Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 300



Bà già và người đàn ông kia liếc nhau, bà già cười ‘hiền’:

“Tốt, Niếp Niếp, chúng ta về nhà."

Hai người cùng kiềm kẹp Châu Thiện đi hướng chiếc xe van đậu ven đường.

“Đợi đã!” Phó Kỳ Thâm ngăn cản bọn họ: “Nếu bác gái bị bệnh này thì tôi là con rể tương lai không đi thăm có phải là không lễ phép không?”

Châu Thiện:

Bà già: Đám nhóc này đều đọc sách đến ngu người sao?

Người đàn ông không khách khí với Phó Kỳ Thâm, cười gằn kẹp cổ của cậu:

“Được chứ, thằng nhóc này hãy đi xin lỗi chị của tao nào.”

Trong ánh nhìn xem kịch của người qua đường, đoàn người rầm rộ đi hướng xe van.

Vừa lên xe, thái độ của nhóm người kia liền thay đổi, mặt bà già tối sầm:

“Chuốc thuốc mê trước, buổi tối trực tiếp nhét vào trong quan tài, đến giờ liền đóng nắp chôn. Con trai thì tùy tiện tìm chủ mua lao động bán đi, lấy được tiền mua rượu cho các anh em uống.”

Người đàn ông cười nói:

“Bà nội Năm đúng là người có quyết đoán.”

Bà nội Năm không đáp lại lời của người đàn ông, híp đôi mắt sắc bén như rắn độc nhìn kỹ Châu Thiện:

“Tao không cần biết mày giả điên hay ngu, nhưng hôm nay mày đã lên xe của tao thì đừng mơ leo xuống.”

Bà nội Năm nháy mắt với người bên cạnh, hai người khác nhanh chóng hiểu ý, cầm khăn tay trắng bịt miệng mũi của Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm.

Một phút, không ngã; hai phút, còn ngồi đây; năm phút, vẫn tỉnh như sáo!

Bà nội Năm bất mãn lườm hai kẻ kia, tự mình móc một cái bình đặt trên xe ra, lấy hai chiếc khăn trắng mới tinh ngâm một lúc rồi ghét bỏ ném cho hai tên tay sai:

“Đổi cái mới.”

Đổi mới cũng vô ích, mười phút qua đi, Châu Thiện vẫn chớp cặp mắt trong veo ướt nước nhìn bà ta.

Không lẽ thuốc kia hết hạn?

Bà nội Năm nửa tin nửa ngờ mở nắp ra hít sâu một hơi, vị sặc làm bà ta suýt xỉu, thuốc vẫn còn hiệu quả lắm.

Người trên xe van đều xoe tròn mắt, khăn tay trắng che miệng mũi của Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm rớt xuống.

Châu Thiện cười tươi nói:

“Ngại quá, tôi và cậu ấy sinh ra kháng thể với tất cả loại thuốc.”

Mặt bà nội Năm xanh mét:

“Trói lại!”

Châu Thiện ngoan ngoãn chìa cổ tay ra:

“Trói chặt chút, nếu không rất dễ cởi.”

Bà nội Năm cảm thấy chính mình bị hai tên ngốc dắt mũi, tức giận dứt khoát quay đầu đi nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện nữa.

Tay sai hiểu ý của bà ta, chẳng những trói bằng dây thừng, còn nhét vải vào miệng Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm, bịt mắt họ lại.

Bọn họ cảm thấy hai học sinh này ước chừng thật là hai tên ngốc, ở trong tình huống này, Châu Thiện chỉ đụng nhẹ bả vai của Phó Kỳ Thâm, cậu hiểu ý của cô ngay, dịch sang bên cạnh, sau đó cô gối lên vai cậu thiếp ngủ.

Hai người này nhàn nhã như đi chơi picnic!

Không khí trong xe van hơi nặng nề, bọn họ đều là người bình thường, chưa từng gặp loại quái đản này, trong phút chốc cả chiếc xe yên lặng.

Xe van chạy khoảng hai tiếng, đường nhựa bằng phẳng đổi thành đường lát đá, xe van bắt đầu xóc nảy.

Đích đến hẳn là vô cùng hẻo lánh, Phó Kỳ Thâm bình tĩnh dưỡng thần, đếm nhẩm xe lái hướng nào, tổng cộng quẹo mấy vòng, tất cả khắc trong óc của cậu. Giữa đường, những người này lại xuống xe đẩy hai lần mới xóc nảy đến nơi.

Là một thôn âm u, lúc này đám người kia mới chịu tháo băng bịt mắt hai người ra.

Châu Thiện híp mắt quét một vòng thôn, người ở phía sau xô đẩy cô:

“Đi nhanh lên, sắp tới giờ lành rồi.”

Nơi bọn họ đi là từ đường trong thôn, đã trang trí linh đường đàng hoàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong linh đường treo đầy cờ trắng, có ba tầng cờ đen, mỗi lá cờ đều viết câu đối phúng điếu, mỗi khi đi vào giữa cờ đen sẽ đặt một bàn thờ. Bàn thờ thứ nhất đặt di ảnh trắng đen to, bên dưới di ảnh có tên của người c.h.ế.t ‘Vương Thanh Sinh’.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 301



Bên cạnh di ảnh là khung ảnh lồng kính trắng, đối ứng là một tấm danh thiếp trắng xóa, dường như đang đợi viết tên của bên nữ.

Bàn thờ thứ hai đặt tứ sinh, bàn thờ thứ ba đặt đôi nến hỉ rồng phụng, nhưng có màu trắng. Phía sau rèm trắng đặt sau nến hỉ dường như là linh cữu.

Vốn nên có chữ ‘điện’ bị đổi thành song hỉ màu trắng, gió nhẹ thổi qua cực kỳ âm u.

Vương Thanh Sinh trên tấm di ảnh trắng đen có vẻ mặt hơi kỳ dị, đang cười với Châu Thiện.

Đối diện linh đường bố trí kỳ dị như vậy, bà nội Năm không hề sợ hãi, bà ta đốt ba nén nhang cho linh vị của Vương Thanh Sinh:

“Đây là con bé tự cậu chọn, chúng tôi lập tức đưa con bé xuống lòng đất cùng cậu, đến lúc đó xin đừng quay về dương gian trêu chọc người sống."

Bà nội Năm nhìn Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm bị trói gô, biểu cảm rốt cuộc hơi d.a.o động, nhưng d.a.o động đó chỉ thoáng qua rất nhanh.

