Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trường Môn Hảo Tế Yêu

Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 115: Chương 115



"Tướng quân đây là muốn gán tội ta?"

"Nhìn ta."

Bùi Quyết lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng không để ý, liền giữ lấy cằm nàng, ép nàng quay mặt lại.

"Trả lời ta."

Ánh sáng ngoài trời len qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Phùng Vận, đẹp đến tuyệt diễm mà lạnh như băng.

"Tướng quân đã nhận định là ta, vậy thì g.i.ế.t ta đi?"

Nàng vươn chiếc cổ trắng nõn ra trước hắn, tư thái đầy vẻ chế nhạo.

Nhưng trên mặt lại không có lấy một tia sợ hãi.

Có chỗ dựa nên không lo.

Bùi Quyết chỉ nhìn thấy điều này.

Ngón tay hắn siết chặt, khiến đầu Phùng Vận không thể cử động, chỉ có thể chạm mắt với hắn, bị ép phải đón nhận sự áp bức lạnh lẽo từ đôi con ngươi thăm thẳm kia.

"Không muốn nhận phu chủ nữa à?"

Hơi thở ấm nóng phả lên mặt, thân thể cứng ngắc của Phùng Vận bị hắn ép sát, do đang ngồi thấp hơn, gương mặt nàng gần như áp vào bụng hắn.

"Tướng quân thật vô lý." Phùng Vận cười khẩy. "Tự nhận là phu chủ của ta, liền có thể tùy tiện sắp đặt tội danh cho ta sao? Khi quân phạm thượng là trọng tội, phải rơi đầu đấy!"

"Hóa ra ngươi biết."

Bùi Quyết trầm giọng, hai tay giữ lấy bờ vai nàng, hơi đẩy nàng ra một chút, không để nàng tiếp tục thở lên bụng hắn.

"Ngươi nghĩ, hai mươi mấy bộ khúc trong Trường Môn viện, có thể chống đỡ được bao nhiêu cấm quân?"

Phùng Vận giãy giụa. "Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ta. Nếu Vệ Tranh muốn tìm đối thủ, cũng nên đi tìm kẻ từng nhìn thấy thân thể Thái hậu, ví dụ như tướng quân ngài..."

"Câm miệng!"

Bùi Quyết siết c.h.ặ.t ngón tay, đẩy nàng ngã xuống giường.

Động tác của hắn không thô bạo, cơn giận kìm nén khiến sức lực có phần thu lại. Nhưng Phùng Vận lúc này đang nổi nóng, dù chỉ là một hơi thở của hắn cũng khiến nàng cảm thấy chướng mắt…

Lưng vừa chạm đến đệm giường, nàng liền như con báo nhỏ bật dậy, túm lấy hắn kéo xuống.

Bùi Quyết không kịp dừng thế, cả người đổ về phía nàng.

Phùng Vận không chịu thua, trở mình ngồi lên, mạnh mẽ quỳ xuống người hắn, dùng đầu gối thúc vào nơi hiểm yếu.

Bộ dáng nàng giận dữ điên cuồng, hệt như một con sư tử cái bảo vệ lãnh thổ.

Bên cạnh, Ngao Tử cũng nhe răng trợ uy, hùng hổ định nhào lên.

Bùi Quyết chưa cởi khôi giáp, thân hình có phần nặng nề, hắn hơi hạ mi mắt, không phản kháng, cứ thế để Phùng Vận đánh mấy cái.

Ai ngờ nàng lại chẳng thấy thế là đủ, đánh được một lúc, dứt khoát đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó liền như chẳng màng đến tất cả mà đè lên người hắn, cắn lên môi hắn, lên chiếc cằm kiên nghị, lên hầu kết gợi cảm, túm lấy hắn rồi tùy ý hành động...

Bùi Quyết ngửa đầu, hơi thở dồn dập, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, không biết là nhẫn nhịn hay là thích thú.

Từ cổ họng hắn bật ra một tiếng khàn khàn:

"Yêu Yêu... buông tay..."

Phùng Vận cười lạnh một tiếng.

Nàng ngang nhiên ngồi lên hông hắn, khóa c.h.ặ.t người hắn dưới thân.

69- Khi dễ tướng quân.

"Không phải muốn làm phu chủ sao? Tướng quân có bao nhiêu uy phong, cứ việc thể hiện đi…"

Giọng nàng lạnh lẽo, cắn lên vành tai hắn, ngữ điệu kiên quyết.

Bùi Quyết từ trước đến nay luôn giữ bộ mặt trầm lặng như quan tài, người ngoài e ngại hắn, không ai dám l* m*ng trước mặt. Hắn chưa từng gặp ai ngang ngược đến vậy, huống hồ lại là một nữ lang…

Nhưng hắn không biết rằng, việc muốn ra tay trước khi hắn nổi giận, sau đó chỉnh hắn một trận thật đẹp, là điều Phùng Vận đã muốn làm từ rất lâu.

Không có sức mạnh, nàng liền đổi cách khác, lấy yếu thắng mạnh, mỹ nhân kế cũng là một kế hay.

Đời trước không có cơ hội làm, vậy thì đời này cứ thử xem.

"Uy phong của tướng quân đâu rồi? Là thế này sao?" Phùng Vận khẽ lắc eo vài cái, gương mặt tuyệt mỹ thoáng chút giận dỗi, nhẹ nhàng lướt qua hắn như có như không. Bùi Quyết lập tức thất thủ, hơi thở trở nên dồn dập, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt long lanh ẩn chứa vẻ ấm ức của nàng. Thân thể vốn đã bị chứng dương táo giày vò, nay lại càng không chịu nổi mà gào thét cuồng loạn.

Uy phong thì có uy phong đấy, chỉ là… sai chỗ rồi.

"Yêu Yêu…" Bùi Quyết giọng khàn đặc cảnh cáo: "Đứng dậy."

