Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 360



"Ồ, thì ra là như vậy!"
Liễu Phi Tuyết gật gù, trong mắt ánh lên vẻ sáng tỏ, cuối cùng cũng ghép nối được đầu đuôi câu chuyện.

"Chị cả, bây giờ khác xưa nhiều rồi. Em có cảm giác sang năm kinh tế sẽ càng khá hơn nữa. Sau Tết, chỉ cần mình chịu khó, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!"

Nghe em gái nói, Liễu Vân Sương khẽ trầm ngâm. Năm 1980 đúng là một năm bản lề, mọi chính sách mới mẻ từ mấy năm trước bắt đầu phát huy tác dụng. Xã hội như lật một trang giấy khác, cả nước bước vào guồng quay đổi thay. Người ta chỉ cần lanh lẹ một chút, làm nghề buôn chuyến, chở hàng từ vùng duyên hải Đông Nam vào sâu trong nội địa, cũng đã đủ để kiếm bạc trắng tay.

Kiếp trước, Liễu Vân Sương chưa từng chen chân vào mấy chuyện này. Trong đầu cô có suy nghĩ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Thôi thì cứ đi từng bước, lấy việc làm nông làm gốc cũng chẳng phải chuyện xấu.

"Phi Tuyết, chuyện hôm trước chị có nói với em, em nghĩ thế nào rồi? Năm sau em định tính sao?"
Vừa nghe đến đó, sắc mặt Phi Tuyết cũng trở nên nghiêm túc.

"Chị cả, công việc của em bên ngoài không ổn đâu. Đi đâu cũng khó khăn, chưa kể lại còn mất tiền. Em nghĩ chi bằng ở nhà làm cùng chị. Bên chị thiếu người, em phụ thêm, khỏi phải thuê người ngoài."

Lời này rơi vào tai Liễu Vân Sương chẳng khác gì một tin vui. Em gái ở lại bên cạnh, ít nhiều cũng bớt đi nhiều phiền phức.

"Được, vậy em ở nhà đi. Chị sẽ trả lương cho em."

Nghe vậy, Liễu Phi Tuyết phì cười, khoát tay.
"Chị đừng nói thế, đều là việc nhà mình, em không cần tiền. Chỉ mong sau này nhà mình mỗi ngày một khấm khá hơn, thế là em vui rồi."

Lời nói thẳng thắn ấy khiến Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại tự nhủ: không thể để em gái làm không công mãi như thế được.

...

Đến mùng năm, mấy mẹ con Đỗ Nhược Hồng mới lục tục quay về. Riêng Hứa Lam Xuân thì chẳng buồn về, chỉ có Hứa Lam Hà quay về ngay hôm đó. Ngôi nhà cũ kỹ vốn vẫn do Hứa Lam Giang trông coi. Mùa đông lạnh lẽo, điều kiện trong nhà vốn đã chẳng ra sao.

Nói đi cũng phải nói lại, dù Từ Phượng Kiều từng là góa phụ, nhưng điều kiện nhà cô ta cũng chẳng tệ. Vậy mà nay về làm dâu nhà họ Hứa, chịu cảnh khổ sở như thế, chẳng trách cô ta suốt ngày chua ngoa. Thông thường, đã muốn giữ con trai và con dâu ở lại nhà, thì mẹ chồng phải sớm lo chỗ ăn ở cho đàng hoàng. Đằng này, bà cụ Hứa vẫn còn khoẻ, không đến mức chống gậy không nổi, vậy mà cứ ỷ vào thân phận trưởng bối, sống lười nhác mà lại thích làm ra vẻ oai nghiêm.

Thật không biết mụ ta tự hào cái gì nữa.

Đỗ Nhược Hồng lúc trở về, tay còn xách theo một giỏ táo đỏ phơi khô.
"Cái này mẹ chị tự tay phơi, chua ngọt vừa miệng, ăn một lần là nhớ mãi."

Quả nhiên, mùi vị ngọt ngào khiến ngay cả Phi Tuyết cũng thích mê, ăn mãi không chán.

"Chị dâu, nghe nói Hứa Lam Xuân có thai rồi à?" – Liễu Phi Tuyết tò mò hỏi.

"Ừ, mới bốn tháng thôi, bụng hơi nhô lên. Thế mà cô ta đi khắp nơi vênh váo, cứ ưỡn cái bụng ra, nhìn y như tám chín tháng vậy." – Đỗ Nhược Hồng liếc mắt, giọng đầy khinh thường.

Nghe vậy, Tri Tâm cũng bĩu môi, thêm dầu vào lửa:
"Thím hai, thím không biết đâu. Người đàn bà ấy phiền phức lắm. Chúng cháu mới về, cô ta đã buông ra toàn lời khó nghe. Nào là bảo chúng cháu trốn việc, không chịu làm. Nào là chê mẹ cháu với chị gái cháu, bảo cả ba người đều không ra gì!"

Đúng là bản chất khó thay, chuyên phá vỡ sự yên ổn trong nhà.

"Tần Ngọc Lương đã về rồi, cô ta còn ở lại đây làm gì?" – Liễu Vân Sương chau mày.

"Nghe đâu là để bầu bạn với Hứa Tri Vi, bảo tâm trạng nó không tốt."

Cũng phải, lúc này Hứa Lam Xuân chính là chỗ dựa duy nhất của Hứa Tri Vi. Nhưng tình cảnh của cô ta cũng mong manh lắm. Nếu đứa bé trong bụng là con trai, e rằng địa vị của Hứa Tri Vi ở nhà họ Tần chẳng còn gì để bấu víu. Còn nếu là con gái thì đỡ hơn. Vấn đề là, bản thân đứa trẻ Tri Vi này vốn không phải được sinh ra từ một mối quan hệ chính đáng. Tần Ngọc Lương vẫn luôn khúc mắc chuyện này, chẳng dễ bỏ qua.

Nhưng đời vốn lắm trò cười. Đến một ngày nào đó, khi vị đại gia ở Bắc Kinh xuất hiện, thì người tình cũ của hắn ta – cũng là Hứa Lam Xuân – lại đã sớm thành vợ kẻ khác, thậm chí còn sinh con cho người ta rồi.

Hứa Tri Vi dĩ nhiên chẳng được đối xử tử tế. Càng về sau, cô ta càng oán hận mẹ ruột của mình. Đó cũng chẳng phải chuyện xấu.

"Đúng là nó chẳng còn đường lui. Không thể về trấn Thanh Dương nữa, mà ở lại đội sản xuất Hồng Tinh thì suốt ngày kè kè bên bà cụ. Bây giờ mẹ ruột có con mới, nó biến thành kẻ thừa." – Đỗ Nhược Hồng lạnh giọng.

Hứa Tri Tâm hừ mũi, cười nhạo:
"Đáng đời! Suốt ngày ra vẻ ta đây. Giờ thì hay rồi, chẳng ai thèm ngó ngàng, biến thành đứa con rơi rớt, thật đáng đời!"

Căm ghét trong lời nói lộ rõ không giấu giếm.

"Thôi, đừng bận tâm đến họ nữa. Mình chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được rồi." – Liễu Vân Sương cắt ngang.

Mấy đứa nhỏ Hứa Tri Tình, Hứa Tri Lễ lại chạy nhảy ầm ĩ khắp nhà, còn dắt theo cả Hứa Tri Ý.

"Vừa mới chân ướt chân ráo về nhà, đã bắt chị phải hầu hạ nấu nướng, bọn họ nghĩ chị là ai chứ, người làm thuê à? Thật là mặt dày vô liêm sỉ!"
Giọng Đỗ Nhược Hồng đầy bực tức, ánh mắt lóe lên tia căm ghét. "Em không biết đâu, bà cụ đó còn khinh người lắm, coi thường bọn chị đến tận xương tủy. Cái kiểu như thể nấu cơm cho họ là ân huệ lớn lao ấy, chị phát ngán rồi!"

Liễu Phi Tuyết nghe xong cũng khinh khỉnh ra mặt, phẩy tay như xua đi thứ dơ bẩn. "Loại người đó, em nhìn thôi cũng thấy buồn nôn, chứ đừng nói sống chung."

"Thế hai ngày nay các chị không ở nhà, họ ăn uống kiểu gì?" – Liễu Vân Sương tò mò hỏi.

"Lâm Thanh Thanh nấu, bà cụ nhất định không cho cô ta về." – Đỗ Nhược Hồng nhếch môi cười lạnh – "Bây giờ chị về rồi thì chắc họ cũng sắp lặn lên huyện thôi. Nhưng tính toán sai hết rồi! Dù thế nào đi nữa, chị cũng không ngu gì mà dính vào đám đó. Ai không phục thì cứ đến mà cãi, chị đây chẳng sợ!"

Đúng là khác xưa, Đỗ Nhược Hồng giờ đã biết phản kháng, không còn nhu nhược chịu đựng nữa.

"Hôm mùng hai, Hứa Lam Xuân còn dắt Lâm Thanh Thanh tới đây, mở miệng đòi ăn dưa chuột. Em không cho, thế là cô ta mắng om sòm, còn đe dọa rằng sau này đứa con trong bụng mà không khỏe mạnh thì sẽ đổ tội cho em." – Liễu Vân Sương kể lại.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 361



Cô cười: "Đúng là trò hề! Đồ ăn trong vườn nhà mình, sao phải dâng tận miệng cho cô ta? Cái thai trong bụng mà cũng lôi ra làm cớ, thật nực cười!"

Liễu Phi Tuyết nghe vậy tức đến trợn mắt: "Chị cả, vậy trước kia chị đã sống kiểu gì? Em nghĩ đến mà lạnh cả sống lưng!"

Vân Sương thở dài, giọng chua chát: "Ôi, em gái à, với bọn đó thì có nói lý cũng như đàn gảy tai trâu thôi."

Phi Tuyết nghiến răng: "Chị cả, giờ chúng ta không còn sợ nữa. Theo em thấy, Hứa Lam Xuân chẳng qua chỉ là tham ăn, bày trò kiếm cớ thôi!"

Nhược Hồng xen vào: "Ừ, có lẽ là vậy. Nhưng dù thế nào, em dâu à, em cũng phải cẩn thận một chút. Bọn đó chẳng biết kiêng dè đâu."

"Em biết rồi, chị cứ yên tâm."

Ba mẹ con Đỗ Nhược Hồng rồi cũng rời đi, còn bao nhiêu việc trong nhà chưa xong, chẳng thể ngồi mãi. Bên này, Kiều Dịch Khất lại chuẩn bị đi huyện mấy hôm.

Vân Sương ngạc nhiên: "Sao gấp gáp thế?"

"Hàng năm cứ đến Tết là có người mang quà biếu, năm nay ta không về, nên họ dồn lại sang tháng giêng. Tháng giêng còn Tết Nguyên Tiêu nữa."

"Anh cứ đi đi, bọn em ở nhà vẫn ổn."

"Không sao, trong tay anh còn ít hàng, đem bán nốt. Chuyện buôn bán sau tính tiếp. Mà anh nghĩ, sang năm vườn cây ăn quả của mình sẽ được mùa, nếu thuận lợi thì nên dồn sức vào đó."

Nhắc đến vườn cây, mắt Vân Sương sáng hẳn lên. "Anh nói cụ thể xem nào."

"Em cũng thấy rồi đấy, giờ người ta có tiền mà không mua nổi đồ ăn ngon. Mình bán rau bao lâu nay, chứng minh rồi: đồ ngon, chất lượng cao luôn có thị trường riêng. Nếu ta mở rộng thêm rau và trồng hoa quả, tận dụng luôn mấy ngọn đồi bỏ trống, thì sau này trái cây bán chạy là chắc. Có dư cũng chẳng uổng, ta làm mứt, đóng hộp, vừa tăng giá trị vừa lãi hơn."

