Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 350



"Anh cả, nghe em một lần đi..."

Anh lập tức gọi mấy người trong họ lại, dìu Quốc Trụ ra ngoài.

Ngô Xuân Mai thấy vậy, tức thì dựng ngược lông mày, gào ầm lên: "Này, các người làm gì thế hả? Quốc Trụ chỉ nói mấy câu thật lòng thôi, thế mà cũng không cho, có quá đáng không cơ chứ!"

Giọng bà ta vốn to, nay lại quát tháo giữa đám đông, lập tức khiến mọi người dừng đũa quay nhìn.

"Chị dâu, chị cứ ăn uống đi, nói mấy chuyện ấy làm gì?" – có người khuyên.

Xuân Mai liếc sang, giọng chua chát: "Cậu đừng giả vờ tốt đẹp nữa. Hải Sinh thân thiết với cậu, mùa thu vừa rồi nhà cậu cái gì cũng có nó giúp. Còn chúng tôi thì sao? Không ai ngó ngàng, đến người trông con cũng chẳng có!"

Lời này đâm thẳng vào mặt bao người trong mâm. Theo lẽ thường, mẹ Lý phải là người trông nom cho bọn họ, thế mà lại không.

"Ý chị là sao? Chẳng phải các người không muốn cùng làm với tôi sao? Bây giờ thấy nhà tôi có nhiều người giúp, thì khó chịu à? Hôm nay là ngày vui, tôi không muốn cãi nhau với chị. Có gì để về nhà nói riêng!"

Có mấy người lập tức đứng ra can: "Đúng rồi, Xuân Mai, đều người một nhà cả, để về nhà rồi bàn."

Càng có người khuyên, chị ta càng la toáng lên: "Bàn cái gì chứ, nói ngay tại đây! Quốc Trụ có phải con trai nhà họ Lý không? Mẹ, mẹ nói đi! Thủy Tiên lấy chồng, mẹ có giúp được cái gì không hả?"

"Ngày nào mẹ cũng theo phe nhà thằng hai, còn bọn con thì bị coi như người ngoài!"
Ngô Xuân Mai đứng giữa đám đông, mặt đỏ bừng, giọng the thé, chẳng thèm nể nang ai, ngay cả họ hàng bên nhà Trịnh cũng đang ngồi đây.

Mẹ Lý tức giận đến mức ôm ngực, hơi thở dồn dập, suýt nữa thì ngã quỵ, may có người đỡ kịp.
"Xuân Mai, cô đúng là thứ con dâu vô lương tâm! Tôi bệnh nằm liệt giường bao nhiêu ngày, cô có ngó ngàng gì đâu! Trong ngoài một tay Quốc Phong lo liệu. Ngày nhà không còn hạt gạo nào, cô có thèm sang xem mẹ chồng sống chết ra sao không? Giờ thì sao, chỉ vì miếng đất mà cô đến đây la lối ngay trong đám cưới của Thủy Tiên? Cô, cô muốn chọc tôi tức chết thì mới vừa lòng sao?"

Người có mắt ở đây, ai chẳng biết sự thật? Ngày trước, Lý Quốc Trụ sợ phiền phức nên đã tách ra riêng, mặc kệ mẹ già sống chết thế nào. Nay thấy Trịnh Hải Sinh về làm rể mà mình chẳng được lợi lộc, tiền sính lễ không có, đất đai cũng chẳng đến lượt, đành tức điên mà gây chuyện.

"Mẹ, mẹ nói vậy chẳng công bằng chút nào! Con thừa nhận con ít chăm sóc mẹ, nhưng mẹ thử hỏi lại bản thân đi, mẹ có bao giờ lo cho nhà con chưa? Ngày ngày mẹ ôm ấp cháu của thằng hai, còn con thì phải tự tay xoay xở nuôi con mình. Cơm canh nấu cho nhà nó, mẹ có từng nghĩ đến nhà thằng cả ăn gì chưa? Con nói thẳng, mẹ thiên vị, thiên vị đến mức con không thể nào chấp nhận nổi!"

"Cô... cô muốn tức chết tôi phải không!" Mẹ Lý run lẩy bẩy, hơi thở đứt quãng, cứ chực ngất.

Có người liền xông vào khuyên can:
"Xuân Mai, cô bớt lời đi, chẳng thấy mẹ chồng bị cô dồn ép đến thế nào sao?"
"Phải đó, hai vợ chồng cô là hạng người gì, cả họ này ai mà chẳng rõ!"

Nghe thế, Xuân Mai liền cãi chua ngoa:
"Liên quan gì đến các người! Bà già này vốn dĩ thiên vị rõ rành rành, ai không tin thì rước bà ta về mà nuôi!"

"Chậc, nói đến thế thì hết lời rồi."
"Nói cho cùng, chẳng qua là không muốn phụng dưỡng cha mẹ già thôi..."

Đám đông bàn tán xôn xao, tiếng người xì xào không dứt. Rõ ràng hôm nay vợ chồng Ngô Xuân Mai cố tình đến quậy phá, bụng dạ hẹp hòi, không cam lòng thấy người khác được vui.

Lý Thủy Tiên ngồi im mà nước mắt rơi lã chã. Đám cưới đời người chỉ có một lần, vậy mà chị dâu lại gây chuyện tanh bành. Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt được thành lời.

Trịnh Hải Sinh thấy vậy, lặng lẽ nắm tay vợ, siết chặt để an ủi.

"Vân Sương, chúng ta có nên xen vào không?" Kiều Dịch Khất ghé sát, hỏi nhỏ, mắt còn nhìn đám đông trước mặt.

"Đừng lên tiếng, Lý Quốc Phong sẽ tự lo liệu được." Liễu Vân Sương đáp khẽ, giọng bình tĩnh.

Anh nghe vậy liền hiểu, dẫu sao cũng là chuyện trong nhà họ Lý, người ngoài chen vào chỉ thêm khó xử.

Quả nhiên, mấy bà thím nhà họ Lý nhanh chóng kéo vợ chồng Xuân Mai ra ngoài.

"Xin lỗi mọi người, hôm nay làm phiền rồi, mong mọi người bỏ qua. Chúng ta tiếp tục ăn uống, coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Nói vậy thôi, nhưng không khí đã nhạt hẳn, mấy bàn khách cũng lục tục ra về.

Lý Quốc Phong nóng ruột, chạy tìm Liễu Vân Sương:
"Vân Sương, cô sang khuyên Thủy Tiên giúp tôi với." Anh nói, ánh mắt còn liếc nhìn Kiều Dịch Khất.

"Được, tôi đi ngay. Dịch Khất, anh về trước đi nhé!"
"Ừ, em cứ đi, anh chờ ngoài."
"Chị cả, em đi với chị." Liễu Phi Tuyết chen vào.
"Ừ, đi thôi."

Hai chị em vội vàng vào phòng. Trong đó đã có vài người họ hàng đang dỗ dành Thủy Tiên.

"Thủy Tiên, đừng khóc nữa, ngày vui mà nước mắt ngập tràn thì chẳng may mắn đâu."
"Đúng đấy cháu, việc gì phải để tâm mấy kẻ xấu miệng kia, tự chuốc khổ vào thân thôi."

Thủy Tiên ôm mặt khóc nức nở, nghẹn ngào:
"Thím ba, cháu chỉ tức lắm. Rõ ràng họ chê bai, coi thường chúng cháu là gánh nặng, thế mà còn dám đứng trước bàn tiệc nói ra những lời nhục nhã đó..."

"Haizz, anh chị cháu vốn dĩ như vậy. Bao nhiêu năm nay, cả họ ai chẳng rõ. Cháu đừng buồn phiền nữa. Vừa hay Vân Sương đến rồi, mấy người chúng tôi đi dọn bàn trước, lát nữa sẽ quay lại."

Nói xong, mọi người lần lượt rời khỏi, để lại ba chị em trong phòng.

Liễu Vân Sương cùng Liễu Phi Tuyết ngồi xuống, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Thủy Tiên mà cũng thấy xót xa.

"Thủy Tiên, nín đi. Nhà họ Trịnh còn ngồi ngoài kia, chị mà khóc lóc thế này, họ nhìn thấy sẽ nghĩ ngợi không hay. Có gì thì đợi tiễn khách xong hẵng nói."

Dù cuộc hôn nhân này là rể ở rể, nhưng nhà họ Trịnh vẫn là gia đình bên chồng. Ăn xong bữa cơm, họ sẽ trở về, dâu mới mà để họ thấy cảnh khóc lóc thế này, chắc chắn sẽ chẳng thoải mái gì.

"Vân Sương... chị biết rồi." Thủy Tiên nghẹn ngào, lau vội dòng nước mắt.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 351



"Chị chỉ là… tức quá thôi! Mẹ chị đâu phải hạng người như vậy, thế mà anh chị chị lại mở miệng ăn nói hồ đồ trước bao nhiêu người, coi chị chẳng ra gì."
Lời nói nghẹn ngào, ánh mắt Lý Thủy Tiên đỏ hoe. Đây rõ ràng là ngày vui của đời mình, vậy mà bị hạ nhục ngay trước mặt bao nhiêu khách khứa, khiến mẹ cô suýt ngất đi. Đặt vào ai mà không uất nghẹn?

"Thủy Tiên, em hiểu tâm trạng của chị." Liễu Vân Sương vội khuyên, giọng nghiêm nghị: "Họ cố ý đâm vào chỗ đau của chị thôi. Nghĩ mà xem, ban đầu chị với Hải Sinh cưới nhau thì lẽ ra phải về nhà họ Trịnh. Nhưng đất đai nhà chị đâu có vác đi được, tiền sính lễ bây giờ họ cũng chẳng xơ múi gì. Người như họ, càng thiệt thòi càng căm hận. Nhưng chị thử nghĩ, nếu chị nổi nóng, chẳng phải đúng ý họ sao?"

Nghe vậy, Lý Thủy Tiên im lặng, hai bàn tay siết chặt vạt áo. Cô biết Vân Sương nói đúng, chỉ là trong lòng vẫn thấy nghẹn.

"Chị Thủy Tiên," Liễu Phi Tuyết cũng xen vào, giọng dứt khoát, "chị cả nói chẳng sai đâu. Sau này chị với anh Hải Sinh là một gia đình riêng, chị chính là nữ chủ nhân. Nếu chị không cứng rắn, người ta càng bắt nạt, càng khinh thường chị. Chị mà nhịn hôm nay thì mới đứng vững được lâu dài!"

"Chị hiểu rồi… Phi Tuyết, cảm ơn em." Lý Thủy Tiên thở dài, rồi quay sang Vân Sương, giọng dịu đi: "Vân Sương, giúp chị chỉnh lại tóc với, để chị còn bước ra ngoài."

"Được!"
Hai chị em nhanh tay chỉnh lại mái tóc rối và váy áo cho cô dâu. Ra ngoài kia, người nhà họ Trịnh đang chờ, cô không thể lộ ra bộ dạng thất thố được.

Khi Lý Thủy Tiên xuất hiện, Trịnh Hải Sinh thoáng sững lại, trong mắt ánh lên sự bất ngờ.
"Thủy Tiên, em… không sao chứ?"
"Không sao đâu," cô khẽ đáp, mỉm cười gượng gạo, "em ra phụ anh chào khách."
"Ừ… tốt lắm."

Trong lòng anh ta dấy lên một niềm vui khó nói. Anh vốn nghĩ cô vợ thật thà sẽ sụp đổ trước cú sốc vừa rồi. Không ngờ cô lại biết giữ thể diện cho chồng, còn có thể đứng vững giữa sóng gió, điều đó khiến anh thấy vừa nể vừa thương.

