Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 330



Giường rất lớn, có thể cho ba, bốn người ngủ cùng nhau. Châu Thiện hít sâu một hơi, cứng rắn dời mắt khỏi giường gỗ đỏ to lớn kia.

Hai mặt tường sát giường gỗ đỏ và vách tường phía sau giường in đầy dấu tay của con nít, nhỏ xíu.

Sắc mặt của Châu Thiện trầm trọng hơn nhiều, ra chiều đăm chiêu nhìn Lương Vi, cố nén không mở miệng.

Mặt Châu Thiện lạnh băng lần mò trên giường, rất nhanh mở ra miếng lót bên dưới, giường này rỗng ở giữa, cô ném hết chăn gối nệm xuống đất, xốc ván lót giường lên lộ ra lỗ hổng to.

Trong lỗ hổng to trống rỗng, phía bên phải có mấy đốm đen, Châu Thiện quẹt tay vào phát hiện thứ này là tia lửa đốt trên giường mà ra.

Hiển nhiên nơi này từng đặt bàn thờ.

Sắc mặt của Châu Thiện cực kỳ khó coi:

“Cô Lương, cô chưa từng nói với tôi là cô còn nuôi tiểu quỷ.”

Nào ngờ vẻ mặt Lương Vi kinh ngạc đáp:

“Tôi không nuôi.”

“Đừng giả vờ, khi tôi vừa gặp cô đã cảm giác hơi thở trên người cô hơi lạ, âm khí rất nặng. Đây là nhà của cô, phòng của cô, trong phòng này từng nuôi tiểu quỷ, không phải cô thì là ai?”

Căn hộ ở đây bán với số lượng giới hạn, Lương Vi nhờ vào mối quan hệ mới cướp được, phòng mới tinh, lúc trước tuyệt đối không có người vào ở.

Cộng thêm chiếc giường này rõ ràng là của Lương Vi, bởi vậy nên Châu Thiện mới hoài nghi cô ấy.

Lương Vi cười gượng nói:

“Nuôi tiểu quỷ? Đại sư, tôi thậm chí không biết phương pháp nuôi.”

Châu Thiện nhìn chằm chằm bụng của Lương Vi:

“Cô từng sảy thai, đúng không?”

Lương Vi sợ hãi giật nảy mình, phản ứng đầu tiên là ôm bụng của mình:

“Sao cô biết?”

Sau Tết Lương Vi và Dương Lạc Hoài đính hôn cũng vì cái thai trong bụng, gia cảnh của Dương Lạc Hoài bình thường, vốn cha mẹ cô không đồng ý, nhưng bởi vì cô ấy mang thai đành chấp nhận. Nào ngờ sức khỏe của Lương Vi yếu, hai người vừa đính hôn không lâu thì thai nhi chưa đầy hai tháng của cô ấy chảy m.á.u mất.

Cô ấy yêu con nít nhất, sao có thể đi nuôi tiểu quỷ được?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lương Vi giải thích rồi nhưng Châu Thiện vẫn không tin.

Cô đã mở tuệ nhãn, nhìn rõ mọi thứ trên người Lương Vi.

Trên vai của Lương Vi, hai bên trái phải đều nằm sấp một con tiểu quỷ, màu da trắng bệch, mắt to tối om.

Châu Thiện không nói cho Lương Vi biết có ít nhất ba con quỷ quấn lấy cô ấy, sợ nói ra sẽ dọa Lương Vi.

Châu Thiện hỏi:

“Cô mất cái thai kia như thế nào?”

Mặt Lương Vi cay đắng: “Trong phòng bếp có một bãi nước, lỡ đạp lên bị trượt ngã.”

“Vũng nước?”

“Đúng rồi, mời dì giúp việc, nhưng hôm ấy không lau sàn sạch, dưới sàn đọng nước.”

Lương Vi mở ra máy hát, huyên thuyên lải nhải một đống. Mấy tháng nay liên tiếp xảy ra chuyện khiến Lương Vi không nhịn được nữa, nên mới mời thầy phong thủy.

Trong đoàn kịch, Lương Vi suýt bị cánh tay lắp camera đập trúng, lái xe thì sẽ gặp tai nạn không lớn không nhỏ, may mắn không bị thương. Còn có một lần ra ngoài bơi lội, chân rút gân suýt c.h.ế.t chìm trong bể bơi, các bạn bè đều vào biệt thự mở party, ngay lúc đó bên ngoài chỉ có một mình cô ấy, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cuối cùng không biết cô ấy lấy đâu ra sức lực liều mạng leo lên bể bơi, tự giành lấy mạng sống.

Ngay cả Châu Thiện đều cảm thấy Lương Vi siêu xui xẻo.

Nhưng vô lý, xem mệnh cách của Lương Vi thì năm mười mấy tuổi có một kiếp nạn lớn, sau khi vượt qua hẳn là thuận buồm xuôi gió mới đúng, tại sao gặp nhiều trắc nhở như thế?

Lương Vi buồn bực mấy tháng, mở ra máy hát thì không dừng được, đổ hết tâm sự.

Sau khi liên tục gặp xui, Lương Vi ở trong giới giải trí cũng gặp lắm chuyện bực bội. Trong công ty gần đây ký thêm người mới, bộ dạng giống cô ấy ba phần, ra nghề với danh nghĩa ‘Lương Vi nhỏ’.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 331



Bởi vì chịu áp lực tinh thần quá lớn nên Lương Vi đành xin phép nghỉ ở nhà, vào lúc mấu chốt này công ty lại đưa tài nguyên phim truyền hình và đại diện nhãn hàng thuộc về cô ấy cho ‘Lương Vi nhỏ’, người đó dựa vào hút m.á.u của cô ấy từng bước một leo lên.

Châu Thiện tò mò hỏi cô ấy:

“Người quản lý của cô mặc kệ việc này sao?"

Công ty rõ ràng là muốn nâng Lương Vi nhỏ đó, sắp đạp lên đầu Lương Vi lớn.

“Lạc Hoài hả? Dưới tay của anh ấy không chỉ có mình tôi, bận rộn công việc, tôi không muốn khiến anh ấy phiền lòng.”

Châu Thiện ngăn lại cô ấy:

“Khoan, Lạc Hoài, sao tôi nghe tên này hơi quen?”

Lương Vi cười nói:

“Là vị hôn phu của tôi, anh ấy cũng ở đây, là anh ấy nói muốn mời thầy phong thủy đến xem, vốn giới thiệu một người cho tôi, nhưng sau khi ông nội Trần biết việc này thì giới thiệu cô cho tôi, nên tôi mới biết cô.”

