Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 220: Tinh linh chổi



"5, 6, 7 và 8...," Casper đếm nhịp dạy các thành viên vũ đạo mới.

Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Lời bài hát cũng đã hoàn thành và bây giờ họ đang tập nhảy.

Còn bốn ngày nữa là đến buổi biểu diễn thực tế - thời gian đủ để họ trau chuốt phần trình diễn và mang đến một sân khấu tuyệt vời.

June một lần nữa cảm thấy rung động trong tim, giống như lúc anh biểu diễn 'Tie Me Up'. Và cho đến tận bây giờ, anh vẫn tự hỏi cảm giác đó là gì.

'Có lẽ mình nên đi kiểm tra sức khỏe.'

Tuy nhiên, ngay cả khi mọi việc diễn ra suôn sẻ thì cũng không thể phủ nhận rằng vẫn còn một vấn đề lớn cần giải quyết.

June vẫn chẳng thể tỏ ra dễ thương được.

Ren thở dài, hướng ngón trỏ của June lên má mình, chọc vào phần da thịt đầy đặn và trắng trẻo.

"Như thế này...chỉ cần smile!" Ren cười rạng rỡ. "Sau đó lắc hông sang hai bên."

June mím môi, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhanh chóng làm theo những gì được hướng dẫn.

"Ôi trời, tệ thật đấy," Jangmoon nói, June trừng mắt nhìn anh.

June r*n r* ngã xuống sàn, than vãn với Casper và Daeho. "Tại sao hai người lại nghĩ ra vũ đạo này vậy?"

Daeho cười khúc khích. "Em không tin là anh không làm được đâu. Anh là người có ngoại hình mềm mại nhất trong số chúng ta đấy. Làm sao Jangmoon có thể dễ thương hơn anh thế nhỉ?"

June liếc nhìn Jangmoon, người đang tập vũ đạo trong khi nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

Anh kinh ngạc khi thấy thực tập sinh cao lớn kia vô liêm sỉ lắc mông trong khi nháy mắt với hình ảnh phản chiếu của mình.

Phải nói da gà nó nổi rần rần luôn.

"Làm như thế này." Casper biểu diễn thêm một lần nữa. Daeho nhanh chóng làm theo, June cảm thấy bị phản bội bởi thành viên trong đội.

Tất cả bọn họ đều đã tiến bộ rất nhiều sau khi thiết lập được ý tưởng phù hợp, nhưng June vẫn mắc kẹt với bản thể cứng nhắc của mình.

June ghét phải thừa nhận điều đó.

Nhưng có lẽ những bình luận đó là đúng.

Có lẽ anh không hề dễ thương chút nào.

Khi còn nhỏ, anh cũng không thực sự dễ thương. Anh cao hơn hầu hết bạn bè cùng trang lứa và có nhiều vết sẹo trên mặt hồi trung học do xô xát với mấy đứa trường khác.

Tóm lại, dễ thương không có trong từ điển của June.

Ren. "Hãy truyền tải đứa trẻ bên trong ánh thôi mà! Anh là người đã thiết lập ý tưởng. Em nghĩ anh sẽ là người giỏi nhất trong việc này."

"Không đơn giản như vậy đâu." June than vãn.

Casper. "Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút. Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Vậy, chúng ta ăn trước nhá?"

"Chắc chắn rồi, tôi đói lắm," Jangmoon thoát khỏi trạng thái dễ thương ngây ngất.

Daeho. "Cho tôi đi cùng với."

"Tôi cũng vậy." Ren vui vẻ nói.

"Tôi sẽ ở lại." June vẫn cảm thấy thất vọng vì là người duy nhất trong nhóm vẫn chưa hiện thực hóa được concept.

Jangmoon hỏi. "Vậy anh có thèm ăn gì không, em lấy cho?"

June lắc đầu: "Tôi sẽ đến sau."

Jangmoon mỉm cười. "Được rồi. Vậy thì chúng ta đi thôi!"

June sau đó nhìn người quay phim đã quay họ sáng nay. "Gần đến giờ ăn trưa rồi. Anh cũng nghỉ đi."

Anh quay phim mỉm cười xin phép đi ăn trưa. Vậy nên, June đang ở một mình trong phòng tập. Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình, quyết tâm thể hiện "sự dễ thương" của mình.

June mỉm cười với chính mình, cố nhớ lại nụ cười khi còn nhỏ, rồi bắt đầu biểu diễn bài hát của họ.

Khi June vẫn đang luyện tập, anh đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.

"Cậu đang làm gì thế?" Ông Klin nhìn June với vẻ ghê tởm.

June thốt lên, ngạc nhiên. "Bác bảo vệ! Bác đang làm gì ở đây?"

Ông Klin lè lưỡi. "Tôi còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là đi dọn dẹp rồi. Tất cả học viên đều đang ở căng tin rồi."

June. "Được thôi, cháu sẽ ở đây trong góc. Bác cứ làm việc đi."

Ông Klin lắc đầu, lấy đồ lau dọn ra, vui vẻ quét sàn nhà và lau gương.

Ngược lại, June vẫn tiếp tục luyện tập cử chỉ và biểu cảm khuôn mặt.

"Cái quái gì thế này?" Ông Klin hỏi.

"Hả?" June quay lại đối mặt với người gác cổng hói.

"Vừa rồi cậu làm gì thế? Là để biểu diễn à?"

June gật đầu mà không nói lời nào.

Ông Klin."Thật kinh khủng. Biểu diễn theo kiểu dễ thương, phải không? Cậu trông chẳng đáng yêu chút nào".

June lè lưỡi. "Bác cũng chẳng thể làm tốt hơn được đâu."

Người gác cổng cười khẩy không tin. "Tôi á? Tôi không thể làm tốt hơn sao? Cậu ngây thơ quá đấy,nhóc ạ."

"Tại sao? Bác có kinh nghiệm nhảy và diễn dễ thương không?"

Ông Klin cầm cây lau nhà và đi về phía June. "Đến đây."

June cau mày nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn.

"Để tôi nói cho cậu biết một điều. Dọn dẹp thực ra là kỹ năng tiên tiến thứ ba của tôi. Kỹ năng đầu tiên là khiêu vũ. Còn kỹ năng thứ hai là hành động dễ thương."

June muốn cười lớn vì trông người gác cổng hói đầu rất nghiêm túc khi nói chuyện.

Ánh mắt ông chất chứa hoài niệm. "Hồi xưa, tôi từng ở trong một nhóm nhạc nam. À, đó là những khoảng thời gian tươi đẹp."

June lắc đầu không tin. "Và sao nữa? Các bác thực hiện cái ý tưởng người gác cổng à?"

"Đúng vậy," ông Klin trả lời không chút do dự khiến June ngớ người.

"Khoan đã, bác nghiêm túc đấy à?"

"Hơn cả nghiêm túc. Và nhóm tôi còn làm tốt hơn những gì cậu đã thể hiện trước đó. Chúng tôi biểu diễn những tiết mục dễ thương nhất trong thị trấn!"

"Nghệ danh của tôi là KlinChi vì tôi rất thích KimChi. Chúng tôi là một bộ ba, nhưng sự nghiệp nhóm đã kết thúc không lâu sau đó".

"Tuy nhiên, tôi vẫn có thể nhớ những ngày đó. Những ngày chúng tôi vẫn còn là - Balditors." ông dang rộng cánh tay, đứng gần tấm kính, trông giống như một chiếc đèn rọi tạm thời.

"The Bald, the Beautiful, và the Broom-tiful."

Blad: Người hói
Broom-tiful: Tinh linh chổi.

Mình tạm để chú thích chứ chưa biết dịch thế nào cho hợp.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 221: Holy Cute



June không thể nhịn cười được nữa. Anh không thể tưởng tượng nổi cái cảnh ông chú gác cổng này lại ở trong một nhóm nhạc nam và biểu diễn những bài hát dễ thương trước đám đông được.

Ông Klin trừng mắt nhìn June trông khi vừa lau sàn nhà vừa lắc hông quá lại.

Đôi mắt June mở to vì sốc khi quan sát mấy động tác ngúng nguẩy kia. Thật sợ hãi khi phải chứng kiến cảnh tượng này!

Tuy nhiên, June không thể phủ nhận.

Ông Klin thực sự khá giỏi việc này. Đôi mắt ông sáng lên khi nhảy múa với cây lau nhà, những cử chỉ và biểu cảm dễ thương đều rất tự nhiên.

Vậy thì ông ấy không phải nói khoác rồi.

Ông Klin nói. "Đây là bí mật mà tôi đã giữ trong lòng bấy lâu nay. Đôi khi tôi nhớ nó, nhưng cuối cùng, niềm đam mê dọn dẹp lại chiếm trọn trái tim tôi."

"Ông chú à, ông chú làm sao thế?" June lắp bắp, trông có vẻ sợ hãi tột độ.

Ông Klin cười khẩy khi ném cây lau nhà sang một bên. "Cậu muốn tôi dạy cậu không?"

June gật đầu nhiệt tình. Lúc này anh đang rất tuyệt vọng.

Người gác cổng tự tin duỗi người. "Được rồi, vì cậu đã đưa cho tôi chai thuốc tẩy đắt tiền, tôi sẽ ban cho cậu một ân huệ khác."

June. "Xin ngài hãy chỉ giáo!"

Ông Klin vỗ nhẹ vào cái đầu hói bóng loáng của mình và cười toe toét. "Trước hết, June. Cậu phải tin rằng mình dễ thương. Sự tự tin chính là chìa khóa của sự dễ thương đấy con trai ạ!"

June gãi đầu. "Thưa ông, cháu không chắc mình có thể làm được."

Ông Klin líu lo. "Tất nhiên là được! Bây giờ, cậu hãy thử tưởng tượng bản thân là sinh vật đáng yêu nhất trên đời. Hãy thể hiện chú mèo con bên trong. Hãy là một em bé trên cầu trượt. Tin tôi đi, nó hiệu quả mà."

June nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm. "Mình là người dễ thương nhất trên đời..."

Ông Klin cười khúc khích. "Tốt, tốt. Bây giờ, đến mẹo thứ hai: nháy mắt, hôn và những cử chỉ ngọt ngào là vũ khí bí mật. Thử nháy mắt với tôi xem nào."

