Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 320: Chương 320



Trước đây anh Tiểu Bác thích sạch sẽ nhất, bây giờ trên tay dính đen, nếu không xử lý tốt sẽ làm anh tức giận.

"Anh Tiểu Bác, vật này rất lợi hại sao?"

Giang Bác cho tay vào chậu rửa sạch một chút, Tống Sở lấy xà phòng cho anh chà tay, chà cho đến khi sạch sẽ.

Lúc này tâm trạng của Giang Bác mới khá hơn nhiều, lúc anh vừa tháo máy điện đài ra, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh về việc phá bỏ những tên gián điệp đó.

TBC

Những tên gián điệp c.h.ế.t tiệt kia, chỉ nhìn chằm chằm vào anh là được rồi, còn nhìn chằm chằm vào Sở Sở làm gì chứ!

Cũng đơn giản thôi, nếu em thích, sau này anh sẽ làm cho em một cái."

Tống Sở nói: "Em không thích cái này, nó không tốt bằng vòng tay liên lạc mà chúng ta sử dụng trước đây."

Ở tận thế, bọn họ đều có thứ đó, nhưng sau khi xuyên không, trên người chỉ còn lại giẻ rách, nếu biết trước cô đã bỏ vào không gian mấy cái, tại sao lúc đó cô chỉ biết lưu trữ đồ ăn thôi ?

Nhưng mà, dường như mang nó tới cũng không thể sử dụng được.

Khi Giang Bác nghe Tống Sở nói như vậy, có chút khó xử, thứ đó bây giờ thực sự không thể chế tạo được, chỉ riêng các chi tiết nhỏ cũng không thể chế tạo được trong thời đại này: "Sau này sẽ có, bây giờ anh chỉ có thể làm cho em điện thoại di động để liên lạc, nhưng ngoại hình sẽ hơi lớn."

Tống Sở lắc đầu một cái, không muốn gây phiền phức cho anh, dù sao cô cũng không dùng những thứ đó: "Anh Tiểu Bác, em chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, anh đừng quan tâm đến lời em, nhiệm vụ của anh bây giờ là nhanh chóng bắt lấy gián điệp và đảm bảo an toàn cá nhân, bắt tất cả những kẻ xấu đó!"

Giang Bác ừ một tiếng: "Em yên tâm, anh có biện pháp."

Mắt anh dán vào chiếc điện đài cũ.

Nếu những tên gián điệp kia dùng thứ này để truyền đạt tin tức, vậy anh sẽ dùng thứ này để bắt bọn họ.

Chuyện này đối với Giang Bác mà nói không có khó khăn gì quá nhiều, khó khăn là anh phải xem xét kỹ thuật hiện tại, có thể hỗ trợ hay không.

Thời kỳ này công nghệ liên lạc vô tuyến có thể nói là khá lạc hậu, nghe nói nó là sản phẩm của thế chiến thứ hai, cách đây hơn hai mươi năm, tín hiệu do một đài phát đi có thể được các đài khác tiếp nhận, đồng thời chúng chỉ có thể được giữ bí mật thông qua mật mã, kỹ thuật bẻ khóa duy nhất cũng chỉ có quyển sách mật mã.

Giang Bác đối với cái gọi là quyển sách mật mã không có hứng thú, cho dù có bẻ khóa nó, cũng chỉ có thể bắt được một hoặc hai tên gián điệp.

Lần này anh tuyệt đối sẽ bắt tất cả những tên gián điệp sở hữu loại điện đài này!

Trong đầu anh có rất nhiều cách để đối phó với loại điện đài vô tuyến này, nhưng xét đến trình độ công nghệ hiện nay, cuối cùng anh đã chọn một thứ trước mắt có thể làm được, hơn nữa còn tương đối hiệu quả.

Cũng không phải rất phức tạp, nó chỉ là một thiết bị chặn tín hiệu mà thôi.

Loại điện đài này chính là lợi dụng tần số điện để gửi d.a.o động, nếu anh chặn được tần số tín hiệu thì tất cả các tín hiệu bên trong khu vực sẽ bị thiết bị chặn tín hiệu của anh thu được hết.

Và nếu thiết bị chặn nhận được tín hiệu, sẽ có cả đèn báo tín hiệu xác định khu vực cụ thể, đưa ra cảnh báo và cho biết khu vực nào đã gửi tín hiệu, phạm vi của khu vực được bao quát trong đường kính ba trăm mét.

Giang Bác vẫn không hài lòng với khoảng đường kính này, khoảng cách lý tưởng của anh là có được vị trí cụ thể của điểm tín hiệu này, nhưng hiện tại chỉ có thể làm được đến vậy.

Hơn nữa, dựa vào phạm vi đấy, anh sẽ thông qua thêm một số bộ thu tín hiệu nhánh để đạt được điểm cụ thể hơn.

Bây giờ cần dùng gấp, trước mắt tạm thời cứ làm như vậy.

Bởi vì liên quan đến điện đài liên lạc, cho nên lần này không phải phác họa đơn giản, mà phải ghi rõ ràng nguyên lý, nếu không bọn họ sẽ không làm ra được thứ này.

Viết bản chi tiết này, Giang Bác mất không ít thời gian.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 321: Chương 321



Tống Sở nhìn anh trong lòng chỉ hy vọng mình có thể học được máy đánh chữ, như vậy liền có thể trợ giúp anh Tiểu Bác đánh máy, anh Tiểu Bác chỉ cần phác họa là được.

Mặc dù, hiện tại anh Tiểu Bác vẫn có thể vừa phác họa vừa đánh máy mô tả không chậm bao nhiêu.

Mất ba ngày anh mới hoàn thành công việc, sau khi tan học liền đi tìm Huyện trưởng Lữ, Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn theo sát nửa bước không rời, bây giờ kỹ năng lái xe của họ đã ngày càng tốt hơn, có thể theo kịp tốc độ lái xe của Giang Bác.

Huyện trưởng Lữ nhìn thấy Giang Bác tới, có chút kinh ngạc: "Cháu lại thiết kế ra vật gì à."

Giang Bác cũng không khách sáo với ông ta, trực tiếp đưa tài liệu ra: "Trong huyện không làm được, cần nhà máy vô tuyến bên trên làm."

Huyện trưởng Lữ nghe vậy liền liếc nhìn tài liệu một cái, bên trên toàn là từ ngữ chuyên môn, ông ta xem hoàn toàn không hiểu.

"Cái này… cháu định làm cái gì?"

Giang Bác không chần chừ giải thích nguyên lý của máy chặn tín hiệu vô tuyến, lại nói về sự khuếch đại tín hiệu nhận được thông qua bộ thu tín hiệu, gửi tín hiệu gây nhiễu, đóng vai trò thu và chặn.

