Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
389,586
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNlPDRkOc9tSLZyTfSC-0NXTHVTHDWeRMYdwErdQ1HNPpE3jisXhBkJeVtgSC-FDe_Lq0xKaRx3m3Y6Rzu3WIRxUK0YsVqawCHAI4smMmeN06BuMPGh7nxaFG_3IBU-uITGHF_eIJL9TR7_JY9o9yRQ=w215-h322-s-no-gm

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Tác giả: Tam Nguyệt Bất Tri Xuân
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trọng sinh , Pháo hôi , Niên đại văn, Ngôn tình Sau khi Liễu Vân Sương chết đi, cô mới biết rằng thế giới mình đang sống vốn chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Nữ chính trong sách lại chính là đứa cháu gái nuôi Hứa Tri Vi của cô, còn bản thân cô thì lại là người dì ghẻ ác độc từng ngược đãi nữ chính. Đời trước, em chồng của cô chưa kết hôn đã mang thai, mẹ chồng ép cô nhận nuôi Hứa Tri Vi. Chồng cô nhu nhược không dám phản kháng, cuối cùng vẫn ôm đứa trẻ về nhà. Chính vì việc này, ba đứa con gái ruột của cô lần lượt mất mạng. Cũng bởi vì sự coi thường của cô dành cho nữ chính, cô bị Hứa Tri Vi ghi hận sâu sắc, cuối cùng chết thảm vào ngày mưa định mệnh ấy. Còn Hứa Tri Vi sau đó trở về nhà họ Hứa, trở thành thiên kim danh giá bậc nhất Kinh Thị, gả cho nam chính quyền thế, sống cuộc đời khiến ai cũng ngưỡng mộ – làm bà chủ giàu có hạnh phúc. Lần này trọng sinh trở lại, Liễu Vân Sương bất ngờ thu được một giếng linh tuyền. Cô cũng phát hiện ra Hứa Tri Vi không phải đứa trẻ bình thường — nàng chính là nữ chính được “Hệ thống” chọn lựa, mang theo vòng hào quang vai chính, lúc nào cũng có thể hóa nguy thành an. Nhìn ba đứa con trơ xương gầy guộc trước mắt, Liễu Vân Sương không muốn lặp lại bi kịch nữa, liền quyết đoán ly hôn. Cô bắt đầu chăn dê nuôi bò, trồng rau dưa; mở cửa hàng, trồng cây ăn quả, từng bước gây dựng sự nghiệp, hướng đến cuộc sống khá giả sung túc. Loại thân thích vô dụng như cặn bã, cô đều đuổi hết sạch trơn. Còn cái nữ chính chó má kia cùng mẹ của cô ta — một người cũng đừng hòng cô buông tha. Cốt truyện chết tiệt này, cô tức đến phát điên, gào lên đầy căm phẫn: "Lão nương không phục vụ nữa đâu!"​
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 1



Dưới mái ngói cũ kĩ, bóng đèn vàng nhợt trên trần nhà tỏa ánh sáng yếu ớt chiếu lên bức tường loang lổ. Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Hứa Lam Hà.

"Vân Sương, em ra xin lỗi mẹ đi. Dù sao bà cũng là mẹ anh, em muốn anh phải làm sao đây?"
Anh ngồi xổm bên mép giường, hai tay ôm đầu, giọng bất lực như thể đang gánh cả trời oán trách.

Trên giường đất, Liễu Vân Sương khẽ nhíu mày, đôi mắt chậm rãi mở ra. Ánh nhìn lướt quanh, rồi dừng lại thật lâu trên trần nhà và những mảng tường ẩm mốc. Một cảm giác lạ lẫm mà quen thuộc đồng thời ập đến. Cô chết sững người. Đây… chẳng phải là căn nhà cũ của nhà họ Hứa sao?

Đột ngột, cô bật dậy khỏi giường. Ánh mắt hoang mang đảo quanh phòng, rồi nhìn xuống tay chân mình.
"Chân tôi… tay tôi…!"

Liễu Vân Sương run rẩy, lẩm bẩm như không thể tin nổi. Rõ ràng tay chân cô từng bị chồng của Hứa Tri Vi đánh cho tàn phế. Mà không… cô còn chết rồi cơ mà! Sao giờ đây…?

Choáng váng, không kịp định thần, cô hoang mang như người vừa bước ra từ cơn ác mộng dài đằng đẵng.

"Em nằm lâu quá nên tê chân rồi à? Mau dậy đi, sắp đến giờ cơm trưa rồi đấy."
Giọng đàn ông cất lên sau lưng khiến cô giật mình quay đầu lại.

Cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy gương mặt của Hứa Lam Hà—lưng anh còn thẳng, tóc chưa bạc, dáng vẻ phong độ ở tuổi ngoài ba mươi, không phải cái bóng gù lưng tiều tụy mà cô từng thấy trước khi chết.

Cô nghẹn ngào, bàn tay run lên che miệng:
"Trời ơi…"

Hứa Lam Hà tiến lại gần, ngồi xuống mép giường, thở dài:
"Vân Sương, em chịu khó một chút, ra nói với mẹ vài lời xin lỗi. Căn nhà đó cứ bỏ trống cũng uổng, để vợ chồng thằng ba với con Lam Xuân dọn sang đó ở. Nhà mình cũng sẽ rộng rãi hơn."

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương nhíu mày, giọng dè dặt:
"Anh nói… căn nhà nào? Là nhà mẹ đẻ em đấy à?"

"Chứ còn căn nào nữa? Em ngủ mơ hay sao vậy? Chính là căn nhà ấy đấy. Bố em mất sớm, mẹ anh vất vả nuôi tụi anh lớn, em đừng khiến bà buồn nữa."

Cô sững người. Mọi chuyện rõ ràng rồi—cô đã sống lại. Trọng sinh về cái năm định mệnh 1978. Lúc đó, của hồi môn của cô còn nguyên vẹn, đội sản xuất Sao Đỏ chưa bị lũ cuốn, ba đứa con còn khỏe mạnh, mà người đàn ông này vẫn đang dùng giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ cô giao ra mọi thứ.

Ánh mắt cô chợt đỏ hoe, bao ký ức kiếp trước ùa về như thủy triều dâng. Từng nỗi nhục, từng giọt máu, từng tiếng khóc của ba đứa con... tất cả đều vì người đàn ông trước mặt. Cô cắn răng, ngước lên nhìn anh, đôi mắt đượm nỗi hận mà đời trước chưa từng dám thốt.

"Trong lòng anh chỉ có mẹ anh, em gái anh. Thế tôi và ba đứa con thì là gì? Là rơm rác chắc? Mẹ anh vất vả vì ai? Vì bố anh gây ra, liên quan gì đến tôi? Anh thương thì ra mộ ông ấy khóc than đi, lôi tôi vào làm gì?"

Hứa Lam Hà cứng họng, khuôn mặt đỏ lên vì giận.
"Em… em dám bất hiếu như vậy ư?"

Ở làng quê thời ấy, hai chữ “bất hiếu” nặng tựa núi Thái Sơn, có thể dìm chết cả một đời người đàn bà. Nhưng lần này, Liễu Vân Sương không hề run sợ. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, từng câu như dao cắt:

"Hứa Lam Hà, anh hèn nhát thì chịu, đừng kéo mẹ con tôi làm lá chắn cho anh. Tôi nói cho anh biết, đời này đừng hòng!"

Câu nói như sét đánh ngang tai khiến cả sân im bặt. Nhưng tiếng khóc lóc ai oán của bà cụ Hứa nhanh chóng vang lên:
"Ôi trời ơi, sao tôi lại rước về một bà tổ để thờ thế này! Giữa trưa nắng chang chang mà còn để mẹ chồng tự nấu cơm. Nhà mẹ đẻ cô chẳng còn ai, một căn nhà rách mà cũng keo kiệt, muốn giữ lại làm gì chứ!"

Không nói không rằng, Liễu Vân Sương bật dậy khỏi giường, không kịp xỏ giày, sải chân chạy ra ngoài.

Mở cửa cái "rầm", cô đối diện với bà cụ Hứa đang ngồi ăn vạ giữa sân. Ánh mắt sắc lạnh của cô nhìn thẳng vào bà ta:
"Bà hỏi tôi làm trò gì? Tôi hỏi bà mới đúng, bà già rồi không biết sống cho yên. Căn nhà của tôi mà bà cũng thèm thuồng, muốn đè tôi ra cướp à? Đất đã đến cổ rồi, còn ham hố cái gì? Hay bà sợ ngày mai xuống mồ rồi chẳng kịp lải nhải nữa?"

Cả sân như hóa đá. Mọi người đều chết lặng—Liễu Vân Sương… dám chửi thẳng mặt bà cụ Hứa? Cô bị ma nhập hay sao?

Cô em chồng Hứa Lam Xuân là người đầu tiên hoàn hồn, mặt đỏ gay, tay xắn áo lên chỉ vào cô:
"Chị dâu, chị điên rồi à? Chỉ vì căn nhà rách mà dám chọc tức mẹ như vậy?"

"Rách mà cô còn thèm vào. Nhà họ Hứa không nuôi nổi tôi thì nói toẹt ra đi, tôi ôm con dọn ra ngoài cũng được!"

"Chị… chị nói cái gì cơ?"

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Lam Xuân được nuông chiều như trứng mỏng, chưa từng bị ai nói nặng. Giờ bị chị dâu mắng một trận trước mặt bao người, cô ta tức đến run người, quay sang cầu cứu anh hai:
"Anh hai, anh không nói gì sao? Vợ anh sắp làm mẹ tức chết rồi, còn mắng cả em nữa!"

Hứa Lam Hà đứng dậy, mặt cũng bắt đầu sầm xuống. Giọng anh nghiêm khắc chưa từng thấy:
"Vân Sương, quỳ xuống xin lỗi mẹ!"

