Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trường Môn Hảo Tế Yêu

Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 120: Chương 120



Sau khi Viện Kiều chết, chiếc túi thơm được truyền tay nhiều người rồi cuối cùng rơi vào tay Phùng Vận.

Không ngờ, tối qua nàng nhờ Lạc Nguyệt mang túi thơm giao cho Vệ Tranh. Vừa nhìn qua, hắn liền nhận ra đó là đồ của Phương Phúc Tài.

Vệ Tranh vốn là kẻ đa nghi.

Như vậy, chẳng cần Phùng Vận phải thêm mắm dặm muối, y đã tự liên kết toàn bộ sự việc và kết luận rằng đó là chiêu trò của Phương công công nhằm đoạt quyền.

Y không còn nghi ngờ Phùng Vận nữa, mà trút toàn bộ hận thù lên đầu Phương công công.

Phùng Vận liếc nhìn Khải Bính.

“Đây chính là điều ta đã nói hôm trước: địch mạnh ta yếu, không bằng dùng lợi mà dụ chúng, để chúng tự đ.â.m sâu, sau đó vạch trần điểm yếu, chia rẽ và làm tan rã chúng...”

Khải Bính ngẫm nghĩ hồi lâu, gật đầu.

“Vậy nữ lang định làm gì tiếp theo?”

Phùng Vận đáp: “Chia rẽ và hóa giải.”

Khải Bính “ồ” một tiếng, vẻ mặt như hiểu như không.

Phùng Vận mỉm cười, lấy từ bên cạnh ra một cuốn sách, đưa cho hắn:

“Rảnh rỗi thì đọc thêm sách. Trong sách, có thể giải được mọi nghi hoặc.”

Khải Bính ngẩn ra, cảm thấy đầu mình như to ra gấp đôi.

Hắn biết chữ chẳng được bao nhiêu, không thích đọc sách, càng không ngờ ngoài việc dẫn dắt bộ khúc luyện binh, mình còn phải làm công việc của kẻ đọc sách.

“Nữ lang, ta… ta không đọc được không?”

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng đầy lúng túng của hắn, Phùng Vận bật cười khúc khích.

“Đọc, sao lại không đọc? Tương lai, bộ khúc của chúng ta đâu chỉ hai ba mươi người. Đợi đến khi đội ngũ lớn mạnh, ngươi làm thống lĩnh thì phải làm sao?”

“Làm sao?” Khải Bính ngơ ngác hỏi.

“Trong sách đều viết cả rồi.”

Phùng Vận nhướn mày, mỉm cười khích lệ:

“Ngươi cứ cầm về xem. Có gì không hiểu, cứ đến hỏi ta.”

Khải Bính gãi đầu, biết mình không thể thoát khỏi món “nợ đọc sách” này. Đến cái tuổi này rồi mà vẫn phải như hai tiểu tử nhà mình, bị ép học chữ.

---

Phùng Vận đã dựng sân khấu, người diễn kịch không thể thiếu.

Sau khi ăn sáng, nàng sai người qua tây phòng, mang đến cho Triệu Tuyết Thanh và Lạc Nguyệt mỗi người một tấm vải tốt, bảo họ may một bộ y phục thật đẹp, tươm tất. Đồng thời, nàng cũng cho họ nghỉ làm các việc nặng nhọc ở điền trang.

Triệu Tuyết Thanh vốn sĩ diện. Từ hôm đó, nàng ta xấu hổ đến mức không dám gặp ai, nhưng lại không thể buông bỏ sự kiêu ngạo của một “quý nữ”, nên càng thêm oán hận Phùng Vận.

Chính Phùng Vận đã dẫn người đến bắt quả tang nàng ta.

Cũng chính Phùng Vận đã phơi bày chuyện xấu hổ của nàng ta trước mặt mọi người.

Nhưng Lạc Nguyệt thì khác.

Lớn lên trong lầu xanh, từ nhỏ đã chịu không ít khổ sở, nàng ta quen nhìn sắc mặt người khác, biết lựa thời mà làm.

Từ lúc Phùng Vận gọi nàng ta đến để hầu hạ Vệ Tranh, giao cho nàng ta chiếc túi thơm và dặn dò những điều cần nói, Lạc Nguyệt đã hiểu: Phùng Vận muốn nâng đỡ nàng ta.

Cơ hội trong đời nàng ta không có nhiều.

Chỉ cần một chút hy vọng, nàng ta cũng phải nắm lấy.

Đó cũng là lý do tại sao, khi phát hiện Triệu Tuyết Thanh sau lưng mình lại qua lại với Vệ Tranh, nàng ta đã bất chấp tất cả mà cắt đứt.

Bây giờ, Phùng Vận coi nàng ta là người của mình, đương nhiên nàng ta không dám chậm trễ.

Nhận lấy vải vóc, nàng ta vội vã đến chính phòng tạ ơn.

Phùng Vận đang phe phẩy chiếc quạt cọ, suy nghĩ xem nên “chia mà trị” thế nào, thấy nàng ta hiểu chuyện như vậy, nụ cười trên mặt càng đậm thêm vài phần.

Phùng Vận thích những nữ tử thông minh.

“Lạc cơ không cần khách khí. Trước đây chúng ta vốn là tỷ muội, sau này Lạc cơ theo Vệ tướng quân đến Trung Kinh, có khi ta cũng cần nhờ đến sự chiếu cố của Lạc cơ...”

Nói đến đây, nàng khẽ thở dài, lại như bộc bạch chân tình mà cất lời:

“Trước đây có điều gì không phải, mong Lạc cơ bỏ qua.”

Lạc Nguyệt lắc đầu. “Nữ lang đâu có gì không phải. Khi đó ta và người đều là tỷ muội, bị gia đình vứt bỏ, bị đưa đến quân doanh địch, tương lai mịt mờ, sống c.h.ế.t khó lường...”

Nói đến đây, viền mắt nàng ta đã đỏ lên, phải lấy khăn chấm nhẹ khóe mi.

“Giả như không có nữ lang giữ vững thể diện, các tỷ muội chúng ta đến giờ còn chẳng biết sẽ ra sao...”

Phùng Vận hỏi: “Ngươi không oán ta sao? Một mình chiếm lấy tướng quân, lại bắt các ngươi làm việc?”