Ý tưởng này đúng là sáng suốt. Vân Sương gật đầu lia lịa: "Anh đúng là khôn ngoan, sao em không nghĩ ra nhỉ! Nhưng thôi, năm nay ta khoan hãy mở rộng vườn cây, cứ tập trung trồng rau cho chắc. Vườn cây để từ từ rồi tính, từng bước một, như vậy mới vững."

Kiều Dịch Khất nắm tay cô, cười hiền: "Ừ, vậy cũng tốt."

Anh nghĩ thêm một chút rồi nói: "Nhưng em này, sang năm cây chắc chắn ra quả nhiều, mình phải có người trông coi. Em thấy sao?

Rau trong nhà, em cũng không thể làm một mình được nữa. Giờ mình không thiếu tiền, không cần phải khổ thân vì mấy đồng lẻ."

Vân Sương gật đầu đồng ý: "Ừ, hai ngày nữa em sẽ tính toán, xem ai phù hợp, tiền lương cũng phải rõ ràng ngay từ đầu."

Kiều Dịch Khất ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh có một người trong đầu rồi. Em thấy Lý Quốc Phong thế nào? Người này làm việc siêng năng, lại thật thà. Trẻ khỏe, có sức, có leo núi cũng chẳng thành vấn đề."

Nghe vậy, Vân Sương hơi khựng lại. "Lý Quốc Phong sao?"

Đúng là cô đã hiểu ý chồng, bởi dù vùng núi không còn thú dữ, nhưng chuyện coi sóc cây cối chẳng phải ai cũng làm được.

Nhưng mà nghĩ kỹ, nếu trên núi xảy ra chuyện trộm cắp, vậy thì nhất định cần một người vừa có sức khỏe, vừa nhanh nhẹn ứng biến. Thời buổi này làm gì có camera giám sát, chỉ có thể dựa vào con người mà thôi.

"Anh ấy thì đúng là thích hợp," Liễu Vân Sương vừa nhíu mày vừa nói, "nhưng e là khó thuyết phục lắm. Lên núi ở quanh năm, nhà họ Lý còn mấy sào ruộng, chẳng lẽ để hoang sao?"

Người đối diện xua tay: "Anh đã tính cả rồi. Đất nhà anh ta chỉ có hai mẹ con làm, có nhiều đâu. Nếu tiền công hợp lý, anh ta chắc chắn không từ chối."

Cứ thế, bọn họ bàn qua tính lại, trong lòng coi như đã có chút manh mối.

Mùng năm Tết, theo lệ phải ăn sủi cảo. Liễu Vân Sương gói cả mấy mâm nhân thịt lợn chua, cả nhà quây quần. Mọi người vừa ăn vừa khen ngon. Sáng hôm sau, cô lại luộc thêm cả nồi lớn, ngoài phần bày lên bàn, còn chia cho đám thanh niên trong đội mang đi. Dù bận rộn, ít nhất cũng có thứ lót dạ.

Đợi bọn họ đi hết, Vân Sương cũng không nán lại. Năm mới đến rồi, việc lớn không thể chậm trễ thêm nữa.

"Chị cả, trong nhà kính bây giờ rau cũng nhiều rồi," Liễu Phi Tuyết vừa nhổ cỏ vừa ngẩng lên nói, "ăn không hết thì đem ra chợ bán đi, để lâu phí lắm."

"Chị cũng nghĩ thế. Đợi đến mùng mười, hai chị em mình đem một chuyến xuống chợ xem sao."

Mùng mười, tuy cơ quan xí nghiệp đã đi làm, nhưng dân gian vẫn còn không khí Tết, chưa qua rằm thì chưa coi là hết Tết. Người người đi chợ đầu năm, đông như hội.

"Được thôi, bán ít trước cũng không sao, lỡ không hết còn kịp mang về."

"Không lo đâu chị," Phi Tuyết cười rạng rỡ, "em dám chắc rau nhà mình vừa ngon vừa tươi, ra chợ khắc có người giành nhau mua."

Liễu Vân Sương không đáp, chỉ gật đầu. "Vậy để xem thế nào. Em cứ ở nhà nhổ cỏ, chị ra ngoài một chút."

"Vâng!"

Phi Tuyết ngoan ngoãn tiếp tục làm việc.

Vân Sương một mình sang nhà Lý Thủy Tiên. Thấy cô đến, Thủy Tiên vui vẻ đón vào nhà.

"Không cần đâu, chị," Vân Sương lắc đầu, "nếu chị không bận, đi với em đến nhà em trai chị một chuyến. Em muốn bàn chuyện với Quốc Phong."

"Ừ, được thôi, đợi chị nói với Hải Sinh một tiếng."

Hai người cùng nhau đến nhà họ Lý. Vừa bước vào sân, thấy Lý Quốc Phong đang chẻ củi, mồ hôi ướt cả lưng áo.

"Chị, Vân Sương, hai người đến chơi à, mau vào nhà đi!"

Lần này Vân Sương cũng không khách khí, theo họ bước vào. Mẹ Lý nghe động, cũng chống gậy đi ra.

"Ôi, Vân Sương đến rồi, mau ngồi xuống cho ấm người. Nào, ăn chút kẹo cho ngọt miệng, đây, còn có hạt dưa nữa."

"Dạ, bác đừng khách sáo, cháu ngồi đây là được rồi."

Mẹ Lý trông hồng hào hơn trước, nói cười cũng nhiều. Quốc Phong rửa tay, rót cho khách ly nước đường đỏ.

"Không cần vất vả thế đâu, Quốc Phong," Vân Sương mỉm cười, rồi nhìn thẳng anh ta, "hôm nay em đến đây cũng vì có chuyện."

"Có chuyện gì vậy?"

"Nhà em sang năm định nuôi gà, nuôi thỏ trên núi, cũng cần người trông coi cả vườn cây. Quốc Phong, anh có muốn nhận việc này không?"

"Tôi... tôi có thể à?"

"Đương nhiên là có thể. Anh nhanh nhẹn, làm việc có trách nhiệm. Sang xuân, chúng tôi sẽ dựng căn nhà nhỏ trên đó, anh có thể ở lại hẳn trên núi."

Thủy Tiên lập tức xen vào: "Đúng đấy, chứ nuôi bao nhiêu gà thỏ, chưa kể cây ăn quả, không có người canh thì thế nào cũng mất mát."

Nghe vậy, Quốc Phong vẫn tỏ ra lưỡng lự. "Vân Sương, tôi cũng muốn lắm, nhưng mẹ tôi ở nhà một mình... tôi thật không yên tâm."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 362



Thủy Tiên liền lên tiếng, vẻ hơi gắt: "Quốc Phong, chuyện đó em khỏi lo. Chị với chồng chị đều ở trong đội, mẹ có gì thì cứ nói với chị, chị sẽ chăm sóc. Đến cả ruộng vườn của em, chị cũng sẽ giúp làm."

"Thôi thôi," mẹ Lý khoát tay, giọng kiên quyết, "Thủy Tiên, con lo cho gia đình nhỏ của mình đi. Mẹ tự biết sức khỏe của mình. Quốc Phong, con cứ đi đi, Vân Sương người ta thật lòng muốn giúp, đừng bỏ lỡ cơ hội."

Không ngờ người nào cũng đồng lòng ủng hộ. Cả đường lui đường tiến đều tính sẵn cho anh ta.

Vân Sương mỉm cười, giọng rõ ràng: "Bác à, thế này nhé. Nếu Quốc Phong nhận việc, nhà cháu trả ba mươi đồng một tháng, mỗi tháng có thể nghỉ hai ngày. Nếu bác lo lắng, có thể dọn hẳn lên núi ở cùng anh ấy, chúng cháu càng yên tâm hơn."

"Gì cơ, ba mươi đồng?"

Cả nhà Lý Quốc Phong chết lặng. Ai nấy đều mở to mắt, hệt như có người vừa thả một thỏi vàng xuống trước mặt. Ba mươi đồng, cái số tiền ấy đủ để nuôi cả nhà trong mấy tháng, vậy mà Liễu Vân Sương nói ra nhẹ tênh.

"Không được không được, Vân Sương, tôi chỉ qua giúp thôi, làm sao mà dám nhận nhiều tiền như vậy chứ!" Lý Quốc Phong luống cuống, mặt đỏ lên như bị bắt quả tang ăn vụng.

Liễu Vân Sương vẫn bình thản, khóe miệng khẽ cong: "Anh cũng đừng khách sáo, tôi đưa tiền ra là muốn mọi người yên tâm làm việc. Trước kia chỉ có một mình anh, cái gì cũng phải lo, giờ tôi trả công xứng đáng, anh gánh thêm việc cũng không muộn."

Lý Thủy Tiên nghe đến đó thì mắt sáng như sao. Ba mươi đồng! Không chỉ lớn hơn số tiền công nhân cấp ba trong nhà máy, mà còn dư ra đến hai đồng. Trong nhà này, trừ khi trúng mánh lớn, chứ làm gì có ai từng thấy con số ấy.

"Quốc Phong, chuyện này là phúc phận của chúng ta!" Thủy Tiên vội chen lời, nắm chặt tay em. "Vân Sương chăm lo cho nhà mình như vậy, em còn chần chừ gì nữa, cứ làm việc cho tốt, đừng để người ta thất vọng!"

Lý Quốc Phong vừa mừng vừa thẹn, cứ như nhận được của trời ban. Anh xoa tay, giọng khàn hẳn đi: "Nếu cô và đồng chí Kiều đã tin tưởng tôi như vậy, tôi thề sẽ dốc hết sức lực, tuyệt đối không dám phụ lòng."

Một lời quyết định, chẳng cần thêm câu nào. Mọi chuyện nhanh đến mức ai nấy còn chưa kịp hoàn hồn.

"Vậy thì chờ thời tiết ấm áp một chút, anh hãy đến đây," Vân Sương chốt hạ.

"Được, nhất định rồi!"

Trong phòng, tiếng cười vang lên rộn ràng.

Liễu Vân Sương không định nấn ná lâu, đứng dậy cáo từ. Cô biết chị em Lý Thủy Tiên còn nhiều chuyện muốn nói riêng. Thủy Tiên lại nằng nặc tiễn một đoạn đường.

Đi chưa được bao xa, bỗng có tiếng trẻ con khóc thất thanh vọng lại. Liễu Vân Sương giật mình, tim đập thót: "Không phải con nhà mình đấy chứ? Ba đứa nó đều ra ngoài chơi cả…"

Chạy đến gần mới biết không phải, mà lại thấy Hứa Tri Vi lấp ló ở đó. Thằng bé đang khóc lăn khóc lộn trên đất là Trụ Tử, mặt mũi lem luốc, nước mắt dàn dụa. Nhìn thấy có người lớn đến, đám trẻ kia liền tản ra bốn phía. Chỉ riêng Hứa Tri Vi còn quay đầu lại, ánh mắt hoảng hốt, như kẻ gian bị bắt quả tang.

"Đầu óc cô ta đúng là để ở mông rồi," Vân Sương nghĩ thầm, "đang cảnh ngộ khốn đốn còn chẳng yên thân, lại đi sinh chuyện."

"Ôi chao, Trụ Tử, mau đứng dậy nào," cô cúi xuống, vừa nói vừa phủi đất trên người cậu bé. "Chuyện gì thế, bọn nó bắt nạt cháu à?"

Trụ Tử khóc nấc lên, miệng mấp máy mãi mà chẳng nói thành câu. Hai người cũng không dây dưa nhiều, chỉ dỗ dành bảo thằng bé về nhà tìm người lớn. Trẻ con nô đùa cãi vã vốn dĩ không lạ, nhưng cả đám hùa nhau bắt nạt một đứa, nhìn mà bực. Còn dính đến Hứa Tri Vi thì càng phiền, thôi tránh đi là hơn.



Mùng mười tháng Giêng. Trời nắng vàng rực rỡ, không một cơn gió.

Cả nhà Vân Sương đi chợ, chỉ trừ bé Hứa Tri Ý được gửi cho bà Ba trong sân sau. Xe kéo chất đầy rau, tính toán khéo lắm mới vừa đủ một chuyến. Vân Sương và Phi Tuyết thay phiên kéo xe, chẳng mấy chốc đã tới trấn Thanh Dương.

Chợ phiên đầu năm đông nghịt người, chen chúc náo nhiệt. Phi Tuyết nhìn quanh, lòng rộn ràng. "Chị cả, đông vui quá! Em nhớ hồi bé cũng thế này… rồi sau chẳng còn thấy nữa."

Cô thở dài. Ngày xưa gia cảnh còn khấm khá, mỗi lần đi chợ trấn đều náo nức như hội. Về sau sa sút, ngay cả cảnh tấp nập ấy cũng trở thành xa vời.

"Chúng ta bán rau trước đã, lát nữa rồi đi dạo," Vân Sương nhắc.

"Vâng!" Phi Tuyết gật đầu, ánh mắt long lanh.

Hai chị em tìm một chỗ trống ven đường, trải chăn bông rồi xếp các sọt rau xuống. Rau đều mới hái, xanh mướt, non tơ, sợ lạnh nên phải che chắn cẩn thận.

"A! Bà ơi bà ơi, họ đến bán rau rồi này!" Một thằng bé tầm bảy tám tuổi reo lên, vừa chạy vừa kéo tay một bà cụ.

Bán ở chợ phiên lâu rồi, ai chẳng quen mặt. Như vậy cũng hay, đỡ phải hô hào rao bán.

"Ở đâu, ở đâu?" Bà cụ hấp tấp bước tới. Thấy rõ là chị em Vân Sương, bà cười hiền: "Ô, đúng là các cháu. Hôm nay có rau gì ngon vậy?"

Chưa kịp mở miệng, Phi Tuyết đã lanh lợi chen vào: "Bác ơi, có rau xà lách, rau bina, cần tây, còn có ớt xanh, ớt chỉ thiên, cà chua, dưa chuột với cả cà tím. Bác xem đi ạ."

Vừa nói, cô vừa kéo sọt rau ra trước mặt.

"Trời, hiếm thật đấy! Cái này bao nhiêu một cân?"

"Một đồng một cân. Nhưng bác là khách đầu tiên, cháu tính tám hào thôi."

Bà cụ ban đầu còn chần chừ, thấy được bớt giá thì như vớ được lộc trời. "Thế thì lấy cho tôi mỗi thứ hai cân, riêng cà chua năm cân."

"Vâng ạ!"

Nhìn em gái vui vẻ cân rau, Vân Sương cũng thấy lòng nhẹ nhõm. Người xung quanh thấy vậy liền tò mò kéo lại. Chẳng mấy chốc, người mua xếp hàng.

Giá cả thống nhất, một đồng một cân, ai chê đắt thì thôi. Rau nhà Vân Sương vừa tươi vừa hiếm, lại đúng mùa khan hiếm, chẳng sợ ế.

Kiều Dịch Khất nói không sai chút nào, quả thật rất đắt hàng.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 363



Bây giờ, đời sống của người dân đã khác xưa nhiều. Trong tay ai cũng rủng rỉnh vài đồng dư, ai cũng muốn nâng cao cuộc sống cho tử tế hơn. Ở ngay cái trấn Thanh Dương nhỏ bé này mà rau đã bán chạy như tôm tươi, huống hồ nếu đem ra huyện lớn, chắc chắn còn tốt hơn gấp bội.

Liễu Vân Sương hôm nay bán hàng mà lòng vui rộn ràng. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, cả xe rau đã sạch trơn, chẳng sót lại cọng nào. Cái túi vải buộc bên hông căng phồng lên, nghe loạt xoạt tiếng tiền kêu khiến Liễu Phi Tuyết nhìn mà trong lòng sướng rơn, cười tủm tỉm không dứt.

"Được rồi, hôm nay khai trương may mắn, coi như mở hàng thuận buồm xuôi gió!" – Vân Sương phấn khởi tuyên bố. – "Đi thôi, mấy chị em mình dạo một vòng, thích gì thì chọn, chị mời hết!"

Hai đứa nhỏ nghe xong thì như được thả khỏi lồng, reo ầm lên:
"Quá đã!"
"Muôn năm mẹ ơi!"

Bọn nhỏ vui mừng nhảy cẫng, nhưng đi một vòng quanh chợ, cuối cùng cũng chẳng mua gì nhiều. Thấy có người bán táo mèo đông lạnh, liền hớn hở xách về năm cân. Số táo mèo ăn Tết vừa rồi đã hết nhẵn, nay gặp lại thì không thể bỏ qua. Táo mèo chua chua ngọt ngọt, lại mát ruột, ăn vào thấy nhẹ bụng, hợp nhất để giải ngấy sau mấy ngày liền thịt cá ê hề.

Liễu Vân Sương nhìn mà hiểu ngay, bọn nhỏ muốn tiết kiệm tiền cho chị, nên cũng không khách sáo, liền ghé vào Cung Tiêu Xã mua thêm mười chai nước ngọt, hai chai dầu “Đại Hữu Nghị” với “Ca Lạp”. Mùa đông hanh khô, mấy thứ này chẳng thể thiếu. Cô còn mua thêm hai hộp đào vàng và hai hộp táo gai đóng hộp. Loại đồ ngọt này trong nhà vốn tiêu nhanh, nay chẳng còn mấy, mua thêm để dành. Những thứ khác thì chưa cần, ngay cả xương ống ninh canh cũng vẫn chất đầy ngoài “tủ lạnh thiên nhiên” – cái chum to chôn ngoài sân.

Trên đường về, Phi Tuyết chần chừ mãi rồi mới lên tiếng hỏi:
"Chị cả, em cứ nghĩ… nếu nhà mình trồng rau cả năm, thì một năm kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?"

Vân Sương không giấu giếm, bình thản đáp:
"Năm ngoái, bắt đầu từ mùa xuân, chị em mình bán rau xanh. Tới cuối mùa thu thì cộng lại cũng được khoảng hai nghìn sáu, bảy trăm đồng. Giống thì một phần mua, một phần tự có, chi phí chủ yếu là công lao động. May mà chỉ thuê người làm thời vụ, tính ra cũng lời hơn hai nghìn. Còn rau mùa đông, lần trước em theo chị đi, em cũng biết, kiếm khoảng ba nghìn. Chỉ là tiền bạt nhựa dựng nhà kính thì chị không rõ, anh rể em lúc đó chi bao nhiêu."

Nghe vậy, Phi Tuyết không khỏi trợn mắt.
"Trời đất! Vậy tính ra, năm ngoái nhà mình lời tới năm nghìn đồng? Có người cả đời còng lưng làm việc cũng chưa chắc được từng ấy!"

Vân Sương chỉ mỉm cười, trong lòng thì hiểu rất rõ. Thành tích này là nhờ nước Linh tuyền nhà cô, chứ người khác có bắt chước cũng khó lòng bằng.

"Chỗ rau hôm nay bán, chắc lời tầm năm trăm đồng. Nhưng năm ngoái nhà mình cũng tiêu nhiều lắm. Nào là xây thêm nhà, dựng chuồng gà, chuồng thỏ, mua xe kéo, rồi còn cả đống công cụ. Tiền trong tay vơi đi quá nửa."

Thực tế, tiền xây nhà phần lớn là Kiều Dịch Khất bỏ ra, nhưng tiền trong nhà thì cũng tính chung, chẳng ai phân bì.

Nghe đến chuyện xây nhà, Phi Tuyết sáng mắt:
"Vậy thì mấy ngày nữa xây căn nhà trên núi, chắc cũng đủ tiền rồi phải không chị?"

"Ừ, trên núi thì chỉ cần làm đơn giản thôi. Còn nhà ở dưới, nhất định phải chọn vật liệu tốt nhất."

Phi Tuyết cắn môi, rồi thành thật nói:
"Chị, em còn khoản tiền trợ cấp xuất ngũ, chị cứ cầm mà dùng nhé!"

Vân Sương lập tức trừng mắt, nắm tay em gái:
"Con bé này, tiền của em, em phải giữ lấy mà dùng. Giờ em đã quyết định ở lại, chị và anh rể cũng bàn bạc rồi. Sau này, mỗi tháng sẽ trả em ba mươi đồng tiền công."

Phi Tuyết hoảng hốt xua tay:
"Chị cả, không cần đâu! Người một nhà cả, giúp đỡ nhau là lẽ thường, nói tiền nong nghe xa lạ quá!"

Vân Sương giả vờ giận dữ, giọng cứng rắn:
"Em nghe cho rõ đây! Một việc phải ra một việc. Đáng lẽ em đã có một tương lai sáng sủa, chuyện cũ chị không nhắc lại. Nhưng giờ em đã ở lại, thì chị phải trả lương cho em. Anh em ruột cũng cần rạch ròi, nếu em không muốn nhận, thì chị bảo em đi tìm chỗ khác mà làm."

Phi Tuyết ngẩn người, nhìn đôi mắt nghiêm nghị của chị mà nghẹn lời. Cô biết chị là vì tốt cho mình, chỉ là nghe vẫn thấy không quen.
"Chị cả, chúng ta là người một nhà, thật sự không cần thiết…"

"Chính vì là người một nhà, chị càng không thể bạc đãi em. Có em ở bên, chị mới yên tâm."

Ánh mắt của cô sáng rực, chân thành mà kiên quyết. Phi Tuyết cuối cùng cũng gật đầu:
"Vậy… cũng được."

Dù sao, tiền này sau này cũng dùng để mua quần áo, thức ăn cho mấy đứa nhỏ.

Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã sang đầu tháng Hai. Mùa xuân về, cây cỏ nhú chồi xanh mướt. Liễu Vân Sương lại tất bật, hai nhà kính đã gieo hạt, chỉ chờ trời ấm lên là đem cây con ra trồng.

Hôm nay, trong trấn có chuyện vui. Nhà Trương Trường Minh và Trần Sở Nga tổ chức tiệc mừng đầy tháng cho đứa con gái út. Lúc con bé tròn một tháng thì vướng Tết, bận bịu quá nên chưa làm. Người dân ở đây coi trọng lễ này lắm. Sau đầy tháng thì đến trăm ngày, nhất định phải mời họ hàng, bạn bè, lại còn phải mời thêm mấy bậc cao niên để lấy phúc cho con.

Món chính trong buổi tiệc chính là bánh bao nhân đậu, gọi là bánh bao trăm tuổi. Người ta tin rằng ăn loại bánh này thì con cái sẽ sống lâu trăm tuổi, cả đời bình an. Khách đến dự cũng chẳng ai đi tay không, ít thì đôi giày, đôi áo cho trẻ, nhiều thì mừng tiền.

Liễu Vân Sương chuẩn bị hẳn hai mươi đồng, đặt ngay ngắn vào phong bì đỏ. Số tiền ấy ở thời buổi này thật sự rất lớn, ai thấy cũng phải tròn mắt.

Trần Sở Nga vừa nhìn thấy đã giật mình:
"Trời đất, Vân Sương, cô làm gì vậy? Một đứa trẻ con, cô cho nhiều tiền như thế, nó có biết tiêu vào đâu đâu!"

Vân Sương chỉ cười, giọng không nhanh không chậm:
"Sở Nga, cô còn khách sáo với tôi làm gì. Có Tử Yên rồi, cô chẳng những có con trai con gái, mà còn thêm phúc thêm lộc. Hai mươi đồng này coi như tôi chúc mừng, chẳng đáng gì."

Sở Nga đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa ái ngại, cố nhét trả lại:
"Nhiều quá, tôi không dám nhận, cô cầm về đi."

Hai người lôi qua kéo lại một hồi, rốt cuộc Vân Sương vẫn thắng thế, số tiền kia nhất quyết không nhận lại.

Khách đến chúc mừng mỗi lúc một đông. Trương Trường Minh là đội trưởng nên có mặt hầu như tất cả bà con trong đội. Chẳng mấy chốc, Sở Nga bận rộn tiếp khách, để lại Trương Tử Lệ trong phòng trông em.

