Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 430: Chương 430



Lời nói của nàng ta như một tiếng sấm nổ vang trong đám thị vệ.

“Cái gì? Lão Lý g.i.ế.c A Hương? Tại sao?”

“Đúng vậy, tại sao lại g.i.ế.c nàng ta?” Có người nhìn Tiểu Ngải hỏi.

“Là... là...” Ánh mắt Tiểu Ngải lại bắt đầu nhấp nháy, nàng ta liếc nhìn Trưởng Dã, lại liếc nhìn lão Lý hung dữ như ác thần đứng cách đó không xa.

“Ngươi cứ nói thật, đừng sợ!” Trưởng Dã động viên nàng ta.

“Là A Hương muốn xin chúng ta một con lạc đà, lão Lý nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi của nàng ta, hình như A Hương không chịu nên lão Lý tức giận g.i.ế.c nàng ta.” Tiểu Ngải thử dò xét nói.

“A Hương còn không chịu, e là cầu còn không được chứ? Người không chịu hẳn là lão Lý chứ?” Một tên thị vệ hiểu rõ lão Lý chen vào nói.

“Dù thế nào thì hắn cũng g.i.ế.c A Hương, xác c.h.ế.t chôn ở dưới đó.” Tiểu Ngải nói rất kiên quyết.

Trưởng Dã nhìn lão Lý mặt mày xanh mét phía sau, hắn ta khẳng định dưới đồi cát này chắc chắn có người chết.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được một cơ hội tốt, lúc này bắt được lão Lý, hắn ta sẽ chiếm được lợi lớn.

Nghĩ đến đây, hắn ta nói với đám thị vệ: “Ta không tin Lý ca là người như vậy nhưng để trả lại sự trong sạch cho Lý ca, chúng ta hãy đào đồi cát này ra xem, dưới đó có xác c.h.ế.t hay không, mọi chuyện không phải sẽ sáng tỏ sao?”

“Đào cái gì, chắc chắn là tiện nhân này muốn xin lạc đà, lão Lý không để ý đến nàng ta, nàng ta mới vu oan cho lão Lý.” Có người quát.

“Ta không có! A Hương ở dưới đó! Ta tận mắt nhìn thấy, ta có thể lấy mạng mình ra đảm bảo.” Tiểu Ngải liều lĩnh nói.

Nàng ta đã nhìn rõ tình hình, vừa rồi thị vệ Trưởng Dã cũng đã cảnh cáo nàng ta, chỉ cần nói ra sự thật là được, hắn ta sẽ bảo vệ nàng ta.

Có chỗ dựa thì sợ gì.

“Không được đào!” Lão Lý đứng ra gào lên: “Ai dám động vào đống cát này, sau này lão Lý ta không quen biết hắn.”

“Sao thế? Lý ca sợ gì sao?” Trưởng Dã không quan tâm.

Hắn lấy một cái xẻng nhỏ từ trên lưng lạc đà, bắt đầu đào.

Những thị vệ còn lại chỉ đứng nhìn, họ nể mặt lão Lý nên không muốn ra tay nhưng cũng rất muốn biết dưới đó có phải là xác của A Hương không.

Một nén hương trôi qua...

Lại một nén hương trôi qua...

Nhưng ngoài cát ra vẫn chỉ là cát.

“Có rồi, có rồi!” Đột nhiên Trưởng Dã phấn khích kêu lên, hắn dường như đào được thứ gì đó, hắn ta cuối cùng cũng có động lực, cảm thấy có hy vọng, tăng tốc độ đào.

Cái vật ướt nhẹp kia lộ ra, nhỏ thế thì sao nhìn thấy?

“Này, đây có phải tiểu A Hương không?” Một tên thị vệ âm dương quái khí kêu to.

“Chẳng phải A Hương c.h.ế.t rồi biến thành thỏ rừng rồi sao? Ta thấy rõ ràng đây chính là một con thỏ chết.

“Không! Đây là A Hương, chỉ là A Hương c.h.ế.t rồi nên hiện nguyên hình!”

Đám thị vệ bắt đầu âm dương quái khí về cái c.h.ế.t của A Hương.

Trưởng Dã nhìn thứ được đào lên từ dưới đất, hắn ta cũng nhìn rõ rồi, đó chỉ là một con thỏ rừng.

Có một tên thị vệ tiến lên cầm con thỏ lên xem xét kỹ càng: “Này, hình như đây là thỏ đực, sao A Hương lại là thỏ đực? Này, Yên Vũ lâu các ngươi còn lừa người, sao lại có cả thỏ đực ở đây?”

“Ha ha...” Đám thị vệ lập tức cười chế giễu.

Lão Lý nhìn cái hố sâu mà Trưởng Dã đào, trong lòng lập tức yên tâm.

Hán cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng tối qua chôn ở đây, sao lại không thấy nữa?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 431: Chương 431



Hắn nhìn quanh, muốn xem rốt cuộc là ai giúp mình.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân nhìn vẻ mặt của lão Lý, hai người không khỏi nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.

Trần Thiếu Khanh giơ ngón tay cái về phía Tô Mặc, may mà Tô Mặc thông minh, giải quyết mối nguy trước, nếu không thì hôm nay lão Lý chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

Lão Lý đối xử tốt với người Tô gia, nàng không thể trơ mắt nhìn lão Lý chịu thiệt.

Vì vậy, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã ra tay tiêu hủy xác chết.

Trưởng Dã rất không cam lòng, mắt hắn ta đỏ ngầu nhìn Tiểu Ngải: “Ngươi có nhớ nhầm chỗ không?”

Tiểu Ngải bị ánh mắt đầy sát khí của hắn ta nhìn đến hoảng loạn: “Có lẽ... có lẽ là bên kia...”

Nàng ta đưa tay chỉ bừa một nơi khác.

Trưởng Dã không nói hai lời, lại bắt đầu đào bới.

Một nén hương lại một nén hương...

