Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 160: Chương 160



Buổi tối tiếp nhận một giờ giáo dục tư tưởng.

Mã Lan nhìn con trai con gái nhà mình giỏi giang như vậy, c*̃ng càng cố gắng hơn trước đây, mỗi ngày đều chủ động tăng ca, đến xưởng đi phỏng vấn công nhân làm tài liệu.

Vì thế, đổi thành Tô Chí Phong mỗi ngày phụ trách vấn đề cơm nước của bọn nhỏ.

Cả nhà đều bận rộn như vậy, mấy người hàng xóm trong khu đến cơ hội buôn chuyện cũng không có, vì vậy chuyện Giang Bác cải tiến động cơ không bị làm ầm lên.

Chỉ lan truyền một chút ở phạm vi nhỏ, bởi vì còn chưa có được tin tức cụ thể, tốc độ lan truyền c*̃ng không rộng rãi.

Bận rộn khoảng thời gian dài như vậy, đồng chí Mã Lan cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ chủ nhiệm công đoàn Hồ giao cho, viết ra hai bài văn báo cáo nói về công nhân, được chủ nhiệm Hồ nhìn với con mắt khác.

Chủ nhiệm Hồ xua tay một cái, công việc của đồng chí Mã Lan lập tức thay đổi, sau này chuyên môn phụ trách viết bản thảo.

Từ Mỹ Lệ nghe xong, thương hại mà áy náy nhìn Mã Lan một cái. Cảm thấy sau này mình phải đối xử tốt hơn một chút với người em dâu này, trong lòng bà ta càng thêm áy náy.

Loại tâm trạng áy náy này càng tăng lên vô hạn sau khi sách của nhóm Tống Sở chính thức xuất bản, đứa nhỏ người ta mang đứa nhỏ nhà bà ta tiến bộ, mình còn bẫy người ta, quá đuối lý!

Ngày 6 tháng 11, nhóm Tống Sở nhận được cuốn sách của cô Út từ tỉnh khác gửi đến.

Nhìn trang bìa màu xanh bên trên, còn có hình ảnh mấy người bạn nhỏ, đám nhóc Tống Sở vui vẻ như điên.

Cô út Tô Văn Lệ còn viết thư đến, nói cho họ, sách này đã được trưng bày ở tiệm sách trong tỉnh thành, sẽ lần lượt lên kệ ở các huyện bên dưới.

Cầm cuốn sách, khỏi phải nói đến bọn nhỏ, ngay cả nhóm người lớn cũng kích động đỏ mắt.

Dù sao trên sách cũng có tên đứa nhỏ nhà mình đấy.

Sau khi nhận được cuốn sách mẫu, trái tim người lớn như rơi xuống, còn bọn nhỏ thì coi nó như bảo bối mà lật xem.

Mấy đứa nhỏ cũng không dám tin đây chính là cuốn sách mình viết.

Đặc biệt là hai anh em Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh, bình thường hai người là những đứa trẻ không thông minh trong việc học hành, c*̃ng không thích đọc sách, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ mình có thể viết sách.

TBC

Hiện tại thấy trên sách có tên của mình, hai đứa nhỏ kích động không thôi, trái tim cũng kích động theo. Chúng cảm thấy viết sách còn thú vị hơn so với việc đi làm loạn khắp nơi. Trước kia thật sự là lãng phí thời gian, sau này phải tiếp tục viết sách.

Tâm trạng hai anh em Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương thì khác.

Trước đây bọn họ vẫn luôn bị Phùng San thúc giục tiến bộ, trong lòng bọn họ có áp lực rất lớn, càng bị thúc giục, thế là càng cảm thấy mình không làm được.

Nhưng bây giờ tự mình đã xuất bản sách, đột nhiên cảm thấy bản thân dường như c*̃ng thật sự rất ưu tú, không cần phải chịu áp lực lớn, chỉ cần cố gắng một chút thì vẫn có thể xuất sắc hơn nữa.

Tống Sở không có nhiều cảm xúc như vậy, chỉ ôm cuốn sách cười nói với Mã Lan: "Mẹ, cuốn sách này có hay không?"

Mã Lan kiêu ngạo nói: "Rất hay! Mẹ thấy chắc chắn sẽ bán chạy, sau này Sở Sở nhà chúng ta cũng là nhà văn nhỏ rồi."

Tống Sở cười đến híp cả mắt.

Bình tĩnh nhất là Giang Bác, nhìn thấy dáng vẻ Tống Sở ôm sách cười ngây ngô, anh cũng không biết bọn họ rốt cuộc là đang vui mừng cái gì.

Tống Sở chia sẻ niềm vui của mình với anh: "Anh Tiểu Bác, anh vui không, đây chính là cuốn sách chúng ta cùng nhau viết, tất cả mọi người cùng góp sức, tất cả mọi người đều thành công."

Giang Bác nói: "Chuyện rất bình thường, không có gì vui vẻ."

Tống Sở: “...”

Giang Bác cảm thấy mình có thể không hiểu Tống Sở, lại hỏi: "Cho nên rốt cuộc là em đang vui vẻ cái gì?"

Tống Sở lập tức kích động: "Sau này sẽ có rất nhiều người nhìn thấy cuốn sách của chúng ta, sau khi đọc hết cuốn sách bọn họ sẽ rất vui vẻ, cũng sẽ rất yêu thích chúng ta, chúng ta mang đến hạnh phúc cho người khác."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 161: Chương 161



“... Ồ." Vậy người khác vui vẻ thì có liên quan gì đến anh? Nhưng Sở Sở vui vẻ, anh... cũng có thể vui vẻ một chút, vì thế anh khẽ cong môi cười.

Tống Sở đặc biệt vui vẻ: "Anh Tiểu Bác nhất định phải thật vui vẻ."

Bởi vì chuyện vui này, các thành viên trong gia đình ông cụ Tô lại tụ tập ăn cơm lần nữa ở ngôi nhà cũ, lần này mọi người đều bỏ tiền cùng phiếu để mua đồ, nhà nào cũng cầm thịt, mang theo cá, giống như ăn tết.

Có hàng xóm nhìn thấy nhà ông cụ Tô náo nhiệt như vậy cũng tới hỏi thăm, bà nội Tô lập tức kiêu ngạo nói: "Truyện của cháu gái nhỏ tôi cùng bọn nhỏ viết đã được in thành sách xuất bản, hơn nữa còn lên kệ rồi. Viết khá hay, sau này sẽ đưa cho mấy người xem."

Tin tức này làm cho những người hàng xóm choáng váng lần nữa, lần trước cháu trai nhà ông cụ Tô lên báo, bọn họ đã kinh ngạc một lần, kết quả lần này còn xuất bản sách sao?

