Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 330: Chương 330



“Nhưng ông không được như thế nha, ông bây giờ cũng là thầy giáo có thâm niên.”

Tô Chí Phong thở dài. "Cho nên tôi vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào để có thể thay đổi chuyện này."

“Sau đó thì sao?”

“Nền giáo dục của nước ta vẫn không ngừng phát triển, tôi nghĩ, kế hoạch nghề nghiệp của mình có lẽ phải thay đổi.”

Mã Lan: "… Thay đổi như thế nào?”

“Đợi thêm một thời gian nữa, khi con lớn hơn, tôi muốn quay lại trường để học bồi dưỡng thêm, học Nghiên cứu Định hướng Chuyên môn cho phương hướng giáo dục của quốc gia. Một ngày nào đó, tôi có thể nghiên cứu ra phương hướng thích hợp cho con đường giáo dục của nước nhà."

TBC

Lời nói của Tô Chí Phong ra khỏi miệng, câu nào câu nấy đều trôi chảy. Sau khi nói xong, ông chợt nhận ra sự vướng mắc trước đây của mình là hoàn toàn vô lý.

Nếu biết có vấn đề, hãy tìm ra cách khắc phục, tạo ra sự nỗ lực.

Một người thầy không thể lay chuyển dòng nước, mà chỉ có thể trôi theo nó, nhưng nếu sau này ông có thể tham gia vào việc xây dựng chính sách giáo dục quốc gia thì sao?

Mã Lan miệng chữ O, cảm thấy hình ảnh Tô Chí Phong trước mặt mình bỗng cao như 2,8 mét.

“Cha bọn trẻ, ông nghiêm túc thật sao?”

Tô Chí Phong gật đầu.

Mã Lan ôm cổ ông: "Vừa rồi lúc ông nói, cả người như phát ra ánh hào quang, rất cao và đẹp trai!”

Tô Chí Phong lập tức đỏ mặt: "Thật ra tôi cũng vừa mới có suy nghĩ đấy thôi.”

Mã Lan mỉm cười nhìn Tô Chí Phong, cảm thấy người đàn ông mình chọn quả nhiên không sai, một người vừa có thể sống thong thả vừa có thể chiến đấu hết mình vì ước mơ vĩ đại.

Tuy nhiên, rất nhanh bà đã nghĩ đến một chuyện, đó là mong muốn của Tô Chí Phong dường như rất khó thực hiện.

Dù sao khi những đứa trẻ lớn lên, đất nước đã bước vào thời kỳ nổi loạn, các trường đại học đều đóng cửa, ông sẽ đi đâu để học cao hơn?”

Mã Lan đột nhiên lo lắng, tính thời gian thì bây giờ học có lẽ vẫn kịp. "Cha bọn nhỏ, sao bây giờ ông không đi luôn? Nhân lúc bọn nhỏ chưa lớn, tôi vẫn còn có thể tự chăm sóc chúng, hơn nữa huyện cũng đã sắp xếp người bảo vệ."

Tô Chí Phong kiên quyết từ chối: "Sao tôi có thể bỏ bà và hai đứa nhỏ để đến một trường đại học ở nơi khác chứ."

"Nhưng về sau sẽ không thể học được nữa đâu." Mã Lan nghiêm túc nói.

"Tại sao không thể học được? Bà đừng lo tôi quá già không thể học được? Đừng lo, đừng lo. Tôi vẫn còn liên lạc với những người thầy cũ, nếu muốn về trường để học đào tạo chuyên sâu, sẽ không quá khó khăn đâu. Người đời có câu sống để học, học không bao giờ là quá muộn mà." Tô Chí Phong tự tin nói.

Sau khi tìm được mục tiêu mà mình nên phấn đấu, ông đã có tinh thần mới.

Mã Lan không biết phải nói gì thêm.

Dù sao chuyện tương lai cũng rất khó nói ra, sẽ không ai tin vào điều đó.

Bởi vì tâm trạng tốt, Tô Chí Phong rất phấn chấn, ông nhanh chóng đến nhà hiệu trưởng Tô và ngỏ ý muốn mượn sách.

Ông cũng chia sẻ giấc mơ vĩ đại của mình với cha.

Khoảng thời gian này, hiệu trưởng Tô thường được mời đến xưởng máy móc Bình An, chuyên hướng dẫn công nhân trong dây chuyền sản xuất. Hiệu trưởng già về hưu, lại trở thành một kỹ sư kỹ thuật.

Mặc dù đã đổi nghề nhưng hiệu trưởng Tô cảm thấy mình vẫn có thể cho con trai mình lời khuyên về giáo dục.

Tuy nhiên, sau khi nghe xong những suy nghĩ của Tô Chí Phong, hiệu trưởng Tô - người đã từng tham gia vào chính sách thi cử của bộ giáo dục: "....."

Hiệu trưởng Tô chỉ có thể ha ha, xấu hổ chấp nhận chính sách giáo dục trước đây của mình là sai lầm, chỉ có thể lặng lẽ đóng góp sách vở của mình.

"Thằng Ba, con trưởng thành rồi." Hiệu trưởng Tô cảm khái nói.

Tô Chí Phong ôn hòa cười nói: "Cha, con cũng đã là một người cha rồi."

Hiệu trưởng Tô nghĩ đến cháu trai và cháu gái bảo bối của mình, cả hai đều là niềm tự hào của nhà họ Tô, sinh viên đại học tiêu biểu trong tương lai. Ông cụ cảm khái nói: "Cũng đúng, con của con đã lớn rồi, dựa theo tốc độ học tập của Tiểu Bác và Sở Sở, không chừng đến lúc đó cả hai đứa đều có thể cùng vào đại học."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 331: Chương 331



Tô Chí Phong: "....."

Buổi tối, Tô Chí Phong ôm một chồng sách trở về.

Tống Sở vui vẻ lại gần: "Cha, con giúp cha dọn dẹp giá sách."

Giang Bác ở phía sau Tống Sở, thấy Tống Sở vây quanh cha, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Ba cha con cùng nhau sắp xếp sách.

Tống Sở hỏi: "Cha sao cha đem nhiều sách về vậy?"

Tô Chí Phong nhìn đứa con trai xụ mặt, cảm thấy cần nên xây dựng lại hình tượng của mình trong lòng bọn nhỏ.

