vả, cục diện hảo hảo trước mắt cũng theo đó mà đổ vỡ.

"Để tôi suy nghĩ lại đã." Giang Bác nói.

Khi anh đến gọi Tống Sở tan làm, lông mày anh vẫn cau chặt.

TBC

Tống Sở thu dọn bài tập, thấy anh không vui liền nói: "Anh Tiểu Bác, anh gặp khó khăn trong lúc nghiên cứu à?"

Giang Bác gật đầu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 476: Chương 476



Tống Sở an ủi: "Đừng lo lắng, khó khăn gì cũng đừng lo lắng, cứ thong thả."

“Không phải khó khăn của anh, mà là bọn họ không có khả năng.” Giang Bác nghiêm túc nói.

Tống Sở nói: "Em còn đang suy nghĩ, anh Tiểu Bác điều gì cũng biết sao lại có thể gặp khó khăn được, vậy vấn đề của họ là gì ạ?"

Giang Bác không có bất kỳ bí mật nào với Tống Sở, vì vậy anh đã nói về những vấn đề mà mình và Sở trưởng Thái đang gặp phải, Tống Sở nghe xong chớp chớp mắt: "Rất đơn giản nha!"

Giang Bác nhìn cô.

Tống Sở cười nói: "anh Tiểu Bác, anh có thể viết sách giống như em, anh viết hết tất cả những kiến thức mà anh biết vào trong sách xong để cho bọn họ đọc. Bọn họ đọc xong sẽ có đủ kiến thức giúp anh làm nghiên cứu, hơn nữa, một khi sách được sản xuất sẽ không chỉ có một người đọc mà có rất nhiều người sẽ đọc được nó, anh nghĩ thử xem, nếu như sau này có nhiều người năng lực tốt thì chẳng phải việc nghiên cứu cũng đơn giản rồi sao?

"Đúng vậy!” Hai mắt Giang Bác sáng lên, mím môi cười nói. "Anh sẽ viết một quyển sách."

TBC

Sở trưởng Thái không khỏi há hốc mồm khi nghe Giang Bác nói câu vừa rồi: "... Ý cậu là, cậu muốn xuất bản một cuốn sách để mọi người có thể học hỏi kiến thức của cậu à?"

Giang Bác gật đầu.

Sở trưởng Thái luôn cho rằng xuất bản sách khoa học khó hơn làm nghiên cứu, xét cho cùng, công việc nghiên cứu đều được thực hiện từng chút một, một khi viết được sách chính là nghiên cứu đã hoàn thành xuất sắc. Nhưng hiện tại Giang Bác lại muốn làm ngược lại, anh muốn viết ra những trọng điểm nghiên cứu trước khi nghiên cứu nó...

Điều này là làm trái lại với tự nhiên.

“Được rồi, cứ thử trước đi.” Sở trưởng Thái lau trán.

Trên đường trở về, Tống Sở lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Ách, em quên mất, anh Tiểu Bác, anh không nên thể hiện mình quá nhiều, nhỡ có người có ác ý với anh thì sao?"

Giang Bác lắc đầu: "Không sao."

Mặc dù không muốn bị người khác chú ý, nhưng anh đã thực sự kiềm chế bản thân và hạ thấp yêu cầu của mình trong nhiều việc, nếu hiện tại vẫn muốn hạ thấp trừ khi anh không làm gì cả. Anh có thể cảm thấy thấy một số người đã phát hiện ra nó, nhưng họ không có ác ý, người của thời đại này cùng người ở mạt thế không giống nhau, họ có một niềm đam mê cuồng nhiệt về khoa học và công nghệ.

"Anh thật sự chắc sẽ không sao chứ, anh Tiểu Bác, nếu anh bị phát hiện thì sao?"

“Không đâu.” Giang Bác nói. Nếu những người kia có ác ý, anh sẽ đưa Sở Sở đi, nếu như cha mẹ đồng ý rời đi, anh cũng có thể đưa họ theo.

Sở trưởng Thái nhanh chóng báo cáo sự việc.

Lãnh đạo cấp cao đầu năm nghe nhiều báo cáo, cả ngày lo lắng tranh luận, nghe xong tin tức này tâm tình rốt cuộc cũng tốt lên.

Ít nhất khía cạnh khoa học và công nghệ đang phát triển rất tốt.

