Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 60: Chương 60



Chương 60:

Sau khi tụi nhỏ đọc sách xong, ông nội Tô bắt đầu chính thức giảng dạy, trước tiên là kiểm tra một chút trình độ của cháu trai, cháu gái nhà mình, sau khi kiểm tra xong làm ông cụ hết sức bàng hoàng.

Bình thường khi các con trai con dâu đến, ông cụ hỏi chuyện học tập bọn trẻ, con dâu liền nói tụi nhỏ thông minh như thế nào, ở trường học biểu hiện tốt ra sao, thi được bao nhiêu điểm.

Tuy rằng không phải là xuất sắc, nhưng kết quả cũng không tệ lắm, cho nên ông cụ chưa bao giờ biết, thành tích học tập của các cháu lại kém như vậy.

Vốn còn chuẩn bị dựa theo trình độ khác nhau, tách ra để dạy, kết quả phát hiện không cần thiết làm điều đó, cứ dạy như vậy, đều học cùng Sở Sở chưa đọc được sách.

Để không quấy rầy Giang Bác học tập, hiệu trưởng Tô còn cố ý để thư phòng lại cho Giang Bác, còn mình mang theo mấy đứa nhỏ ở trong sân học tập.

Giang Bác một mình ngồi trong thư phòng đọc sách, sau khi đám người đi ra ngoài tốc độ lật sách của anh còn nhanh hơn, cơ hồ là liếc mắt một cái liền lật qua.

Sau đó lại giẫm lên ghế, tự mình tìm một ít tài liệu vật lý học lấy ra xem.

Mục đích không phải để học những kiến thức này, mà là muốn hiểu rõ một chút trình độ khoa học kỹ thuật của thời này kém xa so với thời mình từng sống tới mức nào, có thể chế tạo vật dụng hay các loại thực phẩm khác cho anh và Sở Sở có thể sử dụng hay không.

----------

Sự tập trung của hiệu trưởng Tô chủ yếu đặt trên người Giang Bác, sau khi giao nhiệm vụ học tập cho bọn trẻ xong ông cụ lập tức chạy đến thư phòng để tiếp tục quan sát Giang Bác.

Vừa bước vào phòng sách, đã thấy Giang Bác đang lật một số sách chuyên môn về vật lý.

Đây là ông cụ cố ý mua từ hiệu sách về, ngoài ra còn có một số sách về sinh học và hóa học.

Chính là để quan sát xem Giang Bác sẽ đi con đường nào trong tương lai.

Những cuốn sách này không phải để đọc ngay bây giờ mà.

Ông cụ nghiêm túc nói: "Tiểu Bác, cháu đọc xong những quyển sách giáo khoa này chưa? Những quyển sách chuyên môn này hiện tại cháu đọc không thích hợp, chờ sau này lên đại học rồi đọc, mục tiêu không thể quá cao.”

Giang Bác nói: "Cháu vẫn chưa xem xong, chỉ đột nhiên muốn xem nó, cháu cảm thấy nó có chút thú vị.”

Hiệu trưởng Tô: ". . . Cháu cảm thấy chỗ nào thú vị?”

"Những thứ trong sách viết rất thú vị.”

Khi hiệu trưởng Tô nghe xong, ông cụ cảm thấy phấn khích không thôi, cả đời gặp được thiên tài đã là may mắn rồi, mấu chốt là thiên tài này còn ham học như vậy.

TBC

Biểu cảm nghiêm túc trên mặt ông cụ đã không thể kìm nén được nữa, ông cụ thực sự muốn mở miệng cười to.

"Được, cảm thấy thú vị liền xem một chút, dù sao cháu cũng còn nhỏ, chúng ta không cần vội.”

Hiệu trưởng Tô cho rằng đã đến lúc nên để đứa nhỏ tự học, dù sao cháu trai nhà mình cũng đã vượt xa các bạn cùng trang lứa từ lâu. Đối với loại thiên tài này, vẫn không thể dùng cách cũ để kìm hãm, tạm thời cho đứa nhỏ tự phát triển.

Ông cụ lại nghĩ đến giáo sư Tiếu ở trường đại học, ông cảm thấy phải mang Tiểu Bác cho ông Tiếu nhìn một chút, nếu làm chậm trễ đứa nhỏ này, sau này muốn khóc cũng không kịp.

"Tiểu Bác ơi, mấy ngày nữa chúng ta đi nơi khác đi. Ông nội có một người bạn cũ là giáo sư đại học, bên đó có rất nhiều sách.”

Nghe tin này, đôi mắt của Giang Bác quả nhiên sáng lên.

Trong lòng anh cũng biết rằng nơi anh đang ở hình như là một địa phương nhỏ, những thứ anh tiếp xúc cũng tương đối lạc hậu.

Nếu muốn biết thêm về thời đại này, anh phải ra ngoài xem một chút, nếu có thể đến một trường đại học, anh sẽ có thể hiểu được trình độ công nghệ trong thời đại này một cách trực quan hơn.

Bởi vì Giang Bác muốn một mình nghiên cứu những quyển sách chuyên môn kia, nên hiệu trưởng Tô có nhiều sức lực quan tâm đến những đứa nhỏ bên ngoài hơn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 61: Chương 61



Chương 61:

Có thêm sức lực, Hiệu trưởng Tô còn dự định cẩn thận dạy dỗ mấy đứa nhỏ. Vì vậy, ông cụ liền chia bọn trẻ thành hai nhóm.

Tô Bảo Phương và Tô Bảo Minh hai đứa sẽ học theo trình độ vỡ lòng của trường, Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng đang học lớp hai và lớp ba.

Về phần Tống Sở, thời gian trước biểu hiện cũng quá tốt, năng lực học tập của đứa nhỏ không tệ nên được xếp vào nhóm của Tô Bảo Cương.

Điều này thật khó cho Tô Bảo Cương và những đứa nhỏ khác.

Ngay cả một đứa nhỏ giả con nít như Tống Sở, cũng gặp khó khăn.

Mọi thứ cô học được đều do tiến sĩ chỉ dạy, nhưng tiến sĩ chỉ dạy cô đọc và viết, dạy cô vài cuốn sách toán chứ chưa bao giờ dạy cô làm bài kiểm tra, tiến sĩ đưa sách giáo khoa cho cô xem, nhưng sau khi đọc một lần, cô cảm thấy hoàn toàn không cần, dù sao cô cũng có thể đếm, đọc chữ, cộng trừ nhân chia, không cần trở nên quá phức tạp. Vì vậy cô không để cho tiến sĩ dạy nhiều, lúc đó cô còn nói rất dễ nghe: "Tiến sĩ, anh cái gì cũng biết, em đi theo anh nên chỉ cần anh biết là được.”

