Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 460: Chương 460



Giang Bác không thích ăn vịt quay nên con vịt còn lại Mã Lan chuẩn bị làm món khác để ăn.

Sở Sở không kén chọn, làm gì ăn nấy, cứ hỏi ý kiến của Giang Bác là được.

“Con trai, con này chúng ta hầm canh uống nhé, cái đấy bổ.”

Mã Lan cảm thấy mình hầm canh không tệ.

Giang Bác không từ chối, nhưng chờ Mã Lan làm xong cũng không ăn bao nhiêu.

Vì vậy Mã Lan mới biết, từ trước đến nay con trai đã chừa mặt mũi cho mình lắm rồi, bà làm gì đều ăn nấy, từ trước đến nay chưa từng nói không ngon không muốn ăn.

Nhưng mà, việc kén chọn này cũng không thể nói gì được.

Giang Bác kén chọn như vậy, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng hết cách, mặc dù bọn họ thương con trai, nhưng có một số việc không thể chiều theo được.

Cho nên cũng không có cách nào đạt được ý nguyện của con trai.

Cũng may, lúc ăn cơm anh vẫn ăn như bình thường nên Mã Lan cũng bớt lo lắng.

Chờ bên phía viện nghiên cứu thành lập ban hạng mục xong hết, Sở trưởng Thái liền mời Giang Bác tới kiểm tra công việc.

TBC

Không sai, là 'kiểm tra công việc'! Sở trưởng Thái đã định nghĩa vị trí của mình là làm một quản gia, vì đồng chí Giang Bác mà phục vụ.

Những người tham gia vào dự án này, đều là những đồng chí đáng tin cậy, cũng đã vượt qua được khảo nghiệm của quốc gia.

Hơn nữa hiện giờ tính chất của viện nghiên cứu đã thay đổi, bị liệt vào tổ chức bảo mật của quốc gia. Nhìn sơ qua, bên ngoài vẫn giống như trước đây, nhưng bên trong đã quản lý nghiêm ngặt hơn rất nhiều, ra vào đều không dễ dàng.

Việc những đồng chí này bị điều tới đây, đến cả người nhà bọn họ cũng không biết.

Trước khi bị điều động tới viện nghiên cứu, bản thân họ cũng không biết nội dung công việc của mình. Đến khi gặp Giang Bác và biết tình hình của anh, đều kích động không thôi.

Không có bất cứ ai hoài nghi Giang Bác thật sự có năng lực hay không.

Quốc gia có thể hồ đồ đến mức để cho thiếu niên mười mấy tuổi làm bậy sao?

Nếu như đã sắp xếp thế, vậy chắc chắn là thật sự có năng lực.

Có thể làm việc cùng với một người giỏi như vậy, những đồng chí này vừa kích động, lại vừa tò mò.

Bọn họ đều nhiệt tình muốn giao lưu cùng với Giang Bác.

Sở trưởng Thái giống như một người đại diện đến ứng phó với các fan khoa học: "Chuyên gia Tô hiện tại năng lượng có hạn, không thể cùng mọi người giao lưu trong một thời gian dài, mong mọi người thông cảm! Nếu có vấn đề nào không hiểu, xong việc các người cứ tổng kết lại cùng đưa cho chuyên gia Tô xem, đến lúc đó chuyên gia Tô sẽ đưa ra suy nghĩ và hướng nghiên cứu của cậu ấy, sau đó mọi người cứ dựa theo hướng đấy để tiến hành nghiên cứu là được rồi.”

Ánh mắt nhiệt huyết của mọi người đều đang nhìn khuôn mặt không có chút cảm xúc nào của Giang Bác.

Có thể đưa ra hướng nghiên cứu, cũng rất có lợi rồi. Bọn họ nghiên cứu đồ vật, sợ nhất chính là không biết đi theo hướng nào mà nghiên cứu.

Đồng chí Tô Giang Bác có thể làm tới bước này, xem như đã trợ giúp bọn họ rất nhiều rồi.

Lo lắng những chuyên gia sẽ tiếp tục quấn lấy Giang Bác, Sở trưởng Thái vội vàng dẫn Giang Bác ra ngoài, đưa anh đến văn phòng nghỉ ngơi.

Còn cho anh uống sữa mạch nha.

“Cậu cũng thấy rồi đấy, đó đều là tinh anh của đất nước ta, đều là những đồng chí lâu năm có kinh nghiệm phong phú. Có bọn họ cùng tham gia, một hai năm liền có thể hoàn thành hạng mục rồi.

Giang Bác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm ông ta.

Sở trưởng Thái: “… Một năm… À không nửa năm thôi, đúng rồi, khả năng nửa năm đến một năm là có thể cho ra thành quả.”

Giang Bác vẫn không nói gì.

Sở trưởng Thái nói: "Cậu tin chúng tôi đi, năng lực hiện tại của chúng tôi không tệ. Cậu xem, những đồ vậy trước kia của cậu không phải chúng tôi đều làm ra rồi sao? Đúng rồi, kỹ thuật nuôi vịt của cậu cũng khá tốt, quốc gia còn chuẩn bị mở rộng. Người tham gia nuôi vịt còn bắt buột phải có bằng cấp cao, nên có lẽ quy mô sẽ không lớn. Nhưng cậu yên tâm, khẳng định có rất nhiều người đều có thể ăn thịt vịt rồi.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 461: Chương 461



Nghe đến kỹ thuật nuôi dưỡng vịt, sắc mặt Giang Bác liền không vui: "Không ngon nữa rồi.”

Sở trưởng Thái hỏi: "Cái gì không ngon?”

“Vịt quay, cái tiệm kia không được mở nữa, mà những nơi khác làm thì không ngon.”

“Cậu nói tiệm nào?”

“Không có tên, chính là cái tiệm trong con ngõ nhỏ, đã bị người ta tố cáo.”

Sở trưởng Thái: “…..” Đây chắc là có người lén lút mở tiệm bị bắt rồi, cũng không biết ngon đến thế nào mà đồng chí Tô Giang Bác lại nhớ kỹ thế.

Thấy anh có vẻ còn rất để ý. Trước đó nói công việc cũng không có phản ứng gì, nói đến vịt sắc mặt liền thay đổi, ông ta thầm nghĩ, đồng chí Tô Giang Bác muốn ăn vịt quay, sao có thể để anh đến một con vịt quay cũng không ăn được?

Sau khi lãnh đạo lớn nghe được chuyện này, không nhịn được cười, nói đùa với Bí thư: "Không ngờ vị đồng chí nhỏ cũng là người thích ăn, đôi khi tôi quên mất cậu ấy vẫn là một đứa nhỏ. Muốn ăn vịt quay ư, tôi mời cậu ấy ăn.”

Bí thư lập tức đi mời Giang Bác.

Mã Lan còn ở trong nhà quấn sủi cảo, kết quả con trai nhà mình đã bị lãnh đạo lớn mời ăn cơm.

