Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 300: Chương 300



Đặc biệt là Đinh Lan mặt đen như đáy nồi, một nha đầu làm việc thô lỗ như nàng ấy, sao có thể xứng mặc quần áo tốt như vậy của phu nhân.

“Cho họ mặc vào.” Tô phu nhân nhìn Trần Tú đang do dự, lại nói thêm lần nữa.

Tô Bân đi tới nhận lấy một chiếc áo bông, đích thân đưa cho Đinh Lan: “Mau mặc vào, đừng để bị lạnh.”

Giọng nói của hắn dịu dàng không nói nên lời, ánh mắt như nước nhìn nàng ấy trìu mến.

Ngoài Tô phu nhân ra, những người còn lại đều ngây người.

Điều này quá rõ ràng, Tô Bân quả nhiên là thật sự để mắt đến cô nương da đen này.

“Ca, đệ không muốn có tẩu tẩu da đen.” Mặt Tô Thành đầy vẻ không hài lòng: “Đệ thích Lan tỷ tỷ.”

Tô Thành dùng ánh mắt oán trách nhìn ca ca.

Trong mắt hắn, ca ca đã sắp trở thành kẻ phụ tình bạc nghĩa không ra gì.

Cô nương này sao có thể so sánh với Lan tỷ, một trời một vực, đại ca bị sao vậy, đầu óc choáng váng rồi sao?

“Nói bậy!” Tô Bân nhẹ nhàng vỗ một cái vào đầu nhỏ của hắn, sau đó lén liếc mắt đưa tình với Đinh Lan.

“Đại ca! Huynh không thể làm chuyện có lỗi với Lan tỷ được.” Tô Thành mắt tinh lại nhìn thấy, một lần nữa bày tỏ sự không hài lòng.

“Lan tỷ của đệ tốt lắm sao?” Đinh Lan cố ý hỏi.

“Tất nhiên! Hơn ngươi gấp trăm lần, gấp nghìn lần! Ngươi đừng giành vị trí Lan tỷ của ta, ngươi chẳng có điểm nào bằng tỷ ấy.” Tô Thành ưỡn thẳng lưng phản đối.

“Ta không giành, đệ yên tâm.” Trong lòng Đinh Lan vui như nở hoa nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ hèn mọn nói: “Ta chỉ là một nha đầu hầu hạ, ta có tự biết mình.”

“Tốt nhất là ngươi tránh xa đại ca của ta ra, huynh ấy đã có vị hôn thê rồi.” Tô Thành nói xong liền dùng thân mình chắn giữa họ, sau đó ngẩng đầu nhìn Đinh Lan đầy khiêu khích.

“Ồ~” Đinh Lan cúi đầu, nhịn cười đáp.

Tô Bân ở một lại bất lực xoa xoa trán, thật khó khăn, thê tử đang ở bên cạnh, không thể sờ không thể ôm, thậm chí muốn nói một câu tâm tình cũng không được, vì giữa chừng có kẻ thứ ba chen vào.

Hắn quá khó khăn rồi!

Lão Lý nghe nói có người nhìn thấy Phàm Trần trong miếu, lập tức nói: “Nhanh đi tìm!”

Mười mấy tên thị vệ lập tức cầm đuốc, cầm đao bắt đầu lục tung trong đống đổ nát.

Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng phát hiện ra một bàn tay thò ra ngoài, trong tay còn nắm một mảnh vải vụn.

“Mau xem, có phải hắn không?” Có người kêu lên.

Mọi người vội vàng vây quanh, dỡ hết gạch ngói ra, giơ đuốc lên xem kỹ, đúng là Phàm Trần đã bị đập chết.

Một cây cột đổ xuống, khéo thay lại đập trúng đầu hắn ta, lúc bị đập trúng, hắn ta tỉnh lại, thấy mình đang ở trong ngôi miếu đổ nát, nhất thời choáng váng.

Không phải hắn ta vẫn luôn ở bên ngoài miếu sao, sao lại vào được đây?

Đoạn ký ức đó của hắn ta là một khoảng trống, dù có nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ta bị đập ngã xuống đất, vẫn còn một chút ý thức, mơ mơ màng màng nhìn từng người đi ngang qua hắn ta, hắn ta không ngừng kêu cứu: “Cứu ta! Cứu ta!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Không một ai dừng lại, mọi người đều bận rộn chạy trốn, thậm chí không ai để ý đến hắn ta.

Hắn ta không từ bỏ, vẫn luôn kêu cứu, cuối cùng có một người dừng lại bên cạnh hắn ta, hắn ta túm lấy vạt áo của nàng ta: “Cứu ta...”

Người đó cúi xuống nhìn hắn ta, sau đó nhặt thứ gì đó bên cạnh hắn ta, đi đến trước mặt hắn ta: “Đáng đời! Đây là quả báo mà ngươi đáng phải nhận! Chết đi cho rồi!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 301: Chương 301



Nói xong liền cầm viên gạch lớn trong tay đập vào đầu hắn ta, rồi chạy ra ngoài.

“Tiểu Diệp, đồ nữ nhân đê tiện, thật tàn nhẫn...” Phàm Trần dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình để mắng nàng ta nhưng Tiểu Diệp đã sớm chạy mất dạng.

“Chôn hắn đi! Xóa tên khỏi sổ sách.” Lão Lý nhìn Phàm Trần bị đập đến không ra hình người, mặt không biểu cảm nói.

Vài tên thị vệ kéo hắn ta ra ngoài, tìm một chỗ bằng phẳng gần đó chôn vội, rồi người ghi sổ sách dùng bút gạch tên hắn ta.

“Không thể ở đây được nữa, chúng ta tranh thủ lúc trời quang lên đường ngay trong đêm.” Lão Lý nhìn mọi người.

Nếu như trên sườn đồi này lại mưa xuống, bọn họ thật sự không còn chỗ nào để trốn.

Cách tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây, nếu muốn nghỉ ngơi cũng phải tìm một nơi có thể tránh mưa rồi mới nghỉ.

