[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 130,732
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 37: Suy
Chương 37: Suy
Đặng Phong về.
Tôi vội vã thay đồng phục, mua vội cái bánh bao rồi đi làm.
Dù ngày nào cũng đi làm muộn nhưng vẫn là ra vẻ vội vã cho phải phép.
Lại một ngày nữa tôi đứng thật lâu nhìn giọt nước mưa cứ nối đuôi nhau tí tách không ngừng, chẳng biết giọt nước mưa ấy có được trọn vẹn đi đến đại dương xa xôi, hay vào một ngày nắng đẹp biến thành hơi nước tụ mây ở một thành phố xa lạ rồi lại hóa thành giọt mưa.
Nhưng cớ sao giọt nước ấy rơi rồi, hoà tan vào vũng nước đọng dưới chân, nhưng cứ khi một giọt mưa nhỏ bé khác từ trên trời rớt trên chiếc áo mưa, lăn thành vệt, trên quãng đường lăn xuống nó ôm theo những giọt mưa khác, nặng trĩu, trĩu dần rồi nhỏ xuống đất, nó lại biến thành giọt nước ban đầu.Rõ ràng tôi nhận thức được giọt mưa ấy chẳng phải giọt mưa ban đầu, giọt mưa ban đầu đã biến mất, thứ tôi mới thấy là giọt mưa sau đó, thế nhưng hình như có sai sót ở giai đoạn nào đó, rõ ràng nó là hai quá trình của hai giọt nước khác nhau, có điểm đến, có điểm đi khác nhau, nhưng như một sự trùng lặp thời gian, chúng trở thành một dù chẳng phải là một.Mọi người trong trung tâm thương mại đã về, vài người thợ bảo trì là ở lại kiểm tra gì đó.Còn tôi cứ ngây ngốc nhìn giọt mưa thật lâu, chẳng biết bản thân đang cố tìm kiếm điều gì từ những giọt mưa ấy.Ngày này năm ngoái hình như cũng tại lối ra cổng H&M này tôi ngồi cả đêm nhìn mưa rơi, kết quả hôm sau bị phạt 200 nghìn.
Đớn."
Chị ơi em có tồi tệ quá không?"
Đầu dây bên kia không truyền đến đáp án tôi mong chờ nhưng tiếng thở dồn dập mà bị đè nén làm tôi nhận ra chị có vẻ đang rất kìm nén để không chửi tôi, tôi đoán vậy, "Đừng có tìm nguyên nhân từ trên người không nằm trong câu chuyện ấy.
Mai tao phải đi làm sớm đây mày dám gọi thêm một lần nào nữa thì tao giúp mày khỏi cần hít thở."
Đấy giờ thì bà ấy chửi tôi thật rồi kìa.
---
Sau ngày hôm ấy thì giữa cả hai nhìn như không có gì, chỉ là cả hai người tự hiểu với nhau thế thôi.
Nó thi thoảng vẫn chở tôi đi học, giữa cả hai giảm hẳn tin nhắn chứ đừng nó đến call, rồi cũng chẳng đi ăn riêng lẻ mà hay đi ăn nhóm nhiều hơn.Eee tính ra chẳng biết nó vào nhóm chat bọn tôi từ bao giờ luôn á 🙂)Tôi chẳng có ý định thêm nó vào nhóm vì biết chẳng thể nào tiến xa hơn mà thêm vào nhóm rồi tự dưng thành cái bùng binh, nao nó có bồ có thành khó nhìn mặt nhau không, ấy thế mà sau 3 ngày tôi sủi để tập trung vào việc...
ừm, ngủ, thì đã thấy nó này ở trong nhóm rồi.🙂)) các bạn đùa tôi à.---
Đầu tháng 6.Sau bao lần lên kèo rồi sập kèo thì cuối cùng chúng tôi cũng có một chuyến cắm trại tại Ba Vì vào ngày 6-7/6.
Cái kèo này được lên vào trước đó 1 tuần."
Mày có đi cắm trại không :>" - Đặng thỉnh kinh, à từ sau hôm đấy nó cũng xưng hô là mày - tao như bình thường."
Có.
Mày không đi à?"
"Chưa biết, mày đi thì tao đi."
"Đi đi, tỉ lệ nam nữ không đều nên tao rủ thằng bạn tao đi cùng mà, nó đèo tao."
Sau đó tôi thấy 3 dấu chấm lượn sóng rồi biến mất, Đặng Phong không tham gia.
Chuyến đi khá vui, tuy có 1 bạn nữ phải đi mình vì thật ra có rủ thêm mấy người nữa mà hơi gấp nên không kịp.