Giang Bác không muốn đi, vịt quay ở chỗ lãnh đạo lớn cũng không ngon, hơn nữa bên ngoài còn lạnh như vậy, thật sự không muốn ra ngoài.

Nhưng nghĩ đến Sở Sở muốn ăn, anh liền đồng ý, tiện thể mang theo Tống Sở.

Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn sủi cảo trên bàn, lại nhìn bọn nhỏ đã ở trên xe, cả hai đều thở dài.

Tô Chí Phong nói: "Cảm giác như thấy trước được cuộc sống chúng ta lúc về già vậy.”

Mã Lan nói: "Ý ông là sao?”

“Bầu trời của con trai và con gái vô cùng rộng lớn, tương lai sẽ càng bay cao hơn. Lúc đấy, trong nhà này không phải chỉ còn lại hai chúng ta ư?"

Mã Lan cảm thấy cũng có lý.

Tô Chí Phong cười nói tiếp: "Cho nên đồng chí Mã Lan à, về sau đồng chí hãy đối xử với tôi tốt một chút nhé, chúng ta cùng bầu bạn tới già.”

Nghe được lời này, Mã Lan liền hiểu, sự vòng vo tam quốc của đồng chí Tô Chí Phong đã thành công thu hút sự chú ý của bà.

Đúng là đứa trẻ già đầu, sau khi hai người nhận nuôi hai đứa nhỏ, đã rất lâu rồi không còn chọc ghẹo nhau, vậy mà hiện tại còn làm bộ làm tịch vòng vo trước mặt bà: "Ai cần ông nha, về già tôi muốn nuôi mèo.”

Tô Chí Phong: “…..”



Lãnh đạo lớn đặc biệt sắp xếp đầu bếp làm vịt quay, chiêu đãi Giang Bác và Tống Sở.

Tống Sở vô cùng phấn khích nói cảm ơn: "Cảm ơn bác lãnh đạo, vịt quay nhà bác ngon thật đấy, so với vịt quay mấy hôm trước mẹ nhờ Tiệm cơm Quốc Doanh làm ngon hơn nhiều.”

Lãnh đạo lớn cười hòa nhã: "Lần trước sau khi bị bệnh, cơ thể đã hồi phục hay chưa?”

“Đã ổn rồi ạ, mỗi ngày cháu đều ăn rất nhiều đồ bổ, mẹ vẫn luôn nói cháu phải cảm ơn các bác. Cảm ơn các bác lãnh đạo, mọi người quan tâm cháu quá.”

“Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan." Lãnh đạo lớn nở nụ cười, lại nhìn về phía Giang Bác đang ăn cơm. Anh ăn thong thả ung dung, động tác rất chậm, nhưng không ăn một miếng vịt quay nào.

TBC

“Tiểu Bác không thích ăn vịt quay sao?”

Giang Bác nói: "Thích, nhưng không phải con này.”

Lãnh đạo lớn hiếu kỳ hỏi: "Vậy cậu thích ăn vịt như thế nào?”

Giang Bác: “… Mẹ nói, nói chuyện đừng quá thẳng thắn.”

Lãnh đạo lớn vui vẻ, tiểu đồng chí này thật ngay thẳng: "Không sao, cậu cứ nói thẳng ở đâu đi, biết đâu tôi tìm được giúp cậu thì sao.”

Tống Sở nói: "Là tiệm ở trong con ngõ nhỏ phố Đông ạ, anh Tiểu Bác thích vịt quay của tiệm bọn họ lắm, ăn vịt quay của tiệm họ xong người khác làm đều cảm thấy không ngon, không muốn ăn.”

Lãnh đạo lớn nói: "Vậy để tôi tìm người giúp cậu làm, tôi mời.”

Giang Bác trả lời: "Tìm không thấy đâu, bị tố cáo rồi.”

Tống Sở nhỏ giọng nói: "Mẹ nói bọn họ bị tố cáo vì tư bản chủ nghĩa, nhưng tại sao chúng ta chỉ ăn vịt quay cũng không được ạ? Bán vịt quay chính là làm tư bản chủ nghĩa sao? Tư bản chủ nghĩa không phải là những người bóc lột công nhân sao ạ, bọn họ không có bóc lột công nhân nha.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 462: Chương 462



Lãnh đạo lớn không nói gì.

Cái tình huống này cũng khiến cho ông có chút thắc mắc.

Rốt cuộc là tình huống như thế nào, mà để một chuyên gia với điều kiện sinh hoạt không tệ, đến muốn ăn một con vịt quay cũng không ăn được.

Đây không chỉ là nhu cầu của mình đồng chí Tô Giang Bác, mà còn có nhu cầu của những người khác nữa.

Đến đồng chí Tô Giang Bác cũng không có biện pháp thỏa mãn nhu cầu của mình, vậy những người dân khác thì sao.

Ông chủ của tiệm cơm Quốc Doanh, tại sao làm ra món ăn, còn không bằng một tiệm tự kinh doanh trong ngõ nhỏ.

Ăn cơm xong, Giang Bác liền đưa Tống Sở trở về.

Từ đầu chí cuối, Giang Bác cũng không hạ thấp tiêu chuẩn mà ăn một miếng vịt quay nào. Đối với anh, đã thích một món đồ, những thứ khác đều không thể miễn cưỡng chấp nhận.

Thà không ăn cũng không cần.

TBC

Tống Sở ngồi trên xe, nhéo tay Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh quá cứng nhắc rồi.”

Giang Bác mím môi không nói lời nào.

Thấy anh bởi vì không ăn được thứ mà mình thích nên trưng ra vẻ mặt không hài lòng, Tống Sở lại có chút đau lòng.

Anh Tiểu Bác vất vả nhiều rồi, làm ra nhiều chuyện như vậy, còn vì cô mà vất vả, thế mà một bàn vịt quay cũng không thể làm được cho anh ăn, anh quá thiệt thòi rồi.

Cô an ủi nói: "Anh Tiểu Bác, đợi em trưởng thành em sẽ đi tìm ông chủ kia học làm vịt quay để làm cho anh ăn, như vậy sẽ không sợ bị người ta tố cáo.”

Giang Bác lúc này mới mỉm cười, gật đầu ừ một tiếng: "Không ngon cũng không sao.”

“…..”

Tống Sở đột nhiên cảm thấy tim nhói lên.

……

Tuy rằng muốn ăn vịt quay nhưng không ăn được, anh vẫn không bỏ bê bên viện nghiên cứu, công tác cần làm vẫn rất chăm chỉ làm.

Giang Bác đem suy nghĩ nghiên cứu của mình cùng với hướng nghiên cứu trực tiếp đánh thành tệp cho phía bên viện nghiên cứu.

Chuyện này giúp anh bớt được khá nhiều việc, không cần anh tính toán số liệu, cũng không cần anh soạn thảo viết tay các loại tài liệu.

Chỉ cần đem đồ mình muốn làm nói cho viện nghiên cứu là được. Cùng lắm chỉ nhắc lại vài lần suy nghĩ của mình.