Liễu Vân Sương bật cười, nụ cười lạnh như băng thấu xương. Cô nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, thầm nghĩ nếu không phải năm đó, nhà cô nghèo, bố mẹ mới gả cô cho thanh niên cùng làng Hứa Lam Hà.

Chính là vì nhìn thấy Hứa Lam Hà hiền lành thật thà, Liễu Vân Sương mới chịu gả cho anh ta, nghĩ rằng có thể dựa vào nhau mà sống qua ngày. Ai ngờ, người hiền lành thì mãi mãi cũng không dám bảo vệ vợ con trước miệng lưỡi thiên hạ và sự ích kỷ của gia đình mình.

"Anh nằm mơ đi, Hứa Lam Hà. Đừng quên, người anh lấy về làm vợ là tôi. Vậy mà anh quay lưng lại giúp người ta bắt nạt tôi? Anh đúng là đàn ông đấy!"

Hứa Lam Hà vẫn giữ vẻ mặt bất lực, lại theo thói quen ngồi xổm xuống ôm đầu như đang hứng chịu đại nạn. “Vậy em bảo anh phải làm sao? Đó là mẹ anh mà!”
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 2



Một câu này nghe quen thuộc đến nỗi khiến Liễu Vân Sương cười lạnh trong lòng. Cô còn chưa kịp mở miệng, Hứa Lam Xuân đã chen vào bằng giọng mỉa mai:

"Chị nhìn lại bản thân đi, chị ép anh hai tôi ra cái dạng gì rồi? Đúng là đồ phá hoại hạnh phúc gia đình. Lúc trước không nên để chị bước chân vào nhà họ Hứa."

Bên ngoài thì ra vẻ đạo lý, bên trong lại thối nát đến tận xương. Nếu là Liễu Vân Sương của kiếp trước, chắc chắn cô sẽ nuốt uất ức vào trong, rồi nghe lời dỗ dành của chồng mà đi xin lỗi. Nhưng hiện tại, cô đã chết một lần, tâm tính đã không còn như xưa.

Liễu Vân Sương thẳng lưng nhìn đám người trước mặt, ánh mắt sắc như dao.

"Tôi mà không vào nhà các người thì con gái của cô ai nuôi? Ai đứng ra gánh tội thay cho cô hả, cái đồ giày rách? Hay là cô quên rồi, cái đứa con cô mang thai mười tháng kia, giờ vẫn đang gọi tôi là mẹ đấy!"

Không ai ngờ được cô lại dám vạch mặt trắng trợn như vậy. Hứa Lam Xuân mặt mũi tái mét, vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng chưa kịp cãi lại thì giọng nói non nớt cắt ngang:

"Mẹ... mẹ đang nói gì vậy?"

Liễu Vân Sương sững người, quay đầu lại thì thấy Hứa Tri Vi đang đứng cách đó không xa. Cô bé chính là người con thứ hai trên danh nghĩa, nhưng thực chất lại là con ruột của Hứa Lam Xuân – đứa trẻ khiến cuộc đời cô lâm vào địa ngục.

Trong một thoáng, cơ thể Liễu Vân Sương hơi khựng lại. Nhưng rồi cô nhớ ra, Hứa Tri Vi bây giờ chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, vẫn chưa có năng lực gây sóng gió. Không cần phải sợ.

Cô nhìn thẳng vào mặt Hứa Tri Vi, giọng khàn khàn:

"Thôi đi, đừng có giả vờ nữa. Cô biết rõ từ lâu tôi không phải mẹ ruột của cô, giả bộ như thế để ai xem?"

Trong sân bỗng trở nên im phăng phắc. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hứa Tri Vi. Ngay cả cô bé cũng trợn mắt kinh ngạc. Nhưng ánh mắt ấy không chỉ có vẻ ngơ ngác đơn thuần mà còn xen lẫn một chút hoảng hốt.

Chẳng ai nghe thấy gì, nhưng rõ ràng Liễu Vân Sương lại nghe được một giọng nói lạ vang lên trong đầu Hứa Tri Vi:

"Hệ thống, sao bà ta biết được?"

Miệng không cử động, vậy mà lại có tiếng nói. Liễu Vân Sương giật mình. Thứ này là gì? Hệ thống? Người ngoài không ai phản ứng, chẳng lẽ chỉ có cô nghe thấy?

"Ký chủ, chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Có phải lúc nào đó hai người nói chuyện bị cô ta nghe thấy không?"

"Không thể nào. Tôi luôn rất cẩn thận."

Liễu Vân Sương lặng người. Một đứa trẻ mười tuổi, trong đầu lại có thể có “hệ thống” để nói chuyện? Những lời đối thoại kỳ quái kia, là thứ gì? Bí mật gì còn đang ẩn giấu sau đứa con gái này?

Cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Không màng ánh mắt người ngoài, cô quay người chạy thẳng vào nhà.

Tiếng bà cụ Hứa phía sau vẫn còn vang vọng:

"Trời ơi, tôi sống để làm gì chứ? Cái nhà này muốn chọc tôi tức chết à!"

Không quan tâm đến tiếng gào khóc ầm ĩ, Liễu Vân Sương ngã người xuống giường đất, nhắm mắt lại hồi tưởng. Cơn ác mộng của kiếp trước ùa về như thác lũ.

Năm đó, Hứa Lam Xuân chưa cưới đã chửa. Đứa con gái cô ta sinh ra chỉ nhỏ hơn con gái lớn của cô một tháng. Mẹ chồng vì muốn giữ thể diện cho con gái út, liền ôm đứa nhỏ giao cho cô nuôi, rồi nói dối là sinh đôi.

Chồng cô, vì thương em gái, cũng hùa theo. Cô bị ép phải chấp nhận. Từ đó, bi kịch bắt đầu.

Đứa con gái thứ hai – Hứa Tri Vi – chính là ngọn nguồn cơn ác mộng của cô. Lúc sống cô một mực yêu thương dạy dỗ, đến chết mới hay thế giới mình sống chỉ là một quyển tiểu thuyết. Mà Hứa Tri Vi lại là nữ chính được cả vũ trụ nâng niu. Còn cô – chỉ là một nữ phụ độc ác chuyên chèn ép nữ chính, cuối cùng chết không toàn thây.

Từ nhỏ, Hứa Tri Vi đã biết cô không phải mẹ ruột. Bề ngoài thì ngoan ngoãn, nhưng trong lòng thì xa cách. Mẹ ruột cô ta – Hứa Lam Xuân – thường thổi gió bên tai mẹ chồng, khiến bà ta càng thêm cay nghiệt với cô và các con ruột của cô.

Rồi ngày qua ngày, Hứa Tri Vi cũng bắt đầu căm ghét cô. Cô thì cắm đầu làm việc, mong đổi lấy cuộc sống tốt hơn, mong gia đình hòa thuận. Nhưng rồi con gái cô bị chèn ép, con trai thì hư hỏng, đến khi tỉnh ngộ thì đã muộn.

Mười sáu tuổi, Hứa Tri Vi được một người đàn ông giàu có ở Kinh thị nhận làm con. Cô ta và mẹ ruột được đón đi, hưởng cuộc sống giàu sang.

Hứa Lam Xuân nhờ giữ mình thanh sạch mà thành vợ chính thức, còn Hứa Tri Vi được gả cho nam chính danh giá, bên cạnh còn có nam phụ si tình. Để trả thù thay cô ta, nam chính chặt tay chặt chân cô, còn nam phụ thì móc mắt cô ra.

Con trai cả của cô – đứa con trai mà cô từng đặt cả hy vọng, cầu xin mãi cũng không thể xin nổi một viên thuốc cho mẹ. Đêm cô tắt thở, nó tuyệt vọng đến mức nhảy xuống sông tự vẫn, xác cũng không vớt được.

Hứa Tri Vi khi ấy chỉ khóc lóc, giọng nức nở nói rằng nam chính ra tay quá ác, rằng cô ta là người vô tội bị cuốn vào ân oán, là người đáng thương nhất. Đến cả cái danh "thiện lương" cũng bị cô ta cướp trắng trợn.

Sau khi chết, hồn phách của Liễu Vân Sương không tiêu tan mà trôi dạt đến Kinh thị. Tận mắt chứng kiến Hứa Tri Vi mặc váy lụa, sống trong biệt thự, trở thành bà chủ danh giá khiến ai nấy đều ngước nhìn, lòng cô đau như dao cắt.

Cô ta điều hành công ty riêng, tài sản kếch xù, ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp giữa một rừng đàn ông, lời nói có sức nặng như đập búa.

Đến cả người dân trong đội sản xuất Hồng Tinh – những người từng cùng cô chật vật với củ khoai, rổ rau – giờ cũng gật gù khen cô ta hết lời: "Con bé Tri Vi ấy, đúng là có phúc, có khí chất, trời sinh làm mệnh phượng hoàng."

Ngay chính lúc đó, cô mới thật sự tỉnh ngộ: thì ra cô và ba đứa con chỉ là quân cờ, là nền đất đen nhẻm để người khác mọc lên kiêu hãnh như đóa sen.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 3



Tất cả khổ sở của cô, nỗ lực của cô, đau đớn của cô – chỉ là để tô điểm cho ánh hào quang không tì vết của nữ chính mang tên Hứa Tri Vi.

Cô không phục, cô không cam tâm! Vậy mà ông trời lại thật sự cho cô một cơ hội: cô trọng sinh.

Không những thế, cô còn phát hiện bí mật khủng khiếp của Hứa Tri Vi – một thứ gọi là "hệ thống", dường như là nhân vật sau màn, một kẻ biết mọi thứ, thao túng cốt truyện. Cô ta dựa vào nó như mạng sống, mà bản thân nó chắc chắn cũng ẩn giấu 1 bí mật gì đó.