Ngoài cát ra vẫn chỉ là cát...

Lần này còn sạch sẽ hơn, ngay cả một con thỏ rừng cũng không đào được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có người không nhìn nổi nữa: “Trưởng Dã, ngươi như vậy là đang lãng phí thời gian, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngày thường Lý ca đối xử tệ với ngươi sao? Ngươi nhất định phải đào ra một cái xác để vu oan cho Lý ca ngươi mới cam tâm?”

“Đúng vậy, Trưởng thị vệ, làm người phải có lương tâm, lương tâm không thể để chó ăn mất.”

Trưởng Dã như phát điên, đào chỗ này đào chỗ kia nhưng đều khiến hắn ta thất vọng hết lần này đến lần khác, cuối cùng hắn ta ném cái xẻng xuống đất, đứng dậy, toàn thân sát khí bước nhanh đến trước mặt Tiểu Ngải.

“Ầm” một tiếng đ.ấ.m đánh tới, đánh Tiểu Ngải gầy yếu từ trên đồi cát xuống dưới.

Lăn xuống đất.

Vẫn chưa hết, hắn ta còn đuổi theo, túm lấy tóc Tiểu Ngải, rồi mắng: “Con tiện nhân này, dám vu oan cho Lý ca, xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi không!”

Nói rồi “Bốp bốp” tát vào miệng Tiểu Ngải.

“Quan gia tha mạng~ tha mạng!” Tiểu Ngải bị đánh đầy miệng máu, hai cái răng bị đánh rụng, nàng ta mơ hồ kêu cứu.

Không ai lên ngăn cản, mọi người đều lặng lẽ nhìn họ.

“Đánh c.h.ế.t ngươi! Đánh c.h.ế.t ngươi!” Trưởng Dã đột nhiên ném Tiểu Ngải xuống đất, lại bắt đầu dùng chân đá liên hồi.

Tiểu Ngải bị đánh lăn lộn trên đất, đau đớn r*n r*.

Lúc này, tất cả mọi người đều bị kinh động, mọi người đều đổ xô về phía này.

Ánh mắt của những nữ nhân ở Yên Vũ lâu đặc biệt lạnh lùng, ai nấy nhìn Tiểu Ngải đều mang vẻ mặt đáng đời.

“Được rồi, Trưởng thị vệ, đánh c.h.ế.t người thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm.” Có người nói.

Có bậc thang, Trưởng Dã cuối cùng cũng dừng tay, đi tới chắp tay với lão Lý: “Không biết Lý ca đã hết giận chưa, đều do con tiện nhân này vu oan cho Lý ca, ả đáng chết!”

Nói rồi lại tiến lên đá Tiểu Ngải một cước.

Tiểu Ngải vừa đứng dậy, lại bị đá ngã lăn quay trên đồi cát.

Lão Lý nhìn Trưởng Dã rồi lại nhìn Tiểu Ngải toàn thân đầy máu, hừ lạnh một tiếng: “Mọi người thu dọn đồ đạc lên đường!”

Nói rồi vung tay, dẫn theo những tên thị vệ khác đi.

Những tên thị vệ còn lại cũng liếc Trưởng Dã một cái, không ai để ý đến hắn ta, đều theo lão Lý đi về phía trước.

Trưởng Dã trừng mắt nhìn Tiểu Ngải đang co rúm trên đất, không nói một lời, tiến lên giẫm mạnh một cước vào cổ tay nàng ta, sau đó dùng sức vặn vài cái, ngẩng đầu bỏ đi.

Tiểu Ngải đau đến suýt ngất đi, nàng ta biết cổ tay mình đã gãy, vì nàng ta nghe thấy tiếng xương vỡ.

Nhưng không ai để ý đến nàng ta, những người ở Yên Vũ lâu đã tự lo cho mình, chuẩn bị lên đường, không ai nhìn nàng ta lấy một cái.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 432: Chương 432



Tiểu Ngải miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước, nàng ta phát hiện bình nước của mình bị những người tỷ muội khác mang theo, nàng ta đi nhanh vài bước định lấy lại.

Nhưng nàng ta không thể đi nhanh được, vừa đi là chân lại đau, đây là do lúc nàng ta lăn xuống từ đồi cát đã bị trẹo chân.

Tay nàng ta đau, chân nàng ta đau, mặt nàng ta đau, có thể nói toàn thân nàng ta không chỗ nào không đau.

Nàng ta vẫn không đuổi kịp đoàn người, không lấy được bình nước của mình.

Đoàn người tiếp tục tiến lên, mấy người Tô gia vẫn ngồi trên lưng lạc đà, lão Lý ra lệnh cho Trưởng Dã nhường lạc đà cho một tên thị vệ khác đang hơi khó chịu.

Trưởng Dã không dám nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn giao dây cương, hắn ta đi bộ cùng những tên thị vệ khác ở phía sau.

Hắn ta càng ngày càng hận Tiểu Ngải, hắn ta trừng mắt nhìn nữ nhân đang đi cuối đoàn người, hắn ta nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.

Là nàng ta hại hắn ta không được cưỡi lạc đà, còn mất đi sự tin tưởng của lão Lý, khiến cho các thị vệ xa lánh và khinh thường hắn ta.

Hắn ta cố tình đi cuối đoàn người, hắn ta đang đợi Tiểu Ngải.

Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã đến phía trước, trong sa mạc, khả năng dịch chuyển tức thời của họ đã phát huy tác dụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa rồi, trước khi những người Tô gia tỉnh dậy, Tô Mặc đã đổi hết nước trong bình nước thành nước linh tuyền, đồng thời còn thêm một bình nước nữa cho mỗi con lạc đà.

Chỉ là chỗ để hơi khuất, không nhìn kỹ thì không thấy, đều được đặt dưới lớp nỉ.

Ngoài ra, trên con lạc đà của Tô phu nhân, Tô Mặc còn để một túi trái cây tươi, cùng với vài quả dưa hấu nhiều nước.

Như vậy vừa có thể làm cơm vừa có thể giải khát.

Đây đều là một số đồ dự trữ của ngự thiện phòng, nàng chỉ việc lấy ra dùng.

Trần Thiếu Khanh đề nghị giữ lại một ít hạt dưa làm giống, trồng trên đất trống trong không gian, tưới bằng nước linh tuyền, có lẽ có thể mọc lên.

Tô Mặc gật đầu, tỏ ý tán thành.

Khi họ đợi những người Tô gia ở phía trước, họ đã bắt đầu thực hiện.

Lấy hạt dưa ra, dùng dụng cụ trong phòng thí nghiệm sấy khô, hai người rải chúng xuống đất trong không gian của Tô Mặc.

Trần Thiếu Khanh lại lấy nước linh tuyền ra tưới, làm xong tất cả, hai người ra khỏi không gian nhưng phát hiện đoàn người vẫn chưa đi đến chỗ họ đứng.

Hôm nay mặt trời chiếu cao, những người đi phía sau không bao lâu đã khát và mệt, hai chân như đeo đá, bước đi rất khó khăn.

Tiểu Ngải khát đến nứt cả môi, cổ tay lại đau rát như lửa đốt, không có thuốc, nàng ta chỉ có thể tự xé một mảnh vải băng cổ tay lại rồi treo lên cánh tay.

Làm xong tất cả, nàng ta phát hiện mình càng lúc càng cách xa đoàn người, nàng ta có chút sốt ruột, nghĩ chạy nhanh vài bước đuổi theo nhưng chân đau như dẫm phải dao, căn bản không thể dùng sức.

Không còn cách nào khác, nàng ta chỉ có thể miễn cưỡng tăng tốc, dùng hết sức đi theo bóng đoàn người phía trước.

Nàng ta phải đuổi theo để lấy lại bình nước, nếu nàng ta không có nước thì chắc chắn sẽ chết.

Mặt trời càng ngày càng cao, trời cũng càng ngày càng nóng.

Tiểu Ngải l.i.ế.m đôi môi khô nứt, nghiến răng, nàng ta phải cố gắng đuổi theo.

Đoàn người lúc này đã thành một chấm đen nhỏ, nàng ta có chút hoảng sợ: “Đợi ta với! Đợi ta với!”

Nàng ta vừa gọi vừa nhịn đau chạy về phía trước nhưng ngoài cát bụi không ngớt thì không ai để ý đến nàng ta.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 433: Chương 433



Cuối cùng Tiểu Ngải không thể đi được nữa, đau đớn ở tay chân đã đến cực hạn, nàng ta không thể đi thêm được nữa.

Hơn nữa nàng ta còn cảm thấy mình bắt đầu sốt, nàng ta hiểu là vết thương đã bị nhiễm trùng.

Nàng ta choáng váng, cố gắng mở mắt, muốn đi thêm vài bước nhưng cuối cùng vẫn ngã gục xuống đất.

“Nước... nước...” Tiểu Ngải giơ tay lên gọi.

“Muốn uống nước à? Ta có đây.” Đột nhiên nàng nghe thấy một giọng nói rất ôn nhu, ngay bên tai nàng ta.

Nàng ta gật đầu mạnh mẽ: “Nước! Ta muốn uống nước...”

Một dòng nước mát lạnh đổ vào cổ họng nàng ta, nàng ta nuốt một cách tham lam, đột nhiên chân nàng t cảm thấy đau dữ dội, nàng ta kinh hoàng mở to mắt.

Một khuôn mặt tà mị nhìn nàng ta đầy chế giễu: “Con tiện nhân! Chết đi cho rồi!”

Nói rồi giơ tay nhấc chân bị chặt đứt của nàng ta lên lắc lư trước mặt nàng ta, sau đó ném ra xa.

“Chân ta... chân ta!” Chân nàng ta không còn nữa sao?

Tiểu Ngải tuyệt vọng kêu lên.

“Không phải khát sao, uống tiếp đi.” Trưởng Dã lại đổ một ngụm nước cho nàng ta.

Tiểu Ngải ngây người uống thêm một ngụm, đột nhiên lại đau dữ dội hơn, lần này là chân còn lại của nàng ta.

Trưởng Dã nheo mắt nhấc chân còn lại của Tiểu Ngải lên lại đưa cho nàng ta xem, sau đó đứng dậy đập bình nước vào mặt nàng ta rồi sải bước đi.

Tiểu Ngải đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, nàng ta không còn chân, tay lại bị thương, nàng ta ngẩng đầu, mò mẫm tìm bình nước, mở nắp ra, đổ ụp lên mặt, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra.

Đã phải c.h.ế.t thì phải c.h.ế.t sạch sẽ...

Một con kền kền không ngừng lượn quanh nàng ta, chờ đợi, cho đến khi thấy Tiểu Ngải hoàn toàn không còn động tĩnh, nó mới lao thẳng xuống.

Đoàn người vẫn tiếp tục tiến lên, không ai để ý đến sự mất tích của Tiểu Ngải, hoặc nói thẳng ra là để ý nhưng giả vờ không thấy.

Nữ nhân này không biết sống chết, đắc tội với lão Lý, chính là muốn chết, đặc biệt là ở trong sa mạc mênh m.ô.n.g này.

Vì vậy mọi người chỉ đờ đẫn đi con đường của mình, trên mặt đều là vẻ đờ đẫn.

Chỉ thỉnh thoảng khát không chịu nổi, mới lấy bình nước ra mở nắp uống một ngụm nhỏ, rồi lại cất đi.

Đây là nước cứu mạng, uống một ngụm là ít đi một ngụm.

Đột nhiên gió lớn nổi lên, nhìn thấy một đám mây đen sắp kéo đến.

