Lãng Mạn Truyện này tên là Yêu cậu

Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 18: hôm nay đói quá


Nói thật, câu nói của Meii hôm qua làm tôi có chút trăn trở, tại sao chúng ta không thể sống đơn giản và rõ ràng với nhau nhỉ?

Việc cứ phải do dự dè chừng thế này thật sự khá mệt mỏi đấy.

Suy nghĩ cả 1 đêm kết quả là lại đi học muộn.Nhìn cái bàn 5 chỗ đã có 6 đứa ngồi, hiển nhiên, bọn chó này thông đồng ném đá tôi, cà khịa xíu thì làm sao, sao phải dỗi, đang nghĩ có nên rời nhóm hay không thì cô nhắc ngồi vào chỗ nhanh.Chỉ là đi học muộn thôi mà, sao phải căng.Nhìn bàn dưới và cái dáng người ngả ngớn đang cười rất đĩ kia, biết thế nghỉ học còn hơn.

Đặng Phong đón lấy balo tôi, lại tự nhiên nhận lấy áo nắng, "Sao đi muộn thế?"

"Mơ về mày."

Tôi thấy rõ nó cười càng đĩ hơn, sát gần lại tôi, "Thật á?

Mơ gì về tao á?"

Đẩy mặt nó ra, nói chuyện thì nói sao cứ sán lại gần vậy má, "Tao mơ thấy bị chó đuổi, tao chạy ghê lắm rơi cả dép cơ, quay lại thì thấy là mày."

"Ỏ....." khuôn mặt xìu xuống, cụp tai đáng thương y như con chó trong mơ vậy, nhưng trong mơ tôi còn sút con chó kia một cái rõ đau, chắc là bay lên sao Hỏa rồi."

Hai bạn mới đến đọc tên điểm danh."

"Nguyễn Vu Diễm Quỳnh ạ""Phạm Thanh Mai ạ""Các bạn lần này đến muộn 10 phút cô vẫn đánh đúng giờ, lần sau còn đi muộn thì cô đánh đi muộn, đã học chậm hơn 30 phút cho các bạn thoải mái rồi vẫn còn đi muộn.

Ai cũng đi đúng giờ sao có hai bạn là đi muộn vậy hả.

Thời này đi học không như chúng tôi ngày xưa....."

Lại bắt đầu rồi đấy, tôi liếc sang cái Meii, "Tại mày đấy."

Meii chẳng kém cạnh, "Tại mày đấy" hai đứa ngồi chí chóe nhau, đạp qua đánh lại bất thình lình Đặng Phong kéo tôi sang phía nó, "Nào đừng đánh Quỳnh Quỳnh đau vậy chứ."

Một câu nói thốt ra, nguyên dàn bàn trên 6 đứa quay xuống, bàn dưới 7 đứa ngẩng lên.

Hahaa, mày không cần lố vậy đâu Đặng chó ạ.Môn này không quá khó nên tôi lười ghi bài hẳn, buồn ngủ ghê, vạ vật gần 2 tiếng mới đến giờ ra chơi, oa, lôi len ra nghịch thôi.

Đến mùa hè rồi nhưng tôi vẫn móc len, "Quỳnh mùa hè móc len không thấy nóng à?"

"Không, tuy gió hơi có mùi nhưng thổi qua 2 kẽ răng cậu thì vẫn tương đối mát."

Nói mỉa tao á, ai mà không biết nói mỉa.

Trước giờ tôi vẫn theo quan niệm bảo vệ con gái và lịch sự với con gái nhưng từ lúc lên đại học quan niệm đấy nó dần bị mai một.

Luôn có những người thích tỏ vẻ mình là trung tâm là cái rốn vũ trụ, tự cho mình thông minh rồi đi chọc ngoáy thiên hạ.

Ha, tao chê.

Mấy đứa bạn ôm bụng cười ngả nghiêng, riêng Đặng Phong dựa hẳn vào vai tôi cười run cả lên.

Sao, chưa thấy tao đi chọc ngoáy bao giờ à.

Con bé kia chẳng yên, cà tôi không được thì đổi trò, đẩy mấy bạn ngồi ngoài rồi nhảy vào ngồi cạnh Đăng Phong.

Chẳng quan tâm, mở điện thoại ra tìm chart móc.

Yeee hôm nay sẽ là một em bé xinh xinh cho Huy Huy đi tặng bồ.Đang móc thì một bàn tay đáng ghét từ sao Hỏa bóp bóp má, "Gì thế?"

"A, tại mày đáng yêu quá đấy."

"Vậy là lỗi của tao à."

"Ừ lỗi của mày đấy, nên tao có thể chụp chung với mày không?"

Tôi nhìn nó một lúc rồi gật đầu, tôi không có cảm giác an toàn khi ngồi cạnh con trai lắm, nhưng Đặng Phong luôn nhận ra và biết cách để cả hai không rơi vào trạng thái sượng trân.

Dù là mượn đồ hay động chạm thân thể ở mức thân thiết hoặc dính đến chuyện riêng tư nó sẽ luôn hỏi trước.

Luôn luôn đem đến cho đối phương cảm giác được tôn trọng được nâng niu, điều này rất dễ khiến con gái động lòng, tôi chẳng là ngoại lệ, dù đôi khi đó chỉ đơn giản là sự tinh tế vốn có thôi.Đồ tinh tế đáng ghét.Nhận được cái gật đầu, cu cậu cười ra mặt, hàm răng trắng, à mà mẻ này da trắng môi hồng, da này chắc chắn đắp mặt nạ tiền rồi mới đẹp được như vậy.

Thấy ghét thế nhỉ.Khi móc len khá tập trung nên đến tối về tôi mới thấy story của anh ta, là trend mà "Em ơi một sáng em ngồi đan móc đan móc đan anh ngồi xem đá tan đá tan..."

Từ khi bài này phát hành trái tim thiếu nữ này đã luôn mong có ai đó ở bên cạnh với kiểu khung cảnh như này, không nhất thiết phải nói chuyện với nhau, anh làm việc của anh, em móc những bé gấu xinh xinh nhưng cả hai vẫn tương tác theo một cách riêng.

Trong vid ánh mắt cậu gần như luôn hướng về tồi, cười mỉm rồi cứ dõi theo, đôi khi sẽ giúp tôi gỡ len.

Và cậu không hề quay mặt vì biết tôi không thích điều ấy.

Dòng cap "Crush xinh quá nhưng crush chẳng quan tâm đến tớ."🙂)))))) Làm ơn đừng kéo điểm hận thù cho tao."

Sao thế, siêu rồi à?" làm ơn đừng đá đểu tao mà."

Ừ, làm sao không mê cho được."

Meii vừa gấp quần áo vừa nhìn tôi, điệu bộ rất nghiêm túc và ý chỉ 'mày hãy nghiêm túc nghe tao nói đi'."

Nếu nhìn từ góc độ bạn bè tao nghĩ Đặng Phong rất ổn, từ ánh mắt đến cách nó thể hiện việc công khai rõ ràng là nó đang thích mày, theo tao đánh giá Đặng Phong là đứa rất rõ ràng dù là tình cảm hay chuyện khác.

Tao cảm giác ánh mắt nó nhìn mày chân thành lắm.

Mày hiểu điều này hơn tao."

Đương nhiên là hiểu, tôi cảm nhận rất rõ tình ý của Đặng Phong dành cho mình, cách nó gọi Quỳnh Quỳnh cũng khiến tôi rung động, cách nó tự nhiên giúp tôi cầm đồ cũng khiến tôi rung động, cách nó vuốt tóc, bóp má hay chỉ là nhìn thôi cũng khiến trái tim thét gào dự dội là đằng khác.17/5/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chuyện ngoài lề số 1


Nhân tiện bố mẹ tớ mới lên thăm tớ nên tớ muốn chia sẻ tình iu gia đình hoy.

Cre: Fb (bạn nào biết nguồn thì cho tớ xin tớ sẽ sửa lại ạ)Hiện nay chúng ta thấy các thế hệ trước nói về genZ như là một thế hệ trầm cảm, nhiều vấn đề về tâm lý, thậm chí tớ còn nghe được 1 câu là: Thế hệ của những đứa trẻ tự tử, thế hệ những đứa trẻ coi mình là nạn nhân.

Đúng, nhưng chúng ta cũng là thế hệ yêu thương bản thân hơn, và đôi khi tình yêu bản thân lớn quá nên đôi lúc chúng ta không nhận ra hay lãng quên 1 điều, người vướng phải sức khỏe tâm lý không chỉ là chúng ta mà còn là những người có tuổi và số lượng các bệnh nhân không phải con số nhỏ.

Chúng ta áp lực từ công việc, tình yêu, gia đình, đủ cả.

Còn những người có tuổi, tuổi tác, thành công, con cái, hôn nhân, bệnh tật, thậm chí là chiến tranh, đủ cả.

Tớ không so sánh áp lực của hai bên.

Chỉ là chúng ta còn cơ hội thay đổi, người lớn tuổi, họ không.

Có người cả đời làm lụng nuôi con, về già lại có những đứa con hư hỗn.

Có người chí còn lớn lao mà sức chẳng còn.

Có người cả tuổi trẻ liều mình kiếm tiền về tuổi trung niên lại chẳng còn cơ hội đi đó đây.

Điều đáng sợ hơn là khi tuổi trẻ đi qua, cơn bệnh già ập đến, họ sợ mình vô dụng, sợ làm khổ con cháu, than ôi cảm giác ấy đè nặng họ biết bao.

Con cái đứa đi làm, đứa hư hỗn, cháu chắt đứa đi học, đứa chạy deadline, một năm ăn chung được mấy bận.

Nhất là những bạn xa nhà giống tớ, tháng nào cũng về nhà nhưng tớ biết mẹ vẫn buồn lắm ấy, mà bố cũng xa nhà cơ.

Đều đều gọi cho bố mẹ, nhưng có những đợt mệt mỏi tớ chẳng muốn nói chuyện với ai và cũng chẳng gọi cho bố mẹ nữa.

Buồn thật!

Họ chẳng thể bỏ lại mọi thứ và trốn đến Đà Lạt.

Họ chẳng thể rong ruổi trên những con đường đèo Hà Giang, Ba Vì cho những nỗi niềm bay đi.

Họ chẳng thể đẩy tổn thương cho bố mẹ họ vì chẳng thương họ.

Họ chẳng dám vì sếp mắng mà nghỉ việc.

Họ chẳng thể vì hôn nhân có vấn đề mà đơn giản chia tay nhau.

Họ chẳng còn bao nhiêu cơ hội để kiếm tiền cho bằng bạn bằng bè.

Họ chẳng thể chữa lành sang chấn do chiến tranh vì nó đã hằn lên da thịt họ theo tháng năm.

Và thế là họ chỉ có thể nhìn những ánh mây nhuộm màu chiều mà nhớ về ngày trẻ.

Họ chẳng làm được nữa họ chỉ nhớ được thôi.

Họ muốn nói chuyện với con mình, nhưng hai thế hệ với những suy nghĩ và góc nhìn không khớp nhau lắm cũng chẳng biết nói sao.

Nhưng may là bố mẹ tớ lắng nghe tớ, nhưng...

điều đó không phải tự nhiên mà có.

"Đứa trẻ nào cũng có vấn đề với cha mẹ chúng."

Thật ra bài này tớ viết khá bất chợt, tự nhiên tớ thấy nhớ nhà và vì 1 người bạn, cậu ấy đang có vấn đề với gia đình.

Tớ chợt nhớ ngày trước bản thân cũng thế, luôn nghĩ bố mẹ chẳng hiểu mình đâu, nhưng đến khi lên Hà Nội tớ lại nhận ra, ôi, bố mẹ tớ đã yêu chiều tớ biết bao, nghe các bạn kể tớ sửng sốt vì tớ chưa từng phải trải qua những điều ấy, bố mẹ đã che chở lớn đến như thế nào mà giờ tớ mới nhận ra điều ấy.

Tuy nhiên, điều quan trọng hơn tớ muốn nói, chúng ta đang trưởng thành để yêu bản thân và yêu mọi người nên có sai lầm cũng không sao đâu, chỉ cần nó không quá đáng, chỉ cần cậu biết xin lỗi.

Các mối quan hệ chúng ta tạo dựng là người hiểu cậu mà, họ sẽ bao dung cậu thôi.

Nhưng, có một điều quan trọng chẳng kém, không phải nhà nào cũng là nhà, không phải đứa trẻ nào cũng có nhà có những người tạm bợ coi một cái hộp là nhà lại chẳng thể gọi nhà là nhà.

Nên nếu như đứa trẻ bên trong cậu giống Nhiên, các cậu chẳng sai, các cậu chỉ là đang bảo vệ bản thân thôi, mỗi năm qua đi, sống thôi đã là một thành tựu siêu lớn rồi.

Nếu nơi ấy không chào đón các cậu, nếu các cậu đã cố gắng thật nhiều để hiểu bố mẹ nhưng nhận lại chỉ là tổn thương, nếu nơi ấy cứ vắt kiệt cậu, thì cậu hãy thương lấy mình, chỉ cần bảo vệ bản thân thôi.

Các cậu đã rất tuyệt vời rồi!

Cần một nơi để trút nỗi lòng có thể nhắn cho tớ, tớ không cam đoan sẽ đọc hết, nhưng nếu chỉ cần nói, cậu có thể keyword rằng "Tớ cần nói thôi" tớ sẽ không đọc cũng không share ra ngoài.

Gửi x1000 tình yêu đến các bạn 💕 💕 💕 💕Nguyễn Thị Như Quỳnh
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 19: Chuyện tình Trung và Lan Anh


"Còn hướng kia?"

"Ừm...

Nếu nhìn từ góc độ bạn cùng nhà thì tao nghĩ là tao hiểu mày tương đối thế nên tao khuyên mày không nên dây dưa với nó, tâm lý mày quá hỗn loạn, rất khó để mày chịu được mối quan hệ này, tuy tao chưa thấy cảnh đó nhưng tao nghĩ là rén đấy.

Trust issue của mày có vấn đề cực nặng.

Và mày nghĩ tâm lý của mày ổn để chấp nhận chịu hậu quả nếu đây vẫn là trò đùa hay không."

Khó chịu thật mà.

Cuối cùng vẫn là lí do nhàm chán này.Nằm ôm gối ôm lăn vài vòng ra chỗ chân Meii, ngả ngớn, "Chị gái nói xem em có nên vùng vằng khỏi vùng an toàn không?"

"Mày có chắc hiện tại là vùng an toàn của mày không?

Mày ấy, lúc nào cũng nói chẳng ngại thể hiện tình cảm nhưng toàn nói mõm thôi.

Mồm thì oai bảo không cần tình yêu, huấn luyện viên thì không cần ra sân, thôi, thích người ta bỏ mẹ ra mà sợ.

Mày nói xem mày sống 20 năm rồi, hút thuốc cũng dám rồi mà sao còn sợ nhiều thế."

"Lòng người tựa biển cả, muốn hiểu được thì nhìn mặt nước thôi là chưa đủ.

""Văn thế má.

Nhìn Lan Anh kia kìa, nó cắm sâu trong lòng thằng Trung 7 năm mới vươn được cái mầm nhú được bằng cái móng tay.

Thấy chưa câu cửa miệng của người ta là yêu là yêu nghĩ nhiều làm gì."

"Hừ, dễ nói như thế tao đã chẳng phải hỏi mày rồi.

Mà công nhận chuyện tình Lan Anh bi đát thật, phải tao gặp được đứa vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, nấu ăn ngon, ngực 90 như nó là tao nhảy vào luôn chứ chẳng đợi lâu như thằng Trung đâu.

Không thằng này thì thằng khác, treo cổ mãi trên một cái cây.

Rõ ngu."

Meii chó dơ chân đạp cái huỵch, "Đừng có chửi nó ngu, mày chắc khôn hơn mấy điểm."

Hứ, không biết ai cùng nhà mày mà sao hay bênh địch dữ vậy.Xách đít ra khỏi phòng, thèm ăn gà rán quá i hoy."

Cẩn thận cái mồm, tao biết hôm qua mày hút thuốc trong phòng đấy, mày để tao thấy thì chết với tao."

Không hút thì không hút, tao lại sợ mày quá cơ.Eeeeeee, mà sự tích Trung - Lan Anh cũng hề lắm nhá.Theo một nguồn tin không chính thống lắm thì Trung với Lan Anh biết nhau từ nhỏ, Lanh thích Trung từ nhỏ luôn.Trái lại dáng vẻ lo được lo mất của tôi thì Lan Anh là tuýp rất rõ ràng trong tình cảm, nó thích Trung, cả trường biết, Trung biết.

Nhưng Trung lúc ấy ghét Lanh vì Lanh xấu, lại còn thò lò nước mũi, đen nhẻm và gầy như xác khô.

Khi nghe được điều ấy tôi đã cảm thấy cực kì cực kì vô lý, bạn Lanh tôi xinh vãi ò, dáng đẹp da trắng mặt xinh, mà cho dù xấu thì nhìn vào ngoại hình để đánh giá cũng tồi vãi ra, cho đến khi xem được ảnh Lanh ngày xưa, công nhận, nó xấu thật.Xấu điên!

Thế nên để tránh Lanh, Trung tán tỉnh bạn thân của Lanh.

Kết quả nó với bạn thân nghỉ chơi, tôi nghĩ thằng Trung chó thật, nhưng nước đi này của nó đúng là cao tay.

Vừa khiến Lanh từ bỏ hi vọng, vừa đánh chiếm toàn bộ hội đồng quản trị, cắt đứt hàng phòng vệ lẫn quân tiếp viện.

Môt câu thôi, mưu hèn kế bẩn.

Năm ấy là lớp 9, Lanh thất vọng như nàng công chúa bị bỏ rơi, nó quyết tâm thi khác trường với kẻ bỏ rơi mình, hai đứa nó nghĩ cả đời không gặp lại nhau, thế nên ngày cuối năm lớp 9, con mặt giặc công khai ảnh truổng cời tắm mưa của Trung, còn kể chuyện Trung lớp 9 cúc cu đã có lông còn không mặc quần xì, khốn nạn hơn, con đàn bà điên tình, nhẫn tâm kéo quần Trung trước 46 con mắt (cả giáo viên).Trời xui hôm ấy Trung mặc quần cạp rộng, còn nó nhân lúc đêm tối lẻn vào sân ăn cắp cái thắt lưng rồi ném ra chuồng gà.

Nhưng ơn trời độ, ngày cuối cùng năm lớp 9, bạn Trung đã mặc quần xì.Quả đắng ấy đã khép lại một thời huy hoàng và điên tình của bạn tôi.

Lanh với quyết tâm rời bỏ gã trai tồi, nó đã hoá thân thành một trap girl, nhưng chưa trap được anh nào đã lao đầu vào truyện và học ... và nó vẫn xấu."

Thôi, tắt văn đi, Lanh nó nghe thấy nó chửi mày bằng chết."

Vâng, câu chuyện trên hoàn toàn là lời bịa đặt của tôi.

Và đây là bản hoàn chỉnh theo một nguồn tin CHÍNH THỐNG.Lanh và Trung là bạn thanh mai trúc mã và Lanh thích Trung từ nhỏ là thật, Trung có bồ năm lớp 9 là thật, mất hội đồng quản trị là thật nhưng không phải vì Trung tán, duy có chuyện tụt quần là tôi xạo ke.Điểm lại ý chính, Lan Anhthích Trung 7 năm.Chúng nó học cùng trường cùng lớp, nhưng đối phương đã có người yêu nên Lanh chủ động xin tách lớp.

Nó vẫn thích Trung nhưng không còn chơi chung, hay chính xác nó không lẽo đẽo theo trai nữa.

Phải nói con gái độc thân, hoặc do bị tổn thương tinh thần là đẹp lên trông thấy.

Lan Anh chăm skincare, chăm chuốt bản thân và tập trung nhiều vào việc học, nó xinh kiểu tri thức ấy, chửi như hát, nấu ăn ngon, ngực cong mông bự, nói chung là tuyệt phẩm nhân gian.

Chẳng hiểu sao về sau hai đứa không hẹn lại cùng học chung trường, ngồi chung lớp, chơi chung nhóm, khi ấy Trung đã chia tay bé kia được 3 năm, nhưng chúng nó vẫn làm như không quen nhau.Trung khi ấy vẫn thế, không thích Lan Anh chỉ vì nó là Lan Anh chứ chẳng liên quan đến ngoại hình.

Cho đến khi con bé được một anh năm 3 tán, xong bị dụ vào khách sạn thì thằng Trung lao đến đánh ông kia không trượt phát nào.

Đợt đấy không phải Trường cản thì nó đấm thằng kia nhập viện thật đấy.Rồi chẳng hiểu sau khi bị vác lên đồn hai đứa nó bị chú công an giáo huấn sao mà tự nhiên nhìn nhau đỏ mặt, rồi thế quái nào yêu luôn.Đồn công an có sức mạnh thần thánh thiệt á.Tôi nghĩ nếu có cơ hội tôi muốn đến xin vía xíu.

Nhưng chuyện Lan Anh và Trung thì liên quan mẹ gì đến tôi với Đặng Phong.

Mà quan tâm gì nhiều, đi ngủ.24/5/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 20: Đi ăn chực


15/3 dù không phải ngày rằm nhưng hôm nay là ngày mở đầu chuỗi seri "Tu tâm dưỡng tánh cùng Quỳnh Quỳnh" Nhiệm vụ đầu tiên: không khẩu nghiệp, động lòng trắc ẩn.

