Đam Mỹ Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 20


Món mì được đấy, thật sự.

Tôi cũng đang đói nên tôi húp sạch cả nước lẫn cái mà vẫn chưa đã thèm. Dường như hắn hiểu, hắn hỏi:

– Anh có muốn ăn thêm một chén không?

Tôi muốn lắm, mà thấy hắn hiểu tôi quá nên tôi từ chối:

– Thôi, khỏi. Cảm ơn.

Hắn khựng lại, khẽ thở dài.

Không biết vì sao mà tôi cảm thấy thái độ của hắn với tôi không giống với những người khác lắm – tôi không đoán được hắn có ý gì, chỉ biết hắn không ghét tôi.

Thế là tôi mất tự nhiên đổi chủ đề:

– Lát nữa, tôi thanh toán cho.

– Không được đâu. Em mời anh mà, anh không nhường em trả ư? Đàn anh ơi?

Tôi nhíu mày, nhớ giá mì rồi ngồi lại.

– Cảm ơn cậu.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thấy xẩu hố vì mang nợ. Thấy trời vẫn còn sớm, giờ muốn đi bar thì chưa chắc bar đã mở cửa… Tôi nhìn Vệ Lẫm vẫn đang dùng mì từ tốn, bèn nói:

– Để tôi mời cậu xem phim nhé.

– Dạ?! – Hắn giật mình, ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi ho khan:

– Chẳng phải cậu muốn xem à?

Hắn vẫn còn bất ngờ, nhẹ nhàng đặt đũa xuống.

– Được ạ. Em cảm ơn đàn anh. – Nói rồi hắn lại nâng đũa ăn tiếp, dáng vẻ tự nhiên mà động tác lại vội hơn xíu.

Tôi định nhìn sang chỗ khác, chợt thấy vành tai đỏ ửng dưới mái tóc đen tuyền của hắn – hoàn toàn không ăn nhập gì với dáng vẻ tự nhiên luôn.

Lạ ghê.

Xem phim thôi mà.

Ăn mì xong, tôi với hắn đến rạp chiếu phim.

Hôm nay là cuối tuần, sinh viên đến rạp cũng đông. Độ nổi tiếng của tôi ở trường không hề thấp, không ít người thấy tôi đi với Vệ Lẫm thì xì xào sau lưng. Tôi đoán, chốc nữa, trên diễn đàn trường lại có mấy bài đăng chỉ trích tôi.

Mà, người ta nói xấu tôi đến mức nào, tôi cũng nghe hết rồi.

Và, quen rồi.

Còn Vệ Lẫm…

Tôi nhìn hắn. Có vẻ hắn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, trái lại hắn còn hớn hở:

– Xem bộ khoa học viễn tưởng mới ra không anh? Phim về du hành vũ trụ. Em thấy nó khác thú vị.

– Khụ… – Tôi ho khan, nhắc hắn – Cậu muốn xem phim với tôi thật à?

Giờ mà nhắc, hơi muộn rồi thì phải?

– Dạ? – Hắn ngẩn người – Đúng vậy. Không thì sao?

Tôi mím môi:

– Dang tiếng của tôi không tốt.

Rồi bổ sung:

– Nhiều người giễu tôi lắm. Lâu rồi, tôi cũng không xem phim rạp với một người khác, nghĩa là nhiều người kia sẵn lòng kháy tôi đấy. Nếu cậu không muốn bị nói xấu sau lưng…

– Thì sao? – Hắn nhíu mày, tỏ vẻ ghét bỏ – Xem phim rạp mà cũng bị nói, anh là ngôi sao nổi tiếng à? Hay là người của công chúng trên mạng?

Tôi đờ ra.

Hắn lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, bật cười:

– Có điều, đúng là…

–?

– Không có gì. Em không ngại. – Hắn quàng tay lên vai tôi – Đi thôi.

Đã nói là tôi mời mà Vệ Lẫm tự tiện mua vé mua bắp, không thèm hỏi ý tôi.

Xong hớn hở ôm bắp với Coca đến chỗ tôi. Thấy tôi lườm, hắn vô tội bảo mua vé nên người ta đưa bắp nước luôn.

Không biết nói gì nữa. Từ lúc biết hắn thì tôi không còn cơ hội trả nợ luôn.

Lúc phim bắt đầu chiếu, tôi mới phát hiện hắn đặt chỗ ở hàng ghế đôi cuối rạp.

Tôi lườm hắn, muốn nói chuyện thì hắn xua tay, thủ thỉ:

– Em mua muộn quá, hàng ghế đơn hết rồi, còn trong góc mà em không muốn ngồi trong góc.

Thấy nhiều người vào phòng chiếu, tôi đành im.

Ghế đôi khiến tôi ngồi gần hắn, thật sự. Tôi thấy mất tự nhiên lắm, ngoài Cố Liễm Xuyên thì hắn là người đầu tiên tiếp cận tôi đến vậy.

Chưa kể, tôi còn chưa được xem phim rạp với Cố Liễm Xuyên bao giờ.

Tôi đã thử rủ cậu mấy hồi, hồi nào cậu cũng bảo cậu bận.

Kỳ diệu chưa? Thế là tôi có bạn à?

Dưới ánh sáng hắt ra từ màn phim, tôi lén nhìn Vệ Lẫm. Ánh sáng lúc có lúc không ánh trên sườn mặt cong của hắn, trông đẹp lắm.

Hình như hắn biết tôi nhìn hắn, hắn quay mặt sang nhìn tôi. Đôi mắt đào hoa vẫn rực rỡ trong rạp tối.

Có vẻ hắn sợ ồn đến những ghế xung quanh, hắn ghé tai tôi hỏi nhỏ:

– Sao đàn anh lại không xem phim?

– Cậu đừng ngồi sát tôi như thế.

Hắn “vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn rồi xích phía bên kia, tiếp tục xem phim.

Tôi khẽ thở phào, đồng thời tự thấy tức vì tim tôi đập thình thịch như đang đánh trống rộn ràng.

Tôi còn thấy pheromone thần bí mà Vệ Lẫm giếm bấy lâu nay.

Chắc chắn hắn là Alpha với cấp còn cao hơn cả tôi, cái cấp tương xứng với hương tuyết tùng của hắn.

Trong lành. Hương ấy khiến tôi liên tưởng đến bầu không khí cuối đông đầu xuân.

Dù cao cấp hơn tôi, nhưng hắn không khiến tôi thấy ghét hay thấy sợ.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 21


Pheromone của Cố Liễm Xuyên cũng dễ ngửi – hương bạc hà the lạnh y như con người cậu.

Có điều, cậu thường dùng pheromone trấn tôi nên, có lúc, tôi thấy thống khổ.

Phim chiếu xong, trời cũng tối.

Như kế hoạch cũ, tôi muốn vào bar làm vài ly. Vệ Lẫm muốn theo tôi nên chúng tôi đặt taxi vào bar trong nội thành.

Trong lúc đang đứng bên lề đường chờ xe, điện thoại tôi đổ chuông.

Tôi vừa mở máy, thấy người gọi là Cố Liễm Xuyên.

Tôi bất ngờ, vô thức nhấn nhận cuộc gọi.

– Sương Sương?

Tôi siết điện thoại, khẽ “ừ” một tiếng.

– Chuyện hôm nay, tớ xin lỗi cậu. Cậu đang ở đâu? Mai có muốn…

Chợt Vệ Lẫm cất tiếng:

– Đàn anh ơi, xe đến rồi. – Hắn nhe răng trắng sáng với tôi – Lên xe đi anh.

Đầu bên kia cuộc gọi im chút rồi hỏi.

– Sương Sương đang ở bên ai vậy?

Tôi không rõ cảm xúc cậu thế nào.

Chỉ là, tự dưng tôi thấy chột dạ. Tôi vội nói “mai bận” rồi gác máy.

Kế đó, tôi nhận ra bản thân đã hành động một cách đáng kinh ngạc – tôi chủ động gác máy với Cố Liễm Xuyên…

Không kịp nghĩ thêm nữa, Vệ Lẫm đã vẫy tay với tôi:

– Đàn anh còn nghĩ gì vậy? Lên xe đi anh.

Tôi “ừ” một tiếng rồi vội vàng lên xe.

Thật ra, tôi ít đi bar lắm. Mấy nay tâm trạng không tốt, ở ký túc xá lại không nên uống rượu. Thế là tôi dứt khoát tìm chỗ nhộn nhịp để buông thả bản thân.

Chỉ là, không ngờ Vệ Lẫm đi theo tôi.

Bar lên đèn. Cuối tuần, đông người đến, phía sàn nhảy khá ồn. Tôi đến quầy bar, gọi một ly Cocktail với độ cồn không thấp… Không biết vì sao nữa, tôi chỉ muốn xỉn ngoắc cần câu hết đêm nay.

Hắn đi sau tôi, có vẻ hắn rất ngạc nhiên với quyết định của tôi nhưng hắn chỉ nhướng mày, tròn mồm “oa” khẽ.

Chợt tôi nổi hứng, thắc mắc:

– Đàn em uống rượu được chứ?

– Được, tất nhiên. Anh xem thường em ư?

Tôi mất hứng đùa hắn, cụp mắt, “ừm” nhẹ.

Người pha chế thức uống cho chúng tôi là một cậu trai trẻ để râu. Cậu chàng hiếu kỳ nhìn chúng tôi rồi hỏi:

– Hai người… là một cặp à?

– Không phải. – Tôi giật mình.

Hắn chau mày nhìn thực đơn, không đáp.

Người pha chế lại nói:

– Hai người bắt mắt lắm… Không nhận ra à? Cảm giác như sói như hổ rình ấy.

Tôi nhìn xung quanh. Vài đám người vội quay ra chỗ khác như thể họ không hề nhìn chúng tôi.

– Tia đi. Chấm được ai không? Mai là Chủ nhật đấy. – Giọng điệu người pha chế mờ ám. Cậu mỉm cười, đặt ly rượu mới pha trước mặt tôi, động tác đẹp lắm. – Ly cocktail của quý khách xong rồi đây.

Lòng tôi bối rối.

Nếu tôi quyết định bỏ Cố Liễm Xuyên thì hôm nay… tối nay sẽ là một khởi đầu mới với tôi sao?

– Anh đang nghĩ gì đấy Lâm Sương?

Từ lúc ngồi vào chỗ, hắn đã muốn nói chuyện với tôi rồi. Tôi liếc hắn, không gọi “đàn anh” luôn kìa.

Tôi lắc ly rượu, nhìn màu chất lỏng dưới ánh đèn bar thẫn thờ, rồi thành thật:

– Nghĩ về những gì mà bartender vừa nói.

– Là sao? Anh… – Hắn nhíu mày.

– Trước đây, tôi ghét Omega lắm. Hồi đó, mọi người cảm thấy tôi sẽ thành một Omega nên tôi muốn pheromone của mình… À không, tôi muốn mình phân hóa thành Alpha là được. Mà Beta cũng được.

Mượn chút men, tôi lảm nhảm nhiều như thể tôi muốn kể hết chuyện của mình cho hắn nghe – cho thính giả duy nhất của tôi.

– Không thành Omega là được. Lúc đó, tôi muốn thế, tôi mong thế, mãnh liệt lắm. Sau khi phân hóa thành công, tôi lại không thích Omega nữa. Tôi thấy họ yếu ớt, chỉ có thể dựa vào Alpha mới sống được. Dẫn đến… tôi không có đi theo lẽ thường của loài, mà muốn…

Tôi khựng lại, nhìn hắn. Thấy hắn lặng lẽ nhìn tôi. Chốc sau, hắn mới lên tiếng:

– Làm gì có “lẽ thường” mà Alpha phải kết đôi với Omega.

Tôi uống cạn ly.

– Tôi định bỏ Cố Liễm Xuyên.

Quyết định này xuất hiện trong đầu tôi lâu rồi, lúc đưa ra cũng khó khăn. Chỉ là, đã nói ra thì cảm giác như trút được gáng nặng trên vai vậy.

Hắn ngẩn ra, lên tiếng:

– Được đó. Em cũng thấy hai anh không hợp với nhau.

– Ừa… không hợp. – Tôi nhẹ nhàng lặp lại.

Ai cũng nói thế.

Tôi nói tiếp:

– Đêm nay, tôi còn định qua đêm với một Omega. Tôi nên thay đổi suy nghĩ của mình thôi.

– Hả?

– Tình một đêm ấy. – Tôi thản nhiên giải thích, đồng thời ngả người về sau, nhìn quanh quán thêm lần nữa xem có tìm được cậu Omega bén duyên với mình không.

Trong không gian ăn uống linh đình, giữa bầu không khí mập mờ, nhạc trong quán đổi thành điệu rock ‘n roll xập xình, người vào bar ngày một nhiều.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 22


Tôi cũng không biết gu Omega của mình là gì. Cuộc đời tôi khá xa cách với họ. Bình thường, mỗi khi đi ngang qua Omega, tôi quen thói coi họ như không khí.

Alpha phải kết đôi với Omega, hiển nhiên.