Vì thế đem ước mơ vĩ đại của mình nói lại một lần nữa.

Tống Sở lập tức khen ngợi: "Cha, cha đang đọc sách vì sự quật khởi của nước nhà sao."

Tô Chí Phong cảm thấy con gái rất nể mặt mũi mình.

Sau đó lại hỏi con trai. "Tiểu Bác, con cảm thấy suy nghĩ này của cha thế nào?"

Giang Bác nói: "Không cần chờ đến khi chúng con lớn, bây giờ cha có thể đi, trong nhà đã có con rồi."

Lời nói rất có khí thế của đàn ông.

Nhưng mà Tô Chí Phong cảm thấy mình như bị đ.â.m vào tim.

Ông cảm thấy ngày càng không thể duy trì sự uy nghiêm của một người cha, thằng nhóc này muốn thay thế địa vị trụ cột trong nhà của ông rồi sao.

Tống Sở cũng khuyên nhủ: "Cha, cha thật sự không cần lo lắng, con và anh Tiểu Bác sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, cha cứ vì lý tưởng của mình mà phấn đấu đi! Cố lên!"

Tô Chí Phong: "....."

Tuy rằng bị con trai con gái nói lời ghét bỏ, nhưng Tô Chí Phong vẫn sẽ không rời đi, ông phải ở đây chăm sóc vợ, con gái và con trai mình.

Vì lý tưởng của mình mà vứt bỏ vợ và con của mình, đó không phải là việc con người có thể làm.

Dù sao ở nhà cũng có thể học.

Nghỉ hè ông cũng không định tham gia giảng dạy ở lớp xóa nạn mù chữ, mà sẽ dành nhiều thời gian cho học tập hơn. Dù sao thì đứng giảng dạy ở một lớp xóa mù chữ cũng chỉ có thể trợ giúp một số người nhất định, lý tưởng của ông là muốn giúp cho cả tổ quốc.

Vì thế lúc đám nhóc Tô Bảo Cương lại đến học tập, liền phát hiện chú ba nhà bọn chúng mỗi ngày đều ôm sách học, lại còn ghi chép, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tô Bảo Cương sợ hãi hỏi: "Làm giáo viên cũng phải học à?"

Tống Sở nói: "Đúng vậy, cha phải học nhiều kiến thức hơn, học, học nữa, học mãi."

Tô Bảo Cương: "..." Ước mơ từ lâu của cậu nhóc chính là trở thành một giáo viên, để sau này có thể không cần học nữa.

Thì ra làm giáo viên cũng phải học tập không ngừng.

Đời này không biết bao giờ mới có được một tương lai tươi sáng.

Cậu nhóc liền hỏi Giang Bác: "Em ba, em nói xem, phải làm nghề gì mới không cần phải học?"

Giang Bác khinh bỉ nhìn cậu nhóc, đúng trọng tâm đề nghị: "Làm tiến sĩ." Tiến sĩ đã có đề tài riêng để nghiên cứu, tự mình nghiên cứu, không cần đi học.

Tống Sở cũng gật đầu: "Đúng, không sai, làm tiến sĩ không cần học thêm kiến thức khác." Sau khi anh Tiểu Bác làm tiến sĩ, cũng không còn học.

Tô Bảo Cương nói: "Anh quyết định rồi, sau này anh muốn làm tiến sĩ."

Tống Sở: "..."

Cô không biết nên nói sao, cảm thấy anh cả không có khả năng trở thành tiến sĩ, nhưng cô không muốn tổn thương anh trai mình.

Sau khi những đứa trẻ khác của nhà họ Tô biết được lợi ích của việc làm tiến sĩ từ chỗ Tô Bảo Cương, cũng có ước mơ riêng của mình.

Họ sẽ trở thành tiến sĩ.

TBC

Điều kiện tiên quyết để trở thành tiến sĩ là phải học thật giỏi, sau khi học giỏi thì có thể làm tiến sĩ, sau này không cần học nữa.

Mấy ngày tiếp theo, không cần Giang Bác giám sát, mấy đứa nhỏ cũng tự mình bùng nổ sự đam mê đối với học tập.

Tống Sở phát hiện, người có ước mơ đúng là khác biệt. Thấy mọi người vì ước mơ cố gắng như vậy, Tống Sở lại càng không muốn đả kích sự tích cực của bọn họ, ước mơ vẫn phải có, nếu vô tình thực hiện được thì sao?

Khi Tô Chí Phong đọc sách xong, lúc đi ra hóng gió, phát hiện bọn nhỏ trong sân rất tích cực chăm chỉ, cố gắng học tập, cái bộ dạng này tốt hơn rất nhiều so với vẻ mặt không tình nguyện của mấy ngày trước.

Thấy Tống Sở đang đánh chữ, ông liền đi hỏi con gái rượu nhà mình: "Sao hôm nay đều học nghiêm túc vậy?"
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 332: Chương 332



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 333: Chương 333



Nhưng Giang Bác không có thời gian, anh lại bắt đầu bận rộn, bởi vì toàn bộ huyện An Bình đã bắt đầu lắp đặt thiết bị chặn tín hiệu do anh chế tạo.

Nếu là chuyện khác, Giang Bác sẽ lười đi quan tâm, nhưng chuyện lần này anh rất tích cực, chỉ sợ những người trong huyện làm không đúng, sẽ trì hoãn anh bắt gián điệp, chờ khi gắn xong, anh còn tự mình hướng dẫn kỹ thuật.

Huyện trưởng Lữ rất cảm động trước thái độ của anh, ông nghĩ rằng nếu anh cũng nhiệt huyết với những chuyện khác như vậy, thì sự thịnh vượng của huyện Bình An sẽ không còn xa

Những gián điệp này có thể làm cho Tiểu Bác bùng nổ nhiệt tình lớn đến như vậy, thật sự rất có khả năng.

Chỉ là… khả năng bất hạnh chứ không phải là phúc, về phần hai đồng chí Con Lươn và Châu Chấu, lúc này nhìn Giang Bác như nhìn thấy vàng vậy, hai mắt sáng ngời.

Sau khi họ gửi tài liệu về thứ này cho phía trên, phía trên liền giao nó cho các chuyên gia của sở nghiên cứu vô tuyến để nghiên cứu.

