Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 180: Chương 180



Lần trước, Giang Bác đã phát hiện ra vấn đề này khi những người trong công xưởng ngăn cản anh, không cho anh ra khỏi công xưởng, những người ở thời đại này coi trọng kỹ thuật hơn anh tưởng tượng.

Giang Bác không muốn bị người khác hạn chế tự do.

Cuộc sống hiện tại đang rất tốt, tương lai gia đình còn sẽ mua nhà, anh và Sở Sở sẽ trồng nho và hoa ở trong sân, Sở Sở luôn muốn có một thú cưng nên sau này bọn họ nhất định sẽ nuôi thêm vật cưng.

Bên kia tủ,Tống Sở đang chỉ đạo mấy đứa nhỏ viết tiếp tập truyện thứ hai của cả nhóm.

Nhóm củ cải của Tống Sở khi viết truyện không giống với những người khác, người ta là yên lặng suy nghĩ, còn cả nhóm thì vừa nói vừa viết.

"Dù em là người thông minh nhất, nhưng em vẫn thiếu một thứ." Tô Bảo Cương lớn tiếng nói.

Tổng Sở đóng vai một nhà thông thái, bắt chước giọng nói lạnh lùng của Giang Bác nói: "Không có việc gì tôi không thể làm được, hoàn mỹ không khuyết chỗ nào."

Giang Bác đang vẽ tranh ở bên kia tủ: "..."

"Không, có một thứ thiếu." Tô Bảo Cương nghiêm túc nói.

Tô Bảo Phương cũng nói: "Thiếu một thứ rất quan trọng."

Tống Sơ nói: "Được, vậy mau nói cho tôi biết, tôi thiếu cái gì?"

Tô Bảo Minh dùng âm thanh non nớt trả lời: "Thiếu niềm tin."

TBC

Tô Bảo Cương tiếp tục nói: "Đã bao giờ, nhà thông thái nghĩ đến chuyện bản thân làm việc gì cũng chưa cố hết sức chưa?"

"Đã bao giờ có mục tiêu để phấn đấu chưa?"

"Đã đã bao giờ bị rung động bởi một cái gì đó chưa?"

Tống Sở nói: "Nhân loại ngu ngốc như các anh mới có thể nghĩ tới cái này, tôi là người thông minh, không cần những cái đấy."

Giang Bác đang vẽ tranh ở bên kia tủ: "..."

Bên này, Tô Bảo Cương và những người khác đã quay lại cuộc trò chuyện.

Sau khi tranh cãi một trận, cuối cùng phía bên kia cũng im lặng, Giang Bác thở dài, đang định tiếp tục công việc thì bên kia lại bắt đầu.

Lúc này, nội dung đang tiến vào phân khúc nhà thông thái nhìn lại quá khứ thông qua khả năng đặc biệt của mình, nhìn những tấm gương anh dũng trong những năm khó khăn.

Tô Bảo Lượng đọc câu chuyện với tư cách là người dẫn chuyện, trong khi đọc, bọn trẻ bắt đầu khóc ra tiếng.

Sau đó mấy đứa nhỏ lần lượt xúc động bày tỏ hoài bão của mình, Tô Bảo Cương ưỡn n.g.ự.c nói: "Cuộc sống hôm nay của chúng ta không dễ dàng mới có được, sau này sẽ không quậy phá nữa mà chăm chỉ học tập, lớn lên sẽ nhập ngũ, trở thành những người lính bảo vệ cho đất nước!"

Tô Bảo Lượng nói: "Còn em muốn trở thành một giáo viên giảng dạy và giáo dục mọi người, đồng thời giáo dục nhiều trẻ em trở thành nhân tài trong tương lai."

Tô Bảo Phương nói: "Chị không mua đồ chơi nữa, sẽ tiết kiệm tiền để mua thêm đồ dùng học tập."

Tô Bảo Minh chỉ vào bản thân của mình: "Em sẽ cố gắng vượt qua kỳ thi tiếp theo."

Tổng Sở cũng nói: "Chị không mua kẹo nữa, sẽ tiết kiệm tiền để mua giấy và bút, sau này viết nhiều câu chuyện hơn."

Giang Bác thực sự không nghe nổi nữa, đứng ở bên cạnh tủ thò cái đầu nhỏ ra liếc nhìn, bọn nhóc thật sự vừa đọc truyện vừa lau nước mắt, thật cảm động.

Không lấy làm lạ khi Sở Sở cũng rơi nước mắt, đây đều là do bị những đứa trẻ ảnh hưởng tới.

Tống Sở nhìn thấy cái đầu của Giang Bác, vui vẻ nói: "Anh Tiểu Bác, xong việc rồi sao, có muốn cùng tham gia với chúng em không?"

Giang Bác lắc đầu tỏ ý từ chối, anh chẳng qua là tò mò tại sao bọn nhóc lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Viết một câu chuyện hay, đến làm bản thân mình khóc.

Tô Bảo Cương hét lên: "Tiểu Bác, thôi nào, em chính là linh hồn của cuốn sách này, em nên nói chuyện với bọn anh nhiều hơn."

Giang Bác nói: "Em bận rộn, không có thời gian."

Tô Bảo Cương biết em ba nhà bọn họ đang làm chuyện lớn: "Được rồi, em ba bận rộn thì thôi, nhưng mà em ba này, em thật sự thiếu niềm tin sao?"

Tổng Sở biết rõ anh Tiểu Bác là cá mặn, nhưng cô không muốn để người khác biết, lập tức nói: "Không phải đâu, chúng ta đều đang mượn trí tuệ của anh Tiểu Bác, anh Tiểu Bác của chúng ta không phải là người không có niềm tin, anh Tiểu Bác đã đóng góp rất nhiều đấy!
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 181: Chương 181



Ngay cả chú Huyện trưởng cũng khen ngợi anh Tiểu Bác nhà chúng ta."

Tô Bảo Minh lập tức ủng hộ: "Đúng vậy, anh Tiểu Bác của chúng ta là đứa trẻ tuyệt vời nhất!"

Tô Bảo Phương nói: "Em ấy là đứa trẻ duy nhất có một chiếc xe hơi!"

Tô Bảo Lượng khao khát nói: “Em ấy là giấc mơ của anh."

TBC

Tô Bảo Cương sờ sờ đầu của mình: “Đây không phải chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi sao, phản ứng lớn như vậy làm gì."

Giang Bác nhìn bọn nhỏ thêm một cái liền quay lại tiếp tục làm việc, anh đương nhiên có niềm tin, niềm tin của anh là sống cùng với Sở Sở.

Bọn nhỏ đều bận rộn với sự nghiệp của chúng, Mã Lan ở trong cơ quan cũng không nhàn rỗi.

Bây giờ trời trở lạnh, công việc trong công đoàn rất nặng nề.

Bụng của công nhân không có mỡ, họ không thể chịu lạnh và dễ đói, cơ thể cũng không có nhiều động lực.

