Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu

Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 80: Chương 80



Bà sa sầm mặt, đấm nhẹ vào ngực chồng, đầy vẻ không vui nói:

"Anh thật sự định để nó một mình bên ngoài sao? Nó một mình bên ngoài đáng thương biết bao, anh không xót xa à? Đúng là chẳng có chút lương tâm nào."

Tuy miệng thì nói: "Anh có gì mà phải xót xa chứ?" nhưng Từ Xuân Duệ vẫn chậm rãi bước về phía phòng, nhìn dáng vẻ cũng không giống như định cãi nhau.

Anh nhỏ giọng hỏi vợ:

"Ban ngày em gọi điện về, là để nói chuyện nó quay về đúng không?"

Mai Tĩnh đi bên cạnh anh, cũng nhỏ giọng đáp:

"Ừm."

Bà nhìn sắc mặt chồng, xác nhận ông thật sự không tức giận, lại thì thầm:

"Chẳng phải vì sợ anh nổi giận rồi chạy về đuổi con đi sao?"

Cánh cửa phòng được mở ra cẩn thận, Từ Xuân Duệ thấy Từ Khai Từ đang nằm im lặng trên giường ngủ say.

Chỉ khi vừa xảy ra chuyện, ông mới thấy con trai nằm trên giường như vậy. Ngoài ra, ông chưa bao giờ nhìn thấy nó trong dáng vẻ thế này, nhất thời sững sờ đứng trước cửa phòng, thậm chí không dám bước vào.

Chiếc giường này quá mềm, Từ Khai Từ dường như chìm hẳn vào trong. Qua lớp chăn, Từ Xuân Duệ vẫn có thể thấy rõ cơ thể khác thường của con.

Cậu vừa trải qua một cơn co giật, chân phải co quắp cao lên, dù bây giờ vẫn không ngừng co rút từng chút một. Đôi tay đặt ngoài chăn cũng cong lại chẳng khác gì móng gà, vì co giật mà mu bàn tay không ngừng cọ vào chăn. Móng tay còn hằn lên lòng bàn tay mềm mại, để lại vài vết đỏ rõ rệt.

Từ Khai Từ bị cơn đau đánh thức, lúc đầu còn có thể chịu đựng, nhưng về sau, cơn co giật ngày càng dữ dội, khiến cậu không nhịn được mà quằn quại vì đau đớn.

Giường quá mềm, cổ cậu không thể đỡ nổi đầu, đến khi nhận ra thì ngay cả kêu cũng không thể, chỉ phát ra vài âm thanh yếu ớt, nước dãi cũng theo khóe miệng chảy xuống gối.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Từ Khai Từ gần như dốc hết sức lực, mơ hồ gọi một tiếng:

"Giúp... giúp tôi..."

Mai Tĩnh giật mình hoảng hốt, vội lao vào phòng nhưng đứng trước giường con trai lại chẳng biết làm gì.

Trong cơn hoảng loạn, cô nhớ lại những điều Trình Hàng Nhất dặn dò vào buổi chiều. Khi đó cô không để tâm lắm, bây giờ có thể nhớ ra chỉ là một vài mảnh vụn rời rạc.

Cô vội vàng kéo chăn ra, đặt lại chân con cho ngay ngắn rồi vụng về xoa bóp. Một lúc sau, cô mới nhận ra chiếc gối không phù hợp đã ảnh hưởng đến hô hấp của con, liền lật đật đỡ lấy cổ con, rút gối ra, ôm Từ Khai Từ vào lòng để giúp cậu điều hòa hơi thở.

Từ Khai Từ như được cứu sống, dựa vào ngực mẹ thở hổn hển, cố gắng xoa dịu cơn đau vừa rồi suýt khiến cậu ngạt thở.

Cậu hiểu rõ cơ thể mình, dù ai chăm sóc cũng cần thời gian để thích nghi. Ngay cả điều dưỡng chuyên nghiệp còn như vậy, huống chi là bố mẹ cậu, những người chưa từng chăm cậu ngày nào.

Trước khi bước vào cửa nhà, Từ Khai Từ đã chuẩn bị tâm lý, chỉ không ngờ rằng ngay ngày đầu tiên lại xảy ra chuyện thế này.

Đau quá. Cơn đau khiến cậu nhớ lại cái đêm suýt chết đuối, khiến cậu lúc này dù đã có thể hô hấp thuận lợi vẫn không khỏi sợ hãi.

Cậu kiệt sức, hé mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ Từ Xuân Duệ vẫn còn đứng sững bên cạnh, gần như thì thầm gọi một tiếng:

"Ba..."

Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, Từ Khai Từ gọi Từ Xuân Duệ một tiếng "ba". Thậm chí nếu truy ngược về trước khi xảy ra chuyện, cậu cũng hiếm khi ngoan ngoãn gọi như vậy.

Từ Xuân Duệ nhất thời càng thêm bối rối, lúng túng quay đầu đi.

Không phải vì không chịu nổi tiếng gọi ấy, cũng không phải không muốn thừa nhận đứa con này, mà là vì không quen.

Trong ký ức của ông, con trai anh vẫn là một thiếu niên khỏe mạnh, kiêu ngạo. Sao lại biến thành bộ dạng nằm liệt trên giường thế này?

Dù là những lần gặp mặt ít ỏi sau khi xảy ra chuyện, Từ Khai Từ cũng luôn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ngẩng cao đầu, mặt đỏ bừng vì cãi nhau với ông. Sao giờ đến nói cũng không còn sức nữa?

Từ Xuân Duệ cảm thấy mình không nên ở lại đây, giống như chạy trốn, ông quay lưng định rời khỏi phòng.

Nhưng khi xoay người, ông lại không nhịn được mà ngoái đầu nhìn con lần nữa, lúc này mới phát hiện Từ Khai Từ còn đang gắn một ống thông tiểu, túi đựng nước tiểu bên giường đã gần đầy, có lẽ là do cơn co giật vừa rồi gây ra tình trạng mất kiểm soát.

Ông nhíu mày, chỉ vào túi nước tiểu bên giường, giọng điệu không rõ cảm xúc:

"Gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ, dọn xong thì ra ăn cơm."

Nói xong, anh khoanh tay sau lưng đi ra ngoài, nhưng đi được vài bước lại quay đầu nói với Mai Tĩnh:

"Hỏi nó xem định ở lâu hay chỉ tạm thời. Nếu ở lâu thì đổi cái giường khác."

Lời nói không mấy dễ nghe, nhưng khóe môi Từ Khai Từ vẫn khẽ nhếch lên, dù sao cũng coi như ở lại được rồi. Cậu hơi ngẩng đầu, nhìn người mẹ với gương mặt đầy thương xót, nhẹ giọng nói:

"Không sao đâu mẹ, con nghỉ một lát là được. Chỉ là nằm lâu không lật mình, cơ thể tự động co giật một chút thôi."

Mai Tĩnh sững sờ, lúc này mới nhận ra, thì ra ngay cả khi ngủ, con trai bà cũng có những điều cần phải chú ý. Càng nghĩ càng xót xa, trách mình chỉ lo vui mừng mà quên mất sự bất tiện của con.

Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của mẹ, Từ Khai Từ vội vàng chuyển đề tài:

"Mẹ, lát nữa mẹ đút con ăn nhé? Bình thường con vẫn có thể tự nhấc tay, nhưng bây giờ không có sức."

Nói vậy nhưng cậu cũng không chắc mình có đang khoác lác không.

Cậu không thể nhấc tay cao đến thế, cũng không cầm được thìa mỏng. Trong suốt mấy năm qua, cậu chưa từng tự ăn một bữa nào, đều là Trình Hàng Nhất hoặc điều dưỡng bón từng thìa.

Những năm tháng có Trình Hàng Nhất bên cạnh, cậu luôn được chăm sóc cẩn thận, chưa bao giờ rơi vào tình trạng như hôm nay.

Nghĩ đến đây, lòng cậu lại càng chua xót, nhưng lại cảm thấy những gì mình làm hoàn toàn xứng đáng, không có gì phải tủi thân.

Mai Tĩnh còn chưa kịp đáp, Từ Xuân Duệ đã sa sầm mặt xuất hiện ở cửa phòng, sắc mặt u ám, tức giận quát:

"Thiếu một bữa thì chết à? Mau ra ăn! Nhà này không có chuyện ai ăn trước ai ăn sau!"
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 81: Chương 81



Lần này, đến lượt Mai Tĩnh và Từ Khai Từ sững sờ, đều tò mò không biết người kia đã đi hay chưa? Sao một người hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn có thể đứng ngoài nghe lén được chứ?

Từ Khai Từ khẽ lắc đầu, yếu ớt đùa với Mai Tĩnh: "Bà Từ, chồng bà sao mà trẻ con thế? Ông ấy có phải là không học được cách nói chuyện cho đàng hoàng không?"

Mai Tĩnh cũng bật cười, bất đắc dĩ đáp lại con trai: "Hết cách rồi, chắc ông Từ vẫn cứ như vậy thôi, cậu Từ à, ráng bao dung đi."

Bữa cơm này ăn trong bầu không khí vô cùng hòa hợp nhưng cũng đầy quái lạ.

Từ Khai Từ cúi đầu lặng lẽ ăn, nhưng luôn có cảm giác như có một đôi mắt đang dõi theo mình. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt kia lại lập tức thu về.

Anh biết đó là Từ Xuân Duệ đang nhìn mình, có lẽ vì tò mò, hoặc vì đã quá lâu không gặp. Anh chẳng để tâm, cũng không vạch trần, cứ để hắn nhìn đi.

Cứ nhìn kỹ vào, đây cũng là thành quả của hắn đấy, chẳng phải sao? Vốn dĩ tôi cũng không thế này, tôi cũng có thể tự mình cầm đũa, nếm thử trăm vị nhân gian, chứ không phải bây giờ, hai tay co quắp, bị kẹt trên xe lăn, chờ người khác đút cơm vào miệng.

Vậy nên, Từ Xuân Duệ, cứ nhìn tôi đi, nhìn tôi sống ra sao, nhìn tôi sống một cuộc đời vô vọng thế nào, nhìn tôi bị chính cơ thể mình dày vò ra sao.

Thấy tôi sống khổ sở như vậy, liệu trong lòng anh có chút áy náy nào không? Có đúng không? Nếu có, vậy thì hãy dùng chút áy náy ít ỏi còn lại đó, giúp tôi, giúp Trình Hàng Nhất của tôi.

Trình Hàng Nhất nằm úp trên người Từ Khai Từ, từng chút từng chút mổ nhẹ lên người anh.

Mùa hè nóng bức, cậu rất muốn ăn bánh kem lạnh, năn nỉ Từ Khai Từ đi mua cùng. Nhưng vừa nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, cả hai người đều chẳng thể quyết tâm ra khỏi nhà.