Khi đó, tiến sĩ nghe nói như vậy còn rất là vui vẻ, vui vẻ xong anh càng chăm chỉ học tập hơn.

Cho nên, kết quả là mấy ngày trước Tống Sở còn giả làm một đứa nhỏ bình thường, bây giờ đã thật sự là một 'đứa nhỏ bình thường'.

Hiệu trưởng Tô bắt đầu nói về một số kiến thức trọng yếu ở lớp một và lớp hai, Tống Sở vẫn có thể hiểu được, đến lớp ba thì càng ngày càng khó tiếp thu. Cô nghĩ các câu hỏi ví dụ rất dễ, nhưng khi hiệu trưởng Tô đưa ra các câu hỏi để kiểm tra, đầu của Tống Sở không thể nghĩ được nữa.

Sau khi ăn trưa xong, Tống Sở kéo Giang Bác ra ngoài sân nói nhỏ: "Anh Tiểu Bác, em xong rồi, em thật ngu ngốc! Anh Tiểu Cương xíu chút nữa đã hơn em.”

Giang Bác tập trung vào sai chỗ: "Anh Tiểu Cương là ai?”

"Tô Bảo Cương, anh cả của chúng ta ấy chứ còn ai.”

"Vậy gọi là anh cả đi.”

TBC

". . . Được rồi, em thậm chí không thể so sánh với anh cả của mình, em nghe Tiểu Phương nói rằng người ngu ngốc nhất trong gia đình chúng ta là anh cả, em nên làm gì đây, em sẽ là người ngốc nhất sao.”

Giang Bác bình tĩnh nói: "Không biết, anh sẽ dạy thêm cho em.”

Tống Sở: ". . . Cái này hình như không được ổn lắm, có chút không hợp lý.”

"Vậy em đứng chót đi.”

Tống Sở lắc đầu: "Em không muốn là con chim ngu ngốc nhất bị b.ắ.n rơi đầu tiên đâu!”

Từ đấy, trong giờ ăn trưa và nghỉ chiều hàng ngày, Tống Sở và Giang Bác lại cùng nhau học. Tống Sở còn muốn kéo Tô Bảo Cương và đám nhóc cùng nhau học, nhưng bọn trẻ lại nghiêm khắc cự tuyệt: "Chúng ta không thù không oán, đừng liên lụy bọn anh.”

Tống Sở: ". . .”

Bà nội Tô nhìn thấy sự chăm chỉ của hai đứa nhỏ, buổi tối khi đi ngủ liền thủ thỉ với người bạn già của mình: "Tôi thấy sau này Tiểu Bác và Sở Sở nhất định có tương lai, hai vợ chồng thằng ba cũng coi như có phúc phần.”

Hiệu trưởng Tô cao hứng: "Chớ nói cái gì mà phúc khí, tôi chỉ biết lần này hai người bọn nó thật sự không làm gì sai, sau này nhà họ Tô của chúng ta sẽ sinh ra nhân tài.”

Tuy hai đứa nhỏ bị giữ lại ở nhà cũ nhưng Mã Lan và Tô Chí Phong cũng không nhàn rỗi, Tô Chí Phong đã tìm được trường học cho hai đứa con của mình, có một trường tiểu học gần nhà, mặc dù hộ khẩu của đứa nhỏ không ở đây nhưng Tô Chí Phong là một giáo viên cho nên nhờ mối quan hệ, rất nhanh đã đem chuyện đi học của hai đứa nhỏ giải quyết xong, chỉ đợi đến khi trường bắt đầu khai giảng đăng ký là được.

Mã Lan cũng đã hoàn thành việc chuyển giao công việc, bởi vì bà là một công nhân nữ, công việc bà phải làm ở trong mỏ cũng tốt hơn so với một người công nhân nam, bà phụ trách ghi lại các xe chở mỏ, thỉnh thoảng phụ một tay đẩy xe.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 62: Chương 62



Chương 62:

Công việc này không những mệt mỏi, còn có chút bẩn, bởi vì dù sao đi nữa cũng có rất nhiều bụi bẩn đất bùn trong hầm mỏ.

Mã Lan vừa làm hai ngày đã mỏi rã rời, nhưng bà cũng không có ý định bỏ cuộc.

Nói cho cùng, gánh nặng gia đình bây giờ thực sự rất nặng, chính bà ấy đòi nuôi hai đứa nhỏ nên nếu bà không làm việc chăm chỉ mà chỉ dựa vào Tô Chí Phong thì sau này cuộc sống trong gia đình nhất định sẽ khó khăn. Bây giờ mặc dù bà thực sự tin rằng Tô Chí Phong đối xử với mình rất tốt, nhưng nếu thời gian trôi qua và cuộc sống ngày càng khó khăn thì sao?

Bà còn biết rõ, cuộc sống khó khăn như vầy còn kéo dài thêm mười mấy năm nữa.

Mã Lan là một người thực tế, bà không thích mơ mộng, cũng không nghĩ rằng mình là nữ chính sau khi trọng sinh, và vai nam chính là chồng của bà sẽ đối tốt với bà một cánh vô điều kiện.

Vì vậy, dù công việc có khó khăn đến đâu, bà cũng phải kiên trì, chờ sau này bà có cơ hội trở thành nhân viên chính thức sẽ tìm cách chuyển vị trí.

Tô Chí Phong ban đầu không biết về việc bà chuyển công tác, nhưng sau hai ngày, ông thấy bà có thay đổi thì đã biết.

Chuyện này thiếu chút nữa còn dẫn đến cãi nhau: "Mã Lan, sao bà lại không tin tôi, tôi đã nói mình có thể nuôi gia đình rồi, bà không cần phải đi chỗ đó tìm khổ!”

Tô Chí Phong bình thường có tính khí ôn hòa, thuộc kiểu người mà Mã Lan nghĩ rằng bà có thể kiểm soát được, kết hôn nhiều năm như vậy chồng bà chưa bao giờ mất bình tĩnh, lần này Mã Lan thực sự bị dọa sợ, không khỏi vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn cùng ông san sẻ gánh nặng, vợ chồng chúng ta không phải như chiến hữu cách mạng sao, tôi làm sao có thể để ông chiến đấu một mình, Chí Phong, tôi thực sự muốn cùng ông đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn.”

Những lời này ngọt ngào đến mức Tô Chí Phong không thể không xúc động, nhưng ông biết con người Mã Lan quá rõ, Mã Lan không phải là người dễ xúc động như vậy.

Bà chính là nghĩ quá nhiều thôi!

Tô Chí Phong tức đến ê cả răng: "Đổi đi, ngày mai phải đi đổi, nếu không tôi sẽ nói chuyện với anh cả.”