Hứa Tri Tình, Hứa Tri Lễ, Hứa Tri Ý cùng mấy đứa nhỏ khác cũng đến. Cả đám ríu rít vây quanh cái nôi, tò mò nhìn em bé đỏ hỏn, cười đùa chẳng dứt.

Liễu Vân Sương ngồi ở bàn tiệc cùng Liễu Phi Tuyết, bất ngờ chạm mắt Hứa Tri Vi. Cô ta theo bà nội đến dự, vừa vặn cũng nhìn thấy chị em nhà họ Liễu.

Trong đầu Hứa Tri Vi vang lên giọng hệ thống lạnh tanh:
"[Nhìn xem, Liễu Vân Sương không còn giống trước kia nữa.]"
"[Đúng vậy, có tiền rồi, con người ta trẻ ra thấy rõ.]"

Mặt Tri Vi thoắt xanh thoắt trắng, nghiến răng đầy oán hận:
"[Tại sao? Tại sao tôi lại thảm hại thế này, còn bà ta ngày một tốt hơn? Tôi không cam lòng!]"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 364



Hệ thống nhếch mép cười lạnh:
"[Oán trách thì có ích gì? Ai bảo cô ngu xuẩn, lần nào cũng chẳng chịu nghe lời tôi. Bây giờ thua kém người khác lại muốn sống muốn chết, cái tính cách này nếu không thay đổi, tôi cũng chẳng cứu nổi cô.]"

Giọng điệu kia nghe chẳng hề nể nang, như thể sẵn sàng bỏ rơi cô ta bất cứ lúc nào.

Hứa Tri Vi vội vàng cầu khẩn:
"[Tôi biết rồi, tôi sẽ nghe lời! Cậu cứ yên tâm.]"

Hệ thống lại thong thả đáp:
"[Dù sao cô cũng chỉ là vật ký sinh, nếu cô không tồn tại, tôi cũng biến mất. Nhưng chip của tôi sẽ được sao chép, việc tái sinh chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu lần sau cô vẫn ngu như cũ, tôi cũng chẳng ngại nghỉ ngơi thêm lần nữa.]"

Tri Vi hoảng hốt run rẩy:
"[Đừng mà! Tôi hứa, tôi nhất định sẽ nghe lời cậu!]"

Liễu Vân Sương vô tình nghe được vài câu, cả người rùng mình. Thì ra Hứa Tri Vi và cái hệ thống kia ràng buộc với nhau, sống chết cùng chung một sợi dây. Chẳng trách trước đây Tri Vi cứ như thể có thần thánh phù trợ, lúc nào cũng thắng thế.

Hóa ra khoảng thời gian hệ thống “nghỉ phép” chính là lúc nó bỏ mặc Tri Vi, để mặc cô ta muốn làm gì thì làm. Giờ đây, Tri Vi chẳng còn ai thương yêu, chỉ biết dựa vào hệ thống mà níu kéo hy vọng cuối cùng.

Kiếp trước, Tri Vi thuận buồm xuôi gió, một bước thành người thừa kế tập đoàn nghìn tỷ. Còn được nam chính nâng đỡ, hết lần này đến lần khác bảo vệ. Nhưng kiếp này, sau khi Vân Sương trùng sinh, đường đi của Tri Vi đã hoàn toàn rẽ sang lối khác, tính cách méo mó, chẳng còn là đại nữ chính hào quang chói lọi ngày xưa nữa.

Vân Sương đang nghĩ ngợi, bên kia chủ nhà đã đứng lên nói lời cảm ơn, rồi dọn tiệc. Bốn món nguội, bốn món nóng, tám đĩa bày ra bàn, khẩu phần thịnh soạn vô cùng.

Ở cái thời này, trừ Tết ra thì chỉ có cỗ bàn nhà ai có hỷ sự mới được ăn ngon như thế. Đám trẻ con nghe mùi thơm đã chạy ùa đến ngồi chen chúc bên bàn.

Bên cạnh, Lý Nguyệt Lan và Lý Thủy Tiên rì rầm hỏi:
"Vân Sương, sao đồng chí Kiều không đến góp vui?"

"Anh ấy bận chuẩn bị vật liệu xây nhà, hai hôm nay xoay như chong chóng."

Thực ra, Kiều Dịch Khất vốn thấy mấy chuyện xã giao này chỉ cần Vân Sương có mặt là đủ. Cả nhà kéo đến e không tiện, hơn nữa anh thật sự đang có việc.

Nguyệt Lan xuýt xoa:
"Đồng chí Kiều thật chu đáo. Sau này hai người có nhà trên núi rồi, đi lại, sinh hoạt cũng thuận tiện hơn nhiều."

Thủy Tiên thì thì thầm với chị:
"Chuyện của Quốc Phong, em cũng đừng lo. Bình thường mẹ chị rảnh rỗi vẫn qua chỗ chị, vừa khéo giúp chị trông nom bọn nhỏ. Ruộng nương nhà em, anh Quốc Phong bảo cứ để chị em mình canh tác. Sau khi nộp thuế, còn lại chia đôi."

Nghe xong, Vân Sương thoáng gật đầu. Cách ấy quả thật thỏa đáng, vừa tăng thêm thu nhập cho nhà Thủy Tiên, vừa giải quyết xong gánh nặng của Quốc Phong.

"Vậy thì tốt, hai người bàn bạc xong là được."

Dù miệng nói thế, trong lòng Vân Sương vẫn hiểu rõ, họ nhắc đến chuyện này chẳng qua cũng chỉ để cô yên tâm hơn mà thôi.

Trong bữa tiệc, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng ánh mắt Lý Nguyệt Lan thì lại cứ láo liên như đang chờ dịp. Vừa gắp miếng đậu phụ xào ớt xanh bỏ vào bát, chị ta vừa làm như vô tình dò hỏi:

"Vân Sương, nghe đồn chị trả cho Lý Quốc Phong ba mươi tệ một tháng, thật thế à?"

Liễu Vân Sương điềm nhiên gật đầu:
"Ừ, thật đấy. Em cũng nghe rồi à?"

Nguyệt Lan hạ đũa xuống, gương mặt làm bộ nghiêm trọng:
"Nghe chứ! Cường Tử nhà chị kể, bảo đồng chí Kiều nói một câu, thế là tin lan khắp. Ai mà chẳng xôn xao!"

Thì ra, nguồn gốc chuyện lại chính từ miệng Kiều Dịch Khất. Vân Sương nghe mà chẳng bận lòng. Đã thuê người thì ắt sẽ lộ, giấu cũng chẳng được.

Lý Thủy Tiên ngồi kế bên xuýt xoa:
"Vân Sương đúng là hào phóng, dám trả cao như vậy! Người khác mà nghe chắc trố mắt hết!"

Những người xung quanh cũng phụ họa, giọng điệu vừa hâm mộ vừa như châm chích:
"Chuyện này người ta bàn tán từ sáng đến giờ rồi. Bà cụ Hứa cũng hỏi han khắp nơi nữa kìa."

Một chị khác hạ giọng, tỏ vẻ lo lắng:
"Ba mươi đồng đâu phải con số nhỏ. Em phải cẩn thận, đừng để bà già đó nhân cơ hội kiếm chuyện. Cái miệng bà ta thì ai mà chẳng biết!"

Vân Sương cười nhạt, khóe môi nhếch lên đầy kiêu ngạo:
"Giờ đã thế này rồi, bà ta mà dám đến gây sự, em quyết không để yên. Đừng tưởng hù dọa được em."

Câu nói dứt khoát khiến bàn tiệc thoáng chùng xuống, vài người nhìn nhau, im lặng.

Tiệc tàn, ai về nhà nấy. Trên đường trở về, Phi Tuyết vẫn thấy bất an, khẽ hỏi chị:
"Chị cả, chị nghĩ bà già đó có thật sự tìm đến quấy rầy không? Tuy mình chẳng sợ, nhưng cứ bị dây dưa cũng thấy chán ngán."

Vân Sương chỉ thản nhiên đáp:
"Chuyện này lo cũng vô ích. Nếu bà ta thật sự muốn giở trò, chị em mình có canh cũng chẳng canh nổi. Mấy ngày nay chỉ cần để ý kỹ một chút, đừng cho bọn trẻ đi lung tung là được."

Phi Tuyết nghe vậy chỉ biết gật đầu. Dù nói thế, nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm. Nhất là dạo này, bà cụ Hứa thường xuyên xuất hiện gần cổng lớn, đứng tụm với mấy bà hàng xóm lắm chuyện, ánh mắt cứ như đang rình mò. Dù bà ta chưa đến gần, nhưng cái kiểu chực chờ ấy khiến ai nhìn cũng bực.

Trong nhà dặn dò kỹ lưỡng, đặc biệt là ba đứa nhỏ, đi đâu cũng phải có người trông, tuyệt đối không cho lơ là. Nhưng nửa tháng trôi qua, lạ thay, chẳng có gì xảy ra. Đến nỗi Vân Sương cũng bắt đầu ngờ rằng mình đã quá đa nghi.

Một buổi trưa, khi cô vừa từ ruộng về, thì thấy Kiều Dịch Khất cùng hai người anh em đã về đến sân. Họ xách theo túi to túi nhỏ, mặt ai nấy đều phấn khởi.

"Vân Sương, anh có tin tốt cho em đây, xem này!" – Dịch Khất cười, rồi rút từ trong áo ra một tờ báo.

Vân Sương nghi hoặc nhận lấy. Vừa đọc mấy dòng, mắt cô đã mở to kinh ngạc:
"Dịch Khất, chuyện này… là thật sao?"

Anh gật đầu chắc nịch:
"Đương nhiên rồi, báo tỉnh đăng hẳn hoi, còn giả thế nào được?"

Ngực Vân Sương dâng lên một niềm phấn khích. Bấy lâu nay, cô mong chờ tin này từng ngày. Hóa ra, chính sách cho phép phát triển kinh tế cá thể, năm ngoái mới manh nha, nay thì thật sự triển khai khắp toàn tỉnh, lại còn được khuyến khích mạnh mẽ.

Cô nhìn chồng, giọng run lên vì xúc động:
"Vậy thì tốt quá! Chúng ta có thể mở cửa hàng ở chợ lớn. Đến khi rau thu hoạch, ngày nào cũng đem hàng đến bán. Rồi còn có thể nuôi thêm gà, thêm thỏ, bán trứng, bán thịt. Tất cả đều được!"

Dịch Khất nhìn cô, ánh mắt rực sáng:
"Anh cũng nghĩ vậy. Dù ban đầu vất vả và chưa có thu nhập ngay, nhưng về lâu dài chắc chắn sẽ thu lại. Có chỗ cố định, khách hàng ổn định, đỡ cực hơn đi rong."

Phi Tuyết đứng bên, nghe mà lòng nóng ran:
"Chị cả, cho em đi cùng nhé, em cũng muốn xem mặt bằng ở đó thế nào."

Vân Sương bật cười, nắm tay em gái:
"Đi chứ, một nhà thì đi cả. Hai ngày nữa chúng ta cùng lên huyện xem. Nếu có mặt bằng trống, thuê ngay một gian!"

Nói thì nói vậy, nhưng việc nhà vẫn chất đống.

Vân Sương quay sang hỏi:
"Mấy hôm nay trời ấm rồi, cây ăn quả trên núi sao rồi?"

Một người em đáp:
"Chị dâu, sáng nay bọn em vừa lên, nhiều cây sắp ra nụ rồi. Nhìn là biết năm nay chắc chắn được mùa."

Nghe vậy, Vân Sương thở phào, trong mắt ánh lên hy vọng:
"Thế thì chiều nay, chị cũng phải lên xem tận mắt."

Dịch Khất nhìn vợ, ánh mắt đầy trìu mến. Anh khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng:
"Đúng lúc nền móng trên núi cũng làm xong. Chiều nay chúng ta cùng đi, vừa xem cây, vừa xem nhà."

Vân Sương gật đầu, lòng dâng lên một niềm tin chắc nịch. Nhà cửa phải dựng vững chãi, móng cao, phòng khi nước dâng. Chuồng gà chuồng thỏ cũng phải làm cho đàng hoàng, có lớn mới bền.

Ăn cơm trưa xong, tiễn hai đứa nhỏ đến trường, cả nhà liền chuẩn bị lên núi.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 365



Suối Thủy Tuyền đã gần ngay trước mắt, Hứa Tri Ý vui sướng chạy nhảy, tiếng cười vang vọng cả một góc núi. Băng trên dòng suối nhỏ đã tan, con mương bên dưới tích đầy nước trong veo.

Liễu Vân Sương tranh thủ múc nước tưới cho mấy cây ăn quả, còn kín đáo hòa thêm chút Linh tuyền. Những cây ấy không uổng công cô dày công chăm sóc, thân lá xanh mướt, nụ hoa cũng to gấp rưỡi bình thường. Chỉ chờ thêm vài ngày nữa thôi, cả vườn sẽ nở rộ, hương thơm ngập tràn.

Kiều Dịch Khất xách nước giúp cô, vừa làm vừa cảm khái:
"Anh đã hỏi đội trưởng rồi, mấy ngọn núi phía trước đều chưa cho thuê. Năm nay nếu chúng ta kiếm được tiền, chắc chắn có kẻ đỏ mắt ghen ghét. Nếu thật sự muốn mở rộng, sau khi giai đoạn đầu tiên kết thúc, mình thuê hết mấy ngọn núi kế bên đi."

"Giai đoạn đầu tiên?" Liễu Vân Sương khựng lại, ánh mắt nghi hoặc.

Kiều Dịch Khất nhìn cô, khóe môi cong cong:
"Cuối xuân đầu hè, anh đào, dâu tằm sẽ chín. Nếu bán chạy, đó coi như giai đoạn đầu. Em đừng lo chuyện tiền, anh có. Em muốn thuê bao nhiêu ngọn núi, anh cũng chiều."

Ánh mắt anh sâu như vực, nhìn chằm chằm khiến tim cô run lên. Rõ ràng là đang bàn chuyện làm ăn, mà sao lại có mùi vị như tổng tài bá đạo vậy chứ!

"Được, em cũng tính rồi, chúng ta tìm một chỗ đất bằng, trồng ít dâu tây. Cây giống em chuẩn bị xong cả."

"Không vấn đề gì, cứ trồng trước nhà, rồi dựng hàng rào vây lại."

Phải công nhận, Kiều Dịch Khất thật biết cách khơi dậy cảm xúc. Bất kể cô nói gì, anh đều tiếp lời, hơn nữa còn làm thật. Vườn cây, chuồng gà, hàng rào sắt, thứ nào anh cũng thu xếp ổn thỏa. Những thứ hiếm hoi thời này, anh đều nghĩ cách đem về cho cô.

"Đi thôi, qua chỗ xây nhà xem."

"Ừ, đi!"

Họ dự tính sẽ xây năm gian nhà, thêm một gian bếp đơn giản. Hiện tại mới có Lý Quốc Phong giúp, sau này cần thêm người thì vẫn đủ chỗ. Nhà sẽ xây bằng đá xếp chồng, chắc chắn lại có nét cổ kính.

Kiều Dịch Khất nói:
"Đến lúc đó, lắp toàn bộ cửa kính vào, sáng sủa mà lại rộng rãi."

"Em cũng nghĩ thế. Vài ngày nữa, nhà mới có thể bắt đầu trang trí rồi."

Vừa nghe xong, Liễu Vân Sương liền quay mặt đi, không dám nhìn thẳng anh. Kiều Dịch Khất gần đây đúng là càng lúc càng táo bạo, hễ có cơ hội là trêu chọc, chẳng buông tha. Lại còn cằn nhằn trời chưa ấm lên, như thể chỉ cần thời tiết thuận lợi là sẽ lập tức dựng nhà, rồi làm tiệc cưới luôn vậy.

Bên kia đang bận rộn, còn cô chuẩn bị xuống huyện thành. Nhà cửa ở chợ lớn vẫn chưa rõ tình hình, nhất định phải đi xem tận mắt. Đây là chuyện lớn, liên quan cả tương lai gia đình!

Lần này, Khánh Tử và Liễu Phi Tuyết cùng đi, con gái út thì bế theo, còn Hỉ Tử ở lại trông núi.

Sáng nay, Liễu Vân Sương mặc áo len cổ cao màu trắng, bên ngoài khoác áo dạ màu lạc đà. Liễu Phi Tuyết còn cẩn thận tết tóc cho chị, phối với băng đô ngọc trai mới mua. Trước khi đi, còn thoa thêm chút son môi.

Cô gái thường ngày giản dị, nay bỗng trở nên dịu dàng kiều diễm, bước ra cửa liền khiến Kiều Dịch Khất ngẩn người.

"Anh rể, có đẹp không?" Phi Tuyết thấy dáng vẻ ấy thì cười gian, cố tình hỏi.

"Đẹp... đẹp lắm!" Kiều Dịch Khất gần như buột miệng, ánh mắt sáng quắc như bị hút chặt.

Thực ra, ba chị em nhà họ Liễu đều thuộc hàng xinh đẹp sắc sảo. Trước kia, vì cực khổ nên Vân Sương xanh xao gầy gò, nay cuộc sống khá hơn, ăn uống đủ đầy, khí sắc cũng thay đổi hẳn. Da thịt trắng trẻo, nét mặt đằm thắm, thêm chút điềm tĩnh của năm tháng, càng khiến người ta mê mẩn.

"Chị đã bảo đừng tô son rồi mà, nhìn kỳ lắm." Vân Sương lúng túng, vội muốn đưa tay lên lau.

Kiều Dịch Khất lập tức chặn lại, Phi Tuyết cũng phụ họa:
"Ôi chao, chị cả, bình thường chị chẳng mấy khi chải chuốt. Hôm nay ra ngoài, trang điểm đẹp một chút thì có sao đâu. Chị xem anh rể thích thế kia, hai người đứng cạnh nhau, đúng là trời sinh một cặp!"

Nói rồi, Phi Tuyết cười gian, bất ngờ đẩy chị mình về phía Kiều Dịch Khất.

"Á!" Vân Sương không kịp phòng bị, ngã thẳng vào lòng anh.

Kiều Dịch Khất thừa cơ ôm chặt, ánh mắt đầy cảm kích liếc sang em vợ, rõ ràng là rất hưởng thụ.

"Đừng bày trò nữa, đi thôi!" Vân Sương mặt đỏ bừng, kéo Hứa Tri Ý đi ra cửa.

Đằng sau, Phi Tuyết ôm bụng cười, lắc đầu lia lịa.

"Anh rể à, em thấy chị cả em đỏ hết cả mặt rồi kia, anh phải liệu mà cố gắng đấy!"
Liễu Vân Sương giật nhẹ tay áo, xấu hổ cúi mặt, còn Kiều Dịch Khất thì ho khan, giả vờ nhìn ra ngoài cửa kính. Ai nấy đều phì cười, nhưng rồi cũng nhanh chóng im lặng, ngồi yên trên chuyến xe đưa họ vào huyện thành.

Con đường dẫn đến chợ lớn hôm nay náo nhiệt hơn hẳn so với năm ngoái. Người qua kẻ lại tấp nập, hàng hóa bày bán san sát, tiếng gọi mời rộn ràng không ngớt.

"Mọi người xem kìa, trước cửa kia có bảng cho thuê nhà."
Trước mặt họ, một tấm bảng dựng ngay đối diện khu chợ lớn, chữ viết nguệch ngoạc nhưng đủ để gây chú ý.

Chợ huyện không giống những nơi khác. Người ta gọi là "chợ", nhưng thật ra lại là cả một con phố dài, một bên là dãy cửa hàng liền kề, bên trong còn có cả khoảng sân rộng chưa ai khai thác. Ở kiếp trước, tận nhiều năm sau nơi này mới thành trung tâm buôn bán, thậm chí còn được quy hoạch thành chợ nông sản lớn nhất huyện. Người chen chúc, phồn hoa bậc nhất. Nghĩ đến cảnh ấy, tim Liễu Vân Sương đập thình thịch.

"Đi, qua đó hỏi thử xem nào!"

Họ tìm đến quầy bột thủ công bên đường. Kiều Dịch Khất bước lại gần, hỏi dò:
"Anh ơi, cho em hỏi, chủ cửa hàng này có ở quanh đây không?"

Người đàn ông ngẩng đầu lên, thấy mặt Kiều Dịch Khất thì mắt sáng bừng:
"A, cậu là người bán rau phải không? Tôi còn nhớ mà, mấy lần mua rau của cậu rồi!"

"Đúng rồi ạ, tụi em thấy chỗ kia có bảng cho thuê, nhưng chẳng gặp chủ nhà đâu."
"À, chắc cô ấy đang dẫn người đi xem phòng bên kia rồi, vừa mới thấy."

Nghe vậy, cả nhóm lập tức rảo bước. Quả nhiên, ở một góc khuất, họ bắt gặp một người phụ nữ tầm ngoài bốn mươi đang khóa cửa.

"Chị ơi, cho hỏi, chị là chủ nhà ở đây phải không?"
"Đúng rồi, các cậu cũng đến xem à?" Người phụ nữ cười nhẹ, giọng nói thản nhiên nhưng ánh mắt lại ánh lên tia dò xét.

"Vâng, bọn em muốn xem cửa hàng ạ."
"Được thôi, giờ nhà nước mở cửa buôn bán rồi, thuê thì cứ thuê, bán gì cũng được. Thế mấy đứa định bán thứ gì?"

Liễu Vân Sương thành thật đáp:
"Bọn em bán rau ạ."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 366



Người phụ nữ gật gù, giọng có chút thoải mái hơn:
"Được rồi, muốn thuê rộng bao nhiêu thì nói. Dãy này còn nhiều, chọn thoải mái."

Nghe vậy, tim cả ba người không khỏi xốn xang. Ai mà chẳng muốn chọn chỗ đẹp nhất? Họ dừng ngay trước hai căn sát cổng chợ, cửa sắt khóa kín.

"Chị cho bọn em xem thử hai căn kia được không?"
"Được chứ!"

Cửa vừa mở, bụi bay mù mịt. Căn thứ nhất rộng khoảng 50 mét vuông, nền gạch loang lổ, tường xỉn màu, nhưng vị trí thì quá tuyệt.
"Mấy đứa thấy sao? Rộng rãi đấy, nhưng chắc phải mất công dọn dẹp."

Liễu Vân Sương len lén liếc nhìn Kiều Dịch Khất, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng.

Họ lại sang căn bên cạnh. Căn này nhỏ hơn, tầm 30 mét vuông, gọn gàng, vừa đủ để bày rau.
"Thế nào? Quyết định đi chứ?" Chủ nhà khoanh tay đứng chờ.

"Chị ơi, giá thuê thế nào ạ?"
"Căn nhỏ 10 đồng một tháng, căn lớn 15 đồng. Nhưng phải trả liền sáu tháng."

Nghe xong, cả ba người đều lặng người. Giá không phải quá cao, nhưng đối với họ thì vẫn là một gánh nặng.

Chủ nhà thở dài, than phiền:
"Nói thật nhé, ngày nào cũng có người tới xem, khen thì nhiều lắm mà thuê thì chẳng ai dám thuê. Tôi cũng sốt ruột đây, chỉ mong sớm có người ổn định để khỏi phiền phức."

Kiều Dịch Khất và Liễu Vân Sương nhìn nhau, trong khoảnh khắc đã hiểu ý. Anh chậm rãi nói:
"Chị ơi, cho bọn em xin địa chỉ liên lạc. Chúng em về bàn bạc thêm đã."

Người phụ nữ hơi thất vọng nhưng vẫn viết địa chỉ, đưa cho họ.

Sau khi rời đi, ba người tiếp tục tản bộ quanh khu chợ. Không khí giữa họ dần nhẹ nhõm hơn.

"Chị cả, em thấy căn 30 mét vuông kia là hợp nhất. Rau của mình có hạn, mà thêm năm đồng một tháng cũng đâu phải ít. Đừng tham rộng làm gì, vừa tốn vừa áp lực."

Liễu Phi Tuyết bĩu môi rồi thở dài:
"Mà này, chị có để ý không, nguyên cả dãy nhà này đều là của chị ta đấy. Cứ cho thuê như vậy, mỗi tháng chị ấy cũng thu về vài trăm đồng, ngồi rung đùi mà sống sung sướng. Đúng là số đỏ thật!"

Liễu Vân Sương nhìn xa xăm, giọng nửa cảm thán nửa kiên quyết:
"Ừ, mình cũng phải cố thôi. Ngày nào đó, chúng ta cũng mua được nhiều nhà, rồi cũng trở thành bà chủ cho thuê, lúc đó tha hồ mà ngẩng cao đầu."

"Nhưng mà, Phi Tuyết, chị nghĩ thuê căn rộng hơn thì vẫn tốt hơn. Sau này ngăn riêng ra một chỗ để nghỉ ngơi, tiện lắm." Liễu Vân Sương vừa đi vừa nói. "Dịch Khất, anh nghĩ thế nào?"

Kiều Dịch Khất đang mải nghĩ ngợi chuyện đâu đâu, nghe gọi tên mình thì giật mình:
"Hửm?"

"Anh sao thế, gọi mãi mới trả lời." Vân Sương cau mày.

"Không có gì, anh chỉ đang nghĩ chuyện khác thôi." Anh ho khẽ một tiếng, cố che giấu.

"Em nói là thuê căn rộng hơn ấy, để sau này còn có chỗ nghỉ tạm."

"Ừ, cũng được, vậy thuê căn rộng đi. Vân Sương, em đã mất công xuống huyện một chuyến, hay là đi dạo thêm một vòng nhé. Đám nhỏ cũng cần sắm quần áo mùa xuân rồi."

Quả thật, mấy đứa trẻ đang lớn, quần áo năm ngoái mặc vào đã chật căng. Trước kia, cô thường mua rộng một cỡ, mong mặc thêm được vài năm, nhưng thật ra mặc rộng thì vướng víu, đến khi vừa người thì quần áo cũng cũ kỹ, vá víu tạm bợ. Giờ điều kiện khấm khá hơn, cô không muốn để bọn nhỏ thiệt thòi nữa.

"Nhưng mà, vậy có quyết định chuyện thuê nhà luôn không?" Cô vẫn lo lắng, sợ để lâu thì căn nhà hợp ý sẽ bị người khác thuê mất.

Kiều Dịch Khất lúc này đã bế Hứa Tri Ý lên, vừa đùa vừa nói:
"Không vội đâu, để lát nữa bảo Khánh Tử đến lo liệu là được."

Khánh Tử nghe thế liền vỗ ngực cam đoan:
"Vâng, chị dâu cứ yên tâm, em sẽ lo cho chị thỏa đáng."

"Ừ, vậy phiền em rồi." Vân Sương gật đầu, tạm bỏ qua lo lắng.

Ba người cùng nhau đi đến Cung Tiêu Xã. Vừa đến nơi, Liễu Phi Tuyết đã tinh mắt chỉ:
"Chị cả, chị xem, mấy cửa hàng này hình như mới mở phải không?"

Đúng thật, hai bên đường khác hẳn trước kia. Biển hiệu treo lên san sát: tiệm cắt tóc, tạp hóa, quần áo, thậm chí còn có cả tiệm vàng ngay sát Cung Tiêu Xã.

"Xem ra kinh tế cá thể thật sự phát triển rồi. Ngay cả trước Cung Tiêu Xã mà cũng có người dám mở cửa hàng." Vân Sương khẽ thở dài.

"Đương nhiên, chỗ này người qua lại tấp nập, ai mở cửa hàng ở đây thì phải nói là rất có mắt nhìn." Kiều Dịch Khất gật gù phụ họa.

Vân Sương nhìn dòng người nhộn nhịp mà trong lòng dấy lên một tia cảm khái. Từ đây đến mười, hai mươi năm sau, xã hội sẽ còn thay đổi nhanh hơn nữa. Những cửa hàng nho nhỏ này chỉ là khởi đầu. Người ta còn sợ, chưa dám mạnh tay, nhưng rồi cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội đầu tiên kiếm vốn.

Đúng lúc ấy, Kiều Dịch Khất nắm lấy tay cô:
"Vân Sương, chúng ta vào tiệm vàng kia xem thử đi."

Cô thoáng giật mình:
"Chúng ta vào đó làm gì? Không mua đồ thì người ta cũng chẳng hoan nghênh đâu."

"Ai nói không mua. Sắp tổ chức tiệc cưới rồi, anh muốn chọn cho em vài món trang sức."

Cô ngẩn ra, tim khẽ run. Lúc này đồ cưới lớn vẫn chỉ tính là "ba chuyển một vang". Nói tới mấy kiểu "ba vàng năm vàng" sau này còn chưa có. Chính vì thế, sự xuất hiện của một tiệm vàng ở đây mới thật bất ngờ.

*Ba chuyển: xe đạp, máy may, đồng hồ. Một vang: radio."

Vân Sương vội vàng lắc đầu:
"Không cần đâu, nhà mình còn biết bao chỗ phải tiêu tiền."

Kiều Dịch Khất mỉm cười, ánh mắt lóe lên, sau đó khẽ nháy mắt với Phi Tuyết.

Phi Tuyết hiểu ý ngay, kéo tay chị gái, giọng đầy nũng nịu:
"Chị cả, đã tới đây thì vào xem một chút đi. Có mua hay không cũng chẳng sao, người ta đâu có đuổi mình. Hơn nữa, chị chẳng luôn nói muốn học hỏi cách người ta buôn bán sao? Tiệm vàng này vừa mở, chúng ta vào xem, coi như tích lũy kinh nghiệm cũng tốt."

Vân Sương vừa nghe đến chuyện buôn bán liền động lòng. Cô chần chừ một thoáng rồi gật đầu:
"Thôi được, vậy thì vào xem thử."

Cửa vừa mở, nhân viên bán hàng đã niềm nở bước ra:
"Chào mấy vị đồng chí, mời vào xem ạ! Cửa hàng chúng tôi mới khai trương, có vàng bạc trang sức, hôm nay đều giảm giá!"

Khác hẳn với kiểu bán hàng cứng nhắc ở Cung Tiêu Xã, sự nhiệt tình này khiến người ta thấy thoải mái.

"Quả nhiên, dịch vụ mới là quan trọng." Vân Sương khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe sáng.

"Vâng, chúng tôi chỉ xem một chút thôi." Cô mỉm cười đáp, bước vào cùng mọi người.

Nhân viên bán hàng lập tức đi theo, giới thiệu tận tình. Nhìn cách ba người ăn mặc tươm tất, rõ ràng coi họ là khách hàng tiềm năng.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy ánh mắt tham lam lóe lên từ mấy người phụ nữ đứng ngoài cửa, tim Liễu Vân Sương khẽ thắt lại.

Trong đầu cô chợt thoáng qua một dự cảm chẳng lành—chuyện hôm nay, rất có thể sẽ lan ra cả đội sản xuất.

"Anh Dịch Khất, đừng xem nữa, chúng ta đi thôi…" Cô khẽ nắm tay anh, giọng đầy thấp thỏm.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 367



"Khoan đã, chị cả, nhìn thử cái vòng tay bạc này xem, đẹp lắm!"
Liễu Phi Tuyết vội vàng kéo tay chị mình lại, ánh mắt sáng rực. Vàng thì xa xỉ, dễ bị người ta để ý, còn bạc thì vừa túi tiền, lại kín đáo.

Liễu Vân Sương nhìn qua, quả nhiên chiếc vòng bạc kia toát lên vẻ thanh nhã.
"Ừm, cũng đẹp thật. Đồng chí, cho chúng tôi xem vài cái."

"Vâng ạ!"
Nhân viên bán hàng lập tức mỉm cười niềm nở, nhanh tay lấy ra mấy chiếc vòng.

Mẫu mã thời nay vẫn còn đơn sơ, phần lớn chỉ có mấy kiểu dáng cơ bản.

"Vân Sương, em thử chiếc này đi, anh thấy hợp với em lắm."
Ánh mắt tha thiết của cả ba người dồn về phía cô khiến cô vừa ngại vừa bối rối.

"Đồng chí, chồng chị thật tinh mắt đấy, đây là mẫu mới nhất của cửa hàng."
Nói xong, nhân viên bán hàng trực tiếp đeo chiếc vòng bạc kiểu kéo đẩy lên tay Liễu Vân Sương. Trên vòng khắc hình hoa sen đơn giản, mà nhìn vào lại toát lên khí chất thanh nhã hiếm có.

"Đẹp lắm, đeo luôn đi."
Kiều Dịch Khất nắm lấy tay cô, ánh mắt cưng chiều như muốn khóa chặt cô vào lòng.

"Thôi, anh đừng làm quá thế chứ!"
Liễu Vân Sương đỏ mặt, khẽ trách.

"Nghe anh đi, hôm nay là ngày vui, cứ để anh chiều em một lần."
Anh quay sang nhìn Phi Tuyết, cười: "Phi Tuyết, em cũng chọn một cái đi, anh tặng cho em, coi như cùng chị em em một đôi."

"Em không cần đâu. Thay vào đó, mua cho mấy đứa nhỏ vài đôi vòng tay, sau này còn làm của hồi môn."
Câu nói ấy lập tức khiến Liễu Vân Sương dao động.

"Đúng rồi, loại vòng nhỏ này cũng hay, trơn, đơn giản, dễ đeo."

Vòng tay trẻ con thì chọn dễ, kiểu dáng trơn nhẵn, hình tròn truyền thống. Hứa Tri Ý được một đôi cỡ nhỏ vừa khít. Nhưng đến lượt Hứa Tri Tình thì lại lỡ cỡ: vòng lớn thì rộng thênh thang, vòng nhỏ thì chẳng vào nổi. Cuối cùng, họ chọn loại lớn, để dành khi con bé trưởng thành, giờ đi học cũng chẳng nên nổi bật quá.

Cũng không quên phần của Phi Tuyết, Liễu Vân Sương chọn riêng cho cô một chiếc vòng tay thanh nhã.

Nhưng Kiều Dịch Khất chưa dừng lại. Anh lại đi chọn thêm một đôi khuyên tai ngọc trai, đưa cho vợ:
"Thử cái này đi, phối với bộ quần áo em đang mặc, anh đảm bảo càng đẹp hơn."

"Không cần đâu, đã mua vòng tay rồi."

"Không đắt, có năm đồng thôi. Tin anh đi."
Nói rồi, anh chẳng chờ cô từ chối, trực tiếp đeo lên tai cô. Khuyên tai ngọc trai nhỏ nhắn, đơn giản, chỉ một hạt tròn, vậy mà khi gắn lên tai Liễu Vân Sương, khí chất liền trở nên dịu dàng, sang hẳn một bậc.

"Đấy, đẹp lắm. Anh đi trả tiền."
Nói rồi, anh xoay người, không để cô có cơ hội phản đối.

Phi Tuyết nhìn cảnh ấy mà thở dài:
"Chị ơi, anh rể đúng là thương chị hết mực. Em còn nghe loáng thoáng hình như anh ấy định mua cả vàng cho chị nữa kìa!"

Thực ra, quả thật Kiều Dịch Khất đã có ý định mua vàng, nhưng anh thừa hiểu vợ sẽ không bao giờ chịu, đành chọn cách vòng vo, vừa khiến cô vui, vừa để lộ chút tâm ý.

Sau đó cả nhóm lại kéo nhau đến Cung Tiêu Xã, mỗi người sắm một bộ quần áo xuân mới. Hứa Tri Lễ và Hứa Tri Tình đang đi học, Kiều Dịch Khất cương quyết mua thêm cho mỗi đứa một bộ để thay đổi, dù quần áo cũ vẫn còn mặc được.

Thịt thà cũng không thể thiếu, họ mua liền mấy chiếc chân giò lớn, mang về để hầm.

Nhà cửa Liễu Vân Sương giao hết cho Kiều Dịch Khất và Khánh Tử, chẳng mấy bận tâm nữa. Mầm rau ngoài vườn đã nhú, trời lại ấm lên, cô tính trồng thêm vụ mới.

Đỗ Nhược Hồng ngày nào cũng đến báo cáo. Thực ra, bà cũng biết rõ, nếu sau này Vân Sương không cần nữa, thì coi như mất hẳn một khoản thu nhập.

Ngày hôm đó, Vân Sương vừa tưới nước xong thì Đỗ Nhược Hồng lại tới, dẫn theo hai cô con gái.
"Vân Sương, có việc gì thì bảo chị, chị làm cho!"

"Không vội, vừa hay chị đến, em cũng có chuyện muốn bàn. Vào nhà đi."

Trong nhà, cô rửa tay, lấy mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Tri Niệm và Tri Tâm.
"Mấy đứa ăn cho vui."

Nói xong, cô chợt nhớ ra:
"À, năm nay Tri Niệm mười bảy rồi nhỉ?"

"Đúng rồi, lớn lắm rồi. Như con bé Tiểu Phương trong thôn, bằng tuổi nó mà đã đính hôn rồi đấy."

Vân Sương cau mày:
"Chị dâu, đừng vội. Tính theo tuổi mụ thì mười bảy, nhưng thực ra mới mười lăm, mười sáu, còn nhỏ lắm, chưa nên gả vội."

Nghe vậy, Đỗ Nhược Hồng bỗng lặng đi, bàn tay thô ráp khẽ vuốt mái tóc con gái.
"Chị không vội, nhưng em biết đấy, đời chị đi đường vòng thế nào rồi… Chị tuyệt đối không muốn hai đứa nhỏ phải chịu cảnh như chị nữa. Nhìn em bây giờ sống với đồng chí Kiều, mới thấy thế nào là hạnh phúc. Đàn ông có bản lĩnh, lại thương vợ hết mực. Cái này mới gọi là phúc phận."

Lời ấy làm Vân Sương bùi ngùi. Cô cũng mong hai đứa nhỏ sẽ có tương lai sáng sủa, không lặp lại nỗi khổ của mẹ chúng.

"Ừ, nói phải. Chuyện hôn nhân, không cần phải vội vàng."

"Chị xem cho kỹ vào, nhân phẩm, gia cảnh, nết ăn ở… thứ gì cũng phải cân nhắc. Ở tuổi này mà nghĩ chuyện đó thì còn sớm quá."

"Đúng rồi. Nhà mình mới đỡ vất vả được chút xíu. Mấy năm trước, hai đứa nhỏ theo chị khổ sở, có hưởng phúc gì đâu. Bây giờ khá hơn thì cứ để chúng ở nhà thêm vài năm nữa. Chị nghiệm ra rồi: đời người phụ nữ, thời làm con gái là sướng nhất. Lấy chồng rồi là thành vợ nhà người ta, chăm người già, hầu chồng, nuôi con, mệt thì thôi rồi!"

Nghe bà nói, Liễu Vân Sương cũng thở dài đồng cảm. Đời ai chẳng thế, như một sợi dây thừng kéo qua kéo lại, vừa nhả đã siết.

"Thôi đừng nhắc chuyện buồn. Chị dâu, hôm nay em muốn bàn với chị việc này." Vân Sương hạ giọng, mắt sáng lên. "Trời ấm rồi, năm nay chị lại qua giúp em làm việc nhé?"

Đỗ Nhược Hồng nghe đến chuyện làm ăn là bừng bừng khí thế:
"Được chứ sao không! Em cứ gọi một tiếng, chị có mặt ngay."

Có lời hứa ấy, hòn đá đè ngực mấy ngày nay của bà coi như rơi cái bịch.

"Là thế này," Vân Sương tính toán rành rọt, "năm nay em định phủ kín rau cả mảnh đất trước cửa. Tới lúc đó, một mình em chắc chắn làm không xuể."

"Phủ kín hết ư?" Đỗ Nhược Hồng nhoài người. "Tổng cộng mười hai mẫu đấy, đâu có ít. Yên tâm, Vân Sương. Sáng chị đi giao rau, ban ngày vòng lại ruộng nhà em. Chị chẳng khéo tay khéo chân gì, nhưng việc đồng áng ăn vào máu rồi, đảm bảo làm trót lọt."

Bà vỗ ngực cái đôm, nghe chắc như đinh đóng cột. Vân Sương mỉm cười, cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

"Tốt quá. Nhưng… ruộng nhà chị thì sao?" Vân Sương vẫn cẩn thận hỏi.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 368



"Không sao." Đỗ Nhược Hồng phất tay. "Hứa Lam Giang giờ cũng bớt ngốc rồi, biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Hai đứa con gái chị cũng phụ được khối việc. Em đừng lo. Nhà chị thu xếp ổn thỏa."

"Vậy em nói thẳng điều kiện nhé." Vân Sương gật đầu: "Chị ở lại giúp em—nhặt rau, tưới nước, nhổ cỏ, mấy việc lặt vặt nhưng phải đều tay. Em trả chị hai mươi đồng một tháng, có hai ngày nghỉ. Khi bận việc riêng, chị cứ bảo em trước."

"Bao… bao nhiêu cơ?" Đỗ Nhược Hồng bật dậy, ánh mắt rực lên. "Vân Sương, em nói thật hả? Hai mươi đồng một tháng cho chị?"

"Là hai mươi đồng thật. Chị dâu, chị đừng vội mừng quá, nghe em nói đã."

"Ừ ừ, em nói đi, chị nghe đây." Bà nuốt nước bọt, hai tay bóp lấy gấu áo, tim đập thình thịch.

"Sang năm việc chắc nhiều gấp đôi. Có khi em đi vắng, chị phải trông coi hộ. Cả vườn rau, con gà con vịt, rồi người ra kẻ vào—chị giúp em quán xuyến."

"Em cứ yên tâm!" Đỗ Nhược Hồng vội chen lời, sợ lỡ miệng lại tụt mất cơ hội. "Chúng ta là chị em, việc này chị gánh hết. Em đi làm của em. Việc nhà cứ giao cho chị. Bọn trẻ cũng vậy, chị lo được!"

Trong lòng bà lộp bộp một niềm biết ơn. Hai mươi đồng—đó không chỉ là tiền, mà là thể diện, là chỗ đứng trong nhà.

"Vậy quyết nhé. Ngày mai chị đến làm chính thức."

"Được, được!" Bà gật liên hồi, mắt hoe hoe.

"À, tiện thể chị đi với em sang nhà Lý Nguyệt Lan một chuyến."

Đang phấn khích, Đỗ Nhược Hồng bỗng khựng lại như giẫm phải gai:
"Đến nhà cô ấy làm gì?"

"Em định gọi cô ấy qua làm phụ. Một mình chị, e có khi quá tải."

"Sao mà quá tải được, Vân Sương? Em cứ tin chị—một mình chị đủ." Bà buột miệng, giọng bất giác cao hơn nửa bậc. Trong mắt vụt qua tia lo lắng: thêm người đồng nghĩa chia bớt miếng ăn.

"Chị dâu, đừng nóng." Vân Sương nhẹ nhàng giữ tay bà, giọng ấm mà chắc. "Cô ấy sang là để hỗ trợ chị. Sang năm còn phải leo núi nữa, có lúc hai người phải thay ca. Em nói thật—chị là người chính, đừng sợ mất chỗ."

Câu ấy như viên thuốc an thần. Đỗ Nhược Hồng thở phào, khóe mắt giãn ra. Ừ, Vân Sương trọng tình, xưa nay nói sao làm vậy.

"Được, đi thì đi. Tri Niệm, Tri Tâm!" Bà quay ra cửa gọi to. "Hai đứa ở nhà canh cửa, vắng người là không được!"

Chỉ một thoáng, phong thái “nội tướng” của bà bật lại như lò xo.

Đến nhà Lý Nguyệt Lan, chuyện vừa ngỏ, đối phương mừng phát run, suýt nữa òa khóc. Niềm vui ấy, so với Đỗ Nhược Hồng lúc nãy, đâu có kém.

"Nguyệt Lan," Vân Sương nói rõ ràng, không vòng vo, "bên chị trả em mười lăm đồng một tháng. Việc cũng là nhặt rau, tưới tắm, nhổ cỏ, nhưng lúc cao điểm phải đổi ca với chị Đỗ. Chị em mình làm đâu ra đấy, ăn công ăn của."

Vừa nghe con số, Đỗ Nhược Hồng đứng cạnh bất giác thẳng lưng, khóe miệng nhích lên nửa tấc. Hóa ra Vân Sương quả thực nể mình hơn. Cục ghen tỵ vừa nhú đã bị b*p ch*t ngay tại chỗ.

"Bàn bạc gì chứ," bà vội cướp lời, sợ để lâu người ta lại nghĩ này nọ. "Đến lúc đó chị với Nguyệt Lan gánh hết việc, cỏ dại không cho mọc một cây!"

"Đúng đó, chị Vân Sương yên tâm, em làm được!" Lý Nguyệt Lan vừa mừng vừa rối, tay lau nước mắt, tay gật đầu liên tục.

Vân Sương nhìn hai người, nói thẳng:
"Chị Đỗ làm lâu năm, kinh nghiệm dày, lương cao hơn một chút là có lý do. Em nói trước để khỏi sau này so bì rồi mất vui. Mình cùng làm, cùng hưởng, nhưng công ai nấy nhận. Minh bạch ngay từ đầu."

Cũng may Lý Nguyệt Lan không giống mấy người hay tính toán, cô cười nói chắc nịch, không hề khách sáo.
“Vậy được, mai Nguyệt Lan với Nhược Hồng sẽ giúp em tìm mười người. Cứ theo giá cũ, năm hào một ngày. Trước hết mình sẽ bắt tay trồng mẻ rau đầu tiên.”
“Ừ, chuyện này em không cần lo. Vân Sương, sáng sớm mai người chắc chắn sẽ có mặt đông đủ.” Đỗ Nhược Hồng cười.

Thực ra, chỉ cần có tiền công, dân làng ai mà chẳng sẵn sàng. Giờ vẫn chưa bước vào vụ ruộng, ai nấy đều nhàn rỗi. Đám đàn ông thì phần lớn kéo nhau ra khe suối dựng nhà giúp, còn phụ nữ nếu được đi làm thêm, dăm ba ngày cũng đủ kiếm ít tiền, mua dầu ăn muối mắm, coi như xoay sở cho cả tháng.

Có Nhược Hồng với Nguyệt Lan đứng ra, công việc liền xuôi chèo mát mái. Hai người này làm đồng thì giỏi, mà còn nắm rõ ai trong đội tháo vát, ai chỉ làm cho có.

Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng đã nghe tiếng nói cười ngoài ngõ. Toàn phụ nữ trong đội, áo bông còn phồng mùi khói bếp, vừa đi vừa ríu rít chuyện trò, không khí nhộn nhịp chẳng khác gì ngày hội.

Chiều tối, ông bà Ba trở về. Sau Tết Nguyên Đán, họ dọn lên huyện thành ở. Trong nhà chẳng có việc gì gấp, trời lại lạnh buốt, ở trên đó vừa ấm vừa thoải mái.

Liễu Vân Sương vội vàng mời hai người vào, rót cho mỗi người một cốc trà hoa. Từ ngày Kiều Dịch Khất chuyển tới, trong nhà lúc nào cũng sẵn đủ loại trà. Cốc trà nóng bốc khói, bên trong còn có mứt quả và sơn tra khô, thoang thoảng vị ngọt vị chua. Anh nói thứ trà này giúp tiêu hóa, lại bổ khí huyết, trẻ già đều dùng được.

“Vân Sương, đừng bận, chúng ta không khát đâu.” Bà Ba xua tay.

“Không sao đâu ạ, bà Ba, đây là trà hoa Dịch Khất mới pha, hai bác thử xem.”

Cô nghĩ bụng, mùa xuân sắp đến, chắc hai người này về quê là vì chuyện cấy cày. Ai ngờ, bà Ba bỗng hạ giọng, mở lời trước:
“Vân Sương à, ta thấy cháu trồng rau ngay trước cửa nhà rồi. Vậy năm nay không định gieo lúa mì nữa à?”

“Vâng ạ, bà Ba. Giờ trồng rau bán kiếm tiền, sau mua ít lương thực là đủ ăn rồi.”

Nghe vậy, bà Ba gật đầu, mắt sáng lên như đã tính toán sẵn.
“Vậy tám mẫu đất của nhà bác, giao cả cho cháu trồng nhé!”

Câu nói bất ngờ khiến Vân Sương giật mình.
“Bà Ba, sao thế ạ? Hai bác chẳng phải đã bàn từ trước, năm nay sẽ trở lại tự canh tác sao?”

Bà Ba thở dài, liếc chồng, rồi chậm rãi nói:
“Đúng ra là thế, nhưng chị dâu cháu có tin vui từ Tết rồi. Giờ đã năm tháng, mà vợ chồng nó đều bận đi làm. Bác tính lên huyện thành chăm sóc một thời gian. Ông Ba thì ở nhà một mình, bác cũng chẳng nỡ để ông ấy làm ruộng nữa.”
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 369



Ông Ba thêm lời:
“Ừ, đến khi con dâu sinh nở, đi đi lại lại cũng bất tiện. Thôi thì bỏ vụ ruộng năm nay.”

Liễu Vân Sương hiểu ra, thì ra đây là chuyện chăm cháu. Cô mỉm cười gật đầu:
“Được thôi, năm nay cháu sẽ giúp bác canh tác, còn cái sân thì cháu sẽ trông coi cho. Chắc hai bác cách ba đến năm ngày mới về một lần phải không ạ?”

Bà Ba nhìn cô đầy tin tưởng:
“Ừ, chỉ trồng ít rau trong sân, đợi Kỳ Kỳ nghỉ hè thì hái về ăn. Cũng đỡ phải ngửa tay xin rau cháu mãi.”

“Bà Ba, vâng ạ, cháu sẵn lòng. Mà nếu sinh đứa thứ hai, sau này chắc hai bác sẽ ở hẳn trên huyện thành?”

Hai người già nhìn nhau, rồi ông Ba khẽ đáp:
“Không hẳn đâu. Bà ấy lên đó chủ yếu nấu cơm, chăm con dâu, chăm cháu. Còn bác, tính tìm chút việc mà làm. Con cái nhiều, áp lực lớn, bác già rồi cũng chẳng thể ngồi không. Chờ sang năm, đứa bé lớn hơn, thì ta đón về quê nuôi.”

Nói thế thì mọi chuyện đã rõ. Nhà trên huyện chỉ có căn hộ hai phòng, chen chúc cả nhà chẳng tiện. Ý ông Ba cũng phải, vừa giúp con cái, vừa giữ chút tự do.

“Vậy bác Ba đã định tìm việc gì chưa ạ?”

“Chưa đâu. Lên đó rồi tính. Cùng lắm thì ra phố dạo vài vòng, tìm việc vặt cũng được.”

Liễu Vân Sương cười, bỗng nhớ ra:
“Bác Ba, hay bác tới chỗ bọn cháu làm đi. Bác chắc cũng nghe rồi, bọn cháu đang xây nhà bên suối Thủy Tuyền. Năm nay tính cho người trông cây ăn quả, rồi nuôi thêm thỏ với gà.”

Ông Ba nghe thế, ánh mắt sáng rực, nét mặt vốn trầm mặc bỗng phấn chấn hẳn lên. Thật ra, con dâu có thai, chỉ cần bà Ba chăm là đủ. Nhưng con trai lo ông ở quê cô độc, nên mới khuyên ông theo cùng. Ông biết con hiếu thuận, không tiện nói nhiều.

Nếu có thể sang chỗ Vân Sương làm, vừa có việc, vừa có người bầu bạn, lại không mang tiếng ăn bám con cái, thì còn gì bằng.

“Bác già rồi, liệu có làm nổi không? Bác thấy chẳng phải cháu tính nhờ thằng Quốc Phong qua đó rồi sao?”

“Bác Ba, bác không già đâu. Qua đó vừa hay có thêm bạn đồng hành.”

"Ông Ba à, mấy việc nông nghiệp này bác có kinh nghiệm hơn ai hết. Sau này còn có thể chỉ bảo thêm cho Lý Quốc Phong, coi như giúp cháu một tay."

Nghe Liễu Vân Sương nói vậy, gương mặt khắc khổ của ông Ba thoáng giãn ra, nếp nhăn như nở hoa.
"Vân Sương, chỉ cần cháu không thấy phiền, bác chắc chắn sẽ hết lòng chăm lo cho cháu. Cả đời này bác cũng chỉ biết đến ruộng đồng thôi mà!"

Trước đó, ông vẫn còn lo lắng—tuổi cao, sức yếu, nếu không tìm được việc phù hợp thì cũng khổ sở. Giờ, Liễu Vân Sương tự tay đưa ra lời đề nghị, hơn nữa lại là công việc vừa hợp sức vừa yên ổn, quả thật không còn gì tốt hơn.

Ông quay sang bà Ba, giọng như vừa trút được gánh nặng:
"Bà nó à, mai tôi đưa bà vào thành phố, còn tôi ở lại. Như vậy cũng coi như an tâm."

Bà Ba nhìn ông rồi lại nhìn sang Vân Sương, đôi mắt rưng rưng.
"Ôi giời ơi, đúng là con bé có lòng với vợ chồng mình quá! Người ta nói, đối tốt với người rồi sẽ có báo đáp, nay tôi tin thật rồi."

Vân Sương khẽ gật đầu, rồi nói dứt khoát:
"Bác Ba, vậy thì quyết định vậy nhé. Đãi ngộ cũng giống như Lý Quốc Phong—một tháng ba mươi đồng, hai ngày nghỉ. Nếu có việc riêng thì cứ xin phép. Hai bác có thể thay nhau nghỉ, miễn sao đảm bảo lúc nào cũng có người ở đó."

Nghe xong, ông Ba giật mình, hai tay vội xua.
"Ôi thôi, nhiều tiền thế này sao bác dám nhận! Vân Sương à, bác biết mình già rồi, sức lực đâu bằng thanh niên, cháu đừng ưu ái quá mà."

Vân Sương lập tức cắt ngang:
"Bác Ba, bác đừng chối nữa. Nếu bác không đi, cháu vẫn phải tìm người khác. Người ngoài làm, cháu không bao giờ yên tâm bằng bác đâu! Bố mẹ cháu không còn, hai bác chính là bậc trưởng bối của cháu. Nếu bác còn từ chối, coi như bác không coi cháu là con cháu nữa, cháu sẽ giận đấy!"

Lời này vừa dứt, ông Ba im bặt, chỉ biết gật đầu liên hồi. Bà Ba thì xúc động đến mức hai mắt đỏ hoe, chẳng nói được câu nào.

Đúng lúc đó, Liễu Phi Tuyết bước vào, nhìn cảnh tượng trước mặt mà ngạc nhiên.
"Ơ, sao bác Ba lại khóc thế ạ? Có chuyện gì không vậy?"

Ông Ba cười gượng, lau nước mắt của vợ:
"Không có gì đâu, toàn là chuyện vui cả. À, mà khu đất bên trên làm đến đâu rồi?"

Phi Tuyết liền đáp:
"Gần xong rồi ạ. Anh rể cháu nói, ngày mai đi mua ít vật liệu về, trang trí thêm là ổn. Nhân tiện cũng sửa sang nhà mới của chúng ta luôn."

Nghe vậy, ông bà Ba càng mừng rỡ. Cứ chờ chỗ đó làm xong là họ có thể bắt tay vào làm việc ngay.

"Vân Sương à, thế ngày mai bác đến giúp trước nhé!"

Cô vội xua tay:
"Không cần đâu bác. Việc xây nhà còn mất ít thời gian nữa. Vừa hay, hai bác lên huyện thành sắp xếp chuyện gia đình xong xuôi rồi quay lại cũng chưa muộn."

Ông Ba gật gù:
"Được, vậy nghe cháu."

Vân Sương chợt nhớ ra:
"À, cháu còn để dành mấy cây giống. Bác Ba mang về trồng trong sân cho vui mắt nhé."

Ông Ba lại lắc đầu:
"Thôi thôi, không cần đâu. Trời còn sớm, bác tự ươm cũng được mà."

Vân Sương dứt khoát:
"Đã để dành sẵn rồi, bác cứ nhận đi, đừng từ chối nữa. Đi thôi, cháu đưa bác sang xem."

Ông Ba cười hiền:
"Ừ, vậy nghe cháu."

Sau khi đưa cây giống cho bà Ba, hai chị em Vân Sương trở về phòng. Phi Tuyết tò mò hỏi ngay:
"Chị, chị định để ông Ba ở lại làm cho nhà mình thật sao?"

"Ừ." Vân Sương gật đầu, giọng ôn tồn. "Chị dâu ở nhà sau đang mang thai, bà Ba muốn lên thành phố chăm con. Một mình ông Ba ở lại thì không yên tâm, nên ông ấy tính đi tìm việc. Chị nghĩ mãi, chi bằng để bác ấy qua giúp mình. Hai ông bà trước nay đối xử với chúng ta tốt lắm, mà việc trên núi một mình Lý Quốc Phong cũng chẳng kham nổi."

Phi Tuyết trầm ngâm rồi mỉm cười:
"Ừ, chị làm vậy cũng đúng. Ông Ba vừa đáng tin, vừa có thể coi sóc giúp. Lý Quốc Phong làm việc cùng ông ấy, ít nhất cũng có người chia sẻ."

"Chính thế!" Vân Sương thở phào.

Thế là chuyện của ông Ba được quyết định. Tin truyền ra, cả đội sản xuất Hồng Tinh bàn tán xôn xao. Ai cũng biết, đây là Vân Sương đang lo lắng và chăm lo cho hai vợ chồng già kia. Hàng xóm láng giềng vốn quen giúp đỡ nhau, giờ coi như cô đang báo đáp.

Tất nhiên, người khen thì nhiều, nhưng kẻ ghen tị cũng không thiếu. Có người từng làm thuê cho nhà họ, thấy thế cũng xì xào. Nhưng rốt cuộc, chuyện cũng không thành sóng gió lớn.

Ngay sau đó, việc mua vật liệu sửa sang nhà cửa được Kiều Dịch Khất lo liệu. Vân Sương thì ở nhà, tiếp tục gieo trồng ở những mảnh đất còn trống. Tính cả tám mẫu đất của ông Ba, tổng cộng năm nay cô đã có đến hai mươi mẫu trồng rau.

Đứng từ xa nhìn lại, cả một vùng đất mênh mông đều là sản nghiệp của cô!

Mỗi ngày, Đỗ Nhược Hồng và Lý Nguyệt Lan đều đến giúp. Tính cả Vân Sương và Phi Tuyết, bốn người bận bịu từ sáng đến tối mà vẫn không hết việc. Riêng chuyện tưới nước thôi cũng đã khiến cả bọn kiệt sức.

Sau cùng, họ đành phải chia ra, mỗi ngày chỉ tưới được một phần tư diện tích, nếu không thì người cũng ngã quỵ trước khi rau kịp lớn.
 
Back
Top