Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 390: Chương 390



Sau khi mọi người đi, Mã Lan đóng cổng lại, cả gia đình liếc nhìn nhau, sau đó hào hứng tham quan kỹ xung quanh ngôi nhà. Thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp, nơi nào cũng cảm thấy thích. Tuy sân không lớn như sân ở quê của bọn họ, nhưng ngôi nhà nhỏ thực sự nhìn đẹp hơn nhiều so với nhà cũ.

Tô Chí Phong nói: "Tôi cảm thấy vẫn là nhà với khoảng sân to của mình tốt hơn, dù sao nhà này cũng không phải nhà của chúng ta."

Mã Lan c*̃ng gật đầu.

Mặc dù nhà đẹp nhưng không phải là nhà của mình, lúc trước, tuy bọn họ đã từng ở phòng của cơ quan nhiều năm, sau đó mới chuyển sang căn nhà gạch xanh sân rộng, nhưng thời gian đó vẫn là thời gian bình yên nhất.

Tống Sở lo lắng nói: "Vậy, chúng ta sẽ dọn ra ngoài ư?"

Mã Lan an ủi: "Không sao, mấy năm tới cứ tạm ở đây cũng được."

Giang Bác nói: "Vậy chúng ta tự mua, nhà ở đây đắt lắm sao?"

“.....”

Tô Chí Phong và Mã Lan ngơ ngác nhìn con trai.

Nó không phải là vấn đề đắt hay không, có thể mua được nhà ở huyện Bình An là bởi vì Huyện trưởng Lữ hỗ trợ. Còn chuyện muốn mua nhà ở Thủ đô? Điều đó là không thể.

Ở đây, ngay cả các lãnh đạo lớn cũng đều sống trong phòng của cơ quan.

TBC

Mã Lan đương nhiên không thể đả kích bọn nhỏ, nói: "Cha mẹ cũng muốn, nhưng mà rất đắt, chúng ta tích lũy tiền trước đã nhé."

Tống Sở lại nghĩ tới những thỏi vàng trong không gian của mình.

Giang Bác thì nghĩ đến việc phải giành được thật nhiều tiền thưởng: "Con biết rồi, con sẽ kiếm tiền mua nhà, đến lúc đó con sẽ mua một căn nhà lớn hơn."

Mã Lan xoa đầu con trai: "Tắm rồi đi ngủ đi." Trong mơ cái gì cũng có.

Ngôi nhà kiến trúc kiểu tây còn có một ưu điểm khác, đó chính là nhà vệ sinh thuận tiện. Ngày trước đi vệ sinh, mỗi ngày bọn họ đều phải chạy ra nhà vệ sinh công cộng, buổi sáng còn phải đổ bô, bây giờ thì tốt hơn vì đã có một nhà vệ sinh riêng trong nhà.

Điều khiến Mã Lan phấn khích nhất là trong phòng còn có một vòi hoa sen, cuối cùng cũng được đi tắm gội.

Ngẫm lại thời gian xây dựng ngôi nhà này, Mã Lan chỉ cảm thấy trước kia kẻ có tiền đúng là sống cuộc sống đi đầu thời đại. Đừng nói thời kỳ dân quốc lạc hậu, những kẻ có tiền ngay cả nước máy cũng đã dùng.

Ngày hôm nay khá nóng, cả nhà đi tắm sau đó mặc đồ ngủ trở về phòng của mình và làm việc cá nhân. Mặc dù bọn họ có thời gian nghỉ ngơi hai ngày nhưng hai ngày này phải làm rất nhiều chuyện, thành ra thời gian buổi tối cũng không thể lãng phí.

Việc đầu tiên là viết thư báo bình an cho người trong nhà và nói một chút về tình hình ở đây.

Tô Chí Phong phụ trách viết cho bên nhà họ Tô, miêu tả một chút về ngôi nhà bên này của bọn họ, hưởng thụ đãi ngộ và quan tâm đặc biệt của đất nước dành cho bọn họ và bảo mọi người không cần lo lắng.

Mã Lan thì viết cho người nhà ông cụ Mã, trước khi đến Thủ Đô vội vàng bàn giao công việc, sau đó lệnh điều động đột nhiên tới, lúc đó vẫn là tháng sáu, là thời điểm bận rộn nhất ở quê. Nghĩ đến Tết Nguyên Đán hàng năm đều sẽ gặp mặt ăn Tết, lần này cũng phải trở về, nhưng lần này có lẽ Mã Lan không thể trở về nên chỉ có thể nhờ người mang theo giúp một bức thư cho nhà họ Mã, nhắc mọi người không cần gửi đồ đến huyện, có lẽ ăn Tết xong bà mới trở về, lần viết thư này cũng là báo bình an.

Tống Sở phải viết nhiều nhất, phải viết cho đám Tô Bảo Cương, phải viết cho ông bà nội, còn phải viết cho ông bà ngoại nữa, à còn có cả bà lão Lâm và cô Út nữa.

Vì vậy cô đã nằm trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường mình và viết đến tận đêm khuya.

Trên chiếc giường nhỏ cách vách, Giang Bác ngồi ở trên giường đọc sách, con mắt thỉnh thoảng nhìn ngắm Tống Sở sau đó nhìn vào chiếc giường đơn khác cách giường anh hai cái bàn nhỏ mà ghét bỏ không thôi.

Tống Sở viết đến mức tay run, chỉ mới viết được ba phong thư nhưng đã phải thu dọn một chút định để ngày mai viết tiếp.

Nằm ở trên giường, cô trở mình trên chiếc giường nhỏ của bản thân: "Anh Tiểu Bác, nơi này c*̃ng rất tốt, muỗi rất ít, nhà cũng đẹp nữa nhỉ."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 391: Chương 391



"Ừm." Giang Bác xoay người, mặt hướng về phía cô nhưng lại cảm thấy cách rất xa.

Trưởng thành rồi, không thể ngủ chung một giường... Vậy tại sao bọn họ còn phải lớn lên?

Tống Sở không biết Giang Bác đang nghĩ gì trong lòng, lại tiếp tục nói: "Anh Tiểu Bác, em rất muốn nhanh chóng lớn lên. Quốc gia đối tốt với chúng ta như vậy đều là vì anh, em không làm được gì cả, nên em rất muốn lớn lên để có thể làm được nhiều việc hơn nữa."

Cho nên chờ sau khi trưởng thành, quốc gia còn muốn Sở Sở không?

Giang Bác nói: "Không cần em phải lớn lên, anh có thể làm nhiều hơn một chút, em làm ít đi một chút."

Tống Sở cảm động nhìn anh chăm chú: "Anh Tiểu Bác, anh thật tốt. Nhưng mà không được, em không thể trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình, vì em chính là một phần của tổ quốc."

Trong bóng tối, Giang Bác yên lặng lật người, không muốn nói chuyện nữa.

Vì ở nơi mới cho nên sáng sớm hôm sau cả gia đình đều dậy rất sớm.

Thế nhưng Tiểu Vương còn dậy sớm hơn, trước đó còn đưa lương thực đến phòng bếp cho bọn họ.

