Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 320: Chương 320



Tô Bân tức giận đến phát hỏa: “Đừng có phá rối được không, nàng chính là Lan tỷ tỷ của ngươi.”

Hắn hạ giọng, cuối cùng cũng nói thật với thằng nhóc chuyên phá đám.

“Tô Bân!” Đinh Lan vội vàng ngăn cản nhưng đã muộn.

Tô Thành sững sờ, nhìn kỹ Đinh Lan, lắc đầu lia lịa: “Đại ca, huynh nói dối, nàng ta không phải Lan tỷ tỷ, nàng ta không phải!”

Tiếng hắn rất lớn, đến nỗi những người Tô gia đều có thể nghe thấy.

Tô phu nhân sốt ruột, tiến lên tát hắn một cái: “Câm miệng, không được nói bậy!”

Tô Thành bị đánh, tủi thân khóc lớn, chạy về phía sau đội ngũ.

“Thành nhi.” Trần Tú vừa định đuổi theo, Tô phu nhân nói: “Không cần để ý đến hắn, đều là do ngươi chiều hư hắn thành ra như vậy, để hắn tự chạy đi, ta xem hắn chạy được đến đâu.”

Nói xong lại bưng bát đi ăn cơm.

“Nói dối! Các người đều là kẻ lừa đảo, nàng ta đen như vậy, sao có thể là Lan tỷ tỷ?” Tô Thành chạy một đoạn, thấy không có ai đuổi theo, hắn trốn dưới một gốc cây thấp dừng lại, vừa nức nở vừa tự lẩm bẩm.

Tiểu Diệp đang đói bụng bên cạnh nghe được những lời này, trong lòng không khỏi động lòng.

“Lan tỷ tỷ? Nói đến vị hôn thê của Tô Bân không phải là Đinh Lan sao?” Nghĩ đến đây, thái độ của Tô Bân và Tô phu nhân đối với nữ nhân kia lập tức trở nên rõ ràng.

Nhưng nàng ta nhớ Đinh Lan là hoa nhường nguyệt thẹn, sao lại biến thành bộ dạng đen như đáy nồi thế này?

Nàng ấy nhất định đã dùng thuật dịch dung hoặc thứ gì đó che giấu dung mạo.

Nàng ta nhớ rằng Đinh Lan này là nghĩa nữ của Ngự sử đại nhân, là nhi tức của thủ phủ Thanh thành.

Chuyện này thật thú vị, Tiểu Diệp càng nghĩ càng thấy phấn khích, nàng ta cảm thấy sâu sắc rằng Đinh Lan chính là điểm yếu của Tô gia!

Tuy nhiên, lần này nàng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nàng ta phải chờ thời cơ thích hợp nhất mới ra tay.

Lúc này, Tô Quân đến đón Tô Thành, Tô Thành vẫn đang nức nở: “Nhị ca, sao đại ca lại lừa người, rõ ràng nàng ta không phải Lan tỷ tỷ, sao lại nói nàng ta là Lan tỷ tỷ, nàng ta đen như vậy, sao có thể là Lan tỷ tỷ?”

Tô Quân sửng sốt một chút, đại ca nói nữ nhân kia là Đinh Lan, hắn nói sao lại cảm thấy nữ nhân này có đôi mắt hơi quen, nói như vậy thì đúng là rất giống.

Nhưng nàng ấy không thể như vậy được.

Nhưng cử chỉ của đại ca và nương lại khiến người ta nghi ngờ.

Trong đầu hắn liên tục hiện lên những dấu hỏi, hắn nghĩ mình cần phải tìm đại ca hỏi cho rõ ràng.

Hắn an ủi Tô Thành vài câu, nắm tay hắn đi về, đoàn người sắp lên đường rồi.

Không xa, Tô Mặc ẩn thân nói với Trần Thiếu Khanh: “Nếu chuyện của Đinh Lan bại lộ, nàng ấy sẽ phải chia tay đại ca.”

“Đúng vậy, ngự sử còn đang chờ nàng ấy đến đẻ nhi tử cho bọn họ, ước chừng vẫn luôn phái người đi tìm nàng ấy.”

Trần Thiếu Khanh nói.

“Tên ngự sử chó má gì chứ, g.i.ế.c hắn đi cho rồi!” Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Giết hắn thì dễ, chỉ là Vu gia sẽ nguy cấp.” Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc một cách sâu xa, đôi mắt hắn sâu thẳm, khiến Tô Mặc không khỏi ngoảnh đầu sang một bên.

Nàng có chút không chịu nổi ánh mắt đầy tia điện này của sư huynh, nàng biết mình đã động lòng.

Sư huynh nói cũng rất có lý, xử lý tên ngự sử chó má thì dễ, chỉ là nếu không có hắn, Vu gia lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 321: Chương 321



Những kẻ có lòng dạ hiểm độc kia lại có thể lấy chuyện hôn sự của Đinh Lan và Tô Bân ra làm cái cớ để liên tục gây khó dễ cho Vu gia.

“Chuyện của Đinh Lan, e là hôm nay Tô Thành vừa la lên như vậy, đã có người tính toán rồi, Mặc Mặc, chúng ta phải đề phòng.” Trần Thiếu Khanh nhắc nhở nàng.

“Ai? Chẳng lẽ chán sống rồi sao?” Tô Mặc nhìn khắp đoàn người, ai muốn gây khó dễ cho Tô gia, trong mắt nàng người đó đã là một kẻ c.h.ế.t rồi.

Tô Bân rất hối hận vì mình quá nóng vội, lại nói thật với Tô Thành, còn làm cho mọi chuyện ầm ĩ lên.

May mà có vẻ như mười mấy tên thị vệ không để ý, đều coi đây là chuyện cười.

Bỏ đi, Tô Thành không vui cũng phải, lừa tiểu hài tủ à, Đinh Lan là người như thế nào, mà cô nương nấu ăn này là người như thế nào?