"Đừng gọi ta như thế." Phùng Vận ngồi trên người hắn, vươn tay kéo vạt áo hắn ra, khóe môi cong lên, nụ cười mang theo ý vị khó lường.

"Đây không phải là nhũ danh mà tướng quân nên gọi."

Bùi Quyết liền im lặng, không nói gì nữa.

Phùng Vận nhìn hắn rất lâu.

Đây chính là Bùi Quyết, kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện!

Nàng cười lạnh trong lòng, gương mặt vẫn giữ vẻ bỡn cợt bất cần, chậm rãi trượt từ eo hắn xuống đùi, rồi lại ngồi trở về vị trí cũ. Động tác chậm rãi và kéo dài, giữa không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, là sự tra tấn tàn nhẫn nhất đối với Bùi Quyết.

"Phùng Vận…" Quả nhiên, hắn không gọi "Yêu Yêu" nữa, khóe mắt đỏ rực như sắp rỉ máu. "Đứng dậy."

Phùng Vận có chút muốn bật cười.

Sức lực của Bùi đại tướng quân, chẳng lẽ nàng có thể cản nổi sao?

Chỉ cần hắn muốn, có thể hất nàng xuống bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại không làm vậy.

"Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, Bùi lang à." Phùng Vận cúi đầu, vòng tay qua cổ hắn, gương mặt nhỏ nhắn chậm rãi lướt qua da hắn, giống như một con tiểu hồ ly đang nhẹ nhàng ngửi lấy món mỹ vị sắp vào miệng.

Trước mắt nàng, xương cốt rắn rỏi, cường tráng như núi, nàng như thể bị mê hoặc, nhưng lại không vội xuống tay, chỉ chậm rãi cảm nhận dư vị của mỹ thực, ánh mắt đầy quyến rũ và mê hoặc.

Bùi Quyết quả nhiên không chịu nổi, mồ hôi lấm tấm trên trán, hai tay siết c.h.ặ.t eo nàng, ánh mắt nóng bỏng vô cùng.

"Đừng ép ta!"

"Là tướng quân đang ép ta…"

Phùng Vận như phát hiện ra bảo vật, nhìn gương mặt ngày càng méo mó của Bùi Quyết, lắng nghe hơi thở gấp gáp của hắn, từ từ tra tấn hắn, như thể mở ra một cách hành hạ mới.

"Ta một lòng một dạ vì tướng quân lo liệu, nghĩ cho tướng quân, vậy mà tướng quân chẳng quan tâm, vừa đến đã trách mắng ta…"

Nàng nói với vẻ ấm ức, đến mức chính mình suýt chút nữa cũng tin.

Bùi Quyết hơi ngả người ra sau, không biết trong lòng đang giằng xé và do dự thế nào, đôi tay siết lấy eo nàng lại có chút run rẩy.

"Nàng đứng dậy… rồi chúng ta nói chuyện."

"Vậy tướng quân có còn muốn trị tội ta nữa không?" Phùng Vận cúi xuống nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của hắn, mái tóc đen dài rũ xuống, lướt nhẹ qua gương mặt hắn, giọng nói mềm mại, mang theo chút ấm ức.

Nàng trời sinh đã có vẻ yêu kiều, khiến Bùi Quyết chật vật đến mức thở cũng loạn cả lên.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 116: Chương 116



Mãi lâu sau, hắn mới thở hắt ra một hơi.

“Nếu còn không đứng dậy, nàng sẽ bị trị tội…”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt đen sâu thẳm gần như không thể kìm nén cơn bạo nộ.

“Trị nặng. Phạt nặng.”

Giọng nam trầm thấp, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Phùng Vận lại không chịu buông tha, áp c.h.ặ.t xuống, nhìn thẳng vào đôi con ngươi tối tăm của hắn, chậm rãi mỉm cười: “Phạt thế nào? Ta đã cưỡi lên người tướng quân rồi, thế nào cũng coi là tội c.h.é.m đầu chứ?”

Bùi Quyết: …

Hắn bóp eo nàng, muốn nhấc nàng lên.

“Dám vô lễ với tướng quân, đáng bị đại hình hầu hạ.”

Phùng Vận khẽ cười, siết lấy bàn tay to lớn hơn tay nàng không chỉ một vòng, chậm rãi đan mười ngón vào nhau, giơ lên trước mắt hắn, như thể đang so sánh sự chênh lệch giữa hai thân thể. “Lớn quá nhỉ?”

Bùi Quyết hận không thể cắn c.h.ế.t nàng. “Nàng cứ thử xem…”

Phùng Vận ồ một tiếng, “Dù sao tướng quân cũng quen bắt nạt người khác, vậy thì phạt ta đi, để ta thử xem đại hình của tướng quân ra sao.”

Nhìn nàng ngang ngược làm càn, cái bộ dạng điên cuồng này khiến gương mặt Bùi Quyết tối sầm, giận mà không thể phát hỏa, hận cũng không thể, chỉ có thể th* d*c nặng nề.

“Không nói được, không mắng được, ai có thể bắt nạt được nàng?”

Phùng Vận cảm thấy hắn cực kỳ buồn cười. Đường xa chạy từ quân doanh về đây để hỏi tội, vậy mà còn trách nàng phát điên.

“Dám hỏi tướng quân, ta sai ở đâu? Là sai vì yếu đuối? Hay sai vì thấp hèn? Ta có tài đức gì mà khiến tất cả các ngươi đều ghét bỏ ta? Chẳng lẽ kiếp trước ta đã đào mộ tổ tiên nhà các ngươi?”

Nàng lại cúi xuống, nâng mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

“Dù sao cũng là một chữ chết, vậy ta chi bằng sớm nuốt chửng tướng quân. Trên đường Hoàng Tuyền, ít ra cũng là một con quỷ c.h.ế.t no…”

Hơi thở gần trong gang tấc.

