Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 70: Chương 70



Chương 70:

Nhưng vì để tìm con gái, không có gì ông không thể làm, Tô Chí Phong cười nói với đứa trẻ: “Cảm ơn, con đi chơi trước đi, thầy ở đây đợi Sở Sở.”

Sau khi được thầy Tô khen ngợi đứa trẻ rất vui mừng, ôm con dế của mình chạy đi.

Ngay sau khi đứa trẻ rời đi, Tô Chí Phong không chút do dự xoa xoa lòng bàn tay, bắt đầu trèo qua tường. Ông ấy hối hận khi không học được kỹ năng này, giờ leo trèo vất vả quá.

"Cha đang làm gì đấy?”

Tô Chí Phong vừa mới leo lên tường, ông đã nghe thấy giọng của con gái mình.

Khi nhìn lại, con gái đã đen nhẻm, cả người dính đầy bùn đất, lúc này con bé đang ngẩng đầu nhỏ nhìn mình.

Qua mấy giây Tống Sở vẫn nhìn ông vẻ mặt ngạc nhiên đó: "Cha, sao cha lại trèo tường?”

Tống Sở ngạc nhiên.

Vừa mới chui lỗ chó quay về, cô liền nhìn thấy trên tường có người, còn tưởng là học sinh trèo tường để chạy ra ngoài chơi, hoá ra đó lại là cha mình.

Cha của cô là giáo viên Tô, ông ấy rất nổi tiếng trong trường, có thể được coi là một nam thần trong sân trường. Hiện tại nam thần của trường đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch điều này làm cô thấy rất ngạc nhiên.

“Cha mau xuống đi, không nên trèo tường như vậy!” Tống Sở thành thật nói.

Tô Chí Phong: “…”

Bức tường không quá cao nên Tô Chí Phong trực tiếp nhảy xuống, lại nói đã lâu ông không vận động mạnh như này nên lòng bàn chân vẫn còn tê dại, nhưng những điều này không quan trọng.

Ông vội vàng chạy tới, bế con gái lên trước mặt quan sát cẩn thận: “Sao con lại thành ra thế này, con bị ai bắt nạt, có bị thương không?”

Trông ra nông nỗi như này vì cô đã lăn lộn trên mặt đất.

Cũng may là chuyện cần làm vẫn đã làm xong, nếu không cô thật sự sẽ tức chết.

Sau đó Tô Chí Phong kiểm tra một lượt mới cảm thấy yên tâm, nghĩ rằng khi về nhà, ông sẽ bảo Mã Lan xem cô con gái nhỏ có bị thương ở đâu hay không.

Thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi trên trán Tô Chí Phong cũng bớt đi. Ông đưa tay xoa xoa bánh bao nhỏ trên mặt Tống Sở. “Con nhóc này, làm cha sợ muốn chết.”

Lúc này, Tống Sở mới biết cha trèo tường là đi tìm mình.

Thầy giáo Tô nhà cô đã bỏ qua hình tượng nam thần của mình để làm những việc như nhảy qua tường, cô cảm động ôm lấy Tô Chí Phong. “Cha, con xin lỗi.”

Nếu đây là một đứa con trai, Tô Chí Phong nhất định sẽ dạy cho nó một bài học để đứa trẻ này hiểu chuyện, nhưng ai nỡ làm gì một cô con gái mềm yếu dễ thương như này.

Chẳng những không thể dạy cho cô một bài học, còn phải dỗ dành cô thật tốt.

Ông ấy dứt khoát bế Tống Sở lên, đi về nói: “Không sao, sau này Sở Sở đừng tự ra ngoài, con còn nhỏ một mình đi ra ngoài rất nguy hiểm.”

Tống Sở ngoan ngoãn gật đầu.

Khi Tô Chí Phong bước đi, ông bỗng nhận ra trong lồng n.g.ự.c của mình cồm cộm. Ông đưa tay sờ sờ, phát hiện trong túi của Tống Sở có một vật gì đó.

Vì Tống Sở rất thích ăn kẹo nên quần áo của cô có túi lớn, trong đó thường chứa đầy mạch nha.

Tô Chí Phong nghĩ đó là đường mạch nha nên ông mới lấy ra khỏi túi của cô.

Không ngờ đó lại không phải là mạch nha.

Ông sững sờ nhìn thấy thứ màu vàng sáng bóng mình vừa lấy ra, sợ đến mức buông tay…

Tống Sở nắm chặt cái túi của mình và lo lắng nhìn cha, cô không biết lời nói dối của mình có thể khiến cha tin hay không.

Nhưng Tô Chí Phong thậm chí không hỏi bất cứ điều gì, thay vào đó ông ấy lo lắng ôm lấy cô và vội vã về nhà, ông ấy đáp lại một cách có lệ khi những người khác chào hỏi mình trên đường đi.

TBC

Khi về tới nhà, Mã Lan vẫn chưa về. Tô Chí Phong nhanh tay đóng cửa lại, sau đó ông lấy thỏi vàng từ trong túi của Tống Sở ra.

Ông nhìn kỹ lại một chút, khẳng định lại một lần nữa đây chính là thỏi vàng, đúng thật là thỏi vàng thật.

Ông lo lắng hỏi: “Sở Sở, con lấy cái này ở đâu?”

Những gì Tô Chí Phong nghĩ vào lúc này là, vì Sở Sở không biết đó là gì nên có thể cô đã lấy thỏi vàng này từ nhà người khác.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 71: Chương 71



Chương 71:

Dù không biết ai có thỏi vàng to như vậy, nhưng chuyện trộm cắp như này không được làm, tốt nhất là âm thầm trả lại nó.

Nếu không thì với một đứa trẻ nhỏ như này mang tiếng trộm cắp thì làm sao còn tương lai nữa?

Tống Sở chớp mắt. “Con đào nó ở dưới đất.”

Tô Chí Phong: “…đào nó ở dưới đất ư?”

“Con tìm thấy nó ở khu rừng phía sau trường học ấy, con muốn đào côn trùng nhưng đào lên lại thấy cái này, con thấy nó giống với chiếc nhẫn đẹp của bác gái cả nên nhặt nó về.”

“Thật sao? Con không lấy của ai đấy chứ?”

Tống Sở không vui. “Cha, Sở Sở không bao giờ lấy đồ của người khác!”

Tô Chí Phong. “…”

Thực sự là con gái của ông đã đào được nó ở dưới đất sao?

Khi Mã Lan đi làm về đã là buổi tối, bà gần như mệt mỏi đến kiệt sức.

Trở về nhà, bà đã nghĩ rằng mình sẽ có một bữa tối nóng hổi đang chờ đợi, nhưng chồng của bà, ông Tô Chí Phong đang ngồi thẫn thờ trên ghế, bếp núc lạnh lẽo và trống rỗng.