Hơn nữa còn là cháu trai cháu gái cùng xuất bản sách.

Mấy đứa nhỏ nhà ông cụ Tô này đều được dạy dỗ ra sao mà đứa nào cũng có tương lai hơn so với người khác.

Bà nội Tô rất muốn khoe khoang thêm, nhưng trong nhà đang náo nhiệt bận rộn chúc mừng, cũng không có thời gian để ý đến người khác, chỉ có thể kiềm chế.

TBC

"Mấy ngày nữa sẽ lên kệ huyện mình, sau khi lên kệ thì các người sẽ biết."

...

sau khi lên kệ, rất nhanh đã bán chạy nhất trong huyện Bình An.

Cũng không phải là cuốn sách này quá nổi tiếng mà là quảng cáo thực sự rất hiệu quả.

Đầu tiên là trước khi lên kệ, sau khi cầm cuốn sách mẫu về gia đình ông cụ Tô lẫn cha mẹ đám nhóc ai nấy cũng đều đứng ngồi không yên.

Xưởng thép bên này cũng không cần Mã Lan ra mặt, Từ Mỹ Lệ đã tâng bốc lên.

Bà ta ở đơn vị hơn mười năm, quan hệ rộng, quen biết công nhân cơ sở cũng nhiều. Bà ta cầm cuốn sách mẫu tuyên truyền ngay trong đơn vị, giới thiệu đây là sách bọn nhỏ nhà bọn họ viết, sau đó còn dùng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ mà mình biết để ca ngợi cuốn sách, Mã Lan cũng không ngại nhận những lời khen ngợi này.

Thế là cuốn sách đã được lan truyền bên xưởng thép, rất nhiều người tỏ ý nhất định sẽ ủng hộ sau khi lên kệ, dù sao cũng chỉ có năm đồng.

Tô Chí Phong và Tô Chí Quốc bọn họ là đàn ông thì cơ bản không khoe khoang, chỉ bày sách trên bàn làm việc.

Trên bàn của người đàn ông bày biện một cuốn sách xanh xanh đỏ đỏ, tự nhiên rất hấp dẫn ánh mắt. Một người đồng nghiệp hỏi, đề tài này lại bắt đầu, vì thế c*̃ng lan truyền trong đơn vị.

Chờ sau khi lên kệ, hiệu trưởng của đám nhóc Tống Sở biết sách đã lên kệ, lập tức yêu cầu tất cả học sinh viết cảm nghĩ sau khi đọc xong cuốn sách này.

Muốn viết cảm nghĩ, trước tiên phải đọc sách. Những đứa nhỏ này đành đi mua sách, cũng may là cuốn sách cũng không đắt, dù sao cũng chỉ là một cuốn sách thiếu nhi, nội dung không nhiều, một cuốn sách khá mỏng, giá cả khá phải chăng.

Thế nên gần như mỗi đứa nhỏ đều có riêng một cuốn, bọn nhỏ vốn là ôm tâm thế được giao nhiệm vụ mới đọc, trong lòng còn oán niệm rất lớn đối với nhóm Tống Sở vì viết sách, kết quả chờ sau khi bắt đầu đọc sách thì trở thành định luật chân hương.

Cuốn sách này thực sự quá hay, cảm ơn bạn học Sở Sở đã giúp chúng ta có thể quang minh chính đại mua sách thiếu nhi, còn có thể quang minh chính đại đọc nó.

Một số học sinh thậm chí còn bày tỏ cảm xúc rằng sau khi đọc cuốn sách này, họ cảm giác học được rất nhiều thứ, đây là một cuốn sách thiếu nhi thần kỳ.

Sau khi phát hiện sách hay, việc đầu tiên bọn nhỏ làm đương nhiên là đi khoe khoang, chúng khoe rằng đã đọc sách thiếu nhi với các bạn nhỏ của mình, nội dung bên trong thần kỳ cỡ nào.

Vì vậy cuốn sách này bắt đầu trở nên phổ biến trong vòng tròn của học sinh tiểu học.

Bọn nhỏ đọc truyện, thầy cô thì đọc những kiến thức đằng sau kia.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 162: Chương 162



Lúc này, sách giảng dạy phụ trợ đều nhằm vào học sinh cuối cấp, ví dụ như học sinh cấp ba sắp thi đại học. Bây giờ, sách giảng dạy phụ trợ dành cho học sinh tiểu học vẫn chưa có, cho nên cuốn sách

Trong huyện cũng không chỉ có một trường tiểu học, còn có các giáo viên trường học khác.

Các thầy cô tuyên truyền cho nhau, cuốn sách này lại trở thành sách bắt buộc của học sinh tiểu học ở huyện Bình An.

Mức độ bán chạy nhất mà trước nay chưa từng có.

Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là những gì mà trước đó Tống Sở bọn họ đều không hề nghĩ tới, đợi đến lúc bọn họ tự đi mua sách, phát hiện vậy mà không có hàng, thì mới biết sách của mình lại được săn đón như thế.

Bọn nhỏ từng đứa đều mở cờ trong bụng.

Thế là ở huyện Bình An, mấy đứa nhỏ nhà ông cụ Tô cũng trở thành người nổi tiếng.

Mọi người đều biết mấy đứa nhỏ trong huyện đã viết một cuốn sách được xuất bản, mà còn vô cùng được đón nhận.

Phụ huynh không quen biết với nhóm Tống Sở, mỗi lần dạy dỗ con cái, thì đều thêm một câu nói: "Nhìn con nhà người ta nhỏ hơn con đã xuất bản sách, còn con thì suốt ngày làm gì?"

Những người quen biết người nhà họ Tô thì rất sôi nổi, tìm được cơ hội hỏi thăm đứa nhỏ viết sách như thế nào, thật sự là đứa nhỏ viết sao?

Trong nhà Mã Lan là náo nhiệt nhất.

TBC

Người nhà ký túc xá công nhân viên chức của trường trung học sau khi biết Tống Sở xuất bản sách thì đều tới nhà hỏi thăm.

Đăng lên báo là một chuyện, nhưng viết sách có vẻ như càng tài giỏi hơn.

Nghe nói lần này vẫn là đứa nhỏ Sở Sở đứng đầu, sách này là cô chủ đạo viết ra.

Lại nghĩ một con người nho nhỏ như Tống Sở kia, đã khiến mọi người sợ ngây người.

Bọn họ cũng nghi ngờ không biết có phải là thầy Tô viết hộ không.

