Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 440: Chương 440



Trưởng Dã cứ chạy như vậy, cuối cùng hắn ta cảm thấy xung quanh không còn nguy hiểm gì nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, ngã vật xuống đất cát.

Hắn ta cảm thấy rất khát nhưng bình nước đã bị rơi mất từ lúc chạy trốn, bây giờ hắn ta không còn nước.

Hắn ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong sa mạc mênh m.ô.n.g này, không có nước thì coi như mất nửa cái mạng.

Không ngờ, hắn ta đã vất vả phấn đấu hơn hai mươi năm, hôm nay lại phải bỏ mạng ở sa mạc này.

Hắn ta không cam lòng!

Cắn chặt môi, hắn ta nhắm mắt nằm đó, đột nhiên một cơn gió mát thổi qua, hắn ta cảm thấy có hơi nước.

Hắn ta sờ mặt, đúng là ướt đẫm.

Hắn ta nhảy lên, nhìn xung quanh, hắn ta hất một vòng cát, phát hiện cát bên tay phải của mình ướt đẫm.

Hắn ta đoán chắc là ở hướng đó có nước.

Hắn ta đứng dậy, chạy về hướng đó, quả nhiên chạy không xa, dưới một đụn cát, hắn ta phát hiện một ốc đảo nhỏ, hắn ta mừng rỡ hét lên một tiếng rồi chạy về phía nước.

Hắn ta đến bên bờ nước, mát lạnh, hắn ta múc lên uống từng ngụm một.

Uống no, hắnta cúi xuống định rửa mặt, cảm thấy trên mặt toàn là cát.

Hắn ta cúi xuống nhưng lại phát hiện trong nước có một cái bóng như ma, hắn ta nhìn kỹ, không đúng!

Không phải một cái, mà là một vòng...

Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, một vòng bóng đã lao về phía hắn ta...

“Á!”

Bầu trời đêm tĩnh lặng vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Lúc này, con lạc đà mà Tô Thành và Tô Quân cưỡi cũng đã bị Tô Mặc thu vào không gian, lão Lý đuổi theo nhưng không thấy gì cả.

Hắn đang do dự, đột nhiên trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.

Đến khi hắn có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại thì thấy mọi người đều mơ màng nhìn nhau.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên tối sầm, không nhìn thấy gì nữa?” Một thị vệ hỏi.

“Không biết nữa, vừa rồi có phải trời đổi gió không?”

Mọi người thì thầm, đột nhiên nhìn thấy lão Lý: “Lý thị vệ, lạc đà của Tô gia đã đuổi về chưa?”

Lão Lý xoa mắt, vỗ đầu, lắc đầu.

“Này, không phải đã về rồi sao, không phải đang ở đây à?” Có người chỉ vào bên cạnh nói.

Lão Lý ngẩng đầu nhìn, quả nhiên con lạc đà chạy mất đang ở bên cạnh, Tô Thành và Tô Quân vẫn bình an vô sự ngồi trên lưng nó.

Hắn lại nhìn kỹ m.ô.n.g con lạc đà, đúng là có một vết d.a.o nhỏ, chỉ là hình như đã được bôi thuốc, m.á.u đã ngừng chảy.

Hắn thầm thấy kỳ lạ, ai bôi thuốc vậy?

Tuy nhiên, hắn cũng thường gặp những chuyện không hiểu nổi ở sa mạc, cho nên dù có thấy khó tin đến mấy, hắn cũng không quá ngạc nhiên.

Có lần hắn và đồng đội còn nhìn thấy một quần thể kiến trúc rất hùng vĩ trong sa mạc nhưng khi đi vào thì lại không thấy gì cả.

Có quá nhiều chuyện không hiểu nổi, vậy thì thôi đừng nghĩ nữa, lão Lý nhìn Tô phu nhân nói: “Sao nào, bây giờ người của các ngươi đã về đủ rồi chứ?”

Tô phu nhân nhìn người nhà mình, gật đầu: “Đủ rồi.”

“Lý thị vệ, không xong rồi, những nữ nhân ở Yên Vũ lâu đều mất tích rồi.”

“Lý ca, Trưởng thị vệ cũng mất tích rồi.”

Hai thị vệ ở phía sau truyền lời đến.

“Mất tích rồi sao? Mau đi tìm!”

Có nhiều người mất tích cùng lúc như vậy, hắn không thể giải thích được, huống hồ còn có một thị vệ tam phẩm.

Vì vậy, mọi người cầm đuốc bắt đầu tìm kiếm xung quanh, đột nhiên có người hét lớn: “Lý thị vệ, có nước, dưới đụn cát này có nước.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 441: Chương 441



Nghe nói có nước, mấy thư sinh cầm bình nước định xông xuống.

“Đứng lại hết cho ta, không ai được phép động đậy!” Lão Lý quát lớn.

“Tại sao, Lý thị vệ, có nước sao lại không cho uống?” Một thư sinh không hài lòng hỏi.

“Nơi nào có nước thì sẽ có sói rình rập, nó biết con người sẽ tìm nguồn nước, chỉ cần các ngươi đi qua, nó sẽ lập tức xông tới, các ngươi có biết không?”

Lão Lý kiên nhẫn giải thích với họ.

Nhìn thấy nước, hắn đã biết rằng mười phần thì mất tám chín phần là những người mất tích kia sẽ không trở về được.

Tô Mặc khoanh tay gật đầu khen ngợi, xem ra lão Lý này quả thực hiểu biết không ít, nói cũng rất có lý.

Mặc dù nghe lão Lý nói rất đáng sợ nhưng vẫn có một số thư sinh không cam lòng: “Lý thị vệ, nhìn thấy nước mà không được uống sao?”

“Không muốn sống thì cứ xuống thử xem.” Lão Lý chế nhạo.

Không ai dám xuống, không ai muốn đem mạng mình ra đùa.