“Tô công tử, hắn cũng không còn là trẻ con nữa, không lừa được đâu.” Lão Lý đi đến vỗ vai Tô Bân nói.

Tô Bân bực bội nắm chặt tay, cười trừ nói: “Đệ đệ này thật không hiểu chuyện.”

“Cũng chẳng trách tiểu công tử này nhớ mãi không quên tiểu thư Vu gia, quả thực là một nữ tử hiền thục nết na hiếm có, ta đã từng gặp một lần.” Lão Lý cười cười, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Đinh Lan.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nghe lão Lý nói vậy, không hẹn mà cùng nhìn nhau, lão Lý có ý gì?

Chẳng lẽ hắn đã nhận ra Đinh Lan?

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hắn là ai cũng được, nếu lấy chuyện này làm khó Tô gia, lập tức, lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!” Tô Mặc giơ tay c.h.é.m một nhát vào không trung.

“Ước chừng sẽ không đâu!” Trần Thiếu Khanh nhàn nhạt nói.

Ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc, đoàn người tiếp tục lên đường.

Càng đi về phía bắc, gió cát càng lớn, bầu trời mất đi màu xanh, trở nên xám xịt, cả ngày không thấy mặt trời.

Trong xe, vết thương của Tào Tây đã không còn đau nhiều, hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Tử Thần vẫn im lặng ngồi trong góc, không nói chuyện với bất kỳ ai.

Vẻ mặt Tô phu nhân nghiêm trọng, chuyện của Đinh Lan khiến bà rất lo lắng, bà không biết có ai nghe thấy tiếng kêu của Tô Thành không, có ai sẽ lợi dụng chuyện này để gây chuyện không.

Lúc này, Tô Thành rất ngoan, nằm trong lòng mẫu thân, không dám hé răng.

Tô Bân và Đinh Lan cũng im lặng không nói.

Sau chuyện đó, Đinh Lan bắt đầu cố ý tránh mặt Tô Bân, không ngồi cùng hắn, không nói chuyện với hắn, thậm chí ánh mắt cũng né tránh hắn.

Đinh Lan càng như vậy, Tô Bân càng muốn lấy lòng nàng ấy, muốn hỏi rõ nàng ấy, suốt dọc đường hắn đều mất tập trung, ánh mắt ngây ngốc không rời khỏi Đinh Lan.

Gần như tất cả mọi người Tô gia đều cảm nhận được sự khác thường của hắn.

Tử Thần cau mày nhìn Tô Bân, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện.

Đường đi tuy dễ đi hơn nhưng gió cát lại càng lớn, thổi đến nỗi không mở mắt ra được.

Những cô nương của Yên Vũ lâu nắm tay nhau khó khăn tiến về phía trước.

Chỉ có Tiểu Diệp cô đơn đi phía sau, không ai để ý đến nàng ta.

Đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, Tiểu Diệp không đứng vững, suýt ngã xuống đất, một đôi bàn tay lớn đỡ lấy nàng ta.

“Không sao chứ?” Một giọng nam nhân.

Tiểu Diệp miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhận ra hắn ta: “Cảm ơn Khương thị vệ.”

Hóa ra người này chính là Khương Đại Sơn.

“Càng đến gần Nhạn Sơn Quan, gió cát càng lớn, cô nương cẩn thận.” Nói xong, hắn ta dùng tay che mắt, đi về phía trước.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 322: Chương 322



Từ sau khi Chương Tử Yên chết, lão Lý bắt đầu xa lánh hắn ta, thậm chí còn nhường ngựa của hắn ta cho thị vệ khác.

Hắn ta chỉ có thể đi cùng những thị vệ cấp thấp.

Hắn đã ta bị đẩy ra ngoài lề.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khương đại ca cũng cẩn thận.” Tiểu Diệp nhẹ giọng nói.

Khương Đại Sơn sửng sốt một chút, gật đầu rồi sải bước đi về phía trước.

“Mọi người tăng tốc độ, ngày mai giờ này sẽ đến Nhạn Sơn Quan.” Giọng nói to lớn của lão Lý truyền đến.

Mái xe cũng bắt đầu bị gió thổi kêu rào rào, nghe rất đáng sợ, cảm giác như mái xe sắp bị lật bất cứ lúc nào.

Tô Mặc lo lắng nhìn chiếc xe ngựa của Tô gia: “Sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy, xe ngựa sẽ bị gió thổi hỏng mất, phải làm sao đây?”

“Đừng vội.” Trần Thiếu Khanh nói xong, trong nháy mắt đã biến mất.

Tô Mặc nhìn sư huynh biến mất, trong lòng cảm thấy mất mát, không biết đến bao giờ nàng mới có thể học được thuật dịch chuyển tức thời này.

Không tin mình không làm được, nàng quyết định thử xem.

Nàng niệm trong lòng khẩu quyết mà sư phụ đã dạy, lặp đi lặp lại.

“Mắt nhắm nhẹ, đầu thẳng, khí tụ đan điền...”

“Xoẹt.” Nàng cảm thấy cơ thể mình đã dịch chuyển vị trí “Bịch”trong nháy mắt.

Nàng ngã khỏi ngựa, m.ô.n.g suýt nữa thì vỡ làm bốn.

Tô Mặc đau đến hít một hơi khí lạnh, tức giận đ.ấ.m mạnh xuống đất.

Ngoài thành.

Trên con đường lớn dẫn đến hoàng cung, một chiếc xe ngựa rộng rãi sang trọng đang lao nhanh tới.

Ngự sử Vương Thiên trong xe vẻ mặt bồn chồn lo lắng.

Mười vạn lượng vàng trong tay không cánh mà bay, nghĩa nữ cũng mất tích, khiến cho Vu phòng ngự thấy ông ta là lại tìm ông ta đòi nữ nhi.

Khiến cho ông ta bây giờ thấy phòng ngự nhỏ bé này mà cũng phải trốn tránh.