“Mẹ, mẹ vất vả rồi, con chào mẹ.” Tống Sở chăm chú đi đến giúp mẹ lấy dép.

Mã Lan đột nhiên không còn cảm thấy mệt mỏi thay vào đó là vô cùng thoải mái, bà còn hôn l*n đ*nh đầu cô. “Con gái thật ngoan, không giống như một số người nào đó… Đồng chí Tô Chí Phong, ông đang làm gì vậy? Vợ ông đi làm về sao ông không có phản ứng gì cả?”

Sau đó Tô Chí Phong mới nhận ra là vợ mình đã đi làm về, ông nhìn vợ mình với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Mã Lan khó hiểu nhìn ông. “Ông làm sao thế? Ông làm chuyện gì có lỗi với tôi à? Bảo sao tối nay không nấu cơm. Nói tôi nghe xem nào, ông đã làm gì? Nhận tội thì tôi còn suy nghĩ chứ chống đối tôi không tha đâu đấy.”

Tô Chí Phong đóng cửa lại. “Bà nói nhỏ thôi.”

Mã Lan nhướng mày. “Nói tôi nghe xem nào, có chuyện gì?”

Tô Chí Phong không nói gì mà lấy ra thỏi vàng trong bọc giấy.

Mã Lan nhìn một chút. "Giống như một miếng vàng, nhưng trông có vẻ còn lớn hơn cả một miếng vàng, ừm đúng rồi, là thỏi vàng.”

Từ từ, thỏi vàng?!

Bà liền nhìn kỹ hơn rồi cũng như những người khác cắn vào một miếng, tất nhiên miếng vàng không có biến hóa gì khi bị răng của bà tác động.

Bà nhìn Tô Chí Phong. “Đây là vàng thật à?”

Tô Chí Phong gật đầu.

“Cha mẹ Tô nhà ông còn có vàng sao!” Tổ tiên nhà họ Tô không phải đều làm giáo viên mấy đời sao? Danh tiếng rất tốt nhưng thực sự không có nhiều tiền, ông cụ Tô được đối xử rất tốt khi vẫn còn làm hiệu trưởng. Nhưng nuôi ba con trai và một con gái, lại còn dạy dỗ bọn họ thành tài không tránh khỏi việc tốn rất nhiều tiền, cho nên nhà họ Tô nhất định cũng không có nhiều gia tài đến thế này, cho dù có cũng không đến lượt gia đình ông bà.

Tô Chí Phong nói. “Cái này không phải là của cha mẹ, nó của con bé…” Ông nhìn về phía Tống Sở.

Mã Lan đưa mắt nhìn theo, thấy con gái đang tròn xoe mắt nhìn mình, ánh mắt như mong đợi lời khen ngợi từ mẹ.

TBC

Nửa tiếng sau, cả nhà ba người vẫn ngồi nhìn thỏi vàng không nói lời nào.

Mã Lan đã biết thỏi vàng ở đâu ra sau khi nghe hai cha con giải thích.

Theo suy nghĩ của bà, nếu là con gái mình nhặt được nên đương nhiên sẽ không trả lại, không phải con gái nói là đào lên được hay sao? Cũng không phải là nhặt được ở trên đường! Trước đây bà đã xem rất nhiều tin tức, ngọc nhặt dưới sông, hay là vàng nhặt ngoài đường đều sẽ giàu có đổi đời chứ không phải trả lại.

Nhưng Tô Chí Phong lại nghĩ. “Nếu có ai đó đã lén chôn nó thì sao?”

Tình huống này cũng không lấy làm lạ, nếu nó được chôn dưới đất của nhà khác thì nó vẫn sẽ thuộc về nhà người ta. Nếu một ngày họ cần đến số vàng này và đào lên bỗng thấy nó biến mất thì đấy đúng là một cú sốc, thỏi vàng này to như thế cơ mà…

Mã Lan: “…”

Tống Sở cuống quít, đây là vàng của cô mà! Làm sao có thể bắt cô có thể chôn nó xuống thêm một lần nữa?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 72: Chương 72



Chương 72:

“Cái này con đào được, là của nhà mình, cha mẹ đừng trả lại. Chúng ta đem nó đi đổi đồ ăn nhé? Còn thừa tiền thì mua cho mẹ một chiếc nhẫn vàng giống của bác gái cả vậy.”

Mã Lan nói: “Được, chúng ta sẽ không trả lại.” Bà nhìn Tô Chí Phong rồi nói tiếp: “Tôi không biết số vàng này được chôn lúc nào, có thể chủ nhân của nó thậm chí còn không nhớ nó có được chôn ở đó hay không, hoặc là đã bị chôn vùi mấy trăm năm trước? Hơn nữa, có nhà nào chôn vàng mà không đánh dấu lại không? Sở Sở đã nói rồi, là con bé đào được miếng vàng này lên.”

Tô Chí Phong: “…Vậy đi, chúng ta đến nơi đào vàng, xem có ai đánh dấu nó hay không.”

Nếu như nhà nào đấy cất giấu thứ gì nhất định sẽ giấu ở một nơi mà không ai hay biết.

“Mã Lan, chúng ta phải làm gương cho bọn trẻ, không được để cho bọn trẻ học được thói nhặt tiền.”

Mã Lan: “…” Nhưng nó không phải là được nhặt lên mà nó được đào lên.

Bà biết rõ tính tình của chồng mình, có một số chuyện người đàn ông này đặc biệt cứng đầu, giống như một kẻ ngốc vậy. Nếu không, ông đã không cưới bà chỉ vì yêu bà.

Khi trời sắp tối, cả nhà ba người lấy cớ ra ngoài đi dạo, sau đó đi thẳng vào rừng trúc.

TBC

Tống Sở không tìm được phương hướng, cả nhà ba người ở trong rừng trúc tìm một lúc mới thấy cái hố nhỏ mà Tống Sở đã đào.

Trước khi lấp hố, Tô Chí Phong và Mã Lan đã quan sát nó thật kỹ. Đây chỉ là một rừng trúc, xung quanh không có đá cũng không có đặc điểm gì đặc biệt.

Tô Chí Phong hỏi Tống Sở chuyện lúc đó xảy ra như thế nào.

Tống Sở đành phải diễn lại quỳ rạp xuống đất. “Con định đào mấy con giun trong đất, sau đó cảm thấy mình sờ phải cái gì cưng cứng, lại thấy nó có màu giống với đồ mà bác gái cả có nên con tiếp tục đào, sau khi đào một lúc lâu thì tay con bị đau.”

Hai vợ chồng cảm thấy con gái mình thật may mắn, người khác đào ra côn trùng còn con gái mình đào được vàng.