Huyện trưởng Lữ hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy vật này rất lợi hại: "Trước tiên tôi đi hỏi hai vị đồng chí ở thủ đô, xem cái này có ích lợi gì không."

Tên thật của hai đồng chí đến từ thủ đô vẫn chưa được tiết lộ, chỉ có mật danh tạm thời, một người là con lươn một người là châu chấu, họ đã bận rộn truy bắt gián điệp ở huyện Bình An, nhưng vẫn chưa thu được kết quả gì, dẫu sao gián điệp ở đây cũng hoạt động không thường xuyên, nếu gián điệp không hành động, có rất ít cơ hội để bắt chúng, cho nên vẫn còn phải chiến đấu lâu dài.

Khi Huyện trưởng Lữ tìm được bọn họ, nói với họ về thiết bị chặn tín hiệu vô tuyến của Giang Bác, phản ứng đầu tiên của hai người là không tin.

Sao có thể cưỡng chế tiếp nhận tín hiệu được chứ?

Hơn nữa máy kiểm tra đo lường chỉ có đường kính ba trăm mét.

Nếu thực sự có có đường kính ba trăm mét, bọn họ đã sớm bắt được tất cả gián điệp rồi.

Huyện trưởng Lữ hoàn toàn không hiểu những thứ này, nhưng ông ta rất không hài lòng với việc hai người này nghi ngờ Giang Bác.

Giang Bác là ai? Đó là người bình thường sao?

TBC

Ông ta đành phải nghiêm túc nhắc nhở hai người bọn họ: “Hai đồng chí chớ quên, bọn gián điệp kia tại sao lại muốn bắt cố vấn Tô của chúng ta.” Nếu không có những phát minh của Giang Bác, gián điệp người ta rảnh rỗi lộ mặt làm cái gì?

"....."

'Con Lươn' nhìn Giang Bác hỏi: "Đường kính của vật này thực sự có thể thu còn ba trăm mét sao?"

Giang Bác nói: "Chỉ cần cài ở các khu vực, liền có thể."

Sau đó, lại hỏi bọn họ: “Có thể bắt được người trong vòng ba trăm mét không?” Nếu như không thể, anh còn phải tiếp tục chế tạo máy dò bức xạ vô tuyến, nhưng cái đó cũng đòi hỏi nhiều kỹ thuật và mất nhiều thời gian hơn.

Hai đồng chí Con Lươn và Châu Chấu cảm thấy rằng mình bị đánh giá thấp.

Trong phạm vi ba trăm mét, nếu không bắt được gián điệp, đó chính là phế vật.

Sàng lọc gián điệp thật ra rất đơn giản, bình thường gia đình gián điệp đều không có con cái, hơn nữa không có thân thích, hiện tại rất khó sàng lọc bởi vì phạm vi quá lớn, sau khi trải qua chiến tranh, những người như vậy có rất nhiều, nhưng nếu như phạm vi được thu nhỏ sẽ rất dễ để sàng lọc.

Bọn họ đối phó gián điệp đã lâu, chỉ cần có kẻ tình nghi, có thể dễ dàng cảm giác được sự đặc biệt của đối phương.

'Con Lươn' vỗ n.g.ự.c bày tỏ: "Tôi không nói chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng chín mươi phần trăm thì không thành vấn đề!"

'Châu Chấu' cũng nói: "Điều kiện tiên quyết là thứ này có thể xác định được phạm vi như cậu nói."

Giang Bác cũng không giải thích với họ, chỉ cần bọn họ có thể đảm bảo bắt được gián điệp là được rồi.

Thứ này cũng không đưa qua tay Huyện trưởng Lữ, dẫu sao nếu đồ vật này của Giang Bác thật sự có tác dụng, như vậy đúng là bọn họ sẽ đối phó được với bọn gián điệp dễ dàng hơn, hơn nữa, nếu có thứ này giúp biết được vị trí của đối phương, bọn họ liền có thể tìm ra gián điệp rất dễ dàng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 322: Chương 322



Vật này nhất định là một vũ khí tốt.

Cho dù hai người hoài nghi khả năng này, nhưng cũng vẫn phòng ngừa vạn nhất, lỡ nó thật sự có tác dụng và bị gián điệp lấy đi thì sao?

Thế là hai người vội vàng dùng điện đài bí mật của mình gửi tín hiệu, để cho các đồng chí ở tỉnh thành bên kia tới lấy tài liệu.

Sau khi đưa tài liệu cho huyện, Giang Bác kiên nhẫn chờ đợi kết quả, anh không có tâm trạng làm việc cho đất nước, vì vậy dứt khoát lấy lý do phải dạy kèm bọn Tô Bảo Cương để gọi người tới.

Dù sao ngoài việc Sở Sở đi học, những thời gian khác cũng không thể ra ngoài, Giang Bác nghĩ rằng Sở Sở nhất định sẽ bực bội, vì vậy muốn gọi đám nhóc Tô Bảo Cương đến để chơi với cô.

Mã Lan và Tô Chí Phong hoàn toàn không hề biết con trai mình lại làm chuyện lớn, mấy ngày qua thấy con trai bận rộn rồi đột nhiên rảnh rỗi, còn có thời gian dạy bù cho đám Tiểu Cương nên không biết con trai đã thiết kế xong đồ vật mới, Mã Lan tò mò hỏi: "Con trai, con xong chưa?"

Giang Bác gật đầu.

Mã Lan nói tiếp: "Con lại làm ra cái gì đấy, thật sự làm ra điện đài sao."

Giang Bác nói: "Không ạ, kia là thứ chặn lại tín hiệu của điện đài."

Mã Lan: "....." Con trai, khẩu khí cũng quá lớn rồi, con mới học về máy vô tuyến mấy ngày mà đã nghĩ là ra thứ mới, con đem những sinh viên đại học vô tuyến đá đi đâu rồi a?

Cũng may, cả Mã Lan và Tô Chí Phong đối với đưa con trai thông minh này đều bình tĩnh như phật, đứa nhỏ đúng là cái gì vừa học cũng đều biết nên sau này hai người gần như đã học được cách không ngạc nhiên.

Vì lời mời của Giang Bác, cuối tuần Tô Bảo Cương và những đứa nhỏ khác mới sáng sớm đã được cha mẹ hận không thể đóng gói gửi đến nhà của Mã Lan.

Tô Bảo Cương, Tô Bảo Lượng, Tô Bảo Phương, Tô Bảo Minh: "..."

Tống Sở bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt khi họ đến, lấy đồ ăn vặt mà mẹ cô đã mua chia sẻ với mọi người.

Tô Bảo Cương một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.