Tô Chí Phong cũng không tình nguyện mang cái danh này: "Thật sự không phải tôi viết, mỗi ngày tôi đều bận bịu, nào có cái bản lĩnh đấy. Vả lại, nếu tôi thật sự có bản lĩnh này thì sao tôi không tự mình xuất bản sách mà cho con nhà tôi xuất bản sách làm gì chứ?"

Nói như vậy cũng đúng, đứa bé còn nhỏ, cũng không cần thanh danh tốt gì, làm cha tự mình nổi danh không tốt hơn sao?

Xem ra thật đúng là đứa nhỏ Sở Sở này viết ra.

Những người hàng xóm vây quanh Tống Sở: "Sở Sở à, sách này viết thế nào, vì sao cháu lại viết sách?"

Bọn họ cảm thấy khả năng đây là bí quyết, nếu không làm sao một đứa còn nhỏ như vậy lại có thể viết sách. Nếu học được bí quyết, đứa nhỏ nhà mình có phải cũng sẽ viết được đúng không.

Tống Sở trả lời rất nghiêm túc: "Học cho giỏi, có kiến thức thì sẽ viết sách được, mỗi ngày mấy đứa chúng cháu đều nghiêm túc học tập, đọc sách thật kỹ."

Được rồi, đây chính là điểm then chốt, chỉ cần học tập cho giỏi là có thể viết sách.

Về nhà thì nhanh chóng dạy dỗ con nhà mình học tập.

Vì vậy bọn nhỏ xung quanh vừa yêu vừa hận Tống Sở vì cô vừa mang lại cho bọn họ niềm vui tinh thần, lại còn mang lại cho bọn họ sự tàn phá về thể xác.

Ngược lại, trẻ em ở trong huyện khác và tỉnh thành lại không phải băn khoăn như thế, bọn họ chỉ nhận thấy niềm vui tinh thần.

Dù sao người bên ngoài cũng không biết mấy cuốn sách này là trẻ con viết, chỉ biết là mấy người cùng viết.

Chẳng trách viết tốt như vậy, lại khiến cho người ta sáng hai con mắt.

Đó gọi là rượu thơm không sợ ngõ sâu, mặc dù tỉnh thành bên kia không có sự tuyên truyền như bên huyện Bình An này, nhưng có đứa nhỏ mua

Ở thời đại mà bọn nhỏ còn đang đọc truyện tranh, sách thiếu nhi xuyên qua thế giới khác này chỉ đơn giản là đưa bọn nhỏ vào trong một thế giới thần kỳ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 163: Chương 163



Bọn nhỏ thậm chí còn biến cuốn sách này thành trò chơi nhập vai bình thường.

Mấy đứa nhỏ đóng vai một số nhân vật chính trong đó, rồi chơi trò chơi giải đố.

Cứ như vậy, tốc độ truyền bá nhanh hơn.

Mức độ bán chạy của sách khiến nhà xuất bản tỉnh thành đều không ngờ tới.

Tô Văn Lệ, người phụ trách càng ngơ ngác hơn.

Cô ấy cũng cảm thấy cuốn sách này không tệ lắm, có thể xuất bản đều là trong dự liệu, nhưng vì sao lại bán chạy đến như vậy?

Một tuần sau, sau khi tổng biên tập lấy được số liệu bán hàng, đã tìm Tô Văn Lệ nói chuyện: "Đồng chí Văn Lệ, cô thật đúng là tinh mắt biết nhìn nhân tài, cuốn sách này đúng là không khiến chúng ta thất vọng. Chúng ta còn phải tiếp tục in ấn thêm, để bên xưởng in ấn kia tăng tốc, tận dụng cơn gió đông này, in ấn nhiều một chút, nếu có thể bán ra ngoài tỉnh thì tốt hơn nữa."

Nhà xuất bản tỉnh thành cũng không phải là nhà xuất bản lớn có tính chất quốc gia, xuất bản sách báo bình thường, nhiều lắm cũng chỉ là lên kệ trong tỉnh thành, trừ phi là một số bản thảo mà nhà văn lớn cả nước viết mới có thể đi bán ở những nơi khác.

Nhưng tác phẩm của các nhà văn lớn thường có các nhà xuất bản lớn chuyên biệt để xuất bản, không tới lượt bọn họ. Cũng khó trách lần này tổng biên tập vui vẻ như thế, cuốn sách thiếu nhi này thật sự mang đến hiệu quả rất tốt.

Trước đó, ai có thể nghĩ đến đối tượng đọc sách thiếu nhi lại rộng như vậy.

Điều này cũng làm cho tổng biên tập có ý tưởng, việc đọc sách thiếu nhi này có thể chú trọng hơn một chút nữa.

Không chừng có thể tạo ra một đặc sắc.

"Đồng chí Văn Lệ, hãy tăng cường liên hệ với bạn học nhỏ Sở Sở, tôi rất mong chờ cuốn sách thứ hai của cô bé."

Tô Văn Lệ rối rắm vô cùng, nghĩ đến mình là một người cô, lúc trước hờ hững với cô cháu gái này, bây giờ còn phải chủ động liên hệ để tìm cô bé thúc giục bản thảo, luôn cảm thấy nóng mặt đến hoảng hốt.

Để tự mình về nhà thúc giục bản thảo, chuyện này Tô Văn Lệ không làm được, chỉ có thể gọi điện thoại đến đơn vị của Tô Chí Phong, đầu tiên là nói cho bọn họ biết sách mới bán chạy nhất trong tỉnh, còn nói tiền thù lao đã gửi đi, chuyện còn lại chính là để Tống Sở bọn họ bên kia nhanh chóng viết cuốn sách thứ hai.

Tô Chí Phong hào hứng không thôi, mở miệng đồng ý.

Nhưng trở về thì ném chuyện thứ ba sang một bên, chỉ nói cho Tống Sở bọn họ là sách bán rất tốt, nhà xuất bản còn cho bọn họ tiền.

Về chuyện nhanh chóng viết sách mới, Tô Chí Phong tỏ ý chuyện này không nóng vội.

Đứa bé còn nhỏ, chủ yếu phải đặt hết tâm tư vào việc học tập, sách có thể viết thì viết, không muốn viết thì không viết, không nên tạo áp lực cho đứa nhỏ.

Biết sách bán chạy, Tống Sở vui vẻ khôn xiết, sau đó lại hỏi: "Cô Út không thúc giục con viết sách mới sao?”

Tô Chí Phong nói: "Không."

