Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 130: Last Place



Tại tòa nhà Azure, trường quay của Rising Stars...

72 học viên tập trung vào thứ Bảy-một ngày sau vụ việc đáng tiếc. Hầu hết họ đều có vẻ mặt mệt mỏi, vẫn chưa rõ tình trạng của June ra sao.

Yena tiến lên phía trước với vẻ mặt nghiêm túc.

"Chúc một ngày tốt lành, các thực tập sinh," cô nói, đưa mắt quan sát căn phòng. "Hôm qua là một ngày tồi tệ đối với tất cả chúng ta, và tôi rất ngại phải nói điều này, nhưng..."

"Đại ca thật sự đã chết sao?" Jangmoon hỏi.

C-Jay khịt mũi. "Tôi đã nói với các cậu rồi. Anh ấy bị đâm vào tim."

"Anh ấy ổn," Jaeyong nói. "Bảo vệ nhanh chóng bao vây hiện trường, nhưng anh vẫn còn thở khi được chuyển lên xe cấp cứu!"

"Vậy sao cố vấn Yena trông buồn thế?" Jisung hỏi.

"June hiện đang ở bệnh viện. Bác sĩ đã gọi cho tôi cách đây không lâu, anh ấy cần phải hồi phục trước khi quay lại đây," Yena tiếp tục.

Jisung dù có tính cách nhút nhát nhưng vẫn giơ tay. "Khi nào anh ấy sẽ quay lại?"

"Cái đó ... tôi không biết," Yena nói.

"Có đúng là chân đại ca đã bị chặt đứt không?" C-Jay hỏi khiến những người khác xì xào.

Yena nhìn lại với ánh mắt hoài nghi. "Cái gì? Không. Vai của June chỉ bị đâm khá sâu. Hiện tại, cánh tay trái của không thể cử động được nên bác sĩ khuyên anh ấy nên nghỉ ngơi."

"Ôi." C-Jay nói nước mắt ngừng rơi. "Tuy nhiên, sẽ phải mất một thời gian dài trước khi quay trở lại. Liệu có thể quay lại kịp không?"

"Anh ấy không đình biểu diễn à?"

"Thật đáng buồn. Đội của anh ấy thực sự đã làm rất tốt những ngày gần đây."

Lin Zhi, người đứng ở phía trước, cố gắng giấu đi nụ cười của mình. Mặt khác, Hoon, Xin và Jiyong thậm chí còn không thêm giấu miệng cười đi.

"Hắn ta xứng đáng bị như vậy." Hoon lầm bầm.

Yena hắng giọng. "Vì việc loại bỏ đã bị tạm dừng vào tối qua nên tôi có một số thông báo quan trọng. Đầu tiên, vì sự cố xảy ra vào tuần trước chúng tôi đã được cảnh báo về tình trạng phát sóng vì hiển thị tài liệu phản cảm."

"Vì vậy, việc loại bỏ trực tiếp sẽ tạm dừng. Tất cả các tập loại trừ sẽ được ghi hình trước từ đây trở đi."

Các học viên thở phào nhẹ nhôm. Thành thật mà nói, các buổi phát trực tiếp rất mệt mỏi. Bản thân phải có một khuôn mặt đẹp trong bốn giờ liền! Với những tập phim được ghi hình trước, mọi thứ vẫn có thể được chỉnh sửa.

Tuy nhiên, họ lại trở nên căng thẳng khi Yena công bố tên của những thực tập sinh đã lọt vào danh sách đó.

Người lo lắng nhất trong số họ chắc chắn là Jangmoon và Hoon.

Chỉ còn top 10 và top 50 nhưng vẫn chưa được xướng tên.

Hoon tự hỏi liệu hành động đóng thế mà anh thực hiện trong lần bị loại đầu tiên có thể ảnh hưởng nặng nề đến thứ hạng hay không. Lúc đó anh không khỏi bực bội với June hơn.

"Không rề rà nữa," Yena tuyên bố. "Mười thực tập sinh đứng đầu là.."

"Hạng - 10 Lâm Chí."

Lin Zhi nhếch mép cười, những người khác chúc mừng anh. Thứ hạng vẫn được duy trì.

"Hạng 9-Yuri."

"Hạng 8-Leo."

"Hạng 7-Jisung."

"Wooh, chúc mừng cậu bé nhút nhát," Jangmoon nói trong lo lắng.

Akira vòng tay qua cố Jisung và xoa tóc cậu ấy. "Mời chúng tôi một bữa đi, nhóc."

"Hạng 6-Ren"

Các học viên khác há hốc mồm khi nghe thấy cấp bậc của Ren. Anh ấy luôn nằm trong top 4. Thứ hạng đã bị tụt xuống vì sự chỉnh sửa "nhẹ" ác ý đã xảy ra trong đội của anh ở tập trước.

"Hạng 5-Daeho"

"Hạng 4-Jaxon"

"Hạng 3-Jaeyong"

"Hạng 2-Casper"

"Hạng nhất-Zeth"

"Àh, thật đấy. Hai người đứng đầu là những thế lực bất di bất dịch. Họ có thể ra mắt vào thời điểm này rồi."

"Tôi cá là họ sẽ đứng đầu top 2 cho đến cuối cùng."

"Hai người đó chắc chắn sẽ được ra mắt."

"Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, chúng ta có thực tập sinh ở vị trí thứ 50," Yena nói, ngẩng đầu lên và nhìn quanh phòng.

Không hiểu sao, căn phòng càng trở nên căng thẳng hơn so với thời điểm công bố top 10. Jangmoon dù đứng ở vị trí thứ 75 nhưng trong lòng vẫn có chút hy vọng. Anh liếc nhìn C-Jay và mỉm cười cay đắng.

Và bên cạnh đó còn có Hoon. Lần trước đứng ở vị trí thứ 24 nên sẽ rất kỳ lạ nếu hắn ta không giành được vị trí thứ 50.

C-Jay vỗ lưng anh, thầm trấn an và mong muốn Jangmoon làm được.

Mặt khác, Hoon nhếch mép cười khi chờ đợi tên mình được gọi.

Anh ta có thể tha thứ cho June nếu vẫn lọt vào vòng tiếp theo. Bản thân đã đầu tư quá nhiều thời gian để luyện tập cho 'Tie me up' và chắc sẽ bùng nổ nếu không được biểu diễn.

"Thành thật mà nói, tôi không biết làm thế nào mà lần nào anh ấy thành công như vậy, nhưng thực tập sinh Jangmoon, xin chúc mừng! Bạn đã giành được vị trí thứ 50 cuối cùng trong cuộc thi. Bạn vẫn có thể ở lại Rising Stars."

Khi được gọi tên. Jangmoon đứng đó, chết lặng.

"Cậu làm được rồi." C-Jay nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Jisung và Akira huých vai anh. "Này, tôi biết cậu sẽ làm được mà,"

Akira nói. "Cậu đã làm rất tốt trong Bodylicious."

"Chúc mừng anh trai," Jisung mỉm cười.

Jangmoon chỉ mỉm cười đáp lại, cảm động đến mức không nói được lời nào.

Hoon siết chặt nắm tay khi nghe thấy lời ăn mừng của họ từ phía sau. Xin - người còn sống sót sau vòng loại nắm lấy cánh tay của Hoon.

"Hoon." anh thì thầm. "Sao chuyện này có thể xảy ra được? Chắc chắn là có sự gian lận."

Hoon thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

"Các thực tập sinh bị loại, hãy bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Thật vui khi được ở bên các bạn trong tháng vừa qua. Hãy tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình". Yena nói lời thoại theo kịch bản của mình.

"Hoon," Xin tiếp tục an ủi. Tuy nhiên, Hoon rút tay ra. "Tôi sẽ nói chuyện với cậu sau."

Sau đó, các học viên bị loại bắt đầu rời khỏi phòng.

Các thực tập sinh còn lại ở yên tại chỗ, một số cảm thấy chán nản vì các học viên bị loại.

Tuy nhiên, thực tế tàn khốc của cuộc sống là mọi thứ đều phải tiếp tục.

"Tất cả các thực tập sinh bị loại đều đã ra ngoài à?" Yena hỏi tổ sản xuất.

"Vâng, thưa cố vấn." Ann trả lời.

Yena lại đưa mic lên. "Concept Mission sẽ hoàn thành chỉ với 50 người trong số các bạn,"

"Tình trạng của June vẫn chưa được ổn định, nhưng bác sĩ nói rằng anh ấy nhất quyết muốn quay lại trước nhiệm vụ. Tuy nhiên, lần này, tôi cần đội của các bạn đưa ra quyết định."

"Những đội thừa thành viên phải lựa chọn người cần loại khỏi đội. Hạn chót cho đến 4 giờ chiều ngày mai".
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 131: Part LizardGrandma on Scooters



Sau thông báo, các thực tập sinh còn lại quay trở lại phòng của mình.

Xin đang trên đường trở về phòng chung thì bất ngờ bị kéo vào một nơi tối.

Anh đang định kêu lên thì ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc từ người trước mặt.

"Hoon?" Xin thì thầm.

"Là tôi đây." Hoon nhẹ nhàng nói. "Tôi đã bảo là chúng ta sẽ nói chuyện mà, phải không?"

"Ừ"-Xin đáp "Nhưng có cần thiết phải nói chuyện phòng bảo vệ không?"

"Tôi không còn lựa chọn nào khác," Hoon nói. "Đoàn sản xuất đã thông báo rời đi rồi. Tôi phải nói với cậu một điều quan trọng."

"Điều gì quan trọng?" Xin hỏi.

"June ở trong đội cậu phải không? Hắn thế nào?"

Xin gãi gãi đầu, không biết phải nói gì. "Thành thật mà nói, lúc đầu tôi nghĩ anh ta tự mãn. Và bây giờ tôi vẫn không thích anh ta - đừng hiểu sai ý tôi," anh nhanh chóng bào chữa.

"Nhưng có lẽ cũng không tệ lắm. Anh ta cũng không làm gì nhiều, chỉ luyện tập và thỉnh thoảng dạy tôi thôi."

Hoon chế giễu hoài nghi "Cậu đang bị hắn tẩy não đấy."

Xin mở to mắt ngạc nhiên "Tẩy não?"

"Hắn ta làm vậy chỉ vì muốn giành được nhiều lợi ích nhất cho đội thôi." Hoon nói. "Ngay cả khi tôi để lộ mặt, hắn cũng không tỏ ra kinh hãi vì hài lòng với việc đấy."

"Nhưng không phải cậu làm điều đó theo ý mình sao?"

Hoon tặc lưỡi. "Điều đó không thành vấn đề! Cậu không nên tin lời mà thằng June đó nói. Tôi đã nghe hắn ta tâm sự về việc cậu là người yếu nhất trong đội." Hoon nói dối.

Hoon chưa có cơ hội tiếp xúc với June sau cuộc trò chuyện cuối cùng nhưng Xin không biết điều đó phải không?

