Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 280



Thiên cung có vô số người, Chức Nữ, Thường Nga, cô nhìn phát chán, bộ dáng tươi mới mọng nước kia thì Sơn Từ chưa gặp bao giờ.

Châu Thiện nghe người khác nói đó là hoa đào bích được trồng trong cung Tử Tiêu thành tiên.

Châu Thiện lại tìm người nghe ngóng, biết được hoa đào nhỏ kia là lấy từ núi Vô Tà của cô. Lúc ấy Châu Thiện vô cùng bi thương, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, cô tìm mỹ sắc hàng mười nghìn năm, đâu biết vẻ ngoài hợp mắt mình nhất lại ẩn sâu sau vườn nhà mình. Cô có mắt không thấy núi Thái, trong lúc không hay biết gì thua hoa đào nhỏ cho tên mặt trắng nhỏ Thanh Nguyên!

Tuyệt giao! Nhất định phải tuyệt giao!

Đây xem như chuyện ăn năn lớn nhất trong cuộc đời thần tiên dài dòng mà nhàm chán của Sơn Từ.

Chuyện này tạo thành hậu quả là Sơn Từ bắt đầu thích vẽ hình nữ thần của mình trên mọi vật, mỗi cục đá trên núi Vô Tà đều có khắc, lỡ ngày nào đó đá núi biến thành mỹ nhân tuyệt thế, có hình vẽ thì cô tiện chứng minh đó là của cô, sau đó ngang nhiên mang về nhà!

Nhưng Châu Thiện chờ mòn mỏi, núi Vô Tà vẫn chỉ có đá, dù chúng nó thành tinh thì chỉ là hình dạng quái dị, không có thạch đầu tinh nào đẹp cả.

Đá thành tinh không thông thất khiếu và ngũ giác. Lại qua mười nghìn năm, một trăm nghìn năm, trên núi Vô Tà vẫn chỉ có hai sinh linh là cô và cây đào bích.

Trên vách đá của núi Vô Tà mấy chục nghìn năm qua chỉ có mọc một cây xanh là đào bích, chỉ sinh ra một quái thai như Sơn Từ.

Tinh Hoa có ý nghĩa phi phàm đối với Châu Thiện, dù hai người không quen biết gì ở thiên cung, nhưng cùng là sinh linh trên núi Vô Tà, với cô thì Tinh Hoa giống như là tỷ muội, ghét nhất người khác khi dễ Tinh Hoa, dù đối phương là Tây Vương Mẫu, là chư thiên thần phật.

Vì trút giận cho Tinh Hoa, Châu Thiện phá hủy vườn Bàn Đào của Tây Vương Mẫu, dù về sau vì vậy mà bị biếm vào trần gian nhưng cô chưa từng hối hận.

Châu Thiện sinh ra ở núi Vô Tà, lớn lên tại đây, trời sinh đất núi, nghe được, thấy được chỉ có đất vàng đá lởm chởm, không thấy sự sống, núi Vô Tà to lớn chỉ có một mình cô. Tinh Hoa là sinh linh thứ hai trên núi Vô Tà, cũng chỉ có hai sinh linh. Cho dù bị biếm không bao giờ được vào Thiên Đình nữa thì có sao?

Dù sao Sơn Từ Thần Quân lòng dạ sắt đá, chẳng bao giờ nói lý.

Lạc đề, nói tóm lại, có Phó Kỳ Thâm thuận mắt hầu hạ, Châu Thiện ở trên xe lửa một ngày một đêm vẫn khá là thoải mái.

Tỉnh Hoài Đông tuy có tên gọi là Hoài Đông, thực tế nó nằm ở Tây Bắc. Thành phố Lộc Tuyền là thành phố tỉnh lỵ, khí hậu khô ráo đặc biệt của Tây Bắc tạo thành nơi này đất rộng người thưa, mới ra trạm xe, Châu Thiện nhìn bầu trời xanh biếc đã không kiềm được xoa hai tay.

Nơi này siêu siêu siêu lạnh!

Thành phố Lộc Tuyền khắp nơi mênh m.ô.n.g bát ngát, đường cái thẳng hướng đường chân trời, nhà cao tầng ở ven đường vươn cao, bốn phương thông suốt, quy hoạch rất tốt, toàn bộ thành phố Lộc Tuyền giống như một bàn cờ to lớn phủ lên thảo nguyên bao la.

Thành phố Lộc Tuyền có nhiều tài nguyên khoáng sản, nhiều vùng đất bị đào hố gồ ghề, mặt đất có vô số hố to, lúc thời tiết nhiều mưa thì mọc đầy cỏ nuôi súc vật, đi từ thảo nguyên đến lỡ sơ sẩy là rớt xuống hố to ngay, khi đó kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cho nên du khách nếu không có hướng đạo dẫn đường không dám mạo hiểm đi lung tung.

Đương nhiên, bên trong thành phố Lộc Tuyền vẫn phồn hoa, đến nỗi không giống như thành phố hạng ba.

Bởi vì khoáng sản tài nguyên phong phú, nơi này trên cơ bản mỗi nhà giàu có, ở nhà cao tầng ngược lại là người nghèo từ xứ ngoài đến, đa số người địa phương đều ở trong biệt thự nhỏ riêng biệt.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 281



Khách hàng lần này của Châu Thiện ở khu dân cư Hạnh Phúc, cũng là khu người giàu nổi tiếng của thành phố Lộc Tuyền.

Châu Thiện cầm giấy thông hành điện tử mà Triệu Huy gửi cho cô đi vào khu dân cư, rất nhanh liền tìm được số 17. Châu Thiện soi gương trước khi gõ cửa, hỏi Phó Kỳ Thâm luôn im lặng theo bên cạnh:

“Bây giờ trông tôi không giống như học sinh nhỉ?”

Châu Thiện nhiều lần bởi vì tuổi quá nhỏ bị người xem thường, lần này đột nhiên nảy ý, lập chí ăn mặc giống như phụ nữ trưởng thành, nhìn không ra bộ dạng học sinh trung học. Cho nên Châu Thiện mặc áo khoác dài bằng len cashmere nâu nhạt, đi ủng cao, dáng người thon thả, kẻ mắt màu đen, môi đỏ sậm, phấn trắng tự nhiên, khuyên tia sáng lấp lánh (loại dán), tóc dài màu rượu đỏ (giả).

Xác thực không giống học sinh trung học, trông giống như gái trượt chân.

Phó Kỳ Thâm chỉ có thể trái lương tâm khen ngợi một câu:

“Đẹp, trưởng thành.”

Mặt mày Châu Thiện hớn hở khen:

“Có mắt nhìn lắm.”

Phó Kỳ Thâm bị da mặt dày của cô khiến không nói ra lời.

Châu Thiện không giỏi hóa trang, cô ở trên xe ngựa soi gương tập trung trang điểm suốt mấy tiếng đồng hồ, còn là loại trang điểm đậm, thật sự rất bình thường!

Phó Kỳ Thâm không kiềm được nói: "Hay là cậu đi tẩy trang sẽ tốt hơn.”

Châu Thiện vỗ mặt của mình: “Không được, lần đầu tiên trang điểm, tôi không nỡ bỏ.”

Người hầu của nhà họ Lưu là dì Mã nghe tiếng chuông cửa thì đi tới mở cửa ra, bị cách trang điểm diêm dúa của Châu Thiện làm mù mắt:

“Cô tìm ai?”

Dì Mã thầm nghĩ chắc không phải là tình nhân của ông Lưu đến cửa bắt bà cả nhường vị trí chứ? Nhưng sao còn mang theo chàng trai? Là tay đấm? Bảo tiêu? Sói con được cô bao nuôi? Con trai cả chưa cưới đã mang thai?

Châu Thiện hắng giọng:

“Chào bà, là Triệu Huy, ông Triệu mời tôi đến.”

Mắt dì Mã sáng rực:

“Mời vào."

Vân Mộng Hạ Vũ

Xuyên qua sân nhỏ và suối phun, thái độ của dì Mã thân thiện hơn nhiều, mời hai người vào phòng khách, lại pha trà thơm thượng hạng dặn họ chờ một lát. Phong thủy của nhà họ Lưu hẳn là mời thầy phong thủy điều dưỡng, thượng phong thượng thủy, xuyên đường có khí, phong quản nhân đinh thủy tụ tài, nhà họ Lưu chẳng những con cháu thịnh vượng còn có của cải, đây là chỗ tốt của phong thủy.

Nhưng nơi phong thủy đều tốt này đang có âm khí nhè nhẹ quấn quanh.

Trước khi đến Triệu Huy đã giới thiệu cho Châu Thiện biết nhà họ Lưu xảy ra việc lạ.

Kế hoạch hóa gia đình của tỉnh Hoài Đông không quá nghiêm ngặt, cộng thêm nhà họ có của cải nên không sợ tiền phạt, vì gom đủ trọn vẹn có nếp có tẻ, nhà họ Lưu tổng cộng sinh ra bốn người con trai và gái, ba người đầu là con trai, con gái út rốt cuộc đến trong sự mong đợi tha thiết, từ nhỏ đã rất được cưng chiều, muốn ngôi sao thì người trong nhà cũng sẽ hái cho cô ta.

Nhưng một cô gái xuôi gió xuôi nước như vậy vào năm tốt nghiệp đại học trượt chân vào ống thoát nước không có nắp đậy, lúc ấy mưa gió lớn, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta, một sinh mệnh xuân mướt tan biến thành khói, chỉ còn lại đóa hoa xoay tròn trong vòng xoáy.

Cục công an vét hai mươi ngày mới tìm được xác c.h.ế.t đã ngâm sưng nát của Lưu Quân trong một cống thoát nước, lúc ấy là mùa hè, xác c.h.ế.t của Lưu Quân đã sưng rất to, toàn thân đều là giòi, sau khi nhà họ Lưu nhận xác c.h.ế.t thì vội đem đi chôn.

Cứ thế qua ba năm, nhưng Nguyên Đán năm 2006, Lưu Quân đã c.h.ế.t ba năm lại trở về!

Ba năm qua mẹ của Lưu Quân là Khâu Lỵ Hương cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Lưu Quân c.h.ế.t rồi sống lại tìm về, Khâu Lỵ Hương bỏ qua tất cả chỗ kỳ dị, ôm con gái không chịu buông tay, chồng và con trai đưa ra thắc mắc thì bị bà chửi ầm lên, trong lòng chỉ tin rằng trời thương nỗi đau mất con gái của bà nên trả lại hồn phách con gái yêu quý.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 282



Trái tim của Khâu Lỵ Hương đã bị che, cha con nhà họ Lưu bất đắc dĩ đành phải chấp nhận. Sau khi Lưu Quân mất thì cử chỉ của Khâu Lỵ Hương hơi điên khùng, nhưng Lưu Quân ‘chết rồi sống lại’, bà chăm sóc hỏi han con gái út, dần bình thường lại.

Nếu chỉ có như thế thì xem như chuyện tốt, nhưng theo Lưu Quân c.h.ế.t rồi sống lại còn đi kèm các sự kiện kỳ dị.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi Lưu Quân trở về, không chịu nổi chuyện của ba năm trước, nếu cha con nhà họ Lưu hỏi thì Khâu Lỵ Hương kiên quyết che chở, nói rằng chắc chắn là ba năm trước nhận sai xác chết. Dù sao Lưu Quân học đại học ở Tây Nam, ngày hè nhiều mưa to, mưa núi ẩm ướt, con gái ngâm ngày đêm trong cống thoát nước hai mươi ngày thì sớm bị sưng không thành hình, trừ quần áo và giấy chứng nhận ở trên người thì không cách nào nhận ra.

Cộng thêm xác c.h.ế.t đó xấu xí, đang là mùa hè, nắng nóng dẫn đến mùi hôi xông vào mũi, người Trung Quốc chú trọng yên nghỉ dưới đất, nhà họ Lưu đau lòng không dám nhìn kỹ, sau khi nhận xác vội đem đi thiêu, lại một đường gào khóc ngồi máy bay đưa tro cốt của Lưu Quân từ Tây Nam về Tây Bắc.

Nói ra thì nếu như có người dùng xác c.h.ế.t đánh tráo với Lưu Quân thì cũng hợp lý.

Nếu vậy thì mục đích của người kia là gì? Kẻ đó nhốt Lưu Quân chắc chắn là để làm gì đó, tại sao ba năm sau thả cô ta ra với tay chân lành lặn? Trong vụ này mơ hồ, khiến người hoang mang.

Lưu Quân mới về mấy ngày đầu, người nhà họ Lưu cũng rất vui sướng, dẫn cô ta đi bệnh viện trước, ra kết quả khỏe mạnh mới yên tâm. Sau khi Lưu Quân trở về giống như thay đổi thành người khác, cô gái lúc trước sáng sủa hoạt bát hiện giờ yên lặng đến khó tin, mỗi ngày ngồi thẫn thờ, hỏi chuyện không trả lời, mở miệng không được ba năm câu gì.

Nhưng từ khi Lưu Quân trở về thì khu dân cư liên tục xuất hiện các việc lạ.