Dân chơi hệ tarot có câu, chỉ cần bạn thật sự muốn thay đổi, vũ trụ sẽ bảo vệ bạn (hoặc không) nhưng lần này vũ trụ đã bỏ quên Quỳnh.

Cây muốn lặng mà bão giật đùng đùng, thấy có tin nhắn là thấy có điềm, đoán xem ai nhắn nè."

Lẩu nướng nè." ?????

Giời đày à?"

Thì?"

"Sinh nhật tao, tao bao."

"oki ạ."

Tuyệt!

Đang thèm nướng.

Dạ dày đã mong chờ một bữa ăn ngon lành, miếng thịt nướng thơm ngon béo ngậy mọng nước, chân gà rút xương giòn giòn sật sật thêm chén nước ngao hấp là đong đầy cảm xúc.

Đúng là khởi đầu bữa lẩu nướng tuyệt vời như tưởng tượng, dù hầu hết người tham gia chẳng phải người quen, nhưng who care?

Đứng trước đồ ăn quen hay không quen cũng chỉ thế thôi.

Nhưng...

đến khi con bé đó bước vào.Thật sự đây là nguyên do cho sự vỡ nát của khái niệm các cô gái đều là nhành hoa và nâng niu là trách nghiệm của mọi người.

Liên - điển hình cho cái rốn vũ trụ.An - bồ của nó, từ lúc mày mở mồm nói dối tao là mày cũng không còn nằm trong vòng bạn bè nhỏ bé này.An vốn dĩ không phải bạn tôi, nó là bạn của Đặng Anh Hoàng (cho ai không nhớ thì đây là thằng nói câu "cậu thì cute còn tớ thì cuto").

Vì một lần ngu ngốc đi nhầm từ Long Biên về Nam Từ Liêm mà lạc sang Đông Anh, Anh Hoàng thấy tôi cầu cứu trên story nên sang cứu cánh, An là đứa đi cùng nó hôm đấy, sau đấy thì tôi lại đi lạc lần nữa và lần này là An cứu.

Biết ơn người đã 12 giờ đêm vẫn đưa kẻ bị ggmap bỏ rơi nhưng cả hai vẫn là người xa lạ, dù gì tôi với Anh Hoàng cũng chẳng phải bạn, thế nên lời cảm ơn đã chôn tận đáy lòng.Đến đợt gần 14/2 con bé em gái An muốn học móc len, trùng hợp tôi lại biết móc thế nên thông qua em gái nó chúng tôi dần xây dựng mối quan hệ bạn bè.

Một cách kì cục.

Lúc đầu tôi hơi lo Anh Hoàng sẽ cảm thấy tôi như thể đang vượt quyền, nhưng rất may nó cũng là thằng sống chết vì ăn, cả 3 thành bạn tốt trên bàn ăn.

Tuy nhiên điểm đáng buồn ở đây là một thằng giao diện trap boy nhưng hệ điều hành nguboy, nếu không tôi không hiểu nó lại yêu được con bé Liên đấy.

Cả hai từng cãi nhau đến nỗi tôi ngắt hết mọi cách liên lạc, kể cả với Anh Hoàng.

Đừng hiểu nhầm, tôi đây chẳng mê mệt gì nó đâu, cả hai chẳng có gì cả, tất cả những lần đi chơi đều là đi với nhóm, nội dung tin nhắn cũng là quán A bán món gì ngon, quán B món gì tuyệt, rồi gửi vài địa điểm nổi tiếng về đồ ăn.

Trên bàn ăn là bạn, rời khỏi quán là người xa lạ, nên đúng ra An có bị gái gài hay lừa tiền cũng chẳng can hệ gì.

Nhưng trời sinh con này không chịu nổi sự nhõng nhẽo và kiểu tính cách bánh bèo vòi vĩnh của Kim Liên.Lần này không ngoại lệ, khi thấy con bé kia vừa đến đã nhõng nhẽo mệt thế này thế kia làm tôi suýt sặc, liếc ánh nhìn viên đạn qua thủ phạm, ám hiệu 'sao mày bảo 9 giờ nó mới đến, tao có thể ăn xong và cút trước lúc đó'.'Hihi'"Ỏ, anh An, sao anh bảo hôm nay không có con gái hả, nay em đi làm mệt lắm ấy, anh chẳng mua trà đào cho em gì cả, anh chẳng thương em, huhu, bắt đền đấy mua túi hôm trước cho em đi."

Một người bạn là nữ khác ghé vào tai tôi thì thầm, "Trần đời tao chưa từng nghe giọng điệu chảy nước như thế này, vừa dẹo lại còn chói tai.

Rồi nói không muốn có con gái thì có nghĩa là toàn trai mà dám mặc thế hả, biết là gu mỗi người nhưng đã mặc đồ ngắn thì đừng nhảy nhảy cố tình thế chứ."

Tôi gật gù thay lời đáp.

Tôi biết chị gái này, bà này tên Hạnh là một mẫu lookbook khá có tiếng.Kim Liên không ngừng đấm vào vai An với vẻ nhăn nhó khó chịu như ai thiếu nó cả tỷ vậy.

An biết tính bạn gái nên từ dưới bàn ra một hộp quà, tôi đoán là cái túi mà Liên nói vì trông mặt nó sắp song song với trần nhà rồi.

Không ngại đông người hay mùi nướng mà ôm hôn bạn trai tình tứ.

Đám bạn xung quanh hết quay video rồi không ngừng hò hét.

Mất mặt thật đấy, bà chị kia cũng mang vẻ mặt chó rặn y hệt tôi.

"Cút sớm không chị, em dẫn chị đi ăn chỗ khác ngon hơn." tôi thì thầm."

Oce bé, bé đi xe không, không thì chị chở."

Hehee, nay được một người bạn chở đến vốn còn lo tí về kiểu gì, hehee.

Hai đứa thu đồ tính đánh bài chuồn, tôi quay ra bảo Anh Hoàng một câu rồi tính tí nhắn bảo An sau, Liên thừa biết tôi chẳng ưa nó nên nếu tôi công khai nói chuyện với bồ nó thì chẳng biết trong câu chuyện thêu dệt lên của nó Quỳnh Quỳnh đáng yêu nhất vũ trụ sẽ thành loại người gì nữa.

Anh Hoàng cũng không vui nổi với sự ồn ào của Liên nên cũng tính đi cùng.Ai biết đang chuẩn bị đứng lên thì Liên đã từ đằng sau đè thẳng vai tôi xuống, "Ô có bạn Quỳnh này, may quá, Liên sợ không có ai bằng tuổi Liên á."

À quên không nói, An và Anh Hoàng cùng chị Hạnh đều là 2000, còn Kim Liên bằng tuổi tôi 2003.

Tại quen xưng mày tao với Anh Hoàng nên tôi cũng xưng vậy với An, còn chị Hạnh xinh nên tôi thích gọi chị."

À, tớ ăn xong rồi, chúc mừng sinh nhật An nhé, mọi người ăn vui vẻ tớ với chị Hạnh về trước nhé."

"Ỏ, tớ tưởng Quỳnh chơi thân với anh An nên mới gọi là An thôi, giờ mới biết Quỳnh chơi thân với cả chị Hạnh đấy."

Cười nụ cười dối lòng, mô Phật, xin đừng khẩu nghiệp.

"Hai người ở lại chơi thêm đi, hai người về Liên buồn lắm."

Tôi do dự, bình thường cái mỏ này chẳng ngán ai, tôi dám cà hẩy lại đấy nhé.

Nhưng dù sao cũng nỡ nuốt mấy miếng thịt bò, lại cạp thêm mấy con bạch tuộc vài con mực nên đạo nghĩa không thể là khách mà đá vào mặt chủ (dù tôi muốn lắm).

Bất đắc dĩ phải ngồi lại, ăn thêm ít tôm ít ghẹ là bù vào vậy.

Nhưng Hạnh ơi sao trông chị căng thế!

Thôi, đi nhầm phải Hồng Lâu Yến rồi.31/5/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 21: Trận chiến của con gái


Hôm nay là một trận chiến, nhưng đừng biến bàn ăn thành đấu trường.Trong khi con bé cố gắng làm một cái máy dọn thức ăn dù bị lời xỉa xói bắn thành con nhím cũng ráng mà câm mồm.

Bên này gió tạm rút thì bên chị Hạnh dông nổi lên, Kim Liên chán cà tôi lại sang khịa Hạnh, mà deo phải khịa đâu, nói thẳng mặt thì đúng hơn ấy.ROUND 1Kim lIên: "Chị Hạnh xinh thật đấy, em nghe anh An bảo trước anh An thích chị Hạnh lắm mà chị Hạnh chê á."

Chị Hạnh: "Thế á, chị thì lại nghe nói Trường Mạnh tán Kim Liên mà tại Mạnh không giàu bằng An nên Liên deo thích đấy."

KO, 0 - 1ROUND 2Kim Liên: "Thế á, lúc đấy em tưởng anh Mạnh thích chị í, em còn biết anh Đại tán chị cùng lúc anh An tán chị mà."* Đại là bạn thân AnChị Hạnh: "Thế cơ á, chứ không phải húp anh trai nó không được nên mới chuyển sang thằng bạn chị à?"

0 - 2Khi nghe câu Liên xỉa vụ bạn thân An và nó cùng thích chị Hạnh nên hai thằng cạch mặt tôi đã nghĩ quả này 1 - 1 rồi, ai dè mẹ chuyển lên tận anh trai thằng An luôn, nước đi hiểm đấy.

Mấy đứa con trai ngồi hóng cũng không hề che giấu điệu cười xem trò vui, riêng mặt thằng An hết tái xanh lại tái đỏ.

Trong lúc hai người kia lời qua tiếng lại, nguyên nhân của sự việc lại nhắn tin bảo tôi can giùm với. ?Từ cái tin nhắn này của mày thì đây đã chuyển thành trận đấu của con gái rồi, ok?

Sau 2 quả sát thương chí mạng, Kim Liên dỗi trốn về tế đàn (nhà vệ sinh) đề hồi máu.

Tôi quay ra nhìn Hạnh đầy sùng bái, chị cứ lên tốc đánh và chí mạng đi, em lên thủ rồi chị, nó lệch sóng em cho ăn quả vạn tiễn xuyên tâm luôn chị."

Thôi đi, mày chơi Tel ngu lắm."

Hự, trái tim tan nát, làm dáng vẻ cạn kiệt sức lực rồi rúc vào lòng chị, "Nào, buồn, hhahaaaa...

Kìa có người gọi em kìa..."

Cầm máy lên thì thấy là đứa không biết điều nào đó gọi đến, không biết từ bao giờ nó đã tự đổi biệt hiệu trên mess thành "Em bé đáng yêu của Quỳnh Quỳnh" Eo, thấy ghê à."

Em vào nhà vệ sinh nhé......

Alo."

"Quỳnh Quỳnh đang làm gì đấy?"

"Tao đi nhảy lầu được chưa, lằng nhằng.

Sao?"

"Không, nhớ ai đấy, nãy tớ nghe được câu hay lắm muốn nói với ai đấy mà ai đấy chẳng để ý đến tớ thôi."

"Im, bao giờ mày thành thật được với tao thì hãng nói chuyện tiếp."

"Tao vẫn luôn thành thật mà... alo diu có nghe me nói không đấy... alo, tình yêu ơi..."

"Suỵt.

Yên lặng tí nào..."

"Dạ."

Loáng tháng nghe bên ngoài đang nói gì đó, căng tai nghe mới biết đấy là Kim Liên đang gọi cho ai đấy, à, ra là thế."

A ấy cá nục nấu với dưa hồng ~~ Lơ mơ có kẻ mất chồng như chơi ~~"Ngâm nga câu ca dao, tôi tắt máy rồi ra ngoài.

Kim Liên ra trước, vẫn điệu bộ khinh khỉnh ra oai với chị Hạnh, nó cố tình gắp miếng cà muối vào bát chị.

Ngay giây phút miếng cà rơi vào bát chị Hạnh, Anh Hoàng đã vội kéo tôi sang phía nó, "Ditme ngồi ra đây, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết đấy."

"Ấy chết, em quên chị Hạnh không ăn được cà."

Liên che miệng cười rồi lượn 1 vòng quanh bát rồi mới bỏ ra ngoài.Thằng An thót tim nhanh chóng gọi nhân viên đổi bát.

"Eo, miếng cà bé thế mới để vào bát thôi mà, chị Hạnh làm quá không à."

Ôi ôi, đọc truyện lâu mà giờ mới có cơ hội làm màu, để Quỳnh để Quỳnh, kéo con sư tử trong chị hạ hỏa, chị lên support đi, Ad cứ để em."

Ấy, (Phan) Kim Liên nói vậy đúng mà, chị Hạnh không thích thì bỏ ra thôi còn làm Võ Đại Lang, à chết, làm ANH AN phải đổi bát cho nữa, đúng là lí sự."

Trong khi mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu thì tôi đã nghe được tiếng ai đó cười, hề, vẫy vẫy tay về phía mọi người, "Nào ăn đi chứ mọi người, đừng để đồ ăn lãng phí, không là Võ Đại Lang, chết bạn nữ nói làm tớ bị liệu rồi.

Ăn đi không bạn An tôi buồn đấy."

Mấy đứa ngơ ngác không hiểu gì nhưng những ai hiểu đều bịt miệng cười đến rung cả bàn.

Thằng bạn hờ trời đánh giờ mới lên tiếng giải vây, "Thôi, tên tôi bạn mà bạn không nhớ là dở rồi, nào lên chén phạt đi bạn eee."

Ơ bà nội mày, mày nhìn tao xem có uống được không, đùn đẩy đôi câu không khí lại vui vẻ trở lại, chị Hạnh dù vẫn chưa hiểu câu tôi nói nhưng mẻ vẫn thả like, xời, để con này cho chị biết thế nào là nói mỉa kiểu các cụ.Tôi gắp 1 cái cánh gà vào bát chị, mồm cười miệng nói, "Trách ai ăn đứng ngóng ngồi trông, đang chơi với phụng thấy rồng bay theo.

Chị Hạnh nhớ nhá."* nguyên văn là Trách ai ăn ở hai lòng, đang chơi với phụng thấy rồng bay theoNghĩa thì không hiểu rõ, nhưng đại ý thì ai cũng hiểu.

Nhìn phía An mặt thằng bé kiểu van xin lắm rồi.

Tôi không ra tín hiệu gì, lại cầm múi bưởi, bóc lớp lụa đưa cho Anh Hoàng, "Ớ ai hai dạ ba lòng, dạ cam thì ngọt, dạ bòng thì chua."* cho các bạn không biết thì tiếng địa phương bòng là bười.Thôi phát cuối hơi chí mạng rồi, bé hông chơi nữa nhé.

Móc mỉa làm đối phương câm nín được thì hay ho đấy, nhưng nếu con bé lăn ra khóc là tôi quỳ gối xin lỗi nó mất.

Sau 3 ROUND với tỉ số 0 - 3, nuốt nốt miếng tôm rồi ra hiệu cho đồng đội, về mải kẻo nó quần công chị ê.

Phan Kim Liên não nhảy số hơi chậm chắc giờ mới hiểu, nó lao ra ngoài túm lấy tay giật mạnh.

"Mày nói ai đấy?"

"Sao, tao nói mày đấy."

Úi úi, cái tay nói không lại là đánh người hả.

Nài nài, có kẻ đánh người làng nước ơi.9/6/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 22: Về quê


Nó tát thật luôn các ông ạ, ôi trần đời, lần thứ 3 trong đời bị tát.

Chững mất đâu đấy tầm 5 giây để bản thân nhận thức được điều gì vừa xảy ra.

Bất giác đã khóc từ lúc nào, chẳng muốn khóc ở nơi đông người người nhưng sự tủi thân không kiềm được mà bung ra, lần này chẳng phải là cố tình chỉ là cái tát đấy thật sự chạm đến điểm mềm yếu nhất trong lòng.

Anh Hoàng kéo tôi ra đẩy về phía chị Hạnh thì chị Hạnh lại hùng hổ lao lên giữ tay ả, "Mày làm cái gì đấy?"

Kim Liên chột dạ buông tay, nhưng giọng điệu con bé còn cay cú lắm.

Vốn nghĩ Kim Liên chỉ là búp trà non, ai dè cũng gọi là chiếc lá nếm trải gió sương.

Tiếng khóc nghẹn ngào như hoa lê đái vũ luôn cơ, vừa khụy gối, vừa gào lại còn ho tức ngực chứ."

Em biết chị Hạnh với anh quen nhau trước, em cũng biết em với anh yêu nhau nên chị thấy em chướng mắt.

Nhưng em vẫn nhịn mà, chị Hạnh mỉa mai em em có dám cãi lại đâu.

Nhưng em có làm gì Quỳnh đâu, rõ ràng trong lời cậu ấy chửi rủa em, bôi nhọ em, rõ ràng hôm nay là sinh nhật anh cũng biết em là người yêu anh mà còn cố tình bôi nhọ em như thế...

Em biết hai người (An - Hạnh) là bạn thân thiết từ nhỏ, là do em ghen tị với chị ấy, chị ấy được anh chăm sóc đến thế, đến Quỳnh cũng quan trọng hơn em.. lần này... lần này hai người cố ý làm khó em đều chịu nhịn mà...

Tại sao lúc nào cũng là em sai chứ...

Rõ ràng em mới là người yêu của anh mà...

Huhu"Mọi người đi qua đều ngoái nhìn lại, càng nhiều người đến xem Kim Liên càng khóc to, liên tục bịa fact.

Khác với suy nghĩ chung của mọi người Hạnh chẳng rap diss lại chị chỉ nhìn thẳng mặt An, giọng có vẻ nghẹn ngào, "Mày thật sự nghĩ tao như lời nó nói?"

Đáng buồn thay là người bạn thân lại tránh ánh mắt ấy, nó nhìn sang tôi.

Mày mong chờ gì ở tao, mày muốn tao nói gì nào, mặc dù chẳng phải thân thiết lâu la gì, nhưng với điều con ghệ mày hỏi tao cũng đang chờ đợi câu trả lời của mày.Và...

Nó không đáp, ok hiểu rồi.Nhét áo nắng vào túi rồi đi thẳng ra cửa, trước khi về còn cố với đặt tờ 200 lên bàn, bà thà bỏ tiền còn hơn mang tiếng ăn chực, "À, con đây là quà sinh nhật."

Để con gấu đang ngoạm miếng hamberger lên bàn ăn, mất khá lâu để lên ý tưởng và không biết tháo ra móc lại bao nhiêu cần để hoàn thành nó, nay lại dính vệt dầu ăn.

Có chút đáng tiếc.Trưởng thành dạy tôi một bài học, không nhất thiết phải tranh cãi với ai đó về việc đúng hay sai, trong trường hợp cần đưa ra chọn lựa, im lặng chính là câu trả lời, lảng tránh cũng là câu trả lời.Mà cay cái là ra đến chỗ gửi xe mới nhớ ra mình không đi xe, ở nơi chẳng quen biết ai, cảm giác bất lực như muốn gào lên vậy đó.

Cuối cùng hôm đấy, chị Hạnh chở tôi về, Anh Hoàng phụ trách đưa hai chị em về.

Chị chở tôi, tôi ôm chị, chẳng ai nói lời nào cả.

Đến đoạn đèn đỏ cua về, chị kéo kéo tay áo tôi rồi nhìn đèn đỏ, dụi nhẹ vào lưng chị ý chỉ muốn đi tiếp.

Thế rồi cả ba lại chạy xe vòng vòng quanh Hà Nội."

Những chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng li ti, những hạt vừng rơi xuống đất lại khiến người ta nhặt nhạnh đến mệt mỏi nguội lòng."

-----

22/3 Về quêCó một điều là tôi khá ghét đi oto, có một vài đoạn hình ảnh không tốt với việc đi xe khách nên cả 2 năm đại học tôi không đi xe khách lần nào, có vài lần là chị Thủy (mama nhà toi) đặt xe nhà cho về nhưng hầu như là hai anh em tự đi xe máy về, một phần vì linh hoạt giờ giấc hơn, phần vì thích đi đường ngắm mọi thứ.Ban đầu mới đi thì cảm thấy lâu và đau mông thật, nhưng lâu dần thấy... vẫn đau và lâu thôi, nhưng vui.

Về có 1 ngày, chiều thứ 7 về chiều chủ nhật lại lên, nhưng lần này tôi kịp ăn chè đầu chợ và được lên tầng ngắm sao.Eee mà kể cho nghe, hướng cửa chính đối diện với nhà văn hóa, hướng ngược lại thì qua 1 khoảng vườn là sang nhà cô hàng xóm.

Người nọ cũng là họ hàng nhưng cái nết khó chiều nên không được lòng mọi người trong xóm, rồi cũng mua nhà chỗ khác, lâu lâu mới về đây thôi.Đoạn vườn đấy cũng hơi ghê, thẳng vườn xuống là 1 cái ao, mà nói trẳng ra là có những thứ không sạch sẽ nên mọi người hay ném rác ra đấy chứ không ai dám dùng.Hôm đấy tôi lên tầng hóng gió như thường lệ thôi mà tầng nhà tôi thì đối diện với sân sau nhà cô ấy.Chắc 9 giờ gì đấy đem gối ngủ rồi chăn rồi cả gối ôm lên tầng.Bầu trời không có nhiều sao như trước, à không, không phải không có nhiều, các ngôi sao vẫn ở nguyên vị trí ấy, chỉ là khi trẻ thơ đôi mắt chúng ta trong veo, chúng ta chỉ biết mục đích của bản thân là cái kẹo, thế nhưng lớn lên con người ta có nhiều khả năng hơn và chúng ta dùng đủ lí do để biện hộ cho việc bản thân muốn chiếc kẹo ấy, chẳng cần biết chủ nhân của chiếc kẹo là ai.