June cố nháy mắt, nhưng trông giống co giật mắt hơn.

Ông Klin cố kìm lại nhưng không nhịn được cười khúc khích. "Không phải vậy. Nhẹ nhàng như thế này thôi."

Ông Klin nháy mắt một cách lịch thiệp, tiếp theo là một nụ hôn khoa trương thổi vào không khí. Sau đó, ông lại nháy mắt lần nữa, tặng June một nụ cười toe toét.

June muốn vỗ tay khen ngợi người gác cổng hói vì kinh ngạc. Chết tiệt, đây chính là một loại tài năng.

"Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng." ông Klin hạ thấp tông giọng. "Đây là quy tắc quan trọng nhất - Hãy buông bỏ tất cả."

"Buông bỏ... tất cả?"

Ông Klin vừa đi vừa lắc hông thật đáng yêu. "Thôi đi. Đừng xấu hổ!"

Không biết xấu hổ sao?

June thực sự giỏi việc đó.

Hồi còn làm côn đồ, anh phải chịu nhiều sự chế giễu đến nỗi không biết xấu hổ là gì.

Chỉ đến khi được thăng chức, anh mới thấm nhuần sự xấu hổ trở lại cuộc sống của mình.

Nhìn lại bây giờ, có vẻ như anh vẫn chưa từ bỏ những sự ức chế đó, đặc biệt là khi phải chịu áp lực từ những người theo dõi mình.

Tuy nhiên, trong những lúc khốn khổ nhất, anh thực sự không biết thế nào là xấu hổ.

"Bây giờ hãy kết hợp cả ba điều đó lại, cậu sẽ có công thức hoàn hảo cho một màn trình diễn dễ thương!"

Ông Klin thốt lên. "Và nụ cười nữa, đừng quá lố. Hãy để nó tự nhiên."

June thở dài đối mặt với gương, quyết tâm làm lại một lần và mãi mãi. Anh nhắm mắt lại và hình dung mình là một cục cưng dễ thương.

Không biết xấu hổ.

Và rồi anh buông tay.

June thực hiện mọi động tác mà không hề cảm thấy ngượng ngùng.

Anh di chuyển theo vũ đạo, hông di chuyển theo cách mà người ta không bao giờ ngờ tới.

Và với một cú xoay người, anh nhìn vào gương, mỉm cười mà không hề có chút e ngại nào.

Trong giây lát, anh chỉ nhìn chằm chằm vào bản thân, cảm thấy như mình thực sự đã làm được một điều tuyệt vời.

Sau đó, June quay sang ông Klin, người đang mở to mắt nhìn mình.

"Thế nào ạ?"

Ông Klin lắc đầu thở dài khiến June hơi lo lắng.

"Tệ đến thế sao?"

Người gác cổng hờn dỗi cầm cây lau nhà. "Có lẽ tôi không nên cho cậu những lời khuyên đó."

"Tại sao?" June nhíu mày bối rối.

Ông Klin vỗ mạnh vào lưng June. "Bởi vì con đã vượt qua ta rồi. Bên trong con vốn dễ thương mà."

*****

"Tại sao anh không đi theo bọn em?" Jangmoon đang xỉa răng, bước vào phòng tập.

June nhăn mặt trả lời. "Tôi phải luyện tập rồi".

Daeho. "Anh luyện tập chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác đấy."

June nhún vai. Anh tin mình sẽ thực hiện tốt phần trình diễn. Sau thời gian ngắn luyện tập với ông Klin, anh đã tự tin hơn nhiều.

Tuy nhiên, June lại cảm thấy kiệt sức sau đó.

Có vẻ như anh chỉ có thể tỏ ra dễ thương trong một khoảng thời gian nhất định. June cảm thấy cần ít nhất ba ngày để nạp lại năng lượng.

"Vậy mọi người đã sẵn sàng quay lại luyện tập chưa?" Casper duỗi chân.

"Yup," Ren kêu lên. "Chúng ta hãy hoàn thành và kết thúc thôi. Chúng ta sẽ luyện giọng vào buổi chiều."

"Chắc chắn-"

Lời nói của Jangmoon bị cắt ngang khi có người đột nhiên bước vào phòng. Họ ngạc nhiên khi thấy Yejin - một trong những nhà sản xuất chính của chương trình.

Tất cả đều cúi chào.

"Đội Bubblegum Pop. Bây giờ đến lượt các bạn."

Cả đội nhìn nhau bối rối. "Đến lượt chúng ta à?" Daeho hỏi trong sự bối rối.

"Các cậu không được thông báo sao? Nhiệm vụ sản xuất không chỉ liên quan đến việc sáng tác nhạc. Các cậu cũng phải tự chuẩn bị trang phục trên sân khấu nữa."

Casper. "Đúng rồi. Tôi quên nói với mấy cậu. Đến lượt chúng ta rồi sao?"

Yejin trả lời. "Vâng. Các cậu có tổng cộng hai giờ trước khi một nhóm khác vào phòng trang phục. Chúc may mắn."

Nói xong, Yejin dẫn cả đội đến phòng trang phục. Mọi người ngạc nhiên nhìn căn phòng, trong đó chất đầy vô số quần áo và phụ kiện.

"Sau khi chọn xong trang phục, các cậu sẽ vào phòng đó và bàn chuyện với nhóm thiết kế để họ chuẩn bị toàn bộ trang phục cho nhóm. Mọi người cũng cần nói chuyện với tổ đó về thiết kế sân khấu." cô chỉ vào căn phòng ngay bên cạnh.

Casper. "Cảm ơn."

Yejin rời đi.

"Có rất nhiều lựa chọn này." Daeho xem qua đống quần áo.

"Vì đang theo đuổi một concept dễ thương, tại sao chúng ta không thử cái này nhỉ?" Jangmoon lôi ra một bộ quần áo trông giống hệt như trong phim cổ tích.

Có vẻ như đó là quần áo mà Peter Pan mặc nhưng phối với màu sắc khác. Thậm chí còn có một chiếc mũ có gắn lông vũ ở cuối.

Jangmoon kêu lên rồi bước về phía June trong khi vẫn cầm chiếc mũ. "Sao anh không thử xem? Trông nó vừa cỡ của anh đấy."

June lắc đầu. "Bảo Casper thử xem sao."

Jangmoon bướng bỉnh. "Không, cậu ta không phải Peter Pan. Casper giống một con ma thân thiện hơn. Anh thử đi mà."

June định trả đũa thì Jangmoon giựt mạnh chiếc mũ len June đang đội ra khỏi đầu.

Mọi người tròn to mắt nhìn June.

"TÓC HỒNG?!!!"

Peter Pan là một nhân vật hư cấu được sáng tạo bởi tiểu thuyết gia và nhà viết kịch người Scotland JM Barrie.

Một cậu bé tinh nghịch và tự do có thể bay và không bao giờ lớn, Peter Pan dành tuổi thơ bất tận của mình để phiêu lưu trên hòn đảo huyền thoại Neverland.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 222: Nền tảng



June thở dài. Mấy đứa trong nhóm cứ ngẩn ngơ nhìn anh chằm chặp, ánh mắt cứ như lazer thiêu cháy hộp sọ.

June. "Cái gì thế?"

"Anh nhuộm tóc từ khi nào thế?" Ren hỏi.

"Trước buổi đánh giá." June trả lời hờ hững.

Jangmoon. "Đã lâu như vậy rồi sao? Vậy anh đã nhuộm xong khi bọn em khóc ở nhà anh à?"

Casper nhanh chóng quay sang. "Hai người đến nhà June chơi á?"

Jangmoon lè lưỡi. "Thì sao? Đừng là cậu muốn tham gia cùng chúng tôi nhé."

Casper mím môi lại không nói gì nữa.

June. "Được thôi, không sao đâu. Tôi có thể nhuộm lại tóc đen trước buổi biểu diễn."

Vì đã hoàn thành nhiệm vụ nên Fu không còn cách nào trả thù nữa.

"Không!" Mấy đứa trong phòng đồng loạt kêu lên.

Jangmoon thở dài như thể có điều gì đó đang sôi sục bên trong, rồi anh nhảy lên và xoa đầu June.

"Em đã kìm lại một lúc rồi, nhưng trông anh rất tuyệt với mái tóc hồng! Anh giống như con búp bê nhỏ xíu, tr*n tr** mà mọi người thường dán ở mặt sau điện thoại vậy."

Daeho. "Sonny Angels à?"

Sonny Angels là một dòng sản phẩm búp bê siêu dễ thương, thường được thiết kế với hình dáng nhỏ xíu, mặc đồ hình các loài động vật hoặc thiên thần, nhưng đôi khi là "tr*n tr**" với những chi tiết như cái đầu dễ thương và đôi cánh nhỏ.

Các búp bê này thường được sản xuất theo dạng blind box.

Jangmoon reo lên. "Yup! Tôi tin rằng đây sẽ là chìa khóa chiến thắng của chúng ta. Anh không thể nhuộm lại tóc. Màu hồng là màu của anh đó!"

"Dễ thương quá." Casper hưởng ứng, nhưng June không để ý đến anh.

Ren gật đầu nhiệt tình. "Anh thực sự rất hợp với nó. Giống như được trở lại thời đại mặt nạ hồng vậy."

Jangmoon. "Đúng là một kỷ nguyên mang tính biểu tượng! Nhưng tại sao tóc anh lại mềm ngay cả khi nhuộm vậy? Lần cuối cùng em nhuộm, tóc cứ như cỏ khô vậy. Em bị hói ở ba chỗ này."

"Thật dễ thương." Casper nhắc lại lần này với giọng to hơn nhưng vẫn bị mọi người phớt lờ.

Daeho. "Nhà tạo mẫu tóc của anh chắc phải rất giỏi."

June nhún vai. Có vẻ như Kumo thực sự rất tài năng.

Casper kêu lên to hơn. "Màu hồng dễ thương quá! Anh trông giống một đứa trẻ vậy."

June đáp lại bằng một ánh nhìn kì lạ. Trong khi đó, Casper đang bận nghĩ liệu mình có nên nhuộm con mèo Luther ở nhà thành màu hồng luôn không.

