Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 230: Chương 230



"Ha ha ha ha ha ha." Lâm Dược Phi cười không ngớt.

Lâm Tiếu vuốt vuốt lưng mẹ mình, thấy mẹ cô tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch thế nhưng anh hai lại cười lớn như vậy, không phải anh bị điên rồi chứ?

"Ôi chao, ôi chao." Lâm Dược Phi dựa lưng lên ghế sô pha, xoa cái bụng đang bị cười đến đau bụng.

"Mẹ, lão già mà dì Trương giới thiệu cho mẹ trông như thế nào vậy? Nhìn có được không?"

Lữ Tú Anh hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: "Được cái gì mà được, chẳng có ai chưa gì mà đã yêu cầu con cho con trai họ một chỗ đứng trong công ty cả."

Lâm Dược Phi nói: "Con muốn hỏi ngoại hình có được hay không chứ không hề hỏi tính cách của người ta có tốt hay không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Lữ Tú Anh: "Bộ dạng của ông ta tệ vô cùng, mẹ không biết cái lão già được dì Trương dẫn tới kia hơn mẹ bao nhiêu tuổi nhưng dù sao thì nhìn ông ta trông hơn mẹ khoảng năm tuổi, da mặt chảy xệ còn mí mắt thì sụp xuống."

Lữ Tú Anh vừa nghĩ tới liền thấy tức hơn, bà thở phì phò rồi nhìn Lâm Tiếu ở bên cạnh, nếu Lâm Tiếu không có ở đây thì bà đã chửi thề rồi.

"Dì Trương của các con hay lắm, nếu muốn mai mối cho mẹ thì cũng phải nói trước với mẹ một tiếng đi chứ, còn đằng này lại im lặng không nói một lời, đây không phải là đang lừa người khác sao?"

"Sau này mẹ sẽ không bao giờ nói chuyện với bà ta nữa, mẹ cũng sẽ không giúp bà ta che giấu những chuyện mà bà ta làm. Nếu bà ấy đã dám làm như vậy thì cũng đừng trách mẹ khoe những chuyện này cho mọi người ở trong khu tập thể!"

Còn ông lão kia, ông ta không phải là người ở trong khu tập thể nên ngay cả tên Lữ Tú Anh cũng không biết, bà vừa ngồi ở quán bánh chẻo được vài phút thì đã tức giận bỏ chạy đi mất.

Lâm Dược Phi cười nói: "Để con đi hỏi thăm giúp mẹ một chút."

Lữ Tú Anh trừng mắt: "Hỏi thăm cái loại người như vậy làm cái gì."

Lâm Dược Phi khuyên nhủ: "Thôi được rồi mẹ, tức giận không tốt cho cơ thể, không đáng để mẹ tức giận vì loại người như vậy."

Anh không nhịn được liền bật cười tiếp: "Chuyện này cũng bình thường thôi, có người làm mai cho con thì cũng có người muốn làm mai cho mẹ."

Lữ Tú Anh cứng họng: "Hai chuyện này giống nhau sao? Con còn chưa kết hôn trong khi bản thân con vẫn chưa có bạn gái nên bị như vậy thì cũng đúng."

Những người lúc trước làm mai cho Lâm Dược Phi tuy biết anh đã có bạn gái nhưng vẫn nhất quyết phải giới thiệu cho anh, hiển nhiên cũng không được bình thường.

"Haiz, bây giờ ai cũng như vậy sao?" Lữ Tú Anh thở dài một hơi.

Năm nay Lữ Tú Anh đã ngoài bốn mươi tuổi, kể từ khi cha của Lâm Tiếu mất bà đã sống một mình hơn mười năm nay, dĩ nhiên hàng xóm láng giềng đều đã sớm biết bà không có ý định đi tiếp nữa, không thể nào dì Trương lại không biết chuyện này được.

"Con mới vừa mới kiếm được một ít tiền thì đã có những yêu ma quỷ quái tìm tới đây." Lần đầu tiên Lữ Tú Anh cảm nhận được nỗi khổ khi có tiền.

Lâm Dược Phi khuyên nhủ: "Chuyện này có gì mà phải lo, đúng lúc có thể thấy rõ được bộ mặt thật của bà ta, sau này chỉ cần không dính líu đến bà ta nữa là được."

Lữ Tú Anh: "Nhưng mà mẹ rất tức giận."

"Ông ta dám đòi hỏi con tìm một công việc cho con trai của ông ta trong khi bản thân không biết tự nhìn lại khuôn mặt già nua của mình trông như thế nào mà lại dám nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy?"

Lâm Dược Phi thấy lửa giận hôm nay của mẹ mình rất khó dập tắt nên anh lập tức chuồn đi mất, giao bài toán khó này lại cho em gái của mình: "Tiếu Tiếu, em mau khuyên mẹ đi, đừng để mẹ phải tức giận nữa."

Lâm Tiếu bực bội giương mắt nhìn anh chạy còn nhanh hơn cả chuột, sao anh hai có thể đối xử với cô như vậy?

Trước kia cô cảm thấy anh rất ngốc, những vấn đề khó khăn trong nhà đều phải dựa vào cô. Nhưng bây giờ cô biết công ty của anh đang ngày càng lớn mạnh, nếu anh đã có năng lực như vậy thì tại sao vẫn cứ muốn đùn đẩy chuyện khó qua cho cô thế?

Lâm Tiếu hung dữ trừng mắt nhìn anh trai chuồn đi, cô nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ mình giống như những lần bà làm như vậy với cô.

Tiểu Hoàng cũng nằm trên mặt đất dựa vào chân của Lữ Tú Anh.

Thấy con gái ngoan vỗ lưng cho mình và Tiểu Hoàng cọ tới cọ lui ở dưới chân khiến Lữ Tú Anh muốn giận cũng không thể giận được.

"Được rồi, mẹ không tức nữa." Lữ Tú Anh nắm lấy tay Tiếu Tiếu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, những gì mẹ sắp nói với con, con phải nhớ cho thật kỹ."

"Sau này, con không được kể với bất kỳ ai về chuyện của nhà mình."

Lâm Tiếu chớp chớp mắt tỏ ý vẫn chưa hiểu.

Lữ Tú Anh giải thích: "Nghĩa là những chuyện có liên quan đến tình hình kinh tế lẫn tiền bạc ở trong nhà chúng ta thì con không được nói ra bên ngoài."

Điều kiện kinh tế trong nhà trước kia không khác gì nhà của những người khác trong khu tập thể, căn bản không cần phải chú ý đến phương diện này, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, Lữ Tú Anh cảm thấy mình phải căn dặn vài điều với Lâm Tiếu.

"Ví dụ như anh hai của con mang bao nhiêu tiền về nhà, bình thường nhà chúng ta tiêu bao nhiêu tiền, tiết kiệm được bao nhiêu tiền."

Lữ Tú Anh biết Lâm Tiếu rất tinh ý, có rất nhiều chuyện căn bản không thể giấu được con bé: "Những chuyện mà con biết được thì không được nói cho người ngoài biết."

Lâm Tiếu hiểu rõ mình không thể nói cho người ngoài biết nhà mình có bao nhiêu tiền, cô lập tức nói: "Con chưa có đi kể với ai hết."

Lữ Tú Anh sờ đầu Lâm Tiếu, bà gật đầu rồi nói: "Ừ, mẹ biết rồi."

"Nếu sau này công ty của anh hai con phát triển lớn hơn thì con cũng không được kể ra ngoài."

Lâm Tiếu khó hiểu cau mày, Lữ Tú Anh giải thích với cô: "Bình thường công ty nhỏ kiếm được ít tiền, công ty lớn kiếm được nhiều tiền, nếu con nói công ty của anh trai rất lớn thì người khác nghe vào sẽ nghĩ anh của con kiếm được nhiều tiền và nhà mình rất giàu."

"Để những người có ý đồ xấu biết nhà chúng ta có tiền thì sẽ rất phiền phức."

Lâm Tiếu đã hiểu: "Giống như hôm nay dì Trương dẫn ông lão kia tới ăn cơm với mẹ."

Thì ra trong nhà có tiền sẽ không chỉ xảy ra trộm cắp, dù Tiểu Hoàng có sủa gâu gâu để dọa bọn ăn trộm thì cũng không thể bảo vệ được cả nhà bọn họ.

Lâm Tiếu ngã xuống ghế sô pha: "Có tiền thật phiền phức."

Lâm Dược Phi nghe giọng của Lữ Tú Anh đã bình thường trở lại, anh liền cầm ly nước đi tới, vừa nghe thấy lời nói đầy trẻ con của Lâm Tiếu liền cười nói: "Vậy em thích có tiền hay là không có tiền?"

Lâm Tiếu không chút do dự: "Đương nhiên là có tiền rồi ạ."

"Vậy thì được, so với những lợi ích mà tiền mang lại thì anh có thể chịu được những phiền phức này."

Mẹ tức giận còn anh hai thì cười, Lâm Tiếu vô tội bỗng trở thành người duy nhất trong nhà được truyền thụ kiến thức. Mẹ và anh trai cùng nhau đưa ra ví dụ về những gì trong nhà không thể nói với người ngoài.

Lâm Tiếu nửa hiểu nửa không, hai người phải dạy cô cả nửa ngày mới xong.

Cuối cùng, Lâm Dược Phi mất kiên nhẫn, anh chốt lại: "Nếu em không biết mình có thể nói về chuyện đó được hay không thì trước hết là đừng nói gì cả sau đó chạy về nhà hỏi người lớn."

Lâm Tiếu gật đầu thể hiện mình đã biết.

Đột nhiên, Lâm Dược Phi lại hỏi thêm một câu: "Những chuyện này không được nói với người ngoài, vậy em có biết người ngoài là những ai không?"

Lâm Tiếu không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, cô dĩ nhiên biết thế nào người ngoài rồi.

"Thế cậu mợ là người ngoài sao?"

"Chị họ Văn Lệ và bà ngoại cũng vậy luôn đúng không?"

Lâm Dược Phi đặt ra vấn đề liên tiếp khiến cho Lâm Tiếu lập tức bối rối.

Cậu mợ không tính là người ngoài, họ là người thân trong nhà cơ mà.

"Bà ngoại không phải là người ngoài." Lâm Tiếu khẳng định.

Lâm Dược Phi mở miệng muốn nói cái gì đó, Lữ Tú Anh lập tức chặn họng anh lại: "Em gái con vẫn còn nhỏ mà con lại đi dạy con bé những thứ này, con định dạy con bé đến ngốc luôn à?"

Cuối cùng, Lữ Tú Anh đứng ra giải quyết vấn đề này: "Cả nhà mợ của con đều là người ngoài, bà ngoại thì không nhưng chuyện liên quan đến tiền bạc thì con cũng không được tùy tiện nói cho bà ngoại biết."

Lữ Tú Anh giải thích cho Lâm Tiếu nghe: "Mẹ cũng có bí mật nhỏ không muốn nói cho bà biết cho nên trước khi con nói bí mật nhỏ của mẹ ra thì phải hỏi ý của mẹ trước."

Nghe bà nói vậy, Lâm Tiếu lập tức hiểu ra, cô gật đầu thật mạnh.

"Hóa ra là mẹ cũng giống con, cũng có bí mật nhỏ không muốn bị bà ngoại phát hiện."

Lâm Tiếu vừa nói xong sau đó lập tức che miệng lại dưới ánh mắt của bà.

Lữ Tú Anh cười: "Con có bí mật gì đang giấu mẹ sao?"

Lâm Tiếu vội vàng chối: "Không có ạ."

Lữ Tú Anh nhìn phản ứng của cô liền biết rõ chắc chắn là có, chẳng qua là bà không muốn vạch trần cô mà thôi.

Mấy ngày sau, Lâm Tiếu lỡ miệng khai ra: "Mẹ ơi, cuối cùng hôm nay thầy Đào cũng chịu trả rubik lại cho con rồi."

"Thầy Đào còn hỏi con cách chơi rubik nữa đấy."

"Thầy Đào còn nói rằng con chơi rubik giỏi hơn thầy nhiều."

Lữ Tú Anh nhất thời hiểu rõ, hóa ra mấy ngày trước Lâm Tiếu chơi rubik trong giờ học nên bị thầy Đào tịch thu.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 231: Chương 231



Đèn lại được bật lên, Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Anh anh anh, anh ước gì vậy?”

“Chắc là anh ước phát tài rồi.” Lâm Tiếu nói.

Lâm Dược Phi lắc đầu nói: “Không phải.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên, không ước phát tài: “Vậy anh ước điều gì vậy?”

Lâm Dược Phi nói: “Nói ra sẽ không linh nữa, mau cắt bánh kem.”

Ngay lập tức Lâm Tiếu bị bánh gato thu hút sự chú ý: “Anh, em muốn quả cherry đó.”

Sau khi ăn xong bánh gato, Lâm Tiếu no bụng lại ngồi trên ghế sô pha.

“Tuyết rơi ngày càng dày.” Lữ Tú Anh lo lắng nhìn ngoài cửa sổ. “Tiểu Phi, con mau đưa Tiểu Vân về trường sớm một chút.”

Lâm Tiếu rất không nỡ mà tạm biệt chị Tiểu Vân, thấy bóng lưng chị Tiểu Vân và anh trai biến mất dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo.

“Tiếu Tiếu, mau thu dọn bát đĩa giúp mẹ nào.” Lữ Tú Anh kêu Lâm Tiếu cùng dọn dẹp.

“Reng reng reng —” Điện thoại trong nhà đột nhiên vang lên.

Lữ Tú Anh thấy lạ nói: “Trễ thế này rồi, ai vậy ta?”

Lâm Tiếu giành trước một bước nghe điện thoại, bất ngờ nghe thấy giọng của Trần Đông Thanh: “Xin chào, cho hỏi đây là nhà Lâm Tiếu phải không?”

Lâm Tiếu: “Tớ là Lâm Tiếu đây.”

Giọng Trần Đông Thanh nghiêm túc lại bất ngờ mang theo ý cười nói: “Lâm Tiếu, giáo viên nhờ tớ gọi điện báo cho cậu. Trời rơi tuyết lớn, ngày mai…”

Lâm Tiếu hưng phấn hói: “Ngày mai được nghỉ sao?”

Trần Đông Thanh: “Ngày mai đi học nhớ mang xẻng.”

Lâm Tiếu: “À.”

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu cúp điện thoại liền hỏi: “Ngày mai không phải đi học sao?”

Lâm Tiếu thất vọng lắc đầu: “Không phải ạ. Ngày mai đi học phải cầm xẻng ạ.”

Sáng hôm sau trên mặt đất đã đọng một lớp tuyết thật dày, Lâm Tiếu ngồi sau xe đạp của anh trai, hai tay cầm xẻng tới trường.

Tuyết đọng trong trường học phải dùng xẻng xúc đi, một đoạn đường đi bộ tuyết đọng là do nhà trường chịu trách nhiệm.

Học sinh lớp 3 không phải xúc tuyết, từ lớp 4 trở đi. Lớp 4, 5, 6 đều phải xúc tuyết.

Lâm Tiếu nhìn mấy em lớp dưới với ánh mắt hâm mộ.

Tuyết đọng thì dễ xúc nhưng còn lớp băng trên mặt thì khó. Phải dùng xẻng đập vỡ bề mặt, xúc từng chút một.

Viên Kim Lai làm đập được hai cái thì thấy phiền quá, chạy đi đun nước nóng đổ lên mặt băng: “Xem mày có tan không.”

Vừa dứt lời thì cậu bé kinh ngạc, trên mặt đất có một khối băng lớn hơn nữa.

“Thầy Đào ơi, Viên Kim Lai đổ nước nóng lên mặt đất.”

Thầy Đào chạy tới thấy vậy thì túm lấy áo Viên Kim Lai, đá nhẹ vào m.ô.n.g cậu bé một cái.

Viên Kim Lai mặc đồ dày nên bị đá một cái cũng không đau chỉ cười he he.

“Tự làm băng thì tự xúc sạch sẽ đi.” Thầy Đào ra lệnh.

Tuyết rơi liên tục hai ngày liền, trong trường có không ít học sinh bị ngã, đường đi học càng khó hơn.

Vì phải xúc tuyết nên tâm trạng Lâm Tiếu không còn hào hứng như mấy ngày tuyết rơi trước nữa, cô nhận thấy tâm trạng của mẹ nói: “Tuyết rơi lớn như vậy sao trường không cho nghỉ nhỉ?”

Đến ngày thứ ba thì nhà trường thông báo nghỉ.

Lúc Lâm Tiếu nhận được thông báo từ Trần Đông Thanh qua điện thoại thì vừa mừng vừa lo hỏi: “Tại sao lại nghỉ vậy?”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết cũng không lớn như hai ngày trước mà.

Trần Đông Thanh do dự một chút, rồi nói: “Tớ nói cho cậu biết, nhưng không được kể với ai nhé.”

Lâm Tiếu vội vàng nói: “Ừ.”

Trần Đông Thanh: “Tớ nghe nói hôm nay hiệu trưởng ngã sấp ở trước cổng trường đó.”

*

Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói ngày mai được nghỉ, bèn nói: "Nên nghỉ từ lâu rồi."

Trường tiểu học trực thuộc xưởng dệt bông ở ngay trong khu tập thể, học sinh đến trường cực kỳ gần cho nên được nghỉ hai ngày vì tuyết rơi.

Hai ngày nay, nhóm học sinh tiểu học trong khu tập thể gần như không cần đến trường. Lữ Tú Anh c*̃ng nghỉ theo, chỉ có Lâm Tiếu mỗi ngày phải giẫm lên tuyết dày đi học, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo giống như gió tây bắc thổi bên ngoài nhà.

"Mẹ, vì sao trường tiểu học trực thuộc có tuyết lớn thì được nghỉ vậy?" Lâm Tiếu hỏi.

Trường tiểu học trực thuộc tích cực nghỉ vào ngày tuyết rơi nhất, thực sự là có nguyên do. Lữ Tú Anh nghe đồng nghiệp nói, mấy năm trước có lần tuyết rơi, lán để xe đạp bị tuyết đọng đè sập, có học sinh bị đè ở dưới đáy, bị gãy một cánh tay, trường học phải đền không ít tiền. Sau đó mỗi khi có tuyết lớn đều nghỉ.

"Đúng là nên nghỉ, năm nay tuyết rơi dày đặc một cách kỳ lạ."

Xe rải muối vừa di chuyển trên đường lớn vừa rải muối, nhưng vẫn không kịp làm tan tuyết đọng trên đất. Hai ngày nay Lâm Tiếu đến trường, lúc tan học đều rất khổ sở. Tuyết đọng trên đường lớn tốt xấu gì cũng có xe rải muối lên, tuyết đọng trên đường nhỏ chỉ có thể dựa vào xẻng, nhưng dùng xẻng xúc vốn dĩ không đuổi kịp tốc độ tuyết rơi, cho nên sau đó mọi người đều từ bỏ việc xúc tuyết.

Hai ngày nay Lâm Dược Phi không dám để cho Lữ Tú Anh đạp xe đưa đón Lâm Tiếu, đều là Lâm Dược Phi tự mình đưa đón. Buổi sáng lúc cô đến trường, trước tiên họ sẽ đẩy xe đạp ra khỏi khu tập thể, lại đẩy đi một đoạn đường nhỏ. Lâm Dược Phi ở phía trước vịn tay lái, để cho Lâm Tiếu ở phía sau vịn yên xe, như vậy sẽ không dễ dàng té ngã.

Lúc đi ra đường lớn, Lâm Dược Phi mới dám đạp xe, chở Lâm Tiếu đến trường.

Buổi chiều lúc tan học cũng giống như vậy, đạp xe trên đường lớn, đến đường nhỏ thì đẩy xe đạp cẩn thận từng li từng tí đi bộ.

Hai ngày nay, từ trước đến giờ Lâm Dược Phi chưa từng có suy nghĩ muốn mua xe hơi như vậy, có xe hơi sẽ không cần chịu đựng khổ sở.

Cuối c*̀ng cũng được nghỉ, Lâm Tiếu ở nhà nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, ngồi ở bên cạnh lò sưởi hơi nước sưởi ấm tay. Trên lò sưởi hơi nước có đặt hai củ khoai lang. Buổi sáng mẹ của cô đã dùng nồi luộc chín, nhưng buổi sáng chưa ăn hết, bèn đặt trên lò sưởi hơi nước nướng lại, có thể lấy ăn bất cứ lúc nào.

Vào ngày tuyết rơi dày như vậy, ngoại trừ những người phải ra ngoài, tất cả mọi người đều muốn ở nhà không ra khỏi cửa.

Lữ Tú Anh trang bị đầy đủ sau đó dắt Tiểu Hoàng ra ngoài một chuyến. Tiểu Hoàng c*̃ng sợ lạnh không muốn đứng ở bên ngoài lâu, rất nhanh lại chạy về nhà.

Lâm Tiếu lấy giấy trắng và bút màu nước ra, nhìn ra ngoài cửa sổ vẽ vời, cô muốn vẽ một bức tranh về cảnh tuyết rơi. Hoa tuyết màu trắng, nhưng bút màu nước không có màu trắng, cô phải dùng bút màu gì để vẽ hoa tuyết đây?

Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, dùng bút màu xanh lam để vẽ hoa tuyết, màu xanh lam trông giống như màu băng.

Lữ Tú Anh dắt Tiểu Hoàng đi dạo xong, sau khi về nhà bèn nói: "Cũng may nhà chúng ta có lắp máy nước nóng, ở nhà muốn tắm lúc nào thì tắm lúc đó."

Mấy ngày nay, nhà tắm trong khu tập thể vẫn luôn không mở cửa, trước cửa ra vào có dán thông báo nói thời tiết quá lạnh, ống nước dễ bị đóng băng, nhà tắm tạm thời không mở.

Tiếng oán than trong khu tập thể vang lên dậy đất, mọi người xôn xao bàn tán, cảm thấy không phải bởi vì nguyên nhân này: “Những năm qua c*̃ng có lúc lạnh như vậy nhưng nhà tắm vẫn mở cửa như bình thường, c*̃ng không thấy ống nước bị đóng băng."

"Tôi thấy là xưởng không nỡ đốt than, trời lạnh như vậy, cần phải đun nước nóng trong nhà tắm, để cho nhà tắm ấm lên thì phải đốt rất nhiều than. Hiện giờ hiệu quả và lợi ích trong xưởng càng ngày càng không xong rồi."

Mấy ngày liền không mở cửa, những người muốn tắm đều cảm thấy bất tiện. Mấy người hàng xóm hỏi thăm Lữ Tú Anh về chuyện lắp đặt máy nước nóng trong nhà bà, hỏi rằng muốn mua một cái máy nước nóng cần bao nhiêu tiền, bình thường sử dụng có cần tốn nhiều than hay không?

Mấy ngày nay thời tiết cực kỳ lạnh, lò sưởi hơi nước trong nhà không đủ ấm, ở trong nhà phải mặc quần bông và áo bông mỏng mới không bị lạnh.

Lữ Tú Anh lấy túi chườm nóng mấy năm không dùng tới ra, đổ nước sôi vào, bịt nút đậy lại, trước khi ngủ trưa thì đặt trong chăn Lâm Tiếu.

Lúc ngủ trưa, Lâm Tiếu cởi áo bông và quần bông chui vào chăn, bàn chân chạm vào túi nước nóng hầm hập, thoải mái thở dài một hơi.

Lữ Tú Anh dặn dò: "Không được dùng chân đạp biết không? Để nước tràn ra ngoài sẽ làm phỏng con đó."

Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi ạ."

Lữ Tú Anh dặn dò xong nhưng vẫn không yên tâm, một lát sau, bà duỗi tay lấy túi nước nóng từ trong chăn Lâm Tiếu ra, bỏ vào trong chăn của mình.

Lữ Tú Anh đưa tay sờ lên chăn và đệm giường Lâm Tiếu: "Được rồi, dưới chân con đều ấm áp, không cần túi nước nóng nữa."

Như vậy bà sẽ không cần lo lắng, bản thân bà cũng có thể yên tâm ngủ trưa.

Những ngày tuyết rơi dày đặc, buổi trưa không có việc gì để làm, thời tiết bên ngoài ảm đạm, ở trong nhà nghe gió lạnh ngoài cửa sổ gào thét, cơn buồn ngủ càng đến nhanh hơn bình thường.

Thời tiết như vậy, công trình của Lâm Dược Phi cũng phải ngừng lại. Các công nhân ở trong lều không đủ ấm áp. Mỗi ngày Lâm Dược Phi đều để cho thợ cả nấu cơm và hầm canh gừng cho mọi người uống, sau đó nhiều lần nhấn mạnh khi dùng bếp lò sưởi ấm phải đặc biệt chú ý thông gió.

Đừng nói là dựng tạm trong lều, hàng năm ở quê đều có người đốt than tổ ong không chú ý, ham một chút ấm áp, bị trúng độc khí than dẫn đến mất mạng. Thời tiết càng lạnh càng dễ gặp chuyện không may, mỗi ngày sau khi Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đi học đều phải đi đến lều liếc mắt nhìn, nhiều lần nhấn mạnh vấn đề an toàn.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 232: Chương 232



Ngày tuyết âm u thích hợp nhất là ngủ trưa, Lâm Tiếu ngủ một giấc đến ba giờ chiều, cô mở mắt ra, bên cạnh mẹ cô vẫn còn ngủ. Tiểu Hoàng c*̃ng đang nằm nhoài trong ổ chó ngáy ngủ.

Lâm Tiếu dựng lỗ tai nhỏ lên, lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh trong chốc lát. Cô nghe thấy tiếng ngáy của anh trai truyền đến từ phòng bên cạnh. Lâm Tiếu hoàn toàn từ bỏ dự định chui ra khỏi ổ chăn, ở trong chăn xoay người, sau đó nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã là bốn giờ chiều.

Chỗ nằm bên cạnh trống rỗng, trên giường chỉ còn lại một mình cô, Lâm Tiếu há miệng kêu: "Mẹ, mẹ!"

Lữ Tú Anh đi ra từ nhà bếp: "Con cũng bao lớn rồi, mở mắt không nhìn thấy người còn phải kêu lên. Mẹ đang nấu nước trong nhà bếp mà."

Ấm nước bằng gang và nhôm trong nhà bếp vang lên tiếng “huýt” giống như tiếng thổi còi.

"Nước sôi rồi!" Lữ Tú Anh chạy vào nhà bếp, vội vã tắt lửa, xách ấm nước từ trên bếp xuống, sau đó rót nước nóng vào trong bình vang lên tiếng “ào ào”.

Lữ Tú Anh mang phích nước màu đỏ lên phòng khách để pha trà trên bàn trà. Bà rót nước sôi vào trong ly, Lâm Tiếu vừa mới đi ra khỏi phòng đã ngửi được một mùi hương ngọt ngọt.

"Mẹ, mẹ đang ngâm gì vậy?"

Lữ Tú Anh nghiêng cái ly cho Lâm Tiếu nhìn: "Trà gừng táo đỏ."

Mỗi khi đến mùa đông, Lữ Tú Anh đều có bệnh lạnh tay lạnh chân. Năm nay trong chỗ làm có đồng nghiệp nói cho bà biết uống trà gừng táo đỏ rất hữu hiệu, bảo Lữ Tú Anh c*̃ng thử xem.

"Mẹ pha cho con một ly nhé?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu liên tục lắc đầu, cô nghe thấy gừng liền cau mày lại. Sao người lớn đều thích ăn gừng như vậy? Lúc nấu ăn cũng nhất định phải bỏ gừng, mỗi lần cô vui vẻ gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng khẽ cắn, kết quả là cắn phải một miếng gừng, Lâm Tiếu phát cáu.

Hiện giờ ngay cả lúc pha trà mà mẹ cũng bỏ gừng vào.

Lữ Tú Anh biết rõ Lâm Tiếu không thích mùi gừng, bèn nói: "Không bỏ gừng cho con, chỉ bỏ cho con một ít táo đỏ và cẩu kỷ, con uống thử xem."

Lữ Tú Anh pha một ly nước dâu tây, táo đỏ và cẩu kỷ cho Lâm Tiếu khiến nước có vị ngọt nhẹ. Để tránh bị phỏng miệng, Lâm Tiếu cẩn thận từng li từng tí uống từng ngụm, ngược lại không tính là khó uống, thế nhưng vị ngọt như có như không, còn kém xa nước ngọt.

Thật sự không hiểu vì sao người lớn lại thích uống loại nước nhạt nhẽo vô vị này.

"Xem TV không? Mẹ mở TV cho con." Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu không chút do dự gật đầu: "Xem ạ."

"Con muốn xem gì thì tự đổi kênh đi."

Tổng cộng có mười kênh truyền hình, Lâm Tiếu nhanh chóng đổi kênh, cuối cùng dừng lại ở đài truyền hình trung ương đang phát lại “Chương trình tạp kỹ rực rỡ”.

Lữ Tú Anh c*̃ng rất thích xem“Chương trình tạp kỹ rực rỡ”. Bà thấy Lâm Tiếu xem cái này, c*̃ng ngồi trên ghế sô pha xem với cô.

“Chương trình tạp kỹ rực rỡ” do rất nhiều tiết mục nhỏ kết hợp lại với nhau, trên TV chính đang chiếu ra là “Trời sao âm nhạc”. Lâm Tiếu thích nhất là “Một khắc vui vẻ”, cô ở trước TV khẩn cầu nói: "Tiếp theo là Một khắc vui vẻ, nhất định phải là Một khắc vui vẻ."

“Ôi, không phải rồi."

“Trời sao âm nhạc” diễn xong, tiếp theo là “Mời bạn tham gia”. Lâm Tiếu lại không thích tiết mục này lắm, nhưng cô rất thích người dẫn chương trình, chị Nghê Bình, thầy Đào còn kiến nghị các bạn trong lớp học nói tiếng phổ thông theo chị Nghê Bình.

Lâm Tiếu xem TV một hồi, chân bắt đầu không yên, cô bèn rút chân ra khỏi dép bông, ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha.

"Có lạnh không?" Lữ Tú Anh xoa chân của Lâm Tiếu cách đôi vớ, sau đó đứng lên lấy cho cô một tấm chăn nhỏ, phủ lên cẳng chân và bàn chân của cô.

Một ngày vốn dĩ nên đến trường, Lâm Tiếu lại ở nhà ngồi trên ghế sô pha xem TV. Lâm Tiếu hối hận bản thân đã ngủ trưa quá lâu, nếu biết sớm tỉnh dậy có thể xem TV thì cô nhất định không biết ngủ đến bốn giờ chiều, lần đầu mở mắt ra lúc ba giờ nhất định sẽ bò ra khỏi chăn.

"Tuyết rơi thật tốt!"

Lâm Tiếu ngồi ở trên ghế sô pha ấm áp, không ghét bỏ những bất tiện do tuyết mang đến, ngược lại cô rất thích tuyết rơi.

Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ: “Tuyết ngừng rồi, không biết sáng mai tụi con có phải đến trường hay không?"

"Hả?" Lâm Tiếu khiếp sợ chạy đến bên cạnh cửa sổ, tuyết ngừng rơi lúc nào sao cô lại hoàn toàn không biết vậy?

Lâm Tiếu rướn cổ lên nhìn ra ngoài, trên trời quả nhiên không còn thấy tuyết bay nữa.

Cô mở to mắt ra nhìn, nhìn đến mức đau cả mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy một bông tuyết chậm rãi bay qua.

Lâm Tiếu kích động nói: "Mẹ, tuyết chưa ngừng, con lại thấy hoa tuyết kìa."

Lữ Tú Anh: "Đó là do gió thổi xuống từ trên cành cây."

Lâm Tiếu không tin, vì thế cô đã tiếp tục chờ rất lâu, nhưng không chờ được bông tuyết thứ hai, không thể không thừa nhận là mẹ nói đúng. Tuyết lớn thật sự đã ngừng rơi.

"Thì ra là vậy." Lâm Tiếu bĩu môi.

Cô đã gian nan đi học dưới trời tuyết lớn hai ngày, khó khăn lắm mới được nghỉ hôm nay, kết quả vừa mới nghỉ tuyết liền ngừng rơi.

Lâm Tiếu không biết nên trách trường học nghỉ quá muộn hay là nên trách ông trời ngừng tuyết lại quá sớm.

"Ông trời, ông trời đừng có ngừng lại, mau cho tuyết rơi dày đặc cả tuần đi." Lâm Tiếu chắp tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ cầu nguyện.

Lữ Tú Anh cười nói: "Con cầu ông trời cũng vô dụng, sáng mai tụi con phải đi học chắc rồi, mau chuẩn bị cặp sách cho ngày mai trước đi."

Lâm Tiếu không chịu đi chuẩn bị cặp sách, cô vẫn luôn ôm một tia hy vọng, cảm thấy tuyết dừng lại rồi sẽ rơi tiếp, bay lả tả xuống mặt đất cả đêm, ngày mai sẽ không cần phải đi học nữa.

"Reng reng reng!"

Điện thoại trong nhà lại vang lên. Trần Đông Thanh gọi điện đến thông báo cho bạn học, đáng tiếc lúc này tin tức mà Trần Đông Thanh mang đến không phải là tin tốt, mà là tin xấu.

"Lâm Tiếu, nhà trường thông báo ngày mai đi học bình thường."

Lâm Tiếu ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Vậy nếu như tối nay lại có tuyết rơi thì sao? Nếu như buổi tối tuyết rơi rất lớn thì sao?"

Hiển nhiên Trần Đông Thanh ở phía bên kia điện thoại c*̃ng rất chờ mong: "Vậy ngày mai hẳn là sẽ không đi học. Nếu có thay đổi, giáo viên nhất định sẽ thông báo tiếp. Nếu không có thông báo thì tức là đến trường bình thường."

Lâm Tiếu: "Tuyết mau rơi nhanh chút đi."

Trần Đông Thanh: "Tớ cũng muốn như vậy."

Lữ Tú Anh cắt ngang lời Lâm Tiếu, nói: "Được rồi, con mau cúp điện thoại đi. Trần Đông Thanh phải thông báo cho rất nhiều bạn học, đừng lãng phí tiền điện thoại của cậu ấy."

Lâm Tiếu lè lưỡi, vội vã cúp điện thoại.

Nhưng mà mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, đến lúc sắp đi ngủ, bông tuyết mà Lâm Tiếu chờ đợi lại không tiếp tục rơi xuống từ trên trời nữa.

Buổi tối, trong giấc mơ của Lâm Tiếu có tuyết lớn bay lả tả rơi xuống đất cả một đêm. Cô mơ thấy tuyết rơi rất lạnh, bèn cuộn chặt chăn nhỏ bao lấy bản thân mình.

Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bị Lữ Tú Anh đánh thức: "Tiếu Tiếu, rời giường thôi con."

Lâm Tiếu mở mắt ra, trở mình ngồi dậy từ trên giường: "Mẹ, tối hôm qua có tuyết rơi rồi, con không cần đi học nữa."

Lữ Tú Anh bật cười: "Làm gì có tuyết rơi, mặt trời cũng xuất hiện rồi kìa."

Một tiếng “vèo” vang lên, Lữ Tú Anh kéo rèm cửa sổ ra, Lâm Tiếu quay đầu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy ánh mặt trời lúc sáng sớm.

Sao lại không có tuyết chứ? Lâm Tiếu cảm thấy cực kỳ thất vọng.

"Hôm nay bên ngoài rất lạnh, con phải mặc thêm một cái áo len cộc tay bên trong áo bông dày." Lữ Tú Anh mặc từng lớp áo giúp Lâm Tiếu.

Trước khi ra ngoài, Lâm Tiếu phải mặc áo phao. Bởi vì áo phao quá dày khiến hai cánh tay của Lâm Tiếu đều dang ra, không thể để sát vào cơ thể.

"Mẹ, mặc dày như thế này thật khó chịu."

Lữ Tú Anh đeo khẩu trang lên mặt Lâm Tiếu, sau đó quấn từng vòng khăn quàng cổ cho cô, nói: "Ráng nhịn một chút, lúc con vào lớp học là có thể cởi ra rồi, chỉ cần mặc trên đường chốc lát thôi. Tuyết rơi không lạnh nhưng tuyết tan lạnh, phải mặc nhiều một chút mới được."

Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đi học, lúc đi vào trong không khí lạnh lẽo, Lâm Dược Phi lạnh đến mức hắt hơi một cái. Lâm Tiếu bị quấn thành bánh chưng nhỏ lại không có cảm giác gì. Cả người cô chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ, vốn dĩ không cảm giác được bên ngoài là lạnh hay không lạnh.

Lúc lên xe đạp, Lâm Tiếu hành động không được linh hoạt như bình thường, cô giống như một con gấu nhỏ vụng về ngồi trên xe đạp.

Đến cổng trường, Lâm Tiếu nhìn thấy rất nhiều bạn cũng giống gấu con như cô, đang lắc lư đi vào trường học.

Tuyết đọng ở cổng trường đã được quét sạch sẽ, trên đất chỉ sót lại tuyết vụn từ khe hở của cây chổi lớn. Sao đỏ đứng trực ở hai bên cổng trường, mang găng tay, đội nón và quàng khăn trên cổ. Trong thời tiết lạnh như vậy nhưng sao đỏ vẫn kiểm tra tác phong của học sinh như cũ, hoặc là cúi chào giáo viên khi giáo viên bước vào cổng trường.

Lâm Tiếu kính nể nhìn sao đỏ đứng ở cổng trường, nghĩ thầm học sinh lớp năm, lớp sáu c*̃ng quá vất vả.

"Bạn học này, khăn quàng đỏ của bạn đâu?" Lâm Tiếu bị sao đỏ cản lại.

Lâm Tiếu cố gắng kéo khăn quàng trên cổ mình xuống, kéo khóa áo khoác bên ngoài xuống một chút, để lộ một góc nhỏ của khăn quàng đỏ bên trong ra, chỉ cho sao đỏ thấy: "Em có đeo khăn quàng đỏ nè."

Sao đỏ nhìn thấy bèn phất tay, để cho Lâm Tiếu đi vào.

Lâm Tiếu vừa vào lớp, lập tức có một trận khí nóng ập tới. Cô vội vã cởi khăn quàng cổ và áo phao ra, rốt cuộc cũng có thể hít thở thoải mái.

Lâm Tiếu cất hết áo phao, khăn quàng cổ, nón, găng tay, khẩu trang vào trong túi, sau đó nhét vào hộc bàn, nhưng nhét hoài vẫn không nhét vào được. Cô suy nghĩ một hồi, bèn treo túi ở phía sau ghế.

"Hahahahaha!" Trong lớp học đột nhiên vang lên một tràng cười.

Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy trên kính của Trần Đông Thanh vừa đi vào lớp nổi lên một lớp sương trắng dày đặc, khiến kính mắt biến thành kính râm màu trắng.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 233: Chương 233



Trần Đông Thanh nhất thời không nhìn rõ gì cả. Cậu bé ngừng lại không dám đi về phía trước, sau đó tháo kính từ trên mũi xuống, mở cặp sách ra lục tìm ở bên trong.

Trần Đông Thanh tìm rất lâu cũng không tìm được. Lâm Tiếu vội vã chạy đến phía trước, đưa khăn tay của mình cho Trần Đông Thanh dùng.

Trần Đông Thanh lau sạch kính mắt lau, đeo lên mũi lần nữa, cuối c*̀ng cũng có cảm giác an toàn, cậu bé mỉm cười với Lâm Tiếu nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Lâm Tiếu nói: "Trần Đông Thanh, đeo kính không phải giúp điều chỉnh lại thị lực của cậu sao? Tật cận thị của cậu lúc nào mới khỏi, lúc nào mới được tháo kính ra?"

Trần Đông Thanh giải thích với Lâm Tiếu, đeo kính để điều chỉnh thị lực không phải là ý mà Lâm Tiếu hiểu kia: “Kính mắt không thể khiến thị lực trở nên tốt hơn, chỉ là khi đeo nó sẽ có thị lực bình thường."

Lâm Tiếu "À" lên một tiếng, lẽ nào Trần Đông Thanh phải đeo kính cả đời hay sao?

Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu: "Bây giờ tớ vừa bị cận thị thật, vừa bị cận thị giả. Cận thị thật chưa thể chữa khỏi, cận thị giả còn có thể chữa được."

Hiện giờ Trần Đông Thanh đang làm theo lời dặn của bác sĩ, c*̃ng chính là phương pháp mà mẹ và ông nội của cậu bé đưa ra để trị cận thị. Mỗi ngày mẹ của cậu bé đều bảo cậu bé tập thể dục cho mắt, cách mỗi một ngày ông nội sẽ châm cứu cho cậu bé một lần.

Lâm Tiếu không biết châm cứu là gì, Trần Đông Thanh nói với cô: "Chính là dùng một cây kim rất nhỏ đ.â.m vào huyệt vị trên người."

Lâm Tiếu hít vào một hơi: "Vậy thì sẽ rất đau."

Lâm Tiếu từng tiêm phòng trên cánh tay, lúc bị sốt cũng đã từng bị tiêm vào mông, đều thấy rất đau.

Trần Đông Thanh lắc đầu: "Không đau. Thế nhưng sẽ hơi xót, sẽ tê, sẽ cảm thấy hơi ngứa." Dù sao cũng không dễ chịu lắm.

"Cận thị thật là đáng sợ." Lâm Tiếu quyết định phải cố gắng không được để bản thân bị cận thị. Những lúc cô đọc báo hay đọc truyện trong nhà vệ sinh, Lữ Tú Anh đều thúc giục cô, một phần c*̃ng do nguyên nhân là ánh sáng trong nhà vệ sinh khá mờ, Lữ Tú Anh sợ cô đọc báo trong đó sẽ bị hư mắt.

Trước đây Lâm Tiếu luôn không cho là đúng, hiện giờ cô đã quyết định, về nhà sẽ kêu anh trai thay một cái đèn sáng hơn trong nhà vệ sinh.

Cô kiên quyết không để bản thân bị cận thị.

"Ngày hôm qua nghỉ ở nhà có vui không?" Thầy Đào đột nhiên đi vào lớp, thầy ấy duỗi tay đặt lên vai Trần Đông Thanh đang đứng ở cửa lớp học.

Thầy Đào luôn thích “khoác vai” các bạn nam trong lớp, các bạn nam trong lớp cũng đều rất thích thầy ấy, cảm thấy thầy Đào không hề phách lối, bình thường rất hòa nhã với học sinh.

Mọi người lập tức mồm năm miệng mười trả lời câu hỏi của thầy Đào: “Vui ạ." "Được nghỉ đương nhiên là vui ạ." "Không vui, mới được nghỉ có một ngày, nghỉ nhiều ngày mới vui ạ."

Thầy Đào vỗ vào vai bạn nam nói muốn nghỉ nhiều ngày, sau đó nói: "Em nghĩ hay lắm."

Đột nhiên, ánh mắt thầy Đào rơi lên người Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, sau khi tan học đến văn phòng của thầy một chuyến."

Nếu là lúc trước, Lâm Tiếu nghe thấy câu này nhất định sẽ căng thẳng đến c.h.ế.t mất.

Thế nhưng hôm nay đôi mắt Lâm Tiếu sáng lên, dùng ánh mắt chờ mong nhìn thầy Đào, hỏi: "Thầy Đào, có phải là chuyện mà em nghĩ hay không?"

Trên mặt thầy Đào lộ ra ý cười, Lâm Tiếu cảm thấy đây chắc chắn là chuyện tốt. Chuyện tốt mà cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có một chuyện. Quả nhiên, thầy Đào nghe thấy Lâm Tiếu hỏi như vậy, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, thầy ấy gật đầu: "Đúng, chính là chuyện mà em nghĩ."

"Tan học đến văn phòng của thầy."

Vương Hồng Đậu nghe thấy Lâm Tiếu và thầy Đào nói năng khó hiểu, đợi đến lúc thầy Đào đi lên bục giảng, sốt ruột hỏi Lâm Tiếu: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Đông Thanh tranh trả lời: "Bài luận văn mà Lâm Tiếu gửi đi có hồi âm rồi."

Mỗi ngày Lâm Tiếu đều vò đầu bứt tai sửa luận văn, không rảnh chơi đùa với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân. Hai người đều mong ngóng Lâm Tiếu nhanh chóng sửa xong luận văn.

Sau đó cuối c*̀ng Lâm Tiếu cũng sửa xong, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cảm giác giống như gỡ bỏ được gánh nặng lớn, cả người trở nên thoải mái, lập tức quên đi bài luận văn của Lâm Tiếu.

Nếu như không phải Trần Đông Thanh nhắc lại, Vương Hồng Đậu cũng quên mất chuyện này.

Lâm Tiếu cảm thấy tiết học này trôi qua cực kỳ chậm. Sau khi chuông tan học vang lên, thầy Đào vừa nói tan học, Lâm Tiếu lập tức giống như thỏ trong tuyết chạy ra khỏi lớp.

Thầy Đào ở phía sau gọi với theo cô: "Lâm Tiếu, chạy nhanh như vậy làm gì?"

Lâm Tiếu đột ngột phanh lại. Đúng rồi, thầy Đào còn chưa về văn phòng mà, cô chạy vào văn phòng cũng vô dụng.

Lâm Tiếu chạy tới bên cạnh thầy Đào, đi phía sau cách thầy Đào hai bước vào trong văn phòng.

Thầy Đào đứng ở bên cạnh bàn làm việc, nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, bài luận văn mà em gửi đi đã được báo Dạy toán tiểu học nhận rồi."

Mặc dù Lâm Tiếu đã đoán được, thế nhưng thời khắc nghe được câu này, cô vẫn cảm thấy cực kỳ kích động.

Lâm Tiếu không nhịn được, khẽ nhảy lên.

Sau đó cô nghe thấy các giáo viên trong văn phòng đều mỉm cười. Thầy Đào cũng cười: “Chúc mừng em, Lâm Tiếu."

Lâm Tiếu gật đầu: "Em c*̃ng chúc mừng thầy Đào và cô Lưu. À không, em cũng cảm ơn thầy Đào và cô Lưu."

"Hahaha!" Thầy Đào và cô Lưu càng cười nhiều hơn.

Ánh mắt Lâm Tiếu vẫn luôn hướng về bàn làm việc của thầy Đào và cô Lưu. Trước đó giáo viên đã nói với cô, sau khi bài luận văn được báo chấp nhận, cô sẽ nhận được thư tuyển dụng mà báo gửi lại.

Nhưng tại sao thầy Đào và cô Lưu không đưa tờ giấy kia cho cô xem nhỉ?

Lâm Tiếu rất muốn xem thử, cho tới bây giờ cô còn chưa từng thấy qua.

Thầy Đào nhìn thấy Lâm Tiếu đảo mắt nhìn lung tung, đoán được trong lòng Lâm Tiếu đang suy nghĩ cái gì, bèn nói với cô: "Thư tuyển dụng bài luận văn của em vẫn chưa được gửi tới đây, đợi đến lúc nhận được sẽ đưa cho em."

"Là ban biên tập gọi điện thông báo."

Ban biên tập gọi điện thoại tới, nói chính xác hơn là để xác nhận bài luận văn này thực sự là do Lâm Tiếu đang học lớp 4 tự viết, phương pháp tính toán nhanh cũng thực sự là do Lâm Tiếu tự nghĩ ra.

Phương pháp tính toán nhanh mới mẻ và thiết thực như vậy, cùng với bài luận được viết giống như kiểu luận văn, khiến cho ban biên tập nghi ngờ là do phụ huynh hoặc giáo viên viết giùm.

Sau khi biết được bài luận văn của Lâm Tiếu thật sự do bản thân cô hoàn thành một cách độc lập, giáo viên chỉ đưa ra ý kiến sửa chữa cho cô, báo Dạy Toán tiểu học đã nói với thầy Đào tại chỗ rằng bài luận văn của Lâm Tiếu được nhận. Thư tuyển dụng sẽ được gửi đi lập tức, vài ngày sau là có thể nhận được.

Thầy Đào nở nụ cười với Lâm Tiếu, nói: "Mấy ngày nữa là có thể nhận được rồi, đến lúc đó giáo viên sẽ đưa cho em."

Lâm Tiếu về đến nhà, nói cho mẹ biết tin tức tốt này.

Lữ Tú Anh cực kỳ bất ngờ và vui mừng: "Thật sao?"

Mặc dù Lữ Tú Anh đã tận mắt nhìn thấy Lâm Tiếu viết bài luận, sau đó còn sửa bài luận lâu như vậy. Thế nhưng cho tới trước hôm nay, bà đều cảm thấy Lâm Tiếu thông qua quá trình này rèn luyện một chút cũng là chuyện tốt. Còn về phần bài luận văn cuối cùng có được đăng lên báo hay không thì dù sao cũng là báo, bài viết của một học sinh tiểu học muốn được đăng lên đó vẫn là rất khó khăn.

Không ngờ bài luận văn của Lâm Tiếu thật sự được đăng lên báo.

Lại còn là bài viết đầu tiên của cô.

Chứ chưa tới bài thứ hai.

Lữ Tú Anh cực kỳ kích động, nói: "Mau lên, mau lên, mau gọi điện thoại cho anh con."

Lữ Tú Anh cầm điện thoại lên. Lâm Tiếu không cần nhìn vào sổ điện thoại, lập tức gọi tới số máy của văn phòng trong công ty anh trai. Một chuỗi tiếng điện thoại vang lên, nhưng chờ một hồi lâu vẫn không có ai nhận.

"Để xuống đi, chắc anh của con đã ra ngoài rồi." Lữ Tú Anh không kìm nén được tâm trạng dâng trào, đi qua đi lại hai vòng trước điện thoại, sau đó nhấc điện thoại lên lần nữa.

"Tiếu Tiếu, gọi điện cho trạm nhắn tin đi."

Lâm Tiếu cũng thuộc số của trạm nhắn tin, cô ấn gọi, phía bên kia đầu dây là giọng nói của một chị gái dịu dàng vang lên, các chị ở trạm nhắn tin đều rất dịu dàng.

Lâm Tiếu vẫn luôn rất tò mò trạm nhắn tin là như thế nào, cô muốn đi xem, nhất định là có rất nhiều chị gái xinh đẹp ngồi làm việc cùng nhau, trong không khí đều là hương thơm.

Lâm Tiếu c*̃ng nhớ kỹ số máy nhắn tin mới của anh trai. Anh trai vừa mới đổi máy nhắn tin, từ loại máy chỉ có thể hiển thị số của máy nhắn tin đổi thành có thể hiển thị chữ Hán. Máy nhắn tin kia còn chưa được sử dụng lâu, hiện giờ đã đưa cho mẹ dùng, là máy nhắn tin của mẹ.

Lâm Tiếu nói với chị gái ở trạm nhắn tin số của máy nhắn tin một lần, sau đó nhìn về phía mẹ.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Bài luận văn được đăng, gửi năm chữ này, bài luận văn được đăng."

Lâm Tiếu nói lại nguyên văn cho chị gái dịu dàng ở trạm nhắn tin.

Người nhận cuộc gọi nói: "Vâng, đã gửi đi."

Người nhận cuộc gọi nghĩ thầm, người nhận được tin nhắn này nhất định là một học giả, rất có thể là một vị giáo sư đại học. Người nhận cuộc gọi nghĩ bản thân mình có thể truyền đi tin tức tốt bài luận văn đã được đăng, tâm trạng cũng vì vậy mà vui vẻ.

"Reng reng reng!" Tin nhắn vừa mới được gửi đi một lúc, điện thoại trong nhà liền vang lên.

Lâm Tiếu giành nhận điện thoại trước, giọng nói của anh trai truyền tới từ đầu dây bên kia, kèm theo tiếng thở hồng hộc: "Bài luận văn được đăng ở đâu? Lúc nào có thể nhìn thấy?"

Lâm Tiếu nghe thấy anh trai nói xong, kỳ quái hỏi: "Anh à, sao anh lại th* d*c như Tiểu Hoàng vậy?"

Lâm Dược Phi bật cười: "Đang hỏi em đó." Vừa nãy Lâm Dược Phi ở bên ngoài, bên cạnh không có điện thoại, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên máy nhắn tin liền chạy một mạch đi tìm điện thoại công cộng, bởi vì chạy quá nhanh nên còn chưa kịp thở.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 234: Chương 234



Trần Đông Thanh nhất thời không nhìn rõ gì cả. Cậu bé ngừng lại không dám đi về phía trước, sau đó tháo kính từ trên mũi xuống, mở cặp sách ra lục tìm ở bên trong.

Trần Đông Thanh tìm rất lâu cũng không tìm được. Lâm Tiếu vội vã chạy đến phía trước, đưa khăn tay của mình cho Trần Đông Thanh dùng.

Trần Đông Thanh lau sạch kính mắt lau, đeo lên mũi lần nữa, cuối c*̀ng cũng có cảm giác an toàn, cậu bé mỉm cười với Lâm Tiếu nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Lâm Tiếu nói: "Trần Đông Thanh, đeo kính không phải giúp điều chỉnh lại thị lực của cậu sao? Tật cận thị của cậu lúc nào mới khỏi, lúc nào mới được tháo kính ra?"

Trần Đông Thanh giải thích với Lâm Tiếu, đeo kính để điều chỉnh thị lực không phải là ý mà Lâm Tiếu hiểu kia: “Kính mắt không thể khiến thị lực trở nên tốt hơn, chỉ là khi đeo nó sẽ có thị lực bình thường."

Lâm Tiếu "À" lên một tiếng, lẽ nào Trần Đông Thanh phải đeo kính cả đời hay sao?

Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu: "Bây giờ tớ vừa bị cận thị thật, vừa bị cận thị giả. Cận thị thật chưa thể chữa khỏi, cận thị giả còn có thể chữa được."

Hiện giờ Trần Đông Thanh đang làm theo lời dặn của bác sĩ, c*̃ng chính là phương pháp mà mẹ và ông nội của cậu bé đưa ra để trị cận thị. Mỗi ngày mẹ của cậu bé đều bảo cậu bé tập thể dục cho mắt, cách mỗi một ngày ông nội sẽ châm cứu cho cậu bé một lần.

Lâm Tiếu không biết châm cứu là gì, Trần Đông Thanh nói với cô: "Chính là dùng một cây kim rất nhỏ đ.â.m vào huyệt vị trên người."

Lâm Tiếu hít vào một hơi: "Vậy thì sẽ rất đau."

Lâm Tiếu từng tiêm phòng trên cánh tay, lúc bị sốt cũng đã từng bị tiêm vào mông, đều thấy rất đau.

Trần Đông Thanh lắc đầu: "Không đau. Thế nhưng sẽ hơi xót, sẽ tê, sẽ cảm thấy hơi ngứa." Dù sao cũng không dễ chịu lắm.

"Cận thị thật là đáng sợ." Lâm Tiếu quyết định phải cố gắng không được để bản thân bị cận thị. Những lúc cô đọc báo hay đọc truyện trong nhà vệ sinh, Lữ Tú Anh đều thúc giục cô, một phần c*̃ng do nguyên nhân là ánh sáng trong nhà vệ sinh khá mờ, Lữ Tú Anh sợ cô đọc báo trong đó sẽ bị hư mắt.

Trước đây Lâm Tiếu luôn không cho là đúng, hiện giờ cô đã quyết định, về nhà sẽ kêu anh trai thay một cái đèn sáng hơn trong nhà vệ sinh.

Cô kiên quyết không để bản thân bị cận thị.

"Ngày hôm qua nghỉ ở nhà có vui không?" Thầy Đào đột nhiên đi vào lớp, thầy ấy duỗi tay đặt lên vai Trần Đông Thanh đang đứng ở cửa lớp học.

Thầy Đào luôn thích “khoác vai” các bạn nam trong lớp, các bạn nam trong lớp cũng đều rất thích thầy ấy, cảm thấy thầy Đào không hề phách lối, bình thường rất hòa nhã với học sinh.

Mọi người lập tức mồm năm miệng mười trả lời câu hỏi của thầy Đào: “Vui ạ." "Được nghỉ đương nhiên là vui ạ." "Không vui, mới được nghỉ có một ngày, nghỉ nhiều ngày mới vui ạ."

Thầy Đào vỗ vào vai bạn nam nói muốn nghỉ nhiều ngày, sau đó nói: "Em nghĩ hay lắm."

Đột nhiên, ánh mắt thầy Đào rơi lên người Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, sau khi tan học đến văn phòng của thầy một chuyến."

Nếu là lúc trước, Lâm Tiếu nghe thấy câu này nhất định sẽ căng thẳng đến c.h.ế.t mất.

Thế nhưng hôm nay đôi mắt Lâm Tiếu sáng lên, dùng ánh mắt chờ mong nhìn thầy Đào, hỏi: "Thầy Đào, có phải là chuyện mà em nghĩ hay không?"

Trên mặt thầy Đào lộ ra ý cười, Lâm Tiếu cảm thấy đây chắc chắn là chuyện tốt. Chuyện tốt mà cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có một chuyện. Quả nhiên, thầy Đào nghe thấy Lâm Tiếu hỏi như vậy, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, thầy ấy gật đầu: "Đúng, chính là chuyện mà em nghĩ."

"Tan học đến văn phòng của thầy."

Vương Hồng Đậu nghe thấy Lâm Tiếu và thầy Đào nói năng khó hiểu, đợi đến lúc thầy Đào đi lên bục giảng, sốt ruột hỏi Lâm Tiếu: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Đông Thanh tranh trả lời: "Bài luận văn mà Lâm Tiếu gửi đi có hồi âm rồi."

Mỗi ngày Lâm Tiếu đều vò đầu bứt tai sửa luận văn, không rảnh chơi đùa với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân. Hai người đều mong ngóng Lâm Tiếu nhanh chóng sửa xong luận văn.

Sau đó cuối c*̀ng Lâm Tiếu cũng sửa xong, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cảm giác giống như gỡ bỏ được gánh nặng lớn, cả người trở nên thoải mái, lập tức quên đi bài luận văn của Lâm Tiếu.

Nếu như không phải Trần Đông Thanh nhắc lại, Vương Hồng Đậu cũng quên mất chuyện này.

Lâm Tiếu cảm thấy tiết học này trôi qua cực kỳ chậm. Sau khi chuông tan học vang lên, thầy Đào vừa nói tan học, Lâm Tiếu lập tức giống như thỏ trong tuyết chạy ra khỏi lớp.

Thầy Đào ở phía sau gọi với theo cô: "Lâm Tiếu, chạy nhanh như vậy làm gì?"

Lâm Tiếu đột ngột phanh lại. Đúng rồi, thầy Đào còn chưa về văn phòng mà, cô chạy vào văn phòng cũng vô dụng.

Lâm Tiếu chạy tới bên cạnh thầy Đào, đi phía sau cách thầy Đào hai bước vào trong văn phòng.

Thầy Đào đứng ở bên cạnh bàn làm việc, nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, bài luận văn mà em gửi đi đã được báo Dạy toán tiểu học nhận rồi."

Mặc dù Lâm Tiếu đã đoán được, thế nhưng thời khắc nghe được câu này, cô vẫn cảm thấy cực kỳ kích động.

Lâm Tiếu không nhịn được, khẽ nhảy lên.

Sau đó cô nghe thấy các giáo viên trong văn phòng đều mỉm cười. Thầy Đào cũng cười: “Chúc mừng em, Lâm Tiếu."

Lâm Tiếu gật đầu: "Em c*̃ng chúc mừng thầy Đào và cô Lưu. À không, em cũng cảm ơn thầy Đào và cô Lưu."

"Hahaha!" Thầy Đào và cô Lưu càng cười nhiều hơn.

Ánh mắt Lâm Tiếu vẫn luôn hướng về bàn làm việc của thầy Đào và cô Lưu. Trước đó giáo viên đã nói với cô, sau khi bài luận văn được báo chấp nhận, cô sẽ nhận được thư tuyển dụng mà báo gửi lại.

Nhưng tại sao thầy Đào và cô Lưu không đưa tờ giấy kia cho cô xem nhỉ?

Lâm Tiếu rất muốn xem thử, cho tới bây giờ cô còn chưa từng thấy qua.

Thầy Đào nhìn thấy Lâm Tiếu đảo mắt nhìn lung tung, đoán được trong lòng Lâm Tiếu đang suy nghĩ cái gì, bèn nói với cô: "Thư tuyển dụng bài luận văn của em vẫn chưa được gửi tới đây, đợi đến lúc nhận được sẽ đưa cho em."

"Là ban biên tập gọi điện thông báo."

Ban biên tập gọi điện thoại tới, nói chính xác hơn là để xác nhận bài luận văn này thực sự là do Lâm Tiếu đang học lớp 4 tự viết, phương pháp tính toán nhanh cũng thực sự là do Lâm Tiếu tự nghĩ ra.

Phương pháp tính toán nhanh mới mẻ và thiết thực như vậy, cùng với bài luận được viết giống như kiểu luận văn, khiến cho ban biên tập nghi ngờ là do phụ huynh hoặc giáo viên viết giùm.

Sau khi biết được bài luận văn của Lâm Tiếu thật sự do bản thân cô hoàn thành một cách độc lập, giáo viên chỉ đưa ra ý kiến sửa chữa cho cô, báo Dạy Toán tiểu học đã nói với thầy Đào tại chỗ rằng bài luận văn của Lâm Tiếu được nhận. Thư tuyển dụng sẽ được gửi đi lập tức, vài ngày sau là có thể nhận được.

Thầy Đào nở nụ cười với Lâm Tiếu, nói: "Mấy ngày nữa là có thể nhận được rồi, đến lúc đó giáo viên sẽ đưa cho em."

Lâm Tiếu về đến nhà, nói cho mẹ biết tin tức tốt này.

Lữ Tú Anh cực kỳ bất ngờ và vui mừng: "Thật sao?"

Mặc dù Lữ Tú Anh đã tận mắt nhìn thấy Lâm Tiếu viết bài luận, sau đó còn sửa bài luận lâu như vậy. Thế nhưng cho tới trước hôm nay, bà đều cảm thấy Lâm Tiếu thông qua quá trình này rèn luyện một chút cũng là chuyện tốt. Còn về phần bài luận văn cuối cùng có được đăng lên báo hay không thì dù sao cũng là báo, bài viết của một học sinh tiểu học muốn được đăng lên đó vẫn là rất khó khăn.

Không ngờ bài luận văn của Lâm Tiếu thật sự được đăng lên báo.

Lại còn là bài viết đầu tiên của cô.

Chứ chưa tới bài thứ hai.

Lữ Tú Anh cực kỳ kích động, nói: "Mau lên, mau lên, mau gọi điện thoại cho anh con."

Lữ Tú Anh cầm điện thoại lên. Lâm Tiếu không cần nhìn vào sổ điện thoại, lập tức gọi tới số máy của văn phòng trong công ty anh trai. Một chuỗi tiếng điện thoại vang lên, nhưng chờ một hồi lâu vẫn không có ai nhận.

"Để xuống đi, chắc anh của con đã ra ngoài rồi." Lữ Tú Anh không kìm nén được tâm trạng dâng trào, đi qua đi lại hai vòng trước điện thoại, sau đó nhấc điện thoại lên lần nữa.

"Tiếu Tiếu, gọi điện cho trạm nhắn tin đi."

Lâm Tiếu cũng thuộc số của trạm nhắn tin, cô ấn gọi, phía bên kia đầu dây là giọng nói của một chị gái dịu dàng vang lên, các chị ở trạm nhắn tin đều rất dịu dàng.

Lâm Tiếu vẫn luôn rất tò mò trạm nhắn tin là như thế nào, cô muốn đi xem, nhất định là có rất nhiều chị gái xinh đẹp ngồi làm việc cùng nhau, trong không khí đều là hương thơm.

Lâm Tiếu c*̃ng nhớ kỹ số máy nhắn tin mới của anh trai. Anh trai vừa mới đổi máy nhắn tin, từ loại máy chỉ có thể hiển thị số của máy nhắn tin đổi thành có thể hiển thị chữ Hán. Máy nhắn tin kia còn chưa được sử dụng lâu, hiện giờ đã đưa cho mẹ dùng, là máy nhắn tin của mẹ.

Lâm Tiếu nói với chị gái ở trạm nhắn tin số của máy nhắn tin một lần, sau đó nhìn về phía mẹ.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Bài luận văn được đăng, gửi năm chữ này, bài luận văn được đăng."

Lâm Tiếu nói lại nguyên văn cho chị gái dịu dàng ở trạm nhắn tin.

Người nhận cuộc gọi nói: "Vâng, đã gửi đi."

Người nhận cuộc gọi nghĩ thầm, người nhận được tin nhắn này nhất định là một học giả, rất có thể là một vị giáo sư đại học. Người nhận cuộc gọi nghĩ bản thân mình có thể truyền đi tin tức tốt bài luận văn đã được đăng, tâm trạng cũng vì vậy mà vui vẻ.

"Reng reng reng!" Tin nhắn vừa mới được gửi đi một lúc, điện thoại trong nhà liền vang lên.

Lâm Tiếu giành nhận điện thoại trước, giọng nói của anh trai truyền tới từ đầu dây bên kia, kèm theo tiếng thở hồng hộc: "Bài luận văn được đăng ở đâu? Lúc nào có thể nhìn thấy?"

Lâm Tiếu nghe thấy anh trai nói xong, kỳ quái hỏi: "Anh à, sao anh lại th* d*c như Tiểu Hoàng vậy?"

Lâm Dược Phi bật cười: "Đang hỏi em đó." Vừa nãy Lâm Dược Phi ở bên ngoài, bên cạnh không có điện thoại, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên máy nhắn tin liền chạy một mạch đi tìm điện thoại công cộng, bởi vì chạy quá nhanh nên còn chưa kịp thở.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 235: Chương 235



Lâm Tiếu trả lời: "Sẽ được đăng trên báo dạy Toán tiểu học, vẫn chưa biết lúc nào mới được xem. Thầy Đào vừa nhận được cuộc gọi, mấy ngày nữa mới nhận được thư tuyển dụng mà báo gửi tới."

Lữ Tú Anh nhận lấy điện thoại, nói: "Mẹ đoán trên thư tuyển dụng nhất định sẽ viết rõ, bài luận văn sẽ được đăng trong tháng nào, tới lúc đó chúng ta sẽ mua hai quyển."

Lâm Dược Phi: "Phải, chắc chắn phía bên trên sẽ viết rõ, đến lúc đó báo được in ra, con sẽ đi mua."

Lâm Dược Phi đã nghĩ kỹ, anh muốn mua vài chục quyển, không chỉ để giữ lại làm kỷ niệm, còn muốn phát cho mọi người xung quanh.

Anh sẽ gửi cho mỗi người trong công ty một quyển, để cho tất cả mọi người đọc được bài luận ngắn do em gái anh viết được đăng lên báo.

Lâm Dược Phi hỏi: "Sao nhà xuất bản này gọi điện thoại thông báo, nhưng lại không nói là đăng ở kỳ nào, còn phải chờ gửi thư tuyển dụng qua đường bưu điện mới viết rõ?"

Lữ Tú Anh giải thích: "Gọi điện thông báo không phải là quy trình cần thiết. Theo lý thuyết, họ sẽ không gọi điện thông báo. Lần này là người của tòa soạn đọc được bài luận văn của Tiếu Tiếu, nghi ngờ không phải là do một học sinh lớp 4 tự viết ra, lo là nhờ phụ huynh hoặc giáo viên viết giùm, cho nên gọi điện thoại tới xác nhận lại, sau đó tiện thể nói rằng bài luận văn của Tiếu Tiếu đã được chấp nhận."

Lâm Dược Phi nghe Lữ Tú Anh nói xong thì càng mở cờ trong bụng: "Không tin là Tiếu Tiếu tự viết?" Điều này chứng tỏ bài luận mà em gái viết rất tốt.

Em gái của anh quả nhiên là thiên tài.

Có thể viết ra thứ mà tòa soạn báo cũng không tin là do một đứa trẻ lớp 4 viết ra.

Lâm Dược Phi đắc ý nói: "Lúc Tiếu Tiếu nghĩ ra được phương pháp tính toán nhanh này còn chưa lên lớp bốn, là lúc học lớp ba."

"Cũng là khi đó chúng ta không biết, vốn dĩ không nghĩ tới chuyện này. Nếu không năm Tiếu Tiếu học lớp ba đã có thể gửi bản thảo."

Bài luận của học sinh lớp ba được đăng trên báo cho học sinh tiểu học.

Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói xong, cảm giác cái đuôi của anh cũng sắp vểnh lên trời, bèn dội gáo nước lạnh cho anh, nói: "Được rồi, lúc Tiếu Tiếu học lớp ba nghĩ ra được, nhưng chưa chắc có thể viết ra được."

"Năm con bé học lớp ba, lúc làm văn còn thường xuyên có chữ không biết viết ghép vần nữa, thì làm sao viết bài luận ngắn được."

Lâm Dược Phi nói: "Đó cũng không phải là vấn đề gì, học sinh tiểu học có vài chữ không biết viết cũng là chuyện rất bình thường, không biết viết thì tra từ điển là được. Năm Tiếu Tiếu học lớp hai thì đã biết cách tra từ điển, đúng không Tiếu Tiếu?"

"Được rồi, con ở bên ngoài bận rộn, về nhà lại nói." Lữ Tú Anh cảm giác không thể nói thêm gì nữa, Lâm Dược Phi giống như muốn bay lên trời.

Lại qua thêm một tuần, Lâm Tiếu được gọi đến văn phòng thầy Đào. Thầy Đào đưa thư tuyển dụng cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu kẹp ở trong sách cầm về nhà. Sau khi Lâm Dược Phi nhận lấy đã xem thời gian ở bên trên: “Sẽ đăng vào tháng 2 năm 1991, vậy cũng sắp rồi."

Hiện giờ đã là cuối tháng mười hai, qua hơn một tháng nữa là có thể nhìn thấy bài luận văn được đăng trên báo của Lâm Tiếu.

Lâm Dược Phi đung đưa hai chân, nói: "Tờ báo này chắc chắn là thấy Tiếu Tiếu viết tốt, nên đăng bài của Tiếu Tiếu lên trước."

"Số tháng một chắc đã được in ra, không kịp đăng lên cho nên lập tức đăng vào số tháng hai."

"Đều đến lúc này, những gì được đăng vào số tháng hai theo lý thuyết đều đã được quyết định rồi, mẹ nói có đúng hay không? Chắc chắn là họ thấy Tiếu Tiếu viết hay. Để con xem thử nhà xuất bản này ở thành phố nào, có thể tìm người hỏi thăm một chút hay không?"

Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: "Đừng có gấp rút."

"Đăng vào tháng hai không phải rất bình thường hay sao?"

Lâm Dược Phi để hai chân xuống: "Để con đi hỏi thử, xem có thể mua quyển tạp chí kia ở đâu?"

Lữ Tú Anh nói: "Có thể mua được ở bưu điện đó."

Lâm Dược Phi: "Con sợ bưu điện không có nhiều như vậy đâu."

Lữ Tú Anh lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: "Con muốn mua bao nhiêu?"

Lâm Dược Phi đáp: "Dù thế nào cũng phải mua một trăm quyển."

"Cái gì?" Lữ Tú Anh cao giọng.

Lâm Dược Phi: "Năm mươi quyển, ba mươi quyển, dù thế nào cũng phải mua ít nhất ba mươi quyển, con sẽ cầm mấy quyển đến đơn vị phát cho từng người."

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi một hồi, cũng không nói thêm gì nữa.

Năm nay Tết âm lịch là vào giữa tháng hai, cuối tháng một, Lâm Tiếu bắt đầu thi cuối kỳ.

Thi xong môn Toán, sau khi nộp bài chưa đến năm phút, Lâm Tiếu nghĩ một hồi liền kêu thầm không xong rồi.

Cô không thi được một trăm điểm.

Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết đều viết lại đáp án trên giấy nháp lúc ở trong phòng thi, sau khi nộp bài thì cầm giấy nháp đối chiếu đáp án với nhau.

"Câu hỏi nhận định là: đúng, sai, sai, đúng."

"Câu hỏi điền vào chỗ trống là: 0, 1, 1991."

"Câu hỏi tính toán là…"

Hai người đối chiếu từng câu, đột nhiên có một câu hỏi không cùng đáp án với nhau, vẻ mặt hai người nhất thời đều căng thẳng.

"Câu hỏi tính toán thứ hai là gì?"

"Cậu còn nhớ không?”

"Tớ không nhớ ra được."

Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết đều không nhớ ra được câu hỏi tính toán thứ hai là gì. Đề thi có nhiều câu như vậy, câu hỏi tính toán thứ hai nằm ở vị trí gần giữa, lại không phải là câu hỏi đặc biệt gì, quả thật rất khó để nhớ kỹ.

Lâm Tiếu nhìn thấy trên trán hai người đều đổ mồ hôi bèn nói: “Để tớ ngẫm lại giúp các cậu."

Lâm Tiếu nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh bài thi của cô bày trên bàn. Mỗi một câu hỏi trên bài thi đều rất rõ ràng, Lâm Tiếu dựa theo trình tự tìm được câu hỏi tính toán thứ hai, ở trong đầu "xem" nội dung câu hỏi.

"Là bài toán có sử dụng bốn phép tính." Lâm Tiếu nói cho Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết biết câu hỏi.

Sau khi biết được câu hỏi, Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết lập tức tính toán lại trên bản nháp một lần nữa.

"Ôi!" Trần Đông Thanh đột nhiên kêu lên: “Là tớ sai rồi!"

"Lúc tớ bỏ dấu ngoặc quên mất đổi số."

Lâm Tiếu nhìn thấy đáp án sai của Trần Đông Thanh ở trên giấy nháp, đột nhiên cảm thấy có hơi quen mắt, cô nhớ lại đáp án mà bản thân đã viết trên bài thi.

"Ôi!" Lâm Tiếu đưa hai tay ôm đầu, cô và Trần Đông Thanh đều phạm sai lầm giống nhau.

Cô và Trần Đông Thanh thật sự là một đôi "cùng hội cùng thuyền" mà.

Lâm Tiếu lộ ra vẻ mặt uất ức đi ra cổng trường, cảm thấy bản thân quá thảm. Cô có lòng tốt giúp Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết nhớ lại câu hỏi, kết quả biết được bản thân mình c*̃ng làm sai.

Nếu như cô không giúp Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết nhớ lại câu hỏi thì phải hai ngày sau cô mới biết được tin xấu này, cô còn có thể vui vẻ thêm hai ngày.

Lâm Tiếu thở dài, vì sao Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết lại đối chiếu đáp án chứ?

Lâm Tiếu không muốn đối chiếu đáp án chút nào, dù sao bài thi cũng đã nộp lên rồi, lại không sửa được, vẫn là chờ đến khi có điểm rồi xem lại.

Sau này nếu như bắt gặp bạn học đối chiếu đáp án với nhau, cô nhất định phải chạy thật xa mới được.

"Mẹ, con không thi được ‘hai trăm’." Lâm Tiếu sớm nhận sai với mẹ.

"Làm sao con biết?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: "Bởi vì con phát hiện bản thân đã làm sai rồi."

Lữ Tú Anh vội vã an ủi Lâm Tiếu: "Không sao, không sao. Thi được ‘hai trăm’ ở lớp bốn rất khó. Con làm sai môn Toán hay là môn Ngữ văn?"

Lâm Tiếu: "Môn Toán ạ."

Chuyện này còn gay go hơn là phát hiện làm sai Ngữ văn, bởi vì làm đúng môn Toán sẽ được một trăm điểm, Ngữ văn làm đúng giáo viên cũng có thể trừ điểm.

Lâm Tiếu thở dài: "Vậy nên hẳn là con không lấy được một trăm điểm rồi."

Buổi sáng rõ ràng cô đã ăn trứng chim cút và xúc xích giăm bông, sao vẫn không thi được một trăm điểm vậy.

Lúc trở lại trường để nhận bài thi, Lâm Tiếu nhận được hai bài, quả nhiên đều không phải là một trăm điểm. Môn Toán 98 điểm, chính là do câu có sử dụng bốn phép tính mà Lâm Tiếu đã phát hiện kia bị trừ hai điểm. Ngữ văn 99 điểm, bài văn của cô bị trừ một điểm.

Lần thi cuối kỳ này, trong lớp không có ai đạt được “hai trăm” điểm. Môn Ngữ văn không có ai đạt điểm tối đa, thế nhưng môn Toán có hai học sinh đạt điểm tối đa.

Chung Hiểu Khiết thi được một trăm điểm, cô Lưu đã khen ngợi cô bé.

Lâm Tiếu nhận được hai bài thi, bèn cúi đầu ủ rũ. Lý do khiến cô buồn nhất chính là rõ ràng cô có thể thi được một trăm điểm môn Toán, bởi vì câu hỏi cô không biết làm mà bị trừ điểm thì cô sẽ không buồn, câu hỏi rõ ràng biết làm nhưng bởi vì sơ ý nên bị trừ điểm là đáng buồn nhất.

Lâm Tiếu cúi đầu ngắt cục tẩy, đột nhiên, thầy Đào đưa một quyển tạp chí đến trước mặt cô: "Này, là báo của em đó."

Lâm Tiếu bỗng nhiên ngẩng đầu.

Thầy Đào cười nói: "Quyển tạp chí này bình thường đều do nhà trường đặt mua, không dễ mua ở bên ngoài đâu. Quyển này cho em, cất kỹ, giữ làm kỷ niệm."

Lâm Tiếu lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng và bất ngờ, thầy Đào thật sự là vị cứu tinh của cô.

Hôm nay cô cầm quyển tạp chí về nhà, để đảm bảo rằng mẹ và anh trai đều sẽ quên mất chuyện cô không thi được ‘hai trăm’.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 236: Chương 236



Lâm Tiếu cầm tạp chí mẫu chạy ra khỏi cổng trường, đưa cho mẹ xem. Mẹ nhìn thấy thì ngạc nhiên mừng rỡ: "Ôi chao, tạp chí này ở trang nào vậy?"

Lâm Tiếu vươn tay giúp mẹ lật trang. Luận văn của cô được đăng ở trang mười hai của báo Dạy Toán tiểu học, chiếm hết trọn vẹn một trang tạp chí.

Lữ Tú Anh nhìn chữ ký ở phía dưới đầu đề, ngón tay đang đeo găng tay lướt qua tên Lâm Tiếu một cái.

"Tác giả, Lâm Tiếu."

Tên Lâm Tiếu đặt phía trước, sau đó mới là tên của giáo viên hướng dẫn, cô Lưu và thầy Đào.

"Tốt quá, tốt quá, tốt quá." Lữ Tú Anh nói tốt quá liên tục, Lâm Tiếu lấy làm lạ hỏi: "Mẹ, mẹ sao thế?"

Mẹ bây giờ như cái máy cát - xét vậy, cứ lặp đi lặp lại những gì mình nói.

Lữ Tú Anh mở khóa cặp sách của Lâm Tiếu ra, cẩn thận cất cuốn tạp chí vào. Bàn tay bà thò vào cặp sách để chắc chắn rằng cuốn tạp chí không bị gập góc rồi mới kéo khóa cặp sách lên.

"Về nhà trước, về nhà rồi con đọc cho cho mẹ nghe." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu ngồi yên sau xe đạp, đầu tựa vào lưng mẹ: "Không cần, mẹ tự xem đi."

Lữ Tú Anh cười nói: "Sao vẫn còn ngại là thế nào?"

Đúng là Lâm Tiếu đang ngại. Hai má cô nóng lên, giống như cái nóng lúc bị gió lạnh tạt vào mặt khi không đeo khẩu trang vào mùa đông rồi quay về căn phòng ấm áp. Nhưng cô không chịu thừa nhận: "Không ngại, nhưng mà mẹ tự xem đi."

Lâm Tiếu cảm thấy mình chỉ làm được một chuyện nhỏ, nhưng cả mẹ và anh lại suốt ngày khen cô, khen đến mức khiến cô ngượng ngùng.

Đăng tải luận văn cũng không khó. Thôi thì, giai đoạn giữa sửa đi sửa lại thật sự rất phiền phức, nhưng dù sao cũng không khó đến mức ấy. Lâm Tiếu thấy mình không cần được khen nhiều như vậy.

Lữ Tú Anh cười nói: "Được, về nhà mẹ tự đọc."

"Sau đó đưa cuốn tạp chí này cho anh con, để anh con mua thêm mấy cuốn nữa."

Lâm Tiếu kinh ngạc hỏi: "Sao vẫn còn muốn mua ạ?"

Lữ Tú Anh: "Mua thêm mấy cuốn nữa giữ làm kỷ niệm, như thế càng có thêm kỷ niệm ý nghĩa."

Lời mẹ nói khiến Lâm Tiếu càng cúi gằm xuống nhiều hơn. Cô lén kéo khẩu trang lên một tí, hít thở không khí trong gió lạnh.

"Mẹ ơi, con thi Toán được chín tám điểm, thi Ngữ văn được chín chín điểm. Môn Toán con không cẩn thận, lần sau nhất định con sẽ chú ý hơn." Lâm Tiếu thẳng thắn nói với mẹ.

Quả nhiên mẹ không phê bình cô: "Rất giỏi rồi. Chín tám với chín chín điểm, mẹ đã hài lòng lắm rồi, điểm như vậy là rất tốt."

Thời Lâm Dược Phi còn đi học, mang tất cả những bài kiểm tra có một chữ số về nhà cho Lữ Tú Anh ký tên. Khi đó, đánh c.h.ế.t Lữ Tú Anh cũng không nghĩ rằng sau này mình sẽ sinh ra được đứa con vừa ngoan ngoãn vừa thông minh như Lâm Tiếu.

"Mẹ thấy điểm này đã rất giỏi rồi. Thế nhưng việc con có yêu cầu cao với bản thân là việc tốt. Lần này vì sơ ý mà mất điểm, lần sau phải cố gắng vượt qua khuyết điểm này của mình, từ nay về sau không bị mất điểm vì sơ ý nữa."

Lâm Tiếu gật đầu: "Vâng." Bởi vì mất điểm do sơ ý có cảm giác rất khó chịu. Cho dù mẹ không nói, chính Lâm Tiếu cũng không muốn như vậy.

Lữ Tú Anh hỏi: "Bài tập nghỉ đông của bọn con có nhiều không?"

Lâm Tiếu lập tức nói: "Nhiều ạ."

"Mẹ, thầy Đào giao bài tập nhiều hơn cô Từ. Thầy Đào giao nhiều bài tập nghỉ đông lắm."

Ngoại trừ những bài tập cho từng ngày nghỉ của kì nghỉ đông phải làm xong, thầy Đào còn giao bài tập làm văn, luyện chữ, viết báo.

Lâm Tiếu rất thích thầy Đào, nhưng hôm nay thầy Đào lại giao nhiều bài tập nghỉ đông như vậy, Lâm Tiếu nói: "Con nhớ cô Từ."

Trước kia, cô Từ chưa bao giờ giao nhiều bài tập nghỉ đông như vậy.

Lữ Tú Anh phì cười: "Đó là do con lên lớp cao hơn. Lớp càng cao thì bài tập càng nhiều."

"Môn Toán của các con vẫn là cô Lưu dạy. Bài tập nghỉ đông bây giờ cũng nhiều hơn so với năm lớp hai đúng không?"

Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, nhận ra đúng là như thế. Cô thở dài thườn thượt, không ngóng trông lên lớp cao hơn mỗi ngày giống như trước kia nữa.

Bài tập của lớp cuối cấp nhiều, lớp cuối cấp không thi được một trăm điểm, lớp cuối cấp vào trời tuyết phải đeo theo cái xẻng nặng. Nghĩ như vậy, lớp cuối cấp trừ việc có thể ra oai trực ngoài cổng trường ra thì cũng không có lợi lộc gì lắm.

Lâm Tiếu nhớ đến kỳ nghỉ đông của chị Tiểu Vân chỉ còn sáu ngày, cảm thấy trưởng thành thực sự rất vất vả.

Về đến nhà, Lữ Tú Anh thay quần áo, rửa tay, việc đầu tiên làm là lấy tạp chí từ trong cặp sách của Lâm Tiếu ra, đặt trên bàn thật cẩn thận, đọc từ đầu tới cuối một lượt.

Bài luận văn của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh đọc chỗ hiểu chỗ không. Phương pháp tính vận tốc bà đọc ví dụ thì xem như đã hiểu, nhưng để cho bà tự tính thì lại không hiểu.

Lữ Tú Anh cảm thán trong lòng. Lâm Tiếu mới học lớp bốn đã viết ra những thứ bà không đọc hiểu.

Thế nhưng, nếu không như vậy thì sao có thể đăng lên tạp chí được.

Lữ Tú Anh ngồi trước bàn học, tay v**t v* bài luận văn của Lâm Tiếu, đọc đi đọc lại. Bà tiếp tục giở các trang đăng bài viết của người khác, phát hiện phần lớn bài viết đăng trong cuốn tạp chí này đều do giáo viên viết. Nội dung xoay quanh một số kinh nghiệm giáo dục, một số nội dung liên quan đến sư phạm và một số giải pháp cho các vấn đề.

Bài do học sinh viết rất ít. Lữ Tú Anh còn nghiêm túc xem lớp của các học sinh khác, nhận ra các học sinh khác đều học trên Lâm Tiếu.

Dường như Lâm Tiếu là học sinh lớp bốn duy nhất.

Lữ Tú Anh cười nói: "Lần này con làm vẻ vang trường tiểu học Đường Giải Phóng của các con rồi."

Bài luận văn của Lâm Tiếu được đăng trên báo Dạy Toán tiểu học, cũng coi như là một phần thành tích của cô Lưu và thầy Đào, hay là một phần thành tích của trường tiểu học Đường Giải Phóng.

Lâm Tiếu không lo được nhiều như mẹ cô, bụng của cô đã âm thầm kêu đói: "Mẹ ơi, trưa nay ăn gì ạ?"

Lữ Tú Anh vỗ gáy. Trời ạ, bà quên cả chuyện cơm nước.

"Hay là đi căng tin ăn đi." Lữ Tú Anh thương lượng với Lâm Tiếu.

Cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu đột nhiên lắc lư như trống lắc, bây giờ đã khác trước. Nếu là mấy năm trước, Lâm Tiếu nghe thấy rằng mình được đi ăn ở căng tin sẽ rất hào hứng, nhưng hiện tại nghe thấy đi ăn căng tin chẳng khác nào đi ăn đồ không ngon.

Đồ ăn của căng tin hiện tại ở khu tập thể còn không bằng căng tin ở trường học cô.

"Vậy mẹ làm gì đó đơn giản thôi, bánh canh được không?"

Lâm Tiếu gật như gà mổ thóc: "Dạ, ăn bánh canh."

Lữ Tú Anh đổ bột đến nửa nồi, thêm một ít nước rồi khuấy vài lần, trộn thành những cục bột nhỏ trên bề mặt. Sau đó cho cà chua, thịt bằm, hành lá vào nồi đun sôi, thêm nước nấu một nồi canh, nước sôi thì cho những cục bột nhỏ đó vào.

"Con ăn mấy trứng?" Lữ Tú Anh hỏi.

"Hai quả ạ." Lâm Tiếu đáp.

Bản thân Lữ Tú Anh ăn một quả trứng luộc là đủ, làm tổng cộng ba quả trứng. Bánh canh đặt trong bát ô tô lớn nhất nhà, trước mặt Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mỗi người có một cái bát, trứng luộc được đặt ở bên trên.

"Bát lớn quá, con không ăn hết được." Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh nói: "Không việc gì, ăn nhiều hay ăn ít cũng được, ăn không hết thì đổ, đừng cố."

Mẹ dùng cái thìa lớn, Lâm Tiếu dùng thìa nhỏ, hai người mặt đối mặt cắm cúi húp bánh canh trên bàn ăn. Bánh canh nấu cùng nồi với cà chua rất thơm, mùa đông có một bát như vậy là ấm từ đầu đến chân.

Khà một tiếng, Lâm Tiếu đặt cái thìa nhỏ của mình vào trong lòng bát trống rỗng.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu đã húp sạch sẽ, cười nói: "Sao con bảo không húp hết được?"

Lâm Tiếu: "Con tưởng là con húp không hết." Nhưng bánh canh mẹ làm rất ngon, khiến cô bất tri bất giác đã húp xong một bát lớn.

Lữ Tú Anh cười nói: "Người khác là mắt to bụng nhỏ. Sao con lại là mắt nhỏ bụng to nhỉ?"

Lâm Tiếu cúi xuống nhìn cái bụng của mình. Sau khi húp xong một bát bánh canh lớn, bụng hơi phình lên. Cô chỉ có thể cố gắng trợn to mắt: "Mắt con không nhỏ."

"Mẹ, hôm nay mẹ không cho gừng vào." Lâm Tiếu húp xong hết rồi mới phát hiện ra thứ mới mẻ: "Mẹ ơi, sau này mẹ cũng đừng cho gừng có được không?"

Trong bát bánh canh lớn hôm nay, cô không húp phải bất cứ lát gừng, hạt gừng, vụn gừng đáng ghét nào.

Lữ Tú Anh vỗ gáy: "Trời, hôm nay vội quá mẹ quên cho gừng."

"Không cho gừng ăn cũng ngon, nhưng nếu không cho gừng thì thịt băm hơi tanh. Con không thích ăn gừng hả? Để lần sau lúc mẹ xào thịt băm sẽ bỏ ít gừng đi."

Lâm Tiếu nghe mẹ nói như vậy lập tức biết sau này mẹ có cho gừng hay không. Mẹ chỉ cần cho thịt sẽ cho gừng, nếu không sẽ có mùi tanh.

Nhưng nếu vừa rồi cô không nói thì mẹ cũng không phát hiện ra.

Lâm Tiếu thật sự không ghét vị gừng, nhưng cô ghét cảm giác nhai lát gừng hoặc vụn gừng. Có điều mẹ làm chủ bữa ăn trong nhà, Lâm Tiếu chỉ có thể thương lượng cùng mẹ: "Mẹ ơi, sau này có thể cho những lát gừng lớn vào không?" Như vậy thì bét nhất cô cũng có thể lấy gừng ra.

Lữ Tú Anh hơi ngạc nhiên. Bà biết Lâm Tiếu không thích ăn gừng, vì vậy bà đã cố tình cắt nhỏ nó: "Được, vậy sau này mẹ sẽ thái lát gừng."

Cơm nước xong xuôi, Lâm Tiếu xung phong nhận việc rửa bát. Lữ Tú Anh bật nước nóng trong bếp, bảo Lâm Tiếu dùng nước nóng.

Bây giờ Lữ Tú Anh cũng dùng nước nóng rửa bát. Vì như vậy tay bà sẽ không còn bị lạnh đến đỏ ửng, thậm chí khớp xương đau nhức vào mùa đông nữa.

Điều quan trọng nhất là dùng nước nóng rửa bát sẽ rửa sạch hơn. Chỉ cần thêm một ít nước rửa bát vào sẽ tạo ra nhiều bọt, sau khi rửa hết bọt thì rất sạch, không giống như trước đây, mùa đông rửa bát bằng nước lạnh đồng nghĩa với việc sử dụng rất nhiều xà phòng rửa bát, bát đĩa sờ vào luôn có cảm giác hơi nhơn nhớt. Lữ Tú Anh không tài nào chịu nổi cảm giác đó, lúc nào cũng phải đun một siêu nước ấm để kỳ cọ.

Bây giờ đã tiện lợi hơn, có van gas của bình nước nóng, vặn vòi là có nước nóng. Bà đã chuyển sang dùng nước nóng để rửa bát cả bốn mùa.

Lâm Tiếu thật sự rửa "bát" và cộng thêm hai chiếc thìa.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 237: Chương 237



Lữ Tú Anh chờ cô rửa xong bèn đạp cô ra ngoài, sau đó tự rửa nồi, dao, thớt và lau chùi bếp nấu.

Lữ Tú Anh làm xong việc rồi, cả phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, thời gian không hơn thời gian Lâm Tiếu rửa bát với hai cái thìa là bao nhiêu.

Nếu không phải lúc họp phụ huynh giáo viên nói phải rèn con trẻ làm việc nhà phù hợp với lứa tuổi, Lữ Tú Anh thật sự không muốn để cho Lâm Tiếu rửa bát. Bà ngại phí nước nóng.

"Chiều nay ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai mẹ đưa con đi mua quần áo." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh đều đang nghỉ đông, nhưng trước lễ Tết phải làm rất nhiều việc. Lữ Tú Anh đã thầm sắp xếp lịch trình trong lòng, ngày nào cũng có chuyện phải làm.

Cả ngày mai, Lữ Tú Anh dành để dạo phố mua quần áo. Mua cho Tiếu Tiếu, mua cho Tiểu Phi, cũng mua cho Tiểu Vân hai bộ. Cô ấy học hành bận rộn như vậy, làm gì có thời gian rảnh mà đi mua quần áo mới.

Lữ Tú Anh nghĩ nếu mình không mua quần áo cho con bé, chắc chắn Thẩm Vân vẫn sẽ mặc quần áo cũ.

Và còn mua cả cho bà của Lâm Tiếu hai bộ. Mùa đông năm nay bà Lâm Tiếu sẽ không ở đây, Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi về quê.

Lâm Tiếu vẫn chưa thi cuối kì, vì vậy mợ Lâm Tiếu cứ gọi điện liên tục.

"Tú Anh, năm nay đừng để mẹ đi đến chỗ cô đón Tết nữa. Nói đi nói lại thì Thế Vinh cũng là người làm con, sao có thể năm nào cũng góp tiền góp sức, đưa mẹ về chỗ cô đón năm mới được."

"Năm nay các cô về với ông bà đi, bên này tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, phòng tước quét dọn sạch sẽ rồi. Năm nay kiềng trong mỗi nhà đều được người quét dọn, sưởi ấm, cả nhà đều khô ráo.”

"Chị cả vừa tới đây, cũng nói nhớ cô, đã lâu không gặp cô."

"Tiếu Tiếu thích ăn mứt hồng. Năm nay mứt hồng mẹ làm, bọn tôi cũng chưa ăn. Văn Kiến muốn ăn nhiều tôi cũng không cho, tất cả đều để dành cho Tiếu Tiếu đấy."

Giọng của mợ Lâm Tiếu trong điện thoại rất cao. Lữ Tú Anh phải đi ống nghe ra rất xa, nhưng vẫn bị đau đầu.

Mợ Lâm Tiếu nói một hồi, rõ ràng câu nào cũng là lời hay ý đẹp nhưng khi đến tai lại khiến người ta không thoải mái. Không biết là do giọng điệu của bà ta, hay là do Lữ Tú Anh đã nhìn thấu người chị dâu này của mình nên mới cảm thấy câu nào của bà ta cũng rất giả.

"Năm ngoái mẹ chuẩn bị mấy hộp mứt hồng, còn lấy thêm mứt hồng từ trong túi đan ra nữa. Năm nay bọn họ không ăn mứt hồng, cũng không cho Văn Kiến ăn nhiều, tất cả đều phải để cho Tiếu Tiếu." Lữ Tú Anh chế nhạo nói.

Lâm Dược Phi bảo Lữ Tú Anh nghĩ thoáng ra một chút: "Mợ thấy con mở công ty kiếm tiền."

Đương nhiên Lữ Tú Anh cũng biết là do việc này. Mợ Lâm Tiếu tỏ ra trịch thượng như vậy khiến bà càng cảm thấy khó chịu.

"Nếu bà ta vẫn giống như trước đây, ít nhất mẹ còn nể tình cho bà ta một cái liếc mắt."

Người nịnh bợ như bây giờ, Tú Anh chỉ càng xem thường bà ta, đồng thời ngập tràn cảnh giác trong lòng.

"Bà ta nịnh bợ như vậy, cố gắng moi lợi ích từ trên người con để cho Văn Lệ đến công ty con làm." Lữ Tú Anh lắc đầu: "Không đúng, bà ta sẽ không làm vậy vì Văn Lệ."

"Là vì Văn Kiến, để sau này Văn Kiến đến chỗ của con."

Lữ Tú Anh tính toán trên đầu ngón tay, thấy không khác nhau lắm: "Năm nay Văn Kiến mười sáu tuổi. Nếu không thi đỗ đại học, hai năm sau sẽ đi làm."

Lữ Tú Anh cứ cảm thấy Văn Kiến không giống người có thể thi đỗ đại học lắm.

Lâm Dược Phi nhíu này: "Con sẽ không cần em ấy."

Kiếp trước, Lữ Văn Kiến không thi đỗ đại học, tốt nghiệp trung học đã bắt đầu làm việc. Nói là làm việc, nhưng thực tế là cứ một ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, chủ yếu vẫn phải dựa vào việc gặm nhấm cái cũ để sống.

Cậu và mợ tự nguyện để cho đứa con kia đeo bám mình mà sống.

Đứa em họ Lữ Văn Kiến này chưa từng làm chuyện gì xấu, nhưng lại bị cậu mợ làm hư, khổ một chút cũng không chịu được.

Lâm Dược Phi làm sếp, đương nhiên không cần một công nhân như vậy. Anh tuyển công nhân để làm việc. Một công ty xây dựng nhỏ như anh đang ở giai đoạn mới nổi không thể nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi. Đợi đến khi Lữ Văn Kiến có thể làm việc thì mới được tuyển vào. Chỉ sợ rằng mợ muốn để Lữ Văn Kiến lấy lương nhưng không làm việc.

Lữ Tú Anh vội vàng nói: "Đương nhiên không thể tuyển."

Lữ Tú Anh đã nhận ra từ lâu rằng Văn Kiến là một cậu bé xuống sông mò cá bắt tôm thì rất nghịch ngợm, nhưng vừa thấy sách là đau đầu đau mắt, cũng rất mỏng manh ở một mức độ nào đó.

Tiếu Tiếu vẫn còn nhỏ đã có thể chịu được khó khăn của việc học, bài luận văn sửa nhiều như thế cũng không từ bỏ. Văn Kiến lại là người không chịu được việc học tập gian khổ.

"Phải kiên quyết không để cho Văn Kiến vào công ty của con, đến lúc đó cậu mợ sẽ làm phiền con đến chết."

Cậu mợ của Lâm Tiếu nịnh bợ như vậy nhất định là có mục đích, mà mong muốn mục đích của họ Lữ Tú Anh lại không muốn cho. Nịnh bợ như vậy không làm người ta thấy thoải mái mà chỉ khiến người ta đau đầu.

Lữ Tú Anh cũng không muốn về ông bà gặp cậu mợ Lâm Tiếu.

"Ôi chao, thật ra mối quan hệ trước đây rất tốt." Lữ Tú Anh thở dài. Bà và chị cả, anh hai, quan hệ của bọn họ lúc nhỏ đều rất tốt. Sau này lập gia đình rồi, lúc đó tình cảm anh chị em mới thay đổi.

Lữ Tú Anh không muốn về ông bà, vẫn muốn đón bà Lâm Tiếu về đây. Cậu mợ thấy vậy bèn tác động lên bà của Lâm Tiếu. Ngày nào mợ cũng lải nhải bên tai bà: "Năm nào mẹ cũng về nhà con gái hai lần. Người trong thôn đều chê cười bọn tôi, nói bọn tôi bất hiếu, vì thế mẹ mới suốt ngày về nhà con gái ở."

"Bình thường không nói, ngày lễ lớn trong năm vẫn về nhà con gái, người trong thôn sẽ nhìn bọn tôi thế nào?"

Bà của Lâm Tiếu không còn cách nào khác, nói với Lữ Tú Anh rằng Tết năm nay sẽ không vào thành phố: "Các con có về quê hay không đều được. Mọi người đều rất bận, vừa gặp mùa hè xong, Tiếu Tiếu cũng chưa nghỉ ngơi sau lớp Olympic Toán được mấy ngày, về nhà cũng áp lực."

Bà Lâm Tiếu không vấn đề gì về việc Lữ Tú Anh có về quê không, nhưng mợ Lâm Tiếu lại không được như thế. Ngày nào bà ta cũng gọi điện thoại, thúc giục mời mọc khiến cho Lữ Tú Anh nhất định phải về quê ăn Tết.

Lữ Tú Anh nói: "Không về được. Năm trước năm sau Tiếu Tiếu đều phải đến lớp Olympic Toán học, mấy ngày Tết dành để nghỉ ngơi. Tết Nguyên đán nhà tôi không về được."

Mợ Lâm Tiếu lập tức nói: "Sao lại không được? Chỉ là về nhà ăn Tết thôi mà?"

"Cơm tất niên tôi làm rồi, thịt lợn cũng đặt trước rồi. Tôi đã đặt nửa con lợn của nhà Lão Trương, đến khi đó sẽ hầm thịt ăn, làm nhân sủi cảo." Mợ Lâm Tiếu nói suốt nửa ngày Tết nhất như thế nào. Tóm gọn lại là Lữ Tú Anh không cần làm gì cả, bà ta làm hết, đồ ăn đồ uống đều chuẩn bị hết cho bà: "Chăn bông cũng thay mới cho các cô rồi, mặt chăn mới bông mới, rất ấm."

Lữ Tú Anh: "Chị dâu, như vậy không ổn lắm."

Mợ Lâm Tiếu như sực nhớ ra điều gì: "Ôi dào, Tú Anh, cô đang nghĩ đến quy tắc cũ trong thôn đúng không?"

"Bây giờ đã là thời đại nào rồi, mấy cái quy tắc cũ này đã hủy bỏ từ lâu."

“Bây giờ không có chuyện con gái lấy chồng không được về nhà mẹ đẻ vào ngày mùng một.”

"Trong thôn nếu có ai dám bàn tán lung tung, tôi sẽ tới tận cửa nói chuyện phải trái với người ta."

Lữ Tú Anh nghe điện thoại bên này nở nụ cười châm chọc. Con gái lấy chồng không thể về nhà mẹ đẻ ngày mùng một, nếu không sẽ cản trở đến anh em nhà mẹ đẻ. Câu nói này Lữ Tú Anh đã nghe qua, thế nhưng phần lớn người trong thôn cũng không chú ý đến cái này.

Vẫn chỉ có mợ Lâm Tiếu đặc biệt chú ý đến.

Nhất là sau khi cha Lâm Tiếu qua đời, Lữ Tú Anh không chỉ là con gái đã lấy chồng, mà còn là con gái góa chồng sau khi kết hôn.

Mợ Lâm Tiếu rất sợ bà về nhà mẹ đẻ ăn Tết, như thể nếu đêm giao thừa Lữ Tú Anh ngủ lại nhà mẹ đẻ thì cả nhà cậu mợ Lâm Tiếu sẽ không may mắn cả năm.

Lữ Tú Anh rất ngại nhìn dáng vẻ kia của mợ Lâm Tiếu dù chỉ là một cái liếc mắt. Đã bao nhiêu năm qua, mỗi dịp Tết đến bà về với ông bà không bao giờ ở lại ngày mười và mùng một.

Một là tiến lên, hai là lùi lại, mùng một và ngày mười đều ở lại nhà mình.

Năm ngoái, Lâm Tiếu nghỉ đông đều lên lớp Olympic Toán, chỉ có mấy ngày Tết này để nghỉ ngơi. Vì vào ngày thường không thể về quê nên các giáo viên lớp Olympic Toán dành ra khoảng thời gian để bọn trẻ về với ông bà.

Nhưng nếu giống Lữ Tú Anh, tránh đi ngày mười và mùng một thì sẽ không kịp về với ông bà.

Vì nguyên nhân như vậy năm ngoái họ mới không về quê, mà chở bà Lâm Tiếu lên đây ở một khoảng thời gian.

Không nghĩ tới năm nay, người mợ kiên trì với quy tắc hơn mười năm, quy tắc mà bà ta kiêng kỵ nhất lại chủ động tự phá vỡ.

Lâm Tiếu còn nhỏ, những lúc Lữ Tú Anh nói những lời này đều tránh cô đi, nói với Lâm Dược Phi: "Hừ, xem như là mẹ hiểu được. Con gái đã có chồng, nếu không có tiền thì không thể ngủ ở nhà đêm giao thừa vì sẽ cản trở anh em, còn có tiền thì không vấn đề gì."

Lâm Dược Phi cười ha ha.

"Mẹ, mẹ muốn về không? Nếu mẹ không muốn về chúng ta sẽ không về, ở nhà tự đón Tết." Lâm Dược Phi nói.

Lữ Tú Anh: "Về chứ, sao lại không về?"

Từ lúc bà kết hôn đến giờ, bà chưa bao giờ đón năm mới ở nhà mẹ đẻ. Lúc cha của Tiếu Tiếu qua đời, bà là tai họa mà mợ Tiếu Tiếu muốn lấy chổi quét ra ngoài vào lễ Tết hàng năm.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 238: Chương 238



Bây giờ mợ Lâm Tiếu đã nhiệt tình mời bà về như thế, lại còn bảo bà về rồi thì không cần làm cái gì, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi ăn ngon uống tốt.

"Mẹ sẽ về để hưởng thụ sự chăm sóc này." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Dược Phi biết mẹ đang giận trong lòng, là cơn giận đã nghẹn hơn mười năm.

"Mẹ, trước kia mẹ phải chịu thiệt rồi." Lâm Dược Phi nói.

Lữ Tú Anh trầm tư hồi lâu, thở dài một hơi: "Thật ra trước đây mẹ cũng không cảm thấy bị thiệt thòi gì."

"Bây giờ nhớ lại ngày xưa, không biết thế nào lại cảm thấy thiệt thòi thay cho mình trước đây."

Lữ Tú Anh tự giễu mỉm cười: "Có lẽ do bây giờ cuộc sống đã rất khá giả."

Trước đây Lữ Tú Anh không cảm thấy tủi thân. Sau khi sinh Lâm Tiếu, Lý Vân Châu bỏ Lữ Văn Kiến lại, chạy vào thành phố để giúp bà trông Tiếu Tiếu.

Mợ Lâm Tiếu có ý kiến cả trong lẫn ngoài, nói nhà nào trong thôn cũng là bà trông cháu trai, không có ai bỏ cháu trai ở nhà không trông, chạy đi giúp con gái trông cháu gái.

Thật ra khi đó Lữ Văn Kiến đã lớn, không cần người trông. Nhưng cậu Lâm Tiếu lại không chịu làm mấy việc thủ công, trước đây mợ Lâm Tiếu cũng còn mềm yếu, giặt quần áo cho con cũng cảm thấy rằng mình đang chịu khó khăn vất vả.

Khi đó Lữ Tú Anh rất chột dạ vì trong thôn đúng là toàn trông cháu trai, cũng bởi vì khi đó Lữ Tú Anh không có khả năng chu cấp về già cho bà Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh tự nuôi hai người con đã rất căng thẳng, sau này bà Lâm Tiếu lại chắc chắn phải theo cậu mợ Lâm Tiếu về quê.

Một khi đã như vậy, Lữ Tú Anh cũng không có chút lý lẽ nào ở trước mặt anh trai và chị dâu.

Bây giờ không giống ngày đó. Bây giờ Lâm Dược Phi luôn nói về việc vài năm nữa mua thêm một căn nhà lớn nữa, chở bà ngoại về. Sau này để bà ngoại ở đó dưỡng tuổi già. Người lớn tuổi bị đau đầu hay gì đó thì đi bệnh viện cũng rất tiện.

Tạm thời, việc bà ngoại Lâm Tiếu sẽ dưỡng lão ở thôn hay ở thành phố không quan trọng, điều đó tùy thuộc vào nguyện vọng của bà ngoại Lâm Tiếu, cứ để cho bà ngoại lựa chọn.

Nhưng một mình Lữ Tú Anh đã có nguồn lực kinh tế để chu cấp cho bà ngoại Lâm Tiếu an dưỡng tuổi già.

Bà đã có thể đứng thẳng lưng trước mặt anh trai chị dâu.

Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ kiên cường của Lữ Tú Anh, cười nói: "Mẹ, năm nay chắc chắn con sẽ để mẹ nở mày nở mặt mà về quê."

"Mẹ đi làm tóc đi." Lâm Dược Phi đề nghị.

Lữ Tú Anh sờ tóc mình: "Tóc mẹ uốn có hơi ngắn nhỉ?"

Lâm Dược Phi: "Không ngắn, uốn xong là vừa."

Lữ Tú Anh lung lay. Mấy năm trở lại đây vẫn đang thịnh hành kiểu tóc uốn. Trước đây Lữ Tú Anh không có tiền, bây giờ đã bỏ tiền vào cái này được rồi.

Năm mới về quê, bà cũng muốn chuẩn bị chỉnh tề để về: "Mẹ quay lại tiệm cắt tóc hỏi một tí."

Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Mẹ, đừng tới tiệm cắt tóc trong khu tập thể uốn tóc. Đi cái tiệm cắt tóc lần trước con đưa mọi người đi ấy."

Lữ Tú Anh nhíu mày: "Tiệm kia đắt lắm. Không đi, không đi."

Lâm Dược Phi nói: "Không đắt. Con có thẻ ở đó, có thể được giảm giá."

Lữ Tú Anh quay phắt đầu lại, nhìn Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi cười nói: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Là vợ của chủ nhiệm Diêu làm tóc ở đây." Mỗi lần đều ghi trên thẻ của Lâm Dược Phi. Tuy không có nhiều tiền, nhưng điều quan trọng là sự thân thiết.

Mỗi lần Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói đến việc này, bà đều cảm thấy việc làm ăn buôn bán của anh ở bên ngoài không dễ dàng gì: "Thôi bỏ đi."

Lâm Dược Phi cắt lời bà: "Đi uốn ngày mai hay ngày mốt ạ?"

Anh mời người khác làm tóc cả ngày, nhưng chính mẹ anh lại tiếc uốn cái đầu.

"Ngày mai hay ngày mốt để con gọi điện thoại hẹn giờ cho mẹ. Lúc đi không cần xếp hàng, vào uốn thẳng luôn."

Lữ Tú Anh nói: "Vậy ngày mốt đi. Ngày mai mẹ và Tiếu Tiếu đi trung tâm thương mại mua quần áo. Con muốn mua gì không?"

Lâm Dược Phi có dáng người rất đẹp, quần áo người mẫu mặc trong trung tâm thương mại anh đều mặc vừa cả. Lữ Tú Anh mua quần áo cho Lâm Dược Phi chưa bao giờ phải lo lắng về số đo.

Lâm Dược Phi nghe Lữ Tú Anh nói vậy, nói với bà: "Vậy mẹ mua cho con hai chiếc quần tây nhé."

"Áo khoác mẹ không cần mua. Năm ngoái con vừa mua một cái áo khoác da. Ngày mai mẹ mua giúp con lọ dầu nữa, vừa lúc về quê cần mặc."

Trong nhà vẫn còn dầu bảo dưỡng áo da, nhưng Lữ Tú Anh nghĩ một hồi, áo khoác da Lâm Dược Phi mua khá đắt. Nếu ở nhà không tra dầu được, quần áo hư hỏng cũng không đáng, còn tốt hơn để gửi nó đến cửa hàng để bảo trì dầu.

"Được, ngày mai mẹ mua cho con." Cửa hàng kia vừa hay ở ngay cạnh trung tâm thương mại.

Ngày hôm sau, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đến cửa hàng, nói: "Năm nay lại mua mua một chiếc áo khoác ngoài khác, một chiếc áo khoác bánh mì.” Áo khoác bánh mì thực tế hơn, mặc được lâu, mặc được cả vài tháng mùa đông.

Áo khoác bánh mì mà Lữ Tú Anh nói chính là áo lông vũ. Áo lông vũ đã phổ biến nhiều năm, mọi người hay mua nó vì nó rất ấm. Nhưng bây giờ áo lông vũ cũng không phải là quá đẹp, không có cách nào làm cho chúng mỏng và nhẹ. Để giữ ấm, tất cả đều phồng lên, giống như một miếng bánh mì, người ta gọi là áo bánh mì.

Năm nay mùa đông có tuyết lớn, ngày nào Lâm Tiếu cũng mặc áo bánh mì, không bao giờ bị lạnh, lòng bàn tay lúc nào cũng ấm. Lữ Tú Anh cảm thấy áo bánh mì lập được công lớn trong chuyện này.

Lâm Tiếu không chọn quần áo, mẹ cứ mua gì thì cô mặc nấy. Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu đi đến tầng quần áo trẻ em và ngạc nhiên nói: "Bây giờ thời trang trẻ em có cả quần bò."

Những dãy quần bò xanh nhạt, xanh đậm xếp thành hàng dài trong một cửa hàng quần áo trẻ em.

Người bán hàng nghe thấy giọng nói của Lữ Tú Anh, vội vàng ra đón khách: "Đúng vậy, bây giờ không chỉ người lớn mới mặc quần bò, trẻ con cũng mặc."

"Quần bò mặc rất tốt, thoải mái lại chắc chắn, khỏe mạnh. Để trẻ con mặc là thích hợp nhất."

Người bán hàng lấy một chiếc quần xuống: "Cô bé này cao bao nhiêu? Dài gần bằng cái quần này."

Lâm Tiếu kiêu ngạo báo cáo chiều cao của bản thân: "Cháu cao một mét bốn."

Người bán hàng lấy chiếc quần ra khỏi móc, kéo mạnh vài cái rồi cho Lữ Tú Anh xem độ co giãn: "Chị nhìn xem, độ co giãn rất tốt, trẻ con mặc rất thoải mái."

"Loại vải dệt cũng dày, mùa đông mặc còn chắn được gió, thậm chí còn chắn được gió hơn cả nhung."

Lữ Tú Anh mua quần áo nhìn vải đầu tiên. Trước kia bà không nghĩ rằng vải da bò là vải tốt. Nhưng sau khi nghe người bán hàng nói xong, tự mình kéo, cảm thấy rằng cô ấy nói có lý. Quần này co giãn rất tốt. Quần áo càng co giãn tốt, trẻ em mặc càng thoải mái.

"Tiếu Tiếu, con mặc thử đi."

Lâm Tiếu cầm quần bò vào phòng thử đồ: "Mẹ ơi, không mặc được."

Lữ Tú Anh cũng đi vào: "Con c** q**n bông ra, mặc quần bò vào."

Lâm Tiếu nghi hoặc nhìn mẹ: "Chẳng phải mẹ đi mua quần cho năm mới sao? Năm mới không mặc quần bông sao được?"

Lữ Tú Anh: "Tết này mặc ở trong nhà, không cần mặc quần bông bên trong, mặc một cái quần len là được rồi."

"Con mặc quần mùa thu thử một lần, vẫn còn rộng thì có thể mặc thêm quần len bên trong."

"Vâng." Lâm Tiếu làm theo lời mẹ nói, c** q**n bông, mặc quần bò vào. Trong trung tâm thương mại dù có hệ thống sưởi bằng hơi nhưng không phải là quá ấm áp, hai bắp đùi vẫn cảm nhận được hơi lạnh rít qua.

Đứng trước cái gương trong phòng thử đồ, Lữ Tú Anh kéo quần bò của Lâm Tiếu, có hơi rộng, bên trong mặc thêm một cái quần len nữa cũng không thành vấn đề.

"Cũng được." Lữ Tú Anh bình luận.

Lâm Tiếu quay đầu nhìn mẹ, đối diện với ánh mắt của mẹ, cô lập tức biết mẹ thích chiếc quần này. Đây là ám hiệu nhỏ giữa Lâm Tiếu và mẹ, lúc mua quần áo mà thấy thích thì không khen đẹp mà chỉ nói cũng được, cho qua, như vậy mới tiện trả giá.

Lữ Tú Anh thật sự rất hài lòng với chiếc quần bò này, màu xanh nhạt trông rất mới mẻ và sạch sẽ. Sau khi Lâm Tiếu xuống giường, dường như hai chân thẳng tắp.

Người bán hàng lấy thêm một đôi bốt bệt nữa: "Rất hợp với đôi giày này, đẹp."

Lâm Tiếu nhìn mẹ mình.

Lữ Tú Anh gật đầu: "Vậy thử xem."

Lâm Tiếu đeo giày vào, người bán hàng ngồi xổm xuống, nhét quần bò vào trong đôi giày nhỏ giúp cô. Lữ Tú Anh thấy vậy hai mắt lập tức sáng ngời.

"Mặc như vậy có hơi giống với con gái lớn."

Người bán hàng nói: "Đúng vậy, cháu bé ăn mặc thế này mới thông minh, hoạt bát làm sao."

"Bây giờ có rất nhiều cô gái nhỏ ăn mặc như thế này, trông rất Tây."

Lữ Tú Anh thích những bộ quần áo sạch sẽ và đơn giản. Bà rất thích đôi giày và chiếc quần này, bắt đầu mặc cả với người bán hàng.

Giai đoạn này là sân nhà của mẹ, Lâm Tiếu biết rằng lúc này chỉ cần phối hợp với mẹ là được.

Người bán hàng hỏi Lâm Tiếu: "Cô bé, cháu thấy đẹp không? Có thích bộ này không?"

Lâm Tiếu: "Cháu nghe mẹ cháu."

Lữ Tú Anh ở giữa kéo Lâm Tiếu ra ngoài: "Đắt quá, cô chưa cho tôi cái giá nào mát lòng mát dạ."

Lâm Tiếu không dừng lại dù chỉ một giây, lập tức đi theo mẹ, không quay đầu lại một khắc nào.

Bọn họ vừa đi ra khỏi cửa hàng, nhân viên bán hàng đã ngăn lại: "Được được được, vậy chị nói giá đi."

Lâm Tiếu và mẹ nhìn nhau cười, sau đó lại xoay người trở về.

Hai người mang túi mua sắm ra khỏi cửa hàng, Lữ Tú Anh hỏi cô: "Hai món này con có thích không?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Thích ạ."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 239: Chương 239



Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: "Vậy lúc con đi ra ngoài với mẹ, nếu mẹ thực sự không mua cho con thì sao?"

Lâm Tiếu chớp mắt: "Không mua thì không mua thôi. Không mua cái này, mẹ sẽ mua cho con cái khác."

Lữ Tú Anh cúi đầu hôn vào gáy Lâm Tiếu một cái, nghĩ thầm rằng Lâm Tiếu ngoan thật. Trước đây Lữ Tú Anh mua đồ cho Lâm Dược Phi khi còn nhỏ chưa bao giờ mặc cả thành công. Nếu Lâm Dược Phi thích sẽ không buông tay, ôm chặt vào trong ngực. Người bán hàng nào nhìn thấy dáng vẻ này cũng không thể tiếp tục cho Lữ Tú Anh trả giá.

"Vẫn là con gái tốt." Lữ Tú Anh cảm thán nói.

"Chốc nữa vấn phối hợp như thế với mẹ. Nếu con rất thích, lúc ra cửa nói với mẹ, mẹ sẽ quay lại mua cho con."

"Dạ vâng." Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra cô cũng không rất thích cái gì, quần áo gì đó trong mắt cô không khác nhau là bao.

Đi dạo phố cả một ngày, cơm trưa cũng ăn ở ngoài. Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đi ăn mì ở cạnh trung tâm thương mại, còn mua cho Lâm Tiếu một cây xúc xích nướng từ máy nướng xúc xích ở trung tâm thương mại.

Cắn xúc xích xong, dầu chảy xuống ngón tay, Lâm Tiếu vội vàng gọi: "Mẹ ơi."

Lữ Tú Anh nhanh nhẹn lấy tay lau khô giúp Lâm Tiếu.

Dạo phố cả ngày, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu thắng lợi trở về.

Ngày hôm sau, Lữ Tú Anh đi uốn tóc: "Tiếu Tiếu, con ở nhà hay đi cùng mẹ?"

Lâm Tiếu không chút do dự: "Con đi cùng mẹ."

Lữ Tú Anh: "Uốn tóc rất lâu, có thể tới mấy tiếng, hay là con ở nhà xem TV đi, còn được chơi với Tiểu Hoàng."

Lâm Tiếu do dự, phân vân giữa mẹ và ở nhà xem TV, chơi với Tiểu Hoàng. Cuối cùng cô vẫn chọn mẹ.

"Chiều con về xem TV sau."

Có điều mẹ nói rất chán nên Lâm Tiếu lấy hai quyển sách trong giá ra. Cô mang sách đi đọc sẽ không chán nữa.

Lữ Tú Anh đạp xe đạp chở Lâm Tiếu đến tiệm cắt tóc. Rõ ràng đã rất lâu rồi bà chưa đến đây, nhưng vừa mới bước chân vào, nhân viên tiệm đã cười chào: "Mẹ và em gái của sếp Lâm ngồi bên này ạ."

Quả nhiên Lữ Tú Anh không cần xếp hàng. Thợ cắt tóc ngay lập tức gội đầu cho bà trước.

Lâm Tiếu ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn thấy trên đầu mẹ có rất nhiều lô cuốn nhỏ, mở sách của mình ra.

"Cô bé ngoan quá, đến uốn tóc với mẹ còn học bài."

Lâm Tiếu có chút ngượng ngùng. Rõ ràng cô đang đọc sách giải trí, thế nhưng vẫn được khen.

Một lát sau, nhân viên tiệm bưng cho Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mỗi người một bát canh nấm trắng: "Trong phòng khô, uống chút canh cho đỡ khát ạ."

Lâm Tiếu kinh ngạc, đi uốn tóc cùng mẹ lại còn có cả canh uống.

Lâm Tiếu nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu mới lấy thìa húp một ngụm. Nhân viên cửa tiệm nói: "Chuẩn bị một số đồ uống cho khách hàng là ý tưởng của sếp Lâm và sếp của chúng tôi."

Sau khi tiệm làm như vậy, phản hồi thực sự rất tốt. Khách hàng cảm thấy dịch vụ của cửa tiệm cao cấp, tuy giá đắt nhưng rất đáng.

Khuôn mặt Lữ Tú Anh lộ ra vẻ kinh ngạc. Lâm Tiếu thầm nghĩ, sao anh trai lại có nhiều mưu mô như vậy nhỉ?

Lữ Tú Anh uốn tóc xong, soi gương một lát, cảm thấy rất hài lòng. Thợ cắt tóc nói: "Về nhà gội thêm vài lần trông sẽ tự nhiên hơn."

Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu về nhà. Mở cửa xong, Lâm Tiếu vào trước rồi mới đến Lữ Tú Anh.

Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra cửa đón hai người. Sau khi nó nhìn thấy Lữ Tú Anh phía sau Lâm Tiếu, bỗng sửng sốt một chút rồi sủa Lữ Tú Anh.

"Tiểu Hoàng sao thế?" Lữ Tú Anh lấy làm lạ hỏi.

"Gâu gâu gâu." Tiểu Hoàng sủa không ngừng.

Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ của Tiểu Hoàng: "Mẹ ơi, hình như Tiểu Hoàng không nhận ra mẹ."

Mẹ vừa uốn tóc xong, Tiểu Hoàng ngốc nghếch đã không nhận ra mẹ.

Lâm Tiếu vào phòng, đặt sách mang ra ngoài về lại giá sách. Cô bỗng dừng chân lại, dụi mắt: "Mẹ ơi, sao giá sách của con lại nhiều sách thế?"

Toàn bộ một tầng chứa đầy những cuốn sách giống hệt nhau, tất cả đều là về Dạy Toán tiểu học.

Lữ Tú Anh đi vào phòng, Tiểu Hoàng bám sát theo bà, như thể đối xử với mọi người lạ vào nhà mà không có quà. Nó đi sát theo bà từng bước một, nhìn người lạ ăn gì đó hoặc lấy gì đó trong nhà lại sủa thật to.

Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Anh trai con về rồi."

Những cuốn sách này rõ ràng là do Lâm Dược Phi mang về nhà, Lữ Tú Anh nói: "Anh trai con mua nhiều quá."

Lâm Tiếu gật đầu liên tục, phụ họa mẹ mình: "Cũng hơi quá thật."

Một tầng giá sách quý giá của cô đột nhiên bị chiếm dụng. Bình thường Lâm Tiếu không dám mua sách bừa bãi, mỗi lần mua đều cẩn thận cất sách lên giá sách của mình.

"Bíp bíp bíp bíp bíp bíp." Lâm Tiếu và mẹ đang nói chuyện thì bỗng có tiếng còi ô tô trước cửa nhà.

Lữ Tú Anh nghe thấy thì rất phiền: "Xe nhà ai thế nhỉ? Sao cứ bấm còi trước nhà chúng ta thế?"

Trong khu tập thể, số lượng ô tô rất ít. Lâm Tiếu thấy lạ chạy ra nhìn. Cô nhìn thấy một chiếc ô tô con màu đen đỗ trước cửa nhà mình.

Cửa kính xe ở vị trí lái mở ra, người ngồi bên trong ấy vậy mà lại là anh trai.

"Tạch tạch tạch."

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu đang chạy ra ngoài bỗng phanh gấp dừng lại, đứng ngơ ngẩn tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt nhìn mình.

Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ ngốc nghếch của em gái thì bấm còi vài cái: "Đứng ngẩn ra thế làm gì?"

"Anh trai, hôm nay không nhân dịp gì, sao anh lại phải mượn xe?" Lâm Tiếu thầm nhận ra chỗ nào đó không đúng. Từ trước đến giờ xe của anh trai đi đều đã cũ, chiếc xe hôm nay mới vô cùng, có thể lấy màu đen bóng của thân xe làm bằng chứng.

Anh trai ngồi trên xe, cười để lộ tám cái răng như tên ngốc to xác.

"Anh trai, anh cười gì thế?" Càng ngày Lâm Tiếu càng thấy không đúng.

"Chiếc xe này thế nào? Đẹp không?" Lâm Dược Phi mở cửa xe đi xuống: "Sau này chúng ta có cả xe đấy."

Lâm Thiếu ngây người, nhanh chân chạy về nhà: "Mẹ, mẹ ơi, anh nói anh ý mua xe."

Lữ Tú Anh không tin được vào tai mình: "Con nói gì cơ?"

Lâm Tiếu kéo tay mẹ ra ngoài, Lữ Tú Anh không kịp thay dép lê, lết vài bước chân vụt qua Lâm Tiếu.

"Lâm Dược Phi, con nói đùa đúng không? Xe này ở đâu ra?"

Lữ Tú Anh nhìn chiếc ô tô nhỏ màu đen mới tinh trước cửa nhà. Không nghĩ đó lại là một chiếc Santana có giá lên đến hai trăm ngàn đồng.

Lữ Tú Anh biết năm nay Lâm Dược Phi nhận một dự án lớn, kiếm được nhiều tiền hơn năm ngoái. Nhưng để mua được Santana thì bà không nghĩ ra trường hợp nào khả thi.

Lâm Dược Phi nhìn vẻ mặt kinh hãi quá độ của mẹ mình, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng lo. Xe này là con mua, nhưng chỉ đứng tên công ty mua thôi."

Lâm Dược Phi vốn định tạo bất ngờ cho mẹ và em gái, nhưng từ bất ngờ biến thành kinh hãi thì không được tốt cho lắm.

Lâm Dược Phi giải thích: "Dùng tên công ty mua có thể được khấu trừ thuế và khấu hao hàng năm. Hơn nữa, mua xe là do nhu cầu thiết yếu của con."

Đầu óc Lữ Tú Anh kinh qua cơn khiếp sợ đã không còn suy nghĩ được gì, bà lặp lại mấy chữ cuối của Lâm Dược Phi: "Nhu cầu thiết yếu."

Lâm Dược Phi tiếp tục giải thích: "Hay là do con thật sự rất cần, ý là nó không thể thiếu cho việc buôn bán kinh doanh."

Người làm dự án thì phải chạy tới lui bên ngoài cả ngày để bàn chuyện làm ăn, nếu không có xe riêng thì thật sự rất bất tiện. Với công ty nhỏ như vậy của anh, xe không chỉ là xe mà còn là danh thiếp, chứng minh thực lực tài chính của công ty.

Lâm Dược Phi đã có quyết định mua xe từ lâu. Mua một chiếc xe không chỉ có thể lái đi bàn chuyện làm ăn mà còn mang lại sự tiện lợi cho gia đình anh. Thời điểm bây giờ, mua được xe cũng không phải chuyện dễ dàng gì, có tiền cũng phải chờ. Chiếc xe Santana này của Lâm Dược Phi dựa vào quan hệ mà vẫn phải đợi mấy tháng, may mắn là anh lấy được xe trước Tết. Vốn dĩ, anh nghĩ rằng phải chờ đến sau Tết mới lấy được.

Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói việc kinh doanh phải có một chiếc xe như vậy thì dần dần tỉnh táo lại.

Lữ Tú Anh nhớ lại tần suất mượn xe của Lâm Dược Phi trong nửa năm về trước quả thật càng ngày càng nhiều. Ra ngoài bàn chuyện làm ăn, lái xe đưa đón lãnh đạo, về quê thăm ông bà. Mỗi lần mượn xe đều phải gọi một đống cuộc điện thoại, chật vật lắm mới mượn được một chiếc.

Bây giờ người mua được xe thuộc vào thiểu số. Nếu mua xe thường phải chắc chắn có tác dụng mới mua, không nhà ai mua rồi để thừa thãi cả. Mỗi lần mượn xe là một lần mang ơn lớn, sau khi về phải mời khách ăn cơm một bữa để cảm ơn đàng hoàng.

Nếu việc kinh doanh cần thiết phải có, vậy thì không việc gì.

"Con mua xe rồi trong túi còn đồng nào không?" Lữ Tú Anh hỏi: "Chỗ mẹ còn tiền, mẹ lấy đưa cho con. Dù gì năm sau mới đến hạn."

Tiền lương của Lữ Tú Anh và tiền đồ dùng trong nhà của Lâm Dược Phi hay góp vào, cộng tổng cũng còn khá nhiều. Nhưng nếu rút ra trước thì bà cũng hơi đau đầu với tiền lãi.

Lữ Tú Anh giữ cuốn sổ thời hạn một năm và cả sổ thời hạn năm. Lãi suất của một năm là chín, lãi suất của năm là mười hai. Nếu lấy tiền lãi ra trước thì chỉ có thể được tính theo thời gian hiện tại và sẽ mất rất nhiều tiền.

Lâm Dược Phi: "Dạ không cần. Việc mua xe dùng tiền trong tài khoản của công ty, túi con còn tiền."

Tiền của Lâm Dược Phi đều ở công ty. Vì Lữ Tú Anh gửi tiền định kỳ nên anh mới biết được lãi suất gửi ngân hàng bây giờ lại cao như vậy.

Trước khi anh được trọng sinh, lãi suất gửi ngân hàng một năm đã giảm xuống dưới 2, 2 và 9. Khoảng cách chênh lệch này là quá lớn.

Lâm Dược Phi mới vừa biết thêm được hiện giờ lãi suất gửi ngân hàng cao như vậy cũng hoảng sợ, trong nháy mắt anh cũng sinh ra ý định gửi tiền ngân hàng trong đầu, nhưng sau đó ý định gửi tiền đã lập tức biến thành ý định cho vay.
 
Back
Top Bottom