Tiểu Vương còn cho bà xem sổ lương thực và dầu: "Đây là số lượng tháng này."

Mã Lan kinh ngạc: "Nhiều như vậy sao?"

"Đồng chí Tô Giang Bác có nguồn cung ứng đặc biệt."

Sau này cả nhà thật sự là không phải lo khoản ăn uống.

Lúc đầu Tiểu Vương còn muốn giúp đỡ nấu cơm, nhân viên phục vụ đều có một chút tay nghề. Nhưng Mã Lan thực sự không muốn nhìn thấy một vị chiến sĩ nấu cơm cho bà, như thế rất ngại. Mình làm mẹ dựa vào con trai thăng tiến mà không phải nhấc một ngón tay, sống cuộc sống đầy đủ sung túc không lo đồ ăn thức uống, nếu ngay cả cơm cũng không nấu thì cảm giác bản thân rất áy náy.

Dù sao chỉ cần con trai con gái của bà không chê, bà tình nguyện nấu đồ ăn ngon cho bọn nhỏ cả đời.

Mã Lan hỏi nơi mua thức ăn để chuẩn bị sau khi tan tầm sẽ đi nhìn qua.

"Lương thực ở khu tập thể Quân đội đều sẽ do ban hậu cần cung cấp, mỗi thứ hai đều sẽ có rau xanh và thịt được đưa đến, chỉ cần báo tên chủ hộ là được, nếu cần gì đặc biệt thì có thể ngồi xe ra ngoài mua."

Có chiếc xe máy điện eMule nhỏ của gia đình Mã Lan mang đến, sau này sẽ thuận tiện cho việc đi mua đồ hơn.

"Đúng rồi, vừa mới có thông báo, nói là ngày mai lãnh đạo lớn sẽ mời mọi người đi tham quan Vạn Lý Trường Thành, mọi người có thời gian không?"

“!!!” Mã Lan còn đang suy nghĩ sau này sẽ mua thức ăn thế nào, sống như thế nào, nghe được thông báo này, tim đập mạnh một cái.

Tô Chí Phong ở bên cạnh đang vo gạo chuẩn bị nấu cháo cũng suýt chút nữa đổ sạch gạo vào bồn rửa.

Tống Sở hào hứng nói: "Là Vạn Lý Trường Thành được viết trên sách phải không ạ, chúng ta có thể đi chơi sao? Mẹ, con còn muốn chụp hình, sau đó gửi ảnh về cho ông bà nội nữa."

Giang Bác không có một chút phản ứng gì.

TBC

Mã Lan và Tô Chí Phong lập tức rất hâm mộ con trai và con gái mình, không hiểu chuyện thật tốt.

Mã Lan ho khan một cái, khẩn trương nói: "Thời gian đương nhiên là có, nhưng… như thế có làm chậm trễ chuyện lớn của quốc gia không."

Tiểu Vương nói: "Chỉ có thời gian hai tiếng, lúc phía trên thông báo có nói là trước đó lãnh đạo lớn đã nói trong thư rồi."

Tô Chí Phong và Mã Lan lập tức nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy, có điều lúc ấy bọn họ chỉ nghĩ là nói cho có mà thôi, ai biết lãnh đạo lớn thật sự giữ lời hứa đáng giá ngàn vàng.

Lúc này còn chưa đi mà toàn thân hai người đã cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Đợi sau khi Tiểu Vương rời đi, Mã Lan và Tô Chí Phong liền đứng ngồi không yên.

Tống Sở nói: "Mẹ, cha mẹ không muốn đi sao?"

"Không phải đâu, mẹ như vậy là vì... Thật sự rất vui." Nằm mơ cũng không dám mơ về chuyện này, có thể không kích động sao, có thể không khẩn trương sao?

"Không được, tôi phải đi cắt lại tóc."

Mã Lan nghiêm túc nói.

Tô Chí Phong nói: "Tôi phải cạo râu nữa."

Cặp vợ chồng bận rộn đến mức chân tay luống cuống.

Nhưng Tống Sở lại không nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục về phòng viết thư.

Những gia đình khác trong khu tập thể Quân đội c*̃ng đang thảo luận về gia đình Mã Lan vừa mới chuyển đến.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 392: Chương 392



Những người ở đây đều là người nhà quân nhân của quân khu Thủ đô, người có thể vào sống trong nhà kiến trúc kiểu tây cũng phải là người nhà quân nhân cấp cao.

Nhưng không ai biết, gia đình mới chuyển đến thuộc quân khu nào, chỉ biết là đột nhiên được sắp xếp vào ở.

Có một vài gia đình quân nhân còn muốn hỏi thăm rõ ràng, đến lúc đó sẽ tới cửa làm thân một chút, liên lạc bồi đắp tình cảm, kết quả tin tức hỏi thăm được có chút khác so với những gì họ nghĩ.

Đó không phải là gia đình cán bộ gì cả, cũng không phải là sĩ quan gì, gia đình đến đây ở là một gia đình họ Tô, người đàn ông trụ cột của gia đình làm thầy giáo tại trường trung học công xưởng thép Thủ Đô, vợ ông ấy hiện làm chủ nhiệm công đoàn Thủ Cương, còn hai đứa nhỏ một trai một gái đều mười mấy tuổi, c*̃ng đang theo học tại trường trung học thép Thủ Đô.

Điều này làm cho mọi người đều hoang mang.

Người nhà kia không có quan hệ gì với quân khu này, làm sao lại được vào sống trong khuôn viên của quân đội chứ, hơn nữa còn là nhà kiến trúc kiểu tây.

Tham mưu trưởng của quân khu Thủ đô nghe được người yêu trong nhà nhắc tới chuyện này.

Người yêu ông ta nói: "Không phải là vào đây nhờ quan hệ đấy chứ, như vậy cũng to gan quá rồi."

Tham mưu trưởng nói: "Ở Thủ đô, ai dám to gan như vậy? Đừng nghĩ nhiều như vậy, em cũng đừng có nói lung tung."

"Em đương nhiên sẽ không đi ra ngoài nói lung tung, đây là em đang nói một tiếng với anh, nếu không lỡ có người làm trái với kỷ luật thì sao?"

Tham mưu trưởng quyết định về ban hậu cần của quân khu để hỏi xem chuyện là thế nào.

Buổi chiều sau khi ông ta trở lại ban hậu cần của quân đội hỏi thăm thì mới biết được người ta thật sự đúng là đi vào bằng quan hệ, còn là thông qua quan hệ của lãnh đạo lớn.

Lãnh đạo lớn phê chuẩn...

TBC

Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Tô đã rời giường từ sớm và chuẩn bị chỉnh tề, ngay cả Giang Bác cũng được Mã Lan dùng nước chải tóc chia mái kiểu ba bảy.

Giang Bác: “.....”

Tống Sở thì mặc váy hoa, tết tóc hai b.í.m phổ biến nhất hiện nay.

Một nhà bốn người tuấn nam mỹ nữ, kim đồng ngọc nữ đi trong khu tập thể quân đội đã hấp dẫn những người đi chung đường.

Mọi người đều biết bọn họ là gia đình mới chuyển đến kia, nên lén đánh giá bọn họ.