“Người đâu, thay áo cưới cho con bé này trước, sau khi bái đường thành thân thì nhét vào trong quan tài để nó làm bạn lâu dài với Thanh Sinh.”

Đám thôn dân vây quanh ngoài từ đường, dường như kiêng kỵ thứ gì bên trong nên không dám tiến vào. Khi bọn họ trông thấy hai học sinh bị trói thì trong mắt ánh lên tia hưng phấn khó tả và giải thoát, không có chút xíu áy náy đồng tình. Giống như minh hôn là chuyện cực kỳ bình thường.

Minh hôn là tập tục của Trung Quốc thời xưa, thông thường kết hợp thanh niên nam nữ chưa cưới đã chết, rất hiếm có trường hợp lấy người sống đi kết hợp với người chết.

Đồn rằng bỏ tóc của người c.h.ế.t vào bao đỏ rồi ném ra giữa đường, chỉ có người được người c.h.ế.t thích mới nhìn thấy bao đỏ kia, lỡ nhặt lên thì sẽ bị nhóm người xông tới kéo đi làm âm thân.

Vùng Mân Nam trước kia cũng có phong tục này, nhưng dù thế nào cũng không nên lấy người sống chôn sống.

Thôn kỳ lạ này thật đúng là gan to bằng trời.

Bà nội Năm hẳn là thần bà trong thôn, có địa vị cao, bà ta thay áo pháp sư màu đen, tay cầm kiếm gỗ đào, trên mặt âm u nhìn không ra chút nét vui mừng:

“Con bé kia, muốn trách thì trách mày xui xẻo, bị Thanh Sinh nhìn trúng.”

Tuy nói vậy nhưng nếu lúc ấy Châu Thiện không nhặt bao đỏ lên thì bà nội Năm sẽ chờ tiếp, mãi đến khi có thiếu nữ nhặt bao đỏ lên. Bởi vậy Châu Thiện mới tương kế tựu kế, đi theo bọn họ đến thôn kỳ lạ này, cô muốn xem là khu vực không ai quản nào dám dùng người sống đi làm âm thân, loạn trật tự âm dương!

Nghĩ đến đây, Châu Thiện cũng không muốn diễn trò, cô đứng lên, cựa quậy người, dây thừng trói chặt bỗng trượt xuống từ người cô.

Châu Thiện phun cục vải nhét trong miệng ra, mỉm cười nói: "Loại chuyện này có phải là nên hỏi ý của tôi trước không?”

Phó Kỳ Thâm bị trói cùng Châu Thiện cũng cởi dây thừng ra, đứng cạnh cô, sắc mặt khó coi, chỉ đứng đó mà khí thế đã đè bẹp người trong thôn.

Bà nội Năm sửng sốt, tức giận quát:

“Mấy người trói người kiểu gì vậy?”

Châu Thiện cởi roi mềm quấn bên hông xuống, nâng trong tay:

“Lấy con gái đi làm âm thân, con trai thì bán cho lao động bất hợp pháp, chậc, chư vị tính toán hay đấy, núi dựa của mấy người là Như Lai hay Ngọc Đế mà lá gan to vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nội Năm phất tay:

“Bắt bọn chúng lại trước đã!”

Mấy người đàn ông vạm vỡ bước ra từ đám đông, hình thành một vòng vây nhốt hai người lại.

Châu Thiện hoàn toàn thu nụ cười:

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Phó Kỳ Thâm giơ tay đè cô lại:

“Để tôi, đừng làm bẩn tay cậu.”

Phó Kỳ Thâm nhịn lâu rồi, bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, quay đầu mặt không cảm xúc nhìn về phía đám đàn ông. Đám người kia nhìn nhau rồi cùng nhào lên.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 302



Phó Kỳ Thâm không dùng chiêu thức kỳ dị nào cả, trực tiếp vật lộn với bọn họ. Phó Kỳ Thâm trước tiên bóp cổ người đàn ông xông lên trước nhất, bỗng kéo xuống, đầu gối đẩy mạnh lên, người đàn ông khàn giọng thét một tiếng, từ khí quản b.ắ.n ra một ngụm máu.

Châu Thiện dường như hơi không nhẫn tâm quay đầu đi, thành khẩn nói với bà nội Năm mặt xanh như tàu lá chuối:

“Các người đã chọc giận cậu ấy rồi, tôi cũng không cứu được.”

Năm, sáu người đàn ông to lớn vậy mà không đánh lại một thiếu niên!

Bà nội Năm nói: "Ngẩn ra làm gì, cùng nhau lên, lên hết cho tao!”

Châu Thiện nói:

“Ài, tôi đang nói chuyện với bà đấy, hình như tôi bị coi thường rồi.”

Bà nội Năm độc ác trừng cô:

“Con ranh, đã vậy thì đừng trách tao không khách khí."

Bà nội Năm lấy một cái ống tre từ trong túi to treo phía sau áo pháp sư màu đen, đang định nhổ nắp ra

Bà nội Năm còn chưa tỉnh táo lại thì gió to ập đến, ống tre bị Châu Thiện cướp từ tay bà ta. Bà nội Năm thậm chí không nhìn rõ Châu Thiện ra tay như thế nào thì cô đã cầm ống trúc.

Châu Thiện lắc ống trúc, nghe âm thanh ở bên trong:

“Sâu hả.”

Châu Thiện định nhổ ra.

Bà nội Năm ý thức được chính mình đá trúng tấm sắt, vội vàng xin tha: “Tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái, xin”

Châu Thiện nói:

“Năn nỉ tôi hả, muộn rồi.”

Châu Thiện búng ngón tay điểm huyệt bà nội Năm, huơ ống trúc để sát:

“Bà muốn đút tôi cho sâu ăn? Hôm nay tôi sẽ cho bà thử cái gọi là gậy ông đập lưng ông, chịu không?”

Bà nội Năm bị điểm huyệt nói không ra lời, sắc mặt vô cùng kinh hoàng.

Châu Thiện chậm rãi nhặt dây thừng nằm dưới đất lên, chia thành vài khúc, cột dây thừng mỏng vào cổ tay áo pháp sư và ống quần, tiếp đó mặt không cảm xúc nhổ nút chặn ống trúc, đổ rết, bò cạp từ trong ống vào cổ áo của bà nội Năm.