Hoon nhếch mép cười, lông mày Xin nhíu lại.

"Cậu có nhớ trong lần quay phim đầu tiên không? Hắn ta thậm chí còn không thèm nói chuyện. Rồ ràng là hắn có mặc cảm tự tôn rất cao." Hoon nói thêm.

Xin vốn là người dễ bị lay động, gật đầu đồng ý. "Anh nói đúng. Tôi hơi dao động một chút, nhưng tôi không thích hắn ta chút nào."

"Hắn ta chính là lý do khiến tôi bị loại."

"Thật sao?" Xin hỏi.

"Ừ," Hoon nhấn mạnh. "Và anh ta cũng có thể là lý do khiến cậu bị loại. Vì vậy, chúng ta phải ngăn chặn trước khi điều đó xảy ra."

Xin gật đầu quyết tâm. "Tôi phải làm gì?"

"Tôi cần cậu theo dõi hắn trong chương trình." Hoon nói.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ ở bên ngoài, cậu cần thông báo mọi hoạt động của hắn trong này ... ý tôi là bất cứ điều gì đáng ngờ có thể tiêu diệt hắn ta. Cậu có thể thử làm cho trải nghiệm của hắn bớt thú vị hơn?"

"Hiểu rồi," Xin nói. "Tôi rất giỏi việc đó."

Hoon mỉm cười đặt tay lên đầu Xin vỗ nhẹ như thể anh là một chú chó hiền lành.

"Tôi sẽ rất nhớ cậu," Xin nói trong khi ngước nhìn Hoon.

Hoon cảm thấy kỳ lạ. Xin luôn ngưỡng mộ anh và đó là lý do khiến anh đồng ý trở thành gián điệp nhanh như vậy.

Đúng lúc đó, đèn bật sáng khiến họ trố mắt ngạc nhiên.

Họ liếc sang bên và thấy người bảo vệ đang nhướng mày nhìn họ.

"Ừm-," Hoon lúng túng nói.

"Tôi không phán xét gì cả," người gác cống nói. "Nhưng tốt nhất cậu đừng làm trò đấy trong phòng tôi."

Cả hai lao ra khỏi căn phòng nhỏ, để lại người gác cổng một mình.

Chú bảo an lắc đầu chán nản. "Tại sao họ cứ làm phiền tôi vậy?"

*****

18 giờ sau khi uống thuốc ...

"Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi à?" Minjun nói. "Em còn nghĩ rằng bạn đã chết vì anh không dậy được, nhưng bác sĩ khẳng định anh vẫn ổn."

"Mấy giờ rồi?" June hỏi.

"3 giờ 30 phút." Minjun trả lời, mắt không rời khỏi điện thoại. "Sao vậy?"

June đột ngột rời giường.

Minjun mở to mắt ngạc nhiên. "Này! Bác sĩ nói anh chưa thể đứng dậy được."

June phớt lờ tiếng hét mà đi vào phòng tắm, vén áo xé bỏ miếng gạc tập trung vào trong gương.

Anh đã biết về công dụng của lọ thuốc chữa bệnh, nhưng việc chứng kiến tận mắt là điều không tưởng.

Ngoài một vết sẹo nhỏ ra, ở đó chẳng có gì cả!

June nhếch mép cười rồi ra ngoài, ném miếng gạc vào thùng rác.

"Này." Minjun gọi. "Anh sẽ ở lại đây lâu hơn nếu không ngồi yên một chỗ đấy. Em thề-"

Lời nói của Minjun bị cắt ngang khi bác sĩ Oh và một y tá bước vào phòng.

Bác sĩ Oh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy June duỗi cánh tay trái ra.

"Chàng trai trẻ, vết thương đó vẫn còn mới. Chúng tôi sẽ phải khâu lại cho cậu nếu nó rách ra," Bác sĩ nhắc nhở.

"Tôi ổn, bác sĩ." June bình tĩnh nói.

"Anh không ổn," y tá nói. "Chỉ mới một ngày kế từ vụ tai nạn. Anh cần hồi phục nhiều hơn."

June thở dài và bắt đầu vén vạt áo bên trái lên.

"Anh đang làm gì thế?" Minjun hỏi.

Cô y tá đỏ mặt quay đi khi nhìn thấy làn da trắng sữa của June.

"Nhìn này," June nói, chỉ vào vai anh. "Tôi ổn hơn rồi."

"Đcm!" Bác sĩ Oh thốt lên ngạc nhiên, không tin vào mắt mình.

Minjun và cô y tá cũng quay lại nhìn June.

Họ cũng có phản ứng giống như Tiến sĩ Oh.

Bác sĩ Oh tiến lại gần June và bắt đầu chọc vào mô sẹo. "Đây có phải là... thật không? Tôi chưa bao giờ thấy ai lành vết thương nhanh như vậy trước đây."

"Anh có phải là thằn lằn hay gì không?" Minjun hỏi, mắt tập trung vào vết sẹo.

June thở dài rồi mặc lại áo, cử động cánh tay để chứng minh rằng mình ổn trăm phần trăm.

"Thấy chưa? Bây giờ tôi đỡ rồi phải không? Vậy để tôi xuất viện đi."

Bác sĩ Oh gật đầu.

June mỉm cười. "Tốt. Tôi đi đây."

"Chờ đã!" Cô y tá kêu lên khi June vừa chạy ra khỏi phòng bệnh. "Còn viện phí thì sao?"

Bác sĩ Oh nắm lấy cánh tay cô lắc đầu. "Đừng," anh nói. "Tôi sẽ trả cho..."

Sau đó, đôi mắt ông lấp lánh niềm vui. "Tôi có nên yêu cầu anh ấy tham gia nghiên cứu hay gì đó không nhỉ?
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 132: Chương 132



"Hôm nay chúng ta phải đưa ra quyết định," Lâm Chí nói, tập hợp các thành viên thành một vòng tròn sau khi họ luyện tập xong lần thứ chín.

Ai sẽ bị đuổi khỏi đội?

Zeth r*n r* khi ngồi trên sàn. "Tại sao họ lại bắt chúng ta làm điều này? Chúng mình đã luyện tập chăm chỉ cho buổi biểu diễn nhưng họ chỉ muốn ta đuổi ai đó ra ngoài?"

"Không có lựa chọn nào khác", Bin nói. "Và bây giờ đã là 3 giờ chiều rồi. Tổ sản xuất cần có danh sách tên trước 4 giờ chiều."

Casper thở dài ngồi xuống. "Vậy thì cùng thảo luận thôi."

Khi ngồi thành vòng tròn, không dám nói chuyện. Trong vài phút, họ chỉ ngồi đó suy nghĩ về những lời tiếp theo sẽ nói.

Lâm Chí thở dài bắt đầu. "Hiện tại có chín người chúng ta ở đây. 10 người nếu tỉnh cả June. Nhưng chỉ có 8 người sẽ biểu diễn Skateboard Ride. Có nghĩa là hai người cần phải rời đi và tìm một đội khác"

"Đọi nào còn thiếu thành viên?" Steel hỏi.

"Tie Me Up cần nhiều thành viên nhất," Jaeyong trả lời. "Họ cần khoảng 4 thành viên mới. Brown Sugar Milktea và Break Me Up cũng cần loại một thiếu người."

Jaxon thở dài. Ngay cả tính cách sôi nổi của anh cũng không thể chịu được áp lực khi phải đưa ra quyết định.

"Chúng ta có nên bỏ phiếu xem ai sẽ bị loại không?" Lâm Chí hỏi, những người khác r*n r*.

"Ash, đừng bắt tôi làm cái này được không?" Jaxon nói.

"Cần phải đưa ra quyết định." Daeho nhanh chóng phản đối. "Mọi người không muốn lãng phí thời gian nữa. Hãy chỉ vào ngườikhoong phù hợp với đội."

Dù miễn cưỡng nhưng cuối cùng các thành viên vẫn quyết định tuân theo.

Họ thực sự không thể làm gì vào lúc này.

Khi Lâm Chí cho các thành viên thời gian suy nghĩ, Xin cắn môi lo lắng.

Anh ta có cảm giác rằng mình sẽ được chọn.

Lâm Chí nói. "Hết giờ rồi. Đã đến lúc đưa ra quyết định. 3...2...1..."

Linh cảm của Xin đã đúng. Hầu như tất cả... Không, tất cả các thành viên của ngoại trừ Xin đều chỉ chỉ vào anh.

Xin như ngừng thở.

"N-nhưng tại sao lại là tôi?" Anh lắp bắp, nhìn những người đồng đội với đôi mắt mở to.

Zeth mím môi nhìn chỗ khác. Số còn lại cũng không thể đối mặt với thực tập sinh bị loại.

Daeho - người luôn logic, thở dài và nhìn thẳng vào mắt Xin.

"Cậu không đặt nhiều nỗ lực vào đội," anh ấy nói. "Đúng vậy, bạn có tham gia một phần nhỏ trong bài hát, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể lơ là."

Xin mím môi, không thể phản bác lại câu nói của Daeho. Đó là sự thật.

Anh ta không muốn nỗ lực vì dù sao thì bản thân cũng không được chú ý. Xin đảm bảo rằng họ sẽ thắng vì tất cả các thành viên đều có thứ hạng cao.

Lâm Chí thở dài. "Xin lỗi Xin. Cậu sẽ phù hợp làm giọng ca chính trong ca khúc 'Thunder'. Sao cậu không thử ở đó nhỉ?"

Xin siết chặt hai tay. Nhóm 'Thunder' tràn ngập các học viên từ hạng 20-30! Ngay cả Jangmoon cũng ở đó! Họ sẽ không có cơ hội chống lại đội này.

Khi nhìn nét mặt kiên quyết của đồng đội, anh biết mình không thể làm gì được.

Tuy nhiên, Xin có thể làm là kéo ai đó xuống cùng.

"Được rồi," anh nói, vẫn cố tỏ ra đáng thương nhất có thể. "Vậy thì tôi chúc các cậu may mắn. Nhưng với tư cách là một đồng đội cũ, tôi muốn để xuất một điều."

"Cái gì?" Lâm Chí nói.

"Tôi có lòng tốt đề nghị điều này," anh mỉm cười. "Tôi muốn điều tốt nhất cho màn trình diễn và không muốn các cậu gặp khó khăn khi quyết định xem ai sẽ bị loại tiếp theo."

Những người khác chăm chú lắng nghe.

"Tại sao bạn không đuổi June ra ngoài?"

Zeth ngay lập tức phàn nàn. "Cái gì? June là một phần không thể thiếu của đội. Chúng ta không thể đuổi anh ấy ra ngoài được."

Jaeyong gật đầu đồng ý. "June nhận được hầu hết những lời khen ngợi trong quá trình đánh giá tạm thời, vì vậy tôi nghĩ tốt nhất là anh ấy nên ở lại."

