Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 230: Chương 230



Chương 230:

Cầm lấy danh sách Giang Bác đưa, anh ta cất công chạy xe đạp đến huyện, gửi trực tiếp cho thư ký Lý.

Thư ký Lý nhận lấy, trong lòng vừa vui vừa bất lực.

Vui là do đồng chí Giang Bác có thêm phát minh mới, bất lực là do những thứ cần tìm có trong danh sách khó mà tìm ra.

"Thư ký Lý, nhiệm vụ em đang thực hiện có thật sự rất quan trọng đúng không? Sao em cảm thấy mình đơn giản chỉ là người đưa thư thôi thế?" Cảnh sát Lý chất vấn.

Thư ký Lý lườm anh ta một cái mới trả lời: "Bức thư này vô cùng đặc biệt cho nên mới phải giao cho cậu."

Công an Lý nhất thời hiểu ngay tính quan trọng của nhiệm vụ.

Đây nhất định là một phong thư hàm chứa nhiều điều cơ mật, ắt hẳn cần người đáng tin như anh ta.

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

"Được rồi, cậu mau đi đi. Bớt ngốc lại, đầu óc nhanh nhẹn một chút! Chẳng phải bình thường ở cục công công an cậu thông minh lắm sao?"

Công an Lý thở dài, ở cục công an mỗi ngày đều được các bậc tiền bối chỉ bảo, đương nhiên phải thông minh hơn. Hiện giờ mỗi ngày đều ở ngoài đứng nhìn đám nhóc, không chừng đầu óc anh ta hỏng mất.

Đuổi công an Lý đi về, thư ký Lý vội đi tìm Huyện trưởng Lữ báo cáo tình hình, Huyện trưởng Lữ dạo gần đây luôn bận tâm điều này.

Vốn dĩ ông ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào xưởng máy móc, cho rằng động cơ thiết bị lần trước sẽ giúp xưởng máy móc huyện phát triển, nổi danh khắp cả nước. Kết quả sau khi chuyển giao kỹ thuật, ông ta không còn tin tưởng được nữa.

Thay vào đó, ông ta hứa rằng sẽ có một công nghệ sản xuất máy móc ở quận Bình An, song thời gian vẫn chưa xác định, có thể phải mất một thời gian dài nữa.

Huyện trưởng Lữ bắt đầu chán nản, có điều ở phương diện trên, ông ta cũng không thể yêu cầu quá nhiều, chỉ có thể hy vọng Giang Bác nghĩ ra càng nhiều ý tưởng có thể cải thiện tình hình trong huyện một chút.

Hiện giờ Giang Bác chuẩn bị tiến hành tạo ra kỹ thuật mới, Huyện trưởng Lữ vui mừng khôn xiết: "Lần này tạo ra gì đây, hay vẫn là động cơ? Hoặc tạo ra một chiếc ô tô?"

TBC

"Đều không phải, một thứ được gọi là phân hóa học."

Huyện trưởng Lữ cầm danh sách kia nhìn thoáng qua, phần đầu có một ít vật dụng trong huyện hoàn toàn không có.

Một số hóa chất không thể tìm thấy trong huyện, phải cất công lên tỉnh tìm kiếm, Huyện trưởng Lữ thắc mắc: "Thứ đó được dùng để làm gì?"

Thư ký Lý giải thích: "Tôi đã từng nghe nói rồi, hình như phân bón hóa học được sử dụng trong trồng trọt, có phân bón hóa học rồi, cây trồng có thể sinh trưởng nhiều hơn."

Chà, bước chuyển biến lớn.

Đột ngột chuyển từ công nghiệp sang nông nghiệp.

Huyện trưởng Lữ đau đầu: "Tại sao Tiểu Bác lại làm phân bón? Cậu nhóc không tiếp tục chế tạo động cơ nữa sao?"

Thư ký Lý bày vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời: "Chuyện này tôi cũng không biết. Huyện trưởng, chúng ta có tìm hay không."

"Tìm, đương nhiên tìm. Cậu nhóc muốn làm khẳng định là có nguyên nhân. Nhanh chóng tìm, có thể tìm bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu. Tìm không thấy thì tìm Sở trưởng Cao của viện nghiên cứu tỉnh, thông báo cho họ biết gần đây Tiểu Bác phải làm phân bón để họ hỗ trợ. Nhân tiện, cậu đến trường tiểu học trước và hỏi Tiểu Bác lý do cậu nhóc muốn làm phân bón."

Thư ký Lý giờ cũng trở thành "chân chạy việc vặt", ông ta cùng người em họ đều là những tên chạy việc.

Chuyện Giang Bác muốn nghiên cứu phân bón hóa học, không chỉ có Huyện trưởng Lữ ngạc nhiên mà Sở trưởng Cao ở tỉnh cũng rất sốc khi nghe tin do thư ký Lý báo cáo.

Thiết bị công nghệ đã được chú ý đến sau khi vừa đặt chân đến tỉnh thành, phía viện đã từng ngỏ lời mời Giang Bác gia nhập Sở nghiên cứu tỉnh, nhưng bị ông ta cố gắng ngăn cản, cho nên viện mới tạm thời không mời người đến.

Sở trưởng Cao tin chắc rằng dù Giang Bác không gia nhập thì cậu ấy vẫn tạo ra thành tích, nguyên do để làm ý tưởng này không phải ngẫu nhiên muốn. Ông ta vô cùng mong chờ Giang Bác một lần nữa được vinh danh trong lĩnh vực năng lượng, rốt cuộc đột nhiên lại chuyển sang làm phân bón.

"Sao cậu ta lại làm phân bón chứ?"

Thư ký Lý ho khan vài tiếng, ầm ừ trả lời: "Cậu ấy nói vì nhà bà ngoại không đủ lương thực, muốn mọi người có thêm nhiều đồ ăn ngon."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 231: Chương 231



Chương 231:

Lý do này nghe thật vĩ đại!

Đó là tình cảm yêu thương gia đình xuất phát từ một đứa trẻ.

Chỉ là Sở trưởng Cao đau lòng quá! Trong mắt ông, Giang Bác đã đi một nửa thành tựu trong lĩnh vực vật lý, nếu cố gắng phát triển thì có lẽ đã tiến bước xa hơn, nhưng tâm ý Giang Bác lại thay đổi.

Quả nhiên trẻ con đơn thuần nghĩ ngợi điều gì thì chỉ nghĩ tới điều đó!

Thư ký Lý tức khắc đề cập vấn đề: "Chúng ta gặp khó khăn khi tìm kiếm một số chất hóa học thử nghiệm, có vẻ chúng ta phải xin lấy chúng từ viện nghiên cứu. Hơn nữa, cậu nhóc còn yêu cầu cần có một dây chuyền sản xuất phân bón, thứ mà chúng tôi đâu có."

Sở trưởng Cao đáp lời: "Chúng tôi cũng không có thứ đó, tuy nhà nước đã bỏ tiền ra mua nhưng ở tỉnh thành chúng tôi hoàn toàn không có."