Lão Lý còn sợ họ không tin, nhặt một hòn đá trên mặt đất ném về phía có nước, lập tức một bóng đen lao về phía hòn đá rơi xuống.

“Trời ơi, thật sự có sói.”

Một thư sinh kêu lên, mọi người đều toát mồ hôi lạnh.

May mà Lý thị vệ có kinh nghiệm phong phú, nếu không thì không biết có bao nhiêu người phải bỏ mạng oan uổng.

“Lý ca, vậy chúng ta phải làm sao, nhìn thấy nước mà không được uống sao?” Có người hỏi.

“Tất nhiên không phải, sa mạc này có thể gặp được nguồn nước, đương nhiên không thể bỏ lỡ, chỉ cần nghĩ cách dẫn bầy sói đi, mới có thể lấy nước an toàn.” Lão Lý nói xong thì nhíu mày suy nghĩ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nghe xong cùng gật đầu: “Vậy chúng ta đến giúp họ.”

Hai người đồng thanh nói.

Nói xong hai người nhìn nhau cười, vậy mà lại ăn ý đến vậy sao?

Trong đôi mắt đẹp của Trần Thiếu Khanh tràn đầy nụ cười cưng chiều, hắn đưa tay về phía Tô Mặc.

Tô Mặc vừa đưa tay ra nắm thì bị hắn kéo vào lòng: “Mặc Mặc, bắt đầu thôi!”

Nói xong hai người nhảy vào bóng đen kia.

Bầy sói nhìn thấy bóng người, lập tức phấn chấn, ùa đến vây quanh họ, nhìn thấy sắp bao vây hai người đến đường cùng nhưng bóng người lóe lên lại biến mất.

Một đàn sói có chút kinh ngạc nhìn xung quanh nhưng ở gần bờ nước lại nhìn thấy hai bóng đen, bầy sói lại đuổi theo.

Rất nhanh bóng đen ở bờ nước biến mất.

“Lý thị vệ, sói chạy hết rồi.” Một thị vệ nhìn đàn sói đi xa vui mừng kêu lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mọi người cầm bình nước đổ cho đầy, chúng ta xuống trước, nếu không có chuyện gì thì các ngươi hãy qua.” Lão Lý dặn dò mọi người.

Mọi người đáp lại, đều nhìn chằm chằm lão Lý dẫn theo hai thị vệ đi về phía bờ nước.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao bầy sói đột nhiên chạy đi, trời quá tối họ đều không nhìn rõ, nhìn dáng vẻ đó, có vẻ như bầy sói đi đuổi theo cái gì đó.

Thật không tệ, ba người lão Lý đã lấy nước rất thuận lợi.

“Nhanh đến đây, lấy đầy nước.” Lão Lý vẫy tay.

Mọi người mới nhanh chóng vây quanh bờ nước.

Bình nước của Tô gia không thiếu nước nhưng Tô phu nhân vẫn để mọi người xuống, đi rửa mặt rửa tay ở bờ sông.

Vì sợ bầy sói quay lại, mọi người đều rất nhanh chóng, lấy nước xong liền rời khỏi nơi đó.

Nơi này tuy không tệ nhưng quá nguy hiểm.

Tô Bân và Tô Quân đi xa hơn một chút, họ dựa vào võ công, ở lại bờ nước lâu hơn, hai người rửa mặt xong, vừa nói vừa cười định đi lên, đột nhiên Tô Quân như bị thứ gì đó vấp ngã suýt ngã.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 442: Chương 442



“Ca, đây là cái gì?” Tô Quân chỉ vào một cục trên mặt đất hỏi.

Tô Bân đánh lửa, soi về phía hắn nói.

“Á! Người chết!” Tô Quân sợ đến mức suýt ngã ngồi xuống đất.

Người đó đã bị ăn đến nát bét, thịt không còn mấy, chỉ còn lại xương và một ít m.á.u trên mặt đất.

Người này nằm nghiêng, người co lại, có thể thấy, lúc cuối cùng hắn ta vẫn đang giãy giụa, muốn bảo vệ mình nhưng bầy sói quá hung dữ, không buông tha hắn ta.

“Bân nhi, các con mau lên đây.” Tô phu nhân lo lắng gọi họ.

“Nương, ở đây có một xác chết, không biết có phải người của chúng ta không.” Tô Bân trả lời.

Lão Lý nghe xong vội vàng dẫn người chạy tới, họ cầm đuốc soi sáng nơi này, lập tức nhìn rõ xác c.h.ế.t trên mặt đất.

Mặc dù mặt mũi đã nát bét nhưng quần áo trên người vẫn còn.

Đó chính là quần áo thị vệ của họ, mũ trên đầu đã không còn, tóc xõa trên mặt đất.

“Lý ca, đây không phải là Trưởng thị vệ chứ?”

“Còn có thể là ai, không phải hắn thì là ai.” Lão Lý cúi xuống, lật đầu xác c.h.ế.t lại để nhận dạng cẩn thận.

“Là Trưởng thị vệ, chính là hắn, trán hắn bị thương, nhìn vết sẹo kia kìa.”

Một thị vệ mắt tinh nhận ra ngay.

“Thảo nào hắn mất tích, hóa ra là bị sói ăn thịt.”

“Thật thảm!”

Mọi người bàn tán xôn xao, sau đó thì thầm to nhỏ.

“Chôn hắn ở đây đi, mọi người hành động nhanh lên.”

Lý thị vệ rất muốn quay đầu bỏ đi nhưng lại không đành lòng, dù sao cũng làm đồng đội với Trưởng Dã nhiều năm như vậy.

May mà đào hố trên đất cát không mất nhiều thời gian, không lâu sau mấy tên thị vệ đã đào xong một cái hố.

Mọi người đặt xác Trưởng Dã vào đó, sau đó dùng cát chôn lại.

“Nhanh rời khỏi đây.” Lão Lý nói rồi sải bước đi lên.

Ở lại thêm một lúc nữa thì nguy hiểm thêm một phần, không biết lúc nào bầy sói kia sẽ quay lại.