"Em Ba sẽ không thả chúng ta đi ra ngoài à."

Nghe vậy, Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác làm vậy là vì muốn tốt cho các anh, hy vọng các anh thi lên được đại học!" Bằng không, sao con cá mặn Tiểu Bác nhà cô lại chủ động như vậy? Cái này không phải là vì có lòng tốt sao? Cô sẽ không để người khác hiểu lầm lòng tốt của anh Tiểu Bác.

Bình thường Tống Sở luôn vui vẻ, nhưng khi nghiêm túc vẫn có mấy phần uy nghiêm.

Ngay cả Tô Bảo Cương cũng không dám nói lại.

Tô Bảo Minh nói: "Chị Sở Sở, chị đừng tức giận, em sẽ chăm chỉ học tập, sau này bảo vệ chị."

Tống Sở cảm thấy Tiểu Minh cực kỳ đáng yêu, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Vẫn là Tiểu Minh của nhà ta hiểu chuyện nhất."

Tiểu Minh, mới hơn sáu tuổi, đỏ mặt che đỉnh đầu, đôi mắt lấp lánh.

Giang Bác ở bên cạnh sắc mặt âm trầm như đám mây đen, cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng nói nhảm nữa, học đi!"

Bọn trẻ đều bị anh hù dọa, nhanh chóng lấy sách giáo khoa của chúng ra.

Việc dạy bù cho bọn trẻ của Giang Bác cũng rất đơn giản, anh lấy sách giáo khoa của mỗi người ra, đánh dấu một chút vào sách của bọn họ, yêu cầu bọn họ dựa theo phía trên học là được, sau ghi đánh dấu xong, anh liền ngồi một bên hướng dẫn Tống Sở học tập.

TBC

Có điều, mặc dù giáo viên phụ đạo không chú ý bọn trẻ lắm, nhưng chúng vẫn bị uy nghiêm của anh làm sợ, nghiêm túc nhìn theo đánh dấu của anh mà học, làm theo đề mục của anh, thành tích đúng thật là tiến bộ rõ ràng.

Chỉ trong một tháng, ngay cả điểm của Tô Bảo Cương cũng đạt mức trung bình trong lớp.

Tô Bảo Cương cầm bài kiểm tra đã vượt qua tám mươi điểm, nước mắt giàn giụa vì kích động.

Đến nổi những đứa bé khác cũng không dám nói gì, Tô Bảo Lượng là người tiến bộ nhất, nằm trong top ba người dẫn đầu trong lớp.

Tống Sở cũng rất mừng cho họ, cho rằng Giang Bác đã làm được một việc lớn, mấy đứa trẻ thậm chí còn bàn nhau chuyện cảm ơn Giang Bác, mời anh đến tiệm cơm Quốc Dân.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 323: Chương 323



Nhưng Giang Bác không có thời gian, anh lại bắt đầu bận rộn, bởi vì toàn bộ huyện An Bình đã bắt đầu lắp đặt thiết bị chặn tín hiệu do anh chế tạo.

Nếu là chuyện khác, Giang Bác sẽ lười đi quan tâm, nhưng chuyện lần này anh rất tích cực, chỉ sợ những người trong huyện làm không đúng, sẽ trì hoãn anh bắt gián điệp, chờ khi gắn xong, anh còn tự mình hướng dẫn kỹ thuật.

Huyện trưởng Lữ rất cảm động trước thái độ của anh, ông nghĩ rằng nếu anh cũng nhiệt huyết với những chuyện khác như vậy, thì sự thịnh vượng của huyện Bình An sẽ không còn xa

Những gián điệp này có thể làm cho Tiểu Bác bùng nổ nhiệt tình lớn đến như vậy, thật sự rất có khả năng.

Chỉ là… khả năng bất hạnh chứ không phải là phúc, về phần hai đồng chí Con Lươn và Châu Chấu, lúc này nhìn Giang Bác như nhìn thấy vàng vậy, hai mắt sáng ngời.

Sau khi họ gửi tài liệu về thứ này cho phía trên, phía trên liền giao nó cho các chuyên gia của sở nghiên cứu vô tuyến để nghiên cứu.

Những chuyên gia lão làng đó phát hiện, thiết bị ngăn chặn này bao hàm nhiều loại kỹ thuật, chỉ riêng kỹ thuật mở rộng tín hiệu thu được đã giúp ích rất nhiều cho ngành vô tuyến, nó có chút giống nhau so với ý tưởng nghiên cứu điện thoại không dây mà họ đang hình dung, trước đó nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, chưa có kết quả nghiên cứu, không ngờ lại tìm được chút ý tưởng từ chiếc máy chặn tín hiệu này.

Ngoài ra còn có công nghệ cảm biến tín hiệu cũng rất tiên tiến, lại là một kỹ thuật mới.

Các chuyên gia đối với tài liệu này sinh ra tinh thần nhiệt tình, hận không thể ngay lập tức mời vị chuyên gia này tới hướng dẫn bọn họ.

Sau khi biết được vị chuyên gia này tạo ra vô tuyến điện là để bắt gián điệp, những lão chuyên gia đều không khỏi kích động.

Nếu không phải phía trên ngăn cản, bọn họ đã sớm chạy tới huyện Bình An.

Cũng bởi vì điều này, phía trên rất coi trọng kỹ thuật này, rất nhanh đã tìm được nhà máy vô tuyến để sản xuất nó.

Sau khi làm xong khảo sát, cuối cùng đã xác nhận rằng kỹ thuật trong tài liệu thực sự có thể đạt được phạm vi định vị đường kính ba trăm mét mà cố vấn Tô đã nói trước đó.

Dù sao thì kết quả thu được cũng đã hoàn toàn thuyết phục được hai vị đồng chí Con Lươn và Châu Chấu.

Cũng hoàn toàn hiểu tại sao tổ chức lại coi trọng đồng chí này như vậy, một đồng chí trẻ tuổi như vậy sau này lớn lên, gọi cậu ấy là bảo vật quốc gia cũng không ngoa.

Đáng tiếc Giang Bác đối với ánh mắt hâm mộ của bọn họ không có cảm giác, thấy bọn họ chỉ biết nhìn mình không làm việc, rất không hài lòng: “Đừng quên lúc trước các ông đã nói, có chín mươi phần trăm cơ hội, tôi hy vọng kết quả dành cho tôi không phải là phần còn lại."

Con Lươn và Châu Chấu: "....."

Trong ba ngày, vật này liền làm xong.

Huyện Bình An không lớn, một tháp chặn tín hiệu lớn, thêm tám trạm chặn nhánh nhỏ, trên cơ bản đã bao phủ toàn bộ huyện.