"Vậy chẳng phải không thể tiến hành được sao?" Đầu thư ký Lý lập tức đau, cậu nhóc kia biết được nhất định sẽ không vui.

"Chuyện này đâu còn biện pháp nào để giải quyết, dây chuyền sản xuất hiện đang phục vụ trong nhà máy để sản xuất phân bón cho đất nước, chúng tôi không thể tháo dỡ nó và vận chuyển nó đến cho Tiểu Bác thử nghiệm được."

Thư ký Lý bất lực "... Xong thật rồi."

Sở trưởng Cao nhanh chóng khích lệ: "Cậu đừng lo lắng, tôi cũng muốn đi đến huyện Bình An đưa tiền sáng chế cho cậu nhóc, tiện xem tình huống hiện tại thuyết phục nhóc ta làm cái khác được không."

Thư ký Lý cũng đồng suy nghĩ như vậy.

Hai người ngồi xe đi thẳng đến huyện, vừa hay đúng lúc tan trường.

Sở trưởng Cao bèn đích thân đến nhà Giang Bác.

Thấy ông ta lại đến, Giang Bác cau mày, lo lắng ông ta khuyên mình nên rời khỏi đây thêm một lần nữa. May mắn thay, ông ta dường như hiểu chuyện hơn, đưa tiền thưởng sáng chế ra, với ý trực tiếp muốn trao tặng cho người có công.

Có tiền trước mặt, tâm tính con người bỗng tốt đẹp hơn.

Gia đình họ Tô nhà có bốn người, trừ Giang Bác ra, tâm trạng ai nấy đều thoải mái. Đặc biệt Tống Sở và Mã Lan, hai mắt tức thời sáng lấp lánh khi thấy một xấp tiền. Nhiều tiền ghê!

Mã Lan xoa xoa tay, cẩn trọng nhận lấy.

Sở trưởng Cao lại cầm một tờ giấy đưa cho Giang Bác ký tên, ý là đã lĩnh tiền thưởng.

TBC

Mã Lan liếc nhìn tờ giấy có ghi bốn trăm năm mươi nhân dân tệ, nhất thời nắm chặt tiền trong tay.

Bốn trăm năm mươi tệ, nhiều tiền như thế ư? Không phải trước đây người ta chỉ thưởng chừng một trăm tệ cho những dự án lớn thôi sao?

Rất nhanh, Sở trưởng Cao thấu đáo đã làm rõ vấn đề.

Tiền này theo đạo lý sẽ chia cho đoàn đội, nhưng Giang Bác không theo đoàn đội nào, cho nên tiền này sẽ thưởng riêng cho một mình anh.

Vốn không có nhiều như vậy, nhưng Giang Bác là trường hợp đặc biệt, không có sử dụng bất kỳ tài nguyên, có thể coi như là tiết kiệm rất nhiều tư vật liệu cho quốc gia, có khi tiền thưởng còn nhiều hơn nữa.

Thư ký Lý đi theo còn ghen tị gần chết.

Tống Sở mừng rỡ reo lên: "Anh trai Tiểu Bác nhà chúng ta thật tuyệt vời!" Khóe môi Giang Bác nở nụ cười.

Nghe được lời này, trong lòng Sở trưởng Cao chợt nhẹ nhõm, ông hỏi:

"Nghe nói gần đây cậu đang nghiên cứu phân bón đúng không? Cậu Tiểu Lý nói với tôi rằng có một chút khó khăn. Nào, Tiểu Lý nói cho đồng chí Giang Bác hiểu thêm tình hình đi."

Thư ký Lý thầm nghĩ vấn đề này đâu thể mở miệng nói ra, nhưng đứng trước mặt cấp trên, anh ta chỉ có thể đảm đương người dẫn đầu, nói hết tất cả những chuyện khó khăn ra.

Khó khăn chính là không có dây chuyền sản xuất phân bón, Giang Bác quả nhiên nhíu chặt mày.

Sở trưởng Cao thuyết phục: "Hay là chúng ta thay đổi dự án và tiếp tục làm việc với động cơ trước đây? Tôi cảm thấy tính năng của động cơ kia còn có thể tiếp tục nâng cấp."

Giang Bác quả quyết nói. "Vậy chúng ta làm dây chuyền sản xuất phân bón trước." Sở trưởng Cao còn dự định cùng Giang Bác thảo luận một chút về động cơ, kết quả đứa nhỏ này không chỉ không từ bỏ phân hóa học, còn không ngừng nghiên cứu phát triển dây chuyền sản xuất phân hóa học.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 232: Chương 232



Chương 232:

Bước đột phá quá lớn!

Tô Chí Phong và Mã Lan đều đã quen với tư duy nhảy vọt này của Giang Bác, ngay cả khi xem phim thằng bé cũng có thể nói ra những lời như làm máy chiếu. Giang Bác lại lấy bút ra, viết một ít vật liệu lên trên giấy, đều là được dùng để làm dây chuyền sản xuất phân bón hóa học, sau đó đưa cho thư ký Lý: "Chú bảo bọn họ chuẩn bị trước, mấy ngày nữa cháu giao sơ đồ thiết kế cho chú."

Thư ký Lý đứng hình.

Giang Bác dặn dò thêm: "Cần phải nhanh chóng làm, tốt nhất là trước tháng tư, thời kỳ sinh trưởng của thực vật cần phân bón."

Thời kỳ vội vàng bón phân cho cây trồng.

Thư ký Lý phát hiện ra rằng Giang Bác rất quan tâm đến vấn đề này, điều này thực sự hiếm thấy có được! Cậu nhóc quả thực rất coi trọng tình cảm gia đình, hơn nữa còn nỗ lực nuôi sống nhà bà ngoại.

Sở trưởng Cao há miệng: "Cậu, cậu quyết định rồi?" Giang Bác gật đầu.

Sở trưởng Cao chấp thuận:

"Được... nếu có vấn đề gì, cậu có thể liên lạc với sở chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ."

Nếu Giang Bác đã quyết định, Sở trưởng Cao cũng không thể nói nhiều thêm.

Mặc dù, cần có chuyên môn cao, nhưng đứa nhỏ này ắt có chủ kiến, ông ta cũng không thể ngăn cản. Chỉ cần làm thí nghiệm nghiên cứu thành công phát triển, tóm lại đều là chính sự.

Chờ Sở trưởng Cao và thư ký Lý đi xa, Mã Lan cùng tất cả thành viên trong gia đình vây quanh bàn đếm tiền.

Vừa đếm tiền, vừa vui tươi hớn hở.

Bốn trăm năm mươi nhân dân tệ, không thiếu một cắc, không thừa một xu.

Tống Sở nổi tính đố kỵ: "Con không biết viết bao nhiêu cuốn sách mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đây."

Nếu cô có khả năng này, có thể mua đồng hồ cho mẹ rồi.

Sau khi đếm tiền xong, thì Mã Lan trịnh trọng giao cho Giang Bác. "Tiền này con nhận đi, con cũng là người lớn rồi, nên học cách tiết kiệm tiền." Mẹ lại trêu ghẹo thêm: "Giữ lại sau này cưới vợ."

