Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 230: Kinh ngạc



Thật đáng kinh ngạc.

Mọi người đều kinh ngạc.

Đây đúng nghĩa là màn trình diễn thỏa nỗi mong chờ bấy lâu. Không ngờ Adorbz sẽ khiến họ xúc động như thế này.

Khuôn mặt cả năm thực tập sinh hiện hữu trên màn hình lớn, nụ cười của họ còn sáng hơn cả ánh đèn sân khấu.

Tiếng đàn piano đầy cảm xúc nhẹ nhàng làm nền, cả nhóm cúi chào trước khi rời sân khấu.

Một tràng pháo tay vang dội vang lên khắp trường quay.

Jia khịt mũi nhìn những người bạn của mình, họ cũng rưng rưng nước mắt nhìn nhau.

Màn trình diễn dễ thương nhưng đầy cảm xúc đã len lỏi vào trái tim của mọi người.

Nhóm các bà ngồi ở hàng ghế đầu nhìn nhau cười đầy hoài niệm, màn trình diễn khiến họ nhớ lại những ngày xưa tươi đẹp.

Khi cảm xúc còn sót lại của họ bắt đầu lắng xuống, giai điệu gây nghiện của điệp khúc lại cứ như hư ảo, vang vọng, khắc sâu vào ký ức.

Trong khi đó, tại phòng của các thực tập sinh...

Căn phòng của đội Zeth trở nên im lặng, một tiếng khịt mũi đơn độc vang lên.

Akira cây cay hốc mắt, tiếng sụt sịt vẫn tiếp tục, ngay cả khi sân khấu đã kết thúc. Jaeyong ngồi bên cạnh lại khóc một lần nữa.

Akira cười khúc khích. "Lần thứ sáu rồi. Có lẽ là lần thứ bảy? Tôi không thể đếm được nữa vì cậu đã khóc quá nhiều vì June."

Akira tiếp tục trêu chọc Jaeyong đang khóc - người vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Ngược lại, Zeth vẫn lặng thinh nhìn màn hình. Lúc này, tivi đã chuyển sang màu đen, nhưng tâm trí anh vẫn đang chạy đua với hàng ngàn suy nghĩ.

Trong tất cả các nhiệm vụ, anh luôn chú ý nhiều hơn đến Casper. Casper luôn ở phía sau Zeth và sắp sửa vượt qua cấp bậc của mình hiện tại.

Màn trình diễn vừa rồi, có hai người mà anh muốn tập trung vào-Ren và Casper. Casper vì những lý do tương tự như trước và Ren vì họ chưa nói chuyện lại sau nhiệm vụ thứ ba.

Tuy nhiên, dù có cố gắng tập trung vào hai người đó thế nào đi nữa, vẫn có một người thu hút toàn bộ sự chú ý ngay từ đầu buổi biểu diễn.

Zeth cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trong lồng ngực, một cảm giác không lành dâng trào trong tim.

Cậu đã cảm nhận được tiềm năng của June khi họ làm việc cùng nhau, nhưng bây giờ, June giống như con ngựa xích thố bứt tốc không ngừng nghỉ.

Ở phòng bên cạnh, C-Jay và Jisung nhìn nhau hiểu ý.

Jisung mặc dù thất vọng vì màn trình diễn nhóm nhưng vẫn cảm thấy vui trong lòng sau khi xem màn trình diễn của June.

Cậu rất tự hào về June và sự tiến bộ vượt bậc của đại ca từ lúc bắt đầu dạy nhảy cho anh ấy.

Hiện giờ, Jisung cảm thấy June đã ngang hàng với khả năng nhảy của mình.

Ngược lại, C-Jay cảm thấy hối tiếc. Có lẽ lý do anh không tin tưởng June vào tuần trước là vì sự bất an của chính mình.

Cả hai đều không được đánh giá cao khi chương trình bắt đầu, nhưng giờ thì June đã tiến xa đến vậy.

Có lẽ C-Jay từng thầm thỏa mãn khi June có hậu thuẫn từ gia đình.

Lòng tự trọng của cậu bị tổn thương khi cả hai đều bắt đầu từ con số không, nhưng giờ đây June có thể cạnh tranh với hàng ngũ 5 sao rồi.

Tuy nhiên, đại ca xứng đáng với tất cả những điều đó. Không có gì đáng trách ngoài sự bất an của chính mình.

Trong một căn phòng khác, Lâm Chí nắm chặt tay thành quyền, trừng mắt nhìn màn hình.

Anh ta chắc chắn rằng đây sẽ là thời điểm để bản thân tỏa sáng. Chết tiệt, hắn thậm chí còn cởi áo khiến đám đông gào thét!

Khi Lâm Chí xem những màn trình diễn khác, sự tự mãn trong lòng lại không cách nào thuyên giảm được. Ngay cả đội của Zeth cũng không thể vượt qua được.

Và khi đội của June bước lên sân khấu, Lâm Chí còn tự đắc hơn.

Người hâm mộ thích những sân khấu nóng bỏng và cay nồng hơn là những sân khấu dễ thương - đó là sự thật mà anh ta tự nhận định.

Tuy nhiên, có vẻ như khán giả chỉ tập trung vào sân khấu dễ thương đầy cảm xúc.

Có người bắt đầu vỗ tay trong phòng.

Hắn liếc sang bên cạnh và thấy Steel đang nhìn màn hình với đôi mắt kinh ngạc.

"Cậu vỗ tay cái gì vậy?" Lâm Chí không nhịn được hỏi.

Steel mỉm cười. "Họ thật tuyệt vời. Tôi nghĩ đó là màn trình diễn của một nhóm nhạc thần tượng thực thụ."

Lâm Chi bặm môi tức giận.

Steel. "Tôi nghĩ lần này chúng ta sẽ thắng. Nhưng giờ, tôi sẽ không tức giận nếu đội của June thắng. Họ xứng đáng với điều đó."

Lâm Chí thở dài, cơn giận đang trào dâng.

Không giống như Steel, thực tế hắn ta sẽ phát điên nếu đội của June giành chiến thắng trong nhiệm vụ này. 'Mình xứng đáng được thắng hơn bất kỳ ai.'

Các cố vấn vô cùng sốc khi Đội Adorbz rời đi, tất cả đều bày ra vẻ mặt không tin nổi.

Gun liếc nhìn quanh phòng thu, cảm nhận được ấm áp mà buổi biểu diễn để lại trong lòng khán giả - những nụ cười, đôi mắt ngấn lệ và tiếng ngân nga hòa cùng giai điệu sôi động.

Gun lẩm bẩm. "June. Tôi thực sự đã đánh giá sai về cậu rồi."

Ngược lại, Hyerin và Jihyun vẫn tiếp tục sụt sịt ngay cả sau khi màn trình diễn đã kết thúc.

Cả hai đều bắt đầu hoạt động trong ngành giải trí từ khi còn bé nên thấu cảm sâu sắc với thông điệp của bài hát.

Họ đã có khá nhiều điều hối tiếc khi còn trẻ nhưng cuối cùng, tất cả đều là kỉ niệm đáng nhớ.

Jihyun nhận ra rằng ngay cả trong những khoảnh khắc khó khăn đó, cô cũng không thể có cách nào khác.

Những suy nghĩ trước về June chỉ là sự say mê và ngạc nhiên thoáng qua đã chuyển thành cái đó lớn lao hơn bao giờ hết.

Quả thực, cô đã trở thành một người hâm mộ, không phải là người duy nhất.

Bởi vì vào khoảnh khắc đó, có vẻ như buổi biểu diễn đã mở cửa trái tim của nhiều người - ngay cả những người đã đóng cửa trái tim với June ngay từ đầu.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 231: Chiến thắng ngọt ngào



"Xin hãy xếp hàng. Làm ơn đi theo người phía trước!" Bác bảo vệ răng thỏ điều hướng người hâm mộ lần lượt rời khỏi trường quay an toàn.

Tuy nhiên, một người đàn ông có vẻ vội vã hơn những người khác.

Bác sĩ Kim cúi đầu nhìn điện thoại, cắn môi lo lắng. Đôi môi đầy chất làm màu của ông ta bật máu vì không thể dừng lại tật lo lắng ấy.

Ông lướt qua trang Navel của mình và thấy vô số người, thậm chí cả những người ủng hộ kênh ban đầu, đang chửi rủa ông trên trang đó.

Khi nhóm của June biểu diễn, bác sĩ Kim đã quyết tâm có được thông tin độc quyền về khuôn mặt của thực tập sinh tự do. Tuy nhiên, ông lại ngay lập tức bị cuốn hút bởi màn trình diễn.

Vị này chỉ bàng hoàng nhận ra sự thật khi thấy những bức ảnh thời thơ ấu của họ trong phần chuyển tiếp của bài hát.

Trong một giây, Bác sĩ Kim cảm thấy xúc động, ông ta còn nghĩ rằng đó là một ý tưởng thiên tài khi đưa những yếu tố như vậy vào màn trình diễn.

Tuy nhiên, ông đã nhận ra ý nghĩa ẩn chứa trong những bức ảnh đó.

Bức ảnh thời thơ ấu trông vẫn giống June hiện tại.

Bác sĩ Kim cảm thấy lạnh người sau khi phán đoán ra. Và bây giờ, ông chỉ muốn về nhà và quay một video giải thích.

Bác sĩ chỉ có thể đổ lỗi cho người dùng đã gửi nhầm ảnh. Thật ra, ông ta đã phóng đại thông tin sai lệch ngay từ đầu vì sẽ thu hút được nhiều lượt xem hơn.

Khi bị yêu cầu xếp hàng theo thứ tự, bác sĩ Kim liền kéo mũ xuống che bớt khuôn mặt, không mạo hiểm để bị nhìn thấy ngay lúc này.

Bác bảo vệ lớn tiếng thu xếp. "Được rồi, giữ khoảng cách! Chúng tôi không muốn bất kỳ ai ngất xỉu đâu!"

Ông gật đầu hài lòng khi thấy các fan đều nghe theo chỉ dẫn.

Tuy nhiên, có một người đàn ông mặc trang phục rất đáng ngờ, đã thu hút sự chú ý của ông. Anh ta đứng quá gần các cô gái phía trước, và có vẻ như nhóm các cô gái cũng không thoải mái.

"Này, anh kia!" ông chỉ dùi cui về phía người đàn ông.

Bác sĩ Kim cứng đờ người khi bị bảo an gọi nhắc. Bác sĩ lại càng tiến gần hơn đến nhóm các cô gái khiến họ thốt lên kinh hãi.

Người bảo vệ hét lên, chĩa mũi dùi cui vào ngực ông kia. "Anh có vấn đề gì vậy?"

Bác sĩ Kim mím môi nhấn mạnh. "Tôi có việc gấp phải rời đi nhanh."

Bác bảo vệ kiên quyết hơn, đặt dùi cui dưới mũ của người đàn ông lạ và nhanh nhẹn lật cái mũ ra khỏi đầu kẻ đối diện. Khuôn mặt được tạo hình đẹp đẽ của vị bác sĩ ngay lập tức bị lộ ra.

