Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 270: Chương 270



“Kiều Uyển, ngươi đúng là không phải người, ngươi dám nói ngươi và ta không làm chuyện đó sao?” Chương Tử Yên vừa khóc vừa hỏi.

“Là ngươi hạ thuốc ta, ta không biết gì cả, là ngươi luôn quyến rũ ta.” Kiều Uyển độc ác nói.

“Ha ha, hóa ra là ta quyến rũ ngươi, quyến rũ đến mức ngươi có con với ta...” Chương Tử Yên lẩm bẩm, lảo đảo đi về phía hắn ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng ta đi đến trước mặt Kiều Uyển, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Ta vẫn luôn nghĩ rằng trong lòng ngươi chỉ có ta, ta liều c.h.ế.t đến tìm ngươi, chỉ muốn nương nhờ ngươi, tìm một nơi nương thân cho ta và nhi tử, không ngờ ngươi lại không giống với người trong lòng ta, ngươi đã trở thành ác quỷ từ lúc nào, hay là ngươi vẫn luôn như vậy?”

“Cút đi đồ tiện nhân!” Kiều Uyển muốn đẩy nàng ta ra nhưng không ngờ bị Chương Tử Yên túm chặt, nàng ta đột nhiên rút một cây trâm gỗ trên đầu đ.â.m thẳng vào cổ họng Kiều Uyển.

Một cái, rút ra rồi lại một cái...

Tổng cộng đ.â.m năm sáu lần, cho đến khi đ.â.m thủng cổ Kiều Uyển, m.á.u chảy đầm đìa, không còn hơi thở, Chương Tử Yên vẫn chưa muốn dừng lại.

Đến khi mọi người phản ứng lại, định giữ nàng ta lại thì nàng ta đột nhiên rút trâm ra, nhanh chóng đ.â.m vào chính mình, một nhát chí mạng, lập tức tắt thở.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh chứng kiến tất cả mọi chuyện, chó cắn chó, c.h.ế.t cũng đáng!

“Nhi tử của ta, nhi tử của ta!” Kiều lão gia và phu nhân nghe tin chạy đến, nhìn thấy người đầy m.á.u trên mặt đất, khóc lóc muốn xông lên.

Nhưng Vương Cố đã phái người ngăn lại: “Muốn lấy xác, trước tiên hãy mang năm trăm lượng vàng và giấy tờ của năm cửa hàng mà hắn ta nợ đến đây, nếu không thì chỉ có thể ném xác này vào bãi tha ma cho chó hoang ăn.”

“Hắn đã làm gì mà nợ công tử nhiều tiền như vậy?” Kiều lão gia lẩm bẩm hỏi.

“Ông tự xem đi.” Vương Cố nói rồi ném tờ giấy nợ trên tay xuống đất.

Kiều lão gia nhặt lên, xem kỹ, tay bắt đầu run rẩy, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.

Phu nhân của ông ta ôm ông ta khóc lóc thảm thiết.

“Mặc Mặc, thật sự nhìn hai con ch.ó kia kéo thứ này đi sao?” Trần Thiếu Khanh cười hỏi, thực ra trong lòng hắn đã có đáp án, chỉ cố ý trêu chọc Tô Mặc mà thôi.

“Sư huynh, huynh có biết chuyện ve sầu thoát xác, chim sẻ rình bắt không? Để hai con ch.ó này dọn dẹp sạch sẽ Kiều gia rồi chúng ta ra tay chẳng phải sẽ nhàn hạ hơn sao?” Tô Mặc cười hỏi, đôi mắt to tròn lấp lánh.

Một sư huynh thông minh như vậy sao lại không hiểu chuyện này, nàng không tin!

Để có thể lấy lại xác, Kiều gia đành phải bán hết đồ đạc, bán nhà bán cửa hàng, cuối cùng cũng gom đủ năm trăm lượng vàng, chọn ra năm cửa hàng từ mấy cửa hàng còn lại, rồi cầm khế ước đến đưa cho Vương Cố.

“Nhi tử của ta đã mất, các người hãy mang Vu cô nương về đi, mối hôn sự này, e rằng Kiều gia chúng ta không thể với tới.” Kiều lão gia yếu ớt nói.

Gia đình đã sa sút, làm sao có thể nuôi nổi nghĩa nữ của Ngự sử đại nhân, Ngự sử đại nhân này không phải là quý nhân của ông ta, rõ ràng là Diêm Vương đến đòi mạng Kiều gia.

Ông ta không muốn có bất kỳ liên quan nào với người nhà ngự sử nữa.

“Nói trước, ta có thể mang nghĩa muội của ta đi nhưng mười vạn lượng vàng này cũng không trả lại, ta đã nói chuyện tử tế với ông, ông cũng đừng giả vờ ngây ngốc với ta!” Vương Cố gật đầu nhìn ông ta.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 271: Chương 271



“Được...” Kiều lão gia phất tay, bất lực nhắm mắt lại.

Trả cái gì? Ông ta dám nói chữ trả này sao?

Trên con đường quan lộ đi đến Ly thành, mười mấy chiếc xe ngựa chở hàng chạy như bay.

Chiếc xe ngựa cuối cùng rất sang trọng, mui xe phủ vải nhung xanh, thùng xe bằng gỗ hồng đào chạm khắc đủ loại hoa văn, thể hiện sự cao quý và khí phách của chủ nhân.

Vương Cố và Vương Chí đắc ý ngồi trong xe, hai người vui vẻ uống rượu ăn thịt.

Trước mặt bọn họ còn có một chiếc xe ngựa nhỏ, bên trong là Vu Đinh Lan vừa mới thành thân đã phải thủ tiết.

Nàng ấy vốn không muốn trở về, nàng ấy muốn theo Tô Bân đi đày.

Nhưng Vương Cố lấy tiền đồ của cha nàng ấy ra uy h**p, ép nàng ấy lên xe ngựa.

Ngồi trong xe, Vu Đinh Lan vẫn như đang mơ, nghĩ đến việc mình gặp hai người đó, nói có thể giúp mình, nàng ấy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại nàng ấy phát hiện ra một nơi kỳ lạ, rất xa lạ, có sông có nhà cửa, kỳ lạ là nàng ấy còn có thể nghe thấy tiếng nói bên ngoài nhưng người phát ra tiếng ở đâu thì nàng ấy không nhìn thấy.

Nàng ấy nghe rất lâu, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra Kiều Uyển định dùng chuyện mình mất tích để vu oan cho Tô Bân, nói hắn dụ dỗ mình.

Hơn nữa Kiều Uyển còn cấu kết với di nương Tô gia, nghĩ đến Chương Tử Yên, Vu Đinh Lan thấy nàng ta vừa buồn cười vừa đáng thương, một nữ nhân ngốc nghếch, bị nam nhân sai khiến, nói những lời trái với lương tâm.

Đúng lúc Từ Tri phủ sắp ra tay với người Tô gia, nàng ấy biết mình không thể chờ thêm được nữa, nàng ấy nghĩ mình nhất định phải ra ngoài.

Vừa nghĩ như vậy thì dường như có một đôi tay đẩy nàng ấy một cái, sau đó nàng ấy đã đứng giữa đám đông.

Bọn họ rốt cuộc là người nào?

Ta đang ở đâu đây?

Vu Đinh Lan nghĩ mãi vẫn không thông nhưng nàng ấy lại rõ ràng nhận ra được, hai người kia hoàn toàn không có ác ý với nàng ấy, trái lại còn đang giúp nàng ấy.

Cuối cùng nhờ có nàng ấy xuất hiện mà Tô Bân được cứu, cả Tô gia cũng được cứu theo.

Khi người Tô gia bị áp giải đi, nàng ấy nhìn thấy ánh mắt biết ơn của Tô phu nhân, cũng cảm nhận được sự lưu luyến của Tô Bân, hắn vẫn nhìn nàng ấy, cho đến khi ra khỏi cửa, không nhìn thấy nữa mới thôi.

Mặc dù đã gặp mặt nhưng vẫn chưa kịp nói một câu.

Vu Đinh Lan nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Tô Bân, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Nàng ấy biết nhất định hắn đã chịu rất nhiều khổ sở, chịu rất nhiều tội.

Nàng ấy đau lòng nhưng lại bất lực.

Nàng ấy không thể làm chủ số phận của mình, không chỉ có nàng ấy, ngay cả cha nàng ấy, và cả số phận của cả Vu gia đều nằm trong tay người khác.

Kiều Uyển đã chết, dầu mỡ của Kiều gia cũng đã vắt kiệt, huynh đệ Vương Cố nhất định bắt nàng ấy trở về là đã có tính toán khác, nói không chừng đã tìm cho nàng ấy một nhà khác.

Vu Đinh Lan cảm thấy mình sống như một con rối bị giật dây, không có sức sống.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Vu Đinh Lan vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy đoàn xe dường như bị thứ gì đó chặn lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chuyện gì vậy? Sao không đi nữa?” Vương Cố xuống xe hỏi.

“Công tử, có một cái cây chắn ngang ở phía trước.” Một người đánh xe nói.

“Chuyện gì vậy? Lúc đến không có mà?” Vương Cố cảnh giác nhìn xung quanh.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 272: Chương 272



Trong lòng hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn ở cái cây chắn ngang này.

Trên xe hắn ta có nhiều vàng như vậy, không thể không phòng.

“Các ngươi mau đi dời cái cây này đi! Phải nhanh lên!” Vương Cố ra lệnh.

Vài người nhận lệnh đi.

Cái cây không lớn, không lâu sau đã được dời đi, đoàn xe tiếp tục tiến lên, không hiểu sao trong lòng Vương Cố luôn thấp thỏm, cứ cảm thấy bất an.

Về phần tại sao, hắn ta cũng không nói ra được.

Vương Chí rót rượu cho hắn ta nhưng hắn ta không có tâm trạng uống.

“Ca ca đa nghi quá rồi, chúng ta mang theo nhiều cao thủ như vậy, sợ gì chứ? Huống hồ xe của chúng ta đều có dấu hiệu, chẳng lẽ lại có người muốn gây thù chuốc oán với Ngự sử đại nhân sao?”

“Không phải thế, ta cứ cảm thấy chuyện này rất quỷ dị...”

Lời Vương Cố còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy xe nghiêng về một bên, sau đó lật sang bên phải, bên phải là một con sông nước chảy xiết, xe lăn xuống dốc, sau đó lại lăn xuống sông.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không xong rồi! Xe của công tử và tiểu thư lật rồi!”

Vương Cố và Vương Chí mơ hồ nghe thấy tiếng kêu trên cao.

Xe vẫn lăn, cuối cùng khi sắp đến gần bờ sông thì dừng lại, hóa ra là binh lính đã nhảy xuống, mấy người cùng nhau chặn xe lại.

Bọn họ vất vả kéo huynh đệ Vương Cố ra khỏi xe.

Trên người và trên mặt hai người đều có vết thương, đầu còn chảy máu.

“Công tử, xe của tiểu thư không cứu được nữa rồi.” Một người lính chỉ vào dòng sông nói.

Vương Cố nhìn lại, phát hiện xe của Vu Đinh Lan đã lăn ra giữa sông, không lâu sau xoay một vòng rồi chìm xuống.

“Mau đi vớt! Mau đi vớt!” Vương Cố lớn tiếng kêu: “Các ngươi để lại hai người trông xe, những người còn lại đều đến vớt cho ta, nhất định phải vớt tiểu thư lên.”

Bất kể có cứu được hay không, cũng phải diễn cho đủ, nếu không về Vu gia kia trách móc mình, mình mới có lời để nói.

Lập tức, những người lính đang trông xe chở hàng cũng xuống hết, cùng nhau xuống sông vớt người.

Nước chảy quá xiết, bọn họ còn chưa đến gần, đã mấy lần suýt bị cuốn trôi.

“Công tử, không được, không đến gần được.” Một người lính đáp.

“Công tử, ta vớt được một đôi giày.” Có người giơ một đôi giày thêu hoa lên nói.

Vương Cố gật đầu: “Thôi, các ngươi lên đi, xem ra tiểu thư đã gặp nạn rồi.”

Nói xong, hắn ta nhìn dòng nước xiết với vẻ mặt đau buồn.

Binh lính lên đưa đôi giày cho Vương Cố, hắn ta cất đi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vương Chí nhíu mày, khóe miệng giật giật.

Vương Chí gật đầu: “Các ngươi về giải thích rõ ràng với Vu phòng ngự, chúng ta đã hết sức rồi.”

“Yên tâm đi, công tử.” Vài người lính đều lớn tiếng đáp.

Vài người dìu hai công tử trở lại quan lộ nhưng phát hiện hai người trông xe đã mơ màng.

Vương Chí tức giận đá mỗi người một cái, sau đó nhanh chóng kiểm tra số thùng, may là không thiếu thùng nào.

Chỉ là những thùng này dường như có gì đó khác với trước, màu sắc có vẻ tối hơn, hình như hoa văn cũng có chút khác biệt.

Vương Chí còn đang do dự, đột nhiên nghe Vương Cố nói: “Còn chần chừ gì nữa, còn không mau đi!”

Hắn ta vội vàng chạy đến trước mặt đại ca.

Nơi này có chút tà khí, không nên ở lâu.

Xe ngựa của bọn họ đã hỏng, phía trước lại toàn là xe chở hàng, bất đắc dĩ, hai người đành phải chen chúc ngồi trên xe chở hàng.

Đoàn xe lại bắt đầu tiến về phía trước.

“Này~ sao ta cảm thấy hình như chạy nhanh hơn rồi.”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 273: Chương 273



“Đúng vậy, có lẽ là nhờ gió thuận...”

Hai người đánh xe nghi hoặc nói, đoàn xe dần đi xa, không lâu sau đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Không tệ! Không tệ~” Tô Mặc hiện thân nhìn đoàn xe đi xa gật đầu cười nói.

“Ừm, trả lại những thứ vàng bạc đó, để hai tên công tử chó má kia thu dọn Kiều gia, bây giờ lại nghĩ cách cứu Vu cô nương, lại thu hồi được vàng bạc, chiêu này quả là một mũi tên trúng hai đích, Mặc Mặc, cách này của muội thật lợi hại.”

Trần Thiếu Khanh khen ngợi Tô Mặc cười nói.

Tô Mặc chớp chớp đôi mắt to: “Sư huynh, sao không gian của huynh lại có nhiều thùng rỗng hình dáng giống nhau như vậy?”

Trần Thiếu Khanh cười nói: “Đương nhiên là tìm được trong kho Kiều gia, chỉ là hoa văn và màu sắc hơi khác nhau thôi, may là bọn chúng không phát hiện ra.”

“Lũ ngu ngốc này, sao có thể phát hiện ra sư huynh giấu trời qua biển chứ?” Tô Mặc nheo mắt cười nịnh nọt: “Sư huynh là người thông minh tài giỏi nhất trên đời.”

“Ha, không trách gì sư phụ thiên vị muội, cái miệng nhỏ này của muội thật ngọt.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa đưa tay v**t v* mái tóc đen như mực của Tô Mặc.

Lần này Tô Mặc không chê bai, ngược lại còn ngoan ngoãn tựa đầu vào lòng bàn tay sư huynh.

Trần Thiếu Khanh ngẩn người trong chốc lát, mặt hơi đỏ lên: “Ừm!Ừm, Mặc Mặc, Vu cô nương trong không gian của muội thì phải làm sao?”

“Đương nhiên là đưa nàng ấy đi gặp đại ca của ta, không thì còn có thể làm sao? Chẳng lẽ sư huynh còn có ý tưởng gì khác sao?” Tô Mặc dùng ánh mắt tinh ranh nhìn hắn.

“Mặc Mặc, nếu muội còn nói như vậy, ta chỉ còn cách nghĩ cách đi cứu muội.” Trần Thiếu Khanh nghiêm mặt nói.

“Cứu ta?” Tô Mặc có chút không hiểu.

“Muội ngã vào vại dấm lâu như vậy mà vẫn chưa ra, ta không nên nghĩ cách cứu muội sao?” Trần Thiếu Khanh nháy mắt với Tô Mặc, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư huynh nói bậy bạ gì vậy?” Lần này đến lượt Tô Mặc đỏ mặt, nàng ngẩng đầu nhỏ lên, quay mặt sang một bên: “Sư huynh, chúng ta mau đuổi theo mẫu thân và những người khác đi?”

Nàng vừa định đi thì Trần Thiếu Khanh kéo nàng lại, sau đó ôm chặt nàng vào lòng.

“Sư huynh, huynh làm gì vậy?” Tô Mặc có chút hoảng hốt nói.

“Đừng nhúc nhích!” Nói xong, hai người liền biến mất không thấy bóng dáng.

Đợi đến khi họ xuất hiện trở lại thì phát hiện đã đến cổng thành Thanh thành.

“Sư huynh, huynh đã luyện thành thuật dịch chuyển tức thời rồi sao?” Tô Mặc đầy vẻ kinh ngạc.

Công phu này không thể luyện thành trong ba bốn tháng, không ngờ sư huynh lại luyện thành trong thời gian ngắn như vậy, không trách gì sư phụ nói sư huynh là người có thiên phú dị bẩm.

Hai người vừa đứng vững sau một gốc cây thì đột nhiên nhìn thấy một đội người đi ra từ trong thành.

Đi đầu chính là thị vệ lão Lý.

Người Tô gia đi ở phía trước nhất, sau đó là mười mấy người của Yên Vũ lâu, cuối cùng là mấy thư sinh.

“Mặc Mặc, muội có thể thả người da đen và đệ đệ của muội ra rồi.” Trần Thiếu Khanh trêu chọc nói.

Nghe sư huynh nghiêm túc nói lời này, Tô Mặc suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Mới vừa rồi, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn thấy đoàn xe bị cây đại thụ mà bọn họ di chuyển chặn lại, hai người nhân lúc bọn họ xuống xe, đã động tay động chân vào bánh xe của hai chiếc xe, ước chừng cũng chỉ miễn cưỡng đi được đến bên kia sông.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 274: Chương 274



Quả nhiên, xe đến bên bờ sông, bánh xe bị nới lỏng rơi ra, xe lật xuống sông.

Tô Mặc nhân lúc bánh xe chuyển động, nhảy vào trong xe, điểm huyệt Vu Đinh Lan, lại đưa nàng ấy vào không gian của mình một lần nữa .

Còn cho nàng ấy uống một viên thuốc có chứa hắc tố.

Nghĩ đến mỹ nhân này rất nhanh sẽ biến thành người da đen.

Quả nhiên, Tô Mặc vào không gian, nhìn Vu Đinh Lan bị điểm huyệt đang ngủ say, quả nhiên mặt nàng ấy đã biến thành màu đen như trát than.

“Như vậy thì không ai có thể nhận ra nàng ấy nữa.” Tô Mặc đắc ý nói.

“E rằng ngay cả ca ca muội cũng không nhận ra.” Trần Thiếu Khanh trêu chọc nói.

“Điều này không sao, chỉ là có thể được lão Lý giữ lại hay không thì phải xem tạo hóa của nàng ấy.” Tô Mặc vừa nói, vừa thấy đoàn người đi về phía này, nàng đột nhiên điểm huyệt Vu Đinh Lan, đồng thời đẩy nàng ấy và Tô Côn ra khỏi không gian.

Tô Bân đang lơ đễnh đi, trong mắt đầy vẻ thất vọng.

Lão Lý sợ có người nói lời ra tiếng vào, nói rằng đợi ra khỏi thành đi một đoạn đường, sẽ cho người Tô gia lên xe ngựa.

Cho nên tất cả mọi người Tô gia đều chỉ có thể đi bộ.

“Ầm ầm.” Hai người lăn đến dưới chân Tô Bân, Tô Bân giật mình, vội vàng né tránh.

“Ca ca.” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Côn nhi, sao lại là đệ?” Tô Bân kinh ngạc nói.

Tô Bân đi lên ôm chầm lấy Tô Côn đột nhiên xuất hiện: “Đệ đi đâu vậy?”

“Đệ cũng không biết, mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã thấy ca ca rồi.” Tô Côn thành thật trả lời.

Mặc kệ hắn đi đâu, về là tốt rồi.

Tô Bân ôm chặt đệ đệ không buông, đột nhiên hắn cảm thấy bên cạnh có một thứ đen thui đang nhìn mình.

Hắn không khỏi cúi đầu nhìn xuống, một khuôn mặt đen sì, một đôi mắt to sáng lấp lánh đang nhìn mình, hắn không khỏi sửng sốt, ánh mắt này sao lại quen thuộc đến vậy.

“Bân ca, là ta.” Vu Đinh Lan phản ứng rất nhanh, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng gọi.

Tô Bân cúi xuống nhìn kỹ, ngắm nghía hồi lâu cuối cùng cũng nhận ra nàng ấy: “Nàng... sao nàng lại biến thành như vậy?”

Vu Đinh Lan sửng sốt, sờ mặt mình: “Như thế nào?”

“Đen như vậy? Chẳng lẽ nàng trốn ra, nên cố ý làm như vậy sao?” Tô Bân nhỏ giọng hỏi, sau đó cúi xuống muốn đỡ nàng ấy dậy.

Vu Đinh Lan vội vàng xua tay, tự mình đứng dậy.

“Bân nhi, nàng là ai? Các con quen nhau sao?” Tô phu nhân đi tới hỏi: “Côn nhi, con về từ lúc nào vậy?” Tô phu nhân đột nhiên phát hiện ra người nhỏ bé trong lòng Tô Bân thì kinh ngạc kêu lên.

“Đại nương.” Tô Côn nhào vào lòng bà khóc nức nở, Tô phu nhân v**t v* Tô Côn, trong lòng chua xót.

Tiểu hài tử này không phải là người Tô gia nhưng dù sao cũng đã ở Tô gia nhiều năm như vậy, nếu không cần hắn, thật sự không nỡ.

“Nương con đã làm chuyện có lỗi với Tô gia, bị báo ứng c.h.ế.t rồi, Côn nhi, con nhớ phải ở lại với người Tô gia nhưng không được nhắc đến nữ nhân đó nữa, con nhớ chưa?” Tô phu nhân nghiêm giọng hỏi.

“Đại nương, con nhớ rồi.” Tô Côn vừa khóc vừa gật đầu.

Lúc này, Tô phu nhân lại chú ý đến người da đen bên cạnh, nhíu mày nhìn nàng ấy, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Phu nhân, là ta.” Vu Đinh Lan nhẹ giọng gọi.

Tô phu nhân nhìn khuôn mặt đen sì này, có chút ngơ ngác, sao bà không nhớ mình quen người đen như vậy nhỉ?

“Nương, là Đinh Lan, nàng ấy cải trang trốn ra ngoài.” Tô Bân giải thích.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 275: Chương 275



“Vâng vâng!” Lúc này Vu Đinh Lan cũng rất ngơ ngác, tin rằng so với Tô phu nhân cũng không tỉnh táo hơn được bao nhiêu, may mà nàng ấy phản ứng nhanh, nàng ấy biết mình đã gặp được người Tô gia, nàng ấy phải nghĩ cách ở lại, còn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao mặt nàng ấy lại đen như vậy, nàng ấy đến đây bằng cách nào, có thể từ từ suy nghĩ sau.

“Đinh Lan?” Tô phu nhân suýt chút nữa kêu lên, bà nhìn quanh, phát hiện thị vệ lão Lý đang nhìn bọn họ, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Không phải ngươi đi với công tử Ngự sử rồi sao?” Tô phu nhân hỏi.

“Ta bị lật xe...” Vu Đinh Lan vừa định nói gì thì lão Lý cưỡi ngựa đi tới: “Tô phu nhân, người này... cô... nương đang nói là ai?”

Lão Lý suy nghĩ hồi lâu, mới miễn cưỡng cảm thấy nàng ấy là một cô nương.

“Lý thị vệ, thật khéo, gặp được một người đồng hương đang chạy nạn, nàng ấy đến Thanh thành tìm người thân nương tựa, không ngờ người thân đều c.h.ế.t hết, nàng ấy không còn nơi nào để đi, không biết có thể để nàng ấy giúp các ngươi nấu cơm, sau đó có thể giúp mua sắm những thứ gì đó không, nàng ấy có thể làm được, cái gì cũng biết.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô phu nhân vừa nói vừa nhìn thấy không có ai chú ý, liền móc một thỏi bạc từ trong lòng ra nhét vào tay lão Lý.

Lão Lý do dự một lát, nghĩ cũng phải, mấy người bọn họ nấu cơm đều qua loa đại khái, tìm người nấu cơm cũng không phải không được.

“Ừm, chỉ lo cơm nước, không có lương, ngươi có đồng ý không?” Lão Lý thử hỏi.

“Đồng ý! Đồng ý, chỉ cần có cơm ăn, có thể sống sót là được.” Vu Đinh Lan vội vàng đáp.

“Được, vậy thì đi theo đi! Trong mắt phải có chút linh hoạt, đừng lười biếng, nếu không sẽ đuổi ngươi đi bất cứ lúc nào.” Lão Lý nói xong thì cưỡi ngựa đi về phía trước.

“Được! Ta sẽ không lười biếng! Chắc chắn không lười biếng!” Vu Đinh Lan kìm nén tiếng reo hò vui sướng trong lòng, vội vàng nói.

Tô Bân và Tô phu nhân cũng rất vui, chỉ là bọn họ không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Nhìn Vu Đinh Lan thuận lợi gia nhập đội ngũ, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, không khỏi bật cười.

Không ngờ Vu tiểu thư nhu mì như vậy, lại là một nhân tài, phản ứng nhanh, còn biết diễn trò, khó trách Tô Bân và Tô phu nhân lại thích nàng ấy như vậy.

“Ta thích nàng ấy, sư huynh có thích không?” Tô Mặc chớp mắt hỏi đột ngột.

“Thích...” Trần Thiếu Khanh kéo dài giọng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ dần cứng đờ của Tô Mặc: “Muộii!”

“Hừ~” Tô Mặc nghe xong chữ cuối cùng, khuôn mặt nhỏ lập tức chuyển từ âm sang dương, lại trở nên ửng hồng, quay đầu sang một bên.

Trực tiếp như vậy sao?

Thật hay giả vậy?

Trong lòng Tô Mặc cảm thấy ngọt ngào, chỉ không biết lời nói của sư huynh có phải là nói đùa hay không.

Sao nàng lại cảm thấy hắn đang nói bừa vậy.

Tô Mặc thở dài trong lòng: “Sư huynh, bọn họ đi xa rồi, chúng ta đuổi theo đi!”

“Tô Mặc, không vội, sư huynh muốn dẫn muội đến một nơi trước, xem náo nhiệt, ước chừng là vở kịch hay cũng sắp bắt đầu rồi.”

Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa đột nhiên ôm Tô Mặc vào lòng, sau đó thân hình lóe lên rồi biến mất.

Hai người lại xuất hiện, Tô Mặc không khỏi kinh ngạc: “Sư huynh, đây là nơi nào?”

Trần Thiếu Khanh nhìn nàng với vẻ thích thú: “Muội đoán xem!”

Nhìn lan can bằng ngọc, bậc thang bằng đá cẩm thạch, còn có đình đài lầu các tường xanh ngói vàng, Tô Mặc không khỏi tỉnh ngộ: “Đây chẳng phải là hoàng cung sao?”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 276: Chương 276



“Chúc mừng muội đã trả lời đúng!” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa không khỏi ôm chặt Tô Mặc hơn.

Lúc này Tô Mặc mới nhớ ra mình vẫn còn trong lòng Trần Thiếu Khanh.

Nàng vùng vẫy, muốn thoát ra, đột nhiên nhìn thấy sau tảng đá giả cách đó không xa có hai người vội vã đi tới.

“Không xong rồi, tên Dương thần y này là thần y chó má gì chứ, bệ hạ uống thuốc của ông ta, hôn mê bất tỉnh, còn thỉnh thoảng nôn ra máu.”

“Đúng vậy, chuyện này không xong rồi, đại hoàng tử bảo chúng ta nhanh đi mời thái y, nhanh lên! Chúng ta chạy nhanh lên nào!”

Người đang nói chuyện là hai tiểu thái giám, hai người vừa nói vừa chạy.

“Mặc Mặc, thuốc của muội bắt đầu có hiệu lực rồi sao?” Trần Thiếu Khanh cười nói.

“Mời thái y? Cho dù là Thiên vương lão tử đến cũng vô dụng!” Tô Mặc hừ lạnh một tiếng!

“Ha ha! Không tệ! Rất xứng với ta!” Trần Thiếu Khanh cười nói.

Tô Mặc phát hiện từ khi sư huynh xuyên không đến đây, dường như đã trở thành một người khác, hình tượng lạnh lùng không còn nữa, hắn thích cười, còn rất thích trêu chọc nàng.

Đây có phải là thích trong truyền thuyết không?

Trong lòng Tô Mặc ngọt ngào, lẩm bẩm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ánh mắt xoay chuyển, nàng quay đầu lại, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trần Thiếu Khanh.

Lạ thật, Trần Thiếu Khanh như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn gật đầu rất chắc chắn.

Lúc này, trong lòng Tô Mặc như được rót mật, hóa ra sư huynh thực sự thích nàng.

“Mặc Mặc, ngẩn người làm gì, sao còn không đi?” Trần Thiếu Khanh có chút khó hiểu nhìn Tô Mặc đang ngẩn người, khuôn mặt nhỏ còn ửng hồng, giống như một quả táo chín mọng.

“Được~” Tô Mặc đáp lời một cách giòn tan.

Hai người ẩn thân theo sau hai tên thái giám đến Thái y viện, tên thái giám chạy vào hỏi: “Lý thái y có ở đây không?”

Một thái y đứng lên, chỉ tay về phía sau: “Ông ấy đến phòng thuốc rồi.”

Hai tên thái giám nghe xong vội vàng chạy đến phòng thuốc ở hậu viện, vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi: “Lý thái y, mau đi thôi, bệ hạ nôn ra m.á.u rồi.”

Lý thái y nghe tiếng chạy ra: “Có chuyện gì vậy? Không phải hôm nay có thần y bên ngoài cung đến khám cho bệ hạ sao?”

“Ôi chao, còn thần y gì nữa, bệ hạ uống thuốc của ông ta thì hôn mê bất tỉnh, còn nôn ra mấy ngụm máu, đại hoàng tử điện hạ bảo Lý thái y mau qua đó.”

Tên thái giám vừa nói vừa kéo Lý thái y đi.

“Chờ đã, ta khóa cửa trước.” Lý thái y vừa nói vừa định đi khóa cửa.

“Giao cho bọn họ là được.” Vừa nói vừa chỉ vào những y quan đang phơi thuốc bên ngoài phòng.

“Được rồi, lát nữa ngươi khóa cửa, ta đi lấy hộp thuốc.” Lý thái y vừa dứt lời, một tên thái giám khác đã ôm hộp thuốc chạy đến.

“Mau đi thôi, không thể chậm trễ thêm được nữa.” Tên thái giám giục.

Không ai trong số họ để ý, cửa phòng thuốc khẽ mở một khe, sau đó tự đóng lại.

Lý thái y và hai tên thái giám vừa chạy vừa xông đến Càn Hòa cung, vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng kêu kinh hãi: “Hoàng thượng, hoàng thượng!”

“Hoàng thượng, người làm sao vậy?”

Là tiếng gọi vội vã của Lưu hoàng hậu và Vũ phi nương nương.

Trên mặt đất, một nam nhân trung niên đang quỳ run rẩy, không ngừng dập đầu, còn không ngừng nói: “Tha mạng! Xin nương nương khai ân tha mạng.”

“Cái đầu của ngươi chắc chắn không giữ được rồi, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện trong lòng rằng bệ hạ không sao, nếu không nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!” Lưu hoàng hậu hừ lạnh nói.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 277: Chương 277



Quay đầu lại, bà ta nhìn thấy Lý thái y vội vã chạy vào, vội vàng đứng dậy nói: “Lý thái y, ông mau xem xem, bệ hạ làm sao vậy? Lúc trước hoàng thượng vẫn ăn uống bình thường, sau khi uống thuốc của tên lừa đảo này thì hôn mê bất tỉnh, còn nôn ra hai ngụm máu.”

Lý thái y đặt hộp thuốc xuống, vội vàng tiến lại gần, bắt mạch cho hoàng đế, một lúc lâu sau, ông ta mặt nặng nề hỏi: “Ngươi đã cho bệ hạ uống thứ gì?”

Dương thần y quỳ trên mặt đất, vội vàng lấy một viên thuốc từ trong hộp thuốc của mình ra: “Đây là bí dược tổ truyền của ta, đều là một số dược liệu đại bổ, theo bệnh tình của bệ hạ thì ăn vào chỉ có lợi mà không có hại, chỉ không biết tại sao bệ hạ lại biến thành như vậy, tiểu dân thật sự vô tội mà!”

Vừa nói vừa bắt đầu dùng sức dập đầu, cái đầu to đập vào viên gạch xanh trên mặt đất “Đùng đùng.” vang dội.

“Thần y chó má, ngươi còn dám lừa gạt bổn vương, phụ hoàng đã thành ra như vậy rồi, ngươi còn cãi chày cãi cối! Bổn vương đánh c.h.ế.t ngươi!”

Đại hoàng tử Triệu Quyến xông lên tát Dương thần y mấy cái vào mặt, sau đó lại dùng sức đá mấy cước.

“Đủ rồi!” Lưu hoàng hậu quát lên với hắn ta: “Ngươi đi đâu tìm được cái thần y gì thế này? Giờ đánh c.h.ế.t ông ta thì phụ hoàng của ngươi có thể tỉnh lại không?”

Hiền vương Triệu Quyến lúc này mới cay đắng thu tay chân lại: “Nếu phụ hoàng có mệnh hệ gì, bổn vương sẽ đích thân lột da ngươi!”

Dương thần y lại liên tục dập đầu, trán đã đập chảy máu.

Trương thái y lấy viên thuốc trong tay ông ta ra, bẻ ra xem xét cẩn thận: “Viên thuốc này hình như không có mùi gì lạ, chỉ là tại sao lại thế này?”

Đột nhiên ông ta phát hiện trên đó có những hạt bột nhỏ li ti, sau đó ông ta đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi xoa xoa, sắc mặt không khỏi biến đổi: “Kim thạch mộc, trên viên thuốc này của ngươi có kim thạch mộc!”

Trương thái y đột nhiên hét lớn.

“Trương thái y, kim thạch mộc là thứ gì?” Lưu hoàng hậu nhìn Trương thái y vốn luôn điềm đạm lại thất thố như vậy, lòng chùng xuống, cảm thấy rất không ổn, vội vàng hỏi.

“Đây là một loại cỏ độc mọc trên vách đá cheo leo, rất hiếm, độc tính cũng rất lớn, nó có thể khiến người ta xuất huyết dạ dày, cho đến khi ruột thủng bụng nát, c.h.ế.t trong đau đớn.” Trương thái y giải thích.

“Nhưng có thuốc chữa không?” Lưu hoàng hậu vội vàng hỏi.

“Hoàng hậu nương nương đừng hoảng, đây là một loại thuốc độc mãn tính, tuy đau đớn nhưng phát tác rất chậm, thần nhớ có một cuốn sách y thuật giới thiệu, nói rằng tuyết liên ngàn năm có thể giải được loại độc này, may mắn là, trong phòng thuốc có một nhánh tuyết liên do nước La Tư cống nạp vào năm ngoái, thần sẽ đi lấy về làm thuốc cho hoàng thượng.”

Lý thái y nói xong, xách hộp thuốc định đi.

“Nhanh chuẩn bị kiệu đưa Lý thái y đi! Nhanh lên!” Lưu hoàng hậu ra lệnh.

Ngay lập tức có thái giám chạy ra ngoài, rất nhanh đã khiêng một chiếc kiệu, khiêng Lý thái y chạy thẳng đến phòng thuốc ở hậu viện của Thái y viện.

Lúc này, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đang bận rộn trong phòng thuốc.

“Sư huynh, không ngờ tên cẩu hoàng đế này lại có nhiều bảo bối như vậy, chúng ta đến đúng lúc quá.” Tô Mặc cười chỉ vào đủ loại dược liệu trên giá.

“Đúng vậy!” Trần Thiếu Khanh nhìn những cây nhân sâm ngàn năm, linh chi trăm năm, yến sào cực phẩm và hoa tuyết liên ngàn năm trên giá, không khỏi gật đầu.
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 278: Chương 278



Tô Mặc vung tay nhỏ, ngay lập tức những thứ này đều vào không gian của nàng.

Nàng quay mặt nhìn thấy trong tủ ở bức tường bên kia ngoài một số dược liệu thường thấy, còn có hải long, long diên hương, đông trùng hạ thảo, nhung hươu, bàn chân gấu, hoàng bá, huyết kiệt, trầm hương, đàn hương, băng cầu tử, trọng lâu...

Hầu như có thể tìm thấy tất cả các loại dược liệu quý hiếm ở đây, Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh, hai người nhìn nhau cười, đồng thời vung tay, ngay lập tức căn phòng trở nên trống rỗng, ngay cả giá để hàng cũng bị lấy đi.

Hai người vừa làm xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, thì ra Lý thái y dẫn người đến tìm hoa tuyết liên ngàn năm.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn họ đi vào, đúng như dự đoán, họ thấy Lý thái y há hốc mồm, họ mới thong thả đi ngang qua Lý thái y, đi ra khỏi phòng thuốc.

“Á! Thuốc đâu! Thuốc đâu rồi!” Trong phòng vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

Tiếng kêu làm kinh động các thái y ở tiền viện, mọi người vội vàng chạy đến đây.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn Thái y viện náo nhiệt khác thường, hai người ngẩng đầu cười lớn không tiếng động rồi đi ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sư huynh, làm tốt lắm, khen chúng ta nào!” Tô Mặc giơ ngón tay cái về phía Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh rất phối hợp gật đầu với ngón tay cái của nàng.

Hai người đến cung Càn Hòa, nghe thấy tiếng kêu than khắp cung.

“Sao thế, tên cẩu hoàng đế này đã c.h.ế.t rồi sao?” Trần Thiếu Khanh hỏi.

“Không, thuốc ta hạ, ông ta phải quằn quại ba ngày ba đêm mới c.h.ế.t vì thủng ruột, để ông ta c.h.ế.t nhanh như vậy, chẳng phải là quá dễ dàng cho oongta sao.” Tô Mặc đắc ý nói.

Đột nhiên nàng nhớ ra chuyện gì đó: “Nghe nói tên cẩu hoàng đế này để Vũ phi nương nương nhận rất nhiều nghĩa nữ nghĩa tử, lại được không ít vàng bạc, sư huynh, chúng ta đi xem thử?”

“Được!”

Tô Mặc quen đường quen lối đến quốc khố, Trần Thiếu Khanh lấy một gói bột từ trong không gian rắc về phía những tên lính canh, mấy tên lính lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Tô Mặc lấy con d.a.o găm kim cương ra định mở khóa, Trần Thiếu Khanh vung tay lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục có gắn ống giảm thanh, chỉ nghe thấy một tiếng “Bùm”, ổ khóa rơi xuống, Tô Mặc đưa tay đỡ lấy.

Hai người mở cửa đi vào, Tô Mặc lấy đèn pin chiếu vào kho báu, không khỏi lại kinh ngạc.

Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cẩu Hoàng Đế lại tích trữ được nhiều vàng bạc châu báu đến vậy, ước chừng có đến cả trăm cái rương.

Thời gian cấp bách, không kịp xem kỹ, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cùng lúc vung tay thu hết những thứ này vào không gian.

“Sư huynh, chuyện dọn dẹp không gian cứ giao cho huynh nhé.” Tô Mặc có chút nũng nịu nói, hai mắt to tròn nhìn hắn.

“Được!” Trần Thiếu Khanh cười cười, lại đưa tay vuốt mái tóc dài của Tô Mặc: “Chúng ta nên về rồi chứ?”

Tô Mặc gật đầu, vành tai lại đỏ lên, nàng biết sư huynh lại sắp ôm nàng rồi, quả nhiên Trần Thiếu Khanh đi về phía nàng.

Tô Mặc không dám nhìn hắn, nàng sợ tim mình sẽ nhảy ra ngoài mất.

Sao lại thế này? Tô Mặc có chút không thích bản thân mình hiện tại.

Một đôi bàn tay to ôm lấy Tô Mặc, hai người biến mất trong nháy mắt.

Lúc này, trong cung Càn Hòa loạn thành một đoàn, Hoàng đế Triệu Tuyên lại bắt đầu nôn ra máu, từng ngụm một, càng lúc càng nhiều.

Ông ta nhắm mắt thở hổn hển, Lưu hoàng hậu và Vũ phi cùng mấy vị hoàng tử đều sợ hãi, tranh nhau kêu lên: “Lý thái y đâu, sao vẫn chưa đến! Mau phái người đi gọi!”
 
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Chương 279: Chương 279



Vài tên thái giám vội vàng đáp lời, lăn lộn bò lê chạy đến Thái y viện.

Nhưng nửa đường gặp được tiểu thái giám đi theo Lý thái y: “Lý thái y đâu, tìm được hoa tuyết liên ngàn năm chưa?”

“Hoa tuyết liên gì chứ, cả phòng thuốc đều trống không, cái gì cũng không còn!”

Ngay lập tức có thái giám bẩm báo lại chuyện này cho hoàng hậu nương nương, Lưu hoàng hậu nghe xong thì trước mắt tối sầm, suýt ngã xuống đất.

“Nương nương! Không xong rồi! Không xong rồi! Quốc khố bị trộm rồi, bị trộm sạch rồi~”

Một tên thị vệ chạy vào quỳ xuống đất bẩm báo.

“Cái gì? Lại bị trộm rồi? Lại... lại hết sạch?” Không biết từ lúc nào Triệu Tuyên đã tỉnh lại, nghe thấy câu này, ông ta dùng hết sức ngẩng đầu nhìn tên thị vệ đang quỳ dưới đất.

Tên thị vệ bất lực gật đầu: “Đều hết sạch, cái gì cũng không còn!”

“Phụt!” Triệu Tuyên phun ra một ngụm máu, trợn trắng mắt, lập tức tắt thở.

Lúc này, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã đuổi kịp đoàn người lưu đày, hai người cưỡi ngựa nhìn đoàn người đang chậm rãi tiến về phía trước từ xa.

“Sư huynh, ta cũng muốn học thuật dịch chuyển tức thời, huynh dạy ta đi.” Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh nói.

“Sao thế? Không muốn ta bế muội nữa à?” Trần Thiếu Khanh nhìn nàng với vẻ thích thú.

Tô Mặc lại đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: “Sư huynh, huynh nói bậy gì thế?”

Tô Mặc quay đầu nhìn hắn nói lớn: “Đã nói rồi, huynh phải dạy ta! Không được nuốt lời~” Nói xong liền thúc ngựa phi về phía đoàn người.

Đoàn người đi về hướng Nhạn Sơn Quan, càng đi về phía Bắc, thời tiết càng lạnh, gió cát cũng càng lớn.

“Nghe nói qua Nhạn Sơn Quan là sa mạc rồi, đó là nơi chim không thèm ỉa, sống sót đi vào thì chưa chắc đã sống sót đi ra.”

“Đúng vậy, ta cũng nghe nói rồi, nơi đó rất đáng sợ, gió cát lớn có thể thổi bay người đi.”

Vài cô nương của Yên Vũ lâu thì thầm to nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hừ! Đến lúc đó e rằng xe ngựa Tô gia cũng chẳng dùng được nữa, nghe nói nơi đó chỉ có thể cưỡi lạc đà.” Một cô nương liếc nhìn xe ngựa Tô gia nói.

“Thật sao! Vậy thì họ cũng giống như chúng ta thôi, cũng chẳng có gì oai phong nữa.”

Mười mấy cô nương của Yên Vũ lâu đã sớm không ưa nhìn cảnh Tô gia ngồi trong xe ngựa, bọn họ không những để Tử Thần ngồi cùng giống như bọn họ, mà còn để nha hoàn nấu cơm mặt mày đen nhẻm mới đến cũng ngồi lên.

Rõ ràng là muốn chọc tức mấy ả mà.

Khoảng gần trưa, lão Lý nhìn trời, trời âm u, hắn nhìn về phía trước toàn là những sườn đồi trọc, ngay cả cây cũng rất ít.

Nếu trời mưa thì muốn trú cũng chẳng có chỗ trú.

Nghĩ đến đây, lão Lý nói: “Chúng ta không thể nghỉ được, cứ đi về phía trước trước đã, tìm được chỗ tránh mưa rồi hãy nghỉ.”

“Quan gia, nếu trời tối mà vẫn không tìm được thì chẳng phải chúng ta sẽ mệt c.h.ế.t sao?” Một cô nương của Yên Vũ lâu tên Tiểu Diệp nói.

“Đầu óc ngươi có vấn đề à, đến tối thì mưa sớm đã dội các ngươi thành gà ướt rồi, ngươi có thể nghỉ bất cứ lúc nào.” Một tên thị vệ trêu chọc nàng.

“Không thể nói là chúng ta, chỉ là mấy người bọn ta thôi, người Tô gia ngồi trong xe thì có sợ gì.” Tiểu Diệp nói xong thì liếc nhìn xe ngựa Tô gia một cái thật dữ.

Lời này dường như nhắc nhở lão Lý, hắn vung tay nói: “Đi tìm một tấm vải che mưa phủ lên xe ngựa Tô gia.”

Nói xong hắn còn liếc nhìn Tiểu Diệp một cái đầy khiêu khích, Tiểu Diệp nhận được ánh mắt này của hắn thì lập tức sợ đến không dám nói gì nữa.
 
Back
Top Bottom