Những chuyên gia lão làng đó phát hiện, thiết bị ngăn chặn này bao hàm nhiều loại kỹ thuật, chỉ riêng kỹ thuật mở rộng tín hiệu thu được đã giúp ích rất nhiều cho ngành vô tuyến, nó có chút giống nhau so với ý tưởng nghiên cứu điện thoại không dây mà họ đang hình dung, trước đó nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, chưa có kết quả nghiên cứu, không ngờ lại tìm được chút ý tưởng từ chiếc máy chặn tín hiệu này.

Ngoài ra còn có công nghệ cảm biến tín hiệu cũng rất tiên tiến, lại là một kỹ thuật mới.

Các chuyên gia đối với tài liệu này sinh ra tinh thần nhiệt tình, hận không thể ngay lập tức mời vị chuyên gia này tới hướng dẫn bọn họ.

Sau khi biết được vị chuyên gia này tạo ra vô tuyến điện là để bắt gián điệp, những lão chuyên gia đều không khỏi kích động.

Nếu không phải phía trên ngăn cản, bọn họ đã sớm chạy tới huyện Bình An.

Cũng bởi vì điều này, phía trên rất coi trọng kỹ thuật này, rất nhanh đã tìm được nhà máy vô tuyến để sản xuất nó.

Sau khi làm xong khảo sát, cuối cùng đã xác nhận rằng kỹ thuật trong tài liệu thực sự có thể đạt được phạm vi định vị đường kính ba trăm mét mà cố vấn Tô đã nói trước đó.

Dù sao thì kết quả thu được cũng đã hoàn toàn thuyết phục được hai vị đồng chí Con Lươn và Châu Chấu.

Cũng hoàn toàn hiểu tại sao tổ chức lại coi trọng đồng chí này như vậy, một đồng chí trẻ tuổi như vậy sau này lớn lên, gọi cậu ấy là bảo vật quốc gia cũng không ngoa.

Đáng tiếc Giang Bác đối với ánh mắt hâm mộ của bọn họ không có cảm giác, thấy bọn họ chỉ biết nhìn mình không làm việc, rất không hài lòng: “Đừng quên lúc trước các ông đã nói, có chín mươi phần trăm cơ hội, tôi hy vọng kết quả dành cho tôi không phải là phần còn lại."

Con Lươn và Châu Chấu: "....."

Trong ba ngày, vật này liền làm xong.

Huyện Bình An không lớn, một tháp chặn tín hiệu lớn, thêm tám trạm chặn nhánh nhỏ, trên cơ bản đã bao phủ toàn bộ huyện.

TBC

Sau khi lắp xong, tất cả mọi người đều nóng lòng chờ tín hiệu.

Chờ tín hiệu đặc biệt từ đám người ẩn náu kia.

Để khiến cho bọn gián điệp có lớn gan hơn, toàn bộ huyện Bình An đã nới lỏng thắt chặt. Số lượng các đồng chí thuộc lực lượng công an và lực lượng vũ trang thường tuần tra cũng được giảm dần. Cả huyện Bình An nhìn giống như đã trở lại hình dáng bình thường như trước. Ngay cả cư dân bình thường cũng dần quên chuyện đã xảy ra trước đây.

Bên phía công xưởng thép cũng tung ra tin tức nói rằng đã nghiên cứu phát triển ra một loại vật liệu mới rất thích hợp để chế tạo nòng súng.

Tin tức này được Xưởng trưởng Cao truyền ra ngoài.

Sau khi Huyện trưởng Lữ nghe được tin này, thiếu chút nữa đã mang Xưởng trưởng Cao ra mắng cho một trận.

"Ông truyền ra cái tin tức đấy đến tôi còn không tin, huống chi là mấy tên gián điệp kia?"

Xưởng trưởng Cao nói: "Đây không phải vì để thu hút gián điệp sao? Làm gì có thứ gì có thể thu hút gián điệp bằng vũ khí?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 334: Chương 334



"... Đây không phải là đang đề phòng sao?"

Xưởng trưởng Cao một lời khó nói hết: "Để đội cảnh vệ tuần tra khắp nơi trong công xưởng một vòng đi, đừng quá lộ liễu, dễ khiến cho mọi người không tự nhiên." Nếu là ông ta thì cũng không thích có một đám người theo sau, huống chi cố vấn Tô nhìn cái gì cũng cảm thấy ghét bỏ.

Không suy nghĩ linh tinh nữa, Xưởng trưởng Cao cảm thấy mình nên đích thân đi đón Giang Bác thì tốt hơn, xem thiên tài nhỏ có phải muốn tạo ra vật liệu mới hay không.

Kết quả, hỏi ra mới biết Giang Bác đi tham gia Hội Liên Nghị của công đoàn.

Công đoàn của đồng chí Mã Lan - mẹ anh hôm nay tổ chức Hội Liên Nghị, mời mấy đứa nhỏ tới làm sôi động bầu không khí.

Xưởng trưởng Cao lập tức nghẹn họng: "Cậu còn đồng ý tham gia các hoạt động này sao?" Quả nhiên, Tiểu Mã là một người tài năng, ngay cả loại hoạt động này cũng có thể khiến cố vấn Tô tự mình tham gia.

Lần này Xưởng trưởng Cao không tiện đi quấy rầy, người ta cũng tới tham gia hoạt động, ông ta đi nói chuyện công việc sẽ không hay cho lắm.

Dù sao đồng chí Tiểu Mã cũng ở trong cơ quan, người luôn chạy không thoát.

Ông ta quyết định giao trọng trách cho đồng chí Tiểu Mã.

Đại sảnh công đoàn bên này, một đám nữ đồng chí của công đoàn đang hai mắt tỏa sáng nhìn mấy đứa trẻ Mã Lan dắt theo.

Nói không ngoa, gen của nhà họ Tô thật sự rất tốt.

Sinh mấy đứa nhỏ, hoặc là béo trắng đáng yêu, hoặc là lớn lên đẹp trai.

Đương nhiên, nổi bật nhất vẫn là con gái và con trai của Mã Lan.

Y như một cặp đôi kim đồng ngọc nữ.