Những người xung quanh bắt đầu chú ý đến nhiều hơn, nhanh chóng đến gần hóng xem chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, Jia dừng lại, khi cô nhận ra người đàn ông lạ mặt đang ở rất gần mình.

"Bác sĩ Kim?" cô nói lớn.

Những người còn lại bên trong trường quay hướng mặt về phía này như bầy thây ma hoang dã bị tiếng động k*ch th*ch.

Nhưng đám người quan tâm nhất lại là nhóm các bà lão. Thủ lĩnh của các bà nheo mắt lại nhìn Bác sĩ Kim đầy uy lực, đi vòng quanh ông như một kẻ săn mồi đang đánh giá bữa ăn tươi sống.

Bác sĩ Kim bắt đầu toát mồ hôi hột. Ông nhìn quanh tìm lối ra, nhưng xung quanh chỉ là một 'bức tường' toàn là các bà lão.

Đợi đến chi nhận thức được sự việc thì các bà lão đã ra tay hành động trước rồi.

"Tấn công!"

*****

Khi người hâm mộ hoàn toàn rời đi hết, các thực tập sinh lại tập trung tại phòng thu một lần nữa, chờ đợi thông báo về người chiến thắng.

Các đội xếp thành hàng, đội trưởng đứng đầu.

"Cậu có nghe nói chuyện gì vừa xảy ra không? Hình như có một cuộc ẩu đả vừa xảy ra một lúc trước."

"Hình như là một tên b**n th**."

"Cậu biết không, mũi hắn bị một nhóm bà già làm gãy. Sau đó, miếng độn mũi còn bị bong ra nghiêm trọng đến mức họ phải gọi xe cứu thương cưa."

"Người già thật đáng sợ. Từ giờ chúng ta phải đối xử tốt với June thôi."

"Tôi cũng không muốn mất mũi đâu!"

June hiện tại thì vẫn đang chìm trong xúc cảm phấn khích. Một giờ đã trôi qua, nhưng trái tim bên trong vẫn còn loạn nhịp mà không thể bình ổn lại.

Anh không hề mệt mỏi, nhưng khi tâm trí cứ tua đi tua lại màn trình diễn cũ, nhịp tim cứ giữ tiết tấu bất ổn thế này.

'Có lẽ mình nên đi kiểm tra.'

June mải mê suy nghĩ rồi sực tỉnh khi đột nhiên có một cánh tay vòng qua vai mình. Anh liếc ra sau và thấy Ren đang mỉm cười lại.

June. "Có gì không?"

Ren lắc đầu cười tươi hơn. "Không có gì xất. Em chỉ muốn cảm ơn anh thôi."

June hất tay Ren ra, khó hiểu quay lại. "Tôi đã làm gì đâu?"

Ren vui vẻ tường trình. "Rất nhiều là đằng khác. Em sẽ vui ngay cả khi thua anh. Khoan đã, không, phải là em sẽ buồn nếu một người khác trong đội chúng ta thắng."

June nhún vai thản nhiên. "Thành thật mà nói, mỗi người trong chúng ta đều xứng đáng chiến thắng."

Ren mỉm cười. "Nhưng anh xứng đáng nhất."

Đúng lúc đó, Minho bước lên sân khấu với những tấm thẻ kết quả trên tay. Các thực tập sinh im lặng khi anh đứng ở vị trí trung tâm thông báo

"Chào buổi chiều, các thực tập sinh! Cứ như vậy, Nhiệm vụ sản xuất đã kết thúc. Không phải đội nào cũng dễ dàng, nên tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất tự hào về các bạn."

Tiếng 'Awws' vang lên khắp phòng cùng với những lời trêu chọc nho nhỏ vì câu nói đầy cảm xúc của Minho.

Minho. "Được rồi, tôi đến đây để thông báo một tin đặc biệt cho mọi người. Tôi sẽ tiết lộ đội ngũ đứng đầu trong nhiệm vụ lần này."

Vô vàn tiếng thì thầm hy vọng, tất cả các đội đều muốn tên mình được xướng lên.

Trong nhóm hai mươi lăm thực tập sinh, có hai thực tập sinh đang chiến đấu trong im lặng.

June và Lâm Chí đều tập trung ánh nhìn về phía trước, nhưng trong tâm trí thì cả hai đều đang nói xấu đối phương.

Lâm Chí. 'Tao cần phải thắng. Không, tao nhất định phải thắng.'

June liếc nhìn Lâm Chí nhưng nhanh chóng quay đi. 'Hắn có tư cách sao?'

Màn trình diễn thật tệ hại nếu hắn ta không cởi áo, thậm chí sẽ chẳng có cơ hội đánh bại Steel - người có phần thể hiện tốt nhất trong đội của họ.

Lúc đầu, June muốn giành giải để dạy Lâm Chí rằng: khoe mẽ không có nghĩa là sẽ giành chiến thắng.

Tuy nhiên, khi June quan sát nét mặt của đồng đội, suy nghĩ của anh liền thay đổi.

June muốn giành chiến thắng trong trận đấu này không phải để chứng minh tên khốn Lâm Chí đó sai, mà là để nếm trải chiến thắng ngọt ngào cùng những người đồng đội mà bản thân đã cùng nhau nỗ lực luyện tập.

"Nhận được hơn 70% số phiếu bầu, đội chiến thắng toàn bộ Nhiệm vụ sản xuất là..."

Các thực tập sinh nín thở.

Minho lặng lẽ đọc tên trên thẻ gợi ý. Vẫn khá ngại ngùng khi nói ra, nhưng anh không có lựa chọn nào khác.

"Đội Adorbz!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 232: Lựa chọn nằm trong tay bạn



Cả khán phòng bùng nổ khi Team Adorbz giành chiến thắng trong Nhiệm vụ sản xuất.

Khi lắng nghe tiếng reo hò phấn khích của đồng đội, June không khỏi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

June là người chứng kiến Adobz chăm chỉ như thế nào cho màn trình diễn này.

Một phần trong anh biết họ nhất định sẽ chiến thắng, nhưng quy mô của chiến thắng này vẫn rất siêu thực.

Họ ôm nhau, vỗ tay và trao nhau những cái nhìn chiến thắng. Các đội khác cũng vỗ tay cho đội, hầu hết đều nhận thua tâm phục khẩu phục.

June cũng hiểu chiến thắng này có ý nghĩa thế nào đối với đội.

Riêng Jangmoon, chiến thắng này là động lực vô cùng quan trọng.

Ký ức về việc Xin coi thường cậu trong nhiệm vụ trước vẫn ám ảnh cho đến tận ngày nay. Và bây giờ, Jangmoon rốt cuộc cũng tin bản thân không vô dụng.

Daeho, chàng trai nghiêm túc trong nhóm,cũng không thể kiềm chế được sự phấn khích.

Khi tên Adorbz được công bố là đội chiến thắng, cậu ấy thậm chí còn phấn khích nhảy lên không trung.

Deah luôn nghiêm chỉnh ngay từ đầu, nên đó một cảnh tượng mới mẻ đối với các thực tập sinh khác.

Ren ban đầu còn nghi ngờ bản thân thì vô cùng hạnh phúc và tự hào.

Đây là khoảnh khắc rất quan trọng - chiến thắng đầu tiên Ren đạt được mà không có Zeth, người mà cậu luôn bị tụt lại phía sau.

Bóng ma của những thất bại và sự bất an trong quá khứ dường như đã bị xua tan vào lúc này.

Ren nhìn các đồng đội của mình, đặc biệt là June, và thực lòng biết ơn sâu sắc.

Adorbz đã tin tưởng Ren khi chính anh đang không tin vào bản thân mình.

Cuối cùng họ đã làm được.

Khi Ren tiếp tục ăn mừng, anh vô tình chạm mặt Zeth.

Đột nhiên lại căng thẳng đến ngượng ngùng, như một lời nhắc nhở rằng họ vẫn chưa nói chuyện được với nhau.

Tuy nhiên, vào lúc đó, cả hai đều mỉm cười, thầm lặng thừa nhận đối phương.

Trong khi đó, Casper tận dụng cơ hội này để thể hiện niềm vui của mình theo cách mà anh vẫn luôn muốn.

Casper tiến lại gần để ôm June, giống như cách anh nâng chú mèo Luther của mình.

Với sức mạnh nội tại, anh nhấc bổng June lên không trung, khiến June phải thốt lên vì sốc.

June bất ngờ phản ứng theo bản năng đá vào chân Casper, khiến anh phải buông tay.

"Cẩn thận đấy, Casper. Nếu không tôi sẽ biến những đứa con tương lai của cậu thành ma đấy." June cảnh báo, nheo mắt lại.

Casper tủi thân mím môi và lặng lẽ di chuyển ra xa, vẫn ôm chặt lấy háng bảo vệ.

Bầu không khí chiến thắng lắng xuống.

Minho tiếp tục thông báo. "Các thực tập sinh hãy trật tự. Chúng ta vẫn còn phải thảo luận rất nhiều. Bây giờ tôi sẽ tiết lộ những thực tập sinh chiến thắng trong từng nhóm."

Các thực tập sinh lúc này đang háo hức chờ đợi thông báo về những người chiến thắng.

"Đối với đội Electro-Techno," Minho dừng lại để tạo hiệu ứng. "người chiến thắng là... Lâm Chí!"

Tiếng vỗ tay và reo hò vang lên từ đội Electro-Techno, Lâm Chí bước lên phía trước với nụ cười rạng rỡ, tự tin nhận giải.

Hắn ta không có tâm trạng tốt một lúc trước vì đội không giành chiến thắng.

Nhưng khi nghe tin bản thân giành giải thưởng cá nhân, cơn giận của Lâm Chí đã dịu đi đôi chút.

"Chuyển sang đội Grunge Pop-Rock, người chiến thắng là... Jisung!"

Khuôn mặt của Jisung sáng lên vì vui sướng. Cậu tiến lên phía trước, được đồng đội cổ vũ rất nhiệt tình.

"Tiếp theo là đội Trap K-Pop... chúng ta có Zeth!"

Zeth mỉm cười khiêm tốn và đứng ở phía trước, đồng đội vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Người chiến thắng của đội Moombahton là... Sehun!"

Tiếng reo hò và vỗ tay một lần nữa lập lại, Sehun ngại ngùng bước lên phía trước, gãi gãi gáy.

Cậu không ngờ mình lại thắng được một thực tập sinh cấp cao như Leo, nên đây là một cú lội ngược thú vị.

"Là anh ấy." Ren thì thầm khi thông báo cho đội mình. Những người khác cũng nhìn lại June, tất cả đều mong đợi anh sẽ thắng.

"June." Minho mỉm cười, khóa chặt ánh mắt với thực tập sinh. "Bạn đã tỏa sáng một lần nữa. Thực tập sinh có số phiếu bầu cao nhất trong số tất cả các thực tập sinh tối nay."