Hoàng đế băng hà, Đại hoàng tử Triệu Quyến lên ngôi, mấy ngày nữa là đến đại điển đăng cơ, mỗi ngày ông ta đều phải dậy sớm vào cung lo liệu những việc này.

Mệt thì không sao nhưng tiền bạc lấy ở đâu?

Quốc khố lại không hiểu sao mà trống rỗng, Triệu Quyến đã giao toàn quyền việc này cho ông ta sắp xếp.

Không có tiền, sắp xếp thế nào?

Lúc này ông ta cũng kiết quệ, có lẽ thứ giá trị nhất trong phủ chỉ còn là xe ngựa gỗ đàn hương này.

Nữ nhân thông minh cũng không thể nấu cơm nếu không có gạo, ông ta lo lắng dến mức bạc trắng cả đầu.

Ông ta đang tính hôm nay đi tìm Triệu Quyến bàn bạc chuyện tiền bạc, ông ta thực sự không chịu nổi nữa rồi.

“Ầm.” có thứ gì đó rơi xuống mui xe, xe ngựa dừng lại.

“Chuyện gì vậy?” Vương Thiên không kiên nhẫn vén rèm xe hỏi.

“Bẩm đại nhân, hình như có thứ gì đó rơi xuống mui xe.” Người đánh xe dừng xe lại xuống xe nhìn lên mui xe.

Vương Thiên cũng vén rèm xe nhìn lên, đột nhiên ông ta cảm thấy chân mình trống rỗng “Ầm.” ông ta ngã ngồi xuống đất.

Người đánh xe cũng lăn mấy vòng, suýt nữa thì ngã xuống rãnh nước cống bên cạnh.

Vương Thiên đau đớn hồi lâu mới hoàn hồn, ông ta tức giận mắng người đánh xe: “Chuyện gì vậy? Ngươi muốn c.h.ế.t sao?”

Người đánh xe vội vàng chạy đến đỡ ông ta, vẻ mặt cũng khó hiểu: “Đại nhân, tiểu nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên lại ngã xuống.”

Hắn ta đỡ Vương Thiên đứng dậy, hai người đột nhiên phát hiện xe ngựa đã biến mất.

“Xe đâu? Xe ngựa đâu?” Vương Thiên tiến lên đá ngã người đánh xe xuống đất, gào lên giận dữ.

Trên đường quan lộ đến Nhạn Sơn Quan.

Gió càng lúc càng lớn, xe ngựa cũng lắc lư càng dữ dội, ngựa sắp không chịu nổi nữa, ngẩng đầu lên phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 323: Chương 323



“Mọi người bám chặt! Đừng để lạc đội!” Lão Lý nghiêng đầu né tránh cát bụi, vừa đi vừa hét.

Xe ngựa lắc lư khiến những người trong xe không thể ngồi yên, bắt đầu ngã nghiêng trong xe.

“Ca ca, đệ sợ!” Tô Lâm muốn nắm lấy tay Tô Côn nhưng lại lăn một vòng, lăn đến bên Tử Thần.

Tử Thần ôm chầm lấy hắn.

“Nha đầu thối, còn không mau nghĩ cách.”

Hắn lẩm bẩm một cách hung dữ.

Tô Lâm nghe thấy giọng nói hung dữ của Tử Thần, tưởng hắn đang nói mình, sợ hãi “Oa.” một tiếng khóc lên.

Tô Thành bị xóc ra khỏi vòng tay Trần Tú, lộn một vòng rồi bị một đôi tay ôm chặt.

Hắn ngửi thấy một mùi hương, có chút giống mùi hoa lan mà Đinh Lan tỷ thích dùng.

Đang lúc trong xe hỗn loạn, đột nhiên mọi người cảm thấy trước mắt tối đen, không nhìn thấy gì nữa.

Bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lạ thật? Gió đã ngừng?

Sao trời lại tối rồi?

Đang lúc Tô gia hoang mang không hiểu chuyện gì, đột nhiên họ phát hiện mình lại trở về trong xe ngựa, chỉ là chiếc xe ngựa này dường như rộng rãi hơn nhiều, trong xe còn có mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt.

Tiếng gió bên ngoài lại truyền vào, dường như nhỏ hơn nhiều.

“Ca ca!” Tô Lâm cuối cùng cũng nắm được tay ca ca, vùng khỏi vòng tay Tử Thần, nhào vào vòng tay nhỏ bé của Tô Côn.

“Nương, hình như đây không phải xe ngựa của chúng ta.” Tô Bân phát hiện ra điều bất thường.

“Đúng vậy, rộng rãi và sang trọng như vậy, nương, xe ngựa này thật đẹp!”

Tô Côn cũng phụ họa theo.

“Thành nhi, đến đây với nương.” Trần Tú đưa tay về phía Tô Thành.

“Đi đi.” Một giọng nói dịu dàng.

Tô Thành ngẩng đầu mới phát hiện mình đang ở trong vòng tay của một nữ nhân đen như đáy nồi.

Hắn nhíu mày, rất bực mình vì sao vừa rồi mình lại coi nàng ấy là Đinh Lan tỷ?

Tô phu nhân nhìn mọi người đang ngạc nhiên, lạnh lùng nói: “Mọi người bảo vệ mạng sống là quan trọng, đừng làm chuyện thừa thãi, chuyện xe ngựa không được tiết lộ nửa lời.”

“Biết rồi nương!”

“Biết rồi!”

Mọi người vội vàng đáp lại.

Trên đường đi này xuất hiện quá nhiều chuyện kỳ lạ nhưng tất cả đều giúp đỡ Tô gia.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Những người bên ngoài không may mắn như Tô gia, bị gió thổi ngã nghiêng không nói, căn bản không mở mắt ra được để nhìn đường.

Lão Lý xé một mảnh vải trên áo che mũi và miệng, như vậy cát bụi sẽ không lọt vào.

Vừa buộc xong, đột nhiên hắn phát hiện ra xe ngựa của Tô gia phía trước có vẻ hơi khác thường, dường như lớn hơn, màu sắc cũng không giống lắm.