Mã Lan đề nghị: “Hay là chúng ta đào tiếp nhé?”

Tô Chí Phong nói: “Nếu chúng ta đào được vàng thì sao? Chúng ta không thể làm giàu bằng đào vàng như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nếu chúng ta chấp nhận và bằng lòng với cuộc sống hiện tại.”

Mã Lan bỗng cảm thấy rằng việc tìm được một người chồng thật thà sẽ làm cản trở con đường làm giàu của bà.

Sau khi điều tra xong, hai người bế đứa nhỏ ra khỏi rừng trúc.

Về đến nhà, cả ba người lại tiếp tục nhìn thỏi vàng. Cuối cùng, bọn họ cũng xác định thỏi vàng này là của bọn họ.

Mã Lan còn nghĩ đến xuất xứ của thỏi vàng này là vào một năm nào đó cách đây rất lâu, một nhóm người đã làm rơi một viên vàng trong quá trình vận chuyển chúng qua rừng trúc. Vì có quá nhiều vàng và những người khác không tìm thấy nó, thế là tình cờ thỏi vàng này đã bị chôn vùi dưới đất.

Điều này có thể lý giải vì sao thỏi vàng này được chôn nông đến như vậy.

Tống Sở lập tức gật đầu đồng ý, suýt chút nữa còn vỗ tay hưởng ứng. Mẹ cô thực sự tuyệt vời, thông minh hơn cô rất nhiều.

“Mẹ nói đúng, con cũng nghĩ vậy!”

Tô Chí Phong: “…” Ông đột nhiên cảm thấy vợ mình hợp làm biên kịch truyện ghê.

Sau đó, ba người bàn cách xử lý số vàng này.

Tống Sở nói: “Đổi lấy đồ ăn, nhà chúng ta sẽ có nhiều đồ ăn hơn, sau đó thì đổi cho mẹ một cái nhẫn vàng.”

Nhưng Mã Lan không đồng ý, “Đổi cái gì chứ, giữ nó lại. Sau này khi Sở Sở lớn lên, mẹ sẽ mua quần áo mới cho Sở Sở mặc, nuôi con gái còn cần phải chuẩn bị của hồi môn.”

Bà quyết định tương lai sẽ mua cho con gái một căn nhà làm của hồi môn, người từng trải sẽ hiểu ngôi nhà quan trọng như thế nào với một người phụ nữ, may mắn thay con gái bà đã đào được thỏi vàng lớn như vậy.

Tô Chí Phong cũng đồng ý, vì thỏi vàng này do con gái đào được nên tất nhiên nó sẽ thuộc về con gái.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 73: Chương 73



Chương 73:

Tống Sở lo lắng đến chết, cha mẹ không biết rằng chỗ vàng quý hiếm này cô có rất nhiều. Lúc này, Tống Sở không biết mình có nên hối hận khi không lấy thêm vàng hay không.

Cô ôm lấy vàng rồi nói: “Không được, không được, con không muốn mua quần áo mới. Con muốn đổi lấy thức ăn và thịt, cha mẹ nên nghe con nói và tôn trọng quyết định của con.”

Mã Lan cười nói: “Đúng rồi, con gái có quyền được nói.”

“Mọi người đều bình đẳng!” Tống Sở cũng học được mấy điều, cô kiên quyết nói: “Cái này không ăn hay uống được, sao không đổi nó lấy đồ ăn? Con luôn muốn cha mẹ có một cuộc sống tốt hơn nhưng con không được thông minh như anh Tiểu Bác, con không có bản lĩnh nhưng con có vàng. Vàng có thể đem đi đổi đồ ăn, nếu cha mẹ không đổi lương thực, sau này con sẽ không ăn nữa.”

Nghe những lời nói này không ai có thể chịu được cả.

Lúc trước Tống Sở cũng nói muốn họ sống thật tốt, nhưng bọn họ cũng chỉ thấy vui mừng xúc động mà nghĩ rằng bọn trẻ có thể không hiểu những gì mình đã nói, nói xong sẽ quên hết ngay thôi.

TBC

Mã Lan và Tô Chí Phong không ngờ rằng con gái thực sự vẫn luôn nghĩ như vậy trong đầu.

Tống Sở nói, “Mẹ, cha, còn có anh Tiểu Bác, chúng ta đều là người một nhà, chúng ta đều có thể cùng nhau ăn những món ngon.”

“Ha ha, con học được những gì ở nhà ông nội vậy?” Mã Lan không nhịn được cười.

Tống Sở nghiêm túc nói: “Con học được rất nhiều, mẹ, vậy chúng ta có đổi không? Nếu không con sẽ nhịn không ăn cơm đâu.”

Tuy rằng đói bụng sẽ rất khó chịu, nhưng không sao, trong không gian của cô vẫn còn có socola cho nên cô sẽ không c.h.ế.t đói được.

Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn nhau rồi nói: “Được rồi, mẹ với cha con sẽ nghĩ cách đổi.”

“Thật tốt quá!” Tống Sở vui mừng khôn xiết, vừa mới định giục cha mẹ mau đổi thì nghe thấy bụng mình phát ra tiếng ùng ục.

Lúc đó Mã Lan và Tô Chí Phong mới nhớ ra rằng họ vẫn chưa ăn, đúng thật là, cả nhà mải chăm chú vào vàng mà quên cả ăn.

Vì có vàng, Mã Lan cũng cảm thấy tự tin, buổi tối cả nhà ăn mì với dầu mè, Tống Sở không khỏi suýt xoa nuốt nước miếng.

Có vàng rồi, sau này cả gia đình có thể làm ra rất nhiều thứ.

Đến tối, Tống Sở mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nghĩ đến lúc anh Tiểu Bác trở về thì có thể để cho anh ăn thịt kho ngon thật ngon.

Ở đây Tống Sở đang mơ màng và ch** n**c dãi, thì ở phía bên kia căn phòng, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng đang bàn bạc về thỏi vàng.

Mã Lan nói: “Cái này không ăn cũng chẳng uống được, chi bằng mình đổi lấy tiền đi. Chúng ta sẽ đi chợ mua thịt và đồ ăn tốt cho con, số còn lại chúng ta sẽ tiết kiệm.”

Bà vẫn đang suy nghĩ xem làm thế nào để vẫn có thể tìm được vàng, qua một thời gian nữa, tuy ngoài vàng với bạc ra thì những đồ vật như ngọc bội gì đó cũng sẽ chẳng còn giá trị gì. Nhưng Mã Lan biết sự phát triển của lịch sử và biết rằng ngọc cổ sẽ có giá trị hơn vàng trong tương lai.