Mã Lan không vui, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chí Phong, ông cứ để tôi thử một chút đi, thử thêm vài ngày, nếu không được tôi sẽ đổi, cũng không khổ cực lắm chỉ là đếm số lượng thôi, thỉnh thoảng mới giúp đẩy xe, người bình thường cũng đều có thể làm.”

Tô Chí Phong xụ mặt không vui: "Tôi không đồng ý!”

Mã Lan không khỏi trợn tròn mắt: "Tô Chí Phong, ông bản lĩnh quá nhỉ? Bây giờ tính tình ông càng ngày càng tệ, chúng ta kết hôn mấy năm rồi mà chuyện gì cũng không thể cùng nhau bàn bạc, tất cả đều phải nghe theo ông ư? Chỉ có ông được đối xử tốt với tôi, còn tôi không được san sẻ với ông ư? Trong lòng ông tôi vô dụng như vậy sao?”

TBC

Thấy Mã Lan không vui, ngược lại Tô Chí Phong có chút luống cuống: "Không phải vậy, tôi, chỉ là tôi lo lắng cho bà. . . Khi khai giảng tôi sẽ nhận dạy thêm một lớp nữa, sau này đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn.”

"Đó là chuyện của ông, phụ nữ cũng có thể nâng đỡ nửa bầu trời cho nên ông không thể xem thường tôi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Mã Lan xua tay, chuyện này cứ thế quyết định như vậy.



Gần đây, vì đã làm mẹ nên tính tình của bà ngày càng dịu dàng, điều này khiến đồng chí Tô Chí Phong tưởng rằng bà đã để ông làm chủ của gia đình.

Vì chuyện này, vào cuối tuần khi hai người đi gặp con của mình bầu không khí vẫn có chút lạ lùng.

Như đã hẹn trước, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đến nhà ông nội Tô, thậm chí còn sớm hơn cả Mã Lan.

Khi cả hai đến nhà họ Tô, hai người lập tức nhìn thấy mấy đứa cháu nhỏ đang ôm cha mẹ mình và làm nũng, còn con của bọn họ thì đứng nhìn, trong lòng vì vậy mà không khỏi có chút nhói đau, Mã Lan dịu dàng gọi: "Sở Sở, Tiểu Bác.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 63: Chương 63



Chương 63:

Tống Sở đã mấy ngày không gặp cha mẹ, trong lòng có chút nhớ nhung, vừa rồi cô còn có chút ghen tị với đám người Tô Chí Cương, nên khi nhìn thấy hai người Mã Lan liền lập tức vui vẻ chạy tới: "Cha mẹ!”

Cô không còn là trẻ mồ côi nữa, giờ cô cũng có cha mẹ rồi.

Tô Chí Phong khẽ mỉm cười và nâng cô gái nhỏ của mình lên: "Ồ, nặng quá đi.”

Tống Sở ngượng ngùng nói: "Hình như con ăn hơi nhiều.”

Mã Lan nói: "Có thể ăn là phúc, nhà chúng ta có thể nuôi nổi con mà, cứ ăn thật ngoan đi.” Sau đó, vẫy tay gọi Giang Bác đang đứng một bên đi tới: "Tiểu Bác, lại đây cho mẹ nhìn xem một chút nào.”

Giang Bác thực sự không quen, nhưng anh vẫn đi tới để cho Mã Lan sờ vào đầu và mặt của mình, anh thầm nghĩ rằng đây là mẹ của Sở Sở, cũng là mẹ của anh, vì vậy liền nhịn.

"Cha mẹ.”

“Tiểu Bác cao thêm một chút rồi.” Mã Lan đo chiều cao của con trai.

“Anh Tiểu Bác cần dùng não nên cũng ăn rất nhiều.” Tống Sở nói.

Tô Chí Phong nói: "Bộ não của Tiểu Bác nhà chúng ta, ăn bao nhiêu cũng đáng giá.” Đột nhiên ông như hiểu ra nỗi khổ tâm của Mã Lan.

Ông cũng muốn con mình có cuộc sống tốt hơn, đều là do ông quá vô dụng.

Tống Sở không biết giữa cha mẹ mình xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mình và anh Tiểu Bác thật hạnh phúc.

Ở bên này cả nhà vui vẻ và hòa thuận không thôi, nhưng Từ Mỹ Lệ và Phùng San ở bên kia thì không dễ chịu như vậy. Mấy đứa nhỏ quấy khóc không thôi, mục đích duy nhất của việc làm ầm lên là muốn về nhà và không muốn học.

Tô Bảo Minh và Tô Bảo Phương thì còn đỡ, nhưng Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng thât sự không chịu nổi nữa rồi.

Hai cậu nhóc bị đả kích rất mạnh.

TBC

Không nói chuyện bị so sánh với Giang Bác, bởi vì trên thực tế ông nội chưa bao giờ so sánh họ với nhau, nhưng hai cậu nhóc lại bị so sánh với em gái Sở Sở.

Bởi vì Sở Sở biểu hiện quá tốt, ông nội thậm chí còn đánh đòn hai cậu nhóc, ông cụ dùng cả cây thước to mà bà nội đo quần áo để đánh, hiện tại trên m.ô.n.g chúng vẫn còn vết hằn.

Hơn nữa, ông nội còn đánh bọn họ trước mặt mấy đứa em trong nhà, hai cậu nhóc không những mất mặt mà cơ thể còn bị thương, thật sự không muốn ở lại đây dù chỉ một ngày nào nữa.

"Mẹ, mẹ đưa con về đi, mấy ngày nữa sẽ khai giảng, con phải về chuẩn bị.”

"Con cũng phải về, con nhớ con ch.ó lớn màu vàng trong sân nhà chúng ta.”

". . .”

Hiệu trưởng Tô không thể chịu đựng được nữa, nghiêm mặt nói: "Còn không bằng Sở Sở, không biết xấu hổ mà khóc lóc.” Sau đó, ông nói với hai cô con dâu: "Nếu các con đem bọn trẻ quay về, sau này đừng đem bọn trẻ cho cha dạy nữa.”

Từ Mỹ Lệ cảm thấy thật quá mất mặt.

Đứa con trai bé bỏng thông minh của mình đã bị con nhóc nhà Mã Lan đó vượt mặt!

Bà ta tàn nhẫn nói: "Cha, cha cứ yên tâm đánh đi, hung hăng mà đánh, con không đau lòng.”

Tô Bảo Cương: "… Chắc chắn là mình không phải con ruột của mẹ nên mới thế!”

Phùng San trong lòng cũng không vui, nhưng bà ta sẽ không mang đứa nhỏ trở về: "Cha, cha lo lắng quá nhiều.”

