Lãng Mạn Truyện này tên là Yêu cậu

Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 37: Suy


Đặng Phong về.

Tôi vội vã thay đồng phục, mua vội cái bánh bao rồi đi làm.

Dù ngày nào cũng đi làm muộn nhưng vẫn là ra vẻ vội vã cho phải phép.

Lại một ngày nữa tôi đứng thật lâu nhìn giọt nước mưa cứ nối đuôi nhau tí tách không ngừng, chẳng biết giọt nước mưa ấy có được trọn vẹn đi đến đại dương xa xôi, hay vào một ngày nắng đẹp biến thành hơi nước tụ mây ở một thành phố xa lạ rồi lại hóa thành giọt mưa.

Nhưng cớ sao giọt nước ấy rơi rồi, hoà tan vào vũng nước đọng dưới chân, nhưng cứ khi một giọt mưa nhỏ bé khác từ trên trời rớt trên chiếc áo mưa, lăn thành vệt, trên quãng đường lăn xuống nó ôm theo những giọt mưa khác, nặng trĩu, trĩu dần rồi nhỏ xuống đất, nó lại biến thành giọt nước ban đầu.Rõ ràng tôi nhận thức được giọt mưa ấy chẳng phải giọt mưa ban đầu, giọt mưa ban đầu đã biến mất, thứ tôi mới thấy là giọt mưa sau đó, thế nhưng hình như có sai sót ở giai đoạn nào đó, rõ ràng nó là hai quá trình của hai giọt nước khác nhau, có điểm đến, có điểm đi khác nhau, nhưng như một sự trùng lặp thời gian, chúng trở thành một dù chẳng phải là một.Mọi người trong trung tâm thương mại đã về, vài người thợ bảo trì là ở lại kiểm tra gì đó.Còn tôi cứ ngây ngốc nhìn giọt mưa thật lâu, chẳng biết bản thân đang cố tìm kiếm điều gì từ những giọt mưa ấy.Ngày này năm ngoái hình như cũng tại lối ra cổng H&M này tôi ngồi cả đêm nhìn mưa rơi, kết quả hôm sau bị phạt 200 nghìn.

Đớn."

Chị ơi em có tồi tệ quá không?"

Đầu dây bên kia không truyền đến đáp án tôi mong chờ nhưng tiếng thở dồn dập mà bị đè nén làm tôi nhận ra chị có vẻ đang rất kìm nén để không chửi tôi, tôi đoán vậy, "Đừng có tìm nguyên nhân từ trên người không nằm trong câu chuyện ấy.

Mai tao phải đi làm sớm đây mày dám gọi thêm một lần nào nữa thì tao giúp mày khỏi cần hít thở."

Đấy giờ thì bà ấy chửi tôi thật rồi kìa.

---

Sau ngày hôm ấy thì giữa cả hai nhìn như không có gì, chỉ là cả hai người tự hiểu với nhau thế thôi.

Nó thi thoảng vẫn chở tôi đi học, giữa cả hai giảm hẳn tin nhắn chứ đừng nó đến call, rồi cũng chẳng đi ăn riêng lẻ mà hay đi ăn nhóm nhiều hơn.Eee tính ra chẳng biết nó vào nhóm chat bọn tôi từ bao giờ luôn á 🙂)Tôi chẳng có ý định thêm nó vào nhóm vì biết chẳng thể nào tiến xa hơn mà thêm vào nhóm rồi tự dưng thành cái bùng binh, nao nó có bồ có thành khó nhìn mặt nhau không, ấy thế mà sau 3 ngày tôi sủi để tập trung vào việc...

ừm, ngủ, thì đã thấy nó này ở trong nhóm rồi.🙂)) các bạn đùa tôi à.---

Đầu tháng 6.Sau bao lần lên kèo rồi sập kèo thì cuối cùng chúng tôi cũng có một chuyến cắm trại tại Ba Vì vào ngày 6-7/6.

Cái kèo này được lên vào trước đó 1 tuần."

Mày có đi cắm trại không :>" - Đặng thỉnh kinh, à từ sau hôm đấy nó cũng xưng hô là mày - tao như bình thường."

Có.

Mày không đi à?"

"Chưa biết, mày đi thì tao đi."

"Đi đi, tỉ lệ nam nữ không đều nên tao rủ thằng bạn tao đi cùng mà, nó đèo tao."

Sau đó tôi thấy 3 dấu chấm lượn sóng rồi biến mất, Đặng Phong không tham gia.

Chuyến đi khá vui, tuy có 1 bạn nữ phải đi mình vì thật ra có rủ thêm mấy người nữa mà hơi gấp nên không kịp.

Ban đầu thì ổn đấy, 6 đứa con gái ngủ chung phòng, 3 giờ sáng tôi và Meii lôi nhau lên tầng wax lông néc để mặc váy cho xinh.Tip cho các gái: sáp nhà MIA dùng okii nè, tẩy da chết cocoon, kem dưỡng nhà laneige (tại được tặng hũ nhỏ), có mỡ trăn thì càng okii nhưng chỉ bôi 30p vì mùi tanh.Xong chán wax cả đám lôi nhau dậy dán móng tay, tắm rửa rồi makeup.

Tình hình nhìn chung có hi vọng lắm, ai dè đi đoạn thì mưa chỗ thu vé Vườn Quốc Gia Ba Vì đúng nản.

Mưa mà tao tưởng tao nằm trên đường là nó cuốn tao về với chị Thủy luôn.

Tuy nhiên trước khi đi tôi có rút bài tarot thì bài bảo tối hôm đấy trời đẹp lắm, cả trải cứ bảo trời tối đẹp và đi vui lắm nên dù mưa to nhưng cả đám vẫn réo nhau lên đường.

Mừng thay đến nơi cắm trại thì tạnh, nhưng khi dừng xe, ngay bên cạnh tôi đã vang lên tiếng xin bánh kẹo của mấy đứa trẻ con.