Thả lỏng, tất cả mọi thứ đứng trước ánh trăng đều thật phơi bày, chẳng sợ bị nhìn thấu, chẳng sợ bị phán xét chỉ sợ không được là chính mình, chỉ sợ lạc mất nhau rồi xin lỗi sau."

Quỳnh ơi xuống ăn mít đi."

Nhưng ánh trăng không biết, đứng trước mít nó cũng chỉ là ánh trăng thôi.

Tôi vội ngồi dậy trước khi những múi mít căng mọng ngon ngọt chỉ còn lại hột.

Ô, có ai đứng ở ngọn cây nhãn kìa.Ủa, ngọn?

Ngọn?

Ngọn cây nhãn?Nhìn kĩ lại, chớp mắt, cái bóng vẫn không thay đổi, phía sau lưng nó là cái tường nhà Yến, có nghĩa là không phải một thứ gì treo ở đó hoặc tôi nhìn nhầm.

Nhìn kĩ lại lần cuối trước khi gào gọi Dương, "Dương ơi cíu, cíu."

3 chân 4 cẳng chạy thục mạng xuống dưới nhà."

Quỳnh chạy chậm thôi ngã lộn cổ mày giờ."

Bám được vào tay mẹ tôi run run xíu khụy gối, "Chị ơi, có ai đứng ở ngọn cây nhãn nhà cô Loan ấy."

Tươi đang ngồi lột mít ngẩng lên khó hiểu, "Bà điên à, cây nhãn đấy chặt từ đợt mình học lớp 12 mà bà."???

Vậy là mình không nhìn nhầm, má, đứng ngày nào không đứng sao lựa đúng ngày bà về treo tòn ten trển, vậy thì ai dám lên tầng nữa má, tí tao bảo Dương gọi thêm người ra quần công.Vừa ăn mít vừa nhớ mụ kia ghê gớm, tranh được miếng cuối tôi vội gọi kể cho Nhiên nghe vụ này, "Ôi, mày sợ nó á, có lần chúng nó đem chiêng sang nhà tao gõ rồi hò reo cơ mà, tao có sợ gì đâu, mày gọi Dương với thằng anh mày ra vả."

"Điên à, nó vật chetme em à?"

"Mày sợ à?

Hèn thế."

"Cảm ơn, tôi vẫn hèn.

Eo đêm nay em nằm trong cạnh cửa sổ á, đêm nó gọi em ra chơi với nó thì sao bà."

"Vậy đêm mình call, kệ mẹ nó, mình có sợ ai đâu nào...."

14/6/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 23: Lộn xộn


Tháng 4 demo tôi bằng 1 trận cảm lạnh, với sự thất thường hơn cả thanh tiến độ tâm trạng, ngày hôm trước mới phơi quần áo 15 phút là khô, ngày hôm sau đã bị sạc với cơn mưa đêm và vì ngủ dưới nền đất cả đêm, tôi ốm.Còn mụ Nhiên chào nắng sớm bằng 1 clip thoại, 'Mày ơi tao ốm rồi, qua tao ngủ dưới sàn.'Hahaaa, nói hai đứa tôi tâm linh thương thông là không sai mà.Call video."

Chào, em cũng sắp chết rồi."

"Mày cũng ngủ dưới sàn à?

Bị ngu à?"

"Ủa thế bà khác?"

Mụ kia cười hề hề, còn phe phẩy cái bánh mì rồi ngoạm miếng rõ to, kéo chăn trùm qua đầu thần thần bí bí liếc liếc, "Mày biết gì không, hôm trước nó sang nhà tao, rồi ngồi lì cả ngày bên này, thế là tao đuổi nó về.

Nó về rồi tối nó lại sang tiếp, ngồi lì như vong, sáng nay dậy thì thấy thằng cu mua bánh mì, phải chi nó mua thêm nước đậu thì tốt."

"Eo, sao nó không mua cho em nữa.

Chị không biết cả tuần vừa rồi ngày nào nó cũng call cho em cả tiếng rồi vất em bơ vơ còn nó chơi game đâu."

"Ừ, thằng này như gà mẹ ấy, con bé nào yêu được nó là ngon."

"Êu, bà đùa à, nó vẫn yêu con bé kia đấy."

"Thật luôn, nó chẳng kể gì cho tao."

Tôi hào hứng kể chị nghe những chuyện tôi cạy miệng thằng kia mãi mới biết, rồi còn trao đổi ảnh chụp dìm từ những ngày anh trai nọ chưa biết phim Nhật là gì."

Vãi, mày còn ảnh này luôn á.

Mày chó thật.

Con kia, mày còn giữ ảnh nào của tao không?"

"Em còn ảnh chị ngồi trên cột điện đấy, còn video cơ."

"Thật luôn, thằng Huy gửi cho mày à?

Tao sẽ block nó."

Hahaaaaaaa luôn có những ngày mở đầu hề hước đến thế.

Mỗi ngày một nụ cười vô tri sẽ sống lâu trăm tuổi.

Đi học thôi, nghe thấy tiếng xe anh giai kia rồi.

---

Vào một ngày đẹp trời không mây, không nắng và gió lộng.Tôi mơ về một ngày xưa, quê tôi là một làng quê nhỏ thuộc Thái Bình, nơi xinh đẹp nhất trên đời nay.

Tôi từng nghĩ nếu chết đi tôi sẽ mong một kiếp sau như thế nào.Không chắc nữa.Tôi thích nằm ườn ở nhà bếp hỏi mẹ trưa nay ăn gì, thích lăn lóc nằm ở hè xem bố tôi vừa bê từng viên gạch vữa xếp trong vườn vừa cằn nhằn mẹ thích bày vẽ trồng hoa, dù bố đang trồng những cây hoa hồng mẹ mang về.

Hay là ông anh tôi mới ngủ dậy mặt như ẻ chảy đang ăn chuối và cái bánh tôi để dành từ tối hôm qua.

Rồi là giọng của hai đứa trẻ cười hích hích trong nắng sớm cùng tiếng cãi nhai om sòm của hai anh em.

Nhiên thì góp nhặt ở đâu vài con sâu rồi thả lên tóc làm tôi khóc thét.Bố đi làm xa không hay về nhà, Huy béo thì bận ôn thi đại học, đi học thêm từ sáng đến tối, tôi và Nhiên thích trò nằm phẻ ra giữa nhà rồi bám vào chân mẹ mỗi khi mẹ đi qua."

Hai đứa nằm gọn sang một bên xem nào, cứ nằm ra chỗ người ta đi qua lại, nằm sang bên kia."

Kệ, cả hai vẫn thích thế.

Đôi khi Nhiên tử tế hơn, chị sẽ vào bếp và nấu thay mẹ, kệ, tôi vẫn nằm.

Khi ấy Nhiên vẫn còn đi học nên không hay về, khi về quê chị thường sẽ về bên này.

Nhiên sẽ vác cho tôi mấy cuốn truyện rồi kể đủ thứ chị thấy, chuyện tình yêu của chị, chuyện đi học, hoài bão lớn lao và cả những ước mơ bé xíu.

Còn mẹ tôi sẽ mở lại bài cũ, cằn nhằn đủ thứ, dặn cái này cái kia, rồi lại rau lại gạo gói cho chị mang đi, dúi dăm vài trăm vào balo chị.Những năm ấy thật đẹp.Tôi thích cái ao bé bé trước nhà, dù đôi khi nó cũng nổi bọt xanh trông tởm v, nhưng đôi khi nó có màu như ngọc bích vậy, hồi bé bé tôi hay dẫn mấy đứa trẻ con ra ao bắt ốc, dù bắt xong cũng thả lại vào ao thôi nhưng nó vẫn là trò vui nhất.Tôi thích những ngày hai chị em nằm è cổ ngắm sao, khi xưa nhiều lắm, tôi còn chỉ vào máy bay và nói với chị ông sao đang đến đón cả hai về làm tiên nữ đấy.

Còn chị nhồi nhét vào đầu tôi những câu chuyện ngôn tình, mà khi ấy với cả hai nó đầy ảo mộng về cuộc sống, sự trưởng thành, tình yêu, công việc, đủ thứ.Tôi cũng thích những ngày ăn cơm trên bà ngoại, sân hè siêu mát và có một cây thị hơn 100 tuổi, đến hè là bao nhiêu ve kêu inh đầu, Nhiên còn bảo con gì giống con khỉ trên cây ném quả thị vào đầu tôi.

Còn tôi lấy con ve bóp bụng nó cho nó tè vào mồm chị.Rồi cả những trang truyện ngả màu, màu xanh ngọc của nền nhà và cảm giác mát lạnh nó mang lại, những đêm tíu tít kể chuyện cùng chị và màu vàng mượt của lúa thóc như nhuộm cả tuổi thơ.Đến khi Huy đi đại học, những ngày nằm chờ đợi tiếng xe của Huy và Nhiên như một niềm vui không gì thay thế được.

Sự háo hức và rộn ràng đến giờ vẫn in bóng trong trí nhớ.Tỉnh dậy, nước mắt vẫn lăn dài.

À!

Giờ là năm 2023 rồi chẳng phải 2014 - 2015.Cây thị của bà cũng bị bão 2008 đánh gãy rồi, tiếc thật, mùi thị đã lâu không được nếm, cũng đã lâu chẳng thấy ve rơi bộp bộp nữa, đi học xa cũng chẳng mấy bữa được ăn cơm với ông bà, cả năm chẳng biết gọi cho ông bà được mấy lượt.Lau nước mắt mò điện thoại, 3 giờ sáng, ngó sang bên cạnh, hôm nay Meii không ở nhà.

Và tôi biết nó trở lại khi cơn thèm thuốc xộc lên.

Run rẩy cầm điếu thuốc dù biết bản thân không nên như thế, nhưng tôi không kiểm soát được và đưa nó lên miệng rồi bật lửa.

Làn khói đầu tiên thở ra đem theo sự kìm nén khó tả.Gọi cho Nhiên."

Chị ơi..."

Tiếng chuông mess cứ kéo dài mãi rồi mới có tiếng rệu rã từ đầu dây bên kia, "Ừ."

"Chị sẽ không bỏ lại em chứ?"

"Ừ."

"Đừng trả lời hời hợt thế chứ?" tôi bật cười trước câu trả lời của chị, cười ngờ nghệch, trả lời chẳng có tí thuyết phục gì cả, "Hôm nay em mơ về ngày xưa ấy, lúc chị dỗ em ngủ ấy, rồi thích nằm ra nhà ôm chân mẹ, em nhớ mẹ quá.

Nhiên ơi, em muốn quay về ngày xưa lắm."

"Đúng vậy, ngày xưa thật tốt, có mẹ, có bác, có mày, có thằng Huy, tốt thật."

Giọng chị run và đọng nước, tôi biết, chị cũng mới khóc xong, cũng bị nó giày vò như thế."

Ổn không?" tôi hỏi."

Chẳng biết, nếu đợt này qua được thì tao đưa mày đi Đà Nẵng."

"Thật á?

Eee bà đừng đùa tôi, thật?

Mai em bảo nó sang giám sát chị."

"Cút, đừng có gọi nó.

Nó sang tao còn sớm chết hơn." giọng Nhiên nghe chừng có sức sống hơn, cao vút biến thành cái roi mây quật đét vào tay.

"Nào, đừng có mãi nhắc sống chết chứ."...

"Bà già bán khói cũng nói, sống là một thứ bổn phận trời dúi vào tay, cầm thì khổ mà không cầm thì áy náy."...

Căn bệnh chết tiệt.

Rối loạn lưỡng cực chết tiệt.14/6/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 24: Sinh nhật Mai Chi nè


Một ngày chẳng có gì cả, nuốt vội vài viên thuốc giảm đau rồi gọi cho bố.

Hai bố con gặp mặt thì chẳng biết nói gì, nhưng call video thì nói siêu nhiều, 30 phút - 1 tiếng quá là bình thường luôn.

"Nay mới nhuộc tóc hả?"

- anh Nhật nhăn mày nhín mái tóc tổ quạ trên đầu tôi."

Hông dạo nay da xấu quá nên con dùng filter í, con còn đang dưỡng tóc đây nè.

Mà bao giờ bố về thế?"

Rồi hai bố con chuyện trò những câu chuyện vô tri bé bằng cái mắt muỗi cũng đem kể, "Không hiểu sao hai bố con mày nói chuyện nhiều dữ vậy?

Tuần nào cũng nói chuyện mà không ngớt."

Đây là câu chị Thủy nói dù tôi và chị còn gọi nhiều hơn, bố mẹ tôi thích tranh nhau mấy cái trẻ con này vậy á 🤷‍♀️Có thể với nhiều người xưng hô anh chị với bố mẹ là láo toét, nhưng cách xưng hô chị Thủy, anh bố (anh Nhật) khiến tôi cảm thấy mình dễ chia sẻ với bố mẹ hơn, cũng kéo gần khoảng cách giữa hai thế hệ hơn, chỉ cần biết joke đúng lúc đúng chỗ, bố mẹ zui là được mò.Ngay ngày hôm sau tôi vác cái đầu đỏ lè đến sinh nhật Mai Chi.

Vì con bé đã giúp đỡ tui rất nhiều nên khi con bé hỏi có muốn tham gia sinh nhật ở nhà nó không hay để ngày khác vì mấy đứa trong vụ trước cũng có mặt.'Nhân sinh đâu chỉ xoay quanh hận thù, phàm là hận thù sẽ chỉ sinh ra hận thù, đứng trước mặt kẻ thù mà không động lòng tàn sát, đấy là mở ra con đường tu đạo.''...

Mày... dạo này đọc tiên hiệp hay truyện tu đạo vậy.''Truyện linh dị 🥲"Đến nhà con bé mà tưởng đi nhầm, má cái nhà to vật vã.

Phải công nhận con bé này nhà giàu vãi, gara để mấy cái xe oto liền, dù không biết nhiều về oto nhưng lau trán cũng biết cọ nhẹ cái là bằng lương cả năm của tôi rồi.

Né xa nào, né xa nào."

Quỳnh ơi, nhà tớ cũng có xe á, hay mình sang nhà tớ chơi đi."

Tôi đẩy mặt Đặng Phong ra, thằng điên này học ở đâu cái kiểu nói chuyện mà cứ sáp lại gần người khác giới vậy, "Cút xa tao ra."

"Ò nhà tớ có bác Hà làm táo dứa ngon lắm á, như ở cơ sở 1 luôn."

"Thật á, nói thêm đi sắp dụ được tao rồi đấy.

Hahaaa"Tối nay có khá đông người, khoảng 20 người gì đấy, trong đó nhóm tôi góp mặt với 7 thành viên, 2 đứa có việc riêng nên không tham gia được.

Có vài gương mặt trông quen, số còn lại không biết hẳn.

Thế mà mấy mẻ trong nhóm đi qua ai cũng tay bắt mặt mừng, ủa, thân dữ ha.

Nhìn qua mấy bạn nữ mặc váy hoa nhí xinh xẻo, lại nhìn sang mình vẫn áo freestyle quần bò, ngoại trừ cái đầu đỏ loang lổ thì chẳng có gì đặc biệt cả.

"Này mày nghĩ gì mà nhuộm cái đầu kinh vậy?"

"Ừ cái mặt rõ cute mà nhuộm quả đầu chẳng hợp tí nào, tao muốn nói từ lúc thấy cơ mà sợ mày quê á!"

Vậy thì chị cứ im lặng tiếp đi, em tự biết quê ạ.

Giả bộ đấm bụp bụp đau đớn vào ngực đợi Đặng Phong tiếp tay, ai dè đỡ tay tôi rồi dơ lên cao tỏ rõ điệu cười cợt, "Eo nãy chở con bé lơ mơ ngủ dựa vào lưng tao mà tao tưởng tao chở hòn than ấy."

"A, ai cho mày nói xấu tao.

Đầu bạn Meii nhuộm cho tao xinh như thế."

"Nào nào có ai chê đâu...

đau, cục than này đừng có nổ bép bép nữa... nào...."

Vì ai kia cao hơn nên tôi phải nhảy lên đánh nó, lúi húi sao lại loạng choạng va phải ai đó, quay lại thì thấy Trần Quốc Trung, Mai Chi ơi tớ muốn đi về, điềm xui vãi.

Trần Quốc Trung, một thằng tự cao luôn vỗ ngực tự tin rằng mình thông minh và nắm nhiều bí mật các kiểu, nhưng thực chất chỉ là một con chó thích cắn sau lưng và thích táp người.

Mai Chi không còn chơi nhiều với nhóm đấy, nhưng vì một vài lí do nên vẫn phải qua lại, dù sao thì con người không tránh khỏi vòng tròn lợi ích, thế mà con bé vẫn cố tình xếp nhóm chúng tôi chơi ở khu khác.

Đáng yêu vãi.Ai biết thangdaubuoi deo có ý thức tự nhiên nhảy chơi vào chơi cùng.

"Luôn có những đứa biết mình đéo được chào đón nhưng vẫn vác mặt đến."

- Meii vốn là đứa thẳng tính nên nó chẳng hề ngại việc tỏ thẳng thái độ không ưa ra mặt."

Hihiii nãy bạn bé nào đạp vào chân tớ ý nhỉ?"

Mẹ nè con, tao còn muốn đạp vào mặt mày đây.

Trước thái độ cutmemay đi của bọn tôi, Trần Quốc Trung vẫn cười tươi chọn một chỗ đẹp ngồi đối diện tôi, ủa mắc gì?Vì có người mới tham gia nên đổi lại vòng, bắt đầu từ nó."

A. chọn một người và đặt câu hỏi cho họ, người được chọn bắt buộc phải trả lời.

Xem nào tao là tao không thích ai phải khó xử, tao hỏi vu vơ thôi nhé, nghe nói có đứa bị bệnh từng phải nhập viện tâm thần vì tự tử đấy."

Trong lúc nhất thời tôi thật sự đã nghĩ đến chuyện nếu đạp thẳng vào bản mặt nhâng nháo của nó thì hậu quả sẽ ra sao.

Từ lúc nào Đặng Phong đã ngồi bên cạnh, cánh tay nó khoác qua vai tôi siết nhẹ, "Nào sao lại nói chuyện không vui gì thế.

Bạn Trung chơi thế này là dở rồi."

"Ơ thế không ai uống hả, thế này thì tớ phải tự phạt rồi."

Trần Quốc Trung miệng nói tự phạt nhưng mắt như con chim lợn dõi theo tôi, đến khi một chén rượu đổi lấy câu trả lời nó mới cười cười tiếp tục lượt chơi.

Meii lấy chén của tôi úp xuống, còn Đặng Phong nhấc tay kéo đứng lên, "Quỳnh đi ăn đã, bạn là bạn chưa ăn gì đâu, tôi phê bình bạn đấy nhé."

Gạt tay nó ra nhưng bị nó giữ lại, face to face, sao bạn đẹp trai mà bạn hay cau mày thế.

Thế là tôi đẩy luôn Trần Long bên cạnh ra rồi kéo nó ngồi xuống, ngay lập tức được đáp lại bằng một cái nắm tay, cùng một cái siết eo nhẹ.

Mẹ con cún lợi dụng này."

Này, hay tí tớ xì xe nó nhé."

Nói thật ông trời cho bạn tôi nhan sắc nhưng để quên dây thần kinh của nó đi đâu đó, "Không, thế nó đi nhờ xe đứa khác đấy, tí nửa đường Quỳnh trùm bao tải, Phong đánh nó nhé.

Hay mình cùng đánh nó luôn."

"Thế tớ là đồng phạm rồi.

Quỳnh gian thật."

"He he Quỳnh mà."

Nhêu, chơi 3 vòng rồi mới thấy lá bài mình mong muốn: chính là lá ban đầu Trần Quốc Trung bốc trúng.

"Trần Quốc Trung, sẵn sàng chưa."

"Chị gái đột nhiên gọi cả họ tên em làm em rén đấy."

"Nào, bình tĩnh tao còn chưa hỏi mà.

Trần Quốc Trung, mày có bao nhiêu người anh em?"

"Hỏi gì vậy má?"

- Trung (nhóm tôi)"Tưởng hỏi gì ghê lắm cơ mà làm mặt căng vl" - Meii (thất vọng)"Mày vừa làm mất một lượt được hỏi đấy, còn 2 thẻ đấy nữa thôi."

- Lan Anh (khó hiểu)"Tao là con một."

Trung có vẻ chưa đoán được ý đồ của tôi nhưng nó vẫn rất thoải mái đáp lại câu hỏi.Lần quay tiếp theo, đến lượt nó, haizz nay ra đường bước chân trái hay sao mà đen thế.

Nó rút đúng lượt thứ 3 luôn và nó đang nhìn tôi như hổ rình môi nên không lạ khi người được chọn lại là con này.

"Hỏi gì bây giờ nhỉ?

Tự tử hay tình yêu nhỉ.

À câu 1 hỏi rồi, còn câu 2 nhỉ?

Mày và Đặng Phong đang yêu nhau à?"

-----

21/6/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 25


Má biết ngay mà trả lời sao giờ.