Đổ xong, Châu Thiện cũng cột kín cổ áo.

Bà nội Năm vẫn không nhúc nhích, nét mặt lại càng lúc càng thống khổ, sắc mặt cũng dần tím lịm, khóe miệng chảy bọt mép.

Cùng lúc đó, Phó Kỳ Thâm cũng giải quyết xong đám thôn dân đánh nhau với mình, thôn dân đứng ngoài từ đường xem náo nhiệt đã sớm trốn. Phó Kỳ Thâm còn chưa hết giận, tiến lên cầm lấy di ảnh đập mạnh xuống đất.

Không chỉ thế, Phó Kỳ Thâm còn dùng chân đạp mấy cái.

Các thôn dân ngã xuống đất r*n r*, bà nội Năm bị sâu độc cắn dần mất trí.

Lúc này mây đen dày đặc che ánh trăng, ánh nến trong linh đường lắc lư. Các thôn dân vốn bị Phó Kỳ Thâm đánh cho không bò lên nổi, nhìn thấy nến hỉ phụng hoàng lắc lư thì không biết bọn họ bùng nổ sức lực từ đâu ra, kinh hoàng che vết thương bò dậy, bỏ lại bà nội Năm, lảo đảo chạy ra từ đường.

Bọn họ mới vừa chật vật chạy ra từ đường, liền trông thấy ba cửa lớn của từ đường có hai cửa nhỏ rầm một tiếng đóng kín.

Trong linh đường một mảnh u ám, mấy ngọn nến trắng cháy lửa, ánh trăng chiếu xuyên qua pha lê bán trong suốt.

Phía trước bàn thờ thứ nhất, bên cạnh di ảnh vỡ nát, một bóng người toàn thân đen ngòm xuất hiện ở trước mặt Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm.

Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm đều nhận ra bóng người đen ngòm này, đó là Vương Thanh Sinh gầy như cây gậy trúc trong di ảnh.

Quỷ hồn của Vương Thanh Sinh quái dị nhếch miệng cười với Châu Thiện, mỗi tội nụ cười kia hơi bị rợn người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện đang muốn mở miệng nói cái gì, Phó Kỳ Thâm lại kéo tay áo của cô, ánh mắt hơi liếc ra sau ý bảo. Chỉ thấy khung hình trắng xóa trên bàn thờ dần loang vết mực, từ trên xuống dưới chậm rãi vẽ ra một hình người mơ hồ, tóc rậm, rồi đến đường nét khuôn mặt, vết mực vẽ rất chậm mà chắc, nhanh chóng vẽ xong tóc và đường nét, sau đó xuất hiện mắt, mũi.

Trong khung hình trắng dần hiện ra hình, rõ ràng là bộ dáng của Châu Thiện!
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 303



Cùng lúc đó, bộ áo cưới đặt trong góc linh đường bỗng mở ra, không gió tự bay, như một người đứng thẳng chậm rãi trượt xuống ghế, đứng lên, giống như cô dâu từ cổ đại xuyên qua thời không chậm rãi bay hướng Châu Thiện, như thể bộ áo cưới này là vật sống vậy.

Trong lúc đó thì quỷ hồn lạnh lùng nhìn tất cả điều này, giống như Châu Thiện đã trở thành vật trong túi của nó. Sắc mặt của nó vẫn nhợt nhạt chẳng có một chút màu máu, trên người mặc áo chú rể, mắt đen thui, môi xanh tím, dào dạt hứng thú nhìn.

Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm liếc nhau, nhanh chóng gật đầu. Khoảnh khắc bức tranh sắp được vẽ xong, áo cưới sắp dán lên người của cô thì nhanh chóng nhảy ra ngoài, cùng Phó Kỳ Thâm chia nhau cướp lấy một ngọn nến rồng phụng màu trắng trên bàn. Châu Thiện tùy tay kéo xuống hình vẽ trắng đen của mình, vênh váo huơ bức tranh hướng quỷ hồn của Vương Thanh Sinh rồi vo thành một cục giấy đặt trên ngọn nến rồng phượng, đốt cháy nó.

Nhưng dường như tờ giấy được làm từ chất liệu đặc biệt nào đó, nến hỉ rồng phụng không thể đốt cháy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khóe môi quỷ hồn cong lên đường cong lạnh băng, dường như đang đùa cợt.

Châu Thiện vứt bỏ nến rồng phụng, búng ngón tay, dễ dàng ném cục giấy về phía quỷ hồn Vương Thanh Sinh, cục giấy xuyên qua thân hình của nó rơi xuống đất, khi tiếp xúc linh thể của nó thì giấy bốc cháy.

Khoảnh khắc quỷ hồn của Vương Thanh Sinh không kịp làm ra phản ứng thì Phó Kỳ Thâm đập vỡ quan tài, vụn gỗ đ.â.m thủng lòng bàn tay của cậu, chảy ra vài giọt máu, cậu búng giọt m.á.u rơi xuống xác c.h.ế.t rồi dùng lửa nến huơ nhẹ giọt máu, trong quan tài giống như là bị rót xăng vào, bỗng cháy hừng hực.

Quan tài ở vùng này có quét một lớp cây trẩu, gặp tia lửa thì càng là thế không thể đỡ, trong khoảnh khắc ngọn lửa đã nuốt chửng nguyên bộ quan tài.

Quỷ hồn luôn xem hai người chỉ là học sinh trung học thông minh hơn người một chút, nó vì sơ sẩy mà chịu thiệt lớn, nó nổi khùng lên, ngửa mặt lên trời gào thét, lao xuống.

Châu Thiện không nhanh không chậm khắc Chưởng Tâm Lôi vào lòng bàn tay, khoảnh khắc quỷ hồn âm u lạnh lẽo lao xuống thì nhắm hướng nó, tia điện sấm chớp phát ra tiếng xẹt đùng, sắp đánh nó hồn phi phách tán.

Nó cũng phát hiện không đánh lại, vội rút vào sâu trong bóng tối, không quên phát ra từng tiếng thét không cam lòng.

Quỷ hồn rút lui, tất cả cửa sổ linh đường tự động mở ra, lại thấy trăng sáng.

Dường như Châu Thiện không sốt ruột truy kích nó, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ phương hướng Vương Thanh Sinh chạy trốn, sau đó chậm rãi cởi bỏ huyệt vị trên người bà nội Năm:

“Thôn của mấy người có nhiều bí mật ghê.”

Bà nội Năm đã lớn tuổi, bị những con sâu độc hành hạ làm bà ta suy yếu, được Châu Thiện cởi bỏ huyệt vị, bà ta không có sức lực đứng vững, mềm nhũn ngã xuống đất.

Châu Thiện lại cởi bỏ mấy chỗ ống tay áo, cổ áo bị buộc chặt:

“Con người của tôi thích thẳng thắn, nói đi, tại sao nhất định phải tìm người minh hôn?"

Bà nội Năm thở hồng hộc, không trả lời.

Châu Thiện mất đi kiên nhẫn, dùng d.a.o găm hất lên một con rết màu đen siêu to đã hút no m.á.u người:

“Nói hay không? Nếu không nói thì tôi sẽ nhét con sâu này vào trong người của bà, cho nó sinh một đống em bé, bà nói xem như vậy có phải rất vui?”

Châu Thiện cố ý dí d.a.o găm sát vào mắt của bà nội Năm, trong con ngươi của bà ta giờ này khắc này tràn đầy kinh khủng, chuyện vừa phát sinh trên người bà ta đúng là ác mộng!

“Nói, tôi nói.”

Châu Thiện vừa lòng cười: “Ngoan, lát nữa tôi nấu canh con này cho bà bồi bổ, nhớ đừng nói sót.”

Bây giờ ánh mắt bà nội Năm nhìn Châu Thiện giống như đang xem một con lệ quỷ đến từ sâu trong u minh. Bà ta hối hận, trên phố có nhiều cô gái vừa trẻ vừa đẹp sao bà không chọn, cố tình chọn trúng sát tinh này.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 304



Có con sâu to do bà ta tự nuôi, bà nội Năm nhanh chóng khai hết những gì mình biết.

Bà nội Năm đến từ Miêu Cương, vốn là miêu y, giỏi về nuôi sâu chế thuốc, về sau nghìn dặm xa xôi gả đến tỉnh Giang, gả cho một người đàn ông trong thôn xóm xa xôi này, người đàn ông đó được thôn dân tôn xưng một tiếng ông Năm, nên bà ta cũng thành bà nội Năm.

Ông Năm rất đẹp trai, cũng rất tốt với bà nội Năm, chưa từng có nửa câu phàn nàn về việc bà hồi trẻ nuôi sâu làm hỏng thân thể nên suốt đời không thể đẻ con, trừ hơi nghèo ra thì người đàn ông này quá hoàn mỹ với bà ta, nên bà ta yên ổn ở lại thôn này.

Ông Năm có địa vị rất cao trong thôn, trưởng thôn thường nói chuyện với ông, nghe ý kiến của ông, cộng thêm thảo dược của bà nội Năm, gia đình bọn họ nhanh chóng có danh vọng trong thôn.

Trong thôn rất nghiêm khắc về nam nữ khác nhau, thông thường phụ nữ không được vào từ đường, không được vào phần mộ tổ tiên, không được tham gia họp trong thôn, bị cấm tham gia nhiều hoạt động. Khu vực duy nhất họ được cho phép là giúp chồng dạy con, lúc bình thường ít có cơ hội ra khỏi thôn.

Nhưng bởi vì hoàn cảnh thời ấy là thế, tập tục của trại Miêu cũng không khác biệt bao nhiêu nên bà nội Năm không để bụng sự phân biệt này.

Mãi khi bà ta đi theo chồng nghe và làm càng nhiều chuyện mới mơ hồ phát giác thôn này kỳ lạ.

Tất cả đàn ông trong thôn không được rời thôn định cư, cũng không được ở rể, cả đời đều chỉ có thể ở trong này, sinh lão bệnh tử đều ở trong thôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về sau bác sĩ trong thôn chết, bà nội Năm là phụ nữ, tuy bị mọi người phản đối nhưng bởi vì trong thôn không có đàn ông biết y thuật, bà ta vẫn nhận gậy từ bác sĩ, bà ta cũng được xem càng nhiều thứ hơn.

Bà ta phát hiện trong thôn khi có người chết, phụ nữ thì không sao, được chôn theo phong tục bình thường, nhưng nếu là đàn ông, mặc kệ lúc còn sống có vợ hay chưa đều được mặc áo chú rể màu đỏ nhập liệm. Phụ nữ đưa tang thường là ban ngày, đàn ông đưa tang đều ở buổi tối, đội ngũ mai táng lặng yên đưa linh cữu của đàn ông vào phần mộ tổ tiên. Nhưng bà nội Năm nghe những cuộc nói chuyện của các bà vợ thì khi bát tiên nâng linh cữu đi phần mộ tổ tiên, trong quan tài thường sẽ phát ra tiếng cào cấu kỳ lạ.

Bà nội Năm không rõ điều này có ý vị như thế nào, bà ta tò mò, cộng thêm tự tin vì là phụ nữ người Miêu khiến bà chẳng thèm để ý cái thôn có vẻ khác với những thôn vùng núi bình thường khác.

Đàn ông trong thôn không nhiều, nhưng đều giữ sự cân bằng kỳ lạ, mỗi năm năm sẽ c.h.ế.t một người, cách năm năm sinh ra một, không nhiều cũng không thiếu. Con gái thì không có cân bằng kỳ dị đó, nhưng con gái đều là gả vào thôn, sẽ không kén rể, cho nên không ảnh hưởng bao nhiêu.

Bà nội Năm càng lúc càng tò mò, bà ta theo dõi từ đường không cho nữ quyến đi vào lúc làm tang lễ.

Năm năm trôi qua, lại một người đàn ông chết, bà nội Năm không kiềm được lòng tò mò, thừa dịp những người đàn ông không chú ý thì lén chạy vào từ đường.

Bà nội Năm núp sau rèm che rách rưới phía sau từ đường, nhìn sự tình phát sinh ở bên trong.

Ngày đầu tiên không xảy ra chuyện gì, bà nội Năm cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều, sau khi về đến nhà ngủ một giấc, bà ta tự nhủ không có việc lạ. Nhưng hôm sau, bà nội Năm vẫn không thể kiềm nén tò mò chạy vào từ đường.