"Cứ làm theo đề nghị của cậu ấy đi, Tiểu Bác là một đứa trẻ rất ổn định, chúng ta phải tin tưởng cậu ấy. Tuy nhiên, mọi thứ cậu ấy viết đều phải được xếp vào loại tuyệt mật không thể tiết lộ bất cứ thứ gì, các đồng chí được đọc cũng phải tin tưởng tuyệt đối."

...

Giang Bác không vội nghiên cứu vì muốn xuất bản cuốn sách trước, mỗi ngày ở trên lớp anh đều suy nghĩ tối về sẽ viết những gì.

Mặc dù anh không viết bất cứ điều gì trong lớp, nhưng trường học vẫn luôn trong tình trạng canh giữ nghiêm mật, ngay cả bảo vệ cũng là binh lính cải trang.

Không mất quá nhiều thời gian, các học sinh của trường trung học Thủ Cương đã phát hiện ra bầu không khí trong trường không giống trước kia, ngay cả Tiểu Vũ cũng trở thành học sinh chuyển trường và học trong lớp của Tống Sở, ngồi trước cô và Giang Bác.

Đồng chí Tiểu Vũ, đã ngoài hai mươi tuổi: "....."

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn đã từng ở trong trường với tư cách là nhân viên hỗ trợ của trường, nên một số học sinh cũng biết anh ta. Chỉ là anh ta rất ít quan tâm đến mọi người, cho nên không giao du quá nhiều, ít ai chú ý.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 477: Chương 477



Lần này anh ta đến lớp học thì khác, các nữ sinh đều lén lút nhìn.

Tại sao ư, ai bảo khí chất của anh ta khác hẳn với đám nam sinh cục mịch trong lớp chứ, thành ra liền trở thành kẻ đánh cắp trái tim của nữ sinh!

Mà nguyên nhân Tiểu Vũ đến lớp học cũng rất ly kỳ, nghe nói anh ta là một học sinh giỏi nhưng bị chậm trễ trong việc học, hiện tại chính sách thi vào đại học đã được cải cách, anh ta cũng có ước mơ vào đại học, nên đã phá bỏ giới hạn độ tuổi và trở lại trường học.

Vì vậy, mỗi ngày sau giờ học, một số bạn học nữ luôn tiến đến muốn học bù cùng anh ta.

Khuôn mặt của Tiểu Vũ tối sầm, anh ta xấu hổ đến mức sắp c.h.ế.t rồi.

Có người biết Tiểu Vũ và Tống Sở là họ hàng, còn bí mật nhờ cô tìm hiểu sở thích của Tiểu Vũ.

Tống Sở tò mò hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

TBC

Ủy viên ban văn nghệ nói: "Hừm, đây không phải là quan tâm bạn học sao?"

Thành viên ủy ban học tập bên cạnh nói đùa: "Có người muốn tìm đồng chí cách mạng nha."

“Đừng nói nhảm!” Ủy viên ban văn nghệ đỏ mặt quay về chỗ ngồi.

Tống Sở nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tìm đồng chí cách mạng sao lại ngại ngùng? Đây không phải là bạn tốt cùng mục tiêu cùng nhau tiến bộ sao? Mẹ tôi nói tôi và anh Tiểu Bác cũng là đồng chí cách mạng."

Ủy viên ban học tập che miệng cười nói: "Đúng vậy, cũng có thể hiểu như vậy. Nhưng mà, cậu cùng Tô Giang Bác không thể làm đồng chí cách mạng được"

"Tại sao?"

“Dù sao cũng không được.” Uỷ viên ban học tập cười cười rời đi.

Tống Sở cau mày, Giang Bác bên cạnh cũng không vui.

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, đừng buồn, chúng ta là đồng chí cách mạng."

“Đừng có nói ngu ngốc như vậy, đồng chí cách mạng có nghĩa là đối tượng yêu đương với nhau, hiểu chưa?” Một bạn học đối diện ngẩng đầu nói.

"....."

Tống Sở sửng sốt trong chốc lát, Tiểu Bác đỏ mặt, mím môi cố gắng không nhếch lên khóe miệng, giữ một khuôn mặt nghiêm túc trên mặt mình.

Tống Sở vô cùng chán nản, cảm thấy thật xấu hổ trước mặt người khác, mẹ thật tệ vì đã nói dối cô, bạn học cũng không thành thật không chịu nói thật với cô.

Hừ!

Mọi người coi cô như một đứa trẻ, cho rằng cô không hiểu, cô hiểu tất cả đấy! Cô còn biết đứa bé được sinh ra như thế nào!

