Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán

Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 240



Châu Thiện buông xuống chén trà:

“Vậy cháu đi hỏi thăm bạn Quảng trước.”

Gian phòng mà người phụ nữ chỉ nằm ở trong cùng, cửa khép hờ không khóa. Châu Thiện gõ hai tiếng, trong phòng không có động tĩnh, cô do dự một chút, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng.

Vừa đẩy mở cửa, Châu Thiện bị giật mình.

Gian phòng rất nhỏ, bởi vì cửa sổ ở trên cao nên tia sáng không quá chói, trong căn phòng nhỏ hẹp mờ tối dán đầy bùa chú.

Châu Thiện chợt nhận ra điểm quái dị của nguyên tòa nhà, cô vừa vào nhà họ Quảng liền trông thấy bùa chú, vòng hoa, tiền giấy còn chưa đốt hết trong thau, lúc ấy tưởng chưa xong việc tang lễ, nhưng nay xem ra làm gì có tang lễ của cha mà dán đầy bùa chú trong phòng con trai? Dưới đất cũng dán bùa, sắp không có chỗ đặt chân.

Quảng Niệm Tề không đi học ôm chân ngồi giữa bùa chú, bên cạnh mở ra vài cuốn sách. Mắt của Châu Thiện nhìn xa, thấy rõ có Kinh Pháo Hoa, Kinh Kim Cương, Kinh Thánh, đúng là có đủ hết.

Châu Thiện ngẫm nghĩ, cởi giày bước vào. Phó Kỳ Thâm và mẹ của Quảng Niệm Tề đều ở ngoài cửa nhìn, không có tiến vào.

Châu Thiện dịu giọng kêu lên:

“Bạn Quảng Niệm Tề.”

Quảng Niệm Tề ngẩng đầu, Châu Thiện liền trông thấy hai quầng thâm mắt sắp che kín mặt của cậu ta, gò má hõm sâu, vẻ mặt ủ rũ, mới không gặp một ngày mà giống như là bị ai hút sạch sinh khí.

Miệng Quảng Niệm Tề lẩm bẩm, ánh mắt tan rã, giống như là không thấy người sống đứng trước mặt mình:

Vân Mộng Hạ Vũ

“Có quỷ, có quỷ."

Người phụ nữ dường như lo lắng Quảng Niệm Tề buột miệng nói ra điều gì, vội vàng giải thích:

“Đứa nhỏ này từ lúc cha của nó mất thì hơi không bình thường."

Nhưng rõ ràng hai hôm trước Quảng Niệm Tề đi học còn khỏe mạnh.

Châu Thiện hỏi mấy vấn đề, Quảng Niệm Tề luôn miệng nói có quỷ, cậu bé lúc trước hoạt bát hay cười hiện giờ giống như bị dọa ngớ ngẩn, chỉ biết kêu la "Có quỷ có quỷ."

Mấu chốt là mẹ của người ta ở sau lưng nhìn chằm chằm, Châu Thiện muốn làm gì con trai của người ta cũng không tiện làm trước mặt bà mẹ.

Châu Thiện đang suy nghĩ thì mẹ của Quảng Niệm Tề lạnh lùng nói:

“Bạn học nhỏ, các người cũng thấy tình huống của thằng bé rồi, thật sự không thể đi học, các người nói với giáo viên một tiếng cho nghỉ phép đi.”

Lời nói lộ rõ ý đuổi khách.

Không thể hỏi Quảng Niệm Tề được gì, Châu Thiện bỏ cuộc, xoay người ra ngoài, cẩn thận khép cửa phòng lại.

Mẹ của Quảng Niệm Tề luôn cảnh giác nhìn hai người, đang định nói gì thì Châu Thiện mở miệng ngắt lời bà.

Châu Thiện nói thẳng:

“Dì, bùa chú dán trong nhà dì vẽ sai rồi, bùa đuổi quỷ không phải vẽ như vậy.”

Mẹ của Quảng Niệm Tề:

Châu Thiện nghiêm túc lấy một xấp bùa từ trong ba lô ra, xé một lá bùa ở trên tường xuống so sánh:

“Dì nhìn này, lá bùa trong nhà của dì chất giấy thô ráp, không phải làm bằng gỗ đào, chắc là bằng cỏ bình thường, hiệu quả bị giảm. Còn nữa, chu sa trên bùa không chính tông, chu sa thượng đẳng phải dùng rượu trắng hòa tan, chu sa trên tờ giấy không có mùi rượu, phỏng chừng là màu bình thường, hơn nữa”

Châu Thiện có chút ghét bỏ:

“Vẽ cái quỷ gì đây?”

Châu Thiện giơ lá bùa mình vẽ, nét bút mạnh mẽ, giống như vô hình lại có khuôn mẫu, liền mạch lưu loát, lá bùa bên cạnh so với xấp bùa này thì trông thô ráp vẽ bậy.

Châu Thiện cố gắng chào hàng bùa vàng của mình:

“Dì hãy dùng của cháu đi, bảo đảm dùng bùa liền trừ quỷ, tuyệt đối không lại đến tai họa nhà của dì, một tấm chỉ lấy ba trăm tám mươi, rẻ không?”

Mẹ của Quảng Niệm Tề nét mặt sa sầm hỏi:

“Thì ra bạn học của con trai tôi là thần côn?”

Châu Thiện vỗ ngực:

“Cháu là đại sư đuổi quỷ hàng thật đó!”

Người phụ nữ không kiên nhẫn nói:

“Vớ va vớ vẩn, nhà tôi không có quỷ."
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 241



Châu Thiện cười lại muốn nói cái gì, người phụ nữ vội đuổi hai người ra ngoài:

“Đã thăm con trai tôi xong rồi thì đi mau!”

Bà đuổi hai người ra khỏi nhà, đóng sầm cửa trước mặt hai người.

Châu Thiện câm nín bĩu môi:

“Xì.”

Phó Kỳ Thâm luôn im lặng nhìn những gì Châu Thiện làm, sau khi cô bị từ chối trước cửa mới hỏi:

“Diễn kịch vui không?”

Châu Thiện lải nhải:

“Tôi không thèm giả dạng thâm trầm, bày ra vẻ cao nhân lánh đời. Cậu không biết đâu, mỗi lần bị người ta xem là thần côn nhưng cuối cùng phải cúi đầu rụt rè gọi là đại sư, cảm giác siêu! Thích!”

Phó Kỳ Thâm:

“Bộ dạng của cậu hiện giờ giống thần côn còn hơn thần côn.”