Aizzzz, quá nhiều từ láo toét cho một ngày đẹp trời như hôm nay.

"Sao thế, mập mờ à?"

- một đứa nào đó không biết tên."

Tưởng như thế nào.

Trước Đặng Phong yêu Trang Phạm được vài ngày đã công khai cơ mà, buồn nhỉ Quỳnh Quỳnh ~~~~" Này, lại thêm một đứa không biết tên nữa, biệt danh của tao không phải là đứa nào cũng được phép gọi nhưng vì ngực mày chắc là cupD nên tao sẽ bỏ qua.

Nhưng vẫn không biết nên trả lời thế nào."

Tao muốn tỏ tình lắm đấy mà mày nói ra mất rồi, sợ Quỳnh Quỳnh còn không muốn đồng ý yêu tao này.

Con bé chảnh ghê lắm."

ỎooooooooooooooNguyên cả đám rú lên.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nhưng hai đứa không chạm ánh mắt nhau, tay vẫn khoác qua vai và hòa nhịp trêu đùa của mọi người, thật chẳng biết nên phản ứng thế nào đây.

Trong thoáng chốc tôi đột nhiên cảm thấy mình có chút lạ lẫm không thuộc về nơi đây, ồn ào thật khó chịu.

"Không, tao hỏi Quỳnh mà."

"Ò, Đặng Phong nói rồi đó.

Bọn tớ CHƯA yêu nhau.

Mà nói mới thấy Trung cũng để ý Đặng Phong nhà tớ nhỉ, muốn công khai tranh giành với tớ à?"

"Không được, tao chỉ thích Quỳnh Quỳnh thôi.

Quỳnh nhở."

Để đẩy cao hiệu quả cà khịa, tôi còn cố tình khoác tay Đặng Phong rồi còn nhoài ra ôm nó, ôm hờ thôi.

Trần Quốc Trung mặt ải chỉa phì phì.

Lượt tiếp theo bắt đầu, tôi kêu đói nên nhờ Meii đi lấy đồ ăn giùm, nói thật tôi không quá quan tâm đến việc Đặng Phong hay bất kì ai ở đây nhìn nhận định mình là một người thế này thế kia, nhưng Meii thì khác, tôi luôn không muốn nó nhìn thấy những gì đen tối nhất từ tôi.---

Note: Tớ khá cân nhắc khi đưa đoạn này vào mạch truyện chính, nói thật đoạn này cảm giác hơi lệch hướng đi của truyện, nhưng Quỳnh Quỳnh là người hoàn chỉnh, tớ không thể cắt bỏ đi bất cứ thứ gì của cậu ấy.

Nó cũng gần như là nguyên nhân chính cho sự trắc trở tình cảm của Quỳnh Quỳnh và Đặng Phong, thế nên đọc tiếp hay không tớ mong mọi người cân nhắc chút.

Sau chương này cách viết sẽ giống như trước đây.

Đoạn này liên quan đến vấn đề về tâm linh, quay đầu còn kịp..

.

.Vẫn xem à?

Tuyệt đấy.

---Cơ hội cuối cùng, tôi bốc lá bài cho lượt thứ 4 và nhìn thấy chưa Trần Quốc Trung, ông trời đứng về phía tao rồi."

Trần Quốc Trung, chịu phạt đi."

"Hả, phạt gì?"

"Hắt xì" sớm đã thấy có mùi gì đó lạ, một cơn gió lạnh thổi qua càng khuếch đại cái mùi gay mũi ấy, sự ớn lạnh chạy lên dọc sống lưng khiến tôi bất giác rùng mình vùi vào người bên cạnh tìm kiếm hơi ấm."

Sao thế?

Đói lắm rồi à?" chàng trai không biết móc từ đâu ra 1 quả thanh trà, nó có chấp niệm với việc phải chọn cho tôi một quả thanh trà ngọt, nhưng dù chọn lựa ra sao thì quả sau lại chua hơn quả trước 🙂)) "Không sao á."

Với cái nhiệt độ ngoài trời này sao tôi dám nói là mình lạnh chứ, quay lại nhân vật chính, tôi quay qua Trần Quốc Trung, cười hiền dịu, "Mày có phải con một không?"

"Điên à, tao con một mà mày."

"Mày đâu phải con một." tôi gằn từng từ một.

"Điên à tao là con một mà." có thể vì tôi hỏi nhiều lần hoặc bị khí thế dọa sợ nên Trần Quốc Trung có vẻ bực bội đáp lại.

"Ồ, tao lại nghe nói mày có anh trai song sinh mà.

Sao thế, mẹ mày không nói với mày à?

Anh trai mày ra đời trước mày nhưng vì mẹ mày chọn giữ mày nên từ bỏ anh mày đấy.

À còn nữa, mày biết sao mày được giữ lại không, vì mày hấp thụ dinh dưỡng của cả anh mày thế nên đứa bé kia mới suy yếu, chết trong bụng mẹ mày đấy.

Đáng tiếc thật."

Nhìn sắc mặt ai đó đi, chẳng phải mày thích tọc mạch lắm cơ mà, thích ra vẻ biết rõ người khác lắm cơ mà.

Xem nào, giờ ai mới là người đang tức giận kìa.

Ánh mắt như muốn xông lên giết người đủ biết nó đang ở đỉnh điểm cơn tức giận, nhưng... thì sao?"

Quỳnh ê, mày đừng có nói quá thế!"

Chẳng thèm liếc đến mấy người kia, bản thân tôi chưa từng nhận mình là người tốt đẹp gì mà, ăn miếng trả miếng mới là cách chơi của con này.

Nếu là muốn khiêu khích ai đó phải nhắm được có đánh lại được không cơ mà.

Tôi tự nhận thức được sự sửng sốt của mọi người, không khó hiểu vì trước đây tôi chưa từng thể hiện một mặt nham hiển, chọc ngoáy nỗi đau của người khác một cách không thương tiếc như thế này, cho dù điều ấy có khiến đôi phương quằn quại đến chết.Nhưng..

Tôi chưa từng chủ động công kích ai, cũng không muốn ai tổn thương nhưng không có nghĩa là có một kẻ nào đó cầm dao tấn công còn tôi phải chịu đựng chỉ vì đó là kẻ yếu hơn.

Nào, hãy phơi bày những điều đen tối nhất của nhau đi nào.

"Uống phí thật, nhà giàu thế lại không có nổi một ban thờ cho đứa con trai đã thành hình của mình, chẳng trách sao ĐỨA TRẺ ĐÓ MÃI KHÔNG SIÊU THOÁT ĐƯỢC, MÃI MÃI CHỈ CÓ THỂ ĐI THEO MÀY."

"IM MỒM."

Trần Quốc Trung ném cốc nước về phía tôi nhưng không trúng, đáy lòng dâng lên một cảm giác phấn khích.

Trong lúc mọi người giữ nó lại, tiếng cười trẻ con chiếm trọn căn phòng, tiếng gió nhẹ nhẹ của điều hòa, tiếng Trần Quốc Trung và tiếng mọi người can, lạ thay tôi chẳng thấy sợ, chỉ thấy tay chân, rồi cả đầu đều đau nhức, thứ mùi tanh tanh nhức mũi, tiếng ai đó rất thỏ thẻ bên tai."

Mày có biết không, bà mày miệng tụng kinh tay lần tràng hạt lại chẳng hiểu kinh Phật, chẳng hiểu lời Phật dạy, đứa bé sinh ra còn nguyên chân tay chảy cùng dòng máu mà dám ném ra bãi rác cho đám chó hoang ăn.

Về hỏi bà mày xem đêm đến có nghe tiếng trẻ con khóc lóc xin tha không, có nghe tiếng nó rên rỉ kêu đau không.

Vậy mà không một lần làm được cái lễ cầu siêu, không một lần lên chùa xưng danh cho nó, không mua nổi một bộ đồ chúng sinh vài đồng.

Nói cho Trần Quốc Trung mày nghe, đứa bé tên là Trần Quốc Thành, là tên mẹ mày đặt cho nó, là anh trai ruột của mày.

Nhớ cho kĩ."

Sau đó tôi không còn nhớ chuyện gì, chỉ biết mình khóc rất lâu, cả người đau nhức như có ai cắn vậy, đau lắm, xen lẫn những giấc ngủ nông tôi thấy mờ mờ có đứa bé đỏ hỏn nằm bên cạnh, nó khóc nó bấu víu vào áo tôi tiếng oe oe trong đêm chói tai vô cùng.Rồi tôi mơ về Dương, con bé ngồi bên cạnh chơi với đứa bé kia, cánh tay con bé cũng nhỏ như thế, mặc cái váy mẹ tôi hóa cho cách đây 4 năm, còn đội cái nón đen viền xanh như ngày đầu hai chị em gặp nhau.

Ê a vài tiếng ù ù chẳng nghe rõ, miệng cười tay cầm gói bimbim chạy về phía một đứa bé khác, rồi đứa bé kia biến lớn.

Tôi biết, đó là anh."

Dậy đi.

Mày ngủ hết gần 1 ngày rồi đấy."

Uể oải ngồi dậy, dù đã tỉnh từ lâu nhưng tôi chẳng muốn mở mắt gì cả.

Dựa theo tiếng động đậy mà dựa vào, "Em mệt quá, cả đêm qua nó cứ ngồi cạnh làm em lạnh gần chết.

Mà cả con bé Dương, nó thích cái trò ngồi lên người em vãi, hôm qua em mở mắt thấy cái váy hồng mà em suýt xỉu."

"Công nhận, qua tao uống 4 cốc gừng không đỡ, dậy sửa soạn rồi lên nhờ sư cô làm lễ cầu siêu đi."

"Nhưng mà em không mở nổi mắt luôn chị ạ, mà em tưởng bà ngồi đây, bà đi đâu thế, thằng kia lại sang à?"

Cua tay loạn xạ thì chạm phải bàn tay ai đó, "Này tướng ngủ mày xấu thật, mấy lần đá phải tao luôn đấy."

Clgt tiếng Đặng Phong mà.

Choàng tỉnh thì thấy nó ngồi đầu giường đang cười cười.

Hahaa, ngủ tiếp thôi. ...

Hơn 5 giờ hai chị em kèm thêm Đặng Phong lên chùa gặp sư cô, sư cô nghe chuyện thì nhanh chóng xếp lịch hẹn ngày làm lễ, trước khi đi sư cô nhìn ba đứa cười hiền rồi nói nhỏ."

Thằng bé này có phúc tướng tốt chẳng lo sự nghiệp hậu vận, con bé Quỳnh ngày giờ chẳng đẹp gì mà may được cái tướng mập mập phúc hậu kéo cho."

Rồi cô nhìn Nhiên, cái nhìn buồn như bao lần.Cả ba đi quanh quanh trong sân chùa, nhìn mẻ Nhiên đi xin xỏ ở đâu được mấy cái kẹo, tự nhiên ngứa chân muốn đạp cho phát lại thấy tượng Quán Thế Âm Bồ Tát trước mặt, lạy ngài con chắp tay nguyện con thề con đạp một cái thôi ạ.Đêm hôm ấy, hai chị em ngủ một giấc không mộng mị.28/6/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 26


Khoảng 1 tuần sau đó sư cô làm lễ cầu siêu, khác với mọi lần chỉ có hai chị em đi, lần này có thêm mấy đứa trong nhóm và Đặng Phong.Suốt buổi lễ diễn ra tất bật, tôi giữ Nhiên, Đặng Phong giữ tôi, mấy đứa còn lại quỳ được 1 lúc rồi cũng ra chỗ gần vườn ngồi.Khi dập đầu vái lạy, tôi quay ra nhìn Đặng Phong, nó vẫn cúi đầu vái lia lịa, thanh niên ngẩng đầu thấy mọi người vẫn đang cúi đầu chỉ có tôi với nó ngẩng lên lại vội theo nhịp vái tiếp.Điệu bộ vụng về chẳng giống tính cách cậu ta gì cả.

Cười nhẹ, gạt nước mắt quay sang nhìn Nhiên, thấy chị đang tụng kinh cùng sư cô rồi mới chỉ nó ra cửa, bản thân cũng ra theo.

Ra ngoài cửa, Đặng Phong đỡ tay tôi, ngồi xuống mang giày cho tôi rồi mới đến mình.

Trên đường dù đôi khi tôi dừng lại chào vài "người quen", khi chạm ánh mắt nó tôi thấy sự kì lạ và ngạc nhiên, có chút dò xét, nhưng nó vẫn nắm tay tôi, chưa từng buông lỏng.à!

Được khoảng 2/3 buổi lễ, cả đám bảo nhau đi về, tính quay lại báo Nhiên một câu thì thấy chị ta đã đi ra thấy mấy đứa thì cười duyên, "Chị đi về trước đây, mấy đứa ở lại chút tí sư cô cho lộc nhé."

Ánh mắt dừng lại ở Đặng Phong một chút rồi nhìn tôi đầy ẩn ý, 'tiện tì cũng ghê gớm đấy', đoán là chị ta muốn nói thế.

Nói rồi lên xe đi luôn, ủa, chứ không phải bà sẽ ngồi đến khi hóa vàng rồi nhìn đàn cá cả nửa ngày à.

"Chị ấy đang có người yêu à?"

"Không, điên à." tôi ngạc nhiên trước câu hỏi của Đặng Phong."

Thật mà, tao nhìn người đỉnh lắm đấy, điệu bộ đúng của người đang yêu."

"Eo~~~ đúng là người nhiều kinh nghiệm nói có khác, thế... nhìn tao có giống người đang có người yêu không?"

Anh bạn nọ đang đội mũ cho tôi chợt sững lại chút, nó cài quai mũ xong thì đứng lại nhìn tôi từ trên xuống dưới đầy vẻ đánh giá.

Khuôn mặt vốn đã góc cạnh khi nghiêm túc suy tư càng khiến người ta không thể rời mắt, phía sau là những bóng cổ thụ cao lớn, một cơn gió đi qua tạo thành những đường nắng chiếu xuống, vừa vặn lướt qua cậu tỏa sáng lạ kì, mái tóc màu nâu khẽ bay bay.

Chủ nhân của khuôn mặt ấy lại đang nhìn tôi, cong môi trêu đùa, "Ừm, cậu thì tớ không biết nữa, nhưng tớ thì không có người yêu, tớ đang yêu ai đó thôi."

"Thế á, vậy thì tớ nói cho cậu biết nhé."

Ghé sát lại người anh bạn nọ cố tình thấp giọng trêu đùa lại.

"Thế á.

Cậu nói cho tớ nghe đi."

Đối phương cũng đứng sát lại còn tỏ vẻ ngạc nhiên mong chờ."

Nhưng tớ nghĩ lại rồi, tớ chẳng nói nữa đâu."

"Cậu xấu tính thật đấy, vậy khi nào cậu nói cho tớ thế."

"Hưmmm, chẳng biết nữa, khi nào tớ được uống táo dứa í..."

Cả đám còn lại: ... trong chùa vui lòng thanh tịnh.

Quay lại chào các sư cô rồi mới ra về, trước khi về sư cô vẫn dúi vào tay vài cái kẹo.

Hihi.

Hôm ấy cả đám đã đi ăn và lượn lờ cả buổi tối.

Dường như đã lâu rồi mới lại cảm nhận được cái cảm giác sinh viên, cảm giác đúng với lứa tuổi.

Thật ra tôi vẫn đang sống với cuộc sống sinh viên, ngày ngày đi học đi làm thêm, lo nghĩ về tương lai ra trường sẽ làm gì, rồi lại hoài niệm những năm tháng cấp 3, chỉ là thiếu đi chút đặc biệt, cảm giác thiếu đi điều gì đó không rõ nữa.Vừa có gì đấy tự do, lại có chút gì đấy kìm kẹp.

Chẳng đau khổ hay có điều gì nặng lòng, nhưng cứ cảm thấy điều gì đó vướng mắc.

Nhìn dòng người xuôi ngược, nỗi lòng mình chỉ là một chiếc xe trên chặng đường này, nhỏ bé chẳng đáng nói, nhưng cứ như có chiếc xương cá vô hình chắn ngang họng.

Nuốt không được, nhổ không xong!

Chẳng biết phải làm thế nào!

Đến những ngày ôn thi đại học, tôi lại tự hỏi, giờ này năm ấy tôi đang làm gì nhỉ, có phải đang lo lắng sợ hãi kì thi quan trọng ấy, nếu không đỗ thì sao nhỉ?

Nếu không vào ngôi trường này thì sao nhỉ?

Nếu không gặp những người bạn này thì sao nhỉ?

Nếu... không gặp Đặng Phong thì sao nhỉ?Bất giác ôm ai đó càng chặt hơn, càng nhiều thứ mông lung vô định, nhưng khi bàn tay được phủ bởi bàn tay ai đó, ấm và to, à thì ra cảm giác được một ai đó ngoài gia đình che chở là như thế này.Trong một không khí tuyệt như thế này, có thể có điều gì đó tiến xa hơn.

Nhưng chẳng có gì hơn ngoài sự im lặng, chờ đợi và đoán tìm suy nghĩ của người khác chẳng phải sở thích của tôi.Lan man suy nghĩ thì phía trước truyền đến giọng nói trầm nhẹ, "Cục than nhỏ, đừng cạ nữa.

Nữa là cậu phải chịu trách nhiệm đấy."

"Ơ có ai cạ gì đâu, tui đang buồn ngủ mà."

ủa do dự xem có nên nói gì với anh, chính anh đấy, đã làm tôi buồn ngủ gần chết rồi đây, có ai làm gì đâu."

Sắp về đến nhà rồi, ngồi dậy xíu, để tay lên bụng tôi này."

"Ò nhưng tui chịu trách nhiệm gì cơ?"

"Ừm, hay là nghe điện thoại trước đi đã..."

Dù đã cố gắng tắt máy đến 2 lần, nhưng tiếng chuông báo ai đó gọi đến vẫn không dứt.

Ấn nghe, chưa kịp chửi đã thấy tiếng rên rỉ từ bên kia.

"Mày ạ... tao chia tay Liên rồi... khi tao nói tao đang thiếu nợ... nên muốn bán cái túi đấy đi trả nợ rồi có tiền thì mua cho nó sau, nó khóc lóc bảo tao không còn yêu nó nữa...

Không nghĩ đến mối quan hệ tao nghĩ là tình yêu lại chỉ là tiền bạc như thế..."

Bên kia thằng An xổ một tràng, ban đầu còn hiểu được về sau càng khó nghe mà chuyển sang nói sảng luôn chắc là đang uống rượu."

Ùm...

Mày đang ăn gì đấy?"

"Hả?

Đến lúc tao suy mày vẫn chỉ nghĩ được tao đang ăn gì thôi à?"

"Ừ, ăn ốc à?"

"...

ở quán cũ, có ra không?"

"Có, 20 phút có mặt luôn."

"Vãi vì ăn mày dám sang Phùng Khoang 1 mình giờ này luôn đấy, thôi để tao đến đón."

"Không, tao bắt Grap được mà."

Tôi kéo áo Đặng Phong, bảo nó dừng xe lại để tôi bắt Grap, hơi thất vọng nhưng khi xe dừng tôi cũng biết điều đi xuống.

Loay hoay tìm xe thì một cái áo khoác đáp lên người, "Mặc đi."

"Ơ tưởng mày đi về rồi?"

Trước sự nger nhẹ của tui, anh giai rất nhẹ nhàng cầm tay tui nhét vô áo rồi ra hiệu cho tui cho tay vô bên còn lại rồi bảo tui lên xe, "Hâm, làm sao tớ dám để Quỳnh Quỳnh đi một mình giờ này, lỡ đâu lại lạc mất chứ."* khi ấy vẫn chưa hiểu hết nghĩa câu này đâu 🙂))"Hâm à, tao có phải trẻ con đâu mà đi lạc.

Áo ở đâu đấy?"

"Trong cốp xe mà."

"Lúc nào cậu cũng mang áo khoác đi à?"

"Tớ còn mang cả chun buộc tóc này, kẹp tóc này, gương này, giấy này, với thỏi son mới nữa."

"Eoooooo, người có nhiều kinh nghiệm có khác.

Tán gái chất đây." trong giọng không che nổi ngạc nhiên và nhiều hơn là thất vọng."

Không, từ lúc quen cậu tớ mới có thói quen này đấy."

Chẳng đáp.

Ừ, mùi nước xả mới trên áo cũng đủ thấy sự để tâm rồi, một cái áo khoác đủ ấm mà không nóng trong cái thời tiết ấm ương này, một chiếc áo vừa với tui và mang mùi của ai đó.28/6/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 27


Đến quán trái lại với cảm xúc không muốn rời xa lúc đi đường thì hiện tại tôi không muốn Đặng Phong đi vào cùng lắm, nó như hiểu được ý chủ động nói sẽ đứng ngoài đợi."

Tớ đợi ở ngoài nhé, cậu cởi áo không chảy hết mồ hôi rồi, cậu cởi ra nhưng mà cứ mang cả áo vào trong đi, nhỡ đâu điều hòa lạnh đấy."

Đồ cáo già.Càng ngày tôi càng phát hiện ra, Đặng Phong có kiểu chơi lùi một bước để tiến 3 bước cực đỉnh, dù không chắc chuyện nó có phát hiện ra gì không, nhưng chỉ một câu nói đó thôi lại khiến tôi nhanh chóng muốn rũ bỏ hiểu nhầm."

Mấy đứa nó là bạn tao thôi, bọn tao có chuyện phải giải quyết, nhanh thôi, 10 phút nữa tao không ra thì mày nhớ vào cứu tao nhé.

