Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 80: Chương 80



Chương 80:

Giang Bác nghiêm túc nói: “Cháu còn nhỏ, không muốn xa ông bà.”

Hiệu trưởng Tô không biết nói gì trước những lời này.

Đứa cháu này mới đến nhà ông cụ Tô không lâu, trước đó anh còn là một đứa nhỏ phiêu bạt khắp nơi, sẽ thật tàn nhẫn nếu để anh học ở đây một mình ngay sau khi anh vừa mới có một gia đình.

Hiệu trưởng Tô thở dài, thật đáng tiếc, nhưng bắt đứa trẻ học ở đây thì ông cụ cũng không nỡ.

Nếu là một đứa nhỏ nghịch ngợm như cháu đích tôn Tiểu Cương thì ông chắc chắn có thể làm như vậy, nhưng Tiểu Bác rất nhạy cảm nên ông cụ thật sự không đành lòng.

Giang Bác biết rằng ông nội của Sở Sở đã chi rất nhiều tiền cho anh, nên anh cũng kiên nhẫn giải thích: “Ông nội, cháu vẫn còn nhỏ, lên đại học đối với cháu rất dễ dàng, hơn nữa vẫn còn có nhiều cơ hội trong tương lai, mà nơi đây cũng không phải là duy nhất.” Đại học S này không phải là trường đại học tốt nhất cả nước, phòng thí nghiệm đương nhiên cũng không phải là phòng thí nghiệm hàng đầu trong nước.

Thực sự không có gì xứng đáng để anh phải ở lại.

Hiệu trưởng Tô đột nhiên ý thức sâu sắc về sự khác biệt giữa bản thân mình và một thiên tài, đối với ông đây giống như là cơ hội chỉ có một lần trong đời, nó hệt như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Nhưng cuối cùng, đứa trẻ này lại không thích chiếc bánh đó chút nào, nghĩ kỹ lại thì như vậy cũng không sai. Cháu trai của ông rất thông minh, anh nên được học trong trường tốt nhất, nếu anh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, không phải là anh sẽ được tuỳ ý chọn các trường tốt trên toàn quốc sao? Nên hiện tại không cần phải vội vàng như vậy!

TBC

Hiệu trưởng Tô lập tức vui vẻ, cười cười, trong lòng có chút bối rối: “Xin lỗi cháu, ông có lỗi với cháu, bởi vì ông nội thấy ông ấy coi trọng cháu như vậy...”

Giang Bác an ủi ông: “Cháu sẽ giữ liên lạc với ông ấy.”

Hiệu trưởng Tô gật đầu, nghĩ rằng đây có thể là một chút an ủi dành cho giáo sư Tiêu.

Có lẽ vì lương tâm cắn rứt, ngay ngày hôm sau, hiệu trưởng Tô đã mua vé về nhà. Trước khi đi, ông cụ có chút xấu hổ, liên tục nói mấy lời an ủi giáo sư Tiêu, cuối cùng chỉ ho khan một tiếng, nói: “Cố lên.”

Đúng vậy, ông cụ đã cố gắng hết sức, ông không thể làm gì nếu đứa nhỏ không nghe lời. Khi một người đã già đi, người ta không thể làm chủ cuộc đời con cháu mình được nữa.



Tại trường trung học huyện Bình An, Tống Sở ngồi thở dài trên ghế trong văn phòng của Tô Chí Phong.

Mặc dù gia đình đã giàu hơn, hai ngày qua cũng sống tốt hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng thời gian tốt đẹp ấy không kéo dài lâu, chỉ vừa mới qua hai ngày cuộc sống đã căng thẳng trở lại.

Bởi vì, tuy có nhiều tiền nhưng họ lại không mua được gì.

Tống Sở không ngờ lại có một thế giới như vậy, tiền không mua được gì cả.

Ở trong vũ trụ của cô, chỉ cần có tinh thạch cô liền có thể mua được những thứ mình cần rồi.

Nhưng khi cô đến đây, ngoài tiền ra cô còn cần tem phiếu mua hàng.

Cha Tô là người lao động chính duy nhất trong gia đình nhưng có rất ít phiếu mua hàng, cha và mẹ định đi chợ đen để mua thức ăn, nhưng họ cũng trở về tay không.

Cô nghe cha Tô nói rằng thời buổi bây giờ lương thực khan hiếm, cho dù có ra chợ đen thì thức ăn cũng không có nhiều, lần nào cũng phải trông đợi vào vận may.

Chưa kể bột mịn, hạt thô cũng rất hiếm. Vì vậy, mẹ Mã Lan an ủi cô: “Như vậy cũng tốt, tiền có thể để tiết kiệm được mà không cần phải tiêu.”

Tống Sở không muốn tiết kiệm tiền chút nào, cô chỉ muốn tiêu xài, mua thật nhiều đồ ăn.

Tống Sở cảm thấy mình quá vô dụng.

Cô lại bắt đầu nghĩ tới Giang Bác, nếu Giang Bác ở đây, nhất định anh sẽ có cách. Vào buổi tối, Tô Chí Phong báo cho gia đình một tin vui, ông nội và Tiểu Bác sắp trở về, dự kiến sẽ về kịp thời gian khai giảng.

Tống Sở nghe được chuyện này rất vui vẻ: “Chúng ta có đi đón ông và anh không ạ?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 81: Chương 81



Chương 81:

Tô Chí Phong gật đầu: “Bác cả và bác hai bận rộn công việc nên không xin nghỉ phép được, chúng ta cùng đi đón họ nhé.”

Bốn ngày sau, Tô Chí Phong đưa Tống Sở lên huyện tỉnh đón hai người,Tống Sở rón rén nhìn quanh, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Giang Bác cô lập tức vui vẻ chạy tới: “Anh Tiểu Bác!”

Giang Bác xuống xe, tâm trạng vô cùng tốt, đột nhiên nghe thấy tiếng của Tống Sở, hai mắt liền sáng lên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lúc nhìn thấy Tống Sở chạy tới, anh theo thói quen đưa tay ra đỡ người: “Sao lại chạy thế?”

“Em vui quá, cuối cùng anh cũng về rồi.” Tống Sở cười nói.

Nhìn thấy hiệu trưởng Tô đi sau Giang Bác, cô lập tức hét lên: “Ông nội!”

Hiệu trưởng Tô mỉm cười và xoa đầu cô: “Tại sao Sở Sở lại ở đây?”

“Cháu rất nhớ hai người.” Mặc dù mấy ngày nay cô vẫn vui vẻ, gặp được nhiều người bạn mới, nhưng đến buổi tối đi ngủ cô vẫn nhớ đến Tiểu Bác.

Giang Bác rất vui vẻ, khóe miệng hơi cong lên.

Hiệu trưởng Tô cũng cười sảng khoái, ông cụ cảm thấy sau một quãng đường dài, vừa xuống xe nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Sở ông cụ bỗng thư thái hơn rất nhiều.

