Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 480: Chương 480



“Cứ đặt ở trên bàn làm việc nhỏ của chúng ta đi, rất tiện lợi.” Tống Sở vui vẻ nghịch chiếc quạt điện nhỏ: "Anh Tiểu Bác, anh đúng là cái gì cũng biết.”

Giang Bác lúc đầu có chút thất vọng, nhưng thấy Tống Sở thích như vậy, liền mím môi cười.

Sau khi hoàn thành chiếc quạt điện nhỏ, Giang Bác đã dành thời gian để viết thêm một cuốn sách về thủy điện cho viện nghiên cứu. Giang Bác vốn muốn viết về năng lượng gió, nhưng với thời tiết lúc này anh cảm thấy không thích hợp, việc tạo ra năng lượng gió nhân tạo không thể thực hiện nghiên cứu trong môi trường chỉ có gió nhẹ hoặc không có gió.

Nhưng Sở trưởng Thái không biết điều này, ông ta cảm thấy năng lượng gió được sử dụng quá ít nên đã đề nghị Giang Bác phát triển thủy điện: “Đất nước chúng ta không thiếu nước, ngoài sông Dương Tử và sông Hoàng Hà, chúng ta còn có khu vực bờ biển."

Thấy ông ta chân thành như thế, Giang Bác gật đầu, bắt tay vào viết cuốn sách về thủy điện.

Thủy điện đơn giản hơn nhiều so với điện mặt trời.

Mỗi ngày dành chút thời gian dạy kèm cho mẹ và Sở Sở, còn lại thì viết sách, lần này cũng chỉ mất nửa tháng là xong.

Sách viết xong vẫn được gửi vào cơ sở bí mật để mọi người học tập, nghiên cứu. Giang Bác xin nghỉ phép bên phía viện nghiên cứu, nói rằng muốn nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.

Sở trưởng Thái hỏi: "Có việc gì quan trọng cần sắp xếp sao? Có cần tôi giúp một tay không?"

Giang Bác lắc đầu: "Cha cháu muốn thi liên thông lên đại học, mẹ cũng muốn thi đại học, Sở Sở cùng cháu thì phải thi cuối kỳ."

Sở trưởng Thái: "....." Cả nhà đồng chí Giang Bác cũng quá bận rồi.

Ngày 2 tháng 6, Tô Chí Phong đến tham gia cuộc kiểm tra thứ hai của trường. Nội dung bài thi không quá phức tạp, chỉ là thi viết và phỏng vấn, chủ yếu đánh giá kiến thức chuyên môn và kiến thức ngoại ngữ.

TBC

Tô Chí Phong không có vấn đề gì với hai mục này, đặc biệt là tiếng Nga, thứ mà ông nói rất tốt. Ai bảo gia đình ông có một cậu con trai toàn diện thực hành cùng ông chứ.

Sau kỳ thi thứ hai này, vẫn không có ai trong gia đình họ Tô quan tâm đến kết quả của Tô Chí Phong, bởi vì ngày 7 tháng 6, Mã Lan sẽ chính thức gia nhập hàng ngũ những thí sinh thi đại học đợt đầu tiên sau cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học.

Ngoài Mã Lan còn có Lôi Hổ.

Một ngày trước kỳ thi, Lôi Hổ sợ đến mức không ngủ được, cứ nằm lì bên nhà họ Tô không rời, hốt hoảng muốn khóc.

Mặc dù điểm số của anh và em trai Lôi Báo đã tiến bộ rất nhiều, nhưng dù sao thời gian cũng không còn nhiều, cậu ta thi tốt lắm cũng chỉ lọt vào top 50 trong kỳ thi cấp ba mặc dù rất chăm chỉ.

Hiện tại, còn áp lực hơn khi phải tranh đấu với đồng đội từ khắp nơi trên đất nước, cậu ta đã suýt khóc khi ôm đùi Giang Bác.

Bà Lôi rất tức giận, nhưng vì kỳ thi tuyển sinh đại học, bà ấy kiềm chế không chỉ trích con trai mình: "Cùng lắm thì học lại thêm một năm."

"Rất mất mặt!" Lôi Hổ lo lắng nói.

Tống Sở nói: "Nhưng nếu không đi thi, chẳng phải càng xấu hổ hơn sao?"

Lôi Báo nói thẳng: "Anh ấy có mặt mũi sao?"

Lôi Hổ: "....."

Giang Bác trợn tròn mắt: "Cậu chắc chắn sẽ đỗ."

"Thật sao?" Lôi Hổ run giọng nói: "Anh Tiểu Bác, anh nói thật sao? Tôi có thể thi đỗ sao?"

“Ừ.” Giang Bác gật đầu.

Dù sao anh cũng không nói cậu ta trúng tuyển trường gì, nhưng cậu ta chắc chắn trúng tuyển cao đẳng cơ sở.

Lôi Hổ thấy anh chắc chắn, lập tức mạnh mẽ đứng lên, thẳng lưng nói: "Anh Tiểu Bác luôn luôn nói đúng, anh ấy nói tôi có thể thi đậu, tôi nhất định sẽ thi đậu."

Bà Lôi: "....."

Lôi Hổ vẫn có chút không muốn rời đi, muốn ở lại đây nói chuyện thêm với Giang Bác, hy vọng có thêm sự tự tin.

Giang Bác chán ghét liếc cậu ta một cái: "Trở về ngủ đi."

Vừa dứt lời, Lôi Hổ liền ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, phải trở về ngủ thôi." Nói xong ngay lập tức chạy về nhà.

Sau khi đám người Bà Lôi rời đi, Mã Lan đi tới, nhìn con trai: “Con trai, con nghĩ mẹ có thể thi đậu không?”

Giang Bác: "....."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 481: Chương 481



Tống Sở nói: "Mẹ, sao anh Tiểu Bác biết được?"

Mã Lan lo lắng nói: "Mẹ thấy lúc anh con tính cho cha của con và Hổ Tử trông rất huyền bí, giống như một thầy bói vậy, chỉ cần bấm ngón tay là có thể biết kết quả."

Giang Bác:...! ! !

Giang Bác thực sự không biết liệu mẹ anh có thể vượt qua kỳ thi hay không, bởi vì đồng chí Mã Lan chưa từng thi qua kỳ thi nào, nên anh không thể đoán được nếu không có điểm. Nhưng anh rất tự tin vào bản thân, chỉ cần mẹ anh học theo quy định của anh, sẽ có 99,999% thi đậu...

"Mẹ sẽ thi đậu ạ."

Mã Lan kích động ôm lấy con trai, dụi dụi đầu: “Đại tiên, xin hãy phù hộ con thông minh như con trai mình.”