Chủ tịch công đoàn Lưu liền giao nhiệm vụ cho các đồng chí trong công đoàn đi khích lệ tinh thần hăng hái của công nhân, để họ có thêm nhiều động lực.Luyện thép là nhiệm vụ quan trọng liên quan đến kiến thiết quốc gia, không có sắt thép thì những nơi khác không xây dựng được, cuối cùng còn bày tỏ: "Khó khăn chẳng qua là tạm thời, dù có thắt lưng buộc bụng chúng ta vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ luyện thép."

Chủ tịch công đoàn Lưu ra lệnh một tiếng, các đồng chí trong công đoàn liền bận rộn cả một ngày.

Ngay cả Từ Mỹ Lệ cũng không thể lười biếng, mỗi ngày chạy qua lại giữa xưởng và mỏ để cổ vũ, động viên mọi người.

Chủ nhiệm Hồ, người lãnh đạo trực tiếp của Mã Lan còn yêu cầu bà viết một bài cổ động để khuyến khích công nhân.

Mã Lan nói: “Mấy lời cổ động của chúng ta đều được đăng mỗi ngày, có thể bởi vì công nhân đã thấy nó quá nhiều nên không tạo được tác dụng thúc đẩy họ."

Chủ nhiệm Hồ lo lắng nói: "Vậy chúng ta phải làm sao đây, hiện nay là thời điểm khó khăn của chúng ta, công đoàn của chúng ta cũng không thể ăn cơm chùa, chúng ta phải nghĩ biện pháp khích lệ tinh thần nhiệt tình của công nhân."

Mã Lan nhớ tới bài viết gần đây của Tống Sở, bà có linh cảm nói: "Lịch sử của công xưởng chúng ta khá lâu đời, mỗi phân xưởng đều có một câu chuyện lịch sử cảm động, chúng ta hãy tổng hợp những câu chuyện xưa viết thành câu truyện, để những người công nhân thấy được sự khó khăn khi bắt đầu xây dựng công xưởng và cảm động họ bằng những việc làm của người tiên phong, tôi nghĩ dùng thế hệ đời trước động viên họ sẽ thích hợp hơn, dù sao chúng ta vẫn luôn có ý niệm hướng về những người đi trước để học hỏi, không muốn học cùng bạn bè ngang hệ."

Chủ nhiệm Hồ nghe vậy, lông mày giãn ra một chút: “Cái này nghe cũng được, Mã Lan, bà quả nhiên là người có tài, ngay cả những chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được."

Mã Lan không dám nhận công, cười nói: "Kỳ thực, đây là ý tưởng tôi học được từ con gái tôi đấy, gần đây con bé đang viết tiếp một cuốn sách nữa, cũng đang viết về phương diện này."

Nói đến những đứa con của nhà Mã Lan, chủ nhiệm Hồ ghen tị với bà: "Bà nói xem, con cái nhà bà sao đều có tiền đồ như vậy hả, tôi nghe nói gần đây xưởng máy móc muốn tới trong xưởng của chúng ta tìm vật liệu thép, hình như đang có ý định sản xuất ra sản phẩm mới, tôi còn nghe được chính là con trai nhà bà làm ra."

Đối với chuyện của Giang Bác, Mã Lan không dám công khai khắp nơi, mập mờ nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, hiện tại tôi bận rộn công việc nên không quá để ý đến con cái ở nhà. "

Chủ nhiệm Hồ nói thẳng: "Dù là gì đi nữa, tôi cũng sẽ giao công việc này cho bà, Mã Lan, tôi kỳ vọng rất cao vào bà, buổi học bổ túc ban đêm bà cũng đến đi."

Mắt Mã Lan lập tức sáng lên, bà vui mừng khôn xiết: "Chủ nhiệm Hồ, tôi hứa sẽ làm tốt công việc này, tôi sẽ xứng đáng với sự bồi dưỡng của công đoàn đối với tôi."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 182: Chương 182



Vào buổi tối, sau khi Mã Lan về nhà, trong lúc cả gia đình ngồi quanh bàn uống súp xương nóng và ăn bánh nướng, bà liền kể cho người nhà nghe về những gì đã xảy ra trong xưởng.

Tô Chí Phong cười và nói: "Ý kiến này hay đấy, công xưởng thép của chúng ta ở huyện Bình An có khá nhiều chuyện xưa, phòng hồ sơ của trường tôi vẫn còn lưu giữa ít tài liệu, đến lúc đó tôi giúp bà tìm một chút."

Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, ý tưởng của con thật sự có ích sao?"

Mã Lan khen ngợi nói: "Đương nhiên, con giúp mẹ rất nhiều, mẹ lấy được cảm hứng từ con đấy."

Tống Sở cảm thấy vô cùng có cảm giác thành tựu: “Vậy sau này con sẽ nghĩ ra nhiều ý tưởng mới hơn nữa."

Mã Lan xoa đầu cô, sau đó hỏi Giang Bác: “Tiểu Bác, trong công xưởng mẹ đều đang bàn tán việc xưởng máy móc hợp tác cùng công xưởng thép, họ còn nói muốn bên xưởng thép cung cấp nguyên liệu cho xưởng máy móc, con đã nghĩ ra động cơ gì sao?" Bà khá lo lắng, dường như mọi người đều rất quan tâm đến chuyện này, mặc dù ai cũng vội vàng còn 'nhân vật chính' là con trai bà lại có vẻ không quan tâm mấy, nhưng bà luôn cảm thấy đau lòng cho con trai, đúng vậy, bà lo lắng đứa nhỏ sẽ bị ép đến kiệt sức.

Giang Bác húp một ngụm canh nói: “Phải mấy ngày nữa con mới có thể chắc chắn."

"Tại sao vậy?"

TBC

“Mấy ngày gần đây tuyết rơi dày đặc, không lái xe được, cũng không ra ngoài được.” Bên ngoài tuyết dày đến mức có thể chôn vùi cả một chiếc xe.

Hiện tại Tống Sở cũng không có yêu cầu cao hơn đối với Giang Bác, đối với một con cá mặn việc đồng ý hỗ trợ đã quá giới hạn rồi, hơn nữa cô cũng sợ lạnh nên giải thích giúp: “Mẹ, người đi trước hay nói 'một năm lo liệu ở đầu xuân', bây giờ vẫn là mùa đông chúng ta đừng nôn nóng quá, đợi đến mùa xuân hãy cố gắng, con đã thoả thuận với anh Tiểu Bác rồi học kỳ sau sẽ nhảy một lớp."

Tô Chí Phong không nhịn được lập tức bật cười, bản thân ông là giáo viên, nhưng khi nghe con gái nói câu này cũng không nhịn được nói: "Con gái, đúng là 'một năm lo liệu ở đầu xuân', nhưng con nói như vậy, giáo viên của con mà nghe được sẽ rất tức giận đấy."