Ban đầu thì ổn đấy, 6 đứa con gái ngủ chung phòng, 3 giờ sáng tôi và Meii lôi nhau lên tầng wax lông néc để mặc váy cho xinh.Tip cho các gái: sáp nhà MIA dùng okii nè, tẩy da chết cocoon, kem dưỡng nhà laneige (tại được tặng hũ nhỏ), có mỡ trăn thì càng okii nhưng chỉ bôi 30p vì mùi tanh.Xong chán wax cả đám lôi nhau dậy dán móng tay, tắm rửa rồi makeup.
Tình hình nhìn chung có hi vọng lắm, ai dè đi đoạn thì mưa chỗ thu vé Vườn Quốc Gia Ba Vì đúng nản.
Mưa mà tao tưởng tao nằm trên đường là nó cuốn tao về với chị Thủy luôn.
Tuy nhiên trước khi đi tôi có rút bài tarot thì bài bảo tối hôm đấy trời đẹp lắm, cả trải cứ bảo trời tối đẹp và đi vui lắm nên dù mưa to nhưng cả đám vẫn réo nhau lên đường.
Mừng thay đến nơi cắm trại thì tạnh, nhưng khi dừng xe, ngay bên cạnh tôi đã vang lên tiếng xin bánh kẹo của mấy đứa trẻ con.
Rén nha.Lộ trình là sáng mồng 6 xuất phát sớm lên Vườn cắm trại, 12 giờ về nhận Homestay, tối ăn chơi rồi chiều mồng 7 đến Thiên Sơn Suối Ngà.
Homestay đẹp vãi đạn í, 11 đứa mà ăn quậy tung trời, riêng màn combat ca nhạc giữa tôi và nhà bên cạnh đã là cả một truyền kì.
Thật sự lúc đấy tôi nghĩ nếu mấy đứa ở khu căn cứ nghe thấy màn giao lưu này nó sẽ không do dự ấn đầu tôi xuống bể bơi.Cả buổi chiều bơi mệt ai nấy về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Mới nằm ra giường đã có chuông báo tin nhắn, là voice, "Mày đi chơi vui không?
Tao bị ốm rồi, họng đau lắm chẳng ăn được gì cả."
Giọng nó đúng khàn như con vịt kêu quác quác vậy chẳng còn giọng trai tồi thường ngày, nghĩ lại thấy thiếu.
Chẳng biết đáp sao nên tôi quyết định, kệ mẹ mày.
Ấy thế mà khi tối đến chén chú chén anh, vài ba chén vào tôi lại có chút lo cho nó, đừng, nếu đã sugar you you go sugar me me go rồi thì nên dừng lại ở mức này thôi.
Rồi từ đâu Meii lấy ra 3 bộ bài, đổ cả 3 vào xào chung rồi ra hiệu mỗi đứa bốc 1 lá, tao trước giờ có thù với trò này."
Trong nhóm, ai đang có cr thì phải uống."
Cầm cốc rượu, uống cũng không đúng lắm mà không uống lại sai sai.Càng về sau càng không ổn, tôi tìm cơ hội rồi lẩn luôn.
Rượu này không mạnh, tuổi gì so với rượu quê 45 độ của chị Thủy nhà tôi nhưng cũng ong ong đấy, dựa vào một góc nghe lại đoạn voice lúc nãy.Kết thúc buổi cắm trại ê đích, chúng tôi chào Hà Nội để về Hà Nội.Nhưng chưa nghỉ ngơi thì tối thứ 4 Meii nhắn bảo tôi có phi vụ làm ăn ở Hải Dương, căng đét.
Thế là đành thuê em Thành giá 200k cho 1 ca tối thứ 6.Tôi lần đầu đến Hải Dương.Tưởng là một tháng đầy nhiệt huyết, ấy thế mà cả tháng 6 tôi luôn trong trạng thái chân không chạm đất.
Là cái cảm giác mình không thuộc về một nơi nào cả, lang thang giữa 3 thành phố là Hải Dương - Hà Nội - Thái Bình, vẫn ăn ngủ nghỉ đều 3 bữa nhưng cứ như một hoạt động được lập trình sẵn vậy.Tâm trí tôi vừa chạm ngõ Hà Nội thì tôi đã đang ngồi trên cây xoài nhà ai đó ở Thái Bình.
Khi tâm trí tôi nếm vị tuổi thơ của sâu bọ lẹt thì tôi đang bắn bi-a ở Hải Dương.
Khi tâm trí tôi rùa được bi cái vào lỗ thì tôi đang ăn bún đậu mắm tôm ở quán ven đường Hà Nội.Hồn tìm thân, tôi tìm Quỳnh Quỳnh nhưng biết rằng tôi từng ở đây nhưng chẳng biết đã rời đi bao lâu, về hướng nào và rồi tôi lạc hướng.4/10/2023