Đam Mỹ Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
503,598
0
36
AP1GczPqWi0MUwv4SiSjW6wJZMX5nsQF9WlELI37k6IeK8fItUygoTnoaO2c2aEOKlpTgwIJNPWp_5nw9iXD_0IsmXo4Mtg5I8KW2gd8Ryf9x8EG1WpQY_9DbEWFXWgMLYvKum62mwixLD0-Qv7lMjY7XY0r=w215-h322-s-no-gm

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Tác giả: Hựu Lam
Thể loại: Đam Mỹ, Ngược, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: 融雪之前(双A)

Tác giả: Hựu Lam 又蓝

Thể loại: Truyện gốc, Đam mỹ, Ngược luyến, ABO, Ngôi thứ nhất, Đổi công, HE.



Giới thiệu:

Sự dịu dàng của người ấy chẳng thuộc về tôi.



Alpha×Alpha, đổi công, bối cảnh học đường. Kết HE.

Coi như đây là bộ HE đầu tiên trong loạt truyện AA.

Trước khi đổi công thì cực kì ngược, sau khi đổi công thì hề.

Loạt truyện AA:

“Chẳng ai cứu tôi” BE (đã gõ xong).

“Vĩnh biệt em” BE/HE (đã gõ xong).

“Trước khi tuyết tan” đổi công HE (bộ này nè).

Cảnh báo có spoil: Truyện có chi tiết thụ quan hệ với người khác ngoài công, mong mọi người cân nhắc trước khi đọc ạ.​
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 1


“Sương Sương à, hình như tớ thích người ta mất rồi.”

Lúc Cố Liễm Xuyên nói thế, tôi chuẩn bị vào giấc thì tỉnh ngang.

Thích… người ta?

Nói vậy, chẳng phải cậu ấy sắp tỏ tình với mình à?

Tôi – trời ạ – cuối cùng tôi cũng chờ được trăng tỏ sau làn mây mờ ư?

Tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng dám mở mắt luôn, má nóng bừng, ngón tay siết lấy ga giường.

May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này.

Tôi gian nan hỏi cậu ấy:

– Thích… ai?

Cậu im hồi lâu, chắc cậu đang ngại nhỉ?

Rõ ràng cậu biết thừa tôi thích cậu mà, cậu cũng biết tính tôi mà, ngại gì nữa? Dẫu gì cũng làm vậy bao lần rồi.

– Sương Sương cũng quen người này đó.

Giọng cậu ngại ngùng thật, không phải cái kiểu trầm trầm trong lúc ch*ch với tôi đâu, cũng không phải kiểu quyến rũ khi phê đâu. Có điều nó khiến lòng tôi ngứa ngáy hơn bất cứ kiểu giọng nào mà cậu từng thì thầm bên tai tôi.

Tôi cũng quen… Lộ liễu đến vậy sao?

Tôi nuốt nước miếng, cố nuốt luôn mọi sự lo lắng trong lòng.

– Này… Cậu khoan hẵng… – Tôi định bảo “tớ không cố ý” thì cậu dứt khoát bỏ tôi.

Từ từ… Hình như… tôi đang hiểu lầm chỗ nào chăng?

– Chính là… Hạ Vãn Đình, cũng làm trong Hội giống cậu.

Trong đêm ấy, hình ảnh cậu thủ thỉ câu trả lời lọt vào khóe mắt tôi, giọng cậu chậm rãi bình tĩnh.

– Sương Sương à, tớ muốn… tán em ấy. Sau cuộc ch*ch này, mình lại làm… bạn bè bình thường thôi, được không?

Ha! Cậu đang nói gì vậy?

Hạ Vãn Đình? Em… em Omega đó?

Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt góc cạnh nằm bên tôi, bỗng không biết nên đáp thế nào.

… Nãy tôi mới nhủ thế nào?

May mà cậu ấy đã tắt đèn nên không nhìn thấy vẻ mặt của tôi lúc này.

Không là cậu ấy sẽ thấy vẻ mặt nực cười của tôi.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 2


Hạ Vãn Đình, tôi có quen y.

Y chẳng giống tôi gì cả: tính tình hòa nhã, ngũ quan thanh tú xinh xắn; mặc dù y là Omega nhưng y lại mang một loại khí chất thánh thần không thể tùy tiện xúc xiểm được. Thật khiến người ta tự hổ thẹn.

Trừ tôi.

Trước giờ tôi tự cao tự đại, mắt để trên trán. Mọi thành viên trong Hội chỉ tỏ vẻ nghe tôi nói chứ họ nể vị phó chủ tịch Hội Sinh viên Hạ Vãn Đình này hơn, có khi cũng lén lút nói tôi thế này thế kia rồi cũng nên.

Tôi chả quan tâm đâu. Tôi cũng chẳng ưa bọn họ… trừ cậu ấy – Cố Liễm Xuyên.

Dường như, ai cũng biết tôi thích cậu ấy, tôi đang theo đuổi cậu ấy.

Từ năm lớp mười hai đến tận năm ba trên đại học, tôi từ bỏ cơ hội du học do bố mẹ tìm được vì cậu ấy, tình nguyện theo cậu ấy đến cái thành phố xa lạ này, học cái trường này.

Hai năm trước, cậu ấy đồng ý thử với tôi – thử từ bạn ch*ch mà tới, chứ không cho tôi công khai mối quan hệ này. Chúng tôi lén bên nhau được hai năm, cậu ấy chẳng quen ai khiến tôi cứ ngỡ mình với cậu ấy đã chính thức quen nhau.

Giờ thì cậu bảo, cậu thích… Hạ Vãn Đình.

Nực cười.

Mãi một lúc sau, tôi mới cất tiếng nổi:

– Bạn bè… bình thường? Sao cậu có thể… Rõ ràng cậu biết là tớ…

Vẫn luôn thích cậu… vẫn luôn theo đuổi cậu… tới tận giờ.

Tớ là Alpha mà tớ chịu nằm dưới, hầu hạ một Alpha khác.

Cố Liễm Xuyên, cậu biết rõ mà…

Cậu ấy chưa thể đáp lại, tôi run giọng kháy cậu:

– ch*ch tớ bấy lâu nay mà cậu cũng dám bảo tớ làm “bạn bè bình thường” với cậu hả? Hạ Vãn Đình chơi ngải gì lên người cậu cơ chứ? Nhìn hàng họ cằn cỗi như thế, chắc cậu cũng chưa ch*ch nó đâu ha? Sao cậu biết là cậu hợp nó? Hèn chi nó cứ tỏ vẻ thanh cao, nó…

Tôi biết thừa cậu không thích cái thái độ nói chuyện lúc này của tôi, nhưng mà ngực tôi nghẹn lắm, nói cũng chẳng lựa lời gì đâu, nói xong là hối hận à, nhưng không kịp nữa.

Cậu ấy lạnh lùng cắt lời tôi:

– Đủ rồi, Lâm Sương. Em ấy khác cậu.

Tôi ngậm miệng mình lại, lòng đau như bị ai cầm một con dao cùn cứa ngang vậy.

<i>Em ấy… khác cậu?</i>

Khác chỗ nào?

Tôi còn bàng hoàng, cậu ấy đã đứng dậy, rời giường, mặc quần áo.

Tôi mặc kệ hình tượng chật vật hiện tại của bản thân, vội vàng đứng theo cậu ấy:

– Cậu phải đi à? Liễm Xuyên này, tớ chỉ…

– Thế nhé, Lâm Sương. – Cố Liễm Xuyên lạnh nhạt – Tớ muốn theo đuổi Hạ Vãn Đình một cách nghiêm túc. Thế này từ này mình bớt gặp nhau lại, đồng thời cho cả hai không gian riêng để bình tĩnh lại. Nếu cậu không muốn làm bạn với tớ thì tớ tôn trọng quyết định của cậu.

Tôi đơ luôn.

Tôi chỉ nói Hạ Vãn Đình không tốt có một câu mà cậu ấy đối xử với tôi như một con người hoàn toàn khác.

Tôi cố nén cơn đớn trong lòng để tiếp tục nói chuyện thì cậu đã khoác áo khoác và rời khỏi căn nhà này.

Cậu ấy đi đâu? Tôi không thể biết được.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 3


Kể ra, người nên rời khỏi căn nhà này không phải là Cố Liễm Xuyên – vì đây là nhà của cậu ấy. Mặc dù tôi đã thuê ký túc xá trong trường, nhưng tán cậu mà – tôi đã lén mang đồ của mình qua đây.

Lúc đó, tôi thấy mình như đang được sống chung với cậu ấy vậy: treo quần áo chung chỗ, đặt ly súc miệng lẫn bàn chải đánh răng đôi trong nhà vệ sinh, sắm đồ ngủ dép ngủ đôi… mỗi lần nhìn mấy chi tiết nhỏ nhặt này mà tôi mừng lắm.

Nào ngờ, trong mắt cậu ấy, tôi chỉ là thằng bạn ch*ch ngoài rìa thôi.

Hạ Vãn Đình, Hạ Vãn Đình.

Hạ Vãn Đình tốt chỗ nào?

Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi trù em, vừa chật vật rửa sạch phía sau của chính mình.

Cậu ấy lên giường thô bạo, thích bắn vào trong. Nếu tôi là Omega thì tôi đã chảy máu, phát sốt, đổ bệnh, sơ sẩy cái là nhập viện, dính bầu… chỉ là chuyện sớm muộn. Tiếc rằng, tôi là Alpha – chỉ thấy đau, rồi tê dại.

Alpha, nói dễ nghe thì họ có khả năng phục hồi nhanh và mạnh, nói khó nghe thì họ chịu đựng (bị ch*ch) giỏi.

Số lần đạt c*c kh*** không nhiều, nhưng nhìn cậu l*n đ*nh thì lòng tôi cũng thấy mãn nguyện, mãn mà ra.

Nào ngờ cậu ấy không hề xem tôi là nửa kia của cậu ấy.

Thoáng chốc, tôi không biết mình nên buồn rầu khổ sở hay phẫn uất tức giận. Có lúc tôi thẫn thờ nhìn cặp cốc súc miệng dành cho cặp đôi trên kệ rửa mặt, nghĩ đến cảnh cậu bỏ đi không đắn đo gì mà bực mình.

Tôi tức giận hất cái cốc đen của cậu xuống đất.

“Choang!” Tiếng cốc vỡ chói tai. Tôi há hốc nhìn tay cầm của nó tách khỏi nó dưới đất.

Đệt, chất liệu làm cốc hơi kém nhỉ? Hay do tôi hất mạnh quá? Thế mà… nó vỡ thật…

… Cậu ấy sẽ giận mình mất.

Tôi bắt đầu hối hận.

Cậu ấy vẫn mong tôi hiền từ, dịu dàng. Hễ tôi dỗi hoặc nói chuyện mích lòng là cậu ấy bơ tôi luôn. Và rồi tôi lại phải khép nép lấy lòng cậu ấy, xin lỗi cậu ấy. Vì cậu ấy, tôi cũng cố gắng cư xử tốt hơn, chỉ là…

Hôm nay tôi lại không giữ mồm được, lỡ nói xấu y mấy câu, cậu ấy bèn thái độ với tôi…

Hốc mắt tôi nóng lên.

Hồi trước, tôi bị người ta nói xấu trực truyến trên diễn đàn hoặc trực tiếp trước mặt tôi thì cậu ấy cũng không che chở tôi đến vậy.

… Mà thôi.

Tôi cũng không cần cậu ấy che chở. Tôi cũng là Alpha đó.

Tôi lắc đầu để bớt nghĩ đến chuyện không vui, đau lòng nhặt cái ly đen kia lên.

Chiếc ly mất tay cầm, không ảnh hưởng đến chức năng chứa nước của nó. Không biết cậu nhìn thấy thì có bực tôi không… Mặc dù hiện tại cậu chẳng còn quan tâm tôi nữa.

Não tôi nhảy số: mua băng keo trong dán tay cầm lại. Kế đó, tôi phát hiện hành vi này của mình thật ngu.

Tôi lên mạng đặt mua chiếc ly đen y nó luôn, còn cái này tôi tạm giấu. Mong là trước khi cái mới về thì cậu không nhận ra nó.

Sau khi làm xong, tôi mới tỉnh táo lại và thấy bản thân mình quá ngu.

Hồi trước tôi không phải là đứa lo này lo kia như thế đâu. Thích tôi à, ghét tôi sao… nhiều người đến vậy mà tôi chưa từng chùn bước bao giờ cả, cái gì vui vẻ mình ưu tiên.

Nghiệp quật đấy.

Từ lúc thích cậu ấy, tôi thấy mình thay đổi chóng vánh: tôi hèn mọn, tôi như hạt bụi vô hình vô dạng trong đời, tôi coi thường chính mình.

Yêu đương khiến chỉ số thông minh tụt dốc, khiến con người ta đánh mất chính mình.

… và dạy con người ta biết buồn biết ghen.

Nên là đấy, tôi không còn vui nữa.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 4


Tối hôm ấy, cậu không về.

Tôi như tu tú chiếm tổ, mặt dày ăn vạ trên giường cậu như thể đây là ổ của mình.

Trước ngày hôm nay, tôi vẫn nghĩ chuyện tôi với cậu chỉ thiếu một bước thôi: đã sống chung, tuy đều là Alpha nhưng trên giường có bên cho bên nhận đến là khớp nhau; chỉ cần tôi không vạch trần sự thật phũ phàng kia thì tôi có thể ở bên cậu mãi.

Tình tôi, cậu biết thừa mà. Cho nên… tôi vẫn chờ cậu ngỏ lời.

Tôi đã cố tán cậu đến như vậy.

Bực thật đấy. Tôi không ngủ được. Tôi cứ nhìn vào màn hình điện thoại mãi, rồi nhắn cậu một tin.

“Đêm nay, cậu có về không?”

Trong một mối quan hệ giữa hai người luôn tồn tại một người cúi đầu, trong mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy thì người cúi đầu là tôi.

Tôi quen mặt dày như thế…

Mãi lúc sau cậu mới nhắn lại.

“Tớ về trường rồi.”

Tôi đờ đẫn nhìn 4 chữ ấy, đắng cay thay.

Tôi còn vắt óc nghĩ cách kéo dài cuộc trò chuyện, vờ như bản thân không biết gì cả: Dù cậu đã nói cậu muốn tán Hạ Vãn Đình, nhưng… cậu đã tán được đâu? Tôi tán cậu lâu đến vậy, cả quá trình cũng có không ít khó khăn cơ mà. Biết đâu… Biết đâu Hạ Vãn Đình đang thử lòng cậu – một chàng Alpha đang dính vào mối quan hệ Alpha-Alpha trái luận thường đạo lý thì sao?