“Mọi người mau đi! Sắp có bão lớn rồi.” Lão Lý ngẩng đầu nhìn lên rồi hét lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vài con lạc đà lao về phía trước, lạc đà của Tô phu nhân và Tô Bân đi đầu, tiếp theo là Tô Quân và Tô Thành, kế đến là Vu Đinh Lan và Trần Tú.

Lạc đà chạy cũng rất nhanh, Vu Đinh Lan bị xóc nảy lên, ngồi không vững, nhìn thấy sắp ngã xuống.

Tô Mặc nhanh tay nhanh mắt bay lên đỡ nàng ấy, thấy nàng ấy ngồi vững, nhanh chóng ẩn thân nhảy vào không gian.

Vu Đinh Lan chỉ cảm thấy một đôi tay đỡ mình nhưng bão quá lớn, nàng ấy không kịp quay đầu lại tìm xem ai đã giúp mình.

Chạy nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng tốc độ của bão, rất nhanh sẽ đuổi kịp bọn họ.

Nhóm người này thấy mạng sống sắp không còn, Tô Mặc vung tay, đưa mấy con lạc đà của Tô gia cùng mọi người vào không gian.

Nàng không có phòng tối, chỉ có thể đưa họ vào một đồng cỏ bên bờ sông của mình.

Tô phu nhân và những người khác bị gió thổi ngất đi, Tô Mặc lấy nước linh tuyền cho mọi người uống.

Không lâu sau, mọi người Tô gia đều tỉnh lại.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 434: Chương 434



“Nương, đại ca...”

“Nhị ca, nương!”

Mấy người vừa gọi vừa đứng dậy quan sát nơi này.

Đây là nơi nào?

Thật không ngờ lại có một con sông, còn có đồng cỏ, bên cạnh đồng cỏ trồng đủ loại cây, có cây còn nở hoa rực rỡ.

Đẹp quá, đây rốt cuộc là nơi nào?

Tô phu nhân cũng tỉnh lại, giống như mọi người, nhìn xung quanh, bà cũng rất khó hiểu, chẳng phải họ đang trốn bão trong sa mạc sao?

Sao tỉnh lại đã đến đây?

Chẳng lẽ họ đã... chết?

Trong lòng bà đột nhiên nảy lên một ý nghĩ không hay.

“Nương, có phải chúng ta đã c.h.ế.t rồi không, nơi này sao lại đẹp thế?” Tô Quân nhìn mọi người với vẻ mặt bối rối.

Mọi người cũng nhìn mọi thứ bằng vẻ mặt như vậy.

Họ đi một vòng quanh, phát hiện nơi này thực sự rất lớn, đi mãi cũng không thấy hết, hơn nữa còn rất yên tĩnh, thậm chí không thấy một bóng người.

“Nương, mọi người mau đến đây, có một bàn đồ ăn ngon.” Tô Thành tinh mắt, phát hiện ra nơi để đồ của ngự thiện phòng.

Trên bàn bày đầy những món ăn nóng hổi.

“Nương, có thịt kho tàu, còn có sườn hầm, ngỗng hầm, oa, toàn là đồ con thích ăn.” Tô Thành nhìn những món ăn trên bàn kinh ngạc kêu lên.

Tô Bân và Tô Quân lúc này cũng chạy đến, thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, cũng thèm đến nuốt nước bọt.

Tô phu nhân nhìn mọi người đều như sói đói, thở dài: “Mọi người đói thì ăn đi, không biết là của nhà ai, đến lúc đó để lại cho họ ít bạc là được.”

“Được!”

Mấy người nghe xong vội vàng ngồi xuống, cầm đũa ăn một cách nhanh chóng.

Không lâu sau, một bàn đồ ăn đã bị ăn sạch sẽ, không còn một chút gì.

Hai người Tô Bân và Tô Quân còn uống một ít rượu trên bàn.

Rượu này ngon quá...

Một nhà ăn no nê, vừa ăn vừa ợ.

Tô Thành còn hài lòng vỗ vỗ cái bụng nhỏ căng tròn: “Đại nương, nương, con no rồi! Ăn no quá, no quá!”

Tô Mặc ẩn thân đứng bên cạnh họ, khoanh tay gật đầu rất hài lòng, lúc này Trần Thiếu Khanh lại bưng một đĩa trái cây đặt lên bàn.

Mọi người vừa định đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên Tô Thành tinh mắt kêu lên: “Trái cây! Mọi người mau xem còn có trái cây nữa.”

Mọi người quay đầu lại, đều kinh ngạc phát hiện chính giữa bàn bày một đĩa trái cây tươi.

Tô Thành cầm một quả táo lớn đưa cho Tô phu nhân: “Đại nương ăn đi, chắc chắn rất ngọt.”

Sau đó lại cầm một quả đưa cho nương của mình: “Nương, người ăn đi.”

Tô phu nhân và Trần Tú cười nhận lấy, hai người cùng cắn một miếng, quả nhiên táo vừa ngọt vừa giòn, nước ép chảy xuống khóe miệng.

“Mọi người ăn đi, ăn xong để lại tiền cho họ là được, chúng ta không ăn không.” Tô phu nhân thấy mọi người đều nhìn họ, vội vàng nói.

Vào lúc đặc biệt này, không thể quan tâm nhiều như vậy, trước tiên phải ăn no uống đủ để bảo vệ mạng sống của mọi người là quan trọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Tô phu nhân nói, mọi người lập tức ra tay lấy trái cây bắt đầu ăn.

Mấy người đều không kịp nói chuyện, cắn từng miếng táo, lê, đào, cho đến khi ăn sạch đĩa, mọi người mới hài lòng dừng lại.

Bữa ăn này ăn thật no, cũng thật hài lòng.

Mấy người ăn no định đi dạo, đột nhiên họ như bị ai đó đẩy một cái, chớp mắt đã trở lại sa mạc.

Tô gia đứng vững, phát hiện mấy con lạc đà cũng theo sau ra ngoài.

Lúc này cơn bão lớn bên ngoài đã qua.