Tô Bảo Lượng sợ mẹ mình nên không dám nói gì, chỉ có thể ngậm miệng, dáng vẻ giống như sắp khóc tới nơi.

Hiệu trưởng Tô thấy hai cô con dâu vẫn còn minh mẫn thì yên tâm hơn một chút, vẫy vẫy tay kêu đứa con thứ ba lên phòng đọc sách.

“Chuyện về Tiểu Bác, cha có chút chuyện muốn nói với con.” Về chuyện đưa Tiểu Bác đi chỗ khác mấy ngày, vẫn phải cùng thằng ba nói một tiếng.

Tô Chí Phong đi theo hiệu trưởng Tô vào nhà.

Từ Mỹ Lệ lại cảm thấy buồn bực, từ khi cặp vợ chồng chú ba nhận nuôi hai đứa con thì gia đình nhà chồng càng ngày càng đối tốt đối với hai vợ chồng đó.

Bà ta nhìn Mã Lan ngồi ở một bên ôm Tống Sở, vừa nói chuyện vừa cười đùa liền huơ tay để lộ ra chiếc nhẫn vàng quấn dây đỏ.

Bởi vì đầu năm nay đeo trang sức vàng ra bên ngoài trông có hơi tục, nên mọi người gần như đều sẽ dùng một sợi chỉ đỏ quấn bao quanh chỉ để lộ ra một chút.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 64: Chương 64



Chương 64:

"Phùng San, Mã Lan, hai thím thấy nhẫn của chị thế nào?”

Phùng San đối với hành động của bà ta coi thường, liền nhìn một cái: "Cũng không tệ.”

Mã Lan cũng xem một chút: "Đúng là không tệ.”

"Chí Cường nhà tôi đã mua nó cho tôi đấy, còn nói rằng sau này có thể truyền lại cho con dâu, ông ấy cũng nói rằng sau này sẽ mua thêm cho tôi một chiếc vòng tay, nhưng đeo luôn thì không tiện nên chỉ có thể để nó ở đáy hòm trang sức.”

Mã Lan nhịn không được trợn mắt, hoàn toàn không để ý đến bà ta nữa. Vào thời điểm này, vàng cũng là vật cả nước đang khan hiếm nên giá cả vô cùng đắt đỏ, với số tiền tiêu tốn kia bà thà mua một chiếc đồng hồ đeo tay còn hơn.

Tống Sở ngược lại thấy có chút hứng thú, cô chạy tới nắm tay bà ta xem xét: "Bác cả, đây là vàng sao?”

Thấy Tống Sở hỏi, Từ Mỹ Lệ rất vui vẻ: "Đúng vậy, đây là vàng thật.”

Tống Sở kích động, không nghĩ tới người nơi này cũng sẽ thích thứ này: "Thứ này đắt lắm sao? Đáng giá sao? Có thể đổi lấy đồ ăn sao?”

“Đương nhiên có thể đổi, hơn nữa có thể đổi rất nhiều.” Từ Mỹ Lệ cảm thấy đầu óc trẻ con vẫn là hạn hẹp, chỉ biết có mỗi ăn.

Đôi mắt của Tống Sở sáng lên.

Cô sờ vào trái tim nhỏ, không biểu hiện gì.

----------

Tống Sở thầm nghĩ trong không gian của mình có rất nhiều vàng như vậy, không biết có thể đổi được bao nhiêu lương thực đây.

Nhưng cô không cần phải nhọc lòng, đến lúc đó cô lấy ra đưa cho cha mẹ là được, cha mẹ chắc chắn biết, cô chỉ cần nghĩ cách lấy nó ra là được.

Bởi vì chuyện này nên tâm trạng của cô rất tốt, cô chạy đến kéo tay Giang Bác tới một góc sân nói nhỏ: “Anh Tiểu Bác, anh có nghe không, chúng ta sắp phát tài rồi.”

Giang Bác nhíu mày nói: "Đừng làm bậy, không thể để người khác phát hiện!"

Tống Sở vỗ vai anh, trấn an: "Yên tâm đi, em đâu có ngốc, em đây đã đọc qua bao nhiêu cuốn tiểu thuyết loại này rồi, kinh nghiệm tích trữ không ít đâu."

Giang Bác nghe vậy, cảm thấy không hiểu nổi, quyết định sau này phải để mắt cô cẩn thận, miễn cho cô gây chuyện.

Từ Mỹ Lệ khoe một chút còn chưa tính, lúc người một nhà ăn cơm tối còn cố ý nhắc tới chuyện Mã Lan làm việc ở quặng mỏ.

Công việc của từng người trong gia đình ông cụ Tô đều tử tế, trước kia Mã Lan tạm thời làm công nhân trong một phân xưởng nọ, bây giờ chạy đến quặng mỏ làm việc, tính chất công việc khác nhau nên cực kỳ nặng nhọc, ngày nào người ngợm cũng bám đầy bụi bẩn.

Từ Mỹ Lệ nói: "Mã Lan bây giờ đúng là càng ngày càng giỏi chịu khổ."

Tô Chí Phong xụ mặt nói: "Vì tất cả mọi người trong gia đình, Mã Lan mới phải lao lực kiếm tiền như vậy."

Bà cụ Tô tỏ hẳn vẻ bực mình: "Ăn cơm cũng không chặn được cái miệng của cô hả."

Tống Sở nhìn mẹ mình, tiếp đến nhìn bà bác Từ Mỹ Lệ kia, cô biết mẹ đã từng nói công việc ở quặng mỏ mà bà bác đang soi mói kia vất vả khôn cùng.

Mẹ đều vì cô và anh Tiểu Bác mới vất vả làm việc như vậy.

Cô bất ngờ nắm chặt bàn tay của Mã Lan: "Mẹ đừng vất vả làm việc như vậy nữa, anh Tiểu Bác và con hứa với mẹ sẽ mau chóng thành tài, nhất định sau này để mẹ có cuộc sống sung sướng."

Mã Lan căn bản chẳng thèm để ý mấy lời xỉa xói vừa rồi của Từ Mỹ Lệ, mà chỉ đặt trong lòng câu nói của cô con gái cưng ngoan ngoãn, phút chốc sống mũi cay cay, cảm thấy bản thân mình cho dù mệt nhọc đến đâu cũng thấy đáng.

Đến bây giờ bà cũng có một chiếc áo bông nhỏ bằng người.

“Mẹ không khổ, giai cấp công nhân phải có tinh thần chịu thương chịu khó, cho dù ở cương vị nào, cũng đều là góp phần xây dựng quê hương.”

Tống Sở không có quan niệm đất nước, cơ mà khi nghe những lời vừa rồi của mẹ, cô nghiêm túc nói: "Mẹ, con cũng sẽ vì tổ quốc cống hiến hết mình để xây dựng sự nghiệp nước nhà, anh Tiểu Bác cũng muốn làm như vậy.”

