Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 290: Chương 290



Vài nữ nhân đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến người Phàm Trần bị hành hạ đến nửa sống nửa c.h.ế.t trên mặt đất.

Phàm Trần nằm trên mặt đất quần áo xộc xệch, toàn thân đau đớn, từng tế bào đều đau nhức không chịu nổi.

Cuối cùng hắn ta cũng biết thế nào là nữ nhân dữ dằn rồi.

Hắn ta cảm thấy mình đã bị vắt kiệt, cơ thể không còn là của mình nữa.

Đứng dậy cũng rất khó khăn.

Có một thư sinh muốn đỡ hắn ta nhưng hắn ta đẩy ra: “Không cần ngươi lo.”

Trong giọng nói đầy căm hận.

Vừa rồi khi hắn ta bị hành hạ, không một ai đến cứu hắn ta, bây giờ hắn ta đã như vậy rồi, lại đến giả vờ làm người tốt.

Lương Sinh là bạn học của hắn ta, cũng là người bạn tốt nhất của hắn ta ở đây nhưng Lương Sinh thậm chí còn không hỏi hắn ta một câu, thậm chí còn không biết người đó đã đi đâu.

Hắn ta rất hận!

Hắn ta hận tất cả mọi người ở đây!

Hắn ta muốn tất cả bọn họ đều c.h.ế.t hết!!

“Người đâu, trói hết bọn họ lại ném ra ngoài.” Lão Lý chỉ vào đám người ở Yên Vũ lâu quát.

Hơn mười tên thị vệ xông lên, trói chặt những nữ nhân vừa rồi tùy tiện làm bậy, sau đó đẩy họ ra ngoài trời mưa như trút nước.

“Quan gia, cho chúng ta vào, cho chúng ta vào.”

“Chúng ta sẽ bị c.h.ế.t cóng mất... Xin các người, cho chúng ta vào.”

Hơn mười nữ nhân cầu xin nhưng không ai để ý đến họ.

Rất nhanh họ đã bị dầm thành chuột lột, mưa lớn cuốn theo gió lạnh thổi khiến cả người họ run rẩy, từng người đứng không vững, không lâu sau đã ngã xuống một mảng.

“Muốn vào thì nói thật đi, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ai làm trò, xuân dược ở đâu ra?” Lão Lý cầm roi đứng dưới mái hiên trừng mắt nhìn họ quát.

Trong đội lưu đày xuất hiện xuân dược, nếu truyền ra ngoài thì hắn không thoát khỏi liên quan, hắn nhất định phải tra rõ xem ai là người gây ra chuyện này.

Không ai lên tiếng, chỉ có người liếc trộm Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp bị mưa tạt ướt đầu, như thể không nghe thấy gì.

Chuyện do mình làm, nàng ta đã quyết định c.h.ế.t cũng không nói.

“Các ngươi không nói, được thôi, ta chỉ cho năm người trong các ngươi cơ hội, quá năm người, muốn nói ta cũng không nghe nữa.”

Lão Lý nói xong, đi vào miếu đổ định đóng cửa lại.

“Ta! Ta nói!” Một nữ nhân bị lạnh không chịu nổi, nàng ta đứng dậy, chạy về phía cửa miếu.

“Ta cũng biết.”

“Còn ta nữa.”

“Ta!”

“Ta cũng biết!”

Rất nhanh đã có năm người tranh nhau chạy vào miếu, bên ngoài lạnh như vậy, nếu để đông một đêm, chắc chắn sẽ bị c.h.ế.t cóng.

Nói ra, có lẽ sẽ không c.h.ế.t nhưng nếu không nói thì chắc chắn sẽ chết.

Thấy năm người kia sắp bước vào cửa miếu, Tiểu Diệp đứng phắt dậy: “Là ta làm, không cần bọn họ nói, là ta làm.”

Thời tiết khắc nghiệt đã đánh bại sự kiên trì mà nàng ta muốn, nàng ta quyết định phải sống sót trước đã.

“Ồ? Quả nhiên là ngươi!” Lão Lý mở cửa, cầm roi đi ra: “Ngươi mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Là ta bất cẩn, làm rơi thuốc trong trâm vào bình nước, sau đó bị hai người Trương Liên nấu cháo...” Nàng ta trầm ngâm một lát rồi nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Quan gia, nàng ta nói dối, nàng ta muốn hại người Tô gia.”

“Muốn họ mất mặt, nàng ta đã bỏ thuốc vào bình nước của Tô gia nhưng không biết vì sao, nước có thuốc lại bị nấu vào cháo của chúng ta.”

Những nữ nhân vừa định vào cửa đều chen nhau nói.

“Ồ? Các ngươi nói ai nói dối?” Lão Lý cầm roi hỏi những người còn lại.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 291: Chương 291



“Quan gia, là nàng ta, là nàng ta làm, nàng ta ghen ghét người Tô gia đi xe ngựa, luôn nghĩ cách chỉnh họ.”

“Đúng vậy!”

Những người còn lại đều chỉ vào Tiểu Diệp nói.

“Các ngươi nói bậy!” Tiểu Diệp đột nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, nàng ta tức giận hét vào mặt họ.

“Ngươi còn không thành thật? Xem ra thật sự coi bổn thị vệ là đồ ngốc!” Lão Lý hừ lạnh một tiếng, đi qua quất cho Tiểu Diệp một roi thật mạnh.

“Á~” Tiểu Diệp kêu lên thảm thiết, nằm vật xuống đất.

“Quả báo nhãn tiền!”

Tô phu nhân ở trong miếu nghe Tô Thành xem náo nhiệt trở về kể lại mọi chuyện cho họ, liền mắng một câu rất hả hê.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy, nương, con ra ngoài khuân đồ thì thấy một người lén lút đi lại trước xe của chúng ta, lúc đó con còn nhìn vào xe thấy không thiếu thứ gì nên cũng không để ý, không ngờ là nữ nhân này đã bỏ thuốc vào bình nước của chúng ta.” Tô Bân nói.