Mã Lan cũng dở khóc dở cười, cảm thấy lời mình cùng con gái nhỏ mới nói vừa nghiêm túc vừa rất giống đùa giỡn: “Đúng vậy, Tiểu Bác nhà chúng ta không cần lo lắng, cha mẹ là người lớn, trời có sập cha mẹ cũng sẽ gánh thay con.”

Giang Bác đương nhiên sẽ không để cho cha mẹ mình gánh vác trách nhiệm về mình, nghiêm túc nói: "Cha mẹ yên tâm, trời sẽ không sập đâu ạ."

Tuyết vẫn không ngừng rơi, mặc dù Giang Bác đã hoàn thành bản vẽ sơ bộ nhưng cũng không ra khỏi cửa, thay vào đó mỗi ngày ở nhà xem Tống Sở và đám nhóc viết truyện, thỉnh thoảng còn giúp viết một chút.

Đợi đến ngày hai mươi tháng một, khi tuyết ngừng rơi, Giang Bác mới mang balo lái xe ra ngoài.

Xe của anh tuy đã chạy nhiều lần trên đường, nhưng mỗi lần lái ra khỏi cửa vẫn không khỏi thu hút nhiều ánh mắt.

Dưới con mắt của mọi người, Giang Bác nhanh chóng lái xe đến Tòa thị chính.

Người gác cửa há miệng nhìn cậu nhóc trên xe một hồi lâu mới hoàn hồn đi tới mở cửa, để cậu nhóc lái xe vào.

Giang Bác lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn ông Trương."

Ông Trương trả lời: "Tiểu Bác, cháu tới rồi, Huyện trưởng Lữ mỗi ngày đều nhớ tới cháu đấy."

Giang Bác gật đầu: “Bây giờ cháu đi tìm bác ấy ngay đây ạ."

Nhìn thấy Giang Bác rời đi, ông Trương mặt đầy cảm khái, thế giới đã thực sự thay đổi rồi, một đứa trẻ cũng có thể có tiền đồ cao như vậy.

Huyện trưởng Lữ quả thực luôn nhắc tới Giang Bác.

Mặc dù Giang Bác đã đồng ý giúp chế tạo động cơ trong kỳ nghỉ đông, nhưng mà rất lâu rồi cậu nhóc kia vẫn chưa tới tìm ông ta một lần nào.

Tuy ông ta rất muốn tìm Giang Bác, nhưng bởi vì lần trước cậu nhóc đã cảnh báo ông ta không được tới nhà tìm cho nên ông ta cũng không có chủ động đi, mà chỉ thu thập một số thông tin từ miệng hiệu trưởng Tô, qua miệng ông cụ biết được Giang Bác đã vẽ xong bản phác thảo.

Huyện trưởng Lữ biết người làm nghiên cứu đều cần có một khoảng thời gian, vì vậy ông ta không vội vàng tìm Giang Bác, thay vào đó, ông ta yêu cầu xưởng máy móc bên kia lên tin thần chuẩn bị sẵn sàng vào công việc bất cứ lúc nào.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 183: Chương 183



Ví dụ, chọn công nhân có tay nghề tốt, chọn máy công cụ và đàm phán với các công xưởng thép về nguyên liệu.

May mắn thay, khi hoàn thành công việc, Giang Bác cũng vừa lúc đến cửa.

Huyện trưởng Lữ khách sáo tiếp đãi cậu nhóc trước mắt, hết đưa sữa mạch nha, lại đưa nước đường đỏ.

Đối với nhân tài, Huyện trưởng Lữ cái gì cũng không tiếc, ông ta biết đối với quốc gia mà nói, loại nhân tài này có thể còn quan trọng hơn cán bộ như họ.

"Tiểu Bác, cháu đã chuẩn bị xong chưa?"

Giang Bác gật đầu, đưa cho Huyện trưởng Lữ một chồng bản vẽ thiết kế.

Huyện trưởng Lữ hoàn toàn không hiểu, liền hỏi: "Công lực như thế nào?"

Giang Bác biết ông ta là người ngoài nghề, nên không nói phức tạp, chỉ nói những số liệu đơn giản: “Chín mươi đến một trăm mã lực."

TBC

Huyện trưởng Lữ hỏi: "So với loại máy móc chúng ta đang sử dụng thì sao?"

Giang Bác nói: “Cái mọi người đang sử dụng, chỉ khoảng bảy mươi đến tám mươi mã lực."

Đây cũng coi như là cải tiến hơn rất nhiều rồi, Huyện trưởng Lữ không khỏi vui vẻ, sau đó rất nhanh liền phát hiện có chỗ không đúng: “Tiểu Bác, cháu đang nói về xe cũ của chúng ta sao?"

Giang Bác gật đầu.

"..." Huyện trưởng Lữ có chút một lời khó nói hết: “Những chiếc xe cũ kia đều đã dùng mấy chục năm rồi, động cơ xe mới khẳng định so với bản cái tiến này có lẽ còn tốt hơn."

Giang Bác cảm thấy đây không phải vấn đề của mình: “Cháu biết, nhưng vật liệu của các bác không tốt, vật liệu động cơ trên xe của tôi rất kém, muốn kỹ thuật phát triển cao thì phải song song có nền móng vật liệu tốt."

Huyện trưởng Lữ nghe vậy nhất thời nghẹt thở, như nghĩ tới điều gì đó sắc mặt có chút mất tự nhiên, cuối cùng chỉ có thể để Thư ký Lý mời Giang Bác đi ăn, còn ông ta lập tức ra ngoài gọi điện thoại.

Sau khi rời văn phòng, Huyện trưởng Lữ liền đến văn phòng bên cạnh để gọi cho xưởng máy móc bên kia: “Vật liệu được sử dụng trong chiếc xe Tiểu Bác là vật liệu tốt nhất từ công xưởng thép của chúng ta sao?"

Xưởng trưởng Cổ biết rằng Giang Bác là người không thể phật ý, thuận miệng liền nói: "Đúng vậy, tất nhiên là sử dụng vật liệu tốt nhất của chúng ta."

"Nếu đúng như vậy, đây chính là một nan đề lớn rồi."

"... Thật ra, có trộn lẫn một ít vật liệu không quá tốt." Xưởng trưởng Cổ cũng rất khó xử, thép quý như vậy, bình thường một cái ốc vít cũng không nỡ lãng phí, lúc đó sao có thể nguyện ý dùng nó làm đồ chơi cho một đứa trẻ con.

Huyện trưởng Lữ sờ sờ trán: “Chuyện này rốt cuộc nên giải thích như thế nào a?"

…..

Sau khi chờ Giang Bác quay trở lại phòng làm việc, Huyện trưởng Lữ liền giải thích: "Gần đây, công xưởng thép bên kia đã sản xuất được vật liệu tốt, cháu đi xem lại một lần nữa được được không, nhìn một chút xem có thể nâng kỹ thuật lên thêm một chút nào không?” Sau đó, ông ta còn nhấn mạnh: “Là mới ra mắt gần đây."

Giang Bác nhìn ông ta với đôi mắt không chút ánh sáng.