Tô Chí Phong và Tống Sở: "....." c.h.ế.t rồi, mẹ đã căng thẳng đến mức bắt đầu sa vào mê tín phong kiến rồi.

Ban đêm, Giang Bác sử dụng tinh thần lực của mình để mẹ Mã Lan ngủ ngon hơn.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà cùng nhau tiễn Mã Lan vào phòng thi.

Để giải phóng phòng học cho các kỳ thi, nên Tống Sở và những học sinh đều được nghỉ ở nhà.

Lần này, Tô Chí Phong học theo vợ mình nấu cho Mã Lan mì và hai trứng.

TBC

Trong lúc Mã Lan chờ ăn, Tống Sở đứng sau lưng bóp vai cho bà, còn Giang Bác kiểm tra đồ dùng học tập, sau đó dùng sức mạnh tinh thần để giữ cho đầu mẹ tỉnh táo.

Thoáng chốc Mã Lan cảm thấy vô cùng sảng khoái, quả nhiên được bao bọc bởi tình yêu thương của gia đình, kỳ thi tuyển sinh đại học không có gì đáng lo ngại.

Lúc này, bà đột nhiên tràn đầy tự tin.

Ngay khi bước vào phòng thi, bà mạnh mẽ vẫy tay: "Chờ tin vui của mẹ nhé."

Tống Sở cười rạng rỡ, Tô Chí Phong cũng khẽ cười, còn Giang Bác gật đầu với vẻ mặt tin tưởng.

Mã Lan vừa bước vào cửa, sắc mặt ba người lập tức sa sầm.

Tống Sở nhún nhún vai: "Mẹ có thể thi đậu không? Nếu thi không đậu thì sao? Mẹ sẽ rất buồn phải không?"

Tô Chí Phong lo lắng ho khan một tiếng: "Không sao, sau khi mẹ con thi xong, chúng ta đừng nhắc tới nữa, đối xử với bà ấy tốt hơn."

Giang Bác nói: "Con có thể nói chuyện với lãnh đạo và nhờ đưa mẹ vào một trường đại học nào đó."

Tống Sở và Tô Chí Phong đều không tán thành việc đi cửa sau một cách lộ liễu như vậy.

Để không làm mất lòng tin của Mã Lan, ba người họ nhất quyết không hỏi Mã Lan bất kỳ câu hỏi nào về kỳ thi.

Bản thân Mã Lan cũng không quan tâm nữa, bởi vì bà đã làm hết tất cả các câu hỏi, cũng cảm thấy mình không có làm sai, nhưng vẫn không tin rằng mình đã làm bài thi đại học một lần nữa. Đã lâu rồi bà mới học tập lại, hơn nữa lần này còn chạy nước rút.

Mã Lan vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Có lẽ mục tiêu của mình không thể đặt ra quá cao, Đại học Bắc Kinh không thể, Đại học Sư phạm Thủ đô cũng không đảm bảo trúng tuyển, chỉ cần thi đậu đại học bình thường cũng được rồi.”

Tô Chí Phong, Tống Sở, Giang Bác: "....."

Kỳ thi kéo dài hai ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Sau khi thi, Mã Lan bình thường trở lại, yên tâm đi làm, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, lo lắng có ích gì?

Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.

Còn Lôi Hổ ở bên cạnh, sau khi thi xong liền xách hành lý đến quân khu tham gia trại huấn luyện. Cậu ta còn nhờ Thủ trưởng Lôi giúp mình làm đơn xin nhập ngũ, mặc kệ có thể thi vào Đại học Quân sự hay không, tương lai câu ta nhất định cũng sẽ làm quân nhân. Hiện tại cứ chuẩn bị trước, nếu không vượt qua kỳ thi, cậu ta sẽ không học lại mà trực tiếp nhập ngũ.

Tống Sở, Giang Bác và Lôi Báo cùng nhau đưa cậu ta ra khỏi cổng sân lớn.

Trước khi đi, cậu ta còn nói một bài phát biểu rất chững chạc: "Sau khi thi đại học xong, anh cảm thấy mình đã trưởng thành rồi."

Tống Sở hỏi: "Ý của anh là sao?"

"Người không cố gắng, sẽ bị đào thải. Nếu không phải trước khi thi chúng ta cùng cố gắng, đừng nói đến chuyện thi đậu hay không, đoán chừng đến cả ý nghĩ thi đại học anh cũng không nghĩ tới."

Lôi Báo nói: "Anh, em cảm thấy anh không giống như trước nữa rồi."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 482: Chương 482



Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học còn chưa có, thì kết quả thi liên thông của Tô Chí Phong đã công bố, thư nhập học cũng đã được gửi trực tiếp đến trường trung học.

Sau khi nhận được thông báo, Tô Chí Phong không khỏi vui mừng đến huơ tay lung tung khi nhìn thấy dòng chữ mình được nhận vào làm nghiên cứu sinh chuyên ngành giáo dục.

Các giáo viên khác vây quanh: "Ông có đỗ hay không?"

"Đại học Sư phạm Thủ đô à, ngôi trường này rất tốt."

TBC

"Chúc mừng thầy Tô, tương lai ông chính là nghiên cứu sinh rồi."

Tô Chí Phong hưng phấn đến nỗi không thể duy trì phong thái dịu dàng của mình được nữa, nhưng để duy trì nhân cách, ông vẫn làm việc chăm chỉ cho đến khi nhìn thấy hai đứa trẻ sau giờ học.

“Cha, nghe nói cha thi đậu rồi, chủ nhiệm lớp con có nói qua!” Tống Sở chạy tới, nắm tay Tô Chí Phong.

Giang Bác cũng tự mình nắm lấy tay còn lại của Tô Chí Phong.

Tống Sở nhếch miệng, anh Tiểu Bác thật sự càng ngày càng bám lấy cha mình.

Tô Chí Phong cười xoa đầu con trai và con gái đầu. "Hôm nay tâm trạng của cha rất tốt, các con muốn ăn cái gì? Hôm nay cha mời khách, chúng ta đi ăn ngoài thôi."

Tống Sở nói: "Cha, cha có tiền sao?"

Tô Chí Phong: "....."

Cho dù Tô Chí Phong có tiền cũng không thể nói cho bọn trẻ biết, trước đây bọn trẻ còn nhỏ thì không sao, nhưng bây giờ bọn trẻ đã lớn rồi, hành vi giấu tiền riêng của ông cũng không gọi là tốt, không thể để bọn trẻ biết.

"Chúng ta đi đón mẹ của con tan làm thôi."

Mã Lan gần đây cũng đang chờ đợi kết quả thi của Tô Chí Phong, nghe được tin tốt, bà cũng vui mừng nắm lấy cánh tay Tô Chí Phong, ánh mắt phấn khích: "Chí Phong, ông đã thi đậu! Giấc mơ của ông đã thành hiện thực."