Con búp bê trên bức tranh Tết cũng không thể sánh bằng.

Mấy đứa nhỏ lúc này gặp nhau, bắt đầu đùa giỡn cười nói.

Đồng chí Từ Mỹ Lệ cũng không biết nghĩ như thế nào, lại muốn trang điểm cho con nhà mình.

Mặc dù bây giờ đang thịnh hành mộc mạc, nhưng cũng có nữ đồng chí mua một cây son môi hay gì đó.

TBC

Từ Mỹ Lệ là người không thiếu tiền, đương nhiên cũng có. Tuy rằng đã lâu không dùng, nhưng cho đứa nhỏ dùng làm má hồng cũng rất tốt.

Bà ta dựa theo bức tranh búp bê năm mới, vẽ mặt đỏ bừng cho hai đứa con trai của mình.

Tống Sở sau khi nhìn thấy, há to miệng.

Tô Bảo Phương cùng Tô Bảo Lượng không khách khí nhất, trực tiếp cười há há.

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh: "......"

Tống Sở gian nan nói: "Thật ra rất đáng yêu."

Giang Bác xì một cái.

Tô Bảo Minh tủi thân nói nói: "Vẫn là chị Sở Sở tốt, mấy người đều là người xấu."

Tống Sở chọc chọc Tô Bảo Phương, bảo cô bé đừng làm tổn thương tâm hồn còn nhỏ của Tiểu Minh.

Tô Bảo Phương nhanh chóng che miệng, để cho mình cười nhẹ nhàng một chút.

Tô Bảo Minh lúc này mới thoải mái một chút, kết quả mẹ bọn họ đồng chí Từ Mỹ Lệ đến.

Đồng chí Từ Mỹ Lệ vừa đến đã bảo hai đứa nhỏ lát nữa biểu diễn, làm sôi động bầu không khí.

Dù sao đứa trẻ cũng còn nhỏ, cũng không xấu hổ. Không cho bọn nó biểu diễn, cũng không thể để cho những nam nữ chưa kết hôn kia lên sân khấu. Không thấy mọi người đều ngại ngùng sao, những người đàn ông trẻ tuổi cũng không dám nhìn phụ nữ trẻ, còn phụ nữ trẻ thì luôn cúi đầu nói chuyện với nữ đồng nghiệp.

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh: "....."

Vì sao người bị giày vò luôn là bọn họ.

Với khuôn mặt này, họ không muốn biểu diễn.

Tống Sở nói: "Bác cả, có muốn con thay không? Con biết ca hát, sẽ hát 《Hãy vung mái chèo》!"

Từ Mỹ Lệ nhìn thấy cô, lập tức quăng hai đứa con trai sang một bên, ngồi xổm xuống ôm cô nói: "Sở Sở nhà chúng ta còn biết hát ư, sao lại giỏi như vậy?"

Tống Sở đỏ mặt nói: "Thật ra tất cả mọi người đều biết hát, mọi người có thể hát cùng nhau."

Tô Bảo Phương vốn xấu hổ, nhưng nhìn thấy Tống Sở đều đứng lên, cảm thấy mình làm chị cũng phải dũng cảm: "Con cũng sẽ hát."

Mã Lan đề nghị: "Vậy để bọn nhỏ cùng hợp xướng đi, hát xong thì đi chơi."

Đám nhóc Tô Bảo Cương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thím Ba rất đáng yêu.

Vì thế sau khi Chủ nhiệm Hồ phát biểu xong, mấy đứa trẻ liền lên sân khấu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 335: Chương 335



Các thanh niên nam nữ còn đang xấu hổ không được tự nhiên ánh mắt liền bị thu hút bởi những đứa bé lên sân khấu.

Mấy đứa nhỏ tướng mạo xinh đẹp đáng yêu đứng cùng một chỗ, dùng thanh âm thanh thúy dễ nghe của mình, hát bài thiếu nhi.

Đặc biệt là cặp đứa bé đứng ở phía trước, người nhìn ghen tị vô cùng.

Sau đó, nghe ngóng được một số người khác nói đó là con của Mã Lan.

Vừa nghe là con nhà Mã Lan, ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng.

Toàn bộ công xưởng thép, ai mà không biết con cái nhà Mã Lan chứ, đó quả thực chính là tấm gương tiêu chuẩn của thiếu nhi trong cảm nhận của mọi người.

Giỏi như vậy, lớn lên còn đẹp nữa.....

Các đồng chí nữ nhìn Tống Sở, trái tim nhỏ đập thình thịch, nếu có thể sinh một đứa bé như vậy, nằm mơ cũng cười đến tỉnh.

Sau đó bọn họ len lén nhìn đồng nghiệp nam bên cạnh.

Càng nhìn, sao cảm thấy càng không vừa mắt? Đều nói con giống cha, mắt nhỏ như vậy, làm sao có thể sinh ra đứa bé mắt to?

Hoặc là vóc dáng không đủ cao, không sinh ra dáng người thon dài như con trai Mã Lan.

Chờ bọn Tống Sở biểu diễn xong, sau đó đi ra ngoài chơi, đám người Mã Lan phát hiện, các nữ đồng chí đều không quan tâm đến việc tán tỉnh nam đồng chí, ngược lại chụm một chỗ thảo luận với bọn nhỏ. Sau đó nhất trí quyết định, vì thế hệ sau, các cô phải cẩn thận.

TBC

Các đồng chí Công đoàn: "..."

Mã Lan xấu hổ sờ sờ trán, hình như phản tác dụng rồi.

Bên ngoài hội trường, mấy đứa nhỏ đang ăn dưa hấu của đồng chí công đoàn thưởng cho bọn họ.

Tống Sở vui vẻ nói: "Làm ở công đoàn thật tốt, còn có thể tổ chức hoạt động để mọi người quen biết nhiều bạn bè hơn."

Tô Bảo Cương vừa mới ăn đầy miệng, nghe thế liền nói: "Cái gì quen bạn bè, đây là đang tìm người yêu."

Tống Sở trừng to mắt: "... Mẹ nói Hội Liên Nghị là để mọi người gặp nhau, sau này dễ trở thành bạn bè hơn."