Huyện trưởng Lữ: "... Bác cam đoan, đầu năm nay sẽ tìm cho gia đình cháu một căn nhà nguyên căn!"

...

Đột nhiên, công xưởng thép huyện Bình An nhận được thông báo từ huyện, nói rằng lãnh đạo sẽ đến kiểm tra công việc.

Bình thường Huyện trưởng Lữ không quá nhúng tay vào công việc ở đây nên cũng ít khi đến kiểm tra.

Lúc này đột nhiên muốn tới, mọi người đều không khỏi nâng cao tinh thần, tất cả các bộ phận đều muốn thể hiện cho lãnh đạo nhìn thấy mặt tốt nhất của công nhân trong công xưởng.

Vào lúc Mã Lan nhận được tin báo, bà đang đối mặt với gió lạnh, dựa vào tường viết một câu chuyện trên mảnh gạch đỏ bằng bút sơn trắng, khi nghe thông báo lãnh đạo muốn đến kiểm tra, bà liền nói: "Kiểm tra thì kiểm tra thôi, tôi không có thời gian quan tâm."

Từ Mỹ Lệ nói: "Nghe nói Huyện trưởng còn đích thân tới đấy, tôi còn chưa gặp qua Huyện trưởng bao giờ."

Mã Lan một chút cũng không ngạc nhiên, Huyện trưởng đã tới nhà bọn họ hai lần, sau khi nhìn quá nhiều tự nhiên cũng thấy so với người bình thường không có gì khác nhau, đương nhiên, đây cũng là nhờ con trai cho bà cơ hội mở rộng tầm nhìn, thúc đẩy bà làm việc chăm chỉ hơn, sau này bà cũng muốn trở thành lãnh đạo.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 184: Chương 184



Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người trong công xưởng thép, Huyện trưởng Lữ đã đến công xưởng cùng với Thư ký Lý và Tiểu Bác, Xưởng trưởng Cổ cũng đi cùng ông ta, Xưởng trưởng Cổ biết mình thiếu chút nữa vì cái nhỏ mất cái lớn, lúc này đang chột dạ.

Quản lý và phó Quản lý của công xưởng thép đích thân tiếp Huyện trưởng Lữ.

Một số người nhìn thấy Giang Bác ở cùng một chỗ với bọn họ không khỏi xôn xao.

"Đứa nhỏ kia là..."

Xưởng trưởng Cổ trịnh trọng giới thiệu: “Đây là kỹ thuật viên trưởng của chúng tôi, đồng chí Tô Giang Bác."

"..."

Huyện trưởng Lữ tiếp lời: "Đây là con trai của đồng chí Mã Lan trong công xưởng của mọi người, lần trước được cấp trên khen thưởng."

Lúc này những người đứng đầu công xưởng thép mới tỉnh ngộ, đúng thật là có chuyện như vậy, họ biết rằng hình như Giang Bác đã làm được điều gì đó tốt nên lần trước đồng chí Mã Lan mới được chuyển vị trí.

Trước đây còn tưởng chỉ là trùng hợp, hóa ra người không ngờ tới này lại trở thành kỹ thuật viên trưởng.

Còn đi theo làm việc chung với Huyện trưởng Lữ.

Mọi người đều tôn trọng quy tắc, tuy còn nhỏ nhưng khi có địa vị, vẫn chào hỏi như người lớn.

Giang Bác biết rằng đây là lãnh đạo đơn vị của mẹ mình, vì vậy lịch sự trả lời lại: "Xin chào."

Sau khi gặp nhau, Huyện trưởng Lữ đề xuất xem xét thép trong công xưởng, điều quan trọng nhất là xem xét loại thép tốt nhất, loại có thể sử dụng cho động cơ.

Xưởng trưởng Cao hỏi: “Trong huyện thực sự sẽ chế tạo động cơ sao?"

Xưởng trưởng Cổ nói một cách tự hào: “Chúng tôi có kỹ thuật, nhưng nó phụ thuộc vào việc thép của các ông có thể được sử dụng được hay không.”

Công xưởng thép ở huyện Bình An có thể được coi là một công xưởng thép lớn, có rất nhiều loại vật liệu thép.

Nhóm người nhanh chóng đến nhà kho để xem 'kho báu' của công xưởng.

“Mã Lan, đó là Tiểu Bác nhà chúng ta thật ư.” Từ Mỹ Lệ và Mã Lan đứng ở bên tường, nhìn một đám lãnh đạo đi qua, đứa trẻ đứng trong đó thật sự nổi bật.

"Trông rất đẹp mắt, đó phải là Tiểu Bác nhà chúng ta, không thể sai được." Từ Mỹ Lệ nói.

TBC

Mã Lan cũng nhìn sang: “Đúng là Tiểu Bác."

Từ Mỹ Lệ đau lòng ôm đầu nói: "Tôi lại không bằng một đứa nhỏ! Tôi không thể chỉ trích Tiểu Cương,Tiểu Minh nữa rồi, bản thân tôi còn không có mặt mũi bằng tụi nhỏ."

Mã Lan xoay người tiếp tục làm việc, vẻ mặt đầy cảm khái nói: "Tôi đã sớm có loại nhận thức này."

Giang Bác cùng mọi người xem xét thép trong công xưởng, sau đó phát hiện ra rằng mặc dù chất lượng thép vẫn không quá mức tốt lắm nhưng nó vẫn có thể chịu được mã lực động cơ lớn hơn.

"Mặc dù vật liệu không tốt lắm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng."

Huyện trưởng Lữ và Xưởng trưởng Cổ thở phào nhẹ nhõm, có thể sử dụng là tốt.

Các vị lãnh đạo của công xưởng thép không hài lòng, Xưởng trưởng Cao nói: "Đây là kho báu của công xưởng chúng tôi! Cái gì mà không được tốt lắm?"

Huyện trưởng Lữ nói: “Ông Cao, bình tĩnh lại đi, chúng ta phải cởi mở tiếp thu ý kiến, sau này mới có thể luyện ra thép tốt hơn."

Xưởng trưởng Cao nói: “... Đây là kỹ thuật tốt nhất của chúng tôi cho đến nay, tỉnh thành bên kia cũng dùng loại kỹ thuật này."

Giang Bác nghĩ đến mẹ mình đang làm việc trong công xưởng này, cho nên liền nói: "Khi nào cháu rảnh, sẽ giúp công xưởng xem xét cải thiện một chút."

Lãnh đạo công xưởng thép: "..." Thằng nhóc này lá gan cũng thật lớn!

Huyện trưởng Lữ lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ, hiện tại ông ta rất tin tưởng Giang Bác, cảm thấy lời Giang Bác nói chưa bao giờ sai, cậu nhóc một khi đã nói giúp đi xem một chút liền thật sự có thể cải tiến được: “Được được được, đến lúc đó tới xem một chút."

Vì nhu cầu cải tiến kỹ thuật cao hơn, Giang Bác phải trở về chỉnh sửa bản thiết kế một lần nữa.