Giang Bác đỏ mặt, nhận lấy tiền.

TBC

Sau đó từ bên trong móc ra một trăm đồng đưa cho Mã Lan: "Mẹ giữ lại mua đồ cho cả nhà."

Mã Lan cũng không khách khí, con mình hiếu kính, khách khí làm chi. "Được, mẹ nhất định sẽ chi tiêu cẩn thận.”

Số tiền còn lại Giang Bác đưa cho Tống Sở: “Giữ cho kỹ.” Tống Sở nhận lấy: “Dạ anh Tiểu Bác, em giúp anh cất giữ.”

Dù gì cũng không dùng tiền gấp, cứ để trong không gian hệ thống, dẫu sao không mất được. Coi như là đang tiết kiệm tiền, mà muốn dùng cũng không dùng được.

Mã Lan và Tô Chí Phong không nghĩ nhiều về việc làm vừa rồi của cậu con trai, cho là Giang Bác đúng là không có hứng thú với những thứ khác, tuy rằng lớn hơn Sở Sở, nhưng nhiều khi cũng rất ỷ lại cô em.

Mã Lan thầm nghĩ, có lẽ hầu hết chàng trai theo ngành khoa học đều có tính cách như vậy.

……

Trong huyện, Huyện trưởng Lữ bởi vì Giang Bác lại muốn làm chuyện dây chuyền sản xuất phân bón, bị kích động phun một ngụm trà.

Tên nhóc đó còn có thể làm ra hệ thống đó sao?

Khó trách bản thân ông ta kinh ngạc, Giang Bác đúng thật thông minh, không chỉ tạo ra một động cơ máy móc nhỏ, ai ngờ ngay cả đồ chơi của người nước ngoài này tên nhóc đó cũng hiểu.

Ông ta cũng đặc biệt dò hỏi về phân bón hóa học, chúng đã có từ lâu ở nước ngoài và sản lượng lương thực của họ ở bên đấy vô cùng cao. Cơ mà chúng cũng được nhập khẩu vào trong nước, sản lượng không cao, chưa được phổ biến rộng rãi.

Theo lý mà nói, nếu đã đưa vào chuỗi sản xuất vào trong nước, có thể tạo ra một số thành quả nhất định. Nhưng dây chuyền sản xuất của nước họ không có nội dung kỹ thuật rõ ràng, một số nguyên liệu trong nước không có nên một số bộ phận máy móc trong nước không sản xuất được. Đôi khi, ngay cả khi một con vít được làm không hợp lý, thì hệ thống cũng không hoạt động được.

Vì thế, Huyện trưởng Lữ khá sốc trước việc Giang Bác chế tạo dây chuyền sản xuất phân bón.

"Mau tìm cho cậu nhóc, để cậu mau chóng làm đi, tôi cũng muốn xem Tiểu Bác của chúng ta có thể làm được đến đâu."

Thư ký Lý nghe được lời của ông ta, cảm thấy gò má bỏng rát. Huyện trưởng Lữ có da mặt dày thật, miệng dám thốt lên câu "Giang Bác của chúng ta".

Kêu thân thiết hơn nữa, người ta cũng không phải người nhà ông!
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 233: Chương 233



Chương 233:

Đương nhiên, trên mặt ông ta chuyên nghiệp tỏ ra bình thường nói: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Nhà máy thép trong huyện đều có nguyên liệu, các vật liệu nhanh chóng được lắp ráp.

Giang Bác hoàn thành xong bản vẽ thiết kế.

Có điều anh chưa từng hình dung dây chuyền sản xuất ra sao, chỉ là sử dụng các công thức trong đầu để tính toán kết quả phản ứng của những nguyên tố hóa học này.

Phân bón hóa học nên được điều chỉnh phù hợp với điều kiện môi trường và cây trồng tại địa phương, dựa trên điều kiện đất đai và sự phát triển của cây trồng ở huyện Bình An, Giang Bác đã tìm ra loại sản phẩm hóa học nào cần thiết để thúc đẩy sự phát triển tốt hơn.

Bằng cách đảo ngược kết quả, suy luận ra phản ứng bắt buộc thông qua để có được phân bón này, mà phản ứng này lại cần được sinh ra trong hoàn cảnh nào.

Từng bước một, trong đầu đã mô phỏng toàn bộ dây chuyền sản xuất.

Trong đó tính toán quá trình, ở người khác xem ra phức tạp vô cùng, cần vô số lần tính toán, vô số lần thí nghiệm mới có thể tính ra được.

Giang Bác tốn khá nhiều thời gian cho mấy tiết học ở trên lớp.

Thời gian rảnh còn lại, anh bèn sử dụng trong việc hoàn thành bản vẽ, lại rút một chút thời gian ít ỏi bổ túc thêm kiến thức giáo viên dạy trên lớp cho Tống Sở.

"Anh Tiểu Bác, anh không cần lo lắng cho em, anh cứ làm việc chăm chỉ, em có thể tự học, anh làm xong có thể dạy em học mà."

Tống Sở biết Giang Bác tập trung làm việc như vậy là đang muốn kiếm thêm lương thực cho cả nhà, cô không muốn cản trở Giang Bác.

Giang Bác nói: "Còn sớm, em nghỉ ngơi đi."

Tống Sở đáp: "Vậy anh cũng nằm xuống nghỉ chút."

"Không muốn." Giang Bác lắc đầu, anh chỉ muốn ở cùng Sở Sở một lát.

"Anh muốn chỉ bài cho em."

TBC

Tống Sở trong lòng cảm động không thôi, cảm thấy anh Tiểu Bác thật tốt bụng: "Anh Tiểu Bác, anh thật tốt. Anh cố gắng giúp mọi người như vậy, còn giúp thêm em. Em cũng cố gắng học tập, sau này kiếm tiền mở phòng thí nghiệm cho anh." Giang Bác vui vẻ gật đầu: "Được."

Anh phát hiện, chỉ cần cật lực tạo ra vật dụng gì, Sở Sở sẽ rất quan tâm anh.

Vì tâm trạng tốt nên Giang Bác dốc hết sức làm việc chăm chỉ hơn. Lần này, không có sự chậm trễ ngày nào, không bao lâu một chuỗi sản xuất phân bón thử nghiệm đã xuất hiện.

Bản vẽ sau đó được đưa cho nhà máy cơ khí.

Huyện trưởng Lữ sắc mặt nghiêm nghị, sợ đây là chuyện cần giữ bí mật.

Xưởng trưởng Cổ nói: "Không cần đâu, dù sao cũng liên quan đến ngành nông nghiệp, không giống công nghiệp dễ bị người ta lăm le tới, trước tiên chúng ta cho sản xuất, để cố vấn Tô thực hành thí nghiệm."

Huyện trưởng Lữ yên tâm, phấn khích nói: "Lần này nếu thật sự có thể thành công, tôi sẽ mở một nhà máy sản xuất phân bón trong huyện, cả nước các nơi đều tìm chúng ta mua phân bón."

