Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 410: Chương 410



“Thì ra là thế tử phi điện hạ.”

Lý Nham và Tào Tây đều không mấy ngạc nhiên, hai người đồng thanh nói.

“Ngươi là nữ nhi của Tô Tử Thành?” Tư Không Mi trợn tròn mắt hỏi.

“Ừ không sai!” Tô Mặc không hề căng thẳng, trả lời một cách giòn giã.

“Ừ, không tệ! Chỉ nghe nói cả nhà Tô tướng quân đều bị lưu đày, sao ngươi lại ra được?” Ông ta nhìn tay chân trống trơn của Tô Mặc, không có xiềng xích, rất kỳ lạ, hỏi.

“Phụ thân, chuyện này nói ra thì dài dòng, chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm sao để thánh thượng lui binh trước đã.” Trần Thiếu Khanh chuyển hướng câu chuyện.

“Chuyện này còn không đơn giản sao, đương nhiên là ta đi gặp tướng quân dẫn binh là được, chỉ cần ta chưa chết, bọn họ không có lý do gì để truất phiên.”

Tư Không Mi nói rất nhẹ nhàng, chuyện này đối với ông ta mà nói rất đơn giản, chỉ cần ông ta xuất hiện, tự nhiên vấn đề sẽ được giải quyết.

Trần Thiếu Khanh lại không cho là vậy nhưng thấy lão gia tử tự tin như vậy, hắn cũng chỉ cười nhạt, không nói gì.

Sự thật thắng hùng biện, để lão gia tử đích thân trải nghiệm sự tàn nhẫn của tên cẩu hoàng đế cũng tốt!

Hắn tự cho rằng, triều đình đã rầm rộ xuất binh, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội truất phiên lần này.

Cho dù Tư Không Mi có sống lại, bọn họ chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách che giấu sự thật, sau đó thuận lợi thu hồi quyền lực ở Bắc Cương.

Hắn đoán nếu biết Tư Không Mi còn sống, bọn họ nhất định sẽ lại phái thích khách đến, hoặc nghĩ cách hãm hại lão gia tử, vu khống ông ta, sau đó đạt được mục đích của bọn họ.

Cũng giống như cách bọn họ đối phó với tướng quân Tô Tử Thành vậy.

Bọn họ gán cho lão tướng quân tội danh vô cớ, mục đích cũng chỉ có một, thu hồi quyền chỉ huy quân đội trong tay lão tướng quân.

Bởi vì bọn họ thực sự kiêng dè uy vọng và quyền lực trong tay lão tướng quân.

“Tào Tây, ngày mai chúng ta trở về Đinh Đào, ta phải dùng chim ưng truyền thư cho thánh thượng, nói cho hắn ta biết là ta không sao.” Tư Không Mi nói.

“Đã dùng chim ưng truyền thư, tại sao không làm ngay bây giờ? Còn phải về Đinh Đào?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Ồ, mấy con chim ưng được huấn luyện đều ở Đinh Đào, chuyện huấn luyện chim ưng đều do tiêu đệ Tư Không Kiến của con phụ trách.”

Tư Không Mi cười nói.

“Nếu phụ thân muốn thánh thượng biết người còn sống, bây giờ con có thể truyền thư cho hắn ta, không cần đến Đinh Đào tìm chim ưng nữa.” Trần Thiếu Khanh rất tự tin nói.

“Thật sao?” Mọi người trong phòng cùng lúc nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc.

Vị thế tử điện hạ này còn có bao nhiêu điều bất ngờ đang chờ bọn họ, biết y thuật, biết võ công còn biết thần hành thuật, điều này quả thực quá khó tin.

Tào Tây càng kinh ngạc hơn, hắn rõ ràng nghe nói thế tử là trạng nguyên năm ngoái, tức là một thư sinh yếu đuối, sao lại trở nên lợi hại như vậy?

Tư Không Mi nhìn Trần Thiếu Khanh cũng rất khác, thiếu niên tuấn tú này là nhi tử của Tư Không Mi.

Trong lòng ông ta tràn đầy tự hào.

“Được~ Ta viết ngay!” Nói rồi ra hiệu cho Tào Tây lấy bút mực giấy nghiên đến.

Tào Tây đang lúng túng, Tô Mặc từ ngoài cửa đi vào, tay bưng một cái đĩa, trên đó chính là thứ mà Vương gia muốn.

Tư Không Mi cầm bút chấm mực, sau đó nhanh chóng viết lên giấy.

Không lâu sau, ông ta đã viết xong thư cho hoàng thượng, ông ta gấp lại đưa cho Trần Thiếu Khanh: “Con phải cẩn thận, đường xa, nhanh nhất con có thể trở về trong bao nhiêu ngày?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 411: Chương 411



“Chậm nhất là tối nay.” Trần Thiếu Khanh cười cười cất thư vào người, đi ra khỏi phòng.

“Cái gì?” Tào Tây kinh ngạc nói.

“Ta không nghe nhầm chứ?” Lý Nham nói.

“Không sai! Các ngươi không nghe nhầm đâu, tối nay huynh ấy có thể trở về.” Tô Mặc đi tới nói lớn: “Huynh ấy đã nói là làm.”

Tô Mặc vừa dứt lời, Trần Thiếu Khanh đã dịch chuyển tức thời đến bên trong hoàng cung.

Hắn nhìn quanh bốn phía, hắn đang tìm tẩm cung của hoàng đế.

Không biết tối nay tên cẩu hoàng đế sẽ ngủ ở đâu?

Càn Hòa cung đã không còn, hẳn là hắn ta đã có tẩm cung mới.

Để tiết kiệm thời gian hết mức có thể, Trần Thiếu Khanh quyết định vẫn nên nghĩ cách dò hỏi trước.

Nghĩ đến đây, hắn đến ngự thiện phòng, ẩn thân đi vào bên trong.

“Tiểu Thanh, nhanh lên, canh an thần của thánh thượng đã nấu xong chưa?” Một tiểu thái giám nói với một cung nữ.

“Sắp xong rồi, sắp mang đi ngay đây.” Tiểu Thanh đáp.

“Nhớ là điện Hỷ Niên, tối nay thánh thượng xử lý xong công vụ sẽ ngủ ở đó.” Tiểu thái giám nói xong rồi đi.

“Điện Hỷ Niên!” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm, sau đó ẩn thân đi theo tiểu thái giám.

Điện Hỷ Niên, lúc này Triệu Quyến đang cùng ngự sử đại nhân bàn bạc chuyện xuất binh.

Ngày mai binh tướng phái đi Bắc cương sẽ lên đường, bọn họ bàn bạc thêm một kế sách ổn thỏa để an ổn bách tính Bắc cương.

Gia tộc Tư Không ở Bắc cương đã cắm rễ sâu, có tình cảm rất sâu đậm với bách tính Bắc cương, đột nhiên nhổ cây lên, không biết có gây nên phẫn nộ trong quần chúng hay không, bọn họ không biết, cho nên không thể không suy nghĩ chu toàn hơn.

“Thánh thượng, chúng ta cứ lấy cớ báo thù cho Tư Không Mi mà trừ khử mấy nhi tử của, cứ như vậy, thu hồi Bắc cương, có lẽ đám dân đen kia cũng không nói được gì.”

Ngự sử Vương Thiên khẽ nói.

“Vậy nếu đột nhiên lão già Tư Không Mi lại sống lại thì sao?” Triệu Quyến lạnh lùng hỏi.

“Sống lại ư? Vậy thì để hắn c.h.ế.t thêm lần nữa!” Vương Thiên âm hiểm nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, chuyện này giao cho ngươi xử lý cho thỏa đáng, tuyệt đối không được để người khác phát hiện, phải làm cho thần không biết quỷ không hay, ngươi biết chứ?”

Triệu Quyến liếc xéo sang Hữu tướng quân Lộ Dã đang ngẩn người đứng bên cạnh.

“Tuân lệnh!” Lộ Dã vội vàng quỳ xuống đất đáp.

“Ngươi đã nghe rõ chưa? Tư Không Mi đã c.h.ế.t rồi! Chết hẳn rồi! Ngươi hiểu ý trẫm chứ?” Triệu Quyến nheo mắt nhìn chằm chằm Lộ Dã hỏi.

“Thần hiểu!” Lộ Dã nói, chỉ là giọng nói rõ ràng đã yếu đi.

“Tốt! Lui xuống chuẩn bị đi! Đúng rồi, nếu gặp người Tô gia thì tiện tay giải quyết luôn! Để tuyệt hậu hoạn!” Triệu Quyến lạnh lùng dặn dò thêm một câu.

“Tuân lệnh!” Lộ Dã xoay người đi ra ngoài.

“Tiện tay?” Trần Thiếu Khanh nhíu mày, tên cẩu hoàng đế thế hệ thứ hai này làm việc không đàng hoàng như vậy sao?

Được thôi, ngươi tiện tay thì ta cũng tiện tay vậy!

Nghĩ đến đây, Trần Thiếu Khanh vung tay thu toàn bộ điện Hỷ Niên vào không gian của mình, chỉ còn lại Triệu Quyến vẫn đang bàn bạc chuyện với Vương Thiên.

Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao, Triệu Quyến nhất thời ngây người, hắn ta run rẩy giơ tay chỉ vào bầu trời đêm mênh mông, há miệng nhưng không nói được gì.

Vương Thiên ngẩng đầu nhìn lên theo ngón tay hắn ta, mái nhà hoa mỹ không còn nữa, đối diện là một màu đen kịt và gió đêm lành lạnh.

“Hắn lại đến rồi! Lại đến rồi!” Chuyện cũ bị khơi lại, Triệu Quyến nhớ đến chuyện cung Càn Hòa của mình mất tích, hắn ta ngẩng đầu lẩm bẩm: “Hắn lại đến rồi! Lại đến rồi!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 412: Chương 412



Vừa dứt lời, đầu bỗng lạnh ngắt, dường như có thứ gì đó rơi xuống đầu mình, hắn ta vô thức đưa tay lên sờ, một tiếng “Á” thảm thiết xé tan bầu trời đêm.

“Thánh thượng, thánh thượng!” Vương Thiên vội vàng chạy đến giúp đỡ nhưng vừa mới đưa tay ra cũng cảm thấy một cơn đau dữ dội, ông ta giơ tay lên, phát hiện một con rắn độc trên đầu Triệu Quyến đang thè lưỡi nhìn chằm chằm vào ông ta.

Ông ta và Triệu Quyến cùng bị rắn cắn.

Hai người nhìn nhau, hồi lâu không ai dám cử động.

Rất lâu sau, Triệu Quyến cuối cùng cũng đưa tay về phía ông ta: “Gọi... gọi... ngự y... cứu... cứu...”

Lời còn chưa dứt, cánh tay hắn ta đã vô lực rũ xuống đất, thổ huyết mà chết.

Vương Thiên nhìn Triệu Quyến chết, ông ta kinh hãi toàn thân run rẩy: “Người... người đến... người đến...”

Giọng nói càng lúc càng yếu ớt, không lâu sau ông ta trợn trắng mắt rồi cũng tắt thở.

“Không tệ!” Trần Thiếu Khanh không do dự nữa, hắn đi khắp hoàng cung, đến đâu cũng chỉ để lại người, còn tất cả mọi thứ đều thu vào không gian của mình.

Tên cẩu hoàng đế thế hệ thứ hai đã chết, sau này choàng cung hắc chắn sẽ lại rơi vào tay Triệu thị, như vậy thì không được!

Cứ như vậy, Trần Thiếu Khanh dùng hơn nửa đêm để cướp sạch toàn bộ hoàng cung, không còn sót lại mảnh giáp nào.

Thậm chí đến cả tường hoàng cung hắn cũng không tha.

Đến sáng, những người dân gần đó ra khỏi nhà đều có chút kinh ngạc.

“Ông lão, ta không phải hoa mắt chứ, sao hoàng cung lại biến mất rồi?”

“Phi! Bà lão, đừng nói bậy, hoàng cung sao có thể không còn được? Ơ... Ơ! Hoàng cung đâu?”

Trần Thiếu Khanh thu xong hoàng cung, tiện tay đến nhà ngự sử Vương Thiên, Vương Thiên đã chết, gia sản của ông ta không biết sẽ rơi vào tay ai, chi bằng giao cho mình giữ.

Cứ như vậy, giữa ban ngày ban mặt, phủ ngự sử cũng giống như hoàng cung, trở thành một bãi đất trống, chỉ còn lại những người trên dưới Vương phủ sợ đến nỗi suýt tè ra quần.

Trần Thiếu Khanh bận rộn xong những chuyện này, trời sắp sáng, hắn nhìn bầu trời hơi ửng hồng, nghĩ đến trời sáng thì Hữu tướng quân Lộ Dã cũng sắp xuất binh Đinh Đào.

Nghĩ đến đây, hắn mở bản đồ ẩn thân tìm phủ Hữu tướng quân.

Lúc này Lộ Dã đã mặc giáp, đội mũ trụ, thị vệ cũng đã chuẩn bị ngựa chiến xong.

Chỉ là hắn cầm trường thương của mình nhưng vẫn không chịu lên ngựa.

“Đại ca, trời đã sáng rồi, sao còn chưa lên đường?” Người nói là Lộ Phi, nhị đệ của Lộ Dã.

“Nhị đệ, ta không hiểu tại sao thánh thượng nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t Tô gia, truất phiên vương mà còn muốn ta tiện tay trừ khử Tô gia?” Lộ Dã mặt đầy vẻ khó hiểu hỏi: “Chẳng phải Tô gia đã bị lưu đày rồi sao? Như vậy còn chưa đủ sao? Tô tướng quân cũng là công thần đã đổ m.á.u đổ mồ hôi vì Ly quốc, lưu đày đã đủ rồi, tại sao nhất định phải g.i.ế.c cả nhà họ?”

Hắn có chút không hiểu nhìn đệ đệ hỏi.

“Đại ca, đừng nghĩ nữa, chúng ta không thể không tuân theo thánh chỉ, mau lên ngựa đi!” Nói rồi cầm dây cương từ tay thị vệ, ra hiệu cho đại ca mau lên: “Nếu đại ca không muốn g.i.ế.c người Tô gia thì cứ nói là không thấy không tìm thấy là được, chỉ cần yên tâm truất phiên vương là xong.”

“Truất phiên vương? Bắc cương do Tư Không Mi quản lý rất ổn định và yên bình, tại sao phải phế truất? Thật không biết bệ hạ nghĩ thế nào, nếu thánh tổ còn tại vị thì chắc chắn sẽ không làm như vậy.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 413: Chương 413



Trần Thiếu Khanh ẩn thân đứng bên cạnh bọn họ nghe rõ từng câu từng chữ, hắn biết vị thánh tổ mà vị tướng quân này nhắc đến chính là Triệu Chi Đạo, ông nội của Triệu Quyến, vị lão hoàng đế vừa cởi mở vừa sáng suốt.

Nếu ông ta còn sống, chắc chắn sẽ không làm hại trung thần, truất phiên vương như vậy.

Thời thế thay đổi, đáng tiếc là con cháu của ông ta lại đi trên một con đường hoàn toàn khác với chủ trương của ông ta.

Mọi chuyện đều không do ông ta quyết định được.

Trần Thiếu Khanh nhìn Lộ Dã bất đắc dĩ lên ngựa phi về phía doanh trại.

Hắn nhíu mày, thân hình lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.

Cửa ngục Nhạn Sơn Quan cuối cùng cũng mở, lão Lý ở bên ngoài thúc giục những người lưu đày ra ngoài vì hôm nay họ lại phải lên đường.

“Lý thị vệ, không phải nói ở lại hai ngày sao? Sao chỉ một đêm đã phải đi rồi?” Một tên cai ngục hỏi hắn.

“Thôi, không sao, đi sớm thì sớm yên ổn, tức phụ của ta nhớ ta rồi.” Lão Lý cười nói.

Những người của Yên Vũ lâu và mấy thư sinh đã thu dọn xong cũng lần lượt đi ra.

Tô gia đã chờ sẵn trên xe ngựa.

Tối qua họ ăn rất no say, mấy hài tử đều ăn đến bụng căng tròn, đến sáng vẫn chưa thấy đói.

“Ca ca, hôm nay chúng ta còn được ăn thịt như tối qua không?” Tô Lâm giọng trẻ con hỏi Tô Côn.

“Được, sau này chúng ta ngày nào cũng ăn.” Tô Côn gật đầu rất nghiêm túc.

“Tất nhiên, có thể ăn trong mơ!” Tô Quân nhìn hai người họ chế giễu nói.

“Nhị ca thối.” Tô Côn lẩm bẩm không vui.

“Đồ ngốc, hắn lừa đệ, đệ còn tin.” Tô Quân lạnh lùng nói với Tô Lâm: “Không được tin lời người ngoài, biết chưa?”

“Huynh ấy là ca ca của đệ, không phải người ngoài!” Tô Lâm không phục cãi lại.

“Tốt nhất là đệ nhớ cho, nó không phải con Tô gia, cha nó không phải người Tô gia.” Tô Quân nói rồi đưa tay định kéo Tô Lâm về phía mình.

“Nhị ca nói bậy, huynh ấy và đệ cùng một cha, là người Tô gia.” Tô Lâm sắp khóc đến nơi.

Nhị ca sao lại xấu xa như vậy, sao cứ bắt nạt ca ca mãi thế?

“Tô Lâm, nói cho đệ biết, đệ là người Tô gia, còn hắn không phải.” Tô Quân thẳng thắn nói ra những lời đã kìm nén trong lòng.

“Ca ca là, huynh ấy là, nhị ca xấu xa, huynh nói bậy, huynh nói bậy.” Tô Lâm không chịu nổi nữa: “Oa” một tiếng khóc òa lên.

Tô Côn tiến lên ôm lấy đệ đệ, mắt đầy thù hận nhìn Tô Quân: “Huynh đừng bắt nạt đệ ấy, đừng bắt nạt đệ ấy.”

Tô Quân liếc hắn một cái: “Hắn là người Tô gia chúng ta, tại sao ta phải bắt nạt hắn, muốn bắt nạt thì cũng phải bắt nạt người ngoài.”

“Ta chính là người Tô gia, huynh đừng nói bậy.” Tô Côn nói, nước mắt lưng tròng.

Từ khi nương mất, hắn cảm thấy ánh mắt mọi người trong nhà nhìn hắn khác hẳn, tuy vẫn cho hắn ăn cho hắn uống nhưng đối xử với hắn và đệ đệ rõ ràng là khác biệt.

Đại nương và nhị nương đều rất lạnh nhạt, hai ca ca cũng rất xa cách, đặc biệt là nhị ca, vẻ mặt rất khinh thường.

“Tô Quân, con đừng nói nữa, im miệng.” Tô phu nhân dạy dỗ nhi tử mình.

Từ khi Chương Tử Yên mất, bà nhìn thấy Tô Côn này là đau đầu, biết hắn không phải huyết mạch của Tô Tử Thành, mà là con của nhị di nương và một nam nhân khác, bà thực sự thấy khó chịu.

Giống như ăn cơm mà ăn phải cát, cảm thấy ê răng.

“Tô Côn, con đừng thấy tủi thân, con đúng là không phải nhi tử của Tô Tử Thành, mà là nhi tử của nương con và công tử Kiều gia, chỉ là hiện tại công tử Kiều gia đã mất, mà Kiều gia lại không nhận con, chỉ có thể tạm thời theo chúng ta, ta cũng rất khó xử, không biết phải sắp xếp cho con thế nào...” Tô phu nhân nhìn chằm chằm Tô Côn,nói ra từng câu từng chữ những lời tàn nhẫn với hắn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 414: Chương 414



Lời này sớm muộn gì cũng phải nói rõ, chi bằng nói ra ngay bây giờ.

Các nhi tử không thể đối xử với hắn như trước, mà bản thân bà cũng không thể.

“Con không phải nhi tử của hắn ta, con là con của Tô gia!” Tô Côn hét lên, vung nắm đ.ấ.m trong xe ngựa.

Đinh Lan ở bên cạnh nhìn thấy, không đành lòng, há miệng định nói gì đó nhưng Tô phu nhân lại đưa cho nàng ấy một ánh mắt nghiêm khắc, nàng ấy chỉ đành nuốt lời trở lại.

“Không ai được thương hại hắn, đây là điều hắn phải đối mặt, ta chỉ nói cho hắn biết sự thật, không có ý định đuổi hắn đi, càng không có ý định mặc kệ hắn.” Tô phu nhân nhìn từng người trong xe nói rõ ràng.

“Ta hận người! Đại nương! Ta hận các người!” Tô Côn dùng sức lau nước mắt, nghiến răng nói ra từng chữ.

“Hận ta thì ta cũng phải nói! Đây là sự thật, nếu thật sự phải hận, con nên hận cái tên cha khốn nạn của con và người mẫu thân mù quáng của con, tại sao nàng ta lại trao nhầm tấm chân tình, gặp phải kẻ không ra gì, con tuyệt đối không thể hận người Tô gia chúng ta, ngược lại con nên biết ơn Tô gia đã nuôi con khôn lớn, làm người phải có lương tâm.”

Tô phu nhân nói xong thì nhìn chằm chằm Tô Côn.

Tô Côn cuối cùng cũng ngừng khóc, mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, toàn thân co giật, trợn trắng mắt ngất đi.

Tô phu nhân vội vàng cúi xuống muốn xem hắn nhưng bị Tử Thần ngăn lại: “Phu nhân đừng động, để ta xem.”

Nói xong, nàng ấy đặt ngón tay lên mạch của Tô Côn, một lúc lâu sau mới nói: “Không sao, hắn chỉ bị tức giận công tâm mà thôi.”

Nói rồi nàng ấy lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn, sau đó lại rót cho hắn một ngụm nước nhìn hắn nuốt xuống: “Không sao rồi.”

Tô phu nhân nhíu mày, hốc mắt hơi đỏ: “Có phải ta quá tàn nhẫn với hài tử này không?”

“Phu nhân, lời này sớm muộn gì cũng phải nói cho hắn biết, để hắn đối mặt sớm cũng tốt!” Trần Tú an ủi Tô phu nhân.

“Ta chỉ muốn cho hắn biết rõ mọi chuyện, bởi vì không thể giấu được, hơn nữa trong lòng hắn hẳn là cũng đã sớm biết, hắn không phải người Tô gia, bây giờ chỉ tạm thời ở lại Tô gia, hắn nên về Kiều gia nhưng người ta căn bản không nhận hắn.”

Tô phu nhân thở dài, bà thực sự cảm thấy rất khó xử.

Cảm thấy hài tử này đúng là đáng thương, Kiều gia thật đáng hận!

Tô Lâm nắm lấy tay ca ca khóc lớn: “Đại nương đừng đuổi ca ca con, huynh ấy là người Tô gia, huynh ấy không phải người Kiều gia.”

“Ta cũng mong hắn không phải nhưng hắn là, là do chính miệng nương con nói, không thể thay đổi được.” Tô phu nhân nhẹ giọng nói.

“Nếu phu nhân thấy hắn không thoải mái, có thể để hắn đi theo ta.” Cuối cùng Tử Thần cũng lên tiếng.

“Đi theo con? Chẳng lẽ con muốn đi sao?” Tô phu nhân có chút kinh ngạc hỏi.

“Ừ.” Tử Thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sắc mặt bình thản nói.

“Con đi đâu?” Tô phu nhân có chút lo lắng hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đi đến nơi ta nên đến.” Tử Thần nói xong lại nhắm mắt, không thèm để ý đến bất kỳ ai nữa.

“Ngươi không được mang ca ca ta đi, muốn mang thì phải mang cả ta đi.” Tô Lâm nhìn chằm chằm Tử Thần, rất kiên định nói.

Tử Thần hơi mở mắt nhìn hắn: “Ngươi không được!”

“Ta không cho ngươi mang ca ca ta đi, không được! Chính là không được!” Tô Lâm lắc lắc cánh tay Tử Thần ngang ngược nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 415: Chương 415



“Được không?” Tử Thần nói lời này là với Tô phu nhân.

Tô phu nhân do dự một lát: “Con thực sự sẽ không bạc đãi bọn chúng?”

“Sẽ! Hơn nữa còn rất bạc đãi... Bởi vì ta phải dạy chúng học bản lĩnh, học bản lĩnh sao có thể không chịu khổ?” Tử Thần thở dài.

Công lực của nàng ấy về cơ bản đã khôi phục, nàng ấy phải rời khỏi Tô gia, phải đi tìm cách trở về.

Nàng ấy mang hai tử này đi, cũng coi như giúp Tô gia một việc, coi như là báo đáp người Tô gia đi!

Đây là suy nghĩ của nàng ấy.

“Tô Côn, con có nguyện ý đi theo nàng ấy không?” Tô phu nhân đột nhiên hỏi Tô Côn đang nằm.

“Con nguyện ý!” Tô Côn thế mà lại trả lời, còn ngồi dậy, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ của hắn lộ ra vẻ lạnh nhạt không phù hợp với tuổi tác.

Tô phu nhân biết lời mình nói quả thực đã làm tổn thương hắn.

Nhưng lời này bà nhất định phải nói, thay vì nói bóng gió, không bằng nói thẳng ra, nếu như tương lai thực sự có thể tìm được lão gia, hài tử này sẽ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc hơn.

Để Tử Thần mang bọn chúng đi cũng tốt, trong những ngày này, bà biết Tử Thần tuyệt đối không phải người thường, có năng lực, biết y thuật, có lẽ có thể dạy dỗ hai hài tử này thành những lang trung có y thuật nổ bật

Vì đã quyết định, Tô phu nhân bắt đầu thu dọn hành lý cho hai hài tử, chia cho chúng một ít đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng trong xe, sau đó lại dặn dò chúng một số điều.

Chỉ là Tô Côn không nói thêm một lời nào với Tô phu nhân.

Tử Thần nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của hắn nói: “Ngươi không được hận người Tô gia! Họ nuôi ngươi, hơn nữa những lời họ nói cũng không sai! Chỉ là nói cho ngươi biết một sự thật tàn khốc, hơn nữa sự thật này còn do nương của ngươi gây ra, người Tô gia không làm sai bất cứ điều gì, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nếu không ta sẽ không mang ngươi đi!”

“Ta nhớ rồi! Ta không hận họ, ta chỉ hận người Kiều gia, họ sinh ra ta nhưng lại không nhận ta.” Tô Côn thành thật trả lời.

“Lời nói thật lòng?” Tử Thần trừng mắt hỏi hắn.

“Lời nói thật lòng!” Hắn gật đầu nói.

“Được, nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Nói rồi nắm lấy tay hắn, tay kia đưa cho Tô Lâm.

Tô Lâm vốn còn có chút chống đối nhưng nghĩ đến sau này hắn và ca ca sẽ đi theo nàng ấy, rất bất đắc dĩ đưa tay ra.

“Phu nhân, hẹn gặp lại!” Tử Thần nói xong câu này với Tô phu nhân, dùng sức kéo hai hài tử, ba người lập tức biến mất không thấy đâu.

Nhìn ba người đột nhiên biến mất, tất cả mọi người trên xe đều ngây như phỗng.

Chỉ có Tô phu nhân không quá bất ngờ, trên mặt chỉ có chút thất vọng.

Dù sao bà cũng nhìn hai hài tử này lớn lên, mặc dù không phải nhi tử của bà nhưng vẫn có tình cảm.

“Sao bọn họ lại đột nhiên biến mất? Nương, đại ca! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tô Thành vô cùng kinh ngạc.

Tô Bân lúc này cũng ngơ ngác, nàng ấy là thần tiên sao?

Sao lại đột nhiên biến mất?

“Phu nhân, nếu Lý thị vệ hỏi thì trả lời thế nào?” Trần Tú phản ứng lại hỏi Tô phu nhân.

“Ừm, chuyện này các ngươi không cần quan tâm, ta sẽ giải quyết, chỉ là chuyện này không được phép nhắc lại trước, có người hỏi thì đừng để ý, các ngươi nhớ chưa?” Tô phu nhân nhìn mọi người hỏi.

“Nhớ rồi.” Mọi người đồng thanh nói.

Đoàn người lại đi gần hai canh giờ, lão Lý mới vẫy tay cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi: “Sắp vào sa mạc rồi, mọi người nên giữ lại nhiều nước, dùng vải che mũi và miệng để tránh cát bay vào, còn xe ngựa Tô gia không dùng được, phải xuống đi bộ.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 416: Chương 416



Nghe nói xe ngựa Tô gia không dùng được nữa, mấy cô nương của Yên Vũ lâu lập tức lộ ra vẻ hả hê, mặc dù vì uy nghiêm của lão Lý mà không dám nói lời khó nghe nhưng biểu cảm trên mặt lại không giấu được.

Có người thậm chí còn không kìm được che miệng cười rộ lên.

Lúc này Tô Mặc ẩn thân đứng bên cạnh bọn họ, lạnh lùng nhìn những người này.

Cứ cười đi! Dù sao cũng không sống được mấy ngày nữa.

Nàng nhớ trong sách có nói, ở sa mạc, những cô nương của Yên Vũ lâu này sẽ bị thị vệ ngược đãi đến chết.

Xem ra có những người không đáng thương hại.

Tô Mặc xoa xoa trán, nàng nghĩ nên nghĩ cách bổ sung thêm nước cho người Tô gia.

Sư huynh vẫn chưa về, sư phụ lại đi rồi, Tô Mặc quyết định từ giờ nàng sẽ không rời khỏi người Tô gia nửa bước.

Người khác không quan tâm, người Tô gia nàng không thể không quan tâm, đã dùng thân thể của người ta thì nên thay chủ cũ chăm sóc người nhà.

Nghe nói sắp đến sa mạc, mọi người đều có chút hoảng sợ, lời đồn đều rất đáng sợ.

Mạc Bắc! Mạc Bắc!

Đi thì không về!

Chính là nói nơi này.

Tô phu nhân xuống xe ngựa, xa xa có mấy người cưỡi lạc đà đi về phía họ.

“Xin hỏi người nhà của tướng quân Tô Tử Thành có ở đây không?” Có người hỏi.

Lý thị vệ đi tới gật đầu: “Các ngươi là ai? Tìm người Tô gia có chuyện gì?”

“Là thế này, Đông gia của chúng ta bảo chúng ta chờ ở đây để tặng mấy con lạc đà này cho họ, dùng để đi qua sa mạc.”

Người đến vừa nói vừa chỉ tay về bảy tám con lạc đà cao lớn phía sau.

Mỗi con lạc đà đều chở một túi nước lớn và một vài gói đồ, nhìn giống như quần áo và thức ăn.

“Ồ? Đông gia của các ngươi là người ở đâu?” Lão Lý rất tò mò.

“Đông gia của chúng ta là người Nhạn Sơn Quan nhưng ở Đinh Đào và Mạc Bắc đều có cửa hàng.” Người đến cười nói, hắn nhìn ra lão Lý là thủ lĩnh của đám thị vệ này.

Lão Lý càng nghe càng thấy kỳ lạ, người Tô gia đều là võ tướng, sao lại quen biết người làm ăn ở nơi này, hơn nữa còn có vẻ nịnh nọt như vậy?

Tô Mặc khoanh tay nhìn, trên mặt không khỏi nở nụ cười, xem ra đây là sự sắp xếp của sư huynh nhưng Bạch chưởng quầy của Nhạn Sơn Quan cũng là người tinh ranh, nghĩ rằng những ngày tiếp theo của Tô gia sẽ không quá khó khăn.

Ý của hắn rất rõ ràng, muốn giành quyền đại lý dược liệu ở Đinh Đào và Mạc Bắc.

Tô phu nhân nghe nói có người tìm, cũng vây quanh lại.

“Nương, những con lạc đà này là cho chúng ta.” Tô Bân chỉ vào đoàn lạc đà nói với vẻ phấn khích.

Hắn lớn từng này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lạc đà, càng đừng nói đến việc cưỡi lên.

“Nương, là bạn của cha sao? Nhà chúng ta sao lại có bạn làm ăn ở đây?” Tô Bân phấn khích xong lại bình tĩnh trở lại.

Tô phu nhân cúi đầu trầm ngâm một lát: “Đừng hỏi nhiều như vậy, cho thì nhận thôi, nếu không sẽ phụ lòng tốt của người ta, nhớ lấy, sau này có cơ hội thì báo đáp lại người ta.”

“Biết rồi nương.” Tô Bân gật đầu.

Lão Lý gọi Tô phu nhân lại, giới thiệu bà với người đến.

Người đó không hề có chút khinh thường nào vì Tô gia là tù nhân bị lưu đày, ngược lại còn rất cung kính: “Phu nhân, mấy con lạc đà này là do ta đích thân chọn ra, khỏe nhất và có kinh nghiệm nhất, chúng không biết đã đi đi lại lại trong sa mạc này bao nhiêu lần rồi, có chúng dẫn đường chắc chắn các người sẽ đến được Đinh Đào một cách thuận lợi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 417: Chương 417



Nói xong, ra hiệu cho người phía sau đưa dây cương lạc đà cho người Tô gia: “Trên đây còn có đồ ăn và nước uống, đúng rồi, mấy con này là cho các vị thị vệ, cũng đều đeo nước và đồ ăn, nhờ các vị chăm sóc Tô gia nhiều hơn.”

Nói xong, nhân lúc không ai để ý, hắn lén nhét cho Lý thị vệ một xấp ngân phiếu.

Lý thị vệ do dự một lát rồi vẫn nhận lấy, những gì người này dặn dò, hắn có thể làm được, cầm lấy cũng coi như không thẹn với lương tâm.

Những thị vệ khác thấy người này ra tay hào phóng như vậy, đều vội vàng hứa hẹn: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ tận tâm chăm sóc.”

Trước khi đi, người đó nói bên tai Tô phu nhân: “Đông gia muốn đại lý dược liệu ở Đinh Đào và Mạc Bắc, phiền phu nhân nói nhiều lời tốt, làm phiền rồi.” Nói xong, lại lén chỉ vào những gói đồ treo trên mỗi con lạc đà: “Phu nhân, ở đây cái gì cũng có, nhất định phải bảo quản cẩn thận, đừng để kẻ trộm để mắt tới.”

Tô phu nhân gật đầu cười: “Yên tâm, ta hứa với ngươi, cảm ơn ngươi vì những thứ này.”

Chắc chắn là có liên quan đến Mặc Mặc của bà, bà hiểu rất rõ.

Nghe Tô phu nhân hứa hẹn dứt khoát như vậy, người đó lập tức yên tâm, không nói thêm lời nào nữa, hắn chắp tay với mọi người, dẫn theo người cáo từ đi.

Những người của Yên Vũ lâu thấy Tô gia không còn xe ngựa để ngồi nhưng lại có lạc đà để cưỡi, tức đến nỗi suýt nữa thì phun máu.

“Tại sao bọn họ có thể ngồi xe ngựa còn có thể cưỡi lạc đà? Bọn họ dựa vào cái gì?”

“Đúng vậy, thật là quá bất công?”

“Chúng ta cùng nhau bắt bọn họ nhường cho chúng ta một con lạc đà, chúng ta cũng có thể thay phiên nhau cưỡi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người bàn tán xôn xao, có người đưa ra một ý kiến.

“Đúng vậy, chúng ta có thể nói với Lý thị vệ.”

Rất nhanh, mọi người đều bắt đầu hưởng ứng.

Tô Mặc lạnh lùng nhìn những nữ nhân tự cho là đúng này, cười khan một tiếng.

Đúng vậy, nhịp điệu rất đúng!

Nhịp điệu tìm đường chết!

Lão Lý nhìn mấy con lạc đà, rất vui mừng, lúc này những nghi ngờ trong lòng hắn đều tan biến, vốn nghĩ Tào Tây có thể dẫn đường, không ngờ hắn lại không biết chạy đi đâu mất.

Nhìn sa mạc mênh mông, hắn vốn có chút lo lắng, bởi vì nghe tin phiên vương bị tước quyền, không ai chịu đi về phía bắc nữa, họ sợ đánh nhau, nếu không quay về được thì phải làm sao?

Vì vậy, hắn không tìm được một người dẫn đường nào, không còn cách nào khác, chỉ nghĩ rằng có lẽ dựa vào việc mình đã đi hai lần có thể thuận lợi đi ra ngoài.

Nhưng đến bên rìa sa mạc, hắn lại có chút hoảng sợ, bởi vì lúc này trong đầu hắn trống rỗng.

Đang định dừng lại nghĩ cách thì không ngờ có người giúp đỡ, tặng mấy con lạc đà già dặn kinh nghiệm này.

Không chỉ tặng cho Tô gia, mà còn tặng cho mấy tên thị vệ của họ.

Đây quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống, họ kiếm được hời rồi.

Hắn thò tay vào trong n.g.ự.c sờ độ dày của xấp ngân phiếu, không ít, dường như còn nhiều hơn cả tiền lương hắn được cấp cho chuyến đi này.

Điều này phải cảm ơn Tô gia, họ thực sự là phúc tinh của hắn!

Bắt đầu dựng bếp nấu cơm, Tô Bân nhận nồi từ thị vệ, Tô Quân và Tô Thành đã dựng bếp xong.

Nghe nói nước ít, Trần Tú nhìn nồi lớn do dự không biết nên đổ bao nhiêu nước, Tô phu nhân nói: “Đổ đi, nước trên lạc đà này ước chừng đủ cho chúng ta uống.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 418: Chương 418



Nghe phu nhân nói vậy, Trần Tú mới yên tâm đổ một bầu nước: “Mỗi người nửa bát là đủ.”

Tỷ muội Trương Liên đã quay lại Yên Vũ lâu bên kia, mấy người kia quấn lấy lão Lý, nhất quyết đòi lại tỷ muội họ.

Vì vậy Đinh Lan đang lo cơm nước cho thị vệ, bây giờ nàng ấy đã có thể tự lo liệu, những món ăn đơn giản vẫn có thể làm được.

Tô Bân đi qua lặng lẽ giúp nàng ấy thêm củi, lại nói với nàng ấy vài câu, rồi mới quay về.

Tiểu Tô Thành không còn phản đối nữa, họ cũng trở lại bình thường, quan hệ của hai người nhanh chóng ấm lên.

Tô phu nhân nhìn khuôn mặt ngày càng trắng trẻo của Đinh Lan, có chút lo lắng, nếu cứ thế này, khuôn mặt này sẽ sớm bị người ta nhận ra, có người nhiều chuyện nói với Ngự sử đại nhân, vậy thì Đinh Lan phải làm sao?

Tô Mặc cũng đoán được tâm tư của Tô phu nhân, nghĩ đến lúc có cơ hội sẽ làm cho khuôn mặt của Đinh Lan đen lại, tránh gây phiền phức.

Vì vừa mới bổ sung thức ăn và nước ở Nhạn Sơn Quan nên bây giờ mọi người ít nhất vẫn còn một ít thức ăn.

Khi Tô phu nhân và những người khác đi ăn ở tiệm cơm, họ đã gói mang theo những món ăn còn lại trên đường, vì vậy họ chỉ nấu một ít cháo gạo lứt, hâm nóng những món còn lại, ăn thêm chút bánh bao, cả nhà ăn cũng rất ngon, ít nhất so với những người bị lưu đày chỉ ăn bánh đen thì tốt hơn nhiều.

Những người của Yên Vũ lâu ăn bánh đen, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ Tô gia, nhìn xe ngựa của họ và mấy con lạc đà cao lớn bên cạnh, tức đến nghiến răng.

“Trời ơi, thật là bất công, cùng bị lưu đày, cùng là tù nhân, sao đãi ngộ lại chênh lệch nhiều thế.” Một nữ nhân cắn mạnh một miếng bánh đen rồi nói.

“Bánh đen này thật khó nuốt, ôi! Các ngươi có phát hiện không? Tử Thần hình như không ra ngoài?”

“Đúng vậy, còn hai nhi tử của tam di nương Tô gia nữa, hình như cũng không thấy.”

“Đúng! Không sai! Họ thiếu mất ba người.”

Khi những nữ nhân của Yên Vũ lâu xác nhận được suy đoán này, từng người một đều lộ vẻ phấn khích.

“Hai nhi tử kia thì thôi đi, nhưng Tử Thần là trọng phạm, xem Lý thị vệ che giấu họ thế nào?” Một nữ nhân tên A Hương cười xấu xa nói.

“A Hương, chuyện này giao cho ngươi, nếu đòi được lạc đà, cho ngươi cưỡi thêm hai ngày, ngươi cưỡi trước, tỷ muội chúng ta hầu hạ ngươi.” Có người đề nghị.

Lúc này Tô Mặc đang ở trong không gian của mình, đang ăn những món ăn lấy từ ngự thiện phòng, thời gian trong không gian không thay đổi và sẽ giữ ấm, vì vậy chỉ cần Tô Mặc muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn những món ăn do ngự trù làm nhưng chỉ có thể là những món đó.

Thời điểm đặc biệt, Tô Mặc cũng không cầu kỳ nữa, có thể ăn được đồ ăn nóng hổi đã là rất tốt rồi.

Nàng lấy bánh nhỏ cuốn hai miếng vịt quay nhét vào miệng, sau đó lại gắp một viên thịt viên, gật đầu hài lòng.

Bây giờ sư huynh đang ở đâu? Khi nào thì về?

Nàng có chút nhớ hắn.

Đột nhiên nàng có một ý nghĩ không hay, sư huynh sẽ không đi tìm người cha hờ của hắn chứ?

Nàng bỗng có chút mất mát, ngay lập tức thịt vịt và thịt viên trong miệng đều trở nên vô vị.

Nàng ngồi bên bàn, thỉnh thoảng gắp thức ăn nhưng gắp lên lại đặt xuống, đặt xuống lại gắp lên, lặp lại vài lần, cuối cùng nàng thở dài một tiếng buông đũa.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 419: Chương 419



Không có tâm trạng ăn nữa, sư huynh chắc chắn đã đi rồi, sẽ không quay lại.

Sư phụ đã đi, sư huynh cũng đi rồi!

Đột nhiên nàng ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, Tô Mặc nhìn thức ăn trên bàn, không có thịt nướng.

Nàng có chút kinh ngạc nhìn xung quanh, lạ thay một xiên thịt xuất hiện trước mặt nàng, sau đó là một khuôn mặt tuấn tú tươi cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư huynh! Sư huynh!” Tô Mặc vui mừng nhảy dựng lên, giống như một con khỉ quàng tay qua cổ Trần Thiếu Khanh, hai chân đặt ở hai bên hông hắn.

Trần Thiếu Khanh không đề phòng, suýt nữa bị nàng kéo ngã, may mà công lực thâm hậu, nhanh chóng đứng vững, hắn đặt xiên thịt lên bàn, hai tay vòng qua eo Tô Mặc, mặc cho nàng biến thành con khỉ treo trên người mình, nhìn nàng bằng ánh mắt cưng chiều: “Có phải là nhớ ta không?”

Tô Mặc mặt đỏ lên, không lên tiếng, chỉ áp cái đầu lông xù vào n.g.ự.c Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh yêu thương nâng khuôn mặt ửng hồng của nàng lên: “Sao mà thừa nhận nhớ ta lại khó thế? Nói mau, có nhớ ta không?”

“Ừ! Nhớ!” Giọng Tô Mặc rất nhẹ, như tiếng muỗi vo ve.

Rõ ràng Trần Thiếu Khanh rất không hài lòng, hắn ôm hai chân Tô Mặc, dùng sức nâng nàng lên cao: “Nói to lên, dạo này tai ta không được tốt, nói nhỏ không nghe thấy.”

Hắn nhìn Tô Mặc với vẻ mặt xấu xa, đôi mắt hút hồn ép Tô Mặc phải thừa nhận lại: “Nhớ! Sư huynh, ta nhớ huynh lắm! Thực sự nhớ huynh lắm, ta còn lo huynh không quay lại, đi theo người cha hờ của huynh.”

“Không thể nào, trên đời này, không ai quan trọng hơn muội, Mặc Mặc ở đâu thì Trần Thiếu Khanh ta ở đó, đời này muội đừng hòng thoát khỏi ta.”

Trần Thiếu Khanh nói xong thì nhẹ nhàng mổ một cái lên trán nàng, mặt Tô Mặc càng đỏ hơn.

“Mặc Mặc, ta từ Nhạn Sơn Quan nướng thịt xiên cho muội, mau ăn đi.” Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc đặt nàng lên ghế, sau đó cầm một xiên thịt đưa vào miệng nàng.

Tô Mặc há miệng cắn một miếng: “Oa, thơm quá!”

Không ngờ ở thời cổ đại thiếu gia vị như vậy mà cũng có thể nướng được thịt xiên ngon như vậy.

“Sư huynh, sư phụ đi rồi, ông ấy còn đưa Tô Côn và Tô Lâm đi cùng.” Tô Mặc vừa nhai vừa kể cho sư huynh nghe chuyện vừa xảy ra.

“Ồ?” Trần Thiếu Khanh có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ sư phụ nhanh chóng khôi phục công lực như vậy, đi tìm đường về rồi?

Sư phụ như gió như vậy của họ, thật khiến người ta khó hiểu.

Sư phụ làm gì, họ đều không thấy lạ, cũng không thấy kỳ quái.

Hắn có đục thủng trời, hai người họ cũng không nói hai lời, chỉ âm thầm giúp sư phụ vá lại là xong.

“Mặc Mặc, chẳng trách những nữ nhân bên ngoài lại bàn tán chuyện này, còn muốn dùng chuyện này để uy h.i.ế.p lão Lý đòi một con lạc đà.” Trần Thiếu Khanh cũng ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc, dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào đĩa nàng.

“Mơ tưởng! Tự làm tự chịu! Sư huynh, bọn họ đang tự tìm đường chết, bọn họ uy h.i.ế.p thị vệ? Không phải tự tìm đường c.h.ế.t thì là gì?”

Tô Mặc nhét thức ăn vào miệng, hai má phồng lên, nói không rõ.

“Mặc Mặc, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta ăn cơm trước đã, muội xem dạo này muội gầy đi nhiều rồi.” Trần Thiếu Khanh nói xong thì đưa tay véo má phúng phính của Tô Mặc.

“Đó là vì nhớ sư huynh.” Tô Mặc ngẩng đầu nói thật.

Vừa rồi nhìn thấy thức ăn không có cảm giác thèm ăn, bây giờ nàng ăn rất ngon, xem ra sư huynh có tác dụng giúp ăn ngon.
 
Back
Top Bottom