Tô Chí Phong mỉm cười và nói: "Vẫn còn một chặng đường dài, đây chỉ là bước đầu tiên, Lan Lan, cảm ơn bà đã luôn ủng hộ tôi."

“Là ông luôn phấn đấu.” Mã Lan dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Chí Phong, giống như lần đầu gặp mặt, nhìn thấy Tô Chí Phong trong lòng liền rung động.

Tống Sở cùng Giang Bác ngẩng đầu nhìn trái phải hai người bọn họ, luôn cảm thấy bầu không khí có chút ngọt đến ngấy.

Cuối cùng cả nhà không ra ngoài ăn cơm, Mã Lan tự mình nấu mấy món ăn ở nhà.

Cả nhà ăn bánh mì nướng cùng uống sữa mạch nha.

Mã Lan vui vẻ nói: "Hiện tại chờ các con thi xong chúng ta liền có thể trở về quê, mang theo tin tức tốt này trở về tất cả mọi người nhất định sẽ vui vẻ."

Tống Sở cũng hưng phấn nói: "Mẹ, con rất hy vọng điểm của mẹ cũng sẽ tốt, nhà chúng ta sẽ có niềm vui nhân đôi."

Mã Lan nghẹn ngào nói: "Không không không, chúng ta không cần vội, trước cứ trở về quê đi để kẻo muộn."

Giang Bác nói: "Chúng ta có thể nhờ anh Tiểu Vũ hỏi phía trên điểm số trước."

Mã Lan lại xua tay. "Không được, chúng ta... phải duy trì cảm giác kinh ngạc, nếu biết trước sẽ không vui."

Tống Sở nói: "Mẹ cũng thích bất ngờ ạ, con rất mong chờ."

Mã Lan chạm vào trái tim đang đập nhanh của mình.

Bà thầm cầu nguyện mình sẽ vượt qua kỳ thi.

Ngày 20 tháng 6, đám học sinh như Tống Sở cũng tới đợt kiểm tra cuối kỳ.

Thi xong, chưa kịp chờ kết quả cả gia đình đã chuẩn bị về quê.

Dù sao, cũng mất rất nhiều thời gian trên đường đi.

Mã Lan báo cáo lên đơn vị xin nghỉ mười ngày, bởi vì chỉ cần ở nhà không có việc gì bận bà sẽ thường làm thêm vào cuối tuần và ban đêm, nên rất dễ dàng được duyệt khi xin nghỉ phép.

Cả nhà đơn giản thu dọn đồ đạc, sau đó dành ra một ngày để mua quà cho người thân và bạn bè ở quê, nhét đầy túi lớn túi nhỏ liền lên đường.

Tống Sở nhìn cha mẹ vất vả mang nhiều đồ như vậy, thầm nghĩ nếu có thể dùng không gian của mình thì tốt biết mấy.

Lần này Giang Bác về quê, thủ đô cũng bố trí thêm cảnh vệ đi theo.

Xét cho cùng, anh cũng xem như là báu vật quốc gia. Vì vậy, ngay cả những người điều khiển toa tàu cũng được thay thế bởi các đồng chí từ bộ phận an ninh.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 483: Chương 483



Ngoài ra, không có người ngoài nào trong toa tàu của họ, ngoại trừ những người cảnh vệ.

Vì vậy, gia đình bốn người đã trải qua cuộc hành trình một cách rất suôn sẻ.

(Từ lúc này mình sẽ dần sửa ngôi3 và xưng hô của các nhân vật nhiều hơn nhé mọi người, vì đám nhỏ cũng dần lớn rồi)

Họ vừa bước xuống xe, cô nhỏ Tô Văn Lệ đã vui vẻ chạy tới.

"Sở Sở, cô Út rất nhớ con nha."

Tô Văn Lệ thậm chí không nhìn anh trai mình, đã trực tiếp ôm lấy Tống Sở.

Sau đó, bà ấy liền nhận ra Tống Sở đã phát triển rất nhiều trong hơn một năm qua, điều đó còn thể hiện ở phần thân trên của cô.

Cô bé đậu đỏ giờ đây đã trở thành cô gái trưởng thành.

Lại nhìn cháu trai. "Tiểu Bác của chúng ta đúng là một thanh niên đẹp trai, giống như người bước ra từ trong sách vậy. Anh trai, anh đúng là rất biết cách nuôi trẻ con nha."

Chồng của bà ấy, Hứa Nguyên Kiều, nói: "Đừng ghen tị nữa, nhanh đưa anh trai và những người khác về nghỉ ngơi thôi."

"Đúng vậy, đi ăn cơm đã còn về nghỉ ngơi, tốt nhất là ở lại tỉnh thành nghỉ ngơi một ngày hả trở về huyện."

Trong bữa ăn, Tô Văn Lệ đã hỏi về kỳ thi tuyển sinh liên thông của Tô Chí Phong, sau khi biết Tô Chí Phong đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh, bà ấy cũng rất vui vẻ.

Tô Chí Phong nói: "Anh không là gì đâu, chị dâu của em mới là người có sự kiên trì, bà ấy cũng đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay."

Tô Văn Lệ ngạc nhiên nhìn Mã Lan.

Nói thật, trước đây bà ấy rất coi thường các chị dâu, cho rằng họ rất th* t*c, không biết gì về văn học nghệ thuật, trình độ văn hóa không cao.

Sau này, cho dù thái độ với chị dâu thứ ba có thay đổi thì cũng là vì hai đứa bé.

Nhưng bây giờ, khi biết Mã Lan thi đại học, tâm tình của Tô Văn Lệ đã hoàn toàn thay đổi, bà ấy chân thành nói: “Chị dâu, chị là phụ nữ của thời đại mới, trước đây là em hẹp hòi.”

Mã Lan không ngờ lại nhận được lời như vậy từ em chồng, so với dáng vẻ ngày xưa em chồng nhìn ai cũng khinh thường đúng là khác rất xa.

Quả nhiên vẫn phải tự mình đứng lên, nếu không, cho dù có gả cho người giỏi đến đâu cũng khó nhận được sự tôn trọng.

Bất kể có vượt qua kỳ thi hay không, Mã Lan cũng cảm thấy rất may mắn khi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

TBC

Tô Văn Lệ cũng quan tâm hỏi về bản thảo tiếp theo của Tống Sở.

Tống Sở nói: "Bài tập ở lớp nhiều quá nên cháu vẫn chưa có thời gian để viết, cháu muốn viết về các nhà khoa học, nhưng cháu nhận ra một số người rất kín tiếng nên không thể viết, chỉ có thể dời lại sau. Hiện tại, cháu định viết về những chủ đề khác trước nhưng chưa có ý tưởng đặc biệt nào để viết."