Tiếc là dòng nhắn tiếp theo của cậu khiến mọi dự định của tôi vỡ tan.

“Chuyện tớ nói với cậu hôm nay là chuyện nghiêm túc, Sương Sương à. Nếu cậu không muốn làm bạn với tớ nữa, tớ tôn trọng quyết định của cậu.”

Bất ngờ. Thẫn thờ.

Tựa như… nghe được tiếng tim mình vỡ nát.

Nhẹ lắm, không cảm nhận được nhiều.

Nhìn này, Cố Liễm Xuyên.

Sao cậu có thể làm thế được?

Sao có thể tổn thương một người… thích cậu thế được?

Đêm ấy, tôi không ngủ được. Đến hôm sau, tôi vác đôi mắt giăng tơ máu đến trường. Vừa bước vào lớp là thấy Hạ Vãn Đình được người người vây quanh.

À, tôi học chung môn này với y.

Tức muốn chết: tôi chẳng muốn gặp y chút nào. Có điều, giảng viên môn này quá ư là b**n th**: việc có mặt thường xuyên có ảnh hưởng đến điểm tổng kết môn, nghỉ không phép đồng nghĩa với “cúp tiết đó”; dẫu chẳng muốn đi học lắm thì tôi vẫn phải ngoan ngoãn lên lớp… vì cậu ấy thích những bạn sinh viên xuất sắc lại biết nghe lời.

Ngoại trừ giới tính thì tôi vẫn luôn phấn đấu trở thành người vợ lý tưởng của cậu ấy, đến khi tôi gặp Hạ Vãn Đình thì tôi mới hiểu rằng y… không cần làm gì cả, y chính là mẫu hình người vợ lý tưởng của cậu.

Mà y còn là một Omega mang chất dẫn dụ khớp với cậu nữa.

Tôi đau đớn, tôi sầm mặt ngồi trong góc. Có vẻ tâm trạng tồi tệ của tôi ảnh hưởng đến không khí xung quanh, mấy sinh viên quanh tôi yên lặng. Tôi ngồi đờ người mãi, họ mới bắt đầu chuyện trò nhộn nhịp.

Không ai giao lưu gì với tôi cả, vì họ sợ tôi.

Tôi nghe đâu đây có tên mình trong cuộc trò chuyện của họ, nào là “Cố”, nào là “thích”, “xứng”, “chờ”,… các cụm từ khiến tôi bất an vô cùng.

Không biết lần thứ mấy nghe “Cố Liễm Xuyên” với “Vãn Đình” thì tôi đứng phắt lên, quát họ:

– Thấy phiền không vậy? Câm ngay cho tôi!

Bỗng chốc, họ im. Rồi họ nói tiếp, nhưng chẳng ai ngó ngàng gì đến tôi.

Có người nhẹ nhàng an ủi: “Vãn Đình đừng sợ…” rồi kéo bạn đi chỗ khác.

Y quay đầu về phía tôi, nhìn tôi hờ hững. Nếu tôi không lầm thì ánh nhìn đó của em đang xót tôi.

Đầu tiên, tôi phẫn nộ. Thêm mấy từ đứt quãng nghe được khi nãy, một suy đoán nảy lên trong đầu tôi tựa chậu nước lạnh tạt vào xúc cảm phẫn nộ của tôi.

Có khi nào… cậu đã bắt đầu tán y rồi?

Giảng viên vào lớp, y quay đầu lại. Tôi nhìn chằm chằm vào cái gáy trắng ngần của y, đến lúc giảng viên đọc tên tôi thì tôi rén tôi ngồi xuống.

Nửa tiết ấy, tôi như lạc vào nơi sương mù giăng lối. Thời gian giải lao giữa tiết đến, bỗng một người ngồi kế bên tôi, cười với tôi.

Lạ thật. Một Alpha cấp cao tôi đây lại có tính tình khó ưa, ít ai chịu ngồi gần tôi lắm… đúng hơn là không dám ngồi kế tôi.

Không sao cả, tôi chẳng quan tâm gì đâu.

Thoạt trông người này khá là lịch sự lại xảo quyệt, hắn có đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, nụ cười công nghiệp khiến tôi nhíu mày.

“Đằng đấy là ai?”
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 5


Hắn là Alpha cấp không hề thấp, cười lên trông đến là ngây thơ khiến tôi cảnh giác – bản năng của một Alpha khi đối diện với một tên Alpha với cấp không thấp lắm.

Mắt đào hoa chớp chớp, hắn mở lời:

– Hình như anh là đàn anh Lâm Sương ở khóa trên thì phải?

Hắn gọi đúng tên tôi. Tôi chau mày, soi lại hắn. Tôi khẳng định bản thân không quen biết hắn nha.

– Cậu là ai? Tìm tôi làm gì?

Hình như mắt đào hoa có hứng với tôi. Hắn nhìn tôi không chớp mắt… sau khi phân hóa thành Alpha, tôi không cao to như các bạn Alpha khác nên thường bị người ta hiếu kỳ nhòm ngó – mà tôi cũng khó chịu với ánh nhìn đó. Nếu phải đánh người ta mà không cần dùng tay thì…

Dường như mắt đào hòa hiểu ý tôi đang ghét hắn, hắn không nhìn tôi kiểu đó nữa, bèn giới thiệu:

– Chuyện như này thưa đàn anh Lâm Sương, em là Vệ Lẫm – tân sinh viên ạ. Em muốn vào Hội Sinh viên, ừm…

Tôi cắt lời hắn:

– Tôi không phải trưởng ban nhân sự của Hội, cậu hỏi nhầm người rồi. Ai bảo cậu tìm tôi vậy?

Vệ Lẫm ngẫm một chút rồi giải thích:

– Thế ạ? Em lên web về trường thấy thông tin chủ tịch Hội là anh, tình cờ hôm nay em đi qua tòa này nên em hỏi mọi người xem tiết kế anh học phòng nào…

Rồi hắn cười lịch sự:

– Có phải anh muốn học không ạ? Anh cho em xin số điện thoại nhé? Anh học xong thì em sẽ gọi để hỏi về trưởng ban nhân sự của Hội.

Tôi nhìn hắn mãi, không biết nên trả lời thế nào.

Lạ thật.

Hắn quá tự nhiên, hỏi han hay nhờ vả gì cũng lịch sự khách sáo, dù thái độ tôi có tệ thì hắn vẫn đáp lại tôi một cách phải phép.

Tôi nghĩ quá chăng…

<i>“Lâm Sương này, lần cuối mày nói chuyện với người như này là lúc nào vậy? Người ta không sợ cái thái độ của mày mà chạy luôn kìa.”</i>

Tôi không nhìn hắn nữa. Hắn tranh thủ chìa một tờ giấy vào tầm mắt tôi.

“…” Tôi không muốn trả lời lắm. Giảng viên ôm tài liệu bước vào… Tôi nhớ đến nửa tiết trước tôi đã để lại ấn tượng không tốt cho giảng viên, thế là tôi chẳng đắn đo gì thêm mà hạ bút viết số điện thoại của mình vào.

– Không có gì quan trọng thì đừng phiền tôi.

Hắn vui vẻ cầm tờ giấy. Tôi đã đe trước mà nét hân hoan trên mặt hắn không hề tan đi.

– Em cảm ơn đàn anh Lâm Sương!!!

Hơi nhiệt tình quá rồi đó… Tôi lại nghi hoặc soi hắn, thấy hắn nhẹ nhàng chuồn khỏi lớp, trước đó còn vui vẻ cười đáp lại nét soi của tôi.

Tham gia Hội Sinh viên mà hớn vậy à…

Chưa kể ban nhân sự còn có phỏng vấn các thứ nữa, xin được số điện thoại chủ tịch Hội đâu có nghĩa là vào được Hội luôn đâu.

Thật không hiểu tụi tân sinh viên thời nay.

Tôi quay đầu, thấy sinh viên khác trong lớp nhìn tôi. Có ánh nhìn sợ sệt, có ánh nhìn bất ngờ… Tôi không nhìn họ nữa, tâm trạng lại tệ vô cùng.

Phiền thật.

Nửa tiết sau đỡ hơn nửa tiết đâu. Chỉ là, lúc hết tiết tôi thấy hơi choáng. Chắc do đêm qua ngủ ít nên giờ tôi thấy hơi oải.

Tôi gục xuống bàn thì nghe thấy cửa lớp ồn ào. Tôi chẳng muốn ngẩng đầu hóng lắm, nhưng lại nghe giọng nam thân quen.

“Vãn Đình có nhận được bữa sáng anh mua cho em không?”

Bất ngờ chưa?

Tôi nổi da gà như rơi vào hầm băng lạnh buốt vậy.

Thính giác vẫn tiếp nhận thông tin.

Hạ Vãn Đình nhẹ nhàng trả lời:

– Em nhận được rồi. Em cảm ơn… nhưng mà lần sau đừng…

– Nếu muốn cảm ơn thật thì đi ăn trưa với anh đi. – Người kia dịu dàng lên tiếng, nghe giọng cũng biết cậu chiều y nhường nào – Anh mới phát hiện một quán ổn lắm, không biết em có thích không…

May mà trước giờ tôi toàn ngồi trong góc, từ lúc hết tiết vẫn luôn gục xuống bàn… Thành ra ai cũng nghĩ tôi đang nghỉ ngơi, cũng nghĩ tôi không nghe thấy gì đâu.

Dù cho tôi chỉ muốn bản thân sủi khỏi đây ngay lập tức.

Thế thì tôi sẽ không nghe thấy cậu ấy dịu dàng quan tâm người khác nữa.

Bữa sáng… anh mua cho em?

Thảm nào dạo này ai cũng hớn hở xum xuê quanh Hạ Vãn Đình. Thấy tôi đến thì họ ra vẻ tự hiểu trong lòng, không nói tiếng nào.

Hết tiết còn đón y tan học, mời y ăn trưa.

Cả đêm tôi ngủ không yên giấc, lo được lo mất. Cậu không buồn quan tâm tôi ra sao, đã thế còn dậy sớm thực hiện kế hoạch theo đuổi người trong lòng cậu.

Đối xử với y theo cái cách… mà tôi chưa từng được hưởng.

Có khi cậu còn chẳng biết tôi đang ở trong phòng này vì học tiết này cũng nên.

Tôi thẫn thờ ngồi đó. Đến khi những thanh âm ồn ào biết mất, thoáng thấy cậu theo y rời khỏi lớp, cậu nhìn y say đắm.

Không ngó ngàng đến tôi.

Hốc mắt tôi nóng lên.

Cậu… không ngó đến tớ thật à?

Lần kế tôi có thể ngồi dậy, phòng này chỉ còn mỗi mình tôi.

May mà không ai chạy đến chỗ tôi chế giễu tôi. Tôi biết thừa có khối người ngoài kia muốn nhìn tôi xấu mặt lắm.

Tôi cũng thật… thất bại.

Trước ngày hôm nay, tôi chưa từng nghĩ thế. Tôi cho rằng, cô độc thì sao? Mạnh mẽ thì sao? Mấy người xung quanh không thể đánh bại tôi.

Cậu… thì được.

Nhất là… tận mắt thấy cậu dịu dàng với y.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 6


Chuông báo tin nhắn từ điện thoại tôi vang lên.

Tôi uể oải cử động tay lôi điện thoại từ trong túi ra.

Người gửi chắc chắn không phải cậu – vì cậu đang ăn trưa với y. Tôi còn tưởng tượng ra cảnh cậu ngồi đối diện y, thâm tình nhìn người trong lòng mình, hận bản thân không thể trao hết mọi dịu dàng trong mình cho người.

Nào giống tôi, cậu chỉ qua loa cho có.

Dẫu thế, tôi vẫn si mê cậu hết thuốc chữa, mê cậu khẽ mở miệng gọi “Sương Sương” trìu mến, điên cuồng quện nhau như thế giây sau sẽ chết trong thân nhiệt cháy bỏng của đôi ta… tựa như đôi ta đang yêu nhau thật vậy.

Bốn năm… không hề ngắn.

Tôi cũng không muốn tin cậu thật sự không có chút cảm tình nào với tôi.

Tôi rề rà mở điện thoại, tin nhắn chưa đọc nhảy trên màn hình.

“Chào đàn anh Lâm Sương, em là Vệ Lẫm.”

Vệ Lẫm, cái tên này vẫn hơi mới với ký ức của tôi.

Tôi không định trả lời thì hắn nhắn thêm.

“Em vẫn không thấy cách liên hệ với trưởng ban nhân sự của Hội. Đàn anh có thể chỉ em được không?”

Trưởng ban nhân sự là bạn thân của phó chủ tịch Hạ Vãn Đình. Tôi nhức đầu lật danh bạ ra mà tìm, lướt đến tên cậu thì khựng lại.

Kể tiếp này.

Sau khi cậu nói thẳng với tôi hồi tối qua thì cậu không nhắn gì cho tôi luôn.

Theo mọi năm, ban nhân sự phụ trách việc tuyển nhân sự mới cho Hội, không cần thông qua tôi. Nên là tôi không biết gì về việc này.

Có điều… nay nghĩ đến Hội, tôi cảm giác mọi người đang thiên vị Hạ Vãn Đình, và dè chừng tôi. Biết đâu trong lòng họ, chủ tịch Hội Sinh viên nên là Hạ Vãn Đình thấu tình đạt lý giữ chức – chứ không phải một Lâm Sương vô tâm vô tình.

Nghĩ vậy, tôi trả lời hắn: Thôi, chừng nào cậu rảnh thì cậu gửi sơ yếu lý lịch vào hòm thư điện tử của tôi đi.

Vệ Lẫm chưa trả lời ngay. Tôi đành cất điện thoại, đứng dậy, dọn đồ.

Kế đó, tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên.

Tôi biết ai gọi – Cố Liễm Xuyên. Ở cái trường này chỉ có mình cậu chủ động gọi điện cho tôi thôi… đa phần là gọi để hẹn ch*ch.

Từ lúc tôi từ chối cơ hội đi du học là cha mẹ tôi đã giận tôi rồi, ít khi gọi tôi lắm.

Tôi nhìn tên trên màn hình.

Ơ? Không phải cậu.

Hắn không ngờ tôi nhận cuộc gọi nhanh đến vậy, lắp bắp:

– Em… em chào đàn anh.

Lòng tôi chùng xuống. Tôi bình tĩnh hỏi:

– Có gì không?

– À… Về sơ yếu lý lịch của em. Đàn anh còn ở trường không? Em đang ở gần trường, em có mang sơ yếu lý lịch. Em đưa cho anh luôn, được không?