Khuôn mặt ngọc bị mái tóc dài che khuất một nửa, càng lộ vẻ tinh tế, đôi mắt vô tội sáng như yêu mị, dung nhan vừa thuần khiết vừa quyến rũ, hoàn mỹ dung hòa d*c v*ng chinh phục và sự e dè sợ hãi, giống như một con mèo nhỏ vừa muốn cắn người lại vừa run rẩy...

Sau đó, nàng liền cắn hắn.

“Xuýt…” Bùi Quyết khẽ rên một tiếng.

Vừa đau, vừa khó nhịn, âm thanh nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Hắn nhẫn nhịn sự “tàn phá” gần như thô bạo của Phùng Vận, cùng những lời nói châm chọc của nàng, đến mức gân xanh trên mu bàn tay căng lên từng đường. Một loại ảo giác như thể mình sắp thật sự bị con yêu nữ này ăn sạch dâng trào từ xương sống chạy thẳng lên đầu, khiến huyết khí trong người hắn bùng cháy dữ dội, không thể áp chế…

Hắn nghiêng người ôm c.h.ặ.t lấy Phùng Vận, lật người đè nàng xuống giường.

Chênh lệch giữa nam và nữ, có khác nào trời với đất. Phùng Vận muốn giãy giụa nhưng đã bất lực, chỉ có thể vung nắm tay, quật loạn lên người hắn.

Nàng dùng hết sức, hận không thể đánh c.h.ế.t hắn.

Bùi Quyết không trốn, không tránh, để mặc nàng trút giận.

Thế nhưng đột nhiên nàng đỏ hoe mắt, “Đau.”

Bùi Quyết khoác áo giáp nhẹ, lớp giáp cứng cáp cộm vào tay, Phùng Vận đánh đến mức đau tay, vừa tức, vừa hận, vừa tủi thân. Rõ ràng là nàng đánh người, vậy mà lại trông đáng thương như vậy.

Bùi Quyết bắt lấy bàn tay trắng muốt ấy, nhìn những dấu đỏ in hằn trên nắm đ.ấ.m nhỏ, có thể thấy nàng thật sự không hề nương tay, đánh đến mức liều mạng.

Tính tình tệ đến thế.

Thân thể lại mong manh đến vậy.

Bùi Quyết thở dài, khẽ siết tay, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về như dỗ dành: “Mạng của nàng là của ta, ngoài ta ra, không ai có thể lấy đi.”

Phùng Vận thở hổn hển, mệt nhoài.

“Mạng của ta, là của ta. Không phải của ngài.”

Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng vô cùng kiên định, như một sự phản kháng, cũng như một lời tuyên ngôn.

“Mạng của ta, tướng quân có thể lấy đi, nhưng quyền kiểm soát thuộc về ta.”

Bùi Quyết nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của nàng, chậm rãi buông tay, bất đắc dĩ thở dài, mặt lạnh đứng dậy chỉnh trang y phục.

“Được, đều là của nàng.”

Phùng Vận ngẩng đầu, "Tướng quân cũng là của ta sao?"

Bùi Quyết im lặng một lúc, gương mặt sắc bén đầy khí chất, toát lên sự lạnh lùng hoang dã của một người mang phong thái áp đảo, “Nàng muốn không?”

Phùng Vận vuốt những sợi tóc ướt dán trên trán, “Không, nuôi không nổi.”

Lông mày Bùi Quyết khẽ nhíu, nhìn chằm chằm vào nàng một lúc nữa, rồi cất giọng trầm trầm, “Hai mươi lăm hộ vệ ta mang tới, giao cho Ngao Thất. Lương thực không đủ, đến đại doanh tìm Tần Đại Kim.”

Phùng Vận bất giác nhíu mày nhìn hắn.

Trong đôi mắt đen kia là d*c v*ng bị kìm nén và áp chế, nhưng cũng bị bao phủ bởi một tầng mây mù khó đoán, chỉ trong chớp mắt đã trở nên xa cách, cứ như người vừa quấn quýt trên giường kia không phải là hắn vậy.

Phùng Vận khẽ cười, “Tướng quân muốn đi?”

Bùi Quyết đáp, “Trước trận không thể thiếu người.”

Hai quân đối đầu, chỉ cách nhau một con sông, tình thế có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Việc chủ soái rời doanh trại là điều cấm kỵ.

Nhưng chẳng phải hắn vẫn đến đây sao?

Nếu đã gấp gáp rời đi như vậy, thì cớ gì lại tới?

Cũng đúng, Lý thái hậu bị đồn đại là một nữ nhân d*m đ*ng bại hoại, chỉ e trái tim của Bùi đại tướng quân đã vỡ vụn. Không tìm nàng – kẻ đầu sỏ – để trút giận, thì làm sao mà nguôi cơn tức?

Phùng Vận cười thầm trong lòng, không nói gì thêm, bước tới chỉnh lại y phục cho hắn. Cố tình vuốt thẳng phần vạt áo dưới, nhưng vuốt mãi không phẳng. Ánh mắt hắn co giật, còn nàng thì nhướng mày đầy thách thức.

“Nếu giao chiến, phiền tướng quân sai người báo cho ta một tiếng.”

Bùi Quyết liếc nhìn nàng, không đáp.

Phùng Vận tiếp lời, “Lỡ tướng quân tử trận, ta cũng còn kịp chuẩn bị, tìm con đường khác.”

Ngón tay Bùi Quyết chợt khựng lại…

Hắn quay phắt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phùng Vận.

“Nàng không sợ ta bây giờ bóp c.h.ế.t nàng sao?”

Phùng Vận bật cười.

Nàng cũng chẳng rõ tại sao, trước đây nàng còn sợ Bùi Quyết, nhưng hôm nay có lẽ vì quá bực bội mà chẳng buồn quan tâm nữa. Nhìn hắn vì một Lý Tang Nhược mà từ trong doanh trở về gây chuyện, nàng chẳng còn giữ lại chút e dè nào.

Khi nàng xoay người, leo lên người hắn, thì chữ “sợ” đã hoàn toàn biến mất.