Vì vậy nếu có cơ hội gặp được những món đồ cổ trong tương lai, bà nhất định sẽ để lại cho các con, bởi vì sau khi giá trị tăng gấp đôi thì nó còn đáng giá hơn cả thỏi vàng.

Tô Chí Phong im lặng, ông cảm thấy tồi tệ vì đã không đem lại cho vợ con mình một cuộc sống tốt đẹp.

Bây giờ, nếu con gái ông muốn ăn một miếng thịt còn phải tự mình đào vàng để có thể đổi được.

“Mã Lan, bà đừng làm công việc kia nữa, tôi đã nói với hiệu trưởng là sẽ dạy thêm một lớp nữa vào đầu năm học, bà có thể ở nhà hỗ trợ cho tôi. Tôi cũng đang chuẩn bị viết bản thảo, sau này còn có thể nộp, bà cũng biết năng lực của tôi rồi đấy, trước kia tuy có chút lười như hiện tại tôi sẽ chăm chỉ hơn nên sẽ không thành vấn đề gì đâu.”

Mã Lan ngáp một cái rồi đáp cho có lệ: “Tôi hiểu rồi.” Nhưng bà không nói rằng sẽ nghỉ việc.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 74: Chương 74



Chương 74:

Ngay cả con gái bà cũng đang tìm cách lo cho gia đình, thì với tư cách là một người mẹ, nhất định bà sẽ càng phải cố gắng hơn.

Muốn đổi vàng lấy tiền, ở xã sẽ không cho phép. Đặc biệt là đối với một thỏi vàng to như thế này, chỉ có thể đến ngân hàng nhân dân xã của huyện để đổi, cho nên Tô Chí Phong phải xin nghỉ phép.

Ngày hôm sau, cả nhà ba người cùng xin nghỉ phép để lên huyện tỉnh với danh nghĩa là đưa vợ con lên huyện tỉnh chơi.

Mọi người trong sân nhìn hai vợ chồng đối xử với đứa con nuôi mà họ đưa về - Tống Sở như bảo bối, không chỉ mua quần áo mới, ăn đồ ăn ngon, thậm chí còn đưa lên tỉnh chơi, không tránh khỏi việc nói sau lưng nhau.

TBC

Đương nhiên nói những điều tốt, cũng có nói cả những điều xấu.

Có bà lão còn thở dài: “Con nuôi bao giờ cũng thua kém con ruột, đến già rồi mới biết.”



Ở nhà ga thành phố S, sau nhiều ngày đêm đi tàu, hiệu trưởng Tô và Giang Bác cuối cùng đã tới nơi.

Giang Bác vẫn ổn và tinh thần tốt, nhưng hiệu trưởng Tô trông có vẻ mệt mỏi rất nhiều, ông cụ thậm chí còn cảm thấy việc ra ngoài lần này đã làm ông cụ thấy giảm sút sức khỏe rất nhiều. Nhưng khi nhìn đến đứa cháu bên cạnh, ông cụ lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Trước đây, sau khi về hưu hiệu trưởng Tô cảm thấy cuộc sống của mình thật vô nghĩa nên mới sống như vậy, nhưng bây giờ ông cụ đã có Giang Bác, ông cụ cảm thấy mình đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.

“Tiểu Bác, cháu có mệt không? Ông nội dẫn cháu đi ăn cơm nhé.”

Giang Bác nói: “Ông nội, chúng ta cứ làm xong việc trước đi.” Xong việc sớm thì được về nhà sớm.

Mấy ngày qua anh đều lo lắng cho Sở Sở, không biết cô ở nhà thế nào rồi.

Hiệu trưởng Tô thầm nghĩ rằng cháu mình thực sự hiểu chuyện, nếu là một đứa trẻ khác thì khi đến một thành phố lớn chơi, chắc hẳn nó sẽ nghĩ đến việc ăn uống và vui chơi trước tiên, còn cháu trai của ông lại cống hiến hết mình cho việc học.

“Tiểu Bác, ông nội rất vui.”

Hiệu trưởng Tô nói ra những lời tận đáy lòng.

Giang Bác ngẩng đầu lên nhìn ông cụ, không biết vì sao ông lại vui như vậy.

Hai người mua bánh bao nhân thịt ở quán ăn gần ga tàu, ăn xong lại uống ngụm nước nóng trước khi lên xe buýt đi đến đại học S.

Lúc này, trên xe buýt vẫn còn chạy bằng than, khi xe nổ máy, khói đen bốc lên trời mịt mù cả một khoảng.

Giang Bác thầm thở dài trong lòng.

Cứ tiếp tục như này thì môi trường sớm muộn cũng sẽ bị ô nhiễm, không biết non xanh nước biếc này sẽ tồn tại được bao lâu, anh không biết có chuyên gia nào ở đây nhận thấy những vấn đề này không.

Giang Bác cảm thấy rằng anh có thể nên học thêm các môn học khác.

Khi hai người đến trường đại học S, giáo sư Tiêu đã đợi sẵn ở cổng.

Giáo sư Tiêu là bạn học cũ của hiệu trưởng Tô, nhưng hai người đã chọn con đường khác nhau. Giáo sư Tiêu chọn tiếp tục học tập ở nước ngoài, con hiệu trưởng Tô lại chọn quay lại dạy học và giáo dục mọi người.

Mặc dù cả hai thường xuyên liên lạc và nói chuyện qua điện thoại nhưng họ đã không gặp nhau trong nhiều năm.

Khi họ gặp nhau lần trước, con cái của họ vẫn chưa lớn. Lúc này, cả hai đều đã có cháu trai chạy nhảy tung tăng.

Tuy nhiên, giáo sư Tiêu vẫn nhận ra hiệu trưởng Tô tóc hoa râm trong nháy mắt.

"Ông Tô! Tô Hoa Thường.”

Giáo sư Tiêu vui vẻ chào đón ông cụ.

Hiệu trưởng Tô cũng rất vui mừng. “Tiêu Quốc Anh!”

“Đúng là tôi đã già đi rồi! Tôi còn không nhận ra điều này cho đến khi gặp lại ông.” Giáo sư Tiêu xúc động nói.

Thường thì ông cụ không để ý, nhưng sau khi nhìn thấy người bạn cũ với mái tóc hoa râm, ông cụ đã nhận ra điều đó.

Hiệu trưởng Tô là người thoải mái, lập tức nói: “Chúng ta đều già đi rồi, nhưng ông vẫn đang làm việc cống hiến cho giáo dục đấy thôi?”

Giáo sư Tiêu mỉm cười. “Ông nói đúng, chỉ cần quốc gia cần, hai mươi năm nữa tôi vẫn có thể làm việc.”