Các đồng đội của June vây quanh anh, gửi lời chúc mừng nồng nhiệt cùng những nụ cười ấm áp.

Sự ủng hộ từ Adorbz thật ấm lòng, nhưng June cảm thấy hơi choáng ngợp trước sự chú ý. Anh chỉ gật đầu cảm ơn rồi tiến lên phía trước.

"Xin chúc mừng đội June một lần nữa. Các bạn có cơ hội tuyệt vời được đăng tải bài hát của mình trên Durian - nền tảng âm nhạc lớn nhất tại Hàn Quốc!"

Cả khán phòng đều vô cùng ghen tị.

"Chết tiệt, chúng ta có thể làm tốt hơn."

"Ước gì là chúng ta ha."

"Có lẽ từ đầu nên chọn Bubblegum Pop."

"Và khiến khán giả lên cơn đau tim? Không, cảm ơn."

Minho. "Bây giờ, chúng tôi sẽ công bố lợi ích cá nhân." Các thực tập sinh lại một lần nữa im lặng.

Thông thường, lợi ích sẽ được tiết lộ ngay bắt đầu nhiệm vụ. Tuy nhiên, đoàn làm phim vẫn giữ bí mật cho đến bây giờ. Kết quả là, các thực tập sinh càng tò mò hơn bao giờ hết.

Ánh mắt Minho chuyển sang một thẻ card mới. Vẻ bất an thoáng qua chỉ trong một giây, hầu hết các thực tập sinh đều không nhận ra.

Tuy nhiên, June lại cau mày tinh ý.

"Thành thật mà nói. Tôi ước mình không phải thông báo điều nay, nhưng tôi bắt buộc phải nói. Chỉ có 20 thí sinh xuất sắc nhất mới được vào vòng chung kết."

"Tuy nhiên, chúng tôi sẽ không tổ chức bỏ phiếu vào tuần này, vì vậy sẽ không có loại trực tiếp dựa trên thứ hạng hiện tại."

Các thực tập sinh trao đổi ánh mắt bối rối, cố gắng giải mã ý định của chương trình.

Nếu không thông qua bình chọn, thì làm sao để chọn ra những thí sinh còn lại vào top 20?

"Các bạn còn nhớ lúc trước tôi từng nói rằng những thực tập sinh có số phiếu bầu cao nhất sẽ có tác động quan trọng đến tiến trình của chương trình không?"

Cuối cùng June cũng nhận ra.

Minho đầy mạnh mẽ thông báo. "Thực tập sinh giành được nhiều phiếu bầu nhất trong đội của mình ... sẽ có trách nhiệm loại một thành viên trong đội."

"Năm thực tập sinh đang đứng ở phía trước, sự lựa chọn hiện nằm trong tay các bạn."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 233: Kẻ nghiền nát ước mơ



June thở dài, nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì mà đoàn làm phim đưa cho.

Tất cả những người chiến thắng trong nhóm đều được tập hợp trong một căn phòng nhỏ và có một giờ để chọn ra một người bị loại trong đội mình.

June không bao giờ mong đợi điều này xảy ra.

Đúng như dự đoán, Azure cũng tệ như Fu - cái hệ thống thậm chí còn không giao cho anh một nhiệm vụ nào sau khi hoàn thành hai nhiệm vụ trước.

[Fu cũng đang làm việc mà!]

Nhưng hiện tại, có vẻ như Azure còn tàn nhẫn hơn. June thầm nguyền rủa người nghĩ ra ý tưởng này.

Trong khi đó, tại văn phòng của Cindy, cô đột nhiên cảm thấy ngứa ở phía bên phải đầu.

June đang vô cùng khó xử. Dù có nghĩ nát óc thế nào đi nữa, June cũng không thể đưa ra một cái tên nào trong đội xứng đáng bị loại.

Anh liếc nhìn những người chiến thắng khác, họ có vẻ bình tĩnh hơn anh dự liệu.

Tâm trạng Lâm Chí có vẻ không tốt, vội vàng đứng dậy, bỏ phong bì vào trong chiếc hộp trong suốt, sau đó đứng dậy và rời khỏi phòng.

Bốn người chiến thắng còn lại đều nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang dần khuất dạng của người đầu tiên.

Có vẻ như cậu ta không gặp chút khó khăn khi đưa ra quyết định loại bỏ.

Sau đó, một tiếng thở dài nặng nề vang lên trong phòng. Sehun nhanh chóng viết một cái tên - một người mà anh nghĩ là làm việc ít hơn so với hầu hết mọi người.

Sau đó, anh đứng dậy và đặt phong bì vào trong hộp.

Jisung bị áp lực bởi cả hai người họ, viết tên của người đồng đội đã đánh giá thấp June sau màn trình diễn tuyệt vời của họ.

Jisung đứng dậy, mỉm cười với June rồi đặt chiếc phong bì vào trong hộp và rời khỏi phòng.

Và rồi còn lại hai người.

Zeth cũng gặp khó khăn khi chọn đồng đội để loại. Akira...Jaeyong... Jaxon... Yuri. Tất cả bọn họ đều đóng góp và nỗ lực rất nhiều.

Tuy nhiên, có một lý do khiến họ không thể đứng đầu trong nhiệm vụ này, một người có trách nhiệm nhiều nhất vào lý do đó.

Zeth thở dài, viết tên xuống và đi ra khỏi phòng, gật đầu chào June khi rời đi.

Bây giờ chỉ còn lại một mình June.

Anh thở dài thất bại khụy xuống sàn.

Làm sao những thực tập sinh đó có thể đưa ra quyết định trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?

Có lẽ June là người kỳ lạ khi nghĩ quá nhiều đến cảm xúc của đồng đội.

June liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn 40 phút nữa.

Daeho... cậu ấy là người đã cùng Casper biên đạo, và tự viết lời bài hát.

Khi Jangmoon đùa giỡn, Deaho là người đưa cả nhóm trở lại trạng thái nghiêm túc.

Mặc dù cậu ấy hầu như im lặng, chỉ thỉnh thoảng nói ra ý kiến của mình, nhưng June có thể thấy rằng Daeho đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác.

Cậu ấy là người không phù hợp với concept dựa trên ngoại hình, mà lại hòa nhập một cách liền mạch với nhóm.

Casper dẫn dắt nhóm mà không phàn nàn, tập hợp các ý tưởng của thành viên và đảm bảo nhóm luôn giữ ý kiến đồng thuận.

June cũng không có bất kỳ phàn nàn nào về khả năng lãnh đạo của cậu vì Casper thực sự đã làm hết sức mình.

Casper cũng có một số bình luận kỳ lạ theo thời gian, nhưng đó không phải là vấn đề lớn.

Ngoài ra, Casper có lượng người hâm mộ lớn thứ hai trong chương trình. Loại bỏ cậu ấy thì chẳng khác gì kéo thêm antifan cho bản thân.

Mặt khác, Ren cũng là một phần quan trọng của nhóm, không chỉ chỉnh sửa giai điệu chuyên nghiệp hơn mà còn cả lời bài hát sao cho thật mượt mà.

Hơn nữa, gần đây cậu ấy đã lấy lại được sự tự tin. June cảm thấy rất có lỗi nếu Ren một lần nữa mất tự tin vì mình.

Cuối cùng là Jangmoon - một trong những người anh coi là bạn trong cuộc thi.

Có những lúc June chỉ muốn đánh Jangmoon bằng tất cả sức mạnh nội tại, nhưng đã kiềm chế vì Jangmoon không bao giờ có ý định làm hại mình.

Ngoài ra, Jangmoon đã tiến bộ hoàn hảo trong suốt chương trình. Mặc dù tính cách cậu ta rất vui vẻ nhưng thực tâm rất để ý đến những người xung quanh.

Mặc dù thiếu hụt về mặt tài năng, Jangmoon đã bù đắp bằng sự chăm chỉ.

Jangmoon thích biểu diễn và trở thành một thần tượng. Nếu không có mục tiêu kiên định thì cậu ta sẽ không bao giờ tiến xa được như này..

"Chết rồi." June lẩm bẩm thất bại, nhìn chiếc đồng hồ chỉ còn chưa đầy 30 phút.

30 phút?

Vẫn là khoảng thời gian khá dài.

Anh quay sang staff duy nhất trong phòng.

"Tôi chỉ cần nộp chiếc phong bì này trong thời gian quy định thôi, đúng chứ?"

"Đúng vậy!"

"Vậy thì tôi có thể đi bất cứ nơi nào trước đó được chứ?"

Staff gãi gáy. Thành thật mà nói, cô ấy không định chi tiết hóa quá trình loại trừ.

Cô chỉ biết rằng mình phải mang phong bì đến cho Yejin và Yena sau thời hạn đã định.

"Ừm, chắc được thôi." cô ngập ngừng nói.

June lẩm bẩm một tiếng "cảm ơn" nhỏ rồi rời khỏi phòng, nhanh chóng chạy qua hành lang và đến phòng tập cũ.

Anh xông thẳng vào, muốn gặp đồng đội để có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Tuy nhiên, phòng tập trống rỗng. Anh nhìn quanh nơi họ đã luyện tập không biết mệt mỏi trong tuần qua và lại càng mâu thuẫn hơn nữa.

June chính là lý do biến giấc mơ của ai đó tan vỡ ngày hôm nay.

Anh không muốn đưa ra quyết định.

Hẳn là một quyết định dễ dàng với anh trước đây. Ở trong băng đảng quá lâu, anh đã quen với việc loại bỏ những người không có ích cho tổ chức.

Tuy nhiên, đây không phải là Bạch Hổ, June cũng không giống như trước nữa.

Hoặc có thể anh vẫn luôn nồng hậu như vậy, chỉ là chưa bao giờ nhận ra điều đó ngay từ đầu.

"Mẹ kiếp!" June lớn tiếng chửi thề, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Thời gian đang trôi đi, nhưng mỗi lần June nghĩ đến người cần loại bỏ, nụ cười của người đó lại hiện lên trong tâm trí, và quyết lại quay lại vạch xuất phát.

June quyết định trút bỏ mọi cảm xúc trong lòng. Sau đó, anh quay lại, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị rời khỏi phòng.

Tuy nhiên, đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và June nhìn thấy đôi mắt tràn ngập niềm hạnh phúc.

"Cậu đang làm gì ở đây?" June hỏi.

"Chỉ là muốn nói chuyện với người anh lớn của em thôi."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 234: Anh trai



June thở dài, cảm thấy đau nhói ở ngực. "Mấy đứa khác đâu rồi?"

"Về ký túc hết rồi." Jangmoon trả lời, đóng cửa lại và đi về phía June.

"Các thực tập sinh đều được khuyên nên đợi trong phòng chờ người chiến thắng đưa ra quyết định loại bỏ."

June. "Vậy thì...tại sao cậu lại ở đây?"

Jangmoon nhún vai, ngồi trên sàn gỗ lạnh lẽo. Sau đó, anh liếc nhìn June và vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình.