“Anh Tiểu Bác, chúng ta là đồng đội trong sáng, không có gì phải xấu hổ.” Tống Sở nhấn mạnh từ “trong sáng” để Giang Bác không cảm thấy khó chịu, dù sao anh Tiểu Bác cũng rất dễ thẹn thùng.

Giang Bác gật đầu, ừm, đúng vậy, là tình đồng đội.

Giang Bác đang có tâm trạng rất vui vẻ, khi làm việc cũng tập trung hơn, ban đêm lúc làm việc tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Trong nửa tháng, anh đã hoàn thành toàn bộ kiến thức lý thuyết về công nghệ sản xuất điện mặt trời, cuốn sách dài đến hàng trăm trang.

Đây cũng là kết quả của việc anh giảm bớt một số nội dung, tất nhiên, anh cũng kiểm soát một chút trình độ của công nghệ này, chỉ giữ lại phần kiến thức cơ bản nhất, không viết một cuốn sách quá uyên bác.

Về phần áp dụng sâu hơn, xét đến chuyện thời đại này vẫn chưa cần dùng đến nên anh cũng lười viết.

Mặc dù đã mất rất nhiều thời gian để viết những điều này, khoảng thời gian đấy còn đủ để Giang Bác tự mình phát triển năng lượng mặt trời.

Nhưng Giang Bác cảm thấy nó xứng đáng, bởi vì sẽ rất phiền phức để tự mình tính toán một dự án lớn như vậy, hơn nữa, sau khi làm xong sau này nếu cần cải tiến cũng đều phải dựa vào anh.

Quyển sách này là giải pháp trước mắt và mãi mãi, Sở Sở quả nhiên rất thông minh.

Sau khi cuốn sách "Nguyên tắc tạo ra năng lượng mặt trời" được viện nghiên cứu tiếp nhận, nó lập tức bị niêm phong, sau đó dưới sự bảo vệ của nhiều người, trực tiếp được đưa đến một cơ sở nghiên cứu vô cùng nghiêm ngặt ở ngoại ô thủ đô. Bên trong, một nhóm các chuyên gia nghiên cứu năng lượng tiên tiến nhất của đất nước đã được tập hợp.

Họ đã ký một thỏa thuận không tiết lộ, và hứa sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với thế giới bên ngoài trước khi hoàn thành dự án năng lượng mặt trời để có được cơ hội học tập này.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 478: Chương 478



Tuy không biết cuốn sách này từ đâu tới, nhưng những chuyên gia này sau khi xem qua một số nội dung trước đó đã vô cùng kinh ngạc.

Kể cả những người đã biết một chút về Giang Bác, cũng đều bị sốc trước sự hiểu biết về tương lai của anh, khả năng suy luận và tưởng tượng này có phải quá mạnh rồi không?

"Sách này là từ nước ngoài mang về sao? Chẳng lẽ chúng ta cùng bọn họ có khoảng cách lớn như vậy?"

Một số chuyên gia mới đến từ những nơi khác cảm thấy hơi có lỗi vì không nắm rõ tình hình thực tế, họ cảm thấy mình chưa đủ nỗ lực và quá kém cỏi khi để đất nước tụt lại phía sau một khoảng cách quá xa như vậy.

Thử nghĩ xem, họ vẫn đang trong giai đoạn mò mẫm, thậm chí mục tiêu rõ ràng cũng không có, người ta đã bắt đầu có lý thuyết cơ bản toàn diện như vậy rồi...

Lãnh đạo của căn cứ nghiên cứu nói: "Yên tâm, đây không phải của nước ngoài, nhưng nguồn tin cần được bảo mật. Các đồng chí cố gắng học tập, nỗ lực nghiên cứu cho ra kết quả càng sớm càng tốt."

...

Ngày 2 tháng 5, vào đúng hôm sinh nhật của Mã Lan, kết quả kỳ thi tuyển sinh cao học của Tô Chí Phong cuối cùng cũng được công bố. Điểm tối đa là 500 điểm, tổng điểm ông làm được là 355 điểm, thành công vượt qua bài kiểm tra đầu tiên của Đại học Sư phạm Thủ đô.

Khi cả nhà nhìn thấy điểm số, hai vợ chồng rất hào hứng nắm tay nhau, nếu không có ai ở đó chắc họ đã ôm thật chặt nhau rồi, Mã Lan hưng phấn nói: "Chí Phong, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được!"

