Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 280



"Mẹ, có phải mình đi sai đường rồi không?"

"Không đâu con, mình đi đến mỏ đá trước, sau đó mới ra chợ bán rau." – Giọng cô bình thản.
"Thím hai, mình đến tìm chị gái lần trước phải không ạ?"

"Ừ, đúng là cô ấy."

Mỏ đá ở thị trấn là một trong những nơi làm việc có tiếng, người làm đông, chế độ đãi ngộ cũng tốt hơn nhiều so với các công việc khác quanh vùng. Nó nằm cạnh mép thị trấn, chỉ mất tầm mười phút đi bộ từ đầu khu dân cư. Khi tới gần cổng lớn của mỏ, họ gặp một bác bảo vệ mặc áo xanh công nhân đang đứng gác.

Liễu Vân Sương dừng lại, đưa tay sửa lại cổ áo cho ngay ngắn, rồi bước lên trước, lễ phép gọi:

"Bác ơi, cháu chào bác ạ. Cháu có thể gặp đồng chí Điền Mẫn được không?"

Bác bảo vệ nheo mắt, nhìn cô từ đầu đến chân, vẻ cảnh giác lộ rõ:

"Cháu là ai? Có quan hệ gì với cô ấy?"

"Cháu là người của đội sản xuất Hồng Tinh. Hôm trước có gặp đồng chí Điền Mẫn, cô ấy nói nếu nhà cháu có rau dư thì mang đến cho cô ấy. Hôm nay là ngày họp chợ, tiện đường cháu ghé qua."

Nghe đến đây, nét mặt bác bỗng sáng bừng. Ông vỗ tay vào đùi cái đét:

"À phải rồi! Phải rồi đấy! Lần trước rau của cháu tươi ngon lắm! Ai ăn cũng khen. Nhưng mà cháu phải chờ một chút, cô ấy chưa tới cơ quan đâu."

Giờ này đã là tám giờ sáng, bình thường ở đơn vị thị trấn là giờ làm việc rồi. Nhưng dù sao, người có chức có quyền thường cũng hay có "lịch riêng".

Liễu Vân Sương khẽ cau mày, rồi nhanh chóng quyết định:

"Thế này bác nhé, cháu đi chợ trước. Khi nào cô ấy quay lại, bác nói giúp cháu một tiếng được không ạ?"

Cô nghĩ, chờ đợi ở đây mà bỏ lỡ buổi chợ thì chẳng đáng. Hơn nữa, cô cũng không định bán hết cho một người, vẫn cần đem ra chợ chia nhỏ lẻ.

Chưa kịp quay đi, bác bảo vệ đã chỉ tay ra phía xa, cười to:

"Ôi kìa kìa, số cháu cũng may thật đấy! Kia chẳng phải là cô ấy đang đến sao?"

Cô vội ngoảnh đầu lại, quả nhiên thấy một cô gái đang thong dong đạp xe tới. Vẫn là khuôn mặt đó – đồng chí Điền Mẫn, mái tóc búi cao, áo sơ mi trắng cắm thùng, trông vừa nghiêm nghị vừa hiện đại.

Cô ấy cũng nhận ra Liễu Vân Sương, vui vẻ hỏi:
"Chị gái, chị đến đưa rau đấy à?"

"Vâng, đồng chí Điền, hôm nay tôi đi họp chợ nên ghé qua trước." – Giọng nói của cô vừa nhã nhặn, vừa mang theo chút kính trọng. Người ta nghe vào tự nhiên cũng thấy dễ chịu.

"Vừa hay tôi cũng sắp ra chợ. Thế hôm nay chị mang theo những loại rau gì? Để tôi xem với."
Nói rồi, Điền Mẫn dừng xe, bước lại gần chiếc xe cút kít. Bác bảo vệ cũng tò mò, rảo bước theo sau.

"Vẫn là các loại hôm trước, nhưng lần này có thêm rau diếp xoăn, xà lách và dưa chuột." – Liễu Vân Sương vừa nói, vừa mở tấm vải phủ xe, lộ ra những mớ rau tươi roi rói.

"Dưa chuột đã thu rồi sao? Mới đầu mùa mà!"
Điền Mẫn vừa ngạc nhiên vừa thích thú, rõ ràng là dân có kinh nghiệm, nhìn rau là biết hàng tốt.

"Vâng, cô xem này, còn non, nhưng giòn lắm!"
Cô đưa một quả dưa chuột cho Điền Mẫn, người kia vừa cầm liền thấy mát lạnh, bóp nhẹ thì nước rịn ra bên ngoài – tươi không thể chối cãi.

"Rau thế này mà không lấy thì phí quá! Nhưng mà chị gái, lần này chắc chúng tôi không lấy nhiều được đâu. Rau lá để lâu không được, chỉ dùng cho hai ba ngày thôi."

"Không sao cả, đồng chí cứ chọn trước số lượng mình cần. Phần còn lại tôi vẫn đem chợ bán tiếp được."
Liễu Vân Sương trả lời.

Nghe vậy, Điền Mẫn gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ:

"Thế chị giúp tôi cân nhé, tôi không được phép để người lạ vào bên trong đâu."

"Được rồi, cô cần bao nhiêu?"
"Cho tôi một trăm cân dưa chuột – loại này để được lâu, còn rau ăn lá thì chị cứ trộn cho đều, tổng cộng cũng khoảng một trăm cân là được rồi."

"Vâng, không thành vấn đề!"

Hai trăm cân rau! Trời đất ơi! Trong lòng cô như nổ tung, lần đầu bán được đơn hàng lớn đến vậy. Còn chưa kịp mừng, Điền Mẫn đã tiếp lời:

"Chị gái, sau này chị cứ cách ba đến năm ngày mang rau đến nhé. Chúng ta coi như hợp tác lâu dài. Nhưng mà… giá cả chị có thể bớt cho bọn tôi một chút được không?"

Chuyện gì cũng phải có đi có lại, cô ấy mua nhiều như vậy, đòi giảm giá là điều đương nhiên.

"Cô em, cô cũng là người sòng phẳng. Tôi vốn bán năm xu một cân, cho đơn vị thì tính bốn xu thôi, được không?"

"Được chứ! Rau tươi thế này, bốn xu là quá hợp lý rồi."
Điền Mẫn gật đầu cái rụp, không chút do dự.

Hai người bắt tay vào việc. Cân của Liễu Vân Sương nhỏ, phải chia làm nhiều lần mới đủ, nhưng may có mấy đứa nhỏ phụ giúp, cũng xong rất nhanh. Điền Mẫn gọi vài người trong mỏ đá ra khuân rau vào nhà bếp.

Tổng cộng tám đồng tiền. Cô ấy rút ngay một tờ mười đồng, không thèm mặc cả. Liễu Vân Sương nhanh tay lấy ra hai đồng tiền lẻ, đưa lại:

"Trả lại cô hai đồng nhé."

"Đúng lúc quá, chị Liễu, tôi đi luôn đây không kịp chợ."
"Được rồi, mau chuyển rau vào đi. Đồng chí Điền, lần sau tôi lại mang rau đến."

"Nhất định rồi!"

Không cần ký tá gì, không cần qua phòng tài vụ, tiền đưa thẳng tay – chuyện này chứng tỏ một điều: Điền Mẫn không chỉ là cán bộ bình thường. Cô ấy có quyền, có tiếng nói.

Với một người như vậy, giữ mối quan hệ tốt là chuyện tuyệt đối có lợi, đáng làm.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 281



Chín giờ sáng, cả nhóm mới tới được chợ. Dẫu có hơi muộn, nhưng tinh thần ai nấy đều phấn khởi. Hôm nay buôn bán thuận lợi, chỉ một lúc đã kiếm được tám đồng—một khoản tiền không nhỏ với mấy người phụ nữ và trẻ con từ thôn ra chợ.

Mấy đứa nhỏ vừa cười vừa đẩy xe, chân tay linh hoạt hơn hẳn mọi ngày. Chợ sáng giờ cũng vơi bớt người, họ chẳng đi sâu vào trong mà dừng lại ngay lối vào, chọn một góc khuất gió mà bày rau ra.

Chẳng mấy chốc, đã có người nhận ra:

"Ủa, là cô đấy à? Lần trước cô cũng bán rau ở đây đúng không? Hôm nay mang gì vậy?"

Người lên tiếng là một chị gái bán trứng gà, mặt mũi quen quen nhưng Liễu Vân Sương không nhớ rõ. Có lẽ từng thấy ở đâu đó, hoặc nghe người khác nhắc tới.

"Có đủ loại chị ạ, dưa chuột bắt đầu có rồi, rau ăn lá cũng còn nhiều, chị xem thử xem ạ."

Chị kia vừa nghe tới dưa chuột liền sáng mắt lên.

"Dưa chuột mà đã thu rồi cơ à? Nhà cô trồng sớm thật. Người ta bảo rau nhà cô ngon, đến mấy đứa trẻ ghét ăn rau cũng chịu ăn! Cháu trai tôi mới cai sữa được mấy hôm, cho tôi xin ít nhé."