Tô Văn Lệ cười và nói: "Viết sách cần có một nguồn cảm hứng, cháu chỉ có thể viết hay khi cháu thực sự muốn viết. Đừng lo lắng, vẫn còn nhiều thời gian để tìm hiểu."

Tống Sở rất đồng ý, hiện tại cô vẫn đang viết sách rất tùy hứng.

Cô cảm thấy mình nên viết về một cái gì đó hữu ích hơn.

Ban đầu, kế hoạch của Tô Văn Lệ là mời gia đình bốn người đến thủ phủ của tỉnh nghỉ ngơi một ngày, nhưng Tô Chí Phong không đồng ý vì lo lắng cha mẹ ngóng trông, Tống Sở và những người khác cũng thực sự muốn về nhà. Vì vậy, sau khi ăn xong, để lại quà cho Tô Văn Lệ và những người phía nhà chồng bà ấy, cả gia đình liền lên xe trở về huyện.

Họ đi xe jeep trở về.

Chiếc xe này là do Tiểu Vũ và những cảnh vệ sắp xếp, bây giờ Giang Bác cũng là người có thân phận, tuy phải giữ bí mật nhưng vẫn phải đối đãi đúng mực. Trời nắng nóng thế này để anh chen chúc trên xe buýt, sẽ rất khó để bảo vệ anh.

Chiếc xe không gặp trục trặc gì trên đường đi, còn được chạy rất vững chắc và nhanh.

Mã Lan không tiếc lời khen chiếc xe này thật tốt.

Tiểu Vũ vừa lái xe vừa nói: "Động cơ của chiếc xe này do chính nước chúng ta sản xuất, nhờ đồng chí Tô Giang Bác thiết kế mà bây giờ tất cả ô tô trên cả nước ta mới đều được sử dụng động cơ tốt như thế này, hơn nữa chi phí sản xuất cũng rất thấp, còn dễ sử dụng."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 484: Chương 484



Nghe những lời của Tiểu Vũ, Mã Lan và những người khác nhìn Giang Bác một cách tự hào.

Không có gì thỏa mãn hơn là tự mình làm ra một thứ gì đó mang lại lợi ích cho đông đảo quần chúng nhân dân.

Giang Bác đã làm quá nhiều việc, vì vậy anh thực sự không có nhiều cảm giác thành tựu về điều này, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng cha mẹ và Sở Sở rất hạnh phúc, nên bản thân anh cũng vui theo, vì vậy khẽ mỉm cười.

...

Xét thấy trong nhà đã lâu không có ai thu dọn, đoán chừng tạm thời không thể ở cho nên Tiểu Vũ trực tiếp lái xe đến nhà Hiệu trưởng Tô.

Cả nhà họ Tô đã đợi ở đây từ lâu, rốt cuộc cũng thấy người trở về, cũng may hôm nay là cuối tuần và vẫn trong kỳ nghỉ hè.

Xe vừa dừng lại, Tô Bảo Cương cùng đám em trai em gái đã chạy nhanh đến mở cửa.

Nhìn thấy Giang Bác và Tống Sở trong xe, cả đám đều vui mừng hét lên: "Sở Sở, Tiểu Bác, các em cuối cùng đã trở lại!"

Tô Bảo Phương là người xúc động nhất, cô ấy ôm Sở Sở đến nghẹn ngào: "Chị nhớ em lắm, khi em không ở nhà, anh Cả luôn bắt nạt chị."

Tô Bảo Cương: "....."

Tống Sở cũng rất kích động, dù sao cũng đã hơn một năm không gặp, tuy rằng mỗi người đều có chút thay đổi, nhưng quan hệ vẫn tốt như trước.

Bọn trẻ chưa kịp hồi tưởng về ngày xưa, Tống Sở và Giang Bác đã bị bà cụ Tô ôm lấy, lớn tiếng nói: “Cháu ngoan của bà.”

Giang Bác: "....."

Vòng qua vòng lại hồi lâu, cả nhà mới bình tĩnh lại.

Người lớn cùng nhau nói chuyện trong năm qua, còn trẻ con cũng cùng nhau trò chuyện rôm rả.

Tống Sở vốn muốn đi tìm Tô Tiểu Hoa, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy nên đành phải chia quà tặng cho đám người Tô Bảo Cương trước.

Lần này trở về, Tống Sở tặng đồ dùng học tập và sách vở cho các anh chị em, với hy vọng sau này mọi người đều có thể trúng tuyển vào trường đại học mà mình yêu thích.

Vừa nghe nói đến kỳ thi tuyển sinh đại học, sắc mặt một số người liền tái nhợt.

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng đều đã lên cấp 3, nên họ biết rõ vào đại học sẽ không dễ dàng như vậy. Ý tưởng trở thành nhà khoa học lúc đầu cũng đã trở thành hư không, hiện tại chỉ cần có thể vào một trường đại học và trở thành một sinh viên đại học là tốt rồi.

Nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay đã được đổi mới nên còn khó hơn trước.

Tô Bảo Cương nói: "Anh đã lên kế hoạch hết rồi, hiện tại vào đại học rất khó, cho nên nếu anh không vượt qua kỳ thi, anh sẽ đi tìm việc làm."

Tống Sở không đồng ý và nói: "Anh à, việc tuyển dụng công nhân bây giờ rất nghiêm ngặt, còn dựa vào trình độ học vấn nữa. Mẹ em cũng đã thi đại học rồi, nếu anh không chăm chỉ học tập, anh thậm chí sẽ không tìm được việc làm."

Tô Bảo Lượng nói: “Anh cũng nghe giáo viên nói, một số công xưởng mới mở hiện nay có thêm yêu cầu công nhân phải có trí thức, đúng là tìm việc sẽ không dễ dàng."

"....."

Tô Bảo Cương che mặt, cậu ấy chắc là sinh nhầm thời đại rồi.

Đến bữa ăn, cả đại gia đình cùng nhau ngồi trên một chiếc bàn tròn lớn.

Hiệu trưởng Tô và bà nội Tô đều có vẻ mặt rất vui mừng, đây thậm chí còn là cuộc hội ngộ đông đủ hơn cả trong dịp Tết Nguyên đán.

Hai ông bà cụ không khỏi khen ngợi Tô Chí Phong và Mã Lan.

"Chí Phong đã được nhận vào trường đại học, ngày càng tiến bộ hơn, điều đó rất tốt."

Tô Chí Phong cười ngượng ngùng, cả Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc đều vỗ vai ông, bày tỏ sự tán thành trước thành công của ông.