Lạc Nguyệt cười khổ một tiếng.

“Thiếp còn cảm kích nữ lang không hết, sao dám oán giận? Thiếp không phải kẻ ngu ngốc như Lâm Nga, sớm đã nhìn rõ mọi chuyện. Dù không có nữ lang, Đại tướng quân cũng chẳng chọn chúng ta. Là họ cố chấp không chịu hiểu, tự lừa dối bản thân mà thôi. Còn về việc làm lụng…”

Nàng ta chớp mắt, hàng mi dài cong lên, đôi mắt sáng tựa vì sao.

“Có làm mới có ăn, đó là đạo lý hiển nhiên. Thiếp từ nhỏ chưa từng ăn một miếng cơm không phải do mình đổi lấy. Có cơm ăn, vẫn tốt hơn là c.h.ế.t đói. Nữ lang không hề hại chúng thiếp, ngược lại, nữ lang đang cứu chúng thiếp, muốn nhắc nhở chúng thiếp rằng, lấy sắc thờ người không bền lâu, chỉ có tự thân lao động mới thực sự vững vàng…”

Một khi đã mở lòng, Lạc Nguyệt liền thao thao bất tuyệt.

“Thiếp làm ra chuyện thấp hèn như vậy, nữ lang ắt cũng khinh thường thiếp. Nhưng thiếp từ nhỏ đã lớn lên trong lầu xanh, học được chỉ là cách hầu hạ nam nhân...”

Vừa nói, nước mắt nàng ta vừa tuôn rơi, chảy dài trên má.

“Nữ lang, thế đạo này, nữ nhân thật sự không có đường lui. Thiếp ham ăn nhác làm, chỉ muốn sống khá hơn một chút, muốn mặc áo đẹp, muốn đeo trang sức quý, muốn có người hầu hạ, sống những ngày nhàn nhã… Thiếp sai sao?”

“Ngươi không sai.” Phùng Vận nói. “Ai chẳng có tư tâm? Ta cũng vậy.”

Nghe nàng nói vậy, Lạc Nguyệt bỗng thấy lòng mình được an ủi.

“Thật ra thiếp đã sớm biết đại tướng quân không thể dựa vào được, nên mới nghĩ đến chuyện tìm một lang quân khác để nương tựa. Thiếp không làm hại ai, thậm chí còn sớm nói ý định với Triệu Tuyết Thanh, không ngờ nàng ta lại nhanh chân giành trước...”

Nhắc đến chuyện đêm hôm đó, nàng ta tức giận đến nghiến răng, tràn đầy oán hận.

“Thiếp muốn người nam nhân đó, nàng ta lại cố giành bằng được, vậy thì thiếp nhất quyết không để nàng ta được yên. Nàng ta còn muốn giữ mặt mũi, còn thiếp không cần. Chúng ta cứ chờ xem, rốt cuộc ai cứng đầu hơn ai.”

Phùng Vận khẽ mỉm cười.

“Ta chưa từng khinh thường ngươi. Trái lại, ta thấy Lạc cơ rất dũng cảm.”

Lạc Nguyệt những ngày qua chịu đựng bao ánh mắt khinh bỉ, giờ nghe Phùng Vận nói vậy, đôi mắt hoe đỏ của nàng không kìm được mà càng thêm rưng rưng, từng giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.

“Nữ lang quả thật khác hẳn những người khác, có tầm nhìn rộng lớn...”

Phùng Vận chỉ cười, rồi chợt hỏi nàng:

“Vừa rồi ngươi nói, từ nhỏ đã chỉ học được một điều, đó là cách hầu hạ nam nhân, có đúng không?”
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 121: Chương 121



Lạc Nguyệt hơi đỏ mặt, cắn môi khẽ nói:

“Thiếp theo bên cạnh Vệ tướng quân khi còn là thân trong sạch, bằng không lúc ấy cũng chẳng thể theo nữ lang xuất giá. Thiếp chỉ là thấy nhiều, nghe nhiều, biết đôi chút kỹ xảo mà người khác không có thôi.”

Phùng Vận hỏi:

“Vậy ngươi có tự tin rằng bằng những bản lĩnh này, ngươi có thể chiếm được sự sủng ái duy nhất từ Vệ tướng quân không?”

Lạc Nguyệt sững người. Nàng ta không hiểu rõ Phùng Vận muốn nói gì.

Phùng Vận tiếp lời:

“E rằng không đến mấy ngày nữa, thánh chỉ triều đình sẽ đến thôn Hoa Khê. Ngươi và Thiệu Tuyết Thanh đều là những người mà Đại tướng quân ban cho Vệ Tranh, y nhất định sẽ đưa các ngươi đi cùng. Tới Trung Kinh, nơi đất khách quê người, ngươi không có ai để nương tựa…”

Nghe vậy, Lạc Nguyệt càng khóc lớn hơn, nức nở không ngừng. Hóa ra nữ lang là đang vì nàng ta mà suy tính, vì nàng ta mà lo lắng.

“Nữ lang yên tâm.” Lạc Nguyệt cắn răng nói: “Trừ khi Vệ Tranh không phải là nam nhân, nếu không thiếp tự có cách. Thiếp không chắc sẽ được độc sủng, nhưng để chiếm được sự yêu chiều của Vệ Tranh, thiếp rất tự tin.”

Đêm đó nàng ta có thể kéo Vệ Tranh từ bên Thiệu Tuyết Thanh ra, điều khác không dám nói, nhưng cái gan lớn đến mức coi trời bằng vung này thì chẳng ai bì được.

Phùng Vận dặn dò:

“Mấy ngày tới, nhân lúc Vệ tướng quân chưa rời đi, ngươi nên sang bên đó nhiều hơn, chăm sóc y. Đây là thời điểm y đang gặp khó khăn, đúng như người ta nói, hoạn nạn mới thấy chân tình. Lạc Cơ, ngươi nên hiểu lời ta.”

Lạc Nguyệt là người thông minh, hiểu ngay ý tứ của Phùng Vận.

“Đa tạ nữ lang thành toàn.”