Tô Chí Phong cũng rất phấn khích, chỉ cần ông vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, thì bài kiểm tra còn lại trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì.

Tống Sở trong mắt lấp lánh vui mừng: "Cha, thật tốt quá, tương lai cha sẽ là nghiên cứu sinh của trường đại học rồi."

Tô Chí Phong nói: "Vẫn còn một bài kiểm tra nữa."

Giang Bác nói: "Cha đừng lo lắng, cơ hội rất cao, có đến tận 66% cơ hội đậu."

Tô Chí Phong đang tự tin: "....."

Đồng chí Tô Chí Phong đã tạo ra một khởi đầu tốt cho cả gia đình, khiến bầu không khí căng thẳng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Dù chưa thi tiếp nhưng Tô Chí Phong vẫn gọi điện về cho ông cụ Tô để báo tin vui.

Sau một số trục trặc, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.

Khi ông cụ Tô nghe được tin con trai mình trúng tuyển vào trường đại học, ông cụ đã vui đến nỗi làm rớt cả điện thoại lên bàn. "Con trai, khoảng cách giữa con và Tiểu Bác cuối cùng đã được thu hẹp."

Tô Chí Phong: "....."

TBC

Hiệu trưởng Tô lại động viên ông, đừng quá vui mừng mà phải kiên trì nỗ lực, kiên quyết thi vào đại học.

Tô Chí Phong đồng ý.

“Đúng rồi, nếu thi đậu, nghỉ hè có thể trở về hay không?” Hiệu trưởng Tô hỏi.

Ông bà cụ đều rất nhớ gia đình con trai thứ ba. "Nếu như con không có thời gian trở về, để cha xem sắp xếp đưa mẹ con đến thủ đô thăm cả nhà"

Bên cạnh, bà cụ Tô liên tục gật đầu: "Ừ, cha mẹ đến thăm các con cũng được."

Tô Chí Phong cảm thấy rất áy náy khi nghe tin cha mẹ nhớ mình, nhưng ông càng cảm thấy có lỗi khi phải để cha mẹ lặn lội đường xa đến thăm mình.

Tống Sở thấy cha không vui, liền nói: "Cha, kỳ nghỉ hè dài lắm, đợi mẹ thi đại học xong, chúng ta cùng nhau về quê đi."

Mã Lan: "....."

Khi bà cụ nghe tin con dâu cũng sắp thi đại học, bà cụ liền chộp lấy điện thoại để hỏi thăm tình hình.

Mã Lan ho khan một tiếng: "Mẹ, con còn chưa đi thi."

"Không sao, con phải có lòng tin vào chính mình, mẹ rất tin tưởng con, hãy làm rạng danh phụ nữ nhà họ Tô. Con xem cha con, trừ Sở Sở, những người khác... mẹ chỉ ngóng trông con dâu tham gia thi cử. Hơn nữa mẹ còn muốn cho chị dâu cả, chị dâu hai của con nhìn thấy, cho bọn chúng có ý chí phấn đấu."

Ma Lan bỗng nghĩ đến cảnh Từ Mỹ Lệ và Phùng San sẽ âm thầm mắng bà.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 479: Chương 479



Ngay lập tức, bà cảm thấy có rất nhiều áp lực, nhưng bà vẫn đồng ý hết lần này đến lần khác.

Mọi người thống nhất, sau khi Mã Lan thi xong nếu vẫn trong kỳ nghỉ hè cả nhà sẽ trở về quê, tránh cho đến Tết lại gặp tình trạng tuyết rơi dày giống như Tết nguyên đán năm nay không thể quay về.

Đếm từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã hơn một tháng.

Trước đó, Tống Sở và Giang Bác đã trải qua kỳ thi giữa kỳ, lần này Tống Sở cuối cùng cũng tiến lên vị trí thứ hai.

Bởi vì vị trí thứ hai trước đây thuộc về một học sinh học khối khoa học.

Tuy rằng thi tốt, nhưng cô vẫn không đổi chỗ ngồi, bởi vì Tống Sở phát hiện sau tháng năm, phòng học sẽ có chút nóng, ngồi ở bên cửa sổ thật sự rất thoải mái. Hơn nữa, cô vẫn có thể nghe rõ bài giảng của giáo viên, cũng không lo nhìn không thấy bảng đen, bởi vì Tiểu Vũ đã tăng thêm chiều cao cho ghế của hai anh em.