Tính mạng tao trông chờ ở mày đấy."

Nói rồi quyến luyến nhìn ai đó đến nỗi nó mắc ói luôn, còn phẩy tay bảo tôi phắn nhanh.

Diện tích quán không lớn nhìn 1 vòng là đã thấy An và Anh Hoàng đang ngồi đấy.

Do dự giây lát nhưng rồi cũng bước vào."

Chào."

- là chào riêng Anh Hoàng.Thấy tôi đến, nó đã đẩy ghế ra, "Đến nhanh thế, ngồi đi.

Không biết nó uống thế nào mà lúc tao đến nó đã nằm lăn ra rồi, này."

"Ừ tớ đang đi chơi với bạn, vòng qua chút thôi."

Như thói quen tôi nhận lấy cốc nước Anh Hoàng đưa, vẫn là ô long mận chanh leo, tuyệt.

Để cốc nước sang bên rồi mở điện thoại hẹn giờ đúng 10 phút."

Nói đi, tao biết thừa mày chưa say đâu, mày có 10 phút để nói."

Đúng như tôi đoán, lời vừa dứt An liền ngồi phắt dậy, tay đặt lên gối chỉnh tề, nhưng ánh mắt vẫn lảng tránh, "Hạnh giận tao rồi đến mày cũng giận tao, tao phải làm sao bây giờ?"

"Chuyện đấy thì liên quan gì đến tao chứ?"

"Nhưng mà tao không biết nên làm như thế nào cả."

"Thế nên bây giờ đến chuyện mày với người yêu mày như thế nào tao cũng phải giải quyết giùm à?

""Nhưng mà..."

"Nhưng mà vì hôm đấy tao với chị Hạnh hùa nhau nói nó cho nên mày cảm thấy là do bọn tao gây sự à?

Hôm nay mày gọi tao ra đây chỉ để nói điều ấy?"

Chờ đợi câu trả lời, nhưng đáp lại vẫn là sự lảng tránh của nó.

Vốn đã đoán được kết quả sẽ như thế này nên cũng chẳng thất vọng mấy, nhưng chị Hạnh chắc sẽ buồn lắm, tuy không hiểu sâu về mối quan hệ giữa hai người này nhưng thái độ hôm đấy của chị cho tôi cảm nhận chị trân trọng tình bạn này thật nhiều.Còn tôi ghét nhất kiểu người việc của bản thân không giải quyết được lại đổ sang đầu người khác, người hợp gu ăn uống chẳng khó kiếm, hà cớ gì vì chút lợi tức mà rước bực vào người.

Tính là đi về luôn rồi nhưng nghĩ công Đặng Phong chở gần 8 km sang đây mà chẳng nói được lời nào à, lại nói mình rõ ràng là người bị hại còn đi lo đồng phạm bị buồn.

Nghĩ thế tôi liền thả con quái vật trong mình ra.

"Suốt mấy ngày qua nay tao vẫn luôn đợi một câu xin lỗi của mày, nếu mày đã quên hoặc cố tình quên thì tao nhắc lại cho mày nhớ, người yêu mày tát thẳng vào mặt tao, xin lỗi chứ từ khi tao sinh ra đến nay chỉ có mẹ tao và chị tao từng tát tao, dựa vào cái gì mà người yêu mày dám tát tao.

Hôm ấy tao không đánh lại vì đấy là sự giáo dưỡng của tao cũng là sự nể mặt mày, nhưng đến hôm nay tao vẫn không nhận được một lời xin lỗi nào cả.

Vì sao vậy?

Vì trước giờ tao tỏ ra vui vẻ hòa đồng nên mày thấy những chuyện đấy dễ dàng được bỏ qua.

Hoặc nếu tao có giận dỗi thì chỉ cần nói ngon ngọt mời tao ăn mấy buổi là ổn thỏa.

Này, tao không có thời gian để diễn vai người tốt đâu nhé.

Bai."

Sau đó quay đầy về thẳng, vốn sẽ là thế mà khi nghe tiếng bước chân chạy theo tôi đã lưỡng lự, nhưng người đuổi theo lại là Anh Hoàng, "Thôi, nó ngu thì mày tranh với nó làm gì?"

"Mày đừng có làm chim sáo thuyết khách, mày giữ tao ở lại là mày mong tao đánh nó à?"

"Thôi mà..."

"3 lần, tao đã cho nó 3 lần cơ hội để nói, bonus một lần 2,5 nữa, nhưng nó vẫn không cho tao nổi một lời giải thích méo mó.

Một chút thành ý muốn giải quyết cũng không có, nó không giải quyết được thì tìm nguyên chủ trong chuyện đấy, đừng có kéo tao vào.

Tao có thể nương tay với người yêu nó nhưng chắc chắn với con trai tao không nương tay...

Tao xin lỗi vì to tiếng với cả mày nhưng mong mày chuyển lại lời này của tao cho nó, nguyên văn không thêm bớt.

Quá tam ba bận bà mày đéo cần.

Còn nữa đoạn ghi âm hôm trước tao gửi cho mày hi vọng mày gửi lại cho nó nghe.

Cảm ơn."

Leo lên xe Đặng Phong, uây, lần đầu tiên thấy chiều cao 1m53 của mình leo lên SH mượt vậy luôn, ra hiệu cho bạn đi thôi rồi giơ 1 nghìn nút fuck đến thằng hèn kia."

Hahaa..."

"Buồn cười lắm sao?"

Vừa phụng phịu vừa nhai mấy cái xiên bẩn, không biết Đặng Phong mua ở đoạn nào mà nhanh dữ, quay lại đã thấy túi xiên bẩn treo tòn ten rồi.

Haizz thật muốn đánh người, để kiểm soát được bàn tay đầy bạo lực tôi cố tình ngồi ra xa nó một chút, nhưng phía trước đội nhiên cười hehe rồi bỗng rồ ga, ba hồn chín vía như thoát ra cùng lúc."

Mày muốn ám sát tao à?"

"Hahaaa, nào cái buồn mau bay đi nào trả lại Quỳnh quỳnh đáng yêu đây."

"Trẻ trâu."

Tôi thích sự im lặng nhưng tôi ghét sự im lặng giữa tôi và Đặng Phong như thể dừng nói chuyện dừng thả thính nhau thì giữa cả hai lại có một bức màn buông xuống, nếu cố chấp kéo màn lên cho rõ ràng thì hoặc là thấy sự giả dối của cả hai, hoặc người kia sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.Có thể nghe thì giống như đang hình tượng hóa tình yêu đấy, nhưng tôi biết bản thân mình tuyệt đối không thể bước vào được một mối quan hệ thế thân, lợi dụng hay bất cứ điều gì mà nó không xuất phát từ tình cảm thật sự, và tôi không đủ tự tin mình sẽ giữ được Đặng Phong trong mối quan hệ thật lâu."

Bé Đặng, cậu có điều gì muốn nói với tớ không?"

"Sao?

Việc tớ thích cậu ấy hả?"

"Cậu tệ thật.

Một thằng chó tệ bạc."

"Vậy cậu sẽ ghét tớ ư?"

Cái nắm tay siết thật chặt, ngón tay to xen với ngon tay nhỏ, Hà Nội về đêm thật đẹp, đẹp một kiểu buồn buồn rất khác Thái Bình điều đó khiến tôi cứ mong muốn đi tìm hơi ấm yên bình, "Ừ ghét lắm, ghét thật đấy, tớ ghét tất cả mọi thứ không rõ ràng..."

"Nhưng mà...

đi quanh quanh giờ này ổn không đấy, tớ tưởng mai cậu làm ca sáng mà."

"Chết mẹ, nghỉ gần 2 tuần làm tao tưởng tao nghỉ việc luôn rồi chứ, về thôi mày ơi mai Thu Hà chửi tao chết mất."

"Hahaaa."

"Cười ít thôi, mai 6 rưỡi gọi tao đấy với không thì tao chết mất thôi, làm ơn đi mà anh giai..."

26/7/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 28


Tháng 4 này thi nhiều môn dữ, tuần này thi liền 3 môn trong 2 ngày, tiếp sang tuần sau thì 2 môn, hơ hơ nếu thêm một môn nào nữa thi, tôi sẽ bỏ học lên chùa đi tu luôn.

Mà tính ra cũng sắp nghỉ hè nên cả đám bắt đầu tìm địa điểm cắm trại, còn tôi và Meii nhìn nhau kiểu: rồi có chắc là đi không mà bày đặt lên kèo dữ vậy.Aizz, nằm vật vờ ra bàn, phải chi có một cái đĩa bay nào có giường êm ái thì dù là chở tôi đến miệng núi lửa tôi cũng sẵn sàng leo lên, thứ tôi cần là một giấc ngủ ngon chứ không phải cục xôi 50k trước mặt."

Này sao mày nghĩ tao có thể ăn hết 50k tiền xôi thế Đặng Phong."

"Nhưng nhỡ tí nữa mày đói thì sao.

Mày ăn không hết thì tao ăn nốt mà có sao đâu."

"Nhưng mày có thích ăn xôi đâu."

Nhiều lúc mà tao bất lực tao không muốn nói luôn á.

Thấy tôi đang lướt lướt mấy video đi căm trại, thanh niên cũng ngó đầu vào, "Cho tao đi với, tao có người quen trên Ba Vì nhà to lắm không cần thuê homestay đâu, nhưng cậu thích thì tớ biết mấy chỗ ockii lắm."

"Ngậm, ôi bé Phong, bé Đặng Nguyễn Hoàng Phong à, chúng tôi chỉ dự tính chi phí chuyến đi mỗi đứa hết 1tr thôi bé ơi hông dám nghĩ đến homestay to sang xịn mịn đâu."

'Chưa gì đã biết tính toán tiết kiệm cho gia đình, đáng yêu thật đấy.'Mấy đứa gửi video kèm địa chỉ trong nhóm bàn tán sôi nổi rồi thành um củ tỏi, tôi nghe loáng thoáng đằng sau bảo câu gì mà tiết kiệm rồi gia đình mới quay ra hỏi, "Gì cơ nãy tao không để ý, mày bảo gì á?"

"Không."

Khóe mắt cong cong ý cười rồi vươn vai nằm bò ra bàn, tôi vẫn trong guồng đi tìm chỗ đi chơi, Ba Vì mới đi với Huy rồi nên cũng muốn đổi địa điểm nhưng không giới thiệu được chỗ nào thay thế thì bị ăn chửi là cái chắc, nhẩn nhẩn lướt lướt toàn tìm được mấy khu cách Hà Nội cả trăm km.Tìm chỗ đi chơi đẹp - rẻ - gần gần khó vậy sao????????????!

Lần 1 là bàn tay hư vừa xoắn xoắn tóc rồi cố tình mân mê vành tai tôi, "Làm gì đấy?"

- tôi"Tớ chỉ xem khuyên tai của Quỳnh lành chưa thôi, đây này, trông ngoan hiền thế mà tận 6 cái khuyên luôn mà?"

Không để ý kẻ dở hơi.Lần thứ 2 lại là bàn tay hư chọt má, chọt má chán rồi chuyển sang véo, "Tao đấm cho đấy nhé."

"Tớ xin lỗi."

Bỏ qua.Lần thứ 3 trực tiếp hơn nó ngồi sát lại gần dụi dụi vào vai nhưng bị tôi ngó lơ, thanh niên chắc cay ngồi ra xa rồi bất ngờ nằm xuống, gối lên đùi tôi.

Hơi giật mình nhưng tôi đoán là hầu hết mọi người đều thích skinship với crush, tôi không ngoại lệ thế nên tôi mặc kệ nó ngọ nguậy làm trò."

Quỳnh ơi, lấy hộ tớ cái bút với."

- bạn bàn trên.

"Ở đâu á?"

"Dưới chân cậu ấy."

Như thói quen cứ thế cúi xuống dưới chân tìm mò nhưng vừa động đậy liền nhớ ra Đặng Phong vẫn đang gối lên đùi làm tôi giật bắn người dừng hành động lại, cúi xuống thì 4 mắt nhìn nhau, thằng ranh con còn đang cong môi kìa.

Nó thà xoay dáng người cao lớn môt cách chật vật chứ nhất định không ngồi dậy.

"Kệ mày."

Bất lực trước sự ngang ngạnh của nó tôi chẳng có cách gì ngoài thỏa hiệp vậy, tình hình chọn địa điểm đi cắm trại đã gắt đến mục điểm danh thành viên còn gắt hơn, đi 2 ngày 1 đêm thì vướng mất đứa bố mẹ khó không cho đi, thấy chưa háo hức cho lắm vô rồi có chắc đi không cả nhà.Cái tên nhóm hết chuyển từ 'Ba Vi Go' thành 'Thái Nguyên đẹp mà' rồi 'Hà Giang nhé' rồi chúng mày định phân thân đi à?Mặc kệ tao đi xem mukbang thôi.

Vừa chuyển sang tóp tóp thì điện thoại báo có cuộc gọi mess."

Alo nghe đây, nói liên tục."

"Có ở lớp không, đợt trước đi biển mang cua về này ăn không ship cho."

Thần tài đến thần tài đến, chuyển giọng ngay.

"Ôi Dương Thành Đạt có điều này tớ chưa bao giờ dám nói với cậu hết á, tớ cực kì cực kì cực kì yêu (cua của) cậu luôn á.

Ôi trái tim tớ đập bùm bùm khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cậu á.

Tình yêu của tôi, tôi đi nghênh đón cậu đây."

Vừa cúp máy tôi thẳng tay dựng đầu Đặng Phong dậy trước sự ngỡ ngàng của thằng bé, phải đi đón tình yêu mới của đời tôi thôi.Ngấp nghé đứng ngoài cửa đợi đâu 10 phút mới thấy nó xuất hiện, ôi bạn Dương Thành Cua ơi, giáo viên đã vào lớp từ mùa xuân kiếp nào rồi mà giờ cậu mới đến thế, không nể mặt cua biển của cậu thì kể cả cậu hay 10 thằng bồ cậu tao cũng đánh."

Cua đâu?

Sao lại đi tay không?"

"Ối ối chị bỏ giày xuống chị ơi cua tí về em ship đến nhà chị chứ mang đi nó thối ra đây à?"

Nghe được tin cua chưa được chuyển phát tôi nghe giọng mình lại ngọt thêm một chút, vội đỡ bạn ngồi xuống ghế, châm đèn rót nước đấm bóp không thiếu thứ gì."

Sao tình hình anh bồ mới xịn thế à, rủ đi biển Quảng Ninh cơ đấy."

"Chuyện em mà, à em nói cho Quỳnh biết cái này Quỳnh giả vờ qua nhà làm người yêu em đi bố mẹ lại nghi ngờ chuyện đấy rồi."

"Vãi, tao tưởng hôm trước bố mẹ mày thôi rồi cơ mà, mày với nội bộ lại lục đục à?"

Nghĩ đến chuyện gì cay quá thằng ôn con kẹp cổ tôi ấn túi bụi, "Vì con ranh con kia mách để bố mẹ làm bố mẹ cứ hỏi nghĩ cay đéo chịu được, suýt thì bị đánh úp lúc đi chơi đấy, may hôm đấy Quỳnh gọi cho em không thì em chết."

Ú ớ vài tiếng bập bộp bộp vào tay nó hòng thoát khỏi vây khốn, em mày nó làm phản có phải tại tao đâu mắc gì kẹp cổ đau dữ, "Rồi mày chia tay thằng Thành thật à?"

"Thành nào, Thành Vạn Phúc hay Thành Dương Nội?"

Lại còn có thế như thế á?Trước uy quyền của đôi nike fake, Đạt Dương cười hờ hờ đầy mất nết cho tôi xem tin nhắn giữa hai đứa chúng nó.

Trông mặt Thành thế mà nói mấy câu sến đời vãi, tôi ngẩng lên nhìn Đạt mỉm cười một cái khó nhọc, "Còn có thể thế á?"

Đạt Dương tự đắc khoác vai tôi kể chuyện thầm kín của tụi nó dù tôi chẳng có nhu cầu nghe, để nói trapboy trapgirl mà tôi có dịp được diện kiến những màn quay đối phương như chong chóng tre nè nobita thì phải nói nó chưa từng gặp đối thủ.

Phải tranh thủ học hỏi kinh nghiệm thôi.

"ee, kể cho mấy miếng tán trai nghe coi mày..."

26/7/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 29: Biến nhẹ 1


Một ngày như bao ngày.

"Mình có thảnh thơi quá không mày?" con lười số 1 nằm trên sofa, vừa gác chân lên bàn vừa mút kem."

Không, em đang bận suy nghĩ về cuộc đời rồi." con lười số 2 là tôi trả lời."

Mày bận suy nghĩ về cuộc đời thì kệ mày nhưng mày ăn mì tôm gần 1 tiếng rồi đấy, ăn nhanh lên còn đi rửa ngay cho tao.

Mày dám ăn xong rồi nằm phè ra nhà thì mày chết với tao."

"Này tớ nói cho cậu biết trời đánh tránh miếng ăn, cậu mà hối tớ hóc rồi lăn đùng ra chết thì làm sao hả."

Nói là nói vậy nhưng vẫn phải đứng dậy rửa nồi, dù sao thì đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nói cho chị biết nếu không phải hôm nay Huy béo đi chơi với gái, chó Mai đi chơi với trai thì tôi chẳng thèm đem thân đến đây cho chị sai khiến đâu."

À, xem tarot đi Nhiên!"

"Được đấy, nhưng mày quay lại rửa xong hết chỗ bát đĩa kia đi cho tao."

"Ơ, có phải em bày ra đâu????"

Lời chưa dứt tôi nghe được tiếng sách đặt cộp cái lên bàn nối tiếp đó là tiếng cán chổi hôn yêu thương nền nhà, nếu còn dãy dụa phản kháng thì nơi tiếp theo được yêu thương sẽ là mông tôi.

Đồ đàn bà bạo lực.Xong việc (cả những phần việc không phải do mình bày ra) thì hai đứa bắt đầu xếp gọn đồ để ra một khoảng trống tương đối.

Kê bàn, trải khăn, đốt nến, kéo rèm, mở đèn, xếp gọn những bộ bài cần dùng lên bàn theo đúng thứ tự.

Nhiên và tôi coi những thủ tục này là một nghi thức, không phải vì đề cao hay làm màu mà vì cả hai thích tận hưởng cảm giác chuẩn bị cho một điều gì đấy như thể nó quan trong lắm thôi.Rút bài nào.Hừm..Nhìn trải bài rồi nhìn chị, Nhiên tặc lưỡi nằm ườn ra nhà đầy ngán ngẩm, "Tao biết ngay mà, chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả."

"Nhưng thế nào em vẫn đánh hơi thấy mùi tình yêu đồ bà ạ, có chuyện gì đúng không, nhìn mặt là biết có chuyện gì rồi kể cho nghe đi, đi mò..."

"Không, chưa có gì là rõ ràng cả, khi nào ổn ổn rồi tao kể cho nghe, rút phần của mày đi."

Nhiên khá giống tính tôi, giữa cả hai gần như không giấu giếm nhau gì cả đều là chủ động muốn chia sẻ với người kia, nhưng một khi đã không muốn nói thì cho dù có kề dao vào cổ bà ấy cũng không khai nửa lời.

Thôi kệ đi kiểu gì cũng được nghe thôi mà.

Tôi thu xếp chỗ bài đã trải cho Nhiên, đặt chúng về với đúng bộ rồi bắt đầu xào bài.

"Sao thế, sao tự nhiên im như thộn thế?"

"Chị ơi, em tiêu rồi.

Chẳng có gì vui cả đã vậy còn có 2 người đang có dấu hiệu rời khỏi mối quan hệ, em đoán ra là ai luôn á."

"Thằng bé kia à?"

"Ai?

Đặng Phong á?"

"Ừ, thằng bé đấy cũng ghê phết đấy, chắc nhiều gái theo lắm.

Ôi!

Phải chi tao trẻ lại 10 tuổi thì chẳng đến lượt mày húp được đâu.

Liệu mà nhót nhanh không đứa khác cũng nhót mất đấy.

Mà tính ra thằng bé kia nhà giàu, đẹp trai lại cuốn sao lại để ý mày nhỉ?"

"Chị hâm à, hai đứa em có là gì đâu mà sợ người này người kia lấy mất.

Em tự biết thân phận hèn mọn, người ta vừa giàu vừa đẹp trai lại cuốn sao để ý một con vịt trời xấu xí như em chứ."

"Tao nói thế có phải để cho mày tự ti đâu.

Mà nói ra mày toàn tự ti về bản thân nhỉ, ngoài trừ ngu ra, lại còn lười, còn vô tri, còn nhiều quá kể không hết thì mày xinh mà, cute, mông to, biết nấu mì ngon, tốt, biết quan tâm người khác, biết bảo vệ người khác...

Mày làm cái gì thế?!"

"Cảm động quá, em không ngờ chị nghĩ tốt về em vậy luôn, không uổng công 20 năm quen biết của chúng ta.

Tớ yêu cậu quá."

Ăn xong bữa tối tôi lau miệng, cất đồ, xách balo và cút về luôn.

Mắc chi ở lại để rửa bát à?Hôm trước bà ấy đón sang nên giờ chẳng có xe để tự đi về, vậy thì đi xe bus vậy tính ra lâu rồi không đi xe bus.

Bắt vài chuyến để về đến Hồ Tùng Mậu rồi gọi Huy béo lên đón hay bắt Be về cũng được.