Phùng Vận lại nói:

“Khi ngươi rời đi, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền riêng, coi như của hồi môn, và để Khải Bính chọn hai người hầu cận đưa đi cùng đến Trung Kinh, ít nhiều cũng có người giúp đỡ.”

Lạc Nguyệt cảm kích đến mức không biết nói gì hơn. Nàng ta vừa khóc vừa nắm lấy tay Phùng Vận, dập đầu cảm tạ không ngừng.

“Nếu nữ lang không chê, từ nay về sau Trường Môn trang chính là nhà mẹ đẻ của thiếp, nữ lang chính là muội muội ruột t.hịt của thiếp.”

Phùng Vận nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, cười nói:

“Được, từ nay chúng ta là tỷ muội cùng khí liên chi. Nhưng có một điều...”

Nàng nhỏ giọng dặn dò:

“Tỷ cũng biết lòng người đầy ghen ghét, kẻ xấu không ít. Những lời chúng ta nói với nhau, hiểu riêng là được, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài, tránh rước lấy phiền phức không cần thiết, nhất là Trung Kinh phức tạp như rồng lẫn cá, tỷ nhất định phải cẩn thận.”

Lạc Nguyệt gật đầu, nghiêm túc cam kết:

“Muội cứ yên tâm. Tỷ là chỗ dựa của muội, tuyệt đối sẽ không hồ đồ nói bừa khiến muội khó xử.”

Phùng Vận càng cảm thấy Lạc Nguyệt là một nữ tử khéo léo tám phương, trí tuệ hơn người.

“Một lời đã định. Muội ở An Độ chờ tin tốt của tỷ, mong rằng tỷ được Vệ tướng quân yêu chiều, trở thành chính thê của y, đạt được điều mong muốn.”

Lạc Nguyệt bật cười qua nước mắt:

“Muội cứ yên tâm, tỷ nhất định sẽ khiến y không xuống nổi giường, chẳng còn sức lực mà tìm tiểu yêu tinh nào khác.”

Phùng Vận cười đến nheo cả mắt. Một nữ tử mạnh mẽ đến thế quả là hiếm thấy. Hai người lại trò chuyện thêm một hồi lâu, rồi Phùng Vận mới cho nàng ta lui xuống.

~~~~~~~~

Vệ Tranh: Đại tướng quân cứu mạng, có người muốn "bóp nắn" ta...

Ngao Thất: Ngươi chỉ là một phản diện, giãy giụa làm gì? Ngay cả Đại tướng quân cũng không tránh khỏi bị "bóp nắn" đâu. Hừ, có vài người còn muốn mà chẳng được kìa.

~~~~~~~~~

72- Phùng Vận thụ phong.

Ngày thứ ba, y như lời Phùng Vận dự đoán, người từ Trung Kinh đã tới.

Người tuyên chỉ là một tiểu hoạn quan xa lạ, khi đi qua đầu thôn Hoa Khê đã khiến không ít người hiếu kỳ nhìn theo.

Tiểu hoạn quan dẫn Vệ Tranh cùng một nhóm cấm quân rời đi, không nói rõ sẽ xử trí ra sao, chỉ bảo rằng về kinh sẽ tiếp tục bàn định.

Vệ Tranh đưa cả Triệu Tuyết Thanh và Lạc Nguyệt đi cùng.

Dù có người nói ra nói vào thì thiếp thất do Đại tướng quân ban thưởng cũng phải cắn răng mang theo bên mình.

Đặc biệt là Lạc Nguyệt, những ngày qua đã âm thầm mang đồ ăn thức uống đến cho Vệ Tranh, cùng y chịu khổ xuống ruộng, dắt y ra Hoa Khê bắt cá nghịch nước, kể cho hắn nghe những chuyện kỳ thú chưa từng biết, chơi những trò mà hắn thậm chí không dám tưởng tượng, ‘niềm vui hoang dã’ khiến khoảng thời gian khổ cực trồng trọt của y này bớt phần nặng nề.

Phùng Vận tự mình tiễn Triệu Tuyết Thanh và Lạc Nguyệt ra khỏi cửa.

Nhìn đoàn người dài ngoằn ngoèo như rồng uốn lượn dần dần khuất bóng ở thôn Hoa Khê, nàng mới thở phào một hơi thật dài.

"Cuối cùng cũng đi rồi."

Khải Bính nói: "Ta vẫn không hiểu, nữ lang vì sao lại làm vậy?"

Phùng Vận hỏi: "Chỗ nào không hiểu?"

Khải Bính đáp: "Họ Vệ kia thủ đoạn tàn độc, g.i.ế.t đi chẳng phải tốt hơn sao?"

Phùng Vận khẽ cười: "Lúc đầu, ta cũng nghĩ như vậy."

Giết c.h.ế.t Vệ Tranh, thì sẽ không còn vị chủ nhân Đại Nội Địch Kỵ Ty độc ác tội ác chồng chất kia nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chưa bàn đến việc g.i.ế.t Vệ Tranh có gây phiền phức cho Bùi Quyết, khiến người khác lên án hay không, mà chỉ riêng về tương lai của y, thực chất, chính thân phận chủ nhân Đại Nội Địch Kỵ Ty đã tạo nên con người y, là thời thế tạo anh hùng.

"Nhưng không có Vệ Tranh, thì sẽ có Vương Tranh, Tạ Tranh, Lưu Tranh… Chưa biết chừng còn tàn nhẫn và vô sỉ hơn hắn."

Dù thế nào, vẫn sẽ có một kẻ thủ đoạn độc ác ngồi lên vị trí chủ nhân Đại Nội Địch Kỵ Ty, chẳng có gì thay đổi cả.

Nhưng Vệ Tranh này, sẽ không còn là Vệ Tranh trước đây nữa.

Mâu thuẫn giữa Vệ Tranh và Phương Phúc Tài sẽ càng gay gắt, cung đình lại thêm một màn đấu trí hiểm ác.

Lý Tang Nhược cũng sẽ bắt đầu nghi kỵ Vệ Tranh.

Còn Vệ Tranh…

Một khi y tin rằng, dưới sự xúi giục của Phương công công, Lý thái hậu từng có ý định g.i.ế.t mình, chỉ nhờ Đại tướng quân cầu tình mới bảo toàn được mạng sống, thì tâm tư y sẽ thay đổi.