Tô Chí Phong vội vàng đi tới vươn tay xách hành lý, khi hai ông cháu đến thành phố bên kia cũng không mang nhiều đồ đạc, chỉ mang theo quần áo để thay, nhưng khi trở về, giáo sư Tiêu đã gửi một số đồ dùng học tập và sách vở cho nên đồ đạc trông nhiều hơn rất nhiều so với lúc đi.

Tô Chí Phong xách cũng cảm thấy nặng: “Trong này có những gì thế ạ?”

“Tất cả đều là đồ của Tiểu Bác, đều là chú Tiêu của con đưa.”

Nghe vậy, Tô Chí Phong nhìn Giang Bác: “Xem ra lần này con trai con đã thể hiện rất tốt.”

“Còn hơn cả tốt.” Hiệu trưởng Tô đắc ý nói, cố ý khoe khoang: “Về nhà cha sẽ kể cho con nghe.”

Trên xe trở về huyện Bình An, hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau.

Tống Sở nói với Giang Bác về chuyện gia đình không mua được lương thực, cô nghiêng người về phía Giang Bác, nhỏ giọng nói: “Có tiền cũng không mua được đồ ăn.”

Giang Bác gật đầu, tỏ ý rằng anh đã hiểu.

Tống Sở lại hỏi anh: “Anh Tiểu Bác, anh ở thành phố S như thế nào? Ở đó có gì thú vị không?”

“Anh không để ý” Giang Bác thành thật nói, đó là sự thật, anh hầu như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác ngoài sách.

Tống Sở nghe thấy vậy có chút thất vọng.

Anh bỗng nói: “Bánh bao thịt ở đó rất ngon.”

TBC

Tống Sở l.i.ế.m môi, không muốn tỏ ra rằng mình ghen tị, thần nghĩ nếu mình cũng có thể ăn những món ăn ngon ở bất cứ đâu thì tốt quá rồi.

Sau khi đi hết một chặng đường dài, cuối cùng họ cũng đã trở về huyện Bình An.

Bây giờ trời đã gần tối, khi Tô Chí Phong đưa cha mình cùng con trai và con gái trở về nhà, cùng lúc đấy cả gia đình Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đang ở đây.

Thấy ông cụ Tô đi vào, mọi người vội đứng dậy chào ông.

Hiệu trưởng Tô lúc đầu rất khó tính, nhưng vì chuyện của Giang Bác ông cụ đã thoải mái hơn khá nhiều. Ông không thấy khó chịu khi ăn cơm cùng con cả và con thứ hai của mình nữa, điều quan trọng là để cho họ nghe tin tốt từ ông cụ.

Trong bữa ăn, ông cụ Tô ngồi ngay ngắn, không ai dám động đũa trước.

Tô Chí Cường nói: “Cha, cha có chuyện gì muốn bàn bạc với bọn con ạ?”

Ông cụ Tô nói: “Không liên quan đến chuyện của con, mà liên quan đến chuyện của thằng ba.”

“…”

Tô Chí Phong và Mã Lan nhìn nhau, sau đó cả hai đều nhìn về phía ông cụ Tô:

“Cha, có chuyện gì vậy ạ?”

Ông cụ Tô thở dài: “Cũng không biết có phải là chuyện tốt hay không.”

Điều này khiến mọi người cảm thấy bất an.

Chị dâu Từ Mỹ Lệ cười thầm, bà ta cảm thấy Mã Lan cuối cùng cũng mất mặt.

Ông cụ Tô nói: “Sau khi Tiểu Bác đến đấy, thằng bé đã có những biểu hiện quá ưu tú nên chú Tiêu của các con đã ngỏ lời muốn giữ thằng bé ở lại bên kia học đại học.”

“…!!!”

Cả nhà im lặng một lúc.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 82: Chương 82



Chương 82:

Từ Mỹ Lệ mở to mắt nhìn Giang Bác, bà ta nhìn thế nào cũng không thấy được đứa trẻ này có điểm gì hơn người. Phùng San cũng nhìn Giang Bác bằng ánh mắt phức tạp, bà ta cũng không tin rằng có một sự khác biệt lớn như vậy giữa con mình và những người khác.

Gia đình nhà ngoại của bà ta dù cũng là một gia đình trí thức.

Về phần mẹ của đứa trẻ, Mã Lan, lúc này bà không biết nên nghĩ thế nào, bà chỉ cảm thấy con mình rất ngoan.

Bà nội Tô vô cùng mừng rỡ: “Thật à ông?”

“Đương nhiên là thật rồi, chỉ tiếc là …” Ông cụ Tô thở dài, nói về việc Giang Bác kiên quyết không muốn ở lại thành phố S.

Sau đó ông cụ nói với vợ chồng Tô Chí Phong: “Cha nói chuyện này ra vì các con là cha mẹ của Tiểu Bác, chuyện này cũng còn tùy thuộc vào các con nữa.” Mã Lan thì cảm thấy mình không có khả năng đưa ra quyết định.

Con trai bà rất mạnh mẽ, bà không biết phải làm gì.

Cả Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc đều cảm thấy đáng tiếc, cơ hội tốt như thế, nhà họ Tô đã có nhân tài.

Tô Chí Cường nói: “Chú ba, chú mau thuyết phục nó, đừng để con trẻ không hiểu chuyện.”

Tô Chí Phong lúc này đã bình tĩnh lại và nói: “Tôi sẽ nghe theo quyết định của con trai.”

“…”

Từ Mỹ Lệ cũng cảm thấy đứa trẻ này thật ngốc, cho nên vẫn nói: “Đúng vậy, nếu là tôi thì tôi cũng nghe theo con, con không muốn học thì thôi, không nên ép buộc làm gì.”

Nghe vậy, Tô Chí Cường lạnh nhạt nhìn bà ta rồi nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao điểm của Bảo Cương và Bảo Minh của chúng ta lại kém như vậy.”

Nếu một đứa trẻ không muốn học liền không cho học thì điểm số của nó có tốt được không?

Ông cụ Tô cũng rất ít khi mắng con dâu: “Con không thể nói như vậy được.”

Từ Mỹ Lệ cảm thấy mình vô cùng oan uổng, rõ ràng bà ta luôn nghiêm khắc với con cái của mình. Nhìn thấy hai đứa con trai còn đang ăn, bà ta cảm thấy xót xa cho chính mình.

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh hoàn toàn không biết gì về sự bất bình trong lòng mẹ mà vẫn đắm mình vui vẻ ăn uống.

Đối với việc Tiểu Bác vào đại học, điều đó quá xa vời với chúng, càng không liên quan đến chúng.

Ông cụ Tô hỏi Tô Chí Phong và Mã Lan định như thế nào.

Tô Chí Phong nói: “Con nghĩ trẻ con có chính kiến riêng và tự tin là tốt, chỉ cần làm theo những gì nó muốn. Nếu thật sự muốn học ở trường đại học, như vậy việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai sẽ ổn thỏa hơn đối với thằng bé.”

Tô Chí Phong rất tự tin khi nói điều này, ai bảo con của ông thông minh như thế.

Những đứa trẻ thông minh sẽ không quan tâm đến những đối đãi đặc biệt, chúng chỉ thích tham gia các kỳ thi dựa trên khả năng của chúng. Là một người cha, ông sẽ không làm giảm sự tự tin của con.

Mã Lan cũng nhanh chóng gật đầu.

TBC

Dù là trụ cột thực sự của gia đình nhưng bà vẫn tôn trọng những ý kiến của chồng trong việc giáo dục con cái.

Trước đây bà cũng nghe nói có nhiều đứa trẻ khi còn nhỏ rất thông minh, nhưng vì chịu quá nhiều áp lực từ gia đình, sau này học hành không được vui vẻ. Hơn nữa Tiểu Bác còn quá nhỏ, không thể khổ lao sớm như vậy được, cuộc sống như vậy đối với một đứa trẻ thật quá khốn khổ.

Khi ông nội Tô nghe quyết định, ông cụ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Ông cụ đã cố gắng nhưng đứa trẻ và cha mẹ của nó đều không đồng ý, đương nhiên chuyện này cũng không thể ép buộc.

Sau khi ăn xong, ai về nhà nấy. Thật ra ông nội Tô vẫn muốn hỏi xem Giang Bác có muốn học trong huyện hay không, nhưng ông cụ thấy hơi mệt nên không hỏi nữa, ngày mai sẽ bàn lại với vợ chồng thằng ba sau, không thể không đi học, dù thế nào cũng phải được tiếp xúc trong môi trường giáo dục.

Tuy ông nội Tô không hỏi về chuyện này nhưng Tô Chí Phong và Mã Lan thì không quên, ngày mốt họ sẽ đi đăng ký, theo tính toán của Tô Chí Phong thì ông sẽ cho con đi học trung học cơ sở. Tuy đứa trẻ còn nhỏ nhưng ông là giáo viên của trường cấp hai nên có thể quan tâm chăm sóc con, không sợ bọn trẻ bị bắt nạt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 83: Chương 83



Chương 83:

Nhưng giờ đây khi đã biết được trình độ thực sự của con trai mình, Tô Chí Phong cảm thấy rằng con trai của mình không cần phải đi học trung học cơ sở nữa.

Trên đường đi về nhà, Tô Chí Phong hỏi Giang Bác rằng anh đang nghĩ gì.

“Con muốn đi học cùng Sở Sở, con tự học được.”

Có nghĩa là đi học chung với Sở Sở nhưng anh muốn học gì thì học.

Tô Chí Phong và Mã Lan: “…”

Mã Lan nhìn những đứa trẻ khác trên đường đi, nhẹ nhàng nói: “Mẹ nghĩ rằng sẽ thật tốt khi Tiểu Bác hòa đồng với bạn bè hơn.”

TBC

Bà cho rằng Giang Bác không nói nhiều, có lẽ một đứa trẻ thông minh sẽ có những tính cách nhất định, nhưng là mẹ của anh, bà đương nhiên muốn con mình hoạt bát hơn, Tô Chí Phong là một người ủng hộ dân chủ nên khi thấy vợ con đều đồng ý, ông chỉ đơn giản là ủng hộ quyết định này.

Tống Sở cảm thấy rất áp lực, Tiểu Bác bám lấy cô, nếu cô không thể nhanh chóng hoàn thành việc học của mình, chẳng phải cô là người níu chân Tiểu Bác lại sao?

Thấy con gái phụng phịu, Mã Lan cười nói: “Sở Sở không vui à?”

Tống Sở nghiêm túc nói: “Con sợ sẽ làm ảnh hưởng tới anh Tiểu Bác.”

Nghe được lời nói của Tống Sở, Mã Lan lập tức nói: “Yên tâm, con sẽ không làm ảnh hưởng tới anh Tiểu Bác đâu.”



Vì hai đứa trẻ rất đặc biệt nên Tô Chí Phong đã liên lạc với bạn học cũ dạy ở trường tiểu học trước khai giảng một ngày.

Bạn học cũ của Tô Chí Phong họ Ngô, thầy giáo Ngô hiện đang dạy toán ở trường tiểu học, còn là giáo viên chủ nhiệm lớp.

Ông ấy cũng nghe nói rằng Tô Chí Phong đã nhận nuôi hai đứa con, ông ấy nghĩ rằng tính khí của hai đứa trẻ này sẽ rất khó bảo bởi vì đã từng là trẻ lang thang trong một thời gian dài. Ông ấy lo lắng rằng Tô Chí Phong sẽ vất vả trong tương lai, lần này sau khi nghe Tô Chí Phong nói ông muốn nhảy lớp cho con mình, ông ấy không khỏi giật mình.

“Lên thẳng lớp ba?”

Tô Chí Phong gật đầu: “Đáng ra chúng có thể học lớp bốn, nhưng chúng còn quá nhỏ cho nên tôi cho chúng học lớp ba trước, sau đó rồi tính sau.” Thầy Ngô cảm thấy ông đang khoác lác, không tin vào lời người này nói, trực tiếp lấy tờ giấy kiểm tra cho hai đứa trẻ làm.

Ông ấy cùng Tô Chí Phong vừa mới nói chuyện một lúc, hai đứa trẻ đã làm xong.

Sau khi chấm điểm bài kiểm tra, ông ấy sờ cái đầu sắp hói của mình, tiếp đó nhìn hai đứa trẻ mà Tô Chí Phong dẫn theo nhỏ giọng hỏi Tô Chí Phong: “Nói thật đi, thầy thực sự đón chúng từ Cục Công an chứ không phải bắt cóc từ nhà khác chứ?” Lớn lên vừa xinh đẹp lại thông minh, nhà ai mà không cần!

Tô Chí Phong không vui nói: “Thầy đi bắt cóc một đứa cho tôi xem nào, đây là con của tôi đấy.”

Tống Sở nói: “Cháu là con gái cưng của cha, áo bông nhỏ của mẹ, anh Tiểu Bác của cháu là đùi vàng.”

Thầy Ngô thắc mắc hỏi lại: “Đùi vàng là gì?”

Tống Sở: “…trụ cột!” Nhưng rồi cô cảm thấy trước mặt mọi người không thể không giữ thể diện cho cha nên nói thêm: “Là trụ cột tiếp theo, trụ cột hiện tại là cha cháu.”

Tô Chí Phong cười đắc ý, thầy Ngô như bị đánh vào mặt, tại sao lúc đó ông không nghĩ đến việc đón con về, ông cũng chỉ có một đứa con gái ở nhà.

Dưới sự sắp xếp của thầy Ngô, Tống Sở và Giang Bác không cần làm bài kiểm tra xếp loại mà trực tiếp được vào thẳng lớp ba. Để công bằng với những đứa trẻ khác, Tô Chí Phong cũng nói với cả trường về tình hình của Giang Bác, điều đó có nghĩa là Giang Bác vẫn học cùng các bạn nhưng không cần phải thi, nếu không sẽ quá bất công với những đứa trẻ khác.

Hiệu trưởng trường tiểu học chế nhạo và lấy ra một bài thi tốt nghiệp lớp năm cho Giang Bác làm.

Giang Bác miễn cưỡng cầm bút làm, nếu không phải là muốn ngồi cùng Sở Sở, anh thật sự sẽ không làm.

Anh miễn cưỡng cầm bút làm nốt bài kiểm tra.

Sau khi đọc xong bài, hiệu trưởng ho khan rồi nói: “Như vậy đi, không thi lớp ba nhưng tham gia kì thi lớp năm.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 84: Chương 84



Chương 84:

Tô Chí Phong tự hỏi liệu điều đó có bất công cho những đứa trẻ khác hay không.

Hiệu trưởng chính trực nói: “Học tập giống như chèo thuyền ngược dòng nước, không tiến sẽ lùi, chúng ta nên cho chúng trải nghiệm một chút.” Thầy Ngô không nói gì, nghĩ thầm không phải là lớp năm còn phải thi liên cấp nữa hay sao?

Vì thế Giang Bác trở thành người đầu tiên ở huyện Bình An học lớp ba nhưng tham gia thi lớp năm.

Sau khi nhận sách giáo khoa, Tô Chí Phong đưa con về nhà.

Buổi tối, lúc Mã Lan về nhà bà rất vui khi thấy những cuốn sách mới do con gái mang về.

Nhà bà có hai đứa con thông minh, làm cha mẹ cũng vô cùng thoải mái.

Cặp sách đã chuẩn bị từ lâu, đều nhờ Mã Lan mang đến hiệu may để may theo yêu cầu.

Cặp sách của Tống Sở được thêu những bông hoa nhỏ trong khi cặp sách của Giang Bác có màu xanh lam.

Nhìn cặp sách của mình, Tống Sở rất vui vẻ, khoe với Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, sau này em cũng có thể đeo cặp đến lớp.”

Giang Bác nói: “Em có vui không?”

“Rất vui, rất vui.” Tống Sở vui vẻ nói, cuộc sống trước đây mà cô nghĩ rằng không thể sống ngoài phòng thí nghiệm, hiện tại đã có thể. “Anh Tiểu Bác, em rất vui vì bây giờ chúng ta có cuộc sống như thế này, nó thực sự rất tốt.”

Giang Bác nói: “Sau này sẽ tốt hơn nữa.”

“Anh Tiểu Bác, anh nói đúng! Cuộc sống sau này của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn! Vì cuộc sống sau này tốt hơn, em sẽ cố gắng hơn nữa, em sẽ xem trước bài tập để ngày mai đi học thật tốt.”

Vừa nói, cô vừa lấy sách giáo khoa ra bỏ lên bàn rồi xem trước.

Giang Bác cũng lấy bút mực mà ông cụ Tô đã đưa cho anh rồi bắt đầu suy nghĩ về luận văn của mình.

Anh sẽ viết luận văn sớm, đối với chủ đề của luận văn, anh cũng đã quyết định sẽ viết về mưa nhân tạo.

Lần này anh đến thành phố S, anh cũng biết đất nước này đã thực hiện thí nghiệm mưa nhân tạo từ hai năm trước, nhưng vì các vấn đề kỹ thuật nên nó chưa thể trọn vẹn, đến nỗi tình trạng hạn hán của một nửa đất nước vẫn chưa được giải quyết.

Giang Bác sẽ cung cấp cho họ những ý tưởng nhất định dựa trên trình độ công nghệ hiện tại.

Nếu luận văn của anh được thông qua và áp dụng thành công thì có thể thay đổi công việc của cha mẹ ở thời điểm này.

Sau khi Mã Lan và Tô Chí Phong trở về từ phòng tắm công cộng, liền nhìn thấy hai đứa con của mình đang ngồi học bài nghiêm túc ở trên bàn.

Một người đang chăm chú đọc sách, còn người kia đang cầm cây bút viết như thể đang nghiên cứu học thuật, hai vợ chồng bất giác mỉm cười.

Hai người bọn họ rất vui vẻ nhưng gia đình con cả nhà họ Tô lại không được ngon giấc, Từ Mỹ Lệ rất ấm ức, bà ta muốn đăng ký cho con trai học tiếp lên lớp nhưng giáo viên ở trường không đồng ý và thông báo với bà ta rằng đứa trẻ sẽ phải lưu ban.

Tất nhiên Từ Mỹ Lệ không đồng ý, bà ta đã làm ầm lên với hiệu trưởng.

Kết quả là giáo viên không nói gì, chỉ lấy bảng điểm của con trai cho bà ta xem.

Không có từ nào thích hợp hơn để mô tả bảng điểm này ngoài từ kinh khủng.

TBC

Lúc này, Từ Mỹ Lệ mới nhận ra rằng bảng điểm mà bà ta nhận được thường xuyên là giả.. giả…

Khi bà ta về nhà, bà ta đã đánh con trai mình.

Tô Bảo Cương bị đánh đến la hét không thôi, nhưng sau đó vẫn tiếp tục chơi đùa với em trai Tô Bảo Minh như không có chuyện gì xảy ra ở trong sân.

Từ Mỹ Lệ tức giận muốn chết, khi Tô Chí Cường về, bà ta suýt khóc: “Sao số tôi khổ thế này, thà tôi sinh ra hai cái bánh bao còn hơn.”

Tô Chí Cường nói: “Muốn có bánh bao cũng không dễ như thế đâu, nó tốn biết bao nhiêu bột đấy chứ.”

Từ Mỹ Lệ mím môi suýt nữa thì khóc.

Bà ta thực sự cảm thấy khó chịu, tại sao đứa con trai mà Mã Lan nhặt được lại thông minh như thế, trước đó không lâu bà ta đã nghe được chuyện ở chỗ làm rằng con gái Mã Lan được nhảy lớp.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 85: Chương 85



Chương 85:

Bà ta còn nghĩ cho dù con gái Mã Lan có nhảy lớp thì vẫn học lớp ba, còn con trai mình học lớp bốn nên trong lòng vô cùng lo lắng.

Kết quả là con trai bà ta lại bị lưu ban.

Tô Chí Cường an ủi: “Đừng buồn nữa, con của chúng ta vẫn có năng lực riêng của mình đấy thôi. Ngày nay, rất khó để được lưu ban lại vì như thế rất lãng phí tài nguyên giáo dục, vậy mà con trai có chúng ta lại có thể lưu ban được đúng là có năng lực còn gì.”

Từ Mỹ Lệ: “…Tôi quyết định rồi, tôi muốn làm bạn với Mã Lan.”

Tô Chí Cường bị sặc nước bọt: “Bà nói gì cơ? Tôi nghe lầm đúng không?”

Vợ ông ta và vợ chú ba đã không hợp nhau trong suốt những năm qua, và gần như toàn là do vợ ông ta gây chuyện trước, vậy mà bây giờ bà ta lại nói muốn làm thân với em dâu ba, thực sự khiến ông ta không thể tin được.

Từ Mỹ Lệ tự hào mỉm cười: “Tôi sẽ giả vờ làm bạn với thím ba trước, xem thử thím ấy dạy dỗ bọn trẻ như thế nào, tính cách bọn trẻ ra sao, sau khi học hỏi xong tôi sẽ không thân thiết với thím ấy nữa!”

Tô Chí Cường: “…”



Vào ngày 1 tháng 9, Tống Sở và Giang Bác chính thức bước vào lớp ba của trường, và trở thành học sinh danh dự.

Thật trùng hợp, hai đứa trẻ và Tô Bảo Cương lại được xếp vào cùng một lớp.

Tống Sở vô cùng mừng rỡ, kinh ngạc nói: “Không phải năm nay anh học lớp 4 sao?”

Tô Bảo Cương đỏ mặt trả lời: “Anh đây là vì muốn bảo vệ em cùng với Tiểu Bác, lo lắng hai đứa bị bắt nạt nên nhẫn nhục học cùng lớp ba với hai đứa. Nếu sau này có ai bắt nạt, các em có thể nói với anh, anh sẽ đánh chúng nó răng rơi đầy đất.”

Tống Sở cảm thấy thật tàn nhẫn: “Anh à, đánh nhau là không đúng, chúng ta không nên đánh nhau mà phải nói lý.”

TBC

Tô Bảo Cương xua tay: “Em không hiểu đâu, có một số việc cần dùng nắm đ.ấ.m để xử lý.”

Tống Sở không hiểu nói: “Không thể sử dụng miệng sao?”

Tô Bảo Cương nói: “Em muốn cắn cũng được.”

Tống Sở: “…”

Có lẽ bởi vì Tô Bảo Cương lớn và to hơn nên Tống Sở và Giang Bác thực sự không bị bất kỳ đứa trẻ nào trong lớp bắt nạt, một phần nữa, bởi vì những đứa trẻ trong lớp hâm mộ hai người bọn họ có thành tích tốt, có ngoại hình đẹp lại học giỏi thì có ai mà không thích.

Trẻ con rất thực tế, chúng thích làm bạn với những đứa trẻ thông minh và ưa nhìn.

Tống Sở cũng rất hoạt ngôn, nhiệt tình giới thiệu bản thân mình với mọi người, đồng thời cũng giới thiệu Giang Bác với họ, trong một buổi sáng mà hai người đã có thêm rất nhiều bạn mới.

Giang Bác không hề bị ảnh hưởng mà vẫn lặng lẽ viết luận văn.

Tất nhiên, loại luận văn kiểu này đương nhiên không làm khó anh một chút nào, chỉ khó ở chỗ là những gì anh viết phải phù hợp với kiến thức mà anh đã được tiếp thu qua từ lúc xuyên đến đây.

Nói tóm lại là nó không thể vượt quá khuôn khổ, nó cũng phải phù hợp với trình độ công nghệ hiện tại, để có thể sử dụng được.

Giang Bác đã hoàn thành luận văn của mình trong lớp học buổi sáng, các ngón tay của anh đều đau nhức vì đã viết rất nhiều trang.

Anh đưa ngón tay về phía Tống Sở và Tô Bảo Cương đang nói chuyện với nhau: “Tê tay quá.”

Tống Sở cầm lên, bắt đầu xoa xoa, thổi lên tay anh: “Không tê tay nữa, không tê nữa.”

….

Ở bên cạnh mỏ sắt của nhà máy thép, Mã Lan đã làm xong công việc vất vả của mình và đang nói chuyện phiếm với các đồng nghiệp.

Nhiều người trong mỏ đến từ nông thôn, nhưng họ đã làm việc ở nhà máy lâu hơn Mã Lan nên đều đã trở thành nhân viên kì cựu.

Mã Lan từ sớm đã tiếp cận họ để gần gũi và kết thân với nhau, bà muốn tìm hiểu xem làm thế nào để được nhận vào làm chính thức.

Tuy nhiên, những thông tin từ những người này căn bản đều vô dụng với bà. Nhiều người trong nhóm khai thác mỏ này về sau đều thất nghiệp, số khác đã làm việc được hơn 10 năm.

Những loại tin tức như thế khiến Mã Lan cảm thấy thất vọng không thôi.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 86: Chương 86



Chương 86:

Bà biết rõ mình sẽ không thể trụ được nhiều năm đến như vậy.

Ngay lúc bà cảm thấy chán nản, bỗng có một người nào đó từ công đoàn đã đến.

Người đó đến đây để đặc biệt vận động và khuyến khích mọi người tiếp tục nỗ lực đóng góp nhiều hơn nữa cho ngành khai thác luyện thép.

Từ Mỹ Lệ nhân cơ hội chạy tới, dựa gần vào Mã Lan: “Mã Lan, thật trùng hợp, thím cũng ở đây à?”

Mã Lan nhìn bà ta: “Không phải tôi vẫn luôn ở đây sao?”

Từ Mỹ Lệ cảm thấy em dâu không biết điều chút nào cả, bà không thể nói tử tế hơn được sao? Bà ta đến đây cho cơ hội, còn không mau đến nhận lấy, Từ Mỹ Lệ ho khan một tiếng: “À không, suýt chút nữa tôi quên là thím làm ở đây. Đúng rồi, thím có quen với công việc ở đây chưa? Có cần giúp gì cứ nói với tôi, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”

Nghe những gì Từ Mỹ Lệ nói, Mã Lan cảm thấy mặt trời chắc đang mọc từ đằng tây rồi.

Từ Mỹ Lệ có thể nói ra những lời tử tế này sao.

----------

Mã Lan cảm thấy hôm nay Từ Mỹ Lệ có chút không bình thường nhưng nếu nói là có âm mưu quỷ kế gì thì cũng không hẳn, bởi vì bà ta vốn không có đầu óc tới vậy.

Nếu hỏi Mã Lan có ý kiến gì lớn với Từ Mỹ Lệ không thì thật sự không có, lúc bà ở nhà họ Mã đã thấy qua rất nhiều lần chị em dâu trong nhà mắng chửi, đáng đ.ấ.m lẫn nhau, hai người chị dâu bên nhà họ Tô so ra hòa thuận hơn rất nhiều.

Chị dâu hai Phùng San là kiểu người thanh cao, nhìn người khác bằng lỗ mũi.

Về phần chị dâu cả Từ Mỹ Lệ, Mã Lan cảm thấy đây là kiểu người thích gây chuyện.

Kiểu người không có việc gì làm thì sẽ gây chuyện cho xôm.

Mã Lan còn nghĩ rằng có lẽ do chị dâu Hai quá thanh cao, không chịu gây sự cho nên chị dâu cả Từ Mỹ Lệ mới cứ dán chặt mắt vào bà như vậy.

Cho nên bình thường Mã Lan cũng không muốn để ý tới bà ta.

Lúc này Từ Mỹ Lệ bỗng làm thân, bà cũng không muốn đáp lại: "Chị dâu, cảm ơn chị, nếu chị không có chuyện gì thì tôi đi làm việc trước đây."

Từ Mỹ Lệ thái độ ngay ra mặt: "Ai u, ý gì đây, khách khí với tôi như vậy, không phải thím cũng chỉ muốn tỏ vẻ chút thôi sao?"

Mã Lan nói: "Tỏ vẻ thế nào?"

Từ Mỹ Lệ trở mặt xem thường: "Chà chà, tôi nói nhé, đúng là cái gì cũng có nguyên nhân của nó mà, mấy người như thím nếu không thay đổi tính tình của mình trước thì có làm thêm mấy năm đi nữa cũng chỉ mãi là công nhân tạm thời mà thôi."

Mã Lan cười: "Hóa ra người trong xưởng đều thích nhiều chuyện, nếu tôi đây nói chuyện dễ nghe thì chị dâu liền có thể giúp tôi chuyển thành chính thức sao?"

Từ Mỹ Lệ: "... Khụ khụ, chuyện chuyển lên chính thức trong xưởng đều có lãnh đạo quyết định, có quy định, tôi cũng không thể làm chủ. Nhưng mà vợ chú Ba này, tôi nói thím nghe, người chị dâu này cũng làm trong công đoàn, ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh, thím có muốn nghe tôi truyền thụ cho chút kinh nghiệm không?"

"Không cần." Mã Lan xoay người bước đi.

TBC

Nếu Từ Mỹ Lệ có đầu óc mới thật sự là chuyện lạ.

Thấy bà thật sự đi, Từ Mỹ Lệ trừng to hai mắt nhìn, chỉ vào bóng lưng của Mã Lan: "Thím, thím..." Mất cả buổi mới không biết xấu hổ la lên.

Bà ta chủ động như vậy mà Mã Lan cũng không nể mặt, rất không để người con dâu cả nhà họ Tô này vào mắt.

Giữa trưa hết giờ làm, bà ta liền chạy tới phòng làm việc tìm chồng mình.

Tô Chí Cường ở trong xưởng đảm nhiệm chức trưởng ban hậu cần, bình thường công việc rất bận rộn nên buổi trưa hai vợ chồng đều không về nhà nấu cơm mà trực tiếp ăn ở căn tin.

Nhìn thấy Từ Mỹ Lệ bĩu môi, ông ta hỏi: "Lại có chuyện gì?"

"Đừng nói nữa, người vợ kia của chú Ba thật sự không hợp ở chung." Từ Mỹ Lệ ồn ào tố cáo hành động của Mã Lan một lúc lâu. "Tôi đã không ngại xấu hổ xuống nước mà thím ấy còn tỏ thái độ như vậy, nếu không phải thím ấy có đứa con thông minh, tôi cũng không thèm quan tâm tới đâu."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 87: Chương 87



Chương 87:

Tô Chí Cường thấy vợ mình rất thích gây chuyện với vợ chú Ba.

Không có việc gì cũng cố ý đến gần nói vài câu chua ngoa, nếu vợ chú Ba không để ý tới bà ta thì bà ta lại tự bức bối một mình.

"Bỏ đi, con mình thì tự mình dạy, nếu sau này thành tích không tốt thì đến phân xưởng làm công nhân kỹ thuật thôi."

Thật ra Tô Chí Cường cũng không mấy lo lắng về hai đứa con trai, ông ta và Từ Mỹ Lệ đều là công nhân chính thức. Về sau mấy đứa liền có thể thế chỗ, học giỏi thì nhận một vị trí tốt, học không giỏi thì nhận vị trí kém một chút, tóm lại đều sẽ có một công ăn việc làm ổn định.

Đương nhiên, ông ta cũng không dám chắc, bởi vì con trai ông ta quả thật không phải đứa có tài, cho nên ông ta chỉ có thể tự khai thông cho bản thân trước.

Từ Mỹ Lệ không vui, bà ta và ba sắp nhỏ đều là nhân viên văn phòng, công việc thường ngày thoải mái hơn so với công nhân ở phân xưởng.

Bề ngoài thì nói công nhân phân xưởng là vinh quang nhất, nhưng người trong phân xưởng đều biết mấy lời đó chỉ là lời nói hoa mỹ, trên thực tế đều muốn tới văn phòng ngồi mát ăn bát vàng.

Cho nên bà ta cũng muốn con trai mình sau này được ngồi văn phòng, tuyệt đối không thể xuống phân xưởng.

"Tôi đi tìm Phùng San bàn bạc đây."

Tô Chí Cường châm chọc: "Đừng đi, vợ chú Hai là dạng khinh người, đoán chừng cũng không để ý tới bà đâu."

Từ Mỹ Lệ kiên trì nói: "Đều cùng là người có con nhỏ, tôi không tin thím ấy không lo lắng."

Ăn cơm trưa xong, Từ Mỹ Lệ đến nhà Phùng San.

Lúc này trong nhà Phùng San cũng vừa cơm nước xong, bọn trẻ đang ở trong phòng chơi đùa.

Tô Chí Quốc đang muốn ra ngoài thăm lãnh đạo, vừa thấy chị dâu đến liền khách sáo mời Từ Mỹ Lệ vào nhà nói chuyện.

Từ Mỹ Lệ uống trà, ra vẻ trưởng bối trong nhà: "Chú Hai, đừng khách khí, chú bận việc thì tôi trò chuyện với Phùng San cũng được."

Tô Chí Quốc cảm thấy người chị dâu cả này lại muốn gây chuyện, nhưng thật ra ông ta cũng chẳng lo bởi vì vợ ông ta là người thông minh, hơn nữa chuyện của đàn bà, ông ta cũng không có kiên nhẫn mà tham dự vào. Lúc này, còn không bằng suy nghĩ xem làm thế nào để lên chức.

Thế nên xách cặp ra khỏi cửa.

Chờ Tô Chí Quốc vừa đi, Từ Mỹ Lệ liền gấp rút nói kế hoạch của mình cho Phùng San nghe.

Nói xong thì thở dài: "Đáng tiếc Mã Lan không chịu."

Phùng San bĩu môi: "Chị dâu, thành tích học tập của Bảo Lượng và Bảo Phương nhà tôi không tệ. Tôi thấy hoàn toàn không cần thiết, ông bà ta hay nói đại vị tất giai. Tôi thấy đứa nhỏ nhà chú Ba về sau cũng không nhất định có thể có tiền đồ to lớn gì, cho nên tôi cũng không thấy hiếm lạ gì."

Hồi nhỏ thông minh, lớn lên cũng chưa chắc đã là nhân tài.

Từ Mỹ Lệ: "....." Phải nói là bà ta cực kì không thích cái kiểu không để ai vào mắt này của vợ chú Hai.

"Thím thật sự không hiếm lạ gì?"

Phùng San không cho là đúng cười: "Thật sự không hiếm lạ, tôi khuyên chị cũng đừng uổng phí công sức vô ích.”

"Không được, tôi muốn thử xem sao." Từ Mỹ Lệ cảm thấy không chiếm được trợ giúp gì từ chỗ vợ chú Hai nên đứng dậy rời khỏi.

Vốn hơi thất vọng nhưng sau khi rời khỏi cửa vừa nghĩ lại, vợ chú Hai không tham gia cũng rất tốt, về sau bà ta có kinh nghiệm rồi cũng không nói cho vợ chú Hai nghe, đến lúc đó Bảo Cương và Bảo Minh nhà mình sáng dạ là được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Từ Mỹ Lệ xốc lại tinh thần ngay lập tức, chuẩn bị buổi chiều lại đi tìm Mã Lan lôi kéo làm quen cho thật tốt, vì con trai mình, mặt mũi gì đó cũng không quan trọng.

Phùng San nhìn Từ Mỹ Lệ rời đi, cười rồi đóng cửa lại.

Bọn nhỏ cũng vừa lúc từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đến trường.

Phùng San nhét kẹo vào cặp của bọn nhỏ: "Nhớ chia sẻ cùng Tiểu Bác nha."

TBC

Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương gật đầu.

Tô Bảo Lượng nói: "Mẹ, không phải mẹ không thích đám Tiểu Bác sao?" Hồi trước khi đến nhà ông nội học, mẹ đã nói đừng theo bọn Tiểu Bác học thói xấu. Bọn họ là người từ bên ngoài tới, chắc chắn không có nề nếp tốt.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 88: Chương 88



Chương 88:

Phùng San cười nói: "Thích hay không không quan trọng, quan trọng là con phải biết nó học hành như thế nào, con phải trở nên thông minh như Tiểu Bác vậy."

"... Mẹ, đầu óc con không được tốt." Đầu Tô Bảo Lượng đổ mồ hôi.

Tô Bảo Phương cũng vội vàng lắc đầu.

Phùng San không vui, xụ mặt nói: "Đầu óc là một chuyện, phương pháp học tập cũng rất quan trọng. Dù sao thành tích nhất định cũng phải nâng cao, cuộc thi lần sau phải đứng top ba trong lớp. Tiểu Phương cũng vậy, Sở Sở so với con nhỏ hơn một tuổi, con bé nhảy lên lớp ba học trong khi con mới học lớp một, không thấy xấu mặt à?"

Nhà họ Phùng bà ta tốt xấu gì cũng là gia đình viên chức, con bà ta sinh ra sao có thể kém hơn đứa nhỏ mà nhà Mã Lan nhận nuôi!

Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương lập tức trưng ra khuôn mặt đau khổ, trong lòng áp lực như núi lớn. Nhịn không được oán thầm chồng chất thành bụi, Tiểu Bác và Sở Sở cần gì phải thông minh như vậy khiến bọn nó càng ngày càng khốn khổ.

Giang Bác lúc này đang xin tiền tiêu vặt từ chỗ Mã Lan.

Chuyện như vậy đối với anh mà nói hơi khó mở lời, lúc nói khuôn mặt nhỏ cũng đỏ cả lên.

Mã Lan cười trêu: "Anh trai Tiểu Bác nhà chúng ta cũng thích kẹo sao?" Nói xong thì lấy tiền đưa cho đứa nhỏ.

Hiện tại trong nhà cũng không thiếu tiền tiêu, Mã Lan quyết định về sau mỗi ngày đều cho đứa nhỏ tiền tiêu vặt. Đồ ăn trong nhà không dầu mỡ, cơm trong nhà cũng không đủ ăn, đứa nhỏ ăn chút kẹo mạch nha lót bụng cũng tốt.

Bà lấy cho Giang Bác năm đồng, lại cho Tống Sở năm đồng.

"Tiền tiêu vặt tuần này."

Tống Sở vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn mẹ, con sẽ không tiêu bậy bạ đâu ạ." Nhiều nhất chỉ mua hai xiên mứt quả, còn lại đều dùng để mua kẹo mạch nha, vậy hoàn toàn đủ ăn cho một tuần rồi.

Cầm tiền, Giang Bác và Tống Sở đeo cặp đi ra ngoài.

Nhưng mà hai người lại không đi về phía trường học mà lại đi hướng khác.

"Anh Tiểu Bác, chúng ta đi đâu vậy, không phải hiện tại anh muốn đi mua kẹo ăn đó chứ, vậy thì không được, chúng ta phải lấy học tập làm trọng." Tống Sở ngôn từ chính nghĩa khuyên nhủ.

Giang Bác nói: "Anh đi gửi thư."

"Hả, anh viết thư cho ai? Chính là ghi lại lời muốn nói lên giấy, bao thư lại rồi gửi đi sao?" Mắt Tống Sở sáng long lanh hỏi.

Loại chuyện mới lạ này, cô còn chưa từng gặp đâu.

TBC

Giang Bác gật đầu.

Tống Sở bội phục nhìn Giang Bác, cô phát hiện sau khi tiến sĩ đến thế giới này đã độc lập hơn. Trước kia ở trong phòng thí nghiệm, không chịu ăn cơm, cô luôn phải dán mắt dỗ dành mới chịu ăn. Ngủ cũng bắt cô kể chuyện cổ tích mới ngủ, hiện tại không những tự mình ăn ngủ lại còn học gửi thư.

Trong lòng cô có cảm giác nhà có trẻ con mới trưởng thành.

"Anh Tiểu Bác, anh thật sự trưởng thành rồi."

Giang Bác: "....." Người vẫn luôn không chịu trưởng thành là cô có được không?

Lúc này người ở bưu điện còn chưa làm việc, nhưng có nhân viện trông quầy chịu trách nhiệm ngồi bên trong quầy đang ngủ gà ngủ gật.

Tống Sở nũng nịu gọi: "Chị ơi, bọn em muốn gửi thư."

Nhân viên trông quầy là một cô gái trẻ, thấy Tống Sở chỉ cảm thấy hơi kích động trong lòng, sao mà đáng yêu xinh xắn thế cơ chứ. Cô ấy cười tủm tỉm nói: "Bạn nhỏ à, gửi thư đi đâu vậy, người lớn trong nhà có biết không?"

"Biết chứ, mẹ cho bọn em tiền mà." Tống Sở lấy tiền ra năm đồng tiền của mình.

Trong thời đại khó khăn, cũng không phổ biến chuyện người lớn cho trẻ con tiền tiêu vặt.

Năm đồng tiền của Tống Sở đã coi như là khoản lớn.

Nhân viên trông quầy vừa thấy hai đứa nhỏ thật sự có tiền, đứa bé nam cũng lấy một xấp giấy từ trong cặp ra, liền biết rõ nhà người ta thật sự muốn gửi thư nên nhanh chóng lấy phong thư và tem ra, chỉ là lo bọn nhỏ không biết viết chữ. Kết quả bé trai nhà người ta lấy phong thư qua quan sát chút lại chiếu theo mẫu bày trên bàn nhìn hướng dẫn của người khác điền sẵn rồi tự mình xoát xoát viết hết không sai sót gì.

Nét chữ còn đặc biệt nắn nót.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 89: Chương 89



Chương 89:

Nhân viên trông quầy lập tức trợn mắt, ai ôi, con nhà ai đây, nhỏ vậy mà viết chữ nhìn đẹp như này.

Lại nhìn vẻ mặt chững chạc của bé trai nhà người ta này, vẫn còn chưa lớn nữa.

Nhân viên trông quầy hỏi Tống Sở: "Đây là bạn học của em sao, mấy đứa học trường tiểu học nào?"

"Đây là anh trai em, bọn em là học sinh tiểu học Bình An."

"Hai đứa là anh em? Chắc ba mẹ mấy đứa trông rất có sức sống nha."

Tống Sở hiểu, mấy năm nay thiếu ăn người ta không thích khen người khác đẹp mà thích nói nhà người ta có sức sống.

Cô vô cùng tự hào nói: "Mẹ em cực kì xinh đẹp, ba em cực kì khôi ngô tuấn tú."

Nhân viên trông quầy: "....."

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Giang Bác đã dán xong phong thư, sau đó nhét phong thư vào bên trong hòm thư.

Sau khi xong việc, Giang Bác liền nắm tay Tống Sở rời đi.

Lúc đi Tống Sở còn quay đầu vẫy tay chào tạm biệt người ta, nhân viên trông quầy kia cười tủm tỉm tiễn hai đứa nhỏ đi, trong lòng còn không biết xấu hổ nghĩ sau này nếu kết hôn cũng sinh một cặp như vậy, nếu được lúc ngủ cũng có thể cười đến tỉnh.

Giang Bác ra tới bên ngoài vẫn không thể nào vui nổi: "Về sau không được nói anh là anh trai em."

"Vốn là vậy mà, anh không phải anh trai Tiểu Bác của em sao?"

"Dù sao cũng không cho nói." Giang Bác cau mày nói.

Tống Sở cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, tiến sĩ lại nổi cơn quái đản, luôn vô duyên vô cớ cáu kỉnh như vậy.

Cũng may cô đã quen, mềm mại nói: "Được rồi, em không nói nữa."

TBC

Giang Bác nhìn dáng vẻ cô tội nghiệp như vậy, nhếch môi nói: "Có thể gọi anh, nhưng không thể nói là người thân."

Tống Sở thấy anh nói năng nhẹ nhàng, trong lòng lại phấn chấn: "Được, vốn đâu phải người thân đâu."

Giang Bác nghe như thế cũng vui vẻ: "Đến trường học, anh giảng bài cho em."

Tống Sở gật đầu: "Ừ."

Hai người nắm tay nhau, lưng đeo cặp đến trường.

Bởi vì có Giang Bác dạy bù nên Tống Sở học cũng không cần tốn sức như trước, chương trình học thầy cô giáo giảng cô vừa nghe đã hiểu. Tống Sở còn tính toán nhanh chóng học hết sách giáo khoa lớp ba trước, sau đó còn xem chương trình học lớp bốn và lớp năm, tranh thủ học xong tiểu học sớm một chút, đến trường của cha học.

Thành tích hai người đều tốt, hơn nữa ở trong lớp cũng vô cùng yên tĩnh cho nên được thầy cô giáo đặc biệt yêu thích, chủ nhiệm lớp bọn họ - thầy Ngô và Tô Chí Phong cũng là bạn học cũ, đối với hai đứa cũng khá chú ý, thành ra sắp xếp chỗ ngồi cũng là bàn đầu.

Sau khi tan tiết, thầy Ngô còn định bụng quan tâm đến học tập của hai đứa nhỏ, kết quả đứng ở bàn bên cạnh nghe một hồi đã phát hiện lúc Giang Bác giảng cho Tống Sở đặc biệt cẩn thận, hơn nữa phương pháp còn rất đơn giản.

Thầy Ngô theo thói quen sờ cái đầu trọc của ông ấy, nghĩ thầm rốt cuộc Tô Chí Phong trộm đứa nhỏ ở đâu về.

Buổi chiều tiết đầu tiên vừa hết, Tô Bảo Cương đã dẫn theo một đám nhóc nam chạy ra ngoài chơi đùa.

Nhóc vừa mới rời đi, Tô Bảo Lượng đã lén mò tới lớp này, nhìn hai người rồi vội vàng lấy ra mấy viên kẹo: "Mẹ anh nói cùng chia cho mấy đứa ăn."

Tống Sở nhìn thấy kẹo, lại nhìn Tô Bảo Lượng: "Bác gái Hai thật tốt."

"Ai, không biết bà ấy gần đây làm sao nữa, dù sao hai đứa cứ ăn đi."

Vẻ mặt Tô Bảo Lượng lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cũng không thể nói mẹ cậu bé hy vọng cậu bé học theo Tiểu Bác cho thông minh giống vậy, cậu bé lại tìm bóng dáng Tô Bảo Cương: "Anh Tiểu Cương đâu?"

"Không biết, vừa hết tiết đã chạy ra ngoài." Tống Sở vừa ăn kẹo vừa nói.

Tô Bảo Lượng vừa nghe Tô Bảo Cương đã đi chơi, vẻ mặt trở nên hâm mộ.

Anh Tiểu Cương sống như vậy thật tốt.

Đương nhiên, Tô Bảo Lượng hâm mộ thì hâm mộ nhưng cũng không dám làm như vậy. Nếu cậu bé mà làm như vậy, mẹ cậu bé sẽ quấn lấy cậu bé không buông.

Trong lòng Tô Bảo Lượng, Tô Bảo Cương mới thực sự là anh hùng, có gan đối mặt với gậy gộc của địch nhân.
 
Back
Top Bottom