Những chuyện khác đều không quản.

Bốn cái hạng mục, máy in, Internet, điều hòa, còn có dược phẩm sinh học.

Trừ dược phẩm sinh học, những hạng mục khác Giang Bác chỉ tốn thời gian hai ngày là hoàn thành. Bởi vì dược phẩm sinh học mà Giang Bác muốn làm quá nhiều, tuy hiện tại chỉ liệt ra vài loại cũng làm anh mất thời gian hai ngày.

Sau khi thống kê ra xong, liền đem tư liệu đưa cho viện nghiên cứu, để bọn họ đi nghiên cứu. Nếu viện nghiên cứu gặp khó khăn, có thể mỗi tuần tổng kết thắc mắc rồi gửi cho anh, anh sẽ tiến hành chỉ đạo kỹ thuật.

Sở trưởng Thái thầm nghĩ: "Cảm giác như anh đang ra đề kiểm tra cho viện nghiên cứu vậy, còn những chuyên gia thì giống như những học sinh đang bị kiểm nghiệm… Như vậy cũng tốt, người nhiều sức mạnh lớn, mỗi người đều có thể tiến bộ, lực lượng khoa học mới có thể phát triển lớn mạnh.”

Có được hướng nghiên cứu và ý tưởng của dự án này, những thành viên của các ban hạng mục rất nhanh đã bắt tay vào nghiên cứu.

Tuy chỉ là một cái ý tưởng, nhưng lại làm cho nhóm chuyên gia kinh ngạc không ngớt.

Hóa ra còn có thể làm những thứ như vậy.

Sức tưởng tượng của vị đồng chí này thật phong phú.

Khó trách ai cũng nói các nhà khoa học đỉnh cao đều điên cuồng, không có sức tưởng tượng vượt tận mây trời, thì không phải nhà khoa học giỏi.

Mọi người với tinh thần cuồng nhiệt, vùi đầu vào làm việc.

….

Bên trong con ngõ nhỏ phố Đông, khoảng sân nhỏ nơi vốn dĩ trước đây làm vịt quay, hiện tại lại lạnh lẽo vắng vẻ vô cùng, tiệm cũng bị người ta đập rồi.

Bởi vì trời lạnh, trong sân càng có vẻ lạnh lẽo vắng vẻ hơn.

Ông chủ làm vịt quay ngồi cong lưng trước cửa nhà mình.

Bởi vì là giai cấp thấp, không có đơn vị nào thu nhận nên trước đây ông lão chỉ có thể dựa vào danh tiếng của gia tộc và sự yêu thích của một số đồng chí cũ với nghề thủ công gia truyền nhà mình, bình thường mới tiếp đãi một số khách để kiếm sống.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 463: Chương 463



Ai biết được chút chuyện này cũng không thành.

Chủ tiệm hút một điếu xì-gà: "Đều nói xã hội mới sẽ tốt, nhưng trong xã hội mới chẳng phải vẫn còn những người đến cơm cũng không có ăn như tôi sao?”

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vọng vào trong sân.

Chủ tiệm vội vàng ra mở cửa.

Ngay lập tức nhìn thấy vài người mặc đồng phục đứng trước cửa.

“Tôi không có mở tiệm lại .” Chủ tiệm lập tức kinh sợ nói.

Bà lão nhà ông, còn có con trai và con dâu ở trong nhà cũng chạy ra xem, ai cũng đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

TBC

Đi đầu là một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nói: "Chúng tôi là người của Cục quản lý hành chính, tới đây để đưa giấy phép kinh doanh cho phía các ông.”

Chủ tiệm lắp bắp nói: "Cái… giấy phép kinh doanh này để làm gì?”

“Mở tiệm, nhà ông không phải mở tiệm vịt quay sao, giấy phép này cho phép các ông kinh doanh đấy. Sau này tiệm vịt quay của nhà ông chính là đơn vị thực nghiệm, thuộc về đơn vị mà Cục Quản lý Công thương của chúng tôi, bắt đầu tiến hành thí điểm quan sát thực tế đối với doanh nghiệp tư nhân.”

“Ý của cậu là, tiệm của chúng tôi… hợp pháp?” Chủ tiệm không dám tin hỏi.

“Đúng vậy, hợp pháp. Nhưng nhớ là phải làm thật tốt, đảm bảo chất lượng, đừng làm nhà tư bản độc ác.”

Chủ tiệm nghe được tin tức này kinh ngạc không nói lên lời.

Cái của tiệm này của ông lão vẫn có thể mở lại, tay nghề còn có thể tiếp tục ư?

Về sau còn hợp pháp nữa?

Chủ tiệm không nhịn được, một hàng nước mắt liền chảy xuống.

Để có được giấy phép kinh doanh cho một tiệm vịt quay nhỏ nhỏ là điều không dễ dàng.

Phải trải qua rất nhiều cuộc thảo luận và tranh luận quyết liệt của các quan lãnh đạo cấp cao mới có thể ban hành xuống dưới.

Rốt cuộc tiệm vịt quay có tính là tư bản không, việc này rất đáng để mọi người thảo luận.

Vốn dĩ còn có những đề xuất tại sao không thu người về Tiệm cơm Quốc doanh? Như vậy sẽ không cần thay đổi xã hội hiện tại.

Nhưng cũng có những đồng chí nghĩ tiệm vịt quay chỉ là một cái mở đầu, điều đáng để bọn họ thảo luận chính là, những tiệm khác có cùng tình trạng như vậy ở các nơi trên cả nước còn bao nhiêu.

Những người có tay nghề không có việc làm, không có nơi làm việc, kiếm sống kiểu gì.

Hơn nữa, tại sao tay nghề của đầu bếp ở Tiệm cơm Quốc Doanh lại không bằng một cái tiệm nhỏ.

Điều này cũng đáng suy ngẫm. Có phải bởi vì kinh doanh ổn định rồi, liền lơ là với tay nghề của mình, hay là, những người này dựa vào một mối quan hệ nào đó để tiếp tục kinh doanh.

Nhiều vấn đề thực tế, cuối cùng vẫn khiến cho tiệm vịt quay gia truyền này dựa vào một phương thức đặc biệt để kinh doanh trở lại.

Mức giá của tiệm vịt quay phải đồng nhất với tiệm cơm Quốc Doanh, không thể tự mình định mức giá. Như vậy, có thể bảo đảm tiệm vịt quay không giống những nhà tư bản lòng dạ độc ác chỉ biết kiếm tiền.

Nhập hàng cũng không thể nhập riêng, phải nhận hàng tại trạm thu mua Quốc doanh. Giống như tiệm cơm Quốc Doanh mỗi ngày cung cấp số lượng nhất định, cố gắng ở trong phạm vi có thể kiểm soát được những tiệm tư nhân không phát triển theo hướng nhà tư bản.

Các đơn vị hành chính cũng sẽ tiến hành quan sát đối với tiệm vịt quay này, khảo sát sự ảnh hưởng vật chất của loại mô hình mới.