Lòng người rất nhạy cảm, một khi đã gieo mầm nghi ngờ, thì sẽ không còn tín nhiệm hoàn toàn như trước nữa. Lý Tang Nhược đối với Vệ Tranh như thế, mà khi Vệ Tranh có Lạc Nguyệt rồi, thì càng như thế…

Không còn tin tưởng tuyệt đối, thì cũng sẽ không còn trung thành tuyệt đối.

Khải Bính thở dài: " Lý thái hậu có g.i.ế.t Vệ Tranh không?"

Phùng Vận nói: "Tất nhiên là không."

Tội lỗi của Vệ Tranh, xét cho cùng chỉ có một việc là đánh A Lâu, mà y đã dùng lao dịch để bù đắp.

Chuyện ngủ bừa bãi với cơ thiếp chỉ là vấn đề đạo đức cá nhân, ngay cả Đại tướng quân cũng không trách phạt, còn ban cho y hai cơ thiếp, thì đâu tính là tội.

Còn về việc truyền bá lời đồn về Thái hậu…

Đừng nói là không có chứng cứ, mà cho dù có thì đã sao?

Trừ khi, chính Thái hậu thừa nhận những chuyện đó là thật.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 122: Chương 122



Bằng không, nếu vì chuyện này mà Vệ Tranh bị trị tội, chẳng khác nào xác nhận lời đồn là thật. Nếu không phải thế, làm sao có thể dễ dàng lấy một Tả Vệ tướng quân ra làm vật hi sinh?

“Cho dù Thái hậu có giận, có hận đi chăng nữa, cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Trên mặt, không những không thể trách cứ, mà có khi còn phải an ủi mấy câu, bảo rằng Vệ tướng quân trồng trọt vất vả.”

Lý Tang Nhược chỉ có thể cắn răng nuốt cay đắng vào lòng.

Phùng Vận nghĩ đến đây thì không nhịn được cười.

Lý Tang Nhược chắc hẳn không ngờ rằng kế hoạch bắt giữ tỉ mỉ chuẩn bị của nàng ta cuối cùng lại biến thành một trò hề. Mà kẻ chịu tổn thất nặng nề nhất, lại chính là nàng ta.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Lý Tang Nhược ở Gia Đức cung tức giận đến phát điên, nhưng lại bất lực không thể làm gì, tâm trạng của Phùng Vận liền trở nên vô cùng khoan khoái.

Nàng gọi Tiểu Mãn đến, thay một bộ y phục có màu sắc tươi sáng, rồi che ô ra ngoài thăm ruộng rau.

Tiểu Mãn và Đại Mãn không hiểu vì sao Phùng Vận lại thích ngắm mấy luống rau như vậy.

Ngày nào cũng xem hai, ba lần là ít, tâm trạng vui hay không vui cũng đi xem rau. Có khi một ngày dạo qua bảy, tám lần, vẫn không thấy chán.

“Các ngươi không hiểu đâu.”

Đó không chỉ là niềm vui đơn thuần.

Rau cải, rau dền đều đã nảy mầm, từng chồi nhỏ xanh non mềm mại, tràn đầy sức sống mới...

Nhìn mảnh ruộng của mình, nàng cảm giác như đang nhìn giang sơn mình gây dựng.

Chỉ là, đất trong trang vẫn chưa được trồng đầy, hạt giống không đủ, nhân lực cũng thiếu. Nhưng Phùng Vận không vội, chỉ bảo người bón phân ủ đất, từ từ canh tác.

Trong đầu nàng đã có sẵn vô số kế hoạch, chỉ đợi từng bước hiện thực hóa…

Nàng đang ấp ủ tâm tư riêng, đứng trên bờ ruộng trò chuyện với đại tẩu nhà bên mới dọn đến, chợt nghe thấy một bộ khúc chạy đến báo tin vui.

“Thập Nhị nương, Hạ công tào đến rồi, có đại hỷ…”

Hạ Khiết từ thành An Độ đến, phong trần mệt mỏi, nhưng mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.

Lúc đi vào thôn Hoa Khê, rất nhiều nông dân nhìn thấy hắn đều niềm nở chào hỏi, có thể thấy được hắn rất được dân làng yêu mến.

Hạ Khiết cũng lần lượt chắp tay đáp lễ, nụ cười hòa nhã, thân thiện.

Thấy hắn đi về phía nhà Phùng Vận, một đám người liền tò mò đi theo, muốn nghe xem có tin tức gì.

Hạ Khiết xuống xe ngựa, chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, rồi đi đến trước mặt Phùng Vận.

“Nữ lang, ta đến báo tin vui cho nàng.”

Phùng Vận cười hỏi: “Có chuyện vui gì vậy?”

Hạ Khiết hắng giọng, cẩn trọng nhận lấy một cuộn lụa từ tay thư lại, rồi dõng dạc tuyên đọc:

“Theo lệnh Đại tướng quân, phong Phùng thị A Vận làm lý chính thôn Hoa Khê, lập tức nhậm chức.”

Lý chính? Một nữ lý chính?

Chuyện này đúng là xưa nay chưa từng có.

Từ bao giờ một nữ lang cũng có thể làm lý chính rồi?

Dân làng vây xem lúc đầu còn sững sờ.

Sau khi xác nhận tin tức, lập tức vang lên những tiếng chúc mừng rộn ràng.

“Chúc mừng nữ lang, chúc mừng nữ lang.”

Dạo gần đây, Phùng Vận cố ý hoặc vô ý sai bộ khúc giúp đỡ những nông dân mới đến vài việc nhỏ như dựng nhà tranh, sửa mái, đào đất… Có thể giúp được gì thì giúp.

Nàng làm những việc này, vốn không phải để tỏ ra cao thượng.

Giữa thời loạn, con người chẳng khác nào cỏ rác, không ai có thể giữ mình mà không bị cuốn vào cả.

Phải vực dậy Hoa Khê, vực dậy An Độ, nàng sống ở đây mới có thể sống tốt hơn...

Những lợi ích mà Phùng Vận mang lại đã phát huy tác dụng rất tốt.

Giữa thời loạn, chẳng ai bận tâm đến giới tính của nàng, chỉ biết rằng có nàng làm lý chính, ngày tháng mới có hy vọng.