Tống Sở nhẹ nhàng thở ra: "Con đã nói với hội anh cả rồi, bây giờ chỉ thu thập tài liệu, trước tiên thi xong kỳ thi cuối kỳ đã, kỳ nghỉ đông lại viết tiếp. Chúng con đều muốn đạt thành tích tốt trong kỳ thi, dù sao con không chỉ muốn giáo dục người khác, con cũng phải tự mình làm tấm gương mới được."

Tô Chí Phong cảm thấy sắp xếp như vậy rất tốt, ôn hòa cười nói: "Cha ủng hộ các con."

...

Sau khi tiền thù lao bản thảo lần hai tới, Tống Sở lại thông báo mọi người tới nhà chia tiền.

Tiền thù lao lần này nhiều hơn trước, trước đó mỗi người chỉ chia được mấy đồng, lần này mỗi người hầu như đều có thể chia đến hơn mười đồng.

Trong thời gian ngắn có thể chia được nhiều tiền như vậy, đối với bọn nhỏ mà nói đã là khoản tiền lớn.

TBC

Sau khi lấy được tiền, Tống Sở và Giang Bác đều giao lại cho mẹ Mã Lan cầm tiêu cho chi phí trong nhà.

Tống Sở kiêu ngạo nói: "Cha mẹ không phải vất vả như trước nữa, con cũng có thể nuôi gia đình, sau này con cũng là trụ cột của nhà chúng ta."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 164: Chương 164



Mã Lan cảm động đến rối tinh rối mù, đầu tiên là con trai cho tiền với phiếu, bây giờ đến con gái c*̃ng kiếm tiền.

Cảm giác làm mẹ của bà càng ngày càng không có đất dụng võ.

Mã Lan và Tô Chí Phong cùng cân nhắc có phải nên mua một ngôi nhà mới hay không.

TBC

Bây giờ trong nhà đã thật sự có tiền, trước đó Tống Sở nhặt thỏi vàng, sau khi đổi tiền cũng không dùng bao nhiêu vẫn dư một khoản rất lớn, lúc đầu lo lắng muốn mua lương thực ở chợ đen, cho rằng phải dùng rất nhiều, kết quả nhà bọn họ lại được ăn lương thực thương phẩm. Mã Lan trở thành công nhân chính thức nên đãi ngộ cũng khá, Tô Chí Phong bây giờ thêm ba ca, mỗi tháng thu nhập cũng nhiều thêm ba đồng, bình thường tiền lương của cặp vợ chồng cũng tiêu không hết.

Bây giờ hai đứa nhỏ còn đặc biệt có tương lai, luôn cầm tiền về nhà.

Mã Lan cũng cảm thấy tiền này nhiều đến phỏng tay.

Hơn nữa, Mã Lan cũng muốn cho các con một môi trường tốt. Phòng này của bọn họ là lúc trước được đơn vị Tô Chí Phong phân cho, bởi vì chỉ có một chỉ tiêu của Tô Chí Phong cho nên diện tích phòng ở không lớn.

Bên ký túc xá này quá nhiều người ở, mỗi tối ngoài hành lang đều là tiếng hét ầm ĩ. Hai đứa nhỏ cũng thích học tập, bây giờ con của anh cả và anh hai còn thường xuyên đến nhà cùng viết sách, cái nhà này kiểu gì c*̃ng không thích hợp.

Tô Chí Phong nói: "Nhà cửa cũng không dễ mua."

Mã Lan nghĩ đến bối cảnh thời đại hiện nay thì bắt đầu ưu sầu.

Thời đại này, nhà ở đều do đơn vị phân chia, không thể mua bán. Có thể mua bán cũng chỉ có những căn nhà riêng của dân cư gốc, nhưng nhà như vậy rất ít, người có nhà tự nhiên sẽ không bán. Dù sao ở nơi huyện thành như này, nhà ở và lương thực đều là đồ vật quý giá nhất.

Mã Lan vẫn không cam tâm: "Chúng ta thử vận may trước, xem ai có ý tưởng gì về phương diện này hay không. Tôi muốn mua nhà giống như loại nhà của cha mẹ đang ở, nhà có một khoảng sân nhỏ, sau này có thể trồng chút rau trong sân, còn có thể làm cho Sở Sở một cái xích đu. Tôi còn nghĩ làm phòng sách cho hai đứa nhỏ, con nhà chúng ta rất có tương lai như thế, tôi muốn cho bọn nhỏ môi trường tốt nhất."

Những ý nghĩ này thật tốt đẹp, Tô Chí Phong nghe cũng khao khát không thôi, ông tưởng tượng trồng nho trong sân, chờ nho chín, bế con gái nhà mình đi hái nho ăn.

Chuyện mua nhà này là chuyện lớn, mặc dù còn chưa thấy bóng dáng, nhưng ý tưởng này vẫn phải trao đổi cùng bọn nhỏ.

Vì vậy nhân lúc ăn cơm tối, cặp vợ chồng đã nói ý tưởng này với bọn nhỏ.

Tống Sở nghe xong, hai mắt sáng lấp lánh.

"Quá tốt rồi, cuối cùng con cũng có phòng riêng của mình."

Trời có mắt rồi, cô đã lớn như vậy, hai đời, cho tới bây giờ chưa từng ngủ trong phòng của mình. Hoàn cảnh trước kia tốt thì tốt, nhưng tiến sĩ muốn cô trông chừng khi đi ngủ, cho nên giường hai người trong cùng một phòng. Bây giờ tiến sĩ đã trưởng thành, không cần cô dỗ dành, có thể tách ra ngủ.

Giang Bác có chút không vui.

Mã Lan nói: "Tạm thời các con vẫn phải chen chúc một chút, nhà chúng ta mua, khả năng cũng chỉ có thể mua cái có hai phòng."

Tống Sở sững sờ: "Mẹ, không đủ tiền sao?" Cô còn có rất nhiều vàng.

Mã Lan nói: "Tiền chắc chắn đủ, nhưng nhà ở không dễ mua. Với lại nhà ta nhân khẩu ít, không thể mua nhà quá lớn."

Bà tốt xấu gì cũng là người biết lịch sử phát triển, nếu mua nhà quá lớn, sau này bị người ta đem ra bàn tán, vậy thì sẽ phiền phức, ngộ nhỡ bị người ta xem như tiểu tư bản mang ra xử lý thì sao?

Cho nên lúc mua nhà cũng chỉ mua hai phòng, cùng lắm thì đến lúc đó lại dùng rèm ngăn cách.

Thời đại này đối với phương diện kia c*̃ng không được chú ý nhiều như vậy, rất nhiều nhà ba thế hệ chen chúc bên trong một phòng đấy.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 165: Chương 165



Tống Sở tiếp thu giáo dục trong thời đại này, cho nên lời nói này của Mã Lan, cô ít nhiều cũng có chút hiểu được.