Huyện trưởng Lữ chột dạ nên cũng không thúc giục Giang Bác, tuy rằng trong lòng rất nóng nảy, nhưng ngoài miệng vẫn nói cậu nhóc thong thả.

Khi Mã Lan về nhà vào buổi trưa, lập tức hỏi Tiểu Bác của mình: "Tiểu Bác, mẹ đã nhìn thấy con ở công xưởng thép."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 185: Chương 185



Giang Bác liền đem chuyện lúc trước nói ra, hơn nữa còn biểu đạt ý bất mãn của mình: "Phần thưởng mà họ trao cho con quá lấy lệ rồi." Nếu là ở tận thế, gặp phải loại cướp công như vậy thì sẽ không có lần hợp tác thứ hai.

Khi Tô Chí Phong và Mã Lan nghe toàn bộ câu chuyện, họ đều không biết phải nói gì cho phải, thực ra họ vẫn hiểu khá rõ về người công xưởng, dù sao huyện bọn họ vẫn còn rất nghèo.

Mã Lan nói: "Mẹ nghĩ bây giờ họ đã khá nghiêm túc rồi, vì vậy con đừng tức giận nữa, dù sao con cũng đang làm chuyện lớn."

Tống Sở nịnh nọt nói: "Anh Tiểu Bác của chúng ta là người rộng lượng, cho nên sẽ không so đo với bọn họ đâu, phải không anh Tiểu Bác?"

Giang Bác, người ban đầu vẫn còn hơi tức giận, nghe thấy câu này mới cảm thấy tốt hơn một chút, anh nói với Mã Lan và những người khác: “Huyện trưởng Lữ đã hứa đầu năm sẽ tìm giúp chúng ta một ngôi nhà."

Nghe tin này, cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều sửng sốt một chút.

Mã Lan hai mắt sáng ngời nói: “Thật sao?"

Phải biết rằng đầu năm nay tìm nhà rất khó, nhà riêng của cá nhân quá ít, những người khác đều không muốn bán chúng, những cái thực sự muốn bán đều là căn nhà có vấn đề, chẳng hạn như chủ nhà là thành phần không tốt, người khác cũng không dám mua, nếu như trong huyện có người chịu làm trung gian, vậy thì tốt hơn rất nhiều.

Giang Bác nói: “Bác ấy đã hứa như vậy." Cho nên khẳng định sẽ không xảy ra thêm vấn đề gì.

Cơm nước xong, Mã Lan liền đóng cửa lại, cả gia đình quây quần quanh bàn để đếm tiền.

Lo lắng vẫn chưa đủ, Giang Bác và Tổng Sở còn dốc hết tiền riêng của mình ra. Dù sao mua nhà cũng là chuyện lớn, các thành viên trong gia đình đều phải cố gắng.

Giang Bác nói: "Nếu không đủ, con có thể hoàn thành bản vẽ trước thời hạn.”

Tổng Sở nói: “Sao chúng ta không để thêm một khoảng thời gian nữa hãy mua, cuốn sách tiếp theo của chúng con sắp hoàn thành rồi." Mặc dù cô vẫn còn rất nhiều vàng, nhưng không biết dùng lý do gì để lấy nó ra, thậm chí cô còn suy nghĩ có nên cho anh Tiểu Bác trở thành người đào được vàng hay không.

Mã Lan cười nói: "Được rồi, số tiền này hẳn là đủ rồi, lần này may là có Tiểu Bác và Sở Sở của chúng ta, đến lúc đó, chúng ta sẽ viết tên hai con lên căn nhà này."

Tô Chí Phong cũng nói đùa: "Từ giờ cha và mẹ sẽ sống trong nhà của các con, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dựa vào con trai con gái dưỡng già rồi."

Tổng Sở lập tức nói: "Là nhà của chúng ta, đúng không anh Tiểu Bác?"

Tiểu Bác gật đầu: “Ừm, người một nhà."

…..

Huyện trưởng Lữ lo lắng Giang Bác sẽ kéo dài thời gian hoàn thành công việc, nhưng lại không dám tới cửa để thúc giục, nên chỉ đành thúc giục Thư ký Lý đi tìm nhà nguyên căn.

Thư ký Lý ngày nào cũng chạy đến văn phòng quản lý nhà ở, hết ngày này qua ngày nọ, cuối cùng đến ngày tám tháng hai cũng tìm được một căn nhà.

TBC

Có lý do gặp mặt, Huyện trưởng Lữ vội vàng gọi Thư ký Lý đến để báo tin vui cho Giang Bác, nhân tiện hỏi về tình hình của bản vẽ mới.

Huyện trưởng Lữ thật sự không lo lắng vô ích, Giang Bác quả nhiên có chút ghi hận, mặc dù chỉnh sửa bản vẽ rất dễ nhưng anh một mực không đụng đến, cho nên khi Thư ký Lý tới cửa vẫn chưa hoàn thành xong bản vẽ.

Nghe Thư ký Lý nói đã tìm được nhà, cả nhà bốn người vô cùng phấn khởi.

Mã Lan vui vẻ nói: "Thư ký Lý, tình huống trong nhà đó như nào?"

"Tình huống... Có chút đặc biệt, chủ nhà thuộc thành phần không được tốt cho lắm, người trong nhà cũng không có việc làm, trong tay có mấy gian nhà nên muốn bán một ít lấy chút tiền."

Ngay khi nghe nói Mã Lan liền hiểu tình hình.

Hiện tại quản lý không chặt chẽ như mấy năm trước, một số tài sản gia đình tư bản vẫn là của riêng họ, nhưng bởi vì vấn đề thành phần nên vẫn có chút ảnh hưởng, không chỉ khó tìm việc làm mà những người khác cũng sợ mua nhà của họ.

Mã Lan có chút lo lắng: “Vậy chúng tôi mua căn nhà này, sau này sẽ không có chuyện gì chứ?”

"Không, chỉ là chuyển quyền sở hữu bình thường mà thôi, chuyển quyền sở hữu tại văn phòng quản lý nhà ở, huyện sẽ cho chứng thực, đó là phần thưởng từ huyện dành cho mấy người."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 186: Chương 186



Bây giờ Mã Lan đã yên tâm, chỉ cần sau này không có vấn đề là ổn.

Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, chúng ta có mua căn nhà này hay không?"

"Mua!" Mã Lan cười, sau đó cảm ơn Thư ký Lý.

Thư ký Lý cười nói: “Chuyện này không có gì, chỉ là một cái nhấc tay, muốn xem nhà lúc nào cũng có thể đến chỗ tôi.” Sau đó ông ta giả vờ tùy ý hỏi: “Đúng rồi, đồng chí Tô Giang Bác gần đây có bận rộn chuyện gì hay không?”

Tống Sở lén lút huých huých Giang Bác, Giang Bác nói: "Cháu sẽ nộp bản thiết kế vào ngày mai."