Mẹ Trịnh cũng tiến đến, nắm lấy tay con dâu, giọng đầy ân cần:
"Thủy Tiên, đừng để bụng. Ai đúng ai sai chúng ta đều hiểu cả. Quan trọng nhất là sau này con với Hải Sinh phải sống vui vẻ."
"Dạ, con biết rồi, mẹ."
"Ừ, ngoan lắm…"
Bà nhìn con dâu càng lúc càng thấy hài lòng.

Thấy tình hình ổn thỏa, Liễu Vân Sương kéo Phi Tuyết lặng lẽ rút lui. Ba đứa nhỏ cũng vừa ăn xong, trong nhà, Kiều Dịch Khất đang pha trà, thấy họ về thì gọi:
"Vân Sương, Phi Tuyết, qua đây uống trà đi."

"Anh uống trước đi, em ra xem bọn nhỏ làm bài xong chưa." Phi Tuyết cười, cố ý tạo cơ hội để anh rể và chị gái có thời gian riêng. Kiều Dịch Khất khẽ liếc mắt cảm kích.

"Vân Sương, uống trà đi."
"Được… Thật không ngờ ngày vui của Thủy Tiên lại xảy ra cảnh đó. Vợ chồng Lý Quốc Trụ với Ngô Xuân Mai, đúng là chẳng ra làm sao!"

Dạo gần đây, Vân Sương đã quen đem những chuyện trong nhà kể với anh. Mỗi lần, Kiều Dịch Khất đều ngồi nghe kiên nhẫn, thậm chí còn góp ý như thể anh vốn sinh ra ở làng quê này.

"Vân Sương, mặc kệ họ đi. Nhưng còn chuyện của chúng ta, em tính khi nào làm đây?"
Câu hỏi bất ngờ khiến cô giật mình, hai má nóng bừng. Ở nông thôn, chỉ cần đãi tiệc rượu thì dù chưa đi đăng ký, cũng coi như thành vợ chồng. Nhưng nếu có giấy tờ hẳn hoi mà không tổ chức tiệc, người ta lại nói ra nói vào.

"Sao tự nhiên anh lại nhắc đến?" Cô cúi đầu, giọng nhỏ lại.
"Chứ chẳng lẽ em muốn anh cứ theo em không danh không phận cả đời sao?" Anh nửa đùa nửa thật.
"Anh nói cứ như em ép anh vậy!" Cô trừng mắt, nhưng khóe môi lại cong lên.
Kiều Dịch Khất cười khẽ, giọng dịu dàng: "Chuyện đó rồi sẽ có ngày, anh chuẩn bị chu đáo cho em. Em chỉ cần chờ thôi."
"Chu đáo thế nào?"
"Đợi đến lúc ấy em sẽ biết."

Thấy anh giả vờ thần bí, Vân Sương cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ nói:
"Hay để sang năm đi. Chờ sửa xong nhà mới, có chỗ ở ổn thỏa rồi hãy làm. Giờ chật chội quá, cũng khó xử lắm."
"Liệu có muộn không?" Anh thoáng nhíu mày, rõ ràng muốn nhanh hơn.
"Không muộn đâu. Phi Tuyết cũng về rồi, nhà càng đông người, càng chật. Chờ sang năm sẽ thoải mái hơn."
"Được, vậy đến lúc đó, em thích căn phòng nào, ta sẽ trang trí trước."
Nghe đến "phòng cưới", mặt cô đỏ bừng, lảng tránh: "Để khi ấy rồi tính."

Anh chỉ cười, không vạch trần.

"Vân Sương, mai chúng ta vào thành phố."
"Hả? Vào thành phố làm gì?"
"Nhà họ Trần có thể sắp có động tĩnh." Anh hạ thấp giọng, ánh mắt sáng lên.
"Thật sao?"
"Chắc chắn."
"Dịch Khất… cảm ơn anh!" Cô nhìn anh, trong lòng vừa bất ngờ vừa cảm động. Hóa ra ở phía sau, anh đã lo lắng chu toàn cho cô đến vậy.

Ngày hôm sau, Liễu Vân Sương và Kiều Dịch Khất đưa Liễu Phi Tuyết vào thành phố.

"Chị cả, sao tự nhiên chị lại muốn đi thành phố thế?"
"Tháng Chạp sắp đến rồi, mình đi sắm ít quần áo, mua đồ Tết trước. Chứ để cận Tết, người ta chen chúc, muốn mua cái gì cũng khó."
"À, nói cũng đúng."

Liễu Phi Tuyết nghe vậy thì gật gù, chẳng nghĩ ngợi thêm, vui vẻ đi theo.

Bây giờ thuận tiện lắm, ngay cửa nhà đã có xe chở ra huyện, từ huyện lại bắt xe đi thành phố. Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Vân Sương đặt chân tới nơi phồn hoa ấy.

Đến nơi thì vừa kịp mười giờ sáng. Họ không vội vã, đi thẳng đến Cung Tiêu Xã lớn nhất thành phố. Tòa nhà năm tầng, cao sừng sững, khí thế hơn hẳn so với Cung Tiêu Xã ở huyện Tân Cùng.

"Chị ơi, thành phố khác hẳn thật đấy! Người ta ăn mặc đẹp quá."
"Ừ, lát nữa chị mua cho em một bộ thật xinh."
"Thật hả chị? Dạ!"

Trên đường, hai chị em vừa đi vừa nhìn. Quả thực, cảnh tượng nơi đây khác biệt quá lớn. Ở huyện, không ít người vẫn mặc áo quần chắp vá, bạc màu. Nhưng ở thành phố thì khác, người ta ăn mặc tươm tất, màu sắc tươi sáng, kiểu dáng lại thời thượng. Dù vậy, nếu so với mấy chục năm sau, nơi này vẫn còn quá mộc mạc.

"Chị, cái áo này đẹp quá!"

Liễu Phi Tuyết vừa bước vào đã nhìn trúng một chiếc áo khoác bông may bằng máy, có dáng ôm gọn người, thắt eo rõ rệt. Quả thật đẹp mắt hơn hẳn mấy loại thủ công.

"Ừ, đúng là đẹp thật. Đồng chí, làm ơn lấy chiếc này cho chúng tôi thử."

Nhân viên bán hàng thái độ hững hờ, song cũng lấy áo đưa qua. Phi Tuyết chọn một chiếc màu đỏ thẫm, có thêm đai lưng. Cô ấy cao ráo, da trắng, mặc vào thì như bông hoa nở rực giữa mùa đông.

"Vân Sương, em thử cái này đi."

Kiều Dịch Khất lại lấy một chiếc áo khoác ngắn màu trắng đưa cho cô. Cổ áo lật ra ngoài, trông thanh lịch.

"Màu này nhạt quá, em mặc không hợp. Làm việc mà dính bẩn một chút là lộ ngay."

Anh nghe vậy thì khẽ gật đầu, không ép.

"Em xem thử mấy màu khác đi, còn nhiều lắm."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 352



Ban đầu Liễu Vân Sương chẳng định thử gì, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại kiên nhẫn, đầy mong chờ. Trái tim mềm xuống, cô cầm lấy một chiếc màu xanh hải quân. Cổ áo lật rộng, viền ren trắng tinh tế, khí chất vừa trang nhã vừa dịu dàng.

"Trời ơi, chị cả, chị mặc cái này hợp lắm! Lại đây soi gương coi..."

Phi Tuyết lôi kéo chị đến trước gương. Trong gương, Vân Sương tuy không cao bằng em gái, khuôn mặt cũng không rạng rỡ như hoa, nhưng lại sắc sảo, thêm vào sự điềm tĩnh từ bao biến cố, càng khiến người khác nhìn lâu càng mê.

"Anh rể, anh thấy sao?"
"Đẹp. Mua."

Trong mắt Kiều Dịch Khất, ánh sáng bùng lên, như lần đầu tiên phát hiện ra một kho báu. Vậy là, cả hai chiếc áo đều được mua ngay. Ngoài ra, họ còn chọn thêm áo khoác dạ, áo len, mua cho ba đứa trẻ quần áo mới tinh.

Tất cả đều do Kiều Dịch Khất bỏ tiền, thành thử nhân viên bán hàng bỗng thay đổi sắc mặt, cười tươi tiếp đãi. Sang quầy bên cạnh, ba người lại mua thêm giày da nhỏ. Lần này, dù thế nào thì Phi Tuyết cũng kiên quyết tự bỏ tiền mua cho mình.

Quần áo cho Kiều Dịch Khất thì chẳng cái nào hợp ý. Vân Sương thấy tiếc, còn anh lại cười, bảo để cô về nhà may cho anh bộ mặc trong làng, vừa khéo, vừa ấm.

Đi xuống tầng một, cả ba lại ghé mua ít đồ ăn hiếm, hoa quả sấy khô. Đến khi xong xuôi, đã gần mười hai giờ trưa.

"Vân Sương, đi thôi, ăn cơm trước đã."
"Được."

Hai người nhìn nhau, tay xách nách mang đi đến quán ăn quốc doanh. Nhà hàng trong thành phố rộng rãi, món ăn đa dạng, không giống chỗ huyện.

"Chị cả, sao chị chọn ngồi góc này?"
"Chỗ này vắng, tiện nói chuyện."
"Vậy cũng được!"

Không lâu sau, cá kho, thịt viên sốt chua ngọt, nộm khoai tây chua cay được bưng lên.

"Phi Tuyết, mau ăn nhiều một chút."

Vân Sương liên tục gắp thức ăn cho em gái.

"Chị cả, hai người cũng ăn đi, đừng lo cho em mãi."

Nhưng vừa nói, bỗng từ xa có một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt. Nhịp tim cô bỗng khựng lại. Quả nhiên… là hắn!

"Lệ Lệ, em tìm chỗ ngồi trước đi, anh đi gọi món."
"Vâng!"

Quán lúc này đã đông hơn, Phi Tuyết không chú ý, cũng chẳng nghe được gì.

Nhưng trớ trêu làm sao, người kia lại chọn ngồi chếch ngay đối diện bọn họ. Lúc Trần Hữu Đức bước tới, ánh mắt anh ta còn chưa kịp lia sang, chỉ mải trò chuyện.

"Lệ Lệ, nhiều năm rồi không gặp."
"Đúng thế. Nghe nói lần này anh về là không đi nữa?"
"Ừ, tuổi cũng đâu còn nhỏ, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình, ổn định lại."

Trần Hữu Đức nói, nhưng ánh mắt vô thức quét sang bàn bên kia.

"Em từng nghe nói, hồi anh còn trong quân đội… hình như anh có một mối tình. Người đó lại còn là nữ binh văn công cơ mà."
"Haizz, chuyện cũ cả rồi. Bọn anh cũng chia tay... Ý của người lớn trong nhà thế nào, em cũng biết rõ rồi. Đừng nhắc tới nữa. Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, hiểu rõ tính nết nhau, thật sự hợp nhau hơn ai hết…"

Anh ta vừa dứt lời, một cốc nước lạnh tanh tách hắt thẳng vào mặt, bắn tung toé.

Trần Hữu Đức còn chưa kịp nổi giận thì đã trông thấy gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Liễu Phi Tuyết.

"Em… sao em lại ở đây?"

"Hừ! Nếu tôi không tới, chắc cả đời cũng không biết mình bị cắm sừng rồi chia tay lúc nào! Trần Hữu Đức, anh khá lắm! Nói chuyện ngọt xớt trước mặt tôi, sau lưng thì lén lút đi xem mắt. Anh còn biết xấu hổ hay không hả?"

"Phi Tuyết, em đừng làm quá. Anh với Lệ Lệ… không phải như em nghĩ đâu."