Ra là vậy. Liễu Vân Sương nhìn chị ấy, rồi lại nhớ đến bà cụ Hứa ở nhà, chỉ biết cười thầm trong bụng. Quả thực, cùng là phụ nữ mà vận mệnh mỗi người mỗi khác.

"Ôi chao, chị có cháu rồi á? Trẻ thế, nhìn chẳng ra chút nào."

"Haha, nhà tôi kết hôn sớm mà."

Dù miệng nói khiêm tốn, nhưng thần sắc chị ấy rõ ràng vui vẻ thấy rõ. Chị mua liền hai quả dưa chuột cỡ vừa và một bó rau, tổng cộng sáu cân, ba hào.

"Được, đưa chị luôn nhé."

Chị gái không mặc cả lấy một lời, móc tiền trả ngay. Sau đó, người này nối tiếp người kia tới mua, mười phút chưa đầy đã tụ thành một đám vây quanh gánh rau của họ.

Hứa Tri Tình điềm tĩnh thu tiền, gói rau, còn Tri Niệm và Tri Tâm – thì lo đưa rau cho khách. Không đưa nhiều quá để khách phải trả lại, cũng chẳng ít đến mức bị mắng, tay nghề đã thành thạo rõ rệt.

Bốn người phối hợp ăn ý, tới mười giờ rưỡi thì sạch sành sanh, không sót lại cọng rau nào.

So với hôm qua, hôm nay họ đến muộn, lại chọn góc hơi hẻo lánh, những tưởng sẽ ế hàng. Nhưng nhờ rau sạch, tươi ngon, mà vẫn bán vèo vèo hết. Làm ăn đúng là phải có mắt nhìn và kinh nghiệm tích lũy qua từng ngày.

“Chắc hôm nay cũng được mười bảy, mười tám đồng,” Vân Sương vừa nghĩ vừa cười thầm. Về nhà đếm mới biết cụ thể.

Cả nhóm tinh thần sảng khoái, bước chân cũng nhẹ tênh. Nhưng vừa mới đi được mấy bước, từ phía sau đã có tiếng gọi với theo:

"Chị ơi, mua khăn lụa không?"

Liễu Vân Sương quay đầu lại, lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn gã thanh niên đang hớt hải chạy tới. Trong thời buổi này, khăn lụa là mặt hàng cấm buôn bán tự do. Mua là phạm pháp, bán càng là tội to.

"Cái gì cơ?"

"Khăn lụa đẹp lắm chị, chị xem này!"

Gã vừa nói vừa vạch áo, để lộ bên trong xếp đầy những chiếc khăn lụa màu sắc sặc sỡ. Trông mà phát thèm. Nhưng Vân Sương chẳng dám nhìn lâu. Bây giờ mới kiếm được chút tiền, còn phải lo xây nhà, rồi chuẩn bị cho dự án trồng trọt ở sườn núi. Những thứ xa xỉ này, không cần thì thôi, đụng vào là rước họa vào thân.

"Tôi không mua, cậu tìm người khác đi."

Cô bình tĩnh nói, giọng không nặng cũng không nhẹ. Gã thanh niên kia thấy không có mối, liền gật đầu rồi biến mất vào đám đông. Nhưng Vân Sương biết, kiểu người đó không dễ từ bỏ—sớm muộn gì cũng sẽ trồi ra bày bán công khai.

"Chị, lát mình mua ít trứng rồi về đi nhé?"

"Ừ, trưa rồi, về thôi."

Ba đứa nhỏ không đòi gì thêm, cũng chẳng thiết đi loanh quanh. Mua hai mươi quả trứng hết một tệ, Vân Sương cho vào giỏ nhỏ rồi cùng cả nhóm về thẳng nhà.

Vừa tới cửa đã thấy Hứa Tri Lễ và Hứa Tri Ý ngồi chơi bên bậc thềm.

"Mẹ, chị, mọi người về rồi!"

Hai đứa bé thấy bóng người quen liền mừng rỡ chạy tới. Chưa để ai kịp mở miệng, Tri Lễ đã lên tiếng tố cáo:

"Hôm nay vợ ông Trường Hữu tới, con thấy bà ấy đi loanh quanh ruộng nhà mình cả buổi!"

Vân Sương chau mày, ngó sang thằng bé.

"Không sao, con cứ để Đại Tráng canh ngoài cửa, đừng đóng cổng là được."

Thằng nhóc nghe vậy thì gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Vân Sương không nhịn được, đưa tay xoa đầu con trai. Đứa nào trong nhà này cũng hiểu chuyện và có tinh thần trách nhiệm.

"Mẹ, bà ấy định trộm rau nhà mình à?"

"Chưa chắc. Lần trước bà ấy xin, mẹ không cho."

"Không cho là đúng rồi! Dựa vào đâu mà cho bà ta chứ? Nếu bà ta còn tới nữa, con sẽ bảo Đại Tráng cắn bà ta!"

Thằng bé nói mà mắt tròn xoe, tức tối chẳng khác gì con gà trống non thấy kẻ lạ vào chuồng. Chỉ vì trông em gái nên mới không chạy ra đuổi người ta đi.

"Không sao đâu, để ý thêm vài ngày là được."

Vân Sương nhẹ giọng dỗ con rồi quay vào nhà, lấy tiền ra đếm. Ba cô bé thì đã lục đục chuẩn bị cơm trưa. Cũng may, toàn món nấu sẵn, chỉ cần hâm nóng lại là xong.

Tiền kiếm hôm nay không ít. Không tính một ít lẻ còn dư từ buổi sáng, tổng cộng là mười bảy tệ ba hào rưỡi. Trừ một tệ mua trứng, vẫn còn mười sáu tệ ba hào rưỡi.

Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài trời nắng chang chang mà lòng rạo rực—nếu tháng nào cũng đi chợ năm sáu lần như thế này, thì chẳng mấy mà tiết kiệm được gần trăm tệ. Ở cái thời buổi người ta làm công ăn lương ở thành phố cũng chưa chắc kiếm được ngần ấy, thì đây rõ ràng là một hướng đi đúng đắn.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 282



Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thực sự cầm được tiền trong tay, Liễu Vân Sương vẫn không giấu được niềm vui rạo rực. Cô cười tươi như hoa, ánh mắt long lanh.

"Mẹ! Bà ta lại mò tới rồi! Mẹ nghe Đại Tráng sủa không?" – Hứa Tri Lễ hô lên đầy cảnh giác.

Quả nhiên, tiếng chó sủa vang từ ngoài ngõ vọng vào, tiếng sau gắt gỏng hơn tiếng trước, như thể nó cũng tức giận thay chủ. Không dám chần chừ, Vân Sương vội nhét tiền vào túi áo, chân vừa mang dép xong đã chạy lao ra ngoài.

Vừa bước đến cửa, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc – vợ Trường Hữu, tay xách một chiếc giỏ nhỏ, đang rảo bước lên núi, vẻ mặt làm bộ như không thấy ai, nhưng bước chân thì nhanh chẳng khác gì ăn trộm vặt.

"Mẹ nhìn đi, bà ta giả bộ rõ ràng, chứ còn gì nữa. Nhất định định tranh thủ lúc mình không để ý mà len vào vườn trộm rau đấy!" – Tri Lễ tức tối chỉ tay theo hướng người phụ nữ kia.

Thật sự, đến trẻ con còn nhìn ra mưu mô này, vậy mà bà ta lại nghĩ mình có thể che mắt người khác được sao? Hài hước thay cho những kẻ tham lam mà còn thích vờ vịt!

"Không sao, con vào nhà đi. Mẹ sẽ xử lý." – Liễu Vân Sương trấn an con trai, giọng vẫn rất bình tĩnh.

"Con không vào đâu, con ngồi đây canh!" – cậu bé bướng bỉnh đặt chiếc ghế nhỏ ngay ngưỡng cửa, vừa ăn cơm, vừa canh chừng cổng như một chiến sĩ nhỏ.

Vợ Trường Hữu đi lên núi một vòng rồi quay về, thấy cảnh này thì tức mà không nói được, chỉ đành lẩm bẩm chửi thầm vài câu rồi lủi đi mất, mặt mũi vênh váo ban đầu cũng xẹp lép như chiếc bánh đa ngâm nước.

Dọn dẹp nhà cửa xong, Vân Sương gọi hai đứa cháu gái lại, mỗi đứa được phát hai hào. Sau đó, cô hái thêm hai quả dưa chuột và một ít rau cải bó xôi, bỏ vào túi cói, đưa cho Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm.

"Đem sang cho bác Nhược Hồng nhé, bảo là thím gửi." – cô dặn dò hai đứa trẻ rồi chuẩn bị thêm một giỏ nhỏ cho mình.

Trong giỏ của cô là nửa cân đường đỏ, một ít rau củ còn tươi rói, rồi xếp tất cả lên xe đẩy đi về phía nhà Trần Sở Nga.

Bụng Trần Sở Nga giờ đã lớn lắm rồi, chắc cũng sắp đến kỳ sinh con. Vừa thấy Liễu Vân Sương đến, cô ấy đã mừng rỡ đon đả:

"Vân Sương! Mau lại đây ngồi với tôi một chút."

"Được chứ!" – cô cười đáp, kéo xe đẩy vào trong sân rồi xách giỏ đi đến bên người bạn.

"Hôm nay chợ đông lắm, tôi mang ít rau nhà trồng qua cho cô, cả đường đỏ nữa, lúc nào rảnh thì pha nước uống nhé, bổ máu lắm đó." – vừa nói, cô vừa mở giỏ, bày đồ ra gọn gàng trên chiếc ghế nhỏ.

"Cô làm cái gì vậy trời? Mang đường đỏ về đi, nhà tôi còn cả một hũ đầy, không thiếu đâu. Rau thì cô để mà bán lấy tiền, tôi không cần đâu." – Trần Sở Nga xua tay, vừa cảm động vừa ngượng ngùng.

"Không phải cho vì cô thiếu, là tôi cố tình mang cho cô đấy. Mà... đội trưởng có ở nhà không?"

Nghe vậy, Sở Nga nghiêng đầu nghĩ rồi đáp:
"Anh ấy ở đội bộ. Gần đây nhiều người xin nhận thầu đất, nên bận lắm. Cô có việc gì sao?"

Vân Sương không vòng vo nữa, liền kể lại chuyện vợ Trường Hữu cứ ngày ngày đi qua con đường nhỏ sát vườn nhà mình, mà không rõ có mục đích gì.

"Tôi nghĩ có khi bà ta định giở trò. Cái đường đó vốn là lối canh tác, giờ nhà tôi nhận thầu toàn bộ đất đai quanh đấy rồi, tính rào lại thì hợp lý. Nhưng tôi sợ hàng xóm xì xào, bảo mình ích kỷ, chắn đường lên núi của người ta."

Trần Sở Nga hừ một tiếng đầy khinh bỉ:
"Thứ đàn bà mặt dày, ruộng không trồng thì thôi, còn đi dòm ngó đất nhà người khác! Sao bà ta không chết quách cho rồi!"

Thấy bạn tức giận, Vân Sương vội xua tay:
"Thôi, cô đang mang thai, đừng để tâm làm gì cho nặng lòng. Tôi tính hỏi ý đội trưởng, xem có cách nào xử lý ổn thỏa không."

Trần Sở Nga trầm ngâm rồi gật đầu:

"Con đường đó trước đây mở ra chỉ để phục vụ sản xuất. Giờ cô nhận thầu cả khu đất ấy thì có quyền kiểm soát luôn con đường. Không ai có lý do phản đối đâu, trừ phi là cố tình kiếm chuyện."

Vân Sương cảm ơn rồi đứng dậy:

"Vậy tôi sang đội bộ thử gặp anh ấy. Cô về nhà hỏi anh xem có gợi ý nào không nhé?"

"Được rồi, để tôi nói với anh ấy!"

Trên đường về, Vân Sương không ghé nhà ngay mà rẽ sang nhà bác Đổng thợ mộc. Vừa tới nơi, cô đã thấy vợ của Đổng thợ mộc đang ngồi đan mũ rơm dưới bóng cây.

"Chị dâu, chị đang đan mũ à?" – cô cất giọng vui vẻ.

"Ừ, tranh thủ lúc rảnh tay, làm mấy cái mang ra chợ bán thêm ít tiền." – người phụ nữ cười hiền hậu, đôi tay thoăn thoắt không ngừng.

"Chị khéo quá! Anh Đổng làm mộc thì giỏi, chị lại tháo vát thế này, nhà lại có nhiều ruộng, chắc chắn sau này sẽ sống khá lắm."

Câu nói của Vân Sương không phải tâng bốc, mà là thật lòng. Cô nhìn quanh sân nhỏ sạch sẽ, từng mét vuông đất đều được tận dụng để trồng rau. Bên hông nhà còn có một chuồng gà, nghe tiếng kêu thì chắc cũng nuôi cả chục con.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 283



Chính sách bây giờ tốt, chỉ cần chịu khó làm ăn, cuộc sống kiểu gì cũng sẽ khá lên.

"Vân Sương, cả đội ai cũng ngưỡng mộ em đấy. Nghe nói rau em trồng bán chạy lắm, lại còn thầu tận bốn sườn núi. Giỏi giang thế này, cuộc sống sau này chắc chắn lên hương!"

Mấy hôm nay đội sản xuất rộ lên đủ kiểu lời đồn. Nào là cô gặp vận hên, lại còn yêu được người vừa giàu có vừa đẹp trai, có nhà cửa đàng hoàng trong thị trấn, chẳng mấy mà rước về làm vợ chồng.

Vân Sương cười nhạt, chẳng đáp lời mà chuyển sang chuyện khác:

"Cuộc sống của tụi mình rồi sẽ khá lên cả thôi. À chị dâu này, cái mũ rơm chị đan đẹp thật đấy, bao nhiêu tiền một cái vậy?"

Vừa nói, cô vừa tiện tay đội thử một cái mũ. Mũ rơm ở vùng này là thứ rất cần thiết—mùa hè nắng chang chang, ai đi đồng cũng phải cần.

"Vân Sương, em thích thì lấy mà đội đi, khách sáo gì tầm này, lấy tiền làm gì."

"Không được đâu chị dâu, chị cũng vất vả mới đan xong mà. Em đội cái này vừa lắm, chị đan giúp em thêm vài cái nhỏ cho tụi nhỏ nhà em nhé."

"Được chứ sao lại không được."

Liễu Vân Sương chọn lựa một hồi, lấy sáu cái mũ lớn và đặt thêm hai cái cỡ nhỏ. Ngày nào cô cũng phải cắm mặt ngoài vườn rau, nắng gió chẳng tha ai, không có mũ mà đi thì chỉ có nước chín đầu. Mua ở chợ thì dễ, nhưng mua của người quen thì vừa giúp nhau, vừa xây được tình cảm. Vợ bác Đổng cứ nằng nặc không chịu lấy tiền, nhưng cô chẳng yên tâm.

Hai người đùn đẩy qua lại, cuối cùng Vân Sương dúi vào tay bà ấy một tệ tròn. Tính ra vẫn còn rẻ hơn giá ngoài chợ, chứ bình thường, mỗi cái cũng phải hai hào.

"À mà này chị dâu, khi nào anh Đổng về, chị nhắn anh ấy giúp em với nhé. Em đang cần cái xe đẩy, đi bán rau mà cứ phải mượn thì bất tiện quá."

"Được rồi, em cần thế nào thì cứ nói với chị."

Thật ra lúc đầu chị dâu cũng ngạc nhiên, vì từ trước đến giờ Vân Sương chưa từng ghé nhà bà. Thì ra là đến đặt xe đẩy, mà lại mua thêm cả đống mũ rơm—bà ấy tất nhiên vui như mở cờ trong bụng.

"Chị bảo anh Đổng làm to một chút, nếu kéo được thêm con gia súc thì càng tốt. Nhưng đừng to quá, bình thường em vẫn tự kéo là chính. Làm dài thêm một chút cũng được, em hay chở nhiều rau."

"Ừ, vậy đợi anh ấy về, chị bảo ảnh qua nhà em luôn. Có gì em dặn trực tiếp, truyền lời dễ sai lắm."

"Vâng, phiền chị nhé."

Liễu Vân Sương vừa dợm bước về thì Lữ Hồng Mai đã gọi giật lại:

"Khoan đã, Vân Sương, cái này cho em!"

Bà chạy vào nhà rồi mang ra một nửa giỏ sơn tra dại, dúi vào tay cô.

"Trời ơi, quả chín rồi à?"

Liễu Vân Sương vui mừng không để đâu cho hết. Đây là quả dại mọc trên núi, nhỏ hơn sơn tra thường, nhưng vị chua chua ngọt ngọt, rất dễ ăn. Người vùng này coi nó như của quý, chỉ mùa xuân mới có.

"Ừ, hôm qua chị vừa hái trên núi đấy, mang về cho bọn trẻ nhà em ăn."

"Chị dâu, cho em một ít thôi, nhiêu đây chắc chị phải leo núi mấy tiếng mới hái được."

"Cầm hết đi, khách sáo gì! Mà lại là cho trẻ con nữa."

Lữ Hồng Mai nói xong thì giả vờ hờn dỗi. Vân Sương đỏ mặt ngại ngùng, nhưng hiểu rõ tấm lòng bà. Hai vợ chồng bác Đổng thợ mộc trước giờ luôn tử tế với cô. Khi cô vừa ly hôn, họ không dè bỉu một câu. Đặt đồ gỗ hay mượn việc gì, cũng đều hết lòng giúp đỡ.

"Vậy thì em xin, lát nữa em sẽ mang giỏ qua trả chị."

"Không vội, đợi chị đan xong hai cái mũ rơm nhỏ kia rồi mang qua luôn."

"Vâng ạ!"

Mọi việc đã xong xuôi, Vân Sương không nán lại nữa. Nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, cô biết đã bốn giờ chiều. Về đến nhà còn phải dọn dẹp, rồi chuẩn bị tưới rau.

Tưới rau không giống mấy việc khác, phải chọn giờ. Hoặc sáng sớm, hoặc lúc chiều chạng vạng. Chứ nắng đổ lửa mà ra tưới thì chẳng mấy mà say nắng. Dù miền Bắc không quá nóng, nhưng nhiệt độ ngày đêm lại chênh lệch lớn, làm không khéo là đổ bệnh như chơi.

Về đến cổng, cô thấy Hứa Tri Lễ đang đứng canh ở cửa, còn Tri Tình và Tri Ý cũng vừa ra sân.

Đại Tráng thấy cô liền phóng như bay tới, hai tai vểnh lên:

"Mẹ! Mẹ về rồi! Cái gì trong sọt kia thế ạ?"

Hứa Tri Lễ tinh mắt, vừa nhìn đã thấy chiếc sọt nhỏ và mấy cái mũ rơm mẹ đeo trên tay.

"Mũ rơm mẹ mới mua. Còn đây là sơn tra dại thím Hồng Mai cho, mang vào cho các con ăn."

"Dạ vâng!"

Đúng là con nít, nghe đến quả là mắt sáng như đèn pin. Tri Tình nhận lấy mấy cái mũ rơm, chọn một cái đội ngay lên đầu.

"Tốt thật đấy! Như vậy sẽ không sợ nắng nữa rồi!"

"Mẹ ơi, sao mẹ mua nhiều đồ thế ạ?" – Hứa Tri Tình ngạc nhiên hỏi khi thấy mấy túi rau quả chất đầy xe.

"Mua nhiều một chút, để mai mốt chú Kiều với mấy người trong tổ trở về còn có cái mà ăn." – Liễu Vân Sương trả lời.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 284



"Vâng ạ!" – Tri Tình gật đầu, không hỏi thêm nữa, rồi cùng Hứa Tri Lễ đi rửa đám sơn tra vừa hái được.

Vân Sương cũng chẳng ngơi tay, đội chiếc mũ rơm, xách theo bình tưới với thùng nước ra ruộng. Nắng đã dịu nhưng đất vẫn còn hanh, không tưới sớm là mai rau héo. Hai đứa nhỏ ăn xong cũng lật đật ra phụ mẹ, đứa thì cầm gáo, đứa thì kéo dây, mỗi người một tay, tất bật đến tận chiều muộn mới xong xuôi.

Chưa kịp ngồi xuống uống ngụm nước, Trương Trường Minh và bác Đổng thợ mộc đã bước vào sân, chân còn lấm bùn đất.

Vân Sương đang dọn mâm cơm vội vàng, vừa thấy họ, liền đứng dậy đón.

"Đồng chí Liễu Vân Sương, không cần bày biện gì đâu. Ra ngoài cửa, chúng ta nói chuyện vài câu là được." – Trương Trường Minh khoát tay.

"Lão Đổng, anh đến có việc gì đấy?" – anh quay sang hỏi bác thợ mộc.

Bác Đổng gãi đầu:
"Chuyện nhỏ thôi, để tôi nói trước cho. Vân Sương à, cái xe kéo em đặt, chị dâu em bảo sợ nói sai nên dặn em phải dặn kỹ."

"Vâng, để em nói luôn." – Vân Sương gật đầu. "Em muốn xe to hơn cái của đội trưởng Trương một chút, chắc chắn và tiện hơn, sau này còn chở được cả mấy con gia súc."

Xe kéo hiện tại là công cụ gần như không thể thiếu. Mai mốt còn phải thường xuyên lên trấn Thanh Dương, nếu cứ mượn hoài thì bất tiện lắm. Nhỡ đâu người ta cũng cần dùng thì sao?

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Thế nhé, hai người cứ nói chuyện, tôi về trước đây." – bác Đổng nói xong thì cáo từ, đi nhanh ra cổng.

Đợi bác đi khuất, Trương Trường Minh quay lại, gãi cằm suy nghĩ rồi nói:

"Sở Nga có kể với tôi chuyện con đường. Nói thật nhé, đây vốn là đường mòn, dân đi mãi nên quen. Giờ mà chặn thì chắc chắn sẽ có người khó chịu. Nhưng mà... tôi có cách này, cô xem có được không?"

Giọng anh ta chùng xuống, ánh mắt kín đáo liếc về phía ruộng nhà cô.

Liễu Vân Sương như bắt được tia hy vọng, mắt bừng sáng:
"Đội trưởng, anh nói được... là được thật chứ?"

"Sao lại không? Đường mòn đó không nằm trong diện chia ruộng, thuộc về phần đất nhà cô. Ngày mai tôi sẽ thông báo trên loa, tiện thể nhắc cả chuyện mấy ruộng khác nữa. Đất nhà cô, cô có quyền rào."

"Vậy thì... phiền anh quá rồi!" – cô vui mừng, cúi đầu cảm ơn.

"Không phiền đâu. À mà mấy quả đồi phía sau cô định làm gì đấy?"

"Trồng cây ăn quả, tôi đang tính kiếm giống về trồng dần." – cô đáp nhanh, không giấu giếm gì.

"Ừ, tốt! Ý kiến giống hệt tôi nghĩ. Cô cứ làm đi, nhưng nhớ tranh thủ sớm một chút."

"Vâng!"

Trương Trường Minh vốn là người thực tế. Trường hợp như nhà Vân Sương không phải hiếm – đất nhiều, nhưng đường mòn lại do người tự mở. Nói cho đúng, cả đội vẫn có đường chính để lên Đông Sơn, Tây Sơn, Nam Sơn. Con đường nhỏ đó chẳng qua là do tiện đường nên mọi người lấn dần mà thành.

Mai anh ta sẽ thông báo luôn, ai có ý kiến thì lên đội nói. Sau đó, nhà nào cần thì cứ rào lại thôi. Còn rào kiểu gì, dùng gì rào, là chuyện riêng của mỗi nhà.

Chỉ có điều, chuyện đời nào dễ suôn sẻ như tính toán trong đầu. Hôm sau vừa dứt thông báo, đã có hàng loạt người lục đục kéo lên đội sản xuất phản đối. Khỏi nói cũng biết người nào mở miệng đầu tiên.

Lý Nguyệt Lan chạy đến nhà Vân Sương, mặt đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại:

"Chị Vân Sương! Có chuyện rồi! Mấy nhà có ruộng gần con đường đều tụ lại trên đội, đang đòi gặp đội trưởng nói cho ra lẽ!"

Lúc ấy, Vân Sương đang cắt lứa hẹ đầu tiên, dự tính làm mẻ bánh bao nhân hẹ cho bọn nhỏ ăn. Nghe vậy, cô thẳng người dậy ngay.

"Tri Tình, con dọn phần này cho mẹ. Mẹ với dì Nguyệt Lan lên xem sao."

"Vâng mẹ, mẹ đi đi!"

Trên đường, Vân Sương tranh thủ kể sơ tình hình cho Nguyệt Lan. Ngoài nhà mình, còn hai đoạn đường dưới nữa cũng có người tranh chấp. Nam Sơn thì kẹt giữa hai thửa ruộng bậc thang, con đường mòn trước kia giờ nằm hoàn toàn trong phần đất đã thầu.

"Chủ yếu là cái bà vợ Trường Hữu kia. Bà ta thấy chị là người dễ bắt nạt, cứ vin cớ đường lên Đông Sơn xa, đường cũ tiện, các kiểu... Nhưng chị cẩn thận, bà ta không đơn giản đâu."

"Chị biết rồi." – Vân Sương nói ngắn gọn, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt đã tối lại.

Chưa đến đội sản xuất đã nghe tiếng om sòm:

"Đội trưởng! Không thể như vậy được! Tự nhiên chặn đường, ai mà chịu nổi? Hôm nay phải nói rõ trắng đen, không thể để thiệt thòi mãi như thế!"

Vợ Trường Hữu đứng giữa đám đông, hai tay khoanh trước ngực, giọng the thé, mặt như vừa bôi cả chậu giấm.

Vừa thấy Liễu Vân Sương đến, bà ta lập tức vênh mặt lên:

"A, đến rồi à? Nghe tin thì đến cũng vô ích! Con đường đó có từ thời ông nội tôi rồi, không thể nói chặn là chặn được. Cô tưởng mình có tí ruộng là muốn làm gì thì làm chắc?"

Liễu Vân Sương đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt bà ta, không hề sợ hãi.

"Được thôi, nếu chị đã không đồng ý... thì để nguyên như vậy đi." – cô nói, giọng nhẹ tênh.

"Cái gì?" – vợ Trường Hữu trừng mắt.

Bên dưới, dân làng bắt đầu xì xào. Sao tự nhiên dễ nói vậy? Liễu Vân Sương mà dễ lùi bước thế sao?

"Chị Vân Sương, chị bị ngốc à? Đó là ruộng nhà chị, không phải đường công cộng đâu!" – có người trong đám đông hô lên.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 285



“Cô ta nói để là để được à? Cô ta là cái thá gì mà dám lên mặt như thế!” - Vợ Trường Hữu càng được thể.
Lý Nguyệt Lan giận sôi máu, kéo phăng tay áo Liễu Vân Sương, như chực muốn cãi tay đôi với cả làng.

Liễu Vân Sương khẽ vỗ lên tay bạn, nhẹ nhàng trấn an:
“Không sao đâu, để tôi.”

Nói rồi, cô chậm rãi quay sang nhìn thẳng vào mặt vợ Trường Hữu, ánh mắt không nóng cũng không lạnh.

Bà ta thì lại ưỡn ngực lên, tỏ vẻ mình nắm chắc phần thắng.
“Ơ kìa, tôi đã nói rồi mà, Vân Sương xưa nay không phải người hẹp hòi. Làm sao vì lợi ích riêng mà chặn đường của bà con được, đúng không?”

Nói thì có vẻ là bênh vực, nhưng giọng điệu và ánh mắt lại tràn đầy mỉa mai. Khen kiểu này, khác gì tát thẳng mặt người ta?

Liễu Vân Sương cười nhẹ, không nóng nảy cũng chẳng cãi vã.
“Chị nói đúng, tôi không phải người keo kiệt. Nhưng tôi cũng không rộng lượng đến mức đem ruộng nhà mình ra làm đường đi chung. Vừa rồi chị bảo chị không đồng ý để tôi chặn đường, đúng không?”

Cô bước lên một bước, giọng rõ ràng.

Vợ Trường Hữu thoáng khựng lại, đảo mắt liên tục rồi lập tức chuyển giọng:
“Đâu phải tôi không đồng ý đâu, là mọi người không đồng ý, tôi chỉ là người nói hộ thôi.”

“Ồ vậy à?” Liễu Vân Sương hừ lạnh, rồi đưa mắt quét một vòng.
“Chị ấy nói là mọi người không đồng ý, vậy ai không đồng ý thì bước ra đây, tôi nghe thử xem lý do là gì.”

Cả sân bỗng yên ắng như tờ. Không ai hé răng nửa lời. Một vài người trước còn ầm ĩ giờ cúi gằm mặt, nhìn đất.

“Không có ai lên tiếng? Vậy thì rõ ràng chỉ là ý kiến cá nhân của chị thôi, phải không? Cảm ơn chị đã thay mặt cả tổ phát biểu, giờ tôi hiểu rồi. Nếu thật sự có người không đồng ý, tôi sẽ không chặn đường nữa.”

Vừa dứt lời, vợ Trường Hữu liền nhếch môi, cười như thể thắng trận.
“Ôi trời, Vân Sương, sao không nói sớm thế? Nếu em đã hiểu chuyện như vậy thì ai còn nói gì nữa. Yên tâm đi, mọi người đi đường cũng sẽ không phá hoại hoa màu nhà em đâu mà lo.”

“Đó là điều đương nhiên. Ai mà phá hoại, thì phải đền. Ngoài ra, nếu chị vẫn khăng khăng không đồng ý, thì phiền chị nói với kế toán Từ tính toán lại đất ruộng giúp tôi.”

Mặt bà ta cứng đờ.
“Một con đường nhỏ thôi mà, tính toán gì dữ vậy?”

Liễu Vân Sương cười, nhưng ánh mắt thì lạnh băng:
“Tất nhiên phải tính. Chị đã can thiệp vào quyền sử dụng đất của tôi để phục vụ cho lợi ích chung, thì đổi lại, phần đó nên được chuyển sang tên nhà chị. Thế mới công bằng.”

“Cái gì cơ?! Muốn tôi lấy ruộng nhà mình ra đổi? Cô nghĩ tôi ngu chắc?”
Giọng bà ta cao vút.

“Ơ kìa,” Vân Sương chép miệng, “chẳng phải vừa rồi chị cứ nói vì mọi người sao? Đổi ruộng cho mọi người tiện đi lại, thế chẳng phải hợp với phong cách hào phóng của chị à?”

“Ý tôi là cô đừng chấp nhất nữa, mắc mớ gì lôi nhà tôi vào!”

“Thì tôi tưởng quan hệ chị em chúng ta thân thiết lắm, đến mức chị còn có thể quyết định thay tôi cơ mà.” Vân Sương nhìn bà ta đầy chế giễu, “Nếu thế thì ruộng nhà chị cũng nên sẵn sàng cho người khác đi qua, thế mới gọi là thương dân yêu làng.”

“Không được! Tuyệt đối không được!”

Lúc này, những người xung quanh bắt đầu thay đổi sắc mặt. Có người tặc lưỡi, có người bĩu môi, thậm chí bắt đầu xì xầm.

“Không có con đường ấy đúng là bất tiện thật. Vợ Trường Hữu à, cô chịu khó đổi chút đi, tụi tôi sẽ nhớ ơn cô lâu dài.”

“Phì, ông giỏi thì ông đổi đất nhà ông đi!”

“Ủa, chẳng phải cô là người nói to nhất đấy sao? Tụi tôi chỉ hùa theo thôi, giờ quay xe nhanh thế?”

Nghe tới đó, mặt bà ta tái xanh rồi đỏ gay, nhìn chồng với ánh mắt cầu cứu.

Đội trưởng lúc này mới lên tiếng:
“Tôi thấy đồng chí Liễu Vân Sương nói đúng. Trường Hữu, hay anh lấy một ít ruộng của nhà mình ra mà đổi đi.”

Người đàn ông nấp nãy giờ sau đám đông liền giật bắn mình, lắp bắp:
“Đội trưởng, chuyện này... không được đâu. Đó vốn là ruộng của cô Vân Sương. Làm đường ngay giữa thế thì làm sao trồng trọt được nữa? Tôi thấy... hay là cứ chặn lại cho rồi. Vợ tôi tính nết bốc đồng, mọi người đừng chấp nhặt với cô ấy. Nhìn gì? Cút về ngay cho tôi!”

Bị chồng quát thẳng mặt, vợ Trường Hữu đương nhiên không cam tâm. Nhưng bị dồn tới chân tường, còn bị cả làng nhìn chằm chằm, bà ta cũng chẳng còn đường lui. Dù muốn giữ thể diện, thì cũng đành phải cắn răng bước xuống bậc thang mà người khác giơ ra.

Bà ta hừ mạnh một tiếng, rồi xoay người bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.

Lý Nguyệt Lan đứng kế bên liền "phụt" ra một tiếng cười khinh bỉ, rồi quay sang Vân Sương, khoác tay cô một cách hả hê:
“Đáng đời bà ta! Giờ mới biết ai là người nói có lý.”

Trương Trường Minh, đội trưởng, lại quay sang nhóm người vừa rồi còn hăng hái hùa theo, giọng nghiêm nghị:
“Còn ai có ý kiến gì nữa không? Nếu không đồng ý, thì lấy ruộng nhà mình ra mà đổi. Ai cũng có thể làm đường riêng cho mình, miễn là ruộng của nhà các người. Muốn làm gì thì làm. Đào mương, đổ cát, xây nhà cũng không ai ý kiến. Miễn không động đến người khác.”

Nghe vậy, những người vừa nãy còn mạnh miệng giờ lặng như tờ. Họ biết rõ con đường đó khá dài, nếu phải lấy ruộng tốt nhà mình ra để đổi thì chẳng khác nào tự vác đá đập chân. Huống hồ, họ có dùng con đường đó nhiều đâu. Làm ra vẻ ủng hộ người khác để lấy lòng thì được, nhưng đụng đến lợi ích của bản thân thì ai cũng rụt đầu lại.

“Vậy nếu không ai phản đối nữa,” Trương Trường Minh kết luận, “chuyện này quyết định vậy nhé. Ai không có việc gì thì về đi.”
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 286



Tâm trạng của Liễu Vân Sương hôm nay phải nói là rất tốt, nhẹ lòng. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, không còn phải dè chừng từng bước như mấy hôm trước nữa. Giờ mà ai còn cố ý dòm ngó đất vườn nhà cô, thì chắc chắn là có mưu đồ xấu xa, không chối cãi vào đâu được.

"Chị Vân Sương, vừa nãy làm em hết cả hồn! Em cứ tưởng chị mềm lòng thật, để bà ta tiếp tục giở trò kia chứ!" – Lý Nguyệt Lan vẫn còn chưa hết bức xúc, bước đi cạnh Vân Sương mà miệng không ngừng càm ràm.

"Sao chị lại để được? Bà vợ Trường Hữu, từ trong ra ngoài đều không sạch sẽ. Hai hôm trước còn mặt dày đến xin rau, chị thẳng thừng từ chối rồi mà vẫn chưa biết ngượng, cứ lảng vảng trước cổng."

"Trời đất, đúng là cái loại người dai như đỉa, càng cho mặt mũi càng được nước lấn tới! Lần sau thấy, cứ cho chó ra đuổi là xong!" – Nguyệt Lan nghiến răng.

Thấy bạn mình tức giận thay mình, Vân Sương trong lòng cũng thấy ấm áp. Ở đời này, gặp được người biết phân rõ phải trái, bênh vực mình vô điều kiện, thực không dễ gì.

"À mà, lát nữa em về nhà với chị đi, chị hái cho hai quả dưa chuột mới, mang về mà ăn thử."

"Thôi, em không lấy đâu! Rau quả của chị để bán lấy tiền chứ, em đâu có thiếu." – Nguyệt Lan vội vàng xua tay.

"Ăn thử thôi mà, có đáng bao nhiêu đâu. Mang về cho bọn nhỏ ăn. Coi như chị cho các cháu nếm vị đầu mùa."

Người đáng để kết giao, tặng dăm ba quả dưa, chục bó rau cũng chẳng tiếc.

"Thế thì… được! Chị Vân Sương đã nói vậy, em không khách sáo nữa!"

Hai người đang cười nói vui vẻ thì bắt gặp Lý Quốc Phong đứng lấp ló dưới gốc cây trước trụ sở đội sản xuất. Gió chiều thổi qua làm tà áo anh ta bay phần phật, cứ đứng đó dáo dác như đang chờ ai.

"Lý Quốc Phong, anh làm gì mà đứng ở đây thế?" – Vân Sương hỏi.

"À không có gì đâu. Anh vào đội để đăng ký nhận thầu ít ruộng ở Đại Nam Câu, đang chờ người ta thông báo kết quả." – anh ta gãi đầu.

Vân Sương nghe vậy cũng thấy có chút bất ngờ, dù biết anh ta không thân thiết gì với ông anh ruột Lý Quốc Trụ, nhưng cũng không nghĩ anh lại quyết tâm nhận thầu ruộng riêng như thế.

"Vậy anh có tính nhận thêm không? Trồng rộng một chút, sau này bán được nhiều hơn."

"Trời ơi, nhà anh làm gì có tiền! Nhận một ít trồng tạm thôi, còn đâu thì hái sơn tra, rau rừng đem bán kiếm thêm. Sống qua ngày là được rồi."

"Đã vậy thì, nhà tôi đang cần người giúp làm mấy việc. Anh có muốn làm không?"

"Muốn! Có gì cứ bảo, việc gì cũng được, miễn có việc là tốt rồi!" – anh ta mừng quýnh.

Nhìn dáng vẻ luống cuống của Lý Quốc Phong, Lý Nguyệt Lan bên cạnh phì cười.

"Chuyện là tôi muốn rào lại vườn rau phía ngoài. Vẫn dùng mấy cây gậy gỗ giống lần trước làm chuồng gà ấy. Anh làm được không?"

"Được! Nhưng chắc phải mất nhiều thời gian, khu đất rộng lắm. Nếu chị không chê, tôi rủ thêm một người làm cùng, cho nhanh."

"Không sao, miễn là làm cẩn thận. Anh cứ lo liệu người đi, tôi trả công năm hào một ngày, được chứ?"

"Được! Bao nhiêu cũng được hết! Mai tôi đi chặt gậy, rồi chất trước cửa nhà chị luôn!"

"Ừ, cảm ơn nhé."

Thỏa thuận xong, Vân Sương và Nguyệt Lan quay trở về. Trên đường, Nguyệt Lan vẫn còn tấm tắc:

"Chị Vân Sương, giờ thuê người làm việc chị còn trả công nữa hả?"

"Ừ, thời buổi này, ai cũng bận rộn. Không thể để người ta bỏ việc nhà mà làm không công cho mình được."

"Đúng là… haiz! Sau này chị có việc tốt như vậy thì nhớ gọi Cường Tử nhà em nhé!"

"Ấy chết, chị tưởng em không nỡ chứ!" – Vân Sương cười.

"Việc gì mà không nỡ chứ, có công thì có của, nó làm được bao nhiêu cứ trả bấy nhiêu. Bây giờ mà không chịu làm, sau này sống bằng niềm tin chắc?"

Vân Sương lắc đầu:
"Em cũng đừng bi quan quá. Mình chịu khó làm ăn, thì chẳng mấy chốc mà khá lên đâu."

"Ừ thì biết là vậy, nhưng nghĩ đến tiền bạc, ăn học, rồi đủ thứ phải lo… thở dài cũng là bản năng ấy mà." – Nguyệt Lan cười gượng.

Về đến nhà, Vân Sương vào vườn hái hai quả dưa chuột non, thêm một nắm xà lách xanh mướt đưa cho Nguyệt Lan.

"Chị trồng được từng này rau, nhìn vào là biết đảm đang rồi!"

"Đảm cái gì mà đảm… bị đời ép tới bước này thì phải lo thôi. Còn ba đứa nhỏ đang chờ ăn từng bữa, không cặm cụi thì lấy đâu ra cái ăn."

"Em thật sự tin rằng chị rồi sẽ sống tốt. Chị nhất định sẽ vượt qua hết."

Nói thêm vài câu, Nguyệt Lan mới ra về. Vân Sương nhìn theo bóng người bạn lùi dần trong ánh hoàng hôn, lòng thấy ấm áp lạ thường.

Lúc sau, khi đang lom khom tỉa lại luống dưa chuột, thì một giọng nói quen vang lên:

"Vân Sương, em đang làm gì đấy?"

Ngẩng lên, cô thấy Lữ Hồng Mai đang bước vào sân, tay xách hai chiếc mũ rơm.

"Chị dâu, vào đây nhanh lên, em mới kiểm tra mấy củ cải đỏ, hình như đã ăn được rồi đó."

"Thật không? Nhà em trồng đủ thứ ghê ha! Đến củ cải cũng có!"

"Vâng, lúc đó có hạt giống, em trồng thử mấy luống để bán kèm rau luôn."

"Quá tốt! Mấy thứ này gom lại cũng là một khoản thu nhập khá rồi. À, hai cái mũ rơm này em xem có được không?"
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 287



Chiếc mũ có vẻ hơi nhỏ, nhưng may là vành mũ rộng, cũng đủ che nắng.

"Chị dâu, chị giúp em cầm vào nhà với, tay em còn đang lấm đất đây."
"Ừ, được rồi, đi thôi."

Liễu Vân Sương vẫn đang cầm mấy củ cải đỏ. Cô rửa sơ bằng nước giếng rồi đưa một củ cho Lữ Hồng Mai.
"Chị dâu, chị nếm thử đi. Em cũng chưa rõ là ăn có ngon không nữa."
"Thế chị không khách sáo nhé."

Củ cải đỏ giòn rụm, nhiều nước. Vỏ đỏ tươi, ruột trắng nõn nà, lại có thể dễ dàng bóc được lớp vỏ ngoài.
"Ngon thật đấy! Trời ơi, vừa ngọt vừa mát, vỏ cũng không hăng chút nào. Loại củ cải gì mà ngon thế không biết!"

Liễu Vân Sương mỉm cười, ánh mắt long lanh ánh nắng.
Củ cải đỏ này được tưới nước từ suối Linh Tuyền, vị ngọt lịm, lại giòn tan trong miệng, ăn như trái cây cũng chẳng sai. Người ta nói thiếu thốn vật chất nên cái gì cũng quý, nhưng cái ngon này là thật, chứ không phải do thiếu mà sinh ảo tưởng.

"Mẹ ơi, ngon lắm ấy! Trước kia con xin ăn thử một miếng thôi mà bà nội còn không cho."

Hứa Tri Lễ vừa ăn vừa nói, nét mặt dửng dưng, không chút oán hận, nhưng lời lẽ lại như một nhát dao cắt vào lòng người nghe.

"Haiz... Bà cụ Hứa đúng là độc miệng độc tâm. Nuôi cháu mà chẳng thương đứa nào ra hồn."

Lữ Hồng Mai chẹp miệng, giọng đầy phẫn uất.

"Chị dâu à, chuyện cũ rồi. Giờ nhà em đầy đủ cả, mấy đứa nhỏ cũng ăn no mặc ấm, không còn phải ngửa tay xin ai nữa."

Nói là không oán giận, nhưng từng lời từng chữ như l*t tr*n sự vô tâm tàn nhẫn của nhà chồng cũ.

"Vân Sương à, em ra ở riêng là đúng. Nhà đấy toàn một lũ người máu lạnh. Nhìn mà xem, cả đội sản xuất ai cũng biết chuyện rồi, ai cũng chán ghét cái kiểu sống chết mặc bay của họ."

"Vâng, giờ em chỉ thấy mãn nguyện thôi."

Ánh mắt cô dừng lại nơi ba đứa trẻ đang tíu tít quanh giếng, nụ cười nở rộ.

"Nhìn mà xem, mấy đứa nhỏ lớn phổng lên hẳn. Da dẻ hồng hào, mặt mũi sáng sủa. Em cũng thế, trông trẻ ra nhiều, da trắng hơn, mắt có thần hơn."

"Thật à?"

Liễu Vân Sương bất giác sờ lên mặt. Trong nhà không có gương, chỉ soi bóng dưới nước, mơ hồ chẳng rõ. Nhưng cô cảm nhận được—đúng là mình đã khác xưa.

"Thật mà, chị dâu nói dối em làm gì? Thôi, chị về đây, không quấy rầy em nữa."

Liễu Vân Sương chạy đi lấy cái giỏ hôm trước Lữ Hồng Mai mang sơn tra tới. Quả vẫn còn nguyên chưa ăn hết, giỏ cũng chưa trả. Cô tiện tay hái thêm mấy củ cải đỏ và hai quả dưa chuột tươi rói cho chị dâu mang về.

Sáng hôm sau, trời còn chưa kịp bừng hẳn sáng, Lý Quốc Phong đã có mặt. Nhưng điều khiến Liễu Vân Sương ngạc nhiên hơn là người đi cùng anh ta—Trịnh Hải Sinh.

"Anh rể tôi bảo có việc gì thì cứ để anh ấy làm, không cần thuê ai khác cho tốn tiền. Có thêm đồng nào thì để dành mua đồ cho chị tôi cũng tốt."

Vừa đến nơi, Lý Quốc Phong đã vội giải thích, như sợ cô hiểu nhầm.

Liễu Vân Sương hơi sững người, không giấu được vẻ bối rối.

"Tôi thì không sao... nhưng thế này có ổn không? Dù sao... anh ấy vẫn chưa chính thức kết hôn, đến nhà tôi làm thế này..."

"Không sao đâu. Đồng chí Liễu Vân Sương, tôi đảm bảo làm đến nơi đến chốn. Cô cứ yên tâm."

"Vậy... làm phiền hai người rồi."

Người ta đã nói thế, cô còn biết làm gì hơn?

Hai người đàn ông hì hụi cả ngày chặt củi, chất đống trước cửa. Liễu Vân Sương giao Hứa Tri Lễ trông nhà, còn cô thì chuẩn bị lên chợ.

Lần này, cô dẫn cả Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm theo. Chiếc xe kéo của bác Đổng vẫn chưa làm xong, cô đành mượn tạm xe nhà Trương Trường Minh. May mắn thay, Trần Sở Nga không dùng đến.

Rau vườn lần này nhiều hơn lần trước, từ sớm tinh mơ họ đã xuất phát.

Chưa đến tám giờ, họ đã có mặt ở mỏ đá.

Nhưng chưa kịp trải rau ra thì Điền Mẫn, đã chạy lại, mặt mày khổ sở như mắc nợ ai.

"Chị ơi, bọn em chắc không mua rau của chị nữa rồi..."

Liễu Vân Sương chết sững. Còn chưa kịp phản ứng, cả mấy đứa nhỏ cũng đứng ngây ra như tượng.

"Em nói gì thế? Sao lại không mua nữa? Có chuyện gì à?"

"Chị à... giờ người ta đổ xô mang rau đến bán. Giá rẻ lắm, một hào, hai hào một cân. Em là công nhân, tiền lương cũng hạn hẹp, phải tiết kiệm từng xu cho nhà máy."

Cô đã hiểu lý do rồi. Giờ đây, rau của nhiều nhà khác cũng đã đến lúc thu hoạch được. Có lẽ họ đã nghe phong thanh tin tức, hoặc là những năm trước cũng từng có lệ như vậy.

Nếu giá rau của cô không giảm, thì rõ ràng không thể cạnh tranh nổi.

“Vậy à, không sao đâu em gái, chị biết rồi.”
Cô mỉm cười, rồi nói tiếp: “Chị chuẩn bị ra chợ đây. À, đúng rồi, đây là củ cải đỏ đã rửa sạch, chị mang cho em ít ăn thử.”

Nhìn củ cải trong tay cô, Điền Mẩn thoáng lúng túng.
“Không cần đâu chị, chị mang ra chợ bán đi.”
“Cứ cầm lấy đi em. Chuyện bán rau là một chuyện, chị tặng em là chuyện khác. Dù sao mình cũng đã hợp tác với nhau hai lần rồi, coi như chị gửi chút quà cảm ơn.”
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 288



Nói dứt lời, cô nhét củ cải vào tay Điền Mẩn rồi đẩy xe đi luôn. Trên suốt đoạn đường ra chợ, cô vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi.

“Mẹ, cô ấy không lấy rau nhà mình nữa, sao mẹ còn cho cô ấy củ cải đỏ?”
Hứa Tri Tình không hiểu, bởi ngay cả cô bé cũng tiếc không muốn ăn.

“Con không hiểu đâu,” Liễu Vân Sương khẽ lắc đầu, “đây gọi là có qua có lại. Sau này nếu cô ấy cần hàng, kiểu gì cũng sẽ nhớ đến chúng ta.”
“Cháu vẫn thấy lạ. Rau nhà mình tươi ngon như vậy, sao lại không lấy chứ?” – Hứa Tri Niệm thì thầm, giọng có phần tiếc rẻ.
“Giá rau mình cao. Không lấy cũng dễ hiểu.”
“Thím hai ơi, hay là mình hạ giá xuống chút đi ạ?” – Hứa Tri Tâm chợt nghĩ ra giải pháp, vẻ mặt rất háo hức.
“Không được bán rẻ.” – Giọng cô chắc nịch. “Rau mình định giá vốn đã không cao rồi. Ưu điểm là chất lượng tốt. Nếu bán rẻ hơn, dù có bán được nhiều thì cũng chẳng lời bao nhiêu.”

Hứa Tri Niệm vẫn cau mày. “Nhưng cháu nghĩ, bán được dù sao vẫn hơn là bị ế...”
“Ừ, đúng là vậy. Nhưng đừng vội. Cứ ra chợ bày hàng trước đã, xem tình hình thế nào.”

“Vâng ạ!”

Chẳng còn cách nào tốt hơn, cả nhóm cùng kéo xe ra chợ. Lần này họ đi sớm hơn nên tìm được một chỗ ở phía trong — khá hơn chỗ cũ, tuy chưa phải chỗ đẹp nhất. Những vị trí đẹp đều đã có người chiếm rồi.

Chỗ này cũng không quá vắng. Sau khi dừng xe, cô nhanh chóng kê bàn và bày rau ra. Những bó rau xanh non mướt kết hợp với củ cải đỏ tươi nhìn rất bắt mắt, thêm cả ít dưa chuột non nữa — vừa bày xong đã có người đến hỏi:

“Ối chà, củ cải đỏ ăn được rồi à? Bán sao thế?”
“Năm hào một cân ạ, tất cả các loại rau đều giá này.”
“Được đấy, cho tôi hai cân!”
“Vâng ạ.”

Mở hàng thuận lợi khiến tâm trạng mọi người cũng nhẹ nhõm hơn.

Liễu Vân Sương nhanh tay cân rau, ba đứa nhỏ cũng không đứng chơi. Chúng tự giác bày tiếp rau ra phía trước.

“Bác ơi, dưa chuột và rau này cũng tươi lắm, bác xem thử đi ạ?”
“Không lấy đâu.”

Cô còn định gợi ý thêm mấy loại rau khác, nhưng người kia xua tay từ chối.

“Rau xanh năm hào một cân là đắt quá. Củ cải đỏ này chỗ khác chưa có, tôi mới mua thử một ít thôi.”

Nói xong, ông ấy quay đi.

“Thím hai ơi, giờ làm sao ạ?”
“Đúng rồi, ai cũng bảo rau mình đắt.” – Bọn trẻ bắt đầu tỏ ra sốt ruột.

“Không sao. Để thím đi xem tình hình. Tri Tình biết tính tiền và cân rồi, ở đây trông hàng nhé, lát thím quay lại.”
“Vâng ạ, thím đi nhanh nhé!”
“Ừ.”

Ai cũng biết cô đi dò giá thị trường, nhưng để ba đứa trẻ trông hàng thì vẫn có chút lo lắng.

Liễu Vân Sương đi bộ từ quầy của mình sang phía Cung Tiêu Xã – nơi tụ tập đông nhất, không chỉ có người trên trấn mà còn cả từ các đội sản xuất xung quanh kéo về, lúc nào cũng nhộn nhịp.

Cô thấy mấy người cũng bán rau xanh: nào là rau xà lách, rau chân vịt, cải thảo... Chủ yếu họ cõng từng gùi nhỏ, giống cô năm ngoái.

Bán nhỏ lẻ, không quy mô, nhưng người mua vẫn có.

Cô đứng một lúc để quan sát. Quả nhiên, họ bán với giá chỉ một đến hai hào một cân. So với rau của cô thì giá chênh quá lớn.

Dù cô rất tin vào hương vị và chất lượng rau mình – nhất là vì tưới bằng nước linh tuyền – nhưng cũng hiểu rõ, không phải ai cũng quan tâm đến điều đó. Phần lớn chỉ cần ăn no là được. Hoặc nói cách khác: họ không biết phân biệt.

Suy nghĩ một hồi, Liễu Vân Sương xoay người bước thẳng vào Cung Tiêu Xã.

Lúc đi ra, trên tay cô cầm theo một con dao phay và hai cái đĩa.

Ra đến cửa, cô còn mang theo một ấm nước, rồi ghé qua rửa sơ mọi thứ.

Liễu Vân Sương lặng lẽ đặt cái rổ xuống chiếu bạt, lau mồ hôi trán bằng mu bàn tay. Hôm nay cô mang theo không ít rau, phần lớn là rau lá, mà ai cũng biết cái loại này chẳng để được lâu. Vừa bày xong mớ hàng, Hứa Tri Tình đã chồm tới, hỏi nhỏ bằng giọng tò mò:

"Mẹ, mẹ mua mấy thứ này làm gì vậy? Trong nhà mình còn bao nhiêu là rau chưa bán hết mà."

Liễu Vân Sương khẽ cười, ánh mắt lóe lên một tia tinh quái.
"Cứ chờ lát nữa mà xem. Mẹ có kế sách cả rồi."

Cô ngoái đầu lại, bảo hai đứa nhỏ:
"Tri Niệm, Tri Tâm, lấy ra cho thím một củ cải và một quả dưa chuột."

Hứa Tri Tâm vừa lấy đồ ra vừa cau mày:
"Thím hai ơi, thím làm gì thế? Cắt rồi thì sao mà bán được nữa!"

Nhưng Vân Sương chẳng trả lời. Cô ung dung rút con dao phay giắt ở lưng quần ra, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh nắng chói lóa, khiến ai đi ngang cũng phải liếc nhìn. Rồi cô đặt củ cải lên thớt, cắt phăng phần cuống, sau đó thái từng lát mỏng. Dưa chuột cũng làm tương tự. Tất cả được cô xếp ngay ngắn lên cái đĩa men trắng.

"Lát nữa nhớ phối hợp với thím đấy."

"Phối hợp cái gì ạ?" — Cả ba đứa nhỏ đều tròn mắt, chẳng hiểu mô tê gì.
 
Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí
Chương 289



Liễu Vân Sương khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng như thể chuẩn bị ra chiến trường.

"Mời xem, mời xem nào! Rau tươi roi rói, ăn thử miễn phí, bà con ơi, qua đây xem một chút nào!"

Tiếng rao vang lên lanh lảnh giữa phiên chợ đang bắt đầu đông dần. Người ta vốn đang tản mát, nhưng nghe đến hai chữ “miễn phí” thì như ong vỡ tổ, đổ xô lại xem. Có tiếng xì xào:
"Ăn thử hả? Sao nghe như kiểu cửa hàng bách hóa ấy nhỉ?"

Đây chính là tuyệt chiêu mà cô học được từ kiếp trước, những buổi tối hiếm hoi được xem truyền hình, lúc nào cũng thấy các siêu thị bên nước ngoài cho ăn thử sản phẩm. Người ta đến nếm vì tò mò, nhưng rồi lại ngại mà mua. Cô tin, cứ mười người thì cũng phải có đến tám người mở ví.

Một người phụ nữ trung niên tiến lại gần, liếc nhìn đĩa rau.
"Cô gái, cháu nói ăn thử là ăn như thế nào cơ?"

Liễu Vân Sương lập tức cười tươi như hoa, giọng ngọt như mía lùi:
"Dạ, bác cứ nếm thử củ cải hoặc dưa chuột đi ạ. Rau nhà cháu tự trồng, không phân hóa học, không thuốc sâu, đảm bảo sạch từ gốc đến ngọn. Không ngon, không lấy tiền. Không ép mua đâu ạ!"

Người phụ nữ nhíu mày, có vẻ vẫn nghi ngờ:
"Bây giờ người ta có bán nổi miếng cơm, chứ ai rảnh mà phát không rau?"

Vân Sương chẳng chùn bước:
"Bác cứ thử rồi biết. Đây ạ, cháu mời."
Cô đưa đĩa rau đến sát tay bà ấy.

Không có tăm, bà đành bốc tay. Cả đám người xung quanh dường như nín thở. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bà cụ.

Miếng củ cải vừa vào miệng, âm thanh "rốp rốp" vang lên rất rõ ràng. Bà cụ tròn mắt, rồi bật thốt:
"Trời đất, ngon quá! Tươi, giòn, lại ngọt nữa!"

Liễu Vân Sương thở phào. Đúng như dự đoán.

"Bao nhiêu tiền một cân? Bán cho tôi mấy ký đi."

"Dạ năm xu một cân ạ. Bác lấy bao nhiêu, cháu cân luôn!"

"Năm cân củ cải, hai cân rau chân vịt, thêm ba quả mướp nhé."

"Vâng, cảm ơn bác nhiều!"

Mấy người đứng gần đó nhao nhao:
"Cho tôi thử dưa chuột đi, tôi cũng muốn biết rau này khác gì rau ngoài chợ!"
"Nhìn màu rau là biết tươi rồi!"

Tri Niệm nhanh nhẹn bưng đĩa rau đi mời từng người, còn Tri Tâm thì đứng hô phụ họa.

Hiệu ứng đám đông lan nhanh như lửa gặp gió. Chẳng mấy chốc, cả quầy nhỏ của họ bị vây kín. Người nọ rỉ tai người kia:
"Tôi ăn rồi, ngon thật đấy!"
"Củ cải gì mà giòn như trái cây, lạ đời chưa!"

Cứ thế, chẳng cần rao nữa, khách tự tìm đến. Người hỏi mua không ngớt, tay Liễu Vân Sương không lúc nào ngơi nghỉ.

Thế nhưng, đến gần mười một giờ, rau bắt đầu vơi, nhưng phần rau lá vẫn còn gần trăm cân.

Phần lớn các tiểu thương ở chợ đã dọn hàng về hết. Những gánh rau, mẹt củ, thúng cá đều lần lượt rút lui, để lại vài quầy thưa thớt. Không khí đã bớt sôi động, tiếng rao cũng thưa thớt hơn. Liễu Vân Sương nhìn đống rau còn dư trong xe đẩy, ánh mắt thoáng qua chút tiếc nuối.

Cô biết rõ, cái chợ nhỏ ở thị trấn này có sức mua hạn chế, không phải lúc nào cũng mong chờ bán hết sạch. Mắt liếc sang mấy bó xà lách vẫn còn tươi rói, lòng cô đành thở dài.

"Có lẽ... sau này phải tính đường lên huyện bán thôi," cô lẩm bẩm.

Dù vậy, hôm nay cũng không phải là thất bại. Cô đã dốc hết công sức mời khách nếm thử, giải thích từng loại rau, và số bán được cũng không ít. Nhất là khi lượng rau mang đi lần này vốn đã nhiều. Nếu không tính phần đặt ở mỏ đá nữa thì coi như đã bán khá tốt rồi.

"Được rồi, thu dọn thôi, mình về," cô quay sang lũ nhỏ.

"Mẹ ơi, vẫn còn nhiều rau quá," Hứa Tri Tình cau mày nói, giọng chẳng mấy vui vẻ.

"Không sao cả, để mai ăn dần—"

"Nhưng nếu để đến mai, rau sẽ héo hết!" cô bé phản bác.

Chưa kịp đáp lời, đằng sau bỗng có giọng gọi vang lên:
"Đồng chí Liễu, đúng là cô rồi phải không?"

Liễu Vân Sương lập tức quay người lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ sơ mi trắng đang bước đến. Gương mặt ông ta quen thuộc, khiến cô lập tức mỉm cười:

"Sở trưởng Trần! Không ngờ lại gặp ngài ở đây ạ."

"Đúng vậy," ông ta gật đầu, "Tôi ra ngoài có chút việc, từ xa đã thấy giống cô rồi. Đồng chí Kiều không đi cùng sao?"

"Không ạ, anh ấy bận lắm." Cô trả lời nhã nhặn. Người đàn ông này rõ ràng là người quen của chồng cô, chắc cũng biết tính Kiều Dịch Khất bận rộn cỡ nào, nên không hỏi thêm.

"Ồ, rau của cô trông tươi thật."

"Sở trưởng Trần, rau này đều là nhà tôi tự trồng, sạch sẽ, không phun thuốc. Ngài thử mang về ít củ cải với xà lách dùng thử xem sao!" Nói xong, cô nhanh nhẹn nhặt ra hai bó rau và mấy củ cải trắng đưa qua.

Nhưng vị sở trưởng lại xua tay: "Không cần đâu đồng chí Liễu, đây là rau cô bán chưa hết mà."

"Ờ... đúng vậy, chúng tôi đang định thu dọn rồi ạ," cô cười ngượng.

Ông Trần quay sang một người đàn ông đứng bên cạnh, nói như bâng quơ:
"Lão Nghiêm, rau này không tồi đâu. Nhà ăn các ông có cần lấy ít không?"

Liễu Vân Sương giật thót trong lòng. "Nhà ăn"? Là nhà ăn quốc doanh của thị trấn chăng? Mắt cô chợt sáng rực. Một cơ hội lớn đến thế này, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Người đàn ông tên là lão Nghiêm nhìn đống rau một lượt, rồi khẽ gật gù: "Nhìn cũng khá đấy. Vậy thì mang hết tới đi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back