Lãng Mạn Truyện này tên là Yêu cậu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
122,058
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
331980280-256-k684303.jpg

Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Tác giả: user88314064
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Phong Đặng ôm tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi, vừa tắm xong nên hơi thở mang theo hương mát ngày hè, "Gu của Quỳnh Quỳnh là gì?"

Tôi vừa viết truyện, vừa tận hưởng chút lạnh da thịt từ cái ôm ấy, "17cm và cupD."

Phong Đặng hơi khựng lại, bàn tay ở eo khẽ siết nhẹ, nước từ tóc cậu rơi xuống xương quai xanh tôi có chút lành lạnh, "Thế còn tao?"

"Cậu 18cm nên cậu được chọn."

Tiếng cười nhạt bên tai, aaaaaa, "Sao cậu biết?"

"Nhìn?

Đoán?"

"Eo em bé đen tối thật đấy.

Vậy chẳng phải ai lớn hơn là cậu sẽ thích người đấy à?"

Tôi tháo kính để lên bàn, quay lại nhìn Phong Đặng, ánh mắt, sóng mũi, nụ cười tà, mái tóc điện giật, "Không, tao chỉ thích mỗi cậu."

---
(!*?!?@)@#)

Tác giả: Nguyễn Thị Như Quỳnh (bún cá)
(Quỳnh này not Quỳnh kia) Tags: badboybadgirldươnghiendaihocduonghọcngonngontinhphongquynhromnaticteenficteenfiction​
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Thông báo


Đôi lời về tác giả 🙂))Tên tớ là Nguyễn Thị Như Quỳnh

15/11/2003

Thường chương mới sẽ update vào thứ 4 hàng tuần.

Tất cả các vấn đề cần thông báo, drop, tạm nghỉ, dời lịch up hay có việc gì tớ sẽ thông báo ở đây, hoặc note ở cuối chương.

Tớ thích đọc cmt lắm, nên các bồ cmt nhiều z😀 đừng cmt giục ra chương mới gắt😀 Tớ có bán hoa len và thú len nên ai có nhu cầu có thể liên hệ tớ, ngoài ra tớ sẽ có các đợt giveaway nhó.

Thân ái!

Thông báo:
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 1: Hà Giang


2022Nhìn ngày tháng trên máy Pos không biết từ bao giờ đã là 4/12/2022, vậy là 1 năm đã trôi qua.Nghĩ nghĩ 1 lúc tôi quyết định năm nay sẽ không về quê mà sẽ đi một nơi nào đó thật xa, thủ đô quá ngột ngạt, cũng có quá nhiều người, quá nhiều những tâm hồn chồng chéo, đến lúc cho bản thân nghỉ ngơi bằng một nơi nào đó nhẹ nhàng, một nơi nào đó có thể chứa nổi tâm hồn cô đơn này.Nghe tâm sự v ò.Nhưng thực ra chuyện cũng chẳng có chuyện to tát gì cả.

Chỉ là tôi cảm thấy mình không ổn cần một nơi yên bình để ổn định thôi.

Khi mệt mỏi tôi thích chìm mình vào nhạc của Đen Vâu, một chút đồng cảm một chút gì đó cô đơn, giai điệu và vần thơ hòa nhịp với cảm xúc và khi "Đưa nhau đi trốn" vang lên, ồ wow."

Sau lưng là bụi, trước mặt là đường chân trờiMình kệ những luật lệ mà mình thường vâng lờiĐời nói mình vô trách nghiệm, có vẻ không ngoanỪ thì một lần mình làm trẻ không ngoanAnh chưa từng lên kế hoạch cho cuộc đời anhSẽ là mây kéo đến hay trời ngời xanhNhưng nếu em muốn thấy chân trời mới toanhThì em ơi đi trốn với anh"Và một cuộc hành trình tự phát bắt đầu như thế đấy.Trùng hợp tối hôm đấy anh trai đi làm xuyên đêm nên tôi mới có thể đưa ra quyết định đi nhanh chóng đến thế.

Không phải sợ bị cấm cản gì, chỉ là nếu nói cho người lớn thì cảm giác không ngầu mấy.

Chỉ đơn giản nhắn cho thanh niên một câu: "Em cảm thấy không ổn, em muốn đi đâu đó, đến nơi sẽ gửi địa chỉ và báo cho anh."

Khi ấy tôi đã nghĩ vậy là ngầu 🙁(((Sau khi gửi tin nhắn cho anh trai, 1 rưỡi sáng nhắn tin cho quản lý xin nghỉ hẳn 1 tuần.

Thực sự đến khi lên đến Hà Giang và ngồi ấm mông trong Homestay rồi tôi vẫn nghĩ tại sao đến giờ Thu Hà vẫn chưa đuổi việc mình nhỉ?Hành trình đến Hà Giang bắt đầu từ 4 giờ sáng, ngay sau khi Thu Hà đồng ý cho nghỉ với điều kiện ở lại làm thêm 6 tháng nữa, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị đồ, đi xe ô tô thì chỉ mất tầm 6 tiếng có lẻ, nhưng phượt mà, xe máy mới chất.

Đây là một trong các mục tiêu tôi nhất định sẽ làm trước khi chết, đi phượt một mình, có thể nó bốc đồng nhưng với tôi đó là một lần vượt ra khỏi vùng an toàn.Và kết quả của việc chơi ngu là đến 2 giờ chiều tôi lên đến nơi, nhận phòng và cứ thế ngủ một mạch đến 2 giờ chiều hôm sau.Không biết nữa, Hà Giang thật đẹp, mơ mộng, im lặng và chữa lành, đó là nhưng cảm xúc đầu tiên của tôi khi đến Homestay.

Homestay không to, chỉ gồm 6 phòng ngủ, 1 phòng ăn chung, 2 phòng tắm, 2 nhà vệ sinh và một anh chủ vui tính.Ấn tượng đầu tiên khi tôi gặp anh chủ đó là: xinh đẹp, nho nhã và nhiều tâm sự.

Thật đấy, anh chủ đẹp, không phải kiểu nhỏ nhắn tiểu mỹ thụ đâu, mà kiểu thanh thanh í, nói sao nhỉ, là kiểu đồng loại thấy nhau ha.Yeeee, anh chủ là người trong cộng đồng còn tôi, maybe."

Bé là Bi à?"

"Sao anh lại nghĩ thế."

Tôi đóng lap để sang một bên vừa trả lời anh."

Lúc anh thấy bé đỡ vali cho bé phòng số 3 anh đột nhiên nghĩ thế." anh cười, mắt hạnh trong trẻo."

Em không chắc, em chỉ là thích tỏ ra ga lăng với các bạn nữ.

Còn anh?"

Anh không đáp, cầm cành thông khô khua khua xuống đất, tôi cũng im lặng hiểu ý.

"Chỗ này chill thật í anh.

Cảm giác như cách xa loài người, cách xa mọi thứ."

"Ừ, chỗ anh thường không có khách lạ mấy, qua lại cũng không quá trăm người, hầu hết là khách quen đến."

Tôi chộp lấy một chú mèo, hehee, mèo mướp mà được nuôi đến béo ú luôn, bụng tròn xoe ngọ nguậy trong lòng tôi, giống mèo nhà cậu ấy thật, tôi vươn tay xoa bụng mỡ thì cu cậu nhổm dậy, quay mông đầy kiêu ngạo bỏ đi, ồ cái dáng cũng giống luôn kìa, "Anh chủ nhiều tâm sự ha, cách bài trí quán cho cảm giác khách đến được thoải mái một cách tối đa, không có thực đơn sẵn nhưng tủ lạnh thì đầy đủ, không nhiều phụ phí, đơn giản nhưng chill v ò."

"Ừ, hầu như khách đến đây là muốn quay về bên trong hoặc thư giãn.

Anh đoán thế 🤔 "Tôi thích nói chuyện với anh chủ, một người thông minh vừa đủ, sâu sắc vừa đủ, xa lạ vừa đủ nhưng cũng đủ thân thuộc, ít nhất ở đây tôi không cần giả ngu.Nói chuyện một lúc, tôi nhờ anh chủ nấu giùm chút đồ ăn, kì thực ở đây không có thực đơn, nhưng khách hoàn toàn có thể nhờ anh chủ nấu, à quên, anh chủ ở đây tên là Nam, ừm...Về đến phòng tôi mới có thời gian thu dọn lại đống đồ, dù sao cũng ở lại 1 tuần, tôi mắc chứng OCD nhẹ và nếu hôm qua không phải quá mệt thì tôi không hiểu tại sao mình có thể ngủ trên đống tạp nham này.Thở dài, mò tìm điện thoại trong đống hỗn độn, ồ, sập nguồn, ồ, nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ghê.

Chỉ là xóa mess thôi mà.

Hầu hết là anh trai gọi, Huy Huy đẹp trai đấy, nhưng Huy Huy phiền ghê.Có vài tin nhắn từ bạn bè và từ cậu ấy, "Hôm nay không đi làm à?"

À, đúng rồi theo đúng lịch thì tối nay là ca của tôi, không rep, sao nhỉ, cậu ấy cũng là một trong những nguyên nhân khiến dạo gần đây tôi cảm thấy bế tắc..Ô, quên tớ chưa giới thiếu, tớ là Nguyễn Vu Diễm Quỳnh, sinh viên năm hai, tớ có một anh trai, bố mẹ tớ yêu thương nhau chứ không có mấy vụ drama như truyện đâu nhé, ngoài ra tớ có 4 con mèo ngu ngốc và sắp tới có 2 con báo thủ con nữa. (không là 6 con báo thủ ạ)Tớ thích ăn hồng, thích móc len, thích đọc truyện, thích ăn gà rán và không thích súp lơ...... giống như cậu ấy không thích tớ.
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 2: Hà Giang


Ồ, gì nhỉ?

Một có gái thất tình mang đầy tâm sự trốn đến một nơi không người ư để xoa tan đi nỗi đau ư.Xời, nói em của ngày hôm nay à, tạm thời cất thanh niên qua một bên đi, chẳng có nỗi đau nào mà đồ ăn ngon, ngủ và truyện không thể giải quyết, đồ ăn chưa có, ngủ đã no thì còn truyện.Dạo gần đây tôi mê bộ "Chanh mật ong" v~ chưởng, thật má, chị gái viết đúng gu luôn, ồ Khánh Nguyễn và Châu Anh lên duyên từ vụ cá cược thì tôi với cậu ấy cũng vậy, chỉ khác là Khánh Nguyễn thích Châu Anh, còn tôi là người thay thế.Đm thằng tồi, Đặng Nguyễn Hoàng Phong, cả nhà mày đều tồi.Cảm giác 1 ngón fuck không đủ để thể hiện sự oán giận của mình, tao xin thân tình gửi x1000 cái đến mày.

Tôi và Phong chơi cùng nhóm, nói thật, tôi cảm thấy mình không xứng trong nhóm ấy, không phải vì tự ti mà thực sự là thế, yeee, một đám nhà giàu chơi với nhau, tự nhiên chòi ra một con bé chẳng biết đâu vào đâu.Nói đến sự tích vào nhóm kể ra như một trò đùa, chính xác trong nhóm có bao nhiêu người tôi cũng không rõ, khá nhiều nhưng hầu như là con nhà giàu.

Theo motip chung thì chắc chắn một nhóm gọi là đứng đầu lãnh đạo đi, Phong Đặng coi như thằng là đứng đầu, không bàn đến gia thế mà còn là độ chịu chơi của nó.Gia cảnh tôi không giàu, hơn nữa còn là đứa hướng nội nửa mùa sao lại bon chen zô nhóm này á?

Ừ do chơi ngu nhưng lại thích chơi trội.

Tôi thích tỏ ra galang với các bạn nữ thế nên tôi hay được con gái chú ý và yêu quý hơn, đồng nghĩa với việc đó tôi chơi với nhiều bạn trong giới.

Quán tôi làm thêm thì có một con bé tên Liên là les, tôi cũng đối xử với Liên như mọi người thôi không quá thân thiết.Liên có người yêu nhưng qua lại với một người khác cũng cùng chỗ làm, ồ câu chuyện như thế này thì liên quan mẹ gì đến tôi, nhưng vấn đề là người yêu của Liên lại mù màu mù số thế nào nhầm đó là tôi, và tôi bị đánh.Yeee, tôi không nghĩ lần đầu tiên trong đời mình đánh nhau vì lí do lãng xẹt như vậy.

Why?

Why?Không chỉ một mà tận 2 lần, không phải 1 người đánh mà là một nhóm, ủa anh giai chị gái chơi có kì quá không ạ?Sau đó tất cả bị đem lên công an, tìm ra sự thật, giảng hòa và cả hai chơi thân, như một trò đùa.Đó là sự tích quen biết của tôi và Mai Chi, vẫn chưa có liên kết đúng không, đúng, nhưng Mai Chi lại thành viên năng nổ trong nhóm thiếu gia tiểu thư đó, vì có lỗi nên nó nhất quyết kéo tôi tham gia nhóm.Ủa, ai mượn.Trong nhóm thì không chỉ có thành viên trong lớp, trong trường thậm chí có các bạn ở trường khác, thiệt ra tôi biết có hai nhóm cơ, nhóm còn lại là các thành viên trong lớp thôi, nhưng tôi không muốn tham gia vào đấy, càng nhiều người mới càng ít bị chú ý, không phải vì Chi Chó bắt ép tôi chắc chắn sẽ rời nhóm.Và hiện tại thì tôi đã rời nhóm, sau khi đọc đoạn cá cược của Đặng Phong cùng mấy thằng trong nhóm vào ngày sinh nhật Phong tôi quyết tâm rời khỏi mấy cái mối quan hệ này càng xa càng tốt.Nói thật tôi không quá buồn bị Phong Đặng trap, suy cho cùng ngay từ đầu tôi đã biết mình và Phong Đặng không cùng con đường, chỉ là si mê cái đẹp, mộng tưởng về tình yêu như tiểu thuyết thời nào chẳng có.

Dù gì nói cho cùng, những hành động của nó cũng chẳng phải thả thính gì, chỉ là nhìn lâu một chút, đôi khi ban bố cho tôi chút ân cần, một tiếng cười và tôi si mê nó thật.Không đến nỗi yêu, nhưng mê thì chắc chắn có.Nhìn tấm ảnh Phong Đặng vẫn còn trong điện thoại, aizzzz, suy cho cùng trai 2D, 17cm và cupD mãi đỉnh.

Ngồi lướt lướt mấy tấm ảnh của Hạ Thiên ôm bé Cam, ôi Trình đá đì, tình mình vẫn keo cho đến khi Đàm Thanh Nam gọi đến.Thằng chó, một thằng tồi trong nhóm đấy.Tôi không nghe, tắt máy, tắt mạng dù mình từng chơi thân nhưng mày vẫn là thằng tồi, thằng tồi trong đống cặn bã.So với đám tồi đấy, thì Nguyễn Công Trường mãi đỉnh, hỡi chị gái, xin hãy để Nguyễn Công Trường cho iemmmmmm, mở mạng, up str, Nguyễn Công Trường kèm hình trái tim to đùng, tôi lại chuyển sang không gian thứ 2.Hihiiii, càng đọc càng cuốn, nhưng so với đám Trần Quân thì đám bạn của Đặng Phong thì không có tồi nhất chỉ có tồi hơn, không những bày ra mấy vụ cá cược ngu dốt, còn là chỗ chúng nó khoe have sex, còn some cơ, tôi còn từng thấy 1 tấm nude của một bạn con gái khác trong lớp ở cái nhóm đấy kèm vid nữa cơ, ồ, quá ghê gớm.Nhưng tôi không nghĩ Phong Đặng tham gia mấy phi vụ kiểu kiểu đấy, nói sao nhỉ, trực giác và Chinh nói thế, à tôi còn là tarot reader đấy.Nhưng Đặng Nguyễn Hoàng Phong, mày vẫn là thằng tồi. (Tên anh giai dài ghê, với lại mang 3 họ như thế này chắc nhiều áp lực lắm)
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 3: ?


Bài vở của sinh viên năm hai kể ra cũng nhàn, đến lớp có người điểm danh giùm rồi nên cũng không lo lắm, chỉ là đột nhiên ở một mình có chút thấy lạc lõng.Thời gian trôi nhanh thật, năm nay trôi qua nhanh quá, dường như chưa kịp cảm nhận gì cả, chưa kịp làm gì, chưa kịp thở, chưa kịp nghĩ ngợi đã vội vã trôi qua.

Nhìn ra cửa sổ nắng chiều đổ qua lớp thủy tinh đổ lên nền nhà gỗ những gam màu buồn bã, làm hơi thở dài đã🥲Tôi tiếp tục thu dọn, may mà mang theo chút éc, thu dọn gần xong mới chợt thấy mấy cuốn sách mình mang lên, "Nàng dâu cực phẩm", "Ai là ai của ai", "Boss là nữ phụ" Thì ra mình đã từng đơn thuần đến thế đấy.Từng mộng tưởng về những câu chuyện tình yêu đến sống đi chết lại, điên cuồng vì đối phương, cố gắng theo đuổi ước mơ không sợ trời không sợ đất.