"Hừ, tôi nghe thấy hết cả rồi! Anh còn định chối sao?"

Người con gái ngồi cạnh lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt hoảng hốt.
"Hữu Đức… cô ấy là bạn gái cũ của anh sao?"

Trần Hữu Đức ngập ngừng, lại không trả lời là đúng hay sai.

Liễu Phi Tuyết bật cười chua chát, nụ cười lẫn với sự cay đắng đến thấu tim. Bao nhiêu năm tình nghĩa, vậy mà tan biến trong một bữa cơm.

"Chắc chị hiểu lầm gì rồi. Thật ra chuyện muốn chúng tôi đến với nhau đều do gia đình sắp đặt. Tôi với Hữu Đức… cũng chẳng khác nào bị ép buộc." Lệ Lệ dè dặt lên tiếng.

"Ép buộc? Cô lừa ai đấy? Nếu thật sự bị ép, sao còn vui vẻ đi ăn cơm với anh ta? Sao không lấy cái chết ra để chứng minh cái gọi là 'không tình nguyện' của mình?"

"Liễu Phi Tuyết, cô nghe chính mình nói xem! Lệ Lệ đã giải thích rồi, có nhất thiết phải làm rùm beng như thế không?"

Sắc mặt Trần Hữu Đức đã tối sầm lại, trong mắt chỉ còn sự mất kiên nhẫn và cơn giận bị kìm nén.

Liễu Vân Sương đứng một bên, bàn tay đã siết chặt, chỉ muốn lao lên xé xác tên đàn ông khốn nạn kia. Nhưng Kiều Dịch Khất kịp kéo cô lại, khẽ lắc đầu. Lúc này, có lẽ nên để Phi Tuyết nhìn rõ bộ mặt thật kia, đau thêm một lần để sau này không bao giờ luyến tiếc.

"Thôi khỏi nói nhiều! Trần Hữu Đức, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Hôm trước anh còn dắt mẹ với em gái đến tận nhà tôi, sắc mặt xoay như chong chóng. Bây giờ quay đi đã lén lút đi xem mắt. Anh là đồ đàn ông hèn hạ, chết cũng chẳng được yên!"

Cơn giận đã trào lên cổ họng, Phi Tuyết gào thẳng vào mặt anh ta.

"Lời gì khó nghe thế! Hữu Đức vì cô, suýt nữa đã trở mặt với bố anh ấy. Cô không hiểu lòng anh ấy, lại còn buông lời ác độc. Quả thật quá đáng!" Lệ Lệ đỏ mặt biện hộ.

"Câm miệng! Chuyện này liên quan gì đến cô?"

"Lệ Lệ, đi thôi. Không cần dây dưa với loại người như thế. Còn cô, Liễu Phi Tuyết, nếu hôm nay cô không xin lỗi tôi và Lệ Lệ, sau này đừng mơ quay lại tìm tôi nữa!"

Vừa dứt lời, anh ta đứng bật dậy, định rời đi.

Nhưng Kiều Dịch Khất đã tiến lên một bước, chắn ngang.
"Đánh người ta tan nát rồi muốn bỏ đi dễ thế à?"

"Hừ! Anh tưởng đây là chỗ nào? Đây là thành phố, không phải cái xó quê nghèo nàn của mấy người. Động tay động chân là bị công an bắt ngay đấy!"

Nghe cái giọng khinh miệt ấy, từng chữ, từng chữ châm vào tai người khác.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 353



Liễu Phi Tuyết run lên, giọng nghẹn lại nhưng vẫn cứng rắn:
"Trần Hữu Đức, nghe rõ đây! Từ giờ phút này, tôi chấm dứt với anh. Là tôi đá anh, đồ khốn nạn! Cái thứ rác rưởi như anh, tôi nhường không công cho cô ta luôn!"

"Cô… cô nói cái gì?" Lệ Lệ tức đến phát run.

"Muốn động vào thử xem." Kiều Dịch Khất híp mắt, ánh nhìn lạnh lẽo. Bọn họ quả nhiên không dám tiến lên.

Trần Hữu Đức nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng tay vào mặt Phi Tuyết:
"Mẹ tôi nói chẳng sai, loại đàn bà như cô, vốn không xứng với tôi!"

"Anh…" Phi Tuyết định xông lên nhưng Liễu Vân Sương đã ôm chặt lấy cô, không cho manh động.

"Đúng rồi, cô ấy không xứng với cậu đâu. Cậu với cô ta mới thật sự xứng — chúc hai con chó sống với nhau trăm năm!"

"Cô… cô mắng ai đấy?"

"Ơ, chẳng phải đang nói tới hai người sao? Đúng là chó, nghe tiếng người cũng không hiểu."

Cơn giận trong mắt Liễu Vân Sương bùng cháy, từng lời như dao đâm. Trong lòng cô còn hận hơn, bởi kiếp trước, chính hắn ta cũng từng đối xử tàn nhẫn với Phi Tuyết như vậy.

"Vân Sương, đừng phí lời với loại người này nữa. Chúng ta đi thôi!"

Dù vẫn còn muốn mắng cho hả giận, nhưng thấy sắc mặt Phi Tuyết trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe như sắp òa khóc, cô đành nuốt lại.

"Phì!" Vân Sương hất một bãi nước bọt xuống nền. Ba người xách theo đồ đạc, nghênh ngang bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Chỉ tiếc đống thức ăn kia, bỏ đi thì phí thật, may mà lúc nãy đã gắp cho Phi Tuyết khá nhiều, chắc cũng không bị đói.

"Dịch Khất, đây đâu phải đường ra bến xe?" Vân Sương nhìn quanh, thấy toàn là khu dân cư.

"Nhà anh."

"Nhà anh?"

Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, Khánh Tử ló đầu ra, tươi cười.
"Lão đại, chị dâu, Phi Tuyết, mau vào trong đi. Đưa hết đồ cho tôi."

Liễu Vân Sương còn ngẩn ngơ chưa hiểu sao lại tới tận nhà Dịch Khất, thì anh đã nhẹ giọng:
"Để Phi Tuyết nghỉ ngơi một chút."

"Ừ."

Ngôi nhà rộng rãi, sạch sẽ, hiển nhiên đã có người dọn dẹp trước. Vừa bước vào căn phòng tầng một, Phi Tuyết đã không kìm nén được nữa, òa khóc nức nở.

Liễu Vân Sương vội ôm lấy cô, dỗ dành:
"Khóc đi, muốn khóc thì cứ khóc. Khóc xong rồi, coi như vứt bỏ cả đống rác rưởi kia."

Khánh Tử đứng ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong thì lo lắng không yên.

"Lão đại, hai người họ… không có chuyện gì chứ?"

"Không sao đâu, phụ nữ ấy mà, cho bộc phát một lần rồi sẽ ổn."
Anh nói xong, thở dài một hơi. Thật ra, thế giới của phụ nữ, đàn ông có nghĩ cũng chẳng hiểu nổi.

Mãi đến hơn hai tiếng sau, cửa phòng mới mở ra. Liễu Vân Sương bước ra ngoài, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Trong phòng khách, Kiều Dịch Khất vẫn ngồi đó chờ đợi, dáng điệu ung dung, như thể anh có đủ kiên nhẫn chờ đến cả đêm.

"Thế nào rồi?" Anh hỏi ngay.

"Khóc mệt rồi, ngủ thiếp đi rồi."

"Ừ, cứ để nó ngủ đi. Tối nay anh sẽ đưa cô ấy ra ngoài giải sầu."

Liễu Vân Sương khẽ ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng dấy lên một nỗi ngờ vực.
"Sao em lại không biết… thì ra anh còn có một căn nhà ở thành phố, lại còn là nhà hai tầng nữa?"

Nghe vậy, Kiều Dịch Khất bật cười:
"Vợ à, em quên mất sao? Anh vốn là người thành phố mà."

Lời nhắc này khiến cô khựng lại.
"Vậy ra… đây là nhà thật sự của anh, nơi anh đã lớn lên từ nhỏ?"

"Đúng vậy."

Liễu Vân Sương bất giác thấy ngại ngùng. Cô ngồi xuống bên cạnh, bàn tay khẽ nắm lấy tay anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động như thế, khiến anh có chút sững sờ.

"Xin lỗi anh… vì chuyện của Phi Tuyết mà phải quay về đây. Bố mẹ anh đều đã mất, chắc chắn anh sẽ nhớ lại nhiều chuyện cũ không vui…"

Anh siết chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng.
"Không sao, tất cả đã qua rồi. Giờ chỉ cần có em ở bên là đủ."

Nói rồi, anh ôm cô vào lòng. Liễu Vân Sương cũng không nói thêm, chỉ im lặng để mặc anh, hiểu rằng trong khoảnh khắc này, anh cũng đang chìm trong hồi ức của mình.

Buổi tối, Khánh Tử xách về một túi lớn đồ ăn. Liễu Phi Tuyết tỉnh dậy, rửa mặt xong thì cùng mọi người ăn cơm. Chuyện của Trần Hữu Đức, họ đều im lặng không nhắc tới, như thể chưa từng xảy ra.

Nhưng Khánh Tử vốn là kẻ không biết nhìn sắc mặt.
"Phi Tuyết à, em xinh đẹp thế này, hà tất phải buồn vì loại đàn ông rác rưởi kia. Sau này anh giới thiệu cho em một người tốt hơn."

Liễu Vân Sương và Kiều Dịch Khất đồng loạt liếc nhìn Phi Tuyết, lo cô sẽ kích động. May mắn thay, cô chỉ mỉm cười nhạt.
"Cảm ơn anh, em biết rồi."

Bữa cơm lặng lẽ trôi qua. Hôm nay chắc chắn họ phải ở lại đây, bởi chuyến xe về đã hết từ lâu. May mà mấy đứa nhỏ đã gửi nhờ Đỗ Nhược Hồng trông giúp, sớm đã dặn trước là có thể không về kịp.

Ăn xong, Kiều Dịch Khất đứng dậy.
"Đi thôi, ra ngoài giải sầu."

Liễu Phi Tuyết vội lắc đầu.
"Chị, anh rể, hai người đi đi. Em không muốn ra ngoài."

Anh hiếm khi tỏ ra cứng rắn như vậy.
"Không được. Em nhất định phải đi."

Liễu Vân Sương cũng khuyên nhủ.
"Đi đi, Phi Tuyết. Khó khăn lắm mới có dịp đến đây, ra ngoài dạo một chút cũng tốt."

"Haiz… được rồi." Phi Tuyết miễn cưỡng đồng ý, nhưng thật lòng chẳng thấy hứng thú.

Mùa đông năm nay không còn lệnh giới nghiêm, buổi tối cũng chẳng ai tuần tra. Nhưng ngoài rạp chiếu phim, cả thành phố hầu như vắng tanh.

Quả nhiên, Kiều Dịch Khất đưa họ đến rạp chiếu.

"Không phải muốn xem phim sao? Sao không vào?" Vân Sương khó hiểu.

Người đàn ông khẽ cười, làm ra vẻ thần bí, rồi nhẹ nhàng kéo bàn tay cô nhét vào túi áo mình cho ấm.
"Xem phim thì có gì thú vị. Một lát nữa, anh sẽ cho hai người xem một vở kịch còn hay hơn."

Hai chị em nhìn nhau, chẳng hiểu gì. Anh cũng không giải thích, chỉ dẫn họ rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Chưa đầy mười phút sau, bên trong rạp phim vừa tan suất, từng đoàn người lục tục kéo ra. Giữa đám đông, bất chợt vang lên tiếng kêu thất thanh:

"Buông tôi ra! Hữu Đức! Cứu em với!"

"Lệ Lệ, đừng sợ! Các người là ai?"

Nghe tiếng, Liễu Phi Tuyết chết lặng, mặt trắng bệch.
"Anh rể… anh đang làm gì vậy?"

"Suỵt, im lặng. Đừng nói gì, đừng để lộ thân phận."

Kiều Dịch Khất sải bước tiến tới. Hai chị em họ Liễu không còn cách nào, đành vội vàng theo sau.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 354



Trần Hữu Đức bị trói hai tay, còn bị trùm bao tải, quỳ rạp dưới đất. Đây đúng là phong cách của Kiều Dịch Khất – không ồn ào đôi co, mà ra tay gọn gàng, tuyệt đối không để lại bằng chứng.

"Các người làm gì vậy? Đây là phạm pháp!" Trần Hữu Đức gào lên.

"Phạm pháp?" Kiều Dịch Khất hừ lạnh. "Quỳ xuống cho tao!"

Anh đá mạnh vào khớp chân hắn. Hữu Đức đau đến mức khụy xuống, mặt mũi méo xệch.

Một gã đàn em liếc nhìn cô gái đi cùng.
"Ở đây còn có một con đàn bà, xử lý thế nào?"

"Đừng… đừng mà, xin các anh tha cho tôi!" Lệ Lệ run rẩy cầu xin, sắc mặt trắng bệch.

Kiều Dịch Khất nheo mắt.
"Cô với hắn ta là vợ chồng?"

"Không, không phải! Chúng tôi không phải vợ chồng, tôi… tôi không có quan hệ gì với anh ta."

Cô ta đã hiểu rõ, mấy người này nhắm vào Trần Hữu Đức.

Một gã khác cười nhạt.
"Nói dối! Không phải vợ chồng thì sao đi xem phim cùng nhau? Vừa nãy còn tình tứ lắm kia mà. Giờ gặp chuyện thì run rẩy thế này?"

Hắn nói rồi đá thẳng vào chân Lệ Lệ. Cô ta hét lên thảm thiết, vội quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.

"Tôi thật sự không có quan hệ gì với hắn! Là hắn muốn xem mắt với tôi, nhưng tôi không đồng ý. Thật đấy, xin các anh tin tôi!"

Lời này vừa thốt ra, cả bầu không khí như bùng nổ. Rõ ràng, quan hệ của hai người chẳng sâu đậm gì.

Kiều Dịch Khất nhếch môi, giọng lạnh băng:
"Được thôi. Nếu thật sự không có quan hệ gì… vậy cô chứng minh cho tôi xem."

Người đàn ông vừa dứt câu liền gật đầu với Kiều Dịch Khất.
Ngay sau đó, ba người bọn họ kéo nhau đi vào một góc tối trong con hẻm.

Tiếng sột soạt vang lên, bao tải trên đầu Lệ Lệ bị gỡ xuống. Ánh mắt hoảng loạn, chưa kịp định thần thì trước mặt đã hiện ra một gã đàn ông mặt đầy vết sẹo.

Tên mặt sẹo vung tay, ném “keng” một con dao xuống đất, âm thanh lạnh lẽo vang vọng.
"Nếu cô thật sự không có quan hệ gì với hắn, vậy thì xuống tay đi, phế hắn cho tao xem."

"Được! Tôi làm… tôi làm! Xin anh tha cho tôi."

Trần Hữu Đức ngơ ngác, không dám tin nổi những gì mình nghe được.
"Lệ Lệ, em điên rồi sao? Sao có thể nói vậy được! Em không thể làm thế!"

Tên mặt sẹo nheo mắt, giọng như ma gọi hồn:
"Nhanh lên, cơ hội chỉ có một lần, chậm là hết."

Lệ Lệ run run cúi người nhặt dao, bàn tay phát run, ánh mắt tuyệt vọng.

Liễu Phi Tuyết đứng phía xa, nóng ruột đến toát mồ hôi.
"Chị, không thể để xảy ra án mạng đâu!"

Kiều Dịch Khất nhàn nhạt liếc nhìn, khẽ “suỵt”:
"Yên tâm đi. Có tôi ở đây, dẫu chết cũng phải chết cho sạch sẽ."

Liễu Phi Tuyết nghe mà run rẩy.

Đúng lúc Lệ Lệ run run giơ dao định bước lên, tên mặt sẹo bỗng quát khẽ:
"Khoan đã. Thôi, khỏi phải giết. Để chứng minh hai người không còn quan hệ gì, đá hắn ta hai cú là được."

"Vâng… vâng, tôi làm ngay!"

Tên mặt sẹo cười gằn, chỉ ngón tay về phía dưới.
"Nhưng nhớ kỹ, đá vào chỗ đó!"

Lệ Lệ chết lặng, mặt tái mét. Nhưng chỉ do dự trong nháy mắt, cô ta liền quay người tung cú đá.

"Đừng! Đừng mà!" Trần Hữu Đức kêu thảm, mặt cắt không còn giọt máu.

Một tiếng "bịch" khô khốc vang lên, sau đó là tiếng r*n r* đau đớn như lợn bị chọc tiết.

"Ha ha! Con đàn bà này cũng dữ đấy chứ!"
Bọn đàn em đứng xung quanh cười ầm lên.

Còn Lệ Lệ thì run rẩy như sắp ngã, mặt mày xanh lét.
"Đại ca, tôi đã làm theo lời anh, xin tha cho tôi đi…"

Tên mặt sẹo phất tay, ánh mắt lạnh băng:
"Được thôi. Quỳ xuống dập đầu mấy cái, cho bọn tao xem thành ý."

Nghe thấy vậy, Lệ Lệ chẳng còn giữ thể diện, lập tức quỳ xuống, dập đầu “cộp cộp” trên nền xi măng, trán đỏ ửng.
"Được rồi. Cô thông minh đấy. Nói đi, chuyện hôm nay, cô biết cái gì?"

"Đại ca, tôi không thấy gì cả, cũng không biết gì hết! Tôi thề!"

"Haha, thế thì cút!"

"Vâng… cảm ơn, cảm ơn…!" Lệ Lệ lồm cồm bò dậy, vừa khóc vừa chạy ra ngoài như ma đuổi.

Trong con hẻm còn lại là tiếng k** r*n của Trần Hữu Đức. Hắn ta còn hy vọng Lệ Lệ sẽ đi gọi người tới cứu. Nhưng hy vọng đó tan biến trong nháy mắt.

Tên mặt sẹo hừ lạnh:
"Ồn quá!"

Chỉ một động tác tay, bốn năm tên to con lập tức xông lên. Tiếng la hét, tiếng đấm đá chan chát vang dội, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết thấu xương.

Kiều Dịch Khất quay sang hỏi nhỏ:
"Phi Tuyết, có muốn đích thân qua đó tặng hắn ta vài cái tát không?"

"Thôi… bỏ đi. Chuyện cũ cho qua. Chị, chúng ta về thôi."

"Ừ, đi."

Liễu Vân Sương hít sâu một hơi. Trong lòng cô biết, mối hận kiếp trước coi như đã trả xong. Từ nay, Liễu Phi Tuyết cũng sẽ không còn vướng bận với kẻ bạc tình kia nữa.

Ra đến đầu hẻm, tên mặt sẹo lại bước tới, cúi đầu kính cẩn:
"Kiều gia, anh đã về."

"Ừ. Dọn dẹp sạch sẽ."

"Anh yên tâm, tôi lo chu toàn."

Liễu Vân Sương và Liễu Phi Tuyết lặng lẽ đi ra. Vân Sương còn nghe Phi Tuyết thầm thì bên tai:
"Chị… rốt cuộc anh rể là ai vậy? Em thấy người ta nể sợ anh ấy quá."

"Chuyện đó chị cũng không rõ. Chắc là anh bỏ tiền, muốn giúp em hả giận thôi. Thế nào, em thấy nhẹ lòng chưa?"

Kiều Dịch Khất từng lăn lộn giang hồ, có quan hệ thế nào chẳng ai rõ. Nhưng với Vân Sương, cô không muốn tìm hiểu sâu. Nếu cần, anh sẽ tự nói cho cô biết.

Tối đó, khi Phi Tuyết đã ngủ, Vân Sương mới bước ra phòng khách. Kiều Dịch Khất vẫn ngồi đó, như chờ sẵn.

"Hôm nay… cảm ơn anh. Vì tất cả những gì anh đã làm cho Phi Tuyết."

Người đàn ông khẽ cười:
"Anh không làm vì cô ấy. Anh làm… vì em."

Tim Vân Sương chao đảo, câu nói đến quá bất ngờ.

"Đi thôi. Lên lầu nói chuyện, kẻo đánh thức mọi người."

"Được."

Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô. Bàn tay ấm nóng, mạnh mẽ. Hai người sóng vai đi lên tầng hai.

"Đây là phòng của anh à?" Vân Sương đảo mắt nhìn quanh. Tất cả đồ đạc đều bằng gỗ lim, cổ kính và sang trọng.

"Ừ. Em có thích không?"

"Em thế nào cũng được, chỉ cần anh thích là được."

Nghe vậy, Kiều Dịch Khất ôm chặt lấy cô, giọng khẽ như gió đêm:
"Bây giờ em là nữ chủ nhân ở đây. Nếu em không thích, anh sẽ đổi hết."

"Không cần. Đây là những thứ anh đã quen dùng, giữ lại cũng coi như có chút kỷ niệm."

"Ừ, vậy thì giữ lại."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 355



"Vân Sương, tối nay ở lại với anh nhé."
Anh vừa nói vừa cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô.

"Không được đâu, Phi Tuyết còn ở dưới một mình, em không yên tâm. Với lại… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Nếu không phải đang bị anh ôm, chắc khuôn mặt đỏ ửng kia đã sớm lộ ra rồi.

"Haiz, anh khổ quá mà!" Anh làm bộ than vãn.

"Thế lực của anh lớn như vậy, ngay cả trên thành phố cũng có người, còn than khổ cái gì?"

"Khổ vì em chứ sao! Em không chịu chịu trách nhiệm với anh…"

Nghe vậy, Liễu Vân Sương á khẩu, chỉ biết im lặng. Người đàn ông này lúc nào cũng thích nói mấy câu khiến người ta vừa xấu hổ vừa bất lực.

Dù vậy, sự thân mật giữa hai người đã đến mức khiến cô khó lòng né tránh. Kiều Dịch Khất cũng không cho cô cơ hội rời đi sớm. Không thể thật sự ở bên nhau, thì ít nhất cũng phải có chút “phúc lợi” mới chịu ngủ yên.

Sáng hôm sau, cả nhóm không vội vã về. Liễu Phi Tuyết còn chủ động nói:
"Đã tới đây rồi, dĩ nhiên phải đi dạo thêm một chút chứ."

Chuyện về Trần Hữu Đức, mọi người coi như gió thoảng mây bay, tuyệt nhiên không nhắc tới. Họ ghé Cung Tiêu Xã, mua một đống đồ ăn, lại còn sắm cho mấy đứa nhỏ ít quần áo và đồ chơi, rồi mới trở về.

Vừa nghe tiếng động, ba đứa nhỏ đã chạy ù ra.
"Mẹ, dì, chú Kiều! Cuối cùng mọi người cũng về rồi!"

"Ở nhà có ổn không?" Liễu Vân Sương hỏi ngay.

"Ổn ạ. Hôm qua bác cả dẫn chị cả với chị hai sang ở cùng."

"Ừ, vậy thì tốt rồi."