June mím môi, do dự ngồi xuống bên cạnh.

Jangmoon. "Anh đã quyết định chưa?"

June từ từ lắc đầu.

Jangmoon cười khúc khích. "Hẳn là vậy rồi. Anh đang vô cùng bức bối nhỉ?"

June r*n r* thừa nhận, chống khuỷu tay vào đầu gối. "Cậu không biết đâu. Tôi không nên thắng nếu biết mọi chuyện sẽ như thế này."

"Nhưng anh là người duy nhất có thể đưa ra lựa chọn. Nó là quyết dịnh của anh mà, đại ca."

"Tôi chẳng muốn quyết cái gì cả."

Jangmoon mỉm cười. "Anh thực sự tuyệt vời."

"Ý cậu là sao?" June nhíu mày tỏ vẻ thất vọng.

"Những người khác sẽ rất muốn dành lấy cơ hội này. Mọi người đều cầu nguyện để được vào chung kết. Về cơ bản, anh được trao một tấm vé vào cửa miễn phí."

"Đó là trách nhiệm quá lớn." June đáp lại, vẽ vòng tròn trên mặt đất. "Tôi không nghĩ muốn bất cứ ai trong số các cậu phải rời đi. Có lẽ... Có lẽ tôi mới là người nên..."

"Dừng lại. Đừng có mà nói hết câu."

June cười khúc khích. "Cậu thậm chí còn không biết tôi định nói gì nữa mà."

"Anh hẳn đang nghĩ đến chuyện tự tử phải không?"

June bĩu môi.

Jangmoon thở dài nhìn lên trần nhà, quyết định trở nên vững vàng hơn bao giờ hết.

"Chọn em đi." anh nói bằng giọng nhẹ nhàng đến nỗi June tự hỏi liệu mình có nghe đúng không.

"Cái gì?" June nhìn qua người bạn cao lớn của mình.

Jangmoon chớp mắt để ngăn lệ tuôn và nhìn June với nụ cười chân thành.

"Chọn em đi." Jangmoon lặp lại. "Viết tên em đi!"

June nhíu mày sâu hơn, nhìn Jangmoon với vẻ không tin. "Cậu điên à? Đây là giấc mơ của của cậu. Cậu luôn khao khát cuộc sống thế này mà."

"Em có." Jangmoon gật đầu, cổ họng đau rát. "Nhưng người khác cũng vậy. Em không đặc biệt."

June thở dài. "Jangmoon...đừng nói thế."

"Em đùa thôi." Jangmoon cười khúc khích, nghe có vẻ hơi cô đơn. "Nhưng em đang nghiêm túc đây. Anh có thể viết tên em lên tờ giấy."

June siết chặt rồi lại nới lỏng nắm đấm, có vẻ như đang mâu thuẫn.

Jangmoon thở dài vì biết June sẽ không dễ dàng bị thuyết phục như vậy.

"Anh à," Jangmoon nhìn chằm chằm vào khoảng không. "Anh có biết tại sao em luôn gọi anh là anh trong khi em lớn tuổi hơn không?"

June chăm chú lắng nghe.

"Bởi vì anh làm em nhớ đến anh trai mình - anh trai ruột của em." Jangmoon run rẩy, đôi mắt ngập nước.

June im lặng, không biết phải nói gì.

"Người ấy hơn em bốn tuổi và có ước muốn gia nhập ngành giải trí. Anh ấy làm mọi cách để vượt qua môi trường khắc nghiệt, nhưng cuối cùng, cơ thể anh ấy quá yếu để thực hiện ước mơ."

"Anh ấy qua đời vì bệnh ung thư khi mới 24 tuổi."

June rời mắt khỏi Jangmoon. Đây là lần đầu tiên anh nghe chuyện gia đình của Jangmoon và nó tàn khốc hơn anh nghĩ.

Thực ra, mọi người có nhiều câu chuyện khác nhau để kể.

"Anh ấy đã mất mà chưa thực hiện được ước mơ của mình. Bản thân em không thể chịu đựng được điều đó. Vì vậy, em quyết định sống thay ước mơ của anh ấy."

Jangmoon nhớ lại ngày mình quyết định trở thành thực tập sinh thần tượng.

"Em nghĩ điều đó đến một cách tự nhiên. Em chẳng giỏi bất cứ điều gì: học thì kém; không có năng khiếu thể thao mặc dù có thân hình ấn tượng; hả năng tập trung cũng kém."

"Vậy mà em cũng liều mình thử sức trở thành thần tượng."

"Tuy nhiên. Nó không dễ như em nghĩ. Ban đầu thì chỉ cần hát, nhảy và trông thật hấp dẫn là được, nhưng trời ạ, định kiến đó hoàn toàn sai lầm."

"Nhưng em vô tư mà bỏ qua và dũng cảm vượt qua mọi khó khăn. Có rất nhiều lần em vô cùng nghi ngờ bản thân mình."

"Em thậm chí còn nghĩ đến việc từ bỏ. Liệu đây có phải là lĩnh vực phù hợp với mình không?"

"Nhưng rồi, em chưa bao giờ thực sự đam mê bất cứ điều gì khác, vì vậy lại quyết định tiếp tục theo đuổi con đường này."

"Và em không hề hối hận về quyết định ngày ấy." Jangmoon cười buồn.

"Trong giai đoạn đầu của chương trình, em chẳng thấy thích sân khấu một chút nào. Nhưng khi chúng ta biểu diễn cùng nhau lần đầu tiên... em mới thực sự nhận thấy sân khấu là một nơi tuyệt vời; được mọi người vỗ tay cảm giác rất ấm lòng".

Jangmoon nhìn lại June với nụ cười chân thành. "Theo một cách nào đó, anh khiến em nhận ra rằng: đây cũng có thể là giấc mơ của mình."

June hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng hỏi. "Vậy tại sao cậu lại bảo tôi loại bỏ chính mình?"

"Bởi vì em xứng đáng bị như vậy. Tuần trước em đã không tin anh. Em thậm chí không thể tưởng tượng được anh đã cảm thấy bị phản bội như thế nào."

"Tôi đã tha thứ cho mọi người rồi." June r*n r*.

"Nhưng em thì vẫn chưa tha thứ cho bản thân mình. Tôi vẫn cảm thấy mình là một kẻ tồi tệ."

"Cậu không phải vậy mà." June nhấn mạnh.

Jangmoon lắc đầu. "Anh thật sự rất bướng bỉnh. Em lại nhớ anh trai mình rồi. Cả hai người đều bướng bỉnh y chang nhau."

"Tôi không bướng bỉnh." June phản biện.

"Thấy chưa!" Jangmoon thốt lên, cười mỉa mai June.

"Được rồi. Nếu anh không muốn chấp nhận lý do đó, thì hãy chấp nhận điều này giùm em."

"Em muốn anh thực hiện được." giọng của Jangmoon chất chứa bao la sự chân thành thuần khiết, thậm chí còn vỡ ra khúc cuối.

"Đây có thể là giấc mơ của em, nhưng đây là số phận của anh. Anh cần phải tiếp tục chương trình."

"Anh à. Anh phải ra mắt."

"Và bằng cách loại bỏ em, anh sẽ có cơ hội lớn hơn."

"Nhưng nhưng giấc mơ của cậu." June lắp bắp. "Cậu không thể để chúng biến thành ký ức."

Jangmoon khịt mũi khi lau giọt lệ đơn độc ở khóe mắt. "Em đã nói rồi: khả năng tập trung của em rất ngắn. Chắc chắn sau này em sẽ tìm được thứ gì đó để tận hưởng thôi."

Cảm giác nặng nề vẫn canh cánh trong lòng June.

"Hơn nữa. Anh đã nói điều đó mà: ký ức sẽ chỉ chết nếu ta để chúng ngủ yên. Đúng không?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 235: Nhất định phải ra mắt



Chỉ còn chưa đầy một phút nữa, June chạy qua cánh cửa và đi đến chiếc hộp đựng ghi tên những người bị loại.

June thả chiếc phong bì vào trong hộp, lòng nặng trĩu nhưng vẫn quyết tâm.

Jangmoon rất đau lòng khi tự đề nghị loại bỏ mình. Nhưng June biết đây là lựa chọn tốt nhất.

Anh quan sát đoàn làm phim mang chiếc hộp đi, chuẩn bị thông báo số phận của những thực tập sinh bị loại.

Sau đó, tiếng chuông báo hiệu vang lên khắp ký túc xá.

"Các học viên, xin hãy tập trung ở hội trường trong mười phút nữa. Tôi nhắc lại, các học viên, xin hãy tập trung ở hội trường trong mười phút nữa."

June thở dài, bước đi nặng nề về phía trung tâm huấn luyện. Những học viên khác cũng lộ rõ vẻ chán nản.

Với đôi chân nặng nề, tất cả họ bước vào hội trường. June là người cuối cùng bước vào, và đồng đội đã ở đó chờ anh.

Anh mong đợi họ trông buồn bã hoặc thất vọng, nhưng June ngạc nhiên khi thấy Adobz mỉm cười gọi anh lại.

"Anh ơi nhanh lên!" Jangmoon thốt lên như thể đã trở lại trạng thái bình thường trước đó.

June lắc đầu đứng cạnh họ.

Minho một lần nữa bước lên sân khấu với phong bì đựng tên những học viên bị loại.

Mọi người vô cùng sợ hãi, cầu nguyện để tên mình không bị gọi.

Minho cầm mic và thở dài, bản nhạc buồn không lời của bài hát chủ đề ngân vang.

Đây là bài hát mà họ rất sợ trong những tập đầu tiên, nhưng giờ đây, nó lại đưa mọi người trở về miền ký ức cũ.

Các thực tập sinh bắt đầu xúc động ngay cả trước khi Minho lên tiếng.

Đây chính là lúc - những cái tên được gọi sẽ bị loại, trong khi những thực tập sinh còn lại sẽ tham gia vào đêm chung kết và rất có thể là nhóm ra mắt.

Nhạc nền trở nên nhẹ nhàng hơn.

Minho. "Những người chiến thắng cá nhân đã đưa ra quyết định. Điều đó có nghĩa là năm người trong số các bạn sẽ phải rời đi vào tối nay."

"Nhưng đừng lo lắng. Đây chỉ là kết thúc hành trình của bạn trên Rising Stars. Tôi hy vọng sẽ gặp lại bạn trong tương lai."

"Tôi thực sự không muốn làm điều này." Minho thở dài, lật từng phong bì.

Các thành viên của June mỉm cười trấn an anh như thể muốn nói rằng: dù anh quyết định thế nào thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.

Minho bắt đầu. "Đội của Lâm Chí. .. Steel, thật không may, đây là ngày cuối cùng của cậu trong chương trình."

Các thực tập sinh khác cũng ngạc nhiên nhìn đội Lâm Chí, không thể tin được rằng Steel - thực tập sinh chắc chắn đã nỗ lực hết mình để sáng tác vũ đạo và hướng dẫn họ thực hiện động tác, giờ đã bị loại.

Steel liếc nhìn Lâm Chí, anh ta nhanh chóng quay đi.

Lâm Chí thừa nhận rằng đó là một quyết định nhất thời.

Hắn không thích cách Steel cổ vũ đội June xứng đáng giành chiến thắng.

Tuy nhiên, Lâm Chí không hề hối hận về quyết định của mình.

Steel cũng là một đối thủ lớn cạnh tranh vị ra mắt, việc loại anh ta khỏi cuộc thi cũng chẳng khác gì với loại thêm một đối thủ nữa.

Steel vẫn bàng hoàng, tiến về phía trước, vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt.

Minho mím môi khi nói ra một cái tên khác.

"Đội Zeth... Yuri, bạn đã được chọn. Xin hãy tiến lên phía trước."

Một lần nữa, các thực tập sinh lại bị sốc. Tuy nhiên, một số người đã dự đoán được trước kết quả.

Đội của Zeth là nơi hội tụ nhiều đối thủ mạnh có khả năng ra mắt.

Sau nhiệm vụ thứ hai, Yuri cùng Leo đều đã tụt hạng, đồng thời cả đội cũng biết Yuri có một phần bình luận thiếu công tâm với đội.

Cuối cùng, Yuri lặng lẽ đi về phía trước, không dám nhìn vào mắt bất kỳ ai.

"Tiếp theo... là đội của Jisung. Gyeorae, bạn đã bị loại khỏi chương trình."

Gyeorae thở dài. Anh đã dự đoán trước kết quả này.

So với những thực tập sinh khác ở đây, anh không làm việc chăm chỉ, cũng không phải là người có năng khiếu biểu diễn.

Vì vậy, Gyeorae không quá đau lòng khi tên mình được gọi.

"Đội của Sehun... Hansol, hãy tiến lên phía trước. Hành trình của cậu kết thúc ở đây."

Leo tròn mắt nhìn Sehun, hoàn toàn mong đợi tên mình được viết ra vì cậu vẫn còn thiếu sót nhiều mặt với tư cách là Leader.

Tuy nhiên, Sehun chỉ mỉm cười gật đầu, Leo cũng mỉm cười.

"Và cuối cùng." Tâm trạng Minho giờ đây còn tệ hơn nữa.

Anh chưa bao giờ gần gũi với thực tập sinh này, nhưng cậu ấy mang lại rất nhiều nguồn năng lượng tích cực khiến mọi người thoải mái khi tiếp xúc.

"Jangmoon." Minho nhẹ nhàng gọi tên.

June nhìn xuống đất khi các thực tập sinh thì thầm với nhau.

Một sự thật hiển nhiên là June và Jangmoon là bạn bè, nên quyết định này là điều gây sốc nhất.

Tuy nhiên, Jisung, C-Jay và Akira lại tỏ ra bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên về quyết định của June.

Cảm giác như thể Jangmoon đã nói lời tạm biệt với họ rồi vậy.

C-Jay mím môi nhìn lên trần nhà, cố gắng ngăn những giọt nước mắt sắp rơi.

Căn phòng trở nên im lặng, âm thanh của bản nhạc piano buồn bã bao trùm cả phòng thu.

Năm thực tập sinh đã chính thức bị loại.

"Các thực tập sinh. Các bạn có thể nói lời cuối cùng trước khi rời đi không?"

"Thôi nào, Mentor." Jangmoon nói đùa mặc dù tâm trạng đang rất nặng nề. "Lời cuối cùng gì chứ? Chúng em có chết đâu."

June lắc đầu cười mỉm. Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Bốn người này đã khóc rồi, vậy thì tôi sẽ nói trước nhé?" Jangmoon lấy micro từ Minho.

Anh hắng giọng và mỉm cười, nhìn những bạn mới mà anh có cơ hội được tiếp xúc.

Jangmoon không bao giờ ngờ rằng mình có thể đi xa đến thế này, vì vậy anh biết ơn tất cả những người mà mình đã gặp.

Họ chính là người đã làm cho thời gian của anh ở nơi này trở nên đáng nhớ và ý nghĩa hơn bao giờ hết.

"Ừm," Jangmoon bắt đầu, tìm đúng từ để nói.

Mặc dù tỏ ra can đảm, nhưng không thể phủ nhận rằng giọng Jangmoon đang xúc động.

"Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này để nói lời cảm ơn thôi." Jangmoon kiềm chế cảm xúc.

"Tôi muốn cảm ơn người hâm mộ của mình. Các bạn có thể nhỏ bé, nhưng các bạn là những người tuyệt vời nhất."

"Các bạn cho tôi yêu thương. Các bạn khiến tôi cảm thấy rằng theo đuổi cuộc sống thần tượng là điều đáng giá".

Anh thở dài.

"Bây giờ, tôi muốn dành chút thời gian để cảm ơn một số người rất đặc biệt đã biến hành trình này trở nên tuyệt vời hơn nữa."

"Jisung, cảm ơn cậu vì đã là một người bạn luôn ủng hộ chúng tôi. Cậu có một trái tim vàng, anh bạn ạ." Jangmoon mỉm cười, Jisung cũng mỉm cười đáp lại.

"Akira, cậu đã dạy tôi rất nhiều bài học quý giá. Cậu luôn giữ tôi bình tĩnh khi tôi bắt đầu bay quá cao." Jangmoon cười khúc khích cùng Akira.

"Jaeyong," anh nói với giọng miễn cưỡng, khiến những người khác bật cười.

"Nói nghiêm túc thì, cậu là một sự bổ sung tuyệt vời cho đội. Lúc đầu tôi nghĩ anh là một thằng khốn nạn, nhưng giờ thì anh là một thằng khốn nạn mềm yếu." Jangmoon trêu chọc.

"Và C-Jay," anh tiếp tục với nụ cười tươi. "Người bạn quậy phá cùng tôi, người bạn đồng hành trong hỗn loạn - cậu là người mà tôi vừa yêu vừa ghét nhất trong chương trình này."

"Tôi cũng ghét cậu!" C-Jay hét lên, nhưng mọi người đều có thể nhận ra nét buồn trong lời nói.

Jangmoon cười buồn. "Ta sẽ nhớ ngươi, đồ xấu xí. Mau chóng bị loại đi để chúng ta có thể gặp lại nhau."

"Và cuối cùng, June, anh trai của tôi," anh quay sang thực tập sinh mà anh muốn cảm ơn nhất.

"Hay đúng hơn là em trai? Anh luôn nghĩ em lớn tuổi hơn anh, nhưng bây giờ, anh muốn nhân cơ hội này để nói với em đôi điều như một người anh trai."

June lắng nghe một cách chăm chú.

"Nhớ nhé, tôi đang theo dõi cậu từ bên lề, và tôi kỳ vọng vào cậu rất nhiều. Cậu nên ra mắt, và đừng bao giờ cảm thấy tệ vì tôi bị loại."

June gật đầu.

Jangmoon thở dài, run rẩy nói những lời cuối cùng.

"Một số giấc mơ không có nghĩa là sẽ thành hiện thực, nhưng chúng sẽ luôn có một vị trí đặc biệt trong ký ức của chúng ta."

"Vì vậy, đây không phải là điểm kết thúc."

"Chúng ta sẽ có một con đường khác. Tôi chúc tất cả các bạn may mắn nhất. Cảm ơn vì tiếng cười, nước mắt và những khoảnh khắc khó quên mà chúng ta đã cùng nhau chia sẻ".

"Tạm biệt bây giờ, nhưng không phải mãi mãi. Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau ở những sân khấu khác và trong những giấc mơ khác nữa."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 236: 8



Mặc dù việc năm thực tập sinh rời đi có thể rất buồn, nhưng chương trình vẫn phải tiếp tục.

Ngay khi các học viên rời khỏi phòng, bản nhạc nền buồn bã đã được thay thế bằng âm thanh của một nhạc cụ dây mạnh mẽ.

Hầu hết các học viên đều giật mình.

Sau đó, đèn tắt, ánh đèn sân khấu chỉ tập trung vào Minho.

Bầu không khí u ám kết hợp với âm nhạc, khiến các thực tập sinh lo lắng.

"Lại thế nữa sao?" Ren r*n r* từ phía sau June.

June thở dài. 'Azure lại muốn cái gì nữa đây?'

"Còn lại hai mươi người." Minho thông báo, chiếc micro lúc này có hiệu ứng vang vọng và cộng hưởng mạnh mẽ.

"Các thực tập sinh thân mến, các bạn đã bao giờ tưởng tượng mình sẽ đi được xa đến thế này chưa?"

June lè lưỡi nhìn sang một bên, chuyện này quá kịch tính.

"Cảm giác như mới ngày hôm qua khi chúng ta bắt đầu hành trình này với một trăm thực tập sinh tài năng, mỗi người đều có ước mơ trở thành một ngôi sao."

"Nhưng hôm nay, các thực tập sinh của tôi, chúng ta chỉ còn lại hai mươi người cuối cùng."

"Con số kỳ diệu là 10, chúng tôi đã quyết định đảo ngược tình thế với các thí sinh của mình một lần nữa. Con số kỳ diệu bây giờ...là 8."

June liếc mắt về phía trước khi nghe Minho nhắc đến một con số mới.

"Đúng vậy, cuộc cạnh tranh đã trở nên khốc liệt hơn. Sau nhiều lần cân nhắc, chúng tôi quyết định rằng chỉ có tám người trong số các bạn mới có vinh dự được ra mắt trong ánh đèn sân khấu mà các bạn đã chiến đấu hết mình để giành được."

Căn phòng trở nên hỗn loạn, giảm số lượng thực tập sinh ra mắt có nghĩa là giảm cơ hội trở thành thần tượng của họ.

"Cái quái gì thế này? Như vậy không công bằng! Mười thực tập sinh sẽ được ra mắt mà."

"Và tất cả các mùa khác đều ra mắt với mười thành viên. Tại sao họ lại thay đổi đột ngột như vậy?"

"Tôi lại nghe được một tin đồn khác từ một người bí ẩn."

"Ai?"

"Ông ấy làm bảo vệ ở Azure, và nghe lỏm được thông tin này. Có vẻ như họ không muốn đầu tư quá nhiều tiền vào nhóm vì lùm xùm năm ngoái. Vì vậy, đoàn làm phim không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắt giảm số lượng thành viên."

"Thật nhảm nhí. Tại sao họ lại làm thế khi mùa giải này diễn ra rất tốt chứ?"

"Bình tĩnh nào, các thực tập sinh," Minho hắng giọng, ra hiệu cho các thực tập sinh im lặng.

"Như tôi đã nói, chỉ có tám thực tập sinh sẽ ra mắt trong mùa giải này. Các Stars sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn trong việc xác định các thành viên sẽ ra mắt!"

Sau đó, một màn hình đếm ngược khổng lồ hiện ra, kèm theo một tiếng nổ lớn.

Các học viên lại một lần nữa giật mình, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược trên màn hình, bối rối không biết mục đích của nó là gì.

Sau đó, khi số 0 xuất hiện, căn phòng sáng bừng lên khiến các thực tập sinh phải nheo mắt lại.

"Các thực tập sinh, đó là thời gian đếm ngược để bắt đầu bỏ phiếu. Tính đến thời điểm hiện tại, cuộc bỏ phiếu đã bắt đầu và sẽ tiếp tục cho đến chương trình trực tiếp vào thứ sáu tuần sau lúc 18:00."

"Cuộc bỏ phiếu sẽ kết thúc đúng 20:00, và ngay sau đó, tên của tám thực tập sinh sẽ ra mắt sẽ được công bố."

"Với sự thay đổi này, mức cược chưa bao giờ cao hơn thế, và kết quả chưa bao giờ chắc chắn đến thế." Minho nghiêm túc nói.

"Vì vậy, hãy chuẩn bị tinh thần vào tuần tới, thứ sáu lúc 18:00 tối theo giờ Hàn Quốc, để thưởng thức một chương trình trực tiếp không giống bất kỳ chương trình nào khác khi chúng tôi tiết lộ tám nghệ sĩ được chọn sẽ tạo dấu ấn trong ngành công nghiệp K-Pop."

"Đã đến lúc những ngôi sao thực thụ tỏa sáng!"

*****

Lâm Chí vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thề trong hành lang.

Một số thực tập sinh đi ngang qua đều chúc mừng anh ta, nhưng Lâm Chí không có sức lực để nói chuyện với bất kỳ ai.

Hắn chỉ muốn nói chuyện với một người và chỉ một người mà thôi.

Lâm Chí đến một khu vực hẻo lánh nơi anh ta chắc chắn sẽ không bị bắt gặp.

"Lão Hổ?" anh ta vội vã nói, đi tới đi lui.

"Cái gì?" Lão Hổ quát lên, có vẻ cũng gấp gáp như Lâm Chí. "Tôi đã bảo cậu chỉ gọi tôi khi có chuyện quan trọng thôi. Tôi đang họp!"

"Cái này rất quan trọng." Lâm Chí nói, sự lo lắng tăng vọt.

Lão Hổ. "Nói đi."

Lâm Chí mở lời. "Tệ quá."

Lão Hổ lè lưỡi: "Lại thiếu tiền rồi sao? Tôi bảo ngươi đưa tài khoản tôi cho cậu là được chứ gì. Chỉ cần cậu thành thần tượng rồi thì đừng quên việc trở thành con rối của tôi thôi."

"Đó chính là vấn đề." Lâm Chí cắn môi nói. "Tôi không nghĩ mình có thể trở thành thần tượng vào thời điểm này."

"Ý cậu là gì?"

"Họ đã thay đổi. Chỉ có tám người đứng đầu mới được đưa vào đội ra mắt".

Lão Hổ kêu lên, giọng nói hạ xuống quãng tám. "Cái gì? Khi nào chứ?"

Lâm Chí trả lời. "Mới nãy thôi. Là tuyên bố chính thức rồi."

Lão Hổ thở dài một hơi. "Cậu có biết khó khăn thế nào để giữ cậu trong top 10 không? Thật là cực hình khi phải hack vào hệ thống của họ chỉ để giữ cậu luôn ở vị trí thứ 10."

"Tôi biết." Lâm Chí thở dài. "Nhưng tôi đang cố gắng hết sức. Tôi thậm chí còn cởi áo trong buổi diễn tối nay. Chắc chắn đã nhận được khá nhiều phiếu bầu từ những người xem biểu diễn trực tiếp."

"Cậu đứng thứ 13." Lão Hổ nói một cách vô cảm. "Cậu đứng thứ 13 trong bảng xếp hạng ngay lúc này."

Lâm Chí mở to mắt: "Ngài nói dối."

"Sao tôi phải dối cậu. Tôi đang xem kết quả ở Mintellect - công ty bỏ phiếu chịu trách nhiệm cho chương trình và rất nhiều tập đoàn lớn."

"Mẹ kiếp," Lâm Chí chửi thề, siết chặt nắm đấm rồi đập vào tường khiến nó nứt ra một chút.

Lâm Chí không thể tin rằng mình chỉ còn cách vị trí ra mắt năm bậc, ngay cả khi anh đã có màn trình diễn hấp dẫn như vậy.

"Tôi phải làm sao đây? Anh phải làm gì đó, đúng không?" anh hỏi Lão Hổ một cách tuyệt vọng.

"Chúng ta không thể để công sức của mình trở nên vô ích được."

Lão Hổ thở dài chán nản. "Đúng vậy. Tôi sẽ làm gì đó. Chỉ cần cho tôi thời gian."

Lâm Chí cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn ngài, tôi cam đoan sẽ giúp ngài đến cùng."

"Tốt nhất là vậy."

Nói xong, Lão Hổ kết thúc cuộc gọi, Lâm Chí dựa vào tường, cảm thấy chắc chắn hơn.

Mình phải ra mắt.

KHÔNG.

Mình chắc chắn sẽ ra mắt...

Bất kể điều gì xảy ra.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 237: Hối lộ



Lão Hỗ đi vào một căn phòng nhỏ tối tăm bên trong tòa nhà lớn, hành lang lúc này hẳn là đã trống rỗng, nhưng vẫn còn bóng dáng hai con người.

Tiếng gõ bàn phím vang vọng khắp phòng, chỉ còn thứ ánh sáng le lói từ màn hình máy tính.

"Tôi đã nói rồi." một người đàn ông với mái tóc cắt ngắn đối mặt với ông chú trung niên cao lớn làm phiền mình liên tục kể từ khi 'Rising Stars' bắt đầu.

"Tôi không làm được đâu. Thứ hạng của Lâm Chí cứ giảm dần sau mỗi tuần. Việc giữ anh ta trong top 10 ngày càng khó khăn hơn. Bây giờ ngài còn yêu cầu vào top 8 thì không phải quá đáng rồi sao."

Lão Hổ khoanh tay trước ngực. "Cứ như thường ngày mà thao tác đi Jo. Cậu chỉ cần nhấp thêm vài nút thôi."

Jo thở dài. "Nói thì dễ hơn làm. Khoảng cách ngày càng lớn, sẽ khó làm mọi thứ 'minh bạch' hơn so với vẻ bề ngoài".

"Cậu cần trợ giúp không?" Lão Hổ hỏi, trong đầu đã có kế hoạch.

Jo thở dài. "Không cần. Tôi chỉ muốn giữ công việc này. Mức lương ở đây cao hơn bất kỳ công việc văn phòng nào khác. Hơn nữa, tôi đã làm việc rất chăm chỉ để có được vị trí này. Tôi muốn nó thật ổn định."

Lão Hổ. "Tôi sẽ trả cho cậu thêm 50% số tiền ta đã thỏa thuận trước đó."

Jo di chuyển con chuột.

Màn hình hiển thị thứ hạng thực tế của các thực tập sinh. Ngay lúc đó, tên của Lâm Chí lại dịch xuống xếp thứ mười bốn.

"Xem này," Jo chỉ vào màn hình. "Tôi không thể nâng anh ta lên sáu bậc được."

Lão Hổ."Tôi không nói tới việc tăng thêm sáu bậc. Hãy đưa cậu ta lên cao hơn nữa."

Jo. "Ngài đang đòi hỏi vô lý rồi đấy. Tổng giám đốc điều hành của chúng tôi vừa mới quay lại kiểm tra sáng nay nên mọi người đều rất căng thẳng. Ông ấy là người rất chính trực, nếu ai đó phát hiện ra thì tôi bị đuổi việc là cái chắc."

Lão Hổ rút thứ gì đó ra khỏi túi - một tấm séc trắng.

"Trên đời này không có gì là không thể." Lão Hỗ cười ma mị.

Ông biết cách tạo ra động lực đúng đắn để di chuyển mọi tảng đá ngáng đường.

Và động lực đó thường giống nhau với hầu hết mọi loại người, đặc biệt là những người có trí óc yếu kém.

"Đây." Lão Hổ ném tờ giấy có rất nhiều số không về phía Jo.

Jo nhíu mày nhìn tờ giấy trong tay. Một hàng các con số 0 hấp dẫn. Nó gấp bốn lần tiền lương hàng tháng của anh ta!

Lão Hổ thuyết phục Jo. "Không ai được biết về giao dịch này. Cho đến bây giờ, ta cũng chưa bị ai phát hiện. Đã vào chung kết rồi, đúng không?"

Jo cắn môi, tâm trí đang chạy đua với hàng ngàn suy nghĩ.

Lão Hỗ cười khẩy nhìn biểu cảm mâu thuẫn của Jo.

Jo thở dài, Lão Hổ biết chắc kế hoạch của mình đã thành công.

Cuối cùng, con người đều là nô lệ của đồng tiền.

Jo. "Được rồi. Ngài muốn tôi làm gì?"

*****

Trong một phòng ký túc xá Azure, chiếc laptop nhỏ được đặt trên một chiếc bàn thấp.

Một nhóm thực tập sinh ngồi thành vòng tròn, mắt họ tập trung vào đồng hồ ngược hiển thị trên màn hình.

Các thực tập sinh quyết định xem chương trình trong căn phòng này vì nó có mùi kỳ lạ giống như... sô cô la?

Đó là mùi hương yêu thích của June nên anh đã xịt nó khắp phòng. Có lẽ đó là lý do tại sao Akira, Jisung, C-Jay và Jaeyong quyết định xem tập thứ chín trong phòng này - nó có mùi kỳ lạ nhưng vô cùng dễ chịu.

Hoặc có thể là vì những căn phòng khác trông bừa bộn và có mùi chân ướt.

"Tôi tưởng chỉ có năm người chúng ta theo dõi thôi?" June liếc nhìn ba thực tập sinh khác trong phòng.

"Em đã bảo họ đừng đến rồi!" kêu lên.

"Nhưng cậu chàng đó," C-Jay chỉ vào Casper rồi thì thầm, "rùng rợn kinh khủng. Anh ta cứ nói với em rằng mình muốn xem cùng nhau này kia nọ."

"Tôi có thể nghe thấy đó." Casper nói một cách nghiêm túc.

"Tốt thôi," C-Jay mỉm cười. "Cậu kỳ lạ lắm luôn ấy. Mà tôi lại không hợp với mấy người kỳ lạ."

June cười mỉa. C-Jay mới là người kỳ lạ nhất trong phòng lúc này.

"Hai người thì sao?" June nhìn Ren và Zeth trong trạng thái tốt hơn so với vài ngày qua.

"Không phải hai người vừa cãi nhau sao?" Jisung ngây thơ chỉ ra, Akira phải huých nhẹ vào hông anh.

"Cậu không thể bớt thắc mắc đi được sao?" Akira thì thầm muốn đánh.

Zeth cười khúc khích. "Không, không sao đâu. Chúng tôi không đánh nhau. Chúng tôi chỉ nói chuyện rất căng thẳng thôi."

Ren. "Đó là lỗi của tôi. Tôi quá bất an vì Zeth liên tục gánh tôi trong mọi việc."

Zeth. "Đó cũng là lỗi của tôi. Tôi nói năng mà không chú ý ... lại còn hay khoe khoang nữa." giọng c** nh* dần ở vế sau.

"Khoe khoang sao?" Casper ho, Zeth trừng mắt nhìn anh.

"Nhưng giờ thì ổn rồi. Chúng tôi đã nói chuyện lại và giải quyết xong với nhau."Zeth mỉm cười.

"Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi." June chuyển hướng chủ đề. "Tại sao cậu lại ở đây?"

Ren ngại ngùng. "Chúng em cũng muốn xem cùng anh. Không được phép ạ?"

June bĩu môi. Làm sao anh có thể từ chối đôi mắt cún long lanh thế kia cơ chứ?

June r*n r*. "Được được. Cậu có thể ở lại. Nhưng chúng ta sẽ theo dõi trong im lặng, được chứ?"

Những người khác gật đầu nhiệt tình, họ cảm thấy vui mừng khi June đồng ý xem tập phim cùng mình.

Người vui vẻ nhất trong phòng chắc chắn là Casper - người đưa tay ra để cố v**t v* mái tóc hồng của June. Tuy nhiên, Jisung nhanh chóng nhận thấy hành động đó và tát tay anh trước khi nó kịp chạm vào tóc June.

Casper tròn mắt nhìn Jisung. Thực tập sinh trẻ hơn nheo mắt liếc Casper, ra hiệu hai ngón tay trước mắt giống như một cử chỉ "Tôi đang dõi theo cậu đấy."

Casper rùng mình quay đi, tập trung vào màn hình nhỏ.

'Chết tiệt, đám người này đáng sợ quá.' Casper nghĩ thầm.

"Suỵt!" C-Jay hét lớn, những đứa trẻ khác giật mình. "Im lặng. Tập phim sắp bắt đầu rồi."

Akira nhìn C-Jay một cách kỳ lạ. "Chúng tôi thậm chí còn không nói chuyện-"

"Suỵt!" C-Jay che miệng Akira bằng bàn tay mặn chát của mình.

Đợi đã, mặn á?

Akira đẩy tay anh ra, vội vàng uống một ngụm nước, trừng mắt nhìn chàng thực tập sinh vô tình kia.

C-Jay đột nhiên ôm bụng. "Cái bệnh tiêu chảy này giết tôi mất thôi. Tôi thề là mấy cô nhân viên căng tin đã vệ sinh sạch sẽ rồi. Một lát nữa tôi sẽ quay lại, đi vệ sinh thôi."

Akira lác mắt nhìn C-Jay khi anh ta chạy vào phòng tắm.

Jaeyong. "Bắt đầu rồi."

Sau đó, Kang Minho xuất hiện trên màn hình.

Bình luận bùng nổ đúng lúc C-Jay bị tiêu chảy khiến những người khác phải thốt lên kinh tởm.

"Ôi! Thật sảng khoái làm sao!" C-Jay thở dài thỏa mãn.

"Xin giới thiệu với các bạn-Nhiệm vụ sản xuất!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 238: Tập phát sóng thứ 9 (1)



Minjun ngồi trên chiếc ghế sofa to bự. Nó mềm hơn, êm ái hơn chiếc ghế dài trong căn hộ của bà ngoại và chắc chắn cũng đắt hơn.

Nhưng không hiểu sao Minjun lại thích chiếc ghế sofa rẻ tiền kia hơn.

"Chúng ta lại xem gì thế?" Bố Minjun ngồi cạnh sau khi chuẩn bị xong đồ ăn nhẹ cho đứa con yêu quý.

Minjun thở dài. "Con đã nói với bố rồi mà. Là Rising Stars! Bố chẳng để ý gì cả." cậu khẽ lẩm bẩm.

Bố Minjun gãi gáy, cảm thấy hơi tội lỗi. Không hiểu sao, những gì Minjun nói lại có vẻ mang một tầng nghĩa khác ông chưa bao giờ để ý.

Mặc dù đúng là bố tập trung vào sự nghiệp hơn là con mình, nhưng ông vẫn rất yêu Minjun.

Bố lại im lặng, Minjun cắn môi, tự hỏi liệu những gì mình nói có quá đáng lắm không.

Minjun nhanh chóng chuyển chủ đề. "Nhưng con cảm ơn vì đồ ăn nhẹ. Đây đều là những món con thích nhất."

Cậu bé bỏ một miếng sô-cô-la hạnh nhân vào miệng rồi nở một nụ cười ngượng ngùng với bố mình.

Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười, cảm thấy hài lòng vì cuối cùng cũng đoán đúng.

"Rising Stars, hả? Bố đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải? Cái tên đó nghe quen quen đến lạ."

"Bởi vì nó rất phổ biến. Bắt đầu rồi!"

Bài hát tín hiệu vang lên, người đàn ông lớn tuổi cố gắng chú ý hết sức.

"Khoan đã. Đây là chương trình sinh tồn của thần tượng sao?"

Minjun chậm rãi gật đầu.

"Con thích thần tượng từ khi nào thế? Con có muốn trở thành thần tượng không?"

Minjun nhăn mặt, lắc đầu phủ nhận. "Tất nhiên là không. Nhưng hàng xóm của con đang tham gia chương trình."

Bố nhướng cả hai bên lông mày. "Hàng xóm của con á? Hàng xóm của con ở cái nơi tồi tàn mà bố muốn con dọn ra đấy à?"

"Đúng rồi, căn hộ đó. Nơi mà con sẽ không bao giờ rời đi." Minjun nhấn mạnh.

Bố anh mỉm cười, lắc đầu. "Tính cách giống y đúc mẹ con."

"Ồ, tạ ơn Chúa." Minjun trông có vẻ nhẹ nhõm. "Vậy là con may mắn rồi."

Người đàn ông cười khúc khích, xoa đầu con trai. "Được rồi, sao con không cho bố biết đôi chút về người hàng xóm này nhỉ?"

Minjun bướng bỉnh. "Không muốn đâu. Bố là một nhà phê bình khắc nghiệt. Con không muốn anh trai mình bị chính bố ruột chì triết."

Bố còn ngạc nhiên hơn nữa. Con trai ông thực sự thích người khác sao?

"Anh trai?"

Minjun gật đầu nhiệt tình. "Ở ngoài con không nhường anh đâu - nhưng con thực sự rất thích anh ấy. Con muốn được như anh ấy khi lớn lên. Không phải con muốn trở thành một thần tượng. Con chỉ muốn được ngầu và tử tế như anh ấy."

"Còn nữa," Minjun trừng mắt nhìn cha mình. "Bố đừng có ba hoa chích chòe với anh ấy đấy."

Bố cười vui vẻ. "Bố chẳng có cơ hội gặp cậu ấy đâu. Hơn nữa, con thậm chí còn không muốn tiết lộ danh tính của anh trai kia cho bố mà."

Minjun mỉm cười, dựa lưng vào ghế sofa. "Đúng rồi, con quên mất chuyện đó."

"Dù sao đi nữa. Bố chỉ cần quan săt nét mặt con thôi. Bố chắc chắn là mặt con sẽ thay đổi nếu nhìn thấy cậu ấy."

Minjun lắc đầu khi nhìn thẳng vào mắt bố mình. "Giấu cảm xúc là một trong những điểm mạnh nhất của con, bố ạ. Đó là một trong những điều con học được từ bố."

*****

"Tại sao cô ta lại ở cùng chúng ta nữa vậy?" Na-ri chỉ vào Bora - người trông có vẻ không bận tâm ngay cả khi cô gia nhập vào nhóm bạn của họ.

Jia thở dài. "Mọi người đã gặp nhau rồi mà! Giờ cậu ấy là fan của June, nên tớ gọi cậu ấy đến để stan bias cùng."

"Tớ cũng là fan của June." Wei thốt lên.

"Cậu thích Lâm chí. Cậu thật không có khiếu thẩm mỹ." Bora nói một cách vô cảm, nhớ lại cảnh cô gái hét tên Lâm Chí trong buổi biểu diễn trực tiếp.

Wei bĩu môi. "Đúng là vậy. Nhưng tôi cũng thích June. Lâm Chí là người tôi thích nhất vì mối liên hệ kỳ lạ với anh ấy. Chúng tôi đều là người Trung Quốc! Tôi chỉ ủng hộ người đồng hương của mình thôi."

Bora. "Đúng vậy. Nhưng Lâm Chí là đồ rác rưởi."

"Được rồi, hãy xem liệu anh ấy có thực sự là rác rưởi trong tập này không nhá." Wei hất cao cằm.

Tập phim bắt đầu với cảnh quay ngày thi đấu thể thao. Chỉ riêng trận đấu đầu tiên đã có rất nhiều bình luận.

- Ôi, Công chúa June trông hợp quá!

- Không thể tin là June lại có tính cạnh tranh thế nha.

- Làm sao anh ấy có thể chạy nhanh như vậy với chân vịt lặn nhỉ?

Nhóm con gái không thể nhịn cười nhìn các chàng trai tham gia trò chơi. Jia lúc đầu không quan tâm chương trình, giờ đây lại thích thú với từng phút giây của tập phim.

Có vẻ như mới hôm qua thôi - khi cô còn ngần ngại không muốn xem tập đầu tiên.

Và bây giờ, chỉ còn một tập nữa là đến chung kết.

Soo-min. "Ồ, chỉ mình tớ thấy June thực sự giỏi thể thao phải không?"

Na-ri đáp. "Ừ, tớ cũng để ý thấy thế. Anh ấy trông vụng về, nhưng lại vô cùng lanh lợi."

Bora. "Tớ đã mong đợi Casper và Daeho sẽ dẫn đầu các trò chơi. Nhưng có vẻ như họ đã thắng vì June."

"Ừm," Jia lầm bầm.

Đúng lúc đó, ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu cô.

Nếu đội của họ thực sự chiến thắng, thì điều đó có nghĩa là họ được quyền chọn thể loại bài hát trước đúng không?

June đang cân nhắc nên chọn thể loại nào.

- À, anh ấy sẽ chọn Moombahton.

- Hoặc Electro-Techno.

- Nhưng tôi muốn xem Bubblegum Pop.

- Cô gái ơi, điều đó gần như là không thể. June sẽ không bao giờ cố tình chọn cách tỏ ra dễ thương đâu.

Đúng lúc đó, June bước tới tấm biển ghi chú thể loại 'Bubblegum Pop' và giật nó xuống khỏi bục.

Các cô gái, mặc dù đã biết nhóm của June sẽ biểu diễn thể loại dễ thương này trong buổi biểu diễn trực tiếp, vẫn rất ngạc nhiên khi biết June là người chọn thể loại đó.

Những bình luận trở nên sôi nổi sau khi June lựa chọn thể loại.

Một cảm xúc chung của đám đông - sự phấn khích.

- June dễ thương? Casper dễ thương? Daeho dễ thương? Ren dễ thương? Jangmoon dễ thương?

- Chuyện gì thế này? Đây sẽ là một thảm họa.

- Nhìn họ kìa, keke. Trông giống như một gánh xiếc vậy.

- Một tiết mục xiếc rất đẹp mắt.

- Thôi nào June. Em rất yêu anh, nhưng liệu anh có thể thực hiện được ý tưởng này không?
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 239: Tập phát sóng thứ 9 (2)



Sau khi cơn sốc lựa chọn thể loại lắng xuống, quá trình luyện tập của các đội khác hiện đang được phát sóng

Đội của Lâm Chí là đội đầu tiên xuất hiện. Ngay từ đầu, có vẻ như đội đã làm khá tốt, Lâm Chí còn dẫn đầu đảm đương trọng trách sáng tác nhạc.

Wei reo lên sung sướng khi thấy thực tập sinh yêu thích của mình, Bora cau có nhìn lại.

"Cậu thực sự chẳng có khiếu thẩm mỹ gì cả." Bora lẩm bẩm, nhưng Wei quá bận ngắm nhìn Lâm Chí nên không nghe thấy lời bình luận kia.

Chuyển cảnh đến phiên Lâm Chí lần đầu tiên phát bản nháp sáng tác cho nhóm mình, các cô gái rất ngạc nhiên vì giai điệu nghe rất chuyên nghiệp.

- Lâm Chí thực sự sản xuất nó sao? Nếu có thì anh ấy rất có năng khiếu sáng tác nhạc đó.

- Nhưng mà cũng hơi khó tin. Sáng tác chỉ trong một ngày sao? Liệu các nhà sản xuất âm nhạc chuyên nghiệp có thể làm được không?

- Im đi. Đừng có mà nghi ngờ tài năng của Lâm Chí.

- Không, bạn ạ. Tôi vừa xem lại cảnh đó. Anh ấy chỉ nhấn phím cách trong hầu hết phân đoạn sáng tác. Ai lại dùng phím đó để chỉnh sửa nhạc chứ?

- Bên trên nói năng cho cẩn thận nhá. Đâu có công chiếu hết 24 tiếng sản xuất nhạc đâu mà đòi nghi ngờ người ta.

"Thấy chưa!" Wei thốt lên. "Anh ấy thực sự có tài năng."

Bora nheo mắt nghi ngờ. "Thôi kệ. Tôi vẫn không thích anh ta."

Cảnh quay tiếp tục, Lâm Chí đóng vai chính hầu hết các cảnh quay tập luyện.

Tuy nhiên, có một người khác nổi bật hơn cả - Steel. Anh ấy đã dồn hết tâm huyết vào màn trình diễn này.

Và khi màn trình diễn được công chiếu, mặc dù Lâm Chí là trung tâm, Steel đã chiếm trọn sự chú ý bằng sức lôi cuốn riêng và hết mình phô diễn kỹ năng nhảy điêu luyện.

- Được rồi, kệ đi. Đây cũng là một màn trình diễn hay.

- Bài hát cũng hay nữa. Lâm Chí làm tốt lắm.

- Steel y đẹp trai quá!

Tuy nhiên, ngay khi những lời khen ngợi dành cho Steel bắt đầu xuất hiện, tất cả đều bị chìm trong biển bình luận khi Lâm Chí xé áo cuối phần diễn.

Wei hét toáng lên còn Bora nhăn mặt đáp lại.

Đối với Bora, quan sát anh ta trực tiếp đã là một điều kinh khủng rồi.

Hành động như vậy không phù hợp với bài hát. Khái niệm nhóm hướng tới còn chẳng gợi cảm như màn trình diễn 'Tie Me Up' của đội Aglet.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng khán giả rất thích đoạn khoe của này, ngay cả những người xem trực tuyến cũng hét lời khen ngợi thân hình Lâm Chí.

- Anh ấy lực lưỡng quá!

- Ôi, bổ mắt quá. Đây chính là phong cảnh tôi tìm kiếm bấy lâu.

- Kyaah! Tôi sẽ bỏ phiếu cho Lâm Chí bắt đầu từ hôm nay.

- Rụng trứng mất mấy mom ơi.

Màn trình diễn của họ kết thúc, khán giả vẫn tiếp tục bàn tán về cơ bụng của Lâm Chí. Tình hình cũng tương tự trong những bình luận trực tiếp.

Lâm Chí đang ngồi xem một mình trong phòng, mỉm cười khi thấy những bình luận khen ngợi cơ thể của mình.

Anh ta thở dài thỏa mãn khi dựa vào tường.

Được khen ngợi chắc chắn là điều hắn thích nhất trên thế giới này, tất nhiên là sau tiền rồi.

C-Jay bực bội càu nhàu vì mọi người vẫn chưa hết hứng thú với màn trình diễn đầu tiên. "Khi nào thì họ mới ngừng nói về cơ thể của cậu ta vậy? Đội của Sehun đã biểu diễn rồi, đâu bốn đội biểu diễn rồi đó. Làm ơn thôi đi!"

Ren cười khúc khích và vỗ nhẹ vào lưng C-Jay. "Thư giãn đi. Ồ, đến phiên Adorbz xuất hiện rồi!"

"Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng tới rồi!" C-Jay thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt của Jangmoon trên màn hình, C-Jay không khỏi mỉm cười.

Tên khốn đó trông vẫn khó chịu, nhưng lạ thay, anh lại nhớ hắn rồi.

Akira khẽ đẩy hông anh cười khẩy. "Nhớ người thương rồi phải không?"

"Ý cậu là sao?" C-Jay chế giễu. "Thời gian của tôi yên tĩnh hơn sau khi hắn ta rời đi đó."

Những người khác lắc đầu ngao ngán.

Rõ ràng là C-Jay nhớ Jangmoon.

Thực tế là hầu hết bọn họ đều nhớ. Ngay cả khi June cố phủ nhận, anh cũng nhớ tiếng gọi 'đại ca' liến thoắng suốt ngày của chàng thực tập sinh ngốc nghếch.

Zeth. "Tôi tò mò nhất về quá trình sáng tác nhạc đó. Không ai biết các cậu đã làm gì cả."

Casper cười khúc khích. "Đó là vì chúng tôi không sản xuất được cứ thứ gì trong ba ngày đầu tiên. Chỉ sau thời nghỉ, chúng tôi mới bắt đầu sản xuất bài hát".

Zeth huých nhẹ Ren. "Thật sao? Lúc đó đầu óc mới thông suốt làm việc được à?"

Ren nói. "Không hẳn vậy. Giai đoạn đầu khá khó khăn. Chúng ta thậm chí còn cãi nhau to nữa là đằng khác."

Zeth gãi gãi sau đầu. "Đúng rồi. Xin lỗi."

Ren cười khẽ lắc đầu: "Bây giờ tôi ổn rồi. Hôm qua tôi thậm chí còn sáng tác một giai điệu mới nữa."

Jisung. "Có vẻ như người xem cũng nghĩ như vậy."

- Này Ren, gánh đội này lần nữa nhé.

- Tôi chỉ biết đội của họ đã ổn định. Ren là ace khoản này rồi.

- Ren sẽ sáng tác thêm một bài hit nữa.

- Nhưng có vẻ như Ren đang gặp khó khăn. Anh ấy im lặng suốt cả chương trình.

"Cậu ổn chứ?" Zeth vỗ nhẹ vào lưng bạn mình.

Ren gật đầu đáp lại với một nụ cười tươi. "Tôi ổn mà. Tôi đã nói hàng trăm lần rồi. Những bình luận như thế này không còn làm tôi nao núng nữa."

C-Jay. "Chết tiệt, cậu kiên cường thật đấy. Tôi sẽ bắt đầu khóc nếu mọi người kỳ vọng quá nhiều vào mình."

"Đó cũng là lý do tôi suy sụp vào tuần trước. Mọi người kỳ vọng quá nhiều mà tôi chưa bao giờ đáp ứng được kỳ vọng của mọi người kể cả bản thân tôi."

"Tuy nhiên, đôi khi không đáp ứng được kỳ vọng của mình cũng không sao. Và khán giả bình luận tiêu cực thế kia đều là người chưa bao giờ ủng hộ tôi từ đầu."

Akira reo lên hưởng ứng.

Ren. "Tôi rất vui vì anh June đã ở đó giúp chúng tôi sáng tác. Anh ấy vừa giống một thiên tài xuất chúng vừa như một thiên thần cứu vớt Adorbz khỏi bế tắc."

Cảnh trên màn hình tiếp tục, June trông tập trung hơn bao giờ hết. Cảnh chỉnh sửa của anh dài hơn (do Cindy biên tập), và chắc chắn chính anh là người đã sáng tác bài hát đó.

"Anh học sáng tác nhạc từ khi nào vậy?" Jisung ngạc nhiên trước chất nhạc tuyệt vời của June.

June nhún vai. "Thực ra là lần thử lần đầu tiên trong nhiệm vụ này."

Akira. "Thật là bất công. Giống như được ban phước bởi các vị thần rồi hay sao ý."

[Cậu ấy vừa gọi mình là á thần à? Omo!]

June lắc đầu: 'Ngươi chỉ ra ngoài vào những lúc thế này thôi sao?'

June. "Chắc chăn là không rồi."

Fu chắc chắn không phải là một á thần, hơn lắm thì chỉ đến mức thực tập sinh.

Jaeyong. "Hẳn là cậu sinh ra để sáng tác đó. Tôi thực sự thích bài hát này...và cả lời bài hát nữa."

Akira cười khúc khích khi vỗ lưng Jaeyong. "Anh chàng này lại khóc sau buổi diễn nữa đấy."

Jisung hay mè nheo. "Ôi trời, tôi cũng suýt khóc nữa rồi nhưng đã cố kìm lại."

"Đó là một bài hát rất xúc động, được chưa?" Jaeyong gắt lên, những người khác bật cười.

"Tôi chỉ muốn biết cậu lấy cảm hứng từ đâu thôi" Jaeyong chuyển hướng chủ đề.

"Kem." June trả lời không chút do dự.

"Kem á?" họ đồng thanh thốt lên.

"À, đúng rồi! Quên mất." June lấy chiếc điện thoại thế kỷ của mình ra và gõ gì đó vào thanh trạng thái trên Navel.

Anh không quên đính kèm bức ảnh chụp chiếc xe tải 'kinh hoàng' mà mình chụp.

Hi_ImKittyJunexxR1s1ingSt4r5 có bài đăng mới.

Hi_ImKittyJunexxR1s1ingSt4r5: Nếu bạn ở gần phố Jongno, hãy ghé thăm xe kem màu hồng có logo chiếc bánh chuối ở nóc xe. Quên tên rồi, nhưng nó thực sự rất ngon. Cứ đến trải nghiệm thử vì June rất thích vị kem ở đây.
 
Back
Top Bottom