Tô Bảo Cương nói: "Bọn họ lừa em, mẹ anh cũng nói như vậy, nhưng anh nghe lén được mẹ cùng cha nói lễ hội là để cho những anh chị trẻ tuổi tìm người yêu."

Mấy nhỏ lập tức đỏ mặt, bọn họ còn nhỏ, đối với loại chuyện này vẫn ngây thơ thẹn thùng.

Cảm thấy nghe được những thứ không nên nghe.

Ngược lại Tống Sở không ngượng ngùng: "Thì ra ở đây mọi người đều đang tìm người yêu … Đều quen nhau như vậy ư?"

Tô Bảo Cương không hiểu vẫn giả vờ gật đầu: "Phải như vậy mới có thể quen nhau, nhờ cơ quan giới thiệu, cha mẹ anh cũng quen như thế, nếu không đã không thể quen được nhau."

Tô Bảo Phương che mặt: "Em không muốn nghe, không muốn nghe!"

Tống Sở ồ một tiếng.

Giang Bác nhíu mày. Người yêu còn cần người giới thiệu? Phép tắc thật nhiều!



Thời gian thấp thoáng trôi qua rất nhanh.

Tống Sở đã chính thức trở thành một học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở. Ngồi trong lớp, cô đếm ngón tay tính toán, sau đó nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, chúng ta còn ba năm nữa là có thể lên đại học rồi, đến lúc đó anh muốn vào trường đại học nào?"

Giang Bác nói: "Em muốn học trường nào?"

Tống Sở thành thật nói: "Em không muốn rời xa cha mẹ, em muốn học đại học trên tỉnh thành, học chuyên ngành của em."

"À." Giang Bác biết sau này mình nên học trường nào rồi.

"Vậy còn anh, anh định học trường đại học nào?"

Giang Bác nói: "Đại học trên tỉnh thành."

Tống Sở vui mừng nói: "Vậy sau này chúng ta có thể cùng nhau học đại học rồi!"

Giang Bác cũng cười gật đầu.

Bạn học phía sau bọn họ nghe không nổi nữa.

Có thể đừng đả kích bọn họ hay không, nhìn những đứa trẻ nhỏ hơn mình học đại học, bọn họ rất bị k*ch th*ch.

Cũng may chủ nhiệm lớp rất nhanh đã vào.

Bởi vì trực tiếp nhảy lớp, không có tách ra, cho nên chủ nhiệm lớp vẫn là chủ nhiệm lớp trước đây - Cô giáo Thái.

Cô giáo Thái nổi tiếng nghiêm khắc ở trong trường, các học sinh đều sợ bà ấy. Nhưng lần nào vào lớp bà ấy cũng cười với Tống Sở và Giang Bác, nên hai người rất thân thiết với cô giáo.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, cô giáo Thái vốn nên vui vẻ, nhưng lúc này sắc mặt không tốt lắm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 336: Chương 336



Bọn trẻ thi cuối kỳ có điểm không tốt không khỏi run lẩy bẩy, cảm thấy nhất định là mình thi không tốt, làm cho giáo viên không vui.

Cô giáo Thái cầm phấn, ở trên bục giảng viết xuống mấy chữ - Vì tổ quốc mà cố gắng học tập!

Nét chữ móc câu, thanh thoát mà uy lực.

"Các em, phải học thật tốt, biết không?"

Các học sinh gật đầu.

Cô giáo Thái nghiêm túc nói: "Có lẽ các em không biết, biên giới chúng ta vẫn luôn không yên bình, hiện tại đang ngày càng loạn hơn." Mấy hôm nay, trên báo chí không ngừng đăng tin, người dân mới biết bây giờ đất nước vẫn chưa hoàn toàn hòa bình.

Nghe được thông tin này, bọn nhỏ lập tức lòng đầy căm phẫn.

Cô giáo Thái tiếp tục nói, ánh mắt kích động đến đỏ lên: "Đất nước chúng ta tại sao mãi vẫn chưa yên bình, phần lớn là vì chúng ta còn quá nhỏ yếu. Các em đều là thế hệ tiếp theo của tổ quốc, các em phải cố gắng học tập, xây dựng đất nước, để chúng ta trở thành cường quốc, để kẻ thù không dám đặt chân lên lãnh thổ của chúng ta, x*m ph*m ch* q***n của chúng ta nữa!"

Trong n.g.ự.c bọn nhỏ căng tràn một dòng nhiệt huyết, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nghẹn đến đỏ.

Tống Sở cũng tức giận đến đỏ mặt, muốn bỏ học đi lính, đáng tiếc tuổi cô còn quá nhỏ.

Được cô giáo Thái báo tin, trong chốc lát bọn trẻ đã dấy lên quyết tâm chăm chỉ học tập, xây dựng quê hương.

Tống Sở bắt đầu suy nghĩ lại, liệu mình có nên học tập những người đi trước, gác bút và gia nhập quân đội, trở thành một nữ quân nhân hay không.

Thực ra, trong quá khứ, bản thân Tống Sở cũng từng muốn trở thành một nữ quân nhân và chiến đấu với zombie.

Chỉ là năng lực của cô quá tệ mà thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, vì bảo vệ tổ quốc, cô có thể cầm vũ khí bảo vệ đất nước mình.

Tiếc là tuổi cô còn quá nhỏ.

“Anh Tiểu Bác, phải chi em đã mười tám tuổi thì tốt biết bao.”

Giang Bác gật đầu, hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Tống Sở.

“Vậy thì em có thể là một nữ quân nhân, cho dù không thể đánh giặc, thì cũng có thể làm người liên lạc.”

"....." Giang Bác bĩu môi, nhìn cô nói: "Em biết dùng đài điện báo sao?”

Tống Sở: "... Hình như nhà chúng ta có một cái đài điện báo, anh Tiểu Bác, anh có thể sửa lại nó được không? Em ở nhà học.”

Giang Bác vươn ngón tay gõ nhẹ trán cô.

Thật khờ.

Không phải chỉ cần cải tiến vũ khí là có thể đánh giặc sao? Chỉ trong thời kỳ lạc hậu, chiến thuật đám đông mới được sử dụng.

Dù thế nào đi nữa thì cũng không đến lượt Tống Sở ra chiến trường.

Giang Bác không biết nhiều về vũ khí của thời đại này, vì vậy, sau khi đi học về, trong khi Sở Sở làm bài tập về nhà, anh tranh thủ đi tìm Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn, anh muốn xem vũ khí của họ.

"Ý của cậu là… muốn xem s.ú.n.g sao?"

Tiểu Vũ trố mắt nhìn.

TBC

Giang Bác gật đầu.

Chu Đại Sơn khoát khoát tay: "Cái đấy thì tôi không có, huyện chỉ tăng lương cho tôi, nhưng chưa cấp phát cái đấy."

Tiểu Vũ nói: "Tôi có, nhưng... không thể tùy tiện đưa cho người khác.”

Vũ khí là huyết mạch đối với người trong quân đội.

Tiểu Vũ nhét s.ú.n.g càng sâu vào quần.

Giang Bác: "Tôi muốn nghiên cứu nó, để cải tiến giúp đỡ tổ quốc.”

Tiểu Vũ cũng biết chuyện kia, nghe Giang bác nói vậy, anh ta lập tức khen ngợi tư tưởng nhận thức của Giang Bác trong lòng.

Vị cố vấn Tô này bình thường có vẻ như không quan tâm đến chuyện gì, nhưng vào những thời khắc quan trọng, lòng yêu nước trong thâm tâm lại trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ. Với trái tim yêu nước như vậy, anh ta không nên làm tổn thương sự tự tin của đứa nhỏ.

“Được, để tôi lấy ra nó ra cho cậu xem.”

Sau khi đóng cửa lại, Tiểu Vũ lấy ra một khẩu s.ú.n.g từ trong quần mình.

Giang Bác: ".....”

Chu Đại Sơn cũng giống như không thể nói nên lời.

Tiểu Vũ nói: "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ mất nó. Cậy không biết đâu, nếu tôi làm mất nó, tôi sẽ gặp vấn đề lớn."

Anh ta rút đạn ra và đưa cho Giang Bác khẩu s.ú.n.g rỗng.

Giang Bác cầm lên xem xét kỹ càng, rồi bắt đầu tháo dỡ.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 337: Chương 337



Tiểu Vũ giật mình: "Cậu làm gì vậy?"

"Làm sao có thể nghiên cứu được nó, nếu như không tháo ra?" Giang Bác nói.

Anh thực sự muốn xem công nghệ sản xuất vũ khí trong thời đại này thế nào, nếu những thứ anh muốn không thể làm được ở đây, không phải sẽ lãng phí công sức sao?

TBC

Tiểu Vũ cảm thấy rất đau khổ trong lòng, dẫu biết đây là tháo ra bình thường và có thể ráp lại nhưng lòng anh ta vẫn rất đau.

Bảo bối của anh bỗng trở thành một món đồ chơi trong tay Giang Bác.

"Kỳ thật cậu có thể đi tìm Huyện trưởng Lữ, chúng tôi chỉ sử dụng những vũ khí cũ, không tốt lắm, càng không thích hợp để chiến đấu. Bộ phận lực lượng vũ trang trong huyện cũng có, hơn nữa còn tốt hơn nhiều, cậu nên tìm quân đội của huyện thì hơn."

Giang Bác thấy như vậy cũng có lý: "Vậy nhờ anh truyền lời cho Huyện trưởng Lữ, ngày mai, sau khi tan học tôi sẽ đi gặp bác ấy.”

Tiểu Vũ: "..." Anh ta chỉ tùy tiện nói, nhưng Giang Bác thực sự làm như vậy, hy vọng các đồng chí trong lực lượng vũ trang không trách anh ta.

Ngày hôm sau, ngay khi tan học, Giang Bác lập tức lái xe đưa Tống Sở đến huyện ủy.

Tống Sở: "Anh Tiểu Bác, đây không phải là đường về nhà. Đừng chạy lòng vòng mà hãy về nhà đúng giờ, nếu không, cha mẹ sẽ lo lắng.”

Giang Bác lái xe, trả lời: "Anh không có chạy lung tung, anh đi tìm Huyện trưởng Lữ.”

Tống Sở ậm ừ một tiếng, lại hỏi: "Chúng ta đi tìm Huyện trưởng làm gì?”

"Đi xem vũ khí, anh muốn cải tiến vũ khí." Giang Bác nói.

Tống Sở kinh ngạc nói:: "Anh Tiểu Bác, anh còn biết về vũ khí sao, vậy tại sao trước đó không chế tạo vũ khí cho em, để em hỗ trợ đánh Zomnbie."

"Anh sợ em sơ ý làm mình bị thương."

Tống Sở rất không phục: "Em không có ngốc như vậy!"

Giang Bác không nói gì.

Huyện trưởng Lữ đã đợi từ rất lâu, từ lúc nhận được tin tức của Chu Đại Sơn, ông ta đã suy nghĩ rất nhiều.

Giang Bác thực sự muốn cải tạo vũ khí, điều này thực sự làm ông ta bất ngờ.

Trên thực tế, ông ta chỉ tin tưởng vào việc Giang Bác có thể kiếm tiền bằng thép hoặc máy móc. Dù sao, ông ta đã mong đợi điều đấy hơn nửa năm, kết quả là, anh lại muốn cải tiến vũ khí.

Ông ta không thể lơ là chuyện này, đành phải sắp xếp các đồng chí ở Cục vũ trang mang đến hai vỏ s.ú.n.g không có băng đạn.

Sau năm giờ chiều, Giang Bác đến văn phòng.

Các đồng chí Lực lượng vũ trang cũng ở đó, một đồng chí trực tiếp tháo dỡ một khẩu s.ú.n.g và đưa cho Giang Bác xem, sau đó khoe khoang: "Đây là loại bán tự động kiểu năm sáu loại mới nhất, công nghệ được nhập từ nước ngoài."

Giang Bác biết rõ đất nước này rất tôn trọng người nước ngoài, có vẻ như công cụ của họ là tốt nhất. Vì thứ này được nhập từ nước ngoài, nên vũ khí hạng nhẹ này chắc hẳn tốt nhất ở trong nước.

Huyện trưởng Lữ cũng nói: "Đúng vậy trình độ kỹ thuật của nước ngoài thực sự tốt."

Sau khi Giang Bác quan sát tỉ mỉ xong, anh liên tục hỏi về tầng lớp vũ khí hiện tại trong nước.