Ren bắt đầu lục tung đống trang phục. Anh lấy ra một cái móc treo quần áo, đặt trước mặt June, nheo mắt lại.

"Ding” một tiếng vang lên trong đầu Casper - giống như trúng số độc đắc vậy.

Ren hào hứng match mấy bộ đồ lại. "Đây rồi. Các em nhỏ ơi! Hãy là những đứa trẻ thực thụ nào."

June nhìn Ren làm nở một nụ cười nhẹ. Bộ đồng phục này là loại Minjun hay mặc.

Con quỷ nhỏ đó lại len lỏi vào tâm trí June lần nữa. Quả thật Minjun trông rất dễ thương khi mặc nó.

Vì vậy, June gật đầu đồng ý. "Tôi muốn chọn cái này."

Jangmoon r*n r* ngồi phịch xuống ghế. "Nhưng Peter Pan!"

Daeho lắc đầu. "Cậu tự lo đi."

Jangmoon đứng dậy, chế giễu. "Được thôi. Nhưng tôi sẽ là người đặt tên cho đội chúng ta. Tôi đã có ý tưởng rồi."

Casper. "Thế có làm cậu im lặng được không?" hỏi.

"Đúng đấy." Jangmoon mỉm cười.

Casper thở dài. "Được thôi. Tên đội chúng ta là gì nhỉ."

Jangmoon mỉm cười tinh quái, và có lẽ June nên khâu miệng Jangmoon lại ngay lúc đó.

"Không được rút lại quyết định nhé, được chứ?" Jangmoon hào hứng.

"Chúng ta sẽ là - Đội Adorbz!"

*****

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống đám đông tụ tập bên ngoài một tòa nhà đồ sộ.

Một biển biểu ngữ đầy màu sắc tràn ngập ở lối và. Các thực tập sinh của 'Rising Stars' đang chuẩn bị biểu diễn cho nhiệm vụ tiếp theo.

Lượng Stars chờ đợi bên ngoài địa điểm đã tăng lên rất nhiều.

Hàng người đã kéo dài khắp các con đường và các bãi đậu xe cạnh Azure đều chật kín người hâm mộ.

Ngay cả những người không có vé cũng đứng bên ngoài địa điểm quay để cổ vũ cho các thực tập sinh yêu thích của mình.

Đám đông người hâm mộ tràn ra vỉa hè, một số người đàn ông trung niên đang càu nhàu và bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lần này Jia và bạn bè cô không thể đứng đầu hàng. Họ đến vào lúc rạng sáng sớm, nhưng đã có một hàng dài người hâm mộ chờ đợi.

"Cái quái gì thế này?" một người đàn ông có hút thuốc châm chọc.

Ông ta liếc nhìn biểu ngữ ở lối vào. "Một trò đùa của người đồng tính K-Pop, hả? Không thể tin là thanh thiếu niên thực sự xếp hàng để xem mấy cái thằng ẻo lả này thôi đấy."

Một người đàn ông bụng bia khắc cười lớn, một ít vụn bánh mì trong miệng ông ta rơi vương vãi xuống đất.

Jia nhăn mặt, trừng mắt nhìn nhóm người đàn ông bẩn tính. Họ mặc vest và có vẻ như đang đi làm, nhưng mấy ông chú này còn chẳng có một nét tử tế nào ở một người đàn ông thất nghiệp.

Đám ông chú nhận thấy ánh mắt của Jia nên tiến về phía nhóm của cô.

Na-ri chửi thề. "Đừng nhìn về phía họ."

"Được rồi, được rồi, mấy em gái xinh đẹp kia làm gì ở đây thế? Xếp hàng để xem mấy thằng nhóc yếu đuối à? Sao em không tham gia cùng bọn anh nhỉ?"

Ajushi thứ ba với hàm răng ố vàng mỉm cười 'quyến rũ' với các cô gái.

Tuy nhiên, Jia chỉ trừng mắt kính tởm rồi quay đi.

Ông bụng bia. "Gì đây? Các người nên thấy vinh dự khi được chúng tôi để ý đấy, mấy cô nàng điên rồ."

Bora cuối cùng cũng cáu. "Cút đi! Tôi không muốn trải nghiệm tiếng cười sảng khoái và ngửi mùi hôi thối từ một chương trình hài kịch đâu!"

"Em gái nói gì thế?"

Tuy nhiên, trước khi họ kịp xông vào cãi lộn, một nhóm bà lão tóc bạc đang tự tin sải bước tới khiến ngay cả những thần tượng kỳ cựu nhất cũng phải dè chừng.

Trang phục của họ: áo crop top 'l
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 223: Bắt đầu Production Mission



Jihyun nhìn đám đông đang đi vào. "Sao có cảm giác như có nhiều người hơn bình thường vậy?"

Woo-jin. "Bởi vì có nhiều người mua vé hơn. Tôi nghe nói đoàn làm phim phải tối đa hóa chỗ ngồi vì có rất nhiều người hâm mộ muốn xem buổi biểu diễn trực tiếp."

Hyerin lắc đầu không tin. "Đây là mùa đầu tiên như thế, đúng không?"

Gun gật đầu. "Đây là mùa phổ biến nhất. Ngay cả những đứa cháu họ của tôi cũng đang xem chương trình."

Bone tham gia vào cuộc trò chuyện. "Anh nghĩ lý do cho sự thành công là gì?"

"Chắc chắn là có một lý do khác rồi." Jihyun hướng mắt đến một trong những bức ảnh được hiển thị trên màn hình LED.

'June.'

Woo-jin. "Chắc là do số lượng thực tập sinh nổi tiếng, đúng không? Có rất nhiều ứng cử viên tuyệt vời cho vị trí ra mắt."

"Chắc chắn rồi." Jihyun không nói ra suy nghĩ thực sự của mình. Có lẽ mọi người vẫn đánh giá thấp June vì cậu ấy không đến từ một công ty lớn.

Nhưng Jihyun đã quan sát anh ngay từ đầu, cô ấy càng chắc chắn hơn.

Vào đầu chương trình, các biểu ngữ trong hội trường chủ yếu là hình ảnh các thực tập sinh ở thứ hạng cao - những người đến từ các công ty lớn hoặc có người hâm mộ trước cả khi chương trình diễn ra.

Tuy nhiên, hiện tại đã có sự bão hòa khá tốt giữa những biểu ngữ dành cho các thực tập sinh khác nhau.

Từ góc nhìn của người nghiệp dư thì làm sao một thực tập sinh có thể thao túng tỷ lệ người hâm mộ của chương trình?

Tuy nhiên, một số thực tập sinh hợp tác với June không được dự đoán sẽ tiến xa được đến vậy trong cuộc thi.

C-Jay...Jangmoon...Akira...Sehun.

Tất cả những thực tập sinh này sẽ không bao giờ lọt vào top 25 nếu họ không gặp được June và biểu diễn cùng cậu ấy.

Tương tự như vậy, có vẻ như những thực tập sinh có thứ hạng cao cũng luyện tập chăm chỉ hơn, không tự mãn vì sự nổi lên của họ hiện đang bị đe dọa.

Jihyun tiếp tục nhìn xung quanh, cô cũng nhận thấy một điều.

Trước đây, Zeth và Casper có nhiều banner hơn hẳn những thực tập sinh xếp hạng cao khác; thì bây giờ, có vẻ như banner của June hiện đang ngang hàng với họ.

Jihyun lẩm bẩm. "Cậu ấy thực sự rất tuyệt vời."

Hyerin. "Tôi là người duy nhất thấy hơi lo lắng à?"

Gun. "Tại sao?"

"Vâng, sau đợt đánh giá tạm thời, chúng ta chưa thấy được sự tiến bộ của các học viên."

Bone thở dài. "Đúng vậy. Đây cũng là lần đầu tiên. Tôi tin các thực tập sinh cũng không biết gì về sân khấu của đội khác. Đội ngũ sản xuất thực sự lưu tâm với khía cạnh 'bất ngờ' của các buổi biểu diễn."

Woo-jin. "Tốt nhất là chúng ta nên tin tưởng họ. Các cậu ấy đã lọt vào top 25 rồi; đây là lúc họ thể hiện cá tính thực sự của mình. Tôi thực sự rất phấn khích".

"Tôi cũng vậy." Gun nghĩ tới June. "Tôi tự hỏi họ sẽ biểu diễn những bài hát tự sáng tác của mình như thế nào."

Bone. "Giờ thì tôi không quá lo lắng vì tất cả đều làm tốt trong đợt đánh giá tạm thời. Tôi chỉ ước họ cũng chăm chút kỹ hơn cho các yếu tố khác nữa vì một số bài có giai điệu tương tự nhau."

Jihyun đồng ý. "Có hai bài hát nổi bật đối với tôi là đội của June và đội của Lâm Chí. Chắc chắn sẽ là cuộc chạm trán nảy lửa đây."

Đúng lúc đó, tiếng hét lớn vang lên khắp khán phòng làm gián đoạn cuộc trò chuyện của các cố vấn.

Minho trên sân khấu trông bảnh bao hơn cả. Anh đứng ở trung tâm sân khấu, tắm mình trong ánh đèn rực rỡ, nụ cười rạng rỡ tỏa ra sức quyến rũ không thể cưỡng lại.

Gun thở dài với hào quang của nam diễn viên. "Tôi tự hỏi không biết sinh ra như vậy sẽ như thế nào."

Bone cười khúc khích, khẽ đẩy vai anh. "Chúng ta hãy cố gắng hơn nữa ở kiếp sau nhé."

"Chào buổi sáng, các quý ông và quý bà!" Giọng nói của Kang Minho vang lên giữa tiếng vỗ tay vang dội.

Đám đông bùng nổ với tiếng reo hò và vỗ tay lớn hơn, sự nhiệt tình làm rung chuyển nền móng tòa nhà.

Khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Kang Minho bắt đầu dẫn vào.

"Tối nay. Chúng tôi có một điều đặc biệt dành cho tất cả các bạn. Đây là lần đầu tiên một nhiệm vụ như vậy xuất hiện trong Rising Stars. Xin tiết lộ cho các bạn - Nhiệm vụ sản xuất Production Mission!"