Dưới mọi sự cân nhắc, tiệm vịt quay gia truyền trong ngõ nhỏ lần nữa khai trương, không giống trước kia chỉ tiếp đãi khách quen nữa, mà đã treo cả biển hiệu lên thoải mái mở cửa công khai.

Bà Lôi nghe được tin tức này, lập tức nói cho Mã Lan.

Bà ấy hiện tại cũng làm việc trong xưởng thép, dạy ngoại ngữ cho các đồng chí ở đơn vị.

Bà Lôi nói: "Thật kỳ lạ, không những đột nhiên mở lại, còn được kinh doanh hợp pháp. Cả nước cũng chỉ có duy nhất tiệm đấy có được cái đãi ngộ này, chuyện kinh doanh cũng vì vậy mà ngày càng tốt. Bà xem khi nào có thời gian rảnh thì đi cùng tôi, chúng ta đặt bàn trước, hiện tại cần đặt bàn trước mới có thể ăn.”

Mã Lan đơ cả người, nghĩ rằng bản thân có phải lại xuyên không đến một thời đại khác hay không, sao lại có tiệm vịt quay tư nhân…

Đợi đã, không phải là vì con trai nhà bà thích ăn vịt quay đấy chứ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 464: Chương 464



Mã Lan xoa trán, quả thực không thể tin cái ý nghĩ này được.

Không quan tâm như thế nào, vịt quay vẫn phải ăn.

Sau khi hai người tan làm liền đi về hướng cửa tiệm.

Quả nhiên ba cái bàn nhỏ trong sân đã chật người ngồi, cả nhà ông chủ tiệm vịt quay bận vô cùng, vịt được cung cấp đều ăn hết rồi.

Tiệm vịt quay này mỗi ngày chỉ được cung cấp mười con vịt quay, không có cách nào, hiện tại vật tư ở các nơi trên cả nước đều khan hiếm, một tiệm kinh doanh tư nhân có thể cung cấp nhiều như vậy là rất tốt rồi.

Hơn nữa hiện tại vẫn là giai đoạn thực nghiệm, cung cấp quá nhiều, sải bước quá lớn, ngộ nhỡ làm thành kinh tế tư bản thì sao bây giờ?

Mã Lan còn lo không ăn được, kết quả chủ tiệm lại nhận ra bọn họ.

“Đồng chí Mai Lâm.”

Bà Lôi cười nói: "Ông Cao, tiệm này của ông hiện tại hợp pháp rồi, chúc mừng nhé.”

“Chúc mừng gì chứ, đều dựa vào mọi người.”

Bà Lôi hiếu kỳ nói: "Sao lại nói vậy?”

“Đồng chí quản lý Cục nói, tiệm này của tôi có thể mở lại, là bởi vì có đồng chí nhắc tới ở trước mặt lãnh đạo lớn. Lãnh đạo lớn mới biết được khó khăn của chúng tôi, liền nghĩ ra cách như này. Nói thật ra, trước kia bị người quen tố cáo, tôi mất hết ý chí, nhưng chuyện này làm lòng tôi sáng tỏ lên, người tốt vẫn còn rất nhiều, lãnh đạo lớn đúng là lãnh đạo tốt.”

Bà Lôi kinh ngạc nói: "Ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy.”

Ông chủ Cao nói: "Tôi cũng không biết, người quản lý Cục cũng không biết. Nhưng không quan tâm là ai, trong lòng tôi thật lòng biết ơn người đó, bằng không những ngày tháng sau cũng không biết sống thế nào. Xã hội mới này vẫn là xã hội tốt, các lãnh đạo quan tâm cuộc sống của nhân dân chúng ta, khiến lòng tôi ấm áp vô cùng. Vị đồng chí kia, nhất định cũng là một vị đồng chí tốt quan tâm nhân dân.”

Mã Lan: “…..” ông chủ, ông nghĩ nhiều rồi, thằng bé chỉ muốn ăn vịt quay ông làm thôi.

Bà Lôi cười nói: "Không quan tâm thế nào, sau này ông có thể kinh doanh đúng tay nghề gia truyền nhà mình là tốt rồi, tôi thấy lần này ông kinh doanh không tệ nha.”

Ông chủ Cao cũng cười: "Sớm bán hết rồi, à, thật ra vẫn còn một con nhưng sớm bị người khác đặt rồi, chờ lát nữa người ta liền tới lấy. Hay là ngày mai giữ trước cho bà nhé, tôi chọn cho bà một con béo nhất.”

“Được, tôi cũng không khách sáo nha.” Bà Lôi nói.

Ông chủ Cao xua tay: "Tiệm của tôi mở trở lại, tôi tuyệt đối sẽ không thể bạc đãi khách quen của mình được.”

Tuy rằng tay không trở về, nhưng đã đặt được vịt cho ngày mai nên bà Lôi và Mã Lan đều rất vui mừng.

Bà Lôi còn đang suy đoán rốt cuộc là ai giúp một tay.

Thật ra trong lòng bà cũng có chút suy đoán, chỉ là không có cách nào khẳng định, ngược lại muốn hỏi Mã Lan, nhưng thấy Mã Lan không muốn nhắc tới nên cũng không tính hỏi.

Có một số việc, cho dù đã biết, cũng phải giả bộ không biết.

Tâm trạng của Mã Lan cũng kích động, lịch sử thật sự đang lặng lẽ trải qua nhiều bước ngoặt khác nhau.

Về đến nhà, Mã Lan liền chuẩn bị nói cho bọn nhỏ tin tức tốt này, ngày mai sẽ dẫn bọn nhỏ đi ăn vịt quay.

Kết quả vào nhà liền ngửi thấy mùi thơm.

Trên bàn nhà mình đặt một con vịt quay béo múp, da tiết ra đầy dầu mỡ.

Tống Sở thấy bà về, vui mừng nói: "Mẹ, cuối cùng mẹ đã về rồi, sao hôm nay lại về muộn hơn cả bọn con vậy.”

Mã Lan nói: "Mẹ đi mua vịt quay… Các con đã mua rồi à?”

“Không phải ạ, đây là chú Tiểu Vương đi lấy về, nói là bác lãnh đạo đặt vịt quay cho nhà chúng ta, sau này một tuần đều sẽ mang đến hai con vịt quay, chính là vịt quay của cửa tiệm trong con ngõ nhỏ kia làm. Chú Tiểu Vương nói, cửa tiệm nhà bọn họ mở lại rồi, là bác lãnh đạo giúp bọn họ mở.”

TBC

Mã Lan: "....."

Biết ngay mà, chuyện vịt quay này, căn bản không cần người làm mẹ như bà phải nhọc lòng.

Cửa tiệm của người ta mở lại rồi, sao có thể thiếu một con vịt quay cho con trai chứ?