“Hả? Còn chuyện này nữa sao?” Sắc mặt Tô phu nhân càng khó coi.

“Phu nhân, nhưng bình nước lại đến tay bọn họ như thế nào, chuyện này là sao?” Trần Tú cau mày hỏi.

Tử Thần đứng bên cạnh hơi nhắm mắt, nghe rất rõ mọi chuyện.

Còn phải hỏi sao, chắc chắn là hai đồ đệ của mình làm.

Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh vẫn đang ở trong không gian vui vẻ ăn uống, đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Đồ nghịch đồ.”

Hai người không khỏi giật mình, là giọng của sư phụ.

Tô Mặc lập tức cảm thấy miếng thịt trong miệng không còn thơm ngon gì nữa, nàng cười trừ nhìn Trần Thiếu Khanh: “Sư huynh, sao lại quên mất sư phụ, người đang mắng chúng ta.”

Trần Thiếu Khanh cũng thu lại nụ cười, nghiêm mặt gật đầu.

Hai người ra khỏi không gian, ẩn thân đến bên cạnh sư phụ, còn chưa kịp nói gì, Tử Thần đã lẩm bẩm: “Các ngươi đến rồi sao? Còn chưa quên sư phụ này của các ngươi chứ?”

Giọng của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh có thính lực rất tốt mới có thể nghe thấy.

“Sư phụ, người có chuyện gì vậy?” Tô Mặc nhỏ giọng hỏi.

“Chuyện đó là do các ngươi làm?” Tử Thần chỉ vào cảnh náo nhiệt ở cửa hỏi.

“Vâng!” Tô Mặc gật đầu, nàng cẩn thận nhìn sư phụ, cảm thấy sư phụ dường như không vui.

Chẳng lẽ bọn họ làm sai rồi sao?

Nàng lại liếc nhìn Trần Thiếu Khanh bên cạnh, Trần Thiếu Khanh đang day day trán, cũng đang suy nghĩ rốt cuộc sư phụ có ý gì.

“Nghịch đồ!” Tử Thần lại mắng một câu, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Tô Mặc.

Hắn không thể nhìn thấy bọn họ nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của bọn họ.

“Sư phụ...” Tô Mặc sợ sệt tiến lại gần.

“Làm không tệ!” Tử Thần chậm rãi thốt ra hai chữ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lập tức nhẹ nhõm trong lòng.

“Chỉ biết ăn đồ ngon, không mang theo ta, đáng đánh~” Tử Thần nói xong liền đưa tay vỗ một cái vào đầu Tô Mặc.

Tô Côn và Tô Lâm ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn hành động kỳ quái của Tử Thần, hai người nhìn nhau, không biết nàng ấy đang vỗ vào cái gì trong không khí?

“Ca ca, đệ sợ, nàng ấy đang làm gì vậy?” Tô Lâm vừa nói vừa rúc vào bên cạnh Tô Côn.

“Không sao, có ca ca đây mà.” Tô Côn vừa nói vừa ôm chặt lấy đệ đệ.

Nương của bọn họ đã mất, bây giờ hắn chính là chỗ dựa của đệ đệ.

Kể từ khi nương của bọn họ mất, hắn phát hiện ra mọi người đều rất lạnh nhạt với hắn, ngay cả đại nương trước kia rất hòa nhã với hắn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt xa cách.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 292: Chương 292



Nhìn ánh mắt đại nương nhìn ca ca và đệ đệ hắn thì rõ ràng khác hẳn.

Ngày nào hắn cũng thấp thỏm không yên, rất lo lắng một ngày nào đó đại nương đột nhiên không cần mình nữa, rồi vứt mình ở một nơi nào đó.

Kể từ đó, hắn chưa từng ngủ một giấc ngon, đêm nào cũng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.

Đại nương và ca ca đang nói chuyện gì đó, hai huynh đệ hắn thì co ro ở góc tường, bên cạnh là Tử Thần đang nhắm mắt dưỡng thần.

Đang yên đang lành, đột nhiên phát hiện Tử Thần bắt đầu lẩm bẩm một mình, tay còn vươn lên không trung vỗ vỗ, hai huynh đệ hắn nhìn mà sợ phát khiếp.

Nhưng Tô Côn vẫn phải giả vờ bình tĩnh để an ủi đệ đệ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng chú ý đến hai hài tử đang co ro ở bên cạnh.

Nương của chúng rất đáng ghét nhưng hai hài tử thì rất vô tội, chúng không có quyền lựa chọn nương.

Tô Mặc lấy hai viên kẹo sữa từ trong không gian ra, lén nhét vào lòng Tô Côn và Tô Lâm.

Sau đó xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ của chúng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Thiếu Khanh vẫn luôn lặng lẽ nhìn nàng ở phía sau, Tô Mặc lại đi đến bên cạnh Tô phu nhân và Tô Bân.

Tô phu nhân và những người khác vẫn đang bàn tán về người nữ nhân vô lương tâm Tiểu Diệp kia.

“Người tốt không sống lâu, kẻ xấu thì sống ngàn năm, Mặc Mặc của ta tốt như vậy, vậy mà lại c.h.ế.t sớm, còn loại nữ nhân xấu xa như vậy thì lại có thể sống khỏe mạnh để hại người.” Tô phu nhân hận thù nói.

Nói đến Mặc Mặc, đôi mắt bà lại đỏ hoe, Tô Mặc đi tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc trắng của bà, tựa đầu vào vai bà.

Không biết vì sao mà nàng lại mất tập trung, hiện nguyên hình.

Tô phu nhân đột nhiên cảm thấy vai mình nặng trĩu, lại nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trần Tú và Tô Bân: “Mặc Mặc! Là Mặc Mặc!”

Tiếng kêu của họ làm Tô Mặc giật mình, nàng đột nhiên nhận ra mình đã thất thố, lập tức lóe lên một cái, biến mất không thấy tăm hơi.

