Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 490: Chương 490



Khi về nhà, Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu cùng nhau bắt taxi.

Trần Đông Thanh lái xe đưa Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu về nhà. Người đầu tiên đưa về là Vương Hồng Đậu, người thứ hai là Diệp Văn Nhân, cuối cùng là Lâm Tiếu.

“Hả, không đúng, sao cậu lại đi đường vòng như thế này chứ.” Vương Hồng Đậu nói: “Vừa rồi rẽ trái ở ngã tư, đưa Văn Nhân và Tiếu Tiếu về nhà trước, cuối cùng là đến tớ, đi như thế là gần nhất.”

Trần Đông Thanh: “Vừa rồi tớ quên rẽ, thật ra thì khoảng cách cũng gần giống nhau.”

Vương Hồng Đậu: “Nó xa hơn nhiều, sao cậu lại huých tay tớ?” Vương Hồng Đậu quay sang nhìn Diệp Văn Nhân.

Diệp Văn Nhân lặng lẽ thở dài, vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Viên Kim Lai nói vài ngày nữa mời mọi người đi ăn cơm, ban đầu Lâm Tiếu và mọi người chỉ coi đó là một lời mời khách sáo. Không ngờ hai ngày sau lại thật sự nhận được điện thoại của Viên Kim Lai, hoạt động quảng cáo ba ngày của phòng tập thể hình vừa kết thúc, Viên Kim Lai lập tức đặt nhà hàng.

“Lâm Tiếu, cậu có đi không?” Vương Hồng Đậu gọi điện thoại, bàn bạc cùng Lâm Tiếu: “Viên Kim Lai đặt nhà hàng đắt thật đấy, nhà hàng đắt như vậy chắc chắn không thể để cậu ấy mời, hay là nếu bọn mình đi thì chia đều.”

Viên Kim Lai cũng mời Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu gặp ở trung tâm mua sắm ngày hôm đó, nhưng Chu Tuệ Mẫn và Dư Chiêu Chiêu đều biết đó là một lời mời lịch sự, nên cả hai đều từ chối: “Tụ tập cùng bạn học thời tiểu học của cậu đi.”

Cuối cùng, Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng nhau đến nhà hàng.

Trên đường đi, Vương Hồng Đậu nói: “Này, tớ bây giờ không quen với ngoại hình của Viên Kim Lai khi trưởng thành, thực sự rất đẹp trai.”

Hôm nay Vương Hồng Đậu nói người này đẹp trai, hôm sau lại người kia đẹp trai, ngôi sao mà cô ấy thích thường xuyên thay đổi, Lâm Tiếu sớm đã miễn nhiễm khi nghe điều này rồi, mà cô bày tỏ sự nghi ngờ về gu thẩm mỹ của Vương Hồng Đậu: “Hồi đầu cậu cũng nói anh trai tớ đẹp trai.”

Lâm Tiếu tò mò hỏi: “Vậy cậu cảm thấy anh trai tớ và Viên Kim Lai, ai đẹp trai hơn?”

Vương Hồng Đậu cười khúc khích: “Vài năm trước đương nhiên là anh trai cậu đẹp trai hơn, nhưng bây giờ, anh trai cậu đã ba mươi tuổi, còn có hai đứa con. Viên Kim Lai mới hai mươi tuổi đầu, Viên Kim Lai nhỉnh hơn một chút.”

Vương Hồng Đậu nói xong, nhanh chóng nhìn sắc mặt Lâm Tiếu, nói: “Nhưng anh trai của cậu vẫn rất đẹp trai, bây giờ có sức hấp dẫn của người trưởng thành.”

Vẻ mặt Lâm Tiếu bất đắc dĩ: “Tớ cũng sẽ không tức giận.” Cô từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy anh trai mình đẹp trai.

Viên Kim Lai đã đến nhà hàng từ trước, Vương Hồng Đậu vừa ngồi xuống liền nhắc đến việc bữa ăn hôm nay sẽ chia đều, Viên Kim Lai xua tay: “Không cần không cần, nhà hàng này là do bạn tớ mở, cậu ấy giảm giá cho tớ, chỉ lấy giá gốc thôi.”

Vương Hồng Đậu hoài nghi, Viên Kim Lai làm việc ở phòng tập thể hình, vậy mà lại quen biết ông chủ lớn của một nhà hàng cao cấp, cậu ấy không phải đang c.h.é.m gió chứ?

Vương Hồng Đậu: “Vậy thì bọn mình chia đều giá gốc.”

Viên Kim Lai: “Thật sự không cần mà.”

Viên Kim Lai dường như đã nhìn ra sự hiểu lầm của Vương Hồng Đậu đối với bản thân, sau khi đồ ăn được dọn ra, cậu ấy tìm cơ hội giải thích: “Chính tại chỗ này, mấy năm trước tớ cũng mở một nhà hàng, nhưng lại liên tục thua lỗ, sau đó một người bạn của tớ tiếp quản, cải tạo lại, thay đổi lại chiến lược định hướng, bắt đầu mới kiếm ra tiền.”

Mở nhà hàng là dự án kinh doanh đầu tiên của Viên Kim Lai, nhưng thất bại.

Lần kinh doanh thứ hai, Viên Kim Lai mở một khách sạn nhỏ, nhưng lại tiếp tục thất bại.

Lần kinh doanh thứ ba này, mở một phòng tập thể hình.

Lúc này, Vương Hồng Đậu mới kinh ngạc khi biết Viên Kim Lai hóa ra không phải là làm việc cho phòng tập thể hình, mà chính là ông chủ ở đó.

“Trời đất, tớ mới đi làm được hai năm mà cậu đã kinh doanh ba lần rồi.” Vương Hồng Đậu kinh ngạc thốt lên.

Viên Kim Lai nở một nụ cười: “Thời gian các cậu đi học rất dài, còn tớ thì sớm đã nghỉ học.”

Khi mới bắt đầu vào bữa ăn, Vương Hồng Đậu rất ngại hỏi những điều đó. Nhưng Viên Kim Lai lại rất giỏi trong việc khuấy động bầu không khí trên bàn ăn, giữa bữa ăn, Vương Hồng Đậu không còn cảm thấy không được tự nhiên nữa, hỏi ra một câu hỏi mà bản thân tò mò: “Vậy ba lần khởi nghiệp đó cậu lấy tiền ở đâu?”

Viên Kim Lai có khả năng đặc biệt nào để thu hút đầu tư không, làm sao mà các nhà đầu tư lại sẵn lòng đầu tư vào cậu ấy một lần, hai lần, ba lần.

Viên Kim Lai cười lớn: “Tất cả đều là do cha mẹ tớ đầu tư.”

Vương Hồng Đậu sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười: “Lần kinh doanh thứ ba của cậu nhất định sẽ thành công.”

Viên Kim Lai: “Vậy phải mượn lời may mắn của cậu rồi.”

Vương Hồng Đậu: “Thật đấy, tớ rất thích thú trước cách quảng cáo của các cậu, muốn trải nghiệm thử lớp thể dục nhịp điệu và lớp khiêu vũ của các cậu.”

Viên Kim Lai: “Còn muốn thử gì, muốn đến lúc nào đều được, làm sao tớ có thể thu tiền bạn học cũ của mình được chứ.”

Viên Kim Lai đưa cho mỗi người trong nhóm Lâm Tiếu một thẻ phòng tập, để mọi người có thể đến bất cứ khi nào rảnh.

“Sau khi tốt nghiệp tiểu học, các cậu vẫn luôn giữ liên lạc sao?” Viên Kim Lai tò mò hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ, mặc dù không gặp mặt nhiều, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc.”

Viên Kim Lai ngưỡng mộ nói: “Thật tốt, thật tốt.”

Khi mới vào cấp 2, cậu ấy vẫn còn có chút liên lạc với những người bạn hồi tiểu học, sau này hầu hết các bạn học đều lên cấp 3, chỉ có mình cậu ấy thi vào trường trung cấp có điểm thấp nhất thành phố, Viên Kim Lai liền bắt đầu tránh liên lạc với bạn học cũ.

Sau khi học xong trung cấp, Viên Kim Lai bước vào xã hội, bắt đầu kinh doanh cùng cha mẹ. Vào thời điểm đó, hầu hết các bạn học cũ của cậu ấy vẫn còn đang đi học, Viên Kim Lai và bạn học lại càng giống như những người đến từ hai thế giới.

Giờ đây, Viên Kim Lai cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn trước, cậu ấy nghĩ mình có thể bình tĩnh đối mặt với những người bạn học cũ, nhưng khi mọi người nói về kinh nghiệm sống của bản thân, Viên Kim Lai vẫn bị sốc.

Những người như Vương Hồng Đậu, học xong đại học, tìm được một công việc tử tế ở thành phố, được người lớn trong nhà gọi là “con nhà người ta”.

Những người như Diệp Văn Nhân, tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại một trường đại học, Trần Đông Thanh thì hoàn thành bằng tiến sĩ y khoa tại một trường danh tiếng, càng là những người giỏi nhất được tất cả người thân và bạn bè ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, những điều này vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của Viên Kim Lai, nhưng mà kinh nghiệm của Lâm Tiếu, đã hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của Viên Kim Lai.

Luận văn hay giải thưởng gì đó, tất cả Viên Kim Lai đều không hiểu, nhưng cậu ấy vừa nghe đã biết là rất đỉnh rồi.

“Vậy năm sau cậu sẽ là giáo viên của Đại học Bắc Kinh.” Viên Kim Lai nâng ly bia lên, kính Lâm Tiếu ba ly: “Kính giáo sư đại học trẻ tuổi của chúng ta.”

Lâm Tiếu xua tay liên tục: “Chỉ là giảng viên thôi, không phải giáo sư.”

Viên Kim Lai: “Không mất tới vài năm là cậu sẽ trở thành giáo sư rồi.”

“Mà này, bây giờ các cậu đều độc thân à?” Sau khi tán gẫu về chuyện học hành và công việc, Viên Kim Lai tò mò hỏi về đời sống tình cảm.

Vương Hồng Đậu: “Đúng vậy, công việc mỗi ngày đều bận muốn chết, làm gì có thời gian để yêu đương chứ.”

Diệp Văn Nhân: “Tớ cũng vậy.”

Trần Đông Thanh liếc nhìn Lâm Tiếu, quay sang nhìn Viên Kim Lai nói: “Tớ thì không.”

Vương Hồng Đậu ngạc nhiên nói: “Cậu đã có người yêu rồi sao, tại sao tớ chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới?”

Lâm Tiếu: “Tớ cũng không độc thân.”

Vương Hồng Đậu kinh ngạc quay đầu: “Hả?”

“Lâm Tiếu, cậu có bạn trai khi nào vậy?” Vương Hồng Đậu túm lấy Lâm Tiếu, ra vẻ phải tra hỏi tới cùng: “Tại sao cậu có bạn trai mà không kể cho chúng tớ biết?”

Lâm Tiếu cười xin tha: “Mới vừa có thôi, tớ không cố ý gạt các cậu đâu.”

Chỉ là Lâm Tiếu nghĩ, nếu quen nhau lâu dài thì người thân bạn bè của cô sẽ có dịp gặp thôi, còn nếu không lâu dài thì không cần thiết phải nói làm gì.

Đường về nhà quá ngắn, Vương Hồng Đậu không thể tra hỏi rõ ràng. Lâm Tiếu vừa mới về đến nhà, Vương Hồng Đậu đã gọi điện tới ngay, Lâm Tiếu bèn nói suy nghĩ của mình cho Vương Hồng Đậu nghe.

Đương nhiên Vương Hồng Đậu không hài lòng về câu trả lời này: "Vậy bao lâu mới được tính là lâu dài? Nếu hôm nay tớ không biết thì có phải tới khi kết hôn cậu mới nói cho tớ biết không?"

Lâm Tiếu bật cười: "Cái này thì cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không kết hôn."

Vương Hồng Đậu: "Hả?"

Lâm Tiếu không thể không giải thích ngắn gọn quan điểm sống của mình cho Vương Hồng Đậu. Sau khi nghe xong, lúc đầu Vương Hồng Đậu rất ngạc nhiên, sau đó lại gật đầu liên tục: "Đúng là rất hợp với cậu."

"Vậy mẹ cậu có đồng ý không?" Vương Hồng Đậu tò mò hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: "Đồng ý rồi."

Mẹ chưa từng lên tiếng phản đối, thế nên Lâm Tiếu hoàn toàn không băn khoăn về vấn đề này.

Vương Hồng Đậu ngưỡng mộ nói: "Người thân của cậu tốt quá!" Dù Lâm Tiếu làm gì đi nữa, người nhà cô cũng rất ủng hộ.

"Cậu tự do hơn tớ nhiều." Vương Hồng Đậu muốn dọn ra ở riêng nhưng lúc nào cha mẹ cô ấy cũng phản đối, họ cho rằng chỉ có người ở xa nhà mới cần thuê nhà, đi làm ở gần nhà thì thuê nhà còn ra thể thống gì.

Nhưng cha mẹ của Vương Hồng Đậu vẫn chưa quá đáng bằng cha mẹ Dư Chiêu Chiêu, chính cô ấy cũng không kiên cường bảo vệ quan điểm của mình được như Dư Chiêu Chiêu, thế nên Vương Hồng Đậu chỉ có thể cố gắng cân bằng.

Lâm Tiếu không thể đưa ra lời khuyên cụ thể cho Vương Hồng Đậu: "Người nào cũng có vấn đề riêng của mình."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 491: Chương 491



Giai đoạn sắp tới, vấn đề quan trọng nhất của Lâm Tiếu chính là nghiên cứu toán học.

Sau khi tham gia kỷ niệm sáu mươi năm ngày thành lập trường trung học số một, Lâm Tiếu ngồi xe Trần Đông Thanh trở về trường học.

Trước khi đi, Niên Niên đu lên chân trái của cô, Tiểu Hoàng đu bên chân phải, cả Niên Niên và Tiểu Hoàng đều không muốn để Lâm Tiếu đi.

Lâm Tiếu bất lực cúi người xuống, cùng lúc gỡ bàn tay nhỏ của Niên Niên và móng vuốt của Tiểu Hoàng ra khỏi chân mình, rồi để chúng nắm lấy nhau.

"Cô phải về trường rồi, tết cô sẽ về."

"Gâu gâu."

"Hu hu…" Niên Niên biết tết là vào mùa đông, bây giờ chỉ mới sang thu thôi: "Từ mùa thu đến mùa đông phải mất bao lâu nữa vậy ạ?"

Lâm Tiếu nghĩ rằng Niên Niên còn chưa rành thứ tự bốn mùa: "Không lâu đâu, sau mùa thu là đến mùa đông rồi."

"Khi nào nhà trẻ của cháu được nghỉ đông thì cô sẽ về nhà ngay."

Lâm Tiếu vừa nói hết câu, đôi mắt Niên Niên đã lập tức chực trào nước mắt.

Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: "Em mau đi đi, em mà nói nữa thì con bé sẽ khóc thật đấy."

Niên Niên biết rõ thứ tự bốn mùa, biết sau mùa thu là mùa đông nhưng đối với người chỉ nhớ được một năm như cô bé thì một quý đã là một khoảng thời gian rất dài. Còn phải cố gắng đến nhà trẻ lâu lắm mới được nghỉ đông, chỉ mới nghĩ tới thôi mà Niên Niên đã muốn khóc rồi.

Lâm Tiếu thè lưỡi, xách vali rời đi.

Sau khi về trường học vài ngày, Lâm Tiếu nhận được cuộc gọi từ Lữ Tú Anh, tiếng cười ha ha của Lữ Tú Anh vang lên từ điện thoại.

"Tiếu Tiếu, sau khi con nói với Niên Niên là bằng tốt nghiệp nhà trẻ đầu tiên của nhà ta phải phụ thuộc vào con bé, Niên Niên trở nên rất ngoan ngoãn ở trường."

"Những ai không để lại cơm thừa sẽ được thưởng một bông hoa đỏ nhỏ. Niên Niên vốn không thích ăn cà tím trong bữa cơm trưa, vừa không muốn ăn vừa muốn có hoa đỏ nhỏ nên con bé đã giấu hết vào yếm."

"Về nhà dì Hoàng cầm quần áo lên thì bị dầu dính đầy lên tay, cúi đầu nhìn thì thấy trong túi áo toàn là cà tím xào."

Lữ Tú Anh nói một câu là phải cười một lát, Lâm Tiếu nghe vậy cũng cười ha ha.

Vì giấu cà tím xào vào túi nên Niên Niên bị cả nhà trêu chọc, cô bé bị chê cười đến phát bực, tức giận nói: “Con không thèm lấy bằng tốt nghiệp nhà trẻ đầu tiên cho nhà mình nữa đâu.”