Tô Chí Phong từ trong phòng bếp lấy ra d.a.o nhỏ, chịu thương chịu khó chặt vịt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 465: Chương 465



Tống Sở và Giang Bác cùng nhau gói thịt vịt, thấy cha không có thời gian ăn Tống Sở liền muốn đút cho cha một miếng, kết quả lại bị Giang Bác ngăn cản.

Giang Bác đem miếng mình vừa gói trong tay đút vào miệng Tô Chí Phong, rồi tự mình lấy miếng Tống Sở vừa gói kia ăn.

Tô Chí Phong: “…..”

Tống Sở hai mắt phát sáng nói: "Anh Tiểu Bác đối xử với cha thật tốt, còn giành bón cho cha ăn với em. Em không bón cho cha là được chứ gì, em bón cho mẹ.”

Tô Chí Phong có chút cảm động, trong lòng lại không thể tin được con trai của mình thật sự chu đáo đối với ông.

Trong lòng không khỏi phức tạp, cuối cùng vẫn cảm thấy vui vẻ yên tâm, khuôn mặt đầy sự yêu thương nhìn Giang Bác một cái: "Con trai trưởng thành rồi.”

Giang Bác: “…..”

Mã Lan rất tận hưởng khi ăn miếng vịt quay con gái gói, bà thỏa mãn nói: "Quả nhiên rất ngon, may mắn là tay nghề không bị mai một đi.”

Tống Sở nói: "Mẹ, mẹ nói xem, nếu con đi học làm vịt quay, bọn họ sẽ dạy chứ?”

Mã Lan suýt chút nữa là sặc: "Sao lại muốn học cái này?”

“Anh Tiểu Bác muốn ăn ạ, lỡ như cửa tiệm của bọn họ không mở nữa thì phải làm sao?”

TBC

Mã Lan nhìn con trai, thầm nghĩ tình huống này không có khả năng, lại nói: "Con đừng nghĩ nữa, đây là tay nghề gia truyền, chỉ truyền cho người trong nhà, hơn nữa truyền cho nam không truyền cho nữ.”

Tống Sở mếu máo: "Trọng nam khinh nữ, thật bất công.”

Mã Lan nói: "Đây là hiện trạng hiện nay của xã hội, tuy nhiên con đừng lo lắng, nhà ta trọng nữ khinh nam.”

Tô Chí Phong và Giang Bác gật đầu.

Không thể học làm vịt quay, Tống Sở có chút không vui, đồng thời cũng vì hiện trạng xã hội trọng nam khinh nữ hiện tại mà thấy bất công.

Phụ nữ tại sao không thể học, phụ nữ không phải người sao? Phụ nữ cũng có rất nhiều người ưu tú đấy.

Có vịt quay rồi, cuộc sống của Giang Bác tạm thời coi như hoàn hảo rồi, tinh thần công việc cũng đi lên, còn có ý nghĩ chủ động đi đến viện nghiên cứu kiểm tra tiến độ công việc.

Bởi vì anh chỉ đưa cho một phương hướng, cho nên tốc độ nghiên cứu đương nhiên là không thể bằng so với anh trước kia.

Hạng mục máy in là tiến hành nhanh nhất, những phương diện khác tương đối chậm.

Đặc biệt là hạng mục Internet, tiến triển chậm nhất.

Giang Bác có thể nhìn ra, bọn họ cũng rất không coi trọng hạng mục này.

Giang Bác hỏi Sở trưởng Thái, Sở trưởng Thái liền nói: "Kiến thức về phương diện này của chúng tôi khá ít, rất nhiều chuyên gia đều không có kinh nghiệm nghiên cứu đối với cái này, cho nên tiến độ tương đối chậm.”

Đương nhiên, còn có một lý do chính là ông ta cảm thấy công dụng của cái này không quá lớn. Máy tính không phổ biến, chỉ vài địa phương có, nghiên cứu ra xong, kết nối Internet, ngoài việc truyền đi chút tài liệu, tạm thời đều không dùng được, chi bằng tập trung lực lượng nghiên cứu càng nhiều đồ vật cần thiết đang thiếu thốn.

Tuy rằng ông ta không nói rõ ra, nhưng từ trong ánh mắt Giang Bác cũng đoán được ý nghĩ.

Có điều Giang Bác không nói gì cả, chỉ nhìn ông ta với một ánh mắt hàm ý không rõ ràng.

Sở trưởng Thái: “… Tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ hơn.”

Nhóm chuyên gia lâu năm của Viện nghiên cứu vẫn rất lợi hại, chỉ dựa vào một chút phương hướng nghiên cứu cùng lý luận mà Giang Bắc đưa cho, cộng thêm những sự hướng dẫn khi gặp khó khăn trong nghiên cứu hàng ngày, liền tạo ra được nguyên lý của máy in.

Lúc Tết Nguyên Đán, máy in đời thứ nhất cuối cùng cũng ra đời.

Đây là kiểu rất đơn giản, chỉ có thể in, hơn nữa chỉ có thể in giấy A4, màu sắc của phông chữ cũng chỉ có một màu, không có sẵn chức năng sao chép.

Mặc dù nó chỉ có thể liên kết máy tính, tiếp nhận mệnh lệnh của máy tính tiến hành in, nhưng vẫn một bước trở thành thiết bị quan trọng cần thiết nhất của mỗi Viện nghiên cứu ở trên đất nước.

Bên phía nhà họ Tô bởi vì Giang Bác, cũng được có một cái coi như quà năm mới.

Sau khi Giang Bác lắp đặt xong, thử dùng một tí, liền có một cái cảm giác… miễn cưỡng sử dụng được.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 466: Chương 466



Mặc dù so với máy in trong tượng tượng của anh kém xa rất nhiều.

Nhưng cái này không phải chính anh nghiên cứu ra, mà là những người kia tự mình làm ra cho nên Giang Bác cũng không có yêu cầu cao với bọn họ. Có thể làm được đến nước này, đã khiến anh có chút ít niềm tin vào thời đại này rồi, anh cảm nhận được các chuyên gia khoa học của thời đại này không thiếu năng lực và tinh thần, thế là đủ rồi.

Tống Sở và Mã Lan đều rất thích kiểu máy móc này.

Đặc biệt là Mã Lan, bà như nhìn thấy một thiết bị văn phòng quen thuộc. Trước kia việc bà làm nhiều nhất chính là in tệp văn bản, nhìn cái cảnh trang giấy từ bên trong máy in từng chút một chui ra.

“Đây đúng là bảo bối lớn.”

Tống Sở vui mừng nói: "Cái này còn tiện lợi hơn so với máy đánh chữ một trăm lần, sau này chúng ta có thể in giấy mỗi ngày rồi, anh Tiểu Bác, sau này em có thể giúp anh rồi.”

Giang Bác nghiêm túc nói: "Không thể.”

“…..”

“Có bức xạ.” Giang Bác nói tiếp.

Mã Lan lúc này mới nhớ ra: "Đúng đúng đúng, các con còn nhỏ, tiếp xúc ít thôi, ngày thường lúc không cần dùng thì nhớ đậy nó lại.”

Tô Chí Phong hỏi: "Bức xạ là cái gì?”

Mã Lan nói: "Dù sao cũng không phải là thứ tốt.”

Tô Chí Phong cảm thấy kiến thức của mình càng ngày càng không ổn.



Nghiên cứu thành công máy in, cũng khiến lãnh đạo lớn rất vui mừng.

Các nghiên cứu trước đều là Giang Bác tự mình hoàn thành, tuy rằng tốc độ nghiên cứu nhanh, hơn nữa rất thành công, nhưng chung quy sức lực của một người vẫn có giới hạn, hơn nữa đem tất cả gánh nặng của quốc gia đặt trên vai của một cậu nhóc, nguy hiểm quá lớn.

Vẫn là sức lực của nhiều người tốt hơn, dựa vào mọi người cùng nhau phát triển, mới có thể bước từng bước vững vàng.

Hiện tại thời gian ngắn như vậy đã có thể nghiên cứu ra máy in, điều này chứng tỏ sự các chuyên viên nghiên cứu đã tiến bộ rất nhiều. Bọn họ nghiên cứu ra đời thứ nhất, về sau sẽ còn có đời thứ hai, đời thứ ba…

Thời tiết ở thủ đô vào tháng Giêng rất lạnh.

Vào giữa tháng, trường học của Tống Sở cuối cùng cũng đã bước vào kỳ nghỉ đông. Khi nhận được phiếu điểm cuối kỳ, Tống Sở đã như ý nguyện đạt được vị trí top 2.

Nhưng Tống Sở không vui vì Giang Bác đã nộp giấy trắng.

Sau khi nhận lấy phiếu điểm, Tống Sở không muốn nói chuyện với anh nữa, cô nghĩ anh Tiểu Bác quá coi thường mình, cô thà bị thua còn hơn được nhường như vậy, điều này làm cho cô không tiến bộ được.

TBC

Giang Bác: "....."

Về đến nhà, Tống Sở kể lại cho Mã Lan nghe, Mã Lan nói: "Tiểu Bác nhà chúng ta thực sự rất yêu thương em gái."

Giang Bác nhếch miệng.

Tống Sở nói: "Mẹ, mẹ không được khen anh ấy, như vậy là không đúng."

Tô Chí Phong cảm thấy mình đã nắm bắt được cơ hội, nói: "Đúng vậy, Tiểu Bác, cha phải dạy dỗ lại con mới được. Là một học sinh, con không được có thái độ như thế."

Tống Sở nói: "Cha, không cần dạy dỗ anh Tiểu Bác đâu ạ, chỉ cần cha không ủng hộ anh ấy làm những chuyện như này là được rồi."

Tô Chí Phong: "....." Con gái ông cũng bắt đầu thay đổi rồi.

Mã Lan mỉm cười và đẩy vai ông, ngầm ý bảo ông đừng nói nữa.

Sau đó bà đi nhóm lò sưởi để hai đứa trẻ sưởi ấm, đến trưa sẽ ăn lẩu.

Một lúc sau, anh em nhà họ Lôi cũng đến.

Bà Lôi còn mang bánh đậu sang, nói là quà cảm ơn Giang Bác và Tống Sở.

Khuôn mặt anh em nhà họ Lôi có vẻ xấu hổ.

Mã Lan nói: "Sao trông bà vui mừng thế? Có chuyện tốt gì à?"

Bà Lôi tươi cười nói: "Đương nhiên là có chuyện vui rồi, Hổ Tử nhà chúng tôi lần này thi cuối kỳ đứng thứ 98, còn Báo Tử đứng thứ 101, cả hai đều tiến bộ vượt bậc."

Hai anh em cười toe toét, lộ ra răng cửa.

Tống Sở vui vẻ nói: "Oa, hai anh tiến bộ thật, với tốc độ như này chắc chắn có thể thi vào đại học quân sự."

Lôi Hổ cười nói: "Anh cũng nghĩ thế."

Lôi Báo lại nói: "Do anh viết sai dấu nên bị trừ hai điểm, nếu không đã thi được 103 điểm rồi."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 467: Chương 467



Tống Sở nghe thế liền nói: "Lần sau cẩn thận một chút, học hành đừng cầu thả."

Bà Lôi sờ đầu con trai. "Con nghe rõ chưa, chúng ta cần rút kinh nghiệm."

Lôi Hổ lại hỏi: "Kì thi lần này em với anh Tiểu Bác làm bài như thế nào?"

Tống Sở: "....." không biết nên nói thế nào.

Hai anh em lo lắng, cho rằng hai người thi không đạt, Lôi Hổ nói: "Hai người thi không tốt à?"

Tống Sở nói: "Không ạ, em đứng thứ hai trong kỳ thi còn anh Tiểu Bác thì nộp giấy trắng."

Cả hai lập tức bàng hoàng nhìn Giang Bác.

TBC

Giang Bác ngẩng đầu: "Bài dễ quá, tôi không muốn làm."

"....."

Hai anh em không biết nói gì, tự tin kiểu gì mà dám không làm chứ.

Đúng là có một không có hai.

Tống Sở nói: "Đừng nghe anh ấy nói, anh ấy chỉ muốn nhường cho em lên vị trí thứ hai trong kỳ thi này thôi, em cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể vượt qua bạn học kia."

Nghe được những lời này của Tống Sở, hai anh em họ Lôi không muốn nói nữa.

Mã Lan mời bọn họ ở lại ăn lẩu, bà Lôi cũng không từ chối, lần nữa về nhà mang theo đồ ăn nhà mình đến.

Thủ trưởng Lôi vẫn chưa về nhà, bà Lôi cũng không để ý đến ông ấy, dù sao bên cạnh của ông ấy cũng có nhân viên cần vụ sẽ không đói được.

Hai gia đình cùng nhau ăn một bữa lẩu náo nhiệt.

Vì sắp đến tết nguyên đán nên bà Lôi còn thuận tiện hỏi họ có kế hoạch đón mới như thế nào, có muốn đi chơi cùng gia đình bà ấy hay không.

Mã Lan trả lời: "Đây là năm đầu tiên tôi ở đây, đến chúng tôi định trở về nhà mình, bọn trẻ cũng nhớ người thân ở quê."

Tống Sở vội vàng gật đầu, cô thực sự nhớ ông bà, anh Tiểu Cương, anh Tiểu Lượng,... còn có bà nội Lâm hàng xóm và Tô Tiểu Hoa nữa.

Bà Lôi nói: "Nhắc mới nhớ, tôi cũng lâu rồi không gặp cha mẹ mình, Tết năm nay muốn đưa họ lên đây ăn tết, không biết họ có đồng ý không nữa."

Tống Sở nói: "Tết nguyên đán thì cả nhà nên đoàn tụ."

Bà Lôi mỉm cười, có một số chuyện trẻ nhỏ không hiểu được.

Kế hoạch về quê đón tết của gia đình họ Tô không thành công vì đường bị tuyết dày lấp kín.

Không có chuyến tàu nào có thể khởi hành được.

Bốn người nhà họ Tô đang vui vẻ sắp xếp hành lý: "....."

Khi Tống Sở biết chuyện, toàn thân mềm nhũn, Mã Lan chỉ có thể đưa cô ra ngoài để gọi điện về nhà, giúp cô lấy lại tinh thần.

Tống Sở ôm điện thoại ở trong tay, khóc với bà nội đang nghe điện thoại ở đầu dây bên kia: "Bà nội, cháu nhớ bà lắm. Cháu đã mơ cả đêm, cháu nhớ món sữa mạch nha bà làm cho cháu và anh Tiểu Bác, sữa mạch nha ở đây không ngọt bằng sữa của bà nội pha."

Những lời này khiến bà nội Tô vừa vui vừa buồn, bà nội Tô vẫn luôn mong ngóng con cháu về nhà đón tết.

"Bà nội cũng đã chuẩn bị cả tiền lì xì cho cháu rồi."

Tống Sở nghe vậy càng thêm đau lòng, cảm thấy bản thân đã mất mát rất nhiều.

"Đúng rồi, Tô Tiểu Hoa về rồi, hàng xóm nhà cháu đưa nó tới, nói rằng họ sắp chuyển đi nên không nuôi được nữa, để chúng ta nuôi nó."

Khi nghe thấy điều này, Tống Sở hỏi: "Ơ, nhà họ chuyển đi đâu ạ?"

"Họ nói sẽ về quê nên bà cũng không hỏi gì nhiều, còn nói rằng đã sang tên giấy tờ đất cho cháu rồi, nói là tặng lại nhà cho cháu làm của hồi môn trong tương lai, bà nội vốn định đợi Tết cháu về sẽ đưa cho cháu."

Tống Sở bối rối, cảm thấy mọi chuyện không giống như những gì mình nghĩ, cô còn định khi trở về sẽ mang quà cho ông bà lão Lâm, còn có bản đồ kho báu bà lão Lâm cho cô, cô vẫn giữ nó rất cẩn thận.

Nhưng bà lão Lâm lại chuyển nhà mà không nói lời nào với cô, thảo nào bà lão không trả lời những bức thư mà cô đã viết.

Tống Sở đột nhiên cảm thấy rất buồn.

Mã Lan nhận ra điều này nên nhận lấy điện thoại và nói chuyện.

Phía bên kia, hiệu trưởng Tô đã cầm điện thoại. Trái ngược với bà nội Tô, ông nội Tô không quan tâm đến cuộc sống gia đình mà chỉ quan tâm đến công việc và học tập của họ ở thủ đô, cho nên chỉ nói một lúc bà đã đưa lại máy cho Tô Chí Phong nói chuyện, Mã Lan an ủi con gái: "Gia đình họ sống ở đó vất vả, con cái bất hiếu cho nên có lẽ về quê sẽ cảm thấy an nhàn hơn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 468: Chương 468



Dù sao ở quê cũng có rất nhiều người thân, giống như chúng ta có đại đội Mã Gia, bọn họ đều là người của nhà họ Mã chúng ta."

"Thật ạ?" Tống Sở hỏi

Mã Lan gật đầu: "Đương nhiên rồi, về già mẹ và cha con cũng sẽ về quê sống, những người già có tuổi đều muốn trở về cội nguồn của mình."

Tống Sở buồn bực nói: "Mẹ, con không muốn xa mẹ đâu, cả đời này sẽ không rời xa mẹ."

Mã Lan bật cười, cảm thấy con gái mình quá ngây thơ.

Tết không về được thì phải báo cho nhà ông cụ Mã nhưng không có ai bắt máy.

Cuối cùng chỉ có thể gọi đến công xã, nhờ bọ họ xem khi nào có người trong đại đội đến thì chuyển lời giúp.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Sở nói: "Bất tiện quá, nếu như mọi người đều có điện thoại thì tốt rồi."

Lúc trước, khi vẫn còn ở thời đại mạt thế, mặc dù khi Giang Bác làm việc trong phòng thí nghiệm không thể tiếp xúc với người ngoài, nhưng hai người vẫn gặp nhau qua video call, rất tiện lợi.

Giang Bác gật đầu: "Thật sự là quá bất tiện."

Vì không thể về quê ăn tết nên họ chỉ có thể tiếp tục ở lại thủ đô.

Trước đây, vì nghĩ rằng có thể về quê nên họ không tính toán gì, nhưng giờ phải ở lại cho đến khi hết đông, mỗi ngày trôi qua đối với họ đều vô cùng khó khăn.

Ở đây quá lạnh...

Giang Bác chủ động đến viện nghiên cứu.

Sở trưởng Thái thấy anh đến, cười hỏi: "Không phải cậu nói sẽ về quê ư? Sao vẫn còn ở đây? Lo lắng cho công việc à, không cần đâu?"

Giang Bác trả lời: "Tuyết quá dày, nên tàu không khởi hành được."

Sở trưởng Thái "ồ" một tiếng, ông ta đón sai rồi, sau đó lại cười nói: "Hôm nay cậu lên kiểm tra tiến độ công việc à?"

Giang Bác lắc đầu, nghiêm túc hỏi: "Mùa đông sắp hết rồi, khi nào thì có điều hoà ạ?"

Sở trưởng Thái: "....." Ai nói điều hoà sẽ hoàn thành trong mùa đông?

Hai người đến nhóm dự án để xem xét lại, lúc này điều hoà vẫn đang trong giai đoạn làm lạnh, chức năng sưởi ấm làm đến đây thì bị đình trệ.

Họ dự định sản xuất máy điều hoà làm mát trước, đợi đến thế hệ thứ hai sẽ sản xuất điều hoà sưởi ấm sau.

Giang Bác thở dài, nhanh chóng thay chiếc áo khoác trắng.

TBC

Các chuyên gia khá quen thuộc với máy điều hòa không khí, dù sao quốc gia bên cạnh cũng đã phát triển điều hoà không khí tự động từ nhiều năm trước, chỉ là Trung Hoa không nghiên cứu về lĩnh vực này nhiều.

Trước khi Giang Bác đề xuất phát triển máy điều hòa không khí, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến việc nghiên cứu hạng mục này.

Bản thân là người Trung Hoa, chỉ chút nắng nóng và gió lạnh mà bọn họ lại không thể vượt qua hay sao? Mặc dù hiện tại đất nước bọn họ đã có máy điều hòa không khí riêng, không mấy hiếm lạ món đồ này và làm ra cũng rất dễ dàng, nhưng đồng chí Tô Giang Bác vẫn không hài lòng, đồng chí nhỏ muốn làm một thiết bị sưởi ấm kết hợp với điều hoà không khí.

Thế là cả nhóm chuyên gia chỉ có thể đi theo Giang Bác để tiếp tục làm việc trong phòng thí nghiệm.

Giang Bác đọc lại hết các tài liệu của dự án mà bọn họ đã nghiên cứu, đồng thời tính toán và thêm các chức năng dựa trên cơ sở này.

Lúc này, các nhà khoa học khác chỉ thấy anh đang lặng lẽ nhắm mắt sau khi đọc tài liệu, như thể để tĩnh tâm, có người muốn hỏi anh định sắp xếp công việc như thế nào nhưng đã bị Sở trưởng Thái ngăn lại.

Sở trưởng Thái nói: "Chuyên gia Tô đang nghiên cứu."

"Nhắm mắt có thể nghiên cứu sao?"

"Tính toán, năng lực tính toán của cậu ấy có thể so sánh với máy tính của cậu."

"....."

Xung quanh hoàn toàn chìm vào im lặng.

Sau khi Giang Bác yên lặng suy nghĩ một lúc, anh trực tiếp ngồi trước máy tính và không ngừng gõ.

Một số liệu về hiệu ứng sưởi ấm rất đơn giản dần hiện ra.

Từ sáng tới chiều, mãi đến gần tối Giang Bác mới ngừng tay.

Ngay sau đó anh liền in thông tin từ trong máy tính ra, đưa nó cho các chuyên gia trong nhóm dự án điều hòa không khí.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 469: Chương 469



Các chuyên gia cầm lấy, chăm chú đọc kỹ càng, ai ai cũng từ yên tĩnh bỗng thành háo hức xem nó. Nhanh như vậy có thể làm ra những thứ này, tốc độ thật là nhanh, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Giang Bác nói: "Tôi hy vọng có thể làm được nó càng sớm càng tốt, cuối đông rất lạnh."

Một chuyên gia có tuổi nghiêm túc nói: "E rằng không kịp, phải đổi nguồn điện, điện năng cần thiết của cái này đạt tới 25kw, dây điện của chúng ta sợ là không chịu được…"

Giang Bác: "....."

Cuối cùng, Giang Bác cũng sửa đổi lại và giảm công suất nhưng đồng thời còn kiểm soát nhiệt độ sưởi ấm, trước đó anh yêu cầu nhiệt độ là 28 độ nhưng lúc này chỉ có thể giảm yêu cầu xuống mức nhiệt 20 độ. Nhưng với thời tiết thủ đô, hiệu suất sưởi ấm thực sự có thể tạo cho căn nhà chỉ tạm dừng được ở mức 15 độ...

Giang Bác xoa trán, đây mà tính là môi trường ấm áp sao?

Nhưng kết quả của nghiên cứu này lại khiến những chuyên gia kỳ cựu rất vui mừng.

"Có điều hoà nhiệt độ rồi sau này chúng ta làm thí nghiệm sẽ rất tiện lợi, rất nhiều loại thí nghiệm đều cần môi trường nhiệt độ không đổi mới có thể tiến hành làm thí nghiệm."

Giang Bác về nhà bằng xe jeep.

Sau khi anh rời đi, các chuyên gia kỳ cựu vẫn phấn kích đến mức không thèm nghỉ ngơi mà tiếp tục làm việc.

Khi Giang Bác về nhà, cả gia đình đều đang đợi anh trở lại ăn cơm.

Tống Sở sải bước chạy tới: "Anh Tiểu Bác, anh có lạnh không? Lại đây sưởi ấm tay đi."

Mã Lan hỏi: "Con đi đâu cả ngày thế?"

"Con đến viện nghiên cứu ạ." Giang Bác trả lời.

Mã Lan ngạc nhiên, con trai quá chuyên tâm vào công việc rồi, trời lạnh như thế này mà vẫn chạy ra ngoài.

Mã Lan và những người khác thường không chủ động hỏi về công việc của viện nghiên cứu, dù sao những chuyện này đều cần giữ bí mật, nhưng hôm nay Giang Bác lại cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ: "Hôm nay viện nghiên cứu chế tạo ra máy điều hoà, mấy ngày nữa là có thể sản xuất."

TBC

"....." Cả nhà ngạc nhiên.

Tô Chí Phong nói: "Cái đó có thể làm mát và sưởi ấm đúng không?"

Mã Lan vui vẻ nói: "Chính là nó, ôi chao, bảo vật cứu mạng này cuối cùng cũng có."

Tống Sở cười nói: "Nhất định là do anh Tiểu Bác làm."

Giang Bác: "Anh chỉ làm một chút thôi, còn lại do bọn họ làm. Nó không được tốt cho lắm, nhiệt độ giữ ấm trong nhà chỉ tới 15 độ."

Tô Chí Phong nói: "15 độ mà còn chưa đủ sao? Con trai, con có biết hiện tại chúng ta đang sống trong môi trường bao nhiêu độ không?"

Giang Bác không chút suy nghĩ nói: "Ba độ ạ."

"Đúng vậy, cho nên 15 độ… xem như là đủ rồi."

Mã Lan và Tống Sở gật đầu liên tục.

15 độ là hoàn toàn đủ rồi, đừng nói là 15 độ, 5 độ cũng được.

Trời lạnh thế này đúng là không chịu nổi, mới ở đây năm đầu tiên nên họ chưa quen lắm.

Giang Bác nghiêm túc nói: "Trước đó bọn họ định không làm hệ thống sưởi, hôm nay con đến mới thêm vào."

Tống Sở vui vẻ nói: "Anh Tiểu Bác, anh thật tuyệt vời. Anh đã đem lại môi trường ấm áp cho mọi người."

Mã Lan khen ngợi: "Con trai của mẹ làm ra điều hoà trung tâm... Khụ khụ… Không phải, là điều hoà tư nhân."

Tô Chí Phong nói: "Không phải đều là điều hoà sao? Có gì khác nhau à?"

Mã Lan nói: "Không, không khác gì đâu."

Giang Bác nhìn mẹ, sau đó cúi đầu ăn lẩu.

Có máy điều hoà là có hy vọng, nhà họ Tô háo hức chờ đợi máy điều hoà, cuối cùng cũng được lắp khi sản xuất thành công.

Điều hoà dạng hộp rất dễ lắp đặt, không cần đến thợ cũng được nhưng các đồng chí từ viện nghiên cứu vẫn đích thân đến.

Người trong quân đội vừa đến lại có một đoàn xe đi chạy vào, bọn họ còn mang đồ đến cạnh nhà họ Tô.

Nhưng chẳng có ai qua xem chuyện vui, họ chỉ ở nhà đoán xem gia đình kia lại làm gì và tại sao luôn náo nhiệt như thế.

Sau khi lắp điều hoà vào, nhà họ Tô lập tức khởi động ngay, đứng đối diện cửa thoát gió và cảm nhận luồng khí nóng thổi ra, các đồng chí trong viện nghiên cứu không khỏi cảm thấy thực sự thoải mái, chỉ khi những thứ làm ra được người khác sử dụng thì mới không lãng phí thời gian.
 
Back
Top Bottom