Thư ký Lý vui mừng khôn xiết, cười càng tươi hơn: "Được, ngày mai tôi chuẩn bị sữa mạch nha cho cậu, cậu có thể đến sớm một chút."

Nói xong cũng vui vẻ trở về phân phó công việc.

Tổng Sở nói: “Anh Tiểu Bác, họ thật tốt với anh, họ còn cho anh sữa mạch nha, chỉ có những người đối xử tốt với anh mới cho anh uống sữa mạch nha." Bà nội nói sữa mạch nha là đồ vô cùng dinh dưỡng, lại còn rất đắt, họ có thể đối xử với anh Tiểu Bác như vậy, điều đó cho thấy họ thực sự tốt với anh Tiểu Bác, họ tốt hơn nhiều so với những người trong phòng thí nghiệm trước đó.

Giang Bác nói: “Vậy thì ngày mai em đi với anh đi."

Ngày hôm sau, Giang Bác kéo Sở Sở ra khỏi ổ chăn ấm áp, muốn cùng ra ngoài với cô.

TBC

Tống Sở có hơi không cam tâm, thời tiết lạnh thế này cô không muốn ra ngoài chút nào. Với cả cô vất vả lắm mới viết xong bản thảo, vừa mới gửi đi hôm qua nên giờ chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

"Anh Tiểu Bác, em không muốn uống sữa mạch nha đâu, anh cứ uống đi."

Giang Bác nói: "Không được, phải cùng uống." Sở Sở vì viết quyển sách kia mà lâu rồi hai người không có không gian riêng, cô cứ mãi chơi với mấy đứa nhỏ kia.

Tống Sở xoa xoa khuôn mặt nóng hổi của mình: "Lạnh quá đi."

Bây giờ Tô Chí Phong và Mã Lan Hoa rất yên tâm về hai đứa nhỏ của họ, chúng ra ngoài chơi cũng cần không lo lắng gì cả, dù sao Tiểu Bác lái xe cũng rất khá, người trên đường cũng quen mặt cả rồi này nên không có gì đáng ngại cả. Nhìn thấy hai đứa nhỏ sắp đi liền lấy áo ấm bọc kín từ đầu đến chân của hai đứa nhỏ, chỉ chừa mỗi hai mắt.

Chỉ là Giang Bác phải chịu thiệt một chút, trong nhà không có găng tay da nên đành đeo đôi găng tay bị hở một chút của Mã Lan làm.

Mã Lan đau lòng nói: "Chờ khi nào mẹ nghỉ sẽ dẫn con lên tỉnh mua găng tay, rồi mua cả mũ da nữa nha."

Tống Sở nói: "Mẹ, mẹ cũng mua cho mẹ đi, ngày nào cũng phải đạp xe đi làm lạnh lắm luôn đó."

Giang Bác gật đầu. "Cả nhà mình cùng mua đi, con sẽ kiếm thêm phiếu, thêm tiền nữa." Vì sắp phải mua nhà nên kinh tế gia đình hơi eo hẹp một chút, anh thấy mình phải càng nỗ lực làm việc hơn nữa.

Mỗi lần nghe bọn trẻ nói như vậy, Mã Lan lại cảm thấy lòng mình chua xót.

Tuy rằng tương lai đứa nhỏ rất có triển vọng, họ vừa vui và tự hào nhưng khi thấy Tiểu Cương với bọn trẻ con cứ ngây ngây ngô ngô chẳng màng thế sự, còn đứa nhỏ nhà mình đã bắt đầu biết lo cho gia đình, bà lại tự trách bọn họ không làm tròn bổn phận của bậc cha mẹ, không thể cho con mình một cuộc sống vô lo vô nghĩ như chúng bạn, có lẽ trước đây hai đứa nhỏ phải chịu khổ nhiều rồi nên bây giờ mới hiểu chuyện sớm như vậy.

Chờ bọn nhỏ ra ngoài, Mã Lan mới lau nước mắt: "Chí Phong, ông nói xem chúng ta để cho Tiểu Bác làm nhiều việc như vậy có phải là sai rồi không?"

Tô Chí Phong ôm lấy vai bà an ủi: "Đứa nhỏ nhà mình khác với những đứa trẻ khác, nếu bà để thằng bé chơi cùng với đám bạn đồng trang lứa chưa chắc nó đã thích. Bà không nhận ra sao, mỗi lần tiểu Cương cùng những đứa trẻ khác đến nhà mình chơi, thằng bé cũng chưa từng chơi với bọn chúng.

Tôi cũng từng tìm vài quyển sách nghiên cứu về vấn đề này, có vẻ như tính cách của mấy đứa trẻ có thiên phú từ nhỏ không được hòa đồng lắm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 187: Chương 187



Ở trong mắt chúng, những đứa trẻ cùng tuổi đều không thông minh, chơi không hợp tính."

Mã Lan nói: "Đợi khi nào nghỉ lễ, chúng ta đưa bọn trẻ đi chơi đi."

Tô Chí Phong chỉ có thể nghe theo Mã Lan: "Được rồi, nghe theo lời bà hết. Tôi vẫn còn một ít phiếu, lát nữa mua búp bê cho Sở Sở nhà mình, lần trước lên tỉnh tôi thấy con bé có vẻ thích nó lắm."

Mã Lan thoải mái nói: "Mua, đều mua hết."

Tống Sở cùng Giang Bác xuống tới dưới lầu thì theo bảo vệ vào phòng lấy xe.

Mã Lan đã thỏa thuận với bảo vệ sau này sẽ để xe phía trong, mỗi ngày trả hai xu cho bảo vệ, coi như là phí giữ xe. Làm như vậy thật sự rất tiện, cũng không phải lo lắng mấy ngày thời tiết xấu, xe bị ướt mưa hay đọng tuyết.

Cả hai lái xe ra ngoài trong sự dõi theo của hai bác bảo vệ và ánh mắt của bác gái ở trong sân bỏ lại đằng sau là những cái nhìn đầy ngưỡng mộ.

Mấy người lớn phía sau thấy "con nhà người ta" lái xe đi thì về nhà lôi đứa con còn đang lăn lộn trong chăn ra. "Ngủ cái gì mà ngủ, thần đồng nhà người ta đều dậy sớm ra ngoài rồi kia kìa! Mau dậy đọc sách đi, phải học giỏi thì mai mốt mới có xe mà đi chứ!"

Giang Bác càng ngày lái xe càng vững tay, chỉ có chuyện phiền phức duy nhất là chạy được một đoạn lại phải xuống xe để thêm than đá.

Anh đã nghĩ về việc sẽ gắn thêm một cái động cơ, cũng không biết lúc đó có nhờ xưởng làm giúp một cái động cơ nhỏ được không nữa.

Hai người vừa tới huyện, bác bảo vệ Trương liền vui vẻ hớn hở mở cửa.