Châu Thiện phẩy tay, bắt đầu nổi lên tính toán:

“Vốn nghĩ tình là bạn học không định lấy tiền, hoặc lấy ít thôi, nhưng bây giờ tôi suy nghĩ nên lấy bao nhiêu tiền. Hưm, nhà bọn họ chắc không giàu, người cha mới chết, mẹ là công nhân vừa nghỉ phép, chung cư sắp dỡ bỏ, người khác đều chuyển nhà mà bọn họ còn ở thì chắc là vì không có tiền”

Nên ra giá bao nhiêu? Đây là một vấn đề.

Phó Kỳ Thâm không kiềm được cốc đầu cô:

“Lòng cảm thông của cậu đi đâu rồi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện phủi tay của cậu:

“Bị chó ăn.”

Châu Thiện tiếp tục tính toán mối làm ăn này:

“Tôi để lại một tấm bùa trong nhà họ, mấy ngày nay chắc nhà họ luôn bị ma quỷ quấy phá, tối nay chắc chắn cũng chạy không thoát, chậm nhất ngày mai sẽ đến tìm tôi, mà tôi thì”

Châu Thiện làm bộ dạng giống như làm việc gì ghê gớm:

“Tôi nhét tấm danh thiếp trong túi áo của Quảng Niệm Tề, trên đó có số điện thoại di động của tôi.”

Phó Kỳ Thâm không kiềm được nhắc nhở một câu:

“Chẳng phải cậu vừa nhận được một chục triệu sao?"

Trần Thiên Tông tiền nhiều rộng rãi, ông già kia vừa khỏe lại thì Trần Thiên Tông lập tức chuyển khoản mười triệu cho Châu Thiện. Lúc ấy Châu Thiện cũng được cho biết nguyên nhân ông già trúng cổ, ông già yêu thích đồ cổ, thường đi chợ đào chút đồ cổ, mầm họa lần này đến từ một lọ thuốc hít.

Ông già thông qua con đường bí mật biết chợ đen có một lọ thuốc hít chuyên cung cấp cho hoàng gia trong năm Càn Long, thế là tới cửa mua, ngày ngày ngắm nghía. Nào ngờ trên lọ thuốc hít sớm bị người cố ý bôi một lớp trứng cổ dày đặc và bảy con cổ trùng tươi sống.

Châu Thiện giải thích với Phó Kỳ Thâm:

“Tiền không phải thú vui, quá trình kiếm tiền mới thú vị, mà thôi, người nông cạn như cậu không hiểu đâu.”

Phó Kỳ Thâm: a, tôi nông cạn.

Châu Thiện lộ ra nụ cười ngọt ngào giống như mỗi lần nhận được việc, sải bước chạy xuống cầu thang.

Ban đêm, nhà họ Quảng.

Mẹ Quảng ngồi xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn, tay cầm xâu chuỗi Phật, trước người thờ pho tượng Phật nhỏ, lẩm bẩm đọc:

“Ta không sợ ngươi, không sợ, không sợ "

Mẹ Quảng lần nhanh tràng hạt nhưng không thể làm dịu đi tâm trạng nôn nóng của bà.

Nguyên nhà bật đèn sáng trưng, mở tất cả ngọn đèn, nhưng mẹ Quảng vẫn cảm thấy không đủ, đốt một vòng ngọn nến trước tượng Phật, bà ngồi trong vòng tròn đó.

Đồng hồ bất giác xoay đến mười giờ tối, im phăng phắc.

Nhà họ Quảng sáng đèn bỗng tách một tiếng, tất cả đèn tắt ngấm.

Mẹ Quảng thậm chí không dám quay đầu nhìn một cái, bên mép tóc chảy ra mồ hôi lạnh, tốc độ tay lần tràng hạt bất giác chậm lại.

Rất nhanh, một tiếng két rất nhỏ nhưng trong đêm yên tĩnh thì chẳng khác gì tiếng sấm nổ. Lúc chập tối mẹ Quảng đã khóa kỹ cửa sổ, người ngoài cho dù có chìa khóa đều không thể từ bên ngoài mở ra.

Mẹ Quảng cúi đầu nhìn vòng ngọn nến mà mình bày ra, đã có một nửa tắt lửa, chỉ có khoảng mười cây là ánh nến đung đưa cũng sắp tắt.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 242



Mẹ Quảng vội ném tràng hạt đi, vươn tay ra che ngọn nến, qua khóe mắt thấy một bóng đen hẹp dài đổ dưới đất, loáng thoáng có thể nhìn ra là hình người, tay chân nhọn đến khó tin, cổ nghiêng với góc độ kỳ dị, giống như bị bẻ gãy, kéo tóc đen dài bò nhanh dưới đất.

Mẹ Quảng thét chói tai, cầm hai cây nến nhanh chóng tới gần tượng Phật vàng, cái bóng dưới đất vẫn kiên định bò đến gần bà.

Mẹ Quảng chộp lấy đồ cúng trên bàn thờ ném xuống đất, nhưng tràng hạt, Kinh Pháp Hoa, Kinh Kim Cương đều vô dụng, thậm chí không làm bóng ma kia chậm bớt, khoảnh khắc bóng đen đó chộp lấy mắt cá chân của mẹ Quảng thì bà tuyệt vọng nín thở.

Ngay lúc này, trên bức tường phía sau tượng Phật bỗng tỏa ánh sáng vàng, ánh sáng rực rỡ khiến người không mở mắt ra được. Bên tai mẹ Quảng nghe một tiếng hét thảm âm u lạnh lẽo, k*ch th*ch màng nhĩ đau đớn, giống như có vô số máy khoan điện cùng xoáy vào trong não vậy.

Lâu thật lâu sau, mẹ Quảng mới nơm nớp lo sợ mở mắt ra, ánh trăng tiêu điều chiếu vào, chỗ cửa sổ đặc biệt sáng sủa, xung quanh bình tĩnh đến lạ, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhưng Trần Tuệ biết con quỷ kia sẽ không tốt bụng bỏ qua cho bà dễ như vậy, giống như với chồng của bà, nó phải cho gia đình ba người cùng đi âm phủ đền mạng mới được.

Trần Tuệ kiệt sức xụi lơ dựa vào bàn thờ sau lưng, bà dường như nhìn thấy cái gì, kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy bức tường kề sát tượng Phật khuôn mặt từ bi mỉm cười đột nhiên xuất hiện một tấm bùa.

Trên lá bùa còn tỏa ánh sáng vàng m.ô.n.g lung chưa tán hết, từng nét chữ khá quen thuộc. Bùa khắp nhà đều do Trần Tuệ dán lên, bà biết mình tuyệt đối không dán tấm đó.

Căng thẳng cực độ qua đi là thả lỏng tinh thần, trong đầu Trần Tuệ trống rỗng, bất giác hiện ra hình ảnh thiếu nữ mặc đồng phục cà lơ cà phất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đèn sáng trở lại.