Bà nội Năm mơ màng ngủ đến chạng vạng, từ đường vẫn yên ổn, bà ta đang định lén lút về nhà, cố gắng không kinh động ông Năm thì cửa lớn của từ đường bỗng mở ra.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 305



Ông Năm dẫn dắt một đám người, đàn ông đi sau lưng ông ta khiêng một bao tải ném mạnh vào linh đường. Biểu cảm của ông Năm vô cùng bình thản, thấy bao tải bị ném mạnh xuống đất cũng không chớp mắt cái nào.

Bao tải lại bắt đầu mấp máy.

Ông Năm nhướng mí mắt lên, tay sai hiểu ý mở bao tải lộ ra thứ ở bên trong.

Là một thiếu nữ mười lăm, sáu tuổi đầy sức sống.

Chuyện sau đó khiến phụ nữ người Miêu thấy rộng biết nhiều như bà nội Năm hết hồn.

Thiếu nữ vẫn bị trói tay chân, quần áo bị đám đàn ông thô lỗ xé rách.

Bà nội Năm che miệng buộc chính mình không kêu la thành tiếng, nhưng không phát sinh tình tiết mà bà ta tưởng tượng. Chỉ thấy đám đàn ông cung kính thỉnh một bộ đồ cưới đến, xuống tay cũng cẩn thận hơn, bọn họ nhẹ nhàng thay áo cưới cho thiếu nữ.

Cùng lúc đó, ông Năm dùng bút vẽ nhanh chóng vẽ ra hình dạng của thiếu nữ lên bức tranh trắng xóa mà bà nội Năm cho rằng vô dụng.

Thôn dân lại bắt một con gà trống, trên cổ gà trống treo một bao đỏ, bên trong còn có một nhúm tóc, bọn họ buộc thiếu nữ cùng con gà trống bái đường thành thân.

Bà nội Năm dần dần ý thức được cái gì, bắt đầu phát run.

Bái đường xong, bọn họ cởi trói cho thiếu nữ, ném thiếu nữ còn sống sờ sờ đó vào trong quan tài, mặt không cảm xúc đóng nắp quan tài, đóng đinh quan tài.

Trong lúc họ làm thì thiếu nữ luôn khóc la van xin, ngón tay cào nắp quan tài phát ra tiếng cào cấu chói tai rợn người, nhưng đám đàn ông vẫn như cũ mặt không cảm xúc làm tiếp.

Đám đàn ông này ở trong ký ức của bà nội Năm là dân quê hiền hòa, người chồng chất phác, người cha từ ái, bà ta chưa từng thấy bộ dạng lạnh lùng này của họ.

Rất nhanh, bảy cây đinh quan tài đều đóng xong, trong quan tài vẫn phát ra động tĩnh. Ông Năm nhìn sắc trời đen ngòm ở bên ngoài, trầm mặc vung tay lên, bát tiên liền nâng quan tài lên, lặng lẽ nâng ra ngoài.

Khoảnh khắc đám đàn ông bước ra từ đường thì bà nội Năm không chịu nổi nữa ngồi bệch dưới đất.

Ông Năm đi ở cuối cùng nhận ra động tĩnh gì, lạnh lùng đi tới, vén màn che rách rưới ở trước mặt bà nội Năm lên.

Bà nội Năm chưa từng thấy ánh mắt hờ hững như vậy của ông Năm, ánh mắt kia lạnh như một con d.a.o cắt vào thịt của bà ta.

Hai người từng là vợ chồng thân mật ân ái, bây giờ ngỡ như một đôi người lạ, chẳng còn ân ái ngày xưa.

Rất nhanh, những thôn dân mặc đồ trắng đưa tang đi ở phía sau thoáng nghe tiếng động, bọn họ do dự quay người lại, trùng hợp thấy cảnh hai người giằng co. Bà nội Năm trái với nội quy của thôn, đã không thể giấu hành động lén lút lẻn vào từ đường của bà ta.

Thôn dân vẫn rất kính sợ ông Năm, cung kính mở miệng hỏi:

“Bây giờ nên làm gì đây ông Năm?”

Mắt của ông Năm lạnh băng:

“Làm đúng quy củ.”

Ông ta đã dặn đi dặn lại bà nội Năm nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định của thôn, đặc biệt là lúc có tang sự, tuyệt đối không thể tới gần từ đường nửa bước, ông Năm chẳng thể ngờ bà nội Năm xem lời ông ta nói thành gió thoảng bên tai.

Bà nội Năm lúc ấy không biết kết quả của việc phụ nữ trong thôn làm trái với nội quy quan trọng của thôn là c.h.ế.t vì bệnh cấp tính. Trong thôn hiếm có người bị bệnh, nhưng ngẫu nhiên có vài người phụ nữ bị bệnh cấp tính c.h.ế.t trong một đêm, dù có người bên nhà mẹ đẻ đến hỏi nhưng sinh lão bệnh tử không phải chuyện lạ gì, bên nhà mẹ đẻ cũng không biết nên làm sao. Huống chi, bà nội Năm không có nhà mẹ đẻ chống lưng, sẽ không ai tìm đến hỏi một tiếng.

Bà ta là phụ nữ người Miêu, đã trải qua nhiều chuyện quỷ quyết, khi ông Năm thốt ra từ ‘quy củ’ là bà ta đã có dự cảm không ổn.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 306



Các thôn dân đồng dạng cũng bị nét mặt ác nghiệt của ông Năm dọa, hai mặt nhìn nhau, không kiềm được cầu xin giùm cho bà ta, nhưng ông Năm không d.a.o động.

Lúc ấy bà nội Năm không ngờ ông Năm sẽ nhẫn tâm đến mức diệt khẩu, bà ta cố gắng nắm lấy tiền cược duy nhất mà mình có được, bà ta giỏi về y.

Tuy rằng thôn dân chỉ thỉnh thoảng bị bệnh, nhưng thôn dựa vào núi, có nhiều sâu rắn chuột kiến, thường có người vào núi bị cắn, cộng thêm thôn dân ngẫu nhiên cũng sẽ có người bị thương, nơi này cách xa thành phố, lỡ xảy ra mạng người là điều thôn dân không muốn thấy nhất.

Phụ nữ c.h.ế.t thì không sao, nhưng nếu đàn ông c.h.ế.t sẽ phá vỡ cân bằng trong năm năm một c.h.ế.t một sống. Đàn ông trong thôn vốn đã không nhiều, nếu bởi vì thiên tai ngoài ý muốn c.h.ế.t thêm vài người, bé trai sinh ra vẫn theo quy luật cách năm năm một đứa, có số lượng giới hạn thì sớm muộn gì sẽ mất dòng giống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên cần phải có bác sĩ nông thôn, ngặt nỗi bác sĩ cũ đã chết, không có người kế thừa, bác sĩ từ ngoài vào cũng chuyển đi nơi khác, trong thôn chỉ còn mình bà nội Năm giỏi chữa bệnh.

Bà nội Năm tuyệt đối không ngờ tài học lúc nhỏ bà ta ghét nhất hiện giờ thành bùa hộ mệnh của mình.

Sau khi thôn dân mở cuộc họp thương thảo thì quyết định giữ lại mạng sống của bà nội Năm, không chỉ vì bà ta có y thuật, càng vì bà ta là vợ của ông Năm.

Nhưng đám thôn dân này yêu cầu bà nội Năm phải quỳ trước bài vị tổ tông thề rằng tuyệt đối không được để cho bên thứ ba biết việc này. Dường như bọn họ rất tin vào cái gọi là tổ tông, sau khi bà nội Năm thề thì họ hoàn toàn tin bà ta.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì ngày xưa bà nội Năm một mình theo ông Năm vào thôn, người thân của bà ta đều c.h.ế.t hết, lúc bà ta vào thôn còn là thiếu nữ thanh xuân, sau này gả cho ông Năm, một lòng chỉ có ông ta.

Còn rất nhiều chuyện bà nội Năm không biết, thí dụ như lúc ấy ông Năm rời thôn chỉ vì tìm thiếu nữ làm âm thân với thôn dân, thật ra lúc ấy xem trúng bà ta. Khi ông Năm nhìn thấy bà nội Năm thì bà ta thắt b.í.m vừa thô vừa đen, sạch sẽ xinh xắn cười với ông Năm, hút mất hồn của ông ta.

Hai người vừa gặp đã thương, cho nên ông Năm thay đổi cô dâu khác.

Bà nội Năm cũng không biết rằng ông Năm bề ngoài không tới ba mươi tuổi nhưng thật ra lúc ấy đã già tám mươi mấy tuổi rồi.

Sau này bởi vì không cần e dè bà nội Năm nữa, cộng thêm có ông Năm nên bà ta tiếp xúc bí mật trong thôn càng lúc càng nhiều. Sau khi ông Năm tới tuổi thọ c.h.ế.t đi, người đàn ông làm chủ thôn cũng thay đổi, bà nội Năm đức cao vọng trọng được đề cử làm người cầm đầu mới của thôn.

Bà nội Năm là người ngoài thôn đầu tiên tiếp xúc bí mật trong thôn, sau khi ông Năm chết, gánh nặng giúp đàn ông đã c.h.ế.t chọn âm thân rơi lên vai bà ta, thậm chí chính bà ta chọn âm thân cho ông Năm.

Bà nội Năm đứt quãng kể, Châu Thiện rơi vào trầm tư.

thôn này kỳ lạ nằm ngoài sức tưởng tượng của Châu Thiện, chưa từng nghe hay thấy.

"Tại sao năm năm mới c.h.ế.t một người? Cố tình cách năm năm sinh ra một người? Tại sao phải kết hợp âm thân?”

Châu Thiện có nhiều thắc mắc, nhưng bà nội Năm dù sao là phụ nữ từ xứ ngoài đến, cộng thêm thời gian thay đổi, rất nhiều bí mật đã không thể thấy ánh sáng mặt trời, bà ta không cách nào trả lời cho Châu Thiện, chỉ biết kinh khủng nhìn cô.

Châu Thiện mở tuệ nhãn nhìn vào mắt bà nội Năm một hồi lâu, nhìn đến khi cảm thấy chóng mặt mới khép mắt lại, lạnh giọng nói:

“Bà giỏi trong vai trò làm ma cọp vồ lắm. Lúc trước bà biết trong thôn có tập tục chôn sống thiếu nữ, trong lòng dù gì còn chút lòng thương hại, còn bây giờ”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 307



Châu Thiện lắc đầu, nói:

“Bà cũng là đồng lõa lớn nhất. À, điện thoại của chúng tôi ở đâu?”

Bây giờ bà nội Năm rất sợ Châu Thiện, mức độ m.á.u lạnh của cô hoàn toàn không giống vẻ ngoài thiếu nữ thanh xuân hoạt bát. Bà nội Năm là phụ nữ người Miêu, lúc cỡ tuổi như Châu Thiện khó mà có quyết đoán giống như cô, bà ta cũng biết mình yếu hơn người ta, đành trầm mặc cúi đầu, chỉ ra ngoài từ đường:

“Đồ vật đều ở trong kho thóc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện hừ một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài nhà, Phó Kỳ Thâm theo sát.

Bà nội Năm suy sụp ngã xuống đất, trong lòng biết lúc này đại thế đã mất, nhìn hai người rời đi bà ta mới run rẩy nhặt con bò cạp siêu to ở dưới đất lên, con này độc nhất trong đám độc vật mà bà ta nuôi, bà ta có thể miễn dịch với độc vật bình thường, chỉ riêng con bò cạp này là không thể.

Bà nội Năm dứt khoát đ.â.m đuôi bò cạp vào cánh tay gầy gò của mình:

“Ông Năm, tôi đến với ông đây!”

Phó Kỳ Thâm tìm được đồ vật của họ trong kho thóc, hai chiếc điện thoại di động vẫn còn. Lúc này trăng đã treo cao, các nhà trong thôn đóng kín cửa sổ, trừ chút ánh đèn của từ đường ra thì không có ánh sáng khác.

Châu Thiện bấm số điện thoại của đồn công an, cô không giấu giếm, báo cáo sự kiện lừa gạt phát sinh ở đây cho cảnh sát. Bởi vì người bị hại đều là thiếu nữ nên thái độ của cảnh sát rất nghiêm túc, lập tức lập án. Trí nhớ của Phó Kỳ Thâm rất giỏi, lúc đến đây cậu có chú ý, nên biết đại khái vị trí của thôn.

Báo án xong hai người lại gọi điện thoại về nhà báo bình an, cha mẹ của hai nhà đều sốt ruột muốn khóc, gọi mấy chục cuộc điện thoại không bắt máy, họ đang sốt ruột muốn đi báo án thì hai người liên lạc, các phụ huynh mới yên lòng. Châu Thiện không báo cho cha mẹ biết chuyện trải qua, nói dối rằng hai người đi tiệm internet chơi suốt đêm, bởi vì ngủ quên nên không nghe tiếng chuông điện thoại. Phan Mỹ Phượng nghe xong giận điên lên, ở trong điện thoại mắng xối xả, lại hỏi hai người đang ở đâu, có cần họ đón không.

Châu Thiện đánh trống lảng, nói ngày mai mình tự về, sau đó bình tĩnh cúp máy trong lửa giận của Phan Mỹ Phượng.

Cánh mũi Phó Kỳ Thâm giật nhẹ:

“Dường như có cái gì cháy.”

“Đúng thật”

Còn chưa nói xong hai người nhớ đến cái gì, kinh khủng ngước đầu nhìn. Chỉ thấy từ đường lửa cháy nghi ngút, khói đen toát ra từ nửa phần sau, tiếng gỗ bị đốt cháy đì đùng càng lúc càng lớn, từ đường dần dần rơi vào biển lửa.

Hai người lo nghe bà nội Năm kể chuyện, quên mất quan tài còn cháy. Trên quan tài bôi cây trẩu, vốn đã cháy mạnh còn có màn che rách ở phía sau bắt lửa, cộng thêm kết cấu chủ yếu của từ đường là chất liệu gỗ, bị cháy cũng chẳng có gì lạ.

Dù sao là nơi tội ác, bị cháy cũng kệ nó, nhưng mà

“Người phụ nữ kia còn chưa đi ra."

Bà nội Năm vốn lớn tuổi, thêm vào trên người bị thương nặng, hiện tại có lẽ không có sức lực chạy ra biển lửa.

Châu Thiện không dám chậm trễ, dồn sức bay lên, chân đạp vài cái đã lao vào biển lửa, Phó Kỳ Thâm không kịp ngăn cản cô.

Châu Thiện che mũi lao vào linh đường cháy mạnh thì thấy bà nội Năm ngã xuống đất, mắt mũi miệng đều chảy ra m.á.u đen, không biết sống chết.

Châu Thiện thăm dò hơi thở, phát hiện bà nội Năm đã sớm ngừng thở, c.h.ế.t rồi.

Mặc dù như vậy, Châu Thiện cũng không muốn để xác c.h.ế.t của bà nội Năm ở lại biển lửa, cô mang xác c.h.ế.t ra, đặt trên đất trống rộng lớn trước từ đường.

Khi Châu Thiện ra từ đường thì các thôn dân đã bị kinh động, người bưng thau gỗ người bưng thùng gỗ, bận rộn vô cùng, tiếng la cứu hỏa liên tiếp vang lên:

“Dập lửa, cứu hỏa!”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 308



Trưởng thôn lớn tuổi của thôn Đại Bá chống gậy đi tới hiện trường hỏa hoạn, khi ông ta nhìn thấy từ đường cháy mạnh và xác c.h.ế.t nằm trên đất trống thì mặt như màu đất, lẩm bẩm:

“Xong rồi, xong rồi."

Lửa cháy lớn khiến cảnh sát cứu hỏa đến, gần như tới cùng lúc với công an.

Sau khi dập tắt lửa, tất cả những người có mặt đều bị mang đi hỏi han.

Thôn Đại Bá, một thôn núi nhỏ thoạt nhìn bình thường rốt cuộc đi vào tầm mắt của quốc gia.

Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm nhân chứng thấy tận mắt ở một bên làm ghi chép, các thôn dân còn muốn pha trò đánh trống lảng việc này, cô vạch ra sự thực bọn họ lừa bắt thiếu nữ, trên mảnh đất trống còn đặt một cái xác, cảnh sát không dám qua loa, từ Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm chỉ chứng, tất cả nhân viên tương quan vụ việc đều bị lôi lên xe cảnh sát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dẫn đầu là Thiết Thạch, gã có chút kính trọng bà nội Năm, lúc bị còng tay đưa lên xe cảnh sát thì cực kỳ căm hận lườm hai người.

Năm 2006, vụ án thôn Đại Bá lừa bắt thiếu nữ làm náo động toàn quốc đã trồi lên mặt nước.

Bởi vì Châu Thiện nhắc đến truyền thống ‘chôn sống’ nên cảnh sát đặc biệt xem trọng, trải qua tra hỏi thôn dân mới biết sự tình ác liệt, lập tức mời chuyên gia đi thôn Đại Bá đào mộ tổ tiên lên.

Đàn ông của thôn Đại Bá đa số đều chôn trong phần mộ tổ tiên, thời gian dài đã xếp đầy ngọn núi.

Lúc đào ra ngôi mộ đầu tiên, tất cả những người có mặt đều giật mình, đây là ngôi mộ mới nhất chôn lúc năm năm trước, quan tài sớm mục nát, mở ra linh cữu là có thể nhìn thấy hai bộ hài cốt nằm bên trong.

Một bộ hài cốt nằm bên dưới, chắc được nhập liệm tử tế, còn một hài cốt cuộn lại, trên người khoác áo cưới rách rưới. Bộ cài cốt rất nhỏ xinh, vương cánh tay vươn thẳng lên trên, năm ống xương đ.â.m sâu vào nắp quan tài, có dấu mài mòn rất cao, chắc là bị nhốt trong quan tài giãy giụa thật lâu, cuối cùng bởi vì thiếu dưỡng khí mà bị ngộp chết.

Nhìn áo cưới rách rưới của thi cốt nữ, chuyên gia còn phát hiện ra cải dầu.

Trong tập tục mai táng ở phương nam thì thứ này gần như là một loại nguyền rủa độc ác mà mỗi người đều biết. Đồn rằng bỏ cải dầu vào áo liệm của người c.h.ế.t thì người c.h.ế.t suốt kiếp không được siêu sinh, không tìm được đường đi âm phủ đầu thai.

Đào lên bộ quan tài thứ hai, thứ ba trong mỗi bộ quan tài đều giống y như đúc, có một người đàn ông c.h.ế.t thì nhất định sẽ có một thiếu nữ bị kết hợp âm thân.

Cả ngọn núi có hàng trăm bộ quan tài, không biết đã bao nhiêu sinh linh bị uổng mạng trong đó.

Vụ án này được chú ý rất lớn. Truyền thông đều phát điên, tranh nhau giật tít, gần như tất cả kênh pháp luật của các đài quốc gia đều theo dõi tiến độ của vụ án. Điểm kỳ dị cách năm năm có một c.h.ế.t một sống của thôn Đại Bá cũng bị nhân dân cả nước biết.

Cảnh sát của thành phố Bình Viễn cũng bởi vậy gánh áp lực to lớn, tới Tết cũng không được nghỉ ngơi, bị chôn trong đống hồ sơ. Điều tra thân phận của thiếu nữ mất tích, tra xét nhân viên và sự việc tương quan. Nhiều thiếu nữ bị lừa bắt như vậy mà thành phố Bình Viễn không hay biết gì, có thể nói năm nay cơ quan chính phủ thành phố Bình Viễn vô cùng khổ sở.

Vô số đôi mắt đều đang chú ý tiến độ của vụ án, cảnh sát chịu áp lực qua loa đưa ra một kết luận: thôn dân của thôn Đại Bá ngu muội vô tri lại trọng nam khinh nữ, bọn họ lo lắng sau khi đàn ông c.h.ế.t không có ai hầu hạ nên tìm thiếu nữ làm âm thân.

Kết luận này rất thô bạo đơn giản, còn về điểm kỳ lạ cách năm năm có một c.h.ế.t một sống của thôn Đại Bá, và người lớn tuổi trung bình sống lâu thì cảnh sát cũng chỉ là cung cấp trả lời do thôn Đại Bá có núi tốt, nước tốt.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 309



Trong nước suối của thôn có khoáng vật đặc biệt kéo dài tuổi thọ, mọi người ít khi bị bệnh, trung bình có thể sống đến tuổi cao, còn về năm năm thì chỉ là ngẫu nhiên.

Bởi vì chính phủ cho ra kết luận trong nước suối của thôn Đại Bá chứa khoáng vật đặc biệt kéo dài tuổi thọ khiến sóng gió qua đi thì cái thôn đã suy sụp này vực dậy sức sống, người làm ăn xây nhà máy nước lớn tại đây, nước suối bán khắp nước, giải quyết nhiều vấn đề khó khăn vào nghề cho thành phố Bình Viễn. Nước suối sản xuất từ nhà máy nước này có tên là ‘nước suối nông thân’, đương nhiên, đây là chuyện về sau.

Châu Thiện tự nhiên không tin kết quả mà cảnh sát đưa ra, cô rất tò mò các điểm quái dị của thôn Đại Bá, cô quyết định tự mình đi tra. Nhưng thôn Đại Bá đã bị phong tỏa cực kỳ nghiêm ngặt, tất cả đàn ông trong thôn đều bị bắt vào trại tạm giam, Châu Thiện tự nhiên không thể vào nữa. Nhưng cô là thầy phong thủy, việc này không làm khó được cô, không hỏi được người sống thì có thể hỏi người chết.

Châu Thiện trước tiên dùng phương thức hỏi gạo chiêu hồn phách của Vương Thanh Sinh đến. Linh cữu của Vương Thanh Sinh bị đốt, chưa kịp chôn, không thể yên nghỉ dưới lòng đất. Cộng thêm bởi vì Châu Thiện phá rối, Vương Thanh Sinh không tìm được thiếu nữ làm âm thân, không biết có ảnh hưởng gì không, nói tóm lại là Vương Thanh Sinh thành cô hồn dã quỷ, cả ngày chỉ có thể lang thang ở hai giới âm dương. Vương Thanh Sinh không phải siêu ác, khi lang thang còn phải tránh cho trở thành thức ăn của ác quỷ thật sự, có thể nói là đường nào cũng vô cùng gian khổ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vậy khi Châu Thiện đề xuất giao dịch có thể mở đường âm đưa Vương Thanh Sinh đi hướng sinh thì gã vứt hết quy củ của tổ tông, khai hết những gì gã thăm dò được khi làm quỷ.

Mấy năm trước, hoặc nên nói thật lâu trước kia, có một đôi vợ chồng mang theo người thân họ hàng đến chốn hoang tàn vắng vẻ này an gia lập hộ, nam nữ đều là thầy phong thủy. Họ chán ngán sinh hoạt ngày trước, hướng tới yên ổn, bọn họ cắm rễ ở đây, cũng đặt tên cho chỗ này, đổi thành thôn Đại Bá.

Ban đầu cả gia đình sống vui vẻ, nam đẹp trai nữ xinh xắn, mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn thì nghỉ, vô cùng hài hòa.

Nhưng ngày yên ả chỉ kéo dài hai năm.

Lúc ấy là thời loạn, nhiều người đều chạy nạn, rất nhanh có hai cha và con gái chạy trốn đến thôn Đại Bá còn chưa thành hình.

Người cha bị bệnh nặng, con gái thì còn trẻ tuổi, bà chủ lương thiện giữ họ lại, cũng chữa lành bệnh cho người cha.

Sau khi người cha hết bệnh thì xem gia đình bà chủ như ân nhân đẻ ra mình lần thứ hai, không chịu rời đi, lập chí phải làm việc cho họ để trả lại ân tình. Ông bà chủ không phản đối.

Quan hệ giữa hai gia đình càng lúc càng thân thiết, ông chủ có gì cũng nói hết cho hai cha và con gái, có lần ông chủ uống say đã kể khổ nỗi buồn cho hai cha con.

Thì ra hai vợ chồng này rất ân ái nhưng có nỗi buồn lớn nhất, không có con trai.

Bà chủ liên tục sinh năm lần đều là con gái. Thời ấy chú trọng truyền thừa con trai, ông chủ cũng không ngoại lệ, cả ngày buồn phiền vì mình không có con trai, tìm thầy thuốc hay xem bói đều vô dụng. Bởi vì bà chủ là thầy phong thủy, định sẵn có ngũ tệ tam khuyết, mệnh cách của bà cứng rắn, đời này định sẵn không có con trai. Lúc hai người thành thân, bà chủ yêu cầu ông chủ lập một lời thề, trừ phi bà chết, nếu không thì ông chủ không thể lấy người khác, cũng không được nạp thiếp. Thầy phong thủy chú trọng khế ước nhất, ông chủ muốn trái lời thề cũng không dám làm thật.

Cũng có một phần là bởi vì không có con trai nhưng không nạp thiếp khiến ông bà chủ không chịu nổi ánh mắt khác lạ của người đời, mới quyết định lánh đời trong núi rừng.
 
Back
Top Bottom