Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 440: Chương 440



Một số lãnh đạo quân khu than thở với người nhà: “Cả nhà này thật khó lường.”

Lời này là lời cảm khái phát ra từ trong lòng.

Dù sao có thể cùng lãnh đạo lớn quan hệ tốt như vậy, bọn họ cũng phải dè chừng không ít. Gần đây họ nghe được một ít tin tức, một số người đã bắt đầu ngấm ngầm cạnh trạnh, dù sao lãnh đạo lớn cũng đã lớn tuổi rồi.

Đối với các lãnh đạo quân khu thủ đô mà nói, ai làm lãnh đạo lớn đều giống nhau, chỉ cần đất nước ổn định, quân đội ổn định là tốt rồi. Nhưng đôi khi bọn họ cũng không kiềm chế được bản thân, cho dù chính mình không thích, cũng dễ bị người liên lụy. Trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

TBC

Cho nên nếu như có thể được lãnh đạo lớn coi trọng như nhà họ Tô, thì họ cũng không cần phải lo lắng.

Đáng tiếc.

Sau khi vợ của bọn họ nghe được lời này, một đám tỏ vẻ chột dạ.

Dù sao trước đây cũng vì có chút chuyện nhỏ, nên bọn họ đã nói sẽ không cùng nhà họ Tô qua lại.

Còn tưởng rằng đây là chuyện nhỏ, ai biết được người nhà họ Tô lại không tầm thường như vậy.

Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn, dù họ có muốn tạo lại mối quan hệ cũng không được.

Ngược lại thay đổi suy nghĩ trong lòng, cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình vẫn chưa đủ cao. Lúc trước nếu rộng lượng một chút, không so đo, thì quan hệ của bọn họ cũng không thành dạng này. Sau này không thể như vậy nữa, nếu người Tô gia lòng dạ hẹp hòi thì chẳng phải họ sẽ gây ra họa lớn sao.

Vẫn là tổ chức dạy dỗ đúng, làm người phải có tư tưởng giác ngộ cao.

Tuy rằng không thể làm thân, nhưng mọi người vẫn bắt đầu phóng thích thiện ý với nhà họ Tô.

Khi gặp Mã Lan, cũng sẽ nở một nụ cười.

Mã Lan mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng mỗi lần như vậy cũng lịch sự cười đáp lại.

Tuy rằng bà không dự định làm thân với bọn họ, nhưng gặp mặt gật đầu cười một cái vẫn có thể. Ai mà không muốn môi trường sống của mình thoải mái một chút chứ?

……

Viện nghiên cứu bên này, Ngôn ngữ Hoa vừa được đưa đến, liền nhận được sự nhiệt liệt cùng trịnh trọng chào đón, còn tha thiết hơn cả đãi ngộ mà Giang Bác có thể nhận được.

Một đám chuyên gia kỳ cựu tóc hoa râm ăn cơm uống nước cũng không để ý, quên mình nghiên cứu ngôn ngữ tràn ngập sức hấp dẫn này. Họ là những con người xem trọng khoa học, nhưng đối với họ, ngôn ngữ là phép màu của khoa học. Nếu nắm vững phép màu này, có thể sáng tạo vạn vật trong thế giới máy tính.

Để đảm bảo Ngôn ngữ Hoa mang đến thành quả nhanh hơn, quốc gia bí mật điều động những anh tài trẻ tuổi từ các địa phương, tổng cộng hai trăm người chuyên ngành để học Ngôn ngữ Hoa. Hai trăm người này, đều là tinh anh được điều động từ đại học các tỉnh.

Vừa phải có đầu óc thông minh, vừa phải thực sự có tài.

Điều này cũng làm cho lãnh đạo lớn nhận ra tầm quan trọng của giáo dục, phải bồi dưỡng càng nhiều sinh viên đại học, mới có thể bảo đảm quốc gia không ngừng phát triển. Ngoại trừ sinh viên đại học, còn có nhân tài có trình độ học vấn cao hơn.

Không thể không nói, sự xuất hiện của Giang Bác, khiến cho lãnh đạo lớn có niềm tin lớn hơn, cảm thấy trong tương lai, đất nước nhất định sẽ đuổi kịp và vượt qua những quốc gia tư bản chủ nghĩa kia.

Vì thế lãnh đạo lớn cùng các lãnh đạo khác mở một cuộc họp hội nghị, nội dung hội nghị chính là muốn ngành giáo dục thảo luận về một hệ thống giáo dục càng có lợi cho việc bồi dưỡng những sinh viên ưu tú. Ví dụ như hiện tại các trường đại học đơn độc tuyển sinh, điểm này cũng không thích hợp lắm. Bởi vì môi trường giáo dục và số người ở các khu vực khác nhau, rất dễ dẫn đến nguồn lực giáo dục không công bằng.

Để nghiên cứu chính sách mới này, nhà nước còn tiếp thu những ý kiến hữu ích từ quần chúng nhân dân, giáo viên các khu vực cùng đưa ra phương pháp.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 441: Chương 441



Sau khi Tô Chí Phong nghe được thông báo, liền trở về nói với người nhà.

Đôi đũa trong tay Mã Lan sắp rơi hết rồi.

“Trời ạ, đây là muốn cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học sao?”

Đây là vượt trước bao nhiêu năm lịch sử rồi a.

Tống Sở vẻ mặt hứng thú nghe Tô Chí Phong nói: “Cha, con sẽ giúp cha nghĩ ra phương pháp.”

Giang Bác ngược lại không mở lời, anh đối với những thứ này không có hứng thú, đang suy nghĩ như thế nào để nuôi vịt.

Thật ra nuôi vịt rất đơn giản, nhưng cái khó chính là làm sao để thịt vịt vẫn giữ được hương vị vốn có mà còn giúp người ăn khỏe mạnh. Thịt vịt có thêm hóa chất, anh tuyệt đối sẽ không ăn, lại càng không cho Sở Sở ăn.

Đương nhiên, Tô Chí Phong cũng không định nghe ý kiến của anh, dù sao con trai ở phương diện này vẫn luôn không đáng tin cậy.

Ông chỉ muốn cùng vợ con mình cùng nhau thảo luận mà thôi.

Mã Lan căn bản không cần nghĩ, liền nói: “Tôi có một ý tưởng.”

“Ý tưởng gì? “Tô Chí Phong vẻ mặt hứng thú nói.

“Toàn quốc tuyển sinh, thống nhất kỳ thi. Trước đem trường học dựa theo giáo dục tài nguyên tiến hành phân chia, phân chia các cấp học và điểm tuyển sinh, sau đó tuyển sinh từ cao xuống thấp.”

Cứ như vậy, có thể tối đa hóa học sinh ưu tú tiến vào trường học tốt nhất.

Sau này khi quốc gia cần sử dụng người tài, sẽ biết điều động nhân tài từ trường học trọng điểm nào.