Giang Bác gật gật đầu.

TBC

Hiệu trưởng Tô nở nụ cười hài lòng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 65: Chương 65



Chương 65:

"Tốt! Sở Sở và Tiểu Bác nhà chúng ta là những đứa trẻ ngoan có chí hướng, đất nước chúng ta cần rất nhiều đứa trẻ như các cháu, các cháu chính là mầm non tương lai của Tổ quốc."

Tống Sở lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, dáng vẻ rất đỗi tự hào.

Từ Mỹ Lệ tức đến nghẹn cả họng, không những không làm cho Mã Lan một phen bực tức mà còn khiến cho tụi nhóc được đà khen ngợi.

Cái gì mà mấy đứa trẻ ngoan, chẳng phải chính là do vợ chồng chú ba chỉ dạy trước sao! Đúng là đám người mưu mô, xảo quyệt!

Nhưng nhìn lại hai đứa con nhà mình chỉ có biết ăn với ngủ, nghĩ đến thì tức đến nghẹn họng. Đều là con nít, sao mà khác biệt lớn quá vậy!

Cơm tối xong, hiệu trưởng Tô tuyên bố với mọi người trong gia đình, cho đám nhóc về nhà ở vài ngày vì ông cụ chuẩn bị đi xa một thời gian.

Nghe ông cụ nói xong, Tô Bảo Cương cùng đám nhóc con lập tức nhảy cẫng reo hò hoan hô.

Hiệu trưởng Tô đen mặt: "Về nhà rồi, mấy đứa vẫn phải làm bài tập, đến khi về ông sẽ đích thân kiểm tra từng đứa một."

Cả đám trẻ nghe vậy liền im bặt.

TBC

Tô Chí Cường hỏi: "Có chuyện gì mà cha phải gấp gáp đi vậy? Có cần tụi con chở cha đi không?"

"Không cần, các con ở nhà chăm sóc tốt tụi nhỏ là được, cha mang Tiểu Bác đến thành phố S một chuyến."

Thành phố S mà ông nói chính là thành phố lớn, hơn nữa khoảng cách từ đây đến đó quá xa, những người khác của nhà họ Tô nhìn ông với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cha đi xa vậy để làm gì? Còn mang theo một đứa nhóc, tuổi tác cha cũng đã khá cao rồi, chúng con ở nhà sao yên tâm được." Tô Chí Cường không khỏi lo lắng, tuổi ông nội Tô đúng thật cũng không nhỏ.

"Đi gặp bạn học cũ! Thằng nhóc Tiểu Bác này tư chất đặc biệt, cha phải dẫn nó đi cho người ta đánh giá xem, chúng ta mới có thể biết sau này nên bồi dưỡng như thế nào."

Tô Chí Quốc và Tô Chí Cường kinh ngạc nhìn Giang Bác, bọn họ đương nhiên biết Giang Bác là đứa trẻ có trí nhớ siêu phàm, đúng là một đứa trẻ thông minh, nhưng không đến nỗi quá mức chú trọng như vậy chứ.

Về phía Phùng San và Từ Mỹ Lệ, hai người đương nhiên trong lòng bức bối không yên, cùng là con cháu trong nhà, căn bản đứa cháu kia chẳng có quan hệ m.á.u mủ gì nhưng lại khiến ông cụ hao tâm tổn sức đến vậy, còn nhà mình…

Từ Mỹ Lệ không nhịn được khi thấy các con mình chịu thiệt, ngập ngừng hỏi: "Còn Bảo Minh và Bảo Cương nhà con thì sao ạ…"

Hiệu trưởng Tô nghiêm mặt: "Khi nào chúng vượt qua bài kiểm tra mà đạt tiêu chuẩn thì lại nói sau."

Ông cụ nói tiếp: "Các con cũng đừng nghĩ cha bất công, nếu có đứa nào bằng một phần mười như Tiểu Bác, chắc chắn cha cũng sẽ cho chúng cơ hội."

Một phần mười ư, bọn họ không nghe lầm chứ?

Tô Bảo Cương trong lòng thoáng buồn một chút, nghĩ đến bản thân ngay cả kiến thức lớp ba vẫn còn lung lay, huống hồ gì Giang Bác đã học xong hết chương trình trung học.

Nhóc con liền mè nheo: "Ông nội ơi, con không có làm được đâu."

Từ Mỹ Lệ: "..." Tại sao bà ta lại sinh mấy đứa con thành thật như vậy hả!

Không cần đám trẻ lên tiếng, bọn họ tự mình biết rõ Giang Bác lợi hại như thế nào. Tuy rằng Giang Bác trước đây không quá thể hiện ra, họ cũng chẳng thấy Tiểu Bác đi học, nhưng ông nội đưa ra câu hỏi gì, Giang Bác cũng đều trả lời chính xác, trong đáy mắt bọn họ, Tiểu Bác chính xác là người siêu phàm.

Không so sánh thì không có đau thương, đến khi so rồi sẽ biết con mình ngốc hơn người ta.

Bọn họ cúi thấp đầu xuống như mấy con chim cút rụt cổ.

Bên cạnh đó, Mã Lan và Tô Chí Phong không khỏi lộ rõ vẻ hãnh diện trên gương mặt, nhìn con cái nhà mình, cứ cảm thấy nhìn không đủ. Có con gái cưng đáng yêu hiểu chuyện, cộng thêm con trai thông minh, sáng dạ, hai người đó lấy đâu ra nhiều phúc đức thế?

Đợi đến khi mấy đứa nhóc được theo cha mẹ về nhà, tất cả vui vẻ la hét chạy ra khỏi sân, giống như bị nhốt trong một thời gian dài.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 66: Chương 66



Chương 66:

Cuối cùng bọn nhóc cũng có cơ hội để được chạy ra ngoài, chỉ có mình Giang Bác ở lại bên nhà ông bà nội Tô.

Lúc đầu Giang Bác còn không vui, một mực không cho Tống Sở về nhà, muốn cô đi cùng mình.

Tống Sở nào có đành lòng, nhưng cô cũng không thể làm theo ý của vị tiến sĩ này được. Dù gì, cô cũng đã tính toán sẵn kế hoạch từ trước, sau khi quay trở lại cô sẽ phải tìm kiếm cơ hội để lấy vàng ra, đưa cho cha mẹ lấy để đổi lấy lương thực. Nghĩ đến công việc vất vả của mẹ Mã Lan, cô cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa là cô muốn làm gì đó cho gia đình.

Cô không có gì, chỉ có vàng.