Vậy mà vừa đặt chân đến trạm thì thấy Long Trần đã nhắn tin.Mà tính ra gần 1 tuần nay không nhắn tin gì với Long Trần, nói thật thì hai đứa đang chiến tranh lạnh.

Hôm ấy Long Trần rủ tôi với mấy đứa nữa đi ăn nhưng tôi ngủ quên nên bùng mất, lúc dậy thì thấy nó gọi cả chục cuộc.

Biết mình sai rành rành nên lần này dù nó có đấm vào đầu tôi cũng quỳ gối xin lỗi nhưng kết quả nó chỉ nhắn 'ừ ok'.Thôi, nhắn hẳn 'ok' thay vì 'oki' là biết tới công chuyện rồi, kết quả là dù tôi có gửi video hài hay tag nó cũng không hồi đáp, tình hình như vậy đã diễn ra 1 tuần nay.

Nên khi thấy tin nhắn tôi trả lời liền.'Đang ở Hồ Tùng Mậu à?''Đúng rồi ấy cậu, sao cậu biết thế.''Tao thấy trên Zenly, bọn tao đang ở gần đấy uống nước, mày có ra không, có cả Đặng Phong đấy.'Zenly?

Chắc là mụ kia lại lén tải về rồi mà, rách chuyện thật.Nghe chừng bạn có ý muốn làm lành nên dù không có Đặng Phong thì tôi vẫn đi thôi mà.

Nhìn địa chỉ thì cũng gần nên tôi bảo nó không cần ra đón nhưng vì sức ép nên tôi vẫn phải đồng ý.

Tính nhắn bảo Đặng Phong đi đón thay thì Long Trần đã gửi một tin nhắn."

Đừng nhắn cho Đặng Phong, tao có cái này cho mày xem."

Hửm.Đứng chờ khoảng 10 phút thì nó đến, vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường nhưng tôi cứ thấy nó mang nét cười hay sao ấy, thằng gian tà này.

Hơi quê nhưng tôi đã từng nghĩ có khi nào Trần Long để ý đến mình, nhưng quê không kém là trước đây tôi cũng đã từng nhận nhầm sự tinh tế của người khác thành có ý riêng, lại còn ăn quả nhục không thể vãn hồi.

Từ đấy về sau tôi dần hình thành 2 thói quen được đúc kết sau đây:1.

Đừng có lúc nào cũng vì người ta đối xử tốt một chút mà nghĩ họ thích mình, đó đôi khi là sự galang của họ hoặc là đang thả lưới thôi.2.

Rất rõ ràng trong chuyện tình cảm, thích thì không ngại ngần thể hiện là mình đang thích, nó vẫn trong phạm vị không bị lố nhưng đối phương vẫn sẽ nhận ra ấy.

Còn đối với bạn bè con trai có thân mấy cũng có một mức độ nhất định.

Kinh nghiệm siêu xương máu luôn.Bước vào quán, tôi khá thích vì sự bài trí nơi đây giống như một khung cảnh tỏ tình lãng mạn trong phim trung, nhưng điều khiến tôi chú ý chẳng phải vì bài trí quá đẹp, mà vì nội dung chính, nữ chính là một bạn nữ đang cầm hoa tỏ tình.

Và... am chính là chàng trai đẹp trai mặc chiếc sơ mi mà mới vài ngày trước có người hỏi tôi có nên mua hay không.

Nếu không phải không đúng lúc tôi rất muốn gào rú lên rằng, đẹp trai lắm, Đặng Phong!

9/8/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 30: Biến nhẹ 2


Quay lại nhìn Trần Long, ánh mắt nó nhìn tôi đầy cợt nhả và châm chọc như thể nói rằng: thấy chưa mày chỉ là một trong những đứa con gái xoay xung quanh nó thôi, một bông hoa bình thường nhưng lại mơ mộng rằng mình là một bông hoa đặc biệt vậy.Chiều mới rút bài thôi mà tối đã xảy ra luôn rồi này, còn không để thời gian cho tôi tiếp nhận nữa cơ mà.Xem chuẩn thật, thế này phải tăng giá xem bói lên thôi.

Mở điện thoại lên cài đặt hẹn giờ đúng 10 phút.

Thong thả mà xem tội gì phải vội.

Tôi còn đủ thời gian để nhắc Trần Long nên đóng cửa vào, điều hòa sắp tràn khắp Miền Bắc rồi đấy, tiết kiệm là tính cách tốt của người dân Việt Nam.

Đoán là chúng nó có bí mật gì đó vì từ lúc tôi bước vào đã có vài người cứ nhìn nhìn còn kèm ánh mắt đầy chế nhạo.

ồChẳng vội vàng mà đánh giá xung quanh, nhìn ngắm từng người đang ngồi ở đây, tôi cũng nhận ra vài đứa góp mặt trong vụ cá cược cũ, đều là nam thanh nữ tú vậy mà...

Ấy a, hoa thơm mất nhụy đi rồi, dù rằng trang điểm cũng người vô duyên.Đứng nghe bạn nữ kia tỏ tình với cậu, nói thích cậu rất lâu rồi, muốn trở thành người yêu của cậu, những câu tỏ tình lãng mạn đã đọc trong truyện không ít lần, cũng thích một ngày nào đó được xem người ta tỏ tình nhau ra sao.

Nhưng đến khi thực sự nghe được tôi chỉ muốn thốt lên là "sến vailon", thậm chí tôi còn muốn nói với bạn nữ kia đổi câu đi mấy câu này lỗi thời lắm rồi.À không, thấy có câu sáng tạo lắm, cái gì mà tớ có một bộ phim rất cảm động, cậu có muốn xem nó cả đời với tớ không?Tôi bật cười ngay khi nghe câu ấy, thú vị đấy phải gửi cho Nhiên ngay.

Xoa cái bụng mới ăn xong mà giờ đã đói rồi, chẳng có hứng tham gia Hồng Lâu Yến làm gì, ăn no là phải ngủ.

Mở cửa rời khỏi quán.

Hít một hơi dài, tô lại son, kẻ lại eyeliners, dặm chút má hồng, khi chỉnh chang lại trang phục một cái bóng cao lớn từ phía sau đi đến dần dần chồng lên bóng của tôi."

Tao đã nghĩ mình là bạn đấy.

Tính là sẽ tặng mày quà sinh nhật nhưng chắc là mày muốn tự chọn hơn nhỉ, dù phải tặng sớm hơn nhưng có vẻ mày rất thích đấy nhỉ, Trần Gia Long."

Đứng ở đây đợi Be chắc ảnh khó tìm được quá tốt hơn hết là nên ra đầu ngõ thì hơn, chân vừa bước cổ tay đã bị giữ lại, "Tao xin lỗi, Quỳnh tao..."

"Lần thứ 2 rồi đấy, lần thứ 2 mày biến tao thành trò đùa rồi.

Nếu thú vui của bọn mày là lấy tao ra đùa giỡn thì như ý rồi nhé, blink blink chúc mừng nè.

Nhớ đốt nến và ăn bánh chanh leo nhé, tao thích chanh leo lắm đấy."

"Quỳnh""Còn muốn nhận thêm quà à, Trần Gia Long, làm người phải biết đủ chứ.

Chẳng đáng yêu chút nào cả."

Sau đó đi một mạch ra đầu ngõ, mẹ nó, gồng cho cố rồi tức muốn đấm cột điện á.

Không phải để ra vẻ tôi sẵn sàng quay lại và đấm thẳng vào mặt nó hoặc dùng những lời cay nghiệt nhất mà xỉa xói nó như cách tôi đã làm với Trần Quốc Trung mặc kệ có bị tẩy chay hay không.

Nhưng chắc là lòng trắc ẩn không cho phép tôi làm điều đấy.Vì vậy tôi quay lại, dùng hết sức bình sinh làm một cú đá xé gió thẳng vào eo nó.

Yee!

Đã thật!

Cũng muốn chạy xe tâm sự vòng vòng với chị Be mà tài khoản không cho phép, về nhà mà mặt như cái thớt kiểu gì Huy Huy rồi Meii cũng hỏi này nọ, rất mệt, cũng chẳng muốn gọi cho Nhiên tôi nghĩ là bà ấy sẽ liều mình đấm cả đám chúng nó mất hoặc kéo theo mấy anh chị kia thì chắc là tôi sẽ vào tù mất.

Lậy hồn, mình đã trên 18 tuổi rồi.Kết quả tôi phải ngồi đến gần 2 giờ sáng với đám giang hồ yanglake kia, hiếm khi nào chúng nó để yên cho tôi ngồi một góc thế luôn.Ngay buổi tối ngày hôm ấy tôi nhận được đoạn video dài khoảng 11 giây từ một một người quen cũ Trần Quốc Trung.

"Đoán xem người yêu mày đang làm gì này."

"Người yêu tao thì tao không biết, nhưng mày thắp hương chưa chứ cẩn thận nữa đêm anh trai kéo chân đòi ngủ cùng nhé."

Dù Nhiên đã nhắc tôi không được đem những chuyện tâm linh mà dọa nạt người khác thế này nhưng thằng này là ngoại lệ, nó tự đâm đầu vào khổ mà.

Mở đoạn video, trong đó là Đặng Phong và bạn nữ tỏ tình kia, có thể do góc quay hoặc có thể hai người hôn nhau thật.

Chẳng nhớ rõ khi ấy tôi đã cảm thấy như thế nào.

Buồn á, có một chút.

Thất vọng á, cũng có một chút.

Giống như đánh đổ một lọ gia vị, không thơm, chẳng đặc biệc, vị rất nhạt nhưng cứ lặng lẽ thấm vào lưỡi vậy, bức bối khó chịu.Hôm sau được nghỉ và dù không có lịch nhưng tôi vẫn thay đồ đi làm, dùng thỏi son mới và cả nước hoa....

Hôm đi học, 7 giờ mới dậy, mẹ oiiiiiiii, Meiii ơi lại đi muộn rồi mày ơi.

Đến lớp đã thấy Đặng Phong ngồi ở chỗ quen thuộc, ngay trên nó là đám bạn đã ngồi chật kín, không khó hiểu khi bàn nơi Đặng Phong ngồi còn trống nhưng chúng nó vẫn thích dúm dụm như vậy."

Bạn mới đi muộn tên gì?"

"Nguyễn Vu Diễm Quỳnh ạ."

Đặt balo ở nơi mà bình thường tôi vẫn hay ngồi, dù có đổi mấy lớp nhưng bố cục chẳng thay đổi.

Trên bàn là cốc Olong mận chanh leo.

"Sao thế, nay Quỳnh Quỳnh buồn gì à?"

Tôi nhìn thật sâu vào đôi mắt nó, dù chẳng phải mối quan hệ gì đặc biệt nhưng tôi vẫn trông chờ một lời giải thích.

Nhưng không, cậu ấy vẫn nói những lời ngọt ngào, vẫn mang mùi thơm thanh mát, vẫn ân cần và mang nụ cười như ánh nắng mặt trời.

Skinship và những hành động thân thiết vượt quá mức bạn bè."

Phong có gì nói với tao không?"

"Nói thích Quỳnh Quỳnh à?"

Bàn tay tôi ấm áp chạm nhẹ vào má nó, cười tươi rói đáp lại, "Ừ, chắc là vậy?"

Tôi đoán là hành động của mình vừa rồi làm cho Đặng Phong có chút thất thần, nhưng không đợi nó nói gì, đám Meii đã gọi tôi đi xuống căn tin, không đói lắm nhưng cái mỏ cần thứ gì đó lấp đầy.

Bước vào căn tin và ngay lập tức khói thuốc phả thẳng mặt, lạ thật, mới hôm qua tôi vẫn còn thòm thèm cái mùi thơm thơm và cảm giác hít thứ khỏi cay nồng ấy xuống tận phổi, nhưng hôm nay nó lại cuộn trào cảm giác nôn ói."

Sao thế?"

Lan Anh đỡ lấy người tôi, giọng con bé ngọt và cute xỉu, sao lại có một em bé luôn quan tâm và đáng yêu như thế nhỉ."

Không có gì đâu, bọn mày cứ đi mua đi, tao đợi ở ngoài nhé."

Ngồi xổm trên mặt đất cầm que chọc vào đám rêu xanh, chiều nay trời lại mưa, những bông hoa rêu tranh giành nhau đón lấy cơn mưa đầu hạ.

Một bé ốc sên bé xíu bò chậm chạp ở đám rêu, cảnh tượng khá xinh, tôi loay hoay tìm điện thoại chụp locket, mở được cam thì ốc sên cũng đi mất, bãi rêu trống trơn.Bọn nó rời đã đi, chậm chạp nhưng rồi cũng biến mất.

Chúng ta cũng sẽ như thế, chậm chạp nhưng cũng sẽ rời đi, chỉ còn lại bãi rêu và cơn mưa tháng tư rơi vừa đủ xóa đi dấu vết con ốc sên từng ở đó.

Rồi khi đứng dậy, khoảng đất tưởng như cả một thảo nguyên rộng lớn lại chỉ là một bãi rêu...9/8/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 31


Tháng 4 có vẻ trôi qua nhanh hơn hẳn bình thường nhỉ, hay vì chúng ta quá mong chờ vào lễ 30/4-1/5 nên mới thấy thời gian trôi nhanh hơn nhỉ.

Đợt vừa rồi tôi nghỉ làm siêu nhiều, hơn 1 tuần mới đi làm lại mà sắp tới lại tính xin nghỉ lễ thì chắc quên hết công thức mất thôi mấy qua nay đã hay đi làm lộn ca rồi, hay ấy mình xin nghỉ luôn nhỉ...Mà thôi Thu Hà không cho nghỉ đâu.Thầy trên bảng đang giảng về các loại chứng khoán ở dưới tôi đang lướt tóp tóp nên đi du lịch ở đâu.

Ô mà nghĩ lại thì có homestay của anh Nam mà nhỉ, hay làm chuyến nữa.

Hà Giang à!Lướt tìm những bức ảnh chụp ở homestay, lúc đấy vui vẻ thật trong thoáng vui tôi còn nghĩ đến chuyện xin làm ở đó với anh luôn không về Hà Nội nữa.

Tôi nhớ mùi gió, nhớ mùi sương, nhớ mùi êm dịu, con mèo tên Xoài và nhớ cả câu nói của anh.

"Đừng che giấu bản thân quá, nếu em cứ đắp từng lớp từng lớp lên con người thật thì một ngày nào đó em sẽ không tìm ra nó nữa đâu."

Nhưng ai mới là con người thật đây ạ?

Em hay một Quỳnh Quỳnh khác?"

Quỳnh, mẹ, gọi gần chục câu mới tỉnh hả."

Ngơ ngác nhìn đứa bạn, "Giật cả mình, có điếc đâu mà hét to thế.

Thi xem ai hét to hơn à?"

"Gọi mà giả điếc hả.

Mày làm sao vậy mấy qua nay đã hay đi học muộn rồi xong lúc nào gọi cũng như người trên mây ấy.

Có đi ăn không?"

"Hông, đi làm rồi ăn ở quán luôn."

đáp lời rồi tôi lại tiếp tục nằm ườn ra bàn.Vì đã nghỉ quá nhiều nên tôi chủ động đăng kí làm nhiều hơn, đợt Tết cũng nghỉ gần tháng, thấy có lỗi với mọi người.

Hơn nữa nếu cứ ở nhà tôi cảm thấy mình sẽ giống như một hòn đá chìm dần chìm dần vào một đại dương đen vô tận vậy.

Nghĩ là vậy nhưng khi quay lại guồng làm việc, tôi dần kiệt sức.Lại một ngày nữa phải đi làm.Nhìn cái bánh bao treo ở xe, tôi đừng nhìn nó thật lâu chẳng có suy nghĩ gì cả, chỉ đừng nhìn thế thôi."

Làm gì đấy không đi làm đi."

Tiếng chị Hạnh như tiếng gầm quái thú làm tôi giật mình, "Má làm em hết hồn."

Chị Hạnh là chị shipper chơi thân với quản lý.

Tán phét với chị đôi câu, dù đã đi làm muộn, nhưng kệ đi, tháng đi làm được 6 buổi thì muộn 5 buổi rồi.

Hôm nay trời có mưa nên cũng không đông khách lắm, vì đến lộn ca nên đáng lí 18 giờ vào làm mà 13 giờ tôi đã đến, ôi trời làm 9 tiếng chắc con chết mất.---

Như đã kể ở trên nhóm chúng tôi đang có dự định đi du lịch cắm trại cùng nhau và kết quả chẳng khó đoán khi thay vì đi du lịch cả lũ quyết định đi ăn nướng, đúng vậy, trong tiết trời Hà Nội đâu đó 40 độ C cả nhóm chúng tôi đi ăn nướng ạ."

Bọn mày làm bài thuyết trình chưa?"

- Meii"Tao còn chẳng biết đề nhóm tao là gì nữa cơ.

Nhóm tao có tao với Nam Luck mấy đứa còn lại thì không quen, nhưng bọn mày thấy tao trông chờ được vào nó không?"

- Ngân quay sang nhìn Nam trong khi thằng bé đang ngại ngùng né tránh."

Quỳnh, mai đi họp team nhé.

Quỳnh, này.."

"Hả?" tôi giật mình khi ai đó huých vai và cả đám đang nhìn mình."

Dạo này mày lạ lắm đấy, lúc nào cũng ngơ ngơ gọi mấy lần mới nghe, mày ổn không đấy?"

"Dạo này đi làm suốt nên nó đơ đấy, nhóm mày có ai đấy Lanh."

Dưới bàn, bàn tay Meii gảy nhẹ tay tôi một cái rồi nó chuyển chủ để, tôi cũng dần nhận thức được cả nhóm đang nói gì và nhanh chóng hòa chung vào câu chuyện.

Mới nhắc đến chuyện làm bài thuyết trình nhóm tôi đã sôi máu chó lên, "Tất cả tại cô, trong khi nhóm mình báo đầy đủ thành viên đầu tiên thì cô lại không đồng ý đã thế tao còn phải làm nhóm trưởng nhóm 5, mắc cái gì?"

"Công nhận cô chơi kì ghê, tại bọn kia không ai nhận làm nhóm trưởng nên cô tức."

Chuyện là này ẩm giời nên cô thích cho làm bài thuyết trình, trong khi nhóm bọn tôi vừa tròn 1/5 lớp nên luôn đăng kí làm bài tập nhóm, nhưng vì chỉ có nhóm tôi báo danh số còn các bạn còn lại không ai nhận làm nhóm trưởng nên cô quyết định random.Đời tôi ghét nhất trò random này, "Cô ơi nhóm em là nhóm đầu tiên báo danh đủ thành viên mà."

"Tôi là giáo viên hay anh chị là giáo viên."

Được cô chức cao cô có quyền.

Và thế là lần lượt từng đứa trong nhóm bị chia rẽ, thật tuyệt khi nhóm mình có Lan Anh, nhưng đối nghịch lại với thiên thần thì Trần Long cùng Đặng Phong cũng ở cùng nhóm.Ngày quần què gì zậy chòi.

Kết thúc quá trình hồi tưởng, tôi làm động tác giả như đang đeo vòng nguyệt quế cho Lan Anh, "Kệ, nhiệm vụ vinh quanh này dân thường như tao không gánh được xin nhường cho chị Lan Anh."

"Tao đẹp nhưng tao đâu có ngu."

Vì câu nói đấy mà hôm ấy tôi ăn không ngon, đêm về còn ải chẻ.Sáng hôm sau đúng giờ chúng tôi có mặt tại quán, là một quán cafe gần hồ Văn Quán, tuy xa nhưng không biết đứa lạ đời nào chọn.

Đặng Phong có hẹn qua nhà đón nhưng tôi lấy lí do đi cùng với Lan Anh để tránh nó.

Kết cục nó đến trước còn tôi bắt Grap, đã thế vừa đến nơi đã thấy bóng dáng nó ngoài cửa.

"Cậu ăn sáng chưa, tớ có mua bánh mì cho cậu rồi ấy."

"Cảm ơn cậu nhé, tớ ăn sáng rồi."

Tôi đẩy cửa trước khi nó kịp làm điều ấy, cũng làm động tác mời một cách lịch sự, nó hơi ngạc nhiên sau đó cũng vui vẻ hưởng thụ.

Tôi chọn một ví trị cạnh Lanh và một bạn nam không biết là ai luôn, ô con bé nay dùng dầu gội khác này, thơm vãi.Tôi dụi vào người Lanh khiến đầu tóc bù xù trong thảm hết sức để năn nỉ nó cho vay 300, mới đặt shoppe hết tiền rồi, "Rồi sáng mày không ăn gì rồi sang đây luôn đúng không, xe đâu không đi mà đi Grap."

"Xe hỏng rồi, vay tiền sửa xe mà, cho vay đi mò....

đi mò..."

"Tao chuyển cho rồi đấy."

"Tớ yêu cậu vãi, tớ nguyện hè làm cơn gió, đông làm ấm chăn cho cậu."

Và trong lúc giở trò mèo thì người mà tôi không muốn gặp nhất cũng đến, nó ngồi một góc xa tít tắp, không còn đáng để bận tâm.

Và vì có vài chuyện riêng nên tôi có xin phép cô giáo bộ môn để Lan Anh làm trưởng nhóm, may sao cô đồng ý, cuộc họp diễn ra khá êm xuôi, phần việc được chia đều.Kết thúc buổi họp, Lanh phải đi dạy thêm nên không đưa tôi về được.