Tô phu nhân theo hướng mọi người chỉ tay nhìn lại nhưng không thấy gì cả, bà ngạc nhiên nói: “Mặc Mặc? Ở đâu? Các ngươi nhìn thấy không?”

“Phu nhân, ta thực sự nhìn thấy.”

“Nương, con cũng nhìn thấy!” Tô Bân vừa nói vừa nhìn mẫu thân với ánh mắt quả quyết.

“Ta cũng nhìn thấy.” Tô Thành cũng nghiêm túc gật đầu.

Tô phu nhân lập tức buồn bã: “Các ngươi đều nhìn thấy nhưng ta lại không nhìn thấy, Mặc Mặc, nương nhớ con quá, con để nương nhìn con một chút được không?”

Tô Mặc nghe xong lòng đau như cắt, đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, mặc dù nàng và sư huynh vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tô gia nhưng vẫn chưa để Tô phu nhân biết nàng còn sống.

Nhìn thấy Tô phu nhân đau buồn như vậy, nàng rất tự trách.

Nàng quyết định nhất định phải để nương và ca ca biết mình còn sống, nàng phải tìm cách gặp mặt gia đình.

Nghĩ đến đây, nàng quay đầu nhìn Trần Thiếu Khanh, hắn mỉm cười nhìn nàng, cũng rất nghiêm túc gật đầu.

Sư huynh lại hiểu được?

Tử Thần vẫn hơi nhắm mắt nhưng lại khẽ động môi, dường như đang nói gì đó.

“Không... gian?” Tô Mặc đọc được, sư phụ đang nói về không gian.

Nàng đột nhiên bừng tỉnh, sư phụ đang nhắc nhở nàng, đang giúp nàng nghĩ cách.

“Cảm ơn sư phụ.” Tô Mặc nhẹ giọng nói: “Đệ tử hiểu rồi.”

Lúc này, một tên thị vệ xách Tiểu Diệp bị đánh đầy thương tích trên người vào miếu đổ nát.

Vừa vào đã ném nàng ta xuống đất, như ném một con ch.ó chết.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 293: Chương 293



Những người còn lại cũng được thả vào.

Chỉ là bọn họ đều tránh xa Tiểu Diệp, nhìn nàng ta như nhìn tà thần.

Tiểu Diệp nằm bò trên đất, vừa khéo bên cạnh là Phàm Trần đang thoi thóp.

Hai người nhìn nhau, đột nhiên Phàm Trần lại cười nhìn nàng ta, tiếng cười vô cùng khủng khiếp và rùng rợn.

Tiểu Diệp lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngươi hài lòng rồi chứ? Nhìn thấy trò cười của ta rồi chứ?”

Phàm Trần bò về phía nàng ta: “Chúng ta rất xứng đôi, đều là những kẻ đáng thương và đáng cười!”

“Là ngươi! Ta không phải!” Tử Thần nắm chặt tay, nhìn vết roi trên mu bàn tay: “Sớm muộn gì ta cũng bắt bọn chúng trả lại! Không chừa một ai!”

“Được! Tính cả ta nữa!” Phàm Trần nhìn nàng ta, trên khuôn mặt yếu ớt nở một nụ cười lạnh lùng.

“Được!”

Mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại cho đến khi trời tối.

Gió thổi khiến những cánh cửa sổ của miếu đổ nát không ngừng mở ra đóng lại, khiến người ta cảm thấy có một sự kỳ lạ không thể nói nên lời.

Để tiết kiệm củi và số nước còn lại không nhiều, Tô gia chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, nấu cháo nóng, ăn bánh đen, mỗi người kẹp một miếng thịt muối chín.

Thịt là thịt hổ còn thừa chưa bán được.

Mặc dù vậy, cũng đủ khiến những người lưu đày còn lại vô cùng ghen tị.

Vào thời điểm này, vẫn có thể ăn thịt, cuộc sống này quả thực giống như thần tiên.

Tô phu nhân ra hiệu cho Tô Bân lén đưa cho Lương Sinh một miếng thịt.

Lương Sinh đang lặng lẽ ăn bánh đen, thấy gói giấy đựng thịt đặt dưới chân, hắn ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Bân đã đi rồi.

Hắn nhặt gói giấy lên, kẹp thịt vào bánh, cắn một miếng lớn, ừm! Thật sự rất thơm.

Cách đó không xa, Phàm Trần và Tiểu Diệp đã nhìn thấy tất cả những điều này.

“Bắt đầu từ hắn.” Phàm Trần nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được!” Tiểu Diệp rất đồng tình.

Mọi người đều ăn cơm đơn giản, bắt đầu nghỉ ngơi.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân chờ bọn họ nghỉ ngơi xong, sau đó sẽ đưa Tô phu nhân vào không gian, nàng muốn gặp nương, kể rõ ràng cho nương biết chuyện nàng chưa chết.

Nhưng bọn họ phát hiện Tiểu Diệp và Phàm Trần không hề buồn ngủ, hai người dường như đang âm thầm bàn bạc điều gì đó, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Lương Sinh.

“Chó không thể bỏ được thói ăn cứt.” Tô Mặc mắng Tiểu Diệp một câu.

“Là chó thì đương nhiên không thể bỏ được, nếu bỏ được thì không phải là chó nữa rồi.” Trần Thiếu Khanh ung dung nói.

“Bọn chúng lại muốn tác oai tác quái rồi, xem ra tối nay lại phải đợi gặp nương sau rồi.” Tô Mặc lạnh lùng nói.

“Không sao, ở đây có ta, muội cứ gặp đi.” Trần Thiếu Khanh cười nói với Tô Mặc: “Sao thế? Quên mất một soái ca to lớn như ta rồi sao?”

Tô Mặc có chút ngượng ngùng cười cười: “Sư huynh, làm phiền huynh rồi.”

Cuối cùng miếu cũng yên tĩnh trở lại, mọi người đều mơ màng ngủ say.

Tô Mặc lặng lẽ đến bên Tô phu nhân, vung tay, đưa Tô phu nhân vào không gian của mình.