Khâu Lỵ Hương yêu thích nước chảy, cha con nhà họ Lưu làm suối phun trong sân, trong ao nước nuôi vài con cá Koi, một con rùa to thịt dày vỏ cứng.

Buổi tối ngày thứ ba từ khi Lưu Quân trở về, cha con nhà họ Lưu phát hiện đàn cá Koi và con rùa đều ưỡn bụng lên trời, c.h.ế.t ở trong nước. Bởi vì cha Lưu là người làm ăn, mỗi hộ trong thành phố Lộc Tuyền đều giàu có, thường có ăn trộm lẻn vào đây gây án, cho nên lắp camera, trừ phòng trong, nhà vệ sinh cùng phòng rửa mặt, vị trí khác đều có camera theo dõi.

Đàn cá Koi và con rùa được gia đình họ chăn nuôi nhiều năm, có cảm tình, hiện giờ thấy chúng nó hồn về Tây Thiên thì người nhà họ Lưu rất khó chịu, quyết túm đầu hung thủ mất trí phát cuồng ra.

Nào ngờ khi bọn họ xem camera thì thấy Lưu Quân nửa đêm khoác áo ra ngoài, cả người ngơ ngẩn chẳng có một chút linh khí, cô ta ngồi bên ao nước, nước lạnh từ suối phun b.ắ.n lên mặt nhưng cô ta không để ý.

Lưu Quân bắt từng con cá Koi trong ao rồi bóp mạnh, bóp những con cá Koi nhiều màu phình to bụng, lòi mắt cá ra. Còn con rùa thì bị Lưu Quân vớt lên, kéo tứ chi của rùa già ra phía ngoài, m.á.u chảy ròng ròng.

Khi Lưu Quân làm những chuyện này thì vẻ mặt đờ đẫn, bình tĩnh.

Nên biết, cá Koi và rùa đen trong ao đều là thú cưng mà Lưu Quân yêu nhất, hai mẹ con có thể cả ngày ở cạnh ao nước, ném chút vụn bánh mì và thức ăn cho cá xuống, nhìn đàn cá Koi chồng lên nhau.

Ai cũng không dám tin tưởng, Lưu Quân lại là hung thủ g.i.ế.c chúng nó.

Vào lúc này, một thau nước lạnh tưới ướt lòng hân hoan của cha con nhà họ Lưu. Có thể làm ra chuyện như vậy tuyệt đối không phải là con gái (em gái) mà bọn họ thương yêu nhiều năm, bọn họ không phải Khâu Lỵ Hương yêu con gái đến phát cuồng, khi thấy Lưu Quân giống như đổi thành người khác chỉ cảm thấy nổi da gà.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 283



Lại một ngày, Khâu Lỵ Hương mang Lưu Quân ra khỏi cửa giải sầu, lúc trở về, ông Âu Dương ở nhà số 11 nuôi con ch.ó chăn cừu liên tục sủa hướng hai mẹ con, nên biết con ch.ó chăn cừu đó rất ngoan, nhà ông Âu Dương thường cho con ch.ó trông chừng con nít nhà mình, chưa từng thấy nó sủa kịch liệt như vậy.

Hôm ấy chó chăn cừu sủa phương hướng hai mẹ con rời đi hơn ba tiếng vẫn không ngừng, nhà họ Âu Dương cho rằng chó chăn cừu nổi điên, định hôm sau sẽ dắt nó đi bệnh viện thú y khám thử.

Nào ngờ chưa tới ngày thứ hai thì nhà họ Âu Dương phát hiện chó chăn cừu mình nuôi mấy năm bị người bẻ gãy tứ chi, da lông ướt đẫm máu, hiển nhiên bị hành hạ không giống bình thường. Nó bị người dùng dây thừng trói bốn chân, tứ chi gãy đung đưa trong gió lạnh, treo trước cửa nhà họ Âu Dương.

Buổi sáng hôm đó, v.ú em dậy sớm nhất nhà họ Âu Dương mở cửa, phát hiện xác c.h.ế.t của chó chăn cừu treo trên cửa lớn thì thét chói tai.

Tiếp đó, các hộ gia đình trong khu dân cư Hạnh Phúc nuôi bao nhiêu con thú cưng đều bị giết, cha con nhà họ Lưu không thể không bắt đầu hoài nghi Lưu Quân đột ngột trở về.

Bọn họ hoài nghi trở về cũng không phải Lưu Quân mà là lệ quỷ trở về từ địa ngục.

Nhà họ Lưu có một số mối quan hệ trong Trung Quốc, cộng thêm người ở khu dân cư Hạnh Phúc không giàu cũng có quyền, chuyện lớn như vậy chung quy không thể giấu được nữa, từ người bạn giật dây, cha Lưu tìm tới nhị đệ tử nổi tiếng của phó hội trưởng Hiệp hội Khoa học Huyền học Trần Thiên Tông, Triệu Huy.

Bọn họ khai rõ sự tình, Triệu Huy cũng nhận cuộc làm ăn này, nhưng đêm trước khi đi biết quê ở Cảng Thành gặp chuyện, đành phải chuyển cuộc làm ăn này cho người khác.

Đúng dịp lúc ấy Châu Thiện ‘táy máy’, không biết Triệu Huy là kẻ làm ăn lòng dạ hiểm độc, khờ khạo nhận việc, còn cảm thấy rất tốt.

Còn chưa uống hết trà thơm, dì Mã đã thông báo cho chủ nhân, khách hàng của cuộc làm ăn này là cha Lưu và con trai cả của mình vội vàng lái xe từ công ty về nhà.

Bọn họ vừa trông thấy vẻ ngoài của Châu Thiện thì kinh ngạc nói:

“Ông Triệu có nói trong điện thoại là cao nhân đắc đạo khoảng mười lăm tuổi, thì ra không phải. Mười lăm tuổi hơi nhỏ, không giấu gì cô, mới rồi tôi còn hơi thấp thỏm, hiện tại trông thấy thiên sư thì yên tâm rồi.”

Với kiểu trang điểm đậm của Châu Thiện, nói cô hai mươi lăm tuổi bọn họ cũng tin.

Châu Thiện nhìn thẳng vào mắt của họ, sâu kín nói: "Không giấu hai người, tôi thật sự mười lăm tuổi.”

Châu Thiện vừa dứt lời, Phó Kỳ Thâm không nhịn được cười quay đầu sang hướng khác, tay bóp cổ họng giả vờ tiếng vịt ho.

Cha con nhà họ Lưu hai mặt nhìn nhau, cha Lưu cười gượng:

“Trang phục của Châu đại sư hơi bắt mắt.”