Rén nha.Lộ trình là sáng mồng 6 xuất phát sớm lên Vườn cắm trại, 12 giờ về nhận Homestay, tối ăn chơi rồi chiều mồng 7 đến Thiên Sơn Suối Ngà.

Homestay đẹp vãi đạn í, 11 đứa mà ăn quậy tung trời, riêng màn combat ca nhạc giữa tôi và nhà bên cạnh đã là cả một truyền kì.

Thật sự lúc đấy tôi nghĩ nếu mấy đứa ở khu căn cứ nghe thấy màn giao lưu này nó sẽ không do dự ấn đầu tôi xuống bể bơi.Cả buổi chiều bơi mệt ai nấy về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Mới nằm ra giường đã có chuông báo tin nhắn, là voice, "Mày đi chơi vui không?

Tao bị ốm rồi, họng đau lắm chẳng ăn được gì cả."

Giọng nó đúng khàn như con vịt kêu quác quác vậy chẳng còn giọng trai tồi thường ngày, nghĩ lại thấy thiếu.

Chẳng biết đáp sao nên tôi quyết định, kệ mẹ mày.

Ấy thế mà khi tối đến chén chú chén anh, vài ba chén vào tôi lại có chút lo cho nó, đừng, nếu đã sugar you you go sugar me me go rồi thì nên dừng lại ở mức này thôi.

Rồi từ đâu Meii lấy ra 3 bộ bài, đổ cả 3 vào xào chung rồi ra hiệu mỗi đứa bốc 1 lá, tao trước giờ có thù với trò này."

Trong nhóm, ai đang có cr thì phải uống."

Cầm cốc rượu, uống cũng không đúng lắm mà không uống lại sai sai.Càng về sau càng không ổn, tôi tìm cơ hội rồi lẩn luôn.

Rượu này không mạnh, tuổi gì so với rượu quê 45 độ của chị Thủy nhà tôi nhưng cũng ong ong đấy, dựa vào một góc nghe lại đoạn voice lúc nãy.Kết thúc buổi cắm trại ê đích, chúng tôi chào Hà Nội để về Hà Nội.Nhưng chưa nghỉ ngơi thì tối thứ 4 Meii nhắn bảo tôi có phi vụ làm ăn ở Hải Dương, căng đét.

Thế là đành thuê em Thành giá 200k cho 1 ca tối thứ 6.Tôi lần đầu đến Hải Dương.Tưởng là một tháng đầy nhiệt huyết, ấy thế mà cả tháng 6 tôi luôn trong trạng thái chân không chạm đất.

Là cái cảm giác mình không thuộc về một nơi nào cả, lang thang giữa 3 thành phố là Hải Dương - Hà Nội - Thái Bình, vẫn ăn ngủ nghỉ đều 3 bữa nhưng cứ như một hoạt động được lập trình sẵn vậy.Tâm trí tôi vừa chạm ngõ Hà Nội thì tôi đã đang ngồi trên cây xoài nhà ai đó ở Thái Bình.

Khi tâm trí tôi nếm vị tuổi thơ của sâu bọ lẹt thì tôi đang bắn bi-a ở Hải Dương.

Khi tâm trí tôi rùa được bi cái vào lỗ thì tôi đang ăn bún đậu mắm tôm ở quán ven đường Hà Nội.Hồn tìm thân, tôi tìm Quỳnh Quỳnh nhưng biết rằng tôi từng ở đây nhưng chẳng biết đã rời đi bao lâu, về hướng nào và rồi tôi lạc hướng.4/10/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 38: Tui nè


Nhiên tìm thấy tôi vào một ngày giữa tháng 8.Nói là tìm thấy chứ thực chất chị ta bấm chuông inh cửa nhà tôi với một đống đồ tay xách nách mang theo đúng nghĩa đen.

Chị bước vào nhà ném phịch đồ giữa sàn rồi nằm ẻ chảy ra đó.

Chẳng hỏi tôi đã làm gì suốt thời gian qua, cư xử tự nhiên như chốn không người.

Mẹ già đến chẳng báo trước lại còn mang một đống đồ ăn, từ những cái nhỏ nhất như bột canh đến món mì xào mà tôi khẳng định chua hơn nước cốt chanh.Anh Huy thì đi vào một trạm rada tận Đà Nẵng, còn Meii thì thi thoảng mới về, quá tuyệt vời cho kẻ đang suy.

Chắc cũng vì thế nên chị mới nghĩ tôi bỏ bê bản thân mình lắm mới phải mua cả bột canh, nước mắm đến cả chai nước rửa chén, má hơn cả tân sinh viên.Hai đứa kê bàn rồi bày đồ ăn ra, một lần nữa tôi xin khẳng định chị ta mua nhiều như thế này là để kéo dài thời gian nấu ăn cũng như dò xem thái độ của tôi đang như thế nào.

Nghĩ thế lần đầu tiên bà chúa nấu mì cảm thấy mì Nhiên nấu cũng thật ngon.Xong bữa, dọn dẹp xong xuôi, hai đứa ngồi lại nói chuyện.

Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng sự im lặng, cãi nhau trong im lặng, tâm sự trong im lặng, hiểu nhau trong im lặng, giảng hòa trong im lặng."

Ổn rồi chứ?"

Ổn bao giờ mới gọi là ổn, tôi chẳng biết, nhưng khi thấy Nhiên xuất hiện trước cửa nhà tâm trí như thở phào một hơi "à, ổn rồi".Cách một cánh tủ Nhiên nắm lấy tay tôi.

Chúng tôi đã tự cãi nhau trong tưởng tượng của cả hai, chắc chị trách tôi vì chẳng nhắn nổi cho chị một cái tin rõ ràng mà lẩn trốn như một kẻ hèn nhát, nhưng những lời ấy biến thành cái thở dài như người mẹ thấy đứa con chẳng nên nết của mình.Và giờ là vấn đề của riêng tôi.Chẳng biết nên bắt đầu kể từ đâu, 1 ngày trước, 1 tuần trước hay 1 tháng trước, chẳng biết nữa, hôm qua làm sao nhỉ, mọi chuyện hôm qua như một giấc mơ, nhưng cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo đặt trên cổ tay nơi chằng chịt mạch máu xanh xanh lại thật rõ ràng.

Ngập ngừng hồi lâu, tôi nghe giọng mình run và lạc phách."

Hôm trước em order cho khách nhưng em không hiểu khách đang nói gì!"

"Cái gì cơ?"

Chẳng thể nghe thấy dù âm thanh vẫn lọt vào trong tai, dù đã cố đọc khẩu hình miệng của chị khách nhưng lại chẳng hiểu được.

Chị khách đang nói tiếng việt, giọng Hà Nội, gọi những món tôi đã pha cả trăm nghìn lần, nhưng tôi chẳng hiểu chị đang muốn gì cả.Tôi như kẻ hèn nhát kéo vội Nhung order giúp rồi trốn chạy nhà vệ sinh, đóng sập cửa và ngồi thẫn thờ nhìn bảng lưu ý ngay trước mắt, cứ thế bật khóc.

Khóc như cơn, dù đang lướt Tik Tok tìm nhưng video khiến tôi cười như khặc khặc, xem video mèo con đáng yêu, đồ ăn, trai đẹp, thậm chí cả phim sex - sex âu mỹ là đằng khác, nhưng chẳng thể ngừng lại, tất cả mọi thứ là khóc lóc và cả những bó cơ.

Giống như tối qua hay giống như tuần trước, tháng trước chẳng rõ.Túm tóc giật thật mạnh cho đến khi da đầu tê rần, nhưng vết răng dàn trải trên cánh tay, có vết rỉ máu và cảm giác cắn môi thật mạnh ngập chân răng cho đến khi cảm nhận được vị tanh trong khoang miệng.

Điều đó khiến tôi thấy mình dần nhẹ nhõm hơn, cơn đau xuất phát từ bên trong cũng được xoa dịu.Khi cảm xúc dần bình ổn, lau nước mắt cố rửa đi những vết cắn trên tay nhưng cảm giác xót nhẹ khi nước tiếp xúc với vết thương làm đầu óc tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Chết rồi, đi gần 30 phút rồi phải rồi về quầy thôi.

Loe que thu bếp vừa cố che đi những dấu vết kia, cười cười đùa giỡn vô tri, ài, ai dùng dao xong không cất đi vậy.

Với 2 con dao tính đi rửa, nếu đặt nó lên cổ tay thì liệu đi một đường nông là đủ hay sâu thì tốt hơn nhỉ.Khựng lại.Tôi giật mình thoảng thốt khi bản thân đột nhiên nghĩ như vậy, từ rất lâu rồi tôi chẳng có suy nghĩ đáng sợ ấy, nhưng, chỉ là cứa thôi mà, chẳng có gì sợ hết đau một chút rồi sẽ rất thoải mái, làm đi... làm đi... làm đi...Chẳng biết tôi đã chạy trốn khỏi Aeon như thế nào, chắc là ngồi 1 góc xó xỉnh nào đấy kìm nén không những suy nghĩ như cơn thủy triều không ngừng nhấn chìm.

Muốn gọi cho Nhiên rồi lại thôi, một cái tên vụt qua trong đầu, rồi cũng trôi tuột đi.Suốt quãng thời gian đấy đến giờ tôi đều trong trạng thái đấy, ít lên Social, tuần đi làm vài buổi và không ít lần phải bỏ về giữa ca.

Cho đến một ngày nào đó tự nhiên mọi thứ như thủy triều rút, tự nhiên thông suốt hơn, tôi cũng tính không sớm thì muộn vài ngày nữa phải đi học tôi cũng phải tái hòa nhập cộng đồng (nghe như mới đi tù về í) thì bà Nhiên đến.Hơi đường đột nhưng nếu không vậy chắc tôi còn lấy lí do mà trốn trong nhà dài dài.

"Mày có định nói cho Huy biết không?"

"Ừm... sớm muộn gì cũng nên nói.

Thật ra gần đây em suy nghĩ ổn hơn rồi, nhiều thứ dần rõ ràng hơn chị không đến em cũng đi tìm chị mà."

"Thế còn thằng cu kia."

Tôi biết người mà chị nhắc đến là kẻ mà ai cũng biết, nhưng mà biết sao được đây tôi đâu phải là người quyết định điều ấy, "Cắt ngắn đi, em còn phải móc len nữa, đừng có charm, em còn đi làm mà."

"Tao nhịn mày 🙂))"Bàn tay của người con gái mà theo thuật ngữ của các cụ là "vụng thối vụng nát" kia đang sơn móng tay cho tôi, gắn lên đó từng miếng xà cừ bé xíu một cách lóng ngóng.

Tình cảm gia đình chính là thế, có thể chị ta muốn đánh tôi lắm đấy nhưng chị ta lại chọn một cách nhẹ nhàng hơn, có thể bỏ mặc tôi đấy nhưng lại kiên nhẫn ngồi làm nail cho tôi thế này.

Tôi đang có những người thân yêu thế này, tội đeos gì phải suy đét rồi nghĩ đến ngỏm thế này.

13/12/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 39


Má, sau giai đoạn suy tao thấy tao xấu điên luôn mấy bây ơi.Thế là để tránh gặp các bạn, rảnh ngày nào tôi đi làm ngày nấy, trên lớp thì ngồi im như phỗng và cố gắng né tất cả các kèo đi chơi.