Lương Vi nói ông nội Trần là Trần Thiên Tông. Trần Thiên Tông và ông ngoại của Lương Vi quen biết, Lương Vi rất có thiện cảm với ông già đến tuổi cổ lai hi này, cô vốn liên hệ với thầy phong thủy mà Dương Lạc Hoài giới thiệu, nhưng khi Trần Thiên Tông giới thiệu Châu Thiện thì cô ấy chọn Châu Thiện.

Thật ra Dương Lạc Hoài vốn chỉ là một trợ lý nhỏ bên cạnh Lương Vi, sau khi làm việc gần gũi với cô ấy thì bắt đầu điên cuồng theo đuổi ngôi sao nữ này. Lương Vi vốn không thích Dương Lạc Hoài lắm, sau này trong dịch bệnh thổi quét cả nước, cô ấy phát hiện trợ lý nhỏ Dương Lạc Hoài cũng có điểm sáng, dần đặt nền móng tình cảm, trở thành bạn trai bạn gái.

Sau khi quen với Dương Lạc Hoài không lâu, Lương Vi trở mặt với người đại diện ban đầu nên Dương Lạc Hoài trở thành người đại diện mới được cô ấy dốc sức nâng đỡ, địa vị của hắn ở trong công ty toàn nhờ vào Lương Vi mới có.

Nói đến người yêu, Lương Vi vô cùng hạnh phúc nói:

“Lạc Hoài tốt lắm, mấy tháng nay tôi gặp chuyện bực mình, đều nhờ anh ấy ở sau lưng ủng hộ tôi. À, anh ấy còn xin bùa bình an cho tôi, nói là mời cao tăng khai quang.”

Châu Thiện lên cao tinh thần:

“Bùa bình an đó ở đâu? Đưa tôi xem.”

Lương Vi lấy bùa bình an ra khỏi túi.

Là bùa bình an hình tam giác cột vải vàng dây đỏ, có chữ bùa viết bằng chu sa, nhỏ xinh giống như cái bánh chưng tí hon.

Lương Vi đưa bùa bình an cho Châu Thiện.

“Tôi gỡ ra xem được không?”

Lương Vi sửng sốt một lúc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Châu Thiện cởi sợi dây đỏ trước, dọc theo dấu vải vàng bọc cẩn thận mở ra, lộ ra tro trắng ở bên trong và mấy hạt giống hình tròn màu nâu. Hạt giống rất lớn, giống như là hạt giống của cây.

Khóe mắt, đầu chân mày của Lương Vi tràn đầy tình cảm, giải thích một tràng với Châu Thiện:

“Lúc ấy tôi quay phim bên núi Ngũ Đài, Lạc Hoài đi trong chùa xin, anh ấy xin cao tăng khai quang, rất khó có được. Tro này là tro nhang tích lũy hơn nghìn năm của núi Ngũ Đài, hạt giống là của cây sồi, nghe đồn gỗ của cây sồi từng tẩm kinh Phật, đeo nó vào người rất tốt.”

Châu Thiện gật đầu: “Không sai, xác thực là thứ tốt."

Tấm bùa bình an này không có vấn đề, cô đã suy nghĩ nhiều. Chẳng những không thành vấn đề, ngược lại có từng lũ khí lạnh trên bùa, trường kiếm may mắn. Châu Thiện tùy tay tạo ra bùa bình an chưa chắc có khí lành được như vậy, đương nhiên, nếu cô tập trung chế tạo thì hiệu lực bỏ xa bùa bình an này.

Cô đã nghĩ lầm? Dương Lạc Hoài không thành vấn đề?

Nhưng đôi mắt hoa đào ướt nước của Lương Vi trong phần tròng trắng mắt tỏa chút sắc hồng, đó là tướng mạo hoa đào nát đè đuôi.

Châu Thiện lần thứ hai cau mày nhìn về hướng hai tiểu quỷ trên vai Lương Vi.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 332



Tiểu quỷ phát hiện ánh nhìn của Châu Thiện thì hung hăng nhe hàm răng cá mập sắc nhọn rậm rạp với cô, trong mắt hai con tiểu quỷ không có tròng trắng, chỉ có con ngươi đen, nhìn rất rùng rợn.

Chúng nó đều là con nít chưa đủ tháng, mơ hồ không biết gì về cuộc đời, xem Lương Vi là ký chủ, loại tiểu quỷ này có tính chiếm hữu rất mạnh, thấy ai thân thiết với ký chủ đều sẽ không vui, không hiểu tại sao chúng nó nhịn được cho Lương Vi quen bạn bè.

Nuôi tiểu quỷ hoặc là vì tài, hoặc là vì "Vận", nhưng hai điều này không thể hiện chút nào trên người của Lương Vi, ngược lại “Vận” vốn có trên người Lương Vi dần suy yếu.

Châu Thiện có một suy đoán với việc này, Lương Vi không phải người nuôi tiểu quỷ, cô ấy chỉ là ký chủ của hai con tiểu quỷ, có người mượn thân thể của cô ấy nuôi tiểu quỷ, cướp vận của cô ấy!

Loại bàng môn tả đạo này tổn thương rất lớn cho ký chủ, đến nay Lương Vi chưa xảy ra chuyện có lẽ là bởi vì bùa bình an.

Châu Thiện hung tợn trừng hai con tiểu quỷ, không ra tay. Sau khi cô độ ba ba già thì pháp lực ít ỏi, chứ không thì cô sớm thu hai con tiểu quỷ nhìn thấy ghét này, sao cho phép chúng nó giương nanh múa vuốt trước mặt cô như vậy?

Châu Thiện trả lại bùa bình an cho Lương Vi, thản nhiên quét mắt quanh phòng:

“Cô Lương thường ở một mình à?”

Châu Thiện lần lượt xem buồng vệ sinh, phòng bếp và phòng khách, hiện giờ lại xem phòng ngủ chính, trừ phát hiện hai bộ đồ nam trong phòng ngủ chính ra, nguyên căn nhà thiếu nữ không có đồ vật của đàn ông.

Trong phòng vệ sinh có bàn chải đánh răng, d.a.o cạo râu này nọ, nhưng đều là thứ dùng một lần, xem dấu vết sinh hoạt thì nơi này rõ ràng chỉ có một người ở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên, Lương Vi gật đầu: “Mấy ngày này có chút sợ hãi nên Lạc Hoài đến ở với tôi, bình thường thì tôi ở một mình.”

“Trừ Dương Lạc Hoài ra còn ai có thể vào phòng ngủ của cô?”

