Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 240: Chương 240



Ngân hàng cho lãi suất cao như vậy để thu hút mọi người gửi tiền tiết kiệm. Thu hút mọi người gửi tiền tiết kiệm vì ngân hàng muốn có tiền cho vay, kiếm lãi suất càng cao. Ở thời buổi kinh tế đi lên, mọi người cho vay tiền để buôn bán, thực sự rất dễ thu về lợi nhuận cao hơn rất nhiều so với lãi suất.

Vì thế, Lâm Dược Phi phải đến ngân hàng để vay vốn. Hiện giờ việc vay mượn cũng rất dễ dàng, anh cầm tiền vay của ngân hàng, ấn nút tăng tốc cho công ty của chính mình.

Thời gian là tiền tài, thời gian của mỗi năm đều quý giá vô cùng.

Thật ra anh có thể mua xe sớm hơn, thế nhưng anh ưu tiên dồn tiền vào các dự án và trang thiết bị. Tới sáu tháng cuối năm, trên đà phát triển mạnh của công ty, cần có một chiếc xe. Do đó Lâm Dược Phi mới mua một chiếc Santana.

"Ngồi lên đi, con đưa mọi người đi đâu đó một vòng." Lâm Dược Phi nói với mẹ và em gái.

Lữ Tú Anh cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc: "Mẹ vẫn mặc áo ngủ với dép lê, để mẹ vào nhà thay quần áo đã."

Sau khi hoàn hồn lại, bà cảm giác cổ chân mình lạnh cóng.

Lâm Dược Phi nói: "Xe nhà mình thì đổi quần áo làm gì, mặc áo ngủ với dép lê cũng đến nơi được."

Lữ Tú Anh không chịu: "Như vậy sao được."

Lâm Tiếu cũng đang mặc áo ngủ. Lữ Tú Anh vội vàng dắt Lâm Tiếu vào nhà, bảo cô thay quần áo.

"Mẹ, có đưa Tiểu Hoàng theo không ạ?" Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua Tiểu Hoàng, nói với Lâm Tiếu: "Vậy con lau khô chân cho nó đi đã."

Bà đã uốn tóc rồi, Tiểu Hoàng sẽ không nhận ra bà. Nó dường như muốn phản kháng lại Lữ Tú Anh lau chân cho nó.

"Sao lại không nhận ra mình nhỉ?" Lữ Tú Anh sờ mặt. Tuy rằng kiểu tóc của bà thay đổi nhưng mặt vẫn thế, không đổi chút nào.

"Chó có nhận ra hay không đều dựa vào ngửi mùi mà nhỉ?" Lữ Tú Anh kỳ quái nói.

Lâm Tiếu: "Mùi trên người mẹ cũng thay đổi rồi." Từ khi đi ra của cửa hàng cắt tóc, trên người mẹ bây giờ toàn mùi của thuốc uốn tóc.

Lâm Tiếu lau khô chân cho Tiểu Hoàng, không cho nó đạp xuống đất nữa, cố hết sức ôm Tiểu Hoàng lên: "Tiểu Hoàng, chúng ta ngồi xe đi hóng gió."

Hai chân sau của Tiểu Hoàng buông thõng xuống, cả người bị Lâm Tiếu ôm khó chịu r*n r*. Nó vũng vẫy trong lồng n.g.ự.c Lâm Tiếu, đòi xuống dưới.

"Tiểu Hoàng, em đừng ngọ nguậy. Em cứ khăng khăng như vậy chị càng ôm chặt em."

Lâm Dược Phi thấy cảnh này thì dở khóc dở cười mà nhận lấy Tiểu Hoàng, đặt ở hàng ghế sau của xe: "Sao lại ôm cả Tiểu Hoàng ra ngoài thế này? Lần đầu tiên đi hóng gió mà cả nhà đầy đủ quá."

"Anh, em muốn ngồi phía trước." Lâm Tiếu từng ngồi trên vài chiếc ô tô nhỏ, nhưng chưa bao giờ được ngồi ghế trước.

Lâm Dược Phi: "Vậy thì ngồi phía trước đi."

Lâm Dược Phi mở cửa xe giúp Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cong lưng bước vào. Ngồi trên ghế xe mới toanh, Lâm Tiếu táy máy chỗ này sờ một chút, chỗ kia nhìn một chút: "Rộng quá."

Xe mới anh trai mua rộng thật.

Tiểu Hoàng ngồi ghế sau, không thèm để ý tới "người phụ nữ xa lạ" bên cạnh. Cái đầu nhỏ của nó không ngừng chen vào giữa Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi, hai chân trước giữ cơ thể thẳng lên, muốn chạy lên trước.

Lâm Dược Phi đã khởi động ô tô, Lữ Tú Anh sợ rằng Tiểu Hoàng sẽ làm ảnh hưởng đến Lâm Dược Phi lái xe, bèn vội vàng bế nó lại.

"Tiểu Hoàng, không lộn xộn, nằm xuống đây." Lữ Tú Anh vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

"Ngao." Tiểu Hoàng quay phắt đầu lại, mở to hai mắt nhìn Lữ Tú Anh như nhìn thấy ma.

Lữ Tú Anh: "Nhận ra tao, đến đây."

Tiểu Hoàng: "Ngao grừ grừ grừ." Nó biết mình làm sai, nằm sấp cạnh người Lữ Tú Anh, xấu hổ ngẩng đầu nhìn bà một cái rồi lại nằm sấp xuống, giả vờ như không có gì xảy ra.

Lữ Tú Anh: "Hôm nay không cho mày ăn thịt nữa."

"Grừ grừ grừ." Tiểu Hoàng nhỏ giọng lẩm bẩm, ghé đầu vào đùi Lữ Tú Anh làm nũng.

Lữ Tú Anh đẩy cái đầu chó toàn lông ra: "Bây giờ làm nũng cũng muộn rồi."

Đường trong khu tập thể chật hẹp, đông đúc, có một số con đường nhỏ có xe đạp dựng hai bên, cải thảo chất thành đống, lấy chăn đắp lên trên. Lâm Dược Phi sợ đụng tới thứ này thứ nọ, cũng sợ đụng phải người, cả đường lái rất chậm.

Mỗi khi chiếc ô tô chạy qua, mọi người đều nhìn.

"Chiếc xe này mới quá."

"Trong xưởng chúng ta có nhà ai mua xe mới."

"Chắc không phải mua đâu, có lẽ là xe lái từ ngoài vào. Đây là Santana đó."

Cách một lớp cửa kính không thể nghe rõ tiếng xì xào bên ngoài. Góc độ nhìn từ trong xe rất khác, khu tập thể quen thuộc cũng có hơi không giống bình thường.

Lâm Tiếu muốn mở cửa kính xe ra, nhưng loay hoay mất một lúc lâu, cô vẫn không tìm thấy tay cầm để kéo cửa kính xuống.

"Anh ơi, xe của anh không mở được cửa sổ."

Lâm Dược Phi cười ha ha: "Trên cửa xe có cái nút ấy, em thấy không?"

Lâm Tiếu nhìn trên cửa xe một lượt, nhìn thấy cái nút.

Lâm Dược Phi: "Em bấm cái nút đó là được."

Lâm Tiếu duỗi ngón tay, cẩn thận ấn nút xuống. Vào lúc ấn nút xuống, cửa kính xe quả nhiên kéo xuống.

Lâm Tiếu thả tay ra, cửa kính xe đang kéo xuống lập tức dừng lại.

"Woa." Lâm Tiếu sợ hãi than một tiếng. Xe mới của anh trai với những chiếc xe cô ngồi trước kia không giống nhau. Cửa kính xe không cần kéo, chỉ cần ấn nút là có thể lên xuống được.

Lữ Tú Anh cũng nhìn thấy cửa kính xe được điều khiển bằng nút bấm chạy bằng điện, ngạc nhiên nhìn chốc lát, kỳ lạ nói: "Sao mẹ nhớ cửa xe Santana cũng là cửa kéo nhỉ?"

Lâm Dược Phi: "Trước kia thì là kéo, nhưng loại mới vừa được thay bằng nút điện."

Lâm Tiếu tựa vào lưng ghế co giãn đằng sau, liên tục bấm cửa kính xe lên, xuống, lên, xuống.

"Mẹ, phía sau chỗ mẹ có cái nút không? Mẹ thử một lần xem." Cái nút bấm chạy bằng điện thật sự rất cao cấp.

"Tiếu Tiếu, đừng nghịch cửa xe." Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu cứ nâng lên hạ xuống cửa xe như vậy sẽ khiến cửa kính xe bị hỏng.

Gió vừa ngoài vừa lạnh lại vừa buốt, Lâm Dược Phi đã chuẩn bị lái ra đường cái, xe đi với tốc độ nhanh hơn, gió lạnh thổi vù vù vào trong xe. Lữ Tú Anh lo rằng Lâm Tiếu phải gió sẽ bị cảm.

"Dạ, con đóng liền đây." Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh: "Đừng đóng liền, bây giờ đóng luôn đi." Lữ Tú Anh biết Lâm Tiếu đang tính toán cái gì, miệng nói là liền, nhưng hành động có thể cao su ra rất lâu.

Vị trí của người lái cũng có nút bấm điều khiển cửa kính xe lên xuống, Lâm Dược Phi ấn xuống.

Lâm Tiếu chỉ hơi thò đầu ra, chuẩn bị ngắm nhìn bên ngoài trước khi đóng cửa kính xe thì cửa kính xe bỗng tự nâng lên, kẹp lấy đầu của Lâm Tiếu.

"A a a, mẹ ơi, cứu con." Lâm Tiếu hét lớn.

Lữ Tú Anh hoảng sợ: "Con đụng phải cái nút rồi phải không?"

"Con không, cái cửa xe tự di chuyển." Lâm Tiếu đã sắp khóc.

"Soạt." Cửa kính xe dừng lại, sau đó hạ xuống.

Lâm Dược Phi sờ mũi: "Là con đóng cửa sổ, không thấy Tiếu Tiếu thò đầu ra ngoài."

"Không sao, cửa sổ bị kẹt thì sẽ tự dừng lại."

Trước khi mình bị dạy dỗ, Lâm Dược Phi giành dạy dỗ em gái trước: "Lúc ngồi trên xe không được thò đầu và tay ra ngoài, biết chưa?"

"Làm như thế rất nguy hiểm. Nhỡ đâu có xe khác đi sát xe chúng ta, bộ phận em thò ra ngoài sẽ không còn nữa."

"Em thò cánh tay ra ngoài, rắc một cái, cánh tay biến mất. Em thò đầu ra ngoài, rắc một cái, đầu cũng biến mất, m.á.u phun thành cột cao."

Lâm Tiếu ngây người: "Không có đầu, vậy không phải c.h.ế.t rồi sao?"

Lâm Dược Phi: "Nói thừa."

Quả nhiên Lâm Tiếu bị dọa sợ, dựa chặt vào ghế phụ. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên cảm thấy trùng trùng lớp lớp nguy hiểm.

Lữ Tú Anh cũng biết câu cú diễn tả của Lâm Dược Phi có hơi đáng sợ, nhưng biện pháp giáo dục an toàn đều dựa vào hù doạ. Lâm Tiếu ở nhà một mình từ nhỏ đã không đụng vào chạm vào điện, lửa hay nước nóng. Tất cả đều là nhờ Lữ Tú Anh hù dọa cô khiến cô nhớ kỹ.

Lữ Tú Anh phụ họa thêm: "Nhớ kỹ lời của anh trai con. Lúc ngồi xe không được thò cơ thể ra ngoài khi ở trong xe."

Lâm Tiếu ngoan ngoãn trả lời: "Dạ nhớ."

Dù sao cô cũng bị những thứ phóng đại lên hù dọa từ nhỏ. Từ khi còn nhỏ xíu, Lâm Tiếu nghe mẹ nói sờ vào điện cả người sẽ bị điện giật cháy sém. Sau một lúc, cô cũng hoàn hồn lại, nhìn phong cảnh bên ngoài qua lớp kính xe: "Anh ơi, mình đi đâu thế?"

Lâm Dược Phi: "Hóng gió."

Lâm Tiếu: "Hóng gió phải đi ra chỗ nào nào?"

Lâm Dược Phi: "Hóng gió là không đi chỗ nào cả, lái xe di chuyển xung quanh."

Lâm Dược Phi sống lại xong cuối cùng cũng mua được xe của mình. Tuy rằng chiếc xe hiện tại ít tính năng, giá cả lại đắt, nhưng Lâm Dược Phi vẫn cảm giác tay mình dính ở vô lăng, chân thì dính trên chỗ đạp ga. Cảm giác có lại xe một lần nữa thật sự rất tốt.

"Đi xung quanh thành phố một vòng đi." Lâm Dược Phi nói.

Hiện giờ thành thị còn rất nhỏ, và con đường Lâm Dược Phi đang lái là đường vành đai một sau này. Cùng với sự phát triển của thành thị, trong tương lai có thể xây thêm đường vành đai hai.

Lâm Tiếu nhìn bên ngoài chăm chú. Lái xe ô tô nhanh quá, nhanh hơn xe đạp nhiều lắm. Mới đi từ khu tập thể ra mà thoáng cái đã lái ra chợ nhà Chu Tuệ Mẫn bán đồ ăn, lái qua phòng giảng dạy, lái qua trường tiểu học của cô, phía trước chính là trường trung học của chị Tiểu Vân.

"Chị Tiểu Vân vẫn chưa làm bài kiểm tra cuối kỳ ạ?" Lâm Tiếu hỏi. Cô và chị Tiểu Vân đã nói với nhau, sau khi chị Tiểu Vân thi cuối kỳ xong, nghỉ một ngày, đến nhà ăn cơm. Sau đó chị Tiểu Vân còn phải quay về trường để tiếp tục học, vẫn có tiết đến tận Tết. Trung học thật sự đáng sợ.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 241: Chương 241



Lâm Dược Phi tính thời gian: "Tuần sau thi cuối kỳ."

Lâm Dược Phi cũng rất mong ngóng Thẩm Vân thi xong sớm một chút, anh sẽ lái xe đưa Thẩm Vân đi hóng gió.

Thành phố bây giờ rất nhỏ, trên đường cũng không kẹt xe, đi vòng quanh thành phố cũng không mất nhiều thời gian. Nơi mà Lâm Tiếu quen thuộc rất ít, trường tiểu học, phòng dạy học, trường trung học của chị Tiểu Vân và cả căn nhà cô đã từng thuê.

Đầu Lâm Tiếu vẫn hướng theo vòng tròn mà anh trai đang xoay quanh.

Lâm Dược Phi vẫn nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía các khu vực chưa được khai thác. Những chỗ này, tương lai sẽ biến thành cửa hàng của anh. Anh và Thẩm Vân sống cùng nhau trong một khu phố, sau này Lâm Tiếu sẽ trở thành huấn luyện viên giành huy chương vàng môn Toán của trường cấp ba.

Nơi tràn đầy những kỷ niệm của anh, bây giờ vẫn chỉ là một bãi đất hoang.

Trong tương lai, khu vực này phát triển với mật độ công ty tập trung cao nhất và giá nhà ở đắt đỏ nhất, bây giờ vẫn chưa xuất hiện trên bản đồ. Tuyến tàu điện ngầm mở rộng về mọi hướng vẫn chưa được lên kế hoạch.

Thành phố này, đang chờ những người như bọn họ đến kiến thiết, kiến thiết nó từ rừng rậm thành dáng vẻ như trong trí nhớ của Lâm Dược Phi.

Hóng gió một vòng xong, về đến nhà, Tiểu Hoàng lại say xe, lắc qua lắc lại quay về tổ rồi nằm sấp mặt xuống. Lâm Dược Phi cảm thấy mình chỉ lái xe quanh một vòng nhỏ, trong khi Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh lại cho rằng đó là một vòng lớn.

Tuy rằng Lâm Tiếu đã sống ở thành phố này từ nhỏ, nhưng đến hôm nay cô mới được đi vòng quanh thành phố lần đầu tiên. Cô nhìn thấy rất nhiều những chỗ trước kia cô chưa từng đi qua.

"Mẹ ơi, thì ra thành phố của chúng ta lớn như vậy." Lâm Tiếu cười nói.

Lâm Dược Phi cười nói: "Này chưa là gì, sau này nó còn thay đổi, to lớn hơn gấp nhiều lần nữa."

Lâm Tiếu mở to hai mắt: "Sao lại thế?"

Lâm Dược Phi: "Vì anh vẫn đang không ngừng xây các tòa nhà ở ngoài kia."

Lâm Tiếu cắt lời, nghĩ thầm, chắc anh lại đang khoe khoang.

"Sao trời lại tối như thế nhỉ?" Bởi vì con trâu bay trên trời. Vì sao trâu bay trên trời? Vì anh đang khoác lác trên mặt đất.

Lâm Tiếu nói xong câu đầu tiên cũng không dám nói những câu tiếp theo, chỉ thầm nghĩ ở trong lòng. Đây là vè đọc nhanh do Viên Kim Lai đã nói trong lớp, Lâm Tiếu đã có kinh nghiệm. Bất kể những gì Viên Kim Lai nói trên lớp không thể nói ở nhà, nếu không sẽ bị mắng.

Chuyện lớn Lâm Dược Phi mua xe không giấu được, chẳng mấy chốc để truyền hết tai to tai nhỏ trong khu tập thể. Mọi người nói đến cả nhà Lâm Dược Phi với giọng điệu rất ngưỡng mộ, đương nhiên cũng không tránh được vài người nói với vẻ ghen tị.

Thẩm Vân đã thi cuối kỳ xong, Lâm Dược Phi lái xe đến trường học đón cô ấy. Anh dừng lại cách cổng trường hai ngã tư để Thẩm Vân tự đi bộ tới.

Thẩm Vân đi tới nhìn thấy xe Santana mới tinh, bỗng chốc không dám đưa tay mở cửa xe.

Trước đây, cô ấy cảm thấy rằng có thể nhờ sự cố gắng của bản thân để thu hẹp khoảng cách của hai người lại. Nhưng giờ khắc này cô ấy đột nhiên phát hiện Lâm Dược Phi vẫn đang ở một nơi rất xa phía trước. "Chị Tiểu Vân." Đột nhiên, cửa xe mở ra từ bên trong, Lâm Tiếu ló cái đầu nhỏ ra khỏi cửa xe: "Chị Tiểu Vân, chị với em ngồi ở đằng sau đi."

Lần trước Lâm Tiếu ngồi ở hàng trước, lần này cô muốn thử ngồi hàng sau.

Suy nghĩ vừa nảy nở của Thẩm Vân bị đánh vỡ trong nháy mắt, cô cười, ngồi lên xe: "Tiếu Tiếu cũng đến đón chị à?"

Lâm Dược Phi cười nói: "Em ấy đang thấy mới mẻ, thích ngồi trên xe hóng gió."

Lâm Tiếu bị anh trai nói trúng thì đỏ mặt: "Chủ yếu là đi đón chị Tiểu Vân, hóng gió là tiện đường đi thôi."

Lâm Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hơn nữa, cửa kính xe đều đóng, có gió đâu mà hóng."

Thẩm Vân mỉm cười, cảm giác xa cách trong lòng cô ấy vừa rồi đã không còn cảm nhận được nữa. Tiếu Tiếu và Lâm Dược Phi trước mặt lại sống động đến như vậy.

"Chị Tiểu Vân, lúc ngồi xe không được thò đầu và tay ra ngoài cửa sổ."

"Chị Tiểu Vân, cái nút bằng điện này là nút điều khiển cửa sổ lên xuống, chỗ anh trai cũng có thể điều khiển cửa sổ lên xuống."

"Bây giờ chỗ của anh trai có một cái nút ấn tổng hợp. Chúng ta không thể điều khiển cửa sổ lên xuống được, chỉ có mình anh trai mới mở được cửa."

Bởi vì lần nào Lâm Tiếu ngồi trên xe cũng muốn nghịch cửa sổ, do đó Lâm Dược Phi đã ấn thẳng cái nút tổng hợp, tước đi quyền khống chế cửa sổ của Lâm Tiếu.

Chờ sau này cô lớn rồi, cô sẽ học cách tự lái xe.

Đến khi đó, cô là người ngồi ghế lái, muốn mở cửa thì mở, muốn đóng cửa thì đóng. Lâm Tiếu thầm nghĩ trong lòng.

Trong xe chỉ nghe thấy tiếng ríu rít của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân gần như không nói chuyện. Lúc chờ đèn đỏ, Lâm Dược Phi quay lại nhìn Thẩm Vân, hai người cười với nhau.

Lâm Dược Phi cất giọng nói trong vắt của mình lên: "Em thi cuối kỳ như nào rồi?"

Lâm Tiếu cũng đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, chị Tiểu Vân, chị thi cuối kỳ như thế nào?"

Thẩm Vân nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa có kết quả mà."

Nhưng theo điểm do cô tự chấm, mỗi một môn cô ấy mắc rất nhiều lỗi, điểm nhiều nhất chỉ ở mức trung bình của lớp, có thể còn ở mức trung bình trở xuống.

Lâm Tiếu nghe thấy kết quả của chị Tiểu Vân ở mức trung bình thì hơi kinh ngạc, trong lòng cô, chị Tiểu Vân luôn là người giỏi nhất.

"Chị Tiểu Vân, không sao hết. Năm lớp một điểm thi của em cũng đứng cuối, bây giờ em đã thi được vị trí thứ nhất."

Thẩm Vân nghe ra sự cổ vũ của Lâm Tiếu, cười nói: "Chị cảm ơn Tiếu Tiếu."

Tuy tình cảnh của cô ấy và Lâm Tiếu không giống nhau, nhưng lời nói của Lâm Tiếu vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.

Thẩm Vân đã rất cố gắng. Nhưng dù gì cô ấy cũng bỏ học rất lâu, kiến thức nền của cấp hai hơi thiếu một chút, học vượt cấp lên càng phải cố hơn.

Tiếp theo, cô muốn dành thời gian để bổ sung kiến thức nền của cấp hai, như vậy mới có thể học tốt cấp ba.

Lâm Tiếu nghe thấy chị Tiểu Vân muốn học kiến thức cấp hai, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: "Chị Tiểu Vân, em đã học kiến thức cấp hai rồi."

"Em đã học xong lớp tám rồi."

"Có gì không hiểu, chị Tiểu Vân có thể hỏi em."

Thẩm Vân kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu, lại quay đầu nhìn Lâm Dược Phi: "Chẳng phải Tiếu Tiếu mới học lớp bốn sao? Sao đã học kiến thức cấp hai rồi?"

Lâm Dược Phi gật đầu: "Ừ, em ấy tự đọc sách tự học đó. Có điều mới đọc xong kiến thức lớp bảy thôi, lớp tám vẫn chưa đọc được hai trang."

"Em vừa mới đọc sách lớp tám đã nói mình học xong lớp tám, lại còn muốn giảng cho chị Tiểu Vân." Lâm Dược Phi cười nói.

Lâm Tiếu cảm thấy mình nói không sai: "Em mới bắt đầu học lớp tám mà."

"Ít nhất thì em cũng giảng được cho chị Tiểu Vân kiến thức lớp bảy, kiến thức lớp bảy nằm trong khả năng của em."

Lâm Dược Phi: "Em mới học được ví dụ mẫu trong sách giáo khoa thôi. Các câu hỏi trong đề thi khó hơn ví dụ mẫu trong sách giáo khoa."

Lâm Tiếu: "Em biết, thi thì phải ngược lại."

So với anh trai một mực vạch trần Lâm Tiếu, chị Tiểu Vân cổ vũ cô nhiều hơn: "Nếu chị không hiểu kiến thức lớp bảy thì chị sẽ tới hỏi em."

Lâm Tiếu vui vẻ nở nụ cười, cô gật đầu thật mạnh: "Dạ, em và chị Tiểu Vân cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."

Cuối cùng Tết năm nay về thăm ông bà sẽ không cần phải chen chúc trên xe buýt nữa rồi.

Trước khi về thăm ông bà, Lữ Tú Anh đã nhờ Thẩm Vân chuyển đến nhà ở vài ngày dịp lễ Tết: "Mọi người không có nhà, cháu ở lại đây là vừa phải."

Mấy ngày Tết, tuy Thẩm Vân đã xin ở ký túc xá nhưng căng tin trường học lại đóng cửa, ký túc xá cũng trống trơn, ngay cả phòng đun nước cũng không có nước sôi. Lữ Tú Anh nghĩ đến cả tầng ký túc vắng tanh chỉ có mỗi Thẩm Vân ở lại thì có hơi sợ hãi.

Thẩm Vân từ chối lời mời của Lữ Tú Anh: "Dạ không cần đâu ạ. Buổi tối cháu về ký túc xá ngủ một giấc rồi sáng ra lại tới cửa hàng."

Lữ Tú Anh ngạc nhiên hỏi: "Ngày Tết mà cháu vẫn mở cửa hàng hả?"

Thẩm Vân gật đầu: "Dù sao cháu ở chỗ nào đọc sách cũng như nhau, vậy thì vừa trông cửa hàng vừa ngồi trong đó đọc sách cũng được."

Hai nhân viên cửa hàng mà Thẩm Vân tuyển vào ngày Tết đều về nhà cả, cô ấy muốn mở hàng thì chỉ có thể tự đến. Mặc dù việc buôn bán ngày Tết không sinh lời nhiều nhưng luôn có một số khách muốn mua cặp sách, văn phòng phẩm,… cho con trước khi đi thăm họ hàng, bạn bè và cả lịch treo tường năm mới, tờ lịch. Vì có những người đợi năm mới đến rồi mới nhớ ra trong nhà chưa mua cái mới để thay, những thứ đó cửa hàng của Thẩm Vân cũng bán.

Hơn nữa dù không kiếm chác được gì, Thẩm Vân ngồi trong cửa hàng đọc sách cũng không có hại.

Thẩm Vân không đến nhà ở, Lữ Tú Anh cũng không khuyên nữa: "Vậy một mình cháu thì cơm nước như thế nào bây giờ?"

Bây giờ là mùng một Tết, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ trên đường đều đóng cửa, ngay cả chợ cũng không họp. Nhà nào cũng tích trữ rất nhiều đồ ăn trước khi Tết đến, vì nhanh nhất cũng phải xong Tết thì mới có thể ra ngoài mua đồ ăn.

Thẩm Vân nói: "Vậy cháu mua trước đồ ăn để trong cửa hàng. Mấy ngày Tết cháu lấy bếp lò mà xào rau."

Trong cửa hàng của Thẩm Vân có một cái bếp lò đốt bằng than tổ ong. Mùa đông dùng để sưởi ấm, cũng có thể dùng để đun nước, xào rau cũng không vấn đề gì, nhưng phải xào chậm hơn một chút.

"Tết Nguyên đán mà chẳng lẽ cháu chỉ ăn rau, không ăn thịt à?" Mùa đông trời lạnh, rau dưa có thể bảo quản nhưng thịt thì không lưu cữu được nhiều ngày như thế.

Lữ Tú Anh nghĩ ngợi một hồi, đi chợ mua thịt ba chỉ, cá hố đông lạnh và củ sen.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 242: Chương 242



Về đến nhà, bà bắc chảo dầu chiên một chảo lớn gồm thịt, cá hố chiên, ngó sen chiên, thịt viên chiên rồi chia ra từng cái túi to, sắp xếp xong xuôi thì bảo Lâm Dược Phi gửi qua cho Thẩm Vân.

Cá chiên không dễ hỏng, tích trữ khoảng mười ngày nửa tháng cũng không hề hấn gì.

Lâm Dược Phi mang thức ăn qua, nói với Thẩm Vân y sì lời Lữ Tú Anh dặn: "Cá hố chiên, ngó sen chiên và viên chiên, lúc em ăn mấy thứ này không cần chiên lại, chỉ cần dùng nồi làm nóng lên là được."

"Thịt vuông được thái mỏng và hấp trong chảo, muốn ăn mặn thì thêm nước tương, muốn ăn ngọt thì thêm đường."

Thẩm Vân nhìn mấy gói đồ to chứa đầy đồ chiên bên trong, mũi hơi chua xót. Ở nhà, cô ấy cũng chưa từng cảm nhận được sự quan tâm đến nhường này. Mẹ kế của cô sẽ nhìn chằm chằm vào mỗi miếng thịt thừa rau cặn ở nhà, em trai thậm chí còn dùng đũa của nó đánh rơi đũa của cô.

"Một mình em sao ăn được nhiều như vậy?" Thẩm Vân mở miệng hỏi, âm thanh phát ra hơi nghẹn giọng mũi.

Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua, cũng biết rằng có hơi nhiều, bèn nói: "Em ăn trước đi. Nếu đến lúc khai giảng em vẫn chưa ăn xong, anh sẽ cầm chỗ còn lại về nhà." Sau này khai giảng xong rồi, Thẩm Vân phải đến nhà ăn để ăn.

Thẩm Vân phì cười: "Sao anh đã tặng em ăn rồi lại còn muốn đến mang về nữa?"

Trong lòng Thẩm Vân trào lên cảm giác ấm áp. Cô ấy có thể cảm nhận được Lâm Dược Phi thật sự đã coi cô là người trong gia đình. Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu cũng vậy. Ở nhà của mình, cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp, bây giờ lại cảm nhận được nó từ những người không có quan hệ huyết thống với cô ấy.

Lữ Tú Anh bắc chảo lên không chỉ để chiên cho Thẩm Vân đống thức ăn kia. Ngoài Thẩm Vân ra, bà còn chiên đồ ăn trong hai ngày cất ở nhà, một số khác thì mang về quê.

"Bà ngoại con thích ăn viên chiên nhất, dì cả con thích ăn ngó sen chiên. Dì cả của con bận rộn với con nhỏ, sợ rằng hai năm nay không rảnh lúc nào để chiên."

Lâm Tiếu đứng ở cửa phòng bếp, ngửi mùi hương lượn lờ bay ra từ phòng bếp, hỏi: "Vậy còn con? Mẹ đoán thử xem con thích ăn gì?"

Lữ Tú Anh vốn không cần đoán: "Cái gì con cũng thích ăn, con mèo nhỏ tham ăn."

Lâm Tiếu cười hề hề. Quả thật cái gì cô cũng thích ăn, có điều cô vẫn muốn đố thử mẹ: "Thứ mà con thích ăn nhất là gì? Mẹ chỉ được nói một thứ thôi."

Lữ Tú Anh: "Thịt vuông."

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên: "Trả lời đúng rồi."

Lữ Tú Anh nói: "Tối nay sẽ cho con ăn, con muốn ăn thịt hấp mặn hay ngọt?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Cắt miếng ăn trực tiếp."

"Mẹ, tối nay mẹ làm bánh nướng áp chảo được không?"

Lữ Tú Anh hào sảng đồng ý: "Làm bánh nướng áp chảo không dễ đâu. Bây giờ mẹ sẽ làm mặt trên, đến tối sẽ ăn bánh nướng áp chảo.

Lâm Tiếu thỏa mãn mỉm cười, vô cùng mong chờ bữa cơm tối nay.

"Mẹ ơi, năm nay chị họ cả đưa em bé về quê chơi không mẹ? Chắc em bé nói được rồi nhỉ?"

Đôi mắt Lâm Tiếu chớp chớp. Nếu em bé nói được, vậy thì em bé có thể gọi cô là dì nhỏ rồi.

Vai vế của cô được nâng cấp, trở thành dì nhỏ của người khác.

"Mẹ ơi, con có phải cho cháu nhỏ tiền mừng tuổi không ạ?" Lâm Tiếu đang muốn lấy tiền từ trong ống heo đất ra.

Lữ Tú Anh mỉm cười: "Không phải, con chưa lập gia đình, không phải phát tiền mừng tuổi."

"Sau này con lập gia đình rồi mới phải phát tiền mừng tuổi cho người bề dưới."

Lữ Tú Anh cười không ngừng được. Tiếu Tiếu mới có chút xíu như vậy đã muốn phát tiền mừng tuổi cho người khác.

"Với cả, nó không phải là cháu nhỏ của con, đó là cháu trai ngoại của con." Lữ Tú Anh sửa miệng: "Sao ngay cả cái này con cũng không phân biệt được rõ ràng?"

Lữ Tú Anh không hiểu, Lâm Tiếu học toán thông minh như thế, sao lại choáng váng đầu óc vì vấn đề đơn giản như vậy?

Tết năm nay về quê, Lữ Tú Anh không cần phải rút gọn đồ đạc nữa, bà chỉ lấy những thứ cần thiết lên xe buýt.

Năm ngoái về quê, việc mang đồ đạc lung tung là kiếp nạn với bà, sau khi rút gọn tinh giản đồ đạc vẫn phải đóng gói tới hai bao lớn. Từ nhà ra ga, giá để hành lý trên xe buýt lúc nào cũng đầy, may thì nhét được vào giá hành lý, xui thì chỉ nhét được dưới ghế. Chỗ dưới hai chân thì phải nhường lại cho hành lý, ngồi cả đường như vậy rất mệt.

Năm nay Lữ Tú Anh thu dọn đồ đạc không phải lao lực như vậy nữa. Hành lý có thể để trong cốp xe và ghế ngồi, đừng nói đến hai bao lớn, sáu bảy bao cũng có thể chất vào được.

Lữ Tú Anh sợ viên chiên, cá hố chiên, ngó sen chiên bị thấm dầu nên gói hết lớp này đến lớp khác bên ngoài. Những thứ này chiếm một nửa túi.

Những thứ một nhà ba người và Tiểu Hoàng cần sử dụng, quần áo tắm rửa, khăn mặt bình thường, kể cả ổ chó của Tiểu Hoàng cũng được chất lên.

Mái tóc mới của Lữ Tú Anh sau khi gội mỗi ngày đều phải xoa một ít sáp mới đẹp. Nếu không trông tóc sẽ rối, lại không sáng bóng.

Ngoài ra còn có lược uốn và máy sấy tóc, ở quê không có máy sấy tóc. Lâm Tiếu gội đầu xong mà không có máy sấy tóc rất dễ bị cảm lạnh.

Đương nhiên có cả quần áo mới để mặc ngày Tết. Lữ Tú Anh chỉ chuẩn bị cho mình, còn của Lâm Tiếu thì để tự cô chuẩn bị.

Lâm Tiếu lạch bà lạch bạch chạy đến tủ quần áo, lấy quần áo mới của mình xuống. Trước khi cô xếp từng bộ vào túi hành lý đều phải chạy đi hỏi Lữ Tú Anh.

"Mẹ ơi, có phải mang bộ này đi không ạ?"

"Mẹ ơi, cái quần này thì sao?"

"Con tự quyết định đi." Lữ Tú Anh để cho Lâm Tiếu tự quyết định. Nếu cô thật sự mang thiếu cái gì, bà sẽ nhắc lại Lâm Tiếu sau.

Lâm Tiếu phải hoàn thành đại sự một mình, vẻ mặt nghiêm túc suy ngẫm, sợ mình mang thiếu thứ này thứ kia, lúc về quê không có đồ dùng.

Lữ Tú Anh lấy những bộ quần áo hồi nhỏ mà Lâm Tiếu không mặc nữa ở trong tủ ra. Tuy rằng những bộ quần áo nhỏ này không mặc vừa nữa, nhưng lúc Lữ Tú Anh sắp xếp đồ đạc vẫn không vứt đi.

Bà nhìn từng bộ quần áo "vẫn còn tốt", không bị rách, không bị ố, cùng lắm là vì giặt nhiều quá mà bị phai màu nhưng quần áo vẫn mềm mại thoải mái.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, mấy bộ quần áo trước đây của con có thể tặng cho cháu trai ngoại nhỏ của con được không?"

Lữ Tú Anh trưng cầu ý kiến.

Lâm Tiếu lạch bạch chạy tới, nhìn quần áo mẹ mình đã bày ra trên giường. Tất cả đều là quần áo lúc cô ba tuổi, bốn tuổi, năm tuổi.

Có vài bộ quần áo Lâm Tiếu vẫn còn ấn tượng mơ hồ.

Lâm Tiếu sờ vào quần áo của mình, kỳ lạ nói: "Sao quần áo trước kia của con nhỏ vậy nhỉ?"

Lữ Tú Anh cười nói: "Không phải nhỏ như vậy sao? Trước đây con cũng bé như thế."

Lâm Tiếu ướm từng bộ quần áo với người mình, chỉ lớn hơn một chút. Cô rất hào phóng đồng ý: "Cho cháu trai ngoại nhỏ của con đi."

Dù sao quần áo chật như thế, cô đã không mặc được từ lâu.

"Nhưng mà cháu trai ngoại nhỏ là con trai mà." Quần áo của mình đều là quần áo của con gái, sao cháu trai ngoại nhỏ có thể mặc được?

Lữ Tú Anh cảm thấy không có vấn đề gì: "Quần áo cho trẻ con ba tuổi mặc thì cần gì phân nam nữ."

Dù gì quần áo của Lâm Tiếu cũng không loè loẹt. Trước đây, Lữ Tú Anh vừa đi làm vừa lo cho gia đình, ngày nào cũng bận rộn. Khi may quần áo cho Lâm Tiếu, bà hoàn toàn không quan tâm đến kiểu dáng. Gì mà ren, gì mà nếp may, tất cả đều không có, theo phong cách đơn giản nhất, chắc chắn nhất, mặc được là được.

Bây giờ Lữ Tú Anh ra ngoài chọn, trừ màu hồng không hợp cho con trai mặc ra thì màu trắng thuần, hoa lá cành, ô vuông, đưa cho con trai mặc cũng không vấn đề gì. Gần như không nhìn được ra đó là quần áo của bé gái.

"Màu lam mặc được, màu vàng cũng mặc được, màu đỏ cũng không thành vấn đề."

"Màu đỏ này hơi tím, thôi, để ở nhà đi."

Lữ Tú Anh ước chừng quần áo ba tuổi bây mặc là vừa. Quần áo bốn tuổi, năm tuổi cũng tặng trước, khoảng một, hai năm nữa có thể mặc. Nếu bọn họ muốn sửa nhỏ lại để bây giờ mặc cũng được.

Lữ Tú Anh thu xếp xong hai túi đồ lớn, buộc lại bằng dây da rồi bỏ hết vào cốp xe của Lâm Dược Phi.

Lâm Tiếu nhìn quần áo nhỏ mẹ mình dọn ra, ngạc nhiên nói: "Sao trước đây con có nhiều quần áo thế?" Bây giờ cô cũng không có nhiều quần áo như vậy.

Lữ Tú Anh nói: "Trước đây quần áo của con không nhiều thì gần như không đủ mặc.

So sánh với Lâm Dược Phi thì trước đây Lâm Tiếu đã rất ngoan. Thế nhưng trẻ con đều không nghĩ ngợi gì mà làm bẩn quần áo, lúc ăn cơm cũng bẩn, lúc uống nước cũng ướt.

Lữ Tú Anh lại là người yêu sạch sẽ. Người khác có thể chịu đựng, để con mặc quần áo bẩn đến buổi tối đi ngủ mới thay nhưng Lữ Tú Anh không chịu được. Quần áo cứ bẩn một tí lại thay ra, một ngày phải giặt đến vài bộ.

Nếu trời mưa, quần áo thay ra sẽ không khô nhanh được như vậy và sẽ cần nhiều quần áo hơn. Bây giờ Lữ Tú Anh vẫn nhớ, bà Lâm Tiếu bế Lâm Tiếu, còn mình ngồi trước máy may đạp cành cạch cành cạch, ngồi cả ngày may quần áo cho Lâm Tiếu.

"Mấy bộ quần áo đó cứ để họ tự chọn vậy. Thích thì giữ, không thích thì vứt đi là được." Lữ Tú Anh nói.

Khi lấy ra bộ màu hồng nhạt, màu tím hay những màu sắc không hợp với con trai, Lữ Tú Anh lại xếp lại vào ngăn tủ.

Ánh mắt Lâm Tiếu dõi theo tay của mẹ cô. Cô cảm giác quần áo nên để lại nhà là ổn nhất. Haizz, ai bảo chị họ cả sinh được một thằng con trai chứ không phải một bé gái chứ.

"Mẹ ơi, con muốn một đứa cháu gái ngoại nhỏ." Lâm Tiếu nói.

"Đợi anh trai con kết hôn vài năm là có thể sinh em bé phải không ạ?" Ánh mắt Lâm Tiếu sáng lên, đột nhiên phát hiện ra công dụng mới của anh trai.

"Anh trai, anh sinh cho em một đứa cháu gái ngoại nhỏ đi." Lâm Tiếu chờ mong hỏi.

Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Vẫn còn sớm quá."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 243: Chương 243



"Con không được gọi con sau này của anh trai là cháu gái ngoại, mà phải gọi là cháu gái." Lữ Tú Anh lại sửa miệng.

"À." Cái mũi nhỏ của Lâm Tiếu chun lại. Sao lại biến thành cháu gái rồi? Quan hệ họ hàng thật sự rất khó phân biệt.

Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, nhìn thấy hành lý Lữ Tú Anh chuẩn bị xong để hết trên sô pha, hoảng sợ: "Mẹ, mẹ muốn mang nhiều đồ như vậy về quê ạ?"

Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng vậy, chắc xe con xếp được chứ nhỉ?"

Lâm Dược Phi: "Xếp được, có thể xếp được." Chỉ là anh không tưởng tượng ra được sao mẹ có thể dọn nhiều đồ như vậy, trước đây về quê nhiều nhất chỉ mang hai túi thôi.

Lữ Tú Anh nói: "Trước kia là do không có cách. Bây giờ có thể xếp được rồi, muốn mang gì cũng mang được."

Đã tới ngày về quê mà Lâm Tiếu không phải dậy sớm chạy ra bến xe buýt. Cô đánh một giấc no nê cho tới khi tự tỉnh thì thôi.

"Anh trai, mấy giờ chúng ta đi?" Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: "Thu xếp xong vài giờ thì xuất phát." Đây cũng là lợi ích của việc tự lái xe, thời gian tự do, không cần phải chạy theo làm gì.

Lâm Tiếu không quen như vậy một chút nào. Sao lại không có giờ xuất phát chính xác nhỉ?

Cô xem đồng hồ, đặt ra thời gian cho mọi người trong nhà: "Chín giờ rưỡi phải thu dọn xong hết, bắt đầu xuất phát.”

Lâm Tiếu dành ra một giờ để rửa mặt, ăn sáng, thay quần áo. Thời gian rất dư dả.

Lâm Dược Phi mỉm cười: "Được, vậy chín rưỡi chúng ta xuất phát."

Chín giờ mười lăm phút, cả nhà đã chuẩn bị xong. Lâm Dược Phi xin chỉ thị Lâm Tiếu: "Mình xuất phát trước mười lăm phút được không?"

Lâm Tiếu vung tay: "Được."

Lữ Tú Anh kiểm tra nước, điện, ga, cửa sổ trong nhà một lần. Sau khi chắc chắn đã cắt điện, đóng nước, đóng van bình ga quan trọng, tất cả cửa sổ đều đóng xong, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi chuyển hành lý theo từng chuyến một ra cốp xe.

Anh trai và mẹ chuyển những đồ to, Lâm Tiếu chuyển đồ nhỏ. Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Mấy cái của con đừng để sau cốp, đặt ở ghế sau ấy."

Sau khi chuyển tất cả đồ đạc lên, Lâm Dược Phi ẵm Tiểu Hoàng theo: "Tiểu Hoàng, chúng ta đi hóng gió đi."

Tiểu Hoàng thè đầu lưỡi thở hồng hộc, dáng vẻ hào hứng.

Lâm Tiếu bị say xe, ngồi ở ghế phó lái đằng trước. Cô thử ấn cái nút bấm chạy bằng điện, nhưng không có phản ứng. Anh trai lại bấm nút khiến cả ba cửa sổ còn lại không thể tự nâng lên hạ xuống.

Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu: "Hôm nay không mở cửa sổ trên đường đi được, gió rất lạnh, lái hết thành phố thì toàn là đường đất."

Lâm Tiếu sờ cái mũi nhỏ: "Em không định mở cửa, em chỉ thử thôi."

Tiểu Hoàng cũng say xe, nhưng mỗi lần vừa ngồi lên xe nó đều rất hào hứng. Hai chân trước chen vào giữa chỗ của Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi, đầu nhô ra phía trước dò xét.

Vừa ra khỏi khu tập thể không được bao lâu, trạng thái của Tiểu Hoàng từ kích động biến thành bơ phờ, gục trên đùi của Lữ Tú Anh, bất động.

Lâm Tiếu thế mà lại không say. Xe của anh trai đi rất êm, hơn nữa không khí trong xe rất trong lành, không có mùi xăng khiến người ta xây xẩm.

Trên đường có rất ít ô tô, Lâm Dược Phi lái đến đường cái rồi thì tăng tốc độ, tiến phăng phăng ra khỏi thành phố.

Lữ Tú Anh nhìn cảnh vật ngày càng hẻo lánh ngoài cửa sổ xe, đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Tiểu Phi, con biết đường không đấy?"

Lâm Dược Phi tràn đầy tự tin nói: "Đương nhiên là con biết rồi. Chúng ta về quê nhiều lần như vậy rồi, sao con lại không biết."

Lữ Tú Anh yên tâm: "Biết là tốt rồi."

Lâm Dược Phi nói dứt câu đó, khoảng nửa giờ sau, nhìn cảnh vật lạ hoắc xung quanh, tốc độ xe ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại ở một ngã rẽ.

"Tiếu Tiếu, ngăn kéo phía trước em có một tấm bản đồ thành phố với một tấm bản đồ tỉnh, lấy ra đây hết cho anh."

Lâm Tiếu mở ngăn kéo ra, nhanh chóng tìm thấy hai tấm bản đồ được gấp gọn, đưa cho anh trai: "Anh, anh không biết đường."

Lâm Dược Phi: "Anh biết, anh chỉ xem thử đi đường nào gần hơn thôi."

Lâm Dược Phi cầm bản đồ, cố gắng xác định vị trí hiện tại của bọn họ. Anh híp mắt, ngón tay chỉ vào trên bản đồ: "Chúng ta xuất phát từ đây. Mình chỉ lái về hướng bắc, chạy đến vòng tròn thứ nhất rồi rẽ sang hướng đông."

"Vậy bây giờ đến đâu rồi?"

Lâm Tiếu la lớn: "Anh, anh còn không biết bây giờ chúng ta ở đâu, vậy mà anh cũng nói là mình biết đường."

Ngón tay Lâm Dược Phi run lên, vị trí tìm được một nửa lại bị rối. Anh quay đầu liếc Lâm Tiếu một cái: "Em đừng ầm ĩ."

Lái xe bây giờ thật sự không dễ dàng, không có hướng dẫn, rất nhiều đường không có lấy một cái mốc chỉ đường.

Lâm Dược Phi nghĩ rằng lái xe về quê rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả những gì anh có thể nhớ trong đầu là làm thế nào để đến đó sau khi đường cao tốc được xây dựng trong tương lai. Loại đường nhỏ uốn lượn quanh co này khiến người lái muốn mê sảng.

Sau khi quen với sự chỉ dẫn, Lâm Dược Phi nhìn bản đồ giấy, anh cảm thấy rất khó khăn. Chỉ một nửa con đường họ lái xe là trong bản đồ thành phố, lái xe một lúc đã ra khỏi rìa bản đồ thành phố. Bản đồ tỉnh đã hoàn thành, nhưng con đường trên đó quá nhỏ khiến Lâm Dược Phi đau mắt.

Lâm Dược Phi bóc một viên kẹo, bỏ vào miệng nhai. Họ mang theo rất nhiều kẹo về quê, định phát cho bọn trẻ ở quê.

Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ của anh trai, anh trai thật sự không biết đường.

Lữ Tú Anh cũng đã nhìn ra, bà nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình cũng không biết bây giờ như thế nào.

"Đường con đi không phải đường xe khách đi."

Lữ Tú Anh muốn tìm người hỏi đường, nhưng đây lại là nông thôn trước sau không có lấy một cửa hàng. Trên đường không thấy một bóng người. Trừ xe của họ đang băng băng bên ngoài, nửa ngày cũng không có bóng xe nào chạy qua.

"Hay là lái về đi." Lữ Tú Anh đề nghị. Nếu lái nhầm đường, lái trở về đường cũ, nơi mà họ còn biết, sẽ tìm được đường chính xác phía trước để đi.

Lâm Dược Phi suy nghĩ, rời mắt khỏi bản đồ: "Chỉ đành vậy."

Lâm Dược Phi gài số lùi, chuẩn bị quay đầu xe.

Lâm Tiếu lên tiếng phản đối: "Sao phải quay về? Không phải quay về đâu."

Lâm Dược Phi quay đầu nhìn em gái: "Em biết đường hả?"

Lâm Tiếu: "Em không biết."

Lâm Dược Phi tiếp tục gài số lùi.

Lâm Tiếu: "Nhưng mà quê mình ở phía đông bắc. Từ lúc ra khỏi cửa đến nay chúng ta vẫn lái xe về hướng đông và hướng bắc, đang đi đúng hướng mà."

Nếu đúng hướng thì không cần thiết phải quay lại.

"Anh, anh đưa bản đồ cho em." Lâm Tiếu vươn tay, lấy bản đồ trong tay anh trai.

Lâm Dược Phi hoài nghi nhìn Lâm Tiếu: "Em hiểu bản đồ à?"

Bản đồ bây giờ đừng nói Lâm Tiếu, ngay cả Lâm Dược Phi cũng không hiểu.

"Anh, nhà chúng ta trên bản đồ là chỗ nào nhỉ?" Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi chỉ cho Lâm Tiếu, trong lòng lại càng không có hy vọng. Ngay cả nhà mình ở chỗ nào Lâm Tiếu cũng không biết, đừng nói đến việc tìm được quê trên bản đồ.

"Anh, đường to trên bản đồ là đại lộ, đường nhỏ là tiểu lộ." Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi gật đầu: "Đúng."

Lâm Tiếu vươn bàn tay nhỏ bé chỉ vào bản đồ: "Chúng ta ra khỏi nhà rồi đi như này, như này, như này, chỗ này là đại lộ."

"Anh, đây là bệnh viện tỉnh số một sao?" Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi nhìn, thấy Lâm Tiếu chỉ không sai: "Đúng."

Lâm Tiếu gật đầu: "Vậy em biết rồi."

Vừa rồi bọn họ lái xe qua bệnh viện tỉnh số một. Trên bản đồ có hai vị trí là nhà và bệnh viện tỉnh số một có thể đối ứng với nhau. Lâm Tiếu biết khoảng cách thực tế và khoảng cách trên bản đồ tỉ lệ với nhau là bao nhiêu.

Tiếp theo cũng rất đơn giản.

Ngón tay út của Lâm Tiếu đi trên bản đồ, ngón tay út của cô ấy là một chiếc ô tô

Tuy rằng vừa rồi cô không nhớ đường mà anh trai lái, nhưng bây giờ cô nhắm mắt vào cũng hồi tưởng lại được.

"Chúng ta rẽ phải trong này, sau đó lái xe một quãng đường dài, là đoạn này trên bản đồ."

"Sau đó lại rẽ trái."

"Anh trai, bây giờ chúng ta đang ở đây trên bản đồ." Ngón tay út của Lâm Tiếu chấm một điểm trên bản đồ.

Cô cho anh trai xem: "Nhà chúng ta ở trong này, bây giờ đang ở đây, quê thì ở bên này."

"Bây giờ anh biết lái như nào chưa?" Lâm Tiếu đẩy bản đồ về phía anh trai.

Lâm Dược Phi mờ mịt nhìn Lâm Tiếu: "Anh không biết."

Có lẽ anh không biết.

Sao Lâm Tiếu lại biết được?

Lâm Tiếu nghi hoặc nhìn anh trai. Mình đã nói rõ ràng như vậy, sao anh trai còn chưa biết?

Quên đi, anh trai vẫn ngốc như vậy, cô đã quen rồi.

Lâm Tiếu lại cầm bản đồ lên: "Vậy anh lái xe đi, em chỉ đường cho."

"Giao lộ này không cần rẽ, đi thẳng về phía trước."

Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua em gái: "Em thực sự biết đường?"

Lâm Tiếu gật đầu: "Đương nhiên, anh nghe em, đến giao lộ phía trước rẽ phải."

Lâm Dược Phi dựa theo chỉ dẫn của Lâm Tiếu lái xe, càng lái càng lo: "Đường này và đường xe khách đi không cùng một đường."

Lâm Tiếu: "Đương nhiên không cùng một đường rồi, bởi vì trước đó anh lái không cùng đường đó."

Con đường này là do anh trai chọn, không liên quan đến cô.

Lâm Dược Phi kiên trì lái khoảng một giờ, đột nhiên về đến đoạn đường quen thuộc.

Lữ Tú Anh vui mừng nói: "Tới rồi tới rồi, tiếp tục đi về phía trước là cửa thôn."

Lâm Tiếu búng bản đồ, tự hào nhìn anh trai mình. Nói chung cái nhà này vẫn phải phụ thuộc vào cô.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 244: Chương 244



Chiếc Santana của Lâm Dược Phi tiến vào cổng thôn lập tức gây nên một trận xôn xao.

Mặc dù thân xe bị bao phủ bởi một lớp bụi đất, nhưng vẫn có thể nhìn ra chiếc xe nhỏ gọn mới mẻ đẹp đẽ cỡ nào, người hiểu biết chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đây là Santana.

"Ôi, chiếc xe này rất tuyệt vời, một chiếc cũng phải đến hai trăm nghìn đấy."

"Shh đắt thế." Nghe được một con số thiên văn như vậy, mọi người đồng loạt há hốc mồm.

"Xe nhà ai vậy, nhà nào trong thôn chúng ta phát tài sao?" Mọi người nhao nhao hỏi thăm.

Ai đó cố gắng đuổi theo sau nhưng Santana rẽ trái rồi nhanh chóng biến mất trên con đường nông thôn. Mọi người bị mất dấu cũng không chán nản, dù sao không bao lâu nữa sẽ biết chiếc Santana này là của nhà ai, chuyện lớn như vậy, trong thôn rất nhanh sẽ lan truyền.

Mợ Lâm Tiếu đang chắt rượu trắng cho cậu Lâm Tiếu ở tiệm tạp hóa trong thôn, từ tiệm tạp hóa đi ra đã nghe thấy mọi người đang thảo luận chuyện trong thôn có một chiếc Santana đi đến, mợ Lâm Tiếu kinh ngạc không khép được miệng: "Ai vậy? Trong thôn chúng ta còn có người tài giỏi như vậy sao?"

"Có phải là nhà ông Tôn kinh doanh vật liệu thép hay là nhà ông Diêm kinh doanh len không?"

Trên đường đi về nhà mợ Lâm Tiếu còn đang suy nghĩ xem nhà ai giàu có. Nhà ông Tôn chỉ có hai người con gái, nhà ông Diêm có một người con trai, có điều nhỏ hơn Văn Lệ ba tuổi, nhưng không sao, lấy vợ hơn ba tuổi như ôm được cục vàng mà, nếu như nhà phát tài là nhà ông Diêm thì có thể để Văn Lệ tiếp xúc với con trai nhà ông Diêm một chút.

Mợ đang bê rượu trở về nhà, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ trong sân nhà mình, bà ta nhìn kỹ lại, cái này không phải là Santana sao?

"Ôi!" Bà ta giật nảy cả mình, suýt chút nữa làm rơi vỡ rượu vừa mới chắt.

"Chiếc Santana của nhà ai vậy? Sao lại đỗ trước sân nhà chúng tôi?" Mợ lớn tiếng la hét đi vào nhà, đột nhiên bước chân dừng lại, bà ta nhớ tới một khả năng.

Quả nhiên, mợ Lâm Tiếu đi vào trong nhà, nhìn thấy trong nhà có thêm nhiều người: "Tú Anh, Tiểu Phi, Tiếu Tiếu, mọi người tới rồi à."

Mợ chỉ chào hỏi câu này, không nhịn được hỏi: "Chiếc xe ô tô trong sân là xe Tiểu Phi mua à?"

Lữ Tú Anh gật đầu: "Ừm, Tiểu Phi làm việc cần ô tô nên mua một chiếc."

Mợ đưa tay ôm ngực, dáng vẻ giống như không thở nổi: "Ôi mẹ ơi, Tiểu Phi mua xe rồi, mà còn là Santana."

Mợ biết Lâm Dược Phi đã kiếm được tiền nhưng đánh c.h.ế.t c*̃ng không nghĩ tới Lâm Dược Phi lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy.

"Tiểu Phi thật sự là có triển vọng, Tú Anh, cô có thể hưởng phúc rồi."

"Tiểu Phi, cháu muốn ăn cái gì mợ làm cho cháu."

Mợ lập tức trở nên nhiệt tình gấp trăm lần so với trong điện thoại: "Cháu muốn ăn thịt kho tàu hay vẫn là sườn hầm?"

"Thế Vinh, ông đến nhà Lão Trương hỏi một chút, nhà chúng ta đặt nửa con lợn, hôm nay có thể mang về không, ông bảo ông ấy cắt xong rồi mới mang về."

Cậu bị đuổi đi lấy thịt lợn, mợ không kìm nén được sự tò mò trong lòng, nói bóng nói gió hỏi thăm: "Tiểu Phi, bây giờ cháu mới tự mở công ty chưa lâu đã mua được Santana, chắc công ty đó của cháu rất có lợi nhuận nhỉ?"

Lâm Tiếu nhìn mẹ một cái, trước khi trở về quê, Lâm Tiếu đã được dặn dò, bất kể ai hỏi trong nhà có bao nhiêu tiền, anh trai kiếm được bao nhiêu tiền, tất cả đều trả lời là không biết.

Lâm Tiếu còn diễn tập trước ở nhà rất nhiều lần với mẹ, không ngờ lần này mợ không hỏi cô mà hỏi thẳng anh trai.

Lâm Tiếu vểnh tai nhỏ lên, căng thẳng nghe anh trai trả lời, mặc dù anh trai không trả lời là không biết, nhưng thực ra ý c*̃ng là không biết.

"Cũng tạm, vẫn bình bình như thế."

Lâm Tiếu ghi nhớ ở trong lòng, hóa ra không biết còn có nhiều cách giải thích như vậy.

Mợ không hỏi được đáp án mà bản thân muốn, trên mặt cũng không tỏ vẻ thất vọng, vẫn cười tươi như hoa. Bà ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong nhà chính, nụ cười trên mặt lập tức càng trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều: "Ôi, sao lại cầm nhiều túi lớn túi nhỏ đến như vậy?"

Lữ Tú Anh quay đầu nhìn thoáng qua: "Không nhiều, chủ yếu là quần áo để chúng tôi thay trong những ngày này, còn có chút đồ ăn và quần áo hồi nhỏ của Tiếu Tiếu, mang tới cho đứa cháu ngoại nhà chị cả."

Mợ nghe thấy không có gì cho nhà mình, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, khóe miệng giật một cái: "Năm hết Tết đến rồi, mang nhiều quần áo cũ lúc nhỏ của Tiếu Tiếu như vậy đến làm gì?"

Lữ Tú Anh nhìn về phía mợ Lâm Tiếu: "Cho cháu ngoại nhà chị cả mặc, sao vậy?"

Mợ Lâm Tiếu vốn cho rằng Lâm Dược Phi phát đạt, cầm túi lớn túi nhỏ đến nhà thì nhất định có rất nhiều đồ tốt, bọn họ cũng có thể thơm lây. Không ngờ cơ bản không có đồ gì đáng tiền cả, thứ không đáng tiền c*̃ng không có phần nhà mình.

Trong lòng mợ Lâm Tiếu cực kỳ uất nghẹn, nhưng cho dù bây giờ trong lòng vô cùng uất nghẹn bà ta cũng không dám tỏ thái độ với gia đình em chồng như trước đây.

Bà ta thực sự là nặn ra một nụ cười: "Rất tốt, rất tốt, trẻ con mặc quần áo cũ mới thoải mái."

"Tiếu Tiếu thông minh như vậy để cho cháu ngoại của chị cả c*̃ng dính một chút thông minh của Tiếu Tiếu."

"Tú Anh, quần áo cũ của Tiểu Phi cô cũng đừng vứt đi, không mặc cũng có thể đưa cho chúng tôi. Vóc người của cậu Tiểu Phi và Tiểu Phi cũng không khác nhau lắm, chừng hai năm nữa Văn Kiến cũng có thể mặc quần áo của Tiểu Phi." Mợ nhìn chiếc áo khoác da có giá trị không nhỏ trên người Lâm Dược Phi rồi nói.

Lữ Tú Anh thầm bĩu môi, lần này thấy cậu Lâm Tiếu mập hơn, một cái đầu cũng sắp to gấp hai lần Tiểu Phi, bụng c*̃ng lồi lên, cơ bản là không mặc nổi quần áo của Lâm Dược Phi.

Bây giờ Lữ Văn Kiến hơn một mét sáu, Lâm Dược Phi hơn một mét tám, cũng không biết sẽ mặc quần áo của Tiểu Phi thế nào.

"Anh, em muốn ngồi vào xe của anh." Lữ Văn Kiến vẫn luôn chờ mẹ nói xong nhưng mẹ nói mãi không xong, cuối cùng cậu bé không nhịn được nữa, không chờ đợi được mà xin xỏ.

Lâm Dược Phi vừa hay cũng không muốn nói chuyện với mợ nữa, lập tức đi ra cửa: "Đi, dẫn em lượn một vòng."

Lữ Văn Kiến hào hứng nhảy cẫng lên, cậu ấy muốn ngồi Santana.

Lữ Văn Kiến sờ cửa xe, lại sờ gương chiếu hậu, cẩn thận từng li từng tí mở cửa xe ngồi vào. Trong nháy mắt, ở cổng đã có không ít trẻ con đang xem náo nhiệt, Lâm Dược Phi bấm còi hai cái, bọn trẻ nháo nhác chạy đi như chim sẻ, Lâm Dược Phi lái xe ra ngoài.

Thật ra những người lớn c*̃ng đang hóng, chỉ là không trực tiếp đứng trước cổng như bọn trẻ thôi. Cửa sổ xe của Tiểu Phi được mở hé ra một khe nhỏ đi về phía cổng thôn, nghe thấy đủ loại bàn tán của người trong thôn.

"Santana cũng mua rồi, Tiểu Phi không ở bên ngoài làm băng đảng đua xe thật chứ?"

"Ngay cả băng đảng đua xe c*̃ng không kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc chắn Tiểu Phi không kiếm được nhiều tiền như thế, tôi nhớ Tú Anh nói Tiểu Phi tìm được một cô bạn gái."

"Nhất định là tìm được một người yêu trong nhà có tiền."

"Chắc chắn là tìm được một cha vợ làm cán bộ."

"Ngoại hình Tiểu Phi đẹp, đây là đi ở rể."

"Ôi, Tú Anh ở vậy nuôi hai đứa nhỏ khôn lớn, chỉ có một đứa con trai là Tiểu Phi, cậu ấy lại đi ở rể, sau này Tú Anh phải làm sao bây giờ?"

"Không phải còn có Tiếu Tiếu sao? Sau này đi theo Tiếu Tiếu, cùng lắm thì bảo Tiếu Tiếu c*̃ng chọn một con rể đến ở rể."

Trong thôn, lời đồn đại càng lan truyền càng vô lý, chỉ trong vòng nửa ngày, ngay cả “cha vợ” của Lâm Dược Phi làm quan chức gì, quyền lực lớn thế nào, gia đình giàu có ra sao, tất cả đều được lan truyền bịa đặt như thật.

Người yêu của Lâm Dược Phi c*̃ng được nói đến rất chi tiết, một cô gái nhà giàu vừa béo vừa xấu, tính tình rất dễ nổi nóng: "Tiểu Phi không có tình cảm với người phụ nữ kia, chỉ là vừa ý với người cha làm quan chức cấp cao của người phụ nữ đó."

Mợ Lâm Tiếu đi ra ngoài nghe được mấy câu này, không khỏi khiếp sợ: "Mấy người nói linh tinh cái gì vậy?"

"Cái gì mà ở rể, cha vợ làm quan chức, tiền đó là Tiểu Phi tự kiếm được."

"Tiểu Phi đúng là có người yêu, nhưng cha của người yêu không phải là quan chức gì cả, chỉ là một công nhân bình thường, trong nhà có ba người con, điều kiện không tốt chút nào, hơn nữa cũng sẽ không cho con gái bất cứ cái gì, người yêu của thằng bé đến lúc đó phải lấy chồng với hai bàn tay trắng."

Mấy người hàng xóm trong thôn đều không tin: "Thôi đi, ai có thể kiếm được một chiếc Santana trong vòng hai năm cơ chứ?"

"Tiền này thật sự là Tiểu Phi tự mình kiếm được sao, kiểu người yêu gì mà Tiểu Phi không tìm được chứ, còn phải tìm người yêu trong nhà không có lấy một xu như cô nói sao."

Mợ Lâm Tiếu nghe thấy những lời như vậy, đột nhiên ngây người, bước chân vội vàng đi về nhà.

Mấy người hàng xóm cười nói: "Không khoác lác nữa, đi thôi."

Mợ Lâm Tiếu trở về nhà, nói với Lữ Tú Anh: "Tú Anh, cháu gái bên mẹ đẻ tôi cùng tuổi với Tiểu Phi, cô đã từng gặp rồi."

Lữ Tú Anh không hiểu vì sao mợ Lâm Tiếu đột nhiên nhắc đến chuyện này: "Hình như là gặp một lần lúc còn nhỏ."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 245: Chương 245



Mợ Lâm Tiếu nói: "Điều kiện gia đình cháu gái bên mẹ đẻ tôi khá tốt, lại chỉ có mỗi một đứa con gái này, tiền trong nhà đều thuộc về nó, đến lúc đó kết hôn chắc chắn của hồi môn phải là một cái tủ lạnh lớn và một cái TV màu lớn."

"Điều kiện gia đình người yêu Tiểu Phi không được, tôi cảm thấy không phù hợp với Tiểu Phi. Điều kiện hiện tại của Tiểu Phi rất tốt, tại sao phải tìm một người có điều kiện chênh lệch như vậy, năm nay ăn Tết để Tiểu Phi gặp mặt cháu gái bên mẹ đẻ tôi."

Lữ Tú Anh lúc này mới nhận ra mợ Lâm Tiếu đang nói cái gì, vô cùng ngạc nhiên nhìn bà ta.

Mợ Lâm Tiếu không thấy mình nói gì sai: "Cô chỉ gặp cháu gái tôi khi nó còn bé, sau khi lớn lên cũng chưa thấy, khi còn nhỏ con bé đã rất xinh đẹp, giờ trưởng thành còn xinh đẹp hơn, mắt to hai mí, miệng anh đào nhỏ."

Mợ Lâm Tiếu vỗ đùi: "Giống hệt lúc tôi còn trẻ."

Lâm Tiếu khiếp sợ nhìn về phía mợ, cẩn thận tìm kiếm hồi lâu trên mặt mợ, mắt to của mợ, mắt hai mí với miệng anh đào nhỏ đâu hết rồi?

Lâm Tiếu có chút lo lắng sờ lên mặt mình, cô cũng mắt to, mắt hai mí và miệng nhỏ, nghĩ rằng sau khi lớn lên mình cũng sẽ như vậy, thì ra những thứ này sẽ biến mất sau khi trưởng thành sao?

Gia đình dì cả của Lâm Tiếu nghe nói Lữ Tú Anh dẫn theo con cái trở về, ngày hôm sau cũng quay về.

Dì cả, chồng dì cả, chị họ cả, chị họ thứ hai với anh họ, chị họ cả còn dẫn theo em bé, trong nhà chính lập tức trở nên chật ních, ghế cũng không đủ dùng.

Nhiều con cháu trở về cùng lúc như vậy, bà ngoại Lâm Tiếu mừng rỡ không khép miệng được, thu xếp đi mượn ghế nhà hàng xóm.

"Đếm xem nhà chúng ta thiếu bao nhiêu cái ghế, nhà chúng ta có tất cả bao nhiêu người?" Lý Vân Châu đưa tay đếm từng người một.

Lâm Tiếu đáp: "Mười hai người ạ."

"Không tính Tuấn Tuấn là mười hai người, tính cả Tuấn Tuấn thì là mười ba người." Tuấn Tuấn chính là em bé của chị họ cả.

Cuối cùng Lâm Tiếu cũng nhìn thấy em bé của chị họ cả.

Nhưng em bé lại không giống với tưởng tượng của cô chút nào.

Những gì mà Lâm Tiếu tưởng tượng là một em bé thơm mùi sữa còn được ôm trong vòng tay, nhưng mà Tuấn Tuấn đã gần ba tuổi, sau khi vào cửa một giây cũng không ngồi yên, luôn bay tới bay lui giống y như một con ruồi lớn.

Cũng không phải bộ dạng trắng nõn nà như trong tưởng tượng của Lâm Tiếu, Tuấn Tuấn trông vừa đen vừa gầy, nhìn giống một con khỉ nhỏ.

Vừa vào cổng, Tuấn Tuấn đã vô cùng hứng thú với Tiểu Hoàng trong sân.

"Chó con!" Tuấn Tuấn lao về phía Tiểu Hoàng như một viên đạn.

Tiểu Hoàng bị dọa giật b.ắ.n mình: "Gâu gâu gâu."

"Tuấn Tuấn!" Chị họ cả vội vàng chạy tới, dang hai cánh tay ra bảo vệ Tuấn Tuấn.

"Tiểu Hoàng!" Lâm Tiếu cũng vội vã chạy tới, ngăn Tiểu Hoàng ở phía sau mình, cô thấy rõ ràng, Tuấn Tuấn định túm lông Tiểu Hoàng.

Chị họ cả thấy Lâm Tiếu ngăn Tiểu Hoàng ở phía sau, thở phào một hơi: "Tiếu Tiếu đã lớn như vậy, biết bảo vệ cháu trai ngoại rồi."

Người cô muốn bảo vệ không phải Tuấn Tuấn mà là Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu do dự không biết nên giải thích thế nào, sau đó bỏ lỡ cơ hội giải thích, dưới ánh mắt dịu dàng của chị họ cả quyết định vậy cứ để sự hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục đi.

Lâm Tiếu bỏ lỡ thời điểm Tuấn Tuấn còn là một em bé, trong mắt những người khác, Lâm Tiếu cũng thay đổi rất lớn.

"Tiếu Tiếu lớn nhanh thật, chớp mắt một cái đã cao như vậy rồi, dáng vẻ có hai phần giống như một thiếu nữ mới lớn." Dì cả kéo tay Lâm Tiếu nói.

Cơ tay của dì cả rất cứng, làn da cũng hơi thô ráp nhưng cái kéo tay của dì cả làm cho Lâm Tiếu cảm thấy thật ấm áp.

Anh trai, chị họ thứ hai và anh họ cùng sang nhà hàng xóm sát vách mượn ghế, bày ghế ra trong nhà chính, Tuấn Tuấn lập tức phát hiện món đồ chơi mới, dùng cả tay cả chân bò lên ghế.

Chị họ cả vội vã ôm Tuấn Tuấn xuống: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, cái ghế như này mà lật sẽ vỡ đầu của con."

Tuấn Tuấn nở nụ cười với chị họ cả, giang hai cánh tay để chị họ cả ôm mình xuống. Chưa tới hai phút, chị họ vừa mới quay đầu, Tuấn Tuấn lập tức lại leo lên ghế.

Lâm Tiếu nhìn bóng dáng Tuấn Tuấn với một khuôn mặt trầm tư, Tuấn Tuấn nhìn giống như Tiểu Hoàng.

Lâm Tiếu hét: "Chị họ cả."

Chị họ cả vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy Tuấn Tuấn lại bò lên trên ghế, một bàn tay tét vào cái m.ô.n.g của cậu bé: "Tại sao lại bò nữa?"

Tuấn Tuấn biết là Lâm Tiếu mách, trừng mắt với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu làm mặt quỷ với Tuấn Tuấn.

Trước đó cô vẫn luôn mong chờ Tuấn Tuấn sẽ gọi mình là dì, nhưng sau khi nhìn thấy Tuấn Tuấn, Lâm Tiếu không mong đợi điều đó nữa.

Anh chị họ đâu có thể sinh ra một con gái nữa chứ.

"Mẹ ơi, con không muốn cháu trai ngoại, con muốn cháu gái." Lâm Tiếu lén nói với mẹ.

Lữ Tú Anh cảm thấy buồn cười: "Chuyện này không phải do con quyết định."

Mười mấy người ăn cơm phải cần một bàn ăn lớn, Lữ Tú Anh, bà ngoại Lâm Tiếu, mợ Lâm Tiếu, dì cả Lâm Tiếu cùng vào bếp nấu cơm.

Ồn ào một lúc, phụ nữ đều vào phòng bếp, trong nhà chính chỉ còn lại các cháu và đàn ông, Lâm Tiếu đảo mắt một vòng quanh phòng, trong lòng tự hỏi sao cậu và bác trai cả lại không đi nấu cơm.

Lâm Dược Phi đi vào phòng bếp hỗ trợ, sau khi mợ nhìn thấy vội vàng đuổi anh ra ngoài: "Ra ngoài ra ngoài, phòng bếp không phải là chỗ cháu nên vào đâu."

Lữ Tú Anh cũng nói với Lâm Dược Phi: "Con ra ngoài đi, mấy người chúng ta là đủ rồi, con không biết nấu cơm cũng không giúp được gì."

Sau khi Lâm Dược Phi bị đuổi ra ngoài, mợ nói với Lữ Tú Anh bằng một giọng điệu khoa trương: "Hai tay của Tiểu Phi là để kiếm nhiều tiền, không phải dùng để nấu đồ ăn trong phòng bếp."

Lữ Tú Anh lạnh nhạt nói: "Kiếm được nhiều tiền với nấu cơm hay không chẳng liên quan, tôi thấy phòng bếp không còn chỗ đứng mới đuổi thằng bé ra ngoài."

Lữ Tú Anh biết mợ Lâm Tiếu nói như vậy là muốn nịnh bợ mình, nhưng lời dễ nghe phát ra từ miệng bà ta đều trở nên khó nghe.

Trong nhà chính, Lữ Văn Kiến xúi giục Tuấn Tuấn chưa đầy ba tuổi: "Cháu đến nói với cậu của mình, muốn ngồi xe ô tô của cậu."

Lữ Văn Kiến chỉ vào Lâm Dược Phi.

Tuấn Tuấn không biết Lâm Dược Phi là cậu họ của cậu bé, huống hồ Lữ Văn Kiến còn dùng từ "cậu", Tuấn Tuấn sau khi nghe xong lập tức chạy đi tìm cậu ruột của mình, ngẩng đầu lên la lớn: "Cậu, cậu họ bảo cháu nói với cậu, nói rằng cháu muốn ngồi xe ô tô."

Phì một tiếng, mọi người đều bật cười.

Tuấn Tuấn không biết vì sao mọi người lại cười, ngoảnh đầu lại nhìn Lữ Văn Kiến.

Lữ Văn Kiến ước mình có cái lỗ nào để chui xuống, cậu ấy chỉ vào Tuấn Tuấn: "Cháu cháu cháu, cái tên ngốc này."

Tuấn Tuấn lập tức lớn tiếng phản bác: "Cháu không ngốc, cậu mới ngốc."

Lâm Dược Phi cười nhìn về phía Lữ Văn Kiến: "Vẫn muốn ngồi xe à?"

Lữ Văn Kiến đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không muốn, em tưởng Tuấn Tuấn thích."

Trong mắt Lữ Văn Kiến không có bé trai nào có thể từ chối xe ô tô. Đáng tiếc Tuấn Tuấn tuổi còn quá nhỏ, đúng là không có hứng thú với xe ô tô, cảm thấy hứng thú nhất vẫn là cái ghế mà mẹ không cho cậu bé leo lên kia.

"Tiểu Phi, con lại sang nhà hàng xóm mượn một cái bàn gấp đi." Lữ Tú Anh nói vọng ra từ trong phòng bếp.

Mợ đuổi theo từ trong phòng bếp: "Không cần không cần, mượn bàn làm gì."

Lữ Tú Anh: "Trong nhà nhiều người như vậy, một cái bàn c*̃ng không đủ ngồi."

Mợ nói: "Đám đàn ông uống rượu, để bọn họ ngồi bàn, còn phụ nữ chúng ta dẫn con cái ăn ở phòng bếp là được rồi."

Lữ Tú Anh nhìn mợ Lâm Tiếu một cái: "Chị thích ngồi phòng bếp thì chị tự đi mà ngồi, tôi không ngồi phòng bếp."

Lâm Dược Phi thấy mẹ không vui, vội vàng đi sang nhà hàng xóm hỏi mượn một cái bàn, rồi mở bàn ra đặt bên cạnh cái bàn nhà mình.

Đồ ăn trong phòng bếp đều được chia thành hai phần, đặt trên hai cái đĩa riêng biệt, tất cả bát đĩa trong phòng bếp đều được lấy ra, miễn cưỡng đủ dùng.

Lữ Tú Anh bảo bà ngoại Lâm Tiếu ra ngoài ngồi xuống nghỉ ngơi, mợ Lâm Tiếu c*̃ng bị đuổi đi. Công việc rửa và thái lát cũng đã làm xong, còn lại mấy món ăn chưa xào, Lữ Tú Anh không muốn để cho mợ Lâm Tiếu xào rau.

Mợ Lâm Tiếu xào rau quá keo kiệt, một chút thịt kèm với một đống lớn đồ chay, ở trong mắt bà ta thì đó chính là món mặn.

Vừa rồi Lữ Tú Anh không phát hiện, mợ Lâm Tiếu đã đổ cả một chậu mì phở lớn vào trong nồi, một nồi mì phở mà bên trong chỉ có lèo tèo vài miếng thịt, ngây ngẩn nói món mình làm là thịt hầm.

Đồ ăn trong phòng bếp còn chưa làm xong, cậu Lâm Tiếu đã lôi kéo bác trai cả ngồi xuống, rót rượu trắng vào trong chén: "Anh rể, hôm nay hai chúng ta thoải mái uống một chén."

Bà ngoại Lâm Tiếu thấy cậu Lâm Tiếu lấy t.h.u.ố.c lá ra để lên bàn, vội vàng nói: "Không được hút thuốc, có nhiều trẻ con ở đây như vậy."

Cậu Lâm Tiếu cất t.h.u.ố.c lá lại: "Không hút nữa, uống rượu, uống rượu."

Một nửa đồ ăn đã được bày trên mặt bàn, Lữ Tú Anh còn đang cùng dì cả của Lâm Tiếu xào mấy món ăn trong phòng bếp, cậu đã lôi kéo anh rể cả uống rượu.

Lâm Dược Phi thấy hai người cầm đũa gắp thức ăn thì nói: "Cậu, bác trai, đợi mẹ cháu và mợ một chút."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 246: Chương 246



Cậu và bác trai cả sửng sốt một lúc, lần lượt đặt đũa xuống. Bác trai cả vừa cười vừa nói: "Đúng, đúng."

Lâm Dược Phi đến phòng bếp giúp bưng thức ăn ra, bưng từng món ăn đã xào chín ra từng bàn.

Cậu ăn nữa, ngửi mùi rượu thì không nhịn được nên uống từng ngụm.

Lâm Dược Phi nhíu mày: "Cậu, cậu uống ít rượu một chút, uống nhiều quá không tốt cho cơ thể." Bà ngoại sống thọ như vậy, kiếp trước cậu lại ra đi trước, Lâm Dược Phi nghi ngờ có liên quan đến uống rượu.

"Gần sang năm mới, khó có khi anh rể đến, dù sao cũng phải uống hai chén." Cậu nói.

Chờ đủ đồ ăn, Lữ Tú Anh và dì cả đều ngồi xuống, mọi người bắt đầu ăn cơm. Cậu lần lượt rót đầy rượu trắng cho mình, rồi lại lần lượt rót cho chồng dì cả, anh họ, đến Lâm Dược Phi bên này, nhìn thấy trước mặt Lâm Dược Phi không bày chén rượu, tức giận nói: "Tiểu Phi, cháu không uống sao?"

Lâm Dược Phi lắc đầu: "Cháu không uống rượu, uống đồ uống là được."

Bình thường cậu trầm tĩnh ít nói, uống hai chén rượu trắng vào bụng thì nói nhiều hơn: "Không uống rượu sao được, cháu làm ăn bên ngoài c*̃ng không uống rượu?"

Lâm Dược Phi cười nói: "Không uống nhiều."

Cậu không tin: "Thật sao, vậy cháu ở bên ngoài không uống thì về nhà uống một chút, cậu nói cho cháu nghe, đàn ông nhất định phải biết uống rượu."

Mợ duỗi chân ra ở dưới gầm bàn, đạp mạnh cậu Lâm Tiếu một cái.

"Ui da!" Cậu Lâm Tiếu đau đến hít một hơi khí lạnh, lấy lại tinh thần: "Không uống thì không uống, cậu rót đồ uống cho cháu."

Lữ Văn Kiến thấy cha đặt chai rượu xuống, lập tức nói: "Cha, cha vẫn chưa rót cho con, con cũng muốn uống."

Lữ Tú Anh nhíu mày: "Văn Kiến còn chưa trưởng thành đã uống rượu rồi sao."

Dưới gầm bàn, mợ Lâm Tiếu đạp mạnh Lữ Văn Kiến một cái, Lữ Văn Kiến ui da một tiếng, rụt cổ lại: "Cháu không uống rượu, cháu nói đùa thôi."

Lâm Tiếu cảm nhận được từng đợt gió lạnh thổi qua bên dưới gầm bàn, tò mò khom lưng cúi xuống nhìn, là chân ai cứ ngọ ngoạy thế.

Lữ Tú Anh nhịn cười, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát cho Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, thịt kho tàu con thích ăn này."

Lâm Tiếu lập tức ngồi thẳng người, nói với mẹ: "Mẹ, con muốn một muôi canh thịt kho tàu."

Lữ Tú Anh múc cho cô một muôi canh, Lâm Tiếu cắt nhỏ thịt kho tàu xốp giòn, trộn lẫn thịt, canh, cơm cùng nhau, đưa một miếng vào trong miệng, hạnh phúc nheo mắt lại.

Người lớn ăn cơm rất lâu, nếu uống rượu thì càng lâu hơn, sau khi Lâm Tiếu ăn xong thì được mẹ cho phép, lập tức rời khỏi bàn ăn chạy đi chơi.

Tuấn Tuấn được mẹ cho ăn xong cơm, lúc này chị họ cả mới có thời gian rảnh để ăn cơm, Lâm Tiếu thấy chị họ cả tạm thời không rảnh để quan tâm cậu bé, Tuấn Tuấn có được tự do ngắn ngủi, cô lập tức chạy đến cạnh Tiểu Hoàng bảo vệ Tiểu Hoàng.

Quả nhiên, Tuấn Tuấn chạy đến chỗ Tiểu Hoàng.

Lâm Tiếu bảo vệ Tiểu Hoàng rất nghiêm ngặt, một cọng lông cũng không để Tuấn Tuấn động vào.

Vẻ mặt Tuấn Tuấn tủi thân quay về tìm mẹ: "Mẹ, dì không cho con chơi cùng chó con."

Chị họ cả vẫn nghĩ rằng Lâm Tiếu lo sợ chó con không biết điều mà cắn Tuấn Tuấn mới không cho cậu bé tới gần chó con, ánh mắt nhìn Lâm Tiếu đầy cảm kích.

Một bữa cơm ăn rất lâu, cơm nước xong xuôi, Lữ Tú Anh dẫn Lâm Dược Phi và cậu Lâm Tiếu đến rửa bát: "Nấu cơm là chúng ta làm, rửa bát đến phiên mấy người."

Mợ Lâm Tiếu vội vàng nói: "Ôi, làm sao họ có thể rửa bát được, để tôi rửa, để tôi rửa."

Lữ Tú Anh nói: "Rửa bát có cái gì mà không làm được, có tay có chân là rửa được."

Lâm Dược Phi vượt lên trước một bước đi vào phòng bếp, mở vòi sen rồi rửa bát, mợ Lâm Tiếu vội vã đi theo sau lưng cậu Lâm Tiếu vào phòng bếp: "Tôi rửa bát, ông ở bên cạnh lau nước là được rồi."

Lữ Tú Anh có thể sai bảo anh trai, nhưng không thể sai bảo anh rể.

Có điều khi chồng dì cả của Lâm Tiếu nhìn thấy Lâm Dược Phi và cậu Lâm Tiếu đều đi vào phòng bếp, lại nghĩ tới Lữ Tú Anh, cũng không tiện ngồi ở một bên, vén rèm cửa đi vào theo.

Cơm nước xong xuôi rồi nghỉ ngơi một lúc, gia đình dì cả mới rời đi.

Lúc sắp đi, Tuấn Tuấn không biết làm sao lại đột nhiên yêu chiếc xe ô tô của Lâm Dược Phi, nhất định phải ngồi xe ô tô của Lâm Dược Phi một lát rồi mới đi.

Cuối cùng Lâm Dược Phi lái xe đưa dì cả, bác trai cả, chị họ cả và Tuấn Tuấn về nhà, chị họ thứ hai và anh họ thì tự về.

Tiễn đoàn người đi hết, Lữ Tú Anh vào rửa mặt và rửa luôn cho Lâm Tiếu, lên giường rất sớm: “Mệt thật đấy.”

Lâm Tiếu thở dài theo: “Mệt thật đấy.”

Lữ Tú Anh cười nói: “Con mệt gì thế?”

Lâm Tiếu: “Con bảo vệ Tiểu Hoàng rất mệt đó.” Tiểu Hoàng cũng mệt, hôm nay nhiều người như thế, trong nhà lại ồn ào mãi, Tiểu Hoàng cũng vui lây, nhưng bây giờ người đi hết rồi thì nằm trong ổ của mình ngủ thiếp đi.

Hôm sau là giao thừa.

Lâm Tiếu ngủ thẳng một giấc, sau khi thức dậy cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ồ thì ra là nhà mình không nghe được tiếng băm thịt để gói bánh chẻo từ trên lầu.

Sau khi Lâm Tiếu thức dậy, Lữ Tú Anh mới vào nhà bếp để băm thịt gói bánh chẻo, độp độp độp độp độp độp, Lâm Tiếu nghe thấy âm thanh quen thuộc ngày giao thừa.

Ăn cơm trưa xong thì bắt đầu gói bánh chẻo, mợ Lâm Tiếu lấy một đồng xu rửa sạch rồi định nhét vào trong bánh chẻo. Lữ Tú Anh không chịu nổi nữa vội vàng ngăn lại: “Chị dâu, gói một viên đậu phộng đi.”

Mợ Lâm Tiếu nói: “Tôi rửa sạch rồi.”

Lữ Tú Anh vẫn không chịu được: “Gói những thứ mình ăn được đi, đừng làm cộm răng bọn nhỏ.”

Lâm Tiếu lon ton chạy đến bàn, chọn ra một viên chocolate từ túi kẹo mẹ mang về: “Mẹ ơi, gói một viên chocolate vào trong bánh chẻo đi.”

Lữ Tú Anh cười: “Không được, chocolate nấu lên sẽ tan chảy.”

Chocolate tan chảy ra không phải sẽ thành cacao sao?”

Lâm Tiếu năn nỉ mẹ: “Mẹ ơi, gói một cái bánh chẻo nhân chocolate đi mẹ, bóp chặt vỏ bánh chẻo lại thì sẽ không chảy ra đâu.”

Lữ Tú Anh lấy viên chocolate trong tay Lâm Tiếu: “Được, mẹ gói cho con một cái.”

Lữ Tú Anh cẩn thận đặt viên chocolate vào trong nhân bánh chẻo, miết mép vỏ bánh lại thật chặt: “Gói thì cũng không chắc con sẽ ăn được, ở đây nhiều người như thế, chưa chắc con có ăn được không.”

Lâm Tiếu: “Không sao.”

Lữ Tú Anh ngắt một miếng bột đưa cho Lâm Tiếu: “Cầm nặn chơi đi.”

Tết đến là vòng lặp nấu cơm, ăn, nấu cơm, ăn không ngừng lặp lại, Lâm Tiếu không cần nấu chỉ cần ăn, miệng chưa từng ngừng nhai bao giờ.

Trước khi nấu cơm giao thừa, Lữ Tú Anh làm cơm giao thừa cho Tiểu Hoàng trước. Tết đến ai cũng được ăn ngon thì Tiểu Hoàng cũng phải được vậy chứ, Lữ Tú Anh dùng nước luộc thịt bò và ức gà cho Tiểu Hoàng ăn.

Tiểu Hoàng vui vô cùng, vừa ăn vừa vẫy đuôi.

Mợ Lâm Tiếu không quen nên định mở miệng chế giễu vài câu, nhưng cuối cùng tức nghẹn nuốt xuống, buồn bực đến mức khiến mình khó chịu.

Cơm tất niên được bày đầy lên bàn, nhà chính hơi lạnh, các đĩa thức ăn đều bốc lên một làn khói trắng nghi ngút trông nóng hôi hổi.

Trong chiếc TV đen trắng nho nhỏ đang phát chương trình Tân Văn Liên Bố*, khắp nơi đều là cảnh ca múa mừng cảnh thái bình, chào mừng năm mới, nhưng mọi người không xem, mở TV chỉ để chờ xem Xuân Vãn mà thôi.

(*)Tân Văn Liên Bố: một chương trình thời sự hàng ngày được sản xuất và phát sóng bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc

Chỉ có Lâm Tiếu xem rất nghiêm túc, cô cúi đầu ăn một miếng lại ngẩng đầu lên xem TV một lúc. Hôm nay người khắp nơi trên cả nước đều đón chào năm mới, thì ra ở những nơi khác nhau sẽ có phong tục ăn tết hoàn toàn khác nhau, có nơi có múa lân múa rồng, có nơi dòng sông không bị đóng băng, đang đua thuyền rồng ở bên kia sông.

Còn có nơi Tết đến lại không ăn bánh chẻo mà ăn trôi nước, ăn bánh tổ, ăn lẩu nữa, may là TV nhà mình là trắng đen nên Lâm Tiếu chỉ cảm thấy thèm ăn, nếu như là TV màu thì có lẽ sẽ khiến nước miếng Lâm Tiểu chảy dài.

“Mẹ ơi, khi nào chúng ta ăn bánh chẻo vậy mẹ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh thấy thức ăn trên bàn đã ăn hết gần một nửa nên đứng dậy: “Bây giờ mẹ đi nấu.”

Mợ Lâm Tiếu vội vàng bảo Lữ Tú Anh ngồi xuống: “Để tôi đi nấu, cô ngồi đợi ăn đi.”

Mợ Lâm Tiếu giành vào nhà bếp nấu bánh chẻo. Từng đĩa bánh chẻo trắng múp được bưng ra, Lữ Tú Anh nhắc nhở mọi người: “Mọi người cẩn thận coi chừng nóng, Tiếu Tiếu có bảo gói một viên chocolate vào nhân, không biết là ai sẽ ăn phải đây, cắn vào chắc chắn sẽ bỏng miệng đấy.”

Bà ngoại Lâm Tiếu cười nói: “Cũng không biết bánh chẻo nhân chocolate có mùi vị thế nào.”

Lâm Dược Phi vội ăn mấy cái bánh chẻo, lúc gắp thêm một cái thấy trong đĩa lộ ra một cái bánh khác với những cái còn. Bụng những cái bánh chẻo khác đều căng trong nhưng còn chiếc bảnh chẻo này thì bẹp dí, hơn nữa bên trong lớp da bánh cũng sẫm màu.

Lâm Dược Phi đưa tay quay đĩa để chiếc bánh chẻo có nhân chocolate đối diện Lâm Tiếu.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 247: Chương 247



Quả nhiên lúc Lâm Tiếu gắp cái bánh tiếp theo thì lập tức có thể thấy được cái bánh chẻo đặc biệt này, cô nhanh trí gắp nó vào bát của mình, cẩn thận cắn một miếng.

“Con ăn được rồi.” Lâm Tiếu vui mừng tuyên bố.

Cô ăn được chiếc bánh chẻo có nhân chocolate duy nhất.

Bà ngoại cười: “Xem ra năm nay vận may của Tiếu Tiếu tốt lắm.”

Lâm Tiếu cũng thấy mình rất may mắn, nhiều đĩa bánh chẻo như thế, còn có nhiều người đang ăn vậy nữa, nhưng chiếc bánh chẻo chocolate duy nhất lại bị cô ăn trúng.

Lâm Tiếu cắn từng miếng nhỏ, ăn một cách rất trân trọng.

Lữ Tú Anh tò mò: “Mùi vị thế nào, có ngon không?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Ngon lắm, rất ngọt.”

Lữ Tú Anh lắc đầu, bà không tưởng tượng ra được bánh chẻo nhân chocolate làm sao có thể ngon được.

Bữa cơm tất niên ăn gần xong, Lữ Tú Anh nói: “Gọi điện thoại cho Văn Lệ đi.”

Tết năm nay về quê, vốn Lữ Tú Anh muốn về chung một xe với Lữ Văn Lệ, cả gia đình họ có thể tiết kiệm được thời gian của Lữ Văn Lệ, cô ấy cũng không cần ngồi chuyến xe đường dài nữa.

Không ngờ Tết năm nay Lữ Văn Lệ phải ở lại đơn vị trực ban.

Truyền thống trực ban ngày tết trong đơn vị của Lữ Văn Lệ luôn là người mới chưa kết hôn chưa có con trực, năm nay Lữ Văn Lệ vừa vào làm, là người không thể mới hơn được nữa, đương nhiên việc trực ban tết không thể thoát được rồi. Cô ấy chủ động báo danh, thể hiện thái độ tích cực của mình.

Một mình Lữ Văn Lệ ăn tết ở ký túc xá, may là căn tin của đơn vị có một cái cửa sổ luôn mở cho nhân viên trực ban nên Lữ Văn Lệ không cần lo chuyện ăn uống.

“Cả nhà chúng ta ăn cơm đoàn viên, gọi điện thoại hỏi Văn Lệ xem con bé ăn gì chưa, mặc dù bị điện thoại ngăn cách nhưng cũng được xem là ăn cơm chung.” Lữ Tú Anh nói.

Mợ xua tay: “Không cần gọi đâu, Tết đến nên tiệm tạp hóa trong thôn đóng cửa rồi, bây giờ cũng không có chỗ nào để gọi cả.”

Lữ Tú Anh chau mày: “Không phải nhà ông Diêm đã lắp điện thoại sao? Qua nhà ông ấy mượn gọi một cuộc là được chứ gì.”

Mợ hừ một tiếng: “Mượn điện thoại nhà ai nhưng đừng mượn nhà ông ấy.” Quan hệ của mợ và con dâu ông Diêm không tốt lắm, từng cãi nhau, gặp mặt nhau cũng không thèm ngó ngàng đến.

Cậu không nói có cần gọi hay không, một mình ngồi uống từng ngụm rượu nhỏ, bộ dạng như thế chuyện vợ mình và Lữ Tú Anh đang thảo luận hoàn toàn không liên quan đến mình.

Lữ Tú Anh thấy hai vợ chồng anh trai mình lại nổi đóa, như thể Lữ Văn Lệ không phải con gái của họ vậy, con gái đi làm bên ngoài, công việc đầu tiên đã không thể về nhà nhưng họ thì ngay cả cuộc điện thoại cũng lười gọi.

Lữ Tú Anh hít một hơi: “Tôi đi gọi điện thoại cho Văn Lệ.”

Lữ Tú Anh cầm theo một cái túi nhỏ bỏ kẹo mà mình mang đến vào, vừa bốc được hai nắm thì mợ ngồi bên cạnh không ngừng nói: “Đủ đủ rồi, chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà, cho nhà người ta nhiều kẹo thế làm gì?”

Lữ Tú Anh mang rất nhiều kẹo đến, tất cả đều là kẹo không mua được trong thôn, vừa nhìn là biết rất đắt, Văn Kiến rất thích ăn thứ này, mợ muốn để lại cho Văn Kiến.

Lữ Tú Anh không ngó ngàng đến mợ Lâm Tiếu, bỏ kẹo đầy nửa cái túi rồi sang nhà hàng xóm.

“Tiếu Tiếu, số điện thoại phòng làm việc của chị Văn Lệ là gì?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu cứ như danh bạ điện thoại của cái nhà này vậy, cô lập tức đọc ra bảy chữ số. Lữ Tú Anh huơ tay: “Con đi với mẹ đi, tránh đến nhà ông Diêm lại quên mất.”

Lâm Tiếu lon ton chạy đến cạnh mẹ, Lữ Tú Anh lấy áo khoác mặc lên cho Lâm Tiếu: “Mặc vào đi, lấy mũ đội lên nữa.”

Lâm Tiếu nắm lấy tay mẹ, đi xuyên qua con đường nhỏ trong thôn, ban đêm dưới nông thôn tối hơn thành phố nhiều nhưng lại không bao gồm ngày hôm nay. Đêm nay nhà nào nhà nấy đều b.ắ.n pháo hoa trước cửa nhà, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, lan ra thành các chấm nhỏ như sao nên cũng đã soi sáng con đường của thôn.

“Mẹ ơi, thôn mình có nhiều người b.ắ.n pháo hoa quá.” Còn nhiều hơn khu tập thể nữa. Lâm Tiếu có kinh nghiệm, vào đêm giao thừa, càng gần mười một giờ thì sẽ càng nhiều người b.ắ.n pháo hoa, bây giờ vẫn còn sớm nhưng đã có nhiều người như thế, đợi đến mười một giờ chắc chắn sẽ còn nhiều hơn.

Lữ Tú Anh ừ một tiếng: “Đúng là thôn mình b.ắ.n nhiều pháo thật.”

Lâm Tiếu chau mày: “Tiều Hoàng lại bị dọa nữa rồi.”

Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đến nhà ông Diêm, họ gõ cửa tặng kẹo, nói rõ mục đích mình đến đây, cả nhà ông Diêm đang xem TV ăn cơm tất niên nhưng vẫn vội vàng nhiệt tình mời Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu vào nhà: “Ây da, đến gọi một cuộc điện thoại thôi, làm gì cần mang nhiều kẹo thế, khách sáo quá rồi.”

Lữ Tú Anh cười: “Cho bọn nhỏ ăn đấy mà.”

Lữ Tú Anh bước đến trước điện thoại: “Tiếu Tiếu, quay số đi.”

Ngón tay Lâm Tiêu nhanh chóng chuyển động, quay xong số điện thoại: “Tút tút tút.”

Điện thoại đã được kết nối.

“Chị.” Lâm Tiếu hét lên với điện thoại.

Lữ Văn Lệ chưa kịp phản ứng: “Xin hỏi cô có chuyện gì vậy ạ?”

Giọng Lâm Tiếu lớn hơn: “Chị, là em đây này, em là Tiếu Tiếu.”

“Phù.” Lâm Tiếu nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của chị họ từ trong điện thoại.

Lữ Tú Anh nhận lấy điện thoại hỏi: “Có phải dọa con một phen rồi không?”

Lữ Văn Lệ nói: “Cũng hơi sợ.”

Cô ấy đang trực ban trong phòng làm việc thì đột nhiên điện thoại vang lên, chuông điện thoại vang lên một tiếng, tim Lữ Văn Lệ đập thình thịch: “Con còn tưởng xảy ra chuyện gì vào đúng ngày trực ban của con chứ.”

Vốn Lữ Văn Lệ không ngờ người nhà mình sẽ gọi điện thoại đến, điện thoại vừa vang lên thì cứ nghĩ là chuyện công việc. Nếu như đêm ba mươi tết mà còn có việc thì chắc chắn là chuyện vô cùng gấp. Đầu Lữ Văn Lệ đã nhanh chóng suy nghĩ đến việc mình nên đi tìm vị cấp trên nào, nhưng kết quả lại bị hú vía một phen.

Lữ Tú Anh hỏi: “Con ăn cơm tất niên chưa?”

Lữ Văn Lệ trả lời: “Con ăn rồi, căn tin họ gói bánh chẻo, có nhân thịt heo, còn có nhân thịt bò nữa.”

Lữ Văn Lệ lấy nửa phần nếm thử trước, cảm thấy nhân thịt bò ngon hơn nên lại lấy thêm một phần nhân thịt bò, ăn được một nửa còn một nửa để dành sáng hôm sau ăn sáng.

Bỏ bánh chẻo vào vại, đổ nước nóng vào, đun nước cho đến khi sôi thì sẽ có ngay một phần bánh chẻo và canh hổi.

Lữ Tú Anh nói: “Tốt lắm, tốt lắm, bây giờ thịt bò đắt như thế nhưng căn tin của con vẫn gói nhân thịt bò.”

Lữ Văn Lệ cười: “Đơn vị bọn con có dân tộc Hồi nên con cũng được xem là hưởng ké được một ít.”

“Vậy con ở phòng làm việc làm gì đấy? Có TV để xem không?” Lữ Tú Anh hỏi.

“Không có TV, con đọc sách, đọc thêm lát nữa con đi ngủ.” Lữ Văn Lệ nói.

Lâm Tiếu chen vào cuộc trò chuyện, nói với chị họ Văn Lệ: “Chị ơi, em xem xong Xuân Vãn sẽ diễn cho chị xem tiểu phẩm trong chương trình nhé.”

Lữ Văn Lệ cười: “Được.”

“Cô ơi, tiệm tạp hóa trong thôn đã đóng cửa rồi nhỉ, hai người đến đâu gọi điện thoại cho con vậy?” Lữ Văn Lệ hỏi.

Lâm Tiếu giành nói: “Nhà ông Diêm.”

Lữ Tú Anh liếc Lâm Tiếu nói: “Cô đến nhà của sư phụ Diêm gọi cho con đấy.”

Lữ Văn Lệ nói: “Vậy đừng nói lâu quá, con ở đơn vị rất ổn, cô và Tiếu Tiếu về nhà nhanh đi.”

Trong điện thoại không hề vang lên tiếng của người thứ ba, Lữ Văn Lệ đã đoán được cha mẹ cô ấy không đến, chỉ có cô và Tiếu Tiếu chạy đến nhà hàng xóm gọi điện thoại cho mình vào đêm giao thừa thế này thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Lữ Văn Lệ hít sâu một hơi, khóe mắt đỏ hoe rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, tiếp tục bình tĩnh đọc sách.

Vốn cô ấy không hy vọng tối nay có thể nhận được điện thoại của cha mẹ, cô và Tiếu Tiếu gọi đến như thế đã khiến cô ấy rất bất ngờ rồi. Không hy vọng sẽ không thất vọng.

Lúc Lâm Tiếu và mẹ ra khỏi cửa, con dâu nhà ông Diêm còn nhét vào tay họ một đống hạt đưa đậu phộng, Lữ Tú Anh từ chối không muốn nhận nhưng con dâu ông Diêm lại bỏ vào chiếc mũ phía sau áo khoác của Lâm Tiếu.

Lữ Tú Anh phì cười.

Lâm Tiếu đưa tay sờ lên chiếc nón phía sau của mình, Lữ Tú Anh nói: “Đừng động đậy, coi chừng đổ hết đấy, cứ đi như vậy về nhà đi, về đến nhà mẹ lấy ra cho con.”

Trên đường về nhà, Lâm Tiếu nắm lấy tay mẹ, hai chân vừa đi vừa nhảy, có cảm giác mình là một con chuột túi chứa đầy thức ăn.

Lữ Tú Anh dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tiếu: “Đừng nhảy, sắp đổ rồi kìa.”

Lâm Tiếu ồ lên một tiếng, một tay đưa ra phía sau ót vịn lấy mũ đi từ từ.

Sau khi về đến nhà Lữ Tú Anh lấy số hạt dưa đậu phộng từ trong mũ Lâm Tiếu ra, lộn ngược mũ phủi sạch bên trong.

Mợ thấy vậy thì lầm bầm: “Kẹo đắt như thế, còn có chocolate nhập khẩu nữa, nhưng lại chỉ đổi được những thứ hạt dưa đậu phộng không đáng tiền này.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 248: Chương 248



Lữ Tú Anh không nghe rõ mợ Lâm Tiếu đang nói gì nhưng cũng có thể đoán được nên cũng lười quan tâm đến bà ta.

Xuân Vãn đã bắt đầu, Lữ Tú Anh rót đầy một túi nước ấm để Lâm Tiếu ôm lấy xem Xuân Vãn.

Có lẽ do không phải ở nhà mình nên Tiểu Hoàng không chui xuống gầm giường mà chỉ dính chặt lấy chân Lâm Tiếu, lúc tiếng pháo nổ vang lên, Lâm Tiếu có thể cảm nhận được Tiểu Hoàng đang run rẩy.

“Mẹ ơi, con có thể bế Tiểu Hoàng lên không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh lau sạch chân Tiểu Hoàng: “Bế nó lên đi.”

Bụng Lâm Tiếu chườm túi nước ấm, đặt Tiểu Hoàng nằm lên đùi, cả người chỗ nào cũng thấy ấm áp, không lạnh chút nào.

Chiếc TV trắng đen nho nhỏ, Lâm Tiếu thấy chị Nghê Bình mà mình thích, chị Nghê Bình là người dẫn chương trình Xuân Vãn năm nay.

Lâm Tiếu kiên trì xem hết vở cảnh sát bắt cướp của Trần Bội Tư và Chu Thời Mậu, cô gật lên gật xuống, nằm úp lên người Tiểu Hoàng ngủ thiếp đi.

Lữ Tú Anh vội vàng lấy túi nước ấm trong người Lâm Tiếu ra, sợ cô chèn vỡ.

Bà ngoại Lâm Tiếu hỏi: “Ngủ rồi à.”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Ngủ rồi.”

“Bế nó lên giường ngủ đi.” Bà ngoại Lâm Tiếu nói: “Mẹ cũng không xem nữa, đi vào nằm nghỉ đây.”

Lữ Văn Kiến ngồi trước TV vẫn đang xem rất say sưa, bà ngoại nói: “Văn Kiến, con xem xong thì tắt TV đi là được.”

“Vâng.” Lữ Văn Kiến không thèm ngẩng đầu lên trả lời.

Bà ngoại Lâm Tiếu thấy vỏ hạt dưa và đậu phộng trên sàn thì lấy chổi quét sạch rồi mới ngủ, dặn dò cậu Lâm Tiếu và Lữ Văn Kiến: “Lát nữa còn ăn đậu phộng hạt dưa thì cẩn thận chút, đừng vứt xuống sàn nữa, ngày mai mùng một không được quét nhà đâu đấy.”

“Vâng vâng, bọn con biết rồi.”

Bà ngoại Lâm Tiếu về phòng, Lữ Tú Anh vừa đắp chăn cho Lâm Tiếu thì đứng trước phòng nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ ngủ rồi sao?”

“Hay là mẹ qua phòng con, hai mẹ con mình ngủ chung đi.” Lữ Tú Anh nói.

“Được.” Bà ngoại Lâm Tiếu nhìn sơ chiếc giường trong phòng, giường dưới nông thôn rất lớn, ba người ngủ chung cũng không chật chội gì.

“Vậy con ngủ giữa mẹ với Tiếu Tiếu đi.” Bà ngoại Lâm Tiếu nói, bà ấy vẫn còn nhớ những vết bầm trên đùi do bị Lâm Tiếu đạp lần trước.

Lữ Tú Anh phụt cười: “Được, con nằm ở giữa chắn hai người lại.”

Lữ Tú Anh đưa tay nhấc Lâm Tiếu lên để mình nằm xuống giữa hai người, bà ngoại nằm ở ngoài cùng.

TV ngoài nhà chính vọng lại tiếng đếm ngược của Xuân Vãn, tiếng pháo hoa bên ngoài đột nhiên trở nên vang dội.

Lâm Tiếu trở người trong tiếng pháo nổ, đầu cô dựa vào vai Lữ Tú Anh.

Năm Mùi đã đến.

Pháo hoa bay thẳng lên bầu trời cao, ánh sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng cả căn phòng. Lữ Tú Anh quay đầu nhìn bà ngoại Lâm Tiếu, phát hiện bà ngoại Lâm Tiếu cũng đang nhìn mình.

Hai người không nói gì nhưng trong giây phút ấy họ đều biết đối phương đang nghĩ gì.

Một năm trôi qua, lần cuối cùng Lữ Tú Anh trải qua đêm giao thừa với bà ngoại Lâm Tiếu đã là chuyện hơn mười năm trước, lúc đó Lữ Tú Anh còn chưa kết hôn.

Tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ nhỏ dần, Lữ Tú Anh nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Bà ngoại Lâm Tiếu cười, ừ một tiếng: “Ngủ đây.”

Sáng mùng một Tết, trời còn chưa sáng, tiếng pháo hoa bên ngoài đã vang lên đùng đùng.

Lâm Tiếu vùi đầu vào trong chăn, hai tay bịt chặt lấy tai mình. Lữ Tú Anh còn cho rằng cô đã thức rồi, nhưng lúc nhìn kỹ lại thì mới phát hiện vẫn chưa thức.

Bà ngoại Lâm Tiếu s* s**ng trong bóng tối, mặc quần áo vào ra ngoài, nói với Lữ Tú Anh: “Con và Tiếu Tiếu cứ ở nhà đi, nhớ khóa cửa lại.”

Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, con ở nhà với Tiếu Tiếu.”

Dưới quê chúc Tết nhau rất sớm, Lâm Tiếu không dậy nổi. Dù gì cũng không phải nhà mình nên nếu để Lâm Tiếu ở nhà một mình thì Lữ Tú Anh sợ sau khi cô thức dậy sẽ hoảng sợ.

Sáng mùng một, nhà nào nhà nấy đều mở rộng cửa.

Sau khi bà ngoại Lâm Tiếu giục ba người nhà cậu dậy, cũng mở rộng cửa nhà mình ra, rất nhanh đã có người đến chúc Tết.

Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng động bên ngoài: “Bà Lý, con xin phép khấu đầu.”

Một đứa bé hô to, sau đó vụt một cái, tiếp đó ba tiếng động nhỏ vang lên.

“Mau đứng lên mau đứng lên.” Đây là tiếng của bà ngoại Lâm Tiếu.

Trong thôn muốn chúc Tết thì đều phải làm như thế, nhà nào nhà nấy khi đến chúc Tết, chỉ cần là họ hàng thân thiết thì con cháu đều phải khấu đầu trước người lớn, dưới đất cũng không có đệm gì cả, vụt một tiếng là quỳ xuống ngay.

“Đi thôi Văn Kiến, chúng ta cũng đi chúc tết.” Mợ lên tiếng.

Giọng Lữ Văn Kiến không tình nguyện: “Con không đi, mẹ và cha con đi đi, tại sao phải bắt con đi cùng.”

Bình thường mợ đã nuông chiều Lữ Văn Kiến thành thói quen, chuyện hôm nay không thể bàn bạc: “Con không muốn đi cũng phải đi, con không đi khấu đầu thì ai sẽ cho con lì xì đây.”

Lữ Văn Kiến kêu la, đạp cửa không ngừng.

Lúc Lâm Tiếu thức giấc, tiếng pháo bên ngoài đã ngừng hẳn, mọi người trong thôn cũng đã chúc Tết nhau xong hết.

Lữ Tú Anh nấu một bình nước trên bếp lò, thấy Lâm Tiếu đã thức thì mang qua cho cô rửa mặt.

“Mẹ ơi, thôn mình không chúc Tết sao?” Lâm Tiếu vặn mở nắp cây nấm nhỏ, vừa thoa kem dưỡng da cho em bé vừa hỏi.

Lữ Tú Anh nói: “Đã chúc xong rồi.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao cô lại không nghe thấy gì hết thế?

Lâm Tiếu thay quần áo, Lữ Tú Anh đưa một bao lì xì cho Lâm Tiếu: “Tiền mừng tuổi đây.”

“Cảm ơn mẹ.” Lâm Tiếu vui mừng nhận lấy lì xì, hai đầu ngón tay lập tức mở lì xì ra đếm thử xem bên trong có bao nhiêu tiền mừng tuổi.

Mười đồng.

Lâm Tiếu ra khỏi phòng ngủ, anh hai và bà ngoại thấy cô thì chuyện đầu tiên là đưa tiền mừng tuổi.

Anh hai mười đồng, bà ngoại mười đồng, mợ cũng cho cô mười đồng.

Lâm Tiếu vô cùng ngạc nhiên, cô rất cố gắng kiềm chế lắm mới không lộ ra mặt: “Cảm ơn mợ, cảm ơn cậu, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

Người mợ keo kiệt của cô sao lại trở nên hào phóng như thế, Lâm Tiếu nghĩ mãi không hiểu.

Cô không biết lúc nãy nhân lúc mọi người đưa tiền mừng tuổi, Lữ Tú Anh cho Lữ Văn Kiến một bao lì xì một trăm đồng, tương đương với tiền sinh hoạt rất nhiều ngày của gia đình ba người họ rồi. Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi về, ăn Tết ở đây nhiều ngày như thế, bà không chịu thiệt thòi gì thì cũng không nên lợi dụng mãi như thế.

Một trăm đồng tiền mừng tuổi nán lại trong tay Lữ Văn Kiến được ba giây thì đã bị mợ lấy đi.

Lữ Văn Kiến không muốn đưa: “Đây là tiền mừng tuổi cô cho con mà.”

Mợ nói: “Cái gì mà cho con? Số tiền lớn như thế sao lại cho con được? Đây là cho người lớn đấy.”

Năm nay Lâm Tiếu ăn Tết dưới quê, tiền mừng tuổi cũng nhiều hơn so với năm ngoái.

Trải qua mừng một Tết, ở thêm hai ngày nữa rồi cả gia đình họ lên núi đốt giấy tiền, sau đó lái xe về nhà.

Lúc lên núi đốt giấy tiền, Lâm Tiếu đưa Tiểu Hoàng theo để leo núi, chỉ cho Tiểu Hoàng thấy nơi mà ban đầu mình tìm thấy nó: “Lúc đó em ở bên đó, ngay phía sau tảng đá kia kêu ẳng ẳng.”

“Gâu gâu.” Tiểu Hoàng chạy liên tục về phía trước, như thể nghe không hiểu Lâm Tiếu đang nói gì.

Lúc về nhà, Lâm Tiếu bế Tiểu Hoàng lên xe hơi, đột nhiên có hai con ch.ó chạy đến, đứng bên ngoài xe hơi nhìn Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng cũng nhìn bọn chúng sủa lên.

Nghe có vẻ không giống đang cãi nhau, ngược lại như đang luyến tiếc nhau vậy.

Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Tiểu Hoàng làm quen được bạn bè mới trong thôn rồi sao.”

Lữ Tú Anh cũng lấy làm lạ: “Chúng ta chưa từng thả Tiểu Hoàng ra ngoài, làm sao nó quen được với những con ch.ó khác được.”

Hai con ch.ó kia chạy theo xe hơi được một đoạn, thấy sắp đến đầu thôn, Lâm Dược Phi đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng bỏ xa hai con ch.ó ấy, bọn chúng lại đuổi theo thêm một đoạn nữa nhưng không đuổi kịp, thế nên cũng từ bỏ.

Lâm Tiếu hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra phía sau hét lên: “Sau này tao sẽ đưa Tiểu Hoàng về chơi với bọn mày tiếp.”

Lâm Dược Phi nâng cửa sổ xe lên: “Được rồi, đừng trêu chọc hai con ch.ó đó nữa.”

Lâm Dược Phi đạp chân ga là vì muốn cắt đuôi hai con ch.ó đó, nếu như cứ đuổi theo họ như thế, lỡ như chạy ra đến đầu thôn lại không biết đường về thì không tốt lắm đâu.

Sau khi về nhà Lữ Tú Anh không cho Tiểu Hoàng vào nhà, bà bắt Tiểu Hoàng nằm trong sân để mình kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không có ve chó mới thở phào một hơi.

Bà cũng không biết Tiểu Hoàng có bạn mới từ khi nào, cũng không biết trên người bạn của Tiểu Hoàng có ve chó không, lỡ như lây lan ra thì phiền phức.

May là người Tiểu Hoàng vẫn sạch sẽ.

Lữ Tú Anh tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Hoàng trước, sau đó bà, Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi đều tắm qua một lượt.

Thời gian tắm rửa của mỗi người rất dài nên máy nước nóng sẽ tự động ngắt giữa chừng, khi máy nước nóng sử dụng quá lâu thì nó sẽ tự tắt, ngừng một lát mới khởi động lại.

Lâm Tiếu tắm xong, hai gò má ửng hồng, nằm dài trên sofa nhà mình, học giọng điệu của mẹ nói: “Nhà cao cửa rộng cũng không bằng ổ chó của mình, vẫn là nhà mình thoải mái nhất.”

Mặc dù dưới quê rất vui nhưng có rất nhiều nơi không bằng được nhà mình được, nước tắm thì lạnh, chỉ có thể tắm nhanh rồi ra ngoài, còn ở nhà tắm thì rất thoải mái.

Lâm Tiếu nghỉ ngơi ở nhà hết hai ngày là phải đi học Toán Olympic.

Qua Tết, cách học của lớp Toán Olympic có chút thay đổi nhỏ, không chỉ lên lớp làm bài mà còn phát thêm bài tập về nhà cho bọn nhỏ làm nữa.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu cầm bài tập về làm thì tò mò: “Sao bây giờ các con phải làm nhiều bài tập thế?” Trước đây không như vậy.

Lâm Tiếu nói: “Vì sắp phải tham gia cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup rồi.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 249: Chương 249



Lữ Tú Anh ngạc nhiên: Cuộc thi gì? Ngày thi là ngày nào?”

Lâm Tiếu nói lại lần nữa: “Cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup, mọi người thường hay gọi là cuộc thi Hoa Cup.”

Còn về cuộc thi Hoa Cup này là gì thì Lâm Tiếu không thể giải thích rõ được: “Cuộc thi Hoa Cup chính là vậy, là cuộc thi Toán Olympic có rất nhiều học sinh tiểu học tham gia, tất cả học sinh của phòng giảng dạy đều đăng ký hết.”

Lữ Tú Anh kinh ngạc hơn: “Đã đăng ký rồi à? Đăng ký khi nào thế?”

Lâm Tiếu: “Trước kỳ nghỉ đông đó.”

Lữ Tú Anh cao giọng: “Sao con lại không nói cho mẹ và anh con biết vậy?”

“Con quên mất.” Lâm Tiếu thấp thỏm nhìn mẹ.

Lữ Tú Anh dịu giọng: “Mẹ không tức giận, mẹ chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”

“Cuộc thi này không thu phí đăng ký sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: “Có chứ.”

Lâm Tiếu dùng tiền tiêu vặt của mình để đóng phí đăng ký, tiền tiêu vặt của cô đã tăng gấp đôi rồi, bình thường cô không dùng hết mà nhét tiền vào ống heo của mình để tiết kiệm, như vậy khi gặp được sách hoặc đồ dùng học tập mình thích thì dùng tiền đó mua.

Lâm Tiếu cũng dùng kho tiền của mình để đóng phí đăng ký của cuộc thi Hoa Cup.

“Vậy khi nào cuộc thi này của con thi vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: “Vòng sơ tuyển rơi vào chủ nhật tuần đầu tiên của tháng ba.”

Lữ Tú Anh nhìn lên lịch treo tường: “Chủ nhật tuần sau là thi rồi à.”

“Ôi trời, con nói thi vòng sơ tuyển, vậy sau vòng sơ tuyển sẽ còn thi nữa, khi nào thì thi?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không biết.” Cô nói với mẹ: “Phải qua vòng sơ tuyển mới được thi vòng tiếp theo.”

Cho nên đối với chuyện không biết khi nào vòng thi sau được tổ chức Lâm Tiếu không hề sốt ruột, nếu như cô không thể qua được vòng sơ tuyển thì không cần biết, nếu như cô có thể qua được thì đến lúc đó biết cũng còn kịp.

Lữ Tú Anh: “Được thôi, vậy con chuẩn bị thi cho thật tốt nhé.”

Bộ dạng không đáng tin của Lâm Tiếu, đăng ký thì không nói cho gia đình biết, thi vòng sau thì không biết khi nào, Lữ Tú Anh cảm thấy không thể dựa hết vào Lâm Tiếu được, cần có người lớn đi nghe ngóng rõ ràng, nếu không đến lúc đó Lâm Tiếu nhớ nhầm thời gian thi cũng không biết chừng.

Tối đến, Lâm Dược Phi về nhà, Lữ Tú Anh xem chuyện này như một trò cười kể lại cho con trai mình nghe: “Trước kỳ nghỉ đông, Tiếu Tiếu dùng tiền tiêu vặt của mình để đóng phí đăng ký cuộc thi cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup.”

Lâm Dược Phi cũng ngạc nhiên: “Hả?”

“Tiếu Tiếu, sao em lại tự đóng phí đăng ký thế?” Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu qua.

Lâm Tiếu không hiểu vì sao mẹ và anh hai đều ngạc nhiên về chuyện này: “Tự con tham gia cuộc thi Toán Olympic nên tự đóng phí đăng ký thôi.”

Lâm Tiếu cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên.

Cô không hề tiêu hết tiền tiêu vặt hàng tuần của mình nên để dành được một khoản tiền nhỏ, cô muốn dùng tiền này để mua những thứ mình thích.

Cô thích đọc sách, thấy quyển sách mình thích thì dùng tiền tiêu vặt của mình mua, cô thích những dụng cụ học tập xinh đẹp, lúc thấy những dụng cụ mình muốn thì dùng tiền tiêu vặt mua về, cô thích Toán Olympic, muốn tham gia cuộc thi Toán Olympic thì dùng tiền của mình đóng phí đăng ký.

Lâm Tiếu cảm thấy tất cả đều như nhau cả.

Lữ Tú Anh lại nói khác: “Đăng ký thi là chuyện quan trọng, giống như học phí, tiền sách vở vậy, sau này mẹ sẽ có đóng cho con.”

Lâm Dược Phi: “Không, sau này anh đóng cho em.”

Lữ Tú Anh lấy làm lạ nhìn Lâm Dược Phi, không hiểu tại sao anh lại tranh những thứ này làm gì. Phí đăng ký thi chỉ có vài đồng, ai đóng mà không được.

Lâm Dược Phi đặt tay lên đầu Lâm Tiếu: “Nhớ kỹ, sau này nếu như có đăng ký thi gì đó, có phí đăng ký thì anh sẽ đóng cho em.”

“Trước kỳ nghỉ đông đóng hết bao nhiêu tiền anh trả cho em.”

Không đợi Lâm Tiếu trả lời, Lâm Dược Phi đã lấy ra mười đồng từ trong bóp: “Đưa chẵn đó, cho em hết.”

Lâm Tiếu vui mừng nhận lấy mười đồng, một tờ tiền mười đồng, Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc, cô sẽ không bỏ nó vào ống heo mà nhét vào phong lì xì tiền mừng tuổi dưới gối.

Không cần dùng tiền tiêu vặt của mình đương nhiên Lâm Tiếu rất vui rồi.

Gần đây cô thật giàu có.

Lâm Dược Phi thấy em gái mình như một con ong bay đi bay lại trong nhà, chạy khắp nơi giấu tiền thì nở một nụ cười hoài niệm.

Chỉ có mình anh biết lý do tại sao anh lại phải kiên trì phải đóng phí đăng ký.

Anh đóng phí báo danh không chỉ là vì Tiểu Tiếu của hiện tại.

Mà còn là vì một Tiếu Tiếu treo đầy ảnh nhận huy chương trên tường nhưng bản thân không có duyên có được một tấm huy chương của mình của kiếp trước.

Cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup rốt cuộc là cuộc thi như thế nào, Lữ Tú Anh đợi Lâm Tiếu ở trước cửa phòng giảng dạy sẵn tiện tán gẫu với những phụ huynh ở bên cạnh.

Không chỉ có phụ huynh nói chuyện phiếm với Lữ Tú Anh mới tỏ vẻ đầy kinh ngạc nhìn bà mà mấy phụ huynh khác ở xung quanh cũng lần lượt quay đầu lại với vẻ mặt đầy bất ngờ.

"Chị không biết cuộc thi Hoa Cup là gì?"

"Đã để cho con mình đăng ký vào tháng mười hai năm ngoái mà bây giờ chị mới hỏi thăm cuộc thi Hoa Cup là gì sao?"

"Vừa nhìn chị là biết bình thường không có quan tâm đến việc học của con mình, đều để cho cha nó lo hết đây mà."

Dưới ánh mắt của các bậc phụ huynh khác, Lữ Tú Anh không khỏi đỏ mặt. Bà không dám nói rằng nhà mình bình thường không có ai quan tâm đến chuyện học hành của Lâm Tiếu, đều là do Lâm Tiếu tự học.

Việc duy nhất mà bà đã làm đó chính là để Lâm Dược Phi lợi dụng lòng hiếu kỳ của Lâm Tiếu, để cho cô tự học trước kiến thức lớp sáu và thậm chí là trung học cơ sở. Nhưng việc này cũng không tốn quá nhiều tiền, Lâm Dược Phi chẳng qua chỉ là mua sách giáo khoa về rồi khóa vào trong tủ, không cho Lâm Tiếu tự ý đọc mà thôi.

Tuy nhiên, từ phản ứng của các bậc cha mẹ khác, bà có thể biết rằng việc học Olympic của con họ đều có sự đồng hành của cha mẹ, hầu hết mọi người ở đây trông rất lo lắng. Lữ Tú Anh biết lúc này mình không thể nói ra chuyện này vì vậy bà liền ứng biến cho qua.

Một lát sau, có phụ huynh nhiệt tình giải thích với bà cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup là gì: "Trong số những cuộc thi Olympic của học sinh tiểu học thì cuộc thi này là cuộc thi lớn nhất và chính quy nhất."

"Chỉ cần có giải của cuộc thi quốc gia này thì dù có ở bất kỳ nơi đâu, chỉ với giấy khen của cuộc thi Hoa Cup ở trong tay, chị có thể tự do chọn bất kỳ trường trung học cơ sở trọng điểm mà chị muốn."

"Cuộc thi Hoa Cup được tổ chức hai năm một lần, năm nay là năm thứ ba, dù chỉ là năm thứ ba nhưng sức ảnh hưởng của cuộc thi này cực kỳ lớn."

Phụ huynh xòe ngón tay ra đếm cho Lữ Tú Anh xem: "Lần đầu tiên là vào năm 86, lần thứ hai là vào năm 88, lần thứ ba chính là năm nay được chia thành nhóm học sinh tiểu học và nhóm học sinh trung học cơ sở."

"Cuộc thi trải qua bốn vòng bao gồm vòng loại, vòng bán kết, vòng chung kết và cuối cùng là thi vấn đáp."

"Vòng loại và vòng bán kết do tỉnh tổ chức, bình thường cũng chỉ cần tổ chức thi hai lần là xong, thi xong vòng bán kết sẽ có thể lấy được bằng khen của tỉnh."

"Trận chung kết là để đội đại diện của mỗi tỉnh đi chinh chiến, một tỉnh chỉ được cử đi khoảng năm sáu học sinh. Tôi nhớ lần đầu tiên được tổ chức ở Bắc Kinh, lần thứ hai hình như là ở Thâm Quyến, không biết năm nay sẽ là ở đâu."

Về vòng chung kết, phụ huynh kia cũng chỉ nói đúng một câu rồi thôi vì trận chung kết không có liên quan tới đứa trẻ nhà mình lẫn hầu hết các học sinh học Olympic Toán học của phòng giảng dạy.

Phụ huynh nói chi tiết về vòng loại: "Mỗi đợt có hơn hai triệu học sinh đăng ký tham gia."

"Đề thi của vòng loại sẽ được phát trên tivi, những học sinh đăng ký tham gia cuộc thi sẽ ở trong phòng thi trả lời câu hỏi còn những ai không đăng ký tham gia cũng có thể ngồi trước tivi suy nghĩ câu trả lời."

Tuy nhiên các bậc phụ huynh cảm thấy ngồi xem tivi rồi trả lời các câu hỏi cũng không có ích lợi gì, dù có làm đúng thì cũng chẳng được tặng giấy khen.

"Đó chính là chiêu trò quảng cáo để thể hiện mình là một cuộc thi tầm cỡ quốc gia. Cuộc thi Hoa Cup quả thật rất hot và được mọi người ở khắp mọi nơi biết đến."

Mức độ tuyên truyền cũng rất mạnh mẽ, đề thi của vòng loại được phát sóng trên Đài Truyền hình Trung ương nên có rất nhiều phụ huynh không học Olympic biết đến cuộc thi này vì vậy những phụ huynh ở trước cửa phòng giảng dạy vô cùng khó hiểu tại sao Lữ Tú Anh lại không biết.

"Vòng chung kết lẫn vòng thi vấn đáp và lễ trao giải được dựng thành báo cáo đặc biệt được chiếu đi chiếu lại nhiều lần trên tivi, Đài Truyền hình Trung ương, kênh thiếu nhi, đặc biệt là còn được chiếu vào giờ vàng."

"Chị chưa từng xem một lần nào luôn hả?" Phụ huynh khó hiểu hỏi.

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Chưa xem bao giờ."
 
Back
Top Bottom