Không phủ nhận việc tránh đi chơi với các bạn là điều không dễ dàng, nhất là khi sống cùng 1 nhỏ cũng trong nhóm lại càng không hợp lý, chính vì thế mà Thu Hà chưa bao giờ thấy tôi ăn ngủ ở quán nhiều đến vậy, không đi học thì chính là đang ở quán.Cứ thế tôi lấy lí do cày tiền mà công khai tránh các bạn, môn nào có thể lùi học là tôi lùi hết, môn nào có thể học online là đăng kí liền, điều nay nhanh chóng khiến mọi người chú ý, nhưng ngoài lí do kiếm tiền thì vẫn là kiếm tiền, đến nỗi chúng nó tưởng nhà tôi vỡ nợ.Thực ra tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình phải làm đến cỡ đấy, nói là tránh Đặng Phong cũng không hẳn, sau giai đoạn nằm nhà thẫn thờ thì thật ra tôi ngộ ra nhiều cái.

Đôi khi trên lớp vẫn chạm nhau đương nhiên là không thể nói cười như lúc trước nhưng không đến nỗi không thể nhìn mặt nhau.Thậm chí tôi không tránh anh ta mà anh ta tránh ngược lại tôi, nhớ ngày đầu tiên khi đi học lại tôi bắt gặp Đặng Phong ở chỗ để xe.

Bình thường lúc nào tôi cũng đi muộn, nó thì thuộc dạng học giỏi và thanh niên rất tuân thủ nội quy nên ít khi đến muộn, khi trước vô tình gặp nhau vậy là tít mắt rồi xong giờ mới nhìn thấy cái dáng đã sượng ngang.Tính quay đi luôn mà đúng lúc liếc qua thì nó ngẩng lên nhìn, 4 mắt chạm nhau, không chào là kì nha."

Chào cậu."

Đặng Phong gật đầu cái rồi tiếp tục ngồi bấm điện thoại tiếp, tôi mấp máy muốn nhắc nó là muộn học rồi nhưng vua còn chưa lo thái giám đã lo giùm.

Biết là đến muộn nhưng vẫn bước đi rất thong thả, tôi còn thong dong đi vòng qua mấy lớp khác ngó xem có gì vui cơ mà.

Nhẩm nhẩm thời gian chắc là sắp ra chơi rồi mới cong chân chạy vào lớp cho kịp điểm danh, bước vào cửa dõng dạc nói: "Thưa cô em đi muộn ạ.

Em bị thủng xăm ạ."

Môn này là học tiếp từ năm trước nên cô giáo nhìn chung cũng quen với việc đi học muộn này nên chỉ hỏi tên qua loa là xong."

Nguyễn Vu Diễm Quỳnh ạ""Đặng Nguyễn Hoàng Phong ạ."

Đặng Phong chẳng biết từ bao giờ đã đứng phía sau tôi, sau khi báo cáo tên xong thì bước qua tôi mà vào trong lớp, khi lướt qua tôi còn cố tình va vào vai kèm cái ánh nhìn từ trên cao nhìn xuống trông rất thượng đẳng.

Cố tình, thằng chó này nhất định cố tình chọc tức tôi, con Quỳnh này không gầm lên mà tưởng tao là chó con à.

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, nhiều khi nó còn thể hiện việc tránh né tôi một cách thẳng mặt như thể muốn tuyên bố với cả thế giới là, "Tao đang tránh mặt con Quỳnh này, tao ghét nó vãi."

Vốn biết là hết vui thì ai về nhà nấy đi, nhưng thay vì xem nhau như không khí thì thằng khùng này nó cứ phải làm quá lên cho tôi thấy rõ vậy, cái mặt câng câng thượng lên trời.

Tôi đưa ngón giữa và ngón trỏ tạo thành hình cánh hoa anh đào về phía nó, ngày nào tao nổi máu điên tao vã cho cái thì vỡ cả bánh đa lẫn vừng nhé.Mọi chuyện tiếp diễn như vậy khá lâu phải đến 3 tháng sau đó nữa cơ.Cho đến khi bùng kèo lần thứ 7 (vào khoảng đầu tháng 11 gì đó) thì cả đám đúng 1 giờ chiều kéo đến nhà tôi dưới sự phản bội của chó Meii.

Chúng nó kéo nhau như đánh trận đi vào trong nhà trước sự ngái ngủ của tôi.Trong lúc các bạn đang chuẩn bị đồ ăn thì tôi phụ tránh chụp locket và quay video lại, nhìn đám bạn lại nghĩ lại lúc trước khi lên đại học nghe các anh chị đi trước kể lên đại học hay gặp bạn bè chơi chó rồi thích kiểu cắn sau lưng như thế nào rồi bị lừa tiền ra sao nên nói thật tôi không trông chờ lắm.

Nhưng y trời là những người bạn đáng yêu này lại là bạn của tui, dù đôi khi chúng nó chẳng đáng yêu tẹo nào cả.Nhưng cái kiểu ăn lẩu lúc 2 giờ chiều này thì thật sự không thể khen nổi, "Thằng nào nghĩ ra ý kiến ăn lẩu lúc 2 giờ chiều vậy?"

"Tại sao không thể ăn lẩu lúc 2 giờ chiều?"

"Má nó không hợp lý."

Rượu vào lời ra, qua màn dạo đầu vui vẻ thì chúng nó bắt đầu truy vấn tôi về thái độ khác lạ suốt thời gian qua.

Tôi không kể chi tiết như kể với Nhiên chỉ đại khái là tâm lý không ổn nên không muốn ảnh hưởng đến mọi người."

Vậy mày nghĩ cái mặt chù ụ vô cảm của mày thì không ảnh hưởng đến bọn tao chắc?"

"Nhưng tao nghĩ là vậy sẽ ổn hơn là khóc lóc chứ." tôi yếu ớt đáp lại."

Không, vấn đề không phải là mày khóc hay chù ụ mà là mày làm thế trong im lặng, mọi người sẽ nghĩ là mày đang giận dỗi gì với nhóm hoặc mày đang có vấn đề gì và tất cả mọi người phải nớp nớp xem nên đối xử với mày như thế nào, thái độ thế nào thì mày có ổn hơn không chứ không phải là cái kiểu im lặng đấy."