Nhưng hắn không biết rằng lúc này bầy sói đã sắp bị Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh hành hạ đến phát điên rồi, từng con một đều bắt đầu nghi ngờ cuộc đời sói của mình.

Nhìn thấy một miếng thịt sắp cắn được, sao lại biến mất trong nháy mắt?

Nhiều lần bầy sói vây hai người đó ở giữa, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng cùng nhau xông lên, sau đó bất chấp tất cả bắt đầu cắn xé.

Khi chúng phát hiện ra mùi vị không đúng, mùi m.á.u cũng có chút quá quen thuộc thì mới phát hiện ra mình đang cắn sói nhà mình.

Hai bóng ma đó lại biến mất không thấy đâu.

Cứ như vậy, sau một hồi giày vò, hơn một nửa bầy sói bị cắn khắp mình, thoi thóp.

Cuối cùng chỉ còn lại bốn năm con sói.

Trong đó có một con là sói đầu đàn khỏe nhất, xảo quyệt nhất.

“Sư huynh, thêm hai lần nữa, ước chừng bầy súc sinh này đều phải đầu thai tập thể.” Tô Mặc cười khúc khích nhìn mấy con sói còn sót lại.

“Ừ, chiêu đó khi sói đông thì có tác dụng, bây giờ còn lại đều là những con xảo quyệt khác thường, đặc biệt là con sói đầu đàn kia, chúng ta phải đổi chiến thuật mới được.” Trần Thiếu Khanh nói rồi đưa tay xoa đầu Tô Mặc.

Tô Mặc nghiêng đầu suy nghĩ: “Đúng vậy, sư huynh nói rất đúng!”

Ngẩng đầu liếc mắt đưa tình với Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê của nàng: “Mặc Mặc của ta quả là thông minh tuyệt đỉnh.”

“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao xứng với một sư huynh xuất sắc như vậy... hì hì...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc cười rồi lại chui vào lòng Trần Thiếu Khanh, đôi bàn tay to ôm chặt nàng, hai người nhanh chóng ẩn thân rồi lao về phía mấy con sói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 443: Chương 443



Con sói đầu đàn đang bình tĩnh nhìn xung quanh, nó đang tìm hai mục tiêu đó, sau đó tìm thời cơ thích hợp để bắt gọn chúng.

Làm bị thương nhiều huynh đệ của chúng như vậy, nó không thể dễ dàng tha thứ cho chúng, phải ăn thịt chúng, hút m.á.u chúng, báo thù cho huynh đệ của nó.

Nhưng người đâu rồi?

Nó có chút bối rối.

Lúc này, đột nhiên m.ô.n.g nó cảm thấy đau nhói, nó xấu hổ nhìn ra phía sau, một con sói đang đứng sau lưng nó, nhìn nó vô tội.

Con sói đầu đàn tức giận, lao về phía con sói còn chưa kịp phản ứng, cắn chặt cổ nó.

Con sói bị cắn đau, bắt đầu vùng vẫy phản kháng nhưng nó làm sao là đối thủ của con sói đầu đàn to lớn hung dữ, không lâu sau đã bị cắn chết, nằm sõng soài trên đất như một bãi bùn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn con sói c.h.ế.t trên mặt đất, con sói đầu đàn ngạo nghễ ngẩng đầu, nó đang thị uy với những con sói khác.

Ai dám xúc phạm nó, thấy chưa? Đây chính là hậu quả.

Những con sói còn lại dường như đều hiểu ý của nó, đều ngoan ngoãn đứng sau nó.

Tô Mặc rút một con d.a.o găm từ trong n.g.ự.c ra đ.â.m mạnh vào một con sói đứng cạnh con sói đầu đàn, con sói đó đau đớn, điên cuồng lao về phía con sói đầu đàn, nếu không phải con sói đầu đàn phản ứng nhanh, thân hình lại cường tráng thì có lẽ đã bị nó húc ngã lăn quay.

Con sói đầu đàn lại tức giận, không ngờ lại có mấy con sói liên tiếp thách thức sự kiên nhẫn của nó.

Nó gầm lên một tiếng lao về phía con sói đó, con sói đau đớn đã mất lý trí, mặc kệ tôn nghiêm gì của con sói đầu đàn, cũng lao về phía nó.

Hai con sói lại lao vào cắn xé nhau.

Tô Mặc trong lòng Trần Thiếu Khanh hứng thú nhìn cảnh này: “Sư huynh, ngoài con sói đầu đàn thì chỉ còn một con nữa thôi.”

“Làm theo cách cũ.” Trần Thiếu Khanh nói xong thì cúi đầu mổ một cái vào đôi môi nhỏ nhắn của Tô Mặc, khuôn mặt nhỏ của Tô Mặc lập tức đỏ bừng.

Nụ hôn đầu của nàng không còn nữa...

Hu hu...

Nhưng mà~ thật hạnh phúc~

Quả nhiên con sói này cũng nhanh chóng bị giải quyết, theo cách của sư huynh, con sói còn lại cũng c.h.ế.t tươi.

Bây giờ chỉ còn con sói đầu đàn vẫn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, nó ngẩng cao đầu, dưới ánh trăng mờ ảo, trông thật cô đơn và lạnh lùng.

“Ú... ú...” Nó ngửa mặt lên trời tru lên, chỉ là tiếng kêu đột nhiên dừng lại...

Bởi vì Trần Thiếu Khanh giơ tay thu nó vào phòng tối, rồi nhốt nó vào lồng sắt.

“Tên này ngỗ ngược không chịu khuất phục, nhốt nó vài ngày trước, đợi nó ngoan ngoãn rồi hãy từ từ thuần phục nó.” Trần Thiếu Khanh nói xong lại ôm chặt Tô Mặc vào lòng, cúi đầu hôn xuống.