Con trai cả nhà họ Lưu khôn khéo, thấy thế liền giảng hòa nói:

“Đại sư tuổi còn trẻ đã được ông Triệu tôn sùng như vậy, nhất định là tuổi trẻ tài cao, e rằng ngày sau trò giỏi hơn thầy.”

Mặt Châu Thiện nóng ran, nếu sớm biết Triệu Huy lộ ra tuổi tác của cô thì cô đã không cực khổ ăn mặc kiểu này.

Châu Thiện nhìn qua đuôi mắt thấy Phó Kỳ Thâm vẫn còn cười.

Châu Thiện không nhịn được nữa, lặng lẽ vươn tay nhéo mạnh thịt mềm bên hông Phó Kỳ Thâm, cười mà như không cười:

“Đồ nhi, sao hôm nay im lặng thế, không đến chào hai quý ông đi.”

Cha con nhà họ Lưu thấy thế mới chuyển đề tài lên người Phó Kỳ Thâm, bởi vì khi Triệu Huy giới thiệu chỉ nói về Châu Thiện:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đây là cao đồ của Châu đại sư?”

Mặt mày Châu Thiện hớn hở nói:

“Đúng rồi, tôi mới nhận hai năm nay, cậu ta làm việc khiến người yên tâm chút, dù sao đã là tuổi ba mươi chín chắn rồi, đồ nhi thấy có đúng không?”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 284



Cha con nhà họ Lưu do dự hỏi:

“Cậu trai này mà ba mươi tuổi?"

Châu Thiện cười híp mắt sờ cằm: “Không nhiều không ít, đúng ba mươi. Các người gọi cậu ta là Tiểu phó được rồi.”

Cha Lưu không kiềm được cảm thán:

“Cậu phó bề ngoài trẻ thật, trông xấp xỉ với con trai út hai mươi sáu tuổi của tôi.”

Phó Kỳ Thâm – tự dưng biến thành ‘lớn tuổi’ ba mươi tuổi:

Phó Kỳ Thâm mấy năm nay giống như ăn vào phân bón, lớn nhanh như thổi, Châu Thiện còn khó khăn ở mức một mét sáu thì người ta giống như trong một đêm nhảy lên một mét tám, trực tiếp nhìn xuống quần hùng.

Lúc học cấp 2 thì hai người còn ngồi bàn trước bàn sau được, lên cấp 3 thì khoảng cách giữa hai người xa như lạch trời.

Khuôn mặt của cậu tuấn tú, tính cách trầm ổn, lên cấp 3 không còn toát ra khí phách thiếu niên nữa, nói cậu hai mươi mấy tuổi người ngoài cũng đều tin tưởng.

Châu Thiện nhìn vẻ mặt hậm hực của Phó Kỳ Thâm thì cảm thấy hơi sung sướng đã trả được thù lớn.

Đến nay Châu Thiện vẫn chưa nhớ ra ký ức có liên quan Phó Kỳ Thâm, nhưng mỗi khi xem bộ dạng chịu thiệt của cậu lại khiến cô không kiềm được vui vẻ, làm việc nói chuyện không kiêng kỵ khi ở trước mặt cậu, rất là thân thiết. Giống như là ở chung lâu năm dần hình thành thói quen.

Bây giờ Châu Thiện hơi tin tưởng mình và Phó Kỳ Thâm từng là bạn trai bạn gái, không chừng là oan gia hoan hỉ.

Đương nhiên, Phó Kỳ Thâm đẹp trai, tính cách cũng tốt, thành tích số một số hai trong cấp 3, thường có nữ sinh hoài xuân với cậu. Châu Thiện cảm thấy, có cậu bạn trai như vậy cũng không chịu thiệt.

Châu Thiện thích người đẹp, không phân biệt nam nữ, bởi vậy nên Phó Kỳ Thâm mơ hồ thân thiết đi theo, cô không từ chối cậu.

Suy nghĩ bay hơi xa, Châu Thiện vội lấy lại tinh thần, ngừng ý cười trên mặt:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Bây giờ cô con gái ở đâu? Có thể mang tôi đi xem được không?”

Cha Lưu hỏi dì Mã:

“Tiểu Quân hôm nay đi đâu?"

“Khoảng mười sáng cô chủ và bà chủ cùng ra cửa, không cho ai đi theo. Lúc tôi ủi quần áo nghe bà chủ nói hình như là đi gặp ai đó.”

Châu Thiện và cha con nhà họ Lưu cùng hỏi:

“Gặp ai?”

Dì Mã bị bốn cặp mắt tỏa sáng nhìn ngây người:

“Cái đó thì tôi không rõ ràng."

Châu Thiện đứng lên:

“Vậy thì ông Lưu, tôi trước tiên xem nhà của các người.”

Cha con nhà họ Lưu nhìn nhau:

“Đại sư cứ tự nhiên."

Bọn họ đi dạo phòng khách ở tầng một trước, rồi lên tầng hai, Châu Thiện đặc biệt xem phòng ngủ của Lưu Quân. Phòng ngủ rất sáng sủa, không có nhiều đồ đạc, vài gia cụ gỗ đỏ, một chiếc giường công chúa, và tủ cao từ trần nhà xuống đất, bên trong chứa đầy quần áo. Ban công bên ngoài bày đầy thực vật, thoạt nhìn dạt dào sức sống khiến người rất thoải mái.

Nguyên căn biệt thự tràn ngập âm khí mỏng, nơi này cũng không ngoại lệ, ngược lại nhiều hơn âm khí ở chỗ khác, nhưng trừ điểm này ra không có gì kỳ lạ. Bài trí trong phòng giống như căn phòng của con gái bình thường, chẳng qua chú trọng phong thủy hơn, chắc lúc trang hoàng mời thầy phong thủy đến.

Rất nhanh xem xong biệt thự nhỏ hai tầng riêng biệt này, Châu Thiện lấy la bàn ra xem một lúc mới nói với hai cha con nhà họ Lưu:

“Rất bình thường, không có dấu vết nữ quỷ tồn tại. Nếu nói Lưu Quân là ma quỷ thì không gian cô ta từng ở lại chắc chắn có dày đặc quỷ khí, nhưng nơi này không có."

Con trai cả nhà họ Lưu nửa giật mình nửa mừng rỡ hỏi:

“Vậy ý của đại sư là lần này trở về đích thực là em gái của tôi?”

Nhưng tại sao một người khác với lúc trước một trời một vực đến thế? Bọn họ không hiểu được.

Châu Thiện cũng hơi không hiểu, cô nhíu mày nói:

“Tôi phải gặp cô ta đã.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 285



Nhắc gì là linh đó, ngoài cửa có tiếng xe tắt lửa.

Dì Mã đang làm việc trong nhà bếp, nghe thấy âm thanh thì nhìn ra cửa sổ, reo lên:

“Bọn họ trở về."

Châu Thiện cùng Phó Kỳ Thâm đối diện một giây rồi đi theo cha con nhà họ Lưu ra ngoài.

Lúc nhìn thoáng qua tướng mạo của Lưu Quân thì Châu Thiện ngẩn ngơ.

Chỉ thấy sắc mặt Lưu Quân trắng bệch, dáng vẻ tiều tụy, dưới mắt hạnh treo hai quầng thâm siêu to, âm khí tràn ngập quanh người, ba phần giống người bảy phần giống quỷ. Phấn trang điểm cao cấp cũng không thể giấu đi vẻ nhợt nhạt tiều tụy của cô ta, thoạt trông giống như một cái xác biết đi.

Cha con nhà họ Lưu chưa từng thấy bộ dạng này của cô ta:

“Tiểu Quân, sao biến thành bộ dạng này vậy?”

Phản ứng đầu tiên của Lưu Quân là che mặt mình, sau đó ý thức được hơi không thích hợp, lập tức xoay người chạy lên lầu:

“Con đi trang điểm lại đã.”

Khâu Lỵ Hương hiền từ nhìn bóng lưng của Lưu Quân, không giống tinh thần thất thường chút nào, bà thấy hai người lạ đến nhà thì lấy làm lạ hỏi:

“Hai người này là?”

“À, đây là đệ tử giỏi của Châu thiên sư, anh mời Châu thiên sư đến nhà mình xem phong thủy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Xem phong thủy? Sao đột nhiên phải xem phong thủy?"

Cha Lưu vội an ủi vợ:

“Mấy ngày trước cá Koi trong nhà chết, anh mời thiên sư đến xem có phải là phong thủy trong nhà ra vấn đề gì không.”

Khâu Lỵ Hương ngơ ngác gật đầu, sau đó lại nhớ đến cái gì, cười tủm tỉm nói:

“Chồng ơi, hôm nay anh dẫn Tiểu Quân đi gặp cha, cha vui lắm.”

Cha Lưu thay đổi sắc mặt, hỏi nhỏ:

“Chẳng phải chúng ta đã bàn là tạm không dẫn Tiểu Quân đi gặp cha vợ sao?”

Khâu Lỵ Hương hoang mang hỏi:

“Tại sao?"

Cha Lưu á khẩu không nói nên lời, ông có thể nói là do mình hoài nghi Lưu Quân đột nhiên trở về này không phải con gái của mình sao? Khâu Lỵ Hương hiện tại cực kỳ tin năm xưa nhận sai xác chết.

Cha Lưu từ bỏ giải thích, mặt mày xanh mét khó coi.

Lưu Quân trang điểm sơ rất nhanh xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, đã khôi phục khí sắc, cả người lại biến thành bộ dạng lạnh lùng cao không thể với tới. Thái độ của Lưu Quân đối với cha con nhà họ Lưu rất lạnh nhạt, chỉ khi thấy Khâu Lỵ Hương mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

Châu Thiện vẫn luôn cẩn thận quan sát Lưu Quân, cô không rõ vì sao vừa rồi Lưu Quân còn là bộ dạng ủ rũ, lên lầu một chuyến liền phục hồi tinh khí thần?

Phó Kỳ Thâm chú ý tới ánh mắt của Châu Thiện, dựa sát vào hỏi:

“Như thế nào? Có phải là quỷ không?"

Châu Thiện bị hơi thở nóng cháy của Châu Thiện làm đỏ mặt:

“Không rõ ràng, không giống như người.”

Nhưng đây chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ rõ ràng, cô tạm thời không báo cho người nhà họ Lưu. Nhưng càng quan sát hành động của Lưu Quân thì Châu Thiện càng thấy kỳ lạ.

Lưu Quân trời sinh có chân mày lá liễu cong cong, cung điền trạch đầy đặn có chí, ngũ quan tinh trí sạch sẽ, xem như tướng mạo rất tốt. Nhưng phụ nữ có tướng mạo như vậy thường sẽ sáng sủa rộng rãi, hoạt bát hiền hòa, Lưu Quân thì u ám lạnh lùng, hoàn toàn không dính dáng gì với tướng mạo này.

Ngược lại giống như là tròng một lớp da vào.

Trong lòng Châu Thiện nổi lên mấy suy đoán.

Ăn cơm trưa xong, Lưu Quân chủ động kêu Châu Thiện ra ban công nói chuyện.

Lưu Quân nói thẳng:

“Cô hãy mau rời khỏi nhà tôi.”

Châu Thiện cười khinh thường nói:

“Nhà của cô? Đây là nhà cô thật sao?”

Mắt Lưu Quân lóe tia sáng:

“Ý cô là sao!”

Tròng mắt của Châu Thiện chậm rãi nhìn hướng cây xanh mơn mởn trên ban công:

“Vừa gặp tôi đã nhìn thấu cô không phải con người, tự nhiên không phải Lưu Quân, cô ở lại nhà họ Lưu có mục đích gì?"

“Tôi không biết cô đang nói cái gì."

Châu Thiện ngửi mùi nơi này:

“Âm khí, trong nhà họ Lưu tràn đầy âm khí.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 286



Khắp nơi đều là âm khí mỏng manh, trên tường, bên ao nước, trên thực vật, tất cả đều quanh quẩn mùi âm khí, mùi đất rất nặng.

Châu Thiện bấu chặt mệnh môn của Lưu Quân, bắt buộc cô ta nhìn thẳng vào mình:

“Cô không phải Lưu Quân, rốt cuộc cô là ai?”

Cha Lưu đang ở dưới lầu tìm người, nghe tiếng động từ ban công thì kinh ngạc xông lên:

“Đại sư, các người đang làm gì?"

Châu Thiện kẹp một lá bùa vàng, đầu ngón tay cháy lên lửa màu xanh lá u ám:

“Bắt quỷ!”

Châu Thiện bấu chặt mặt của Lưu Quân, vỗ mạnh lá bùa vào mặt cô ta. Lưu Quân giật mình, hoảng loạn hét to.

Tiếp đó phát sinh chuyện kỳ lạ, khuôn mặt của Lưu Quân dần thay đổi, giống như chất keo hòa tan rồi hỗn hợp lại, mặt của cô ta hòa tan như ngọn nến rồi đông lại, nhưng khi đông lại thì biến thành khuôn mặt khác.

Lưu Quân ban đầu tự nhiên phóng khoáng giống như mỹ nhân dưới trăng, hiện tại xuất hiện ở trước mắt bọn họ là ánh sáng đom đóm. Ngũ quan nhạt nhẽo, mặt mày thanh tú, hoàn toàn khác với bộ dạng rực rỡ lúc trước.

Đương nhiên, hiện tại mới là bộ mặt thật của ‘Lưu Quân’.

Từ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người khiến ‘Lưu Quân’ ý thức được cái gì, kinh khủng bụm mặt, cô ta xoay mạnh cổ tay bị Châu Thiện bắt lấy, rắc một tiếng, từ cổ tay phát ra một tiếng vang trong trẻo, cánh tay bị vặn gãy xương nhưng cô ta cũng nhờ đó thoát khỏi Châu Thiện giam cầm. Lưu Quân giống như không có cảm giác đau, đầy thù hận lườm Châu Thiện rồi lùi nhanh ra sau, nhảy từ tầng hai xuống, rơi vào bồn hoa dưới lầu, ôm cánh tay biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Mấy người nhà họ Lưu từ phía sau chạy tới.

Cha Lưu sốt ruột hỏi:

“Người kia không phải Tiểu Quân, cô ta rốt cuộc là ai?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện cũng bị ‘Lưu Quân’ đột nhiên đổi khuôn mặt làm giật mình, cứ tưởng Lưu Quân là nữ quỷ che giấu kỹ, nhưng cảnh tượng vừa rồi rõ ràng không phải.

Sau khi ‘Lưu Quân’ tránh thoát Châu Thiện mới chợt nhớ ra vùng Tây Nam có loại thuật cấm, lấy thi du, tro cốt của người c.h.ế.t trộn vào hoa hòe, giọt sương mùa xuân, rút phần non từ cây liễu tháng ba, nh** h** trong hoa cây chuối, cộng thêm m.á.u của người thi chú, trộn với tỷ lệ khác nhau có thể chế thành một vị thuốc, linh tê.

Linh tê là thuốc, cũng là chú, truyền thuyết dùng linh tê thoa mặt, có thể biến khuôn mặt người sống thành vẻ ngoài của người chết, khiến người sống nhìn thấy khuôn mặt người chết.

Làm ra chú linh tê là vì thời xưa ở vùng Tây Nam có một người chồng rất yêu người vợ đã mất, cả ngày buồn thương, nên chế ra linh tê bôi lên mặt nha đầu, chỉ vì ngắm khuôn mặt vợ yêu, để an ủi tương tư.

Nhưng dù vẻ ngoài giống thì tính cách, khí chất không thể sửa, người chồng nhanh chóng nhận rõ nha đầu không thể sắm vai vợ mình, tự tử trước mộ của vợ, đi theo vợ.

Loại cấm chú này thiêu đốt dương thọ của người thi chú, thêm vào linh tê chỉ có thể sửa túi da chứ không thể khiến người c.h.ế.t sống lại, mất nhiều hơn được. Về sau dần dà không ai dùng, nên nó biến mất.

Châu Thiện không ngờ ở Tây Bắc được nhìn thấy linh tê đặc sản của Tây Nam.

Châu Thiện nói cho cha con nhà họ Lưu nghe nguồn gốc và tác dụng của linh tê.

Cha con nhà họ Lưu lộ vẻ mặt quái dị hỏi:

“Cho nên người vừa rồi thật sự không phải Tiểu Quân?”

Châu Thiện lắc đầu: “Không phải."

Vẻ mặt của cha Lưu nghiêm túc nói:

“May mắn ban công cũng có camera, nếu không thì tôi không biết nói sao với cha vợ.”

Cha của Khâu Lỵ Hương yêu thương cháu ngoại gái duy nhất, lúc trước Lưu Quân qua đời, ông cụ không tha thiết cơm nước, sức khỏe dần suy sụp.

Hôm nay Khâu Lỵ Hương vừa dẫn Lưu Quân đi gặp ông cụ, bây giờ biết không phải là Lưu Quân thật, sao ông cụ chịu nổi chứ?

Có được rồi mất đi khiến người khó chịu hơn là chưa từng có hy vọng.

Rầm!
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 287



Phía sau có tiếng động khác lạ.

Khâu Lỵ Hương cầm một túi nước ấm đẩy mở cửa ban công, định bước một chân vào thì nghe đoạn đối thoại như vậy, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, thẳng tắp ngã xuống đất. Trong một chốc nhà họ Lưu đều luống cuống tay chân, gọi 120, lái xe khỏi gara đưa đi bệnh viện.

Trong đầu Châu Thiện không ngừng hiện ra khuôn mặt cô gái thoa linh tê, Lưu Quân rất đẹp, cô gái thì hơi bình thường nhưng cũng khá xinh:

“Tại sao cô ta phải giả mạo Lưu Quân?”

Con trai thứ ba nhà họ Lưu nghe thắc mắc của Châu Thiện thì cười khẩy nói:

“Vì tiền chứ gì, Tiểu Quân là người thừa kế của nhà chúng tôi, nhiều tiền như vậy đổi lại là người khác thì có ai không động lòng?”

Châu Thiện kỳ lạ nhìn hắn:

“Lưu Quân là người thừa kế của nhà họ Lưu?”

Hơi vô lý, nhà họ Lưu có ba người con trai rồi, dù cha Lưu trọng nữ khinh nam cỡ nào cũng không nên bỏ qua ba người anh của cô ta, giao hết gia sản vào tay Lưu Quân. Hơn nữa Quan Tây trọng nam khinh nữ rất nặng, nhà họ Lưu là gia đình kinh doanh truyền thống, Châu Thiện nghe nói gia đình Quan Tây bình thường đều là con trai trưởng kế thừa gia nghiệp.

Xem bộ dáng của cha Lưu hẳn là hơi nể trọng con trai cả, thế thì chuyện này hơi phi lý.

Con trai thứ ba nhà họ Lưu tự biết lỡ mồm, vội vàng che miệng, có chút cố ý xoay chuyển đề tài, không nhắc lại câu vừa buột miệng.

Cha con nhà họ Lưu nhanh chóng đưa Khâu Lỵ Hương vào bệnh viện.

“Ông cho tôi tiền ngay bây giờ?”

Châu Thiện nhìn cha Lưu đưa chi phiếu, có chút không biết làm sao.

Cha Lưu gật đầu, nói:

“Tôi đã đưa tiền đặt cọc một triệu cho Triệu thiên sư, đây là tiền thanh toán. Vốn thỏa thuận xong việc sẽ chuyển vào tài khoản mà Triệu thiên sư cung cấp, nhưng trong tay tôi đang có chi phiếu, đưa thẳng cho Châu thiên sư cũng tiện lợi hơn.”

Châu Thiện nhìn con số trên chi phiếu, hút ngụm khí, Triệu Huy này lòng dạ hiểm độc còn hơn trong tưởng tượng của cô.

Châu Thiện đẩy tấm chi phiếu đi:

“Ông Lưu, tôi cứ cảm thấy việc này không phải đơn giản như vậy."

Nếu Lưu Quân do người giả trang thì âm khí trong nhà họ Lưu hợp lý, dù sao linh tê là vật chí âm, nhưng cô gái giả trang Lưu Quân thật sự chỉ vì quyền thừa kế của Lưu Quân nên mới giả làm Lưu Quân sao?

Lùi mười nghìn bước giả thiết, nếu cô ta muốn yên ổn đạt được quyền kế thừa thì nên sắm vai Lưu Quân cho tốt, nhưng cô ta làm cái gì? Giết c.h.ế.t cá chép, rùa đen, con cún, làm các hành động kỳ dị như vậy chẳng lẽ chỉ vì trút giận?

Trong đó có quá nhiều điểm đáng ngờ, Châu Thiện vẫn chưa làm rõ được, cô không muốn mấy chuyện cong quấn rắc rối, nên đến bây giờ vẫn không rõ manh mối.

Cha Lưu thở dài: “Hiện giờ biết con gái đáng thương của tôi không phải c.h.ế.t rồi sống lại, tuy rằng tiếc nuối, cũng xem như chấm dứt tâm sự của chúng tôi. Tôi mời đại sư đến vốn là vì thân thế của Tiểu Quân, nay đã rõ chân tướng thì chuyện này hãy dừng ở đây.”

Châu Thiện có chút không hiểu ra sao: “Nhưng tôi còn chưa kịp làm cái gì."

Châu Thiện cảm thấy âm khí nặng như vậy khá lạ, dùng một tấm bùa thăng dương lên người Lưu Quân, dùng linh tê có một điều quan trọng nhất là giữ âm khí trong người, bùa thăng dương của Châu Thiện vô tình làm giảm âm khí của ‘Lưu Quân’ nên phá ảo giác linh tê.

Nếu không phải như vậy e rằng khó phát hiện ra loại thuốc thần kỳ như linh tê.

Chỉ dùng một lá bùa nho nhỏ mà cha Lưu sẵn lòng cho cô ba triệu, quá khoa trương.

Nhà họ Lưu rốt cuộc giàu đến cỡ nào mà hào phóng thế?

Thái độ của cha Lưu hơi kỳ lạ, dường như không muốn Châu Thiện lại xen vào chuyện này, luôn miệng bảo sự tình dừng ở đây.

Vân Mộng Hạ Vũ
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 288



Vì thái độ của cha Lưu nên Châu Thiện đành cầm chi phiếu chào từ biệt, ở lại nhà họ Lưu còn chưa tới năm tiếng.

Đây là lần kiếm tiền dễ nhất của cô từ trước đến nay.

Nhưng Châu Thiện không vui vẻ như trong tưởng tượng, mà là vừa đi vừa nhíu mày:

“Tôi cuối cùng cảm thấy mình xem nhẹ cái gì."

Phó Kỳ Thâm dịu dàng an ủi cô:

“Sự tình rất nhanh liền sẽ được phơi bày."

Bởi vì Khâu Lỵ Hương té xỉu, nhà họ Lưu rơi vào rối ren nên không ai tiễn hai người, Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm dọc theo đường lát đá đi hơn mười phút mới đi ra khu dân cư Hạnh Phúc.

Vừa ra khỏi cổng khu dân cư Hạnh Phúc, Châu Thiện phát hiện có luồng gió mạnh ập đến sau lưng, cô thói quen đỡ đòn.

Châu Thiện quay đầu thì thấy cô gái giả làm Lưu Quân hung hăng vỗ chưởng, nghiến răng nói:

“Lỗi tại tụi mày phá hủy mọi thứ!”

Châu Thiện lén ra hiệu, Phó Kỳ Thâm nhanh chóng hiểu ý của cô, giơ tay chặt đánh xỉu cô gái, sau đó hai người xấu xa kẹp người ta vào giữa, chọn lối đi không có người.

Chỗ tốt của thành phố Lộc Tuyền lúc này thể hiện ra, đất rộng người thưa, thêm vào khu dân cư Hạnh Phúc vốn hơi hẻo lánh, ban ngày cũng không thấy ai. Châu Thiện tìm một công viên, đưa người vào cái chòi ở sâu bên trong, hai người khoanh tay trước n.g.ự.c chờ cô gái tỉnh lại.

Phó Kỳ Thâm có chừng mực, lại qua năm phút thì cô gái tỉnh lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện lạnh nhạt nói:

"Cuối cùng tỉnh rồi."

Cô gái ban đầu còn mờ mịt, khi phản ứng lại thì muốn trốn, nhưng Châu Thiện sớm dùng biện pháp đối phó Thường Đức Minh là dùng cục đá lập một trận pháp ở vị trí Lục Hòa, nhốt cô gái ở trong đó.

Cô gái vỗ mạnh lá chắn vô hình, thẹn quá thành giận:

“Đồ xấu xa hèn hạ!”

Châu Thiện cố ý châm chọc cô ta:

“Còn cô giả làm Lưu Quân âm mưu cướp gia sản của cô ấy chẳng phải càng hèn hạ hơn tôi sao?”

Diêu Tố Thu kinh ngạc nói:

“Mày thì biết gì.”

Huyền học có năm thuật gồm núi, y, mệnh, bặc, tướng, năm thuật này đã thành trường phái, Điền Nam nhà họ Diêu là chi nhánh ‘y’ trong ngũ thuật, cái gọi là thầy thuốc, chủ yếu là phối dược. Diêu Tố Thu đắp linh tê lên mặt là điều phối từ phương thuốc tổ truyền mà cô ta ăn trộm được.

Diêu Tố Thu từ bỏ chống cự, ôm chân ngồi dưới đất:

“Hai người rốt cuộc có quan hệ gì với nhà họ Lưu?”

Châu Thiện ý thức được dường như Diêu Tố Thu hiểu lầm cái gì, vội vàng chối bỏ quan hệ với nhà họ Lưu, biểu thị chính mình chỉ là quan hệ thuê mướn, hiện tại nhiệm vụ hoàn thành, không ai nợ ai.

Không biết Diêu Tố Thu có tin hay không, cô ta chậm rãi kể một câu chuyện xa xưa.

Điền Nam nhà họ Diêu và Tấn Trung nhà họ Khâu đời đời thân thiết, từ thời dân quốc và xưa hơn nữa hai người đều là thế gia phong thủy tiếng tăm lừng lẫy, nhà họ Khâu theo trường phái bặc, người nhà họ Diêu theo trường phái y, một người hỏi cát hung, một người bắt âm dương, hai người hợp tác thân thiết khăng khít. Lúc hai nhà thân thiết nhất thì có lập khế kim an, muốn đời đời làm thông gia với nhau. Thời dân quốc, hai nhà cùng đầu vào Phát Khâu tướng quân Tôn Điện Anh, thuở ấy tổ tiên của nhà họ Diêu và Lưu đều là người tài ba dưới tay Tôn Điện Anh.

Về sau Tôn Điện Anh không được c.h.ế.t tốt, cây đổ bầy khỉ tan, chiến hỏa dấy lên, con cháu nhà họ Diêu c.h.ế.t gần hết, chỉ còn một nhánh. Nhà họ Khâu dọn đến Tấn Trung, hai nhà dần ít liên hệ, nhưng khế kim lan vẫn còn giữ.

Đến đời cha của Diêu Tố Thu thì nhà họ Diêu chỉ còn một mình ông. Nhà họ Khâu đông con cái hơn, bọn họ không còn tụ tập thuật ‘bặc’ nữa, ngược lại trở thành cá mập trong ngành than đá ở Tấn Trung.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 289



Cha của Diêu Tố Thu là Diêu Huy năm hai mươi tuổi bị nhà họ Diêu cử tới Tấn Trung thực hiện khế kim lan, bởi vì đã hai đời không ký khế ước, đời thứ ba vẫn không ký thì xem như thất ước.

Diêu Huy vội chạy đến Tấn Trung, rất nhanh gặp gỡ cô chủ của nhà họ Khâu lúc ấy là Khâu Lỵ Hương.

Diêu Huy vừa gặp đã thương Khâu Lỵ Hương, nhưng bà từ chối hôn sự này. Lúc Khâu Lỵ Hương ham chơi xuống mỏ thì gặp phải hầm sụp đổ, bị chôn trong một cái mỏ, có mấy thợ mỏ khác bị chôn cùng bà, nhưng duy nhất một anh thợ mỏ tìm được bà, cũng chia cơm nắm duy nhất mình có cho Khâu Lỵ Hương, hai người cùng nhau chờ đợi cứu viện.

Khâu Lỵ Hương thích thợ mỏ này, nên bà thẳng thắn từ chối lời cầu hôn của Diêu Huy, tìm cha mình đòi gả cho công nhân mỏ kia.

Cha của Khâu Lỵ Hương tức giận, nhanh chóng điều tra ra bối cảnh gia đình của công nhân mỏ, nhưng điều tra xong ông yên lòng.

Công nhân mỏ tên là Lưu Đại Mã, đã sớm cưới vợ, người vợ còn sinh ba đứa con trai cho ông, đứa con nhỏ nhất chưa đầy tháng.

Khi Khâu Lỵ Hương biết tin người trong lòng đã kết hôn thì không còn hy vọng gì, rối rắm nhiều điều cuối cùng đồng ý kết hôn với Diêu Huy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khâu Lỵ Hương giống như hờn dỗi vậy, vội vàng gả cho Diêu Huy và cùng quay về Điền Nam. Khâu Lỵ Hương nhanh chóng mang thai mười tháng sinh ra một đứa con gái. Diêu Huy vốn cho rằng có thể sống những ngày yên ổn hòa thuận thì không biết Lưu Đại Mã từ đâu hỏi thăm đến đây, tìm được Khâu Lỵ Hương.

Lưu Đại Mã nói cho Khâu Lỵ Hương biết vợ mình lúc ở bên giếng phơi rau thì ngã vào trong giếng, đã chết.

Lưu Đại Mã lặn lội nghìn dặm tìm đến Khâu Lỵ Hương, bà hiểu ngay ý tứ của ông, tối hôm đó mua một tấm vé xe lửa, tùy tay ném con, đi theo người trong lòng chạy về Tấn Trung.

Người dự bị muôn đời Diêu Huy biết tin dữ này thì lửa giận lên tăng xông, m.á.u đọng ở cổ họng, bị tươi sống tức chết.

Bởi vì chuyện này mà nhà họ Diêu và nhà họ Khâu hoàn toàn cắt đứt quan hệ, hai nhà từ nay không còn qua lại.

Rất nhanh, Khâu Lỵ Hương và Lưu Đại Mã chưa cưới đã mang thai lần thứ hai sinh ra một đứa con gái. Sau khi Khâu Lỵ Hương lần thứ hai đẻ con gái thì cha của bà đành nhắm mắt thừa nhận cuộc hôn nhân này.

Cha của Khâu Lỵ Hương chỉ có một người con gái là bà, không thể nhìn con gái mình theo công nhân mỏ trừ vẻ ngoài ra chẳng được gì này sống trong nghèo khổ, sau khi xuống giọng thì ông ta bắt đầu bồi dưỡng con rể. Việc làm ăn của nhà họ Khâu dần giao vào tay Lưu Đại Mã, trước đó cha của Khâu Lỵ Hương vì bảo chứng địa vị cho Khâu Lỵ Hương và cháu ngoại gái nên ký hiệp nghị với Lưu Đại Mã.

Tất cả tài sản của nhà họ Khâu phải để lại cho cháu ngoại gái, tài sản trọng yếu của nhà họ Lưu cũng viết tên của Lưu Quân, ba người con trai của Lưu Đại Mã được chua cổ phần cộng lại chỉ có năm phần trăm, đây còn là vì ông Khâu thấy Lưu Đại Mã chăm chỉ làm nên cho ưu đãi.

Tất cả mâu thuẫn bắt đầu từ hiệp nghị này, Lưu Đại Mã trọng nam khinh nữ đặc biệt nghiêm trọng, bảo ông yêu thương đứa con gái này thì cũng được, nhưng bắt ông giao phần lớn tài sản cho con gái thì ông tuyệt đối không đồng ý.

Lưu Đại Mã cho rằng con gái sớm muộn gì là người của nhà khác, chỉ có con trai mới vĩnh viễn chảy dòng m.á.u của mình!

Châu Thiện sờ cằm:

“Cô là con gái cả của Khâu Lỵ Hương?”

Mắt Diêu Tố Thu rưng rưng lệ:

“Đúng, tôi hận bà ấy! Từ nhỏ bà ấy đã vứt bỏ tôi, nhưng muốn tôi nhìn bà ấy c.h.ế.t thì tôi không làm được.”

Châu Thiện ra tay cởi bỏ trận pháp giam cầm Diêu Tố Thu, nổi hứng thú hỏi:

“Tại sao nói vậy?”
 
Back
Top Bottom