"Mày còn có nhiều cái tao chưa thèm nói đâu, 'phải cho người ta biết lý do thì họ mới thông cảm được' đấy là mày nói thế nhưng mày có làm được đâu.

Ngày nào đi học cũng cái mặt như mất sổ gạo, xong về nhà cái mặt lúc nào cũng cau có khó chịu, đi làm đã mệt rồi riết đéo muốn về nhà luôn."

Meii trước giờ vốn là đứa thẳng tính lại là người cùng nhà (dù chị ta cũng hay theo trai bỏ tôi) người thấy rõ những khác thường của tôi nên chẳng ngạc nhiên khi nó quạt thẳng vào mặt tôi như thế.

Và tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc im lặng ăn năn, có nói sai miếng nào đâu.

Cuối cùng vẫn là công chúa Lanh giải vây cíu bảnh, con bé vừa giang tay là tôi nhảy vào lòng nó liền, "Được rồi, nhìn chung là biết vấn đề rồi.

Nhưng mày ấy, chú ý đừng để mọi người lo như thế nữa, có vấn đề thì phải nói ra, không giúp được nhưng bọn tao cười được 🙂)) đùa thôi nhưng mấy đứa khác cũng thế, im lặng kiểu này khó chịu lắm ấy."

Ò em biết òi.

Lần này em rút kinh nghiệm còn em không chắc lần sau có thế khum ạ.17/1/2024
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 40: Bảnh quay lại gòi nè


Nhìn chung là sau khi chia sẻ với các bạn tôi thấy mình ổn hơn rất nhiều, không còn bị rơi vào cái thế tự cô lập mình rồi tự cho mình "nạn nhân đáng thương bị thế giới vứt bỏ".Haizzz.Được rồi!

Hôm nay bảnh sẽ không makeup, dù đợt này xấu điên thì sao chứ, chị vẫn đang là chính chị nè.THẾ GIỚI TƯƠI ĐẸP TAO ĐẾN ĐÂY!!!!!!Dù ngoài trời nóng khờ người nhưng tôi vẫn quyết định ra ngoài đi bộ.

Lâu rồi không đi tản bộ trong một cảm giác thư thái thế này, thong thả hát vài câu vu vơ.

Không có một cái dealine nào dí tao, không một cái nào cả, mà có dí thì cũng kệ nhé.Cũng không đi xa mà chỉ loanh quanh đi lại ở đoạn khu biệt thự mới thôi, mấy qua nay bảnh toàn chạy bộ ở đây thôi.

Khu này cũng không hẳn là biệt thự mà cũng chẳng biết nói sao, tóm lại chưa có người ở mấy, tầm 5 - 6 giờ là tụi nhỏ hay ra đây chơi còn lại cũng toàn mấy người đi thể dục thôi.

Dạo gần đây tôi đặc biệt thích đi bộ chạy bộ, nhất là tầm 8 giờ tối, trời thì mát mẻ, đèn đường sáng vừa đủ để không bị sợ hãi lại vừa đủ tối để có không gian riêng."

Mình thích cảm giác đi lang thang một mình vào buổi tối.

Không ai có thể nhìn rõ mình, còn mình có thể nhìn thấu bản thân."

Được rồi, đến lúc nhìn lại xem điều gì khiến mình mệt mỏi đến thế.Chuyện thứ nhất: nghỉ việc ở chỗ làm thêm.Tôi đã từng cảm thấy mình là một đứa chẳng có giá trị gì cả, nhan sắc - không, tài năng - không, khả năng giao tiếp càng không luôn.

Tôi đã sống như thế suốt một giai đoạn dài thật dài cho đến khi gặp nhóm bạn hiện tại và nơi làm thêm này.

Đó là khi chị quản lý khen môi xinh và cột tóc lên thế này trông dễ thương lắm.Lúc đó tôi đã nghĩ, "À, một người xinh như thế khen môi mình đẹp thì chắc là môi mình đẹp thật."

Chỉ vì điều ấy mà tôi đã muốn ở lại nơi này lâu thật lâu.

Tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp ở đây nên mặc cho việc mình cần ra khỏi vùng an toàn khám phá tiếp thế giới ngoài kia và biết bản thân mình chỉ nên ở lại nơi này một thời gian thôi.

Nhưng kết cục là cứ xin nghỉ làm rồi 1 tháng sau lại quay lại cho đến khi vũ trụ đá đít lần thứ 3 tôi mới quyết định thực sự nghỉ việc.Giai đoạn đó cũng là khi tôi biết mình bị rối loạn lưỡng cực, mỗi ngày đi làm đều là những ngày mệt mỏi đến tận cùng, dù mỗi lần đi làm về lúc 18 giờ nhưng đến tận 21 giờ mới dám check zalo, mỗi lần ai đó tag @Nguyễn Vu Quỳnh trong zalo tôi đều lo lắng đến run rẩy.

Chẳng thể nào sống mà cứ ngập cảm giác thấp thỏm như thế được, mỗi giây phút như đang vắt kiệt sức lực, chẳng ai làm gì cả, chẳng ai trách mắng kể cả khi tôi đã phạm 1 vài sai lầm.

Nhưng xin đấy, tôi không giữ nổi mình nữa.Tại thời điểm quyết định nghỉ việc hẳn, tôi đã cảm thấy mối quan hệ xung quanh như bị khoét mất một khoảng vậy và cũng thật nhẹ nhõm, bầu trời như xanh hơn và yên tĩnh hơn.

Chuyện đã xảy ra từ tháng 11 năm ngoài, nhưng đến bây giờ vẫn phần nào âm ỉ.Chuyện thứ hai: chuyện gia đình NhiênSự việc bắt đầu từ hôm giỗ ông Bân (ông nội ), bố Nhiên đột nhiên đưa 1 thằng nhóc về nói là con trai riêng bên ngoài muốn cho nó vào sổ hộ khẩu.Bố Nhiên là một kẻ chẳng ra gì, ngoài thằng nhóc đấy ông ta cũng phải có đến 3 đứa con riêng khác, đứa lớn nhất cũng chỉ thua Nhiên 3 tuổi, nhưng đều là con gái cho nên trước nay chưa từng đưa về nhà.Hai người chưa li hôn nhưng đã sớm li thân từ khi chị mới lên lớp 1 cũng bởi cái tính trăng hoa này.

Nếu không phải từ nhỏ chị tôi đã học giỏi tốt nghiệp trường top thì chẳng biết ông ta còn nhớ có đứa con gái nhỏ ở quê không nữa, đợt trước chẳng hiểu kiểu gì hai vợ chồng nhà này lại muốn "về đây bên nhau ta nối lại tình xưa" một hai bắt Nhiên vào Nam sống cùng.

Nghe bảo tập đòi kinh doanh gì đấy, cũng may bà Hạ nhất quyết không đồng ý nên mới thôi đấy.Yên yên được 1 thời gian xong giờ tự nhiên đùng đùng vác thêm chuyện về.Mấy đứa con riêng khác không dám đòi chia tài sản nên mẹ Nhiên chỉ làm ầm lên mấy lần rồi cũng đành mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này ông ta quyết tâm cho thằng con trai danh phận nên hai vợ chồng sớm khóc lóc, chiều đánh nhau, diễn bài "một khóc hai nháo ba thắt cổ" làm làng xóm nhốn nháo lên theo.Cũng vì chuyện này mà mới tháng trước bà Hạ bị đột quỵ, anh Nhật chị Thủy phát hiện ra đưa bà đi viện, may mà phát hiện kịp thời nên không quá nguy hiểm nhưng bà đã có tuổi nên cũng phải ở trong viện nửa tháng.

Đừng nhìn bình thường mấy người con của bà lúc nào cũng treo trên miệng câu gọi mẹ yêu mẹ yêu ngọt xớt nhưng khi mẹ vào viện thì chẳng thấy người con nào đến chăm.

Chỉ có người chị ngu ngốc kia là bỏ lại công việc mặc trời mưa gió đi xe về Thái Bình.Chẳng biết có phải lần đổ bệnh này khiến bà Hạ vốn nổi tiếng chua ngoa độc miệng bỗng trở nên trầm lặng hay vì bóng dáng chị tôi ướt như con chuột nhắt đứng ở cửa phòng bệnh, máu theo nước mưa vẫn còn nhỏ giọt đỏ tươi trên sàn bệnh viện, sốt lên sốt xuống vẫn quyết ở lại chăm bà thì thái độ bà đã thay đổi.

Thay đổi hẳn.Hoặc là bà đã tỉnh ngộ, hoặc là cảm thấy áy náy, hoặc là chua xót.Bà chẳng còn gọi Nhiên là con ranh, con đĩ, tuy ngượng ngùng nhưng khi bà gọi "cháu gái của bà", Nhiên đã khóc rất lâu.

Đã rất lâu rồi chị mới khóc nức nở đến vậy.

Thế nên chẳng cần biết là lí do gì, chỉ cần Nhiên vui vẻ thì sao cũng được.Chuyện thứ ba là chuyện của Đặng PhongĐặng Phong...Chuyện của Đặng Phong không tính là chuyện lớn gì, thậm chí đã lâu rồi tôi mới chợt nhớ đến cái tên ấy.

Vốn là đứa hướng nội nửa tôi thích cảm giác một mình ở trong thế giới của mình, sau chuyện đó thì sự quan tâm của tôi chỉ gói gọn lại trong nhóm 9 đứa bạn thôi.

Chỉ gần 1 tháng nghỉ hè không thấy mà dường như mọi chuyện đã quay về đúng quỹ đạo vốn có.

Tốt thôi, cảm giác nhớ nhung một ai đó cũng không thoải mái là mấy.1/7/2024
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 41


Qua tết một cái là tôi lao đầu vào công cuộc kiếm tiền liền, chỉ trong vòng 5 tháng đầu năm là sinh nhật của 5 người tôi yêu thương nhất và để chuẩn bị quà cho họ cũng tốn kém không ít.Đầu năm đầu tháng là sinh nhật Meii, còn đợt tháng 2 vừa là sinh nhật mẹ vừa là sinh nhật Nhiên nên tôi vung hơi mạnh tay với hai người phụ nữ này.

Tiền nợ tháng 2 chưa trả xong đã đến tháng 5, tháng này tận 4 cái sinh nhật, sinh nhật bố bố và anh trai, lại thêm thằng bạn thân 7 năm và 1 người bạn trong nhóm nữa.Nên nói chung là giờ bảnh nghèo quá.

Ngoài ra tôi đang tích dần tiền để sau này mua chung cư ở chung với Nhiên 🙂))))Có ai đó đã từng hỏi, Nhiên chỉ là chị gái hàng xóm thân thiết thôi mà dường như tôi có vẻ quan tâm đến chị hơi quá, hay là thích chị ấy?Thật ra tôi cũng có máu cà thơi thật, nhưng tình cảm tôi dành cho Nhiên nhiều hơn cả tình cảm yêu đương.

Chị quan trọng với tôi giống như anh Huy vậy, đó là tình cảm gia đình.Chị quan trọng với tôi giống như một bản thể khác, không thể tách rời.Chị quan trọng với tôi đến mức, tôi đã nghĩ mình sẽ ở với chị cả đời còn có cảm giác mình có trách nhiệm với cô gái này.Tôi đặc biệt thích cảm giác mình có một kết nối sâu sắc với ai đó, một sự yên bình đến khó tả dù chẳng cần phải làm gì đó cả.

Kiểu như tâm linh tương thông mình không nói ra nhưng người kia vẫn hiểu, một cái nhấc tay là biết đôi phương cần gì hay kiểu nếu đột nhiên tôi lo lắng bồn chồn thì khả năng cao là Nhiên đang gặp rắc rồi gì đó.

Đó gọi là tri kỉ.

Chỉ có thể cầu chứ khó để gặp.

May mắn giữa chốn đông người chúng tôi lại trùng hợp nhà gần nhau, lớn lên với nhau từ bé và thân thiết chẳng rời.

Cả hai sẽ mãi thân thiết như thế, rằng ngày chị lên xe hoa tôi sẽ là người mang cốp đồ tận tay đưa chị về nhà chồng, hay tôi đã sớm lên list những đồ cần mua khi chị có con, cùng vô vàn những dự định, kế hoạch khác.

Cả hai sẽ là người chứng kiến những sự kiện quan trọng nhất của nhau.Tôi luôn tự hào nói điều đó với bạn bè mình, chẳng ai có thể hiểu tôi hơn chị và chẳng ai hiểu chị hơn tôi.

Nhưng hình như tôi đã nhầm.Một ngày đẹp trời không khác những ngày khác là bao.Tôi và Meii đang mở 1 shop cho thuê váy nên nắng lên là hai đứa lại rủ nhau đi chụp ảnh.

Lần này là chụp tại một quá cà phê ở Hà Đông, trang phục nàng thơ cực kì hợp với phong cách của quán, không gian thì ngập tràn hoa và đón nắng, ối dồi ôi đúng cái vibe bà Nhiên thích luôn.Trong lúc lơ ngơ chụp ảnh thì tôi thực sự nhìn thấy Nhiên, nhưng không phải đi với Hạnh mà đang ngồi uống nước cùng một người đàn ông."

Nhiên ơi"Tôi ngạc nhiên không cần đợi đối phương xác nhận đã đi dần đến, cái dáng ngồi xà nẹo xà nẹo kia thì nhầm thế nào được 🙂)) Người kia nghe thấy tiếng tôi gọi thì có chút giật mình, khi chị quay lại, có thể là hoa mắt mà tôi đã vô tình nhìn thấy chút ánh mắt khác lạ, giật mình và né tránh.

Khi ấy tôi chẳng nghĩ nhiều mà chỉ đoán do bị tôi bắt quả tang đi với trai nên bà già giật mình thôi.Tôi lại gần vịn vào tay chị cúi đầu chào người kia rồi mới nói, "Ủa sao bảo nay chị về quê?"

"À ừ chị bận chút nên không về nữa."

Người đàn ông kia cũng khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai đứa nhưng cũng lịch sự chào đáp lại.

Tôi theo chủ trương yêu ai yêu cả đường đi, bà Nhiên đã đi chơi riêng thì chắc chắn mối quan hệ cũng tốt nên tôi vui vẻ tự giới thiệu, "Em là Quỳnh em của Nhiên ạ.

Đây là bạn em."

"À, chào em, anh Đăng là người yêu của Nhiên."

Tôi có chút ngẩn người, bảnh bất ngờ, là bất ngờ vãi luôn ấy.

Nói chuyện một hồi thân thân hơn tôi mới bắt đầu dò la."

Ơ, hai người quen nhau lâu chưa ạ?"

Anh Đăng trả lời, "Bọn anh yêu nhau chính thức được 4 tháng rồi."

Tôi hớn hở ra mặt, vừa nói vừa với cái điện thoại tính nhắn cho Hạnh, "Ơ hai người gặp em trước vậy là chưa gặp chị Hạnh à?

Để em báo với Hạnh."

"À, hôm trước bọn tao có đi ăn Hadilao rồi.

Hôm ấy còn..." lời chưa dứt Nhiên vội sững lại, dường như cả người chị cứng đơ, khó khăn quay sang nhìn tôi.ơNgón tay đang ngõ phím khí thế chợt khựng lại.

Gì vậy?Cảm giác này là gì?Tớ không chắc cảm xúc khi đó cụ thể là gì chỉ có một thoáng hụt hẫng trong lòng.

Tớ vội thu gọn những suy nghĩ vội vã trong đầu, nói chuyện qua loa một chút rồi cười gượng lấy lí do đang đi chụp ảnh cho shop để rời đi."

Vâng, hai người ngồi tiếp đi ạ.

Bọn em đang bận đi chụp ảnh chút ạ.

Em chào anh chị ạ, bọn em đi trước."

Tớ vội vã và loạng choạng đến nỗi đánh rơi ly nước mấy lần liền, giống như chạy trốn mà rời khỏi đó.

Phía sau, ánh nhìn của Nhiên đang dõi theo, khiến cả mảng lưng như có ngọn lửa dí sát, cháy xém da thịt.(Khi không ok hoặc khi bộc lộ ra cảm xúc thật sự, Quỳnh Quỳnh có thói quen chuyển từ "tôi" sang "tớ")13/7/2024
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 42


Đợt này siêu bận, bận đến nổi chẳng ngẩng mặt nhìn trời được.

Ngoại trừ việc mở shop cho thuê quần áo thì hiện giờ tôi cũng đang làm sale full time.

Trộm vía tôi đi xin việc toàn gặp môi trường ok thôi, nhưng bê gas lạnh thì nặng và siêu mệt.

Mới làm nên nhìn chung công việc khá ổn nhưng không bao gồm việc phải dậy sớm từ 7 giờ.

Ôi cuộc đời con Quỳnh này có hai vấn đề: không thể dậy sớm và không thể ngủ sớm.Hôm nay có trục trặc nên mấy anh chị em phải đi xếp lại kho, tổng 6 tấn hàng mà chỉ có 6 anh chị em xếp với nhau.

Xếp đến khờ người.