'Production Mission' xuất hiện bằng chữ in đậm, lấp lánh phía sau càng làm tăng thêm niềm phấn khích trong phòng.

"Đối với nhiệm vụ này, các thực tập sinh của chúng ta được trao quyền tự chủ hoàn toàn."

"Họ phải tự sáng tác bài hát, lời bài hát, vũ đạo và thậm chí là thiết kế trang phục biểu diễn của riêng mình."

"Đây là cơ hội để học viên thể hiện sự sáng tạo, cá tính và tiềm năng trở thành nghệ sĩ thực thụ."

Khán giả thì thầm trao đổi về những mong đợi từ màn trình diễn tự sản xuất của các thực tập sinh.

"Chắc chắn sẽ rất thú vị đây."

"Tôi rất mong được nghe bài hát của họ."

"Minho, em yêu anh, nhưng làm ơn nói nhanh lên và giới thiệu tiết mục đầu tiên đi."

Minho tiếp tục. "Nhưng đó không phải là tất cả. Sau mỗi bài biểu diễn, các Stars sẽ bỏ phiếu cho thực tập sinh nổi bật nhất."

"Và cuộc bỏ phiếu này sẽ có tác động rất, rất quan trọng đến lần loại trừ sắp tới. Vì vậy, hãy lựa chọn một cách khôn ngoan".

"Sau tất cả các buổi biểu diễn, các bạn cũng sẽ bỏ phiếu cho đội mà mình yêu thích và nhóm cũng sẽ giành được một khoản lợi ích khác."

Các thực tập sinh trong phòng chờ cũng đặc biệt chú ý đến những gì Minho nói.

Zeth. "Họ vẫn chưa công bố phần thưởng cho thực tập sinh có thứ hạng cao nhất phải không?"

Leo trả lời. "Thật kỳ quái. Đây là lần đầu tiên họ không công bố giải thưởng cho đến khi kết thúc nhiệm vụ."

Zeth nhún vai. "Có lẽ là 1 triệu stars?"

"Vậy thì đó chính là con đường tới trận chung kết rồi."

"Bây giờ. Không cần phải chờ đợi nữa, chúng ta hãy bắt đầu với Nhiệm vụ sản xuất!"

"Đối với màn trình diễn đầu tiên, hãy để tôi gọi một đội sẽ khuấy động khán phòng bằng những giai điệu mạnh mẽ của họ."

"Biểu diễn một bài hát theo thể loại Electro-Techno, chúng ta hãy chào đón Đội Party Animals!"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 224: Chiếc túi mèo đen



June thở dài khi xem màn trình diễn của Lâm Chí từ tivi phòng chờ.

Lần này, mỗi đội được cấp một phòng riêng - nơi nhóm có thể xem màn trình diễn của đội kia mà không tiết lộ trang phục và concept của nhóm.

June vừa mới hoàn tất làm tóc và trang điểm. Anh là người cuối cùng trong nhóm mặc quần áo. Tuy nhiên, họ không cần vội lắm.

Đội June lại được biểu diễn cuối cùng. Thứ tự được sắp xếp bằng cách rút thăm, và Ren đã may mắn rút được số cuối cùng.

Lâm Chí nói, giọng hơi run. "Đội chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ cho màn trình diễn này."

Cho dù không nhìn thấy mặt người kia, June cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng đáng thương của Lâm Chí.

Lâm Chí nghẹn ngào, tiếng "awws" vang lên khắp khán phòng.

"Tôi rất vui vì mình đã đi được đến chặng đường này, và tất cả là nhờ sự ủng hộ của các bạn. Xin hãy tiếp tục ủng hộ tôi ... ý là, chúng tôi, cho đến khi cuộc thi kết thúc. Cảm ơn các bạn rất nhiều."

June chỉnh trang lại thắt nơ trên cổ áo, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng vì chất liệu khá mỏng. Nhưng dù sao, anh vẫn cảm thấy hài lòng với vẻ ngoài của mình.

Khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, June mím môi, sau đó mỉm cười nhớ lại những lời mà ông Klin dạy.

June trông thực sự trẻ trung - giống như một đứa trẻ thực sự. Đó chính là ý tưởng mà nhóm hướng tới nên June không hề thất vọng.

Đột nhiên, một vật thể màu đen có lông xuất hiện trong tầm mắt khiến June cau mày.

"Này mọi người?" Anh gọi vọng ra từ trong phòng thay đồ.

Jangmoon. "Có chuyện gì thế?"

"Có ai để quên túi ở phòng thay đồ không?"

Casper xen vào. "Túi á? Không. Sáng nay em thậm chí còn không mang theo túi."

June. "Vậy những người khác thì sao?"

Jangmoon nhận ra. "Ồ! Cái túi đó là em đặc biệt đặt mua anh đấy."

"Tôi không đeo nó đâu." June quan sát chiếc túi có hình khuôn mặt mèo con trên sàn, nó nhìn chằm chằm vào June với đôi mắt to tròn và nụ cười toe toét.

Jangmoon than vãn. "Anh ơi. Em thậm chí còn phải trả thêm 12.000 won để ship hoả tốc từ nước ngoài về đấy."

June kiên quyết. "Không đeo đâu."

"Anh phải mặc vào." Daeho và Ren đồng thanh nói, June nhướng mày ngạc nhiên.

Tại sao họ cứ nhất quyết bắt anh đeo túi chứ?

"Nó khá đắt đấy anh." Jangmoon nói, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn.

June cảm thấy đau nhói trong lồng ngực. Jangmoon sẽ buồn nếu anh không đeo túi sao?

"Mẹ em cũng góp tiền mua đó. Người mẹ tội nghiệp của em đã đưa tiền cho cậu con trai 24 tuổi không có tiền. Anh không thương hại bà ấy sao?"

June r*n r* khó chịu.

Cậu ta thậm chí còn lôi 'mẹ' vào.

June cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đeo túi mèo. Anh quay sang một bên chỉnh chỉnh cái túi, đôi chân nhỏ của chú mèo đung đưa theo mỗi chuyển động nhỏ.

"Thôi thì cũng được." June thở dài. Anh chấp nhận chỉ vì mẹ của Jangmoon thôi.

Nhìn lại mình trong gương lần cuối, June mở rèm phòng thay đồ, phủi bụi quần áo và đảm bảo tất cả các chi tiết đều được chỉn chu. Anh cũng kéo tất lên để chúng không bị tụt xuống mắt cá chân.

June có thể nghe thấy tiếng nhóm của Lâm Chí biểu diễn ở phía sau, nhưng ngoài tiếng đó ra, căn phòng hoàn toàn im lặng.

Anh cau mày khi nhìn lên, tự hỏi tại sao cái chợ từ sáng đến giờ làm phiền June đột nhiên im lặng bất thường.

Tuy nhiên, June lùi lại một bước, ngạc nhiên khi thấy mọi người nhìn mình với đôi mắt mở to lấp lánh.

"Cái gì thế?" June chỉnh lại quai túi, khiến đôi chân nhỏ của mèo con lại chuyển động lần nữa.

"Kawaiiiiiii!" Jangmoon hét lớn đến nỗi các đội bên cạnh cũng nghe thấy.

C-Jay giật mình kinh ngạc. "Nhà ai mổ lợn à?"

"Dễ thương quá! Dễ thương quá! Dễ thương quá!" Jangmoon tiếp tục thốt lên lắc vai June.

"Buông ra!" June kêu lên và trừng mắt nhìn Jangmoon.

Jangmoon tiếp tục nịnh nọt June. "Ôi trời, tệ quá. Anh vẫn đáng yêu ngay cả khi cau mày khó chịu. Người hâm mộ của anh sẽ lên cơn đau tim mất."

Casper nhìn June như muốn giữ an trong lồng để Luther có bạn chơi. Điều đó khá kỳ lạ.

"Đội của chúng ta thực sự có thể thắng." Ren nhẹ nhàng nói thêm. Lâu lắm rồi Ren chưa được nếm mùi chiến thắng, và anh đang vô cùng phấn khích.

Nhìn lại quá khứ, Ren luôn nghĩ rằng mọi chiến thắng của mình kể từ khi trở thành thực tập sinh đều nhờ vào Zeth.

Trong các buổi đánh giá thực tập sinh hàng tháng tại công ty, Ren chưa bao giờ có cơ hội giành vị trí đầu tiên khi Zeth là đối thủ.

Tuy nhiên, cậu cũng được phản hồi tích cực nhất khi biểu diễn cùng Zeth.

Casper hoàn toàn tin tưởng vào thành viên trong nhóm. "Chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Đội Adorbz sẽ làm hết sức mình."

June r*n r* khó chịu. "Nhưng tôi vẫn ghét cái tên nhóm mình."

"Này!" Jangmoone kêu lên như bị xúc phạm. "Bất kỳ ai ghét tên đội đều là chống lại hòa bình. Anh có muốn chống lại hòa bình không, đại ca?"

"Im đi." June đáp trả.

"Tôi nghĩ sẽ rất khó để giành chiến thắng đấy." Daeho đột nhiên lên tiếng khiến các thành viên khác chú ý.

Casper. "Hả?"

"Nhìn kìa," Daeho hướng mắt về phía tivi. Chỉ đến lúc đó họ mới nhận ra tiếng hét lớn từ trường quay.

Tuy nhiên, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Bởi vì ở giữa màn hình là Lâm Chí, hắn đứng đó với nụ cười tự tin và đôi mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Và điều tệ nhất là gì?

Hắn ta đã lột áo.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 225: Cuộc đời Lâm Chí



Lâm Chí tự hào khoe cơ bụng săn chắc của mình trước công chúng. Hắn cảm thấy thỏa mãn khi chứng kiến các fangirl la hét dưới chân mình.

Đây chính là cuộc sống mà Lâm Chí muốn tận hưởng.

Hắn vẫn còn nhớ về những ngày mơ ước được trở thành thần tượng.

Lâm Chí từng sống tại một khu ổ chuột ở Thượng Hải, cha mẹ đều làm những công việc thu nhập thấp.

Bản thân thì có rất nhiều mong muốn, tham vọng, nhưng cha mẹ luôn đưa ra những lời bào chữa.

"Lần sau nhé con."

"Khi nào nhà mình giàu hơn thì bố sẽ mua cho con thứ đó."