Nhưng gió cát quá lớn, không cho phép hắn nhìn kỹ, bị gió thổi quay đầu sang một bên.

Tiểu Diệp may mắn được đeo gông hai lớp, nếu không nàng ta không biết mình sẽ bị thổi thành bộ dạng gì.

Trong lòng nàng ta lại cảm thấy có chút may mắn nhưng cũng chính vì vậy mà nàng ta không thể đi được nữa.

Nàng ta không thể bước thêm một bước, chỉ có thể đứng tại chỗ, không ngừng che mặt và mũi, tránh bị gió thổi ngạt thở.

“Đi nào, ta đỡ ngươi đi!” Một đôi tay to đỡ lấy nàng ta, nàng ta lập tức cảm thấy có điểm tựa, có thể bước đi.

Cứ như vậy, nàng ta được đôi tay to nửa ôm nửa đỡ từng bước tiến về phía trước.

Khi những người đi bộ đều gần như kiệt sức, gió đột nhiên nhỏ lại.

Trời cũng sáng hơn một chút.

“Ôi chao! Trời ơi, suýt nữa thì bị gió thổi chết!” Một cô nương ở Yên Vũ lâu xoa xoa cát trên mặt, lớn tiếng kêu lên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 324: Chương 324



Lão Lý cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên, việc đầu tiên hắn làm là nhìn xe ngựa Tô gia.

Kỳ lạ, vẫn là chiếc xe đó, không hề thay đổi.

Hắn xoa xoa mắt, nhìn kỹ lại, không sai, vẫn là chiếc xe ngựa mà Tôn Hằng tặng cho Tô gia, không hề thay đổi.

“Ồ, chẳng lẽ mình thực sự già rồi, mắt không còn tinh nữa sao?” Lão Lý không khỏi thở dài lẩm bẩm.

Xem ra sau khi hoàn thành chuyến đi này, hắn phải cân nhắc đổi một công việc nhẹ nhàng hơn.

Tô gia sau khi trải qua một trận bóng tối nữa, phát hiện mình lại trở về chiếc xe ngựa cũ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tô phu nhân.

Tô phu nhân vẫy tay với mọi người, ra hiệu cho họ nên làm gì thì làm.

Tô Bân và mấy người đệ đệ đều nuốt những lời muốn nói trở lại.

Gió cuối cùng cũng ngừng, Tiểu Diệp định thần lại nhưng phát hiện tay mình vẫn bị đôi tay to kia nắm chặt.

“Khương... Khương thị vệ, ngài có thể buông ra rồi, gió đã ngừng.” Nàng ta nhẹ giọng nói.

“Ồ.” Khương Đại Sơn vội vàng buông tay, sau đó chắp tay, định đi về phía trước.

“Này! Khương thị vệ, có chuyện ta muốn nói với ngài.” Tiểu Diệp đột nhiên gọi hắn ta lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chuyện gì?” Khương Đại Sơn dừng chân, quay đầu nhìn nàng ta hỏi.

“Ta nghi ngờ người nấu bếp trong xe ngựa Tô gia có vấn đề.” Tiểu Diệp do dự một lát, cuối cùng cũng nói ra.

Lúc này Trần Thiếu Khanh đang ở trong không gian của mình ngắm chiếc xe ngựa siêu sang của Ngự sử đại nhân, Tô Mặc ẩn thân bên ngoài nhưng lại nghe rõ từng câu từng chữ.

Ồ! Hóa ra người muốn tác oai tác quái là nàng ta!

Vẫn không chịu thay đổi bản tính.

“Cô nương nói vậy là có ý gì?” Khương Đại Sơn đột nhiên hứng thú.

Hắn ta đang lo lắng lão Lý xa lánh mình, mình không tìm được cớ để lấy lòng hắn.

Có lẽ đây là một cơ hội?

Tiểu Diệp nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến họ, nàng ta liền thì thầm kể cho Khương Đại Sơn nghe về sự nhiệt tình của Tô Bân và Tô phu nhân đối với nữ nhân da đen, còn có những lời Tô Thành khóc lóc kể lể.

“Ồ, cô nương có thể nghĩ nhiều rồi, vậy thì ta đi làm việc đây.” Trong lòng Khương Đại Sơn vô cùng kinh ngạc nhưng trên mặt lại không hề gợn sóng, thậm chí còn an ủi Tiểu Diệp.

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của hắn ta, Tiểu Diệp cảm thấy hụt hẫng.

Chẳng lẽ thực sự là mình nghĩ nhiều rồi?

“Kỳ lạ, gió lớn như vậy, sao không thổi bay xe ngựa Tô gia?”

“Này, rõ ràng ta thấy nóc xe của họ sắp bị lật rồi, sao lại không sao chứ?”

“Ông trời thật là không có mắt!”

Những nữ nhân của Yên Vũ lâu bị gió thổi cho đầu tóc bù xù nhìn chiếc xe ngựa không hề hấn gì mà lòng đầy hỗn loạn.

Trong lời nói tràn ngập sự đố kỵ, ghen ghét!

“Gió ngừng rồi, mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi đi!” Lão Lý cũng bị gió thổi đến hoa mắt, đến giờ trong mắt vẫn còn một hạt cát không lấy ra được, nước mắt cứ chảy mãi.

Nghe vậy, mọi người lập tức nằm vật ra đất.

“Này, ai giúp ta thổi mí mắt, ta bị hoa mắt rồi.”

Lão Lý xuống ngựa, hỏi đồng liêu bên cạnh.

Khương Đại Sơn lập tức tiến lên nói: “Để ta!”

Lão Lý lạnh lùng liếc hắn ta một cái nhưng lại quay lưng đi, để một thanh niên bên cạnh giúp mình lấy ra.

Khương Đại Sơn bị từ chối, đứng sang một bên cười gượng.

Người thanh niên có chút căng thẳng, lật mãi cũng không lật được mí mắt của Lão Lý, còn làm cho đôi mắt to của Lão Lý đỏ và sưng lên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 325: Chương 325



“Đứng dậy đi!” Lão Lý khó chịu đẩy hắn ra.

Khương Đại Sơn định xông lên lần nữa nhưng lại phát hiện một bóng hình yểu điệu xuất hiện trước mặt Lão Lý.

“Để ta!” Nàng ấy tiến lên, nhanh nhẹn nâng đầu Lão Lý lên, đưa ngón tay lật mí mắt lên, sau đó một thứ mát lạnh lướt qua mí mắt, lạnh lùng nói: “Xong rồi!”

Nói xong, nàng ấy xoay người bỏ đi.

“Cảm ơn Tử Thần cô nương.” Lão Lý phát hiện cát đã không còn, mắt không còn đau nữa.

Hắn nhìn theo bóng lưng đó, nhận ra là Tử Thần, liền liên tục nói lời cảm ơn.

“Lý thị vệ, không cần khách sáo với nàng ấy như vậy, chúng ta đều là người một nhà.” Tô phu nhân thấy vậy, cười bước tới: “Nghĩa nữ của ta tuy mặt lạnh nhưng lòng dạ ấm áp, là một người rất tốt.”

Lão Lý gật đầu, đáp: “Chiếc xe ngựa mà Tôn tướng quân tặng quả thực rất tốt, gió lớn như vậy mà vẫn bình an vô sự.”

Hắn thử dò hỏi một câu.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đó là đương nhiên, Tôn Hằng và lão gia nhà chúng ta đều là người thật thà, người như vậy không tốt, chỉ biết chịu thiệt.” Tô phu nhân thở dài: “Nếu không thì Tô gia chúng ta cũng không rơi vào kết cục như thế này, Lý thị vệ thấy có phải không?”

“Ồ... Ta còn có việc phải làm, Tô phu nhân, ta đi trước đây.” Lão Lý nghe vậy, vội vàng quay người bỏ đi.

Lời này không thể tiếp, nếu để người khác nghe được thì sẽ thành chuyện lớn!

Hơn nữa còn là chuyện lớn!

Tuy gió đã nhỏ nhưng nhiệt độ lại giảm rõ rệt.

Ngoài người Tô gia và thị vệ, những người lưu đày khác đều run rẩy vì lạnh.

Tiểu Liên và muội muội được Tô gia cho quần áo nên dễ chịu hơn nhiều, tuy vẫn lạnh nhưng ít nhất cũng có thể chịu được.

Những cô nương khác của Yên Vũ lâu đều ôm nhau, nhặt một ít cỏ khô đốt lên để sưởi ấm.

Tiểu Diệp bị hắt hủi, nàng ta co ro ôm lấy mình, cuộn tròn thành một cục.

Nàng ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó có thể đến được Nhạn Sơn Quan.

Đột nhiên nàng ta cảm thấy ấm áp hơn nhiều, ngẩng đầu lên nhìn, trên người có thêm một tấm vải dầu.

“Xin lỗi, ta chỉ có cái này, cô nương dùng tạm đi.” Khương Đại Sơn cười nói với nàng ta.

“Cảm ơn Khương thị vệ, như vậy là tốt lắm rồi.” Tiểu Diệp nói xong liền dùng sức quấn chặt tấm vải dầu, tấm vải dầu có thể chắn gió, khoác lên người thực sự ấm áp hơn nhiều.

Khương Đại Sơn nhìn quanh: “Cô nương thực sự cảm thấy nữ nhân da đen kia chính là Vu Đinh Lan sao?”

“Vâng, ta nắm chắc tám chín phần.” Tiểu Diệp nhẹ giọng nói.

“Cô nương có thể thử xem không? Coi như giúp ta một việc?” Khương Đại Sơn nhìn nàng ta đầy mong đợi.

“Thử thế nào?” Tiểu Diệp hỏi.

“...” Khương Đại Sơn thì thầm bên tai nàng ta vài câu.

Tiểu Diệp gật đầu hỏi: “Việc này quan trọng với Khương thị vệ lắm sao?”

“Ừ, ta có việc cần dùng.” Khương Đại Sơn nhìn chằm chằm Tiểu Diệp: “Sau này gọi ta là đại ca đi, như vậy sẽ không cảm thấy xa cách nữa.” Khương Đại Sơn cười với nàng ta.

“Khương đại ca.” Tiểu Diệp lập tức gọi một tiếng.

“Ừ!” Trên mặt Khương Đại Sơn mang theo nụ cười ấm áp: “Muội muội, ta đi làm việc trước đây.”

Quay đầu lại, nụ cười của hắn ta biến mất ngay, trở thành vẻ mặt lạnh lùng và nham hiểm.

Tô phu nhân phát hiện từ sau khi Tô Thành gây chuyện, Vu Đinh Lan luôn trốn tránh Tô Bân, không nói chuyện với hắn, không ngồi cùng hắn, thậm chí khi nhìn thấy hắn, Vu Đinh Lan lập tức trốn sang một bên.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 326: Chương 326



Nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Tô Bân, Tô phu nhân rất đau lòng nhưng lại không biết làm thế nào.

Chuyện này tạm thời không có cách giải quyết, với hoàn cảnh hiện tại của Tô gia, không thể cho Vu Đinh Lan cuộc sống tốt đẹp, thậm chí còn có thể liên lụy đến nàng ấy.

Bà rất muốn khuyên Vu Đinh Lan quay về nhưng nơi hoang vu này, một cô nương đơn độc như nàng ấy làm sao có thể đi?

Để nàng ta ấy, bà lại không yên tâm.

Hơn nữa, nếu quay về, tên cẩu quan ngự sử kia lại ép nàng ấy đi lấy người khác, nàng ấy phải làm sao?

Bân nhi phải làm sao?

Tô phu nhân thực sự cảm thấy đau đầu.

Nhưng nếu không giải quyết được chuyện này, trong lòng bà luôn thấp thỏm không yên, bà luôn cảm thấy có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.

Thấy mọi người đã nghỉ ngơi đủ, Lão Lý lại lên ngựa hét lên thúc giục lên đường.

Đi được hơn nửa canh giờ, xa xa đã thấy núi.

Lần lượt có những người thợ săn đeo cung tên và những người chăn cừu đi ngang qua họ.

“Đi thêm một đoạn nữa, có một thôn tên là Mộc Tử, tối nay chúng ta sẽ nghỉ ở đó.” Lão Lý lại bắt đầu vẽ bánh cho mọi người.

Mặt trời vẫn còn cao, còn sớm lắm mới đến tối.

Lại có người từ phía thôn đi tới, một cô nương của Yên Vũ lâu cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tiểu ca ca, đến thôn Mộc Tử còn bao xa nữa?”

Người đó đeo một cái chăn cũ trên lưng, đầu đội một chiếc mũ rơm, nhìn họ tò mò hỏi: “Các người đến thôn đó làm gì?”

“Chúng ta muốn qua đêm ở đó.” Cô nương đáp.

“Thôi bỏ đi, muốn sống thì tránh xa nơi đó ra, không được thì các người hãy vòng qua ngọn núi kia mà đi, tuy xa hơn một ngày đường nhưng ít nhất có thể giữ được mạng.” Người đó nói xong liền đi thẳng, không ngoảnh đầu lại.

Lão Lý trên ngựa cũng nghe thấy lời người này nói, hắn kéo ngựa lại, trong lòng thấy lạ.

Hắn đã đến thôn đó rất nhiều lần, tại sao người này lại nói như vậy?

“Lý thị vệ, hắn ta nói bậy bạ, vòng qua núi, lại mất thêm một ngày đường, chưa kể trên núi toàn là tuyết, những người này đã đông cứng như vậy rồi, còn sống nổi không?” Có người đến nói với Lý thị vệ.

Những người của Yên Vũ lâu cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ: “Đừng có đi vòng, mất mạng đấy.”

Vừa lạnh vừa mệt, nếu lại vòng qua núi, e rằng bọn họ cũng không sống nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn ta không giống như nói bậy, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lý thị vệ có chút do dự.

Lại lần lượt nhìn thấy bảy tám người đi bộ đeo ba lô, Lão Lý chào hỏi muốn gọi họ lại nhưng họ đều né tránh xa xa, căn bản không dừng lại.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng có chút thắc mắc, không biết thôn Mộc Tử đã xảy ra chuyện gì mà khiến người ta nói như vậy.

“Mặc Mặc, hay là ta đi xem trước.”

“Sư huynh, huynh đừng hòng bỏ lại ta.” Tô Mặc có chút không vui.

“Lại muốn ta bế à?” Trần Thiếu Khanh nói xong liền xuống ngựa, đi về phía Tô Mặc.

Tô Mặc đỏ mặt: “Sư huynh, huynh còn nói như vậy nữa, cẩn thận ta mách sư phụ.”

“Hai người đang làm gì vậy, còn không đi xem?” Thật khéo, lời của Tử Thần truyền đến.

“Không được uống nước, không được động vào bất kỳ cây cỏ nào.” Nàng ấy nói tiếp.

“Yên tâm sư phụ.” Hai người đồng thanh đáp, Trần Thiếu Khanh thu hai con ngựa vào không gian, sau đó ôm chặt Tô Mặc, trong nháy mắt đã biến mất.

Hai người lại xuất hiện, phát hiện đã đến bên một thôn xóm, có một tảng đá lớn, trên đó viết ba chữ thôn Mộc Tử.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 327: Chương 327



Ban ngày ban mặt, trong thôn yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí tiếng mèo chó sủa cũng không có.

Như thể không có người ở vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư huynh, cẩn thận một chút, thôn này có chút kỳ lạ.” Tô Mặc nói xong, tiện tay lấy ra hai chiếc khẩu trang từ không gian đưa cho Trần Thiếu Khanh một cái.

Trần Thiếu Khanh nhận lấy, cũng lấy ra hai đôi găng tay dùng một lần từ không gian của mình đưa cho Tô Mặc.

Hai người đội mũ, đeo khẩu trang, găng tay, toàn thân được trang bị đầy đủ, mới thử đi vào.

Vài hộ gia đình ở rìa thôn đều khóa cửa, ổ khóa cũng đã han gỉ, nhìn là biết đã lâu không có người ở.

Bên ngoài sân cỏ mọc um tùm, có những cây cỏ cao hơn cả người.

Thỉnh thoảng có vài con chuột chạy ra từ bên trong.

Tiếp tục đi theo con đường lớn vào trong, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc xé lòng: “Nương! Nương tỉnh dậy đi, nương tỉnh dậy đi!”

Là tiếng của mấy hài tử.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lần theo tiếng kêu tìm đến một ngôi nhà.

Bức tường đất nện cao thấp không bằng, cánh cổng rào xiêu vẹo bên trong là hai căn nhà đất tối om, tiếng kêu phát ra từ đó.

Lúc này, có hai người bịt mặt khiêng một tấm ván cửa từ trong nhà đi ra, trên tấm ván cửa phủ một tấm vải trắng cũ nát, bên trong có một người.

Hai hài tử khoảng tám chín tuổi đuổi theo sau, kêu khóc: “Các người không được mang nương của ta đi, nương của ta vẫn chưa chết!”

“Tiểu Sinh, Tiểu xuyên, hai đứa đừng đuổi theo nữa, bệnh của nương các con lây, các con tránh xa ra!” Một nam nhân trung niên quát mắng chúng.

“Lý chính gia gia, nương của ta chưa chết, bà ấy còn thở, không thể để họ mang đi được!” Đứa lớn hơn tên là Tiểu Sinh, nó khóc lóc với Lý chính.

“Hỗn xược, chưa c.h.ế.t thì ta có thể để bọn họ mang đi sao? Mau về đi, bệnh này lây, về đi!” Lý chính vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho hai người kia khiêng ván cửa ra khỏi sân.

Thấy họ đi ra, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lập tức ẩn thân theo sau, lặng lẽ bám theo những người kia đi ra khỏi thôn.

Vài người họ đi rất nhanh, bước chân như muốn bay lên vậy.

Đến một bãi cỏ hoang bên ngoài thôn, đã có người đào sẵn một cái hố, hai người khiêng ván cửa đặt người xuống, lập tức có người bắt đầu lấp đất, động tác rất nhanh, chẳng mấy chốc đã san bằng cái hố, thậm chí không có cả một nấm mồ.

Có người cầm rượu đến đổ vào tay những người khiêng ván cửa, còn có người cầm ngải cứu xông quanh.

“Lý chính, ta và thê tử ta cũng phải đi.”

“Chúng ta cũng phải đi.”

Hai người nói với lý chính.

“Đi đi! Đều đi đi! Nơi này không thể ở được nữa, ra ngoài có lẽ còn sống được, ở lại không biết đến bao giờ thì mất mạng!” Lý chính rất bất lực, lắc đầu dẫn theo một đám người rời đi.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vừa định hiện thân thì đột nhiên thấy hai hài tử vừa khóc vừa chạy đến.

“Nương! Nương!” Hai đứa nhào đến chỗ mới chôn, dùng hai tay bắt đầu đào đất.

Tiểu Sinh khóc đến nỗi nước mắt nhòa mắt, không nhìn rõ được nữa, lúc này, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt nó: “Lau đi!”

Nó ngẩng đầu lên thấy một vị tỷ tỷ mắt to xinh đẹp đang cầm khăn tay đưa cho nó.

“Nương của ta... oa oa... nương của ta chưa chết, lý chính gia gia nói nương của ta c.h.ế.t rồi, còn chôn nương của ta.” Tiểu Sinh chỉ vào đống đất mới dưới chân mà khóc lớn.

“Nương của ngươi chưa chết, mà họ đã chôn rồi sao?” Tô Mặc nghe xong không khỏi kinh ngạc: “Ngươi chắc chứ?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 328: Chương 328



“Tay nương của ta vẫn còn ấm, cổ họng vẫn còn động, bị họ khiêng lên ván cửa, họ nhất quyết chôn, nói là sẽ lây bệnh.” Tiểu Xuyên thấy ca ca nói, nó cũng tranh nhau nói.

“Thật là vô lý, ban ngày ban mặt dám chôn sống người ta?” Tô Mặc nghe xong lập tức nổi giận, nàng trừng mắt nhìn Trần Thiếu Khanh.

Lúc này, Trần Thiếu Khanh đã lấy ra hai cái xẻng đưa cho Tô Mặc một cái, hai người bắt đầu đào đất ở chỗ mới chôn.

Hai hài tử thấy có người giúp mình, lập tức nín khóc, lặng lẽ nhìn họ.

“Các người là ai? Đang làm gì vậy?” Đột nhiên có người hét lớn sau lưng họ.

Tiếp đó, có mấy tên tráng hán bịt khẩu trang chạy về phía họ.

“Các người đang làm gì? Các người là ai?” Một tên tráng hán đứng trước mặt họ chất vấn.

“Đại Thụ thúc thúc, nương chúng ta chưa chết, họ đang giúp chúng cháu đào nương ra.” Tiểu Sinh giải thích.

“Hồ đồ, nương của các ngươi chưa chết, thôn có thể để người ta chôn sao? Nương các ngươi bị bệnh dịch, các ngươi mau rời khỏi đây.” Lý Đại Thụ là họ hàng xa của nhà Đại Sinh, ông ta trừng mắt nhìn hai hài tử.

“Nương chúng ta chưa chết! Thúc để họ đào nương của ta ra đi!” Tiểu Sinh vừa nói vừa khóc.

“Không được! Nương các ngươi bị bệnh dịch, dù sao cũng không sống được nữa rồi, chôn thì chôn!” Lý Đại Thụ tiến lên túm lấy hai hài tử.

Sau đó lại có hai thanh niên chạy đến giật lấy xẻng của họ.

Họ chưa từng thấy thứ đồ hiếm lạ này, cảm thấy thứ này có vẻ khá đắt, giật lấy để dùng, dù sao ở trong thôn, người ngoài cũng không dám trêu chọ họ.

“Ta xem ai dám động!” Tô Mặc giơ xẻng lên quát lớn.

Trần Thiếu Khanh thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ tự mình đào đất.

“Các người muốn hại c.h.ế.t người trong thôn chúng ta sao? Các người biết rằng vì căn bệnh này mà đã c.h.ế.t mất nửa thôn rồi, dù sao bọn họ cũng không cứu được, chôn sớm còn đỡ lây cho người khác.” Lý Đại Thụ giải thích với Tô Mặc.

“Ngươi nói bậy, lý thuyết chó má gì thế, người còn sống các ngươi cũng dám chôn, đây là g.i.ế.c người! Hiểu không? Đưa lên nha môn thì các ngươi đều phải vào đại lao, bị c.h.é.m đầu!” Tô Mặc gào lên với chúng.

“Dù sao cũng là chết, người trong thôn chúng ta sống được một ngày cũng là lời một ngày.” Có người nhìn Tô Mặc nói.

“Các ngươi đừng xen vào chuyện của chúng ta, mau cút đi!” Lý Đại Thụ chỉ vào hai người họ mà hét lớn.

Tiểu Sinh và Tiểu Xuyên thấy Tô Mặc lợi hại như vậy, đều trốn sau lưng nàng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Đại Thụ như muốn thị uy.

“Đào sắp xong chưa?” Tô Mặc hỏi.

“Sắp rồi, đã thấy người rồi.” Trần Thiếu Khanh đáp.

Sau đó nhảy xuống hố, khiêng người lên.

“Các người muốn chết! Nàng ta bị sốt rét, không cứu được đâu!” Lý Đại Thụ thấy Trần Thiếu Khanh dám động vào xác chết, liền hét lớn.

Trần Thiếu Khanh đặt tay lên cổ tay nữ nhân để bắt mạch: “Không tệ, bà ta vẫn còn sống! Các ngươi thật là to gan lớn mật!”

“Là lý chính bảo chôn, không liên quan đến chúng ta!” Vài thanh niên nghe xong, trên mặt hiện vẻ sợ hãi.

Chôn người sống, đây chính là g.i.ế.c người!

Bọn họ không ngốc, đương nhiên biết lợi hại trong đó.

“Nhanh lên! Đi tìm lý chính!” Lý Đại Thụ lặng lẽ ra hiệu cho mấy người kia.

Có hai thanh niên hoảng hốt chạy về thôn.

Tô Mặc biết bọn họ đi tìm người, nói với Trần Thiếu Khanh: “Sư huynh, chúng ta đưa họ đi trước, nếu không có người đến thì phiền phức rồi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 329: Chương 329



Trần Thiếu Khanh gật đầu, sau đó cùng Tô Mặc khiêng nữ nhân trên mặt đất.

“Không được động! Các ngươi đã đụng vào nàng ta thì đừng hòng rời khỏi đây!” Lý Đại Thụ gào lên.

“Thúc thúc, nương của bọn ta thực sự chưa chết.” Tiểu Sinh cầu xin ông ta.

“Chết hay không c.h.ế.t có gì khác nhau, các ngươi thấy trong thôn có ai mắc bệnh này mà sống được không? Tiểu Sinh, mau rời khỏi đây, trốn xa một chút!” Lý Đại Thụ lại khuyên bảo huynh đệ chúng.

“Nương của chúng ta có thể sống, cha ta đi vay tiền rồi, nói là sẽ chữa bệnh cho nương của ta!” Tiểu Sinh có chút tức giận, gào lên với Lý Đại Thụ.

“Tiểu Sinh, thôi bỏ đi, đừng để cha ngươi tốn công vô ích, nhà các ngươi nghèo như vậy, ai chịu cho cha ngươi vay tiền, huống hồ, nếu người ta nghe nói nương của ngươi mắc bệnh này, đừng nói là cho vay tiền, chắc chắn ngay cả cửa cũng không cho vào, trực tiếp đuổi ra ngoài.” Lý Đại Thụ vẫn không ngừng lải nhải.

Tô Mặc nhìn ra, ông ta đang câu giờ, chờ lý chính dẫn người đến.

“Cút!” Tô Mặc vung tay ném một phi tiêu, phi tiêu sượt qua tai Lý Đại Thụ bay đi, Lý Đại Thụ sợ hãi rụt cổ, ngã ngồi xuống đất, sợ đến mức suýt tè ra quần.

“Á! Giết người rồi!” Ông ta thấy phi tiêu cắm trên cây bên cạnh, sợ hãi kêu lên rồi đứng dậy chạy về thôn.

“Nhanh dẫn đường, chúng ta đưa nương các ngươi về nhà, chúng ta có thể chữa bệnh cho bà ấy.” Tô Mặc nói, ra hiệu cho hai hài tử dẫn đường.

Hai hài tử ngạc nhiên mở to mắt: “Thật sao? Các người là lang trung? Có thể chữa bệnh cho nương chúng ta?”

“Đương nhiên, hai đứa chạy về trước chờ, đun nước nóng, ta cần dùng.” Tô Mặc cười nói.

“Được! Được! Chúng ta đi ngay!” Tiểu Sinh lau nước mắt, dẫn đệ đệ lê dép chạy về nhà.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, hai người gật đầu, khiêng nữ nhân nhảy vào không gian của Tô Mặc.

Vào không gian, họ khiêng nữ nhân nhanh chóng vào phòng thí nghiệm y tế của không gian.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh khử trùng toàn thân, bắt đầu lấy m.á.u xét nghiệm, kiểm tra toàn thân cho nữ nhân.

Họ phải xác định bệnh tình của nữ nhân này trước, sau đó mới có thể kê đơn thuốc đúng bệnh.

Kết quả kiểm tra nhanh chóng có, không phải bệnh sốt rét, mà là một loại nhiễm virus.

“Sư huynh, loại virus này không phổ biến, sao lại chỉ lây nhiễm đến thôn này? Thật kỳ lạ.” Tô Mặc nhìn kết quả xét nghiệm, đầy dấu chấm hỏi.

“Con đường lây truyền của loại virus này rất đơn giản, đó là thức ăn và nước.” Trần Thiếu Khanh rất bình tĩnh.

Hắn và Tô Mặc vừa phân tích tình hình bệnh, vừa phối thuốc.

Tô Mặc cho nương của Tiểu Sinh uống thuốc, thấy bà ấy dần dần thở đều, hai người dùng cáng khiêng bà ấy ra khỏi không gian, đến sân nhà Tiểu Sinh.

Tiểu Sinh và Tiểu Thoản đã đun nước nóng xong, đang đứng ở cửa sân chờ họ.

Thấy họ đến, hai đứa nhỏ nhảy lên đón: “Nương! Nương!”

Hai đứa vừa gọi vừa khóc, nương của Tiểu Sinh thực sự bị chúng đánh thức.

“Tiểu Sinh, Tiểu Thoản.” Nương của chúng cố gắng ngồi dậy, ôm hai hài tử vào lòng, cả nhà ôm chặt lấy nhau.

“Nương, lâu lắm rồi nương không tỉnh lại, mọi người đều nói nương c.h.ế.t rồi, con và ca ca không tin, nương! Nương không chết, chúng con biết người không chết.” Tiểu Thoản vừa nói vừa khóc.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vừa đặt nương của chúng lên giường trong nhà, bên ngoài bắt đầu ồn ào.

“Nhanh chóng đóng cửa lại, không cho bất kỳ ai trong nhà này ra ngoài!” Là giọng của lý chính.
 
Back
Top Bottom