Sao khi nghe xong Giang Bác không khỏi than một tiếng, những vũ khí này đã quá lạc hậu rồi, tệ hơn cả s.ú.n.g cơ bản để diệt zombie. Vũ khí thậm chí còn không thể xuyên thủng áo giáp của xe tăng, mà lực sát thương lại là điều quan trọng nhất của vũ khí.

Giang Bác nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi."

Anh cần cải thiện đến mức ít nhất có thể chiến đấu với xe tăng bọc thép, điều này khiến Giang Bác quay trở lại nghĩ về thép.

Anh phải lấy được thép trước mới có thể đảm bảo quá trình cải tạo nhanh hoàn thành. Nếu không, nguyên liệu hiện tại có thể không đủ để chế tạo, nòng s.ú.n.g nếu làm một cách sơ sài, không đủ chắc chắn sẽ nổ tung.

Khi ra khỏi huyện ủy, Giang Bác có chút trầm mặc.

Tống Sở hỏi: "Anh Tiểu Bác, chuyện cải tạo có khó lắm không?"

Giang Bác gật đầu: "Khó, quá khó.”

Nhưng cho dù có khó đến mức nào, bất cứ điều gì Giang Bác muốn, anh cũng sẽ quyết tâm tự làm nó bằng được.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 338: Chương 338



Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Sở nghe anh Tiểu Bác nói gặp khó khăn, xem ra anh Tiểu Bác không phải cái gì cũng có thể nghiên cứu ra. Cũng đúng, dù sao anh Tiểu Bác cũng là con người, sao có thể cái gì cũng biết được chứ: "Vậy anh Tiểu Bác có cải tiến nữa không?"

"Đương nhiên phải làm."

Nhà của anh dù sao cũng ở đất nước này, đương nhiên phải giúp nó cường mạnh hơn.

Tuy Giang Bác cảm thấy với năng lực của bản thân, cho dù đi đến đâu cũng không lo thiếu miếng ăn, nhưng anh không muốn bị coi thành chiến lợi phẩm.

Tống Sở thấy anh không sợ gian nan hiểm trở cũng muốn chế tạo vũ khí để bảo vệ đất nước, kích động ôm cổ Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh thật là vĩ đại. Tư tưởng giác ngộ của anh rất cao, em rất tự hào về anh."

TBC

Giang Bác: "....."

Anh nhìn xuống Tống Sở đã cao tới n.g.ự.c mình, nghĩ thầm, sao vẫn còn thấp như thế này?

Hai người về đến nhà thì đã tối, Mã Lan biết bọn họ ra ngoài làm việc, cũng có người đi theo cho nên không quá lo lắng, nhưng vẫn tò mò bọn trẻ đã làm gì.

Tống Sở nhỏ giọng nói chuyện anh Tiểu Bác muốn cải tạo vũ khí.

Mã Lan sợ tới mức không cầm nổi thìa.

Con trai bà vậy mà muốn tiếp xúc với những thứ nguy hiểm đó.

Mã Lan vội tới cả cơm cũng không làm mà gọi Giang Bác vào phòng bếp nói: "Con trai, con muốn làm gì vậy, con chỉ là một đứa trẻ, đừng động tới mấy thứ nguy hiểm đó."

Giang Bác nói: "Con chỉ phụ trách nghiên cứu, không dùng chúng."

"Vậy cũng không được, đó chính là vũ khí! Vũ khí cực kì nguy hiểm!"

Đồng chí Mã Lan chỉ từng thấy các loại vũ khí nóng thời này qua phim ảnh về xã hội đen, cảm thấy vũ khí nóng rất nguy hiểm, không phải là thứ mà trẻ con nên tiếp xúc.

Giang Bác nói: "Nếu không cải tiến, chúng ta sẽ bị bắt nạt."

"Ai bắt nạt?"

Tống Sở nói: "Cô giáo Thái nói đất nước chúng ta vẫn chưa hoàn toàn hòa bình, biên giới đang ngày càng rối loạn."

"Bọn chúng không gây rối được lâu nữa đâu." Mã Lan chắc chắn nói.

Tống Sở lo lắng nói: "Nhưng nếu không cải tiến các quân nhân có thể gặp bất lợi nha, anh Tiểu Bác nói mấy vũ khí đó không tốt."

Mã Lan thấy có lẽ trong mắt con trai bà, không có gì có thể làm cho nó vừa mắt được.

"Hiện tại nghiên cứu cũng không kịp, chờ con cải tạo xong có thể đất nước đã yên bình rồi."

Giang Bác nói: "Con sẽ cố gắng hoàn thành nhanh."

"....." Mã Lan bất lực nói: "Vậy con chuẩn bị nghiên cứu gì, s.ú.n.g hay d.a.o găm?"

"Bazooka." Giang Bác trả lời.

Muốn nghiên cứu đương nhiên là phải nghiên cứu loại có lực sát thương lớn, nếu không phải lo lắng quá gây sự chú ý, ngay cả bazooka anh cũng không muốn làm, loại bazooka này phạm vi sát thương quá nhỏ.

Mã Lan không còn lời nào để nói, con trai bà vừa làm là làm bazooka, không phải muốn bay lên trời chứ.

"Sao con không nghiên cứu tên lửa luôn đi?"

Giang Bác thật sự cũng nghĩ tới cái này: "Bắn vệ tinh lên trời ạ? Công trình đấy rất lớn, rất tốn thời gian."

Điều này không phải chỉ dựa vào một mình bộ não của anh là có thể tính toán hoàn thiện được, như vậy sẽ mất rất nhiều nỗ lực tinh thần và thời gian.

Đối với công việc quá vất vả, anh sẽ không làm.

Trừ phi nơi này có máy tính thay thế, nhưng phải là siêu cấp máy tính. Mà hiện tại, máy tính nơi này còn rất đơn sơ, khả năng tính toán còn không bằng anh. Muốn làm chuyện đấy, anh còn phải tạo ra máy tính trước, mà muốn tạo ra máy tính trước, anh còn phải làm ra con chip, tìm tư liệu,...

Anh kiên định nói với Mã Lan: "Mẹ, con chỉ làm bazooka thôi."