Chiếc giường lớn của Lương Vi từng nuôi tiểu quỷ, nếu không phải cô ấy làm thì chỉ có thể là người khác được phép vào căn phòng này.

Lương Vi có chút lúng túng nói:

“Tôi không chú trọng không gian tư nhân, thường để mở cửa phòng ngủ, bạn bè đến nhà tôi ở đều có thể đi vào."

Không chỉ như thế, Lương Vi từng cho mấy người bạn mượn căn hộ cao cấp này mở tiệc, nhiều người ra vào, cũng không thiếu người vào phòng ngủ.

Vậy thì khó tra xét.

Châu Thiện nhìn Lương Vi, muốn nói lại thôi, rất muốn xẻ đầu của cô ấy ra xem suy nghĩ cái gì. Dù gì cũng lăn lộn giới giải trí vậy mà chẳng có chút cảnh giác, thoải mái để mở cửa phòng như thế, không sợ bị moi chuyện riêng tư ra à?

Hơn nữa Lương Vi và Dương Lạc Hoài là yêu lén, không sợ bị người ta tung tin sao? Mấy năm trước showbiz Hàn Quốc có vụ Thiên Vương giấu con ruột bị vạch ra, fan tự sát uy h**p.

Ngay lúc này, di động của Lương Vi reo chuông, cô ấy gật đầu với Châu Thiện ra hiệu rồi đi ban công nhận cuộc gọi.

Không biết là ai gọi điện thoại, ban đầu khuôn mặt của Lương Vi còn bình tĩnh, nhưng càng nghe càng giận, cuối cùng không kiềm được ném di động xuống sàn nhà: “Khinh người quá đáng!"

Lương Vi tức điên rít qua kẽ răng:

“Quá ghê tởm, lấy hai đại diện nhãn hàng của tôi còn chưa đủ, tôi định ký hợp đồng vẫn chơi chiêu này, thích cướp đồ phải không? Giỏi, cô giỏi lắm!”

Bởi vì tinh thần không tốt nên Lương Vi từ chối mấy việc, bởi vì cô ấy và Lương Vi nhỏ cùng một công ty quản lý, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, những tài nguyên đó đều bị Đỗ Hân Hân tiếp nhận, nhưng Lương Vi tuyệt đối không ngờ mớ tài nguyên đó nuôi lớn khẩu vị của ả kia, chẳng nghĩ tình chung công ty, trắng trợn xuống tay với bánh trong tay cô ấy.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 333



Cuộc gọi vừa rồi là chị em tốt của Lương Vi gọi tới, có một phim truyền hình chọn vai, Lương Vi kêu Dương Lạc Hoài tiếp xúc thật lâu, sắp ký hợp đồng, nhưng lúc này Đỗ Hân Hân xuống tay cứng rắn cướp nhân vật.

Tuy chưa ký hợp đồng thì mọi chuyện chưa ngã ngũ, nhưng Lương Vi vẫn không nhịn được cơn tức này.

Lương Vi nhỏ, ai cho ả dũng khí đạp lên Lương Vi ra nghề? Đã hỏi qua chính chủ chưa?!

Lâu lắm rồi Lương Vi chưa giận như vậy, cô ấy đã nhún nhường mấy lần, cái gọi là Lương Vi nhỏ cứ lặp đi lặp lại tái phạm, cô ấy không phải làm bằng đậu hủ, mặc cho người ta x** n*n.

Lương Vi thở gấp một lúc mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, cô ấy lại nghiền điện thoại di động kia một lúc rồi mới hùng hổ chạy về phòng khách, tìm điện thoại khác gọi đi.

“Ông nội Trần ạ? Cháu là Tiểu Vi đây, sức khỏe của ông thế nào? Hôm bữa cháu mua mật ong rừng ông đã uống chưa?”

“Ông nói muốn đầu tư vào bộ phim truyền hình tiếp theo của con, ông đầu tư chưa ạ? Nếu rồi thì rút đi, là vầy, một nhân vật của con bị người cướp, bây giờ con rất giận, tóm lại con sẽ không đi đoàn kịch kia nữa.”

“Dạ, được, con không giận.”

Châu Thiện trợn mắt há hốc mồm nhìn, dứt khoát méc người lớn như vậy sao.

Lương Vi vui sướng thở ra một hơi:

“Được rồi, cứ quay đi, để xem bây giờ cô quay kiểu gì!”

Vịt nấu chín bay mất, còn bay vào miệng của người khác, vậy Lương Vi sẽ cho con vịt này biến thành con muỗi, xem người kia ăn kiểu gì.

Thật ra Lương Vi khá tốt tính, chưa bao giờ làm cao, gặp người hay chuyện gì đều vui vẻ, trong vòng tròn rất được thích. Lần này Đỗ Hân Hân muốn đạp cô ấy để leo lên, Lương Vi không nhịn được nữa.

Lương Vi cúp máy xong cười với Châu Thiện:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Châu đại sư nhớ giữ kín nhé.”

Châu Thiện lau mồ hôi:

“Chắc rồi, cô và ông Trần có quan hệ gì?”

Châu Thiện nghe ra giọng của Trần Thiên Tông trong cuộc gọi vừa rồi. Trần Thiên Tông luôn xa cách với người khác, nghe đồn ông cưng đệ tử út Bạch Tuyết nhất, nhưng Châu Thiện gặp mấy lần đều không thấy cô ta được cưng chiều, vậy mà Trần Thiên Tông hiền từ với Lương Vi, nói gì nghe nấy, quả thực thần kỳ.

Tính cách của Lương Vi tùy tiện, trả lời:

“Ông nội Trần từng thích bà ngoại của tôi.”

Châu Thiện ngoáy lỗ tai:

“Cái gì?"

Trần Thiên Tông tiên phong đạo cốt, thoạt nhìn giống như uống sương lớn lên mà từng thích bà ngoại của Lương Vi? Quá ly kỳ.

Sau khi biết quan hệ đặc biệt giữa Lương Vi và Trần Thiên Tông thì Châu Thiện cũng hiểu tại sao ông nhất định giới thiệu cô với Lương Vi. Trần Thiên Tông bởi vì liên tiếp nhìn ngó thiên cơ nên sức khỏe yếu hơn trước nhiều, dương thọ sắp hết, thuật pháp tu vi cũng không ở đỉnh cao, trong toàn bộ hiệp hội trừ hội trưởng đã mất tích ra, ở trong lòng Trần Thiên Tông thì tu vi huyền môn cao nhất là Châu Thiện.

Trần Thiên Tông yêu thương Lương Vi, sợ cô ấy bị gì nên mới giới thiệu cho Châu Thiện.

Cũng vì có quan hệ với Trần Thiên Tông nên Lương Vi mới tin tưởng Châu Thiện như thế.

Lương Vi chưa từng lộ ra thân phận của mình, người trong giới giải trí chỉ đoán được cô ấy có hậu đài, lại không đoán ra là hậu đài nào. Cho nên Đỗ Hân Hân mới to gan ức h.i.ế.p Lương Vi, cho nên công ty quản lý chẳng những không đứng giữa hòa giải, ngược lại còn thích thú.

Công ty quản lý tài nguyên có hạn, bọn họ muốn nuôi cổ, chọn giữa Lương Vi và Đỗ Hân Hân ra một người có tiềm lực hơn để tiếp tục vun đắp. Ưu thế lớn nhất của Đỗ Hân Hân là nhỏ hơn Lương Vi năm tuổi, thời gian năm năm có khả năng vô hạn, Lương Vi đã hai mươi tám tuổi, rất khó tiến thêm một bước.

Lương Vi chưa bao giờ vận dụng mối quan hệ của mình, nhưng lần này Đỗ Hân Hân cứ lặp đi lặp lại, công ty khoanh tay bàng quan chọc giận cô ấy.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 334



Lương Vi tức giận nghiến răng:

“Đỗ Hân Hân!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai con tiểu quỷ nghe thấy cái tên đó thì khựng lại, sau đó vẻ mặt trở nên tàn nhẫn há to hàm răng cá mập hung hăng c*n v** c* Lương Vi.

Châu Thiện đang định ra tay thì thấy trên người Lương Vi tỏa ánh sáng vàng m.ô.n.g lung, đánh lui tiểu quỷ.

Là bùa bình an kia.

Hai con tiểu quỷ đó do Đỗ Hân Hân nuôi, cho nên bọn họ nghe thấy tên Đỗ Hân Hân thì phản ứng rất lạ.

Hai con tiểu quỷ tiếp tục bám lên người Lương Vi thì khí vận trên người cô ấy sẽ liên tục bị Đỗ Hân Hân rút đi. Bùa bình an chỉ có thể hộ thân, phòng ngừa tiểu quỷ tổn thương Lương Vi, nhưng không thể ngăn cản Đỗ Hân Hân hút đi khí vận của cô ấy.

Châu Thiện ý thức được điểm này thì không tha cho hai con tiểu quỷ nữa, vỗ hai lá bùa lên người Lương Vi, đánh tiểu quỷ hồn phi phách tán.

Không chỉ thế, Châu Thiện còn nói cho Lương Vi biết về việc nuôi tiểu quỷ.

Quả nhiên Lương Vi đã giận càng giận hơn, bất chấp tất cả, hùng hổ đòi đi xử con ả đê tiện kia.

Châu Thiện vốn cho rằng vụ này chỉ là đối thủ của Lương Vi nuôi tiểu quỷ không ngừng cướp đi khí vận của cô ấy, một chuyện nhỏ.

Nhưng Châu Thiện rất nhanh biết mình đã bỏ sót cái gì.

Lúc ấy là giữa đêm, Châu Thiện đang ngồi thiền trên giường thì di động đặt trên bàn học sáng đèn.

Là Lương Vi hốt hoảng, sắp bị sợ tới mức khóc thét:

“Tôi lại mơ giấc mơ đó, trong nhà của tôi đầy dấu tay máu, tất cả đều là "

Loa điện thoại phát ra tiếng xét xét, không hiểu sao bị đứt liên lạc.

Lương Vi mất tích.

Châu Thiện ý thức được không ổn từ trong cuộc gọi vừa rồi, vội thay đồ chạy tới căn hộ của Lương Vi, nơi đó đã ngồi đầy cảnh sát, bạn trai của Lương Vi đang ngồi trên sofa làm ghi chép.

“Đêm nay tôi tăng ca, trên điện thoại di động có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tôi cảm giác kỳ lạ, gọi lại thì không ai nghe, chạy tới đây thì đã thành bộ dạng này."

Dương Lạc Hoài chỉ hướng căn phòng lộn xộn, dấu tay m.á.u in trên bức tường. Nguyên căn hộ đèn đuốc sáng trưng, nhưng nữ chủ nhân của nó lại không thấy bóng dáng.

Tin Lương Vi mất tích vẫn chưa truyền ra, nhưng rất nhanh có mấy chiếc ô tô màu đen chạy vào khu dân cư, ngừng lại dưới chung cư, một đôi vợ chồng biểu cảm nghiêm túc bước xuống xe.

Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, mọi người chờ ở ngoài cửa. Bởi Châu Thiện nhận cuộc gọi điện thoại cuối cùng của Lương Vi trước khi cô ấy mất tích nên bị kêu vào hỏi mấy lần. Cảnh sát rất cảnh giác với Châu Thiện, người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lương Vi, ánh mắt đó tỏ rõ hoài nghi cô là hung thủ.

Cha mẹ của Lương Vi vừa chạy tới, không quan tâm gì khác, chỉ nói:

“Tra camera.”

Camera của chung cư cao cấp này bao trùm mọi vị trí, trên hành lang đều có, không có góc chết.

Sau khi các cảnh sát xin lệnh điều tra, trao đổi với người quản lý chung cư mới đi vào phòng an ninh điều ra camera đêm nay.

Căn cứ khẩu cung của Châu Thiện, lúc Lương Vi gọi điện thoại cho cô ước chừng là 10g30 tối, băng ghi hình khoảng thời gian kia bị lấy ra, đặc biệt xem kỹ.

Hình ảnh không quá rõ ràng nhưng vẫn có thể phân biệt được bóng người. Khoảng 10g40, Lương Vi mặc đồ ngủ đi ra khỏi nhà.

Lúc cảnh sát nhìn thấy dấu tay m.á.u trong nhà còn cho rằng đây là vụ án hăm dọa bắt cóc, sau khi điều tra camera thì bác bỏ luận điệu này.

Không có ai h.i.ế.p bức Lương Vi, tự cô ấy đi ra. Camera của khu dân cư không lắp ở bên ngoài, cảnh sát chỉ có thể nhìn thấy Lương Vi lái xe hơi ra khu dân cư, lái đi phía đông, dần chẳng biết đi đâu.

Cảnh sát lại trao đổi đội cảnh sát giao thông tiến hành kiểm tra, phát hiện Lương Vi lái xe trong tình huống thần trí không rõ.

Ngay lúc này, xét nghiệm dấu tay m.á.u trong nhà cũng có tiến triển.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 335



Dấu tay m.á.u không phải m.á.u người mà là m.á.u heo tươi, vân tay đều thuộc về một người, là nữ chủ nhân của căn hộ, Lương Vi.

Trợ lý của Lương Vi nhận được tin tức vội vàng chạy tới, cô ta nói cho cảnh sát một tin quan trọng, mấy ngày nay Lương Vi luôn gọi điện thoại kêu cô ta mua huyết heo tươi, nói gần đây thích ăn huyết heo đông. Bởi vì lúc bình thường Lương Vi cũng thích nấu ăn, nguyên liệu trên cơ bản đều là trợ lý phụ trách chọn mua, cho nên cô ta không hoài nghi.

Nhiều manh mối tổng hợp lại, cảnh sát thầm nghi ngờ ngôi sao lớn này chẳng phải có sở thích trêu người, tất cả sự tình đều là một mình cô ấy làm ra?

Lương Vi là người trưởng thành, có năng lực dân sự, sau khi tra camera xong cảnh sát phán định sự biến mất của Lương Vi không thuộc về mất tích, không cách nào lập án, cảnh sát rút lui.

Nếu không có đủ manh mối chứng minh Lương Vi bị bắt cóc hoặc mưu sát, như vậy Lương Vi ít nhất phải mất tích bốn mươi tám tiếng mới có thể lập án.

Hiện tại trên cơ bản không có người tin tưởng Lương Vi mất tích, đều cảm thấy cô ấy trêu mọi người rồi nghênh ngang rời đi, không chừng trốn ở đâu đó cười trộm.

Trong đội cảnh sát có một cảnh sát nữ là fan của Lương Vi, hình tượng Idol khoảnh khắc tan biến trong lòng cô ta:

“Sao có thể đùa ác như vậy.”

Khoảng bốn giờ sáng, tất cả lực lượng cảnh sát rút lui, người tụ tập trong căn hộ cũng dần dần ai về nhà nấy. Dương Lạc Hoài ra ngoài tiễn bạn tốt đi, trong căn hộ to lớn chỉ còn lại cha mẹ của Lương Vi và Châu Thiện.

Cha mẹ của Lương Vi mất hồn mất vía: “Vi Vi không mang theo di động, con bé đi đâu chứ?”

Châu Thiện lên tiếng:

“Cô ấy không phải tự động rời đi, là bị bắt cóc."

Cha của Lương Vi híp mắt hỏi:

“Cô là?”

Châu Thiện bình tĩnh nói: "Quên giới thiệu, tôi là người của Hiệp hội Huyền học Phong thủy, Trần Thiên Tông ông Trần kêu tôi đến.”

Cha mẹ của Lương Vi tiếp xúc nhiều với hiệp hội, thoáng chốc nâng cao tinh thần:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hiệp hội? Chẳng lẽ, Vi Vi mất tích”

Châu Thiện gật đầu: “Không sai, cô ấy bị bắt cóc, nhưng không phải người mà là quỷ.”

Lúc nãy xem camera Châu Thiện cũng có mặt, một đống người chen chúc trong phòng an ninh, cô chú ý đến chi tiết mà người ngoài không để ý.

Châu Thiện thấy rất rõ lúc Lương Vi đi ra là nhón mũi chân đi đường, tư thế hơi quái dị. Lúc ấy Lương Vi mặc đồ thể dục, cực kỳ thanh xuân, trên chân mang giày xăng đan leo núi, bàn chân cách đế giày có chút khoảng cách, luôn nhón chân đi nhẹ tênh, mãi khi xuống gara, lái xe đi.

Người bị quỷ bám có một dấu hiệu quan trọng nhất là đi nhón chân, quỷ dù sao là quỷ, lúc bình thường di chuyển dựa vào bay, nên chúng nó bám vào thân thể người khác, dù cố gắng giả làm người thì lời ăn tiếng nói vẫn khác với người bình thường.

Lúc ấy Châu Thiện không nói ra phát hiện này, đương nhiên cũng là bởi vì dù nói thì không ai chịu tin.

Cha mẹ của Lương Vi thì khác, nhà họ Lương nếu thân thiết với Trần Thiên Tông thì khả năng nhận sự kiện phi tự nhiên sẽ mạnh hơn.

Sự thực chứng minh Châu Thiện đoán đúng rồi.

Cha mẹ của Lương Vi nhìn nhau một cái, nặng trĩu ưu tư.

Châu Thiện ra chiều đăm chiêu hỏi:

“Trước kia cô ấy có đắc tội người c.h.ế.t nào không?”

Cha của Lương Vi nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày:

“Không.”

Mẹ của Lương Vi giật ống tay áo của chồng:

“Nhưng người kia”

Cha của Lương Vi không cho là đúng:

“Là chúng ta đắc tội người đó, nếu cậu ta muốn hại người thì nên tìm chúng ta trước, liên quan gì tới Vi Vi?”

Châu Thiện thấy hai vợ chồng nói bí hiểm thì không kiềm được hỏi thăm: “Là ai?"

Vợ chồng họ Lương đồng thanh kêu lên:

“Là bạn trai mà Vi Vi từng quen.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 336



Trước khi quen Dương Lạc Hoài thì Lương Vi từng có một bạn trai, hai người yêu nhau khắc cốt minh tâm.

Người kia tên là Lư Phi Vũ, hắn và Lương Vi từ nhỏ là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên trong một nhà tập thể. Cha của Lư Phi Vũ là cấp trên của Lương Thành, lúc hai đứa trẻ bốn, năm tuổi thì hai nhà từng đùa rằng về sau cho Lương Vi làm con dâu của nhà họ Lư.

Tiếc rằng sau này cha của Lư Phi Vũ đứng sai phe, đắc tội người, chẳng những bị cách chức, còn bị nhốt vào ngục giam, phán ở tù chung thân. Mẹ của Lư Phi Vũ không chịu được đả kích này, vắt sợi dây thừng lên khung cửa, buông xuôi hết.

Trong sự kiện chính trị này Lương Thành được thăng cấp, nhận chức vị ban đầu của cha Lư Phi Vũ.

Bởi vì quan niệm chính trị của hai nhà không hợp nên rất ít qua lại, nhưng Lương Thành không ngờ người lớn ít qua lại, hai đứa trẻ thì liên hệ chặt chẽ.

Rất nhanh, tin Lương Vi yêu sớm đồn khắp nhà tập thể. Lúc ấy thân phận của Lư Phi Vũ đã khác xưa rất nhiều, hiện tại hắn là con trai của tội phạm chính trị, sao Lương Thành có thể chấp nhận Lương Vi qua lại với loại người này.

Lúc ấy Lư Phi Vũ còn đi học trong trường công, Lương Thành lén liên lạc với lãnh đạo, giáo viên của nhà trường, sau đó lấy danh nghĩa đánh lộn ẩu đả đuổi Lư Phi Vũ khỏi trường.

Lần đó đánh nhau xem như tai bay vạ gió, là học sinh của trường khác đánh nhau với học sinh trường mình, Lư Phi Vũ tình cờ đi ngang qua rồi bị giáo viên bắt luôn, cố tình trường học chỉ đuổi một mình hắn, người khác có tình tiết ác liệt hơn đều được giữ lại trường xem xét.

Dù bất công, Lư Phi Vũ thế đơn lực mỏng, họ hàng còn lại đều sợ bị liên lụy đã sớm mặc kệ hắn, Lư Phi Vũ có năng lực nào để phản kháng?

Sau khi Lư Phi Vũ bị đuổi học, Lương Vi thông minh trí tuệ lập tức ý thức được là cha mẹ của mình đứng sau chuyện này. Lương Vi cãi nhau to với cha mẹ, sau đó thu thập hành lý bỏ nhà ra đi, không đúng, nên nói là bỏ trốn với Lư Phi Vũ.

Vợ chồng Lương Thành đương nhiên rất tức giận, đôi uyên ương số khổ bỏ trốn hơn một tháng mới bắt Lương Vi về, lập tức nhốt cô ấy vào căn nhà mới mua, khi nào nghĩ thông mới cho ra ngoài.

Lư Phi Vũ thần thông quảng đại tìm được căn nhà đó, hắn quỳ trước mặt vợ chồng Lương Thành hứa hẹn sau này sẽ cho Lương Vi cuộc sống sung sướng. Vợ chồng Lương Vi không giận ngược lại cười, một học sinh trung học mà dám càn rỡ nói như vậy trước mặt bọn họ.

Vợ chồng Lương Thành không quan tâm Lư Phi Vũ, kêu cảnh vệ ném hắn ra ngoài.

Không chỉ thế, Lương Vi luôn ngoan ngoãn lần đầu tiên chống đối đã chọc giận mẹ của cô ấy, bà cho rằng lỗi tại Lư Phi Vũ lừa bịp mới khiến Lương Vi ngoan ngoãn xa rời nhà họ Lương.

Vì thế bà bỏ tiền mướn đám du côn chặn Lư Phi Vũ trong ngõ đánh đập.

Nhưng bà không ngờ đám du côn đó xuống tay không biết nương, đánh Lư Phi Vũ vỡ nội tạng rồi bỏ đi, hắn giãy giụa bò ra khỏi ngõ nhỏ yên tĩnh kia muốn kêu cứu, vừa ló mặt đã bị một chiếc xe chở đầy hàng hóa nghiền nát.

Thời ấy tra án không nghiêm khắc như bây giờ, không thể áp dụng nhiều thủ đoạn, cuối cùng cảnh sát cũng chỉ có thể nhận định gặp tai nạn xe cộ, tất cả trách nhiệm do tài xế xe hàng gánh vác, bởi vì tài xế lấy không ra tiền đền nên bị phán ở tù mười năm.

Năm đó Lư Phi Vũ mới mười tám tuổi, có oan không chỗ kêu thì đã hồn về địa phủ.

Lương Vi không biết sự thật về tai nạn xe cộ của Lư Phi Vũ, cô ấy chỉ là thiếu nữ tuổi xuân, chỉ biết quát tháo cha mẹ ghét nghèo yêu giàu, sau cái c.h.ế.t của Lư Phi Vũ thì lạnh lùng với cha mẹ. Thi xong cao đẳng, Lương Vi không ở lại Trung Quốc mà đi du học nước ngoài.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 337



Sau khi học đại học ở nước ngoài, Lương Vi rốt cuộc trở lại thủ đô, nhưng cô ấy không nghe theo ý của cha mẹ vào pháp viện thực tập, mà là bất chấp chui vào giới giải trí, dù vấp ngã đầu rơi m.á.u chảy thì cô ấy không về nhà lần nào.

Liên hệ giữa Lương Vi và vợ chồng Lương Thành chỉ có ngày lễ ngày Tết gọi một, hai cuộc điện thoại lạnh lùng.

Có thể nói quan hệ giữa Lương Vi và Trần Thiên Tông thân thiết còn hơn giữa cha mẹ và con gái.

Đương nhiên, vợ chồng họ Lương sẽ không nói như thế với Châu Thiện, bọn họ nhặt vài việc trong sự thật, lắp ráp lại thành câu chuyện khác.

Bọn họ kể rằng Lương Vi đã từng không hiểu chuyện yêu đương với tên côn đồ ham đánh nhau, vì vậy mà không tiếc cãi lời cha mẹ bỏ trốn với tên côn đồ. Nhưng bộ mặt thật của tên du côn đó rất nhanh bị lộ, hắn đánh Lương Vi mình đầy vết thương rồi cô ấy trốn về nhà, nhận lỗi với cha mẹ, sau đó ngoan ngoãn học tiếp.

Tên du côn không cam lòng, còn mưu toan quay về tìm Lương Vi, sau đó uống say bị một chiếc xe hàng lớn đụng bay.

Châu Thiện nghe xong rơi vào trầm tư.

Cô châm chước rồi mới nói:

“Vậy có lẽ là Lư Phi Vũ kia không cam lòng quấn lấy Lương Vi không chịu thả.”

Dù Lư Phi Vũ thật sự bởi vì say rượu uổng mạng trong tai nạn xe cộ, nhưng ở trong lòng của hắn thì cái c.h.ế.t của mình liên quan đến Lương Vi chạy trốn. Bởi vậy lòng hắn có oán khí không chịu đi đầu thai, lưu luyến trần gian cũng hợp lý. Nhưng Lương Vi không có mặt ở đây, không thể nghiệm chứng.

Thảo nào lúc trước Châu Thiện dùng tuệ nhãn điều tra thì rõ ràng nhìn thấy Lương Vi bị ít nhất ba con quỷ bám, nhưng lúc ấy tiểu quỷ hấp dẫn tất cả sự chú ý của cô, con quỷ thứ ba hơi thở nhạt đến mức khó nhận thấy được, cô còn tưởng đâu Lương Vi đi đâu đó bị dính vào.

Châu Thiện đã tính ngày sinh tháng đẻ của Lương Vi, mệnh cách rất tốt, suôn sẻ, năm mười bảy tuổi có khúc chiết không lớn không nhỏ, ngoài ra chỉ còn lại tướng mạo hoa đào nát đè đuôi.

Châu Thiện từng Hoài nghi hoa đào nát bên cạnh Lương Vi là Dương Lạc Hoài, nhưng nay xem ra chưa chắc đóa hoa đào kia là người sống.

Châu Thiện lại hỏi:

“Trừ Lư Phi Vũ kia ra cô ấy còn từng đắc tội với ai không?”

Hai vợ chồng lắc đầu: “Sẽ không, Vi Vi luôn nghe lời.”

Châu Thiện lại nhìn hướng Dương Lạc Hoài trở về.

Dương Lạc Hoài cười gượng nói: "Không có, tính khí của Vi Vi rất tốt.”

Châu Thiện nhắc đến một việc khác:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giấc mộng kia là cô ấy về nước mới mơ thấy?”

Dương Lạc Hoài gật đầu, nói:

“Đúng rồi, lúc đầu cô ấy mỗi ngày nói ngủ không được, tôi mua ít yến đỏ, mỗi đêm trước khi đi ngủ nấu một chén cháo tổ yến cô ấy mới ngủ được, nhưng không ngủ yên, luôn mơ thấy ác mộng."

Khi Dương Lạc Hoài nói chuyện liên tiếp nhìn hướng vợ chồng Lương Thành, biểu cảm lo lắng đúng mức.

Nhưng người ta không thèm để hắn vào mắt, không nhìn cái nào, tranh công cũng chỉ uổng phí.

Châu Thiện dào dạt hứng thú nhìn Dương Lạc Hoài, khi không ai chú ý thì ánh mắt hắn nhìn vợ chồng Lương Thành rõ ràng là không thích, nhưng bị hắn giấu rất kỹ.

Mặc dù tất cả manh mối đều chỉ hướng Lư Phi Vũ, nhưng Châu Thiện không dám vội vã ra kết luận, cô múc một thau nước, nắm ít gạo nếp từ từ rắc vào nước.

Rõ ràng Châu Thiện chỉ rắc một nắm nhỏ, nhưng gạo nếp rơi xuống trong nước tăng lên rất nhiều.

Gạo nếp không lặn xuống đáy mà nổi trên mặt nước, từ từ hình thành một chữ: Lư.

Châu Thiện hỏi gạo, cô hồn dã quỷ ở đây nói cho cô biết đúng là Lư Phi Vũ làm.

Sẽ không sai.

Lư Phi Vũ giấu kỹ thật, hôm qua Châu Thiện không phát hiện hơi thở của hắn, nếu không phải cha mẹ của Lương Vi tới thì có lẽ cô không biết bên cạnh Lương Vi còn có Lư Phi Vũ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 338



Châu Thiện nói cho cha mẹ của Lương Vi biết, nhưng vợ chồng họ Lương không tin lắm, dù sao quỷ nhập vào người nghe quá huyền diệu. Nhưng bây giờ không liên lạc được Lương Vi, trong lòng bọn họ rất sốt ruột, miễn cưỡng tin lời Châu Thiện ba phần.

Vừa đúng lúc này, đội cảnh sát giao thông truyền đến tin tức, trên đường cao tốc Kinh Châu chặn được một chiếc xe trống, biển số xe đúng là chiếc xe Lương Vi đã lái đi, dường như chạy đến giữa đường thì hết xăng nên cô ấy bỏ xe. Theo camera ở khúc đường đó thì Lương Vi đi được một lúc đã leo qua rào chắn rời đường cao tốc, cô ấy vẫn đi nhón chân.

Phải công nhận, hơn nửa đêm, cử động đó của Lương Vi hơi bất thường.

Lương Vi là ngôi sao lớn, không ở nhà chờ quay phim, làm hoạt động, hơn nửa đêm lái xe chạy đến đường cao tốc cách trăm cây số, không biết đổ xăng, bỏ xe lại đường cao tốc rời đi, hành vi này giống như người điên.

Dù thế nào, việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm được Lương Vi trước.

Khi Lương Thành nhìn thấy cột mốc đường cao tốc thì trong tích tắc ý thức được cái gì:

“Tôi biết con bé đi đâu!”

Mẹ Lương cũng nặng trĩu ưu tư, hiển nhiên hai người có ăn ý giống nhau.

Vợ chồng họ Lương không muốn chậm trễ, liên hệ tài xế chuẩn bị xuất phát đi tìm con gái rượu. Vì phòng ngừa, Lương Thành còn mời Châu Thiện đi cùng, tỏ vẻ nếu Lương Vi bình an trở về sẽ không bạc đãi cô. Châu Thiện còn chưa làm xong vụ này nên tự nhiên đồng ý.

Dương Lạc Hoài ở một bên làm nền lên tiếng:

“Chú, dì, cháu cũng muốn đi tìm Vi Vi.”

Mẹ của Lương Vi đầy ẩn ý lườm Dương Lạc Hoài, ánh mắt cực kỳ chán ghét: “Ai là chú dì của cậu, cậu đi cùng làm gì?”

Ở trong lòng bà thì Dương Lạc Hoài và Lư Phi Vũ không có gì khác nhau, nhưng Lương Vi bây giờ độc lập, đã sớm thoát khỏi sự điều khiển của bà, nên bà không có cách nào. Vẻ mặt Dương Lạc Hoài hơi lúng túng nhưng nhất quyết đòi đi.

Giằng co trong vô thanh, vợ chồng họ Lương đành nhượng bộ cho Dương Lạc Hoài theo cùng.

Đoàn người đi vào thang máy, không gian bên trong nhỏ hẹp, một lần chở người nhiều như vậy, ai nấy đứng sát nhau, Châu Thiện và Dương Lạc Hoài bị chen vào góc.

Châu Thiện bị bùa bình an đeo trên cổ Dương Lạc Hoài hấp dẫn tầm mắt:

“Anh Dương, bùa bình an của anh là một đôi với cô Lương hả?”

Dương Lạc Hoài nhét bùa bình an lộ ra một góc nhỏ vào cổ áo, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói:

“Ừ, trên núi Ngũ Đài xin một đôi, của cô ấy là hoa văn phượng, của tôi là hoa văn rồng, theo ý điềm lành rồng phụng cùng bay.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện sực tỉnh ngộ: “Tôi có thể nhìn xem không?”

Mẹ Lương lấy làm lạ hỏi:

“Chỉ là bùa bình an bình thường thôi mà, có gì phải xem?”

Châu Thiện chỉ cười không nói, chỉ hiền hòa nhìn Dương Lạc Hoài.

Dương Lạc Hoài vốn muốn từ chối, nhưng ở trước mặt cha Lương, mẹ Lương, hắn sợ từ chối thẳng thừng sẽ để lại ấn tượng không tốt với hai người, cắn răng cởi xuống:

“Thật sự chỉ là bùa bình an bình thường.”

Sau khi Dương Lạc Hoài tháo xuống, Châu Thiện cầm trong tay soi hướng ánh đèn sáng thật lâu, động ý niệm, mũi hít hà rồi mới trả lại trong tay Dương Lạc Hoài, cười đầy ẩn ý:

“Không tệ.”

Bọn họ ngồi xe suốt đêm đi mấy trăm cây số, từ thủ đô chạy đến một thị trấn nhỏ không ai biết tên thuộc tỉnh Hải Hà, Dư Lâm.

Dư Lâm so với thủ đô tựa như một nhà quý tộc và một bần dân, khác với Bắc Kinh đầy rẫy nhà cao tầng, nơi này còn có mảng lớn nhà trệt thấp bé, dù ở trung tâm thị trấn thì vẫn có xóm nghèo.

Đích đến của bọn họ là trong một chỗ xóm nghèo, bên ngoài là khu sống bằng lều, bên trong có mấy căn nhà ngang cũ kỹ.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 339



Đường trong xóm nghèo không quá rộng, xe chạy được một nửa thì kẹt cứng, bọn họ đành phải xuống xe.

Vừa xuống xe, mẹ Lương không kiềm được nhíu mày, khắp nơi đều là bùn đen, chân đạp xuống làm bẩn giày cao gót của bà.

Nơi này giống quê của Châu Thiện là huyện La Hoa, cô nghi ngờ hỏi:

“Cô Lương ở nơi như vậy?"

Mẹ Lương cảm khái nói:

“Bao nhiêu năm trôi qua, chỗ này không thay đổi chút nào.”

Lúc trước Lư Phi Vũ và Lương Vi bỏ trốn, lấy tiền tiêu vặt mình để dành ngồi xe buýt đi phiêu bạt, cuối cùng chọn ở lại Dư Lâm. Cha Lương, mẹ Lương vừa tức giận vừa lo lắng tìm hơn một tháng mới tìm ra hai người ở chốn heo hút này.

Lúc ấy Lư Phi Vũ ra ngoài làm công việc rửa chén, còn con gái mà bọn họ hết lòng bồi dưỡng thì khờ khạo dạy hai đứa trẻ đá banh trên con đường dưới nhà ngang, cô ấy cười rất vui vẻ, rất chói mắt.

Khoảnh khắc đó, bọn họ hận Lư Phi Vũ lừa gạt con gái của mình đến tột đỉnh.

Lần thứ hai đặt chân đến mảnh đất này, ký ức bị bỏ quên trỗi dậy.

Khi mẹ Lương thấy cột mốc đường Dư Lâm trong camera khúc đường cao tốc thì cảm thấy không ổn rồi. Tuy mấy năm nay Lương Vi không thân thiết với bọn họ nhưng coi như nghe lời, không gây sự, qua nhiều năm rồi, sao cô ấy bỗng dưng muốn đi Dư Lâm?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảnh vật ven đường khá quen thuộc, vợ chồng Lương Thành theo ký ức ít ỏi trong đầu tìm được căn nhà ngang cũ nát kia.

Lúc ấy trời đã sáng, vợ chồng Lương Thành nhìn nhau, nói để họ lên lầu, nhóm người Châu Thiện chờ ở bên dưới, nếu xảy ra chuyện gì sẽ gọi điện thoại thông báo sau.

Dù sao là việc nhà, hơn nữa Lương Vi chưa chắc ở trên đó, Châu Thiện và nhóm người tài xế tự nhiên không có ý kiến gì, nhìn hai vợ chồng cùng nhau đi vào nhà ngang cũ nát u ám.

Điện thoại của Dương Lạc Hoài reo mấy lần nhưng hắn không bắt máy, chuông điện thoại vừa reo, hắn quét mắt màn hình liền vội bấm tắt.

Làm Châu Thiện không kiềm được nhắc nhở: “Nếu như là điện thoại riêng tư thì anh Dương có thể đi xa chút nghe điện thoại.”

Không cần làm bộ dáng muốn nghe nhưng không dám bắt máy.

Dương Lạc Hoài cười gượng, hắn muốn nghe máy thật, thế là xoay người đi xa hơn trăm mét, lại vòng qua con đường đi vào góc hẻo lánh mới nghe máy.

Không khéo là Châu Thiện có thính giác hơn người, âm thanh người bình thường không nghe thấy nhưng cô nghe rõ mồn một. Châu Thiện vốn không đặt sự chú ý vào Dương Lạc Hoài, nhưng lời nói của hắn k*ch th*ch cô muốn thăm dò.

“Chẳng phải đã nói với em là hai ngày này đừng gọi điện thoại cho anh nữa sao?”

"Chuyện này không đơn giản như vậy, cha mẹ của cô ta cũng xen vào. Anh biết làm sao đây? Em hãy nói xem anh nên làm sao? Bây giờ toàn là cảnh sát."

“Một con nhóc làm hỏng chuyện, nó báo cảnh sát, em cũng biết hôm ấy anh không ở nhà. May mắn anh đã sớm giấu mấy thứ kia, nếu không thì em nghĩ anh có thể phủi sạch được à?”

“Ai mà biết, gần đây càng lúc càng xui xẻo, ngủ cũng không ngon.”

“Đừng sốt ruột, cứ từ từ, của em thì rồi sẽ thuộc về em, chẳng phải em đã lấy được nhân vật kia sao?”

“Rút đầu tư?!”

Dương Lạc Hoài tự cho rằng không ai có ai nghe được nên tuôn ra tất cả lời nghẹn trong lòng, Châu Thiện nghe lén không kiềm được nhíu mày, lượng thông tin trong lời nói hơi lớn.

Lúc đầu Châu Thiện hoài nghi Dương Lạc Hoài, nhưng rất nhanh xóa bỏ, hiện tại sự thực chứng minh suy luận lúc đầu của cô là chính xác.

Đóa hoa đào nát trên tướng mạo của Lương Vi, hai con tiểu quỷ nuôi trong phòng của cô ấy, mấy ngày nay cô ấy luôn gặp ác mộng, và cả bùa bình an.

Châu Thiện ngửi được thứ không nên có từ bùa bình an mà Dương Lạc Hoài đeo.

Xem ra Dương Lạc Hoài đã sớm lén lút với Lương Vi nhỏ, hắn giấu kín thật.
 
Back
Top Bottom