Bùi đại tướng quân dù hung ác đến đâu, cũng chỉ là một nam nhân có d*c v*ng bị người khác nắm trong tay. Đã là người, có thất tình lục dục, thì tất cũng có nhược điểm.

Nhưng nàng không nhắc đến chuyện này, chỉ bày tỏ uất ức.

“Đây gọi là bình vỡ thì đập luôn. Dù sao tướng quân cũng không tin ta nữa, có sợ cũng vô ích, còn làm h* th*n phận, để người ta chê cười...”

Bùi Quyết im lặng, lắng nghe giọng điệu châm chọc của nàng.

Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn con Ngao Tử từ đầu đến cuối vẫn dán mắt vào mình.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 117: Chương 117



“Tiểu linh miêu dã tính chưa mất, cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”

Phùng Vận trong mắt thoáng run, một lúc lâu không nói gì.

Chưa từng có ai nghi ngờ Ngao Tử không phải là mèo hoang, dù trong điền trang này vẫn có người thường xuyên thấy nó, cũng chỉ cho rằng nó có chút kỳ lạ mà thôi. Ấy thế mà Bùi Quyết, người chỉ mới gặp nó đôi lần, lại chắc chắn như vậy...

Chả trách Ngao Tử sợ hắn, luôn né tránh hắn.

Bùi Quyết không nói thêm gì nữa, sắc mặt không đổi, mở cửa bước ra ngoài.

Nhìn thoáng qua dưới hiên, không thấy hai chuỗi chuông gió đâu.

Chỉ có Ngao Thất đứng đó, mặt mày u ám bất định, đôi mắt đỏ ngầu.

Bùi Quyết thoáng khựng bước, gọi y: “Lại đây.”

Ngao Thất từ khi cữu cữu bước vào trong đã luôn canh giữ bên ngoài.

Trong phòng động tĩnh không nhỏ, luồng khí quái dị ấy sôi trào như sắp xuyên qua cửa sổ mà bùng ra ngoài, len lỏi vào tai y, khiến tim gan muốn vỡ vụn. Y nhịn mãi mới đè xuống được xúc động muốn xông vào trong...

Nghe Bùi Quyết gọi, Ngao Thất bước tới.

Vừa nhìn liền thấy trên yết hầu của cữu cữu có vết hằn đỏ, chăm chú nhìn kỹ hơn, dường như còn có dấu răng.

Đầu y cúi thấp xuống, tay siết c.h.ặ.t lại.

“Cữu cữu...” Giọng y mang theo chút run rẩy, “Ta có chuyện muốn nói với người...”

“Hai ngày tới sẽ khai chiến, có gì chờ sau trận nói.”

Bùi Quyết lạnh lùng ngắt lời y, ánh nhìn rơi xuống đỉnh đầu y vô cùng lạnh lẽo, như hai luồng kiếm quang rét buốt, ép đến mức khiến Ngao Thất mồ hôi túa đầy lưng, tâm tư bồn chồn bất an.

Y đã chuẩn bị tinh thần để bị quở trách.

Nhưng đợi một lúc, lại chỉ nghe giọng điệu vô cảm của cữu cữu:

“Nhìn c.h.ặ.t lấy Vệ Tranh.”

Ngao Thất cúi đầu, đáp nhẹ một tiếng, không dám ngước mắt.

Bùi Quyết trầm mặc trong giây lát, rồi nói: “Qua năm là mười bảy rồi, phải biết suy nghĩ nhiều hơn.”

Ngao Thất gật đầu, cổ như dán sát một luồng khí lạnh, có lẽ vì lương tâm chột dạ mà y cứ cảm thấy lời của cữu cữu có ẩn ý gì đó, trong lòng nghèn nghẹn khó chịu. Nhưng Bùi Quyết chỉ nói chuyện của Vệ Tranh, dặn y bảo vệ Trường Môn trang, rồi dứt khoát rời đi.

Ngao Thất nhìn theo bóng dáng hắn, chỉ mong mình mau trưởng thành.

---

Phùng Vận nằm sấp trên giường, mệt mỏi hồi lâu mới dần lấy lại hơi thở đều đặn.

Bùi Quyết đã đi rồi, người nàng đổ đầy mồ hôi, dấp dính khó chịu. Nàng gọi một tiếng Tiểu Mãn chuẩn bị nước, liền thấy cơn mệt nhọc trào lên.

Mỗi lần tên khốn kia đến, nàng đều đổ mồ hôi nhiều hơn bình thường.

Tiểu Mãn vui vẻ mang nước đi chuẩn bị, Đại Mãn bước vào, bưng y phục thay đổi cho nàng, đầu cúi thật thấp, dường như không dám nhìn khuôn mặt ửng hồng của Phùng Vận.

Phùng Vận ngồi trên giường, nửa khép hờ mắt nhìn nàng ta.

Đại Mãn chỉ lớn hơn Tiểu Mãn hai tuổi, nhưng dáng vóc đầy đặn hơn nhiều. Nếu Tiểu Mãn vẫn còn nét trong sáng của một thiếu nữ thanh tú, thì Đại Mãn đã có phong thái quyến rũ của một nữ lang trưởng thành. Gương mặt nàng ta có vài nét tương đồng với nàng, khiến Phùng Vận im lặng một hồi lâu.

Bất chợt, nàng hỏi: “Ngươi đều nghe thấy rồi?”

Hai nha hoàn đều đứng ngoài phòng khi nãy.

Đại Mãn dĩ nhiên là nghe thấy.

Người mà nàng ta vẫn xem là một đại tướng quân lạnh lùng lãnh đạm, không bao giờ để lộ cảm xúc, thế nhưng trước mặt Thập Nhị nương lại hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Tiếng th* d*c nặng nề và vội vã kia suýt nữa khiến tim nàng ta ngừng đập, nàng ta phải cố bấu c.h.ặ.t lấy khăn mới giữ được bình tĩnh. Dù như vậy, sau lưng vẫn túa đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn sang Tiểu Mãn, mặt nàng ấy cũng đã đỏ bừng.