Đi du lịch, khám phá những vùng đất mới, chào đón nhiều bạn bè mới, có những ngày đông rét mướt nơi xứ lạnh, những ngày hè thả mình ở một cửa biển nào đó, có những sở thích mà mình thật sự đam mê theo đuổi...

Đó là những gì tôi đã tưởng tượng trước khi bước chân lên Hà Nội.

Nhưng Nguyễn Vu Diễm Quỳnh hiện tại thật sự xa lạ, tất cả đều quá xa lạ, không phải chính mình, nhưng cũng là chính mình, Mai Chi nói đúng, tôi giả ngu quá lâu đến nỗi sắp ngu thật rồi.

Lại nhìn cánh tay phải nơi mờ mờ vài vết cứa, tuy ngu dại nhưng khi ấy thật sự cảm nhận được cái gì là nhịp đập cuồng nhiệt.

Hiện tại chỉ còn lạc lối và trống rỗng.Có lẽ Phong Đặng chỉ là một loại cảm xúc, một nỗi buồn được gọi tên trong đống suy nghĩ mơ hồ đó thôi.

Mệt quá, muốn ngủ một chút, tránh xa thực tại một chút thôi.

Chợp mắt được một xíu thì trời cũng đã buông rèm, như một thói quen sau khi dậy là tìm điện thoại, bật 4G.

Lần này ngoại trừ anh trai, Mai Chi cùng mấy đứa bạn thân, chưa check xong tin nhắn thì có liên tiếp tin nhắn rồi cuộc gọi nhỡ đến.Làm deo gì gọi lắm thế.Thế nên sau khi gửi địa chỉ cho anh trai, tôi phá lệ rep Mai Chi, "Sao đấy?"

"Dcu sao giờ mới rep, có người up mày lên cfs trường đại học xxx kìa?"

"Chửi tao à, hay đòi đánh tao, có gây hại cho tao không?"

"Không, nhưng mà..."

Không đợi Mai Chi nói thêm tôi đã hơi bực, "Không phải đánh tao là được."

"Nhưng mà Phong Đặng..."

Mai Chi không nói thêm, vụ Phong Đặng là nó leak cho tôi xem, chính nó là người dắt tôi tham gia nhóm đó thế nên nó vẫn luôn thấy có lỗi.

Ồ tuy tôi chẳng thấy chuyện này là lỗi của nó nhưng tôi thích cảm giác người khác mắc nợ mình, hehee."

Hiện tại tao không cảm thấy ổn để nghe về Phong Đặng hay nhóm mày, làm ơn để tao yên.

Một chút thôi...

" tôi cảm giác giọng mình sắp khóc đến nơi"Tao xin lỗi."

"Ồ giả đò thôi, nhưng tao không muốn nghe hay dính đến Phong Đặng là thật, nên tao muốn yên tĩnh trong khoảng 1 tuần tới."

Mai Chi ngập ngừng hồi lâu rồi cũng đáp, "Tao hiểu rồi.

Về Hà Nội thì gọi cho tao."

Cúp máy, quả nhiên không nên yêu đương, chỉ nhắc đến Phong Đặng thôi cũng thấy tổn thương rồi, bé cần đi ăn.Đồ ăn ngon, cảnh đẹp, nhạc hay, quá thích hợp cho một buổi chill, suốt những ngày sau đó tôi chỉ thiền, healing và đọc sách, quá lâu không chữa lành hay nhìn vào đứa trẻ bên trong thật sự tích trữ quá nhiều tiêu cực, và sau 1 tuần tôi quay lại Hà Nội với khuôn mặt sưng húp vì khóc.Trước khi đi anh chủ còn tặng tôi một bộ bài tarot, kèm theo câu, "Lần sau đến thì hẹn anh trước chứ đừng có gõ cửa đột ngột như vậy, anh yếu tim đấy.

Sau cần phòng thì nhắn anh trước, anh để phòng cho.

Nói chuyện với em khá hợp đấy."

Lại còn nháy mắt nữa cha nội.

Tôi cười cong môi, một nụ cười thoải mái sau khi hòa suy tư lẫn gió trời Hà Giang.

Tuy không thể xử lí được hết thứ tồn đọng nhưng cũng xóa được không ít dữ liệu rác.

"Đừng che giấu bản thân quá, nếu em cứ đắp từng lớp từng lớp lên con người thật thì một ngày nào đó em sẽ tìm không ra nó nữa đâu."

Ồ anh Nam, nếu không thích Phong Đặng hay anh không thích con gái thì em sẵn sàng nhảy vào lòng anh đấy.Tôi trở về Hà Nội và được chào đón bằng một cơn mưa lạnh kèm một cái tông yêu thương của chú grap, à không, kèm theo câu "Mù à?" chứa chan tình đồng bào của chú nữa.Rớt nước mắt, ôm cái chân cà nhắc lê vào vỉa hè ngồi, hai chú xe ôm ngồi gần đấy tốt bụng dắt xe vào lề đường giúp tôi, vội cảm ơn các chú.

Cũng may đồ đạc đặt ship về Hà Nội rồi không thì hôm nay chết ngất."

Má đau thật chứ."

Nhìn dòng người qua lại, xe máy, ô tô, xe đạp, grap, gojeck, shoppe... có lẽ ai cũng đeo lên vai những áp lực của riêng họ nhưng ai cũng đang cố gắng tiến lên vì bản thân mình, cho bản bân mình.

Tôi dường như bắt lại được nhịp điệu của Hà Nội."

Ô Quỳnh."

Nhìn theo tiếng gọi, đột nhiên có cảm giác chân đau hơn chút rồi."

Sao lại ngồi đây thế?"

Con xe SH trắng dừng trước mắt tôi, kèm theo khuôn mặt cực kì gợi đòn của Trần Long, tôi ỉu xìu, Trần Long là thành viên trong nhóm bạn thân của Phong Đặng, Trần Gia Long."

Sao thế, Phong Đặng không đến đón à.

Quên Phong Đặng dạo này bận đi chơi với em Phạm Trang rồi."

Biết ngay mà, miệng chó sao mọc được ngà voi, chính nó là thằng đầu têu vụ Phong Đặng tán tôi.

Dcu, có nên đấm nó không nhỉ?Thấy tôi không trả lời, Lòng Trần cười khẩy rồi nhìn xuống chân tôi, "Ngã xe à?"

"Không, chọc phải một con gà rồi giờ chọc phải một con chó lại còn bị dẵm phải phân chó thôi."

"Mày đang chửi đểu tao à?"

"Ừ, nghe thấy rồi thì phắn đi."

Tôi mặc kệ nó, nhắn tin nhờ Huy Béo ra đón hoặc Mai Chi, ai cũng được, cầu trời khấn phật cho pin đừng sập.

Vâng, ông trời cũng ghét tôi rồi."

Má, hết pin rồi." vẩy cái điện thoại trong vô vọng, cũng không để ý Lòng Trần vẫn đứng ở đấy, nó im lặng nãy giờ nên tôi tưởng đâu nó đi rồi, ai ngờ đang tức chết thì nó lên tiếng."

Cần tao giúp không?"
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 4: Long Trần


Ngẩng lên nhìn nó tỏ ra cợt nhả nhất có thể, "Sao, đổi trò để chơi tao rồi à?"

"Không tao có lòng yêu thương động vật thôi." bạn nhún vai."

Oce, vậy thì mày có thể đi rồi, động vật này không cần mày giúp đỡ."

"Ra là vậy, nhưng tao thích giúp đỡ mày đấy."

"Ừ cảm ơn vì giúp đỡ tao thành trò hề."

"Tại sao mày luôn nói chuyện kiểu đấy với tao?"

Tôi không đáp lại, cách tốt nhất để tránh khỏi mọi phiền não trên đời là không tranh cãi với mấy thằng ngu.

Cố nhấc chân đứng lên, đau quá, kìm nén nước mắt, tôi gọi với một chị bên cạnh hỏi điện thoại, chị nhìn tôi ái ngại rồi quay đi.Ơ chị, trông mặt em xinh xắn như thế này mà chị nỡ nghi ngờ em.Tôi hỏi vài người đi qua nhưng con người thời nay thật thiếu lòng tin tưởng nhau, cuối cùng tôi vẫn là nhìn về phía Lòng Trần, mặt nó vẫn gợi đòn như thế, "Hihiiii."

"Hihiii" nó lặp lại giọng cười của tôi một cách công nghiệp."

Ôi, bạch mã hoàng tử."

"Đừng gọi tao."

Tôi nhảy chân sáo đến chỗ nó, túm lấy áo nó, cảm giác muốn đánh người tăng lên cùng độ đau của cái chân, "Cho tao mượn điện thoại đi."

"Tại sao tao phải cho mày mượn?"

"Bởi vì điện thoại tao hết pin rồi."

"Thì?" nó nhướn mày."

Không cho mượn thì thôi."

Tôi cũng không nghĩ nó sẽ thật lòng muốn giúp đỡ tôi rồi, mấy đứa chúng nó chưa từng che giấu thái độ thù địch với tôi mà sao trước đây vẫn bị lừa gạt được nhỉ, cùng lắm thì ngồi đực mặt ở đây thôi, cũng chẳng phải vấn đề to tát cả.

Ngay lúc tôi nghĩ mình sẽ cosplay ăn xin như thế nào thì Lòng Trần chìa điện thoại trước mặt tôi, ngạc nhiên thật đấy nhưng cũng chẳng ngại cầm lấy.

"Alo, Nhiên ơi..."

"Ơi, mày ơi giờ chị bận lắm chị không nghe được đâu có gì gọi lại sau nhá...."

Tiếng tút kéo dài...Chà xem ra nên ngồi đây đợi thật rồi, cũng không phải là không có ai để gọi, chỉ là tôi không muốn làm phiền người khác, nếu như không vạn bất đắc dĩ tôi không muốn nhờ vả ai cả, hơn nữa cũng có thuộc số điện thoại đâu."

Này, mày có số Mai Chi không?"

"Có, tìm trong list ấy."

Đang lướt lướt tìm tên Mai Chi thì đột nhiên Lòng Trần lấy lại điện thoại, khuôn mặt thoáng chút kì lạ, chắc là tìm tên Mai Chi rồi đưa cho tôi."

Alo, anh ơi, bé bị ngã xe, bé không về được anh đón bé đi...."

"Alo, mày đang ở đâu..."

"Em ở gần Aeon Mall Hà Đông."

"Tao lên Đà Lạt rồi, hay để tao nhờ người ra đón."

"Thôi anh, em gọi Meii ra đón cũng được."

"Ừ, khi nào về nhắn tao nhé, nhưng sao mày lại gọi bằng số Long Trần...."

Nhìn tôi thở dài chắc Lòng Trần cũng đoán được kết quả, nó lơ đãng nhìn một gánh phở, lơ đãng, "Anh họ tao ở gần đây, tao nhờ ông ấy ra dắt xe mày vào sửa rồi mày gửi địa chỉ mai tao ship cho.

Còn mày lên xe tao chở đi viện đã."

Dùng ánh mắt khó tin nhìn nó, việc nó cho tôi mượn điện thoại đã là một kì tích rồi, tôi chuẩn bị quỳ lạy vái xin cảm tạ rồi đây này, có trời mới dám tin nó sẽ giúp tôi đến vậy luôn, "Thật á, vậy mày có đập xe tao ra không, cái xe đấy gánh nặng 10 triệu của tao đấy."

"Mày đừng có lấy lòng dạ mày so đo với tao, 10 triệu còn không bằng tiền tiêu 3 ngày của tao."

Woeee, mày có tiền mày có quyền, sau khoảng 10 phút thì có người đem xe tôi đi sửa, trước khi đi tôi phải hỏi địa chỉ quán, đòi bằng được chụp ảnh anh họ nó, ai biết chắc nó có phá xe tôi ra hay không, tuy không thoải mái nhưng tôi vẫn phải ngồi lên xe Long Trần.Sau 4 tiếng chụp X-quang và khám thì kết quả là tôi bị bong gân, và tổng thiệt hại là 2tr6, một tháng lương.

Về đến cửa nhà trọ, tôi do dự đôi chút, mặc dù hôm nay nó đã giúp tôi nhưng nếu nó không đưa ra chủ ý đấy tôi sẽ không bị trap, không bị trap tôi cũng không định lên Hà Giang, không lên Hà Giang thì sẽ không bị ngã xe, và tốn thêm 1 tháng lương.Nó chính là nguyên nhân cho mọi chuyện.

Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, nợ là nợ ân là ân, không muốn nợ nần thằng chó này xíu nào luôn á."

Cảm ơn mày nhé, tiền sửa xe và tiền khám có lương tao trả mày ngay."

Long Trần cầm lấy mũ bảo hiểm tôi đưa cất vào cốp xe, bình thản bảo không cần, "Nhưng tao không muốn nợ nần gì chúng mày."

Nó im lặng một lúc rồi cười cười, "Nghe bảo mày biết móc len, vậy móc cho tao cái gì đi."

"Móc á?

Nhưng tao không biết móc cài gì tầm giá đấy."

"Móc cài gì cũng được, áo hoặc gấu."

"Ò vậy móc xong tao đưa mày nhé, cảm ơn nhé."

Tiễn vong đi, à không Long Trần, từ nay tao sẽ không bao giờ gọi mày là Lòng Trần nữa, lời hứa danh dự đấy.

- - -

Tắm rửa các thứ, bôi thuốc xong xuôi thì tôi mới check tin nhắn, dạo này lười check tin nhắn quá cơ, chetme chưa gửi lịch làm việc tuần mới, chắc Thu Hà giết quá.Vội xem lịch học tuần sau để đăng kí lịch làm việc thì trong nhóm anh chị tiểu thư có biến căng, à ra là Đặng Phong với Thái Anh người yêu cũ Phạm Trang đánh nhau.Ồ, don't care.

Nhưng tính hóng thì không sửa được, tôi vội hỏi Hà Anh, "Sao Phong Đặng với Thái Anh đánh nhau đấy????"

"Không biết, nghe bảo PT bám PĐ mà chẳng biết đứa nào bảo PT với PĐ ch*** nhau rồi TA mới gây sự, thấy bảo mai hẹn đánh nhau."

Ồ, căng đây, tự nhiên thấy lo cho Thái Anh ghê, bạn này khá đẹp trai, tuy ghét nhóm đấy nhưng bạn này từng giúp mình dắt xe nên xem là 1 người ngoại lệ.

Trai đẹp bị đánh mà lòng đau như cắt.

Tâm sự tuổi hồng vui vẻ thì một tin nhắn từ Long Trần cắt ngang, "Bôi thuốc chưa"Ồ, anh giai ăn nhầm thuốc à, tự nhiên nhớ lúc lướt danh bạ Long Trần thì thấy ngay đầu có số điện thoại lưu aBae.Tự nhiên tò mò, người được thằng chó tồi như Long Trần lưu như vậy chắc quan trọng lắm
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 5


Vì đau chân nên 2 hôm sau tôi mới đi học lại, Mai Chi chịu trách nghiệm đưa tôi đi học.

Vừa mới cất xe thì Long Trần từ đâu xuất hiện, vỗ mạnh vào vai tôi, "À què."

Tôi giật mình quay lại, tính chửi vài câu thì thấy là nó, "Hihiii, cảm ơn bạn tốt nghen, cảm ơn hôm bữa nữa nhe, hihiii."

Sau đó lôi từ trong balo 1 cái bánh mì kẹp thịt còn nóng hổi đặt vào tay Long Trần.Vẻ mặt nó ngơ ngác đến không biết nói gì luôn, chỉ nhìn vào bánh mì rồi nhìn tôi lặp lại động tác đến vài lần, dò hỏi, "Mày có cho gì vào đây không đấy?"

Nụ cười càng tươi, tôi vỗ mạnh lại vào vai nó, "Ôi người anh em thiện lành, chỉ là trả ơn thôi mà, ăn đi kẻo nguội mất ngon nhé, tao lên lớp đây."

Vừa nói vừa khoác vai Mai Chi đi lên, cách xa Long Trần rồi Mai Chi mới hỏi tôi, "Tao tưởng mày với chúng nó ghét nhau lắm cơ mà.

Hôm trước tao thấy zalo mày lưu nó là thằng chó đẻ mà."

Ôi nào có phải thằng chó nào, rõ ràng là thần tài của tôi mà.Tôi không giữ nổi nụ cười, "Hôm tao ngã xe ấy, nó chở tao về mà, còn sửa xe cho tao, ghê không?"

"Ừ, ghê ghê, sao nữa?"

"tao tưởng nó định bày trò gì cơ, xong tao nghĩ tỉ lệ bọn chó này giúp tao thật lòng như tỉ lệ tao trúng giải lô đề.

Thế là tao nhờ anh bố đánh hộ lô đề mày ạ, 2 số cuối số điện thoại nó nhá, rồi cả biển số xe nó, mày biết tao được bao nhiêu không?"