Châu Thiện về nhà liền vùi đầu vào máy vi tính, bỏ luôn bữa cơm chiều, cuối cùng là Phó Kỳ Thâm lặng lẽ bưng đồ ăn đã hâm nhiều lần từ trong nhà mình đến nhà kế bên, Châu Thiện mới ăn vài miếng.

Trong lúc ăn cơm, Châu Thiện cắn đũa nghĩ ngợi lung tung, Phó Kỳ Thâm thấy bộ dạng buồn rầu đó thì hỏi:

“Sao vậy?”

Châu Thiện hắng giọng chỉ hướng đồ ăn:

“Cha mẹ của tôi có biết tôi lúc trước yêu đương với cậu không? Tại sao hai chúng ta thuê cùng một dì nấu cơm?”

Đương nhiên trong ký ức của Châu Thiện thì dì nấu cơm do Châu Gia Bình không yên tâm kỹ năng sống của cô nên đã thuê người, nay xem ra rõ ràng dì ấy đã thói quen chăm sóc sinh hoạt của hai người, hơn nữa gần như không hề thấy lạ đối với mô thức sinh hoạt chung một mái nhà giữa Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm.

Phó Kỳ Thâm mặt không đổi sắc gắp một miếng bông cải xanh cho cô:

“Đúng vậy, chúng ta đã sớm đính hôn từ bé.”

Châu Thiện không kiềm được phun ra ngụm cơm trong miệng, may mà cô quay đầu nhanh, nếu không thì hạt cơm trắng tinh đã dính đầy mặt Phó Kỳ Thâm.

Châu Thiện khó tin chỉ hướng Phó Kỳ Thâm, lại chỉ vào mình:

“Đính hôn từ nhỏ? Cậu và tôi?”

Phó Kỳ Thâm cực kỳ bình tĩnh gật đầu, huơ Bạch Ngọc đeo trên cổ tay:

“Nhìn thấy không? Tín vật định tình, tín vật ban đầu là một miếng thẻ thần, trên thẻ có tượng thần nữ, chân mày thanh tú mắt đẹp, tay cầm thương anh hoa hai đầu, đáng tiếc lỡ làm vỡ.”

Châu Thiện càng cắn chặt đũa, rất nhanh để lại dấu lõm sâu trên cây đũa, trong lòng hơi lo. Tượng thần nữ tay cầm thương anh hoa hai đầu chắc chắn là cô rồi, chỉ có cô là thích khắc tượng lên vật, thương Tử Sát là thứ duy nhất trong cõi trời đất này. Huống chi trong trí nhớ của cô có ấn tượng thẻ thần bằng gỗ lim.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 243



Nghĩ đến đây mắt Châu Thiện sáng lên, chạy nhanh đến bàn hộc, mở ngăn kéo lấy Huyết Kỳ Lân ra, cô gọi nó ra.

“Lúc trước ta lấy hộp gỗ lim cất chứa ngươi làm thành tấm thẻ thần tặng người, có phải là tặng cho cậu ta không?”

Huyết Kỳ Lân không chút do dự gật đầu:

“Đúng.”

“Ta và cậu ta đính hôn từ nhỏ?”

Huyết Kỳ Lân im lặng, chần chừ nhìn hướng Phó Kỳ Thâm, thấy khóe môi cậu cong lên nụ cười khó nắm bắt thì người khẽ run, tội nghiệp cúi đầu, móng chân cào nhẹ, muội lương tâm nói một câu:

“Đúng rồi, đính hôn từ nhỏ, chờ học xong đại học sẽ thành thân.”

Châu Thiện đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm.

Cô giãy giụa lấy điện thoại ra: “Ta không tin, ta muốn hỏi cha mẹ của ta.”

Khóe môi Phó Kỳ Thâm cong lên:

“Hỏi cũng vô ích, bọn họ sẽ không thừa nhận, nhưng mà sự thực như vậy, hai nhà đều rõ ràng, cậu biết, tôi biết, mọi người thầm biết.”

Châu Thiện từ bỏ xung động gọi điện thoại, hét to một tiếng:

“Tại sao lúc trước cậu không nói sớm?"

Gả cho người? Cô, Sơn Từ Thần Quân, sắp gả cho người khác?

Trong đầu Châu Thiện bắt đầu cân nhắc một nhát g.i.ế.c tên đẹp trai trước mặt, rồi bỏ trốn lang thang bốn bể.

Phó Kỳ Thâm bỗng thu lại nụ cười, mặt không cảm xúc: “A, lừa cậu đấy, vậy mà cũng tin.”

Bà nội nó!

Trước khi Châu Thiện nổi khùng lên, Phó Kỳ Thâm nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa trên bàn:

“Tôi đi rửa chén."

Lửa giận hừng hực trong lòng Châu Thiện bỗng bị dập tắt.

Châu Thiện nhìn bóng lưng bận rộn trong phòng bếp của Phó Kỳ Thâm, lặng lẽ phun ra một hơi, ngay lúc này, di động trên tay reo chuông, đến từ một dãy số xa lạ.

“Là bạn học Tiểu Tề phải không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Châu Thiện thu lại vẻ mặt giận dữ trên mặt, bình tĩnh nói:

“Là tôi.”

Hôm sau, hết tiết học buổi chiều, Châu Thiện xách đồ đi hướng nhà ngang hôm qua vừa ghé, sau lưng đi theo Phó Kỳ Thâm mãi không thể cắt đuôi được.

Lúc gõ cửa nhà họ Quảng, Trần Tuệ nhìn thấy hai người cũng không kỳ lạ, bà đã xem Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm là chung đội.

Sắc mặt Trần Tuệ tái nhợt, không trang điểm, căng thẳng mở cửa cho hai người, mời vào nhà.

Đãi ngộ hôm nay khác xa so với hôm qua, có trái cây, có trà, có đồ ăn vặt, trên bàn bày đầy ắp mâm cơm, tất cả đều nóng hổi, có cá có tôm, chắc Trần Tuệ đã điều tra kỹ.

Trần Tuệ biết hai người vừa tan học chưa ăn cơm, nặn ra nụ cười nhiệt tình mời cô và cậu ăn cơm.

Châu Thiện nhìn thoáng qua những đồ ăn thơm nức, lặng lẽ nuốt nước miếng, kiềm nén thức ăn ngon dụ dỗ, nói:

“Dì, cháu không có nhiều thời gian, chúng ta nói ngắn gọn, không ăn cơm."

Trần Tuệ căng thẳng xoa tay, gật đầu, bà không ngừng v**t v* ngón tay, nét mặt cực kỳ khẩn trương gò bó.

Phó Kỳ Thâm nhìn bộ dạng đó của Trần Tuệ, mí mắt nhướng lên:

“Dì muốn hút thuốc không?”

Trần Tuệ giật nảy mình, vội vàng khoát tay:

“Tôi không hút thuốc lá, không hút thuốc lá."