Tống Sở đi đến, vui vẻ chào hỏi ông, sau đó nắm tay Giang Bác đi vào tòa thị chính. Thư ký Lý đã chờ ở đó từ sớm, vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ đến liền niềm nở nói: "Đồng chí Tô Giang Bác với Sở Sở đến sớm thật đó." Ông ta còn tưởng là phải giữa trưa hai người họ mới tới.

Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác chăm chỉ lắm luôn, trời còn chưa sáng anh ấy đã rời giường rồi."

TBC

Thư ký Lý cảm thấy mặt trời mọc đằng tây rồi, không giống 'ông lớn' Tô mà ông ta quen biết chút nào.

Có điều hai người họ đến sớm quá, Huyện trưởng vẫn còn đang họp nên bây giờ chỉ có thể dẫn hai đứa nhỏ tới phòng chờ dùng chút sữa mạch nha với khoai lang sấy trước.

Kể từ khi Giang Bác thường xuyên tới đây, hai món này đã trở thành thứ không thể thiếu trong văn phòng Huyện trưởng, đương nhiên là chỉ có mình Giang Bác mới được đối xử như vậy.

Trước đây Giang Bác đều không đụng đến mấy món ăn vặt như vậy, nhưng giờ có Tống Sở ở đây, hai người nói chuyện, ăn uống cùng nhau rất vui vẻ.

Khi Huyện trưởng Lữ đến văn phòng thì bắt gặp hình ảnh hai má Giang Bác căng phồng do nhai thức ăn, y như một đứa trẻ vậy... à không, cậu nhóc đúng là một đứa trẻ mà. Dù sao bộ dạng này cũng thật đáng yêu. Huyện trưởng Lữ giấu không được vẻ trìu mến: "Tiểu Bác, Sở Sở, bác đã để các cháu đợi lâu rồi."

Tống Sở nói: "Dạ không sao đâu bác, chúng cháu đợi cũng không lâu lắm."

Giang Bác: "Đợi bốn mươi ba phút."

Huyện trưởng Lữ: "..."

Vừa rồi chắc là ảo giác thôi.

Giang Bác cũng không nhiều lời với ông ta, trực tiếp mang một bản vẽ ra: "Mã lực đạt tới 110 đến 130, nhưng tốc độ ngoài thực tế còn phải dựa vào cấu hình tổng thể."

Nghe những số liệu này, Huyện trưởng Lữ cũng không cần xem qua mấy phần khác nữa, có bản vẽ này huyện của họ muốn làm ra một cái động cơ cũng không phải việc gì khó.

"Số liệu này của cháu với mấy số liệu bên xưởng lớn chắc cũng không khác nhau là mấy." Cho dù ông ta tin tưởng vào Giang Bác, nhưng cũng không thể vì thế mà cho rằng năng lực của Giang Bác có thể hơn được nhóm trưởng ban hạng mục ở trong xưởng lớn, thành ra cũng không đặt kỳ vọng sẽ cải tiến được cao hơn quá nhiều.

Huyện trưởng Lữ xem tới xem lui bản vẽ, chỉ thấy một cái mô hình hình chữ Z với chín cái xi-lanh, rốt cuộc ông ta cũng không biết bản vẽ này có tốt hay không nữa.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 188: Chương 188



Ông ta không phải dân trong nghề nên không biết rằng động cơ của Giang Bác có thể nói là khá tiên tiến so với hiện tại. Hơn nữa, công nghệ này không có sẵn ở nước ngoài nên có thể nói là một công nghệ tự phát triển, những viện chuyên nghiên cứu về động cơ mà ông ta biết thấy được bản vẽ này nhất định sẽ ồn ào một trận.

Đương nhiên, ông ta vẫn biết một điều là trong nghiên cứu phải làm thực nghiệm thì mới có được số liệu: "Tiểu Bác à, số liệu của cháu có chính xác không, chúng ta có cần làm thực nghiệm chút không?"

Giang Bác nói: "Đây là số liệu tự cháu tính ra, nếu bác không tin thì có thể làm thực nghiệm để kiểm chứng."

Tống Sở vô cùng tin tưởng vào năng lực của Giang Bác: "Khả năng tính toán của anh Tiểu Bác là đỉnh nhất."

Huyện trưởng Lữ cảm thấy kiến thức của mình có chút nông cạn rồi, số liệu còn có thể tính như vậy sao?

Giang Bác bàn giao nhiệm vụ xong thì chuẩn bị rời đi, anh trượt từ trên ghế xuống rồi đứng dậy, nói: "Sẵn tiện chúng ta đi xem nhà luôn được không?"

Anh muốn đi xem ngôi nhà mà sau này hai người sẽ cùng chung sống.

Tống Sở vừa nghe thấy có thể đi xem căn nhà, hai mắt cô liền sáng lấp lánh.

Huyện trưởng Lữ vẫn đang chăm chú nghiên cứu bản vẽ động cơ, nghe vậy thì có chút sửng sốt: "Nhà hả... các cháu muốn xem nhà thì bây giờ thì đi đi." Sau đó ông ta gọi Thư ký Lý: "Tiểu Lý, cậu đưa họ đi xem nhà đi."

"Được." Thư ký Lý lập tức đồng ý, ông ta phát hiện ra rằng, khi ở cùng với Sở Sở, tính tình của 'ông lớn' Tô tốt hơn nhiều.

Vì thế Giang Bác chở Sở Sở, Thư ký Lý thì tự mình chạy xe theo, cả ba người cùng đi xem căn nhà.

Ba người vừa mới rời đi, Huyện trưởng Lữ liền gọi Xưởng trưởng Cổ, bảo anh ta đến lấy bản vẽ.

Một lát sau, Xưởng trưởng Cổ đã đến huyện, trông bộ dạng vô cùng lo lắng. Cầm bản vẽ xem một hồi, ông ta sửng sốt nói: "Tôi chưa từng nhìn thấy động cơ nào có hình dáng như thế này."

Dù sao thì ông ta cũng từng làm việc liên quan tới máy móc vì vậy cũng có chút hiểu biết về động cơ.

Nghe Xưởng trưởng Cổ nói như vậy, Huyện trưởng Lữ liền nói: "Vậy thì chúng ta càng phải thử làm ra nó, xem xem trông như thế nào."

Xưởng trưởng Cổ cũng nghĩ giống như Huyện trưởng Lữ, vốn nghĩ rằng Giang Bác có thể vẽ ra loại động cơ có sẵn trước đó cũng là giỏi rồi nhưng kết quả lại đưa cho bọn họ bản vẽ một loại động cơ hoàn toàn mới, chưa từng thấy bao giờ, ông ta cần phải đến các xưởng khác xem thử có loại động cơ này không.

Huyện Bình An nói lớn thì không lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ.

Trên đường đi Giang Bác phải xuống xe bỏ thêm một lần than đá mới có thể đi tiếp được, chạy thêm hai mươi phút sau mới tới nơi.