TBC

Sau khi lắp xong, tất cả mọi người đều nóng lòng chờ tín hiệu.

Chờ tín hiệu đặc biệt từ đám người ẩn náu kia.

Để khiến cho bọn gián điệp có lớn gan hơn, toàn bộ huyện Bình An đã nới lỏng thắt chặt. Số lượng các đồng chí thuộc lực lượng công an và lực lượng vũ trang thường tuần tra cũng được giảm dần. Cả huyện Bình An nhìn giống như đã trở lại hình dáng bình thường như trước. Ngay cả cư dân bình thường cũng dần quên chuyện đã xảy ra trước đây.

Bên phía công xưởng thép cũng tung ra tin tức nói rằng đã nghiên cứu phát triển ra một loại vật liệu mới rất thích hợp để chế tạo nòng súng.

Tin tức này được Xưởng trưởng Cao truyền ra ngoài.

Sau khi Huyện trưởng Lữ nghe được tin này, thiếu chút nữa đã mang Xưởng trưởng Cao ra mắng cho một trận.

"Ông truyền ra cái tin tức đấy đến tôi còn không tin, huống chi là mấy tên gián điệp kia?"

Xưởng trưởng Cao nói: "Đây không phải vì để thu hút gián điệp sao? Làm gì có thứ gì có thể thu hút gián điệp bằng vũ khí?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 324: Chương 324



Chúng có thể không tin chuyện này sao? Những lò luyện thép mới đang được xây dựng trên cả nước là từ đâu ra? Còn không phải là từ công xưởng thép của huyện ta ra sao. Ngay cả nước ngoài còn phải học tập từ chúng ta, nghe nói là nước ngoài còn muốn thương lượng với chúng ta đến để học đấy.

Huyện trưởng Lữ cảm thấy Tiểu Bác đã nuôi gan của Xưởng trưởng Cao lớn hơn rồi.

Khoe khoang cái sau còn lớn hơn cái trước, Huyện trưởng trợn mắt coi thường. "Ông lấy đâu ra cái dũng khí để nói nhảm như vậy? Ngộ nhỡ chúng không tin thì sao"

Xưởng trưởng Cao cau mày nói: "Đừng lo lắng nhiều đến chuyện đấy nữa, bây giờ quan trọng nhất là xem phản ứng của bọn gián điệp."

Huyện trưởng Lữ: "..." Ông ta liếc nhìn Xưởng trưởng Cao một cái, trí tưởng tượng của ông Cao phong phú thế sao không nói là có thể chế tạo một cái tàu bay bằng thép luôn đi, ánh mắt của ông Cao vẫn còn quá nông cạn, đúng là chưa nhìn thấu việc đời.

Nếu tin đồn quá khoa trương quá, cho dù người thường có tin đi nữa, thì gián điệp cũng chưa chắc đã tin.

Tin tức mà ông Cao truyền ra, cũng không biết có thể khiến bọn gián điệp chú ý hay không.

Đừng nói là bọn gián điệp thật sự tin tưởng vào tin tức của ông Cao đấy nhé.

TBC

Một tuần sau khi tin tức được truyền ra, thiết bị chặn tin tức của huyện Bình An cuối cùng cũng có phản ứng.

Các nhân viên công tác kích động nhìn vào thiết bị, ánh mắt đều tỏa sáng

Đoàn người rời cơ quan huyện ngay trong đêm, nhanh chóng đi đến công xưởng thép của huyện.

Đúng vậy, tín hiệu lần này phát ra từ khu nhà công nhân của công xưởng.

Khi Xưởng trưởng Cao biết được chuyện này, bị dọa tới mức ngay cả giày cũng không đeo, chân trần chạy đến công xưởng.

Các cửa của công xưởng thép đều có bảo vệ canh giữ, chỉ có thể vào chứ không thể ra.

Khi Xưởng trưởng Cao đến, nhóm Huyện trưởng Lữ cũng đang ở cửa chờ tin tức.

Con Lươn và Châu Chấu cùng với công an huyện cũng đã trang bị đầy đủ đến bắt người.

"Có biết kẻ đấy là ai hay chưa?” Xưởng trưởng Cao đầu đổ đầy mồ hôi, ông ta không nghĩ tới ở trong chính nhà máy của mình lại có gián điệp.

Đây không phải là chuyện dọa c.h.ế.t người sao?

Huyện trưởng Lữ bây giờ nhìn thấy ông ta là tức giận, tuy là giận chó đánh mèo, nhưng không có cách nào phát tiết cơn giận ra. Gián điệp ở ngay trong công xưởng thép, điều này sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng không tốt đến xưởng.

Xưởng trưởng Cao bị thái độ của Huyện trưởng dọa cho khẩn trương, nghiêm trọng hơn, nếu gián điệp chính là một trong những cán bộ nhà máy, đó chính là một vấn đề lớn.

Vì phạm vi đã được thu nhỏ và đến kịp thời nên việc điều tra được hoàn thành rất nhanh chóng. May mắn, gián điệp không phải là cán bộ, mà là một công nhân già phụ trách việc bảo vệ lò trong phòng lò hơi của công xưởng thép, một ông già neo đơn.

Nghe nói là con cái đã c.h.ế.t hết trong chiến tranh, ông già đấy đã ở huyện Bình An vài chục năm rồi nên không ai nghĩ rằng một người như vậy lại là gián điệp.

Thời điểm Con Lươn và Châu Chấu mang người vào trong nhà, ông già còn chưa kịp dấu máy điện đài đã bị bắt ngay tại trận.

Khi Xưởng trưởng Cao nhìn thấy người liền tức muốn hộc máu. “Ông Trương, quốc gia đối xử với ông không tệ, giao cho ông công việc, cho ông cơm no, chỗ ngủ. Sao ông có thể làm ra chuyện như thế này? Ông không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?"

Ông già Trương lúc này vẫn còn hoang mang, đã nhiều năm nay ông già không hành động, lần này cũng bởi vì dì Tư đã bỏ trốn, không có người truyền tin nên mới đến tay ông già liên lạc cùng với cấp trên. Kết quả, mới ngày đầu tiên làm đã bị bắt. "Các người làm thế nào mà bắt được tôi?"

Xưởng trưởng Cao tát một cái vào mặt ông già. "Ông hỏi câu này còn có tác dụng gì, ông có còn xứng đáng với tổ quốc mình hay không?"

Ông già Trương bị cái tát làm cho choáng váng, miệng lẩm bẩm nói: "Đất nước này quá nghèo nàn không thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho chúng tôi."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 325: Chương 325



Huyện trưởng Lữ cười khẩy một tiếng, nhìn ông già với vẻ mặt khinh thường: "Sức mạnh của quốc gia, người như ông có nghĩ cũng không nghĩ tới được đâu!"