Tống Sở an ủi Giang Bác: "Anh Tiểu Bác à, anh bây giờ là người lớn rồi, không nên nhõng nhẽo nha."

Giang Bác nghe vậy liền đứng hình.

Hiệu trưởng Tô cũng kiên nhẫn khuyên bảo: “Tiểu Bác, lần này đường xá quá xa, ông nội mang theo cả hai đứa cháu sẽ không tiện. Lỡ ông không để ý làm các cháu đi lạc thì sao? Ông nội lớn tuổi rồi, ông không thể chăm sóc một lượt hai đứa được. Với lại em gái con sắp phải đi học, em phải ở nhà để học bài nữa."

Bé con Tống Sở gật đầu liên hồi.

Tô Chí Phong cũng ngồi xổm nhìn con trai: "Tiểu Bác, con yên tâm, cha sẽ chăm sóc Sở Sở thật tốt, cha đảm bảo con bé được ăn uống đầy đủ, luôn vui vẻ cả ngày."

Tống Sở thấy Giang Bác vẫn mím môi không nói lời nào, tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh Tiểu Bác, nghe lời đi, chờ anh trở về, em cho anh một niềm vui bất ngờ."

Nghe kinh thật! Anh cúi đầu suy nghĩ một chút, xem xét môi trường sống hiện nay, suy tính những nguy hiểm nếu Sở Sở cách xa anh có thể gặp phải, cũng như các tình huống có thể xảy ra khi anh đi xa, cuối cùng, anh đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

“Ngoan ngoãn chờ anh trở về.”

Tống Sở dửng dưng xua tay: "Em biết rồi, em nhất định phải thật nghe lời, hiểu chuyện, sẽ không để cha mẹ lo lắng, càng sẽ không để anh Tiểu Bác lo lắng."

TBC

Bà cụ Tô ghẹo chọc: "Còn bà nội thì sao nào?"

"Cháu với bà nội là tâm ý tương thông, bà nội hiểu cháu nhất nên bà không lo lắng đâu."

Bà cụ Tô tức thì vui vẻ: "Đúng là cục cưng của bà."

Khi được Mã Lan và Tô Chí Phong đưa về nhà, Tống Sở quay đầu nhìn lại, phát hiện anh Tiểu Bác vẫn đứng ở sân nhìn cô, dáng vẻ như vậy khiến Tống Sở nhìn có chút đáng thương.

"Cha ơi, anh Tiểu Bác vẫn đứng đó nhìn chúng ta kìa."

Tô Chí Phong quay đầu nhìn, lòng chợt d.a.o động bèn xoay người đi tới bế Giang Bác lên.

Bà cụ Tô định đưa Giang Bác vào nhà nghỉ ngơi, thấy thằng Ba vội ôm con đi mất, bà hốt hoảng nói: “Thằng ba, con tính làm gì vậy?”

Tô Chí Phong trả lời: "Mẹ, nói cha hộ con, sáng sớm mai con sẽ đưa nó qua, nhất định sẽ không trễ chuyến xe, con và Mã Lan lâu rồi không gặp hai đứa nhỏ nên có chút nhớ.”

Bà cụ Tô nhắm mắt cho qua: “...Được, được, đưa nó về đi.” Cứ như thể bà cụ là người xấu chia cắt cha mẹ con cái chúng nó vậy.

Nhưng mà, nhìn con trai và vợ nó, cháu trai, cháu gái, một nhà bốn người sát bên nhau, trong lòng bà cụ Tô cuộn trào sự ấm áp. Bà cho rằng sẽ mất rất nhiều năm mới được chứng kiến cảnh này, thậm chí cả đời không thể thấy được, nhưng giờ đây nó đã trở thành hiện thực.

Thấy Giang Bác được ôm đi tới, Tống Sở cười khúc khích, tiến sĩ càng ngày càng giống một đứa trẻ, sợ xa gia đình như thế, không biết khi trưởng thành rồi phải làm sao đây?

Buổi tối về nhà, hai người được tắm rửa sạch sẽ rồi đặt lên giường, Mã Lan và Tô Chí Phong còn đặc biệt ngồi trên giường trò chuyện với bọn trẻ, hỏi về tình hình học tập của chúng.

Tống Sở nhanh nhảu nói: "Anh Tiểu Bác giỏi lắm ạ, anh ấy đã học xong chương trình cấp ba luôn rồi, ông nội nói ông sẽ lấy sách giáo khoa đại học cho anh học. Hiện tại anh Tiểu Bác đang học kiến thức chuyên môn, có phải anh siêu siêu giỏi không ạ?"

Quả thật siêu lợi hại!
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 67: Chương 67



Chương 67:

Mã Lan hướng mắt nhìn con trai mình, trong mắt đều là ngưỡng mộ. Lần đầu tiên trong đời, bà được tận mắt tận mắt thấy được người siêu việt như vậy!

Trước kia thấy những đứa trẻ thần đồng gì đó, cái gì mà mười tuổi đã học đến đại học, cũng đã từng nghe đến trên thế giới có nhiều thiên tài trẻ tuổi khác.

Nhưng... Thằng bé này đã hoàn thành các lớp học tiểu học và trung học trong vòng chưa đầy một tháng... Đây chính xác là thiên tài của các thiên tài.

TBC

"Chí Phong, nhéo tôi một cái đi, xem có phải tôi đang nằm mơ không? Tại sao chúng ta lại có một đứa con trai thông minh như vậy?"

Bà không bao giờ oán trách ông trời đối xử tệ bạc với mình nữa, ông trời chính là cha mẹ ruột của bà!

Tô Chí Phong cười nhéo nhéo mặt bà. "Là thật, con trai chúng ta có tương lai sáng lạn, con gái lại ngoan ngoãn vô cùng, có khi người khác muốn mơ tới còn không mơ được."

Tống Sở trịnh trọng nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng làm công việc đó nữa, con và anh Tiểu Bác sẽ hiếu thuận cha mẹ, chúng con không muốn mẹ vất vả đâu!"

Bà nghiêng đầu nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh nói xem em nói có đúng không?"

Giang Bác gật đầu: "Mẹ không cần vất vả nữa, đã có con giúp mẹ."

Tô Chí Phong vui vẻ: "Đứa nhỏ này cướp hết sự nổi bật của cha rồi."

Mã Lan cảm động nên đầu mũi đỏ ửng, bà nghẹn ngào: "Ông mới không giỏi bằng con, Tiểu Bác chúng ta nói một câu 'có con' còn đáng giá hơn ngàn vạn lời nói, sau này thằng nhóc sẽ là một chàng trai có trách nhiệm, đáng để nương tựa."

Tống Sở hỏi tiếp: "Mẹ, vậy mẹ có đổi công việc không?