TBC

Ngôi nhà nằm trong một khu nhà cũ, đây cũng là khu nhà lâu đời nhất của huyện, sau khi xây xong phải mất thêm một khoảng thời gian khá lâu nữa xưởng và kí túc xá mới được xây lên, trước kia khu này là khu dành cho người giàu, gia đình nào có điều kiện hoặc kinh tế khá giả mới ở đây được, nhưng sau khi trải qua thời kỳ chiến tranh thì bây giờ nó đã thay đổi rất nhiều.

Một vài gia đình vẫn còn sinh sống ở đây, bầu không khí cũng xem như là náo nhiệt.

Nhà của bọn họ mua là viện trước đây cho người giúp việc của nhà chính từng ở.

Nó nằm ngay cạnh ngôi nhà lớn của gia đình người chủ, vốn dĩ còn có một cánh cửa ở giữa 2 căn nhà. Vì bán nhà nên chủ nhà này đã lấp cái cửa đó lại để tách hai khu ra.

Tuy là nơi ở của người giúp việc nhưng mọi thứ vẫn rất ổn, còn được ốp gạch ngói xanh. Phía trước có một cái sân nhỏ, trong sân còn có một giếng nước, điều này quả thật rất hiếm thấy. Ngôi nhà được bảo dưỡng rất tốt, có sảnh nhỏ ở giữa và các gian phòng ở hai bên. Cửa sổ vẫn giữ kiểu cửa sổ cũ, không lắp kính hay dán giấy lên như mấy kiểu thường thấy hiện nay.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 189: Chương 189



Xem xong một lượt, Tống Sở cảm thấy hết sức ưng ý, so với kí túc xá họ đang ở thì tốt hơn nhiều.

Chủ nhà bên cạnh nghe thấy tiếng động truyền đến, liền bắc thang hướng sang sân bên này để nhìn, trông thấy Thư ký Lý mới thở phào nhẹ nhõm: "Thư ký Lý, các anh là đến xem nhà à?"

Người vừa lên tiếng là một ông lão.

Thư ký Lý ừ qua loa một tiếng. "Người nhà hai đứa trẻ này muốn mua nhà, tôi dẫn bọn chúng đi xem trước."

"Được, các anh cứ xem tự nhiên đi, xem xong rồi thì báo với tôi."

Thư ký Lý gật đầu.

Ông lão kia nói xong thì tự hạ thang xuống.

Tống Sở nói: "Đây là nhà của ông lão ấy sao ạ?"

Thư ký Lý nói: "Đúng vậy, các cháu đừng tiếp xúc nhiều với họ."

Tống Sở hỏi: "Sao vậy chú?"

“Cũng không có gì đâu, nói chung đừng dính líu gì nhiều đến họ là được." Thư ký Lý cũng không muốn nói mấy chuyện quá phức tạp với bọn nhỏ, cũng không thể nói rằng trước kia đám người đó từng là tư bản chuyên bóc lột công nhân được, nếu để người ta thấy người nhà họ Tô hay lui tới với họ thì thanh danh nhà họ Tô sẽ bị ảnh hưởng.

Tống Sở cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, lát nữa về sẽ hỏi cha mẹ xem chuyện là thế nào.

Hai người đứng trong phòng nhìn qua nhìn lại, sau khi xem xong, Giang Bác quay sang hỏi ý kiến của Tống Sở.

"Em thấy được lắm."

"Cứ quyết định như vậy đi, đến cuối tuần chúng ta đưa cha mẹ đến đây xem."

Tống Sở vui vẻ gật đầu.

Thư ký Lý cũng thở phào nhẹ nhõm, thích là tốt rồi, ông ta cũng không cần phải dãi nắng dầm mưa đi tìm phòng cho họ nữa.

Ông ta ngay lập tức lấy hết đống chìa khóa treo lên cổ tay Giang Bác: "Vậy thì lúc đó cả nhà cháu cứ đến xem nhé, xem xong rồi thì thương lượng với chủ nhà. Cháu nhớ khôn khéo, lanh lợi một chút bởi vì nhà kia là tư bản, người ta khôn lắm không để chính mình thiệt thòi đâu."

Tống Sở nói: "Không sao đâu ạ, anh Giang Bác của cháu cũng thông minh không thua gì ai mà."

Thư ký Lý mỉm cười, "thông minh" này đâu có giống với "thông minh" kia chứ.

Giữa trưa khi Mã Lan với Tô Chí Phong đi làm về thì Tống Sở liền kể cho họ nghe về ngôi nhà mới xem lúc nãy.

"Mẹ, ngôi nhà đó rất tuyệt. Có sân này, phòng cũng lớn mà còn có phòng ăn riêng nữa. À đúng rồi, trong sân còn có cả một cái giếng nước."

Mã Lan nghe mấy lời miêu tả của Tống Sở thì phấn khích đến đỏ cả mặt, bày trí, sắp xếp tinh tế như vậy chắc có lẽ căn nhà này phải khang trang lắm.

Đặc biệt là có cả giếng nước thì sau này những lúc cần nước sẽ có ngay mà dùng, thật tiện lợi. Không giống như bây giờ, phòng nước thường xuyên bị cắt nước nên ngày nào cũng phải trữ sẵn nước trong xô.

Giang Bác đưa chìa khóa cho Mã Lan: "Cha mẹ có thể đi xem nhà trước, rồi mới thương lượng với chủ nhà sau."

TBC

Tất nhiên Mã Lan muốn thương lượng sớm một chút vì còn vài ngày nữa thôi là đến Tết rồi, mới đầu năm đã có một căn nhà mới, năm nay xem như khởi đầu quá tốt.

"Ngày mai tháng chạp được nghỉ nửa ngày, mẹ sẽ đi bàn bạc với chủ nhà."

Tô Chí Phong nói: "Vậy cha cũng sẽ đổi tiết với giáo viên khác để đi cùng mẹ các con."

Vẻ mặt Tống Sở đầy phấn khích: "Nói như vậy là ngày mai cả nhà chúng ta có thể chuyển nhà sao?"

"Không nhanh như vậy đâu, sớm nhất thì cũng phải ngày mốt, ngày kia gì đấy nhưng dù sao cũng sẽ dọn đi vào trước tết."

"Tốt quá rồi!" Tống Sở kích động ôm lấy Mã Lan. Sau đó, cô lại ôm lấy Tô Chí Phong, cuối cùng ôm lấy Giang Bác: "Anh Giang Bác của em là đỉnh nhất!"

Sáng hôm sau, cả nhà bốn người cùng nhau đi xem nhà.

Nhờ có xe mà việc đi lại của gia đình cũng thuận tiện hơn nên rất nhanh đã tới nơi.

Mã Lan cảm thấy nơi này cách trường học hơi xa.

Tống Sở liền an ủi: "Mẹ à không sao, chúng ta có xe mà."

Mặc dù có chìa khóa nhưng Mã Lan cảm thấy mình vẫn nên ghé qua chào chủ nhà một tiếng rồi mới vào xem, Mã Lan biết chủ nhà ở ngay sát bên cạnh nên ghé qua gõ cửa.
 
Back
Top