Mọi người không nói gì, đều lặng lẽ thu dọn đồ đạc theo Lão Lý tiếp tục lên đường.

Gió đêm lạnh lẽo, thổi qua, khiến họ run rẩy.

Ngước mắt nhìn lên, các thị vệ đều mặc quần áo dày, Tô gia không chỉ ngồi trên xe ngựa thoải mái, mà mọi người còn mặc quần áo bông mới vừa ấm áp vừa đẹp.

Chỉ có mười mấy người bọn họ và mấy thư sinh, đều mặc quần áo mỏng manh, không ngừng run rẩy trong gió lạnh.

Đột nhiên, một người từ trên xe của Tô gia bước xuống, trên tay cầm một chiếc áo cũ đi về phía thư sinh đi sau cùng.

“Cái này cho ngươi, mặc vào đi.” Tô Bân nói với Lương Sinh.

Lương Sinh ngẩn người trong chốc lát, không hiểu tại sao Tô gia lại đối xử tốt với mình như vậy?

“Thật sự cho... ta?” Hắn không dám tin hỏi.

“Ừ! Mặc vào đi!” Tô Bân nói xong, lại đi về phía xe ngựa.

“Xin người, cho... cho muội muội ta... một... một bộ quần áo được không?” Một bàn tay kéo lấy vạt áo của Tô Bân cầu xin.

Tô Bân quay đầu lại nhìn thì ra là nha hoàn thô lỗ có vết bớt trên mặt Trương Liên của Yên Vũ lâu.

Bên cạnh nàng ta là muội muội nàng ta, co ro thành một cục, không ngừng run rẩy.

Bản thân nàng ta cũng không ngừng run rẩy, nói năng không trôi chảy.

“Xin lỗi, không còn nữa.” Tô Bân gỡ tay nàng ta ra, bước nhanh về phía xe ngựa.

“Xin... xin người, cho chúng ta một mảnh vải rách cũng được, muội muội ta lạnh quá rồi, nó đã bắt đầu sốt rồi, nếu cứ để lạnh như vậy chắc chắn sẽ không sống nổi.”

Nói rồi nàng ta hơi cong hai chân định quỳ xuống.

Lúc này, Tô phu nhân nghe thấy động tĩnh, vén rèm xe hỏi: “Bân nhi, có chuyện gì vậy?”

“Phu nhân, xin người cho muội muội ta một bộ quần áo được không, nó lạnh đến phát sốt rồi, không chịu nổi nữa rồi.”

Trương Liên vội vàng đuổi theo xe cầu xin.

Tô phu nhân nhìn nàng ta: “Ta cho ngươi, bọn họ đều đến xin, ta quản nổi sao? Chỉ cho ngươi không cho bọn họ, chẳng phải là để ta đắc tội với người khác sao?”

“Phu nhân, ta không dùng không, chúng ta sẽ nấu cơm, có thể giúp người nấu cơm, dùng một ngày nấu cơm được không?” Trương Liên nhìn Tô phu nhân với vẻ mặt đầy mong đợi.

“Được.” Tô phu nhân gật đầu.

Bà nghĩ rằng để tỷ muội họ đến đây dạy riêng cho Đinh Lan nấu cơm cũng không tệ.

Phải biết rằng chuyện Đinh Lan không biết nấu cơm, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, bà đang lo lắng về chuyện này.

Hiện tại Tô gia chỉ có hai nữ nhân là bà và Trần Tú nhưng cả hai đều không giỏi nấu nướng, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng nấu cháo.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 302: Chương 302



“Thật sao? Cảm ơn phu nhân.” Trương Liên vui mừng liên tục cảm ơn.

“Chỉ là đây là quần áo của di nương Tô gia, quần áo của người chết, các ngươi không chê chứ?” Tô phu nhân hỏi.

“Không chê, chỉ cần có thể giữ ấm thì không chê gì cả.” Chỉ cần không để muội muội mình bị lạnh, dù có phải đào quần áo từ trong nghĩa địa lên thì nàng ta cũng sẵn lòng, chỉ là một vùng đất vàng này không có lấy một nấm mồ.

“Được, sau này tỷ muội các ngươi cứ theo Tô gia, chỉ là xe ngựa đã không còn chỗ, các ngươi đi theo sau vậy.” Tô phu nhân gật đầu, bảo Trần Tú tìm quần áo của Chương Tử Yên đưa cho tỷ muội Trương Liên.

Những bộ quần áo này đều do Tôn Hằng chuẩn bị, Chương Tử Yên chỉ mặc một bộ nên mấy bộ quần áo đều còn rất mới.

Trương Liên vội vàng mặc cho muội muội hai bộ, mình cũng mặc một bộ.

Nhìn thấy hai tỷ muội đã có quần áo, quả nhiên những nữ tử khác của Yên Vũ lâu cũng lần lượt đến cầu xin: “Phu nhân, chúng ta cũng lạnh, có thể thương xót chúng ta không?”

Tô phu nhân nhìn họ, lạnh lùng nói: “Tỷ muội nhà người ta biết nấu cơm, các ngươi biết gì? Để các ngươi đến đây quyến rũ nhi tử ta sao? Mau tránh xa chúng ta ra, đừng để ta nói ra những lời khó nghe.”

Bà ghét cay ghét đắng đám nữ nhân mặt dày hơn cả tường thành này, nếu trong số đó có người thân của mình, bà đã sớm tát cho một cái đến nỗi không biết đường về bắc.

Nhà nào có nữ nhi như vậy, quả thực là tai họa cho gia đình, làm mất mặt tổ tiên mười chín đời.

“Nói gì vậy, không có thì không có, sao lại nói khó nghe như vậy!”

“Đúng vậy, có gì mà phải vênh váo, chẳng phải cũng là tội nhân bị lưu đày như chúng ta sao?”

Những nữ tử của Yên Vũ lâu ăn phải quả đắng, đều bắt đầu ra sức nói móc Tô phu nhân.