Đặng Phong không nhanh không chậm, xách cổ tôi như xách con gà ra xe nó, ý kiểu muốn đưa tôi về.So, chẳng có lí do gì để từ chối cả.23/8/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 32: Có lẽ chia xa từ đây


Thứ 7 Hà Nội đặc biệt đông, có cảm giác còn đông hơn chủ nhật nhiều.Dù cả hai mới qua lại đâu đó khoảng 4 tháng nhưng Đặng Phong đã thuộc lòng khá nhiều thói quen và sở thích của tôi, nó sẽ biết đèo tôi qua đoạn đường này sẽ khiến tôi vui, đi đoạn đường kia có món tôi thích.Hiện tại chúng tôi đang vi vu ở cầu Long Biên, đang đi thì Nhiên gọi qua nhà bả ý lấy bánh về, "Má con mới từ bên đấy về đây."

"Đi với Huy hay thằng bé kia?"

Vì bật loa ngoài nên nó cũng nghe được, thanh niên nhoài ra sau nói vào điện thoại, "Dạ chị đợi em chút em chở Quỳnh quay lại."

"Thôi, mai tao qua lấy được mà, mày chở tao đi chơi rồi còn bắt mày vòng lại tội mày ra, đi về thôi."

"Không, tao lấy cớ muốn chở Quỳnh đi tiếp thôi."

Giọng nói vẫn nam tính, có thể do tôi tưởng tượng nhưng hình như hôm nay nó có thêm vài phần dịu dàng và trầm tư hơn mọi ngày.

Ừm, mày vừa thành công làm tao sượng trân rồi đấy.

Thế là tôi đành nhắn tin báo quay lại lấy bánh.

Đến nơi đã thấy con mẹ già khọm đứng đợi, em gái luôn mồm bảo lấy nhanh cho Đặng Phong về sớm còn chị gái thì cứ mời nó vào nhà ngồi chơi đã.

Thằng bé cũng tự nhiên tháo giày vào nhà như chốn thân quen lắm vậy, cái phòng đã chẳng to lớn gì lại thêm cái dáng mét 8 của nó làm cái phòng như thể phòng tị nạn vậy."

Bà mới thu dọn phòng à?" tôi nói nhỏ vào tai ả."

Ừ em rể sang nên tao phải thu mải đấy.

Sao đi với nó sang đây không bảo tao, tao gọi con Hương ra xem mặt."

"Điên à, mụ Hương lắm mồm lắm, con mụ đồn ầm em với nó yêu nhau mất.

Với lại sắp chiến tranh thế giới thứ 3 rồi chị."

"Sao á?"

Lời vừa dứt bên ngoài vang lên tiếng va chạm cái đùng rất mạnh.

Mở cửa lao ra, tôi đoán không sai khi thằng ranh con nhà trong ngõ đang cưỡi con chiến mã của nó đậu ngay cạnh cái xe SH đổ chổng vó của Đặng Phong.

Tôi kéo tay áo để lộ hình xăm con vịt cầm dao, dồn cơ chuột nhấc cả nó cả xe sang một bên.Vừa thấy người ra là tôi, tiếp sau đó là Nhiên, nó khóc luôn.

Có mỗi cái trò khóc lóc mà xài miết.

Chẳng hiểu hai mẹ con lần này tâm linh tương thông thế nào mà bình thường tôi xách cổ nó đến tận nhà mới thấy mẹ nó lò dò ra xem, thế mà mới nhấc được vài mét đã thấy mẹ nó từ đầu ngõ hét ra lửa."

Cái con kia mày làm cái trò gì đấy?"

"Cậu quý tử nhà cô làm đổ xe bạn cháu.

Cô tính thế nào đây ạ?"

"Trẻ con nó biết cái gì đâu mà chúng mày cứ phải so đo với nó nhỉ."

"Thì bởi vậy cháu mới đi tìm người nhà cháu bé đến để họ thể hiện sự hiểu biết của mình đó ạ."

Theo lẽ thường người phụ nữ kia sẽ bắt đầu màn gào mồm lên rồi gọi chồng ra khè bọn tôi, bắt được thóp, tôi ra hiệu cho Nhiên lên tiếp chiêu, nhận được tín hiệu mụ liền giữ tay người kia lại đánh phủ đầu, "Dạo này bọn cháu không còn vui tính như trước đâu cô, đây là xe người yêu con bé kia, cô mà cứ đi đường vòng không trả tiền sửa cháu đảm bảo nó dám ngồi trước cửa nhà cô hát phá quan đấy."(hiểu nôm na là làm lễ cho đám ma ấy) Người phụ nữ này không phải lần đầu được diện kiến cái mỏ hỗn của hai chị em tôi, thấy bà ấy không có động thái quá khích gì mà chỉ dám rút điện thoại gọi cho chồng bảo về nhà thôi.

Nghe giọng điệu có vẻ là chưa phục đâu Nhiên lại tròng thêm, "Cô yên tâm hết tháng cháu chuyển trọ rồi, cô mà định lôi lí do trẻ con không biết gì cháu cũng chẳng nể nang gì hết.

Làm người phụ nữ ai chẳng mong hiền dịu nết na, con cô nghịch đâu phải ngày một ngay hai, bao nhiêu lần làm đổ xe cái Quỳnh nó cũng bỏ qua rồi, đây nay nó dẫn người yêu ra ra mắt mà để xe xước xát thế kia coi sao được chứ cô.

Thời khổ sở lúc sinh viên cô cũng biết đấy, chắt chiu từng nghìn một, vỡ yếm rồi đổ thế kia sửa cũng ngót nghét triệu rồi, bố mẹ cho dăm ba triệu mà tiền trọ rồi sửa xe thì tháng này chúng nó lấy vỏ quýt mà ăn được sao cô.

Thôi thì cô thương chúng cháu dân tỉnh lẻ chứ điện về bố mẹ lại mắng khổ chúng nó ra."

Tôi quay ra nhìn Đặng Phong, "Mày trông tao có bần hèn thế không mày?

Bà ấy nói mà tự nhiên tao thấy tao giống ăn mày quá."

Đặng phong vừa dắt xe vừa nhìn tôi cười, trông nó như không có chuyện gì nhưng tôi thật sự thấy rất ngại mà Nhiên đang làm bài ca cảm hóa nên tôi không bật chế độ combat được.

Khoảng 20 phút sau anh chồng kia cũng về, trước là hỏi vợ con có sao không sau là xin lỗi rồi kiểm tra xe.Chắc có lẽ nết tuy tồi nhưng bù lại ngoại hình Đặng Phong trông ra dáng con nhà tử tế, hoặc biết chăng bài thuyết giáo có chạm đến điểm yếu mềm nào của chị kia không mà bà ấy rất ngoan ngoãn đưa tôi hơn 3 triệu.Không nghĩ đến là chị lại tử tế như thế, xin lỗi tôi sẽ không ví chị như túi trà lipton nữa.

Nhận được bánh tôi nhắc Đặng Phong về liền, chẳng may đến mảnh đất tinh hoa hội tụ chị lại nghĩ lại ra đòi thì có mệt quá không, nhắc Nhiên đêm đi ngủ khóa cửa cẩn thận, để ý trước sau kẻo nhà kia lại kéo đến thì nguy hiểm rồi mới về được.

Nghĩ nghĩ lại thấy không ổn, nhà kia có vẻ không khốn nạn đến thế đâu nhưng đời ai đỡ được chữ ngờ, phải nhắn bảo Hương sang ở chung với bà kia vài ngày thôi.

Lại đi qua cầu Long Biên."

Quỳnh cầm đi, chú tớ mở quán sửa xe nên không sao đâu."

"Không được."

"Vậy cậu móc áo cho tớ đi."

"Tớ không thích như thế."

"Tại sao không được, Quỳnh làm đồ cho Trần Long còn gì."

"Bởi vì chúng ta còn không phải là bạn bè thế nên tớ không thể để cậu thiệt như thế được.

Tớ sẽ cảm thấy rất ngại, dù không sửa hết bằng đấy thì cậu cứ giữ hết đi.

Tớ với Trần Long cũng không còn là bạn bè gì hết."

"Cậu muốn chúng ta là gì của nhau?"

"Đặng Phong, mọi thứ bắt đầu một cách mập mờ rồi cũng sẽ kết thúc một cách mập mờ.

Nếu cậu đã không muốn đặt tên cho một mối quan hệ thì đừng cố gắng thăm dò nó làm gì."

"Nếu tớ không muốn mập mờ?"

"Mọi mệnh đề đứng sau "nếu" đều là mệnh đề không tồn tại."

"Tớ không muốn mập mờ."

"Đặng Phong, tớ không muốn là hôm nay, hãy để một dịp khác."

"Được, dù tớ đang rất muốn nói ra hết nhưng tớ tôn trọng ý kiến của Quỳnh, nhưng hãy cho tớ một mốc thời gian được không, tớ sợ cậu cứ thế biến mất rồi chẳng nói năng gì với tớ nữa."

"Sau đợt lễ nhé."

Chiều hôm ấy chẳng khác những buổi chiều hè khác, nắng ngả màu buồn đổ bóng một người đang ôm một người.

23/8/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 33


Về quê 4 ngày, như một giấc mơ.Không phải chỉ đơn thuần đứa con đi học xa nhà nghỉ lễ về với bố mẹ về nơi chôn rau cắt rốn mà càng là trở về với nơi bản thể của mình, chặng đường 119km từ Hà Nội về Thái Bình là những tiếng bước chân lùng sục chọc ngoáy dãy hành lang nơi dẫn đến căn phòng bí mật của tôi (trong trái tim🥲)Ấy thế 4 ngày ở nhà lại như một giấc mơ thần tiên vậy.Tôi thích cái cách mình ngồi bệ cửa sổ phòng bố mẹ mà gọi Tươi, thích cảm giác nhìn chị và mẹ ngồi nhặt cả bó rau muống to đùng ở sân hay cảnh bố tôi và bố nuôi ngồi bắn thuốc lào.

Hay Trang (chị dâu bên nhà mẹ nuôi) đang quát tôi vì tội trêu thằng cháu khóc, tôi đặc biệt thích trêu mấy đứa cháu đứa em mình quý khóc ầm lên dù chúng nó sẽ càng ngày càng sợ tôi.Nó yên bình quá, như thể bắt được khoảnh khắc quay về 2 năm trước, khi tôi chưa lên Hà Nội, người bạn thân cũ chưa rời đi và trước khi có ai đó xuất hiện cuộc sống tôi vẫn ok, ăn ngon ngủ khỏe.

Chẳng có ngăn kéo nỗi buồn cho thứ gọi là tình yêu len lỏi, khung cảnh xung quanh chẳng khác trước là bao.

Thế nhưng tôi chẳng kìm được lòng tự hỏi Đặng Phong đang làm gì, liệu quay trở lại Hà Nội cả hai sẽ thành 2 kẻ xa lạ vốn xa lạ.Gần như off hết các trang mạng xã hội, "Quỳnh ơi, đi ra đồng không mày."

"Ra làm gì, chiều rồi ra giờ nóng lắm."

- gác chân qua người mẹ, tôi rúc vào néc mẹ để trốn Nhiên.

"Vậy xuống nhà thằng Tú vặt sấu đi."

- mụ già khọm tức thì dơ chân vào đạp mông tôi, sút mà muốn rớt cả trix ra ngoài vậy.

Tôi vẫn trả lời tin nhắn Đặng Phong bình thường, thỉnh thoảng sẽ call cho nhau nói xà lơ vài chuyện đâu đâu.

Nói chung là cũng gồng dữ lắm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.Như thường lệ, mỗi dịp lễ thế này thì đầu tôi chỉ xoay quanh vài điều đơn giản như mai ăn nhà ai nhỉ hay bao giờ mình được nghe bí mật gia tộc và làm sao để Nhiên nhập khẩu vào hộ khẩu nhà mình rồi cắt đứt với cái nhà bên kia nhỉ.Sóng gió gia tộc thì chưa biết, nhưng sóng gió của anh tôi thì tới rồi.Tôi không hiểu lắm tư tưởng con trai đến tuổi này thì phải lấy vợ hay con gái đến tuổi này thì phải lấy chồng.

Thật ra tôi hiểu bố mẹ ông bà tôi không quá cổ hủ như các cụ ngày trước, chỉ là mong cháu trai lớn tuổi sớm yên bề gia thất.

Nhưng vô hình sự quan tâm ấy lại đè năng lên người anh tôi quá, không phải ông ấy không muốn lấy vợ mà duyên chưa đến, hay tôi hay trêu là ai bảo năm xưa nói với người yêu cũ là "Anh đợi em, em về rồi hai ta cùng trả nợ."

Lậy hồn.

Chưa bao giờ thấy anh mình ngu dốt đến thế.May mắn là bố tôi lại không đặt nặng chuyện này như mẹ, bố chỉ có một yêu cầu không lớn hơn tuổi mẹ và không trái đạo đức là được.

Nhưng một lần khác khi đi lượn Hồ Tây anh tôi có nói rằng, chính ra bố mẹ không ép mới thật sự khiến ông ấy suy nghĩ nhiều, bố mẹ cứ thúc ép sẽ khiến con cái khó chịu từ đó sinh ra suy nghĩ phản kháng, trọng tâm rơi từ chuyện vợ con thành chuyện bố mẹ không tôn trọng mình.

Và chính sự tôn trọng của bố lại khiến ông ấy thấy mình làm con mà chưa tròn chữ hiếu ấy.Biết ông bà nội ngoại cũng lớn tuổi, bên ngoại thì là cháu trưởng, bên nội chẳng phải trưởng nhưng chẳng khác gì trưởng nên bố mẹ cũng mong trước khi ông bà nhắm mắt xuôi tay gặp được cháu dâu, âu là trọn cái nguyện vọng.Tổng kết lại nước đi này của bố cao tay thât.

Ngó sang nhà Nhiên cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Chẳng biết hay tin năm nay mừng thọ bà Khánh hay gì mà cô Hạnh về thăm, sáng sớm ra đã lon ton sang nhà tôi bắt Nhiên dậy cho bằng được.

Tôi không nói nhiều mở cửa lán để xe thả xích cho 2 con chó to đùng lao ra, chó nhà tôi không sủa nhiều nhưng chúng nó như bọn tăng động ấy.Từ tốn lấy bìa cacton đựng thuốc trừ sâu của mẹ viết nguệch ngoạc, "Nhà con chó điên đừng vào, 3 con."

Thong thả viết rồi treo ở cổng trước con mắt trố lồi của cô.

Hai con kia cắn không chết tiêm phòng là được, con còn lại cắn thì cuối năm là xanh cỏ.Cả chiều đến chập tối tôi có chút chuyện, trước khi đi vẫn nhắc bà ấy không được về nhà kia, mình bà Khánh đã đau đầu còn thêm một bà cô về rách chuyện lớ ngớ sang đấy bị rỉa cho không còn tí thịt nào về.Nói thật nhà bên đấy chẳng phải dạng nghèo hèn gì cho cam nhưng suốt bao năm vẫn không thôi đày đọa chị.

Chỉ là tôi không ngờ, đến một ngày khác, họ lại dùng một cách khác xấu xa hơn để chà xát chị tôi.Bố mẹ Nhiên về, dù cũng sống ở Hà Nội, cùng khu bé bằng cái mắt muỗi thôi nhưng suốt 10 năm không một lần chạm mặt nhau, cớ gì đúng dịp tinh hoa tề tụ thì về, lại còn ở mấy ngày.

"Cái gì, anh chị bảo con Nhiên về nhà chúng mày hả.

Tao không đồng ý."

"Mẹ, vợ con mấy năm nay... thôi thì để nó về ở cùng chúng con mới tháo gỡ khúc mắc được."

"Con không đồng ý.

Thưa cô thưa chú.

Bao năm nay con hỗn ai cũng biết, con dám hỗn với từng người một nhưng con chưa bao giờ hỗn với cô chú vì Nhiên còn thương cô chú nhiều lắm.

Nhưng cô chú không thương chị con được thì con thương, bố mẹ con thương được, anh con thương được, ông bà con thương được.

Chị ấy ăn cơm nhà con, uống nước nhà con, học hành mẹ con chăm, đi học xa nhà cũng mẹ con lo thì là con nhà con, bao nhiêu chuyện xưa nay con không kể ra vì sợ chị của con tủi mà đêm nằm khóc."

Tôi run rẩy, dám nhân lúc tôi không có nhà lại bày kế, dồn cảm xúc nghẹn trào bao nhiêu năm nay uất ức giùm Nhiên.

"Rõ ràng chị của con xinh đẹp như vậy đáng lí ra phải được nâng niu yêu thương vậy mà chẳng có đêm nào về cái chốn này mà chị yên giấc cả.

Chị là đứa con cô dứt ruột đẻ ra nhưng trong suốt bao năm qua biết bao lần chứng kiến cảnh chị ra vào viện, những lần u uất đến mức vào viện tâm thần ngồi, liệu có ai hay chăng biết những điều tồi tệ họ gây ra, chững hành động được bao biện dưới cái câu chẳng nặng nhẹ "chẳng ưa nó nên mới thế" đã khiến chị của con bao lần ra vào cửa tử."

"Cho dù biết lí do vì sao chị cứ phải cúi đầu cho người ta đánh chửi nhưng con không chịu được cái cảnh chị chỉ biết im lặng tùy ý người ta sắp xếp cuộc đời."

"Cháu tuyệt đối không để chị cháu theo cô chú, Nhiên là chị cháu cũng là chị của Huy càng là con của bố mẹ cháu.

Cháu không cần sau này chị báo đáp được cái gì chỉ mong chị ấy không phải nơm nớp lo sợ khi ở nhà cô chú.

Càng mong chị ấy bay thật cao thật xa làm điều chị ấy muốn làm thôi."

"Lần này cô chú về là vì muốn có cậu con trai quý tử hay vì chuyện năm xưa...

"Trước khi để cơ hàm đi quá mức kiểm soát, Huy Huy từ đâu lao đến bịt mồm tôi lôi xềnh xệch về nhà, trước sức chó điên, mẹ và bố cũng tham gia nhốt tôi vào nhà kho.Gấu gấu... con mới xong phần mở đầu thôi chưa đến thân bài bài mà mở cửa ra đi mà... gâu gâu...6/9/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 34: Nhiên POV


Sau những lời nói của Quỳnh tất cả đều im lặng.

Chuyện năm đấy vốn là cái giằm không buông, chỉ nhắc đến thôi ai cũng đau nhói.Tôi chẳng biết mình về phòng như thế nào, cũng đã lâu rồi nó chẳng còn là phòng của tôi nữa.

Cũ mèm, ẩm mốc, trên giường lăn lóc mấy cái chiếu, vài bộ quần áo chẳng biết quẳng ở đấy từ bao giờ, điều duy nhất khiến tôi bước chân vào căn phòng này chỉ là vài bức ảnh cũ giấu sau bàn học.Tôi mãi không thể nào hiểu được tại sao con bé phải làm đến thế vì tôi, chỉ cần người nhà động vào tôi không kể là ai nó sẵn sàng cãi nhau tay đôi thậm chí là đánh nhau.'Đừng có sợ, em đã hứa là sẽ bảo vệ chị mà.'Hóa ra lời hứa của con nhãi học lớp 1 đến 20 tuổi vẫn cứ vậy.

Ngày ấy một con bé trông nhỏ tí xà nẹo xà nẹo cầm 2 chai bia dùng sức chọi đầu chú tôi đến chảy máu còn hiên ngang khiêu chiến người bà nội vang danh độc mồm của tôi rằng, "Bà đừng có đánh chị cháu, cháu sẽ bảo vệ cho chị cháu.

Cắn đấy."

Tiếp nối với chú, bà cũng phải vào trạm y tế vì bị con bé cắn đến 6 vết.

Từ sau đợt đấy đám trẻ con trong xóm hay gọi Quỳnh là chó điên nhưng con nhỏ khi ấy vẫn cứ tự hào vì cái biệt danh ấy.'Kể ra con bé kia nói cũng ghê đấy, nói thì con mới chẳng cô, không cùng huyết thống mà một chữ chị của con hai chữ chị của con.

Lúc nó bắt đầu chuyển từ con sang cháu là tao biết có điềm rồi, đợt trước cô Thúy mày hạnh họe nó cũng thế xong cắn người ta luôn thây.

Đcu ai bảo bà ấy cứ chửi nó là chó điên làm gì' - Hạnh Chó điên sao?

Bình thường tôi vẫn hay mắng nó đủ điều nhưng mỗi khi về nhà tôi chỉ như con chuột nhắt trốn chạy hèn nhát sau lưng con chó điên ấy, vì tôi mà cái biệt hiệu đấy đã theo em một quãng thời gian quá dài."

Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, trên người họ có được sự tự tin và cảm giác an toàn mà tôi dùng cả đời cũng không bắt chước được."

Mắc gì.

Ai nói con Nhiên này không được gia đình yêu thương, lằng nhằng mẹ nuôi tao đốt nhà, thở ra là 4 đứa em tao nhảy lên đấm chết mẹ mày đấy.

Không thể cứ mãi làm con chuột nhắt mãi được, hèn lắm.

---

Không biết hôm đấy mọi chuyện giải quyết như thế nào, nhưng sau hôm đấy tôi không nghe thấy tiếng bà Khánh chửi vọng như bình thường, bố mẹ chị cùng người bà cô kia ở lại vài ngày rồi cũng đi.Suốt mấy hôm đấy cứ chạm mặt tôi là né.

