Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 320



Tuy nói vậy nhưng cuối cùng Châu Thiện vẫn nhận, chỉ có một yêu cầu, đừng để cô lại nhìn thấy Viên Kính và Chu Thành Uy. Công việc giao tiếp đều là người của hiệp hội phụ trách, dường như Bạch Tuyết là tổ trưởng nhỏ trong hiệp hội, nhưng cô ấy không làm đơn hàng này.

Mặt mũi của hiệp hội lớn hơn Châu Thiện, rất nhanh bàn bạc xong với người tổng phụ trách kia, không chỉ thế, thù lao bị nâng cao đến ba trăm nghìn.

Đương nhiên, tiền không phải hàng đầu với Châu Thiện, cầu Đại vịnh sông được thông hành, dòng người và xe mỗi ngày chắc chắn rất lớn, công đức trợ giúp xây cầu lót đường thường nhiều nhất, bởi vì chỉ cần có người đi qua thì sẽ có công đức, tuy rằng nhỏ bé nhưng liên tục không ngừng.

Ngày Châu Thiện lại đến cầu Đại vịnh sông thì trời đổ cơn mưa bụi, Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm cùng chống một cây dù, trầm mặc nhìn nước sông cuồn cuộn ở bên dưới. Sắp đến lũ mùa hè, con sông này hùng dũng chưa từng có, nước sông giống như con thú lớn nổi giận ở bên dưới giương nanh múa vuốt.

Trước khi đến hiệp hội đã báo cho người phụ trách tuổi của hai thầy phong thủy, cho nên người tổng phụ trách kia không có ý kiến gì với tuổi của họ, điểm này khiến Châu Thiện rất vừa lòng.

Bởi vì việc xây cầu ảnh hưởng quy hoạch của thành thị, hai bên bờ đều bị phong tỏa lại, cho nên nơi này rất yên lặng, thêm vào hôm nay có mưa, trên đường chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy vài người đi đường ít ỏi.

Châu Thiện dẫn đầu lên cầu:

“Đi giữa cầu nhìn xem.”

Người ở trên cầu ngó nhau, đến giữa cầu sẽ xảy ra chuyện, bọn họ đều rõ ràng, hơn nữa hôm nay có mưa, lỡ như trượt chân choáng váng rơi khỏi cầu Đại rớt xuống nước sông thì người này còn có thể sống trở về sao? Bọn họ tỏ vẻ hoài nghi.

Bọn họ chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn thì thấy hai thiếu niên thiếu nữ đi đến giữa cầu, trong mưa bụi m.ô.n.g lung, bóng lưng của cô gái vừa gầy yếu lại yểu điệu, hai người cùng chống một cây dù to màu đen, nhưng cậu bé nghiêng phần lớn dù về phía cô bé.

Người đứng ở chân cầu không kiềm được cảm thán

“Không phải chỉ có một cây dù, có cần làm vậy không? Không có dù thì đi vào lều lấy.”

Bọn họ vẫn đạp giày đi mưa theo sau hai thầy phong thủy thiếu niên.

Gió sông rất lớn, càng đến giữa sông thì mưa càng lớn, tiếng nước sông ầm ầm ập tới, hơi nước ướt át khiến người hoàn toàn mất đi tầm nhìn.

Mấy ngày trước bọn họ thử nghiệm cũng gặp trường hợp này.

Xe đang chạy ngon lành, đến giữa sông thì hơi nước màu trắng từ đâu tuôn ra, khiến người lạc đường trong đó.

Mấy người theo phía sau muốn đánh trống rút lui.

Ngay lúc này, cô gái đi đằng trước giơ tay lên phất nhẹ, hơi nước trắng xóa giảm bớt, không đến mức khiến người hoàn toàn lạc đường. Bọn họ cắn răng, bước nhanh đi theo.

Châu Thiện ngừng lại: “Là nơi này."

Nước sông phát ra tiếng rất lớn ở khúc này, đinh tai nhức óc.

Người phụ trách mới tên là Niên Dư, áo sơ mi trắng bị giọt mưa thấm ướt đẫm, anh ta rùng mình nói:

“Dường như có cái gì đang nhìn chúng ta."

Khi Niên Dư sắp đến giữa sông thì có cảm giác quái dị kia, lúc chính thức đứng ở giữa sông, cảm giác bị nhìn trộm càng không chỗ không ở.

Nào biết Châu Thiện nói: "Không phải chúng ta, là anh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Niên Dư đột nhiên có dự cảm không may: “Có ý gì?"

Châu Thiện nói:

“Anh từng nghe chuyện Hà Bá cưới vợ chưa?”

Đương nhiên có nghe, người đã học chín năm giáo dục bắt buộc chắc chắn đều biết câu chuyện này.

Châu Thiện chứng thực dự cảm không may của Niên Dư:

“Hà Bá ở dưới sông vừa ý ông.”

Cơ mặt Phó Kỳ Thâm co giật, nhìn kỹ Niên Dư trong một giây. Niên Dư là cháu ba đời nhà cán bộ, con cháu nhà lính, mặt mũi không tệ, khí chất tốt, đứng cùng đám người bên xây dựng cầu tựa như hạc trong bầy gà.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 321



Niên Dư ngập ngừng nói:

“Nhưng nhưng tôi là nam, chẳng lẽ Hà Bá này là nữ?”

Châu Thiện cười rất gian ác:

“Mỗi năm Hà Bá đều lấy vợ, tự nhiên không phải cưới về làm vợ.”

“Vậy?”

“Là làm vật tế. Thông thường thịt phụ nữ ăn ngon hơn đàn ông, còn anh thì da mỏng thịt mềm, ngon miệng hơn tất cả chúng tôi ở đây.”

Niên Dư vốn không kiên định theo chủ nghĩa duy vật Mác, với mấy thứ thần thoại ma quái vốn ôm lòng thà tin có còn hơn không, hiện tại bị mấy lời của Châu Thiện dọa sợ.

Châu Thiện nhìn biểu cảm khẩn trương của Niên Dư thì bật cười:

“Lừa anh đấy, thần sông ăn súc vật, không ăn thịt người, nếu không thì đã sớm bị đày xuống vực sâu.”

Châu Thiện nheo mắt nhìn nước sông chảy xiết dưới cầu, đặt tầm mắt vào một chỗ trên cầu, cô ngồi xổm xuống, vuốt chỗ đó.

Sát khí, sát khí rất nặng, sát khí nặng như vậy đã ảnh hưởng đến Hà Bá, thảo nào Hà Bá tức giận.

Châu Thiện nói với Phó Kỳ Thâm:

“Lấy d.a.o găm của tôi lại đây.”

Rồi mọi người thấy Châu Thiện dễ dàng moi một lỗ trên nền xi măng nhựa đường bê công nghe đồn đập mạnh cỡ nào cũng không nứt.

Mọi người nhìn thấy cảnh kế tiếp.

Bên dưới bê tông là thép và xi măng, trong thép phong ấn một con mèo đen da lông teo tóp lại. Mèo đen bị chặt bốn chân, lúc nó bị nhét vào thì vẫn còn sống, khu vực nhỏ kia toàn là vết m.á.u giãy giụa.

Bốn móng biến mất, thay thế là bốn chiếc chuông bằng đồng, giấy vàng nhét vào trong.

Lúc mèo đen bị bỏ vào chắc cũng chú ý từng bước, tứ chi bám chặt bên dưới, phần đầu bị hai dây kéo giao nhau kẹp làm thành bộ dáng ngước nhìn bầu trời.

Hiển nhiên ban đầu cầu Đại vịnh sông không thể ghép vào, hai người phụ trách cũ mời thầy phong thủy đến trấn chuyện quái gì phát sinh tại đây.

Mèo đen mang sát, mèo đen c.h.ế.t thảm càng dữ dội hơn, trước khi mèo đen bị nhốt vào cầu thì chịu đối đãi thảm vô nhân đạo, bốn chiếc chuông đồng kia thật ra là chuông khóa hồn, linh hồn của mèo đen bị nhốt trong thân thể rách nát này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây là "Tứ sát trấn hồn trận", nguyên lý là dùng sát trấn sát, thông thường vật kiến trúc không thể bình thường hoàn thành là bởi vì gặp sát, "Tứ sát trấn hồn trận" lấy sát khí trên người mèo đen c.h.ế.t thảm áp chế sát khí vốn có.

Loại phương pháp này trị phần ngọn không trị tận gốc, ứng phó một vài trường hợp thì cũng có tác dụng, nhưng mà lần này lại khác, bọn họ đối diện là Hà Bá trong sông Tân An này, có tu vi ít thì mấy trăm năm lâu thì trên nghìn năm.

Nếu lúc trước ghép cầu lo vuốt lửa giận của Hà Bá thì tốt biết bao, hiện giờ bởi vì con mèo đen này, mặc kệ làm hành vi xin lỗi cỡ nào cũng bị giảm mạnh hiệu quả.

Nhưng vẫn phải làm, vô luận hiệu quả như thế nào.

Châu Thiện bỗng nhiên quay đầu nhìn thư ký của Niên Dư:

“Làm phiền đi chợ mua ít trứng gà ta và gạo nếp. Cần hơn trăm trứng gà, khoảng năm ký gạo nếp.”

Thư ký liếc qua Niên Dư, thấy anh ta ra hiệu mới vội vàng đi trở về.

Trời mưa càng lúc càng lớn, đoàn người Châu Thiện quay về lều.

Rất nhanh mua về trứng gà và gạo nếp, Châu Thiện lên tiếng:

“Gõ thủng một lỗ trên trứng gà, đổ lòng trắng trứng và lòng đỏ ra, nhét gạo nếp vào, cố gắng làm nhanh lên.”

May mắn công nhân vẫn chưa đi hết, nhiều người giúp đỡ, công tác này rất nhanh liền hoàn thành.

Tiếp đó Châu Thiện dùng bút chu sa chấm một điểm lên từng vỏ trứng, kêu mọi người bỏ trứng gà đã đổi lòng trứng vào giỏ, đi lên cầu, đổ trứng gà vào giữa sông dậy sóng.

Những quả trứng gà đang nổi trên mặt nước, đột nhiên một đợt sóng đánh tới, hơn một trăm quả trứng gà đều chìm xuống nước.

Nước sông càng hỗn tạp hơn, nổi bong bóng như nước sôi.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 322



Niên Dư hỏi cô:

“Trứng gà lẫn gạo nếp có tác dụng gì?"

Châu Thiện nói: "Đây là một loại vật tế ngày xưa cúng Hà Bá, nói theo phong tục thì vật tế có bốn loại, trứng tươi lẫn gạo nếp, vật sống, đồng nam đồng nữ, thiếu nữ xinh đẹp. Chắc chắn không thể dùng hai loại sau, kiếm vật sống hơi phiền phức, cho nên chọn cái đơn giản nhất.”

Vật sống cần lập bàn cúng, ngay tại chỗ g.i.ế.c lấy máu, đổ m.á.u tươi vào giữa sông, dùng bè gỗ đánh chìm xác súc vật xuống đáy sông. Lễ cúng sông quy mô lớn rất thường thấy, nhưng nếu bọn họ dám làm nghi thức này bên bờ sông Tây An e rằng sẽ bị quần chúng thủ đô nhiệt tình lấy tội danh ‘tụ tập tuyên dương phong kiến mê tín’ đưa đi uống trà.

Gió càng mạnh hơn, sóng càng dữ hơn, trên một trăm trứng gà giống như tan thành bọt nước, trong khoảnh khắc biến mất. Niên Dư thầm lo âu, nhưng cảm giác bị dòm ngó chưa biến mất, anh ta nhìn qua khóe mắt dường như bắt giữ đến cái gì, nhìn kỹ thì thấy bên dưới nước sông đục từ khi nào ẩn núp một vật khổng lồ, nó lặng yên ở đáy nước hình thành bóng ma to lớn.

Trong mơ hồ Niên Dư dường như còn nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực to cỡ đèn lồng, khi ánh mắt của anh ta và đôi mắt dưới nước giao nhau, lạnh lẽo vô biên thổi quét anh ta, thần thánh, cao quý, càng khiến người sợ hãi.

Niên Dư bị dọa đến nỗi mềm chân, loại vật khổng lồ này rõ ràng đã vượt qua nhận tri của anh ta.

Trước kia nước sông Tân An trong veo, nhiều cá tôm, nước ở đầu nguồn có thể uống trực tiếp. Nhưng tùy theo thời đại phát triển, nước thải công nghiệp và nước dơ sinh hoạt đều đổ vào con sông này, cá tôm dần biến mất, nước sông đục ngầu, cá c.h.ế.t gần hết, tuyệt đối không thể nào có sinh vật lớn như vậy. Niên Dư không hình dung được, sinh vật dưới nước to cỡ một căn nhà, anh ta không rành về sinh vật nhưng biết thường thức cơ bản, trừ phi ở biển sâu, trên thế giới này căn bản không thể nào tồn tại vật khổng lồ đến mức đó.

Mấu chốt là đám người thư ký đều tỏ ra cực kỳ bình thường, nhìn biểu cảm của họ hẳn là không nhìn thứ ở đáy nước.

Châu Thiện ở đằng trước lòng máy động, cảm ứng được cái gì:

“Tôi đi xuống xem thử.”

Châu Thiện nói xong không đợi người ngoài phản ứng, nhảy từ cây cầu cách mặt nước mười mấy mét rơi xuống nước sông cuồn cuộn.

Nước đang lên mà làm hành vi này không khác gì tự sát.

Niên Dư bị sợ tới mức hồn phi phách tán, vứt bỏ cây dù, dù bị gió cuốn vào trong sông, anh ta mặc kệ cây dù, chạy nhanh qua nắm lan can cầu liều mạng nhìn xuống:

“Cô Châu, cô Châu!”

Tiếng kêu gọi biến mất trong tiếng nước ầm ầm.

Mồ hôi của Niên Dư xen lẫn nước mưa chảy xuống: “Nhanh, nhanh đi báo cảnh sát, kêu đội tàu mau đi vớt!”

Phó Kỳ Thâm đi theo Châu Thiện nhiều năm tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô:

“Không cần."

Niên Dư sắp điên:

“Sẽ ra mạng người!”

Phó Kỳ Thâm cực kỳ bình tĩnh: “Sẽ không, cô ấy biết chừng mực, chúng ta chờ là được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Niên Dư và Phó Kỳ Thâm giằng co giây lát, vẫn cho rằng mạng người là lớn nhất:

“Dù bơi giỏi cũng không thể lấy việc này ra đùa, nhanh chóng báo cảnh sát."

Phó Kỳ Thâm cố gắng nhẫn nhịn:

“Ông Niên, ông đã đồng ý sẽ hết sức tôn trọng công việc của chúng tôi.”

Trong lúc hai người giằng co trên cầu thì Châu Thiện đã lặn xuống nước, cô phát hiện bóng đen ở đáy nước, cố ý lặn sâu hơn xem xét. Nước rất sâu, lúc nãy đứng trên cầu nhìn thì vật khổng lồ ở ngay dưới nước, nhưng Châu Thiện lặn xuống ba, bốn mét vẫn không thấy thứ kia.

Lại lặn xuống hơn ba mét thì Châu Thiện rốt cuộc nhìn thấy thứ ở đáy sông.

Thứ này hình dạng giống rùa đen, cổ nhô ra như cục u, mặt mũi xấu xí, hình thể to lớn, người khoác một chiếc mai màu xanh đen, đây là một con ba ba già.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 323



Ba ba già kia hẳn là đã tu luyện thành tinh, bên miệng mọc ra hai sợi râu thô như dây thừng, mắt màu đỏ m.á.u trông rất già nua.

Ban đầu Châu Thiện bị hình thể to lớn của ba ba già làm sợ hết hồn, cô chậm rãi bơi tới gần, ba ba già nằm sấp ở đáy sông không nhúc nhích, thấy cô bơi tới gần cũng chẳng có một chút động tác.

Khi Châu Thiện bơi đến gần hơn mới thấy ba ba già mình đầy vết thương, hơi thở mong manh, trên người nó có các vết thương lớn nhỏ, những vết sẹo đều đã thối rữa, làn da loang lổ, thần thái vô cùng uể oải.

Ba ba già nhìn thoáng qua Châu Thiện, trong vẻ mặt có chút bi thương, nó nhắm mắt lại.

Châu Thiện cẩn thận quay quanh một vòng, phát hiện trên lưng của ba ba già có chữ, cô tò mò bơi lên cao hơn.

Trên mai của ba ba già mơ hồ khắc một bài văn, tuy trúc trắc nhưng Châu Thiện xem hiểu.

Thời Đại Đường, khi thủ đô chưa phải thủ đô, nó tên là U Châu. Một năm nọ vào mùa hè, U Châu nhiều mưa, hơn hai mươi ngày vẫn không thấy ánh sáng mặt trời, nước sông Tân An dâng lên nhiều, làm vỡ đê đập, cuốn đi mấy nghìn người. Sau nạn lũ, Tiết độ sứ của U Châu rút kinh nghiệm xương máu, trùng hợp một cao tăng đắc đạo dạo chơi đến nên này, báo cho Tiết độ sứ của U Châu hay rằng đáy sông Tân An có thủy yêu làm ác, cho nên mỗi năm sông Tân An sửa lại đê đập cũng vô ích.

Tiết độ sứ nhìn thấy cao tăng thì vừa buồn vừa vui, lập tức cầu cứu. Cao tăng đồng ý, thời ấy đạo quan chùa miếu yêu thích nuôi ba ba già, cao tăng kêu Tiết độ sứ trưng dụng ba ba già từ trăm năm trở lên, lập bàn cúng ở bờ sông, đầu tiên là trứng tươi gạo nếp, vật sống làm đồ tế, lại bỏ hai mươi mấy con ba ba già vào sông Tân An.

Sau khi ba ba già vào sông Tân An, chỉ một lúc dưới sông sôi trào, sóng nước hùng dũng một ngày một đêm, dâng trào từ phía nam đến phía bắc thành. Hôm sau, nước sông đều bị nhuộm đỏ, đáy nước trở lại yên tĩnh.

Cao tăng kêu người bơi giỏi đi vớt, vớt lên xác của hai mươi mấy con ba ba già, và một xác c.h.ế.t cá to hình dạng quái dị.

Cao tăng nói cho dân chúng U Châu rằng con cá to đó là thủy yêu quấy phá. Ba ba già bị hao tổn chỉ sót lại một con mới g.i.ế.c được cá quái, sau này U Châu sẽ mưa thuận gió hòa, không còn lũ lan tràn nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc ấy dân chúng U Châu nâng thi hài của những con ba ba già ở trên đường nhảy múa chúc mừng một ngày, thi hài cũng bị các đạo quan, chùa miếu lớn nhận lại thờ cúng. Con ba ba sống sót duy nhất được người đời sau khắc bài văn khen ngợi rồi thả về sông Tân An, trở thành Hà Bá duy nhất trong con sông đó.

Từ đó về sau, mỗi năm đến Đoan Ngọ, dân chúng U Châu sẽ tổ chức lễ cúng sông, sông Tân An thật sự không còn lũ tràn lan.

Nghìn năm trôi qua, ba ba già luôn sống dựa vào vật tế mà cư dân ven sông ném xuống, để đáp lại, nó luôn che chở dân chúng bốn phương, trở thành thụy thú trấn sông. Qua trăm nghìn năm vẫn luôn bình yên cho tới hôm nay.

Sau khi truy quét phong kiến mê tín, Hà Bá của sông Tân An này bị người hoàn toàn lãng quên, trong dân chúng chẳng còn tín ngưỡng, không có làm lễ, không có vật tế, nó chỉ có thể sống nhờ vào cá tôm ở đáy sông.

Cố tình ba ba già trân trọng khu vực nước này, không chịu ăn nhiều cá tôm, ngày qua ngày, tu vi chẳng những không tiến bộ ngược lại bắt đầu thụt lùi.

Tiếp đó, nước dơ đổ vào, chẳng còn cá tôm, đồ ăn duy nhất của ba ba già cũng mất. Ban đầu nó ăn mấy thứ rác rưởi như vỏ trái cây mà con người ném xuống sông, nhưng mà vài thứ kia rất nhanh liền tổn thương thân thể của nó.

Dần dà ba ba già không ăn gì nữa, vì tiết kiệm năng lượng, nó bắt đầu ngủ sâu tu luyện.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 324



Vẫn luôn bình yên cho đến khi lên kế hoạch xây dựng cầu Đại vịnh sông. Nó ngủ sâu trong cát bùn ở đáy nước, máy móc mang theo một cây cột rầm rầm cắm xuống đáy nước, trùng hợp đ.â.m xuống mai của nó, đóng đinh nó ở dưới đất. Ba ba già bị thương nặng, nó mất nửa tháng mới thoát khỏi cây cột kia, để lại vết thương không thể lành trên mai, bởi vì lần bị thương nặng này khiến nó mất tu vi trăm năm.

Tu vi cứ thụt lùi mãi, ba ba già vốn mơ hồ cảm thụ được thiên kiếp, hiện tại tất cả đều hóa thành hư ảo, nó tuyệt vọng. Không có cúng lễ, chẳng có vật tế, cắt đứt nhang khói, thiếu tín ngưỡng, muốn tích lũy công đức tu luyện phi thăng không khác gì lên trời.

Cộng thêm nhìn vùng nước cuối cùng bị phá hủy hoàn toàn, ba ba già rốt cuộc tức giận.

Nó trấn dưới nước không cho cầu Đại vịnh sông thành công ghép vào, nó không muốn cây cầu đó phá hủy chút bình yên cuối cùng của nó.

Nếu lúc ấy người xây cầu ý thức được sai lầm hơn nữa bù đắp thì ba ba già sẽ rời đi, nó hiểu rõ xây cầu lót đường là việc thiện, nó cũng không muốn ngăn trở.

Nhưng nhóm người Viên Kính từ chối đề nghị của Châu Thiện, mời thầy phong thủy gà mờ đến xem, bọn họ dùng mèo đen lập tứ sát trấn hồn trận trên cây cầu, định dùng sát khí của mèo đen trấn nó ở đáy sông.

Hành vi này trở thành cọng rơm cuối cùng đè lên lưng lạc đà.

Trăm nghìn năm qua ba ba già vẫn luôn cẩn trọng che chở dân chúng một phương, sau này nguồn nước bị ô nhiễm không còn cá tôm, hết đồ để ăn nhưng nó chưa từng trách ai. Lúc bị cây cột đóng đinh dưới đáy, mỗi ngày nó đều bị thương, khi đó nó rất tức giận, nhưng cũng không có giận chó đánh mèo.

Tuy nhiên con mèo đen rồi tứ sát trấn hồn trận độc ác, sát khí ngút trời biến thụy thú trở thành yêu nghiệt!

Sát khí ảnh hưởng khiến ba ba già lạc đường, mắt nó đỏ như m.á.u sắp thành ma. Nó làm nhiều như vậy, trước đến giờ không ai biết đến, nhưng gần mấy chục năm nay, các việc phàm nhân làm đều tổn thương lớn đến nó.

Vì thế ba ba già lập một cấm chế trên cầu, ai muốn qua cầu sẽ bị thương hoặc chết. Nó muốn cho phàm nhân ngu xuẩn biết, thế giới này tồn tại thần, bạn có thể không tin nhưng không thể vũ nhục khi dễ.

Châu Thiện bơi vài vòng quanh ba ba già, thầm hiểu nó đã đến đại hạn.

Ba ba già vốn đã chạm đến bình cảnh, có thể phi thăng, nhưng mà chỉ còn thiếu một bước lại thành lạch trời vĩnh viễn không thể bước qua. Châu Thiện dùng tuệ nhãn xem cả đời của ba ba già, trong lòng càng thêm khó chịu.

Ba ba già tự nhiên có thể cảm giác được Châu Thiện không tầm thường, nó lại mở mắt ra, lúc này sắc đỏ trong mắt đã giảm bớt.

Mấy chục năm qua nó chưa được ăn một bữa cơm no, hôm nay có hơn một trăm vật tế, tuy rằng còn chưa thể ăn no nhưng không đến mức khiến nó c.h.ế.t đói lên đường, ba ba già tự nhiên có thể đoán ra là nhờ công của cô gái trước mắt.

Ánh mắt của ba ba già vô cùng hiền hòa lẳng lặng nhìn cô.

Rồi nó chậm rãi mở miệng, từ từ phun ra một hạt châu ngũ sắc khỏi miệng.

Đó là nội đan ngũ sắc mà động vật dưới nước tu hành ra, trong đan ngũ sắc của ba ba già còn một màu chưa rõ ràng, nếu màu cuối cùng hiện rõ sẽ là lúc nó phi thăng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nó chậm rãi mở miệng phun đan ngũ sắc vào lòng bàn tay của Châu Thiện.

Châu Thiện nhìn viên đan ngũ sắc này thì hơi sửng sốt, nhưng mà bởi vì hiện tại đã mở tuệ nhãn, ba ba trong trạng thái không chút giữ lại với cô, nên những gì nó suy nghĩ đều hiện rõ trong đầu cô.

Thật sự là vì cái ơn cho bữa cơm.

Nó đã đói lâu lắm rồi, hạt châu ngũ sắc là báu vật quý giá nhất trên người nó, chỉ vì khoảng một trăm quả trứng gà mà nó đưa nội đan tu hành nghìn năm của mình cho Châu Thiện, cô cảm thấy ba ba già này thật ngốc.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 325



Nó chịu cho nhưng Châu Thiện không thể nhận.

Ở trong nước không nói chuyện được, Châu Thiện chỉ có thể thông qua tuệ nhãn dùng thần thông giao lưu với nó.

"Ta không cần, để lại thứ này cho chính ngươi đi.”

Con mắt đã không còn màu đỏ của ba ba già yên lặng nhìn chằm chằm Châu Thiện, dường như hoang mang khó hiểu.

Châu Thiện đẩy đan ngũ sắc vào miệng ba ba già.

“Trời đất bất nhân, lấy vạn vật như chó cỏ, đối với Thiên Đạo thì sinh linh muôn loài đều là bình đẳng, không có cao thấp quý tiện, ta độ người là lấy công đức, vậy ta độ ngươi chắc cũng xem như làm công đức.”

Châu Thiện đá lông nheo với ba ba già:

“Ngươi đã dùng đan ngũ sắc trả xong bữa cơm, còn ta có nhận hay không là việc của ta, mà ta hôm nay độ ngươi cũng chỉ vì làm công đức. Cho nên, ngươi không nợ ta, giữa chúng ta không có nhân quả."

Tu đạo kỵ nhất là nhân quả, có nhân quả liên lụy thì thân thể không thể thoát, cũng sẽ khó mà phi thăng, cô không thể để ba ba già nợ nhân quả với mình.

Sau đó Châu Thiện chậm rãi bơi lên lưng của nó, nhìn vết thương dữ tợn thối rữa vắt ngang lưng nó, đặt tay vào, vận chuyển pháp lực cuồn cuộn cho ba ba già.

Một năm, hai năm, ba năm pháp lực tinh thuần bổ sung pháp lực từng bị mất của ba ba già, tu vi tăng lên vùn vụt, tu vi tiến bộ mang đến năng lực tự lành được nâng cao, vết thương trên lưng ba ba già mờ dần, vết thương trí mạng bị cây cột đ.â.m cũng dần hết thối rữa.

Nhưng ba ba già nhận được pháp lực lại không vui chút nào, ngược lại rất xao động.

Thời Đại Đường nó là ba ba được nuôi trong chùa, ở ao cầu nguyện, mỗi ngày nghe kinh kệ sớm và ước nguyện của vô số phàm nhân. Về sau bị cao tăng chọn đi thu phục thủy yêu, nhờ mỗi ngày nghe kinh Phật nên nó tu luyện ra một chút tu vi, mặc dù biết tu vi của thủy yêu và nó khác biệt như trời với đất thì nó cũng chưa từng sợ hãi, ngược lại hết sức kích động.

Trong kinh Phật nói cần phải độ người đời, khoảnh khắc nó có thần thức thì đã xem việc độ người đời là nhiệm vụ của mình, về sau bị thủy yêu đánh bị thương, nó dưỡng thương xong trở thành Hà Bá duy nhất trong con sông này, bao nhiêu năm trôi qua nó vẫn luôn thích điều này.

Mặc dù mấy chục năm qua những gì phàm nhân làm đều muốn hại nó, nhưng nó vẫn bất chấp tất cả thực hiện chức trách của mình. Như đồng bằng Hoa Bắc, khi nước lũ dâng tràn thì sông Tân An to lớn này chẳng có chút gió lớn hay sóng dữ.

Dù nó ngốc đến mấy cũng biết hành vi truyền pháp lực sẽ tổn thương lớn cho đương sự, nó muốn độ người chứ không phải hại người.

Ba ba già càng lúc càng xao động, tùy theo tâm trạng của nó thay đổi, sông Tân An càng dậy sóng, nơi nó ở dần tụ thành vòng xoáy to lớn, sóng nước trắng toát gào rít giận dữ lăn lộn với nhau, mang theo khí thế muốn hủy diệt mọi thứ.

Vòng xoáy kia càng xoay càng lớn, hùng dũng mênh m.ô.n.g hiện lên mặt nước.

Mấy người đứng trên cầu đang tranh chấp đỏ mặt tía tai có nên báo cảnh sát hay không đều bị giật mình. Niên Dư cảm thấy thế giới này huyền ảo sắp vượt sức tưởng tượng của mình, vòng xoáy dưới cầu dường như muốn hút hết mọi thứ, sóng nước bên ngoài vòng xoáy đã dâng cao mười mấy mét, ác nghiệt vô tình vỗ vào mặt họ.

Niên Dư sắp phát điên:

“Dưới đáy sông này rốt cuộc là thứ quỷ gì?”

Nhưng Phó Kỳ Thâm tỏ vẻ mình cũng không biết.

Niên Dư xụi lơ dưới đất:

“Làm sao bây giờ? Làm sao đây?”

Thư ký tốt bụng nhắc nhở Niên Dư:

“Niên tổng, có thể báo cảnh sát."

"Cảnh sát có thể giải quyết được sao? Có giỏi thì kêu bọn họ đến giải quyết thử!"

Thư ký dừng một chút: “Có, chúng ta có thể báo cáo cho bộ phận giám thị tình hình nước.”

Niên Dư mệt mỏi phất tay:

“Thôi, cậu là đồ đệ của cô Châu, cậu nói xem phải làm sao? Chết tiệt, cậu không lo lắng chút nào sao?!”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 326



Niên Dư khó tin nhìn Phó Kỳ Thâm vẫn ung dung.

Vẻ mặt Phó Kỳ Thâm hờ hững không có nhiều cảm xúc lúc này khóe môi hơi cong lên:

“Không, vì tôi tin cô ấy.”

Tin cô biết chừng mực, tin cô qua bao nhiêu năm đã có thể thoải mái ứng đối mọi việc.

Niên Dư không kiềm được lải nhải nói:

“Thầy trò cái quái gì, lừa ai đấy. Mới lớp mười đã yêu sớm, phụ huynh mà biết sẽ đánh chết.”

Phó Kỳ Thâm liếc qua Niên Dư, mỉm cười hiền hòa nhìn anh ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong đầu Niên Dư giống như nổ tung, phản xạ lùi ra sau, nguy hiểm, đây là trực giác nói cho anh ta.

Động tĩnh của sông Tân An hiển nhiên hấp dẫn một số lớn người kéo đến, cầu còn cấm xe đi qua, bọn họ đứng ở bờ sông chỉ trỏ nhìn vòng xoáy trong nước, có một số người cầm di động, máy chụp hình để chụp ảnh. Đài truyền hình cũng đến, khiêng camera đang ghi hình, tiếp sóng trực tiếp, để sự kiện vòng xoáy sông Tân An thành tin thời sự buổi trưa chiếu ra.

Về vòng xoáy này, phản ứng của dân chúng giống nhau, dưới sông Tân An chắc chắn giấu một con quái vật Loch Ness.

Qua hơn nữa tiếng vòng xoáy mới từ từ biến nhỏ, sông Tân An bình lặng trở lại. Mưa đã tạnh, ánh sáng mặt trời màu da cam chiếu rọi làm ấm nguyên con sông, dường như khoác lụa màu da cam cho nó, rất đẹp.

Châu Thiện xuống nước mười phút sau Niên Dư không kiềm được báo cảnh sát.

Cảnh sát lại đây phong tỏa mặt sông, mặc kệ phản ứng của Phó Kỳ Thâm, họ cử thuyền lặn xuống sưu tầm nhưng không thu hoạch được gì, dù sao sông Tân An quá sâu, khu vực này có mực nước sâu nhất.

Đang lúc Niên Dư sứt đầu mẻ trán thì phát hiện Phó Kỳ Thâm biến mất từ bao giờ.

Sau hai tiếng từ khi Châu Thiện mất tích, Niên Dư nhận được một tin nhắn: Đại sư Châu đã về nhà, hỏi anh khi nào gửi tiền thanh toán vào tài khoản của cô ấy. À, cô ấy dặn anh là các người chôn cất con mèo kia đàng hoàng thì cầu sẽ không xảy ra chuyện, hợp tác vui vẻ.

Tin nhắn này là người trung gian luôn liên hệ với Niên Dư gửi đến.

Niên Dư: Cảm ơn, tôi hợp tác không vui nổi, thuyền mà công an thuê còn đang trục vớt trên sông Tân An, cô bảo tôi nên giải thích thế nào?!

Người trung gian: Đó là chuyện của anh, dù sao tôi chỉ phụ trách thu tiền. Anh trai, anh đưa giá tiền thấp lắm rồi, nếu không phải hai ta quen biết tình cảm thì anh nghĩ sẽ có người trong hiệp hội nhận đơn hàng này sao? Còn là thiên sư tuổi trẻ có tài như Châu Thiện.

Niên Dư: Thẩm Băng, ông chú cô! (một loại chửi bậy giống như chửi cha mẹ)

Thẩm Băng: Tôi gửi địa chỉ nhà ông chú cho anh ngay, nhớ đừng vì tôi mà thương tiếc gì ông chú nhé.

Sắc mặt Châu Thiện nhợt nhạt nằm ngửa ở trên giường, vẻ mặt Phó Kỳ Thâm táo bạo nhưng vẫn cẩn thận bưng bát canh gừng đưa vào tay cô.

Châu Thiện còn giỡn được:

“Đồ đệ, ngoan."

Nào biết Phó Kỳ Thâm lạnh lùng lườm cô, lấy lại canh gừng.

Châu Thiện hơi lúng túng, cô hơi sợ thái độ này của Phó Kỳ Thâm.

Không khí càng thêm lúng túng, Châu Thiện cũng chỉ có thể hết sức khó xử nói giỡn:

“Tôi nói cho cậu biết nhé, cuộc làm ăn này tôi không bị lỗ đâu, thật đó. Ba ba già kia thích nghe thiền nhất, về sau phi thăng chắc chắn là đi Phật gia. Lần này tôi cứu nó, tôi không nói yêu cầu gì, chỉ bảo nó sau khi gặp tiếp dẫn tiên sứ tuyệt đối đừng đi cùng Phật gia, phải đi Đạo gia, nó đồng ý rồi, he he.”

Thiên Đình đã mấy trăm năm không có thần tiên phi thăng, có thể tưởng tượng nếu như ba ba già chạm đến thiên cơ thành công phi thăng sẽ tạo thành náo động lớn cỡ nào trên Thiên Đình. Bao nhiêu năm qua, Phật gia ở trần gian phồn vinh, Đạo giáo yếu thế, nếu thần tiên đầu tiên trong mấy trăm năm này phi thăng đi Đạo gia thì sẽ giúp phe Đạo gia thắng về một ván.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 327



Phó Kỳ Thâm châm biếm nói:

“Tiếp dẫn tiên sứ? Phật đạo? Phi thăng? Cậu rành quá nhỉ.”

Châu Thiện lặng lẽ ngậm miệng lại, làm dấu X bên miệng.

Nhìn thấy Phó Kỳ Thâm khiến Châu Thiện hưng phấn quên hết mọi thứ, lỡ miệng khai hết mọi việc ra.

Dường như Phó Kỳ Thâm không để bụng mấy lời này, cậu đang rất tức giận:

“Công đức, tu vi của cậu đi đâu hết rồi?”

Châu Thiện chột dạ nói:

“Cho cho cho con ba ba già rồi.”

Châu Thiện cũng không ngờ người và ba ba chẳng những ngăn cách giống loài, còn có cách ly sinh sản, tu vi từ người của cô đưa qua phần lớn bị thất thoát, chỉ có số ít rót vào người của ba ba già.

Châu Thiện thì rộng rãi đưa pháp lực đẩy ba ba già đến giai đoạn đỉnh cao nhất, có thể mơ hồ chạm tới thiên cơ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần trước rót cho Phó Kỳ Thâm quá nhiều, lần này lại rót nhiều nữa, tu vi của Châu Thiện đã sắp cạn.

Sau đó ba ba già đưa cô lên bờ, cô nằm bên bờ sông vắng người, gần như không nhấc nổi ngón tay, là ba ba già liên hệ Phó Kỳ Thâm giúp cô.

Thủ đô to như vậy nhưng Châu Thiện chỉ tin tưởng một mình Phó Kỳ Thâm, không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng không quên tấm lòng son.

Phó Kỳ Thâm rất cố chấp: “Về sau có kẻ thù tìm tới thì cậu phải làm sao?”

Châu Thiện tùy tiện nói:

“Thì còn cậu mà.”

Châu Thiện cười gượng, nghiêm túc nhìn vào mắt của Phó Kỳ Thâm:

“Trước kia tôi luôn nghĩ sống trên đời này tôi chỉ có một mục tiêu, đó là "

Quay về Thiên Đình.

Châu Thiện dừng một chút, không thốt ra bốn chữ này, đổi một cách nói khác:

“Trở thành thiên sư tối cao. Sau này tôi nhận ra cho dù thành công thì nơi ấy có gì vui? Trước kia ở nơi ấy tôi chỉ biết ngồi thẫn thờ hoặc ngủ, không ai quan tâm tôi, không ai chơi với tôi, ngẫu nhiên ra cửa tìm người khác chơi thì người ta bận rộn tu luyện hoặc thích yên tĩnh, không có ai nói chuyện.”

“Tôi không quen biết nhiều, ham ngủ, bọn họ có thứ tốt gì cũng không rủ tôi đi cùng. Thí dụ như di động, internet, group chat mấy nghìn người nhưng không ai nhớ mời tôi vào hay không, bởi vì cảm giác tồn tại của tôi quá thấp, có tôi hay không đều như nhau.”

“Chẳng bằng tôi cùng cậu, cha mẹ, bạn bè vui vẻ sống hết một đời, sau này tìm trai đẹp bao nuôi, sinh mấy đứa mập ú.”

Ban đầu Phó Kỳ Thâm lắng nghe vẻ mặt còn hơi xúc động, nghe đoạn sau thì cảm xúc bay biến hết:

“Vậy hả? Cậu muốn sinh nhóc mập với ai?”

Châu Thiện thô thần kinh trả lời:

“Thì trai bao nuôi, phải đẹp nữa.”

“Vậy cậu nói xem tôi giống trai bao nuôi không?”

Châu Thiện giật nảy mình, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh trí của Phó Kỳ Thâm, đuôi mắt hoa đào của cậu đúng lúc này hơi cong lên, cực kỳ hút hồn mê vía.

Châu Thiện nuốt nước miếng:

“Để tôi suy nghĩ đã.”

Phó Kỳ Thâm càng dịu dàng múc một muỗng canh gừng đưa tới bên môi cô:

“Ồ, vậy cậu hãy suy nghĩ kỹ.”

Châu Thiện cau mày uống hớp canh gừng, đột nhiên suy nghĩ rộng thoáng, giống như rẽ mây thấy trăng sáng.

“Tôi suy nghĩ rõ rồi!”

Phó Kỳ Thâm vốn cầm muỗng vững vàng bỗng buông lỏng, ít nước gừng còn lại trong muỗng đổ xuống chăn. Phó Kỳ Thâm cau mày kiềm nén xung động muốn lột chăn xuống giặt sạch phơi nắng.

Cậu hỏi:

“Nhanh thế? Vậy cậu nói xem tôi giống trai bao nuôi không?”

Châu Thiện vô cùng nghiêm túc đứng đắn lắc đầu: “Không, cậu không biết.”

Châu Thiện không thấy rõ biểu cảm lúc này của Phó Kỳ Thâm, chỉ có thể nói ra lời trong lòng:

“Cậu giống như hồ ly tinh, sao có thể là trai bao nuôi.”

Rầm!

Phó Kỳ Thâm nổi giận đùng đùng đặt mạnh bát gốm sứ lên bàn, túm túi sách của mình đi ra ngoài.

Châu Thiện nhìn bóng lưng cao lớn mảnh khảnh của cậu, hơi hoảng hốt nói:

“Nước đổ lên chăn của tôi rồi.”

Phó Kỳ Thâm bỏ lại một câu:

“Tự giặt.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 328



Nhìn cậu đi xa, Châu Thiện mới thu lại vẻ mặt cười cợt, ánh mắt xa xăm, lại ngã xuống người:

“Nhưng cậu đúng là không phải mẫu người tôi thích.”

Mẫu người mà cô thích đều như tiên trên trời, xa xôi khiến người không thể chạm tới. Thật ra cũng không phải thích, là nhìn thuận mắt. Đương nhiên, cô nhìn Phó Kỳ Thâm nhìn cũng thuận mắt, nhưng thuận mắt hơi nhiều.

Con thỏ không ăn cỏ gần hang, Châu Thiện cũng hiểu tâm tư của Phó Kỳ Thâm, nhưng ở chung lâu, cô nhìn cậu giống như nhìn đá núi trên núi Vô Tà nhà mình, là người nhà với nhau, không xuống tay được.

Thích, thích, mấy chục nghìn năm qua Châu Thiện chưa từng nghiêm túc thích ai.

Tim của cô vốn làm bằng đá, không thể bắt Phó Kỳ Thâm chờ mấy chục nghìn năm, đợi cô nghĩ thông.

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đầu trực tiếp đối diện cơn giận mơ hồ mà lạnh nhạt từ Phó Kỳ Thâm vẫn làm trong lòng Châu Thiện vẫn hơi khó chịu.

Mấy ngày kế tiếp, Châu Thiện trở lại cuộc sống một người đi học, một người về nhà, một người ăn cơm.

Đôi khi thấy Phó Kỳ Thâm đút tay vào túi quần chậm rãi đi ở phía trước, Châu Thiện không biết nên gọi lại cậu như thế nào, đành phải thả chậm tốc độ, muốn chờ cho Phó Kỳ Thâm đi khuất mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Phó Kỳ Thâm đi đường càng lúc càng chậm, chậm dần, cô chậm, cậu càng chậm hơn.

Phó Kỳ Thâm không nói chuyện với cô, hờ hững như thể thế giới này nợ cậu tám trăm nghìn, một triệu vậy, người lạ chớ gần. Dì nấu cơm không biết tâm tư của hai đứa nhóc, tưởng hai người cãi nhau nên không chịu ăn chung, trong lòng bà thầm lèm bèm nhưng vẫn cẩn trọng nấu hai phần cơm, tặng cho nhà này một phần, chừa cho nhà kia một phần.

Nửa tháng sau, sông Tân An thủ đô xuất hiện một chuyện lạ.

Trên sông Tân An còn có du thuyền, hôm nay có một người mang theo con mình cưỡi thuyền, ông bố ngốc vô tư ở trên sàn tàu chơi trò tung hứng với con, ném một lúc thì lỡ tay không đón được, đứa trẻ hai tuổi bị rớt xuống nước sông cuồn cuộn.

Mấy người lớn lập tức nhảy xuống nước vớt nhưng không thấy người, đang lúc tuyệt vọng thì đứa trẻ xuất hiện.

Nó ngồi trên mai rùa hưng phấn vỗ tay, chở nó dường như là một con rùa đen lớn.

Phụ huynh tìm lại được đứa con suýt đánh mất thì rất vui, khi họ lấy lại tinh thần muốn nhìn rõ là cái gì cứu con của mình thì rùa đen lại biến mất.

Ngay tối hôm đó, thủ đô đã lâu không có mưa bỗng đổ mưa, sấm chớp đì đùng, tia chớp nhiều đến mức sắp chiếu sáng mặt đất.

Có cư dân mạng nói lúc ấy hắn ở cạnh sông Tân An, loáng thoáng thấy có cái gì lăn lộn trong tầng mây, hình dạng rất giống con rùa đen.

Mưa sấm qua đi, kết quả nước lớn mùa hè, sông Tân An hỗn tạp thật lâu nay nước trong như mặt gương, sạch sẽ say lòng người.

Lần thứ mười ba.

Giấc mơ giống nhau.

Lương Vi lại tỉnh lại trong tiếng thét chói tai, ngủ bên cạnh là bạn trai mà cô ấy định năm nay kết hôn, Dương Lạc Hoài, hắn cũng bị đánh thức, lập tức ôm lấy Lương Vi, dịu dàng mà tinh tế vỗ lưng cô ấy.

"Vi Vi, lại nằm mơ à?"

Giọng của Lương Vi hơi khàn:

“Ừ, lại là giấc mơ đó.”

Mười ba giấc mơ giống hệt nhau, cô ấy bị c.h.ế.t chìm trong phòng tắm, tóc đen da trắng, trong miệng mũi chảy ra từng lũ m.á.u tươi, tựa như đóa hoa dập dờn trong nước.

Sau đó một đôi móng vuốt màu đen bỗng vươn ra từ bồn tắm, chậm rãi kéo xác của cô ấy xuống nước, biến mất.

Giấc mơ kỳ lạ này chẳng những quái dị còn rợn người.

Vẻ mặt Dương Lạc Hoài lo lắng hỏi:

“Hay là mời đại sư đến xem được không?”

Lương Vi cười gượng: “Hữu dụng sao?"

Người ngoài gặp vấn đề khó khăn có thể đi mời thần lạy tiên, vô dụng hay hữu dụng đều không sao. Lương Vi thì khác, chuyện người khác làm được nhưng chưa chắc cô ấy có thể làm.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 329



Vì Lương Vi là nhân vật công chúng, là sao nữ hàng đầu trong giới phim truyền hình, năm ngoái nhờ vào vai nữ chính Thu Luyện trong phim Đại Đường Ngự Sử mà siêu hot, nổi tiếng nửa giới showbiz. Hiện tại bên ngoài có nhiều đôi mắt theo dõi cô ấy, Lương Vi dám chắc mình vừa đi tìm thiên sư lập tức sau lưng có người bôi đen, vu oan cô ấy công khai nuôi tiểu quỷ.

Tất cả đều là trò bên showbiz Hàn, bất giác trong nước cũng bắt chước theo, còn phát triển vượt bậc.

Dưới mí mắt của Lương Vi treo hai quầng thâm xanh to, cô ấy cười khổ chậm rãi bò lên từ chiếc giường:

“Em đi tắm.”

Lúc tắm Lương Vi mở vòi sen, hơi nước m.ô.n.g lung bám lên gương, bóng người phản chiếu trong gương hơi mơ hồ.

Da của Lương Vi rất trắng, cô ấy đứng trước gương từ từ xoay người, trông thấy trên cánh tay của mình có mấy dấu tay đen thui.

Dấu tay đó lớn hơn ngón tay của Lương Vi và Dương Lạc Hoài, cô ấy đã so sánh rồi.

Lương Vi mặc cho dòng nước chảy lên mặt, khép mắt lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Lương Vi mở mắt ra, trong gương phản chiếu sau lưng cô ấy xuất hiện một bóng người mơ hồ, hai tay bấu chặt bả vai của cô ấy, vừa khớp với chỗ hằn dấu tay đen.

Lương Vi sắp bị dọa phát điên, nơm nớp lo sợ đảo tròng mắt qua thì thấy sau lưng mình rõ ràng không có một ai.

Lương Vi thét chói tai, cứng ngắc ngã xuống.

Lương Vi bị lắc tỉnh lại, vẻ mặt Dương Lạc Hoài hoảng sợ hỏi:

“Vi Vi, đây là em làm sao?”

Lương Vi nghi hoặc nhìn theo hướng ánh mắt của Dương Lạc Hoài, chỉ thấy trong phòng vệ sinh tràn đầy dấu tay đỏ m.á.u đủ kích cỡ.

Trước mắt Lương Vi tối sầm, cô ấy cảm thấy nếu vẫn không giải quyết việc này thì sẽ điên thật.

Châu Thiện gặp ngôi sao nữ siêu hot này trong chính nhà của cô ấy. Thân phận của Lương Vi không gì sánh bằng, ngậm thìa vàng sinh ra, mẹ của cô ấy xem như con nhà cán bộ, nhà ngoại có chút thực quyền, ông ngoại là nhân vật từng đi vào giới chính trị trung ương. Cha cô ấy xuống biển trong làn sóng đi buôn, hiện tại làm ngành ăn uống và khai phá du lịch, kiếm nhiều tiền, là nhà giàu nổi tiếng ở Trung Quốc.

Lương Vi làm con gái duy nhất của hai vợ chồng này, tự nhiên là nhận hết yêu thương, muốn gì có nấy, lúc cô ấy khăng khăng muốn đi giới giải trí phiêu bạt cũng thế, tuy cha mẹ không ưng lắm nhưng vẫn lót đường cho cô ấy xuôi chèo mát mái tiến lên.

Cho nên Lương Vi thông qua người đại diện lộ ra muốn tìm một thầy phong thủy, hiệp hội liền liên hệ với cô ấy, cũng đề cử Châu Thiện cho cô ấy.

Lương Vi là bị bệnh nặng vái tứ phương, lập tức đồng ý, sau khi xong việc sẽ trả thêm một triệu tiền thù lao.

Khi Châu Thiện đến thì trong nhà chỉ có một mình Lương Vi, cô ấy mặc đơn giản, ngồi trên sofa trong phòng khách, tinh thần uể oải, thường ngáp dài, nhưng thiếp đi chưa được ba giây thì đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt rất kém.

Trong mắt Lương Vi mang theo mong đợi hỏi:

“Đại sư, rốt cuộc tôi bị sao vậy?”

Châu Thiện trầm ngâm, xem tướng mạo của Lương Vi thật lâu:

“Nhân trung loang lổ, ấn đường đen thui, ngày gần đây có họa đổ máu. Âm khí quấn quanh người, xác thực có lệ quỷ ám.”

Lời phán này khiến tia mong đợi trong mắt Lương Vi tan biến, Lương Vi rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn, bây giờ bởi vì cả ngày thấp thỏm lo âu mà ủ rũ nhiều, Châu Thiện nhìn mà thổn thức.

Lương Vi và bạn trai Dương Lạc Hoài ở chung trong một căn hộ cao cấp.

Châu Thiện nói:

“Đợi tôi xem trong nhà của cô có cái gì đã.”

Châu Thiện tra xét từng phòng, buồng vệ sinh, phòng bếp, phòng khách, ban công Cuối cùng đi tới phòng ngủ.

Mở ra cửa phòng ngủ, Châu Thiện đã bị chiếc giường lớn gỗ đỏ đặt trong phòng hấp dẫn ánh mắt.
 
Back
Top Bottom