Tiếng chúc mừng vang lên không dứt, Phùng Vận phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Nàng muốn làm một mưu sĩ, giúp Bùi Quyết bày mưu tính kế, nhân tiện khơi dậy bản tính lang sói và dã tâm của hắn, sau đó chờ hắn công thành đoạt đất, đánh cho Tiêu Tam tan tác như lá rụng mùa thu, rồi quay lại lật đổ chính quyền mẫu tử Lý Thái hậu...

Cuối cùng, nàng sẽ nhờ công lao phò trợ chân long mà gây dựng thế lực của riêng mình.

Tựa dưới bóng cây lớn hưởng mát, từ đó nàng có thể ăn ngon uống sướng, ngao du sơn thủy, an an ổn ổn đến già, nhắm mắt lại là trọn một đời.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm quan.

Dĩ nhiên, lý chính không tính là quan chức chính thức.

Trong thời buổi chiến loạn triền miên, chế độ lý cư cũng liên tục bị phá vỡ rồi tái lập.

Tông tộc, hương lý, chế độ ấp bảo phòng thủ... tất cả cùng tồn tại trong thời đại này, chế độ của các quận huyện khác nhau, thậm chí có nơi còn hoạt động theo quy tắc riêng.

Văn thư quy định do Hạ Khiết ban hành nêu rõ: năm hộ là một ngũ, có một ngũ trưởng; mười hộ là một thập, có một thập trưởng; một trăm hộ là một lý, có một lý chính.

Ở những vùng cư trú của tông tộc, tông tộc làm chủ; còn những thôn làng như Hoa Khê, nơi không có trưởng tộc, lý chính thường do người đức cao vọng trọng trong làng đảm nhận...

Phùng Vận cảm thấy nàng có thể làm tốt vai trò này.

Hơn nữa, đây là quyền bạt bổ thuộc hạ của Bùi Quyết, hắn bổ nhiệm nàng làm môn hạ lại viên, không cần triều đình phê chuẩn, từ nay nàng chính là một thuộc lại của phủ tướng quân.

Có thân phận này, địa vị của nàng cũng hoàn toàn khác biệt.

Phùng Vận đón lấy bức thư lụa, hơi cúi mình.

"Nhờ Hạ công tào thay ta gửi lời cảm tạ tướng quân."

---

Hoa Khê thôn có lý chính, lập tức trở nên náo nhiệt.

Những nông hộ trong thôn lần lượt đến chúc mừng, Phùng Vận lập tức sai người trong trang đốt lửa nấu cơm, chuẩn bị hai cái màn thầu cho mỗi người đến mừng, xem như quà đáp lễ.

Màn thầu làm từ bột mì trắng, cắn một miếng liền tỏa hương thơm ngào ngạt, khiến ai nấy đều thèm nhỏ dãi. Những nhà vốn không định đến chúc mừng cũng kéo theo con cái đến.

Trong niềm vui hân hoan, mọi người dường như quên mất rằng chiến sự đang cận kề.

Thôn Hoa Khê chỉ cách Hoài Thủy hơn trăm dặm mà thôi...

Phùng Vận chìm trong niềm vui khi nhận chức, lập tức sai Khải Bính đích thân đi một chuyến đến huyện Thạch Quan.

Đất đai trong thôn cần khai khẩn và canh tác trên quy mô lớn, nhưng lại thiếu hạt giống, thiếu nông cụ. Nếu đợi triều đình phát xuống An Độ quận, hoặc chờ An Độ quận tự khôi phục, e rằng đã quá muộn.

Huống hồ, An Độ đang ở tiền tuyến chiến tranh, triều đình nước Tấn có thực sự quan tâm đến việc khôi phục dân sinh hay không, hiện vẫn chưa thể biết được...

Khải Bính rời đi từ lúc trời chưa sáng, đánh xe bò, tiện đường chở theo hai dân làng muốn lên huyện mua sắm đồ đạc. Đến khi về đến thôn Hoa Khê, trời đã chạng vạng tối.

Xe bò mang về hai gương mặt quen thuộc.

Một là Cát Quảng, một là Cát Nghĩa.

Xe bò chầm chậm đi qua cổng trang, hai người nhảy xuống khỏi càng xe, từ xa đã hướng về phía Phùng Vận quỳ xuống bái lạy.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 123: Chương 123



“Nữ lang…”

Phùng Vận hơi ngạc nhiên:

“Các ngươi đã đi đâu?”

Cát Quảng ngẩng đầu lên, đáp:

“Chúng ta…”

Hắn nói được một nửa thì ngập ngừng, liếc nhìn về phía sau lưng:

“Chúng ta gặp chút rắc rối, may được Nhậm tiên sinh cứu thoát.”

“Nhậm tiên sinh?” Phùng Vận nhướng mày.

“Nhậm tiên sinh là chủ quán trà ở quận An Độ …” Cát Nghĩa vội vàng tiếp lời.

Nhưng chưa kịp nói thêm, bên ngoài đã vang lên tiếng vó ngựa.

Thông thường, người cưỡi ngựa đến đây chỉ có Bùi Quyết và những kẻ dưới trướng hắn, Phùng Vận thoáng giật mình quay đầu nhìn, không ngờ người tới lại là một nam tử đội nón lá, ăn vận như kiếm khách. Phần lớn khuôn mặt hắn bị che dưới lớp rèm lụa của nón, mơ hồ không thấy rõ...

73- Viễn hận miên miên.

Cát Nghĩa khẽ nói:

“Đó chính là Nhậm tiên sinh. Nữ lang, chúng ta không phản bội, cũng chưa nói gì cả. Là Nhậm tiên sinh tự đoán ra…”

Phùng Vận mỉm cười không nói, chỉ trao cho bọn họ ánh mắt trấn an.

Nàng đứng yên bất động, chờ người cưỡi ngựa đến gần.

Vài bộ khúc xông lên, vây quanh, cẩn trọng phòng bị.

Phùng Vận thì chỉ đang lục lại ký ức xưa cũ...

Người kiếm khách kia bật cười sang sảng, người chưa tới mà tiếng cười đã vang trước.