Tô Chí Phong sáng mắt lên, vỗ tay nói: “Ý kiến hay! Lan Lan, không ngờ bà cũng rất có thiên phú về phương diện giáo dục.”

Giang Bác nghe được một câu kia của Mã Lan, nổi cả da gà.

Ánh mắt Tống Sở lấp lánh nhìn mẹ, cảm thấy mẹ thật tuyệt vời. Bởi vì cô đã nhìn thấy phương pháp kiểm tra này trong tiểu thuyết về ngày tận thế trước đây, trong đó cũng viết phương thức kiểm tra như vậy.

Giang Bác dội nước lạnh: “Thông tin không thông, không thể thực hiện được.”

Quả nhiên giống như một chậu nước lạnh hắt xuống, ba người ngây ra như phỗng.

Mã Lan ho khụ, bà quên mất thời đại này rất lạc hậu, thông tin cơ bản dựa vào thư từ qua lại.

TBC

Càng không cần phải nói đến việc thống nhất và sắp xếp các điểm số của các khu vực khác nhau, đó đều là dưới tình huống cần kết nối mạng máy tính mới có thể thực hiện được.

Tô Chí Phong lập tức phản bác: “Ý tưởng này vẫn rất tốt, chỉ là bị giới hạn bởi điều kiện mà thôi, nhưng chúng ta có thể tìm được cảm hứng từ nơi này, có thể làm như vậy ở các tỉnh, đảm bảo sinh viên tốt nhất tỉnh đều vào được trường đại học tốt nhất địa phương.”

Mã Lan gật đầu: “Cha đứa nhỏ, ông thật tuyệt vời, rất biết thay đổi.”

Tống Sở nói: “Cha, cha quả nhiên là chuyên gia giáo dục, thầy giáo Tô là lợi hại nhất.”

Giang Bác nói: “Ý tưởng của mẹ rất hay, đợi thêm ít thời gian nữa con nghiên cứu cách chia sẻ thông tin máy tính trong khu vực với nhau, ý tưởng của mẹ sẽ thành hiện thực.”

Mã Lan nhất thời cả người ngẩn ra, con trai đây là muốn vì bà mà phát minh ra internet ư?

Bà đột nhiên kích động không thể nói rõ, cảm giác như kiếp trước mình đã cứu vớt cả hệ thiên hà. “Con trai, con thật sự muốn nghiên cứu cái đấy à?”

Giang Bác gật đầu.

Lại nhìn Tống Sở ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt tươi cười: “Sau này Sở Sở giao bản phác thảo, có thể ở nhà nộp, không cần ra ngoài.

Tống Sở vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bác, anh thật sự là anh trai giỏi nhất thế giới.”

Mã Lan cũng cao hứng múc canh cho con trai: “Con trai, con uống nhiều một chút, con không chỉ cần phải bồi bổ não mà còn cần bồi bổ thân thể.”

Tô Chí Phong: “....." Đầu óc tốt, thật sự rất dễ yêu.

Không cần biết thế nào, ý tưởng của Tô Chí Phong vẫn được trình lên.

Ông tổng cộng đề cập tới hai cái. Một là phương pháp của Mã Lan, ông còm viết thêm ghi chú là dưới tiền đề đất nước có thể thực hiện chia sẻ thông tin. Cái thứ hai chính là cái mà lúc trước ông đã nói, thi tuyển sinh theo tỉnh.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 442: Chương 442



Cái mà Mã Lan nói liền bị lãnh đạo nhà trường trực tiếp bỏ qua, cảm thấy đây có trí tưởng tượng hoang đường mới có thể nghĩ ra cái này.

Hoàn toàn không có cách nào thực hiện, ngược lại, điều thứ hai của Tô Chí Phong được thông qua.



Tuy rằng ý kiến của Mã Lan không thông qua, nhưng Tống Sở vẫn có cảm giác hồi hộp. Bởi vì cô cảm thấy có anh Tiểu Bác, sau này thi đại học không chừng sẽ dựa theo phương án của mẹ mà thực hiện.

Cứ như vậy, áp lực của cô lại càng lớn. Trước kia là cạnh tranh với các bạn học thủ đô, sau này là cạnh tranh với học sinh cả nước, cảm giác áp lực quá lớn.

Tống Sở ngay cả sách muốn viết cũng tạm thời bỏ xuống, toàn tâm toàn ý học tập, tối thiểu cũng phải thi tốt kỳ thi giữa kỳ.

Sau khi thi xong kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của trường trung học phổ thông, cả người Tống Sở như được giải thoát.

Cảm thấy việc học cấp ba so với cấp hai càng khó khăn hơn, nếu như không phải cô học giỏi, kỳ thi lần này thật đúng là khó làm.

Buổi tối ôn tập xong, Tống Sở nằm trên giường thở dài: “Anh Tiểu Bác, em lo lắng sau này mình không thể thi không đậu đại học.”

Giang Bác đang tính toán tình trạng sinh trưởng tế bào động vật, nghe Tống Sở nói thế liền nói: “Không sao, anh cùng em học lại.”

Tống Sở: “.....” Cái cô cần là động viên và khích lệ, tuyệt đối không muốn học lại.

Giang Bác có thể cảm nhận được sự thay đổi trong lòng của Tống Sở, cau mày có chút khó hiểu: “Làm bạn không phải là chuyện tốt nhất sao, Sở Sở vì sao không vui?”

Tâm sự của Sở Sở thật sự là càng ngày càng khó đoán.

Không nghĩ nữa, anh tiếp tục nhanh chóng nghiên cứu ra kỹ thuật nuôi vịt, để Sở Sở muốn ăn bao nhiêu vịt quay thì ăn bấy nhiêu .

Để nghiên cứu phương pháp chăn nuôi vịt, Giang Bác còn đi tìm vịt về để quan sát và nghiên cứu.

Thành tích của kỳ thi giữa kỳ còn chưa có thì phương pháp chăn nuôi vịt của Giang Bác đã xong.

Giang Bác quan sát từ tốc độ sinh trưởng, đến duy trì sự hấp thụ của thịt vịt, để đảm bảo không gây hại cho cơ thể con người. Cuối cùng, cũng tìm ra nguồn thức ăn phù hợp cho vịt và phương pháp nuôi vịt khoa học.

Thật đáng tiếc điều kiện bây giờ không đủ để cho vịt sống trong hoàn cảnh hoàn toàn phù hợp, nếu như có thể bố trí cho vịt sống trong hoàn cảnh nhiệt độ ổn định, chắc chắn sẽ tốt hơn.

Nhưng ngay cả chính bản thân anh cũng chưa từng trải qua cuộc sống có nhiệt độ ổn định như vậy, chứ đừng nói đến con vịt.

Giang Bác bây giờ đã chấp nhận hiện thực, chỉ có thể tiếp tục nuôi vịt một cách khoa học trong môi trường không quá phù hợp .