Hiệu trưởng Tô nói: “Hai mươi năm nữa thì chúng ta phải dựa vào những người trẻ tuổi rồi.”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 75: Chương 75



Chương 75:

Vừa nói, ông cụ vừa đẩy cháu trai ra, “Đây là cháu trai của tôi, Giang Bác. Tiểu Bác, đây là ông Tiêu, ông Tiêu là người rất có học thức!”

Giang Bác lập tức cúi chào. “Chào ông Tiêu ạ.”

Giáo sư Tiêu vừa rồi đã nhìn thấy Giang Bác, giờ nhìn kĩ lại mới thấy đứa trẻ này đúng là bình tĩnh hơn những đứa trẻ khác.

“Đây chính là thiên tài nhí nhà ông phải không?”

Hiệu trưởng Tô đắc ý nói: “Đúng rồi, lần này tôi đến đây là vì nó, nếu không thì tôi đã không tốn nhiều sức đến vậy.”

Giáo sư Tiêu vô cùng hào hứng, trước đây hiệu trưởng Tô luôn miệng nói cháu trai mình là một thiên tài, nhưng thực ra ông cụ không tin cho lắm, cho rằng cậu nhóc chỉ là một đứa trẻ thông minh so với đám nhóc cùng lứa mà thôi.

Nhưng giờ đây, thấy hiệu trưởng Tô chạy tới tìm ông vì đứa trẻ này, ông cụ tò mò vô cùng. “Vào phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi rồi uống chén trà trước đi, chúng ta từ từ nói.”

Trên đường đến văn phòng, giáo sư Tiêu đã giới thiệu qua về trường học với hiệu trưởng Tô. Ví dụ, thư viện trường, tòa nhà giảng đường hay phòng thí nghiệm đằng sau nó, ngay cả viện nghiên cứu của thành phố S cũng được xây dựng trong trường.

Giang Bác lắng nghe suốt cả chặng đường và cảm thấy lần này mình đã lựa chọn đúng.

Khi vào văn phòng, Giang Bác ngồi im lặng, nghe hiệu trưởng Tô khoe khoang về 'anh'.

Hiệu trưởng Tô nóng lòng muốn chia sẻ sự hào hứng bên trong mình với những người khác.

Các con trai và con dâu của ông cụ sẽ không bao giờ tưởng tượng được tầm quan trọng của một thiên tài đối với tương lai đất nước, nhưng với hiệu trưởng Tô, người đã học lên cao và bản thân ông cụ cũng có nhiều học trò ưu tú thì có thể nghĩ đến điều này.

Vì vậy, ông cụ đặt kỳ vọng rất lớn vào Giang Bác.

Giáo sư Tiêu nghe vậy cũng rất ngạc nhiên. “Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tự học xong chương trình rồi sao?”

Hiệu trưởng Tô gật đầu. “Chỉ còn lại giáo trình đại học thôi, ông cũng biết chỗ chúng ta sinh viên không nhiều, con trai út của tôi mặc dù là sinh viên đại học, nhưng nó lại học khoa văn, tôi không thấy được sách nào hay nên muốn tìm ông để mượn một số sách cho Tiểu Bác xem thử.”

Giáo sư Tiêu hoàn toàn không quan tâm lắm tới giáo trình giảng dạy nhưng những điều mà hiệu trưởng Tô nói làm ông cụ cảm thấy ngạc nhiên.

Nếu đúng như những gì hiệu trưởng Tô nói, đứa trẻ này thực sự rất thông minh.

Không chỉ có trí nhớ siêu phàm, năng lực tư duy cũng rất hiếm có, giáo sư Tiêu là giáo sư khoa vật lý của trường đại học, ông cụ đã đưa cho Giang Bác một vài bài toán và vật lý cấp ba để làm.

Giang Bác liếc nhìn một lúc đã làm xong, giáo sư Tiêu xem qua bài, thật sự đều làm đúng, vậy mà cậu nhóc này chỉ mới tám tuổi, hai mắt ông cụ sáng ngời.

Hiệu trưởng Tô đắc ý nói: “Tôi đã bảo rồi mà.”

Giáo sư Tiêu hỏi lại. “Các môn học khác cũng như vậy sao?”

“Đúng vậy, các môn đều có thể học tốt. Chính vì thế mà tôi băn khoăn không biết nên phát triển theo hướng nào sẽ tốt cho nó. Nhưng có vẻ nó thích vật lý, đã đọc khá tài liệu nhiều về vật lý.”

Giáo sư Tiêu không để ý đến vẻ mặt đỏ bừng của hiệu trưởng Tô nữa mà nghiêm túc hỏi Giang Bác. “Tiểu Bác, cháu có thích môn vật lý không?”

TBC

Giang Bác gật đầu.

“Sao cháu lại thích môn vật lý?”

Giang Bác nghĩ, đó là vì anh muốn đưa Sở Sở thoát ra khỏi thế giới này.

Đương nhiên trong đầu anh nghĩ vậy chứ không thể nói ra, cho nên anh đã không trả lời câu hỏi này.

Giáo sư Tiêu không quá quan tâm đến điều đó, dù sao thì đứa trẻ này cũng còn nhỏ, cậu bé không có bất kỳ lý tưởng vĩ đại nào đó cũng là điều dễ hiểu.

“Ở đây ông có những quyển giáo trình đại học về vật lý, cháu có thể đọc chúng, đọc xong rồi chúng ta lại tiếp tục nói chuyện nhé.”

Ông cụ cảm thấy mình còn cần phải tự kiểm chứng học lực của cậu nhóc trước mắt nên nói với hiệu trưởng Tô: “Lão Tô, lần này ông có thể ở lại đây thêm mấy ngày không."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 76: Chương 76



Chương 76:

Giáo sư Tiêu: "Chờ thằng bé đọc xong những quyển sách này chúng ta lại tiếp tục nói chuyện sau, nếu nó thực sự giỏi như vậy thì tôi sẽ giữ nó ở lại đây và cho học thẳng lên đại học.”

Hiệu trưởng Tô ngạc nhiên, “Thật sự là có thể làm được như thế à?”

“Những thiên tài đều được sắp xếp đặc biệt, điều này tôi có thể đảm bảo, nếu thực sự là nhân tài thì quốc gia cũng cần tích cực bồi dưỡng, điều chúng ta thiếu nhất lúc này chính là nhân tài. “

Giang Bác vừa nghe xong liền nói. “Cháu muốn đi thư viện đọc sách, với cả muốn xem qua phòng thí nghiệm nữa, có được không ạ?” Anh muốn nhanh chóng làm xong việc để có thể được sớm về nhà chứ không thể ở lại đây mãi được.

Hiệu trưởng Tô tủm tìm cười, “Hết cách rồi, đứa trẻ này rất thích học.”