Mai Chi tròn mắt nhìn tôi, lấp lánh ánh tiền, "Tao được hơn 30 triệu, tao cho bố mẹ 5 triệu, cho anh tao 2 triệu, trả tiền xe hết 10 triệu, trả nợ linh tinh vậy là tao còn hơn 10.000.000 đấy."

"Wow.

Thật á?"

"Ừ, chết mẹ quên không hỏi ngày tháng năm sinh đánh thêm con nữa, nhỡ đâu được thêm chục nữa."

Ngay sau đó tất cả mọi người đi qua đều quay lại nhìn hai con điên đang cười sắp tắc thở, sau buổi học nhóm 6 đứa rủ nhau đi ăn ở Doki Doki.

Vốn là 6 đứa nhưng giữa chừng có đứa bể kèo, quả nhiên hẹn nhau 8 giờ mà 7:50 nó gọi i rằng có điềm."

Ô thế nay không có đánh nhau gì à?"

- Trung "Ngô ở đây ăn ngon thật ấy, tao tính mua chục cân ngô về ăn dần?"

- Meii"Sắp phải đi làm rồi, tao muốn nghỉ quá, giờ nghỉ thì tao nên làm gì nhỉ?"

- Tôi"Mẹ tao rủ tao đi sửa mũi, tao có nên sửa không nhỉ?"

- Mai ChiCả lũ ồ lên một tiếng, sau khi mỗi đứa lấy thêm mấy đĩa đồ ăn thì tiếp tục thêm vòng nữa.Trung: "Thế bao giờ chúng nó đánh nhau tiếp?"

Meii: "Tao có nên lấy thêm ngô ngọt không, tao no quá?"

Tôi: "Sao Hà Anh chưa đến thế?"

Mai Chi: "Cơ mà Phạm Trang xinh thật ấy nhỉ?

Sao mũi nó cao thế, còn thẳng hơn giới tính tao."

Sau cùng Lan Anh không chịu được là chửi từng đứa một, nào là đi ăn thì nói ít thôi, mỗi đứa nói một chuyện nói như thế câm mẹ cho nhanh, khó chịu. * Ai đánh nhau thì kệ mẹ họ, ăn thì đừng có làm rơi rớt đũa nữa, không ăn được thì cắm đũa vào mồm đừng có làm rơi rồi bắt người khác nhặt hộ. * Ăn để phần cho người khác ăn nữa, nãy giờ một mình mày ăn ngô không biết đường để người khác ăn à, ăn trông nồi ngồi trông hướng, mày thích mày mua ngô cắm đầy đầu mày đi. * Đau chân được bỏ qua. * Cái xấu nhất ở mày không phải là mũi mà là cái nết mày đấy, mày mà bỏ tiền làm mũi thì để ra mua cái dũa, cái máy dũa công nghiệp ấy, nằm lên đấy nó chà cho hết, chứ cái dũa móng tay không mài nổi cái nết mày.MV: Tiếng bạn chửi lofi chill-----

Thứ 7Sáng nay tôi có ca làm nên đành trốn học 1 buổi (các bạn đừng như toiii) theo lịch thì sáng nay có Đặng Phong, tôi và quản lý.

Đến cửa Aeon tự nhiên lại không muốn đi làm nữa, bây giờ nhắn tin xin nghỉ liệu Thu Hà có đấm không nhỉ.Sửa sang lại đồng phục một chút, chắc chắn là mình đã gội đầu và xịt nước hoa thơm thơm tôi mới tự tin đi vào, thế nhưng người làm cùng tôi hôm nay không phải Đặng Phong mà là một thanh niên khác trông lạ hoắc."

Ai đây ai đây, tưởng lên Hà Giang ở cơ mà."

"Làm gì có, em còn mới ngã xe đây này, chân bong gân đau gần chết, không quan tâm thì thôi còn đá đểu các kiểu."

Chấm công, đến muộn 4 phút, tự nhiên nghĩ đầu năm đi làm đã đi muộn liệu có đi muộn cả năm không nhỉ, mà thôi, tết âm mới quan trọng, tết dương chắc không sao.Tôi cố tình thay tạp dề rề rà, ngó quanh.

"Thôi không phải tìm, nó nghỉ rồi."

"Ơ nghỉ làm á, sao Đặng Phong nghỉ làm."

"Tao biết đâu, hôm mày đi Hà Giang nó cũng báo tao nghỉ mà, tao bảo nó làm nốt 1 tháng rồi trả tiền đồng phục luôn mà nó không nghe.

Thôi tao với mày chia nhau chỗ đấy đi."

Trong lòng có chút hụt hẫng, ra là vậy, vì tôi biết rồi nên cũng ngửa bài luôn à.

Tổng kết một ngày đi làm là tôi chẳng tập trung nổi vào công việc, trong đầu chỉ quanh quanh chuyện cậu ấy nghỉ việc, check mess vẫn là tin nhắn "Vui không?" của tôi từ tuần trước nữa.Tệ thật.

-----

Chủ nhật.Đi ngủ lúc 5:00AM, thức dậy lúc 2:22PM, sau đó là tiết mục ăn sáng+trưa+tối, trồng cây, thu dọn nhà.

Tắm rửa sạch sẽ, tôi cầm chai rượu ngâm táo lên tum, cậy phần mái ra rồi leo lên, từ đây nhìn lên trời, dù biết hôm nay trăng thật sáng, nhưng lại chẳng nhìn thấy ông sao nào.

Lập lờ nước đôi như thế này cũng chẳng phải tôi.

Thật chẳng biết làm sao.Nhấp ngụm rượu, phải chi uống strongbow hay soju thì chắc chill chill đồ hơn đấy, nhưng nghẹn nỗi mấy thứ có ga hay sủi sủi trong mỏ là không uống được, thế nên đi ăn uống, bạn bè uống bia mình tôi uống rượu.
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 6: Đặng Phong


Dạo gần đây tâm trạng tôi không tốt lắm, chắc là do sắp đến tết nên người ta lúc nào cũng thấy lòng có chút chộn rộn hơn nhỉ.Thế mà đã 1 tháng kể từ đợt đi Hà Giang, à, công nhận vía Long Trần ngon vãi ò, sau vụ hơn 30 triệu đấy, tôi liền nhắn tin xin vài cột mốc quan trọng của nó, sinh nhật, ngày đầu tiên biết đi, ngày đầu tiên đi học, ngày có người yêu đầu tiên, còn vô tri hỏi sinh nhật của aBae của nó, tuy bị nó chửi như chó nhưng gâu gâu, kiếm thêm được 8 triệu nữa nên tao chấp nhận.

Tết đến nhanh thật, một cái tết ấm no.

Lướt Facebook tính đặt quà cho anh bố chị mẹ thì một dòng tin nhắn gửi đến.

Đặng Huy Kiệt: Hay là tao với mày yêu nhau đi, mày hợp gu tao mà tao cũng đẹp trai mà.

Đây hình như là đứa bạn ở lớp cũ thời cấp 3, không quen lắm nhưng tôi nhớ nó chắc chắn là thằng từng chê tôi xấu rồi bodyshaming lúc tôi mới vào lớp.Tôi không rep, chẳng biết đứa điên nào up vid tôi đang ăn bánh mì lên cfs trường đại học xxx, rồi up trên mấy nhóm lớn, và chẳng hiểu kiểu gì một đám người xa lạ bắt đầu nhắn tin tán tỉnh.

Thật luôn đấy, cuộc đời tôi chưa thấy ai ăn uống vô tri như thế cả, vậy mà vẫn có người khen cute.

Nối tiếp đó là đủ các kiểu nhắn tin, đến lớp xem mặt, chặn cổng trường, thậm chí đến tận quán tôi đang làm để xem mặt.

Phiền phức thật, tôi nghĩ chỉ có mấy thẳng trẻ ranh quê tôi mới nghĩ cái trò này vui, ai dè, trẻ ngu và trẻ trâu đi đâu cũng có.

Điển hình là tin nhắn của một anh giai: cau thi cute qua to thi cuto qua Tôi: Dcu thứ vô triKhông chỉ thế, một số thằng trong nhóm Phong Đặng từng hả hê khi tôi bị chơi xỏ cũng vòng qua tán tỉnh.

Ha, dâng tấm lòng cho tao, tao khao độc giả của tao cháo lòng Long Trần.

Hazzzz...

Ở thời đại này, nói lời yêu một ai đó dễ dàng thật, liệu qua vài tấm ảnh, vài cái video, đôi câu story thì chúng ta nghĩ chúng ta hiểu nhau được bao nhiêu, yêu nhau rồi thì bên nhau bao lâu, với những điều hời hợt thiếu cam kết như thế, tôi không thích cũng chẳng muốn dây vào.

TingMinh Trang: "Chị ơi em có bồ mới rồi, nay mới được tặng quà nè"À, suy nghĩ lại, thật ra có bồ cũng vui đấy.

Sau một hồi đắn đo giữa có bồ và không muốn có bồ, câu chuyện bắt đầu đi vào ngõ cụt.

Không ổn rồi.

Thay đồ rồi đi dạo, cứ nằm mãi trên giường lướt tik tok và cảm giác sắp chết chìm trên một vùng biển nào đó, thứ tôi cần lúc nào là màu xanh của cây cối.3 giờ sáng, ngồi ở ghế đá trong một khu công viên nhỏ.

Nói đúng thì chỗ này cũng không hẳn là công viên, chỉ có vài cái ghế đá để ngồi thôi chứ chẳng nhiều người qua lại ban ngày chứ đừng nói ban đêm.

Tôi thích mấy chỗ view tối tối thế này, cảm giác an toàn, heheeeĐèn đường vàng, phía sau là khu VinHome, có tiếng gió đưa, nhìn các quán đã decor tết đèn lồng đỏ đôi câu đối, gì cũng có, chỉ có mùi hương nồng nặc như quê thì không, chẳng có tiếng chó sủa như ở quê mà thi thoảng có vài cái xe máy chạy qua.

Nhớ mẹ quá.

Lấy điện thoại ra chụp up locket, view quán bún cá hay ăn.

Sau đó tắt hết âm thanh, tắt mạng, tôi có thói quen xấu như vậy, dù tôi tự nhận thức điều này không ổn nhưng khi tâm trạng tồi tệ tôi luôn muốn cắt đứt mọi liên hệ với thế giới loài người.20 phút sau đó, chẳng làm gì ngoài việc nhìn vào khoảng mơ hồ và nghĩ vẩn vơ, chẳng có dòng suy nghĩ nào hình thành cả nó cứ lập lờ lập lờ thế thôi.

"Soạt soạt."

Âm thanh vang lên trong đêm đặc biệt rõ ràng, ngẩng phắt đầu lên lông tơ lông gà nổi hết lên, nói thật ở trạng thái bình thường tôi sợ ma vãi luôn ấy 😱 Ngược hướng sáng có một người đi đến, không rõ nhưng mà chắn chắn là người sống rồi.

Người nọ đi hướng về phía này, tôi nắm chắc bao tay boxing vào thế sẵn sàng đánh nhau.

"Sao lại ngồi ở đây?"

Không nghĩ đến người đó lại là Phong Đặng, tôi không lên tiếng đáp lại, bất ngờ ghê, à, là bất ngờ quá không biết nên nói gì.

Nó đứng trước mặt tôi, gió thổi đưa mùi hương nhẹ quanh quẩn quanh đây.

Bất giác muốn nhướn người về trước cố bắt lấy mùi hương đang phảng phất trong không khí.

"Thơm ghê."

À, sao nhỉ, hơi quê.

Nhưng tôi khá nhạy với mùi hương thế nên không khó để tôi nhanh chóng nhung nhờ mùi thơm này trở lại.

"Sao mày lại ngồi đây, lạnh đấy."

"Ừ, lạnh kệ tao."im lặng...

Nó ngồi bên cạnh tôi, dù chẳng biết có ý gì nhưng Quỳnh Quỳnh không thích điều này lắm, tôi sớm xem nơi này như căn cứ riêng, và để tranh được với mấy thằng nghiện tôi đã phải mất rất lâu để ngày nào cũng đứng ở đây hát.

Hai phe còn từng hỗn chiến vì chúng nó chì chiết giọng hát trời phú của tôi.

"Sao mày lại ngồi đây?" lần này là tôi hỏi. im lặng...

"Sao mày ngồi đây, chỗ này của tao mà?"

"Ừ, tao thích."

Ha, cái kiểu nói chuyện xào lộn gì thế này, thế là anh không nhường tôi, tôi deo nhịn anh, cả hai lì mặt ngồi đến gần 5 giờ mới về.

Khi tôi phủi mông quyết định mặc kệ thì Phong Đặng kéo tay áo tôi lại, đưa cho tôi 1 cái kẹo cafe.

ô kẹo tôi thích nè.

Sau đó nó cũng phủi đít đi luôn, chẳng nói chẳng rằng, nhìn chỗ cả hai đứa ngồi, tôi chợt nghĩ, có khi nào nó ngồi canh chừng mình không nhỉ?

Mà sao nó lại ở đây nhỉ?

Thằng ngu này nhà giàu đẹp không ở chui ra đây làm gì?

Vì suy nghĩ vu vơ như thế, cho đến ngày về quê tôi vẫn vò đi vò lại 1 suy nghĩ, thế là nó canh chừng mình hay không nhỉ.
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 7: Zìa


Về quê.

Năm nay chắc là suy nghĩ lớn hơn xíu, tôi quyết tâm đem hết tiền lương tháng 12 đi mua quà cho bố mẹ và anh trai.

Cũng vui đồ.

Năm đầu tiên lì xì cho gia đình, tuy không nhiều, nhưng với tôi, gia đình vẫn là quan trọng nhất.

Cùng mẹ đi chợ mua đồ, bao sái ban thờ, gói bánh chưng (thật ra năm nay chỉ có anh và bố gói thôi🥲) lau dọn nhà, đi chọn đào...

Hoạt động năm nào cũng thế, lặp đi lặp lại 20 cái nồi bánh chưng nhưng vẫn mệt.

Mà quê tôi có phong tục vui lắm, đêm tất niên 12 giờ mọi nhà sẽ ra chùa lấy lửa, thường là mọi người sẽ đi chơi hoặc nhà ai chưa kịp vớt bánh chưng thì nhanh chóng vớt để cúng gia tiên mừng năm mới, hay như anh bố chị mẹ thì sẽ làm gà cúng tất niên.

Nhà tôi năm nào cũng là xem xong táo quân xong rồi tính, táo quân, loăng quăng ghé nhà này xíu ghé nhà kia xíu.

Đến tầm 11:30, bộ ba xông nhà gồm tôi, bố và Huy Huy, mỗi người 1 nắm hương dắt nhau ra chùa.

Ra đến chùa, má ơi, đông nghẹt.

Chen chúc tìm mấy đứa bạn cấp 2 tụ họp, cả năm chắc hẳn gặp nhau vài lần dù làng trên xóm dưới.

Chùa sửa sang lại sạch đẹp và khang trang hơn, nhưng luôn có một số hình ảnh gắn liền với kí ức, cho dù lộng lẫy hơn cũng chẳng thể thay thế.

Giống như Nhiên, chị nhìn vào nơi cửa Mẫu trước đây, thing lặng, cả hai như sống trong quá khứ.

Đúng 12 giờ, nến được sư thầy mang ra, mùi hương nhang nhanh chóng bao lấy xung quanh, tiếng chuông chùa vang lên khởi đầu một năm mới an lành.

Trong sự chen lấn, tôi cầm bó nhang cháy rức, Huy Huy vừa đi vừa nói, "Vía lành thì ở vía dữ thì đi" vẫn kịp chụp up locket.

Heheeee màn được chào mừng nhất đêm nay, chúc mừng năm mới bố mẹ, anh trai và nhận lì xì.

Nằm trên giường, nhìn ba cái lì xì trên tay, những cảm xúc suy nghĩ nặng nề lần lượt điểm danh, dạo gần đây tôi hay như vậy, những suy nghĩ tiêu cực, tâm trạng như một quả bóng lơ lửng giữa trời, mệt quá, lên tầng ngồi thôi, ngồi trên tầng chụp một bức ảnh chẳng có ánh sao, buồn quá, phải up locket thôi.

3 giây sau điện thoại réo chuông.

Call mess.

Phong Đặng gọi đến.

"Alo." tôi vội bắt máy, nói nhanh chóng chỉ sợ đây là gọi nhầm.

"Năm mới vui vẻ."

"À cảm ơn, năm mới vui vẻ, nhưng mà... mày có gọi nhầm không?"

Bên kia do dự đôi chút, tim tôi đập kình kịch kình kịch hây hây hây hây, đầu năm mà thất tình thì xui lắm.

"Chúc mừng năm mới, Quỳnh Quỳnh, năm mới an lành."

Tim bỗng nhiên đập mạnh đến lạ, bụp bụp luôn, hai má lan ra nóng nóng, "Ừ."

"Không chúc lại tao à, năm mới thế nào rồi, vui không?"

"À, năm mới hả?

Vui.

Tao mới đi lấy lửa."

"Tao thấy trên locket mày rồi, chỗ mày vui ghê, muốn đến chơi thế."