Liễu Vân Sương không rõ "hệ thống" là gì, nhưng cô biết một điều – tuyệt đối không được khinh suất.

Cô siết chặt nắm tay. Sống lại một lần, cô nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ.

"Hí..."

Cảm giác lành lạnh truyền đến từ lòng bàn tay. Cô cúi đầu nhìn – bàn tay ướt sũng, có thứ gì đó đang rỉ ra. Là nước, nhưng trong vắt và tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng như sương sớm.

Cô trừng mắt: Linh tuyền?

Đúng, chính là thứ nước cô từng thấy trong nhà Hứa Tri Vi lúc còn là linh hồn vất vưởng. Khi ấy, cô ta dùng nó tưới cây, rửa mặt, thậm chí còn nói rằng đây là báu vật thần kỳ – có thể dưỡng nhan, chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ.

Cây cối tưới bằng Linh tuyền luôn xanh tươi vượt trội, mọc nhanh như thổi.

Khi ấy cô chỉ cho là mê tín, nghe rồi bỏ đó. Không ngờ, trời cao lại đưa thứ đó đến tay cô!

Còn đang trong cơn sửng sốt, cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra.

Một cô bé bước vào, gầy như que củi, tay bưng bát cháo loãng, đi từng bước thận trọng như sợ làm đổ.

Là Hứa Tri Tình – con gái lớn của cô.

"Mẹ, mẹ đói rồi..."

Cô bé đưa bát cháo lên, như đang dâng vật quý. Mười tuổi, nhưng nhìn như đứa trẻ bảy, tám. Tóc tai khô xơ, vàng hoe, thân hình bé xíu, giống như không lớn nổi.

Nhìn nó, người không biết còn tưởng nó là em của Hứa Tri Vi.

"Tri Tình, mặt con làm sao thế?"

Nghe vậy, Hứa Tri Tình rụt cổ lại theo bản năng. Nhưng không giấu nổi – bên má trái là năm dấu tay đỏ ửng, sưng phù lên trông đến xót ruột.

"Mẹ, không sao đâu... mẹ ăn cháo đi..."

Cô bé đặt bát cháo lên giường rồi toan quay người bỏ đi, nhưng Liễu Vân Sương đã kéo tay nó lại.

Cô bé bật kêu "Á!" một tiếng, mắt đỏ hoe.

Liễu Vân Sương hoảng hốt – mình chỉ nhẹ nhàng mà?

Linh tính mách bảo có điều bất thường, cô vén tay áo con bé lên.

Một mảng lớn những vết bầm tím tím bầm hiện ra. Không phải một vết, mà là chi chít như chồng lên nhau từng lớp.

"Mẹ hỏi lần nữa – ai làm con thành ra thế này?!"

"Mẹ ơi, đừng giận... không đau mà... con không sao thật..."

Lời chưa dứt, nước mắt cô trào ra như đê vỡ. Cô ôm con gái, run rẩy. Trái tim như bị ai lấy dao cứa vào từng nhát.

Trong lòng chất chứa bao năm uất ức, dồn nén từ hai kiếp, nay không kìm nổi nữa – cô khóc lớn, khóc đến nấc nghẹn, tiếng khóc vang khắp gian nhà rách nát.

Cô hối hận – vô vàn hối hận.

Kiếp trước, Tri Tình là đứa con thiệt thòi nhất. Bị bà nội hành hạ, giữa mùa đông lạnh như cắt cũng bị đuổi ra sông giặt đồ. Kết quả rơi xuống hố băng, sốt cao suốt ba ngày, chẳng ai buồn mua cho viên thuốc.

Cô bé ngốc đi sau trận sốt ấy. Nhưng dù ngốc, nó vẫn luôn nghĩ đến cô, luôn đem những gì ngon lành nhất về cho mẹ – như bát cháo loãng kia.

Cô đau đớn nhận ra, kiếp trước mình thiên vị con trai quá nhiều, bỏ rơi hai con gái. Chính cô đã tạo cơ hội cho lũ ác nhân ức h**p con mình.

Cô đúng là kẻ tội lỗi.

Hứa Tri Tình nhìn mẹ khóc cũng khóc theo, miệng mím chặt nhưng lệ rơi ròng ròng.

"Mẹ... mẹ đừng khóc nữa... con không đau đâu..."

Liễu Vân Sương nghẹn ngào, lau nước mắt cho con.

"Được rồi, nói thật cho mẹ nghe – ai đã đánh con?"

Cô bé run run, cúi đầu, giọng như muỗi kêu:

"Là bà nội... với cô út... nói mẹ làm họ tức nên họ... véo con mấy cái để... đỡ giận..."

Tim cô quặn lại.

Đứa bé này quá hiểu chuyện – hiểu chuyện đến nhói lòng. Cô nắm lấy tay con gái, ánh mắt như đốt cháy cả căn phòng.

"Tri Tình, con nhớ kỹ lời mẹ. Không phải mẹ làm sai – là bọn họ muốn cướp thứ thuộc về chúng ta. Chúng ta không phải người có lỗi. Mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con, ngay bây giờ!"

Cô không chần chừ nữa – dắt tay Hứa Tri Tình đi thẳng ra cửa.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay cô, truyền đến hơi ấm mà cô từng đánh mất.

Cô bé vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy an toàn chưa từng có.

Liễu Vân Sương dắt con đến nhà chính.

Dưới mái nhà loang lổ nắng trưa, cả nhà họ Hứa đang quây quần bên mâm cơm. Người lớn thì an toạ, trẻ con thì phải đứng chen chúc một góc, tay bưng bát ăn lấy lệ.

Duy chỉ có Hứa Tri Vi là ngoại lệ. Cô ta ngồi cạnh bà cụ Hứa, dáng vẻ đoan trang như tiểu thư khuê các, hoàn toàn không giống con cháu nhà nông. Mà thực ra, ở nhà họ Hứa, cô ta vốn dĩ đã là "người đặc biệt".

Là con gái ruột của Hứa Lam Xuân, năm xưa ba tuổi đã được một ông thầy bói mù trong vùng phán một câu: "Đứa nhỏ này mang mệnh phú quý, sau này ắt làm nên chuyện lớn."

Câu nói ấy rơi vào tai bà cụ Hứa thì như cơn mưa rào tưới xuống cánh đồng khô hạn. Tình cảm áy náy dành cho cô con gái bất hiếu bao năm qua lập tức dồn hết lên đứa cháu ngoại này. Từ đó, Hứa Tri Vi như sao sáng giữa vườn rau héo, đi đến đâu cũng được bao bọc, nâng niu.

Trong khi đó, ba phòng còn lại thì chịu kiếp trọng nam khinh nữ không hơn không kém.

Lúc Liễu Vân Sương dắt Hứa Tri Tình bước vào, cô em chồng lập tức quắc mắt, giọng khinh khỉnh:
"Ơ kìa, chị dâu của tôi đây mà! Không phải kiêu lắm sao? Đã thế thì đừng có vác mặt về ăn cơm nhà họ Hứa nữa!"

Hứa Lam Hà, chồng của Liễu Vân Sương, vẫn cúi mặt ăn cơm, như thể ngoài kia chẳng có sóng gió gì. Gã đàn ông này, quả là thứ vô dụng nhất trong nhà.

Liễu Vân Sương chẳng nói gì, chỉ nắm tay con gái bước thẳng đến giữa nhà. Đến gần Hứa Lam Xuân, cô dừng lại, quay đầu nhìn em chồng bằng ánh mắt lạnh băng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 4



Không ai ngờ được, ngay sau đó...

"Chát!"

Một cú tát giòn tan giáng xuống má trái Hứa Lam Xuân.

"Aaa!"

Tiếng la hét vang lên làm cả nhà nhốn nháo.

"Liễu Vân Sương! Mày nổi điên à?!"

Chưa ai kịp can ngăn thì "chát" một lần nữa, má phải của Hứa Lam Xuân cũng in hằn năm dấu ngón tay.

Bà cụ Hứa gần như nhảy dựng khỏi ghế:
"Đồ mất dạy! Mày dám ra tay với em chồng mày ngay trước mặt tao?! Hôm nay mà tao không dạy lại mày thì sau này mày trèo lên đầu tao ngồi mất!"

Bà cụ quay sang hai nàng dâu còn lại, quát lớn:
"Vợ thằng cả, vợ thằng ba! Mau giữ nó lại cho tao!"

Nhưng Đỗ Nhược Hồng – vợ lão cả – cùng chị ba chỉ đứng nhìn, không có ý định can thiệp. Hứa Lam Xuân từ lâu đã là cái gai trong mắt hai chị dâu này. Ăn mặc diện nhất, không động tay động chân làm gì, lúc nào cũng ra vẻ tiểu thư.

Thấy người kia không nhúc nhích, Đỗ Nhược Hồng lập tức chuyển hướng, tiến lên giả bộ đỡ bà cụ:
"Mẹ, mẹ đừng nóng giận, lỡ ngã ra thì khổ cả nhà. Mẹ bình tĩnh chút đi."

Liễu Vân Sương lúc này mới lên tiếng, giọng như dao cắt:
"Hừ, giả vờ giỏi thật đấy! Mặt con gái tôi sưng lên, cả nhà này chẳng ai thấy sao? Các người động tay trước, tôi chỉ đang trả lại công bằng thôi!"

Dứt lời, cô kéo tay áo Hứa Tri Tình lên, để lộ những mảng bầm tím loang lổ.

Mọi người sững sờ.

"Hứa Lam Hà!" – cô quay sang chồng – "Anh mở to mắt ra mà nhìn đi, đây là thứ mẹ anh và em gái anh làm với con gái ruột của anh đó!"