Mã Lan mỉm cười lịch sự với mọi người.

Tống Sở thì gặp ai cũng chào hỏi lễ phép, cháu chào dì, cháu chào bà...

Mọi người lúc đầu còn lạnh nhạt đáp lại một câu, sau đó ai ai cũng đều có ấn tượng tốt đối với gia đình mới chuyển đến này.

Cho đến khi bọn họ ngồi lên xe rời đi, mọi người vẫn còn bàn luận về gia đình này.

Trên xe, hai người nghĩ đến chuyện sắp gặp lãnh đạo lớn, tim Mã Lan và Tô Chí Phong đều như muốn nhảy ra ngoài.

Trong đầu hai người đều đang nghĩ xem lãnh đạo lớn sẽ trông uy nghiêm như thế nào, có khiến người ta không dám nhìn thẳng hay không.

Mãi đến khi nhìn thấy người thật, mới phát hiện bản thân nghĩ quá nhiều. Đối chiếu với ảnh thì trông ông ấy bình dị gần gũi hơn nhiều, có điều vẫn còn cảm thấy rất khẩn trương.

Địa điểm gặp mặt là ngay dưới chân Vạn Lý Trường Thành, lần gặp mặt này thuộc về gặp mặt thường ngày, lãnh đạo lớn định nghĩa lần gặp mặt này là lần gặp mặt giữa bạn bè. Dù sao ông ấy đã tặng quà cho Giang Bác và Giang Bác c*̃ng đáp lễ mình, nên ông ấy lập tức định nghĩa quan hệ giữa mình và Giang Bác là bạn bè, giống như là bạn vong niên bình thường, thành ra lần ra ngoài này đơn thuần là đón tiếp với vai trò người địa phương.

Lãnh đạo lớn mặc trang phục c*̃ng rất đơn giản, áo ngắn tay quần tây rất phổ thông, chân mang giày vải.

Ông ấy đến sớm hơn mấy phút so với gia đình Giang Bác.

Nhìn thấy gia đình Giang Bác đến, ông ấy cười thân mật: "Chào mừng mọi người đến Thủ đô."

Sau đó ông ấy chủ động bắt tay với bọn họ.

Đầu tiên, ông ấy bắt tay với Tô Chí Phong và Mã Lan, sau khi hai người bắt tay, tay đều đã toát mồ hôi, quyết định hôm nay nhất định không rửa tay, trở về phải viết thêm chuyện này vào trong thư.

Lãnh đạo lớn lại bắt tay với Giang Bác và Tống Sở.

Giang Bác lễ phép nói: "Chào ngài."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 393: Chương 393



Lãnh đạo lớn cười nói: "Chào cậu, gặp được cậu tôi thật sự rất vui mừng giống như nhìn thấy tương lai đất nước vậy."

Giang Bác nói: "Tôi c*̃ng rất vui." Anh cố gắng biểu hiện lễ phép nhất có thể, dù sao chuyện ăn uống ở bây giờ đều là nhờ vị lãnh đạo này...

Lãnh đạo lớn cảm thấy Giang Bác giống như ông ấy nghĩ, là một cậu bé phát triển toàn diện cả đức và tài, là một đồng chí tốt.

Ông ấy lại nhìn Tống Sở đang tươi cười xán lạn, biết lần này có thể khiến cho vị đồng chí nhỏ đến Thủ đô, cô bé này cũng có đóng góp to lớn, trên quà tặng ông ấy nhận được còn có một cái nơ cũng là do cô bé này thắt. "Mặt cười bác nhìn thấy lần trước là do cháu vẽ sao, sau khi nhìn thấy, bác rất vui."

Tống Sở cười nói nhiệt tình: "Bác lãnh đạo lớn, cám ơn bác đã tặng cho chúng cháu xe điện, chúng cháu vô cùng thích, rất rất thích."

Lãnh đạo lớn cười nói: "Bác cũng phải cám ơn anh trai của cháu đã sáng tạo ra nó."

Giang Bác: “.....”

Chào hỏi xong, lãnh đạo lớn lại dẫn bọn họ tham quan Vạn Lý Trường Thành.

Thật sự thời tiết này rất nóng, cũng không thích hợp để du lịch Vạn Lý Trường Thành, cho nên hành trình được sắp xếp không hề dài, sau khi leo lên, phía trên Vạn Lý Trường Thành có dựng tạm một cái lều, đám người đứng trong lều quan sát các đoạn khác của Vạn Lý Trường Thành.

Vị trí được chọn này rất không tệ, nhìn được tường thành kéo dài vô tận, tất cả đều thể hiện phong thái vạn dặm của Vạn Lý Trường Thành.

Tống Sở nhìn thấy thì miệng không khép lại được, cảm thấy một tấm hình nho nhỏ hoàn toàn không thể bày ra hết được cảnh tượng bao la hùng vĩ và tráng lệ như này.

Lãnh đạo lớn hỏi bọn họ muốn uống trà lạnh hay ăn dưa hấu.

Lúc này Mã Lan và Tô Chí Phong khẩn trương đến mức tay chân cũng không biết đặt vào đâu, tỏ vẻ không cần uống nước hay ăn dưa hấu.

Tống Sở c*̃ng không để ý tới gì cả, chỉ chăm chú ngắm Vạn Lý Trường Thành.

Giang Bác c*̃ng đang nhìn, chỉ có điều là đang tính toán, dài như thế sẽ cần bao nhiêu viên gạch.

Lãnh đạo lớn thấy bọn họ có hứng thú, lập tức bắt đầu giới thiệu lịch sử của Vạn Lý Trường Thành.

Lịch sử xây dựng Vạn Lý Trường Thành gian khổ và thậm chí là đẫm máu, nhưng sau khi hoàn thành, công trình Vạn Lý Trường Thành đã chống lại vô số cuộc xâm lược cho đất nước này.

Tống Sở nghe xong nước mắt rưng rưng, cảm thấy người đời trước thật sự không dễ dàng, bản thân giẫm lên những viên gạch ngói này đều cảm thấy rất cảm kích bọn họ.

"Bọn họ thật vĩ đại."

"Quá trình xây dựng luôn rất khó khăn, nhưng thành quả sau khi hoàn thành cũng rất to lớn. Giống như tình hình đất nước chúng ta bây giờ, cũng giống như thời kỳ xây dựng Vạn Lý Trường Thành đầy gian khổ, nhưng sau khi hoàn thành việc xây dựng thì để lại cho các thế hệ tương lai những thành quả rất to lớn."

Tống Sở nói: "Bác lãnh đạo, cháu biết, chúng ta là nền tảng, đặt nền móng tốt mới có thể xây lên những ngôi nhà tốt, đất nước trong tương lai mới có thể xây dựng thuận lợi hơn, thầy của chúng cháu đã từng nói như vậy."

TBC

Lãnh đạo lớn cười khích lệ: "Xem ra cháu là một học sinh giỏi, vậy cháu có biết đặt nền móng như thế nào là tốt hay không?"

"Học tập cho giỏi, làm một người có ích, phát huy sức mạnh của bản thân trong lĩnh vực của mình. Giống như mẹ cổ vũ công nhân luyện thép, cha dạy học sinh, anh Tiểu Bác làm phát minh. Cháu muốn viết một cuốn sách thật hay để khích lệ mọi người tiến bộ, mỗi chúng ta đều có sứ mệnh của riêng mình."

Lãnh đạo lớn không ngờ một đứa nhỏ như vậy lại có thể hiểu được những điều này, sau đó nghĩ đến đứa nhỏ này đã viết mấy cuốn sách rồi, quả nhiên là rất khác biệt so với những đứa nhỏ bình thường.

Trong nhà này, con cái một văn một lý, quả thực rất ưu tú: "Cháu nói rất hay."

Thấy Giang Bác đang rất chăm chú lắng nghe, lãnh đạo lớn cười nói: "Đồng chí Tô Giang Bác cũng nghĩ như vậy sao?"

Giang Bác nói: "Sở Sở nói rất đúng, nhưng tôi muốn đưa ra một đề nghị."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 394: Chương 394



Lãnh đạo lớn cảm thấy rất hứng thú nói: "Đồng chí Tiểu Tô có ý kiến gì? Có thể nói, chúng ta giao lưu trao đổi."

Mã Lan thầm nghĩ, con trai à, chúng ta phải kiềm chế một chút nha con.

"Trình độ kiến thức quyết định sự phát triển của khoa học kỹ thuật." Lần trước chế tạo xe điện kia, ông ấy đã chậm trễ thời gian bao lâu?

TBC

Vì để tránh cho lần sau còn như thế, anh nhất định phải đưa ra ý kiến với vị lãnh đạo lớn này.

Tống Sở nói: "Ý của anh Tiểu Bác là có kiến thức thì làm việc mới có thể nhanh hơn, đặc biệt là trong lĩnh vực sản xuất áp dụng khoa học kỹ thuật."

Lãnh đạo lớn nói: "Kiến thức thực sự rất quan trọng, điều mà đất nước thiếu nhất bây giờ chính là nhân tài khoa học kỹ thuật."

Giang Bác nói: "Mọi ngành mọi nghề đều rất quan trọng, ví dụ như công nhân."

Tống Sở dịch lại: "Ý của anh Tiểu Bác là ngoại trừ nhân tài trong ngành công nghệ cao còn có công nhân nhà máy, ví dụ như cha mẹ của chúng cháu đều nên nâng cao trình độ kiến thức. Mỗi người đều nên nâng cao trình độ kiến thức của mình, cùng đóng góp một viên gạch trong việc xây dựng đất nước."

Giang Bác gật đầu, không sai, chính là ý này. Nhân tài khoa học kỹ thuật thiếu hay không anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm người bên dưới chế tạo có thể nâng cao hiệu suất một chút hay không.

Lãnh đạo lớn trầm mặc suy nghĩ một lát, sau đó cười nói: "Các cháu đưa ra ý kiến rất quan trọng, bác rất hy vọng trong lĩnh vực của mình các cháu đều đạt được những thành tích tốt, đóng góp vào sự nghiệp xây dựng đất nước."

Tống Sở vỗ n.g.ự.c nói: "Không thành vấn đề ạ, bác lãnh đạo, cháu hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Giang Bác gật đầu.

Mã Lan và Tô Chí Phong thấy áp lực rất lớn nhưng vẫn rất kích động nói: "Chúng tôi luôn sẵn sàng vì sự nghiệp xây dựng đất nước mà không ngại đổ mồ hôi."

Lãnh đạo lớn nghe hai người nói: "Hai vị đã nuôi dạy một cặp con trai con gái rất tốt."

Đôi vợ chồng ngại ngùng cười, cảm thấy nhận lấy thì ngại.

Con cái đều tự mình trưởng thành như vậy...

Mãi cho đến lúc tạm biệt lãnh đạo lớn, Mã Lan và Tô Chí Phong mới lấy lại tinh thần, kích động nhìn tay mình một cái: "Chúng ta thật sự đã bắt tay với lãnh đạo lớn, uống trà và tán gẫu sao? Cha nó, ông véo tôi một cái xem nào."

Tô Chí Phong nói: "Hay là bà véo tôi đi, tôi cảm thấy mình bây giờ còn đang ở trong mơ."

Tống Sở kéo tay bọn họ: "Cha mẹ, hai người sao vậy? Là ngủ không ngon sao, sao giờ vẫn còn nằm mơ?"

"Khụ khụ, con gái, chuyện này sau này chúng ta lại nói." Mã Lan nói.

Tống Sở ồ một tiếng, dùng tiếng phổ thông nói: "Vậy cha mẹ ngủ không ngon sao, sao còn nằm mơ? Với cả mặt cha mẹ thật là đỏ, mới vừa rồi khi ngồi toàn thân đều run nha."

Mã Lan đương nhiên không thừa nhận mình không có tiền đồ, chỉ có thể tỏ vẻ điềm tĩnh nói: "Chuyện của người lớn, các con không hiểu."

Giang Bác nói: "Đây là kết của của việc adrenalin bài tiết quá nhiều sẽ không tốt với cơ thể, xin chú ý điều chỉnh lại."

Tô Chí Phong và Mã Lan: “...”

Về đến nhà, cả gia đình đã viết lại chuyện hôm nay vào trong thư. Đương nhiên bọn họ sẽ không viết chi tiết như vậy mà chỉ nói rằng họ gặp được lãnh đạo lớn, hơn nữa lãnh đạo lớn rất tốt, còn mời bọn họ uống trà, ăn dưa hấu, ngắm Vạn Lý Trường Thành.

Sau khi viết xong, Mã Lan đi xe máy điện eMule, nhét mấy lá thư vào trong hòm thư của bưu điện.

Đến ngày hôm sau, ngày nghỉ của người nhà họ Tô đã kết thúc, Giang Bác và Tống Sở vẫn còn có kỳ nghỉ hè, nhưng Mã Lan và Tô Chí Phong phải đến cơ quan báo danh.

Mã Lan đi làm bình thường, còn Tô Chí Phong chỉ phải đi làm thủ tục, sau đó ông trở về tận hưởng kỳ nghỉ hè của mình cùng hai con.

Hai người đều làm việc ở công xưởng thép, một người ở trường học thuộc sở hữu của công xưởng thép, một người ở công đoàn công xưởng thép, cho nên một xe máy điện eMule là có thể giải quyết.

Tống Sở và Giang Bác đứng ở cổng, vẫy tay với cha mẹ: "Cha mẹ, cố lên."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 395: Chương 395



Công xưởng thép Thủ Đô là một trong những công xưởng thép lớn nhất cả nước.

Sau khi Mã Lan đưa Tô Chí Phong đến trường học, mình thì đi về phía công xưởng thép, đi rất lâu, mới tìm được cửa chính.

Bà nhẩm tính thời gian một chút, phát hiện từ cửa hông đi đến cửa chính, đi mất nửa tiếng. Nhưng mà đây chỉ là một trong số cửa hông mà thôi, rốt cuộc nơi này lớn cỡ nào.

Nghĩ đến sau này mình sẽ làm việc ở trong cơ quan lớn như thế, còn làm chủ nhiệm, trong lòng Mã Lan cảm thấy can đảm và đầy tham vọng.

Mặc dù bà dựa vào con trai để lên chức, nhưng Mã Lan bà cũng không phải là người bất tài, chỉ cần làm tốt, nhất định có thể đảm nhiệm được cương vị này.

Đầu tiên Mã Lan đi đến văn phòng của chủ nhiệm công xưởng bên kia báo cáo.

Người ở bên công xưởng thép cũng không biết quyền hạn địa vị của Mã Lan, chỉ biết bộ phận cấp trên đã sắp xếp như vậy, từ dưới công xưởng thép Bình An điều động người tới đây.

Cho nên trong công xưởng c*̃ng không cảm thấy Mã Lan có gì đặc biệt, cùng lắm chỉ có thể là một đồng chí làm việc tương đối xuất sắc.

Chẳng qua khi nhìn thấy tuổi tác của Mã Lan, chủ nhiệm Khâu của bộ phận nhân sự rất là kinh ngạc, cảm thấy tuổi còn rất trẻ.

TBC

Trong cơ quan Thủ Cương này, chủ nhiệm ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi trở lên, hơn nữa còn phải cạnh tranh kịch liệt.

Cũng không biết đồng chí này làm việc xuất sắc đến mức nào mới có thể làm chủ nhiệm khi còn trẻ như vậy.

Sau khi chủ nhiệm Khâu làm xong thủ tục cho bà thì mang bà đi gặp Chủ tịch công đoàn Hứa.

Trái lại, Chủ tịch công đoàn Hứa rất nhiệt tình bắt tay với Mã Lan.

Mặc dù ông ta không biết tình hình cụ thể của Mã Lan, nhưng lúc ấy khi Thủ trưởng Trần đến Thủ Cương sắp xếp đã nói rằng vị đồng chí này đã cống hiến to lớn cho sự nghiệp luyện thép.

Đương nhiên, ý của thủ trưởng Trần là nếu như không phải nhờ Mã Lan làm việc ở công xưởng thép thì có lẽ Giang Bác c*̃ng không có cơ hội tiếp xúc công xưởng thép, càng đừng nghĩ đến việc sẽ nghiên cứu kiểu vật liệu thép mới, nói như vậy c*̃ng không sai.

Nhưng chủ tịch Hứa cho rằng đồng chí Mã Lan chắc chắn có năng lực đặc biệt.

"Chào mừng chủ nhiệm Mã gia nhập tổ chức của chúng tôi, sau này cùng nhau cống hiến cho sự nghiệp luyện thép."

Mã Lan nói: "Tôi sẽ cố gắng."

"Tôi nghe nói đồng chí Mã Lan hoàn thành công việc rất xuất sắc, đã có cống hiến rất to lớn, sau này công đoàn Thủ Cương chúng ta cũng cần đồng chí Mã Lan cố gắng nhiều hơn."

Mã Lan: “.....” Rất xuất sắc? Vì sao chính bà cũng không biết?

Bà khiêm tốn nói: "Thật ra c*̃ng không có gì ưu tú, tôi chỉ là cố hết sức làm việc mà thôi."

Chủ tịch Hứa xua tay chặn lại: "Không cần khiêm tốn, làm tốt nên nhận được sự khen ngợi, tôi tin tưởng tuyệt đối với năng lực cá nhân của đồng chí."

Mã Lan: “.....” Áp lực thật lớn.

Chủ tịch Hứa để thư ký đi tìm mấy chủ nhiệm khác tới gặp đồng chí mới một chút, nhân tiện cùng nhau mở cuộc họp công việc.

Sau khi bên văn phòng công đoàn nghe thấy thư ký của chủ tịch Hứa tới thông báo thì lập tức đi nghe ngóng tình hình của Mã Lan.

Ngay từ đầu sau khi nghe được đồng chí Mã Lan này tới làm chủ nhiệm, bọn họ rất không vui, cảm thấy đồng chí Mã Lan này đi vào là nhờ quan hệ.

Còn tại sao cho rằng như vậy ư, bởi vì vị trí chủ nhiệm vừa trống đã đem người xuống, việc này cũng quá nhanh rồi, hơn nữa vị chủ nhiệm này còn không phải đồng chí của Thủ Cương mà là người đến từ một công xưởng thép nhỏ ở huyện.

Chuyện này không phải dựa vào quan hệ thì gọi là gì?

Đây quả thực là phá hủy quy tắc.

Nhưng sau khi bọn họ lén tra xét tư liệu của Mã Lan từ bên bộ phận nhân sự thì phát hiện ra người ta trước kia là nông dân nghèo, về sau lại trở thành công nhân, chồng là giáo viên, cho tới bây giờ cũng chưa từng rời khỏi huyện Bình An.

Không hề có một chút quan hệ nào.

Sau khi tra xong hồ sơ, bọn họ cảm thấy có thể bản thân đã nghĩ nhiều.

Người này hoàn toàn chỉ là một đồng chí bình thường không có xuất thân gì, cho nên người ta thăng tiến lên cũng bởi vì làm việc ưu tú thật?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 396: Chương 396



Sau đó chủ tịch Hứa còn chạy tới gõ đầu bọn họ: "Phải tin tưởng sự sắp xếp của tổ chức, cấp trên tổ chức coi trọng nhất là luyện thép thì còn có thể sắp xếp một kẻ bất tài vô dụng đến sao? Tôi tin đồng chí này nhất định là có năng lực tuyệt vời."

Nói như vậy khiến mấy chủ nhiệm công đoàn và cán bộ càng tò mò về Mã Lan hơn.

Người thật lúc này đã tới, bọn họ không thể chờ đợi được mà đi nghe ngóng tình hình.

Thư ký của chủ tịch Hứa nói: "Người ta rất trẻ, về phần năng lực làm việc... Dù sao chủ tịch Hứa vẫn luôn khen người ta, nói rằng đã cống hiến rất lớn."

“.....”

Mấy vị chủ nhiệm nghe xong lời này, lập tức cảm thấy có thể người này là một bảo kiếm do Thủ Cương đưa về, xem ra vị đồng chí này làm việc thực sự rất giỏi, rất đáng được mọi người học tập.

Thế là khi bọn họ đi theo thư ký đến văn phòng chủ tịch Hứa, vẻ mặt của họ đều nhiệt tình đón tiếp Mã Lan gia nhập, thân thiết bắt tay với bà.

Quản lý phụ trách tuyên truyền nói: "Học tập mới có thể tiến bộ, sau này chúng ta phải học hỏi thêm nhiều từ đồng chí Mã Lan."

"Tôi đề nghị chúng ta tranh thủ mở cuộc họp nhóm, để hiểu rõ hơn kinh nghiệm làm việc của đồng chí Mã Lan trong công đoàn một chút."

"Đề nghị này rất hay, đồng chí Mã Lan, xin chỉ bảo nhiều hơn."

Chủ tịch Hứa rất hài lòng với biểu hiện của mấy đồng chí này, nói với Mã Lan: "Đây đều là đồng chí kỳ cựu đồng hành với Thủ Cương chúng ta cùng nhau phát triển, bọn họ đã từng tổ chức cho công nhân tham gia đội ngũ kháng Nhật, tổ chức các phong trào sinh viên, có năng lực tổ chức và kinh nghiệm cổ vũ phong phú. Sau này mọi người hoàn toàn có thể trao đổi kinh nghiệm với nhau, cùng nhau tiến bộ."

Khuôn mặt tươi cười của Mã Lan trở nên cứng ngắc, bà cảm thấy mình không xứng để giao lưu cùng những đồng chí này.

Bà đột nhiên nhận ra một chuyện, loại chuyện dựa vào quan hệ thăng tiến này thật sự không dễ làm như vậy, đi lên còn phải chịu đựng được khảo nghiệm nếu không rất dễ dàng bị ngã.

Bà cảm thấy lúc này mình sắp ngã rồi.

So với Mã Lan, Tô Chí Phong c*̃ng không khá hơn là bao.

Bởi vì trình độ giáo viên nơi này quá cao.

Không có điểm dừng, trong này còn có rất nhiều giáo viên bằng cấp tiến sĩ.

Ngày trước khi Tô Chí Phong còn ở huyện, trình độ một người sinh viên đại học cũng đủ để ông tự hào, dù sao cũng làm giáo viên dạy học sinh cấp ba ở trường học, ông là một người có trình độ đại học nên ở trong trường rất được coi trọng.

Nhưng sau khi tới nơi này, ông mới phát hiện ra tầm nhìn của mình quá nông cạn, yêu cầu với bản thân quá thấp.

Trong đội ngũ giáo viên có thành tích cao và kinh nghiệm phong phú này, bản thân ông quả thực chỉ là người bình thường không có gì đặc biệt đáng để nói, chỉ có thể là hạng bét.

Hơn nữa, ông cảm thấy mình ở nơi này sẽ cản trở sự tiến bộ của học sinh.

Áp lực thật lớn.

Quan trọng là sau khi một nhóm giáo viên còn đang chấm bài thi ở trường học biết đến một thanh niên tài tuấn như vậy, hơn nữa còn là từ nơi khác được điều động tới, còn nghĩ Tô Chí Phong là một giáo viên cấp ba có kinh nghiệm giảng dạy vô cùng mạnh.

Hiệu trưởng còn giới thiệu với mọi người như thế này: "Người này là Tô Chí Phong, thầy Tô rất giỏi, thầy là người đã nuôi dạy đồng chí nhỏ tuổi làm ra phân hóa học nhận được sự khen ngợi của lãnh đạo - bạn học Tô Giang Bác. Con gái của thầy cũng là tác giả đã viết ra cuốn

TBC

Nghe thấy hiệu trưởng giới thiệu vậy, ánh mắt của nhóm giáo viên kỳ cựu dành cho Tô Chí Phong đều mang theo sự cuồng nhiệt.

Mặc dù những thành tựu khác của Giang Bác đều không để lộ ra bên ngoài, nhưng phân bón hoá học đã đủ toả sáng rồi. Ngẫm lại, dùng sức lực của một mình mình cũng có thể làm ra phân hóa học, vượt qua kỹ thuật làm phân bón hoá học của nước ngoài, cải thiện sản lượng lương thực cả nước, năng lực này chưa đủ lớn sao? Mà cuốn
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 397: Chương 397



Tô Chí Phong không chịu nổi nữa: "Không không không, đừng hiểu lầm. Bọn nhỏ đều nhờ sự cố gắng và chăm chỉ mới được như vậy, không liên quan nhiều đến tôi."

Hiệu trưởng nói: "Thầy Tô, đừng khiêm tốn, năng lực của ông mọi người đều có thể thấy, đây là chuyện không thể phủ nhận. Sau này ông truyền thụ kinh nghiệm giáo dục của ông nhiều hơn nhé, để cho mọi người học hỏi lẫn nhau."

"Đúng, không thể quá khiêm tốn, cấp trên của tổ chức chẳng lẽ còn sai sao?"

Tô Chí Phong: “..…”

Ông thật sự muốn đưa hai đứa nhỏ đến trường học để bác bỏ tin đồn.

Trong khu tập thể Quân đội, hai đứa nhỏ c*̃ng kết bạn với hàng xóm mới.

Trùng hợp là gia đình sống sát vách cũng là một đôi ông bà có tuổi.

TBC

Chẳng qua tuổi của người ông hơi lớn hơn một chút, còn người bà thì nhìn trẻ tuổi hơn khá nhiều.

Nhà bọn họ còn có mấy người con trai, tuổi không lớn hơn mấy so với anh Tiểu Bác.

Sở dĩ Tống Sở quen biết hàng xóm là bởi vì người ông sát vách đang hái dưa chuột do chính ông ấy trồng thì nhìn thấy Tống Sở đứng trong sân, ông ấy lập tức đưa dưa chuột qua bức tường thấp cho cô.

Trong quân khu, tường của các hộ gia đình chỉ để trang trí, rất thấp. Tống Sở dựng ghế là có thể thấy sát vách.

"Ông ơi, cháu cảm ơn dưa chuột của ông."

Người ông nói: "Ôi, khách sáo làm gì, ông tự trồng, muốn ăn thì đến hái."

Tống Sở xua tay: "Không không, cháu không thể tham lam, ông trồng rau rất vất vả."

"Vất vả gì chứ, về hưu không có chuyện gì làm mà thôi." Ông ấy rất vui vẻ, lại bắt đầu cuốc đất, chuẩn bị trồng chút đồ ăn khác.

Một lát sau, ông ấy lại làm một chuyện đó là bắt đầu bón phân, loại phân hoá học kia giống như loại anh Tiểu Bác làm.

Từng đợt hương vị thật đặc trưng...

Tống Sở: “.....”

Một dì từ trong nhà chạy ra, vì sao không gọi là ‘bà’ bởi vì dì này xem ra còn chưa tới tuổi bà.

Tống Sở thấy dì che miệng mắng: "Ông Lôi, ông làm gì đấy, ông đang không có ý thức cộng đồng à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, làm như vậy rất ảnh hưởng tới cuộc sống của mọi người, ông có thể ý thức hơn một chút hay không?"

Giọng của ông Lôi rất lớn: "Không phải tôi đã đổi phân hóa học rồi sao, không còn dùng phân bón nhà nông nữa rồi còn gì? Còn nữa, bà nhỏ giọng một chút, sát vách còn có cô gái nhỏ và chàng trai nhỏ nữa."

Tống Sở: “.....”

Dì kia rất tức giận, nhìn thấy Tống Sở ở bên sát vách lại không tiếp tục mắng nữa mà là dùng giỏ đựng một đống rau xanh hái được trong vườn rau nhà mình, đưa tới từ cửa chính.

Làm như vậy khiến cô cảm thấy dì này rất lịch sự, bức tường thấp như thế, dì c*̃ng không đưa thẳng qua.

"Đồng chí nhỏ, mọi người mới chuyển tới sao, thật ngại quá, ông Lôi nhà bà thích trồng rau, khiến mọi người thêm phiền phức rồi. Bà trở về nhất định sẽ nói ông ấy cẩn thận, ít rau xanh này mọi người cầm về ăn thử nhé."

Tống Sở vội vàng xua tay: "Không sao ạ, không cần khách sáo."

Giang Bác nói: "Rau trồng bằng phân hóa học không ngon."

Bà Lôi: “.....”

Ông Lôi sát vách nghe nói như vậy đã cảm thấy tìm được bạn tâm giao: "Rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện, trồng rau bằng phân bón nhà nông mới ăn ngon hơn, hương vị nó ngọt ngào hơn."

Tống Sở: “.....”

Bà Lôi nghe không nổi nữa, đặt giỏ rau về phía bên này rồi vội vã về sân nhà mình ngăn cản bạn già.

"Đừng nói lung tung nữa được không?"

Ông Lôi tức giận bất bình: "Sao tôi lại nói lung tung được, lời tôi nói chính là sự thật. Cho dù bà muốn chia phòng với tôi, tôi cũng phải nói sự thật."

Bà Lôi tức giận mặt đỏ rần, đi thẳng vào trong nhà.

Ông Lôi hình như thấy người tức giận, có chút chột dạ, lén nhìn lướt qua, sau đó ỉu xìu đi vào theo.

Tống Sở và Giang Bác: “.....”

Khi Tiểu Vương đưa đồ ăn tới, thì thấy trong nhà nhiều hơn một giỏ rau.

Khi anh ta biết là sát vách đưa thì nói: "À, là thủ trưởng Lôi, nhà họ thích cho người khác đồ ăn."

Tống Sở nói: "Bọn họ vừa mới cãi nhau, không sao chứ."

"Không sao đâu, họ cũng thường xuyên như này." Tiểu Vương trả lời.

Chồng già vợ trẻ, hơn nữa trước kia thủ trưởng Lôi là dân quê, bà Lôi lại là con gái nhà tư bản, đương nhiên cuộc sống khác biệt rất lớn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 398: Chương 398



Chẳng qua hai người cũng có cơ sở tình cảm, thủ trưởng Lôi vì kháng Nhật vẫn luôn không kết hôn, về sau bởi vì đánh trộm rừng mà cứu được bà Lôi suýt chút nữa bị cướp, thế mà được bà Lôi nhìn trúng, sau đó hai người kết hôn. Ban đầu vì kháng Nhật chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm vẫn rất tốt, kết quả mãi cũng kết thúc, ở cùng nhau ngược lại mâu thuẫn nhiều hơn, loại chuyện này thường gặp.

Một lát sau, sát vách lại truyền tới âm thanh.

Ông Lôi mang theo một cây chày cán bột, đuổi theo hai tên nhóc từ trong nhà chạy ra.

Hai cái tên nhóc này chạy rất nhanh.

Ông Lôi vô cùng tức giận, đi đi lại lại trong phòng, trong miệng ông ấy còn nói: "Nếu như là năm đó, hai đứa chắc chắn chạy không thoát!"

Tống Sở đứng ở cổng nhà mình lại nhìn thấy hai tên nhóc sát vách chạy mất kia lại lén chạy về, sau đó trốn ở cổng nhìn trộm vào bên trong.

Tống Sở hỏi: "Hai người là cháu trai của ông Lôi sao?"

Hai tên nhóc mặt đỏ lên: "Chúng tôi là con của ông ấy!" Bao nhiêu lần bị nhận lầm rồi, quá đáng!

Tống Sở kinh ngạc: "Ôi, vậy không phải tôi phải gọi hai người là chú sao?"

“....” Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được vẻ không thể tưởng tượng nổi, không ngờ còn có loại chuyện tốt như vậy.

Anh cả Lôi Hổ gật đầu: "Đúng, cô nên gọi chúng tôi là chú. Gọi tôi là chú Lôi Hổ, gọi nó là chú Lôi Báo."

Tống Sở: “... Tên của hai người..."

Hai người lại bị chọc trúng nỗi đau, Lôi Báo nói: "Sao, tên chúng tôi rất khó nghe sao?"

Giang Bác liếc cậu ta một cái.

Tống Sở nghiêm túc nói: "Rất oai phong."

Hai anh em lại vui vẻ, không ngờ lại có người tán đồng gu thẩm mỹ của cha già nhà bọn họ.

Lôi Hổ nói: "Rất tốt, hai người rất không tệ, tôi quyết định thu nhận hai người làm đàn em. Sau này hai người đi theo chúng tôi lăn lộn, bảo đảm toàn bộ trẻ con trong khu tập thể cũng không dám bắt nạt hai người."

Lôi Báo nói: "Đúng, đúng, ra ngoài hai người cứ nói ra tên của chúng tôi."

Giang Bác lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt đó là một lời khó nói hết.

Tống Sở lại rất vui, cảm thấy hàng xóm thật tốt.

Hai anh em còn đang muốn c.h.é.m gió trước mặt đàn em mình mới thu nạp được, thì nghe thấy tiếng của thủ trưởng Lôi từ bên trong thét to: "Hai thằng nhóc thối còn dám quay về, mấy đứa dám cầm khẩu s.ú.n.g của ông, ông đây không tha cho mấy đứa!"

Nghe thấy âm thanh này, hai anh em lại chạy như bàn chân được bôi dầu.

Tống Sở và Giang Bác: “.....”

Tống Sở cười gượng nhìn thủ trưởng Lôi lao ra, sau đó yên lặng nắm tay Giang Bác về nhà.

Vào trong nhà, Tống Sở lập tức vuốt ngực: "Thật đáng sợ, anh Tiểu Bác, may mắn là trước giờ cha chưa bao giờ đánh trẻ con, cha chúng ta quả nhiên là người cha tốt nhất."

Giang Bác thầm nghĩ, ông không có cơ hội, dù sao anh và Sở Sở cũng đều rất xuất sắc.

TBC

Mã Lan và Tô Chí Phong trở về vào giữa trưa.

Vẻ mặt hai người khi trở về rất ảm đạm, còn chưa kịp nói chuyện, Mã Lan đã vội vàng đi nấu cơm, bởi vì bà có tâm sự nên tay nghề làm cơm cũng giảm.

Tống Sở vẫn nể mặt ăn xong bữa: "Mẹ, cha mẹ không vui sao?"

"Đừng nói nữa, sau này mẹ con có thể sẽ phải học hành chăm chỉ hơn." Mã Lan đột nhiên có tinh thần: "Cả nhà biết không, các đồng chí trong công đoàn của mẹ đều vô cùng tài giỏi, còn có người trước kia từng làm chính ủy trong Quân đội, tiến hành kiểu giáo dục tư tưởng, bọn họ có thể dạy dỗ quân Nhật Bản xâm lược thành phố."

Con mắt Tống Sở sáng lấp lánh: "Oa, mẹ, quá tốt rồi, vậy sau này mẹ có thể học được thêm nhiều kỹ năng nữa rồi."