Ông già Trương này mặc dù là gián điệp, nhưng trước đây vẫn không có cơ hội hành động nhiều, hơn nữa vì nơi ông già ở cũng chỉ là một huyện nhỏ nên cơ hội hành động cũng không lớn.

Rất nhanh sau đó ông già liền không chịu nổi thẩm vấn mà khai ra.

Ông già và dì Tư là vợ chồng, hai đứa con của hai người này cũng không phải tham gia quân ngũ rồi c.h.ế.t trong chiến tranh mà là đi nước ngoài.

Để ẩn náu trong những năm vừa qua, vợ chồng ông già chỉ có thể là người xa lạ, thỉnh thoảng liên lạc với nhau bằng điện đài. Tin tức của Giang Bác cũng là do ông già truyền ra cho dì Tư, sau đó bà ta truyền lên cho cấp trên.

Lần này vì dì Tư đã rời khỏi huyện Bình An, nên bà ta mới đem thông tin về điện đài nói cho ông già Trương.

TBC

Về phần cấp trên của ông già là ai thì ông ta cũng không biết, chỉ biết rằng truyền thông tin qua cái điện đài kia là được.

Hai vợ chồng cũng muốn nhanh lập công hơn, để có thể sớm ra nước ngoài đoàn tụ với con cái. Vốn nghĩ rằng không có cơ hội, nhưng khi Giang Bác xuất hiện đã dấy được lên hy vọng trong họ.

Ông già Trương làm việc ở công xưởng thép, những tin tức về máy móc đều có thể nghe ngóng được, nên biết rất nhiều thông tin về Giang Bác.

Ông già cảm thấy nếu mang được một người thông minh như Giang Bác ra nước ngoài chính là lập được công trạng.

Ai mà biết được có nhiều người bảo vệ Giang Bác như vậy, hơn nữa huyện cũng rất coi trọng Giang Bác, dì Tư chỉ mới ra tay đã đánh động đến nhiều người như vậy nên chỉ có thể chạy trốn, ông già bên này cũng chỉ vừa mới lộ mặt đã bị tóm tận tay.

Xưởng trưởng Cao bị đả kích nặng nề.

Ai mà biết được một người bình thường thành thật lại có thể là kẻ nằm vùng lâu như vậy.

Hơn nữa những người này cũng quá điên rồi, vì ẩn núp mà vợ chồng cũng hóa thành người xa lạ.

Vì chuyện của ông già Trương, Xưởng trưởng Cao bị đả kích trầm trọng, giờ nhìn đến ai cũng nghi ngờ là gián điệp, ngay cả người gác cổng ông ta cũng phải nhìn đi nhìn lại vài lần, khiến cho mấy người gác cổng đi đứng chân đều run.

Theo như lời ông già Trương nói, gián điệp ở huyện Bình An có ông ta cùng với dì Tư, còn có gián điệp khác hay không thì ông già cũng không biết. Dù sao thì nơi này cũng quá nhỏ, nếu bên trong huyện không có công xưởng thép thì đã không bố trí gián điệp ở đây.

Huyện trưởng Lữ nghe vậy không những không vui ngược lại còn tức giận, ông tiêu tốn bao nhiêu nhân vật lực như vậy còn tưởng bắt được một ổ gián điệp, kết quả chỉ bắt được một tên?

'Con Lươn' đảo mắt xem thường, "Có thể bắt được gián điệp nhanh như vậy cũng xem như không tồi rồi, trước đây chúng tôi muốn bắt được gián điệp cũng phải mất một hai năm điều tra theo dõi."

Huyện trưởng Lữ nói thầm trong lòng, sao có thể so sánh với các người của trước đây được, tôi chỉ quan tâm tới hiện tại, bây giờ huyện Bình An của tôi có nhiệm vụ bắt gián điệp đó: "Dù sao thì, về sau, cái máy này mỗi ngày tôi đều sẽ cho người theo dõi, chỉ cần gián điệp của kẻ địch lộ mặt ra, tôi sẽ lập tức bắt lấy hắn."

Tuy nhiên, sau đó huyện Bình An một chút động tĩnh cũng không có, theo phân tích của Con Lươn và Châu Chấu, có hai khả năng có thể xảy ra.

Khả năng thứ nhất là vẫn còn gián điệp, nhưng gián điệp này lại không có điện đài, loại gián điệp này không quan trọng, khi liên lạc thì dung phương pháp nguyên thủy là ra kí hiệu. Hiện tại, ở huyện Bình An không có điện đài, bọn chúng cũng không thể liên lạc được, cho nên gián điệp như vậy căn bản là vô dụng.

Một khả năng khác là chúng có điện đài, nhưng không dám sử dụng nó, khả năng này cũng giống với khả năng thứ nhất.

Dù sao ở nơi này bọn gián điệp cũng không gây lên nổi sóng gió gì.

Hoạt động truy bắt gián điệp rầm rộ của huyện Bình An đã dần lắng xuống, nhưng ở các thành phố lớn khác hoạt động truy bắt gián điệp lại vô cùng náo nhiệt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 326: Chương 326



Ví dụ như ở thủ đô của thành phố S, thiết bị được trang bị ở huyện Bình An cũng được hai địa phương ở đây trang bị.

Loại máy móc chặn tín hiệu này quả thật là thần khí, nó chính là công cụ chuyên để bắt giữ gián điệp.

Ở những nơi có gián điệp hoạt động, họ đã bắt được rất nhiều con cá lớn. Họ không bắt một cách thô bạo như huyện Bình An, mà bí mật tập trung nhân viên, lại cắt cử những người chuyên nghiệp đi theo dõi, tóm gọn bọn chúng.

Trong một số tổ chức, sau khi bị bắt, các thành viên lọt lưới đã phát tin tức để cảnh báo cho đồng bọn ẩn núp , kết quả là tín hiệu vừa được gửi đi đã bị chặn lại, người cũng bị khóa lại bắt đi.

Hết người này đến người khác bị bắt như nhổ củ cải ra khỏi bùn, thu hoạch khá phong phú.

Trong một thời gian, một số thành phố lớn đã nhộn nhịp với hoạt động này, trái lại ở huyện Bình An, nơi đầu tiên khởi xướng lên phong trào thì lại có chút quạnh quẽ.

Đối với kết quả này, Huyện trưởng Lữ không biết nên vui hay nên buồn, nhưng với Giang Bác thì chắc chắn là vui không nổi.

Anh bận rộn như vậy cuối cùng chỉ bắt được một tên gián điệp?

Thời điểm Huyện trưởng Lữ đến nói tin tức này cho anh, cái miệng nhỏ của anh liền mím chặt lại.

Ánh mắt thể hiện rất không vừa lòng.

Huyện trưởng Lữ cảm thấy bản thân rất oan uổng, chính ông cũng muốn bắt nhiều hơn một chút, nhưng ngoài miệng cũng không thể nói vậy: "Cháu suy nghĩ tích cực theo mặt khác xem, điều này cũng thể hiện rằng trị an của huyện ta rất tốt đúng không? Nếu không gián điệp sao có thể ít như vậy?"

Mã Lan cũng cười dỗ dành con trai: "Con trai à, mẹ thấy đây chính là một tin tốt, cũng chứng tỏ sau này an toàn của con cùng với Sở Sở có thể đảm bảo hơn rồi. Bắt được ít thì đã sao, nếu bắt được nhiều không phải mọi người đều sẽ hoảng sợ ư. Ở công xưởng duy nhất của huyện ta, bây giờ mọi người cũng không dám tiếp xúc nhiều, vì sợ tiếp xúc phải gián điệp đó."

Tống Sở nói: "Cũng không phải vô ích, không phải là các địa phương khác bắt được rất nhiều sao? Nếu các địa phương khác không bắt được bọn chúng thì chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến chúng ta."

Giang Bác cũng cảm thấy những lời Tống Sở nói là có lí, trong lòng liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút mà miễn cưỡng gật đầu.

Huyện trưởng Lữ thấy anh gật đầu cũng gật đầu cười nói: "Huyện của chúng ta hiện tại cũng đã an toàn rồi, Tiểu Bác à, cháu có thể yên tâm làm chuyện mà cháu muốn làm rồi đấy, ví dụ như là tư liệu làm nòng súng." Quá nửa năm cũng đã trôi qua, Tiểu Bác cũng không thấy có động tĩnh gì cả.

TBC

Giang Bác nói: "Chờ cho xong vụ gián điệp này đã, tôi không muốn thấy bọn chúng tới nơi này nữa."

Đây là có ý tứ lo lắng mình làm tốt quá, bọn gián điệp lại mò tới.

Huyện trưởng Lữ: "..."

Ông ta nhìn về phía vợ chồng Mã Lan với ánh mắt cầu cứu.

Tô Chí Phong tỏ vẻ con trai có chính kiến riêng của nó, bản thân ông cũng không có cách.

Mã Lan lại càng không thể giúp, sự hiện diện của gián điệp trong công xưởng thép khiến cho bà không hoàn toàn yên tâm, chung quy bà vẫn cảm thấy xung quanh còn có nguy hiểm, vì vậy bà nói: “Tôi nghĩ vẫn nên để cho bọn trẻ nghỉ ngơi thì tốt hơn, gần đây vẫn còn rất hỗn loạn."

Tống Sở hiện tại cảm thấy giác ngộ của Giang Bác rất cao rồi, nên mới làm nhiều chuyện tốt như vậy, cô cảm thấy hiện tại Giang Bác nói thế tự nhiên đã có sự thu xếp riêng rồi, cho nên cũng không ép buộc. "Con cũng tôn trọng ý kiến của anh Tiểu Bác."

Huyện trưởng Lữ không còn lời nào để nói, lúc này chỉ hận không thể trở về lại bắt được thêm hai tên gián điệp.

Đặc biệt là cái ông già Trương kia, tùy tiện phát ra một cái tin giả liền tin, thật là thiếu chuyên nghiệp.

Bất kể Huyện trưởng Lữ nghĩ gì, Giang Bác cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian.

Vụ gián điệp kia khiến cho anh cảm thấy vô cùng buồn bực, nó ảnh hưởng đến an toàn của Sở Sở và cuộc sống thường ngày của anh.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 327: Chương 327



Anh cảm thấy tâm trạng hiện tại của bản thân đang rất không tốt, dễ cáu gắt, hiện tại anh chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày để bình ổn tâm trạng, đợi đến khi nào đất nước này xử lý xong đám gián điệp thì nói sau.

Giang Bác không muốn làm việc nữa, không chỉ có Huyện trưởng Lữ không ngừng than thở bên này, mà ngay cả các chuyên gia của Viện Nghiên cứu Công nghệ Vô tuyến cũng lo lắng đến bạc tóc.

Họ đã có rất nhiều cảm hứng thông qua các thiết bị kỹ thuật do Giang Bác cung cấp, họ còn muốn tới thảo luận cùng với Giang Bác một chút, nhưng lại được cho biết đồng chí Giang Bác đã bị vụ việc gián điệp kia làm cho tâm lý bị tổn thương, đầu óc và cơ thể cần được nghỉ ngơi, không thể cùng thảo luận về các vấn đề này.

Một nhóm chuyên gia khi nghe được tin tức này, ngay cả chuyên gia lớn tuổi nhất cũng không khỏi thương tiếc, thương tổn này thật sự quá lớn, tốt nhất là nên để cho chuyên gia nhỏ nghỉ ngơi.

Sợ quấy rầy sẽ làm chuyên gia nhỏ tức giận nên bọn họ cũng không dám thúc giục, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng, hy vọng chuyên gia nhỏ nhanh chóng bình phục.

...

Sự nhàn nhã của Giang Bác khiến cho bọn Tô Bảo Cương cũng phải khổ.

Ban đầu, mấy đứa nhỏ vì thấy thành tích bản thân tăng lên liền vô cùng vui sướng, muốn mời Giang Bác ra ngoài ăn cơm. Trước đây không có dịp đi, nhưng hiện tại gián điệp đã bị bắt, thành ra có cơ hội rồi.

Thấy Sở Sở cảm động Giang Bác liền đáp ứng.

Thế là cả đám củ cải đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm.

Vì có sự bảo vệ của Tiểu Vũ cùng Chu Đại Sơn, với lại Mã Lan với Tô Chí Phong muốn bọn trẻ có không gian riêng tư nên không đi cùng. Thay vào đó, họ cho chúng phiếu lương thực và phiếu thịt dự phòng, để chúng có thể ăn no bụng.

Tống Sở đã lâu không ra ngoài, nhưng lần này là lần đầu tiên mấy đứa nhỏ bọn cô được tự mình ra ngoài ăn cơm, cảm giác có ý nghĩa khác biệt.

Một bữa ăn chứa đựng vô vàn sự vui vẻ.

Khi thấy Tống Sở vui, Giang Bác cũng cảm thấy rất hài lòng. Từ trước tới nay anh luôn là người cứng rắn với người cần cứng, nương tay với người biết điều… Đám nhóc dường như cũng rất vui mừng bởi điểm số được cải thiện.