Giống như bọn họ không thể quá giàu có, bởi vì bây giờ mọi người đều muốn làm đất nước giàu có hơn.

Mặc dù Tống Sở không hiểu vì sao phải quy định như vậy, nhưng dựa theo quy định mà làm việc thì luôn luôn không bao giờ sai.

Cô nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, hai chúng ta lại phải chen chúc một chút."

Trong lòng Giang Bác vui vẻ không thôi, nhưng anh cảm thấy mình hẳn phải nên tức giận mới đúng, vậy nên khô khan nói: "Tùy ý."

Chuyện mua nhà này đương nhiên không phải chuyện mà Tống Sở bọn họ phải quan tâm, Mã Lan và Tô Chí Phong tự mình tìm người lưu ý là được, chuyện này cũng không phải nhất thời có thể hoàn thành, chỉ có thể thử vận may.

Tống Sở và Giang Bác thì bận rộn với sự nghiệp của mình.

TBC

Mỗi ngày Tống Sở đều tiếp tục viết cốt truyện cho cuốn sách mới của mình, sau đó thực hiện giáo dục tư tưởng cho Giang Bác.

Giang Bác mỗi ngày đều vẽ, sau đó tiếp nhận giáo dục một giờ. Bình thường Giang Bác còn biết phối hợp trả lời hai tiếng, ví dụ như nói: à, thì ra là vậy.

Nhưng hôm nay Giang Bác một phản ứng cũng không có, dù sao anh vẫn còn đang tức giận, không muốn phối hợp.

Ngược lại, Tống Sở tự mình làm mình cảm động đến hỏng rồi.

Cô đọc cho Giang Bác một câu chuyện về vụ nổ lô cốt.

Đọc đến đoạn vì muốn lô cốt nổ, vị liệt sĩ cách mạng kia đã hy sinh bản thân thì lại khóc như mưa.

Giang Bác nhìn cô khóc đến thở không ra hơi, bất đắc dĩ lau nước mắt cho cô.

Mỗi lần như vậy, rõ ràng là đang làm giáo dục cho anh, kết quả mỗi lần cô đều tự giáo dục chính bản thân cô.

Sau khi Tống Sở khóc xong thì tự mình lau nước mắt: "Anh Tiểu Bác, em phải cố gắng học tập hơn nữa, sau này có bản lĩnh, em muốn cống hiến cho đất nước, để đất nước chúng ta lớn mạnh, không còn có kẻ xâm lược."

"Ừm."

"Câu chuyện này em nhất định phải viết vào trong sách, để càng nhiều trẻ em nhìn thấy. Chúng ta phải cho bọn họ biết, cuộc sống hôm nay của chúng ta có được không dễ dàng, phải học cách trân trọng, không bao giờ được làm một người sống mà không có ý chí."

Tống Sở nói xong, rồi lịch bịch chạy đi tiếp tục viết cốt truyện.

Giang Bác thấy bóng dáng nhỏ bé bận rộn của cô, bất đắc dĩ thở dài.

Sở Sở bận tâm đối với nơi này càng lúc càng nhiều, sau này liệu anh có thể đưa cô rời khỏi cái thời đại này không đây, Sở Sở liệu có bằng lòng rời đi không?

Giang Bác hiếm khi bắt đầu nhìn thẳng vào thế giới này, cái thế giới khiến Sở Sở yêu thích.

Mặc dù vẫn rất ghét bỏ, nhưng có lẽ có thể thử chấp nhận một chút.

...

Trong huyện, chuyện cải tạo xe đang tiến hành với khí thế rất sôi nổi.

Hiệu trưởng Tô đảm nhiệm cố vấn kỹ thuật, phụ trách chỉ đạo đám thợ cải tiến động cơ theo sơ đồ, lúc đầu Giang Bác mỗi lần đều chỉ phụ trách vẽ, trên cơ bản không quan tâm gì nữa.

Nhưng bây giờ cũng có chút thay đổi, thỉnh thoảng tan học, anh còn có thể thuận đường đến xem tình hình cải tạo một chút.

Mặc dù chỉ là quan tâm một vài câu mà thôi, c*̃ng không làm gì khác, nhưng cái thái độ này đã làm cho Huyện trưởng Lữ và hiệu trưởng Tô vui mừng không dứt.

Huyện trưởng Lữ vui mừng, càng để bụng hơn đối với chuyện của Giang Bác. Vì để cho Giang Bác hài lòng, phía huyện bên này c*̃ng tích cực trợ giúp Giang Bác tìm vật liệu làm xe nhỏ.

Nói thật, những thứ này đối với bọn họ mà nói thật đúng là không dễ dàng tìm được.

Dù sao xe chính là bảo bối, xe đạp ở thời đại này có cấp bậc như là BMW hiện đại, huống chi còn là những thứ như xe ô tô, trên người quả thực đều là bảo vật.

Vì thế Huyện trưởng Lữ sửng sốt dùng chuyện cải tiến xe này uy h.i.ế.p nói ra điều kiện, gom góp từ mấy huyện một cách đầy đủ cho Giang Bác.

Sau khi góp đủ, Huyện trưởng Lữ lập tức vội vàng bảo Thư ký Lý thông báo cho Giang Bác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 166: Chương 166



Giang Bác rất hài lòng với hiệu suất làm việc của huyện, anh vốn đang tưởng rằng phải chờ sau khi công việc cải tiến hoàn thành xong xuôi mới có thù lao, không ngờ bọn họ thanh toán thù lao sớm như vậy. Trong lòng của anh thoải mái, cảm thấy mặc dù lạc hậu một chút, nhưng tốt xấu gì những người cùng hợp tác này cũng không tệ lắm, thái độ làm việc sau này có thể tốt hơn một chút.

Nhưng sau khi nhìn thấy đồ vật, Giang Bác không hài lòng chút nào. Công suất điện cơ kia quá kém, hơn nữa cũng gần như bị hỏng. Cái thứ đồ chơi này nếu lắp ở trong xe, Giang Bác cảm thấy xe của mình có khả năng không thể chạy nổi.

Mặt khác bánh xe cũng không được, bánh xe này sửa chữa lại không biết bao nhiêu lần, Giang Bác nghi ngờ sẽ rò hơi.

Còn có những bộ linh kiện khác, phía trên đều rỉ sét... Giang Bác xác định những thứ này tuyệt đối không thể sử dụng.

Huyện trưởng Lữ vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Những người thợ kia nói, cái này nếu như lắp ráp lại với nhau, không chừng thật sự có thể lắp thành một chiếc xe đấy. Chỉ là chúng ta không có cái kỹ thuật này, nếu không trong huyện chúng ta lại có nhiều hơn một chiếc xe."