Vệ Lẫm cứ do dự muốn nói lại thôi nhìn tôi. Tôi nghĩ hắn không ngờ tôi có ý định tìm bạn ch*ch. Đâu phải tôi ngẫu hứng muốn vậy… Từ khi Cố Liễm Xuyên bảo cậu ấy thích Hạ Vãn Đình thì tôi quyết định nghe theo phận mình. Đến nay cũng qua mấy ngày, cảm giác an phận ấy lớn dần.

Tôi quét mắt quanh bar, chợt nhìn thấy một cậu đang lén nhìn chúng tôi.

Tôi hơi giật mình.

Vì cậu ta khá giống Hạ Vãn Đình.

Mà chính tôi tự thấy cậu ta không phải Hạ Vãn Đình. Hạ Vãn Đình trước nay lúc này cũng tỏ vẻ thanh cao, hiếm hoi lắm mới có những biểu cảm ngại ngùng dụ hoặc.

Phát hiện tôi nhìn cậu, cậu cũng không ngoảnh mặt sang hướng khác. Ở góc xa ấy, cậu nâng ly với tôi… rồi uống cạn, thư thả l**m môi như đang cố tình rù quến tôi.

Nhớ đến Hạ Vãn Đình, chợt thấy nực cười. Tôi không nhìn cậu nữa, từ từ uống hết ly rượu của mình.

Tôi, chuếch choáng rồi, đồng thời lại thấy thư thái – không còn căng thẳng như mấy ngày nay nữa. Tôi rất thích cảm giác này.

Rời khỏi thực tại, quên đi thực tại.

Tôi chấm được bạn giường rồi, tôi nghĩ vậy.

Chẳng bao lâu sau, cậu Omega thiết kiên nhẫn kia bước đến với ly Cocktail màu xanh dương nhạt trong tay.

– Hello. – Cậu nhẹ giọng chào chúng tôi, ánh mắt ướt át lướt quanh người tôi với Vệ Lẫm, rồi lại dính lấy tôi – Em mời anh ly này nhé?

Quả là một câu hỏi mời gọi thẳng thường. Tôi mỉm cười, định nhận ly của cậu ta thì… Vệ Lẫm ngồi im nãy giờ nhanh tay cướp lấy ly đó.

– …

Tôi nhíu mày, không hiểu hắn có ý gì. Cậu Omega lại nghĩ thế nào, mắt cậu nhìn hắn sáng rực.

Tôi nghiêng đầu phía hắn, không vui gì mà hỏi:

– Ý gì?

Hắn không đáp, nhanh miệng nốc cạn ly rượu. Tôi chứng kiến mà đờ luôn, quên mắng hắn luôn.

– Đêm nay muốn đi với người này à? – Hắn cúi đầu, giọng điệu mập mờ.

Tôi không thấy mặt hắn nên không rõ hắn đang hỏi ai.

Cậu Omega đỏ mặt, bẽn lẽn “ừ” một tiếng. Ánh mắt cậu đảo quanh tôi và Vệ Lẫm.

Tôi gõ bàn, nhíu mày:

– Này…

– Đi chung thôi. – Hắn ngẩng đầu, mỉm cười trông đến là vô tội.

Ơ?

Đến lượt tôi đờ người.

Cậu Omega chớp mắt, cậu chưa đồng ý, cũng chưa từ chối. Cậu nhìn tôi như đang chờ tôi phản hồi.

Chẳng lẽ…

Làm gì đấy? Sao thế được? Đúng là tôi muốn thử, nhưng tôi không định thử chung với người khác. Hắn bị điên à?

– Không! Tôi không đồng ý. – Trong vài giây tỉnh táo, tôi nghiêm túc từ chối – Cậu điên rồi.

Hắn thở dài như thể hắn đã đoán được đáp án của tôi, cậu Omega kia cũng thất vọng chung với hắn. Hắn ghé tai tôi thì thầm:

– Đàn anh ơi, đã trễ rồi. Người ghé bar, loạn lắm. Chưa kể… đây là lần đầu anh tiếp xúc trực tiếp với Omega phải không? Quá trình đó không giống trong sách giáo khoa đâu, sách giáo khoa không có đề cập đến việc thử bừa dễ dàng nhiễm bệnh, có khi còn khiến người khác bị thương nữa.

Mày tôi nhíu chặt.

– Có em đi chung, anh sẽ thấy yên tâm hẳn. Hãy tin em nha đàn anh.

Câu cuối của hắn nhẹ nhàng như làn gió xuân. Tôi mơ màng nhìn hắn, cảm giác mình đã say mà còn bị người ta thôi miên.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 23


– Đàn anh à, để em đỡ anh.

Dưới tác dụng gây tê của cồn, khả năng suy nghĩ của tôi trì trệ. Cả đường đi đến được đây là nhờ Vệ Lẫm đỡ tôi… Hắn thấy tôi đi lảo đảo, bèn thong thả tiến lên đỡ lấy tôi.

Vào khách sạn, Vệ Lẫm chủ động giao căn cước công dân cho lễ tân rồi thuê một căn phòng lớn. Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn, còn cậu Omega giống Hạ Vãn Đình đang phấn khởi bấm điện thoại như đang buôn chuyện với bạn cậu vậy.

Tôi cứ thấy chuyện sai sai ở đâu ấy.

– Đàn anh ơi, thuê được phòng rồi. – Hắn quay đầu lại, giơ thẻ phòng lên. Tôi thấy mình tỉnh hơn một chút, hình như hắn quên mất cậu Omega đi chung rồi. Hắn thong thả bước vào thang máy.

– Đi thôi anh ơi. Sao anh đứng lại vậy? – Cậu Omega cất điện thoại, giục tôi.

Tôi lườm cửa thang máy như thể nó là một con quái vật ăn thịt người – chỉ cần tôi bước vào là nó nuốt tôi không nhả xương.

Ôi, chắc tôi lại nghĩ nhiều.

Đằng nào thì âu cũng do mình tự quyết định…

Tôi nuốt nước miếng, chân tự động bước theo họ.

Phòng Vệ Lẫm thuê là một căn phòng lớn xa hoa, trong phòng còn có sẵn mùi hương liệu thoang thoảng. Cậu Omega bảo cậu tắm trước nhé, Vệ Lẫm lại nói:

– Khỏi. Có muốn bú cho đàn anh trước không?

Này…

Bất ngờ chưa? Tôi hoảng hồn lườm hắn, không biết nói gì…

Cậu Omega cũng bất ngờ, trông cậu không tình nguyện lắm.

Sau đó, cậu nhìn tôi, rồi nhìn Vệ Lẫm, mãi mới đáp:

– Thôi được, âu cũng do hai anh đẹp đó.

– Khoan đã. – Hắn lại nói.

Tôi lén lùi về sau, muốn vọt khỏi đây. Tôi không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Có phải hắn bễ lắm rồi chăng? Dù trông không bễ lắm?

Hắn cầm một chiếc khăn từ phòng tắm rồi bịt mắt cậu Omega, động tác nhẹ nhàng lắm.

– Có vẻ đàn anh thấy ba người là đàn anh hoảng, không thấy mắt cậu là được.

Hắn vừa nói, ngón tay thon dài thắt nút khăn bịt mắt cậu. Đầu tôi trống rỗng, tôi ngơ ngác nhìn tai cậu Omega đỏ ửng.

Thắt xong, Vệ Lẫm nhẹ nhàng hỏi cậu:

– Cậu tên gì thế?

Cậu Omega thủ thỉ:

– Cứ gọi em là Leo.

Vệ Lẫm cười đáp “được” rồi nhìn tôi – cái người thiếu tự nhiên nhất trong phòng này.

– Đàn anh vẫn còn lo lắng ạ?

Ba người. Kể cả cậu Omega đã bị bịt mắt kia thì chuyện này, với tôi mà nói, có tính khiêu chiến lắm đấy.

Tôi không muốn thừa nhận rằng tôi đang lo, dù sao thì tôi cũng là một Alpha cấp cao. Tôi không muốn bản thân đã ngần này tuổi mà còn bị Alpha nhỏ hơn xem thường.

Tôi không để ý đến Vệ Lẫm, hít sâu thở dài, bước đến trước mặt cậu Omega.

Đang phân vân xem bản thân có nên làm trò trước mặt Vệ Lẫm không, thì hắn đọc được tôi – hắn chủ động đứng sau lưng tôi.

Tôi lại hít sâu, thở dài.

Tôi nên làm thế từ sớm, tôi là Alpha mà.

Có điều, việc Vệ Lẫm cũng có mặt ở đây cũng hơi bất ngờ.

Tôi k** kh** q**n xuống. Nghe thế, Leo chủ động lại gần, cậu đặt tay lên đ*ng q**n tôi.

Tôi dựa về sau theo quán tính, tình cờ dựa vào ngực Vệ Lẫm.



(đã che)
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 24


– Đàn anh à, để em đỡ anh.

Dưới tác dụng gây tê của cồn, khả năng suy nghĩ của tôi trì trệ. Cả đường đi đến được đây là nhờ Vệ Lẫm đỡ tôi… Hắn thấy tôi đi lảo đảo, bèn thong thả tiến lên đỡ lấy tôi.

Vào khách sạn, Vệ Lẫm chủ động giao căn cước công dân cho lễ tân rồi thuê một căn phòng lớn. Tôi thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn, còn cậu Omega giống Hạ Vãn Đình đang phấn khởi bấm điện thoại như đang buôn chuyện với bạn cậu vậy.

Tôi cứ thấy chuyện sai sai ở đâu ấy.

– Đàn anh ơi, thuê được phòng rồi. – Hắn quay đầu lại, giơ thẻ phòng lên. Tôi thấy mình tỉnh hơn một chút, hình như hắn quên mất cậu Omega đi chung rồi. Hắn thong thả bước vào thang máy.

– Đi thôi anh ơi. Sao anh đứng lại vậy? – Cậu Omega cất điện thoại, giục tôi.

Tôi lườm cửa thang máy như thể nó là một con quái vật ăn thịt người – chỉ cần tôi bước vào là nó nuốt tôi không nhả xương.

Ôi, chắc tôi lại nghĩ nhiều.

Đằng nào thì âu cũng do mình tự quyết định…

Tôi nuốt nước miếng, chân tự động bước theo họ.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 25


Tôi vẫn còn cương, không biết làm sao. Tay Vệ Lẫm ghì eo tôi, từ tốn nhấp nhả.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 26


Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa kính đáp xuống mặt tôi. Tôi tránh nắng theo quán tính thì phát hiện mình đang được ôm chặt, cảm giác như bị tám cái xúc tua của bạch tuột quấn lấy vậy.

Trong đầu tôi tua lại một vài đoạn phim ngắn về những gì đã diễn ra vào đêm qua, tôi mở mắt.

Tôi… Trời ạ!

Đêm qua tôi lên giường với Vệ Lẫm?

Tôi nhớ mang máng vậy. Gần khuya qua, tôi cũng hơi bễ. Ban đầu tôi chấm một cậu Omega trông giống Hạ Vãn Đình lắm, sau đó Vệ Lẫm đỡ tôi đi, rồi…

Tôi còn nhớ cậu Omega quỳ xuống thổi kèn tôi, tiếp đó là hình ảnh tôi quay cuồng với Vệ Lẫm trên giường. Hắn nắm tay tôi chặt lắm, tôi thử trốn hắn mà hắn túm tôi lại. Chúng tôi lên giường, chúng tôi xuống đất, chúng tôi áp cửa sổ, chúng tôi vào toilet… Tôi mệt lả, còn hắn vừa giúp tôi vệ sinh sau khi quan hệ, vừa hôn hết hơi tôi…

Càng nhớ, tôi càng sợ. Tôi không dám nhớ thêm nữa, vội vàng lật chăn nhìn toàn thân. Tôi thấy nửa người trên mình chằng chịt vết cắn đỏ hỏn, hiển nhiên.

Tôi hít sâu, bình tĩnh nào.

Rượu vào hỏng người, rượu vào hỏng người thôi.

Vệ Lẫm thật to gan, sao hắn dám chơi tôi? Hắn điên rồi!!!

Rượu vào hỏng người thôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.

Vệ Lẫm, chết giẫm!



Tôi cố thoát khỏi vòng ôm của hắn, cũng tốn sức lắm… Thế là hắn bị tôi đánh thức. Hắn biếng nhác lầu bầu:

– Sương Sương thức rồi à.

Tôi cắn răng:

– Đừng có gọi tôi là “Sương Sương”.

Tôi tức muốn chết, không muốn giao lưu thêm với hắn nữa. Tôi dậy, mặc quần áo, mà giơ tay lên đã thấy nhức mỏi rõ ràng. Chợt hắn thủ thỉ:

– Đàn anh thấy không thoải mái à?

– Câm mồm.

Vệ Lẫm ngoan ngoãn một chút, xong chêm thêm:

– Nhưng mà đêm qua đàn anh cho em thấy đàn anh thoải mái lắm.



Tôi rầu. Hắn nói thế, trừ việc thấy nhức toàn thân thì đêm qua tôi bắn nhiều thật, pheromone ổn định, cảm giác đau đớn vì bị xé toạc hay ghê tởm buồn nôn cũng không xuất hiện.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy thế cả.

Dù sao thì chuyện tôi với Vệ Lẫm rượu vào người làm loạn là chuyện đã rồi. Tôi lười nói nhiều với hắn, mặc đồ xong là rời khỏi phòng. À, trước khi đi luôn thì tôi phải lườm hắn một cái.

Thấy hắn nằm ì trên giường, ánh mắt hớn hở nhìn tôi.

– Đàn anh à, thích anh ạ.

Bỗng hắn nói vậy.

?

Đầu tôi trống rỗng. Kế đó, tay chân tôi không nghe lời tôi nữa, tay vội đóng cửa, chân vội chạy đi, tôi cũng không muốn xem vẻ mặt hắn khi đó thế nào.

Hắn nói gì cơ?

Đêm qua, Vệ Lẫm không biết kiềm chế đã để lại cả đống dấu vết lên tận cổ tôi. May mà bây giờ đang là mùa thu, tôi mặc áo hoodie có mũ rộng là che được.

Trên đường về ký túc xá, tôi vẫn còn ngơ ngác như đi lạc trong làn sương mờ, đầu tôi chỉ nhớ đến câu cuối mà Vệ Lẫm mới nói – lời thổ lộ chân thành ư? Hay do đêm qua mới chơi nên nổi hứng thích thôi?

Cố Liễm Xuyên cũng từng nói vậy với tôi, nhưng mà nói trên giường. Tôi đã tin, ấy thế mà sau này lại…

Tâm trạng tôi trùng xuống. Tôi thở dài.

Với lại, tự dưng lên giường với Vệ Lẫm khiến lòng tôi rối bời. Hắn chỉ là một người mới quen biết tôi gần đây, ở cùng phòng với tôi… Ừ, hắn là bạn tôi. Ai mà ngờ, hắn với tôi, hai tên Alpha lại lên giường với nhau. Thôi được rồi. Rõ ràng ban đầu tôi chấm một cậu Omega mà? Đời này tôi không thể lên giường với Omega sao?

Tôi vừa về đến ký túc xá thì nghe ai đó gọi tên tôi:

– Lâm Sương!

Giọng này…

Tôi đờ đẫn quay lưng, thấy người vừa gọi.

Cố Liễm Xuyên nhíu mày. Có vẻ tâm trạng cậu cũng không tốt.

– Cậu vừa đi đâu vậy? Tối qua, lúc tớ gọi cậu…

Chợt cậu khựng lại, nhìn tôi chằm chằm, mặt cậu sầm xuống:

– Cổ cậu bị sao vậy?
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 27


Tôi đờ người, kéo cổ áo lên mà che theo quán tính.

Cố Liễm Xuyên vẫn nhíu mày, cậu tiến lên một bước. Nói thật, trước giờ cậu chưa từng để lộ cảm xúc vui buồn ra mặt, tôi cũng ít nhìn thấy vẻ mặt ấy của cậu, bèn luống cuống lùi về sau.

Lúc cậu bắt lấy cổ áo tôi thì điện thoại cậu đổ chuông.

Ai lại gọi đúng lúc thế chứ lị?

Tôi khẽ thở phào. Cố Liễm Xuyên nhìn tôi một lúc rồi thu tay lại.

Cậu lôi điện thoại ra khỏi túi. Tôi đứng nhìn cậu, thầm tính xem nên chuồn hay chưa thì tôi tia được tên người gọi trên màn hình. Cậu nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu rồi nhận cuộc gọi.

Uầy…

– Vãn Đình à…

Tôi trợn mắt, trong lòng. Sao lại là y chứ?

Tôi đã chán Cố Liễm Xuyên lắm rồi, thất vọng với Cố Liễm Xuyên lắm rồi. Tôi không thể chịu đựng được cảnh cậu cứ xếp tôi dưới vị trí của cái tên thảo mai kia. Hạ Vãn Đình này vờ vịt dây dưa, ý gì chứ?

Đúng là tôi thấy hơi nhói thật, hơi buồn tủi. Đằng nào thì tôi đã hẹn ch*ch với người khác, tự sa đọa – quyết tâm bỏ thích một người mình đã theo đuổi mấy năm nay. Cũng chẳng dễ dàng gì, chuyện cứ như cầm dao cùn lên rồi cứa vào chính mình vậy, nhưng…

Đành vậy thôi.

Có lẽ, trong lòng tôi cũng thầm mong cậu sẽ để ý đến việc tôi có một đêm đi chơi không về, để ý mấy vết kỳ lạ trên cổ tôi. Nhìn xem, hết thảy cũng chẳng quan trọng bằng cuộc gọi của Hạ Vãn Đình…

Tôi thở dài, ổn định tâm trạng rồi tạm biệt Cố Liễm Xuyên mà tôi không biết cậu đang trò chuyện gì với điện thoại:

– Tớ đi trước nhé, cậu cứ thong thả.

Cố Liễm Xuyên trợn mắt:

– Khoan đã, Lâm…

Hình như cậu mới nhận ra điều gì, cậu chạy về phía tôi, bắt lấy cổ tay tôi.

– À, không có gì đâu… Em bảo em có chuyện gì cơ? – Cố Liễm Xuyên vừa nói chuyện điện thoại, vừa nắm cổ tay tôi.

Tôi cạn lời. Tôi muốn thoát khỏi cái nắm tay của cậu, nhưng không được.

Thế là tôi bực: lần đầu tiên trong đời tôi thể hiện địch ý với Cố Liễm Xuyên – tỏa pheromone Alpha mãnh liệt. Tôi thấy cậu chấn động, từ tốn buông tay tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.

Tôi hơi nhột. Tôi sợ cậu tỏa pheromone áp chế tôi, dù sao tôi cũng từng chịu thế nhiều lần rồi, từ tận đáy lòng tôi sợ cậu lắm, tôi nghĩ vậy.

Thấy cậu không kịp phản ứng, tôi chạy luôn, chạy lên lầu, vào tận phòng mới dám mở cửa sổ nhìn xuống.

Cố Liễm Xuyên vẫn đứng đó, nhưng cậu không nói chuyện điện thoại nữa. Không biết cậu đang nghĩ gì.

Thôi, sau này… cậu nghĩ gì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Tôi nhắm mắt, thở dài, khép cửa từ từ.

<i>Hẹn gặp lại, Cố Liễm Xuyên…</i>

<i>Người tớ từng thích nhất.</i>

Tôi chặn mọi phương thức liên lạc của Cố Liễm Xuyên. Đồng thời, tôi cũng chưa muốn gặp lại tên bạn ch*ch đêm qua Vệ Lẫm, thế là tôi ra khách sạn thuê tạm một căn phòng khác.

Mấy ngày kế tiếp, tôi cứ ru rú trong căn phòng mới thuê như một tên phế vậy. Thái độ phục vụ của khách sạn cực tốt, ba bữa mỗi ngày đưa lên tận phòng. Dạo trước, tôi chăm chỉ dậy sớm lên lớp để tạo ấn tượng tốt với Cố Liễm Xuyên, giờ thì ngày nào cũng nằm thẫn thờ trên giường.

Giảng viên nhắn hỏi tôi xem có phải tôi đổ bệnh hay không, tôi bảo phải. Lòng tôi lại nghĩ, tôi không đổ bệnh, tôi chỉ đang chữa lành chính mình.

Chóng thôi, tôi sẽ tốt lên.

Nhóm làm việc của Hội Sinh viên tinh tinh mỗi ngày, tôi cũng lười xem tin. Tôi chấm dứt mảnh tình đơn phương với Cố Liễm Xuyên, đồng nghĩa với việc không cần bàn bạc gì với Hội nữa. Ai thích làm gì thì làm, vậy đi.

Hai ngày nay trong nhóm, thỉnh thoảng có người tag tôi. Tôi bơ thẳng. Hạ Vãn Đình và đám người hầu của y cũng muốn tìm tôi, không biết để làm gì. Tôi chán họ trước giờ, thế là tôi chặn tất.

Cuối cùng, thế giới của tôi cũng yên lại.

Tôi vừa thở phào thì điện thoại tôi đổ chuông vì có cuộc gọi đến.

Quỷ ma thật chứ, trước giờ tôi chưa từng được nhớ thương nhiều đến thế.

Tôi chuẩn bị từ chối cuộc gọi thì thấy tên người gọi chình ình trên màn hình.

Vệ Lẫm?

Nhớ đến những chuyện hoang đường đêm qua, tôi do dự một chút rồi từ chối cuộc gọi.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 28


Tôi nghỉ tầm hai tuần, cảm xúc cũng ổn định. Hai ngày gần đây thì tôi cũng thông được nhiều chuyện: trước đó tôi đã từ bỏ nhiều thứ vì thích Cố Liễm Xuyên, nay hết thích cậu rồi nên chuyện chưa muộn lắm.

Tôi không hối hận vì những chuyện đã làm, hiển nhiên. Cuối cùng vẫn không thể sánh bước bên cậu, tôi tiếc lắm chứ, nhưng tôi đã cố đủ rồi. Không may là, tôi chẳng phải người mà cậu muốn dốc lòng chở che.

Tôi định về trường giải quyết chuyện bên Hội, rồi thảnh thơi sống hết những ngày còn lại của đời sinh viên.

Tôi tự hỏi bản thân mình có cần du học để học cao hơn chăng? Trước giờ bố mẹ tôi cũng kỳ vọng tôi nhiều mà. Công ty của bố mẹ còn có chi nhánh ở nước ngoài nữa, họ vẫn tiếc vì năm đó tôi không chịu đi du học như họ mong. Giờ tôi chẳng vướng gì, ra ngoài học thêm cũng tốt.

Thông hết rồi, tôi dọn đồ về trường. Tình cờ thay, tôi chạm mặt Hạ Vãn Đình dưới chân cầu thang lên phòng ký túc xá của mình.

Thấy tôi, y do dự mãi mới tiến về phía tôi. Huyệt thái dương của tôi giật giật – cái người tôi không muốn gặp nhất trên đời này là y đó.

– Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Nhiều người kiếm anh mà kiếm không được. – Y dùng cái tông giọng tôi không thích nhất mà chất vấn tôi như thể tôi lại phạm lỗi gì ấy.

Tôi lạnh nhạt vào thẳng vấn đề:

– Kiếm tôi làm gì?

Y khựng lại, định trả lời thì tôi lại nói:

– Đúng lúc ghê, tôi cũng muốn kiếm mấy người đây. Hai ngày nay tôi đã hoàn thành thủ tục từ chứ, sau này không làm chủ tịch Hội Sinh viên nữa. Ai làm thì mấy người tự quyết định đi nha.

– Ơ? – Y nhìn tôi chằm chằm như nhìn thấy ma vậy – Anh… rút khỏi Hội sao?

Người qua kẻ lại quanh chúng tôi. Tôi cảm thấy kha khá người đang hóng cuộc trò chuyện này, xíu lại có người đồn Lâm Sương bắt nạt Hạ Vãn Đình này, đồn Lâm Sương tranh giành tình cảm với Hạ Vãn Đình này. Cũng đủ mua vui.

Nghĩ vậy, tôi bật cười:

– Đúng thế, niềm vui lớn lắm chứ gì.

Thấy y còn đờ người nhìn tôi, tôi bước đi phóng khoáng.

Có gì đâu, từ nay về sau, y không còn là tình địch của tôi nữa.

Tôi mở cửa phòng mình, thấy Vệ Lẫm đang ở phòng. Hắn nghe tiếng cửa mở, bèn đứng dậy, hớn hở cất tiếng:

– Đàn anh Lâm Sương về rồi!

Giọng điệu này, lời thoại này, nghe như hắn đang trông tôi về lắm vậy.

Tôi buông tay mình khỏi vali, hắn vọt đến chỗ tôi, gần đến nỗi mặt hắn sắp dán vào tôi vậy:

– Sao anh không bắt máy? Anh đi đâu vậy?

Tôi lùi về sau một bước:

– Cậu kiếm tôi… làm gì?

Nội dung câu tôi hỏi không khác lúc hỏi Hạ Vãn Đình là mấy, nhưng tôi có cảm giác giọng tôi hỏi hắn nhẹ nhàng hơn, chột dạ hơn.

Trông hắn như một chú chó lớn bị bồ đá ấy.

Hắn nhìn thẳng vào tôi. Tôi lảng tránh.

Lát sau, hắn cong môi, mắt sáng lấp lánh:

– Nhớ anh lắm.

Tôi dao động. Nhớ tôi dáng vẻ hắn thổ lộ lòng hắn sau buổi ch*ch lẫn thái độ và hành động của hắn bây giờ khiến tôi thấy… hắn thích tôi thật chăng.

Rõ ràng chúng tôi mới biết nhau có bao lâu. Nói thật, tôi thế này… sao mà còn có người thích tôi vô điều kiện thế chứ?

Tôi đắn đo mãi mới lên tiếng:

– Tôi rút khỏi Hội.

Ban đầu, hắn tiếp cận tôi vì muốn vào Hội – chắc cũng do đây mà hắn tốt với tôi. Tôi thấy mình cũng nên báo cho hắn nắm thông tin.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 29


Hắn bất ngờ.

– Anh cảm thấy em tốt với anh… vì Hội à?

Giọng hắn hỏi có vẻ tủi thân. Bỗng tim tôi loạn nhịp. Hắn hỏi thế, ý là sao? Còn vì gì khác à? Tôi sợ tôi lại tự suy diễn tâm tư của người khác dành cho mình lắm, người ta nghĩ sao thì chỉ người ta biết thôi.

Tôi trả lời:

– Chẳng sao cả. Vì gì thì tôi cũng chẳng cần. Trên người tôi cũng chẳng còn gì để cậu cần, thế thôi.

Hắn nhăn mày, có vẻ hắn không hiểu tôi có ý gì.

Mà tôi đã nói hết những gì bản thân muốn nói, gánh nặng trong lòng cũng buông được, cảm thấy bình thản.

*

Hôm nay là một ngày tốt lành.

*

Quá trình bàn giao công việc cũng như từ chức ở Hội diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng nhiều. Tôi vừa ngoi lên trong nhóm công việc của Hội thì không khí nhộn nhịp thường ngày bỗng chốc vắng lặng… mà tôi cũng quen rồi. Tôi nói ngắn gọn rằng vì lý do cá nhân nên tôi không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch Hội, các công việc của chủ tịch tạm thời được giao lại cho phó chủ tịch Hạ Vãn Đình, còn vấn đề nào nữa thì có thể liên hệ trực tiếp đến cựu chủ tịch Cố Liễm Xuyên không cần thông qua tôi.

Sau đó tôi chuyển các tài liệu đã chỉnh lại cho Hạ Vãn Đình, rời khỏi nhóm.

Lưu loát.

Tuy không còn ở đó nhưng tôi biết thừa cái nhóm đó đang nhộn nhịp lắm, chắc là vui vẻ ăn mừng đấy. Mấy khi không khí trong Hội vui vẻ đến thế, tôi lẳng lặng thở dài.

Không sao mà, không sao mà. Tôi có làm gì thì họ chẳng biết ơn tôi đâu, chuyện cứ thế mà trôi qua cũng được.

Tôi thoải mái trở mình trên giường, chuẩn bị nhắm mắt thì Vệ Lẫm tạo tiếng động lớn khiến tôi giật mình.

Tôi bèn ló đầu ra, nhìn phía giường hắn. Hắn lại đang nhìn tôi! Ánh mắt hắn tối lắm, tôi cũng không rõ hắn có ý gì nữa. Tôi ngẩn người, vội nhìn sang hướng khác.

Rồi tôi nghe thấy hắn thở dài, tiếng thở não nề lắm. Sau đó, hắn rời khỏi phòng.

Hắn đi đâu vậy?

Tôi chưa kịp ổn định tinh thần thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Số lạ gọi tôi. Tôi suy nghĩ một chút rồi nhấn nhận cuộc gọi.

– Alo?

– Sương Sương à…

Cố Liễm Xuyên gọi.

Tôi chặn số cậu, mà không biết cậu đào số mới này từ đâu ra nữa. Cậu không hiểu ý tôi à? Hay là cậu thấy khó chịu vì tôi đẩy hết việc của Hội sang cho Hạ Vãn Đình và cậu?

Giọng cậu nghe mệt đấy. Hình như cậu chưa thấy tôi đáp, cậu hỏi thêm:

– Sương Sương còn giận tớ à?

– Không có. – Tôi nhanh mồm – Như cậu nói đấy, chúng ta kết thúc rồi.

– Vì… Hạ Vãn Đình sao? Tớ đâu quen em ấy được, giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mấy lần trước em ấy tìm tớ toàn vì chuyện trong Hội cả…

Lại dính líu đến Hội. Rồi mắc gì tìm cựu chủ tịch Cố Liễm Xuyên thay vì chủ tịch đương nhiệm tôi đây?

Tôi cũng lười tìm hiểu sâu xa, chỉ lạnh nhạt hỏi lại:

– Người muốn chúng ta tách ra là cậu mà?

Chuyện đêm đó, tôi nhớ lắm, chắc tôi sẽ ghim đến cuối đời mình. Cậu nằm trên người tôi, mồm cậu bảo cậu thích Hạ Vãn Đình, còn mong tôi sẽ làm bạn bè bình thường với cậu.

Nhớ đến là lòng lại sầu, như cũ. Tôi không muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng và cõi lòng tan nát chưa biết chừng nào thôi.

Cậu giật mình, vội nói:

– Sương Sương à, tớ không muốn thế với cậu… Cậu nhớ không? Cậu mới mua cho tớ thêm một cái ly màu đen mà. Tớ mới vứt cái…

– Vứt nó đi. – Tôi cắt lời cậu – Không thích thì thôi, đừng gồng lên như vậy.

Bên kia chưa kịp lên tiếng, tôi gác máy. Kế đó, tôi chặn luôn cái số mới gọi.

Cái ly súc miệng đó, tôi nhớ chứ, hiển nhiên, nó cũng thuộc “chuyện đêm đó” mà. Tôi ghen, tôi không kiểm soát được, tôi làm vỡ ly cũ. Tôi định mua lại cái ly mới trước khi cậu phát hiện, không ngờ cậu phát hiện sớm đến vậy, thậm chí cậu còn có sẵn ly mới luôn rồi, cậu cũng lười hỏi chuyện tôi.

Thật sự… mệt lắm rồi.

Tôi bật chế độ im lặng lên rồi từ từ nhắm mắt, bắt đầu thả lỏng. Chẳng biết bao lâu sau, tôi đang mơ màng sắp vào giấc thì nghe thấy tiếng người ta mở cửa phòng mình.

– Đàn anh Lâm Sương ơi, anh ngủ chưa?

Vệ Lẫm về này.

Tôi mở mắt, đáp:

– Chưa.

Hắn im một lúc rồi mới nói, giọng điệu nghe uể oải lắm:

– Em mua trà sữa cho anh, thêm một chiếc bánh kem nữa. Em để lên bàn anh nhé. Anh đừng buồn nữa.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 30


Sau đó, cuộc sống tôi dường như quay về điểm xuất phát vậy.

Hồi trước, đời tôi xoay quanh Cố Liễm Xuyên; bây giờ, tôi phát hiện một ngày của mình có nhiều khoảng thời gian trống, chẳng hạn như sau giờ tan học mà tôi chưa biết làm gì, tôi sẽ ghé thư viện.

Không ngờ tôi lại là người vào thư viện đọc sách.

Hồi trước, tôi chỉ quan tâm mỗi người đó thôi – trừ cậu ra tôi chẳng buồn để ý gì cả. Nay tôi đã biết thử sức với những hoạt động mới, khám phá được vài mối quan tâm.

Tôi lựa mấy quyển thiết kế thời thượng thú vị, tìm chỗ gần cửa sổ trong thư viện để thường thức chúng.

Chốc lát, gần tôi có tiếng kéo ghế loạt xoạt. Tôi ngẩng đầu, thấy quanh mình không còn ai ngồi gần. Phải, mấy người họ chẳng ai muốn ngồi gần tôi cả.

Chán thật.

Tôi không nhìn lên nữa.

Hồi sau, tôi nghe thấy tiếng ghế đối diện mình được kéo ra. Không cần ngẩng đầu lên để nhìn, tôi biết thừa người đang ngồi đó là Vệ Lẫm.

Sau chuyện kia, có vẻ hắn quyết tâm tán tôi cho bằng được. Hắn bắt đầu từ những ly trà sữa nhỏ sau mỗi bữa ăn, đều đặn. Tôi cản lại, hắn lẳng lặng làm một người bạn bên tôi, tôi đi đâu hắn theo đấy, chỉ không nói chuyện. Tôi mà nhìn hắn thì hắn nhìn sang chỗ khác, ra vẻ hắn chẳng thân thiết gì với tôi.

Cũng được mấy ngày rồi đấy. Tôi tò mò….

Hắn có thể… kiên trì làm vậy đến chừng nào?

Chuyện kia chỉ là hiểu lầm thôi mà. Ban đầu tôi lựa một cậu Omega, không biết vì sau lại lên giường với Alpha. Hình như Alpha còn ăn vạ tôi nữa, muốn tôi chịu trách nhiệm à? Không thể nào.

Nếu hắn còn muốn hỏi chuyện liên quan đến Hội thì thôi, tôi rút rồi.

Chỉ là ngày nào hắn cũng lẽo đẽo theo tôi như một chú cún bự ấy, cũng đáng yêu phết.

Lúc tôi rời khỏi thư viện, trời đã chuyển tối. Tôi chưa biết ăn gì, hắn vẫn bám theo tôi. Tôi thở dài, mở lời hỏi hắn:

– Ăn tối không?

– Ơ. – Hắn giật mình, hắn đờ đẫn, hắn nhìn tôi – Sao cơ?

– Không có gì. – Tôi thấy hơi hối hận vì đã hỏi hắn. Tôi vội quay đầu đi. Hắn nhanh chân chạy lên trước mặt tôi, đôi mắt đào hoa ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

– Dạ? Anh hỏi “ăn tối không” à? Ăn chứ, anh muốn ăn gì?

Hắn mà có đuôi thì đuôi hắn đang quẫy điên cuồng.

Nghĩ thế, tôi thấy mắc cười. Thế là tôi bật cười, ngay trước mặt hắn.

Hắn hoang mang nhìn tôi, má đỏ ửng.

Tôi đề nghị:

– Quán mì kia ấy.

*

Tôi và hắn ghé quán mì ấy.

Trước lạ sau quen, tôi thành thạo gọi món, còn hắn hơi hấp tấp chứ không điềm đạm như lần trước, lúc hắn trả thực đơn cho bà chủ, hắn còn xuýt bị té vì vấp ghế con.

Đây mà là Alpha cấp cao hơn cả tôi chắc?

Tự dưng nhắc đến vụ này, tôi thắc mắc:

– Sao cậu lại giấu cấp thế?

Hắn cũng không ngờ tôi sẽ hỏi thế. Hắn chần chừ mãi mới đáp:

– À, em thấy khoe ra cũng chẳng để làm gì.

Hắn bâng quơ, thành ra trông như tôi là người để ý cấp bậc quá.

Tôi gật đầu tán thành. Không biết vì sao, thoạt trông Vệ Lẫm khá hiền, vô hại, chứ tôi cảm thấy hắn cực kỳ mưu mô, hắn biết hắn nên nói gì, không nên nói gì.

Hồi trước tôi còn sợ hắn thắc mắc về mối quan hệ bất bình đẳng giữa tôi và Cố Liễm Xuyên, giờ thì tôi hiếu kỳ về hắn nhiều hơn… hiếu kỳ từ tận đáy lòng.

Tôi lại hỏi:

– Sao cậu vẫn đi theo tôi vậy?

Phụt! Hắn phun nước, may mà tôi né kịp, là áo tôi dính chưởng.

Tôi chau mày nhìn hắn ho sặc sụa. Hắn đỏ mặt, mãi mới nói:

– Thì ra anh biết…

– Biết mà. – Và mặc kệ.

Hắn thở dài, đáp:

– Ừ, em không muốn họ Cố với họ Hạ tìm anh, không muốn mấy tên thiểu năng lại gần anh để nói bậy nói bạ. Với lại, xem anh đang làm gì.

Câu cuối hắn nói nhanh lắm, nói rất nhẹ.

Tôi bất ngờ. Hắn muốn bảo vệ tôi à? Thật ra tôi cũng không có nhu cầu mong được bảo vệ lắm đâu, tôi là Alpha cấp A cơ mà, không cần ai bảo vệ cả… Cố Liễm Xuyên, Hạ Vãn Đình, mấy người khác, tôi chả quan tâm gì nữa. Họ cũng chỉ xì xào về tôi thôi, đâu có làm gì tôi được.

Chỉ là, nhịp tim tôi trật nhẹ, sống mũi hơi xót, chắc là tôi cảm động vì hắn đã nói thế, cảm động không thốt nên lời.

Tôi nghĩ mãi, mới thủ thỉ:

– Cậu không cần làm vậy đâu. Tôi đã nói rồi mà, chuyện đêm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, tôi cũng không cần cậu chịu trách nhiệm với tôi, cậu không cần phải tốt với tôi chỉ vì chuyện đó…

– Lâm Sương. – Vệ Lẫm nghiêm túc nói chen – Em thích anh từ lâu, lâu lắm rồi, không phải chuyện đêm đó… mà chuyện đêm đó cũng không hẳn là một sự cố.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 31


Tôi thẫn thờ.

Tôi nghĩ tôi có nhiều chuyện muốn hỏi lắm, nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi như thế khiến tôi chẳng biết nên hỏi thế nào.

– Không hẳn là sự cố, ý cậu là…

– Em không định để tên Omega kia lên giường với anh. Xin đấy, mãi anh mới bỏ họ Cố mà, sao em nỡ để một tên Omega lạ mặt tiếp cận anh chứ? Không thì, trong trường hợp anh không lại gần em, em sẽ thử lại gần anh.

Ký ức về làn không khí nồng hương tuyết tùng của hắn, cảm giác bị áp chế, bị xâm phạm, bị cưỡng ép l*n đ*nh đêm ấy ùa về, tôi dời mắt theo quán tính.

– Có lẽ anh chẳng có xíu ấn tượng nào về em, nhưng em biết anh lâu rồi. Em đến đây, vì anh, Lâm Sương à.

– Sao? Đến đây vì tôi?

– Lần đầu em gặp anh ở trường cấp ba, anh đẹp, mà anh dữ.

?

– Em còn nhớ em gặp anh trên hành lang. Em tưởng anh là… Lúc em lại gần, em cảm nhận pheromone của anh, em mới biết anh là Alpha. Em định chào anh, nhưng anh không thấy em. – Hắn thở dài, cười xòa – Sau đó, em thấy anh lên bục phát biểu, mà mặt anh đơ ra ấy.

Đúng là hồi tôi học cấp ba, tôi chẳng muốn giao tiếp với ai cả. Tôi cố nhớ lại, không hề có ấn tượng gì về hắn thật.

– Tình cờ lần nọ em thấy anh mua bữa sáng cho họ Cố. – Hắn không cười nữa, kể tiếp – Em thấy anh cười tươi lắm, lần đầu em thấy anh cười…

Nghe xem, dường như hắn vẫn luôn chú ý đến tôi vậy.

– Đến lúc các anh tốt nghiệp, mà em vẫn chưa kịp làm gì cả. Em cảm thấy họ Cố không xứng đáng được anh thương nhiều đến vậy.

Tôi cứng họng.

– Anh là Lâm Sương. Lần đầu em gặp anh, anh đã hất cằm khinh thường mọi thứ mà? Chợt thấy anh rén anh mua cơm cho họ Cố mà anh ta còn chẳng biết điều…

Tôi xấu hổ, tôi nói chen:

– Qua hết rồi, sau này tôi sẽ không làm thế nữa.

Hắn khựng lại, cười rõ tươi:

– Nghe anh nói vậy, em vui lắm.

*

Lúc tôi và hắn rời khỏi quán mì, đêm đã khuya rồi. Lúc vào khu ký túc xá, có vài sinh viên đi ngang qua chúng tôi, thấy chúng tôi lại xì xào. Tôi quen rồi, trái lại hắn lo lắm, hắn hỏi:

– Đàn anh Lâm Sương dạo này có lên diễn đàn không?

Sau chuyện kia, tôi chẳng lên diễn đàn mấy. Thế là tôi thật thà lắc đầu.

Hắn nói:

– Có người bảo anh đang quen em.

Tôi trợn mắt:

– Cậu đừng quan tâm mấy người trên mạng làm gì.

– Vâng, anh. – Hắn vui vẻ đáp lại, cười tươi. Chắc hắn vui lắm.

Tôi lườm hắn, không biết hắn đang nghĩ gì nữa.

*

Đã ở cùng với Vệ Lẫm được một thời gian dài mà tôi vẫn thấy không tự nhiên cho lắm.

Không biết có phải vì chuyện hôm đó hay không, hắn thản nhiên, còn tôi lỡ vượt quá quan hệ bạn bè mấy lần. Tôi không biết nên chấm dứt với hắn, hay là duy trì trạng thái mập mờ này nữa. Có lẽ, lòng tôi đang tiếc sự ấm áp từ nơi hắn?

– Cậu còn ở trong Hội nhỉ? Cố… quen Hạ Vãn Đình rồi à?

Hắn đáp hờ hững:

– Không đâu anh. Hội thiếu anh, thay đổi chóng vánh. Cố Liễm Xuyên hết lòng phụ việc, nhưng Hạ Vãn Đình là Omega, vẫn có người không chịu nghe họ Hạ chỉ đạo.

Thật à? Hạ Vãn Đình nhiều người hậm mộ như thế, ai không chịu nghe y chứ?

Với lại, không có tôi mà họ còn chưa yêu nhau à?

Tôi không hiểu.

Vệ Lẫm cười với tôi:

– Thật ra, anh đã làm rất tốt. Mỗi khi Hội có hoạt động mà không thấy anh, khách mời của hoạt động lại hỏi anh đâu.

Phải không đó?

Tôi hoang mang nhìn Vệ Lẫm. Hắn đang nhìn tôi, không tránh nữa.

Tôi mỉm cười:

– Cảm ơn cậu đã nói cho tôi…

Tôi chưa nói xong, chợt hắn cúi người dùng làn môi mềm mại che đi phần còn lại của lời tôi.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 32


Hắn hôn nhẹ lắm. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tim mình đập như trống đánh vang.

Nhốn nháo hoảng loạn, long trời lở đất.

Lúc hắn rời môi, tôi vẫn bị hắn giữ nên nhìn hắn… Hắn nhận ra, mỉm cười:

– Sương Sương không từ chối em này.

Tôi cứng họng.

Đầu tôi loạn lắm. Tôi cũng không ngờ bản thân lại yêu đương thêm một tên Alpha khác như vậy. Tôi hết tin Alpha rồi, sắp nghe theo định mệnh mà tìm một Omega với pheromone tương xứng rồi.

Lát sau, tôi mới lên tiếng được:

– Để tôi nghĩ lại đã nhé, Vệ Lẫm.

Hắn vẫn nhìn tôi.

– Cũng được, em không ép anh quyết định ngay đâu. Em tình nguyện ở bên anh.

Giọng hắn nhẹ nhàng mà kiên định. Thế nên tim tôi đập loạn thêm.

*

Về đến phòng, tôi hơi cố ý tránh trò chuyện với hắn. Hắn không dám chủ động quấy tôi, tắm sớm, nghỉ sớm.

Tôi phiền não mở điện thoại, thấy điện thoại mình có mấy cuộc gọi nhỡ từ một dãy số lạ. Tôi không biết ai gọi nữa.

Đúng lúc thay, dãy số ấy gọi tôi.

Tôi nhìn Vệ Lẫm lặng lẽ nhìn qua chỗ tôi mà xách điện thoại ra ban công.

– Alo? Xin chào?

– Sương Sương à, cuối cùng cậu cũng bắt máy.

Cố Liễm Xuyên, lại là cậu.

Tôi day day phần giữa chân mày theo quán tính. Tôi bình tĩnh rồi, không còn bài xích cậu nhiều như lúc đầu nữa, chỉ hờ hững đáp:

– Sao cậu lại đổi số…

Không là tớ không định bắt máy thật.

– Vì tớ muốn nói chuyện với cậu. – Giọng cậu khàn lắm – Sương Sương à, tớ nhớ cậu lắm. Tớ nhớ Sương Sương lắm, rõ ràng đồ trong phòng tớ có phần của cậu, tớ không nỡ vứt đi… Tớ mới nhận ra cậu quan trọng với tớ biết bao… Tớ xin lỗi Sương Sương. Cậu quay về với tớ, được không? Sương Sương…

Tôi nhăn mày, nhạy bén cảm nhận Cố Liễm Xuyên xỉn rồi, xỉn lắm rồi.

Không thì sao gọi Sương Sương quen mồm thế được. Tôi còn tưởng cậu tỏ tình nhầm đối tượng cơ.

Tôi với cậu ấy à, quan trọng đến thế sao?

Sau đó tôi phát hiện, ngoại trừ việc thấy khó hiểu thì tôi không còn cảm giác gì với cậu nữa. Tôi không còn thích cậu nữa.

– Uống nhiều rồi, nghỉ sớm đi. – Cậu cứ nhắc tên tôi mãi, tôi đành nhắc nhở cậu.

– Sương Sương à, cậu đang quen… Vệ Lẫm à?

Tôi bất ngờ.

– Tớ nghe nói thế… Hôm nay tớ kiếm cậu, thấy nó hôn cậu…

Hôm nay? Lúc nãy?

Ở cửa ký túc xá?

Tôi vừa nhớ, vừa trả lời:

– Tớ chưa quen cậu ta. Còn cậu, Cố Liễm Xuyên, cậu xỉn rồi.

Tôi thở dài.

– Tớ biết cậu thích Hạ Vãn Đình. Cảm giác của cậu hiện tại với tớ, chắc là cậu chưa quen thôi. Gắng nhé, quen là được.

Lâu rồi, tôi không còn tự ảo tưởng vị trí của bản thân trong lòng cậu nữa.

– Thế nhé. Tớ cúp đây.

Đầu bên kia điện thoại chẳng nói gì nữa. Tôi chỉ nghe thấy tiếng cậu ta thở nặng ra như thể cậu đang kiềm nén cảm xúc vậy… Tôi chần chừ mãi mới gác máy.

Chợt tôi nhớ lần nọ cậu xỉn vì Hạ Vãn Đình. Tôi chạy đến chỗ cậu, uống với cậu, như thiêu thân lao vào lửa, biết thừa người cậu say không phải là tôi mà tôi vẫn phấn đấu quên mình.

Thật nhớ bản thân trong quá khứ mà.

Tôi bỏ được cậu rồi.

*

Lúc tôi lên giường, tôi phát hiện đèn giường Vệ Lẫm đang sáng. Chắc hắn mang laptop lên giường rồi. Không biết khuya rồi mà hắn còn làm gì nữa.

Hắn nghe tiếng tôi lên giường, tiếng gõ máy biến mất.

– Sương Sương chuẩn bị ngủ à?

– Ờ. – Tôi lười bắt hắn sửa cách gọi – Cậu ngủ sớm nhé.

– Vâng. Anh ngủ ngon.

– Ngủ ngon…

Chúc nhau ngủ ngon thôi mà mặt tôi nóng ran. Quan hệ giữa tôi với hắn không giống hai người bạn cùng phòng đơn thuần lắm.

Tôi nhắm mắt, đầu tôi tua lại cảnh Vệ Lẫm tỏ tình với tôi, kế đó là giọng xỉn của Cố Liễm Xuyên. Cậu nói tôi với Vệ Lẫm… Tôi phải dạo diễn đàn trường mới được.

Dù sao cũng không ngủ được.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 33


Lên diễn đàn trường làm tôi nhớ lần trước tôi dạo trên này, mấy bài viết được đăng gần đó xỉa xói tôi, chỉ trích tôi, thậm chí còn xuất hiện nhóm sinh viên xa lạ có khi chỉ thấy mặt tôi ngoài đời một lần mà lên mạng ẩn danh rồi chế giễu tôi như thể tôi là tên tội đồ xấu xa nào đó.

Lần này, diễn đàn trường khá sạch, nào là thảo luận về các hoạt động trong trường, nào là mấy truyền tay nhau mấy chuyện mới lạ trong trường. Tôi lướt mấy trang, lướt mãi mới tới một bài đăng có liên quan đến tôi.

Chủ đề: Phải ai kia với ai kia không

Nội dung: (hình ảnh) họ quen nhau thật à?

Tấm ảnh kia chụp cảnh Vệ Lẫm cúi đầu hôn khóe mắt tôi. Không biết ai chụp rồi đăng lên diễn đàn nữa, thao tác rốp rẻng ghê.

Lầu 1 ẩn danh: <i>Chắc vậy rồi. Trước đó hai người họ còn thay đổi lắm cơ, dạo này cứ dính nhau như sam ấy nhỉ? Hôn luôn kìa, chắc là quen nhau rồi á.</i>

Lầu 2 ẩn danh: <i>LS tự biến bản thân thành Omega luôn à? Sao cứ dính vào Alpha vậy…</i>

Lầu 3 ẩn danh: <i>Bớt bàn mấy chuyện này đi, khuyên thật đấy. Trước đây có một bài đăng na ná vầy, chủ thớt đó với một số người đưa mồm đi hơi xa bị cảnh báo rồi. Không đáng đâu; đây là diễn đàn trường, bị cảnh báo vì mấy chuyện này thì không đáng đâu.</i>

Lầu 4 Wendy: <i>Thế thì không ẩn danh nữa. Đánh giá khách quan nhé: ăn ảnh thật sự.</i>

Lầu 8 ẩn danh: <i>Tôi… Tôi thấy CLX, có vẻ anh ta đến ký túc xá tìm LS, cơ mà anh ta rời khỏi ký túc xá trong phút chốc. Anh ta không quen Hạ à?</i>

Lầu 9 ẩn danh: <i>Hạ không chịu!!! Tin này đăng mấy hồi rồi mà? Lầu 8 không hóng kịp rồi.</i>

Lầu 10 ẩn danh: <i>Uầy uầy uầy, CLX tìm LS để nối lại tình xưa à? Họ đã chính thức yêu nhau bao giờ đâu chứ? Hay đây chỉ là tình tiết tứ giác tình yêu máu chó?</i>

Lầu 12 ẩn danh: <i>LZ tự cầu nguyện đi nha, chứ mấy bài đăng dạo này kiểm duyệt dữ dằn đó. Nghi ngờ đây chỉ thao tác của LS.</i>

Lầu 14 ẩn danh: <i>Đã hóng được ~ may mà tới kịp, không lại lỡ tin. Muốn hóng phải tranh thủ, cảm ơn LZ! Cả đời bình an.</i>

Lầu 15 ẩn danh: <i>Lại có tin gì nữa à? Hóng với!</i>

… Nghĩa là đã có một số bài đăng bị xóa rồi.

Tôi tải lại trang, bài đăng mà tôi đang đọc biến mất. Cuối cùng thì tôi chẳng tìm thấy bài nào liên quan đến tôi nữa.

Diễn đàn nhộn nhịp hẳn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm như buông được gáng nặng trên lưng, như thả được tảng đá trước ngực xuống.

Phải có người kiểm duyệt diễn đàn từ sớm chứ, nay mới giống một cái diễn đàn trường hơn này. Không biết ai đang phụ trách diễn đàn nhỉ… Tôi nhớ trước đây chẳng ai quản lý mấy cái tin tức đồn đại kỳ lạ này đâu. Thật ra Cố Liễm Xuyên cũng có quyền tắt bình luận thảo luận dưới các bài đăng, nhưng mà cậu chẳng quan tâm mấy.

Cậu không hề thấy tôi khốn khổ.

Tôi hít sâu, mở danh sách ban quản trị diễn đàn lên. Tôi không quen ai trong số họ cả… trừ người dùng có ảnh đại diện Conan – Zac?

Zac? Tên quen nha. Tôi nhớ nửa năm trước, trong lúc mọi người đang chỉ trích tôi, thì người thảo luận thứ một trăm lên tiếng bênh tôi. Người đó cũng có tên người dùng và ảnh đại diện giống Zac.

Ảnh đại diện Conan với khẩu hiệu “sự thật chỉ có một”.

Tôi còn nhớ người đó chỉ bênh tôi có một câu thôi mà cả tập thể nhào vào công kích người đó, có người kia còn tra ra người đó là tân sinh viên nữa. Thế mà người đó là tra được ip người kia, kết thúc công kích…. Không ngờ là Zac này trong nửa năm ngắn ngủi đã trở thành một thành viên trong ban quản trị diễn đàn, điều chỉnh diễn đàn sạch sẽ đến vậy. Thật tốt.

Zac, không biết cậu là ai. Tôi mường tượng gương mặt Zac, chắc cũng đeo kính gọng đen giống Conan nhỉ? Ngoài đời có thể là một cậu sinh viên mờ nhạt trong ngành khoa học hoặc ngành công nghệ sinh học, lên mạng là hóa thân trí tuệ sáng lấp lánh cho chính nghĩa.

Tôi vui vẻ lướt diễn đàn mấy lượt, mãi mới tắt điện thoại được.

Trước khi đi ngủ, tôi nghe loáng thoáng tiếng gõ phím từ phía giường của Vệ Lẫm. Khuya thế này mà hắn còn bận gì thế nhỉ… Tôi trở mình, vào giấc.

*

Hôm nay tôi dậy sớm, chạy bộ. Trên đường về, tôi tự mua bánh mì kẹp thịt cho mình. Đắn đo một chút, tôi mua thêm một phần cho Vệ Lẫm.

<i>“Tình cờ lần nọ em thấy anh mua bữa sáng cho họ Cố…”</i>

<i>“Chợt thấy anh rén anh mua cơm cho họ Cố…”</i>

Mấy lời hắn nói còn vọng trong đầu tôi. Mua bữa sáng thôi mà, có gì kỳ lạ đâu.

Lúc tôi về đến phòng, hắn đã dậy, chắc đang tắm vì tôi nghe tiếng nước xối ào ào. Tôi định đặt bữa sáng lên bàn hắn thì cửa phòng tắm mở ra, hắn chỉ quàng một chiếc khăn tắm màu trắng quanh vùng mông rồi đi ra, che đi đường nhân ngư gợi cảm.

– Sương Sương! – Hắn hớn hở chào tôi, ánh mắt dõi theo tôi, cười tươi rói – Anh mua cho em đấy à.

Khụ! Tôi ho khan, nhìn chỗ khác như thể chuyện đêm đó… tôi hơi bễ, nhớ sơ sơ, chứ giờ tận mắt thấy cơ thể của hắn mà tôi thấy ngại ngang.

– Thế thì cậu nhanh lên, tôi muốn tắm. Tôi mới chạy xong nên người đầy mồ hôi.

Hắn vẫn đứng đó, không nhúc nhích. Ánh mắt hắn tối đi, nóng hừng hực như đang có ngọn lửa tỏa sáng vậy.

– Em vui lắm đó, Sương Sương.

Tôi thấy hương sữa tắm của hắn thoảng qua, đồng thời hắn còn chẳng buồn che giấu hương tuyết tùng của hắn luôn. Thế là chân tôi mềm nhũn, người tôi căng thẳng.

– Cậu đứng xa tôi ra…

May mà hắn chỉ hôn lên trán tôi một cái, rồi lui ra.

– Hi hi.

Hắn vui vẻ bật cười; tôi vẫn nhăn mày, đồng thời thở phào.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 34


– Lâm Sương, lát nữa em có rảnh không?

Tan tiết văn học anh ngữ, tôi định rời khỏi phòng thì giảng viên gọi lại. Đúng lúc ấy, Hạ Vãn Đình đi ngang qua tôi, y liếc tôi.

Liếc gì mà liếc?

Tôi nhíu mày. Y rời khỏi phòng như một bóng ma.

– Có. Sao vậy ạ? – Tôi theo ngành nghệ thuật điện ảnh. Giảng viên môn văn học anh ngữ tên là Giang Lam, tôi quý cô lắm. Đây cũng là lý do tôi học môn này nghiêm túc, mặc dù trước đây thì còn vờ vịt ra vẻ nghiêm túc học hành trước mặt Cố Liễm Xuyên với Hạ Vãn Đình.

Cô Giang Lam cười bác ái. Cô nói:

– Cô biết em không thích xuất hiện trước đám đông, nhưng mà cuộc họp sinh viên thường niên của trường đợt này cần một buổi hí kịch thuần Anh. Trong kịch có nhân vật hợp với em…

– Em cảm ơn cô, em không thích biểu diễn trên sân khấu.

– Cô biết. – Cô do dự lựa lời – Kịch cải biên từ tác phẩm “Nhân chứng buộc tội” của Agatha Christie. Cô thấy kịch bản ổn lắm, nhà trường đã đồng ý tài trợ kinh phí dựng kịch cũng như cho phép cô tham gia dựng kịch. Có điều, khâu chọn người diễn hơi khó vì diễn viên phải nói tiếng Anh hay và chuẩn. Nhà trường có hỏi ý cô muốn đề cử ai, cô nghĩ đến em đầu tiên.

Cô Giang Lam luôn tự tin, ít khi đắn đo nhiều đến thế. Tôi bắt đầu thấy có hứng.

– Dạ? Hợp với em ạ? Nếu em nhớ không nhầm, bà ấy còn có “Án mạng trên sông Nile” và “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông” thì phải. Mà sao cô không đề cử Hạ Vãn Đình, cậu ấy giỏi mà. Biểu diễn trước đám đông nữa, cậu ấy có duyên hơn em nhiều.

Tôi nhớ đến cái liếc của Hạ Vãn Đình khi nãy, bèn thắc mắc. Mà câu cuối là lời nhận xét thật lòng đấy.

Thấy vậy, cô Giang Lam không vạch trần tôi. Cô chỉ khăng khăng mà rằng:

– Em ấy không hợp. Chỉ có em thôi, Lâm Sương.

Được chọn một cách kiên định như thế, lòng tôi khẽ dao động.

– Vậy em về, em xem phim với tiểu thuyết trước nhé. Tầm hai hôm nữa, em sẽ trả lời cô.

Có vẻ cô cũng đoán tôi sẽ đồng ý, cô vui vẻ:

– Được, cô chờ em phản hồi.

*

Đúng là tôi không thích xuất hiện trước đám đông lắm, do tôi không hài lòng với ngoại hình của mình. Kể từ lúc phân hóa, tôi vẫn mong bản thân có thể cao lớn như Alpha Cố Liễm Xuyên, hoặc xinh trai ai gặp cũng mến như Omega Hạ Vãn Đình.

Có điều, tôi mong được người ta chọn mình một cách quả quyết như được cô Giang Lam đã làm hơn.

Thế là tôi đồng ý với cô đọc tác phẩm gốc của Agatha, tôi đồng ý tham gia vở kịch này.

Lúc tôi rời khỏi tòa nhà đã giữa trưa. Tôi bước về phía trước, chợt thấy một bóng người thân quen đứng bên lề đường như đang chán nản vì chờ ai đó.

Người đó vai rộng, chân dài, dáng người cao lớn như vận động viên thể thao vậy. Người mặc một chiếc hoodie rộng thùng thình mà cơ bắp của người vẫn lấp ló lộ ra. Gương mặt điển trai của người cúi gằm, trông như chú cún bự chờ chủ nhân về nhà.

Tôi xúc động, vô thức gọi tên người:

– Vệ Lẫm!

Hắn ngẩng đầu, cười với tôi trông đến là ngây thơ:

– Chào anh, Lâm Sương!

– Đợi tôi à?

Hắn quan sát vẻ mặt tôi, mới thật thà trả lời:

– Vâng, hết tiết là em đến đây liền. Vì em muốn gặp anh, muốn ăn trưa với anh.

Thấy hắn thật thà quá, tôi câm nín.

Chắc do không nghe thấy tôi phản hồi, hắn quay đầu lại nhìn tôi, giọng hắn lo lắng:

– Có phải anh thấy em phiền quá hay không, Sương Sương?

Tôi thở dài:

– Nếu tôi chê em phiền thì lúc nãy tôi không gọi tên em đâu.

– Ơ? Vậy anh… – mắt hắn sáng rực.

Dường như tôi có thể thấy chiếc đuôi vô hình đang quẫy điên lên sang lưng hắn, tôi vội cắt lời hắn:

– Muốn ăn ngon…

Tôi im bặt, thẫn thờ nhìn phía bên kia đường – Cố Liễm Xuyên – mấy tháng nay tôi chưa thấy mặt.

Gì? Lạ thật. Chẳng lẽ cậu đang ở đây… đợi tôi à?

Vệ Lẫm nhìn theo ánh mắt tôi, thấy Cố Liễm Xuyên. Hắn không cười nữa.

<i>Tác giả có lời muốn nhắn:</i>

<i>Chân thành khuyên quý độc giả lướt qua “Nhân chứng buộc tội” trước, có thể thì mấy chương sau đỡ phải giải thích nội dung về kịch nhiều ☺️

</i>
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 35


Trong trí nhớ của tôi, Cố Liễm Xuyên chưa bao giờ đợi tôi tan học cả.

Tôi từng mong được trải nghiệm cảm giác ấy, chỉ là trước giờ cậu chỉ nhắn tin cho tôi biết đêm đó tôi có được phép gặp cậu hay không, được thì tôi tung tăng chạy qua chỗ cậu. Ba năm rồi đấy.

Vì vậy, tự dưng thấy cậu đứng đó, tôi hoảng lắm.

– Sương Sương… tớ… – Cố Liễm Xuyên không thấy Vệ Lẫm cao to đang đứng gần tôi, cậu chỉ biết hỏi thẳng tôi thôi – giờ cậu rảnh không?

Tôi thấy cậu ăn mặc chỉn chu, mặt cậu tái nhợt, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, có vẻ cậu ngủ không ngon giấc mấy ngày nay, nào còn dáng vẻ tỏ tường như xưa.

Chợt tôi nhớ đến cuộc gọi gần đây nhất của cậu mà tôi bắt máy, cuộc gọi được thực hiện trong lúc cậu đang say. Tôi nghĩ tôi đoán được việc cậu xuất hiện ở đây nhằm mục đích gì. Chỉ là, tôi vẫn không dám tin, thế là tôi im. Bầu không khí tĩnh lại.

Vệ Lẫm nhìn tôi rồi thay tôi lên tiếng:

– Chúng tôi chuẩn bị ăn trưa.

Lúc này cậu mới nhận ra Vệ Lẫm đang tồn tại ở đây. Cậu nhìn hắn một cái rồi lại nhìn tôi, hạ giọng hỏi:

– Hai người đang quen nhau à?

Tôi hơi mệt, đành nói với Vệ Lẫm:

– Cho tôi nói chuyện riêng với cậu ấy chút nhé.

Ban đầu, Vệ Lẫm không chịu lắm. Hắn nhìn tôi, đành buồn bã “vâng” một tiếng.

Sau khi hắn lui ra, chừa lại không gian riêng cho tôi và Cố Liễm Xuyên, cậu thở phào.

– Quả nhiên Sương Sương vẫn…

Tôi lạnh nhạt nói chen:

– Tính ra, tớ đã nói rõ với cậu rồi: Cố Liễm Xuyên, chuyện chúng mình đã kết thúc.

Cậu giật mình, nhìn tôi chằm chằm.

Chợt thấy câu nói khi nãy hơi mắc cười, tôi đành sửa lại:

– Cũng không hẳn. Chúng mình đã bắt đầu đâu, trước nay toàn do một mình tớ đơn phương tự nguyện.

Mặt cậu tái đi:

– Không phải thế, Sương Sương. Tớ sai rồi, tớ đã không tốt với cậu, tớ…

Tôi thở dài, nói chậm lại:

– Tớ biết cậu thích Hạ Vãn Đình. Được thôi, hồi đó tớ chưa muốn thừa nhận lắm, nhưng mà cậu hợp với em ấy lắm, giới tính cũng hợp nữa, nào như tớ. Cậu cứ tiếp tục theo đuổi người cậu thích đi, Liễm Xuyên.

Lúc gọi tên cậu, tôi hạ âm lượng xuống. Có lẽ đây là lần cuối tôi gọi tên cậu như thế.

– Cảm giác của cậu dành cho tớ lúc này, chắc do cậu thấy tiếc. Người ta nuôi thú cưng ba năm trời thì người ta quý nó, cũng bình thường mà. Cậu không cần tìm tớ nữa đâu, tớ quyết định buông tay rồi. Cậu biết mà, tớ đã quyết thì tớ sẽ nghiêm túc thực hiện. Như trước đây là theo đuổi cậu, giờ là buông tay cậu.

Tôi thở phào, xả hết nỗi lòng tích tụ bao năm nay. Nhẹ nhõm hẳn. Dường như tôi đã bắt đầu cuộc sống mới của mình vậy.

Hốc mắt cậu ửng đỏ. Vì tôi à? Thì ra tôi vẫn nằm đâu đó trong lòng cậu, cái giá phải trả bao năm nay không hề phí phạm, tôi nghĩ thế.

– Sương Sương à, tớ không muốn… – Cậu khàn giọng lên tiếng, giơ tay như muốn bắt lấy tay tôi. Tôi bước về phía trước, thế là tay cậu giơ ra giữa không trung khá xấu hổ, rồi cậu lủi thủi hạ tay xuống.

– Tớ đi trước nhé. – Tôi ngoảnh mặt chào cậu rồi quay mặt đi.

Trước mắt tôi, cách tôi không xa, Vệ Lẫm đang đứng đó. Hắn vẫn đang dõi theo hình ảnh tôi với cậu. Thấy tôi nhìn hắn, hắn vui vẻ.

Tôi động lòng, tôi cười tươi.

– Sương Sương à, cậu đang quen nó à? – Cậu còn nhìn tôi, chợt cậu hỏi.

Tôi tỉnh táo lại.

– Không. Mà chắc vậy. – Tôi định rời khỏi cuộc trò chuyện này, có vẻ Vệ Lẫm đang đợi chán lắm, tôi nói thật với cậu – Hiện tại thì tớ không rõ chuyện tớ với Vệ Lẫm sau này sẽ ra sao, chỉ là cảm giác có người kề cạnh mình ấy – tốt biết mấy.

Cậu lẳng lặng nhìn tôi, hồi lâu mới miễn cưỡng cười tươi.

– Tớ xin lỗi, Sương Sương.

Tôi lại vô tình kéo dài cuộc trò chuyện với cậu. Nghe cậu xin lỗi chân thành đến thế mà tôi chẳng cảm thấy gì mấy:

– Tớ đi trước nhé.

Có vẻ cậu còn định nói thêm, tôi đã nhanh chân chạy đi. Hình ảnh cậu cô đơn đứng đó lọt vào tầm mắt tôi, tôi vẫn thấy xót cậu lắm.

Chóng thôi, cậu sẽ hiểu. Cậu là Cố Liễm Xuyên – trung tâm của vũ trụ cơ mà.

Còn quá khứ đau thương tôi theo đuổi cậu đằng đẵng đã chấm dứt. May mà kết thúc ấy vẫn chưa thảm lắm.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 36


– <i>Nhân Chứng Buộc Tội</i> ạ? Em đọc rồi.

Tôi đang ngồi trong căn tin với Vệ Lẫm. Trong lúc dùng bữa, tôi kể chuyện trong tiết văn học anh ngữ cho hắn. Hắn nghiêm túc lắng nghe, còn ý kiến:

– Nếu là bộ này thì…

– Thì sao?

– Em đang ngẫm xem nhân vật nào mà không phải anh diễn thì không được.

– Lát về phòng rồi xem chung không? Em xem phim này lâu chưa? Muốn xem lại không?

Mắt hắn sáng bừng:

– Có, em xem lâu rồi. Với lại phim chuyển thể từ truyện của Agatha mà, xem bao lần không chán… Em cũng muốn xem với anh nữa.

Tôi tự động lược bỏ câu cuối của hắn, thắc mắc:

– Em thích truyện của bà ấy lắm à?

Tôi nhận ra tôi chẳng biết gì về hắn cả, về bộ phim, món ăn, bài hát ưu thích… Tôi không biết gì cả. Mà hắn thì sao cũng được, tôi đòi gì hắn cũng chiều.

Đây là lần đầu tôi thấy hắn hào hứng chia sẻ sở thích của hắn đến vậy.

– Vâng, em thích truyện trinh thám phá án lắm. – Chắc do chia sẻ về sở thích nên hắn hơi ngại, nhưng vẫn chia sẻ – Truyện của Agatha về thám tử Poirot, thám tử Holmes, Kindaichi, Conan… Em đọc hết rồi.

Lòng tôi bồn chồn lạ. Hình như tôi vừa bỏ lỡ một thông tin quan trọng nào đó.

– Hay quá. Em có muốn đề cử bộ nào cho tôi không? – Tôi hỏi.

Hắn cười chúm chím. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp dõi theo tôi như thể trước nay chỉ có mỗi tôi lọt vào đôi mắt ấy.

Tôi đấu mắt với hắn mãi, tôi nhìn chỗ khác, chuyển chủ đề trò chuyện:

– Lúc nãy, Cố Liễm Xuyên tìm tôi…

– Vâng.

– Cậu ấy nói cậu ấy hối hận, tôi cũng không ngờ. Mà tôi cảm thấy cậu ấy vẫn còn thích Hạ Vãn Đình, chỉ là cậu ấy đã quen có tôi kề cạnh mà thôi…

Hắn vẫn nhìn tôi, không lên tiếng. Trong căn tin, không gian quanh chúng tôi ồn ào. Còn khoảng không giữa chúng tôi lại im ắng.

Hồi lâu, Vệ Lẫm thở dài. Hắn phủ tay hắn lên bàn tay tôi.

– Sương Sương à, anh tự tin lên nào. Anh thế này, anh ta hối hận mới phải. Anh đừng thấy khổ sở vì anh ta nữa. Anh tốt nhất đó.

Tim tôi tăng tốc, máu sôi sùng sục.

Cảm giác không thực tế chút nào. Từng lời hắn nói, từng hành động hắn thực hiện, hết thảy khiến tôi rung động. Cũng vì thế mà tôi bắt đầu hoài nghi, phải chẳng hắn đã che giấu suy tính của hắn sâu đến vậy? Sao lại có người để ý tôi đến nhường ấy khi mới chỉ xuất hiện trong đời tôi vậy chứ? Tôi với hắn đều là Alpha, hắn thích tôi thật à? Có khi nào, đây cũng do tôi tự ảo tưởng?

Tôi do dự mãi, không dám hỏi.

Lỡ câu trả lời không như ý tôi thì sao?

*

Sau khi về phòng với nhau, tôi mở máy tính tìm phim.

Từ lúc rút khỏi Hội, tôi rảnh hẳn, dư thì giờ học hành trau dồi bản thân, tập thể dục, tự giải trí. Các thói quen của tôi thay đổi.

Hắn pha hai ly cà phê, đưa một ly cho tôi. Tôi cảm ơn hắn rồi hỏi:

– Này là cà phê gì vậy?

Tôi hơi kén cà phê. Tuy người ta đã có lòng mời, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho rõ.

Hắn trả lời:

– Americano ạ. Hồi trước em thấy anh thường uống loại này, nên mua sẵn để mời anh.

Ồ…

Tôi bất ngờ, tim lại trật thêm một nhịp. Tôi không thích bản thân phản ứng như thế, bèn hỏi hắn:

– Em cũng thích uống nó à?

– Không ạ, đắng quá. – Hắn vừa trả lời dứt khoát, vừa mở ngăn kéo của hắn để lấy đường và sữa đặc ra – Em thích ngọt.

Tôi khẽ “ừ” một tiếng, cười tươi hẳn.

Vệ Lẫm thích cà phê ngọt, cũng đáng yêu.

– Nhanh lên để xem phim nữa. – Tôi kiềm nén những xúc cảm thừa thãi của mình xuống, bắt đầu giục hắn.

<i>Đừng nghĩ nhiều, Lâm Sương. Hoàn thành chuyện của mình trước đã.</i>
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 37


Phim không dài cũng chẳng ngắn, mà lúc xem xong thì trời đã tối sầm. Chúng tôi không bật đèn phòng, còn tôi vẫn đắm mình trong cốt truyện mãi mới lên tiếng:

– Hay quá.

– Vâng. – Vệ Lẫm thong thả vươn vai, áo hoodie rộng thùng thình kéo lên để lộ cơ bụng – Vậy, anh sẽ tham gia diễn kịch chứ?

– Ừ, tôi cũng nhận lời giảng viên rồi. – Tôi dời mắt khỏi cơ thể hắn, nói tiếp – Mà tôi vẫn đang nghĩ xem nhân vật nào không phải tôi diễn thì không tròn vai? Cậu nam chính non nớt kia à? Hay là chàng thám tử tài ba?

Hắn nhìn tôi, mỉm cười.

– Ngoại hình chàng thám tử thì không khớp với tôi lắm, có khi tôi trong vai nam chính ấy. – Nhớ tới cốt truyện mà tôi lo lắng – Thật ra thì so với phần trinh thám, tuyến tình cảm yêu mà không được người ta đáp lại thì ổn phết…

Gương mặt tuyệt vọng của nữ chính xinh đẹp hiện trên màn hình khiến tôi suy nghĩ, đến cùng thì tình yêu là gì mà khiến người si tình phấn đấu quên mình, người bạc tình vứt như rẻ rách, biết bao người lao vào nó thật khốn đốn.

Nhớ đến những trải nghiệm của bản thân, tự tìm câu trả lời. Tôi nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn tôi.

Thật ra, hắn thường nhìn tôi như vậy, thầm lặng, vào lúc chờ tôi hết tiết, lúc ngồi học với tôi, lúc dùng bữa cùng tôi… Chỉ là, ít khi hắn nhìn tôi như lúc này; có thể do đèn mờ, đôi ngươi đen nhánh từ một Alpha cấp cao hơn đầy tính xâm lược như loài cầm thú ngày ngủ đêm đi săn từ từ vây lấy tôi.

Tôi rén. Chợt tôi nhớ đến cái đêm điên cuồng quần nhau ấy – tôi vẫn tự thuyết phục bản thân rằng mình say mình làm loạn thôi; nay tôi mới uống một ly Americano mà, tôi đang tỉnh, tỉnh lắm, tỉnh vô cùng.

Mấy tháng nay, hắn cho tôi cảm giác hắn là cún ngoan nghe lời chủ, nên nhiều lúc tôi quên sức lực hắn lớn biết bao, hắn có thể trở nên nguy hiểm khi phát rồ đến mức nào.

Tôi lên tiếng để phá vỡ bầu không khí mập mờ lúc này:

– Em…

Hắn nhẹ nhàng đáp lại:

– Vâng?

Hương tuyết tùng của Alpha đ*ng t*nh tỏa ra khiến vị Alpha còn lại trong phòng – ừ, tôi đây – cảm thấy áp lực, chỉ muốn nhượng bộ hắn, nghe lời hắn. Về mặt sinh lý thì không khó chịu, nhưng cảm giác áp bức về mặt tâm lý vẫn không thể xem nhẹ.

Tôi không nói nổi, mồ hổi đổ bên thái dương. Miệng khô lưỡi rát, tôi l**m môi theo quán tính.

Mắt hắn tối đi. Kế đó, hắn đưa tay lên, nâng cằm tôi.

– Sương Sương à, em muốn hôn anh.

Giọng hắn vẫn dịu dàng, mà bàn tay nâng cằm tôi đã nổi gân xanh như thể hắn đang cố kiềm nén xúc cảm sục sôi.

Tôi chưa kịp đáp lại, hắn hôn tôi. Hơi thở nóng ran và pheromone tuyết tùng vây quanh tôi. Tôi chống tường, thử đẩy hắn ra mà hắn đã vòng tay ra sau gáy tôi, giữ mặt tôi.

Nóng quá.

Hương tuyết tùng ngày một nồng. Môi lưỡi giao nhau. Tôi cảm thấy tôi nghe được tiếng lòng mình hài hòa với hồn hắn.

Ơ mà, vậy thì hơi nhanh chăng?

Chuyện đang diễn ra thật à?

*

Sau một nụ hôn sâu, tôi đỏ mặt ngồi thẫn thờ tại chỗ, tôi không nghĩ được gì nữa.

Thấy tôi đờ đẫn, hắn vui vẻ hôn thêm. Lần này tôi đã nhanh chóng đẩy hắn ra.

– Ha ha! – Hắn bật cười.

Hắn cầm hai chiếc ly vừa đựng cà phê để rửa. Tôi nhìn dáng người cao lớn ấy lui ra, muốn nói nhiều thứ lắm mà chưa biết bắt đầu từ đâu.

Hắn rửa ly xong, hắn về chỗ. Tôi mới từ tốn lên tiếng:

– Vệ Lẫm, sao em lại…

– Lại?

– Tôi… Có lẽ tôi không phải là kiểu người như em đang nghĩ đâu. Tôi cũng chưa tin em hoàn toàn.

Tôi tạm dừng một chút.

Tôi ghét chính mình sơ hở là thể hiện hết mọi cảm xúc trong lòng ra, cứ phải để cho hắn biết tôi đang nghĩ gì… Khao khát chủ động lên tiếng bao trùm cơ thể tôi. Tôi từng mong hắn mau bỏ tôi đi, nhưng lại… thầm mong hắn có thể kiên trì hơn, có thể đưa tay kéo tôi ra khỏi những cảm xúc tiêu cực ấy.

– Thật ra, từ bé đến giờ, ít ai thích tôi lắm, bầu bạn với tôi… kề cạnh tôi.

Tôi không muốn nói hết nhược điểm của bản thân, làm thế thì người ta sẽ biết đường nắm thóp tôi mất. Vậy mà tôi lỡ nói hết rồi.

<i>Dừng lại đi, Lâm Sương.</i>

– Tôi… – Cuối cùng tôi cũng im được, không nói thêm nữa.

<i>Tôi cũng quen với cuộc sống như thế.</i>

<i>Mong em đừng lừa tôi.</i>
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 37-2: Ngoại truyện: Hồi ức


Hắn gặp anh.

Hôm nay, trời nắng gắt. Hắn đã hẹn bạn thân chơi bóng trong giờ nghỉ trưa, thế mà mới vào trận được mấy phút thì hắn thấy anh bước đến.

Người anh mảnh khảnh, da anh trắng, tia nắng rọi sáng da anh. Gương mặt xinh xắn của anh như được Nữ Oa dày công nhào nặn, nhất là đôi mắt phượng khiến người ta xiêu lòng, hết thảy tựa trăng trên mặt sông.

– Này, Tiểu Vệ nhìn gì đấy?

Bạn thân hắn định truyền bóng cho hắn, thấy hắn đơ người tại chỗ, đành chạy đến chỗ hắn, khoác vai hắn, nhìn theo hắn.

– Uầy, ông đang ngắm Lâm Sương à. – Bạn thân hắn trêu hắn, nhỏ giọng bổ sung – Ôi, anh ta cũng đẹp đấy, mà ông đừng quên rằng anh ta là Alpha nha. Anh ta còn khó chịu với người khác nữa… Anh ta cứ tự cao, coi thường người khác suốt thôi.

Bị bạn thân phát hiện lòng mình, hắn đỏ mặt:

– Không, tôi đang nhìn…

Có vẻ anh phát hiện, anh nhìn qua phía bọn hắn. Quanh bọn hắn là tiếng gào thét cổ vũ ồn ào, mà hắn chỉ nghe thấy tim hắn đang đánh trống.

Bạn thân hắn không nói chuyện với hắn nữa, nhìn chỗ khác, thở dài, bảo hắn:

– Kệ đi, chơi tiếp thôi Tiểu Vệ…

Hắn ổn định tinh thần, mỉm cười xin lỗi bạn thân:

– Ấy, tôi có việc đột xuất. Xin lỗi ông nha, lát tôi hẹn ông chơi trận khác.

– Ơ? Việc gì…

Hôm nay, hắn phải giới thiệu bản thân hắn với anh mới được.

Mong anh nhớ tên hắn, mà anh không nhớ cũng chẳng sao, anh có chút ấn tượng về hắn là hắn thấy thỏa mãn lắm rồi.

*

Anh đi nhanh thật đấy. Dọc hành lang chẳng có ai. Hắn không định thô lỗ xông lên, vì làm thế không lịch sự cho lắm. Thế là hắn âm thầm đi theo anh, me cơ hội tốt nhất.

Anh dừng chân trước cửa phòng tự học.

Anh vào phòng tự học à? Cơ hội tốt quá trời.

Hắn cười hớn hở, vuốt phẳng mấy chỗ hơi nhăn trên áo do mới chơi bóng rổ, nhẩm lại lời thoại: “Uầy, em cũng vào phòng tự học. Thật tình cờ, anh có muốn học chung với em không? Tiện cho em giới thiệu chút nhé, tên em là Vệ Lẫm…”

– Thật tình cờ, cậu cũng đến phòng tự học à?

Ơ? Ai cướp lời thoại của hắn?

Hắn lén nhìn lên thì phát hiện người mới lên tiếng là anh – Lâm Sương – không coi ai ra gì.

Vẻ mặt anh, giọng điệu anh không hề giống như những gì hắn từng thấy ở anh cả. Anh cười rạng rỡ như nắng hòa tan tuyết đông, như quỳnh rộ trong đêm.

Tự dưng, hắn tạm ngừng thở.

Người mà anh đang hỏi quay lưng về phía cửa phòng tự học, hắn không thấy mặt người đó. Người đó im một chốc rồi hỏi anh:

– Cậu cũng đến phòng tự học à? Sao không mang cuốn sách cuốn vở nào vậy?

Có vẻ anh không người người đó sẽ hỏi anh như thế, anh nghĩ mãi mới đáp:

– Mang sách vở làm gì, kiến thức trong đầu tớ mà…

Người đó “ừ” qua loa, không biết là người đó có tin anh không nữa.

Mặt anh ửng đỏ. Anh kéo ghế kế bên người đó ra, ngồi xuống. Hắn chứng kiến nãy giờ, lòng chùng xuống.

Tất nhiên, anh đến đây không phải để tự học. Trong mắt hắn, anh cứ nhìn người đó mãi thôi, đến lúc người đó cảm nhận được ánh nhìn của anh thì ngẩng đầu nhìn lại anh, anh mới nhìn chỗ khác.

Thế là hắn thấy mặt người đó.

Ồ, ra là Cố Liễm Xuyên – nhân vật nổi tiếng trong trường, học sinh xuất sắc trong miệng thầy cô, Alpha cấp cao nhất trong trường lúc bấy giờ.

Hắn chưa phân hóa. Hắn từng thấy giới tính của mình là gì cũng được. Tuy đã nghe đến tiếng tăm của Cố Liễm Xuyên, hắn cũng chẳng có hứng gì với Cố Liễm Xuyên.

Hôm ấy, lúc thấy anh Lâm Sương nhìn Cố Liễm Xuyên si mê, chợt hắn thấy hâm mộ Cố Liễm Xuyên ghê gớm, và thấy ghen ghê gớm.

Mong rằng bản thân có thể vượt qua Cố Liễm Xuyên, thay thế Cố Liễm Xuyên…

Trong lòng Lâm Sương.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 38


Chắc là Vệ Lẫm biết tôi đang yếu đuối, hắn lặng lẽ nhìn tôi rồi thở dài.

Kế đó, hắn đưa tay ôm lấy tôi.

– Em không hối hận đâu. Em đã thích anh từ lâu rồi.

Sau đó, không biết hắn nghĩ tới cái gì mà bật cười:

– May mà bây giờ em có thể thấy rất nhiều mặt ở anh, mặt nào mặt nấy đều khiến em ngạc nhiên vô cùng.

Mặt tôi nóng ran, tôi nhoẻn miệng cười khi nghe hắn nói thế.

Hắn vén tóc mai tôi ra sau tai, nói tiếp:

– Sương Sương à, pheromone của anh là mùi gì vậy? Hình như em chưa cảm nhận được nó bao giờ cả.

Hắn vừa nói, vừa mân mê miếng dán khử mùi sau tuyến thơm của tôi như muốn xé miếng dán xuống.

– Loại này xịn đấy. Đến cả đêm đó, em chỉ ngửi thấy mùi của mỗi em thôi.

Tôi hoảng, tôi vội nhảy khỏi lòng hắn.

– Có gì hay ho đâu mà biết? – Tôi che miếng dán lại, đảm bảo nó vẫn che tuyến thơm của tôi rồi tôi mới dám thở phào.

– Em chỉ cần nhớ tôi là Alpha cấp cao là được.

Hương dẫn dụ của tôi ấy à, trừ cha mẹ tôi chăm tôi một khoảng thời gian sau khi tôi phân hóa với Cố Liễm Xuyên thì không ai biết cả.

Lúc đó, cha mẹ tôi đã không hài lòng với cái mùi này lắm. Thế là từ đó, tôi cứ dùng miếng dán khử mùi đắt tiền này để che pheromone của mình đi, đi tắm đi ngủ cũng chưa dám tháo xuống.

Trừ lần nọ… lần đang l*m t*nh với Cố Liễm Xuyên, chợt tôi muốn chia sẻ pheromone mình đã giấu bao năm ấy cho cậu nên lén gỡ miếng dán ra.

– Ồ! Mùi của cậu… như này à?

Cố Liễm Xuyên chau mày, vẻ mặt cậu lạ lắm. Mà tôi, thấy thế, mọi nhiệt huyết yêu thương trong tôi nguội lạnh.

– Kỳ lắm à… – Tôi thấy hơi tủi thân, đành cười gượng để che đi sự bối rối lúc ấy, đồng thời đưa tay che tuyến thơm theo quán tính – Lát tớ dùng miếng dán lại vậy.

Cố Liễm Xuyên chỉ lắc đầu, chắc cậu thấy nực cười lắm, cậu cười cười:

– Tớ đi tắm đây.



Vệ Lẫm thấy tôi phản ứng thái quá, khẽ nhướng mày:

– Anh không thích ạ… Cuối cùng thì pheromone của anh mùi gì vậy?

– Đừng hỏi nữa. – Nhớ đến chuyện cũ, tôi thấy hơi mệt – Vậy nha. Tôi đọc tiểu thuyết của Agatha, lát sẽ đặt cơm hộp…

– Đừng ăn cơm hộp nữa, em chuẩn bị cơm cho anh. – Hắn không định hỏi thêm nữa – Cũng là cơm đặt, anh cứ chờ em ở trong phòng đi.

– Được… – Tôi ngơ ngác nhìn hắn huýt sáo rời phòng, câu cảm ơn chưa kịp nói đã bị nuốt ngược vào họng.

*

Lại gặp Cố Liễm Xuyên.

Tôi tìm cô giảng viên môn văn học anh ngữ để trao đổi về kịch, không ngờ đụng Cố Liễm Xuyên ở ngoài cửa khu phòng học. Cậu đứng bên lề đường, lặng lẽ… hình như lần trước cậu cũng đứng đó.

Cậu đang đợi ai à?

Tôi nghĩ mà hoảng. Đằng nào thì cậu ta chẳng đợi tôi đâu, hôm nay tôi không có tiết…

– Sương Sương!

Cố Liễm Xuyên thấy tôi, cậu la tên tôi.

Tôi không trốn kịp, thấy nhức đầu ngang, đành chào hỏi cậu:

– Chào cậu. Cậu cũng ở đây à…

– Tớ ở đây chờ cậu tan học, không ngờ cậu lại ra khỏi tòa từ bên đó. – Tâm trạng của cậu hôm nay khá ổn, sáng bừng dưới ánh mặt trời – Lát nữa, mình đi ăn chung nhé?

Tôi nhăn mày nhìn cậu.

Thế là nụ cười của cậu từ từ vụt tắt, cậu tỏ vẻ bối rối không biết làm sao.

Tôi nói:

– Hôm nay tớ không có tiết.

Tôi đoán vì sao hai hôm trước có thể gặp Cố Liễm Xuyên rồi. Chắc là cậu đứng canh tôi tan học mấy ngày nay? Chỉ là cậu… còn không rành thời khóa biểu của tôi lắm nhỉ?

Tôi thở dài.

– Hồi trước ấy, lâu lắm rồi, tớ đã chủ động chia sẻ thời khóa biểu của mình cho cậu rồi. Lúc đó, cậu… Thôi, cũng không cần thiết nữa, thật đó.

Tôi đã từ chối cậu ấy, năm lần bảy lượt. Chắc thái độ của tôi đã đủ rõ ràng rồi.

Cậu nhìn tôi, cái người điềm tĩnh khi trước để lộ dáng vẻ gấp gáp hiếm hoi:

– Tớ xin lỗi, Sương Sương, tớ chỉ muốn thử…

– Chẳng phải cậu thích Hạ Vãn Đình à? – Tôi nhẹ nhàng cắt lời cậu – Đừng kiếm tớ nữa. Lúc đó cậu nói phải, tớ với cậu quả thật… không hợp.

Nhắc tới Hạ Vãn Đình, vẻ mặt Cố Liễm Xuyên phức tạp, chứ mặt cậu vẫn dán vào người tôi như cũ.

– Sau khi cậu đi rồi, tớ mới biết cậu tốt nhất. – Hắn nhỏ giọng giải thích – Trước đây, tớ thật khốn nạn, tớ xin lỗi cậu. Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ sẽ theo đuổi cậu đến khi cậu tình nguyện về bên tớ. Còn nữa…. Tớ, trước đây, tớ quá ngu ngốc.

Đoạn cuối, cậu còn thở dài. Tôi không muốn nghe thêm chút nào nữa, bèn chạy vào trong tòa để không phải nói chuyện với cậu nữa.

Chỉ cần nhìn thấy cậu thôi là tôi thấy mệt mệt, những hình ảnh tiêu cực cứ rì rào trong đầu tôi như sóng vỗ.

Mà, qua cả rồi.
 
Back
Top Bottom