TBC

Bà nội Tô lại khen ngợi Mã Lan: "Mã Lan nhà chúng ta cũng rất giỏi, con bé đã tham gia kỳ tuyển sinh đại học, cho dù có đỗ hay không thì thái độ này của con cũng vô cùng tốt." Bà cụ mỉm cười nhìn hai cô con dâu còn lại nói tiếp: "Cả hai đứa cũng mau tiến lên đi, học tập em dâu đi chứ."

Từ Mỹ Lệ: "... Mẹ, hiện tại chúng con còn thi cái gì nữa chứ?"

Bà nội Tô nói: "Làm bài thi thăng chức, hay đi thi lấy bằng cấp cái gì cũng được."

"....."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 485: Chương 485



"Không phải con luôn cho rằng mình có học vấn cao sao, suy nghĩ gì nữa, con sợ sao?"

Từ Mỹ Lệ mỉm cười: "Không phải, con đang chuẩn bị cho kỳ thi kế toán, con đã chuẩn bị lâu rồi. Dù sao, ở tuổi của con cũng đã quá muộn để vào đại học."

Bà cụ Tô vui vẻ nói: "Mẹ biết con dâu lớn nhà ta chính là một đứa con giỏi mà, những người phụ nữ nhà họ Tô chúng ta luôn là những người thức thời, có tiến bộ."

Từ Mỹ Lệ được mẹ chồng khen ngợi lập tức vui mừng: "Đúng vậy, dù sao con cũng là chị dâu, con muốn dẫn đầu, không như Phùng San..."

Phùng San mỉm cười. "Tôi cũng đang chuẩn bị thi kế toán, để xem ai giành được nhanh hơn."

Từ Mỹ Lệ...

Mã Lan nhướng mày, đã một năm không gặp mà tính tình hai người vẫn như vậy.

Náo nhiệt cả ngày, đến tận tối mới yên tĩnh lại.

Nhà riêng của gia đình Mã Lan vẫn chưa được dọn dẹp, nên chắc chắn không thể trở về ngủ.

Trước mắt, ở lại nhà ông bà cụ Tô một đêm, ngày mai mới trở về dọn dẹp.

Tô Bảo Cương vốn cũng muốn ở lại nhà ông bà, nhưng bây giờ bọn họ đều đã lớn, đã mười mấy tuổi đầu rồi, thật sự không thể cùng nhau nằm trên giường nữa.

Không khỏi bắt đầu nhớ lại khi mình còn nhỏ.

Sau khi đám Tô Bảo Cương rời đi, bà cụ Tô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó trông coi Tống Sở và Giang Bác tắm rửa, mặc quần áo gọn gàng.

Vừa dọn dẹp xong, Tô Tiểu Hoa cũng trở về từ bên ngoài, quen thuộc đi vào phòng bếp ăn cơm, ăn xong liền ra sân hóng mát. Nhưng hình như nó cũng phát hiện ra trong nhà có điều khác lạ, quay về phía Tống Sở quan sát vài lần, sau đó liền chạy tới quấn quanh chân cô.

Tống Sở kích động ôm nó lên.

Tiểu Hoa được chăm sóc rất tốt, cả người đều sạch sẽ, hơn nữa, hình như cái đầu còn to lên một chút rồi.

"Tiểu Hoa, còn nhớ chị không?"

Tô Tiểu Hoa “meo” một tiếng, giống nhau đang trả lời lại.

Mấy người Mã Lan cũng vây lại. Dù sao lúc trước Tô Tiểu Hoa cũng là thành viên của gia đình bọn họ, sau này Tô Tiểu Hoa ở lại đây, gia đình bọn họ ít nhiều cũng có chút nhớ thương.

Bà cụ Tô nói: "Nó vẫn quen với mấy đứa hơn, sau khi được đưa về đây, lúc nào cũng chưng ra cái dáng vẻ ỉu xìu, mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài.”

Tô Tiểu Hoa lại “meo” một tiếng.

Bà cụ Tô bỗng trở về phòng lấy một cái hộp gỗ nhỏ ra, đưa cho Mã Lan: "Cái này là hàng xóm của mấy đứa đưa, mang đến cùng Tiểu Hoa."

Mã Lan mở ra, bên trong có một tờ chứng nhận đất, cùng với một tờ giấy tự nguyện chuyển nhượng căn nhà của bọn họ tặng cho Sở Sở.

"Bọn họ có nói gì nữa không hả mẹ?" Mã Lan hỏi.

"Không nói gì cả, chỉ dặn dò chúng ta chăm sóc Tiểu Hoa thật tốt, để Sở Sở về quê không thấy nhớ bọn họ. Còn mong rằng con bé có thể viết ra những cuốn sách thật hay, sau này trở thành một người phụ nữ đảm đang.”

Trong lòng Tống Sở chua xót, có chút khó chịu.

Lúc gia đình cô rời khỏi đi, bà lão Lâm có vẻ như không được khỏe lắm, đến giờ không biết đã tốt hơn chưa. Bà lão còn nói sẽ chờ cô trở về thăm, nhưng hiện tại lại chẳng tìm thấy người đâu.

"Mẹ." Cô buồn bã ôm lấy mẹ mình.

Mã Lan xoa đầu cô: "Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, họ sẽ luôn chọn cuộc sống mà họ muốn thôi. ”

"Vậy sau này còn có thể gặp lại không ạ?"

"Có duyên ắt sẽ gặp lại."

Kỳ thực thì Mã Lan cảm thấy có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể gặp lại, nhưng bà không nỡ làm con gái mình buồn.

Cũng may còn có Tô Tiểu Hoa bầu bạn, tâm tình của Tống Sở dần dần được cải thiện, cô và Mã Lan đề nghị lần này đi sẽ dẫn Tiểu Hoa theo cùng, lần nữa là một gia đình.

Mã Lan nói: "Nếu Tiểu Hoa đồng ý, chúng ta đương nhiên phải dẫn nó đi cùng. ”

Sáng sớm hôm sau, cả nhà Mã Lan trở về nhà để dọn dẹp.

TBC

Qua một lúc, Tô Bảo Cương và những người khác cũng đến giúp đỡ họ, đám củ cải trước kia tất cả đều đã trưởng thành nên giúp đỡ được không ít việc.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 486: Chương 486



Lúc trước, khi rời đi mọi thứ đều đã được thu dọn gọn gàng, nhưng vẫn chưa được che đậy hết, cho nên vẫn phải mất đến nửa ngày mới có thể dọn dẹp xong tất cả.

Tống Sở cầm chìa khóa mở cửa nhà bên cạnh, trong sân trống rỗng, không còn gì nữa.

Căn nhà này cô không thể lấy được, dù sao cũng phải giữ lại cho ông bà lão Lâm sau này trở về còn ở.

Cô để lại một lá thư trong ngôi nhà, thông báo với ông bà lão Lâm rằng cô đã trở lại, còn cảm ơn họ vì món quà nhưng nó quá giá trị nên cô không thể nhận được, cô hy vọng sau này họ sẽ có cơ hội trở về ngôi nhà này.

Buổi chiều hôm đó, gia đình họ cùng nhau đi dạo quanh huyện.

Huyện Bình An hiện tại thật sự đã thay đổi rất nhiều, công xưởng thép đã mở rộng quy mô gấp đôi, trường học cũng đã được cải tạo.

Dù sao bây giờ cấp trên cũng càng ngày càng coi trọng việc học tập, các đồng chí cấp dưới đương nhiên lại càng phải coi trọng, không chỉ thế, cuộc sống ở huyện Bình An cũng không còn giống trước nữa. Ngày trước, người dân nơi đây ai cũng xanh xao vàng vọt, bây giờ tuy họ vẫn gầy, nhưng nhìn tổng thể vẫn khá khỏe mạnh.

Hiển nhiên là cuộc sống đã tốt hơn một chút.

Tô Bảo Cương giống như tiểu đại nhân nói: "Ông nội nói, đây đều là công lao của em Ba. Sau khi em Ba tạo ra phân bón hóa học, hai năm nay lương thực trong huyện càng ngày càng nhiều, mọi người đều có cơm ăn, cuộc sống an nhàn, hạnh phúc. ”

Tống Sở cao hứng nói: "Đây chính là tri thức thay đổi thế giới, anh Tiểu Bác đã đem đến cho mọi người một cuộc sống hạnh phúc.”

Giang Bác mím môi nhìn xung quanh, có lẽ là bị Tống Sở ảnh hưởng, tâm tình của anh cũng trở nên rất tốt.

Sau khoảng thời gian dài nửa ngày dọn nhà, cả nhà lại túi lớn túi nhỏ đi về phía đại đội Mã Gia.

Bọn họ được nghỉ phép không nhiều lắm, mỗi lần đi đi về về đều phải mất đến sáu bảy ngày, kỳ thực không thể ở lại huyện Bình An quá hai ngày.

Trước đây, ngoại trừ Tết họ sẽ không về đại đội, nhưng lần này nhất định phải đi.

Hơn nữa còn không quên mang theo một chút đồ.

Cũng may hiện giờ trong nhà có Tiểu Bác, gia đình không còn thiếu thốn như trước. Hơn nữa, vật tư ở thủ đô cũng vô cùng phong phú, Mã Lan quyết định mang theo một ít đồ ăn vặt và lương thực qua, nhưng bà không mua thịt, chỉ chuẩn bị vài tờ phiếu thịt. Hiện tại thời tiết khá nóng, thịt để trong nhà không giữ được lâu nên đưa phiếu vẫn tốt hơn.

Hiện tại đang là khoảng thời gian đại đội Mã Gia vô cùng bận rộn. Trước đó Mã Lan chỉ gọi điện báo rằng sẽ trở về, nhưng ngày giờ cụ thể thì không nhắc tới, thành ra ông cụ Mã cũng không chuẩn bị gì, chỉ thầm hỏi trong lòng không biết giờ này bọn họ đã về chưa.

Vì vậy, cho đến khi chiếc xe Jeep tiến vào đại đội, người nhà ông cụ Mã vẫn chưa ý thức được việc Mã Lan đã trở về.

Phải đến khi vị đội trưởng già của bọn họ đập đập lúa rồi nói lớn: "Mã Lan trở về rồi!”, bọn họ mới biết rằng Mã Lan đã trở lại.

TBC

Lý Tứ Hỷ trực tiếp nhảy ra khỏi cánh đồng, chân trần chạy về phía chiếc xe.

Những người khác trong nhà họ Mã cũng giống như vậy.

Họ cũng muốn bình tĩnh, nhưng không thể. Con gái/ chị gái/ dì Ba/ chị dâu nhà họ trở về rồi, đấy chính là người đã gặp mặt được các lãnh đạo cấp cao, hơn nữa còn đi tham quan Vạn Lý Trường Thành với lãnh đạo lớn đó.

Làm sao mà bọn họ có thể bình tĩnh được.

Không chỉ người nhà ông cụ Mã, những người khác cũng chạy đến sân để góp vui

Vì thế mà toàn bộ sân của nhà họ Mã chẳng mấy chốc đã trở nên chật ních người.

Cả nhà Mã Lan: ".....”

Mấy người họ cứ anh một câu tôi một câu, hết hỏi về cuộc sống ở thủ đô lại hỏi sao lần này sao lại đi về bằng xe lớn, xe ở đâu ra?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 487: Chương 487



Còn hỏi xem thủ đô có phải rất lớn, rất đẹp hay không? Hỏi xem bọn họ đã từng thăm qua nơi Hoàng đế từng sống trước đây chưa?

Không những thế còn hỏi có phải bọn họ sống trong căn nhà kiểu Tây, ngày ngày ăn cơm trắng với thịt hay không?

Mã Lan có thể thề rằng bà chưa bao giờ nói rằng mình ăn cơm trắng với thịt, chắc chắn là do mẹ bà đã thổi phồng lên rồi.

Nhưng bà vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bọn họ.

"Xe này là do trên huyện sắp xếp, dù sao Tiểu Bác nhà chúng tôi cũng gọi là có ít chức tước ở trong huyện."

"Thủ đô rất đẹp, nơi Hoàng đế ở trước kia bây giờ được gọi là Cố Cung, chỉ cần mua vé là có thể đi vào xem."

"Ngôi nhà đang sống là của đơn vị cấp, đúng là hai tầng. Về phần ăn cơm với thịt mỗi ngày, điều đó chắc chắn là không thể. Các lãnh đạo cấp cao ở thủ đô sống rất tiết kiệm, hiếm khi ăn thịt, chúng tôi lại càng ít hơn.”

Nghe Mã Lan nhắc tới lãnh đạo thủ đô, bọn họ lại nhớ tới mấy vị lãnh đạo cấp cao kia và những điều mà người nhà họ Mã đã từng nói trước kia, vì thế lại bắt đầu hỏi có phải bọn họ thật sự đã đi tham quan Vạn Lý Trường Thành với các lãnh đạo lớn hay không, hỏi xem lúc đấy có cảm giác như thế nào, lại hỏi vị lãnh đạo lớn kia trông có giống trên ảnh không?

Đương nhiên, điều mọi người muốn hỏi nhất chính là, tại sao lãnh đạo lớn lại muốn mời nhà bọn họ đi Vạn Lý Trường Thành.

Mã Lan có thể trả lời, nhưng bắt bà phải làm hài lòng tất cả mọi người là điều không thể.

Mã Lan nói: "Có lẽ là... Có lẽ là do Tiểu Bác nhà chúng tôi đã tạo ra phân bón hóa học.”

"Đúng, thứ phân bón này quả thật là đồ tốt đó." Có một người hiểu rõ lập tức hét lên.

Cũng có người ý thức được, chỉ cần học tập thật tốt, bọn họ cũng sẽ có cơ hội gặp các vị lãnh đạo cấp cao.

Nếu như con cái nhà họ cũng có tiền đồ xán lạn như vậy, có phải cũng có cơ hội được gặp lãnh đạo lớn hay không?

Trong tâm trí của bọn họ, các cán bộ cấp cao chính là những vị thần.

Mang theo khát khao có thể gặp được các cán bộ cấp cao, người của đại đội Mã Gia quyết định sau này sẽ dạy dỗ con cái thật tốt.

Có người còn đứng ra đề nghị tại chỗ, nói rằng muốn xây dựng một trường tiểu học ngay trong đại đội.

"Sau này chúng ta phải nuôi dạy bọn trẻ thật tốt, để cho chúng có cơ hội được đến trường, tương lai có thể gặp được các cán bộ cấp cao.”

Mã Lan nghe nói đến đây thì lập tức ủng hộ: "Đúng, phải coi trọng giáo dục! Bây giờ nhà nước đã cải cách chính sách thi đại học, sau này đại đội của chúng ta phải phấn đấu để đào tạo ra thật nhiều sinh viên đại học.”

Lần này mọi người lại im như tờ, bởi vì có lẽ trong lòng bọn họ, chuyện thi đại học này thậm chí còn khó hơn việc tạo ra phân bón hóa học.

Những người thi được vào đại học đều là Văn Khúc tinh quân.

Mã Lan buồn bực nói tiếp: "Tôi đã tham gia kỳ thi đại học rồi!”

Người của nhà họ Mã kích động, Lý Tứ Hỷ nói: "Cái gì, Lan Hoa, con thi đại học rồi sao? Con làm bài thế nào, có đậu không?”

Tống Sở nói: "Bà ngoại, mẹ con mới thi xong, vẫn chưa có kết quả.”

"Những người có thể đi thi đều đã bước được một chân vào trường đại học rồi." Lý Tứ Hỷ nói.

TBC

"Nhà họ Mã chúng ta chuẩn bị xuất hiện một Văn Khúc tinh quân rồi."

Những người khác trong đại đội Mã Gia cũng nhìn chằm chằm Mã Lan bằng đôi mắt rực lửa, như thể đang nhìn một linh vật.

Sau đó lại bắt đầu thì thầm với người bên cạnh: "Mã Lan Hoa nhà ông cụ Mã trước kia đi học thông minh biết bao, nhưng tiếc là lại bị trì hoãn.”

"Nếu không phải vì trong đại đội không có suất, chúng ta đã sớm có một sinh viên đại học rồi."

"Lần này chắc chắn có thể thi đậu, Lan Hoa đại đội chúng ta học hành tốt như vậy cơ mà.”

Mã Lan: "....." Sớm biết như vậy đã không vội nói.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 488: Chương 488



Người của đại đội Mã Gia dù sao cũng vô cùng bận rộn, ngoại trừ người nhà của ông cụ Mã ra, những người khác đều bị đại đội trưởng triệu tập trở về làm việc.

Chỉ còn lại người của nhà họ Mã, dù sao cũng thoải mái hơn nhiều.

Lý Tứ Hỷ vô cùng cao hứng nhìn con gái cùng con rể nhà mình, còn có cháu trai cháu gái cảm giác khí chất cứ không giống như trước đây.

Dù sao đây cũng đều là người vừa trở về từ thủ đô nha.

Đặc biệt là sau khi cả nhà Mã Lan lấy ra những món quà mà họ mang về, niềm vui sướng của bà cụ lại càng không thể diễn tả thành lời.

"Đây đều là đồ ở thủ đô sao? Ôi, cả đời này bà già mẹ đây cũng chưa từng được chạm vào đồ ở thủ đô đâu.”

Lý Tứ Hỷ cầm lấy mấy tấm vải và một ít chai lọ, bình gì đó, trong lòng vô cùng ấm áp. Hai cô con dâu tò mò nhìn tới, trên mặt cũng nở nụ cười.

Mấy đứa cháu của nhà họ Mã thì đứng ở bên cạnh, chờ được ăn đồ ăn ngon do dì Ba mang về.

Mã Lan thấy bà cụ muốn lấy hết đồ đem cất thì liền nói: "Có mấy thứ con cố ý mang về cho các chị, bao giờ thì bọn họ mới có thời gian tới đây?”

Lý Tứ Hỷ nói: "Ôi con đừng nói nữa, chị hai con gần đây đang cãi nhau ở bên đó, cũng không biết là có thể tới hay không.”

Mã Lan nghe vậy lại hỏi: "Có chuyện gì đã xảy ra sao ạ?”

Tống Sở cũng có vẻ vô cùng lo lắng.

Lý Tứ Hỷ trả lời: "Còn không phải vì chuyện học hành, thi đại học gì gì đó sao, chị hai con tính tình ngang ngạnh nhất quyết muốn cho con gái đi học cấp ba. Mấy người trong đội không đồng ý, nhà chồng nó cũng không đồng ý, cái này còn không phải đang gây rắc rối hay sao?”

"Dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ?" Mã Lan buồn bực nói. "Hiện tại lại không bị giới hạn số người như trước đây, tất cả đều có thể đi thi mà." Lúc trước chính bà là người bị trì hoãn!

Lý Tứ Hỷ liền nói: "Còn không phải vì muốn có thêm một sức lao động sao, đại đội kia cũng không muốn thả người đi, nói là học hành nhiều cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài.”

Mã Lan vừa nghe mấy loại lập luận này thì lập tức chửi: "Cái rắm!”

Lý Tứ Hỷ vừa định nói mình cũng rất đồng ý với suy nghĩ của thông gia, con gái sau này sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, vậy thì đi học để làm gì? Nhưng thấy con gái nổi giận như vậy, bà cụ cũng không dám nói nữa, chỉ đành chuyển chủ đề nói: "Dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ lý Lý bên kia, không phải chuyện chúng ta có thể quản."

Ngay kể cả khi bà cụ không nói, Mã Lan cũng đoán được phần nào suy nghĩ của mẹ mình.