Nhưng không biết Phó Kỳ Thâm lấy đâu ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc đưa cho Trần Tuệ. Bà phản xạ giơ hai tay nhận, kẹp điếu thuốc lên lỗ tai của mình.

Châu Thiện xì cười, Trần Tuệ xấu hổ căng thẳng, mặt bất giác ửng đỏ.

Khác với hôm qua lạnh lùng thẫn thờ, hiện tại tinh thần của Trần Tuệ vẫn kém nhưng dường như hoàn toàn thả lỏng, nhiệt tình mà hơi khờ khạo.

Trông khá đáng yêu.

Châu Thiện cười khẽ, nhanh chóng thay vẻ mặt nhàn nhã tự tại:

“Chắc dì hiểu rõ con quỷ này, hãy nói lai lịch của nó đi.”

Trên mặt Trần Tuệ thoáng hiện biểu cảm ý vị sâu xa, có bất đắc dĩ, rối rắm, chán ghét, hối hận đủ loại cảm xúc.

Trần Tuệ do dự xoa tay, không mở miệng nói chuyện.

Châu Thiện mở miệng đập nát tâm lý may mắn của bà:

“Trừ quỷ cũng cần đúng bệnh hốt thuốc, dì không nói rõ lai lịch thì chúng cháu rất khó đúng bệnh hốt thuốc, đến khi đó nó lại muốn mạng của dì hoặc là bạn Quảng Niệm Tề thì chúng cháu bất lực.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 244



Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Trần Tuệ rối rắm thật lâu, dường như khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, chậm rãi nói ra câu chuyện nghe khiến người sợ phát sinh vào thập niên chín mươi.

Sự tình phát sinh ở thập niên chín mươi, khi xí nghiệp nhà nước trong làn sóng nghỉ việc. Vùng ngoại ô Bắc Kinh có một nhà máy của nhà nước, từng ăn nên làm ra trong thập niên bảy mươi, tám mươi, nhận đơn đặt hàng đủ nuôi sống mấy nghìn công nhân. Lúc nhà máy ở đỉnh cao nhất thì xây mấy căn nhà ngang, xem như chung cư trao cho đám công nhân ở, công nhân trong nhà máy chỉ cần giao tiền là được vào ở. Sau đó làn sóng công ty nhà nước bắt đầu rút đi, các xí nghiệp tư nhân như măng mọc sau mưa đột ngột nhô lên từ mặt đất, đánh tan tác công ty nhà nước.

Nhà máy này cũng giống như vậy, từ nhà máy lớn thuê mấy nghìn người co cụm thành nhà máy nhỏ chỉ cho một trăm người làm, nhưng vẫn không thể ngăn sóng lớn thời đại ập đến. Nhà máy sắp đóng cửa, nhiều công nhân bắt đầu thất nghiệp.

Nhà máy cố chống chọi vài năm nhưng vẫn không chịu nổi gánh nặng, quyết định giảm biên chế.

Vào phút mấu chốt này phát sinh một việc, trong một xưởng chi nhánh trong nhà máy có một cỗ máy cũ kỹ vô tình bị rớt một cây đinh, trùng hợp hôm đó một công nhân bắt đầu làm việc thì phát sinh sự cố, cỗ máy cuốn đi nguyên cánh tay phải của công nhân.

Thế là xưởng trưởng cho người này nghỉ việc, lúc này lại phát sinh một chuyện không lớn không nhỏ dẫn đến phí dàn xếp và phí chữa bệnh mãi chưa thể phát xuống, nhà của công nhân rất nghèo, cộng thêm thuở ấy kỹ thuật chữa bệnh không giỏi, công nhân mất nguyên cánh tay phải miễn cưỡng chịu đựng vài ngày thì chết.

Công nhân còn lại một đôi vợ và con gái, vợ là người câm, con gái mới lên năm, vẫn chưa đi học.

Vì thế phí dàn xếp và phí chữa bệnh vốn đưa cho công nhân bỗng không cánh mà bay, người câm không biết sự đời, cha mẹ của hai vợ chồng đều mất, nên không ai nói cho cô ta biết có phí tai nạn lao động.

Nhà ngang là chỗ ở phân phối cho công nhân của nhà máy, nay chồng đã mất, xưởng trưởng cảm thấy người câm và con gái không nên ở lại nhà tập thể của nhà máy, muốn đuổi hai mẹ con ra ngoài.

Lúc ấy là mùa đông, mùa đông phương bắc rất lạnh, nếu bị đuổi ra khỏi nhà cơ bản không sống được.

Thế là người câm đi chỗ xưởng trưởng cầu xin, tiếp đó rất nhiều người đều nhìn thấy người câm xế chiều rời đi, sáng ngày thứ hai mới trở về, quần áo có dấu vết bị xé rách, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Nhưng mà mặc kệ nói sao thì, người câm và con gái cuối cùng có chỗ ở trong mùa đông.

Từ sau sự kiện xưởng trưởng thì thanh danh của người câm ở trong nhà ngang hoàn toàn xấu, thời ấy dư luận trên cơ bản đổ hướng người phụ nữ, vợ của xưởng trưởng là cọp mẹ, người câm càng sống khốn khổ hơn.

Vợ của xưởng trưởng thường bỏ ra ít tiền thuê du côn đi "Khi dễ" người câm, muốn trút giận. Du côn nghênh ngang xông vào nhà, thanh danh của người câm càng nát.

Nhưng còn con gái, người câm không quá oán hận, khí chất càng lúc càng u ám, chỉ khi nhìn con gái của mình mới nở nụ cười của mẹ hiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hạnh phúc mong manh như bông tuyết đó hoàn toàn biến mất trong một đêm tuyết.

Con gái của người câm cùng mấy đứa trẻ trong nhà ngang đi ra ngoài chơi, mãi đến buổi tối bọn trẻ đều lục tục về nhà, chỉ có con gái của người câm là không trở về.

Đến tối, người câm sốt ruột muốn điên, thấy cửa liền gõ, thấy người liền túm lại, năn nỉ mọi người tìm con gái giùm mình.

Tuy rằng không thích người câm, nhưng người lớn trong nhà ngang đều biết cô bé lanh lợi kia, mềm lòng đồng ý. Mười mấy người lớn cầm đèn pin, bắt đầu tìm người giữa đêm tuyết.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 245



Rất nhanh liền tìm được.

Trong bồn hoa hẻo lánh ở dưới lầu, trong một người tuyết, mặt đã xanh, da đã trắng, toàn thân cứng ngắc lạnh lẽo.

Bởi vì đám nhóc mang cô bé ra ngoài chơi đều nói muốn cô bé làm một người tuyết giống y như thật.