Mã Lan lập tức tắt lửa: "Ôi trời, có thể bọn họ còn định học tư tưởng mới của mẹ, lý luận mới, nói muốn học hỏi từ những tài năng trẻ tuổi. Mẹ… mẹ thì có cái gì đáng để học hỏi chứ?"

Bà phiền muộn không muốn ăn cơm.

Tô Chí Phong ấm ức nói: "Cha cũng không khá hơn chút nào, bên kia của chúng ta có một đống giáo viên kỳ cựu có trình độ học vấn cao, vậy mà còn nói sau khai giảng phải đến lớp học nghe cha giảng một lần." Ông sờ lên n.g.ự.c của mình: "Nhịp tim cũng căng thẳng."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 399: Chương 399



Tống Sở nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu vì sao cha mẹ lại sợ hãi như vậy.

"Thế nhưng trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, chúng ta phải nhìn thẳng vào thiếu sót của mình, làm cho bản thân trở nên xuất sắc hơn. Những giáo sư kỳ cựu kia, nếu bọn họ định nghe chương trình giảng dạy của cha, cha có thể xin ý kiến của bọn họ, chẳng phải là có thể tiến bộ sao. Mẹ có thể chia sẻ những kinh nghiệm làm việc của mình cho những cô chú kia, cũng có thể cùng bọn họ học hỏi. Thầy giáo nói, học thầy không tày học bạn. Mỗi người đều có một điểm tốt đáng để người khác học hỏi, cha mẹ đều ưu tú như vậy, khẳng định c*̃ng có, anh Tiểu Bác thấy đúng không?"

"Đúng." Giang Bác rất nể mặt mà gật đầu.

Tô Chí Phong và Mã Lan đều trầm mặc nhìn con trai, nghĩ đến lời con trai nói. Cảm thấy bản thân dường như không rộng lượng như Sở Sở nói.

Bọn họ cũng sẽ coi trọng thể diện, sợ bị người khác nói mình đức không xứng với địa vị.

Tống Sở lại chỉ vào anh Tiểu Bác: "Ví dụ như anh Tiểu Bác siêu đỉnh như vậy, thông minh như vậy, ngay cả ông nội cũng thích anh ấy. Nhưng anh ấy lại không giỏi giao tiếp với người khác như cha, anh ấy nấu ăn không ngon bằng mẹ."

Cô nháy mắt với Giang Bác mấy cái.

Giang Bác: “... Đúng vậy."

Hai người lại nhìn Giang Bác, thầm nghĩ con trai nhà mình mặc dù tài giỏi hơn người, nhưng đúng thật là có một đống lớn khuyết điểm.

Nói như vậy, mình cũng không phải kém cỏi như thế.

Hai người lập tức điều chỉnh tâm trạng tốt lại, không căng thẳng khó chịu như trước nữa.

Tô Chí Phong nghiêm túc nhìn cả nhà và đưa ra một quyết định: "Cha quyết định, cha sẽ bắt đầu thi cao học, cha sẽ bắt đầu từ việc làm một giáo viên thực tập, trước đó cha không dạy cấp ba nên đối với chương trình học cấp ba c*̃ng không hiểu rõ, trước tiên cha phải chuẩn bị sẵn sàng. Sở Sở nói đúng, chúng ta phải nhận ra khuyết điểm của mình."

Tống Sở nói: "Cha, con ủng hộ cha, cha cứ cố gắng phấn đấu đi, không cần phải để ý đến chúng con, con và anh Tiểu Bác đều là học sinh cấp ba rồi."

Giang Bác cũng có ý nghĩ này, giao Sở Sở cho anh là được rồi, không cần người khác quan tâm.

Mã Lan c*̃ng có suy nghĩ của mình, bà muốn thi đại học, kinh nghiệm của bà không đủ mà trình độ c*̃ng quá thấp, trình độ lớp học buổi tối ở huyện Bình An cơ bản là không dùng được ở Thủ Đô. Hơn nữa, cứ cho không phải là vì trình độ, kiến thức c*̃ng rất quan trọng. Nếu như nói, ở thời đại trước thi đại học là vì muốn lấy bằng thì thời đại này kiến thức của đại học đúng là rất hữu dụng. Có nhiều thứ không phải dựa vào kinh nghiệm làm việc là có thể giải quyết, bà phải học thêm kiến thức.

Mặc dù mấy năm nữa đại học sẽ dừng các khóa như vậy, nhưng... Có thể học hai năm thì hai năm.

"Cả nhà nói thử xem, hiện tại mẹ đi thi đại học còn kịp không?"

Tô Chí Phong hào hứng nói: "Sao lại không kịp chứ? Tôi sẽ dạy thêm cho bà!"

Giang Bác nói: "Con vạch trọng tâm cho mẹ và gói gọn chúng lại, mẹ muốn học đại học Bắc Kinh hay sao ạ."

Tô Chí Phong và Mã Lan: “.....”

Không cần lo lắng nữa, kế hoạch tương lai của gia đình đã được bàn xong ngay tại bữa ăn này. Tô Chí Phong quyết định ngay khi khai giảng sẽ tìm hiệu trưởng nói chuyện về vấn đề làm giáo viên thực tập, tiền lương thế nào c*̃ng không quan trọng, chủ yếu là có trách nhiệm với học sinh, ông không muốn hại học sinh, sau đó học thêm kiến thức giáo dục trong khi chuẩn bị thi cao học. Mã Lan thì sẵn sàng thoải mái chia sẻ kinh nghiệm cùng các đồng chí trong cơ quan, cố gắng làm tốt công việc của mình, sau đó chăm chỉ cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Sau khi nghĩ kỹ về nó, bà đột nhiên trở nên thoải mái hơn. Mã Lan còn định đi thăm hàng xóm một chút, dù sao bọn họ đã cho mình đồ ăn đấy.

Vừa hay bà có mang ít nấm dại từ huyện Bình An đến đây, trên Thủ Đô có thể chưa từng ăn.

Mã Lan gói nửa cân, sau đó dẫn con gái và con trai tới cửa.

Còn chưa đi tới cửa thì họ đã nghe được âm thanh lốp bốp bên trong.

Bà Lôi hét lên: "Ông Lôi, ông đang bạo lực gia đình! Ông dám đánh con, tôi và ông ly hôn!"

Sau đó hai đứa trẻ chạy vọt ra ngoài, suýt chút nữa thì va vào mẹ con Mã Lan.

Tống Sở thấy hai người, nhất thời không biết nói gì, sao lại đánh nhau rồi.

Hai anh em Lôi Hổ và Lôi Báo thấy đàn em mới thu nạp được tới nhà, cũng không tiện bỏ chạy, cứ đứng đực tại chỗ như vậy.

TBC

Thủ trưởng Lôi đuổi theo phía sau, cầm cây gậy định quất vào m.ô.n.g con trai, nhưng thấy có người đứng bên ngoài, lập tức thu cây gậy lại.

"Khụ khụ, mọi người là hàng xóm sát vách à?"

Nụ cười trên mặt Mã Lan đông cứng lại, bà cười gượng: "Cái này... Tôi mang sang một chút nấm dại. Chúng tôi hái được trên núi ở quê, bên này rất khó tìm được."
 
Back
Top