Mã Lan khẳng định trả lời: "Ừ, đổi, mẹ chắc chắn đổi, chờ sau khi hai con trưởng thành." Các con tốt như thế, bà phải nuôi dưỡng chúng thật tốt, phải cho chúng có cuộc sống tốt nhất.

Tống Sở thật tình không rõ suy nghĩ của bản thân, chỉ cảm thấy làm xong chuyện này, tâm tình cuối cùng thấy nhẹ nhõm.

Buổi tối sau khi tắt đèn vào, Tống Sở lập tức thử mở không gian của mình, lần này cô may mắn có thể mở hết nó ra. Nhìn thấy từng thỏi vàng bên trong khiến tim cô không khỏi đập loạn nhịp, cô như nhìn thấy cả một căn phòng chứa đầy thức ăn ngon.

Tống Sở thầm dự tính trong lòng, vàng có thể đổi rất nhiều thịt, cô muốn ăn thịt, còn muốn ăn trứng gà, cả bánh bao trắng trắng mềm mềm nữa…

Ban đêm yên tĩnh, Giang Bác lại nghe được Tống Sở liên tục chép miệng, nói mớ, “Thịt thịt, bánh bao, bánh bao nhân thịt……”

Ngày hôm sau, sáng sớm Tống Sở đã thức dậy rời khỏi giường, nhưng trước đó Tô Chí Phong đã đưa Giang Bác sang nhà ông bà nội.

Cô vẫn chưa quen chuyện không có anh bên cạnh, luôn nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Giang Bác.

Sau khi ăn sáng xong, Mã Lan cũng vội vàng đi làm, Tống Sở thì bị Tô Chí Phong đón đến trường học.

Trong nhà không có ai, cũng không thể để đứa nhỏ ở nhà một mình, Tô Chí Phong liền lên kế hoạch để con ở trong phòng làm việc tự mình làm bài tập, còn có thể nhờ giáo viên khác xem giúp. Dù sao bây giờ cũng đang nghỉ hè học sinh đi học không nhiều lắm, song không hẳn bận rộn cho nên không lo lắng con bé xảy ra chuyện, khi nghỉ giữa tiết có thể dành thời gian phụ đạo con học tập, lúc tan học còn có thể cùng nhau về nhà.

Đến trường học, Tống Sở dáo dác nhìn xung quanh, cô thấy một số đứa nhỏ ở trong sân trường nô đùa, tâm tình cũng tốt lên, phần nào dịu đi nỗi buồn chia tay người kia.

Cô biết cha đưa cô đến trường không phù hợp với quy định, không thể để cha bị cấp trên phê bình, vì thế cô phải khiến cho mọi người đều thích cô, cho nên lúc cô được Tô Chí Phong đưa tới văn phòng, đôi mắt to tròn do luôn cười cong lên giống như một đôi trăng lưỡi liềm nhỏ.

Những ánh mắt của các vị giáo viên khác lóe lên sự hào hứng.

Tống Sở lễ phép chào hỏi bọn họ. "Chào chú, chào dì, cháu tên là Tống Sở, năm nay sáu tuổi. Rất vui khi được gặp mọi người ạ."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 68: Chương 68



Chương 68:

Cô giáo trẻ kia vừa thấy Tống Sở đã nhịn không được lại nắm tay cô: "Thật lễ phép, thật đáng yêu."

"Thầy Tô, đây là con gái bảo bối nhà thầy hả?"

"Tôi nghe nói nhà thầy có hai đứa, đứa kia nữa đâu? Sao không đưa tới luôn?"

Tống Sở trả lời thay: "Dạ, anh Tiểu Bác và ông nội đi xa nhà rồi, chờ mấy ngày nữa mới về."

TBC

Tô Chí Phong gật đầu: “Cha tôi nói thằng nhóc quá thông minh, không biết nên bồi dưỡng thế nào, cho nên mới đi tìm người hỗ trợ."

"......" Thầy Tô rất biết cách khoe con.

Buổi sáng, Tống Sở ngồi trong văn phòng làm bài tập, nghiêm túc học hành.

Nhìn thấy Tống Sở đang học sách giáo khoa của lớp ba, các vị giáo viên khác tỏ ra khá trầm trồ, họ chỉ biết chuyện đám trẻ này vừa mới đến nhà thầy Tô ở chưa bao lâu, làm sao học nhanh tới mức độ đó được!

Có một thằng con trai thiên tài còn thêm một cô con gái thông minh nữa, thầy Tô thật có phước!

……

Giang Bác và hiệu trưởng Tô ngồi ô tô đi tới huyện tỉnh, sau đó đến nhà ga đặt hai vé tàu hỏa đi tới thẳng tới thành phố S.

Chú ý quan sát các phương tiện giao thông dọc đường, Giang Bác cũng biết được một chút về thời đại này.

Anh cảm thấy nơi đây vẫn còn quá lạc hậu.

Không biết chừng ngay cả phòng thí nghiệm cũng không thể có nổi một cái máy tính.

----------

Buổi tối không có Giang Bác, Tống Sở có chút mất ngủ nên dứt khoát kiểm kê lại một chút vàng trong kho của mình.

Cô phải nghĩ cách lấy một ít vàng ra cho gia đình mình, nhưng phải lấy nó ra như thế nào bây giờ.

Trong tiểu thuyết nói rằng, nhân vật chính không được để lộ thân phận của mình nếu không sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

Mặc dù cô và anh Tiểu Bác không phải là nhân vật chính nhưng cô và anh có rất nhiều bí mật, trong tiểu thuyết cũng nói rằng nếu như họ bị ai đó phát hiện thì sẽ bị bắt và xẻ thịt.

Vì vậy những đồ trang sức bằng vàng này không thể lấy ra được, vì phong cách đều được thiết kế ở thời điểm trước tận thế nên phong cách rất mới lạ, rất dễ dàng bị nghi ngờ.

Nếu cô không thể lấy ra những thứ này cô chỉ có thể lấy vàng miếng và thỏi.

Những miếng vàng và những thỏi vàng này đều số vàng mà từ xa xưa cô thu thập được, cô muốn Giang Bác giúp mình làm chúng thành những hình thù mình thích, nhưng chưa kịp làm đã cùng Giang Bác xuyên đến nơi này.

Tống Sở lấy ra một miếng vàng dùng tay nhỏ ước lượng một chút, cảm thấy quá nhỏ không mua được đồ ăn nên đành lấy ra một thỏi vàng. Thỏi vàng khá to, bằng cả bàn chân bé nhỏ của cô.

So với cái nhẫn của bác gái cả, nó to hơn rất nhiều, bác gái cả nói rằng cái nhẫn kia có thể đổi được rất nhiều thức ăn, vì vậy thỏi vàng của cô chắc chắn có thể đổi được nhiều thức ăn hơn.

Cô chỉ dự định lấy ra một thỏi vàng, nhưng trong tiểu thuyết nói rằng kho báu sẽ luôn thu hút rất nhiều kẻ xấu, cô không muốn có nhiều kẻ xấu tiếp cận gia đình mình mà chỉ cần gia đình có cơm ăn là được.

Hai ngày sau, Tống Sở không ngừng suy nghĩ tìm cách lấy ra thỏi vàng mới tốt, nó không thể xuất hiện khi không có lý do chính đáng.

May mắn thay, cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và học được rất nhiều kinh nghiệm, sau khi sử dụng trí não thông minh của mình để suy nghĩ về nó, Tống Sở đã nghĩ ra được một phương pháp mà cô cho là hoàn hảo.

Buổi sáng Tống Sở chăm chỉ ở trường, buổi chiều Tống Sở muốn Tô Chí Phong đưa mình ra ngoài đi chơi.

“Cha, con thấy những đứa trẻ khác được đi ra ngoài chơi con cũng muốn đi.”

Tô Chí Phong đang chấm bài tập về nhà, sau khi ông nghe thấy điều này, liền nói: “Không được, cha không yên tâm khi con ra ngoài một mình, con có thể đi chơi sau khi Tiểu Bác quay về.”

Tống Sở: “…” Cô như vậy mà không được tin tưởng à, cô từng đọc rất nhiều tiểu thuyết rồi, có nhiều kinh nghiệm xã hội hơn anh Tiểu Bác, anh Tiểu Bác mới là người cần cô chăm sóc anh.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 69: Chương 69



Chương 69:

“Vậy con không đi xa đâu, con chơi với những đứa trẻ khác thôi, được không cha? Lâu rồi con không được ra ngoài, con sẽ buồn c.h.ế.t mất.”

Tô Chí Phong nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, suy nghĩ một chút, lại nhìn đồng hồ thấy còn một tiếng nữa ông mới tan làm, gật đầu nói: “Được, vậy con có thể chơi ở sân trường, nhưng con không được đi xa, không được đi với người lạ, có ai bắt nạt thì phải lập tức về đây với cha.”

“Cha thật sự là người cha tốt nhất của con.” Tống Sở vui vẻ cười cười, trượt xuống ghế chạy đi.

Tô Chí Phong không thể khép miệng cười đến tận mang tai, ông nghĩ rằng mình thật may mắn khi có một cô con gái, con gái còn tốt hơn cả con trai.

Hiện tại, không có quá nhiều trẻ con trong sân trường. Các học sinh đều đang học hè ở trong lớp, chỉ có một số đứa nhỏ là đến trường chơi.

Hai ngày nay Tống Sở đã gặp qua bọn họ một vài lần nên trông rất quen mắt, bình thường cô nhất định sẽ cùng bọn họ đi chơi.

TBC

Nhưng bây giờ cô có việc quan trọng hơn cần phải làm nên không tham gia. Thay vào đó, cô bò ra khỏi trường bằng một cái lỗ nhỏ dưới bức tường ở sân sau trường.

Nơi này đã được Tống Sở sắp đặt trước. Thông thường, nhiều đứa trẻ lẻn vào và trốn ra ở đây. Tống Sở đã phát hiện ra nơi đây là một khu rừng trúc nhỏ.

Vì cần một nơi bí mật để cất kho báu, tất nhiên cô phải chọn một nơi bí ẩn.

Tống Sở cảm thấy mình quá thông minh.

Trong khu rừng trúc nhỏ, có những đứa trẻ đang chơi trò bắt bọ, Tống Sở nhịn không được muốn đi cùng bọn họ để cùng bắt côn trùng rồi cùng nhau chơi đùa. Cô nhanh chân luồn lách vào hướng ngược lại, sau khi khảo sát địa hình ngẫu nhiên tìm được một mảnh đất, bắt đầu đào hố. Cô không có dụng cụ, chỉ có thể dùng tay để đào bới, móng tay nhỏ đào trên mặt đất hồi lâu cuối cùng cũng đào được một cái hố nhỏ. Sau đó lén thông qua không gian, muốn đặt vàng vào trong đấy rồi vùi một lúc để nó dính đất cát, sau đó cô sẽ nói rằng cô đã đào được nó ở đây.

Kế hoạch của Tống Sở rất tốt, nhưng trong đầu lại có tiếng xèo xèo, biểu hiện của tiếp xúc không tốt…

Liên hệ không gian của cô lại bị hỏng nữa rồi!

…Sau khi Tô Chí Phong chấm xong bài kiểm tra, ông nhận ra mình đã đến giờ tan làm. Nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng rưỡi mà con gái vẫn chưa trở về.

Ông nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ra ngoài tìm con gái.

Kết quả là tìm cả sân trường nhưng vẫn không thấy con gái đâu.

Tô Chí Phong lúc này rất hoang mang, con gái ông xinh đẹp như vậy, có phải nó đã bị ai đó lừa đi không. Nghĩ vậy, mồ hôi lập tức đổ đầm đìa, ông vội vàng đi tìm những đứa trẻ còn lại ở trường: “Con có thấy Sở Sở không? Đứa bé rất xinh đẹp, cao chừng nà y này.”

Cô gái nhỏ xinh đẹp của gia đình giáo viên Tô khá nổi tiếng trong trường, chưa ai từng thấy một cô bé nào dễ thương và xinh đẹp như vậy cho nên có rất nhiều học sinh nhận ra cô.

Vì vậy, khi Tô Chí Phong hỏi, tất cả bọn họ đều biết ông ấy đang nói về ai, nhưng không một ai biết cô đang ở đâu.

Cuối cùng có cậu bé đang sụt sịt mũi, nghịch dế bảo: “Cậu ấy vừa mới chui ra khỏi lỗ chó đấy ạ.”

Tô Chí Phong: “…”

Tô Chí Phong thực sự không biết ở trường có lỗ chó, nhưng ông không nghĩ con gái của mình có thể tìm thấy lỗ chó kia.

Khi đến mép hố dành cho chó, ông quan sát trực quan vị trí của hố. Ông biết đó là rừng trúc trong trong huyện, thông thường nhiều học sinh trốn học sẽ trèo qua tường để bắt bọ ở đó.

Đứa trẻ còn nhấn mạnh: “Sở Sở đã chui qua đây, giống hệt một chú cún vậy.”

Tô Chí Phong: “…”

Tô Chí Phong là một người đàn ông lịch lãm, quần áo của ông luôn gọn gàng và ngăn nắp, đi bộ với tốc độ vừa phải, không bao giờ phải chạy nước rút chứ đừng nói là chui tường
 
Back
Top Bottom