Lúc này lão Lý dẫn đội lại bắt đầu tiến về phía bắc, vì phát hiện ra bầy sói, bọn họ không thể nghỉ ngơi ở đây, không biết khi nào bầy sói sẽ quay lại.

Mặc dù rất mệt mỏi nhưng để bảo toàn mạng sống vẫn phải cố gắng tiếp tục lên đường.

Lão Lý quay đầu nhìn lại đội ngũ của họ, những người của Yên Vũ lâu ngoài tỷ muội Trương Liên thì những người còn lại đều đã không còn.

Đêm tối đen như mực này cũng không thể đi tìm, huống hồ còn có thể gặp sói.

Đến đây, thoát khỏi đội ngũ, chỉ còn có thể tự cầu phúc.

Số thị vệ của họ cũng chỉ còn lại bảy tám người.

Lần này đã rất tốt rồi, lão Lý nhớ lần trước ra khỏi sa mạc, chỉ còn lại hai thị vệ, trong đó có một người là chính hắn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 444: Chương 444



Khi ra khỏi sa mạc, hắn nhớ người thị vệ đó quay đầu nhìn bãi cát mênh m.ô.n.g mà khóc lớn.

Lão Lý biết hắn đang mừng rỡ cũng đang sợ hãi.

Sa mạc này thực sự có thể ăn thịt người.

“Mọi người cố gắng lên, ra khỏi đây chúng ta sẽ nghỉ ngơi.”

Lão Lý động viên những người mệt mỏi.

“Lý thị vệ, vẫn nên đi nhanh đi, mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.”

Một thư sinh vừa nhìn thấy xác của Trưởng Dã, sợ đến mức bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Một thị vệ mang đao võ công cao cường như vậy mà còn bị ăn thịt, huống chi mấy thư sinh tay trói gà không chặt như bọn họ.

“Không sao, bầy sói vừa rồi chỉ canh giữ ở ven bờ nước, bình thường chúng sẽ không dễ dàng rời đi, chúng ta đi thêm một đoạn nữa là an toàn.”

Lời nói của lão Lý khiến mọi người an tâm không ít, từ sau khi xảy ra chuyện ở ven bờ nước, uy tín của lão Lý tăng vọt.

Mọi người đều nghe theo lời hắn.

Nghe lời hắn thực sự có thể bảo vệ mạng sống, tại sao không nghe?

Cứ như vậy, cả đoàn người lại âm thầm đi hơn nửa canh giờ, mệt đến không chịu nổi, cuối cùng lão Lý cũng lên tiếng: “Được rồi, tối nay mọi người nghỉ ngơi ở đây nhưng phải đốt lửa, thay nhau canh gác, cố gắng đừng để lửa tắt.”

Hắn dặn dò xong, liền xuống khỏi lưng lạc đà, buộc lạc đà vào một cây hồ dương nhỏ, sau đó ngồi bệt xuống đất, cơm cũng không muốn ăn, ngửa đầu nằm ngủ.

Tô Bân và Tô Quân xuống khỏi lưng lạc đà, sau đó chạy nhanh đến đỡ mẫu thân và Trần Tú xuống lạc đà.

Còn Đinh Lan thì lại đi giúp thị vệ nhóm lửa.

Không có người của Yên Vũ lâu, tỷ muội Trương Liên chủ động quay lại Tô gia, cùng Tô Bân tìm củi nhóm lửa.

Không có nồi cũng không cần nấu cơm, uống một ngụm nước lạnh, ăn một ít bánh đen là xong.

“Buông ra! Buông ra!” Không xa, đột nhiên Đinh Lan và ai đó cãi nhau.

Tô Bân nghe thấy liền vội chạy tới, thấy Đinh Lan đang cãi nhau với một thị vệ.

“Này! Nha đầu đen này sao còn giả vờ thật thế, gia gia để mắt đến ngươi là tổ tiên ngươi bốc khói xanh rồi, ngươi xem ngươi đen như quỷ, có dáng vẻ gì của nữ nhân không? Ngươi còn giả vờ thanh cao cái gì?” Là một thị vệ, mặt hắn ta đầy vẻ khinh thường chế giễu Đinh Lan.

“Xảy ra chuyện gì?” Tô Bân lạnh giọng quát.

“Hắn... hắn... không phải người, vừa rồi còn chiếm tiện nghi của ta.” Đinh Lan mặt đỏ bừng chỉ vào tên thị vệ kia.

“Tiện nghi của ngươi? Ngươi rất đáng tiền sao? Không phải, ngươi hỏi xem có gã nam nhân nào muốn nhìn ngươi thêm một lần không, chỉ có lão tử thấy ngươi đáng thương, để ngươi nếm thử mùi nam nhân...”

“Rầm!” Lời của tên đó chưa dứt, Tô Bân đã đ.ấ.m một cú vào mặt hắn ta.

Tên thị vệ bị đánh cho mắt nổ đom đóm, ngã ngồi bệt xuống đất, ôm mặt kêu to: “Người đâu, tù nhân muốn làm phản rồi!”

“Ai? Ai vậy?” Vài tên thị vệ nghe thấy liền vội chạy tới, tay cầm đao liên tục hỏi.

“Là hắn! Chính là hắn! Thật to gan đánh thị vệ, muốn làm phản bỏ trốn!” Tên thị vệ đó chỉ vào Tô Bân gào lên.

Mọi người nhìn người bị chỉ là đại Tô công tử gia, cảm thấy có chút khó xử, có người đã chạy đi gọi lão Lý.

Lão Lý mệt mỏi cả ngày ngủ rất ngon, bị đánh thức, rất khó chịu: “Lại xảy ra chuyện gì, gọi lão tử dậy làm gì?”

Hắn đi theo thị vệ đến, gào lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hắn làm phản đánh ta, muốn bỏ trốn.” Thị vệ chỉ vào mình nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 445: Chương 445



“Có đúng như vậy không? Tô công tử?” Lão Lý nheo mắt nhìn Tô Bân hỏi.

“Hắn là một con chó, chỉ biết cắn ngược lại, rõ ràng là hắn muốn chiếm tiện nghi của cô nương này, không muốn bị từ chối, liền sỉ nhục nàng ấy, ta thấy không vừa mắt nên đánh hắn, hắn lại vu khống ta muốn bỏ trốn, thật là vô lý.”

Tô Bân lớn tiếng đáp.

Lão Lý nghe xong liền biết chuyện gì xảy ra, hắn đá một cước vào tên thị vệ đang nằm dưới đất: “Cút dậy, quản cho tốt cái quần của ngươi, đừng làm mất mặt bọn thị vệ chúng ta.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy, sao ngươi lại thèm thuồng như vậy, vậy mà ngươi cũng hạ thủ được?”

“Đúng vậy, Thanh Sơn, ngươi cũng quá không kén chọn rồi.”

Những tên thị vệ bên cạnh nghe hiểu, đều bắt đầu chế giễu tên thị vệ tên Thanh Sơn này.

Thanh Sơn bị mọi người nói đến mặt lúc xanh lúc trắng, thấy ánh mắt sắc bén của lão Lý, cũng không dám nói nhiều, chỉ lẩm bẩm vài câu rồi muốn đi sang một bên.

“Ngươi không được đi, ngươi phải xin lỗi Đinh... cô nương này.” Lúc này Tô Bân lại đột nhiên cứng đầu lên.

Đinh Lan lén kéo góc áo hắn nhưng Tô Bân lại như không hề cảm thấy, cố tình chặn Thanh Sơn lại bắt hắn ta xin lỗi.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Tô Bân, bọn họ đều cảm thấy đại Tô công tử gia đối với nữ nhân da đen này rất khác thường.

Rốt cuộc bọn họ có chuyện gì?

Trong lòng tất cả mọi người đều nảy sinh một nghi vấn như vậy.

Lúc này, Tô phu nhân nghe tin chạy tới, bà tiến lên kéo Tô Bân: “Con làm loạn cái gì? Các quan gia đều mệt rồi, sao con lại không hiểu chuyện như vậy?”

Tô Bân còn muốn tranh cãi, Tô phu nhân vỗt một cái vào vai hắn: “Con càng lớn càng hỗn láo, con xem Lý thị vệ và những người khác mệt mỏi thế nào, con còn ở đây làm loạn!”

Đinh Lan cũng nhân cơ hội đẩy Tô Bân một cái, bảo hắn theo mẫu thân về nhà.

Tô Bân thấy mẫu thân tức giận, mới trừng mắt nhìn Thanh Sơn, kéo tay Đinh Lan về.

Thanh Sơn thấy hắn kéo Đinh Lan tự nhiên như vậy, không khỏi cười lạnh: “Thảo nào không cho ta đụng vào thì ra đã bị tên nhóc này nhuốm bẩn, không ngờ nữ nhân đen như đáy nồi này lại có một kỹ năng quyến rũ nam nhân.”

Tô phu nhân vừa định đi thì nghe thấy hắn ta lẩm bẩm, giơ tay tát hắn ta một cái: “Ngươi còn nói bậy, bắt nạt nàng ấy, cả Tô gia chúng ta sẽ liều mạng với ngươi.”

Nói xong, bà ngẩng đầu bỏ đi.

Thanh Sơn bị đánh cho choáng váng, che mặt nhìn lão Lý: “Lý thị vệ, bà ta dám đánh ta.”

Lão Lý không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào mặt hắn ta: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng quên Tô gia hiện tại dựa vào Binh Kỵ đại tướng quân, không phải ngươi và ta có thể đắc tội được.”

Nghe lão Lý nói vậy, Thanh Sơn lập tức héo rũ nhưng hắn ta nhanh chóng lại không cam lòng, rõ ràng hắn ta không đắc tội với người Tô gia, mà là nữ nhân da đen giúp việc kia, sao người Tô gia lại bảo vệ nàng ấy như vậy?

Tô Mặc nhìn Đinh Lan mắt đỏ hoe theo Tô Bân về, không khỏi thở dài, khuôn mặt đen như đáy nồi của nàng ấy rất dễ nói, chỉ cần hai thang thuốc là có thể trở lại bình thường nhưng bây giờ chưa phải lúc khôi phục.

Nàng ấy không thể khôi phục thì vẫn phải ở trong đội ngũ tiếp xúc với đám thị vệ kia, cũng khó tránh khỏi sẽ gặp phải những kẻ cặn bã như vậy.

Để nàng ấy và ca ca có thể ở bên nhau lâu dài, cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất Đinh Lan.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 446: Chương 446



Về đến nơi, Đinh Lan vẫn luôn âm thầm rơi nước mắt, Tô Bân ở bên cạnh không ngừng an ủi.

Hắn rất muốn ôm Đinh Lan đang chịu ấm ức vào lòng nhưng trước mặt mọi người, hắn không thể.

Chỉ có thể nhẫn nhịn, nhìn nữ nhân mình yêu thương âm thầm khóc, hắn đ.ấ.m mạnh xuống đất cát.

Ngày tháng này đến bao giờ mới là hồi kết, thật sự rất ức chế.

“Bân nhi, nhẫn một chút sẽ thành đại sự, con đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Tô phu nhân khuyên nhủ.

Trong Tô gia, chỉ có bà và Tô Bân biết chuyện của Đinh Lan, Trần Tú không biết.

Nhưng Trần Tú đã sớm đoán được bảy tám phần, chỉ là nàng ấy giả vờ như không biết gì, lấy khăn tay đưa cho Đinh Lan, âm thầm an ủi nàng ấy.

“Nàng ấy chính là Đinh Lan.” Tô phu nhân suy nghĩ kỹ càng vẫn thì thầm nói cho Trần Tú biết.

Trần Tú sửng sốt một lúc, mắt lập tức đỏ hoe, cô nương này để có thể gả vào Tô gia, đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu ấm ức.

Quá khó khăn.

“Tô Thành, sau này vị tỷ tỷ này đi đâu, con đều đi theo nàng ấy, có người bắt nạt nàng ấy thì lập tức chạy đến báo tin.” Trần Tú nói với Tô Thành.

“Không cần đâu, sau này hai tỷ muội Tiểu Liên đi cùng nhau, đi đâu cũng đi cùng nhau, coi như giúp đỡ Tô gia chúng ta được không?” Tô phu nhân bắt đầu cầu xin tỷ muội Trương Liên.

“Yên tâm đi phu nhân, sau này chúng ta sẽ đi theo tỷ tỷ này, đảm bảo những tên xấu xa kia không dám lại gần.” Trương Liên đảm bảo.

Tô Bân vẫn không yên tâm: “Có ta bảo vệ nàng ấy là đủ rồi, không cần người khác.”

Nghe hắn nói vậy, ngoài Tô phu nhân và Trần Tú, mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, người khác?

Chẳng lẽ hắn không phải người khác sao?

Không phải người khác, vậy hắn là gì của cô nương này?

“Ta thấy chuyện của Đinh Lan sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết.” Trần Thiếu Khanh đứng bên cạnh nhìn Tô Mặc nói.

“Phát hiện thì sao nào? Tên Ngự sử đại nhân chó má kia đã c.h.ế.t rồi, Đinh Lan cũng không còn gì phải sợ nữa.” Tô Mặc thì thầm: “Huynh vẫn nên lo cho bản thân mình đi, lão cha hờ của huynh thế nào rồi? Sao không kéo huynh đi làm phiên vương?”

Trần Thiếu Khanh cười khẩy: “Chẳng lẽ muội muốn làm Vương phi đến vậy sao?”

“Ít nói nhảm...” Mặt Tô Mặc không biết từ lúc nào lại đỏ lên: “Nói mau, Tư Không Mi thế nào rồi?”

“Ông ấy đã tới rồi.” Trần Thiếu Khanh nói rồi chỉ vào một chấm đen ngày càng gần ở đằng xa.

Theo ngón tay hắn chỉ, chấm đen dần dần phóng to, ngày càng lớn.

“Mau nhìn xem, kia là cái gì?” Những người đang nghỉ ngơi cũng nghe thấy động tĩnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người đều đứng dậy, kiễng chân nhìn về phía xa.

“Trời ơi, là lạc đà kéo xe kìa, chạy nhanh thật.”

“Đâu phải xe, rõ ràng là thuyền, sáu con lạc đà kéo một con thuyền lớn.”

“Đây rõ ràng là chiếc thuyền sa mạc trong truyền thuyết.” Tô Mặc không kìm được kêu lên.

“Lão cha hờ của ta và Tào Tây đang ngồi trên đó.” Trần Thiếu Khanh khoanh tay, khóe môi nở một nụ cười.

Chiếc thuyền sa mạc đã nhanh chóng đến gần họ, hầu như tất cả mọi người đều đứng dậy, chăm chú nhìn cảnh tượng hiếm thấy này.

“Nghe nói chỉ có Bắc Cương Vương mới có chiếc thuyền sa mạc sáu con lạc đà này, chẳng lẽ người bên trong là Bắc Cương Vương?” Lão Lý lẩm bẩm, nhìn mấy con lạc đà này nhanh chóng chạy qua bên cạnh họ.

Nhìn những con lạc đà này không giống giống loài bình thường, cao lớn khỏe mạnh, chạy rất nhanh, đi trên sa mạc như đi trên đất bằng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 447: Chương 447



Kéo một con thuyền lớn như vậy mà không hề tốn sức.

Con thuyền lớn được thiết kế đặc biệt, có thể đi trên sa mạc, trên sa mạc có thể kéo trượt, nhanh hơn cưỡi lạc đà không biết bao nhiêu lần.

Khi đi ngang qua đám người họ, rèm trên thuyền được vén lên một khe, có một đôi mắt đang nhìn về phía họ.

Nhưng không thấy người mình muốn tìm, ánh mắt có chút thất vọng, rèm lại được buông xuống.

“Lão cha hờ của huynh đang tìm huynh kìa.” Tô Mặc trêu chọc Trần Thiếu Khanh.

“Mặc Mặc, ta không đi đâu hết, chỉ ở bên muội thôi.” Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói.

“Ước chừng Bắc Cương Vương trở về Đinh Đào cũng không dễ chịu, đại nhi tử của ông ấy tuy đã c.h.ế.t nhưng còn hai nhi tử khác, chắc chắn bọn họ đang rất tham vọng, nhất định sẽ không giao lại binh quyền cho Tư Không Mi.” Tô Mặc xoa xoa trán phân tích.

Trên mặt Trần Thiếu Khanh dần tối sầm lại, nụ cười vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Tô Mặc nói không sai, dù bây giờ Tư Không Mi có trở về Đinh Đào thì cũng chưa biết trước được tương lai là tốt hay xấu.

Tuy Tư Không Kiệt đã không còn nhưng vẫn còn Tư Không Kiến và Tư Không Vũ, nghe nói cả hai đều không phải là người lương thiện.

Trần Thiếu Khanh gật đầu, cảm thấy Tô Mặc phân tích rất đúng.

“Còn chờ gì nữa, không mau đuổi theo.” Tô Mặc biết hắn đã nghe lời mình, tiến lên đẩy hắn một cái: “Sao nào, ông lão này cũng là cha huynh, huynh không đi giúp ông ấy thì ai giúp?”

Trần Thiếu Khanh gật đầu, đúng vậy, hắn phải giúp Tư Không Mi, nếu không thì quá có lỗi với chủ nhân của thân thể này.

“Vậy thì...” Trần Thiếu Khanh có chút do dự nhìn Tô Mặc.

“Yên tâm, có ta ở đây thì người nhà ta sẽ không sao.” Tô Mặc an ủi hắn.