Về vấn đề trọng nam khinh nữ, nhà họ Mã bọn họ khi xưa cũng vậy, lúc trước bà cũng phải dùng không ít công sức và tâm tư mới có thể thuyết phục cha mẹ cho mình đi học.

Nhưng kỳ thật lý do chính vẫn là vì Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ khi đó không có đầu óc học hành, cho nên bà mới có cơ hội.

TBC

Đây chính là tình trạng hiện nay của xã hội.

Tống Sở nói: "Vì sao họ lại không cho chị Ngân Hoàn và chị Kim Hoàn đi học?”

Mã Lan nói: "Còn không phải vì trọng nam khinh nữ sao.”

Lý Tứ Hỷ: “.....”

Mã Lan cảm thấy vô cùng mất hứng vì sự việc này.

Trong xã hội hiện tại phụ nữ chính là người khổ nhất, đặc biệt là những người phụ nữ nông thôn, họ không được đi học, cho nên cái gì cũng không biết, mười mấy tuổi đã lập gia đình, sau đó thì sinh con rồi cả đời cứ như vậy mà trôi qua. Gặp được người đàn ông tốt thì không sao, nhưng nếu lỡ gặp phải những tên không ra gì, phụ nữ sẽ lại khổ càng thêm khổ.

Tống Sở cũng mất hứng, dựa vào cái gì mà họ lại không thích con gái, con gái cũng đâu kém cỏi như vậy?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 489: Chương 489



Cùng nhau chơi đùa một lúc, Tống Sở vẫn không cảm thấy vui vẻ

Giang Bác vuốt tóc cô: "Sao lại không vui rồi?"

Tống Sở liền kể hết chuyện của Kim Hoàn và Ngân Hoàn cho anh nghe.

Anh lớn Mã Nga Đản cất giọng nói: "Chuyện này có gì to tát đâu chứ, ở đại đội chúng ta không phải cũng như vậy sao, con gái đều phải đi làm từ rất sớm, cũng chỉ có mẹ các em có tiền đồ nên được bà cho đi học, chứ những nhà khác gần như không có ai cho con gái họ đi học cả.”

Mã Đại Nha cũng nói: "Đúng vậy, nói đâu xa, nhà cái ông Mã què ở đầu làng ấy, mấy năm trước đói kém, ông ta còn mang con gái mình đi vứt, nếu không phải đại đội trưởng bảo ông ta bế con gái mình về, có khi đứa trẻ đó đã c.h.ế.t cóng rồi.”

Tống Sở kinh hãi: "Tại sao lại mang đi ném?”

Đại Nha nói: "Nuôi không nổi, nhà họ chỉ muốn để dành tiền nuôi con trai thôi.”

Nhị Nha cũng nói: "Đúng vậy, trong đại đội chúng ta cũng có rất nhiều người làm như vậy, con gái dù sao cũng là bát nước đổ đi, nuôi lớn rồi cũng sẽ đi theo chồng. ”

Tống Sở: “.....”

Mấy lời này của đám nhỏ bỗng khiến trái tim của Tống Sở trở nên lạnh lẽo.

Cô chưa từng biết đến những chuyện này, trong mắt cô, người ở đại đội Mã Gia đều vô cùng hiền lành chất phát, không ngờ lại có người dám làm ra mấy chuyện như vứt con như vậy.

Nhưng mấu chốt chính là giọng điệu của Đại Nha và Nhị Nha, bọn họ có lẽ đã quá quen với việc này.

Mã Nga Đản nói: "Anh nói cái này em đừng buồn nhé, đi học hay không thực sự không có quan trọng, dù sao con gái lớn lên cũng đều phải đi lấy chồng."

Mã Áp Đản cũng tiếp lời: "Thật vậy, bà dì Ba nhà chúng ta cũng luôn nói, tuy rằng mẹ em thực sự có tiền đồ, nhưng suy cho cùng cũng đã không còn là người của nhà họ Mã chúng ta nữa rồi. Cho dù có xinh đẹp thành công đến mấy, giờ đây cũng đã là người của nhà họ Tô.”

Mã Kê Đản lại nói: "Mẹ em cũng nói, may mà em là một đứa con trai, bằng không cũng trở thành người thừa. ”

Tam quan của Tống Sở lập tức vỡ vụn.

Mã Áp Đản thần thần bí bí lại gần cô nói: "Em kể cho chị vụ này, vô cùng đáng sợ luôn. ”

Trái tim của Tống Sở lỡ mất một nhịp, nhanh chóng hỏi: "Chuyện gì vậy?”

Giang Bác nhíu mày: "Không được kể." Anh sợ rằng nghe xong tới đêm cô sẽ gặp ác mộng mất.

Mã Áp Đản ngoái nhìn Giang Bác.

Tống Sở lại nói: "Anh Tiểu Bác, chúng ta nghe một chút đi, nếu anh không dám nghe, em sẽ giúp anh bịt lỗ tai lại.”

Giang Bác: "....."

Mã Nga Đản đẩy Mã Áp Đản sang một bên: "Đừng có làm lố như vậy, cũng không có gì đáng sợ lắm, bọn anh đã từng nghe loáng thoáng được rằng, tương truyền có một gia đình nọ sinh được rất nhiều con gái. Nhưng đến cuối cùng thì chỉ còn hai người con sống, em biết vì sao không? ”

Tống Sở căng thẳng: "Vì sao?”

"Bọn họ đã ném tất cả chúng vào thùng nước tiểu."

TBC

Tống Sở sợ đến trợn tròn mắt.

Mã Áp Đản nói tiếp: "Bà lão nhà đấy đặc biệt không thích con gái, vừa sinh được con gái liền nhấn c.h.ế.t đuối. Sau đó con dâu bà lão cũng phát điên, nửa đêm phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ gia đình, từ đó về sau vẫn thường có người nghe thấy tiếng khóc trong đại đội.”

Mã Kê Đản ngắt lời: "Đây không phải là cái chuyện bà nội* kể ngày xưa sao, mẹ cũng nói là để hù chúng ta thôi.”

(Mã Lan là con gái bà cụ Mã nên nhân vật chính kêu bà ngoại, còn đám nhóc là con Đại Trụ, Tiểu Trụ - con trai bà cụ Mã nên kêu bà nội.)

Mã Nga Đản lại đáp: "Anh nghe có người nói chuyện này là thật mà.”

Sắc mặt Tống Sở tái nhợt vì sợ hãi, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Ánh mắt nhìn về xa xăm, sau đó lập tức òa lên khóc.

Cô kéo lấy cánh tay của Giang Bác: "Anh Tiểu Bác..."

Giang Bác bất lực vỗ vỗ bả vai cô: "Không sao đâu.”

“Sao có thể không sao chứ? Bà lão kia thật sự điên rồi.”
 
Back
Top Bottom