Chỉ làm bazooka... Đứa con trai này, không lẽ nghĩ rằng chuyện cải tiến vũ khí thật sự rất đơn giản chứ, Mã Lan xoa đầu đứa con trai thông minh của bà: "Con thích thì làm đi, nhưng mẹ muốn nói với con, thứ này có khả năng g.i.ế.c người, sau này sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều người, con không sợ sao?"

Bà rất lo lắng sau khi đứa con trai nhỏ biết mình tạo ra thứ g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều người sẽ sợ hãi, sau đó sẽ ám ảnh tâm lý, dù sao mấy thứ vũ khí này cũng cần phải đợi sau khi trưởng thành mới tiếp xúc thì tốt hơn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 339: Chương 339



Nhưng Giang Bác rất bình tĩnh: "Chế tạo vũ khí mà không thể gây ra sát thương thì chính là đổ bỏ."

Tống Sở cũng nói: "Đúng vậy, đối với người nhà phải như cơn mưa xuân, đối với kẻ thù phải mưa rền gió dữ, cô giáo đã nói vậy."

"....."

Mã Lan từ bỏ, hai đứa nhỏ còn chưa hiểu thế nào là sống chết.

Quả thật Tống Sở không hiểu, cô chỉ nghe người ta kể căn cứ nào đó bị zombie tấn công, sau đó có rất nhiều người chết, nghe từ nhỏ đến lớn đã quen, nhưng thật ra chưa từng gặp phải. Ngay cả khoảnh khắc cuối cùng, khi căn cứ chỗ cô ở bị làn sóng zombie tấn công, cô cũng không thấy cảnh zombie g.i.ế.c người, lúc ấy còn ở trong phòng đã bị tiến sĩ đưa đến nơi này.

Về phần Giang Bác… Anh làm thí nghiệm từ nhỏ đến lớn nên đã quen rồi.

Bởi vì vừa phải chế tạo vũ khí, vừa phải chế tạo nguyên liệu, Giang Bác nhờ mẹ nói với công xưởng thép trước, tan học anh sẽ qua đó, nhìn thử hiện tại thép của xưởng thép chế tạo thế nào.

Cũng may lò luyện thép đã có sẵn, không cần anh phải xây lại một lần nữa. Lần này chỉ cần luyện thép, sau đó nghiên cứu vũ khí là được.

Anh dự định tốn một tháng để hoàn thành hai hạng mục công việc, chuyện này đối với anh mà nói thì không nhanh cũng không chậm, vừa hay có thể không gây ra chú ý lớn.

Đương nhiên, chuyện sẽ không gây chú ý này chính là dựa theo tiêu chuẩn của anh để phán đoán, trên thực tế hạng mục nghiên cứu vũ khí hiện nay đều lấy đơn vị năm để tính. Thật ra thì, nghiên cứu bất cứ thứ gì cũng đều lấy năm để tính.

...

Sau khi Xưởng trưởng Cao biết Giang Bác muốn chế tạo nguyên liệu, vui vẻ tới độ đi tới đi lui trong phòng, còn hỏi Mã Lan là muốn chế tạo nguyên liệu gì.

Mã Lan: "... Hình như là nguyên liệu làm vũ khí."

"Ôi, có lẽ nào là nguyên liệu nòng s.ú.n.g mà lần trước tôi nói? Tôi chỉ thuận miệng nói. Đứa bé này, thật sự là... quá nghiêm túc." Xưởng trưởng Cao cảm động, cảm thấy đây là biểu hiện Giang Bác để ý ông ta.

Thật sự là nhận được yêu mến mà vừa mừng vừa lo

"Đồng chí Tiểu Mã, bà làm rất tốt nhiệm vụ của mình." Xưởng trưởng Cao không keo kiệt khen ngợi Mã Lan.

Mã Lan xấu hổ: "Tôi chỉ là chân chạy vặt, truyền tin tới."

"Lời này của bà nói rất hay." Xưởng trưởng Cao vui mừng: "Trong xưởng chúng ta cần nhân tài như bà, đến lúc nên tăng thêm trọng trách cho bà rồi."

Mã Lan: "....." Đây là nương nhờ con trai để thăng chức sao?

Mã Lan cảm thấy áp lực rất lớn, bà thật sự không nghĩ tới chuyện này, vẫn muốn dựa vào năng lực của bản thân để đi lên, miễn cho sau này thăng chức lại bị người cười chê sau lưng: "Xưởng trưởng, tôi còn phải học hỏi nhiều hơn."

Xưởng trưởng Cao nói: "Đã học xong hết rồi, bà là công dân tốt, có thể tạo ra nhiều đóng góp cho công cuộc xây dựng tổ quốc. Như vậy đi, về sau bà làm trợ lý cho tôi đi."

"....."

Mã Lan: "... Trợ lý trước đó của ngài làm rất tốt, tôi không thích hợp lắm."

Xưởng trưởng Cao rất tán đồng: "Đúng, cậu ta làm rất tốt, cho nên phải thăng chức. Người trẻ tuổi mà, chung quy phải có không gian để phát triển. Đương nhiên, tôi tin đồng chí Tiểu Mã cũng có khả năng làm tốt việc này nên cũng đừng từ chối, xây dựng nước nhà là chuyện quan trọng không thể trốn tránh. Sao có thể tay sợ chân run, đây cũng không phải là tác phong của nhà họ Tô. Người nhà cố vấn Tô nghĩ là phải làm, không bao giờ lo không làm được."

Mã Lan: "....." Tác phong người họ Tô là gì? Bà mà có bản lĩnh của đứa con trai bà thì đừng nói Trợ lý xưởng trưởng mà làm Xưởng trưởng bà cũng dám nghĩ tới!

Xưởng trưởng Cao thở dài nói: "Hơn nữa, từ lúc trong xưởng có gián điệp, hiện tại ai tôi cũng không tin tưởng. Trợ lý khác, tôi không dám dùng."

Đây là di chứng gián điệp, Mã Lan cũng thấy hơi cảm động lây, hiện tại bà cũng có tật xấu này.

Cho tới bây giờ Mã Lan cũng không nghĩ tới có ngày bản thân có thể thăng chức như này.

TBC

Có tài cán gì để làm đây, chỉ có thể cố gắng phát triển bản thân.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back