“Hai vị Cát huynh đệ, để ta phải đuổi theo các ngươi một phen.”

Giọng hắn nhẹ nhàng, quen thuộc, như thể bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Nói xong, hắn xoay người xuống ngựa, tiến đến trước mặt Phùng Vận, chắp tay thi lễ.

“Tại hạ Nhậm Nhữ Đức, ra mắt Trường Môn nữ lang.”

Lần đầu có người gọi nàng là “Trường Môn nữ lang,” Phùng Vận khẽ mỉm cười đáp lễ.

“Không biết Nhậm tiên sinh có điều chi chỉ giáo?” Phùng Vận xác nhận trong đời này, đến giờ phút này, nàng chưa từng gặp người này, lời lẽ liền cẩn trọng.

Nhậm Nhữ Đức lại cười, dáng vẻ thân thiện, dễ gần.

“Không giấu nữ lang, hôm nay tại hạ đến để tạ tội. Trước đây, tại hạ có chút hiểu lầm với gia nhân của nữ lang, đã mời bọn họ đến tệ xá làm khách một thời gian. Nay hiểu lầm đã được hóa giải, lập tức đưa họ trở về, mong nữ lang rộng lượng bỏ qua.”

Nhậm Nhữ Đức cúi người thi lễ sâu, nhìn qua thật lòng thật dạ.

Phùng Vận mím môi cười.

Hắn thẳng thừng chỉ ra thân phận của huynh đệ họ Cát, rõ ràng muốn cho nàng một bài học, nhưng lại không nói rõ ý định, khiến nàng khó mà đoán định được con người này. Nàng chỉ đáp:

“Lời Nhậm tiên sinh nói, tiểu nữ không hiểu.”

Nhậm Nhữ Đức vuốt râu cười: “Chuyện dài dòng, không biết có thể vào quý phủ xin một chén nước, rồi từ từ nói rõ được chăng?”

Phùng Vận liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Mãn: “Mời.”

Kiếp trước, nàng gặp Nhậm Nhữ Đức là ba năm sau.

Khi đó, Tiêu Trình đã xưng đế ở Nam Tề, còn Nhậm Nhữ Đức là mưu sĩ của y. Sau này, đương nhiên hắn cũng được phong tước, hưởng vinh hoa, rất được trọng dụng...

Buồn cười thay, chính Nhậm Nhữ Đức là người thay Tiêu Trình đến giảng hòa với nàng trong kiếp trước.

Hắn có tài ăn nói, giảo hoạt khôn khéo. Vì thuyết phục nàng giúp Tiêu Trình giành lại An Độ quận, phản bội Bùi Quyết, hắn đã dày công toan tính. Cũng chính hắn cùng Tiêu Trình bày mưu An Độ chi biến, khiến Bùi Quyết thất bại, phải bỏ chạy về Bình Thành...

Đời này, hắn lại xuất hiện, mà còn sớm hơn ba năm.

Nếu không phải vì hắn, Phùng Vận cũng không biết hóa ra người này đã ẩn nhẫn ở An Độ quận lâu đến vậy, từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ bàng quan của mọi chuyện...

Lần này, nàng muốn xem thử, Nhậm Nhữ Đức sẽ lại định dỗ dành nàng thế nào.

Trước khi bước vào điền trang của Phùng Vận, Nhậm Nhữ Đức rất tự tin.

Ít nhất, khi nhìn tấm biển gỗ bách khắc hai chữ "Trường Môn", trong lòng hắn không có chút kính sợ nào. Nhưng chỉ sau chưa đầy một khắc ngồi trong chính sảnh, sự khinh thường của hắn liền thay đổi.

Hắn chưa từng nhìn thấy Phùng Thập Nhị nương ở cự ly gần, nhưng lại biết rất nhiều về nàng.

Trong ấn tượng của Nhậm Nhữ Đức, Phùng Thập Nhị nương là một nữ lang dung mạo xinh đẹp nhưng vô dụng, từ nhỏ ái mộ Kính Lăng vương, không được Phùng thị coi trọng. Có thể nàng có chút thông minh vặt, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi sự thiển cận và ngu muội của một nữ lang lớn lên trong khuê phòng…

Ngoài khuôn mặt kia, hắn vốn chẳng để nàng vào mắt.

Nhưng lúc này, khi đã an tọa, nhìn quanh chính sảnh sạch sẽ tinh tươm, lại thấy trên bàn đặt hai cành thanh trà cắm trong bình sứ cổ cao cổ, hòa hợp đến lạ với nữ lang diễm lệ phong lưu trước mặt, hắn chợt cảm thấy, dùng chữ "nhã" để hình dung là chưa đủ.

Hương vị này, đẹp đến mức hắn lục tung trí nhớ cũng chẳng tìm được từ nào để diễn tả.

Hơn nữa…

Chưa rõ tính tình nữ lang này thế nào, nhưng tuyệt đối không phải kẻ bốc đồng.

Không dễ đối phó.

Nhậm Nhữ Đức cúi đầu, nhấp một ngụm trà.

Lần thứ ba rồi.

Phùng Vận mỉm cười: "Nhậm tiên sinh thích trà của tiểu nữ sao?"

Ánh mắt Nhậm Nhữ Đức khẽ sáng lên, có vẻ bất ngờ: "Là do nữ lang tự tay chế?"

Phùng Vận mỉm cười gật đầu.

Nhậm Nhữ Đức hỏi: "Trà này tên gì?"

Phùng Vận đáp: "Viễn hận miên miên."

Nhậm Nhữ Đức hơi nhíu mày: "Thứ lỗi tại hạ nói thẳng, cái tên này nghe bi thương quá, có chút sầu muộn, dường như không hợp với tâm cảnh sáng tỏ của nữ lang…"

Phùng Vận khẽ cười: "Nhậm tiên sinh sao biết tâm cảnh ta sáng tỏ?"

Nhậm Nhữ Đức cười lớn: "Ở An Độ đã nghe danh thôn Hoa Khê có một nữ lý chính, từ xưa đến nay, nữ lang đảm nhiệm chức vị này chỉ e nữ lang là người đầu tiên. Chẳng lẽ không phải một điều đáng rạng rỡ?"