Trong sân, Đỗ Nhược Hồng vẫn còn bận rộn. Thấy họ về, bà cười tươi đi tới, trên tay còn dính bùn đất.
"Ôi, thì ra là mọi người đã về rồi, bảo sao mấy đứa nhỏ cứ lon ton chạy ra ngoài."

"Chị dâu, làm phiền chị rồi. Mau vào nhà nghỉ chút đi."

"Không sao đâu. Hai ngày nay chị vẫn tưới nước đầy đủ, còn tranh thủ nhổ cỏ dại nữa. Rau bên kia chắc cũng gần thu hoạch được rồi, em định mang đi bán không?"

Liễu Vân Sương gật đầu:
"Ừ, định bán đấy. Chờ đến khoảng hai mươi tháng Chạp, cả gà trống với thỏ trong nhà cũng đem bán luôn."

Vừa nghe nhắc đến chuyện "xuất chuồng", lũ nhỏ reo lên:
"Mẹ, đến lúc đó cho chúng con đi cùng nhé!"

"Được thôi. Nhưng ngày mai các con phải đi nhận điểm đấy, quên rồi à?"

"Nhớ chứ ạ. Sáng mai chúng con đi sớm, về vẫn còn kịp giúp việc."

Hứa Tri Tình thì gật đầu chắc nịch. Con bé này từ nhỏ đã biết suy nghĩ, lúc nào cũng chăm chỉ.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Liễu Phi Tuyết liền gọi bọn trẻ lại:
"Tri Tình, Tri Lễ, Tri Ý, mau đến đây. Dì nhỏ mua đồ ăn ngon với đồ chơi cho các con này."

Ba đứa nhỏ lập tức chạy ù đến, gương mặt hớn hở. Trong nhà tràn ngập tiếng cười, đến cả Đỗ Nhược Hồng cũng không nhịn được mà cười theo.

"Vân Sương, hay là mình ra nhà kính xem thử. Rau ăn lá chín rồi, chị hái ít mang về nấu cho bọn trẻ."

"Được, đi thôi."

Hai người đi về phía nhà kính lớn. Lúc thấy xung quanh không có ai, Đỗ Nhược Hồng hạ giọng, vẻ mặt bí mật:
"Em còn chưa biết đâu. Hai hôm trước Tri Vi mò về trấn Thanh Dương. Nhà bên đó không ai muốn chứa, ông bà già cũng không giữ lại, cuối cùng nó lủi thủi trở về."

Liễu Vân Sương khựng lại, hơi bất ngờ. Lâu lắm rồi cô không nghe tin gì về Hứa Tri Vi. Hồi trước, lũ nhỏ cũng kể sơ sơ vài chuyện ở trường, nhưng rồi Tri Vi bắt đầu viện cớ nghỉ học. Chỉ có điều, lần thi giữa kỳ, nó lại giành hạng nhất với số điểm tuyệt đối, khiến bà cụ Hứa hãnh diện khoe khắp nơi, gọi nó là thiên tài.

Chỉ có Liễu Vân Sương thừa biết, chuyện đó chẳng có gì lạ. Nhảy cóc hai lớp, vốn theo không kịp, nên nó chẳng buồn nghe giảng. Chỉ là thi thì đã có hệ thống hỗ trợ, nên mới dễ dàng đứng đầu. So với kiếp trước, rõ ràng Tri Vi kém xa.

Đỗ Nhược Hồng bĩu môi:
"Không được chào đón mà còn mặt dày bám lấy, đáng đời thôi."

Nói rồi, bà ghé sát tai Vân Sương, hạ giọng càng thêm thần bí:
"Chị nghe người ta kể, trước kia nó không ít lần bắt nạt hai đứa nhỏ kia. Lúc đầu giấu giếm còn được, sau này bị lộ. Cái con bé này đúng là không vừa đâu, rõ ràng nó bắt nạt người ta, vậy mà còn quay ngược đổ lỗi. Cũng vì thế mà Tần Ngọc Lương mới chán ghét, định đưa nó về. Hứa Lam Xuân nghe thế thì sợ mất chỗ dựa, chẳng dám làm ầm, đành cắn răng chịu nhục."

Hình như… lần này cô đã bỏ lỡ một màn kịch hay rồi.

"Chị dâu, sao trước giờ em chưa từng nghe nhắc tới chuyện này vậy?"
"Chẳng phải hôm nọ bà cụ nói chuyện với Hứa Tri Vi đó sao. Lúc chị đi ra ngoài, tình cờ nghe được thôi. Ai cũng bảo nó vốn không được thương, lần này thì đúng rồi, chính nó tự chuốc lấy. Mới chừng ấy tuổi mà đã thủ đoạn lắm rồi."

"Haizz, đường đời tự mình chọn, có trách ai được đâu."
Liễu Vân Sương nghe xong, lòng dấy lên sóng gió. Cô nhớ kiếp trước, Hứa Tri Vi chẳng phải cũng là loại người chuyên giả vờ ngây thơ hay sao? Từ nhỏ đã quen thói bắt nạt Hứa Tri Tình, rồi lại tô vẽ cho bản thân. Còn Hứa Tri Lễ – cái oan gia tội nghiệp ấy, bị cô ta đẩy ra gánh bao nhiêu chuyện thay! Nghĩ tới mà máu sôi sùng sục.

"Chẳng mấy mà Tết đến rồi. Đoán chừng mấy người bên kia cũng sắp về. Chắc ngày tháng của chị cũng không dễ dàng gì đâu."
"Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều như thế. Giờ anh cả cũng đứng về phía chị rồi, rồi đâu sẽ vào đấy thôi."
"Hừ, đứng về phía chị á? Ông ta là hết cách rồi nên mới như vậy! Lần này chị cho ông ta một bài học nhớ đời, đánh người mà không biết chừng mực, còn ra thể thống gì nữa. Chị để mặc ông ta ngoài kia mấy hôm cho chừa, chưa cho về nhà đâu."

Nghe tới chuyện vợ chồng người khác, Vân Sương chỉ im lặng. Dù sao cũng chẳng tiện xen vào.

"À này, Vân Sương, sang năm nếu nhà em còn thỏ con thì bán cho chị hai con nhé?"
"Ơ, chị cũng tính nuôi thỏ hả?"
"Ừ. Năm nay chị nuôi gà nhiều, trứng đẻ không xuể, kiếm được chút tiền. Nhìn thỏ nhà em cũng hay, Tết đến chắc chắn bán được giá. Nói thật lòng, chị cũng động lòng rồi."
"Vậy thì được, chị dâu. Sang năm em giữ lại cho chị hai con cái, đảm bảo tốt."
"Ôi, cảm ơn em nhiều nhé. Sang năm chị nuôi thêm vài chục con gà nữa, tích góp được chút tiền. Biết đâu sau này có cơ xây được căn nhà khang trang."

Nói tới đây, mắt bà sáng long lanh, tựa như thấy trước mặt là tương lai huy hoàng.

"Phải chăng Tri Thành sắp xuất ngũ rồi?" Vân Sương thử dò xét. Nếu không thì chuyện xây nhà kia cũng chỉ là lời hứa suông.
"Đúng thế. Đúng là không giấu nổi em cái gì, mùa thu sang năm nó sẽ về."
"Ừ, tuổi nó cũng đâu còn nhỏ, chuẩn bị sớm thì vẫn hơn."
"Nói thật, nhiều lúc chị nghĩ đời người đáng thương quá. Sinh ra, lớn lên chưa kịp hưởng gì đã phải làm lụng. Vì miếng cơm manh áo, vì con cái, cả đời cứ trôi tuột đi… haizz."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 356



Những lời ấy nghe vừa chua chát vừa đúng với cảnh đời của biết bao người. Nhưng trong lòng Vân Sương lại trỗi dậy một niềm tin. Rồi sẽ khác thôi. Có tiền, sẽ bớt khổ cực, rồi còn có thể theo đuổi chút gì cho tâm hồn, chứ đâu mãi tù túng thế này.

"Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều quá. Rồi cũng sẽ ổn cả thôi."
"Ừ, mong là vậy."

Những ngày buồn phiền dần qua, Liễu Phi Tuyết cũng lấy lại tinh thần. Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy mà đã đến ngày hai mươi ba tháng Chạp. Cả nhà rộn ràng chuẩn bị đi chợ sắm Tết.

"Mẹ ơi, chúng con xong hết rồi, mẹ nhanh lên!"
"Rồi, chờ mẹ chút."

Liễu Vân Sương vừa thắt nốt bím tóc cho Hứa Tri Ý, vừa bế con bé ra cửa. Tin vui liên tiếp đến: Hứa Tri Tình đạt 100 và 98 điểm, đứng đầu lớp ba; Hứa Tri Lễ cũng được hai trăm điểm, hạng nhất lớp một. Kiều Dịch Khất phấn khởi, thưởng cho mỗi đứa mười tệ để tự giữ. Hôm nay đi chợ, muốn mua gì thì mua, coi như khuyến khích. Hai đứa nhỏ vui mừng, mắt sáng rực.

Nhà kính thu hoạch được không nhiều, tổng cộng ba nghìn cân rau. Các loại thì cũng chỉ có cần tây, cà chua, cà tím, ớt xanh, ớt sừng, dưa chuột… Gần Tết rồi, hái hết một lượt, sau không bán nữa, chỉ để lại ít ăn. Thêm nữa, hơn sáu chục con thỏ cũng đến lúc xuất chuồng. Gà trống giữ lại một con để gáy sáng, còn gà mái vẫn đẻ trứng nên giữ nguyên.

Cả nhà ăn mặc tươm tất, leo lên máy kéo, đi chợ lớn khi mới hơn bảy giờ. Trời vừa sáng rõ, người già trong thôn cũng lục tục ra chợ. Vừa đến nơi, Khánh Tử và Hỉ Tử nhảy xuống bày hàng, mọi người ai nấy bận rộn. Trời rét, rau phải để trong gùi, phủ chăn bông lên. Khách muốn mua gì chỉ cần nói, mở ra là rau tươi ngay.

"Ồ, thỏ này bán đấy à?"
"Vâng, bác xem, con nào con nấy béo múp."
Ông lão gật gù. Đúng là mới lạ, bây giờ kinh tế đã cởi mở nhưng người bán thịt vẫn chưa nhiều, bán thỏ thế này thật đặc biệt.

Bình thường người ta chỉ quen với thịt lợn, chứ thịt thỏ thì thật sự hiếm hoi như vàng.
"Trời đất ơi, đã bao nhiêu năm rồi tôi chưa được ăn thịt thỏ. Nhớ hồi trẻ còn đi săn được thỏ rừng, mùi vị ngon đến phát thèm."

Ông liếc nhìn đám thỏ trong lồng, mắt sáng rực:
"Thỏ này bán làm sao?"

Liễu Vân Sương lập tức như được tiếp thêm tinh thần. Cô cười, giọng rõ ràng, dứt khoát:
"Bác ơi, thỏ nhà tôi nuôi, tính theo cân. Năm hào một cân. Mấy con này đều béo tốt, nặng chừng mười cân hơn, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm cân thôi ạ."

Những con thỏ trắng muốt, lông mượt, béo tròn đến mức nhìn thôi đã thấy khác hẳn loại thỏ còi cọc ngoài rừng.

Ông lão vỗ đùi cái đét:
"Được rồi, của hiếm thế này thì chần chừ gì nữa, cho tôi hai con!"

Ông hì hục lựa chọn, chốc lát liền xách ra một con trắng nõn, một con xám tro. Người bán thỏ cũng chẳng cần làm gì cầu kỳ, thỏ bán sống, ai mua thì tự về mà lo liệu.

Ngay khi ông lão rút tiền ra, bốn phía lập tức có người xôn xao.
"Ơ, thỏ thật kìa, nhà ai nuôi được thế này?"
"Đúng rồi, hiếm lắm, mua thôi kẻo lát nữa hết sạch!"

Đám đông kéo lại vây quanh, con mắt nào cũng hau háu.

Liễu Vân Sương vừa cân vừa tính:
"Hai con tổng cộng hai mươi sáu cân rưỡi, hết mười ba đồng ạ."

Ông lão sảng khoái, rút từ trong khăn tay một nắm tiền, đếm xong dúi ngay vào tay cô:
"Đúng giá, khỏi trả bớt. Lâu lắm mới được ăn lại cái vị này."

Trong khi ấy, Hỉ Tử đứng một bên nhìn thấy thì chẳng chịu ngồi yên. Cậu ta hô to như hát:
"Rau tươi đây! Rau diếp, rau chân vịt, cải xanh, ớt chuông, cà chua đỏ au... muốn thứ gì có thứ đó!"

Lời vừa dứt, cả đám khách đều ngó sang. Một bà trung niên chen lên, hồ hởi hỏi:
"Chàng trai, rau cậu để đâu thế?"

"Bác gái ơi, đều ở trong sọt đây, bác muốn xem loại nào thì cháu mở cho bác."

Bà nhìn thoáng qua, mắt sáng rực:
"Tôi muốn hết, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!"

Câu nói ấy như hòn đá quăng xuống nước, lập tức khiến mọi người xôn xao. Ai cũng biết mùa này mà có rau tươi thì chẳng khác gì châu báu. Rau nhà kính thì cao cấp, còn rau chở từ miền Nam lên thì đội giá khủng khiếp, bảo quản lại chẳng được bao lâu.

Hỉ Tử liền nhanh nhảu, mở sọt, đưa lên trước mặt:
"Bác gái xem, đây là ớt xanh, còn rau lá thì phải giữ cẩn thận, chứ hở tí là hỏng ngay. Loại này một đồng một cân, bác lấy bao nhiêu ạ?"

Nghe giá, cả đám người phía sau nhăn mặt:
"Hả? Một đồng một cân? Đắt thế à? Thịt lợn còn chưa đến mức đó."

Một vài tiếng xì xào nổi lên, người này nhìn người kia, rõ ràng đều thấy quá tay.

Hỉ Tử không chút nao núng, miệng lưỡi lanh lợi:
"Ôi dào, bác ơi, giá này đã là rẻ nhất rồi. Bác nhìn xem, trời lạnh như thế này, cả ba tỉnh Đông Bắc tìm đâu ra mớ rau thứ hai? Bọn cháu trồng nhà kính, bao công sức, bao mồ hôi mới có được. Trước Tết thì còn, sau Tết thì đừng mơ!"

Bà trung niên vẫn còn lưỡng lự:
"Một đồng một cân vẫn cao quá, thôi bớt chút đi, chúng tôi lấy hết cho."

Đám đông phụ họa:
"Đúng đó, hạ xuống đi thì bọn tôi mua nhiều."

Liễu Vân Sương nghe vậy, trong lòng thoáng dao động. Thực ra, ban đầu cô cũng thấy giá cao. Nhưng Kiều Dịch Khất khăng khăng định thế, lại bảo cứ để thử xem, không bán được thì giảm sau cũng chưa muộn. Nếu bán được, số tiền thu về còn hơn nửa năm làm lụng trước đây. Nghĩ vậy, cô im lặng, không xen vào.

Hỉ Tử thì đâu chịu thua. Cậu ta nghiêng đầu cười:
"Bác ơi, rau này có phải ngày nào cũng ăn đâu. Tết nhất mới được vài bữa, trẻ con trong nhà trông ngóng mãi. Ăn thêm tí đồ tươi, vừa ngon vừa có dinh dưỡng. Mấy cân rau thì có đáng bao nhiêu, lương hưu của bác cũng dư sức mà."

Lời vừa dứt, bà kia liền xuôi lòng:
"Ừ nhỉ, cũng chỉ Tết mới có, bình thường làm gì được ăn."

Một người khác cũng chen vào:
"Đúng rồi, ngày nào cũng bắp cải với khoai tây, trẻ con ngán đến tận cổ. Ăn tí rau tươi coi như đổi vị."

Thế là xong, bà trung niên hạ quyết tâm:
"Được rồi, lấy cho tôi hai cân ớt chuông. Cà chua đâu, mang ra tôi xem!"

"Ngay đây bác ơi!" – Hỉ Tử hớn hở bưng rổ cà chua, đỏ mọng như máu, nhìn thôi đã thấy mê.

Cứ thế, cả đám người ùn ùn mua. Ban đầu chê đắt, giờ lại tranh nhau. Người thì lấy ớt, người thì chọn cải, cứ như sợ chậm tay thì hết phần.

Mà đúng là hàng ngon thật, rau vừa to vừa non, xanh mướt đến mức nổi bật cả một góc chợ. Người ngoài nhìn vào không động lòng cũng khó.

"Ôi trời, hàng hiếm thế này, thôi thì đắt cũng mua. Cho tôi ba cân nữa!"

Thấy người nọ người kia đều móc tiền, những kẻ đứng xem lúc đầu còn chần chừ cũng lập tức thay đổi thái độ. Ai cũng sợ nếu không nhanh thì lát nữa chẳng còn gì. Rau khác gì thịt thỏ, thịt thì còn kén miệng, chứ rau thì ai cũng ăn được, chẳng lo ế.

Chẳng bao lâu, khách quen từ lần trước cũng xuất hiện, giọng cười tười:
"Ơ, vẫn là các cô à? Lần này lại mang gì ra chợ đây?"

Liễu Vân Sương nhận ra ngay, đó là người thu mua từng lấy nhiều hàng ở nhà cô. Cô liền chào:
"Anh à, hôm nay có gà, có thỏ vừa xuất chuồng, thêm ít rau tươi nữa. Anh xem có cần loại nào thì tôi để riêng cho."
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 357



Người kia vừa quay sang, ánh mắt lướt qua đống rau xanh mướt trong tay mấy người xung quanh thì lập tức ngẩn người, trông như bị mê hoặc.
"Ối chà, rau tươi thế này cơ à? Thật sự là hiếm có! Cô còn bao nhiêu, mang hết sang nhà hàng chúng tôi đi!"

Nhà hàng? Liễu Vân Sương thoáng sững sờ.
"Anh là…?"

Người kia hơi nhếch khóe môi, giọng điệu đầy tự tin:
"Nhà hàng quốc doanh. Cô cứ báo giá, chúng tôi lấy hết. Dịp này đặt mấy bàn tiệc tất niên, còn tiệc cưới, tiệc đầy tháng nữa. Càng nhiều càng tốt."

Hóa ra là người của nhà hàng quốc doanh! Liễu Vân Sương lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười:
"Ôi chao, thì ra là lãnh đạo nhà hàng, thất lễ quá, thất lễ quá."

Trong lòng cô sôi sục một ý nghĩ: nếu có thể kết giao được, chẳng phải sang năm rau nhà mình sẽ có thêm một đường ra ổn định hay sao?

Người đàn ông lắc đầu xua tay:
"Đừng khách sáo, chị gái. Tôi nào phải lãnh đạo, chỉ là một nhân viên nhỏ thôi. Nhưng rau nhà mọi người thật sự ngon, lần trước tôi mua về, cả nhà tôi ăn ai cũng khen nức nở."

Liễu Vân Sương lập tức chen thêm lời, không bỏ qua cơ hội:
"Đồng chí à, rau nhà tôi đều chăm sóc kỹ lưỡng. Ngoài rau còn có thỏ và gà trống, đều do nhà tự nuôi, tuyệt đối bảo đảm hương vị. Anh xem có hợp ý không?"

Người kia gật đầu, ánh mắt lóe sáng:
"Được! Không tồi chút nào. Gà trống béo thế này, tôi lấy hết bốn con. Thỏ thì lấy hai mươi con. Những thứ này đâu dễ kiếm! Ngoài ra, cho tôi thêm một ít rau nữa."

"Không vấn đề gì, anh cần gì, tôi dẫn ra sau chọn."

Phía sau chính là nơi cất rau chưa bày ra. Bình thường chỉ để một giỏ nhỏ ở quầy, bán hết mới lấy thêm. Nhưng bây giờ đưa khách quý ra sau chọn trực tiếp, vừa gọn vừa khỏi chen chúc với đám người phía trước.

Vị khách này quả thực hào phóng. Ngoài gà, thỏ, còn mua thêm năm trăm cân rau. Tổng cộng hết sáu trăm tám mươi đồng, thanh toán ngay tại chỗ, sòng phẳng đến mức khiến người xung quanh lác mắt.

"Chị gái, phiền mọi người giúp tôi chở hàng qua nhà hàng nhé."

"Được thôi, việc nhỏ! Tôi sẽ chất hàng lên xe ngay." Trương Tùng lập tức đồng ý. Dù sao xe kéo cũng là của anh ta, có thể giúp Liễu Vân Sương một tay thì lại càng vui lòng.

Người kia còn không quên dặn dò:
"À, sau này nếu có rau ngon như thế này, cứ mang thẳng tới nhà hàng chúng tôi. Miễn là số lượng không quá nhiều, chúng tôi đều lấy hết."

"Vậy thì tốt quá! Sang năm chúng tôi vẫn trồng rau, anh cứ yên tâm."

"Ừ, nhưng chất lượng nhất định phải đảm bảo."

Sau vài câu trao đổi, Trương Tùng đã chất hàng xong.

Liễu Vân Sương mừng rỡ, khẽ thì thầm với Kiều Dịch Khất:
"Anh xem, lần này bán được kha khá thật!"

Kiều Dịch Khất gật đầu:
"Ừ, mà em nghĩ xem, người đặt tiệc Tết đều là người không thiếu tiền. Nguyên liệu càng ngon, họ càng có cớ tăng giá. Chúng ta bán cho họ cũng chẳng thiệt thòi gì."

Cô ngẩn ra, nhớ lại: đúng thật, họ đâu có giảm giá một xu nào.
"Anh nói đúng, ngoài nhà hàng quốc doanh thì còn đâu nữa chứ. Thời buổi này, nhà hàng tư nhân vẫn chưa phát triển."

Vừa nói xong đã có người khác hỏi:
"Thịt thỏ này bán thế nào?"

"Đến đây, đến đây xem đi!"

Thế là lại lao đi chào khách.

Cả buổi sáng, người nhà Liễu Vân Sương bận rộn đến quay cuồng. Đến khi trời đứng bóng, trên quầy chẳng còn sót lại gì. Rau là thứ bán hết nhanh nhất, trong khi thịt thỏ bán chậm hơn, vì nhiều người chưa từng nếm, e ngại không dám mua. May mà cuối cùng cũng bán sạch. Dù sao, thịt vẫn luôn là hàng khan hiếm, chỉ cần kiên trì thì nhất định có người lấy.

Gà trống thì lại càng đắt, bốn con đều bị nhà hàng quốc doanh ôm trọn. Ở nhà không còn con nào, sau này muốn ăn gà, chỉ có thể bỏ tiền ra mua gà quay. Nhưng thôi, Tết mà, người lớn trẻ con gì cũng thích.

"Chị cả, chúng ta cũng đi dạo đi. Trời lạnh thế này, sau Tết chắc chẳng có dịp ra ngoài nữa."

"Được, vậy mọi người cứ đi dạo, lát nữa tập trung ở chỗ xe kéo."

Chợ đông nghìn nghịt, người chen kẻ lấn, chẳng thua gì hội. Năm ngoái, cả nhà còn sống dè sẻn, cái Tết chẳng có gì. Năm nay có tiền trong tay, lòng ai nấy đều háo hức, nhất định phải mua cho đủ thứ ngon. Quần áo thì khỏi cần, lần trước lên thành phố đã mua rồi.

"Mẹ, chỗ này có bán lạc!" Hứa Tri Tình reo lên, lôi tay mẹ chạy đến.

Liễu Vân Sương thử bốc một nắm, thấy hạt chắc, màu sáng, liền gật đầu:
"Được đấy, lấy mười cân."

Lạc ngoài ăn sống còn có thể rang, vừa làm món nhắm, vừa là đồ ăn vặt.

"Mẹ, bên kia còn có hạt dẻ, quả phỉ, quả óc chó kìa!" Hứa Tri Lễ vừa nhìn thấy đã mắt sáng rực, chân không chịu nhúc nhích.

"Được, mua, mua một ít! Lâu lắm rồi không ăn hạt dẻ rang đường."

Rồi lại ghé quầy miến dong, thứ này đều là tự làm, sợi nhỏ cũng có. Cả nhà đều thích ăn, thêm cả Kiều Dịch Khất, Khánh Tử, Hỉ Tử nữa, thế là mua luôn năm cân.

Đi dọc một vòng, đồ ăn chẳng thiếu gì, thỉnh thoảng còn bắt gặp vài quầy hàng rong bán mấy món từ Cung Tiêu Xã.

Liễu Vân Sương đi một vòng chợ, nhìn mãi cũng chẳng có thứ gì thật sự đặc biệt để mua. Thế là cả nhóm lại kéo nhau ra xe ngựa, chuẩn bị đi một chuyến đến Cung Tiêu Xã. Những thứ quan trọng chỉ có ở đó mới mua được.

Trương Tùng cũng vừa về đến, tay xách nách mang, gương mặt hớn hở. Rốt cuộc Tết sắp đến, ai mà chẳng muốn sắm cho đầy đủ.

Lên xe, họ đi thẳng tới nơi cuối cùng.

Đến Cung Tiêu Xã, cả đám lập tức như ong vỡ tổ, chen chúc nhau mua sắm.

"Dầu, muối, tương, dấm… mấy thứ này nhất định phải mua thêm, chúng ta đi xem trước đi!" – Vân Sương lên tiếng.

"Mẹ, con với anh Tri Lễ đi xem truyện tranh một lát nhé!" – hai đứa nhỏ mắt sáng rỡ.

"Đi đi, nhưng đừng đi xa quá!" – cô mỉm cười gật đầu.

Ở gian hàng bên cạnh, cô cùng Phi Tuyết dắt theo Hứa Tri Ý đi mua đường đỏ, đường trắng, đường phèn. Tiện tay lại gom thêm mấy hộp hoa quả đóng hộp, bánh quy to, bánh gạo nếp, bánh quẩy nhỏ, rồi cả kẹo sữa, kẹo hoa quả.

Kiều Dịch Khất thì một mình ra quầy thịt, mua không ít thứ. Lúc quay lại, hai đứa nhỏ đã ôm trong tay mấy quyển truyện tranh, còn hí hửng mua thêm vài cuốn vở, hộp bút chì.

Bên kia, Khánh Tử và Hỉ Tử cũng đã về, tay xách đầy túi đồ ăn chín: nào là gà quay, vịt om, thịt bò kho, hương thơm lan tỏa.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 358



Dịch Khất cũng không kém cạnh, mang về một đống thịt, sườn, cá thu, cá chép, còn mua cả tôm tươi.

"Thứ này hiếm lắm đấy!" – Vân Sương nhìn mà ngạc nhiên.

"Ừ, anh thấy ít người bán nên mua cho chắc." – anh cười.

Khánh Tử vội chen vào: "Chị dâu, bên kia còn bán hoa quả, chúng ta mua luôn đi!"

"Được!" – Vân Sương gật đầu.

Mùa đông vốn ít hoa quả, vậy mà ở đây lại có táo đỏ mọng, quýt vàng tươi, cả táo gai. Nhìn mà ai cũng thèm thuồng. Họ còn mua thêm táo tàu, hồng khô. Đi ngang quầy đồ đông lạnh, thấy bày la liệt hồng đông lạnh, lê đông lạnh, táo gai đông lạnh… thế là tay ai cũng chất thêm đầy túi.

Những thứ ấy chỉ cần ngâm nước lạnh là có thể ăn, mát ngọt tận cổ họng.

Cuối cùng, ai nấy đều tay xách nách mang. Ngay cả Hứa Tri Ý cũng bị buộc phải tự đi bộ, chẳng còn ai đủ sức bế nữa.

Đồ đạc chất đầy cả xe, đến mức Trương Tùng cũng phải thở dài: "Được rồi, xong xuôi cả rồi, mau về thôi!"

Về đến nhà, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ một ngày chỉ ăn hai bữa, chẳng phải lo bữa trưa, cuộc sống cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Ngay cả Phi Tuyết cũng cười nhiều hơn, gương mặt dường như đã sáng sủa hơn trước rất nhiều.

Thấy em gái vui vẻ, Vân Sương âm thầm thở phào. Nhưng trong lòng lại lo lắng, qua Tết rồi phải hỏi rõ, xem rốt cuộc Phi Tuyết định như thế nào. Nếu không muốn ở nhà, cô vẫn phải nghĩ cách tìm việc cho em.

"Chị cả, mua sắm thế này mới thấy thích! Nhưng mà em quyết rồi, em phải kiếm tiền, nhất định phải kiếm tiền!" – Phi Tuyết đột nhiên buông một câu chắc nịch.

Cả nhà lập tức sững người, rồi bật cười rộ lên.

"Haha, dì nhỏ, dì nói chuyện nghe như đùa ấy!" – Tri Lễ che miệng cười khúc khích.

Phi Tuyết hừ nhẹ: "Tri Lễ, cháu cười cái gì, dì nói thật đó! Chị cả, em nghĩ kỹ rồi. Năm sau em ở nhà giúp chị làm ruộng. Núi sau làng còn nhiều đất trống cho thuê, em thuê lại một mảnh, trồng rau hay nuôi gà đều được. Nhìn xem, gà giờ người ta giành nhau mua đấy!"

Câu nói ấy lại trùng khớp với ý định trong lòng Vân Sương. Nhưng cô vẫn trầm giọng: "Phi Tuyết, đừng vội. Sắp Tết rồi, em cứ bình tĩnh suy nghĩ đi. Sau này em muốn tìm công việc ổn định hay ở nhà, phải cân nhắc kỹ, đừng vì xúc động nhất thời mà đưa ra quyết định."

"Vâng, em biết rồi!" – Phi Tuyết đáp lời, nhưng ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên là chẳng nghe lọt tai lời nào.



Rất nhanh, đã đến ba mươi Tết.

Cả nhà thức dậy từ sáng tinh mơ. Hôm nay việc nhiều, nào là dọn dẹp nhà cửa, nào là chuẩn bị đồ ăn.

"Phi Tuyết, em muốn ăn bánh chưng nhân gì, chị đi chuẩn bị." – Vân Sương vừa gấp lại chiếc khăn vừa hỏi.

"Nhân dưa chua đi, chị cả. Em giặt xong mấy bộ quần áo này sẽ qua phụ chị."

"Được!" – cô mỉm cười.

Ba đứa nhỏ chạy vào, tay cầm đèn lồng giấy: "Mẹ ơi, câu đối mới dán xong rồi. Chú Kiều bảo chúng con treo đèn lồng này ở cửa!"

Đèn lồng giấy đỏ rực, treo ngay cổng chính, vừa sáng vừa đẹp mắt.

Ông bà Ba cũng đã về, cả con trai, con dâu cùng bé Kỳ Kỳ cũng về theo. Mấy hôm trước, Vân Sương đã mang sang không ít đồ Tết. Còn đưa thêm cho họ một trăm đồng, tiền bán thóc từ mấy mảnh ruộng kia. Nhưng hai ông bà kiên quyết không nhận, con trai con dâu cũng phụ họ khuyên ngăn, cuối cùng cô đành mang tiền về.

Vân Sương thấy áy náy, bèn chuẩn bị thêm rất nhiều đồ Tết, nào là bánh kẹo, hoa quả, còn tặng một can dầu lạc nguyên chất, đủ dùng cả năm. Với bé Kỳ Kỳ, cô mua riêng một chiếc áo bông mới. Người ta có thể không nhận tiền, nhưng cô không thể để tình cảm hàng xóm trở thành một chiều.

Đúng lúc ấy, Kiều Dịch Khất bước vào, dáng người cao lớn chắn cả khung cửa bếp.

"Vân Sương, em cần anh làm gì không?" – giọng anh trầm ấm.

Căn bếp vốn đã nhỏ, anh đứng ở đó lại càng chật chội, che cả ánh sáng ngoài hiên.

"Bây giờ thì chưa có gì. Hay là… chúng ta ra nhà kính hái ít rau đi?"

"Được, em rửa tay đi, anh đi lấy giỏ." – nói rồi, anh còn rót sẵn một chén nước ấm đưa cho cô.

"Ừ." – cô khẽ gật đầu.

Ngoài kia, trong nhà kính, rau xanh trải dài như một tấm thảm mềm, nhưng cũng không có nhiều, chỉ vừa đủ để cả nhà ăn.
Tiện tay, Liễu Vân Sương hái thêm ít rau non để gửi sang cho sân sau.

"Nhìn đi, hai quả dưa chuột này hái được rồi, non mướt thế kia, chắc chắn trộn nộm sẽ ngon lắm. Ăn nhiều thịt quá cũng ngán, có thêm món thanh mát mới dễ nuốt."

Kiều Dịch Khất gật đầu, giọng ôn tồn:
"Được, em quyết thế nào thì anh nghe vậy. Đúng rồi, Vân Sương... lần này ông bà Ba không định đi nữa đâu. Sang năm, em tính toán sao?"

Năm nay, nhờ vào vườn rau mà nhà họ thu nhập đến hơn năm nghìn tệ. Một con số lớn khiến cả hai đều không dám khoe khoang, sợ rước họa vào thân. Nhưng hiểu rõ tính cách của Liễu Vân Sương, Kiều Dịch Khất thừa biết sang năm cô chắc chắn sẽ mở rộng quy mô.

"Sang năm, mình sẽ trồng rau trên toàn bộ mười hai mẫu đất. Ngoài mấy loại thường ngày, thì khoai tây, khoai lang cũng nên gieo ít nhiều. Còn lương thực thì mua ngoài thôi, nộp thuế xong, nhà nào chẳng dư? Ăn cũng không hết, có khi đổi còn lợi hơn!"

Quả nhiên, năm nay gạo nhà họ cũng mua lại từ chỗ Đỗ Nhược Hồng. Không cần tem phiếu, vừa tiện vừa nhanh, một công đôi việc. Trong thôn, nhiều gia đình cũng âm thầm trao đổi qua lại như vậy.

Kiều Dịch Khất chau mày lo lắng:
"Ừ, nhưng mà... nếu trồng hết cả mười hai mẫu, em chắc chắn sẽ cực lắm. Hay là thuê thêm vài người làm lâu dài?"

Liễu Vân Sương đáp ngay, không do dự:
"Anh nghĩ vậy thì cũng hợp với ý em. Ngoài ra, mảnh đất trên núi cũng phải tính đến. Sang năm, cây cối bắt đầu cho quả, cần có người trông coi thường xuyên. Không chỉ vậy, còn phải nuôi thêm gà, vịt, thỏ... đem hết lên núi thả rông. Đến lúc ấy, mình không chỉ bán rau, mà còn có trứng, có thịt. Dịch Khất, thời buổi này người ta bắt đầu có tiền dư rồi. Chỉ cần mình làm tốt, nhất định sẽ phát tài!"

Đôi mắt cô sáng rực như sao trời, khiến tim Kiều Dịch Khất mềm nhũn. Anh khẽ siết tay cô, giọng trầm thấp:
"Tốt lắm... sau này chúng ta sẽ mở rộng thành cả một trang trại. Cung cấp được quanh năm, vậy mới là chuyện lớn."

Liễu Vân Sương cười, song vẫn giữ sự thận trọng:
"Trang trại thì hay đấy, nhưng không được nóng vội. Cứ làm từng bước, chắc chắn thì mới lâu bền. Sang năm trước tiên đưa chăn nuôi vào, rồi xem tình hình cây ăn quả thế nào, tốt thì tiếp tục mở rộng."

"Được, vậy làm theo lời em, từng bước vững chắc mà tiến."

"Ừm."

Sau khi hái rau xong, hai người trở về lo bữa cơm. Vân Sương không muốn gấp gáp, trong lòng cô còn tính toán xa hơn: còn bốn năm nữa, bố ruột của Hứa Tri Vi mới xuất hiện. Bốn năm này, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót. Chậm một chút cũng được, nhưng nhất định không được thiếu hụt.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 359



Năm mới vừa đến, nữ chính mười hai tuổi, bản thân cô cũng ba mươi hai tuổi. Kiếp trước, vào độ tuổi này, cô đã trở thành người phụ nữ oán hận. Nhưng hiện tại thì khác, tất cả đều là khởi đầu mới.

Khánh Tử và Hỉ Tử cũng sang bên này. Ngôi nhà mới vừa dọn dẹp sơ sơ, căn bếp lập tức trở nên rộn ràng. Vân Sương xắn tay áo, làm liên tiếp mười món: cá diếc kho, gà quay xé, sườn xào chua ngọt, thịt chiên sốt, thịt luộc cay, bò sốt tương, miến hầm, dưa chuột trộn, thịt xào ớt xanh, lạc rang giòn. Một bàn thịnh soạn trải dài.

Kiều Dịch Khất còn hào phóng mang về mấy thùng nước ngọt, vị cam, vị vải, vừa mở nắp là bọt trào. Bọn trẻ mắt sáng rỡ, nhảy nhót không ngừng.

Liễu Phi Tuyết cười rạng rỡ, cùng Khánh Tử, Hỉ Tử và mấy đứa nhỏ khác quây quần bên bàn cơm lớn.

"Hôm nay là Tết, em thật sự rất vui. Cảm ơn mọi người đã chăm sóc em thời gian qua. Em không uống rượu, để em dùng nước ngọt thay rượu, kính mọi người một ly!"

Nói rồi, cô nâng ly thủy tinh, cụng cùng mọi người. Đám trẻ cũng rộn ràng giơ ly theo. Cảm giác được coi trọng, khiến gương mặt non nớt của chúng rạng ngời.

Kiều Dịch Khất quay sang, giọng dịu dàng:
"Vân Sương, em cũng nói đôi lời đi!"

Liễu Vân Sương cười, đôi mắt ánh lên chút xúc động:
"Được. Hôm nay là Tết, em rất vui vì cả nhà mình đều ở bên nhau. Năm qua, gia đình ta đã thay đổi rất nhiều. Em và Dịch Khất kết hôn, hai đứa nhỏ được đi học, Phi Tuyết cũng trở về, rồi lại còn xây được nhà mới... Nghĩ lại, thật nhiều cảm xúc. Hy vọng năm tới, cả nhà sẽ cùng nhau cố gắng, ngày càng tốt hơn. Nào, cạn ly!"

"Cạn ly!"

Tất cả cùng nâng cốc, tiếng cụng vang giòn tan. Trên gương mặt ai cũng là nụ cười hạnh phúc. Một chén rượu, một ly nước ngọt, là uống cho ngày mai, cũng là uống cho quá khứ. Là cạn ly cho kiếp trước, cũng là vì kiếp này...

Mùng Hai Tết, vốn là ngày con gái về nhà mẹ đẻ. Nhưng Liễu Vũ Yên ở tận huyện bên, xe khách ngày Tết không hoạt động, đành chịu. May mà trước Tết, cô đã gửi thư, báo tin Liễu Phi Tuyết đã về đoàn tụ.

Tháng Giêng vốn nhàn, Kiều Dịch Khất nhân lúc trời đẹp, dẫn theo Khánh Tử, Hỉ Tử cùng đám nhỏ lên núi. Ngoài lũ trẻ trong nhà, còn có mấy đứa con nít trong thôn lon ton chạy theo.

Trong nhà chỉ còn lại Liễu Vân Sương và Liễu Phi Tuyết.
Hai chị em nhóm lò, lửa cháy lách tách, một nồi trà gừng táo đỏ đang sôi lục bục, đợi lát nữa về có thể uống cho ấm bụng. Trên bếp còn hầm thêm một con gà mái già, là quà Lý Nguyệt Lan đưa tới trước Tết. Năm nay cô ta qua lại khá nhiều, coi như cũng muốn kết thân.

Bên kia, chuyện nhà họ Hứa vẫn chưa yên. Hôm qua Đỗ Nhược Hồng còn khoe khoang rằng hôm nay bà sẽ về nhà mẹ đẻ. Kéo theo đó, Hứa Lam Giang cũng chẳng được yên thân, bị ép phải theo cùng. Nói thì hay chứ, thực chất là tránh né phiền phức. Hôm nay, không chỉ Hứa Lam Xuân với Tần Ngọc Lương lôi nhau về, mà Hứa Lam Hà cùng Từ Phượng Kiều cũng góp mặt. Dù là đàn ông, nhưng làm rể nhà ấy thì cũng chẳng khác nào con gái về nhà mẹ.

Trong sân, hai chị em đang trò chuyện vu vơ thì ngoài cổng bất ngờ có người ló mặt. Tết nhất, cửa lớn lúc nào cũng mở để tiện bà con hàng xóm ghé qua chúc tụng. Thời ấy, nhà cửa chỉ để lấy lệ, tường rào thấp lè tè, chủ yếu để ngăn gà vịt khỏi vào phá rau.

"Chị, ngoài cửa có người kìa—"
Liễu Phi Tuyết khẽ hất cằm.

Liễu Vân Sương nhìn theo, liền nhận ra bóng dáng quen thuộc: "Là Lâm Thanh Thanh, cô ta mò tới làm gì? Đi, chị ra xem."

Liễu Phi Tuyết sợ chị chịu thiệt, cũng lật đật đi theo. Quả nhiên, Lâm Thanh Thanh không dám bước hẳn vào, chỉ đứng lấp ló trước cổng, mắt láo liên nhìn quanh.

"Lâm Thanh Thanh, cô đứng chình ình ở cửa nhà tôi làm gì? Bộ tính thò tay ăn trộm à?"
Giọng Liễu Vân Sương vang lên sắc lạnh, kéo ánh mắt người kia giật thót.

Lâm Thanh Thanh chưa từng gặp Liễu Phi Tuyết, thấy một cô gái trẻ đẹp đứng cạnh Vân Sương thì thoáng sững sờ. Cô ta cố làm bộ tươi cười: "Chị dâu hai, đây là em gái ba của chị sao? Thật xinh đẹp quá."

Ánh mắt lóe lên sự ghen tỵ, nhìn thế nào cũng thấy chị em nhà Liễu rạng rỡ khác hẳn mình. Hai người họ mặc áo bông mới, tinh tươm gọn gàng, phong thái ung dung. Còn cô ta thì… nửa năm nay chỉ biết ôm con khóc lóc, đêm mất ngủ, ngày lam lũ, thân hình sồ sề, mặt mũi tiều tụy. Đặt cạnh nhau, khác biệt rõ như trời với đất.

"Cô tới đây làm gì?"
Liễu Vân Sương lạnh giọng hỏi, chẳng buồn vòng vo.

Sắc mặt Lâm Thanh Thanh lập tức biến đổi, cười gượng: "Chị dâu hai, chị đừng giận. Hôm nay Lam Xuân về, cô ấy đang có thai, thèm ăn dưa chuột tươi… nên em mới qua hỏi xin chị ít quả."

Nghe vậy, Liễu Vân Sương bật cười nhạt, lườm thẳng mặt đối phương: "Nhà tôi trồng dưa chuột thì liên quan gì đến cô ta? Cô ta thèm thì tự đi mà tìm. Đừng nói là tôi với cô ta không đội trời chung, ngay cả người dưng nước lã cũng chẳng có quyền chạy sang đây đòi hỏi kiểu đó. Thật nực cười!"

Lâm Thanh Thanh cắn môi, ấm ức mà vẫn phải nhẫn nhịn. Thật ra cô ta biết đến đây chẳng dễ gì, nhưng bà cụ bên kia đẩy việc lên đầu cô ta, không đi không xong.

"Chị dâu hai, em không xin không, bọn em trả tiền. Em biết dưa chuột chị để bán, giá nào cũng được, chỉ cần chị thương em một chút. Nếu không mang được về, bà cụ sẽ xé xác em mất…"

"Xin lỗi nhé." Liễu Vân Sương dứt khoát, giọng đanh thép, "Dưa chuột tôi đã bán hết trước Tết rồi, bây giờ chẳng còn quả nào. Muốn mua thì đi chỗ khác, đừng đến dây dưa ở đây."

Lâm Thanh Thanh hoảng hốt, vội nài nỉ: "Chị dâu hai, chị giúp em lần này thôi, coi như làm phúc—"

Nhưng Liễu Vân Sương đã nheo mắt, lời nói như lưỡi dao: "Lâm Thanh Thanh, nếu cô không cùng một giuộc với bọn họ, tôi đã chẳng nặng lời. Nhưng tôi nói cho cô biết, dù nhà này có thừa dưa chuột cũng sẽ không đến lượt các người. Cô còn nói Lam Xuân có thai, nhỡ ăn phải xảy ra chuyện, ai chịu trách nhiệm? Đến lúc ấy, chẳng phải tôi bị lôi xuống nước sao?"

Dứt câu, cô thẳng tay đóng sầm cổng lại, lạnh lùng tuyệt tình.

Ngoài sân, mặt Lâm Thanh Thanh trắng bệch. Cô ta hiểu chứ, Liễu Vân Sương vốn chẳng ưa gì Hứa Lam Xuân. Nếu thật sự dính dáng, nhỡ xảy ra chuyện, bản thân cũng sẽ bị gọi ra điều tra, chưa kể còn bị đổ tiếng ác. Vô duyên vô cớ, rước thêm phiền phức.

Trong lòng đã khó chịu vì bị nhốt ở nhà hầu hạ, nay lại mất mặt thêm một lần, Lâm Thanh Thanh tức đến mức vành mắt đỏ hoe.

Trong phòng khách, Liễu Phi Tuyết chống cằm, tò mò hỏi:
"Chị cả, em nghe nói Lâm Thanh Thanh là thanh niên trí thức mà? Sao không về thành phố kiếm chồng, lại cam tâm lấy người huyện này? Chuyện nghe có gì đó lạ lắm."

Liễu Vân Sương nhếch môi cười nhạt: "Nhà cô ta chắc chẳng coi trọng cô ta đâu. Tự tìm đường cho mình thì mới dạt xuống đây. Hồi đó trong đội sản xuất, chỉ có Hứa Lam Hải là học hết cấp ba, khác biệt hẳn. Dần dà, hai người liền quấn lấy nhau."
 
Back
Top