Đại Mãn cúi đầu, trông như không dám hồi tưởng lại, mang theo chút ngượng ngùng, khẽ “ừ” một tiếng.

“Nô tỳ lo lắng cho nữ lang.”

Phùng Vận hỏi:

"Lo lắng điều gì?"

Đại Mãn khẽ nâng đuôi mắt:

"Sợ chọc giận tướng quân."

"Ừm."

Phùng Vận nửa tựa vào tháp, tóc mai ướt đẫm, áo mỏng không chỉnh tề, trên trán và cổ phủ kín mồ hôi mịn, cả người toát ra vẻ mềm yếu vô lực, hệt như vừa được lang quân thương yêu tận tình. Nhìn thấy cảnh này, Đại Mãn đỏ bừng cả mặt, tim đập loạn nhịp.

Vậy mà nàng lại thản nhiên hỏi:

"Đợi khi chiến sự kết thúc, nếu có cơ hội đưa ngươi trở về Nam Tề, ngươi có nguyện ý hồi hương không?"

Đại Mãn lo lắng nhìn Phùng Vận.

"Có phải nô tỳ đã làm sai điều gì?"

Phùng Vận lắc đầu:

"Ngươi và Tiểu Mãn theo ta, bị chia cắt khỏi gia đình. Ta từng nghĩ nếu tướng quân muốn giữ các ngươi lại, cũng là một chuyện tốt. Nhưng bây giờ..."

Nàng liếc nhìn Đại Mãn.

"Nam nhân này ta đã chạm vào rồi, các ngươi đừng mơ tưởng nữa."

Đại Mãn sững người.

Lúc mới vào doanh trại địch, Phùng Vận không hề nói vậy.

Thậm chí nàng từng có ý định để Đại Mãn hầu hạ Bùi Quyết.

Chỉ một lần ân ái mà đã thay đổi suy nghĩ ư?

Đại Mãn hiểu ra lời cảnh cáo của Phùng Vận, lập tức cúi đầu:

"Nô tỳ không dám."

Phùng Vận khẽ ừ một tiếng:

"Ngươi dung mạo không tệ, dáng dấp cũng đẹp, nam nhân thế nào cũng xứng đôi. Về hay không về Nam Tề, tùy các ngươi quyết định. Nếu muốn ở lại, ta sẽ chọn cho ngươi và Tiểu Mãn một mối nhân duyên tốt, không để các ngươi chịu thiệt."

Trong lòng Đại Mãn trào dâng vị đắng chát.

Giấc mộng như hoa trong gương, trăng dưới nước bỗng chốc tan thành mây khói.

Người nam nhân cao lớn, hiên ngang ấy... nàng ta không bao giờ có được.

"Nô tỳ tạ ơn nữ lang. Nhưng phụ thân nô tỳ từng căn dặn, hai tỷ muội nô tỳ phải một lòng hầu hạ nữ lang, cả đời do nữ lang sai bảo. Con đường trở về nhà, khi ấy đã đoạn tuyệt rồi."

Phùng Vận hờ hững liếc nàng ta một cái, thản nhiên đưa tay ra, để mặc Đại Mãn dìu vào tịnh phòng, không nói thêm lời nào.

---

Đêm ở thôn Hoa Khê tối đen như mực.

Một nhóm người len lỏi qua những cánh đồng hoang, bước chân cực nhanh nhưng không phát ra tiếng động lớn.

Trên con đường đất quanh Trường Môn trang, cỏ dại đều được dọn sạch, gần như không có chỗ nào để ẩn nấp. Cách điền trang hơn trăm bước, bên bờ suối, Vệ Tranh dừng lại.

Y giơ tay lên, tất cả tùy tùng lập tức cúi thấp người theo, lặng lẽ quan sát Trường Môn trang qua bờ ruộng cao.

Trong bóng tối phủ trùm, Trường Môn trang yên ắng lạ thường.

Một thị vệ thấp giọng hỏi:

"Tướng quân, làm thế nào đây? Ngài ra lệnh đi."

Vệ Tranh quan sát hồi lâu, sắc mặt không chút cảm xúc, sau đó khẽ lắc đầu:

"Có mai phục. Chúng ta còn chưa đến gần điền trang, bọn chúng đã phát hiện rồi."

Một thị vệ khác nói:

"Ban ngày thuộc hạ đã dò xét qua, Bùi Quyết để lại hơn hai mươi tinh binh, e rằng đều được chọn ra từ cận vệ doanh của hắn, không dễ đối phó."

Hai mắt Vệ Tranh rực lên vẻ độc ác, hàm răng nghiến c.h.ặ.t phát ra tiếng ken két.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 118: Chương 118



Nếu không phải vì có người của Bùi Quyết, thì dù phải liều cái mạng này, y cũng phải xông vào điền trang, cho Phùng thị một trận ra trò. Không nói đến chuyện l.ộ.t d.a rút gân, ít nhất cũng phải lôi ra mà sỉ nhục một phen mới hả dạ...

Nhưng hiện tại, lực lượng trong điền trang không chỉ có những bộ khúc của Phùng thị mà còn có hơn hai mươi tinh binh từ doanh vệ của Bùi Quyết.

Từ trước, Vệ Tranh đã nghe nói những người trong doanh vệ này đều do một tay Bùi Quyết huấn luyện, từng người đều gan lì, liều mạng, thủ đoạn hiểm độc. Còn đám hơn trăm người dưới tay y, chẳng phải toàn thân tín, cũng chẳng phải ai cũng dám liều mạng theo y gây sự với Trường Môn trang...

“Rút!”

Vệ Tranh buông bỏ ý định.

Đôi mắt y oán độc nhìn về phía Trường Môn trang, vung tay nói:

“Giữ được rừng xanh, không lo thiếu củi đốt. Mối thù này, ngày sau sẽ báo!”