Vì thế Giang Bác còn cẩn thận viết một tập văn bản.

Điều này so với lúc trước làm ngôn ngữ Hoa còn khó khăn hơn.

Tống Sở trong mắt tràn đầy vui vẻ nghiêng người nhìn: "Anh Tiểu Bác, nuôi vịt như vậy thật sự có thể nuôi ra thật nhiều thật nhiều vịt sao?"

Giang Bác gật đầu: "Việc đầu tiên là bắt đầu chọn giống, đến tỷ lệ sống sót, rồi đến thức ăn cho vịt. Nếu như những phân đoạn này đều làm được, có thể nuôi ra rất nhiều vịt.”

Tống Sở nghĩ đến sự ngon giòn của vịt quay, liền nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn Giang Bác vô cùng kính phục.

Giang Bác trong lòng vui mừng, sau đó đưa tư liệu cho Tiểu Vũ.

“Đây là phương pháp chăn nuôi vịt.” Giang Bác nói với Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ: “... Nuôi vịt?”

“Đúng.” Giang Bác rất nghiêm túc, dường như những gì anh tạo ra đều rất đáng chú ý.

Tiểu Vũ chỉ cảm thấy tài lớn làm việc nhỏ, Thủ trưởng Tô Giang Bác tài giỏi như vậy, lại đi nuôi vịt, lần sau sẽ không dùng để nuôi heo chứ.

Tiểu Vũ rùng mình một cái, bất chấp gió bắc đi đưa tài liệu.

Viện nghiên cứu bây giờ rất bận rộn.

Không những phải vội vàng học ngôn ngữ Hoa, còn phải nhanh chóng nghiên cứu đổi mới công nghệ máy tính, dù sao cũng có rất nhiều viện nghiên cứu lớn trong cả nước đều đang chờ nhận máy tính làm thí nghiệm.

TBC

Sự xuất hiện của máy tính tiên tiến đã đưa sự nghiệp nghiên cứu của cả nước bước vào một giai đoạn mới, sự nghiệp nghiên cứu khoa học hừng hực khí thế.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 443: Chương 443



Tiểu Vũ cũng không biết nên đưa cho ai, liền trực tiếp đưa cho Sở trưởng Thái.

Sở trưởng Thái vừa nghe đó là phương pháp nuôi vịt, liền nhớ tới lần trước Giang Bác ở văn phòng lãnh đạo lớn đề cập đến chuyện muốn cho tất cả mọi người ăn thịt.

Trong lòng vui mừng khôn xiết.

Thủ trưởng Tô Giang Bác thực sự là một đồng chí nói được làm được.

Ông ta cũng rất tò mò Tô Giang Bác sẽ nghĩ ra phương pháp nuôi vịt gì.

Mở ra xem, lại phát hiện là một chồng báo cáo nghiên cứu sinh học.

Đối tượng nghiên cứu là vịt.

Sau đó phía sau là một chồng phương pháp nuôi vịt, còn phân tích ảnh hưởng của tế bào đối với sự phát triển của vịt và thức ăn trong cơ thể của vịt cũng gây sự ảnh hưởng.

TBC

Đây quả thật có thể đi làm bác sĩ cho vịt.

Quả nhiên là thủ trưởng Tô Giang Bác, ngay cả cách nuôi vịt cũng nghĩ ra được.

Sở trưởng Thái nghĩ, nếu thật sự dựa vào cách chăn nuôi như vậy, không nói đến hiệu quả mà tố chất của người nuôi vịt yêu cầu cũng rất cao, không có giáo dục thì ngay cả nhân viên chăn nuôi cũng không làm được.

Đây thật sự là vấn đề khó giải quyết cho Bộ Giáo dục, nếu lãnh đạo lớn biết phương pháp chăn nuôi vịt có hiệu quả như vậy, bọn họ còn không để cho Bộ Giáo dục phổ cập giáo dục hay sao?

Bất kể phương pháp nuôi vịt này có mang đến ảnh hưởng hay không, chuyện chính sách thi đại học lúc trước đã thật sự tạo ra ảnh hưởng rất lớn cho các trường học trên cả nước.

Trường học càng thêm chú trọng thành tích của các học sinh.

Không cần kiểm soát hạn ngạch, chỉ cần vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học là có thể lên đại học, cho nên các trường học đều rất nỗ lực bồi dưỡng học sinh của mình.

Dù sao lãnh đạo trường học nào cũng biết, lãnh đạo lớn rất là coi trọng giáo dục.

Nhà nước coi trọng giáo dục, coi trọng sinh viên đại học, vậy những người làm giáo viên và hiệu trưởng như bọn họ nhất định càng được coi trọng. Sau này danh tiếng và tương lai của họ chắc chắn là có liên quan đến tỷ lệ lên lớp, cho nên đối với thành tích của học sinh trong trường, các giáo viên càng thêm quan tâm.

Ngay cả trường Tống Sở đang học cũng giống như vậy.

Sau khi thi giữa kỳ xong, trường học còn xếp học sinh vào bảng xếp hạng toàn trường, dán ở trong bản tin của trường. Top 10 còn làm một tờ giấy đỏ thẫm, treo hoa hồng nhỏ, gọi là Bảng Vinh Quang, học sinh lên bảng vinh quang đều có học bổng.

Thành tích vừa dán xong, Tống Sở liền lôi kéo Giang Bác vào đám đông xem thành tích.

Đây là lần đầu tiên diễn ra sự tình này, mọi người đều cảm thấy rất mới mẻ, các học sinh đều vây quanh bảng tin để xem, có chút giống cảnh tượng thời cổ đại khi trúng tuyển.

Cũng may hai người tương đối nhỏ trong một đống học sinh trung học, vì vậy họ dễ dàng chen vào. Bím tóc của Tống Sở đều chen đến rối tung, Giang Bác bất lực cau mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, sợ bị đẩy ra.

Tống Sở cũng không để bụng việc này, tinh thần phấn chấn đi xem Bảng Vinh Quang.

Quả nhiên tên của Giang Bác đứng đầu tiên.

“A, Anh Tiểu Bác, anh đứng nhất.” Mặc dù biết trước kết quả sẽ như vậy, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

“Anh Tiểu Bác, anh đứng nhất sẽ có học bổng năm tệ đấy.”

Giang Bác gật đầu.

Tống Sở vui vẻ không thôi, hóa ra học giỏi còn có thể được tiền. Lại tìm tên của mình, cuối cùng cũng tìm thấy chính mình ở vị trí thứ ba.

Đứng thứ ba là ba tệ, Tống Sở nhếch mép cười, cảm giác này so với viết sách để kiếm tiền không giống nhau. Viết sách vừa là sở thích cũng vừa là công việc, đó là tiền lương.

Mà học bổng đi học, đó là phần thưởng, là một loại kiêu hãnh, chứng minh cô học cũng rất giỏi.

Hơn nữa nếu có thể vẫn duy trì thành tích, cô nhất định có thể thi đậu đại học.

“Anh Tiểu Bác, em muốn cố gắng hơn nữa, em muốn lấy thêm một tệ.”

“Ừ.”

Giang Bác gật đầu: “Anh còn có thể cho em lấy thêm hai tệ, anh có thể nộp giấy trắng.”

Tống Sở: “.....”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 444: Chương 444



Lần này trong ba người đứng đầu, trong lớp xuất hiện tổng cộng hai người, chủ nhiệm lớp Tống Sở cười đắc ý.

Chủ nhiệm các lớp hầu như đều đã ngoài năm mươi tuổi, không còn nhiều tâm huyết cho sự nghiệp giáo dục, nhưng sau khi quốc gia cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học, họ như có mùa xuân thứ hai.

Lần này học sinh trong lớp còn thi ra kết quả cao, quả thật như tắm mình trong gió xuân.

TBC

“Các em phải tiếp tục duy trì, trường học đã quyết định học kỳ sau chia lớp, căn cứ vào thành tích mà chia.”

Tống Sở giơ tay hỏi: “Thầy, còn muốn chia lớp lại sao ạ?”

Chủ nhiệm lớp cười nói: “Đúng vậy, các em có thể chọn xã hội hoặc khoa học tự nhiên, nếu chọn khoa học tự nhiên thì còn phải dựa theo thành tích để tiếp tục phân ban.”

Giang Bác vừa nghe phân ban, liền mím môi, sẽ không tách anh và Sở Sở ra chứ, anh hiếm khi giơ tay đặt câu hỏi.

Chủ nhiệm lớp vẻ mặt kinh ngạc: "Bạn học Tô Giang Bác có câu hỏi gì?”

"Em muốn hỏi bản thân có thể tự chọn lớp hay không? Nếu như giỏi khoa tự nhiên, khoa văn kém, có thể chọn khoa văn hay không?"

“Dựa theo mong muốn cá nhân có thể chọn khoa văn, nhưng nhà trường cũng sẽ tham khảo thành tích. Nếu giỏi khoa học tự nhiên mà môn văn rất kém, nhà trường đương nhiên không thể đồng ý cho các em chọn khoa văn.”

Giang Bác cau mày ngồi xuống.

Giáo viên lại hỏi những người khác còn câu hỏi hay không. Những người khác cũng bắt đầu đặt ra nhiều câu hỏi.

Tống Sở lén hỏi Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh muốn chọn khoa nào?”

“Còn em?” Giang Bác không trả lời mà hỏi lại.

Tống Sở nói: "Em muốn học khoa văn, dù sao sau này đại học cũng phải học văn. Hơn nữa lúc em học khoa văn cảm thấy nhẹ nhàng hơn khoa tự nhiên, kiến thức khoa văn cũng tốt hơn khoa tự nhiên.”

Mặc dù có anh Tiểu Bác gạch những trọng điểm cho cô, nhưng có một số chủ đề yêu cầu cần vận dụng tư duy, mà đầu óc của cô không vận dụng được...

“Vậy anh cũng học khoa văn.”

Tống Sở lo lắng nói: "Nhưng anh giỏi khoa tự nhiên hơn, môn khoa học tự nhiên đạt điểm tuyệt đối...”

Giang Bác nói: "Thành tích môn nào của anh không tốt? Em giúp anh bổ túc môn văn.”

Học văn hay học lý đối với Giang Bác mà nói không quan trọng, dù sao anh cũng không cần học tri thức nơi này, anh chỉ lo lắng mỗi việc nếu làm văn bị điểm kém sẽ khiến anh không thể cùng lớp với Sở Sở. Thay vì dựa vào việc Sở Sở nâng cao kiến thức khoa học tự nhiên, anh cảm thấy còn không bằng dựa vào chính mình nâng cao trình độ viết văn.

Nhà trường còn tổ chức lễ trao tiền thưởng cho học sinh, nhằm động viên các em chăm chỉ học tập, đọc sách là vinh quang nhất.

Trận thế rất lớn.

Tô Chí Phong là giáo viên thực tập của trường, cũng tham gia. Nhìn con mình đứng trên bục giảng, trong lòng ông rất vui mừng.

Sau khi các giáo viên khác biết đứng nhất và đứng ba toàn trường đều là con của Tô Chí Phong, vô cùng hâm mộ mà khen ngợi.

“Trong tương lai, hai người này tuyệt đối là hạt giống tốt của sinh viên đại học.”

“Tôi thấy bạn học Tô Giang Bác có thể vào Thanh Hoa.”

“Bạn học Tống Sở nhất định có thể vào Đại học Bắc Kinh.”

Cho dù Tô Chí Phong bình thường làm người khiêm tốn, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy vui sướng, vô cùng tự hào.

Lại có giáo viên hỏi: " Thầy Tô, không phải thầy đang thi lên thạc sĩ sao, là muốn chuẩn bị vào trường nào?”

“Đại học Sư phạm Thủ đô.”

“Ôi, trường học này không tệ nha, qua một năm nữa, người một nhà các người đều phải đi đại học.”

Tô Chí Phong…

Buổi chiều tan học về nhà, Tống Sở và Giang Bác liền lấy giấy khen và tiền thưởng của mình ra giao cho Mã Lan.

“Còn có tiền thưởng ư.” Mã Lan cầm lấy tiền, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, một lần nữa cảm nhận được con cái nhà mình tuy rằng còn rất nhỏ nhưng rất trâu bò, đang đến trường học mà còn nhận học bổng.

Tống Sở nói: "Mẹ, lần sau con sẽ lấy về nhiều thêm, con sẽ cố gắng hơn nữa.”

Mã Lan rất hài lòng nói: "Bây giờ đã rất giỏi rồi, thành tích này rất tốt." Bà giơ ngón tay cái lên.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 445: Chương 445



Tống Sở vui vẻ nở nụ cười, sau đó lại nói đến việc phân chia lớp của mình: "Ước mơ của con là vào được Đại học Bắc Kinh, mẹ, mẹ chuẩn bị vào đại học nào?"

Mã Lan cảm thấy con gái rất có lý tưởng, đây chính là Bắc Kinh đó: "Đây cũng là ước mơ của mẹ, nhưng không biết có thể thực hiện được hay không, dù sao mẹ cũng đã lâu không học tập, kiến thức đều đã quên.”

Tống Sở cổ vũ nói: "Mẹ là giỏi nhất, nhất định có thể thi đậu, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi học, còn có thể làm bạn học.”

Giang Bác nói: "Không làm được, mẹ thi trước.”

Tống Sở nói: "Thế mẹ là đàn chị!”

Mã Lan…

TBC

Còn chưa ăn cơm tối, anh em nhà họ Lôi sát vách đã chạy qua.

Hai anh em vẻ mặt phấn chấn, so với Tống Sở bọn họ còn vui vẻ hơn. Trong tay còn cầm bài thi của chính mình, vẻ mặt thần bí lại đắc ý hỏi Tống Sở: "Biết bọn anh lần này kiểm tra bao nhiêu điểm không?"

Tống Sở lắc đầu.

Giang Bác vẻ mặt thờ ơ.

Lôi Hổ cố ý thở dài: "Ai, kiểm tra coi như cũng ổn.”

Lôi Báo cũng nói: "Anh thi cũng tạm được.”

Tống Sở vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ: "Cũng ổn và tạm được là bao nhiêu?”

Lôi Hổ hé miệng cười, trong mắt không giấu được ý cười: “Lớp 11 trường anh tổng cộng có 600 người, anh đứng thứ 150 toàn khối.”

Lôi Báo không chút do dự, đắc ý nói tiếp lời: “Lớp 10 trường anh tổng cộng 720 người, anh thi được 220 toàn khối.”

Hai người đều rất kiêu ngạo, dù sao lúc trước bọn họ cũng đi vào bằng cửa sau, hiện tại đánh bại mấy trăm người, bọn họ cảm thấy mình quá tài giỏi, quả thực quét ngang ngàn quân.

Giang Bác cảm giác mình chú ý lắng nghe quá vô ích…

Còn Tống Sở thì cảm thấy bọn họ tiến bộ thật lớn, nghĩ đến thành tích trước đó, lại nhìn vào bây giờ, đúng là nghịch thiên nha, cô rất mừng thay cho họ: “Quả thật thi không tệ, tiến bộ vượt bậc.”

“Cũng tạm được, he he he." Hai anh em đều nở nụ cười, cười xong lại hỏi Tống Sở và Giang Bác thi thế nào.

Tống Sở cũng thật vui vẻ đáp: "Em và anh Tiểu Bác thi cũng không tệ, anh Tiểu Bác thi hạng nhất, em thi hạng ba.”

Lôi Báo há to miệng: "Cả lớp?”

“Toàn trường.”

“...”

Im lặng một hồi, hai anh em ngẩng đầu nhìn trời. Tôi vừa rồi tự hào cái gì chứ, tôi đang ở đâu.

Đây chính là top 3 huyền thoại của trường đấy…

Lúc trước bọn họ lại còn muốn nhận đàn em, lúc đấy bọn họ lấy ở đâu ra tự tin vậy chứ?

Lôi Báo nắm tóc mình, vẻ mặt khóc không ra nước mắt: "Các em làm thế nào thi được điểm cao như vậy?”

Tống Sở nói: "Chính là cố gắng học tập nha, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ, thời gian còn lại em đều dùng để học tập, ngay cả việc sáng tác mà em thích nhất cũng tạm thời dừng lại.”

Hai người đều không muốn nói chuyện nữa, vốn cho là mình đủ cố gắng, nhưng so với Tống Sở, quả thực không thể so sánh.

Tống Sở cổ vũ nói: "Các anh cũng phải cố gắng học giỏi, hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học đều đã cải cách, thầy giáo nói thành tích rất quan trọng, thành tích không tốt có thể không đậu được đại học, đến lúc đó các anh ngay cả trường quân đội cũng không vào được.

Giang Bác nói: "Điểm trường quân đội cao hơn bình thường rất nhiều.”

Lôi Hổ cùng Lôi Báo: ".....”

Hai người vội vã đến, lại xám xịt rời đi.

Bà Lôi ở nhà làm đồ ăn ngon chúc mừng con trai, thấy hai anh em trở về, liền nói: “Mẹ làm chút bánh ngọt, các con lát nữa đem qua cho Sở Sở và Tiểu Bác một ít nhé, lần này thi tốt như vậy đều là nhờ bọn họ.”

Hiện tại tâm trạng Bà Lôi rất tốt, con trai thành tích tốt, cũng không nghịch ngợm với những đứa trẻ khác trong khu nhà, những hiểu lầm trước đây cũng đã được giải quyết.

Bà ấy hiện tại cũng đang mong chờ vào tương lai sau này của con trai mình.

Lôi Hổ cùng Lôi Báo lại đồng thời lắc đầu: "Mẹ, lần sau đi, lần này bọn con thi không tốt, xấu hổ lắm.”

Lôi Báo gật đầu: "Mẹ, chờ con tiến vào top 100 rồi nói sau.”

Bà Lôi lộ ra vẻ lo lắng, do dự hỏi: "... Có thể làm được không?”

“.....” Ngay cả mẹ ruột cũng không tin tưởng bọn họ.

Hai anh em buồn bực chạy lên lầu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 446: Chương 446



Thủ trưởng Lôi vừa lúc vào nhà, thấy hai đứa con trai chạy lên lầu, ngay cả ông ấy trở về cũng không chào một tiếng, liền chắp tay sau lưng rất không vui nói: "Thằng nhãi con, ngay cả cha cũng không nhận.”

Bà Lôi bây giờ vẫn còn giận nên cũng không để ý tới lời chồng mình nói, tự mình đem bánh ngọt bỏ vào trong mâm, chuẩn bị mang đến nhà bên cạnh.

TBC

Thủ trưởng Lôi hỏi: "Cái này định đem đi đâu?”

“Con trai lần này thi tốt lắm, tôi cảm ơn anh em Sở Sở.”

Thủ trưởng Lôi vừa nghe, liền hỏi: "Thi rất tốt sao?”

“Một đứa hơn một trăm, một đứa hơn hai trăm.”

Thủ trưởng Lôi: "... Khi còn đi học, tôi còn thi đạt hạng tám.”

Chỉ thi hơn một hai trăm mà vợ ông ấy khoe khoang cái gì chứ.

Bà Lôi nói: "Lúc ông đi học có mấy người? Trường con trai tôi có cả mấy trăm học sinh.”

Nếu vậy thì đúng là khá giỏi, Thủ trưởng Lôi đột nhiên phát hiện con trai quả thật thi rất tốt: "Không hổ là con trai của tôi, đúng là thông minh, tôi phải thưởng cho bọn nó.”

Bà Lôi không để ý tới ông ấy, bưng khay đi ra ngoài.

Thủ trưởng không làm ầm ĩ lên, biết bạn già còn đang tức giận vì chuyện trước đó nên nhanh chóng lên lầu, chuẩn bị quan tâm hai đứa con trai, lại thưởng cho bọn nó.

“Các con, lần này các con thi không tồi, nói đi, muốn cái gì? Lúc trước cha cất giữ hai khẩu Browning, hiện tại có thể cho các con, nhưng không thể cho đạn, quá nguy hiểm.”

Ông ấy vốn chờ mong bộ dáng vui vẻ bừng bừng của hai đứa con trai, kết quả hai đứa con trai mím môi rất bất mãn: "Đừng quấy rầy chúng con học tập, chúng con phải thi vào trường quân đội." Bọn họ chả hiếm lạ gì thứ kia, giờ cũng không còn trẻ con nữa rồi, trước kia không có lý tưởng mới muốn đồ của cha, hiện tại bọn họ có thể tự mình cố gắng để đạt được, tự mình làm quân nhân thì muốn bao nhiêu Browning cũng được.

(*Browning là một loại s.ú.n.g lục, s.ú.n.g ngắn bán tự động được thiết kế bởi hai nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng, một người Mỹ và một người Bỉ là John Browning và Dieudonné Saive. )

Lôi Báo đứng dậy đóng cửa lại.

Đứng ở cửa, Thủ trưởng Lôi vẻ mặt mất mát, các con hình như không cần ông ấy nữa rồi.



Trận tuyết đầu tiên ở thủ đô đến rất nhanh, mới giữa tháng mười một mà đã rơi. Hơn nữa thoáng cái liền trở nên rất lớn, lạnh giá và đầy tuyết, so với huyện Bình An còn lạnh hơn rất nhiều.

Bởi vì thời tiết rất lạnh, tuyết phủ dày trên đường, xe máy điện của Giang Bác cũng không có cách nào lái, vẫn là nhân viên cần vụ Tiểu Vương tìm xe Jeep quân dụng đưa bọn họ đến trường.

Mặc dù tuyết dày bất tiện, nhưng cũng không phải không có lợi.

Khắp nơi được bao phủ bởi màu trắng, tạo ra một thế giới màu trắng bạc. Điều khiến Tống Sở ngạc nhiên nhất là, nơi này còn có thể trượt băng trên mặt nước.

“Đúng vậy, bọn họ trượt băng trên hồ đóng băng.”

Đây là những gì các bạn trong lớp nói với Tống Sở.

Phía sau trường có một cái hồ nhỏ, cứ trời vào đông là sẽ đóng băng, có thể lên đó chơi trượt băng, mỗi khi tan học đều có rất nhiều người đến đó chơi.

Tống Sở kinh ngạc: "Không sợ ngã xuống sao?

Ủy viên học tập nói: "Sao có thể rơi xuống? Băng rất dày nha, hằng năm, sau khi hồ đóng băng liền không cần đi qua bằng cầu, cứ trực tiếp đi bộ trên băng, các cậu chắc chắn chưa từng chơi qua.”

Tống Sở cảm thấy thật kỳ diệu.

“Anh Tiểu Bác, chúng ta đi xem một chút đi.”

Giang Bác gật gật đầu, anh cũng rất muốn biết tầng băng dày kia có thể chịu được trọng lượng bao nhiêu.

Vì thế sau khi tan học, Tống Sở và Giang Bác cùng đi xem mọi người trượt băng. Khi đến nơi, quả nhiên đã có một đám người đang đi dạo ở phía trên.

Từng người nắm tay nhau, vô cùng rộn ràng.

Tống Sở hâm mộ nhìn, trong lòng cũng rục rịch.

Giang Bác lại nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Sở: "Đừng đi, nguy hiểm.”

“Sao vậy anh Tiểu Bác, tại sao lại nguy hiểm vậy?”

"Lớp băng chịu lực vượt chỉ tiêu rồi.”

Tống Sở đối với năng lực tính toán của Giang Bác tuyệt đối tin tưởng, anh nói nguy hiểm, vậy khẳng định là nguy hiểm, nhìn thấy rất nhiều người đi phía trên cô vội vàng nói với người bên cạnh: "Mau kêu bọn họ trở lên bờ đi, băng này sắp không chịu được mà nứt rồi.

“Nói nhảm cái gì vậy, trước đó chắc chắn các cậu chưa từng thấy qua, khối băng nơi này của chúng tôi rất dày, không dễ bị ép vỡ.”

Bạn học bên cạnh nói xong bước một bước thật dài nhanh chóng chạy xuống mặt băng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 447: Chương 447



Nhìn thấy bạn học kia chạy xuống mặt băng, Tống Sở cảm thấy cổ họng như muốn nhảy ra ngoài. Cất giọng gào to: "Đừng chạy lên mặt băng, mau lên đây, nguy hiểm lắm!”

Mấu chốt là bạn học kia không chỉ chạy lên mặt băng, còn đặc biệt đắc ý ở trên mặt băng nhảy nhảy mấy cái, sau đó nói với Tống Sở: "Xem đi, tôi nói sẽ không nứt mà.”

Gần đấy ủy viên học tập cũng gọi với lên bờ: "Tống Sở, mau xuống chơi đi, các cậu trước kia chưa từng chơi, chơi rất vui đó.”

“Lên đây đi, đừng đùa nữa, anh Tiểu Bác nói băng sắp vỡ rồi.”

“Đừng dọa người nữa.”

“Đúng vậy, làm sao có thể nứt, chúng tớ trước kia đều chơi như vậy.” Bạn học vừa mới xuống nói, cậu ta vừa nói vừa tiếp tục nhảy vài cái.

Cậu ta không nhảy còn tốt, vừa nhảy vài cái, bằng mắt thường Tống Sở liền có thể thấy được trên mặt băng rất nhanh đã xuất hiện một vết nứt.

Các bạn học bên cạnh sau khi nhìn thấy, đều sững sờ, như thể không phản ứng kịp.

Vài giây sau đó là một tiếng thét chói tai, ủy viên học tập đều bị dọa đến sợ hãi.

Tống Sở sợ tới mức da đầu tê dại, vốn muốn kêu cứu nhưng âm thanh bị đè ở trong cổ họng không phát ra được, một tay gắt gao ôm chặt lấy Giang Bác.

Người phía dưới càng sợ hãi hơn.

Vốn chỉ là một cái khe nứt nhỏ, kết quả lúc mọi người hoảng hốt chạy loạn, khối băng phía dưới ngược lại nứt càng nhanh.

“Cứu, cứu mạng!!!" Tống Sở không nhịn được kêu lên.

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn - hai người đi theo bảo vệ Giang Bác nghe được động tĩnh cũng chạy tới, thấy tình huống như vậy, đôi mắt trợn trừng, đi theo phía sau còn có một số giáo viên.

Mọi người nhanh chóng tiến hành cứu giúp, nhưng người quá nhiều, lại hoảng loạn, người trên bờ cũng không thể đi lên mặt băng, hoàn toàn không có cách nào cứu.

“Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống hết, đừng chạy.”

Hiệu trưởng hét lớn, nhưng mà người trên mặt băng đều bị doạ c.h.ế.t khiếp, ai mà còn nghe được người khác nói cái gì.

Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn cũng nhanh chóng đi giúp đỡ cứu người, nhưng trên mặt băng náo loạn vô cùng, căn bản không có cách nào cứu giúp.

Giang Bác nhắm mắt lại, trán đổ đầy mồ hôi.

Rất nhanh, người trên mặt băng không còn la hét nữa, dường như tất cả đều bình tĩnh trở lại.

Chủ nhiệm chạy nhanh tới vội vàng chỉ huy mọi người nằm sấp xuống và bò về phía bờ.

Cũng không biết có phải nghe lọt tai hay không, những người này đều làm theo hướng dẫn, không còn nhốn nháo nữa. Trên bờ mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lôi kéo các học sinh bị dọa sợ đến mềm chân lên bờ.

Giang Bác trán toát mồ hôi, nhìn mặt băng: "Không còn kịp nữa rồi.”

Trên mặt băng thoáng cái nứt ra, mặt băng mà những học sinh đang giẫm lên lập tức vỡ nát, người cũng theo đó rơi xuống.

Vì bọn họ đứng gần nhau nên người rơi xuống kéo mắt cá chân người phía trước, từng người một, dẫn đến mấy người phía sau đều rơi xuống.

Cùng với một tiếng thét chói tai, một số giáo viên đã chuẩn bị từ trước nhảy xuống nước.

Người rốt cuộc cũng được cứu lên, nhưng trời lạnh như vậy, lại rơi vào trong nước, bọn họ đã sớm bị đông lạnh đến hỏng rồi.

Tất cả mọi người đều được đưa đến bệnh viện.

Các giáo viên tham gia cứu người cũng bị đông lạnh đến không còn cảm giác, cùng nhau được đưa đến đó.

Tô Chí Phong nghe được thông báo cũng tới, thấy bọn nhỏ không có việc gì liền yên tâm, bảo Tiểu Vũ cùng Chu Đại Sơn mang bọn nhỏ về trước, chính mình phải đến bệnh viện để hỗ trợ.

Tống Sở đỏ mắt nói: "Cha, sẽ không sao chứ.”

“Không có việc gì, nơi này là thủ đô, bệnh viện rất lớn! Con và Tiểu Bác mau trở về đi.”

Tống Sở gật gật đầu.

Giang Bác cũng có chút mệt mỏi, dẫn Tống Sở cùng nhau về nhà.

Trước khi lên xe, bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, Tống Sở không khỏi rùng mình, lúc này mới phát hiện sau lưng cô đều ướt đẫm mồ hôi.

“Anh Tiểu Bác , vừa rồi thật đáng sợ nha.”

Giang Bác có chút mệt mỏi, gật đầu.

Hai người vừa về đến nhà đã bị Mã Lan ôm lấy với vẻ mặt lo lắng ôm lấy, Mã Lan cũng từ cơ quan nghe được tin, dù sao người rơi xuống nước cũng có không ít con cái của công đoàn xưởng thép và công nhân ở đấy.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 448: Chương 448



Lúc Mã Lan nghe được tin cũng thiếu chút nữa bị dọa cho hôn mê, còn lo lắng con nhà mình có thể cũng bị rơi xuống hay không.

“Thiếu chút nữa là con đã nhảy xuống đó chơi, may là anh Tiểu Bác nói nguy hiểm.” Tống Sở còn sợ hãi nói, sau đó buồn bã: "Con nói nhưng tất cả mọi người đều không nghe, bọn họ không tin chúng con.”

Mã Lan an ủi đứa nhỏ: "Đây không phải lỗi của các con, cho dù không nứt, cũng không nên đi lên đó chơi. Các con đây là quan tâm đến tính mạng của mình, lớn như vậy, cũng nên học cách tránh xa nguy hiểm rồi. Hơn nữa mọi người đều đã được cứu, hẳn là không có việc gì, hy vọng sau khi trải qua việc này, lần sau tất cả mọi người sẽ tỉnh táo hơn một chút, không nên làm loại chuyện nguy hiểm này nữa.”

Bà suy nghĩ rất tốt đẹp, nhưng buổi tối lúc Tô Chí Phong trở về sắc mặt rất tệ, những người rơi xuống nước đều phát sốt.

Trời lạnh như vậy, rơi vào trong nước băng, không bị sốt mới là lạ, hơn nữa phần lớn học sinh đều không đủ dinh dưỡng, thể chất cũng không tốt.

“Bệnh viện bên kia còn đang điều trị.”

Dù sao cái này tin tức này cũng khẳng định là tin xấu nhất.

Sắc mặt cả nhà bọn họ đều không được tốt, không nghĩ tới có người sẽ xảy ra chuyện.

Nửa đêm, Giang Bác bị giọng của Sở Sở đánh thức, anh im lặng lắng nghe một chút, đột nhiên ngồi dậy, bật công tắc ở đầu giường, sau đó đi đến mép giường của Tống Sở.

Tống Sở mặt đỏ bừng, trong miệng rầm rì.

Giang Bác đưa tay sờ trán cô, quả nhiên rất nóng.

Nhìn Tống Sở cuộn người đổ đầy mồ hôi, đôi mắt Giang Bác cũng không khỏi đỏ ửng theo.

Huống chi là Mã Lan, nhìn đứa nhỏ vốn đang bình thường đột nhiên như vậy, khổ sở lau nước mắt.

“Sao đột nhiên lại phát sốt?”

Bác sĩ phụ trách bệnh viên nói: "Có thể là do ra mồ hôi nhiều, sau đó bị gió lạnh thổi qua.”

Mã Lan nói: "Buổi tối, trước lúc con bé ngủ có nói là trên lưng dính dính, nhưng tôi đã cho con bé thay quần áo rồi.”

“Chắc chắn bị cảm lạnh rồi, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh.”

Tô Chí Phong lo lắng nói: "Không đâu, chắc là con bé bị dọa sợ. Hôm nay trường học xảy ra chuyện, con bé chứng kiến từ đầu đến cuối.”

Mã Lan hỏi: "Bác sĩ, con gái tôi không sao chứ?”

“Cái này còn phải xem tình huống, sốt cao quá.”

Giang Bác nói: "Cho em ấy thuốc hạ sốt, dùng thuốc hạ sốt tốt nhất.”

Bác sĩ nói: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Giang Bác không tin tưởng bọn họ, khó khăn buông lỏng tay Tống Sở ra, đi theo bác sĩ đến quầy thuốc bệnh viện, kết quả phát hiện thuốc trong quầy thuốc hoàn toàn vô dụng.

Anh sớm nên biết, công nghiệp xây dựng không tốt, còn có thể trông cậy vào thuốc của bọn họ có thể tốt bao nhiêu?

Trước kia trong nhà không ai bị bệnh, Giang Bác cũng không nghĩ tới chuyện sẽ chế tạo thuốc.

Lúc này nhìn thấy Tống Sở bị bệnh, lại dùng những thứ không có tác dụng này trong lòng khó chịu vô cùng, anh nhanh chóng chạy tới bên người Tống Sở nắm lấy cánh tay còn lại của cô, lặng lẽ ở trong đầu tìm kiếm dược liệu để chế thuốc.

Anh chưa bao giờ sốt ruột như vậy.

Điều này khiến anh mất một thời gian dài cũng không tìm ra được cách giải quyết.

Tống Sở khẽ mở mắt, thấy được cha mẹ và anh Tiểu Bác ngồi bên cạnh mình, cô yếu ớt nói: "Con không sao, mọi người đừng lo lắng.”

Giang Bác sờ đầu cô: “Ừ, không có việc gì.”

Mã Lan lau nước mắt: "Con gái, bảo bối, cha mẹ đều ở đây, đừng sợ.”

Tống Sở lần nữa nhắm mắt lại, cô cảm thấy thật khó chịu. Từ kiếp trước đến nay, đây là lần đầu tiên cô bị bệnh, lần đầu tiên này cô cảm thấy đặc biệt khó chịu, giống như mình sắp c.h.ế.t vậy. Cô biết mình đang phát sốt nên có chút lo lắng, sợ đầu óc mình bị nóng đến hỏng, cô còn phải thi đại học nữa .

Giang Bác thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo để mình bình tĩnh lại, sau đó một lần nữa sử dụng tinh thần lực, anh muốn tìm ra thuốc có thể cứu Sở Sở càng nhanh càng tốt.

Lãnh đạo lớn bên kia cũng nghe tin Tống Sở bị bệnh, suốt đêm liền cho người đưa đến thuốc nhập khẩu .

Số lượng loại thuốc này rất ít, hầu như các bệnh viện đều vẫn chưa có.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 449: Chương 449



Loại thuốc nhập khẩu này xem như vẫn có chút tác dụng, sau khi Tống Sở sử dụng, đã tránh được chuyện phổi bị nhiễm trùng, nhưng sốt cao vẫn không giảm, liên tục tái phát lại.

Dựa theo lời bác sĩ nói, đứa nhỏ này trước kia khẳng định chưa từng sinh bệnh, nhìn qua cơ thể này rất tốt, nhưng một khi sinh bệnh sẽ rất khó trị.

Cơ thể con gái nhà mình Mã Lan đương nhiên hiểu rõ, nói là thân thể tốt, không bằng nói là yếu ớt.

Thời tiết vừa lạnh liền quấn chặt, uống nước cũng chưa bao giờ uống nước lạnh, được chăm sóc rất tốt.

Giang Bác ngồi đó cả đêm, Mã Lan cùng Tống Sở bảo anh đi nghỉ ngơi anh cũng không có cử động, vẫn nhắm mắt ngồi im.

Tô Chí Phong nhỏ giọng nói: "Con trai, có phải con đang nghĩ cách làm thuốc không?”

Mã Lan mang theo giọng mũi nói: "Ông nghĩ muốn điều chế liền có thể điều chế ra ngay được sao?”

Bà cũng không để ý đến Giang Bác nữa mà ngồi ở bên cạnh trông coi.

Mãi cho đến rạng sáng, Giang Bác mới mở mắt: "Giấy và bút.”

Tô Chí Phong và Mã Lan tinh thần đang không tốt, nghe nói như thế, lập tức giật mình, Tô Chí Phong lập tức tỉnh táo chạy đến phòng làm việc của bác sĩ.

—-------

Trong thời gian cấp bách như vậy, Giang Bác không thể bào chế loại thuốc an toàn tuyệt đối được.

Dược phẩm thời đại này quá lạc hậu, thậm chí còn lạc hậu hơn ngành của anh. Giang Bác phải xem xét, dựa vào trình độ y tế hiện tại có đủ điều kiện điều chế thuốc hay không, quan trọng hơn, anh còn phải xác định tác hại về thể chất do tác dụng phụ của thuốc gây ra đối với Tống Sở, đồng thời làm mọi cách để giảm thiểu nó xuống một cách tối đa. Cuối cùng, Giang Bác chọn loại thuốc hơi dịu nhẹ nhưng có tác dụng hạ sốt tốt. Vì không muốn Sở Sở bị kim tiêm đâm, anh đã chọn thuốc uống. Bàn tay anh viết thoăn thoắt ra giấy một loạt nguyên liệu cùng phương thức điều chế, thoáng cái đã xong, hệt như mọi thứ đã được in ra trong đầu Giang Bác thật tỉ mỉ.

Anh chán nản nghĩ, tại sao bệnh viện lại không có máy tính? Lẽ ra trước đây anh không nên thờ ơ việc này như vậy, nếu anh chế tạo ra máy tính từ lâu thì bây giờ nó đã được phổ biến rộng rãi.

Có thể lúc trước không dùng, những vẫn sẽ có thời điểm cần dùng đến giống như hiện tại.

Trong lòng Giang Bác không khỏi khó chịu.

Giang Bác đã viết ra tất cả các quy trình bào chế, cùng với công thức dược phẩm một cách cẩn thận nhất có thể.

Khi viết xong, anh lập tức gọi Tiểu Vũ đem đến viện nghiên cứu, lần này anh còn báo thời gian bắt buộc phải hoàn thành: “Trong vòng 24 giờ phải làm xong, tôi cần dùng gấp, cảm ơn anh.”

Tiểu Vũ ngay lập tức rời đi với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, anh ta có thể cảm nhận được sự khó chịu và lo lắng trong lòng đồng chí Tô Giang Bác.

Hóa ra đồng chí Tô Giang Bác cũng sẽ có lúc mất bình tĩnh như vậy.

Tiểu Vũ không dám chậm trễ, anh ta thực sự sợ rằng Sở Sở bị bệnh quá nặng sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh ta có linh cảm rằng nếu Sở Sở xảy ra chuyện, đồng chí Tô Giang Bác cũng sẽ gặp đả kích rất lớn.

TBC

Sau khi Sở trưởng Thái biết tin, ông ta không nói nhiều lời đã ngay lập tức gọi một nhóm chuyên gia về y dược đến.

Các cựu chuyên gia tỏ ra rất bất mãn, gần đây vì xuất hiện máy vi tính, nhiệt huyết nghiên cứu của bọn họ không khỏi bùng lên mãnh liệt, vậy mà lại bị gián đoạn giữa chừng, thật sự là trì hoãn sự nghiệp nghiên cứu của họ mà.

Không chần chừ giây phút nào, Sở trưởng Thái đưa tài liệu cho bọn họ: “Trong 24 giờ phải hoàn thành, nếu cần thiết bị gì chỉ cần nói cho tôi biết, việc cấp bách nên đừng chậm trễ."

Một vị chuyên gia nói: “Không được, tài liệu này từ đâu tới? Đáng tin sao? Còn có cái gì mà phải hoàn thành trong 24 giờ chứ?”

Sở trưởng Thái nói: “Tôi sẽ không nói đó là của ai, bởi vì đây là người đã mang máy tính tiên tiến đến cho chúng ta. Nếu ông không làm tốt, trong tương lai máy tính sẽ bị vô hiệu hóa.”
 
Back
Top Bottom