Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa

[BOT] Mê Truyện Dịch
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 15: Chương 15



Lời chưa kịp dứt, Phó Trạch Khải đã quét mắt qua một cái, nàng lập tức như bị bóp cổ, toàn thân run rẩy.

Vị “hiền tế” bình thường nho nhã lễ độ kia, lúc này ánh mắt âm độc đến đáng sợ.

Hai mụ già lực lưỡng lập tức bước lên, kéo Chu Dao Huyên vào trong.

Phó Trạch Khải quay người lại, đã đổi thành vẻ mặt cười gượng, chỉ có gân xanh bên trán tố cáo sự phẫn nộ bị đè nén.

“Xin Hoắc tướng quân thứ lỗi, tiện nội vừa mới xảy thai, tinh thần thất thường,” hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Có điều, tự tiện xông vào tư trạch, e là không hợp quy tắc.”

Hoắc Diêu thong thả vuốt kiếm, khóe môi vương tia cười lạnh.

“Phó đại công tử chẳng phải nói, phu nhân của ta sớm đã rời đi rồi sao?” Chàng chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, “Sao? Phó gia tiếp khách, chính là đem người nhốt vào hậu viện?”

“Hôm nay khách khứa đông đúc, có lẽ là có người ăn mặc tương tự Chu phu nhân, tiểu nhân nhất thời nhận nhầm.” Phó Trạch Khải cưỡng ép nặn ra nụ cười. “Còn mong đại nhân chớ trách vì một chuyện nhỏ.”

“Không trách ngươi?” Hoắc Diêu đột nhiên khẽ cười, nhưng nụ cười kia lại chẳng chạm đến đáy mắt. “Vậy phu nhân của ta chẳng phải là uổng công một phen?”

Phó Trạch Khải đồng tử co rút, đột ngột nhìn về phía ta.

Ta nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.

Hắn chẳng thể ngờ, Hoắc Diêu không những không chếc, mà còn chờ hắn rơi vào tròng, lại càng không ngờ được, kế hoạch của hắn đã bị ta lợi dụng từ đầu đến cuối.

Hắn cứ nghĩ ta là con cừu đợi làm thịt, nào biết ta mới là thợ săn dẫn sói vào nhà.

Ngay khoảnh khắc ấy, dường như hắn chợt hiểu ra, nhưng đã quá muộn.

“Đại công tử! Không xong rồi!”

Một tên gia đinh vừa chạy vừa ngã, lảo đảo xông vào, “Quan binh... quan binh bao vây phủ rồi! Huyện lệnh đại nhân và đại nhân bộ hình... đang ở vườn thược dược... đào... đào thứ gì đó!”

Sắc mặt Phó Trạch Khải tức thì trắng bệch như giấy, như thể gặp quỷ. Hắn lảo đảo lùi lại hai bước, rồi đột ngột nổi điên lao ra ngoài.

“Bắt hắn lại, giải đến vườn thược dược.” Hoắc Diêu lạnh giọng ra lệnh, thị vệ lập tức áp chế Phó Trạch Khải.

Ta nghiêng đầu, nhìn về cánh cửa đóng chặt kia.

Tình nghĩa tỷ muội mỏng manh giữa ta và Chu Dao Huyên, đã bị chính một đao kiếp trước của nàng c.h.é.m đứt.

Hôm nay, ta không đến để cứu Chu Dao Huyên, mà là vì những nữ tử bị chôn dưới vườn thược dược.

Người của Phó gia, không đáng để bất cứ nữ nhân nào hi sinh vì họ.

Thế nhưng ta đã sai rồi.

Chu Dao Huyên, chưa từng xứng đáng có một chút thương xót.

Khi ngang qua vườn thược dược, Phó Trạch Khải sắc mặt trắng bệch, ánh mắt như lưỡi d.a.o độc, gắt gao trừng ta.

Ta lạnh lùng nhìn kẻ như chó nhà có tang ấy: “Ta từng nói, ngươi sẽ không chếc tử tế được.”

“Phó Trạch Khải, ta rất hiếu kỳ xem ngươi có thể cầm cự trong đại lao được bao lâu.”

Gân xanh nổi đầy trán, hắn mắt đỏ ngầu muốn lao đến, lại bị Hoắc Diêu đá một cước, gãy liền hai cái xương sườn. Hắn cuộn người lại như tôm luộc, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Tam tử nhà Phó gia cùng đám gia nô toàn bộ đều bị tra khảo, xiềng xích dẫn đi.

Bỗng một bàn tay lớn che chắn trước mắt ta, mang theo ý cười nhẹ nhàng: “Nương tử, có thể thưởng cho tướng công một cái liếc mắt chăng? Vi phu trông còn tuấn tú hơn tên đó nhiều.”

Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú phong thần của chàng, mỉm cười đáp: “Tướng quân nói chí phải.”

21

Trước đây, Hoắc Diêu từng nói, bọn họ nghi ngờ nhà họ Phó có cấu kết với Chu Kiệt.

Thế nhưng nhà họ Phó vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, chưa từng trực tiếp ra mặt giao dịch. Mỗi khi quan binh vừa lần ra được chút manh mối, thì những kẻ làm việc ở trung gian liền bị diệt khẩu một cách quỷ dị.

Muốn khiến Phó gia diệt vong thì dễ, nhưng điều quan trọng là phải nắm được chứng cứ về các tội danh như hối lộ và thông địch, có như vậy mới có thể nhổ tận gốc cái ung nhọt ấy.

“Phó gia còn đang bám víu vào nhiều quyền quý khác.”

“Muốn bắt loại lang sói này, cần có cái cớ chính đáng, bằng không chẳng những không bắt được gà, mà còn bị cắn ngược lại.”

“Chỉ cần có thể khiến hắn bị nhốt vào Hình Bộ hoặc Đại Lý Tự, thì sẽ có cách xử lý.”

Kiếp trước, vườn hoa nhà họ Phó có một vườn thược dược nở rộ một cách dị thường, diễm lệ đến kỳ lạ. Người Phó gia vốn chẳng phải kẻ yêu hoa thích cỏ, nhưng lại đặc biệt say mê mảnh vườn này, còn xây hẳn một hoa viên riêng, dựng lầu tạ đình đài, bao quanh toàn bộ đám thược dược, để đãi khách quý đến ngắm.

Nghe Hoắc Diêu nói đến đây, ta lập tức lên tiếng: “Thiếp từng tình cờ nghe được tin đáng tin cậy—Phó gia kỳ thật chẳng mấy ưa hoa cỏ, vậy mà lại trồng một rừng thược dược lớn như thế.”
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 16: Chương 16



“Lũ hoa đó, nở rộ đến mức khác thường.”

Hoắc Diêu liếc mắt nhìn ta, lập tức hiểu ý: “Nhưng cũng không thể vô cớ xông vào nhà người ta mà đào bới.”

Cái chếc của lão thái gia Phó gia, chẳng phải là một cơ hội trời ban đó sao?

Phó Trạch Khải muốn nhân cớ ấy để giam giữ ta ở Phó phủ, mượn đó làm bẩn thanh danh của ta—vậy thì ta nhất định phải đến.

Chỉ có trời mới biết, ta đã mong Phó gia gặp báo ứng, mong suốt hai đời.

22

Trong vườn sau nhà họ Phó, đào lên được ba mươi tám bộ hài cốt. Phần lớn là nữ tử, còn có mấy bộ là hài đồng nam. Tất cả đều trong độ tuổi từ mười đến mười chín, tuổi lớn nhất cũng chưa quá đôi mươi.

Theo thời gian phân hủy của xương cốt, có thể truy ngược lại tận năm mươi năm trước. Bộ hài cốt mới nhất, mới chỉ vừa mục nát trong vòng một tháng.

Mỗi bộ xương đều mang dấu vết thương tích ở những vị trí khác nhau.

Khám nghiệm của quan pháp y cho thấy: trước khi chếc, bọn họ đều chịu đủ loại tra tấn tàn nhẫn, không ai chếc yên lành.

Toàn bộ Phó gia bị bắt giam, kể cả hai lão gia đang an hưởng tuổi già tại biệt viện của Phó gia.

Tương truyền, chính Phó gia đã khai ra Giám quân Chu Kiệt. Nhân đó, Hình Bộ phụng chỉ dẫn binh đến lục soát phủ họ Chu. Trong thư phòng của Chu Kiệt, ở một góc khuất, tìm được một hộp son khảm trai, bên trong đầy vàng thỏi. Dưới đáy hộp có mật ngăn, cất giấu vài phong thư qua lại bí mật, nội dung liên quan đến mưu phản.

Nét chữ hoàn toàn trùng khớp.

Chu Kiệt cãi cứng không nhận, nhưng cả tộc vẫn bị giải vào Hình Bộ.

Tới khi Phó gia nhận ra, mộng làm thân vương thông qua phản loạn đã tuyệt, còn những quyền quý từng dựa dẫm cũng chẳng những không cứu mà còn tìm cách giếc người diệt khẩu—bọn họ liền khai ra toàn bộ.

Phó Trạch Khải cũng phát rồ, hắn thà chếc chứ không muốn ai sống, kéo theo tất cả cùng chếc.

Chỉ trong hai tháng, hàng loạt quan viên bị bắt giam.

Phó gia vì cấu kết thông địch phản quốc, bị tru di cửu tộc.

Nữ tử đã xuất giá, không bị liên lụy từ nhà mẹ đẻ.

Trước khi hành hình ngoài Ngọ Môn, nghe nói Chu Dao Huyên muốn gặp ta.

Hoắc Diêu hết mực ngăn cản, nói địa lao âm hàn, thân thể ta yếu, không chịu được.

Ta phải nhiều lần khẩn cầu, nói rằng chỉ gặp một lát rồi đi, chàng mới miễn cưỡng đồng ý.

Ta khoác áo choàng lông cáo dày cộp, bước vào nhà ngục, nhìn thấy Chu Dao Huyên.

Nàng gầy trơ xương, nếu không nhờ giọng nói không đổi, ta e rằng chẳng thể nhận ra đây chính là nàng.

“Không ngờ... tỷ lại chịu tới gặp ta.”

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Không biết nữa... chỉ là muốn gặp ngươi một lần.” Đôi mắt già nua khô cạn kia nhìn ta trong bộ xiêm y quý giá, cười khẽ đầy thê lương:

“Lại là ngươi thắng rồi.”

“Ngươi lúc nào cũng có thể khiến nam nhân yêu thích đến tận xương tủy... Ta thua trắng tay.”

Ta nhìn nàng, bình thản nói: “Ta chưa bao giờ để tâm đến việc được nam nhân yêu thích.”

“Ta cũng chẳng cầu thắng, ta chỉ muốn sống—sống một cách đàng hoàng, sống có tôn nghiêm.”

Nàng lặng lẽ ngước nhìn ta hồi lâu, ánh mắt trở nên m.ô.n.g lung: “Lúc nhỏ, ngươi có kẹo, đều chia cho ta.”

Đúng vậy. Thuở ấy nàng mới được đưa vào Chu phủ, vì dung mạo đáng yêu hoạt bát, ta vừa gặp đã thích, nên đem chuỗi kẹo mẹ mua cho mình chia phần nàng ăn.

Kết quả nàng nôn mửa tiêu chảy, suýt mất mạng.

Phùng di nương chạy đến khóc lóc tố cáo với phụ thân, nói ta cố tình cho con gái bà ta ăn đồ hỏng.

Ta bị phạt nặng. Phụ thân cho rằng mẹ ta sai khiến, từ đó vợ chồng bất hòa, chia rẽ tình cảm.

“Ngươi nói... liệu có kiếp sau không?” nàng bỗng hỏi.

“Ta hy vọng có,” ta đáp. “Như vậy, ta có thể lại làm con gái của mẫu thân.”

Nàng làm con gái của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, để nàng hưởng phúc một đời.

“Mẫu... con?”

Chu Dao Huyên như sực nhớ điều gì, thân hình run lên, cuộn người lại, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, không động đậy.

Phùng di nương biết Chu Dao Huyên tuyệt không thể thoát tội, sợ bị vạ lây, chưa từng đến thăm một lần.

Chu Dao Huyên không chỉ nói muốn gặp ta, còn muốn gặp Phùng di nương.

Quà cáp mà Phó Trạch Khải từng biếu cho Chu phủ đều bị quan phủ thu về, phán định là vật bất minh.

Từ sau khi nhận lễ vật của Phó gia, mấy tiệm thuốc nhà họ Chu, lão gia chẳng còn tâm trí buôn bán. Hai vợ chồng ngồi nhà ăn dần ăn mòn, nay thì sạch sành sanh.

Giờ tiền tài tiêu tan, Phùng di nương và Chu lão gia sống vô cùng khổ sở.

Lúc này, đầu ngục truyền đến hai tiếng gõ cửa trầm ổn.

Là Hoắc Diêu đang giục ta.

Vừa bước qua khúc ngoặt nhà lao, Hoắc Diêu đã đưa tay ôm lấy ta, dìu ra khỏi nơi ấy.
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 17: Chương 17 [Hết]



Bên ngoài, ánh nắng ban trưa rọi xuống gương mặt, ấm áp như xuân về.

“Mẫu thân và nàng, ta đã đưa tên ra khỏi gia phả Chu gia. Bài vị của mẫu thân, ta cũng đã đón về rồi.”

“Làm phiền tướng công, tìm một ngày lành tháng tốt, đưa mẫu thân về quê cũ ở Kinh Thành, người từng nói rất nhớ sông núi nơi đó.”

Chàng nắm tay ta, nhẹ giọng đáp: “Được.”

-HOÀN CHÍNH VĂN -

NGOẠI TRUYỆN

Sau trận chiến này, Hoắc Diêu được thăng chức Vân Huy Tướng Quân, ban thưởng vô số.

Trương Tự được phong làm Đại Đô Đốc.

Cùng lúc đó, Hình Bộ dâng tấu lên Thánh Thượng về tội phản quốc của Tuần tra sứ Chu Kiệt. Toàn bộ đảng phản loạn cùng thân tộc trong ngũ phục đều bị xử trảm, những ai ngoài ngũ phục thì bị lưu đày.

Sang năm, ta mua lại căn nhà bỏ trống cạnh Hoắc phủ, sắp xếp lại từng gian phòng theo mục đích sử dụng mới.

Thư phòng của Hoắc Diêu cũng được mở rộng, đập thông gian phòng liền kề.

Trong phòng chàng toàn là binh thư, không thích ai chạm vào, nên tự mình sắp xếp phân loại.

Ta cũng đến phụ giúp.

Vô tình phát hiện trong khe ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, liền cất tiếng hỏi:

“Cái này là gì?”

Hoắc Diêu đang dọn dẹp, ngẩng lên nhìn thoáng, đáp:

“Bát tự sinh thần của nàng với ta. Hồi đó vừa phối xong, ta xin mẫu thân giữ lại, rồi cất kỹ.”

“Ninh nhi, nàng nhớ đặt lại vào giỏ bút và nghiên mực giùm ta, lỡ ta chuyển chỗ lại chẳng biết tìm đâu.”

“Chàng giữ cái này làm gì?”

“Còn làm gì nữa, thích nàng nên giữ lại chứ sao.”

“Chàng còn chưa gặp thiếp mà, sao lại thích thiếp được? Chẳng phải thích bát tự của thiếp sao?”

Hoắc Diêu bật cười nhẹ:

“Nói gì ngốc thế. Ta từng đến y quán nhà nàng bắt thuốc, đã gặp nàng rồi.”

Ta sững sờ:

“Vậy... là chàng nhờ mẫu thân đến cầu thân sao?”

“Không hẳn vậy.”

“Mẫu thân ta nghe nói y quán nhà nàng là do nàng đích thân quản lý, còn mở rộng thêm mấy tiệm, thấy nàng tài giỏi khác người, nên sau lưng ta đã đưa thiếp canh đến nhà nàng.”

“Còn ta, là sau khi thấy dung mạo nàng, mới thuận theo ý mẫu thân tới Chu gia cầu thân.”

“Chàng làm sao chắc người mình thấy chính là tiểu thư Chu gia?”

“Chưởng quầy gọi nàng là tiểu thư, còn đưa sổ sách cho xem, nếu không phải nàng thì là ai?”

“Chỉ là lúc đó ta không biết Chu gia có hai tiểu thư. May thay, bát tự chúng ta vẫn hợp. Ông trời cũng muốn ta và nàng thành đôi.”

Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Nếu... chẳng may chàng cưới nhầm muội muội ta thì sao?”

“Sao có thể? Chu gia quản lý y quán chỉ có mỗi nàng thôi mà.”

“Thiếp nói là nếu thôi.”

Chàng thản nhiên đáp:

“Thì có lẽ ta sẽ bỏ nàng ta, hoặc lạnh nhạt đến chếc.”

“Dù sao cũng không thể chỉ mình ta chịu khổ.”

Chẳng trách! Chẳng trách!

Tim ta khẽ rung động.

Hoắc Diêu là người thù tất báo, chàng làm vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng cuối cùng, chàng vẫn buông tha cho Chu Dao Huyên, không hề tàn nhẫn như lời nói.

Ta đặt hộp xuống, bước đến trước mặt Hoắc Diêu. Chàng vừa ngẩng đầu lên, ta liền hôn nhẹ lên trán rộng của chàng.

“Tướng quân à, thiếp thấy hơi mệt rồi, đưa thiếp ra ngoài ăn tiệm một bữa nhé.”

Chàng nở nụ cười rạng rỡ:

“Tuân mệnh, nương tử.”

-HẾT-
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back