Không chỉ không muốn ra ngoài, mà cả hai cứ như dính chặt vào ghế sofa, không ai chịu đứng dậy.

Chiếc quạt "vù vù" thổi, làm tóc Từ Khai Từ bay lên, lướt qua da Trình Hàng Nhất, khiến cậu có chút nhột.

Cậu dùng những ngón tay dài của mình nghịch tóc Từ Khai Từ, thỉnh thoảng lại ngẩng lên hôn lên cằm hoặc môi anh.

Đôi khi vô tình kéo tóc anh hơi mạnh, khiến Từ Khai Từ nhíu mày hít một hơi "hiss" đầy khó chịu, Trình Hàng Nhất lại cười toe toét cầu xin tha thứ.

Từ Khai Từ vung chân đạp nhẹ cậu một cái, mắng rằng cậu không yên phận. Thực tế, lực đạp chẳng đáng kể, so với đạp, chi bằng nói là mấy đôi tình nhân trẻ đang v* v*n nhau.

Cuối cùng, cả hai quyết định không ra ngoài nữa, cứ thế tựa vào nhau, nằm xuống, rồi lại hôn nhau.

Hơi nóng của mùa hè vốn đã khiến người ta uể oải, thêm làn gió mát từ trong nhà, chẳng biết từ lúc nào, cả hai đã chìm vào giấc ngủ.

Nếu không phải ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm, có lẽ họ đã ngủ đến khi mặt trời lặn.

Trình Hàng Nhất giật mình tỉnh dậy, theo bản năng hỏi: "Ai..."

Còn chưa nói xong, đã bị Từ Khai Từ bịt miệng lại. Cậu trợn to mắt nhìn anh, chỉ thấy anh giơ ngón trỏ lên môi, làm động tác "suỵt", ra hiệu cậu đừng phát ra tiếng.

Bên ngoài vừa gõ cửa vừa quát tháo, lúc này Trình Hàng Nhất mới nhận ra giọng của Từ Xuân Duệ.

Hắn ta giọng điệu đầy giận dữ, vừa nghe đã biết là đến lôi Từ Khai Từ về, còn đang chửi bới ngay khi đứng ngoài cửa.

Từ Khai Từ rón rén bước tới, nhìn qua mắt mèo, thấy chính khuôn mặt giận dữ của Từ Xuân Duệ.

Hai người họ nín thở không dám lên tiếng, nhưng Từ Xuân Duệ vẫn tiếp tục gõ cửa, dường như chắc chắn rằng Từ Khai Từ đang ở trong. Cứ như thể nếu hôm nay anh không ra ngoài, hắn sẽ đứng đó chờ đến cùng, quyết không bỏ cuộc.

Có lẽ thật sự không thể thoát được, cũng biết rằng mở cửa ra thì Từ Xuân Duệ sẽ làm gì. Trình Hàng Nhất hơi hoảng sợ, cậu thực sự rất sợ Từ Xuân Duệ, dường như mỗi lần gặp hắn đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Cậu ôm lấy Từ Khai Từ từ phía sau, vô thanh gọi một tiếng.

Từ Khai Từ quay lại ôm cậu, rồi nhìn ra phía ban công. Anh nhẹ nhàng kéo cậu đến trước ban công.

"Trình Trình, đừng sợ. Đây là tầng một, em nhảy xuống, hắn không bắt được em đâu."

Từ Khai Từ lúc nào cũng bình tĩnh và dịu dàng, giọng nói của anh luôn khiến Trình Hàng Nhất cảm thấy an tâm lạ thường.

Cậu gật đầu, kéo anh nói muốn cùng nhau đi. Nhưng Từ Khai Từ chỉ lắc đầu, cúi xuống nhẹ nhàng hôn cậu.

"Lần này anh không đi cùng em đâu."

Nói xong, anh đẩy Trình Hàng Nhất một cái, rồi xoay người bước vào phòng khách.

Anh cười cười, mở cửa.

...

"Từ Khai Từ!"

Trình Hàng Nhất bật dậy từ trong giấc mơ, hoảng hốt th* d*c. Theo phản xạ nhìn sang bên cạnh, muốn tìm kiếm người đã dịu dàng hôn cậu, bình tĩnh mở cửa trong mộng.

Nhưng thứ cậu thấy lại là căn phòng trọ mình đang thuê, chiếc giường đơn do chủ nhà sắp đặt.

Từ Khai Từ đã không còn nằm cạnh cậu nữa, cũng không còn là người trong mơ ấy.

Trình Hàng Nhất ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài một hơi, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mộng mị.

Những chuyện trong giấc mơ, dường như đã từng làm thời còn đi học, lại dường như chưa từng xảy ra.

Thời gian đã quá lâu, cậu không nhớ nữa. Nhưng có lẽ là đã từng có, ít nhất phải có những khoảnh khắc dây dưa nồng nhiệt như vậy.

Nếu không, tại sao ngay cả trong giấc mơ, cậu vẫn luôn hoài niệm, để đến khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy chân thực đến mức không giống như một giấc mộng, mà như là hiện thực.

Ngoài trời mưa đang rơi, Trình Hàng Nhất hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút buồn ngủ nào. Cậu đứng dậy, lấy một điếu thuốc trong túi áo khoác, mở cửa ra ban công, lặng lẽ châm lửa.

Đã lập hạ rồi, không còn quá lạnh nữa, không cần lo lắng Từ Khai Từ sẽ bị cảm sốt.

Nhưng cũng đã đến mùa mưa rồi, mà mỗi khi mưa nhiều, Từ Khai Từ lại hay đau nhức. Những năm trước, từ thời điểm này trở đi, cuộc sống của anh đều khó khăn hơn bình thường, ngay cả lúc cãi nhau với cậu, khí thế cũng yếu hơn hẳn.

Không biết năm nay có đỡ hơn chút nào không, chắc là có nhỉ. Trừ Từ Xuân Duệ ra, cả nhà họ Từ đều coi anh như bảo bối, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho anh.

Nhưng nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Trình Hàng Nhất lại bắt đầu lo lắng.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 82: Chương 82



Một mình Từ Xuân Duệ đã đủ để chống lại tất cả những người trong nhà họ Từ đối xử tốt với Từ Khai Từ. Chỉ riêng ông ta thôi cũng đã đáng sợ lắm rồi.

Cậu ấy đã về nhà gần một tháng rồi, đã thích nghi được chưa? Từ Xuân Duệ có làm khó cậu ấy không?

Không biết cậu ấy có còn bướng bỉnh như trước không, có lại cãi nhau ầm ĩ với Từ Xuân Duệ không nữa.

Trình Hàng Nhất vẫn đang ngẩn người, không biết nên làm gì, trong lòng hoang mang bất an, ngay cả tiếng mưa rơi trước mắt cũng trở nên chói tai.

Đang thất thần thì đôi tình nhân thuê chung nhà với Trình Hàng Nhất cũng trở về. Hai người họ bị mưa làm ướt sũng, nhưng dường như chẳng hề bận tâm, vẫn cười nói vui vẻ, bàn nhau lát nữa cùng đi tắm.

Cô gái trong đó thấy Trình Hàng Nhất còn chưa ngủ, có chút ngại ngùng, dùng khuỷu tay huých nhẹ bạn trai, nhắc anh ta tiết chế lại.

"Anh Trình vẫn chưa ngủ à? Khuya thế này rồi mà còn ngồi nghe mưa sao?" Cậu con trai vòng tay ôm cô gái bên cạnh, cười chào hỏi Trình Hàng Nhất, rồi vẫy vẫy tóc để giũ nước mưa.

Hai người họ không đợi Trình Hàng Nhất trả lời, đặt đồ xuống rồi tay trong tay bước vào phòng tắm.

Trình Hàng Nhất nhìn theo họ, lại bật cười. Tuổi trẻ thật tốt, khi còn trẻ, ngay cả việc dầm mưa cũng có thể thấy vui vẻ.

Cậu cảm thấy có chút ghen tị, xen lẫn chút buồn bã. Hình như chỉ có cậu và Từ Khai Từ là không thích ngày mưa, là những người sẽ phiền lòng vì mùa hè đáng lẽ nên trong trẻo lại ẩm ướt thế này.

Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy cùng vài âm thanh lộn xộn khác, khiến mặt Trình Hàng Nhất thoáng đỏ bừng. Cậu nhanh chóng bước về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nỗi nhớ thật khó mà kìm nén được. Cậu không tìm được cách nào tốt hơn, đành cầu cứu người khác.

Bên kia điện thoại, Ninh Vọng vẫn còn ngái ngủ, giọng nói mang theo chút bực bội hiếm thấy: "Có chuyện gì nói nhanh, Trình Hàng Nhất, cậu là cú đêm đấy à? Bây giờ mấy giờ rồi cậu có biết không?"

Trình Hàng Nhất cứng họng, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Cậu ấp úng gọi một tiếng: "Anh Ninh..."

"Ấy chà, đừng có gọi thế! Trình Hàng Nhất từ bao giờ lại chịu gọi tôi một tiếng anh thế? Nói đi, có chuyện gì?" Ninh Vọng bị tiếng "anh" này dọa cho tỉnh ngủ hẳn, cơn buồn ngủ bay sạch.

Cậu nhóc này cả năm qua như thể biến mất khỏi thế giới vậy, tự dưng nửa đêm gọi điện với giọng điệu này, làm Ninh Vọng cũng hoảng theo.

Trình Hàng Nhất lại không biết mở lời thế nào, mấp máy môi cả buổi vẫn chẳng nói được gì.

Cuối cùng, dưới sự giục giã của Ninh Vọng, cậu mới lên tiếng hỏi: "Anh có biết... Từ Khai Từ đã về nhà chưa?"

Lần này đến lượt Ninh Vọng sững người. Năm vừa qua, người biến mất không chỉ có Trình Hàng Nhất, mà còn cả Từ Khai Từ. Mấy lần Ninh Vọng muốn đi tìm cậu ta đều bị từ chối, Từ Khai Từ chỉ nói muốn ở một mình.

Không ngờ cậu ta lại về nhà, đây là điều Ninh Vọng chưa từng nghĩ tới.

Anh theo phản xạ lắc đầu, rồi chợt nhớ ra mình đang nói chuyện điện thoại, liền vội vàng bổ sung: "Tôi không biết, tôi... cũng lâu lắm rồi chưa gặp cậu ấy."

Trình Hàng Nhất lập tức sáng mắt, kích động hỏi: "Vậy anh Ninh, anh có thể đến xem cậu ấy không? Tôi đã đến rồi, nhưng gia đình cậu ấy không cho tôi gặp... Anh có thể đi xem cậu ấy thế nào không? Bây giờ là mùa hè rồi, sắp có nhiều mưa hơn..."

Những lời này chẳng có chút logic nào, như thể nghĩ đến đâu nói đến đó. Nhưng ngay cả như vậy, Ninh Vọng vẫn cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Anh vô thức nhớ lại những chuyện đã chứng kiến đêm hôm ấy, cảm thấy mình có chút có lỗi với Trình Hàng Nhất. Không ngờ họ thực sự chia tay rồi.

Anh khẽ thở dài, vốn định mềm lòng đồng ý, nhưng nghĩ đến cha của Từ Khai Từ, lập tức sởn cả gai ốc.

"Trình Trình, chuyện này tôi không giúp được cậu, xin lỗi nhé." Ninh Vọng khó xử từ chối, tỏ rõ lập trường sẽ không đi.

Anh đổi cách nói, kiên nhẫn giải thích: "Cậu cũng biết mà, nhà họ Từ vốn dĩ không thể chấp nhận vòng bạn bè của cậu ấy. Tôi có đến thì cũng chẳng được gặp đâu. Gia đình họ đã ghét tôi như vậy, tôi cần gì phải đến chịu sự khó chịu của họ? Hơn nữa, tôi cũng khuyên cậu đừng đến nữa. Cậu ấy đã chọn về nhà, nghĩa là đã quyết tâm nhượng bộ rồi. Nếu cậu cứ xuất hiện, sẽ khiến gia đình họ càng thêm khó chịu, nghĩ rằng cậu ấy vẫn còn dây dưa với quá khứ. Như vậy, cha cậu ấy sẽ càng không vui, cậu bảo sau này cậu ấy làm sao sống yên ổn với ông ấy đây?"

Trình Hàng Nhất không tìm được lời nào để phản bác, cũng không biết nên làm gì nữa.

Hình như sự lo lắng và nỗi nhớ của cậu chẳng có chút giá trị nào, ngược lại chỉ đang làm phiền người khác.

Chỉ là tự mình cảm động mà thôi.

Ngoài việc tự làm mình xúc động, chẳng có ý nghĩa gì cả. Đã chia tay rồi, đã xa nhau hơn một năm rồi, tại sao vẫn mãi không thể buông bỏ?

Trình Hàng Nhất bỗng cảm thấy vô cùng buồn bã và bất lực. Làm sao một người đã từng kề cận bên nhau gần năm năm, đột nhiên lại trở thành người mình thậm chí không có tư cách quan tâm nữa?

——

Mưa thực sự rất lớn, tiếng mưa đập vào cửa sổ tạo ra những âm thanh ồn ào đến mức Từ Khai Từ không thể ngủ được.

Trước đây, mỗi khi trời mưa, Trình Hàng Nhất luôn ôm cậu từ phía sau, mong có thể dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cậu.

Dù điều đó chẳng có tác dụng gì với Từ Khai Từ, hầu hết thời gian cậu thậm chí không cảm nhận được hơi ấm ấy, nhưng về mặt tâm lý, cảm giác an ủi lại lớn hơn tất cả. Nó khiến cậu cảm thấy mình được bảo vệ, được yêu thương.

Cậu có thể an tâm rơi xuống vực sâu, vì biết luôn có người dang tay đỡ lấy cậu.

Cậu nhắm mắt, kìm nén sự cô đơn, kìm nén nỗi đau, cố ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không nghĩ đến quá nhiều thứ.

Khi đang lơ mơ buồn ngủ, cậu bỗng nhận ra có người đang chạm vào cơ thể mình. Nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, nhưng lại chẳng ngờ đến người trước mặt là Từ Xuân Duệ.

c** nh* giọng gọi một tiếng, sững sờ nhìn Từ Xuân Duệ đang giúp mình xoa bóp.

Từ Xuân Duệ phát hiện cậu đã tỉnh, động tác trên tay thoáng dừng lại, rồi nhanh chóng trở về vẻ thản nhiên như cũ.

"Ngủ đi, tôi sẽ nhẹ tay hơn." Giọng ông ta lạnh lùng, chẳng có chút kiên nhẫn nào, nhưng Từ Khai Từ có thể cảm nhận được, quả thực lực tay của anh ta đã dịu đi đôi chút.

Từ Khai Từ mỉm cười, cố gắng vươn tay chạm vào cánh tay của Từ Xuân Duệ.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 83: Chương 83



"Không sao đâu, con không cảm thấy gì cả."

Nghe thấy câu này, Từ Xuân Duệ bỗng cảm thấy chua xót. Dạo gần đây, ông lấy lý do bận rộn để ra ngoài mỗi ngày, cố gắng tránh ở cùng một chỗ với Từ Khai Từ. Nhưng sống chung dưới một mái nhà, không thể không chạm mặt. Mỗi lần nhìn thấy Từ Khai Từ, ông lại cảm thấy ngực mình nghẹn lại.

Thì ra ngay cả việc nâng tay cũng khó khăn với Từ Khai Từ. Thì ra có những lúc, ngay cả ngồi trên xe lăn cũng không dễ dàng.

Những điều này, Từ Xuân Duệ vốn đã biết ngay sau khi Từ Khai Từ bị thương, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng khi tận mắt chứng kiến, ông vẫn không thể nào chấp nhận nổi.

Ông chưa từng nghĩ trong đời rằng, chỉ một cú ngã nặng nề lại có thể biến một đứa trẻ tốt như thế này thành bộ dạng như bây giờ.

Ông nắm lấy bàn tay gầy guộc mà Từ Khai Từ vô thức vung ra, giấu vào trong chăn của cậu.

Khi chạm vào, bàn tay ấy không giống với nhiệt độ ấm áp của người bình thường, mà chỉ lạnh lẽo một mảng. Chỉ có lòng bàn tay là mềm mại, nhưng các khớp ngón lại cứng nhắc và vặn vẹo.

Từ Xuân Duệ vô thức hỏi: "Lúc nào cũng lạnh thế này sao?"

Nhưng rồi lại chợt nhớ ra, cậu vốn không có cảm giác, chắc chắn cũng không nhận biết được sự thay đổi nhiệt độ trên cơ thể mình. Thế nên anh lại im lặng không nói gì nữa.

Từ Khai Từ rũ mắt xuống, không trả lời. Trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ và hồi tưởng về thái độ của Từ Xuân Duệ trong thời gian qua, cân nhắc xem có nên mở miệng hay không.

Nhìn động tác thuần thục của ông, chắc hẳn không phải chỉ đêm nay mới đến giúp mình trở mình. Trong lòng cậu có chút muốn bật cười, cha con hai người thật sự quá giống nhau, ngay cả cách thể hiện sự quan tâm cũng phải làm thật kín đáo, sợ người khác nhận ra Từ Xuân Duệ đang dần cúi đầu.

Không biết có phải do trước đó bị co giật hay không, hoặc vốn dĩ bàn chân của Từ Khai Từ chẳng thể giữ nổi tất, lúc này tất đã tuột ra, để lộ đôi chân trắng bệch, mơ hồ hiện lên những đường gân xanh.

Từ Xuân Duệ nhấc chân cậu lên, nắm trong tay rồi lấy tất mang vào. Trong đầu lại nghĩ có nên mua một chiếc chăn điện hay không, mùa hè mà tay chân vẫn lạnh như thế này. Nhưng rồi lại nghĩ nếu cậu nằm lâu mà bị bỏng thì sao, thế là ý định ấy bị dập tắt ngay lập tức.

Ông phát hiện tất của Từ Khai Từ hơi lỏng, nghĩ rằng là tất cũ nên mới dễ rơi ra.

Chỉ nhàn nhạt nói: "Tất phải mang cho tử tế. Nếu cái này không ổn thì bảo người trong nhà mua cái mới cho."

Từ Khai Từ không biết phải giải thích thế nào, nhưng cũng không thể cứ im lặng mãi, tránh để Từ Xuân Duệ lại nghĩ rằng cậu xem lời anh như gió thoảng bên tai.

Cậu khàn giọng nói: "Con vốn không mang tất hay giày được lâu. Gót chân bị teo, tất và giày đều không bám chặt. Viền tất để lỏng là cố ý, nếu chật quá, có khi bị phù thì sẽ siết chặt vào chân."

Những chi tiết trên cơ thể quá nhiều, đôi khi bị hỏi đến, ngay cả Từ Khai Từ cũng cảm thấy phiền phức khi phải giải thích, thế nên cậu đơn giản lười nói. Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, đến bản thân cậu cũng chẳng để tâm.

Có lẽ cũng không phải là không để tâm, mà là vì trước đây cậu được chăm sóc quá kỹ lưỡng, nên những chi tiết nhỏ này chưa bao giờ cần cậu phải lo nghĩ.

Từ Xuân Duệ lặng lẽ gật đầu, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng lại nặng thêm một khối đá. Nặng đến mức anh cảm thấy khó thở, ngay cả mắt của Từ Khai Từ cũng không dám nhìn, chỉ muốn nhanh chóng để cậu đi ngủ.

"Ngủ sớm đi, đã muộn rồi." Ông trầm giọng nói mấy chữ, định rời khỏi phòng như đang muốn trốn chạy.

Tấm chăn vừa được kéo lên, Từ Khai Từ khẽ động đậy, vốn định níu lấy Từ Xuân Duệ, nhưng tiếc rằng anh hành động quá nhanh, cậu không kịp phản ứng, bàn tay rơi ra ngoài, run rẩy vài cái.

Từ Xuân Duệ thấy động tác của cậu qua khóe mắt, bèn quay lại, mặt vẫn nghiêm nghị, kéo tay cậu vào trong chăn rồi cau mày hỏi:

"Ngủ thôi mà cũng không yên, chỉ có con là rắc rối thế này."

Cuối cùng cũng gom đủ can đảm để mở lời, ánh mắt của Từ Khai Từ sáng rực, kiên định nhìn ông:

"Ba, xin hãy giúp con một chuyện, có được không?"

Từ Xuân Duệ tưởng cậu khó chịu ở đâu, cúi người xuống hỏi:

"Con không thoải mái à? Có muốn uống nước hay gì không?"

Nói rồi, anh liếc nhìn túi đựng nước tiểu của Từ Khai Từ, thấy chưa đầy, chắc không phải vì lý do này.

Từ Khai Từ cố gắng chống tay lên, muốn ngồi dậy một chút, nhưng hoàn toàn vô ích. Trong mắt Từ Xuân Duệ, cậu chẳng qua chỉ nhấc đầu lên được một chút rồi lại rơi mạnh xuống gối.

Ông đè vai cậu lại, trầm giọng:

"Con cứ nằm xuống đi, có chuyện gì thì nói."

"Xin hãy giúp con trả một món nợ ân tình."

Từ Khai Từ bị giữ chặt, không thể động đậy, chỉ có thể nằm đó, dùng tư thế không mấy nghiêm túc và trang trọng này để mở miệng nhờ vả.

"Ba, xin hãy giúp Trình Hàng một lần. Ba chắc chắn có cách mà, đúng không? Dù là diễn tấu hay ca hát, ba đều có cách giúp cậu ấy, đúng không?"

Cuối cùng, cậu nói ra suy nghĩ đã ám ảnh trong đầu suốt khoảng thời gian qua.

Từ Xuân Duệ bỗng nhiên đứng thẳng dậy, sắc mặt còn khó coi hơn lúc nãy, trông như cơn bão đang kéo đến.

"Vậy nên con về nhà, giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ nghe lời, tất cả cũng chỉ vì nó, đúng không? Từ Khai Từ, con xem ba là gì chứ? Ta không thể giúp nó, và sau này cũng không bao giờ đồng ý cho con gặp nó nữa! Không chỉ nó, mà cả những người bạn trước đây của con, ta cảnh cáo con, từ giờ về sau tốt nhất đừng có gặp lại. Nếu không, ta sẽ đuổi con ra khỏi nhà!"

Nghĩ đến việc con trai trở về nhà chỉ vì mục đích này, Từ Xuân Duệ liền cảm thấy căm phẫn, hận không thể cho cậu một bạt tai.

"Không phải, con và cậu ấy không còn liên quan nữa. Nhưng con không thể mắc nợ ân tình của người khác, chỉ khi trả hết, con mới có thể yên lòng. Ba, ba nói xem con nói có đúng không?"

Dù trong lòng là như vậy, nhưng Từ Khai Từ vẫn có thể thản nhiên nói ra mà không chớp mắt.

Ánh mắt cậu sáng quắc, nhìn thẳng vào Từ Xuân Duệ, không để anh có cơ hội nghi ngờ.

Cậu thực sự là một bậc thầy đánh vào tâm lý.

Câu hỏi cuối cùng này, cũng là đang hỏi chính Từ Xuân Duệ.

Ông có cảm thấy áy náy không? Nếu có, thì đừng nghi ngờ con, hãy giúp con.

Ánh mắt cậu quá mức nóng bỏng, khiến Từ Xuân Duệ phải quay đi. Một lúc lâu sau mới quay lại.

Sau cùng, vẫn là thua dưới ánh mắt của con trai, thua bởi những lỗi lầm của chính mình trong quá khứ.

Con muốn trả nợ ân tình, chẳng lẽ ta không cần sao?
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 84: Chương 84



Trình Hàng Nhất nghiêm túc hỏi Từ Khai Từ:
"Anh đánh giá khách quan về tôi đi. Tôi có đáng để anh giúp không?"
Lần này đến lượt Từ Khai Từ im lặng, mắt cụp xuống, chẳng biết đang nghĩ gì. Quá khứ từng chút một lướt qua trong đầu.
"Tôi không thể đánh giá cậu một cách khách quan được. Tôi chỉ biết rằng tôi nên trả nợ cho cậu."
Làm sao có thể khách quan với một người đã ở bên mình suốt bao năm tháng? Làm sao có thể dùng lý trí để đối diện với những ký ức ấy?
Bởi vì sâu trong lòng tôi, tôi thích cậu ấy, nợ cậu ấy, nhớ cậu ấy.

Trong ký ức của Từ Khai Từ, dường như bản thân chưa bao giờ có quyền ngủ nướng, ít nhất là trước khi vào đại học. Chỉ cần Từ Xuân Duệ ở nhà, bất kể ngày thường hay cuối tuần, trời nắng hay mưa, cả nhà đều phải ngồi vào bàn ăn sáng đúng bảy giờ. Không ai được phép ngoại lệ.
Không phải là cậu chưa từng phản kháng. Nhưng sau khi bị mắng quá nhiều, mặt cũng dày lên theo thời gian. Anh mắng anh, tôi ngủ tôi, chẳng ảnh hưởng gì nhau. Chỉ là cái "gia quy" đặc biệt này luôn khiến cậu bực bội từ sáng sớm, muốn quên cũng không được.
Không ngờ lần này về nhà, quy tắc đó lại bị xóa bỏ trong im lặng. Không ai bắt cậu dậy đúng giờ, cũng chẳng có ai vào phòng giục cậu ngủ thêm. Mọi thứ cứ tùy theo nhịp sinh hoạt của cậu mà diễn ra. Ban đầu, cậu còn tưởng là do ba mẹ già rồi, không dậy sớm nổi nữa. Cho đến một hôm, cậu thức trắng đêm, trời chưa sáng đã nghe thấy tiếng lạch cạch trong bếp. Lúc đó, Từ Khai Từ mới giật mình nhận ra sự thật, rồi lại tự hỏi—từ bao giờ cậu cũng có "đặc quyền" vậy?
Cậu lén hỏi Mễ Tĩnh, nhưng bà không giải thích dài dòng, chỉ nói: "Ba con ra ngoài sớm, mà sức khỏe con cũng không tốt, ngủ thêm chút cũng chẳng sao."
Nghe vậy, Từ Khai Từ chỉ cười nhạt. Thì ra, cậu được "ưu tiên" là nhờ cái danh "người tàn tật" này đây.
Trước đây, khoảng chín giờ, Mễ Tĩnh thường vào phòng xem cậu đã dậy chưa. Nếu cậu tỉnh, bà sẽ gọi người giúp cậu rửa mặt. Nhưng hôm nay, người bước vào lại là dì giúp việc, khiến Từ Khai Từ có chút bất ngờ.
Dì ấy là người đã làm ở nhà cậu nhiều năm, thấy cậu thức thì mỉm cười chào:
"Khai Từ dậy rồi à? Con muốn dậy ăn sáng luôn hay nằm thêm chút nữa?"
Hiếm lắm mới có một đêm ngủ ngon, sắc mặt cậu cũng khá hơn hẳn so với khi mới về nhà.
"Mẹ con đâu? Sao hôm nay dì vào đây?" Dù đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng việc tỉnh dậy câu đầu tiên đã hỏi mẹ đúng là hơi mất mặt. Thế nhưng với tình trạng sức khỏe và tâm lý của cậu, có nhạy cảm chút cũng chẳng có gì lạ.
Dì giúp việc lấy khăn giấy lau vết mồ hôi lấm tấm bên thái dương cậu, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng:
"Phu nhân sáng nay có việc, ăn sáng xong đã ra ngoài rồi. Bà dặn dì thỉnh thoảng qua xem con thế nào."
Từ Khai Từ gật đầu như chẳng để tâm, cũng chẳng định dậy ngay. Những hành vi ngoan ngoãn, nghe lời, hay cái vẻ ngoài lạc quan mà cậu thể hiện cũng chỉ là đóng kịch mà thôi.
Bây giờ không có ai khác, cậu cũng chẳng cần gượng ép bản thân phải tỏ ra vui vẻ nữa.
Cậu muốn đổi tư thế, bộ não truyền tín hiệu xuống tứ chi, nhưng luồng thần kinh lại bị chặn đứng ở phần tủy sống. Kết quả, chỉ có cánh tay trái của cậu loay hoay cọ cọ lên chăn, làm mấy động tác vô nghĩa.
Dì giúp việc giúp cậu thay túi nước tiểu rồi cười bảo:
"Dậy đi nào? Ba con vẫn đang đợi ăn sáng với con đấy. Hay để dì bảo ông ăn trước, lát nữa con xuống sau?"
Nghe thấy Từ Xuân Duệ vẫn còn ở nhà, tim Từ Khai Từ trầm xuống. Cứ tưởng ông đã đi từ sớm như mọi khi, ai ngờ vẫn còn đây.
Xem ra, có muốn trốn cũng không được.
Hàng mi khẽ run, cậu nở một nụ cười nhạt, cố gắng nhấc tay thành nắm đấm rồi đưa về phía dì giúp việc. Giọng nói còn chút ngái ngủ:
"Con dậy đây. Nằm lâu cũng không tốt. Phiền dì rồi."
Nhờ ngủ ngon, sáng nay khi thức dậy, cậu không thấy quá khó chịu. Chỉ là nôn khan mấy lần rồi cũng ổn, thậm chí còn tự cầm bàn chải đánh răng.
Nhìn vào gương, Từ Khai Từ bắt gặp ánh mắt dì giúp việc đang chăm chú quan sát mình. Nhưng khi đối diện với khuôn mặt cậu, dì ấy lại thoáng ngẩn người.
Phải nói rằng, một người bị liệt đến mức này, lại còn cắt tóc ngắn, đáng ra phải trông rất tiều tụy, thậm chí có thể nói là khó coi.
Nhưng xương cốt cậu vẫn đó, dù bị bệnh hành hạ bao năm, đường nét trên gương mặt vẫn tinh tế. Chỉ là vẻ khí khái năm nào giờ đã hao mòn, để lại một chút tàn lụi nhàn nhạt.
Cậu súc miệng, gọi dì giúp việc mấy lần mà bà vẫn chưa tỉnh thần, đến khi nhận ra mới cười ngượng ngùng, vội vàng đưa cốc nước cho cậu súc lại.
Dì ấy nhìn cậu từ bé đến lớn, trong lòng cũng thấy tiếc nuối, nhưng chẳng dám bàn tán chuyện nhà chủ. Cuối cùng, chỉ khẽ dặn dò:
"Sau này ngoan một chút, biết không?"
Câu nói không đầu không cuối, khiến Từ Khai Từ sững lại. Cậu cầm nước trong miệng, ngây người nhìn dì giúp việc, đến mức quên cả nhổ ra, vô thức nuốt luôn.
Thực ra cậu hơi sốt ruột, dì giúp việc cứ chậm rãi như vậy, dù biết là vì lo cho sức khỏe của cậu, nhưng cậu vẫn thấy bực bội.
So với cảm giác khó chịu của bản thân, cậu càng sợ hơn nếu Từ Xuân Duệ nghĩ rằng cậu đang cố tình dây dưa.
Cuối cùng, mọi thứ cũng xong xuôi. Ngón tay cậu vừa chạm vào cần điều khiển xe lăn, liền lập tức ấn xuống, chẳng buồn để ý đến dì giúp việc vẫn đang dọn dẹp sau lưng.
Vừa quẹo vào phòng ăn, ánh mắt cậu lập tức bắt gặp hình ảnh quen thuộc—Từ Xuân Duệ ngồi ngay ngắn bên bàn, tay cầm tờ báo, khuôn mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc, vẫn là dáng vẻ cau có, như thể đang gánh cả thế giới trên vai.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 85: Chương 85



Từ Khai Từ khẽ gọi một tiếng, cẩn thận di chuyển đến bàn ăn. Nhưng vì tay không còn linh hoạt, việc điều khiển xe lăn có chút lệch lạc. Chân cậu đập mạnh vào chân bàn, tấm để chân rơi xuống, lơ lửng giữa không trung, đung đưa vài cái.

Từ Xuân Duệ bề ngoài có vẻ đang chăm chú đọc báo, nhưng thực chất vẫn luôn liếc nhìn con trai bằng khóe mắt. Ông hờ hững lên tiếng: "Ăn cơm đi."

Từ Khai Từ gật đầu, rồi lại có chút lúng túng ngước lên nhìn ông, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu. Cậu do dự một lúc mới lên tiếng: "Ba... giúp con cầm thìa được không? Con... không nhấc lên nổi."

Cậu dùng vai để nâng cánh tay lên, cố gắng đặt bàn tay lên mặt bàn. Đôi tay co quắp, gượng gạo hiện ra ngay trước mắt Từ Xuân Duệ.

Không một ngón tay nào có thể duỗi thẳng, tất cả đều cong quắp lại, run rẩy, chỉ có ngón cái là miễn cưỡng mở ra được một chút.

Từ Xuân Duệ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt nặng trĩu, rồi đứng dậy, cẩn thận tách từng ngón tay của cậu ra, đặt thìa vào tay. Xác định chắc chắn thìa không rơi, ông mới buông tay.

Ông cũng không quay lại chỗ ngồi cũ nữa, mà thản nhiên ngồi ngay bên cạnh, lặng lẽ quan sát cậu ăn.

Nói cậu ăn xấu xí sao? Không hẳn, thực ra trông còn khá đoan trang. Chỉ là bàn tay cậu run rẩy không ngừng, đến mức mỗi muỗng cháo đưa lên miệng chỉ còn một nửa. Thỉnh thoảng còn chệch hướng, làm khoé miệng dính đầy cháo.

Từ Xuân Duệ nhíu mày, nhìn cậu chật vật ăn từng miếng. Khi ông định mở miệng nói gì đó, Từ Khai Từ đột nhiên buông tay, thìa rơi xuống đất.

"...Con no rồi."

Thực ra, ăn uống với cậu chưa bao giờ dễ dàng. Mỗi lần đều phải gắng sức nâng cánh tay, dướn người về phía trước để đưa thìa đến miệng. Chưa nói đến việc no, cậu đã kiệt sức trước rồi.

Nếu Mạch Tĩnh có mặt, cậu còn có thể nhõng nhẽo để bà ấy đút cho. Nhưng đối diện với Từ Xuân Duệ, cậu không mở miệng nổi.

Từ Xuân Duệ nhìn bát cháo trước mặt cậu vẫn còn hơn nửa, rồi lại liếc sang bàn tay run rẩy như cánh chim bị gió quật.

Mặt ông sầm xuống, dứt khoát kéo cánh tay cậu đặt lên thành xe lăn, tiện thể xoay người cậu về phía mình. Sau đó, ông cầm lấy bát cháo trên bàn, cầm thìa lên.

Từ Xuân Duệ cúi mắt, thổi nhẹ cháo trong bát, rồi múc một thìa đưa đến trước mặt cậu.

"Nhà này không có chuyện lãng phí đồ ăn. Ăn hết đi."

Từ Khai Từ theo phản xạ rụt người lại, chân đang lơ lửng cũng run theo. Cậu còn chưa kịp phản ứng—Ôi mẹ ơi! Không chỉ bị liệt nhiều năm, từ nhỏ đến giờ, cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày Từ Xuân Duệ đút mình ăn.

Chính vì động tác lùi lại của cậu, sắc mặt Từ Xuân Duệ càng xấu hơn, giọng cũng trầm xuống: "Tôi đút cậu thuốc độc chắc?!"

Từ Khai Từ hoàn hồn, vội vàng nghiêng người về phía trước, ngậm lấy thìa cháo, nuốt xuống.

"...Cảm ơn ba." Theo tình theo lý, cậu cảm thấy mình nên nói một câu cảm ơn. Nhưng cha con mà khách sáo vậy, lại có chút kỳ lạ, nên câu này cậu nói lí nhí, đến mức chính mình cũng không nghe rõ.

Từ Xuân Duệ không nói gì thêm, chỉ tiếp tục từng thìa từng thìa đút cho cậu, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc nhìn đôi chân bị thõng ra ngoài.

Không gian tĩnh lặng kéo dài đến mức Từ Khai Từ tưởng bữa sáng cứ thế mà kết thúc. Nhưng đúng lúc này, Từ Xuân Duệ bất ngờ mở miệng:

"Vì sao trên chân con có vết sẹo dài như vậy? Không phải vết mổ xương, mà là vết trên bắp chân."

Từ Khai Từ sững sờ, im lặng. Nếu không phải ông nhắc, cậu gần như đã quên mất trên chân mình còn có một vết sẹo mà Trình Hàng Nhất từng nói sẽ rất khó coi.

Cậu lảng tránh, đáp qua loa: "Ngã thôi ạ, lúc đó không nghiêm trọng lắm, nhưng để lâu không chữa nên mới thành ra vậy."

Thực tế, vết thương này đã kéo dài rất lâu. Chỉ là, cậu không ngờ có ngày mình lại "lành sẹo quên đau", ngay cả chuyện đó cũng quên sạch.

Từ Xuân Duệ không tưởng tượng nổi, phải ngã thế nào mới khiến một bắp chân trắng trẻo thành ra như vậy. Lần đầu nhìn thấy, ông thực sự bị dọa sững—Vết khâu dài, xung quanh còn lởm chởm dấu vết trầy xước.

Trong mấy năm qua, Từ Khai Từ đã sống như thế nào? Ông không dám nghĩ.

"Có đau không?"

Từ Khai Từ cười nhạt, giọng nhẹ tênh: "Không đau đâu, thực ra nếu ba không nhắc, con cũng quên mất rồi. ...Nói thế nào nhỉ, bị đập, bị ngã, bị va đụng, con đều không có cảm giác. Thỉnh thoảng chỉ thấy đau râm ran đâu đó, nhưng lại không rõ vì sao đau."

Cơn đau là thứ luôn bám theo cậu như hình với bóng. Những cơn đau âm ỉ đã thành thói quen, đến mức những vết thương từ bên ngoài chẳng còn đáng để cậu bận tâm.

Từ Xuân Duệ nghe mà ngây người, thậm chí không hiểu nổi. Nhưng Từ Khai Từ không quá để tâm—Trên đời này làm gì có ai thực sự cảm nhận được nỗi đau của người khác? Huống hồ là loại cảm giác này, làm sao người ngoài có thể hiểu?

Cậu vốn không muốn nói ra. Nhưng chuyện của Trình Hàng Nhất, Từ Xuân Duệ vẫn chưa gật đầu đồng ý, cậu chưa thể giữ im lặng được.

Cậu cần để ông dù không hiểu, không cảm nhận được, cũng phải biết cậu đã chịu đựng những gì.

Chỉ có như vậy, mới khiến ông cảm thấy tội lỗi, áy náy, và cam tâm tình nguyện bù đắp cho cậu.

Cháo đã cạn, Từ Xuân Duệ còn lấy giấy lau miệng giúp cậu. Nhưng lần này, ông không nhìn cậu, ánh mắt né tránh, động tác lau cũng có phần qua loa.

Ông đứng dậy, vo giấy thành cục rồi ném vào thùng rác, cầm báo định rời đi.

Từ Khai Từ không muốn đẩy nhanh quá, sợ Từ Xuân Duệ nghi ngờ, nên cũng chỉ lặng lẽ nhìn theo, không nói gì.

Cậu cúi đầu, suy nghĩ xem còn cách nào khác không. Nếu thật sự không còn cách nào, liệu có thể nhờ quan hệ của Mạch Tĩnh không? Bà ấy đã rời khỏi giới từ lâu, không biết giờ còn đủ sức ảnh hưởng không?

Mải suy nghĩ, cậu không phát hiện ra Từ Xuân Duệ đã quay lại, quỳ một chân xuống trước mặt, nhẹ nhàng nâng bàn chân cậu lên, đặt trở lại tấm để chân của xe lăn.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 86: Chương 86



Từ Xuân Diệp vốn định chỉnh lại chân cho cậu, nhưng vừa buông tay, chân Từ Khai Từ lại nghiêng lệch sang một bên, chẳng có cách nào giữ cho thẳng được.

Hết cách, đành phải để vậy, nghĩ mãi cũng không ra cách nào tốt hơn.

Ông đứng dậy, bàn tay lóng ngóng không biết nên đặt vào đâu, cuối cùng chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai Từ Khai Từ.

"Chuyện nợ nhân tình... đừng nghĩ nhiều, để ba lo. Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

———-

"Haa... haa..."

Mạnh Tân Từ th* d*c từng hơi, trời nóng như thế mà ngồi xe cả một quãng đường dài, rồi còn một hơi leo lên tầng sáu, đúng là hơi quá sức.

Đợi nhịp thở ổn định lại, cậu chậm rãi đi dọc hành lang, qua từng lớp học mà tìm kiếm. Cuối cùng, ở căn phòng cuối hành lang, cậu cũng thấy được gương mặt quen thuộc ấy.

Trình Hàng Nhất đang tựa vào cột, hai chân bắt chéo, tư thế khá thả lỏng, yên lặng chờ lớp học kết thúc.

Mạnh Tân Từ chưa từng nghĩ tới chuyện có một ngày Trình Hàng Nhất lại có thể đứng trước một đám nhóc con, giả bộ nghiêm túc, đúng chuẩn dáng vẻ của một người thầy.

Năm đó đi học, hắn chẳng phải dạng ngoan ngoãn gì, đừng nói đến cấp hai, ngay cả cấp ba cũng không ít lần đối đầu với giáo viên. Còn đại học ư? Hoàn toàn chẳng ai quản nổi, đúng nghĩa một con ngựa hoang, không kéo nổi.

Không ngờ có ngày con ngựa hoang này cũng phải cúi đầu vì miếng cơm manh áo. Nghĩ đến đây, Mạnh Tân Từ không nhịn được bật cười, cậu giơ tay mở tấm thiệp mời vẫn luôn cầm hờ hững trong tay.

Cửa sổ lớp học là kính cách âm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ bên ngoài. Trình Hàng Nhất liếc mắt thấy người đang đứng dựa vào cột, ánh mắt khẽ dời lên đồng hồ trên tường, còn mấy phút nữa là hết tiết. Hắn dứt khoát xoay người, tuyên bố tan học.

Học lý thuyết âm nhạc vào mùa hè quả thực là một kiểu tra tấn, đám nhóc con trong lớp gần như sắp ngủ gật, nghe thấy câu "tan học", lập tức bừng tỉnh, hò reo chạy ra khỏi phòng.

Trình Hàng Nhất cũng hòa vào dòng người, chỉ là hắn đi chậm hơn một chút, trong tay còn cầm theo bình giữ nhiệt. Ánh sáng chiếu xuống làm nổi bật xương mày và sống mũi sắc nét, phủ lên gương mặt hắn một tầng mệt mỏi nhàn nhạt.

Hắn bước chậm rãi đến gần Mạnh Tân Từ, mắt cụp xuống, không biết nên nói gì. Tính từ lần cuối gặp nhau, đã tròn một năm tám tháng.

Lần cuối cùng Trình Hàng Nhất chủ động bước về phía Mạnh Tân Từ, trong lòng còn mang theo vui mừng, thậm chí có thể nói là một chút kích động như kiểu "lén lút nếm trái cấm".

Nhưng lần này, tất cả những cảm xúc đó đều đã không còn. Thậm chí, trong lòng hắn có chút không muốn gặp lại người này.

Gặp rồi cũng không biết nên nói gì, ngay cả một câu "lâu rồi không gặp" cũng lười mở miệng.

Dạy cả một buổi chiều, cổ họng khô rát, hắn lặng lẽ mở nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm trà trần bì hãm nóng.

Mạnh Tân Từ nhìn hơi nước bốc lên từ bình, không nhịn được bật cười: "Tôi còn tưởng cậu chỉ biết uống Coca đá, không ngờ cũng có ngày thấy cậu cầm bình giữ nhiệt đấy."

Hồi trước, ngay cả mùa đông Trình Hàng Nhất cũng phải uống Coca lạnh.

Bây giờ thì hay rồi, nhấp một hớp nước nóng liền bị bỏng, hắn còn học theo mấy ông cụ, chậc một tiếng than thở, trông vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Hắn vẫn cúi mắt, chẳng thèm nhìn Mạnh Tân Từ, giọng cũng nhạt nhẽo hẳn, hoàn toàn không giống Trình Hàng Nhất năm đó ở trường học.

"Cậu thử giảng bài cả ngày xem, không uống chút gì mát gan, chắc phải nhập viện rồi." Hắn nhếch môi cười khổ, "Giờ ai mà dám đổ bệnh nữa."

Giọng hắn hơi khàn, phối với vẻ ngoài mệt mỏi này, nhìn thế nào cũng như ông chú ba mươi tuổi chứ chẳng phải trai hai mươi sáu, hai mươi bảy.

Mạnh Tân Từ chẳng tỏ rõ thái độ, chỉ gật đầu. Mấy chuyện "không có tư cách để đổ bệnh" này, cậu đã trải qua quá nhiều rồi.

Nhìn một hồi, cậu nhận ra Trình Hàng Nhất không có ý muốn ôn chuyện hay đùa giỡn, cũng lười giả bộ khách sáo, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

Cậu hắng giọng, chìa thiệp mời ra trước mặt hắn.

"Phần trước tôi đã thu xếp xong rồi. Vốn định giúp cậu vào thẳng top 10 khu vực, nhưng không kịp nữa. Nhưng thật ra top 15 hay top 10 cũng không khác nhau mấy đâu. Loại cuộc thi này ấy mà, cậu cứ đi là được."

Dạo gần đây, mấy cuộc thi kiểu này mọc lên như nấm, đa phần chỉ lóe lên rồi tắt, người thật sự bước ra từ đó thì chẳng có bao nhiêu. Để Trình Hàng Nhất đi thi, chẳng qua là cho hắn một cơ hội lộ diện, còn mấy bước sau, nhà họ Từ đã lo liệu đâu vào đấy cả rồi.

Trình Hàng Nhất vẫn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn tấm thiệp, thậm chí còn chẳng buồn đưa tay nhận.

Hắn ngước mắt, nhìn thẳng vào Mạnh Tân Từ, nghi hoặc: "Cậu đang giúp tôi à?"

Tên cuộc thi trên thiệp mời, hắn biết. Khác với mấy chương trình tuyển chọn bình thường, nơi mấy đám trẻ tranh giành vị trí trung tâm, chương trình này nghiêm túc hơn hẳn. Giám khảo đều là những ca sĩ có tiếng hoặc tiền bối trong ngành.

Giờ đây, Mạnh Tân Từ đã có đủ tiếng nói để đưa một kẻ không công ty, không bệ đỡ như hắn vào top thí sinh hàng đầu của khu vực, miễn thi vòng loại, bỏ qua các trận đấu loại trực tiếp, thẳng tiến đến vòng chấm điểm của ban giám khảo.

Trình Hàng Nhất không hiểu quy tắc trong giới này, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Không ngờ Mạnh Tân Từ lại thẳng thắn gật đầu.

Gương mặt cậu ta vẫn vậy, lãnh đạm như trước, nhưng giọng điệu thì khác hẳn. Không còn là kiểu tự ti, rụt rè ngày xưa, mà là sự tự tin ngạo nghễ, như thể muốn nói: "Mặt tôi có vẻ khó chịu, nhưng tôi có vốn để làm vậy."

Cậu nhướng mày, nghiêm túc nói: "Cũng có thể hiểu như vậy. Tôi biết da mặt cậu mỏng, đến gia đình còn không nhờ, chắc chắn sẽ không chịu nhận tiền của tôi. Nên tôi đành nghĩ ra cách này thôi."

Với bạn bè, Mạnh Tân Từ vẫn nở nụ cười. Cậu vỗ nhẹ vai hắn: "Yên tâm, cậu đạt thứ hạng bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần có mặt là được. Tôi sẽ lo liệu. Nghe nói bộ phim kỷ niệm năm nay cậu biết rồi chứ? Tôi sẽ tìm cách cho cậu hát chung ca khúc chủ đề với mấy người giỏi nhất."

Lòng Trình Hàng Nhất khẽ siết lại, hắn vô thức lùi về sau một bước, tạo khoảng cách với tấm thiệp mời.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 87: Chương 87



"Không cần." Trình Hàng Nhất dứt khoát từ chối, nghĩ một lúc rồi bổ sung: "Anh cũng biết Mạnh Tân Từ rồi đấy. Tôi bị như bây giờ chính là vì hủy hợp đồng. Anh biết rõ lý do tôi hủy. Đã không muốn hợp tác với anh từ lúc đó, thì giờ cũng không..."

Mạnh Tân Từ mặt sa sầm thấy rõ, cắt ngang lời cậu: "Thế thì càng đơn giản, cầm thẻ này đi."

Hồi đó, Từ Xuân Duệ đã dặn dò kỹ: hoặc là đưa thiệp mời để Trình Hàng Nhất tự đi tranh đấu, hoặc là cho tiền, để cậu có thể nằm yên mà sống hết đời này.

Chỉ có một điều kiện: không được nói đây là ý của Từ Xuân Duệ, tốt nhất đừng nhắc tới nhà họ Từ.

Chuyện này, Mạnh Tân Từ vẫn còn canh cánh trong lòng. Thực ra anh còn mong Trình Hàng Nhất nhận thẻ hơn, vì nếu cậu cầm thiệp mời, sau này lại phải hợp tác thường xuyên, nghĩ thôi đã thấy phiền.

Nợ nhân tình nhà họ Từ, còn dính cả đến anh, nghĩ đến là muốn chửi thề.

Trình Hàng Nhất bỗng nổi giận, cảm giác như bị sỉ nhục.

Cậu nhíu mày, hung hăng chất vấn: "Mạnh Tân Từ, anh có ý gì? Tôi cần tiền khó lắm à? Tôi thiếu tiền của anh chắc?"

"Thế sao không về nhà mà lấy? Ngồi lì đây làm gì?" Giọng to ai chẳng biết? Mạnh Tân Từ theo Từ Xuân Duệ lâu như vậy, môn đạo diễn học đến đâu không biết, nhưng cái mặt lạnh và cái giọng oang oang thì học được trọn vẹn. Lúc này cũng gào lên, cộng thêm vẻ mặt sẵn có, nhìn còn dữ dằn hơn cả Trình Hàng Nhất – người vốn trời sinh đã mang nét cười.

Hai người đàn ông trưởng thành cãi nhau về chuyện tiền bạc ngay trong trường, khiến sinh viên xung quanh không ngừng ngoái nhìn. Những cô nàng theo dõi showbiz một chút lập tức nhận ra, hình như đó chính là Mạnh Tân Từ – vị đạo diễn còn đẹp trai hơn cả đám tiểu thịt tươi. Thế là có người lén lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình của thầy giáo và Mạnh đạo.

Mạnh Tân Từ nhạy cảm với ống kính, lập tức phát hiện có người chụp lén, lạnh lùng liếc qua mấy cô gái một cái, không nói gì, kéo thẳng Trình Hàng Nhất xuống lầu, tìm một góc vắng vẻ sau tòa giảng đường.

"Đám nhóc con phiền quá, nói ở đây đi."

Trình Hàng Nhất vẫn còn bị câu nói kia nghẹn họng, chưa tìm ra cách phản bác, cả người mệt mỏi vô cùng.

Cậu lắc đầu, không định vòng vo nữa: "Mạnh này, thiệp mời hay thẻ gì tôi cũng không nhận đâu. Tôi đang sống tốt, anh thực sự không cần... giúp tôi. Bạn bè thì được, anh em thì được, nhưng mấy thứ khác thì không. Tôi biết những suy nghĩ này của tôi trong mắt anh chẳng đáng một xu, là tôi tự suy diễn, tự hành hạ bản thân. Tôi cứ nghĩ mấy chuyện không có khả năng xảy ra nên mới ra nông nỗi này. Anh cứ coi như..."

Trình Hàng Nhất bật cười, như thể đã cam chịu: "Coi như tôi bỏ tiền mua bài học đi. Ba mẹ tôi không biết chuyện tôi và Từ Khai Từ, trước đây tôi nghĩ mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, cũng cảm thấy cậu ấy là gánh nặng của tôi, nên tôi chưa từng nói với họ về quan hệ của chúng tôi. Nếu anh về nhà gặp ba mẹ tôi, cũng đừng nói gì linh tinh nhé. Hôm nay đến đây thôi, anh về đi. Tôi còn có tiết buổi tối, không mời cơm anh được."

Nghe cậu nói xong, Mạnh Tân Từ trong lòng không biết bao nhiêu lần muốn trợn trắng mắt. Anh vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy cậu này cũng... ừm, nếu Từ ca nghe được, chắc sẽ có chút cảm động nhỉ?

Thực ra đến bước này, Mạnh Tân Từ xoay người bỏ đi cũng chẳng sao, về rồi bảo với người ta rằng không khuyên nổi là được. Nhưng anh vẫn muốn thử thêm một lần nữa. Dù gì cũng là bạn nhiều năm, dù thằng ngốc này từng làm sai, nhưng nghĩ kỹ lại, sáu năm cấp hai cấp ba mà không có Trình Hàng Nhất, Mạnh Tân Từ chắc chắn sẽ sống còn khổ sở hơn. Vì những tháng năm thanh xuân ấy, cũng muốn giúp cậu một chút.

Trình Hàng Nhất định xoay người đi, lại bị Mạnh Tân Từ giữ chặt.

Anh hít sâu một hơi, cố giữ giọng kiên nhẫn, định khuyên thêm lần cuối: "Trình Hàng Nhất, cậu không cần phải thế này. Cậu hiểu rõ lòng mình, cũng biết giữa cậu và công việc của tôi chẳng có gì mâu thuẫn cả. Tôi hiểu tính cậu, không phải kiểu được giúp một chút đã cảm thấy mắc nợ người ta đến mức phải lấy thân báo đáp. Vậy thì cậu không cần tự hành hạ bản thân như thế này. Hơn nữa... có người muốn giúp cậu, cậu nhận đi, không thì chẳng phải phụ lòng người ta sao?"

Trước khi gặp Trình Hàng Nhất, Mạnh Tân Từ đã đi gặp "người kia" trong lời cậu. Anh hỏi người đang ngồi xe lăn: "Nếu cậu ta không nhận thì sao?"

Người kia trông rất tiều tụy, chẳng còn dáng vẻ từng hô mưa gọi gió ngày nào, thậm chí trông còn yếu hơn cả Vạn Quân Tu ở nhà. Sắc mặt tái nhợt, bệnh khí đầy người, nhưng vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, chẳng giống giả vờ.

Người đó mỉm cười đáp: "Cậu ấy mềm lòng, cứ khuyên thêm chút nữa đi. Tôi có thể giúp cậu ấy chỉ có thế này thôi, nếu cậu ấy không nhận, tôi thực sự không còn cách nào khác."

Mạnh Tân Từ hơi chua xót. Anh không biết Từ Khai Từ đã làm cách nào để Từ Xuân Duệ chịu gật đầu, nhưng nhìn tình trạng của Từ Khai Từ bây giờ, anh cũng rõ có hỏi cũng chẳng ra gì.

Anh vốn cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu, tại sao hai người lại chia tay, chia tay rồi vì sao lại muốn giúp Trình Hàng Nhất, còn tốn công sức đến mức này. Những chuyện yêu hận si mê, từ trước đến nay Mạnh Tân Từ chưa từng quan tâm.

Điều anh có thể làm, là không để Trình Hàng Nhất lãng phí tấm lòng của Từ Khai Từ.

Ít nhất, đừng lãng phí mái tóc dài mà cậu ấy trân quý.

Có lẽ làm đạo diễn lâu rồi, Mạnh Tân Từ cũng nhiễm chút diễn xuất. Khi nói những lời này, anh rõ ràng cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt mình, đến mức chính anh còn nghĩ nếu lúc này có một cú quay cận cảnh thì tốt quá.

Quả nhiên, Trình Hàng Nhất mím môi, bắt đầu dao động.

Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Tân Từ, hồi lâu sau, run run đưa tay nhận lấy tấm thiệp mời, giọng khàn đặc, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Mạnh Tân Từ thở phào, khẽ gật đầu, khách sáo tiếp lời: "Không có gì, cậu vốn có tài mà. Dân học chính quy chẳng lẽ còn thua tôi – thằng nửa đường xuất gia?"

Những câu khách sáo sau đó, Trình Hàng Nhất không nghe rõ lắm. Cậu vẫn thấy rất khó hiểu, Mạnh Tân Từ thực sự có quyền lực lớn đến thế sao? Có thể cứ thế đẩy miếng bánh to đùng này vào tay cậu, giọng điệu còn chẳng giống nói đùa.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 88: Chương 88



Vấn đề chính là ở đây—nếu đây thực sự không phải trò đùa, thì càng đáng sợ hơn, vì anh không thể nghĩ ra lý do nào để Mạnh Tân Từ làm vậy. Đứng từ góc độ của Mạnh Tân Từ, ngay cả lý do "bạn bè lâu năm" cũng có phần yếu ớt, hoàn toàn không đáng để ép buộc nâng đỡ.
Đúng vậy, đây thực sự được tính là ép nâng đỡ rồi. Trình Hàng Nhất từ chối sự giúp đỡ của Mạnh Tân Từ không chỉ vì không muốn có bất kỳ liên hệ gì với anh ta, mà còn vì bản thân cảm thấy mình không xứng đáng.
Dù không chú ý đến giới này, anh vẫn hiểu rõ rằng một người hai mươi bảy tuổi trong giới này đã không còn nhiều lợi thế. Ngay cả khi xuất thân từ trường lớp chính quy, thì trong giới này cũng có vô số người cùng xuất phát điểm như vậy.
Nói một cách đơn giản, Trình Hàng Nhất thực sự không có lý do gì để được ưu ái.
Anh ngẩng đầu lên, hỏi lại lần nữa: "Mạnh Tân Từ, anh thực sự có quyền quyết định lớn đến vậy sao? Anh biết đây là ép nâng đỡ rồi chứ? Không biết ép nâng đỡ sẽ bị trời phạt à?"
Mạnh Tân Từ hơi nhướn mày, không phủ nhận cũng không khẳng định. Dĩ nhiên anh biết, nhưng anh chỉ là người đưa tin, nếu có bị trời phạt thì cũng không đến lượt anh.
"Tôi không có, nhưng luôn có người có. Nếu tôi không làm được, tôi sẽ không mở miệng." Anh nhàn nhạt đáp, lời nói có vẻ hàm ý điều gì đó, nhưng lại có thể chỉ mang nghĩa bề mặt, chẳng có gì sâu xa.
Dù có ngốc đến đâu, Trình Hàng Nhất lúc này cũng bắt đầu suy nghĩ—Mạnh Tân Từ thực sự đến vì bản thân anh ta sao?
Chuông vào lớp lại vang lên, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, không lên lầu, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời trong tay.
Đột nhiên, anh ngẩng phắt đầu lên, khó khăn mở miệng: "...Ý anh là... anh..." Tay cầm tấm thiệp run rẩy, suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn trỗi dậy, như muốn xuyên qua óc mà nhảy ra ngoài.
Mạnh Tân Từ đã hứa với người khác không được nhắc đến bất cứ điều gì, lúc này chỉ cười nhạt: "Nghĩ nhiều cũng vô ích. Tôi nói rồi, đừng để tâm huyết của người khác bị uổng phí. Mau đi học đi, tôi đi đây."
Nói xong, anh vẫy vẫy tay rồi xoay người rời đi. Đi được một đoạn, anh mới sực nhớ đáng lẽ nên nói thêm một câu: "Lần sau cùng ăn cơm đi."

Mạnh Tân Từ vốn chỉ định đến báo cáo rằng nhiệm vụ đã hoàn thành rồi rời đi, không ngờ Từ Xuân Duệ không có nhà, chỉ có Từ Khai Từ đang nghiêng nghiêng dựa vào xe lăn.
Người ta cũng không trốn trong phòng, mà ngồi thẳng ở phòng khách, như thể đã chắc chắn rằng Mạnh Tân Từ sẽ đến vậy.
Dù đã thấy hình ảnh này bao nhiêu lần, Mạnh Tân Từ vẫn chưa thể quen được. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, anh luôn vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác, cần vài giây để điều chỉnh lại.
Ngược lại, Từ Khai Từ dường như đã quen rồi. Hơn nữa, anh ta vốn là đang đợi Mạnh Tân Từ, nên chẳng cảm thấy có gì lạ, cũng bỏ qua luôn biểu cảm và hành động khác thường của Mạnh Tân Từ, chỉ khẽ mỉm cười nhìn anh.
"Ba tôi không có nhà, nhưng có để phần cơm cho anh đấy. Mau lại đây ăn đi." Từ Khai Từ định giơ tay vẫy Mạnh Tân Từ, nhưng tiếc là tay vừa giơ lên chưa kịp động tác đã rũ xuống, đến cả việc đặt lại lên cần điều khiển xe lăn cũng khó khăn, mãi không chỉnh đúng vị trí.
Cuối cùng vẫn là Mạnh Tân Từ bước đến, giữ lấy tay anh ta, giúp đặt ngay ngắn lại. "Anh Từ còn chào hỏi tôi nữa, khách sáo quá rồi."
Sau đó, không cần Từ Khai Từ tự điều khiển xe lăn, Mạnh Tân Từ trực tiếp đẩy anh vào phòng ăn.
Anh dừng xe lăn trước bàn ăn, rồi bước vào bếp lấy bát đũa từ tủ khử trùng, tiện thể mở lò hấp lấy đĩa cá vược hấp để phần cho anh ra.
"Anh Từ ăn rồi chứ? Anh có dùng bát đĩa riêng không?" Mạnh Tân Từ đứng thẳng dậy, nghiêng đầu hỏi. Nếu Từ Khai Từ chưa ăn, anh định gỡ xương cá trong bếp trước rồi mới mang ra.
"Tôi ăn rồi, anh không cần lo." Giọng nói của Từ Khai Từ vang lên từ phòng ăn, không lớn lắm, nhàn nhạt. Nhưng vẫn không giống trước kia, giọng điệu ngày xưa của anh ta lúc nào cũng khiến người khác muốn đánh.
Cả hai đều cảm nhận được đối phương đã thay đổi quá nhiều.
Mạnh Tân Từ cảm thấy Từ Khai Từ trở nên lạnh nhạt đến mức gần như xa cách, lại có phần tự ti mà không muốn ai nhận ra.
Nói chung, không còn chút kiêu ngạo nào nữa.
Còn Từ Khai Từ lại cảm thấy sự quen thuộc của Mạnh Tân Từ với ngôi nhà này thậm chí còn hơn cả mình.
Lần trước cũng vậy, anh bước lên lầu với Từ Xuân Duệ rất tự nhiên, hai người ở trong thư phòng rất lâu. Khi xuống lầu, anh còn bưng một chén trà, Từ Khai Từ vừa ngửi đã biết đó là Phổ Nhĩ mà cha anh thích nhất. Nhưng nếu tính ra, ngay cả với tư cách là con trai, anh chưa từng có cơ hội ngồi uống trà cùng cha mình trong yên lặng như vậy.
Rõ ràng cả hai đều từng chống đối ông, cũng có cùng xu hướng tính d.ục. Nhưng Mạnh Tân Từ lại có thể được Từ Xuân Duệ ưu ái, còn anh thì không.
Không chỉ không được ưu ái, mà còn thành ra thế này.
Từ Khai Từ có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được lý do, chẳng có chút đạo lý nào.
Có lẽ thứ duy nhất có thể giải thích, chỉ là một câu "tình yêu và hận thù vốn không theo lý lẽ."
Mạnh Tân Từ bưng bát đũa trong tay, cùng đĩa cá hấp bước ra, đặt thức ăn xuống bàn, rồi lại quay vào bếp.
Lúc trở ra, một tay anh cầm thìa, tay kia cầm bát nhỏ, bên trong là thịt cá không xương, còn rưới thêm chút nước sốt.
Anh đặt tay Từ Khai Từ lên mặt bàn, cẩn thận xoa từng đốt ngón tay anh, sau đó nhét thìa vào tay anh.
Anh khẽ cười, nụ cười có chút ngượng ngùng như hồi còn đại học: "Thịt cá không sao cả, ăn thêm chút đi. Anh gầy quá rồi, còn gầy hơn cả Vạn Quân Tu. Gầy quá không tốt, coi như là bữa phụ đi."
Từ Khai Từ vốn định từ chối, nhưng Mạnh Tân Từ đã làm đến mức này, nếu nói thêm nữa thì lại thành khách sáo. Anh chỉ nhàn nhạt gật đầu, bảo Mạnh Tân Từ ngồi xuống ăn cùng.
Mạnh Tân Từ không phải người nhiều lời, mà Từ Khai Từ cũng trở nên trầm lặng.
Bữa ăn chỉ có tiếng thìa chạm vào bát.
Tuy ở nhà họ Từ, bữa ăn vốn dĩ cũng thường yên tĩnh thế này, nhưng lòng Từ Khai Từ lúc này như có lửa đốt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mạnh Tân Từ, nửa ngày vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Rõ ràng Từ Xuân Duệ đã không cho phép anh hỏi han gì nữa.
 
Từ Khai Từ - Bát Thiên Quang Niên Hậu
Chương 89: Chương 89



"Anh ấy đã nhận thư mời rồi, chắc chắn sẽ đi thôi, yên tâm đi."

Mạnh Tân Từ cảm nhận được ánh mắt gấp gáp của Từ Khai Từ, trong lòng biết rằng nếu không nói ra, bữa cơm này chắc chắn sẽ phải ăn trong sự soi mói đó. Ăn như vậy e là khó tiêu mất, thế nên cậu chủ động báo cáo luôn.

— Cạch!

Từ Khai Từ không ngờ Mạnh Tân Từ lại chủ động nói với mình chuyện này, trong phút chốc mất tập trung, chiếc thìa trong tay rơi xuống bàn.

Nhận rồi là tốt, chỉ cần bước đầu tiên đã bước ra, thì những chuyện sau này cũng chẳng còn là việc khó khăn gì nữa. Anh sẽ tiếp tục tìm cách.

Nghĩ đến chuyện Trình Hàng Nhất đã nhận thư mời, nụ cười trên gương mặt Từ Khai Từ cũng trở nên khác biệt so với thường ngày. Trong đôi mắt anh ánh lên một tia sáng đầy phấn khích.

Khi hoàn hồn lại, anh lập tức trở về dáng vẻ bình thản, thờ ơ "ồ" một tiếng, sau đó nhún vai kéo cánh tay về lại dưới bàn.

Bất chợt, anh nhớ ra điều gì đó, lại thấp thỏm hỏi Mạnh Tân Từ: "Cậu... không nói gì chứ?"

Mạnh Tân Từ thành thật gật đầu. Thầy giáo đã dặn dò xong, giờ Từ Khai Từ lại tìm cậu để căn dặn thêm lần nữa, làm sao cậu dám quên được?

"Không nói gì cả, tôi chỉ nói đó là ý tưởng của tôi thôi. Nhưng mà... Từ ca, anh ấy chỉ đôi lúc hơi chậm hiểu một chút, nhưng không có nghĩa là anh ấy ngốc thật. Khi đó, anh ấy đã hỏi tôi mấy lần liền, hỏi tôi có thực sự có quyền lớn đến vậy không? Tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào, cuối cùng đành canh đúng tiếng chuông vào lớp mà chạy trốn."

Tính toán đủ đường, lại quên mất chuyện này.

Sắc mặt Từ Khai Từ lập tức sa sầm. Dù tính đi tính lại, thành tựu của Mạnh Tân Từ đến giờ cũng chẳng đáng là bao. Hiện tại trước danh xưng đạo diễn của cậu vẫn còn phải gắn thêm chữ "tân binh", làm sao có được năng lực lớn như vậy?

Chỉ cần Trình Hàng Nhất suy nghĩ một chút là sẽ biết ngay phía sau cậu ta rốt cuộc là ai.

Đáng lẽ không nên để Mạnh Tân Từ đi, mà phải tìm một người phù hợp hơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lại không thể nghĩ ra ai hợp hơn Mạnh Tân Từ. Cậu ta vừa là bạn cũ, vừa thuộc cùng một giới, xét về lý lẽ tình cảm đều hợp lý.

Anh nhẹ nhàng thở dài, "Thôi kệ, để anh ta muốn nghĩ gì thì nghĩ, nhận lời là được rồi."

Những chuyện khác hiện tại chẳng còn quan trọng nữa. Dù có nghĩ ra, có đoán được đi chăng nữa thì có ích gì?

Cuối cùng, vì hợp đồng, vì vô số yếu tố nằm ngoài khả năng kiểm soát, ánh đèn sân khấu và những tràng vỗ tay sẽ như sóng lớn, từng đợt từng đợt đẩy anh ta lên cao hơn.

Còn khoảng cách giữa họ cũng sẽ ngày càng xa, xa đến mức dù có gặp lại, e rằng cũng chẳng thể giơ tay chào nhau.

Vậy nên, không quan trọng nữa, dù có đoán được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

— Nếu một câu chuyện tồn tại điểm ngược tâm, có lẽ Mạnh Tân Từ sẽ muốn viết nó thành kịch bản, sau đó chuyển thể thành phim, rồi chiếu ở một nơi thích hợp.

Dĩ nhiên, tiền đề là phải thêm vào kịch bản một cái kết viên mãn.

Tất nhiên, điều này cũng chỉ có thể tồn tại như một câu chuyện mà thôi. Nếu đặt vào những người cậu quen, Mạnh Tân Từ lại vô cùng bài xích. Có thể là do trải nghiệm của bản thân, cũng có thể là vì tận sâu trong lòng, cậu vẫn luôn hướng về ánh sáng.

Vậy nên dù bình thường chẳng mấy khi quan tâm chuyện của người khác, cũng không có hứng thú lo chuyện bao đồng, nhưng đối mặt với Từ Khai Từ và Trình Hàng Nhất, cậu lại luôn muốn nói một điều gì đó.

Có lẽ vẫn là bệnh nghề nghiệp— luôn muốn có một cái kết xứng đáng gọi là viên mãn.

Cậu đan hai tay vào nhau, đặt lên đầu gối, ngồi vào một tư thế thoải mái để trò chuyện.

Sau đó nhìn về phía Từ Khai Từ, hỏi:

"Từ ca, anh đã bao giờ nghĩ đến việc vì sao Trình Hàng Nhất không chịu nhận sự giúp đỡ của người khác, thà chịu đựng như vậy không? Tôi nghe nói nhà trọ trước đây anh ấy ở cách khu chung cư cũ của các anh không xa. Thế nhưng, dù có bạn bè từng đề nghị cho anh ấy ở nhờ, anh ấy vẫn kiên quyết không đi. Ngoài ra, chuyện số tiền mấy trăm vạn kia, thật ra anh ấy có thể tìm người nhà giúp, thậm chí có thể về nhà, nhưng anh ấy chưa từng mở miệng."

Sắc mặt Từ Khai Từ căng thẳng.

Mạnh Tân Từ sợ những lời mình nói sẽ khiến anh không chịu nổi, bèn cười nhẹ trấn an, "Đừng căng thẳng, tôi chỉ nói vậy thôi. Cũng có thể là do anh ấy tự thấy ngại, không tiện mở lời mà thôi."

Từ Khai Từ từ trong dòng suy nghĩ nặng nề dần kéo mình trở lại, ngay cả nụ cười hờ hững cũng thu lại luôn.

Anh thờ ơ đáp: "Tôi không muốn suy nghĩ về việc vì sao anh ta không về nhà, không nhận giúp đỡ. Đối với tôi, những điều đó không có chút giá trị nào. Rốt cuộc thì sao? Cậu tưởng mình đang viết kịch bản chắc? Nhờ một người quen đóng vai NPC, ẩn ý hé lộ suy nghĩ của nam chính, nam chính bừng tỉnh ngộ, sau đó hiểu lầm được hóa giải, cuối cùng hai người lại quay về bên nhau?"

Anh cười khẽ, đầy vẻ giễu cợt.

"Nhưng đời không như vậy đâu, đừng để bệnh nghề nghiệp của cậu phát tác. Tôi đã quay về rồi, tức là chẳng còn đường lui nữa. Giúp anh ta đã là tất cả những gì tôi có thể làm rồi."

Mạnh Tân Từ cứng họng.

Hình như trước mặt Từ Khai Từ, bất kể lúc nào, dù có bao nhiêu tự tin, cũng chẳng thể địch nổi mấy câu hời hợt của anh.

Từ Khai Từ, dù phải ngồi xe lăn, dù cầm nắm đồ vật cũng chẳng vững, nhưng khí thế của anh vẫn còn đó.

Kiến thức, sự từng trải, khả năng thấu hiểu lòng người và tính toán sẽ không vì cơ thể anh bị tàn phế mà biến mất.

Anh nói đúng. Cuộc sống không phải là kịch bản, sẽ không có chuyện chỉ nhờ một NPC nói vài câu mà có thể xoay chuyển cục diện, càng không thể đột nhiên sáng tỏ tất cả.

Từ ngày Từ Khai Từ cúi đầu nhận thua, gõ cửa nhà họ Từ, thì Trình Hàng Nhất đã không còn cơ hội để có một tương lai với anh nữa.

Mạnh Tân Từ bặm môi, ngại ngùng gật đầu, cũng không biết nên nói gì thêm.

"Giờ không thể nói cậu là bạn tôi được, dù sao cậu cũng thân với bố tôi hơn. Nhưng chính vì thế, đầu óc cậu phải tỉnh táo một chút. Nếu những gì cậu nói tối nay bị bố tôi nghe thấy, cậu nghĩ ông ấy sẽ nhìn nhận người học trò cưng của mình thế nào?"

Từ Khai Từ nhướn mày, vừa như cảnh báo, vừa như châm chọc.

Giọng điệu nghe có vẻ là nhắc nhở, nhưng Mạnh Tân Từ lại cảm thấy đó là một sự mỉa mai.

Không giống như Từ Xuân Duệ dễ để lộ cảm xúc, Từ Khai Từ lại giỏi nhất là nói bóng gió.

Mạnh Tân Từ có thể đối phó với những người thể hiện rõ hỷ nộ ái ố, nhưng với kiểu nói chuyện hàm ý thế này, cậu cực kỳ ghét.

Cậu cũng nhướn mày, phớt lờ vẻ mặt của Từ Khai Từ, thong thả đáp:

"Là học trò, tôi chỉ có thể cố gắng nghe theo lời thầy. Nhưng trước hết, tôi là một con người, đã là người thì đương nhiên phải có suy nghĩ của riêng mình."
 
Back
Top Bottom