Từ ngày vào đây bàn tay tôi phồng rộp đến nỗi lâu rồi tôi không dám cầm tay ai cả.Đương nhiên là không thể nào bê xong 6 tấn hàng chỉ trong một buổi chiều được, bê đâu đó đến gần tan tầm thì mọi người dừng lại nghỉ ngơi, rửa tay chân mặt mũi cho mát.Khi quay lại nhìn mọi người đang rửa tay chân, người ngồi cửa kho nghỉ ngơi, tôi chợt nghĩ, "Mình sẽ nghỉ việc."

Dù suy nghĩ nghỉ việc đã xuất hiện từ cuối tháng 6 rồi.Trên đường đi về tôi vẫn như thói quen nhìn lên bầu trời, cây cầu nối liền khu đô thị Đô Nghĩa và Dương Nội 2 này luôn xuất hiện những cụm mây đẹp rất khác.

Đang mải ngắm nhìn thì bị cắt ngang bởi tin nhắn của Hạnh, "Alo Nhiên bảo ra mắt người yêu chính thức này, tối mày sắp xếp đi nhé."vậy àNay bê nặng nên hơi mệt, về nhà ngủ một chút rồi mới sửa soạn đi, đến nơi vừa kịp giờ, check tin nhắn thấy chị Hạnh báo trong nhóm đến muộn 20 phút.

Nhiên là kiểu người coi trọng giờ giấc nên luôn đúng giờ rồi, chắc hai người cũng đã ngồi trong bàn rồi nhỉ.

Tôi ngồi ở cầu thang chơi điện thoại, tiện đợi chị Hạnh luôn vậy.

'Đến chưa m' - là tin nhắn của Nhiên, tôi im lặng tắt điện thoại rồi lại nhìn xe cộ qua lại."

Ơ, sao lại ngồi đây mày sao không vào luôn đi."

"Em đợi công chúa đến, không thể để công chúa Hạnh thua kém người khác được."

"Điêu ier nhưng tao thích nghe.... hahahaaa"Mở cửa, ra dáng nhún chân mời công chúa Hạnh vào, ả ta cũng rất phối hợp xòe tà váy bồng bềnh dù không có thật, nhún chân và duyên dáng bước vào.Ả làm màu này 🙂))Không khí có vẻ ngại ngùng nhưng tôi không quan tâm lắm.Hạnh đi một vòng tìm kiếm cuối cùng ả ta cũng đem về cho tôi đĩa gà sốt cay và một đĩa cua, tôi nếm thử 1 miếng gà rồi bỏ xuống.Gà sốt cay đã không còn ngon nữa rồi, nên đổi món yêu thích thôi."

Sao vậy, bình thường mày thích ăn lắm mà?" từ đầu buổi đến giờ đây là câu tự nhiên nhất của Nhiên.Tôi không nhìn chị, chuyển miếng đã cắn mất một phần sang bát Hạnh, "Vâng, vị đã thay đổi rồi, không còn thích nữa."

Hạnh tự nhiên cầm lên gặm, nói thật tướng ăn bà của này còn xấu hơn cả tôi nữa, ăn cái gì rớt cái đấy đúng là đồ mồm mẻ."

Ô tao thấy vị vẫn vậy mà."

"Vậy chắc em thay đổi rồi nên không còn thích nó nữa rồi.

HẠNH ƠI, chị làm rơi ra quần em 6 lần rồi đấy.

Có ăn được hẳn hoi không hay phải để em mớm cho."

"Mày đừng quát tao, mày quát tao, tao không ăn được."

"Nhày nhừng nhoát nhao, nhày nhoát nhao, nhao không nhăn nhược."

- Nhiên làm điệu bộ như con loopy méo miệng nhại lại.Anh Đăng cười cười, "Mấy đứa bọn em chơi với nhau thân thật đấy."

"Đâu ngày xưa hai đứa này toàn chơi bè phái rồi bắt nạt em mà giờ vẫn vậy."

A Đăng: "Anh có nghe Nhiên kể về Quỳnh nhiều, sau này phải nhờ Quỳnh chiều cố anh rồi."

"Vâng, cái này không dám anh ạ, quan hệ bọn em khá tốt ạ"Tính tiền."

Hôm nay đồ ăn có ngon không?"

"Vâng, ăn được ạ"Tôi mỉm cười đáp lại, nhẹ nhàng đóng cửa.tôi không biết mình đang giận dỗi điều gì.

Dạo gần đây không nói chuyện mấy nên Nhiên không kể nhiều về anh Đăng, nhưng qua hôm nay thì anh Đăng có vẻ ổn, nhân tướng cho thấy là người lịch sự đàng hoàng, gia cảnh tốt làm bác sĩ đã có nhà có xe ổn định.Anh cũng thẳng thắn chia sẻ anh là người theo chủ nghĩa date to mary, anh đã theo đuổi chị lâu và có mong muốn nghiêm túc đến chuyện kết hôn, "Nhiên nói em là người nhà, là người quan trọng nhất nên em đồng ý thì mới chịu cưới anh nên giờ anh đến để xin phép em cho bọn anh yêu nhau."

Khi anh nói vậy tôi ngỡ ngàng chẳng biết nên nói gì cả cứ ù ù cạc cạc cho qua bữa.Đáng lí ra tôi phải là người vui nhất khi biết chị đã có người để dựa vào thế nhưng trong lòng dâng lên những cảm xúc giằng xé.

Có vui vẻ, có khó chịu, có tủi thân.Chị Hạnh tỏ ra rất thoải mái với hai người họ chứng tỏ hoặc họ đã quen biết từ trước và chị Hạnh là người giới thiệu anh Đăng cho Nhiên hoặc cả ba người đã đi ăn uống không ít lần.

Tôi không muốn ba người khó xử nên cố gắng tỏ ra bình thường, trước khi về còn cố nở nụ cười thật tươi nói, "Em kết anh làm anh rể rồi đấy nhé.

Nào cứ liệu đối xử với chị em đấy nhé."

Cuối cùng tổng kết lại bữa ăn cũng khá vui vẻ, cả ba người như thở phào, còn mình tôi vẫy tay đi trước
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom