Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 310: Chương 310



Ông ta có ba nhi tử và một nhi nữ, Tư Không Kiệt này là đại công tử trong phủ, vẫn luôn được coi là thế tử tương lai.

Gần đây hắn ta nghe tin, nói Tư Không Mi vẫn luôn âm thầm để thị vệ thân cận của mình là Tào Tây tìm kiếm đứa con riêng lưu lạc bên ngoài của ông ta, đồng thời muốn nhường ngôi phiên vương cho hắn.

Hơn nữa nghe nói Tào Tây đã có manh mối.

Tư Không Kiệt tức giận đến mức không thể kiềm chế, hắn ta không dám chống đối phụ thân, liền dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc Tào Tây, giam giữ hơn một tháng nay, dùng đủ mọi thủ đoạn, độc sư lợi hại nhất Bắc Cương đã dùng độc Vụ thảo khiến người đau đớn không chịu nổi cho hắn, vốn tưởng rằng lần này có thể bắt được hắn, không ngờ hắn lại chạy thoát...

Vì vậy, bọn họ một đường truy đuổi đến đây, thấy có bóng người, liền b.ắ.n một loạt tên lửa nhưng phát hiện người đã biến mất.

“Thiếu chủ, người mất tích ở đây.” Một ám vệ rất chắc chắn nói.

“Ngươi chắc chắn là biến mất ở đây?” Tư Không Kiệt nhìn quanh một lượt, thấy tên lửa trên mặt đất, hắn ta không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng hắn ta cũng thấy bóng người, sao đột nhiên lại biến mất.

“Truyền lệnh xuống, tìm được Tào Tây lập tức c.h.é.m c.h.ế.t chôn vùi! Tuyệt đối không được để lại bất kỳ dấu vết nào.” Tư Không Kiệt lạnh lùng nói.

“Vâng!” Thị vệ nhận lệnh rời đi.

Tư Không Kiệt ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này rất hoang vu, ngay cả một cái cây cũng không có, một người sống sờ sờ như vậy sao lại mất tích một cách khó hiểu?

Đột nhiên hắn ta nhìn thấy đoàn người dần biến mất dưới sườn đồi, dường như có bóng dáng một chiếc xe ngựa.

Hắn ta đảo mắt, lập tức hét lên: “Người đâu, đuổi theo xe ngựa.”

Một đôi người lập tức như ma quỷ đuổi theo đoàn người lưu đày.

Tô Mặc nhìn theo hướng bọn họ đi, thầm kêu không ổn: “Sư huynh, hình như bọn họ đi về phía Lý thị vệ, chắc chắn là nghi ngờ người cần tìm ở trong đó.”

Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, rất có thể bọn họ sẽ ra tay với xe ngựa của Tô gia, không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi qua đó.”

Hai người nói xong, thúc ngựa phi về phía lão Lý.

Lúc này, lão Lý và những người khác cũng phát hiện ra ánh lửa phía sau.

“Lý ca, đó là cái gì?” Có người hỏi.

“Có vẻ là mũi tên lửa, truyền lệnh tăng tốc độ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Lão Lý ra lệnh.

Nơi thị phi không thể ở lại, bởi vì trong đoàn người của bọn họ có cả già trẻ nam nữ, không chịu nổi bất kỳ đả kích nào.

Đoàn người tăng tốc độ, lão Lý đi đầu, cầm đuốc vừa định thúc ngựa phi thì đột nhiên một bóng người bay qua trước mặt hắn.

Con ngựa của hắn giật mình, thân ngựa lập tức dựng lên, dùng sức đá về phía trước.

“Á!” Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một người ngã mạnh xuống đất.

“Không ổn.” Lão Lý nghe thấy tiếng động, vội vàng xuống ngựa, hắn cầm đuốc tìm kiếm.

Quả nhiên ở gần đó, hắn phát hiện một nam nhân đang co ro trên mặt đất, nam nhân dường như đã bị thương, ôm n.g.ự.c đau đớn co ro thành một cục.

“Huynh đệ, thế nào rồi?” Lão Lý tiến lại hỏi.

“Ta bị ngựa của ngươi đá, hình như xương sườn bị gãy, đau quá!” Nam nhân trán lấm tấm mồ hôi, có thể thấy hắn ta rất đau.

“Đêm hôm khuya khoắt, sao huynh đệ lại xuất hiện trước ngựa của ta?” Lão Lý có chút khó hiểu.

“Ta cũng không phải người bản địa, lạc đường, lại mệt mỏi, không biết sao lại đ.â.m sầm vào ngựa của ngươi, ôi chao... đau quá!” Người đó nói rồi lại ngã ra đất.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 311: Chương 311



Lão Lý nhìn quanh, nghĩ rằng nơi hoang vu này, hắn bị thương, không thể bỏ hắn ở đây, làm như vậy cũng quá vô nhân đạo.

Vì vậy, hắn ra lệnh: “Người đâu, khiêng hắn lên ngựa của ta.”

Có thị vệ lập tức chạy tới nhưng vừa động vào hắn, hắn đã đau đớn kêu lớn.

“Lý ca, hắn bị thương ở xương sườn, xem ra không thể cưỡi ngựa, hay là đến xe ngựa của Tô gia chen chúc một chút.” Có thị vệ đề nghị.

Lão Lý đi qua thương lượng với Tô phu nhân, Tô phu nhân lập tức đồng ý.

Chỉ là đồ đạc trong xe cần phải lấy ra một ít, dọn ra một chỗ.

Vì vậy, lão Lý để mấy thị vệ đem đồ đạc ra ngoài, đặt lên xe kéo của bọn họ, đồng thời đánh dấu, tránh bị lẫn lộn.

Nam nhân được khiêng lên xe ngựa, trong xe lập tức trở nên chật chội, Tô Bân và Tô Côn quyết định sau khi đi qua đoạn đường lầy lội này sẽ xuống đi bộ.

Tử Thần nhìn nam nhân bị thương, nhíu mày: “Là ngươi đ.â.m vào ngựa bị thương?”

Nam nhân gật đầu.

“Ta đến xem.” Nói xong, nàng ấy đưa tay muốn bắt mạch cho nam nhân.

“Ngươi biết y thuật?” Nam nhân có chút né tránh, sau đó vẻ mặt nghi ngờ nói.

“Nàng ấy biết, nếu không thì để nàng ấy xem cho ngươi.” Tô phu nhân cũng khuyên nhủ.

“Ta chỉ bị ngựa đ.â.m trúng xương sườn, những chỗ khác không sao.” nam nhân dường như không muốn để Tử Thần chạm vào mình.

Nhưng Tử Thần đã sớm phát hiện ra, nam nhân này trán lấm tấm mồ hôi, tay còn không ngừng run rẩy, dường như đang cố chịu đựng cơn đau dữ dội.

“Muốn sống thì để ta xem.” Tử Thần trầm giọng nói.

Tào Tây đau đến mức bắt đầu có chút mơ hồ, hắn không biết mình trúng loại độc gì, mà lại lợi hại đến vậy, từng giây từng phút đều như có hàng vạn mũi d.a.o nhọn đang cạo xương lóc thịt, đau đớn không chịu nổi.

“Tử Thần, mau xem cho hắn, hắn sắp ngất rồi.” Tô phu nhân đã nhìn ra thương thế của Tào Tây không phải bình thường.

“Không... không cần...” Tào Tây nhắm mắt, cố chịu đau nhưng vẫn tỏ ra kháng cự.

“Không xem nữa, ngươi chỉ có nước chết!” Tử Thần hừ lạnh một tiếng, dùng sức nắm lấy cổ tay hắn.

“Ta c.h.ế.t cũng không nói! Chết cũng không nói cho các ngươi biết!” Tào Tây đột nhiên trở nên kích động, muốn hất tay nàng ấy ra nhưng vì dùng sức quá độ, hắn lập tức ngất đi.

“Hắn bị sao vậy? Bị ngựa đá mà nghiêm trọng thế sao?” Tô phu nhân nhìn bộ dạng của Tào Tây, có chút khó hiểu hỏi.

Tử Thần không trả lời, chỉ lặng lẽ bắt mạch cho hắn, xem xét thương thế của hắn.

“Bị ngựa đá không nghiêm trọng, chỉ là hắn trúng độc, loại độc này rất lợi hại, ước chừng nếu không dùng thuốc giải, hắn sẽ không sống được bao lâu nữa nhưng mỗi giây sống đối với hắn đều là sống không bằng chết.”

Tử Thần nhướng mày, thầm kính phục nam nhân này, loại độc này không có mấy người chịu được, đừng nói đến cử động, chỉ hít thở thôi cũng như hàng vạn mũi tên xuyên tim, hắn đã chịu đựng thế nào?

Người này là một trang nam tử hán đại trượng phu.

Tử Thần nhìn Tào Tây đã ngất đi, đã hạ quyết tâm phải chữa cho hắn.

Chỉ là hiện tại nàng không có thuốc, vì nàng không có không gian.

Nghĩ đến chuyện đau đầu này, Tử Thần lại bắt đầu buồn bực, nàng là thần y thánh thủ nức tiếng ở mạt thế, sao lại sống khổ sở đến vậy?

“Công thức giải độc sương thảo: Hoàng liên, cam thảo mỗi loại 15 gam, xe tiền thảo, kim ngân hoa...” Tử Thần như bị ma nhập bắt đầu lẩm bẩm, miệng lẩm nhẩm các loại tên thuốc.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 312: Chương 312



Trong xe một mảnh yên tĩnh, mọi người đều nhìn nàng ấy.

Bọn họ cũng đã gặp qua nhiều lang trung, thậm chí thái y trong cung cũng đã gặp không ít nhưng chưa từng gặp một người nào như vậy.

Vừa xem vừa lẩm bẩm, mọi người đều cảm thấy vừa mới mẻ vừa kỳ lạ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cùng lúc nghe được phương thuốc mà sư phụ lẩm bẩm, hai người trao đổi ánh mắt, nhanh chóng nhảy vào không gian của Tô Mặc, chạy nhanh đến phòng thuốc.

“Nhanh lên, sư phụ chắc chắn đang chờ thuốc giải.” Tô Mặc bắt đầu tìm thuốc theo phương thuốc sư phụ nói.

“Phải rồi, chậm trễ sẽ bị mắng.” Trần Thiếu Khanh cũng không dám chậm trễ.

Không lâu sau, hai người đã tìm đủ thuốc, sau đó bắt đầu chế biến.

“Thuốc thang hay thuốc bột?” Tô Mặc có chút do dự.

Theo kinh nghiệm, cả hai đều được, thuốc thang có hiệu quả tốt hơn một chút, chỉ là thuốc bột uống sẽ tiện hơn.

“Làm thành viên hoàn.” Tử Thần lại truyền lời.

“Được.” Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lập tức lại bắt tay vào hành động.

Viên hoàn nhanh chóng được làm xong, Tô Mặc cầm lọ thuốc nói: “Sư huynh, ta đi đưa thuốc, tiện thể thăm nương và sư phụ.”

Trần Thiếu Khanh cười gật đầu, nhìn Tô Mặc đi ra khỏi không gian, biến mất trước mặt mình.

Trong xe, Tử Thần không nói gì nữa, cũng không nhìn Tào Tây nữa, vẫn co ro ở góc xe nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến bất kỳ ai.

Tô Bân rất muốn hỏi gì đó nhưng bị Tô phu nhân ngăn lại, ra hiệu cho hắn đừng làm phiền Tử Thần.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, bên ngoài một mảnh náo loạn, dường như có chuyện gì xảy ra.

“Chuyện gì vậy?” Tô phu nhân vén rèm xe hỏi.

“Các ngươi là ai? Thật to gan, dám chặn ngựa của quan gia?” Phía trước truyền đến tiếng chất vấn của lão Lý.

“Chúng ta đang tìm người, mở rèm xe cho chúng ta xem một cái rồi đi.” Một giọng nói ngạo mạn truyền đến.

Tìm người?

Mọi người đều nhìn về phía Tào Tây đang ngất lịm.

“Mẫu thân, không phải bọn họ đang tìm hắn chứ?” Tô Côn nhỏ giọng hỏi.

“Phu nhân, hắn vừa uống thuốc, trong vòng nửa canh giờ không được cử động, nếu không sẽ c.h.ế.t không thể nghi ngờ.” Tử Thần cầm một lọ thuốc trong tay, dùng giọng không cho phép phản bác nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Uống thuốc?

Mọi người đều rất ngạc nhiên, chuyện gì thế này?

Nàng ấy lấy thuốc ở đâu ra?

Nhưng Tô phu nhân lại không hỏi han gì, chỉ gật đầu có vẻ nghiêm túc, tỏ ý đã hiểu.

Lão Lý sửng sốt trong chốc lát, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, bên trong đều là phạm nhân bị lưu đày, không có người các ngươi muốn tìm, xin nhường đường, để chúng ta đi qua.”

Nói xong, cưỡi ngựa định tiến về phía trước.

“Không cho xem, các ngươi không đi được.” Đột nhiên từ phía trước có một người đeo mặt nạ cưỡi ngựa đi tới, hắn dường như là thủ lĩnh của những người này.

“Các ngươi rốt cuộc là ai, to gan lớn mật như vậy, dám cướp đoàn xe của quan gia?” Lão Lý quát.

“Không phải cướp, chỉ là xem thôi, mở rèm ra, chỉ xem một cái, nếu không có người chúng ta muốn tìm, chúng ta sẽ lập tức thả các ngươi đi.” Tư Không Kiệt nhìn Lão Lý với vẻ khinh thường.

Qua Nhạn Sơn Quan, sắp đến Bắc Cương rồi, đó đều là địa bàn của Tư Không gia bọn họ, đừng nói gì đến quan gia, ngay cả đương kim hoàng đế, bọn họ cũng không để vào mắt.

“Xe của quan gia nào phải các ngươi muốn xem thì xem, mau tránh ra, nếu không đừng trách bổn thị vệ không khách sáo với các ngươi.” Lão Lý bắt đầu mất kiên nhẫn với bọn họ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 313: Chương 313



“Ồ? Ta muốn xem các ngươi không khách sáo với ta thế nào?” Tư Không Kiệt nghịch ngợm chiếc nhẫn trên tay, hứng thú ngẩng đầu hỏi.

Nhìn vẻ đáng đòn của hắn ta, Lão Lý không muốn tốn công nữa, vẫy tay với đám thị vệ phía sau: “Người đâu, đuổi bọn chúng đi!”

Hơn mười tên thị vệ xông lên, lao về phía những người mặc đồ đen.

Ngay lập tức, phía trước đoàn xe trở nên hỗn loạn.

Trong xe, Tô phu nhân có chút lo lắng hỏi: “Xem ra người bọn họ muốn tìm chính là hắn, không biết đám người lão Lý có thể chống đỡ được bao lâu, phải làm sao bây giờ?”

Tử Thần lạnh lùng nói: “Bọn họ muốn xem thì cứ cho bọn họ xem, không cần thiết phải đối đầu trực diện với bọn họ.”

“Sư phụ, đây là... có ý gì?” Tô Bân có chút không hiểu.

“Nghĩa đen.” Tử Thần nói xong ra hiệu cho hắn vén rèm lên.

“Sư phụ, người xác định chứ?” Tô Bân vẫn có chút không hiểu, không phải vừa rồi sư phụ nói người này trong vòng nửa canh giờ không được cử động sao?

Sao bây giờ lại giao hắn ra ngoài?

Tử Thần không kiên nhẫn vẫy tay, sau đó lại dựa vào góc xe nhắm mắt dưỡng thần.

Tô phu nhân ra hiệu cho Tô Bân vén rèm lên, không biết vì sao, bà lại rất tin tưởng Tử Thần.

Mặc dù cô nương này hành sự kỳ quái, có chút khó hiểu nhưng bà lại vô cớ tin tưởng nàng ấy.

Tô Bân gật đầu, một tay vén rèm xe lên nói: “Lý thị vệ, bọn họ muốn xem thì cứ xem đi.”

Thấy rèm xe đột nhiên được vén lên, Tư Không Kiệt vội ra hiệu cho người của mình dừng tay, hắn ta cưỡi ngựa đi đến trước xe ngựa, ra hiệu cho Triết Lặc vào xem.

Triết Lặc xuống ngựa, sau đó lên xe ngựa, hắn ta cúi người nhìn kỹ vào bên trong.

Khoang xe rất rộng rãi, có gần mười người già trẻ lớn bé.

Không có người hắn ta muốn tìm, hắn ta có chút thất vọng vừa định xuống xe ngựa, đột nhiên một đôi mắt ở góc xe mở ra, dịu dàng nhìn hắn ta.

Hắn ta thấy xương cốt mềm nhũn, tay không tự chủ được sờ lên mặt nữ nhân đó, vốn tưởng rằng nữ nhân sẽ rất tức giận, không ngờ nữ nhân lại mỉm cười với hắn ta, đưa tay ngọc ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn ta.

Triết Lặc có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nữ tử này có ý với mình?

Hắn ta vừa định nói gì đó thì nghe Tư Không Kiệt ở bên ngoài gào lên với hắn ta: “Thế nào? Có hay không?”

“Có hay không?” Nữ tử cũng nhẹ giọng hỏi hắn ta một câu, hắn ta suýt nữa thì mềm nhũn trong xe, thịt trên mặt bắt đầu giật giật không tự chủ: “Không... không có!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn ta run rẩy đáp.

Tiểu nữ tử này thật sự quyến rũ, hắn ta có chút chịu không nổi.

“Triết Lặc, rốt cuộc có hay không?” Tư Không Kiệt không nghe thấy câu trả lời, lại hét lớn một tiếng.

Triết Lặc cuối cùng cũng chui ra khỏi xe, còn lưu luyến ngoái đầu nhìn Tử Thần một cái, lúc này mới nhảy xuống xe.

“Không có! Không có!” Hắn ta vội vàng đáp lại.

Không biết vì sao, hắn ta đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi đau như kim châm, hắn ta cúi đầu nhìn, không đỏ cũng không sưng, hắn ta không để ý.

Đột nhiên nhớ ra đây là nơi nữ tử kia đã v**t v*, hắn ta đưa tay lên môi hôn một cái, trên mặt hiện lên vẻ dâm tà.

“Triết Lặc, ngươi xem kỹ chưa, Tào Tây thật sự không ở bên trong?” Tư Không Kiệt lại hỏi một lần nữa, hắn ta đột nhiên cảm thấy biểu cảm của Triết Lặc có chút kỳ lạ, ánh mắt có vẻ không đúng lắm?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 314: Chương 314



Hắn ta không yên tâm, lại đích thân thò đầu vào trong xe nhìn một cái, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đen đến kỳ lạ, hắn ta giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, dụi dụi mắt, nhìn kỹ... Ối! Sao lại có người đen như vậy, ăn tro nồi lớn lên sao?

Hắn ta xoa xoa trán, định thần lại, dường như hiểu được biểu cảm kỳ lạ của Triết Lặc: “Đi!”

Hắn ta vẫy tay ra hiệu cho người của mình nhường đường cho mấy người lão Lý, ra hiệu cho bọn họ có thể đi.

“Hừ!” Lão Lý hừ lạnh với hắn ta, nếu không phải người Tô gia chủ động vén rèm xe lên, hắn tuyệt đối sẽ không nhường đường.

Đi xa rồi, hắn vẫn đang suy nghĩ, Tô phu nhân cứng như thép sao lại nhường bước cho những người đó hôm nay?

Điều khiến hắn khó hiểu hơn là, những người đó không phát hiện ra người trong xe, hay là nam nhân trong xe căn bản không phải người bọn họ muốn tìm?

Dù sao thì chuyện hôm nay cũng có chút tà môn.

“Sư phụ, người đó đi đâu rồi?” Tô Thành tò mò hỏi.

“Đúng vậy, Tử Thần, sao lại không thấy người đó đâu?” Tô phu nhân cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Một nam nhân cao lớn như vậy sao lại chớp mắt đã không thấy?

“Sao vậy? Chẳng phải hắn ở ngay đó sao?” Tử Thần tùy tiện chỉ vào một chỗ.

Nơi đó có một tấm vải dầu, kỳ lạ là dưới tấm vải dầu dường như có một người.

Tô Thành nhanh tay lật tấm vải dầu lên, quả nhiên, nam nhân đó đang ở bên dưới.

Mọi người nhìn nhau, chuyện này không đúng, rõ ràng như vậy, sao người vừa nãy lại không phát hiện ra?

Không đúng!

Chuyện này có chút không ổn.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tử Thần, dường như đang chờ nàng ấy giải thích hợp lý nhưng nàng ấy lại nheo mắt, lại ngủ gật.

“Nương, vừa nãy dưới tấm vải dầu này không có ai.” Tiểu Tô Thành rất chắc chắn nói.

“Ơ?” Trần Tú nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc.

“Bởi vì vừa nãy tấm vải dầu được gấp lại, thật mà.” Tô Thành lại tiếp tục giải thích.

“Ý của ngươi là, hắn từ trên trời bay xuống?” Tử Thần mở mắt, vẻ mặt hung dữ nhìn hắn.

“Không... không phải, là đồ nhi nhìn nhầm...” Tô Thành bị ánh mắt của Tử Thần dọa sợ, vội vàng phủ nhận lời nói vừa rồi của mình.

Thần sắc của sư phụ thật đáng sợ, một loại sợ hãi phát ra từ bên trong.

“Không sao là tốt rồi.” Tô phu nhân cảm thấy không khí có chút căng thẳng khó hiểu, vội vàng ra mặt hòa giải: “Tiểu Tô Thành sau này phải nhìn rõ rồi mới được nói.”

“Con biết rồi, đại nương.” Tô Thành ngoan ngoãn đáp ứng.

“Sư phụ, người có muốn uống nước không?” Tô Thành lấy lòng đưa bầu nước nhỏ của mình qua, Tử Thần lạnh lùng lắc đầu, lại nhắm mắt.

Nàng ấy dường như luôn rất buồn ngủ, lúc nào cũng có vẻ như ngủ không đủ nhưng chỉ có nàng ấy biết, nàng ây thật sự không muốn nhìn nơi phiền lòng này, không muốn nhìn thêm một cái nào.

Tư Không Kiệt không cam lòng nhìn đoàn người lưu đày đi xa, hắn ta lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói tên Tào Tây kia có thể đi đâu? Nơi hoang dã này cũng không có nơi nào có thể giấu hắn?”

“Không... không biết.” Giọng nói của Triết Lặc có chút run rẩy, Tư Không Kiệt không khỏi quay đầu nhìn hắn ta.

“Ngươi làm sao vậy?” Hắn ta phát hiện miệng của Triết Lặc thế mà lại sưng lên, mà chỗ sưng còn đang lan rộng ra trước mắt.

Càng ngày càng lớn, đã lan đến mũi.

“Miệng ngươi làm sao vậy?” Tư Không Kiệt trợn tròn mắt hỏi.

“Miệng ta?” Triết Lặc đưa tay lên sờ.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 315: Chương 315



“Tay ngươi lại làm sao vậy?” Giọng nói của Tư Không Kiệt đột nhiên cao lên.

“Tay ta?” Triết Lặc lại cúi đầu nhìn tay mình.

A! Hắn ta suýt nữa thì ngất đi.

Tay cũng sưng lên, giống như bánh bao hấp, hơn nữa có chỗ bắt đầu rỉ mủ.

Chỗ sưng dần trở nên trong suốt, mủ càng ngày càng nhiều, hắn ta là độc sư, biết mình đã trúng độc.

Chỉ là loại độc này không màu không vị, hắn ta không biết mình trúng độc từ lúc nào.

Độc gì?

Trong đầu hắn ta nhanh chóng tìm kiếm tên loại độc này,

“Hương Thụy?” Đột nhiên hắn ta nhớ đến một cái tên, rồi một ý nghĩ khủng khiếp hiện ra: “Xong rồi!”

Hắn ta xong đời rồi!

Hắn ta từng nghe sư phụ nói, trên đời có hơn mười loại độc không có thuốc giải, Hương Thụy đứng đầu.

Trúng loại độc này, cuối cùng sẽ toàn thân thối rữa mà chết, hơn nữa c.h.ế.t rất đau đớn.

Da thối rữa, thịt tan chảy, đáng sợ nhất là ý thức vẫn rất rõ ràng.

Đau đớn hơn lăng trì gấp trăm lần ngàn lần.

Nhìn triệu chứng này, hắn ta xác định chắc chắn là loại độc này.

Loại độc hiếm có này, hắn ta chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy, hôm nay coi như mở rộng tầm mắt.

Không ngờ tầm mắt này lại mở rộng trên người mình.

“Triết Lặc, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Tay và miệng sao lại thế này?” Tư Không Kiệt tiếp tục hỏi.

Triết Lặc không trả lời, như bị đóng băng, hắn ta đang nghĩ mình trúng độc như thế nào, đột nhiên một đôi mắt quyến rũ và một nụ cười mê c.h.ế.t người hiện ra.

“Là nàng ta? Thì ra là nàng ta!” Hắn ta đột nhiên hiểu ra.

“Triết Lặc, ngươi có nghe ta nói không?” Tư Không Kiệt có chút tức giận hét lên.

Triết Lặc đột nhiên quay người, rút đao đeo bên hông Tư Không Kiệt, sau đó giơ cổ lên cắt ngang.

“Phụt.” m.á.u phun ra, dọa Tư Không Kiệt hét lớn: “Triết Lặc ngươi làm gì vậy?”

“Thiếu chủ, ta trúng độc...”

“Trúng độc? Sao lại trúng độc? Huống hồ ngươi là độc sư, là độc sư lợi hại nhất Bắc Cương của chúng ta, mau lấy thuốc giải mà uống đi!” Tư Không Kiệt gào lên, hắn ta điên cuồng lay Triết Lặc.

Người này không thể chết, hiện tại hắn ta đang cần người, Triết Lặc đã giúp hắn ta rất nhiều, nếu bây giờ c.h.ế.t thì chẳng khác gì chặt đứt một cánh tay.

“Loại độc này không có thuốc giải... không có thuốc giải...” Triết Lặc chưa nói hết lời thì đã tắt thở.

“Triết Lặc! Ngươi không thể chết! Ngươi không thể chết!”

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân nhìn cảnh này, cả hai không hẹn mà cùng nhíu mày.

Người này, còn có tình cảm rất sâu với người trong lòng này.

Tô Mặc có chút kỳ lạ: “Sư huynh, trong phòng thí nghiệm của chúng ta có hơn mười loại thuốc giải loại độc này, sao hắn lại nói không có thuốc giải, còn tìm đến cái chết?”

“Tô Mặc, hắn có thể lấy được thuốc trong phòng thí nghiệm không?” Trần Thiếu Khanh cảm thấy buồn cười, bèn búng nhẹ vào đầu nhỏ của Tô Mặc.

Tô Mặc lập tức tỉnh ngộ, đúng rồi, bọn họ là người xuyên không mà.

Xin lỗi, suýt thì quên mất!

Tô Mặc chớp chớp mắt to, cắn môi nhìn Trần Thiếu Khanh.

“Khi muội đưa thuốc cho sư phụ, đã xảy ra chuyện gì, sao người này lại trúng độc Hương Thụy?” Trần Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại nàng.

“Hắn to gan lớn mật, dám chiếm tiện nghi của sư phụ, ta liền tùy tiện lấy một loại bột độc trong không gian đưa cho sư phụ, hắn đáng chết! Chết cũng đáng!” Tô Mặc lập tức lại biến thành vẻ mặt hung dữ, trừng mắt nhìn người c.h.ế.t trên mặt đất cách đó không xa.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 316: Chương 316



Đội ngũ tiếp tục tiến về phía Nhạn Sơn Quan.

Trong xe ngựa của Tô gia, Tào Tây vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là hơi thở của hắn đã đều hơn nhiều, mồ hôi trên trán cũng đã không còn, dường như cơn đau đã giảm đi không ít.

“Tào Tây, bản vương không biết vì sao, thân thể lại càng ngày càng suy yếu, ước chừng thời gian không còn nhiều, ngươi đi tìm giúp ta một người, là đại nhi tử lưu lạc bên ngoài của ta, đã điều tra được hắn đang ở thôn Trần gia ngoại thành Ly thành, ngươi nhất định phải tìm về giúp ta, ta có lỗi với hắn và nương hắn, ta... ta muốn truyền ngôi vị cho hắn, coi như đền bù cho hắn.”

“Vâng, Vương gia! Thuộc hạ nhất định sẽ tìm được Thế tử, đưa Thế tử bình an trở về.”

Mơ mơ màng màng, Tào Tây như lại nghe thấy lời dặn dò của Bắc Cương Vương - Tư Không Mi nói hắn.

Hắn đã hứa với Vương gia, nhất định sẽ tìm được Thế tử đưa về.

Chỉ là hắn từ thôn Trần gia tìm được đội lưu đày, một đường không ngừng thúc ngựa đuổi theo, lại nghe được tin Trần Thiếu Khanh đã chết.

Khi hắn đến bãi tha ma tìm hai ngôi mộ mới, lại phát hiện bên trong chôn chính là hai nam nhân xa lạ.

Trong lòng hắn mừng như điên, xác định Thế tử và người kia chắc chắn đều chưa chết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là bọn họ đã đi đâu?

Đang định tiếp tục tìm kiếm, lại bị người do Tư Không Kiệt phái đến ám toán...

“Nương, hắn tỉnh rồi!” Là giọng nói của một thiếu niên.

Tào Tây mở mắt ra, nhìn thấy rất nhiều ánh mắt quan tâm.

“Đây là đâu?” Tào Tây hỏi.

“Trong xe ngựa, ngươi đụng phải ngựa của Lý thị vệ, bị thương rất nặng, được sư phụ ta cứu.” Tô Bân đáp.

“Đa tạ!” Tào Tây theo tay Tô Bân chỉ nhìn về phía ân nhân cứu mạng.

Hắn kinh ngạc phát hiện đó lại là một nữ tử dung mạo xuất chúng.

Nghĩ đến việc vừa rồi mình bị nàng ấy xem bệnh, mặt Tào Tây không khỏi đỏ lên.

Hắn lúng túng muốn đứng dậy cảm tạ thêm lần nữa.

“Muốn sống thì ngoan ngoãn nằm đó đừng nhúc nhích.” Tử Thần lạnh lùng nói: “Thuốc của ta rất đắt, ta không muốn lãng phí vô ích.”

“Tại hạ... tại hạ hiện tại không có bạc... đợi... đợi đến Bắc Cương đến Đinh Đào, Tào mỗ nhất định sẽ gấp mười gấp trăm đền đáp ân cứu mạng của cô nương.” Tào Tây vẻ mặt thành khẩn nói.

“Công tử là người Đinh Đào?” Tô phu nhân hỏi.

“Không sai, tại hạ là thị vệ của Phiên vương phủ Đinh Đào.” Tào Tây nói.

“Huynh là người của Phiên vương phủ?” Tô Bân lập tức trợn tròn mắt.

Từ nhỏ đã nghe phụ thân kể về đủ loại chuyện của Tư Không gia Bắc Cương Vương, Bắc Cương là do tổ tiên của ông ta và tiên nhân của Triệu Nghi cùng nhau đánh xuống, khổ chiến nhiều năm, mới đoạt lại được hai nơi Mạc Bắc và Đinh Đào từ tay ngoại vực.

Nghe nói trận chiến đó vô cùng gian khổ, tử thương vô số, m.á.u chảy thành sông.

Gia tộc Tư Không càng tổn thất thảm trọng, nam đinh chỉ còn sót lại một nhánh của ông ta.

Để bù đắp cho bọn họ, liền ban Bắc Cương cho gia tộc Tư Không làm đất phong, do đích trưởng tử kế thừa cho đến tận bây giờ.

“Thật hâm mộ ca ca!” Vẻ mặt Tô Bân vô cùng sùng bái.

“Không có gì đáng hâm mộ, đều là vì sinh kế.” Tào Tây nhàn nhạt nói.

Phủ Tư Không hiện tại đã khác xưa, mấy vị công tử tranh quyền đoạt thế, đấu đá lẫn nhau, ô yên chướng khí, đặc biệt là đại công tử Tư Không Kiệt, âm hiểm độc ác, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, khiến người ta lạnh lòng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 317: Chương 317



Nếu không phải Bắc Cương Vương có ơn cứu mạng với hắn, có lẽ hắn đã sớm rời đi.

“Vậy đại ca định theo chúng ta đến Đinh Đào sao?” Tô Quân hỏi.

“Cũng không phải, sau khi đến Nhạn Sơn Quan có lẽ ta sẽ cáo từ.”

“Trong vòng năm ngày ngươi không được đi đâu cả, nếu không sẽ lại trúng độc mà chết.” Giọng Tử Thần vẫn không mang theo một tia ấm áp nào: “Mỗi ngày ngươi phải uống thuốc giải độc của ta, rời khỏi xe ngựa này, e rằng cả đại la thần tiên cũng không cứu được ngươi.”

Tào Tây nghe xong không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ y thuật của nữ tử xinh đẹp trước mặt lại cao siêu đến vậy.

“Vậy thì làm phiền mọi người rồi.” Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức dường như chỉ có mình hắn nghe thấy.

Xe chạy được khoảng chưa đầy hai canh giờ, cuối cùng lão Lý cũng quyết định nghỉ ngơi.

Xuống xe ngựa, mọi người mới phát hiện đã đi ra khỏi vùng đất lầy lội, nơi này hẳn là không có mưa, mặt đất toàn là đất vàng khô ráo.

Không có thôn xóm, nhìn xa xa có mấy cây lùn thưa thớt.

Mọi người đều tìm chỗ bằng phẳng dựng bếp chuẩn bị nấu cơm.

“Ngươi qua đây, nấu cơm cho chúng ta.” Lão Lý nói với Đinh Lan.

Đinh Lan nhìn Tô phu nhân cầu cứu.

Tô phu nhân vội vàng nói: “Các vị quan gia hôm nay vẫn cùng chúng ta nấu chung đi, dù sao trên xe cũng có người bệnh, không biết bọn cướp kia có còn tập kích nữa không, có các vị quan gia ở đây, chúng ta mới yên tâm hơn.”

Lời này nhắc nhở lão Lý, hắn gật đầu: “Được, chỉ là như vậy sẽ làm phiền Tô phu nhân quá.”

Dù sao thì người làm người khác bị thương cũng là ngựa của mình, hơn nữa còn ngồi trên xe ngựa của người ta, hắn thực sự có chút áy náy.

Vì nấu chung nên các thị vệ đều cùng nhau đến giúp, người Tô gia trừ những hài tử chưa thành niên cũng đều cùng ra tay.

“Phu nhân, để chúng ta làm là được.” Trương Liên và Trương Cúc chạy đến giành làm, không để Tô phu nhân và mấy nữ quyến khác động tay.

Tô phu nhân: “Vậy thì vất vả cho ba người các ngươi rồi.”

Nói rồi kéo Đinh Lan đến trước mặt hai tỷ muội họ.

Hai tỷ muội biết nàng ấy là người được thuê đến giúp nấu cơm nên cũng không khách sáo với nàng ấy, ba người cùng nhau bận rộn.

Vo gạo, thái rau, chuẩn bị mọi nguyên liệu nấu cơm.

Đinh Lan rất chăm chú nhìn hai tỷ muội họ làm việc thoăn thoắt, ghi nhớ từng thứ trong lòng.

“Này! Trương Liên các ngươi là người của chúng ta, sao lại sang bên kia, chúng ta phải làm sao?” Có mấy nữ tử của Yên Vũ lâu đi đến muốn kéo hai tỷ muội Trương Liên.

“Chúng ta không đi, phu nhân cho chúng ta quần áo, chúng ta đã hứa sẽ giúp họ nấu cơm.” Trương Liên né tránh.

“Bên này có nhiều người như vậy, còn cần các ngươi sao? Mau đi, đừng nói nhảm!” Vài nữ tử rất ngang ngược, xông lên kẹp hai tỷ muội họ định đi.

Không còn hai tỷ muội Trương Liên, chỉ còn lại mấy người bọn họ mười ngón tay không dính nước, ngay cả củi cũng không nhóm được, càng đừng nói đến nấu cơm.

“Chúng ta không đi! Không đi!” Trương Liên và Trương Cúc đều né tránh, không để bọn họ đụng vào mình.

“Các ngươi phản rồi, có đi không? Không đi thì đánh c.h.ế.t các ngươi.”

Có người bắt đầu giơ nắm đ.ấ.m về phía hai tỷ muội.

“Các ngươi làm gì vậy? Họ đã nói không đi, các ngươi không nghe thấy sao?” Đinh Lan xông lên kéo hai tỷ muội sang một bên.

“Ồ, đồ mặt đen như đ.í.t nồi cũng đến xen vào, cút đi! Nếu không thì đánh cả ngươi!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 318: Chương 318



“Đúng vậy, đánh cả ngươi!”

Các nữ tử của Yên Vũ lâu bắt đầu đe dọa Đinh Lan.

“Ai mà ngang ngược thế, ta muốn xem thử.” Tô phu nhân nghe thấy tiếng ồn ào, dìu Trần Tú đi tới, phía sau bà là Tô Bân và Tô Quân, còn có hai hài tử đứng nhìn từ xa.

Lúc này, lão Lý cũng đi tới, mấy nữ tử của Yên Vũ lâu vội vàng chạy đến: “Lý thị vệ, chúng ta không biết nấu cơm, đều nhờ hai tỷ muội Tiểu Liên giúp đỡ nhưng bây giờ họ lại sang bên kia, chúng ta e rằng không có cơm ăn, ngài làm ơn, để họ sang bên chúng ta đi.”

“Đúng vậy! Xin cầu xin ngài, thị vệ đại ca.”

Lão Lý lập tức bị một đám tiếng chim hót líu lo vây quanh.

“Chúng ta không đi! Chết cũng không đi, hai tỷ muội chúng ta nấu cơm xong chưa bao giờ được ăn no, có khi còn không được ăn, phu nhân đã giúp đỡ hai tỷ muội chúng ta, chúng ta đến đây để báo ơn, phải giữ lời hứa, chúng ta không đi đâu cả, cứ ở đây làm việc.”

Trương Liên nói với giọng rất kiên định.

“Đúng vậy, ta và tỷ tỷ ta không đi đâu cả, cứ ở đây!” Trương Cúc cũng phụ họa theo.

“Họ không đi thì các ngươi cũng không được ép buộc, nếu không thì thế này, các ngươi cử một người đến đây theo hai tỷ muội họ học vài ngày, đợi học xong rồi thì sang nấu cơm cho các ngươi.”

Lão Lý nghĩ ra một cách giải quyết thỏa đáng.

Mấy người Yên Vũ lâu nhìn nhau, lúc này không ai muốn lên tiếng.

Họ chẳng muốn học nấu cơm chút nào.

Chưa kể đến việc khói lửa mù mịt, còn phải dùng nước lạnh, phải thái rau, lỡ thái vào tay thì phải làm sao?

“Không ai học sao? Vậy thì các ngươi chỉ có thể ăn đồ nguội thôi.” Lão Lý bất lực nói.

“Ta nguyện ý!” Từ phía sau đám đông truyền đến một giọng nói, mọi người quay đầu nhìn lại thì ra là Tiểu Diệp đang đeo xiềng xích kép.

Nàng ta giơ xiềng xích nặng trịch lên nói: “Ta nguyện ý học, học xong sẽ nguyện ý nấu cơm cho mọi người.”

Lúc này mấy người Yên Vũ lâu mới nhớ ra còn có một người như vậy, vội vàng nói: “Đúng rồi, chính là nàng ta!”

Nói rồi đẩy nàng ta đến trước những người đang bận rộn: “Học cho tử tế, học xong thì sang nấu cơm!”

Tô phu nhân nhìn thấy, liền đẩy Tiểu Diệp ra: “Ngươi tránh xa nồi của chúng ta ra, ta sợ ngươi sẽ hạ độc.”

Bà nói rất thẳng thắn.

Mọi người cũng nhớ đến chuyện xuân dược, đều bận rộn đuổi nàng ta: “Đi ra! Không được lại gần.”

Tiểu Diệp không hề tức giận, ngược lại còn cười: “Ta không lại gần, chỉ đứng xa nhìn thôi.”

Nàng ta đứng xa xa, nhìn mấy người họ nấu cơm.

Đinh Lan, Trương Liên và Trương Cúc bắt đầu bận rộn.

Hai tỷ muội ra tay rất thành thạo, thái rau, vo gạo gần như chỉ trong chớp mắt.

Đinh Lan chỉ thỉnh thoảng giúp họ một tay.

Nàng ấy đứng bên cạnh, thỉnh thoảng còn hỏi họ.

Cái này thái thế nào, lúc nào thì cho vào nồi?

Hai tỷ muội tính tình đơn giản, không nghĩ nhiều, đều kiên nhẫn giải đáp những câu hỏi của nàng ấy.

Nhưng Tiểu Diệp ở bên cạnh lại cảm thấy nữ nhân da đen này có chút kỳ lạ, không phải là muốn nàng ấy đến giúp nấu cơm sao?

Sao nàng ấy lại giống như mình, cái gì cũng không biết.

Sao ngay cả thái rau cũng không biết?

Nàng ấy rốt cuộc là người như thế nào?

Lúc này, Tô Bân đi tới, nhìn thấy Đinh Lan đang chuẩn bị xách nước đổ vào nồi, hắn vội vàng tiến lên giúp đỡ, miệng còn nói gì đó khiến Đinh Lan cười phá lên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 319: Chương 319



Tô đại công tử nhìn thế này có vẻ như thích nữ nhân da đen này.

Sao có thể như vậy được?

Tô phu nhân cũng đi tới, không biết từ đâu tìm ra một chiếc tạp dề buộc vào eo Đinh Lan, còn dặn dò nàng ấy vài câu.

Nhưng một tiểu tử tám chín tuổi phía sau họ lại nhìn họ với vẻ mặt không vui, mặt mày đen sì.

Nếu không phải một nữ nhân đi tới kéo hắn đi thì có lẽ nam hài sẽ xông vào giữa họ muốn làm gì đó.

Tiểu Diệp lạnh lùng nhìn, cảm thấy chuyện này càng ngày càng không đơn giản.

Tô phu nhân và Tô Bân tuyệt đối quen biết nữ nhân da đen này.

Điểm này nàng ta rất chắc chắn.

Nhiều người làm việc thì nhiều sức, nhiều người bận rộn như vậy, không lâu sau thì cơm bên này đã nấu xong.

Nấu cháo xong, còn xào cả củ cải với hịt thái lát, hâm nóng một ít bánh đen.

Củ cải vẫn là một sạp hàng mà Tôn Hằng đã muối, lúc này đã sắp hết rồi, ăn xong bữa này thì chắc là không còn bao nhiêu nữa.

Hai bữa ăn chung đã ăn gần hết đồ ăn dự trữ của họ.

Mặc dù lão Lý cũng lấy một ít thịt muối các loại nhưng rau vẫn là Tô gia cung cấp.

Đến giờ ăn, mọi người bưng bát đi tìm chỗ ăn, không ai để ý đến Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp đeo xiềng xích nặng nề trở về nơi ở của hai tỷ muội Yên Vũ lâu, phát hiện mọi người đã ăn bánh đen và uống nước xong từ lâu, bắt đầu nghỉ ngơi.

Thấy nàng ta trở về, mọi người lười nhìn nàng ta, chỉ có một người lười biếng nói: “Học xong rồi, tối nay nấu cơm là việc của ngươi, đúng rồi, chúng ta đã chia nhau ăn bánh đen của ngươi rồi, ngươi uống nước cho đỡ đói đi!”

Tiểu Diệp vội vàng gật đầu tỏ vẻ không để ý, từ sau khi bị tát, nàng ta trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, ít nói, cũng không gây chuyện nữa, phần lớn thời gian đều tự mình ở xa xa.

Đến nỗi người Yên Vũ lâu có việc cũng không nhớ đến người này.

Tiểu Diệp tìm chỗ ngồi xuống, bụng đói cồn cào, nàng ta đành cầm lấy bình nước của mình uống một ngụm nước lạnh, uống xong lại cảm thấy càng trống rỗng hơn.

Nữ nhân da đen kia nhất định có vấn đề, nàng ta phải nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng.

Nàng a liếc nhìn những người Tô gia đang ăn cơm rôm rả, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không để cho nàng ta dễ chịu, ai cũng đừng hòng dễ chịu, cho dù phải lôi kéo cả bọn cùng chết, nàng ta cũng phải tìm ra điểm yếu chí mạng của Tô gia.

Lúc này, những người Tô gia quây quần bên nhau ăn cơm nóng, mười mấy tên thị vệ bưng bát đi sang một bên, dù sao họ là quan thì làm sao có thể ăn cùng với phạm nhân được?

Tô Bân thấy Đinh Lan cởi tạp dề đi tới, vội vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Nàng qua đây, ta để chỗ cho nàng.”

Tô Thành nghe xong bưng bát chạy đến ngồi phịch xuống: “Ta muốn ngồi cạnh đại ca, ta không ăn thịt, để cho đại ca ăn.”

“Ta không ăn, đệ về đi.” Tô Bân có chút không kiên nhẫn đuổi hắn đi.

Bản thân hai người bọn họ vốn không có nhiều cơ hội ở bên nhau, còn bị tiểu tử thối này phá đám.

“Thành nhi, mau về đây.” Trần Tú vội vàng gọi nhi tử lại.

“Không! Ta ngồi đây.” Tô Thành ngẩng đầu, nhìn Đinh Lan đầy khiêu khích.

“Được! Đệ ngồi, chúng ta đi!” Tô Bân cầm bát đứng dậy, cùng Đinh Lan tìm một chỗ khác ngồi xuống.

Tô Thành lập tức đứng dậy, như một con sâu bám theo sau họ, còn cố tình chen vào giữa họ.
 
Back
Top Bottom