Chỉ là đội ngũ dường như đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một phiến cát vàng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 435: Chương 435



“Nương, người xem, hình như có người đang động đậy.” Tô Thành chỉ tay về một cồn cát và kêu lên.

Tô Bân và Tô Quân vội chạy tới, quả nhiên là có người, người đó thò đầu ra, chậm rãi phủi cát trên mặt, để lộ ra một khuôn mặt.

“Lý thị vệ, nương, là Lý thị vệ.” Tô Bân hét lên, nói xong cùng đệ đệ dùng hai tay ra sức đào đất cát trên người lão Lý.

Nghe nói là Lý thị vệ, Tô gia đều chạy tới giúp đỡ, quả nhiên đông người sức mạnh lớn, không lâu sau lão Lý đã có thể ngồi dậy từ trong cát, hắn dùng sức giậm chân, rũ sạch cát trên người, vịn Tô Bân đứng dậy.

Thấy Tô gia đều sạch sẽ, không hề hấn gì, hắn rất kinh ngạc: “Vừa rồi bão lớn như vậy, sao các người lại không sao?”

“Chúng ta...” Tô Thành vừa định nói gì đó, Tô phu nhân vội vàng kéo hắn ra sau lưng: “Chúng ta đều trốn dưới bụng lạc đà nên đều ổn.”

Tô phu nhân vừa nói vừa liếc nhìn mọi người, mọi người lập tức phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy, chúng ta đều trốn dưới bụng lạc đà...”

“Vẫn là các người phản ứng nhanh, ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị lật nhào, cát lập tức chôn vùi ta, may mà các người cứu ta, nếu không ta chắc chắn không thoát ra được.”

Lão Lý nhìn mọi người với ánh mắt biết ơn, đột nhiên hắn nói: “Không ổn, họ vẫn còn dưới cát, mau đi cứu người.”

Nói xong liền đứng dậy chạy về phía dưới cồn cát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô gia giúp lão Lý đào thêm vài người từ trong cát ra, có vài thị vệ cũng tự mình vùng vẫy đứng dậy, lão Lý bảo họ nhanh chóng đi tìm người, mấy thị vệ khiêng lạc đà lên, lấy dụng cụ từ trên đó, bắt đầu đào người từ trong cát.

Một, hai, ba...

Cuối cùng tất cả mọi người đều được đào ra.

“Báo cáo số người!” Lão Lý nhìn những thị vệ đầy cát, giọng khàn khàn nói.

Thị vệ bắt đầu điểm danh: “Lý ca, Tiểu Ngải của Yên Vũ lâu mất tích...”

“Ngoài nàng ta... còn ai nữa?” Lão Lý không kiên nhẫn vung tay, nhắc đến người này hắn lại thấy phiền.

“Không còn nữa, tất cả mọi người đều đủ.” Thị vệ lại điểm danh một lần nữa: “Yên Vũ lâu còn lại bảy người, thư sinh còn ba người, Tô gia không thiếu một ai.”

Họ kinh ngạc phát hiện ra rằng Tô gia lại sạch sẽ, cả quần áo trên người và trên mặt đều sạch sẽ, không giống như họ, nhìn vào là biết vừa được đào ra từ trong cát.

“Người ta phản ứng nhanh, trốn dưới bụng lạc đà.” Lão Lý nhìn ra vẻ mặt của họ, giải thích.

“Nhưng lạc đà không phải đều bị lật rồi sao, sao còn có thể trốn được?” Có người nghi ngờ.

“Mẹ kiếp ngươi còn không mau đi tìm bình nước, còn ở đây nói linh tinh, giống như nữ nhân vậy, cút nhanh!” Lão Lý đá vào m.ô.n.g hắn, tên thị vệ sợ hãi vội vàng chạy mất.

Mọi người lần lượt đào bình nước và hành lý khác ra khỏi cát.

Một đội người thu dọn xong lại tiếp tục lên đường.

Lần này thật may mắn, ngoài Tiểu Ngải ra thì không mất một ai.

Mọi người đều biết rằng Tiểu Ngải đã mất tích trước khi cơn bão cát ập đến nhưng không ai muốn nhắc đến nàng ta, sợ chọc giận lão Lý.

Đắc tội với lão Lý thì hậu quả ra sao, mọi người đều thấy rõ, kết cục cuối cùng là bị mọi người cô lập rồi mất mạng.

“Gạch tên người đó đi.” Lão Lý lạnh lùng nói với tên thị vệ đang cầm danh sách.

Tên thị vệ không nói hai lời, rút bút, đổ một ít nước mực vào và gạch tên Tiểu Ngải.

Trời sắp tối rồi, đây đã là ngày thứ hai ở sa mạc, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ngày tối mai sẽ có thể đi ra ngoài.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 436: Chương 436



Trong lòng Lão Lý niệm A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ ngàn vạn đừng để xảy ra chuyện gì nữa.

Vừa niệm xong, hắn đột nhiên phát hiện phía trước có mấy điểm sáng, hắn dụi mắt, lại chỉ tay về phía thị vệ bên cạnh hỏi: “Ngươi xem đó là gì? Có phải ta hoa mắt không? Sao ta thấy phía trước có đèn?”

Tên thị vệ nghe vậy nheo mắt nhìn theo ngón tay của hắn về phía trước: “Không giống đèn... giống như mắt...”

“Không ổn! Là sói!” Lão Lý đột nhiên phản ứng lại, sa mạc mênh m.ô.n.g thế này làm sao có đèn được, những chấm sáng kia chính là mắt sói.

“Mọi người cẩn thận, phía trước có bầy sói.” Lão Lý hét lên với cả đội.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Á!”

“Có sói sao? Quá đáng sợ!” Vài cô nương của Yên Vũ lâu lập tức hoảng sợ hét lớn.

“Muốn sống thì im miệng cho ta! Các ngươi muốn dụ sói đến sao?” Lão Lý quát.

Tô gia không ai lên tiếng, chỉ có Tô Thành hơi sợ hãi ôm chặt lấy eo nhị ca.

Tô Quân vỗ tay an ủi hắn.

Tô phu nhân lại rất bình tĩnh: “Đừng kêu đừng hét, sói rất sợ đông người, sợ lửa, chỉ cần chúng ta không tách ra, chúng sẽ không dám làm gì chúng ta đâu.”

“Nương, sao người biết nhiều thế?” Tô Bân rất tò mò, nương vẫn luôn ở trong phủ rất ít khi ra ngoài, sao lại hiểu được điều này.

“Hồi trẻ nương cũng theo cha và cữu cữu của các con đi du ngoạn khắp nơi, tự nhiên cũng hiểu được nhiều kiến thức sinh tồn ngoài tự nhiên.” Tô phu nhân cố gắng cười nhẹ nhàng trả lời.

Càng đến gần ánh sáng xanh, lão Lý và những thị vệ khác càng cẩn thận hơn, mặc dù biết có bầy sói nhưng cũng phải đi như vậy, vì đó là con đường bắt buộc phải đi.

“Mọi người nhớ phải theo sát, nếu lạc đàn rất có thể sẽ bị sói nhắm vào, còn nữa, nếu có sói, mọi người đừng hoảng sợ đừng kêu la, cầm đuốc lên cao, chúng sẽ không dám tiến lên.”

Lão Lý nói xong, ra lệnh cho thị vệ giơ đuốc lên, vây những người không có đuốc ở giữa rồi từ từ tiến lên.

Mọi người đều không nói nữa, bầu không khí trở nên vô cùng kiềm nén.

Trưởng Dã cố tình đi ở cuối đội, hắn ta cầm đuốc, vừa đi vừa suy nghĩ.

Bầy sói ở phía trước, nếu tấn công trước thì cũng có người đỡ, ước chừng một nửa thời gian sẽ không đến lượt hắn ta.

Lão Lý đi đầu tiên, nếu bầy sói cắn thì hắn cũng là người đầu tiên phải không?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trưởng Dã nở một nụ cười xấu xa.

Thật kỳ lạ, khi ở xa có thể nhìn thấy những đôi mắt sói lấp lánh nhưng khi đến gần thì ngược lại, chẳng nhìn thấy gì cả.

Tất cả mọi người đều nín thở.

Sói quả thực rất xảo quyệt, chúng cảm nhận được có người đến nên đã ẩn núp.

Nguy hiểm rình rập khắp nơi.

“Lý ca, hình như bầy sói đã trốn mất rồi.” Một tên thị vệ hạ giọng nói.

“Chúng ẩn trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng, mọi người tuyệt đối không được tách đội, rất có thể chúng đang theo sau đội ngũ của chúng ta, chuẩn bị tấn công những người lạc đàn bất cứ lúc nào.” Lão Lý đã đến sa mạc vài lần, cũng có chút kinh nghiệm.

“Ai ở cuối đội?” Lão Lý hỏi.

“Là Trưởng Dã.”

“Bảo hắn cẩn thận, bám sát đội ngũ.” Lão Lý hạ giọng ra lệnh.

Có tên thị vệ truyền lời.

Trưởng Dã nghe xong khịt mũi lạnh lùng, không nói gì.

Tên Lý thị vệ này thật lòng không mong hắn ta tốt, có cần phải nói thẳng thừng như vậy không?

Rõ ràng bầy sói ở phía trước, sao lại đột nhiên tấn công người ở phía sau.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 437: Chương 437



Lão Lý dặn dò xong vẫn có chút không yên tâm, lại phái thêm hai tên thị vệ cùng Trưởng Dã đi bọc hậu.

Hắn đã từng tận mắt chứng kiến, tên thị vệ đi cuối đội vì đi tiểu mà bị bỏ lại, bị bầy sói ăn đến chỉ còn trơ lại bộ xương trắng.

Cảnh tượng thảm khốc đó cả đời hắn cũng không quên được.

Lão Lý dẫn đội đi trước, tiếp theo là mấy con lạc đà của Tô gia đi theo sau.

Họ lại đi thêm một lúc nữa, vẫn không phát hiện điều gì bất thường.

“Lý ca, có phải vừa nãy chúng ta nhìn nhầm không, thực ra không có sói?” Tên thị vệ bên cạnh khẽ hỏi.

“Sói rất xảo quyệt, không được lơ là.” Lão Lý trầm giọng nói.

Đột nhiên hắn cảm thấy phía trước có thứ gì đó chắn ngang đội ngũ, lão Lý kéo dây cương, con lạc đà dừng lại.

“Lý ca, để ta đi xem.” Một tên thị vệ định chạy tới.

“Đứng lại!” Lão Lý quát lớn.

Tên thị vệ đứng tại chỗ, có chút kinh ngạc nhìn lão Lý trên lưng lạc đà.

“Bất kỳ ai không có lệnh của ta đều không được tách khỏi đội ngũ, bất kể xảy ra chuyện gì, nghe rõ chưa?”

Lão Lý quát lớn.

“Rõ.” Mọi người cùng đáp.

Ngoại trừ Trưởng Dã đi cuối đội.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lòng hắn ta vô cùng căm hận lão Lý, đây là thời cơ tốt nhất để trừ khử đối thủ, nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ không bao giờ có nữa, muốn trổ tài lần nữa thì quá khó.

Đã tách khỏi đội ngũ thì có khả năng bị sói ăn thịt, vậy thì...

Hắn ta hướng mắt về phía lạc đà Tô gia.

Một ý nghĩ tự cho là hoàn hảo nảy lên, khóe miệng hắn ta thoáng nở một nụ cười nham hiểm, rồi nhanh chóng biến mất.

Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vừa dịch chuyển tức thời đến sau lưng hắn ta, nhìn Trưởng Dã chăm chú nhìn chằm chằm vào lạc đà Tô gia, Tô Mặc xoa xoa trán, hướng mắt về phía Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Mặc Mặc, không sai, hắn ta quả thực không phải người tốt lành gì.”

Lão Lý cưỡi lạc đà, tay cầm đao phi về phía trước, trước mặt họ là một đống cành cây và đá chắn ngang.

“Lý ca, chuyện gì thế này? Ai lại đặt chướng ngại vật ở đây?”

Có người hỏi.

“Là sói!” Giọng lão Lý càng thêm lạnh lẽo: “Đây là sói đang dụ chúng ta mắc câu.”

“Vậy phải làm sao?”

“Đi vòng qua đồi cát bên cạnh.” Lão Lý dứt khoát nói.

Mọi người theo tay hắn chỉ, muốn đi vòng qua đồi cát đó phải đi thêm một đoạn đường không ngắn.

Đi trong cát một bước đã rất khó khăn, huống chi lại phải đi thêm một đoạn đường xa như vậy.

Ngay lập tức có người của Yên Vũ lâu không chịu: “Chúng ta đi dọn chướng ngại vật không phải là được rồi sao? Cần gì phải đi vòng xa như vậy?”

“Các người biết cái gì, đi dọn chướng ngại vật chính là trúng kế của sói, có khả năng sẽ bị ăn thịt.” Tô phu nhân gia quát lớn với họ.

“Nếu cho ta cưỡi lạc đà, ta cũng nguyện đi vòng xa, đi xa đến đâu ta cũng vui lòng.”

“Đúng là người no đủ không biết người đói.”

Vài nữ nhân lườm Tô phu nhân, vừa nói vừa trợn mắt.

“Các người muốn c.h.ế.t thì cứ đi dọn chướng ngại vật.”

Tô Bân chỉ vào họ, giận dữ quát.

“Dọn thì dọn, ta không tin lại trùng hợp đến mức có sói.” Quả nhiên có một nữ nhân định xông lên.

“Bốp!” Một tiếng roi quất vào người nàng ta: “Cút về!”

Là lão Lý, hắn cầm roi quất vào người nữ nhân kia, mặt mày xanh mét.

Lũ kỹ nữ ngu ngốc này sao lại không nghe lời hay ý đẹp nhỉ?

Nữ nhân bị quất sờ mặt, thấy có máu, lập tức gào lên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 438: Chương 438



“Ối trời! Lý thị vệ không chỉ g.i.ế.c người mà còn đánh cả tỷ muội chúng ta.” Một giọng the thé từ phía sau truyền đến.

Giọng nói không lớn cũng không quen nhưng lại có sức kích động vô cùng, rất nhanh sau đó, cảm xúc của những nữ nhân Yên Vũ lâu khác bị kích động: “Lý thị vệ, ngươi coi tỷ muội chúng ta chẳng ra gì, cố tình muốn hành hạ chúng ta.”

“Đúng vậy, đường tốt không đi, cứ thích đi vòng xa, đi vòng xa cũng được, chúng ta cũng phải cưỡi lạc đà.”

“Đúng, chúng ta cũng phải cưỡi.”

Những nữ nhân Yên Vũ lâu vây lão Lý ở giữa, lão Lý tức giận cầm roi quất mạnh vào họ: “Cút hết đi, cút hết cho ta.”

Lúc này đội ngũ hỗn loạn, có một bóng người nhân cơ hội lấy một con d.a.o găm từ trong ủng ra, lặng lẽ tiến đến gần con lạc đà mà Tô Thành và Tô Quân đang cưỡi.

Người đó nhân lúc hỗn loạn đ.â.m một nhát vào m.ô.n.g con lạc đà, lạc đà đau đớn hoảng sợ, giương vó phi như điên.

“Á! Thành nhi! Thành nhi!” Trần Tú mắt tinh, hét lớn.

“Lý thị vệ, lạc đà kia chạy rồi!” Một tên thị vệ chỉ vào con lạc đà chạy xa mà hét lớn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không xong rồi! Mau đuổi theo!” Lão Lý đang lo không có lý do để thoát khỏi đám nữ nhân này, đây quả là một cái cớ không thể tốt hơn.

Hắn bỏ lạc đà chạy về phía Tô Quân, Tô Thành.

Phía sau, Trưởng Dã cất con d.a.o găm đi, lạnh lùng nhìn hai con lạc đà chạy mất hút.

Lúc này Tô Mặc cũng đã đuổi theo.

Trần Thiếu Khanh đứng bên đội ngũ, vung tay, thu tỷ muội Tiểu Liên, mấy thư sinh, những người còn lại của Tô gia và mấy tên thị vệ vào tiểu hắc ốc, chỉ còn lại mấy nữ nhân Yên Vũ lâu và Trưởng Dã ở đó.

“Ê! Người đâu rồi?”

Những nữ nhân Yên Vũ lâu đột nhiên thấy mấy tên thị vệ bảo vệ họ biến mất, nhất thời hoảng hốt.

“Không phải còn ở đây sao?” Có người nhìn thấy Trưởng Dã, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Trưởng Dã lại trở nên mất phương hướng, rõ ràng là không đúng, những tên thị vệ vừa nãy còn ở đây đâu?

Đúng rồi! Vài thư sinh và những người khác của Tô gia đâu?

Chuyện này không ổn rồi!

Hắn ta đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên phát hiện xung quanh có thêm mấy bóng đen, vây chặt lấy bọn họ.

“Á~ Đó là cái gì?” Một nữ nhân Yên Vũ lâu hét lên.

Trưởng Dã nhìn kỹ, tim hắn đập thót lên, sợ gì đến nấy.

Là sói! Hơn nữa là một đàn sói!

“Trưởng thị vệ, mau cứu mạng!” Một cô nương nhận ra sói, vội chạy đến bên Trưởng Dã, nắm lấy cánh tay hắn ta.

Trưởng Dã nheo mắt nhìn nữ nhân này, đột nhiên hắn ta kéo nàng lại, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi.”

Những nữ nhân còn lại nghe vậy, lập tức yên tâm hơn nhiều, họ đều tiến về phía Trưởng Dã.

Bầy sói lặng lẽ thu hẹp vòng vây, từng bước một, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, không chịu rời đi.

“Phải làm sao? Phải làm sao? Chúng ta c.h.ế.t chắc rồi! Hu hu...” Một nữ nhân sợ hãi khóc lên.

Nghe tiếng khóc của nàng ta, bầy sói càng thêm phấn khích, hành động nhanh hơn.

Trưởng Dã đảo mắt, đưa tay kéo nữ nhân đang khóc lại: “Đừng sợ, có ta đây!”

Nói xong, hắn ta dùng hết sức đẩy nữ nhân đó về phía một con sói.

Những con sói còn lại lập tức vây quanh nữ nhân đó, trước mặt Trưởng Dã xuất hiện một khoảng trống lớn.

“Á!” Vài nữ nhân sợ ngây người, phát ra tiếng hét kinh hoàng.

“Ngây ra đó làm gì, còn không mau chạy!” Trưởng Dã gào lên với họ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 439: Chương 439



Vài nữ nhân phản ứng lại, cắm đầu chạy theo hắn ta.

Nhưng có một nữ nhân tách khỏi họ, tự tìm một cây hồ dương trốn dưới gốc.

Tên Trưởng Dã đó thật tàn nhẫn, đi theo hắn ta, sớm muộn gì cũng bị hắn ta dùng làm mồi nhử cho sói, chi bằng tự mình trốn trước.

Quả nhiên, mấy con sói nhanh chóng ăn sạch nữ nhân đó nhưng không buông tha Trưởng Dã và những người khác, vẫn lần theo dấu vết đuổi theo.

Vài nữ nhân chạy theo Trưởng Dã đã thở hồng hộc, mệt đến nỗi thở không ra hơi.

“Trưởng thị vệ, rốt cuộc Lý thị vệ và những người khác đi đâu rồi? Sao vẫn không thấy bóng dáng?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy, sao họ lại biến mất hết rồi?”

Vài nữ nhân bàn tán xôn xao.

Nhưng Trưởng Dã không thèm để ý đến họ.

Trong mắt hắn ta, lũ nữ nhân hèn hạ này không xứng nói chuyện với hắn ta, hắn ta là một trong số ít thị vệ tam phẩm của Ly quốc.

“Ối! Chúng... chúng lại đến rồi!” Một nữ nhân tinh mắt chỉ vào một nơi không xa, nơi đó có ánh sáng xanh lục nhấp nháy.

“Câm miệng!” Trưởng Dã quát lớn: “Có phải ngươi cố tình muốn dụ sói đến không?”

Nữ nhân đó lập tức không dám lên tiếng nữa.

Ánh sáng xanh lục đang từng chút một tiến lại gần họ, giống hệt như vừa rồi.

Vài nữ nhân sợ đến mặt mày tái mét, như những cái xác chết, họ không dám đến gần Trưởng Dã nữa, sợ hắn ta lại giống như vừa rồi, đẩy một người trong số họ ra ngoài.

Trưởng Dã rút con d.a.o bên hông, rất bình tĩnh nhìn vào mảng ánh sáng xanh lục đó: “Các ngươi trốn ra sau ta, như vậy ta có thể bảo vệ các ngươi.”

“Nhưng xung quanh đều là sói, trốn ở đâu cũng như nhau.” Một nữ nhân yếu ớt nói.

Trong vòng vây, nào có gì trước sau.

“Vớ vẩn, trốn ra sau ta.” Trưởng Dã lại quát.

Có nữ nhân không muốn đi nhưng thấy ánh mắt hung dữ của hắn ta, đành phải theo lời hắn ta đi ra sau hắn ta.

Một con sói hú lên một tiếng, như thể đang triệu tập điều gì đó.

Quả nhiên, ngay lập tức, xung quanh lại có tiếng xào xạc, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một đàn sói đen kịt.

Trưởng Dã cũng có chút hoảng hốt, không ngờ lại có nhiều đến vậy.

Vừa rồi hắn ta đã tính toán, nếu chỉ có mấy con sói đó, hắn ta sẽ lần lượt đẩy những nữ nhân này ra ngoài, hắn ta có thể chạy thoát.

Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, hắn ta ước tính là có chút khó khăn.

“Trưởng thị vệ, phải làm sao bây giờ? Sao lại có nhiều sói như vậy?” Vài nữ nhân đều sợ hãi, họ không khỏi trốn đến xung quanh Trưởng Dã, ôm lấy cánh tay hắn ta.

“Buông ra!” Trưởng Dã lạnh lùng quát nhưng rất nhanh giọng hắn ta lại mềm xuống: “Không buông tay, chúng ta đều không chạy thoát được.”

Vài nữ nhân run rẩy buông tay, tay chân họ lạnh ngắt, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Đàn sói rất tự giác tạo thành hai vòng vây, vòng đầu tiên ở bên trong, vòng sau ở bên ngoài, xem ra chúng vẫn rất biết đến trước đến sau.

Vòng vây lại dần thu hẹp, nhìn thấy sắp chạm vào người của họ rồi.

Trưởng Dã nói nhanh hơn làm, đột nhiên túm lấy một nữ nhân gần nhất ném mạnh ra ngoài vòng vây.

Vòng sói lập tức loạn lên, một đàn sói xông đến vây quanh nữ nhân đó.

“Chạy mau!”

Trưởng Dã lại hét lớn một tiếng, tự mình liều mạng chạy.

Vài nữ nhân còn lại cũng vội vàng chạy theo hắn ta.

Không ai muốn đi theo hắn ta nữa, thủ đoạn của hắn ta quá tàn nhẫn độc ác, còn không bằng tự chạy trốn, có lẽ còn có thể sống sót.
 
Back
Top Bottom