Mặc dù thế, nhưng số lượng người trong lớp quá đông nên vẫn có một chút hơi nóng tỏa ra.

Khi Tống Sở ở trong lớp, cô vẫn phải dùng sách giáo khoa để quạt cho mình chút gió mát.

Giang Bác rất đau lòng, lúc lên lớp liền làm một cái quạt gấp, thỉnh thoảng quạt mấy cái, sau khi nhìn hệ thống dây điện cũ trong phòng học này, về cơ bản anh chắc chắn phòng học này không thể trang bị điều hòa. Có lẽ bọn họ nên xem xét việc đặt thêm một cái quạt, nhưng trường học có vẻ rất nghèo nên không thể mua được.

Vào cuối tuần, Giang Bác lại đến viện nghiên cứu.

Sở trưởng Thái rất phấn khích: "Chuyên gia Tô, dự án mạng mà trước đây cậu quan tâm, họ đã có một kế hoạch. Tôi thực sự không ngờ hạng mục internet có thể cải thiện thiết bị liên lạc hiện tại của chúng ta, cháu có biết họ đã sử dụng những thứ mà cháu cung cấp không? Chỉ là, họ vừa mới tìm ra công nghệ liên lạc qua điện thoại thôi, bây giờ mới dần phát triển khắp nơi, nhưng một khi họ nghiên cứu xong liền có thể gọi điện thoại trực tiếp cho nhau trong tương lai, cho dù khoảng cách xa cũng không cần trung gian chuyển máy."

Nói về điều này, Sở trưởng Thái rất phấn khích, ông ta biết mọi thứ đồng chí Tô Giang Bác đưa ra đều không đơn giản mà.

Lúc đầu, internet trông có vẻ vô dụng, nhưng những kiến thức chứa đựng bên trong lại rất hữu ích.

Giang Bác không nói gì, mất một khoảng thời gian dài như vậy bọ họ mới nghiên cứu ra được thêm một cách liên lạc qua điện thoại, Haizzz... Cũng coi như có chút thành tựu đi, sau này gọi điện thoại cho ông bà ở quê cũng thuận tiện hơn nhiều .

“Mọi người làm rất tốt.” Anh khen một câu.

Sở trưởng Thái vui vẻ mỉm cười: "Hôm nay cậu đến đây để kiểm tra công việc sao?"

"Tôi đến vì chút việc."

Nghe vậy, Sở trưởng Thái lập tức trở nên nghiêm túc: "Chuyện gì, có quan trọng không?"

Giang Bác gật đầu: "Rất quan trọng ạ."

Sở trưởng Thái nói: "Có gì cứ nói với tôi nhé, tôi hứa sẽ hỗ trợ cậu đầy đủ."

“Cảm ơn.” Giang Bác trả lời.

Trên thực tế, anh sẽ tự mình làm điều đó, dù sao anh cũng luôn tự mình làm mọi thứ cho Sở Sở.

Nhưng nếu các đồng chí trong phòng thí nghiệm sẵn sàng giúp đỡ, anh cũng rất sẵn lòng.

Vì vậy, dưới sự chỉ dẫn của Giang Bác, Sở trưởng Thái đã mời một số đồng chí nghiên cứu về quạt điện đến.

Để giữ bí mật, trước giờ Giang Bác chưa từng gặp gỡ những đồng chí này, Sở trưởng Thái luôn là người trung gian truyền đạt ý tưởng của anh.

Sau đó, Sở trưởng Thái phát hiện ra Giang Bác chỉ muốn làm một chiếc quạt điện nhỏ, còn nhỏ đến thế nào ư? Nó chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, hơn nữa còn là một chiếc quạt sạc.

Sở trưởng Thái miễn cưỡng liên kết với dự án lớn và hỏi: "Đây... là đang nghiên cứu tích điện từ năng lượng gió mà cháu đã đề cập ư?"

Giang Bác nói: "Không phải, ở trong phòng học hơi nóng nên cháu cần một cái quạt điện"

"....."

Vài ngày sau, Giang Bác đã nhận được chiếc quạt hoàn chỉnh.

Nhưng Tống Sở không mang quạt đến lớp, cô cho rằng anh Tiểu Bác đang càng ngày càng trở nên quan trọng vì thế phải cẩn thận hơn.
 
Back
Top Bottom