Nói xong, y dẫn người quay trở về đường cũ.

Phía trước là một con suối rộng hơn trượng, bắc ngang qua có cây cầu gỗ đơn giản làm từ những khúc gỗ tròn ghép lại, tuy mộc mạc nhưng khá chắc chắn.

Khi đi đến đây, cầu vắng không một bóng người. Nhưng lúc quay lại, y bỗng thấy trên cầu có một bóng dáng yểu điệu đang đứng, váy áo bay phấp phới trong gió đêm.

“Vệ tướng quân, đêm khuya đến Trường Môn trang, sao lại không ghé vào?”

Vệ Tranh trợn to mắt, hồi lâu không dám tin vào điều mình thấy.

Lúc này, ánh trăng bạc như móc treo trên trời, vạn vật tĩnh lặng. Ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống gương mặt tuyệt mỹ của Phùng Vận, dịu dàng mà cao quý vô cùng.

Nữ lang Phùng thị?

Giữa đêm khuya đơn thân độc mã chặn đường hắn, không sợ c.h.ế.t sao?

Phải nói rằng nàng có gan có trí, Vệ Tranh ít nhiều cũng sinh lòng khâm phục.

Hắn cười lạnh một tiếng:

“Xem ra Phùng nữ lang thật là gan to bằng trời, loạn thế như thế này, cường đạo khắp nơi, vậy mà dám ra ngoài giữa đêm khuya...”

Phùng Vận nhẹ nhàng đáp:

“Có Vệ tướng quân ở đây, thử hỏi cường đạo nào không sợ c.h.ế.t mà dám đến Trường Môn trang gây chuyện?”

Nàng nói như thể đang tán gẫu, nét mặt điềm tĩnh lạ thường.

Vệ Tranh đặt tay lên chuôi đao, bước lên hai bước:

“Đừng vòng vo nữa, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Phùng Vận bất chợt thở dài, giọng nói thoảng qua mang chút bất lực và xót xa:

“Ta cũng muốn hỏi tướng quân điều đó. Ta phải làm thế nào thì tướng quân mới chịu buông tha ta?”

70- Dự đoán sự việc.

Vệ Tranh cau mày, nghi ngờ dâng đầy trong lòng:

“Ý Phùng nữ lang là gì?”

Phùng Vận thi lễ, nói với vẻ nghiêm túc:

“Phùng thị nữ xa xôi nơi An Độ, gần đây không oán, trước kia không thù với tướng quân. Nếu tướng quân vì căm hận mà muốn áp giải ta về Trung Kinh trị tội, ta cũng chỉ mong được hóa giải ân oán cùng tướng quân...”

Nàng nói hết sức chân thành, không lộ chút nào vẻ oán giận.

“Hôm đó ở Trường Môn trang, đại tướng quân muốn trị tội, là tiểu nữ cố sức bảo vệ tướng quân. Trồng trọt tuy vất vả, nhưng cũng không đến nỗi mất mạng.”

Lại thêm một tiếng thở dài.

“Ta hiểu tướng quân là bậc quý nhân, chưa từng trải khổ cực chốn ruộng đồng, e rằng vì vậy mà sinh lòng oán hận ta. Vì thế, ta mới có lòng thiết yến, nào ngờ lại xảy ra hiểu lầm lớn như vậy. Nếu biết người trong phòng của Triệu cơ đêm đó là tướng quân, dù thế nào ta cũng sẽ không dẫn người đến...”

“Tướng quân cũng rõ, thời loạn thế này, thân nữ như bèo trôi, chỉ mong tìm được chỗ nương tựa, sống một ngày yên ổn. Phùng thị nữ nào dám chủ động kết thù với nhân vật lớn như tướng quân?”

Nói xong, nàng khẽ cười khổ:

“Thật không biết, vì sao tướng quân lại căm ghét ta đến mức nhất quyết phải dồn ta vào chỗ c.h.ế.t như vậy?”

Vệ Tranh híp mắt, nghi hoặc càng thêm sâu.

Trước khi Phùng Vận xuất hiện, y chắc chắn đến tám phần rằng chuyện này có liên quan đến nàng.

Nhưng giờ nghe nàng nói vậy, y lại thực sự do dự…

Một nữ lang nước Tề, không nói đến việc nàng có gan đắc tội với y hay không, chỉ riêng chuyện "nốt ruồi đen, râu dài" kia, cũng không phải thứ nàng có thể biết được…

Vệ Tranh không muốn làm kẻ ngốc, bị người ta hại mà vẫn mơ hồ không hay biết.

"Vậy theo lời ngươi, lời đồn từ thôn Hoa Khê truyền ra, là do ai dựng nên?"

Phùng Vận mím môi.

"Thì ra tướng quân nghi ngờ ta…"

Nàng lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ.

"Chuyện riêng của Thái hậu, nếu không phải bịa đặt vô căn cứ, thì hẳn chỉ có những kẻ thân cận bên cạnh Thái hậu mới có thể biết được… Vệ tướng quân thay vì nghi ngờ ta, chi bằng nghĩ xem, có từng đắc tội với người nào bên cạnh Thái hậu hay chăng?"

Phùng Vận nghĩ, với tính cách của Vệ Tranh, hắn tất nhiên chẳng phải loại người được lòng kẻ khác trong cung. Mà Lý Tang Nhược nắm quyền chấp chính, bên cạnh tất nhiên không thiếu đám tay chân nịnh bợ, ai cũng có lợi ích riêng…

Có người thì ắt có tranh đấu, ai cũng muốn trở thành kẻ được Thái hậu sủng ái nhất. Đám c.h.ó săn l.i.ế.m gót ấy, thật ra rất khó để hòa thuận chung sống với nhau…

Quả nhiên, nàng vừa nhắc một câu, Vệ Tranh đã lập tức "bừng tỉnh đại ngộ".

"Chẳng lẽ là Phương Phúc Tài? Cái lão c.h.ó già vô lại đó!"