Hắn chọn từ không chê chỗ nào được. Với lại, tôi còn chưa ra khỏi trường. Từ tận đáy lòng tôi không tình nguyện nhận vụ này lắm, đành đáp:

– Cung được, cậu đến phòng lúc nãy đi.

– Vâng, em đến liền. Đàn anh chờ…

Tôi gác máy.

Quên mất, sao Cố Liễm Xuyên có thể gọi mình hẹn ch*ch được chứ? Tối qua cậu ấy đã rạch ròi mối quan hệ này rồi, giờ đang trồng cây si cuồng nhiệt tán tỉnh người ta mà.

Ngày hôm nay, tôi cảm nhận được bản thân mình thật sự cô độc.

Thỉnh thoảng trước kia tôi cũng thấy thế, nhưng tôi tin mình và Cố Liễm Xuyên yêu nhau, mỗi giây cô độc là điều ngọt ngào.

Nay mới thấy, nếu có ai kề bên mình thì tốt biết mấy.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 7


Chóng thôi, tôi duyệt Vệ Lẫm vào Hội.

Lý do đơn giản lắm: tôi thấy thông tin giới tính trong sơ yếu lý lịch của hắn.

Cấp Alpha của hắn… cao ngoài dự đoán.

Cao hơn cả cảm giác “không thấp lắm” trước khi của tôi, cao hơn cả cấp của tôi.

Hắn ngang hàng với Cố Liễm Xuyên.

Tôi nghi ngờ nhìn hắn. Hắn chống cằm nhìn tôi, mỉm cười khi thấy tôi không đọc sơ yếu lý lịch nữa mà nhìn hắn, bèn nhướng mày:

– Em đẹp không?



Tôi trợn mắt, lạnh nhạt trả sơ yếu lý lịch cho hắn:

– Lát nữa, tôi sẽ thêm cậu vào nhóm làm việc của Hội. Mỗi lần Hội mở họp hay có kế hoạch gì thì họ sẽ thông báo trong nhóm đó.

Hắn biết cách kiểm soát hương dẫn dụ của bản thân. Tôi xuýt bị lừa bởi cái mặt trông hiền hậu này. Có điều, Hội Sinh viên rất cần những Alpha cấp cao thế này quản lý cũng như tổ chức hoạt động, và Hội cũng đang thiếu.

Thật ra tôi không thích tham gia Hội hay mấy đoàn, câu lạc bộ khác cho lắm. Cố Liễm Xuyên là cựu chủ tịch Hội Sinh viên, đến năm ba thì cậu ấy chuẩn bị thi lên thạc sĩ bèn giao cái chức này lại cho tôi.

Tôi còn nhớ lúc đó tôi vui lắm, tôi nhận trọng trách vĩ đại như nhận sứ mệnh thần thánh nào vậy.

– Anh Lâm Sương ăn trưa chưa?

Hễ nhớ đến cậu là tôi ngẩn người. Chợt có người cắt ngang, tôi buột miệng:

– Chưa.

Hắn cũng chẳng bất ngờ nếu lý lịch này được duyệt nhanh đến vậy, thuận tay cất nó vào túi rồi dùng đôi mắt đào hoa kia nhìn tôi trìu mến:

– Anh có muốn ăn chung với em không?

Mắt hắn, đẹp thật sự, nhất là khi đôi ngươi soi bạn như mang điện – khiến bạn tê dại.

Tim tôi trật nhịp. Tôi không nhìn hắn nữa:

– Thôi, nào họp Hội rồi ăn chung.

Tôi khoác túi rời phòng. Ngẫm lại, đây là lần đầu được người ta mời ăn chung.

Cố Liễm Xuyên à? Cậu tìm tôi chỉ để hẹn ch*ch thôi, mấy lần ăn chung là do tôi mượn đủ cớ để mời. Lần ăn gần nhất là sinh nhật năm ngoái của tôi; trước đó tôi đã đặt bàn trong nhà hàng đồ Tây xa hoa rồi ngồi ngây ngốc ở đó đợi cậu, đến lúc tôi nản lòng chuẩn bị về thì thấy cậu từ tốn bước vào.

Bánh kem chẳng ăn được mấy miếng, cậu lại lôi tôi lên giường.

Buổi hẹn nhân dịp sinh nhật qua loa đến thế, nay nhớ lại – không thấy thất vọng mới là lạ.

Tôi cho rằng tôi duyệt Vệ Lẫm nhanh đến vậy còn có lý do khác: cách hắn nhìn tôi không giống mọi người.

Ánh mắt khiến người ta vui vẻ, nhưng chứa chan chút nồng nhiệt khiến đối phương không thể xem nhẹ.

Ra khỏi cổng trường, tôi đi về phía trọ của cậu theo quán tính rồi tỉnh lại.

Về đó ngủ thôi vậy…

Dân gian có câu, người mà xui thì uống nước lạnh còn bị tắc kẽ răng.

Tôi mới đến cổng ký túc xá thì tình cờ bắt gặp cảnh Cố Liễm Xuyên đưa Hạ Vãn Đình về.

Thân thể còn phản ứng nhanh hơn não bộ nữa: tôi nấp sau gốc cây cổ thụ.

Rõ ràng đã gục trong phòng một lúc, lại giết thời gian với Vệ Lẫm rồi, giờ họ mới dùng bữa trưa xong.

Tim tôi quặn lại. Tôi nhịn đau, độc đoán mà ngẫm, ăn nhanh thế chắc ăn đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi rồi, dù sao điều kiện trong nhà y không tốt lắm, sao mà bữa ăn chung đầu tiên cậu dám mời y đến nhà hàng sang trọng được… không biết cậu ăn ngon miệng không…

Bình tĩnh lại.

Tôi ló đầu ra để nhìn họ tách nhau chưa.

Tiết trời cuối thu, lá cây bay ngang chắn tầm mắt tôi. Khi lá hết chắn, tôi thấy Cố Liễm Xuyên mỉm cười đưa tay gỡ chiếc là úa trên mái đầu đen nhánh của y xuống.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 8


Cách tôi quen cậu khá là cũ.

Cậu là cậu bạn bàn kế tôi trong những năm học cấp ba, chúng tôi ngồi cách nhau một lối đi. Cậu phân hóa sớm lắm: lúc các bạn khác còn đang lạ lớp vào năm lớp 10 thì cậu đã trổ mã toàn diện từ chất dẫn dụ Alpha cấp cao đến thành tích học tập xuất sắc.

Tôi nhớ là hồi đầu tôi chẳng thích cậu nhiều đến thế.

Lúc đó, trông tôi chẳng giống Alpha lắm. Hồi còn chưa phân hóa thành công, ai cũng cho rằng tôi sẽ là một Omega – mà tôi đã ghét bị gắn nhãn như thế. Tôi bèn thành tâm cầu mong bản thân có thể phân hóa thành Alpha cấp cao vào, có thế thì… đám người đó mới mở mang tầm mắt.

Khác với ngoại hình tôi khi đó, ngũ quan của cậu sắc sảo mà sườn mặt cong mềm mại hài hòa với tông giọng hơi trầm… ấy mới là Alpha hoàn hảo trong cảm nhận của mọi người.

Có khi hồi đó tôi ghét cậu nhiều lắm?

Ngay từ lúc tôi còn bé, tôi bị nhiều người trêu vì ngoại hình của mình. Lúc vào cấp ba tôi đã quen với việc hoạt động một mình rồi, không có bạn thân nào cả. Mà chính tôi cũng chẳng cần bạn thân.

Cái tên Cố Liễm Xuyên nổi tiếng lúc bấy giờ lại không giống tôi: cậu chân thành, tốt bụng, quảng giao, người muốn kết bạn với cậu có thể xếp đầy ba căn phòng học lúc đó luôn ấy. Tôi khinh.

Bạn cùng bàn tôi là một chiến thần cày đề kiệm lời hiếm khi chủ động nói chuyện với tôi. Có điều, hễ nhắc đến Cố Liễm Xuyên là bạn cũng như bao người khao khát:

– Lâm Sương không thấy cậu ấy xuất sắc sao?

Tôi mất kiên nhẫn:

– Cũng được. Cậu cũng thích cậu ta?

Mọt sách cùng bàn không trả lời đúng trọng tâm:

– Cậu ấy là bạn cùng lớp hồi cấp hai của tớ. Lúc đó cậu ấy chưa phân hóa đâu, nhưng mà ai trong trường cũng quý cậu ấy hết.

Lúc đó, tôi nghĩ tôi sẽ không thuộc đám người thích cậu đâu.

Tôi ngoảnh mặt sang đó, nhìn Cố Liễm Xuyên đang nói chuyện với các bạn khác. Lúc nào cậu ấy cũng là trung tâm của đám đông, buôn chuyện thôi mà cậu cũng là người dẫn dắt họ, dẫu có khịa ai cũng không khiến người bị khịa khó chịu, người ta còn cảm thấy cậu ăn nói có duyên.

Tôi không nhìn nữa, thầm nghĩ, biết đâu mình phân hóa xong thì cấp của mình còn cao hơn cả cậu…

Ba năm cấp ba trôi qua, tôi chẳng giao lưu với cậu mấy. Tôi biết cậu chẳng làm gì có lỗi với tôi cả, chỉ là cậu quá xuất sắc, quá khớp với mẫu người trong lòng tôi… tôi còn chẳng đào nổi khuyết điểm nào từ cậu nữa. Bởi thế, tôi chú ý từng hành vi của cậu, thậm chí còn xấu tính nghĩ rằng cậu chỉ đang vờ vịt vậy thôi, cậu chỉ khoác tấm mặt nạ xuất sắc trước mặt mọi người…

Cố Liễm Xuyên hờ hững nhìn về phía tôi, đúng lúc tôi đang nhìn cậu. Tôi giật mình, bèn cúi đầu xuống, rồi vờ như mình chẳng làm gì cả, mình chuẩn bị mở sách đọc bài đây.

Mong là cậu không hiểu lầm…

Tôi liếc thấy tổ buôn chuyện của cậu tản ra, sau đó cậu bước về phía tôi. Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực tôi vậy.

Cậu về chỗ của cậu.

Tôi cố không nhìn cậu. Chợt cậu khom lưng nhặt bút rồi đặt trên bàn, ngay kế tay tôi.

– Cậu rớt bút này.

Ngạc nhiên chưa? Cậu chỉ đang cách tôi một lối đi khá hẹp. Bên kia, bạn cùng bàn cậu cũng vui vẻ về chỗ.

Thế à? Tôi có cần cảm ơn cậu không?

Tôi nhìn cậu. Cậu mỉm cười, không để ý thái độ của tôi.

Tôi khẽ nuốt câu cảm ơn vào họng, đồng thời nén những cảm xúc lạ lẫm đang trỗi dậy trong lòng xuống.

Như thể tôi đang mong ánh mắt cậu dừng ở nơi tôi lâu hơn một chút.

Tôi thầm tự trách bản thân không có liêm sỉ, ngón tay tôi chạm vào cây bút cậu vừa nhặt tựa hút lấy hơi ấm còn sót lại trên đó.

Tôi ghét cậu lắm à?

Chính tôi cũng không rõ.

Nên là đấy, sau khi tôi phân hóa thành Alpha cấp cao thật thì tôi chợt thấy… hơi tiếc.

Nếu…

… thì sao?

Đầu tôi cứ đơ mãi. Tôi nằm trong phòng mình. Phòng này là phòng đôi, nhưng tôi không thích ở chung với người khác nên tôi đã xin ở một mình ngay sau lễ khai giảng.

Đồng thời, tránh bị nghi ngờ nữa. Cố Liễm Xuyên không muốn tôi nói quan hệ giữa tôi với cậu ấy cho người khác nên phòng này là lá chắn khỏi tị hiềm không đáng có.

Tôi cứ ngỡ… chóng thôi, mình sẽ sống chung với cậu.

Thế mà quanh đi quẩn lại, tôi lại về đây.

Mà cậu không ngại để người ta biết cậu đang tán Hạ Vãn Đình, thậm chí… cậu còn tự công khai với mọi người, muốn mọi người biết cậu yêu Hạ Vãn Đình nhiều như này, cậu dịu dàng với Hạ Vãn Đình ra sao.

Thì ra cậu cũng có những mặt như thế.

Tôi nhắm mắt lại, thở hắt ra.

Tôi nghĩ, tôi mệt lắm rồi. Rõ ràng bản thân là Alpha cấp cao, mới ăn ít là đã mệt không dậy nổi…

– Ơ, anh về rồi à?

Cửa phòng tôi bị đẩy vào bất ngờ, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Tôi đờ đẫn mở mắt, thấy Vệ Lẫm đứng trước giường tôi, bất ngờ hỏi.

– Sao cậu ở đây? – Tôi nhắm mắt lại, uể oải hỏi hắn.

Tự dưng thấy bất an ngang.

Hắn đáp, vẫn là giọng nói hớn hở như cũ:

– Từ lúc khai giảng em đã được xếp vào phòng này. Em chưa từng thấy bạn cùng phòng mình bao giờ… Thì ra bạn cùng phòng em là đàn anh Lâm Sương. Trùng hợp quá.

Tác giả có lời muốn nhắn:

Ban đầu, Sương Sương không muốn thừa nhận bản thân thích người ta, muốn khác đám đông… sau khi nhận ra bản thân cũng thích người ta thì thành thật cưa cẩm người ta.

Truyện này đoạn đầu khá ngược, con người ta đâu thể ngừng thích một người nhanh thế được (thế thì đã không phải Sương Sương) Đoạn sau thì không ngược nữa hí hí! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ =3= Thấy mọi người bình luận, mình vui lắm!
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 9


Không biết mọi sức lực của tôi từ đâu ra mà tôi bật dậy, kéo Vệ Lẫm tìm cô quản lý ký túc xá.

Tôi nhăn mày thắc mắc:

– Em xin ở một mình mà? Em còn đóng tiền cho hai người luôn mà? Sao bây giờ lại tòi ra một cậu bạn cùng phòng vậy?

Chắc cô còn quản lý sinh viên sống trong ký túc xá nên cô quản lý ký túc xá là một Alpha lớn tuổi lại mang hương dẫn dụ ngang cấp với tôi. Thấy chúng tôi đến, cô cũng chẳng ngạc nhiên lắm, cô lịch sự trả lời:

– Lâm Sương đấy à? Cô định tìm em này. Dạo trước em không thường ở ký túc xá, mà ký túc xá quy định mỗi người một giường thôi. Lát nữa cô trả phí cơ sở vật chất còn lại cho em.

Tôi nghẹn họng nhìn cô bất lực. Chợt giọng cô hiền đi:

– Không là bạn nhỏ Tiểu Vệ không có chỗ ở.



Ha? Bạn nhỏ Tiểu Vệ? Cách gọi thân thương quá nhỉ?

Tôi quay đầu nhìn Vệ Lẫm đứng tựa cửa, Vệ Lẫm chớp mắt với tôi.

Cô quản lý mỉm cười chào hỏi Vệ Lẫm rồi tìm phong bì đưa tôi.

– Tiểu Vệ tốt lắm. Lâm Sương em phải sống chung hài hòa với người ta nhé. – Cô quản lý nhìn tôi – Đừng… gây thù chuốc oán nữa em nhé.

Hình như cô còn có ý khác. Tôi cân nhắc ý cô để đáp lại, thế mà tôi chưa kịp đáp lại thì cô đã đuổi chúng tôi ra văn phòng:

– Được rồi, các em về đi. Không còn việc gì nữa thì đừng phiền cô.

Cạch! Cửa đóng.

Tôi cạn lời, quay lại, thấy Vệ Lẫm đút tay vào túi quần nhàn nhã nhắc tôi:

– Mình về trường ha, đàn anh Lâm Sương?

Tôi bực tôi liếc xéo hắn rồi bỏ về trước.

Hết kỳ này, tôi phải xin ra ngoài trọ riêng mới được.

Tôi đi như bay, còn hắn từ từ lết theo tôi. Vâng, hắn chỉ đi dạo thôi.

Về đến phòng, tôi không quan tâm hắn nữa, leo lên giường nằm chơi Anipop.

Hắn cũng thức thời: không phiền tôi. Tôi liếc thấy hắn mở laptop, chắc sắp giải quyết việc riêng.

Nếu bạn cùng phòng có thể không can thiệp vào cuộc sống của tôi trong tương lai; nói cách khác, tôi có thể coi hắn như không khí thì tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận tình cảnh này.

Tôi thở dài, tự an ủi chính mình.

Vậy mà hắn lên tiếng:

– Đàn anh Lâm Sương…

Tôi chưa kịp nói gì hết nha.

Tôi nhíu mày nhìn hắn:

– Gì?

Mặt hắn chìm trong tối nên tôi không thấy rõ:

– Anh có… thường theo dõi diễn đàn trường không?

Tôi khựng một chút rồi đáp:

– Không.

Tôi cứ nghĩ hắn sẽ nói tiếp, nhưng không.

Bực quá, tôi tắt điện thoại đi, ngủ.

Tôi đoán, tôi biết hắn muốn hỏi gì.

Diễn đàn trường cho phép đăng bài ẩn danh. Tôi từng dạo trên đó vài lần vì tò mò, không ngờ thấy tên mình xuất hiện trong mấy bài đăng liên tục, tôi thử xem hết vài bài đăng rồi vội đóng giao diện diễn đàn lại.

Sau đó, tôi không bao giờ lên diễn đàn trường dạo nữa.

Hễ có bài đăng về tôi là bài đăng đó không nói tốt gì cả. Một số người bình thường thấy tôi trên trường thì im lặng hoặc khom lưng cúi đầu, vừa lên mạng là thay đổi hoàn toàn – hận không thể cướp hết tri thức trên đời để giáo dục tôi.

Họ bảo cái mặt này là cái mặt Omega mà lại mang hương dẫn dụ Alpha cấp cao, khinh thường nhìn họ. Ai ai cũng mong tôi bỏ tuyến thể này để trở thành Omega luôn cho rồi… đằng nào thì tôi cũng tán tỉnh Alpha Cố Liễm Xuyên không còn miếng liêm sỉ nào mà.

Có những bài còn dùng từ khó chịu hơn kìa. Mà buồn cười ở chỗ, Cố Liễm Xuyên cũng là Alpha cấp cap mà chưa bị đối xử như tôi bao giờ. Họ chỉ trích hành vi mập mờ với Cố Liễm Xuyên của tôi trên mạng, nhưng lại ủng hộ cậu Alpha ấy theo đuổi em Omega trong lòng cậu… theo đuổi Hạ Vãn Đình.

Biết cậu theo đuổi y công khai thì tôi chẳng buồn ngó diễn đàn làm gì. Tôi đoán trên đó đang hân hoan lắm, kẻ kể người nghe, thuận miệng thì chửi tôi vài câu.

Nhàm chán.

Cố Liễm Xuyên quan tâm à? Không đâu. Cậu chỉ phụ trách mảng học thuật trên diễn đàn trường thôi, cậu ấy sẽ không thấy mấy bài đăng đấy.

Lúc đầu, tôi cũng mong cậu ấy sẽ đứng ra, không cần cậu thừa nhận cậu là bạn tôi, chỉ cần cậu gõ một câu xác nhận rằng “Lâm Sương cũng tốt mà”, tôi cũng thấy thỏa mãn.

Tôi thử nói bâng quơ kiểu trên diễn đàn có mấy bài đăng “xoay quanh chúng mình”…

Cậu ấy chỉ híp mắt nghi ngờ rồi lạnh nhạt nhắc nhở:

– Mấy thứ đó có gì hay ho.

Thái độ của cậu như thế, tôi ngậm miệng. Và không nhắc gì nữa.

Tác giả có lời muốn nhắn:

Tiểu Cố sẽ trả giá lớm! Biết thế chẳng nói vậy!
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 10


Đêm thứ hai tôi không còn ở bên Cố Liễm Xuyên, lại mất ngủ.

Tôi trợn mắt nhìn trần nhà chằm chằm. Chợt tôi nghiêng đầu sang giường bên, thấy Vệ Lẫm đang đối diện với ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại.

Hắn cũng không ngủ được…

Không biết vì sao mà sự tồn tại của người khác quấy rầy đến cảm giác của tôi, mà tôi lại thấy… yên tâm.

Tôi không nhìn giường bên nữa.

Tôi lại lôi điện thoại của mình ra, mở cuộc trò chuyện giữa mình và Cố Liễm Xuyên.

Ngày nào tôi cũng nhắn “chào buổi sáng” với “chúc cậu ngủ ngon”, thỉnh thoảng còn chèn thêm vài chuyện lặt vặt trên trường hoặc trong đời tôi như thể… cậu ấy là người yêu thân thương nhất của tôi vậy.

Hồi trước, cậu ấy có phản hồi vài cậu. Tôi chụp màn hình những đoạn phản hồi ấy, lưu lại trong một bộ sưu tập riêng biệt như châu báu để đời, hễ nhớ cậu là mở bộ sưu tập đó ra mà xem, mà đắm mình trong ảo tưởng yêu đương mãnh liệt.

Xem này, cậu ấy đã phát tín hiệu lạnh nhạt tôi từng sớm.

Cậu ấy hiếm khi nhắn tin cho tôi, nhất là trong khoảng thời gian gần đây. Kéo cuộc trò chuyện lên mà xem, chỉ có tôi độc thoại.

Trước ngày hôm nay, tôi sẽ xem như cậu ấy bận thi thạc sĩ quá, mà có bận thật cũng không đến mức không nhắn nổi một cái tin. Thôi thì tôi với cậu đều là Alpha, khó mà dính nhau như các cặp Alpha-Omega khác.

Nhìn câu “chúc cậu ngủ ngon” chỏng chơ dưới câu “hôm nay xuýt đến lớp muộn”.

Tôi thấy hơi mệt.

Muốn buông bỏ.

Nhưng mà… tôi không cam tâm.

Thích Cố Liễm Xuyên, theo đuổi Cố Liễm Xuyên bốn năm… đã thành chấp niệm lúc nào chẳng hay.

Hai Alpha ngang cấp thì sao? Tôi tin rằng, chỉ cần cậu muốn thì chúng tôi có thể phá vỡ những nguyên tác tầm thường ấy.

Chỉ cần cậu thấy tôi thật lòng, chỉ cần cậu cũng yêu tôi.

Bốn năm. Sao cậu có thể… không có cảm giác gì?

… Chợt nhớ đến ánh mắt cô quản lý nhìn tôi cách đây không lâu, thêm lời khuyên “đừng gây thù chuốc oán” cũng như cách cô chuyện trò với Vệ Lẫm.

Tôi vô thức truy cập vào diễn đàn trường.

Thật vậy. Lướt nhẹ mấy bài đăng xếp hạng đầu hôm nay thấy họ buôn chuyện cậu tán y công khai với hàng ngàn lượt truy cập, khỏi cần xem hết bài đăng cũng biết bầu không khí OTP của họ real miễn bàn.

Tôi mím môi, khẽ khàng kéo xuống.

Chủ đề nổi bật vô cùng: Người kia còn chưa biết điều à? Cười.

Đăng ẩn danh. Bình luận trả lời cũng nhiều.

Bình thường tôi sẽ lướt qua bài này để bản thân thoải mái hơn. Chỉ là, không biết hôm nay tôi bị sao mà tôi chọn xem tất cả bình luận.

Linh tính mách rằng, chủ đề này có liên quan đến… tôi.

Lầu 1 ẩn danh: Hôm nay, chính Cố đã mời Vãn Đình dùng cơm, ý gì ai cũng rõ. Hắn chưa phát hiện à? Đều lớn cả rồi, nay tự hiểu xem nào!

Lầu 2 ẩn danh: Hừ! Tôi nghe người ta kể là hắn mắng Vãn Đình đó. Mẹ ơi, Alpha thì ghê rồi. Vãn Đình đáng thương quá…

Lầu 3 ẩn danh: Trả lời Lầu 2: Thật hay đùa vậy? Vừa lắm! Ỷ mình là Alpha mà bắt nạt Omega, tởm thật sự. Sao mấy tên Alpha như thế vẫn còn tồn tại trên đời vậy? /thắc mắc/ /buồn nôn/

Cảm giác dạ dày quặn lại vì muốn tống mọi thứ trong đó sực lên. Tôi mắng Hạ Vãn Đình to vậy ư? Hình như tôi có mắng, nhưng không mắng y mà? Tôi mắng đám người xì xào ồn ào đến việc nghỉ ngơi của tôi mà?

Thị phi rần rần, thật giả chẳng tỏ mà làm ầm lên trên mạng. Quả là tệ!

Tôi hít sâu, tự ép mình lướt thêm mấy bình luận nữa…

Lầu 4 ẩn danh: Quá đáng!!!

Lầu 5 ẩn danh: Được cái, đoạn sau phê lắm. Họ Cố cố tình mời họ Hạ ăn trưa ngay trước mặt người kia đó /cười/ Cố Alpha dịu dàng, chu đáo, bảo vệ cậu Omega trong lòng mình… Tôi thấy họ Cố vừa vào phòng là người kia không dám ngẩng mặt lên luôn! Quá phê!!!

Lầu 6 ẩn danh: Ha ha ha ha ha ha cảm ơn mọi người đã nhắc lại cảnh đó cho tôi! /bắt tay/

Lầu 7 ẩn danh: Sao bình luận ẩn danh hết vậy? Thế thì tui cũng ẩn danh.

Lầu 8 ẩn danh: Trả lời Lầu 7: Người ta là Alpha cấp cao mà. Lỡ bị bao lực trong trường thì sao? Bé sợ lắm!



Giá như…

Lầu 9 ẩn danh: Chắc chắn anh Cố sẽ giúp tụi mình thôi. Nhìn xem, anh chán người kia lắm rồi. Sao mà lại có tên Alpha không biết xấu hổ như vậy chứ?Mất mặt Alpha ghê.

Lầu 10 ẩn danh: Nếu hắn là Omega thì tốt biết mấy. Cái mặt đó, tui chịu được.



Giá như mỗi lần có một bài đăng liên quan đến tôi, như này…



Lầu 11 ẩn danh: Trả lời Lầu 10: Tỉnh giùm cái! Người ta là Alpha cấp cao hơn cả bác, bác nuốt nổi à? Nghĩ kỹ rồi trả lời thật lòng nha.



Không có ai đứng về phía tôi cả.

Họ hiểu lầm, họ chế giễu, họ bỡn cợt… như thể tôi là một tên tội đồ phạm tội tày trời lắm ấy, tôi xứng đáng bị người người quất roi trừng phạt.



Lầu 35 ẩn danh: Nghe đồn thôi mà em phê quá các bác ạ! Em muốn thấy LS bị Cố Alpha đá quá đi mất!



Chút chân thành trong tôi.

Ảo tưởng thầm lặng được sánh vai cùng với Cố Liễm Xuyên trong tôi.

Bốn năm miệt mài tán cậu…

Như một trò đùa; qua màn hình, người ta không nề hà gì mà lôi ra để cợt với nhau.



Lầu 49 ẩn danh: Tốt quá. Em rất mong anh Cố với em Hạ cưới nhau luôn đi! Anh Cố cũng thoát khỏi bể khổ trần gian!



Cố Liễm Xuyên, với Hạ Vãn Đình, được mọi người thương như thế.

Còn tôi là tên phản diện ác độc không có bột giặt nào tẩy nổi trong phim của họ vậy, khán giả chỉ nghiến răng dậm chân mong tôi nhanh chóng hết vai, ngã thảm dưới chân anh hùng và người thương của vị anh hùng ấy, rồi anh hùng ôm người thương đạp lên cái xác xấu xí của tôi mà hôn nhau triền miên, khán giả hoan hô ca ngợi – thế là hết phim.



Sao họ lại ghét tôi đến thế?

Tôi hoảng lắm. Tôi đã can thiệp vào chuyện tình của ai rồi ư?

Tôi chỉ thích một Alpha thôi mà?

Hay do tính tôi quá kiêu ngạo?

Tôi là Alpha cấp cao, gia thế, thứ hạng, có điều gì mà tôi không thể kiêu ngạo được chứ? Sao tôi phải tỏ vẻ không màng thế sự, nhàm chán với những thứ mình có sẵn giống Hạ Vãn Đình?

Sao mấy người gặp tôi trực tiếp còn hơi khách sáo với tôi mà lên mạng lại… ác ý với tôi đến vậy?







Lầu 98 ẩn danh: Oa! Sắp đạt 100 bình luận rồi này! Mấy chuyện này thu hút nhiều lượt theo dõi ghê! Xông lên mọi người ơi!



Lầu 100 Zac: Này, em thắc mắc chút nhé. Bài đăng này… đang tiến hành một cuộc bạo lực mạng đấy à?
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 11


Tôi bất ngờ, tưởng bản thân quáng gà.

Đúng là có một người bình luận không dùng ẩn danh thật, còn bình luận kiểu… đang nói đỡ cho tôi; mà cũng có khi người đó chỉ khách sáo hỏi dò xem đám người kia có đang bạo lực mạng không…

Thế mà… khóe mắt tôi ươn ướt.

Sao thế nhỉ?

Tôi quệt mắt. May mà mình đang chùm chăn lướt điện thoại, không ai biết tôi có thể khóc vì chuyện vặt thế này. Chính tôi cũng không dám tin rằng bản thân mình thật sự để ý đến nó.

Đến những lời đồn vớ vẩn, đến những kẻ chẳng buồn hiểu cho tôi, đến Cố Liễm Xuyên lạnh nhạt với tôi.

Nực cười ở chỗ, người khiến tôi khóc chưa hề có thiện chí gì với tôi cả, thậm chí còn không phải là người tôi thương… người đó chỉ là một người dùng mạng xã hội lạ lẫm.

Tên tài khoản của người đó là Zac.

Tôi cố nhớ lại những người quanh mình nhưng vẫn không nhớ ra ai có tên tiếng Anh là Zac. Nếu người ta có quyền thảo luận trên diễn đàn trường thì, hoặc là người đó đang học trong trường, hoặc là người đó đã từng học trong trường, cũng có thể người đó sắp vào trường để học hoặc học sinh cấp ba được tuyển thẳng vào trường này.

Ảnh đại diện là ảnh thám tử lừng danh Conan đang chỉ tay đi kèm với câu cửa miệng “Sự thật chỉ có một”, thoạt trông Zac đang chửi đám người nấp đã sau màn hình lại chỉ trích tôi dữ dằn.

Dường như câu hỏi của Zac đã chọt trúng điểm nào đó của họ, họ thẹn họ bực họ nhắm vào Zac.

Lầu 102 ẩn danh: <i>@Zac: Ngại quá, chúng tôi chỉ nói thật thôi, không tính là bạo lực mạng nha.</i>

Lầu 103 ẩn danh: <i>@Zac: Chào em, anh là LZ. Phiền em giải thích bạo lực mạng là gì trước đã nhé. Tụi anh chỉ bàn về người thật việc thật ai ai cũng biết thôi. Anh thấy thời gian tham gia diễn đàn này là ba tháng trước, tính không lầm thì em là tân sinh viên nhỉ? Em tân sinh viên chịu khó dạo mấy bài cũ rồi lại bình luận tiếp nha, anh cảm ơn em nhiều lắm đấy.</i>



Lầu 110 ẩn danh: <i>@Zac: Này mà chú em cũng gọi là bạo lực mạng à? Chú chưa chứng kiến bạo lực mạng hàng thật đâu nhỉ? Tụi này biểu diễn bạo lực mạng cho chú xem nha /cười nhe răng/</i>



Lầu 112 ẩn danh: <i>Tân sinh viên vào tên tiếng anh là Zac đấy? Ai quen thì phổ cập chuyện trong trường cho em nó với.</i>



Tôi thấy hơi tức.

Đang phân vân có nên lập tài khoản mới để lên tiếng cho cậu tân sinh viên hiếm hoi lên tiếng vì tôi hay không thì bình luận mới xuất hiện khiến tôi khựng lại.

Lầu 105 Zac: <i>Trả lời lầu 103: Nếu anh LZ đây đã ngó thông tin của em thì em cũng tiện tại dò IP của anh. Xin lỗi anh, em khá thích tiện tay như vậy </i>^_^ Cho em hỏi, có phải anh đây đang học Truyền thông, năm ba, hai năm đầu anh ngủ phòng 1 giường… đàn anh phải không ạ?

Bất ngờ chưa?

Truyền thông, năm ba? Ai? Tôi cũng đâu quen ai học bên Truyền thông đâu?

Tôi nhíu mày lướt tiếp. Người bình luận ẩn danh kia trả lời ngay lập tức.

Lầu 126 ẩn danh: <i>@Zac: Chào em, kiểm tra tin nhắn đi.</i>

Bình luận bài đăng đó chỉ đến đây, không có thêm thông báo bình luận mới cũng như không có thêm phản hồi nào hiển thị.

Tôi tải lại trang mấy lần, sau đó thấy bài đăng bị chủ thớt xóa.

Xóa?



Thế Zac là ai?

Tôi hơi hoảng, đồng thời lại thấy nhẹ nhõm đi nhiều: những thứ khiến tôi nghẹt thở dạo trước tan sạch, chỉ còn làn nước ấm ôm lấy trái tim tôi.

Tôi đành mò vào trang cá nhân của Zac, phát hiện Zac sống khá ẩn dật: trừ thời gian đăng ký diễn đàn, cấp thành viên và ảnh đại diện Conan đầy tinh thần trượng nghĩa mà tôi bật cười.

Zac.

Anh không biết cậu là ai.

Chỉ là… anh cảm ơn cậu.

Nào có ngờ tôi dở khóc dở cười lại vì một người… lạ.

Sáng hôm sau tôi có tiết khá sớm. Lúc đồng hồ báo thức vang lên, tôi vẫn còn mơ màng.

Tôi chẳng nhớ tôi qua mình ngủ lúc mấy giờ nữa, nhưng tôi nhớ hình ảnh Conan vào khoảnh khắc trước khi mình vào giấc, hình ành ấy đã trị chứng mất ngủ mấy đêm nay.

Tôi phấn khởi rời giường, đánh răng, rửa mặt. Lúc tôi vừa lau tóc vừa rời khỏi phòng tắm thì tôi nghe thấy tiếng nói phát ra từ giường bên.

– Anh Lâm Sương ơi, anh làm nhẹ hơn được không?

Tôi hoảng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía giường bên. Có vẻ người mới nói kia vừa thức trắng đêm qua vậy, mặt bạn uể oải.

Vệ Lẫm…

Ôi, tôi quên mất cậu em cùng phòng này.

Phiền thật.

Tôi hậm hực đáp “biết rồi”, còn cậu tỏ vẻ hài lòng trở mình ngủ tiếp.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 12


Mấy hôm sau, tôi vẫn nhắn “chào cậu buổi sáng” với “chúc cậu ngủ ngon” cho Cố Liễm Xuyên như cũ, đồng thời tự ép bản thân bớt nhắn mấy chuyện đời thường của mình cho cậu.

Hễ rảnh, tôi lại lên diễn đàn trường để dạo.

Hẳn là Zac đã khiến tôi có thêm niềm tin chăng? Kiểu… có người đứng về phía tôi, trào phúng mấy lời đồn vô căn cứ về tôi mà chính tôi còn cố lơ chúng đi.

Trên diễn đàn, có rất nhiều bài đăng. Mấy bài đăng gần đây xoay quanh mọi động tĩnh giữa Cố Liễm Xuyên và Hạ Vãn Đình. Tôi không cần ra khỏi phòng mà cũng biết cậu và y tiến triển đến đâu.

Cậu đưa y về phòng, bầu không khí lãng mạn lắm.

Cậu dùng bữa với y, chuyện trò vui vẻ vô cùng.

Cậu học ké lớp y, lại còn nghiêm túc chép bài.



Tôi vừa tự hành hạ bằng việc đọc đi đọc lại mấy bài đăng ấy, vừa thấy cậu cũng có thể tán tỉnh người lãng mạn đến vậy… Vì tôi cứ nghĩ cậu phải lôi y lên giường rồi đánh dấu y luôn cơ.

Cũng phải, y đâu phải là tôi.

Chính tôi mặt dày quấn lấy cậu, chính tên Alpha không thể mang thai này đòi cậu chơi.

Xảo quyệt.

Lại hơi cô độc.

Tôi vứt điện thoại xuống, đờ đãn nhìn trần nhà.

Hình như chuyên ngành của cậu là một kiểu kỹ thuật phần mềm, ngày nào cũng phải ngồi trước máy tính hồi lâu mà cậu vẫn khoái, vẫn mê chơi đùa với những con số, dữ liệu.

Lòng tôi rối bời, tôi chùm chăn lên đầu. Thế mà tôi vẫn ngó điện thoại một cái.

Cậu vẫn chưa nhắn lại gì cả. Tôi mím chặt môi, mở diễn đàn trường lên.

Có thêm mấy bài đăng mới rồi này.

Trong số đó, cụm “Hạ Vãn Đình từ chối Cố Liễm Xuyên” đập vào mắt tôi. Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.

Gì vậy?

Thật à?

Tôi bối rối xem hết nội dung bài đăng ấy. Lầu 1 cho rằng Hạ Vãn Đình đã từ chối khéo Cố Liễm Xuyên trong hôm nay nhân lúc cậu tạo bất ngờ cho y.

Thì ra hôm nay là sinh nhật y.

Cố Liễm Xuyên nghiêm túc đặt bàn tại một nhà hàng sang trọng. Cậu lái xe đến ký túc xá đón y, cậu còn chuẩn bị một bó hồng siêu to, hình thức dữ dằn. Cả đám đông vây lấy cậu và y.

Chờ y gật đầu.

Vậy mà y lại từ chối.

… như một trò đùa.

Đám người dùng trên diễn đàn tả sinh động lắm, còn thuật lại chi tiết cách y từ chối khéo cơ mà.

“Em xin lỗi, Liễm Xuyên. Em chưa sẵn sàng… Giờ em chỉ xem anh là bạn thôi.” Y đã nói như thế, vẻ mặt bối rối không biết làm sao.

<i>… trông thương thật đấy.</i>

Lầu 1 chốt lại là vậy.

Thường thì dưới nỗi bài đăng là các bình luận. Tôi lướt sương sương, tạm chia mớ bình luận thành ba luồng ý kiến lớn.

Luồng thứ nhất là bạn của Hạ Vãn Đình thấy Cố Liễm Xuyên đang cố ép y đáp lại Cố Liễm Xuyên trước toàn trường – chuyện này khiến người ta khó xử.

Luồng thứ hai là đám người cuồng Cố Liễm Xuyên phát rồ thấy Hạ Vãn Đình thảo mai quá chừng – y không xứng với Cố Liễm Xuyên.

Luồng thứ ba… những người còn lại tán thành Cố Liễm Xuyên và Hạ Vãn Đình về bên nhau lè lẹ vì thấy họ quá xứng với nhau, họ cần thêm thời gian với nhau.



Tôi trợn mắt.

Cái “cần thêm thời gian với nhau” phải là tôi với Cố Liễm Xuyên chứ? Biết… bao năm thế mà… Hạ Vãn Đình còn chưa quen Cố Liễm Xuyên đủ một tháng nữa kìa.

Lòng tôi vui khẽ. Có lẽ Hạ Vãn Đình đã từ chối Cố Liễm Xuyên khiến tình tôi đang héo mòn lại được tưới thêm chút hy vọng bé nhỏ… Tôi hít sâu, mở cuộc trò chuyện giữa mình và Cố Liễm Xuyên lên.

Chắc bây giờ cậu đang khó chịu lắm…

Vì cậu… có lẽ cậu thương Hạ Vãn Đình thật lòng.

Tôi buồn quá.

Tôi cứ gõ, rồi lại xóa, rồi lại gõ… Tôi vẫn chưa biết mình nên nhắn gì với cậu.

Phía trên là những dòng “chào cậu buổi sáng” xen lẫn “chúc cậu ngủ ngon” máy móc. Có trời mới biết giờ tôi nhắn một câu an ủi cậu thì chừng nào cậu mới phản hồi lại.

Tôi sắp từ bỏ thì tiếng chuông báo cuộc gọi đến vang lên.

Tên người gọi trên màn hình là: Liễm Xuyên.

Tôi đơ luôn, lòng chưa kịp ổn định tâm trạng mà tay đã nhấn nhận cuộc gọi.

– Sương Sương?

Giọng cậu vẫn trầm, vẫn êm tai đến vậy. Hình như… lâu rồi tôi chưa nghe thấy giọng cậu.

Không biết đáp sao.

Cậu nhẹ nhàng nói:

– Trước nay chưa kịp trả lời tin nhắn cậu. Xin lỗi.

Rồi cậu thở dài.

Tôi mím môi, bỗng thấy tủi lắm:

– Cậu…

– Để chuộc tôi, tớ đã chuẩn bị một món quà cho cậu. – Có vẻ cậu đang dỗ tôi – Cậu… có thể đến đây không?

<i>Tác giả có lời muốn nhắn:</i>

<i>Sương Sương còn thích họ Cố lắm, chưa muốn thôi đâu. Tình yêu khiến con người ta mù quáng mà. Cố chờ thêm xíu nha</i>
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 13


Lúc tôi rời giường, tự dưng Vệ Lẫm ngoảng mặt nhìn tôi.

– Đàn anh Lâm Sương đi đâu dạ?

Tôi vẫn còn do dự, bị hắn hỏi thế thì tôi bực ngang:

– Ai mượn cậu lo?

Nói rồi tôi mở tủ quần áo, lựa đồ.

Mặc màu trắng ha? Hình như cậu thích tôi mặc đồ trắng mà.

Tôi c** đ* ngủ, thay quần áo. Chợt hắn hỏi:

– Đàn anh Lâm Sương đi gặp người anh thích nhỉ?

Nghe thế, tôi giật mình.

Chiếc áo sơ mi trắng tôi đang mặc là chiếc mà tôi đặt thiết kế riêng ở nước ngoài, trông khá cơ bản nhưng có mấy chỗ được thiết kế lại, chẳng hạn như phần eo được chiết lại… Sau khi quyết định cưa Cố Liễm Xuyên thì tôi cực kỳ giữ dáng, ăn uống, thể thao, thói quen sinh hoạt, chọn quần áo tôn dáng hòng khiến bản thân hấp dẫn hơn. Bên cạnh việc yêu cầu cao với bản thân thì tôi cũng mong… người kia sẽ thích mình nhiều chút.

Tôi đóng nút cuối, xem lại đuôi áo rồi rời phòng.

Không thèm đáp lời Vệ Lẫm.

Tôi đoán hôm nay cậu thất tình nên cậu mới cần một người bạn để tâm sự.

Và rồi cậu nhớ đến tôi.

Biết đâu… cậu đã nhận ra tầm quan trọng của tôi thì sao?

Tôi vào phòng cậu một cách thành thạo, nhắn tin báo cậu rằng tôi đã đến rồi bấm mật khẩu mở cửa.

Không ngờ đèn phòng khách nhà cậu sáng.

Cậu đang ở đây.

Trên bàn trước mặt cậu là một bình vang đỏ đã khui nắp, kế đó là một hộp quà được đóng gói xinh xẻo. Cậu thẫn thờ ngồi đối diện với bình rượu. Dưới ánh đèn trên trần nhà, cậu mím môi, trông cô đơn lắm.

Nghe tiếng tôi vào nhà, cậu mới mở to mắt nhìn tôi.

– A, Sương Sương. – Cậu uể oải cất tiếng – Cậu đến rồi đấy à… Tốt quá.

<i>“Mình đến để an ủi cậu đây.” </i>Tôi tự nhắc.

Không rõ vì sao mà nhìn cậu ra nông nỗi này, lòng tôi chùng xuống không thấy giới hạn.

Tôi cười với cậu, bước đến chỗ cậu, ngồi kế cậu.

– Đang uống à? Tớ uống với cậu. – Tôi rót rượu vào một chiếc ly khác, cụng ly cậu, uống cạn.

Còn cậu không uống cái ly tôi vừa cụng, chỉ đẩy quà về phía tôi.

– Tặng… cậu này. – Nói đến đây, cậu híp mắt lại – Mong cậu thích nó.

Vui quá. Tôi rất muốn bật cười hân hoan nhưng phải kiềm lại.

– Tớ cảm ơn.

Năm ngoái, năm kia, năm kia nữa… Bao năm thế mà đây là lần đầu tiên Cố Liễm Xuyên tặng quà cho tôi.

Thôi, cũng vinh hạnh.

Ngón tay tôi run khẽ mở quà, tôi cho là bản thân đang phấn khích lắm.

Quà là một chiếc vòng tay dành cho nam.

Chiếc vòng đã được làm mất nhãn về giá cũng như tên hãng của nó. Có điều, tôi biết thừa nó là phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu xa xỉ nào đó, giá chát lắm đấy, khó mua lắm đấy.

– Cảm ơn cậu. Nó đẹp quá. – Tôi bật cười vui vẻ.

Cậu im mãi mới đáp lại một câu:

– Sương Sương thích là được.

Tôi cười căng cơ mặt, bèn uống thêm ly rượu đế thả lỏng. Cậu nhìn tôi chằm chằm, chợt cậu gọi:

– Sương Sương à.

– Sao cậu?

– Cuối tuần này, cậu có muốn ra ngoài để leo núi với tớ không?

Tôi tròn mắt nhìn cậu.

Đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên suốt bao năm qua mà Cố Liễm Xuyên rủ tôi ra ngoài… không phải để l*m t*nh.

Bao khó chịu gượng ghịu khi nãy tan sạch, tôi vội đáp:

– Muốn. Tớ muốn chứ.

Cậu cười. Ngón tay cậu chạm vào eo tôi.

Ngón tay cậu nóng lắm. Tôi bèn rụt người về sau. Thấy thế, cậu không vui. Cậu kéo tôi vào lòng cậu, ép tôi ngồi lên đùi cậu.

Ánh mắt cậu đục ngầu. Tôi biết cậu muốn làm gì, đành ngoan ngoãn vòng tay mình quanh gáy cậu, ôm cổ cậu.

Răng lưỡi giao hòa, đồng thời mùi rượu sực lên với hương dẫn dụ của cậu… mãnh liệt hơn bất cứ trận chơi nào trước đây khiến não tôi đơ ngay lập tức – kể cả khi tôi cũng là Alpha – kế đó là chân tôi nhũn ra, cả người tôi run bần bật.

Tôi cắn răng để bản thân không chủ động tỏa pheromone chống lại cậu, tấm thân nhừ nhũn đón lấy ái tình nồng nhiệt và… sự cô đơn nhấn chìm tôi.

<i>Mình làm được mà.</i>

<i>Cố thêm chút nữa thôi.</i>

Tôi ôm cậu thật chặt, cố gắng nuốt ngược tiếng rền rĩ khổ sở vào trong.

<i>Thử thêm lần nữa vậy.</i>

Nhưng… có phải Cố Liễm Xuyên đã quên mất.

Rằng, tôi không phải là Omega.

Cậu cứ tỏa pheromone mãnh liệt như thế, tôi bị đau.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 14


Tôi cũng không biết mình ngất lúc nào.

Khi tỉnh lại, tôi vẫn đang nằm trên giường cậu, còn cậu say giấc bên cạnh tôi, vòng một tay quanh eo tôi như thể… tôi là người cậu thương vậy.

Có lẽ, chỉ lúc này tôi mới cảm nhận sự dịu dàng nơi cậu.

Chỉ là trận l*m t*nh trước sự dịu dàng ấy lại rất khó chịu, tôi cứ nhịn mà nhịn không nổi, vội chạy vào toilet nôn hết ra. Trước đó, tôi chưa ăn cơm nữa, thành ra tôi chỉ ói dịch chua trong vắt.

Hai Alpha bên nhau thì cả hai phải khống chế khả năng tỏa pheromone để quá trình quện nhau yên bình, không là sẽ có một bên bị pheromone áp chế khổ sở, chứ đừng nói là… Alpha cấp cao.

Nếu một Alpha quen một Beta, chuyện Alpha có tỏa pheromone hay không thì chẳng ảnh hưởng đến Beta đó lắm.

Chỉ có Omega mới tỏa pheromone giao hòa với Alpha.

Cậu… coi tôi như Omega nào đó rồi chăng?

Hạ Vãn Đình mới từ chối cậu, chẳng hạn.

Ói xong, nước mắt ứa ra. Tôi chán nản rút khăn giấy lau nước mắt, chợt ngoài cửa có tiếng cậu hỏi thăm:

– Sương Sương có sao không?

Cậu dậy rồi.

Tôi thẫn thờ, giọng điệu rầu rĩ:

– Không… sao.

– … Không sao là được.

Tôi lau mắt, rồi soi gương.

Mặt tôi tái lắm, khóe mắt ửng đỏ, thoạt trông xấu lắm.

Hình như cậu đang đời tôi ra ngoài: tôi vừa mở cửa đã thấy cậu đang nhìn tôi chăm chú. Tôi giật mình, sợ cậu thấy bản mặt xấu xí này nên cúi đầu. Tôi lí nhí:

– Sao thế?

Hình như cậu thở phào. Cậu đáp:

– Không có gì, muốn ngó cậu thôi… Ngủ nào, Sương Sương.

Giọng cậu dịu dàng quá.

Tôi cứ đơ người ra đấy, cậu kiên nhẫn đợi tôi. Thế là, tôi gật khẽ, theo cậu về phòng ngủ.

Có những lúc, tôi buồn vì cậu chỉ biết lạnh nhạt với tôi, hung tàn với tôi, bơ tôi. Tôi ghét thế lắm chứ.

Lại có những lúc, cậu chỉ bộc lộ chút dịu dàng hiếm hoi đó mà tôi lại tham lam đòi thêm…

Tôi nghĩ tôi hết thuốc chữa rồi.

Có điều…

Tôi không thể chịu được việc cậu coi tôi là Omega.

Vì tôi không phải Omega.

Sáng hôm sau, lúc tôi dậy thì cậu đã rời phòng.

Tôi nằm trên giường thẫn thờ mãi mới dậy.

Ngực vẫn nhói. Pheromone của cậu quá mạnh, hết một đêm mà cảm giác khó chịu ấy vẫn tồn tại.

Lúc tôi đánh răng, tôi phát hiện chiếc ly đen trong một cặp đồ đôi mà tôi lỡ đánh rơi đã không còn ở đó, một chiếc ly xanh dương dịu mát đã thay thế nó – không hề cân xứng gì với… chiếc ly còn lại thuộc bộ đồ đôi mà tôi đã tỉ mỉ chọn lựa.

Hôm đó cậu đề nghị tách ra, tôi lỡ làm rơi ly nên chưa kịp thay. Thôi, chưa đầy một tháng, tôi bỏ được.

Ngày xưa ấy, chắc tôi sẽ nũng nịu đòi cậu mua bộ ly đôi mới.

Giờ thì không biết vì sao mà tôi chẳng… dám đòi vậy nữa.

Chỉ là ly súc miệng ấy mà.

Không có gì đáng để quan tâm… thật.

Trong phòng cậu vẫn còn mấy món đồ đôi nữa thì phải. Tôi nhận ra chúng có thể bị thay thế một cách dễ dàng, chẳng hạn như cái ly súc miệng màu đen kia.

Chẳng hạn như… tôi.

Với cậu mà nói, đều không có gì đáng để quan tâm.

Tôi uể oải dọn dẹp đồ đạc, tiện tay dọn nhà giúp cậu rồi về ký túc xá.

Ngày xưa ấy, chắc tôi sẽ mặt dày ở lì trong phòng này đợi cậu về. Giờ thì, tôi thấy hơi mệt.

Chắc do thái độ của cậu dạo gần đây.

Khiến tôi chẳng còn tự tin mấy nữa.

Ngẫm một chút, tôi vẫn gửi tin nhắn cho cậu, như thường lệ.

Tôi: <i>Chào cậu buổi sáng. Tớ về trước đây.</i>

Thế mà Cố Liễm Xuyên nhanh chóng nhắn lại: <i>Được. Chuyện leo núi cuối tuần này, lát tớ sẽ bàn lại với cậu nhé.</i>

Lòng tôi khẽ dao động.

Tôi: <i>Được.</i>

Cân nhắc thêm, tôi lại chèn một icon mặt cười hân hoan.

Quà cậu tặng hơi nặng, đặt trong túi. Tôi còn thấy… mình không nên nhận nó.

Mà mình đã nhận rồi.

Tự lừa dối bản thân cũng được, biết đâu… biết đâu mình có thể tiến về phía trước.

Tôi mở cửa phòng ký túc xá. Vệ Lẫm đang bận rộn gõ phím, thấy tôi vào thì hắn nhíu mày.

– Sao trên cổ đàn anh Lâm Sương có…

Hắn muốn nói tiếp, nhưng thôi. Tôi hơi rén, mím môi bơ hắn, cởi áo khoác.

– Anh… – Hắn không nói nữa, mà tôi cũng chẳng nhìn hắn. Tôi nhanh chóng kiếm khắn tắm rồi vào phòng tắm.

– Trên gáy anh có vết cắn.

Hắn nói.

Tôi đứng lại, ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn chau mày, giọng điệu nặng nề:

– Ai coi anh là Omega?

Tim tôi đập thình thịch, tôi không dám trả lời, bèn vội vàng trốn vào phòng tắm, khóa trong.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 15


Tôi không hề có ấn tượng gì với việc mình bị cắn ở gáy. Chắc Cố Liễm Xuyên đã cắn sau khi tôi ngất.

Tôi quay lưng về phía gương. Chắc do cơ địa Alpha, vết cắn đã khá lành. Tại da tôi trắng quá nên vết cắn vẫn còn nổi bần bật như thế.

Trông hơi ghê.

Alpha này, mai còn đi học… Không thể dán băng cá nhân ở gáy được.

May mà trời đã vào thu, giờ mặc áo cao cổ thì cũng không dị lắm.

Tôi nghĩ thế.

Tôi cứ kỳ cọ trong nhà tắm mãi mới ra.

Vệ Lẫm vẫn còn ngồi đối diện với máy tính. Hắn không hỏi thêm gì nữa, tập trung làm việc của hắn như thể hắn đang đắm mình trong thế giới riêng của hắn.

Tôi thở phào.

Bị hắn khui ra… thật khso chịu.

Đến một cái cớ mà tôi cũng chẳng nghĩ ra nổi.

Một tên Alpha bị người ta coi thành Omega để đánh dấu.

Chuyện vừa nhảm nhí, lại nực cười.

Tôi leo lên giường. Chắc do còn mệt nên tôi nằm xíu là ngủ luôn.

Rồi tôi bị mùi đồ ăn nồng nàn gọi dậy. Lúc mắt tôi có thể mở ra cũng là lúc bụng tôi gào thét.

Chạng vạng rồi.

Cả ngày nay tôi chưa ăn gì cả!

Hôm qua đến chỗ cậu nốc rượu, kế đó là ch*ch… Sáng nay về phòng, tắm xong là ngủ.

Mùi đồ ăn từ đâu ra?

Bụng tôi lại réo. Tôi đành phải rời khỏi ổ chăn mềm mại của mình… Vệ Lẫm không có trong phòng, bàn hắn trống trơn. Còn mùi đồ ăn…

Từ bàn tôi.

Tôi rời giường, thấy trên bàn mình là một phần cơm hộp nóng hổi và một ly trà sữa ấm.

Do… Cố Liễm Xuyên mua?

Lòng tôi thấy ấm lắm. Tôi mở điện thoại, thấy mình không nhận tin nhắn nào từ cậu cả.

Mà nhận được một tin nhắn từ Vệ Lẫm lẻ loi trên màn hình.

“Em thấy đàn anh Lâm Sương ngủ say quá nên mua bữa tối giùm anh luôn, không cần cảm kích em đâu.”

Thì ra hắn đã mua cho tôi.

Bối rối nha. Hắn là người đầu tiên ngoài người nhà quan tâm đến chuyện ăn uống của tôi… Hắn lại không phải người tôi thích nữa, chỉ là một cậu em cùng phòng xa lạ.

Tôi chần chừ rồi nhắn lại: <i>Cảm ơn cậu. Hết bao nhiêu? Để tôi chuyển trả cậu.</i>

Hắn vẫn chưa trả lời. Tôi do dự ngồi xuống, mở hộp cơm.

Chắc hắn mới ra ngoài thôi, đồ ăn vẫn còn nóng. Hai món chay, hai món mặn, có cơm trắng, có phần canh, chắc là một phần cơm bình thường trong căn tin trường.

Còn ly trà sữa ấm kia.

Tôi áp má mình vào ly trà ấm trong vô thức, cứ như mượn chút hơi ấm không dễ gì nhận được trong đời mình.

Tôi dùng bữa xong, hắn mới nhắn lại cho tôi: <i>Không cần đâu ạ, không tốn mấy. Em mới vào Hội, nếu có chỗ nào thắc mắc thì em hỏi anh được không?</i>

Yên tâm rồi, chuyện bên Hội ấy mà.

Chỉ là…

Tôi: <i>Cậu cần tôi giúp à? Rõ ràng cậu còn hô mưa gọi gió trong Hội mà.</i>

Mấy hôm trước, Vệ Lẫm vừa vào Hội thành công là tôi kéo hắn vào các nhóm làm việc có liên quan.

Trong mấy nhóm đó, tôi ít nói lắm, lâu lâu thì nhận thông báo hoặc báo cáo hoạt động. Cố Liễm Xuyên với Hạ Vãn Đình cũng có mặt trong nhóm. Cơ mà sau khi Cố Liễm Xuyên nhường chức thì chẳng nói gì nhiều, chỉ còn y thường trò chuyện với nhóm. Trông y ngoài đời trầm tính kiệm lời thế thôi, chứ lên mạng là vờ vịt thảo mai, lời ít mà mỗi lần cất lời là người người đáp lại rần rần. Y thường rủ mọi người đi liên hoan như muốn chứng minh y là một phó chủ tịch Hội đầy trách nhiệm.

Sau khi Vệ Lẫm vào nhóm, hắn nhanh chóng hòa mình vào mấy cuộc chuyện trò của các thành viên khác. Chắc Hạ Vãn Đình thấy hắn cũng biết đối nhân xử thế, bèn rủ mọi người tổ chức hoạt động cho hắn với Hội quen nhau.

Không sao. Tôi chẳng có hứng với mấy hoạt động xã giao kiểu này, cũng chẳng quan tâm mấy thành viên khác có ý kiến gì với mình hay không. Cái chức chủ tịch Hội sinh viên đương nhiệm này là do Cố Liễm Xuyên mời tôi làm thôi.

Nếu không phải do người ta quy định chủ tịch Hội Sinh viên bắt buộc là Alpha, khéo… Hạ Vãn Đình đã là chủ tịch luôn rồi.

Tôi ăn xong, dọn hộp, định xuống lầu vứt rác thì điện thoại báo có tin nhắn mới.

Vệ Lẫm trả lời: <i>Ơ, nào phải vậy. Anh là chủ tịch mà.</i>

Mặc dù tôi là chủ tịch đương nhiệm thật, nhưng đó là trên giấy tờ.

Không cần phải… lấy lòng tôi vậy đâu.

Tôi đang phân vân nên đáp hắn thế nào thì tiếng chuông điện thoại báo cuộc gọi đến.

Kìa.

Người gọi… là Cố Liễm Xuyên.

– Sương Sương à, 10 giờ sáng thứ Bảy tuần này, tớ đón cậu được không?

Tôi nhìn chằm chằm vào tên người gọi tên màn hình, do dự mãi.

Mà vẫn đáp:

– Được đấy.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 16


Chóng thôi, thứ Bảy đến rồi.

Chuyến này coi như là chuyến hẹn chính thức lần đầu giữa tôi và Cố Liễm Xuyên – do đích thân cậu mời, cậu còn đề nghị đón tôi bằng xe… Chuyện này ấy à, nếu một tháng trước, à không, một tuần trước thì tôi cũng không dám tin nó sẽ xảy ra, tôi còn nghĩ mình đang mơ cơ.

Chỉ là, tôi chẳng mừng điên lên như tôi tưởng.

Chắc do tôi đã gom đủ thất vọng.

Sau khi rời giường, tôi phát hiện Vệ Lẫm không có trong phòng. Thôi, cũng đúng lúc. Tôi cảm thấy hắn đoán được vài chuyện, dù hắn chưa nói gì nhưng khi tôi đối mặt với hắn thì tôi cũng thấy hơi xấu hổ.

Tôi thay đồ phù hợp với hoạt động leo núi, đồng hổ điểm 10 giờ sáng. Lòng tôi thấy hơi bất an, bèn cầm điện thoại, định gọi cho cậu thì nhận được tin nhắn.

“Tớ đến cổng ký túc xá của cậu rồi nhé Sương Sương.”

Chờ đổi hảo thích hợp leo núi vận động trang, thời gian cũng không sai biệt lắm mau đến 10 giờ. Ta tâm thần không yên mà phiên di động, vừa định muốn hay không cấp Cố Liễm Xuyên gọi điện thoại, một cái tin nhắn liền trước tới.

<i>“Ta ở ngươi ký túc xá cửa, Sương Sương.”</i>

Tôi thở phào, cảm giác bất an khi nãy biến mất.

Tôi đáp “tớ ra đây”. Lúc gần ra đến cửa phòng, chợt chiếc vòng tay cho nam mà cậu tặng đập vào mắt tôi.

Tôi do dự một chút rồi đeo nó vào cổ tay.

Vòng đẹp lắm, thiết kế không hề nữ tính xíu nào, cực kỳ hợp với mấy cậu trai trẻ trung phơi phới… Nếu quà tặng tôi thật, tôi nghĩ, tôi vui chắc luôn.

Mà tôi cũng không rõ vì sao…

Tôi cứ cảm thấy nó vốn không phải là quà cho tôi.

Tôi xuống cổng, thấy Cố Liễm Xuyên đang đứng kế chiếc SUV màu đen. Sinh viên ra vào cổng cũng đông, cậu lại là người nổi tiếng nên ai đi qua cũng ngó cậu một cái. Tôi mới đến cổng, chưa bước đến chỗ cậu đã nghe người ta xì xào rằng phải chăng cậu đang đợi Hạ Vãn Đình, phải chăng cậu vẫn muốn tỏ tình y lần nữa.

Tôi siết nắm tay, hít sâu, thở khẽ, bước đến chỗ cậu, dưới sự dõi theo chằm chặp của đám đông.

Đâu đó có người thốt lên…

“Uầy…”

“Hắn thật đấy à…”

Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế rồi nhanh chóng đóng cửa, tự cách ly bản thân khỏi mới tạp âm ồn ào ngoài kia.

Cậu ngồi vào ghế lại, lặng lẽ chứng kiến mọi hành động của tôi rồi cười khẽ:

– Chào buổi sáng, Sương Sương.

– Chào cậu buổi sáng, Liễm Xuyên.

Cậu nổ máy. Khi chiếc xe ra khỏi khuôn viên trường, tôi mới thở phào.

Đồng thời, tôi lấy làm lạ: tôi để ý người khác nghĩ gì từ lúc nào vậy nhỉ?

Dạo này tôi… sao vậy ta?

Chợt cậu nói:

– Vòng tay… hợp cậu lắm.

Tôi tỉnh táo lại, nhìn cậu. Cậu không nhìn tôi, cậu đang tập trung nhìn đường lái xe. Do đó, tôi không rõ cậu có ý gì nữa.

Chắc cậu chỉ khen thôi ha?

Thế là tôi cười đáp:

– Cảm ơn cậu, tớ thích lắm.

Không biết từ bao giờ mà trước mặt cậu, tôi phải cư xử cẩn trọng đến vậy.

Có điều, tôi muốn, rất muốn hẹn hò với cậu một lần.

Ngần ấy năm quen nhau, chỉ một lần thôi.

Cho dù từ tận đáy lòng tôi đang chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp, tôi vẫn trân trọng buổi hẹn hò này như cũ.

Xe vừa ra ngoại ô thì điện thoại cậu đổ chuông.

Điện thoại cậu đang được đặt kế bên vô lăng để tiện theo dõi chỉ đường, nên tôi cũng thấy tên người gọi trên màn hình.

<i>Vãn Đình.</i>

Bất ngờ hơn là cậu cũng thấy, và cậu nhíu mày.

Tôi nghĩ cậu sắp từ chối cuộc gọi thì cậu lại đỗ xe bên lề đường rồi tỏ vẻ tự nhiên mà nhận cuộc gọi.

Lòng tôi chùng xuống, bỗng thấy bất an.

Giọng cậu hơi thấp thỏm:

– Có gì không?

Tôi nghe y im một lúc rồi mới nói, mà không nghe rõ y nói gì.

– Thế à? – Cậu lạnh nhạt đáp – Bao giờ?

– Vậy sao? – Cậu nhìn tôi một cái, ánh mắt phức tạp. Tôi vội nhìn sang chỗ khác. – Được rồi, anh biết rồi.

– À, hiện tại anh… không bận gì.

Ơ?

Tôi thẫn thờ ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Cậu không hề nhìn tôi.

– Ừ, lát gặp nhé.

Cậu kiệm lời đáp lại vài câu rồi gác máy.

Tôi còn đoán được chuyện gì sắp xảy ra nữa cơ.

Buổi hẹn hò này – như tôi từng đoán – sẽ bị dời.

Cậu lặng lẽ vuốt gáy tôi như đang dỗ dàng bé mèo nhỏ:

– Vãn Đình bảo hôm nay Hội có hoạt động. Em ấy mời tớ tham gia.

Tôi “ồ” lên rồi đáp:

– Ủa? Tôi là chủ tịch đương nhiệm, còn cậu đã ra khỏi Hội rồi mà?

Thấy tôi tỏ thái độ như thế, chắc cậu cũng rén.

– Sương Sương à, tớ xin lỗi. Phía Vãn Đình như kiểu cần tớ xuất hiện lắm… – Chắc cậu cũng thấy áy náy nên cậu bổ sung – Mai mình hẵng leo núi nha? Nay mình tham gia hoạt động của Hội đi?

Tôi đã thất vọng đủ rồi. Chỉ là, thấy dáng cậu lần đầu bối rồi thế này thì thôi, tôi ỡm ờ.

Mệt tim quá, hiển nhiên.

– Cũng được. – Tôi nhắm mắt lại – Tớ, sao cũng được.

Có trời mới biết rằng tôi đã từng mong chờ cái ngày leo núi chung thế này đến nhường nào.

Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không thế nữa.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 17


Nhìn cảnh núi đồi ngày một xa, lòng tôi không buồn không vui.

Chắc cậu thấy có lỗi lắm. Cậu tấp vào quán cà phê gần trường, hỏi tôi có muốn uống cà phê không.

Tôi bảo không muốn.

Thế mà cậu vẫn mở cửa, xuống xe, mua cà phê. Chợt tôi thấy hơi khó chịu.

Chút khó chịu ấy xuất hiện đột ngột, bỗng hóa lớn như sóng biển mãnh liệt khi nhân ảnh cậu khuất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi mà bớt thích cậu một chút thì tốt biết mấy.

Cậu vẫn mua cà phê, còn mua nhiều. Cà phê được xếp vững trong mấy cái túi, cậu mở thùng xe phía sau để cất chúng rồi mới tách một ly đưa tôi.

– Sương Sương uống cà phê nhé?

Tôi ngẩn người:

– Khỏi mà… Sao cậu mua lắm thế?

Cậu khưng lại như thể cậu không ngờ tôi sẽ từ chối vây. Cậu cất nó đi.

– Phía Vãn Đình còn nhiều người nên tớ muốn mời họ.

<i>Chẳng trách tự dưng cậu đi mua cà phê.</i>

Chu đáo đến thế, quả là chàng Alpha trong lòng công chúng.

Tôi thấy hơi nhói, miễn cưỡng cong môi khen:

– Ra là vậy.

Hình như cậu không hài lòng với phản ứng này của tôi lắm, cũng có khi cậu không biết đáp lại thế nào… Vì tôi ít khi thái độ với cậu như thế.

Sau đó, suốt cả đường đi, chúng tôi không nói gì.

Sau khi dừng xe, tôi mới biết họ hẹn nhau ở tiệm KTV có tiếng.

Nghĩ đến gian phòng nhỏ chật ních người trong đó, tôi thấy nhức đầu. Cố Liễm Xuyên lại không biết tôi thấy như thế, cậu lấy túi cà phê ra rồi bước vào cửa.

Tôi cứ đứng đờ người ở ngoài, đang muốn bỏ về thì cậu quay lưng, gọi tôi:

– Sương Sương ơi?

Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, tôi đành phải theo cậu vào quán.

Đầu tiên cậu hỏi phòng đặt, sau đó thanh toán giúp họ rồi nhận thêm đống đồ ăn vặt.

Có người dẫn chúng tôi đến phòng đó. Tôi đi sau cậu, nhưng cách xa. Vẻ mặt cậu sáng rực, có lẽ cậu sắp được gặp Hạ Vãn Đình trong lòng cậu rồi.

Nói thật thì đây là lần đầu tôi tham gia hoạt động tự phát của Hội.

Lúc cửa phòng mở ra, có người bên trong đang hát. Mọi người thấy Cố Liễm Xuyên đến, ngừng hát mà ùa lên.

– Anh Cố Liễm Xuyên cũng tới này!

– Oa, anh còn mang thêm nước ạ…

Người ta nhao nhao, còn y từ từ đứng dậy… Dường như y là điểm sáng của đám động vậy, khiến người ta phải dõi theo.

– Anh đến rồi, Liễm Xuyên.

Y vừa cất tiếng, đám người xung quanh im bặt tựa Cố Liễm Xuyên với y mới là nhân vật chính của hoạt động này vậy.

– Ngại quá, tự dưng gọi anh đến. Chuyện là, Hội có thành viên mới, cậu ấy khá quan tâm đến cơ cấu của Hội nên em mới…

Nói đến đây thì y thấy tôi ló đầu sau lưng cậu.

Không khí tĩnh lặng như đoạn phim bị người ta nhấn tạm ngưng vậy. Tôi không muốn nhìn vẻ mặt cậu lúc này, chỉ cúi đầu nhìn tay cậu.

Tay cậu buông thõng. Không gì ảnh hướng đến cậu sất.

Tôi cố tình khuấy cái không khí ngượng ngùng ấy lên, hờ hững hỏi:

– Cố Liễm Xuyên thôi công tác trong Hội rồi. Mấy chuyện này nên mới tôi chứ nhỉ? Tôi nhớ, tôi là chủ tịch Hội đương nhiệm mà.

Y không đáp. Lát sau, có người – chắc là một vệ tinh quanh y – lí nhí:

– Nhưng mà anh có bao giờ tham gia mấy hoạt động tự phát như này đâu. Anh còn không ngó ngàng gì đến mấy thông báo liên hoan nữa. Tất cả là nhờ mỗi Vãn Đình sắp xếp cả đấy.

Hả?

Tức nha. Mượn cớ này mà mời Cố Liễm Xuyên? Mấy hoạt động tự phát thế này có gì quan trọng chứ? Tôi có mặt trong tất cả các buổi họp lớn nhỏ khác nhau của Hội nha. Sao mà nói chuyện như thể tôi ham ăn biếng làm, đẩy hết việc cho Hạ Vãn Đình vậy?

Hễ tôi tức, pheromone Alpha của tôi tỏa ra mất kiểm soát. Bản năng tôi thấy mình sắp giáp lá cà với đám đông nên tôi càng không kiểm soát được lượng pheromone đó… Chỉ là thấy y tái mặt thì tôi thấy hơi… hả giận.

Chợt Cố Liễm Xuyên trầm giọng:

– Được rồi.

Đám đông ở đây, trừ cậu thì ai cũng bị pheromone của tôi ảnh hưởng. Tôi kinh ngạc nhìn cậu thư thả đặt túi cà phê xuống đất rồi ghì tay lên gáy tôi.

– Lâm Sương, dừng lại. – Giọng cậu lạnh lẽo như tiết trời giữa đông. Tôi không ngờ cậu ra tay với tôi – pheromone cậu ép tôi nhũn thân, muốn tôi quỳ xuống; chút pheromone mất kiểm soát của tôi bị cậu hòa tan.

Tôi đau đớn ré khẽ, toàn thân run rẩy đến mức không thể đứng thẳng. Tôi vất vả ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy vẻ mặt mọi người ổn hơn. Y nhìn tôi hờ hững rồi thôi.

Cậu thả tay ra, pheromone áp chế từ cậu cũng biến mất, tránh cho tôi không đứng nổi mà ngã xuống. Tôi vẫn lùi về sau.

Thật… đau đớn.

Sao cậu có thể đối xử với tôi như thế?

Ngay trước mặt mọi người.

Sao… Sao cậu lại có thể đối xử với tôi như thế?

Ánh mắt cười nhạo xung quanh như lưỡi dao vô tình chĩa vào tôi. Tôi không nhìn nữa, cố điều chỉnh nhịp thở của mình.

Cậu cũng không nhìn tôi nữa. Cậu mở túi đồ uống, tỏ vẻ hòa nhã phát cà phê cho mọi người. Mọi người vui vẻ nhận cà phê, chuyện cứ như…

Khi nãy chỉ là một trò đùa vậy.

Còn tôi chỉ là một chiếc ghế không có tiếng nói trong góc phòng.

Tôi đứng trân trân tại chỗ, cảm thấy không còn hứng khởi gì nữa.

Sao tôi phải chịu nhục ở đây?

Cố Liễm Xuyên để ý đến tôi chắc?

Cậu… không hề để ý.

Có lẽ, đây chính là… tâm như trò tàn.

Tôi siết tay lại, chuẩn bị rời khỏi phòng thì có tiếng ai thốt lên ở gần hành lang:

– Anh Lâm Sương cũng đến à?
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 18


Tôi bất ngờ ngẩng đầu thấy người gọi tên tôi thân mật tự nhiên đến thế lại là Vệ Lẫm.

Hắn mặc áo hoodie đen thùng thình, quần jean xanh, trông thoái mái mà đẹp đẽ. Tôi nhìn hắn mãi, mới nhớ đến mối nhân quả này.

Dạo trước, tôi thêm hắn vào nhóm làm việc của Hội. Hắn hoạt động quá tích cực nên Hạ Vãn Đình mới đề nghị tổ chức tiệc mừng hội viên mới… Trùng hợp thay, tiệc đó là cái tiệc đang tổ chức ở đây.

Ra vậy.

Tôi đã tỏ vẻ mất hứng rồi, hắn vừa thấy tôi là vui vẻ vô cùng. Tôi không định chào mọi người cho có lệ, chỉ lạnh nhạt:

– Cậu chơi thoải mái đi. Tôi chỉ đi ngang qua thôi.

Sự có mặt của hắn khiến tôi thấy yên tâm giữa cái chốn xa lạ này. Khóe mắt tôi ửng đỏ.

Tôi chậc khẽ, quay lưng, chuẩn bị rời khỏi KTV.

Vệ Lẫm không vui nữa, vội bắt lấy cổ tay tôi.

Tôi nhíu mày. Hắn cũng thấy bất ổn, bèn thả tay tôi ra.

– Anh… mới đến đã đi luôn à?

Tôi mím môi, “ừ” đại.

– Sắc mặt anh không ổn lắm. – Hắn do dự hỏi han – Việc quan trọng không ạ?

Tôi ngẩn người, bèn tránh khỏi ánh nhìn của hắn.

– Không có việc gì. Họ đang đợi cậu kìa, cậu cứ chơi thoải mái đi.

Tôi không muốn thấy phản ứng của hắn nữa, chỉ biết chạy trối chết.

Chẳng lẽ tôi muốn được yêu thương đến vậy?

Không thì sao mà một người tôi mới quen hỏi han đôi cậu lại khiến tôi muốn khóc đến thế?

Cảm giác được người ta quan tâm… tuyệt thật đấy.

Tuyệt đến mức trái tim này mới chìm trong sự ấm áp đã tình nguyện làm mọi thứ rồi để níu lấy chút quan tâm giản đơn này thôi.

Cố Liễm Xuyên không thích tôi thật.

Cậu coi tôi là gì?

Tôi về phòng, nằm trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà. Nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra câu trả lời.

Chắc cậu vẫn còn thích y lắm.

Thế còn tôi thì sao?

Là Alpha nên tôi không bao giờ được nằm trong nhóm vợ chồng tương lai của cậu?

Hay là không liên quan gì đến giới tính cả, chuyện chỉ đơn giản là cậu không thích tôi thôi.

Tôi đi rồi, chuyện cậu với y sau này sẽ hạnh phúc lắm.



Tôi ổn định tinh thần.

Thôi, tắm xong lại lên giường. Mai vẫn là ngày nghỉ, tôi thấy có nhiều thời gian nghỉ ngơi cũng tốt.

Tiếc là mình đã chuẩn bị quá chu đáo để leo núi, nên thấy hơi thất vọng.

Đành vậy.

Tôi nghĩ, phải chăng tôi càng mệt tim thì tôi càng không xứng đáng tạm biệt với cái nhiệt huyết yêu đơn phương khi trước – khi tôi đắm mình ảo tưởng tình yêu sẽ đơm bông kết trái chứ không hề ngờ rằng người kia chẳng thích mình chút nào.

Lúc tôi vừa rời khỏi phòng tắm, cửa phòng ký túc xá mở toang. Hình như Vệ Lẫm mới chạy về vội, tôi thấy hắn tựa cửa, đứng thở hồng hộc.

Tôi đơ người thắc mắc:

– Cậu không chơi mới Hội à?

Hắn hít sâu, điều chỉnh nhịp thở như thể hắn không làm gì năng:

– Không có gì thì xin về trước.

Ồ?

Chợt hắn ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi:

– Tối nay, anh có bận gì không?

Không hiểu sao, giọng điệu tôi bớt lạnh nhạt với hắn.

– Tôi định đi tắm rồi ngủ bù. – Thấy hắn nhíu mày như đang băn khoăn nên tôi hỏi thêm – Sao thế?

– Cựu chủ tịch Cố Liễm Xuyên với anh… – Hắn khựng lại – Em không biết hôm nay hai anh đi với nhau.

Có vẻ hắn đang cảm thấy có lỗi.

– Không liên quan đến cậu. Thật ra chúng tôi… cũng chẳng có quan hệ gì với nhau.

Quan hệ mà tôi từng tin – ấy là do tôi suy diễn thôi.

Cũng có thể, thấy cậu không hề do dự dời buổi leo núi chung của chúng tôi để tham gia hoạt động với một cái hội mà cậu chẳng còn công tác mấy, là biết tôi chẳng hề quan trọng với cậu đến thế.

Thậm chí cậu còn răn tôi trước mặt mọi người…

Nhớ đến cái liếc nhẹ của Hạ Vãn Đình mà tôi nhắm mắt lại.

Thậm chí trước mặt mọi người đối ta tạo áp lực……

Nghĩ đến Hạ Vãn Đình nhàn nhạt xem ta kia liếc mắt một cái, ta nhắm mắt lại.

– Tôi tắm đây.

– Khoan đã. – Nghe hắn gọi, tôi bất ngờ. Hắn mỉm cười – Hôm nay là thứ Bảy.

– Thì sao?

Hắn suy nghĩ. Đôi mắt đào hoa lấp lánh trở nên cẩn trọng.

– Lát nữa, em định ra ngoài, nhưng mà đi một mình hơi chán. Anh có muốn đi chung không?

Hình như đây là lần đầu tiên có người kính cẩn mời tôi ra ngoài chơi kể từ lúc tôi phân hóa thành Alpha.

Hồi trước tôi cũng có bạn. Sau khi tách nhau, không hiểu sao chúng tôi chẳng liên lạc với nhau nữa. Bạn bè ở xa, quan hệ nhạt nhòa. Còn bây giờ, mọi người quanh tôi mặc định tôi là một tên Alpha kiêu ngạo khó gần không nên dây vào, thế là tôi quen với cô độc.

Tôi thất thần. Rồi hết thất thần, tôi thấy hắn vẫn đang chờ tôi trả lời. Hắn đứng ngay trước mặt tôi, vẻ mặt lo lắm.

Thật ra, tôi vui lắm, từ tận đáy lòng.

– Được. – Tôi đáp.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 19


Tôi chọn đại một bộ để mặc rồi theo Vệ Lẫm ra ngoài.

Hắn hỏi ý tôi xem tôi có muốn đi đâu không.

Tôi thắc mắc:

– Cậu muốn đi mà?

– Thì đi ăn trước. Nãy anh ăn gì chưa? Ăn xong thì mình có thể… – Hắn ngừng lại, quay đầu, nhìn tôi, hỏi tiếp – Anh có muốn đi xem phim không?

Tôi không thấu ánh mắt mong chờ tự dưng xuất hiện trên mặt hắn, chỉ đáp thật:

– Cũng được.

– Vậy…

Thấy hắn đang do dự, tôi bật cười.

– Thật ra, tôi muốn uống rượu.

Người trước mặt tôi khựng lại, nhìn tôi chăm chú khiến tôi nhìn lại hắn với ánh mắt khó hiểu. Hồi lâu, hắn mới không nhìn tôi nữa.

– Được ạ. Tối nay, mình vào bar.

Tôi cũng không uống được nhiều rượu lắm, nhưng mà tôi thích cảm giác mình say ngoắc cần câu – cảm giác mình đang phiêu bồng giữa những áng mây vậy, mọi buồn phiền tan biến.

Hắn bảo hắn muốn đi, mà tôi thấy hắn chưa thạo đường ở khu này lắm. Thế là tôi dẫn hắn dạo quanh khuôn viên trường, dạo luôn khu chợ gần trường.

Sau giờ ngọ, tia nắng ấm rạng ngời, gió thu lướt nhẹ qua má, lòng người như trái cây mọng nước chín muồi.

Đến cả Cố Liễm Xuyên còn chưa từng đi quanh trường với tôi như thế đâu, thật sự.

Tôi ngẫm mãi, đề nghị:

– Có nhà hàng đồ Tây cũng ổn đấy… Cậu muốn ăn bò bít tết không?

Tôi từng ăn ở đó rồi, với Cố Liễm Xuyên, nên ấn tượng về quán khá ịn sâu trong lòng tôi: giá cả phải chăng, cơ sở vật chất cực tốt. Tôi còn nhớ Cố Liễm Xuyên thích quán đó lắm.

Vệ Lẫm lại do dự:

– Em muốn ăn mì.

– À.

Ừ, tôi cũng chẳng biết nên mời hắn vào quán nào nữa.

Thấy vậy, hắn bèn lôi điện thoại ra:

– Để em tìm cho.

Cuối cùng, hắn đã tìm quán mì một quán mì ramen Nhật Bản nổi tiếng gần trường.

Sau giờ ngọ, có nhiều sinh viên vừa ăn vừa nói, không khí nhộn nhịp lắm. Ai cũng có câu chuyện họ muốn chia sẻ hoặc muốn lắng nghe, nên họ chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi.

Cũng lạ đấy. Trừ những lúc lên trường đi học thì tôi ít khi rơi vào tình trạng này. Đã thế, người ta còn không quá chú ý đến tôi.

Tôi chọn món mà nhiều người ưa thích, hắn cũng nhanh chóng đặt món. Bà chủ bảo chúng tôi đợi lát, xong còn nhiệt tình hỏi rằng đây có phải lần đầu chúng tôi đến quán này hay không.

Không hiểu sao tôi lại thấy hơi lo, bèn nhìn hắn. Có vẻ hắn hiểu ánh mắt ấy của tôi, đành cười đáp bà chủ:

– Vâng, lần đầu của chúng cháu.

– Quán mì nhà bà được làng đại học quý lắm đấy, sinh viên hay giảng viên gì cũng thích… Bà nhớ hết khách quen rồi, còn hai đứa lần đầu đến đây thì bà ưu đãi 20% cho mỗi đứa nhé.

Thật bất ngờ.

Hắn còn đáp lời bà chủ một cách tự nhiên nữa chứ:

– Thật ạ? Chúng cháu cảm ơn bà! Sau này chúng cháu sẽ ủng hộ quán thường xuyên, nhỉ đàn anh?

Hắn đẩy việc ngoại giao sang cho tôi, tôi bèn đáp:

– A… Dạ.

Bà chủ nghe Vệ Lẫm đáp mà bật cười, nhẹ nhàng quàng vai tôi:

– Rảnh nhớ ghé!

Rồi bà vui vẻ vào bếp.

– Hèn gì người ta bảo quán này phục vụ tận tình… – Có vẻ tâm trạng Vệ Lẫm khá tốt, hắn nhìn tôi, cười nói – Nếu ngon thì mình có thể ghé đây thường xuyên đó anh, cũng tiện mà.

Còn cuộc trò chuyện khi nãy đã giúp tôi thấy tốt hơn:

– Được.

Hèn gì.

Do tôi quá thiển cận. Sao tôi có thể cho rằng quán ăn lề đường bình thường thực dụng thế này lại kém sang hơn nhà hàng đồ Tây kia chứ? Bầu không khí của bữa ăn cũng không giống, ở đây ấm cúng.

Hèn gì Cố Liễm Xuyên thích Hạ Vãn Đình.

Tôi thầm thở dài. Hình như hắn nghe thấy, hắn ngồi thẳng lưng nhìn tôi nghiêm túc.

– Anh với… – Hắn ngập ngừng rồi đổi chủ đề – Thật ra, em biết đàn anh từ trước rồi.

Tôi cúi đầu, cười hỏi:

– Thế à? Thấy tốt hay tồi?

– Cũng không hẳn. Em học chung trường cấp ba với anh đấy, anh lên 12 thì em vào 10. Em còn nhớ anh từng diễn thuyết, đặc biệt ấn tượng… – Hắn im một lúc rồi nói tiếp – sâu sắc.

Hắn kể chân thành đến mức tôi bất ngờ lắm. Tôi cố nhớ lại, tôi thật sự không có ấn tượng gì về hắn cả.

Tôi im mãi mới tiếp lời:

– Thì ra vẫn có người nhớ đến tôi. Chắc cậu cũng biết Cố Liễm Xuyên nhỉ? Lúc đó cậu ấy nổi lắm. Hôm nay, cậu cũng thấy cậu ấy nổi vậy đó.

Cố Liễm Xuyên những năm cấp ba còn xuất sắc hơn cơ, dường như là hình mẫu “con nhà người ta” trong mắt thầy cô lẫn phụ huynh nữa. Tôi nghĩ, khéo Vệ Lẫm cũng từng được nghe về cậu như thế.

Tôi cũng không ngại việc bị người khác gợi lại quá khứ, tôi chỉ không rõ hắn có biết quan hệ giữa tôi với Cố Liễm Xuyên từng ồn ào đến tai tiếng thôi. Dù sao tôi cũng đơn phương dây dưa ngần ấy năm…

Có điều, tôi vẫn không cảm thấy xấu hổ cho một bản thân nhiệt huyết đến vậy.

Nếu Vệ Lẫm đã biết, hắn định xa lánh tôi thì tôi cũng không cản.

Chỉ là, nghe thấy tôi nhắc tên Cố Liễm Xuyên, hắn chau mày như muốn nói thêm thì thức ăn lên bàn.
 
Back
Top Bottom