TBC

Đôi lông mày nhỏ của Giang Bác đều muốn vo thành một nắm.

"Trong huyện có xưởng máy móc, có thể làm mới những thứ này không?"

Huyện trưởng Lữ: “… Xưởng máy móc của chúng ta không có công nghệ tuyệt vời như thế, máy móc cũng không làm được những thứ này."

Giang Bác kìm nén ghét bỏ trong lòng: "Gần như vậy là tôi có thể làm được rồi."

Anh tuyệt đối không chấp nhận những thứ đồng nát sắt vụn rác rưởi này.

Huyện trưởng Lữ không ngờ mình đầu tắt mặt tối tìm đồ vật, lại còn bị Giang Bác chê, một lúc lâu cũng không biết phản ứng như thế nào. Ông ta tự an ủi mình, đây chỉ là một đứa nhỏ, phải khoan dung hơn với đứa nhỏ.

Hơn nữa đứa nhỏ này còn có tương lai như vậy, cải tạo xe cho huyện, cũng cải tạo xe cho khu vực, huyện Bình An c*̃ng bởi vậy mới có được vinh quang.

Ông ta hiền từ nhìn Giang Bác: "Thật sự không thể dùng sao?"

Giang Bác kiên định lắc đầu.

Huyện trưởng Lữ nghĩ, đứa nhỏ này chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, không bằng để anh đến xưởng máy móc xem, nếu như thợ kia người ta nói với anh là làm không được thì anh cũng không thể từ chối nữa.

Mặc dù ông ta là huyện trưởng, nhưng đúng là ông ta không làm được những linh kiện mới này, có thể làm ra một đống như này, vậy cũng là mang mặt mũi bán đi rồi.

"Vậy cậu tới xưởng máy móc nhìn xem, để Tiểu Lý dẫn cậu đi."

Thư ký Lý: “..."

Ông ta cũng không muốn dây vào những phiền phức này.

Xưởng máy móc huyện Bình An là một xưởng sản xuất máy móc nhỏ đến không có chỗ nào nhỏ hơn, mục đích ban đầu xây dựng nó là để hợp tác với máy móc và thiết bị của công xưởng thép, nhưng huyện Bình An quá nhỏ, không thể hỗ trợ loại kỹ thuật cao, nên cho dù công xưởng sản xuất máy móc đã xây dựng xong nhưng nó cũng gần như hoàn toàn vô dụng.

Các công xưởng cơ khí lớn khác sản xuất các sản phẩm cơ khí công nghệ cao như máy công cụ và động cơ, nhưng xưởng máy móc huyện Bình An lại sản xuất ốc vít và các loại dụng cụ tương tự… Và, trong những năm gần đây, nó cũng đã sản xuất ra một số công cụ nông nghiệp.

Theo lời giới thiệu của Thư ký Lý, xưởng máy móc huyện Bình An trong hai năm qua cũng rất phát đạt đồng thời cũng sản xuất được nhiều loại động cơ hơn.

Giang Bác nghĩ rằng những thứ như động cơ có thể được coi là một sản phẩm có hàm lượng kỹ thuật nhất định, vì động cơ đã được sản xuất nên các thiết bị cơ bản cần thiết khác vẫn phải có sẵn.

Nhưng Thư ký Lý lại nói: "Mặc dù chỉ là cánh quạt trên động cơ nhưng sản phẩm làm ra vẫn rất tốt, dù sao các công cụ trong xưởng sản xuất máy móc của chúng tôi đều là của Thành phố S.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 167: Chương 167



Mặc dù những công cụ này được sản xuất trước khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nhưng nó tiên tiến hơn nhiều so với một số xưởng sản xuất máy móc vẫn sử dụng công cụ máy móc của xã hội cũ. Nếu có thêm hỗ trợ của kỹ thuật, chúng tôi có thể làm được nhiều việc tốt hơn, bây giờ đất nước đang thiếu nhân tài và nhân tài kỹ thuật thì đều ở bên trong các công xưởng lớn, cho nên…"

Giang Bác: "..."

Anh nhớ lại ký ức mà một giáo viên lịch sử đã nói với anh trong những ngày cuối cùng, ngày xưa khi chưa có máy móc hiện đại, người xưa thường dùng búa để đập và dũa để tạo ra những món đồ thủ công mỹ nghệ.

TBC

Cho nên anh đối với việc thời đại này đã có những công cụ của xưởng máy móc, thầm cảm thấy may mắn hơn rất nhiều.

Cuối cùng, anh cũng không còn lựa chọn nào khác.

Với sự dẫn dắt của Thư ký Lý, Giang Bác bước vào xưởng máy móc một cách thuận lợi và nhìn thấy tất cả thiết bị bên trong xưởng.

Những thiết bị này đều đã cũ từ lâu, đầu Giang Bác dù có kho tàng kiến thức vô hạn cũng không thể nhớ chúng thuộc thế hệ công cụ nào.

Xưởng trưởng họ Cổ tiếp đón rất nồng nhiệt Thư ký Lý: "Cảm ơn lãnh đạo đã hỗ trợ chúng tôi duy trì xưởng đến nay, Huyện trưởng Lữ có chỉ đạo công việc gì sao?"

Thư ký Lý nói: "Huyện trưởng Lữ rất quan tâm đến công việc của xưởng anh nên để tôi qua xem một chút rồi báo cáo tình hình với ông ấy, nhưng hôm nay tôi tới đây còn một việc nữa phải làm." Trong lòng ông ta đang chuẩn bị sẵn lời nói, nghĩ như thế nào để nói với họ rằng hãy để xưởng máy móc làm công việc sản xuất ô tô.

Ông ta nghĩ để Giang Bác nói thì tốt hơn nhưng ông ta không dám nói ra với anh.

Vì vậy, ông ta đã long trọng giới thiệu Giang Bác với Xưởng trưởng Cổ: "Vị này là trưởng quản lý kỹ thuật của dự án cải tạo động cơ huyện Bình An của chúng tôi - đồng chí Tô Giang Bác."

Xưởng trưởng Cổ: "..." Ông ta nhìn sang phía Giang Bác rồi nói với Thư ký Lý: "Haha, tôi không có nghe nhầm đấy chứ."

“Đúng là như vậy, chỉ là suy nghĩ của đồng chí Giang Bác là mỗi ngày muốn được học hỏi nhiều hơn cho nên Huyện trưởng Lữ cũng không thể cản lại.”

Xưởng trưởng không biết nên phản ứng như thế nào, sau khi suy nghĩ ông ta vẫn đưa tay ra muốn bắt tay với Giang Bác: "Đồng chí Tô Giang Bác, xin chào."

Giang Bác cũng đưa tay chạm nhẹ vào ông ta, sau đó rút lại, anh tỏ vẻ không muốn tiếp xúc nhiều với ông ta.

Thư ký Lý nói: “Vẫn còn là một đứa nhỏ nên chúng ta không cần chú ý nhiều như vậy đâu.”

Tất nhiên Xưởng trưởng Cổ cũng không quan tâm, dù sao tin tức vừa rồi ông ta vẫn chưa tiêu hóa nên đầu óc còn đang mải suy nghĩ.

"Vậy hôm nay Thư ký Lý cùng đồng chí Tô Giang Bác tới đây là có việc gì sao? Chiếc xe trong công xưởng của chúng tôi đã được cải tiến lại rồi."

"Đồng chí Tô Giang Bác, cậu nói đi."

Giang Bác lấy bản thiết kế đã vẽ từ trong balo nghiêng ngả trên tay của mình. Lần trước, anh đã thêm một bánh xe vào chiếc xe ba bánh, nên hiện tại nó hơi giống một chiếc xe Go-kart (loại xe bốn bánh cỡ nhỏ).

Do điều kiện đường không tốt nên bánh xe đã được thay đổi lớn hơn một chút, xét về kích thước, hình dáng của chúng vẫn còn nhỏ hơn so với xe người lớn.

“Tôi muốn làm cái này."

Xưởng trưởng Cổ dù sao cũng là chủ của một xưởng sản xuất máy móc, vì vậy ông ta có thể nhìn hiểu bản vẽ, ông ta mỉm cười nói: "Xưởng chúng tôi không sản xuất xe ô tô đồ chơi."

Giang Bác lại nói: “Đây không phải xe đồ chơi, đây là xe có thể thay thế việc đi bộ và nó có thể đi lên vỉa hè.”

Nụ cười của Xưởng trưởng Cổ cứng lại: “… Điều này càng không thể làm được.”

Giang Bác nói: "Để tôi xem máy móc công cụ trước đã."

Thư ký Lý nói: "Xưởng trưởng Cổ, tại sao chúng ta không đi xem các công cụ máy móc trước?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 168: Chương 168



Chúng tôi tin đồng chí Giang Bác có năng lực mặc dù tuổi còn trẻ. Anh biết đấy một thiên tài có thể học mọi thứ một cách nhanh chóng, có thể sau khi nhìn một cái liền có thể sửa đổi các công cụ máy móc của xưởng."

Xưởng trưởng Cổ tỏ ý không cần thiết và nghĩ rằng xưởng như thế này là đã ổn, ông ta không mạnh bạo như Huyện trưởng Lữ được, ai lại để một đứa trẻ thực hiện công việc cải tạo.

Nếu trước đó ông ta biết phía trên để một đứa trẻ đến cải tiến động cơ, thì đã không đồng ý.

Khó trách huyện trưởng không dám thông báo với bên ngoài người thay động cơ là một đứa trẻ, nếu như làm thế thì ai dám hợp tác nữa.

Nhưng chuyện để cho đồng chí trẻ xem công cụ máy móc thì vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, nên ông ta mới cho Huyện trưởng Lữ và Thư ký Lý một chút thể diện, để Thư ký Lý đưa người đến thăm xưởng sản xuất.

Vừa đến xưởng Giang Bác đã nghe thấy tiếng ồn ào của công cụ máy móc đang chạy, việc này khiến anh vô cùng khó chịu.

Xưởng trưởng Cổ tự hào giới thiệu tất cả những người có kinh nghiệm thâm niên trong xưởng của mình.

Sau khi Giang Bác nghiêm túc xem xét, anh bắt đầu điều chỉnh kế hoạch trong đầu.

Suy nghĩ xem theo trình độ kỹ thuật này thì có thể chế tạo được loại xe nào ổn nhất, mặc dù công cụ máy móc trong xưởng này cũng chỉ là một đống đồng nát và sắt vụn nát nhưng vẫn có công dụng. Mặc dù, ngay từ lúc đầu anh vẫn luôn trông mong những thứ hữu ích hơn chứ không phải đống phế phẩm như này, nhưng hiện tại anh xem như cũng đã có được mọi thứ mình cần, chỉ còn thiếu chút kỹ thuật công nghệ.

Cuối cùng sau khi đã lên một kế hoạch ổn định, anh mới cất giọng nói: "Các công cụ máy móc ở đây có thể đáp ứng nhu cầu của tôi."

Thư ký Lý và Xưởng trưởng Cổ vẫn đang trò chuyện về nhiệm vụ sản xuất của tháng này, nhưng khi họ nghe thấy những lời của Giang Bác liền dừng lại để nghe anh nói.

Thư ký Lý nói: "Ý cậu là... cậu có thể chế tạo được ô tô?"

Giang Bác gật đầu: "Điều đó không thành vấn đề."

Thư ký Lý há miệng th* d*c, sau đó nhìn về phía Xưởng trưởng Cổ: “Vậy thì Xưởng trưởng Cổ à, sau này phải làm phiền đến ông rồi, huyện trưởng còn nói rằng sau khi hoàn thành sẽ thưởng cho ông một chiếc xe đấy.”

Những thứ đồng chí Tô Giang Bác không thích, không có nghĩa là người khác không thích.

Xưởng trưởng Cổ: "..."

Trước đây, Giang Bác nghĩ rằng mình có thể tìm được thiết bị làm sẵn nên không tính đến việc mình phải tự sản xuất.

Bây giờ, anh không những phải tự sản xuất mà còn phải thiết kế tất cả các bộ phận của xe, nhưng nó cũng mang lại cho anh một số lợi ích, chính là việc anh có thể sản xuất động cơ của riêng mình và sử dụng than làm vật liệu chính.

Sau khi xem xét lại công nghệ sản xuất của xưởng máy móc, anh gần như phải giảm hiệu suất của chiếc xe lại.

Anh mất gần một tuần để vẽ bản thiết kế, sau đó đưa đến xưởng máy móc để bắt đầu sản xuất.

Xưởng trưởng Cổ đã vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy tên của những bộ phận này, ông ta không nghĩ sẽ có thể sản xuất những thứ này trong công xưởng của mình.

Nhưng dù sản xuất được thì thép cũng sẽ bị lãng phí rất nhiều.

TBC

Cũng may khi ông ta nhìn vào bảng kích cỡ... Chà, chỉ cần một chút sắt dư là đủ, sau đó ông ta mới miễn cưỡng đồng ý, đồng thời bố trí hai công nhân sắp nghỉ hưu sản xuất thứ này trong xưởng. Họ không cần phải làm điều đó trong giờ làm việc, chỉ cần sử dụng thời gian của họ sau khi tan làm.

Thành thật mà nói, Xưởng trưởng Cổ không mấy coi trọng về dự án này, ông ta có thể mong đợi gì vào một đứa trẻ chỉ sản xuất một chiếc xe ô tô thôi?

Hơn nữa, những bộ phận của chiếc xe này còn có chút hơi khác so với những bộ phận xe bình thường mà ông ta đã từng thấy, ông ta còn đang nghi ngờ bản thiết kế này có dùng được không nữa?

Còn lý do tại sao Xưởng trưởng lại sẵn sàng giúp đỡ dự án này ư? Thứ nhất, vì nể mặt của Huyện trưởng Lữ. Thứ hai, vì cống hiến của Giang Bác cho huyện, ông ta cũng muốn giúp bồi dưỡng thiên tài này. Dù sao cậu nhóc cũng là tài năng của huyện Bình An, nên ông ta cũng không khỏi có chút tò mò.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 169: Chương 169



Bản vẽ các bộ phận đã được bàn giao cho xưởng sản xuất máy móc, Giang Bác cũng không khỏi mong đợi chiếc ô tô đầu tiên của chính mình.

Tống Sở sau khi nghe nói xe của anh đã bắt đầu sản xuất, không khỏi kinh ngạc nói: "Khi nào thì có thể sử dụng xe ạ?"

Giang Bác suy nghĩ rồi tính toán: "Có thể phải đợi đến cuối tháng mười hai."

Tống Sở bắt đầu đếm từng ngày trên đầu ngón tay. "Không phải chỉ còn có một tháng thôi sao?"

Giang Bác gật đầu, anh đã tính toán mọi thứ rất tốt, nhưng cho đến cuối tháng mười hai, điều anh mong đợi vẫn chưa hoàn thành, kéo đến giữa tháng một mới làm xong.

Vào đúng ngày trận tuyết đầu tiên rơi xuống, cuối cùng Thư ký Lý cũng thông báo cho anh rằng các bộ phận đã sẵn sàng và chỉ còn đợi anh lắp ráp nữa là hoàn thành.

Giang Bác rất không hài lòng nhưng anh cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả, anh dọn dẹp lại mọi thứ lại một chút rồi chuẩn bị đi theo Thư ký Lý.

Hôm nay là một ngày lạnh giá, Giang Bác được Mã Lan chuẩn bị cho rất nhiều áo ấm, lúc này anh đang mặc một chiếc áo khoác có bông dày, quàng một chiếc khăn bịt kín tai và đội một chiếc mũ lông đen trên đầu.

Tống Sở cũng muốn đi, hôm nay là trận tuyết đầu tiên rơi, lần đầu tiên trong cuộc đời thứ hai cô nhìn thấy tuyết, cô muốn ra ngoài chạm vào bông tuyết nhưng Mã Lan từ chối vì bà sợ rằng cô sẽ cảm lạnh, vì vậy cô đã cố tình ra ngoài cùng với Giang Bác để được tham gia vào cuộc chơi tuyết.

Giang Bác nhìn tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng ngoài cửa sổ, sau đó nghiêm túc nói: “Không được, hoàn thành công việc xong anh sẽ lái xe trở về.” Sức khỏe của cô rất kém, một khi đã sốt liền nóng đến mức có thể đốt cháy hòn than.

Cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều thầm thích thú, họ cảm thấy con trai mình rất trưởng thành nên vô cùng yên tâm, như thể cậu nhóc thực sự có thể lái ô tô trở về.

Cả hai đều không dám tưởng tượng cảnh tượng đó.

TBC

Thư ký Lý đến đón anh có chút kích động, dù sao ông ta cũng tiếp xúc chuyện này nhiều nên đôi khi không khỏi có chút tưởng tượng sau khi hoàn thành xong thật sự có thể khởi động sao?

Ngồi trên chiếc xe của Thư ký Lý, cả hai nhanh chóng đến xưởng sản xuất máy móc.

Mọi thứ đều được đặt ở trong một nhà kho trống, khi Giang Bác và Thư ký Lý đến ngay cả Xưởng trưởng Cổ cũng đang đợi ở bên trong.

Trời tuyết rơi thế này rất lạnh, vậy mà Xưởng trưởng vẫn đến xem thật là chuyện hiếm thấy.

So với những người khác, hai chủ nhân chịu trách nhiệm chế tạo những thứ này là những người hào hứng nhất, dù sao bọn họ cũng đã tự làm từng chi tiết một, tuy nó có thể không tốt lắm, nhưng nếu nó thực sự thành công, điều đó có nghĩa là họ đã làm được một chiếc ô tô.

Nhìn thấy Giang Bác, các công nhân thâm niên không khỏi háo hức chờ đợi sự chỉ đạo của anh.

Giang Bác nhìn vào động cơ, sau khi kiểm tra đầy đủ các bộ phận, Giang Bác liền hướng dẫn họ lắp ráp chúng lại.

Trên thực tế, sơ đồ lắp ráp cũng được vẽ nhưng họ không dám tự mình làm, dưới sự hướng dẫn của Giang Bác, mọi người nhanh chóng bắt đầu lắp ráp.

Phải mất cả buổi sáng để sắp xếp mọi thứ lại với nhau, họ thậm chí còn không thèm ăn trưa, không ngừng nâng thân chiếc xe lên.

Tất cả đều được làm bằng sắt, lớp ngoài được sơn màu xanh lục, kiểu dáng mui trần, có một chiếc ghế dài nhỏ có thể tựa lưng như một chiếc ghế thường. Sau đó là đến lắp các bánh xe, mặc dù chúng đã được sử dụng qua.

Bánh xe có kích thước của một chiếc ô tô bình thường, lúc được Huyện trưởng Lữ tìm thấy tuy có cũ nhưng không có nhiều vết vá nên hầu như đều có thể dùng lại được.

Dù sao thì, sau khi chiếc xe được lắp ráp xong, trong đầu mọi người đều có những suy nghĩ khác nhau, nhưng lại có một ý nghĩ chung là trông nó giống hệt như một con ếch xanh.

Sau khi cho than đã thắp cháy vào và đổ đầy nước vào bình nhiên liệu, Giang Bác liền lên xe ngồi thử, anh làm quen với chiếc xe một lúc mới bắt đầu khởi động nó.
 
Back
Top Bottom