Người từng đến An Độ quận bên cạnh Thái hậu, chỉ có mỗi Phương Phúc Tài, vị công công họ Phương kia.

Theo những gì Vệ Tranh biết, Phương Phúc Tài luôn một lòng làm việc cho Thái hậu, đã cài cắm không ít nội gián ở An Độ quận, giám sát Bùi Quyết, theo dõi Bắc Ung quân.

Mà Vệ Tranh và Phương Phúc Tài vốn đã chẳng ưa gì nhau.

Dựa vào việc hầu hạ Thái hậu bao năm, Phương Phúc Tài gần như nắm hết tin tức về đám hoạn quan trong cung. Từ khi biết Thái hậu có ý định lập ra một "Đại Nội Địch Kỵ Ty" mới, hơn nữa còn có ý cất nhắc y làm Địch Kỵ Ty ty chủ, lão già họ Phương lo y sẽ tranh giành quyền lực, nên chặn y đủ đường, tìm cách làm khó dễ.

Chưa kể, lão già họ Phương còn tìm đến cái tên mặt trắng Tống Thọ An kia, rõ ràng là muốn gây khó dễ cho y.

Những ngày này, Tống Thọ An cứ quẩn quanh Gia Phúc cung, gần như sắp dính lấy Thái hậu rồi…

Vậy mà đúng vào lúc này, Thái hậu lại cử y rời kinh.

Vệ Tranh chợt nhớ lại, hôm rời kinh y có ghé Gia Phúc cung, khi đó Phương Phúc Tài còn cười với y…

Nụ cười đó thật khiến người ta buồn nôn, còn chúc y "mã đáo công thành", thì ra ngay lúc ấy, lão đã tính toán để y sập bẫy.

Giỏi cho ngươi, Phương Phúc Tài!

Chiêu này đúng là nham hiểm độc ác!

Khiến y có trăm cái miệng cũng chẳng thể biện bạch.

Dù Thái hậu nể mặt mà không lấy mạng y, nhưng từ nay về sau, y làm sao có thể giành được lòng tin của Thái hậu nữa? Còn nói gì đến chuyện lên làm Ty chủ của Địch Kỵ Ty?

"Vệ tướng quân?" Phùng Vận khẽ gọi.

Nàng làm sao biết được, chỉ trong một khoảnh khắc, trong đầu Vệ Tranh đã tự biên tự diễn cả vạn chữ về một màn cung đấu long trời lở đất? Hơn nữa, còn tự suy diễn ra được kẻ chủ mưu thực sự đứng sau.
 
Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 119: Chương 119



"Tiểu nữ chỉ là đoán bừa, hoàn toàn không biết chuyện của thiên gia, nếu có nói sai, mong Vệ tướng quân đừng để bụng..."

Vệ Tranh khẽ nhíu mày, chăm chú quan sát nàng.

Một nữ lang có dung mạo xuất chúng, trước mặt nam nhân tự nhiên có lợi thế trời sinh trong việc chiếm được lòng tin. Nhìn lại Phùng Vận, y đã không còn chút địch ý nào, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.

"Nàng không nói sai gì cả." Vệ Tranh cũng sảng khoái thừa nhận, chắp tay hướng về phía Phùng Vận, "Là ta hiểu lầm nàng, suýt chút nữa gây thành sai lầm lớn."

Phùng Vận khẽ mỉm cười: "Vậy Vệ tướng quân có thể trả lời câu hỏi khi nãy của ta chăng?"

Vệ Tranh hơi sững người: "Phùng nương tử muốn biết điều gì?"

Phùng Vận chậm rãi nói: "Vì sao Vệ tướng quân lại căm hận ta đến thế, vừa đặt chân đến An Độ đã muốn dồn ta vào chỗ chết?"

Vệ Tranh: …

Y không trả lời được.

Bởi người thực sự căm hận Phùng Vận không phải y, mà là Thái hậu.

Hơn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là ghen tức vì một nam nhân khác mà thôi.

Nghĩ đến đây, y chợt nhận ra, bản thân và Phùng Vận cũng có điểm giống nhau: đều bị người khác âm thầm ra tay hãm hại…

Nhưng Vệ Tranh không dám nói ra điều này.

Y chỉ đáp: "Vệ mỗ đến An Độ, chỉ là tuân lệnh hành sự, giữa ta và Phùng nương tử không có tư thù."

Câu trả lời này chẳng có gì bất ngờ.

Phùng Vận thuận theo dòng mà buông lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

"Vậy thì tốt."

Rồi nàng lại nói tiếp: "Nếu vậy, sao Vệ tướng quân không đến hàn xá uống chén trà, ta và tướng quân có thể bàn bạc kỹ hơn, xem tướng quân nên giải cục diện này như thế nào?"

Vệ Tranh vô cùng kinh ngạc: "Phùng nương tử có cách giúp Vệ mỗ sao?"

Phùng Vận cụp mắt xuống, bộ dạng dịu dàng yếu đuối, nhìn kỹ dường như còn có chút thẹn thùng.

"Tiểu nữ có thể có cách gì chứ? Chỉ là đại tướng quân nhà ta có dặn lại, rằng ngài ấy sẽ cố gắng hết sức bảo toàn cho Vệ tướng quân..."

Vệ Tranh lập tức căng người: "Đại tướng quân?"

Phùng Vận khẽ gật đầu: "Hôm nay Đại tướng quân đến thôn Hoa Khê, chính là vì chuyện của Vệ tướng quân. Ngài ấy nói Vệ tướng quân là bậc tài năng hiếm có, nếu chỉ vì một chút lỗi riêng tư mà bị trị tội thì thật đáng tiếc..."

Vệ Tranh trợn mắt: "Đại tướng quân thực sự nói vậy?"

Phùng Vận cười nhạt: "Ta lừa tướng quân làm gì chứ? Ta cũng chẳng được lợi lộc gì, đâu cần phải nói dối chuyện này..."