"Bố mẹ xin lỗi. Nhà mình không đủ khả năng cho con đi học nữa."

"Cố chờ bố một thời gian nữa nhé."

Vì những lời này, Lâm Chí luôn hoài nghi về sự tồn tại của mình.

Tại sao cha mẹ không sẵn sàng nuôi dạy mình? Tại sao những người khác sinh ra đã có sẵn mọi thứ trong khi mình gần như chẳng có gì cả?

Cuộc sống thật bất công.

Vì vậy, anh ta bỏ trốn, gia nhập băng đảng Bạch Hổ để thực hiện ước mơ cuối cùng của mình.

Từ khi còn nhỏ, hắn luôn muốn tham gia vào ngành giải trí.

Hắn chẳng có hứng thú gì với ca hát, nhảy múa, diễn xuất hay những thứ tương tự.

Nhưng đối với Lâm Chí, trở thành người nổi tiếng có nghĩa vô cùng lớn. Cuối cùng hắn cũng nhận được sự chú ý từ cha mẹ mình.

Lâm Chí muốn được người khác quan tâm nhưng lại trở thành nô lệ cho h*m m**n đó.

Khi các thần tượng K-Pop đột nhiên trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới, hắn tự định nghĩa đó sẽ là cách tốt nhất để thu hút sự chú ý đó...và có cả một khoản tiền kha khá nữa.

Vì vậy, Lâm Chí sẵn sàng làm mọi thứ có thể.

May mắn thay, Lão Hổ đã cho anh ta cơ hội trở thành một người phân phối m* t**, chứ không phải chung việc với những tên chạy vặt trong băng đảng.

Mặc dù là người mới đến nhưng Lâm Chí được trao khá nhiều đặc quyền.

Bản thân hắn cũng hiểu sự thiên vị là không công bằng.

Nhưng cuộc sống vốn bất công và bọn đầy tớ phải chấp nhận hiện thực này.

Lâm Chí đã làm việc quần quật hơn một năm nhưng vẫn không đủ tiền mua vé máy bay sang Hàn Quốc và có một cuộc sống tốt đẹp.

Anh ta rất khốn khổ vì không được một công ty tử tế nào tuyển dụng.

Vì vậy, khi có cơ hội, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận chọn lựa.

Kể cả khi phải phản bội những người đã tin tưởng mình để đổi lấy thứ bản thân mong muốn.

Kể cả khi phải giết Quân Hạo.

Bởi vì, cuộc sống vốn không công bằng.

Đối với Lâm Chí, cuộc sống chỉ đang trả lời lại những bất công mà hắn ta đã trải qua khi còn nhỏ.

Đã hơn một năm kể từ khi giết tên đó. Quân Hạo thực sự là người anh em rất tốt, không hiểu sao Lão Hổ lại muốn giết anh ta.

Người kia đã ở trong băng đảng nhiều năm, hơn ai hết nắm rõ những thăng trầm của Bạch Hổ... có lẽ còn hiểu rõ hơn cả bản thân lão già.

Họ đã để mắt đến Quân Hạo một thời gian, Lão Hổ thậm chí còn thăng chức cho tên khốn đó... chỉ để quan sát hắn kỹ hơn.

Và có lẽ cũng là vì niềm vui của chính ông ta.

Thật thú vị khi chứng kiến người khác sụp đổ khi họ đang ở đỉnh cao.

Cho nên, dù Lâm Chí thỉnh thoảng có nhớ tới khuôn mặt của Quân Hạo thì hắn cũng chỉ xua đi mà tiếp tục sống.

Cuối cùng, nhờ đạp lên cái chết của người khác, Lâm Chí đã có thể sống với ước mơ mà hắn ngày ngày ngóng chờ.

Một phần trong hắn sẽ luôn biết ơn Quân Hạo, nhưng phần còn lại thì vẫn cảm thấy bản thân xứng đáng có cuộc sống như hiện tại.

Và bây giờ, hắn đã với tay đến rất gần rồi.

Top 25 - Lâm Chí biết rõ mình sẽ tiến xa đến vậy. Và việc lột áo chắc chắn là chất xúc tác cần có để chen chân một vé vào đêm chung kết.

Với lượt cúi chào cuối cùng, đội của Lâm Chí rời khỏi sân khấu trong tiếng hét vẫn còn ngân dài phía sau.

Hầu hết khán giả đều hét lớn cái tên Lâm Chí khiến hắn bây giờ vô cùng hứng khởi, tự mãn.

Lâm Chí đã lấy được sự quan tâm của mọi người.

Bên trong phòng thay đồ của đội Adorbz...

Mọi người đều đứng nhìn Lâm Chí đắm chìm trong sự từng hô.

Jangmoon đột ôm bụng. "Ừm, đội chúng ta thực sự có thể thua. Làm thế quái nào mà anh ta có được cơ bụng sáu múi rõ nét thế nhỉ?"

"Thật không công bằng." Jangmoon tiếp tục than vãn. "Giống như một phiếu gian lận vậy! Đội của họ có thể thắng ngay bây giờ".

June chỉ thở dài rồi tiếp tục quan sát các đội còn lại.

Đội tiếp theo - đội của Jisung, bắt đầu biểu diễn trên sân khẩu.

Trong phần trình diễn của họ, sân khấu được tắm trong một kính vạn hoa của những ánh đèn rực rỡ.

Họ biểu diễn ca khúc 'Retro Revive' với concept thập niên 90.

Mái tóc được vuốt keo lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, trang phục màu pastel cùng phụ kiện neon đã nâng tầm phần trình diễn.

Khi đến đoạn điệp khúc cuối cùng, đám đông bắt đầu hát theo lời bài hát dễ nghe.

Tuy nhiên, có vẻ như màn trình diễn trở nên kém hấp dẫn vì khán giả đã mong đợi đội này làm cái gì đó quyết liệt như những gì Lâm Chí đã thể hiện.

June ngồi trên ghế dài, tiếp tục xem phần trình diễn còn lại. Mọi người trong nhóm cũng im lặng khi thời gian lên sân khấu đang được rút ngắn.

Đội tiếp theo cũng làm tốt.

Đội của Zeth, 'TrapKings', chìm vào bóng tối, chỉ thỉnh thoảng có ánh đèn nhấp nháy.

Bầu không khí chuyển sang thứ gì đó 'đường phố' và 'ngầu' hơn.

Đoạn rap của Zeth mở đầu cùng với tiếng bass mạnh mẽ đã thu hút khán giả ngay lập tức. Họ lại là một ứng cử viên khác cho vị trí đầu bảng.

Chỉ còn một đội nữa là đến màn trình diễn của đội Adorbz, và màn trình diễn này kém hấp dẫn hơn nhiều so với các đội còn lại.

"Này!" Daeho đột nhiên lên tiếng khi quan sát mạng xã hội. "Bác sĩ chê bai một số thực tập sinh lại đăng mấy thứ vớ vẫn lên tài khoản Navel rồi."

"Bác sĩ Kim?" June nhíu mày.

"Đúng rồi, ông ta" Daeho giơ điện thoại lên. "Có vẻ như ông ta cũng xem biểu diễn trực tiếp. Bài viết có gần 30.000 lượt thích rồi. Thật nực cười. Đúng là phát ngôn bừa bãi."

Họ tụ tập quanh Daeho để xem bài đăng.

DoctorK: Như tôi đã nói rồi, các thực tập sinh này đã phẫu thuật thẩm mỹ rất nhiều. Môi cậu chàng này thậm chí còn không cử động được. Khuôn mặt anh ta cứng đờ vì phủ silicon đó thôi.

DoctorK: Tôi nghĩ màn trình diễn của June sẽ tiếp diễn ngay sau đây. Tôi sẽ phân tích sâu sắc khuôn mặt của anh ta khi thưởng thức màn trình diễn. Tự hỏi người phẫu thuật thẩm mỹ nhiều nhất chương trình sẽ thể hiện như thế nào đây?

Casper ngào ngán: "Ông ta thực sự là bác sĩ sao? Sao lại đăng nội dung như thế này?"

June thở dài, tắt điện thoại của Daeho. "Đừng lãng phí thời gian với những người này."

Jangmoon và Ren gật đầu đồng tình.

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và một staff nam thò đầu vào cửa.

"Đội Adorbz?" giọng điệu có phần do dự khi đọc tên đội của họ.

"Xin hãy vào hậu trường và chuẩn bị cho lượt biểu diễn tiếp theo."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 226: Cây lau nhà màu hường



Khi đội Adorbz trở vào hậu trường để chờ đến lượt biểu diễn, các nhân viên trong đoàn phim không khỏi chú ý vào nguồn năng lượng hồng nổi bật trong đội.

June được những người đồng đội cao lớn che chắn, nhưng mái tóc hồng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Trong lúc di chuyển, anh đột nhiên nhận thấy một màu sắc tương tự như tóc mình trong tầm nhìn ngoại vi.

June dừng lại quan sát một lúc.

Anh nhướn mày ngạc nhiên khi thấy ông Klin cầm một cây lau nhà mới.

Tuy nhiên, thay vì cây lau nhà màu vàng thường thấy, cây lau nhà lần này được phủ đầy tua rua hồng lấp lánh.

June không khỏi mỉm cười.

Ông Klin giơ ngón tay cái lên, nói khẽ. "Chúc may mắn!"

June gật đầu cảm ơn rồi trở lại bám sát đội hình.

Lúc này, đội thứ tư vẫn đang biểu diễn nên nhóm vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi, cố gắng xua tan sự lo lắng.

Adorbz đã khá tự tin với màn trình diễn của mình, đặc biệt là vì June dường như cũng thoải mái hơn khi đảm nhiệm vai trò Center.

"Thật ra tôi khá lo lắng." Casper đột nhiên lên tiếng khiến các thành viên khác sững sờ.

Casper - thực tập sinh luôn điềm tĩnh và tự tin, thực ra lại đang lo lắng?

Jangmoon vỗ vai anh. "Anh bạn, đừng nói thế. Nếu cậu lo lắng thì tôi cũng lo lắng theo đấy."

Ren cũng bắt đầu run tay. "Sẽ ổn thôi, phải không? Trời ơi, em cảm thấy áp lực khi phải biểu diễn cuối cùng."

Daeho chửi thầm. "Sao tự nhiên mấy người lại thế này? Giờ thì tôi nghi ngờ liệu mình có thể biểu diễn tốt trên sân khấu không đây."

June thở dài nhìn đám cún con đang run rẩy trước mắt.

"Các người lo lắng vì điều gì thế?" June hỏi, cả bốn đứa đều quay lại nhìn anh.

"Thất bại? Phản hồi tệ? Làm hỏng? Các cậu biết đấy, màn trình diễn rất có thể sẽ hỏng bét nếu cứ giữ tư duy đã như vậy. Thế giới sẽ tạo cơ hội cho chúng ta thể hiện."

Không đúng lắm. Cho đến giờ June vẫn chưa có điện thoại mới.

Jangmoon gãi gãi gáy. "Em đoán tốt hơn là không nên kỳ vọng gì cả, đúng không? Như vậy, chúng ta sẽ không thất vọng."

June lè lưỡi. "Câu nói đấy chỉ áp dụng cho những người chưa sẵn sàng thôi. Chúng ta đã luyện tập chăm chỉ. Vì vậy, chúng ta có quyền mong đợi một kết quả tốt đẹp."

Casper thở dài nhìn xuống đất. "Chúng ta đang căng thẳng. Em không muốn đây là nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta trước khi kết thúc."

"Chính xác." June mỉm cười. "Chúng ta đã đi một chặng đường dài. Trong các nhiệm vụ trước, chúng ta đã làm việc hết công suất để mang đến cho khán giả một sân khấu thỏa mãn."

"Bây giờ, tại sao chúng ta không tự biểu diễn nhỉ? Sân khấu này đòi hỏi ta phải vui vẻ, bởi vì đây cũng sẽ là kỷ niệm của ta trong tương lai."

"Hãy biến nó thành kỷ niệm đáng nhớ, được chứ?"

Jangmoon lẩm bẩm. "Câu đấy phải là lời của em chứ."

June trấn an. "Chúng ta đã tập luyện cho sân khấu này hơn một trăm lần rồi. Sẽ ổn thôi!"

Anh quay sang Ren khen ngợi. "Cậu cũng đã làm rất tốt khi chỉnh sửa hoàn thiện bản phối!" Ren cười tươi, nỗi bất an nhanh chóng tan biến.

Đúng lúc này, tiếng hát của đội kia ngừng lại, thay vào đó là tiếng reo hò của đám đông. Cả đội đều nhìn về phía sân khấu với ánh mắt kiên định.

"Đến lúc rồi!" Casper có động lực hơn trước.

"Chúng ta bắt đầu thôi!" Daeho vỗ tay khi đội kia rời khỏi sân khấu.

Nhóm diễn trước xuống, tinh thần có hơi nuối tiếc. Khá nhiều lỗi trong khi biểu diễn, buổi tập cuối cùng cũng tốt hơn so với màn trình diễn thực tế.

"Chúng ta có thể làm tốt hơn." Leo xoa bóp sống mũi.

Sehun vỗ lưng an ủi thủ lĩnh. "Chúng ta đã làm hết sức mình rồi. Khán giả vẫn thích màn trình diễn của chúng ta, nên không sao cả".

"Đúng vậy, chúng ta đã làm tốt lắm!" các thành viên khác reo lên, làm dịu đi tâm trạng nặng nề trong lồng ngực Leo.

Tuy nhiên, khi họ đi ngang qua đội của June, cả nhóm đột nhiên khựng lại, quay qua nhìn đội của June đang đứng trên sân khấu tối đen.

"Khoan đã," Leo nghiêng đầu sang một bên bối rối. "Vừa có cái gì màu hường lướt qua thì phải?"

Trong khi đó, sân khấu chìm trong bóng tối đen kịt, tất cả những gì có thể nhìn thấy là năm bóng người đứng thành một hàng chặt chẽ.

Stars mặc dù không nhìn thấy mặt của các thực tập sinh, nhưng vẫn bùng nổ thành tiếng gầm rú và la hét chói tai.

Họ đã biết người biểu diễn cuối cùng là ai.

Các cố vấn bịt tai nhưng tiếng reo hò vẫn tiếp tục dội lại.

Jia cũng khá bất ngờ.

Nếu như hồi đó, Jia cảm thấy như mình là người duy nhất cổ vũ cho anh ấy, thì bây giờ, có vẻ như hơn một nửa khán giả đang cổ vũ cho June.

Phòng điều khiển ở phía sau sân khấu, tiếng check mic của Minho vang lên qua loa. Đám đông im lặng, chuẩn bị theo dõi buổi biểu diễn.

"Đây là nhóm cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, một trong những thể loại nhạc được yêu thích nhất - Bubblegum Pop."

"Chuẩn bị cho một sự bùng nổ hương vị quyến rũ. Hãy cùng chào đón -Nhóm Adorbz!"

Khán giả một lần nữa lại ồn ào sau phần giới thiệu.

"Chết tiệt. Casper định biểu diễn một bài hát dễ thương à?"

"Không, Casper có thể làm được. Nhưng June thì sao? June thực sự chọn thể loại này sao?"

"June có phải đã thấy bài đăng nói anh ấy không dễ thương hay gì không?"

"Tên đội của họ là gì ấy nhỉ?"

Ngay cả Bác sĩ Kim đang ở trong đám đông, cũng vô cùng mong đợi. Ông muốn nhìn xem khuôn mặt của cậu thực tập sinh June này tệ đến mức nào.

Nội dung của ông ta không thu hút được nhiều người tương tác trong vài tháng qua.

Sự nổi bật hoàn hảo chỉ mới trở lại khi ông ta bắt đầu săm soi các thực tập sinh, đặc biệt là June.

Vì vậy, Bác sĩ Kim vô cùng phấn khích muốn xem màn trình diễn để bôi trát thêm một chủ đề thịnh hành khác.

Tiếng check mic của vang vọng khắp trường quay, khán giả cuối cùng cũng im lặng.

Vào khoảnh khắc đó, dường như cả không gian cùng đập chung một nhịp tim, ngóng trông buổi biểu diễn được mong đợi nhất hôm nay.

Một lần nữa, giọng nói của Minho lại vang lên trong không khí.

"Đây là Ký ức."

Ánh đèn trong phòng thu nhấp nháy rồi đột nhiên sáng rực rỡ.

June mỉm cười, ánh đèn rọi sáng sân khấu.

"It's showtime."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 227: Kí ức (1)



Đây có lẽ là màn biểu diễn được mong đợi nhất trong đêm.

Vì tất cả đều đã hoàn thành phần diễn, các đội ở lại hậu trường chỉnh đốn chỗ ngồi, mắt tập trung vào màn hình tivi lớn mà Azure đã tử tế chuẩn bị cho họ.

Zeth. "Cuối cùng cũng đến."

Akira và Jaeyong ngồi phịch xuống ghế, mắt không rời khỏi tivi.

Akira. "Tôi tự hỏi June sẽ thể hiện thế nào. Cá rằng đây là màn trình diễn khó khăn nhất của anh ấy từ trước đến nay".

"Ồ thật sao?" Jaxon ngồi cạnh họ. "Anh ấy không phải là người may mắn nhỉ. Nhưng những công diễn của nhóm June lại rất thành công."

Akira. "Cậu đã xem nhiệm vụ thứ hai với Zeth chưa? Đội đó to đầu lắm, họ không thể tiếp thu bất kỳ gợi ý nào từ nhau. Rồi khi bắt đầu nhiệm vụ thứ ba. Hai người này," anh chỉ vào Zeth và Jaeyong, "đã đá June ra khỏi đội."

Jaxon cười khúc khích. "Anh ấy có một số khoảnh khắc kỳ lạ nhất trong Rising Stars."

Akira. "Cuối cùng thì tất cả đều ổn cả. Thậm chí chúng còn hoàn hảo nữa. Sân khấu thì chắc chắn sẽ ổn thôi. Tôi chỉ không chắc về khía cạnh dễ thương."

Trong khi đó, ở những phòng khác...

C-Jay. "Cậu nghĩ họ sẽ làm tốt chứ?"

Jisung gật đầu. "Chắc chắn. June luôn làm tốt."

"Nhưng tôi chưa thấy June cười bao giờ. Điểm mạnh của anh ấy là những bài hát u ám, đầy cảm xúc".

"Tôi đồng ý. Đây giống như một công thức cho thảm họa... ngay cả khi đội của họ đã làm rất tốt trong các đánh giá tạm thời."

"Hmm.Tôi nghĩ đội của Lâm Chí sẽ thắng trận này. Tác động trình diễn của họ vẫn còn kéo dài trong suốt màn trình diễn của chúng ta. Cậu ta thậm chí có thể đánh bại Zeth bằng chiến thuật c** tr*n đó."

Jisung bĩu môi. "Tôi nghĩ tất cả phụ thuộc vào cách họ thực hiện ý tưởng. Tôi rất mong chờ được xem màn trình diễn của nhóm này."

Đúng thời điểm đó, sân khấu sáng bừng lên, nụ cười của June là điều đầu tiên khán giả nhìn thấy.

Zeth đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi nụ cười và mái tóc hồng của June lộ ra. "Cái quái gì thế? Tóc anh ấy màu hồng à?"

Akira và Jaeyong nhìn nhau với đôi mắt mở to. Là những người hâm mộ June, họ không khỏi ngạc nhiên.

Màu hồng ư? Đúng là màu của June rồi.

Các đội khác cũng không khá hơn. Họ ngay lập tức bị sốc khi nhìn thấy mái tóc hồng như kẹo bông trên đầu June.

Tiếng reo hò không kiểm soát, thậm chí còn làm giật mình cả những thực tập sinh đang ở trong phòng.

C-Jay thốt lên. "Chết tiệt. Cả phòng thu sắp nổ tung rồi."

Trong căn phòng chờ chật hẹp đã quá ồn ào rồi. Khán giả bên ngoài còn hét lớn đến mức nào nữa?

Các thực tập sinh nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ không tin nổi.

Nụ cười của June giống như trạng thái tự nhiên của anh ấy chứ không giống thực tập sinh cáu kỉnh, cộc cằn, hờ hững mà họ đã cùng quay phim trong vài tháng qua.

Ngay cả Jisung và C-Jay, những người đã nhìn thấy June cười vài lần, vẫn cảm thấy kinh ngạc. Anh ấy thực sự trông... dễ thương?

C-Jay lắc đầu khi quay sang đồng đội trong nhóm. "Ai nói rằng sở trường của June chỉ là những bài hát u ám, đầy cảm xúc í nhỉ? June không có sở trường, anh bạn ạ. Người anh đáng sợ đó có lẽ giỏi mọi thứ."

Trong khi đó, phản ứng của khán giả cũng không khác gì.

Trên thực tế, có vẻ như cả hội trường đã trở nên điên cuồng sau khi công bố mái tóc mới của June.

Ngay cả Jihyun cũng không thể kìm được tiếng hét khi khuôn mặt anh xuất hiện trên màn hình LED lớn.

Bác sĩ Kim - người quyết tâm ỉa vào mặt June, chững lại như tượng, mắt cứ chăm chăm về một hướng.

Ông ta lắc đầu, nheo mắt để nhìn rõ hơn.

Cậu chàng này ngoài đời trông đẹp hơn nhiều.

Đôi mắt của Bác sĩ Kim sáng lên khi nhìn vào những đường nét thanh tú của June. Đây chính là kiểu khuôn mặt mà ông ta luôn muốn sở hữu!

Tuy nhiên, khán giả không có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ vì loa đã bắt đầu phát một giai điệu tươi sáng, du dương khiến cả hội trường ngay lập tức chìm đắm trong sự ngọt ngào.

Nếu bốn buổi biểu diễn trước có cảm giác sôi động thì phần mở đầu của bài hát này lại nghe êm dịu hơn - giống như một cái ôm ấm áp.

Sân khấu được tắm trong ánh sáng dịu nhẹ của ánh sáng vàng.

Nó bao quanh năm cậu bé, tỏa ra màu aura ấm áp trên nền đồng phục học sinh, tạo nên sự tương phản với bối cảnh của một tòa nhà trường học trông cũ kỹ.

Những chàng trai trẻ, mỗi người đều mặc quần short và thắt nơ, đứng đó với trái tim sáng như chính mặt trời.

Khán giả hoàn toàn im lặng, tập trung theo dõi. Những nụ cười tràn ngập sự ngưỡng mộ tô điểm cho khuôn mặt họ khi ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Năm chàng trai này là hình ảnh của sự ngây thơ, hiện thân cho vẻ đẹp của tuổi trẻ trong tất cả sự giản đơn của nó.

Những bông hoa anh đào nhảy múa phía sau trên màn hình LED, những cánh hoa như những mảnh giấy vụn nhẹ nhàng rơi xuống từ thiên đường.

Giai điệu ngọt ngào, ngây thơ lan rộng, năm cậu bé bắt đầu chuyển động theo nhịp điệu.

Không phải là điều khán giả mong đợi, nhưng đó là một bất ngờ thú vị, giống như khám phá ra một kho báu ẩn giấu ngay trước mắt.

Chuyển động của họ gợi nhớ đến trò chơi thời thơ ấu, vỗ tay đơn giản nhưng rất đồng bộ.

June đứng ở giữa, buông bỏ tất cả.

June nở nụ cười rạng rỡ, thực hiện những động tác dễ thương của buổi biểu diễn một cách duyên dáng.

Những đồng đội đã luyện tập không ngừng nghỉ cùng anh, không khỏi ngạc nhiên trước sự biến đổi này.

Họ đã thấy June đạt đến giới hạn trong các buổi tập. Nhưng bây giờ, dưới ánh đèn ấm áp, June lại là người dễ thương nhất trong số họ.

June chính là hình ảnh thu nhỏ của bài hát, và vào khoảnh khắc đó, Adorbz đã có thêm động lực để làm tốt hơn nữa.

Khi điệu nhảy mở màn sắp kết thúc, June tiến về phía trước, hai tay ôm chặt chiếc túi đựng mèo đen, trông giống như một đứa trẻ bị lạc trong ngày đầu tiên đi học.

Và rồi June cất tiếng hát.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 228: Kí ức (2)



"Tôi đuổi theo mặt trời vào những ngày hè bất tận.

Tôi cười đùa cùng bạn bè, tham gia văn nghệ và vui chơi cùng mọi người."

Giọng hát của June trong trẻo và sắc nét. Nó giống như một giai điệu được trích ra từ giấc mơ, một bản serenade ngọt ngào và êm dịu, ôm trọn trái tim của những người đang dõi theo.

Nụ cười của June thể hiện niềm vui thuần khiết, một ánh sáng rạng rỡ thu hút mọi ánh nhìn.

"Bằng đôi tay mình, tôi nắm lấy những giấc mơ cao cả.

Trên bầu trời xanh, tôi dang rộng đôi cánh để bay."

Ren tiếp nối, một chất giọng mũi độc đáo nhưng vẫn nhẹ nhàng.

Giọng hát có màu tương phản nhưng lại góp phần tạo nên hương vị mới mẻ cho bài ca.

Sự tự tin rất rõ nét, hoàn toàn khác so với con người Ren trước đây, và June không khỏi cảm thấy tự hào về cậu.

"Chuông ra chơi reo lên và sân trường hình như rộng hơn trước.

Trong những trò chơi vui nhộn, tôi sẽ nhảy, tôi sẽ khóc, tôi sẽ trốn.

Vị kẹo trên đôi môi háo hức của tôi,

Nỗi nhớ ngọt ngào, nó vẫn nằm trong ký ức của tôi."

Jangmoon cứng nhắc trước đây cũng đã cải thiện đáng kể.

Giọng hát của cậu ấy vẫn chưa phát triển, nhưng lại là một sự bổ sung tuyệt vời cho bài hát, làm tăng thêm khía cạnh trẻ thơ trong màn trình diễn.

"Ồ, hồi nhỏ, tiếng chuông thật ngọt ngào.

Nhưng tôi vẫn khao khát được lớn lên, một ngày nào đó, vào một thời điểm nào đó."

Ren một lần nữa hòa vào phần điệp khúc.

"Bây giờ tôi khao khát những ngày tháng cuộc sống trong sáng và tự do,

Nhưng dòng sông thời gian vẫn chảy trôi và tôi chỉ có thể nhìn thấy,

Quá khứ qua lăng kính của những gì đã từng là,

Một giấc mơ đẹp đẽ, phai nhạt, trong tim tôi, một kỷ niệm."

Casper dẫn dắt phần điệp khúc, giọng nam trung là một bất ngờ nhưng tuyệt đẹp như một lớp nhung mịn, phong phú.

Mặc dù âm sắc có hơi trầm, nhưng phần điệp khúc có vẻ dễ nghe một cách đáng ngạc nhiên.

Trong suốt buổi biểu diễn, các bé trai nhảy múa với sự phấn khích lan tỏa, chuyển động phản ánh niềm vui của trẻ em.

Buổi biểu diễn bất ngờ này là một trải nghiệm vui vẻ, ấm áp khiến khán giả, thực tập sinh và cả cố vấn đều kinh ngạc.

Các chàng trai chưa bao giờ nghĩ sẽ thực hiện concept như vậy, thực sự đã biểu diễn rất dễ dàng, trơn tru.

Ở phần hai, Daeho bước lên giữa.

Khán giả, vốn đã bị cuốn hút bởi màn trình diễn, chăm chú lắng nghe những lời ca chân thành của Daeho.

"Trong ánh lửa trại, dưới tấm áo choàng của đêm,

Chúng tôi sẽ chia sẻ những câu chuyện, tiếng cười và những bí mật,

Kẹo dẻo nướng vàng ươm, ngọt ngào,

Bên dưới màn đêm đầy sao vô tận."

Casper tiếp lời bằng một giọng ca sâu lắng, vang dội.

"Chúng ta sẽ xây lâu đài trên cát, dưới sự lắc lư của đại dương,

Với những ước mơ và hy vọng không bao giờ phai nhạt,

Với vỏ sò và hoàng hôn, tiếng thì thầm trong gió,

Ôi, những ngày tháng kỳ diệu ấy khiến lòng chúng ta thanh thản."

June nhảy múa bên cạnh trong suốt phần verse, anh vô cùng tự hào hơn về đồng đội của mình.

June biết họ đã làm rất tốt và thừa nhận điều đó bằng một nụ cười ấm áp.

Lúc nãy anh chỉ hát một câu, nhưng June không hề bận tâm.

Trọng tâm không phải là từng câu hay từng phần riêng lẻ; mà là vẻ đẹp của màn trình diễn.

"Ổ, khi chúng ta còn nhỏ, tiếng chuông thật ngọt ngào.

Nhưng chúng ta vẫn khao khát được lớn lên, một ngày nào đó, vào một thời điểm nào đó."

June thấy mình bị cuốn vào niềm vui của khoảnh khắc. Năng lượng tích cực của khán giả tiếp thêm sức mạnh nhiệt huyết cho June.

Nụ cười của anh nở rộng hơn khi Daeho phụ trách phần tiền điệp khúc.

June đang ở trong thế giới của mình, trông vô cùng phấn khích khi được chia sẻ sân khấu với Adorbz và đắm mình trong tiếng reo hò của khán giả.

Trên những chiếc ghế cao, các cố vấn thảo luận về màn trình diễn: cậu ấy thực sự tỏa sáng trên sân khấu và trông dễ thương hơn bao giờ hết.

Các thực tập sinh hoàn toàn đắm chìm vào khoảnh khắc đó.

Mặc dù hy vọng đội Adorbz sẽ không thể hiện tốt, nhưng tất cả mọi người đều đồng lòng ủng hộ năng lượng hạnh phúc mà Adorbz truyền tải.

Khán giả cũng không khỏi bị cuốn hút bởi sự biến đổi mà họ chứng kiến.

Ý tưởng này thực sự rất hợp với June, tất cả đều im lặng trước khí chất dễ thương và vui vẻ thuần khiết của June.

Ren và Jangmoon dẫn dắt phần điệp khúc thứ hai, giọng hát hòa quyện tuyệt đẹp với nhau trong một bản song ca hài hòa.

"Bây giờ tôi khao khát những ngày tháng cuộc sống trong sáng và tự do,

Nhưng dòng sông thời gian vẫn chảy và tôi chỉ có thể nhìn thấy,

Quá khứ qua lăng kính của những gì đã từng là,

Một giấc mơ đẹp đẽ, phai nhạt, trong tim tôi, một kỷ niệm."

Các thành viên bắt đầu ghép cặp nhảy đôi cùng nhau, thực hiện những động tác đồng bộ.

June đứng ở trung tâm, nhảy múa một cách tự nhiên, lắc hông theo nhịp điệu.

June thực hiện một loạt các cử chỉ dễ thương, đôi lúc thêm một chút quyến rũ cho màn trình diễn, khiến khán giả phát cuồng vì phấn khích.

Biểu cảm vui tươi và những động tác đáng yêu giống như tia nắng sớm, khiến người xem bất giác mỉm cười.

Khi điệp khúc kết thúc với giai điệu ngọt ngào và vui tươi thường thấy, bản âm thanh đang dần dần chuyển đổi tinh tế bầu không khí.

Các nhạc cụ khác bắt đầu hạ tông, ngày càng mờ vào nền nhạc, sự mong đợi lại một lần nữa trỗi dậy.

Sau đó, giống như một hộp nhạc nhẹ nhàng đã được lên dây cót, một bản nhạc xylophone và piano độc tấu, tạo nên một câu thần chú hoài niệm bao trùm không gian.

Những nốt nhạc du dương, ám ảnh của hộp nhạc đưa mọi người vào một cuộc hành trình xuyên thời gian, gợi lại những ký ức về một thời đã qua.

Giai điệu vừa ngọt ngào vừa đắng cay, như một cánh cửa sổ nhìn vào quá khứ, và bài hát 'Bubblegum Pop' đột nhiên mang lại cảm giác... cô đơn?

Đã đến lúc rồi.

Đây là khoảnh khắc mà June đã chờ đợi.

Trong suốt bài hát, anh chỉ có một line duy nhất, nhưng phần chuyển tiếp và kết thúc mới là nơi June thực sự thuộc về.

Các khía cạnh khác của bài hát, bao gồm cả phần verse và phần điệp khúc, đã được đồng đội sáng tạo xuất sắc.

Tuy nhiên, phần chuyển tiếp và kết thúc được June phụ trách, và nó mang một chiều sâu cảm xúc nhất định mà chỉ anh mới có sự kết nối mạnh mẽ.

Và thế là, với những bước nhảy nhẹ nhàng, June một lần nữa đứng ở trung tâm và hát lên bằng cả trái tim mình.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 229: Kí ức (3)



Đôi mắt lấp lánh của June sáng rõ hơn bao giờ hết. Ánh sáng không có màu sắc kỳ ảo, mời gọi sự tươi sáng, giống như mặt trời vào một buổi chiều lười biếng.

Và vào khoảnh khắc đó, đám đông hầu hết đều im lặng. Tất cả đều kiềm chế để không hét lên mà tập trung lắng nghe.

June nhắm mắt lại, một nụ cười dường như vừa vui vừa buồn hiện lên trên môi. Sau đó, anh thở dài, run rẩy nghĩ về lời bài hát mà mình đã viết.

Giọng hát của June mở đầu đoạn bridge tràn đầy cảm xúc thô sơ, nhưng vẫn có độ vang lớn.

"Mặc dù nhiều năm đã trôi qua và chúng ta đã xa cách nhau,

Những báu vật của tuổi thơ vẫn còn đong đầy trong tim tôi.

Trong những khoảnh khắc yên tĩnh, tôi nhắm mắt lại,

Hy vọng tìm được đường trở lại thiên đường đó.

Khi tôi khóc vì vấp ngã rồi bị thương...

Không phải vì tâm trí tôi đã sụp đổ.

Khi hạnh phúc là một viên kẹo,

Nhưng bây giờ, dù thế nào đi nữa, hạnh phúc cũng không thể đến được với tôi."

Khán giả bị cuốn đi bởi sự chân thành trong câu chữ. Đoạn chuyển tiếp là trái tim của bài hát, June đã dồn hết tâm huyết vào từng nốt nhạc này.

Nó phản ánh suy nghĩ của mọi người về một điều mà họ luôn nghĩ đến nhưng không bao giờ nói ra.

Giờ đây, June đã nắm bắt được cảm xúc bên trong, kết hợp sâu sắc vào lời bài hát.

Đoạn gần kết , giọng hát của June chất chứa những cảm xúc nặng nề. Anh tiếp nối dẫn dắt nhóm vào phần cuối của buổi biểu diễn.

"Bây giờ tôi khao khát những ngày tháng được sống trong sáng và tự do,

Nhưng dòng sông thời gian vẫn chảy và tôi chỉ có thể nhìn thấy,

Quá khứ qua lăng kính của những gì đã từng là,

Một giấc mơ đẹp đẽ, phai nhạt, trong tim tôi, một kỷ niệm."

Họ hát lại đoạn điệp khúc một lần nữa, giai điệu tươi vui của quá khứ nghe có vẻ hoài niệm hơn ... mặc dù chúng vẫn như vậy.

Có người đã khóc vì nhớ nhưng hầu hết là khóc vì thương yêu. Họ cùng khóc, cùng mỉm cười.

Một sự thay đổi mạnh mẽ, màn trình diễn đã gợi lên cả niềm vui và nỗi buồn đan xen.

Những chàng trai trên sân khấu dường như hòa vào trong khoảnh khắc ấy, giọng hát bao hợp vô vàn cảm xúc khó nói trong từng con chữ.

Đột nhiên, âm nhạc đột ngột dừng lại, khán giả rơi vào trạng thái hồi hộp.

Sự im lặng bao trùm, tất cả đều nín thở. Khoảnh khắc chỉ diễn ra ngắn ngủi.

Nền nhạc lại tiếp diễn, nghe thậm chí còn hoài niệm và thô sơ hơn.

Sau đó, sân khấu tối sầm lại, tiếng xì xào bối rối lan khắp khán phòng.

Các thực tập sinh đang theo dõi trong phòng của mình cũng hoang mang không kém.

Buổi biểu diễn đã kết thúc chưa? Nhưng loa vẫn phát ra giai điệu ngọt ngào ám ảnh, văng vẳng trong không khí.

Sau đó, đúng lúc họ nghĩ rằng buổi biểu diễn đã kết thúc, bóng tối lui xuống, và phòng thu lại sáng lên.

Background đổi bối cảnh mới, không giống như tòa nhà trường học cũ từ đầu buổi diễn.

Thay vào đó là một tập hợp các bức ảnh - ảnh chụp thời thơ ấu của năm cậu bé.

Sự chú ý toàn tâm của khán giả đem đến niềm hạnh phúc vô bờ cho trái tim các chàng trai.

Ngay cả Casper và Daeho, những người chưa bao giờ có cảm xúc mạnh trong suốt chương trình, cũng cảm thấy đau nhói ở lồng ngực.

Khuôn mặt của Casper, Jangmoon, Ren, Daeho và June lấp đầy màn hình, nụ cười thời thơ ấu của họ được ghi lại.

Khán giả say mê, trái tim họ rung động trước sự ngây thơ và niềm vui thuần khiết từ những bức ảnh.

Những hình ảnh lướt qua trong chớp mắt, lưu giữ những ký ức và cảm xúc của các chàng trai.

Đèn bật sáng, máy quay lại hướng về khuôn mặt của June một lần nữa.

Lần này, anh nắm tay những chàng trai khác, bước đi như những đứa trẻ trong một cuộc phiêu lưu, khuôn mặt họ rạng rỡ với niềm hạnh phúc khôn cùng.

Sự kết hợp giữa hình ảnh hoài niệm và màn trình diễn chân thành là một khoảnh khắc vô cùng cảm động.

Nhiều người đã rơi nước mắt.

Màn trình diễn đã đưa họ vào một cuộc hành trình xuyên thời gian và cảm xúc, từ sự ngây ngô của tuổi thơ đến những trải nghiệm chung của hiện tại.

"Nhưng khi đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, tôi đã không nhìn thấy gì.

Những thứ ở trước mắt tôi.

Vì vậy, tôi ngồi lại suy ngẫm một lúc.

Và nhận ra rằng có lý do để mỉm cười.

Mặt trời, gió, mẹ tôi, bố tôi,

Tôi cần tập trung vào những gì tôi có trước khi họ phán xét đến những gì tôi đã có.

Và tôi cần trân trọng những kỷ niệm này...

Sẽ chỉ chết nếu để chúng bình yên ở một phương xa."

Điệp khúc lại vang lên một lần nữa, Adorbz đã hòa giọng cùng nhau.

Lần này không cần đến sự hòa âm cầu kỳ. Sự giản dị trong giọng hát của họ đã đủ tinh tế.

Cả nhóm di chuyển đồng bộ, nụ cười làm bừng sáng cả sân khấu.

Giọng hát của năm chàng trai như một cái ôm dịu dàng, bao bọc khán giả như kén an ủi, đưa trái tim họ đến phương trời quá khứ.

Trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, dưới ánh đèn ấm áp, những bông hoa anh đào rực rỡ xung quanh, mọi người như quay về ngày tháng còn đi học, nơi mà mỗi buổi chiều nắng ấm bên bạn bè đều là những kỷ niệm đáng nhớ.

Nốt nhạc cuối cùng còn văng vẳng trong không khí, toàn bộ khán giả chìm vào im lặng.

Năm cậu bé đứng thành một hàng, chụp ảnh kỉ niệm cùng nhau. Những bức ảnh thời thủa bé được chiếu lại một lần nữa.

Nụ cười hiện tại của họ vẫn không đổi thay, vẫn giống hệt nụ cười trên hình.

Cả nhóm đều rất tự hào về nhau, thật giống với cái kết của một bộ phim tuổi teen - một cái kết buồn vui lẫn lộn.

Màn trình diễn này đã thu hút mọi người trong phòng, cảm giác như vượt qua cả sự giải trí thông thường.

Và tất cả những màn trình diễn trước dần dần rơi vào quên lãng.
 
Back
Top Bottom