Vì thế đám nhóc ngây thơ đến đáng sợ ngoác mồm cười, vốc từng nắm tuyết đổ lên người, trên đầu cô bé. Cô bé ngây ngốc đứng, mặc cho tuyết trắng phủ kín mặt mình.

Cô bé không dám nhúc nhích, vì nếu động đậy thì đám trẻ này sẽ không dẫn cô bé đi chơi nữa.

Tất cả đứa bé trong nhà ngang đều có mặt.

Nhìn người câm ôm con tuyệt vọng gào khóc, đám người lớn đều hỏi ra chân tướng từ miệng con của mình.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, rất nhanh liền không hẹn mà cùng làm ra một quyết định: giấu nhẹm chuyện này.

Dù sao người câm không nói được, không biết viết chữ, con của họ không thể có vết nhơ phạm tội, chuyện này nên bị chôn trong đêm tuyết, tuyệt đối không thể để bóng ma phủ lên cuộc đời tương lai của con họ.

Người câm tuyệt vọng không ngốc, ngược lại có một số chỗ rất thông minh, thí dụ như cô ta dễ dàng phân biệt được cảm xúc trên mặt đối phương. Nhưng không sao cả, con gái của cô ta đã chết, trụ cột khiến cô ta sống đã mất rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người lớn trong nhà ngang tụ tập lại với nhau thương lượng, cuối cùng mọi người đồng ý quyên góp tiền tổ chức lễ tang phong cảnh cho cô bé, từ nay không được đề cập chuyện này nửa chữ, coi như cô bé là ở bên ngoài ham chơi tiếp đó bị c.h.ế.t cóng.

Nhưng ngay đêm đó, người câm ôm xác con gái nhảy từ trên sân thượng xuống.

Tối đó tuyết rất lớn, rất trắng, trên đất tuyết sạch sẽ dưới nhà ngang nở ra đóa hoa đỏ thê lương sặc sỡ.

Giọng của Trần Tuệ hạ rất thấp, nét mặt giấu trong bóng tối, người ngoài không thấy rõ biểu cảm của bà:

“Hai người nói xem có phải đây là báo ứng?"

Ngữ khí của Trần Tuệ khiến người nghe bỗng cảm thấy hơi rùng rợn.

Châu Thiện tùy ý bắt chéo chân:

“Từ góc độ nào đó thì đây cũng xem là quả báo."

Gieo nhân nào gặt quả nấy, nếu không có những chuyện phát sinh ngày xưa thì đã không có lệ quỷ oán khí sâu nặng hôm nay, tự nhiên sẽ không có nhà ngang bị quỷ hồn quấy nhiễu.

Trần Tuệ sâu kín ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt trên bị ánh chiều tà chiếu đỏ rực, nửa dưới khuôn mặt vẫn bị bóng tối bao trùm:

“Người trong tòa nhà này đúng là đều đáng c.h.ế.t có phải hay không?"

Châu Thiện hơi cau mày, biểu cảm vẫn thản nhiên nói:

“Cháu không phải phán quan, hỏi cháu vô dụng.”

Trên mặt Trần Tuệ nặn ra nụ cười vặn vẹo, trạng thái của bà trông hơi điên cuồng:

“Vậy nên hỏi ai? Hỏi quan tòa à?”

Châu Thiện thờ ơ nói:

“Quan tòa chỉ cần lo chuyện trên đời, không quản được quả báo của âm phủ.”

Trần Tuệ nghe vậy cười khúc khích, khóe mắt bất giác ửng đỏ:

“Quả báo? Xem ra cháu cũng cho rằng những người này đáng c.h.ế.t nhỉ.”

Châu Thiện nhíu mày, không mở miệng giải thích.

Cảnh tượng hiện tại hơi kỳ dị, ba người ngồi trên ghế, Trần Tuệ trông hơi thần kinh, cười tủm tỉm nhìn Châu Thiện cùng Phó Kỳ Thâm.

Phó Kỳ Thâm như người gỗ lặng lẽ ngồi sau lưng bọn họ đột nhiên mở miệng: “Xem TV đi."

Phó Kỳ Thâm lấy remote từ bao giờ, chĩa hướng TV nhà họ Quảng, nhấn nút. TV lóe bông tuyết rồi hiện ra bóng người, là tin tức buổi tối, vừa mở TV thì kênh địa phương tự động phát tin thời sự.

Bên cạnh biên tập viên là một dãy tiêu đề nét chữ to:

“Gia đình năm người vừa dọn vào khu Phủ Hồ c.h.ế.t cháy trong biển lửa, không một người may mắn thoát khỏi."

Khi Châu Thiện xem tin tức này thì mí mắt khẽ động một cái, tư thế ngồi lười cũng bất giác thẳng lưng lên.

Theo tin tức thì trong gia đình năm người có cậu bé bốn, năm tuổi, hai vợ chồng ba mươi mấy tuổi, hai người khác nữa là mẹ vợ và mẹ chồng từ dưới quê lên chăm cháu ngoại và cháu nội.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 246



Rất nhanh, trên TV chiếu hình nạn nhân khi còn sống, không biết Châu Thiện vô tình hay cố ý mà nhấn nút pause khi hình ảnh xuất hiện.

Châu Thiện nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc, là mặt của bà chủ nhà ngày hôm qua họ gặp trong nhà ngang, lúc ấy bà đang dọn nhà đi, cô và Phó Kỳ Thâm còn trò chuyện với bà.

Hình ảnh trong TV là hình đủ gia đình năm người, trên mặt họ tràn đầy nụ cười, đứa bé ở giữa còn là trẻ sơ sinh bị vây vào giữa, được mẹ mình ôm vào ngực, đang chơi với móng tay trụi lủi của mình.

Thì ra con của bà chủ nhà còn nhỏ như vậy.

Châu Thiện nhẹ nhàng khép mắt lại, xem ra dấu vết quỷ hồn hoạt động không chỉ có tòa nhà ngang này.

Châu Thiện lại lặng lẽ mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:

“Vậy còn đứa trẻ đó thì sao? Nó cũng đáng c.h.ế.t sao?"

Sự tình phát sinh vào mười mấy năm trước, lúc ấy em bé rõ ràng vẫn chưa sinh ra.

"Còn mẹ vợ và mẹ chồng nữa, họ cũng đáng c.h.ế.t sao?"

Trong tin tức nói vì con gái (con dâu) của mình sinh con nên mới lên thủ đô giúp trông cháu, trước kia họ luôn ở quê mình.

Trần Tuệ nhìn hơi nước trong mắt Châu Thiện, ngược lại bình tĩnh nói:

“Lúc nghe kể chuyện kia thì cháu không khóc, sao bây giờ khóc? Là khóc vì bé trai kia sao?”

Châu Thiện mờ mịt vươn tay lau đi lệ vương khóe mắt, thì ra cô bất giác rướm nước mắt.