"Ô, chỗ tao không chào đón mày.

Heeheee mày ăn tết vui không.

Nè mặc dù tao ghét mày nhưng mà nếu mày lì xì tao í, chẳng quan trọng lắm đâu, nhưng chắc là tao đỡ ghét mày hơn đấy."

"Ừ, ghét tao tiếp đi."

Nói chuyện một lúc, chủ yếu là ông nói gà bà đá vịt, tôi không hiểu giá trị cuộc nói chuyện này lắm, không phủ định việc anh chàng gọi điện làm tôi xao xuyến, nhưng cảm giác bị lôi ra làm trò đùa tôi không quên.

Haizzzz....

Đồ đẹp trai đáng ghét, hay sang Nhiên chơi nhỉ.

Biết thế gọi Nhiên sang nhà ngủ cùng cho rồi, về cái nhà chó không thèm gặm ấy làm gì.

Gió đêm hơi lạnh, tính xuống nhà nhưng nói thật, nội tâm tôi vẫn còn gợn sóng.

Bố là người đàn ông tốt, tôi biết, nhưng một phần vì nội tâm vốn đan xen nhiều thứ, một phần sợ những trận cãi vã, tôi ghét việc các chú các bác hội họp đông đủ, anh em gần gũi quây quần thì vui đấy, nhưng có ai nghĩ đến dăm ba chén rượu mà cãi lộn đã ám ảnh những đứa trẻ đến thế nào chưa.

Tôi ghét việc to tiếng, ghét việc đập bát đũa, ghét việc mẹ lọ mọ thu dọn đống tàn cuộc ấy.

Tôi ghét cảnh những người phụ nữ phải giải quyết đống lộn xộn mà họ còn chẳng phải là người gây ra.

Một hơi thuốc, tôi chưa từng nghĩ việc sẽ hút thuốc lá ở nhà, nhưng làm ơn đi, tôi thật sự mệt mỏi.

Ting"Lại hút thuốc lại rồi à?"

Nhiên nhắn tin, nhìn sang dãy nhà chị, chẳng thấy ai, "Chị chẳng muốn ở đây một giây phút nào cả."

"Lại cãi nhau à?"

"Chẳng biết, ông ấy đánh thằng An."

"Chẳng nỡ đánh nó đau đâu.

Hay lại cố tình làm vậy để vòi tiền chị."

"Ừ, chị muốn về nhà."

Tôi biết, chị chẳng nói về căn nhà này.

Mỗi khi buồn Nhiên đều xưng chị-em với tôi.

"Bao giờ lên Hà Nội?"

"Không biết, em đi cùng Huy, bao giờ ông ấy lên thì em lên, chắc mùng 7 gì đấy."

"Ừ, đừng hút thuốc lá nữa, hại lắm... bé ngoan à... có một người anh trai thật tốt, có được bố mẹ như em thật tốt.

Gần đây chị có đọc được 1 câu này, con chim trong lồng đã chết, nhưng nó không chết vì bị giam cầm, nó chết vì tự do."

Chị nói nhiều thứ lắm, chẳng nghe rõ, tôi im lặng, rồi chị cũng im lặng.

"Nhiên, cố thêm một năm nữa thôi, thêm một năm nữa thôi, năm nay em muốn đi Thanh Hóa.

Chị chở em đi nhé."

Chị không trả lời.

Nhìn điếu thuốc đã cháy hết, ngẩng đầu nhìn trời rồi nhìn sang nhà Nhiên, chẳng phải căn nhà nào cũng là nhà, chẳng phải đứa con nào cũng muốn về nhà, có những người tạm bợ coi một cái hộp là nhà, lại chẳng thể gọi nhà là nhà.

Uổng thật, chút tích cực từ cuộc gọi của Đặng Phong chẳng chống đỡ nổi cơn sóng trào.

Năm mới đến rồi, nhưng lại mãi bỏ quên chị ở quá khứ, trăng có sáng, đèn có rọi cũng chẳng đến chị, Nhiên, chúc năm mới an lành, hi vọng những điều đen đủi ấy không còn bám lấy chị, hi vọng một ai đấy đến sưởi ấm cho chị, hi vọng chị không bỏ rơi chính mình.21/3/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 8: Về quê


Tôi không thích giấu bố mẹ nhiều thứ, tôi thích kể linh tinh với bố mẹ.

Không chắc nữa có thể là vào một ngày đẹp trời nào đó, tại một nơi chẳng nhớ là ở đâu, chú ấy nói với tôi, bố mẹ càng lớn tuổi càng trở nên khó tính, đâu đó vì họ đang hoang mang và sợ hãi, khi con cái dần trưởng thành đồng nghĩa với không còn gần gũi với bố mẹ như trước, sẽ không còn dựa dẫm nữa, cũng là cảm giác không còn ai cần đến nữa, đôi khi còn là cảm giác bị vứt bỏ lãng quên, khó chịu hay hỏi han nhiều hơn là hình thức thể hiện của sự hoang mang và lo lắng thôi.

Con có rất nhiều cách để an ủi điều đó, đừng dùng những cách cực đoan nhất để đáp lại gia đình.

Nhưng nếu đó không phải là nơi an toàn, con hãy bảo vệ con, điều đó chẳng sai.

Thế nên, dù là xăm hình hay hút thuốc tôi cũng chẳng giấu diếm, một phần thì tôi nghĩ bố mẹ tôi có quyền biết mấy chuyện đấy với tôi phần còn lại vì dù bố mẹ cấm thì khả năng tôi vẫn làm thôi🥲Nên khi ngó thấy tôi hút thuốc trên tầng, mẹ chẳng mắng, dù đó là lần đầu bà thấy đứa con gái ngoan ngoãn mang dáng vẻ đó.

Mẹ hiểu điều tôi đang lo sợ.

Sau đó, chỉ trừ hôm uống với cậu thì suốt những ngày tết còn lại, bố tôi chỉ ăn cháo và "sây nâu" với rượu. iu bố ❤ Năm nay nhìn chung lì xì cũng dày, không biết ở nơi khác thì sao, chứ ở chỗ tôi, kết thúc mùa tết là đến mùa so tiền lì xì.

Dù trẻ trâu 2 tuổi đến anh già 27 tuổi vẫn thế, đọ xem ai nhiều lì xì hơn vẫn là một thú vui tao nhã. ...

"Bà làm gì vậy?"

- Tươi"Tao hóng biến."

- TôiMột thú vui khác khi về quê là xúm vào các mẹ, các bác với thím kể chuyện, drama nhà này nhà kia mà cuốn xỉu.

"Ra chùa rút quẻ đi."

Yeee, vậy là tạm gác chuyện con dâu cắn tai mẹ chồng chảy máu, tôi và anh trai ra chùa rút quẻ.

Vào chùa, quỳ ban Đức Quan Ông, thắp nhang, dâng ngân xuyến, khấn lần 1 theo giấy, khấn lần 2 theo ý.

"Quẻ mày sao?"

- anh Huy"Có duyên sắp đến!

Còn ông?"

"Duyên chưa đến!"

"Haha."

"Đừng cười vô tri với tao!"

HahaCầm quẻ trên tay, lật đi lật lại, duyên sắp đến á, làm ơn đi, tôi miễn nhiễm với tình yêu lâu rồi, con tim già cỗi, chẳng ai có thể làm cho trái tim này đập lên tiếng đập thời thanh xuân đâu.

Nhìn xem, tin nhắn cuối cùng gửi thằng chó kia vào 7 tiếng trước còn chưa seen kia kìa.

Ting"Hôm nay mày làm gì thế?😊" - Đặng Phong"Tao đang nghĩ có nên làm gỏi chó không."

Ha, tưởng tao quên vụ mày làm rồi à, dù mày có đẹp trai nhưng tao thật sự bị tổn thương đấy.

À, các bồ nghĩ xem, tên con là Đặng Nguyễn Trúc Anh hay hơn hay Đặng Nguyễn Hoàng Anh hay hơn.

Nhiên thì ngay mồng 3 đã lên Hà Nội rồi, mồng 2 tết khi nhà nhà còn hân hoan mừng tết thì ở nhà Nhiên, tiếng xoong nồi ném khắp nơi, cách đấy 4 nhà tôi còn nghe rõ tiếng chửi.

"Đĩ mất nết, đồ ma quỷ gớm ghiếc, ai mượn mày về cái nhà này để mày hành hạ tao.

Cái đồ kinh tởm."

Tôi vội lao về, mẹ đã ở nhà Nhiên.

"Bà ơi, thôi, mới mồng 2 tết nhất, cháu nó mới về, nó có sai gì thì bà thương...

"Chẳng đợi mẹ hết lời bà Hạ đã chửi um cả lên, "Cô không phải bênh nó, cái loại ma quỷ, sao má nó dám nói như thế hả?"

Những lời lẽ kinh khủng ấy là điều tôi không thể tin nổi thốt ra từ miệng người đàn bà ấy, cho dù tôi đã nghe nó hàng trăm nghìn lần, suốt 20 năm.

"Bà đừng có động vào chị ấy.

Chị ấy là chị cháu."

Thấy người đến là tôi, lại còn có anh trai đi cùng nên bà cũng không dám chửi um lên nữa, đi vào nhà rồi nhưng vẫn cố với ra mấy câu.

Dù giao diện tôi và anh trai trông khá ngoan, nhưng động vào Nhiên, cả hai sẵn sàng cãi nhau tay đôi với bà Hạ, không ít lần bà thưởng thức tài nghệ nói đạo lý của anh em tôi nên cũng ghét chẳng thèm nói, mà nói cũng chẳng lại.

Xời.

Cũng may mẹ tôi chạy sang kịp lên chị chỉ bị chầy xước một chút, đá cái xoong sang một bên, kéo chị đứng dậy.

"Đúng là không phải trẻ nào cũng đáng yêu, không phải già nào cũng đáng kính.

Úi giời!

Sống mới được 20 năm mà thấy không ít chuyện ngang đời trái lý mà."

"Quỳnh, thôi."

Tôi nguýt xéo cái ngôi nhà tồi tàn, chướng khí thật.

"Chị bị ngu à, ngồi đực ra để bị chửi à, chơi với em bao nhiêu năm không học được cái gì à, lên Hà Nội bao nhiêu năm không khôn ra được tí nào à.

Không nói lại được không biết gọi người à.

Không có em thì có Huy với bố mẹ em, không gọi được ai thì phải chạy chứ, chạy được bao xa thì cố mà chạy.

Chết tiệt, sang mẹ nhà em mà ở tội gì về cái nhà này..."

"Một giọt máu đào hơn ao nước lã, khiếp, chắc chị cháu nước giếng nước sông hả bà.

Tết thì nằng nặc 12 giờ đêm bắt người từ Hà Nội đòi về bằng được đến mồng 2 thì đuổi cổ à.

Ghét thì tiện tay ném mẹ sang nhà cháu, nhà cháu có chê gì đâu...

Gớm của báu lắm đây."

Một đứa bạn chơi thân giữ người tôi lại, hàng xóm cũng quen với cảnh này ngán ngẩm thở dài, vài người gom đồ lại vài người lại trách móc bà Hạ.

Nghe trong tiếng xì xào cũng có đôi lời nhắc tôi hỗn, mặc kệ, gia đình là giới hạn cuối cùng của con này.

Nhìn Nhiên im lặng cúi đầu chán chẳng muốn chửi, đưa chị về nhà, giám sát tắm rửa ăn ngủ nghỉ, cả ngày mồng 2 tết chị ở nhà tôi.

Hôm chị đi, im lặng như một cái xác khô, lơ đãng và lặp lại hệt như cái cây nứt nẻ.

"Nhiên, làm điếu không?"

"Tao sẽ không bao giờ động vào thuốc lá đâu." vừa nói chị vừa ném một cái áo về phía tôi, "Tao định đưa mày sớm mà quên mất."

"Nhận."

Thu dọn xong, ăn bữa cơm với cả nhà, 13 giờ, khởi hành.

"Đừng có đi tìm đường chết, em nói chị đấy."

"Tao biết rồi."

Nhiên, em nói thật đấy, cố một xíu thôi sẽ có người đến bảo vệ chị, thật mà.

Aizzzz, cái cảm giác khó chịu chết tiệt này.

Tôi gọi cho Đặng Phong, tôi không vui vẻ thì tại sao nó lại được vui vẻ, "Alo thằng chó, mày muốn đánh nhau không?"

Đặng Phong kiểu: 🙃 tao làm gì mày à???21/3/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 9


Tôi nghĩ Phong Đặng là thằng chó đa nhân cách.

Từ ngày về Hà Nội đến nay cũng đâu đó 1 tháng rồi và chúng tôi vẫn đang ở trong mối quan hệ rất kì cục.

Chẳng phải kiểu mập mờ đâu, kẻ thù không ra kẻ thù, bạn chẳng ra bạn, tôi sẽ chọc ngoáy nó, nó sẽ cà khịa tôi.

Đôi khi thì nó chủ động nhắn tin nhiều, đôi khi lại hờ hững như không quen biết.

"Mày với Đặng Phong hài vậy."

Meii (tên thật là Mai) cảm thán khi đọc tin nhắn giữa chúng tôi, "Vui mà."

"Thật luôn đấy?"

"Ừ, tao chẳng hy vọng gì với việc yêu đương, nhất là với nó, nên nghiêm túc thì tao nghiêm túc lại, vờn tao thì tao vờn lại.

Thế thôi."

"Mày đúng là đồ tồi, trap girl à!"

Làm ơn đi, tao còn chưa mập mờ với ai bao giờ nha :"))) "Ô, bạn hiền, hihi."

"Ồ Chân chó."

Tôi và Trần Long dạo này chơi thân phết, đúng là đồng tiền tha hóa con người ta quá, dù nó từng là nguyên nhân dẫn đến trò hề đời tôi nhưng chẳng sao vật chất quyết định ý thức.

Từ ngày chơi với nó lộc lá tốt hẳn lên.

Đầu tiên là lô đề, dù không cổ xúy chơi trò này, nhưng lâu lâu tôi sẽ hỏi nó chọn bừa một số để đánh và wow, biết gì không, tổng số tiền tôi nhận được từ lô đề là gần 50 triệu, thật vi diệu ấy.

Không chỉ thế, dạo này tôi mở shop bán len, vừa móc để trả nợ nó vừa gạ nó mua thêm, còn bắt nó giới thiệu sản phẩm hộ thôi mà bán cũng được khá khá, sắp đổi điện thoại đến nơi rồi.

"Bạn yêu đi đâu đấy, này, hết nợ nhé."

"Xinh thế, mũ à!"

"Ừ, mũ ếch đấy, tao móc 2 đêm mới đều đẹp vậy đấy."

"Đẹp không?" nó đội mũ lên, giả bộ xoay xoay rồi chạy vòng quanh tôi, tung tăng tung tăng như công chúa ấy."

Gớm quá, mày tránh xa tao ra.

À mà đi ship hàng chung không, bọn tao ship bên Long Biên này."

Đơn này vốn dĩ do nó giới thiệu nên tiện tôi cũng rủ nó đi cùng luôn, biết đâu gần biển thì mát trước lại có thêm đơn mới."

Đi."

Thế là cả hai đứa đứng đợi Meii lên phòng nộp báo cáo xong thì đi cùng luôn.

"Sang Long Biên à, cho tao theo với."

Mai Chi điểm danh.

À, chân chó số 2"Cho em đi với, mấy chàng ơiii."

- Trung điểm danhÀ, chân chó số 3Thế là cả ba lại dựa lan can nhìn Mai Chi bám theo Meii lên văn phòng, 1 đứa bị cô chủ nhiệm khoa mắng, một đứa vừa nhìn bạn bị mắng vừa cười e ấp với anh trợ giảng mới đến."

Khiếp móc xấu thế cũng đem bán."

"Xời thằng nào cũng thấy đu bám nhúng tí này chạm tí kia, chê."

Hai bạn gái đi qua, cố tình đến gần bọn tôi mới nói, không nghi ngờ thêm, chắc chắn là cố tình cho tôi nghe.

Dạo gần đây vì chơi thân thiết với Long Trần mà mấy chị gái trong lớp lườm qua nguýt lại, rồi mấy khoa khác cũng thế.

Trần Long đẹp trai, nhà có điều kiện, cũng ăn chơi nghịch ngợm một thời vang danh nên kể ra nhiều người thích nó vậy ấy (mà chơi rồi mới thấy tính thằng này không giống tôi nghĩ lắm, không tồi lắm nhưng vẫn chó).

Vốn lúc ở trong nhóm chúng nó đã không ưa gì tôi, sau vụ Đặng Phong thì ghét ra mặt, giờ thấy tôi chơi với Trần Long thì dị nghị thiếu điều gọi ra cổng trường thôi.

"Này, mấy con đấy cứ ngó mày trông khó chịu vailon."

"Chắc tại tao có sức hút riêng."

"Chân chó, đừng bú fame tao."

Long Trần nghe thế cười rất gạ đòn, xách balo tôi rồi tự lấy đeo.