Giáo sư Tiêu cười. “Được rồi, chỉ cần cháu muốn học, ở đây có thể đáp ứng được nhu cầu của cháu.”

Thư viện của đại học S có rất nhiều sách, dù sao cũng là một ngôi trường nổi tiếng trong nước, lịch sử phát triển tốt, bởi vì thư viện có rất nhiều sách nên mỗi ngày đều có rất nhiều sinh viên đến.

Giang Bác ngồi ở một góc nhỏ không ai để ý, lật giáo trình đại học đọc, anh đọc rất nhanh, chỉ trong hai tiếng, anh đã đọc xong cuốn sách giáo trình vật lý học đại cương trong tay. Đọc xong, anh nhắm mắt lại và sắp xếp lại thông tin trong bộ não của mình, sau đó lần nữa tiếp tục trèo lên ghế để lấy những cuốn sách khác.

Trong khoảng thời gian này, không có sinh viên nào khác đi ra đi vào. Những sinh viên đó dường như có ý thức tránh góc đó ra, ngay cả khi tới gần họ cũng sẽ vô thức rẽ hay đổi hướng sang chỗ khác.

….

Phía bên này, tại trung tâm tỉnh Hoa Giang, Tống Sở được Tô Chí Phong bế trên tay, tay trái cầm bánh bao thịt, tay phải cầm bánh bao đường, vẻ mặt hạnh phúc biểu hiện rõ trên khuôn mặt cô.

TBC

Trái lại, Mã Lan và Tô Chí Phong cảm thấy không được tốt lắm, mặc dù đã hết sức cố gắng nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng, sợ hãi và một chút lo lắng.

Vừa rồi họ có đổi vàng lấy tiền ở Ngân hàng Nhân dân.

Mặc dù rất mong đợi số tiền này nhưng Tô Chí Phong và Mã Lan vẫn rất lo lắng và bất an.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một số tiền lớn như vậy ở trong nhà.

Bây giờ giá vàng cao, lương tháng của họ cũng chỉ mua được một gam vàng, một thỏi vàng lớn như vậy….

Tim Mã Lan vẫn còn đập thình thịch không thôi.

Tô Chí Phong không biết nên nói gì, ông không nghĩ nhiều về thỏi vàng ngày hôm qua. Nhưng hôm nay khi đem vàng đổi thành tiền, ông mới thực sự nhận ra đó là một khoản tiền khổng lồ, giống như một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, cảm giác không chân thực chút nào.

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Tống Sở, Mã Lan nói: “Con gái mình thật có phúc.”

Đào côn trùng mà đào được một số tiền lớn như thế cũng thật là may mắn, Mã Lan cảm thấy mình không phải là 'con gái của trời' mà con gái của bà mới chính là 'con gái của trời'.

Ba người không dám ở lại trung tâm quá lâu, rất nhanh đã mang theo con và tiền trở về huyện xã.

Số tiền lớn như vậy không thể chi hết trong một lần được, trên thực tế, ngay cả khi họ muốn tiêu hết số tiền lớn như vậy thì họ cũng không biết cách tiêu, vì vậy số tiền được chia làm hai phần, một phần được chi tiêu hàng ngày và một phần còn lại được tiết kiệm để sử dụng như quỹ gốc trong tương lai.

Về phần chi phí, hai vợ chồng cũng bàn bạc.

Tống Sở giơ tay nói: “Mua thịt, mua bột mì, mua nhẫn vàng cho mẹ.”

Mã Lan nói: “Không cần mua nhẫn cho mẹ, mua thêm bột mì. Năm nay hạn hán, thực phẩm sẽ càng trở nên quý giá.”

Bây giờ các thôn khác ở nông thôn vẫn đang chờ lương thực cứu trợ, nếu mình có thể mua thêm thực phẩm ở chợ đen thì còn gì bằng, dự trữ nhiều thực phẩm hơn thì cả gia đình sẽ không lo bị đói trong tương lai, bà cũng có thể nhờ người mua giúp một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng để bồi bổ sức khỏe sau này cho con.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 77: Chương 77



Chương 77:

Nói xong, Mã Lan cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn với số tiền này.

Ít nhất cũng không còn căng thẳng như trước nữa, sợ mình không chăm chỉ thì cả nhà sẽ c.h.ế.t đói.

TBC

Sau khi vượt qua năm khó khăn này, bà sẽ chính thức trở thành một công nhân trong tương lai và cuộc sống của bà cũng sẽ tốt hơn.

Mã Lan tràn đầy tin tưởng vào cuộc sống trong tương lai của mình.

----------

Các sinh viên của trường đại học S phát hiện ra rằng hai ngày nay, mỗi ngày đều có một cậu bé đến thư viện, nhưng cậu bé chỉ ngồi trong góc rồi lặng lẽ đọc sách.

Lúc đầu, một số sinh viên lo lắng rằng cậu bé sẽ nghịch ngợm và làm hỏng sách của thư viện, nhưng sau khi quan sát, họ thấy cậu bé không làm như vậy. Thay vào đó, cậu bé rất chăm chú lật từng trang sách, sau khi đọc xong lại nhẹ nhàng bước lên ghế đẩu rồi cất nó trở lại vị trí cũ.

Có sinh viên còn lo cậu bé không đọc hiểu, vì vậy còn giúp đỡ và nhắc nhở cậu bé một cách ân cần: “Em trai, em đọc chưa hiểu được mấy cuốn sách này đâu, em nên đọc những cuốn dành cho trẻ em ấy, những cuốn sách này không phải là thứ mà em có thể đọc được ở tầm tuổi này.” Giang Bác lễ phép nói: “Em cảm ơn, nhưng em thích chúng.”

“…”

Thích lật sách sao?

Giang Bác ở lại thư viện vài ngày, trong lúc đó, hiệu trưởng Tô lại đợi trong văn phòng của giáo sư Tiêu.

Tối đến, hiệu trưởng Tô lại hỏi Giang Bác rằng anh đã đọc xong chưa, Giang Bác vẫn nói rằng anh chưa đọc xong, hiệu trưởng Tô không biết là ngoài sách giáo khoa ra thì cháu nội của mình còn đọc rất nhiều loại sách khác.

Khi chơi cờ với giáo sư Tiêu trong văn phòng, giáo sư Tiêu còn định trêu chọc ông: “Ông Tô, ông có cảm thấy dạo này ông có chút thất thường hay không? Bây giờ ông nói nhiều quá.”

Hiệu trưởng Tô nghiêm mặt nói: “Ông nói gì vậy? Những gì tôi nói với ông đều là sự thật. Sách giáo trình của đại học chắc chắn là rất khó, để cháu trai của tôi đọc chúng thì khác gì đánh đố nó. Chẳng phải sinh viên của ông đều phải đọc mấy năm đấy sao, còn cháu trai tôi chỉ vừa mới đọc có mấy ngày thôi đấy!”

