Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa

Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 10: Chương 10



Hắn tiếc nuối thở dài: “Muội nàng... thân thể yếu nhược, e là khó mà nối dõi.”

Chu Dao Huyên thân thể xảy ra vấn đề?

“Nếu là nàng, ba tháng năm tháng chắc chắn sẽ hoài thai.”

Hắn nhìn ta đầy thoả mãn, ánh mắt như nhìn một món đồ chơi thú vị.

Cũng đúng, cái nhà họ Phó kia điên loạn như thế, làm gì có người thường nào chịu nổi.

“Chẳng qua là nhà họ Phó có tổ huấn, chỉ được cưới một vợ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận thế của gia tộc. Bằng không, ta đã cưới cả nàng vào cửa rồi.”

Nói đến đây, hắn mặt mày cau có: “Ai mà biết nhà nàng tiếng xấu lan xa, lại còn có kẻ họ Hoắc kia không biết điều đến tranh giành.”

“Nếu không, chúng ta đã sớm mua phủ đệ lớn, cho nàng sống cuộc sống nhung lụa.”

Ta cười khẩy.

“Nuôi ta? Dù ta gả vào Phó gia, con cái sinh ra cũng chỉ là thương nhân suốt đời, có gì mà đáng.”

Sắc mặt Phó Trạch Khải hơi đổi.

“Nàng có ý gì?”

“Dựa vào diện mạo, học vấn cùng tài buôn xoay đất hóa vàng của ba huynh đệ nhà họ Phó, việc kết giao quyền quý, cải mệnh cho con cháu đâu phải chuyện khó. Cớ sao lại cứ chọn nữ tử nhà nhỏ như Chu gia ta? Không thấy lạ sao?”

“Ta đoán, tổ tiên các ngươi từng đắc tội với tiên hoàng, bị phạt đời đời làm thương nhân, vĩnh viễn không được vào quan trường, đúng chứ?”

E rằng, đây chính là lý do gốc rễ khiến Phó gia kết giao với đảng phản loạn.

Đổi triều thay chủ, chẳng phải có thể xóa bỏ tội danh ấy, trút bỏ thân phận thương gia, thậm chí được phong làm thân vương?

Phó Trạch Khải im lặng, đôi mắt u tối, chợt nở nụ cười dịu dàng.

“Đại tỷ là chê xuất thân chúng ta không bằng họ Hoắc?”

“Vậy ta không ngại nói cho nàng một bí mật, để nàng còn chuẩn bị cho lúc không còn ai nương tựa.”

“Tướng quân họ Hoắc của nàng, e là đã chếc rồi.”

Hoắc Diêu từng nói, bọn họ đã khống chế được người liên lạc của phản tặc, giả truyền tin tức: biên ải đại bại, Hoắc Diêu chiến tử, Trương Tự trọng thương.

Phó Trạch Khải hôm nay ngang ngược đến thế, hẳn là nghĩ cục diện đã định, chỉ chờ chủ tử hắn đoạt quyền cướp ngôi là xong.

Ta nén cười, nói: “Hay là chúng ta cá một phen?”

Hắn hứng thú nhướn mày: “Cá gì?”

“Cá ngươi chếc chẳng yên lành.”

Hắn hơi sững người, rồi bật cười sảng khoái.

“Ta thích cái tính bướng bỉnh này của nàng.”

Ánh mắt hắn ánh lên một tia cuồng loạn vặn vẹo, đầu lưỡi l.i.ế.m qua hàm răng, giọng nói khàn khàn như dã thú bị giam hãm.

“Ta rất muốn biết, nàng có thể cứng đầu trước ta được bao lâu.”

Nói xong, hắn cười mà rời đi.

17

Vừa trở lại tiền viện, ta còn chưa kịp viện cớ cáo từ thì Phùng di nương đã lên giọng chua ngoa:

“Người ta là cữu gia nhà họ Phó, hết tặng lễ lại đánh cờ cùng lão gia, còn cô thì sao, thân làm con gái mà đến cơm đoàn viên cũng chẳng thèm ăn? Gả cho quan rồi thì nhà mẹ đẻ cũng không nhìn nổi nữa à?”

“Thôi được rồi! Nữ nhi hiếm khi trở về. Ninh nhi, đầu bếp làm món cá chua ngọt mà con thích nhất, ăn xong hãy đi.”

Người cha vốn xưa nay thiên vị, hôm nay hiếm thấy lại lên tiếng bênh vực ta, khiến ta không nỡ từ chối.

Trên bàn ăn, lão gia nhà họ Chu cùng Phùng di nương cúi đầu khom lưng nịnh bợ Phó Trạch Khải, Chu Dao Huyên thì như câm điếc, còn ta chỉ cúi đầu lặng lẽ dùng bữa.

“Ninh nhi này, đợi phu quân con thăng chức, nhớ giúp đỡ muội phu một phen. Tỷ muội với nhau, phải tương trợ mới phải.”

Ta nhìn chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy mới tinh đeo trên ngón cái ông ấy, trong lòng lạnh nửa phần.

Kiếp trước khi ta cầu cứu ông, ông cũng như bây giờ—

Vừa đếm vàng bạc nhà họ Phó mang đến, vừa khuyên ta “lấy chồng làm gốc”.

Ông biết ta sống không tốt, chỉ là cố tình làm ngơ.

Giống như cách ông đối xử với Chu Dao Huyên bây giờ, ngoài miệng thì hỏi han vài câu cho có lệ, nhưng nói nhiều nhất vẫn là ngọc từ đâu ra, trà hái ở vùng nào.

Hai kiếp người, cuối cùng ta cũng hiểu, lòng cha là điều ta mơ tưởng hão huyền.

“Con đột nhiên thấy không khỏe, xin phép về trước.” Ta đứng dậy dứt khoát.

Phùng di nương liền lên giọng mỉa mai: “Phu nhân quan gia quả nhiên cao quý, thấy nhà thương nhân chúng ta thật mất mặt sao?”

Choang!

Ta ném mạnh bát xuống đất.

“Bài vị của mẹ ta còn đang đặt trong từ đường, đến lượt một ả thiếp như bà chỉ tay múa chân?” Ta cười lạnh. “Chu gia có không biết quy củ thì đã sao? Hiện tại ta là người nhà họ Hoắc, ngay cả phụ thân cũng không có quyền can thiệp vào ta, ngươi thì là thứ gì?”

Phùng di nương xuất thân từ vùng quê Kim Nam, kiếp trước khi ta và Chu Dao Huyên đang đến tuổi bàn hôn luận gả, thì chuyện cũ của bà ta bỗng bị truyền rầm rộ khắp kinh thành.

Chu Dao Huyên dung mạo nổi bật, nhưng ngoài đám người chỉ muốn nạp thiếp, chẳng nhà nào tử tế đến cầu hôn.

Ngay cả ta cũng bị vạ lây.
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 11: Chương 11



Mãi đến khi nhà họ Hoắc vào kinh, không biết rõ nội tình, chỉ nghe mối mai khen nữ nhi nhà họ Chu đảm đang, thì ả độc phụ Phùng di nương kia lại lấy bát tự của ta gán cho Chu Dao Huyên.

Nếu không phải vì ả, ta kiếp trước cũng không rơi vào hang ổ nhà họ Phó.

Mà phụ thân ta, lại mặc kệ để ả làm thế.

Một bàn đầy rẫy nam nữ dơ bẩn này, kẻ nào cũng khiến ta buồn nôn.

Nếu không phải vì bài vị của mẫu thân còn ở Chu gia, cả đời này ta thà chếc cũng không muốn diễn vở kịch này thêm lần nào nữa.

“Lão gia!” Phùng di nương làm ra vẻ ủy khuất mách lẻo.

Ta lạnh lùng nhìn lão Chu gia: “Hoắc Diêu ở biên quan liều mạng chín chếc một sống, ông không một lời hỏi han, lại còn mưu tính dùng công trạng của chàng để trải đường cho tên rể thương nhân của mình.”

“Đều là con rể, con gái của ông, Chu lão gia, ông thật quá đáng.”

Ta mặc kệ vẻ xấu hổ phẫn nộ trên gương mặt ông ta, bước chân rời khỏi Chu phủ.

Trời đột ngột đổ tuyết lớn, như vùi lấp tận gốc phần tình cha con cuối cùng còn sót lại trong tim ta.

18

Chỉ vài ngày sau, tiểu đồng nhà họ Phó đến báo tin: tổ phụ của Phó Trạch Khải đã qua đời.

Theo lễ nghi, trưởng bối bên nhà em rể chỉ thuộc hàng ngũ phục nhẹ nhất, không bắt buộc phải đến tế bái.

Tiểu đồng nhà họ Phó nói Chu Dao Huyên bệnh nặng, rất muốn gặp ta một lần.

Ta biết rõ đây là cái bẫy, nhưng vẫn đi.

Có vài món nợ, phải đối mặt mới có thể tính cho sòng phẳng.

19

Bên ngoài phủ họ Phó treo đầy lồng đèn trắng, mỗi chiếc đều viết chữ “Điện”

Cả nhà đều mặc đồ tang, ai nấy khăn tang phủ đầu.

Khách đến viếng không ít.

Ta không bước vào linh đường.

Ba người con trai nhà họ Phó đang tiếp đón khách viếng, ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người ta.

Bộ dáng ta điềm nhiên như không, tựa hồ đã khơi dậy thú tính chinh phục nào đó trong bọn họ. Sau vẻ buồn thương giả tạo ấy là ánh nhìn khát khao và tăm tối đang hừng hực bốc lên.

Phó Trạch Khải là người đầu tiên bước ra khỏi linh đường, tiến đến trước mặt ta. Vì đang mặc đồ tang nên hắn không hành lễ.

Ánh mắt lướt qua sau lưng ta, thấy ta đi một mình, vẻ mặt hắn thoáng trầm lại.

Hắn nhìn ta đầy dịu dàng:

“Ta còn tưởng nàng sẽ không đến.”

Ta lơ hắn, chỉ lạnh nhạt hỏi:

“Muội muội ta đang ở đâu?”

Phó Trạch Khải gọi hạ nhân đến:

“Dẫn Chu phu nhân đến phòng của phu nhân.”

Ta theo hạ nhân đi vào nội viện.

Nội viện nhà họ Phó, vẫn như kiếp trước — u ám và sâu hút như mê cung.

Ta chưa từng nghĩ, bản thân sẽ có ngày quay lại chốn địa ngục này.

Nhưng giờ đây, người bị nhốt trong địa ngục... không phải ta.

Đường vào nội viện Phó phủ quanh co ngoắt ngoéo, người lần đầu tới rất dễ lạc.

Băng qua hai tiểu viện và ba hành lang gấp khúc, bước chân ta dần chậm lại. Ta rút cây trâm bạc, giấu vào tay áo.

Khi đến một nơi hẻo lánh, hạ nhân kia dừng trước một cánh cửa, tỏ vẻ nịnh nọt nói:

“Phu nhân, chủ mẫu nhà chúng tôi ở bên trong.”

“Chủ mẫu dặn, không cho hạ nhân vào, mong phu nhân tự mình vào vậy.”

Ta mỉm cười với hắn:

“Vất vả rồi.”

“Phu nhân khách khí quá, đây là việc nên làm mà.”

Bỗng ta nhìn ra sau lưng hắn, tỏ vẻ kinh hãi:

“Đó là gì thế?!”

Hắn vừa quay đầu theo phản xạ thì trong nháy mắt, mũi trâm bạc đã đ.â.m xuyên gáy hắn!

Ngón tay ta trắng bệch siết chặt lấy phần đuôi trâm, m.á.u từ vết thương thấm dọc theo hoa văn bạc, nhỏ lên cổ áo hắn.

Cây trâm này là Hoắc Diêu tặng ta.

Chàng từng nói, nữ tử sức yếu, nếu đã có cơ hội ra tay thì phải thắng ngay từ chiêu đầu.

Chàng dạy ta cách ra đòn bất ngờ, đoạt mạng đối phương.

Cây trâm này ngoài vỏ là bạc, bên trong là hàn thiết luyện chế, cùng một chất liệu với thanh kiếm của chàng, sắc bén vô cùng.

Nếu gặp nguy, đ.â.m thẳng vào cổ họng — kết liễu trong một đòn.

Hạ nhân kia đổ gục xuống.

Ta tháo thẻ bài và chìa khóa bên hông hắn, đá tung cửa, nín thở, kéo t.h.i t.h.ể vào phòng.

Đây chính là căn phòng kiếp trước ta từng bị giam — nơi chuyên dùng để “huấn luyện” nữ nhân. Cửa sổ, vách tường đều được thiết kế đặc biệt, kêu la thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy.

Trong phòng đang đốt mê hương.

Chờ người ta hôn mê, chúng sẽ nhốt người vào mật thất phía sau tường — nhà giam dưới đất.

Ta cắm lại cây trâm bạc vào tóc, đi theo lối tắt khác.

Vòng qua hậu viện vắng người, ta đến một sân viện nhỏ.

Bên ngoài có hai gã gia đinh to khỏe canh giữ.

Ta giơ thẻ bài ra:

“Ta là Chu Trường Ninh, tỷ tỷ của chủ mẫu các ngươi. Đại công tử gọi ta đến thăm nàng ấy.”

Thẻ bài này chỉ những người chuyên làm chuyện bẩn thỉu cho ba huynh đệ họ Phó mới có.

Hai tên kia xác nhận thẻ thật, không hỏi thêm gì, liền tránh đường.

Ta đẩy cửa bước vào, bên trong không có nha hoàn.

Chu Dao Huyên nằm trên giường, không trang điểm, để lộ chân diện thực sự.

Gò má hóp lại, sắc mặt vàng vọt, hoàn toàn khác xa vẻ kiều diễm rực rỡ ngày trước.
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 12: Chương 12



20

Giờ đây, bộ dạng tiều tụy như ma quỷ của nàng ta, e rằng đã phải trải qua những thứ dơ bẩn đến mức người thường khó lòng chịu đựng nổi ở nhà họ Phó.

Chu Dao Huyên thấy ta và chiếc thẻ bài ta ném lên bàn, rõ ràng khựng lại trong giây lát.

Trong mắt nàng ta ánh lên một nụ cười lạnh lẽo:

“Chu Trường Ninh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

“Chu Dao Huyên, vì chúng ta đều là nữ nhân, ta hỏi ngươi một câu nghiêm túc.”

“Cuộc sống hiện tại này, ngươi còn muốn tiếp tục không?”

Kiếp trước nên là tấm gương, để tu sửa kiếp này.

Nếu nàng ta có chút hối hận nào, ta sẽ cứu nàng một lần.

Nàng ta nghe ra ẩn ý trong lời ta, nhưng không trả lời, mà hỏi ngược lại:

“Chu Trường Ninh, ngươi định nói gì?”

Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng ta, vô cùng bình tĩnh.

Khuôn mặt tiều tụy của nàng ta dần hiện rõ vẻ hoảng loạn, bắt đầu lẩm bẩm:

“Không... Ngươi không thể nào... Không thể nào!”

“Kiếp này ngươi không chịu một mình gả vào nhà họ Phó, thế đã đủ hài lòng chưa?!”

Nàng ta bắt đầu suy sụp.

“Chu Trường Ninh, thì ra ngươi luôn biết!”

Phải, ta biết nàng ta đã trùng sinh.

Ta còn biết rõ, ở nhà họ Phó, nàng đã phải trải qua những gì.

21

Nội tổ phụ nhà họ Phó đã chếc.

Nhưng những ngày trước khi chết, cháu đích tôn Phó Trạch Khải vẫn đích thân đưa nữ nhân của mình dâng lên ông để “an ủi tinh thần”, nói rằng đây là “truyền thống tận hiếu” của nhà họ Phó.

Bình thường, các biểu huynh biểu đệ nhà họ Phó cũng thường xuyên đến phủ, thấy thiếu phu nhân xinh đẹp thì liền ra tay xâm phạm. Ba người con nhà họ Phó chỉ qua loa khiển trách miệng vài câu.

Ngươi hỏi tại sao không đưa bọn chúng lên quan, xử tội cưỡng dâm?

Phó Trạch Khải sẽ dịu dàng giải thích rằng: “Đều là người nhà cả mà”, rồi lấp l.i.ế.m cho qua.

Thậm chí, những biểu huynh biểu đệ đó còn ngang nhiên quay lại nhà họ Phó, tiếp tục “thăm hỏi” thiếu phu nhân.

Ba người con nhà họ Phó chỉ cảnh cáo rằng đừng làm quá tay.

Nếu ngươi không nghe lời, bọn họ sẽ nhốt ngươi vào mật thất — nơi chứa đủ loại hình cụ kỳ dị, chuyên để tra tấn phụ nữ.

Nếu ngươi dám bỏ trốn, chúng sẽ l*t s*ch quần áo, xích cổ ngươi lại ngoài sân, bắt ngươi bò lê bò lết trên đất như chó.

Không chịu làm theo? Chúng sẽ cưỡng h.i.ế.p ngay tại chỗ.

Dù có hạ nhân đi ngang, cũng chỉ biết cúi đầu, tuyệt đối không ai dám lên quan báo án.

Nam nhân nhà họ Phó nói rằng để giữ vững vận thế gia tộc, họ kiên trì theo truyền thống "cộng thê" — vợ chung trong dòng họ.

Nhưng kỳ lạ thay, ba người con nhà họ Phó lại là do hai người vợ khác nhau sinh ra.

Việc lấy vợ chỉ là tấm màn che, còn sự thật là cả gia tộc chia sẻ nữ nhân với nhau, l.o.ạ.n l.u.â.n dâm loạn mới là bản chất.

Một người chếc, lại thay bằng một người khác. Cứ thế cho đến khi toàn bộ nam nhân trong nhà đều “danh nghĩa đã thành hôn”.

Nữ nhân ấy à, chếc khi sinh con là chuyện thường.

Có ai quan tâm đến sự cô độc và tuyệt vọng của nữ nhân trong chốn thâm viện?

Để tránh tai mắt bên ngoài, người vợ đầu tiên có thể “đang sống lâu dài ở tỉnh ngoài”, hoặc “đã qua đời trong yên bình”, hoặc “mắc bệnh nằm liệt giường”.

Chỉ đến khi thời điểm thích hợp, nhà họ Phó mới treo đèn trắng tang chế.

Khi đã có đủ con nối dõi, những gã nam nhân góa vợ sẽ không cưới thêm, ngoài mặt còn có thể xây dựng hình tượng si tình.

Nhưng sau lưng, chúng lại âm thầm săn tìm những cô gái trẻ mồ côi, xinh đẹp không nơi nương tựa — mua từ kỹ viện, mua từ tay dân nghèo, mua từ đám buôn người.

Nếu có người thân đến tìm, chúng dùng tiền để bịt miệng.

Không giải quyết được bằng tiền, thì xử lý bằng cách “diệt khẩu”.

Dụ dỗ, huấn luyện, đe dọa — cho đến khi cô nương ấy hoàn toàn khuất phục, trở thành công cụ thỏa mãn mọi d*c v*ng b**n th** của chúng.

Khi đã chán, bọn họ sẽ mang những cô nương đó đi phục vụ các “quý khách đặc biệt”.

Những cô nương được huấn luyện từ nhà họ Phó còn thành thạo hơn cả kỹ nữ ở Di Hồng Viện.

Từng phi vụ làm ăn, đều được chốt trong bầu không khí truỵ lạc.

Nội phủ canh phòng nghiêm ngặt, không một ai có thể trốn thoát.

Ai chịu đựng được, thì được hưởng vinh hoa thêm vài năm.

Không chịu nổi, thì sớm mà chếc.

Rồi chúng lại tiếp tục thay người.

Lũ ác quỷ đội lốt người ấy, dùng tính mạng của vô số nữ nhân vô tội để lát đường cho lòng tham không đáy của chính mình.

22

Lời ta vừa dứt, vẻ cứng cỏi giả vờ của Chu Dao Huyên cuối cùng cũng sụp đổ, đôi mắt to rơi lệ, đôi môi run rẩy.

“Ta có thể cứu ngươi.” Ta ngừng một chút, chậm rãi nói, “Chỉ cần ngươi chỉ tội nhà họ Phó.”
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 13: Chương 13



Nàng đầy vẻ hoài nghi, lau nước mắt, bật cười khẽ một tiếng.

“Ngươi muốn hại chếc ta phải không?”

“Chu Trường Ninh, ta không tin ngươi. Huống hồ...” Ánh mắt nàng trở nên quái dị, “Nội viện nhà họ Phó là cấm địa, thế mà ngươi vẫn dám bước chân vào.

Ngươi tưởng... ngươi còn có thể rời khỏi sao?”

Ta quả thực không dám tin những lời mình vừa nghe được.

Tưởng rằng lần trước ta bảo Phó Trạch Khải đối xử tốt với Chu Dao Huyên, khiến hắn tưởng ta vẫn còn tình tỷ muội với nàng, nên mới lợi dụng nàng để dụ ta đến.

“Ngươi cấu kết với nhà họ Phó?”

“Không phải cấu kết.”

Ánh mắt nàng lóe lên tia sáng xanh âm u, giống như oán linh lẩn khuất nhân gian, từng chữ từng lời như rỉ máu: “Là ta đề nghị với Phó Trạch Khải, để ngươi tự dâng mình tới cửa.”

“Ta nói với hắn, kỳ thực ngươi ưa thích những trò quỷ mị của bọn họ, chỉ là giả vờ đoan trang mà thôi.”

“Phu quân ta đã hứa, chỉ cần đổi ngươi tới, bọn họ sẽ không bắt ta làm những chuyện đó nữa.”

Ta lặng lẽ nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Vì sao?”

“Ta chịu không nổi bọn họ nữa, cũng không chịu nổi cái sở thích ghê tởm của gia tộc ấy.” Vì buồn nôn cực độ, những ngón tay gầy guộc của nàng khẽ run lên.

“Ngươi cứ coi như tích đức, giúp đỡ muội muội một phen. Dù sao cũng hợp với ý ngươi, chẳng phải vậy sao?”

Ta thở dài một hơi, cuối cùng hỏi ra điều mà hai đời chưa rõ:

“Chu Dao Huyên, vì sao ngươi cứ mãi hại ta?”

“Ta hại ngươi? Chẳng lẽ không phải vì số mệnh bất công?” Nàng cười chua chát, “Hoắc Diêu trông thì cường tráng, nhưng lại bất lực, ta đã t.h.o.á.t y đứng trước mặt hắn, hắn còn chẳng thèm liếc nhìn!”

“Ta là nữ nhân bình thường, tuổi xuân đang độ, ta chỉ muốn hưởng chút vui thú với tiểu tư, có gì sai!”

“Là hắn vô năng, hắn lấy quyền gì mà bỏ ta!”

Vậy là Hoắc Diêu quả thực chưa từng đụng vào nàng.

Nàng thực sự tưởng Hoắc Diêu bất lực.

Nếu Chu Dao Huyên chỉ là nữ tử dung mạo thường tình thì không nói, nhưng nàng nhan sắc khuynh thành, xuân sắc rực rỡ... Hoắc Diêu rốt cuộc... vì cớ gì?

Đang lúc ta còn nghi hoặc, Chu Dao Huyên bỗng trừng mắt điên dại nhìn ta.

“Ngươi có biết không? Phụ thân và tiểu nương, vì muốn giữ thanh danh cho gia tộc, đã định ép ta treo cổ! Ha ha ha!”

“Còn cái kẻ l.o.ạ.n l.u.â.n như ngươi, lại bình yên vô sự, sống sung sướng.”

“Ngươi tầm thường như vậy! Dựa vào đâu mà được sống! Dựa vào đâu mà chỉ mình ta phải chếc?!”

Nàng phá lên cười, vừa cười vừa rơi lệ hai hàng.

“Dựa vào đâu mà cả hai kiếp, đều là ta chịu khổ, ta chỉ muốn sống an ổn, có gì sai?”

Lý Phu nhân hiền hậu, Hoắc Diêu lại biết thông cảm, nếu nàng thực lòng có tình với tên tiểu tư kia, chỉ cần trình bày rõ ràng nỗi khổ, nhất định sẽ được một tờ hưu thư mà thả nàng đi.

Nhưng sự thật là, nàng tư thông với nhiều tiểu tư trong phủ.

Nàng bị bắt quả tang là vì một tiểu tư khác bị lạnh nhạt, sinh lòng oán hận, quay sang tố giác với phu nhân.

Nhà họ Hoắc chỉ là hưu nàng, không giao cho quan phủ chịu hình, thậm chí còn cho nàng mang theo toàn bộ hồi môn.

Ta lạnh lùng cười, “Ngươi tưởng ta dung mạo rạng rỡ, là vì sống sướng trong nhà họ Phó? Ta chỉ là thể chất hồi phục nhanh hơn người thường mà thôi, nếu không, ngay đêm tân hôn, ta đã chếc vì bị hành hạ rồi.”

Nàng ngây ra, ngẩng mặt đẫm lệ nhìn ta.

“Nếu ngươi không giếc ta, theo kế hoạch của ta, ba tên nhà họ Phó không đến một tháng nữa đều sẽ chếc. Ta đã tốn cả năm để khiến chúng lơi lỏng cảnh giác.”

Ta tinh thông dược lý, phát hiện trong vườn nhà họ Phó có một loại cỏ dại trông bình thường, kỳ thực là Quan Mộc Thông, có độc, dùng đủ lượng sẽ khiến người ta suy kiệt nội tạng mà chết.

Ba tên kia vốn ưa dùng thuốc bổ, ta liền chế riêng cho chúng một loại dược cường dương.

Chúng sợ có độc, còn mời lang trung thân tín kiểm nghiệm.

Lang trung ấy nghiên cứu kỹ viên thuốc, thậm chí còn cho người dùng thử, ca ngợi dược hiệu tuyệt hảo, bọn chúng mới yên tâm sử dụng, từ đó coi như thuốc bổ mà dùng hàng ngày.

Ta nghiền Quan Mộc Thông thành bột, mỗi lần đều cho một ít vào trong viên thuốc ấy.

Suốt một năm, sắc diện ba tên kia dần héo úa, nguyên khí kiệt quệ, dù có ngừng thuốc cũng không cứu nổi nữa.

Lang trung đến xem bệnh, cũng chỉ khuyên tiết chế phòng sự.

Ta nhìn Chu Dao Huyên đầy khó hiểu: “Nhà họ Phó từng đưa ngươi vào sào huyệt thổ phỉ để chịu nhục, vậy mà đời này ngươi lại tự nguyện gả vào đó, đầu óc ngươi chứa thứ gì thế?”

Chu Dao Huyên thật quá tự cao.

Nàng không biết rằng đêm ở đạo quán, Phó Trạch Khải đã sớm động thủ với ta.

Nàng tưởng lần này là do nàng đề xuất, thực chất Phó Trạch Khải chỉ thuận nước đẩy thuyền, xem có thành công hay không.

Cho dù ba tên họ Phó có được ta, cũng không tha cho nàng.
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 14: Chương 14



Từ trước đến nay, chưa từng có nữ tử nào rời khỏi nhà họ Phó mà còn sống.

Vậy mà đến giờ nàng vẫn chưa tỉnh ngộ, còn mơ mộng hão huyền.

Chu Dao Huyên lộ rõ vẻ căm hận.

“Ngươi đã biết nhà họ Phó là lũ ác ma, sao lại trơ mắt nhìn ta rơi vào bẫy từng bước? Chu Trường Ninh, ngươi ganh tỵ vì ta đẹp hơn ngươi, lòng dạ độc ác!”

Quả thực Chu Dao Huyên xinh đẹp hơn ta, Phùng Di nương luôn muốn nàng leo cao, không cam làm thiếp. Nếu không vì tiền tài nhà họ Phó làm lóa mắt, bà ta cũng chẳng để con gái gả vào nhà thương nhân, bà muốn có tiền, có thế, có quyền — bà luôn muốn chiếm trọn mọi thứ.

Thấy Chu Dao Huyên đến nước này vẫn không biết hối hận, chút thương hại cuối cùng trong lòng ta cũng tan thành mây khói.

“Chu Dao Huyên, là ngươi ham mê ph*ng đ*ng, hai lần hôn nhân đều do ngươi lựa chọn, liên quan gì đến ta?”

Nàng cười khẩy, “Đến nước này rồi, còn giả vờ gì nữa. Nếu ngươi là liệt nữ trinh tiết, đời trước ngươi đã tự tử ngay trong đêm tân hôn rồi.”

Ta lạnh lùng nhìn nàng: “Cớ gì lại phải là ta chếc? Chỉ vì ta chịu nhục không bằng người sao?”

“Ngươi tư thông với người khác, chẳng phải cũng cho rằng mình không nên chếc đó ư?”

“Kẻ đáng chếc là nhà họ Phó. Chỉ cần còn một hơi thở, ta cũng sẽ sống!”

“Đó là lý do vì sao ta chưa từng nghĩ đến cái chếc.”

Chu Dao Huyên bừng tỉnh trong kinh hãi.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, một sự thật nàng chưa từng nghĩ tới, đã khiến lòng nàng tan nát, thần hồn điên đảo.

Nàng lắc đầu, chẳng rõ là đang phủ nhận hay đang thuyết phục chính mình.

“Nhà họ Phó có thể tồn tại đến nay là nhờ dựa vào hoàng thân quốc thích. Hoắc Diêu thân phận thấp hèn, căn cơ không vững, sao có thể đấu lại?”

Nhưng Hoắc Diêu... lại là người của Thánh Thượng đương triều.

Mà mọi danh gia thế tộc, ban đầu... ai chẳng xuất thân áo vải?

23

Bên ngoài đột nhiên náo loạn.

Ta mở cửa bước ra, chỉ thấy hơn mười binh sĩ khí thế bừng bừng, vây chặt lấy sân viện. Một vị tướng lĩnh cầm đầu nhìn thấy ta, lập tức phân phó thủ hạ: “Mau đi bẩm báo Hoắc tướng quân, đã tìm được thiếu phu nhân!”

Chu Dao Huyên ngây ngốc như kẻ mất hồn, tựa như vừa nghe được một cái tên không thể tin nổi.

“Hoắc tướng quân? Ai là Hoắc tướng quân?”

Ta nhìn nàng, điềm nhiên đáp: “Hoắc tướng quân, Hoắc Diêu, phu quân của ta.”

Ngay lúc ấy, một trận gió lạnh từ sau lưng thổi tới, một tấm áo choàng lông hồ phủ lên vai ta. Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Diêu, tâm trí hỗn loạn phút chốc hóa bình lặng.

Mi giữa mày chàng như băng sương, khí thế rét lạnh, nhưng khi nhìn ta, ánh mắt lại ôn nhu như tuyết tan vào suối xuân.

“Trời vẫn còn se lạnh, chớ để nhiễm phong hàn.”

Chu Dao Huyên lập tức phát cuồng, chỉ vào Hoắc Diêu, thét lớn: “Chẳng phải ngwoi đã bị phế rồi sao?!”

Hoắc Diêu không thèm liếc nàng lấy một cái, chỉ khẽ ôm eo ta, giọng trầm mà ấm: “Ninh nhi, chúng ta đi thôi.”

Chu Dao Huyên lảo đảo rơi xuống đất, gào lên: “Không! Hoắc Diêu! Người chàng nên cưới là ta, tướng quân phu nhân của chàng phải là ta!”

“Kiếp này chỉ là sai lầm! Không nên như thế này!”

“Chàng đừng đi!”

Nàng chỉ mặc nội y, liều mạng đuổi theo. Đúng lúc ấy, Phó Trạch Khải cũng vội vã chạy tới.

Ánh mắt hắn nhìn thấy ta thì co rút, sắc mặt xám xịt như tro tàn.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ ta làm sao thoát được mưu kế của hắn, lại còn bình yên vô sự đứng ở đây.

“Phu quân!” Chu Dao Huyên hai mắt đỏ ngầu, túm lấy tay áo Phó Trạch Khải, “Chàng mau bắt lấy Chu Trường Ninh! Tin thiếp đi, nàng ta thực sự là dâm phụ, chàng nhất định sẽ thích—á!”

Ta xoay người, bước đến trước mặt nàng, nắm lấy cổ áo, giơ tay tát mạnh mấy cái vang dội.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Tiếng thét của Chu Dao Huyên chói tai như xé rách màng nhĩ.

Ánh mắt Phó Trạch Khải lạnh như băng, vừa định ra tay—

“Choang!”

Một đạo hàn quang lướt qua, trường kiếm của Hoắc Diêu đã đặt nơi yết hầu Phó Trạch Khải.

Hắn lập tức cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng dám ngưng lại.

“Chu! Trường! Ninh!” Chu Dao Huyên bị ta tát đến mơ màng, vừa định lao lên xé xác, Phó Trạch Khải đột nhiên giật lấy cổ tay nàng, hung hăng quăng ra—

“Rầm!”

Nàng ngã sấp mặt, chổng vó giữa sân như chó ăn đất.

Chu Dao Huyên nằm trên mặt đất, ngẩng đầu không dám tin, “Phu quân, chàng…”

Ta lui về bên cạnh Hoắc Diêu, chàng thu kiếm gọn gàng, nắm lấy tay ta, trông thấy lòng bàn tay đỏ bừng, mày khẽ nhíu lại.

“Lần sau để nha hoàn ra tay, đừng vì thứ dơ bẩn mà tự làm đau mình.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Không có cách nào khác, thật sự là tức không nhịn nổi.

“Phu quân!” Chu Dao Huyên mặt mũi sưng đỏ, gào lên the thé: “Ngươi lại bênh ả tiện nhân này—”
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 15: Chương 15



Lời chưa kịp dứt, Phó Trạch Khải đã quét mắt qua một cái, nàng lập tức như bị bóp cổ, toàn thân run rẩy.

Vị “hiền tế” bình thường nho nhã lễ độ kia, lúc này ánh mắt âm độc đến đáng sợ.

Hai mụ già lực lưỡng lập tức bước lên, kéo Chu Dao Huyên vào trong.

Phó Trạch Khải quay người lại, đã đổi thành vẻ mặt cười gượng, chỉ có gân xanh bên trán tố cáo sự phẫn nộ bị đè nén.

“Xin Hoắc tướng quân thứ lỗi, tiện nội vừa mới xảy thai, tinh thần thất thường,” hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Có điều, tự tiện xông vào tư trạch, e là không hợp quy tắc.”

Hoắc Diêu thong thả vuốt kiếm, khóe môi vương tia cười lạnh.

“Phó đại công tử chẳng phải nói, phu nhân của ta sớm đã rời đi rồi sao?” Chàng chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, “Sao? Phó gia tiếp khách, chính là đem người nhốt vào hậu viện?”

“Hôm nay khách khứa đông đúc, có lẽ là có người ăn mặc tương tự Chu phu nhân, tiểu nhân nhất thời nhận nhầm.” Phó Trạch Khải cưỡng ép nặn ra nụ cười. “Còn mong đại nhân chớ trách vì một chuyện nhỏ.”

“Không trách ngươi?” Hoắc Diêu đột nhiên khẽ cười, nhưng nụ cười kia lại chẳng chạm đến đáy mắt. “Vậy phu nhân của ta chẳng phải là uổng công một phen?”

Phó Trạch Khải đồng tử co rút, đột ngột nhìn về phía ta.

Ta nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.

Hắn chẳng thể ngờ, Hoắc Diêu không những không chếc, mà còn chờ hắn rơi vào tròng, lại càng không ngờ được, kế hoạch của hắn đã bị ta lợi dụng từ đầu đến cuối.

Hắn cứ nghĩ ta là con cừu đợi làm thịt, nào biết ta mới là thợ săn dẫn sói vào nhà.

Ngay khoảnh khắc ấy, dường như hắn chợt hiểu ra, nhưng đã quá muộn.

“Đại công tử! Không xong rồi!”

Một tên gia đinh vừa chạy vừa ngã, lảo đảo xông vào, “Quan binh... quan binh bao vây phủ rồi! Huyện lệnh đại nhân và đại nhân bộ hình... đang ở vườn thược dược... đào... đào thứ gì đó!”

Sắc mặt Phó Trạch Khải tức thì trắng bệch như giấy, như thể gặp quỷ. Hắn lảo đảo lùi lại hai bước, rồi đột ngột nổi điên lao ra ngoài.

“Bắt hắn lại, giải đến vườn thược dược.” Hoắc Diêu lạnh giọng ra lệnh, thị vệ lập tức áp chế Phó Trạch Khải.

Ta nghiêng đầu, nhìn về cánh cửa đóng chặt kia.

Tình nghĩa tỷ muội mỏng manh giữa ta và Chu Dao Huyên, đã bị chính một đao kiếp trước của nàng c.h.é.m đứt.

Hôm nay, ta không đến để cứu Chu Dao Huyên, mà là vì những nữ tử bị chôn dưới vườn thược dược.

Người của Phó gia, không đáng để bất cứ nữ nhân nào hi sinh vì họ.

Thế nhưng ta đã sai rồi.

Chu Dao Huyên, chưa từng xứng đáng có một chút thương xót.

Khi ngang qua vườn thược dược, Phó Trạch Khải sắc mặt trắng bệch, ánh mắt như lưỡi d.a.o độc, gắt gao trừng ta.

Ta lạnh lùng nhìn kẻ như chó nhà có tang ấy: “Ta từng nói, ngươi sẽ không chếc tử tế được.”

“Phó Trạch Khải, ta rất hiếu kỳ xem ngươi có thể cầm cự trong đại lao được bao lâu.”

Gân xanh nổi đầy trán, hắn mắt đỏ ngầu muốn lao đến, lại bị Hoắc Diêu đá một cước, gãy liền hai cái xương sườn. Hắn cuộn người lại như tôm luộc, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Tam tử nhà Phó gia cùng đám gia nô toàn bộ đều bị tra khảo, xiềng xích dẫn đi.

Bỗng một bàn tay lớn che chắn trước mắt ta, mang theo ý cười nhẹ nhàng: “Nương tử, có thể thưởng cho tướng công một cái liếc mắt chăng? Vi phu trông còn tuấn tú hơn tên đó nhiều.”

Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú phong thần của chàng, mỉm cười đáp: “Tướng quân nói chí phải.”

21

Trước đây, Hoắc Diêu từng nói, bọn họ nghi ngờ nhà họ Phó có cấu kết với Chu Kiệt.

Thế nhưng nhà họ Phó vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, chưa từng trực tiếp ra mặt giao dịch. Mỗi khi quan binh vừa lần ra được chút manh mối, thì những kẻ làm việc ở trung gian liền bị diệt khẩu một cách quỷ dị.

Muốn khiến Phó gia diệt vong thì dễ, nhưng điều quan trọng là phải nắm được chứng cứ về các tội danh như hối lộ và thông địch, có như vậy mới có thể nhổ tận gốc cái ung nhọt ấy.

“Phó gia còn đang bám víu vào nhiều quyền quý khác.”

“Muốn bắt loại lang sói này, cần có cái cớ chính đáng, bằng không chẳng những không bắt được gà, mà còn bị cắn ngược lại.”

“Chỉ cần có thể khiến hắn bị nhốt vào Hình Bộ hoặc Đại Lý Tự, thì sẽ có cách xử lý.”

Kiếp trước, vườn hoa nhà họ Phó có một vườn thược dược nở rộ một cách dị thường, diễm lệ đến kỳ lạ. Người Phó gia vốn chẳng phải kẻ yêu hoa thích cỏ, nhưng lại đặc biệt say mê mảnh vườn này, còn xây hẳn một hoa viên riêng, dựng lầu tạ đình đài, bao quanh toàn bộ đám thược dược, để đãi khách quý đến ngắm.

Nghe Hoắc Diêu nói đến đây, ta lập tức lên tiếng: “Thiếp từng tình cờ nghe được tin đáng tin cậy—Phó gia kỳ thật chẳng mấy ưa hoa cỏ, vậy mà lại trồng một rừng thược dược lớn như thế.”
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 16: Chương 16



“Lũ hoa đó, nở rộ đến mức khác thường.”

Hoắc Diêu liếc mắt nhìn ta, lập tức hiểu ý: “Nhưng cũng không thể vô cớ xông vào nhà người ta mà đào bới.”

Cái chếc của lão thái gia Phó gia, chẳng phải là một cơ hội trời ban đó sao?

Phó Trạch Khải muốn nhân cớ ấy để giam giữ ta ở Phó phủ, mượn đó làm bẩn thanh danh của ta—vậy thì ta nhất định phải đến.

Chỉ có trời mới biết, ta đã mong Phó gia gặp báo ứng, mong suốt hai đời.

22

Trong vườn sau nhà họ Phó, đào lên được ba mươi tám bộ hài cốt. Phần lớn là nữ tử, còn có mấy bộ là hài đồng nam. Tất cả đều trong độ tuổi từ mười đến mười chín, tuổi lớn nhất cũng chưa quá đôi mươi.

Theo thời gian phân hủy của xương cốt, có thể truy ngược lại tận năm mươi năm trước. Bộ hài cốt mới nhất, mới chỉ vừa mục nát trong vòng một tháng.

Mỗi bộ xương đều mang dấu vết thương tích ở những vị trí khác nhau.

Khám nghiệm của quan pháp y cho thấy: trước khi chếc, bọn họ đều chịu đủ loại tra tấn tàn nhẫn, không ai chếc yên lành.

Toàn bộ Phó gia bị bắt giam, kể cả hai lão gia đang an hưởng tuổi già tại biệt viện của Phó gia.

Tương truyền, chính Phó gia đã khai ra Giám quân Chu Kiệt. Nhân đó, Hình Bộ phụng chỉ dẫn binh đến lục soát phủ họ Chu. Trong thư phòng của Chu Kiệt, ở một góc khuất, tìm được một hộp son khảm trai, bên trong đầy vàng thỏi. Dưới đáy hộp có mật ngăn, cất giấu vài phong thư qua lại bí mật, nội dung liên quan đến mưu phản.

Nét chữ hoàn toàn trùng khớp.

Chu Kiệt cãi cứng không nhận, nhưng cả tộc vẫn bị giải vào Hình Bộ.

Tới khi Phó gia nhận ra, mộng làm thân vương thông qua phản loạn đã tuyệt, còn những quyền quý từng dựa dẫm cũng chẳng những không cứu mà còn tìm cách giếc người diệt khẩu—bọn họ liền khai ra toàn bộ.

Phó Trạch Khải cũng phát rồ, hắn thà chếc chứ không muốn ai sống, kéo theo tất cả cùng chếc.

Chỉ trong hai tháng, hàng loạt quan viên bị bắt giam.

Phó gia vì cấu kết thông địch phản quốc, bị tru di cửu tộc.

Nữ tử đã xuất giá, không bị liên lụy từ nhà mẹ đẻ.

Trước khi hành hình ngoài Ngọ Môn, nghe nói Chu Dao Huyên muốn gặp ta.

Hoắc Diêu hết mực ngăn cản, nói địa lao âm hàn, thân thể ta yếu, không chịu được.

Ta phải nhiều lần khẩn cầu, nói rằng chỉ gặp một lát rồi đi, chàng mới miễn cưỡng đồng ý.

Ta khoác áo choàng lông cáo dày cộp, bước vào nhà ngục, nhìn thấy Chu Dao Huyên.

Nàng gầy trơ xương, nếu không nhờ giọng nói không đổi, ta e rằng chẳng thể nhận ra đây chính là nàng.

“Không ngờ... tỷ lại chịu tới gặp ta.”

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Không biết nữa... chỉ là muốn gặp ngươi một lần.” Đôi mắt già nua khô cạn kia nhìn ta trong bộ xiêm y quý giá, cười khẽ đầy thê lương:

“Lại là ngươi thắng rồi.”

“Ngươi lúc nào cũng có thể khiến nam nhân yêu thích đến tận xương tủy... Ta thua trắng tay.”

Ta nhìn nàng, bình thản nói: “Ta chưa bao giờ để tâm đến việc được nam nhân yêu thích.”

“Ta cũng chẳng cầu thắng, ta chỉ muốn sống—sống một cách đàng hoàng, sống có tôn nghiêm.”

Nàng lặng lẽ ngước nhìn ta hồi lâu, ánh mắt trở nên m.ô.n.g lung: “Lúc nhỏ, ngươi có kẹo, đều chia cho ta.”

Đúng vậy. Thuở ấy nàng mới được đưa vào Chu phủ, vì dung mạo đáng yêu hoạt bát, ta vừa gặp đã thích, nên đem chuỗi kẹo mẹ mua cho mình chia phần nàng ăn.

Kết quả nàng nôn mửa tiêu chảy, suýt mất mạng.

Phùng di nương chạy đến khóc lóc tố cáo với phụ thân, nói ta cố tình cho con gái bà ta ăn đồ hỏng.

Ta bị phạt nặng. Phụ thân cho rằng mẹ ta sai khiến, từ đó vợ chồng bất hòa, chia rẽ tình cảm.

“Ngươi nói... liệu có kiếp sau không?” nàng bỗng hỏi.

“Ta hy vọng có,” ta đáp. “Như vậy, ta có thể lại làm con gái của mẫu thân.”

Nàng làm con gái của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, để nàng hưởng phúc một đời.

“Mẫu... con?”

Chu Dao Huyên như sực nhớ điều gì, thân hình run lên, cuộn người lại, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, không động đậy.

Phùng di nương biết Chu Dao Huyên tuyệt không thể thoát tội, sợ bị vạ lây, chưa từng đến thăm một lần.

Chu Dao Huyên không chỉ nói muốn gặp ta, còn muốn gặp Phùng di nương.

Quà cáp mà Phó Trạch Khải từng biếu cho Chu phủ đều bị quan phủ thu về, phán định là vật bất minh.

Từ sau khi nhận lễ vật của Phó gia, mấy tiệm thuốc nhà họ Chu, lão gia chẳng còn tâm trí buôn bán. Hai vợ chồng ngồi nhà ăn dần ăn mòn, nay thì sạch sành sanh.

Giờ tiền tài tiêu tan, Phùng di nương và Chu lão gia sống vô cùng khổ sở.

Lúc này, đầu ngục truyền đến hai tiếng gõ cửa trầm ổn.

Là Hoắc Diêu đang giục ta.

Vừa bước qua khúc ngoặt nhà lao, Hoắc Diêu đã đưa tay ôm lấy ta, dìu ra khỏi nơi ấy.
 
Trùng Sinh Trở Lại, Muội Muội Tự Mình Nhảy Vào Hố Lửa
Chương 17: Chương 17 [Hết]



Bên ngoài, ánh nắng ban trưa rọi xuống gương mặt, ấm áp như xuân về.

“Mẫu thân và nàng, ta đã đưa tên ra khỏi gia phả Chu gia. Bài vị của mẫu thân, ta cũng đã đón về rồi.”

“Làm phiền tướng công, tìm một ngày lành tháng tốt, đưa mẫu thân về quê cũ ở Kinh Thành, người từng nói rất nhớ sông núi nơi đó.”

Chàng nắm tay ta, nhẹ giọng đáp: “Được.”

-HOÀN CHÍNH VĂN -

NGOẠI TRUYỆN

Sau trận chiến này, Hoắc Diêu được thăng chức Vân Huy Tướng Quân, ban thưởng vô số.

Trương Tự được phong làm Đại Đô Đốc.

Cùng lúc đó, Hình Bộ dâng tấu lên Thánh Thượng về tội phản quốc của Tuần tra sứ Chu Kiệt. Toàn bộ đảng phản loạn cùng thân tộc trong ngũ phục đều bị xử trảm, những ai ngoài ngũ phục thì bị lưu đày.

Sang năm, ta mua lại căn nhà bỏ trống cạnh Hoắc phủ, sắp xếp lại từng gian phòng theo mục đích sử dụng mới.

Thư phòng của Hoắc Diêu cũng được mở rộng, đập thông gian phòng liền kề.

Trong phòng chàng toàn là binh thư, không thích ai chạm vào, nên tự mình sắp xếp phân loại.

Ta cũng đến phụ giúp.

Vô tình phát hiện trong khe ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, liền cất tiếng hỏi:

“Cái này là gì?”

Hoắc Diêu đang dọn dẹp, ngẩng lên nhìn thoáng, đáp:

“Bát tự sinh thần của nàng với ta. Hồi đó vừa phối xong, ta xin mẫu thân giữ lại, rồi cất kỹ.”

“Ninh nhi, nàng nhớ đặt lại vào giỏ bút và nghiên mực giùm ta, lỡ ta chuyển chỗ lại chẳng biết tìm đâu.”

“Chàng giữ cái này làm gì?”

“Còn làm gì nữa, thích nàng nên giữ lại chứ sao.”

“Chàng còn chưa gặp thiếp mà, sao lại thích thiếp được? Chẳng phải thích bát tự của thiếp sao?”

Hoắc Diêu bật cười nhẹ:

“Nói gì ngốc thế. Ta từng đến y quán nhà nàng bắt thuốc, đã gặp nàng rồi.”

Ta sững sờ:

“Vậy... là chàng nhờ mẫu thân đến cầu thân sao?”

“Không hẳn vậy.”

“Mẫu thân ta nghe nói y quán nhà nàng là do nàng đích thân quản lý, còn mở rộng thêm mấy tiệm, thấy nàng tài giỏi khác người, nên sau lưng ta đã đưa thiếp canh đến nhà nàng.”

“Còn ta, là sau khi thấy dung mạo nàng, mới thuận theo ý mẫu thân tới Chu gia cầu thân.”

“Chàng làm sao chắc người mình thấy chính là tiểu thư Chu gia?”

“Chưởng quầy gọi nàng là tiểu thư, còn đưa sổ sách cho xem, nếu không phải nàng thì là ai?”

“Chỉ là lúc đó ta không biết Chu gia có hai tiểu thư. May thay, bát tự chúng ta vẫn hợp. Ông trời cũng muốn ta và nàng thành đôi.”

Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Nếu... chẳng may chàng cưới nhầm muội muội ta thì sao?”

“Sao có thể? Chu gia quản lý y quán chỉ có mỗi nàng thôi mà.”

“Thiếp nói là nếu thôi.”

Chàng thản nhiên đáp:

“Thì có lẽ ta sẽ bỏ nàng ta, hoặc lạnh nhạt đến chếc.”

“Dù sao cũng không thể chỉ mình ta chịu khổ.”

Chẳng trách! Chẳng trách!

Tim ta khẽ rung động.

Hoắc Diêu là người thù tất báo, chàng làm vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng cuối cùng, chàng vẫn buông tha cho Chu Dao Huyên, không hề tàn nhẫn như lời nói.

Ta đặt hộp xuống, bước đến trước mặt Hoắc Diêu. Chàng vừa ngẩng đầu lên, ta liền hôn nhẹ lên trán rộng của chàng.

“Tướng quân à, thiếp thấy hơi mệt rồi, đưa thiếp ra ngoài ăn tiệm một bữa nhé.”

Chàng nở nụ cười rạng rỡ:

“Tuân mệnh, nương tử.”

-HẾT-
 
Back
Top Bottom