“Được!” Trần Thiếu Khanh nói xong, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này trên chiếc thuyền sa mạc, Tào Tây nhìn thấy vẻ thất vọng của Tư Không Mi, có chút cảm khái nói: “Thế tử điện hạ cũng thật là, không từ mà biệt...”

“Sao nào, thế tử muốn đi đâu còn phải chào hỏi ngươi sao?” Tư Không Mi rất không vui nhìn hắn hỏi.

“Thuộc hạ nào dám nhận...” Tào Tây vội vàng phân bua.

“Nhi tử của ta chỉ ta mới được nói, không ai được phép nói nửa lời không hay về nó, Tào Tây ngươi nhớ kỹ chưa?” Tư Không Mi sợ Tào Tây không hiểu, lại nhấn mạnh một lần nữa.

“Nhớ rồi! Nhớ đến c.h.ế.t luôn rồi.” Tào Tây vỗ n.g.ự.c trả lời.

Hắn thầm lè lưỡi, vị vương gia này bảo vệ nhi tử của mình chắc phải đứng đầu Ly quốc này mất.

Sau này hắn phải cẩn thận lời ăn tiếng nói mới được.

“Nó nhất định sẽ đến, ta biết nhi tử của ta mà.” Tư Không Mi rất tự tin nói.

Chiếc thuyền sa mạc nhanh chóng vượt qua từng cồn cát, không lâu sau, đội ngũ lưu đày kia đã bị bỏ lại xa phía sau.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong những ngày này, Tư Không Mi cảm thấy như đang nằm mơ, nhi tử bất hiếu kia lại muốn hại ông ta, nghĩ đến là thấy lạnh cả người.

Nhưng ông ta không hiểu tại sao Tư Không Kiến và Tư Không Vũ lại không có tin tức gì, cũng không có động tĩnh gì.

Trong lòng ông ta có một dự cảm không lành...

Nhưng ông ta đã phủ nhận ý nghĩ này hết lần này đến lần khác, hai hài tử này không thể lạnh lùng và tàn nhẫn giống như nhi tử bất hiếu kia, chúng phải là những hài tử ngoan.

Mong rằng không phải tự lừa dối mình!

Tư Không Mi mệt mỏi nhắm mắt lại, đợi ông ta trở về Đinh Đào thì mọi chuyện sẽ rõ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 448: Chương 448



Thấy vương gia nhắm mắt lại, Tào Tây lại nắm chặt đao, hắn cảnh giác vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Không biết tại sao, càng đến gần Đinh Đào, trong lòng hắn càng thấy bất an.

Vương gia đã nhặt lại được một mạng, lần này hắn nhất định phải bảo vệ vương gia thật tốt, không thể để vương gia gặp bất trắc nữa.

Hắn quất một roi, lạc đà chạy càng nhanh.

Đột nhiên một con lạc đà “Phịch” một tiếng ngã xuống đất, ngay sau đó một con bên cạnh cũng ngã xuống.

Chiếc thuyền sa mạc đột nhiên dừng lại, Tào Tây nhìn kỹ, hai con lạc đà đó đều bị trúng mấy mũi tên ở chân, dường như trên mũi tên còn có độc, không lâu sau hai con lạc đà đã ngã xuống chết.

“Vương gia, không xong rồi, có thích khách!” Tào Tây đi vào hét lớn.

Tư Không Mi giật mình tỉnh lại: “Thích khách? Ở đâu?”

Ông ta đột nhiên ngồi dậy, rút thanh bảo kiếm mang theo bên mình.

“Vút”

“Vút vút” lại có mấy mũi tên mang theo gió b.ắ.n tới.

Lần này không phải b.ắ.n vào lạc đà, mà là b.ắ.n vào người trên thuyền.

“Vương gia mau nằm xuống!” Tào Tây nói xong liền dùng thân mình che cho Tư Không Mi.

Lúc này họ nghe thấy tiếng lách tách, lại cảm thấy nóng, Tào Tây ngẩng đầu nhìn thì ra thuyền đã bốc cháy, vì thuyền này làm bằng gỗ nên lửa cháy càng nhanh.

Không lâu sau, con thuyền dưới chân họ cũng bốc cháy.

“Vương gia, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.” Tào Tây nói xong liền nhấc người dậy nhưng vừa mới động đậy, một mũi tên đã b.ắ.n về phía hắn.

Hắn vội vàng nằm xuống.

“Vương gia, không được, chúng ta vừa động đậy, bọn chúng lại b.ắ.n tên.” Tào Tây cau mày: “Bọn chúng muốn nhốt chúng ta ở đây rồi thiêu chết.”

Ai lại độc ác như vậy?

Ai đã tiết lộ tin tức họ sắp trở về?

Sắc mặt Tư Không Mi càng thêm u ám, tin tức ông ta sắp trở về, rõ ràng chỉ truyền thư bằng chim ưng cho hai nhi tử.

“Súc sinh!” Tư Không Mi nắm c.h.ặ.t t.a.y mắng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vương gia, phải làm sao bây giờ? Chúng ta bị nhốt ở đây rồi.” Tào Tây có chút sốt ruột, nhìn ngọn lửa sắp cháy đến chỗ họ nhưng họ lại không thể động đậy, chỉ cần hơi động đậy, tên độc sẽ lập tức b.ắ.n tới.

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thấy mấy con lạc đà đã chết, nằm trên đất, khóe miệng rỉ m.á.u đen.

Trên mũi tên có chất độc kịch.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là muốn lấy mạng vương gia.

“Vương gia, ta đứng dậy dụ chúng đi, ngài nhân cơ hội chạy trốn.” Tào Tây nghĩ ra một cách tự cho là không tệ.

“Không được! Ngươi mà ra ngoài chắc chắn sẽ chết, bây giờ chúng ta không thể động đậy.” Đến lúc này, Tư Không Mi ngược lại càng thêm bình tĩnh.