“Được, được. Để cho nó đọc đi, để nó ở trong thư viện một mình cũng không sao.”

Hiệu trưởng Tô tỏ ra yên tâm, nhưng thực sự trong lòng lại không như vậy.

Giang Bác thích yên lặng đọc sách một mình, nếu anh phát hiện ra có ai đó ở xung quanh khi đang đọc, anh sẽ tỏ rõ sự khó chịu.

Hiệu trưởng Tô đã hứng chịu điều đó nhiều lần nên rất rành.

Trong thư viện, sau khi Giang Bác mang cất những cuốn sách mà mình đọc xong liền ngồi lặng lẽ suy nghĩ ở trên ghế.

Các sinh viên bên cạnh nhìn thấy bộ dạng trưởng thành nhỏ bé của 'anh' đều cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Họ nghe nói cậu nhóc trước mặt là họ hàng của gia đình giáo sư nào đó, nhưng không biết là vị giáo sư nào, sao mà có thể dễ thương đến thế nhỉ? Giang Bác không quan tâm tới thế giới xung quanh, thay vào đó, anh cẩn thận suy nghĩ về kế hoạch trong tương lai.

Tất nhiên anh chưa đọc hết sách trong thư viện, nhưng anh đã nhìn qua những loại sách này và đánh giá được trình độ công nghệ ở đây.

Anh nhận định rằng trong phòng thí nghiệm thông thường này, bàn tính thực sự được dùng để tính toán. Máy tính ở đây có vẻ là một thiết bị điện toán tương đối bí ẩn, kiến thức của anh trong lĩnh vực này quả thực không có nhiều.

Những công cụ tiên tiến ngày xưa cũng không còn, trình độ khoa học kĩ thuật ở đây ít nhất phải lạc hậu hơn ở thế giới kia những hơn 100 năm.

Nhưng khoảng cách này vẫn có thể tưởng tượng được.

Giang Bác cũng đọc một số cuốn sách lịch sử để hiểu được quá trình lịch sử của thời gian và không gian.

Vũ trụ này không phải vũ trụ của anh, anh thuộc về một vũ trụ song song khác.

Khi đang nghiên cứu về không gian, anh đã chụp được những tấm ảnh, trên thế giới có rất nhiều vũ trụ khác nhau, những vũ trụ này được tạo ra bởi thời gian.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 78: Chương 78



Chương 78:

Tại một thời điểm nhất định, nếu lịch sử có chút khác biệt thì sẽ tạo ra một vũ trụ hoàn toàn khác. Trong dòng sông dài của lịch sử, vô số vũ trụ đã được tạo ra.

Vũ trụ anh đang sống cũng chính là điểm nút của vũ trụ này, trong một triều đại tên là Chu.

Mặc dù diễn biến lịch sử sau này xuất hiện các triều đại khác nhau nhưng chiều hướng phát triển vẫn không thay đổi. Ngay cả sự phát triển của văn bản cũng vậy, như thể có một định luật nhất định, kết quả là cùng một mục tiêu.

Giang Bác không thể không cảm thấy rằng có quá nhiều bí ẩn trên thế giới này cần được giải mã.

Đối với Giang Bác, thế giới này thực sự không phải là lý tưởng của anh.

Nhưng với trình độ kỹ thuật này, cho dù có muốn rời đi cũng khó có thể làm được.

Vì đã xác định ở lại đây, nên anh muốn có một cuộc sống tốt hơn trong tương lai.

Nhưng Giang Bác không muốn bước vào phòng thí nghiệm quá sớm.

Ở vũ trụ kia, anh và Sở Sở từ nhỏ đã sống trong phòng thí nghiệm. Để tiếp tục sống, anh phải sớm thể hiện năng lực xuất sắc của mình đến nỗi anh và Sở Sở không bao giờ đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Bản thân Giang Bác không quan tâm lắm đến cuộc sống kiểu này, nhưng với Sở Sở thì khác. Anh muốn Sở Sở có một tuổi thơ hạnh phúc, đến trường và chơi với Sở Sở, anh muốn cùng Sở Sở trải nghiệm hết những gì mà ở vũ trụ kia không có. Và bây giờ anh có thể chắc chắn rằng vũ trụ này đã an toàn, không cần phải quá cố gắng.

Sau khi thấy mẹ và Sở Sở phải ăn đồ ăn công nghiệp, anh đã quyết tâm không được kéo d** như vậy nữa.

Buổi chiều, sau khi hiệu trưởng Tô đưa cháu trai từ thư viện về nhà khách, ông cụ lại hỏi: “Tiểu Bác, cháu đọc xong mấy cuốn sách đó chưa? Lần này ông thấy cháu đọc rất lâu, có phải vì giáo trình đại học khó quá không?”

Quả thật, mấy ngày nay Giang Bác đều dành rất nhiều thời gian để đọc sách, điều này làm cho hiệu trưởng Tô rất vui, ông cụ cảm thấy cuối cùng cũng xuất hiện được vấn đề, cuối cùng cũng có thứ làm khó đứa trẻ này.

Cháu à, trên đời này chuyện gì cũng không thể thuận buồm xuôi gió được.

Giang Bác gật đầu: “Ông nội, chúng ta về nhà đi.”

Mục tiêu đến đây đã hoàn thành, cũng không cần tới phòng thí nghiệm nữa.

Hiệu trưởng Tô nói: “Cháu đọc xong rồi sao? Tốt lắm, giáo sư Tiêu còn đang đợi để kiểm tra cháu đấy.”

Nghe đến đây, Giang Bác cau mày: “Cháu muốn về nhà.”

Anh nhớ giáo sư đã nói rằng anh có thể sẽ học đại học ở đây, nhưng anh không muốn ở lại.

Hiệu trưởng Tô cảm thấy cháu trai mình lại muốn gây chuyện nhưng ông không quan tâm, những thiên tài thường hay cáu kỉnh, đây là chuyện rất bình thường.

“Đừng quá lo lắng, Tiểu Bác, giáo sư Tiêu sẽ hỏi cháu một số câu hỏi, cháu chỉ cần trả lời là xong.”

Giang Bác suy nghĩ một chút, anh không thể trực tiếp tham gia vào công việc nghiên cứu lúc này, nhưng anh cần một người liên hệ để nộp bài học thuật của mình. Để làm được điều đó, anh cần một người như giáo sư Tiêu.

Gần đây anh đang chuẩn bị một bài báo học thuật và muốn hoàn thành báo cáo về thực phẩm công nghiệp thông qua bài báo học thuật này.

Vì vậy, anh miễn cưỡng đồng ý gặp lại giáo sư Tiêu.