Meii đá đá Trần Long bảo, "Này mày đừng gọi nó là chân chó nữa, gọi nó là Quỳnh shit đi, giống như có mấy con ruồi nhặng thích bu dính lấy bãi shit ấy.

Há há há há."

Mày nói giúp tao tao biết ơn, nhưng mày đang chửi chúng nó hay chửi tao đấy.

"Này đưa balo cho tao đi, trộm balo tao làm gì không có tiền đâu." với cái balo trên lưng nó nhất quyết đòi lại.

'Nay mày tặng mũ cho Trần Long à?'Là tin nhắn của Đặng Phong, nhìn ngó xung quanh thì thấy nó đừng trên tầng, thấy tôi nó chỉ chỉ vào điện thoại.

'ừ''Mày thích nó à?''Đúng thì sao mà không thì sao?''😥😥ò'Rồi chẳng nói thêm gì, ô, ngó lên chẳng thấy thanh niên, ô, chẳng hiểu gì.Đi ship xong tạt qua Mipec chơi, kể mới nhớ, trước hè nào cũng lên dì học, nhà trọ ngay gần đấy nên tối nào cũng ra Mipec chơi rồi đọc truyện ké.

Thời gian trôi nhanh thật, nơi đây từng lưu giữ nhất nhiều thứ với tôi, đứng trên đê nhìn căn nhà cũ nay thành quán bún, dường như tôi đã đánh mất thứ gì đó, không rõ vị, nhạt nhòa, mơ hồ, nhưng không tìm lại được nữa.

"Sao thế?"

"Không có gì!"

Trần Long kéo má tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, "Mặt mày tròn ghê."

Tôi gạt tay nó, "Chê tao à?"

"Ai dám chê bạn, đi đâu chơi không?"

"Không, đi về thôi, buồn ngủ lắm."

Tầm 9 giờ cả lũ bắt đầu về, Trung chở Mai Chi, Trần Long đi 1 mình, tôi leo lên xe Meii, à tôi với Meii ở chung.

Đi được 1 đoạn thì Trần Long tách đoàn, tiếp 1 đoạn thì Trung và Mai Chi tách đoàn, đúng ý tôi.

"Tâm trạng không tốt à?"

"Ừ" tôi dựa vào lưng Meii, buồn ghê á, mà hổng biết buồn cái gì luôn á, dạo này tâm trạng tôi lộn xộn ghê.

Kiểu hưng cảm và trầm cảm xen lẫn liên tục, muốn ra công viên ngồi ghê, hay hút thuốc nhỉ.

Mà bao thuốc để trong phòng rồi, Meii nó biết nó bẻ cổ.

"Này, cho tao dừng ở công viên đi."

29/3/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 10: tí hint


Ngồi ở công viên 1 lúc cũng buồn, giờ này vẫn còn khá nhiều người, không đúng mood xíu nào he.

Kẻ ưu sầu như tôi chắc chỉ có thân nhân của mấy con muỗi bị tôi đập ngỏm thôi.

"Ê con Quỳnh hát ngu kìa."

Cuộc đời này tôi ghét nhất ai chửi mình hát ngu, lại còn dám gọi là "con Quỳnh" mở mồm ra đã biết đứa đức hạnh nào.

"Ê, cho ngồi cái" vừa đẩy tôi sang một bên, thằng đầu đỏ đánh cái phịch xuống, chìa bao thuốc trước mặt, "Làm hơi."

"Deo, đừng có dí cái bao thuốc vào mặt tao.

Chỉ có trẻ trâu mới hút thuốc thôi, này không phải chứ mấy lần thấy mày là tao suýt quỳ gối vái lạy đấy."

Thằng đầu đỏ chửi không lại cầm dép tôi ném ra chỗ tóc đen, tóc đen lại đá cho thằng Hạnh, chúng nó bắt đầu trò đá bóng bằng dép CỦA TÔI.

"Chó này càng ngày càng ngứa mắt."

"Mày ê, con chó này nói chuyện nghe ghét vãi."

"Ném mẹ dép nó sang bên kia đi."

Trong tiếng van nài yếu ớt của tôi, chúng nó vẫn ném sáng bên kia đường.

Thằng chó 🙂) Dạo này tôi đang lên ý tưởng cho 3 truyện, ban đầu tính viết 2 truyện trước thôi, nhưng vì sợ không phân chia rõ tính cách các nhân vật sẽ bị loạn, mà trong bộ "Sắp nghĩ ra" lại liên quan đến dân anh chị đánh nhau.

Nên tôi dành thời gian ngàn vàng để tâm sự chuyện đời với chúng nó.

So với tư tưởng kiếm tiền từ tinder của chị Kimmie, cuộc trò chuyện này vô giá trị hơn tôi tưởng, để đuổi chúng nó đi, mở mỏ ra hát "meo meo meo trả lại tâm trí tôi đây".

Thằng Tài, thằng đẹp trai nhất hội đạp vào chân tôi một cái đau điếng rồi thẳng tay ném cái dép còn lại sang bên kia đường.

"Hát như chó ngặm thì im mẹ cái mồm vào, khiếp, tối đéo dám ngủ.

Cuộc đời tao chưa nghe thấy ai hát kinh khủng tởm thế này."

Cầm viên sỏi chọi thẳng đầu nó, "Meo meo meo, trả lại tâm trí tao đây."

Mấy thằng kia vừa đi vừa chửi tôi, còn đè thằng tên tôi ra mà chửi, hahaa, "Nam mô hát ra đát na dạ ra...."

Đang yên tĩnh thì chui vào, đang rôm rả thì xách đít chạy, đúng là không nên chơi cùng bọn này, điểm nghĩa khí bằng 0.

Mất dần không khí, tâm trạng tôi y như quả bóng xì, lại thần thờ cầm lá tre vẽ bừa lên đất.Ừ, bằng cách nào đấy, Đặng Phong luôn tìm được tôi vào lúc tôi chẳng ngờ đến.

"Sao, đi chơi với Trần Long không vui à?"

Không đáp.

"Sao thế, thích quá không nói được gì à?"

Làm giá đi.

"Này, mày sao thế?" giọng nó bắt đầu hoảng, tôi đoán thế, vì sau đó nó nâng mặt tôi, khuôn mặt tràn đầy bối rối.

Tôi đã nghĩ rằng một đứa con trai yêu đương nhiều như thay áo sẽ chẳng bối rối khi thấy con gái khóc đâu.

"Này sao thế, làm sao vậy?" nó đang cố trấn an tôi bằng cách lau nước mắt và ôm tôi.

Không biết, tôi ghét việc mình vẫn để cho nó ôm dù não bộ vẫn đang hoạt động rằng, đừng khiến bản thân thảm hại và dựa dẫm sau khi bị lôi ra làm trò tiêu khiển, nhưng tôi cần một ai đó bên cạnh, một người khiến tôi không muốn thể hiện sự tiêu cực hơn nữa với họ.

"Hôm nay tao mệt lắm, tao chẳng biết bọn mày còn cá cược gì không, nhưng hôm nay mày thắng rồi đấy."

Nó chẳng đáp, chỉ khẽ xoa tóc tôi theo nhịp, chẳng biết nhịp gì, nhưng điều đó khiến tôi tốt lên.

Đặng Phong mày biết không, tao đã từng hy vọng có ai làm điều đó với tao, xoa đầu khi tao khóc và chẳng cố gắng hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ an ủi thế này thôi, ừ, mày là người đầu tiên làm thế đấy.Tôi và nó ôm nhau khá lâu, dù tôi chẳng còn khóc nữa, cũng hết nấc luôn, nhưng nó vẫn xoa đầu tôi như thể đang ôm một cây đàn.

Còn tôi, tôi thích được ôm, chắc vì 2 mấy mùa bánh chưng mà được trai ôm đếm trên đầu ngón tay, cụ thể là 2 lần thì tôi mê cảm giác này v ò.

"Đặng chó, muỗi cắn tao."

"Vậy mày cắn lại nó đi."

"Ngứa lắm." tôi gãi rột rột chỗ bị muốn cắn, cảm giác hơi sưng 1 cục bé bé, thế là nó cởi áo, che chân cho tôi, xong chẳng biết lấy đâu chai tinh dầu đuổi muỗi, tại tên nó ghi vậy nên tôi đọc vậy chứ có ngửi được hương gì đâu trời.

"Mày đi đâu à, tự nhiên ra đây." tôi huých huých vào chân nó.

"Thông điệp vũ trụ bảo có đứa xinh xinh đang ngồi chửi sau lưng tao."

Đặng Phong vừa nói vừa ôm lấy cái chân đạp đít nó, nhét nhét áo xuống dưới chân tôi để tránh muỗi bay vào.

"Mày đừng thao túng tao.

Tao ghét mày lắm."

"Ừ, vậy mày ghét tao đi."

"Ghét mày."

Sau đó một tràng dài im lặng, câu chuyện bọn tôi nói với nhau luôn như thế, ban đầu có vẻ có tiến triển, nhưng chỉ một lúc sau như đi vào ngõ cụt, tôi hắt xì hơi, cuối tháng 2 mà trời vẫn lạnh.

Lần mò điện thoại xem mấy giờ rồi, èo đã 3 giờ sáng, chết mẹ không mang chìa khóa cổng, giờ gọi Meii hay Huy béo chắc bị chửi sói đầu.

Thôi tôi quyết định ngồi đây chơi đến 6 giờ Huy béo dậy là vừa.Từ từ, dcu, nay 3/3 mà, làm gì còn tháng 2 nữa, đá văng Đặng Phong ra chuồng gà, tôi bắt tay vào việc săn sale.

Thú vui đủ sức chèo kéo tôi ở lại với đời.

Đặng Phong ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn tôi săn sale và chứng kiến cảnh nửa đêm tôi gọi điện cho mấy con ghệ rủ mua chung cho được giảm giá.

Từ đó, thằng bé đã biết thế nào là chiến thần Shoppe.5/4/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Demo


Các bồ nghĩ có chương mới ư???!

No, 🙄Quà tớ tặng Đặng chó nè 🙂)) Hề v

Còn đây là truyện tớ lấy chỗ Quỳnh Quỳnh nè👌👌

Biếc gì không, sẽ có chương Đặng Phong là người kể á.

Nhưng còn lâu mới có 😁😁10/4/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 11: Bé Đặng Phong


Suốt 1 tuần nay tôi ở bên phòng Nhiên.

Dù chẳng hỏi câu nào nhưng Meii biết chuyện gì đã xảy ra, khi thấy tôi lờ đờ về nhà, nó vỗ nhẹ vào vai tôi ra chiều an ủi rồi xuống nhà nấu đồ.Nhìn giờ cũng mới 10 giờ sáng, 1 giờ chiều mới vào học, may quá vẫn còn ngủ được khoảng 2 tiếng nữa, gục xuống giường, tôi vùi mình trong chăn, chẳng muốn thay quần áo dù mùi thuốc sát trùng vẫn quẩn quanh người.

Có một điều tôi luôn biết ơn Meii, ở một mình thì thoải mái thật, nhưng từ khi nó ở cùng tôi học cách điều chỉnh cảm xúc hơn nhiều, cũng ổn hơn nhiều.

1 giờ vào học nhưng 1 giờ chúng tôi mới bắt đầu đi, xời, tôi đến sớm mới là điều kinh ngạc, trường cách nhà không quá xa, tầm 15 phút là đến nơi.

Đến chỗ gửi xe thì thấy nhóm bạn Đặng Phong đang đứng đấy, còn có cả Trần Long, nhìn dàn xe SH, phân khối lớn sang sang các kiểu, lại nhìn bé Wave đỏ của mình, sao mà người với người lại chênh nhau thế đấy.Biết là chẳng ưa nhau, nên dù có Trần Long tôi cũng chẳng chào hỏi mà xách balo lên lớp, đi nửa đường thì thấy nhóm Mai Chi đi xuống.

Con bé này có một đặc tính, bạn có thể chưa thấy mặt nó nhưng chắc chắn nghe thấy tiếng nó hét, "Eee, cô bảo hoãn lịch, 2 giờ mới học cơ."

"Ò."

"Sao mày nghỉ nhiều thế mày?"

- Minh lắc con ếch tôi treo trên balo, hỏi."

Tao sắp lấy chồng rồi, phải đi thử váy cưới."

"Thằng mù nào vớ phải mày thì đúng là bất hạnh nhất đời người."

- Trung"Thôi, chị im đi, cất cái mái đi rồi nói chuyện với chúng tôi."

- Mai ChiTừ ngày cắt cái mái mới hơi ngắn xíu thôi, lúc nó chúng nó nói không lại tôi cũng dùng câu, "Cất cái mái đi rồi nói chuyện với chị."

Bọn tồi, xứng đáng xuống địa ngục.Vài đứa thì rủ nhau sang lớp khác ngồi ké, một phần chia nhau đi xuống can-tin mua đồ, tôi vì buồn ngủ mà chọn ở lại lớp ngồi chờ, nhờ đứa khác mua giùm ca-fe xong là sập luôn, gục mặt xuống bàn ngủ thẳng cánh.Một phần vì khó ngủ, một phần vì chỗ ngủ khó chịu, mới lại các bạn dần vào lớp nên ồn lắm, ngủ chập chờm thì dậy, lơ mơ ngó qua ngó lại xem ai ngồi bên cạnh thì thấy đấy là Đặng Phong.À, đổi chỗ thôi.Đang tìm kính để ngó xem nhóm "Bất ổn team" đâu thì trước mắt tôi thấy có cục gì tròn tròn, vàng vàng trước mặt.

"Gì đấy?"

"Thanh trà."

"Cho tao à?"

"Ừ." như củng cố niềm tin cho tôi, mất mấy giây để nó bổ sung thêm, "Ngọt đấy."

Khá ngạc nhiên về hành động của anh giai, bình thường cũng có nói chuyện qua lại trên Facebook nhưng ngoài đời lại hiếm, trước vụ đó thì chẳng bao giờ nói chuyện, trong vụ đó thì đôi ba lời xã giao, sau vụ đó thì cả khối cùng biết, có chuyện gì để nói.

Nay không những nói chuyện với tôi còn cho tôi đồ ăn.Tao vừa nghĩ ra viễn cảnh chúng mày ám toán hại tao rồi đấy.

Thôi nhưng mấy nay thấy rầm rộ là ngon lắm ngon vừa nên cũng chẳng việc gì từ chối đồ ăn, làm gì có ai lại đi gây sự với đồ ăn ngon.

Cắn mạnh một miếng to, ewwwwwww, chua vãi í."

Chua thế."

"Hahaaaaa....."

Đặng Phong cười thành tiếng, "Tao để dành quả to vàng nhất cho mày rồi đấy, tao test mấy quả kia đều ngọt, đến lượt mày, hahaaa, nhân phẩm đấy."

Hơi hoang mang về thái độ của nó, nhưng với tư cách sự hiện diện của chúa bà thảo mai, tôi đánh nhẹ vào vai nó, "Chua lắm ấy, không thèm."

Nhét trả nửa quả cắn dở vào tay nó, chetme run quá nên làm hơi lố, nghĩ nó sẽ nói gì hoặc ném lại cũng nên nhưng Đặng Phong cứ thế cầm nửa quả còn lại bỏ vào trong túi rác còn đưa tôi 2 cái bánh trứng với lon coca.Dè dặt cầm bánh trứng, còn coca thì để lại, liếc liếc nói, "Tao không uống được đồ có ga."

"Không thích à?"

"Tại nó sủi sủi ghê lắm."

Thế là nó lấy lại lon coca và đưa cho tôi chai nước đào, hiếm khi mới có đợt nó trúng đớ (đá) tôi cầm lấy ngay chai nước rồi chạy về phía bạn mình.Hú.

Suýt thì bị mấy mẹ con gái thích nó băm thành chả.

Cuối cùng cả buổi tôi đều lăn ra ngủ không biết trời chăng mây gió gì.Hết giờ, tôi bảo Meii về trước, còn mình lững thững đi rửa mặt cho tỉnh ngủ, nghĩ thế nào cũng phải vòng qua chỗ Nhiên xem sao, tôi không yên tâm con người đấy lắm.

Bước ra khỏi cửa thì thấy Đặng Phong trùng hợp đi ra.

Cả hai chỉ đứng nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ra cũng ngại vào lại cũng kì.

Tôi đành lên tiếng trước."

Chưa về à?"

"Ừ, còn mày?"

"Tao chuẩn bị sang Long Biên đang bắt xe á."

"Sang Long Biên giờ này à?"

"Ừ."

Nó cũng không hỏi thêm hay đề xuất cuộc trò chuyện sẽ được tiếp tục nên tôi biết điều đứng nhích sang bên, đặt xe.

Ngáp dài một hơi, vẫn buồn ngủ quá.Chờ 15 phút vẫn không có xế nào nhận, ủa ngày gì vậy.

Đang loay hoay thì một cái xe dừng trước mặt tôi, à, đổi sang SH đen à."

Đi không, tao chở mày sang đấy."

"Hả?

Tao á?" ngạc nhiên đến mức chỉ tay vào mặt mình."

Ừ, chẳng lẽ tao nói ma à."

Tôi vội che miệng nó, "Ở đây mọi người về hết rồi, mày đừng nói từ đấy tao sợ lắm, tí mày đổi ý không cho tao đi nhờ thì tao khóc mất."

Nó kéo tay tôi, vừa gạt chỗ để chân, "Lên đi, tao chở mày thật.

Suốt ngày nghĩ gì trong đầu không biết."

"Ồ, vậy thì cảm ơn" bé Đặng Phong.12/4/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 12


Long Biên, qua chợ Ngọc Lâm đi xuống 1 đoạn là đến chỗ Nhiên, gần nơi ngày trước dì lớn trọ.

Xuống xe, vì cầm tương đối nhiều đồ nên Đặng Phong tiện tháo mũ cho tôi, khi thấy nó treo mũ vào xe tôi vội níu lại, "Mũ tao mà?"

Đặng Phong tự nhiên xách đồ giúp rồi tự nhiên chỉnh lại tóc tôi, "Cầm làm gì cho nặng, tí nữa mới về mà."

"Ơ"Nó cứ thế đẩy vai tôi đi, không hỏi lại nhưng vừa đi vừa lén nhìn nó, nghĩ thầm vậy là xíu nữa nó chở tôi về à, cứ nghĩ nó sẽ về luôn cơ.Đến cửa nhà, tôi dừng lại và tỏ ý nó có thể đợi ở ngoài không, Đặng Phong không hỏi lại chỉ gật đầu, đứng bên ngoài chờ.

Tôi đánh giá cao sự tinh tế này.Căn phòng tối đen dù bên ngoài vẫn còn ánh nắng, bật điện kéo rèm, một chút nắng chiều chiếu vào cũng đấy đi chút nào không khí ủ dột.

Nhiên đã ổn hơn nhiều, chị ngồi trong góc xem phim, gặm ổ bánh mì tôi đã mua từ hôm qua, chắc có dọn qua phòng rồi nên không thấy bừa như mọi lần."

Quỳnh ơi, bà bán gà ở ngõ mất rồi, mất hôm qua."

Giọng chị nhanh và có lực hơn."

Chị thấy à?"

"Ừ, có lẽ bà ấy nhớ ông quá nên về với ông rồi, càm ràm khó chịu gần chết."

Chị cười cười, chỉ đĩa cam cắt đẹp đẽ trên bàn còn tôi lấy trong balo ít thức ăn và 1 con gấu bằng len."

Chị nhớ nó này, đây là con đầu tiên em móc, thích nó lắm, Xoài nhỉ."

Nhiên như con mèo con, chụp lấy con gấu len, lăn lộn quẫy đạp tung chăn.Ừ, đây là con đầu tiên tôi móc, năm đấy tôi tặng, má toàn bảo con ếch mà mắt nó kì, trông ngu bỏ mẹ, chê ỏng chê eo, "Rồi chẳng biết ai khóc khi nó bị chó tha mất."

"Sao mày tìm được?"

"Ông ngoại tìm thấy trong nhà kho ấy, may em sửa lại được, trông hề v."

Hai chị em cười tíu tít, chúng tôi nói về những ngày hè năm nào, đồng vàng cỏ xanh và cơn gió nhẹ, thật hiếm hoi có những ngày mà tâm hồn nhẹ nhàng đến thế.

Càng lớn vai ta càng chạm đến bầu trời và đôi mắt chẳng còn thơ ngây.

Chẳng sao cả, còn Nhiên, tôi còn một người nhớ những điều ấy.Trước khi về, Nhiên kéo tôi lại, "Chị hiểu ra một vài chuyện rồi, không biết nữa, nhưng chị nhận ra một vài điều, chị luôn không hiểu sao vũ trụ lại xé toạc cuộc sống chị một cách tàn nhẫn, nhưng sau đó, mọi chuyện dần sâu chuỗi và có ý nghĩa.

Nên đừng lo lắng quá cho chị.

Chị sẽ ổn lên thôi.

Thật đấy!"

"Sure?"

Chị nhăn mặt dáng vẻ thiếu nữ khi nãy mất tăm luôn, còn tiện đạp tôi ra khỏi nhà, "Cút.

Mất cả hứng."

Như đã quen, tôi tung tăng chạy về phía Đặng Phong, nhanh như một cơn gió vù ôm lấy eo nó.

Đăng Phong hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã đỡ được tôi.

Người nó cũng có mùi như ngày hè vậy."

Đặng chó, ăn cánh gà không, tao mời."

"Có chuyện gì vui à?"

"Ừ, hôm nay là một ngày siêu vui luôn, tao nghĩ tao có thể chạy từ đây về đấy."

"Thật à?

Vậy tao cho mày ở đây nhé."

"Á, không chịu."

Thật biết ơn vì dù phải đợi khá lâu nhưng Đặng Phong không tỏ vẻ khó chịu, đội ơn bạn nhiều.

Dường như mọi mệt mỏi tích tụ suốt thời gian qua tan biến, dù không biết điều gì khiến chị vui như thế sau 1 đêm, nhưng rõ ràng hôm nay trong đôi mắt chị đã lấp lánh ánh sáng, điều đó không thể nào che giấu.

Tôi nghĩ có thể bức ảnh đấy khiến chị vui lên, thế là 101 tấm ảnh đã cập bến bên thiếu nữ."

Eee Nhiên""Cái gì, mày vừa phắn khỏi nhà tao đấy."

"Eeee em đố chị nhá, hẹn em đi xem bói nhưng bận nên hủy lịch, em cứ đòi bói bù là gì?"

Dừng khoảng chừng là 3 giây...

"Ditcu đừng gửi mấy cái nhàm nhí cho tao nữa."

Cúp máy cái rụp, tôi cười lên ha hả giữa đường, quên là nay đi cùng Đặng Phong chứ không phải Meii, chứ bình thường đã nghe tiếng bạn tôi lofi đạo lý về thuần phong mỹ tục.Nghĩ lại trêu Đặng Phong cũng vui tôi ghé sát người nó, hỏi lại câu hỏi đó, nó đáp, "Đừng có hỏi mấy câu nhảm đấy với tao."

Hahaaaaaaa."

Mày muốn ăn ở đâu?"

"Ăn ở gần Nhổn ấy, đoạn Cầu Diễn, mày ra đến gần khu đấy tao chỉ cho."

Cầu Long Biên thật tuyệt, nếu như để nói một nơi nào đấy tôi ấn tượng ở Hà Nội thì chính là cầu Long Biên, nó có kỉ niệm của tôi và một người bạn cũ, cũng là một bản thể cũ, mỗi khi đi qua đây tôi đều có cảm giác mình vào vibe một người mang nặng tâm sự và có chút cô đơn của người trưởng thành."

Đặng Phong, tao ôm mày được khum?"

O-O khum hỉu, khum hỉu, bằng một sức mạnh ngu dốt nào đó tôi đã phun ra câu hỏi ngớ ngẩn trước khi nhận thức được.

"Hahaa, được chứ."

Ỏ, tại sao giọng anh giai lại mê đến thế chứ, tôi thường chỉ ấn tượng với giọng nữ, chứ đối với giọng nam lại không có ai làm tôi ấn tượng, nhưng giọng Đặng Phong đặc biệt cuốn, ừ, vì tại nó đẹp trai nên đặc biệt cuốn, cũng vì là nó nên đặc biệt đẹp trai.Cứ thế ôm đại đi, hehee, người nó thơm, thơm nhẹ nhẹ kiểu thanh mát thôi, tôi mới phát hiện ra hình như Đặng Phong không dùng nước hoa, hoặc có, maybe, nhưng không nồng, kiểu mùi thơm lạnh lạnh, nhẹ, đến khá gần mới ngửi được.

A, một que kem khổng lồ luôn."

Đừng có thấy tao ngon mà thèm tao quá đấy."

"Ừ, tao sẽ không ăn công khai đâu.".....Này, tao biết mày đang cười đấy, cả người mày run lên rồi đây này."

Quỳnh Quỳnh, tao không nghĩ đến mày hư như vậy đấy."

"Hông, tao không hư, mày mới hư."

Heheee, Quỳnh Quỳnh, biệt danh mới.(quán cánh gà và chân gà siêu ngon, địa chỉ đối diện số 15 ngách 162 đường Cầu Diễn, Bắc Từ Liêm nhé, các bồ có thể thử xem nhó)Ăn ngon là thấy buồn ngủ, đến nhà, tôi loay hoay tìm chìa khóa, tình hình Meii đang ngủ hoặc sang bồ rồi, không thấy trả lời tin nhắn gì cả, đúng là thấy trai quên bạn.Balo nay lộn xộn, lục mãi không thấy chìa khóa chuẩn bị cọc thì tự nhiên Đặng Phong gọi, quay lại cái tự nhiên nó tháo mũ và vén tóc qua tai cho tôi.

Giữ tay nó cũng giữ mũ luôn, "Không được."

"Hửm, sao sợ thích tao à?"

Cái mặt rất gợi đòn, nó còn cố tình sát lại, hơi thở nhẹ mơn man má tôi, cảm tưởng như sắp hôn nhau đến nơi.

Đặng Phong đúng là biết cách tán gái, từ cử chỉ, hành động, lời nói, đến nhịp độ nói đều rất thính nhưng không bị quá đà, nó luôn biết cách thu hút và khiến con gái rung động cực kì."

Ừ, tao không được thích mày thêm nữa."

ôm chặt mũ vào lòng, aaaa, con trai mà sao mi dài thế, chẳng bù cho mình."

Sao à?"

"Nhục."

Vừa tìm được chìa khóa bằng tốc độ săn sale tôi vội trốn trong nhà, cái nhớ hôm nay toàn báo nó mà không chào cũng kì nên ló đầu chào tạm biệt rồi đóng sầm cửa luôn.Làm sao để không thích Đặng Phong nữa, online, cần giải quyết gấp!!!19/4/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 13: Đi ăn ốc


Vài tuần gần đây tâm trạng tôi rất high, không biết nữa nhưng vui lắm.

Lúc nào cũng thấy có tinh thần á không giống lúc Tết.

Tôi thích đi làm, trước 1 tuần đi làm lẹt đẹt 3 buổi nhưng bây giờ trừ lúc trên trường thì hầu như lúc nào cũng có mặt ở quầy.

Sáng đi học chiều đi làm tối đi chơi, chắc ngủ 3-4 tiếng mà vẫn bay nhảy thoải mái.

Quan trọng là lâu rồi tôi không còn động đến thuốc lá.

Tuyệt!Chắc vì tâm trạng tốt nên mối quan hệ giữa tôi và Đặng Phong cũng khá, ngó là đang có chiều hướng đi lên.

Xem nào, theo một vài nguồn tin chính thống thì dạo này Đặng Phong gần như không tương tác với các bạn nữ khác, nó cũng hay thả thính và thể hiện sự quan tâm rõ ràng với tôi đến nỗi vài lần được các bạn nữ mời riêng ra để nói chuyện cơ mà.Mà đặc biệt Đặng Phong có một cái trò là nó sẽ cố tình ở lại rồi rủ tôi đi ăn.

Hôm nay cũng thế."

Nay đi ăn ở đâu á?"

"Đi ăn ốc nhé, nhưng sao tự nhiên nhiều người thế?"

"Càng đông càng vui mà.

Được khum?" vừa nói tôi vừa kéo tay nó đi cùng."

Được.

Đưa đây." tôi thuận tay đưa balo cho nó Đặng chó cũng thuận tay đeo balo cho tôi.Vì trình độ đi ngu lại còn mù đường nên nếu đi xa chúng nó sẽ không cho tôi chở, vì thời gian đi tìm tôi còn lâu hơn thời gian mò đường, thế nên trước sức ép dư luận tôi đành leo lên xe Đặng chó.

Quán ốc khá xa, eeee, ốc siêu ngon mà nước chấm siêu đỉnh."

Này, mày làm food review oce đấy."

Đặng chó chọc chọc má tôi."

Tao á?"

"Ừ trông mặt mày tròn thế cơ mà."

"Ditcu."

Phía bên cạnh, Meii dùng trạng thái kiểu, "Thôi, nhìn không biết tưởng bọn mày yêu nhau đấy."

"Ừ, tao vẫn thích nó mà."

Khêu được con ốc mít, tôi chẳng ngại ngần trả lời câu trêu đùa của Meii.Không khí yên tĩnh chút rồi lại ồn ào, "Mất giá."

Mất giá, tôi không nghĩ thế lắm.

Người khác tôi không biết, nhưng đối với tôi tỏ tình chỉ đơn giản là bày tỏ tình cảm, không nghĩ đến chuyện đòi hỏi một mối quan hệ, còn nếu người đó cũng có tình cảm với mình thì thật tuyệt.

Thế nên chỉ cần đối phương không khó chịu, tôi sẽ bày tỏ trong phạm vi, nhưng nếu đối phương khó chịu hay có bồ, tôi sẽ bay màu ngay lập tức.

Ốc ăn ngon, rượu dừa đỉnh, tuy nhiên, dù bị kì thị, tôi vẫn uống nước ngao hấp🙂))Hôm đó về nhà khá sớm, tắm rửa gọn gàng thì thấy có thông báo tin nhắn.

Là Mai Chi người nói câu "Mất giá" ấy."

Tao có cái này muốn nói với mày."

"Sao thế?" tôi rep lại"Tao nghĩ điều này không vui lắm, nhưng tao nghĩ nên nói với mày ấy.

Mày có muốn nghe không?"

"Cái gì thế, sao tự nhiên nói nghiêm túc thế má."

Bên kia chắc không đợi được tôi rep nên call luôn, giọng con bé nghe chừng ấp úng lắm, má, nói lẹ đi tò mò ghê."

Ừm, nghe bảo Phạm Trang đang tán lại Đặng Phong ấy, tao nghe mấy đứa trong nhóm nói thôi, mấy đứa kia ghét mày nên đẩy ghê lắm, tại bên mày có đứa cũng ghê nên không động được đến mày thôi.

Còn phía Đặng Phong thế nào thì tao không biết."

Ừ nhỉ, hình như dạo này vui quá nên mình đã quên mất điều gì đấy.."

Này alo, bật cái cam lên, có nghe tao nói không thế????"

"Này, tao từ bỏ cái kiểu galang với tất cả con gái rồi, những đứa hãm thì cho ra khỏi phạm vi con người luôn rồi, nên đánh nhau thật thì mỗi thằng một mạng thôi, ai sợ ai."

1 giây2 giây3 giây"Mày bị ngộ truyện à, tự nhiên đánh nhau gì má."

"À xin lỗi, dạo này đọc looksim hơi nhiều nên bị quen miệng, ngoài chuyện đấy ra còn chuyện gì không?"

"Không, nhưng mày ổn không đấy?"

"Không ổn lắm, nhưng chẳng liên quan lắm đến chuyện đấy.

Thôi nhé, tao đi ăn gà rán đã."

Cúp ngang.Ừ không ổn thật, tôi đã quên một vài chuyện, cũng quên một vài thói quen.Hôm sau Mai Chi đến nhà tôi từ sớm, chẳng hiểu vì sao nó sẽ nghĩ tôi suy đến mức không thể dậy đi học.

Và không hiểu kiểu gì nó có thể nghĩ tôi giả vờ ra vẻ mạnh mẽ để che đi nội tâm yếu đuối, tổn thương mà không thể nói ra, thậm chí viễn cảnh tôi rạch tay vì tình.Mày vẫn còn đọc mấy cuốn tiểu thuyết não tàn 3 xu à 🙂Và cả đoạn đường có 6,5 km tôi không hiểu con dở nó đi kiểu gì mất tận 30 phút để đến nơi, vâng, chúng tôi muộn học."

Sao hai đứa mày đến muộn thế, tao thấy Quỳnh nó bảo 1 giờ kém 15 nó đã đợi mày rồi cơ mà."

Bực mình vì đến muộn, tôi chẳng muốn ngồi cạnh con điên kia, đẩy Nam Luck sang một bên chen vào ngồi cạnh Meii với Lan Anh."

Deo biết, đã bảo đi muộn mà nó cứ đi dãi dài ra, nói deo gì nói nhiều thế."

Mai Chi xua tay, "Xời, xin điểm danh lại là được mà, đi muộn có sao."

"Nó không sao nhưng mày thì có sao đấy, cô bảo môn này học có 6 buổi tối đa nghỉ 1 buổi, 2 buổi đi muộn tính là 1 buổi nghỉ, mày vượt quá số lượt nghỉ rồi."

"Ai bảo mày nghỉ buổi trước cơ, đáng đời."

Tôi nghĩ nếu có giải chọc gậy bánh xe thì Meii sẽ là đứa đạt huy chương vàng, chẳng ai chơi cái trò này chó bằng nó cả."

Này con chó kia, tao biết mày đang nghĩ xấu tao đấy."

Hahaa, con chó này còn có giải camera chạy quanh đầu nữa cơ.Vì để cứu Mai Chi, cả nhóm phải lên ỉ ôi năn nỉ xin cô, hahaa, vẫn là thi lại thôi.Khi trở về chỗ ngồi tôi có đi qua chỗ Đặng Phong, nó chỉ chỉ điện thoại, ý ra hiệu hỏi sao tôi không rep nó.

Tôi nhìn thẳng mắt nó, cười hờ hờ rồi về chỗ ngồi.Tôi ghét môn này, môn đàm phán nhưng nói thật, khả năng giao tiếp và khơi gợi không khí của cô còn thua xa cô giáo dạy thêm tiếng anh.

Rất buồn ngủ, lại còn phải chơi trò chơi, kèm thêm mất tiền, mất 1k thôi nhưng ghét ghê.Chỉ là trò đưa ra câu hỏi để chọn cặp sao cho đến cuối cùng chỉ còn 1 người là được.

Không ngoài dự đoán, nhóm tôi out đầu tiên, à không, còn anh Hoài (gọi anh thôi nhưng là nữ nha).Gật gù gật gù đứng dựa vào tường ngủ thì ngả nghiêng sang ai đó.

"Mệt à?"

à, ra là Đặng Phong."

Không, đụng phải mày mới mệt."

Vì không muốn đứng cạnh nó nên dù mệt ẻ tôi vẫn tung tăng chạy lên gào thét cùng đám bạn, "Anh Hoài ơi, em tin anh, hãy dành xôi về đây cho em."

-------

26/4/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 14: Đánh nhau nè


"Không đi ăn xiên bẩn đi :>""Không, tao mới ăn xiên hôm kia, tao muốn ăn xôi vò, anh ơi cố gắng vì xôi vò của iem nhé."

Game đang đến những giây phút quyết định, vâng, và chỉ còn 6 người trên sân.

Liệu cú sút này sẽ tạo nên lịch sử mới hay là giải hòa.

Nào chúng ta hãy cùng đón xem.

Thấy Hoài bị mấy bạn trai tranh giành, tôi vội lấy điện thoại quay, "Nhất Hoài nhé, trái ôm anh này phải ôm anh kia."

"Quỳnh, quay tí về gửi tao, đêm này có người khóc rồi."

Mấy đứa hiểu ý cười hùa, nhưng trong một nhóm bạn sẽ luôn có đứa có khả năng dập tắt mọi câu chuyện, không ngoài lề, Nam Luck phun ra một câu, "Hoài lâu thiếu hơi giai à."

Tự nhiên lại nhớ đến cái roi mây ngày xưa bà ngoại lăm lăm trên tay mỗi lúc đến bữa, nhớ lại cái gai to đùng ấy, tôi nghĩ nếu có cái roi đấy ở đây thì ngày mai Nam Luck sẽ không cần phải đi học nữa rồi."

Xời, nó có bồ rồi, chẳng thiếu giai đến thế."

Lan Anh ngoa ngoắt đáp trả.Tôi cùng mấy nhỏ khác đưa ánh mắt đánh giá, một trò chơi nhạt thếch kết thúc, chẳng có cục xôi nào cả."

Eo ơi, ngày mai em ăn gì phụ thuộc vào anh mà hổng có mai em chớt đói à."

Nghe lèo nhèo bên tai, Hoài nổi khùng, "Mai tao mua cho mày 10 cân 100 cân cho mày vỡ mẹ bụng luôn đấy."

"Hihiiii, anh Hoài đi với bồ cũng đánh bồ vậy hỏ." vội đưa nước làm chân chó xoa bóp vai cho chị gái, dù sao thì giả vờ làm chân chó cũng là sở trường của tôi mag."

Uây, bọn mày biết hai người này hẹn hò ở đâu không?"

- Lan Anh (vừa là em họ vừa là bạn cùng phòng với Hoài)."

Đâu đâu?"

Nói thật tôi không thích hóng chuyện tình ngọt ngào lắm, tôi thích drama ngập trời cơ, nghe hơi toxic nhưng tôi có niềm đam mê với đi đánh ghen, dù không ủng hộ các chị đánh ghen lắm, đàn bà con gái đánh phấn không đánh nhau, nhưng tôi thích đi đánh ghen lắm."

Đi thư viện."

Từ tôi, Meii đến Mai Chi, Trung cũng bĩu môi, "Thật luôn đấy, bình thường bọn mày làm gì khi hẹn hò."

"Bọn tao học." rất thản nhiên ạ."

Thật luôn đấy x2."

Không hiểu lắm mạch tư duy của mấy đứa yêu nhau, học khi hẹn hò, không thể hiểu nổi.

Sau đó chúng nó bắt đầu bàn về người yêu, hahaa, tôi chẳng xen mồm nổi 1 câu, tôi đã yêu đương bao giờ đâu, trước giờ toàn đơn phương người ta chứ còn chưa nếm mùi đi chơi riêng với trai là như thế nào mà.Phũ phàng."

Eee qua đi về nhà bồ, mẹ chồng tương lai cho 500, không dám nhận mà mẹ dúi quà trời, làm tao nhận mải."

"Từ từ, Ngân, mày có bồ bao giờ đấy."

Con bé bàn trên tên Yến thấy bọn tôi bàn tán cũng quay xuống góp vui, "8/3 bồ tao cho tao 25 triệu đấy."

"Thật luôn đấy" x3Phũ phàng x2."

Tao cũng muốn có bồ." nằm oài ra bàn, sao ai cũng có bồ thế, tự nhiên muốn có bồ ghê."

Yêu tao này."

"Trần Long bỏ cái tay mày ra."

"Đấy, tao vừa lại mày đã nhận ra tao, đây là thần giao cách cảm đấy."

"Cách cảm cái đầu mày ấy, tao thấy mày trong gương."

Trần Long từ lúc chơi với tôi dần dần cũng hòa nhập rồi hòa tan trong nhóm luôn.

Dù khi học nó vẫn ngồi cùng nhóm kia nhưng ra chơi là tót sang chỗ bọn tôi ngay.Hừm, đánh giá qua quãng thời gian qua chơi với Trần Long, tôi rút ra được một vài điểm đáng lưu ý:1.

Nghe nói nhà nó khá giả v ò, nhưng não cá vàng quên nhà nó làm gì rồi.

2.

Là kiểu người khá nhạy, tinh ý, vừa phóng khoáng vừa có nguyên tắc, về tiền bạc nó chẳng tính toán chi li bao giờ.

3.

Đã có 6 người yêu cũ, thậm chí nó còn kể với tôi về chuyện tình cảm của nó, yêu vào lúc nào, yêu ra sao.

4.

Còn trinh, vẫn là nó tự khai.Oce tôi chẳng kén bạn lắm, nó cũng khá hòa đồng với mấy đứa trong nhóm, bọn trong nhóm cũng oce nhưng có một vài đứa lại không oce lắm."

Trần Long dạo này lại chơi với đám thằng Trường à?" một thằng nào đó không biết tên đứng đối diện bàn khơi mào."

Sao nào muốn tham gia à?"

Trường nằm trườn ra bàn õng ẹo đáp lại."

Thôi xin, nghe bảo thích con nào nên bám đít chúng nó à?"

"Thế á, tao lại thích mày đấy?"

"Ditcu tởm vailon." sắc mặt thằng kia chê bai hệt như sắc mặt nhóm tôi bây giờ luôn."

Sao muốn tham gia chung à?"

- Trường khoác vai Trần Long nhìn thằng kia đầy khêu gợi, không chỉ thế, thằng Trường còn liếm môi gợi cảm các kiểu cơ."

À, Trường hả, nghe bảo mày thích con nào tên Quỳnh à, sao giờ hai thằng cùng bám hơi một con à?

Húp được tí nào chưa?

Nghe bảo mông zú ngon lắm, có clip thì cho xin phát."

Chết rồi lửa lan đến mình rồi, chạy thôi, đứng dậy, khát nước quá, phải đi mua chai nước, "Cho con đi qua cái."

Thằng kia đang nổi sùng, lúc thấy tôi đứng dậy nó đã để ý rồi, "Con cái daubuoi.

Con chó này" nó giơ tay về phía tôi."

Phanh.

Bịch."

Âm thanh lớn làm đồng loạt mọi người trong lớp hướng về chỗ này.

Vốn dĩ ban đầu thằng kia sang đã đi cùng 1 nhóm, đoạn thằng Trường vào lớp đã có hơi biến nên các lớp khác cũng kéo sang xem rồi.

Aizzz, tự nhiên bị nhiều người nhìn thấy rén ghê, có nên khóc không nhỉ.Đặng Phong kéo tôi ra sau, đám Meii thấy vậy cũng đồng loạt đứng lên đứng về phía tôi.

Ừm, nhiều người rồi, khóc thôi.Tôi khóc thật luôn, khóc rưng rưng thôi, "Nó gọi tao là con, tao tử tế hỏi cho con đi qua cái nó còn định đánh tao.

Huhuuuuu." rúc vào lòng Lan Anh, ngọ nguậy trong ngực nó, ít cũng cupC đấy, càng khóc oan ức.

Cái này thì tủi thân thật rồi nhé.

Liếc qua góc lớp, tôi ra hiệu nó dám xen vào tôi dám đánh gãy chân nó.

Một thanh niên nào đó ấm ức, trông có vẻ muốn chiến lắm rồi nhưng vì tôi không cho nên anh giai vừa ngồi vừa ngó, chốc chốc lại thấy nó ngó lên hỏi có được đánh nhau chưa.

Thông điệp từ Quỳnh Quỳnh: Tôi đang nghĩ về việc block anh đấy anh giai .

Anh giai: Đã nhận được thông điêp.

Thấy tôi khóc thật, đám bạn càng tức giận, Trần Long lao thẳng lên đánh luôn, sau đấy Đặng Phong và mấy thanh niên trong nhóm, rồi cả bạn bè của Trường nữa nên lớp trông như một đám hỗn độn vậy.

Nhìn đám con trai đánh nhau, chính xác thì chỉ có bên tôi đánh còn bên kia đang chịu trận.

Ngay khi Đặng Phong đứng ra bênh, tôi đã biết chẳng có gì phải rén rồi, đằng nào cũng có mấy đứa nhà giàu dính vào nên căng lắm cũng hóa nhẹ nhàng thôi.Sao nhỉ, nghĩ mình có nên dừng khóc và nhảy vào ăn hôi không.

Không phải lúc nào cũng có lý do chính đáng để đánh người đâu.

28/4/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 15: Lên phòng giám thị


Ngay tối hôm đấy cô chủ nhiệm khoa gọi điện, tôi khai toàn bộ luôn không cần thiết thêm bớt, dù sao trong một cuộc tranh cãi, chỉ cần là người khóc trước coi như đã nắm nửa phần thắng trong tay rồi, hơn nữa tôi còn là con gái, có tình có lý, ai sợ ai nào.

Tiếp theo, con bé Lan Anh làm lớp trưởng lại cũng có dính líu, rồi Đặng Phong, Trần Long các kiểu, ba cây chụm lại chìm sao được.

Quan trọng hơn là bình thường ngoan ngoãn trên lớp đâu phải để uổng."

Sao không?"

- Trần Long nhắn"Cô mới gọi cho tao rồi."

"Không cần phải để ý đến bọn nó, bọn nó chẳng dám đụng gì đến mày đâu, chỉ khịa mõm thôi...

Xin lỗi nhé, tại tao mà thằng kia nói mấy lời không hay về mày."

"À, không sao.

Cơ mà cảm ơn bạn hiền, đánh nhau trông đẹp trai thế sao dám chởi diu, mà thằng đấy bên khoa nào chơi hãm thế?"

"Nó bên khoa Quản trị hay sao ấy."

"Mày tán bồ nó hay sao mà nó thù mày thế?"

"Không, tao có tán bồ nó đâu, tao táng bồ nó mà."

Ô thằng dở này, mày đánh con gái ư?

Lòng Trần như hiểu được ý, nó vội thanh minh.

Sau khi biết người trong lời nó là con trai, tôi lại nghĩ, ô thằng tồi, mày kì thị bede à?

Không, theo một nguồn tin chính thống, câu chuyện kể rằng: Ngày xưa, có một tráng sĩ trai thẳng là Trần Gia Long, chàng phải lòng một nàng thiếu nữ không biết name, vì tương tư mà không có được nàng, chàng trai ôm mối tình đơn thương, vùi mình trong men rượu.

Một ngày nọ, chàng được mời đến một party xập xình ánh đèn, một hớp quên chuyện đời, hai hớp quên chuyện người.

Bỗng từ đâu một nam nhân đẹp tựa hoa lan đi đến ngỏ lòng muốn uống cùng chàng 1 ly.

Đặng cùng phận dở dang, hai người nâng chèn rượu kết huynh đệ, ai có hay, kẻ phụ tình nam nhân lại là chàng, trong men say, nam nhân ấy vậy muốn một đêm ân ái.

Ánh đèn chói lóa và cái mờ ảo của hơi tình, chàng lại nhớ về nàng, chàng nghĩ về ái tình mà buông xuôi, sầu ai lòng nàng ở chốn nao, sau cùng bên chàng cũng chỉ là nam nhân đẹp tựa tiên nữ, và họ...

"Đéo.

Cất ngay cái não biến thái của mày đi."

"Thế là mày đấm nó luôn à?"

"Chẳng thế, nó đòi gài tao...

Từ, mà sao mày biết?"

Chết rồi, Mai Chi dặn không được phun câu nào trước mặt Trần Long, chết con rồi mẹ ơi, "Ơ tao chế ra thôi tao có biết đâu, ai bảo mày hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.

Eo ôi đã đẹp trai còn tốt tính, phải chi mày cho tao mượn 1 triệu thì vui biết mấy."

"Cút!"

Cút thì cút, ai sợ ai.

2 phút sau, tôi nhìn thông báo Trần Gia Long chuyển khoản cho bạn 2 triệu.

Mày bị ngu à?!

---

"Mày có làm sao không?"

Tin nhắn tiếp theo là từ Đặng Phong, định không rep mà, à, nó là đứa đạp bay cái thằng suýt tát vào khuôn mặt xinh đẹp do anh Nhật chị Thủy tốn 20 năm nhào nặn.

Tôi không nghĩ lúc đấy nó lại đạp thằng kia thật luôn, uây, tự nhiên cảm động, mà sao tự nhiên thấy có lỗi vì không rep tin nhắn anh giai thế nhỉ."

Tao không sao, cô mới gọi cho tao rồi, mai lên văn phòng trường tường trình."

"Ừ, tao là đứa đánh trước mai tao lên cùng mày.

Bọn tao hẹn nó nói chuyện rồi, nó không dám làm gì mày nữa đâu."

"Đánh nhau à?"

"Sao nghe giọng mày phấn khích như thế muốn xem đánh nhau thế à.

Chỉ có trẻ trâu mới đánh nhau thôi, anh nói chuyện nghiêm túc đấy."

"Xời, xin.

Mà sao tự nhiên nay nhảy lên đánh người ta chi má." tôi bắt đầu trêu nó."

Không thì để nó đánh mày à?"

"Sao thương à?"

"Ừ, thương chứ."

Chỉ là hỏi vu vơ thôi nhưng trong giọng nói của nó cảm giác có chút gì đó nghèn nghẹn, và cảm giác rất thật lòng, bảo sao các em không mê cơ chứ.

Má, tự nhiên nói thế ai biết đáp lại sao bây giờ, mình nên nói gì nhỉ.

Đồ yêu phi hại nước hại dân.

"Meii không có nhà, mai mày chở tao được không, tao sợ nó chặn đường đánh chết mẹ tao."

"Ừ, mai tao đón mày nhé, mai ăn xôi không, tao mua cho nhé, nên đừng tránh tao, có được không?"

À, ra là lúc đó nó có nghe được lời tôi nói, cũng nhận ra tôi tránh nó.

Nhưng mà sao mày lại dùng giọng điệu đánh thương vậy nói với tao chứ, lại còn dè dặt hỏi ý, sao phải cố tình làm đến thế chứ.

Nằm nhìn trần nhà, ngó thấy con ong mới treo trên đấy, xoay xoay vòng vòng.

1 lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, tôi không sợ bị tổn thương, một trái tim không dám yêu sẽ là một trái tim chết, nhưng tôi ghét việc thu dọn đống tàn cuộc sau khi họ rời đi, càng ghét tạo dựng niềm tin không thành thật, tôi... cũng là một trái tim đang chết."

Họ chui vào những chuyến tàu nhanh, nhưng họ chẳng biết mình tìm kiếm cái gì.

Thế mà họ cứ cuống quýt lên, quay cuồng lên."

- Hoàng tử bé...

Vậy là hôm sau nó đón tôi đi học thật, nhìn chỗ xôi đủ có 3-4 người ăn, "Mày mua hết bao nhiêu á?"

"50."

"Mày mua cho heo ăn à?"

"Ừ, bé heo Quỳnh Quỳnh."

"Đừng thả thính tao kiểu đấy, tao đấm mày trước đấy.

Khi thả thính tao với bất cứ lí do gì, hãy thả cả cảm xúc thật vào đấy đừng chỉ trưng ra một bài mà với ai mày cũng dùng."

Hậu quả của xem tik tok cả đêm đấy :Đ Xem vài video từ 1 giờ sáng đến giờ thôi mà tôi ghét nhìn thấy Đặng Phong như chưa bao giờ từng ghét vậy.Không khó để nhận ra thái độ khác lạ của tôi, lại còn là sự kháng cự không thèm che giấu trong mớ thính của nó, nụ cười tắt ngang và ánh mắt đầy sự dò xét, xen chút bất ngờ.

Cũng phải, dù trước giờ luôn nhận ra điều ấy nhưng tôi cũng luôn hưởng ứng hoặc ít nhất đáp lại điều gì đó, nó cũng không nghĩ tôi sẽ xé cái lớp màn biểu diễn của cả hai.Thôi kệ đi.

Cả chuyến đi chẳng nói chuyện với nhau câu nào, thật ra đôi khi tôi muốn mở lời nói chuyện nhưng sượng lại thôi, nó cũng có liếc qua gương nhìn tôi mấy lần nhưng cũng chẳng nói gì.

Và tôi vẫn thấy nắm xôi 50k của nó, ngon lắm í, này mua ngay gần quán tạp hóa chỗ tôi chắc luôn, nhưng thôi kệ đi.28/4/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 16: Trở mặt


Trước sự thành thật và thái độ ăn năn nhận lỗi của tôi thì thầy cô đều hướng mắng nhóm bên kia, cũng như xử phạt nhẹ với các đối tượng tham gia.Ra khỏi phòng giáo viên, Trường khoác vai tôi, "Eo, thảo mai thế."

Trường khá cao, chắc mét 8 gì đấy, khác với Đặng Phong, trông Trường đô vì nó tập gym, boxing với chơi nhiều môn từ nhỏ nên người chắc và cơ vãi ấy, tôi đặc biết có ấn tượng tốt với Trường vì có lần nó lặn lội 30km để đón tôi đi tập bắt súng, đã thế còn bao chi phí.

Thế nên, thay vì hất tay nó ra, tôi đã từ từ đặt bàn tay kiêu sa ngọc ngà của nó nhẹ nhàng sang tay Trần Long."

Mời bệ hạ và hoàng hậu nương nương về tẩm cung, tì nữ xin cáo lui."

Nháy mắt với Trần hoàng hậu.

Sau đó còn làm bộ hành lễ rồi chuồn bay màu trước khi bị đem ra chém đầu. ...

"Sao rồi, cô nói gì không?"

Ngồi không kịp an tọa, đám tiện tì đã xông đến hỏi xối xả, nào, các ái phi, để trẫm húp miếng nước rồi đắng lòng kể cho các ái khanh.

Sau một hồi thêm mắm dặm muối, bồi chỗ này đắp chỗ nọ chỉ để giải tỏa tò mò cho các anh chị, toi lại lọ mọ ăn nốt nắm xôi.

Nghĩ thằng chó kia bị bà bán xôi dụ cái gì mà mua tận 50k, làm tôi cấu xé mỗi đứa cục mới hết được.Tiết học trôi qua nhàm chán quá.

Haizzz, nhớ mấy đứa bạn cấp 3 ghê, giờ này tụ tập nói sự thật xấu về đứa khác thì tuyệt thật.

Cùng 1 hoạt động nhưng có vẻ vì có người đấy nên nó cũng thú vị hơn.

Quay qua quay lại tìm mấy đứa bạn lại thấy Đặng Phong, hehe, sượng trân.

Ả kia thấy tôi quay xuống nhìn nó, thoáng thấy ánh mắt nó có chút ngạc nhiên rồi vui mừng, hoặc do tôi tự tưởng tượng, "Ăn không hết à?"

"Ừ" - tôi hừng hờ trả lời."

Tao xin lỗi, lần sau tao sẽ mua cái khác cho mày nhé."

"Ừ" - Tôi vẫn ừ dù tự bản thân biết đó chẳng phải lỗi của nó, nó mua cho ăn lại còn phải xin lỗi, bảo sao chúng nó hay chửi cái nết mình kì.Để trả thù cho lỗi lầm không thuộc về Đặng Phong tôi đã bóp mông ả rồi đổ cho Trung Anh, bé bia đia xinh xắn với tâm hồn ác quỷ, từ đó Đặng Phong luôn đề phòng mỗi khi Trung Anh đến gần.

Trích theo lời Đặng Phong thì ả bị ám ảnh mãi cảm giác bị sờ nắn và bóp "mạnh bạo" ấy, đến thời gian sau nó biết là do tôi nhưng nó vẫn có vướng mắc với Trung Anh dù ả chẳng có vấn đề gì với LGBT cả, bạn bè còn có khá nhiều LGBT là đằng khác.

Nhưng, ám ánh là thứ lòng muốn quên mà thân thể như cái USD, ghi nhớ từng cái rùng mình, mỗi lần Trung Anh đến gần là toàn thân nó dựng da gà.

Lúc về tôi không muốn về cùng Đặng Phong, nghĩ thế nào cũng thấy sượng trân.

Nên dù biết làm phiền Mai Chi nhưng tôi vẫn nằng nặc đòi nó chở về.

"Thôi cái trò đấy nhé, hôm nay tao rất mệt, đâu phải lúc nào tao cũng theo sau giúp mày cái này mày cái kia được, tao cũng có việc của tao, tao còn phải làm bài cho thằng em tao nữa, tao còn chở em tao về bà nữa, mày đi với ai thì về với người đấy đi."

Đáng giá, phán xét, 😏😏"Nói đi, Đặng Phong cho mày cái gì?"

Tôi thừa biết nó với em nó như chó với mèo, hai đứa nó đi chung xe chắc chắn sẽ có đánh nhau, càng chẳng có chuyện nó dạy em nó học, sẽ có án mạng mất.Nó chỉ thẳng mặt tôi, chửi vừa to vừa gắt, "Mày tưởng tao là loại người gì vậy, mày nghĩ tao là đứa lấy bạn bè ra làm trò đùa à.

Tao không nghĩ mày sẽ nghĩ tao là kiểu người như vậy đấy, suốt thời gian qua...

Lần nào mày gắp vấn đề tao cũng là người đầu tiên có mặt.

Thôi đủ rồi!

Tao thật sự thấy tổn thương đấy, lần này là thật..."

Chết rồi hình như thật rồi, tôi thấy nước mắt nó sắp òa ra rồi, tại sao tôi lại nghi ngờ bạn bè mình, lòng hoài nghi tất cả mọi người chẳng lẽ lại sắp cướp mất một người bạn quan trọng ư?

Vội chạy đến đỡ bạn mình, "Ditcu khai nhanh, mày nhận cái gì rồi?"

Cũng trong thoáng chốc khi ánh mắt thất vọng của tôi chạm ánh mắt bị bắt tại trận của nó, "Tao sẽ chia đôi cho mày."

Thành giao!

Sau đó tôi yên vị ngồi trên xe Đặng Phong, còn bám vào áo nó, vẫy tay hoa hậu với bạn bè, chào, tao bán mình cho tiền tài phù du rồi, tao của ngày xưa đã chết."

Mày trở mặt nhanh thật."

"Ừ trở mặt là nghề của tao."

"Không tức giận à?"

"Sao lại tức giận, trong xã hội hiện nay, trở mặt là một bộ môn rồi, không trở mặt thảo mai thì sao, chẳng lẽ thấy bẽ mặt quá nên nghỉ học à, hay chuyển ban.

Dù sao bọn mày cược cũng cá cược rồi, mày cũng chẳng làm gì.

Có xấu hổ cũng vì tự tao đa tình nên thành trò hề thôi mà.

Bị cười nhạo cũng có chết được đâu.

Vẫn ăn no ngủ kĩ béo tròn ú nu đấy thôi."

"Tao không có ý như thế."

Ừ cứ coi như thế đi.

Thật lòng nhìn nhận, Đặng Phong chẳng làm gì để tôi hiểu nhầm cả, nhất là tại thời điểm đấy.

Nó còn không thèm nói chuyện với tôi cơ mà thế mà mình lại bù lu bù loa rằng người ta trap mình.

Suy cho cùng chỉ là đánh tráo khái niệm.

Là do bản thân thấy quê nên đẩy hết vấn đề sang đối phương, hoàn toàn đưa mình vào thế nạn nhân, dù mình là nạn nhân thật.Sau đấy là Trần Long cũng tiếp cận rồi chơi thân với tôi, dù chủ yếu vì nhờ nó nên ăn được ít tiền lô đề nên mới chơi tử tế với nó.

Nhưng tôi vẫn cảm giác bọn này có trò gì đó.

Hoặc không.

Mà lạ nhỉ, lúc trước sống yên bình thấy cũng chẳng sao, dạo này sóng gió được các bạn cà khịa nhiều lại thành quen, nghĩ sau này không có ai kiếm mình gây sự lại thấy thiếu thiếu, chết mày rồi Quỳnh Quỳnh, mày bị Đặng Phong thao túng rồi em.3/5/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 17: Chuyển hướng


Để giữ cho cái đầu lạnh và điều phối cảm xúc, dừng suy nghĩ miên man và nắm vào 1 trọng điểm thôi, mình - Nguyễn Vu Diễm Quỳnh cần nói chuyện rõ ràng với nó - Đặng Nguyễn Hoàng Phong rồi ai về nhà nấy, mẹ ai người ấy tìm.

Tôi cố tình ngồi cách xa Đặng Phong đến nỗi cảm tưởng mông sắp tràn ra khỏi yên xe, chới với xíu nữa là bay màu nhưng nếu còn ngồi gần nó tôi nghĩ mình sẽ đạp nó ra khỏi xe mất.

Đi qua đoạn ổ gà xe xóc 1 phát mà tôi cảm tưởng mình sắp bay lên trời làm tiên nữ vậy.

Ré lên thất thanh rồi Đặng chó tự nhiên phanh gấp, cả người theo quán tính đâm sầm vào nó.

Chưa kịp vén mỏ lên nói thì Đặng chó đã vòng tay ra sau, kéo tôi sát vào người nó, đến nỗi ngực cũng va phải lưng ai kia.

"Này..."

"Xin lỗi, nhét cái này vào giữa, ngồi yên, đừng có giận dỗi xong ngồi xa như thế ngã thì làm sao, ôm vào người tao."

Phía trước đưa đến 1 cái áo, nhờ có áo ở giữa nên tạo một khoảng cách, ngực tôi không còn chạm vào lưng nó, nhưng đủ để tôi bám được vào áo nó, à phải cong lưng xíu.

Thật sự phải công nhận Đặng Phong luôn tinh tế xỉu, như kiểu tinh tế và galang chạy quanh xương ăn vào máu vậy.

Blue check! (hậu quả của nghe nhạc MCK)Thế là cả đoạn đường còn lại, một tay giữ hai tay tôi một tay lái xe, cũng vì thế nó đi khá chậm và cẩn thận.

Sao phải thế nhỉ, giờ nó có bảo tôi thả ra thì bà đây cũng trơ mặt bám dính ấy chứ, ai lại từ chối trai đẹp dâng đến cửa.

Cơ mà thanh niên có mấy pha bẻ lái nghệ cả củ.

Tự mình so sánh thì Đặng Phong đi cứng và an toàn hơn tui nhiều, theo lời Huy Huy, thì tôi được cái đi xe vừa ngu lại còn liều.

Theo tuyến tình hình này thì dừng xe chúng tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với nhau, chấm dứt giai đoạn mập mờ này, èo, còn chẳng gọi là mập mờ cơ.

Đây chắc hẳn là lần cuối nó đèo tôi và lần cuối tôi dựa vai nó thế này.

Đúng là dừng xe.

Nhưng sao càng lúc càng lạ vậy.

Sao lại tháo mũ cho tôi vậy anh giai.

Sao lại đi mua cánh gà nữa.

Ủa, chúng ta cần nói chuyện mà anh giai.

Tôi cố làm ra vẻ nghiêm túc dù tiếng bụng réo vừa đủ bằng tiếng chuông báo thức quân đội của Thha.

"Ăn đi, tao mời đấy."

"Tao muốn nói chuyện nghiêm túc với mày."

"Ừ, ăn đi rồi nói chuyện nghiêm túc nhé."

Nghiêm túc nghiêm túc nghiêm túc, tỉnh táo lên Quỳnh!

"Mày uống nước gì?"

"Hông, nước ở đây không ngon, ăn chân sả tắc ngon hơn á."

Thế là nó lại lật đật đi gọi thêm chân gà sả tắc thật.

Nè, tao thuận miệng thôi.

Người Đặng Phong không đô như Trường, nhưng cao và khá cơ bắp, theo lời nó kể thì nó tập gym với vài loại võ, cũng chơi thể thao các kiểu.

Tôi thì biết chắc người nó có múi đấy.

Mùi thơm trên người Đặng Phong vẫn thế, vẫn là mùi thanh nhẹ pha thêm chút mùi mồ hôi, và mùi đẹp trai.

Hihiiii, tiếc ghê, nghĩ lại tự nhiên trở mặt chi dù có ghét nhưng đẹp trai thì vẫn thích.

"Đừng mê tao quá."

Đang hưởng thụ khung cảnh ngọt ngào buổi xế chiều thì đột nhiên nó cất tiếng làm tắt nuwngs.

"Không thèm.

Tao ghét mày."

"Thật à?"

"Ừ, ghét mày lắm."

"Đừng ghét tao mà."

Không hiểu sao tôi nghe ra chút buồn và làm nũng trong lời nó, ôi, chàng trai đẹp trai vì cá cược với bạn bè mà tán tỉnh cô gái xấu xí, nào ngờ chàng phải lòng cô gái xấu xí đơn thuần, bị cô phát hiện chuyện cá cược, chàng thẳng thắn đối diện trái tim và thổ lộ tấm lòng mình với cô, hai người hóa giải hiểu nhầm trao nhau nụ hôn và bên nhau hạnh phúc.

Một cái kết lãng mạn.

Tỉnh dậy đi!

Motip này 10 năm trước thì nổi thật đấy, nhưng bây giờ là năm 2023 rồi, con người đã bay lên Mặt Trăng lâu lắm rồi, chuyện tình Tinder hả.

Hôm đấy hai đứa không chỉ đi ăn cánh gà mà còn đi ăn xiên xong mới về.

Ủa?!

Ủa?!

Dừng trước cửa nhà, tôi vẫn mơ hồ chưa rõ chuyện gì đã xảy ra.

Theo đúng lộ trình sẽ là trở mặt, sau đó nói chuyện rồi công kích nhau rồi quay lại như ban đầu, mày không quen tao, tao chẳng biết mày mà.

Đi ăn thì thích đấy, nhưng mà cảm giác sai sai sao á.

"Vậy nhé, về nghỉ ngơi đi rồi mai tao đón mày đi học nhé."

"Ò nhưng mà mai tao đi với Meii rồi."

"Ừ vậy mai tao mua bữa sáng cho mày nhé.

Được không?" sau đó còn cười một cái rõ đẹp trai nữa cơ.

"Ừ tao cảm ơn, nhưng mà..." nhưng mà nhưng mà rồi tự nhiên quên mất mình đang muốn nói gì luôn.

"Sao thế, muốn hôn tạm biệt tao à?"

"Aaaaaaa ai thèm chứ."

Rồi kết thúc bằng màn xoa đầu tôi rồi cút luôn.

Ô, làm tao đổ, xong rồi deo đỡ.

Mà không sao, cậu có múi nên cậu có quyền.

Hân hoan vào nhà thì đã thấy đứa của nợ ngồi cắn hạt dưa từ bao giờ, "Nói chuyện rồi hở?"

"Đương nhiên là không rồi😅!"

"Nó dẫn mày đi ăn à?"

"Ừ, đi ăn cánh gà ấy, còn đi ăn xiên nữa."

"Thảo nào.

Không có tiền đồ, mày chỉ thấy ăn là sáng mắt thôi.

Nao nó trap cho thì đừng có đợi chờ tao an ủi.

Ngu thì chết, như con bò tót ấy, thấy cờ đỏ là bay vào, gãy sừng lúc nào không hay."

Hahaaa nhưng nó ngon, dưới hoa mẫu đơn chết cũng làm quỷ phong lưu mà.

"Tao nhắc nhở từ thiện, đừng có diễn trò, sớm muộn gì mày với nó cũng phải nói chuyện rõ ràng với nhau thôi.

Dù không muốn vẫn phải công nhận cách nó theo đuổi mày khác mấy người trước nó tán tỉnh, nhưng mày cũng nhận thấy rõ mức độ an toàn là rất thấp.

Dù mày làm gì tao cũng ủng hộ mày thôi, nhưng làm gì cũng hãy cân nhắc chút.

Lần này mày làm chẳng giống mày gì cả."

Ai cũng muốn được yêu thương, chỉ là trong khoảnh khắc cũng muốn được trải qua, nhưng thứ mở đầu không rõ ràng cũng sẽ kết thúc không rõ ràng."

Ừ cảm ơn mày."

10/5/2023
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom