Đam Mỹ Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam

Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 39


Tối qua, tôi đã hẹn cô Giang Lam vào hôm nay nên cô đã ngồi trong phòng chờ tôi.

Cô Giang Lam đang lật đang xem cái gì đó, thấy tôi vào, cô gỡ kính xuống, mỉm cười:

– Vừa lúc cô đang xem kịch bản này, Lâm Sương. Cố rất vui khi nhận được thư phản hồi đồng ý tham gia kịch của em, cô tin em sẽ tỏa sáng trên sân khấu.

Tôi mỉm cười bẽn lẽn:

– Em không theo ngành diễn xuất nên em cũng không chắc mình có diễn nổi hay không nữa.

– Em chỉ cần là chính em thôi, Lâm Sương, nhân vật ấy đo ni đóng giày cho em mà. Chưa kể giọng Anh của em cực kỳ hợp với nhân vật này luôn.

Tôi nhớ lại nội dung kịch, vẫn hơi ngơ, mà cô đã tin tôi như thế, tôi cũng phải tin tưởng chính mình.

Thế là tôi đổi chủ đề:

– Diễn viên chọn xong rồi à?

– Ừ, vai phụ do sinh viên bên ngành diễn xuất đóng, còn lớp mình thì cô có mời bạn cùng lớp em – Hạ Vãn Đình – giọng Anh xuất sắc phù hợp với vở kịch tiếng Anh này diễn vai chính, nam chính Vole. Cô thấy khí chất em ấy hợp nam chính lắm.

– A? – Tôi bất ngờ.

– Thám tử Wilfrid sẽ do một sinh viên Beta bên ngành diễn xuất đóng, ừm, em ấy là nữ nhưng dáng cao lớn, cô nghe nói em ấy từng sống ở nước ngoài. Cô đã nghe em ấy nói tiếng rồi, âm điệu nhấn nhá khá chuẩn. Nhà trường đã đầu tư vào vở kịch này khá nhiều, ba giới tính ABO sẽ phân đều vào ba vai chính để truyền tải tư tưởng bình đẳng giới, đồng thời giúp sinh viên phát huy khả năng diễn xuất vô hạn. Tóm lại, cô tin vở kịch này sẽ tạo ra tiếng vang lớn.

– Khoan ạ. – Tôi không nhịn được, bèn nói xen – Em tưởng em đóng nam chính?

Cô mỉm cười:

– Sao thế được? Em đâu hợp với Vole. Anh ta nho nhã, nhẹ nhàng, thông minh, Hạ Vãn Đình mới hợp.

– Còn em… – Hình như tôi đoán được câu trả lời không ổn lắm.

– Cô tưởng cô đã nói với em rồi. Cô chưa nói à? – Cô thấy biểu cảm của tôi hơi sượng, thế là cô rầu – Lâm Sương à, trong lòng cô, nữ chính Christine dành cho em.

*

Haizz.

– Đây là lần thở dài thứ mười hai của anh rồi đấy Sương Sương à. – Vệ Lẫm lên tiếng.

Tôi đang ngồi ngoài quán cà phê với hắn, trước mặt mỗi người chúng tôi là một ly cà phê. Tôi vẫn uống Americano, còn hắn dùng Mocha đá phủ lớp foam trắng ngà.

Tôi lườm hắn, bất lực lên tiếng:

– Em đừng đếm nữa, được không? Em không biết anh rầu do đâu mà. Nếu em là anh, em sẽ không thấy việc anh thở dài thế này là làm quá đâu.

– Em đoán được mà. – Hắn ngoan ngoãn lấy một cái muỗng, vừa khuấy vừa lí nhí – Họ Cố chứ gì.

Nghe vậy, tôi định trợn mắt thì hắn giải thích:

– Anh ta không còn khiến anh ra vẻ vậy đâu, thế là do vụ kịch của cô Giang Lam rồi.

Tôi bắt đầu cảm thấy giọng Vệ Lẫm khá chói tai.

– Em đừng nói nữa…

– Christine hợp anh mà, thật đó. – Hắn vội nói luôn, coi như không thấy tôi lơ hắn – Em nghe cô mời anh diễn bộ này là em biết cô muốn anh đóng Christine rồi. Trừ anh ra, cả trường này có ai diễn nổi cái vai ấy nào?

Lúc hỏi câu cuối, hắn tự tin hẳn.

Tôi trợn mắt, uống cạn ly Americano.

– Có nói, em cũng không hiểu. – Diễn kịch với tôi là chuyện huyền ảo, dù cho anh có thích Christine.

Vệ Lẫm cứ như đi guốc trong bụng tôi ấy, hắn hút hết ly Mocha, nói tiếp:

– Em thấy anh không cần để ý đến việc diễn đến thế. Đời này có biết bao diễn viên xuất sắc tự khiêu chiến khả năng vô hạn của họ mà, dù ít hay nhiều, để tiến bộ.

Lòng tôi hơi xiêu xiêu.

– Quan trọng hơn là, em thấy… anh hợp với sân khấu này, sẽ giúp nhiều người thay đổi suy nghĩ về anh. Anh sẽ tỏa sáng thôi, Sương Sương à.

Tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cách hắn nhìn tôi – kiên định mà dịu dàng – trước nay hắn vẫn luôn tin tưởng tôi như vậy.

Tim tôi đập nhanh, máu nóng hừng hực, tôi rối rít rời mắt.

– Không hẳn là vậy… – Tôi thở dài – Hạ Vãn Đình diễn vai chính. Phiền!!!

Có vẻ câu cuối của tôi nằm ngoài tầm đoán của Vệ Lẫm, vì tôi thấy biểu cảm của hắn lạ lắm, như thể hắn vừa thấy ruồi nhặng bay qua.

– Hừ? Anh ta cũng diễn?!
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 40


Thật ra, tôi hiểu vì sao cô Giang Lam chọn Hạ Vãn Đình. Xét mọi mặt thì: hắn là Omega xuất sắc, ngoại hình hợp với hình tượng của Vole.

Có điều, phản ứng của Vệ Lẫm khiến tôi bất ngờ. Hình như hắn không thích y lắm.

Tôi cứ ngỡ trừ tôi thì cả thế giới này thích y lắm, nhất là Alpha thì thích Hạ Vãn Đình dữ lắm.

Tôi không muốn nói thêm. Không biết vì sao, thấy phản ứng của Vệ Lẫm thì tôi bình tĩnh lại.

Trong kịch “Nhân chứng buộc tội”, nam chính với nữ chính không có hành động thân mật quá mức nào cả, thân nhất là dán mặt vào đoạn kết.

Tôi không muốn làm cô Giang Lam thất vọng, không muốn làm Vệ Lẫm thất vọng.

– Bàn thêm với em sau vậy, tự dưng tôi thấy chuyện cũng không có gì ghê gớm đến thế. – Tôi thả lỏng – Lát nữa về phòng, anh sẽ xem tiểu thuyết với kịch cải biên, cô gửi anh rồi.

– Chắc chắn anh sẽ tham gia à? – Hắn chau mày, hình như hắn không còn hào hứng nữa.

Tôi gật khẽ.

Hắn im mãi mới đáp:

– Tốt quá. Em có tiết nên không về phòng với anh được nữa.

Có vẻ hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà hắn không nói.

Từ lúc hắn nghe thấy tên “Hạ Vãn Đình”, hắn không còn bình thường nữa. Tôi tò mò, không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Hắn với Hạ Vãn Đình vẫn đang công tác trong Hội, chắc thường trò chuyện với nhau chứ nhỉ? Mà lúc này trông hắn vội lắm. Chắc họ có mâu thuẫn với nhau rồi, mà chắc tôi không nên nghĩ nhiều làm gì.

Chắc do tôi từng có vết xe đổ nên tôi cứ thấy tôi kém hơn Hạ Vãn Đình.

*

Tôi đọc kịch bản xong, Vệ Lẫm về đến phòng. Hắn cầm theo hộp cơm và ly nước ngọt. Hắn thong thả đặt hộp cơm lên bàn, nói với tôi:

– Hôm nay, căn tin có món miến rau thịt bằm anh thích này. Em mua về rồi, anh tranh thủ ăn khi đồ còn nóng.

Tôi bất ngờ:

– Sao em biết tôi thích?

– Để ý là biết ạ. – Thấy tôi chưa rời khỏi chỗ, hắn nhanh nhẹn mở hộp đồ ăn ra.

Tôi vội chạy ra bàn ăn để cản hắn lại:

– Được rồi, tôi mở được mà.

– Vâng. – Hắn dừng tay, dọn ghế, ngồi với tôi – Anh đọc xong kịch bản rồi à?

Lòng tôi ngổn ngang. Chắc do tôi cảm động quá. Đồ ăn nóng, lại đúng những món tôi thích. Hắn để ý kỹ thật, tinh tế thật.

Cuộc sống của tôi dần dần có thêm hắn, mà tôi cũng quen với sự tồn tại của hắn. Chuyện này… tốt hay tệ nhỉ?

Tôi sực tỉnh, nhớ ra mình chưa trả lời hắn nên đáp:

– Ừ, tôi xem xong rồi.

Cốt truyện của kịch khiến tôi nhức đầu. Tôi nói với hắn:

– Bốn giờ chiều mai, mọi người hẹn tập kịch. Ngày đầu nên anh hơi lo…

Nói xong, tôi lại giật mình. Không biết từ lúc nào mà Vệ Lẫm đã luôn sẵn lòng đón lấy mọi xúc cảm của tôi… bất cứ lúc nào hắn cũng đứng bên phía tôi. Hắn dùng thái độ khách quan mà lý trí, cảm giác thoải mái và bao dung động viên tôi. Tôi thích lắm.

– Sao vậy? Tự ti? Vì kịch bản… hay là họ Hạ?

Tôi nghĩ, có khi tôi sẽ chán bị hắn thấu hiểu như thế.

Thấy tôi không đáp, hắn thở dài, cười:

– Đừng phiền nữa. Ngày mai, em sẽ tặng anh một bất ngờ.

?

Tôi quay đầu nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn tôi. Tim tôi lại trật một nhịp, tôi vội nhìn chỗ khác, ăn cơm tiếp.

*

Sang hôm sau, trong phòng tập kịch, tôi thấy Vệ Lẫm.

Đây là bất ngờ của hắn à?

Tôi đen mặt. Cô Giang Lam rất chào đón hắn nữa, trừ giới thiệu diễn viên thì cô còn trịnh trọng giới thiệu hắn:

– Vệ Lẫm là đàn em nhỏ tuổi nhất trong phòng này. Em ấy chủ động liên lạc với cô để tham gia công tác phía sau cánh gà của vở kịch này, chúng ta hãy cho em ấy tràng pháo tay…

Tiếng vỗ tay yếu ớt vang lên. Tôi cố tình lơ đi ánh mắt “đàn anh Lâm Sương khen em đi mà” của hắn, lia Hạ Vãn Đình trong góc.

Ánh trăng không còn sáng nữa, y cứ đứng im ở đó. Hạ Vãn Đình lẳng lặng nhìn Vệ Lẫm tự dưng xuất hiện trong phòng tập kịch với vẻ mặt lạnh nhạt.

Tôi bất ngờ lắm. Hạ Vãn Đình trước giờ chưa từng để lộ vẻ mặt như thế trước mặt tôi.

Nhớ đến tâm trạng thay đổi hôm qua của Vệ Lẫm, tôi trầm tư.

Có điều… Hạ Vãn Đình với Vệ Lẫm, mâu thuẫn giữa hai người họ… là gì nhỉ?
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 41


Lần đầu tập kịch, tôi chưa thuộc thoại lắm. Do đó, tôi cần tập thoại với bạn diễn trước. Trong số chúng tôi thì cô sinh viên đóng vai nữ luật sư biểu hiện chuyên nghiệp nhất: thuộc thoại, nhập vai tự nhiên. Tập chung với cô ấy, tôi thấy hơi áp lực.

Cô Giang Lam ngại ngùng gọi tôi, thở dài:

– Lâm Sương à, em cứ là chính em thôi.

Là chính tôi ư? Nhưng mà…

Tôi đọc lại kịch bản. Kịch cải biên, 80% là tôi diễn với nữ luật sư, chỉ có đoạn cuối mới có thoại giữa tôi với Hạ Vãn Đình. Tôi hài lòng lắm.

Hắn ngồi kế bên tôi, động viên:

– Sương Sương à, sao hiện tại anh vẫn chưa tự tin dạ?

Tôi không thích giọng điệu này của hắn lắm. Tôi chán nản, nói với hắn:

– Tôi không tự tin.

– Từ đầu truyện, Christine luôn kiêu ngạo trước mặt Vole mà, lại còn huyền bí như phản diện vậy. Anh thử nhớ lại lúc anh học cấp ba xem? Anh hất cằm, vênh váo, nhìn người bằng nửa con mắt.

– Hồi cấp ba anh đáng ghét vậy à?

Hắn nhanh chóng phản bác:

– Không có đâu, em thấy hấp dẫn lắm. Anh như một đóa hoa hồng vậy.

Hắn càng nói, tôi càng muốn ói. Tôi vội cản hắn lại, mà miệng tôi cong lên vui vẻ.

Tôi hồi cấp ba à? Lúc đó tôi chỉ cảm thấy mọi người xung quanh tôi thật thiếu hiểu biết. Sau này mải tán Cố Liễm Xuyên nên tôi chẳng để ý đến ai cả…

Vệ Lẫm còn nhớ tôi hồi cấp ba như nào luôn.

Được cái, theo cách hắn tả thì hợp vai Christine thật. Tôi liếc Hạ Vãn Đình theo quán tính, y đang tập thoại với cửa sổ. Có vẻ y cũng đang dõi theo tôi.

Sau đó, y nhìn chỗ khác.

Nhòm tôi làm gì? Xem ai tệ hơn ai à?

Hạ Vãn Đình diễn vai nam chính Vole, hình tượng phù hợp, khí chất cân xứng, nhưng mà cách đội thoại lẫn biển cảm cứng đờ hơn sinh viên ngành diễn xuất. Cô Giang Lam với thầy dạy diễn chỉnh y mãi y mới diễn ổn.

Thấy y bị chỉnh mà tôi thoải mái lạ, tôi còn hận bản thân chưa chuẩn bị bịch dưa để cắn để hóng.

Sau đó, sự hả hê của tôi vụt tắt, vì cô Giang Lam mời tôi xuống sân khấu tìm cảm hứng.

Sinh viên bên diễn xuất khá rén tôi, đồng thời họ có vẻ thích Hạ Vãn Đình, họ vây quanh y, tung hô y, cổ vũ y.

Tôi mừng vì được ở một mình, yên tâm tìm cảm giác nhập vai. Kế bên tôi, giống tôi, Vệ Lẫm đang nằm ườn nghịch mũ áo hoodie. Tôi liếc hắn, hắn nhìn tôi vô tội.

Tôi hỏi hắn:

– Em không cần phải làm gì mà?

– Em đang làm việc mà. – Hắn đứng dậy, hỏi tôi chân thành – Anh muốn uống trà sữa không?

– Chưa khát lắm, hay là em về sớm đi?

Không biết hắn đến đây làm gì nữa. Hắn lại nói:

– Em mua Americano cho anh nha? Để em hỏi mấy bạn kia thích gì.

Nói xong, hắn chạy qua bên kia.

Hạ Vãn Đình thấy Vệ Lẫm qua, y lặng lẽ lui ra. Sinh viên bên diễn xuất thích Vệ Lẫm hẳn, cười vui quá trời vui.

– Có ai muốn uống trà sữa hay cà phê? Em xuống dưới mua giúp.

Có người lên tiếng:

– Vãn Đình uống gì không? Cậu là diễn viên chính mà.

– A, không cần. Mình ít uống mấy món này. Mình uống nước suối.

– Còn đàn anh Lâm Sương thì sao ạ?

Tôi định lên tiếng thì Vệ Lẫm đã đáp giùm:

– Em biết anh muốn uống gì rồi. Anh Lâm Sương là bạn thân của em mà.

Tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn cười hì gì cúi đầu lễ phép với tôi, lộ ra chiếc răng nanh sáng lóa. Kế đó, hắn rời khỏi phòng tập kịch.

Hắn đáng yêu quá.

Tôi bật cười. Chưa hết một ngày mà hắn đã chọc tôi cười mấy lần.

Chợt tôi liếc về phía Hạ Vãn Đình, thấy y nhìn tôi rồi dời mắt.

Lạ quá nha?

Nhìn tôi nãy giờ, nhìn quái gì?
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 42


Tôi diễn lại theo lời cô Giang Lam góp ý, “em cứ là chính em”. Chuyện Christine biết còn nhiều hơn cả cô luật sư kia nữa. Thế nên, Christine mới là người khống chế mọi chuyện. Tôi cúi nhìn cô luật sư… ừm, đúng là tôi cao hơn cô ấy một cái đầu, cảm giác hơn người ấy.

Cô Giang Lam khuyên thêm:

– Thoại và ngữ điệu tạm ổn, nhưng Lâm Sương à, lời em nói với hành động chưa khớp lắm, ngôn ngữ hình thể thiếu linh hoạt.

Giọng cô hận không rèn sắt thành thép.

Tôi vừa điều chỉnh thái độ của nhân vật, vừa cười xin lỗi với bạn diễn cô luật sư. Chắc bạn cũng không ngờ cô Giang Lam lên tiếng đột xuất như thế, mặt bạn chưa kịp xả vai.

Chợt bạn nói với tôi:

– Đây là lần đầu mình thấy cậu cười với mình đấy.

Tôi bất ngờ, không cười nữa. Chắc bạn cũng thấy bầu không khí trở nên kỳ quái nên bạn chủ động rời đi.

Tôi hỏi cô Giang Lam:

– Ngôn ngữ hình thể thiếu linh hoạt ạ?

– Ừ. Kiểu, kịch bản bảo lúc Christine lại gần luật sư thì em không cần phải dí sát vào luật sư ngay lập tức, mà em phải từ từ lại gần cô ấy một cách tao nhã vào. Kịch với phim không giống nhau, hành động trong kịch trực quan hơn…

Theo lời cô Giang Lam chỉ, tôi hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng lại gần luật sư. Luật sư tròn mắt nhìn tôi.

– Chồng tôi đã bị bắt và bị buộc tội giết người, phải thế không? – Tôi đọc thoại – Tôi biết sẽ thế mà. Tôi cũng không định biện hộ cho anh ta đâu.

Cô luật sư bất ngờ:

– Thế thì tiếc quá. Cô biết nạn nhân để lại tiền cho chồng cô chứ?

– Tôi biết chứ.

– Còn anh Vole không hề biết trước về phần tài sản thừa kế này?

Ngôn ngữ hình thể, ngôn ngữ hình thể.

Tôi cười khẽ, đọc thoại:

– Đó là điều anh ấy đã nói với cô à?

– Dừng! – Cô Giang Lam lên tiếng, gật đầu với chúng tôi – Khá hơn rồi đó. Ngôn ngữ hình thể theo kịp thoại rồi, đoạn sau sẽ tốt hơn thôi. Tiếp nào. Tiểu Hạ này, tập đoạn trước phiên tòa nhé. Em cũng mắc lỗi này giống Lâm Sương, diễn kịch cứng quá. Tâm trạng của anh Vole rất bất ổn, em có thể biểu hiện ra bằng ngôn ngữ hình thể.

Tôi bất ngờ hỏi lại cô để xác nhận:

– Đoạn trước phiên tòa đó ạ?

– Phải. Tuần sau Hội Sinh viên có việc nên Tiểu Hạ xin nghỉ mấy hôm, không kịp tập dợt nên tranh thủ em ấy đang ở đây thì tập phần của em ấy luôn.

Tôi quay đầu nhìn Vệ Lẫm, thấy hắn nhìn tôi, mỉm cười, tạo khẩu hình “cố lên” cổ vũ tôi.

Hạ Vãn Đình lặng lẽ lên sân khấu. Y vẫn cầm cuốn thoại trong tay. Đây là kịch, ai cũng cố gắng học thuộc thoại, chỉ có tôi với y là hai tấm chiếu mới trong giới kịch.

Tôi ngồi dưới đài học thuộc thoại, tập diễn với bạn diễn vai bà giúp việc MacKenzie – một nhân chứng buộc tội khác.

Cô Giang Lam gọi tôi lên sân khấu.

Một luật sư khác lên tiếng:

– Ngay lúc này, tôi cho gọi nhân chứng buộc tội cuối cùng– cô Christine Heilger.

Hạ Vãn Đình nhập vai anh Vole tỏ vẻ bất ngờ:

– Christine?

Trước khi Christine xuất hiện, anh Vole bình tĩnh. Tuy anh có hơi lo lắng theo lời khai trực tiếp của bà MacKenzie, nhưng việc Christine xuất hiện khiến mặt nạ của anh tan vỡ thật.

Tôi nắm chặt lấy cuốn thoại, nhìn lướt qua anh Vole rồi khẽ nâng cằm, nhìn cô luật sư biện hộ cho anh ta, đến các vị thẩm phán ở phía xa xa.

*

Sau đó là cả một đoạn tôi diễn với cô luật sư biện hộ cho anh Vole. Thoại của tôi khác nhiều, được cái Christine kiêu ngạo không đặt ai trong mắt nên hành động không cần cử động nhiều, cứ ra vẻ người chiến thắng mọi cuộc chơi là được. Nói chung, cũng thuận lợi, với tôi.

Mà Hạ Vãn Đình, vai anh Vole của y lúc đó phải tỏ vẻ bất ngờ, không thể tin được rồi suy sụp hoàn toàn…

Y hét lớn phần thoại sau khi anh Vole suy sụp:

– Không! Tôi không giết người! Tôi không giết bà French! Chúa ơi, đây đúng là cơn ác mộng khủng khiếp…

Tôi không nhịn được, bật cười tại chỗ.

Không gian tĩnh lặng như tờ, cô Giang Lam ho khan vài tiếng. Hạ Vãn Đình không còn vẻ mặt suy sụp của anh Vole nữa, y thư thái điềm đạm.

Tôi áy náy, vội vàng nói:

– Xin lỗi, xin lỗi. Tiếp tục thôi, tiếp tục thôi.

Tiếp tục tập diễn. Đoạn này, luật sư của anh Vole biện hộ cho anh ấy. Tôi khẽ thở phào, lui xuống sân khấu tìm Vệ Lẫm, thấy hắn nhìn tôi cười trộm rồi vẫy tay, ý bảo tôi đến chỗ hắn.

Hắn lại còn chớp mắt nữa.

Phần biện hộ kết thúc, anh Vole vô tội nên được thả. Sau đó, vai Christine của tôi còn diễn riêng với hai nhân vật ở hai đoạn khác nữa, một đoạn diễn với cô luật sư và một đoạn diễn với anh Vole.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 43


Hạ Vãn Đình đứng im trước mặt tôi. Tóc đen gọn gàng, nhìn ngoan ngoãn vô hại lắm, rất vào vai anh Vole.

Cuối kịch, một cô gái trẻ nhào vào vòng ôm của anh Vole, trực tiếp bày tỏ chuyện họ yêu nhau từ lâu. Còn Christine tôi đây, trước cảnh ấy, tức giận rồi lại dịu dàng lại gần và giết anh Vole.

– Đừng, Leonard! Đừng bỏ em!

Tôi lại gần.

– Bình tĩnh đi, Christine. Họ còn khởi tố em mà.

Christine đưa tay mân mê gương mặt của Vole, nhẹ nhàng đáp lại:

– Em mặc kệ, họ cứ việc. Cứ để họ xử em tội khai man, tòng phạm, hoặc tội…

Tôi lôi đạo cụ đã chuẩn bị từ trước ra, đâm về phía ngực anh Vole. Anh ta lùi lại mấy bước rồi ngã xuống.

Mà Christine mới giết người xong, cô ấy ngồi khuỵu xuống. Có người giữ lấy cô ấy, cô luật sư nói đôi lời rồi kết kịch.

Cô Giang Lam vỗ tay:

– Hay lắm. Nay đến đây thôi. Lâm Sương với Tiểu Hạ không phải là dân chính quy, cách diễn vẫn còn vấn đề, thần thái gần khớp thôi, nhớ về luyện thêm nhé. Bề ngoài của hai em rất hợp với hình tượng nhân vật trong tác phẩm gốc, dễ đưa người ta vào vở kịch. Tuần sau Lâm Sương cứ đến đây luyện như bình thường ha, còn Tiểu Hạ cứ xử lý việc bên Hội Sinh viên ổn thỏa rồi đến cũng được, nhớ tự luyện ở nhà nhé. Mọi người vất vả rồi.

*

Tôi dọn xong đồ của mình rồi ra ngoài, Vệ Lẫm nhắm mắt chạy theo.

– Nay anh diễn ổn lắm đó, Sương Sương. – Rồi hắn rủ – Mình đi ăn ngoài không anh?

– Ừ, anh mệt quá.

Lúc xuống lầu, đi trên một con đường nhỏ quanh sân trường, tôi phát hiện Hạ Vãn Đình đi nhanh gớm, cách chúng tôi một khoảng khác xa.

Hiếm khi nào tôi thấy y đi một mình. Hôm nay nhìn y diễn vai anh Vole như thể thấy một bộ mặt khác của y ấy.

Mà Vệ Lẫm nhìn theo tôi, cũng thấy y. Hắn khẽ hừ một tiếng.

– Đoạn cuối ấy, gần họ Hạ ghê. – Vệ Lẫm khó chịu hơn thua – Hời cho nó quá.

Hời cho ai cơ? Hạ Vãn Đình?

Tôi cạn lời, gõ nhẹ vào gáy Vệ Lẫm, mắng:

– Đừng nghĩ thế nữa.

*

Mấy ngày sau đó, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường thôi. Hai tuần Hạ Vãn Đình không đến, tôi tập diễn đọc thoại ngày càng thành thạo. Vệ Lẫm nhanh chóng hòa nhập với cộng đồng, cô Giang Lam với đoàn kịch quý hắn lắm. Chỗ nào có hắn là chỗ đó náo nhiệt vô cùng.

Có liên quan một chút, thái độ của mọi người với tôi tốt hơn nhiều.

Ít khi nào tôi được tiếp xúc với bầu không khí hài hòa với đám đông như thế: giữa trưa ăn cơm hộp với cô Giang Lam, lúc nghỉ ngơi thì nghe mọi người buôn chuyện linh tinh hoặc nói xấu mấy thầy cô. Mới mẻ lắm, mà cũng thú vị nữa, mặc dù đa phần tôi là thính giả của họ.

Bỗng một lần họ buôn chuyện về chất dẫn dụ. Mọi người rất thoải mái chia sẻ về mùi hương của mọi người, thoải mái như thể đang bàn xem xíu nữa ăn gì ấy. Tôi bất ngờ lắm, lắng tai hóng hớt.

Nếu chia theo giới ABO thì nhân lực trong đoàn kịch khá đồng đều, Alpha và Omega hâm mộ Beta không bị trói buộc bởi chất dẫn dụ, còn nhóm Beta lại ngưỡng mộ thị trường tìm bạn đời của Alpha-Omega được ưu ái hơn họ. Sau đó, chủ đề trò chuyện lái sang những mùi dễ chịu và những mùi khó chịu. Bầu không khí hài hòa vô cùng.

– Hồi trước tớ từng quen một cậu Alpha mùi thuốc lá, cảm giác mùi thuốc lá khá…

– Ha ha ha, tớ còn ngửi được mùi đồ chiên nữa, ngửi là thèm ăn…

Mọi người cười đùa một hồi rồi họ nhìn Vệ Lẫm, cười hỏi luôn:

– Của Tiểu Vệ là mùi gì thế?

Tự dưng bị gọi tên, Vệ Lẫm “dạ” một tiếng.

Trong xã hội ABO bình đẳng, ai cũng phải dán một miếng ngăn mùi nên bình thường họ ít khi ngửi được pheromone. Mà không đủ gần thì cũng chẳng cảm nhận được mùi của người kia đâu.

Thế mà tôi lại cảm nhận được pheromone của Vệ Lẫm.

Mùi tuyết tùng lạnh lẽo, do của hắn nên tôi lại thấy ấm hơn chăng? Nhiệt độ xung quanh nóng dần, hòa với nhịp thở mạnh của hắn thành hương vị gợi dục…

Chợt nhận ra bản thân đang nghĩ gì, mặt tôi đỏ rực. Tôi khẽ vỗ mặt mình, may mà không ai chú ý đến tôi.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 44


Ấy thế mà Vệ Lẫm lại im lặng một cách kỳ lạ, dù cho người ta có tò mò hỏi khéo thì hắn cũng mỉm cười cho qua, không trả lời.

Hắn khá nghiêm túc với vấn đề riêng tư thế này. Tôi còn nhớ những lần đầu gặp hắn, hắn luôn cố gắng giấu mùi pheromone rồi xông vào cuộc sống của tôi bằng cách vô hại nhất.

Mọi người thấy hắn cứ cười mãi, đành không hỏi nữa. Họ bắt đầu trêu hắn, hẳn do mùi không tương xứng với người bình thường lắm nên hắn mới úp úp mở mở như thế.

Cuối cùng, hắn chốt lại:

– Ừ, mùi kỳ lắm, nói ra thì mọi người lại sợ mất.

Cuộc thảo luận lại tiếp tục. Chợt có người chú ý tới người im ắng lắng nghe nãy giờ là tôi:

– Còn đàn anh Lâm Sương thì sao ạ?

Giật mình. Sao lại có người hỏi đến tôi?

Mà tôi nhìn xung quanh, thấy ai cũng hiếu kỳ.

Tôi do dự, lần đầu được người ta hỏi chuyện mà.

Vệ Lẫm ngồi thẳng, lẳng lặng nhìn tôi. Ánh mắt hắn tối đi.

– Ừm…

Thấy tôi ngại, hắn bèn giải vây cho tôi:

– Sao mấy người dám hỏi Sương Sương nhà chúng mình thế? Em thân với anh ấy nhất mà còn chưa cảm nhận pheromone bao giờ cả. Anh ấy dán miếng ngăn mùi chắc quá mà.

– Được rồi, vấn đề riêng tư của người ta mà…

– Ủa? Dán chắc lắm ạ? Có lần, miếng dán của em nhanh hết hạn quá nên em muốn đổi loại mới…

Chủ đề cuộc trò chuyện của họ thay đổi thành công, tôi thở phào nhẹ.

*

Hôm đó, tập kịch xong, Vệ Lẫm về phòng với tôi. Phần tập dợt của tôi hôm nay khá nhiều, lại được cô Giang Lam chỉ bảo tận tình nên tôi không trò chuyện với Vệ Lẫm lắm. Mà hắn,, mấy nay, cũng khá trầm.

Tôi mở máy tính, định tập loại đoạn Christine bùng cháy phần cuối kịch. Bỗng nhiên, hắn ôm tôi từ phía sau.

Tôi đơ luôn. Hơi thở của hắn phả quanh vành tai tôi, nóng, ẩm. Cảnh sữa nước giao hòa dêm hôm ấy bật ra trong đầu tôi, cũng bắt đầu từ cái ôm như này. Phần gáy yếu ớt của tôi lọt vào tầm mắt hắn, không tránh được.

– Em…

Chợt, hắn l**m vành tai tôi, rồi nhá lại.

Cả người tôi run rẩy, hưng phấn.

Giọng nam trầm của hắn vang lên:

– Cho em cảm nhận pheromone của anh nhé? Được không?

*

Tôi nín thinh. Chắc hắn không nghe được tôi phản hồi thế nào nên hắn bồn chồn… Một tay hắn rờ đến chỗ miếng dán ngăn mùi của tôi, tay còn lại hư hỏng rờ xuống…

– Em…

– Được không ạ? – Hắn lại hỏi.

Mùi tuyết tùng xộc vào mũi tôi. Thật khó thở. Đáng lẽ ra, tôi nên ghét cái cảm giác bị người khác khống chế như thế này, nhưng đây là Vệ Lẫm…

Nương theo hành động của hắn, nhịp thở của tôi cũng trở nên dồn dập. Tôi đành dựa cả người mình vào hắn như thể giao hết mọi thứ cho hắn vậy.

– Em cởi… A! – Tôi còn chưa nói xong thì hắn đã xé miếng ngăn mùi dán trên phần da ngoài tuyến thể ra. Cảm giác đau đớn khiến tôi la lên một tiếng.

Sau đó, tôi ngửi thấy mùi của mình.

Mùi kẹo sữa ngọt phát ngấy.

Hắn hít một hơi, rồi im luôn.

Tôi nhớ lại phản ứng của Cố Liễm Xuyên sau lần đầu tiên ngửi thấy cái mùi này mà cảm thấy hối hận. Sao mình lại mê muội đến mức để lộ nhược điểm của mình thế này? Không những ban cho tôi một gương mặt giống Omega mà ông trời còn ban thêm mùi cá nhân ngọt lịm nữa. Tôi là Alpha mà, tổ hợp này khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn đến nực cười.

– Được chưa? – Tôi cố giật miếng dán về – Trả miếng dán lại cho anh đi…

– Không.

Hắn bắt lấy cổ tay tôi, nắm chặt khiến tôi đau.

– Em thích mùi của anh lắm. – Hắn nhả từng tiếng – Trong số những mùi em từng nghĩ tới, em thích mùi này nhất.

Rồi hắn thổ lộ:

– Em yêu anh, Lâm Sương.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 45


Tôi như bị ù tai trong chốc lát ấy. Tiếng tim mình đập vang quá, vang như sấm rền, như vạn vật sinh sôi lúc vào xuân; cảm xúc nóng rực bủa vây đến từng tế bào của tôi. Được cứu rồi chăng?

“Yêu” tựa như chiếc chìa khóa mở ra một cánh cửa khác vậy. Hắn thì thầm lời yêu tôi không ngừng, còn tôi ngửa cổ thuận theo hắn, mặc cho hơi thở của hắn chiếm lấy tôi. Mùi tuyết tùng lạnh lùng xen lẫn hương sữa ngọt… hợp thành vị của quá trình chớm nở ở thực vật.

Khoảnh khác hợp thành ấy, tôi vẫn cảm thấy khá đau. Dù tôi đã quen với việc đó rồi nhưng tôi vẫn là Alpha mà, tôi khẽ đẩy hắn ra theo bản năng. Bị tôi đẩy, hắn nhìn tôi, hỏi thăm:

– Đau ạ?

Tôi đỏ mặt, không chịu nhận:

– Không hẳn… A!

Thật hối hận. Hình như hắn đã biết tôi đồng ý cho hắn làm rồi…

( đã cắt bớt)

*

Chuyện đã xong, Vệ Lẫm cẩn thận đưa tôi vào nhà tắm và lau người tôi bằng nước ấm. Tôi chẳng còn sức xíu nào, chỉ có lửa hận trong lòng âm thầm phừng phực lên thôi: cái tên này lại bắt đầu ngoan ngoãn như bé thỏ trắng rồi, lại bắt đầu diễn rồi…

Tâm trạng hắn tốt lên. Hắn vừa lau cho tôi, vừa hôn tôi, hôn kiểu hắn muốn làm thêm hiệp nữa khiến tôi vội đẩy hắn ra, nghiêm túc từ chối:

– Không làm nữa.

Hắn xìu xuống:

– Vâng.

Sau đó, hắn ôm tôi từ phía sau, hài lòng đánh giá:

– Sương Sương à, em hạnh phúc quá.

Tôi mệt mỏi ứng thanh.

– Sương Sương ơi?

– Sao đấy?

Hắn do dự rồi lên tiếng:

– Tụi mình… yêu nhau, được không anh?

Tôi từ từ ngồi dậy, im lặng. Dường như hắn cũng đang nín thở đợi tôi phản hồi.

Tôi nhẹ nhàng cầm tay hắn đặt lên ngực mình, đáp:

– Được.

Không biết từ bao giờ, tôi đã thích hắn mất rồi.

Tôi thích Vệ Lẫm.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 46


Việc thừa nhận mình thích Vệ Lẫm cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Chưa một ai như hắn xuất hiện cả. Hắn lặng lẽ kề cạnh tôi, chăm sóc tôi, lắng nghe tôi, thấu hiểu tôi, động viên tôi.

Và, hắn yêu tôi.

Ai không mê cho được?

*

Tôi và hắn chính thức quen nhau.

Mọi thứ vẫn diễn ra tự nhiên, cuộc sống của chúng tôi cũng không có biến động gì. Chắc do ánh mắt nhìn nhau và cách chúng tôi gọi nhau khiến các anh chị em trong đoàn kịch ngầm biết thừa mối quan hệ chưa công khai này.

Mọi người xem chúng tôi dính như như hình với bóng. Ngày nọ, tôi đến tập diễn, còn Vệ Lẫm chưa hết tiết nên chưa đến được thì có người trêu tôi:

– Sao hôm nay Tiểu Vệ lại không đến chung với đàn anh Lâm Sương vậy?

Tôi thích cảm giác này – cảm giác mọi người coi chúng tôi là một cặp.

– Hôm nay em ấy có tiết tan muộn nên tôi thay em ấy mời mọi người đồ uống nhé.

– Tuyệt vời quá đi ạ.

– Tụi em cám ơn đàn anh Lâm Sương!



Tôi cười khẽ. Đúng lúc đó, cô Giang Lam đến. Cô thấy đồ uống trên tay mọi người, đành nhắc nhở:

– Uống vừa thôi, sắp diễn rồi, đừng để béo bụng.

– Nay khác mà cô, đàn anh Lâm Sương mời ạ. – Em gái Omega đóng vai tình nhân của anh Vole cười đáp cô Giang Lam.

Cô “ừ” rồi nói tiếp:

– Tiểu Vệ chưa đến à? Các em tập kịch với nhau tiếp đi. Nay Tiểu Hạ đến đấy.

Cô vừa dứt lời, Hạ Vãn Đình đeo cặp đến. Vẻ mặt y vẫn lạnh nhạt, vẫn hờ hững như ánh trăng xa vời vợi, vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người ngay từ khi bước vào. Đoàn kịch hồ hởi hỏi y bận gì bận dữ, nhớ y lắm, sợ vắng y thì vở kịch không còn hoàn chỉnh.

Tôi lặng lẽ lôi cuốn thoại ra để ôn.

Dù tôi với Cố Liễm Xuyên đã xong hết rồi, nhưng mỗi lần gặp Hạ Vãn Đình, tôi vẫn không chốt được bản thân tôi có thích hay ghét y không.

Chắc y cũng vậy.

Mới thế mà tôi đã nhớ Vệ Lẫm rồi.

*

Lúc Vệ Lẫm đến, tôi đang diễn đoạn cuối của vở kịch với Hạ Vãn Đình.

Thật không thể nào tỏ ra tự nhiên nổi. Theo vở kịch thì vai của tôi rất là yêu anh Vole, ánh mắt tôi dính chặt vào anh, anh là duy nhất của tôi. Nhưng mà, người đóng vai anh Vole lại là Hạ Vãn Đình, tôi nhìn y chưa đầy hai giây thôi là tôi phải nhìn chỗ khác rồi, ánh mắt dính chặt vì yêu thì diễn kiểu gì nổi.

Hạ Vãn Đình lại không gặp phải tình trạng khó khăn như tôi. Anh Vole đâu có yêu vợ, y chỉ cần hờ hững lạnh nhạt thôi.

Vẻ mặt ái ngại của tôi bị cô Giang Lam nhìn thấy, cô thở dài, cho lời khuyên:

– Hay là vậy nhé: em không cần nhìn vào mắt của Tiểu Hạ đâu. Em cứ nhìn lông mi, đuôi mắt, mí mắt của em ấy là được.

Tôi “vâng” rồi ngoan ngoãn làm theo lời cô.

Hạ Vãn Đình trong vai anh Vole. Sau khi anh Vole được phán vô tội, anh cười tươi mừng rỡ, cho đến khi vợ anh nhẹ nhàng ôm lấy anh thì anh tỏ vẻ mất kiên nhẫn, thậm chí còn lạnh lùng vô tình.

Lúc tôi lên sàn ôm anh Vole, tôi cảm giác cơ thể Hạ Vãn Đình cứng đờ. Tôi thầm nghĩ, tôi với y đều sở hữu kỹ thuật diễn “bét bảng” như nhau, có khi y cũng chẳng quen nhìn tôi giống tôi vậy, mà cả hai chúng tôi lại vào vai nhân vật chính của vở kịch này nữa. Chắc cô Giang Lam nhọc lắm.

Bên tôi còn cảnh hôn anh Vole. Theo lời khuyên khi nãy của cô Giang Lam, tôi nhìn lông mi Hạ Vãn Đình, rồi nhẹ nhàng đưa môi mình lại gần mặt anh Vole.

Lông mi tên này dài thật ấy.

Cơ thể Hạ Vãn Đình cứng đờ, y nhìn cổ phải của tôi. Chợt, y đẩy tôi ra.

Tôi cũng bất ngờ mà. Kế đó, tôi nghe cô Giang Lam thở dài.

Y bị nhanh.

Cái vai anh Vole của y ấy, phải chờ cô tình nhân chạy đến rồi mới đẩy tôi ra chứ. Môi tôi còn chưa đụng vào anh Vole luôn.

Chắc Hạ Vãn Đình cũng biết mình nhanh nhịp so với đoàn diễn, đành xin lỗi:

– Em xin lỗi, lỗi em ạ.

Cô Giang Lam không muốn nói thêm nữa, đành bảo:

– Tiểu Hạ tự điều chỉnh cảm xúc đi. Sương Sương đáng khen ngợi nhé. Nghỉ mười lăm phút.

Ha ha! Thấy Hạ Vãn Đình bị cô nhắc, tâm trạng tôi tốt hơn rồi.

Tôi xuống sân khấu, thấy Vệ Lẫm đã đứng dưới đó từ bao giờ. Hắn đang nhìn tôi, tôi cười chào hắn:

– Em đến rồi này.

Hắn cười lại:

– Vâng, thưa Sương Sương đáng khen ngợi ạ.

Tôi cố không tỏ ra đắc ý quá, đành đổi chủ đề:

– Ừm… anh đi vệ sinh chút nhé.

Không biết vì sao Vệ Lẫm cứ nhìn sân khấu chằm chằm. Tôi nhìn theo hướng hắn đang nhìn thì tôi thấy hắn đang nhìn Hạ Vãn Đình. Hạ Vãn Đình cũng đang nhìn hắn. Không hiểu sao, tôi cảm thấy màn đấu mắt giữa hắn và y khá là căng thẳng.

Thấy tôi nhìn theo hắn, hắn không nhìn nữa mà khoác vai tôi:

– Đi thôi, em đi với anh.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 47


Tối muộn, khu nhà vệ sinh bên dãy phòng học yên tĩnh. Tôi vừa vào cửa thì bị Vệ Lẫm áp lên tường, hôn sâu. Quá đột ngột, tôi không kịp chuẩn bị gì nên hơi khó thở.

Hôn xong, Vệ Lẫm gục đầu bên vai tôi, thì thầm:

– Em vừa đến là em thấy anh hôn nó. Phiền thật ấy.

Tôi thở đều lại, cố gắng giải thích:

– Em biết thừa đấy là diễn thôi mà, người kia còn là Hạ Vãn Đình cơ.

– Em biết chứ. Cái tên Hạ Vãn Đình này, đừng tưởng em không biết nó đang nghĩ gì.

Tôi mặc kệ hắn đang nghĩ vớ va vớ vẩn cái gì, chợt nhớ đến một chuyện nên hỏi hắn luôn:

– Dạo này Hội Sinh viên bận lắm à? Sắp có sự kiện gì à?

Đúng là tôi đã rời khỏi Hội được một thời gian rồi, dẫu gì tôi cũng là cựu hội trưởng mà. Không biết Hội Sinh viên đang có chuyện gì mà Hạ Vãn Đình bận rộn đến vậy.

Vệ Lẫm cũng là thành viên trong Hội Sinh viên mà, tôi thấy hắn nhàn lắm, lại ít kể mấy chuyện trong hội cho tôi nghe.

Hình như cổ phải của tôi có gì ấy, Vệ Lẫm cũng nhìn vào đó một lúc nhưng tâm trạng hắn lại tốt hơn nhiều. Hắn thả tôi ra, trả lời qua loa:

– Không có gì đâu ạ. Dạo này họp nhiều, các thành viên vẫn còn bất đồng ý kiến nhiều vì nhiều người không chịu Hạ Vãn Đình lãnh đạo đâu, chắc do nó là Omega đấy. Giảng viên phụ trách cũng lo lắm.

Tôi chớp mắt, không biết nên phản hồi sao nữa.

Xã hội bây giờ là vậy đấy. Dù cho một người xuất sắc đến đâu thì cũng có người bắt bẻ thôi. Hoặc do giới tính, hoặc do ngoại hình, hoặc do năng lực.

Tự dưng tôi thấy Hạ Vãn Đình đáng thương thật ấy.

– Giảng viên phụ trách hỏi ý Cố Liễm Xuyên về việc đẩy một Alpha lên cái ghế hội trưởng đấy, nhưng mà Cố Liễm Xuyên từ chối.

Cố Liễm Xuyên cũng sắp tốt nghiệp rồi.

Sau đó, Vệ Lẫm còn kể tiếp:

– Họ có hỏi ý em nữa.

Tôi bất ngờ:

– Vậy hả? Em chịu không?

Hắn nhìn tôi, hỏi lại:

– Anh thấy em sao?

Chẳng sao cả. Chính tôi cũng chẳng còn hứng thú với cái chức này. Hồi đó, nếu không vì Cố Liễm Xuyên, chắc tôi chẳng bao giờ rớ vào cái chức này.

Dường như Vệ Lẫm đoán được câu trả lời của tôi. Hắn mỉm cười:

– Em cũng vậy, Sương Sương. Hồi đó, em vào Hội vì anh. Nếu anh cần, em sẽ nguyện ý làm mọi thứ hỗ trợ anh. Cứ để họ tìm Alpha theo ý họ đi. Em bây giờ ấy à, cứ hỗ trợ truyền thông, hỗ trợ quản lý diễn đàn trường một chút, việc nhàn lắm. Họ mở họp, em không cần tham gia đâu ạ.

Tôi nóng mặt. Chợt tôi thấy hắn đáng yêu quá, không nhịn được mà chủ động nhón chân hôn hắn một cái.

Hắn không nói nữa, nhìn tôi rồi lèm bèm:

– Không đủ.

Hắn nâng cằm tôi, hôn nữa, động tác mạnh bạo hơn như muốn nuốt lấy tôi vậy.

*

Sau mười lăm phút nghỉ ngơi, cô Giang Lam bảo tôi và Hạ Vãn Đình tìm cảm giác để tập diễn đoạn cuối vở kịch.

Tôi lại đứng đối diện với y.

Anh Vole được thả sau khi tòa phán anh vô tội, tôi trong vai Christine nhanh chóng chạy đến chỗ anh để ôm anh. Lúc này, Hạ Vãn Đình trong vai anh Vole đã tự điều chỉnh cảm xúc trên mặt nên y không còn nhìn tôi nữa – hành vi này khớp với nhân vật Vole. Tiếp theo là cô luật sư chất vấn cả Christine lẫn Vole, bước ngoặt xuất hiện, không khí căng thẳng. Cô Giang Lam chưa bảo dừng.

Tiếp nữa, sau khi biết sự thật lời khai c*̉a Christine giúp Vole thoát tội, cô luật sư im lặng. Đến lượt diễn c*̉a tôi. Tôi nhìn vào lông mi c*̉a Hạ Vãn Đình, vừa định hôn lên má anh Vole vừa nói: “Leonard, anh không biết em đã phải chịu những tra tấn như nào…”

Hạ Vãn Đình đã nhập vào nhân vật Vole hoàn toàn, không còn nhìn tôi nữa. Anh Vole quay đầu, từ chối nụ hôn c*̉a Christine.

Đúng lúc này, bé tình nhân c*̉a anh Vole xuất hiện, anh đẩy Christine ra.

Cuối c*̀ng, Christine không chịu nổi việc người đàn ông này thay lòng đổi dạ. Cô cầm dao hướng về phía anh Vole… Hạ Vãn Đình nhìn tôi xông đến, nói đúng hơn là y nhìn môi tôi rồi ngẩn ra. Chiếc đạo c*̣ hình con dao đâm trúng y, rớt xuống đất. Y từ từ ngã khuỵu.



Cô Giang Lam vỗ tay, khen ngợi:

– Tốt hơn nhiều rồi đấy. Đoạn trước khi chết, anh Vole nên tỏ ra đau đớn hơn một chút nhé.

Tôi khẽ thở phào. Hạ Vãn Đình ngồi dậy.

Tự dưng y đưa tay lau miệng y một cách chậm rãi. Thấy vậy, tôi xấu hổ.

– Hôm nay đến đây nha, mai chúng ta sẽ tập dợt lần nữa. Tầm hai, ba tuần nữa là đến buổi diễn chính thức rồi, thời gian trôi nhanh lắm. Hôm đó, cô với mấy thầy cô khác sẽ đưa các em đến khách sạn sớm để trang điểm và chuẩn bị sân khấu, sau buổi kịch thì cô mời các em một bữa no nê nhé. Nhóm diễn viên làm tốt lắm. Tiểu Vệ đã vất vả rồi.

Vệ Lẫm nhún vai. Mọi người bật cười.

Hạ Vãn Đình vội vã rời khỏi đây. Tôi cảm thấy y đang trốn tránh cái gì đó, mà c*̣ thể thì tôi không biết. Nhớ đến tình trạng y trong Hội Sinh viên hiện tại thì… hơi xót thật.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 48


Hạ Vãn Đình đã bắt đầu chuỗi ngày tập kịch với chúng tôi. Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi tập tầm hai ba lần mỗi tuần là ổn, mà hiện tại y vướng vào những cuộc họp trong Hội Sinh viên nên chia nhỏ lịch tập thành năm lần mỗi tuần. Các diễn viên khác sẽ tham gia tập nếu buổi đó họ không có tiết. Tuy thỉnh thoảng có vắng một hai người nhưng không ảnh hưởng đến tiến độ tập kịch.<b>
Tôi và Vệ Lẫm vẫn thường xuất hiện chung với nhau, trừ khi một trong hai người chúng tôi có tiết. Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tôi c*̃ng thích đoàn kịch này, trừ Hạ Vãn Đình không giao lưa gì với tôi như c*̃ thì tôi mong buổi diễn chính thức đến muộn hơn.

Hạ Vãn Đình khá kiệm lời, nhưng có ai mở lời với y thì y c*̃ng mỉm cười chuyện trò lại với họ. Nếu không có ai mở lời với y thì y ngồi gọn trong góc học thuộc thoại. Tôi không đoán nổi y đang muốn gì nữa.

Tại trước đó, tôi cứ nghĩ y muốn ở bên Cố Liễm Xuyên, kế đó tôi lại nghĩ y muốn cái chức Chủ tịch Hội Sinh viên, nhưng giờ thì…

Hình như Hạ Vãn Đình nhận ra tôi đang nhìn y, y ngẩng đầu.

Ánh nắng ngoài cửa sổ dát lên nửa mặt y, nửa còn lại ẩn trong tối.

Y từng cười với nhiều người khác, nhưng chưa cười với tôi bao giờ.

Mà thôi, tôi không nhìn y nữa.

*

Một ngày nọ, chợt tôi nhận được một bó hoa ở đoàn kịch.

Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm đâu. Tự dưng không khí đoàn kịch hôm đó lạ lắm, tôi hoang mang. Bạn nữ Beta đóng vai cô luật sư ôm một bó hoa lớn đến cho tôi.

Hoa hồng, tươi, mướt, được bó gọn trong một mảnh lụa mềm. Nhìn lướt c*̃ng thấy bó hoa này sang trọng, quý phái.

Đầu tôi nhảy số:

– Tặng anh à? Ai tặng đấy?

Vệ Lẫm á? Hắn chưa tan lớp mà. Hôm nay cũng không phải là dịp lễ hay buổi kỷ niệm nào mà.

Những người khác trong đoàn kịch nhìn nhau, cảm giác họ không biết nên mở lời như nào. Và rồi, Hạ Vãn Đình lạnh nhạt lên tiếng:

– Cố Liễm Xuyên vừa ghé lại đây.

Bầu không khí tĩnh lặng ngay lập tức. Mọi người c*́i đầu, hận không thể dựng tai để hóng chuyện cho rõ. Cảnh tượng đó ập vào mắt tôi.

Cố Liễm Xuyên?

Do dự mãi, tôi cần xác nhận lại nên hỏi y luôn:

– Tặng tôi? Cậu chắc không?

Y bật cười:

– Tặng anh đấy, Lâm Sương.

Không biết vì sao nụ cười này c*̉a y khiến tôi sởn da gà.

Tôi bước về phía bạn Beta, thấy tấm thiệp xinh xắn kẹp trong bó hoa hồng có hàng chữ viết tay với nét viết quen thuộc. Ừ, chữ c*̉a Cố Liễm Xuyên thật.

“Hoa hồng nở rồi Sương Sương ạ.”

Không biết nói gì nữa. Tôi nhớ ra tôi tình cờ gặp Cố Liễm Xuyên vài ngày trước, hình như cậu ấy nói cậu muốn tán tôi lần nữa. Lúc đó tôi tưởng cậu đùa thôi, nay nhìn bó hồng thơm nức thế này… Chắc chắn cậu đang đùa rồi.

Ai thèm hùa với cậu?

Tôi ném bó hoa vào thùng rác.

Lúc Vệ Lẫm đến đoàn kịch, chúng tôi đang tập kịch. Tôi nhờ Vệ Lẫm mang ly cà phê lại giúp tôi. Kế đó, hắn phát hiện bó hồng đỏ thẫm nằm trong thùng rác nên tò mò: “Tấm lòng c*̉a ai bị vứt đi vậy?”

Lượt này, cả tôi lẫn đoàn kịch c*̀ng im lặng.

Không nghe ai trả lời, Vệ Lẫm lại gần thùng rác và thấy nét chữ trên tấm thiệp đính kèm.



– Đáng lắm. – Vệ Lẫm cười khỉnh bỉ rồi quay đầu nhìn về phía tôi với vẻ mặt thánh thiện, vô hại – Anh muốn uống gì nào, Sương Sương?

Giọng điệu hắn thay đổi đột ngột như thế, tôi bất ngờ lắm chứ. Kế đó, tôi thấy mọi người đang hóng tình hình chúng tôi nên tôi ngại, phản hồi vội:

– Cà phê, Americano.

– Dạ. – Vệ Lẫm vui vẻ rời khỏi phòng tập kịch.

Tôi khẽ thở phào, hình như tổng thời gian hắn ở đây lúc nãy còn chưa đầy năm phút.

*

Lần nữa Vệ Lẫm quay lại, trên tay hắn ngoài cà phê cho mọi người thì còn có một túi quà xinh lắm.

Hắn phát cà phê cho mọi người trước rồi nhét Americano và túi quà vào tay tôi. Tôi nhìn túi quà, hỏi:

– Gì đây?

– Anh cứ mở ra mà xem đi ạ.

Do Vệ Lẫm cứ nhìn tôi chằm chằm nên tôi phải mở túi quà ra xem…

Một chiếc vòng cổ đính kim cương hình hoa hồng.

Nhớ đến bó hồng nằm trong thùng rác, tôi không biết nên cho ý kiến thế nào nữa. Vệ Lẫm đang hơn thua cái gì vậy?

Tôi muốn mắng hắn, nhưng mà thấy ánh mắt mong chờ c*̉a hắn nên không mắng nữa. Tôi thấy mọi người trong phòng tập kịch đang theo dõi chúng tôi, cả cô Giang Lam c*̃ng đang nín cười hóng chuyện chúng tôi…

Gì? Cầu hôn hả?

Tôi đành trả lời hắn:

– Anh cảm ơn em.

Vệ Lẫm vui lắm, còn đòi đeo vòng cổ lên cho tôi trước mắt mọi người cơ. Sau đó, nhóm kịch bàn tán nhộn nhịp, nào là vòng đẹp quá trời, nào là vòng hợp với đàn anh Lâm Sương quá trời, nào là Tiểu Vệ chu đáo ghê… Tôi như ngồi trên đống lửa ấy, chỉ muốn đào một cái lỗ rồi sủi dưới đó thôi.

Thế mà lúc chiếc vòng kim loại lạnh băng yên vị trên cổ tôi kèm cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Vệ Lẫm truyền đến, tôi vô thức mỉm cười.

Từ tận đáy lòng mình, hẳn tôi hạnh phúc lắm.

Mối quan hệ giữa tôi và Vệ Lẫm hoàn toàn công khai mất rồi, cả đoàn kịch c*̀ng chúc phúc cho chúng tôi.

Từ nay về sau, hễ tôi c*́i đầu là tôi có thể thấy chiếc vòng cổ hoa hồng Vệ Lẫm tặng.

*

“Hoa hồng nở rồi, anh nhớ em lắm.”

—— trích từ Internet

<b>Lảm nhảm</b><b>
Về câu “Hoa hồng nở rồi, anh nhớ em lắm.”

<b>Raw</b>玫瑰到了花期,我很想你。

——摘自网络

(Trích từ chương 48 c*̉a tác giả trên nền tảng Trường Bội, trích vào ngày 6/5/2024)

Trong lúc xếp chữ thì em có tìm hiểu chút: câu này trích từ bộ <i>Toái Ngọc Đầu Châu</i> c*̉a tác giả Bắc Nam, dưới phần bình luận trên nền tảng Trường Bội c*̃ng có một số người dùng nhắc đến nguồn gốc c*̉a câu này từ <i>Toái Ngọc Đầu Châu</i> nhưng em chẳng rõ vì sao tác giả vẫn để nguồn Internet nữa:
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 49


Tối hôm đó, tôi tình cờ gặp Cố Liễm Xuyên trước cổng ký túc xá.

Thật ra, lúc thấy bó hồng kia thì tôi c*̃ng cảm thấy vũ trụ đang gửi tín hiệu rồi, mà lười gỡ chặn Cố Liễm Xuyên để hỏi chuyện, sau đó Vệ Lẫm đến phòng tập diễn nên tôi quên Cố Liễm Xuyên luôn.

Vệ Lẫm đang khoác vai tôi trò chuyện, thấy Cố Liễm Xuyên đứng đợi thì Vệ Lẫm không còn vui vẻ nữa, hắn tỏ vẻ như hắn đang là chúa sơn lâm có lãnh địa bị xâm phạm: hắn tỏa pheromone uy hiếp.

Nhức nhức cái đầu rồi đây…

Cố Liễm Xuyên mặc nguyên cây đen, thoạt trông cô đơn lắm. Cậu nhìn bàn tay Vệ Lẫm đang khoác trên vai tôi, hỏi một câu:

– Cậu có nhận được hoa c*̉a tớ không?

Vệ Lẫm muốn trả lời thay mặt tôi nhưng bị tôi lườm nên hắn mất vui, ngậm miệng.

Tôi trả lời:

– Vứt rồi.

Nghe vậy, Cố Liễm Xuyên trầm mặc, còn Vệ Lẫm hớn hở ngay lập tức. Tôi lại trợn mắt với hắn rồi dặn:

– Em lên phòng trước đi, chờ anh.

Vệ Lẫm không vui nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên phòng. Lúc hắn đi ngang qua Cố Liễm Xuyên, tôi có cảm giác bầu không khí khi ấy đóng băng.

Cho đến khi bóng dáng Vệ Lẫm biến mất hoàn toàn, Cố Liễm Xuyên mới chần chờ mở lời:

– Hai người… đang quen nhau à?

Tôi nhớ cậu đã từng hỏi tôi câu này, còn đáp án hiện tại là một câu khẳng định. Thế nên là, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu mà nghiêm túc gật đầu:

– Em ấy thích tớ. Tớ cũng thế.

Cậu nhìn mắt tôi sáng rực mãi, mới nở một nụ cười chua xót.

– Thật ra, tớ…

Tôi hoảng hốt. Cố Liễm Xuyên như này, quá xa lạ với tôi.

– Nhà trống quá, Sương Sương à. – Cậu ấy nói – Tớ thường bắt gặp mấy món đồ cậu bỏ quên ở đây, rồi lại nghĩ cậu phải ở cạnh tớ mới phải… Bên ký túc xá không tiện nghi bằng, tớ muốn cậu quay về…

Tôi không muốn để Vệ Lẫm chờ lâu nên nói chen vào lời tự trách c*̉a Cố Liễm Xuyên:

– Đó c*̃ng chẳng phải nhà tớ. Lúc đó, tớ chỉ ở bên cậu nên lén mang cả đống đồ đến thôi. Giờ thì, tớ chịu rồi. Cậu cứ vứt chúng đi.

Cố Liễm Xuyên tái mặt, run môi gọi:

– Sương Sương…

– Ký túc xá tiện nghi lắm, Vệ Lẫm rất chu đáo với tớ. Tớ thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.

Dáng vẻ c*̉a Cố Liễm Xuyên lúc này thật lạ, tôi không quen. Cậu ấy không nên hèn mọn thế này, cậu ấy phải rạng rỡ tích cực cơ chứ.

– Tớ đi trước nhé Cố Liễm Xuyên. Cậu không cần gửi lại mớ đồ tớ bỏ quên ở nhà cậu đâu. Chúc các cậu mạnh khỏe.

Tôi vội lướt qua cậu trai đang đờ người sau cuộc đối thoại kia, đi vào ký túc xá.

Dường như, chỉ cần cậu ấy nhắc đến một số chi tiết trong quá khứ, như căn phòng thuê chung kia chẳng hạn, tôi vẫn thấy khổ sở.

Lúc tôi mở cửa phòng ký túc xá, tôi thấy Vệ Lẫm đang đứng chờ tôi. Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Hắn hơi ngẩn người một chút rồi chủ động ôm tôi, kiên định giam tôi trong lòng hắn.

Cảm giác khổ sở khi nãy biến mất tăm, tâm trạng tôi tốt lên hẳn.

Tôi đã có cuộc sống mới rồi.

*

Sau đó một thời gian dài, tôi chẳng nghe thêm tin tức gì về Cố Liễm Xuyên nữa.

Một vị thiên chi kiêu tử như Cố Liễm Xuyên bị tôi từ chối hết lần này đến lần khác, hẳn cậu thấy hụt hẫng lắm. Âu c*̃ng do trong mắt cậu, tôi trung thành tuyệt đối tới thế cơ mà.

Sự kiện bó hồng c*̃ng trôi qua nhanh chóng.

Còn chiếc vòng cổ mặt hoa hồng mà Vệ Lẫm tặng vẫn luôn nằm gọn quanh cổ tôi. Dáng vòng gọn xinh, nhã nhặn, tôi mang mà không bị nữ tính hóa chút nào.

Thành viên c*̉a đoàn kịch vẫn thế, có tiết lên lớp, hết tiết thì tập kịch, bận rộn vô c*̀ng. Nhiều khi do khoảng cách trong quá trình tập kịch, tôi lại bắt gặp ánh nhìn chằm chằm vào cổ tôi c*̉a Hạ Vãn Đình.

Y thích cái vòng này hả?

Chợt tôi nhớ đến nụ cười c*̉a y với Cố Liễm Xuyên… ừ, đến giờ tôi vẫn không rõ y đang nghĩ gì nữa.

Trên sân khấu này, tôi với y là một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, nhưng xuống sân khấu lại chẳng nói được mấy câu với nhau.

Từ lúc biết chuyện trong Hội Sinh viên thì tôi c*̃ng chẳng còn khó chịu gì với y nữa.

*

Ba tuần điềm đạm qua đi. Chúng tôi tập diễn, chuẩn bị sân khấu.

Chóng thôi, đã đến ngày diễn chính thức.

Cô Giang Lam đưa đoàn kịch đến khách sạn từ sớm để chuẩn bị. Tôi vừa đến đã bị kéo vào bàn trang điểm, chắc do việc trang điểm cho tôi cực nhất, lại còn phải đội tóc giả nữa.

Sau một hồi dặm dặm tô tô tỉ mỉ đến từng sợi chân mày chân mi chân tóc, thợ trang điểm mới buông tôi ra, hài lòng gật đầu.

Tôi nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu xa lạ đến chính tôi còn không nhận ra cơ mà. Môi đỏ khớp với hình tượng c*̉a Christine, kẻ mắt dài, hẹp và xếch lên khiến Christine trông kiêu ngạo hơn, nhất là khi cô hạ mắt nhìn mọi người. Mái tóc giả được tạo hình gợn sóng vào nếp, gọn xinh dưới chiếc mũ dạ màu đen khiến cô trông khó gần.

Thợ trang điểm phấn khích như thể tôi là tác phẩm hoàn hảo nhất vậy:

– Đẹp quá đi mất! Xin hãy cho phép tôi được chụp một bức ảnh chung nhé, quý cô Christine?

Tôi gật khẽ. Thợ trạng điểm hớn hở chụp một loạt thật đã rồi mới thả tôi ra ngoài.

Kế đó, tôi bị mọi người vây quanh, đến cả cô Giang Lam c*̃ng thích lượt tạo hình này lắm, cô cứ chỉnh áo choàng chỉnh mũ giúp tôi suốt, khen không ngừng:

– Quả là Christine cô chọn mà!

Tôi nhìn quanh mãi, không thấy Vệ Lẫm ở đây nên hỏi cô:

– Vệ Lẫm đâu rồi ạ?

– Cô bảo em ấy đón đoàn nhiếp ảnh rồi… Ấy! Em ấy bỏ lỡ dáng vẻ này c*̉a em rồi! Tiếc thật đấy!

Thế là tôi lặng lẽ tránh khỏi “bàn tay” c*̉a cô Giang Lam.

Tôi tháo tạm đôi guốc đen c*̉a Christine, xỏ đôi dép bông thoải mái và ngồi vào góc ghế sô pha đợi hắn. Do thời gian trang điểm cho các bạn nữ khá dài nên cô Giang Lam để bạn Omega đóng vai tình nhân c*̉a anh Vole trang điểm trước, đến cô luật sư rồi mới đến Hạ Vãn Đình.

Y đang đứng nên phải c*́i đầu nhìn tôi đang ngồi trên ghế. Tôi không hiểu vẻ mặt này c*̉a y có nghĩa là gì lắm. Do dự một lúc rồi y mới nói:

– Tạo hình này… thật hợp với anh, Lâm Sương.

Bất ngờ nha. Y hiếm khi chủ động nói chuyện với tôi, nữa là khen tôi. Do địch ý c*̉a tôi với y vơi dần nên nghe y tỏ thiện ý, tôi cười đáp lại:

– Cám ơn em. Lát nữa… cố lên nhé.

Y định nói gì thì tiếng Vệ Lẫm vang lên từ cửa phòng:

– Anh trang điểm xong rồi à, Sương Sương ơi?

Tôi quay đầu lại, thấy hắn vội vã chạy đến chỗ tôi. Hình như hắn không thèm nhìn Hạ Vãn Đình luôn ấy, mới đó mà đã chạy đến trước mặt tôi luôn. Mắt hắn nhìn tôi sáng rực.

– Anh đẹp lắm.

Tôi ngại quá, đành nhìn chỗ khác, tình cờ thấy Hạ Vãn Đình lùi lại rồi quay lưng đi.

Vệ Lẫm khom lưng, thì thầm vào tai tôi:

– Trông cấm dục nữa… Lát anh diễn xong, anh có muốn mình làm trong lúc mặc thế này không?

?

Mặt tôi đỏ ngay tắp lự, mục đích c*̉a việc Hạ Vãn Đình chủ động nói chuyện với tôi một cách hiếm hoi là gì thì tôi chẳng buồn nghĩ thêm nữa.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 50


Sau khi các diễn viên được trang điểm xong xuôi, cô Giang Lam dẫn chúng tôi lên sân khấu để diễn tổng duyệt lần cuối. Cuộc họp thường niên c*̉a Hội Sinh viên c*̃ng bắt đầu.<b>
Vệ Lẫm làm cộng tác viên hỗ trợ hậu trường, chốc chốc lại phụ việc trang trí sân khấu, chốc chốc lại sửa đạo c*̣ giúp, chốc chốc lại chỉnh tóc chỉnh áo cho các diễn viên, mà đến lượt chỉnh cho tôi thì hắn chỉnh lạ lắm… Tôi lại phải sửa tóc vào nếp, vuốt áo phẳng lại.

Thoại thì thuộc rồi, giống như mấy lời dẫn trong buổi họp thường niên c*̉a Hội thôi. Chẳng qua, khoảng thời gian này, tôi được mọi người quan tâm, chiếu cố nên trải nghiệm nó không giống với cuộc sống đại học trước kia c*̉a tôi.

Tôi rất trân quý trải nghiệm này.

Lúc chờ dưới khán đài, thợ trang điểm dặm lại phấn cho tôi. Nhóm diễn viên chúng tôi ngồi nghiêm túc nghe những lời hướng dẫn cuối c*̀ng c*̉a cô Giang Lam.

Chợt Vệ Lẫm lại gần tôi, làm này làm nọ khiến vết son mới dặm bị nhòe.

– Gan em to thật đấy, Tiểu Vệ…

– Christine c*̉a chúng ta lại phải dặm son rồi…

Mọi người bật cười vui vẻ, bầu không khí dịu đi nhiều. Tôi định lên tiếng thì Vệ Lẫm cản lại, làm như khi nãy hắn không có hôn tôi đâu, hắn chỉ ngáp thôi.

Cô Giang Lam cổ vũ:

– Trà sữa với cà phê đã đặt xong rồi, kịch vừa hạ màn là hàng giao đến. Mọi người cố lên nào!

*

Sau khi MC dặn dò những việc cần chú ý trong lúc vở kịch diễn ra, đèn trong hội trường tắt. Bầu không gian im ắng, vở kịch bắt đầu.

Màn một, tôi chưa cần phải lên sàn. Tôi đứng sau cánh gà, nhìn cô luật sư và cô y tá đang đứng trên sàn mà tim tôi đập nhanh. Tôi thấy lo lắm.

Vệ Lẫm đứng kế tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi.

Tôi nhìn hắn. Hắn khẽ nắn tay tôi, động viên:

– Anh làm được mà, Sương Sương.

Tiếp đó, Hạ Vãn Đình trong vai anh Vole lên sân khấu. Y lướt qua chúng tôi như một cơn gió.

Y mặc đồ tây, đi giày da, tóc tai chỉn chu, không giống ngoại hình y thường ngày mà khớp với anh Vole vô tội.

Bối cảnh màn một là văn phòng luật sư, kết thúc khi anh Vole đến văn phòng nhờ luật sư biện hộ. Sau đó, anh Vole rời đi.

Đến phiên tôi.

Luật sư mời Christine làm nhân chứng cho anh Vole, nhưng Christine lạnh lùng từ chối.

– Chào ngài, tôi là Christine Vole.

Tôi đi guốc, bước lên sân khấu. Cả khán đài im lặng. Tôi lo lắm đấy.

Cô luật sư tiếp thoại:

– Chào cô, tôi là Wilfrid Robarts. Hỡi quý cô Vole đáng mến, tôi có một tin xấu cho cô…

Hình như bên dưới có người nhận ra tôi, người đó la tên tôi. Rồi khán giả bắt đầu xì xào bàn tán…

Dưới ánh đèn sân khấu, tôi không nhìn rõ mặt họ, c*̃ng không nghe rõ họ bàn gì.

Vùng tôi có thể nhìn rõ là khu vực sân khấu, là nhóm bạn tập kịch gần tháng nay.

Thế là tôi mỉm cười như Christine, thanh thoát, thư thái như đang hỏi sáng nay ăn gì:

– Chồng tôi, Leonard đang là nghi phạm c*̉a một vụ mưu sát. Ngài tìm tôi vì việc này nhỉ?

*

Christine từ chối lời mời làm nhân chứng biện hộ duy nhất cho người chồng Vole c*̉a luật sư Wilfrid để làm nhân chứng buộc tội anh ta. Bước ngoặt này khiến khán giả bàn tán; mà trên khán đài, quý cô Christine vẫn lạnh lùng khai khống khiến luật sư Wilfrid và trợ lý đổ mồ hôi.

Những màn kịch với bối cảnh trong phiên tòa sau c*̃ng diễn ra suôn sẻ, cả phía biện hộ cho anh Vole và phía buộc tội anh đã chiến rất căng thẳng. Cả hội trường tĩnh lặng dõi theo diễn biến kịch. Và rồi, luật sư Wilfrid lôi bức thư mà Christine viết gửi người chồng c*̃ Max c*̉a cô. Lại một khúc cua nữa xuất hiện. Phía khán giả ồ lên, gương mặt lạnh lùng c*̉a Christine suy sụp.

– Bức thư này là giả. – Tôi ra sức chối bỏ – Tôi luôn viết thư trên giấy màu xanh dương, cuối thư luôn có tên viết tắt c*̉a tôi.

Luật sư Wilfrid nhẹ nhàng lôi chứng cứ thật ra – tờ giấy viết thư màu xanh dương – và hỏi:

– Như này à?

Christine hoảng loạn, cô hét lên:

– Cho tôi xuống!

Khán giả lại thảo luận. Dường như chúng tôi đang đứng ở phiên tòa c*̉a anh Vole thật vậy. Phía tòa đã khống chế được Christine. Luật sư Wilfrid bắt đầu đọc nội dung bức thư làm chứng cứ thật.

Christine ngã xuống, thừa nhận mọi hành vi.

Anh Vole được phán vô tội. Anh được thả. Anh Vole – Hạ Vãn Đình – bật cười mỹ mãn, cả hội trường vỗ tay rần rần chúc mừng anh.

Mà tôi – đang ở trên sân khấu – khẽ hoảng.

Cảnh tượng này… thật quen thuộc.

Hạ Vãn Đình vẫn luôn đứng dưới ánh hào quang, còn tôi giống nhân vật phản diện độc ác tựa Christine vậy. Sau khi phản diện thất bại, Hạ Vãn Đình ưu nhã bước ra ngoài dưới làn sóng vỗ tay và lời chúc mừng c*̉a tất cả mọi người.

Không, không phải thế. Không giống nữa.

Tôi lặng lẽ nhìn quanh, thấy một người vẫn luôn dõi theo tôi như thể mọi ồn ào nơi đây chẳng liên quan đến hắn, trong mắt hắn chỉ có mỗi mình tôi.

Bắt được ánh nhìn c*̉a tôi, hắn mỉm cười.

Thật rực rỡ.

Thật chói mắt.

<i>[Cố lên.]</i>

Hắn dùng khẩu hình để truyền tải thông điệp này đến tôi.

Không giống nữa, tôi đã có Vệ Lẫm rồi.

Tác giả có lời muốn nhắn:

Danh sách diễn viên chính trong vở kịch <b><i>Nhân Chứng Buộc Tội</i></b>:

Nam chính: Leonard Vole ∙ Hạ Vãn Đình

Nữ chính: Christine Vole ∙ Lâm Sương

Luật sư: Wilfrid Robarts
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 51


Thành viên trong tòa kết thúc phần diễn c*̉a mình, khúc cua gắt nhất vở kịch mới xuất hiện.

Luật sư Wilfrid phát hiện đây là một c*́ lừa ngay từ đầu, kể cả việc anh Vole nhờ biện hộ và cả những nhân chứng, những chứng cứ kia nữa. Anh Vole vẫn vô tội như c*̃, Christine ngạo mạn thừa nhận mọi hành vi c*̉a cô. Cô mặc kệ hành động im lặng trước thất bại c*̉a luật sư mà tiến về phía anh Vole, hôn anh ta.

Cảnh thân mật này, tôi và y đã tập nhiều lần nên sẽ không có chuyện chúng tôi sượng, chúng tôi xấu hổ như lần đầu tập diễn. Chỉ là, không ngờ, cảnh này khiến khán giả dưới sân khấu bùng nổ đến thế, họ phấn khích hét ầm lên. Tôi đành dừng động tác, chờ cho khán giả ổn định lại.

Sao lại kích động vì cảnh tôi hôn y quá lên thế?

Ánh mắt tôi lại rơi vào bạn diễn hiện tại c*̉a tôi, Hạ Vãn Đình.

*

Vẻ mặt y phức tạp lắm. Môi tôi vẫn đang dán trên mặt y. Đại não tôi hiện thước phim tua chậm từ lúc biết y, coi y như tình địch, rồi bớt ghét y lại, tập diễn kịch với y qua từng tuần, từng màn kịch. Tôi vẫn hơi cấn thái độ c*̉a y với tôi, mà… giờ c*̃ng khá tích cực hơn rồi.

Môi tôi khẽ sượt môi y, không rõ đó có phải ảo giác c*̉a tôi không. Phản ứng c*̉a khán giả lớn thật đấy. Kế đó, tình nhân c*̉a anh Vole xuất hiện và đẩy tôi ra khỏi anh.

Khán giả lại ồ lên.

Christine, không gì đáng buồn hơn tình cảm đã nhạt nhòa. Cô dịu dàng bước lên, dang tay ôm lấy chồng.

Rồi đâm sau lưng anh.

Thật bình tĩnh.

Tấm màn rủ xuống. Khán giả vẫn còn chìm trong hình ảnh cuối kịch mãi mới nhiệt liệt vỗ tay. Nhóm diễn viên thở phảo.

Tôi và Hạ Vãn Đình im lặng nhìn nhau.

Cô Giang Lam lên sân khấu đọc lời cảm ơn. Tiếp đó, nhóm diễn viên c*̀ng lên sân khấu chào khán giả.

Tôi, nữ chính Christine, lên cuối c*̀ng. Theo lệnh từ cô Giang Lam, tôi lạnh lùng bước lên sân khấu, tháo mũ dạ xuống… Đây c*̃ng là yêu cầu tạo ra hiệu quả từ sự tương phản giữa vai diễn và người đóng, mặc dù tôi thấy không quen lắm.

– Anh Lâm Sương kìa…

– Oa!!! Đẹp quá đi!

– Anh Lâm Sương ơi!

– Lâm Sương! Lâm Sương!



Phía dưới sân khấu phấn khích lắm. Tôi nghe tiếng hoan hô được thét chói tai, có có tiếng gọi tên tôi với âm lượng lớn.

Hơi sợ nha, tôi không biết làm gì cả.

Lần đầu tôi được mọi người hoan nghênh đến vậy mà.

Cứu!!!

Tôi đang cố nghĩ cách kết thúc tình cảnh này thì có một bóng đen đi ra từ cánh gà.

Hắn quỳ xuống, dâng một bó hồng cho tôi.

Tôi nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn sáng rực. Hắn nói:

– Bó hoa này, dành tặng cho nữ chính Christine.

*

Mắt hắn sáng lắm.

Tựa như ngàn vì sao sa xuống vậy.

Chỉ phản chiếu mỗi mình tôi thôi.

Thấy ảnh c*̉a mình trong mắt hắn, tôi ho khan, nhìn sang chỗ khác.

*

Lại là hoa hồng.

Tôi rất muốn cười đáp lại hắn, nhưng tim đập nhanh quá, không nói nên lời. Thành ra, tôi im lặng nhận bó hoa.

Và khi đã nhìn thấy Vệ Lẫm rồi thì tôi không còn lo lắng gì nữa.

Hắn đứng lặng lẽ đứng chen giữa tôi và Hạ Vãn Đình, c*̀ng tôi đón tràng pháo tay từ khán giả.

Cô Giang Lam mỉm cười giới thiệu:

– Đây là bạn Vệ Lẫm, một cộng tác viên cực kỳ vất vả trong đoàn kịch <i>Nhân Chứng Buộc Tội</i> c*̉a chúng tôi…

Hắn khẽ dựa vào tôi để tôi cảm nhận hơi ấm từ hắn. Bất giác, tôi mỉm cười.

*

Buổi diễn kết thúc. Tôi thay đồ.

Không biết Vệ Lẫm đi đâu nữa. Tôi nghe cô Giang Lam và mọi người bàn tán tiệc chúc mừng vở kịch thành công vào ngày mai xem đi đâu, ăn gì, hoạt động thế nào…

– Đàn anh Lâm Sương có tham gia không? Tiểu Vệ nữa! Đàn anh Vãn Đình c*̃ng tham gia đó ạ.

– Giờ hả? Đi đâu? – Tôi nhìn quanh, hỏi – Mà Vệ Lẫm đâu?

– Em không biết nữa… Em không thấy cậu ấy.

Mọi người tiếp tục thảo luận. Tôi tẩy trang xong, vẫn không thấy Vệ Lẫm đâu, định gọi điện cho hắn thì Hạ Vãn Đình xuất hiện.

– Tìm Vệ Lẫm à?

Thấy y, tôi chợt nhớ đến nụ hôn dài trên sân khấu khi nãy nên xấu hổ, gật đầu:

– Phải, cậu thấy em ấy à?

– Em thấy cậu ấy gặp thợ trang điểm.

Thế là, tôi và y chẳng còn chủ đề gì để trò chuyện nữa. Hồi trước, mỗi lần tôi và y tình cờ ở riêng như này thì Vệ Lẫm sẽ kịp thời xuất hiện, còn hiện tại…

– Tại sao anh luôn thích Alpha?

Bỗng Hạ Vãn Đình hỏi thế, âm lượng vừa vừa.

Mà tôi lại nghe thấy.

Tôi nhíu mày, cảm thấy câu hỏi này c*̉a y vừa xúc phạm tôi. Tôi thấy không thoải mái lắm.

Y lại gần. Mặt trắng như ngọc tạc dí sát, tôi sợ hãi lùi về sau.

Làm gi vậy???

Hình như y c*̃ng đang lo lắm, nhịp thở hơi loạn.

Tôi đờ người luôn.

– Tại sao anh luôn thích Alpha vậy? Anh cũng là Alpha cơ mà?

Mãi tôi mới cất tiếng được.

– Thì sao? Tôi cứ thích đấy.

Không hiểu nổi.

Thấy tôi không vui, y c*́i đầu, tự giễu:

– Ha… Nực cười thật chứ…

Ngay lúc này, tôi lại nghe tiếng gõ cửa:

– Sương Sương, anh tìm em à?

Đến rồi.

Vừa vặn lắm.

Tôi thở phào, nói lớn cho người ngoài cửa nghe:

– Ừ, em vào đi.

Vệ Lẫm khoác túi vào. Mặt hắn đang vui, mà thấy trong phòng này trừ tôi thì chỉ có Hạ Vãn Đình, mặt hắn lại xìu xuống.

– Gặp Sương Sương làm gì?

Hạ Vãn Đình liếc tôi rồi lườm hắn, sau đó y rời khỏi phòng.

Hắn khó chịu hỏi tôi:

– Họ Hạ gặp anh làm gì vậy?

– Anh không biết. Chắc cậu ấy nghi ngờ xu hướng tính dục c*̉a anh.

– Ha… Thiểu năng.

– Em vừa đi đâu về thế?

Vệ Lẫm giơ cái túi trong tay hắn về phía tôi:

– Em mua bộ trang phục mà Sương Sương vừa mặc để diễn đấy.

?

Tôi trợn mắt, nhớ đến đề nghị c*̉a hắn trước khi buổi diễn chính thức mắt đầu mà mặt tôi nóng bừng, rồi không nhịn được, đá hắn một cái.
 
Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam
Chương 52: Hoàn chính văn


Sau khi chúng ta ra khỏi phòng, đoàn kịch đã thảo luận hoạt động liên hoan mừng buổi kịch thành công rồi: đi KTV. Họ hỏi chúng tôi có tham gia không, hắn nghe thế thì lặng lẽ nhìn tôi.

Ngày hôm đó, bị pheromone c*̉a Alpha lấn át, bị mọi người vô cảm vây quanh dõi theo…

KTV là ác mộng c*̉a tôi.

Có lẽ tôi nên từ chối thẳng thừng. Nhưng mấy tuần nay, tôi sợ tôi khiến họ thất vọng.

Chợt Hạ Vãn Đình đề nghị:

– Không thì mình đổi sang…

Vệ Lẫm cắt lời y:

– Không thì hẹn khi khác? c*̀ng ăn một bữa vào ngày mai, chẳng hạn? Em thấy mọi người c*̃ng mệt rồi.

Vệ Lẫm với Hạ Vãn Đình cứ như nước với lửa ấy. Tôi mới để ý thấy. Các bạn trong đoàn c*̃ng phát hiện điều đó.

Thế là bầu không gian tĩnh lặng.

Do dự một lúc, tôi lên tiếng:

– KTV c*̃ng được.

Hạ Vãn Đình nhìn tôi. Tôi lại mất tự nhiên tránh nhìn y.

Thật ra, ngày hôm đó, y cũng có mặt ở đấy, Y vẫn nhớ dáng vẻ chật vật c*̉a tôi.

Tôi xấu hổ lắm, bèn dựa sát vào Vệ Lẫm.

Thế là Vệ Lẫm sửa lời:

– Sương Sương đi thì em cũng đi.

*

Mọi người mừng rỡ hân hoan vì tôi và Vệ Lẫm tham gia KTV với họ. Tôi quên đi nỗi sợ khi nãy.

Hạ Vãn Đình vẫn im lặng. Nhớ đến lời đề nghị c*̉a y, không biết y đang nghĩ gì nữa.

Đúng là y đã chứng kiến dáng vẻ chật vật khi đó thật.

Hơn nữa, y còn góp nửa công sức vào dáng vẻ ấy.

*

Tôi và Vệ Lẫm theo đoàn người đến KTV. Hắn công khai khoác vai tôi, đồng thời chuyện trò giao lưu với mọi người. Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, mũi hắn thẳng này, khi cười thì mắt sáng rực này… Hắn vẫn luôn bắt mắt, rực rỡ, hấp dẫn mọi người.

Tôi cứ để hắn ôm lấy tôi, mỉm cười. Chợt Hạ Vãn Đình lọt vào tầm mắt tôi.

Tôi định làm hòa, trở thành bạn bè bình thường với y, mà KTV lại gợi hồi ức đau thương, cộng thêm việc y vừa chất vấn tôi rằng tại sao tôi cứ thích Alpha…

Thế là tôi mím môi, không muốn trò chuyện gì với y.

Y hiểu. Y lùi lại, ra khỏi tầm mắt tôi.

*

Tôi ít khi vào KTV vì tôi không hát mấy. Với lại, tôi không thích không gian ồn ào này. Dạo trước thường vào KTV do Cố Liễm Xuyên, kế đó là hồi ức đau thương nên không vào nữa, giờ thì vào lại vì đoàn kịch. Tôi hơi hối hận… mong là không cần phải…

Tôi ngồi trong góc, không nói gì. Các bạn khác vui vẻ hát hò. Vệ Lẫm nhìn tôi ngồi thừ người, quơ tay trước mặt tôi:

– Sương Sương nghe em hát không?

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn:

– Cũng được.

Vệ Lẫm hôn nhẹ lên má tôi rồi chọn bài Dangerously c*̉a Charlie Puth.

Tôi chưa nghe bài này bao giờ, nhưng tôi hiểu lời.

Bản tình ca nồng nhiệt, mù quáng mà kiên định như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả sinh mệnh.

Vệ Lẫm kéo tay tôi, lặng lẽ nhìn tôi, cất giọng lên đoạn cao trào:

<i>[…] But you are the fire, I’m gasoline,</i>

<i>I love you I love you I love you,</i>

<i>I love you dangerously.</i>

Hắn tạo khẩu hình thêm hai chữ “Sương Sương” để mỗi mình tôi gần hắn nhất thấy được.



– Uầy, hay quá đi!

– Tiểu Vệ cháy thật đấy!

– Hay ghê! Hay ghê! Hát thêm bài nữa!

Cả phòng nhao nhao lên.

Ở nơi góc phòng tôi đây có tiếng tim đập rộn ràng như pháo hoa.

Đoàng!

*

Vệ Lẫm không hát nữa. Mọi người nháo nhào đòi chơi Thật hay Thách, phạt rượu. Tôi vẫn còn chìm trong ánh mắt cháy bừng c*̉a Vệ Lẫm nên họ dễ dàng kéo tôi tham gia trò chơi, lại còn ngồi đối diện với Hạ Vãn Đình.

Chợt tôi nhớ về cái lần tôi nốc cồn rồi bễ xong bị Vệ Lẫm làm này làm kia…

May mà nay tôi hên, vài lượt Thách chưa rơi trúng tôi. Chắc nhờ có Vệ Lẫm ngồi kế, hễ tôi sắp dính thì hắn giúp tôi.

– Sáu lăm!



– Tám tám!

Vệ Lẫm bắt đầu đáp lung tung. Mọi người cười ha hả.

Tôi cũng bật cười theo.

– Sai rồi, phạt thôi.

– Thách đi ạ! Thách! Thách! Thách!

Vệ Lẫm tự tin chọn yêu cầu bên Thách, kết quả là đọc xong thì hắn không còn cười được nữa. Có vẻ yêu cầu này có độ khó cao.

Tôi hớn hở hóng người gặp nạn.

Yêu cầu: “Chọn một người trong nhóm để tập hít đất trên người ấy mười cái.”

Ha ha ha.

Tôi cười được mấy giây thì tắt ngúm.

Vì hắn nói:

– Em chọn Sương Sương.

Biết ngay mà.

Tôi lườm hắn, rồi c*̃ng phải nằm thẳng cho hắn thực hiện Thách:

– Làm đi.

Hắn tay áo hoodie lên, chống hai tay ở hai bên vai tôi.

Hắn nhìn tôi chăm chú, ánh mắt chứa ngàn vì sao.

– Oa… gần thật đó.

– Hôn một cái xem nào!



Tôi cảm nhận được hương tuyết tùng thoang thoảng. Thế là thân nhiệt lặng lẽ tăng lên.

Vệ Lẫm hít một hơi, rồi ép thân xuống. Hơi thở giao hòa, tôi cảm thấy các cơ trên người hắn đang căng ra.

Hắn bình tĩnh hít đất mười cái, thoạt trông c*̃ng nhẹ nhàng đấy.

Trong quá trình hít đấy đó, hắn nhìn tôi chằm chằm. Tôi như con mồi bị hắn tóm được ấy.

Thử thách kết thúc. Hắn đứng dậy trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt c*̉a mọi người, còn tôi phát hiện eo mình nhũn ra…

Ngại quá.

Thấy thế, hắn kéo tôi vào lòng.

Kế đó, tôi cảm nhận được nơi đó trướng lên, bèn giãy khỏi hắn.

Hắn cười khẽ.

*

Người thua tiếp theo là Hạ Vãn Đình. Y cứ im suốt buổi KTV nên lúc biết mình nhận Thách, y cứ chớp mắt nhìn tôi.

Tôi ngồi cách y c*̃ng xa nên không biết y bốc trúng thử thách nào. Có điều, nhìn vẻ mặt y thì tôi hơi đơ.

– Yêu cầu gì thế? Cho nhìn với?

Có người giật phiếu Thách, đọc thành tiếng nội dung tờ phiếu.

– “Hãy nói cho mọi người trên bàn biết xem trong số họ có người bạn thích hay không!” Đàn anh Vãn Đình á?

Nhạt nhẽo thật đấy. Yêu cầu dễ òm. Chắc chắn y không có.

Thật không ngờ, Hạ Vãn Đình lặng lẽ nâng ly rượu, uống cạn.

?

Người Hạ Vãn Đình thích có mặt trong phòng này á?

Chấn động! Trừ tôi thì mọi người c*̃ng há mồm vì bất ngờ, rồi họ nhao nhao:

– Tiếp đi anh em, phải tiếp tục xem người mà đàn anh Vãn Đình thích là ai!

Hạ Vãn Đình cạn ly rồi lau miệng, đứng dậy.

– Không chơi nữa. Anh về trước nhé.

– Kìa anh…

Dù mọi người cố níu kéo nhưng y vẫn vội vã rời khỏi đây.

Tò mò lắm nhé, không biết y thích ai trong số những người ở đây nữa.

Tôi nhìn Vệ Lẫm, lại thấy hắn uống nửa ly rượu. Hình như hắn là người duy nhất không quan tâm y thích ai, hoặc là hắn đã biết.

Không lẽ… người Hạ Vãn Đình thích là hắn?

*

Tan tiệc KTV, trên đường về ký túc xá, tôi thắc mắc với Vệ Lẫm.

Biểu cảm c*̉a hắn đa dạng hẳn:

– Không phải em, hiển nhiên mà. Anh quan tâm nó nhiều như thế để làm gì? Anh quá chén rồi à?

<i>“Không hề. Anh chỉ uống có hai ly xíu xiu thôi.”</i> Tôi nghe tôi trả lời như thế đấy, tốc độ nói c*̃ng chậm.

Vệ Lẫm bật cười, ôm tôi, đổi hướng đi:

– Sương Sương có mang theo căn cước công dân không?

Tôi gật đầu.

– Không về ký túc xá nữa, đi khách sạn thôi.

– Anh không đi nổi đâu

– Bắt xe thôi. – Vệ Lẫm quyết định nhanh gọn rồi ngồi xổm trước mặt tôi – Để em cõng anh.

Gió đêm thổi khiến tôi hơi tỉnh.

Người khác quan trọng gì? Chỉ cần có Vệ Lẫm là được.

– Lên đi ạ, Sương Sương.

Giọng hắn thật đáng tin, ôn hòa như mọi khi.

Tôi nằm trên người hắn, cảm nhận bờ vai vững chãi. Hắn hít sâu, lấy đà đứng dậy, rồi cõng tôi đi.

Tôi lên tiếng:

– Pheromone c*̉a em ấy, dễ chịu lắm.

Tai hắn lén đỏ.

– Nãy chơi trò chơi, em cứng ghê… A!

Tôi chưa nói xong thì Vệ Lẫm bước nhanh, khiến tôi giật mình.

– Vào khách sạn!

Giọng hắn khàn hẳn đi.

Thú vị quá, tôi tựa vào vai hắn, cười tủm tỉm.

Trong nháy mắt, hình như tôi thấy một dáng hình thân quen khiến tôi nhớ lại một nhân ảnh trong quá khứ. Tôi không rõ dáng hình ấy có tồn tại thật không, lỡ đó chỉ là ảo giác c*̉a tôi thôi.

Không quan trọng nữa.

Tôi vùi mình vào hương tuyết tùng mãnh liệt.

Và nghe chính mình thỏ thẻ:

– Anh thích em lắm, thích Vệ Lẫm.

Thanh niên dừng bước.

– Em cũng thích anh, Sương Sương.

Và nói thêm:

– Vẫn thích anh xưa giờ.

- HẾT-

Tác giả có lời muốn nhắn:

Chính truyện đã kết thúc! Kết thúc bằng tình yêu ngọt ngào~

Cảm ơn quý độc giả vẫn dõi theo bộ truyện này đến giờ! Rất là yêu mọi người vì có mấy lần tạm ngưng gõ giữa truyện.

Các ngoại truyện sắp viết gồm:c*́ quay xe trên diễn đàn trườngGóc nhìn c*̉a Cố Liễm XuyênGóc nhìn c*̉a Hạ Vãn ĐìnhSau khi tốt nghiệp, Lâm Vệ c*̀ng nhau đi du học + du thuyền playThành kết playwb@有猫的又蓝
 
Back
Top Bottom