Hắn nghĩ rằng nói vậy, Phùng Vận ít nhiều cũng sẽ lộ ra vẻ vui thích.

Một nữ lang nhỏ bé, làm sao có thể giấu được vẻ đắc ý?

Muội muội nàng, Phùng Doanh, chính là ví dụ. Chỉ là được nâng kiệu nhỏ vào vương phủ của Kính Lăng vương, mà đã vui sướng đến mức như nắm cả thiên hạ trong tay…

Thế nhưng, Phùng Vận vẫn bất động.

Nàng chỉ mỉm cười, như một vị thiền sư nhập định, lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt không rõ hàm ý, tùy hắn đoán.

Nhậm Nhữ Đức không muốn chơi trò đoán ý nữa.

Hắn chắp tay hướng về phía Phùng Vận: "Nhậm mỗ ở An Độ có mở một trà quán, ngay tại Minh Nguyệt hạng, Tây thành môn, tên là ‘Vũ Tiền’. Không biết nữ lang có từng đi qua?"

Phùng Vận khẽ cười nhìn hắn: "Thảo nào Nhậm tiên sinh lại để tâm đến chén trà thanh đạm này như vậy, thì ra là người mở trà quán. Vừa rồi lời của tiểu nữ, chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ rồi sao."

Nói rồi, nàng hơi nâng tay: "Nhậm tiên sinh, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Lời lẽ của Phùng Vận thong thả, lễ độ mà chu toàn, không để lộ chút sơ hở nào.

Một cơn hàn khí nhẹ lướt qua lòng Nhậm Nhữ Đức.

Nếu hôm nay người đến không phải hắn, chỉ e đã bị nữ lang này dùng đôi ba câu nói mà làm cho rối trí rồi.

Hắn lập tức nghĩ đến Kính Lăng vương.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 124: Chương 124



Kính Lăng vương làm sao có thể nỡ bỏ qua một giai nhân tuyệt sắc như vậy mà không cưới, lại cam lòng đi trấn thủ lăng mộ nơi gió rét thê lương? Giờ đây, bất đắc dĩ phải lui một bước, cưới muội muội của nàng, chắc hẳn càng thêm dằn vặt?

Chẳng trách dù trước thềm đại chiến, y vẫn canh cánh trong lòng, không thể buông bỏ…

Nói thật lòng, dù rằng Phùng Oánh cũng có dung nhan xinh đẹp, nhưng mỹ nhân quý ở cốt cách chứ không chỉ là nhan sắc bên ngoài. Dùng khí chất và tư thái của Phùng Vận để so sánh với Phùng Oánh, quả thực là một sự khinh nhờn.

"Nhậm tiên sinh?" Phùng Vận lần nữa nhắc nhở Nhậm Nhữ Đức, kẻ đang thất thần. "Chẳng hay có phải tìm thấy điều gì bất thường trong trà chăng? Nếu có, xin cứ nói thẳng."

Ngón tay nàng lướt nhẹ qua mép chén trà.

Có chút mất kiên nhẫn, Nhậm Nhữ Đức cảm nhận được điều đó.

Thậm chí, hắn đột nhiên nhận ra rằng, trước mặt nữ lang này, thay vì giở trò quanh co, chi bằng thẳng thắn nói rõ ý đồ, e rằng sẽ dễ dàng chiếm được lòng tin của nàng hơn.

Đôi mắt tuyệt mỹ kia có thể nhìn thấu lòng người.

Nhậm Nhữ Đức bỗng nhiên đứng dậy, cúi mình hành lễ thật sâu trước Phùng Vận.

"Không giấu gì nữ lang, vài ngày trước, tại hạ đã cùng hai đồng liêu đến thôn Hoa Khê."

Nói rồi, hắn liếc nhìn huynh đệ nhà họ Cát, những kẻ đang quỳ dưới sàn, cúi đầu không nói một lời.

"Hôm ấy, trông thấy hai huynh đệ họ Cát lén lút rình rập sau nhà nữ lang, tại hạ hiểu lầm họ là bọn vô lại, liền lập tức đánh ngất rồi mang đi..."

Phùng Vận vẫn giữ nụ cười, trên mặt không có chút biến đổi.

Không hỏi, không vội, chỉ chờ hắn nói tiếp.

Nhậm Nhữ Đức tiếp lời: "Lẽ ra nên bẩm báo ngay với nữ lang, nhưng tại hạ là người đất Tề, trước kia thường lui tới Đài Thành, e rằng sẽ gây hiểu lầm, khiến nữ lang vướng vào rắc rối. Hơn nữa, danh tiếng của nữ lang quan trọng, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay..."

Phùng Vận nói: "Vậy phải cảm tạ Nhậm tiên sinh rồi."

Nhậm Nhữ Đức không có phản ứng gì, nhưng Khải Bính thì lại thấy tai nóng bừng.

Nữ lang nhà hắn mỗi lần nói cảm tạ ai, người đó hoặc là được trọng thưởng, hoặc là sắp gặp đại họa. Nhìn Nhậm Nhữ Đức, rõ ràng hắn không thuộc vế đầu tiên.

Dường như không nhận ra sự thay đổi trên mặt Phùng Vận, Nhậm Nhữ Đức trầm mặc giây lát, rồi nói với vẻ nghiêm nghị hơn:

"Nữ lang không biết, tại hạ đến thôn Hoa Khê, vốn cũng là để thăm dò nữ lang."

Lúc này, Phùng Vận mới khẽ nhướn mày, tỏ vẻ kinh ngạc.

"Ồ? Một nữ tử yếu ớt như ta, sao lại khiến tiên sinh để tâm như vậy?"

Ánh mắt Nhậm Nhữ Đức lóe lên tia sắc bén, hắn liếc nhìn bốn phía, hạ thấp giọng. Dáng vẻ và cử chỉ này chẳng khác nào chuẩn bị tiết lộ chuyện cơ mật. Phùng Vận cũng không phụ lòng mong đợi, thu lại vẻ ung dung, nghiêm túc lắng nghe.

Chỉ nghe hắn nói:

"Nữ lang chưa biết, tại hạ từng có chút giao tình với Phùng công."