Xưởng trưởng Cổ cũng nghĩ điều đó rất hay: "Vậy sau này trong nhà máy chúng ta sẽ chuyên sản xuất dây chuyền sản xuất phân bón hóa học, khắp nơi trên cả nước sẽ tìm đến chúng ta để mua dây chuyền sản xuất."

Hai người nhìn nhau, nhất trí cười một trận sảng khoái.

Sẽ mất khá nhiều thời gian để dây chuyền sản xuất này có thể đi vào hoạt động, rất nhiều máy móc đều cần sắp xếp rồi mới có thể sử dụng.

Cho nên mãi đến đầu tháng ba, bên chỗ xưởng cũng chưa bàn giao xong. Thay vào đó, cuốn sách của Tống Sở đã được xuất bản.

Vì thành tích tập đầu tiên tốt nên tập tiếp theo không cần phải quảng bá gì cả. Sau khi biết tin sách đã ra mắt, đám nhỏ tranh nhau mua, so với tập đầu còn hot hơn.

Bọn trẻ ở trường Tiểu học Bình An vừa thấy vui nhưng lại thấy khổ, có sách mới đương nhiên rất vui nhưng thầy hiệu trưởng lại luôn bắt bọn chúng viết cảm nhận, thật là rắc rối.

Nhưng phải nói rằng, cuốn sách này thật sự rất hay. Các nhà thông thái trong đó thực sự quá thông minh, quả thật khiến người khác phải kính trọng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 234: Chương 234



Chương 234:

Cuối cùng Tống Sở cũng nhận được tiền nhuận bút của tập này, vì doanh thu của cuốn đầu tiên tốt nên nhà xuất bản trả cho cô cũng nhiều hơn so với lần trước. Tan học, bọn họ đến văn phòng trường của Giang Bác nhận tiền. Tổng cộng có sáu người, lần này cô nhận được 20 tệ.

Những đứa trẻ khác thì được chia hơn 10 tệ, Giang Bác được chia ít nhất vì anh không tham gia sáng tác chính nhưng anh đã hệ thống lại nhân vật nên mọi người đã góp mỗi người một tệ cho anh làm phí hỗ trợ, có thể nói chúng vô cùng tôn trọng nhân quyền.

Giang Bác: ".........."

Sau khi nhận được tiền, bọn trẻ đều rất vui, bàn bạc dành dụm tiền đề sau này mua đồ dùng học tập hoặc là mua ít sách đọc.

Tống Sở cất tiền đi: "Em muốn mua cho mẹ một cái đồng hồ, mọi người có biết một cái đồng hồ bao nhiêu tiền không?"

Giang Bác nghe như vậy, vẻ mặt trầm xuống ngay lập tức. Rõ ràng đã đồng ý mua phòng thí nghiệm cho anh mà!

Tô Bảo Cương nói: "Anh biết đồng hồ giá bao nhiêu nè, mẹ anh có một cái, 220 tệ. Nhưng phải có phiếu mua đồng hồ. Em có phiếu mua đồng hồ không?"

Tống Sở lắc đầu.

Tô Bảo Phương nói: "220 thì có là gì, mẹ em mua một cái hơn 300 tệ. Thấy bảo là đồng hồ loại một."

Đồng hồ mà còn phân cấp bậc.

Đương nhiên Tống Sở muốn mua cho mẹ cái tốt nhất, nhưng cô chắc chắn mua không nổi, chỉ có thể liệu sức mà mua. Cô cảm thấy mẹ cũng sẽ không ghét nó.

Chỉ là phiếu mua đồng hồ không dễ kiếm: "Làm thế nào để có được phiếu mua đồng hồ?"

"Chắc từ cơ quan phát, bọn anh cũng không biết nữa. Dù sao cũng rất khó kiếm. Mẹ anh nhờ bạn giúp." Tô Bảo Cương nói.

Tống Sở nhéo nhéo ngón tay nhìn về phía Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, chúng ta có thể đến huyện lấy không?"

Giang Bác không nói gì, chỉ hừ một tiếng không để ý tới cô.

Tống Sở: "......."

Đương nhiên bọn trẻ không thể cho Tống Sở phiếu mua đồng hồ nhưng ngỏ ý có thể cho Tống Sở mượn tiền. Mặc dù bọn chúng cũng rất quý tiền nhưng so với tình bạn với Sở Sở, bọn chúng vẫn có thể miễn cưỡng cho mượn.

Tống Sở từ chối: "Tự em để dành là được rồi, em không cần tiền của mọi người." Trước đó, cô cũng để dành được một ít, đã được mấy chục tệ.

Tiếp tục tiết kiệm là được. Cùng lắm thì viết một quyển sách mới.

Tống Sở dặn bọn chúng không được nói ra, phải giữ bí mật, cô muốn tạo bất ngờ cho mẹ. Đám Tô Bảo Cương che miệng, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không tiết lộ.

Chờ đám Tô Bảo Cương vừa rời đi, Tống Sở đã hỏi Giang Bác: "Anh Giang Bác, anh không vui sao?"

Giang Bác nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Em đã nói là sẽ mua phòng thí nghiệm."

TBC

Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, em nhớ rõ mà."

"Em mua đồng hồ cho mẹ sẽ không còn tiền." Trong giọng nói lộ ra chút tủi thân.

Tống Sở chợt hiểu ra, ngạc nhiên nói: "Ý anh là chuyện này sao, nhưng mà ý nghĩ ban đầu của em là mua đồng hồ cho mẹ, sau đó mới dành cho anh. Sau khi mua đồng hồ cho mẹ xong sẽ chuẩn bị tiền mua phòng thí nghiệm cho anh. Hơn nữa, phòng thí nghiệm của anh cần rất nhiều tiền, chút tiền đó cũng không đủ mà."

Giang Bác rất buồn bực, bây giờ tiêu hết tiền rồi, vậy thì lại càng không đủ.

"Dùng tiền của anh mua đi."

Tống Sở: "... Vậy không phải đều giống nhau sao? Tiền của anh cũng có thể dùng để mua phòng thí nghiệm mà."

Giang Bác kiên quyết nói: "Không giống nhau, em đã đồng ý mua phòng thí nghiệm cho anh rồi."

Tống Sở tỏ ra rất đau đầu, tính tình tiến sĩ đôi khi rất giống đứa con nít thích làm nũng. Nói đạo lý cũng không thông, cho dù như thế nào cũng phải nghe theo.

Trong đầu cô xoay chuyển, đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Anh Tiểu Bác, em thấy chúng ta có thể không cần tốn tiền mua phòng thí nghiệm. Hiện tại em có rất nhiều vàng, sau này có thể đổi thành tiền."

"Không giống nhau, không phải do em kiếm." Giang Bác rất nghiêm túc, đối với chuyện này anh thật sự rất cố chấp.