Hứa Lam Xuân sợ đến mức không dám ho he, ánh mắt đảo quanh tìm chỗ lẩn trốn.

"Tôi... tôi không có làm! Chị vu khống tôi!"

Liễu Vân Sương cười lạnh:
"Trong nhà lúc ấy chỉ có tôi, Tri Tình và hai người kia. Cô không làm, chẳng lẽ là tôi? Hay là con gái cô – Hứa Tri Vi?"

Hứa Tri Vi nghe thấy tên mình bị gọi, lập tức chen lời:
"Mẹ, sao mẹ lại nói vậy, con sao có thể làm mấy chuyện đó với chị cả chứ!"

"Không phải cô, thì là ai? Cô ta bị đánh đến mức này, lẽ nào tự véo mình?" – Liễu Vân Sương chỉ thẳng vào bà cụ Hứa, không chút e dè.

Bà cụ Hứa giận đến run cả người, nhưng vẫn ngẩng mặt chống chế:
"Tao đánh thì đã sao! Nó không làm việc, chỉ biết ăn hại, tao dạy nó là chuyện thường tình!"

Mặt Liễu Vân Sương tái xanh vì giận. Cô vừa định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói khe khẽ, phát ra từ Hứa Tri Vi – nhưng không phải nói với ai trong nhà.

"Hệ thống, Liễu Vân Sương bị làm sao thế? Trước giờ cô ta có thèm quan tâm đến Hứa Tri Tình đâu!"

Một giọng máy móc vang lên bên trong đầu Hứa Tri Vi:
"Ký chủ, rất có thể cô ta không muốn nhường nhà, nên đang cố tình làm loạn."

"Thế giờ mình có nên tiếp tục đòi nhà không?"

"Phải đòi chứ, chỉ cần rời khỏi đây, sau này cô mới có tiền đồ."

Tai Liễu Vân Sương như ù đi. Đây là lần thứ hai cô nghe thấy Hứa Tri Vi nói chuyện với “hệ thống”. Cô bỗng hiểu ra, thì ra người toan tính chiếm căn nhà cũ là mẹ con họ, không hề liên quan đến vợ chồng phòng ba như cô vẫn tưởng.

Kiếp trước, không lâu sau, vợ chồng phòng ba dọn lên thành phố, căn nhà này tất nhiên rơi vào tay Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi. Cô lúc ấy còn tưởng người ta có lòng tốt...

Ngay lúc đó, Hứa Tri Vi đứng dậy, làm ra vẻ áy náy, giọng mềm mại:
"Mẹ, mẹ đừng giận nữa. Con biết mẹ không nỡ giao nhà cho chú thím, nhưng thím ba đang mang thai, sắp sinh rồi. Nhà mình cũng chật chội, bà nội mới tính cho chú thím ra ở nhà bà ngoại. Mẹ đừng làm lớn chuyện nữa, tổn thương tình cảm gia đình."

Một câu nhẹ nhàng nhưng lại đổ thêm dầu vào lửa, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía Liễu Vân Sương, như thể cô là người vô lý nhất trần đời. Câu nói tưởng như là xoa dịu nhưng thực ra lại châm ngòi, khiến bà cụ Hứa lập tức nổi giận đùng đùng.

"Thì ra là không muốn nhường hai gian nhà mẹ đẻ mày để lại? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày muốn cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho!" Bà cụ đập mạnh chiếc bát xuống bàn, mặt mày dữ tợn như thể đang chuẩn bị ra tay đánh nhau thật sự.

Liễu Vân Sương cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng gương mặt trong phòng. Đám người này, ai cũng trơ tráo, tưởng cô sẽ im lặng mãi?

"Hừ, tôi không cho, bà làm gì được tôi?" – giọng cô lạnh lùng, thẳng thắn như tát vào mặt cả đám đang mưu tính chia chác tài sản.

Bà cụ Hứa hừ mạnh một tiếng, khoanh tay ra vẻ bề trên: "Không cho thì cút khỏi nhà họ Hứa! Mày không có tư cách ở đây!"

Đúng lúc cô còn đang định đối đáp, bà cụ đã nhanh chân giành thế chủ động, quay sang hét lớn: "Lão Nhị! Mày nghe rõ chưa? Đàn bà thế này không dạy thì sau này nó còn dám trèo lên đầu mẹ mày nữa! Đuổi nó đi!"

Áp lực dồn về phía Hứa Lam Hà – người đàn ông mà đáng ra phải là chỗ dựa cho vợ con. Nhưng anh ta chỉ biết ôm đứa con nhỏ, cúi gằm mặt, chẳng hé nửa lời bảo vệ. Bị gọi tên, anh ta bối rối gãi đầu, nói như thể bản thân mới là người đáng thương:

"Vân Sương, em là con dâu thì phải biết nhường nhịn. Cúi đầu xin lỗi mẹ đi, mẹ sẽ bỏ qua cho em. Anh xin em đấy..."

Liễu Vân Sương liếc anh ta một cái, cười khinh bỉ:

"Tôi có làm gì sai? Sao phải xin lỗi? Hứa Lam Hà, anh là đàn ông mà chỉ biết núp váy mẹ, tôi đúng là mù mới lấy phải loại như anh."

Giọng cô sắc như dao, từng chữ như đâm vào lòng Hứa Lam Hà. Nhưng người đàn ông ấy chỉ cúi đầu, mặt tái mét như bị tạt nước lạnh.

Cô nhớ lại kiếp trước, chính sự nhu nhược của anh ta là nguyên nhân khiến cả mẹ con cô bị dồn đến bước đường cùng. Cô em chồng bán trộm vòng vàng, cô muốn đòi lại, anh ta lại ngăn cản. Cuối cùng, con gái út của cô chết đói. Nghĩ đến đây, lòng cô chỉ còn căm ghét.

"Em muốn làm loạn lên cho cả nhà tan nát mới vừa lòng sao?" – Hứa Lam Hà giọng run rẩy.

"Tôi làm loạn? Anh mở to mắt chó của anh ra mà nhìn xem, là ai tham lam đòi nhà? Là ai đánh con tôi? Là ai dồn tôi vào đường cùng? Đừng tưởng tôi mù quáng như trước!"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 5



Chưa kịp để mọi người tiêu hóa xong, bà cụ Hứa đã lại xen vào, giọng chanh chua:

"Đồ đàn bà chua ngoa, mồm miệng sắc bén như dao, mày không xứng làm con dâu nhà này! Lão Nhị, đuổi nó đi! Ngày mai tao cưới cho mày đứa mười tám tuổi, ngoan ngoãn nghe lời hơn!"

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương bật cười thành tiếng.

"Hay quá, bà muốn đuổi thì tôi đi! Hứa Lam Hà, anh nghe rõ chưa? Tôi không cần sống với anh nữa. Chúng ta... ly hôn!"

Không khí như đông cứng lại.

Cả nhà họ Hứa đều sững người. Bà cụ Hứa còn tưởng cô chỉ nói dỗi, không ngờ cô lại nói thẳng ra ba chữ đó, chẳng chút do dự.

"Vân Sương, em đừng nói bậy... Người một nhà, có gì từ từ giải quyết..." – Hứa Lam Hà luống cuống.

Cô nhìn anh ta, ánh mắt như nhìn một người xa lạ.

"Giải quyết? Tôi đã quá quen với kiểu ‘giải quyết’ của các người rồi. Hôm nay, tôi không muốn giải quyết gì hết. Chúng ta ra đội sản xuất. Bảo đội trưởng viết giấy ly hôn, nhà đất tôi trả lại, từ giờ không còn gì ràng buộc!"

Giọng cô dứt khoát, ánh mắt kiên quyết. Cô không còn là người đàn bà bị chèn ép như trước kia, nay cô đã tỉnh táo và mạnh mẽ hơn.

Hứa Lam Hà run rẩy như sắp gục ngã, giọng lí nhí: "Không thể... Không thể như vậy được... Em làm thế là hại cả nhà đó..."

"Ồ, tôi hại cả nhà? Trước kia tôi nhịn là vì con, vì chồng, nhưng các người coi tôi là cái gì? Là kẻ ở đợ à? Hôm nay tôi nói thật – tôi thà làm góa phụ còn hơn làm vợ anh!"

Câu nói ấy như một cái tát giáng vào mặt cả nhà họ Hứa.

Đỗ Nhược Hồng lập tức đổi sắc mặt, nháy mắt với Lâm Thanh Thanh. Cô em dâu út hiểu ý, nếu là ly hôn thì thanh danh của vợ chồng cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Chị dâu à, em dại dột quá, nói mấy câu hồ đồ thôi mà, nhà kia chúng em không lấy nữa đâu!"

Nhưng khi nghe Lâm Thanh Thanh quay đầu, không còn hùa theo nữa, Hứa Lam Xuân thì tức đến mức mặt tái đi. Những toan tính vừa nhen nhóm đã bị dập tắt, cô ta không cam lòng.

Cô ta nhìn Liễu Vân Sương bằng ánh mắt đầy oán độc, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thốt ra thêm lời nào.

"Đi đi, Hứa Lam Hà, chẳng lẽ những lời mấy người vừa nói chỉ toàn là nói suông sao?"

Liễu Vân Sương cố tình buông câu này như rót thêm dầu vào chảo lửa. Quả nhiên, bà cụ Hứa không kìm được cơn giận, lập tức gào lên:

"Ly hôn! Ly hôn với nó! Hứa Lam Hà, mày đi làm thủ tục ly hôn ngay lập tức!"

"Mẹ!"

Hứa Lam Hà chần chừ, rõ ràng trong lòng còn do dự. Nhưng chỉ cần thấy ánh mắt hung hãn của bà cụ Hứa, anh ta liền cúi đầu, im re như một con mèo ướt.

Bà cụ Hứa hừ lạnh, cặp mắt già nua đầy nếp nhăn nheo lại vì tức giận:

"Tao nói cho mày biết, ly hôn thì ly hôn! Nhưng đồ đạc trong nhà họ Hứa này, mày đừng hòng mang đi một cái tăm. Còn ba đứa nhỏ – đều là máu mủ của nhà họ Hứa – ra khỏi cánh cửa này rồi, mày không có tư cách nhìn mặt chúng nó nữa!"

Liễu Vân Sương nhếch môi cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người một:

"Câm miệng đi, bà già. Ba đứa con tôi, đừng hòng ai động vào. Nhìn những vết bầm tím trên người Tri Tình đi, bà nghĩ bà xứng đáng chăm sóc cháu chắc? Tôi nói cho bà biết, tôi chẳng còn gì để mất nữa rồi. Nếu bà dám động vào chúng nó, tôi liều với bà!"

Hứa Lam Xuân thấy không ổn, nhanh tay kéo bà cụ Hứa lại, thì thầm mấy câu vào tai. Bà cụ nghe xong liền đổi giọng ngay, mắt liếc qua Liễu Vân Sương với vẻ đắc ý:

"Được, hai con nhỏ thì mày mang đi. Nhưng thằng Tri Lễ là cháu đích tôn của dòng họ Hứa, là cái rễ để truyền hương hỏa, đừng mơ tưởng!"

Chiêu này của bà cụ là muốn kéo dài thời gian, tiếp tục giằng co.

Liễu Vân Sương hiểu rất rõ, nếu hôm nay không dứt khoát, sau này sẽ càng khó thoát. Cô đưa mắt nhìn đứa con trai đang đứng lặng thinh ở góc nhà, trái tim như thắt lại. Nhưng cô biết, thà đau một lần còn hơn để con cái bị hành hạ cả đời.

Cô cúi xuống, dịu giọng gọi con trai lại gần. Không chờ mọi người rời đi, cô nói luôn trước mặt cả nhà họ Hứa:

"Con trai ngoan, mẹ thương con bao nhiêu, trong lòng con biết rõ. Mẹ không muốn bỏ con lại đâu, nhưng bọn họ không cho mẹ mang con đi. Nếu mẹ ở lại, chị con và em con sẽ bị hành hạ đến chết."

Cậu bé Hứa Tri Lễ nhìn mẹ, đôi mắt ngấn nước. Khi nãy nó đã chứng kiến vết thương trên tay chị mình, cũng nhìn thấy rõ ánh mắt độc địa của bà nội và chú ruột. Nó hiểu mẹ nói thật.

Liễu Vân Sương cúi đầu, ghé sát tai con trai, thì thầm bằng giọng kiên định: "Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ quay lại đón con."

Hứa Tri Lễ nghẹn ngào, nhưng vẫn gật đầu: "Mẹ, con đồng ý."

"Con trai ngoan!" – cô ôm con vào lòng, trong lòng như có lửa đốt. Nhưng bây giờ, cô không thể mềm lòng được nữa. Trận lũ lớn sắp tới, mọi thứ đều phải chuẩn bị trước.

「Hệ thống, Liễu Vân Sương vừa nói gì vậy?」
「Tôi không nghe thấy…」

Cô ngẩng đầu, lướt ánh mắt qua Hứa Tri Vi – đứa con gái giả tạo từng khiến cô đau thấu tim gan ở kiếp trước. Giờ phút này, cô ta núp sau lưng Hứa Lam Xuân, cố che giấu thân phận, như thể sợ bị kéo xuống nước.

Liễu Vân Sương chẳng thèm để tâm đến cô ta nữa, chỉ nhếch môi cười nhạt, rồi quay đầu nói:

"Tri Tình, dắt em Tri Ý theo, chúng ta đến đội sản xuất."

Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu giờ làm việc buổi chiều vang lên. Mọi người lục tục kéo nhau đến trụ sở đội sản xuất.

Bà cụ Hứa sợ Hứa Lam Hà bị người ta lừa, vội kéo theo Hứa Lam Xuân đi cùng. Dù không có giấy đăng ký kết hôn, nhưng ly hôn vẫn cần văn bản rõ ràng, để tránh sau này tranh chấp.

Đội trưởng đội sản xuất vốn dĩ không muốn dính vào mớ chuyện rối rắm này, nhưng cuối cùng cũng đành thở dài, viết giấy ly hôn theo đúng quy định: chấm dứt quan hệ vợ chồng, phân chia quyền nuôi con, tài sản liệt kê rõ ràng.

Giấy viết xong, ba bản, mỗi bên giữ một. Hứa Lam Hà và Liễu Vân Sương đều điểm chỉ. Lúc này, bà cụ Hứa chỉ kịp "phụt" một cái đầy tức tối, nhưng chưa kịp gào lên thì đã bị đội trưởng ngăn lại.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 6



Loại bà già như bà cụ Hứa, trong đội sản xuất không thiếu. Chuyện mắng chửi con dâu, chiếm đoạt tài sản, tranh giành cháu... chẳng phải chuyện lạ.

Liễu Vân Sương chẳng thèm tranh cãi nữa. Cô đã ly hôn, giờ việc quan trọng là thu dọn đồ đạc, rời khỏi cái nhà như chuồng chó này càng sớm càng tốt.

Hứa Lam Hà đi lẽo đẽo phía sau, mặt mày như thể mới bị ai cướp mất mạng sống.

Lúc này, cả đội sản xuất đều đang đi làm, trên đường không có mấy ai. Bà cụ Hứa nhìn bóng lưng Liễu Vân Sương phía trước, giận đến mức gần như nổ tung:

"Mày nhìn lại cái bản mặt của mày đi, nhu nhược đến độ không quản nổi một con đàn bà!"

Hứa Lam Hà cũng ngẩn ra, chẳng hiểu ra sao:

"Mẹ… chẳng phải chính mẹ bảo con ly hôn với Vân Sương sao?"

"Mày, mày muốn chọc tao tức chết phải không?!"

Bà cụ vừa giận vừa than, Hứa Lam Xuân thì ở bên cạnh xúi thêm, khiến mụ ta càng thêm điên tiết.

Còn Liễu Vân Sương thì không thèm để ý. Về tới nhà, cô liền đóng cửa phòng cái rầm.

Những người còn lại trong nhà họ Hứa không ai đi làm chiều hôm đó, tất cả đều ở nhà hóng hớt, tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhà anh cả và nhà em ba thì sốc không nói nên lời – ai mà ngờ được Liễu Vân Sương lại thật sự ly hôn. Thời buổi này, chuyện này chẳng khác nào một cái tát vào mặt cả dòng họ!

Bà cụ Hứa tức không chịu nổi, lôi ghế ra ngồi ngay sân, miệng lẩm bẩm như tụng kinh.

Ba đứa nhỏ đều đã vào phòng.

Liễu Vân Sương bảo Hứa Tri Tình đi thu dọn đồ đạc, còn cô thì ngồi trên giường đất, kéo Hứa Tri Lễ lại gần, ánh mắt đầy trăn trở…

Đứa nhỏ này, trong lòng chắc đang có ngàn vạn suy nghĩ – nhưng mẹ con cô phải vượt qua…

Trong căn nhà đó, ba đứa con là cả trời đất của cô, vậy mà hôm nay, Liễu Vân Sương chỉ có thể mang theo hai đứa con gái, còn đành lòng để Hứa Tri Lễ ở lại.

Cậu nhóc mới bảy tuổi, cái tuổi mà một đứa trẻ vẫn còn bám mẹ như cành non quấn quýt lấy thân cây. Vậy mà nay, cậu phải đối mặt với việc chia ly.

"Tri Lễ, con yên tâm," cô cúi xuống nắm lấy tay con, giọng nhẹ nhàng mà kiên định, "mẹ đã hứa với con thì nhất định sẽ làm được."

"Hu hu!" – cậu nhóc không nhịn được, nước mắt rơi lã chã, tiếng nức nở vang lên, nghẹn ngào đến xé lòng.

Bình thường, cô vốn đã cưng chiều cậu nhất nhà. Nói ra thì xấu hổ, chứ bản thân cô cũng từng có phần thiên vị con trai, bởi trong lòng vẫn còn nặng nề quan niệm trọng nam.

Cô ôm lấy cậu, dỗ dành mãi, cậu mới ngừng khóc, nhưng vai nhỏ vẫn run run.

"Mẹ, mẹ thật sự sẽ không bỏ con lại chứ?"

"Không đâu, ba đứa các con là sinh mạng của mẹ. Mẹ không còn cách nào khác, phải mang chị con đi trước. Chờ mẹ và các chị con ổn định, mẹ nhất định quay lại đón con."

Cô vuốt mái tóc mềm của con, từng lời nói ra đều đầy trấn an, nhưng đáy mắt cô lại phủ một tầng cay đắng.

"Dù người khác có nói gì, con cũng đừng tin. Bà nội, cô, bố con – không ai thật lòng với chúng ta. Chỉ có mẹ. Mẹ không thể bảo vệ con lúc này, nhưng con phải học cách bảo vệ chính mình."

Cậu nhóc gật đầu, lặng lẽ nghe từng lời mẹ dặn.

"Đến giờ cơm, cứ đến nhà trên ăn. Nếu không ai cho con ăn, hay ai đánh con, con đừng nhịn – chạy ra đường, đến chỗ đông người, nói to lên rằng họ ngược đãi con."

"Con nhớ rồi ạ!" – giọng c** nh* nhưng kiên định.

"Và ban ngày, con nhớ đừng ở nhà. Tìm rau dại ở chân núi, đi loanh quanh cũng được. Mẹ sẽ đến tìm con, hoặc bảo chị đến. Tuyệt đối không được ở lại một mình, và tránh xa Hứa Tri Vi, nhớ chưa?"

"Vâng, con nhớ!"

Liễu Vân Sương khựng lại. Cậu con trai này kiếp trước vốn si mê Hứa Tri Vi, vì cô ta mà điên cuồng. Giờ phút này lại có thể bình tĩnh nghe lời như vậy, khiến cô thấy có điều gì đó khác lạ.

"Tri Lễ, con thật sự hiểu mẹ đang nói gì chứ?"

"Con hiểu, mẹ. Bà nội bảo chị hai sau này sẽ làm quan lớn, bảo tụi con phải bảo vệ chị. Nhưng bà lại lén luộc trứng cho chị hai với cô ăn. Con đều nhìn thấy cả, còn cả lần bà bắt con dẫn Tri Ý ra ngoài chơi nữa..."

Cô nghe mà lòng thắt lại. Thì ra sau lưng cô, biết bao chuyện đã âm thầm xảy ra.

"Tri Lễ, mẹ nói con nghe, bà nội thiên vị là vì chị hai là con gái ruột của cô út. Mẹ và các con không phải người mà họ quan tâm. Sau này, con cứ sống như mẹ dặn, đừng tin ai, đừng để ai lừa gạt con."

"Con nhớ kỹ rồi!" – Hứa Tri Lễ gật đầu dứt khoát, lần này không hề mè nheo, chỉ có sự chín chắn bất ngờ nơi ánh mắt non nớt ấy.

Dặn dò con trai xong, Liễu Vân Sương bắt tay vào thu dọn đồ đạc. Nói là thu dọn, nhưng thật ra cũng chẳng có gì đáng giá. Vài bộ quần áo đã vá đi vá lại, hai chiếc chăn cũ nát từ hồi mới cưới, và một chiếc hộp gỗ mẹ ruột cô từng đưa lúc cô xuất giá.

Hai đứa con gái cũng chỉ có vài bộ quần áo tả tơi.

Chăn ga có hai bộ, cô để lại một bộ cho Hứa Tri Lễ, bộ còn lại gấp gọn mang theo.

Ngày trước, nhà mẹ đẻ nghèo, cưới gả không có của hồi môn gì, chỉ có duy nhất chiếc hộp gỗ này – cũng là thứ cô phải lén mang theo. Bên ngoài thì giản dị, nhìn chẳng khác gì hai bọc chăn mỏng.

Sau khi thu xếp, hai bọc đồ đơn sơ là tất cả những gì cô có.

Cô mang một bọc, bảo Hứa Tri Tình mang bọc còn lại. Hứa Tri Ý thì ôm chiếc gối nhỏ của mình.

Ba mẹ con vừa ra khỏi phòng, cả sân nhà họ Hứa đã tụ tập đầy đủ.

Bà cụ Hứa ngồi chễm chệ ở giữa, ánh mắt sắc như dao.

Người xông ra đầu tiên không ai khác ngoài Hứa Lam Xuân, giọng lanh lảnh như thể cô ta là chủ nhà thật sự.

"Chị dâu, à không, phải gọi là Liễu Vân Sương mới đúng – tôi nói cho chị biết, chị chỉ được phép mang theo đồ của mình thôi. Trong nhà họ Hứa này, thứ gì không thuộc về chị thì chị đừng hòng động vào!"

Liễu Vân Sương chẳng buồn đáp, chỉ khẽ liếc nhìn cô ta, ánh mắt như đang nhìn thứ gì đó rất vô nghĩa.

"Nhà các người cho tôi cái gì? Trong phòng tôi có cái gì là của họ Hứa? Mà nói trắng ra, cái áo trên người cô, cũng là vải tôi mua đấy. Thích thì cởi ra trả tôi luôn đi."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 7



Hứa Lam Xuân cứng họng. Miếng vải đó đúng là cô ta lấy được nhờ “khéo miệng”, giờ bị vạch trần giữa sân, cũng không khỏi ngượng ngùng.

Nhưng cô ta đâu dễ chịu thua, cười nhạt rồi nói: "Dù sao thì giờ chị cũng chẳng còn là người nhà họ Hứa nữa, mang đi cái gì cũng phải rõ ràng. Chị mà dám ăn gian một món, đừng trách chúng tôi không khách sáo!"

Liễu Vân Sương khoanh tay, nhướng mày đáp:

"Được thôi, vậy tính cho rõ. Tôi ở đây mười mấy năm, từng ngày đều ra đồng làm công điểm, đổi lấy lương thực về. Cô thì suốt ngày ở nhà, ăn sung mặc sướng, có làm được ngày công nào không? Nếu nói công bằng, mấy năm nay tôi nuôi cả cái nhà này. Chẳng lẽ các người không nên chia cho tôi mấy chục cân lương thực?"

Nghe nhắc tới chuyện chia lương thực, bà cụ Hứa lập tức nổi xung, mặt mày cau có như bị ai giẫm trúng đuôi.

“Mày nói láo! Mày làm được mấy đồng bạc cắc, có đáng là bao mà đòi chia!”

Liễu Vân Sương không nể nang gì nữa, giọng cô vang lên lớn, cắt ngang ngay lời mụ ta:
“Bà cụ Hứa!”

Ánh mắt cô quét qua từng người đang đứng đó, ánh lên tia lạnh lùng sắc bén.

“Tôi nhắc cho bà nhớ, tôi giờ không còn là con dâu nhà họ Hứa nữa. Bà mà còn chọc tôi điên lên, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Giọng cô càng lúc càng chậm rãi, từng chữ nhả ra như đinh đóng vào vách, lạnh như băng giá.

“Và Hứa Lam Hà, con trai tôi còn ở trong nhà đấy. Nếu nó có mệnh hệ gì… tôi thề sẽ đốt sạch cái nhà này, không chừa một mảnh.”

Tất cả đều im bặt. Cô không hét, nhưng từng lời đều khiến người ta lạnh sống lưng. Cô dẫn hai cô con gái quay lưng bỏ đi, chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đã có người túm lấy vạt áo cô.

Là Hứa Tri Vi.

Cô bé mười tuổi, đôi mắt hoe đỏ, nhìn cô đầy bất an:
“Mẹ, mẹ dẫn chị cả với em đi rồi… còn con thì sao?”

Liễu Vân Sương cúi đầu nhìn, ánh mắt lặng đi một chút. Đúng là cô suýt quên mất. Đây là “nữ chính” của kiếp trước — và cũng là đứa con gái không phải ruột thịt của cô.

Không đáp ngay, cô chỉ lặng lẽ rút vạt áo ra khỏi tay Hứa Tri Vi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt non nớt kia một chút, rồi nhẹ giọng nói:

“Cô biết mà, cô không phải con gái ruột của tôi. Đi theo mẹ ruột mình vẫn tốt hơn là đi theo tôi.”

Nói đến đây, giọng cô dần trở nên sắc lạnh:

“Hứa Tri Vi, năm cô sáu tuổi, tôi bảo cô theo Tri Tình đi đào rau dại dưới chân núi. Đó không phải tôi hành cô, mà là vì người sống trên đời, sớm muộn cũng phải học cách tự lo cho mình. Cô không làm gì, nhưng vẫn được ăn no mặc ấm, vì có người nuôi cô.”

Cô dừng lại một nhịp rồi tiếp:

“Tôi không biết mẹ ruột cô nói gì với cô. Nhưng việc cô ta chưa chồng đã chửa, còn già đầu mà vẫn bám víu ở nhà mẹ đẻ… thế là người đàng hoàng sao?”

Liễu Vân Sương ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô bé:

“Cô là đứa thông minh, cái gì nên học, cái gì không nên, tôi tin cô tự biết phân biệt.”

Bên cạnh, Hứa Lam Xuân như bị dẫm phải đuôi, gào lên:

“Liễu Vân Sương! Cô còn biết xấu hổ không? Đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi mà còn muốn chia rẽ tình cảm giữa tôi và con bé à?”

Liễu Vân Sương khẽ cười khẩy, giọng lạnh tanh như gió cuối thu:

“Ai là kẻ không biết xấu hổ? Có con mà không chồng, ăn bám nhà mẹ đẻ, cái đó là tự vạch mặt rồi. Cô nghĩ tôi không biết Hứa Tri Vi từ đâu mà có à?”

Cô tiến thêm một bước, từng lời nặng như tảng đá:

“Mười năm trước, cô dùng thủ đoạn gì, ai là nạn nhân, trong lòng cô rõ hơn ai hết. Không ai nói ra không có nghĩa là người ta không biết. Nếu không phải tại cô, người đó đã không phải chịu kết cục như thế.”

Hứa Lam Xuân bỗng tái mặt, giọng yếu hẳn đi:

“Cô… cô vu khống…”

“Mười năm trước, ở trong 1 con ngõ nhỏ huyện Giải Phóng...”

“Liễu Vân Sương!”

Hứa Lam Xuân rú lên cắt ngang, như thể bị đâm trúng chỗ chết. Sự sợ hãi hiện rõ trên mặt, lúng túng không biết giấu đâu cho hết.

Liễu Vân Sương liếc xéo một cái, dứt khoát:

“Hừ, có gan làm thì đừng sợ bị lôi ra ánh sáng. Sợ thì biết điều, đừng dây vào tôi.”

Nói dứt lời, cô quay người, dắt hai đứa con gái đi, không thèm ngoái đầu nhìn lại. Bao uất ức, cay đắng, tủi hờn, cô gạt sạch, chỉ còn sự quyết tâm nuôi ba đứa con nên người.

Việc trước mắt là ổn định chỗ ở, những mối hận trong lòng, để sau này tính tiếp.

Căn nhà ở phía Đông đội sản xuất Sao Đỏ là nơi cô sinh ra lớn lên — nhà mẹ đẻ của cô. Giờ quay về, cảm xúc trong lòng không khỏi nghẹn lại.

Liễu gia từng có thời giàu có, cũng từng có tiếng tăm.

Nhưng rồi cũng bị gió dập mưa dồn trong mấy năm biến động.

Nhà cô vốn có mảnh đất tự lưu, nằm sau nhà, tiện cho trồng rau. Nhưng người trong thôn ai cũng dùng để trồng khoai lang, khoai tây, còn trồng rau thì ít.

Những đồ đạc ngày trước cô để lại trong nhà mẹ đẻ cũng bị bà cụ Hứa viện cớ lấy hết. Còn cô, từ ngày lấy chồng, cứ sống chật vật bươn chải, chẳng có lấy một ngày bình yên.

Cô đứng lặng trước sân, ánh mắt trống rỗng, cho đến khi Hứa Tri Tình nhẹ nhàng kéo áo:
“Mẹ… mẹ sao thế?”

Cô khẽ lắc đầu:
“Không sao, vào thôi.”

Nhà cũ của Liễu gia là một tiểu viện nhà nông bình thường, ba gian nhà chính, sân trước trồng khoai, sân sau cũng trồng khoai. Bên trong nhà chỉ còn một cái bàn vuông và bốn cái ghế gỗ cũ. Những thứ còn sót lại là nhờ cô thường xuyên về trông nom, bằng không chắc cũng không giữ được đến giờ.

Cha mẹ cô — người đã từng dè dặt, lặng lẽ chắt chiu từng chút một — cũng phải cất giấu mọi thứ cẩn thận, đề phòng lúc loạn thế, người người tranh giành.

Cha cô lúc còn sống, sợ người ngoài trộm rau, đã kỳ công xây tường đá bao quanh sân sau. Giờ nhìn lại, vừa thấy đau lòng, vừa thấy ấm áp.

Liễu Vân Sương là chị cả trong nhà. Cô có hai em gái thì đều đi lấy chồng xa cả.

Giờ đây, ba mẹ con cô trở về căn nhà cũ, không khác gì bắt đầu lại từ đầu.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 8



Bên cạnh Tây phòng là một gian phòng nhỏ riêng biệt, thấp hơn so với nhà chính. Trước kia, phòng này dùng làm bếp nấu ăn.

Cả Đông phòng lẫn Tây phòng đều có thể ở được, đều có giường đất để sưởi ấm vào mùa đông.

Hai bên Đông - Tây đều có bếp riêng, đặt ở sân ngoài.

Ở cái thời buổi này, thứ gì ăn được là người ta đều trồng – ngô, khoai lang, khoai tây, đậu nành, đều dễ kiếm lại no bụng.

Em gái thứ hai lấy chồng rồi, Liễu Vân Sương bèn dọn về nhà mẹ đẻ, làm vườn trong sân, gieo trồng chút ít.

Mọi thứ thu hoạch được, chẳng giữ lại cho bản thân mà đều mang hết đến nhà họ Hứa.

Hai năm trở lại đây, chính sách có phần dễ thở hơn, nên nhiều nhà cũng bắt đầu tính toán. Không ai để đất sân trống trơn như trước.

Mảnh đất nào trồng được là trồng. Hành lá, rau dền, mảnh sành, chậu vỡ cũng tận dụng trồng ớt, tỏi. Sống là phải xoay sở, không thể phung phí.

Dĩ nhiên, chỉ có những nhà biết lo nghĩ mới tính toán như thế. Người bình thường, ai nấy cũng qua loa cho xong.

Lúc này, ba mẹ con đã vào tới nhà. Liễu Vân Sương đặt hành lý xuống, hít sâu một hơi rồi xắn tay áo, chuẩn bị dọn dẹp.

Vì thỉnh thoảng vẫn về nên trong nhà không đến mức quá bẩn, chỉ hơi bám bụi.

"Tri Tình, Tri Ý, mình ở bên Tây phòng nhé. Hôm nay mẹ con mình dọn phòng đó trước, tối nay ngủ tạm ở đấy, mai sẽ dọn chỗ khác, có được không?"

Hứa Tri Tình hơi ngơ ngác. Từ nhỏ đến giờ, mẹ chưa từng nói chuyện với cô bé bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.

Chưa kịp phản ứng lại, chỉ biết lí nhí gật đầu: "Mẹ, con nghe lời mẹ ạ..."

Tri Ý cũng chạy lại, ôm chân mẹ thật chặt: "Mẹ... mẹ..."

Nhìn con gái nhỏ, trong lòng Liễu Vân Sương mềm nhũn. Cảm giác mất rồi lại được khiến cô gần như muốn bật khóc.

Cô cúi xuống, ôm lấy Tri Ý, cảm thấy toàn thân con bé nhẹ hẫng.

Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, vậy mà đứa bé mới hai tuổi không khóc không mè nheo, cứ lặng lẽ chịu đựng.

Con bé đã biết đi, nói được vài câu đơn giản, nhưng ngoan ngoãn đến tội.

Cô lại vươn tay ôm luôn Tri Tình vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về:

"Tri Tình, Tri Ý, trước đây là mẹ sai, mẹ không quan tâm đến cảm xúc của các con. Để hai đứa chịu thiệt thòi, bị bà nội và cô bắt nạt...

Nhưng giờ thì khác rồi, chúng ta đã rời khỏi cái nhà ấy. Từ nay về sau, ba mẹ con mình sẽ sống cuộc sống của riêng mình. Không ai có quyền lên giọng nữa."

Lời cô nói nhẹ nhàng, tưởng như để trấn an con, nhưng thực chất cũng là tự trấn an bản thân.

Hứa Tri Tình đỏ hoe mắt, rút khỏi vòng tay mẹ, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

"Mẹ, mẹ yên tâm. Con biết nấu cơm, biết giặt quần áo, còn biết dắt em đi đào rau nữa."

Liễu Vân Sương nghe mà cay cay nơi sống mũi.

Đứa nhỏ này, thực sự quá hiểu chuyện. Mười tuổi, ở thời buổi này, cũng xem như là nửa người lớn rồi.

"Tri Tình, con cứ yên tâm. Mẹ và bố con tuy đã chia tay, nhưng nhà mình sẽ sống tốt hơn trước rất nhiều."

"Vâng, con tin mẹ!" – trong đôi mắt to tròn của con bé là sự kiên định lẫn mong mỏi.

Liễu Vân Sương xoa đầu con. Đời này, cô mắc nợ các con quá nhiều. Nhưng từ nay, cô sẽ từng chút một bù đắp lại.

"Đi thôi, mình dọn dẹp một chút."

"Vâng ạ!"

Hứa Tri Tình ở nhà họ Hứa quen làm việc rồi, nên tay chân rất lanh lẹ. Cô bé mở cửa sổ, bắt tay vào quét giường đất và sàn nhà.

Liễu Vân Sương dắt theo Tri Ý ra giếng bơm dưới cửa sổ để gánh nước.

Đây là loại giếng cơ khí đơn giản, chỉ cần đổ nước dẫn vào, dùng tay đè cần bơm là nước sẽ chảy ra nhờ nguyên lý piston.

Trước kia khi về tưới cây, cô cũng hay dùng.

Tri Ý bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ, ngoan ngoãn ngồi ở bậc cửa chính, không kêu một tiếng.

Liễu Vân Sương gấp gáp tăng tốc. Trong nhà, đến cái chậu rửa mặt cũng không còn. Những thứ năm xưa có, giờ đều bị lão bà nhà họ Hứa lấy hết.

Không còn cách nào, cô đành lục tìm trong rương, lôi ra chiếc áo khoác cũ sờn vá từ hồi con gái. Mặc đã bao năm, giờ chỉ còn là miếng vải rách.

Cô giật mạnh một cái, vải rách toạc.

Hứa Tri Tình từ trong đi ra, thấy vậy thì sửng sốt:

"Mẹ! Sao mẹ lại xé quần áo?"

"Không sao, cái áo này mặc không nổi nữa rồi. Mẹ dùng làm giẻ lau."

Nhiều năm về làm dâu nhà họ Hứa, cô chưa từng có lấy một bộ đồ mới.

Đến cả Tri Tình, Tri Ý cũng toàn mặc đồ cũ của Hứa Tri Vi và hai đứa con gái nhà anh cả.

Chỉ có Tri Lễ là con trai, mới được sắm vài món mới.

Liễu Vân Sương nhờ Tri Tình giúp bơm nước, còn mình thì giặt mảnh vải vừa xé ở chỗ nước chảy.

"Mẹ, giặt cho con một miếng nữa đi. Hai mẹ con mình lau cho nhanh."

"Được."

Nhìn gương mặt con gái lớn, Liễu Vân Sương mỉm cười – là nụ cười dịu dàng nhưng đượm đầy chua xót.

Mẹ con cô làm việc rất nhanh, chủ yếu chỉ cần lau bệ cửa sổ và chiếu.

Dưới ánh nắng mùa hè oi ả, Liễu Vân Sương tranh thủ trải chăn nệm ra cho Hứa Tri Ý nằm nghỉ. Con bé mới hai tuổi, còn nhỏ, lại vừa đi đường mệt, không ngủ trưa chắc chắn sẽ quấy khóc. Cô nhìn đứa nhỏ đang nằm yên ngoan ngoãn mà lòng dâng lên một nỗi thương xót không thể tả.

Căn nhà trống huơ trống hoác, khiến người ta vừa nhìn đã thấy lạnh lẽo. Liễu Vân Sương đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua bốn phía rồi bất giác thở dài. Ngôi nhà này, từng là tổ ấm của cô. Trước kia, trong phòng có không biết bao nhiêu là đồ đạc, tất cả đều do cô tự tay lựa chọn, sắp xếp.

Cái tủ đầu giường có hoa văn khắc tay tinh xảo, hai chiếc rương gỗ long não đựng quần áo, giá để chậu rửa mặt bằng gỗ lim, ngay cả chum nước, chum muối... thứ gì cũng là hàng tốt cả. Vậy mà giờ đây, tất cả đều không cánh mà bay. Không cần đoán cũng biết, chúng đã bị Hứa Lam Xuân cuỗm đi sạch sành sanh.

Đồ dùng trong nhà, cô có thể không tiếc. Nhưng mấy thứ rương tủ và chum nước kia, tuyệt đối không thể để yên. Sau này sinh hoạt, từng cái chum, cái chậu cũng đều có ích cả. Nếu để người nhà họ Hứa hưởng hết, chẳng phải là uổng công cô nai lưng gánh vác bao năm trời?
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 9



Chỉ có bát đĩa thì tạm thời nhắm mắt bỏ qua. Dù sao Tri Lễ vẫn còn ở đó, giờ chưa nên gây sự quá lớn. Nhưng chuyện này, nhất định sẽ phải nói rõ ràng với nhà họ Hứa – để bọn họ biết, Liễu Vân Sương cô không dễ bắt nạt, và càng không phải kiểu phụ nữ bị đá khỏi cửa là thôi.

Sàn nhà vừa lau xong, sạch sẽ, gạch xanh bóng loáng. Nhà cô ngày xưa xây đàng hoàng, không phải mấy căn lợp đất như nhiều nhà khác. Gió lùa qua cửa sổ thổi mát rượi, nhưng trong lòng Liễu Vân Sương vẫn nặng trĩu.

"Mẹ, mẹ nghỉ một chút đi. Con đi dọn nhà chính." – Hứa Tri Tình vừa nói vừa đặt cái gối cũ mềm xuống cạnh mẹ. Cô bé mười tuổi, nhỏ người nhưng lanh lẹ, việc gì cũng giành làm cho bằng được.

Liễu Vân Sương nhìn con gái, cổ họng nghẹn lại. Con bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, kiếp trước cô lại mù quáng không thấy, chỉ biết cúi đầu cam chịu ở nhà họ Hứa, để mặc con mình bị bắt nạt. Đúng là bị ma xui quỷ khiến.

"Không cần đâu, Tri Tình. Giờ cũng muộn rồi, mẹ con mình kiếm chút gì lót dạ trước đã." – Cô khẽ vuốt tóc con gái.

"Nhưng... mẹ, nhà mình không còn gì ăn cả mà..." – Cô bé cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi.

Liễu Vân Sương bật cười: "Ai nói không có? Trong sân còn khoai với khoai tây đấy."

"Mẹ, không phải mấy cái đó để dành mùa đông mới ăn sao?" – Cô bé tròn mắt.

"Đúng là để dành mùa đông, nhưng giờ có gì đâu mà giữ. Đói là đói, không ai đợi nổi tới mùa đông hết. Mau đi tìm hai cái gậy cho mẹ." – Liễu Vân Sương xoa đầu con, ánh mắt lóe lên sự quả quyết.

Hứa Tri Tình hơi chần chừ một lát, nhưng cũng không dám cãi. Cô bé biết, mẹ đã quyết thì sẽ làm cho bằng được.

Thời điểm này, khoai tây và khoai lang còn nhỏ, chưa đến mùa thu hoạch, người ta thường để yên cho nó lớn. Nhưng có một số người hay "thèm", vẫn lén đào vài củ lên ăn thử. Liễu Vân Sương không thèm giấu diếm – ba mẹ con cô giờ đây chỉ có hai bàn tay trắng, không thể để con đói lả ra được.

Cô lấy củi còn sót lại từ mùa trước để nhóm bếp. Than đá cũ còn lại thì dùng nướng khoai. Cả nhà chẳng có lấy một chiếc nồi lành lặn hay cái ấm nước, mà thứ duy nhất khiến cô vò đầu bứt tóc – là không có diêm.

"Mẹ, không có chổi rơm, làm sao mình quét nồi?" – Hứa Tri Tình lại hỏi, tay vẫn đang cọ rửa khoai lang ở giếng.

Liễu Vân Sương đứng tần ngần trước bếp, nhìn đống củi chờ cháy mà khẽ lẩm bẩm: "Thôi khỏi, mình đổ nước vô, đun luôn cho nóng cũng được."

Cô dừng lại một lát, rồi đột nhiên sực nhớ ra điều quan trọng.

"Chết thật... Tri Tình, con ở nhà trông em. Mẹ ra sau nhà mượn chút lửa về nhóm bếp."

"Vâng ạ." – Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

Liễu Vân Sương vội vã bước ra khỏi sân. Nhà cô nằm tít phía Đông đội sản xuất Hồng Tinh, sát mé đường cái, nơi dân cư thưa thớt. Phía sau là một hộ già – hai ông bà cụ sống nương tựa vào nhau, con trai đi lính rồi lập nghiệp ở thành phố, lâu lâu mới về.

Vừa bước đến cổng sau, Liễu Vân Sương đã thấy bà ba đang lúi húi nhặt đậu ở vườn.

"Bà ba ơi, bác có ở nhà không ạ?" – Cô lên tiếng gọi.

"Ồ, Vân Sương đấy à? Vào nhà đi con. Hôm nay sao không đi làm?" – Bà ba ngẩng lên, nheo mắt nhìn.

"Cháu không đi làm ạ. Nhà cháu dọn về rồi. Bà ba, cháu mượn bác chút lửa, trong nhà cháu chưa có gì cả."

"Ồ, dọn về rồi sao? Là cãi nhau với mẹ chồng hả con?"

Liễu Vân Sương khẽ cười, nhưng nụ cười đầy chua chát.

"Không phải cãi đâu bác... Cháu và Hứa Lam Hà ly hôn rồi. Sau này không còn liên quan gì tới nhà họ Hứa nữa."

Bà ba như chết lặng. Cái miệng há ra đến nỗi tưởng chừng có thể nhét được nguyên quả trứng gà.

"Ly hôn?! Con đừng đùa... chuyện này đâu phải chuyện nhỏ mà nói chơi vậy được."

Hàng xóm ở đây đều quan tâm đến cô. So đi sánh lại, đám người Hứa gia kia quả là lòng lang dạ sói.

"Bà ba, bác cũng rõ tính Hứa Lão Nhị mà. Theo anh ta, sớm muộn gì mấy mẹ con cháu cũng bị ép đến đường cùng. Thà là dứt khoát rời khỏi, còn hơn cứ cam chịu mãi."
Liễu Vân Sương nhẹ giọng nói, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự cứng cỏi.

"Haizz..."
Bà cụ khẽ thở dài. Cũng phải thôi, cùng sống trong đội sản xuất Hồng Tinh, nhà nào chẳng biết chuyện nhà nào. Chuyện của nhà họ Hứa, bà còn lạ gì.

Nói thật, Liễu Vân Sương là đứa bà nhìn lớn lên từ nhỏ, nếu không phải thành phần gia đình cô trước đây không tốt, bà đã sớm nhắm cô cho thằng con trai bà rồi. Vừa đảm đang, lại xinh đẹp, tiếc là số mệnh không thương.

"Nhà họ Hứa thật là uổng công trời ban. Được người tốt mà không biết quý trọng."
Bà cụ tặc lưỡi, rồi xoay người vào nhà. "Cháu chờ bác một lát, bác lấy cho cháu cái này."

Chẳng bao lâu, bà mang ra một hộp diêm còn nguyên, thêm hai quả trứng gà và một bọc nhỏ bột ngô. Bà dúi vào tay cô:
"Cháu ngoan, cầm lấy mang về. Cháu trở về tay trắng, bà cụ họ Hứa đời nào để cháu lấy gì. Cái này không nhiều, coi như bác cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ bữa."

Nhìn những thứ đơn giản nhưng chứa đầy tình cảm, lòng Liễu Vân Sương khẽ chùng xuống. Nhưng cô vẫn kiên quyết lắc đầu.

"Bà ba, cháu thật sự không thể nhận. Nhà cháu tuy không còn nhiều, nhưng vẫn còn chút đồ ăn. Diêm cháu mượn là được rồi, những thứ khác, bác mang về đi."
Hai người đùn đẩy qua lại, cuối cùng bà ba cũng đành thôi, chỉ dặn thêm mấy câu dặn dò.

Về đến nhà, Hứa Tri Tình đã rửa sạch khoai tây và khoai lang. Cô bé dùng tay áo lau mồ hôi, quay đầu cười với mẹ.

Lửa nhóm lên, khói bếp lượn lờ trong ánh chiều. Giường đất lâu ngày chưa đốt, lạnh ẩm thấu người, Liễu Vân Sương nghĩ thầm: Phải tranh thủ làm ấm lại.

Không bao lâu, khoai chín. Mùi thơm ngọt bốc lên, khiến con gái út – Hứa Tri Ý cũng dụi mắt tỉnh dậy. Ba mẹ con chẳng có gì, ngồi luôn bên bếp lửa ăn cho đỡ đói.

Vỏ khoai bị tro bám, nhưng chỉ cần vỗ nhẹ rồi bóc ra, bên trong là phần thịt vàng ruộm, nóng hổi, mềm mịn. Hai đứa nhỏ vừa ăn vừa suýt xoa vì nóng, nhưng mắt sáng rỡ như vừa được ăn sơn hào hải vị.

Nước sôi chưa có, đành uống tạm nước giếng mát lạnh. Thời điểm mùa hè, uống nước giếng là chuyện thường, nhưng Liễu Vân Sương biết rõ: về lâu dài, không thể cứ thế mãi.
 
Back
Top Bottom