Một cỗ nhiệt khí dâng lên từ lưng hắn.

Không biết vì sao, Vệ Tranh lại cảm thấy một chút lâng lâng.

Đó là Bùi đại tướng quân đấy!

Triều đình trên dưới đều nói Vệ Tranh y chỉ dựa vào khuôn mặt mà được Thái hậu sủng ái, nhất là đám người của Phương Phúc Tài, lão cẩu đó lúc nào cũng cười nhạo y sau lưng...

Thế nhưng, Bùi đại tướng quân lại cho rằng y là bậc trụ cột của triều đình.

Phùng Vận nhìn sắc mặt hắn, khẽ thở dài.

"Nhưng chuyện lần này, thực sự đã làm rối ren không ít, Đại tướng quân cũng không tiện ra mặt, chỉ có thể nhờ ta chuyển lời cho Vệ tướng quân..."

Nói đến đây, Vệ Tranh còn gì để chối từ?

Y chắp tay, cúi đầu thật sâu về phía Giới Khâu sơn, thành tâm cảm tạ đại tướng quân, rồi mới theo Phùng Vận đến Trường Môn trang.

Khi Vệ Tranh được mời vào Tây đường, Phùng Vận lại gọi Lạc Nguyệt đến hầu hạ hắn, hai người trò chuyện hồi lâu.

Lúc bước vào, sắc mặt Vệ Tranh vẫn còn âm u, đầy uất khí…

Nhưng lúc rời khỏi điền trang, trên mặt y đã thoáng thêm một tia vui vẻ.

Rõ ràng, lời của Phùng Vận khiến y rất hài lòng.

Ngao Thất đã theo dõi Phùng Vận suốt nửa đêm, mãi đến khi Vệ Tranh rời đi, hắn mới tiến lên hỏi: “Chuyện đã giải quyết xong rồi?”

Phùng Vận ngáp một cái, có chút buồn ngủ.

Nghe Ngao Thất hỏi, nàng mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn.

“Chẳng phải Ngao thị vệ đã thấy hết rồi sao? Ta và Vệ tướng quân đã hóa giải hiềm khích rồi.”

Ngao Thất hỏi: “Nữ lang đã nói gì với hắn?”

Phùng Vận nghĩ một chút, rồi thành thật đáp:

“Ta chỉ nói rằng, Đại tướng quân sẽ giúp y xin tha trước mặt Thái hậu, để y yên tâm quay về Trung Kinh, không cần lo lắng đến tính mạng. Còn về những lời đồn đãi, ta cũng có cách giải quyết…”

Ngao Thất thoáng kinh ngạc.

“Đại tướng quân sao lại chịu vì tên họ Vệ kia mà xin tha? Còn những lời đồn ở quận An Độ, e rằng đã sớm truyền đến Trung Kinh, nữ lang định giải quyết thế nào?”

Phùng Vận nói: “Đại tướng quân có cầu xin hay không, họ Vệ làm sao biết được? Còn chuyện giải quyết ra sao… đó chính là kế sách ta bày cho Vệ tướng quân.”

Ngao Thất nghe mà mơ hồ, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nhưng Phùng Vận đã quá mệt mỏi, lại ngáp thêm một cái, khóe mắt ngấn nước.

“Trời không còn sớm, ta buồn ngủ rồi. Ngao thị vệ cũng mau về nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai hãy nói.”

Đi được hai bước, nàng như nhớ ra gì đó, quay đầu lại, khẽ phúc thân với Ngao Thất.

“Đêm nay may nhờ có Ngao thị vệ bảo vệ, nếu không, ta cũng không dám lớn gan như vậy, nửa đêm chạy đi chặn đường Vệ Tranh.”

Ngao Thất há miệng, vốn định nói vài câu quan tâm, nhưng lời đến môi lại biến thành:

“Tướng quân đã dặn dò, đây là bổn phận của thuộc hạ, không cần đa tạ.”

Phùng Vận khẽ cười, quay người rời đi.

Mãi đến khi bóng nàng khuất hẳn, Ngao Thất mới bừng tỉnh, hận không thể đ.ấ.m cho mình một quyền vì cái miệng vụng về này.

---

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Vệ Tranh đã sai người gửi thư về Trung Kinh.

Trong thư lần này không chỉ có những lời giãi bày nỗi oan khuất, thể hiện lòng trung thành, mà còn kèm theo một chiếc túi thơm, kể lại rành rọt chuyện Phương Phúc Tài cố ý hãm hại y, thậm chí còn lớn tiếng tố cáo lão công công đó.

Sứ giả phi ngựa rời đi từ ngoài điền trang Trường Môn.

Một canh giờ sau, khi Phùng Vận thức dậy, nàng đã nhận được tin tức từ Khải Bính đang vui vẻ hớn hở.

“Nữ lang đúng là liệu sự như thần.”

71- Thu phục lòng người.

Phùng Vận ngáp dài, trông như chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Lần này Thái hậu lại phải đau đầu rồi.”

Phương Phúc Tài phụ trách công việc ở quận An Độ, nhưng làm chẳng ra sao.

Lâm Nga chết, thế nhưng Phùng Vận lại bình yên vô sự. Lý Tang Nhược vốn đã không vừa ý với Phương công công, còn bị đánh hai mươi trượng, hiện tại vẫn đang phải dưỡng thương. Giờ lại thêm đơn tố cáo của Vệ Tranh, không biết Lý Tang Nhược sẽ tin ai đây.

Phùng Vận nói: “Nói đi cũng phải cảm tạ Lâm Nga và Viện Kiều.”

Chiếc túi thơm kia chính là thứ Viện Kiều mang theo vào trà quán gần cổng thành hôm nàng ta chết. Phùng Vận đoán rằng, đó là tín vật mà Phương Phúc Tài để lại cho Lâm Nga. Viện Kiều cũng biết chuyện này, nên mới dám cả gan cầm nó đi tìm người…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back