Hiệu trưởng Tô nhìn thấy anh như vậy liền muốn cười, cháu trai còn quá nhỏ, trẻ nhỏ vốn không biết sợ hổ. Nếu là người khác có cơ hội như thế này, chẳng phải là nên thể hiện rất tốt hay sao?

Giáo sư Tiêu đã rất bận trong vòng hai ngày nay, nhưng trong lòng ông cụ vẫn nghĩ về Giang Bác.

TBC

Thấy hiệu trưởng Tô đưa Giang Bác tới, ông cụ rất hào hứng nói: “Tiểu Bác, cháu đã đọc xong những cuốn sách giáo trình kia chưa?”

Giang Bác gật đầu.

“Cháu có hiểu không?”

Giang Bác không trả lời, Giáo sư Tiêu nói tiếp: “Đừng lo lắng, ông sẽ kiểm tra cháu một chút.”

Không cần phải nghĩ câu hỏi, ông cụ sử dụng luôn bài kiểm tra đã có sẵn, ngay cả những sinh viên xuất sắc của khoa cũng hiếm khi đạt điểm cao trong bài kiểm tra này.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 79: Chương 79



Chương 79:

Giang Bác cầm bút và bắt đầu viết đề mục, để không làm cho giáo sư quá sợ hãi anh đã giảm tốc độ làm bài xuống và hoàn thành câu hỏi với tốc độ tương đối bình thường.

Nhưng anh cũng không biết rằng tốc độ bình thường trong mắt thiên tài, lại là tốc độ cực nhanh đối với người bình thường.

Giáo sư Tiêu thấy anh viết nhanh như vậy, lo rằng anh đang làm bừa, nóng lòng cầm bài lên để chấm, nhưng xem xong bài lại thấy đau cả mặt.

Đây không phải là viết một cách ngẫu nhiên, nó chỉ đơn giản là câu trả lời tiêu chuẩn của bài kiểm tra.

Mỗi bước giải đều viết rất chi tiết, nó còn có thể được sử dụng làm bài giảng cho sinh viên.

Ông cụ vui mừng nhìn Giang Bác với khuôn mặt bình tĩnh, rồi nhìn sang hiệu trưởng Tô: “Ông Tô, cháu của ông quả thật… tuyệt vời. Thật sự rất giỏi. Nhiều năm qua tôi chưa gặp ai thông minh như vậy, cậu nhóc thực sự chưa từng học qua chương trình à?”

Hiệu trưởng Tô ngạo nghễ nói: “Lừa ông làm gì? Lấy đâu ra sách giáo khoa cho nó đọc chứ?”

“Cái này, cái này quá…ảo rồi!” Giáo sư Tiêu cũng không thể tin được, cho dù là học sinh xuất sắc cũng không đạt được điểm tối đa trong kì kiểm tra.

Đứa trẻ này có thể đạt được điểm cao như vậy chỉ sau khi đọc sách trong một vài ngày.

Đây quả thực là hạt giống học thuật rất tốt, hơn nữa đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, sau này chắc chắn sẽ có tương lai. Nếu giáo dục tốt, sau này còn có thể trở thành nhà khoa học thế giới.

TBC

Giáo sư Tiêu kích động nhìn Giang Bác: “Tiểu Bác, cháu có muốn đi theo ông để học tập hay không?”

“Cháu không muốn.” Giang Bác không cần nghĩ nhiều, trực tiếp từ chối.

Thực sự không có gì để học.

Giáo sư Tiêu vội vàng nói: “Ông Tô, ông thuyết phục nó đi.” Giáo sư Tiêu rất lo lắng, cảm thấy việc bỏ lỡ một hạt giống tốt như vậy thật uổng phí, ông cụ phấn khích nhìn Giang Bác.

Hiệu trưởng Tô lúc này cũng phấn khích, cháu trai của ông cụ chỉ thêm một bước nữa sẽ trở thành sinh viên đại học, nhưng sau khi cơn kích động qua đi, ông vẫn rất tỉnh táo: “Tuy đây là chuyện tốt nhưng quá gấp rồi, tôi đưa cháu trai của mình tới đây cũng chỉ nói là đi mấy ngày, đột nhiên bảo nó ở lại đây, nhất định nó sẽ không chịu, hơn nữa, hai vợ chồng con tôi cũng cần phải bàn bạc với nhau.” Tuy ông cho rằng vợ chồng con mình sẽ vui nhưng dù sao đó cũng là con trai của chúng nên chuyện này phải bàn bạc lại với cha mẹ của đứa nhỏ một chút.

Những lời này khiến giáo sư Tiêu không nói thêm được gì, nếu hiệu trưởng Tô muốn quay về bàn bạc với cha mẹ đứa nhỏ thì ông cụ cũng không thể ngăn cản được. Tuy rằng rất tiếc vì không thể để hạt giống tốt này ở lại đây, mỗi ngày không ăn không uống mà dạy dỗ, truyền lại những gì ông cụ đã học được suốt cả cuộc đời.

Chuyện này, nếu đứa nhỏ là người trưởng thành thì đã dễ dàng hơn rồi.

“Vậy thì ông Tô này, ông mau về đi, về nhà bàn bạc kỹ càng rồi viết thư cho tôi.”

Ông cụ cũng thuyết phục Giang Bác: “Tiểu Bác, cháu phải tin ông, ông nhất định sẽ dạy dỗ cháu thành nhân tài, cháu sẽ được dạy dỗ thật tốt, tương lai trở thành nhà khoa học vĩ đại cống hiến cho quốc gia.”

Những lời này không hề hấp dẫn đối với Giang Bác, anh không cần tiếp thu giáo dục, cũng không có khái niệm quốc gia, quốc gia có phát triển hay không cũng không liên quan gì tới anh. Hiện tại anh cũng không muốn làm nhà khoa học, không muốn Sở Sở lại phải ở trong phòng thí nghiệm.

Giang Bác bình tĩnh nói: “Giờ cháu phải đi về rồi, nhưng cháu vẫn sẽ giữ liên lạc với ông ạ.”

Giáo sư Tiêu vô cùng mừng rỡ khi nghe được lời đảm bảo này, nếu có nhiều cơ hội nói chuyện hơn thì sau này cũng không còn lo lắng nữa.

Hiệu trưởng Tô hỏi riêng Giang Bác: “Cháu thực sự không muốn ở lại đây sao? Tiểu Bác, ông nội sẽ không nói đùa với cháu đâu, cơ hội này rất tốt đấy.”

Nghĩ đến đây, hiệu trưởng Tô không giữ được dáng vẻ nghiêm nghị của mình, trên khoé miệng nhếch lên một nụ cười.
 
Back
Top Bottom