Chính anh cũng không rõ mình đang tranh luận cái gì, chỉ thấy tiền Sở Sở kiếm được, người cô nghĩ tới đầu tiên lại là mẹ mà không phải anh thì liền thấy hơi khó chịu.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 235: Chương 235



Chương 235:

"........." Đúng là một đứa trẻ thích làm nũng. Tống Sở xoa trán: "Hay… hay là như vậy đi, chúng ta cùng nhau mua đồng hồ cho mẹ. Anh một nửa, em một nửa, như vậy em sẽ không phải tiêu hết tất cả tiền, có được không? Chúng ta cùng nhau hiếu thuận với mẹ."

Giang Bác im lặng một hồi, tự hỏi chuyện này có được tính không. Sau đó cảm thấy có thể đồng ý việc này, tiền đồng hồ kia anh và Sở Sở mỗi người một nửa.

"Được."

"Anh Tiểu Bác, anh thật là tốt." Đột nhiên Tống Sở nghĩ đến một khả năng: "Anh Tiểu Bác, không phải trước đó anh đã muốn làm như vậy chứ, cố ý cáu kỉnh với em, thật ra anh cũng muốn hiếu thuận với mẹ đúng không? Chỉ là anh ngại không nói thẳng." Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, anh Tiểu Bác muốn tự mình bỏ tiền mua đồ cho mẹ. Anh Tiểu Bác đã thật sự trưởng thành rồi, chắc là có phần ngại ngùng khó xử.

"....."

Hai người quyết định mua cho mẹ một chiếc đồng hồ không đắt tiền lắm, chỉ là một loại bình thường.

Về việc phiếu mua đồng hồ, cái này tất nhiên là anh Tiểu Bác đi kiếm, anh đang là cố vấn kỹ thuật ở huyện, đương nhiên kiếm phiếu mua hàng cũng dễ hơn.

Hai người không trực tiếp đến văn phòng huyện mà viết một tờ giấy yêu cầu sau đó gửi cho công an Lý canh trạm.

Công an Lý đang đứng canh trạm, bí mật đặt tờ giấy vào túi áo trước ngực, lấy làm lạ mà truyền tin đến văn phòng huyện.

Tống Sở thấy được người khác coi trọng như vậy, xúc động: "Anh Tiểu Bác, bọn họ đối với chúng ta thật tốt, chúng ta càng phải cố gắng báo đáp mọi người. Anh phải mau làm ra phân hóa học, em sẽ bắt đầu suy nghĩ về quyển sách mới. Hiện tại em đang muốn viết sách về tư duy, đằng sau mỗi cách tư duy đều có một câu chuyện ngắn, để cho lúc mọi người học cách tư duy có thể cảm thấy càng thú vị hơn."

"Được." Giang Bác gật đầu. Vì cuộc sống hiện tại, anh sẽ làm việc thật tốt.

Thư ký Lý tự mình mang phiếu đồng hồ tới.

Ngoài đưa phiếu đồng hồ, ông ta còn tới đây để báo tin.

"Dây chuyền sản xuất lắp ráp đã khá ổn, nhưng lúc sản xuất phân hóa học có thể gây ô nhiễm, như vậy không thể đặt ở gần trường học được, rất nguy hiểm. Cho nên huyện đã sắp xếp một chỗ khác cho cháu, cháu coi có thời gian thì đến xem thử."

Giang Bác vừa nghe tin này đã cảm thấy rất phiền.

Nhưng ở thời kì này, anh quả thật không thể ngăn chặn sự ô nhiễm được.

Tuy cảm thấy rất phiền phức, nhưng đã đồng ý phải hoàn thành sớm với Sở Sở, cũng không thể không làm được, hiếm khi Giang Bác thoải mái nói: "Cuối tuần cháu qua xem."

Chờ thư ký Lý đi, Giang Bác đã đưa phiếu đồng hồ cho Sở Sở.

Tống Sở nhìn đồ vật trong tay mà cảm thấy mới lạ, sau đó coi như bảo bối cất vào cặp.

"Sinh nhật mẹ vào ngày mùng 5 tháng 5, đến lúc đó tặng quà sinh nhật cho mẹ."

Cô tính như vậy, trong lòng lại nghĩ tới sinh nhật của cô và anh Tiểu Bác.

Năm trước sinh nhật trôi qua quá nhanh chóng, bọn họ còn chưa chuẩn bị quà cho anh Tiểu Bác.

Anh Tiểu Bác tốt với cô như vậy, cô cũng muốn đối tốt với anh Tiểu Bác, năm nay nhất định phải tiết kiệm tiền mua quà cho anh Tiểu Bác. Ừm, về phần phòng thí nghiệm… cũng không thể thiếu tiền ở khoản này được. Cứ từ từ tiết kiệm vậy.

TBC

Giang Bác không biết phòng thí nghiệm anh mong chờ vừa bị trì hoãn về sau.

Vào cuối tuần thư ký Lý lại đến đưa anh đi nhìn thử trang thiết bị, kết quả cũng không tệ, đúng với tưởng tượng của anh, nhưng thật ra còn vượt ngoài dự kiến của anh.

Giang Bác phát hiện nếu như người ở đây nghiêm túc làm việc thì có thể sẽ thể hiện ra năng lực đáng kinh ngạc, ban đầu anh nghĩ người ở đây sẽ gặp khó khăn, không ngờ chưa mất bao lâu họ đã làm xong.

Đây có lẽ là tinh thần vượt khó mà Sở Sở đã nói.

Ở mạt thế khi con người đối diện với khó khăn, thì họ lại càng trở nên tuyệt vọng, mà trong lòng người ở đây lại luôn chất chứa hy vọng. Cho dù bọn họ ăn không đủ no, vẫn cảm thấy rằng tương lai sẽ tốt hơn.

Xưởng trưởng Cổ thấy Giang Bác không ghét bỏ thì kiêu ngạo nói: "Cố vấn Tô, thấy thế nào?"

Giang Bác gật đầu: "Có thể dùng được."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 236: Chương 236



Chương 236:

Xưởng trưởng Cổ nói: "Vậy khi nào cháu bắt đầu làm thí nghiệm?"

"Buổi chiều hôm nay đi, mọi người đi chuẩn bị một chút."

Vốn dĩ muốn sắp xếp qua vài ngày nữa, chỉ là không thể vì chuyện này mà nghỉ học, dù sao anh cũng không thể không đến trường mà chạy tới đây làm thí nghiệm, cho nên chỉ có thể nhân dịp hôm nay được nghỉ đến làm.

Tranh thủ làm xong, mau mau báo cáo kết quả công tác tránh làm chậm trễ chính sự.

Xưởng trưởng Cổ vui mừng không thôi: "Cố vấn Tô, cháu thật sự là một đồng chí tốt và chuyên nghiệp, chính là tư tưởng giác ngộ này!" Ông ta giơ ngón tay cái lên.

Giang Bác: "....."

Bởi vì Giang Bác phải gấp rút làm thí nghiệm nên phía bên huyện liền đưa tài liệu thu thập được từ trước tới nay đến.

Giang Bác mặc áo dài trắng và đeo khẩu trang được làm riêng cho mình, chuẩn bị tốt công tác bảo hộ, bắt đầu đi lại xung quanh ở bên trong.

Thư ký Lý tạm thời làm trợ thủ, hỗ trợ cho anh, cuối cùng lại hoàn toàn không có cách nào nhúng tay vào.

Hoa mắt nhìn Giang Bác vẫn luôn viết viết vẽ vẽ trên giấy, sau đó lại đi tới đi lui ở bên trong.

Căng thẳng suốt một tiếng, Giang Bác ngồi yên bất động ở một chỗ.

Thư ký Lý nói: "Cố vấn Tô, tiếp theo nên làm gì? Kỳ thật chuyện này cháu sắp xếp để cho chúng ta làm là được rồi."

TBC

Giang Bác nghiêm túc nói: "Chú có hiểu không?"

"....." Thật sự là không hiểu, lúc trước ông ta học khoa văn.

Thư ký Lý nhớ kỹ chuyện này, định về sẽ nhắc nhở Huyện trưởng Lữ sắp xếp một trợ lý cho Giang Bác. Dù sao Giang Bác vẫn là một đứa trẻ, dọn dẹp hay di chuyển gì đó trong phòng thí nghiệm thì phải làm sao bây giờ?

Tiếp đó Giang Bác ngồi yên ở đó ngẩn người ra.

Thư ký Lý không biết anh đang ngẩn người, nghĩ anh đang yên lặng tính toán trong đầu cho nên cũng không dám quấy rầy, cứ chờ như vậy.

Đợi cho đến khi mặt trời xuống núi, Giang Bác mới đứng lên, cầm tờ giấy chi chít đầy chữ trên bàn đưa cho thư ký Lý: "Cứ dựa theo tỉ lệ cùng các bước phía trên để sản xuất là được rồi, công việc đã xong, cháu phải về nhà. Nhớ kỹ ba tháng nữa phải bón phân."

thư ký Lý: "....."

Sau khi Huyện trưởng Lữ nhận được tin, cơm tối cũng không ăn, trong đêm chạy đến nhà kho để kiểm tra tình hình, sau đó triệu tập đồng chí trong cục nông nghiệp và xưởng máy móc cùng nhau cùng nhau trao đổi sắp xếp chuyện tiếp theo.

Phân hóa học này làm xong cũng không thể dùng ngay lập tức, dù sao lương thực cũng rất quan trọng, còn phải thí nghiệm trước đã.

Đồng chí trong cục nông nghiệp ngay lập tức đã đề nghị phải chọn một mẫu ruộng thí nghiệm trước.

Thư ký Lý nói: "Cố vấn Tô có nhắc ba tháng nữa phải bón phân."

Huyện trưởng Lữ suy nghĩ một chút: "Vậy cứ tuyển ruộng thí nghiệm ở đại đội Mã Gia đi, nếu thành công sẽ không chậm trễ lương thực nhà ngoại cậu ấy. Nếu thất bại..... Thất bại thì trong huyện sẽ bù vào."

Cục trưởng cục nông nghiệp lại nói: "Vậy chuyện này chúng ta có cần đăng báo không?"

Huyện trưởng Lữ nói: "Tạm thời sẽ không đăng, chúng ta còn chưa có làm thực nghiệm đâu, cũng không biết phân hóa học có dùng được không nữa."

Xưởng trưởng Cổ nghiêm túc nói: "Tôi tin tưởng năng lực của cố vấn Tô, mọi người làm thực nghiệm của mọi người, tôi phải tranh thủ vận hành dây chuyền sản xuất phân hóa học này." Làm trước báo sau, dù sao ông ta sản xuất trước, sau đó nếu đăng báo, nộp kỹ thuật lên, xưởng máy móc của bọn họ cũng có thể kiếm được một phần.

.....

Đại đội Mã Gia đột nhiên nhận được thông báo của công xã.

Nói là trong huyện mới tạo được thứ mới, tên phân hóa học gì đó, yêu cầu phía bọn họ thực nghiệm. Trước tiên chọn mấy mảnh ruộng ở đại đội bên này làm thí nghiệm, xem thử có dùng được không.

Tin tức này làm cho đại đội trưởng Mã buồn phiền không thôi.

Có thể không suy nghĩ sao, thứ này có dùng được hay không cũng không rõ đã để ruộng của bọn họ thí nghiệm, ngộ nhỡ nếu không tốt thì xử lý thế nào?

Tuy nói trong huyện sẽ trợ cấp cho nhưng phần trợ cấp này có thể nhiều bao nhiêu, ai mà biết được?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 237: Chương 237



Chương 237:

Hơn nữa đầu xuân năm nay mới có một trận mưa, mắt thấy mùa màng so với năm trước sẽ tốt hơn, tất cả mọi người đều trông ngóng vào cuộc sống tươi đẹp phía trước. Trong huyện lại đột nhiên trỏ một tay vào như vậy, nhỡ thất bại thì xử lý sao đây?

Nhưng đây là sắp xếp của huyện, ai cũng không thể nói gì.

TBC

Có người nhớ tới Mã Lan.

Bọn họ nghĩ Mã Lan ở trong huyện, khẳng định là tin tức linh thông, không chừng biết rõ phân hóa học này. Hơn nữa chồng Mã Lan chính là thầy giáo, hiểu biết nhiều.

Vì thế bọn họ liền sắp xếp cho em trai lớn Mã Đại Trụ của Mã Lan đến huyện tìm bà hỏi cho rõ ràng, phân hóa học này rốt cuộc có tốt hay không, nếu không, bọn họ nhất định liều c.h.ế.t phải cản lại.

—-------

Hiếm khi Mã Đại Trụ có cơ hội được vào huyện một lần, hơn nữa lại mang trọng trách trong người, tung bay theo gió. Trời còn chưa sáng ông ấy đã lên đường đến huyện, cũng biết xấu hổ mà không đi tay không. Năm ngoái ông ấy lén lút săn một con thỏ hoang trên núi, người nhà họ Mã không nỡ ăn mà đem phơi khô, lần này đến huyện một chuyến thì mang theo.

Ngoài ra còn có một ít trái cây sấy khô, đều do Lý Tứ Hỷ làm mà không nỡ cho bọn trẻ trong nhà ăn, lần này phải vào huyện nói chuyện nên mang theo. Theo như Lý Tứ Hỷ nói, cả nhà có thắt lưng buộc bụng cũng phải giữ lấy cái thể diện này, không thể làm mất mặt nhà ông cụ Mã vì dù sao con gái Mã Lan cũng làm dâu ở huyện. Mang theo một túi đồ lớn, Mã Đại Trụ rất có sức lực, nhưng sau khi đến xưởng thép, lại sợ hãi.

Cũng may bây giờ Mã Lan đã là cán bộ trong đơn vị, hơn nữa còn là công hội nên có chút tên tuổi. Ông ấy nói tên của Mã Lan, người ta đã biết ngay vội vàng mời vào trong phòng bảo vệ uống nước, sau đó cho người đi gọi Mã Lan.

Mã Lan kinh ngạc khi nghe thấy tin em trai lớn của mình đến, nghĩ là trong nhà xảy ra chuyện gì.

Dù sao người nhà ông cụ Mã cũng sẽ không tuỳ tiện đến huyện.

Mã Lan nhanh chóng đến cổng tìm người, vừa đến thì thấy Mã Đại Trụ ngồi trên ghế cười ngại ngùng.

"Đại Trụ, sao em lại đến đây."

Mã Đại Trụ nhìn chị ruột nhà mình, lập tức cảm thấy như tìm được vị cứu tinh, cả người đã không còn mất tự nhiên, vui vẻ nói: "Chị ba!"

Đặc biệt là khi nhìn thấy Mã Lan mặc trên người bộ đồ công nhân xinh đẹp, sạch sẽ, xem chừng chính là cán bộ, thì rất có sức lực nói với người của phòng bảo vệ bên cạnh: "Đây chính là chị ba của tôi."

"Mã Lan, cậu ta nói mình là em trai bà, có đúng không."

Người của phòng bảo vệ xác nhận lại với Mã Lan.

Mã Lan cười nói: "Đúng là em trai của tôi, cám ơn các ông."

"Không có gì, mọi người đi vào đi."

Mã Lan lập tức dẫn Mã Đại Trụ vào bên trong.

"Chị, xưởng của các chị thật tốt."

Mã Lan nói: "Cho nên lúc trước mới bảo các cậu chăm chỉ đọc sách, nếu không đã không chịu thua kém."

Mã Đại Trụ xoa lỗ tai: "Mẹ đã nói rồi, tất cả đầu óc của cả nhà chúng ta đều ở trên một mình chị."

"Được rồi, chị không luyên thuyên với cậu nữa. Sao cậu lại đến đây, trong nhà có chuyện gì ư?"

Mã Đại Trụ lập tức nhớ tới chuyện chính, nghiêm túc nói: "Trong nhà không có chuyện gì, nhưng đại đội Mã Gia chúng ta có chuyện. Huyện đột nhiên nói rằng muốn cho chúng ta dùng phân hóa học, đại đội trưởng lo lắng, bọn em cũng không biết phân hóa học là thứ gì, cũng không biết dùng được hay không. Ngộ nhỡ khó dùng, làm hoa màu c.h.ế.t hết, không phải là lại phải đói bụng sao?"

Mã Lan sững sờ, phân hóa học trong huyện... Không phải là của con trai bà làm sao?

"Chị, chị biết chuyện phân hóa học này không?"

Mã Đại Trụ hỏi: "Ý của đại đội trưởng là để chị nghĩ cách hỏi thăm một chút xem đây rốt cuộc là thứ gì, nếu không hỏi anh rể một chút cũng được, bọn em không thể sử dụng cho hoa màu mà không rõ nguồn gốc như vậy.

Chị nghĩ mà xem, năm ngoái nếu như không có lương thực cứu tế, không phải có mưa, chúng ta đều suýt chút nữa c.h.ế.t đói, năm nay mạng sống của chúng ta phải trông cậy vào chút hoa màu ấy."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 238: Chương 238



Chương 238:

Chuyện này Mã Lan thật sự không biết nên nói thế nào.

Phân hóa học này chính là thứ con trai bà làm ra.

Hơn nữa nhìn kiểu này, đây là huyện chuẩn bị làm thí nghiệm. Nói cách khác, huyện cũng không biết phân hóa học này có thể dùng được hay không.

Về phần tại sao chọn trúng đại đội Mã Gia... Bà cảm thấy có chút liên quan tới con trai bà.

Nói thật, bản thân Mã Lan cũng không dám đánh cược nói phân hóa học này có thể dùng được không. Trong tương lai những phân hóa học kia trải qua kiểm nghiệm, đương nhiên là có thể dùng. Nhưng bây giờ phân hóa học này vừa làm ra, cũng không biết công thức có hợp lý hay không. Cho dù con trai của bà là thiên tài, cái gì cũng biết, bà cũng không dám lấy lương thực ra đánh cược.

Thấy Mã Lan không nói gì, Mã Đại Trụ sốt ruột: "Chị, có phải thứ này không tốt?"

"Chuyện này... Đại Trụ à, nếu không vội thì để trưa chị về nhà ăn cơm rồi hỏi anh rể cậu một chút."

"Chị cũng không biết?" Mã Đại Trụ kinh ngạc nói.

Mã Lan nói: "Chị đọc sách ít, vẫn nên hỏi anh rể cậu là phù hợp hơn. Hơn nữa, chị đã chuyển sang nhà mới, cậu có muốn đến nhà bọn chị ăn một bữa cơm không, tham quan một chút?"

TBC

Mã Đại Trụ ha ha nói: "Nhất định rồi." Có thể đến nhà chị gái ăn cơm đương nhiên là tốt, về nhà lại có thể khoe khoang.

"Đúng rồi, em còn mang đồ đến cho chị, đều là đồ tốt mà mẹ đã tích cóp."

Nói xong đưa túi vải lanh cho Mã Lan.

Mã Lan nhìn bên trong đều là đồ ăn, trong lòng lập tức chua xót.

Người nhà đời này của bà, tuy vẫn chưa thông suốt việc trọng nam khinh nữ, kiến thức cũng không cao, nhưng vô cùng giản dị.

Biết em trai của Mã Lan đến, chủ nhiệm Hồ lập tức để Mã Lan tan làm sớm.

Gần đây Mã Lan biểu hiện tốt ở trong xưởng, trước đó làm những báo tường kia rất có tiếng vang, công nhân trong xưởng không có việc gì là đi xem, làm cho công hội ở trong xưởng cũng lộ diện không ít trước mặt công nhân. Trong mắt chủ nhiệm Hồ, Mã Lan cũng là nhân tài đắc lực của bà ấy, bình thường tự nhiên cũng quan tâm hơn.

Lúc mới đến gần nhà, Mã Đại Trụ đã thấy khu nhà của Mã Lan. Nhà ngói gạch xanh, giàn nho trong sân, giếng nước, xích đu, còn trồng hoa và rau xanh.

Cho tới bây giờ, Mã Đại Trụ chưa từng thấy ngôi nhà nào thoải mái thái như vậy, điều duy nhất không tốt chính là sân quá nhỏ: "Không rộng bằng đất của nhà mình, ở đấy có thể trồng rất nhiều loại lương thực."

Ông ấy đang nói chuyện cùng Mã Lan thì Tống Sở chạy từ trong nhà ra, bậc tiểu học tan học sớm nên mọi ngày hai đứa nhỏ đều trở về trước.

Tống Sở nhìn thấy Mã Đại Trụ, vui mừng nói: "Cậu lớn!"

"Ôi, là Sở Sở à, cao thế này rồi ư, cậu lớn mang cho cháu đồ ăn ngon này." Mã Đại Trụ cười thật thà nói.

Tống Sở vui vẻ nói: "Cậu lớn, cậu mang đồ ăn gì thế ạ?"

"Một ít trái cây sấy khô, chắc là cháu chưa từng được ăn đâu. Còn có thịt một con thỏ, rất thơm."

Tống Sở nghe xong vô cùng cảm động.

Cuộc sống bên nhà bà ngoại khó khăn như vậy, ăn cơm cũng không đủ no, mỗi ngày đều ăn đồ ăn rất khó ăn, nhưng bọn họ có đồ tốt lại còn đưa sang bên này, trong khi bản thân còn không nỡ ăn.

"Cậu lớn, cậu quá tốt rồi, còn cố ý mang đồ ăn cho cháu."

Mã Đại Trụ nói thật: "Không phải cố ý mang đến, thuận đường, lần này đến là có việc."

Tống Sở nói: "Có việc gì ạ?"

Mã Lan vội vàng nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm." Cũng không thể để Đại Trụ biết, nhỡ may phân hóa học thất bại, sau này Tiểu Bác nhà họ phải làm sao?

Mã Đại Trụ nói: "Đúng, trẻ con các cháu cũng không hiểu phân hóa học là cái gì."

Mã Lan: “...”

Tống Sở nói: "Sao cháu lại không hiểu, cháu hiểu!"

"Cháu còn biết phân hóa học?" Mã Đại Trụ lên tinh thần, chị ông ấy cũng không biết đâu. "Ha ha ha, Sở Sở, vậy cháu nói một chút, phân hóa học là cái gì?"

"Chính là đặt ở trong đất, làm cho cho lương thực phát triển tốt."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 239: Chương 239



Chương 239:

Mã Đại Trụ kinh ngạc nói: "Cháu đúng là biết à, vậy phân hóa học này thật sự có thể làm cho hoa màu phát triển tốt sao?"

Tống Sở nói: "Đương nhiên có thể."

Giang Bác c*̃ng khẳng định nói: "Có thể."

Mã Đại Trụ lập tức cười: "Trẻ con làm sao biết có thể hay không, các cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện này, đây chính là chuyện lớn."

Giang Bác nói: "Cháu làm, cháu biết."

Mã Đại Trụ cười ha ha: "Chị, chị nhìn Tiểu Bác nhà chúng ta kìa… Thật khoác lác.”

Mã Lan cười gượng: "Thật sự là thằng bé làm."

Mã Đại Trụ: “...” Không cười nổi.

Chờ Tô Chí Phong từ trường học trở về, Mã Đại Trụ vẻ mặt đau khổ xác nhận với Tô Chí Phong một lần nữa, cuối cùng nhận được kết quả, phân hóa học này là cháu trai anh ta chơi đùa làm ra.

"Chị, chị nói chuyện này nên làm thế nào. Nếu để cho người của đại đội biết, sau này nhà chúng ta phải làm sao?"

Mã Đại Trụ lo lắng gần chết, huyện sao lại hồ đồ như vậy, để một nhóc con làm thứ đặt xuống ruộng, đây là chuyện xấu.

Ngộ nhỡ để người của đại đội biết, nhà ông cụ Mã bọn họ ở trong đội phải làm sao?

Mã Lan nói: "Cho nên sau khi trở về, cậu đừng nói ra chuyện này là được rồi. Nói cách khác, phân hóa học này đúng là đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng tỉ lệ hoa màu có thể phát triển là rất lớn. Dù sao tin tức trong huyện chính là như thế, nếu như thất bại, chúng ta vĩnh viễn đừng nói chuyện này ra, nếu thành công..."

"Chúng ta có thể lan truyền rộng rãi." Mã Đại Trụ nói.

Mã Lan gật đầu: "Chính là như vậy."

TBC

Tô Chí Phong: “...”

Tống Sở nhìn Mã Lan một cái, lại nhìn Mã Đại Trụ một cái, nghiêm túc nói: "Cậu lớn, cậu phải tin tưởng anh Tiểu Bác. Vì làm cái này, anh Tiểu Bác đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Anh ấy nói có thể, thì nhất định có thể, cậu phải có lòng tin."

Tô Chí Phong nói: "Cho dù không có lòng tin với Tiểu Bác, vậy cũng phải có lòng tin đối với lãnh đạo huyện, cậu nghĩ xem lãnh đạo huyện sẽ làm bậy sao?"

Mã Đại Trụ vẫn cảm thấy để một đứa nhỏ làm bậy, ông ấy đúng là không có lòng tin.

Mã Lan nói: "Chuyện này huyện đều đã định ra, đại đội chúng ta không vui thì có thể làm gì chứ? Coi như đi làm loạn, công xã còn có thể đồng ý?"

Mã Đại Trụ nói: "Sao không được? Đại đội Mã Gia chúng ta đều là người nhà ông cụ Mã, chúng ta đoàn kết là sẽ được!"

Đây chính là sức mạnh của đại đội Mã Gia.

Trước khi giải phóng, đại đội Mã Gia chính là dòng tộc lớn ở nơi đó.

Mã Lan nghe thấy bọn họ làm phản như thế, thì có chút tức giận, nói: "Vậy mọi người đi làm loạn đi, sau này phân hóa học dùng tốt, mọi người còn có mặt mũi mà dùng không? Hơn nữa, thứ Tiểu Bác làm, mọi người là gia đình bên ngoại không ủng hộ, là có ý gì?"

Mã Đại Trụ chột dạ.

"Chị, chuyện này không thể tính như vậy."

"Sao không được, thành công nào cũng đi kèm với rủi ro, mọi người muốn thứ tốt bị vô ích sao? Mã Đại Trụ, chị cho cậu biết, chuyện này quyết định như vậy đi, cậu trở về coi như cái gì cũng không biết."

Mã Đại Trụ: “...”

Giang Bác cũng không vui, thứ mình làm ra bị người khác chê: "Cháu đi tìm Huyện trưởng đổi chỗ khác."

Tống Sở nói: "Nhưng nếu đổi chỗ, lương thực ở chỗ khác phát triển tốt, lương thực bên nhà bà ngoại sẽ không phát triển tốt."

Mã Lan nói: "Ai bảo bọn họ nhát gan chứ, nhát gan c.h.ế.t đói, gan lớn ấm no."

Tô Chí Phong nói: "Phải tin tưởng chính phủ, tin tưởng đảng."

Mã Đại Trụ lắp ba lắp bắp nói: "Vậy, vậy em trở về nói..."

Mã Lan hỏi: "Nói cái gì?"

"Đúng rồi, nói thế nào?" Chính Mã Đại Trụ cũng không biết nói thế nào, cũng không thể nói không biết, vậy lần này ông ấy đến huyện chẳng phải là uổng công đi một chuyến sao.

Tô Chí Phong có kiến thức nhiều hơn về cái này nên ông phổ cập chút khoa học: "Loại phân hóa học này đúng là thứ tốt, ở nước ngoài cũng đã đưa vào sử dụng từ lâu rồi, không phải mọi người luôn thắc mắc vì sao nước ngoài có thể ăn no ư? Một là bọn họ ít người, hai chính là bọn họ sử dụng phân hóa học."
 
Back
Top