“Chờ em gái lớn rồi nhờ em gái đi.”

Cả nhà chỉ có thể cố gắng nhịn cười, rồi động viên Niên Niên, một lần nữa k*ch th*ch ý chí phấn đấu lấy hoa đỏ nhỏ ở nhà trẻ của cô bé.

Lâm Tiếu đã hứa với Niên Niên sẽ về vào kỳ nghỉ đông, nhưng kế hoạch luôn không thể tránh khỏi những thay đổi. Mùa thu này Lâm Tiếu bỗng nhận được lời mời từ đội tập huấn quốc gia môn toán học, mời Lâm Tiếu huấn luyện các bạn trong đội vào kỳ nghỉ đông này.

“Huấn luyện đội tập huấn quốc gia?” Lâm Tiếu hơi ngạc nhiên.

Lâm Tiếu đã từng tham gia cuộc thi IMO, mấy năm nay cô vẫn quan tâm đến các thông tin về IMO. Nhưng dù là giáo viên tập huấn cô năm đó hay những giáo viên tập huấn mà cô biết gần đây đều là những giáo sư đại học nổi tiếng.

Mà bây giờ Lâm Tiếu chỉ là một người đang học tiến sĩ mà thôi.

“Chuyện này không quan trọng, em biết rất rõ về IMO, chúng tôi tin những bài giảng của em chắc chắn sẽ rất có ích cho những em học sinh.”

“Những đề bài trong cuộc thi IMO mà em đưa ra mấy năm nay có xác suất ra đề rất cao.”

Mấy năm nay, năm nào Lâm Tiếu cũng ra đề cho IMO, những đề bài của cô được IMO chọn rất nhiều lần.

Cô đã hoàn thành lý tưởng khi tham gia cuộc thi IMO năm đó, từ một người thưởng thức nghệ thuật trở thành người tự làm ra các tác phẩm quý giá.

Năm đó Lâm Tiếu và năm người đồng đội đã cùng nâng cúp IMO. Đến bây giờ, cô đã lên đại học, không còn dự thi nữa nhưng vẫn có thể lấy về vinh quang cho đất nước tại cuộc thi IMO nhờ vào một cách khác, đó là những đề bài thường xuyên được IMO lựa chọn của mình.

Mùa đông năm nay, Lâm Tiếu đã có thể cống hiến thêm cho cuộc thi toán quốc gia, trở thành giáo viên của đội tập huấn, chỉ bảo nhóm thí sinh trong thời gian ngắn, để họ càng thêm tiến bộ.

Lâm Tiếu nhận lời không chút do dự.

Cô gọi điện về thông báo chuyện này, cả nhà đều vui thay cho Lâm Tiếu, chỉ có Niên Niên là không vui: “Cô út, cô đã nói sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông rồi mà.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên, không ngờ Niên Niên vẫn còn nhớ lời hẹn mấy tháng trước: “Trí nhớ của Niên Niên tốt quá!”

“Lần này cô phải lỡ hẹn với cháu rồi, cô xin lỗi cháu nhé.”

“Cháu muốn cô làm gì mới có thể tha lỗi cho cô đây.”

Niên Niên nghiêm túc suy nghĩ: “Khi nào cô về phải mua kem cho cháu, đừng để mẹ cháu biết.”

Sau khi Lâm Tiếu hỏi ý kiến chị Tiểu Vân, cô đồng ý với Niên Niên: “Được, tết này cô sẽ mời cháu ăn kem nhé.”

Lâm Tiếu và nhóm học sinh của đội tập huấn đến trường tập huấn vào cùng một ngày. Vì chương trình học của Lâm Tiếu nhiều nhất, thời gian đi học kéo dài nhất nên cô ở lại trong ký túc xá trường học luôn. Ngoài căn phòng của cô là phòng đơn thì cô không khác gì học sinh cả.

Trong lúc đi học, ngày nào Lâm Tiếu cũng đến nhà ăn với các bạn học sinh, có thể nói là cùng ăn cùng ở.

Hơn nữa, Lâm Tiếu là người trẻ tuổi nhất trong nhóm giáo viên tập huấn nên các bạn đều rất thân thiết với Lâm Tiếu.

“Cô giáo Lâm, năm đó lúc tham gia cuộc thi IMO, cô có tin rằng mình sẽ được chọn vào đội tuyển quốc gia không?”

“Cô giáo Lâm, lúc đó cô có quyết tâm phải giành được giải quán quân không?”

“Cô giáo Lâm, lúc tham gia cuộc thi IMO cô còn nhỏ như vậy, khi đó cô đã nghiên cứu về kỳ thi bao lâu rồi vậy?”

Các bạn rất tò mò về cuộc thi mà Lâm Tiếu đã trải qua.

Lâm Tiếu không ra vẻ, trong thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ nói chuyện phiếm, trả lời các câu hỏi của các bạn.

Khi tập huấn mùa đông kết thúc, các bạn đều không nỡ nói lời chia tay với Lâm Tiếu. Mọi người tranh nhau cầm sách tập huấn để Lâm Tiếu viết vài lời động viên và chúc may mắn lên trang lót.

Lâm Tiếu cực kỳ nghiêm túc viết từng câu từng chữ cho mỗi bạn học sinh.

Khi về nhà ăn tết, Lâm Tiếu mua kem chuộc lỗi cho Niên Niên. Niên Niên đã tha lỗi cho cô út, còn dẫn cô út đi xem em gái “biểu diễn”.

Niên Niên cầm một món đồ chơi có màu sắc tươi tắn đặt trên giường em bé, Doanh Doanh nhanh chóng bị hấp dẫn, ê ê a a vươn tay muốn lấy.

Niên Niên lấy đồ chơi ra xa, em gái không với tới, cô bé sốt ruột nên ngồi dậy.

Niên Niên ở bên cạnh nói phụ hoạ: “Buổi biểu diễn của Doanh Doanh đã thành công.”

Lâm Tiếu bị chọc cười ha ha, ra dấu hôn gió với hai bên má của Niên Niên, sau đó cũng làm vậy với Doanh Doanh.

“Doanh Doanh giỏi quá, có thể ngồi rồi này.”

Trừ mái tóc vẫn còn thưa thớt, gương mặt của bé Doanh Doanh sáu tháng đã có nhiều thay đổi, có thể thấy đây là một đứa trẻ xinh đẹp.

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân lấy ảnh chụp của Niên Niên khi sáu tháng ra so sánh, chính Niên Niên cũng không thể không thừa nhận: “Em gái hơi giống con rồi đấy.”

Nhưng Niên Niên chỉ vào mái tóc cũng không được bao nhiêu cọng tóc của mình trên tấm ảnh, kiên quyết nói rằng tóc mình đẹp hơn tóc em gái.

“Khi nào tóc của em gái mới thắt b.í.m được vậy ạ?” Niên Niên có rất nhiều búp bê, nhưng cô bé vẫn rất muốn trang điểm cho em gái.

Dì Hà, bảo mẫu chăm sóc Doanh Doanh cười không ngừng: “Còn phải đợi một thời gian nữa, bây giờ em gái còn nhỏ quá.”

Hết tết, Lâm Tiếu lại một lần nữa phải nói lời tạm biệt với Niên Niên, không dám hứa hẹn tuỳ ý nữa.

Niên Niên đã biết thời gian về nhà của cô út khá giống với thời gian mình được nghỉ, cô bé kéo áo của cô út, hỏi: “Cô ơi, có phải khi nào cháu nghỉ hè thì cô sẽ về với cháu không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Có thể hè này cô sẽ phải ra nước ngoài.”

Vị trí giáo viên dẫn đoàn đang được bàn bạc cho cuộc thi IMO mùa hè năm nay. Lâm Tiếu là một trong những người có tiếng nói nhất, trình độ dạy học của cô không cần phải bàn, vấn đề duy nhất là Lâm Tiếu còn quá trẻ. Hơn nữa, những giáo viên dẫn đoàn năm ngoái đều là giáo sự đại học nổi tiếng, mà mùa hè năm nay Lâm Tiếu mới tốt nghiệp tiến sĩ.

Cuộc thảo luận đã có kết quả, Lâm Tiếu được chọn là giáo viên dẫn đoàn.

Tháng bảy, Lâm Tiếu đã đến Athens, Hy Lạp trước học sinh, tham gia cuộc thi IMO lần thứ bốn mươi lăm.

Lâm Tiếu ở trong một khách sạn được bảo mật, bị tịch thu thiết bị điện tử, cùng các giáo viên dẫn đoàn của các nước khác ra đề thi IMO. Đến khi các thí sinh đã bắt đầu dự thi, các giáo viên dẫn đoàn mới được liên lạc với bên ngoài.

Lúc này, Lâm Tiếu đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ của giáo viên dẫn đoàn.

Một nửa còn lại sẽ được thực hiện sau khi các thí sinh thi xong.

Đó là để ý xem các thí sinh của đất nước mình có được cho điểm công bằng và hợp lý hay không.

Nói đơn giản thì là “cãi nhau" để lấy điểm cho học sinh của mình.

“Tôi thấy chỗ này không có vấn đề gì cả, không nên trừ điểm.”

“Không, cách giải này rất logic.”

Các giáo viên dẫn đoàn của các nước khác rất khiếp sợ trình độ “cãi nhau” của Lâm Tiếu. Họ hoàn toàn không ngờ một người trông gầy gò, ít nói và trí thức như Lâm Tiếu lại có thể quyết đoán như vậy trong lúc “cãi nhau”.

Rất nhanh, trình độ “cãi nhau” đệ nhất của Lâm Tiếu đã được lan truyền trong nhóm thí sinh.

Các thí sinh tò mò hỏi: “Cô giáo Lâm, năm cô tham gia cuộc thi IMO, các giáo viên của các quốc gia có tranh cãi như vậy không?”

Lâm Tiếu cẩn thận nhớ lại, nhận ra là không có chuyện này.

Cô lắc đầu nói: “Không có, cuộc thi năm đó được diễn ra rất thuận lợi.”

Giáo viên dẫn đoàn không tranh cãi, sáu thí sinh của quốc gia đều đạt điểm tối đa và điểm cao.

Vừa dứt lời, một thí sinh bật cười, cậu ấy đẩy một đồng đội ở bên cạnh: “Có biết chênh lệch giữa cô giáo Lâm và chúng ta không vậy?”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 492: Chương 492



Lâm Tiếu dẫn đội Toán học quốc gia đi thi ở Hy Lạp và đoạt giải quán quân.

Sáu tuyển thủ giơ cao cúp, Lâm Tiếu và đội phó cũng những người quan sát đứng ở một bên, đèn flash không ngừng lóe sáng ghi lại thời khắc này.

Từ tuyển thủ dự thi biến thành giáo viên dẫn đoàn, Lâm Tiếu đã có được những trải nghiệm tuyệt vời trong chuyến đi IMO của mình.

Tôn Vĩ Nghĩa và Lâm Tiếu cùng lựa chọn con đường giống nhau, sau khi học xong tiến sĩ ở lại trường đại học dạy học. Trong lúc học thạc sĩ và tiến sĩ, Lâm Tiếu còn đăng ký thêm chuyên ngành hai là khoa máy tính, Tôn Vĩ Nghĩa còn chuyên tâm hơn Lâm Tiếu, nhiều năm như vậy vẫn một lòng với Toán học.

Chuyên ngành của Trang Hiên là Toán học, khi học lên nghiên cứu sinh thì chọn chuyên ngành tài chính, hiện tại đã công tác, thu nhập rất tốt.

Du Minh Hủy và Thịnh Nguyên Vĩ ra nước ngoài, Nghiêm Tuấn Hiền lựa chọn chuyên ngành Triết học, cậu ấy rất có thiên phú về Toán học nhưng không có lòng nhiệt tình với số học như Lâm Tiếu, ngược lại có hứng thú với Triết học hơn.

Sáu đồng đội cùng nhau đoạt giải quán quân, hiện tại có đã phương hướng riêng của mình. Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa lựa chọn giống nhau nhất, theo lý thuyết sẽ có nhiều tiếng nói chung nhất, nhưng khi Tôn Vĩ Nghĩa biết được lần này Lâm Tiếu gọi điện thoại chỉ để nói chuyện phiếm chứ không phải thảo luận vấn đề Toán học, lập tức nói: “Tôi cúp điện thoại đây.”

Lâm Tiếu cười nói: “Được, tạm biệt.” Nhiều năm như vậy tính cách của Tôn Vĩ Nghĩa vẫn không hề thay đổi.

Hành trình Hy Lạp kết thúc trọn vẹn, Lâm Tiếu về đến nhà.

Lúc trước nghe xong những trải nghiệm trong chuyến du lịch của chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu vô cùng hâm mộ, cô cũng muốn đi xem những phong cảnh khác nhau, gặp gỡ những con người khác nhau.

Kế hoạch ban đầu của Lâm Tiếu là sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, trước khi nhập chức sẽ có một chuyến du lịch trong kỳ nghỉ hè, kết quả lần này bị hành trình IMO quấy rầy kế hoạch.

Sau khi về đến nhà, thời gian cô đi nhập chức chỉ còn hơn nửa tháng, quan trọng nhất là khi về đến ngôi nhà thân yêu, Lâm Tiếu hận không thể ở trong nhà đến khi trời đất hủy diệt.

Từ du lịch nước ngoài biến thành nghỉ phép ở nhà, mỗi buổi sáng Lâm Tiếu ngủ đến tự tỉnh, buổi sáng đọc sách xem luận văn, buổi chiều chơi cùng với Niên Niên, Doanh Doanh và Tiểu Hoàng.

Doanh Doanh đã một tuổi, biết đi đường nhưng vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo, sẽ bước từng bước ra bên ngoài chơi, từ nói nhiều nhất là “ăn”.

Hiện tại Doanh Doanh có thể ăn được rất nhiều thứ, món chính mềm mại, thịt nát, đồ ăn băm nhuyễn, cá, tôm, trứng, chỉ cần là món Doanh Doanh đã ăn thì không có món nào cô bé không yêu.

Giờ ăn cơm hàng ngày chính là lúc Doanh Doanh vui vẻ nhất, nhìn đồ ăn là hai mắt sáng rực lên như có ngôi sao nhỏ ở trong.

Dì Hoàng biết rõ sức ăn của Doanh Doanh, lượng cơm mỗi bữa đều rất vừa sức, lần nào Doanh Doanh cũng ăn sạch sẽ một bát cơm nhỏ và đĩa đồ ăn.

Niên Niên nhìn lá xanh trong bát của Doanh Doanh, nhíu mày: “Cái này ăn ngon không?”

Mặc dù Doanh Doanh còn nhỏ tuổi, nhưng rất biết xem sắc mặt, nhìn thấy chị gái nói vậy còn không vui, lớn tiếng nói: “Ăn ngon.”

Doanh Doanh luôn tràn đầy tình yêu với mỗi một loại đồ ăn, cả nhà liếc mắt một cái có thể nhìn ra được cô bé thích ăn đến mức nào.

Có một ngày, Lâm Dược Phi nhìn vẻ mặt hưởng thụ khi ăn cơm của Doanh Doanh, cảm xúc trào dâng trong lòng, hỏi một câu: “Doanh Doanh, con thích trứng gà chưng hay thích cha hơn?”

Doanh Doanh cúi đầu nhìn bát trứng gà, lại ngẩng đầu nhìn cha, do dự.

Niên Niên thấy vậy bật cười ha ha.

Doanh Doanh ăn cơm quá ngon, Niên Niên nhìn cô bé ăn cơm không nhịn được cảm thán đồ ăn dì Hoàng nấu thực sự là mỹ vị cực phẩm. Rất nhiều lần Niên Niên không không chống đỡ được mê hoặc, lúc Doanh Doanh ăn cơm không nhịn được đi đến chỗ bàn cơm nhỏ của cô bé nếm một miếng.

Mỗi lần Niên Niên ăn thử, hương vị đều làm cô bé rất thất vọng, đồ ăn của em gái quá nhạt, gần như không có muối, cũng không có gia vị khác, ăn không ngon.

Nhưng Niên Niên luôn bị lừa ăn thử.

Một lần, bởi vì dáng vẻ ăn cơm của Doanh Doanh quá có tính lừa gạt, ai nhìn đến cũng cảm thấy cô bé đang nhấm nháp mỹ vị trân quý.

Lâm Dược Phi nhìn thấy Niên Niên lại lần nữa nếm thử đồ ăn của em gái, sau đó nhăn mày lại, bất đắc dĩ lắc đầu: “Sao lần nào con cũng bị lừa vậy.”

Niên Niên đã học xong mẫu giáo bé, sau nghỉ hè sẽ đi học lớp chồi, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân vẫn luôn tích cực trao đổi với giáo viên mầm non.

Nhận xét về năm học vừa qua, giáo viên mầm non đánh giá rất cao Niên Niên: “Năng lực biểu đạt cực kỳ tốt, có thể biểu đạt rất rõ suy nghĩ và cảm xúc của bản thân.”

“Giỏi ở chung với các bạn, tính cách rộng rãi hoạt bát, năng lực vận động rất mạnh.”

Lâm Dược Phi cầm nhận xét về con gái, tâm tình rất tốt đọc vài lần, sau đó hỏi thêm cô giáo chỉ số thông minh ở trình độ gì.

Lâm Dược Phi cảm thấy nhận xét của giáo viên vẫn còn thiếu sót về vài phương diện, ví dụ như trí nhớ, năng lực học tập, năng lực tính toán, sức tưởng tượng không gian… của Niên Niên.

“Đặc biệt là phương diện Toán học, biểu hiện của Niên Niên có tốt hay không.” Lâm Dược Phi vô cùng mong đợi hỏi cô giáo.

Cô giáo suy nghĩ, dùng từ ngữ uyển chuyển nói cho phụ huynh: “Trước mắt năng lực học tập của Niên Niên cũng coi như rất tốt so với các bạn cùng lứa tuổi.”

Còn việc chỉ số thông minh siêu cao, có khả năng gặp qua sẽ không quên được, thiên tài Toán học như mong chờ của cha Niên Niên, tất nhiên là không có.

Giáo viên mầm non không rõ tại sao cha của Niên Niên sẽ sinh ra mong chờ như vậy, số lượng học sinh trong lớp không nhiều lắm nên cô giáo nắm rất rõ tình huống gia đình của mỗi học sinh. Theo những gì cô giáo biết, bằng cấp của cha Niên Niên không cao, mẹ Niên Niên tốt nghiệp đại học, bằng cấp không tồi, nhưng chuyên ngành học không liên quan đến Toán học.

Sau đó một giáo viên khác nói cho giáo viên của Niên Niên: “Bởi vì cô của Niên Niên là thiên tài Toán học, năm nay mới hai mươi tuổi, sắp đi dạy ở Bắc Đại.”

Lúc này giáo viên của Niên Niên mới bừng tỉnh hiểu ra.

“Niên Niên không di truyền được.”

Ở trong các bạn cùng lứa tuổi, trí lực của Niên Niên cũng coi như trên trung đẳng, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường.

Rất nhanh Lâm Dược Phi đã tiếp nhận sự thật Niên Niên là một đứa trẻ bình thường, Thẩm Vân thấy vậy thì trợn trắng mắt: “Em cũng không biết anh còn nằm mơ như vậy đấy.”

Nếu thiên tài thường thấy như vậy, vậy cũng không được coi là thiên tài.

Lâm Dược Phi cười ha ha nói: “Không phải nói cháu gái giống cô hay sao.” Về diện mạo, Niên Niên và Lâm Tiếu có không ít điểm tương đồng: “Đáng tiếc đầu không di truyền được.”

“Không biết Doanh Doanh còn hy vọng không.” Lâm Dược Phi chuyển mong đợi lên trên người Doanh Doanh.

Vài ngày sau, Thẩm Vân nói cho anh: “Đừng hy vọng.”

“Doanh Doanh đã ăn thay rau dưa cho chị gái vài ngày rồi.”

Niên Niên không thích ăn rau dưa, lúc ăn cơm hay lén gắp cho em gái, nhờ em gái ăn sạch giúp cô bé.

Doanh Doanh thì ai cho cũng không từ chối, ăn sạch toàn bộ rau dưa chị gái gắp cho mình.

Bởi vì Niên Niên thường xuyên có thói quen đến bàn cơm nhỏ của em gái ăn thử một miếng cơm, thỉnh thoảng sẽ ngồi ăn cùng với em giá trên bàn nhỏ, lần này các phụ huynh không ai chú ý đến, cho nên gánh xiếc nhỏ của hai chị em đã thành công vài ngày.

Sau khi Thẩm Vân phát hiện thì đã phê bình Niên Niên không ăn rau dưa, mấy ngày tiếp theo nhờ dì Hoàng làm sủi cảo, bánh bao, bánh có nhân cho Niên Niên.

Lúc ăn sủi cảo hay bánh bao, Niên Niên rất thích chọc vỡ, tách da và nhân ra ăn. Cô bé cúi đầu nhìn nhân sủi cảo xanh mượt trong bát, hỏi mẹ: “Mẹ, có phải mẹ cảm thấy giấu rau dưa đi thì con sẽ không biết hay không?”

Thẩm Vân: “…”

Lâm Dược Phi ngồi bên cạnh cười ha ha.

Buổi tối nằm trên giường, Lâm Dược Phi nhớ lại cảnh tượng ban ngày, không nhịn được hỏi: “Em nói xem có khi nào giáo viên của Niên Niên nói không đúng không?”

“Anh cảm thấy Niên Niên nhà mình rất thông minh.”

Thẩm Vân liếc nhìn Lâm Dược Phi: “Đúng là rất thông minh. Tiếu Tiếu thông minh là thiên tài Toán học, con gái yêu của anh thông minh là có thể lấy ra được rau dưa giấu trong nhân.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 493: Chương 493



“Niên Niên, sao lâu rồi không nghe cháu nhắc đến Tiểu Ngư?” Lâm Tiếu cười hỏi.

Trước kia ngày nào Niên Niên cũng sẽ kể chuyện của mình và người bạn giả tưởng Tiểu Ngư, cô bé và Tiểu Ngư cùng đi công viên, cùng đi leo núi, cùng đi tham gia vũ hội công chúa được tổ chức ở lâu đài. Tư liệu sống để tưởng tượng đến từ sinh hoạt hàng ngày của Niên Niên, phim truyền hình, còn có chuyện cổ tích được cha mẹ đọc cho cô bé.

Trong nhận xét riêng của giáo viên mầm non từng khen ngợi năng lực biểu đạt của Niên Niên, hơn phân nửa được rèn luyện ra bằng cách trên.

Nhưng hè năm nay Lâm Tiếu về nhà lại không nghe thấy Tiểu Ngư, người bạn giả tưởng từ trong miệng cô bé.

Niên Niên nói với cô út: “Tiểu Ngư không thích đi nhà trẻ, sau khi cháu đi nhà trẻ, Tiểu Ngư đã trở về quốc gia của mình.”

“Ở đất nước của Tiểu Ngư, trẻ con không cần đến nhà trẻ.”

Niên Niên nghiêm trang nói, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Nếu không phải Lâm Tiếu biết Tiểu Ngư là người bạn giả tưởng của Niên Niên, khẳng định sẽ cho rằng thật sự có một đứa trẻ như vậy.

“Tiểu Ngư là người nước ngoài, vậy quốc gia của Tiểu Ngư ở đâu vậy?” Lâm Tiếu hỏi.

Niên Niên nói: “Quốc gia của Tiểu Ngư cách nước mình một biển rộng, phải ngồi máy bay bay qua đó, mùa đông sẽ có rất nhiều tuyết, Tiểu Ngư ở trong phòng có thể nhìn thấy cảnh tuyết xinh đẹp.” Niên Niên chia sẻ những trải nghiệm của mẹ ở Hokkaido lúc trước cắt lên trên người Tiểu Ngư.

“Vậy sau khi Tiểu Ngư trở về quốc gia của mình, cháu còn có thể nhìn thấy cô bé không?” Lâm Tiếu hỏi.

Niên Niên nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt ngu ngốc: “Tất nhiên không thể, đất nước của Tiểu Ngư ở rất xa.”

Lâm Tiếu xoa đầu của Niên Niên, cuối cùng cô cũng hiểu tình huống hiện tại.

Lâm Tiếu nói với anh trai và chị Tiểu Vân: “Người bạn giả tưởng của Niên Niên biến mất rồi.”

Theo độ tuổi tăng lên, Niên Niên dần dần có thể phân rõ tưởng tượng và hiện thực, vào lúc này người bạn giả tưởng sẽ biến mất. Có lẽ bởi vì những trải nghiệm ở Hokkaido của Thẩm Vân đã cho Niên Niên một ít cảm hứng, người bạn giả tưởng rời đi biến thành “trở về đất nước xa xôi”.

Thẩm Vân và Lâm Dược Phi cũng đã phát hiện chuyện này từ lâu.

Thẩm Vân nói cho Lâm Tiếu: “Niên Niên đi nhà trẻ học kỳ đầu tiên, về nhà còn luôn nói chuyện của Tiểu Ngư.”

Thẩm Vân còn gặp chào hỏi riêng với các giáo viên mầm non, nói cho các cô giáo chuyện Niên Niên có người bạn giả tưởng, lo lắng các cô giáo sẽ sinh ra hiểu lầm.

Đến học kỳ thứ hai, Thẩm Vân phát hiện Niên Niên dần dần không còn nhắc đến Tiểu Ngư.

Nhưng dù người bạn giả tưởng của Niên Niên biến mất, nhưng trên con đường phân rõ hiện thực và tưởng tượng, còn có một con đường rất dài phải đi.

Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: “Tháng trước Niên Niên nói với anh, có một chú cao cao tặng hoa cho mẹ.”

“Anh hỏi Niên Niên, vậy mẹ có nhận hoa của chú kia không, Niên Niên nói có nhận.”

“Anh hỏi lại Niên Niên, vậy mẹ nói gì với chú ấy, Niên Niên nói mẹ nói cảm ơn với chú ấy, còn khen hoa của chú ấy tặng rất đẹp.”

Ngay lập tức cảm giác nguy cơ trào dâng trong lòng Lâm Dược Phi, trong đầu nhanh chóng đưa ra một hai ba bốn năm người được chọn, rốt cuộc là ai tặng hoa cho Thẩm Vân.

“Là ai?” Lâm Tiếu cũng vô cùng tò mò.

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười, nói: “Là Tiểu Lý đến từ tiệm hoa Điệp Luyến, Thẩm Vân muốn đi thăm dì Chu đang nằm viện, hôm đó không đi công ty nên bảo Tiểu Lý đưa hoa đến tận nhà.”

Sau đó Thẩm Vân cầm hoa tươi và quà tặng lái xe đến bệnh viện.

Sau khi Lâm Dược và Thẩm Vân hiểu rõ chân tướng, Thẩm Vân cũng dở khóc dở cười gọi Niên Niên lên, hỏi: “Niên Niên, không phải mẹ đã nói với con, dì Chu bị bệnh, mẹ muốn mang theo hoa tươi và quà tặng đi bệnh viện thăm dì ấy sao?”

Niên Niên gật đầu: “Con biết! Mẹ, dì Chu đã khỏe hơn chưa ạ?”

Thẩm Vân nói: “Con biết mẹ mang hoa tươi cho dì Chu, tại sao còn nói với cha có một chú cao cao tặng hoa cho mẹ vậy?”

Cũng may Thẩm Vân và Lâm Dược Phi tin tưởng lẫn nhau, nếu sự tin tưởng giữa hai người bọn họ không chắc chắn, chắc sẽ có một trận bão nổi lên.

Niên Niên chớp mắt, ngây thơ nhìn mẹ.

Hỏi hơn nửa ngày, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi mới hiểu ra, Niên Niên biết mẹ cầm hoa đi bệnh viện thăm dì Chu, nhưng căn bản không liên tưởng bó hoa được đưa đến lúc sáng sớm với bó hoa được cầm đi bệnh viện lại với nhau.

Niên Niên nói: “Con tưởng đó là hai bó hoa khác nhau.”

Lúc Lâm Dược Phi kể chuyện này cho Lâm Tiếu, vừa kể vừa cười: “Thỉnh thoảng thật sự không biết trong đầu mấy đứa trẻ nghĩ gì.”

Còn có, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng rất tò mò “chú cao cao” trong miệng Niên Niên là ai.

Lâm Dược Phi hỏi Thẩm Vân: “Tiệm hoa Điệp Luyến lại thuê được một người mới có vóc dáng cao?”

Thẩm Vân nói: “Không có, người đưa hoa cho em lúc sáng là Tiểu Lý.”

Nhưng Tiểu Lý chỉ có một mét sáu.

Lâm Dược Phi hỏi Niên Niên: “Cái chú con nhìn thấy buổi sáng cao chỗ nào?” Rõ ràng Tiểu Lý vừa lùn vừa béo.

Niên Niên nhìn cha với vẻ mặt vô tội: “Con cảm thấy rất cao.”

Lâm Tiếu nghe xong thì cười ha ha, cô dùng sức xoa đỉnh đầu của Niên Niên, nói: “Ở trong mắt của Niên Niên nhà chúng ta, một mét sáu cũng rất cao.”

Niên Niên còn chưa cao đến một mét sáu, nhìn các phụ huynh trong nhà đều phải ngẩng đầu lên.

Lâm Dược Phi thở dài: “Mỗi ngày nhìn anh cao hơn một mét tám, sau đó nói một mét sáu là cao.” Lâm Dược Phi vừa nói vừa lắc đầu.

Lâm Tiếu cười hỏi Niên Niên: “Niên Niên, cha cao hay mẹ cao hơn?”

Niên Niên đang chơi đồ chơi, không ngẩng đầu lên, nói: “Mẹ cao.”

Lâm Tiếu: “Vậy cháu cao hay em gái cao?”

Niên Niên: “Em gái cao.”

“Hửm?” Lâm Tiếu nhíu mày: “Niên Niên vẫn chưa phân rõ cao lùn sao, hay con bé hiểu ngược nghĩa cao và lùn?” Nhưng Niên Niên đã sắp lên lớp chồi rồi.

Lâm Dược Phi: “Mẹ cao hay cha cao hơn?”

Niên Niên: “Cha cao.”

Lâm Dược Phi: “Em gái cao hay con cao?”

Niên Niên: “Con cao.”

Dường như Lâm Tiếu đã phát hiện ra điều gì đó.

Lâm Dược Phi tịch thu đồ chơi trong tay Niên Niên.

Hỏi lại lần nữa: “Em gái cao hay con cao?”

Niên Niên bị tịch thu món đồ chơi, ngẩng đầu nhìn về phía cha: “Tất nhiên là con cao hơn rồi.”

Lâm Dược Phi trả lại món đồ chơi cho Niên Niên, nói với Lâm Tiếu: “Vừa rồi con bé không nghe em hỏi cái gì, chỉ lặp lại mấy chữ cuối cùng.”

“Đừng thấy con bé còn nhỏ, thường xuyên qua loa với bọn anh.”

Lúc trước Niên Niên còn chưa biết nói, dì Hoàng dạy Niên Niên nói chuyện, lặp đi lặp lại từ ngữ giống nhau. Niên Niên nghe phiền, cầm lấy món đồ chơi trong tầm tay nhét vào trong tay dì Hoàng.

Lúc dì Hoàng kể lại chuyện này cho Lâm Dược Phi và Thẩm Vân, dở khóc dở cười nói: “Đôi mắt nhỏ của Niên Niên tuyệt đối đang nói với dì, phiền c.h.ế.t đi được, con cho dì đồ chơi, tự chơi đồ chơi đi.”

Lâm Tiếu nghe xong cười ha ha, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Niên Niên, hôn vài cái: “Niên Niên, sao cháu lại đáng yêu như vậy chứ.”

Hiện tại Doanh Doanh đang ở độ tuổi đáng yêu nhất. Đi đường nghiêng ngả lảo đảo, nói chuyện thì thầm, thích chị gái nhất trong nhà, chị gái vừa được nghỉ hè, Doanh Doanh vô cùng vui vẻ, bám theo sau chị gái như một cái đuôi nhỏ.

Niên Niên: “Sao lại dính người vậy chứ?”

Trước kia lúc em gái ngủ cả ngày, Niên Niên ngại em gái ngủ không tỉnh, bây giờ em gái biến thành cái đuôi nhỏ, Niên Niên lại cảm thấy còn không bằng ngủ cả ngày.

Nhưng vì em gái ăn hộ rau dưa giúp cô bé mà không phàn nàn gì, Niên Niên vẫn nguyện ý mang theo cái đuôi nhỏ này, thật sự phiền sẽ gọi dì Hoàng, bảo dì Hoàng ôm em gái đi.

Niên Niên còn có một chiêu, đó là chơi trốn tìm cùng với em gái, nhân lúc em gái không chú ý sẽ trốn vào trong phòng ngủ của mình, chốt cửa lại. Sau đó em gái sẽ dùng cái chân ngắn nhỏ của mình tìm cô bé ở các góc nhà.

Không bị em gái quấy rầy, Niên Niên có thể làm chuyện của mình ở trong phòng ngủ, sau nửa giờ lại đi ra ngoài, bị em gái “bắt được”.

Doanh Doanh không biết mình bị lừa, sau khi bắt được chị gái còn vui vẻ vỗ tay.

“Em gái ngốc nghếch.” Niên Niên dùng ánh mắt trìu mến nhìn em gái, nói cho cô út em gái ngốc như thế nào.

Có lần Niên Niên đi ra, nhìn thấy em gái đang nhấc lên nắp trà của cha, tìm chị gái trong cốc trà.

Niên Niên thật sự muốn nhìn xem đầu nhỏ của em gái nghĩ gì, tại sao lại ngốc đến mức không phân rõ to và nhỏ chứ.

Lâm Tiếu nói: “Vậy cô hỏi cháu, 125 và 137, cái nào lớn hơn?”

Niên Niên ngẩn người.

Cô bé xòe hai bàn tay, nhìn mười ngón tay của mình, lại cúi đầu nhìn thoáng qua ngón chân của mình.

“125 và 137.”

Lâm Tiếu cười to, cô biết hiện tại ngay cả hai chữ số Niên Niên còn không hiểu rõ, nên càng không có khái niệm về số vượt qua trăm.

Lâm tiếu nhéo nhéo khuôn mặt của Niên Niên, lại nhéo khuôn mặt của Doanh Doanh.

“Ngốc nghếch nhỏ và ngốc nghếch nho nhỏ.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 494: Chương 494



Tháng 9, Lâm Tiếu bắt đầu sự nghiệp dạy học ở đại học của cô.

Mùa hè này, cô đã dùng tiền tiết kiệm mua một căn hộ mới ở Bắc Kinh, mua ở chỗ theo ý anh trai. Sau khi mua nhà mới thì cho thuê, Lâm Tiếu vẫn ở lại chỗ Ngũ Đạo Khẩu như trước, nơi này vừa gần trường học lại có mẹ quan tâm đến việc trang trí, chỗ nào cũng thoải mái.

Trong lúc học bằng tiến sĩ, Lâm Tiếu dọn ra khỏi ký túc xá, ở tại căn hộ này. Từ lúc học tiến sĩ, cuộc sống của cô gần như giống với trạng thái đi làm. Từ việc đi học đến nhận việc, cuộc sống của cô hầu như không có thay đổi gì.

Một ngày ba bữa ở nhà ăn, nghiên cứu khoa học, đọc sách, vận động, lúc rảnh rỗi thì tranh thủ giải trí một chút.

Mỗi buổi sáng Lâm Tiếu sẽ đạp xe đến trường, cô hay quên mất mình đã là giáo viên. Dù sao Lâm Tiếu cũng là sinh viên ở đây gần mười năm, chỉ mới đổi thân phận thôi.

Cùng một sân trường, cùng một cảnh vật, vẫn là tòa nhà học viện nhưng lại có gì đó mới dần mở ra trước mắt cô.

Nhà ăn nhân viên trường học, văn phòng mới, điều khiến Lâm Tiếu vui nhất đó là thẻ thư viện đổi thành của giáo viên, giới hạn mượn sách tối đa đã tăng lên gấp vài lần.

Các giáo viên trước kia giờ đã trở thành đồng nghiệp, Lâm Tiếu càng thấy được những mặt khác của họ. Thì ra các giáo viên cũng sẽ thảo luận xem tiệm nào ăn khuya bên ngoài ngon, thì ra ở nơi Lâm Tiếu sống nhiều năm như vậy nhưng vẫn còn nhiều mặt cô chưa từng thấy qua.

Loại cảm giác này rất mới lạ, giống như một thế giới gấp lại đang dần mở ra trước mắt cô.

Mỗi sáng thứ 2 hàng tuần Lâm Tiếu sẽ cầm theo một bình nước đi xuyên qua sân trường. Trong học kỳ này, chương trình học của cô đều được xếp vào buổi sáng, Lâm Tiếu rất thích cảm giác này. Sau tiết học buổi sáng thì thời gian cả ngày còn lại đều có thể tự do điều chỉnh, sẽ không bị gián đoạn.

“Cô giáo Lâm.”

“Chào cô giáo Lâm.”

Đi qua hành lang của tòa nhà giảng đường, các sinh viên đi đến đều chào hỏi Lâm Tiếu, cô cũng mỉm cười đáp lại.

Thời gian quá ngắn nên cô không thể nhớ kỹ gương mặt của những sinh viên này. Chỉ có mỗi tiết sáng sớm thì luôn có bốn bạn nữ đến sớm để chiếm chỗ, luôn ngồi cố định ở vị trí giữa hàng thứ hai, Lâm Tiếu mới có thể nhớ kỹ diện mạo của các cô ấy.

“Rất giống chúng ta hồi còn học đại học.” Lúc nói chuyện điện thoại với Châu Tinh, cô có nhắc đến chuyện này.

“Thật là nhớ khoảng thời gian học đại học quá.” Châu Tinh hâm mộ Lâm Tiếu, nói: “Cậu ở lại đại học làm giảng viên thật tốt, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đơn giản.”

Sau khi đi làm, Châu Tinh bị ép trải qua không ít chuyện đ.ấ.m đá qua lại, cô ấy không sợ công việc cực khổ, nhưng rất ghét chuyện đồng nghiệp toan tính lẫn nhau.

Lâm Tiếu nói với Châu Tinh: “Thật ra cũng không phải. Tuy rằng các giáo viên và sinh viên đều trong cùng một khuôn viên trường, nhưng đại học đối với giáo viên và sinh viên thì lại không giống nhau.”

Đối với sinh viên mà nói thì đại học là tháp ngà[1], nhưng với giáo viên thì đây là nơi làm việc.

[1] Tháp ngà: Người ta sử dụng nó trong cuộc sống để giải thích rằng họ sống không thực tế hoặc xa rời bóng tối xã hội.

Châu Tinh: “Tất nhiên là tớ biết, nhưng chắc chắn cậu có thể tiếp tục cuộc sống đơn giản đó.”

Lâm Tiếu thấy kỳ lạ hỏi: “Vì sao?”

Châu Tinh: “Bởi vì cậu đủ chú tâm, cũng đủ thực lực đó.”

“Thật ra lúc chúng ta học đại học thì đối với số ít sinh viên mà nói, đại học cũng không phải tháp ngà.” Đại học hoặc là một xã hội thu nhỏ, những thứ như khen thưởng, quan hệ cá nhân, bầu cử cán bộ… đều là phiên bản đơn giản hóa của nơi làm việc.

Những thứ này không có quan hệ gì với Lâm Tiếu, căn bản cô cũng chẳng quan tâm. Khi đi học thì đại học là tháp ngà của Lâm Tiếu, sau khi đi làm thì đại học vẫn là tháp ngà của cô.

Châu Tinh nói: “Dù sao thì cậu vẫn luôn là như vậy, chỉ để ý đến toán học thôi. Những chuyện ngổn ngang ngoài kia hoàn toàn chẳng lọt vào mắt cậu được.”

Lâm Tiếu có đủ khả năng để xây dựng một tòa thành, bảo vệ sự chuyên tâm của cô.

Với khả năng tuyệt đối trước mắt này thì Lâm Tiếu không cần quan tâm những vấn đề như đãi ngộ, danh dự, không tranh không đoạt thì cũng không thiếu phần cô.

“Tiếu Tiếu, cố gắng lên, khi quay về nhớ cầm theo giải thưởng Fields trở về, để cho tớ được khoe khoang là, biết người đạt huy chương giải thưởng Fields mới nhất là ai không? Là người chị em ngủ ở giường trên tôi thời đại học đó!”

Lâm Tiếu bị giọng điệu khoa trương của Châu Tinh chọc cười: “Nhưng đại học mình làm gì có giường tầng…”

Đại học của Lâm Tiếu đều bố trí trên là giường và dưới là bàn, mọi người đều có giường trên.

Châu Tinh: “Vậy tớ sẽ nói, là người chị em ngủ sát giường tôi đó, ôi chao, nói vậy cảm thấy không thân thiết bằng giường trên.”

Lâm Tiếu cười ha ha: “Loại chuyện này cậu có thể để đến lúc đó rồi hãy buồn rầu… Cậu cũng đúng là dám nói, còn giải thưởng Fields nữa chứ!”

Giải thưởng Fields là giải thưởng cao quý nhất trong Toán học quốc tế.

Lâm Tiếu nói với Châu Tinh: “Bây giờ không phải Lý Phương Khiết đang viết truyện trên Thiên Nhai sao? Không bằng cậu trông mong một ngày nào đó cậu ấy sẽ mang về giải Nobel văn học đi.”

Châu Tinh: “Tớ phải gọi điện thoại đốc thúc Lý Phương Khiết một chút mới được.”

“Tớ phải đốc thúc cậu ấy, cậu cũng không thể hời hợt được. Đến lúc đó để cho tớ được nói, hai người chị em cùng ký túc xá với tớ một người cầm huy chương Fields, một người đoạt giải Nobel văn học. Đủ để tớ khoe khoang đến 88 tuổi luôn.”

Khi Lâm Tiếu đi dạy không thường điểm danh trên lớp.

Phòng giáo vụ yêu cầu mỗi học kỳ điểm danh hai lần, Lâm Tiếu chuẩn bị giữa kỳ điểm danh một lần, cuối kỳ điểm danh một lần. Còn thời gian còn lại, sinh viên có đi học hay không thì để tự học sinh quyết định, chỉ cần nộp bài đúng hạn, tham gia kỳ thi thì cô sẽ không trừ điểm.

Tuy rằng cô không điểm danh nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Tiếu cũng biết trong phòng có bao nhiêu sinh viên.

Danh sách sinh viên phòng giáo vụ đưa cô có hơn một trăm sinh viên học môn toán cao cấp này của cô. Hầu như trong mỗi lớp học, số sinh viên cũng không chênh lệch lắm, gần như không có sinh viên cúp học.

Làm Lâm Tiếu thấy lạ chính là sau vài lớp học thì sinh viên trong phòng lại càng tăng lên.

Thậm chí còn dần dần vượt qua số lượng sinh viên trong danh sách Lâm Tiếu cầm.

Cô đi hỏi phòng giáo vụ: “Lớp toán cao cấp của tôi có phải có thêm sinh viên bổ sung hay không? Danh sách này của tôi không có tên của sinh viên bổ sung, đưa tôi danh sách mới cập nhật đi.”

Giáo viên ở phòng giáo vụ giúp cô kiểm tra một chút, sau đó đưa ra đáp án phủ định: “Cô giáo Lâm, đợt đầu tiên đăng ký lớp học toán cao cấp của cô đã đầy rồi. Không có chỗ trống nữa, cũng không có sinh viên bổ sung như cô vừa nói.”

Lâm Tiếu kinh ngạc: “Hả? Nếu không có sinh viên bổ sung thế sao lớp của tôi càng ngày càng đông sinh viên vậy?”

Giáo viên phòng giáo vụ cũng rất khó hiểu, lại kiểm tra kỹ giúp Lâm Tiếu một lần nữa, lắc đầu nói: “Đúng là không có sinh viên bổ sung.”

Thế sinh viên từ đâu ra mà càng ngày lại càng đông vậy? Lớp học tiếp theo, Lâm Tiếu còn phát hiện chỗ ngồi trong lớp đã kín, thậm chí còn có sinh viên ở phía sau lớp đứng nghe giảng.

Lâm Tiếu không nhịn được hỏi các sinh viên trong lớp: “Vì sao lớp chúng ta ngày càng nhiều sinh viên vậy?”

Các bạn học đều kinh ngạc, vậy mà Lâm Tiếu lại không biết: “Mọi người đều đến dự thính ạ.”

Lâm Tiếu càng khó hiểu: “Dự thính? Chẳng lẽ các em không đăng ký môn toán cao cấp sao?”

Toán cao cấp là môn bắt buộc của nhiều chuyên ngành, trường học mở rất nhiều lớp để đảm bảo sinh viên đều có lớp học. Không giống các môn tự chọn thú vị khác, phải nhanh tay giành chỗ đăng ký.

Theo lý thuyết mà nói thì mọi người đều có thể đăng ký được môn toán cao cấp, hoàn toàn không cần dự thính mà?

Các sinh viên mồm năm miệng mười nói với Lâm Tiếu: “Chúng em đã chọn lớp toán cao cấp rồi, nhưng muốn nghe lớp của cô giáo Lâm một chút.”

Lâm Tiếu nghe một lúc thì ngạc nhiên biết được cô lại “hot” trong trường đại học, cho nên mới có nhiều học sinh lớp toán cao cấp của giáo viên khác lại tới dự thính lớp của cô.

Lâm Tiếu: “Dự thính trong lớp cô cũng được, nhưng lớp toán cao cấp trên chương trình học của các em cũng phải đến học, không thể trốn học được.”

Các sinh viên đều sôi nổi đồng ý, có một sinh viên lớn tiếng nói: “Cô giáo Lâm cứ yên tâm, chúng em sẽ không để cô phải khó xử ở trước mặt giáo viên khác đâu.”

Lâm Tiếu nhịn cười, duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Được thôi, vậy chúng ta học bài trước.”

Sau khi làm giáo viên, Lâm Tiếu cũng hiểu vì sao giáo viên dạy phần lớn thời gian đều nghiêm túc với sinh viên, như vậy là trạng thái thuận lợi nhất cho việc dạy học.

Tới giờ nghỉ giữa tiết, Lâm Tiếu mới nói chuyện phiếm với các sinh viên, cô rất tò mò sao mình lại “hot” trong trường như vậy, lớp của cô thì có gì đáng để dự thính?

“Cô giáo Lâm, xem ra cô hoàn toàn không biết gì về sức hút của bản thân rồi.” Một sinh viên nói đùa.

Lâm Tiếu còn trẻ, bài luận đã xuất bản hay các giải thưởng đạt được đều khiến sinh viên ngưỡng mộ không ngớt. Lại chênh lệch tuổi tác không lớn nên sinh viên dễ coi Lâm Tiếu là thần tượng, tự hỏi bản thân có thể đạt được thành tựu như thế ở độ tuổi Lâm Tiếu hay không, đáp án đương nhiên là làm người ta tuyệt vọng.

Con đường của cô giáo Lâm chỉ có thể chiêm ngưỡng, khó mà làm lại được.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất để sinh viên đến dự thính lớp Lâm Tiếu là vì chính lớp học. Nội dung lớp toán cao cấp của Lâm Tiếu vô cùng sâu sắc, lời nói dễ hiểu, thú vị bất ngờ, trong lúc cô giảng giải nội dung trong sách giáo khoa còn sẽ liên kết với một số nội dung tương đồng khác.

Nghe cô giáo Lâm giảng, đối với các bạn học yêu thích toán học mà nói thì đúng là một loại hưởng thụ.

Những sinh viên đã nghe Lâm Tiếu giảng bài thì mới biết được cô giảng hay thế nào. Còn sinh viên chưa nghe Lâm Tiếu giảng bài bao giờ thì bị thu hút bởi lời đồn từ các bạn học rồi đến lớp, ví dụ như…

Cô giáo Lâm đi dạy chưa bao giờ mang sách giáo khoa!
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 495: Chương 495



Không mang theo sách giáo khoa, cũng không mang giáo trình. Mỗi lần cô giáo Lâm lên lớp chỉ mang theo một bình nước.

Cô không cần xem gì hết, có thể ghi luôn lên bảng đen nhưng lại chưa từng mắc lỗi gì, dù là lỗi nhỏ nhất cũng không có.

Bởi vì những kiến thức này đã sớm ghi sâu vào đầu Lâm Tiếu.

Thông minh, cẩn thận, trí nhớ và khả năng tính toán siêu phàm.

Càng ngày càng có nhiều sinh viên bị hấp dẫn đến với lớp của Lâm Tiếu, sau đó bị hấp dẫn sâu sắc bởi lớp học, sau đó lại quay lại dự thính tiết thứ hai, rồi tiết thứ ba.

Những sinh viên đã đăng ký lớp Lâm Tiếu cảm thấy mình vô cùng may mắn, nhưng lại có chút phiền não nho nhỏ.

Bởi vì sinh viên dự thính ngày càng nhiều, tình trạng tranh chỗ ngày càng khốc liệt, muốn chiếm được một chỗ ngồi tốt ở hàng phía trước thì chỉ có thể đến phòng học từ sớm.

Trong số những tin đồn về Lâm Tiếu, có một tin đồn bí ẩn nhất.

Vào lần nói chuyện phiếm trong lúc nghỉ giữa tiết này có một bạn học lấy hết can đảm hỏi Lâm Tiếu: "Cô giáo Lâm, sao cô luôn mặc đồ trắng vậy?"

Quần áo của Lâm Tiếu từ đầu đến chân đều màu trắng, bất cứ khi nào bắt gặp Lâm Tiếu trong khuôn viên trường, cô vẫn luôn mặc quần áo màu trắng.

Nguyên nhân trong đó, còn cả các loại phiên bản, đủ loại tin vịt bất thường thì các sinh viên không dám nhắc đến trước mặt Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu mỉm cười, cô không ngờ các sinh viên lại cảm thấy hứng thú với chuyện này: "Bởi vì dễ phối đồ và tiết kiệm thời gian nhất."

Lâm Tiếu muốn ăn mặc lịch sự, nhưng lại không muốn lãng phí thời gian cho việc này, vì vậy mà tủ quần áo toàn màu trắng.

Như thế trước khi ra cửa chỉ việc tiện tay chọn cái quần cái áo nhưng vẫn có thể phối hợp hài hòa với nhau.

Thật ra tất cả là màu đen cũng được, nhưng dưới ảnh hưởng của Lữ Tú Anh trong nhiều năm, Lâm Tiếu cũng có một chút ám ảnh sạch sẽ. Quần áo trắng dính chút bụi nhìn là phát hiện ngay, dơ thì chỉ cần ném vào máy giặt là xong.

Các sinh viên ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ nguyên nhân thật ra lại đơn giản như vậy.

Tuy nhiên qua đó có thể thấy được sự chú tâm của cô giáo Lâm, cho dù đó chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống, cô giáo Lâm cũng sẽ nghĩ đến việc tiết kiệm thời gian và sức lực.

Có sinh viên nói đùa: "Cô giáo Lâm, xem ra cô cần một hiền thê biết nội trợ rồi."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Chỉ sợ hiền thê biết nội trợ vẫn không đủ, cô cần một cô nương ốc đồng cơ."

Các sinh viên cười phá lên, có sinh viên mạnh dạn nói: “Là tiên sinh ốc đồng.”

"Ngày mai mọi người đến lúc mấy giờ? Để em đi đón mọi người…” Lâm Tiếu chưa kịp dứt lời đã bị Lâm Dược Phi chen vào.

"Đón cái gì? Bọn anh đến mà cần em đón à?" Lâm Dược Phi nói như thể rất ngạc nhiên, sao giống như con nít đòi đi đón người lớn về nhà vậy.

Lâm Tiếu: "Không phải lần này mọi người đến thăm em sao?"

Lâm Dược Phi: "Vậy thì cũng đâu cần em đón, đợi bọn anh thu xếp ổn thỏa rồi thì sẽ đưa hai đứa nhóc đến trường đại học tìm em."

Cả nhà đã chuẩn bị chuyến đi lần này đến Bắc Kinh sau khi Lâm Tiếu nhận việc. Cả bà ngoại, mẹ và anh trai đều muốn được nhìn thấy dáng vẻ làm giảng viên đại học của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cảm thấy không cần phải làm thế, trở thành giảng viên so với lúc cô còn là học trò thì cuộc sống cũng chẳng có thay đổi gì mấy.

Thế nhưng cả nhà rất muốn được tận mắt nhìn thấy dáng dấp Lâm Tiếu đứng trên giảng đường của đại học.

Niên Niên gọi thật to vào điện thoại: "Muốn gặp cô út ạ."

Niên Niên cầm chiếc điện thoại đưa đến bên miệng em gái, bảo em gái nói chuyện: "Nói em muốn gặp cô út đi."

Doanh Doanh rất nghe lời chị gái, cố gắng nói vào điện thoại "Đô út."

"Cha ơi, nước miếng của em dính lên điện thoại của cha hết rồi." Niên Niên ghét bỏ dùng hai ngón cầm lấy điện thoại rồi đưa cho cha mình.

Lâm Dược Phi cầm lấy chiếc điện thoại, lấy một tờ giấy ra lau rồi nói với Niên Niên: "Hồi trước con ch** n**c miếng còn nhiều hơn em gái kia kìa."

Doanh Doanh không thích nói chuyện lắm, còn Niên Niên lúc nhỏ đã là một đứa nhóc huyên thuyên, vừa biết nói là đã liến thoắng không ngừng.

Lâm Dược Phi nói: "Lúc đó ngày nào con cũng phun nước miếng, phun vào mặt cha này, mẹ này, dì Hoàng này, cả Tiểu Hoàng cũng bị con phun. Tiểu Hoàng cứ hễ nhìn thấy con là phải né đi."

Ai cũng bảo bốn tuổi mèo ghét chó chê, Niên Niên vừa được tí tuổi là đã đạt được thành tựu này rồi.

Niên Niên không tin: "Con không có phun nước miếng mà." Cô bé không hề nhớ gì cả, chắc chắn là cha đang lừa cô bé rồi.

Lâm Dược Phi: "Lừa con để làm gì? Con lúc nhỏ giống em gái con như đúc."

Niên Niên và Doanh Doanh đều có cho riêng mình một bộ sưu tập ảnh ở trong nhà, chụp từng giai đoạn lúc hai cô bé đầy tháng, nửa tuổi, một tuổi. Hai chị em khi đến cùng một độ tuổi thì cả hai trông rất giống nhau. Thẩm Vân và Lâm Dược Phi cầm những bức ảnh khi hai cô bé ở trong cùng một độ tuổi đưa cho bạn bè xem, cả bọn họ cũng không thể phân biệt được.

Nhưng mà Niên Niên thấy mình chẳng giống em gái chút nào, cô bé nhìn sang dáng vẻ ngơ ngác của em gái mình đang nhìn ra ngoài cửa xe, vẻ mặt không vui, cô bé không có ngờ nghệch như em gái như vậy đâu.

Em gái khờ lắm, ngay cả chuyến đi lần này để xem được tư thế oai hùng của cô út khi đứng trên bục giảng mà cũng không biết.

Ngay cả tòa nhà giảng đường Doanh Doanh cũng không vào, cô bé và dì Hà phơi nắng trên bãi cỏ ở ngoài tòa nhà giảng đường, vui vẻ cười thích chí.

Niên Niên đảm bảo với cha mẹ, sau khi bước vào tòa nhà giảng đường sẽ không quậy phá ồn ào, đi nhẹ nói khẽ thì cha mẹ mới dẫn cô bé bước vào tòa nhà giảng đường, bước qua cánh cửa phía sau đang mở của phòng học, thế là thấy được cô út đang đứng trên bục giảng.

Tuy rằng Niên Niên chỉ nhìn được hai phút, sau khi cha giơ máy ảnh kỹ thuật số chụp được vài tấm thì cô bé được cha mẹ dẫn ra ngoài. Nhưng mà cô bé không giống cô em gái ngốc nghếch ngay cả tòa nhà giảng đường cũng không vào mà vẫn cười ngây ngô đâu.

"Mẹ ơi, sao ở sau phòng học lại có nhiều người đứng thế ạ? Họ cũng đến xem cô út hả mẹ?"

Niên Niên không hiểu tại sao trong giảng đường đại học lại có những sinh viên không có chỗ ngồi. Lớp chồi mẫu giáo của cô bé, ai cũng có chỗ ngồi cả.

Thẩm Vân cười: "Đúng vậy, họ đều đến xem cô út của con đó." Thẩm Vân giải thích với Niên Niên. Bởi vì Lâm Tiếu giảng bài rất hay nên có rất nhiều sinh viên đến để dự thính khóa dạy của Lâm Tiếu.

Cô ấy đã nghe được chuyện này từ lâu, nhưng được tận mắt nhìn thì vẫn hoảng hốt không thôi.

Lâm Tiếu đứng trên bục giảng tựa như đang tỏa ra ánh sáng.

Những người trong phòng học đều hướng ánh mắt ham học lên bảng đen.

"Lâm Tiếu rất hợp với việc làm giảng viên đại học." Thẩm Vân nói.

Đến giờ cơm trưa, cả nhà dùng bữa tại một quán ăn gần trường học. Lần đầu tiên Doanh Doanh được nhìn thấy cô út, cô bé vừa nhìn thấy Lâm Tiếu liền nhào lên người cô, muốn để cô ôm.

Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Doanh Doanh nhớ cô út à?"

Doanh Doanh không nói gì, cái đầu nhỏ dụi dụi vào trong lòng Lâm Tiếu.

Niên Niên nhìn thấy dáng vẻ của em gái liền biết rằng em gái không nhận ra cô út đâu, thế là thẳng thừng vạch trần: "Em ấy thấy dì nào xinh gái là muốn ôm ngay."

Một lát sau, Doanh Doanh mới biết Lâm Tiếu trước mặt nó là cô út, nhớ lúc trên đường đi cha mẹ còn nói là "đến xem cô út".

Niên Niên lắc đầu: "Em gái thật sự ngốc quá đi." Em gái còn nghĩ rằng xem cô út là xem như thế này cơ.

"Cha ơi, đưa cho em gái xem ảnh trong máy ảnh đi ạ." Niên Niên nói với cha, chỉ có thể cho em gái xem ảnh cô út đứng trên bục giảng.

Lâm Dược Phi lấy máy ảnh ra rồi đưa sang cho Doanh Doanh xem từng tấm.

Doanh Doanh nhìn không rời mắt.

Niên Niên ở bên cạnh hỏi: "Trong ảnh là ai vậy nè?"

Ngón tay nho nhỏ của Doanh Doanh vuốt màn hình máy ảnh: "Xinh đẹp, xinh đẹp."

Niên Niên thở dài: "Em gái lại không nhận ra cô út rồi."

Buổi tối ở trong phòng khách sạn, Lâm Dược Phi xem từng tấm ảnh trong máy, bồi hồi nói: "Chớp mắt thôi mà Tiếu Tiếu đã trở thành giảng viên rồi."

Vốn dĩ Lâm Dược Phi muốn đến xem tiết học đầu tiên mà em gái làm giảng viên đại học, tiếc là lại vướng phải công việc và chuyện trong nhà. Đến cuối thu mới sắp xếp được, cuối cùng cũng được thấy dáng vẻ của Lâm Tiếu đứng trên bục giảng của đại học.

Khi Lâm Dược Phi giơ máy ảnh kỹ thuật số lên, đôi mắt giấu sau máy ảnh không kiềm được mà trở nên ướt nhòe. Ghi hình lại thì khoa trương quá, vì không ảnh hướng đến lớp học, cuối cùng chỉ đành kìm nén sự xúc động trong lòng, lặng lẽ chụp vài tấm ảnh.

Ánh mắt của Lâm Dược Phi chậm rãi dừng trên màn hình máy ảnh không dời đi, thấy dáng điệu ung dung, hăng hái của Tiếu Tiếu, Lâm Dược Phi lại nhớ về lúc Lâm Tiếu còn nhỏ, mỗi lần cô tham gia thi đấu, mỗi lần nhận được giải thưởng, anh cũng giơ máy ảnh đối mặt với Tiếu Tiếu như thế.

Chớp mắt, bối cảnh trong ảnh chụp từ bục nhận thưởng của Tiếu Tiếu lúc nhỏ đã biến thành giảng đường đại học.

"Tốt quá, tốt quá." Lâm Dược Phi khẽ khàng xúc động.

Đời này Lâm Tiếu được tự do lựa chọn mà vẫn chọn làm giáo viên như trước, xem ra đây là nghề nghiệp mà Lâm Tiếu thật sự nhiệt tình yêu thích.

Tuy rằng đời trước phải trải qua những chuyện khốn đốn, thế nhưng Lâm Tiếu vẫn không hề cam chịu mà cố gắng đạt được sự lựa chọn mà mình mong muốn.

Tận đáy lòng Lâm Dược Phi cảm thấy tự hào vì Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu còn mạnh mẽ hơn anh nhiều, không phải nhờ đến sự giúp đỡ nào khác mà đã có thể nắm lấy cuộc sống của mình trong tay.

Chuyến đi đến Bắc Kinh lần này, vừa khéo là những ngày thu tiết trời tốt lành. Lâm Tiếu dành ra khoảng thời gian cuối tuần để đi ngắm cảnh cùng mọi người trong nhà.

Lâm Tiếu nhớ lúc còn nhỏ đi leo núi với người nhà, lần đầu tiên nhìn thấy bướm lá khô: "Bây giờ lá phong ở Hương Sơn vẫn còn đỏ."

Chưa nói xong thì đã bị Lâm Dược Phi từ chối: "Tha cho anh đi mà."

Không nói đến Doanh Doanh, dĩ nhiên đi leo núi thì sẽ không đưa cô bé đi, thế nhưng thể nào Niên Niên cũng ầm ĩ đòi đi. Đến lúc đó, Niên Niên chỉ đi mấy bước là đã mệt, Lâm Dược Phi phải bế cô bé đi hết quãng đường còn lại.

Bà ngoại không leo núi được, Lữ Tú Anh cũng liên tục xua tay: "Bác sĩ bảo mẹ phải chăm sóc cho đầu gối."

Cuối cùng, cả nhà quyết định đi dạo ven bờ hồ gần đó để ngắm phong cảnh, mệt rồi thì ngồi xuống để nghỉ ngơi.
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 496: Chương 496



Lâm Tiếu đứng bên bờ hồ, nhìn mặt hồ thoáng đãng, hít thêm vài hơi thoảng mùi nước và mùi thơm ngát của cỏ cây, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

"Chim chim." Doanh Doanh hào hứng chỉ vào mấy con chim trên hồ.

Dì Hà cười nói: "Doanh Doanh của chúng ta biết cả chim này, chim trong hồ đẹp thật đấy."

Doanh Doanh: "Ăn ăn."

Dì Hà ngơ ngác.

Lâm Dược Phi cười phá lên, xoay người nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Doanh Doanh: "Cũng có bỏ đói con đâu mà thấy cái gì cũng muốn ăn thế."

"Con chẳng giống cô út con chút nào, bằng tuổi con cô út đã đi quảng trường xem bồ câu trắng…"

Lâm Dược vừa nói được nửa câu, Lâm Tiếu liền biết anh trai định nói gì, ngay lập tức ngăn lại: "Anh à, chuyện từ thuở nào rồi mà."

Nghỉ ngơi ở bên hồ được chốc lát, Doanh Doanh ngủ trong xe đẩy. Niên Niên đồng cảm nhìn em gái, em gái ngốc quá đi, thời gian để đi chơi như này mà lại ngủ.

Lần này cả nhà đến, ngoại trừ muốn thấy được dáng vẻ Lâm Tiếu đứng trên giảng đường đại học, dành ra chút thời gian du sơn ngoạn thủy thì còn có vài việc cần làm.

Năm nay Niên Niên lên lớp chồi, còn hơn một năm nữa là vào tiểu học rồi. Nhìn thì có vẻ thời gian còn dài, nhưng muốn vào được tiểu học mong muốn thì phải chuẩn bị sẵn trước đã.

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đã sớm quyết định, trường tiểu học của Niên Niên phải ở Bắc Kinh.

Vì thế hai người đã chuẩn bị trước phòng học, mấy năm nay đang chuyển dần công việc của công ty về Bắc Kinh, đợi sang năm thì chuyển hẳn về đây luôn.

Sau đó cả nhà sẽ cùng chuyển đi, Niên Niên học lớp một ở Bắc Kinh, Doanh Doanh thì học mẫu giáo.

Tuy rằng đã chuẩn bị phòng học cả rồi, nhưng Lâm Dược Phi và Thẩm Vân vẫn còn băn khoăn nên cho Niên Niên học trường công lập hay là trường tư, trường công lập và trường tư đều có ưu nhược điểm khác nhau.

Khi nói về chuyện này, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đều rất coi trọng ý kiến của Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, cả nhà mình có mỗi em là học lực cao nhất, em cho bọn anh chút ý kiến đi."

Lâm Tiếu: "Để Niên Niên tự mình chọn đi."

"Con bé mới có năm tuổi thôi." Lâm Dược Phi hơi do dự, chuyện quan trọng như vậy mà lại để một đứa bé năm tuổi tự quyết định.

Lâm Tiếu hỏi anh trai: "Vậy anh đang mong chờ điều gì ở Niên Niên?" Nếu như sau khi chuẩn bị muốn học lên lớp ở trong nước thì chọn một trường tiểu học công lập làm nền tảng, còn nếu muốn có nền giáo dục phong phú và đa dạng hơn thì chọn trường tiểu học tư nhân.

Lâm Dược Phi: "Bọn anh muốn con bé được khỏe mạnh, vui vẻ hạnh phúc. Thành tích thì phải cố gắng hết sức, đạo đức tốt."

Nếu nói rằng vào lúc Niên Niên vừa đi học mẫu giáo, Lâm Dược Phi đã có quá nhiều sự mong chờ xa xôi ở cô bé, thế thì hơn một năm sau anh cũng đã tỉnh táo lại. Niên Niên là một đứa trẻ bình thường không ngốc nghếch, trong nhà không có thiên tài thứ hai.

Sau khi Lâm Tiếu nghe xong liền nói: "Nguyện vọng của anh chị như vậy thì cho dù công lập hay tư nhân đều có thể thực hiện được."

"Nếu vậy thì để Niên Niên tự chọn ngôi trường mà nó thích đi."

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân bàn bạc đôi chút, cảm thấy rằng Lâm Tiếu nói rất có lý, đưa Niên Niên đi xem mấy trường tiểu học đã chuẩn bị.

"Niên Niên, con chọn một ngôi trường tiểu học mà con thích đi, sau đó cha sẽ trang hoàng lại nhà ở chỗ đó." Trên đường về nhà, Lâm Dược Phi phấn chấn nói với con gái.

Thẩm Vân cười lắc đầu: "Nói hay quá nhỉ, cứ làm như chúng ta chỗ nào cũng có nhà vậy đó."

Bây giờ tổng cộng đã có năm sáu trường tiểu học công lập và tư nhân được chọn rồi. Lâm Dược Phi và Thẩm Vân mua nhà ở gần ba trường tiểu học, còn hai trường tiểu học còn lại bọn họ cả một căn nhà cũng không xem được.

Sự hào hứng của Lâm Dược Phi không hề giảm bớt: "Không sao cả, nếu Niên Niên chọn một trong hai ngôi trường khác thì chúng ta chạy đi mua, hoàn toàn có thể mua kịp."

Thẩm Vân: "Vậy còn Doanh Doanh thì sao? Rốt cuộc là muốn ở gần trường tiểu học của Niên Niên hay là muốn ở gần nhà trẻ của Doanh Doanh?"

Cái đầu nhỏ của Niên Niên quay lại nhìn cha mình.

Vốn dĩ Doanh Doanh đang ngủ, nghe được tên của mình nên cũng mở to mắt.

Lâm Dược Phi bắt đầu dành ra sự công bằng: "Sẽ xem sau, xem sau mà. Để xem hai con bé cuối cùng muốn học ở đâu, chúng ta có thể chọn căn ở giữa cũng được."

Thẩm Vân bật cười thành tiếng. Doanh Doanh vẫn chưa tỉnh ngủ nên dụi dụi mắt tiếp tục vào giấc. Người lớn đang thảo luận chuyện nhà ở và trường học, mà bây giờ Doanh Doanh nghe cũng chẳng hiểu gì.

Thẩm Vân cười lắc đầu: "Anh cũng cẩn thận quá rồi đấy."

Chuyến đi lần này đến Bắc Kinh không thể nào tham quan hết cả năm trường tiểu học được. Trường tiểu học cũng có ngày tham quan riêng vào mỗi tháng, mỗi ngày cố định. Vào các thời gian khác thì không mở.

Lâm Dược Phi: "Không ngờ rằng tham quan có vài trường tiểu học thôi mà phải chạy tới lui tận mấy chuyến."

Thẩm Vân thì thấy như vậy rất tốt: "Nếu sau này Niên Niên đang học tiểu học mà có người ngoài tùy tiện vào tham quan thì em còn lo lắng hơn kia kìa."

Trước kì nghỉ đông, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân đưa Niên Niên đi tham quan hết cả năm trường tiểu học trong một lần.

Niên Niên dựa theo biện pháp mà Lâm Tiếu dạy cho cô bé, viết hết những ưu nhược điểm của cả năm trường tiểu học ra, chữ nào không biết viết thì viết phiên âm, cuối cùng cả trang giấy thì phiên âm chiếm hơn nửa trang.

Lâm Dược Phi cầm lên xem, lắc đầu thẳng thừng: "Con viết cái gì đây hả, đọc chẳng hiểu gì hết."

Niên Niên giành lại tờ giấy trong tay cha: "Con đọc hiểu mà." Cô bé viết ra là để cô bé xem, cũng đâu phải là cho cha xem đâu.

Lâm Dược Phi: "Vậy cuối cùng con chọn trường tiểu học nào thế?"

Niên Niên chỉ vào một ngôi trường tiểu học tư nhân: "Cái này ạ."

Lâm Dược Phi nheo mắt lại, cẩn thận phân biệt tên trường tiểu học mà Niên Niên viết rồi cười: "Con chọn ngôi trường này thì cũng giải quyết luôn chuyện đi mẫu giáo của em gái rồi."

Ngôi trường tiểu học tư nhân mà Niên Niên chọn nằm gần với tập đoàn giáo dục, trường mẫu giáo và cả trường trung học. Doanh Doanh chỉ cần học trường mẫu giáo bên cạnh trường của Niên Niên là được rồi.

"Được rồi, vậy thì để cha sửa sang lại ngôi nhà ở gần trường học." Còn đến một năm rưỡi, Lâm Dược Phi đã sắp xếp giờ giấc, gióng trống khua chiêng mà sửa sang lại.

Trước khi Niên Niên vào tiểu học, Doanh Doanh vào mẫu giáo thì việc chuyển nhà và công ty hơi vội vàng.

Thẩm Vân nhắc nhở Lâm Dược Phi: "Niên Niên chọn xong trường tiểu học rồi, trường tiểu học còn phải chọn Niên nữa kìa."

Trường tiểu học tư nhân mà Niên Niên chọn phải phỏng vấn mỗi một học sinh, phải qua được vòng phỏng vấn mới nhập học được.

Lâm Dược Phi vô cùng tự tin: "Niên Niên chắc chắn sẽ không sao hết."

"Đến lúc đó để Tiếu Tiếu đào tạo tạm thời cho Niên Niên một chút."

"Tiếu Tiếu dạy cho sinh viên mà, sắp dạy cả nghiên cứu sinh. Dạy cho Niên Niên đầu củ cải này chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao."

Nửa năm sau, trước khi Niên Niên tham gia buổi phỏng vấn nhập học, Lâm Dược Phi thật sự đưa Niên Niên đến nhà Lâm Tiếu để Lâm Tiếu dạy kèm gấp.

Lâm Tiếu dạy kèm cho Niên Niên rất nghiêm túc, từ tốc độ nói đến cả ánh mắt và thần thái tự tin.

Niên Niên hơi căng thẳng: "Cô út ơi, nếu lúc phỏng vấn giáo viên hỏi câu mà cháu không biết thì phải làm thế nào bây giờ?"

Lâm Tiếu: "Vậy cô út dạy cho cháu một mẹo nhé."

Đôi mắt nho nhỏ của Niên Niên lập tức tròn xoe, dựng tai nghe "mẹo" của cô út.

Lâm Tiếu: "Cháu cứ thản nhiên thừa nhận rằng cháu không biết câu hỏi của giáo viên, sau đó suy nghĩ xem có cái gì liên quan đến câu hỏi mà cháu có thể trả lời."

Niên Niên đem "mẹo" mà cô út đã truyền dạy vào địa điểm thi phỏng vấn, sau khi ra khỏi địa điểm thi thì cô bé tiếc nuối nói với Lâm Tiếu, cô bé không dùng được "mẹo", giáo viên hỏi toàn những câu cô bé biết thôi.

Nửa tháng sau, Niên Niên nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường tiểu học như nguyện vọng.

Lâm Dược Phi mở thư thông báo trúng tuyển, đọc một lần thật tỉ mỉ từ đầu đến đuôi rồi hỏi Thẩm Vân: "Để anh đem đi ép nhựa."

Thẩm Vân nhìn sang anh: "Đây là thư thông báo trúng tuyển tiểu học, có phải là thư thông báo trúng tuyển đại học đâu."

Cuối cùng Lâm Dược Phi vẫn đi ép nhựa: "Thế này thì không sợ bị dơ với nhăn nhúm rồi."

Căn nhà mới đã sửa sang xong xuôi cả, bây giờ đang trang trí lại một số chỗ. Lâm Dược Phi và Thẩm Vân bàn bạc với nhau: "Đặt cho Niên Niên và Doanh Doanh mỗi đứa một cái tủ đựng cúp nhé."

Thẩm Vân vội ngăn lại: "Khoan đã, tủ sách của tụi nó để lại mấy ô trống là được rồi."

Thẩm Vân biết linh cảm của Lâm Dược Phi bắt nguồn từ tủ đựng cúp của Lâm Tiếu, nhưng cô ấy phải khiến cho Lâm Dược Phi tỉnh táo lại: "Trong tủ sách có thể chừa ra hai ô là đã quá được rồi."

Mùa hè đến, cả nhà chuyển đến Bắc Kinh, Lâm Tiếu và cả nhà lại được gặp nhau trong cùng một thành phố.

Ngày ba mươi mốt tháng tám, Niên Niên và Doanh Doanh muốn đi báo danh trường học mới. Niên Niên trở thành học sinh tiểu học, còn Doanh Doanh thì đi mẫu giáo.

"Các con ai muốn được cha đưa đi, ai muốn được mẹ đưa đi nào?" Lâm Dược Phi hỏi.

Niên Niên: "Con muốn được cô út đưa đi."

Doanh Doanh vốn còn đang suy nghĩ xem cha hay là mẹ, nghe chị gái nói vậy thì cũng đổi ý, ngay lập tức nói: "Con cũng muốn được cô út đưa đi."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 497: Chương 497



Mùa thu này, Niên Niên đã trở thành học sinh lớp một, Doanh Doanh trở thành học sinh lớp mầm của trường mẫu giáo. Công ty của anh trai và chị Tiểu Vân chuyển đến Bắc Kinh, cả nhà bắt đầu một trang mới của cuộc sống tại Bắc Kinh.

Cuộc sống của Lâm Tiếu cũng sang một trang mới, cô trở thành giảng viên hướng dẫn cho thạc sĩ, dẫn dắt thạc sĩ đầu tiên nhập học. Từ nay về sau, cô ở trong "sư môn" không chỉ có giáo viên nữa, mà còn có cả "đệ tử" cho riêng mình.

Mấy tháng trước, Lâm Tiếu đã chọn thạc sĩ đầu tiên cho mình trong kỳ phỏng vấn nghiên cứu sinh, Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh, hai cô gái tha thiết với toán học.

Học kỳ mới đến, Lâm Tiếu mới nói chuyện với hai thạc sĩ lần đầu tiên, vào thẳng vấn đề nói về yêu cầu đào tạo đối với nghiên cứu sinh và trong ba năm này cô có thể giúp gì cho học trò.

Lần đầu tiên nói chuyện, Lâm Tiếu phát hiện hai người học trò này hơi căng thẳng.

Cô nói hai câu bảo họ không cần phải căng thẳng: "Cho dù có khó khăn gì trong trong học tập hay trong cuộc sống đều có thể nói với cô."

Nhưng mà Lâm Tiếu cũng chẳng mong gì vài câu của mình có thể giúp họ thật sự bình tĩnh lại. Cô nhớ về lúc mới được thầy Phương dẫn dắt, khi còn học đại học cô đã soạn cả đề tài cho thầy Phương, thế nên khi trở thành nghiên cứu sinh của thầy Phương cô cũng không có gì căng thẳng cả.

Lâm Tiếu tin rằng chờ đến khi cô dần dần quen với học trò rồi thì họ sẽ không còn căng thẳng nữa.

Lâm Tiếu nói xong lời mình muốn nói, hỏi hai người học trò rằng: "Các em có gì muốn nói, muốn hỏi không?"

Đinh Tư Di lắc đầu, Hứa Thư Tĩnh chần chờ đôi chút rồi cũng lắc đầu.

Lâm Tiếu phát hiện ra Hứa Thư Tĩnh có điều gì đó muốn nói, nhưng nếu em ấy không muốn nói thì Lâm Tiếu cũng chẳng hỏi tiếp.

"Được rồi, trước tiên các em đi làm quen với môi trường mới đi. Có điều gì muốn biết, ví dụ như gần trường đi đâu để mua đồ ăn, quán ăn nào ngon thì đều có thể hỏi mấy anh chị trong nhóm nghiên cứu."

"Nhóm nghiên cứu của chúng ta thân thiện lắm, tuy rằng không cùng chung người hướng dẫn nhưng mọi khi đều cùng nhau tiến bộ trong học tập."

Vài năm nay, Lâm Tiếu đều đã quen thuộc với học trò trong nhóm nghiên cứu, dù cho đó là học trò của người hướng dẫn nào đi nữa, cô cũng được xem như là một nửa người hướng dẫn của họ rồi.

Tình hình như vậy thậm chí không bắt đầu sau khi Lâm Tiếu ở lại trường làm giảng viên. Lúc Lâm Tiếu học tiến sĩ thì không chỉ đàn em mà cả đàn anh đàn chị cũng gọi đùa cô là "Cô giáo Lâm".

Bây giờ, Lâm Tiếu đã từ học trò mà thầy Phương tâm đắc nhất trong nhóm nghiên cứu trở thành một thành viên của nhóm giảng viên hướng dẫn. Học trò hễ gặp phải vấn đề gì thì lại rất thích tìm Lâm Tiếu trẻ tuổi, ấm áp, năng lực cao để xin chỉ bảo.

Bởi vì quan hệ của Lâm Tiếu trong nhóm nghiên cứu rất tốt, thế nên hai người học trò của Lâm Tiếu là Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh cũng được thơm lây, hai người nhanh chóng hòa nhập vào nhóm nghiên cứu.

Ở chung một khoảng thời gian, hai người rất nhanh đã nhận ra rằng Lâm Tiếu là một giảng viên không hề kiêu ngạo mà lại rất quan tâm học trò, thậm chí giữa bọn họ không có gì ngăn cách cả.

Lâm Tiếu biết rõ như lòng bàn tay những gì mà người trẻ tuổi thích, phim ảnh, âm nhạc, hoạt hình. Tính toán cẩn thận thì Lâm Tiếu quả thật chỉ cách bọn họ vài tuổi.

"Cô giáo Lâm, em có thể hỏi cô một câu được không?"

Mỗi tuần Lâm Tiếu đều tổ chức một buổi tiệc nhỏ cùng với học trò, sau đó cùng đến nhà ăn để dùng bữa. Ở trên bàn cạnh cửa sổ nhà ăn, Hứa Thư Tĩnh hơi thấp thỏm muốn hỏi.

Lâm Tiếu: "Nói đi."

Hứa Thư Tĩnh: "Chuyện là… Cô giáo Lâm, vì sao lúc phỏng vấn nghiên cứu sinh, cô lại chọn em ạ?"

Đinh Tư Di đến từ đại học Bắc Đại, còn Hứa Thư Tĩnh thì không. Trường đại học của cô ấy vốn đã là một điểm hạn chế, điểm thi viết cũng chẳng phải cao nhất. Vậy mà cô giáo Lâm lại chấm điểm phỏng vấn của cô ấy rất cao, chọn cô ấy làm nghiên cứu sinh.

Lâm Tiếu cười tươi: "Có phải ngay từ lần đầu gặp cô thì em đã muốn hỏi câu này rồi phải không?"

Hứa Thư Tĩnh gật đầu.

Lâm Tiếu: "Bởi vì cô cảm thấy em là người thật sự yêu thích toán học." Lâm Tiếu mong rằng cô sẽ không nhìn nhầm.

Ai cũng bảo rằng toán học là công cụ, toán học quả thật là công cụ của mọi ngành học. Lâm Tiếu quen với nhiều bạn học ở khoa toán học sau này trở thành nghiên cứu sinh hoặc khi làm việc thì đổi sang chuyên ngành khác, chẳng hạn như tài chính, máy vi tính, kỹ thuật dân dụng.

Lâm Tiếu cũng luôn học hỏi kiến thức mới về máy vi tính, thế nhưng cô lại hoàn toàn ngược lại. Cô không muốn dùng những tri thức toán học để phục vụ máy vi tính mà lại muốn dùng kiến thức về máy vi tính để phục vụ toán học. Với nền tảng toán học vững chắc, họ đã thành công xuất sắc ở nhiều lĩnh vực.

Toán học là ngành học mà cô muốn nghiên cứu cả đời.

Giữa hai sự lựa chọn này, không thể phân ra cái nào tốt cái nào xấu cả. Lâm Tiếu luôn giữ liên lạc với những học trò ở các lĩnh vực khác, cô rất thích nghe tin tức mới nhất về các lĩnh vực. Thế nhưng khi chọn ra nghiên cứu sinh, Lâm Tiếu lại muốn chọn học trò hợp với mình hơn.

Cô không cần học trò phải mày mò miệt mài với chuyên ngành toán học cả một đời.

Thế nhưng mỗi một tấm lòng nhiệt tình đều có hiệu quả của riêng nó.

Có rất nhiều lời khuyên dành cho người mới nghe rất vô dụng, sau khi trải qua bôn ba Lâm Tiếu mới biết được sự nhiệt tình có thể đưa ta đi bao xa.

"Cô mong học trò của mình là người thật sự yêu thích toán học, kiên trì học hỏi." Lâm Tiếu nói.

Hứa Thư Tĩnh gật đầu nghiêm túc: "Cô giáo Lâm, em nhất định sẽ cố gắng, không để cho cô thất vọng đâu ạ."

Đinh Tư Di vội vàng bày tỏ thái độ của mình.

Lâm Tiếu cười: "Các em cũng không cần phải áp lực nhiều, dựa theo tiết tấu của bản thân là được."

Bây giờ Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh là hai học trò duy nhất của Lâm Tiếu, tuy không phải là duy nhất nhưng cũng không khác biệt lắm. Hơn nữa các cô là những nghiên cứu sinh đầu tiên của Lâm Tiếu, tình cô trò cũng vô cùng gắn kết chặt chẽ.

Dĩ nhiên không nói đến lúc hướng dẫn bài vở, Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh cũng thường đi ăn cơm với Lâm Tiếu.

Các cô ấy rất nhanh đã biết rằng mẹ của cô giáo Lâm có tay nghề nấu ăn rất tuyệt. Cô giáo Lâm từng đưa họ về nhà ăn cơm, mẹ của cô giáo Lâm cũng nấu cho các cô ấy rất nhiều món ăn ngon, cô giáo Lâm cũng thường chia cho họ.

Chung sống với nhau ngày qua ngày, tình cô trò cũng ngày càng hiểu biết và gắn bó sâu sắc.

Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh phát hiện ra rằng dù cho thu nhập cho cô giáo Lâm và cả tài chính kinh tế của gia đình cô giáo Lâm rất cao nhưng cuộc sống của cô giáo Lâm lại vô cùng giản dị.

Quần áo của cô giáo Lâm sạch sẽ, mỗi quý chỉ thay luân phiên mấy bộ.

Điện thoại của cô giáo Lâm là chiếc Nokia đời cũ từ vài năm trước, nhìn thấy cả vết xước rồi. Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh là hai người học trò chưa kiếm ra tiền, thế nhưng sau khi trở thành nghiên cứu sinh thì đã mua điện thoại mới, so với cái của cô giáo Lâm thì đời mới hơn, chức năng cũng nhiều hơn.

Cô giáo Lâm rất hào phóng với học trò, thường mời các cô đi ăn cơm, nhưng đều đi đến những quán ăn gần đó giá rẻ nhưng lại có chất lượng cao.

Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh chú ý rằng thu nhập của cô giáo Lâm rất cao nhưng lại ít tiêu tiền vào những thứ khác. Cô giáo Lâm rất thích dành dụm, vẫn chỉ một lòng với toán học, vốn không cần đến vật chất.

Đinh Tư Di đoán: "Chắc là cô giáo Lâm không quan tâm đến mấy của cải như này." Cô có một thế giới tinh thần phong phú và sâu sắc mà người khác không thể dòm ngó.

Hứa Thư Tĩnh lại càng quan sát tỉ mỉ hơn, cô ấy lắc đầu: "Tuy đồ của cô giáo Lâm quả thật rất đơn giản nhưng lại chú trọng đến chất lượng."

Rất nhanh sau đó, hai cô học trò đã phát hiện Lâm Tiếu tiêu tiền vào những thứ như thế nào. Các cô nhìn thấy chồng thư dày của những người học trò được tài trợ viết gửi cho Lâm Tiếu trên bàn làm việc của Lâm Tiếu. Thời gian trên mỗi bức thư cách nhau rất lâu, tính ra khi Lâm Tiếu còn là học trò của một tiến sĩ thì cô đã bắt đầu giúp những học trò nghèo khó rồi.

Sau khi trở thành cô giáo Lâm thì số học trò cô giúp lại càng nhiều.

"Cô giáo Lâm, cô thật vĩ đại." Hứa Thư Tĩnh nhìn chồng thư dày, trong lòng rất cảm động.

Lâm Tiếu cười xua tay: "Đừng nói quá như vậy."

Cô giúp học trò bằng tiền sau khi mua nhà ở Bắc Kinh.

Quả thật nhu cầu về vật chất của Lâm Tiếu không cao, nhưng cũng không phải là người không có yêu cầu gì. Có lẽ là do từ nhỏ trong nhà luôn cho cô những gì tốt đẹp nhất, cô vẫn quen với việc duy trì nếp sống thoải mái tiêu chuẩn.

Nhưng thực sự số tiền mà cô tiêu lại không nhiều hơn số tiền kiếm được, sau khi cô có được cuộc sống ổn định thì cô dùng số tiền đó để giúp đỡ những người mà cô thấy cần được giúp, đáng để giúp.

"Các em hứng thú với cái này sao?" Lâm Tiếu trông thấy dáng vẻ của hai cô học trò, thử hỏi: "Không thì các em lập danh sách những cuốn sách ngoại khóa của học kỳ này đi, sau đó cô mua về rồi gửi đi."

Lâm Tiếu không chỉ gửi tiền để giúp học trò mà còn tặng cả sách theo khóa, cô cảm thấy sách cũng quan trọng không kém gì tiền.

Nhưng đối với bản thân Lâm Tiếu thì, thời gian còn quý giá hơn cả tiền bạc nữa.

Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh nhìn nhau, nóng lòng muốn thử. Bây giờ các cô không có tiền để giúp đỡ người khác, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của cô giáo Lâm, các cô cũng vui lòng góp thêm chút sức.

Lâm Tiếu cười vui vẻ: "Tốt quá! Nếu như các em thích thì đã giúp cô được rất nhiều rồi."
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 498: Chương 498



“Cô út, cuối tuần này cô đi chọn mèo con cùng cháu được không?” Trước kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu nhận được điện thoại của Niên Niên, mời cô đến nhà một người bạn của Lâm Dược Phi, nhà người bạn đó có con mèo to đẻ được một đàn mèo con, bây giờ đã cai sữa, Lâm Dược Phi đã bảo bạn cho Niên Niên chọn một con.

Lâm Tiếu: “Đợi cô một lát, cô xem lịch trình của cô đã.”

Gần nghỉ hè là thời điểm Lâm Tiếu bận nhất, cô phải ra đề thi cho sinh viên, giải đáp thắc mắc trước khi thi, nghe nghiên cứu sinh báo cáo tiến độ của học kỳ 1, còn một việc nữa khiến Lâm Tiếu đau đầu là những bảng biểu và báo cáo lặt vặt.

Nhưng nhận được lời mời của Niên Niên, Lâm Tiếu phải xem ngay lịch của mình. Cô biết Niên Niên mong chờ được nuôi mèo con đã mấy năm nay rồi.

Chọn một con mèo con về nhà, nói với Niên Niên một việc rất quan trọng, ở thời khắc quan trọng như này, Niên Niên mong muốn cô út đi cùng, Lâm Tiếu không nỡ từ chối, cô cũng muốn tham dự chứng kiến thời khắc ấy.

“Cha mẹ cháu đồng ý cho cháu nuôi mèo rồi à?” Lâm Tiếu hỏi.

Niên Niên vui vẻ đáp: “Vâng, cháu đã thông qua bài sát hạch của cha mẹ.”

Năm nay Niên Niên đã học lớp 2, đòi nuôi mèo đã mấy năm rồi. Lúc còn nhỏ lần nào cha mẹ cũng từ chối cô bé: “Con còn nhỏ quá, chưa chăm sóc mèo con được đâu.”

Năm nay, thái độ của Niên Niên rất kiên quyết, khẳng định mình có thể chăm sóc mèo con, vừa hay có một người bạn đang nuôi mèo chuẩn bị đi du lịch nước ngoài, đưa hai con mèo sang nhà Thẩm Vân nhờ nuôi hộ, cho Niên Niên thử xem cô bé có chăm sóc cho mèo con được không.

Đây là bài sát hạch của cha mẹ dành cho Niên Niên.

Còn biểu hiện của Niên Niên khiến cả nhà đều ngạc nhiên, cô bé đã chăm mèo con thật sự rất tốt. Mỗi sáng và tối dọn dẹp ổ mèo, rửa bát đĩa, thêm nước, thức ăn và chải lông cho hai con mèo.

Thậm chí Niên Niên có thể cắt móng cho một con mèo con hiền, con mèo con còn lại không thích cắt móng phải cần Thẩm Vân và Lâm Dược Phi hỗ trợ.

Trước giờ Niên Niên đều rất khó dậy sớm nhưng từ khi nuôi hộ người khác hai con mèo thì chuông báo thức vừa kêu đã bật dậy ngay, còn dậy sớm hơn mọi ngày hai mươi phút để chăm sóc mèo con.

Để buổi sáng có thể dậy sớm được, buổi tối đến giờ đi ngủ là Niên Niên đi ngủ ngay, cũng không lèo nhèo xem TV thêm lúc nữa như trước.

Doanh Doanh năm nay năm tuổi, đang ở cái tuổi mèo chê chó ghét, cô bé cũng thích mèo con, nhưng không phải là thích lắm, thường hay đưa tay ra tóm đuôi mèo con. Con còn lại sẽ chạy mất, con mèo hiền thì cứ để cho Doanh Doanh nắm chặt.

Niên Niên trông thấy liền cấm Doanh Doanh, nhưng Doanh vẫn không thay đổi.

Niên Niên bực lắm, túm lấy tóc của em gái: “Như thế này có dễ chịu không?”

Doanh Doanh: “Đau quá, chị bỏ tay ra đi.”

Niên Niên không buông tay, tiếp tục hỏi em gái: “Như thế này rất khó chịu đúng không? Em tóm đuôi mèo con, mèo con cũng rất khó chịu.”

Doanh Doanh nước mắt dàn dụa hứa với chị gái: “Từ nay về sau em không tóm đuôi mèo con nữa.”

Dì Hoàng kể hết việc mình vừa chứng kiến cho Thẩm Vân và Lâm Dược Phi nghe, hai người đều cười.

Lâm Dược Phi: “Ồ, Niên Niên cũng có lúc thô bạo thế nhỉ.” Ở nhà trẻ Niên Niên không tranh giành với ai bao giờ, họ cứ tưởng là cô bé không bao giờ nóng nảy cơ.

“Ra dáng chị gái rồi đây.” Lâm Dược Phi gật gù nói.

Sau khi Doanh Doanh bị chị gái túm tóc thì không bao giờ tóm đuôi mèo con nữa, ngày nào cũng háo hức đuổi theo m.ô.n.g mèo con muốn chơi cùng nó, nhưng tiếc là mèo con hầu như không chơi với Doanh Doanh.

“Mẹ ơi, mẹ đồng ý cho chị nuôi mèo đi.”

“Chị một con, con một con.”

Từ nhỏ tới lớn đồ đạc trong nhà Doanh Doanh đều muốn chia thành hai phần, chị có gì cô bé cũng phải có, cô bé có gì thì chị cô bé cũng phải có. Vì độ tuổi hai bé không giống nhau nên đồ nhận được không phải lúc nào cũng giống nhau hoàn toàn, nhưng không ai phải chịu thiệt cả.

Kết quả lần này chị gái muốn nuôi mèo khiến Doanh Doanh hiểu lầm, cô bé cứ tưởng rằng cha mẹ đồng ý cho chị gái nuôi mèo thì cô bé cũng sẽ có một con mèo con.

Thẩm Vân vội đính chính lại suy nghĩ sai lệch của Doanh Doanh: “Con không thể nuôi mèo con, con còn nhỏ quá.”

Khi Niên Niên lên lớp 2 thì Thẩm Vân và Lâm Dược Phi mới xem xét nghiêm túc về yêu cầu nuôi mèo của cô bé, đương nhiên Doanh Doanh cũng như vậy: “Đợi khi nào con lên lớp 2 rồi tính sau đi.”

Doanh Doanh mặt đầy hụt hẫng, đợi đến khi học lớp 2 thì còn lâu lắm.

Mấy phút sau, Doanh Doanh liền phấn chấn trở lại, cô bé thương lượng với chị gái: “Chị ơi, khi nào chị đón mèo con về nhà thì cho em vuốt một tí được không?”

Niên Niên thoáng do dự, đồng ý với em gái: “Được, nhưng em phải thề là em không được tóm đuôi nó.”

Doanh Doanh dơ tay thề như trong phim truyền hình: “Em thề là em không tóm đuôi nó.”

Lâm Dược Phi ở bên cạnh nghe thấy thì cười lớn: “Nói cứ như là chị con có mèo rồi ấy, chị con còn phải thông qua kỳ sát hạch đã chứ.”

Doanh Doanh lập tức chạy đến bên chân Lâm Dược Phi hỏi: “Chị thông qua sát hạch chưa ạ?”

Niên Niên cũng nhìn cha với vẻ hồi hộp và mong chờ: “Con đã thông qua kỳ sát hạch chưa?”

Lâm Dược Phi bị hai cô con gái đáng yêu vây xung quanh, trái tim như muốn tan chảy, đừng nói là nuôi mèo, nuôi hổ anh cũng đồng ý, nhưng vẫn cố giữ lại một tia lý trí cuối cùng trong lòng nhìn Thẩm Vân: “Cái này phải mẹ mới quyết định được.”

Niên Niên và Doanh Doanh lập tức lao về phía Thẩm Vân.

Sau khi để hai cô con gái nhõng nhẽo một lúc, Thẩm Vân đã gật đầu: “Được, mẹ đồng ý.”

Biểu hiện những ngày vừa qua của Niên Niên, Thẩm Vân và Lâm Dược Phi đều đã ghi nhận. Họ tin tưởng rằng cô bé có thể tự đảm nhận được hầu hết các công việc liên quan đến việc chăm sóc mèo con, bản thân Niên Niên cũng vì sự xuất hiện của mèo con mà trở nên tốt hơn, Thẩm Vân cảm thấy việc này rất hữu ích trong việc nuôi dưỡng tinh thần trách nhiệm của Niên Niên.

Mẹ đồng ý rồi!

Niên Niên và Doanh Doanh nhìn nhau, khuôn mặt đầy bất ngờ và sung sướng, sau đó cầm tay nhau nhảy lên: “Mẹ vạn tuế”, “Mẹ vạn tuế.”

Lâm Dược Phi ở bên cạnh ho lên: “Còn cha thì sao?”

Hai bạn nhỏ lại chạy đến bên cha: “Cha cũng vạn tuế”,“Cha cũng vạn tuế.”

Đến ngày người bạn của Thẩm Vân du lịch nước ngoài trở về và đón hai chú mèo đi, nước mắt của Niên Niên cứ tuôn rơi không ngừng.

Dì Khương vội vàng nói với Niên Niên: “Cháu có thể đến nhà cô chơi bất cứ lúc nào, lúc nào nhớ bọn chúng đều có thể đến thăm bọn chúng.”

Mất bao nhiêu công sức, cuối cùng mới dỗ được Niên Niên nín khóc.

Sau đó, dì Khương mới đưa hai chú mèo ra khỏi cửa được năm phút, Niên Niên đã lạch bạch ra nằm trên đùi của Thẩm Vân: “Mẹ ơi, con nhớ mèo con rồi.”

Thẩm Vân: “...” Cũng không biết dì Khương đã ra khỏi cửa khu chung cư chưa nữa.

Dù sao cũng đã đồng ý cho Niên Niên nuôi mèo rồi, Niên Niên lại vì chuyện lũ mèo con người ta gửi nuôi này đã được đón về nhà mà buồn rầu, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân lập tức đưa việc tìm mèo con cho Niên Niên vào lịch trình.

Rất nhanh, Lâm Dược Phi đã mang một tin vui về nhà: “Niên Niên, cha đã tìm được cho con mèo con mà con muốn có rồi.”

Lâm Dược Phi tận hưởng đãi ngộ được con gái rót nước, bóp vai, lấy hoa quả cho bố rồi mới nói rõ là mèo con ở đâu: “Con mèo to nhà chú Ngô của con sinh được một đàn mèo con, cha dắt con đi chọn một con.”

Khi Niên Niên đi chọn mèo con, Lâm Tiếu đã sắp xếp thời gian đi cùng Niên Niên.

Đến nhà chú Ngô, ánh mắt của Lâm Tiếu không rời khỏi con mèo mẹ: “Đẹp quá đi mất.”

Mèo nhà chú Ngô là giống mèo sư tử, toàn thân trắng muốt, lông vừa dài vừa mượt, mắt bên xanh bên vàng, trông vừa oai phong lại nhanh nhẹn.

Nhưng mèo sư tử không thích người lạ, Lâm Tiếu và những người khác chỉ có thể đứng ở xa nhìn.

Chú Ngô trông thấy Lâm Tiếu không thể rời mắt khỏi lũ mèo, biết là Lâm Tiếu rất thích bèn nói với Lâm Dược Phi: “Chọn thêm cho em gái cậu một con đi.”

Lâm Tiếu vội vàng từ chối: “Không không không, không cần đâu ạ.”

Đến sinh hoạt thường ngày Lâm Tiếu còn phải đơn giản hóa hết sức thì lấy đâu ra thời gian và tâm sức để chăm sóc một chú mèo con.

“Em có Tiểu Hoàng rồi.” Lâm Tiếu dành tất cả quỹ thời gian rảnh và tình yêu đều dành cho Tiểu Hoàng.

Niên Niên nhận ra cô út thích mèo, hào phóng nói: “Cô út, sau này cháu cho cô vuốt mèo con của cháu.”

Chú Ngô cười: “Vậy thì mọi người hãy chọn một con mèo hiền lành một chút, mèo sư tử thường không thích ai v**t v* ngoài chủ của nó cả.”

“Tính cách của mèo sư tử rất kiêu ngạo.” Chú Ngô thở dài: “Tiếc là bây giờ càng ngày càng ít người nuôi mèo sư tử. Trước đây ở Sơn Đông người ta nuôi rất nhiều, bây giờ nhà mái bằng bị đập đi hết rồi, nhà nào cũng chuyển vào các tòa nhà chung cư ở, rất nhiều nhà kinh doanh mèo không làm nghề này nữa. Bây giờ mèo sư tử đẹp càng ngày càng khó tìm.”

Chú Ngô thích cái kiêu ngạo uy phong này của mèo sư tử, nhưng anh ấy cũng hiểu bé gái nhỏ nuôi mèo thường thích thơm và ôm ấp nó, anh ấy đưa tay ra chỉ một con mèo nhỏ: “Này, con này, con này lành nhất trong đàn.”

Nhưng cuối cùng Niên Niên không chọn con mèo ngoan nhất trong đàn mà chú Ngô chỉ, cô bé đã chọn con mà bản thân thấy đáng yêu nhất.

Lâm Dược Phi nhìn trái nhìn phải cũng không thấy con mèo mà Niên Niên chọn đẹp ở chỗ nào.

“Con bên trái đó, con bên trái chả đẹp hơn à?” Lâm Dược Phi nói.

Niên Niên không thèm nghe lời cha, cô bé chọn con mèo con đẹp nhất.

“Đây là mèo của con.”

Lâm Dược Phi cười lớn: “Được, thế con đặt tên cho con mèo con của con đi.”

Niên Niên đảo mắt một vòng, rất nhanh đã có câu trả lời: “Cao Cao.”

“Con tên là Niên Niên, mèo con tên là Cao Cao, hai cái tên ghép với nhau là thành bánh tổ.”

Niên Niên vui vẻ nói: “Mèo của Niên Niên là Cao Cao, Cao Cao là mèo của Niên Niên.”

Doanh Doanh bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Đến tên của mèo con còn ghép được vào với tên chị, sao tên của em với chị không ghép được vào với nhau nhỉ?”

“Sửa tên em thành Cao Cao đi, gọi mèo con là Doanh Doanh.”
 
Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời
Chương 499: Chương 499



Ngày Nhà Giáo năm nay là ngày bận rộn nhất từ khi Lâm Tiếu trở thành giáo viên.

Từ sau khi Lâm Tiếu làm giáo viên, cô lại có thêm một ngày nhà giáo này, những sinh viên khoa chính quy cô đã dạy và nghiên cứu sinh đều tới chúc mừng cô vào ngày nhà giáo, nhưng năm nay lại có một chút khác biệt.

Hai cô học trò trong “Sư môn” của Lâm Tiếu do cô lần đầu hướng dẫn nghiên cứu sinh là Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh, năm nay đã tốt nghiệp rồi!

Đinh Tư Di cùng Hứa Thư Tĩnh mang bó hoa tươi và bánh kem đến thăm Lâm Tiếu, nên trên bàn làm việc của Lâm Tiếu lại có thêm hai bình hoa to.

Còn những sinh viên vẫn đang học trong trường thì ngoại trừ thiệp chúc mừng, Lâm Tiếu không nhận được bất kỳ món quà nào cả, ngay cả hoa cũng không có.

Năm nay Đinh Tư Di cùng Hứa Thư Tĩnh là năm đầu tiên gỡ bỏ lệnh cấm, hai người chỉ hận không thể đặt hết tất cả những bông hoa họ muốn tặng cho cô giáo Lâm trong nhiều năm qua vào trong một bó, nhưng chỉ hai bó hoa đã chiếm hơn một nửa bàn làm việc của Lâm Tiếu rồi.

Lâm Tiếu vừa cười vừa lắc đầu: "Hai em cũng thật khoa trương."

Ngoại trừ hoa tươi và bánh kem, hàng năm Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh cũng đều gửi rất nhiều thiệp chúc mừng. Trên bàn của Lâm Tiếu chất đầy thiệp chúc mừng của các sinh viên đang theo học và cả những bức thư từ những sinh viên nghèo khó được cô giúp đỡ.

Hứa Thư Tĩnh nhìn thấy một chồng thiệp chúc mừng và thư, cô ấy cảm thán nói: "Cô giáo Lâm, đây gọi là ** đào lý khắp thiên hạ[1]."

[1] Đào lý khắp thiên hạ: có nhiều học trò ưu tú khắp nơi.

Đinh Tư Di vỗ nhẹ cánh tay Hứa Thư Tĩnh một cái: "Cậu nói như vậy, nghe giống như cô giáo Lâm già lắm rồi đấy."

Hứa Thư Tĩnh lập tức nói lại: "Cô giáo Lâm, cô còn trẻ mà đã đào lý khắp thiên hạ rồi."

Lâm Tiếu bị hai học sinh chọc cười: "Được rồi được rồi."

"Tối nay hai em có rảnh không, tới nhà cô cùng nhau ăn bữa cơm." Lâm Tiếu mời.

Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh cũng nhanh chóng đồng ý: "Được ạ."

Nhà của Lâm Tiếu ở ngay bên cạnh trường đại học, trong ba năm học nghiên cứu sinh, Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh cũng không ít lần tới nhà cô giáo Lâm ăn ké cơm.

Ngày Nhà Giáo hằng năm, các sinh viên đều chúc Lâm Tiếu ngày Nhà Giáo vui vẻ, Lâm Tiếu cũng thường mời các sinh viên đến nhà mình ăn cơm, điều này cũng đã trở thành thói quen rồi.

Hàng năm cô giáo Lâm chỉ nhận hai nghiên cứu sinh, từ Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh là lứa đầu tiên đến năm nay, trong "Sư môn" có tổng cộng tám người "Đệ tử" rồi.

Năm nay có hai nữ sinh viên vừa mới theo Lâm Tiếu học nghiên cứu sinh, năm nay là lần đầu tiên được mời đến nhà Lâm Tiếu, bằng mắt thường có thể thấy được sự căng thẳng của hai người họ, khiến cho Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh nhớ tới khi bọn họ vừa theo cô học nghiên cứu sinh.

Lâm Tiếu nói với mọi người: "Nguyên liệu của nồi lẩu cô đã mua hết rồi, chúng ta bưng từ trong phòng bếp ra là có thể ăn rồi."

Mấy cô sinh viên cũng nối đuôi nhau đi vào nhà bếp, bê từng hộp nguyên liệu nấu ăn ra. Trong phòng điều hòa mát mẻ, ngồi trước nồi lẩu đang sôi ùng ục, mùi thơm của các loại rau củ, thịt cá cũng bắt đầu tỏa ra khắp phòng.

"Đều không cần khách sáo đâu, mau ăn mau ăn đi." Ngoại trừ năm nay có hai sinh viên mới, Lâm Tiếu đều nhớ rõ khẩu vị của từng học trò của mình.

Khi các sinh viên nhận ra điểm ấy, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc và cũng rất cảm động.

Mỗi lần như vậy Lâm Tiếu đều dùng giọng điệu hài hước giải thích rằng: "Trí nhớ quá tốt cũng hết cách, cô c*̃ng không phải cố ý."

"Brừ brừ!" Điện thoại di động của Lâm Tiếu vang lên, cô đứng dậy nhận cuộc điện thoại, sau đó nói với các sinh viên: "Một lúc nữa sẽ có một vị giáo viên nữa đến thăm, chúng ta lấy thêm một chiếc bát đôi đũa. Là bạn cũ của cô, các em không cần căng thẳng."

Một lát sau, cô giáo Văn đến, cô ấy c*̃ng mang hoa với bánh kem tặng cho Lâm Tiếu: "Cô giáo Lâm, ngày Nhà Giáo vui vẻ."

Lâm Tiếu: "Ngày nhà giáo vui vẻ, cô cũng khách khí quá đấy."

Hai cô sinh viên mới dùng ánh mắt hiếu kỳ lén lút nhìn cô giáo Văn, không hiểu tại sao cô giáo Văn nhìn có vẻ lớn hơn Lâm Tiếu mấy tuổi, nhưng sao lại đến nhà cô giáo Lâm chúc cô ngày Nhà Giáo giống như học sinh vậy.

Hai người đàn chị Đinh Tư Di với Hứa Thư Tĩnh biết rất rõ nguyên do. Cô giáo Văn cũng một phần coi Lâm Tiếu như một người thầy để đối xử.

Cô giáo Văn là giáo viên dạy thi đua toán ở trung học, rất có tâm huyết đối với thi đua toán, khi ra đề thi IMO, cô ấy cũng hỏi Lâm Tiếu rất nhiều.

Ba năm trước, Cô giáo Văn trở thành giáo viên dẫn dắt đội IMO, đã có rất nhiều người bàn tán và phản đối. Họ cho rằng giáo viên trung học không đủ giỏi để trở thành giáo viên dẫn dắt đội IMO, sau đó là Lâm Tiếu dám đứng lên chống lại đám đông, ủng hộ cô giáo Văn dẫn dắt đội thi.

Thật ra không phải Lâm Tiếu chỉ ủng hộ mỗi cá nhân cô giáo Văn, cái cô ủng hộ chính là để giáo viên trung học có thể trở thành quân chủ lực huấn luyện IMO. Mấy năm qua những cuộc thi toán học đều vô cùng thích mời giáo viên đại học đến huấn luyện, mời giảng viên nổi tiếng đến giảng bài, Lâm Tiếu cảm thấy nên thay đổi mùi vị, nên sau khi Lâm Tiếu lên làm giảng viên đại học, cô biết giảng viên đại học phải tiêu tốn thời gian và sức lực ở phương diện này thế nào, vậy nên giáo viên trung học mới là những người thích hợp nhất để dẫn dắt đội thi đua toán học.

Dù là huấn luyện viên hay là người ra đề, dẫn dắt đội thi, giáo viên trung học vẫn là người thích hợp nhất.

Năm đó, dưới sự nâng đỡ của Lâm Tiếu, cuối cùng cô giáo Văn cũng trở thành giáo viên dẫn dắt đội IMO.

Tình bạn của hai người c*̃ng bắt đầu từ đó, cô giáo Văn cũng sẽ thảo luận một số câu hỏi về bài thi toán học với Lâm Tiếu. Hiện tại mặc dù Lâm Tiếu không có quá nhiều thời gian nghiên cứu những thứ này, nhưng cô vẫn duy trì sự hứng thú của mình, đối với cô, nhưng chủ đề tinh diệu này giống như những món ăn ngon sau khi ăn khai vị vậy.

Theo sự hiểu biết của Đinh Tư Di và Hứa Thư Tĩnh, năng lực của cô giáo Văn vô cùng ưu tú, năm nay đã trở thành Phó hiệu trưởng trường trung học, nhưng trước sau vẫn tỏ ra rất kính nể Lâm Tiếu.

Hai người c*̃ng vô cùng hợp ý nhau, vừa ăn lẩu vừa tán gẫu, nói chuyện một lúc thì đề tài lại chuyển sang chủ đề toán học.

Lâm Tiếu cau mày suy nghĩ một lúc, lại nói với cô giáo Văn: "Cô chờ một lát, tôi đến thư phòng lấy quyển sách."

Ánh mắt Đinh Tư Di nhìn theo Lâm Tiếu đi, nhìn thấy Lâm Tiếu đẩy cửa thư phòng ra. Cô ấy cũng đột nhân nhận ra rằng, đến nhà cô giáo Lâm nhiều lần như vậy rồi nhưng lần nào cửa thư phòng của cô giáo Lâm đều đóng chặt, cô ấy còn chưa từng thấy thư phòng của cô giáo Lâm ra sao nữa.

Cũng có không ít những sinh viên khác có cùng suy nghĩ với Đinh Tư Di, ánh mắt của mọi người cũng đều vô thức nhìn theo Lâm Tiếu đi, sau đó không hẹn cùng thán phục lên tiếng: "Oa!"

Đối diện cửa thư phòng có một chiếc tủ gắn sát vào tường được trưng bày rất nhiều cúp.

Trong tủ cúp có đủ các loại cúp, huy chương, giấy khen, ảnh chụp tập thể chất đầy trên các ngăn tủ.

"Ôi!" Lâm Tiếu cũng nhận ra tủ cúp bị các học trò của mình nhìn thấy, cô cảm thấy có chút ngại ngùng.

Trước đây cô vẫn luôn đóng kín cửa thư phòng, cũng chính là vì nguyên nhân này, cảm giác bày ra tất cả những giải thưởng cô từng nhận được cũng có chút xấu hổ.

Lúc trước khi căn phòng này được bài trí, anh trai nhất quyết muốn mẹ cô phải lắp một chiếc tủ cúp trên bức tường này để Lâm Tiếu trưng bày. Bây giờ tủ cúp đã được lắp đặt, sau đó Lâm Tiếu cũng đã bắt đầu sử dụng đến nó.

Sau khi trở thành giáo viên, Lâm Tiếu lại sắp xếp lại tủ trưng bày cúp lần nữa, nửa bên trái là những giải thưởng cá nhân cô nhận được, còn nửa bên phải là những giải thưởng nhận được cùng với các học sinh. Các giải thưởng như "Giáo viên phụ đạo tốt nhất", còn có cả các bức ảnh chụp chung với học sinh sau khi đoạt giải, tất cả đều được đặt ở nửa bên phải tủ, hiện cũng đang dần được lấp kín rồi.

Nhưng vừa rồi đã bị học trò của mình nhìn thấy, Lâm Tiếu cũng thoải mái để các sinh viên đến tham quan. Ngoại trừ hai sinh viên mới vào năm nay, những sinh viên ở trong nhà Lâm Tiếu ngày hôm nay đều có dấu vết của chính mình ở nửa bên phải tủ cúp.

Ánh mắt của các sinh viên tập trung ở nửa bên trái, hiển nhiên là bọn học sinh cảm thấy hứng thú với những giải thưởng cá nhân của Lâm Tiếu hơn.

"Cô giáo Lâm, cô nhận được nhiều giải thưởng quá đi."

"Cô giáo Lâm, cô thực sự quá lợi hại!"

Lâm Tiếu hơi đỏ mặt, trong lòng vui mừng vì nơi hôm nay các sinh viên tới là nhà mới ở Bắc Kinh, tủ trưng bày cúp này cũng được lưu giữ các giải thưởng từ lúc cô bắt đầu giai đoạn nghiên cứu sinh.

Những giải thưởng nhận được sớm hơn đều được cất giữ ở ngôi nhà ở quê. Lúc tiểu học thì có huy chương vàng của Cúp vàng La Canh và cũng được treo ở chỗ dễ thấy nhất, anh trai cô cứ muốn đặt nó ở vị trí giữa, bởi vì đây là huy chương đầu tiên Lâm Tiếu nhận được.

Nếu như bị các học trò nhìn thấy cái đó, chắc cô sẽ đỏ mặt c.h.ế.t mất.

"Cô giáo Lâm, bọn em có thể cùng nhau chụp một tấm ảnh ở đây không?"

"Đúng đúng đúng, cô giáo Lâm, hãy để bọn em kiêu ngạo chút đi mà, kiêu ngạo vì cô quá lợi hại."

"Bên này còn có cả bức ảnh bọn em đoạt được giải thưởng nữa, chụp ảnh ở đây vô cùng có ý nghĩa."

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt được chụp ảnh trước tủ cúp, Lâm Tiếu bị các sinh viên đẩy vào vị trí chính giữa.

Cô giáo Văn cười giơ máy ảnh lên: "Tôi chụp giúp mọi người."

Ánh mặt trời lặn đầu thu chiếu vào trong phòng, lại chiếu lên cửa tủ kính của tủ cúp, phản chiếu ra một thứ ánh sáng màu vàng óng.

Tách một tiếng, nụ cười rạng rỡ của Lâm Tiếu và các bạn sinh viên cùng với những chiếc cúp phía sau đồng thời dừng lại ở trong màn hình máy ảnh.

[HOÀN]
 
Back
Top Bottom