Ánh mắt Phùng Vận thoáng động, nàng cúi xuống nhấp một ngụm trà. "Phùng Kính Đình hiến thành cầu hàng, chật vật chạy trốn khỏi An Độ, để lại một mớ hỗn loạn thế này cho ta. Giao tình của tiên sinh với ông ta, đối với ta không có chút tác dụng nào."

Nhậm Nhữ Đức cười gượng: "Ban đầu tình thế chưa rõ ràng, tại hạ chọn cách đứng ngoài quan sát. Ngày tháng của nữ lang quả thực rất gian nan. Nhưng Phùng công, e rằng chưa bao giờ buông bỏ nữ lang, mà vẫn luôn canh cánh trong lòng..."

Phùng Vận khẽ nâng mắt, cười nhạt, rõ ràng chẳng hề để tâm.

"Giờ thế cục đã ổn định chưa? Là quân Tề chuẩn bị vượt sông công thành, hay Kính Lăng vương đã nắm chắc phần thắng? Hay ngươi được Phùng Kính Đình phái đến làm thuyết khách?"

Nhậm Nhữ Đức hơi cau mày.

Ngừng một chút, hắn khẽ hỏi:

"Nữ lang có muốn trở về nước Tề không?"

Phùng Vận mỉm cười lắc đầu:

"Phùng gia đã bỏ rơi ta, Kính Lăng vương cũng đã cưới thê tử khác, ta quay về, còn chốn nào dung thân?"

Nhậm Nhữ Đức thoáng kinh ngạc.

Hắn dường như không ngờ Phùng Vận lại nhanh chóng biết được chuyện ở Đài thành, lời nói ra có chút do dự.

"Nữ lang đã nghe nói rồi sao?"

Phùng Vận thong thả "ừm" một tiếng, nở nụ cười ý vị:

"Đại tướng quân rất xem trọng ta, có việc gì quan trọng cũng chưa từng giấu diếm. Kính Lăng vương cưới thê tử, đại hỷ lan khắp thiên hạ. Đại tướng quân biết được tin tức, dĩ nhiên sẽ kể cho ta nghe."

Nàng hiểu rằng từng lời hôm nay sẽ lọt vào tai Tiêu Trình.

Vì thế, nàng không ngần ngại khoe khoang tình cảm thắm thiết với Bùi Quyết.

"Ban đầu ta cứ nghĩ rơi vào doanh trại kẻ thù là vào chốn lửa đỏ, ai ngờ lại là duyên lành trời ban... Bùi lang đối đãi với ta ân trọng hơn cả người thân, đời này ta và ngài ấy sẽ không rời không bỏ."

Nhậm Nhữ Đức có phần bất ngờ:

"Theo ta được biết, Kính Lăng vương cưới một vị bình thê. Ngày đại hôn, ngài còn tế cáo tổ tông, tuyên bố trước mọi người rằng nữ lang mới là chính thê của ngài..."

Phùng Vận phì cười như vừa nghe phải chuyện hoang đường nhất thiên hạ, đôi mắt cong cong đầy vẻ trào phúng.

"Thật là không biết tự lượng sức."

Như chợt nghĩ đến điều gì đó, nàng cợt nhả hỏi:

"Vậy ngày đại hôn, Kính Lăng vương không bắt một con gà mái cùng bái đường sao? Đêm động phòng hoa chúc, trên giường cưới của y và Phùng Doanh có phải cũng trói một con gà không? Hai gà đồng đẳng, lấy gà mái làm tôn?"

Nhậm Nhữ Đức bị nàng chặn họng đến cứng lưỡi, á khẩu không trả lời được.

Hắn nhận ra mọi việc đã phát triển hoàn toàn trái ngược dự liệu.

Nữ lang này chẳng hề vương vấn nước Tề, Phùng gia hay thậm chí là Tiêu Trình.

~~~~~~~~~

Độc thoại hài hước của gà:

Gà mái: "Cái gì mà hai gà đồng đẳng? Bọn ta trong giới gà chẳng làm chuyện vô liêm sỉ như thế đâu! Đừng nói oan cho ta, cục tác cục tác cục tác..."

Gà trống: "Lời của nữ lang không chỉ đến tai Tiêu Trình mà còn bay đến tai Bùi lang nhà ngươi đấy... cục tác cục tác."

~~~~~~~~~

74- Lý chính nương tử.

Bầu không khí xung quanh im lặng đến mức gượng gạo.

Nhậm Nhữ Đức ngồi quỳ trước án gỗ, bên cạnh tấm bình phong treo rèm trúc. Hai nha hoàn đứng yên lặng, không phát ra một tiếng động.

Trong gian Tây phòng, chỉ có Phùng Vận đang an tĩnh thưởng trà.

"Viễn Hận Miên Miên."

Nhậm Nhữ Đức nhẩm đọc tên trà, đột nhiên trong lòng nảy sinh chút bất an, cảm thấy cả chiếc áo dài tay rộng thùng thình trên người dường như cũng trở nên chật chội.

"Ta thất lễ, không nên nhắc đến chuyện khiến nữ lang đau lòng."

Phùng Vận ngước mắt, nụ cười vẫn chưa tan:

"Tiên sinh nghĩ nhiều rồi. Hiện nay ta ruộng tốt trăm mẫu, gia nhân đông đúc, bản thân có chức quan, được Bùi lang sủng ái, sao lại đau lòng?"

Nhậm Nhữ Đức phát hiện mình lại sai rồi.

Nữ lang trước mắt, chỉ cần nhìn qua đã thấy kinh diễm vô cùng. Vẻ đẹp trắng nõn, kiều diễm thế này chỉ có thể được nuôi dưỡng bởi những ngày tháng sung túc.

Rõ ràng Bùi Quyết vô cùng cưng chiều nàng.

Những ngày tháng tốt đẹp mới có thể hun đúc ra một dáng vẻ thế này.

Hắn hiểu, muốn dò xét thêm cũng vô ích. Dùng chuyện huynh đệ họ Cát để uy h.i.ế.p nàng rõ ràng không có hiệu quả. Nữ lang này hoàn toàn không sợ Bùi Quyết. Dù chuyện nàng hãm hại Lâm Nga bị bại lộ, Bùi Quyết cũng chẳng vì một thiếp thất không được sủng ái mà làm khó nàng...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back