Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 150: Chương 150



Tống Sở nghe xong, lập tức nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, cháu có thể tiếp tục viết."

Tô Chí Phong cười nói: "Em nói chuyện với Sở Sở đi, đứa nhỏ tự mình quyết định."

Tô Văn Lệ: “...”

Tô Văn Lệ đương nhiên không muốn nói chuyện chính sự với đứa nhỏ, nhưng Tống Sở rất muốn nói chuyện cùng cô nhỏ nhà mình, thế là sau khi một nhà bốn người đi vào văn phòng nhà xuất bản, Tống Sở lập tức nghiêm túc nói đến chính sự với Tô Văn Lệ.

Bộ dáng kia rất giống với bà cụ non.

Trong lòng Tô Văn Lệ hơi nghẹn, điều chỉnh tâm tình mình một chút, lúc này mới bắt đầu giao lưu với Tống Sở.

Tô Văn Lệ nói về vấn đề chi phí xuất bản, tiền công cũng xem như phù hợp, năm mươi sáu tệ, sau đó còn nói về hoa hồng. Nhưng bởi vì sách này của Tống Sở định giá không cao, cho nên tiền chia có thể sẽ không nhiều lắm.

Nhưng Tống Sở nghe xong, con mắt đều sáng lên.

Thật nhiều tiền.

Về phần chuyện chia tiền hoa hồng, Tống Sở cảm thấy không quan trọng, chỉ cần có thể xuất bản, không có một xu c*̃ng không sao.

Vì thế chuyện giá cả chẳng mấy chốc đã bàn bạc xong.

Lại nói tới chuyện sáng tác một loạt sách, chuyện này tổng biên tập muốn tự mình nói với tác giả về ý tưởng, thật ra cũng nghĩ tiện thể nhìn xem tác giả nhỏ rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Tô Chí Phong và Mã Lan cũng không cần đi vào, Sở Sở và Tô Văn Lệ vào văn phòng là được rồi.

Nghĩ đến cháu gái nhà mình muốn đi gặp tổng biên tập, Tô Văn Lệ còn rất lo lắng, sợ chuyện đứa nhỏ để lại ấn tượng.

Kết quả Tống Sở vô cùng bình tĩnh, còn rất lễ phép chào hỏi tổng biên tập.

"Chú tổng biên tập, rất cảm ơn chú đã cho sách của chúng cháu xuất bản, cháu thay mặt các bạn học nhỏ của cháu cảm ơn chú."

Tổng biên tập thấy Tống Sở tuổi tác còn nhỏ, còn có chút không thể bình tĩnh, nhưng nhìn bộ dạng chững chạc của đứa nhỏ, lại không nhịn được cười: "Đã biết tác giả tuổi còn nhỏ từ lâu, vừa nhìn, thật đúng là nhỏ, cháu nghĩ như thế nào về việc viết sách?"

Tống Sở ra vẻ uyên thâm nói: "Cái này gọi là có chí bất chấp tuổi tác, mặc dù chúng cháu nhỏ tuổi, nhưng chúng cháu c*̃ng có ước mơ lớn lao."

Tô Văn Lệ: “..."

Tổng biên tập hỏi: "Cháu có những ước mơ gì?"

"Để tất cả trẻ em Trung Hoa đều có thể trở thành nhân tài có ích cho đất nước! Cùng nhau xây dựng tổ quốc tươi đẹp."

Hiệu trưởng Tô thường xuyên nói chuyện nhân tài có ích đối với đất nước, trong lòng Tống Sở nhớ kỹ.

Nói thật, tổng biên tập thật sự bị kinh sợ, cảm thấy tư tưởng nhận thức của đứa nhỏ này quá cao, cái tư tưởng chung này, mới là cái trẻ em Trung Quốc nên có.

TBC

Ông ấy lại hỏi: "Vậy cháu dự định thực hiện ước mơ của cháu như thế nào?"

Tống Sở chân thành nói: "Cháu chuẩn bị xuất bản một cuốn sách, lần này chính là nhằm vào phương diện giáo dục tư tưởng, giáo dục trẻ em tinh thần yêu nước, để trẻ em nâng cao nhận thức tư tưởng."

Tổng biên tập nghe xong, lập tức cảm thấy tìm được người bạn hiểu được lòng mình, ông ấy đang có ý này.

Nghĩ lại, không phải là Tô Văn Lệ dạy chứ, mắt ông ấy khẽ liếc nhìn Tô Văn Lệ, kết quả Tô Văn Lệ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Văn Lệ đương nhiên bất ngờ, trước đó không lâu tổng biên tập còn từng tiết lộ ý tưởng này với cô ấy. Hôm nay đứa nhỏ lại nói lên ý tưởng này, khó trách tổng biên tập nhìn trúng cuốn sách kia, đây là nhất trí tư tưởng.

Điều này là trùng hợp, nhất định là trùng hợp.

Tổng biên tập hỏi: "Cháu bé, sao cháu có nhiều ý tưởng như vậy?"

Tống Sở kiêu ngạo nói: "Ông nội của cháu là hiệu trưởng, cha cháu là thầy giáo, bọn họ đều dạy trẻ nhỏ. Ông nội của cháu nói, đất nước cần nhân tài, phải giáo dục nhân tài nhiều hơn. Anh chị em nhà chúng cháu rất tiến bộ, nhà chúng cháu còn có một anh trai thiên tài, lần này sách của chúng cháu là cùng nhau viết."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 151: Chương 151



Hóa ra là xuất phát từ gia đình, nhất thời tổng biên tập lại đánh giá cao đứa nhỏ này hơn. Phải nói rằng trước đây chỉ cảm thấy sách này viết không tệ, nhưng nghe nói do mấy người cùng viết cho nên cũng không quá ấn tượng với Tống Sở.

Bây giờ trao đổi xong, tổng biên tập cảm thấy đứa nhỏ này tư tưởng nhận thức thật cao. Chưa nói đến tuổi, chỉ với tình cảm yêu nước như này đã đáng để người khác coi trọng mấy phần.

Ông ấy cảm khái nói với Tô Văn Lệ: "Đồng chí Văn Lệ, cháu gái này nhà các cô không tầm thường, sau này nhất định phải tiếp tục giáo dục, phải để cho đứa nhỏ này thành tài."

Tống Sở nói: "Chú, chú yên tâm, cháu nhất định phải thành tài, nếu không thì thật sự có lỗi với sự nghiệp trồng người của đất nước."

Tô Văn Lệ: “..." Rốt cuộc bình thường anh Ba cô ấy giáo dục đứa nhỏ thế nào vậy?

Lúc đi ra khỏi văn phòng tổng biên tập, tổng biên tập còn tự mình tiễn đến tận cửa, tiếp đó còn vẫy tay với Tống Sở.

Mấy người Tô Chí Phong ở phòng khách đợi cho đến khi thấy hai cô cháu quay lại, Tô Chí Phong có chút lo lắng hỏi: "Thế nào, Sở Sở nói chuyện thế nào?"

Tô Văn Lệ còn có thể nói gì, cô ấy có thể nói bản thân mình cũng không bằng sao, chưa từng thấy đứa nhỏ nào có thể nói được như vậy. Mình nói chuyện ở trước mặt tổng biên tập, cũng chưa từng nói được như vậy.

Tống Sở trả lời: "Cha, đã bàn bạc xong, chúng con còn trao đổi một chút ý tưởng cho cuốn sách tiếp theo."

Mã Lan vui vẻ nói: "Ôi, bản tiếp theo cũng đã hẹn rồi sao?"

"Vâng ạ, chúng con bây giờ đều mang theo trách nhiệm trên người đấy ạ." Bây giờ Tống Sở rất có cảm giác thành tựu.

Sau đó nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, bản tiếp theo anh làm nhân vật chính."

Giang Bác: “...”

Khi về đến huyện, Tống Sở được tiếp đón vô cùng long trọng ở trạm xe.

Hai nhà Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cùng nhau ở trạm dừng chờ họ trở về, không có cách nào khác, bọn nhỏ trong nhà vô cùng ầm ĩ, nhất định phải đến đón Tống Sở.

Thật ra không chỉ có bọn nhỏ muốn đi, người làm cha mẹ ai lại có thể ngồi yên chứ? Nếu không phải lần này không tiện đi nhiều người lên tỉnh thành, họ cũng muốn cùng đi theo, dù sao đứa nhỏ nhà mình cũng là lần đầu làm được chuyện lớn.

TBC

Vì thế khi Tống Sở cùng Giang Bác từ trên xe xuống đã thấy từng đôi mắt trông mong của bọn họ.

Mấy đứa nhỏ Tô Bảo Cương cùng Tô Bảo Lượng như ong vỡ tổ chạy tới: "Đàm phán như thế nào, có thể xuất bản sao?"

"Lúc nào xuất bản, lúc nào chúng ta có thể mua được sách?"

"Chúng ta có phải trả tiền cho họ không, tiền tiêu vặt của chúng ta có đủ không?"

“.....”

Mấy đứa nhỏ líu ríu.

Lông mày Giang Bác như nhíu lại thành một, trẻ con chính là phiền phức như vậy.

Tống Sở không cảm thấy phiền gì cả, mà ra vẻ nghiêm túc ho khan một cái: "Tất cả đừng nói nữa, nghe em nói."

Bọn nhỏ đều yên tĩnh lại.

Mã Lan và Tô Chí Phong để cho bọn nhỏ cùng nói chính sự, đi sang một bên chào hỏi với đám người Tô Chí Cường, nói về chuyện ở tỉnh thành.

Bên này Tống Sở cũng đang nói chuyện xảy ra ở tỉnh thành cho đám nhỏ.

Sách chắc chắn sẽ được xuất bản, hôm nay đã ký hợp đồng. Cô Út là người phụ trách chuyện này, cho nên mọi người có thể yên tâm.

Bọn nhỏ quả nhiên vui vẻ đến gào thét một tiếng.

Trên mỗi gương mặt của bọn trẻ đều nở nụ cười tươi như một đóa hoa.

Tống Sở lại nói đến vấn đề ký kết cùng tiền thù lao lần này.

"Số tiền này, em muốn chia theo sức lao động, mọi người có ý kiến gì không?"

Đương nhiên không có ý kiến gì rồi, có thể xuất bản là được, chuyện tiền nong, bọn nhỏ cơ bản không để tâm.

Tống Sở nói một chút về cách chia của mình, năm mươi sáu đồng, một nửa dùng để chia bình quân, một phần khác thì theo sự đóng góp của mọi người nhiều hay ít tiến hành phân chia lần nữa.

"Anh Tiểu Lượng viết chữ đến mức tay run, còn lên vết chai nữa. Anh Tiểu Bác c*̃ng viết rất nhiều chữ, hơn nữa còn giúp đỡ giải quyết rất nhiều đề, tốn nhiều chất xám. Còn em, c*̃ng giúp đỡ nghĩ cốt truyện và lên ý tưởng, anh cả giúp đỡ giải rất nhiều đề để vượt qua cửa ải khó khăn, chị Tiểu Phương giúp đỡ nghĩ về bộ dạng thế giới thần bí, Tiểu Minh... Tiểu Minh mang lại rất nhiều niềm vui cho mọi người trong cuốn sách."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 152: Chương 152



Mấy đứa nhỏ cười vang một trận, trong sách, người mỗi lần bị hoa ăn thịt người cắn m.ô.n.g đều là Tiểu Minh, ai bảo cậu bé chân ngắn nhỏ tuổi nhất, không trả lời được đề bài còn chạy chậm nữa.

Tô Bảo Minh: “...”

Chỉ đứng ở trạm xe một lúc đám nhỏ đã nói xong vấn đề chia tiền thù lao, hơn nữa còn chuẩn bị bàn luận về ý tưởng của cuốn sách tiếp theo.

Cuốn sách đầu tiên có thể xuất bản, mang đến cảm giác thành tựu lớn lao cho bọn nhỏ.

Đối với bọn họ mà nói, có thể xuất bản, đó thật sự là chuyện quá kỳ diệu. Xưa nay bọn họ không bao giờ dám nghĩ tới, vậy mà bây giờ lại thật sự làm được, khiến bọn nhỏ cảm thấy hình như một số chuyện cũng không khó, chỉ cần mình cố gắng một chút là có thể làm được những chuyện rất vĩ đại.

Đương nhiên, không để bọn nhỏ nói xong, nhóm người lớn đã hô hào gọi về bên nhà cũ họ Tô ăn cơm.

Lúc này trong lòng mấy người lớn cũng rất vui vẻ, biết sách đã chắc chắn được xuất bản, hơn nữa bên kia còn đánh giá rất cao, trong lòng bậc cha mẹ đều cảm thấy rất vinh dự, hiện tại khi nhìn Giang Bác và Tống Sở, trong lòng mấy người lớn càng thấy xúc động hơn.

Trước kia khi nhận nuôi hai đứa nhỏ, trong lòng họ cũng không quá đồng ý, nhưng có ai ngờ hai đứa nhỏ lại có bản lĩnh như thế chứ.

Tiểu Bác không cần phải nói, đó không phải đứa nhỏ bình thường, còn có bản lĩnh hơn so với người lớn.

Bây giờ ngay cả Sở Sở cũng có bản lĩnh, quan trọng là cô còn có thể dẫn theo đứa nhỏ nhà mình cùng nhau làm chuyện lớn nữa. Phải nói rằng với Tiểu Bác thì họ là ngưỡng mộ, với Sở Sở thì đó chính là cảm kích.

Nhà ông cụ Tô bên này, bà nội Tô đã mong chờ rất lâu, nhìn thấy người đến liền tươi cười đi qua hỏi Tống Sở: "Chuyện xuất bản đàm phán như thế nào rồi, cô Út cháu nói gì?"

Tống Sở còn chưa lên tiếng, Tô Bảo Cương đã hô lên: "Bà nội, sách chắc chắn được xuất bản, chúng cháu còn kiếm được tiền!"

Tống Sở gật đầu. "Chú tổng biên tập nói, sách này của chúng cháu viết rất tốt. Tháng này sẽ bắt đầu xuất bản in ấn, đầu tháng sau là có thể nhìn thấy sách."

Bà nội Tô kích động, đôi mắt lại đỏ lên.

Làm sao có thể không kích động chứ, trước đó là một mình Tiểu Bác có tương lai, vui mừng thì vui mừng, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Chuyện này giống như lúc trước con trai cả và con trai thứ đều sống tốt, con trai út sống lại khiến người khác lo lắng.

TBC

Khi đó người già rất muốn mỗi người đều có tương lai, bây giờ thì tốt rồi, đúng là mỗi người đều có tương lai sáng lạng.

"Đều là đứa nhỏ giỏi giang, Sở Sở giỏi nhất."

Lần này Từ Mỹ Lệ c*̃ng chân thành khen: "Sở Sở thật là một người có bản lĩnh, quá giỏi."

Phùng San c*̃ng gật đầu nhẹ, chỉ là cảm thấy xúc động, Mã Lan nuôi nấng mấy đứa nhỏ như thế nào mà đều có tương lai như vậy.

Tô Chí Cường cười nói: "Tuy Sở Sở nhà chúng ta nhỏ, nhưng bản lĩnh lớn."

Tống Sở nói: "Đây đều là công lao của mọi người, sách cũng không phải một mình cháu viết, mọi người đều đóng góp, tất cả đều rất giỏi."

Hiệu trưởng Tô cũng khen ngợi: "Không kiêu ngạo, không nóng nảy, Sở Sở rất giỏi, phải tiếp tục duy trì đức tính tốt này."

Vẻ mặt của cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều kiêu ngạo nhìn con gái nhà mình, cảm thấy vừa vui mừng vừa tự hào.

Tống Sở cười nói: "Cháu cũng không có kiêu ngạo, mà sẽ tiếp tục cố gắng. Chúng cháu còn chuẩn bị viết tiếp một cuốn sách nữa, chú tổng biên tập cũng cảm thấy ý tưởng của chúng cháu rất tốt."

Chuyện viết tiếp một cuốn sách nữa, mấy người lớn thật sự không biết. Mã Lan biết, nhưng không nói cho mọi người.

Lúc nói ra câu này, mọi người không khỏi cảm thấy tò mò mà nhìn chằm chằm cô.

Bà nội Tô hỏi: "Còn có cuốn sách tiếp theo ư? Các cháu chuẩn bị viết sao?"

"Ý tưởng tiếp theo của chúng cháu chính là phát huy tinh thần yêu nước của trẻ em, cho nên cuốn sách tiếp theo mọi người cần phải đọc nhiều sách giáo dục tư tưởng, đến lúc đó đều phải đóng góp sức nha."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 153: Chương 153



Đám Tô Bảo Cương lập tức vỗ n.g.ự.c nói: "Không thành vấn đề, bọn anh thích học tập nhất."

Từ Mỹ Lệ lập tức liếc mắt, người mẹ ruột như bà ta không ngờ có thể nghe được con trai nói như vậy.

Buổi tối, bà nội Tô vô cùng vui vẻ, đập cho mỗi đứa nhỏ thêm một quả trứng gà, còn lấy món ngũ cốc ngon nhất trong nhà ra.

Đương nhiên, nhóm con trai con dâu c*̃ng không để bà cụ chịu thiệt thòi. Biết đây đều là đồ ngon mà cha mẹ mình không nỡ ăn mà lại lấy ra cho bọn nhỏ, vì vậy lúc ra về không quên nhét phiếu và tiền vào túi bà nội Tô.

Trên đường trở về, Tống Sở được Tô Chí Phong cõng trên lưng. Cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nói ý tưởng cuốn sách mới của mình với Mã Lan.

"Sách mới của con sẽ lấy anh Tiểu Bác của chúng ta làm nhân vật chính."

Hai tay Giang Bác đút túi, ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Tống Sở nói tiếp: "Anh Tiểu Bác, anh nhìn em cũng vô ích, cuốn sách này chính là vì anh mà viết."

Giang Bác: “...”

"Trong câu chuyện, anh Tiểu Bác vẫn là trí giả thiên tài kia. Ở trong thế giới thần bí, cuối cùng anh không kiềm được mà chui qua lỗ chó của bọn nhỏ."

Mã Lan không khỏi tò mò hỏi: "Vì sao?"

Tống Sở cười tươi trả lời: "Bởi vì cuốn đầu tiên đã viết về đề tài

Tô Chí Phong nói: "Đúng là nhân quả về sau."

"Sau đó trí giả, chính là anh Tiểu Bác của chúng ta cô độc năm này qua năm khác."

Giang Bác nói: "Anh không có khả năng cô độc."

"Em là tác giả, em quyết định." Tống Sở rất có khí thế nói: "Bởi vì quá mức cô độc, anh Tiểu Bác bắt đầu đi vào giấc mơ của những đứa nhỏ kia, hỏi bọn nhỏ, vì sao không chui lỗ chó nữa?"

Giang Bác: “..." Anh chắc chắn sẽ không làm loại chuyện ấu trĩ này.

"Bọn nhỏ nói cho anh biết, bởi vì họ muốn xây dựng tổ quốc, họ phải học tập thật giỏi, lớn lên báo đáp phục vụ tổ quốc."

"Trí giả Tiểu Bác mê man, anh không biết tổ quốc là cái gì, anh có trí tuệ vô tận, nhưng lại không biết mình nên làm cái gì."

"Thế là anh bắt đầu muốn nếm thử cảm giác làm một đứa nhỏ bình thường, đi trải nghiệm loại cuộc sống đó."

"Sau này, anh đi đến thế giới con người, ngồi ở trong lớp học của con người để học tập, nghe giáo viên giảng về những sự tích của tổ tiên."

"Trí giả Tiểu Bác đối với đoạn lịch sử mà giáo viên giảng kia rất tò mò, vì thế dùng năng lực thần kỳ nhìn thấy quá khứ của mình, đi xem sự tích anh dũng của các vị tổ tiên…”

Nhàm chán... Giang Bác thở dài. Anh sẽ không làm loại chuyện đấy đâu.

Nếu như anh có năng lực như thế, anh sẽ đi nhìn tương lai, tương lai sẽ cùng Sở Sở trải qua cuộc sống như thế nào.

Mã Lan nghe thấy Tống Sở nói trước một phần cốt truyện, tiếp theo chính là thu thập một số tài liệu tương đối có ý nghĩa về giáo dục.

Nhưng một đoạn cốt truyện như vậy, Mã Lan cũng cảm thấy con gái nhà mình quả thực chính là thiên tài sáng tác, không ngờ đứa bé nhỏ như vậy, có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng như thế.

TBC

Buổi tối lúc ngủ, Mã Lan có chút không ngủ được, trong lòng vui vẻ lại cảm khái. "Chí Phong, nhà ta một người văn một người lý, sau này đều giỏi đấy."

Tô Chí Phong nói: "Tôi chỉ biết là, người làm cha như tôi bây giờ áp lực rất lớn. Mẹ bọn nhỏ, có phải tôi nên cố gắng hơn không."

"Ai nha, đúng là nên như vậy."

Mã Lan thật sự không nghĩ sẽ luôn dựa vào bọn nhỏ, vẫn hy vọng mình có thể xây dựng một ngôi nhà, chăm sóc tốt bọn nhỏ nhà mình, để bọn nhỏ sống tốt không phải lo cơm áo.

Nhưng trong lòng tính toán như vậy, hiện thực luôn nằm ngoài dự định.

Bởi vì có đồng chí Từ Mỹ Lệ khen ngợi một cách trắng trợn, công đoàn đều biết con gái của Mã Lan sẽ xuất bản sách.

Con gái của Mã Lan bao nhiêu tuổi chứ, mới là đứa nhỏ bảy tuổi, có thể xuất bản sách thật sao?

Từ Mỹ Lệ vỗ n.g.ự.c cam đoan, tháng sau sẽ mang sách cho mọi người xem.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 154: Chương 154



Lần này không thể để mọi người không tin, đồng chí Mỹ Lệ đã nói rằng tháng sau có thể thấy được, cũng không đến mức nói dối ở phương diện này, đến lúc đó nếu không có vậy chẳng phải rất mất mặt sao?

Vì vậy mọi người đều tin.

Ngay cả chủ nhiệm cũng tin.

Lần này mọi người nhìn Mã Lan, ánh mắt đã trở nên phức tạp hơn trước kia. Con trai có bản lĩnh như vậy thì thôi đi, bây giờ ngay cả con gái cũng có bản lĩnh lớn, người làm mẹ này c*̃ng quá hạnh phúc rồi.

Chủ nhiệm công đoàn Hồ hỏi Mã Lan: "Rốt cuộc nhà các người giáo dục trẻ con thế nào vậy?"

Mã Lan khiêm tốn nói: "c*̃ng không dạy gì nhiều, bình thường chỉ tùy tiện học một chút gì đó."

Bây giờ Từ Mỹ Lệ vì tương lai con trai nhà mình, đã thay đổi ý định sau khi lợi dụng Mã Lan xong thì vứt bỏ, đơn phương quyết định thiết lập tình bạn chân chính với Mã Lan, sau này để con gái Mã Lan tiếp tục mang theo con trai nhà mình thành tài.

Cho nên lúc này c*̃ng nói đỡ cho Mã Lan hai câu: "Đừng thấy đồng chí Mã Lan trình độ không cao, nhưng bản lĩnh không nhỏ đâu. Lúc trước khi còn đi học, đứng đầu toàn trường đấy, nếu không phải không đủ suất, lúc này cũng là sinh viên học đại học rồi."

Loại lời này nếu như là khen người khác, mọi người có thể cảm thấy là đang tâng bốc. Nhưng lời này đặt ở trên người Mã Lan, mọi người chỉ cảm thấy quả nhiên là như thế.

Khó trách hai đứa nhỏ nhà người ta có tương lai như vậy, nhà có học vấn uyên thâm thì cho dù không phải con ruột, cũng có thể đặt ở bên người nuôi dưỡng, mọi lúc bồi dưỡng.

Thậm chí chủ nhiệm Hồ còn nói: "Mã Lan, con gái bà viết sách, vậy chắc chắn văn chương của bà cũng không kém."

Mã Lan nghĩ đến gần đây mình đã đi học trở lại, cảm thấy bản thân cũng có thể bắt đầu viết bản thảo, vì vậy khiêm tốn nói: "c*̃ng tạm được."

"Thế nào gọi là cũng tạm được chứ, có thể viết thì chính là viết được rồi. Tôi thấy cô có thể thử một chút, vừa khéo gần đây xưởng chúng ta cần viết một ít báo tường chủ đề đồng chí công nhân, cô tranh thủ viết hai bài tôi xem. Công đoàn chúng ta không thiếu cái gì, chỉ thiếu cây bút. Con gái cô có thể xuất bản sách, cô làm mẹ còn có thể kém sao?"

Mã Lan: “..." Có khả năng bà thật sự không sánh nổi với con gái nhà mình.

Lời này bà không có ý muốn nói ra.

Hơn nữa đây là một cơ hội khó có được, chỉ cần bà để tâm viết, sau này có khi sẽ không cần chạy vặt với Từ Mỹ Lệ nữa mà sẽ được cầm bút.

Chỉ là nghĩ đến cơ hội này lại là dựa vào con gái mà có, lòng Mã Lan không khỏi bắt đầu nghẹn lại.

Sau khi tan làm, Từ Mỹ Lệ chân thành tỏ rõ sự áy náy của mình: "Mã Lan, tôi thật sự không cố ý, ai biết chủ nhiệm Hồ lại dở chứng sắp xếp nhiệm vụ như vậy cho thím."

Mã Lan xua tay một cái nói: "Không sao, nhiệm vụ này rất tốt."

Không nghĩ tới Mã Lan lại không trách cứ gì mình, Từ Mỹ Lệ cảm động.

Bà ta nghĩ đến chuyện trước kia mình luôn tìm Mã Lan gây phiền phức, không có chuyện gì là nói Mã Lan vài câu chua ngoa. Kết quả Mã Lan cũng không ghi hận chút nào, còn để đứa nhỏ nhà bọn họ mang theo con trai nhà mình cùng nhau viết sách để xuất bản, giờ bị bà ta liên lụy phải làm công việc buồn tẻ kia c*̃ng không trách một câu.

Mã Lan thật sự là người tốt.

TBC

Từ Mỹ Lệ cảm động đến hai mắt rưng rưng: "Mã Lan, thím thật là một người tốt, chị dâu trước kia nhìn lầm thím. Sau này, chị dâu chắc chắn sẽ tốt với thím. Sau này chúng ta sẽ là chị em tốt."

Mã Lan: “... Chị làm sao thế?" Chắc chắn là bị bệnh rồi.

Từ Mỹ Lệ nói: "Tôi cảm động. Bị thím làm cảm động."

“..." Mã Lan vẻ mặt ngơ ngác.

...

Quyển đầu tiên còn chưa xuất bản, Tống Sở đã bắt đầu chuẩn bị cho cuốn sách tiếp theo, trước khi viết sách cô phải xây dựng cốt truyện.

Về phần tìm tài liệu, cô giao cho đám Tô Bảo Cương.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 155: Chương 155



Mấy đứa nhỏ đều rất nhiệt tình, mỗi ngày ở trường học đều hoàn thành bài tập, sau đó về nhà lại đi tìm tài liệu. Ngay cả Tô Bảo Cương cũng không gây chuyện, sau giờ học là giở sách tìm tài liệu.

Mỗi ngày mọi người đều bận rộn quên cả trời đất.

Giang Bác lười tham gia mấy loại chuyện này, đặc biệt là sách này còn lấy anh làm nhân vật chính, hơn nữa lại làm ra một số hành vi giống như thiểu năng.

Anh dứt khoát tự mình vẽ ô tô trên vở, thiết kế chiếc xe nhỏ cho mình.

Bây giờ sách của Sở Sở c*̃ng đã có thể xuất bản, không cần anh hỗ trợ, anh phải làm xong xe nhỏ, sau này ra ngoài còn có phương tiện đi lại, không cần người cõng sau lưng.

Bởi vì đã cải tiến động cơ trong thời đại này, cho nên Giang Bác cũng càng hiểu rõ hơn về kỹ thuật chế tạo xe lúc này.

Hơn nữa tài liệu thực tế về xe anh muốn xem, khả năng chỉ có thể tìm trong cái huyện này, cho nên yêu cầu của anh cũng trở nên rất thấp.

Còn phải cân nhắc đến vấn đề lượng xăng tiêu hao, ở thời đại này, xăng dầu là một thứ rất khan hiếm.

TBC

Nói thật ra là, Giang Bác cũng không biết bọn họ vì sao lại thiếu xăng dầu. Theo như anh biết, loại tài nguyên này bây giờ có lẽ còn rất phong phú.

Mặc dù nó sẽ cạn kiệt sau khi dùng nhiều năm, nhưng cũng không phải không thể tìm được thứ thay thế. Giang Bác biết, sau mạt thế, bởi vì xăng dầu thiếu thốn nên con người đã phát minh ra một loại thuốc thử năng lượng kiểu mới, loại thuốc thử này chỉ cần hoà vào trong nước là có thể làm cho nước sinh ra tác dụng như xăng dầu.

Chẳng qua bây giờ những thứ này cũng chỉ có thể tưởng tượng, Giang Bác thở dài, bây giờ anh không có tài nguyên để làm thuốc thử này, dù có đủ cũng cần thêm nhiều vật liệu mới làm được bình nhiên liệu.

Đất nước này thật sự là cái gì cũng thiếu thiếu thiếu...

Cuối cùng cân nhắc đủ loại, Giang Bác quyết định sẽ lắp đặt điện ở trên xe của mình.

Anh sẽ làm một chiếc xe điện.

So với tìm xăng, điện vẫn tương đối dễ tìm hơn.

Cái này phải cân nhắc đến pin, có vẻ như nơi này, ngay cả bình ắc-quy cũng không tìm thấy.

Nhưng Giang Bác sẽ không từ bỏ, anh dự định thiết kế trước, sau đó tạm thời lắp đặt một chức năng quay trên xe đạp, khi không có điện, có thể dùng chân đạp. Sau này cho mấy người giáo sư Tiêu bên kia xem rồi đưa chút ý kiến, làm ra bình ắc-quy.

Suy nghĩ thêm đến vấn đề tuổi tác của bản thân và Tống Sở.

Xe không thể quá to, nếu như làm to, người lớn nhất định sẽ không cho bọn họ lái xe, cho nên chỉ có thể dựa theo hình dạng cơ thể của họ để thiết kế kích thước. Còn phải cân nhắc khả năng không tìm thấy nhiều thép ở cái chỗ nghèo nàn như thế này để làm thân xe. Cho nên cuối cùng thiết kế tạo hình xong chính là dáng vẻ xe ba bánh, kích thước đại khái giống như xe trẻ em.

Nhớ tới trước kia từng tham gia hạng mục phi thuyền vũ trụ, chính Giang Bác cũng cảm thấy chiếc xe này có chút cay mắt.

Sau khi Tống Sở học xong, thấy Giang Bác vẫn luôn vẽ trên giấy thì nói: "Anh Tiểu Bác, anh lại muốn cải tạo xe à?"

Giang Bác nói: "Định chế tạo xe, chúng ta sẽ có xe cho riêng mình."

Ánh mắt Tống Sở sáng lên: "Sau này chúng ta cũng có xe sao?"

Nhưng cô biết, chiếc xe đạp trong nhà kia cũng rất khó có được. Trước đây cô từng đề nghị mẹ mua thêm một chiếc xe đạp, dù sao bây giờ trong nhà cũng có tiền. Nhưng mẹ nói tiền thì có, nhưng không có phiếu xe đạp, cái kia rất khó có được. Nếu như dùng tiền đi mua cái phiếu kia, cần mấy trăm đồng, cũng đủ mua thêm một chiếc xe đạp rồi, hơn nữa còn chưa chắc mua được.

Bây giờ tốt rồi, anh Tiểu Bác muốn chế tạo xe.

Giang Bác nói: "Còn phải thêm một thời gian nữa mới có, anh vẫn đang thiết kế, chờ làm xong c*̃ng phải tốn ít thời gian, chỗ cái gì cũng không có." Anh lại tỏ vẻ mặt ghét bỏ, lúc trước sao lại rơi xuống chỗ này chứ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 156: Chương 156



Nghe nói thế giới này còn có khu vực khá phát triển, không biết phát triển tới trình độ nào.

Tống Sở lập tức không vui: "Anh Tiểu Bác, anh không thể ghét bỏ như thế, bây giờ chúng ta không có, nhưng sau này chắc chắn sẽ có. Bất kỳ thứ gì có được cũng là do mọi người cùng nhau phấn đấu làm ra, chúng ta không thể phàn nàn không có, chúng ta không có, không phải còn có thể làm được sao? Anh Tiểu Bác, anh có bản lĩnh như thế, anh cần cái gì thì anh sáng tạo thôi."

Giang Bác: “..." Anh đau lòng muốn chết.

"Nhưng mà anh Tiểu Bác, anh cũng đừng quá cực khổ." Tống Sở nói thêm vào.

Lúc này Giang Bác mới hài lòng, tâm trạng tốt hơn một chút, cảm thấy Sở Sở vẫn rất quan tâm anh.

Tống Sở nói: "Anh đừng chỉ cố chế tạo xe, bớt chút thời gian giao lưu cùng em đi."

Giang Bác đỏ mặt gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

"Cuốn sách này của bọn em dù sao anh cũng là nhân vật chính, anh đến tiếp nhận giáo dục tư tưởng của bọn em, như vậy khi bọn em viết anh mới có cảm giác nhập vai, bọn em còn muốn biết những thay đổi trong tư tưởng của anh."

Giang Bác: “..."

TBC

Bởi vì quá tức giận, Giang Bác từ chối nói chuyện giao lưu.

Nhưng Tống Sở cũng mặc kệ anh có đồng ý hay không: "Em là tác giả, nhân vật chính như anh phải nghe em sắp xếp. Sau giờ tan học mỗi ngày, anh đều phải tiếp nhận giáo dục tư tưởng của em."

“..."

Bỏ ra thời gian hai ngày, cuối cùng cũng vẽ xong bản thiết kế xe nhỏ, Giang Bác vốn định xin nghỉ phép để đi huyện, kết quả đột nhiên trời đổ mưa.

Mưa hai ngày liên tiếp.

Thầy giáo Ngô kích động nói cho các học sinh, đây chính là mưa nhân tạo, là kỹ thuật làm mưa nhân tạo của Trung Hoa bọn họ.

Có hai trận mưa này, các đồng chí nông dân trồng các loại lương thực sẽ có thể giúp sinh trưởng khỏe mạnh, sau này mọi người có thể được ăn nhiều lương thực hơn.

Bọn nhỏ không có hứng thú gì với mưa nhân tạo, nhưng rất hứng thú với lương thực.

Ai ai cũng đều vui vẻ, mặt mũi hớn hở.

Bởi vì kỹ thuật tạo mưa cần giữ bí mật, hiệu trưởng Tô sợ người khác biết nhiều nên trở về tìm Tiểu Bác hỏi thăm, đến lúc đó lỡ để lộ bí mật của Tiểu Bác thì xử lý như thế nào? Cho nên chuyện của Giang Bác, Hiệu trưởng Tô c*̃ng không cho người trong nhà nói khắp nơi. Tống Sở cũng chỉ có thể thầm vui vẻ, lén lút nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh thấy không, anh khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc. Đây chính là cống hiến, anh c*̃ng vì đất nước này mà cống hiến."

Giang Bác không cảm thấy có gì để vui mừng, đầu tiên hai trận mưa cũng không thể giải quyết vấn đề sinh trưởng của hoa màu. Tiếp theo, anh có thù lao, không phải làm không công cho nên cũng không phải cống hiến.

Khi mưa tạnh, đúng lúc là cuối tuần, Giang Bác lập tức đi tìm Huyện trưởng Lữ. Bây giờ anh đã quen đường, cũng không cần người đưa đón, lên tiếng chào hỏi với người trong nhà liền có thể tự mình ra ngoài.

Chẳng qua đến Huyện ủy, không tìm được Huyện trưởng Lữ, thế nhưng lại gặp phải Thư ký Lý.

Bây giờ Thư ký Lý đối với người thiên tài nhỏ tuổi này, đã không xem như trẻ con nữa.

Đối với người thật sự có bản lĩnh, thứ tuổi tác này đã không còn là vấn đề.

Cho nên Thư ký Lý vẫn rất khách sáo đối với Giang Bác: "Đồng chí Giang Bác, cậu cần gì sao? Huyện trưởng Lữ không ở đây, đợt này a huyện chúng ta không phải cải tiến xe và mưa nhân tạo sao? Huyện trưởng đi báo cáo tình hình rồi."

Giang Bác cảm thấy chuyện này khả năng tìm Thư ký Lý cũng không có vấn đề gì, nên nhanh chóng nói ra nhu cầu của mình cho Thư ký Lý.

Thư ký Lý nghe xong, miệng mấp máy, không nói nên lời.

Muốn dây xích xe đạp còn có thể, bánh xe cũng được, dù sao đến lúc đó giúp đỡ tìm một chiếc xe bị hỏng thôi là được. Nhưng sau lại muốn cả vật liệu thép, còn muốn điện cơ...

Còn có cái gì mà...

Thư ký Lý nghe cũng không hiểu.

"Chuyện này không được đâu, đồng chí Giang Bác, trong huyện chúng ta có một số vật liệu không có, cũng không lấy được. Hơn nữa đây đều là tài nguyên của nhà nước ở trong huyện, chúng ta không thể tùy tiện động vào, tất cả đều phải nộp lên nhà nước. Thiếu một cái, chúng tôi cũng không thể bàn giao."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 157: Chương 157



Ngay cả huyện trưởng cũng không thể tùy tiện sử dụng tài nguyên của nhà nước, vậy không phải rất lộn xộn sao?

Giang Bác cũng biết chắc chắn không thể lấy được những thứ này mà không có điều kiện.

Chỗ này quá nghèo, một chút đồ vật đều có vẻ rất quý giá, hơn nữa cái gì cũng là của tài sản chung.

Giang Bác nói ngay: "Tôi có thể trao đổi với các chú, nếu như xe ở các khu vực khác còn cần cải tiến động cơ tôi có thể vẽ giúp một tay. Nếu như không cần cải tiến xe, các người xem thử còn cần cải tiến cái gì hay không."

Thư ký Lý: “..." Khẩu khí này thật lớn, giống như muốn cải tiến cái gì đều có thể cải tiến thành công cái đó vậy.

Chẳng qua cái này không quan trọng là đồng ý hay từ chối, nhất định phải để huyện trưởng lên tiếng, một người thư ký như ông ta quả thực không dám làm chủ.

Dù sao mấy ngày trước còn nghe huyện trưởng nói qua, các huyện khác còn tìm ông ta hỏi thăm chuyện cải tiến động cơ.

"Nếu không, chúng ta chờ huyện trưởng trở về rồi thương lượng nhé? Trước tiên tôi giúp cậu mang những đồ vật có thể tìm đến đây."

Giang Bác gật đầu: "Cũng được, không có sắt thép thì thay bằng tấm ván gỗ, chuẩn bị nhanh một chút, mỗi lần cháu đi bộ đến đây đều rất mệt mỏi."

Thư ký Lý rất muốn nói một câu, cậu nhóc quả thực rất giống các ông lớn trong xã hội cũ.

Đi mấy bước đã mệt mỏi như vậy, sau này ở trên cương vị cao làm sao gian khổ phấn đấu?

Có điều nói cũng không dám nói ra, ngộ nhỡ đắc tội vị thiên tài nhỏ này, làm chậm trễ chuyện trong huyện thì làm sao xử lý.

Huyện trưởng Lữ trở về sẽ không tha cho ông ta.

...

Lúc này trong huyện ủy khu vực Vân Sơn, Huyện trưởng Lữ hăng hái đón nhận lời biểu dương của huyện uỷ khu vực.

TBC

Huyện uỷ khu vực Vân Sơn sau khi biết tình hình cải tiến xe trong huyện Bình An, tỏ vẻ rất tán dương đối với chuyện này.

"Huyện Bình Anh là huyện chủ động giải quyết khó khăn, các đồng chí huyện Bình An đều là tự lập tự cường, tự lực cánh sinh, không cản trở những đồng chí của tổ chức."

Huyện trưởng Lữ cười tươi như hoa.

Trong lòng các huyện trưởng khác đều đang chua xót .

Trước kia là ghen tị huyện Bình An có mỏ, giống như ông lớn của xã hội cũ nên mới không nghèo, dù cho dân chúng nghèo ở nơi khác đang tăng lên, dân chúng huyện Bình An tốt xấu gì cũng có thể dựa vào cái mỏ này mà sống.

Hiện tại chua xót chính là chuyện tốt gì cũng đều bị huyện Bình Anh chiếm, mọi người nhất trí bỏ phiếu để huyện Bình An được cứu tế lương thực muộn nhất, kết quả huyện Bình An lại nằm trong danh sách đầu. Lãnh đạo nói người dân huyện Bình An phải đào mỏ, phải sản xuất thép, rất quan trọng đối với đất nước, phải để bọn họ ăn uống tốt để làm việc.

Sau đó mưa nhân tạo tới, lại để huyện Bình An hưởng trước. Lần này lãnh đạo đưa ra lý do bởi vì máy bay người ta bên kia vừa khéo tiện đường, ngay sau đó cho huyện Bình An trận mưa kéo dài hai hôm.

Bây giờ, đến xe của huyện Bình An cũng chạy nhanh hơn của họ.

Chuyện tốt gì cũng đều để bọn họ chiếm được, có thể không tức giận sao?

Sau khi huyện uỷ khu vực khen ngợi xong, còn phê duyệt ban thưởng cho huyện Bình An một ít đồ vật, kèm thêm ban thưởng vật chất và tinh thần cho công nhân tiến hành cải tiến xe.

Nhưng khiến Huyện trưởng Lữ vui mừng nhất là, đã làm được điều hứa hẹn với Giang Bác, khu vực không những được thưởng mà còn thưởng thêm cho cậu nhóc?

Nhưng mà rất nhanh, Huyện trưởng Lữ không còn cười vui vẻ nữa, huyện uỷ khu vực để cho huyện Bình Anh chia sẻ tài nguyên, cũng trợ giúp cải tiến xe trong các huyện khác.

Huyện trưởng Lữ: “..." Giúp thế nào đây, những chiếc xe này cải tiến cũng không phải chuyện đơn giản. Đồng chí Tô Giang Bác nói, tình trạng cải tiến mỗi một loại động cơ đều không giống nhau, phải để cậu nhóc nhìn qua trước sau đó mới có thể quyết định cải tiến như thế nào.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 158: Chương 158



Vấn đề là đồng chí Tô Giang Bác vẫn còn là trẻ con, người ta còn muốn học tiểu học nữa, lấy đâu ra thời gian cải tiến xe.

"Chuyện này... Nhân viên kỹ thuật trong huyện chúng tôi c*̃ng khá bận rộn, chỉ có một mầm non duy nhất, bình thường tương đối bận rộn nhiều việc, không thể đi hỗ trợ huyện khác."

Huyện uỷ khu vực lên tiếng: "Vậy thì để đồng chí trong huyện khác lái xe đến huyện các ông tập trung cải tiến."

Huyện trưởng Lữ rất do dự.

Chuyện này mặc dù vinh dự, nhưng rốt cuộc vẫn có chút phiền phức.

Huyện uỷ khu vực lại nói: "Đương nhiên, mỗi huyện cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng, muốn cải tiến xe, cũng phải cấp cho huyện Bình An một số phụ cấp."

Các huyện trưởng khác lập tức tỏ vẻ không có vấn đề.

"Chúng tôi chắc chắn không để cho anh em huyện Bình An làm không công."

Lúc này Huyện trưởng Lữ mới miễn cưỡng chấp nhận, có lợi là tốt rồi, có lợi ích mới có thể đàm phán cùng đồng chí Tô Giang Bác.

Chờ Huyện trưởng Lữ trở lại huyện, sau khi nghe thấy Thư ký Lý tìm ông ta báo cáo tình hình, lập tức vui như điên.

Ông ta còn nghĩ thầm làm sao nói chuyện cùng đồng chí nhỏ đây, thì đồng chí nhỏ đã tự mình tìm tới cửa, có nói chuyện là tốt rồi.

Huyện trưởng Lữ nghiêm túc nói: "Huyện chúng ta phải coi trọng nhân tài, đồng chí Tô Giang Bác là một nhân tài, đối với nhu cầu của nhân tài, chúng ta cũng cần chú ý. Có thể tìm được vật tư thì nhanh chóng tìm, tìm không thấy cũng không sao, đến lúc đó chúng ta đòi huyện khác. Nhiều huyện anh em như vậy, khẳng định không thành vấn đề."

Thế là hôm sau, Giang Bác vừa tan học về nhà, đã được Thư ký Lý đạp xe tới đón đi.

Mã Lan ngạc nhiên nói: "Tiểu Bác nhà chúng ta lại đi làm gì?"

Tống Sở vừa làm bài tập, vừa nói: "Có thể là chuyện chế tạo xe, anh Tiểu Bác nói muốn tự làm một chiếc xe, đến huyện để tìm tài nguyên."

Mã Lan: “…!!!"

Trong huyện bên này, Giang Bác được Huyện trưởng Lữ nhiệt tình chiêu đãi. Nước đường đỏ, bánh quy đều chuẩn bị ổn thoả.

Giang Bác không uống nước đường đỏ, mà cho bánh quy vào trong gói giấy, sau đó nhét vào balo nhỏ của mình, dự định mang về cho Tống Sở ăn.

Huyện trưởng Lữ cười tủm tỉm nói: "Tiểu Lý đã nói với tôi, cậu muốn những thứ kia, chúng tôi chắc chắn tìm được cho cậu."

Giang Bác biết đây nhất định là có nhờ vả, vì vậy không khách sáo nói: "Sau khi tìm được, còn cần các ông giúp tôi làm chút đồ vật."

Huyện trưởng Lữ nói: "Không thành vấn đề, tôi có xưởng máy móc, cậu muốn làm cái gì cũng được."

"Tôi muốn làm một chiếc xe."

Huyện trưởng Lữ suýt chút nữa phun trà ra, thăm dò hỏi: "Xe đạp?"

"Theo nguyên lý thì nên gọi là xe điện, nếu như các ông có thể cung cấp đầy đủ công cụ cho tôi, cũng có thể làm thành xe hơi nhỏ."

Lần này Huyện trưởng Lữ thật sự phun ra.

Xưởng máy móc bị hỏng kia của họ, có thể làm ra một chiếc xe sao.

Nếu có thể làm ra xe, họ đã nổi tiếng như cờ đỏ từ lâu.

"Đồng chí Tiểu Bác này, chúng tôi không có cái kỹ thuật này."

"Không sao, tôi có thể hỗ trợ cung cấp kỹ thuật, các người chỉ cần phối hợp."

TBC

Huyện trưởng Lữ cảm thấy rất không đáng tin, đứa nhỏ này cải tiến một chút động cơ thì thôi đi, còn có thể chế tạo xe.

Có điều đứa nhỏ đã nói như vậy, thì ông ta c*̃ng không có ý kiến. Chỉ cần phối hợp là được rồi, đến lúc đó không làm được, cũng không phải lỗi của họ. Vì vậy Huyện trưởng Lữ sảng khoái đồng ý, lại nói ra nhu cầu của huyện.

Giang Bác nghe thấy nhiều xe như vậy, còn có chút không hài lòng.

Vẽ cũng rất vất vả.

Nhưng nghĩ đến xe của mình, anh chỉ có thể chịu đựng mà đồng ý, thế là lại đưa ra điều kiện: "Có thể, nhưng mỗi tuần chỉ cải tiến cho một huyện, tôi còn có công việc khác, nếu không các người chỉ có thể đợi đến khi tôi nghỉ đông."

"Nghỉ đông muộn quá, chúng ta hoàn thành cải tiến sớm một chút, chẳng phải nghỉ đông liền có thể chế tạo xe cho cậu sao?"

Giang Bác nói: "Vẫn là một tuần một huyện đi, tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian." Mỗi ngày còn phải tiếp nhận giáo dục tư tưởng của Sở Sở nữa.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 159: Chương 159



Huyện trưởng Lữ nói: "Cậu còn có công việc khác, công việc gì, cần huyện hỗ trợ cho cậu không?"

Giang Bác lắc đầu đáp: "Không cần, tôi tự học hỏi."

Huyện trưởng Lữ tò mò, đứa nhỏ thông minh như vậy, rốt cuộc bình thường học cái gì. "Bây giờ cậu đã học được gì?"

“... Tư tưởng giáo dục đạo đức."

“...” Huyện trưởng Lữ thật sự bị sặc, sau khi ho khan xong nói: "Đúng là nên chăm chỉ học một chút."

Buổi tối khi Thư ký Lý đưa Giang Bác về, còn thuận tiện đưa phần thưởng bên khu vực kia cho anh cầm về.

Một ít dầu, còn có bún sợi khô, đều là đồ tốt, mấy người hàng xóm ngoài hành lang thấy được, đỏ mắt vô cùng, chờ sau khi Thư ký Lý đi, đều đến nghe ngóng sao lại được tặng đồ.

Mã Lan c*̃ng không rõ, lập tức hỏi con trai mình.

Giang Bác rất kiên nhẫn giải thích với người trong nhà: "Huyện trưởng nói đây là do khu vực ban thưởng, chính là thưởng cho việc cải tiến động cơ."

Mã Lan biết chuyện này còn kinh động đến khu vực.

Mấy người hàng xóm thế mới biết, thì ra thời gian trước trong huyện náo nhiệt cải tiến xe, vẫn là do Tiểu Bác nhà thầy giáo Tô người ta làm.

Ai nấy đều trợn mắt há mồm, muốn tìm Mã Lan buôn chuyện, Mã Lan tỏ ý nhà mình muốn ăn cơm, có thời gian sẽ nói chuyện sau, bà nhanh tay đóng cổng lại không cho người khác có cơ hội để buôn chuyện.

Mã Lan đương nhiên không có thời gian buôn chuyện cùng bọn họ, bà còn có chuyện muốn hỏi con trai mình. "Con trai à, nghe Sở Sở nói con muốn chế tạo xe? Sao con lại học được chế tạo xe?"

Giang Bác nói: "Không phải xe tốt gì, xe rất đơn giản." Thời này, huyện chỉ có thể làm loại xe này, ngay cả tốc độ cao cũng không làm được.

Đây không phải trọng điểm có được hay không, trọng điểm là chế tạo xe.

TBC

Đầu tiên là cải tiến động cơ, bây giờ lại muốn chế tạo xe, thằng bé vẫn còn con nít.

Mã Lan cảm thấy hoài nghi cuộc sống.

Tô Chí Phong nghiêm túc hỏi: "Con nghĩ như thế nào mà muốn chế tạo xe? Con thật sự biết sao? Con trai, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu không trước tiên để cha dạy con học đi xe, đợi khi con lớn lên, con cũng có thể tự mình đi xe đạp."

Con trai mà, chắc chắn là yêu thích xe.

Giang Bác nói: "Đạp xe quá mệt mỏi."

“...”

Lúc này Tống Sở c*̃ng hoàn thành công việc viết cốt truyện hôm nay, chạy tới tham gia náo nhiệt: "Con biết, xe của anh Tiểu Bác là xe điện nhỏ."

Giang Bác đưa tạo hình xe của mình ra cho cha mẹ xem.

Xe này tạo hình có chút lạ, giống xe ba bánh, nhưng hình như cao cấp hơn một chút so với xe ba bánh.

Giang Bác nói: "Khả năng còn phải cải tiến, hôm nay đã nói với Huyện trưởng Lữ, bọn họ cho tài nguyên nhiều hơn con nghĩ, có lẽ sẽ có thể làm chiếc xe tốt hơn."

Mã Lan hỏi: "Con trai, con sẽ làm xe thế nào?"

Mưa nhân tạo và cải tiến động cơ còn có thể nói là học kiến thức từ trên sách, nhưng chế tạo xe có vẻ như không thể học được từ trên sách.

Giang Bác nghĩ ngợi: "Khi nhìn động cơ, thì thuận tiện nhìn cấu tạo." Nói xong lại nghiêm túc giải thích nói: "Xe con làm đơn giản hơn chiếc xe lớn, không phức tạp như vậy."

“..." Mã Lan và Tô Chí Phong đều không tưởng tượng nổi, sau khi nhìn cấu tạo, trong đầu liền có thể hình dung cơ cấu chế tạo xe sao?

Tống Sở lo lắng họ nghi ngờ, lên tiếng: "Anh Tiểu Bác chúng ta là thiên tài, chuyện thiên tài làm, người bình thường như chúng ta chắc chắn không hiểu, cha mẹ hai người đừng lo lắng."

Cặp vợ chồng cảm thấy con gái nhà mình nói rất đúng, con của họ bản lĩnh quá lớn, đứa lớn hình như cũng không cần họ lo lắng, c*̃ng lo lắng không được.

Vì vậy Giang Bác lại bắt đầu bận rộn với chuyện cải tiến xe.

Anh thoả thuận với huyện là tập trung một ngày kiểm tra xe, sau đó cho anh một tuần lễ để vẽ.

Lần này huyện còn cung cấp cho giấy vẽ chuyên dụng, mỗi ngày Giang Bác lên lớp là vẽ, tan học lại kèm cặp Tống Sở làm bài tập.
 
Back
Top Bottom