Còn chị thì nói không còn để tâm đến nên yêu hay ghét cũng chẳng còn liên dự đến chị.

"Đấy nghĩ như thế nhanh có phải dễ không?"

"Thôi cái đồ mồm thì nói lo cho tao lắm thế mà tối quay ra đã thấy gọi điện cho trai hối hả."

"Đừng có mồm điêu đi bọn em gọi bàn bài tập nhóm thôi."

"Bớt bớt bàn bài tập nhóm ở app bi-a à?"🙂))) mụ này lắp camera ở trong phòng hồi nào hay dữ.---

Không biết vì chuyện của Nhiên khiến tôi yên tâm hơn hay sao mà vài ngày qua tôi cũng đào bới kha khá những tổn thương còn đọng lại hay sao mà về hà Nội yên bình hơn xíu.

Nhưng con lạy chín phương trời mười phương chư phật chứ phật mười phương xin cho thằng cô hồn kia đừng có tìm con sớm.Và tôi nhận ra rằng, ước nguyện và hiện thực là thỏi nam châm, tôi ước điều A và né điều B thì vũ trụ sẽ mang cho tôi điều B và xếp gọn điều A vào xó xỉnh nào đấy.

Ở quê đôi khi Đặng Phong sẽ gọi cho tôi nhưng hầu hết là không nghe dù thằng chó trapboy này nó dành một thời gia khá để hình thành thói quen call với tôi nên khi tôi chỉ nhắn tin chứ cố tình không call nó nhận ra ngay.

Vừa lúc đặt chân đến Hà Nội đã thấy nó đừng đợi ở cửa."

Em chào anh ạ."

Anh giai Huy vừa dừng xe ngơ ngác không biết thằng nào đứng trước cửa nhà lại còn chào mình.

Tôi thở dài thườn thượt, mày thấy tao mới đến nơi có sức để nói chuyện không hả mày."

Bạn em á.

Đợt chút tao cho đồ vào nhà đã."

Hích nó sang một bên mở cửa rồi cho dần đồ vào trong.

Vừa cho đồ vào xong thì nghe tiếng xe bà Nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, thôi bỏ mẹ rồi."

À lê lế.

Đây là thằng bé mày bảo à Nhiên.

Ấy em rể à, hai đứa cứ đi đi để chị dọn nốt cho, xong rồi tối quay về đây ăn nhá."

"Dạ vậy em mượn Quỳnh tí ạ."

Cởi áo nắng tiện vớ cái điện thoại rồi lẽo đẽo theo nó.

Sao giờ, đã chuẩn bị tâm lý đâu trời, giờ lật bài ngửa luôn sao trời, sao cứ thích làm khó nhau thế trời.

Ra bãi đất trống mà mọi người trong khu hay để xe, nó đứng trước tôi đứng sau, vò vò áo không biết nên nói gì.Thôi lành làm gáo vỡ làm muôi."

Nói đi."

- tôi dõng dạc nói."

Nói gì cơ?"

- ngơ ngác ing"Chuyện mày muốn nói ấy."

"Chuyện Quỳnh bơ tớ hay chuyện tớ nhớ Quỳnh cơ."

ặc..."

Xem nào quay vòng xem có sút đi lạng nào không, ngoại trừ phai màu xíu, má cũng bé đi xíu tay có thêm vài vết xước thì cũng ổn đấy.

Nào đây, tớ mới về bên ngoại nên có nhiều quà cho Quỳnh lắm, này."

Sau đó như một phép thần kì nó mở cốp xe và lôi ra một đống bánh kẹo kèm đồ ăn các thứ."

Đây là suất của riêng Quỳnh không phải đồ ăn thừa đâu nhé, rồi tớ xách vào nhà cho, đừng có lăng xăng nào nhanh vào nhà nghỉ ngơi đi, tóc rối xù rồi kia kìa."

Tôi vẫn còn ngơ ngác dưới sự tình này, thật tâm vừa chuẩn bị xong tinh thần nói chuyện rồi thì nó lại biến chuyển như thế này.Trước khi về nó vẫn len lén xoa đầu tôi rồi ghé tai nói nhỏ, "Tớ chỉ sang vì nhớ cậu thôi chứ không phải nói chuyện gì nghiêm trọng đâu nên đừng có cau mày mãi nữa.

Kia có họp nhóm đấy tớ sang đón cậu đi nên đừng có tránh tớ đấy.

Dạo này tớ không còn vui tính nữa đâu đấy."

"Thế tớ tránh thì sao?"

"Tớ không biết nữa, nhưng mà chị Nhiên hình như mong cậu đi với tớ lắm."

Được lắm chưa gì mày đã biết nắm thóp tao rồi đấy, "Thế cậu trả công cho tớ bằng cái gì nào?"

"Ừm tớ đoán xem, gà rán thì sao nhỉ?"

"Thế á, tớ thích lắm.

Vậy là cậu nhớ đón tớ nhé."

Tôi nghe tiếng mình cười khúc khích và tiếng Đặng Phong đáp vâng ạ.

Cuối cùng hôm đấy hai bà chị tôi cũng tha cho thằng bé về, trước khi về thằng bé ngọt sớt "Chào anh chị em về ạ."

Đóng cửa, tra khảo."

Úi 'tớ thích lắm, vậy là cậu nhớ đón tớ nhé' sao chẳng bao giờ tao thấy mày nói nhẹ nhàng như vậy với tao nhỉ."

Mụ Hương vừa rửa trứng vừa dẹo dẹo nhại lại giọng tôi."

Ôi người ta biết yêu rồi, nhớ thương gì hai chị già như mình đâu.

Hớ hớ hớ hớ..."

"Cuts cuts cuts ngay."

6/9/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 35: họp team


Đến ngày họp team để hoàn thiện bài.

Đúng như hẹn Đặng Phong đến đón tôi từ sớm, đúng sớm luôn má vẫn còn đang mải xào mì tôm thì đã thấy tiếng nó rồi, vì sớm quá nên đành bảo nó cất xe đi rồi vào nhà.

May vãi sáng nay dậy sớm có tập thể dục đôi chút nên có mặc áo trong nếu không để nó thấy chắc phải lóc (block) mất."

Mắc gì 8 đã đón rồi má hai, 10 giờ mới hẹn mà."

"Thế á tao tưởng 9 giờ là họp rồi, đến sớm sớm cậu còn có thời gian ăn sáng chứ.

Nấu gì ngon thế."

Thôi nghe cái giọng là biết đến ăn trực rồi.

Bất đắc dĩ tôi phải lấy nốt gói mì còn lại ra xào, vừa thuần thục xào mì vừa tự khoe, "May cho mày có phúc ăn đấy, sau này thất nghiệp tao sẽ mở quán mì.

Tao hơi bị tự tin vào trình nấu mì của mình luôn."

"Thế á, thế tao làm nhân viên cho cậu nhé."

Nhìn kiểu khinh bỉ, đưa cho nó cái bát tô ý bảo là bỏ gà ra đi để tao xé, ấy thế mà nó đã đeo bao tay nhanh nhẹn gỡ thịt ra cũng quen tay pha nước chấm theo tỉ lệ 2 gói sốt cà chua và 1 gói tương ớt."

Quỳnh ơi."

"Nói."

"Quỳnh ơi."

"Dcu mày làm sao."

"Kéo tay áo giùm đi chấm hết xuống sốt rồi này."

"Rách chuyện."

Khi tôi chia xong 2 phần mì vào bát thì Đặng Phong cũng đã xếp xong xương một bên thịt một bên và 2 cốc nước lọc đặt hai phía.

Đặt 2 bát mì xuống và quyết định cho thêm cục đá vô cốc nước để giảm đi sức nóng trái tim này.Đặng Phong rất kiên nhẫn với việc chụp locket 7749 bức để up str của tôi, lúc nào đi ăn cùng nhau nó cũng ngoan ngoãn khoanh tay một góc đến khi tôi bảo ok mới bắt đầu động đũa, nhiều khi còn xếp các món lại để tôi chụp cho đẹp cơ."

Phong ơi, ngẩng lên nào."

Đây là lần đầu tiên tôi up nó công khai, dù là locket.Đúng 9 giờ đến quán, không ngạc nhiên khi hai đứa tôi đến sớm nhất, thấy chưa tao cao su thật nhưng chúng nó còn cao su hơn cơ mà.

Đặng phong chủ động cầm balo và kéo ghế giúp tôi."

Úi bạn nào dạy mà hay thế."

Sượng.

Đây là hậu quả của lướt tóp tóp trong khi nó rửa bát đấy.Sau quãng nghỉ vì không hiểu ý tôi là gì, thằng bé rất nhanh lấy lại trạng thái thản nhiên đặt đồ bên cạnh, cả đồ của nó, còn bên còn lại thì để balo của tôi.

Buổi sáng ăn hơi nhiều nên tôi chỉ muốn uống lọc đá, Đặng Phong không uống cafe như bình thường mà chọn một cốc trà hoa quả, vị chanh leo.Ngồi lướt lướt viết cho xong chương truyện trong lúc đợi đám cao su hơn kia, má, bí ý tưởng quá, tao đã yêu đương lần mẹ nào đâu mà viết ngôn tình, chuyển sang truyện ma có được không trời.

Quay qua thấy Đặng Phong lạch cạch gõ bàn phím.Cử chỉ hoàn mĩ, khuôn mặt hoàn , mùi thơm hoàn mĩ, phải nói con trai khi tập trung làm viết luôn toát ra vẻ rất ddix, haizzzz.

Lại nhìn sang cốc nước vẫn còn nguyên, "Hổng ún hả."

"Không thích chanh leo lắm, gọi cho mày mà."

"Úi bạn nào dạy mà hay thế."

Sượng lần 2.Nói khịa vậy thôi chứ tôi không kiêng nể hút một ngụm dài, nói thật ô long mận chanh leo pha theo công thức 3 muỗng nâu chanh leo, 1 muỗng nâu mứt mận, 120ml ô long, 30ml trà xanh, 50 ml nước đun sôi để nguội, 20ml đường lỏng, 1 muỗng thạch konjac và 1 muỗng trân châu sương mai vẫn là chân ái, đấy là công thức tôi thích chứ toco không bán thế.Đợi chừng hơn 10 phút nữa thì mọi người đến dần.

Lan Anh nhanh chóng nhận ra thanh tiến độ của tôi và Đặng Phong mà nhắn tin mật, 'sao tưởng chiến tranh thế giới cơ mà'🙂))) mình có thể nhắm mắt làm ngơ được không chị.Ngoài Lanh ra thì Trần Long cũng khá để ý đến thái độ giữa tôi và Đặng Phong, mấy lần tôi thấy nó liếc nhìn về bên này rồi quay đi nhanh chóng.

Tôi vẫn cư xử như bình thường với Trần Long nhìn nó cũng chỉ như một người bạn làm cùng nhóm thế thôi, không hơn không kém.Nhưng nếu quay lại buổi hôm đấy, tôi nhất định làm thêm vài cú đá xé gió, dưới sự mắng chửi của Meii thì tôi thấy tôi hiền thật.

Một bài học nữa mà biết bao lần như con culi trong các mối quan hệ khiến tôi dần hình thành một bảng giá trị mối quan hệ trong đầu, người quan trọng (gia đình), nhóm người thân (bao gồm người thân và bạn bè thân), bạn bè, bạn bè xã giao, người qua đường và kẻ thù.

Trần Long không còn nằm trong nhóm người cấp cao thế nên không cần phải bận tâm nhiều.Kết thục buổi họp, cả nhóm thử thuyết trình qua nhìn chung là ổn rồi kéo nhau đi ăn sau thì nhà ai người nấy về.

Trong lúc dọn đồ và Đặng Phong đi vệ sinh thì Trần Long có đi lại gần vẻ muốn nói gì đó nhưng tôi né tránh rồi lẽo đẽo bám theo Đặng Phong suốt cả lúc ăn cho đến khi lên xe về.Đoạn đường khá yên lặng, tôi mơ mộng nhìn con đường văn hoe, nắng đổ lên con đường một dải màu vàng tươi, nhuộm màu này đẹp đấy và nếu tôi thò cánh tay ra khỏi áo nắng thì chỉ 5 giây cái tay này sẽ thành chân giò nướng mất.

Đến chỗ để xe, như thường lệ tháo mũ bảo hiểm rồi sẽ đưa đồ cho tôi nhưng không.Đặng Phong khẽ vuốt tóc tôi, nhanh mà dịu dàng đến nỗi tôi chẳng kịp tránh.Đặng Phong không đẹp kiểu mặt hoa da phấn kiểu công tử bột, dạo gần đây thanh niên chuyển qua bộ môn mới nên da dần rám rám xíu trông mlem vãi, lông mày rậm, môi mỏng dù tôi biết thường thì mấy thằng cha môi mỏng lại còn nói ngọt thế này thì lời nói không đáng tin, nhưng biết là một chuyện có làm được hay không lại là câu chuyện khác."

Cậu có muốn nói chuyện không?

Tao nghĩ là đưa cậu về nhà cậu có cảm giác an toàn hơn ấy."

"Chúng ta có chuyện gì để nói hả?"

"Chuyện tao nghe bọn kia cá cược tán tỉnh mày không phải sự thật.

Tao không hề đồng ý chuyện cả cược đấy khi ban đầu tao tiếp cận mày cũng chẳng phải vì cá cược gì cả.

""Ừ tao biết."

Nó cẩn thận nhìn tôi, đáp lại tôi vẫn nét cười như cũ, rất tự nhiên rất vô tri."

Cả hôm đấy bạn kia tỏ tình tao nhưng tao không đồng ý, tao thích cậu."

20/9/2023
 
Truyện Này Tên Là Yêu Cậu
Chương 36


"Cảm ơn cậu vì đã nói cho tớ biết điều ấy, nhưng mà cậu thấy đấy sắp đến giờ tớ đi làm rồi."

Tôi quay lại treo mũ bảo hiểm vào con wave chiến rồi tính lách qua con SH đen để vào nhà, nhưng ả tiện tì đáng chết này dám đứng chắn đường quốc mẫu hồi cung, "Đi ra cho bổn cung đi làm."

Đặng Phong do dự khá lâu, dường như từ thái độ đến câu trả lời của tôi đều không nằm trong tính toán của nó.

Điều đó có thể khiến anh chàng phải suy nghĩ mất đôi lúc.

"Thế cậu không còn gì nói với tớ à?" bằng một tone giọng trầm buồn đặc sệt chất giọng như rót mật vào tai của trai Hà Nội.

Ôi chưa nghe câu trai Thái Bình bất thình lình mà đánh mất trái tim à :ĐĐ"Tớ rất tổn thương đấy, tình cảm là thứ để đem ra trêu đùa như thế ư?

Tớ thích cậu nên cậu có thể tổn thương tớ như vậy ư?

Nhưng mà tớ rất thích cậu nên tớ sẽ tha thứ cho cậu...."

Phì... hé hé hé...

Văn trai quê tao phải dài bằng luận án tiến sĩ đấy, dăm ba trò tỏ vẻ đáng thương này là gì.

"Đặng Nguyễn Hoàng Phong, mày nghĩ tao sẽ nói như thế ư?

Bé ơi, có hi vọng mới có thất vọng, có thất vọng nên mới tổn thương."

Khẽ vỗ má Đặng Phong, phải chi có thế thẳng tay dùng 100% sức mạnh thì sẽ tốt hơn, "À... thật ra là có đấy nhưng tự nhiên thấy không còn quan trọng nữa.

Chào nhé!"

Mặt thằng bé trông hài lắm, tái hẳn, nó tính tránh ra nhưng rồi lại giữ tay tôi lại, đến khi nó lặp lại hành động ấy lần thứ 5 tôi mới bực mình đá vào chân nó.

Thằng chó hết ngã vào tường rồi ôm chân như thế tôi vừa mới bạo hành nó vậy, "Vậy tối nay tao đi đón mày nhé?"

"Không, tối nay quầy tao đi ăn ở cầu vượt bên nhóm anh Hiệp rồi."

Phải công nhận, một diễn viên giỏi là trong bất cứ một cảnh quay không có trong kịch bản đều có thể tự biên thêm cảnh, lại còn tự nhiên chân thật như vậy.

Trái lại từ cách dùng từ đến điệu bộ vụng về của tôi như kẻ nghiệp dư chỉ là bắt chước mấy cảnh máu chó trong phim.

Làm lố thật.Chuyện cá cược dù là hiểu nhầm nó vốn đâu có thiếu cơ hội để giải thích đâu, tại sao phải đợi đến khi tôi thể hiện thái độ khác mới vội vã giải thích.

Hay chuyện hôm tỏ tình ấy rõ ràng nó đã thấy tôi đứng ở cửa, nhưng tối hôm ấy không một lời nhắn tin, đến khi tôi có ý hỏi dò nó cũng lảng tránh đi.

"ôi dù có là cá cược thì yêu được Đặng Phong cũng sướng bỏ mẹ ra ấy" đó là lời tôi nghe được từ một bạn nữ trong lớp.

Nên dù ngay từ đầu việc không được tôn trọng đi chăng nữa thì có được anh ta là tôi đã gặp hời rồi.Thế đấy!Dù không nói ra nhưng tôi tin chắc Đặng Phong cũng có kiểu suy nghĩ này.

Đặng Phong không phải là cái mỏ, nhưng phía sau nó chính là cái mỏ, hơn nữa nó cũng là cái mỏ tiềm năng, biết tận dụng và vun trồng thì tiềm năng không hề nhỏ.Nhưng giai ơi, tao là con quái thai lai quái vật, trông tao có thèm tiền đến thế không.

Chẳng nói đến tương lai có lấy nhau hay không thì tính riêng bố mẹ, Huy Béo, Nhiên, Meii, Hạnh, Tươi, Trang,... mỗi nhà t xin ở ké một tuần thì một năm chẳng mất đồng tiền nhà nào còn được ăn trực rồi.

Không thì quý 1 ở bám nhà bố mẹ, quý 2 ở bám nhà Huy, quý 3 sang bám nhà Nhiên, quý 4 thì tứa lưa đi cũng ổn rồi.Xung quanh tao đầy mỏ nhé, mà đào là chắc chắn có nhiều khi không có, nhưng chẳng tội gì bị bêu cái mác "đào mỏ" mà đào được hay không còn là một ẩn số.

Tao thích tiền nhưng tao thích cảm giác kiếm được tiền hơn nhé.Có một điều Nhiên luôn dạy tôi, chị chẳng bao giờ cấm cản tôi đến những nơi ăn chơi hay tiêu tiền các thứ, thậm chí thích chị sẵn sàng gọi điện cho bố mẹ tôi xin cho tôi đi quán bar luôn ấy, các mối quan hệ hớ hênh hay giao dịch chẳng sạch sẽ cũng chỉ cho tôi hay, vì chỉ khi tiếp xúc cọ xát với những điều ấy rồi tôi mới biết phân biệt nên hay không nên chứ không dễ dàng bị cuốn theo, cũng không ngây ngô để tiền tài dắt mũi.À, riêng xăm và bấm tai là câu chuyện khác, chơi là nghiện đấy 🙂))Còn Đặng Phong "Yêu anh như đi thỉnh kinh.

Tình cảm này chỉ là ngộ nhận"

---Hạnh và Nhiên đang trên đường đi mua váy để chuẩn bị đi đám cưới người yêu cũ của Hạnh.

Phải nói đàn bà con gái có sự ghen tị ghi thù đáng kinh ngạc, dù đã chia tay nhau cách đây gần 7 năm thế mà chị Hạnh vẫn nhớ về cái ngày bị thằng người yêu cắm cho cái sừng hơn 3m.Mà phải nói năm đấy thì Hạnh và Nhiên cùng bị thằng già kia lừa gạt tình cảm, bắt cá chục tay, Hạnh đi đánh ghen nhầm bà Nhiên rồi chẳng hiểu sao chơi thân luôn đến giờ.

Lần này nghe bảo hai mẹ định chiến spotlight của cô dâu.Bonus: Cô dâu là kẻ thứ 3 trong câu chuyện năm đấy 🙂))"Ê Lan nhắn tin cho tao, lại bị thằng kia trap."

- Hạnh tay cầm chục bộ váy mắt thì liếc nhìn xem còn bộ nào ưng mắt không, tay thì ngửa màn hình về phía Nhiên."

Đâu đâu."

- Nhiên"Con bé này ngó cũng giống cái Quỳnh mà sao cái tính khác ghê ta, đứa thì chả bao giờ thấy khóc vì tình đứa thì dăm ba hôm bị trai nó trap cho."

"Công nhận, đời tao chưa thấy nó khóc vì tình bao giờ, không biết em mình yêu đương sẽ ra sao nhỉ?"

Chị gái đang thay dở bộ váy nghe Nhiên nói vậy thì ngó vội ra hỏi, "Sao tưởng sắp xây lâu đài tình ái với thằng bé kia."

Nhiên vội kéo rèm vào rồi bước vào trong phòng thử đồ, dù đây là story đồ nữ nhưng vẫn có mấy bạn nam đi mua cùng người yêu, ai lại hớ hênh ngó ra vậy chứ, "Biết chuyện rồi đấy.

Quay đây tao kéo khóa cho...

Dcu."

"Con bé đấy tính gì cũng xấu, xấu nhất là thói ghi thù."

"Công nhận, đã không ghi thù thì thôi, nó đã ghi thì tao cũng sợ nó...

Cái này đẹp đấy, mua váy đi mày."

4/10/2023
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom