Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 420: Chương 420



Tô Mặc nghĩ lung tung, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ăn xong, đoàn người lại phải tiếp tục lên đường.

Không chỉ xe ngựa Tô gia không dùng được, xe kéo chở hàng của thị vệ cũng chỉ có thể bỏ lại tại chỗ, người đi bộ còn khó khăn, huống chi là kéo xe.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn một số đồ nặng vứt đi, chỉ giữ lại những vật dụng cần thiết.

May mà có lạc đà, lão Lý bảo họ phân tán đồ đạc, chia đều cho mấy con lạc đà, ngay cả lạc đà Tô gia cũng phải chở một số đồ dùng của quan phủ.

Lão Lý và những người khác cũng chỉ có thể bỏ lại ngựa.

Ai nhặt được thì nhặt.

Hắn và hai thị vệ cấp cao khác cưỡi lạc đà, những thị vệ còn lại chỉ có thể đi bộ theo sau.

Còn Tô Bân và mẫu thân cưỡi một con lạc đà, Tô Quân và Tô Thành, Trần Tú và Vu Đinh Lan.

“Tử Thần và hai hài tử kia đâu?” Lão Lý vén rèm xe nhìn vào trong hỏi.

Tô phu nhân kéo hắn sang một bên: “Lý thị vệ, bọn họ mất tích rồi, đột nhiên mất tích.”

“Mất tích?” Nghe vậy, sắc mặt lão Lý lập tức trầm xuống: “Sao lại đột nhiên mất tích? Có phải bà thả họ đi không? Tô phu nhân, ta khuyên bà đừng làm những chuyện hồ đồ như vậy.” Lão Lý lạnh lùng nói.

Mặc dù trên đường đi, hắn đối xử với Tô gia rất hòa nhã nhưng họ cũng không thể làm những chuyện quá đáng, chuyện này không phải chuyện nhỏ, sẽ liên lụy đến họ.

“Ta nói mà ngươi không tin nhưng đây là sự thật, ở Nhạn Sơn Quan ngươi cũng thấy rồi, bọn họ đều lên xe cùng nhau nhưng không hiểu sao khi lên xe chúng ta đều ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì phát hiện ba đứa chúng mất tích.”

Tô phu nhân nói xong, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước mắt: “Đó là hài tử của Tô gia, ta lo lắng lắm, nếu bị nữ nhân kia bán đi thì chúng ta phải làm sao? Nghĩ đến đó, lòng ta như bị kim châm.”

“Thật sao? Vậy tại sao phu nhân không nói sớm, còn ở đây bình tĩnh ăn cơm nghỉ ngơi?” Lão Lý nhìn chằm chằm vào mặt Tô phu nhân, muốn xem lời bà có đáng tin đến mấy.

“Không phải ta đang ôm hy vọng chờ chúng quay lại sao? Dù sao ta cũng đối xử với nàng ta như nữ nhi ruột, không muốn thừa nhận nàng ta sẽ đối xử với ta như vậy, không ngờ nàng ta thật sự nhẫn tâm, không chỉ tự bỏ trốn mà còn bắt cóc hai hài tử của chúng ta.” Tô phu nhân nói xong, lấy khăn tay ra lau nước mắt.

Tô Bân đi tới nói: “Lý thị vệ, mau phái người đi tìm, nữ nhân thâm độc kia đã bắt cóc hai đệ đệ của ta.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tìm họ? Tìm thế nào? Cho ai đi tìm?” Lão Lý cau mày.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn nói với mấy thị vệ phía sau: “Mấy người đi tìm xung quanh đây xem, xem có tìm được không?”

Lão Lý nói xong, trừng mắt nhìn Tô phu nhân và những người khác, rồi đi về phía trước.

Đoàn người lại dừng lại, mấy thị vệ nhận lệnh đi tìm người xung quanh.

Khoảng nửa canh giờ sau, tất cả đều trở về tay không.

“Không có, xung quanh đây không có bóng người.”

“Đúng vậy, Lý ca, chúng ta phải nhanh chóng lên đường thôi, ta thấy trời phía Nam nổi mây, có thể sắp có bão cát rồi.”

Lão Lý nghe xong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên trời đã vàng hơn lúc nãy, hơn nữa xung quanh như được bao phủ bởi một lớp sương mù màu xám, nhìn đâu cũng thấy mơ hồ.

“Xóa tên bọn họ đi, ghi vào danh sách tử vong, lên đường!” Lão Lý phất tay ra lệnh.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 421: Chương 421



“Lý ca, nguyên nhân tử vong là gì?” Một thị vệ do dự hỏi.

“Ừm... Rơi khỏi xe ngựa chết... Ừm... Bệnh chết... Cứ ghi là bệnh c.h.ế.t đi.” Lý thị vệ xoa xoa trán, cuối cùng cũng tìm được một lý do mà hắn cho là hợp lý.

“Bệnh c.h.ế.t ba người, bệnh gì?” Thị vệ kia vẫn truy hỏi.

“Thôi, cứ nói là bị gió cát vùi lấp mất tích ở sa mạc...” Lão Lý có chút bực bội phất tay nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng Lý ca, chúng ta còn chưa đến sa mạc.” Thị vệ trẻ tuổi kia nghiêm túc hỏi.

“Mẹ kiếp ngươi muốn ăn đòn à? Ta bảo ngươi viết thế nào thì ngươi viết thế đó? Mẹ kiếp ngươi nói được tính hay ta nói được tính?” Lão Lý nhìn vẻ mặt cố chấp của hắn, hận không thể đá c.h.ế.t hắn.

“Ồ, đương nhiên là ngươi nói được tính...” Thị vệ lẩm bẩm rồi đi xuống.

Nhìn hắn đi xa, Lý thị vệ thở phào nhẹ nhõm, ngày nào cũng vậy, chẳng có chuyện gì khiến người ta yên tâm.

Tô phu nhân đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa Lý thị vệ và người kia, bà lau nước mắt nói: “Lý thị vệ vất vả rồi.”

“Đừng tưởng chuyện này cứ thế mà xong, Tô phu nhân, đợi khi rảnh rỗi, bà phải nói rõ ràng với ta.” Lý thị vệ nhìn bà với vẻ mặt phức tạp: “Tử Thần là trọng phạm ám sát công tử ngự sử, nàng ta mất tích không phải chuyện nhỏ, nếu như ngự sử đại nhân biết được sẽ trách tội, ta sẽ đổ hết lên đầu Tô gia, bà hiểu chứ?”

“Hiểu! Đương nhiên là hiểu.” Tô phu nhân gật đầu đáp.

Vài nữ nhân của Yên Vũ lâu vẫn luôn để mắt đến bên này, họ muốn xem lão Lý sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Khi nghe nói hắn định xóa tên ba người này, coi như đã chết, mấy người họ lập tức nổi giận.

“Rõ ràng là bỏ trốn, sao lại thành c.h.ế.t được, nếu như vậy thì chúng ta cứ bỏ trốn hết đi, dù sao bọn họ cũng không tìm mấy, chỉ cần xóa tên là xong.”

“Đúng vậy, hay là chúng ta cùng bỏ trốn đi!”

“Lời này không sai!”

Tiếng nói của họ vừa vặn bị lão Lý đi ngang qua nghe thấy, mặt lão Lý lập tức sa sầm, tay cầm roi chỉ vào họ nói: “Các ngươi lại nói bậy bạ gì đó? Có phải mấy ngày không bị đánh nên ngứa da rồi không? Muốn bỏ trốn? Được thôi, đến sa mạc các ngươi muốn bỏ trốn thế nào cũng được, nếu các ngươi không bỏ trốn, ta sẽ đánh c.h.ế.t các ngươi.”

“Ôi, Lý thị vệ đừng giận mà, chúng ta chỉ nói bậy bạ cho hả giận thôi, chúng ta đều rất ngoan ngoãn.” Người nói chính là nữ nhân trẻ đẹp nhất trong đám, A Hương.

“A Hương, sao ngươi không đến nói chuyện với Lý thị vệ, xin một con lạc đà.” Có người nhìn bóng lưng tức giận bỏ đi của lão Lý mà xúi giục.

“Vội cái gì? Không thấy Lý thị vệ đã không vui rồi sao, chuyện này phải từ từ tính toán, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng.” A Hương trầm tư nói.

Một đám ngốc, không có chút mắt nhìn nào, không biết nam nhân là phải dỗ dành sao?

Lúc hắn vui vẻ thì ngươi phải ngoan ngoãn, lúc hắn không vui thì ngươi càng phải ngoan ngoãn hơn, phải nhân lúc hắn nhìn ngươi ngứa ngáy khó chịu thì nói ra yêu cầu của mình, như vậy mới có thể toại nguyện, đạt được mục đích.

A Hương tính toán trong lòng, dựa vào nhan sắc trẻ trung của mình, nhất định có thể hạ gục được lão Lý, hạ gục được hắn thì chẳng phải đám thị vệ này đều phải ngoan ngoãn nghe lời sao?

Đến lúc đó nàng ta muốn thế nào chẳng được sao?

Nàng ta quyết định bắt giặc phải bắt vua, chỉ cần hạ gục được lão Lý là được.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 422: Chương 422



Đội ngũ lại bắt đầu lên đường, những người đi bộ ở phía trước, sau đó là lạc đà của Tô gia, cuối cùng là mấy thị vệ cưỡi lạc đà.

Vào sa mạc rồi, hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ rực trông rất yêu dị, có một vẻ đẹp tà mị.

“Mọi người không muốn c.h.ế.t thì nhất định phải bám sát đội ngũ, lạc đội thì không ai đi tìm đâu!” Lão Lý bảo mọi người truyền lời này từ phía sau lên phía trước.

Sa mạc rộng lớn và trống trải như vậy, cho dù hắn có hét khản cả cổ cũng không ai nghe rõ.

Bầu trời ảm đạm dần tan biến, trời quang rồi, chỉ tiếc là đã gần hoàng hôn.

Lão Lý dẫn người tiến về phía Bắc.

Ra khỏi sa mạc là Đinh Đào, qua Đinh Đào là đến Mạc Bắc, lúc đó bọn họ sẽ được giải thoát.

Giao những người này cùng văn thư, danh sách cho quản ngục Mạc Bắc, giao tiếp xong xuôi, đếm đủ số lượng, bọn họ có thể trở về Ly thành báo cáo.

Hắn có hơi nhớ tức phụ của mình rồi...

Sa mạc này quả thực rất khó đi, đi vào trong cảm giác như chân bị dính chặt, căn bản là không dùng được sức.

Đi một bước sâu, một bước cạn, mọi người đều đi rất vất vả, không lâu sau mấy cô nương kia đã mệt muốn c.h.ế.t muốn sống.

“A Hương, ngươi còn không đi nói, muốn các tỷ muội mệt c.h.ế.t sao?” Có người bắt đầu phàn nàn với nàng ta.

“Đúng vậy A Hương, cầu xin ngươi, đi tìm Lý thị vệ, xin một con lạc đà đi.”

“A Hương, ngươi còn không đi, chúng ta không phải tỷ muội tốt sao? Các tỷ muội sắp mệt c.h.ế.t rồi, ngươi thật sự đành lòng nhìn sao?”

“Đúng vậy, sao lòng dạ ngươi lại độc ác như vậy?”

Mọi người ngươi một lời, ta một câu nói những lời khó nghe với A Hương.

Cuối cùng A Hương không chịu nổi nữa: “Được rồi! Đừng lải nhải nữa, ta đi!”

A Hương chạy về phía con lạc đà mà lão Lý cưỡi: “Lý thị vệ! Lý thị vệ, ta có chuyện muốn nói.”

Lão Lý kéo dây cương lạc đà, lạc đà dừng lại: “Chuyện gì?”

“Ngươi có thể cho ta lên không, ta thực sự có chuyện muốn nói với ngươi.” A Hương vẫy tay với hắn.

Lão Lý không để ý đến nàng ta, mà vẫy tay gọi một thị vệ đang đi bộ: “Ngươi đi hỏi nàng ta rốt cuộc có chuyện gì?”

Hắn rất thoải mái giao việc cho người khác, còn mình thì đi mất.

Thấy lão Lý không mắc câu, A Hương không hề tức giận, mà cười một cách tà mị, nàng ta càng chiến càng hăng.

Chuyện này rất thú vị.

“Ngươi có chuyện gì?” Thị vệ kia đi tới, khó chịu hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đi một bước trong sa mạc này tốn bao nhiêu sức, vì nữ nhân này, hắn còn phải đi ngược lại mười mấy bước.

“Đại ca, ta có thể hỏi thăm một chút, Lý thị vệ đã cưới tức phụ chưa?” A Hương không có chuyện gì cũng tìm chuyện nói.

“Cưới hay không cũng không đến lượt các ngươi, c.h.ế.t tâm đi! Cứ đi đường cho đàng hoàng!” Thị vệ hừ lạnh, liếc nàng ta một cái rồi đi.

Lão Lý chính là một trong số ít thị vệ tam phẩm của cả Ly quốc, đám tiện nhân này còn dám có ý đồ khác, đúng là nằm mơ!

“Hừ! Có gì ghê gớm, lão nương đây chưa từng gặp nam nhân nào sao, còn chẳng thèm để ý.” A Hương ăn quả đắng, trong lòng phản bác, trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo.

Thấy nàng ta ủ rũ trở về, mấy kỹ nữ bắt đầu tỏ thái độ, nói những lời kỳ quái.

“Nào! Trong số chúng ta, tiểu muội A Hương trẻ đẹp nhất cũng đã già nua xấu xí rồi...”

“Đúng vậy, đến cả một lão thị vệ cũng không thèm nhìn nàng ta, đúng là không được rồi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 423: Chương 423



“Không còn cách nào nữa rồi, A Hương không được, chúng ta coi như toàn quân bị diệt, không còn cách nào nữa rồi.”

Nghe nói mình già nua xấu xí, A Hương lập tức sa sầm mặt: “Nói bậy, lão nương đây mới mười chín tuổi, còn lâu mới già nua xấu xí.”

“Nhưng nam nhân không thích.”

“Đúng vậy!”

A Hương cắn môi: “Các ngươi chờ đấy, lão nương đây nhất định có thể hạ gục Lý thị vệ, mê hoặc hắn đến mức không biết đường về!”

Tô Bân và mẫu thân cùng nhau cưỡi lạc đà chậm rãi tiến về phía trước.

Hắn rất mới lạ, lần đầu cưỡi lạc đà, quả thực có chút không quen.

Lắc lư, chậm rãi đi, cảm giác rất khác so với cưỡi ngựa.

“Bân nhi, chuyện của con và Đinh Lan thế nào rồi?” Tô phu nhân nhìn về phía sa mạc mênh m.ô.n.g hỏi.

“Mẫu thân, con đã nhận định nàng ấy rồi, Lan nhi cũng đã nhận định con rồi, chỉ cần ổn định lại, con sẽ cưới nàng ấy.” Tô Bân cười nhìn Đinh Lan phía sau.

Đinh Lan lại không để ý đến hắn, lần đầu cưỡi lạc đà cao lớn như vậy, trong lòng nàng ấy rất căng thẳng.

Hoàng hôn tuy đẹp nhưng rất ngắn ngủi, không lâu sau trời đã tối đen, lão Lý vẫy tay: “Mọi người cố gắng thêm chút nữa, đi được thêm một đoạn là đến gần một đoạn.”

Hắn không muốn ở lại nơi quỷ quái này quá lâu, đừng nhìn bề ngoài sa mạc này gió êm sóng lặng, không biết lúc nào có thể lấy mạng người.

Có biết bao nhiêu đồng đội của hắn đã bỏ mạng ở đây.

Hơn nữa chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chết, không có cách nào cứu được.

Bởi vì có thể bảo toàn mạng sống của mình đã là may mắn lắm rồi, đừng nói đến việc cứu người.

Đội ngũ phía sau hắn nhìn thì có vẻ đông đúc nhưng hắn cho rằng có thể giữ lại được một nửa là đã tốt lắm rồi.

May mà có mấy con lạc đà này, có lẽ khả năng sống sót sẽ cao hơn một chút.

Tử Thần và hai hài tử Tô gia chắc chắn không chết, trong lòng hắn sáng như gương, chỉ là bây giờ không phải lúc dây dưa với Tô gia, hắn dùng quyền lực trong tay tạm thời đè xuống.

Đến lúc đó có xảy ra chuyện gì không, hắn không dám đảm bảo nhưng nếu có người lấy chuyện này ra làm cái cớ để gây khó dễ cho hắn, hắn sẽ không nương tay.

Nhưng hắn tin chắc rằng trong số những người này sẽ không có kẻ khốn nạn như vậy.

“Ối, khát c.h.ế.t mất, mau uống nước đi!” Có người vừa kêu vừa cầm lấy bình nước trên người định đổ nước vào miệng.

“Bây giờ không được uống!” Lão Lý lớn tiếng nói: “Nước của chúng ta có hạn, mọi người nếu không đến lúc bất đắc dĩ, đừng uống nước, nếu uống thì chỉ uống một ngụm nhỏ, nếu không, lỡ uống hết thì không ai có thể giúp ngươi, ở đây nước chính là mạng sống, không ai ngu ngốc đến mức đem mạng sống của mình cho người khác.”

Lời lão Lý nói tuy thô lỗ nhưng không phải không có lý, mọi người nghe xong lập tức đều hiểu ra.

Những người muốn uống nước, lập tức đậy nắp bình nước lại, nuốt nước bọt, ho khan một tiếng rồi tiếp tục chịu đựng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nước của mọi người đều như nhau, uống một ngụm là ít đi một ngụm.

Trong sa mạc không có chỗ để lấy nước, chỉ có thể dựa vào chút nước mang theo.

“Lý thị vệ, phải mất bao lâu nữa mới ra khỏi sa mạc?” Một thư sinh hỏi.

“Không có gì bất ngờ thì khoảng ba ngày, nếu gặp phải lưu sa và bão cát thì không nói trước được, có lẽ sẽ ở lại đây cả đời.” Lão Lý nói không lớn nhưng mọi người đều nghe đến nỗi lạnh cả sống lưng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 424: Chương 424



Mạc Bắc! Mạc Bắc!

Đi rồi không về!

Có lẽ chính là nói về nơi này!

“Nếu gặp phải bão cát, mọi người cũng đừng hoảng sợ, hãy cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để che chắn, như đá hoặc cây cối để che chắn một lúc, dùng vải che miệng và mũi, còn điều quan trọng nhất là đừng chạy lung tung, nhất định phải đi theo đội ngũ, nếu không sau khi bão cát đi qua có thể sẽ không tìm thấy các ngươi nữa, những lời ta nói đều là lời cứu mạng, các ngươi nhất định phải ghi nhớ thật kỹ, nếu không nhớ thì cứ chờ c.h.ế.t đi.”

Lão Lý nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người, trong số những người này chắc chắn sẽ có người bỏ mạng, là ai thì không thể nói trước được.

Lão Lý vừa dứt lời, những nữ nhân của Yên Vũ lâu đều sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, lại bắt đầu xúi giục A Hương: “Ngươi còn không mau nhanh chóng nghĩ cách xin một con lạc đà, ngươi muốn chúng ta đều c.h.ế.t ở đây sao?”

A Hương cũng bị lời nói của lão Lý dọa sợ, nàng ta quyết định tối nay sẽ hành động, nhất định phải nghĩ cách hạ gục lão Lý, để có được lạc đà.

Hạ gục lão Lý, trở thành người của hắn, bản thân mình nhất định có thể bình an vượt qua nơi đáng sợ này, chỉ có những tỷ muội kia, ai quản được ai?

Vân Mộng Hạ Vũ

Muốn c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t đi!

Cái thứ tình tỷ muội sâu đậm c.h.ế.t tiệt gì đó!

Tuy trong lòng A Hương nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Biết rồi, các tỷ muội đừng vội, chờ tin tốt của ta.”

Mọi người đi hơn một canh giờ, trên mặt trên người đều trở thành người cát.

Trong giày trong quần áo không có chỗ nào không có cát.

Nhìn trời đã tối đen, không nhìn thấy gì nữa, lão Lý đành cho mọi người nghỉ ngơi.

Nghe lão Lý nói nghỉ ngơi, những người đang đi bộ lập tức ngã ngửa xuống cát: “Mệt c.h.ế.t mất, chân sắp gãy rồi.”

“Đúng vậy, mệt hơn đi trên đất bằng nhiều.”

Vài thư sinh thường ngày không thích nói chuyện cũng lần lượt than mệt mỏi.

Nồi đã vứt rồi, mọi người không thể dựng bếp nấu cơm nữa, chỉ có thể ăn tạm bánh đen và uống một ngụm nước.

Mọi người đều sợ ăn bánh đen nhiều bị nghẹn sẽ uống nhiều nước, dứt khoát chỉ ăn một hai miếng để lót dạ.

Những nữ nhân của Yên Vũ lâu đều không có tâm trạng ăn, họ dồn hết sức lực vào A Hương, dùng ánh mắt thúc giục nàng ta mau hành động.

Nhìn những người kia cưỡi lạc đà thoải mái biết bao, dù ngồi cả ngày cũng không mệt, không giống như họ, đi được một đoạn ngắn đã mệt như chó chết.

“Này! A Hương, ngươi xem Lý thị vệ ngồi một mình ở đằng kia, ngươi mau qua đó, đây là cơ hội tốt, ngươi mau đi.”

A Hương nhìn theo hướng họ chỉ, quả nhiên lão Lý mệt mỏi dựa vào cát nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh hắn không có người khác.

A Hương mỉm cười gật đầu, đứng dậy khom lưng nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai chú ý đến nàng ta, nàng ta mới yên tâm đi đến chỗ Lý thị vệ nghỉ ngơi.

Lão Lý đang gặm bánh đen vừa khô vừa cứng, miễn cưỡng nuốt hai miếng, thực sự mệt đến mức đau nhức cả hàm, không muốn ăn nữa, dứt khoát ném vào bọc, ngửa mặt ngủ.

“Lý thị vệ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Một giọng nói mềm mại như có thể làm người ta tan chảy truyền đến bên tai lão Lý.

Lão Lý bật dậy: “Chuyện gì?”

Hắn thấy A Hương đã ngồi xuống bên cạnh mình, người nghiêng về phía hắn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vào người hắn.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 425: Chương 425



Hắn nhìn nữ nhân này từ trên xuống dưới, cau mày: “Chuyện gì? Nói nhanh đi.”

Nói rồi dịch người về phía sau một chút.

Hắn đã gặp vô số người, cũng quen thuộc với chốn phong nguyệt, nữ nhân này ba lần bốn lượt tìm đến hắn, chắc chắn có mục đích.

Trong sa mạc này, mục đích là gì?

Không ngoài nước và lạc đà.

Hiểu ra rồi, lão Lý trêu chọc nhìn nàng ta: “Muốn nước hay lạc đà?”

Nữ nhân kinh ngạc mở to mắt, không ngờ lão Lý lại dễ dàng như vậy, nàn tag còn chưa nói gì, hắn đã đoán ra rồi.

“Ôi, Lý ca...”

“Cả hai đều không được! Ngươi đừng phí công nữa, vẫn nên tiết kiệm chút sức ngày mai còn đi đường.” Lão Lý nói xong xua tay với nàng ta, ngửa đầu nằm xuống.

Trong nháy mắt A Hương từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, lão già này sao có thể đối xử với mình như vậy?

Nàng ta còn chưa kịp dùng hết các chiêu quyến rũ của mình, vậy mà đã bị đuổi đi rồi sao?

Không được! Tuyệt đối không được!

Trở về như vậy, đám người kia còn không cười c.h.ế.t nàng ta sao?

Lão Lý mệt mỏi cả ngày, không lâu sau đã ngủ thiếp đi, trong mơ hắn dường như đã về nhà, vừa vào cửa đã có một nữ nhân xông ra ôm lấy mình.

Đó là tức phụ của hắn, lão Lý vui mừng khôn xiết, bế tức phụ đi về phía giường...

Đang lúc hứng khởi, đột nhiên tức phụ ngẩng mặt lên...

Là A Hương!

“Á! Sao lại là ngươi?” Lão Lý sợ hãi hét lên, hắn tỉnh dậy, mồ hôi đầy đầu vì sợ hãi.

“Lý ca, không phải ta thì là ai?” Giọng nói ngọt ngào ngay bên tai hắn, lão Lý quay đầu, đột nhiên phát hiện A Hương tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch nằm bên cạnh hắn, nhìn hắn một cách quyến rũ.

“Sao ngươi còn chưa đi?” Lão Lý quát.

“Suỵt, Lý ca, đừng làm phiền người khác, nếu không sẽ không tốt cho đại ca đâu.” A Hương đắc ý đứng dậy, vuốt lại mái tóc rối bù, phải cảm ơn loại xuân dược mà các tỷ muội đưa cho, nhân lúc lão Lý ngủ say, nàng ta đã xịt một ít lên người hắn, nếu không thì thật khó để thu phục được lão già cứng đầu này.

“Cút ngay!” Lão Lý hạ giọng nói.

“Không! Ta là người của Lý ca rồi, Lý ca sẽ không bạc đãi ta chứ?” A Hương vừa nghịch tóc vừa liếc nhìn lão Lý.

Hắn đã là cá nằm trên thớt rồi, xem hắn còn chạy đi đâu được.

Quả nhiên lão Lý có chút nản lòng, chuyện này mà truyền ra ngoài thì hậu quả sẽ rất lớn.

Nếu thực sự có người muốn lợi dụng chuyện này để làm trò thì e rằng con đường làm quan của hắn sẽ chấm dứt.

“Ngươi muốn thế nào?” Lão Lý lạnh lùng hỏi.

“Ta muốn một con lạc đà, không muốn đi bộ nữa, nếu ngươi không cho, ta sẽ cưỡi chung một con với ngươi cũng được.” A Hương vừa nói vừa cười xấu xa.

Nàng ta đoán chắc lão Lý sẽ không đồng ý cưỡi chung một con lạc đà với nàng ta, vậy thì chỉ còn cách nhường cho nàng ta một con.

“Thế này, ngươi đến chỗ kia đợi ta, đừng để người khác nhìn thấy, ta sẽ đi tìm các huynh đệ bàn bạc xem làm thế nào để có thể để ra một con, ngươi chờ đó, đừng nhúc nhích.” Lão Lý vừa nói vừa chỉnh lại quần áo, đứng dậy, đi về phía nơi những thị vệ khác đang ở.

“Được! Ngươi đi nhanh về nhanh nhé.” A Hương thoải mái vẫy tay với hắn, đứng dậy đi về phía một sườn dốc khuất gió mà lão Lý đã nói.

Nơi đó không có người, người khác cũng không nhìn thấy nơi này.

Lão già này, đúng là biết tìm chỗ.

A Hương nghĩ vậy rồi ngồi xuống ngay tại chỗ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 426: Chương 426



Nàng ta đang đợi tin tốt từ lão Lý.

Bên này, mấy cô nương của Yên Vũ lâu đều sốt ruột chờ đợi, từng người từng người thò cổ ra nhìn về hướng A Hương đi nhưng ngoài một màu đen kịt, họ chẳng nhìn thấy gì cả.

“Này, Tiểu Ngải, ngươi và A Hương có quan hệ tốt, hay là ngươi đi xem thử xem sao, sao nàng ta còn chưa về?”

Có người đề nghị.

Tiểu Ngải trợn mắt: “Mắt ngươi nhìn thấy chỗ nào mà bảo ta và nàng ta có quan hệ tốt, ta còn thấy các ngươi có quan hệ tốt hơn ấy, sao ngươi không đi?”

Ở Yên Vũ lâu, nói ai đó quan hệ tốt với ai đó chẳng phải là đang mắng người sao?

Ở chốn lầu xanh này, làm gì có tình tỷ muội sâu đậm?

Ngoài tiền ra, mọi thứ đều là đồ bỏ đi!

Đặc biệt là tình cảm, ở nơi này thậm chí còn chẳng bằng đồ bỏ đi!

“Vậy thì chúng ta chơi oẳn tù tì, nào nào! Oẳn tù tì! Ai thua thì đi.” Lại có người đề nghị.

Thế là mấy cô nương bắt đầu chơi oẳn tù tì.

“Bao búa kéo...”

“Bao búa kéo...”

Một vòng, Tiểu Ngải lại là người thắng đầu tiên.

“Ha! Tốt! Ngươi đi đi!” Một đám người đồng loạt chỉ vào Tiểu Ngải nói.

“Mở to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn, ta thắng rồi!” Tiểu Ngải phản bác.

“Thắng rồi thì đi chứ! Các tỷ muội, ta vừa nói vậy phải không?”

“Đúng vậy!”

“Đúng vậy, chính là như vậy!”

Một đám người cười khúc khích, ánh mắt chế giễu nhìn Tiểu Ngải.

Tiểu Ngải biết mình đã trúng kế của bọn họ rồi, dù thắng hay thua thì cũng phải tự mình đi.

Ai bảo ở đây ngoài A Hương thì chỉ có mình là nhỏ tuổi chứ?

“Được! Được! Ta đi!” Tiểu Ngải lười tranh cãi với bọn họ, dứt khoát đứng dậy đi về phía lão Lý đang ở.

Nàng ta vừa đi vừa mắng: “A Hương này đúng là đồ vô dụng, làm chút chuyện cỏn con cũng chậm chạp, hại ta phải mất công đi tìm ngươi, đợi ta bắt được ngươi, ta sẽ mắng cho ngươi một trận.”

Nàng ta đi đến đồi cát, vừa định đi xuống thì đột nhiên một bóng đen từ dưới lao ra.

Nàng ta sợ đến mềm chân, ngã phịch xuống cát.

Một lúc sau nàng ta mới hoàn hồn, vừa định đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động trầm đục.

“Ưm... ưm, buông ta ra... buông...”

Tiếng động dần biến mất, một bóng đen đứng lên, trong tay hắn cầm một sợi dây thừng vừa thô vừa dài, nhìn xuống chân mình.

Tiểu Ngải nằm im trên cát, không dám nhúc nhích, mặc dù nàng ta không nhìn thấy dưới chân người kia là gì nhưng nàng ta dám chắc đó là một người, hơn nữa nghe giọng nói có vẻ giống A Hương.

“Chẳng lẽ người này g.i.ế.c A Hương rồi sao?” Ý nghĩ này vừa lóe lên, nàng ta đã sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Nàng ta dụi dụi mắt, cố gắng nhìn rõ người đang cầm sợi dây trong tay là ai.

Chỉ thấy người đó dùng tay đào cát bên cạnh một cách điên cuồng, không lâu sau đã đào được một cái hố, vừa đủ để chứa một người.

Hắn kéo chân người kia thả vào hố, lúc này trăng đã lên, Tiểu Ngải cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt đó.

“Trời ơi! Là lão Lý! Hắn vậy mà g.i.ế.c A Hương rồi!”

Tiểu Ngải sợ đến hồn bay phách lạc, nàng ta cảm thấy quần mình nóng lên, một mùi tanh tưởi bốc ra, nàng ta biết mình đã tè ra quần.

Nàng ta không dám nhúc nhích, sợ lão Lý phát hiện ra mình.

Một lúc sau, nàng ta mới hơi ngẩng đầu lên nhưng phát hiện hố cát đã được lấp đầy, người lão Lý cũng biến mất không thấy đâu.

Nàng ta không dám thở mạnh, muốn đứng dậy nhưng chân mềm nhũn không nhúc nhích được, như thể bị rút hết xương.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 427: Chương 427



Bất đắc dĩ, nàng ta đành nằm thêm một lúc, ước chừng chân đã có cảm giác, mới loạng choạng chạy về.

“Này! Sao lâu thế này rồi mà A Hương vẫn chưa về? Nàng ta sao vậy? Sao giờ vẫn chưa về?”

“Đúng vậy, sao ngươi cũng lâu thế, trông ngươi khiếp đảm thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người vây quanh nàng ta, hỏi han rôm rả.

“Nàng ta... nàng ta... không về được nữa... không về được nữa...” Tiểu Ngải khóc lóc kể lể, nói lắp bắp.

“Sao thế? Nàng ta bỏ trốn rồi sao?” Có người truy hỏi.

“Này! Các người không ngủ, đang làm gì vậy?” Một tên thị vệ cầm đuốc đi tuần, thấy bọn họ liền quát lớn.

“Đại ca, ngươi giúp chúng ta tìm một chút, A Hương mất tích rồi, vừa rồi Tiểu Ngải đi tìm cũng không thấy.” Có người nói với tên thị vệ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu Ngải muốn ngăn cản nhưng không ngăn được.

“Cái gì? Có người bỏ trốn?” Tên thị vệ kinh hãi kêu lên, hắn quay lại vừa vặn nhìn thấy lão Lý cầm đuốc đi về phía này.

“Lão Lý, bọn họ nói A Hương bỏ trốn rồi, vừa rồi nữ nhân này đi tìm cũng không thấy.” Tên thị vệ chỉ vào Tiểu Ngải nói.

Lão Lý bước nhanh tới, nhìn đám kỹ nữ của Lâu Vũ Các hỏi: “Ai vừa đi tìm?”

“Nàng ta!” Vài người đồng loạt chỉ tay về phía Tiểu Ngải.

Tiểu Ngải nhắm mắt lại, muốn c.h.ế.t luôn cho rồi.

Nàng ta biết mình xong đời rồi.

“Sao thế? Lý thị vệ, A Hương không đi tìm ngươi sao? Không phải nàng ta nói có chuyện tìm ngươi sao, chẳng lẽ không đi sao?” Có người hỏi.

“Không có, bản thị vệ vẫn luôn ngủ ở đằng kia, không thấy ai tới tìm cả.” Hắn nói xong, ánh mắt chuyển sang Tiểu Ngải, nhìn chằm chằm nàng ta.

Tim Tiểu Ngải như muốn nhảy ra ngoài, nàng ta quay đầu sang một bên, ánh mắt né tránh.

Càng như vậy, lão Lý càng nhìn chằm chằm nàng ta: “Vừa rồi ngươi đi tìm A Hương, có nhìn thấy gì không?”

“Không... không... trời tối quá, không thấy gì cả...” Tiểu Ngải lắp bắp trả lời.

“Ngươi tốt nhất nên nói thật, bằng không ngươi sẽ không được tử tế đâu.” Lão Lý trừng mắt nhìn nàng ta một cách hung dữ.

“Tiểu nữ nói... chính là sự thật, ta thực sự không nhìn thấy gì cả.” Tiểu Ngải run rẩy đáp.

“Ngươi không nhìn thấy gì cả, tại sao lại nói A Hương không về được?”

“Đúng vậy, tại sao ngươi lại nói A Hương không về được?”

Vài người nhìn nàng ta với vẻ rất bất mãn.

Nói năng ấp úng, thật không biết nàng ta có ý gì?

“Ồ? Tại sao ngươi lại nói như vậy?” Lão Lý vừa nói vừa tiến về phía nàng ta, giơ đuốc lên cao rọi thẳng vào mặt nàng ta.

“Ta... ta chỉ đoán bừa thôi, nói bậy... không tính.” Tiểu Ngải sợ hãi co rúm người lại, nàng ta hận không thể chui xuống cát để trốn.

Chính nam nhân trước mặt này đã g.i.ế.c A Hương, chính hắn đã bóp c.h.ế.t A Hương nhưng nàng ta không thể nói, nàng ta không thể nói một lời nào.

“Nếu ngươi nhìn thấy gì, tốt nhất nên nói ra, ngươi hãy nghĩ kỹ đi, nghĩ ra thì đến nói cho ta biết.” Lão Lý vừa nói vừa thu đuốc lại, dẫn theo thị vệ đi mất.

Nhìn bọn họ đi xa, Tiểu Ngải ngồi phịch xuống đống cát, che mặt khóc không thành tiếng.

“Ngươi khóc... khóc cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Vài nữ nhân nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng ta, đều chỉ trích nàng ta.

“Được! Các ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi biết!” Tiểu Ngải lau nước mắt trên mặt, nàng ta đã hạ quyết tâm, nếu mình không sống được nữa, vậy thì cứ để bọn họ biết hết vậy.

Chứ không thể g.i.ế.c hết bọn họ được.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 428: Chương 428



“Ngươi mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? A Hương đâu?”

“A Hương đã chết, là Lý thị vệ giết, ta tận mắt nhìn thấy, hắn chôn A Hương ở đống cát kia.”

Tiểu Ngải nói từng chữ một cách rõ ràng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Á!”

“Ôi trời! Ngươi g.i.ế.c người mà, tại sao lại nói cho chúng ta biết chuyện này!”

Vài nữ nhân xông lên đánh Tiểu Ngải một trận.

Xong rồi, tất cả bọn họ đều xong rồi!

Cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, lão Lý tìm một chỗ nằm xuống.

Cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu hắn.

Hắn vốn định lấy ít ngân phiếu, bịt miệng A Hương là xong, không ngờ A Hương nhìn thấy ngân phiếu, càng thêm phấn khích,

“Thị vệ đại ca, ngươi tưởng chút ngân phiếu này có thể đuổi khéo ta đi sao? Ta còn biết Tử Thần và hai hài tử của Tô gia đều chưa chết, ngươi nhận ngân phiếu của họ nên mới không muốn đi tìm, gạch tên họ đi là xong, số bạc này quá ít, không đủ! Đúng rồi, từ ngày mai trở đi, ta muốn cưỡi lạc đà, ta không muốn đi bộ nữa, mệt lắm, nếu không ngươi xoa bóp cho ta?”

A Hương vừa nói vừa tháo giày ra, đưa bàn chân bẩn thỉu về phía lão Lý.

Lão Lý im lặng không nói.

Quả nhiên có những người không thể cho ăn, càng cho ăn càng tham lam, càng cho ăn càng đòi hỏi nhiều.

Hắn ghét nhất là người khác uy h.i.ế.p hắn, cũng không sợ nhất là lời đe dọa của người khác.

Hắn chính là người sống trên đầu mũi dao, nếu không thì làm sao hắn có thể làm đến chức thị vệ tam phẩm, cấp bậc cao nhất của thị vệ?

“Ồ, được! Ta xoa bóp cho ngươi!” Lão Lý vừa nói vừa ngoan ngoãn đưa tay xoa bóp bàn chân cho A Hương.

A Hương nhìn lão Lý ngoan ngoãn như vậy, không khỏi cười đắc ý, nàng ta cảm thấy những ngày tháng khổ cực của mình đã chấm dứt, những ngày tháng tốt đẹp đã bắt đầu.

Đột nhiên nàng ta cảm thấy thân mình bị kéo lên, rất nhanh nàng ta bị kéo lê đến dưới chân lão Lý, chỉ thấy lão Lý không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, quấn vào cổ nàng ta một vòng, sau đó dùng sức kéo về phía trước.

Đôi chân A Hương rời khỏi mặt đất, nàng ta lập tức cảm thấy cổ mình đã gãy, nàng ta trợn tròn mắt, hai tay vung lên, ánh mắt cầu xin lão Lý.

Nhưng lão Lý vẫn quay lưng lại dùng sức, căn bản không nhìn nàng ta.

“Ưm... ưm, buông ta ra... buông...” Đây là câu nói cuối cùng của A Hương, sau đó nghe thấy tiếng “Rắc” xương vỡ.

A Hương đạp chân hai cái, đầu nghiêng sang một bên, tắt thở.

“Ả tiện nhân thối tha, là ngươi ép ta, là ngươi tự chuốc lấy!” Lão Lý không ngừng lẩm bẩm trong lòng, không biết từ lúc nào, hắn đã ngủ thiếp đi.

Lão Lý ngủ rồi, hắn không phát hiện ra đống cát chôn xác cách đó không xa dường như động đậy, cát bị đào ra, xác c.h.ế.t lộ ra, có thứ gì đó rơi xuống xác chết, xác c.h.ế.t lập tức tan ra, không lâu sau hóa thành một vũng máu, thấm vào cát.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cát mới phủ lên trên, không lâu sau, không còn nhìn thấy gì nữa.

Lão Lý ngủ mơ màng, hình như có người đẩy hắn, hắn mở mắt ra, là một cô nương đứng trước mặt hắn.

“Lão Lý, hôm nay có thể cho chúng ta cưỡi một con lạc đà không?” Là Tiểu Ngải, nàng ta hỏi một cách sợ sệt.

“Không có!” Lão Lý lười biếng vươn vai, vừa định đứng dậy đi thì đột nhiên hắn thấy Tiểu Ngải dùng một tư thế rất kỳ lạ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.

Ngón tay nàng ta dường như chỉ vào một nơi nào đó?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 429: Chương 429



“Có gì thì nói nhanh, có rắm thì thả nhanh!” Lão Lý lạnh lùng nói.

Trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, nếu nữ nhân này biết thì cũng không thể giữ lại được, hắn còn chưa nghĩ ra cách đối phó với nàng ta thì không ngờ nàng ta lại tự tìm đến cái chết.

Đối với hắn, những người như vậy c.h.ế.t một người cũng chỉ là xóa tên.

Sẽ không ai truy cứu.

“Thế... thế...” Ánh mắt Tiểu Ngải nhấp nháy, nàng ta không muốn nói nhưng mấy tỷ muội điên cuồng ép nàng ta đến đây, nói đây là roi nhỏ của lão Lý, không giật thì phí.

“Thế cái gì?” Giọng điệu của lão Lý càng thêm âm trầm.

“Hôm qua ta thấy ngươi chôn A Hương ở đó.”

“Lý ca, bây giờ xuất phát sao?” Một tên thị vệ xuất hiện sau lưng bọn họ, dọa cả hai người giật mình.

Lão Lý nhìn thấy hắn, trong lòng không khỏi khựng lại.

Tên thị vệ này tên là Trưởng Dã, phẩm cấp ngang hắn, vẫn luôn tranh chức đội trưởng thị vệ với hắn, nếu lần này không phải hắn lên thì chính là hắn ta.

Quan trọng nhất là hắn ta dường như có quan hệ khá tốt với Khương Đại Sơn.

Khương Đại Sơn bị nhốt vào đại lao Nhạn Sơn Quan, nhìn bề ngoài thì không thấy gì nhưng thực tế Trưởng Dã vẫn luôn rất có ý kiến với lão Lý.

Nghe nói hắn ta từng bàn tán với người khác về lão Lý: “Giết người thì không nên g.i.ế.c đến cùng, lần này lão Lý đối xử với Khương Đại Sơn quá tuyệt tình.”

“Lão Lý, chúng ta thực sự không đi nổi nữa rồi, cho chúng ta một con lạc đà đi?” Tiểu Ngải thấy lão Lý đứng dậy định đi, liền quỳ xuống kéo lấy vạt áo hắn.

“Cút ra!” Lão Lý gầm lên, đá nàng ta ra: “Còn vô lý nữa, tin hay không lão tử g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi?”

Lão Lý tức giận rút đao đeo bên hông ra.

Tiểu Ngải nhìn thanh đao sáng loáng, bắt đầu ngẩn người, đột nhiên bật cười, sau đó đứng dậy nói với Trưởng Dã: “Hắn là kẻ g.i.ế.c người, hắn g.i.ế.c A Hương, ta nhìn thấy, chính hắn g.i.ế.c A Hương!”

Lão Lý xông lên định c.h.é.m nàng ta, Trưởng Dã vội vàng chạy lên ngăn cản: “Lão Lý, đây có phải là sự thật không?”

“Lời của một mụ điên ngươi cũng tin, nàng ta điên rồi, g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta cho xong.” Lão Lý nhất quyết muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mụ đàn bà điên này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Trưởng Dã lại bảo vệ Tiểu Ngải ở phía sau: “Lão Lý, sự thật thắng hùng biện, muốn chặn miệng nàng ta, tốt nhất là để mọi người cùng đến xem, dưới đó có phải là xác của A Hương không.”

Nói xong, hắn kéo Tiểu Ngải đi gọi những thị vệ khác.

Lão Lý tức đến mặt mày xanh mét, không ngờ Trưởng Dã lại xuất hiện vào lúc này, còn để tiện nhân Tiểu Ngải này phản lại mình.

Phải làm sao? Bây giờ đi chuyển xác thì chắc chắn không kịp rồi, ngay dưới đồi cát kia, chỉ cần đào một chút là đào ra được.

Đến lúc đó, dù hắn có mọc thêm ngàn cái miệng cũng không nói rõ được.

Hắn chắc chắn sẽ bị Trưởng Dã xúi giục những thị vệ khác trói mình lại, định tội cưỡng... h.i.ế.p g.i.ế.c người.

Phải làm sao?

Lão Lý vốn luôn điềm tĩnh, lúc này cũng trở thành kiến bò chảo nóng, bắt đầu cuống cuồng.

Rất nhanh, Trưởng Dã đã gọi tất cả các thị vệ khác đến, hắn ta không nói gì, chỉ nói lão Lý tìm mọi người có việc.

Hắn ta kéo Tiểu Ngải dẫn mọi người đến nơi chôn cất A Hương: “Tiểu Ngải, ngươi kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe.”

“Hôm qua... ta thấy lão Lý g.i.ế.c A Hương ở đây, chôn ở đây, A Hương bị hắn b*p ch*t.” Tiểu Ngải chỉ vào dưới đồi cát nói.
 
Back
Top Bottom