"Nhưng bây giờ June đang ở đâu?" Xin hỏi trong khi nhìn quanh phòng. "Anh ấy không có ở đây phải không? Và không có gì đảm bảo rằng June sẽ quay lại trong lúc biểu diễn."

Mặc dù Zeth muốn biểu diễn cùng cậu em quý giá của mình nhưng anh không thể phủ nhận rằng ý kiến của Xin vô cùng hợp lý.

"Ừm," Jaxon gãi gãi sau gáy. "Tôi nghĩ điều đó cũng không công bằng," anh nói. "Chúng ta không thể chừa chỗ khi không chắc chắn liệu anh ấy có quay lại hay không."

"Ừm," Xin nói "June lẽ ra phải ở đây phải không?"

Jaeyong trừng mắt nhìn Xin. "Đại ca vừa bị đâm. Đó không phải là tình huống mà anh ấy có thể tránh được"

"Vẫn vậy," Xin nhấn mạnh. "Sẽ thật xúc phạm nếu đá ai đó trong này."

Daeho thở dài. "June là Main Vocal. Vậy ai sẽ thay thế anh ấy?"

"Tôi."

*****

"Cháu xin lỗi!" June lầm bầm trong khi bị mắc kẹt giữa ba người bà lái xe máy điện trên vỉa hè hẹp.

Vì bệnh viện ở gần tòa nhà Azure nên anh quyết định chạy đến đó để tiết kiệm tiền. Tuy nhiên, anh không ngờ mình lại gặp phải tai nạn! Ba người phụ nữ lớn tuổi này.

Họ di chuyển rất chậm và cách duy nhất anh có thể vượt qua họ là nhảy qua xe tay ga của họ hoặc phải đi bộ trên đường.

Thay vào đó anh quyết định nói chuyện với họ. June hắng giọng "Ừm, các bà có phiền nếu cháu đi trước không?"

Lúc ba bà già quay lại thì June nhận ra mình đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.

Mắt họ sáng lên khi nhận ra chàng trai trẻ đẹp trai.

"June? Có thật là June không?"

"Aigoo! Bà đã bình chọn cho cháu đấy. Bà cũng bình luận dưới video nữa!"

"Bà là bà ngoại 69 tuổi! June có biết bà không?"

June hơi hoảng khi họ bất ngờ lùi xe lại.

"Chết tiệt," anh nguyền rủa.

"June, cháu có thể vui lòng đến viện dưỡng lão và xoa bóp lưng cho bà được không?"

Mẹ kiếp cái này. June giẫm lên một cái chậu rồi đứng trên lan can vỉa hè tránh các bà.

"Để sau này đi ạ!" anh vừa chạy vừa gọi với lại, vẫn muốn tỏ ra tôn trọng.

Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng hét phía sau nhưng lại lờ chúng đi và chạy nhanh hơn nữa.

June cần đến tòa nhà Azure ngay bây giờ!

Sau bao nỗ lực, cuối cùng anh cũng đã đến nơi. Không chút do dự, anh lao tới địa điểm quay phim của Rising Stars và đến phòng tập được chỉ định.

Anh khó thở và đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng không quan trọng,

June thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng nhìn thấy phòng tập 'Skateboard Rides' trong tầm mắt. Anh chạy tới cửa, vặn tay nắm rồi đẩy cửa bước vào.

Sau đó, một cảnh tượng bất ngờ diễn ra trước mắt anh.

Các thành viên trong nhóm của June hiện đang luyện hát.

Bình thường phải không?

Chắc chắn!

Nếu Lâm Chí không ở giữa hát phần của June.
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 133: Cảm giác này là gì?



June bước vào phòng tập đúng 5 giờ chiều.

"June?" Zeth ngạc nhiên kêu lên nhìn thấy học viên được cho là "bị thương" trước mặt họ.

Jaeyong vội chạy đến bên anh. "Cái gì thế? Akira nói rằng anh bị đâm vào vai khá nặng. Anh đang làm gì ở đây vậy?"

June phớt lờ những lời hỏi thăm mà nhìn thẳng vào mắt Lâm Chí.

"Tại sao lại hát phần của tôi?" June hỏi.

Căn phòng trở nên im lặng, mọi người đều tránh không chạm mắt June. Lâm Chí gãi gãi đầu, lúng túng hắng giọng.

Những người quay phim và thành viên trong ê-kíp sản xuất theo dõi hiện trường với ánh mắt lấp lánh.

Thời điểm vàng!

Daeho thở dài và bước về phía trước. "Chúng tôi phải đưa ra quyết định trước 4 giờ chiều. Vì không chắc liệu cậu có quay lại hay không nên bọn tôi quyết định loại cậu."

Mắt Jun giật giật.

'Những tên khốn này.'

'Chúng tự ý ra quyết định mà không hề hỏi ý kiến thành viên cũ?'

"Lẽ ra cậu nên nói với tôi trước." June nói bằng giọng bình tĩnh, khiến mọi người rùng mình. Ngay cả Daeho - người thường điềm tĩnh cũng cảm thấy tội lỗi.

Zeth thận trọng nói. "Đó là sai lầm của bọn anh. Đáng lẽ tất cả nên liên lạc với em về quyết định này."

"Vậy là cuối cùng rồi à?" June hỏi, cảm thấy hơi tê dại.

Cuối cùng bản thân cũng có được bài hát muốn biểu diễn.....

Với những người mà anh có phản ứng hóa học rất tốt...

Có lúc, anh thậm chí còn cảm thấy vui khi nhận được những lời khen ngợi về sự tiến bộ của mình.

Đây là lần đầu tiên bản thân nhận được nhiều lời khen ngợi cho nỗ lực của mình.

Nhưng một lần nữa, June chưa bao giờ gặp may mắn.

Không phải Trương Quân Hạo và cũng không phải Choi Joon-ho.

Và thậm chí không phải June.

"Cuối cùng rồi," Lâm Chí đáp. "Anh nên gặp đội sản xuất ở trung tâm đào tạo để chọn bài hát biểu diễn."

June muốn cười lớn nhưng lại nhìn thấy người quay phim đang zoom cận mặt mình.

Họ sẽ có một ngày tiệc tùng nếu anh phản ứng không tốt ở đây.

"Được rồi." June ảo não chấp thuận.

Đôi mắt của Zeth và Jaeyong mở to ngạc nhiên. Kể từ khi biết June, đây là lần đầu tiên anh ấy thực sự có vẻ ... buồn.

June thậm chí còn không phản ứng như thế này khi bị Alex và Hyunwoo bôi nhọ.

"Anh bạn nhỏ," Zeth gọi, cố gắng bám vào vai anh nhưng June lùi lại một bước.

"Không sao đâu." June nói, quay lại với vẻ ngoài cứng rắn của mình. "Tôi nên rời đi rồi."

Nói xong, anh quay người và bước ra khỏi phòng, để lại tám thành viên cuối cùng của 'Skateboard Ride'.

Đi ra ngoài, June không khỏi có chút thất vọng.

Rời xa mọi người và ống kính, June tựa lưng vào bức tường cứng lạnh lẽo, tập trung ánh mắt lên trần nhà trắng xóa phía trên.

"Chết tiệt," anh nguyền rủa. "Cảm giác này là gì?"

Như mọi khi, June lại phớt lờ cảm xúc trống rỗng trong lòng và thở một hơi thật sâu.

Chẳng ích gì mà cứ đắm chìm vào nó vì đã kết thúc rồi.

Anh bước đến trung tâm huấn luyện, nơi anh nhìn thấy một vài staff đang trò chuyện với nhau.

"Tôi thề, nồi lẩu đấy chính là thảm họa ẩm thực. Đã ba ngày rồi mà phân của tôi vẫn còn mùi ớt." một người chia sẻ.

June hắng giọng cắt ngang cuộc trò chuyện.

Các staff xấu hổ quay lại vì lời nói nhạy cảm. Tuy nhiên, sự bối rối nhanh chóng chuyển sang sốc khi họ nhìn thấy thực tập sinh trước mặt.

"June?" Ann hỏi.

"Không phải cậu vừa bị đâm sao?"

"Bây giờ tôi ổn rồi," June nói, không để họ tò mò thêm nữa.

"Cậu ở đây có ổn không?" Ann hỏi với giọng lo lắng.

"Ừ." June nói, cử động cánh tay trái. "Bây giờ tôi đã khá hơn rồi. Tôi phải đến đây nhận bài hát còn lại. Tôi có thể chọn bài hát mong muốn, phải không?"

Các staff mím môi, trao đổi ánh mắt khó xử.

Mọi người đẩy thực tập sinh Ann về phía trước.

Ann lưỡng lự không muốn nói, nhưng ánh mắt sắc lạnh June không cho phép cô ngập ngừng.

Ann ngượng ngùng mỉm cười. "Chà, cậu thấy đấy...nếu cậu đến sớm hơn thì sẽ được lựa chọn. Nhưng bây giờ tất cả những thực tập sinh bị loại đều chọn trước cậu rồi."

June cau mày, bối rối. "Vậy là..."

"Cậu không có lựa chọn nào khác." Ann nhẹ nhàng nói. "Thật ra, cậu không còn lựa chọn nào cả, chỉ còn duy nhất một bài hát chưa đủ thành viên thôi."

"Là đội nào?" June hỏi. Việc đổi đội là không thể tránh.

Thay vào đó anh sẽ chuyển sang 'Break Me Up' hoặc 'Thunder'.

Anh chỉ ước đó không phải là 'Brown Sugar Miktea' hay 'Tie Me Up'. Hai bài đó chính là dấu chấm hết trong hành trình thực tập sinh của June.

"Đây." Ann nói và đưa cho anh một phong bì.

June thở dài mở phong bì, ba chữ nhìn chằm chằm vào anh.

'Tie Me Up'

'Xong đời rồi!"

*****

June đi đi lại lại trước phòng tập treo biển 'Tie Me Up'.

So với phòng tập của Team Riser, phòng tập này không rộng rãi bằng. Nó đặt ở phía sau, điều này chỉ thế hiện sự ưu ái của chương trình đối với các thực tập sinh có thứ hạng cao hơn.

"Không thể tin được." June lầm bầm.

Trong số tất cả các bài hát, bài hát này cuối cùng lại lọt vào tay anh.

June chăm chú nhìn vào cánh cửa và tự hỏi liệu mình có nên bỏ chạy hay không.

Có lẽ vẫn chưa quá muộn để quay lại bệnh viện và giả vờ như bị thương.

Tuy nhiên, ngay lúc chuẩn bị rời đi, cánh cửa mở ra, một khuôn mặt quen thuộc khó chịu nhìn anh với vẻ kinh ngac.

"June?" C-Jay hỏi với đôi mắt mở to. "Anh ở đây?"

June nín thở.

"Ôi chúa ơi. Đại ca không sao chứ? Anh hồi phục nhanh quá! Nhưng anh đang làm gì bên ngoài phòng tập vậy? Anh không về đội của mình à?"

June không trả lời. C-Jay - người vốn thường chậm hiểu lại được khai sáng ngay lập tức.

Đôi mắt anh mở to thích thú chỉ vào chiếc phong bì trên tay June. "Anh bị đuổi? Anh đã bị đuối phải không? Vậy có nghĩa là anh sẽ về đội của em phải không?"

"Không," June nói bằng giọng nhẹ nhàng. C-Jay vỗ vào lưng anh một cách mạnh bạo.

"Không phải ngại đâu, anh vào đây đi!" C-Jay kêu lên. "Đây là đội duy nhất còn thiếu một thành viên."

"Đi nào." anh nói, vòng cánh tay to lớn quanh cổ June. "Em sẽ trịnh trọng giới thiệu anh với đội."

June lắc đầu điên cuồng và cố thoát khỏi vòng tay của C-Jay nhưng đã quá muộn.

Anh ta đá tung cánh cửa với nụ cười rạng rỡ.

"Này các câu!" Anh nhiệt tình chào hỏi. "Main Rapper của chúng ta đây rồi."

Đôi mắt June mở to ngạc nhiên.

"Main Rapper?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 134: Main Rapper



June ngồi giữa phòng, các thành viên mới đang mở to mắt nhìn anh.

Ngoài C-Jay, anh chưa bao giờ tiếp xúc với những người này trước đây.

June nhìn vào thứ hạng của họ - 46, 47, 43, 42, 49, 25.

Thực tập sinh Se Hun có thứ hạng cao nhất trong đội, đồng thời huy hiệu Leader và Center được dán trên áo cậu ấy. Bất chấp quầng thâm dưới mắt, anh vẫn nở nụ cười khi nhìn vào mắt June.

Jakob - thực tập sinh có vẻ ngoài trẻ tuổi, cho biết: "Đây là lần đầu tiên em biểu diễn cùng một thực tập sinh thuộc top 15 đấy."

"Tôi cũng vậy." Seokhwa kêu lên. "Thật vui khi cuối cùng cũng được gặp anh! Tôi luôn cười khi cảnh quay của anh xuất hiện."

"Mẹ anh là fan của em đấy." SeHun vẫn nở nụ cười.

C-Jay gật đầu. "Sehun, Jakob và Seokhwa là những thành viên ban đầu duy nhất ở đây. Bốn người còn lại là thành viên mới!"

Se Hun mỉm cười. "Ừ," anh nói. "Đúng là một buổi sáng thực sự khó khăn khi chỉ có ba chúng tôi, nhưng rất vui vì bây giờ June đã ở đây. Tôi cũng rất vui vì tất cả các bạn đều có mặt ở đây. Màn trình diễn sẽ thuận lợi đây."

"Ưm," Seokhwa gật đầu. "Mọi người đang thảo luận chia vai trò trước khi đến và chúng tôi vẫn chưa quyết định Rapper chính. Chúng tôi tin rằng bạn sẽ rất tuyệt!"

June muốn cười một cách hoài nghi.

Họ đang xem cùng một chương trình hay họ đang giả vờ bị mù?

June chưa bao giờ rap trong chương trình! Thậm chí không một lần! Làm sao họ có thể nghĩ rằng anh ấy là người hoàn hảo cho vai diễn này?

"Tôi không rap," anh nói thẳng, nhìn thẳng vào mắt họ.

Se Hun mím môi. "Chúng tôi biết điều đó," anh thừa nhận. "Nhưng những chàng trai khác cũng không rap. Chúng tôi đã xác lập vị trí của Jakob và Seokhwa ở vị trí Rapper phụ 2 và 3 vào tuần trước. Tôi cũng đã luyện tập Rapper phụ 1. C-Jay tình nguyện nhận Rapper phụ 4 đã."

"Còn hai người này?" June hỏi, chỉ vào Haesoo và Taekyung.

"Chúng tôi là ca sĩ," Haesoo nói. "Và chúng tôi đã đồng ý về phần của mình. Chỉ có Rapper chính là miễn phí."

June cảm thấy sự thất vọng ngày càng dâng cao trong lòng. Có chuyện gì với việc mọi người không hỏi ý kiến của anh ấy?

Anh ta không quan trọng đến vậy sao?

Team Risers đã đuổi anh ta ra ngoài mà không hề an ủi anh ta.

Và những anh chàng này đang quyết định rằng anh ấy sẽ trở thành Rapper chính?

June đang đình đuổi họ đi thì bị SeHun nắm lấy tay. Chàng trai trẻ trông thật đáng thương như thế anh ta đã phải gánh vác gánh nặng của cả đôi trong những ngày qua.

"Chúng tôi thực sự xin lỗi, June. Nhưng bạn là cơ hội cuối cùng của chúng tôi. Như bạn thấy, có lẽ bạn là người tài năng nhất trong số chúng tôi."

Những người khác cũng gật đầu, vẻ mặt cũng có chút thất vọng.

"Mọi người đều nói rằng đội của chúng tôi sẽ xếp ở vị trí cuối cùng," anh ấy tiếp tục. "Và thật đau lòng khi biết rằng chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Bạn có thể giúp chúng tôi chỉ một lần này được không?"

C-Jay thở dài. "Hãy giúp chúng tôi, anh trai. Dù tôi rất thích rap nhưng anh biết rằng tôi không thể trở thành Rapper chính."

June thở dài, vẫn đang cân nhắc quyết định.

"Hơn nữa," C-Jay tiếp tục. "Rapper chính trước đây của họ đã cho phép chúng tôi sử dụng lời bài hát của anh ấy. Bạn không cần phải suy nghĩ về điều đó nữa!"

June ngước lên và thấy tim mình thắt lại khi nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt các chàng trai. Dù đứng ở vị trí cuối cùng nhưng họ vẫn không muốn bỏ cuộc...

...Và June là một kẻ ngu ngốc vì điều đó.

Người trẻ nhất trong số họ, Jakob. trông rất giống Minjun đến nỗi điều đó cũng khiến trái tim anh dịu lại.

À, chết tiệt.

Với một tiếng thở dài nhỏ, anh gật đầu.

"Được thôi, tôi sẽ làm."

Họ ngay lập tức vui mừng với sự xác nhận của June.

"Đưa lời bài hát cho tôi."

June trống rỗng nhìn mảnh giấy.

Với tư cách là Main Rapper, anh sẽ có hai phần rap đầy đủ bốn câu ở giữa bài sau đoạn điệp khúc đầu tiên. Anh còn phụ trách cả phần bốn câu trong đoạn bridge.

Trách nhiệm của Main Rapper khá nặng nề khi tất cả đều bị GROOVYTUNES bỏ trống.

Các rapper khác có ít lời hơn, trong đó Sub-Rapper 4 chỉ có sáu dòng lời, với hai dòng đã được viết sẵn.

Sau đó, Main Vocalist có phần điệp khúc và bridge vocal đầu tiên trong khi Sub-Vocalist 1 phụ trách điệp khúc thứ hai.

Đoạn điệp khúc thứ ba và cuối cùng tất cả các thành viên sẽ hát cùng nhau.

"Anh thật may mắn đấy," C-Jay nói khi đi ngang qua June. "Anh đã viết xong một đoạn rap rồi, em còn phải viết hai dòng nữa."

May mắn?

Anh thà nuốt ly còn hơn rap những câu viết sẵn này.

June đọc lại một lần nữa, xác nhận xem những gì đang đọc có phải là thật hay không.

Công bằng mà nói, câu đầu tiên không quá tệ.

Kim cương trên cổ tay và vàng trên dây chuyền,

Tao đếm tiền không bao giờ cảm thấy đau đớn,

Cuộc sống là một bữa tiệc mỗi đêm không bao giờ kết thúc

Tao đang sống trong ánh đèn sân khấu, mọi thứ đều thật hào nhoáng.

Tuy nhiên, nó chưa thực sự gây được tiếng vang lớn với chủ đề mà GROOVYTUNES đã trình bày.

Đoạn điệp khúc và câu hát viết sau của 'Tie Me Up' có liên quan đến việc bị ràng buộc vào một mối quan hệ độc hại và phải đấu tranh để thoát khỏi.

Main Rapper trước đây chỉ tập trung vào flex mà bỏ qua ý nghĩa sâu sắc của bài hát.

Và mọi thử trở nên không ổn sau đó...

Những con cái đổ xô về như đàn cừu vì tao là Chúa Jesus

Lăn bánh trong ô tô, Tiền chồng chất như Beezus

Anh hiểu rồi em yêu, nghiện tình

I like that head head head head..not that kinda of the head, you dirty!

Đầu tiên, Beezus là ai thế? Và dòng cuối cùng đó có thể sẽ khiến anh ấy bị đuổi khỏi chương trình.

Vua của thế giới. Tôi thích khuôn mặt đó, cô bé ạ

Đừng có hút tiền của tôi như một con đỉa

Tôi là người đứng đầu, còn cô? Cô chỉ là một đ-

Được rồi, quá đủ rồi.

Mấy lời này không thể sử dụng được.

June mở cửa số trạng thái và nhìn vào bảng nhiệm vụ của mình.

Anh cần phải nâng cấp kĩ năng rap của mình thật nhanh! Nhưng cửa số chỉ hiển thị.

[Nhiệm vụ đang được làm mới . Vui lòng thử lại sau.]

Khi nào Fu mới cần anh đây?
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 135: Aglet



"Mọi người đã viết xong đoạn rap chưa?" SeHun hỏi.

"Xong rồi!" C-Jay kêu lên. "Cuối cùng chúng ta cũng có thể tập nhảy rồi."

"Còn cậu thì sao?" Se Hun hỏi June.

C-Jay trả lời thay cho thực tập sinh đang ngơ ngác. "Ồ, đại ca thậm chí còn chưa viết gì cả. Lời bài hát đã được viết sẵn cho anh ấy rồi."

"Vậy tốt quá," SeHun kêu lên. "Để tôi dạy cậu khiêu vũ nhé"

June thở dài đứng dậy, lúc này anh chẳng thể làm gì được.

Anh chưa bao giờ viết một rap trước đây và chưa quen với nhịp điệu, cảm xúc tổng thể của bài hát.

Có lẽ hoạt động một chút sẽ mang lại cho anh chút cảm hứng.

SeHun bắt đầu dạy họ nhảy với tư cách Main Dancer.

Vũ đạo khá đơn giản. 'Skateboard Ride' phức tạp hơn với những biên độ động tác rộng và nhanh. Tuy nhiên bằng cách nào đó bài hát này có cảm giác khó nhảy hơn.

Các bước di chuyển có phần gợi cảm hơn với nhịp điệu đậm chất R&B. Các phần rap cũng không có chuyển động nhanh mà tập trung nhiều hơn vào việc tạo "rung cảm" cho bài.

June tặc lưỡi. Các bước không phức tạp, nhưng những động tác như thế này thực sự cần một người có kỳ năng nhảy múa.

Dễ thực hiện, nhưng cũng dễ xấu khi nhảy.

Trong phần đầu tiên, họ hành động như thể tay bị trói và thực hiện ba động tác toàn thân.

June liếc nhìn cơ thể cứng ngắc của C-Jay đang vặn vẹo theo nhịp. Anh ấy trông giống như một con đỉa bị rắc muối.

Các thành viên ban đầu trông rất tươm tất, trong đó SeHun có điệu bộ duyên dáng nhất.

Tuy nhiên, hai thành viên mới cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự như C-Jay. Có vẻ như khiêu vũ cũng không phải là sở trường của họ.

"Nhảy bài này cũng dễ phết chứ đùa!" C-Jay thốt lên đầy tự hào, June khẽ thở dài.

'Không nên làm vỡ bong bóng hi vọng này thì hơn.'

Về mặt tích cực, June được nâng cấp kĩ năng khiêu vũ. Cơ thể của anh dễ dàng hoạt động hơn và các chuyển động như sóng, bật nhảy và thay đổi vị trí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Chỉ là có chút khó khăn để truyền tải bài hát.

Có cảm giác như anh là thành viên của một câu lạc bộ thoát y hay gì đó...

"Đoạn điệp khúc lặp lại hai lần, và đoạn điệp khúc cuối cùng thì như thế này." SeHun làm mẫu, nghiếm răng thực hiện động tác dưới sàn.

"Woaa, s*x*!" C-Jay kêu lên trong khi những người khác ngượng ngùng nhìn.

Mặt khác, June lại lại lộ ra biểm cảm kinh hãi. 'Cái quái gì thế?'

"Cho đến bây giờ em vẫn chưa thể quen được". Jakob - chàng trai 18 tuổi ngượng ngùng nói.

"Em không nghĩ mình có thể làm được." Haesoo ngượng ngụi tiếp lời.

SeHun nở một nụ cười khích lệ. "Đừng lo lắng, anh sẽ dạy từ từ.Nếu cảm thấy quá sức thì cứ phản hồi lại, anh sẽ cố gắng đơn giản hóa động tác."

'SeHun thật sự rất tốt bụng. Kiếp trước cậu ta có phải tu sĩ không?'

Bằng cách nào đó, June cảm thấy xấu hổ khi phàn nàn vì tất cả đều đang cố gắng hết sức.

"Trước tiên, hãy cảm nhận âm nhạc. Hãy để nó chảy qua cơ thể. Các cậu cần học cách tiếp nhận nhịp điệu gợi cảm này. Thả lỏng phần th*n d*** nhưng đảm bảo rằng nó vẫn được kiểm soát. Hãy sử dụng sức mạnh phần thân trên để nâng lên như này."

"Giống như chống đẩy à?" June hỏi.

"Chính xác!" SeHun kêu lên. "Giống như động tác chống đẩy. Tuy nhiên, thay vì gồng cứng cơ thể và hạ xuống hoàn toàn. Hãy coi nó giống như một động tác lướt sóng trên sàn."

SeHun thực hiện lại và June nhanh chóng làm theo. Khi thực hiện động tác, June cảm thấy ánh mắt của người kia đang nhìn mình.

"HOLY SHIT!" C-Jay hét lên, bám lấy anh. "Anh thật là sẽy đó! Làm thế nào mà anh làm được vậy?"

June tặc lưỡi đẩy người phiền phức kia ra. "Tôi chỉ làm theo lời dạy thôi." June nói, chỉ vào SeHun "Anh SeHun truyền đạt tốt mà."

Se Hun cười rạng rỡ, cảm thấy xúc động trước lời khen "Để tôi dạy lại cho cậu."

*****

SeHun chắc chắn là một đứa trẻ ngoan.

June có thể thấy rằng anh thực sự khao khát trở thành một thần tượng.

Anh ấy cũng rất kiên nhẫn khi dạy các thành viên mặc dù họ cứ làm hỏng việc hết lần này đến lần khác.

Lúc đó đã khoảng nửa đêm và mọi người vừa mới hoàn thành xong tất cả vũ đạo.

Nó không hoàn hảo nhưng ít nhất bây giờ mọi người đã quen thuộc với bài hơn.

"Em không nghĩ mình đã luyện tập nhiều như vậy đâu," C-Jay thốt lên. "Tất cả những đội trước mà em tham gia đều đi ngủ trước 10 giờ tối."

"Không còn cách nào khác mà." SeHun mỉm cười.

"Chúng ta có nhiều thành viên mới nhất. Thậm chí ngay cả trong đợt đánh giá tạm thời, bọn anh cũng bị mắng vì thiếu sự chuẩn bị. Lúc đó đội thâm chí còn chưa chuẩn bị tên khiến anh nhận ra mình đã hành động thiếu sót như thế nào với tư cách trưởng nhóm."

Jakob bĩu môi. "Anh không hề thiếu sót chút nào. Vấn đề ở bọn em. Chúng em không thể theo kịp với kỹ năng hiện tại."

"Ừ," Seokhwa đồng ý. "Tuy nhiên,anh thấy nhóm mình có sự tiến bộ. Chúng ta đã hoàn thành xong tất cả các bước nhảy rồi!"

C-Jay nói. "Tất nhiên, em là lá bùa may mắn của đội đấy!"

June lắc đầu phủ nhận. C-Jay chắc chắn đã tiến bộ rất nhiều với khi họ nhảy cùng cách đây không lâu. Anh đạt đến điểm C+, tuy nhiên động tác vẫn còn hơi cứng nhắc.

"Vậy bây giờ chúng ta đã có tên đội chưa?" June hỏi.

"Đúng rồi." Se Hun mỉm cười. "Mọi người vừa mới xác định cách đây không lâu trước khi em đến."

"Tên là gì?"

"Aglet," C-Jay trả lời.

June không phản ứng một giây nào.

'Cậu ta vừa nói cái gì vậy?'

"Xấu xí?" June cau mày hỏi

Các thành viên cười khúc khích. "Đó là Aglet. AGLET," C-Jay đánh vần nó. "Anh không quen với từ đó à?"

"Không." June nói, khiến những người khác há hốc mồm và nhìn anh một cách kỳ lạ.

June không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao họ lại hành động như thế anh là người kỳ lạ ở đây vậy?

'Ai muốn được mệnh danh là Aglet?'

"Đó là cái gì vậy?"

Jakob thất vọng lắc đầu. "Anh không xem Phineas và Ferb à?"

June kiểu ...???...

SeHun thở dài : Cậu thật sự không biết?

C-Jay bật cười chỉ vào June. "Anh thực sự là một ông già. Ông ơi, ông không biết bộ phim hoạt hình đó à?"

Phim hoạt hình?

June muốn xem chúng khi anh ấy còn trẻ.

Nhưng họ chưa bao giờ có TV.

Sau đó, ở trại trẻ mồ côi, những đứa trẻ khác không thích việc anh xem cùng chúng.

Trước khi kịp nhận ra điều đó, anh đã trở thành một thiếu niên không có tuổi thơ.

Mei Ling có lẽ sẽ biết.

June đã cố gắng hết sức để mang lại cho em gái một tuổi thơ bình thường trong khi anh đã mất đi tuổi thơ của mình.

"Tôi không có cơ hội," June lầm bầm. "Nhưng nghe có vẻ ngu ngốc," nhanh chóng che giấu sự tiếc nuối của mình.

"Chúng ta có nên thay đổi nó không?" SeHun trông có vẻ tội lỗi.

June thở dài. "Cái tên có ý nghĩa gì?"

Se Hun cắn môi. "Nghe có vẻ khá trẻ con, nhưng anh nghĩ nó thể hiện sức mạnh biến đổi của những chi tiết nhỏ. Giống như Aglet, đầu nhựa hoặc kim loại nhỏ bé nhưng rất quan trọng ở đầu dây giày, giữ toàn bộ dây buộc lại với nhau, sức mạnh của nhóm nằm ở chính chúng ta.

"...khả năng vươn lên mặc dù bị coi là vô dụng, anh nói nó khá ngu ngốc?"June nói.

Tất cả đều nhìn anh với đôi mắt mở to đầy mong đợi.

Anh tặc lưỡi và hướng ánh nhìn xuống sàn nhà.

"Vậy thì là Đội Aglet đi."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 136: Tê liệt



Đêm qua June không ngủ được chút nào.

Trong lòng vẫn còn có một nỗi đau âm ỉ, mặc dù được vây quanh bởi những đồng đội tốt nhưng anh không khỏi có chút nản lòng.

June thậm chí còn đi ngang qua phòng tập của Team Riser tối qua và cảm thấy ... lạ lùng hơn. Anh biết mình nên chú tâm hơn để viết lời rap nhưng tâm trí lại không thể tập trung được.

Cuối cùng, anh cũng giải quyết xong phần lời nhưng lại không mấy hài lòng.

Tiếng chuông báo thức vang lên nhưng không còn động lực để đứng dậy.

Jisung tiến tới vỗ nhẹ lên vai June.

"Đã đến giờ dậy rồi anh à." Jisung mỉm cười. Anh cảm thấy tiếc cho người anh trai mà mình luôn ngưỡng mộ bấy lâu.

Bình thường khi tỉnh dậy, ánh mắt June trống rỗng hoặc khó chịu, nhưng lần này trông anh có chút cô đơn.

"Anh có ổn không?" Jisung hỏi.

June thở dài rồi đứng dây "Ừ" anh lẩm bẩm: "Tôi cần phải đi tập ngay bây giờ." rồivô hồn đi vào phòng tắm.

Akira và Jisung nhìn nhau bối rối. Akira đến phòng họ thường xuyên hơn sau khi Hoon bị loại.

"Anh ấy có sao không?" Akira hỏi.

"Tôi không biết," Jisung trả lời. "Đại ca không còn khó chịu vì đồng hồ báo thức hôm nay nữa cơ."

Đúng lúc đó Jaeyong về phòng sau buổi tập thể dục buổi sáng, hơi khó thở.

Akira kỳ lạ nhìn anh. "Cậu chạy tới đây à?"

Jaeyong phớt lờ câu hỏi "Đại ca đã dậy chưa?"

Trước khi Jisung và Akira kịp trả lời, June bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ đen.

Anh chạm mắt với Jaeyong, nhưng lại nhanh chóng ngoảnh đi.

Jaeyong tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh lớn với cảm giác tội lỗi.

"Ừm, chào buổi sáng?" Jaeyong lựa lời chào hỏi.

"Chào buổi sáng," June cũng chào lại rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Tiếng đóng cửa vang lên trong căn phòng nhỏ khiến ba người còn lại cứng đờ.

"Ừ, anh ấy không ổn," Akira nói. "Hôm nay đại ca lại còn chào cậu!"

*****

"Chào buổi sáng người anh yêu quý của em!" C-Jay vui vẻ kêu lên, quàng tay qua cổ June trong tư thế khóa đầu.

C-Jay luôn cảm thấy vui khi gây sự với June vì anh rất dễ khó chịu.

Tuy nhiên, sáng nay thì khác

June không hề trả đũa. Thực ra anh chỉ chấp nhận lời trêu chọc của C-Jay thôi!

"Chào buổi sáng." June nói và nhìn về phía xa.

C-Jay từ từ buông cổ anh ra và nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang rời đi.

'Lạ nhỉ?'

Không bao lâu sau, tất cả đều đã có mặt ở phòng tập. Không giống như bản thân u sầu của June, những người còn lại đều có vẻ khá vui vẻ.

Họ là những người đồng đội hạnh phúc nhất mà June từng có. Dù đang trên bờ vực bị loại nhưng các cậu ấy vẫn luyện tập với nụ cười trên môi.

June không muốn làm tâm trạng của nhóm đi xuống nên anh vẫn cố gắng hết sức dù trong lòng có cảm giác lạ lùng.

Vừa mới 9h đã có người vào phòng. Các học viên mở to mắt ngạc nhiên khi thấy cố vấn Bone và một người khác bước vào.

Tuy nhiên, June vẫn bình tĩnh, không cảm thấy gì cả.

Sun-Y - một rapper K nổi tiếng với lối rap lãng mạn và nhịp điệu uyển chuyển và cũng là đối tượng của nhiều vụ bê bối trong ngành.

Trước đây, anh ta đưa ra những bình luận sai lệch về phụ nữ, phân biệt giới tính và thậm chí là phân biệt chủng tộc khiến danh tiếng bị giảm sút.

Tuy nhiên, Sun-Y giống như một con gián trong ngành. Với khuôn mặt dày và thái độ "không thèm để ý" đã giữ được sự nghiệp của mình cho đến tận bây giờ.

Tất cả các nhóm đều có một người cố vẫn đặc biệt đi cùng. Đội ngũ sản xuất nhận thấy nhóm 'Tie Me Up' chẳng có ai cả, họ quyết định tiết kiệm một số tiền và thuê một rapper với mức phí thấp để thay thế.

"Chào buổi sáng các học viên." Mentor Bone chào hỏi.

"Chào buổi sáng các Mentor," SeHun đáp lại.

"Tôi thấy bạn đang tập nhảy khá chăm chỉ." Bone nói.

"Vâng, thưa có vấn," Se Hun mỉm cười. "Chúng tôi đang cố gắng hết sức mặc dù mất đi và có thêm thành viên mới."

"À, đúng rồi," Bone nói. "Đội này có nhiều thành viên mới nhất phải không? Chà, hôm nay tôi đến đây với Sun-Y để xem màn trình diễn này."

Sun-Y nhếch mép cười tự mãn, vẫn cảm thấy tự hào vì được một chương trình lớn như Rising Stars liên hệ.

"Vì tôi là một rapper thực thụ nên tôi sẽ đánh giá phần trình diễn rap trước tiên," anh nói, giọng điệu đã khó ưa rồi.

SeHun gật đầu và dẫn cả đội xếp hàng. Dù là Main Rapper nhưng June lại đứng ở cuối hàng.

Nhạc bắt đầu vang lên và SeHun mở đầu. Trên thực tế, hầu hết thành viên đều là ca sĩ, nhưng Concept Mission buộc họ phải rời khỏi vị trí thông thường.

"Tie me up, tie me up,

Cúi gằm mặt xuống đất

Tôi không biết mình đang làm gì ở đây nữa,

Không thể bỏ cuộc khi có em bên cạnh"

Vừa mở miệng. Sun-Y đã cau mày, mặt mày nhăn nhó lại.

C-Jay tiếp tục, sau đó là Haesoo.

"Tôi bị trói bằng dây thừng, không thể thoát được.

Sợ sự nhảy vọt của niềm tin này."

"Nhưng dây thừng cứng hơn trước.

Và tôi yếu đuối, không thể chịu đựng được nữa."

Taekyung đảm nhận phần mở đầu đoạn điệp khúc nhưng Sun-Y vẫn nhăn mặt.

Mentor Bone thì lại có vẻ mặt trung lập, thỉnh thoảng gật đầu tán thành.

Thành thật mà nói, lời rap của họ không quá tệ. Khả năng chuyển lời cũng đã được cải thiện trong quá trình luyện tập. Không thể được gọi là "rapper", nhưng họ vẫn giữ nhịp và lời rất mạch lac.

Vì lý do nào đó mà June không hề cảm thấy lo lắng khi đến lượt mình.

... chỉ cảm thấy tê liệt.

"Những sợi dây trói ở cổ tay khiến tôi hét lên.

Sự kiên nhẫn bùng nổ qua các đường nối.

Bây giờ không thể trốn thoát được, vô ích.

Đèn không bật được, tôi hỏng rồi-

"Dừng lại." Sun-Y lớn tiếng kêu lên khiến June khựng lại. "Bây giờ tôi đang nghe cái gì thế?"

Với một câu nói, sự căng thẳng dâng cao trong phòng.

Ngay từ đầu, khuôn mặt của Sun-Y đã thể hiện rõ rằng anh ấy không thích màn trình diễn.

Bone dừng nhạc và mọi người chìm trong im lặng.

Sun-Y mặc dù thất vọng về tất cả nhưng vẫn hướng ánh mắt căm phẫn về phía June.

Thành thật mà nói, anh không phải là fan của idol, đặc biệt là rapper idol. Tuy nhiên, nhưng là một người cay nghiệt, anh vẫn tiếp tục tham gia những chương trình như thế này chỉ để ghét họ.

Đó là niềm vui trong cuộc đời khốn khổ của anh...

Sun-Y thừa nhận anh ghen tị với cậu nhóc này vì đã nổi tiếng nhanh chóng dù chỉ là một thực tập sinh cá nhân.

"Vị trí thứ 11?" Anh hỏi với giọng hoài nghi. "Cậu đang đùa tôi đấy à? Làm sao cậu có thể đứng hạng 11 khi không thể rap được?"

Mọi người đều sốc khi Sun-Y chửi bởi. Ngay cả Bone cũng nhướng mày.

"Thưa ngài," SeHun nói bằng giọng nhẹ nhàng, ân cần can thiệp. "June vốn là một ca sĩ rất tài năng, và cậu ấy mới tham gia cùng chúng tôi vào buổi chiều qua thôi-"

"Tôi không quan tâm." Sun-Y nhìn thẳng mặt June dạy đời "Cậu là một rapper tệ hại, một nghệ sĩ biểu diễn chẳng ra sao cả. Một người như anh không có khả năng trở thành một ngôi sao."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 137: Tại sao cứ phải là tôi?



June mím môi khi gã rapper rác rưởi liên tiếp ném lời lẽ khinh bỉ về phía anh.

"Anh không biết vần, không biết flow. Tôi thậm chí còn không biết tại sao các người lại giao cho cậu ta vị trí Main Rapper nữa." Sun-Y cười tự mãn.

"Là người theo dõi chương trình thường xuyên và có vẻ như tôi đã đúng. Một số thực tập sinh đạt thứ hạng cao chỉ vì họ gặp nhiều vấn đề."

"Tuy nhiên, họ thậm chí không thể thực hiện một đoạn rap đơn giản?" anh ta nói mỉa, thẳng thắn giễu nhại June.

"Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không biết tại sao đội này lại làm việc chăm chỉ như vậy. Hãy nhìn vào cấp bậc của các cậu xem," người cố vấn cười lớn.

"Tôi nghe nói các cậu đã bị loại một nửa thành viên cũ. Cá rằng không ai trong số các người ngoài gã rapper khốn kiếp này sẽ làm được. Hãy từ bỏ đi. Chấp nhận sự thật là một số người sinh ra đã được định sẵn, còn lại thì không. "

"Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ đạt được trình độ của một người có tài năng bẩm sinh. Các cậu có gì? Ba ngày nữa là phải diễn rồi, không còn thời giờ dây dưa lắm điều nữa đâu!"

"Soon-so," Bone gọi Sun-Y bằng tên thật "Đủ rồi, dừng lại!"

"Đừng có cắt lời tôi Bong-gu!" Sun-Y trả đũa. "Những đứa trẻ này cần phải nhận thức lại. Có vẻ như chúng vẫn hy vọng được ra mắt và cạnh tranh với các đội khác, nhưng chẳng phải kết quả đã rõ ràng rồi sao."

Bone thở dài xoa bóp vai. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta là người mỏ hỗn nhất trong ngành nhạc rap. Anh tự hỏi tại sao đội ngũ sản xuất lại thuê một người như anh ta.

SeHun cùng các đồng đội nhìn xuống đất, cảm thấy hổ thẹn trước những lời nhận xét tiêu cực.

Khi họ nghĩ mọi chuyện sẽ không tệ hơn nữa, Sun-Y đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đi lại lại trước mặt họ.

"Tôi không thể tin được một bài hát của GROOVYTUNES lại được trình diễn bởi những người dưới hạng 40. Các cậu không thấy xấu hổ sao?" anh ta cười khúc khích.

Sun-Y trước mặt June, nhếch mép cười rộng hơn. "June hả? Kẻ dính líu đến hai vụ bê bối đó sau đó đã bị đâm?"

June thở dài khi Sun-Y bước lại gần anh hơn. "Sao cậu không nói chuyện với đồng đội của mình nhỉ? Họ sẽ không làm được đâu. Vì vậy, hãy yêu cầu họ đừng cố gắng quá mức. Cuối cùng cũng sẽ không thành công được đâu."

Chàng rapper mong đợi June sẽ lảng tránh ánh nhìn nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào Sun-Y, đôi mắt bốc lửa rực sáng.

"Vậy thưa cố vấn đang nói từ kinh nghiệm phải không?" June cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa

June đã có một tuần tối tệ.

Anh đã bị đâm...

Sau đó lại bị đuổi khỏi bài hát mà anh thực sự thích biểu diễn.

Rồi bây giờ, thằng cha này đang nói xấu anh và đồng đội?

Lúc đầu thì có thể nhịn nhục được những lời lăng mạ nhắm vào mình. June đã miễn nhiễm với những phản ứng như vậy kể từ khi sinh ra.

Tuy nhiên, việc Sun-Y coi thường những đứa trẻ đã làm việc rất chăm chỉ cho màn trình diễn đã khiến June cảm thấy rất khó chịu.

"Cái gì?" Sun-Y cắu kỉnh.

"Cố vấn nói rất hay về chủ đề này. Lời giải thích duy nhất tôi có thể nghĩ ra là vì bạn hiểu rất rõ cảm giác đó. Chắc anh rất hạn chế kết nối với mọi người khi chỉ có mỗi tài năng là đi chê bai người khác, phải không?"

Tai của Sun-Y đỏ lên và thực tế có thể nhìn thấy khói bốc ra từ lỗ mũi của hắn.

"Đồ khốn kiếp-," Sun-Y định đấm June, nhưng Bone đã giữ chặt cổ tay hắn lại.

"Tôi nghĩ thế là đủ rồi." Bone nói, kiềm chế Sun-Y - người vẫn đang vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Để yên cho tôi dạy dỗ đứa trẻ tự mãn này!" Sun-Y hét lên nhưng Bone đã kéo hắn ra khỏi phòng.

"Hãy luyện tập chăm chỉ nhé! Tôi sẽ đánh giá trước khi biểu diễn thực sự!" Bone nói to, đóng cửa lại.

Sau khi hai nghệ sĩ đi khỏi, cả đội chìm trong im lặng.

Dù họ muốn phủ nhận nhưng lời nói của Sun-Y tác động không mấy khả quan đến họ.

"Này, không sao đâu," C-Jay nói, cố gắng làm không khí vui lên. Tuy nhiên, trong giọng nói rõ ràng anh cũng cảm thấy bị tổn thương. "Chúng, chúng ta rất ổn mà. Chúng ta chỉ là một đội mới, thế thôi..."

"Ừ." Jakob mỉm cười, nghịch nghịch ngón tay nhưng mắt lại long lanh ngập nước . "Mẹ nói rằng tôi đang làm rất tốt. Bà luôn lo lắng liệu tôi có ổn không và tôi muốn cho mẹ thấy sự tiến bộ của mình qua màn trình diễn này".

Taekyung vừa sụt sùi vừa lau mũi. "Em thực sự rất buồn khi bị đuổi khỏi đội và tự nghĩ mình sẽ không thể vượt qua được. Nhưng các anh đã thức khuya cùng em và chỉ bảo em rất nhiều. Em thực sự rất vui khi được tham gia cùng đội."

"Tôi ước họ sẽ tử tế hơn." SeHun mỉm cười buồn bã. "Rốt cuộc thì chúng ta chỉ mới tạo ra đội này thôi."

June nghe thầy những lời này thì tim thắt lại vì đau.

Mẹ kiếp!

Dạo này anh thực sự trở nên rất kì lạ.

Những đứa trẻ này được cha mẹ cho ăn uống đầy đủ. Họ có thể theo đuổi ước mơ mà mình mong muốn nhưng tại sao June lại cảm thấy buồn cho chúng đến vậy?

Với một tiếng thở dài, anh bước về phía cửa.

"Đại ca?" C-Jay gọi to, cố gắng bám lấy vai anh.

Tuy nhiên, June né tránh sự đụng chạm và nhanh chóng rời đi. Đồng đội gọi tên nhưng anh cần thời gian để suy nghĩ.

Trên đường đi, anh tình cờ gặp Team Risers và họ nhìn anh với ánh mắt thương hại. Zeth thậm chí còn cố gắng gọi tên anh nhưng June phớt lờ họ, tiếp tục bước đi.

June chỉ dừng lại khi đến chỗ cầu thang quen thuộc. Anh ngồi xuống, tập trung ánh mắt nhìn mặt đất, hít thở sâu để cố quên đi cơn đau trong lồng ngực.

"Chết tiệt." anh nguyền rủa, đặt tay lên tim mình.

June đang bị tổn thương.

Lúc đầu anh muốn phủ nhận vì anh luôn mạnh mẽ.

Cha mẹ của Quân Hạo đã qua đời khi anh còn nhỏ, để lại anh phải tự lo cho bản thân và Mei Ling.

Anh chưa bao giờ biết đến sự thoải mái của một tuổi thơ bình thường và nỗi đau mất mát đó đã ăn sâu vào trong tâm thức. Nhưng anh đã chịu đựng tất cả, không bao giờ để một giọt nước mắt rơi ra.

Khi mất đi mạng sống, anh chỉ âm thầm đau buồn, không bao giờ để ai nhìn thấy nỗi đau sâu thẳm của mình.

Anh đã trở thành bậc thấy che giấu cảm xúc, một pháo đài kiên cố trước những thử thách không ngừng nghỉ của cuộc sống.

Ngay cả trong cuộc cạnh tranh khốc liệt, anh thậm chí còn gạt bỏ những bất tiện có thể khiến người khác thất vọng.

June đã chịu đựng tất cả.

Nhưng bây giờ, khi ngồi một mình tĩnh lặng trong không gian yên lãng, June cảm thấy một làn sóng thất vọng dồn dập đánh vào.

Cứ như thể tất cả những đau đớn và thống khổ mà anh phải chịu đựng trong nhiều năm cuối cùng cũng đã tìm tới.

Anh siết chặt tay lại, các đốt ngón tay trắng bệch vì căng thẳng, tự hỏi:

"Tại sao cứ phải là tôi?"
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 138: Kẻ khổ dâm



June vẫn đang mông lung suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Anh ngẳng đầu lên và thấy SeHun đang nhìn lại với nụ cười buồn.

Thành niên này có bao giờ ngừng cười không?

"Cậu không sao chứ?" SeHun hỏi, ngồi xuống cạnh anh.

June thở một hơi thật sâu trước khi đứng thẳng người. "Tôi ổn," anh càu nhàu.

"Không, cậu không ổn," Se Hun nói. "Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cậu. Tôi nhận ra từ sáng rồi. Cậu có thể nói chuyện với tôi nếu muốn."

“Không có gì để nói cả." Jun nói. "Chỉ là tôi đang có tâm trạng kỳ lạ thôi. Chắc lát nữa nó sẽ hết."

Thực ra, June chỉ muốn bỏ cuộc.

June nổi điên vì Sun-Y đã nói ra những điều vô nghĩa gây tổn thương, nhưng sâu anh biết rằng lời Sun-Y nói có lý.

June không sinh ra để trở thành ngôi sao. Ngay từ đầu anh đã không muốn trở thành một người như vậy.

Nhưng anh ấy đang làm việc chăm chỉ - vì Mei Ling

Cuối cùng, June tự hỏi liệu sự chăm chỉ của mình có đủ hay không.

“Lại nữa rồi," SeHun nói, chạm vào vai June. "Cái nhìn buồn bã đó."

June chế giễu, phớt lờ lời nói của SeHun rồi liếc nhìn. "Anh cũng không ổn. Sao lúc nào anh cũng cười thế?"

"Bởi vì nụ cười là thứ duy nhất tôi có."

June lắc đầu không tin.

“Đây là cơ hội cuối cùng rồi," Se Hun đột nhiên nói khiến June cau mày.

"Anh vẫn còn trẻ, vẫn còn có cơ hội."

"Bây giờ tôi đã 25 tuổi rồi, không còn trẻ khi bạn để trở thành idol nữa. Tôi bắt đầu trở thành thực tập sinh khá muộn và trải qua bốn năm rồi."

"Gia đình không khá giả và tôi bố mẹ tôi chắc cũng mệt mỏi vì phải ủng hộ tôi ngay cả khi họ không thể hiện điều đó. Nếu không đến đây, tôi đang nghĩ đến việc nhập ngũ rồi."

"Những gì Sun-Y nói rất đúng," anh thở dài, tựa người vào lan can. "Với đẳng cấp của chúng ta rất có thể các thành viên sẽ không được ra mắt."

“Vậy tại sao anh vẫn còn nhịn?" June hỏi.

June đặt câu hỏi đó cho SeHun nhưng đồng thời anh cũng có cảm giác như đang tự hỏi chính mình.

'Ngoài Mei Ling ra, mình làm việc này vì mục đích gì?'

"Không có lý do cụ thể nào cả." SeHun trả lời.

"Đó là một phần cuộc sống của tôi. Tôi đã đi xa đến mức này và tôi cần phải nhìn thấy điểm kết thúc của nó. Tôi làm điều này vì sự hài lòng của bản thân à? Hãy vì gia đình tôi ? Thực lòng tôi không biết. Nhưng có cần không, bắt buộc phải có lý do để làm điều bản thân muốn à?"

Có nhất thiết phải có lý do không?

Những lời đó khiến June trống rỗng trong chốc lát.

Ngoài em gái, anh không còn lý do nào khác để tiếp tục. Trong vài ngày qua, June đã đặt câu hỏi: Liệu tất cả những điều này có thực sự xứng đáng hay không.

Nhưng cuộc trò chuyện với thực tập sinh đầy lạc quan này thực sự đã an ủi anh đôi chút.

Mình không cần phải có lý do.

Mình đã ở trong hoàn cảnh đó rồi.

Đây là thực tế của bản thân.

Những gì June có thể làm là tận dụng tối đa nó.

“Tất nhiên, có những lúc tôi chỉ muốn bỏ cuộc," Se Hun tiếp tục.

"Nhưng chứng kiến khuôn mặt của các cậu khiến tinh thần của tôi phấn chấn hơn. Tôi không phải là người duy nhất làm việc chăm chỉ vì điều này. Ước mơ của họ cũng đang bị đe dọa nên tôi phải cố gắng hết sức."

Tâm trạng June thay đổi

Anh chợt cảm thấy bức bối hơn với mọi thứ xung quanh, thở dài không rõ lý do.

... rồi đột nhiên lại nhếch mép cười.

June đã trở lại.

SeHun không nhận ra tâm trạng June biến đổi nên vẫn tiếp tục nói.

"Cuộc sống này là thứ tôi không thể trốn thoát. Nhưng đồng thời, tôi cũng có cảm giác như không muốn trốn nữa." anh cười khúc khích, cảm thấy hơi buồn cười

June dừng lại tiếp thu lời nói.

"Không muốn trốn nữa à?" June lầm bầm.

"Huh?" SeHun hỏi quay lại nhìn June.

"Này." June nói. "Chúng ta có nên thay đổi concept không?"

"Ý cậu là gì?" Se Hun hỏi.

"Hãy trở thành những kẻ khó dâm."

*****

"Người anh em!" C-Jay hét lên, đôi mắt sưng húp chạy về phía June.

June tặc lưỡi đẩy ra trước khi C-Jay kịp ôm anh.

Đôi mắt C-Jay sáng lên vui sướng khi được nhìn thấy lại vẻ mặt khó chịu của June.

"Anh quay trở lại rồi!"

June tặc lưỡi. "Ồn ào quá. Đừng la hét nữa."

Các thành viên khác cười khúc khích xem trò đùa của họ.

"Bây giờ anh ổn chứ?" Jakob hỏi, mắt vẫn rưng rưng.

June tặc lưỡi và xoa đầu cậu thiếu niên. "Tôi ổn. Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi."

"Chúng em luôn ở đây vì anh." C-Jay mỉm cười rạng rỡ trong hai ngón tay cái lên cho anh thấy.

"Nói về suy nghĩ," SeHun ngắt lời. " June đã nghĩ ra ý tưởng mới rồi! Tôi nghĩ đó vô cùng phù hợp."

"Ôi chúa ơi. Lại có một biến chuyển tốt rồi. Chúng tôi đã nghĩ ra ý tưởng cho lời bài hát trong vài tuần qua, nhưng chưa bao giờ giải quyết được. Cuối cùng lại quyết định đi theo một tình yêu độc hại rất khó nắm bắt." Seokhwa nói.

June phát biểu: “Chúng ta vẫn theo đuổi khái niệm tình yêu độc hại. "Nhưng trước tất cả những điều này, tôi cần đảm bảo rằng các bạn có thế chấp nhận việc thay đổi lời."

"Không sao cả," Se Hun nói. "Trong hôm nay tôi có thể làm được."

"Em cũng vậy." C-Jay nói. "Dù sao thì em chỉ cần viết hai dòng thôi."

"Em cũng vậy." Seokhwa và Jakob đồng thanh nói.

"Tốt." June mỉm cười. "Các cậu đã từng trải qua một tình yêu độc hại trước đây chưa?"

Họ đột nhiên ngại ngùng tránh mắt đi chỗ khác.

"Em có!" C-Jay kêu lên. "Em mua cho cô ấy đồ trang sức đắt tiền nhưng cô ấy lại bán nó cho hiệu cầm đồ và dùng tiền để hẹn hò với một anh chàng đẹp trai hơn."

Các thành viên nhìn C-Jay như thể anh ấy bị điên.

"Cậu thực ngủ như thế à ?" Taekyung kinh hãi hỏi.

C-Jay nhún vai.

June thở dài. "Chà, hầu hết chúng ta đều chưa từng trải qua tình yêu như vậy trước đây và đó là lý do tại sao lời bài hát rất tầm thường"

June tiếp tục: "Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng chúng tôi đã trải qua áp lực khi trở thành thực tập sinh thần tượng và đôi khi chúng tôi chỉ muốn trốn thoát".

"Quan điểm của bài hát này, thoạt nghe như nói về việc muốn thoát khỏi một mối quan hệ độc hại. Nhưng lời bài hát viết sẵn thực sự có thể mở ra cho những cách hiểu khác và có lẽ chúng ta có thể liên tưởng đến nó nhiều hơn nếu bắt đầu nói về mối quan hệ độc hại với quá trình đào tạo của chúng ta."

"Vậy thay vào đó chúng ta sẽ nói về việc muốn thoát khỏi việc làm thực tập sinh?" Jakob hỏi.

"Chúng ta có thể,” June nói. "Nhưng có một điều có thể đưa vào viết lời."

"Nếu chúng ta không muốn chia tay thì sao?" anh tiếp tục. "Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta muốn làm tổn thương bản thân nhiều hơn như những kẻ khổ dâm."

"Chúa ơi! Anh là một thiên tài."
 
Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 139: Nhiệm vụ củng cố



June tiếp tục giải thích khái niệm mà anh nghĩ ra.

"Tất nhiên, lời bài hát thôi là chưa đủ," anh nói. "Chúng tôi cũng phải tập trung vào việc truyền tải nó tới khán giả nữa."

Jakob thở dài, nhóm còn thiếu kỹ năng rap. "Sẽ rất khó vì hầu hết chúng ta đều là ca sĩ."

SeHun gật đầu đồng ý. "Chúng ta đã tiến bộ rất nhiều. Tuy nhiên bản thân lại không có chất giọng rapper tự nhiên như hầu hết các thực tập sinh hạng đầu."

C-Jay dựa vào gương, thở dài thất vọng. "Chúng ta có thể đánh bại họ với kỹ năng hiện tại của mình không?"

Quả thực, những thực tập sinh như Jaeyong, Casper, Zeth đã xây dựng được nền tảng âm nhạc riêng nên việc cạnh tranh với những thực tập sinh hạng A sẽ rất chông gai.

"Có lẽ không thể đánh bại họ về mặt kỹ năng," June nói một cách thực tế. "Nhưng chúng ta chắc chắn đánh bại họ ở khía cạnh khác."

Mọi người chăm chú lắng nghe.

"Tôi đã làm việc với cả hai đội và có thể nhận định các thành viên của Team Riser chắc chắn có nhiều tài năng thiên bẩm hơn. Tuy nhiên, đội chúng ta có một thứ vượt trội hơn bọn họ."

"Chúng ta có vũ khí bí mật sao?" Haesoo ngượng ngùng hỏi.

"Đúng," June trả lời "Cảm xúc là thứ duy nhất có thể đánh bại được."

"Chúng ta tuyệt vọng hơn họ. Ngay cả trước khi gia nhập đội này, tôi còn nghe nói các cậu vô vọng rồi cơ." các thành viên ban đầu hướng ánh mắt xuống đất.

"Nhưng chỉ tới gia nhập đội, tôi nhận ra rằng mọi người đã sai." họ ngẩng đầu lên.

"Nhóm chúng ta chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác. Hoàn cảnh không thuận lợi nhưng chúng ta đã đi được đến mức này. Tôi biết bọn mình có thể tiến xa hơn nữa."

"Vì vậy, trong khi luyện tập đoạn rap tối nay, tôi muốn các cậu hãy nghĩ đến những người đã phá hoại đội bóng nhiệt huyết này: Sun- Y - người vũ nhục ta hay mấy đứa con nít loại bỏ ta khỏi đội ban đầu."

June nhếch mép cười, cảm nhận ánh mắt kiên quyết của đồng đội. Anh biết mình đã nói đúng một lần nữa.

"Bên cạnh đó, chúng ta sẽ mang đến một thứ tượng trưng cho sự tuyệt vọng đó," anh nói thêm.

"Anh có nhiều mánh khóe thật đó!" C-Jay reo lên. "Điều gì vậy?"

June nhếch mép đầy ẩn ý.

Nếu muốn gợi cảm thì ta sẽ cho đi thứ họ muốn ... và có thể còn hơn thế nữa.

"Hãy xem xét vấn đề BDSM một cách nghiêm túc."

BDSM là một dạng đóng vai hoặc lựa chọn lối sống giữa hai cá nhân trở lên nhằm tạo sự căng thẳng, kh*** c*m và giải thoát trong t*nh d*c bằng những trải nghiệm đau đớn và quyền lực.

*****

Trong căn phòng chung tối tăm, một anh chàng đẹp trai ngồi ở giường tầng dưới.

Đồng hồ đã điểm 12 giờ nhưng mắt anh vẫn thao láo mở to.

Nguồn sáng duy nhất trong phòng là chiếc điện thoại từ đời Tống làm sáng lên nụ cười nhếch mép nhỏ.

Đôi mắt nheo nheo lại, anh đang đọc lyrics, lầm bầm từng âm tiết một.

"Xong rồi." anh thì thầm, cảm thấy khá hài lòng với chính mình.

Nhóm Aglet đã hoàn thiện ý tưởng cùng điệu nhảy vào chiều nay và đồng ý hoàn thành việc viết lời lại vào ngày mai.

June là người viết nhiều câu nhất và phải mất một thời gian dài anh mới có được cảm hứng.

Nhưng sau khi nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của Sun-Y, anh chợt có cảm giác muốn chứng minh bản thân mình.

Hơn nữa, khoảng thời gian ở băng đảng từng trở thành nhà của anh - bản thân dù rất muốn trốn thoát nhưng không được. Chính những ký ức cũ đã truyền cảm hứng cho lời rap.

June không muốn khoe khoang nhưng anh nghĩ nó khá tuyệt.

Tuy nhiên, ngay cả khi lời bài hát đã được viết xong, anh vẫn không thể ngồi yên.

Cho dù lời bài hát của có hay đến thế nào đi chăng nữa, nếu cách truyền tải tệ hại thì chúng sẽ chẳng thể thấm được.

June lặng lẽ ngồi dậy và rời khỏi phòng.

Anh tiếp tục đi đến không gian yên ắng ở cầu thang.

June ngồi xuống, lấy điện thoại và lời nhạc ra luyện tập trong khi ghi âm giọng của mình.

June đã dành cả buổi tối để nghe các bài hát rap, và bây giờ anh có thể phân biệt trình độ của rapper "giỏi" và rapper "giở tệ".

Khi thu âm xong, June phát lại đoạn ghi âm nhưng khó mà không nhăn mặt ghê tởm. "Nghe như cứt vậy." anh thất vọng.

June không có flow tốt. Giọng thiếu sức và có cảm giác như đang nín thở ở phần sau câu rap vậy. Chà, đó là điều được mong đợi đối với một thực tập sinh chỉ có điểm D- trong kỹ năng rap.

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra như thế này thì lẽ ra anh nên nâng cấp khía cạnh rap của mình trước đã.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Giá như có cách nào đó nâng cấp kỹ năng rap lên ít nhất là điểm B thì anh mới có thể trở thành Main Rapper của đội.

[Một nhiệm vụ đang chờ chủ nhân! Nhiệm vụ hiện đã được thiết lập lại.]

June mở to mắt nhìn vào cửa số trạng thái trước mặt.

"Fu," anh càu nhàu. "Sao bây giờ cậu mới xuất hiện?"

[Tôi có một nhiệm vụ đặc biệt dành cho người chủ nhân đáng yêu của chúng ta! Đây là cơ hội để bạn nâng cấp ngoạn mục!]

June giễu cợt khoanh tay trước ngực. "Tôi cá là tôi có cơ hội, Fu. Cứ triển khai đi. Tôi biết cậu đang lắng nghe suy nghĩ của tôi."

[Tên: Nhiệm vụ củng cố.]

[Kết hợp hai khía cạnh thành một! Chủ nhân có thể chuyển điểm của mình từ khía cạnh này sang khía cạnh khác.]

[Tuy nhiên, khía cạnh được chọn để trích xuất các bản nâng cấp sẽ biến mất sau đó. Nó sẽ không quay trở lại sau khi nhiệm vụ được chấp nhận và hoàn thành.]

[Đây là một nhiệm vụ đặc biệt dành cho chủ nhân! Vì vậy, anh phải nhận nhiệm vụ trước khi nó được công bố và sẽ có 48 giờ để hoàn thành nhiệm vụ. Chủ nhân có chấp nhận không?]

"Hợp nhất?"

Điều này quá tốt rồi.

Nếu những gì Fu đang nói là thật thì anh có thể chuyến điểm từ "Sự quyến rũ" của mình và thêm nó vào khía cạnh "Rap".

Cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết quyến rũ là gì. Anh thậm chí không nghĩ đó là một kỹ năng! Vì vậy, sẽ không phiền nếu nó biến mất khỏi cửa số trạng thái của mình.

"Tôi chấp nhận." June nói.

[Ghi nhận hợp lệ. Chủ nhân đã nhận nhiêm vụ. Việc không hoàn thành nhiệm vụ trong khung thời gian nhất định sẽ dẫn đến tụt một cấp ở tất cả các khía cạnh kỹ năng.]

"Cái gì?" June kêu lên. Thông thường Fu chỉ giảm điểm ở một khía cạnh!

Anh muốn phàn nàn nhưng biết mình chẳng thể làm gì được.

[Nhiệm vụ là: Get a headshot! Chủ nhân phải khiến Choi Pablo chụp ảnh cho mình.]
 
Back
Top Bottom