Anh liền tự mình đưa ra quyết định, phải tiếp tục dạy bổ túc cho bọn chúng, ví dụ như mở một lớp luyện hè. Dù sao thì trong kì nghỉ hè Sở Sở cũng không tiếp tục viết sách mà muốn học tập, có người học cùng thì cô sẽ không cảm thấy nhàm chán, thành ra mấy đứa trẻ này vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.

Lũ trẻ khi nghe thấy quyết định của anh, sợ tới mức không cầm nổi bát.

Tuy rằng thành tích cao lên thì rất vui, nhưng quá trình học thật sự rất thống khổ.

Dưới hai mắt của Giang Bác, tinh thần của chúng không nhịn được mà khẩn trương, còn kh*ng b* hơn là bị ông nội nhìn chằm chằm nữa, cái cảm giác đấy thật sự không tốt chút nào.

Chúng quay ra nhìn Sở Sở, hy vọng Sở Sở có thể nói vài lời giúp đỡ bọn chúng.

Mấu chốt là Sở Sở lại vui mừng khôn xiết. "Thật tốt, anh cả, anh Hai, chị Tiểu Phương, em trai Tiểu Minh, chúng ta lại có thể cùng nhau nghỉ hè, cùng nhau học tập chăm chỉ rồi."

TBC

Tô Bảo Cương: "Không phải em còn phải viết sách sao, bọn anh không nên làm phiền em thì tốt hơn."

Tô Bảo Minh gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, không thể quấy rầy chị Sở Sở được."

Tô Bảo Phương nói. "Mẹ em nói, em phải học cách xử sự đúng."

Tô Bảo Lượng: "... Anh phải ở nhà chăm sóc Tiểu Phương."

Tống Sở cảm thấy mọi người quá chu đáo, cô cười xua tay. "Kỳ nghỉ hè này em sẽ không viết sách, em muốn học đánh máy và luyện nói tiếng nước ngoài nên không có thời gian để viết."

Tống Sở hiện tại cũng không vội viết sách, "Mèo con lang thang" đã khiến cô cảm động rất nhiều, nếu không có cảm hứng cùng chủ đề để viết thì cô sẽ không vội viết. Cô cũng phải học cách đánh máy để về sau có thể tự viết một mình, cô không muốn lúc nào Giang Bác cũng phải đánh máy giúp mình, nó chiếm rất nhiều thời gian của anh. "Cho nên mọi người không cần lo lắng sẽ quấy rầy em đâu , sau này chúng ta sẽ cùng nhau học tập, cùng nhau thi đại học."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 328: Chương 328



"....." Bọn nhỏ không nói nên lời.

Tin tức Giang Bác muốn mở lớp dạy hè khiến cho cha mẹ của mấy đứa nhỏ vô cùng vui mừng.

Trong suy nghĩ của họ Giang Bác là một tri thức đặc biệt, nhất là khi dạy bọn trẻ thì đã khiến chúng có tiến bộ rất nhiều. Vậy mà bây giờ Giang Bác lại còn mở lớp học hè, sao lại có đứa trẻ tốt bụng như vậy?

Từ Mỹ Lệ và Phùng San rất nhanh đi khắp nơi tìm kiếm phiếu thịt, phiếu công nghiệp và phiếu điểm tâm đưa cho Mã Lan, để cho bà đưa cho Giang Bác, xem như đó chính là học phí.

Không quan tâm là tính cách bình thường họ như thế nào, nhưng cái hào phóng thì vẫn phải hào phóng, cũng không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của người ta được. Đặc biệt là những gì Giang Bác dạy cho bọn trẻ, nó là chuyện lâu dài. Nếu như chỉ muốn chiếm tiện nghi của người ta, thì chắc chắn sẽ không có lần sau.

Vì vậy, khi Mã Lan lịch sự từ chối, cả hai đều không vui, còn kiên quyết nhét phiếu vào túi của bà: "Thím mà không lấy chính là không khách khí!"

Mã Lan: "....." Là người nào khách khí mới đúng?

Bà không muốn gây rắc rối cho con trai mình, nếu một ngày nào đó con trai bà phải nghỉ dạy vì xấu hổ khi lấy đồ của người khác thì sao?

Khi trở về bà liền đem chuyện này nói với Giang Bác.

Giang Bác trả lời: "Mẹ cứ nhận đi, chuyện này đúng là không thể quá cứng nhắc được."

Mã Lan: "....." Con trai, da mặt con cũng quá mỏng rồi.

Tô Chí Phong có chút trầm tư.

Vào buổi tối, Tô Chí Phong bí mật tìm Giang Bác và đưa cho con trai số tiền riêng của ông

Giang Bác nhìn số tiền, không biết cha đưa cho mình là có ý gì.

Tô Chí Phong mỉm cười nói: "Con trai, đây là học phí của cha. Sau này khi mà cha không có lớp cha sẽ đến chỗ con để học thêm nhé." Ông đang nhận các lớp xóa mù chữ nên thời rảnh nhiều hơn so với trước đây, khi nhìn thấy cháu trai cháu gái của mình có thành tích tiến bộ lớn như vậy ông cũng rất kinh ngạc. Dù sao ông vẫn luôn suy nghĩ rằng là Sở Sở thông minh nên khi Giang Bác dạy mới có tiến bộ lớn như vậy, tư chất của bọn tiểu Cương ông biết rất rõ, nhưng khi được Giang Bác dạy lại có tiến bộ rất lớn, điều này chứng tỏ Giang Bác nhà bọn họ có cách giáo dục khác biệt.

Tô Chí Phong chuẩn bị theo học từ con trai ông.

Ông cũng không cảm thấy có gì đáng xấu hổ cả, ông chính là ham học hỏi, hơn nữa với trình độ của con trai ông thì dạy ông cũng rất bình thường.

Giang Bác sờ lấy chỗ tiền trong tay, cũng không khách khí mà đồng ý.

Tô Chí Phong hiền từ xoa đầu Giang Bác, con trai à, cha phát hiện ra là con vẫn rất hiếu thuận.

Bởi vì tâm trạng không tốt, nên sáng hôm sau, khi 'lên lớp' sắc mặt của Giang Bác cũng không được tốt là bao, trong lòng nhóm người Tô Bảo Cương cũng rất nặng nề, cảm thấy dáng vẻ của em Ba thật là đáng sợ.

Tô Chí Phong dạy cho con trai mình, nói: "Để trở thành một giáo viên có năng lực, con phải cho học trò của mình cảm giác vui vẻ, thoải mái khi học tập.”

“Nhưng con không phải là giáo viên.” Giang Bác nghiêm túc nói.

Tô Chí Phong: ".....”

Đứa trẻ này vốn nên được mẹ dạy dỗ, nhưng mẹ nó lại bận bịu công việc, không có ở nhà.

TBC

Tô Chí Phong im lặng.

Ông muốn nghe xem con trai mình dạy học như thế nào, một giáo viên có thái độ như vậy làm sao có thể dạy tốt được học sinh của mình.

Để học được các kỹ năng dạy học của Giang Bác, ông bắt đầu lấy sổ ghi chép của mình ra, chuẩn bị ghi chép. Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng Giang Bác lại không hề giảng bài, thay vào đó lại trực tiếp chỉ ra những trọng điểm cho bọn trẻ.

“.....”

Tô Chí Phong nhìn con trai mình không ngừng đánh dấu vào các câu hỏi mẫu và kiến thức trọng điểm trong sách giáo khoa, ngay lập tức liền biết con trai mình định làm gì.

“Con trai, con đã đi lạc hướng rồi, sao chỉ tập trung vào trọng điểm và học nội dung bài thi thôi, những kiến thức khác không định học sao?”

Đám nhóc Tô Bảo Cương nhìn Tô Chí Phong một cách cay đắng. "Chú ba à, như vậy thật sự đủ rồi....”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 329: Chương 329



Tống Sở giơ tay nói: "Cha, anh Tiểu Bác tập trung vào điểm mấu chốt như vậy rất có hiệu quả, trong bài kiểm tra đều xuất hiện."

Tô Chí Phong cảm thấy đầu óc như trống rỗng, thì ra bọn trẻ phát huy tốt trong các kì thì đều nhờ vào việc học trọng điểm và nội dung chính: "Vậy, những kiến thức khác nếu không học thì sao có thể vững kiến thức được?”

Giang Bác hỏi: "Mọi người học là để thi, nếu nội dung không có trong bài thi thì học làm gì ạ?”

Anh chỉ chịu trách nhiệm về việc để đám trẻ đạt điểm cao và thi đỗ đại học.

“Vớ vẩn!” Tô Chí Phong cảm thấy mình phải dạy lại con trai cho tử tế. "Những kiến thức khác đương nhiên vẫn phải học, như vậy mới nắm vững hết các kiến thức."

Giang Bác tiếp tục nói: "Nếu có một nền tảng vững chắc, nhưng vẫn thi không tốt thì sao?"

Tô Chí Phong: ".....”

Ông không còn lời nào để phản bác.

Dù sao Tô Chí Phong cũng không thể thuyết phục được chính mình, lúc này ông thật sự nghi ngờ những học sinh có thành tích học tập tốt khác, đều chỉ học trọng điểm để làm bài thi hay thực sự học tốt tất cả.

TBC

Trong thâm tâm, Tô Chí Phong vẫn cho đây là một quan niệm sai lầm, học trọng điểm để thi thôi ư? Đây là hoàn toàn sai lầm.

Lần đầu tiên trong tâm trí Tô Chí Phong cảm thấy giáo dục mênh mang mù mịt.

Mã Lan trở về khi đã trưa muộn, những đứa trẻ ngồi xung quanh chiếc bàn ăn nhỏ, chỉ có hai người lớn là ăn trong bếp.

Tô Chí Phong tâm trí lơ đãng, tay cầm bát cơm.

Mã Lan đói đến hoa cả mắt, ăn một miếng lớn.

Hiện tại, bà đang rất bận rộn trong đơn vị, bởi vì chuyện gián điệp lần trước mà lòng tin giữa mọi người ngày một giảm sút. Công đoàn đương nhiên không thể để sự việc như vậy tiếp diễn, nên họ đã tổ chức hoạt động tăng cường quan hệ giữa các công nhân với nhau. Gần đây, Mã Lan đã lên kế hoạch cho một chương trình, là cán bộ trụ cột, bà rất bận rộn.

Cũng may là lúc này đang trong kỳ nghỉ hè, công việc ở trường của Tô Chí Phong cũng ít, có thể giúp vợ chăm sóc bọn trẻ và nấu ăn ở nhà.

Kết quả, mới ngày đầu tiên Tô Chí Phong đã không vui. Bởi vì không thể chăm sóc gia đình, nên đồng chí Mã Lan cảm thấy mình phải cho chồng mình một chút quan tâm.

Sau khi ăn xong, bà hỏi: "Ông sao vậy, chăm sóc bọn trẻ mệt lắm sao?”

Tô Chí Phong lắc đầu, trong giọng điệu có chút phiền muộn: "Xem ra tôi không cần chăm sóc bọn trẻ đâu, tôi thấy chúng còn độc lập hơn mình.”

Mã Lan chỉ cười: "Sao vậy, ông buồn phiền gì bọn trẻ sao?”

“Không, chỉ là có một số điều tôi không thể hiểu được.” Tô Chí Phong kể với Mã Lan chuyện tranh luận với Giang Bác.

Mã Lan kinh ngạc: "Xem ra, cho dù sau này Tiểu Bác của chúng ta không làm nghiên cứu khoa học mà làm giáo viên thì chắc hẳn nó cũng là một siêu giáo viên, Tiểu Bác của chúng ta thật sự chưa bao giờ làm gia đình thất vọng.”

Tô Chí Phong: "Đây không phải là trọng điểm? Tôi đang nói đến ý tưởng học để thi ấy."

Mã Lan chột dạ, giáo dục định hướng thi cử thực sự đã tồn tại trong nhiều năm và nó sẽ luôn tồn tại trong tương lai, nó luôn gây ra tranh cãi trong tương lai, không ngờ thầy giáo Tô nhà bà nhạy bén và phát hiện sớm như thế.

Đương nhiên không thể tránh khỏi chuyện này xảy ra, dù sao kỳ thi cũng là tiêu chí duy nhất để đánh giá học sinh, chỉ có thể nghiên cứu thêm về những trọng điểm của kỳ thi, phấn đấu cho nội dung đề thi chi tiết hơn.

Bà an ủi: "Tiểu Bác của chúng ta là một ngoại lệ, khá hiếm có đứa trẻ nào đó có thể đạt trình độ như thằng bé, nhìn sơ một cái là biết trọng điểm."

“Có!” Tô Chí Phong nghiêm túc nhìn bà: "Giáo viên lâu năm có thể.”

Một số giáo viên thâm niên có thể biết điểm nào là trọng điểm nếu họ ra đề thi quanh năm.

Thậm chí họ còn giỏi hơn Giang Bác, không chỉ rút ra những điểm kiến thức cốt lõi, mà còn biết rất nhiều kỹ năng thi cử.

Mã Lan: ".....” Phải nói như thế nào đây, trong tương lai giáo dục quốc gia chính là theo hướng trọng điểm như vậy.
 
Back
Top