Tô phu nhân mơ màng mở mắt, bà nhìn xung quanh: “Đây là đâu?” Đột nhiên bà nhìn thấy Tô Mặc đang nhìn mình chằm chằm.

“Nương, nương đến rồi sao?”

Không gian của Tô Mặc một mảnh trong xanh, nàng đứng trên bãi cỏ nhìn Tô phu nhân khẽ gọi một tiếng.

“Mặc Mặc! Là con sao? Thật sự là con sao?” Tô phu nhân xông tới, ôm chặt lấy Tô Mặc.

“Là con.”

“Con chưa chết? Con thật sự chưa chết?” Nước mắt Tô phu nhân tuôn trào, bà nghẹn ngào nói.

“Con chưa chết, vẫn sống rất tốt.” Tô Mặc cười, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Tô phu nhân.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 294: Chương 294



Trong miếu đổ nát, Trần Thiếu Khanh khoanh tay nhìn Phàm Trần và Tiểu Diệp lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Lương Sinh.

Hai người loạng choạng, như hai xác sống.

Hắn thật sự không hiểu, trên thế gian này sao lại có loại kẻ ngu ngốc không thể dạy bảo như vậy.

Đã bị dạy dỗ thảm hại như vậy rồi, vậy mà vẫn không chịu sửa đổi.

Thật sự vừa ngu vừa xấu!

Trần Thiếu Khanh muốn xem thử hai người này rốt cuộc muốn làm gì.

“Trong bọc của hắn có một quyển sách, là do gia gia hắn để lại, là mạng sống của hắn, chỉ cần lấy được, coi như nắm được thóp của hắn, muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm nấy.” Phàm Trần khẽ nói.

“Thật không?” Tiểu Diệp nhẹ giọng hỏi: “Bọc ở đâu?”

“Mỗi ngày hắn đều gối đầu lên, không dễ ra tay.” Phàm Trần nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Xem ta này.” Tiểu Diệp nói xong liền tiến về phía Lương Sinh.

Lương Sinh đang ngủ, đột nhiên cảm thấy mặt nóng hổi, mở mắt ra, hắn đối diện với một đôi mắt dịu dàng, hắn giật mình ngồi bật dậy: “Ai? Ngươi muốn làm gì?”

Tiểu Diệp làm nũng nói: “Ca ca, ta đau quá, huynh có thuốc không?”

Nàng ta vừa nói vừa tiến về phía hắn, Lương Sinh vô thức lùi về sau, dần dần rời xa bọc của mình.

Một đôi tay lặng lẽ lấy trộm bọc nhưng hắn lại không hề hay biết, vẫn căng thẳng nhìn Tiểu Diệp.

Hắn không biết nửa đêm nửa hôm nữ nhân này đến đây muốn làm gì?

“Ta không có, ngươi mau đi đi!” Lương Sinh quát.

“Giúp ta tìm chút thuốc được không, ta đau quá, ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi.” Tiểu Diệp nói xong liền trợn mắt ngã vào lòng hắn.

Lúc này, Phàm Trần đã trộm được bọc lấy sách, lại lặng lẽ đặt bọc về chỗ cũ, sau đó cúi người chuồn mất.

Trần Thiếu Khanh đuổi theo, ném một nắm thuốc mê làm hắn ngất đi, lấy sách trong lòng hắn ta ra, sau đó túm lấy cổ áo hắn ta, ném hắn ta vào không gian.

Lúc này, Lương Sinh ôm Tiểu Diệp có chút không biết làm sao, hắn muốn ném đi nhưng nhìn thấy nữ nhân này toàn thân là thương, lại có chút không đành lòng, không ném lại thấy ghê tởm.

Tiểu Diệp liếc trộm, thấy Phàm Trần đã đắc thủ, nàng ta từ từ mở mắt, đứng dậy khỏi lòng Lương Sinh, sau đó chỉnh lại y phục, lắc lư tự mình đi mất.

Hoàn toàn không để ý đến Lương Sinh đang ngây người phía sau.

Lương Sinh vẻ mặt nghi hoặc lại ôm bọc lên chuẩn bị đặt lại làm gối ngủ, đột nhiên cảm thấy bọc mềm đi nhiều, hắn hoảng hốt, vội vàng mở bọc ra, quả nhiên bảo bối của hắn không thấy đâu.

Đây là di vật duy nhất mà cha hắn để lại cho hắn, một quyển sách duy nhất.

Hắn nhất thời hoảng hốt, không thấy sách đâu, làm sao bây giờ?

Quyển sách này còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn, cho dù mất mạng cũng không thể mất quyển sách này.

Đây là lời hứa mà hắn đã đích thân nói với cha mình khi cha hấp hối.

Bây giờ sách mất rồi, hắn nghĩ mình dù có liều mạng cũng phải tìm lại, nếu không thì không sống nổi.

Nghĩ đến đây, hắn chạy thở hồng hộc đi tìm lão Lý, hắn đẩy lão Lý dậy: “Lý thị vệ, đồ của ta mất rồi, ta nhất định phải tìm lại.”

Lão Lý bị hắn lay tỉnh, trong lòng rất tức giận: “Ngươi mất cái gì, nửa đêm nửa hôm làm phiền lão tử ngủ, chán sống rồi à?”

“Lý thị vệ, ngươi g.i.ế.c ta cũng được, ta phải nói, sách tổ truyền của ta mất rồi, ta dù có c.h.ế.t cũng phải tìm lại được, nếu không tìm lại được, ta cũng chỉ có thể chết.”

Tô Bân bị tiếng ồn đánh thức, dụi mắt đứng dậy đi đến bên Lương Sinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 295: Chương 295



“Sách của ta mất rồi, ta để trong bọc nhưng không thấy đâu nữa.” Lương Sinh kêu lên.

“Vừa rồi có ai lại gần ngươi không?” Lão Lý hỏi.

Một câu nói nhắc nhở hắn, hắn nhìn về phía Tiểu Diệp: “Vừa rồi nàng ta bảo ta tìm thuốc trị thương cho nàng ta nhưng ta không có, sau đó nàng ta đột nhiên ngất đi, rồi tỉnh lại thì đi mất.”

Lão Lý nghe xong, mặt lạnh đi, đi về phía Tiểu Diệp.

Tiểu Diệp vì bị thương ở lưng, nàng ta chỉ có thể lót tấm chăn mỏng bên dưới, rồi nằm sấp ngủ,

Vân Mộng Hạ Vũ

“Dậy!” Lão Lý đi đến quát.

Tiểu Diệp giật mình ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn: “Lý thị vệ, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đưa ra đây! Đưa sách của hắn ra đây!” Lý thị vệ đưa tay về phía nàng ta.

“Sách gì cơ?” Tiểu Diệp giả vờ ngây ngốc.

Lý thị vệ tiến lên đá ngã nàng ta, sau đó nhấc chăn của nàng ta lên, dùng sức giũ giũ: “Bịch.” một tiếng, có thứ gì đó từ trong chăn rơi xuống đất.

“Sách của ta.” Lương Sinh mừng rỡ chạy đến, nhặt quyển sách trên đất lên, sau đó ôm chặt vào lòng.

“Sao ngươi lại xấu xa như vậy, ngươi làm đủ mọi chuyện xấu, thật là quá xấu xa!” Tô Bân tiến lên chỉ vào Tiểu Diệp trách mắng.

Tiểu Diệp ngơ ngác, sao quyển sách này lại ở chỗ nàng ta?

Không phải Phàm Trần lấy đi rồi sao?

Nàng ta nhìn quanh tìm Phàm Trần, Trần Thiếu Khanh đá Phàm Trần ra khỏi không gian, đợi hắn ta tỉnh lại, đứng dậy thì đối diện với ánh mắt sắc như d.a.o của Tiểu Diệp.

Lão Lý cầm roi đi về phía Tiểu Diệp, vẻ mặt đầy sát khí.

“Là hắn! Là hắn bày mưu!” Tiểu Diệp nhìn roi da, trong lòng sợ hãi, bản năng sinh tồn khiến nàng ta chỉ vào Phàm Trần nói: “Là hắn nói với ta rằng vị công tử này có một quyển sách quý như mạng sống, nói rằng chỉ cần lấy được quyển sách này thì có thể khống chế hắn, muốn hắn làm gì cũng được.”

“Vậy nên ngươi đã trộm?” Lão Lý trầm giọng hỏi.

“Không phải ta trộm, ta chỉ dụ hắn ra khỏi bọc, là hắn lấy.” Tiểu Diệp cười khẩy nói.

“Ả nữ nhân thối tha, ngươi nói bậy, ngươi đang vu khống!” Phàm Trần tức giận, vung nắm đ.ấ.m đánh vào mặt Tiểu Diệp.

Lão Lý đứng cạnh Tiểu Diệp, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Phàm Trần đ.ấ.m liên tiếp vào mặt và người Tiểu Diệp: “Ta đánh c.h.ế.t ngươi! Ả nữ nhân đê tiện! Đồ hại người!”

“Lý thị vệ, là hắn muốn trộm, ta chỉ bị hắn xúi giục, cứu mạng! Cứu mạng!” Tiểu Diệp bị đánh sưng mặt, đứng dậy chạy trốn tuyệt vọng, miệng còn kêu cứu.

“Chó cắn chó, một miệng lông, chẳng có thứ gì tốt đẹp!” Tô Bân đứng bên cạnh Lương Sinh nói.

“Ca Ca! Ca ca! Nương mất tích rồi, huynh mau đi xem đi, nương mất tích rồi!” Lúc này, Tô Quân vội vã chạy đến tìm Tô Bân nói.

“Cái gì?” Tô Bân kinh hãi, vừa rồi hắn vội vàng chạy đến, quả thực không để ý đến việc nương mất tích.

“Sao lại mất tích được, mau đi tìm!” Tô Bân vội vàng chạy về chỗ người Tô gia ngủ.

Hắn đột nhiên chỉ vào bên cạnh Trần Tú: “Mẫu thân không phải đang ở đó sao?”

Tô Quân không tin, chạy đến, giật chăn lên, Tô phu nhân lộ ra nửa khuôn mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Quân nhi, con làm gì vậy?”

“Mẫu thân, vừa rồi sao con không thấy người?” Tô Quân rất kinh ngạc.

Vừa rồi hắn đã tìm khắp nơi, lại quay về tìm một lần nữa, nếu Tô phu nhân nằm ở đây, hắn không thể không nhìn thấy.

Nhưng Tô phu nhân rõ ràng là đang ở đây, hơn nữa còn ngủ ngon lành như vậy.

Chẳng lẽ vừa rồi mắt hắn bị mù sao?
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 296: Chương 296



Hắn không khỏi nghi ngờ nghiêm trọng về đôi mắt của mình.

“Nương, người vẫn luôn ở đây thật sao?” Tô Quân lại hỏi một câu.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừ! Đúng vậy.” Tô phu nhân trả lời có chút miễn cưỡng.

Không còn cách nào khác, để bảo vệ nhi nữ của mình, bà chỉ có thể nói dối đến cùng.

Bên này, Lý thị vệ thấy Tiểu Diệp bị đánh gần đủ rồi, vung tay ra hiệu cho thị vệ ngăn Phàm Trần lại: “Nàng ta một mực khẳng định là ngươi trộm, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc có phải ngươi không?”

“Tất nhiên là không! Nàng ta nói toàn lời vô nghĩa, nàng ta chính là một con ch.ó điên, cắn lung tung!” Phàm Trần nói, lại đưa chân đá vào Tiểu Diệp.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lại đứng bên cạnh xem náo nhiệt: “Sư huynh, chiêu này của huynh thật lợi hại, đây có phải là nhất tiễn song điêu trong truyền thuyết không?”

“Ta thì là cái gì, so với sư phụ thì chỉ là chuyện nhỏ.” Trần Thiếu Khanh cười nhạt, sau đó kéo Tô Mặc hỏi: “Thế nào, gặp nương rồi, có nói gì không?”

Không biết hắn có cố ý gọi Tô phu nhân là nương hay không, Tô Mặc nghe xong lòng ấm áp, xem ra sư huynh thật sự không coi mình là người ngoài, đã coi người Tô gia như người thân rồi.

Tô Mặc nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt nhìn Trần Thiếu Khanh cũng càng thêm dịu dàng.

Lúc này, Tiểu Diệp chật vật né tránh nắm đ.ấ.m của Phàm Trần nhưng chỉ cần nàng ta có thể thở được một hơi, liền chỉ vào Phàm Trần nói: “Là hắn bảo ta đi trộm, nếu không thì sao ta biết được tiểu ca ca này có quyển sách như vậy?”

Lão Lý nghe xong lập tức sa sầm mặt, nữ nhân này tuy đáng ghét nhưng câu nói này vẫn có lý.

Không ai nói cho nàng ta biết thì làm sao nàng ta biết Lương Sinh có một quyển sách mà hắn coi như mạng sống?

Hắn nhìn thẳng vào Phàm Trần: “Nói thật đi, có phải ngươi sai khiến nàng ta không?”

Phàm Trần thấy lão Lý tin lời Tiểu Diệp, càng thêm tức giận, hận Tiểu Diệp đến tận xương tủy.

Ả nữ nhân đê tiện này vô dụng như vậy, đã nói tốt là hợp tác với nhau, sao vừa quay mặt đã bán đứng mình.

Thật quá đáng!

“Lý thị vệ, ngươi đừng tin lời ả nữ nhân đê tiện này, trong miệng nàng ta không có một câu nói thật.” Phàm Trần tức giận nói.

Lão Lý ra lệnh cho người giữ chặt hai người họ, sau đó nói với Lương Sinh: “Ngươi nói xem, có ai biết trong bọc của ngươi có quyển sách này không?”

Ánh mắt Lương Sinh dừng lại trên người Phàm Trần, Phàm Trần mặt đầy vẻ cầu xin nhìn hắn nhưng Lương Sinh vẫn chỉ vào hắn ta nói: “Chỉ có hắn biết.”

Lão Lý lập tức hiểu ra mọi chuyện, hắn lớn tiếng quát: “Người đâu, đánh cho ta! Đánh thật mạnh!”

Có thị vệ giữ chặt Phàm Trần, một người khác cầm roi da trong tay quất mạnh vào hắn ta.

Roi da quất vừa mạnh vừa chuẩn, chỉ vài roi, Phàm Trần đã da tróc thịt bong, m.á.u thịt lẫn lộn.

Hắn ta đau đớn r*n r*, vừa khóc vừa kêu nhưng không một ai đứng ra nói giúp hắn ta.

Lương Sinh và những thư sinh còn lại đều đứng rất xa, họ quay lưng lại với Phàm Trần đang bị đánh, cảm thấy trong đám thư sinh lại xuất hiện một kẻ bại hoại như vậy, thật sự là mất mặt.

Ngay từ khi Phàm Trần bị một đám nữ tử vây đánh, họ đã đuổi hắn ta ra khỏi lòng rồi.

Bọn họ đều đã xếp hắn ta vào loại nhân phẩm bại hoại.

Đến khi Phàm Trần bị đánh gần ba mươi roi thì dừng lại, thị vệ đưa tay ra trước mũi hắn ta dò thử: “Lý ca, hơi thở của hắn đã rất yếu, nếu đánh tiếp nữa e rằng sẽ không sống nổi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 297: Chương 297



“Được rồi, ném hắn ra ngoài, sống c.h.ế.t mặc bay!” Lão Lý nói xong liền vung tay ra hiệu.

Hắn làm vậy là để g.i.ế.c gà dọa khỉ, cho những kẻ tay chân không sạch sẽ sợ một trận.

Hắn đang cảnh cáo một số người, dám trộm cắp vặt trong đội thì sẽ có kết cục như thế này.

Phàm Trần mang một thân đầy thương tích bị đuổi ra khỏi miếu, để mặc hắn ta ra ngoài dầm mưa.

“Ngủ!” Trong miếu lập tức lại yên tĩnh trở lại, lão Lý liền hô mọi người tiếp tục nghỉ ngơi.

Cuối cùng trong miếu lại trở về một mảnh tĩnh lặng.

Tiếng duy nhất có thể nghe thấy là tiếng mưa gió bên ngoài và tiếng r*n r* của Phàm Trần.

Lúc này, Tô phu nhân lại không thể bình tĩnh trong lòng, vừa gặp mặt nhi nữ đã khiến bà cảm thấy như đang trong mơ, vừa đẹp đẽ vừa không chân thực.

“Mặc Mặc, con thực sự chưa c.h.ế.t sao?”

“Nương, con không sao, nếu không tin nương hãy véo con một cái, Mặc Mặc vẫn khỏe.” Tô Mặc vừa nói vừa cầm tay Tô phu nhân để bà véo mặt mình.

Tô phu nhân sao nỡ véo, chỉ đưa tay ra v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, một lần rồi lại một lần, cuối cùng khi bà cảm thấy chân thực rồi, mới tin rằng đây không phải là mơ.

“Con đi đâu vậy? Nương nhớ con lắm.” Tô phu nhân, nữ nhân cứng rắn như thép này lại bắt đầu nghẹn ngào.

“Nương, con trốn rồi, chỉ là không muốn bọn họ phát hiện ra con, thực ra con vẫn luôn đi theo mọi người.” Tô Mặc dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô phu nhân, giọng nói dịu dàng.

“Một mình con thì sống thế nào được? Con không khỏe, còn có bệnh tim nữa, sao có thể đi theo suốt chặng đường?” Tô phu nhân càng lo lắng hơn.

“Nương, người xem con bây giờ có giống như sống không tốt không? Bệnh của con đã khỏi, hơn nữa cũng có người chăm sóc con.” Tô Mặc vừa nói vừa đỏ mặt.

Tô phu nhân lập tức hiểu ra, nhanh chóng tưởng tượng ra một vở kịch trong đầu.

Một cô nương gặp nạn được một hiệp sĩ cứu giúp, sau đó đưa nàng đi khắp thế gian.

Bà hài lòng gật đầu, không tệ.

Nhận lại nhi nữ, bà mới để ý đến không gian xung quanh: “ Mặc Mặc, đây là đâu?”

“Nương, đây là nhà mới của con, người xem có đẹp không?” Tô Mặc nắm tay Tô phu nhân dẫn bà đi khắp nơi.

Tô phu nhân nhìn thấy thì rất kinh ngạc, nơi này rất đẹp, nước sông róc rách, cỏ xanh mơn mởn, thật đẹp.

Nhưng bà vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng tại sao thì bà lại không nói nên lời.

“Con và hắn đã thành thân rồi sao?” Tô phu nhân cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

“Nương, nếu con thành thân sao có thể không nói với người, chỉ là bây giờ nhà mình vẫn chưa được minh oan, có một số chuyện con vẫn chưa thể nói, người đừng trách Mặc Mặc.” Tô Mặc chớp chớp đôi mắt to.

“Ừ, chỉ cần Mặc Mặc tốt, cái gì nương cũng không hỏi.” Được gặp lại nhi nữ, Tô phu nhân đã quá mãn nguyện rồi, còn một số chuyện bà có nghi ngờ thì có liên quan gì chứ?

“Nương, tạm thời đừng nói chuyện của con cho ca ca, đệ đệ và Trần di nương biết được không?” Đôi mắt đen láy như mực của Tô Mặc nhìn Tô phu nhân đầy mong đợi.

“Ừ, không nói, chỉ có hai mẫu tử chúng ta biết.” Tô phu nhân gật đầu, bà càng chắc chắn rằng chuyện này không bình thường nhưng có liên quan gì chứ, chỉ cần Mặc Mặc của bà vẫn khỏe mạnh, những chuyện khác đều không quan trọng.

Tô Mặc lại đưa Tô phu nhân đến bếp, cho bà ăn một bữa thịnh soạn, Tô phu nhân ăn rất vui vẻ, đã lâu bà không được ăn no, thoải mái như vậy rồi.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 298: Chương 298



Mặc dù Tôn Hằng cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho họ nhưng dù sao cũng đông người, không thể ăn uống thoải mái được.

“Nương, một tuần chúng ta gặp nhau một lần được không? Nếu gặp nhiều quá, mọi người sẽ nghi ngờ.” Tô Mặc thương lượng với Tô phu nhân: “Nhưng nếu người có chuyện gì thì cứ gọi con, con sẽ đến ngay, vì chúng con vẫn luôn đi theo mọi người.”

“Tốt! Tốt lắm!” Tô phu nhân vui mừng khôn xiết, nữ nhi không sao, còn luôn ở bên cạnh mình.

“Ôi chao! Đại ca, không thấy nương đâu rồi!” Lúc này, giọng nói lo lắng của Tô Quân truyền đến.

Tô Mặc biết, phải tiễn nương đi rồi.

Nàng nhét vào tay nương một ít bánh ngọt và kẹo: “Nương, mang cho ca ca và đệ đệ ăn nhưng người phải nghĩ ra một lý do hợp lý, đừng để bọn họ nghi ngờ.”

Tô phu nhân gật đầu: “Yên tâm, nương thông minh như vậy, vẫn có thể đối phó với bọn họ.”

Vừa dứt lời, Tô Mặc liền nắm tay bà từ trong không gian nhảy ra, khi bà tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã ngồi ở nơi nghỉ ngơi của Tô gia.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên tay bà vẫn ôm bánh ngọt và kẹo mà Tô Mặc đưa.

Bà thấy mọi người đã ngủ say, liền lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị cất những thứ trên tay vào một chiếc hũ lớn.

Đây là một hũ dầu trà mà Tôn Hằng tặng cho họ, nói là nếu không tiện nhóm lửa thì có thể lấy ra ăn trực tiếp.

Bà dùng thìa gỗ khoét một cái hố vào nửa hũ dầu trà còn lại, sau đó lần lượt chôn bánh ngọt và kẹo vào trong.

Cách đó không xa, một đôi mắt lạnh lùng đã nhìn thấy mọi hành động của bà.

Đã canh ba rồi mà mưa vẫn chưa tạnh, Tô Mặc vì đã gặp được nương nên rất phấn khởi, nằm trên giường lớn trong không gian mà trằn trọc không ngủ được.

Nàng ra ngoài xem thử những cây thuốc trồng bên bờ sông, chúng đều đã mọc thành cây con, nàng nghĩ đợi khi rảnh rỗi sẽ đến kho tìm những thứ đã thu thập được từ ngự dược phòng, xem có hạt giống thuốc không.

“Rắc rắc!” Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng động lạ, tiếng động không lớn nhưng vì thính lực phi phàm của nàng nên nghe rất rõ.

“Hừm... Thật là trời cao có mắt, để ngôi miếu đổ nát này sụp đổ, các ngươi đều c.h.ế.t đi! Chết đi!”

Nàng lại nghe thấy một giọng nói âm u, nàng nghe ra đó là giọng của Phàm Trần bị nhốt bên ngoài miếu.

“Không ổn! Mưa quá lớn, e là miếu sẽ bị cuốn trôi mất.” Tô Mặc đột nhiên phản ứng lại.

Nàng nhảy ra khỏi không gian, sau đó mở cửa miếu, xông ra ngoài, trong mưa lạnh, nàng nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn về một hướng nào đó của miếu, lẩm bẩm, biểu cảm dữ tợn đáng sợ.

Quả nhiên là Phàm Trần.

“Mưa to thêm đi, đổ nhanh lên, đập c.h.ế.t hết bọn chúng đi! Không chừa một ai, đập c.h.ế.t hết!” Phàm Trần lẩm bẩm.

“Đáng ghét!” Tô Mặc nhìn theo ánh mắt của hắn ta, quả nhiên mái miếu bị mưa lớn cuốn trôi từng mảng, ước chừng không lâu nữa sẽ bị lật tung, sau đó là cột trụ đổ sập, bức tường đổ nát của miếu bị cuốn trôi, chôn vùi những người bên trong.

“Đập c.h.ế.t chúng! Đập c.h.ế.t chúng...” Phàm Trần còn chưa dứt lời thì đột nhiên ngã gục xuống đất, Tô Mặc túm lấy hắn ta như kéo một con ch.ó chết, lôi hắn ta vào miếu.

Sau đó lớn tiếng hô to trong miếu: “Mau chạy, miếu sắp sập rồi!”

Nàng đưa hai tay lên miệng, cố tình hạ thấp giọng, làm cho giọng nói trở nên trầm hơn: “Mau chạy đi! Miếu sắp sập rồi! Sẽ đập c.h.ế.t người đấy!”

“Cái gì! Miếu sắp sập rồi, chạy mau!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 299: Chương 299



“Mau chạy đi!”

Trong miếu nhất thời hỗn loạn, lúc này Trần Thiếu Khanh cũng nghe tiếng động mà từ trong không gian đi ra, hắn nghe Tô Mặc hô, vội vàng chạy đến chỗ người Tô gia, sau đó thu hết người Tô gia và đồ đạc của họ vào không gian.

Hắn nhốt họ vào một căn phòng tối, sau đó đóng chặt cửa, nhanh chóng nắm tay Tô Mặc chạy ra khỏi miếu.

Người Tô gia đang hoảng loạn, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.

Nương, người ở đâu?”

“Bân nhi, nương ở đây.” Tô phu nhân mò mẫm, đưa tay về phía Tô Bân.

“Nương, con sợ quá!” Là giọng của Tô Thành.

“Ca ca, đệ sợ! Tối quá!” Là Tô Lâm đang tìm ca ca mình.

Nhưng rất nhanh, họ như bị đổ ra từ đâu đó, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng.

Nhìn kỹ lại thì thấy mọi người đã ở trong xe ngựa.

Ngay cả Tử Thần và Đinh Lan cũng ở đó.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Đúng vậy, sao đột nhiên lại đến đây?”

Mọi người đều bàn tán xôn xao, Tô phu nhân vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, phát hiện nơi họ ở cách miếu đổ nát một khoảng, lão Lý đang dẫn mọi người di chuyển về phía này.

“Nương, người mau nhìn kìa, miếu đang rung chuyển.” Tô Thành mắt tinh nhìn ra bên ngoài kêu lên.

“Không ổn! Sập rồi!” Tô Bân kinh hô một tiếng, chỉ nghe bên ngoài “Ầm.” một tiếng nổ lớn, đất miếu lập tức sụp đổ.

May thay, lão Lý đã dẫn mọi người ra khỏi miếu, hắn quay lại nhìn, kêu lên: “Ai nhìn thấy người Tô gia rồi? Người Tô gia đâu? Sao không thấy một ai?”

Tô Bân thò tay ra khỏi cửa sổ xe ngựa: “Lý thị vệ, chúng ta đều ở đây.”

Lão Lý lúc này mới quay lại phát hiện ra họ, không ngờ họ hành động nhanh như vậy, đã lên xe ngựa từ lúc nào.

“Các người nhanh thật, sao ta không thấy các người ra ngoài?” Lão Lý có chút khó hiểu hỏi: “Đồ đạc còn chưa kịp thu dọn chứ?”

“Đã thu dọn hết rồi, đều ở trong xe.” Tô phu nhân đáp lời.

“Các người làm thế nào mà nhanh như vậy?” Lão Lý mặt đầy dấu chấm hỏi, hắn nghe thấy tiếng động liền hô mọi người chạy nhanh, vì quá hỗn loạn, cửa đều bị chặn, hắn và mấy tên thị vệ phải mất nửa ngày mới ra ngoài được.

Hắn thực sự không hiểu người Tô gia ra ngoài từ lúc nào.

“Lý ca, mọi người đã ra ngoài gần hết rồi.” Một tên thị vệ đến báo cáo.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Kiểm tra số người theo danh sách.” Lý thị vệ ra lệnh.

Thế là thị vệ cầm danh sách bắt đầu kiểm tra từng người một.

May thay, trừ Phàm Trần ra, những người còn lại đều có mặt.

“Lý ca, Phàm Trần chưa ra ngoài.” Tên thị vệ điểm danh nói.

“Hắn ta vốn dĩ không vào trong, vẫn luôn ở bên ngoài, mau đi tìm xem hắn ta đi đâu rồi?” Lý thị vệ nói.

“Hình như ta có nhìn thấy hắn ta ở bên trong, chỉ là lúc đó hỗn loạn, chỉ thấy thoáng qua một cái mặt, ta nhìn giống hắn ta.” Tên thị vệ điểm danh do dự nói.

Lý thị vệ mặt tối sầm, chẳng lẽ Phàm Trần tự mình lẻn vào miếu?

Quả nhiên là người muốn c.h.ế.t thì không ai cứu được.

Thật kỳ lạ, miếu sập rồi, mưa cũng tạnh, chỉ còn lại cơn gió lạnh vẫn không ngừng thổi.

Những người lưu đày mặc quần áo mỏng manh đều run rẩy vì lạnh.

Tôn Hằng đã sớm chuẩn bị cho Tô gia một số quần áo dày, lúc này đều dùng đến.

Tô phu nhân bảo Trần Tú tìm ra bọc quần áo, sau đó phát cho mọi người, bảo mọi người mặc vào.

Chỉ có Tử Thần và Đinh Lan là không có, may thay, Tôn Hằng chuẩn bị thêm cho Tô phu nhân hai bộ, Trần Tú nhìn chiếc áo khoác bằng gấm mới tinh, thực sự có chút không nỡ đưa cho họ.
 
Back
Top Bottom