Cô kiên định lắc đầu: “Không, cháu khóc vì người chết.”

Câu chuyện trong nhà máy, đứa trẻ ngây thơ tàn nhẫn đến đáng sợ, người lớn lạnh lùng ích kỷ không thấy chút tình người, từ khía cạnh nào đó thì bọn họ đều là ‘quỷ; hại người. Trong câu chuyện chỉ có ba người là con người. Nhưng bây giờ bọn họ đều c.h.ế.t hết rồi, biến thành quỷ thật sự.

Trần Tuệ hoang mang cau mày, hiển nhiên không nghe hiểu ý của Châu Thiện.

Trần Tuệ lấy xuống điếu thuốc kẹp trên vành tai, v**t v* như kẻ thần kinh:

“Đều đáng chết, ai kêu có cha mẹ như thế, ai kêu bà ta có con trai con dâu như thế, ai kêu bà ấy có con gái con rể như thế, hết thảy đều đáng chết!"

Năm chữ cuối cùng là Trần Tuệ hét muốn rách cổ họng, vụt ngẩng đầu, tóc búi gọn cũng xõa ra, biểu cảm hung ác giống như lệ quỷ.

Không, cô ta vốn là lệ quỷ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khói đen giăng khắp nơi trên mặt Trần Tuệ, từng sợi gân xanh nổi lên, chằng chịt uốn lượn phủ khắp khuôn mặt, làn da trở nên đen ngòm, móng tay cũng mọc dài ra.

Cửa sổ rầm rầm khép lại, trong phòng nổi gió, vật phẩm bay khắp nơi.

Đồ ăn nóng hổi trên bàn lộ ra nguyên hình, tất cả đều là lá cây và bùn đất thối rữa.

Châu Thiện ngẩng đầu nhìn thoáng qua tượng Phật vỡ nát và bùa cũ trên tường.

Châu Thiện tùy tay vẽ bùa có thể chắn kiếp một lần, một con quỷ. Nhưng nay xem ra, rõ ràng có ba con quỷ.

Trước khi bọn họ đến thì Trần Tuệ đã bị nhập xác.

Giọng nói của Trần Tuệ trở lại khàn đục, là giọng nam:

“Hai ngươi muốn giúp chúng nó thì cũng c.h.ế.t cho ta!”

Khi hắn còn sống thì yếu đuối thành thật, không biết tranh thủ cho bản thân, không biết bảo hộ vợ và con gái, sau khi c.h.ế.t nhìn thấy tình trạng thê thảm của vợ con liền từ bỏ cơ hội đầu thai, tránh thoát âm sai bắt người, trốn đông trốn tây, rốt cuộc dựa vào oán khí vô biên tu thành lệ quỷ.

Chỉ có biến thành lệ quỷ mới có thể báo thù!

Châu Thiện vươn tay ngăn cản:

“Có thể nói lý được không? Lúc trước ta không hiểu nguyên nhân vụ việc, mà ta cũng chưa giúp gì, ngươi đã muốn g.i.ế.c ta?"

Hơn nữa Châu Thiện để lại lá bùa trong nhà họ Quảng không phải trừ quỷ, mà là đuổi quỷ, có hiệu quả đánh lui quỷ mị, cùng lắm là xua tan oán khí trên người quỷ tạo thành vết thương, tuyệt đối không có tổn thương trí mạng.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 247



Mặt của ‘Trần Tuệ’ điên cuồng cực độ:

“Người đứng về phía bọn chúng đều đáng chết! Đáng chết!"

Mười mấy năm qua, ba con quỷ đã sớm bị quỷ tính xâm thực trở thành lệ quỷ, thật sự không nói lý.

Lệ quỷ không chút nương tình liên tục quất hai người, tất cả đều là chiêu thức lấy mạng. Trong lòng Châu Thiện bất giác cháy lửa, cô chộp lấy ba lô của mình, lấy một cái bình ra, mở nắp bình, vốc một nắm tro trắng tinh ném vào mặt của ‘Trần Tuệ’.

Vôi này không phải vật phàm, cô lấy xương của trâu nước c.h.ế.t già trong thôn mài thành tro, trộn với phấn của sừng tê giác, vôi sống, bột nếp, tất cả đúng tỷ lệ, có hiệu quả với quỷ nhập xác.

Vôi bay vào mặt ‘Trần Tuệ’ lập tức có hiệu quả, thân hình của Trần Tuệ còn bị sương mù đen dày đặc bao bọc, gân xanh trên mặt đã lặn xuống một nửa.

Khi Trần Tuệ nhìn thấy Châu Thiện thì xoe tròn mắt, trong mắt đều là tuyệt vọng:

“Cầu xin hai người, hãy cứu con trai của tôi!”

Châu Thiện chưa kịp nói chuyện thì những gân xanh lại nổi lên, đan xen giao thác, trông như con quỷ nam ở trong người Trần Tuệ đang tranh cướp quyền điều khiển thân thể.

Đồ vật của thầy phong thủy đối phó ma quỷ gần như có hiệu quả gấp mấy lần, nhưng với người sống thì hiệu quả giảm mạnh. Quỷ nam biết điều đó nên mới bám vào người Trần Tuệ, để cản tay, dù sao có thể trừ quỷ nhưng không được g.i.ế.c người.

Huống chi hắn đối mặt Châu Thiện có điều kiện cứng nhắc là không thể g.i.ế.c người thì càng chiếm ưu thế. Châu Thiện rõ ràng giữ một đống pháp bảo nhưng đều không thể dùng, dù sao phàm nhân yếu ớt hơn quỷ nhiều, cô sợ lỡ tay đập c.h.ế.t Trần Tuệ, đến lúc đó khổ cho cô.

Vì thế Châu Thiện mắt lạnh nhìn hai hồn tranh chấp trong người Trần Tuệ, mãi không ra tay, sự thật thì trong lòng đang suy tính tìm thời cơ thích hợp đuổi con quỷ kia khỏi người Trần Tuệ, đến lúc đó mặc kệ Ngưu Lực muốn báo thù hay Trần Tuệ muốn cứu con trai đều dễ giải quyết hơn nhiều.

Khó khăn đè những sợi gân xanh xuống, con ngươi đỏ rực của Trần Tuệ che kín tơ máu:

“Anh Ngưu!”

Khói đen trên người Trần Tuệ tán đi một tích tắc rồi lại cuồn cuộn mãnh liệt hơn.

Dường như Trần Tuệ từ bỏ giãy giụa:

“Anh Ngưu, tôi biết mình và Đại Tráng có lỗi với anh nhiều, chúng tôi nên đi báo cảnh sát. Nhưng chúng tôi không có tiền, không có cả tiền cho Tiểu Tề làm giải phẫu. Bọn họ nói sẽ cho tôi tiền, kêu chúng tôi đừng báo cảnh sát, nên tôi đồng ý.”