Tiểu Diệp lặng lẽ đi bên cạnh, nàng ta không lên tiếng.

Nàng ta tự tin có cách khiến Tô gia ngoan ngoãn đưa cho mình một bộ quần áo, hoặc nghĩ tốt hơn một chút, có khi sẽ cho mình ngồi lên xe ngựa của họ.

Bởi vì nàng ta nhìn thấy Tô phu nhân lén lút bỏ thứ gì đó vào trong vại nước nhà mình.

Nhìn dáng vẻ lén lút của Tô phu nhân, thứ bà giấu chắc chắn là thứ không thể để lộ ra ngoài, thậm chí có thể là đồ ăn trộm.

Chỉ tiếc là khoảng cách quá xa, nàng ta không nhìn rõ Tô phu nhân giấu thứ gì nhưng nàng ta đã ghi nhớ kỹ cái vại nước đó.

Đợi đến khi thời cơ chín muồi, nàng ta nhất định sẽ đứng ra vạch trần Tô phu nhân, nàng ta cảm thấy đây là một cơ hội ngàn vàng để mình lật ngược tình thế.

“Ái chà, túi tiền của ta đâu rồi?” Đột nhiên có một tên thị vệ kêu lên.

Lão Lý quay đầu nhìn hắn: “Sao lại mất được, ngươi tìm kỹ đi, đúng rồi, bên trong có gì?”

“Đây là tiền lương hai tháng của ta, định làm xong việc này sẽ đưa hết cho nương tử, không biết sao lại mất rồi?” Tên thị vệ vội vàng xuống ngựa, cúi đầu tìm kiếm.

“Mất từ lúc nào?” Lý thị vệ dừng ngựa hỏi.

“Tối qua trước khi ngủ ta còn sờ thấy, chỉ là miếu đổ, chạy vội quá, không biết có phải làm rơi lúc đó không.” Tên thị vệ tìm một vòng không thấy, vẻ mặt hắn rất thất vọng.

Tiếng của tên thị vệ truyền đến tai Tô phu nhân, bà vén rèm lên: “Mất thứ gì, có cần mấy người Tô Bân tìm giúp không?”

Tiểu Diệp nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, đúng là ăn cắp còn la làng, diễn thật giống.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 303: Chương 303



Vì có thị vệ mất đồ, đoàn người dừng lại, lão Lý giơ đuốc lên nói với mọi người: “Ai nhìn thấy cái túi tiền thì mau giao ra, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu để người khác tố giác, đừng trách ta không khách sáo.”

Mọi người nhìn nhau, rồi lắc đầu: “Không thấy!”

“Không thấy!”

Lý thị vệ bảo mọi người đứng xa ra, hắn ra lệnh cho tất cả thị vệ bắt đầu lục soát, có người lục từ trước ra sau, có người lục từ sau ra trước.

Như vậy mỗi người đều bị lục soát hai lần.

Thị vệ nhận lệnh bắt đầu hành động.

Ngoài người Tô gia, tất cả mọi người đều bị lục soát hai lần nhưng kết quả là không tìm thấy gì.

“Lý ca, không có!”

“Không có!”

Mọi người lần lượt báo cáo.

“Lý ca, thôi bỏ đi, làm ầm ĩ thế này, mất công của mọi người.” Tên thị vệ mất đồ thấy lão Lý nghiêm túc như vậy, có chút không đành lòng.

“Không được! Ta ghét nhất những kẻ trộm cắp, không tìm ra nó thì không bỏ qua, tìm được rồi, ta nhất định phải chặt đứt bàn tay của hắn.” lão Lý hung hăng nói.

Ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào đám người Yên Vũ lâu, hắn vẫn nghi ngờ là do người của bọn họ làm.

“Lục soát mấy ả này thêm lần nữa.” lão Lý chỉ vào bảy tám nữ nhân của Yên Vũ lâu quát.

“Dựa vào đâu? Quan gia làm việc phải công bằng, không thể đối xử với mọi người khác nhau được.”

“Đúng vậy, sao có người không bị lục soát lần nào, còn chúng ta thì bị lục soát hết lần này đến lần khác?”

Bọn họ ồm ồm phản đối.

Tiểu Diệp đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt lạnh lùng nhưng không lên tiếng.

Nàng ta cảm thấy lúc này đã có vốn để uy h.i.ế.p Tô phu nhân, nàng ta lặng lẽ đi đến bên xe ngựa của Tô gia thì thầm với người bên trong: “Tô phu nhân.”

Tô phu nhân nghe thấy, vén rèm lên nhìn thấy là nàng ta, liền chê bai, lập tức muốn buông rèm xuống.

“Phu nhân, ta đã nhìn thấy thứ trong vại nước, ta có thể không nói nhưng ta muốn hai mươi lượng bạc và một chiếc áo bông.” Giọng nói của Tiểu Diệp dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén của nàng ta b.ắ.n về phía Tô phu nhân.

Tô phu nhân không khỏi sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy, vại nước nào? Cút ngay!”

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vẫn luôn đi theo đoàn người từ xa, nghe rõ mồn một chuyện này, lời đe dọa của Tiểu Diệp và tiếng mắng tức giận của Tô phu nhân, bọn họ đều nghe thấy.

“Sư huynh, chúng ta đi tìm cái túi tiền đó.” Tô Mặc nói rồi lấy ra từ không gian hai chiếc kính nhìn đêm hồng ngoại, định đưa cho Trần Thiếu Khanh một chiếc.

Ai ngờ, Trần Thiếu Khanh lại lấy ra một chiếc kính viễn vọng hồng ngoại, đang hướng về phía đường đi lúc nãy để tìm kiếm.

“Sư huynh, vẫn là huynh lợi hại, nhìn xa trông rộng, chỉ là nếu hắn đánh rơi ở miếu hoang thì việc tìm kiếm sẽ rất phiền phức...” Tô Mặc lẩm bẩm khen ngợi.

“Mặc Mặc mau xem! Kia là cái gì?” Trần Thiếu Khanh chỉ vào một đống bùn nhão lớn không xa kêu lên.

Tô Mặc thấy trên bùn có một thứ đen thui thò ra.

Nàng đeo kính nhìn đêm hồng ngoại, cưỡi ngựa chạy tới, nàng lấy một cây sào tre từ không gian ra, khều khều trong bùn, móc thứ đen thui kia lên, nàng cầm lấy thứ đó xem xét kỹ càng, đúng là một chiếc túi thêu hoa bằng gấm đen.

Chỉ vì trời tối, thứ này màu sẫm, lại rơi vào bùn, nếu không dùng thứ này, người thường đúng là không tìm ra.

Nàng sờ sơ, không sai, toàn là bạc vụn nhưng cộng lại cũng không ít.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 304: Chương 304



Nàng giơ bạc lên cho sư huynh xem: “Sư huynh, tìm được rồi, vở kịch hay có thể bắt đầu.”

“Nhanh đi, nếu không hết giờ thì sẽ không xem được vở kịch hay.”

Trần Thiếu Khanh cười nói.

Tô Mặc gật đầu, nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo, đợi đến khi gần đoàn người, nàng lập tức ẩn thân chạy về phía đoàn người.

Lúc này lão Lý đang chỉ huy thị vệ lục soát lại người của Yên Vũ lâu, rất nhanh sẽ lục soát đến người Tiểu Diệp.

Nàng ta vẫn đang giằng co với Tô phu nhân, Tô phu nhân buông rèm xuống, dứt khoát không để ý đến nàng ta.

Tiểu Diệp hạ quyết tâm, đột nhiên hét lớn với lão Lý: “Thưa Lý thị vệ, ta biết là ai ăn trộm, còn biết bà ta giấu ở đâu.”

Lời nói của nàng ta khiến mọi người xôn xao.

“Tiểu Diệp, ngươi nhìn thấy là ai? Kẻ đó giấu ở đâu?” Lão Lý cưỡi ngựa đến, hỏi.

“Thưa đại nhân, tối qua ta thấy Tô phu nhân lén giấu thứ gì đó vào trong vại nước của bọn họ, trông rất kỳ lạ, lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, mãi đến hôm nay vị quan gia này mất đồ, ta mới nhớ ra, liệu có phải thứ Tô phu nhân giấu chính là cái túi tiền đó không?”

Tiểu Diệp nói lớn, giọng nàng ta rất to, khiến cho toàn bộ mọi người trong đoàn đều nghe rõ.

Những người Tô gia trong xe ngựa lập tức nổi giận, Tô Bân tức đến mặt trắng bệch, lập tức muốn xuống xe đi tìm nàng ta lý luận.

Nhưng lại bị Tô phu nhân ngăn lại, ra hiệu cho hắn bình tĩnh.

“Nương, ả ta vu khống người, sao người còn bình tĩnh như vậy?” Tô Quân cũng tức đến không chịu được, từ bao giờ mà nương lại trở nên nhu nhược như vậy, đây còn là người mẫu thân kiên cường bất khuất của hắn sao?

“Trong sạch thì không sợ bóng tối, ta không làm, không sợ ả ta nói bậy nói bậy, sớm muộn gì ả ta cũng bị vả mặt.” Tô phu nhân rất bình tĩnh, sau đó vén rèm lên: “Đã có người nói ta giấu, vậy thì mời các vị quan gia đến lục soát, chỉ là nếu không tìm thấy, Tiểu Diệp, ta sẽ không tha cho ngươi! Tô gia chúng ta nhất định sẽ xé xác ngươi!”

Lão Lý cười ha ha, miễn cưỡng nói: “Tô phu nhân nói đùa rồi, thứ này đương nhiên không phải do các người lấy, ta đương nhiên tin vào sự trong sạch của các người, chỉ là hiện tại có người nói nhìn thấy, ta không thể không để bọn họ làm theo thủ tục, như vậy, nếu không lục soát ra, không cần các người ra tay, ta sẽ tìm người xử lý ả ta, thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô phu nhân liếc xéo Tiểu Diệp, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất nên cứng rắn một chút, nếu không đừng vì lời nói bậy bạ của ngươi mà mất mạng.”

“Ngươi không cần phải vênh váo, ta tin mắt mình không nhìn nhầm! Chính là trong vại nước của các ngươi.” Tiểu Diệp nói xong liền đi đến trước xe ngựa Tô gia, nàng ta cẩn thận tìm kiếm chiếc vại nước đó.

Tô phu nhân quay người đưa cho nàng ta: “Là cái này sao?”

Tiểu Diệp nhìn thấy lập tức gật đầu: “Đúng là cái này!” Sau đó quay đầu nói với lão Lý: “Quan gia, chính là ở bên trong này.”

Lão Lý cưỡi ngựa cùng với tên thị vệ bị mất đồ đến trước xe ngựa Tô gia, hắn không vội vàng bảo người mở vại nước, mà chỉ vào vại nước hỏi Tiểu Diệp: “Nếu có, bản thị vệ sẽ ghi công cho ngươi, không chỉ tặng ngươi một bộ quần áo bông, còn thưởng cho ngươi năm lượng bạc, đồng thời để Tô gia nhường xe ngựa cho các ngươi ngồi, thế nào?”

Những cô nương khác của Yên Vũ lâu nghe xong đều rất phấn khích, có người lập tức xúi giục Tiểu Diệp: “Đã nhìn thấy rồi thì nhanh chóng đồng ý với quan gia đi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 305: Chương 305



Tiểu Diệp nhìn ánh mắt chờ mong của các tỷ muội, vẻ mặt đắc ý: “Cảm ơn quan gia.”

“Đừng vui mừng quá sớm.” Lão Lý lại lập tức thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Nếu không có, nhìn thấy chưa, ngươi nhất định phải tìm ra chiếc túi tiền này, nếu không ta sẽ để những người này mỗi người tát ngươi một cái, sau đó đeo cho ngươi hai lớp xiềng xích thế nào?”

Tiểu Diệp nghe xong, trong mắt thoáng qua một tia bất an, nàng ta liếc nhìn những tỷ muội vừa rồi còn nhiệt tình như lửa, bọn họ dường như cảm nhận được sự do dự của nàng ta, lại xúi giục: “Ngươi đã nhìn thấy rồi, chắc chắn không sai, đồng ý đi~”

“Đúng vậy! Đồng ý với hắn!”

Ánh mắt các cô nương của Yên Vũ lóe lên tia sáng chờ mong, bọn họ nhìn xe ngựa Tô gia đầy h*m m**n, đều đang mơ tưởng đến cảnh mình ngồi trên đó ấm áp mà không cần đi bộ, thật là quá tuyệt.

Từng người từng người đi lên vây quanh Tiểu Diệp, nắm tay nàng ta, xoa vai nàng ta, đều bắt đầu kéo nàng ta nói tình cảm tỷ muội.

Cuối cùng Tiểu Diệp cũng không do dự nữa: “Được! Ta đồng ý.”

Tô phu nhân bất lực nhìn Tiểu Diệp, người muốn tìm đường c.h.ế.t thì không ai cản được.

Tô Mặc cầm chiếc túi tiền đứng bên cạnh nhìn, nàng đang đợi vở kịch này diễn xong cảnh này, rồi đến một cao trào nhỏ.

“Người đâu, mở cái vại này ra, đổ hết đồ bên trong ra.” Lão Lý ra lệnh.

Tô phu nhân lạnh lùng nói: “Không cần làm phiền quan gia, ta tự làm.”

Nói xong ra hiệu cho Tô Bân tìm một cái chậu lớn, sau đó mở vại nước, đổ từng chút mặt dầu trà bên trong ra.

Nhưng đổ đến sau, dường như bị thứ gì đó chặn lại, không đổ ra được nữa.

“Quan gia, nhìn thấy chưa, đồ vật ở bên dưới.” Tiểu Diệp vội vàng nói.

Lão Lý cau mày, chờ xem Tô phu nhân ứng phó thế nào.

Mọi người Tô gia cũng rất kinh ngạc, đặc biệt là Trần Tú.

Mặt dầu trà trong vại này là do chính nàng ấy đổ vào, bên trong có đồ vật gì, nàng ấy là người rõ nhất.

Vừa rồi Tiểu Diệp chỉ vào vại nước này, nàng ấy còn thấy rất buồn cười nhưng bây giờ nàng ấy cũng rõ ràng cảm thấy, trong vại nước này thực sự có thứ khác.

Nhưng nàng ấy tin vào nhân phẩm của Tô phu nhân, phu nhân làm việc quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không phải loại người trộm cắp vặt.

Nhưng đồ vật trong vại nước này là sao?

Trước sự chứng kiến của mọi người, Tô phu nhân thò tay vào, nbà sờ thấy thứ gì đó bên trong, sau đó lấy ra.

Là một miếng bánh, chỉ vì chôn trong mặt dầu trà nên đã dính một ít bột.

Mặt Tiểu Diệp bắt đầu trở nên khó coi.

Tô phu nhân lại thò tay vào, lại lấy ra một miếng bánh, cứ như vậy, bà đã lấy ra tổng cộng bốn năm miếng rồi lại thêm ba bốn miếng...

Mặt Tiểu Diệp tái mét, chỉ vào vại nước nói: “Bên trong còn có đồ vật.”

Lão Lý cũng vẻ mặt dò hỏi: “Tô phu nhân, bên trong còn có không?”

Tô phu nhân có chút do dự: “Cũng không còn gì nữa.”

“Không đúng, chắc chắn còn.” Vì quá căng thẳng, Tiểu Diệp lại hét lên.

Lão Lý trừng mắt nhìn nàng ta, Tiểu Diệp có chút hoảng loạn vội vàng ngậm miệng nhưng tay lại không tự chủ được nắm chặt thành nắm đấm.

Lòng bàn tay nàng ta căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Lý ra hiệu cho Tô phu nhân úp ngược vại nước, Tô phu nhân bất lực, lật ngược vại nước rồi đặt vào xe.

Không khí căng thẳng đến cực điểm, Trần Tú tuy tin tưởng phu nhân nhưng cũng không khỏi toát mồ hôi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 306: Chương 306



Tiểu Diệp hoàn toàn không quan tâm, nàng ta tiến lên lật vại nước, nhìn thấy đồ vật bên dưới, nàng ta không khỏi trợn tròn mắt.

“Nhiều kẹo thế này ư? Đại nương, sao lại có nhiều kẹo thế?” Tô Thành vui mừng kêu lên, nhanh tay nhanh mắt lấy một nắm, sau đó chia cho đại ca và nhị ca, còn lại đưa cho Tô Côn và Tô Lâm.

“Ngon quá! Thật ngọt.” Tô Bân cố ý ăn kẹo thật to trước mặt mọi người: “Lý thị vệ có muốn nếm thử không?”

Tô phu nhân bất lực: “Đây là đồ ăn vặt quý giá mà Tôn tướng quân tặng cho chúng ta, ta sợ mấy tiểu hài tử này ăn hết một lúc nên đã giấu vào trong này, không ngờ lại bị người có lòng dạ hiểm độc vu khống, Lý thị vệ, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, ngươi phải trả lại công bằng cho ta, trả lại công bằng cho Tô gia!”

Nói xong, Tô phu nhân trừng mắt nhìn Tiểu Diệp, khí thế bức người.

Lý thị vệ hít một hơi, biết rằng chuyện hôm nay đã chọc giận Tô phu nhân.

Nhưng Tiểu Diệp vẫn không cam tâm, ôm chiếc vại rỗng lật qua lật lại nhìn, sao lại là bánh và kẹo, thứ này cần phải giấu giếm sao?

“Chắc chắn không phải cái vại này, có lẽ bọn họ còn vại khác, hoặc là đã chuyển đi nơi khác.” Tiểu Diệp sắp phát điên rồi.

“Chát!” Một cái tát giòn giã giáng vào mặt nàng ta, Tô phu nhân lạnh lùng quát: “Ngươi còn dám nói bậy bạ, làm bẩn thanh danh Tô gia, ta nhất định sẽ lấy mạng quèn của ngươi!”

Tiểu Diệp bị đánh choáng váng, ôm mặt quay lại nhìn những tỷ muội vừa rồi còn nhiệt tình như lửa: “Bà ta đánh ta!”

Vài cô nương của Yên Vũ lâu đều giống như không nghe thấy, chỉ nhếch mép rồi quay đầu đi chỗ khác.

“Lý thị vệ, bà ta đánh người!” Tiểu Diệp lại nói với lão Lý.

Lão Lý thở dài, rồi nói với Tô phu nhân: “Phu nhân, cái tát này coi như đã đánh xong, tiếp theo đến lượt người khác.”

“Chát!”

“Chát!” Đầu tiên là Tô Bân, sau đó là Tô Quân, rồi Trần Tú cũng không khách sáo, tiến lên tát nàng ta một cái thật mạnh.

Mặt Tiểu Diệp lập tức sưng vù, nhất là Tô Bân và Tô Quân ra tay rất mạnh, dù sao họ còn trẻ và đã luyện võ.

Lúc này, Tô Thành nhỏ tuổi đi tới, vẫy tay với Tiểu Diệp: “Ngươi ngồi xuống, nếu không ta không với tới.”

Tiểu Diệp tức muốn phát điên, một tiểu hài tử như vậy mà cũng dám bắt nạt mình, nàng ta nghiến răng định nói một câu tàn nhẫn.

Lão Lý ra lệnh: “Ngồi xuống!”

Nàng ta không khỏi sửng sốt: “Lý thị vệ...”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngồi xuống, không nghe thấy sao!” Lão Lý tức giận, hắn quát lớn.

Đều là do nàng ta mà hành trình bị chậm trễ, còn chọc giận Tô gia, làm sao hắn có thể cho nàng ta dễ chịu!

Tiểu Diệp ấm ức phải ngồi xuống, rồi cúi đầu.

“Ngẩng đầu lên, nếu không ta không nhìn thấy mặt ngươi!” Tô Thành nhỏ tuổi vẫn rất không hài lòng.

Tô Mặc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Thành, suýt nữa thì bật cười.

“Được rồi, cao trào của vở kịch này bắt đầu từ đây!” Nàng nghĩ vậy, rồi lặng lẽ đặt chiếc túi tiền trong tay lên chân Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp nhắm mắt chờ ai tát.

Tô Thành tiến lên, nghiến răng dùng hết sức bình sinh tát mạnh vào mặt nàng ta.

“Chát!”

Một cái tát giòn giã, đánh cho Tiểu Diệp ngã ngồi xuống đất.

“Rầm.” chiếc túi tiền rơi xuống.

“Túi tiền của ta! Đó là túi tiền của ta!” Một tên thị vệ bị mất đồ ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên.

Hắn chạy tới nhặt từ trên đất lên, rồi lật qua lật lại xem: “Không sai, đây là túi tiền của ta!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 307: Chương 307



Sau đó hắn mở túi tiền ra, rồi lấy ra mấy miếng bạc vụn, đếm từng chút một: “Không sai, tiền lương của ta đều ở đây, Lý thị vệ, chính là cái này.”

Tiếng nói của hắn vang lên giữa đám đông.

“Tốt lắm, không phải là ăn trộm la làng sao.”

“Đúng vậy, hóa ra tên trộm chính là nàng ta, còn vu khống người Tô gia! Thật quá đáng.”

“Lý thị vệ, tuyệt đối không thể tha cho nàng ta!”

“Đúng! Không thể tha cho nàng ta!”

Mọi người chỉ trích Tiểu Diệp, đồng thời đề nghị Lý thị vệ không thể tha cho nữ nhân này.

Lão Lý mặt mày sa sầm, hắn đi tới đá Tiểu Diệp một cái, đá thẳng nàng ta xuống vũng bùn.

“Đánh c.h.ế.t ngươi! Bản thị vệ ghét nhất những kẻ tay chân không sạch sẽ và những kẻ vu khống người tốt, không ngờ ngươi lại chiếm cả hai!”

“Quan gia, không phải của ta, không phải ta lấy!”

Tiểu Diệp liên tục xua tay, khóc lóc giải thích.

Nghe nàng ta không thừa nhận, mọi người càng thêm tức giận.

“Chúng ta đều nhìn thấy, ngươi còn không thừa nhận?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ chúng ta đều mù sao?”

Những người nói lớn tiếng nhất lại là mấy người tỷ muội tốt của nàng ở Yên Vũ lâu.

Bọn họ nhìn rõ Tiểu Diệp đã xong đời, không còn trông cậy được nữa.

Đối với người vô dụng, bọn họ đều có thái độ nhất quán, đó chính là giẫm đạp! Giẫm đạp thật mạnh!

Lão Lý cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Người đâu, khóa nàng ta bằng gông kép, tát từng cái một!”

Hai tên thị vệ lập tức tiến lên, khóa nàng ta bằng hai lớp gông, thân thể Tiểu Diệp lập tức không thẳng lên được.

Tiếp theo chính là tiếp tục chờ người tát.

Người Tô gia cuối cùng cũng đánh xong, tiếp theo là người Yên Vũ lâu.

Khuôn mặt đã sưng lên, Tiểu Diệp nhìn những người tỷ muội tốt của mình, thở phào nhẹ nhõm, các tỷ muội chắc chắn sẽ nương tay.

“Chát!”

“Chát!”

Hai cái tát giáng xuống, Tiểu Diệp đã hoa mắt chóng mặt, không biết đông tây nam bắc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng ta lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn những người tỷ muội tốt trước kia, vẻ mặt không thể tin nổi, còn chưa kịp để nàng ta suy nghĩ kỹ, bảy tám cái tát đã đánh xong.

Nàng ta cảm thấy đầu óc ong ong, dường như cả cái đầu đã không còn là của mình, có cảm giác như sắp thăng thiên.

“Các ngươi... thật tàn nhẫn...” Khóe miệng nàng ta chảy máu, răng cũng bị đánh lung lay, nàng ta phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Xin lỗi, là quan gia ra lệnh, chúng ta cũng bất đắc dĩ!”

“Đúng vậy, chúng ta cũng rất bất đắc dĩ...”

Đánh xong, mấy người tỷ muội tránh sang một bên, nhường chỗ cho những người phía sau.

Đợi đến khi người cuối cùng đánh xong, Tiểu Diệp đã nằm ngửa trên đất, không đứng dậy nổi.

Nàng ta nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc choáng váng, không còn chút sức lực nào.

“Đứng lên, đừng giả chết!” Lão Lý đi tới đá nàng ta một cái, quát lớn.

“Ta... ta chóng mặt!” Tiểu Diệp cuối cùng cũng khóc lên.

Đội ngũ tiếp tục tiến lên, Tô phu nhân ngồi trên xe ngựa vẫn chưa hết giận, Trần Tú và Tô Bân nhẹ giọng an ủi bà.

Vu Đinh Lan cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, nàng ta đã gặp báo ứng rồi, phu nhân đừng tức giận nữa.”

Tô Bân gật đầu mỉm cười với nàng ấy.

Tô Thành cau mày nhìn bọn họ, hắn đứng giữa bọn họ, cố ý che tầm mắt của đại ca, hắn không muốn nhìn thấy hai người bọn họ có bất kỳ tương tác nào.

Bởi vì hắn không muốn có một người tẩu tẩu mặt đen như đáy nồi, càng không muốn có một đứa cháu trai đen thui.

Nghĩ đến chuyện này thôi cũng thấy sợ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 308: Chương 308



“Thành nhi, con ngồi xuống đi, đứng trong xe rất nguy hiểm.” Trần Tú muốn đi kéo Tô Thành nhưng Tô Thành lại hất tay nàng ấy ra, rất kiên quyết đứng giữa hai người bọn họ.

Vu Đinh Lan bị dáng vẻ kiên định của hắn chọc cười, che miệng, cố gắng không để mình bật cười thành tiếng.

“Ngươi cười cái gì? Ngươi vốn đã xấu, cười lên còn xấu hơn, ngươi tránh xa ca ca ta ra, ta không muốn ngươi làm tẩu tẩu của ta.”

Tô Thành có chút tức giận nói.

“Tiểu tử thối, con nói bậy bạ gì vậy?” Mặt Trần Tú tái mét, chẳng lẽ tiểu tử này bị ma nhập rồi sao, nói bậy nói bạ.

Nàng ấy liếc trộm Tô phu nhân, sợ bà càng thêm tức giận.

Không ngờ sắc mặt vốn có chút tức giận của Tô phu nhân lại giãn ra, bà thậm chí còn nở nụ cười: “Không ngờ tiểu tử thối con lại là một tiểu nhân tinh, không sai, ta chính là muốn để ca ca con cưới nàng ấy, làm chị dâu ngươi.”

Lời nói của bà như sét đánh ngang tai, khiến mọi người đều choáng váng.

“Cái... cái gì? Phu nhân, người để đại công tử cưới nàng ta?” Trần Tú lắp bắp, nói không ra lời.

“Ừ!” Tô phu nhân rất nghiêm túc gật đầu: “Ta đã quyết định rồi, chỉ cần Bân nhi đồng ý, ta sẽ đồng ý.”

Trần Tú và mọi người đều nhìn về phía Tô Bân.

“Ta đồng ý.”

Tô Bân nói rất nhẹ nhưng rất kiên định, hoàn toàn không giống như bị ép buộc.

“Cái gì?” Trần Tú vô cùng kinh ngạc.

“Oa! Ta không muốn ca ca cưới tẩu tẩu da đen, ta muốn Lan tỷ!” Tô Thành nghe được tin tức mà hắn không muốn nghe nhất, thế là khóc òa lên.

“Con khóc cái gì?” Trần Tú tức giận kéo nhi tử lại: “Ca ca cũng đồng ý, con khóc cái gì?”

“Ta thích Lan tỷ, không phải nói tỷ ấy mới là tẩu tẩu sao, sao lại thay đổi rồi?” Tô Thành ấm ức nói.

Vu Đinh Lan cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ, sau đó muốn kéo tay Tô Thành, Tô Thành lại hất ra: “Ngươi đừng đụng vào ta! Ta không thích ngươi!”

Trần Tú rất ngại ngùng: “Ngươi đừng tức giận, hắn chỉ nói bậy thôi.”

Vu Đinh Lan lắc đầu, vẫn cười như hoa: “Không sao, ta thích hắn.”

“Ta không thích ngươi!” Tô Thành hét lớn một tiếng, rồi chạy đến ôm lấy nương, không chịu để lộ mặt ra nữa.

Tử Thần từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhắm mắt dưỡng thần ở một góc.

Hắn vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để rời khỏi nơi này, làm thế nào để trở về.

Ở đây, hắn trở thành một phế vật, võ công không còn, thậm chí còn không bằng hai đồ đệ, hắn đã đến đây bằng cách nào?

Đến bằng cách nào?

Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng đó lại hiện ra trong đầu.

Hắn đang làm nhiệm vụ nhưng đột nhiên nhìn thấy một người xuất hiện ở bãi mìn, hắn nhìn rất rõ, chính là tiểu tử thối Trần Thiếu Khanh.

Bọn họ ở những đơn vị khác nhau, ngày thường ít khi gặp mặt, hắn không hiểu, sao Trần Thiếu Khanh lại xuất hiện ở bãi mìn?

Với bản lĩnh của hắn không nên phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy, chẳng lẽ hắn không biết vào đó thì mười phần thì tám chín phần sẽ chết?

Hắn khẳng định Trần Thiếu Khanh chắc chắn biết, chỉ là hắn cố ý.

Hắn muốn làm gì? Muốn tìm chết?

Ý nghĩ này lóe lên, hắn không thể ở yên được nữa, bất chấp sự ngăn cản của đồng đội mà xông vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên vừa vào, hắn đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó Trần Thiếu Khanh biến mất, hắn hét lớn xông tới, rồi lại một tiếng nổ lớn nữa, sau đó...

Hắn tỉnh lại nhưng lại phát hiện một khuôn mặt to đang nhìn mình một cách dâm tà, hắn đột nhiên phát hiện mình lại ở trong cơ thể của một nữ nhân.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 309: Chương 309



Nghĩ đến đây, hắn thở dài trong lòng, bất lực lắc đầu.

“Tiểu tử thối, sao ngươi lại xông vào bãi mìn? Ngươi cố ý tìm c.h.ế.t sao?” Hắn lẩm bẩm hỏi.

Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc cưỡi ngựa theo sau đoàn người không xa không gần, đột nhiên nghe thấy sư phụ nói một câu như vậy, cả hai đều sửng sốt.

Tô Mặc cau mày hỏi: “Sư huynh, sư phụ có ý gì? Tại sao ông ấy lại nói huynh tìm chết?”

Trần Thiếu Khanh có chút không tự nhiên, cười trừ nói: “Có lẽ sư phụ nằm mơ, nói mớ thôi.”

Tô Mặc nửa tin nửa ngờ: “Sư huynh, huynh đừng có giấu ta chuyện gì đấy?”

“Không có! Tuyệt đối không có!” Trần Thiếu Khanh vội vàng nói.

“Sư huynh, huynh dám thề với trời không?” Tô Mặc vẫn không tin, nhìn thế nào cũng thấy có vẻ như sư huynh đang giấu mình chuyện gì đó.

“Ta thề, nếu ta lừa dối Mặc Mặc thì trời đánh ta, lửa thiêu ta...”

“Xoẹt!” Một ngọn lửa lao về phía hắn, Trần Thiếu Khanh phản ứng nhanh, úp người xuống lưng ngựa, ngọn lửa từ trên đầu hắn bay vụt đi, rơi xuống đất bùn không xa.

Báo ứng đến nhanh như vậy sao?

Trần Thiếu Khanh có chút ngơ ngác.

Lại một quả cầu lửa bay về phía bọn họ, Tô Mặc nhìn rõ, đây là mũi tên mang theo lửa.

Mà mục tiêu chính là sư huynh.

“Sư huynh, mau rời khỏi đây, nguy hiểm!” Tô Mặc lớn tiếng kêu.

Trần Thiếu Khanh hiểu ra, cùng Tô Mặc cưỡi ngựa nhanh chóng nhảy vào không gian của nàng.

Tên lửa vẫn b.ắ.n như mưa về phía này, chỉ là mục tiêu đột nhiên biến mất.

Không lâu sau, mưa tên cuối cùng cũng dừng lại, có mấy bóng đen lóe lên chạy tới.

“Người đâu? Thiếu chủ, vừa nãy rõ ràng Tào Tây ở đây mà? Sao đột nhiên lại biến mất rồi?” Có người nói với một người mặc đồ đen đang cưỡi ngựa phía sau.

“Không phải ngươi đã hạ thuốc hắn rồi sao, sao còn để hắn chạy thoát! Tìm cho ta! Mau tìm!” Người trên ngựa có chút tức giận, gào lên với những người như ma quỷ kia.

“Vâng!” Bọn ma quỷ tản ra, chạy về các hướng bắt đầu tìm kiếm.

“Sư huynh, bọn họ đang tìm gì vậy?” Tô Mặc nghiêng tai lắng nghe rồi hỏi.

“Tìm người!” Trần Thiếu Khanh rất bình tĩnh nói.

Bọn họ nói người đó tên là Tào Tây, hẳn là một nam nhân,

“Triết Lặc, thuốc của ngươi chẳng lẽ không có tác dụng với hắn sao, ngươi không phải là độc sư lợi hại nhất Bắc Cương sao?” Người được gọi là thiếu chủ trêu chọc một người mặc áo dài bên cạnh.

“Đúng vậy, theo lý mà nói, người trúng độc Vụ thảo của ta thì không ai có thể cử động được, chỉ có Tào Tây... Thiếu chủ, thuộc hạ cũng không hiểu nổi, phải biết rằng loại đau đớn đó người thường không chịu nổi.” Triết Lặc cũng vẻ mặt mê hoặc khó hiểu.

“Giam hắn lâu như vậy, vậy mà chẳng hỏi ra được gì, rõ ràng hắn biết tung tích của đứa con hoang đó nhưng hắn lại chẳng nói gì, chẳng lẽ xương của Tào Tây này là sắt hay sao?” Người được gọi là thiếu chủ lẩm bẩm tự nói.

Trần Thiếu Khanh im lặng không nói, lặng lẽ lắng nghe trong không gian, tuy không hiểu lắm nhưng cũng nghe được bảy tám phần.

Người bọn họ đang tìm tên là Tào Tây, là một trang hảo hán, bị dùng cực hình, hạ độc dược cũng không hỏi ra được thứ bọn họ muốn, hơn nữa người này còn chạy thoát.

Trần Thiếu Khanh cảm thấy Tào Tây hẳn là ở gần đây.

Những người chạy ra ngoài tìm kiếm rất nhanh đã quay lại, đều báo cáo là không tìm thấy người.

“Vô dụng! Đi tìm! Nhất định phải tìm ra!” Hắn ta gào lên khản cả giọng.

Người này tên là Tư Không Kiệt, là nhi tử của phiên vương Tư Không Mi của Bắc Cương Ly quốc, Tư Không Mi ở Bắc Cương một mình một cõi, triều đình vẫn luôn rất kiêng dè ông ta.
 
Back
Top Bottom