Người đi ra từ chiến trường chưa bao giờ sợ chết.

“Vậy phải làm sao?” Tào Tây nhìn ngọn lửa đã cháy đến bên cạnh họ, hắn có chút sốt ruột hỏi.

Nếu vương gia không nghĩ ra cách khác, hắn sẽ bất chấp tất cả xông ra ngoài, dẫn những mũi tên đó vào người mình, sau đó che chở vương gia chạy trốn.

Đột nhiên từ dưới con thuyền đã cháy thủng, một bóng đen lao ra, người đó nhìn thấy họ, vung tay lên, Tư Không Mi và Tào Tây cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.

“Vương gia! Vương gia!” Tào Tây đưa tay ra mò mẫm.

“Tào Tây, bản vương ở đây, xảy ra chuyện gì vậy?” Tư Không Mi rất kinh ngạc.

“Vương gia, nhất định là thế tử điện hạ cứu chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ ở đây, thế tử điện hạ chắc chắn sẽ xuất hiện.” Tào Tây rất chắc chắn nói.

“Tiểu tử thối!” Nghe nói là nhi tử mà mình yêu thích nhất đã cứu mình, vẻ mặt Tư Không Mi lập tức thoải mái hơn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 449: Chương 449



“Vương gia, ngài nghe xem có phải bên ngoài có tiếng động không?” Tào Tây đột nhiên chỉ ra bên ngoài khẽ nói.

Tư Không Mi gật đầu, nghiêng tai lắng nghe.

Bên ngoài, chiếc thuyền sa mạc đã cháy gần hết, mấy con lạc đà cũng cháy khét lẹt, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối của da lông và thịt cháy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khoảng hơn nửa canh giờ sau, nhìn ngọn lửa dần nhỏ lại, mấy người mặc đồ đen mới đứng lên từ sau cồn cát.

Trong tay họ cầm cung tên, thắt lưng đeo đao.

Rất cẩn thận tiến về phía chiếc thuyền sa mạc.

Có người không yên tâm, lại b.ắ.n thêm mấy mũi tên độc vào trong.

Lại có hai người cầm đao lớn c.h.é.m loạn xạ vào bên trong.

Nhưng khi họ vào hết trong thuyền, lại phát hiện không có xác c.h.ế.t cháy đen như dự đoán.

“Người đâu?” Có người cầm đao khua khoắng, tìm kiếm.

Nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện ra gì.

“Công tử, không thấy người đâu!” Có người bẩm báo với một bóng người đang đứng sau cồn cát.

“Không thấy đâu, không phải vừa rồi còn nhìn thấy bọn họ ở trên thuyền sao?”

Một giọng nói của một nam tử trẻ tuổi.

“Vương gia, là nhị công tử.” Tào Tây suýt kêu lên.

Sắc mặt Tư Không Mi âm u, vẫy tay với hắn, sau đó khoanh tay lại bắt đầu lắng nghe.

“Đúng vậy! Không sai, chúng ta đều nhìn thấy vương gia ngồi trên thuyền, chỉ không biết vì sao người lại biến mất.”

Người đó vội vàng nói.

“Vô dụng, bọn họ không thể chạy thoát, vừa rồi cung thủ của chúng ta chuẩn bị đầy đủ như vậy, ngay cả một con chuột cũng không chạy ra được.” Tư Không Kiến nổi giận nói.

“Súc sinh này, thế mà lại coi bản vương là chuột!” Tư Không Mi càng thêm tức giận.

“Nhị công tử, người trên thuyền chắc chắn không sống nổi, lửa lớn như vậy, không ai có thể chạy ra ngoài được.”

“Không sống nổi, vậy người c.h.ế.t đâu? Người đâu? Ở đâu? Bị thiêu c.h.ế.t thì cũng phải có xương chứ, sao lại không có lấy một mảnh vụn? Rõ ràng là đã chạy rồi.” Tư Không Kiến nói xong liền giơ chân đá vào n.g.ự.c người đó.

Người đó ngã xuống đất, nằm trên đất nửa ngày không đứng dậy được.

“Nằm giả c.h.ế.t cái gì? Mau đứng dậy tiếp tục tìm cho ta! Nhất định phải tìm ra lão già không biết sống c.h.ế.t kia, nhớ kỹ! Ông ta phải chết! Phải chết!” Tư Không Kiến tức giận hét lên.

Hắn ta rốt cuộc cũng sắp có ngày được xuất đầu rồi, lại nhận được thư của lão già không biết sống chết, nói rằng mình sắp trở về, bảo bọn họ chuẩn bị đón tiếp.

Tin tức này đối với hắn ta chẳng khác gì sét đánh ngang tai, phụ thân hắn ta trở về, vậy sau này làm gì còn có chuyện gì của hắn ta nữa?

Không phải ông ta vẫn phải truyền ngôi thế tử cho đứa con hoang đó sao?

Không! Hắn ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa!

Con vịt đã đến miệng sao có thể để nó bay đi được?

Thuộc hạ của Tư Không Kiến lại tìm kiếm cẩn thận một lần nữa, kết quả vẫn như cũ, ngay cả một mảnh vụn cũng không có.

Đột nhiên có một người tinh mắt phát hiện ra một cái lỗ dưới thuyền: “Nhị công tử, có một cái lỗ ở đây, chắc chắn là chạy thoát từ đây.”

Tư Không Kiến cũng không thèm che giấu gì nữa, chạy tới nằm sấp ở mép thuyền nhìn xuống, quả nhiên...

“Người đâu, xuống tìm cho ta! Không~ Ta phải đích thân xuống dưới, xem lão già kia có c.h.ế.t hay chưa.”

Nói xong, hắn ta vén áo choàng, vịn tay một tên thị vệ rồi bước lên chiếc thuyền đã cháy đen thui.

Hai tên thị vệ võ công cao cường đi trước và đi sau, Tư Không Kiến đi ở giữa.
 
Back
Top Bottom