Trên mặt Trần Tuệ chảy hai dòng lệ, nét mặt uể oải, xám tro:

“Là tôi và Đại Tráng có lỗi với gia đình các người. Anh Ngưu, là anh giới thiệu cho Đại Tráng vào nhà máy, chúng tôi chẳng những không báo ân, còn muội lương tâm, lấy oán trả ơn, tôi và Đại Tráng đáng chết, tôi thừa nhận, nhưng mà Tiểu Tề vô tội! Thằng bé chưa từng hại các người, nó không hại Kỳ Kỳ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong người Trần Tuệ vang lên một giọng nói khác, là giọng nam khàn đục kia:

“Hắn nhìn, hắn luôn ở bên cạnh nhìn!"

Năm đó trong nhà ngang có hai đứa trẻ không được người ta thích, một là Kỳ Kỳ bị cô gái câm ‘làm đ**m’ mọi người khinh bỉ sinh ra, thứ hai là Quảng Niệm Tề trên mặt trời sinh mọc viên bướu to vô cùng xấu xí.

Thật ra con nít không có khả năng phân biệt với đúng sai, nhưng rất giỏi nhận biết đẹp xấu. Bởi vậy nên Quảng Niệm Tề còn bị ghét nhiều hơn Kỳ Kỳ.

Nhiều đứa con nít nhưng không ai chịu chơi với Quảng Niệm Tề, cậu ta nhìn Kỳ Kỳ cũng không có ai chịu chơi nên lại làm quen. Ban đầu Kỳ Kỳ cũng rất sợ gương mặt của Quảng Niệm Tề, nhưng rất nhanh ném sợ hãi đi, hai đứa trẻ cô độc bắt đầu chơi với nhau.

Bồn hoa nhỏ hẻo lánh phía sau nhà ngang là căn cứ bí mật của hai đứa, chúng thường ném tuyết, đắp người tuyết ở chỗ đó, tất cả đều là học từ lũ trẻ khác, dù chỉ có hai người nhưng vẫn chơi rất vui.
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 248



Sau đó căn cứ bí mật bị lũ trẻ khác phát hiện ra.

Bọn họ đẩy Quảng Niệm Tề ra làm người tuyết xấu xí, không chút thương tình cười nhạo người tuyết đó xấu y như cậu ta.

Đám trẻ nói muốn làm người tuyết giống Kỳ Kỳ, xinh như búp bê.

Chúng hứa rằng về sau sẽ dẫn Kỳ Kỳ cùng chơi, chỉ cần cô bé cho chúng làm người tuyết.

Kỳ Kỳ gật đầu đồng ý, cô bé khao khát thế giới rộng lớn bên ngoài, khao khát cùng chơi với đám trẻ, chứ không phải suốt mùa đông rúc trong bồn hoa nhỏ hẹp này, cô độc chơi tuyết.

Quảng Niệm Tề nghe Kỳ Kỳ nói muốn chơi với đám trẻ kia thì tức giận vốc cục tuyết ném vào mặt Kỳ Kỳ.

Giây sau, Quảng Niệm Tề bị đẩy ngã xuống đất.

Sau đó đám nhóc vui vẻ vo tròn tuyết ‘trang trí’ cho Kỳ Kỳ.

Nụ cười trên mặt Kỳ Kỳ càng lúc càng khủng hoảng, nhỏ giọng thút thít nói:

“Tớ lạnh.”

Nhưng đám nhỏ đang chơi vui không nghe lọt tai câu này, thậm chí không kiên nhẫn nói:

“Cậu mà còn nói chuyện, nhúc nhích nữa thì bọn này sẽ không cho cậu chơi chung, cho cậu luôn chơi với thằng xấu xí kia!”

Vì thế Kỳ Kỳ cố nén nước mắt sắp tràn mi, trừ thân thể ngẫu nhiên run nhẹ ra thì không nhúc nhích.

Quảng Niệm Tề vẫn luôn hung hăng nhìn bên này, cậu ta bị đám nhóc bài trừ ở bên ngoài, cùng lúc đó lần đầu tiên cảm thụ được mùi vị phản bội.

Rất nhanh tạo xong ‘người tuyết’, đám trẻ hò reo chạy đi, chỉ có Quảng Niệm Tề siết chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi nhìn ‘người tuyết’.

Quảng Niệm Tề căm hận nói:

“Tớ không thèm chơi với cậu nữa!”

Tiếng khóc tuyệt vọng của Trần Tuệ quanh quẩn trong phòng:

“Các người lấy mạng của tôi đi, Tiểu Tề lúc ấy mới có bốn tuổi, không hiểu gì cả."

Một căn phòng két một tiếng mở ra, thân hình mảnh khảnh của Quảng Niệm Tề xuất hiện trong tầm nhìn của ba người.

Quảng Niệm Tề rơi lệ đầy mặt, nức nở nói: "Mẹ."

Quảng Niệm Tề đang tuổi xuân, làn da trắng nõn, sáng sủa đẹp trai, trên mặt không có dấu vết từng có bướu thịt.

Môi Trần Tuệ run run:

“Tiểu Tề, con tỉnh lúc nào? Nghe bao lâu?"

Hết thảy lời nói in trên mặt của Quảng Niệm Tề.

Trần Tuệ rơi lệ càng lúc càng nhiều, cả đời bà lo lắng nhớ thương chỉ có đứa con trai này.

Quảng Niệm Tề vừa sinh ra, bướu thịt trên mặt đã dọa sợ y tá đỡ đẻ, cha mẹ chồng muốn tặng cháu trai quái dị cho người khác, Trần Tuệ dốc hết sức bảo vệ, giữ con trai lại.

Nửa đời sau Trần Tuệ đều lo lắng mệt nhọc vì cậu ta.

Trần Tuệ muội lương tâm, giấu đi thảm kịch phát sinh vào đêm tuyết đó, nhận tiền của người khác sống trong nhà ngang không đi báo cảnh sát, chỉ muốn cho con trai từ thời thiếu niên, thanh niên, trung niên đều sẽ không giống thuở thơ ấu.

Nguyện vọng của Trần Tuệ là như thế, nguyện vọng của Quảng Đại Tráng cũng giống như vậy.

Ngày cái c.h.ế.t sắp đến, trong lòng Quảng Đại Tráng thật ra đã mơ hồ có dự cảm, ông mặc vào đồng phục thẳng thớm, cạo râu, uống hai bát cháo bí đỏ do vợ nấu, sải bước đi hướng công trường.

Trước khi đi, Quảng Đại Tráng chưa từng quay đầu nhưng không hiểu sao hôm đó ngoái lại nói:

“Vợ, vất vả cho hai mẹ con.”

Trần Tuệ lúc ấy đang xếp đồ, nghe vậy nghi hoặc khó hiểu nhìn chồng. Quảng Đại Tráng không nói chuyện, mỉm cười đi làm.

Khoảng hơn mười một giờ sáng, Trần Tuệ ở nhà nhận tin dữ, Quảng Đại Tráng đang làm việc trong công trường bị hai cây thép gọt nhọn từ trên lầu rơi xuống, đ.â.m thẳng vào đầu.

Tin đồn có quỷ đã sớm nổi lên, các vụ án mạng xuất hiện trong nhà ngang mặt ngoài đều là ngoài ý muốn, nhưng sự thực thì những người từng làm ‘quỷ’ đều biết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiện giờ, rốt cuộc đến lượt nhà họ Quảng.

Trần Tuệ hít cánh mũi, trên người tràn đầy tình thương của mẹ và giãy giụa:

“Tiểu Tề, vào phòng đi, ngoan.”
 
Trọng Sinh Nữ Thầy Phong Thuỷ - Thiên Sơn Trà Tân Quán
Chương 249



Trần Tuệ dường như không hay biết khói đen bao bọc thân thể và lệ quỷ trong người, cứng ngắc nở nụ cười hiền từ:

“Mau vào phòng, mẹ rất nhanh liền giải quyết chuyện này."

Dưới sự kiên trì của mình, bước chân của Quảng Niệm Tề hơi do dự nhưng vẫn từ từ lùi về, đóng cửa phòng lại.

Trần Tuệ quay đầu nhìn Châu Thiện, cô dễ dàng đọc ra tâm tư của bà từ trong đôi mắt.

“Đừng để thằng bé chết!”

Quảng Niệm Tề khép mắt lại, nhẹ nhàng khép cửa phòng, cậu ta đột nhiên thụt lùi hai bước, ngã ngồi xuống đất thở hổn hển.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bốn vách tường đều dán bùa vàng, ánh đèn chiếu rọi hội tụ thành ánh sáng và cái bóng kỳ dị. Quảng Niệm Tề chống tay xuống đất, do dự quay đầu nhìn hướng góc phòng.

Quảng Niệm Tề khẽ kêu gọi:

“Ra đi.”

Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, trong góc dần dần xuất hiện vệt nước, sau đó ngưng kết trở thành băng sương, hơi lạnh trắng tinh từ từ hiện ra một hình người, là một cô bé sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt.

Môi đỏ máu, tóc đen nhánh, da như tuyết, trong n.g.ự.c cô bé ôm một con quay gỗ sứt mẻ, khi thấy Quảng Niệm Tề thì mỉm cười rụt rè:

“Tiểu Tinh.”

Trước khi Quảng Niệm Tề năm tuổi luôn được gọi là Quảng Nam Tinh, lúc cậu ta năm tuổi Kỳ Kỳ chết, cha dẫn cậu ta đi đồn công an sửa tên, từ nay gọi là Quảng Niệm Tề.

Kỳ Kỳ nhìn thấy Quảng Niệm Tề thì rất vui vẻ, ngược lại Quảng Niệm Tề không có ấn tượng sâu với bạn chơi cùng, thử kêu:

“Kỳ Kỳ.”

Có vẻ như quỷ bé gái rất vui:

“Cậu nhớ ra tớ.”

Cô bé ôm con quay gỗ muốn chạy tới chỗ Quảng Niệm Tề, khi băng sương dần lan tràn đến chỗ cậu ta thì cô bé giật mình nhận ra: “Không được, tớ quá lạnh, không thể chơi với cậu.”

Khi chấp niệm của lệ quỷ sâu đến mức nhất định thì có thể cho người sống nhìn thấy mặt mình.

Có lẽ bởi vì trước khi Kỳ Kỳ c.h.ế.t luôn nhìn thấy người đó là Quảng Niệm Tề, nên hiện giờ chấp niệm của Kỳ Kỳ là cậu ta.

Tiếng động còn vang bên ngoài phòng khách, tiếng hét thê lương của Trần Tuệ truyền vào tai Quảng Niệm Tề, trong mắt cậu lấp lóe tia sáng, nhưng cậu ta nhanh chóng kiềm nén nước mắt, nặn ra nụ cười với quỷ bé gái:

“Cậu luôn muốn mang tớ đi đúng không?”

Kỳ Kỳ vô cùng hưng phấn gật đầu:

“Cậu c.h.ế.t rồi có thể tiếp tục chơi với tớ.”

Dù sao làm quỷ nhiều năm, Kỳ Kỳ nói ra chữ c.h.ế.t nhẹ hẫng.

Oán khí của Kỳ Kỳ quá nặng, không thể bước qua cầu Nại Hà trên đường Hoàng Tuyền, dù ở đâu, trên đường Hoàng Tuyền tràn ngập oán hận của các loại ma quỷ trong chục triệu năm, không cam lòng, tuyệt vọng, thống khổ dần dần xâm thực chúng nó, quỷ hồn không thể đầu thai mỗi ngày tích lũy oán khí càng nặng, Kỳ Kỳ cũng không ngoại lệ.

Nếu oán hận không thể tan biến thì vĩnh viễn không được đầu thai, sớm muộn gì sẽ bị gió âm thấu xương trên đường Hoàng Tuyền thổi hồn phi phách tán.

Nhưng lúc c.h.ế.t quá lạnh, siêu khó chịu, sao Kỳ Kỳ buông bỏ oán hận được chứ?

Kỳ Kỳ luôn rùng mình, khi không nói chuyện thì răng va lách cách:

“Tiểu Tinh, tớ lạnh lắm.”

Quảng Niệm Tề cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn ngập cảm xúc, Kỳ Kỳ không hiểu cảm xúc của phàm nhân, nếu cô bé xem hiểu thì sẽ nhận ra đó là một loại quyết tuyệt.

“Tớ đi cùng cậu, tớ chơi với cậu, hãy kêu cha của cậu đừng g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ của tớ được không?”

Nụ cười vui vẻ trên mặt Kỳ Kỳ mờ dần, hai chân mày mảnh chau lại:

“Không được, papa nói các người đều phải đền mạng."

Ngày xưa người phụ nữ câm mặc áo đỏ quần đỏ từ trên nóc nhà nhảy xuống với mục đích hóa thành lệ quỷ, trả thù tất cả những kẻ hại gia đình ba người bọn họ đến nông nỗi này. Gia đình của Trần Tuệ cũng bao gồm trong đó.

Trong ba con quỷ, oán khí của người phụ nữ câm nặng nhất, nhưng đã bị lá bùa của Châu Thiện đánh bị thương.

Quảng Niệm Tề nhìn chăm chú vào Kỳ Kỳ, cười bi thương:

“Vậy về sau tớ không chơi với cậu nữa.”
 
Back
Top Bottom